Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 140



Cô nhớ Quách Miểu Miểu từng kể về bốn đại gia tộc lớn của Hoa Quốc. Ngoài nhà họ Quách có truyền thống lâu đời trong lĩnh vực cổ vật, ba nhà còn lại đều là các thế lực mới nổi.

Nhà họ Hứa, gia tộc của Hứa Tư Niên, chỉ mới nổi lên trong khoảng 100 năm trở lại đây. Dù đấu giá không phải lĩnh vực kinh doanh chính của họ, nhưng vì ông ngoại của Hứa Tư Niên mê cổ vật, cha cậu đã mở nhiều nhà đấu giá để làm ông hài lòng. Có món gì tốt, họ lại mua về tặng ông cụ.

Chính nhờ chiến lược này mà cha cậu ta mới thành công cưới được mẹ cậu.

Nhà họ Hứa là một đế chế thương mại, đầu tư đa lĩnh vực. Từ các dự án bất động sản quy mô lớn đến những quán ăn nhỏ, bất cứ đâu ở Hoa Quốc cũng có thể tìm thấy dấu vết của gia tộc này.

Đường Khê từng đoán rằng nhà họ Hứa là gia tộc giàu nhất trong bốn đại gia tộc.

Nhưng Quách Miểu Miểu lại không phục, nói rằng nhà họ Quách chỉ là không nỡ bán đi những món cổ vật quý giá. Nếu bán, gia đình anh chắc chắn sẽ trở thành gia tộc giàu nhất.

Đó chỉ là lời khoe khoang. Thật ra, nếu nhà họ Quách bán hết số cổ vật trong tay, số tiền thu về đủ để mua vài thành phố lớn. Nhưng như thế thì khác nào phá hủy di sản gia tộc.

Về nhà họ Nguyên, Đường Khê cũng từng nghe Quách Miểu Miểu nhắc đến.

Mỗi lần nhắc đến gia tộc này, ánh mắt anh đều tràn đầy vẻ khinh miệt.

Nhà họ Nguyên bước chân vào chính trị muộn hơn nhà họ Hứa khoảng hơn 20 năm.

Khoảng 70 năm trước, tổ tiên nhà họ Nguyên từng bước vươn lên nhờ buôn bán thông tin.

Nghe nói, thủ đoạn của tổ tiên nhà này rất tồi tệ, chuyên làm những việc bị khinh ghét: bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.

Ban đầu, tổ tiên nhà họ Nguyên chỉ là một người gác cổng tại đồn cảnh sát.

Nhờ một cơ hội tình cờ, ông cứu được một vị đại soái thời đó, sau đó được trọng dụng và thăng tiến nhanh chóng.

Ông ta làm việc với nguyên tắc “chỉ cần có tiền là được”. Những tử tù chỉ cần đưa đủ hối lộ là có thể được thả với bất kỳ lý do nào.

Lần đầu nghe xong, Đường Khê chỉ chốt lại bằng hai chữ: “cẩu quan!”

Quách Miểu Miểu cực kỳ ghét nhà họ Nguyên, thậm chí cảm thấy chỉ cần nhắc tới cũng đã thấy kinh tởm, nên không kể nhiều.

Đường Khê suy đoán “cây cong từ gốc”, tổ tiên như thế thì sao dạy được con cháu tử tế.

Còn một gia tộc bí ẩn nhất trong bốn đại gia tộc: nhà họ Vu.

Về nhà họ Vu, Quách Miểu Miểu cũng biết rất ít.

Anh từng nghe các bậc trưởng bối nhắc đến khi còn nhỏ. Hóa ra, chi nhánh nhà họ Vu hiện tại chỉ là một phần của gia tộc lớn hơn.

Gia tộc chính của nhà họ Vu từng rất nổi tiếng ở khu vực Lĩnh Nam, có lẽ còn lâu đời hơn cả nhà họ Quách. Tuy nhiên, lịch sử ấy chỉ dừng lại ở mức truyền thuyết, không thể kiểm chứng.

Nghe đồn, nhánh chính của nhà họ Vu chuyên về pháp thuật. Quách Miểu Miểu thường đùa rằng đó là mấy kiểu “nhảy đồng” ngày xưa.

Khoảng hơn 50 năm trước, một nhánh nhỏ của gia tộc này quyết định rời đi để phát triển ở nơi khác, mở mang tầm nhìn.

Gia tộc chính không đồng ý, hai bên mâu thuẫn dẫn đến chia rẽ. Nhánh nhỏ mang theo hơn 100 người ra ngoài tự lập.

Về gia tộc chính, thông tin chỉ dừng lại ở đây.

Nhánh nhỏ hiện tại của nhà họ Vu hoạt động chủ yếu trong lĩnh vực quân sự.

Mặc dù đã vươn lên thành một trong bốn đại gia tộc, họ lại là gia tộc kín tiếng nhất, ít hiện diện nhất.

Không ai biết nhà họ Vu có bao nhiêu người, họ phục vụ ở những đơn vị nào, hay thậm chí là nơi họ sinh sống.

Những buổi tiệc lớn hay sự kiện xã hội, nếu có thể không tham dự, họ sẽ tránh hết. Thật sự rất bí ẩn.

Tuy nhiên, việc nhà họ Vu đứng vững trong bốn đại gia tộc chứng minh họ không phải dạng vừa.

Mạng lưới thông tin của họ rộng khắp, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 141



Có lời đồn rằng người nhà họ Vu sở hữu những năng lực đặc biệt, có thể phát huy trong những thời điểm quan trọng.

Dẫu vậy, thời bình kéo dài, chẳng mấy ai được chứng kiến những năng lực này.

- --

Suy nghĩ của Đường Khê bị cắt ngang.

“Cô gái, đến ngân hàng rồi.”

Đường Khê hoàn hồn, vội bước xuống xe cùng Hứa Tư Niên.

Hứa Tư Niên nhìn cô, vẻ băn khoăn:

“Chị Đường, chị đang nghĩ gì thế?”

Đường Khê lắc đầu, đáp:

“Không gì cả, đang nghĩ cách cứu người thôi.”

Hai người cùng vào ngân hàng, tiến đến máy rút tiền tự động.

Vừa định lấy thẻ ra, Đường Khê bị Hứa Tư Niên ngăn lại.

“Chị, để em, để em. Cho em thể hiện chút.”

Đường Khê bật cười, thầm nghĩ: Thể hiện cái gì? Thể hiện sự giàu có à?

Hứa Tư Niên nhanh tay cho thẻ của mình vào, nhập lệnh rút 500 vạn.

Cả hai đứng đợi một lúc, Đường Khê bắt đầu nghi ngờ: Máy hỏng à?

Ngay sau đó, máy phát ra thông báo: “Rút tiền thất bại!”

Cả hai bối rối kiểm tra máy rất lâu. Dùng cả thẻ của Hứa Tư Niên lẫn Đường Khê, kết quả vẫn không thay đổi.

Hình ảnh hai người loay hoay trước máy rút tiền được bảo vệ và quản lý ngân hàng quan sát qua camera an ninh.

