Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 230



"Anh có vết bớt trên người không?"

"Không có."

"Vậy chắc anh có kỷ vật?"

"Cũng không có nốt."

Đường Khê:...

Khóe miệng Đường Khê co giật. Không có gì hết, thế tại sao họ có thể khẳng định chắc nịch như vậy?

Ngô Hoài Xuyên cũng nhận ra có gì đó không đúng, ánh mắt thoáng vẻ nghi hoặc.

Đường Khê thầm nhủ: Anh bạn ơi, giờ anh mới nhận ra sao? Dây thần kinh của anh thật sự quá thô rồi, tôi chịu thua luôn!

"Đúng vậy, tôi chẳng có kỷ vật, cũng chẳng có vết bớt. Thế thì tại sao họ lại khăng khăng nhận tôi là con trai của họ?"

Đường Khê bỗng nảy ra một suy nghĩ. Có khi nào là do ngoại hình?

"Anh có giống ai trong số họ không? Giống đến mức nhìn một cái là biết ngay?"

Ngô Hoài Xuyên nhíu mày, cố gắng nhớ lại, nhưng trong đầu chỉ toàn dấu chấm hỏi.

"Không đến mức đó. Tôi có hơi giống mẹ, nhưng cũng không phải giống đến mức chỉ cần liếc mắt là nhận ra."

Đường Khê lẩm bẩm: "Nhà họ Ngô... nhà họ Ngô? Nhà họ Ngô nào nhỉ?"

Tai của Ngô Hoài Xuyên rất thính, nghe thấy lời cô nói, liền thuận miệng đáp:

"Nhà họ Ngô thì có mấy cái? Chính là nhà Ngô liên hôn với nhà họ Hứa ấy."

Đường Khê trợn tròn mắt.

"Nhà họ Hứa? Nhà họ Ngô? Là nhà của Hứa Tư Niên à?"

Ngô Hoài Xuyên ngẩn người.

"Cô quen cậu ấy sao?"

Bây giờ Đường Khê đã hoàn toàn bối rối.

"Quen chứ... còn khá thân nữa. Vậy nhà họ Ngô là gia đình của Tiểu Điềm Điềm Ngô Tinh à?"

Không thể nào, thế giới này nhỏ bé đến vậy sao?

Đến cả người quen cũng có thể tình cờ gặp thế này?

Ngô Hoài Xuyên nhìn cô với ánh mắt đầy nghi ngờ.

"Cô quen cả chị ấy à?"

Khóe miệng Đường Khê lại co giật. Cô nhìn anh từ trên xuống dưới, trong đầu nhớ lại hình ảnh Ngô Tinh.

Lần trước, cô gặp Ngô Tinh tại nhà đấu giá của nhà họ Hứa. Gương mặt ấy thật sự khó quên.

Nhưng nhìn kỹ Ngô Hoài Xuyên lúc này, anh và Ngô Tinh không giống nhau chút nào.

"Đã từng gặp một lần, có thể coi là quen. Nhưng... anh thật sự không giống cô ấy chút nào."

Ngô Hoài Xuyên không quá để tâm chuyện Đường Khê quen Ngô Tinh, chỉ khẽ thở dài.

"Đúng vậy, tôi cũng đâu giống chị ấy. Vậy nên, rốt cuộc họ dựa vào cái gì để nhận ra tôi?"

Anh chìm vào suy nghĩ, dáng vẻ thoáng chút trầm tư.

Đường Khê nhìn anh chăm chú, trong lòng bỗng nảy ra một giả thuyết táo bạo, nhưng không biết có nên nói hay không.

Cô đứng đó, đấu tranh nội tâm, lông mày nhíu chặt lại.

Dẫu sao đây cũng chỉ là suy đoán, cô không có bất kỳ bằng chứng nào.

Ngô Hoài Xuyên nhìn gương mặt đầy tâm sự của cô, không giấu được nét cười, liền lên tiếng:

"Cô Đường, có suy nghĩ gì thì cứ nói thẳng đi?"

