Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này

[BOT] Mê Truyện Dịch
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 10: Hợp nhau


Qua giờ ngọ.

Tuyết Nhi chuyển lời Trưởng Công chúa, nhắn nhủ Phò mã tắm rửa một thân y phục sạch sẽ chuẩn bị vào cung.

Trí Tú là tùy ý tắm rửa một chút, để cho Lạc Hy chọn một bộ y phục màu tím.

Lạc Hy bên cạnh tỏ vẻ không đồng ý.

"Ta nghĩ Phò mã nên tìm bộ y phục tương tự Trưởng công chúa" "Ta không biết bản thân có bao nhiêu y phục, Lạc Hy tỷ tùy ý chọn" Lạc Hy lục tìm được một bộ y phục màu trắng có viền áo và đai lưng màu tím.

Rất thư sinh.

Vừa giúp Trí Tú chỉnh sửa vừa nói.

"Phò mã thật sự không nhớ được một chút ký ức trước đây sao?"

"Ân".

Trí Tú thuận tiện gật đầu.

"Nếu không phải tướng mạo vẫn như trước, ta đây cứ tưởng Phò mã là một người hoàn toàn khác""Trước đây ta là người thế nào?"

"Thông tuệ, trầm ổn, có phần yếu đuối.

Ngược lại là một thiên tài võ học.

Chỉ cần nhìn người khác múa một đường kiếm có thể múa lại không sai.

Do đó, người học trộm được võ công của nhiều môn phái.

Điều có thể khắc chế được bất kì loại võ công nào.

Đặc biệt là kinh công và nội lực có thể nằm trong những người đứng đầu thiên hạ.

Nhưng chúng ta muốn bình an nên người không bọc lộ võ công, trừ lúc nguy cấp nhất" "Làm sao có thể tìm lại những võ công đó?"

"Ta có bắt mạch cho Phò mã.

Nội lực trong cơ thể không còn.

Võ công thì chỉ có thể dựa vào tư chất của Phò mã thôi" "Ân.

Vậy còn chuyện của Đường gia?"

"Đúng thời điểm Lạc Hy ta sẽ nói rõ với Phò mã.

Còn bây giờ người cứ yên tâm mà làm một Phò mã được Trân Ni đại công chúa bao nuôi đi" Trí Tú không tình nguyện bĩu môi.

"Cái gì mà bao nuôi chứ?

Ta có thể tự mình nuôi tỷ.

Không cần a" "Hồi Phò mã, Trưởng công chúa đợi người ở Đại sảnh".

Một thị nữ trong phủ đến phòng bẩm báo.

"Ân.

Ta đã biết.

Cảm ơn ngươi".

Thị nữ trước khi lui ra không khỏi thẹn thùng.

Là Phò mã gia ôn nhu cười với mình sao?

Mình thật có phúc a.

Trí Tú cùng Lạc Hy đến đại sảnh.

Nghe tiếng bước chân liền biết là Phò mã, Trân Ni quay lại.

Hai đôi mắt chạm nhau đầu tiên sững sờ, sau đó là ngượng ngùng cả hai tìm cách né tránh.

Trí Tú trong lòng vỗ tay mừng cho Lạc Hy, chọn bộ y phục quá ư là hợp nhau.

Bên kia Trân Ni vẫn là một y phục màu trắng, sa y mỏng bên ngoài màu tím nhạt.

Khăn tay màu trắng thêu một đóa hoa lan bằng chỉ vàng óng ánh.

Tóc được bới lên kiểu thiếu phụ được gả đi.

Một chiếc trâm đơn giản chen ngang.

Quả thật người đẹp có làm gì cũng đẹp.

Tội cho Trí Tú bên này cảm thán, nhưng đâu hay biết rằng chính Trân Ni đã sai Tuyết Nhi nói với Lạc Hy lựa chọn bộ y phục này cho Phò Mã.

Với dáng dấp của Trí Tú, vận bộ y phục này thật hợp, trong rất thư sinh nho nhã.

