Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này

[BOT] Mê Truyện Dịch
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 20: Tâm không tĩnh


"Trân Ni, sao nàng đến đây?"

Trí Tú nhìn Trân Ni đến càng ngày càng gần, vì thế anh dũng nhảy ra chắn trước người Kim Thế Hưng.

Trân Ni thấy vậy, cũng không nhìn đến mặt Trí Tú.

Dùng giọng điệu cao quý mà ra lệnh.

"Bổn cung có việc cần nói cùng Hoàng thượng, Phò mã nên tránh ra".

Trí Tú đuối lí.

Đúng a, chuyện tỷ đệ nhà người ta.

Tôm tép như mình không có cơ hội chen miệng vào.

Vì thế, ngoan ngoãn đứng sang một bên thầm cầu mong mọi thứ sẽ tốt đẹp.

"Đại hoàng tỷ, trẫm.....".

Kim Thế Hưng lời nói không lưu loát."

Đệ còn biết bản thân mình là thân hoàng đế sao?

Nếu để triều thần biết được đường đường là một hoàng đế Minh triều, nữa đêm leo lên nóc nhà uống rượu đến sáng.

Thân thể không màn.

Đệ xem bọn họ sẽ nghĩ gì về đệ?"

Trí Tú nghe ra trong lời nói chầm chậm, dịu dàng lại có phần băng lãnh uy nghiêm.

Chả trách Kim Thế Hưng e ngại.

Haizz.

"Phò Mã của Trưởng Công chúa đêm khuya cùng Hoàng thượng say xỉn.

Người cũng không hơn a".

Trí Tú và Kim Thế Hưng lén nhìn nhau.

Cái gì a, liên quan gì ta.

Uống rượu cũng sai sao?

Trí Tú cảm thấy không cam lòng bị nữ nhân này dạy dỗ.

Thấy chết không sờn nói.

"Trân Ni, ta thấy Thế Hưng đã là một đại nam nhân.

Có những việc không cần nghiêm khắc như lúc nhỏ.

Nàng cứ như vậy Thế Hưng sẽ mãi không thể trưởng thành" "Đại hoàng tỷ, muội thấy hoàng tỷ phu nói đúng.

Chúng ta để cho Hoàng thượng tự mình trưởng thành".

Trí Tú cảm kích nhìn hướng về người đang đứng về phe mình a.

Chính là Thường Nguyệt công chúa.

Trân Ni nghe hai người thân cận của mình nói thế, cũng không phản ứng nhiều.

Hướng Kim Thế Hưng hỏi.

"Hoàng thượng thấy thế nào?

Có phải bổn cung đã quá phận?"

Ta ngất!

Trân Ni ơi Trân Ni, nàng không ép người khác không được sao?

"Đại hoàng tỷ....Đệ....đệ đã trưởng thành".

Kim Thế Hưng ánh mắt kiên định trả lời.

"Được.

Từ hôm nay bổn cung sẽ không quản người nữa".

Xoay người ra cổng.

Nàng đi được một đoạn dừng lại.

"Phò mã còn không hồi phủ?".

"Ân.

Ta đến ngay".

Trí Tú cảm thấy mặt trời không nằm ở đỉnh đầu a.

Mọi thứ lại chuyển sang mùa đông rồi.

"Hoàng tỷ phu, Đại hoàng tỷ giận".

Kim Thế Hưng giọng yểu xìu lên tiếng.

Trí Tú cười, đi ngang qua người Kim Thế Hưng.

"Đệ yên tâm.

Để ta.

À, rảnh rỗi đến Phò mã phủ.

Ta dẫn đệ đi chơi" Kim Thế Hưng mắt sáng rỡ muốn khẳng định lần nữa.

"Thật không?"

"Ân.

Ta không vô dụng như mọi người nghĩ.

Cáo từ".

Trí Tú đi lướt qua Kim Thế Hưng, tiện đường hành lễ với Kim Thường Nguyệt.

"Ngũ hoàng muội.

Trí Tú cáo từ" "Ân." **** Ngồi trên kiệu lớn trở về.

Trí Tú lén nhìn Trân Ni, không nhìn ra cảm xúc gì.

Nữ nhân này che giấu cảm xúc đạt mức thuần thục rồi đi.

Lúc nãy còn nói Kim Thế Hưng yên tâm, mình có thể xử lí được.

Giờ này người trước mặt như bức tường băng ngăn cách.

Không có cách nào bước tới.

"Phò mã có chuyện muốn nói với bổn cung?"

Trí Tú giật mình, nữ nhân này. giỏi hù dọa lão nương thật.

Đang yên lành lên tiếng làm gì.

Nhưng mà nàng ta mở miệng trước không phải rất tốt sao?

"Đêm qua là ta đề nghị cùng Hoàng thượng uống rượu.

Nàng trách lầm đệ ấy rồi" "Hửm.

Thật vậy sao?".

Trân Ni nghiêng đầu, ánh mắt dò hỏi nhìn Phò mã đang nói dối không thuần thục.

Thật ra nàng rất muốn cười, nhưng tôn nghiêm của nàng không cho phép.

Lúc nãy bước vào Thường Nguyệt Cung nhìn Kim Thế Hưng tìm chỗ trốn, Trí Tú bên cạnh an ủi Hoàng thượng.

Cứ như nàng là nữ đại ác ma không bằng.

"Là thật.

Ta xin lỗi, là ta sai.

Nàng trách ta thôi".

Giả bộ đáng thương cuối mặt nói ra những lời buồn nôn này.

Trí Tú tự tán thưởng bản thân.

"Vết thương trên mặt Phò mã giải thích thế nào?".

Trên mặt truyền đến cảm giác lạnh, ngưa ngứa.

Chính là Trân Ni dùng bàn tay đang cẩn thận sờ lên vết thương.

Trí Tú trong lòng nhảy dựng, rất nhanh tìm ra một cái cớ không thể nào tốt hơn.

"Đêm qua uống rất nhiều, ta muốn trở về tìm nàng.

Không nghĩ đi lạc đến Thường Nguyệt Cung.

Bên trong cây cối rất nhiều, ta té ngã nên cành cây làm bị thương, rất may gặp phải Thường Nguyệt, muội ấy cho ta một lọ thuốc.

Căn dặn một ngày dùng hai lần sẽ không để lại sẹo".

Trí Tú vừa nói vừa đưa ra lọ thuốc trước mặt Trân Ni, y như một đứa bé thành thành thật thật thú tội.

Nhìn thấy lọ thuốc trong lòng Trân Ni rối thành đoàn.

'Đây không phải lọ thuốc quý nhất, chỉ có Thế Hưng, ta và Thường Nguyệt mới có sao?

Nàng lại có thể mang loại thuốc quý nhất này giao cho Phò mã?'.

Trân Ni nhìn đã biết đây là ám khí của Thường Nguyệt, nhưng trong lòng không muốn vạch trần.

Phò mã đã không nói sự thật, hà cớ gì nàng phải làm lớn chuyện.

Nên chỉ nhẹ nhàng "Ân" một tiếng. **** "Lạc Hy tham kiến Phò mã, công chúa" "Ân.

Tất cả đứng lên đi".

Trân Ni cùng Tuyết Nhi trở về phòng.

Đợi hai người đi rồi Lạc Hy mới vội vàng hỏi.

"Phò mã, vết thương?".

"Haiz.

Vào trong rồi nói".

Trí Tú tường tận kể lại cho Lạc Hy, không định giấu gì cả.

Nghĩ rằng Lạc Hy sẽ thông cảm cho bản thân, không nghĩ Lạc Hy còn lườm mình.

Khinh bỉ mà nói.

"Phò mã nghĩ có thể nói dối được Trưởng Công chúa sao?

Chỉ là người không muốn vạch trần Phò mã thôi" "Nói cũng đã nói.

Giờ ta muốn đi tắm rồi đi ngủ.

Đêm qua ta chỉ chợp mắt một chút thôi a" Trí Tú tắm rửa xong ngủ lại thư phòng một giấc từ sáng đến chiều.

Từ lúc trở về cũng không có gặp qua Trân Ni.

Nghĩ nghĩ thôi kệ, tránh tiếp xúc với nàng càng tốt. ***** Bên đây, nội tâm của Trân Ni không như vậy.

Rất lộn xộn, nàng đối với Phò mã là cảm giác gì? tại sao rõ ràng đêm qua lại một đêm trông chờ hắn trở về.

Sáng còn vội vã đi tìm hắn.

Đây không phải là tác phong của nàng.

Lòng không tĩnh, nên nàng quyết định ngồi thiền để tĩnh tâm....Đây là phương pháp sư phụ đã dạy nàng a.
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 21: Tết Trung Thu


Rất nhanh đã đến Tết Trung thu.

Đây là lần đầu tiên Trí Tú được đón Tết trung thu ở cổ đại.

Trong lòng có chút háo hức.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng nên làm cái gì đó chơi.

Nơi đây không như ở hiện đại có thể tụ tập cùng bạn bè, thôi tự mình làm một vài cái lồng đèn cho có không khí.

Vì vậy trước Trung thu vài ngày, Trí Tú hỏi thăm Lạc Hy để tìm mua vật liệu.

Đi theo Lạc Hy trên phố nửa ngày cũng chỉ mua được đèn cày, keo dán và một số giấy màu.

Quan trọng là tre.

"Lạc Hy a, tỷ có biết ở đâu có tre hoặc trúc không?"

"Trong thành cơ bản không có ai trồng" Trí Tú nghe vậy rất nhanh liền nhục chí.

Lạc Hy không đành lòng, liền gợi ý một chút.

"Cũng không hẳn là hết cách""Tỷ có cách gì?"

Lạc Hy ngoắc Trí Tú lại gần nói nhỏ vào tai.

Xong lại cười vui vẻ trở về.

Trí Tú đứng bất động.

"Cách này có được không đây?" **** Phò Mã Phủ.

Trên đường trở về, Trí Tú suy nghĩ rất nhiều.

Cuối cùng cũng làm ra quyết định.

Nhất định phải làm!

Vậy là trưa hôm đó sau khi ăn trưa cùng Trân Ni.

Đợi khi Trân Ni vào phòng nghỉ trưa.

Trí Tú cùng Lạc Hy đến phía sau hậu viện.

Đi vòng vòng một lúc, nhìn chỗ này rất quen mắt.

Đích xác là nơi lần trước bỏ trốn đây mà.

Lúc đó vội vàng không kịp để ý, bên trái cạnh tường trồng rất nhiều loại trúc nhỏ có, to có.

Mắt trúc rất dài, thế này khi uốn hình sẽ không bị gãy a.

Trí Tú vui mừng dựng đứng ngón tay cái với Lạc Hy.

"Lạc Hy, tuyệt vời a".

Lạc Hy lườm Trí Tú.

"Phò mã nghĩ kĩ đi, để Trưởng Công chúa biết được thì toi đời cả hai" "Nhiều trúc như vậy, ta chỉ mượn vài cây.

Tỷ không nói, ta không nói làm sao mà biết được" Thế là Lạc Hy buồn chán ở một bên canh chừng.

Trí Tú thì hăng hái tìm những cây trúc già nhất, dài nhất.

Nhìn lại thành quả của mình, khoảng mười cây.

Gọt lá xong xuôi liền thủ tiêu những lá vụng.

Lôi cây trúc vào một căn phòng trống.

Nơi đây ít người qua lại.

Chính là Lạc Hy tỷ tìm ra căn phòng này.

Trí Tú quyết định căn phòng này chỉ có mình được vào.

Những người còn lại không cho phép thì không được đặt chân đến.

"Lạc Hy tỷ, đến đây giúp ta".

Trí Tú chẻ trúc, hướng dẫn Lạc Hy làm cho thanh trúc mỏng, dẹp.

Haiz.

Ban đầu Lạc Hy còn nghe theo Trí Tú.

Một lúc sau không chịu nổi, đứng dậy hỏi.

"Phò mã muốn chẻ những cây trúc này mỏng như vậy sao?"