“Quản lý, hay là tôi dẫn vài người ra bắt bọn chúng? Nhìn giống băng nhóm lừa đảo quá!”

Quản lý vội ngăn lại, đẩy gọng kính vàng lên sống mũi.

Nhìn kỹ gương mặt Hứa Tư Niên qua camera, ông sững người, chân lùi lại một bước.

“Bắt cái gì mà bắt! Đó là thiếu gia nhà họ Hứa!”

Nói rồi, ông chỉnh lại trang phục, chạy nhanh ra chỗ hai người.

Bảo vệ đứng đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Quản lý vội chạy đến máy rút tiền nơi hai người đang đứng, cúi đầu cười:

“Thiếu gia Hứa, máy này chỉ rút tối đa được 2 vạn. Nếu cậu cần số tiền lớn, xin mời qua quầy giao dịch ở đại sảnh.”

Nụ cười niềm nở của ông, để lộ đủ 8 chiếc răng trắng bóng.

Đường Khê quay đầu lại nhìn, suýt thì giật mình. Không biết cười thì đừng cố, nhìn thật sự đáng sợ!

Đường Khê giật mình trước nụ cười đầy gượng gạo của vị quản lý, khiến cô khẽ run lên. Nhận ra điều đó, ông ta lập tức thu lại nụ cười.

Hứa Tư Niên liếc nhìn vị quản lý một cái, rồi kéo Đường Khê tiến vào sảnh chính.

“Đi thôi, chúng tôi đang gấp. Tôi cần 500 vạn, phiền ông xử lý nhanh giúp.”

Vừa nói, cậu vừa cầm thẻ trong một tay, tay kia nắm chặt cánh tay Đường Khê, dẫn cô đi thẳng vào trong.

Đường Khê nhìn cậu nhóc, không khỏi đánh giá lại. Cậu nhóc này, đúng là có lễ phép.

Hoàn toàn khác với những gì cô thường thấy trong phim ảnh hay tiểu thuyết. Đây mới đúng là dáng vẻ của một đứa trẻ được dạy dỗ tốt trong gia đình giàu có.

Cô quan sát vị quản lý vội vàng chạy vào bên trong, nhanh chóng triệu tập một nhóm nhân viên.

“Lấy hết số tiền có thể rút ngay bây giờ ra, nhanh lên!”

Các nhân viên nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của quản lý, dù không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng tức tốc làm theo chỉ đạo.

“Quản lý, chỗ tôi có tối đa 80 vạn!”

“Còn chỗ tôi là 120 vạn!”

“Còn đơn hàng của quản lý Lạc thì sao? Ông xem thế nào?”

“Dời lại! Dời hết!” Quản lý đáp mà không quay đầu.

“Tổng cộng là 200 vạn!”

- --

Chưa đến một phút, vị quản lý cuối cùng cũng gom đủ 500 vạn.

Ông mang ra hai chiếc vali da màu đen, cẩn thận xếp những xấp tiền vào trong.

“Đây là 500 vạn, đã đủ cả. Cậu định đi đâu? Có cần tôi sắp xếp xe đưa đi không?”

Vị quản lý cung kính giao hai vali tiền cho Hứa Tư Niên, còn ân cần hỏi thăm.

Đường Khê nhanh chóng kéo tay Hứa Tư Niên lại, sợ cậu vô ý nói hớ điều gì.

“Không cần đâu. Chúng tôi tự bắt taxi là được rồi.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đường Khê, vị quản lý cũng không cố nài ép thêm. Ông nhanh chóng giúp họ gọi xe, tiễn đến tận cửa.

Khi chiếc xe lăn bánh, vị quản lý vẫn đứng ở phía sau, không ngừng vẫy tay cho đến khi xe khuất sau khúc quanh.

Đường Khê nhìn vào hai chiếc vali trên tay Hứa Tư Niên, không khỏi cảm thán.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 142



“Thân phận của em cũng có giá trị ghê. Chị tưởng sẽ phải mất kha khá thời gian, ai ngờ chỉ vài phút là xong.”

Hứa Tư Niên khoe khoang với vẻ mặt đầy tự mãn, dáng vẻ thật giống Quách Miểu Miểu. Không hổ là bạn thân.

“Đương nhiên rồi!”

Nhưng Đường Khê chợt nhớ ra điều gì, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

“Em đã báo cho nhà họ Quách chưa? Họ nói thế nào?”

Hứa Tư Niên liếc nhìn GPS trên xe, thấy còn cách đích vài trăm mét, gương mặt cậu cũng dần trở nên nghiêm túc.

“Em đã liên lạc với chú Quách rồi. Bên đó bảo sẽ lập tức cử người đến đây và dặn chúng ta đừng lo lắng, cứ giao cho họ xử lý.”

Tài xế nói:

“Cô gái, đã đến nơi rồi. Đừng quên mang đồ theo nhé.”

“Cảm ơn bác tài.”

Chiếc xe rẽ vào một khúc quanh rồi dừng lại bên cạnh một cây cầu lớn.

Đường Khê và Hứa Tư Niên bước xuống, nhìn thấy trước mặt là cổng chính của một nhà máy bỏ hoang, cách đó chỉ vài bước chân.

Trước khi bước vào, Đường Khê quay lại nhắc nhở:

“Một lát nữa vào trong, mọi việc phải nghe theo chị. Đừng hành động nóng nảy.”

Hiếm hoi thay, lần này Hứa Tư Niên không cãi lại mà gật đầu đáp:

“Được, em hiểu rồi.”

Hai người hít sâu một hơi, bước mạnh mẽ vào bên trong nhà máy.

Chỉ đi được vài bước, một nhóm người bịt mặt bất ngờ xuất hiện từ bóng tối, tay lăm lăm súng, bao vây chặt lấy họ.

Đường Khê tròn mắt kinh ngạc. Trời đất?! Chơi lớn vậy sao! Đây là súng thật hay giả đây?!

Dù thật hay giả, cô cũng không dám manh động.

“Giơ tay lên!”

Hai chấm đỏ từ tia laser nhắm thẳng vào đầu Đường Khê và Hứa Tư Niên.

Cả hai lập tức giơ tay theo lệnh, Hứa Tư Niên nhanh chóng đặt hai chiếc vali xuống đất.

Một trong những tên bịt mặt tiến tới, xách hai chiếc vali lên, mở ra kiểm tra rồi gật đầu ra hiệu với kẻ đang chỉ huy ở trên cao, giơ ngón tay thành dấu OK.

Tia laser lập tức biến mất.

Tim Đường Khê đập thình thịch, đầu óc như trống rỗng. Không biết kẻ bắt cóc Quách Miểu Miểu có phải người nhà họ Nguyên không. Nếu đúng là vậy, nhà họ Nguyên đúng là to gan thật.

Hai người bị bịt mắt bằng khăn đen và bị áp giải vào sâu trong nhà máy.

Lối đi ngoằn ngoèo, Đường Khê không rõ đã đi bao xa, chỉ cảm nhận được một đoạn đường cỏ, sau đó là mặt đường xi măng.