Vẻ mặt Đường Khê đầy khó xử, nhìn Ngô Hoài Xuyên mà cứ ngập ngừng mãi, không biết phải mở lời thế nào.

Nếu đoán sai, chẳng phải sẽ làm tổn thương người ta sao?

"Không sao đâu, tâm lý tôi cũng không yếu đuối đến mức đó, chịu được hết."

Ngô Hoài Xuyên nói, như muốn trấn an cô.

Đường Khê hắng giọng, đặt đũa xuống bàn, nghiêm túc lên tiếng:

"Vậy tôi nói nhé, nhưng chỉ là suy đoán thôi. Anh bị lạc năm một tuổi, được người ta nhặt về, đến tận năm 18 tuổi, tức là 17 năm. Với quyền lực và địa vị của nhà họ Ngô thì không thể nào không tìm được anh. Hơn nữa, sau 17 năm, ngoại hình của con người thay đổi rất nhiều. Vậy mà họ vừa gặp đã khẳng định anh là con trai họ, thì chỉ có hai khả năng. Một là trên người anh có thứ gì đó khiến họ vừa nhìn đã nhận ra ngay. Hai là..."

Cô ngừng lại, thoáng do dự, liếc nhìn sắc mặt của Ngô Hoài Xuyên.

Thấy anh không có phản ứng gì quá lớn, cô hạ giọng tiếp tục:

"Hai là suốt những năm qua, họ vẫn luôn dõi theo sự thay đổi ngoại hình của anh nên mới nhận ra ngay được."

Nói xong, Đường Khê chăm chú quan sát phản ứng của anh.

Người bình thường nghe đến khả năng này, nếu tâm lý không vững thì e rằng sẽ hoang mang đến mức nghi ngờ cả cuộc sống.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 231



Nhưng Ngô Hoài Xuyên lại không có biểu hiện gì quá bất ngờ. Anh chỉ trầm ngâm, đôi mày nhíu lại sâu hơn.

"Tôi chắc chắn trên người mình không có gì đặc biệt. Lúc dì Lý nhặt được tôi, trên người tôi chẳng có thứ gì cả. Vậy nên, khả năng lớn là... trường hợp thứ hai."

Đường Khê vội vàng cắt lời anh, ngăn không để anh nghĩ sâu thêm.

"Anh cũng đừng nghĩ quá nhiều. Đây chỉ là suy đoán của tôi, lỡ không phải thì sao? Anh có thể trực tiếp hỏi bố mẹ mình mà."

Ngô Hoài Xuyên lắc đầu, vẻ bất đắc dĩ:

"Họ không chịu nói. Nếu chịu nói thì tôi đã chẳng lạnh nhạt với họ đến vậy."

Đường Khê suy nghĩ một lúc, rồi gợi ý:

"Vậy anh tìm Ngô Tinh đi. Chắc cô ấy lớn tuổi hơn anh, có thể biết rõ hơn về chuyện năm đó. Nếu cô ấy cũng không biết, thì với mối quan hệ rộng của mình, cô ấy chắc chắn sẽ tìm ra được."

"Nhưng... cô ấy có giúp tôi không?"

Ngô Hoài Xuyên bắt đầu do dự. Anh và người chị gái có quan hệ huyết thống này chỉ gặp nhau một, hai lần, hoàn toàn không thân thiết.

Nếu giờ anh tìm đến thì liệu cô ấy có đồng ý giúp đỡ không?

Thấy sự lưỡng lự của anh, Đường Khê động viên:

"Thử xem sao, biết đâu lại được. Tuy tôi chỉ gặp Ngô Tinh vài lần, nhưng cô ấy là người rất nhiệt tình. Anh phải bước qua rào cản tâm lý này, nếu không cứ mãi bị chuyện này đè nặng thì chẳng khác gì một cái gai trong lòng anh đâu."

Không rõ Ngô Hoài Xuyên có nghe lọt lời cô hay không, anh vẫn im lặng, ánh mắt xa xăm như đang suy nghĩ điều gì.

