Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 60: Cậu Có Biết Đây Là Gì Không?



Quách Miểu Miểu bước vào với vẻ thoải mái như vào nhà mình. Vừa tháo mũ và khẩu trang, anh vừa đặt chúng lên ghế sofa.

“Phải bảo vệ tài sản chứ! Vài hôm trước còn có người đứng ngoài nhìn trộm vào nhà tớ nữa cơ.”

Sắc mặt Quách Miểu Miểu lập tức nghiêm lại: “Chuyện xảy ra khi nào?”

Đường Khê nghĩ một lúc rồi đáp: “Hôm đó chính là hôm tới tới công ty cậu. Tối về đến nhà thì thấy người đó.”

“Không phải là bị theo dõi từ công ty tớ đấy chứ?”

“Chắc không đâu. Người đó chỉ đứng trước cửa nhìn vài lần rồi bỏ đi thôi.”

Quách Miểu Miểu rót một ly nước ngọt rồi uống một ngụm:

“Dù sao cậu cũng nên cẩn thận. Trong giới này đủ loại người, chẳng biết thế nào mà lường. Tạm thời cứ giữ kín, đừng lơ là.”

Đường Khê gật đầu, chỉ tay lên lầu: “Được rồi, tớ biết rồi. Cái thùng ở trên lầu đấy, tớ không khiêng xuống được, lên đó xem đi.”

Hai người cùng lên tầng hai. Chiếc thùng lớn đang được đặt trên chiếc sofa nhỏ cạnh cửa sổ.

Quách Miểu Miểu lấy ra một đôi găng tay chuyên dụng mà anh đã chuẩn bị sẵn.

Khi mở thùng ra, ánh mắt anh lập tức sáng rực.

“Thật sự mà nói, Đường Khê, nếu tớ không phải là người tốt thì số đồ này đủ để tớ đi giết người cướp của rồi. Cậu nên cảm ơn vì tớ là người tốt đấy!”

Đường Khê lườm anh, không nén nổi một cái bĩu môi:

“Đừng có làm trò, cậu cũng đâu có gan làm vậy.”

Quách Miểu Miểu cười, sau đó cẩn thận cầm lên một chiếc bình hoa.

“Cậu có biết đây là gì không?”

“Bình hoa.”

...

Giọng Quách Miểu Miểu lập tức cao vút:

“Đây không phải là bình hoa bình thường! Đây là men sứ Thanh Hoa thời Tam Quốc!”

Đường Khê ngẩn người, trong đầu lẩm nhẩm tính toán: Thời Tam Quốc, vậy cũng chưa đến 2.000 năm...

“Thế nó đáng giá bao nhiêu?”

Quách Miểu Miểu lắc đầu.

“Những món sứ Thanh Hoa như thế này rất quý trong giới sưu tầm, nhưng không có nhiều giao dịch nên khó mà định giá cụ thể. Nhưng nếu gặp người yêu thích dòng sứ này thì chắc chắn họ sẽ trả một cái giá cực kỳ cao.”

Anh cẩn thận đặt chiếc bình qua một bên, sau đó lấy tiếp một món khác từ trong thùng ra.

“Đây là… lụa dệt?”

Đó chính là món mà Đường Khê gọi là “khăn trải bàn” trước đó

“Sao mà tinh xảo thế này! Kỹ thuật thêu thật sự đỉnh cao, toàn bộ họa tiết đều là thêu tay. Quan trọng hơn là món đồ này đã qua hàng ngàn năm mà vẫn còn như mới, tình trạng gần như hoàn hảo!”

Đường Khê nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của Quách Miểu Miểu mà thắc mắc hỏi nhỏ:

“Chẳng phải đây là khăn trải bàn sao?”

Quách Miểu Miểu suýt tức đến hộc máu.

“Tớ nói cho cậu nghe, dù đây chỉ là khăn trải bàn đi nữa, nhưng một món thêu tinh xảo thế này cũng có giá trị rất lớn.”

Đường Khê cầm đống thỏi vàng và bạc đến trước mặt Quách Miểu Miểu.

“Vậy mấy thứ này đổi được bao nhiêu tiền?”

Quách Miểu Miểu nhìn cô như nhìn một đứa ngốc:

“Mỗi thỏi vàng 50 vạn, còn mỗi thỏi bạc 25 vạn”

Đường Khê hét toáng lên:

“Cái gì?! Sao rẻ thế?! Lần trước không phải vẫn là mấy trăm vạn sao?!”

Quách Miểu Miểu xoa tai, than thở vì bị âm lượng của cô làm đau nhức:

“Cậu chưa nghe câu ‘vật hiếm thì quý’ à? Nếu một món đồ chỉ có vài cái thì nó sẽ rất có giá trị. Nhưng nếu nhiều đến mức như vàng bạc nhà cậu thì giá trị chắc chắn sẽ giảm mạnh.”

Đường Khê ngồi phịch xuống ghế sofa, ánh mắt đầy vẻ mất mát.

“Thế thì không được bao nhiêu tiền rồi…”

Quách Miểu Miểu cười, lắc đầu:

“Không phải đâu, trong số đồ này, vàng bạc là thứ ít giá trị nhất. Những món còn lại mới là báu vật.”

Ánh mắt Đường Khê sáng lên, nhưng vẫn đầy nghi ngờ nhìn anh:

“Cậu nói thật không? Giá trị cao thật à? Vậy cậu mua lại được bao nhiêu?”

Quách Miểu Miểu suy nghĩ một lát rồi đáp:

“Mấy thứ này tớ không đủ khả năng thu mua hết. Tốt nhất là mang đi đấu giá, chia hai tám, cậu tám, tớ hai. Thế nào?”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 61: Rất Đáng Giá!



Đường Khê nhìn anh, cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực: “Tớ thấy cậu đúng là đồ “trung nhị” thật…”“Tớ nói nghiêm túc đấy! Những món này rất hiếm trên thị trường, mang lên sàn đấu giá mới khai thác được giá trị tốt nhất.”

Đường Khê cân nhắc một lát rồi gật đầu: “Được, giao cho cậu vậy.”

Quách Miểu Miểu cẩn thận phân loại từng món trong thùng, đặt chúng vào từng túi hút chân không riêng biệt.

“À, còn cái vòng tay hôm trước, lúc đấu giá tớ sẽ mang nó lên cùng. Cậu có muốn đến xem không?”

“Đấu giá? Tớ cũng được đi à?”

“Đương nhiên! Đó là đồ của cậu, chỉ mượn danh tớ để đấu giá thôi. Cậu là chủ sở hữu, tất nhiên có quyền tham gia.”

Đường Khê nghe vậy thì cảm thấy hứng thú. Đây sẽ là lần đầu cô tham gia một buổi đấu giá.

“Được, khi nào thế?”

“Thứ hai tuần sau, còn vài ngày nữa. Đến hôm đó tớ sẽ qua đón cậu.”

Sau khi niêm phong các món đồ cẩn thận, ánh mắt Quách Miểu Miểu chuyển sang chiếc thùng đựng.