Theo quy định, thị nữ bên ngoài không được phép vào cung.

Vì vậy Lạc Hy đành ở lại phủ.

"Cung tiễn Trưởng Công chúa điện hạ, Phò mã gia"."

Ân.

Mọi người đều đứng lên.

Lạc Hy tỷ, ta đi, ta sẽ sớm trở lại đừng lo lắng " "Ân.

Phò mã đã nhớ những lời ta nói?"

"Đã nhớ"*****Ngồi trong kiệu lớn rất êm ái.

Đúng là Trưởng Công chúa có khác, chiếc kiệu bình thường đã xa hoa như vậy.

Đãi ngộ thật tốt a.

Lại nhớ lời dặn của Lạc Hy tỷ.

Hoàng cung là nơi nguy hiểm, một câu nói không cẩn thận có thể làm rơi đầu, cần phải ngoan ngoãn bên cạnh Trưởng Công chúa.

Không được tự ý đi lung tung......

Bất giác lại thở dài...."

Haiz" Trân Ni nhìn Phò mã của mình từ lúc lên kiệu đã trầm tư, gương mặt biến hóa rồi thở dài.

Có một chút lo lắng, thật ra đối với Phò mã.

Nàng không thể nào lạnh lùng được.

"Phò mã lo lắng chuyện gì sao?"

Ngẩng lên nhìn Trân Ni, suy nghĩ một chút liền trả lời.

"Ta là nghĩ chưa từng đến hoàng cung, nên có chút lo lắng" "Hửm?

Chưa từng đến?

Không phải hôm thành thân đã đến rồi sao?"

Chết tiệt.

Trí Tú tự mắng bản thân nói nhiều, không đánh mà tự khai.

Ấp úng trả lời.

"Vậy sao?

Ta hoàn toàn không nhớ gì kể từ khi bị sét đánh trúng" "Bổn cung đáng sợ để Phò mã phải tìm cách chạy trốn sao?"

"Thật ra không phải.

Trân Ni rất tốt.

Ta tự thấy bản thân không xứng với nàng.

Nàng gả cho ta là một thiệt thòi vô cùng lớn" "Vì sao a?".

Trân Ni mỉm cười thắc mắc.

"Ta không nhà không cửa.

Không quyền không thế.

Không có tài cán gì.

Thật là một tiểu bạch kiểm" "Không có tài cán làm sao có thể vượt qua bao nhiêu người để dành lấy túc cầu?"

"Ta chỉ nghe Lạc Hy kể lại là ta can ngăn hai thiếu hiệp đánh nhau, bị họ đá văng xuống đường vô tình ôm trọn túc cầu.

Ta hoàn toàn không có ý tranh đoạt địa vị Phò mã của Trân Ni" Trân Ni nghiêng đầu.

"Bao nhiêu người muốn tranh đoạt, vì sao chỉ có Phò mã là không muốn?"

"Ta...".

Trí Tú không nói tiếp.

Không lẽ nói bản thân là một nữ nhân, giả nam nhân làm Phò mã của Trưởng Công chúa Đại Minh triều.

Không đợi hoàng thượng trị tội ta, ta đã bị nàng giết từ lâu sao.

Vẫn là ánh mắt chờ mong, Trân Ni không buông ta.

"Phò mã như thế nào?"

"Thì......như ta đã nói.

Ta không xứng.

Vậy thôi".

Nói dối không quen, liền cuối mặt.

Trí Tú không hay Trân Ni thích thú, lại nở nụ cười tươi khi trêu chọc được mình.

Thật ra không ai hay biết sự thật hôm chiêu thân của Trân Ni là thế nào.

Chỉ có nàng là người trong cuộc mới hiểu rõ nhất.

Lúc đó, rất nhiều võ sĩ giang hồ.

Công tử quyền quí, các tướng quân trẻ tuổi chỉ cần là chưa thành thân đều có thể tham gia.

Mà con trai của Trấn Nam Vương Lý Bát là Thống soái kỵ binh trận chiến vừa lập công trở về - Lý Bân anh tuấn tiêu sái.

