Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 210



“Ừ, tôi học ngành nấu ăn từ đại học. Món ngọt là sở trường của tôi.”

Nghe câu trả lời, Đường Khê không giấu được vẻ ngưỡng mộ:

“Chị giỏi thật đấy, bánh rất ngon mà lại không hề ngấy chút nào.”

Nói xong, cô nhanh chóng ăn hết chiếc bánh, thậm chí còn nhìn sang chiếc bánh thứ hai.

Du Liễu bật cười, nhẹ nhàng bước vào bếp. Không lâu sau, cô ấy quay lại với một khay bánh nhỏ trên tay.

“Hiếm khi gặp người mê đồ ngọt thế này. Em thử món mới của tôi xem sao.”

Mùi hương của dưa lưới tỏa ra thơm phức, đây là món trái cây yêu thích của Đường Khê. Cô ngay lập tức thử một miếng.

Thật sự còn ngon hơn cả tiramisu! Không quá ngọt, không ngấy, độ béo vừa phải, vị ngọt tự nhiên của dưa lưới hòa quyện hoàn hảo với kem tươi và phô mai.

“Ngon quá! Món này chắc chắn sẽ được yêu thích. Tuy dùng nhiều kem tươi và phô mai, hơi dễ tăng cân, nhưng vị thì không chê vào đâu được.”

Là một blogger ẩm thực, Đường Khê rất khó tính trong việc đánh giá món ăn. Lời khen lần này hoàn toàn là thật lòng, không phải tâng bốc.

Du Liễu cười, nụ cười như ánh nắng làm sáng bừng cả quán.

“Vậy về sau em tới trong tiệm làm người thử món giúp chị nhé?”

Đường Khê lập tức sáng mắt: “Thử đồ ăn có nghĩa là được ăn đồ ngọt miễn phí đúng không?”

Du Liễu mỉm cười nhìn cô, mái tóc bị gió thổi nhẹ, toát lên vẻ rạng rỡ.

“Đương nhiên rồi, mỗi lần ra món mới, em đến thử rồi cho chị một lời đánh giá khách quan, để chị có thể cải thiện.”

Đường Khê không chút do dự, đồng ý ngay:

“Được chứ! Nhưng em thấy đồ ngọt chị làm đã rất tuyệt rồi, chẳng có gì cần phải cải thiện cả.”

Du Liễu bật cười: “Em nói ngọt thật đấy. Xem như chúng ta hợp duyên, hôm nay chị miễn phí cho em nhé.”

Đường Khê vội vàng đặt phần đồ ngọt xuống, phồng má:

“Không được, tiền cần trả thì vẫn phải trả chứ. Chị mở tiệm là để kiếm tiền, không phải để chịu lỗ.”

Nói xong, cô lập tức quét mã QR trên bàn và chuyển tiền.

Du Liễu nhìn cô bất lực, nhẹ nhàng lắc đầu.

Lúc này, cửa tiệm vang lên tiếng chuông, một người đàn ông bước vào. Anh đứng ở cửa nhìn xung quanh, sau đó cúi xuống xem điện thoại, chắc chắn địa chỉ đúng liền đi thẳng vào.

“Hoan nghênh quý khách” Giọng nói nhẹ nhàng của Du Liễu vang lên, làm không khí yên tĩnh trong tiệm thêm ấm cúng.

“Anh là nhà thiết kế Ô Lam à?”

“Đúng vậy, cô là Đường tiểu thư?”

Đường Khê mỉm cười đáp: “Là tôi, mời ngồi.”

“Quý khách dùng gì?” Du Liễu cầm thực đơn bước tới, gương mặt vẫn giữ nét dịu dàng.

“Một ấm trà xanh, cảm ơn.”

Người đàn ông nhìn lướt qua thực đơn, gấp lại rồi ngẩng lên nhìn Du Liễu. Vừa chạm mắt cô thì tay anh khẽ run.

“Cô… cô là… Uyển Nhi?”

Anh đứng bật dậy, ánh mắt đầy sự không thể tin và chút hoang mang.

“Không phải là cô đã…”

Du Liễu hơi sững lại, rồi nở một nụ cười dịu dàng.

“Thưa anh, có lẽ anh nhận nhầm người rồi. Tôi không quen biết anh.”

Nói xong, cô quay sang mỉm cười với Đường Khê và người đàn ông, rồi quay người đi vào bếp.

Đường Khê tò mò hỏi: “Anh Ô, anh quen cô ấy à?”

Người đàn ông này rất đẹp trai, nhưng nét mặt lạnh lùng đầy sự sắc bén, mang đến cảm giác khó gần.

Bộ vest thẳng thớm anh mặc càng làm nổi bật khí chất "người lạ chớ lại gần". Nhìn anh, Đường Khê không khỏi nghĩ thầm: “Nếu anh này làm siêu mẫu thì chắc chắn sẽ thành công.”

Dáng người cao ráo, đôi chân dài, vòng eo nhỏ gọn, bàn tay gân guốc nhưng đầy mạnh mẽ…

Nhận ra ánh mắt của Đường Khê, Ô Lam hoàn hồn.

“Không có gì, nhận nhầm người thôi.”

Anh nhanh chóng ngồi xuống, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh.

“Đường tiểu thư, tôi đã xem qua căn nhà của cô. Cô có ý tưởng gì cụ thể không?”

Giọng nói trầm ấm, cuốn hút của anh khiến Đường Khê ngạc nhiên.

Rõ ràng giọng này khác hẳn giọng người trả lời điện thoại trước đó. Có lẽ khi đó người nghe máy là trợ lý của anh? Những công ty thiết kế kiểu này thường có cả một đội ngũ mà.

Đường Khê nhanh chóng trả lời:

“Tôi thích phong cách đồng quê, muốn nhà sáng sủa hơn một chút, gam màu tươi sáng. Tôi muốn cải tạo phần ao phía sau nhà trông giống hệt một vũng nước bẩn kia.”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 211



Người đàn ông gật đầu, lấy ra một chiếc máy tính bảng. Đường Khê tò mò nhìn theo động tác của anh.

“Nhanh vậy? Anh đã làm xong bản thiết kế rồi à?”

Đường Khê ngạc nhiên, cầm lấy chiếc máy tính bảng anh đưa.

Đối phương không trả lời câu hỏi của Đường Khê, chỉ lấy ra một tập bản vẽ.

“Bản thiết kế mặt bằng cô gửi cho trợ lý, tôi đã xem qua. Việc cải tạo không quá khó. Sân trước có thể dọn sạch cỏ dại, sau đó trồng hoa hoặc san phẳng toàn bộ. Tuy nhiên, dựa vào việc cô thích phong cách đồng quê, tôi gợi ý trồng một hàng hoa dễ chăm sóc, phần còn lại thì lấp phẳng.”

Đường Khê chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng liếc nhìn những nét phác họa nhanh trên máy tính bảng của đối phương.