"Đúng a, tỷ nhanh giúp ta, nếu chậm trễ sẽ không kịp" Lạc Hy yêu cầu Trí Tú tránh sang một bên, chính mình lấy thanh kiếm nhỏ mang theo trong người.

Trí Tú chỉ thấy Lạc Hy tung những cây trúc lên, tay múa may hoa cả mắt.

Chỉ là một lúc sau những thanh trúc rơi xuống, nằm gọn gàng ngay ngắn, rất mỏng a.

Lạc Hy tra kiếm vảo vỏ, vẻ mặt cười vui hỏi.

"Thế nào?

Rất đẹp phải không?".

Lại còn tiện tại nhéo vào má Trí Tú một cái.

Trí Tú lúc này vẫn còn há mồm ngưỡng mộ, nhìn xem những thanh trúc kia, vừa nhỏ vừa mỏng.

Ôi, nếu như làm thủ công cả ngày hôm nay chưa chắc đã xong.

Lại lần nữa dựng đứng ngón tay cái, vẻ mặt sùng bái mà hô "Lạc Hy tuyệt vời". *** Nắng đã chiếu gay gắt, Trí Tú yêu cầu Lạc Hy ở trong phòng chờ mình.

Chính mình mang những thanh trúc nhỏ đã được gọt tỉa kia ra ngoài nắng phơi, cái nào cần uống sẽ làm khuôn uốn cong.

Quay trở lại phòng thì không thấy bóng dáng Lạc Hy.

Đang định đi tìm thì cửa phòng mở ra.

Lạc Hy mang theo một ấm trà trở vào.

"Phò mã uống trà" "Ân.

Đa tạ".

Trí Tú nhận chén trà từ tay Lạc Hy, không có tao nhã như Trân Ni.

Ngửa đầu mà uống, nóng phỏng cả lưỡi.

Chừng nữa canh giờ sau, Trí Tú thu dọn trúc ngoài sân vào trong.

Tiến hành làm khuôn.

Dù kiếp trước bản thân chưa từng làm qua nhưng môn thủ công mình cũng không tệ.

Vì vậy lục lại trí nhớ, làm lồng đèn con thỏ, Đô rê mon, mèo kitty, Pikachu, Chú heo ngộ nghỉnh, con ếch, con cá.

Lồng đèn ngôi sao với hình ảnh rất dễ thương.Sau khi uống khung cực khổ xong, đã đến tối.

Lạc Hy nhắc nhở Trí Tú phải trở về tắm rửa dùng cơm.

Lạc Hy biết Trí Tú có thói quen mỗi ngày tắm từ một đến hai lần.

Tắm trước khi ăn.

"Phò mã, nên trở về dùng cơm.

Mai lại làm tiếp" "Ân".

Mọi thứ xong xui, như thường lệ Trí Tú đến phòng ăn.

Ngày thường Trân Ni sẽ đợi mình đến dùng cơm.

Sao hôm nay lại không thấy?

"Tuyết Nhi tỷ, Công chúa đâu?"

"Hồi Phò mã, công chúa đang thay y phục chuẩn bị hồi cung".

Tuyết Nhi hành lễ đáp.

"Tối rồi, sao không đợi ngày mai" "Hoàng thượng có việc cần thương thảo với bổn cung.

Phò mã dùng cơm rồi đi nghỉ sớm".

Đúng lúc Trân Ni thay y phục xong.

Bước đến đáp lời.

"Ta đi cùng nàng".

Trí Tú lo lắng không muốn Trân Ni đi một mình.

Trân Ni thì lại vui vẻ châm chọc Trí Tú.

"Với võ công của Phò mã thì không biết Phò mã sẽ bảo vệ bổn cung hay là ngược lại a".

Trân Ni đến gần dùng hai tay ra sức nhéo hai bên má của Trí Tú.

Quái!

Trí Tú không vui.

Dạo này trong phủ nhiều người thích hành hạ gương mặt của lão nương nhỉ?

Tuy không muốn nhưng cũng đành bất lực để Trân Ni đi một mình.

Bản thân ở lại phủ cùng Lạc Hy dùng bữa tối.

Ăn xong rảnh rỗi không biết làm gì.

Quyết định đến căn phòng bí mật làm tiếp tác phẩm còn dang dở của mình. ***** Ngự Thư Phòng.

Kim Thế Hưng đang chóng đầu phê duyệt tấu chương, cũng như nóng lòng đợi Đại hoàng tỷ của mình.

"Hoàng thượng, Trưởng Công chúa đã đến".

Nghe Tôn công công thông báo.

Kim Thế Hưng tinh thần phấn chấn trở lại.

Rời khỏi chỗ ngồi đứng dậy đi đón Trân Ni.

"Trân Ni tham kiến Hoàng thượng".

Trân Ni hành lễ với Kim Thế Hưng.

Nàng là để Tuyết Nhi ở bên ngoài đợi mình.

"Đại Hoàng tỷ, đứng dậy đi".

Kim Thế Hưng đỡ Trân Ni, nháy mắt để Tôn công công lặng lẽ rời khỏi ngự thư phòng.

Bây giờ bên trong chỉ còn lại tỷ đệ Trân Ni và Thế Hưng.

"Hoàng Thượng cho mời bổn cung gấp như vậy hẳn là có chuyện đi?"

"Đại Hoàng tỷ nói đúng.

Triều đại Thác Bạt những năm gần đây binh hùng tướng mạnh.

Văn võ đều phát triển.

Họ gửi thư thông báo sẽ cử đại thần đi sứ sang Minh Triều.

Trong vòng nửa tháng sẽ đến" "Không tự dưng họ lại cử người đi sứ.

Chắc chắn có mưu đồ trong đây.

Họ chính là muốn xem địa thế Minh triều để dễ dàng phát binh xâm chiếm" "Trẫm nghĩ đại thần dẫn đầu của họ sẽ không đơn giản.

Dòng họ Thác Bạt mưu mô quỷ kế" "Hoàng thượng đang lo sợ triều thần Đại Minh không bằng họ ?".

Trân Ni đưa lưng về phía Kim Thế Hưng, chắc chắn hỏi.

"Đại Hoàng tỷ thật sự là hiểu đệ nhất.

Nhưng nếu Đại Minh Triều đối phó sứ giả chỉ trông chờ vào đám đại thần kia, thật rất mất mặt.

Hiện giờ các hoàng tử đều còn nhỏ.

Các Hoàng tỷ thì không tiện ra mặt" Trân Ni nhìn Hoàng đệ của mình mấy hôm nay lo lắng gầy đi không ít, thật không đành lòng.

Đến bên cạnh trấn an.

"Hoàng thượng đừng quá lo lắng.

Phải giữ gìn long thể.

Bổn cung và Phò mã luôn bên cạnh người".

Kim Thế Hưng nghe Đại hoàng tỷ nhắc đến Hoàng tỷ phu thì lấy lại tinh thần, từ lúc chia tay ở Thường Nguyệt Cung cũng chưa gặp qua Hoàng Tỷ phu."

Đại hoàng tỷ, ngày mai trẫm đến Phò mã phủ thăm Hoàng tỷ phu một chuyến.

Tiện thể xem cuộc sống của hai người thế nào" "Ân. nếu không còn việc gì Hoàng thượng nghỉ sớm.

Bổn cung phải hồi Phò mã Phủ".

"Ân.

Cung tiễn đại hoàng tỷ".

Trò chuyện với Đại Hoàng tỷ xong hắn cảm thấy trong lòng như vơi đi một tảng đá lớn.

Vì vậy cũng nên đi nghỉ ngơi. ******
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 22: Ngọt


Trân Ni trở về phủ đã là giờ Hợi (từ 9 đến 11 giờ khuya).

Thấy trong phủ im ắng, giờ này cung nữ đã ngủ hết rồi.

Vào phòng cũng không tìm được bóng dáng của Phò mã.

Vì vậy cho người mang nước nóng vào, nàng trước hết cần tẩy đi bụi bẩn trên người.

Bên đây Trí Tú đã cho huynh đệ gác cổng một ít bạc, dặn dò khi nào Trưởng công chúa trở về lập tức thông báo với mình.

Cho nên khi biết Trưởng công chúa trở về, trong lòng không khỏi vui vẻ.

Lôi kéo Lạc Hy rời khỏi.

Lạc Hy ban đầu không biết Phò mã làm gì nên không hứng thú.

Đến khi đã hình thành, vẽ thêm các họa tiết thì nàng thích thú kêu gào muốn con này con kia.

Trí Tú xuống bếp nấu nước.

Biết Trân Ni đi vội về vội hẳn là chưa ăn gì, chính mình có chút đói.

Lúc nãy không có Trân Ni ăn cũng không ngon miệng.

Trù phòng đã ngủ hết, cũng không thể dựng người ta dậy để nấu nướng a.

Bình sinh Trí Tú ghét nhất chính là đang ngủ bị dựng dậy.

Cho nên sẽ không làm thế với người khác.

Trong lúc đợi nước sôi.

Trí Tú rửa rau và nấm, hành lá và một ít ngò thật sạch.

Nước sôi liền cho rau vào rồi vớt ra ngay, chia đều ra 4 tô.

Tiếp đó cho mì vào trụng sơ, vớt lên cho ra 4 tô đã có rau lúc nãy.

Đổ nước bỏ, lại đun một nồi nước khác.

Bếp bên cạnh thì bắt chảo, cho mỡ lợn vào.

Một bên lại nhanh tay sắc hành tím thành lát.

Trí Tú hướng Lạc Hy đang sắc thịt nói.

'Lạc Hy, đưa thịt cho đệ'.

Trí Tú lấy phần thịt đã được Lạc Hy thuần thục thái thành lát mỏng.

Cho thịt heo vào chảo nóng, xào sơ qua.

Lại thêm Củ hành tím vào.

Nêm gia vị vừa ăn vào thịt, canh lửa vừa chín đem xuống.

Chia thịt đều ra 4 tô.

Lạc Hy ở một bên không khỏi kinh ngạc.

Khoanh tay trước ngực yên lặng theo dõi.

'Phò mã, từ khi nào người biết nấu ăn?'
Tay đang lưu loát bỗng dưng dừng lại.

Đúng a, thân thể này lúc trước có lẽ không biết nấu ăn đi.

Lạc Hy thông minh như vậy, lẽ nào nàng nhìn ra sơ hở gì?

'Ân.

Rảnh rỗi ta có xuống đây học hỏi mà'.

Trí Tú lại tiếp tục công việc của mình.

Đợi nước sôi lần nữa thì đổ vào tô.

Sắt nhuyễn hành lá và ngò bỏ lên trang trí. lại thêm 1 ít tiêu lên trên.

Chọn 4 chén nhỏ, rót xì dầu và thái vài lát ớt vào.

Nhanh chóng cho hai tô vào khay, đưa cho Lạc Hy.

Còn mình mang hai tô trong một khay khác.

'Lạc Hy, phần này của tỉ và Tuyết Nhi'.

'Ân.

Tạ ơn Phò mã'.

Trí Tú nghe ra giọng nói của Lạc Hy không ổn.

Nhưng hiện giờ không phải thời điểm thích hợp để truy vấn.

---
Đến phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.

Rất sợ Trân Ni sẽ ngủ.

'Trân Ni!

Là ta.

Ta có thể vào không?'
'Mời Phò mã'.

Là Tuyết Nhi tỉ mở cửa.

Trí Tú vào trong, đặt khay xuống bàn.

Nhìn Trân Ni nằm nghiêng trên giường đọc sách.

Y phục mỏng manh, tóc rơi tùy ý trên vai, trên ngực.

Trí Tú lắc đầu, đuổi đi những suy nghĩ không nên có.

'Trân Ni.

Nàng đọc sách như vậy không đủ ánh sáng'
'Ân'.

Trân Ni trả lời ngắn gọn nhưng vẫn không có ý định dừng lại.

Trí Tú ngồi xổm bên cạnh, đoạt lấy cuốn sách.

'Trân Ni, nàng vẫn chưa ăn gì.