Là ứng cử viên sáng giá nhất.

Lý Bân si mê nàng từ nhỏ.

Nhưng nàng một mực không thể tiếp nhận hắn.

Vì vậy, lúc hắn tay sắp bắt được túc cầu, nàng bí mật liền dùng nội lực đánh túc cầu sang hướng khác nhưng không ngờ lại trúng phải Trí Tú.

Một tình huống trớ trêu.

Nàng tức giận xoay người bỏ đi.

Ra lệnh ám vệ đi điều tra thân thế của người vừa bắt được túc cầu nhưng không tra ra được gì.

Chỉ là thiếu gia Họ Đường, cùng thị nữ trốn chạy sang Minh Triều lánh nạn.

Bản thân không có gì nổi bật.

Lại còn có vẻ ngây thơ không biết gì.

Ban đầu nàng nghĩ hắn giả vờ.

Nhưng sau này phát hiện.

Hắn ngốc thật.

Luôn tìm cách bỏ trốn, hắn có thể không biết.

Muốn thoát khỏi bàn tay của Kim Trân Ni.

Không phải chuyện dễ dàng. ****
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 11: Ấm áp


Kiệu đã dừng lại trước cửa hoàng cung.

Bình thường Trân Ni sẽ để kiệu đưa đến nơi mới xuống.

Nhưng hôm nay nghe nói Phò mã muốn ngắm nhìn hoàng cung liền dừng trước cổng, cùng Phò mã dạo bước.

Trí Tú đỡ tay Trân Ni xuống kiệu, hai người lại sóng vai đi theo con đường mà hai bên là tường thành cao dày.

Trí Tú không khỏi cảm thán ."

Hùng vĩ thật!"

Tuyết Nhi đi phía sau nhìn Phò mã và Trưởng Công chúa thật xứng đôi.

Trước đây Tuyết Nhi cứ ngỡ Lý Bân tướng quân mới là người hợp với Trưởng công chúa nhất, nhưng thật ra Trưởng công chúa chưa từng cho hắn một nụ cười.

Mà đối với Phò mã gia.

Trưởng công chúa cười nhiều hơn, đặc biệt lại thích trêu đùa phò mã.

"Trân Ni, bên kia có phải điện Kim Loan Hoàng thượng thượng triều mỗi ngày không?".

Trí Tú hướng phía trước một cung điện uy nghiêm, mắt thấy là trung tâm của hoàng cung hỏi Trường Ngưng."

Ân.

Chính là"Trí Tú theo Trân Ni đi lên bậc thang, bên dưới là một hồ nước trong vắt, hai bên thành cầu chính là thân rồng được khắc từ đá.

Phía trước là Hai đầu rồng ngậm ngọc Uy nghi.Đi qua một đoạn hành lang uốn khúc, lúc này mặt trời đã hạ cảnh vật hiện lên rõ ràng.

Trí Tú có thể nhìn thấy ánh mặt trời chiếu vào những cung điện dát vàng.

Hoa thơm cỏ quý.

Thật sự làm người người ngưỡng mộ, nhưng mà Hoàng cung này đã giam lỏng Trân Ni ở đây sao?"

Hôm nay là ngày mừng thọ cho mẫu hậu, Hoàng thượng tổ chức thiết yến.

Đều mong làm vui lòng Thái hậu"Trí Tú nghe vậy thì bối rối.

"Sao nàng không nói sớm, ta không kịp chuẩn bị quà cho Thái hậu".

Trân Ni nghe vậy liền trấn an.

"Phò mã chính là món quà tốt nhất rồi".

Sau đó quay lưng tiếp tục đi.

Trí Tú vẫn chưa hiểu.

Nhưng rất nhanh liền đuổi theo, hận bản thân ngày xưa không siêng năng tập thể dục.

Giờ mới đi bộ không bao lâu đã thở không nổi. **** "Đại hoàng tỷ đã đến?".