Đường Khê cũng không ép anh. Đây là chuyện của riêng anh, cô chỉ là người ngoài nên không tiện can thiệp.

Sau khi ăn xong, Ngô Hoài Xuyên nhận được một cuộc điện thoại. Một lát sau, một chiếc xe tải nhỏ chạy tới, đỗ ngay trước nhà ăn.

"Anh Ngô, đây là mấy món tồn kho, tôi mang hết đến rồi."

Ngô Hoài Xuyên tiến tới, mở túi giấy kraft kiểm tra qua.

"Được, chuyển hết tới địa chỉ này giúp tôi. Một lát nữa chúng tôi sẽ qua đó."

Nói xong, anh quay lại nhìn Đường Khê, nở một nụ cười.

"Chuyện cô nói, tôi sẽ suy nghĩ kỹ. Giờ chúng ta đi dạo thêm chút nữa rồi kiểm tra lại hàng của cô, được chứ?"

Đường Khê xoa bụng, cảm thấy hơi căng.

"Ý hay đấy. Tôi ăn no quá rồi, đi lại cho tiêu bớt."

Cô đã xử lý sạch sẽ cả đĩa thịt đầy ụ, hoàn thành xuất sắc chiến dịch "dọn đĩa". Ngô Hoài Xuyên nhìn cô ăn mà không khỏi trợn mắt kinh ngạc.

Hai người đi dạo quanh trại trẻ một lúc, sau đó cùng lái xe đến kho hàng của Đường Khê.

Ngô Hoài Xuyên giảm giá cho cô, từ 20 vạn xuống còn 16 vạn.

Nhìn kho hàng đầy ắp, Đường Khê dự định đợi Cố Hành Chu đến để giao hết cho hắn.

Đứng trong kho, cô đang nhìn theo chiếc xe của Ngô Hoài Xuyên rời đi thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói vọng tới.

"Lần này người đưa cô về lại là ai?"

"Á!"

Đường Khê giật mình quay lại, thì thấy Cố Hành Chu đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.

"Sao anh lại đến giờ này? Làm tôi sợ muốn chết!"

Cố Hành Chu thản nhiên đáp với giọng điệu u ám:

"Ta đến không đúng lúc à? Làm phiền cô sao?"

Đường Khê lườm hắn, không quên đảo mắt một vòng.

"Anh nghĩ nhiều rồi. Đó là ông chủ cửa hàng văn phòng phẩm, đưa đồ tới cho tôi. Anh nghĩ cái gì vậy chứ?"

Không hiểu sao cô lại thấy cần giải thích với hắn, mặc dù giữa họ chẳng có gì ngoài mối quan hệ hợp tác.

Sắc mặt Cố Hành Chu dịu lại, đôi lông mày cũng thả lỏng hơn.

"Cô lại nhập hàng sao? Làm sao cô biết văn phòng phẩm sẽ bán chạy?"

Cố Hành Chu nhìn cô, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Trong lòng Đường Khê thầm nhủ: Nể mặt anh là kim chủ lớn nên tôi mới không chấp nhặt với anh đấy.

Cô vuốt tóc, dáng vẻ kiêu hãnh, nói:

"Tất nhiên là tôi đoán trước được. Với công nghệ hiện đại của chúng tôi, các anh chắc chắn không cưỡng lại được. Đây gọi là tầm nhìn xa trông rộng, hiểu chưa?"

Cố Hành Chu khẽ cong khóe môi, ánh mắt tràn ngập vẻ hài lòng, dường như tâm trạng rất tốt.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 232



Đường Khê dẫn Cố Hành Chu đi sâu vào trong kho, tay nhanh chóng xé lớp giấy bọc bên ngoài.

"Nhìn này, tất cả đều ở đây."

Cố Hành Chu nhìn một kho hàng đầy ắp, nhiều hơn hẳn lần trước. Hắn thầm tính toán, lần này chắc chắn sẽ thu về một khoản kha khá.