Anh cẩn thận chạm tay vào thùng, rồi cúi xuống ngửi.

“Cái này… cái này là…”

Đường Khê thấy anh mãi không nói, bực mình giục:

“Nói đi! Đừng làm ra vẻ huyền bí nữa!”

“Đây là gỗ sét đánh.”

“Gỗ sét đánh? Là gì thế?”

Quách Miểu Miểu tiếp tục quan sát chiếc thùng, giải thích:

“Hiểu đơn giản là gỗ của những cây bị sét đánh trúng nhưng không chết. Loại gỗ này được xem là có khả năng trừ tà rất mạnh.”

Đường Khê vẫn khó hiểu:

“Vậy có ích gì?”

“Cậu có biết để làm ra một chiếc thùng lớn như thế này thì cần cây to thế nào không? Chỉ cần một mẩu gỗ sét đánh nhỏ đã cực kỳ hiếm, thế mà chiếc thùng này lại làm từ một khối lớn. Đây là thứ cực kỳ giá trị!”

“Đáng giá không?”

“Rất đáng giá! Tớ biết một người rất mê loại gỗ này, để tớ giúp cậu tìm người mua nhé.”

Đường Khê thoải mái gật đầu: “Được, nhớ chuyển tiền cho tớ đấy!”

“Yên tâm!”

Cuối cùng, Quách Miểu Miểu mang cả chiếc thùng cùng toàn bộ đồ bên trong đi.

Riêng số vàng bạc, anh thu lại với giá 2750 vạn.

Đường Khê nhìn màn hình điện thoại hiển thị số tiền vừa được chuyển khoản. Dù không nhiều như lần trước, nhưng cô vẫn vui vẻ nghĩ: Muỗi nhỏ cũng là thịt mà!

Nhìn xuống kệ hàng trống trơn trong nhà, Đường Khê quyết định sáng mai sẽ đi nhập thêm hàng để lấp đầy lại căn nhà.

Buổi sáng sớm, ánh nắng dịu dàng len qua ô cửa.

Đường Khê bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập.

Cô mở mắt mơ màng, sau khi xác nhận đây không phải là mơ liền lò dò xuống giường, vừa chỉnh lại mái tóc rối vừa xỏ dép, đi xuống mở cửa.

“Trời sáng sớm mà ai lại gõ cửa ầm ĩ thế này chứ…”

Bên ngoài vang lên một giọng nói đầy uy lực:

“Tiểu Khê, là ông đây! Mau mở cửa, có trộm!”

Lời này lập tức làm Đường Khê tỉnh táo hẳn, cô vội vàng mở cửa ra.

Hóa ra là ông Đào.

“Tiểu Khê, cuối cùng cháu cũng mở cửa! Muộn chút nữa là tên trộm chạy mất rồi!”

Đường Khê nhìn kỹ thì thấy ông Đào đang giữ chặt một thanh niên trẻ.

Người thanh niên mặc áo khoác đen, đội mũ đen, đeo khẩu trang đen, toàn thân phủ kín một màu.

Bộ dạng này giống hệt người tối hôm trước đã đứng ngoài cửa nhà cô rình mò.

Hiện tại, tay cậu ta bị trói bằng dây thừng, quần áo xộc xệch, rõ ràng vừa bị “xử lý” một trận.

Người này thật hài hước, sáng sớm ăn mặc thế này, chẳng phải muốn thông báo với cả thế giới rằng mình là trộm sao?

Thanh niên lập tức lên tiếng, giọng đầy gấp gáp:

“Không, không phải, tôi không phải là trộm!”

Ông Đào ngay lập tức giáng cho anh ta một cú đá mạnh.

“Không phải trộm mà mặc thế này? Không phải trộm mà lại rình mò trước cửa nhà người ta?”

Đường Khê thấy ông Đào thật sự dùng lực, vội vàng ngăn lại. Dù có là trộm đi nữa thì cũng phải có nhân quyền chứ!

Quan trọng hơn, lỡ đâu đánh cậu ta bị thương thì còn phải bồi thường tiền nữa.

Ông Đào không để tâm, lập tức rút điện thoại ra:

“Tiểu Khê, yên tâm đi! Ông sẽ gọi báo cảnh sát ngay để đòi lại công bằng cho cháu!”

Nghe thấy ông Đào muốn báo cảnh sát, thanh niên vội vàng gào lên ngăn cản:
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 62: Bạn Của Quách Miểu Miểu



“Đừng, đừng, đừng báo cảnh sát! Tôi thật sự không phải trộm, tôi là bạn của Quách Miểu Miểu!”

Nghe đến tên Quách Miểu Miểu, Đường Khê liền giơ tay ngăn ông Đào lại.

“Khoan đã, cậu là bạn của Quách Miểu Miểu à?”

Thanh niên gật đầu, giọng đầy uất ức:

“Đúng thế, chị có thể hỏi anh ta mà! Mấy ngày trước tôi gặp chị dưới công ty anh ta, sau đó nghe nói chị là người có ‘hàng lớn’, nên tôi muốn qua xem thử… Nhân tiện xem có nhặt được món hời nào không. Thật sự tôi không phải là trộm!”

Nhìn dáng vẻ sắp khóc của cậu ta, Đường Khê cảm thấy buồn cười.

Cậu ta chỉ là vì muốn đến xem thử nhà của nhà sưu tập lớn liên tiếp lấy ra món hàng lớn gần đây.

Ai ngờ lần nào đến nhà cũng không gặp ai, cửa nhà luôn đóng.

Sáng nay cậu ta thử đến sớm một chút, hy vọng gặp may.

Kết quả là vừa tới đã bị ông Đào phát hiện, bị đá một cú trời giáng vào mông, sau đó còn bị trói lại, suýt chút nữa bị đưa lên đồn cảnh sát.

Thanh niên ấm ức đến nghẹn lời. Cậu ta chỉ thích màu đen nên hay mặc đồ đen thôi, ai ngờ vì vậy mà bị hiểu lầm là trộm.

Nghe xong lời giải thích, Đường Khê nhanh chóng ngăn ông Đào lại:

“Ông Đào, khoan đã! Đây là bạn cháu. Tại anh ta mặc đồ đen nên cháu không nhận ra ngay thôi. Đừng báo cảnh sát, người nhà mình cả!”

Ông Đào nhìn thanh niên từ đầu đến chân với vẻ nghi ngờ:

“Chắc không đấy? Tiểu Khê, đừng vì lòng tốt mà cứu nhầm trộm, dễ rước họa lắm.”

Đường Khê bật cười, vừa bất lực vừa biết ơn:

“Thật mà ông Đào, anh ta là bạn của bạn cháu, cũng coi như bạn cháu luôn. Không phải trộm đâu.”

Ông Đào thu điện thoại lại, đứng ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dài.

“Thôi được rồi, ông thật sự không hiểu nổi đám trẻ các cháu bây giờ, chơi lắm trò thật…”

Đường Khê gượng cười, cảm kích nói:

“Cảm ơn ông Đào, ông là tốt nhất! Cháu sẽ cẩn thận mà!”