“Cửa sổ kính lớn không cần sửa, nhưng nên thay loại kính cao 4 mét để tăng diện tích ánh sáng. Tầng hai, tôi đề nghị thêm vách ngăn giữa phòng ngủ và phòng khách để tăng sự riêng tư. Sàn tầng hai có thể lát gỗ sáng màu, còn tầng một thì dùng gạch sáng bóng để tạo không gian sáng sủa hơn. Sân sau khá rộng, có thể tận dụng tối đa: mở rộng hồ, trồng cây, hoặc xây thêm một căn nhà nhỏ, tùy theo yêu cầu của cô.”

“Thưa anh, trà của anh đây.”

Du Liễu bước tới, trên khay còn có một đĩa bánh ngọt nhỏ.

“Quán mới khai trương, mỗi khách được tặng một phần bánh, chúc ngon miệng.”

Nói xong, không để ý thái độ của Ô Lam, cô quay người đi về phía quầy, ngồi xuống, mở một cuốn sách và bắt đầu đọc.

Ô Lam nhíu mày, ánh mắt dán chặt vào Du Liễu, như muốn tìm ra điều gì đó.

Đường Khê thấy vậy, nhẹ ho một tiếng:

“Thiết kế sư Ô, anh nhìn cô ấy như vậy không lịch sự lắm đâu.”

Ô Lam giật mình, quay đầu lại mà không hề lộ chút lúng túng nào.

“Xin lỗi, tôi lơ đễnh mất. Chúng ta tiếp tục nhé.”

Đường Khê nghĩ thầm: Vị thiết kế sư này tuy rất chuyên nghiệp, nhưng hình như có chút kỳ lạ.

Ô Lam tiếp tục giới thiệu:

“Ngay cả vật liệu như gạch hay kính tôi cũng đã tính toán. Nếu cần tăng hiệu quả sử dụng sân sau, tôi đề nghị xây một chiếc lầu nhỏ hoặc một chòi nghỉ chân.”

Đường Khê sáng mắt lên:

“Vậy làm một chiếc chòi nhỏ đi!”

Ô Lam gật đầu, nhanh chóng phác họa một chiếc chòi trên bản vẽ.

Đường Khê rất hài lòng với vị thiết kế sư này, không có ý định tìm người khác nữa.

Cô chủ động hỏi:

“Chi phí là bao nhiêu? Bao lâu có thể bắt đầu? Và thời gian hoàn thành?”

Ô Lam vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, lấy giấy bút viết ra một con số:

“Có thể bắt đầu ngay ngày mai. Nếu chỉ cần đội nhân công cơ bản, thời gian là một tháng, chi phí 20 vạn. Nếu cần hoàn thành nhanh, trong ba ngày, chi phí sẽ là 50 vạn.”

Đường Khê nhìn con số trên giấy.

Với diện tích ngôi nhà hai tầng, cộng thêm sân sau và ao, khoảng 400 mét vuông, mức giá này khá hợp lý.

Cô không chần chừ, lập tức quyết định:

“Được, ba ngày, 50 vạn.”

Ô Lam hơi nhướng mày, nhưng vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, lấy từ túi xách ra một bản hợp đồng:

“Cô có thể xem qua, nếu không có vấn đề thì ký. Ngày mai bắt đầu.”

Đường Khê rất thích cách làm việc gọn gàng, không rườm rà này.

Cô cẩn thận đọc hợp đồng từ đầu đến cuối, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì liền ký tên mình.

Ô Lam cầm hợp đồng lên, nhìn chằm chằm vào hai chữ “Đường Khê” đẹp đẽ mà xuất thần mất mấy phút.

Đường Khê thắc mắc, nhắc nhở:

“Thiết kế sư Ô, anh đang nhìn gì vậy?”

Cô cảm thấy vị thiết kế này tuy tài giỏi, nhưng thường xuyên đờ đẫn.

Đúng là mặt lạnh, có khi còn hơn cả lần đầu gặp Cố Hành Chu. Có lẽ đây là "bệnh nghề nghiệp" của người làm nghệ thuật?

Ô Lam hoàn hồn, thu lại hợp đồng, không hề giải thích.

“Đường tiểu thư, hẹn gặp lại ngày mai. Rất mong hợp tác vui vẻ.”

Trước khi rời đi, nhân lúc trả tiền, anh lại lén liếc nhìn Du Liễu thật lâu.

Khi rời quán, anh còn ngoái đầu lại, ánh mắt đầy ẩn ý khó đoán.

Đường Khê nhíu mày, cảm thấy hành vi của anh hơi lạ.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 212



Sau khi Ô Lam rời đi, cô trò chuyện thêm vài câu với Du Liễu, còn mời ấy đến nhà chơi khi ngôi nhà được cải tạo xong.

Du Liễu mỉm cười đồng ý, nhưng khi tiễn Đường Khê đi, nụ cười trên mặt dần tắt.

Trong mắt cô ấy lóe lên một tia khác thường...

Đường Khê trở về nhà, nhận được hóa đơn mà Ô Lam gửi qua.

Cô liếc qua một cách hờ hững, nhưng ngay khi nhìn thấy chi phí nhân công, hai mắt cô mở to đầy kinh ngạc.

“Bảo sao ba ngày có thể làm xong, hóa ra là phải dùng đến năm mươi công nhân cùng làm việc!”

Nhìn lại không gian nhà mình, quả thực có thể chứa được chừng đó người.

Nhưng nghĩ đến cảnh quá nhiều người cùng làm việc, Đường Khê không khỏi lo lắng: “Liệu có bị lộn xộn hơn không đây?”

Cô lại đọc kỹ lời nhắc trong tin nhắn của Ô Lam: “Đồ vật quý giá cần phải dọn đi trước.”

Nhà cô chẳng có nhiều món đồ quý giá, nhưng cái két sắt lại là một vấn đề nan giải. Cái két to và nặng như một chiếc tủ lạnh nhỏ, không thể cứ để ở đây được.

“Hay là chuyển nó qua kho nhỉ?”

Sau một hồi suy nghĩ, Đường Khê quyết định: Kho hàng có rất nhiều đồ đạc, đặt vào góc khuất, phủ thêm một tấm vải thì chẳng ai để ý.

Cô gọi một chiếc taxi và trả thêm cho tài xế vài chục tệ, nhờ anh ta giúp khiêng két.

Nhưng khi vừa cố sức đưa được két ra ngoài, cô mới phát hiện:

“Ôi trời, xe con làm sao mà nhét vừa được cái này chứ?”

Không còn cách nào khác, cô đành phải gọi thêm một chiếc xe tải nhỏ.

Cuối cùng, sau bao nhiêu vất vả thì cái két sắt cũng được đưa đến kho.

Đường Khê chọn một góc khuất nhất, cẩn thận phủ kín bằng một tấm vải, khiến nó trông chẳng có gì đáng chú ý.