Ta có nấu mì, nàng đến nếm thử'
Trí Tú kéo Trân Ni đến cạnh bàn, thuận tay lấy thêm áo, khoác lên người Trân Ni.

Nói đến Tuyết Nhi cùng Lạc Hy.

Hai người này vừa bước vào thấy Phò mã cùng công chúa như vậy.

Yên lặng lui ra, hiện giờ hai người đang ngồi ở sân vừa ăn mì vừa ngắm trăng a.

Trân Ni không hiểu rõ bản thân.

Đáng lẽ ra bản thân nên ở lại Trân Ni cung vì trời đã khuya.

Nhưng chính mình lại muốn hồi Phò mã phủ, không nỡ để người kia chờ đợi mình.

Nhưng mà về đến, bóng người cũng chẳng thấy.

Nàng tắm xong hắn vẫn chưa xuất hiện.

Buồn bực nàng đành đọc sách, mặc cho Tuyết Nhi năn nỉ nàng dùng cơm nàng cũng không màng.

Mà giờ người này, mới nhẹ giọng vài câu nàng lại ngoan ngoãn nghe theo.

Nhìn Phò mã hai tay đưa đũa cho nàng, ánh mắt chờ mong nàng nếm thử.

Nàng thật không đành lòng cự tuyệt.

'Trân Ni thấy thế nào?'
'Ân.

Tạm được'.

Trí Tú dù không vui, nhưng mà mì gói sao có thể so với sơn hào hải vị mà Trân Ni từng nếm qua.

Nếu nàng đã nói tạm được vậy cũng tốt.

'Vậy nàng ăn nhiều một chút.

Phải ăn hết tô này'
Trí Tú nói xong vùi đầu rất nhanh ăn hết tô của mình.

Hô hô.

Tay nghề của mình vẫn như xưa đây.

Trân Ni tuy nói vậy, nhưng đây là tô mì mùi vị lạ nhất nàng từng ăn.

Rất đặc biệt.

'Sao tô của Phò mã không có ngò?'
Trí Tú cười, trong lòng vui vẻ vì Trân Ni tuy lạnh lùng nhưng lại rất để ý mình a, ngay cả việc nhỏ nhặt này.

Vì vậy giải thích.

'Từ nhỏ ta rất ghét ăn ngò, khi ngửi thấy mùi ngò ta liền nghẹt thở'
'Ra là vậy.

Phò mã rất đặc biệt'
'Ta chỗ nào đặc biệt?'
'Một nam nhân mà cứ y như nữ nhân.

Lại thích nấu ăn'.

Trí Tú thấy Trân Ni che miệng cười.

Biết nàng lại chọc mình.

Cũng không thèm trách.

'Ta không có thích nấu ăn.

Chỉ là thích nấu cho Đại công chúa nhà ta ăn thôi'
'Phò mã nấu được bao lâu chứ?'
'Nếu Đại công chúa thích.

Trí Tú nguyện mỗi ngày sẽ nấu cho nàng'
'Được.

Thành giao'.

Trân Ni cười ra tiếng.

Trí Tú ăn miếng cuối cùng, phát hiện có chỗ không đúng.

Không phải đi.

Bản thân mình mắc mưu nữ nhân này.

Vì vậy hời hợt nói.

'Bản lĩnh của ta không tốt so với ngự thiện phòng.

Hay là để họ làm vẫn đúng hơn'
'Phò mã đây là muốn nuốt lời?'.

Trân Ni lặp lại câu hỏi.

Nghe ra ngữ khí uy hiếp đầy trời.

Thôi thôi, lỡ rồi thì thôi.

Phận ăn nhờ ở đậu mà.

'Trí Tú không biết hai từ nuốt lời'
'Phò mã rất ngoan a'.

Trân Ni cười nói xong còn khuyến mãi thêm cái nhéo trên má.

Đồng thời đẩy nửa tô mì đến trước mặt Trí Tú.

'Phò mã ăn vẫn chưa no, nên ăn cả phần của ta đi'
Cái gì đây?

Biết vậy để cho nàng vài sợi thôi.

Trân Ni ăn rất ít, chỉ ăn một ít rau.

Ép lắm mới ăn được vài sợi mì cùng vài miếng thịt.

Phần còn lại Trí Tú đều xử lí hết.

'Sao nàng không ăn nhiều chứ.

Ta nấu ngon mà'
'Sợ mập'
'Hahahahahahahaha......'.

May mắn đã nuốt mì xong, không thì Trí Tú đã phun ra hết mì trong miệng.

Trân Ni ốm mỏng manh như vậy còn sợ mập.

Trời ạ.

Đúng là nữ nhân.

Haiz....

Trí Tú quên mất mình cũng là nữ đi.

'Có gì đáng cười sao?'.

Trân Ni thẹn quá bỏ đi, sai Tuyết Nhi mang nước đến rửa tay và rửa miệng.

Bỏ mặc Trí Tú ngồi đó vừa ăn vừa cười.

'Ta thấy nàng ốm như cây tre, đâu có mập đâu. hahahahah'.

Nói xong lại cười tiếp.

Tuyết Nhi đứng bên cạnh cũng không nhịn cười được.

Nhưng lại không dám cười a, nàng chính là không dám chọc giận chủ tử của mình.

Trí Tú nhìn Trân Ni thẹn quá hóa giận.

Cũng không cười nữa, ăn nhanh rồi rửa miệng rửa tay.

Để Lạc Hy và Tuyết Nhi giúp mình thu dọn sạch sẽ.

Mới cởi y phục đi ngủ.
****
Bên ngoài, Lạc Hy cùng Tuyết Nhi thu dọn tô xuống nhà bếp.

Trên đường đi một đôi câu trò truyện.

Tuyết nhi nói.

'Chúng ta thật có phúc đức khi được theo hầu hai chủ tử như Phò mã và công chúa.

Được ăn mì của Phò mã gia nấu.

Cả đời ta sẽ không quên'
'Ân.

Ta cũng vậy.

Ta biết Trưởng công chúa tuy lạnh lùng, nhưng người đối với Phò mã gia thâm tình.

Đối với hạ nhân rất tốt'.

Lạc Hy tiếp lời.

-------
Bên ngoài trăng đêm chiếu sáng.

Trong phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại hơi thở đều đều của hai người từ xa lạ thành thân quen.
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 23: Kim Thế Hưng


Sáng ngày hôm sau.

Kim Thế Hưng sau khi thượng triều, rất nhanh thay y phục đi đến Phò mã phủ.

Cũng chỉ dẫn theo vài người, Tôn Công công là người không thể thiếu a.

Mỗi sáng, Trân Ni điều dậy sớm luyện kiếm.

Chỉ có con sâu lười ham ngủ Trí Tú vẫn còn ôm chăn.

Luôn là người dậy sau cùng.

Trân Ni sau khi luyện kiếm, nghỉ ngơi liền đi tắm.

Thay y phục sạch sẽ, trở về phòng đã không thấy Phò mã.

Thư phòng cũng không có bóng dáng, mà Lạc Hy đồng thời cũng biệt tăm.

Hỏi thị nữ được biết Hoàng thượng đang cùng Phò mã trò chuyện ở sau hoa viên.

'Hoàng tỉ Phu, hai ngày nữa đến Tết Trung thu.

Trong cung lại hội tụ, hôm đó hoàng tỉ phu nhất định phải cùng Đại hoàng tỉ đến'.

'Nhất định rồi, ta có chuẩn bị quà cho mọi người'
'Haha.

Có thể bật mí trước cho đệ không?'
Trí Tú cười haha, nhìn trước nhìn sau, ghé vào tai Kim Thế Hưng hô lớn: 'Tuyệt đối không thể a'.

Kim Thế Hưng biết bản thân bị gạt, không thể nhịn được, tung chiêu về hướng Trí Tú.

Trí Tú chỉ còn cách chạy trốn, cũng không dùng lăng ba vi bộ vì Trí Tú biết Kim Thế Hưng chỉ là đùa nàng.

Xa xa thấy Kim Trân Ni xuất hiện, không cần biết thể diện liền hướng Trân Ni chạy, rất nhanh liền trốn phía sau Trân Ni.

'Trân Ni, Hoàng thượng đánh ta'
'Hoàng thượng cùng Phò mã mới sáng đã nháo cái gì?.

Trân Ni thướt tha trong y mục trắng, tóc dài mượt mã thả tung bay phía sau.

Hôm nay nàng không bới tóc, trông trẻ trung hơn nhiều.

Trí Tú ở phía sau ngửi được mùi thơm xông vào mũi.

Nhất thời mê loạn.

'Đại hoàng tỉ, ta cùng Hoàng tỉ phu đùa giỡn một chút thôi.

Không có gì a.

Phải không Hoàng tỉ phu?'.

Kim Thế Hưng trong giọng nói có phần gượng ép, thật đúng là trẻ con.

'Haha.

Đúng đó Trân Ni.

Ta và Thế Hưng chỉ là đùa giỡn'.

Trí Tú thật không tiền đồ mà ngã theo Kim Thế Hưng.
****
Trân Ni buổi sáng nhìn Phò mã và Hoàng thượng nháo, trong lòng cũng vui vẻ chút ít.

Buổi trưa Kim Thế Hưng quyết định ở lại Phò mã phủ dùng cơm trưa.

Trân Ni không đồng ý cũng không phản đối.

Hoàng Thượng và Trí Tú quen thuộc với gương mặt băng lãnh của nàng nên cũng không bận tâm.

'Trân Ni, nàng đi nghỉ một chút.

Ta xuống bếp làm ít đồ ăn.

Rất nhanh sẽ trở lại gọi nàng dùng bữa'.

Trí Tú đã thành công mời Hoàng thượng đến thư phòng nghỉ ngơi.

Còn lại chính là dỗ dành Trân Ni nhà mình.

'Ân!

Phò mã xác định tự mình làm bữa trưa sao?'.

Trân Ni ánh mắt cưng chiều cười hỏi.

'Đúng a.

Ta sẽ làm'.

Nói xong nắm tay Trân Ni vào trong, để nàng nằm xuông giường nghĩ ngơi một chút.

Sau khi Trí Tú xuống bếp.

Trân Ni không có ngủ, mà hướng thư phòng tìm Kim Thế Hưng.

Lúc này Kim Thế Hưng đang ở bàn án quan sát những vật dụng rất lạ trên bàn.

Hắn lớn chừng này tuổi vẫn chưa từng nhìn thấy qua.

Nghe tiếng cửa mở, phát hiện người đến là Đại hoàng tỉ thì vui mừng như tìm được cứu tinh.

'Đại hoàng tỉ, đây là những gì?

Trẫm chưa từng thấy qua'.

Kim Thế Hưng chỉ vào một vật dài chừng 10 cm, đường kính khoảng 1.5 cm.

Có một ngòi nhỏ bằng kim loại nằm trên bàn.

'Đó đều là của Phò mã.

Phò mã nói huynh ấy không thích dùng bút lông.

Vì vậy tự tạo ra một vật như vậy, gọi là bút bi'.

Trân Ni từ tốn giải thích.

Thật ra nàng luôn quan sát mọi thứ thuộc về Trí Tú dù là rất nhỏ, chỉ là nàng không nói ra, luôn giữ thái độ bất cần.

Và Trí Tú cũng không hay biết điều này.

Kim Thế Hưng cầm bút bi lên, thấy rất nhỏ và gọn.

Viết xuống tờ giấy trên bàn, không khỏi tán dương.

'Thật là thần kì, nét bút nhỏ như kim, mỏng manh như sợi tóc'.

Kim Thế Hưng nhìn thấy một ít giấy vụn có vô số những kí tự chi chít nghiêng dọc, hắn cũng chưa từng thấy qua.

Rất tò mò lại hỏi 'Đại Hoàng tỉ, đây là ký tự gì?'
'Ta cũng chưa từng thấy qua, chỉ nghe quản gia báo lại Phò mã kiểm tra thu chi trong phủ, rất nhanh.

Đặc biệt là không cần dùng bàn tính'.