Nghe cô đảm bảo, ông Đào cũng yên tâm. Ông xách túi đồ ăn sáng vừa mua rồi rời đi.

“Chị gái, mau giúp tôi cởi trói đi!”

Đường Khê cầm điện thoại lên, tháo khẩu trang của thanh niên rồi “tách” một cái, chụp ngay bức ảnh cận mặt.

“Đợi đã, để tôi xác nhận xong đã rồi mới cởi trói.”

Nói xong, cô lập tức gửi bức ảnh qua cho Quách Miểu Miểu.

Đường Khê nhắn tin: “Đây là bạn cậu à?”

Quách Miểu Miểu nhanh chóng trả lời: “Hứa Tư Niên? Thằng nhóc thối đó sao lại ở chỗ cậu?”

Đường Khê: “Theo dõi tớ đến tận nhà. Sáng nay suýt nữa thì bị hàng xóm đánh chết.”

Quách Miểu Miểu: “Thằng nhóc chết tiệt! Không chịu lo học hành, lại đi theo dõi cậu? Để tớ đi mách ông ngoại nó. Chắc chắn hôm cậu đến công ty tớ thì thằng nhóc này cũng ở dưới lầu, sau đó hối lộ nhân viên trong công ty để biết cậu là người bán chiếc vòng tay.”

Đường Khê thấy trong giọng nói của Quách Miểu Miểu có chút quen thuộc và cảm giác như “hận sắt không thành thép.”

Đường Khê: “Cậu ta là ai vậy?”

Quách Miểu Miểu: “Là cháu ngoại của ông Lưu, cũng chính là cậu chủ nhỏ của Hứa gia, gia đình điều hành nhà đấu giá lớn nhất cả nước.”

Đường Khê nghe xong chỉ biết im lặng. Không ngờ người thanh niên trước mặt lại là cháu ngoại của ông Lưu.

Cô nhớ ông Lưu là một người nghiêm khắc, khí chất cương trực, không ngờ cháu ngoại của ông thì lại có chút xảo trá.

Đường Khê bực bội cởi dây trói cho Hứa Tư Niên.

Hứa Tư Niên cười hì hì: “Chị Đường, em chỉ muốn đến xem thử ‘hàng lớn’. Em không có ý theo dõi chị đâu. Ban đầu định kiếm cớ để đến thăm, nhưng ông ngoại em không cho nên em mới trốn học để lén đến đây.”

Đường Khê nhìn gương mặt trẻ trung với má lúm đồng tiền của cậu, không khỏi bật cười bất lực. Cô nghiêng người mời cậu vào nhà.

“Đừng có tỏ ra thân thiết với tôi. Quách Miểu Miểu đã đi mách ông ngoại cậu rồi đấy. Trốn học như vậy, tối nay chuẩn bị bị đánh mông đi!”

Nghe vậy, Hứa Tư Niên như sụp đổ:

“Đừng mà, chị Đường! Chị không biết ông ngoại em kinh khủng thế nào đâu. Ông ấy sẽ gãy chân em mất!”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 63: Nhưng Mà Em Chưa Ăn Sáng



Nói xong, cậu ta chẳng khách sáo, ngồi phịch xuống ghế sofa, còn tiện tay mở tủ lạnh lấy ra một lon nước ngọt uống ngon lành.

Đường Khê nhìn cảnh tượng trước mặt mà sững sờ.

Da mặt cậu nhóc này cũng dày thật! Sao lại không liên tưởng nổi cậu ta là cháu của ông Lưu nghiêm nghị kia nhỉ? Quả là khác biệt một trời một vực.

Hứa Tư Niên vừa uống nước vừa nhiệt tình mời cô: “Chị Đường, chị ngồi xuống đi. Em lấy thêm nước ngọt cho chị này.”

Rốt cuộc đây là nhà ai vậy?

Đường Khê nhìn cậu, bất lực nói: “Cậu uống xong thì về trường ngay đi, không thì tối nay thật sự bị đánh gãy chân đấy.”

Hứa Tư Niên làm mặt tội nghiệp nhìn cô:

“Nhưng mà em chưa ăn sáng... Chị nhẫn tâm để một thiếu niên đang đói bụng phải lê lết đến trường sao?”

Đường Khê chỉ biết thở dài bất lực. Ngoài Quách Miểu Miểu ra, cô chưa từng gặp ai mặt dày đến vậy.

Cô nghiến răng: “Được rồi, đi thôi! Tôi dẫn cậu đi ăn sáng.”

Đến quán bánh bao mà Đường Khê thường hay ghé, lúc này đã qua giờ cao điểm nên quán khá vắng.

“Cậu tự gọi món đi.”

Hứa Tư Niên cười tươi rói, hào hứng gọi: mười cái bánh bao lớn, một bát cháo, một bát hoành thánh và một lồng há cảo.

Đường Khê ngơ ngác nhìn cậu.

“Cậu không sợ ăn đến vỡ bụng à?”

“Chị không biết thanh niên đang tuổi lớn ăn khỏe thế nào à? Em đang trong giai đoạn phát triển, Chị Đường. Chẳng lẽ chị tiếc tiền sao…”

Đường Khê cảm giác như mình vừa bị sét đánh. Cô chán nản nói: “Cứ gọi đi, cậu ăn đến mức tôi phá sản luôn đi.”

“Em biết ngay chị Đường, người có thể sở hữu những báu vật hiếm có thì chắc chắn sẽ không keo kiệt mà!”

Nghe nhắc đến “báu vật”, Đường Khê bất giác nhìn cậu nghiêm túc hỏi:

“Cậu biết được những gì rồi?”

“Chẳng có gì đâu. Bên ngoài chỉ đang đồn thôi, rằng có một người bí ẩn đã đưa ra những món đồ có lịch sử hơn hai nghìn năm. Mấy món đó trước giờ chưa từng xuất hiện trên thị trường, cũng không phải từ các cuộc khai quật.”

“Còn ông ngoại em thì suốt ngày nhốt mình trong thư phòng nghiên cứu mấy thỏi bạc và viên đá ngọc lam mà chị bán. Ông ấy còn không cho em chạm vào.”

“Thế nên em tò mò không biết rốt cuộc người bí ẩn đó là ai mà lại có thể lấy ra những thứ tuyệt vời đến vậy. Em đã rình ngoài công ty của anh Quách, cuối cùng cũng may mắn gặp được chị.”

Hứa Tư Niên vừa nhai bánh bao vừa luyên thuyên, lời nói đôi khi không rõ ràng, nhưng Đường Khê nghe hiểu hết.

Xem ra, những món đồ cô lấy ra lần trước quá mức hoàn hảo, khiến cô bị để ý rồi…

Sáng hôm đó, ăn sáng xong chưa bao lâu thì ông Lưu đã đích thân đến để bắt người.

Trong tiếng kêu la thảm thiết, Hứa Tư Niên bị ông Lưu lôi thẳng về trường.

Sau đó Đường Khê cũng đi gặp Chu Chính Bình để lấy thêm hàng, một lần nữa lấp đầy các kệ hàng trong nhà.