Hắn lấy ra một cuốn sách được bọc trong lớp da thú từ trong ống tay áo.

"Ta tình cờ thấy thứ này ở Bắc Dương quốc. Ta cũng không đọc được chữ trên đó. Nhưng không phải cô nói rồi sao, hễ là sách bản đơn lẻ thì đều đáng giá. Đây là sách bản đơn lẻ, tặng cô."

Đường Khê nhận cuốn sách đã ngả màu vàng, bìa và các trang sách có phần rách nát, giấy thô ráp, lật giở lên còn vương một lớp bụi mỏng.

"Anh định dùng thứ này để qua mặt tôi à? Cái này liệu có đáng tiền không đây?"

Đường Khê không tin nổi. Gì chứ, bây giờ Cố Hành Chu lại keo kiệt đến mức chỉ tặng cô một cuốn sách cũ?

Trước kia hắn còn mang vàng bạc châu báu đến, giờ chỉ là một cuốn sách tả tơi sao?

Cô mở sách ra xem qua, bên trong là những dòng chữ ngoằn ngoèo như sâu bò, kèm theo một vài hình vẽ phức tạp ở mỗi trang.

Cuốn sách khá nặng và có vẻ cổ xưa, nhưng Đường Khê vẫn cảm thấy hơi khó tin.

Cố Hành Chu bật cười trước phản ứng của cô.

"Đúng là cô chỉ biết đến tiền bạc. Vậy đây, thêm cái này."

Nói rồi, hắn lấy từ trong ngực ra một cây trâm vàng sáng loáng.

"Nếu theo cách cô nói thì đây là vàng 999 nguyên chất."

Đường Khê nhìn cây trâm vàng lớn trong tay hắn, hai mắt lập tức sáng rực lên.

"Đúng là anh rất hiểu tôi! Tôi chỉ thích những thứ xa hoa thế này thôi!"

Cô đón lấy cây trâm vàng, ngắm nghía từng đường nét hoa văn tinh xảo được chạm khắc tỉ mỉ trên đó. Cây trâm không chỉ đẹp mà còn khá nặng, ước chừng phải lên đến hơn nửa cân.

"Phát tài rồi!"

Cuốn sách mà Cố Hành Chu đưa lúc đầu đã bị cô vứt sang một bên. Đường Khê dùng hai tay nâng niu cây trâm vàng, ánh mắt tràn ngập niềm vui sướng, cứ như thể đang nhìn một món hời to lớn.

Cố Hành Chu nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô mà mỉm cười lắc đầu. Sau đó, hắn quay trở lại đẩy chiếc xe hàng đầy ắp ra phía cửa sau kho hàng.

Vốn dĩ hắn định ở lại lâu hơn, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, hắn tiến đến bên Đường Khê nói với giọng điệu hơi bất lực.

"Đường cô nương, hôm nay ta phải đi trước rồi."

Đường Khê ngạc nhiên hỏi, "Tại sao? Anh có việc gấp à?"

Cố Hành Chu thở dài, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.

"Chúng ta đến Bắc Dương quốc vốn chỉ để buôn bán đôi chút, không ngờ việc bày sạp hàng lại khiến quốc vương Bắc Dương chú ý. Ông ấy còn cử người mời ta tham dự yến tiệc ở trong cung tối nay. Chưa rõ họ có ý định gì."

"Liệu có phải họ muốn hợp tác không? Anh xem, những thứ này bán chạy thế cơ mà."

Đường Khê lập tức hào hứng, đôi mắt sáng lên như thể đã ngửi thấy mùi tiền bạc.

Nếu Bắc Dương quốc muốn hợp tác, chẳng phải sẽ có cơ hội mở rộng kinh doanh sao? Khi đó lợi nhuận sẽ tăng vọt!

Cố Hành Chu nhìn ánh mắt rực sáng của cô mà không nhịn được cười.

"Chưa chắc đâu. Đợi đến khi ta gặp họ mới biết rõ."

Đường Khê nhìn thẳng vào mắt Cố Hành Chu, nghiêm túc căn dặn:

"Anh nhớ cẩn thận nhé."