Mọi thứ xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ. Khi mắt bị che, các giác quan khác như thính giác và khứu giác trở nên nhạy bén hơn.

Cô ngửi thấy mùi ẩm mốc, giống như mùi ở tầng hầm.

Lẫn trong không gian yên ắng là tiếng nước nhỏ từng giọt, từng giọt.

“Đại ca, hai người này còn mang theo điện thoại, có cần...”

Một gã to lớn lên tiếng.

“Không cần. Xung quanh đây toàn thiết bị gây nhiễu sóng, trên địa bàn của tao mà để bọn chúng thoát được thì tao vứt cái danh này đi cho rồi.”

Một giọng nói khàn đặc như bị khói thuốc tàn phá vang lên, làm Đường Khê lạnh sống lưng.

Hứa Tư Niên khẽ nói nhỏ vào tai cô:

“Là Nguyên Sĩ Lãng, cẩn thận đấy. Hắn là kẻ háo sắc.”

Đường Khê nhẹ gật đầu đáp lại, cố giữ im lặng. Xung quanh dần trở nên im lặng đến mức ngột ngạt.

Ngay sau đó, chiếc khăn đen bị giật mạnh khỏi mắt cô.

Ánh sáng bất ngờ làm cô chói mắt, phải nheo lại để thích nghi.

Tiếng bước chân vang lên, một bóng người mờ mờ phía trước lên tiếng, giọng điệu khó chịu:

“Cô gái xinh đẹp như thế này, mà mấy người đi theo tôi bao lâu rồi không biết nâng niu sao hả?!”

Nói xong, hắn đá mạnh vào một gã đàn ông lực lưỡng đứng gần đó.

Khi mắt đã quen dần với ánh sáng, Đường Khê nhìn rõ kẻ trước mặt.

Đó là một gã đàn ông trạc hơn 20 tuổi, khuôn mặt tầm thường, không thể gọi là đẹp trai. Đôi mắt híp, mí lót, quầng thâm lớn dưới mắt trông như người kiệt quệ vì bị hút hết sinh khí.

Khi hắn nheo mắt đánh giá người khác, vẻ ngoài toát ra sự gian xảo, hiểm độc khiến Đường Khê cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hứa Tư Niên khẽ bước lên trước, chắn trước Đường Khê.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 143



Cậu vừa định lên tiếng thì nhớ lời dặn của cô không được manh động, nên nuốt lại câu chửi thề định nói.

Đường Khê giữ giọng lạnh lùng:

“Tiền chúng tôi đã mang đến. Bây giờ anh thả người ra đi.”

Nguyên Sĩ Lãng chậm rãi bước tới, cúi xuống nhìn Đường Khê từ trên cao, ánh mắt đầy khiêu khích.

Đường Khê cũng không hề né tránh, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn, không chớp mắt.

Dù chân cô đang run lên vì sợ, nhưng cô hiểu rõ lúc này không thể yếu thế. Nếu cô nhượng bộ, cả ba người bọn họ đều không có cơ hội thoát thân.

Nguyên Sĩ Lãng bất ngờ cười lớn, đưa tay bóp cằm Đường Khê.

“Cô bé này, thú vị thật đấy. Ban đầu tao chỉ định dạy cho Quách Miểu Miểu một bài học thôi. Nhưng giờ tao đổi ý rồi.”

Nụ cười tà ác của hắn khiến Đường Khê và Hứa Tư Niên chỉ muốn nôn.

Cái quái gì thế này?! Thật kinh tởm!

Nếu không bị trói tay, Đường Khê chắc chắn đã đấm thẳng vào mặt gã này.

“Vậy anh muốn gì?”

Cô kìm nén sự ghê tởm, cố gắng giữ bình tĩnh để hỏi.

“Đơn giản thôi. Cô trông cũng không tệ, dáng đẹp, chân dài. Chỉ cần ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ thả cậu ta và cả thằng nhóc trắng trẻo bên cạnh cô nữa.”

Ánh mắt của hắn lướt qua người cô với vẻ dâm tà, khiến Hứa Tư Niên giận tím mặt.

“Nguyên Sĩ Lãng, mày là thằng khốn nạn! Dám động đến chị ấy, nhà họ Hứa và nhà họ Quách sẽ không để yên đâu!”

Hứa Tư Niên bước tới, nhưng ngay lập tức bị một tên to con giữ lại và đấm mạnh vào bụng, khiến cậu ngã quỵ xuống.

“Hứa Tư Niên!”

Đường Khê quay lại, thấy Hứa Tư Niên nằm co quắp trên sàn nhưng vẫn không phát ra tiếng kêu đau.

“Dừng lại! Cậu ấy là thiếu gia nhà họ Hứa. Anh mà động vào cậu ấy, nhà họ Hứa sẽ khiến anh sống không bằng chết!”

Cô không ngần ngại sử dụng gia thế. Ai mà chả biết dựa vào gia thế? Quan trọng là hiệu quả.

Đường Khê bị trói chặt, cơ thể bị kéo mạnh về phía trước.

Nguyên Sĩ Lãng nghe thấy lời cô nói, đột nhiên phá lên cười, nụ cười đầy điên cuồng.

Hắn túm lấy cổ áo của một tên bịt mặt bên cạnh, gằn giọng:

“Mày có nghe thấy nó nói gì không? Nhà họ Hứa sẽ khiến tao đẹp mặt sao? Ha ha ha! Tao muốn xem, nhà họ Hứa làm tao đẹp mặt thế nào đây?”

Nói xong, ánh mắt hắn bỗng trở nên sắc lạnh, hắn đá một cú mạnh vào bụng Hứa Tư Niên.

Cú đá mạnh đến nỗi cậu bị văng xa vài mét, đủ để thấy lực của hắn kinh khủng thế nào.

“Hứa Tư Niên!”

Đường Khê gần như phát khóc, vùng vẫy một cách điên cuồng.

“Đi theo tôi thì có gì không tốt? Nhà họ Hứa, nhà họ Quách là cái thá gì? Chỉ là lũ có chút tiền bẩn thỉu mà thôi! Tôi có quyền! Chỉ cần tôi nhấc một ngón tay thì mấy cái nhà đó còn không đáng để l**m giày tao!”

Hắn túm lấy tóc Đường Khê, kéo ngược ra sau, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào gương mặt hắn ở khoảng cách gần.

“Thả chị ấy ra!”

Hứa Tư Niên cắn răng đứng dậy, máu chảy từ khóe miệng, ánh mắt đầy quyết tâm. Những vết hằn do dây thừng trên cổ tay cậu đã rớm máu vì cố gắng vùng vẫy.

Đường Khê khẽ cười lạnh. Tên này thật khiến người khác ghê tởm.

“Anh nghĩ mình là ai? Nếu dám động đến chúng tôi, nhà họ Vu sẽ không để anh yên đâu. Đừng nói đến anh mà cả nhà họ Nguyên của anh cũng sẽ biến mất không dấu vết.”