Lần này cô còn đặc biệt nhập thêm cả rượu.

Rượu hiện đại đủ loại muôn màu muôn vẻ, từ bia hoa quả cho đến rượu trắng nồng độ cao.

Cô lấy mỗi loại vài thùng, cuối cùng nhờ Chu Chính Bình chuyển hàng thẳng về nhà.

Làm việc xong cũng đã gần trưa, Đường Khê tùy tiện tìm một nơi để ăn.

Cô vô tình thấy một quán nhỏ trông không mấy bắt mắt, bảng hiệu bên ngoài lại treo chữ “Bếp tư nhân.”

Đúng giờ cao điểm buổi trưa, đáng lẽ phải đông khách, nhưng quán này lại vắng tanh không có mấy người.

Đường Khê bước vào, không ngờ bên trong nhìn rộng rãi hơn hẳn bên ngoài, sạch sẽ gọn gàng.

Quán chỉ có một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, chắc là chủ quán.

“Chào cô, muốn dùng gì ạ?”

Người phụ nữ tươi cười bước tới, cầm menu đưa cho Đường Khê.

Cô gọi vài món đặc sản của quán rồi ngồi vào một góc, yên lặng chờ đợi.

Trong lúc đợi món, Đường Khê mở tài khoản livestream đã lâu không đăng nhập.

Vừa vào, mắt cô liền mở to đầy kinh ngạc.

Mới vài ngày không online mà lượng người theo dõi từ vài nghìn đã tăng vọt lên hơn sáu vạn!
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 64: Đồ Ăn Ngon Mà Không Có Khách



Nhìn xuống phần bình luận, tất cả đều yêu cầu cô đưa “chàng trai cổ trang” lần trước xuất hiện cùng.

Đường Khê ngỡ ngàng. Không ngờ vài giây lộ diện của Cố Hành Chu lại mang đến hiệu quả bất ngờ như vậy.

Cô nghĩ thầm, có lẽ lần sau nên hỏi hắn xem có thể quay một video không. Biết đâu có thể kéo thêm nhiều người theo dõi.

Chẳng bao lâu, món ăn được dọn lên đầy đủ.

Đường Khê ngạc nhiên nhận ra các món này không chỉ nhiều mà còn được trình bày đẹp mắt, mùi thơm nức mũi.

Hương vị lại vô cùng chuẩn chỉnh, từng món đều rất ngon.

Cô lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh, tiện tay đăng lên mạng.

Vừa ăn, Đường Khê vừa tò mò bắt chuyện với chủ quán:

“Đồ ăn ở đây ngon thế này, sao lại chẳng có khách vậy?”

Người phụ nữ đang dọn dẹp trong bếp nghe vậy thì thở dài:

“Trước đây có một tên lưu manh đến thu tiền bảo kê, tôi không đồng ý. Thế là tên lưu manh kia tìm người giả làm khách vào quán ăn, sau đó lại nói bị ngộ độc phải nhập viện. Cuối cùng tôi thua kiện, từ đó không ai dám đến đây ăn nữa.”

Nghe xong câu chuyện, Đường Khê bất giác liên tưởng đến chính mình.

Quán ăn sạch sẽ đến mức không thể chê vào đâu được, ngay cả trong bếp cũng ngăn nắp, sàn nhà và bàn ghế lau chùi bóng loáng.

Con cá vừa rồi cô gọi, cũng là chủ quán tự tay giết tươi.

Rõ ràng không có vấn đề gì về vệ sinh, vậy mà vẫn phải chịu cảnh như thế. Thời buổi này mà vẫn còn chuyện thu tiền bảo kê sao?

Đường Khê chợt nảy ra ý tưởng.

Cô nhớ Quách Miểu Miểu thường xuyên than phiền về đồ ăn ở căngtin công ty vừa dở vừa mất vệ sinh. Anh ấy cũng muốn thay đổi từ lâu rồi.

Quán này lại gần công ty Quách Miểu Miểu, nếu hợp tác được thì cũng không tệ.

Đường Khê xin số điện thoại của chủ quán, sau đó gửi ngay cho Quách Miểu Miểu, dặn anh đến thử.

Quách Miểu Miểu nghe xong rất hào hứng, nói sẽ dẫn nhân viên qua ăn thử ngay sau khi tan làm.

Nếu ngon thì công ty anh sẽ đặt cơm dài hạn ở đây, như vậy cũng có cớ để sa thải nhà bếp cũ.

Trở về nhà, Đường Khê thấy Chu Chính Bình đã giao hết hàng tới nơi.

Lần này cô nhập không nhiều nên chỉ vận chuyển vài chuyến là chuyển xong.

Ngồi xuống ghế sofa, Đường Khê bật điều hòa lên. Rõ ràng đã sang thu, nhưng thời tiết vẫn nóng đến khó chịu.

Đột nhiên, âm thanh của chiếc chuông gió quen thuộc vang lên.

Đường Khê giật mình, tưởng mình nghe nhầm.

Dựa theo lịch trình thì lẽ ra lúc này Cố Hành Chu phải ở yến tiệc.

Sao lại đến đây được chứ?

Đường Khê vừa quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của Cố Hành Chu.

“Anh đến đây làm gì vậy?”

Cố Hành Chu tiến vài bước lên phía trước, đáp:

“Yến tiệc thật sự rất nhàm chán, ta liền tìm cơ hội trốn ra ngoài.”

“Những món hamburger và gà rán sao rồi? Có được yêu thích không?”

Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, khóe miệng Cố Hành Chu không khỏi giật giật.

“Ta tính sai số lượng người rồi. Mấy món đó hoàn toàn không đủ. Cuối cùng, bọn họ còn đánh nhau vì đống hamburger ấy...”

“Đánh nhau?! Họ bị đói đến mức ấy sao? Chẳng lẽ vì hamburger mà cũng đánh nhau à?”

Đường Khê kinh ngạc. Theo lý mà nói thì đám quý tộc quyền quý ấy cái gì mà chẳng từng ăn qua.

Chẳng lẽ vì mấy miếng gà rán và hamburger mà lao vào đánh lộn? Thật sự quá mất mặt!

Cố Hành Chu thở dài:

“Ngay cả hoàng đế cũng khen là ‘tuyệt thế mỹ vị’ thì đám đại thần kia làm sao cam tâm không được ăn chứ?”

“Khi nào yến tiệc mới kết thúc vậy?”

“Tối nay, yến tiệc kéo dài thâu đêm. Hoàng đế Bắc triều vốn xa xỉ vô độ, mỗi lần tổ chức đều ăn chơi tới sáng, lần này cũng không ngoại lệ.”

Nghe vậy, Đường Khê lập tức bấm điện thoại gọi cho ông chủ Đào:

“Ông Đào, chỗ ông còn gói combo nào không ạ? Có bao nhiêu? Được, có bao nhiêu gửi hết cho cháu. Cảm ơn ông nhé!”