“Đinh—”

Một âm thanh đột ngột vang lên trong đầu Đường Khê:

“Chúc mừng ký chủ! Hệ thống đã nâng cấp! Từ bây giờ, đối tượng phục vụ có thể rời khỏi ký chủ để tự mình thực hiện việc xuyên không.”

“Xin hãy tiếp tục cố gắng! Khi hệ thống nâng cấp lần tiếp theo, ký chủ sẽ có thể tự do qua lại giữa hai thời không.”

“Không gian hệ thống đã được mở toàn bộ! Ký chủ có thể thông qua nhiệm vụ để đạt quyền sử dụng thử tất cả các vật phẩm trong cửa hàng không gian.”

“Nhiệm vụ cần ký chủ tự thúc đẩy, tự khởi động và tự giải quyết. Hệ thống ủng hộ ký chủ hết mình~”

Âm thanh lạnh lùng của hệ thống vang lên trong đầu Đường Khê, khiến cô giật bắn cả người.

“Khoan đã... đối tượng phục vụ có thể tự xuyên không? Ý là sao?”

Ý nghĩ vừa xuất hiện, hệ thống đã trả lời ngay lập tức:

“Tức là dù ký chủ không có mặt tại nhà, đối tượng phục vụ cũng có thể tự mình tiến vào thời không của ký chủ.”

Lời giải thích bất ngờ khiến Đường Khê rùng mình một cái.

Hệ thống này bình thường đâu trả lời câu hỏi của mình, sao hôm nay lại đổi tính thế?

Cô thử thăm dò:

“Ngươi là người hay là AI thế?”

“Dĩ nhiên tôi là trí tuệ nhân tạo, ký chủ. Nhưng theo thời gian, khi hệ thống nâng cấp, tôi sẽ dần phát triển ý thức và có thể giao tiếp với ký chủ.”

Đường Khê thở phào nhẹ nhõm:

“À, thì ra là vậy. Cứ tưởng lại gặp lỗi gì nữa cơ.”

Cô tiếp tục hỏi:

“Vậy lần trước, tại sao Cố Tử Dật có thể tự vào nhà tôi để lấy đồ? Khi đó hệ thống chưa nâng cấp mà?”

Hệ thống im lặng một lát rồi đáp:

“Lần đó là lỗi hệ thống, ký chủ.”

Giọng nói nửa máy móc, nửa ngập ngừng lại làm Đường Khê muốn nghiến răng.

“Hiện tại hệ thống đã hoàn thiện và sẽ luôn đồng hành cùng ký chủ. Mọi câu trả lời mang tính xây dựng sẽ cần 20 điểm. Xin ký chủ cân nhắc khi đặt câu hỏi.”

Biểu cảm của Đường Khê trở nên phức tạp, nhìn vừa buồn cười vừa bất lực.

Cuối cùng, cô quyết định không tiếp lời hệ thống nữa.

Đường Khê vốn dĩ đã nổi tiếng là người mê tiền, không ngờ hệ thống lại còn mê tiền hơn cô.

“Đáp án mang tính xây dựng mà cũng phải mất 20 điểm?!”

Hiện tại cô không còn một điểm nào cả, tất cả đã dùng hết sạch.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 213



“Đinh——”

“Chúc mừng ký chủ, hệ thống đã nâng cấp! Tặng ký chủ phần thưởng 200 điểm.”

Đường Khê thở phào, nét mặt dịu lại.

“Được rồi, dù không nhiều lắm, nhưng muỗi nhỏ cũng là thịt.”

Cô không rõ lý do gì khiến hệ thống nâng cấp, nhưng chỉ cần nâng cấp là điều tốt.

Giờ đây cô không cần phải ở lại kho mỗi ngày, Cố Hành Chu có thể trực tiếp xuyên qua thời không mà không cần cô hỗ trợ.

Ngày hôm sau, từ sáng sớm, Ô Lam đã dẫn một đội thợ đến trước cửa nhà Đường Khê.

Cô đã dọn dẹp phần lớn đồ đạc trong nhà, các món nội thất lớn để lại cho đội thợ giúp chuyển ra sân sau.

Khi nhìn thấy đoàn người đông nghịt, cô hơi hoảng.

“Trước giờ chưa bao giờ thấy 50 người là đông đến thế, giờ nhìn tận mắt mới thấy đúng là áp lực thật.”

Đường Khê đặt phòng tại khách sạn tốt nhất gần đó để chuyển sang đó ở tạm, thanh toán trước tiền cọc và bàn giao căn nhà của mình cho Ô Lam.

Hôm nay, Ô Lam mặc trang phục thể thao thoải mái, tay cầm bản vẽ, bắt đầu chỉ đạo công việc.

Đường Khê cảm thấy yên tâm, sau đó rời khỏi nhà, chờ ba ngày sau để chứng kiến diện mạo mới của tổ ấm.

Trong ba ngày này, Đường Khê cứ rảnh là ghé tiệm của Du Liễu để ăn vặt.

Tiệm mỗi ngày đều có món mới và món nào cũng hợp khẩu vị cô.

Ngoài ra, cô còn dành thời gian ở kho giúp Cố Hành Chu sắp xếp và vận chuyển đồ đạc.

Cô cũng ghé qua bảo tàng mà mình đầu tư lần đầu tiên kể từ khi xây dựng.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã há hốc mồm kinh ngạc.

“Không thể tin được, đúng là hoàn hảo như trong trí tưởng tượng của mình!”

Tòa bảo tàng hoàn toàn phù hợp với những ý tưởng mà cô từng hình dung.

“Ai là người thiết kế thế này nhỉ? Phải tìm cách gặp gỡ để cảm ơn mới được.”

Hiện tại, công trình đã hoàn thiện, chỉ còn lại việc mua sắm tủ trưng bày và một số vật liệu trang trí nội thất.

Nhà họ Hứa vốn kinh doanh đấu giá đã gửi tặng một loạt tủ trưng bày cao cấp.

Nhà họ Quách không chỉ đảm nhận toàn bộ việc trang trí nội thất mà còn mang đến nhiều cổ vật quý giá từ bộ sưu tập cá nhân để bảo tàng có sức hút hơn.

Ông Lưu và đội ngũ phục chế của ông cũng góp phần bằng cách gửi đến những kiệt tác của họ.

Quách Miểu Miểu thậm chí còn tự bỏ tiền túi để sửa lại con đường trước cửa bảo tàng.

Khu vực xung quanh bảo tàng vốn dĩ khá hẻo lánh, đường đi lại lởm chởm.

Sự hào phóng của Quách Miểu Miểu đã khiến tất cả các bậc trưởng bối không tiếc lời khen ngợi.

Khi biết tin Đường Khê chuẩn bị khai trương bảo tàng tư nhân, Đào Hành Tung và Đới Vũ Ninh cũng bày tỏ muốn đến dự lễ cắt băng.

Đường Khê và Quách Miểu Miểu đều bất ngờ.

Việc người khác muốn góp vui không phải chuyện lạ.