Đường Khê nhanh trí, nhắc đến gia tộc Vu đầy bí ẩn trong truyền thuyết.

Nhà họ Hứa hay nhà họ Quách có thể không làm Nguyên Sĩ Lãng kiêng dè, nhưng nhà họ Vu thì khác.

Cô biết tình thế lúc này không thể đối đầu cứng rắn. Hứa Tư Niên đã bị thương, cô không thể để mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Họ đến đây để cứu Quách Miểu Miểu, nhưng nếu xử lý sai, chính họ cũng sẽ không thoát được.

Quả nhiên, khi nghe đến nhà họ Vu, ánh mắt Nguyên Sĩ Lãng lập tức thay đổi.

Tuy nhiên, ngay sau đó, hắn cười khẩy, vẻ mặt đầy khinh thường.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 144



“Dọa tôi bằng nhà họ Vu à? Cô nghĩ tôi không điều tra cô sao? Cô tên là Đường Khê, chỉ là một hot girl mạng, vài tháng trước bị vị hôn phu lừa hết sạch tiền, rồi không biết bằng cách nào lại kiếm được một khoản kha khá trong thời gian ngắn. Cô không phải người nhà họ Vu gì cả.”

Đường Khê không ngạc nhiên khi Nguyên Sĩ Lãng đã điều tra về cô. Dù mạng lưới tình báo của nhà họ Nguyên không phức tạp như nhà họ Vu, nhưng việc tìm hiểu thông tin về cô thì không hề khó khăn.

Cô không hề né tránh, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Ánh nắng nhẹ từ khe cửa rọi xuống, chiếu lên mái tóc Đường Khê, làm cô trở nên rực rỡ lạ thường giữa căn phòng tối tăm.

Hứa Tư Niên nhìn cô, ngây người trong giây lát.

Đường Khê ngẩng cao đầu, tự tin và kiêu hãnh, cất lời:

“Anh nghĩ mình điều tra đủ rồi sao? Thật buồn cười, có những thứ mà quyền lực và tiền bạc của anh chưa bao giờ với tới được. Tôi không cần chứng minh điều gì, nhưng tôi khuyên anh nên suy nghĩ kỹ trước khi đụng đến tôi và những người bạn của tôi. Bởi vì nếu tôi không thể nguyên vẹn mà rời khỏi đây thì anh và cả nhà họ Nguyên sẽ không còn cơ hội rút lui nữa.”

Đường Khê nghiêm mặt, ánh mắt kiên định, không hề có chút do dự. Cô mạnh dạn nói:

“Có lẽ anh không biết mẹ tôi họ Vu. Bà tên là Vu U, theo vai vế thì người đứng đầu chi nhánh nhà họ Vu hiện tại còn phải gọi mẹ tôi là cô đấy.”

Câu nói của cô vang lên dứt khoát, thậm chí chính Đường Khê cũng gần như tin lời mình nói.

Không gian chợt im ắng, tất cả mọi người đều sững lại.

Hứa Tư Niên nhíu mày, nhìn cô với ánh mắt nửa tin nửa ngờ, nhưng lời nói đầy chắc nịch của cô khiến cậu cũng không thể không tin.

Nguyên Sĩ Lãng thoáng hiện vẻ dao động trong ánh mắt. Nhận thấy điều đó, Đường Khê liền thừa cơ châm thêm dầu vào lửa:

“Nếu chị họ của tôi biết anh dám đối xử với tôi như thế, anh nghĩ chị ấy sẽ xử lý anh thế nào?”

Nhà họ Vu từ xưa vốn nổi tiếng với truyền thống nữ quyền, người đứng đầu gia tộc luôn là nữ giới. Nếu dựa theo tuổi tác, chị họ mà Đường Khê nhắc đến chắc chỉ hơn cô khoảng hai, ba tuổi.

Sự huyền bí của nhà họ Vu khiến bất kỳ ai cũng không dám khẳng định thông tin gì là thật. Đây chính là lý do Đường Khê tự tin “dựa hơi” gia tộc này.

Quả nhiên, tay Nguyên Sĩ Lãng bắt đầu run rẩy, vẻ mặt biến sắc, mất đi sự bình tĩnh ban đầu.

Khóe môi Đường Khê thoáng nở một nụ cười nhạt đầy tự tin. Tưởng thế nào, hóa ra chỉ là hổ giấy.

Đường Khê không hề hay biết, những lời cô nói vô tình khơi gợi ký ức đáng sợ trong tâm trí Nguyên Sĩ Lãng.

Mười năm trước, anh trai của hắn là Nguyên Ba từng trêu chọc Vu Hạo Nguyệt - người khi đó vẫn đang đi học nhưng đã là con cháu trực hệ của nhà họ Vu.

Nguyên Ba từ chối xin lỗi, thậm chí còn ngang ngược thách thức.

Chỉ vài ngày sau, Nguyên Ba đột ngột qua đời. Các bác sĩ hàng đầu thế giới được mời đến khám nghiệm nhưng không thể tìm ra nguyên nhân.

Gia tộc Nguyên muốn dùng chuyện này để gây khó dễ cho nhà họ Vu, nhưng không tìm được chứng cứ nào, đành phải chịu nhục nhã im lặng.

Sự kiện đó để lại bóng đen lớn trong tâm trí Nguyên Sĩ Lãng.

Giờ đây, khi nghe Đường Khê nhắc đến nhà họ Vu, ký ức kinh hoàng ùa về khiến hắn bủn rủn. Hắn như bị điện giật, buông tay khỏi tóc Đường Khê.

Đường Khê thầm thở phào nhẹ nhõm, quay lại nháy mắt ra hiệu với Hứa Tư Niên.

“Còn không thả Quách Miểu Miểu ra? Chúng tôi đã đưa tiền rồi, anh muốn trở mặt sao?”

Gương mặt lạnh lùng của Đường Khê toát lên một khí thế đáng sợ, dù vẻ ngoài của cô thường mang nét đáng yêu vì khuôn mặt bầu bĩnh.

Thấy Nguyên Sĩ Lãng có vẻ sợ hãi, cô quyết định nhanh chóng ép hắn thả người trước khi mọi chuyện xấu đi.

Nguyên Sĩ Lãng với vẻ mặt thất thần, chỉ tay ra hiệu cho một tên bịt mặt.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 145



Tên đó nhanh chóng quay đi, rồi dắt theo một người bị trói chặt từ bên trong ra ngoài.

“Quách Miểu Miểu! Cậu không sao chứ?”

Nhìn thấy Quách Miểu Miểu, trái tim Đường Khê như được thả xuống.

Quách Miểu Miểu bị trói gô vào một chiếc ghế, miệng bị nhét một miếng vải lớn. Anh chỉ có thể ú ớ nhìn cô.

“Còn không thả anh ấy ra?!”

Đường Khê lớn tiếng với Nguyên Sĩ Lãng.

Tên bịt mặt nhận được lệnh, liền gỡ miếng vải trong miệng Quách Miểu Miểu.