Cố Hành Chu mỉm cười, gật đầu nhẹ nhàng:

"Yên tâm, Bắc Dương quốc vốn lấy văn trị quốc, võ quan rất ít, sẽ không có nguy hiểm gì đâu."

Dứt lời, Cố Hành Chu nhanh chóng cùng với một xe hàng hóa quay trở lại thời đại của mình, không có nhiều thời gian trò chuyện.

Lần này, đoàn của hắn có đến năm nghìn người cùng xuất phát. Một đoàn người rầm rộ như vậy, nếu ai không biết thì có khi sẽ tưởng rằng đây là một đội quân ra trận.

Không có đủ phòng trống trong thành nên cả đoàn phải đóng trại bên ngoài, trên một bãi đất trống rộng lớn.

Ở đó, trong làn sương trắng mờ, bóng dáng của Cố Hành Chu xuất hiện, kéo theo số hàng hóa chất đầy.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 233



Từ trong một chiếc lều lớn gần đó, Cố Tuyết Trúc bước ra, ánh mắt lập tức chú ý đến những đồ vật mà Cố Hành Chu mang về.

"Đây là cái gì vậy? Không phải đệ nói đi lấy văn phòng phẩm từ chỗ Đường cô nương sao?"

Cố Tuyết Trúc ngạc nhiên hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những kiện hàng, nhưng không thể nhận ra chúng là gì.

Nghe tiếng, Tần Nhị và vài người khác cũng từ trong lều bước ra, vội vàng đến hỗ trợ.

"Đây là văn phòng phẩm mà Đường cô nương nhập sẵn. Ta tới đúng lúc hàng về nên tiện thể mang luôn về đây."

Cố Tuyết Trúc hơi há hốc miệng, ngạc nhiên không nói nên lời.

"Sao Đường cô nương lại biết văn phòng phẩm bán chạy ở đây? Chúng ta còn chưa nói với cô ấy mà, cô ấy đã nhập hàng sẵn rồi. Không sợ mang qua đây lỗ vốn sao?"

Cố Hành Chu nhớ đến dáng vẻ tự mãn của Đường Khê khi tự tin nói về quyết định của mình, khóe mắt hắn khẽ cong, nụ cười đầy dịu dàng.

"Cô ấy đúng là người lanh lợi, biết chắc những thứ này sẽ bán rất chạy. Mà cho dù có lỗ thì chẳng phải đã có ta ở đây rồi sao?"

Lời nói vừa dứt, những người xung quanh, kể cả Tần Nhị đều cười khúc khích.

"Thế tử không thèm giấu nữa rồi!"

Mọi người nghĩ thầm. Trước đây, Cố Hành Chu luôn tỏ vẻ không ưa những việc kinh doanh lặt vặt. Nhưng giờ vì Đường Khê mà hắn sẵn sàng nói ra những lời ngọt ngào đến mức "đau răng".

Cố Tuyết Trúc ban đầu có chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó chỉ biết thở dài bất lực. Lời định nói cũng nuốt ngược vào trong.

Sau khi dọn dẹp, số hàng hóa được đưa vào một chiếc lều lớn, có người trông coi cẩn thận.

Cố Hành Chu cùng Tần Nhị tiếp tục lên đường đến hoàng cung Bắc Dương.

Trên đường đi, Tần Nhị không giấu được thắc mắc:

"Thế tử, vì sao hoàng đế Bắc Dương lại mời chúng ta? Chỉ vì chúng ta bày sạp hàng thôi sao?"

Khuôn mặt nghiêm nghị của Cố Hành Chu thoáng hiện vẻ đăm chiêu.

"Chắc không đến mức quá phức tạp. Bắc Dương quốc giàu có, không khốn khó giống Bắc Triều quốc. Những thứ như giấy bút chúng ta mang đi bán rất hợp nhu cầu của họ. Hôm qua chúng ta rầm rộ như vậy, chỉ cần điều tra sơ là biết thân phận của chúng ta. Hoàng đế Bắc Dương không dám mạo hiểm, thay vào đó dùng cớ yến tiệc để tìm cơ hội hợp tác mà thôi."