Nhưng việc Đới Vũ Ninh muốn tham dự quả thật khiến người ta kinh ngạc.

Với bản tính e ngại xã hội, ngoài những buổi đấu giá thì anh hiếm khi xuất hiện trước công chúng.

Quách Miểu Miểu giải thích:

“Hẳn là anh ta tò mò không biết Đường Khê có báu vật gì.”

“Với một kẻ cuồng cổ vật như anh ta, đây là lý do duy nhất có thể hiểu được.”

Lời giải thích của Quách Miểu Miểu khiến chút cảm động vừa nhen nhóm trong lòng Đường Khê lập tức tan biến.

Lần trước, món quà mà Đường Khê và Quách Miểu Miểu chuẩn bị cho ông nội Đới Vũ Ninh là một bức tranh lụa thời Thiên Thu đã khiến cả Đới Vũ Ninh lẫn ông cụ kinh ngạc không ngừng.

Đới Vũ Ninh cảm ơn bằng cách chuyển thẳng một ngàn vạn vào tài khoản của Đường Khê.

Ban đầu, Đường Khê từ chối, cảm thấy số tiền quá lớn.

“Những món này tôi còn nhiều, không đáng giá đến thế đâu.”

Nhưng Quách Miểu Miểu khẳng định giá trị của bức tranh, bảo Đường Khê cứ nhận lấy.

Từ đó, Đường Khê càng trân trọng két sắt của mình hơn, giữ nó như bảo vật sống còn.

Ba ngày trôi qua, cuối cùng Cố Hành Chu cũng đến được nơi mà hắn gọi là "quốc gia văn minh" – Bắc Dương Quốc.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 214



Trong thời gian đó, Đường Khê không có mặt ở kho hàng mà chỉ để lại những mảnh giấy nhắn dán ngoài cửa.

Mỗi lần Cố Hành Chu đến đều cảm thấy hụt hẫng, nhưng hắn hiểu rằng Đường Khê rất bận, không thể ngày nào cũng ở bên cạnh giúp hắn vận chuyển đồ.

Dáng vẻ của hắn như một "cô vợ nhỏ bị bỏ rơi" ngày nào cũng mặt lạnh, không thèm nói chuyện.

Những người đi cùng như Tần Nhị và các thuộc hạ chịu áp lực nặng nề từ bầu không khí lạnh lẽo.

Họ lén bàn tán với nhau:

"Thế tử và Đường cô nương cãi nhau à?"

"Không thể nào, thế tử đâu phải người hay cãi nhau với người trong lòng."

"Vậy thì sao? Ngày nào cũng im lặng, thậm chí lời của quận chúa cũng chẳng buồn đáp lại."

"Chẳng biết nữa. Chỉ mong Đường cô nương mau làm lành với thế tử, chứ thế này thì quá khổ rồi..."

Lúc này, Đường Khê hoàn toàn không hay biết rằng việc mình vắng mặt suốt ba ngày đã khiến Cố Hành Chu trở thành một "nỗi ám ảnh" với mọi người xung quanh.

Cô toàn tâm toàn ý tập trung vào việc cải tạo ngôi nhà của mình.

Dẫu sao, đây cũng là 50 vạn tệ!

Với một người yêu tiền như Đường Khê, thì tình yêu hay thứ gì khác đều phải xếp sau.

Đúng ngày thứ ba, Ô Lam gọi điện thông báo, chỉ nói đúng ba từ:

"Hoàn thành rồi."

Nghe vậy, Đường Khê lập tức rời khách sạn chạy thẳng về nhà.

Qua những ngày tiếp xúc, cô đã dần hiểu được phong cách giao tiếp của Ô Lam.

Ngoài những vấn đề chuyên môn thì anh ta luôn rất kiệm lời.

Lạnh lùng đến mức khiến cô nhớ đến Cố Hành Chu lúc mới gặp.

Thậm chí, cô nghĩ Ô Lam có khi còn hợp cạ với Đới Vũ Ninh, đều là kiểu người "nói ít làm nhiều."

Trên đường về nhà, Đường Khê vừa hào hứng vừa hồi hộp.

Cô đã giao toàn bộ quyền quyết định cho Ô Lam mà không đến kiểm tra lần nào.

Không biết ngôi nhà bây giờ sẽ trông như thế nào.

Khi bước vào sân nhà, Đường Khê sững sờ.

Trước mắt cô chính là căn nhà trong mơ.

Ô Lam đứng đó, khuôn mặt điển trai nhưng vẫn giữ nét lạnh lùng, hỏi:

"Còn gì cần chỉnh sửa không?"

Đường Khê nhanh chóng đi tham quan tầng trệt.

Sân trước giờ đây đã sạch bóng cỏ dại và bụi rậm, hai bên trồng đầy hoa tươi và còn có cả một chiếc xích đu lớn.

Cửa kính sát đất được thay bằng loại trong suốt, sáng sủa hơn nhiều.

Cô hài lòng đến mức chạy ngay ra sân sau.

Cái "rãnh nước chết" phía sau giờ đã hóa thành một hồ nước trong veo, bao quanh bởi hàng rào nhỏ xinh, và không xa đó là một cái đình nghỉ chân mang phong cách cổ điển.

Toàn bộ ngôi nhà, từ vẻ ngoài lạnh lẽo cũ kỹ, nay trở thành một tổ ấm ấm cúng, sáng sủa.

Niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt Đường Khê.

Không chần chừ, cô lập tức chuyển nốt khoản tiền còn lại vào tài khoản của Ô Lam.

"Ô Lam này, trình độ thiết kế của anh quả thật không kém gì người đã thiết kế bảo tàng của tôi."

Ô Lam nhận được tiền nhưng biểu cảm trên khuôn mặt vẫn không hề thay đổi.

Anh thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, anh chỉ nói một câu:

"Nguyên liệu sử dụng đều không chứa formaldehyde, hôm nay có thể ở được. Nếu có vấn đề thì hãy liên hệ tôi."

Nói xong, anh đeo balo, lạnh lùng rời đi.

Đường Khê đi khắp nhà, từ trên xuống dưới.

Không gian tầng hai giờ rộng rãi hơn rất nhiều.

Thậm chí còn có một chỗ trống vừa khít để đặt chiếc két sắt.

Tâm trạng Đường Khê vô cùng thoải mái.

Cô cảm thấy số tiền này thật xứng đáng.

Không chần chừ, cô đến kho lấy chiếc két sắt mang về, đặt ngay bên cạnh giường.

Chỉ khi ngày nào cũng nhìn thấy nó thì lòng mới yên.

Cuối cùng, Đường Khê cũng nhớ ra rằng mình đã vài ngày không gặp Cố Hành Chu. Là "khách hàng lớn" lâu năm, cô cảm thấy mình cần phải hỏi thăm hắn một chút.

Khi Cố Hành Chu bước vào kho hàng với dáng vẻ chán nản để lấy vật tư trong ngày như thường lệ, hắn bất ngờ nhìn thấy Đường Khê.