Phía trước hành lang có rất nhiều người điều nói cùng một câu.

Nam nhân có, nữ nhân có.

Đứng đầu là một nam nhân trông khá trẻ, chừng 17 , 18 tuổi.

Đặc biệt đôi mắt rất giống Trân Ni, trên người mặc y phục màu vàng thêu hình rồng.

Khí thế ngất trời, rất có phong phạm của đế vương.

Suy đoán, đây chính là tiểu hoàng đế Kim Thế Hưng."

Tuyết Nhi tham kiến Hoàng thượng, Công chúa".

"Miễn lễ".

Hoàng thượng mỉm cười.Mọi người hướng Trân Ni và Trí Tú hành lễ.

"Hoàng đệ, hoàng muội tham kiến Đại hoàng tỷ và hoàng tỷ phu".Đến cả Hoàng thượng cũng hành lễ với Trân Ni, cho thấy địa vị của Trân Ni trong lòng mọi người rất quan trọng.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Cũng không nói thêm.

Hoàng thượng rất hòa nhã, bước đến vỗ vai Trí Tú.

"Hoàng tỷ phu.

Rất lâu Trẫm không được gặp ngươi, bây giờ nhìn kỹ ngươi thật sự rất xứng đôi với Đại hoàng tỷ a"Trí Tú ôm quyền cuối người hành lễ.

"Trí Tú đa tạ Hoàng thượng quá khen""Ai, đều là người một nhà.

Hoàng tỷ phu không cần đa lễ""Thật không ngờ khẩu vị của Đại hoàng tỷ lại lạ như vậy?".

Liền che miệng cười châm chọc.

Người nói không ai khác là Thất công chúa Kim Thường Vân.

Con của một thứ phi khác.

Nhìn gương mặt thật khó chọc vào, ánh mắt lẳng lơ vô cùng, ăn mặc thật khêu gợi.

Thân hình cũng thật chuẩn.

Trí Tú thầm ngưỡng mộ Hoàng đế thời kì nào cũng đều có phi tần mỹ nữ, vì vậy Công chúa Hoàng tử sinh ra đều có diện mạo hơn người.Trí Tú lúc này nghe ra ý vị châm chọc, không khỏi lo lắng nhìn Trân Ni bên cạnh.

Gương mặt xinh đẹp của nàng không cảm xúc.

Hoàng thượng cũng biết không khí căng thẳng.

Liền cũng im lặng trao đổi ánh mắt với Trí Tú.

Trí Tú không biết làm sao, tay nắm lấy bàn tay Trân Ni đang nắm thành quyền, giấu trong tay áo.

Mỉm cười đối với người vừa phát ra câu nói không mấy hay kia mà nói.

"Không biết ta nên xưng hô như thế nào với hoàng muội?"

"Bổn cung gọi Kim Thường Vân, đứng thứ vị trí thứ bảy""Thì ra là Thất hoàng muội.

Dung mạo tuyệt trần.

Là một đại mỹ nữ".

Khi nói ra những lời này.

Trí Tú cảm nhận bàn tay Trân Ni thoáng rung nhẹ.

Trí Tú càng nắm chặt hơn.Thất công chúa nghe vậy không khỏi tươi cười như hoa, dáng vẻ thướt tha đi đến trước mặt Trí Tú trêu ghẹo.

"Vậy đối với Hoàng tỷ phu, nếu được lựa chọn một lần nữa giữa bổn cung và Đại hoàng tỷ thì người sẽ chọn ai?"

Các vị công chúa khác không khỏi lo lắng nhắc nhỏ Thất công chúa.

Nhưng nàng là ai? chính là con gái của Thường Quý Phi được tiên đế đặc biệt sủng ái.

Trí Tú kéo bàn tay Trân Ni lên, để mọi người nhìn rõ tay Trí Tú và Trân Ni đan xen nắm chặt, lễ phép hướng Thất công chúa đáp."

Trưởng Công chúa và Thất công chúa mỗi người đều có một nét đẹp riêng.