Nhưng ngay sau đó, Đường Khê hiểu tại sao miếng vải lại to như vậy.

Anh ấy quá ồn!

Vừa được tháo dây buộc miệng, Quách Miểu Miểu liền tuôn một tràng dài, chửi rủa Nguyên Sĩ Lãng và cả tổ tiên nhà hắn, không ngừng nghỉ như pháo nổ.

Đường Khê quay sang nhìn Nguyên Sĩ Lãng:

“Bây giờ chúng tôi có thể đi được chưa?”

Cô hiểu tình thế này không thể kéo dài, phải tranh thủ rời đi trước khi hắn kịp nghi ngờ.

Nhưng cô cũng không khỏi lo lắng. Người của nhà họ Hứa và nhà họ Quách rốt cuộc đang ở đâu? Sao lại chậm trễ thế này?

Nếu không nhờ cô nhanh trí ứng phó, chắc cô và Hứa Tư Niên đã không thể toàn mạng rời khỏi đây.

Nguyên Sĩ Lãng vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ. Hắn lo sợ đến mức không để tâm đến những gì xung quanh.

“Thả bọn họ đi.”

Hắn ra lệnh, rồi quay lưng lại, tiếp tục vò đầu bứt tai, trông đầy khổ sở.

Năm xưa, anh trai hắn chỉ vì trêu chọc một người nhà họ Vu mà mất mạng. Giờ đây, hắn lại trực tiếp bắt cóc em họ của người đứng đầu gia tộc họ Vu. Liệu hắn có bị xử lý tàn khốc hơn không?

Nguyên Sĩ Lãng càng nghĩ càng hoảng loạn, tâm trí như sắp nổ tung.

Đường Khê tranh thủ cơ hội, tự tháo dây trói trên tay mình, sau đó nhanh chóng giải thoát cho Hứa Tư Niên và Quách Miểu Miểu.

Quách Miểu Miểu thắc mắc, hỏi nhỏ:

“Tên này bị sao vậy?”

“Không biết, chắc thần kinh có vấn đề. Đi mau.”

Đường Khê và Hứa Tư Niên dìu Quách Miểu Miểu rời khỏi đó.

Nhưng Nguyên Sĩ Lãng đột nhiên tỉnh táo lại.

Hắn nhận ra một điều: Chưa bao giờ nghe nói người đứng đầu nhà họ Vu có “em họ” nào cả.

“Đứng lại!”

“Bắt lấy bọn chúng cho tao!”

Nguyên Sĩ Lãng gào lên, gương mặt vặn vẹo vì tức giận. Dám qua mặt tao à?

“Chạy!”

Đường Khê và Quách Miểu Miểu trao đổi ánh mắt, rồi cùng nhau kéo Hứa Tư Niên đang bị thương bỏ chạy thục mạng.

Sau khi chạy thoát khỏi căn hầm, họ phát hiện xung quanh toàn là bãi cỏ hoang, không có phương hướng rõ ràng.

“Đứng lại!”

Đằng sau, một nhóm người bịt mặt đã đuổi kịp.

“Bên này, bên này!”

Khi cả ba người đang chạy, một người đàn ông trung niên vác máy quay chuyên nghiệp xuất hiện, chạy về phía họ.

“Đi theo tôi! Người của nhà họ Quách và nhà họ Hứa đều đến rồi!”

Ba người nhìn nhau, dù không ai quen biết người đàn ông này nhưng với thiết bị chuyên dụng như vậy, người này chắc hẳn là phóng viên.

“Cậu gọi báo chí đến à?”

Quách Miểu Miểu thở hổn hển, quay sang hỏi Đường Khê trong lúc chạy.

“Không, làm gì có thời gian mà gọi!”

Hứa Tư Niên cũng lắc đầu, khẳng định không phải mình.

Cả ba tiếp tục chạy, không biết đã đi bao xa. Đường Khê có thị lực tốt nhất, bất chợt phát hiện một nhóm người đang cúi thấp trong bụi cỏ phía xa.

“An toàn rồi! Tôi thấy chú Hứa, họ ở đằng kia!”

Đường Khê vừa thở hổn hển vừa báo hiệu. Họ đã chạy rất lâu, đến mức kiệt sức.

“Nếu còn chạy nữa là tao sẽ bắn đấy!”

Giọng hét của Nguyên Sĩ Lãng vang lên từ phía sau.

Giờ hắn chỉ muốn bắt được Đường Khê để hành hạ cô, trả thù vì dám qua mặt hắn. Nhưng hắn ngu ngốc đến mức không nhìn thấy nhóm người nhà họ Quách và nhà họ Hứa phía trước. Đúng là không hiểu nổi ai cho hắn sự tự tin này.

Khi ba người đến chỗ Hứa Quốc An, Đường Khê kiệt sức đến mức gần như gục xuống, nhưng vẫn cố giao Hứa Tư Niên cho ông ấy.

Mọi thứ trước mắt cô dần trở nên mờ nhòe. Tiếng nói của mọi người quanh cô như xa dần, cô không nghe rõ họ đang nói gì.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 146



Đường Khê cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, rồi bất tỉnh.

- --

Mùi cồn sát trùng nồng nặc xen lẫn hương hoa thoang thoảng k*ch th*ch khứu giác của Đường Khê, đánh thức thần kinh cô.

Bên tai cô lẫn tiếng trò chuyện về “bê bối”, “cổ phiếu nhà họ Nguyên”…

Đường Khê từ từ mở mắt.

“Đường Khê, cậu tỉnh rồi!”

Quách Miểu Miểu hô lớn khi thấy cô mở mắt.

“Bác sĩ! Cô ấy tỉnh rồi!”

Đường Khê gượng ngồi dậy, đưa tay xoa trán. Nhìn xuống, cô thấy tay mình vẫn đang truyền nước.

Sau khi Quách Miểu Miểu gọi bác sĩ liền quay lại bên giường cô.

“Chị thấy sao rồi? Khá hơn chút nào chưa?”

“Tôi… tôi bị sao vậy?”

Hứa Tư Niên bất chợt lao vào phòng.

“Chị Đường! Chị không sao thật là tốt quá!”

Vừa nói, Hứa Tư Niên vừa ôm chầm lấy Đường Khê, siết chặt đến mức cô khó thở.

“Em muốn làm chị ngạt thở sao!”

Nghe vậy, Hứa Tư Niên vội vàng buông cô ra, rồi cẩn thận chỉnh lại chăn cho cô.

“Cậu ngất xỉu, nhưng không sao đâu. Bác sĩ nói cậu chỉ bị hạ đường huyết, cộng thêm mệt mỏi quá độ nên mới bất tỉnh.”

Quách Miểu Miểu đứng cạnh bổ sung thêm lời Hứa Tư Niên.

Đường Khê nhìn qua Hứa Tư Niên, nhớ lại vết thương của anh lúc trước.

Hứa Tư Niên nhận ra ánh mắt nghi hoặc của cô, liền giải thích:

“Chị đừng lo, em ổn mà! Vết thương nhẹ thôi, không đáng ngại. Em còn khỏe để chăm sóc chị đấy thôi.”