"Sao cô lại đến đây?"
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 215



Giọng nói của hắn mang theo một chút vui mừng không che giấu.

Đường Khê vui vẻ chất vật tư lên xe đẩy, nở nụ cười đầy tinh nghịch:

"Tôi xong việc rồi! Nghĩ đã mấy ngày không gặp, nên đến xem tình hình bên này của anh một chút. Dù sao, cũng không thể lạnh nhạt với ‘kim chủ lớn’ của tôi được."

Nụ cười tươi rói làm lộ rõ đôi má lúm đồng tiền của cô.

Mặc dù Cố Hành Chu tuy không hiểu cụm từ "kim chủ lớn" có nghĩa gì, nhưng nhìn nét mặt của Đường Khê, chắc hẳn đó là một từ tốt.

Không biết vì sao, nỗi buồn dai dẳng trong lòng mấy ngày qua của hắn chợt tan biến.

Hắn khẽ nhếch môi, lấy từ trong ngực ra một chiếc vòng ngọc bích.

"Tặng cô đấy. Ta mua ở Bắc Dương Quốc, thấy rất hợp với cô. Đáng lẽ định tặng từ mấy ngày trước, nhưng không gặp cô."

Đường Khê nhìn chiếc vòng ngọc bích trong suốt, ánh xanh mướt, nước ngọc hoàn hảo, chỉ cần nhìn thoáng qua đã thích mê.

"Vậy tôi không khách sáo đâu nhé."

Cô nhanh chóng cầm lấy chiếc vòng rồi đeo lên tay.

Cố Hành Chu liếc qua cổ tay trái trống không của Đường Khê, khẽ nhíu mày:

"Còn chiếc vòng đá hoàng ngọc đâu?"

Tay Đường Khê khựng lại, ánh mắt thoáng vẻ bối rối.

"À... chiếc vòng đó tôi cất rồi. Có người nói nó rất quý, tôi sợ làm trầy xước."

Cô lắp bắp kiếm cớ, nhưng thực lòng lại nhớ đến lời Đới Vũ Ninh lần trước. Vì thế, cô không dám đeo chiếc vòng ấy nữa.

Cố Hành Chu không thay đổi sắc mặt, cũng không để lộ bất kỳ biểu cảm nào khác thường. Hắn dịu dàng giải thích:

"Đó là di vật của mẫu thân ta, bà nói chiếc vòng có thể giữ bình an."

Đường Khê sững người, nụ cười trên môi vụt tắt, ngước nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên.

Trên gương mặt Cố Hành Chu không có chút buồn bã nào, hắn mỉm cười dịu dàng với cô.

Đường Khê cúi đầu, lòng đầy hối hận. Cô không ngờ đó lại là di vật của mẹ hắn. Đáng lẽ ngay từ đầu cô đã không nên nhận.

Dường như biết được suy nghĩ trong lòng cô, Cố Hành Chu khẽ cười, giọng trầm ấm:

"Để ở bên ta cũng chẳng để làm gì. Tay mẫu thân ta rất nhỏ, chiếc vòng ấy hầu như không ai đeo vừa. Cô đeo vừa có nghĩa là cô và nó có duyên."

"Nhưng anh giữ lại cũng tốt mà, như một kỷ niệm về mẹ anh. Tặng tôi như vậy, tôi thấy áy náy lắm."

Nụ cười trên môi Cố Hành Chu đầy vẻ bất đắc dĩ, ánh mắt anh dịu dàng như dòng suối mùa xuân.

Khi Đường Khê kiên quyết đòi về nhà lấy chiếc vòng trả lại, hắn bất ngờ nắm lấy cánh tay cô:

"Di vật mẫu thân ta để lại không chỉ có mỗi chiếc vòng ấy. Cả một phòng đầy đồ, cô không cần lo. Lúc đó đã nói tặng là tặng, quân tử không thất tín với người."

Dưới sự kiên quyết của Cố Hành Chu, cuối cùng Đường Khê cũng nhận lại chiếc vòng. Trong lòng cô âm thầm quyết định: về nhà nhất định sẽ lấy ra đeo.

Cố Hành Chu đứng ở góc khuất, gương mặt khẽ ửng đỏ.

Nhưng có chuyện chính cần bàn nên hắn nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc:

"Đường cô nương, chúng ta đã đến Bắc Dương Quốc. Hiện tại ta có một vụ làm ăn, không biết cô có hứng thú không?"

Nghe đến "làm ăn”, đôi mắt Đường Khê sáng lên như sao.

"Làm ăn gì cơ?"

Cố Hành Chu lấy từ tay áo ra một tập giấy bút hiện đại:

"Cô còn nhớ không, đây là những thứ đi kèm khi cô giao thực phẩm cho chúng ta lần trước."

"Giấy bút thôi mà?"

"Đúng vậy. Ở Bắc Dương Quốc, mọi người đều tín ngưỡng Cung Khảo, nhu cầu dùng giấy bút rất lớn. Giấy bút của thời đại chúng ta vừa không tiện mang theo vừa có nhiều bất cập. Loại giấy bút hiện đại này thì khác. Lúc vào thành, ta dùng làm phí qua cổng cho quan binh. Không ngờ loại này nhanh chóng lan truyền khắp thành và trở thành sản phẩm cực kỳ được ưa chuộng."

Đường Khê trợn tròn mắt nhìn cuốn sổ nhỏ và cây bút mực carbon trong tay Cố Hành Chu, giá chỉ vài tệ một cuốn, một tệ một cây.

Nếu mua sỉ thì giá còn giảm đi gấp mười lần.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 216



Đây đúng là cơ hội kiếm tiền tuyệt vời! Đôi mắt Đường Khê sáng rực, nhìn Cố Hành Chu đầy hứng khởi, không ngừng gật đầu:

"Không ngờ anh cũng giỏi làm ăn như vậy. Không chỉ lo về nước mà trên đường còn kiếm được tiền nữa?"

Cố Hành Chu bị vẻ mặt đó của cô chọc cười, tiếng cười trầm thấp, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn.

"Tất cả là nhờ bà chủ Đường dạy dỗ giỏi."

"Tốt, tốt, cả từ ‘bà chủ’ mà anh cũng học được rồi, đúng là tiến bộ."

Đường Khê cười trêu chọc, liếc nhìn tập giấy bút, trong đầu lóe lên một ý tưởng hay ho.

"Cái danh bà chủ này không thể để anh gọi suông được. Thế này đi, tôi sẽ nhập thêm các loại giấy bút và dụng cụ học tập khác, anh mang chúng đi bán. Chúng ta chia 8-2, thấy sao?"

"8-2?"

Cố Hành Chu nhướng mày.

"Vậy thì 7-3 nhé, không thể thấp hơn nữa đâu! Tôi nhập hàng cũng tốn tiền, còn cả chi phí nhân công..."

Cố Hành Chu không nhịn được cười thành tiếng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang kinh ngạc của Đường Khê, cười lớn hơn nữa.