Cô quay sang nói với Cố Hành Chu:

“Anh chờ một chút, lát nữa sẽ có người mang đến. Anh mang về nhiều hơn chút, đổi lấy mấy món giá trị hơn nhé!”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 65: Rượu Hoa Quả



Chợt nhớ tới lô hàng mới nhập hôm nay, Đường Khê kéo Cố Hành Chu lại gần khu vực kệ hàng:

“Anh thử xem mấy món này đi, đây là rượu của thời đại chúng ta, có rất nhiều loại khác nhau.”

Cố Hành Chu nhìn những chai rượu với bao bì đẹp mắt, thoáng chốc như bị hoa mắt bởi sự đa dạng này.

Dưới ánh mắt mong chờ của Đường Khê, hắn cầm lấy một lon rượu vị chanh leo, uống thử một ngụm, đôi mắt lập tức sáng lên.

“Đây là loại rượu gì? Vị chua chua ngọt ngọt rất dễ uống.”

Đường Khê nhìn hắn mà bật cười:

“Đây là loại rượu ngọt rất được yêu thích ở thời đại này.”

Không ngờ một thế tử lạnh lùng, ít nói như Cố Hành Chu lại thích uống rượu ngọt...

Cố Hành Chu lại mở thêm một lon vị nho, uống xong càng không ngớt lời khen.

Đúng lúc này, giọng ông chủ Đào vang lên ngoài cửa:

“Đường Khê, ông mang đồ đến rồi đây!”

Đường Khê vội chạy ra mở cửa:

“Cảm ơn ông Đào! Để cháu tự mang vào, cũng không nhiều đồ đâu.”

Cô cẩn thận tính toán trên điện thoại, thấy ông Đào mang đến 20 phần combo. Cô cũng không nhớ rõ giá của mỗi phần là bao nhiêu, liền dứt khoát chuyển hẳn 2.000 tệ sang tài khoản ông Đào rồi vội vàng quay lại nhà.

“Con bé này... Thôi, ông nhận vậy!” Ông Đào lắc đầu cười lớn.

Đường Khê đặt những túi gà rán và hamburger trước mặt Cố Hành Chu, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề:

“Anh mang những món ăn kỳ lạ này về, họ không nghi ngờ gì sao?”

Cố Hành Chu lắc đầu:

“Không đâu. Ta đã bảo Tần Nhị mở một cửa hàng gà rán trong kinh thành, nói rằng những món này được mua từ cửa hàng đó. Nhân tiện cũng giúp cửa hàng thu hút thêm khách.”

Đường Khê tròn mắt kinh ngạc: Nhanh vậy mà đã mở hẳn một cửa hàng?

Cố Hành Chu thấy vẻ mặt cô, tưởng rằng cô giận nên vội giải thích:

“Cửa hàng đó cô mới là bà chủ. Ta chỉ là người làm thuê, tạm thời quản lý giúp cô thôi.”

“Ta á?”

Trời đất, tự nhiên lại có một cửa hàng gà rán từ trên trời rơi xuống, lại còn mở ở thời cổ đại nữa chứ? Đúng là làm chủ mà chẳng phải tốn chút sức nào.

Cô vội từ chối:

“Bà chủ gì chứ, thôi đừng đùa. Tôi đâu có làm gì đâu, với lại anh cũng đã trả công cho tôi rồi mà.”

Nhưng Cố Hành Chu vẫn nhất quyết muốn cô làm bà chủ đứng sau cửa hàng.

Dù cô có nói thế nào cũng không lay chuyển được hắn, lúc này Đường Khê mới thấy được sự cứng đầu của người này.

Nhìn trời dần tối, cuối cùng, cô nảy ra một cách giải quyết vẹn cả đôi đường.

Đường Khê bất lực nói:

“Thế này đi, hay tôi góp vốn vào cửa hàng gà rán của anh?”

Cố Hành Chu hơi ngạc nhiên, ánh mắt đầy nghi hoặc:

“Góp vốn là gì?”

“Chính là tôi tham gia vào cửa hàng gà rán của anh. Tôi góp kỹ thuật, cung cấp gà rán và các món khác. Sau đó, lợi nhuận sẽ chia theo tỷ lệ.”

Cố Hành Chu suy nghĩ một lúc, cảm thấy cách này không tệ:

“Được, cứ làm theo lời cô.”

Nhìn về phía 20 phần gà rán và mấy thùng rượu, Cố Hành Chu lấy từ trong áo ra một chiếc nhẫn ngọc bích:

“Đây là vật ta lấy được từ yến tiệc hôm nay, coi như là tiền công lần này. Lần tới ta sẽ mang thêm nhiều thứ hơn.”

Đường Khê nhận lấy chiếc nhẫn, ngắm nghía từ mọi góc độ, cảm thấy đây là một món đồ khá giá trị.

Thực ra, lần này cô cũng chẳng mong thu được gì nhiều vì trước đó Cố Hành Chu đã trả cô quá hậu hĩnh.

Cầm đồ xong, Cố Hành Chu rời khỏi nhà Đường Khê.

Tại yến tiệc ở Bắc triều.

Trong cung điện lộng lẫy dát vàng, các món ăn và rượu vang liên tục được rót đầy, tiếng đàn sáo cùng điệu múa uyển chuyển vang vọng khắp nơi.

Cố Hành Chu kiếm một cái cớ rời khỏi yến tiệc.

Khi hắn quay lại, trên tay cầm vài chiếc túi kỳ lạ cùng một thùng đồ chưa rõ là gì.

Một nhóm các đại thần trẻ tuổi của Bắc triều lập tức vây quanh hắn.

Trước đó, món ăn gọi là “hamburger” và “gà rán” mà Cố Hành Chu mang tới yến tiệc không chỉ được hoàng đế hết lời khen ngợi mà còn khiến các vương công đại thần mê mẩn.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 66: Không Phải Chữ, Mà Là Ký Hiệu



Trong khi đó, các phu nhân và tiểu thư lại bị hương nước hoa độc đáo từ Cố Tuyết Trúc, tỷ tỷ của Cố Hành Chu thu hút.

Họ vây quanh Cố Tuyết Trúc, không ngừng hỏi han về mùi hương đó.

Khi đứng gần hơn, họ còn phát hiện màu son mà Cố Tuyết Trúc sử dụng hôm nay rất đặc biệt, đẹp đến mức khiến ai cũng trầm trồ.

Tỷ đệ nhà họ Cố hoàn toàn trở thành tâm điểm của buổi yến tiệc.

Cố Tuyết Trúc nắm bắt được tâm lý của những nữ tử quý tộc này, liền bắt đầu lén lút kinh doanh giữa các tiểu thư nhà quyền quý.

Một lọ nước hoa có thể được bán với giá 20 lượng vàng, và vì số lượng có hạn nên nước hoa nhanh chóng trở thành món hàng hiếm được săn đón khắp kinh thành.

Các tiểu thư tham dự yến tiệc hôm nay thậm chí không còn tâm trí để tận hưởng tiệc tùng, mà lập tức sai người hầu chạy đến chỗ Cố Tuyết Trúc để mua nước hoa.