Kim Thế Hưng như mở cờ trong bụng.

Hắn luôn thích tìm kiếm những nhân tài cho đất nước, những điều mới mẻ hắn luôn tiếp thu.

Rất tiếc các đại thần trong triều toàn là một đám cổ hủ.

Hắn rất tin tưởng Phò mã gia sẽ là người mà hắn muốn tìm.
****
Trí Tú nấu xong đồ ăn, lần này nhanh hơn vì mình chỉ đứng chỉ đạo.

Nêm gia vị, còn lại đều nhờ trù phòng làm.

Trở lại tìm Trân Ni không thấy, vì vậy quyết định đến thư phòng tìm.

Gõ cữa hỏi.

', ta vào được không?'
'Hoàng tỉ phu'.

Không ngờ Kim Thế Hưng lại tự ra mở cửa.

Tươi cười chào đón.

Trí Tú thấy Trân Ni ngồi ở ghế dựa lắc, loại ghế rất phổ biến ở hiện đại, khi nằm lên rất thoải mái, có thể lắc lên lắc xuống rất dễ chịu.

Trí Tú phải tìm rất lâu mới có thợ mộc làm đạt yêu cầu của mình.

Nàng là đang đọc cuốn nhật ký mình ghi lại đi, nhưng do bản thân ghi chữ Việt, đoán nàng đọc cũng không hiểu.

Vì vậy tùy ý nàng đọc, không có đoạt lại.

'Hoàng tỉ phu, huynh thật tài giỏi nga.

Tạo ra loại bút bi và có thể tính toán không cần bàn tính'.

Kim Thế Hưng lại đem ánh mắt sùng bái Trí Tú phô bài.

'Đệ đừng khen ta quá.

Những thứ đó ở quê ta ai cũng có thể làm được.

Nên ta không phải là người tài giỏi nhất.

Nếu đệ thích cây bút đó ta sẽ tặng đệ'
'Vậy ta không khách sao đâu'.

Nói xong Kim Thế Hưng liền cầm lấy cây bút, cho vào ngực áo.

Trí Tú thấy vậy ngăn lại.

'Đệ chậm thôi, lấy cái này gắn vào, nếu không khéo viết sẽ đổ mực'.

Trí Tú lấy một ống trúc khác dài khoảng 5cm cài vào cây bút.

Tường tận mà giải thích.

'Không nghĩ Hoàng đế Minh triều lại có lúc cưỡng đoạt tài sản của dân'.

Ngồi bên cạnh chăm chú đọc sách, lúc này Trân Ni mới lên tiếng.

Tuy nói rất ít nhưng xem ra là nhầm vào Kim Thế Hưng.

Trân Ni a Trân Ni.

Đến khi lạnh lùng nàng cũng thật là đáng yêu.

'Không a.

Là Hoàng tỉ phu cho đệ mà'.

Kim Thế Hưng không chịu yếu thế đáp trả.

Trí Tú thấy tỉ đệ nhà này vui vẻ, mình cũng vui theo.

Có lẽ họ chính là người thân của mình ở kiếp này.

'Trân Ni, Thế Hưng.

Chúng ta dùng bữa thôi'.

Kim Thế Hưng nghe đến được Hoàng Tỉ phu nấu cho ăn, vội vàng đi đến bàn cơm trước.

Trí Tú thấy Trân Ni vẫn bộ dạng bình chân như vại y như tối hôm qua.

Không khỏi một trận mềm lòng, Ngồi bên cạnh nhẹ giọng.

'Trân Ni, ăn trưa thôi'.

Trân Ni vẻ mặt hờn dỗi, bước xuống ghế đặt sách vào chỗ cũ.

Quay lưng ra khỏi cửa, bỏ lại một câu.

'Ăn xong Phò mã phải giải thích cho bổn cung biết nội dung Phò mã viết trong sách đó là gì?' Trí Tú đổ mồ hôi.

Cái gì nữa đây?

Từ khi nào Trân Ni lại tò mò như vậy?
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 24: Thật ra người là ai?


Bàn ăn được Trí Tud căn dặn đặt ở trong mái đình phía sau hoa viên.

Nơi có một hồ cá nhỏ, suối chảy róc rách nước trong veo.

Lại có bóng cây cổ thụ to lớn, gió thổi đến rất mát.

Trí Tú không phải đầu bếp thực thụ nên độ chuyên nghiệp không có, món ăn không được trang trí nhiều.

'Hoàng tỉ phu, đều do huynh làm sao?'.

Kim Thế Hưng bộ mặt kinh ngạc hỏi.

'Ân.

Đệ ăn thử đi'.

Kim Thế Hưng hăng say thử từng món.

Trí Tú chỉ biết làm một vài món đơn giản.

Cũng không quá cầu kỳ.

Kim Thế Hưng miệng còn ngậm cơm nói 'Món này ngon quá đi'.

Trí Tú cười, gắp một miếng thịt chiên tỏi ớt vào bát của Trân Ni.

'Nàng ăn nhiều một chút'.

Trân Ni nếm thử, khẩu vị không tệ.

Nàng ăn hết chén cơm, Trí Tú còn bắt nàng uống một chén canh dưa cải hầm thịt.

Kim Thế Hưng ăn không nổi nữa than thở.

'Đệ no quá không đi nổi a.

Đại Hoàng tỉ được hoàng tỉ phu chăm sóc như vậy, đệ thật ngưỡng mộ quá đi'
Bên này Trân Ni cũng không kém.

No đến lười di chuyển, Phò mã ép nàng ăn nhiều như vậy.

Gần như dồn cả 3 ngày ăn của nàng.

Ăn trưa xong mặc dù không muốn nhưng Kim Thế Hưng cần hồi cung xử lí tấu chương.

Trước khi đi không quên nói trước sau này sẽ đến ăn nhờ dài dài.

Trí Tú vui vẻ đồng ý, còn Trân Ni mặt vẫn không cảm xúc.
****
Trí Tú biết Trân Ni hôm nay đặc biệt ăn nhiều, nên cùng nàng đi dạo xung quanh.

Hai người yên lặng đi bên cạnh nhau, cũng đã quen với cách tiếp xúc này.

Chỉ cần đi bên cạnh, không cần nhiều lời.

Đột nhiên Trân Ni lại hỏi.

'Ta thấy Phò mã rất khác so với lần đầu chúng ta gặp'
Trí Tú cười, nhớ gì đâu mà trả lời chứ.

'Lần đầu gặp so với ở chung lâu dài sẽ khác nhau mà'
'Vậy sao?'.

'Ân'
*****
Sau hai ngày cặm cụi cuối cùng cũng xong những đèn lồng kia.

Trí Tú chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, đi ngang hoa viên.

Nhìn bóng dáng kia không phải là Lạc Hy sao?

Liền đến bên cạnh, chạm nhẹ lên vai làm Lạc Hy giật mình.

'Lạc Hy, tỉ ở đây làm gì?'
'Ta có một vài chuyện muốn hỏi Phò mã'
'Được.

Tỉ cứ hỏi'
'Thật ra người là ai?'.

Lạc Hy rất nghiêm túc hỏi.

Nàng không đùa giỡn như ngày thường.

Không ôn nhu, không dịu dàng.......

'Tỉ nói gì vậy? ta chính là Vương Trí Tú'
'Người không phải.

Trí Tú mà ta biết không thể nào nghĩ ra những sáng kiến đó.

Lại càng không có khả năng nấu ăn.

Tất cả tất cả đều không phải'.

Trí Tú biết Lạc Hy thông mình như vậy, có thể sẽ hiểu vấn đề rất nhanh.

Không muốn lại tiếp tục lừa dối.

Hai tay lay mạnh hai vai của Lạc Hy, làm cho nàng bình tĩnh.

'Lạc Hy, tỉ phải bình tĩnh nghe ta nói.

Đúng vậy, Vương Trí Tú mà tỉ biết hiện giờ không còn nữa.

Linh hồn trong thân thể này là ta - Kim Jisoo'
'Vương Trí Tú đâu?'.

Nước mắt Lạc Hy ướt cả mặt, nàng sắp không còn bình tĩnh nữa.

Lâu nay nàng rất nghi ngờ, nhưng vẫn im lặng theo dõi.

Từ sau khi tỉnh dậy, Trí Tú không còn chút công lực nào.

Nhưng sau khi vào cung tham dự yến tiệc trở về.

Nàng có bắt mạch qua, nội công của Trí Tú càng mạnh hơn lúc trước, chỉ là vẫn chưa biết sử dụng võ công.

'Ta ở một nơi rất xa nơi này, ngày hôm đó đang đi trên đường, gặp trời mưa.

Bị sét đánh trúng hôn mê, sau khi tỉnh lại thì liền ở trong thân thể này và ở nơi đây.

Còn linh hồn của Trí Tú.

Ta không biết hắn ở đâu?'
Lạc Hy nghe đến đây thì bổ nhào vào người Trí Tú đánh thật mạnh, Trí Tú không phản kháng để tùy ý nàng đánh.

Đánh đến mệt lại dựa vào vai Trí Tú khóc như đứa trẻ.

Trí Tú cũng ôm lại Lạc Hy.

'Tỉ bớt thương tâm.

Ta sẽ thay Trí Tú chăm sóc tỉ'.

Hai người không hay cách đó không xa, Trưởng Công chúa nhìn thấy hết cảnh này.

Nàng xoay người trở vào phòng.

Tuyết nhi nhìn ra Trưởng công chúa đang tức giận.

Đúng a, không tức giận không được.

Đêm khuya mà Phò mã cùng Lạc Hy ôm ấp như thế làm sao Trưởng công chúa không hiểu lầm.

'Dù chuyện này rất khó tin, nhưng cũng không phải là không thể.

Đường gia chỉ còn mình ngươi.

Ngươi không thể xảy ra chuyện gì'
'Ta hứa với tỉ'
Lạc Hy cảm thấy hiện giờ mình giống đứa trẻ khóc nhè được Trí Tú dỗ dành.

Ngượng ngùng rời khỏi cái ôm này, xoay mặt đi chỗ khác lau nước mắt.

Rất nhanh lấy lại phong thái của ngày thường.

'Phò mã hiện tại vì sao trong người lại có nội công trở lại?'
'Đều này ta cũng không biết a'
'Người thử vận công xem sao?

Dùng nội lực từ đan điền, đưa qua cánh tay, dùng hai bàn tay rồi đẩy ra ngoài'.

Lạc Hy vừa nói vừa làm mẫu.

Trí Tú chú ý quan sát, lặp lại động tác vừa rồi.

Chỉ cảm giác có một luồng nhiệt nóng bức từ dưới bụng truyền thẳng lên não, ra hai cánh tay và rồi ra theo hai bàn tay.

Kết quả là hòn non bộ đối diện nổ tung, nước trong hồ văn tung tóe.

Cá bên trong cũng bay theo ra bên ngoài.

Trí Tú nhìn hai bàn tay mình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cũng không tin đây là sự thật.

Ngượng ngùng tay sờ gáy hỏi.

'Đây là sao?'
Lạc Hy ánh mắt khó tin 'Phò mã, ta nghĩ công lực người cao hơn trước.

Nhưng không nghĩ lại cao ở mức này Rất lợi hại'.

'Lạc Hy tỉ nói sau khi ta tham dự yến tiệc trở về liền phát hiện nội lực tồn tại trong người của ta?'
'Ân'
'Lần đó Lý Bân có đánh vào sau gáy ta.

Không lẽ lại đã thông kinh mạch?'
'Rất có lý.

Sau này Phò mã cứ âm thầm mà phát huy'.

Lạc Hy nói xong bỏ mặc Trí Tú đứng đó, Gia đinh trong phủ đốt đuốc chạy đến lo lắng hỏi.

Trí Tú chỉ trả lời qua loa, yêu cầu họ thu thập tàn cuộc thật sạch.

Tránh để Trân Ni thấy.

Bản thân mình trở về phòng.
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 25: Phạm tội


Trong phòng tĩnh lặng, Trí Tú nghĩ Trân Ni đã ngủ nên rất nhẹ nhàng.