"Ý ta là ta không cần chia phần của cô. Ta sẵn lòng làm chân chạy việc cho bà chủ Đường mà."

Đôi mắt hắn lấp lánh ánh sáng, rực rỡ đến mức khiến người ta khó dời mắt.

Đường Khê bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, đành ho khẽ hai tiếng:

"Thế không được, làm chân chạy việc cũng phải trả công chứ. Quyết định vậy nhé, 7-3, tôi 7 anh 3."

Cố Hành Chu lại cười khẽ vài tiếng, ánh mắt dời đi chỗ khác. Thôi vậy, cô gái này còn chưa nhận ra, nếu mình hành động hấp tấp sẽ chỉ làm cô sợ hãi.

Thời gian vẫn còn dài, rồi sẽ đến lúc cô hiểu được.

Cố Hành Chu thu lại suy nghĩ, bắt đầu bàn chuyện chính với Đường Khê.

Đường Khê lấy điện thoại ra, tìm kiếm cửa hàng văn phòng phẩm gần đó. Ở đó có đủ loại, từ giấy bút cho đến sách vở, từ điển.

"À này, anh bảo Bắc Dương Quốc là nơi mọi người đều muốn thi công chức à?"

Đường Khê bất ngờ, không ngờ người cổ đại cũng tin vào điều này. Sao giống một số thành phố hiện đại thế nhỉ?

Nghĩ kỹ lại, cô cảm thấy cũng hợp lý. Trong thời đại giao thông và công nghệ chưa phát triển, làm quan đúng là con đường tốt nhất.

Thời phong kiến, sĩ nông công thương, người đọc sách luôn được tôn kính nhất. Đọc sách đến cuối cùng chẳng phải để bước chân lên quan trường sao?

Dù thương nhân thời đó không có địa vị cao, nhưng nhìn dáng vẻ của Cố Hành Chu thì trông hắn hoàn toàn không giống như dáng vẻ bị kỳ thị.

Gia đình hắn là hoàng thương, ai dám nói gì?

Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Đường Khê, Cố Hành Chu không nhận ra sự bất thường, tiếp tục giải thích:

"Đúng vậy, kỳ thi cung khảo là đích đến cả đời của người Bắc Dương Quốc. Một gia đình nếu có người đỗ đạt làm quan, dù nam hay nữ đều được ghi vào gia phả. Nếu quan chức cấp cao thì càng vinh dự hơn. Vì thế, đất nước này có rất nhiều quan chức, phân chia rất chi tiết, từ quản lý nhà bếp, nhà vệ sinh, cho đến giếng nước hay việc phơi quần áo đều có chức vị riêng."

Cố Hành Chu nhớ lại chuyến đến Bắc Dương Quốc, cảm thấy buồn cười khi thấy hệ thống quan chức của đất nước này.

Quản lý nhà bếp và nhà vệ sinh còn dễ hiểu, vì nước hắn cũng có những chức danh tương tự.

Nhưng chức quản lý giếng nước lại được gọi là "Thủy Quan" là một chức vụ rất tốt, mọi người đều tranh giành. Dù chỉ là quan cửu phẩm, nhưng ai cũng muốn có.

Còn chức quản lý nhà vệ sinh, gọi là "Mạo Quan", dù là quan bát phẩm nhưng ít ai muốn. Khi phong quan, mọi người còn thắp hương cầu nguyện, chỉ mong không rút trúng chức này.

Do kỳ thi cung khảo diễn ra hàng năm nên đề thi ngày càng khó hơn...

Nhưng vẫn luôn có người vượt qua kỳ thi, và sau khi đỗ, việc đảm nhiệm chức vụ gì sẽ phụ thuộc vào cấp bậc. Các chức vụ từ bảy phẩm trở lên phải được các đại thần thảo luận và quyết định.

Các chức vụ dưới bảy phẩm vốn không quan trọng nên sẽ được quyết định bằng cách bốc thăm.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 217



Ngay cả như vậy, trẻ con ba tuổi ở Bắc Dương Quốc đã nuôi giấc mộng lớn lên tham gia cung khảo.

Chỉ cần trong nhà có người muốn thi cung khảo, gia đình sẽ hết lòng nuôi dưỡng, không bắt làm việc nặng nhọc, cơm bưng nước rót, chỉ cần học hành.

Nhưng nếu nói muốn làm nghề khác, người đó sẽ trở thành nỗi nhục nhã của cả nhà, bị coi là "nỗi ô nhục trên cột phỉ báng".

Do đó, ở Bắc Dương Quốc, việc kinh doanh giấy bút là ngành nghề hái ra tiền, một món đầu tư không bao giờ lỗ.

Ngoài ra còn có rất nhiều tư thục, thư viện. Ai được làm việc ở những nơi này đều được người đời kính trọng.

Đường Khê nghe Cố Hành Chu kể mà há hốc miệng, trong đầu hiện lên hình ảnh về một thành phố hiện đại có hoàn cảnh tương tự!

"Vậy thì, chắc mấy cuốn như "108 chiêu thi công chức" hay "Cách để làm hài lòng sếp" sẽ cực kỳ bán chạy ở Bắc Dương Quốc, phải không?"

Đường Khê ngẫm nghĩ, trong khi Cố Hành Chu nghe xong thì mắt sáng rỡ:

"Chắc chắn sẽ bán chạy. Những sách như vậy ở Bắc Dương Quốc không hiếm, nhưng cách sống và cư xử của thời đại cô chắc khác với chúng ta, biết đâu sẽ tạo hiệu quả lớn. Chúng ta có thể thử bán vài cuốn trước."

Đường Khê nhìn vào cửa hàng văn phòng phẩm xung quanh, nơi đầy đủ các loại bút và dụng cụ học tập, nảy ra một ý tưởng mới.

"Thời đại của chúng ta có nhiều loại bút lắm, ngoài bút lông còn có bút bi, bút nước, bút máy, bút chì, chưa kể các sản phẩm sửa lỗi như bút xóa, gôm tẩy, gọt bút chì. Sổ thì có nhiều kích cỡ, kiểu dáng, màu sắc đa dạng, chắc chắn sẽ được các cô gái thích mê."

Càng nói, Đường Khê càng hào hứng, hận không thể nhập hết tất cả về bán ngay lập tức.

Cố Hành Chu ngồi cạnh, cùng Đường Khê quan sát hình ảnh trên màn hình điện thoại, không khỏi trầm trồ.

"Thời đại của các cô có thật nhiều thứ. Ta nghĩ mấy món sặc sỡ này có thể nhập về, chắc chắn sẽ thu hút các nữ tử. Mà đây là gì?"

Hắn chỉ vào một món nhìn có vẻ dày dặn trong hình.

"Đây là sổ tay trang trí, giống như nhật ký nhưng được dán thêm các loại sticker đẹp mắt. Chúng tôi có câu "vạn vật đều có thể dán", nó rất được yêu thích ở thời đại chúng tôi. Tôi nghĩ nên nhập một ít."