Ai cũng có thế mạnh riêng của mình.

Nhưng nếu được lựa chọn một lần nữa, Trí Tú ta đây vẫn lựa chọn Ni nhi.

Thất công chúa người không hợp khẩu vị của Trí Tú a".Mọi người được một trận cười vui vẻ.

Trong đó Hoàng thượng là người vui vẻ nhất, vỗ vỗ vai Trí Tú mà nói.

"Haha.

Hoàng tỷ phu thật là hài hước""Đại hoàng tỷ, rất lâu muội mới được gặp tỷ?

Đây chính là hoàng tỷ phu đi".

Từ phía xa một nữ nhân xinh đẹp, thân hình chuẩn như Trân Ni.

Đặc biệt khi nàng cười, rất có nét của Trân Ni a.

Trí Tú nghĩ thầm, hai người có quan hệ thân thích.

Liền mỉm cười gật đầu thay câu trả lời.Minh triều này Hoàng đế dễ tính quá đi, lễ tiết đều không nghiêm khắc quá.

Vì vậy mọi người rất thân thuộc không quá đi vào khuôn khổ."

Ngũ hoàng tỷ lại chậm một bước rồi".

Người nói không ai khác lại là Thất công chúa Kim Thường Vân.Ngược lại với Trân Ni, Ngũ công chúa không vui vẻ, mà trưng bộ mặt lạnh đối với Thất công chúa.

"Bổn cung có việc".Hoàng thượng thấy không khí nghiêm trọng, liền hạ mình đứng ra giải vây.

"Đã trễ, chúng ta nhanh đến Từ Ninh Cung thỉnh an Thái hậu a"Hoàng thượng dẫn đầu mọi người, tiếp đến là Trân Ni, khi đi ngang qua Thất công chúa vẫn còn đỏ mặt vì bị Trí Tú chọc tức.

Nàng dừng lại, không nhìn Thất công chúa chỉ buông lại một câu.

"Thất hoàng muội nên biết, Bổn cung không phải là người dễ động vào"Liền hướng phía trước bước đi.

Ở Phía sau lại nghe âm thanh không nhiệt độ của Ngũ công chúa.

"Đại hoàng tỷ không phải một mình, còn có bổn cung.

Thất muội nên giữ kẽ".Ặc!

Trí Tú không khỏi rùng mình.

Hai tỷ muội nhà này.

Đang hợp tác sao?

"Đã đi xa rồi, Phò mã còn đóng kịch?"

Trí Tú nhìn lại tay mình vẫn còn nắm bàn tay như ngọc ngà của Trân Ni.

Ngượng ngùng buông tay ra.

Xoay mặt nhìn chỗ khác.

"Ta đây không có diễn kịch".Trân Ni là người luyện võ, thính lực rất tốt.

Nhữnglời kia liền lọt vào tay nàng.

Trong lòng rất ấm áp.

Nàng không nghĩ Phò mã lúcnãy ở trước mặt Hoàng thượng và các vị công chúa lại dám công khai làm mất mặtKim Thường Vân chỉ vì muốn bảo vệ mình.****
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 12: Khó chịu


Từ Ninh Cung.

Mặc dù không có chút ký ức của thân thể này.

Xem như đây là lần đầu mình đặt chân đến Hoàng cung cũng không thể thất lễ.

Càng không thể làm mất mặt Trân Ni.

Theo sử sách Trung hoa ghi lại, Từ Ninh Cung là nơi ở của Thái hậu.

Trong đầu Trí Tú tưởng tượng ra Thái hậu da vẻ nhăn nheo, đầu tóc bạc phơ, tay chống gậy.

Không nhịn được cười thành tiếng.

"Phò mã có chuyện gì vui có thể nói với bổn cung không?".

Trí Tú nghe câu hỏi.

Ngẩng đầu thì phát hiện ánh mắt mọi người đều hướng về mình.

Ngồi ở ghế chủ tọa chính là Thái hậu đi.