Son môi tuy không hot bằng nước hoa nhưng cũng bán rất chạy, cung không đủ cầu.

Chỉ trong chớp mắt, tỷ đệ nhà họ Cố đã trở thành những nhân vật được săn đón nhất ở Bắc triều.

Lúc này, Cố Tuyết Trúc đang bị các tiểu thư bủa vây, nàng ấy kiên nhẫn giới thiệu từng mùi hương nước hoa và từng sắc màu son môi khác nhau.

Trong khi đó, đám đại thần vây quanh Cố Hành Chu cũng rộn ràng không kém.

“Cố thế tử, trên tay ngươi lại mang về thứ gì tốt vậy?”

“Khoan đã, cái túi này nhìn giống y hệt túi đựng hamburger mà hôm nay ngươi mang tới, chẳng lẽ là...”

“Chắc chắn là hamburger rồi! Cố thế tử, món hamburger này đúng là ngon tuyệt. Lần này ngươi chắc chắn sẽ đoạt giải nhất trong cuộc thi ẩm thực của yến tiệc, chỉ đợi hoàng thượng ban thưởng thôi!”

“Đúng đúng! Ngay cả hoàng thượng cũng không ngớt lời khen ngợi. Món ăn này chẳng mấy chốc sẽ nổi tiếng khắp kinh thành.”

Cố Hành Chu đặt túi đồ lên bàn, mở ra thấy bên trong là những phần hamburger và gà rán.

“Lúc đầu ta tính thiếu người, nên số lượng không đủ. Đây là ta nhờ người mau chóng mang thêm về, mong mọi người thông cảm.”

Hắn bình tĩnh đáp, cố gắng giữ giọng điệu thân thiện nhất có thể, dù việc trò chuyện quá nhiều với những người Bắc triều này vốn đã vượt qua giới hạn chịu đựng của hắn.

“Thế tử, cái thùng kia là gì vậy?”

Một người chỉ vào thùng rượu đặt bên cạnh.

“Đây là rượu của cửa hàng gà rán. Ra thấy thú vị nên mua về thử.”

Đám đông tò mò nhìn những lon rượu với đủ màu sắc bắt mắt. Một người cầm lên xem, rồi ngạc nhiên nói:

“Chữ này lạ quá, ta chưa từng thấy loại chữ nào như thế. Đây là chữ của nước nào vậy?”

Mặt Cố Hành Chu không biến sắc, bình thản bịa chuyện:

“Đây không phải chữ, mà là ký hiệu. Là sáng tạo riêng của cửa hàng.”

Nghe vậy, họ càng thấy hứng thú. Mỗi người lấy một lon rượu, bật nắp. Tiếng khí ga phát ra kèm âm thanh nhẹ nhàng khiến ai cũng tò mò.

“Thật tuyệt vời! Lại còn có ga nữa!”

Ở thời đại của bọn họ, rượu không hề có ga, đa phần là rượu trắng hoặc rượu nếp.

Những chai rượu trái cây mà Cố Hành Chu mang tới chỉ là một phần nhỏ, vì hắn chỉ mang tới một thùng, phần còn lại đều được để ở cung Dao Quang.

Hắn không muốn để người Bắc triều uống hết những món ngon này, vì các huynh đệ Nam triều của hắn còn chưa được nếm thử.

Mọi người xung quanh đều không ngừng cảm thán:

“Sao lại có thứ rượu đặc biệt thế này chứ?”

“Sự kết hợp giữa rượu và trái cây, đúng là kỳ diệu!”

“Loại rượu này dễ uống hơn nhiều so với rượu mạnh của chúng ta, vị ngọt nhẹ, vào miệng thật êm dịu.”

“Ta muốn mua một ít mang về cho bà ta uống. Bà ta thích rượu lắm, nhưng cả nhà chẳng ai dám cho bà uống rượu mạnh. Loại rượu này thì vừa vặn quá!”

Cố Hành Chu nghe những lời khen ngợi xung quanh, trong đầu lại hiện lên gương mặt trắng trẻo của Đường Khê, khóe môi bất giác cong lên.

Những thứ cô mang ra đương nhiên đều là tốt nhất.

Có lẽ lần tới hắn sẽ mang thêm nhiều thứ cho cô hơn.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 67: Khẳng Đức Thị



Một người tò mò tiến lại gần, hỏi:

“Cố thế tử, ngươi có thể nói cho chúng ta biết rượu này được mua ở đâu không?”

Cố Hành Chu thoáng sững người, rồi bình thản đáp:

“Tất nhiên. Rượu này được bán ở tiệm gà rán nổi tiếng tên là Khẳng Đức thị trong kinh thành.”

Mọi người xung quanh nghe vậy đều thì thầm, cố gắng ghi nhớ:

“Khẳng Đức thị... Khẳng Đức thị...”

Ngay sau đó, ai nấy đều sai người hầu đi tìm mua rượu.

Chỉ trong một ngày, cửa hàng gà rán Khẳng Đức thị vô danh bỗng chốc trở nên nổi tiếng khắp kinh thành.

Lượng khách mỗi ngày đông đến mức làm hỏng cả ngưỡng cửa. Không còn cách nào khác, Cố Hành Chu quyết định áp dụng chính sách hạn chế: mỗi ngày chỉ bán 1.000 phần gà rán và 1.000 chai rượu trái cây.

Kể từ sau yến tiệc hôm đó, cung Dao Quang của Cố Tuyết Trúc cũng trở nên tấp nập.

Cung Dao Quang vốn nằm ở khu vực hẻo lánh, lại thêm thân phận đặc biệt của Cố Tuyết Trúc, nên chỉ cần không gây chuyện lớn, hoàng đế Bắc triều cũng chẳng bận tâm.

Nàng ấy trực tiếp dựng một cửa hàng nhỏ ngay trong cung, chuyên b*n n**c hoa và son môi.

Mỗi ngày tiền vàng cứ như mọc chân mà chạy vào tay nàng ấy.

Thậm chí, nàng ấy có thể kiếm được nguyên một thùng vàng mỗi ngày.

Tại nhà Đường Khê, sáng sớm.

Đường Khê nhìn đống hàng hóa ngày càng chất đống trong nhà, đến mức không còn chỗ để mà cảm thấy không ổn.

Cô tự nhủ, phải thuê ngay một nhà kho lớn hơn, tốt nhất là gần nhà và giá cả phải chăng.

Cô mở điện thoại, tìm kiếm thông tin về nhà kho cho thuê trên mạng.

Sau khi tìm được vài địa chỉ phù hợp, cô gọi điện thoại hỏi thăm và lập tức đi xem thực tế.

Nhưng sau một hồi xem xét, chỗ thì diện tích quá nhỏ, chỗ lại giá cao ngất ngưởng.

Đúng lúc này, điện thoại cô reo lên. Là Quách Miểu Miểu gọi.

“Alo, tớ đang đi xem nhà kho đây.”

Giọng điệu thoải mái của Quách Miểu Miểu vang lên từ đầu dây bên kia:

“Xem nhà kho làm gì? Nhà cậu lớn thế mà vẫn không đủ chỗ chứa hàng sao?”