"Em khỏe mà, ăn no, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi."

Đường Khê cảm thán:

"Đúng là trẻ khỏe có khác..."

Bác sĩ và y tá đến kiểm tra, sau khi dùng ống nghe, bác sĩ nói:

"Cô ấy không sao rồi, chỉ cần ăn uống bổ dưỡng, nghỉ ngơi là được."

Đường Khê nhìn quanh, nhận ra trang trí ở đây không giống bệnh viện.

"Đây là đâu vậy?"

"Nhà tôi."

Quách Miểu Miểu vừa trả lời, vừa lấy một quả táo từ giỏ trái cây bên cạnh và bắt đầu gọt vỏ.

"Nhà cậu?! Cậu đưa tôi về nhà cậu á?"

Đường Khê cao giọng.

"Không phải tôi, là mẹ tôi nhất quyết bảo đưa cậu về đây tĩnh dưỡng. Nhà tôi có bác sĩ riêng, mời từ nước ngoài về với giá cao đấy."

Đường Khê đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở giỏ trái cây.

"Thế còn giỏ trái cây kia?"

"Tiểu Điềm Điềm mang đến."

Đường Khê ngớ người vài giây. Dù cô và Tiểu Điềm Điềm quen biết qua buổi đấu giá, nhưng chưa đến mức thăm hỏi nhau khi bệnh.

Nghĩ lại, cô thấy cũng hợp lý. Dù gì cô cũng đã liều mình cứu Quách Miểu Miểu. Cô nhận giỏ trái cây này cũng không có gì phải ngại.

"Sau khi tôi ngất, đã xảy ra chuyện gì? Nguyên Sĩ Lãng thế nào rồi?"

Quách Miểu Miểu vừa gọt táo vừa kể lại, vẻ mặt đầy hứng khởi:

"Cậu ngất đi không thấy được, bọn đàn em của Nguyên Sĩ Lãng bịt mặt, tay cầm súng, còn hắn thì hống hách ngạo mạn. Cảnh tượng ấy bị truyền thông đưa tin hết rồi. Giờ nhà họ Nguyên đang bị kiểm tra, tôi cười đến đau cả bụng!"

Hứa Tư Niên ở bên cạnh nói thêm:

"Những phóng viên đó là do chú Quách nhờ đến. Nhưng vì xe bị chặn giữa đường, nên đội cứu viện đến muộn chút."

Cậu dừng lại một lúc, như nhớ ra điều gì thú vị, bật cười:

"Nhà họ Nguyên đúng là kiêu ngạo quá mức. Lần này phải cho họ một bài học nhớ đời, để họ biết sợ."

Đường Khê nằm trên giường, đầu óc quay cuồng.

Hứa Tư Niên bỗng tò mò, quay sang hỏi cô:

"Mẹ chị thật sự là người nhà họ Vu à?"

Quách Miểu Miểu đang gọt táo thì khựng lại, ngơ ngác.

Nhà họ Vu? Chẳng phải là gia tộc thần bí nhất, như rồng thấy đầu không thấy đuôi đó sao? Sao Đường Khê lại có liên quan đến họ?

Đường Khê lườm Hứa Tư Niên, buồn cười:

"Nói em thông minh hay ngốc bây giờ? Mẹ chị họ Vu, nhưng chẳng liên quan gì đến nhà họ Vu cả. Chị chỉ bịa chuyện để dọa Nguyên Sĩ Lãng thôi. Hắn không sợ nhà họ Quách hay nhà họ Hứa, nhưng có lẽ sẽ sợ nhà họ Vu. Ai ngờ lại đoán trúng."

Cô chỉ nói đại trong lúc cấp bách, không ngờ Hứa Tư Niên lại tin là thật.

"Nhà họ Vu là sao?"

Quách Miểu Miểu nghi hoặc hỏi. Rõ ràng anh đã bỏ lỡ chuyện gì đó.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 147



Hứa Tư Niên vung tay múa chân kể:

"Lúc ấy anh còn chưa đến, chị Đường đấu khẩu với Nguyên Sĩ Lãng, thật sự ngầu lắm!"

Cậu thêm mắm thêm muối kể lại tình huống, khiến Đường Khê nghe mà dở khóc dở cười.

Nghe xong, Quách Miểu Miểu trầm ngâm, vẻ mặt nghiêm trọng:

"Chuyện này qua rồi thì đừng nhắc lại nữa. Nhà họ Vu không phải người dễ đối phó. Bao năm nay không ai rõ nội tình của họ, cũng chẳng ai dám đụng vào. Những kẻ dám gây chuyện, bây giờ cỏ trên mồ mả đã mọc xanh um rồi."

Hứa Tư Niên phản đối:

"Tôi thì thấy nhà họ Vu không xấu như vậy. Có xấu cũng chẳng xấu hơn mấy lão cáo già nhà họ Nguyên đâu. Trước đây chúng ta từng gặp người nhà họ Vu rồi, trông cũng hiền lành mà."

Quách Miểu Miểu nhìn Hứa Tư Niên, thầm nghĩ: Đúng là dáng vẻ "thiếu gia ngốc nhà địa chủ."

"Nghe nói Đường Khê tỉnh rồi?"

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Hứa Tư Niên đang đứng gần cửa, một tay cầm quả táo, một tay mở cửa.

"Dì Quách, dì đến rồi."

Nghe giọng điệu thân mật, Đường Khê đoán hai người này hẳn quen biết rất rõ.

Một người phụ nữ trông rất trẻ, tay cầm một nồi canh gà bước vào.

Đường Khê vội ngồi dậy, chào:

"Chào dì ạ."

"Chào cháu, ngoan quá! Miểu Miểu nhà dì nhờ có cháu, nếu không bây giờ dì đã phải khóc tang cho thằng bé rồi."

Hạ An đặt nồi canh xuống bàn, tiến lại nắm tay Đường Khê.

Nhìn người phụ nữ trước mặt, Đường Khê cảm thấy rất dễ chịu.

Khuôn mặt phúc hậu, tuổi tác đã cao nhưng dường như thời gian không để lại dấu vết trên gương mặt bà.

Hạ An càng nắm tay Đường Khê, càng nhìn lại càng thấy yêu mến:

"Đường Khê, dì nghe Miểu Miểu nói cháu còn độc thân. Hay là... cháu làm con dâu dì đi?"

"Gì cơ?!"

Đường Khê suýt nghẹn nước đến sặc.

Quách Miểu Miểu và Hứa Tư Niên cũng bị táo nghẹn cứng trong cổ họng.

"Mẹ, mẹ nói gì thế?!"

Quách Miểu Miểu vội vàng bước lên, kéo tay mẹ mình, ngăn không để bà tiếp tục phát ngôn gây sốc.

"Mẹ tôi đùa thôi, ha ha ha!"

Anh cười gượng, cố giữ vẻ lịch sự.