Hai người ngồi trong xe ngựa, qua những con đường gập ghềnh, cuối cùng cũng đến cổng hoàng cung Bắc Dương.

"Nhị vị công tử, đã đến nơi. Từ đây xin mời tự đi vào."

Cố Hành Chu và Tần Nhị xuống xe, đưa cho phu xe một ít tiền.

"Thế tử, hoàng cung Bắc Dương còn lộng lẫy hơn cả hoàng cung Bắc Triều!"

Tần Nhị cảm thán, ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ khi nhìn vào những kiến trúc xa hoa.

"Bắc Dương là quốc gia giàu có nhất sau Nam Triều, cung điện khí phái hơn cũng là chuyện bình thường."

Cố Hành Chu sải những bước dài đi vào, nhưng chưa được bao xa thì nghe tiếng gọi gấp gáp từ phía sau:

"Cố thế tử! Cố thế tử, xin dừng bước!"

Quay lại, anh thấy một thái giám nhỏ đang hối hả chạy đến, vừa thở hổn hển vừa cúi người cung kính.

"Cố thế tử, tiểu nhân được bệ hạ phái đến dẫn đường cho ngài."

Cố Hành Chu không thay đổi sắc mặt, chỉ gật đầu nhẹ. Tần Nhị đứng cạnh liền nói:

"Vậy thì nhanh lên đi, đừng để Hoàng đế Bắc Dương phải chờ lâu."

Ba người đi qua những dãy hành lang dài trong im lặng. Thái giám tuy nhỏ bé nhưng làm việc rất nghiêm túc, chỉ làm nhiệm vụ dẫn đường mà không nói thêm câu nào.

Cuối cùng, họ đến nơi tổ chức yến tiệc.

Yến tiệc được tổ chức tại một khu vườn rộng lớn, ngoài trời, không khí có vẻ thoải mái chứ không quá trang nghiêm. Trông giống một bữa tiệc bạn bè hơn là quốc sự.

Từ xa, Cố Hành Chu nhìn thấy Hoàng đế Bắc Dương đang ngồi trò chuyện, xung quanh là một số đại thần đang chăm chú ghi chép gì đó.

Khi tiến lại gần hơn, Cố Hành Chu nhận ra đám người trước mặt đang chơi trò đối câu đối.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 234



Hoàng đế Bắc Dương vừa nhìn thấy tiểu thái giám dẫn Cố Hành Chu đến, liền lập tức đích thân ra đón.

Cố Hành Chu giữ vẻ mặt điềm tĩnh, trong lòng không ngừng quan sát vị vua trẻ này.

Trước đây, khi Cố Hành Chu đến Bắc Dương thì người nắm quyền vẫn là huynh trưởng của vị vua hiện tại. Nhưng chỉ vài năm trôi qua, vị vua trước đã qua đời vì bệnh tật, và người đệ đệ lên kế vị.

Đây là lần đầu tiên Cố Hành Chu diện kiến Hoàng đế Bắc Dương mới. Ngoại hình hắn khá thanh tú, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ cương nghị, giống như người có luyện võ.

Cố Hành Chu từng nghe nói Hoàng đế Bắc Dương trẻ tuổi này không thích kỳ thi cung khoa (thi tuyển quan chức triều đình), thậm chí từng định bãi bỏ nó.

Tuy nhiên, trước sức ép của nhiều đại thần, có người còn quỳ trước đại điện suốt ba ngày ba đêm không ăn không uống, vị vua này cuối cùng cũng phải nhượng bộ, giảm bớt một số vị trí quan lại. Điều đó khiến cuộc cạnh tranh trong kỳ thi cung khoa những năm tới trở nên khốc liệt hơn.

Trong hoàn cảnh như vậy, các sĩ tử đều cố gắng tạo nên sự khác biệt, mong muốn nổi bật trong kỳ thi.