“Không đủ thật, hàng hóa ngày càng nhiều, nhà tớ sắp chật cứng rồi.”

“Thế cậu đã tìm được chỗ nào phù hợp chưa?”

Đường Khê thở dài, giọng đầy thất vọng:

“Chưa, chẳng có cái nào vừa ý cả.”

Quách Miểu Miểu ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:

“Tớ biết một chỗ có thể phù hợp với yêu cầu của cậu.”

Mắt Đường Khê sáng lên:

“Ở đâu vậy?”

“Chờ tớ đến đón. Cũng gần nhà cậu thôi.”

Đường Khê đứng bên lề đường, dưới bóng cây, tay cầm một cây kem đang ăn, còn tay kia cầm thêm một cây nữa.

Màu sắc rực rỡ của mùa hè làm cô trông như một thiếu nữ vô tư lự.

Chẳng bao lâu sau, xe của Quách Miểu Miểu tới, anh bấm còi hai lần để ra hiệu.

Lên xe rồi, Đường Khê không thể chờ thêm, vội hỏi:

“Cái nhà kho mà cậu nói ở đâu thế?”

Quách Miểu Miểu cười thần bí, đáp:

“Đi theo tớ đi, đảm bảo cậu sẽ hài lòng.”

Chiếc xe chạy vào một con hẻm nhỏ, xung quanh vắng vẻ, không một bóng người.

Cảnh vật nơi đây trông như một khu phố bị bỏ hoang.

Hai người xuống xe trước một cánh cổng sắt cũ kỹ.

Đường Khê nhìn quanh khu vực này, cảm thấy khá hài lòng.

Nơi này vắng vẻ, ít người qua lại, như vậy sẽ ít bị chú ý. Điều đó rất phù hợp với yêu cầu của cô.

“Cậu có chìa khóa không?” – Đường Khê hỏi.

Quách Miểu Miểu nhún vai, trả lời vô tội:

“Không có.”

Đường Khê: “???”

“Cậu không có chìa khóa mà dẫn tớ đến đây làm gì? Định cho tớ đứng ngắm cái cổng này à?”

Quách Miểu Miểu lôi điện thoại ra, không biết nhắn tin cho ai.

“Cậu đừng gấp, người giữ chìa khóa sắp tới rồi.”

Đường Khê khoanh tay trước ngực, chuẩn bị sẵn tinh thần nếu cần sẽ “ra tay” dạy cho anh ta một bài học.

Bỗng, từ xa vọng lại tiếng gọi:

“Anh Miểu—!”

Đường Khê giơ tay che nắng, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Một thiếu niên mặc đồng phục học sinh đang chạy đến. Bộ đồng phục vốn đơn giản nhưng khi mặc trên người cậu ta lại trông thời trang đến kỳ lạ.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 68: Hứa Tư Niên? Sao Lại Là Cậu?



Khi cậu thiếu niên tiến lại gần hơn, Đường Khê bất ngờ thốt lên:

“Hứa Tư Niên? Sao lại là cậu?”

Ngay sau đó, cô như chợt hiểu ra điều gì:

“Cái kho này... là của nhà cậu à?”

Hứa Tư Niên rút chìa khóa từ túi ra, mở cánh cửa cuốn nặng nề. Tiếng cánh cửa “kẽo kẹt” vang lên đầy cũ kỹ.

“Nói chính xác thì đây là của em. Em đã mua nó.”

Đường Khê khó hiểu:

“Cậu mua kho để làm gì?”

Nhìn cánh cửa cuốn từ từ được kéo lên, Hứa Tư Niên gãi đầu, vẻ hơi ngượng ngùng:

“Ông ngoại em không cho em chơi đồ cổ. Em cũng không dám mang đồ cổ về nhà, nên đành lén thuê một cái kho để cất mấy món đồ cổ mà em sưu tầm được.”

Đường Khê băn khoăn:

“Vậy nếu cho tôi thuê kho này, đồ cổ của cậu sẽ để đâu?”

Quách Miểu Miểu đứng phía sau hai người, nhịn cười đến mức vai rung lên.

“Không sao đâu, đồ cổ của cậu ta vẫn đủ chỗ để mà.”

Đường Khê chưa hiểu ý anh ta, cho đến khi cánh cửa kho được kéo hoàn toàn lên và cả ba người bước vào.

Cô liếc mắt nhìn khắp nơi trong kho hàng rộng gần 500m², rồi lại nhìn xuống sàn, nơi đặt vỏn vẹn ba món đồ: một chiếc gương đồng nhỏ bằng bàn tay, một túi bạc đồng to và một chuỗi hạt Bồ Đề sao trời.

...

Đường Khê đi loanh quanh tìm thêm đồ vật trong kho nhưng chẳng còn gì khác.

Cô ôm trán thở dài:

“Cậu chỉ có ba món này mà cũng cần thuê hẳn một cái kho sao?”

Đúng là kiểu “thiếu gia ngốc nhà giàu”.

Một kẻ hoang phí thuê kho hàng to như vậy chỉ để đặt mấy món đồ có thể nhét vừa túi áo?

Quách Miểu Miểu đứng bên cạnh không quên châm chọc thêm:

“Mà túi bạc kia còn là đồ giả nữa chứ. Cậu ta chi hẳn 20 vạn để mua nó.”

“Cái gì?!” – Đường Khê trợn tròn mắt.

“Thật đúng là đồ phá gia chi tử!”

Hứa Tư Niên cúi đầu, xấu hổ đến mức mũi chân cậu gần như đào lỗ trên đất:

“Em chỉ là nhìn nhầm một chút thôi... Ai ngờ lại bị lừa...”

Quách Miểu Miểu nhẹ nhàng buông một câu châm chọc:

“Không phải là nhìn nhầm, mà là do cậu học chưa tới nơi tới chốn. Ông ngoại cậu không cho cậu chơi đồ cổ là có lý do cả đấy. Tốt nhất là lo học hành cho tử tế đi.”

Hứa Tư Niên không chịu thua, phản bác:

“Nên em mới muốn nhìn thử đồ cổ của chị Đường để học hỏi thêm mà!”

Nhắc đến chuyện này, Quách Miểu Miểu ngay lập tức túm tai cậu:

“Á! Đau, đau, đau—!”

“Cậu còn dám nói nữa à? Cậu có biết mình làm chị Đường của cậu sợ chết khiếp không!”

Đường Khê vừa định lên tiếng nói thật rằng cô không sợ đến mức ấy, thì thấy Quách Miểu Miểu nháy mắt với mình.

Ngay sau đó, giọng Quách Miểu Miểu đột ngột trở nên lạnh lùng, đầy vẻ “tính toán”:

“Xem cậu định bù đắp thế nào cho chị Đường đi!”

Hứa Tư Niên ôm tai suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc nói:

“Chị Đường, em xin lỗi chị. Em thật lòng xin lỗi... Hay là thế này, em sẽ cho chị thuê kho miễn phí, chỉ cần sau này chị có món đồ lớn nào thì cho em được xem qua để học hỏi là được!”