"Đùa gì mà đùa! Con bé Đường Khê chưa có bạn trai, mẹ thấy nó rất tốt. Con nên cảm thấy may mắn mới đúng, con còn chưa xứng với người ta đâu. Đám bạn gái lăng nhăng ngoài kia của con, có ai sánh được với Đường Khê không? Này, đừng có đẩy mẹ..."

Giọng bà nhỏ dần khi Quách Miểu Miểu đẩy bà ra khỏi phòng.

"Rầm—"

Anh nhanh chóng đóng cửa, tựa lưng vào đó, thở phào và đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Đường Khê và Hứa Tư Niên nhìn anh chằm chằm.

Hứa Tư Niên không nhịn được trêu:

"Chị Đường, hình như chị là con dâu quốc dân rồi đấy. Chị bảo nếu mẹ em gặp chị, có khi nào cũng muốn chị làm con dâu không nhỉ?"

Quách Miểu Miểu bật cười lạnh:

"Cậu nghĩ gì thế? Anh trai cậu đã có vị hôn thê rồi."

Đường Khê cười khẽ:

"Nếu để Ngô Tinh biết chuyện này, cô ấy sẽ cho em ăn đòn."

Hứa Tư Niên không phục, cãi lại:

"Nhà em đâu chỉ có mỗi một anh trai!"

Nói rồi, cậu vỗ ngực đầy tự tin.

"Ý cậu là bản thân cậu á?"

Quách Miểu Miểu liếc nhìn cậu từ đầu đến chân, vẻ mặt đầy chế nhạo.

"Cậu vẫn chỉ là nhóc con thôi, đừng mơ mộng nữa."

Đường Khê bật cười trước màn cãi vặt của hai người, cảm thấy khung cảnh này thật thú vị.

Thật may là lần này không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nếu không, có lẽ cô đã chẳng được chứng kiến cảnh này.

"Thôi, đừng đùa nữa. Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"

Đường Khê nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn chưa tối.

Cô nhớ ra tối nay còn phải đưa hàng cho Cố Tử Dật.

Quách Miểu Miểu nhìn đồng hồ:

"Không lâu đâu, chỉ một đêm thôi."

"Bao lâu cơ?!"

"Một đêm. Bây giờ là hơn 10 giờ sáng."

"Qua cả đêm rồi á? Hỏng rồi, hỏng rồi..."

Đường Khê lập tức rút kim truyền dịch, chộp lấy chiếc áo khoác bên giường.

"Cậu còn chưa truyền xong mà, nằm xuống nghỉ đi!"

"Đúng đấy chị Đường, truyền nốt bình này rồi đi, nhớ để lại di chứng thì sao?"

Quách Miểu Miểu và Hứa Tư Niên vội vàng ngăn cô lại.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 148



"Tôi khỏe rồi, thật đấy. Tôi có việc quan trọng cần làm, đi trước nhé, hẹn gặp lại!"

Nhìn vẻ hối hả của cô, hai người đành để cô đi.

Chắc chắn đó là chuyện rất gấp.

"Để em bảo người đưa chị đi."

Hứa Tư Niên bước theo Đường Khê.

"Không cần đâu, chị gọi taxi là được rồi."

Ba người cùng đi ra khỏi cửa biệt thự.

Đường Khê nhìn quanh, hoàn toàn không nhận ra đây là đâu. Không có một tòa nhà hay cột mốc nào để định vị cả.

Cô đứng bên ngoài gọi taxi mãi mà không ai nhận cuốc.

"Ở đây hẻo lánh lắm, để tôi đưa cậu đi."

Quách Miểu Miểu nói, rồi quay người đi xuống hầm lấy xe.

Dù sao Đường Khê cũng là ân nhân cứu mạng của anh, việc đưa cô về nhà chẳng có gì khó khăn.

"Lên xe!"

Không lâu sau, anh lái xe đến.

Đường Khê lập tức mở cửa ghế phụ để ngồi.

"Em cũng đi!"

Hứa Tư Niên nói, rồi leo lên ghế sau.

"Sao cái gì cậu cũng phải tham gia thế?"

Quách Miểu Miểu nhìn cậu qua gương chiếu hậu, giọng đầy bất mãn.

Quách Miểu Miểu lườm Hứa Tư Niên một cái, đầy vẻ ghét bỏ:

"Ngày nào cũng bày trò, chuyện gì cũng làm, chỉ trừ đi học là không chịu."

Trong lòng Đường Khê lúc này rối bời. Cô chỉ mong đừng có việc gì bất trắc xảy ra.

Cảm giác hỗn loạn đó kéo dài mãi cho đến khi cô mở cửa bước vào nhà.

Đường Khê vội vàng đi đến sofa trong phòng khách.

Hai chiếc ba lô leo núi đáng lẽ nằm trên sofa lúc này đã biến mất không dấu vết.

"Chết tiệt, chẳng lẽ có trộm vào nhà?"

Cô lẩm bẩm.

Quách Miểu Miểu và Hứa Tư Niên cũng vừa bước vào nhà.

Quách Miểu Miểu nhặt một mảnh giấy nhớ từ dưới đất lên.

"Đường Khê, cậu xem cái này đi."

Đường Khê quay đầu lại, nhận tờ giấy từ tay anh.

"Chị ơi, em đến mà không thấy chị ở nhà. Em đợi lâu quá nên mang đồ đi trước. Tiền em để trên bàn ăn. Cố Tử Dật."

Những dòng chữ nguệch ngoạc. Đọc xong, Đường Khê thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng nghĩ lại, cô thấy có điều không ổn.

Không có cô ở nhà thì làm sao Cố Tử Dật vào được?

Hơn nữa, tại sao cậu lại viết chữ giản thể?

Đường Khê nhíu mày suy nghĩ một hồi nhưng không tìm ra câu trả lời.

Coi như xong, đợi gặp lại Cố Tử Dật hỏi thẳng là rõ.

Cô đặt tờ giấy xuống, quay đầu lại thì bắt gặp hai khuôn mặt tò mò phóng đại trước mặt mình.

"Chị?"

"Tiền đâu?"

Ánh mắt Quách Miểu Miểu sáng rực lên, nhanh chóng bước tới bàn ăn.

Trên bàn là một chiếc hộp nhỏ, nhìn thoáng qua đã biết là món đồ cổ.

Chất liệu của nó không khác gì những chiếc hộp mà Đường Khê từng cho anh xem trước đây.

Trong đầu Quách Miểu Miểu bỗng sáng tỏ.

Hóa ra người đứng sau giao dịch với Đường Khê chính là người để lại mảnh giấy này.

Nhưng gọi cô là "chị" ư? Chẳng lẽ người đó nhỏ tuổi hơn cô?

Nhỏ tuổi mà đã giàu có và quyền lực như vậy sao?! Thật bất công!

Còn Hứa Tư Niên, điều cậu quan tâm lại là...

"Người này là ai mà lại gọi chị là chị?"

Giọng nói của cậu nghe cứ như bị ngâm trong một vại giấm chua, chính cậu cũng không nhận ra điều đó.