Gương mặt thật phúc hậu, mà người chỉ như phụ nữ ngoài 40 tuổi.

Thì ra Trân Ni sở hữu nét đẹp của Thái hậu a.

Nhưng Trân Ni là thế hệ sau lại còn tuyệt với hơn.

Trí Tú xấu hổ, không biết từ khi nào mình lại được ngồi vào ghế bên cạnh Trân Ni, còn suy nghĩ lung tung.

Khó xử liền hướng Trân Ni cầu cứu.Trân Ni uống ngụm trà, nhạt nhạt lặp lại câu hỏi của Thái hậu.

"Thái hậu là hỏi Phò mã có chuyện gì vui có thể chia sẻ với người".

Trân Ni nhịn cười, không biết người này lại suy nghĩ chuyện gì mà cười xấu xa như vậy.

Rất muốn biết Phò mã sẽ trả lời mẫu hậu thế nào.

Nên cố tình lập lại câu hỏi.

Trí Tú biết hiện giờ Trân Ni lơ mình, chỉ có bản thân mình tự giúp mình thôi.

Bao nhiêu ánh mắt kia, đặc biệt là Thất công chúa.

Có thể đang trông chờ mình bị mất mặt đây mà.

Suy nghĩ rất nhanh liền làm một cái quyết định.

Trí Tú đứng dậy bước ra giữa gian ôm quyền hành lễ.

"Hồi bẩm Thái hậu, Trí Tú là đang tưởng tượng ra Thái hậu sẽ có làn da nhăn nheo, tay chân có chút run rẩy, tóc thì bạc phơ.

Đi phải chống gậy.

Liền cười một trận"Trân Ni nghe xong suýt chút nữa thì phun ra ngụm trà vừa uống.

Mọi người thì cười rần rần cả lên.

Trí Tú nhìn mọi người, nhìn Thái hậu sắc mặt không có chút phản ứng, cuối đầu nói tiếp.

"Thứ cho Trí Tú nói lời thật lòng.

Sau khi gặp được Thái hậu, Trí Tú mới hiểu ra rằng.

Thế nào là bậc mẫu nghi thiên hạ.

Vì sao Hoàng thượng lại anh dũng hiên ngang, khí chất hơn người.

Trân Ni sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn.

Bởi vì người - Thái hậu là một nữ nhân dưới một người trên vạn người, tuổi đã quá tứ tuần nhưng nhìn không khác một nữ nhân ngoài 30.

Trí Tú cảm thấy hỗ thẹn vì từ ngoại trừ từ tuyệt mỹ.

Trí Tú không tìm được một từ duy mỹ nào để miêu tả được người" "Hay lắm.

Hoàng tỷ phu thật khéo miệng a".

Vẫn là hoàng thượng mở lời trước.

"Phò mã quả thật dẻo miệng.

Haha.

Bổn Cung cảm thấy Phò mã thật đặc biệt.

Nào!

Ngẩng đầu lên để bổn cung nhìn rõ mặt" "Dạ".

Trí Tú tuân lời ngẩng đầu lên.

Nhìn Thái hậu.

Không có ý tứ tránh né.

Thầm nghĩ 'Nữ nhân ngoài 40 tuổi mà còn thế này a.

Haiz.

Đáng tiếc, tiên đế băng hà cũng không thể đi thêm bước nữa.

Cuối cùng vẫn phải ở Từ Ninh Cung đến cuối đời' Thái hậu rất vui vẻ, hài lòng gật đầu.

"Ân.

Phò mã quả thật tuấn dật.

Dáng vẻ hơi gầy nhưng nhìn không giống những thư sinh yếu đuối.

Bổn cung rất mừng vì cuối cùng Trân Ni cũng tìm được bến đỗ.

Phò mã hảo hảo chiếu cố Ni nhi.

Nàng tuy ngoài lạnh trong nóng."

"Mẫu hậu!".

Trân Ni lạnh giọng ngắt ngang lời Thái hậu.

Thế gian này thiết nghĩ chỉ có nàng mới dám ngắt lời mẫu nghi thiên hạ.