Nói xong, Đường Khê mở ứng dụng ghi chú và bắt đầu viết lại danh sách.

"Còn thứ này, tại sao lại cuộn tròn thế?"

Cố Hành Chu như một đứa trẻ tò mò, thấy thứ gì cũng thấy mới lạ. Đường Khê kiên nhẫn giải thích:

"Đây là giấy bọc sách, để bảo vệ bìa sách khỏi bị rách. Nhưng ở thời đại của anh, chắc còn thêm tác dụng che giấu nội dung, không để người khác biết anh đang đọc gì."

Vừa nói, Đường Khê vừa tưởng tượng ra cảnh tượng đó và bật cười ngớ ngẩn:

"Thứ này cũng nên nhập thử xem sao."

Đường Khê lẩm bẩm một mình, tiếp tục viết danh sách.

Cuối cùng Cố Hành Chu cũng nhìn thấy một món quen thuộc, nhưng trông có vẻ khác biệt so với đồ vật tương tự ở thời đại của hắn.

"Cái này là văn phòng tứ bảo à? Sao trông khác với đồ ở chỗ chúng ta thế?"

Đường Khê nghiêng đầu nhìn:

"Đây là mực nước. Văn phòng tứ bảo nghe thì nghệ thuật đấy, nhưng bây giờ để tiện lợi hơn, chúng tôi cho mực vào lọ có nắp, đầu nắp nhọn để dễ mang đi và dễ sử dụng hơn."

Đường Khê chợt nghĩ, bán mực nước ở thời cổ đại cũng là một hướng kinh doanh tốt.

Ở đó, việc viết chữ phải mài mực thủ công, vừa mất thời gian vừa mỏi tay.

So với mực nước hiện đại, sự tiện lợi và nhanh chóng của nó sẽ giúp tiết kiệm thời gian đáng kể, đặc biệt là trong những kỳ thi lớn.

Chỉ cần nhanh hơn vài giây đã có thể vượt qua hàng trăm đối thủ.

Vừa nghĩ, Đường Khê vừa tập trung tìm kiếm các loại bút lông và mực nước.

"Mực nước cũng có rất nhiều loại, đây là loại đóng hộp thông thường nhất. Còn cái này nữa!"

Đường Khê hào hứng tìm ra một sản phẩm quen thuộc từ thời nhỏ.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 218



"Cái này thật sự rất thần kỳ! Dùng bút lông nhúng nước để viết, nét chữ giống y như viết bằng mực, nhưng khi nước khô, chữ sẽ biến mất hoàn toàn. Mà giá cả lại rẻ nữa. Hồi nhỏ tôi mua chỉ hơn mười tệ, bây giờ có lẽ sẽ đắt hơn một chút, nhưng chắc cũng không quá năm mươi tệ."

Cố Hành Chu nghe Đường Khê miêu tả, trong lòng không khỏi ngạc nhiên:

"Nếu vậy, đây chính là cách lý tưởng để luyện tập hằng ngày mà không sợ bị kẻ khác ganh ghét."

Ở Bắc Dương Quốc, vì cạnh tranh khốc liệt nên nhiều người thường nghĩ cách xấu, như trộm bài tập hoặc sao chép ý tưởng của người khác.

Nhưng nếu có loại giấy mực này, mọi phiền phức sẽ tan biến, vì chữ sẽ tự động biến mất sau khi nước khô.

Đường Khê tiếp tục thao thao bất tuyệt:

"Còn đây là bút lông, chắc cũng không khác lắm so với bút của các anh. Nhưng ở đây chúng tôi có đủ loại kích cỡ và chất liệu, từ lông cứng đến mềm, nhưng tôi nghĩ sẽ không có nhiều cạnh tranh lắm vì bên anh chắc cũng có rồi. Loại này nhập ít thôi, không bán được thì giảm giá cũng không sao."

Cố Hành Chu chỉ vào mực nước:

"Loại này nhập thêm đi, rất tiện lợi."

Sau khi ghi chú hết ý tưởng, Đường Khê chuyển sang tìm kiếm sách.

Cô mở ứng dụng mua sắm và gõ từ khóa "kỹ năng làm quan".

Hàng loạt đầu sách hiện ra với số lượng hàng triệu, nổi bật là những quyển như:

Kỹ năng giao tiếp với cấp trên,

Làm thế nào để trở thành tâm phúc của lãnh đạo,

Đạo làm quan.

Mới nhìn tiêu đề thôi cũng đã thấy hấp dẫn.

Đường Khê thêm hết vào giỏ hàng, đồng thời viết đầy một trang ghi chú với những mục cần mua.

Khi trời bắt đầu tối, Cố Hành Chu chủ động đứng lên chuẩn bị mang đồ về.

Nhưng Đường Khê lại bất ngờ lên tiếng:

"Hay ở lại ăn cơm rồi hẵng đi?"

Cố Hành Chu sững lại, niềm vui lóe lên trong mắt.

"Cô... thật sao?"

Đường Khê mỉm cười lộ lúm đồng tiền:

"Thật chứ. Nhưng anh phải mang đồ về trước rồi quay lại nhà tôi. Tôi nấu lẩu cho anh ăn!"

Không biết vì sao, khi nhà mới được sửa sang xong, Đường Khê nghĩ ngay đến việc mời Cố Hành Chu ghé thăm.

Cô rất muốn chia sẻ những thay đổi trong cuộc sống với hắn, dù đã cố kiềm chế nhưng vẫn nói hết ra như đổ đậu khỏi ống tre.

"Vậy ta đi giao đồ cho mọi người rồi sẽ qua ngay."

Sợ hắn tìm nhầm chỗ nên Đường Khê còn nhấn mạnh:

"Nhớ đến nhà tôi, đừng nhầm nhé! Hệ thống nâng cấp rồi, không biết có lỗi gì không nữa."

Cố Hành Chu mỉm cười, tâm trạng rất tốt:

"Yên tâm, ta nhớ mà. Giờ ta đi đây."

Khi bóng hắn khuất dần trong màn sương trắng, Đường Khê nhanh chóng khóa cửa kho và gọi xe về nhà.

Vừa về đến nơi, cô lập tức lao vào bếp chuẩn bị bữa tối, còn tiện tay mở cả một buổi livestream.

Đường Khê vừa bật livestream, người xem nhanh chóng tăng vọt từ vài nghìn lên đến vài vạn, khiến cô có chút lúng túng.

Lần đầu tiên đối diện với lượng người theo dõi lớn đến vậy, cô đứng ngây người trong giây lát, sau đó bắt đầu xào nấu phần nước lẩu, thỉnh thoảng lại trò chuyện với mọi người qua màn hình.

Bình luận liên tục hỏi:

"Anh chàng mặc Hán phục đâu rồi?"

"Soái ca kia có đến không?"