Nhanh chóng cởi y phục nhẹ nhàng bò vào phía trong.

Trong lòng vẫn còn lân lân cảm giác vui mừng.

Nếu bản thân có sẵn nội lực, chỉ cần có thể nhớ lại những chiêu thức từng thấy qua.

Khả năng bảo vệ bản thân và bảo vệ Trân Ni, Lạc Hy là không thành vấn đề.

Tinh thần vui vẻ, Trí Tú đi vào giấc ngủ rất nhanh.

Trân Ni từ lúc nhìn thấy một màn kia liền trở vào phòng, nàng không tài nào nhắm mắt nổi.

Mà cái tên đầu sỏ kia lại ngủ ngon lành, nàng không cam tâm.

Tính tình trẻ con bộc phát, liền ngồi dậy dùng gối nằm đánh tới tấp vào Trí Tú.

Trí Tú đang ngon giấc cảm giác thân thể bị đau, khó chịu không ngừng.

Mở mắt ra thấy trước mặt là bóng dáng xinh đẹp của Trân Ni, nhưng mặt mày lạnh băng đang dùng gối đánh mình.

Nhanh tay đỡ lấy gối hô.

'Trân Ni, nàng không khỏe sao?'
Trân Ni bị Trí Tú nắm chặt gối, không thể đánh tiếp được nữa.

Đành buông ra, cắn cắn môi.

Biểu cảm này lọt vào mắt Trí Tú, trái tim lại bay đến cổ họng.

'Trân Ni, nàng không khỏe chỗ nào?

Ta goi Lạc Hy sang bắt mạch cho nàng'.

Trí Tú chỉ là lo lắng cho Trân Ni, không nghĩ vừa nhắc đến tên Lạc Hy.

Lại nhận được ánh mắt sắc bén của Trân Ni.

Lo sợ Trân Ni không khỏe, lấy tay sờ trán.

Nhiệt độ có hơi lạnh nhưng không có dấu hiệu bị bệnh thì bất ngờ Trân Ni kéo lại cánh tay Trí Tú, ra sức cắn.

'A.............'.

Trí Tú rất đau nhưng vẫn để mặc cho nàng cắn.

Trân Ni phát tiếc xong, lại thấy mình thật không đúng.

Vì vậy, vừa cắn xong lại đem lên miệng thổi.

'Phò mã rất đau đi'
'Haha'.

Trí Tú nghe xong bật cười ha hả, quên cả vết cắn đang rướm máu.

Trân Ni vẫn tiếp tục thổi thổi, Trí Tú kề sát tai Trân Ni thổi khí vào.

'Trân Ni hôm nay rất đáng yêu a'.

Trân Ni nghe vậy quăng luôn cánh tay của Trí Tú đang in dấu răng rướm máu.

Trí Tú đau thật a, vết sẹo trên mặt vừa lành lại đến vết cắn trên tay.

Tự thấy bản thân mình vô phúc.

'Từ tối đến giờ Phò mã đã đi đâu?'.

Trân Ni không nhịn được cơn tức trong lòng, cuối cùng vẫn hỏi.

'Ta có chút chuyện cần chuẩn bị cho trung thu ngày mai a.

Sau đó trên đường về phòng, ta gặp được Lạc Hy'.

Trí Tú nói đến đây dừng lại một chút, không biết có nên nói sự thật với Trân Ni hay không?

Nhưng hiện tại không thể gây thêm chuyện nữa, chỉ mình và Lạc Hy biết là đủ.

Vì vậy kể rõ ngọn ngành trừ việc mình không phải Vương Trí Tú.

'Phò mã và Lạc Hy không có gì thật sao?'
'Ân.

Làm sao có gì được chứ?

Ta luôn xem Lạc Hy là tỉ tỉ của mình, ở quê hương ta.

Khi ôm nhau như vậy được xem là phương thức an ủi hữu hiệu nhất'
'Ta không biết.

Sau này đừng để ta thấy chuyện tương tự xảy ra'
'Là sao ta không rõ?'
'Phò mã chậm rãi suy nghĩ'.

Trí Tú thật muốn ôm nữ nhân này vào lòng ăn sạch sẽ đi mà.

Đến giận dỗi cũng đáng yêu như vậy.

'Phò mã là đang tìm gì?'.

Trân Ni nằm trên giường thấy Phò mã lục tìm chỗ bàn, chỗ tủ....vẻ mặt thất vọng vậy nên nàng mới quan tâm hỏi.

'Ta đang tìm lọ thuốc của Thường Nguyệt.

Nàng có thấy nó đâu không?'
Trân Ni rất thản nhiên.

'Ta đã cho người khác dùng rồi'.

Trí Tú lo lắng.

'Sao lại vậy?

Đó là thuốc Thường Nguyệt đưa cho ta.

Sao nàng có thể đưa cho người khác?'.

Trí Tú không tiếp tục tìm mà trở lại giường nằm xuống chuẩn bị ngủ.

'Phò mã đang trách bổn cung sao?'
Trí Tú vẫn nhắm mắt trả lời.

'Không có.

Không còn sớm, nàng nên nghỉ ngơi'
Không nghe tiếng đáp lại, chỉ cảm nhận cánh tay đột nhiên bị một bàn tay mềm nhẹ nhấc lên, sau đó là cảm giác rất rát truyền đến.

Trí Tú mở mắt, Trân Ni đang rắc thuốc vào vết thương.

Trí Tú rút tay về.

'Trân Ni ta có thể làm được'
'Phò mã cự tuyệt là do thuốc của bổn cung không tốt hay là do bổn cung không ôn nhu bằng ngũ hoàng muội làm phò mã đau?'
'Liên quan gì đến Thường Nguyệt?

Đừng nói với ta Trân Ni nàng đang ghen a?

Trân Ni bị nói trúng cũng không thèm đáp trả, nếu đã đoán ra được thì đừng nên chọc giân nàng.

Đưa lọ thuốc cho Trí Tú, lạnh giọng.

'Ta đền lọ thuốc cho Phò mã'.

Trí Tú thấy lọ thuốc này kích thước giống so với lọ thuốc của Thường Nguyệt.

Nhưng hoa văn chạm vàng nhìn quý giá hơn.

'Nàng đưa ta rồi nàng dùng gì?'
'Một vài vết sẹo sẽ không ảnh hưởng tới ta.

Hay là Phò mã có ý chê ta đây?'
Lúc này đây Trí Tú không thể kìm lòng được nữa.

Dù như thế nào cũng nhất định ôm Trân Ni vào lòng, hôn lên trán nàng thì thầm.

'Vương Trí Tú ta chỉ có một thê tử là Trân Ni.

Sẽ không có người thứ hai làm ta động lòng'
Trân Ni thuận thế ngã vào lòng Trí Tú, độ cong khóe miệng hiện rõ.

Nàng đã câu dẫn thành công.

Nhưng sẽ không để Phò mã nhìn thấy ý đồ của nàng.

Vậy nên hờn dỗi.

'Phò mã lấy gì để chứng minh?

'Ta dùng thời gian để chứng minh'
Trí Tú nói xong nhìn xuống, đồng thời Trân Ni đúng lúc nhìn lên.

Đôi môi đỏ mọng đang mấp máy, khêu gợi.

Ép Trí Tú phải một lần phạm tội.

Cuối xuống ngậm lấy đôi môi kia.

Trái tim như ngưng đập, dòng điện chạy khắp người.

Nữ nhân làm ta say mê cuối cùng cũng có thể ôm lấy nàng.

Đôi môi nàng ngọt như viên kẹo, cánh môi nàng tựa như lực hút vô hình.

Khiến Trí Tú chỉ có thể mê đắm, quên cả đất trời.

Đến khi hai người không còn thở nổi mới tự động tách rời.

Cả hai đều có chút ngượng ngùng.

Nằm bên cạnh nhau, khoảng cách rất gần nhưng cũng không dám chạm vào nhau.

Trân Ni là chưa sẵn sàng.

Còn Trí Tú thì không thể.

Trí Tú muốn yêu nàng lâu hơn, chứ không phải vì bản thân không thể kiềm chế mà phá hoại mọi thứ.

Phá vỡ đi mối quan hệ này.

'Ni Nhi'
'Ân'
'Ta...nàng từ khi nào thì thích ta?'
'Không biết, có lẽ từ sau khi Phò mã tỉnh lại và quyết định bỏ trốn lần nữa.

Ta mới có dịp chú ý chàng'
'Vậy còn Phò mã khi nào thích ta'
'Từ sau khi tỉnh lại.

Gặp nàng lần đầu tiên.

Ta bị nàng làm say mê.

Chỉ là nàng quá cường thế làm ta không dám với tới'
Cả hai ôn lại chuyện cũ vui vẻ.

Lần này Trân Ni lại làm nũng không chịu ngủ.

'Phò mã, ta không ngủ được'
'Để ta ôm nàng, kể chuyện cho nàng nghe'
Thế là Trân Ni ngoan ngoãn nằm trong lòng Trí Tú.

An an ổn ổn mơ giấc mộng của chính mình.

Trí Tú khẽ thở dài.

'Ni nhi, dù sau này nàng có hận ta.

Ta vẫn xin yêu nàng hết những tháng ngày ngắn ngủi naỳ'
***
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 26: Đều là nữ nhân! Sao có thể?!


Sáng hôm sau Trí Tú tỉnh lại bên cạnh đã không tìm được Trân Ni.

Lúc nào cũng vậy nên theo thói quen vệ sinh xong lại đến hoa viên tìm nàng.

Ở phía sau thấy bóng lưng thẳng tấp, bản thân không nhịn được lại bước nhanh hơn.

Tuyết Nhi vẫn là nhìn thấy Trí Tú trước, Trí Tú nhanh đặt ngón tay trỏ ngay miệng mình, ra hiệu nàng im lặng.

Nàng nhìn ra được Trưởng công chúa và Phò mã tình cảm ngày càng tiến triển, vì vậy nhẹ nhàng hành lễ rồi lui ra.

Trí Tú từ phía sau ôm Trân Ni vào lòng, kề bên tai người đang thẩn thờ hỏi nhỏ.

'Ni Nhi đang tư tưởng đến ngoại nhân nào a?'
Trân Ni bất ngờ bị ôm từ phía sau có chút không được tự nhiên, vùng vẫy khỏi vòng tay của Trí Tú nhưng vô lực.

Nếu nàng không dùng võ công chèn ép người thì sức lực của nàng không thể kháng cự Trí Tú a.

'Phò mã còn không nhanh buông ra'.

Trí Tú phát hiện mặt của Trân Ni đỏ đến mang tai, tâm muốn giở trò một chút.

'Ngoan, để ta ôm Ni nhi của ta một chút'.

Tay càng xiết chặt hơn.

'Ai là Ni nhi của Phò mã?'.

Trân Ni phản bác lại câu nói của Trí Tú.

'Kim Trân Ni chính là Ni nhi của ta a'
Trân Ni không tiếp tục giãy giụa nữa, lần này tay đặt lên tay của Trí Tú nhẹ nhàng nới lỏng cái ôm xiết chặt kia, kéo áo .

Xoay người ngẩng đầu nhìn Trí Tú hỏi.

'Phò mã luôn dẻo miệng vậy sao?'
'Không a.

Chỉ đối với Ni Nhi thôi'
'Ta không thấy vậy.

Đêm qua ta thấy Phò mã tại đây ôm ấp nữ nhân khác?'
Trí Tú nhớ lại đêm qua mình tại đây an ủi Lạc Hy tỉ, không nghĩ tới bị Trân Ni bắt gặp.

Hết đường chối cãi rồi.

Suy nghĩ một chút hét lớn.

'Ni Nhi, Ta yêu nàng.............'
Trân Ni không nghĩ tới Phò mã nhà nàng có lúc lại tùy hứng như vậy, nhanh tay bịt miệng người đang hét lại.

'Phò mã sợ người trong phủ không biết sao?'.