"Thật kỳ lạ, vị Hoàng đế Bắc Dương vốn không hứng thú với kỳ thi cung khoa này sao lại mời ta đến dự tiệc?"

Khi Cố Hành Chu đang suy nghĩ, Hoàng đế Bắc Dương cũng quan sát hắn.

Cố Hành Chu cao lớn, dáng vẻ chững chạc, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh như một cậu bé chưa trưởng thành của Hoàng đế Bắc Dương. Tuy nhiên, nếu tính tuổi, khi huynh trưởng qua đời thì cậu bé này mới chỉ 12 tuổi.

Bây giờ, dù đã 16 tuổi, nhưng dáng vẻ vẫn giống một đệ đệ hàng xóm, hoàn toàn không giống một vị vua.

"Cố thế tử, quả nhân đợi ngươi lâu lắm rồi! Cuối cùng ngươi cũng tới. Mau, mau lại đây xem các trọng thần của quả nhân đối câu thế nào!"

Hoàng đế Bắc Dương nói lớn tiếng, nhưng ẩn ý trong lời nói không qua khỏi đôi tai tinh nhạy của Cố Hành Chu. Hắn lập tức nhớ tới cách Đường Khê từng nói, đây chẳng phải kiểu "nói hai nghĩa" sao?

Bị Hoàng đế Bắc Dương nửa kéo nửa đẩy, Cố Hành Chu bị dẫn đến trước một chiếc bàn. Trên bàn, một vị lão thần râu tóc bạc trắng đang cầm bút chăm chú viết gì đó trên giấy.

Cố Hành Chu vừa nhìn đã nhận ra ngay.

"Đây chẳng phải giấy tuyên mình vừa cho Tần Nhị mang đi bán sao? Và chiếc bút này, không phải là loại bút lông phiên bản đặc biệt hợp tác với phim hoạt hình mà Đường Khê đã nói sao?"

Hóa ra, chỉ trong thời gian ngắn bày sạp, những đại thần này cũng đi "mua sắm".

Cố Hành Chu không tỏ thái độ, chỉ đứng im quan sát, xem thử Hoàng đế Bắc Dương định giở trò gì.

"Thế nào? Cố thế tử, ngươi thấy thế nào?"

Hoàng đế Bắc Dương cười đắc ý, chỉ vào câu đối lớn viết trên tờ giấy.

Cố Hành Chu cúi xuống nhìn. Chữ viết khá đẹp, nhưng nội dung lại đầy ẩn ý.

Giữ nét mặt lạnh lùng, hắn cẩn trọng trả lời:

"Thanh sơn bất mặc thiên thu họa, lục thủy vô huyền vạn cổ cầm."

(Xanh núi không cần mực, ngàn năm vẫn là tranh; nước biếc chẳng cần dây, vạn cổ vẫn ngân vang như đàn.)

Cố Hành Chu bình tĩnh phân tích:

"Câu đối này ý cảnh sinh động, hàm ý sâu sắc, vừa ngợi ca vẻ đẹp tự nhiên, vừa biểu thị lòng khát khao sự hòa hợp với thiên nhiên. Nếu ta không nhầm, ý của vị đại thần đây là muốn cáo lão hồi hương chăng?"

Lời vừa dứt, sắc mặt tất cả các quan viên có mặt, trừ Hoàng đế Bắc Dương, đều thay đổi ngay tức khắc.

Đương nhiên là họ nhận ra vị Cố thế tử Hành Chu này. Vài năm trước họ đã từng đối mặt với hắn không ít lần, nên trong lòng ai cũng đầy thận trọng.

Thậm chí có người còn thấy sợ hãi. Họ không quên những gì mà Cố Hành Chu đã làm ở Bắc Dương Quốc lần trước.

Đúng là một kẻ man rợ, làm tổn hại đến văn nhã.

Giờ đây, nghe những lời hắn nói, họ chỉ biết thay đổi sắc mặt, nhưng chẳng ai dám lên tiếng phản bác.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back