Đường Khê nhìn biểu cảm của cậu mà không nhịn được cười.

"Nhỏ tuổi hơn chị thì không nên gọi chị là chị à?"

Cô bước đến bên Quách Miểu Miểu, thấy anh đang cầm chiếc hộp nghiên cứu kỹ lưỡng.

"Sao không mở ra?"

Quách Miểu Miểu đặt hộp xuống bàn:

"Đồ tặng cậu, sao tôi dám mở?"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, nếu không phải thấy ánh mắt đầy háo hức kia, Đường Khê suýt đã tin lời anh.

"Thôi, mở ra xem luôn đi!"

Hứa Tư Niên cũng tò mò. Cậu không tin trong chiếc hộp nhỏ như vậy lại có món đồ gì đáng giá.

Chiếc hộp chỉ nhỉnh hơn lòng bàn tay một chút.

Đường Khê mở nắp, không hề bất ngờ với những gì bên trong, cô đã đoán trước được.

Mắt Quách Miểu Miểu lại sáng rỡ:

"Là ngọc cổ?!"

Hứa Tư Niên cũng kinh ngạc. Cậu nghĩ chiếc hộp nhỏ như vậy sẽ chẳng có gì giá trị, không ngờ lại là ngọc cổ.

Dù không rành về ngọc, nhưng nếu Quách Miểu Miểu tỏ ra kinh ngạc thì chắc chắn đó là bảo vật.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 149



"Đây là ngọc thô thượng hạng từ Tân Cương. Vẫn chưa được chạm khắc gì. Cậu có thể đem cho nghệ nhân khắc thành đồ trang trí để trong nhà, rất chiêu tài đấy."

Thấy Đường Khê vẫn thờ ơ, Quách Miểu Miểu thêm vào một câu:

"Thật sự rất giá trị!"

Quả nhiên, ánh mắt Đường Khê sáng lên.

Ba người ngồi ăn cơm ở nhà Đường Khê rồi mới rời đi.

Hứa Tư Niên còn muốn mua lại miếng ngọc cỡ bàn tay kia, nhưng Đường Khê không bán.

Cảm giác kiếm tiền từ một đứa nhóc thật sự không thoải mái chút nào.

Cô nhân cơ hội lén đưa miếng ngọc cho Quách Miểu Miểu, nhờ anh bán giúp mình.

Dù bán đấu giá hay tìm người mua riêng cũng được.

Sau khi tiễn hai người ra về, Đường Khê ngồi nhìn mảnh giấy một lúc.

Cố gia chắc đã lên đường từ đêm qua. Nhưng sao Cố Tử Dật lại tự vào nhà mình?

Chắc là do hệ thống nâng cấp. Nếu không, mình cũng không nghĩ ra lý do nào hợp lý hơn.

"Tỷ tỷ..."

Đường Khê ngoái đầu lại nhìn về phía bếp, không thấy ai.

Sao mình nghe rõ ràng tiếng Cố Tử Dật nhỉ?

"Tỷ tỷ..."

Cô giật mình quay đầu lần nữa. Lần này, cô chắc chắn mình nghe thấy.

Đường Khê vội vàng chạy tới cửa bếp, và thấy một đôi tay nhỏ đầy máu đang bám trên khung cửa.

"Cố Tử Dật! Em làm sao thế?!"

Đường Khê vội vàng chạy tới, đỡ lấy Cố Tử Dật.

Thân hình nhỏ bé của cậu nhóc dường như được bao phủ bởi máu.

Bộ quần áo màu trắng xanh giờ đã bị nhuộm đỏ hơn một nửa.

"Đệ... đệ không sao đâu..."

Đường Khê lo lắng đỡ cậu đứng dậy, kiểm tra khắp người để tìm vết thương.

Nhưng Cố Tử Dật nắm lấy cánh tay cô, giọng yếu ớt:

"Tỷ tỷ, em thật sự không sao. Máu này không phải của đệ, mà là của Thường thúc."

Đường Khê rà soát kỹ một lượt, xác nhận không có vết thương nghiêm trọng nào trên người cậu. Cô thở phào nhẹ nhõm.

"Làm chị sợ chết khiếp! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Cố Tử Dật vội vàng kể lại mọi chuyện, nói tóm gọn những điểm chính.

Nghe xong, Đường Khê nhíu mày, cả gương mặt cau lại.

"Chết tiệt, hoàng đế gì mà vô liêm sỉ thế chứ!"

Cô tức giận buột miệng chửi thề.

Sau khi bình tĩnh lại, cô cố gắng suy nghĩ.

Dù biết nhà họ Cố đang gặp nguy hiểm, nhưng cô không thể trực tiếp đến thời đại của họ.

Đường Khê rơi vào bối rối, định mở hệ thống để tìm xem có cách nào không thì đột nhiên một âm thanh vang lên trong đầu cô:

"Đinh—"

"Chúc mừng ký chủ đã thiết lập mối quan hệ sâu sắc với đối tượng phục vụ."

"Phần thưởng nhiệm vụ: 1000 điểm."

Đường Khê nghe âm thanh này mà ngơ ngác.

Cô thiết lập mối quan hệ sâu sắc với đối tượng phục vụ từ lúc nào nhỉ?

Cô tập trung ý niệm, giao diện hệ thống hiện lên trong đầu.

Nhìn vào số điểm hiển thị, cô đã có 1060 điểm. Nhưng số điểm này có thể dùng làm gì?

Đường Khê cẩn thận lật xem các tùy chọn trong hệ thống.

Việc hệ thống kích hoạt thông báo vào lúc này chắc chắn phải có lý do.

Trong mắt Cố Tử Dật, Đường Khê cứ đứng im bất động, như đang chìm vào suy nghĩ.

Dù rất lo lắng, nhưng cậu biết cô đang tìm cách, nên không dám làm phiền.

Cuối cùng, khi lật đến trang thứ ba từ cuối lên, Đường Khê thấy một thứ khiến cô không dám tin vào mắt mình.

Thuật xuyên không

Với 1000 điểm, cô có thể đổi lấy quyền xuyên không về thời đại của đối tượng phục vụ trong vòng 30 phút.

Điều này có nghĩa là cô sẽ có 30 phút để đến Nam Triều và cứu nhà họ Cố?

Đường Khê vui mừng khôn xiết. Cô không ngờ hệ thống lại có chức năng như thế này.

Không suy nghĩ thêm, cô lập tức nhấn vào tùy chọn đổi thưởng.

"Đinh—"

"1000 điểm sẽ được đổi lấy thuật xuyên không trong 30 phút. Xác nhận đổi thưởng?"

Giọng nói của hệ thống vang lên lần nữa.

Không do dự, Đường Khê nhấn xác nhận.

Không thể chần chừ thêm giây nào nữa. Mỗi giây trôi qua, nguy hiểm cho nhà họ Cố càng tăng lên. Mình không thể để bất kỳ ai trong họ gặp chuyện.

Nếu trước đây cô giúp đỡ họ vì tài sản, thì giờ đây tình cảm đã khác.
 
Back
Top Bottom