Ý tứ trách móc của Trân Ni rất rõ ràng, mặt nàng lại hồng lên.

'Ưm.

Nàng không tin ta thì ta đang chứng minh.

Ta chỉ yêu Ni nhi'
Trân Ni hung hăng nhéo tai của Trí Tú, chính là đe dọa 'Phò mã không được làm càn'.

Đứng ở đằng xa, Tuyết nhi gương mặt ngưỡng mộ.

Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy Trưởng công chúa bước vào giai đoạn yêu thương. nàng còn nghĩ có khi tóc nàng bạc trắng, không biết có thể chứng kiến một người nam nhân nào có thể làm Trưởng công chúa yêu thương không.

Lạc Hy gương mặt rối thành đoàn, lúc xanh lúc trắng.

Phò mã, Phò mã rõ ràng là nữ nhân.

Sao lại có thể có tình cảm với Công chúa? chưa kể đến thân phận thật sự của Phò mã.

Hai người làm sao có thể.

Nàng phải tìm cơ hội nói chuyện với Phò mã.
**********
Qua giờ ngọ.

Trí Tú cùng Trân Ni ngồi kiệu vào cung, trước khi đi.

Trí Tú cho đóng vào gương những chiếc đèn lòng kia, tính ra cũng phải đến 5 gương lớn, không dám xếp chồng nhiều quá, sợ sẽ hư mất.

'Phò mã mang những thứ đó theo có hoành tráng quá không?'.

Trân Ni mỉm cười châm chọc hỏi.

'Không a, chỉ là những đồ vật ta tự tay làm.

Cũng không có gì quý giá'.

Hai người cũng không nói nhiều, lâu lâu Trí Tú lại lén vén màn xem khung cảnh bên ngoài.

Tuy là buổi trưa nhưng không khí náo nhiệt, mọi người là đang chuẩn bị để đón Trung thu.

Trung thu là Tết đoàn viên, vậy nên Trí Tú không thể để một mình Lạc Hy ở lại trong phủ.

Cố gắng thuyết phục Trân Ni cho phép mình mang Lạc Hy vào cung.

Kiệu dừng lại, Tuyết Nhi hành lễ.

'Hồi bẩm Phò mã, Công chúa.

Đã đến nơi'.

Trí Tú xuống kiệu, cẩn thận dìu Trân Ni xuống.

Chính là nhờ Thái giám gác cổng phân phó người mang năm gương lớn theo vào.

Năm nay tiệc Trung thu vẫn là tổ ngoài trời, Kim Thế Hưng yêu thích cảnh trời đêm.

Vì vậy đặc biệt yêu thích không khí tự do, hắn không muốn tổ chức trong cung điện ngột ngạt.

'Trân Ni tham kiến Hoàng thượng, Thái hậu'
'Trí Tú tham kiến Hoàng thượng, Thái hậu'
'Hoàng đệ, hoàng muội, đệ phu tham kiến Trưởng công chúa và Hoàng tỉ phu'
Mọi người đều đã xong phần lễ tiết, Kim Thế Hưng hết vẻ uy nghiêm.

Lại hướng Trí Tú tò mò, miệng hỏi nhưng mắt lại nhìn chăm chăm vào 5 chiếc gương đặt phía sau.

'Đó là quà hoàng tỉ phu nói sao?'
'Đúng a.

Hoàng thượng người qua đây'.

Kim Thế Hưng và mọi người, ngay cả Thái hậu đều quay xung quanh.

Rất tò mò xem Phò mã của Trân Ni tặng quà gì.

Trí Tú mở gương đầu tiên.

Phía trên chính là lồng đèn kitty làm bằng giấy hồng, mắt mũi thật sống động.

'Hoàng tỉ phu, đệ thích'.

Kim Thế Hưng chưa kịp đưa tay giật lấy đã bị Trí Tú đoạt lại.

'Không a.

Đây là của Ni nhi.

Đệ là nam nhân, thích màu hồng làm chi'.

Nói rồi đưa cho Trân Ni.

Trân Ni nhận lấy quan sát, con vật này nàng chưa từng thấy.

Nhưng thật rất dễ thương a.

Trước khi Trí Tú mở các gương còn lại, Trí Tú đặc biệt căn dặn .

'Các đệ muội nhẹ tay , ai cũng có phần, nếu giành giật sẽ bị rách hết.

Không còn lồng đèn đẹp để chơi a'
Trí Tú mở chiếc gương cuối cùng, tay cầm một lồng đèn con ếch xanh và một lồng đèn con bướm.

Đi đến bàn của Thường Nguyệt, mỉm cười.

'Thường Nguyệt, Muội thích con nào?'
'Huynh đoán xem?'.

Thường Nguyệt không lập tức trả lời mà hỏi ngược lại Trí Tú.

'Ưm.

Theo ta thì con bướm?'.

Trí Tú đưa con bướm cho Thường Nguyệt.

Thường Nguyệt không từ chối mà đón nhận.

Mỉm cười xinh đẹp, nụ cười mà trước nay nàng ít biểu hiện ra bên ngoài.

Trong lòng hiện lên tư vị vui sướng.

'Trí Tú, nếu là tự tay ngươi làm.

Ta đều thích'.

Trí Tú tự nhiên là vui vẻ, tác phẩm của mình được mọi người yêu thích như vậy.

Con ếch xanh này không ai nhận a.

Nhìn bàn đối diện là Thất công chúa điêu ngoa, ơ! nàng ta không thích thì thôi.

'Phò mã, ai ai cũng có đèn lồng.

Chỉ có bổn cung không có.

Phò mã sao lại không công bằng như vậy?'.

Người than vãn là Thái hậu.

'Trí Tú mở một cái gương còn lại, bên trong chứa duy nhất một cái đèn lồng toàn bộ làm bằng tre. uốn nắn hình xoắn thật công phu.

Mỗi một đoạn có một khe hở, đủ thấy khi nến thấp lên bên trong sẽ chiếu ánh sáng theo khe hở, tuyệt đẹp.

'Nhi thần làm sao có thể quên mẫu hậu người a.

Đèn lồng này thời gian làm gấp 3 lần những chiếc đèn lồng kia.

Chỉ để dâng lên mẫu hậu cao quý'.

Trí Tú hai tay dâng lên, Tôn công công nhận lấy dâng lên Thái hậu.

'Hảo.

Hảo.

Phò mã thật có lòng'.

Thái hậu thật hài lòng khen ngợi.

Trí Tú hướng dẫn mọi người đặt nến vào, cẩn thận thấp nến vào đèn lồng của Trân Ni và Thường Nguyệt.

Lạc Hy và Tuyết Nhi đang bận rộn để thấp nến.

Đến cả Hoàng thượng và Thái hậu cũng tự mình làm.

Những tiểu công chúa và tiểu hoàng tử cũng vậy.

Ồn ào cả lên.

Hoàng Thượng mang đèn lồng Đô rê mon đi khoe khắp nơi.

Các tiểu hoàng tử và công chúa thi nhau tự khen đèn lồng của mình đẹp.

Trí Tú kéo Trân Ni ra khoe đèn với mọi người.

'Ni Nhi ra đây'.

Thế là Hoàng thượng, Thái hậu và mọi người ở ngoài sân.

Vui đùa một lúc, Thái hậu sai người ban bánh Trung thu.

Lần này trở lại, phát hiện ra bàn đối xuất hiện thêm một Lý Bân.

Trí Tú biết tết đoàn viên không thể xuất hiện người ngoài.

Trừ khi....

'Ni nhi, sao Lý Bân lại xuất hiện ở đây?'.

Trí Tú vừa cắt bánh thành miếng nhỏ cho Trân Ni vừa hỏi.

'Có thể mẫu hậu đang tìm Phò mã cho ngũ muội'.

Trân Ni vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Trí Tú.

Thấy Phò mã nhíu mày suy nghĩ.

Trân Ni tính tình bạo phát.

'Phò mã như vậy là sao?

Hay là không muốn Thường Nguyệt tìm Phò mã?'
'Không a.

Ta chỉ thấy Lý Bân sẽ không thích hợp với Thường Nguyệt'.

Tuy hai người câu tới câu lui có vẻ như không ai nhường ai.

Nhưng Trí Tú đưa bánh đến, miệng đỏ của Trân Ni vẫn hé ra đón nhận.

Tao nhã và quý phái nhai.

Cứ như là đều hiển nhiên.

Khiến mọi người trong lòng đều có phần ganh tị.
******
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 27: Cứu nguy


Tiệc tan.

Lý Bân cáo từ ra về.

Hắn lại hướng Hoàng thượng và Thái hậu muốn Thường Nguyệt tiễn hắn một đoạn.

Thái hậu không phản đối, Hoàng thượng dù không thích nhưng cũng không có lí do gì để cự tuyệt.

Thường Nguyệt trong lòng không vui, nhưng cũng không thể thẳng thừng từ chối hắn.

Thất công chúa và Ngũ công chúa đều chưa thành thân.

Hắn phải chăng lại hướng Thường Nguyệt có ý đồ?

'Phò mã, bổn cung không khỏe.

Chúng ta nhanh trở về'.

Trân Ni không thích chỗ đông người, nếu không phải bắt buộc có mặt nàng cũng sẽ không đến.

Nàng muốn trở về phòng an tĩnh ngủ trong vòng tay của Phò mã.

'Ân.

Chúng ta đi'.

Trí Tú dìu Trân Ni đi trước, trước khi đi Trí Tú có quay lại nhìn Thường Nguyệt.

Haizz.

Hy vọng tên Lý Bân kia không làm ra chuyện gì.

Trong lòng Trí Tú thật ra lo lắng, Lý Bân gian xảo này, chắc lại muốn giở trò gì đây.

Nhưng cũng không thể vô cớ đứng ra ngăn cản.

Dìu Trân Ni lên kiệu, Trân Ni chợt nhớ ra đều gì.

'Phò mã, ta bỏ quên đèn lồng rồi'.

'Ân.

Về ta lại làm cho Ni nhi'.

'Không.

Đó là món quà đầu tiên'.

Trân Ni lắc đầu không chịu.

Trí Tú hết cách, phải dỗ dành.

'Hay là nàng trở về trước.

Ta quay lại lấy đèn lồng sẽ về sau'.

'Ta đợi Phò mã ở đây'.

'Ân.

Ta sẽ sớm trở lại'.

Trí Tú nói xong vén kiệu, hướng hoa viên chạy đi.

Đường đến hoa viên phải đi qua một vài khúc quanh.

Quái!

Đường ra cửa cung chỉ có một, lâu như vậy Lý Bân vẫn chưa rời khỏi sao?

'Lý tướng quân xin hãy tự trọng!'.

'Nàng e thẹn làm gì a?

Sớm muộn gì ta cũng sẽ xin Thái hậu đón nàng về'.

'Phải chăng Lý tướng quân quá tự tin?'.

'Tự tin hay không sau khi nàng là người của Lý Bân này, nàng sẽ biết?.

''Lý Tướng quân đã quên thân phận của mình?'.

'Haha.

Nàng đánh giá quá thấp Lý Bân này rồi'.

Trí Tú nghe giọng nói quen thuộc, liền hướng bụi trúc phía Tây đi đến.

Chỉ thấy Lý Bân vẻ mặt hạ lưu, khác xa với vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái mà mọi người thường ca ngợi.

Hắn một tay hung hăng nắm lấy cổ tay Thường Nguyệt, ép nàng vào một vách đá.

Lạ!

Thường Nguyệt nàng không có kháng cự.

Lý Bân đã làm gì nàng? .

'Lý Bân.

Ngươi dám?'.

Thường Nguyệt lạnh giọng nói.

Lý Bân kề sát mặt Thường Nguyệt, muốn hôn vào đôi môi của nàng.

Chỉ là nàng xoay đầu đi khiến hắn phải dừng ở khoảng không.

'Haha.

Không có chuyện gì mà Lý Bân này không dám.

Đêm nay nàng phải thuộc về ta'.

'Dù ngươi có được thân thể ta, nhưng mãi mãi không bao giờ có được trái tim của ta'.