Đường Khê đọc xong, suy nghĩ vài giây rồi trả lời:

"Anh ấy sẽ đến, nhưng tôi phải hỏi ý kiến trước. Nếu anh ấy không muốn xuất hiện thì tôi không thể ép buộc được."

Lời nói vừa dứt, phần bình luận sôi động hẳn lên, những dòng chữ liên tục tràn ngập màn hình.

Sau khoảng 30 phút, Đường Khê đã chuẩn bị xong toàn bộ nguyên liệu và bày biện chúng trên chiếc bàn ăn trong căn bếp mới được cải tạo.

Cô đợi một lúc nhưng không thấy bóng dáng ai đến, liền chọn chỗ ngồi đối diện với cửa sau của bếp, vừa có thể ngay lập tức nhìn thấy người đến, vừa đảm bảo Cố Hành Chu sẽ không bất ngờ lọt vào ống kính.

Vì chưa bàn bạc trước với Cố Hành Chu về chuyện livestream, Đường Khê muốn tôn trọng ý kiến của hắn.

Trong lúc trò chuyện rôm rả với khán giả, cô bất giác nhìn ra cửa sổ và chợt ngây người.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 219



Cố Hành Chu xuất hiện ở cửa sau bếp, mặc một bộ trường bào màu trắng ngà.

Gió chiều nhè nhẹ thổi, làm tà áo bay bồng bềnh, trên tay hắn còn ôm một bó hoa màu đỏ rực, được bọc khéo léo bằng lớp lụa mỏng, tạo cảm giác vừa kín đáo vừa nổi bật.

Trong mắt Đường Khê lúc này, chỉ hiện lên bốn chữ: “Thiên tiên hạ phàm”.

Bình thường Cố Hành Chu hay mặc đồ đen, tạo cảm giác xa cách và lạnh lùng. Nhưng hôm nay, bộ áo trắng làm hắn trông vừa tao nhã, vừa thanh thoát như một bức tranh sống động.

Đường Khê bất giác đờ người, đôi mắt không rời khỏi hắn, đến mức phần bình luận lại tiếp tục "nổ tung".

"Nhìn gì mà thất thần vậy? Thấy ai đẹp đến mức choáng à?"

"Là soái ca Hán phục! Chắc chắn là anh ấy! Chủ kênh nói anh ấy sẽ đến mà!"

"Tôi ngửi thấy mùi... ngọt ngào lạ thường!"

"Mùi bong bóng hồng đấy!"

"Nhìn ánh mắt chủ kênh là biết thích anh ấy rồi."

"Thật lòng mà nói, soái ca hán phục đẹp thế này, chủ kênh có hơi không xứng đó."

"Ai nói không xứng? Anh ấy rõ ràng thích cô ấy. Lần trước lỡ lên hình, ánh mắt anh ấy nhìn cô ấy dịu dàng thế cơ mà!"

Vài giây Đường Khê ngẩn ngơ đã đủ để bình luận tràn đầy màn hình.

Cố Hành Chu bước tới gần, nhìn thấy vẻ mặt mơ màng của Đường Khê, liền hỏi:

"Sao thế? Nhìn gì mà ngẩn người vậy?"

"A... không, không có gì!" Đường Khê giật mình, vội quay về thực tại.

Phần bình luận lại bùng nổ:

"Chính là anh ấy! Soái ca hán phục! Trời ơi, giọng nói thật dịu dàng!"

"Nói không thích đi, tôi không tin đâu!"

Đường Khê đỏ mặt, lúng túng nói:

"Các bạn đừng nói bậy!"

Cố Hành Chu thấy cô nói chuyện với ai đó qua màn hình điện thoại, liền tò mò hỏi:

"Cô đang nói chuyện với ai vậy?"

Đường Khê quay sang nhìn hắn, ánh mắt thoáng chút ngập ngừng rồi lấy hết can đảm hỏi:

"Anh có muốn... xuất hiện không?"

"Xuất hiện là sao?"

"Là gặp mọi người đó."

Cố Hành Chu khẽ nhíu mày. “Mọi người” là ai?

Đường Khê nhanh trí trả lời:

"Là gia đình tôi!"

Câu trả lời nghe rất hợp lý, bởi trong các buổi livestream, Đường Khê luôn gọi khán giả là “gia đình”.

Cố Hành Chu bất chợt dừng lại, ánh mắt hắn tràn ngập cảm xúc khó tả.

Bó hoa trên tay rơi nhẹ xuống đất...

Cố Hành Chu nhìn Đường Khê bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Đường Khê cảm thấy khó hiểu, cô vừa nói gì sao? Sao hắn lại trở nên như vậy?

Cô thử thăm dò:

“Được chứ?”

Cố Hành Chu bừng tỉnh, vội vàng chỉnh lại quần áo, cúi xuống nhặt bó hoa rơi dưới đất. Hắn nói năng lắp bắp:

“Được... được.”

Adrenaline tăng vọt, tay hắn bắt đầu run, tim đập thình thịch.

Đường Khê nhìn hắn đang loay hoay, thì thầm:

“Người thời xưa cũng có áp lực ngoại hình à? Chẳng phải chỉ là gặp bạn qua mạng thôi sao...”

Cô nhìn Cố Hành Chu vẫn đang chỉnh trang, không nhịn được cười, sau đó hắng giọng:

“Cố Hành Chu, vậy là đủ rồi, anh đẹp thế này rồi còn muốn chỉnh gì nữa? Anh định không cho người khác sống à?”

Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp của Đường Khê đã bùng nổ.

“Hai người họ nói chuyện tình tứ quá!”

“Tình tứ cái gì, đây là phát ‘cẩu lương’ đấy!”

“Thì ra họ là một đôi à? Trời ơi, thế này thì mình hết cơ hội rồi sao?”

“Người ở trên, bỏ mộng tưởng đi. Nhìn cách Đường Khê nói chuyện với anh ấy kìa, đây là yêu đấy!”

“Ngưỡng mộ quá, anh đẹp trai trong bộ Hán phục như bước ra từ tranh vẽ thế này mà đã có chủ rồi. Nhưng thôi, chúc mừng vậy.”

“Hôm nay chắc chắn anh hán phục ăn mặc rất chỉn chu, nhìn cách Đường Khê khen mà xem.”

“Ôi trời, hôm nay chắc là... bữa tối dưới ánh nến!”

“Đúng vậy, đây là phát cẩu lương công khai!”

“Mình không thể chờ được nữa, muốn xem anh hán phục hôm nay đã ‘biến hóa’ như thế nào!”

Cuối cùng, Cố Hành Chu cũng chỉnh xong, hắn đặt bó hoa qua một bên, hít một hơi thật sâu:

“Xong rồi, chúng ta bắt đầu thôi.”

Đường Khê không nhịn được bật cười lớn:

“Không ngờ đấy, anh lại xem trọng chuyện này như vậy? Đây chỉ là một buổi livestream thôi mà, có cần nghiêm túc vậy không?”
 
Back
Top Bottom