Được lắm, hóa ra đây chính là kế hoạch mà Quách Miểu Miểu đã tính trước.

Đường Khê lúng túng:

“Thế này không ổn đâu. Kho lớn thế này chắc hẳn giá thuê rất đắt.”

Hứa Tư Niên phẩy tay, nhẹ nhàng nói:

“Không đắt đâu, chỉ vài chục vạn một năm thôi, vài ngày tiền tiêu vặt của em ấy mà. Chị Đường, chị đừng khách sáo với em.”

Trong lòng Đường Khê gào thét: Cái gì?! Tôi vừa nghe thấy gì cơ?

Vài chục vạn... tiền tiêu vặt trong vài ngày...

Đứa trẻ này, không chỉ ngốc mà còn... quá nhiều tiền.

Trong lòng Đường Khê âm thầm mắng: Đúng là tư bản xấu xa! Nhà cậu ta đào đâu ra lắm tiền thế? Sao gió không thổi một ít qua nhà mình nhỉ?

Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, cô nói:

“Được rồi, vậy tôi thuê kho của cậu. Sau này nếu có món đồ gì hay, cậu cứ qua chỗ anh Miểu mà xem. Tôi giao hết cho anh ấy quản lý.”

Quách Miểu Miểu ưỡn ngực, vẻ mặt đầy tự hào như thể anh vừa lập được chiến công lớn.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 69: Thuê Kho Miễn Phí



Đường Khê rất hài lòng với nhà kho này: đủ rộng, gần nhà, quan trọng nhất là... miễn phí.

Quách Miểu Miểu nhân cơ hội khoe khoang thêm:

“Tư Niên này, ngày mai đồ của chị Đường sẽ được đưa lên sàn đấu giá. Nhớ tới mà học hỏi kinh nghiệm, đừng nói anh không cho cậu cơ hội nhé!”

Hứa Tư Niên liếc điện thoại rồi đáp ngay:

“Mai đúng lúc là thứ sáu, anh cứ yên tâm, em sẽ đến đúng giờ!”

Đường Khê nhìn hai người họ đùa giỡn mà trong lòng thầm khen. Họ rất biết ý, không hề tò mò hỏi cô quá nhiều: thuê kho làm gì, mua nhiều hàng hóa thế bán cho ai?

Đường Khê rất thích kiểu người biết giữ ranh giới như thế. Thời buổi này, bạn bè không xen vào chuyện riêng tư của nhau thật hiếm.

Hứa Tư Niên giao chìa khóa cho cô, nhìn đồng hồ rồi thở dài:

“Em phải về trường đây, gần đây trường quản em chặt lắm, ngày nào cũng gửi báo cáo cho ông ngoại, mệt chết đi được.”

Đường Khê bật cười:

“Vậy là đúng rồi, cậu không chịu học hành nghiêm túc thì sau này còn bị lừa nữa. Mấy người ngốc nghếch đáng yêu như cậu dễ bị bắt nạt lắm đấy!”

Bị Đường Khê động viên một trận, Hứa Tư Niên hào hứng bắt xe quay lại trường học.

Khi hai người rời khỏi kho, bụng Đường Khê bất chợt kêu rột rột.

“Đói rồi à? Đi, tới nhà ăn mới của công ty tớ nào.” – Quách Miểu Miểu vừa nói vừa kéo cô lên xe.

Trên đường, Đường Khê tò mò hỏi:

“Nhà ăn mới của công ty cậu là gì thế?”

“Chính là quán ăn mà cậu giới thiệu đấy. Tớ dẫn nhân viên công ty tới ăn, ai cũng khen ngon và sạch sẽ. Thế là tớ quyết định chọn quán đó làm nhà ăn mới cho công ty luôn.”

Đường Khê cảm thấy rất vui. Những quán ăn ngon, sạch sẽ, lại có chủ quán tốt bụng như thế thật xứng đáng được nhiều người biết đến.

Ngay từ nhỏ, Đường Khê đã yêu thích các món ăn ngon. Chính vì thế, khi lớn lên, cô chọn làm một blogger ẩm thực để tìm hiểu và quảng bá tinh hoa ẩm thực Trung Hoa.

Dù hiện tại chỉ có sáu vạn người theo dõi, đa phần là do bị nhan sắc của Cố Hành Chu thu hút, nhưng Đường Khê biết rằng mọi thứ đều cần một khởi đầu. Và quán ăn này chính là một khởi đầu tốt đẹp.

Đến quán, vừa đúng giờ cao điểm, trước cửa quán đông nghịt người. Hàng người xếp dài, từ nhân viên công ty của Quách Miểu Miểu đến người dân xung quanh.

Trong quán, các bếp trưởng làm việc không ngừng nghỉ, chảo xoong nghi ngút khói.

Đường Khê nhận thấy so với lần trước thì quán đã thuê thêm nhiều nhân viên phục vụ và đầu bếp.

Chủ quán tất bật đi lại khắp nơi, bận rộn tới mức chân không chạm đất.

Khi nhìn thấy Đường Khê, bà ấy liền nở nụ cười rạng rỡ, vội chạy tới:

“Ôi, cô tới rồi! Mau, mau vào ngồi!”

Đường Khê nhìn quanh, bàn nào cũng kín chỗ.

“Ôi trời, tôi thật ngớ ngẩn. Cô ngồi chung bàn với nhân viên nhà tôi nhé. Chứ hàng dài kia mà đợi thì cũng lâu lắm đấy!”

Đường Khê và Quách Miểu Miểu đành ngồi ở một góc cùng nhân viên quán.

“Mau uống nước trước đi, muốn gọi món gì nào?” – Chủ quán niềm nở hỏi.

Hai người gọi vài món. Trong lúc chờ đồ ăn, chủ quán cầm theo mấy chai nước ngọt, ngồi xuống cạnh họ, vẻ mặt đầy cảm kích:

“Cảm ơn cô nhiều lắm! Nếu không nhờ cô giới thiệu công ty của cậu Quách tới đây, có lẽ tôi đã phải đóng quán, về quê làm ruộng rồi...”

Đường Khê nhìn người phụ nữ trước mặt, gương mặt thanh tú, tinh thần phấn chấn, không khỏi cảm thấy vui mừng thay cho chị.

Cô nắm lấy tay chủ quán mỉm cười:

“Món ăn nhà chị vốn đã sạch sẽ, hợp vệ sinh, lại ngon nữa. Bây giờ còn thuê thêm vài đầu bếp, làm ăn ngày càng phát đạt rồi.”

Người phụ nữ bật cười, ánh mắt đầy cảm kích:

“Em gái, cũng nhờ phúc của em cả, quán của chị mới có thể nhanh chóng hoạt động trở lại như thế này.”

Đường Khê kéo ghế bên cạnh, mời chị ngồi xuống:

“Đừng gọi em là em gái nữa, gọi em là Đường Khê nhé.”

Người phụ nữ vỗ trán, vẻ như vừa nhớ ra điều gì:
 
Back
Top Bottom