Trí Tú thấy Lý Bân quá càn rỡ, Thường Nguyệt lại nhắm mắt chịu đựng.

Không thể a.

Tên khốn kiếp này.

Vì vậy liền từ trong chạy ra, tay trái nắm lấy cổ áo Lý Bân, tay phải đấm một đấm thật mạnh vào mặt hắn, đẩy hắn ngã xuống đất.

'Lý Bân.

Ngươi thật đê tiện'.

Trí Tú dang hai tay chắn trước người Thường Nguyệt.

Tức giận mắng Lý Bân.

Thường Nguyệt bị Lý Bân điểm ngay huyệt tứ chi, không thể cử động.

Nghĩ rằng đêm nay thân thể phải chịu nhục nhã bởi tên Lý Bân này.

Trong lúc tuyệt vọng nhất, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Đại phò mã.

Nàng tự cười giễu bản thân, giờ này huynh ấy không phải đang bồi Đại hoàng tỉ sao?

Chỉ trách bản thân nàng quá xem thường hắn.

Trách hắn nắm trong tay binh quyền, nếu hắn có làm gì nàng thì Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng sẽ không trách tội.

Nhưng lúc nàng buông xuôi.

Lại nghe được giọng nói quen thuộc.

Vội vàng mở mắt ra.

'Hoàng tỉ phu'.

'Ân.

Muội bị làm sao?

Có phải bị điểm huyệt'.

Trí Tú lo lắng xem xét Thường Nguyệt.

Thường Nguyệt gật đầu.

'Nhưng ta không biết giải huyệt đạo'.

Trí Tú lúng túng.

'Huynh làm theo ta'.

Thường Nguyệt nói nhỏ vào tai Trí Tú, Tí Tú không nghĩ mình có khả năng như vậy a.

'Hắn có khi dễ muội không?'.

'Hắn vẫn chưa kịp làm gì thì huynh xuất hiện'.

Lý Bân thừa cơ hội đã bỏ trốn.

Trí Tú rất lo lắng, không để Thường Nguyệt về một mình.

Vậy nên bế hai tay cẩn thận bế Thường Nguyệt.

Thường Nguyệt bất ngờ bị bế bổng lên, phản ứng tự nhiên là sợ ngã, vì vậy hai tay tự nhiên là ôm lấy cổ Trí Tú.

'Thường Nguyệt! thất lễ rồi'.

Trí Tú nói xong chính mình ôm Thường Nguyệt chạy trở về, vẫn di chuyển theo từng bước của Lăng Ba Vi Bộ, rất nhanh trở lại Thường Nguyệt Cung.

Nhưng vẫn phải nhờ Thường Nguyệt chỉ đường.

Đặt Thường Nguyệt an toàn trước phòng.

Chuẩn bị cáo từ, thì Thường Nguyệt gọi lại.

'Hoàng tỉ phu, sao huynh lại xuất hiện ở đây?'.

'Ni nhi bỏ quên đèn lồng, ta trở lại lấy.

Trên đường không ngờ gặp phải muội'.

'Ân.

Huynh đi cẩn thận'.

'Ta biết.

Sau này muội nên tránh xa tên Lý Bân đó ra'.

Trí Tú nói xong liền cáo từ.

Đi khỏi Thường Nguyệt Cung rất nhanh thi triển lăng ba vi bộ.

Phải nhanh trở lại tìm Ni nhi.'Công chúa!

Lý tướng quân đó dám vô lễ với người sao?'.

Cung nữ Tiểu Loan bên cạnh lo lắng hỏi Thường Nguyệt.

'Ân.

Rất may có Hoàng tỉ phu ra tay ngăn cản'.

'Dạ.

Sau này Tiểu Loan sẽ không rời người nữa bước.Cũng chính tên Lý Bân không cho nàng theo.

Làm nàng suốt buổi lo lắng.

Nếu như không có Đại Phò mã thì không phải hắn đã hại đời Công chúa rồi sao.

Trí Tú trở lại.

Thấy Trân Ni ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Không có đánh thức nàng, ra lệnh cho khởi kiệu hồi phủ.

Trí Tú ôm bả vai Trân Ni, để nàng an tĩnh ngủ.

Lạc Hy và Tuyết Nhi gọi khẽ đã đến nơi.

Trí Tú lại ôm Trân Ni trở về phòng.

Đặt Trân Ni nằm trên giường.

Nàng ngoan ngoãn như mèo con.

Cũng không tiếp tục ngủ, mở đôi mắt xinh đẹp long lanh nhìn Trí Tú.

'Ta làm nàng thức giấc?'.

Trân Ni không trả lời, ngồi dậy ôm chặt Trí Tú thì thầm, giọng mang chút trẻ con.

'Phò mã, Ta mơ thấy ác mộng'.

Trí Tú vuốt tóc Trân Ni.

Hương thơm trên người nàng vẫn còn thoang thoảng.

'Ni Nhi mơ thấy gì?'.

'Phò mã ngươi có nữ nhân khác'.

'Hahaha'.

Buồn cười, Trí Tú thật vui vẻ, không nghĩ rằng Trân Ni lúc ghen cũng đáng yêu như vậy.

Trí Tú rất nhanh hôn lên đôi môi, thì thầm.

'Sẽ không có chuyện đó.

Trừ khi Ni nhi bỏ ta thôi'Trân Ni hung hăn 'Nếu ta bỏ chàng, Phò mã sẽ có nữ nhân khác sao?'**********
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 28: Bị thương


Hôm nay Trí Tú đặc biệt thức dậy sớm hơn ngày thường.

Trí Tú ngủ chú ý hơn, phải tự nói với bản thân phải ngồi dậy, không được nướng.

Trân Ni mở mắt, vén chăn chuẩn bị rời giường thì thấy Trí Tú ngồi sẵn trên ghế cạnh giường, mắt không chớp nhìn chầm chầm mình.

Khó hiểu cười hỏi.

'Phò mã hôm nay dậy thật sớm.

Ta còn tưởng ta dậy trễ chứ?'
Trí Tú không phản ứng.

Cảm nhận ánh mắt người kia càng ngày càng nóng bỏng.

Có chỗ không đúng, nàng nhìn bản thân liền hiểu vì sao Phò mã mới sáng đã ngây ngô như vậy.

Áo ngủ một bên rơi xuống nữa vai, cảnh sắc bên trong làm nàng ngượng ngùng.

Một tay nàng kéo áo, một bàn tay che đi mắt người kia đang tham lam nhìn lấy.

'Phò mã còn muốn nhìn?'.

Trân Ni lạnh giọng.

Trí Tú kéo tay Trân Ni ra, nắm lấy bàn tay mềm mại.

Hôn nhẹ lên bàn tay, nhoài người đặt một nụ hôn lên trán đối phương.

'Ni nhi, buổi sáng tốt lành'
Nói xong lại kề mặt sát vào ngay miệng Trân Ni, dùng tay chỉ vào má.

'Ni nhi cũng phải chúc Phò mã buổi sáng tốt lành đi chứ'.

Trân Ni là ai a?

Đường đường là Trưởng công chúa lạnh lùng kêu ngạo, giờ bắt nàng phải làm chuyện mất hình tượng này.

Nàng rất khó chấp nhận.

'Nhanh đi.

Nàng còn phải luyện kiếm'
'Không hôn không được sao?'.

Trân Ni kéo dài thời gian.

'Không được.

Ta đã hôn nàng, giờ đến lượt nàng'.

Trí Tú cố chấp.

Trân Ni cứng rắn.

Không ai nhường ai.

Đợi rất lâu, Trân Ni vẫn cắn môi không động khẩu.

Trí Tú không muốn làm khó người mình yêu, xoay người trước khi rời đi lại chiếm tiện nghi trên đôi môi kia.

'Ta đến hoa viên trước, nàng nhanh chuẩn bị'.

Trí Tú rời đi trong lòng có chút mất mát.

Phải chăng bản thân mình yêu Trân Ni quá đậm sâu?

Nếu bây giờ bảo mình vứt bỏ loạt tình cảm này.

Làm sao có thể.

Nhưng nếu là tiếp tục, bản thân không thể cho Trân Ni một gia đình hạnh phúc, không thể cho nàng nhi tử, không thể cho nàng có cuộc sống bình thường như những nữ nhân khác.Trái tim ẩn ẩn đau.

Ngày xưa học sinh học cũng không thể giải thích, vì sao cứ đau lòng hay thất tình, tim sẽ nhói đau.

Nước mắt lại rơi.

Hoa viên.

Lạc Hy đứng chờ từ rất sớm.

Nàng tình cờ đi ngang, tay mang theo cây trúc Phò mã căn dặn, thấy Phò mã hôm nay thức sớm, vừa đi lại còn trầm tư liền đi theo.

'Phò mã!

Hôm nay đặc biệt sớm'
'Ân!

Lạc Hy, tỉ biết cảm giác thích một người là thế nào không?'
Lạc Hy biết ngày này sẽ đến.

Nhưng hôm nay đến nhanh như vậy.

Lạc Hy không trả lời mà hỏi thẳng vấn đề.

'Phò mã là thích Trưởng Công chúa?'
Xoay người, đối diện Lạc Hy.

'Ân.

Ta phát hiện bản thân không phải thích nàng, mà là yêu nàng.

Yêu hết bản thân này'
'Phò mã đừng quên thân phận'
'Ta không quên.

Ta......Lạc Hy tỉ có ủng hộ ta không?'
Lạc Hy không có trả lời.

Nàng nhất thời không biết trả lời làm sao, nên chỉ có thể im lặng.

Trí Tú không đợi, tiếp tục nói.

'Lạc Hy tỉ, ta có thể nghe theo tỉ bất cứ điều gì.

Vì tỉ là người thân của ta.

Nhưng tình yêu của ta dành cho Trân Ni, thật xin lỗi!

Ta không thể nghe theo tỉ'
****
Trân Ni đến hoa viên, gặp lúc Trí Tú và Lạc Hy đang nói chuyện.

Bản thân nhớ đến tình cảnh đêm đó, không nói một lời.

Từng đường kiếm chém vào không gian, sắc bén. chuẩn xác.

Nghe âm thanh tiếng kiếm chém vào gió, Trí Tú và Lạc Hy đồng thời quay lại.

Trí Tú lắc đầu thở dài, mình quá hiểu rõ nữ nhân này.

Lại hiểu lầm mình và Lạc Hy.

Phải moi tim mình ra để chứng minh bản thân chỉ yêu nàng sao?

'Lạc Hy tỉ, đưa cho ta'.

Lạc Hy đưa cho Trí Tú một thanh trúc thẳng, dài khoảng 1 mét.

Tối hôm qua Trí Tú dặn nàng sáng nay mang cây trúc đến cho mình.

Cây trúc này chính là hôm đó sau khi làm đèn lồng còn dư lại.

Thấy bỏ đi thì uổng, vậy nên Trí Tú liền giữ lại.

Đứng một bên xem Trân Ni luyện kiếm.

Từng chiêu thức ghi sâu trong đầu.

Trân Ni luyện quá độ rồi, Trí Tú thấy vậy liền nhảy ra.

Không ngờ Lạc Hy nắm ống tay áo Trí Tú kéo lại.

'Phò mã ra đó cho kiếm chém vào người thì sao?'
Hình ảnh này rơi vào trong mắt Trân Ni.

Nàng đang phát hỏa, kiếm hướng hai người đưa tới.

Trí Tú đẩy Lạc Hy về phía sau, dùng thanh trúc đỡ lấy kiếm.

'Ni Nhi, nàng bình tĩnh'.

Trân Ni ánh mắt sắc bén, nhìn thanh trúc nằm dưới thanh kiếm của mình, gằn từng chữ.

'Nói!

Phò mã lấy thanh trúc này từ đâu?'
Thôi rồi, Trí Tú trong lòng khóc ròng.

Lần này tránh cũng không được a.

'Ta thấy phía sau có rất nhiều trúc, chỉ chặt một số cây làm đèn lồng.

Còn dư lại một thanh này'.

'Phò mã dám?'.

Lời nói xong, kiếm liên tục tấn công tới.

Trí Tú không còn cách nào tránh nữa.

Đành thi triển lăng ba vi bộ tới lui né tránh.

Hơn trăm chiêu kiếm không chạm được vào người Trí Tú.

Trân Ni không cam lòng.

Không có ý định dừng lại.

'Nàng mệt rồi.

Dừng lại thôi'.

Trí Tú nhìn Trân N mồ hôi tuôn ra ướt áo, ướt tóc.

Làm sao đành lòng.

Lần này không né tránh, dùng chính kiếm pháp của Trân Ni để đánh trả.

Trân Ni rõ ràng yếu thế hơn, lúc kiếm của Trân Ni đâm thẳng vào ngực trái.

Trí Tú mỉm cười buông thanh trúc trong tay.

'Phụt'.

Tiếng kiếm đâm vào thịt rõ ràng, Trân Ni rút kiếm ra.

Vẫn chưa hồi phục tinh thần.

Lạc Hy đã xông vào xô nàng ra, ôm lấy Trí Tú quát 'Trân Ni!

Cô vì thanh trúc kia mà tùy hứng một kiếm đâm ngay tim Phò mã.

Cô thật không xứng đáng để Phò mã yêu thương cô như vậy'.

Giờ khắc này Lạc Hy không phân biệt chủ nghĩa Quân thần nữa.

Đỡ Trí Tú hướng y phòng của nàng, căn dặn không ai được tiếp cận.

Chỉ mang nước nóng và vải đến cửa chờ lệnh của nàng.

Hiện giờ nàng thật lớn ở đây a.

Đến Trân Ni cũng không nói một lời với Lạc Hy.

'Lạc Hy, tỉ đừng trách nàng'
'Phò mã im lặng để ta trị thương'
Lạc Hy phong tỏa huyệt đạo để máu ngưng chảy.

Bắt đầu công tác cứu chữa.
*******
Bên ngoài Trân Ni thẩn thờ nhìn đôi tay của mình, chính đôi bàn tay này đâm vào tim Phò mã.

Nàng là đang làm sao?
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 29: Phát hiện


Trong phòng, mùi máu tanh xộc lên.

Lạc Hy buông rèm, tay cởi y phục Trí Tú ra.

Trí Tú đau nhưng còn ý thức.

Lớn như vậy vẫn chưa từng khỏa thân trước mặt ai a.

Giờ đây nữa thân trên trần như nhọng.

Haizz da!

Không nhìn thì thôi, nhìn rồi không muốn nhìn nữa.

Vòng một của chủ nhân này, có phải quanh năm đều quấn vải chặt nên không thế phát triển không?

Lạc Hy cho thị nữ đặt nước nóng bên ngoài, tự tay nàng mang vào bên trong.

Hai thị nữ đứng bên ngoài canh cửa.

Máu chảy ra không ngừng, mũi kiếm này đâm ở vị trí tim.

'Lạc Hy'.

Trí Tú khó khăn nắm lấy bàn tay của Lạc Hy.

'Phò mã thấy thế nào?'.

Lạc Hy lo lắng đến tay run lên hết.

Nàng biết vết thương này rất nguy hiểm, nàng vẫn đang cầu khẩn thiên địa, cầu khẩn tổ tiên đường gia.

'Lạc Hy.

Ta cảm thấy rất buồn ngủ, có thể vết thương đâm trúng động mạch.

Máu chảy như vậy, tỉ không thể cứu chữa được'
'Phò mã.

Người không được ngủ.

Chịu đau một chút, ta băng bó vết thương'
Lạc Hy băng ngang vết thương.

Lại dùng nội lực truyền vào người Trí Tú.

Trí Tú cảm nhận cơ thể có năng lượng rõ ràng, bản thân cũng biết nội lực của mỗi người rất khó để tu luyện.

Nếu bản thân của mình ích kỉ nhận hết phần nội lực của Lạc Hy.

Sau này không phải Lạc Hy phải khổ cự luyện lại từ đầu sao?

'Lạc Hy, tỉ dừng lại'.

'Không được.

Phò mã là huyết mạch duy nhất của Đường gia.

Người không thể xảy ra chuyện gì.

Cố chịu đựng.

Nghĩa phụ của ta nhất định sẽ đến ứng cứu'
Bên ngoài Trân Ni giận dữ.

'Bổn cung muốn vào trong, ai dám ngăn cản?'
Hai thị nữ quỳ xuống cuối đầu.

Hai nàng thân là người hầu, làm sao có quyền kháng lệnh Trưởng công chúa a.

Lạc Hy thu hồi nội lực.

Cẩn thận đặt Trí Tú nằm xuống giường, vén màn bước ra mở cửa.

'Trưởng Công chúa, Phò mã đang bị thương nghiêm trọng.

Phiền người trở về.

Phò mã cần dưỡng thương'
'Phò mã là của bổn cung.

Bổn cung muốn vào xem chàng phải được sự cho phép của Lạc Hy cô nương?'
'Lạc Hy không dám.

Nhưng nếu Trưởng công chúa nhất định muốn vào.

Lạc Hy xin thất lễ'.

Ý Lạc Hy rất rõ ràng, chính là 'Cô muốn vào, thì bước qua xác của ta'.

Trân Ni làm sao có thể trở về, nàng nhất định phải vào.

Lạc Hy tiến lên ngăn cản, Trân Ni xuất chiêu né tránh.

Nàng không nghĩ rằng Lạc Hy bấy lâu nay ẩn giấu võ công như vậy.

Được thôi, nếu ngăn cản nàng gặp Phò mã.

Nàng là không khách khí.

Lạc Hy biết bản thân võ công không bằng Trân Ni, nhưng tình thế cấp bách nàng đành liều mạng thôi.

Qua mười chiêu, Lạc Hy bại dưới tay của Trân Ni.

Để không trở ngại, Trân Ni điểm huyệt đạo của Lạc Hy làm nàng không thể cử động.

Trân Ni tim đập rất mạnh, nàng không biết vết thương Phò mã thế nào.

Tay khẩn trương vén màn.

Trên giường là gương mặt thân quen, nay vì mất máu mà trở nên xanh, sắc mặt yếu ớt.

'Ni nhi.

Ta không sao?'
Phò mã là vậy, thấy nàng vẫn luôn mỉm cười, gọi nhẹ hai tiếng 'Ni nhi'.

Trong ánh mắt tràn ngập yêu thương, nàng luôn nhìn thấy.

Ngồi bên giường, nàng không nói được, mọi thứ đều bị chặn lại nơi cổ họng.

Nàng vén chăn lên, Phò mã mặc trung y mỏng manh.

Nơi ngực trái thấm máu ướt áo.

Nàng đau lòng, nàng thật nhẫn tâm.

Hai tay nàng nhẹ nhàng tách hai vạt áo Trí Tú ra.

Đập vào mắt nàng không chỉ là vết thương, mà là hai khỏa nho nhỏ.

Tuy không to lớn, nhưng vẫn nhìn ra được chỉ có nữ nhân mới có.

Nàng đứng bật dậy lui về phí sau, tay trái che miệng.

Nước mắt rơi xuống.

Đây là lần thứ hai, lần thứ hai nàng khóc từ lúc nàng biết chuyện đến giờ.

Nàng khóc vì một người nàng thật tâm yêu thương.

Đối với Trân Ni, lần đầu nàng khóc chính là trong tang lễ của Phụ hoàng.

Người nàng rất quý trọng.

Khóm trúc kia trước khi phụ hoàng mất, nàng và phụ hoàng cùng nhau trồng.

Phụ hoàng mong muốn nhìn thấy nàng được hạnh phúc bên cạnh người nàng yêu thương.

Nàng ít khi đến đây, nhìn trúc nàng lại nhớ Phụ hoàng.

Không ngờ rằng Phò mã ngang nhiên chặt trúc của nàng, xem nó như loài cây dại.

Bảo sao nàng không nổi giận.

Phò mã dần dần chiếm trọn tim nàng, nhưng nàng đã lầm.

Nàng trao phải trái tim cho một nữ nhân.

Một người lừa gạt nàng suốt khoảng thời gian qua.

'Ngươi!

Vì sao lại gạt bổn cung'.

Trân Ni không có la hét, không có bỏ trốn.

Không có phản ứng như trong tưởng tượng của Trí Tú.

Trí Tú đau đớn chống thân mình ngồi dậy nhưng vô lực, vết thương lại hé miệng, máu càng chảy ra.

'Ni nhi, ta...ta thật có lỗi.

Ta không cố ý lừa gạt nàng'
'Như thế này ngươi nói không cố ý?'.

Trân Ni lớn tiếng hơn, trong giọng nói mang theo giọng mũi.

Bên ngoài Lạc Hy biết tình hình không thể cứu vãn.

Đành cho thị nữ lui hết, đóng cửa.

Chính mình làm một thính giả bất đắc dĩ.

Dù sao để Trưởng công chúa biết cũng tốt.

Phò mã sẽ đau lòng một chút mà dứt đi đoạn tình cảm này.

Nhưng mà......Tội khi quân?

'Ni nhi!

Nàng nghe ta nói'.

Tiếng Trí Tú lớn hơn, trong đó nghe ra một phần bất lực.

'Vương Trí Tú không lừa dối nàng.

Phò mã của nàng đã không còn trên đời này từ ngày nàng ấy bị sét đánh.

Ta chính là Kim Jisoo.

Linh hồn của ta đang mượn cơ thể của Phò mã sống tạm từng ngày.

Người có lỗi là ta - Kim Jisoo.

Xin nàng đừng trách Phò mã'
'Ta không hiểu ngươi đang nói gì càng không muốn hiểu.

Tạm thời ta muốn một mình yên tĩnh'.

'Ni nhi.

Nàng có thể không tin ta.

Nhưng tình cảm ta dành cho nàng.

Thiên địa chứng giám'
'Hoang đường.

Ngươi lấy tư cách gì để yêu ta?'.

Ngay khi câu nói này buông ra.

Cũng là lúc trái tim Tí Tú như có một mũi thuốc tê đi vào.

Không còn đau.

Lồng ngực nghẹt thở, máu không thể lưu thông.

Đầu như tê dại.

Xung quanh tối sầm lại.

Mọi thứ lại trở nên im lặng.

Trí Tú trước khi ngất đi miệng vẫn còn thì thầm 'Ni nhi, tha cho Lạc Hy'.

Trân Ni không chấp nhận sự thật, nàng rời đi.

Trước khi đi đã giải huyệt đạo cho Lạc Hy.

Lạnh lùng nói.

'Giỏi cho hai người, ngang nhiên dám lừa gạt bổn cung'
Lạc Hy quỳ xuống đất, cuối đầu.

Nghe ra nàng đang khóc 'Trưởng công chúa, người là thiên kim chi nữ.

Có tấm lòng độ lượng.

Giờ Lạc Hy cùng Phò mã đã ở trong tay người, không cách nào trốn chạy.

Chỉ mong người tha cho Phò mã một con đường sống.

Đường gia chỉ còn duy nhất giọt máu này'
Lạc Hy khóc giữ dội, Trân Ni đau trong lòng.

Người đáng thương nhất không phải là nàng sao?

Bị người mình yêu dối gạt, nàng ngốc nghếch trao nhầm tình yêu cho một nữ nhân.

Cơn ủy khuất trong lòng trào dâng.

'Hai người thà chết đều bảo vệ đối phương.

Tình sâu nghĩa nặng thật'.

Trân Ni rời đi, nước mắt ướt hết hai hàng mi.

Tuyết Nhi không biết chuyện gì xảy đến, chỉ nghĩ rằng vết thương trên người phò mã làm công chúa thương tâm.

'Tuyết Nhi!

Thu dọn đồ, chúng ta trở về Trường Ngưng cung'.

Tuyết Nhi biết đâu là thời điểm cần hỏi và không cần hỏi.

Nên chỉ nhẹ nhàng hành lễ đáp 'Vâng'.
*******
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back