"Được được.

Bổn cung không chọc Ni nhi nữa.

Phò mã mau trở lại chỗ ngồi.

Nhìn xem Ni nhi là đau lòng Phò mã đứng mỏi chân" "Trí Tú xin nghi nhớ lời Thái hậu căn dặn" "Phò mã cùng Ni nhi đã thành thân.

Sao lại gọi bổn cung là Thái hậu?"

Trí Tú lén nhìn Trân Ni, chạm phải ánh mắt của Trí Tú.

Trân Ni lập tức dời ánh mắt sang nơi khác.

Vờ như không thấy.

Trí Tú đành hành lễ gọi "Mẫu hậu" rồi an phận trở về ngồi bên cạnh Trân Ni. ****** Trí Tú thấy Thái hậu, hoàng thượng, các vị hoàng tử công chúa sum hợp một nhà.

Lòng có chút chua xót.

Không biết ở nhà cha mẹ có nhớ, có thương xót mình không?

Không biết cuộc sống của Chaeyoung thế nào.

"Phò mã, yến tiệc sắp bắt đầu. chúng ta đi".

Trân Ni thấy người nọ lại ngẩn người liền lay nhẹ.

"Ân". ****
Yến tiệc được tổ chức ngoài trời, giữa sân của Ngự hoa viên.

Đêm nay trăng rất to và đẹp, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, bên dưới sân giăng đèn khắp nơi.

Ánh trăng chiếu gọi lên những bông hoa đang khép lại.

Không khí lành lạnh.

Rất trong lành và thoải mái.

Thái hậu ngồi ở vị trí chủ tọa.

Bên dưới bàn tiệc được xếp xung quanh. những chiếc bàn nhỏ xếp đầy đồ ăn và trái cây.

Mọi người đều ngồi trên một tấm thảm dày dưới dất.

Nhạc công đàn nhạc du dương.

Vũ cơ múa thật nhẹ nhàng như lướt trên mặt nước.

Trí Tú nhìn đến ngẩng người.

Nhìn không nháy mắt.

"Phò mã thích những vũ cơ đó sao?".

Trân Ni ở bên cạnh quan sát thấy Phò mã của mình ngây ngốc nhìn những vũ cơ kia trong lòng có cảm giác khó chịu.

"Ta chỉ là đang thưởng thức.

Ở quê hương ta những vũ điệu này chỉ có thể xem trên tivi thôi".

Trí Tú trả lời nhưng mắt không rời khỏi đoàn vũ cơ kia.

Trân Ni không tiếp tục truy hỏi.

Phò mã luôn có những hành động và lời nói kì quái.

Nếu là ngày thường sẽ hỏi đến cùng nhưng hiện tại nàng không có tâm trạng. **** Múa nhạc kết thúc, nhóm vũ cơ rất chuyên nghiệp lui vào.

Tiếp đến một vị công công hô.

"Chúc thọ Thái hậu bắt đầu"
Hoàng tộc có quy định.

Quan tam phẩm trở lên có thể dẫn theo gia quyến tham gia các buổi yến tiệc trong hoàng tộc.

Vì vậy những bị quan hùng hùng hậu mang theo lễ vật tiến đến.

Vị công công lúc nãy có nghĩa vụ đọc tên từng người và quà tặng của họ.

"Lễ bộ thượng thư Lý Thiếu Vân dâng tặng một cặp châu ngọc thượng hạng, Chính là cặp châu ngọc thất lạc nhiều năm qua" "Hộ bộ thượng thư Trần Vũ dâng tặng nhân sâm thượng đẳng.

Được hái từ đỉnh Tuyết Liên 100 năm mới thành hình" "Thống Soái Lý Bân, Con trai Trấn Nam Vương dâng tặng một cây gỗ đan hương trân quý, có thể giúp giấc ngủ sâu hơn.

Tinh thần thoải mái" .............Và rất nhiều người sau nữa.

Đặc biệt cái người gọi là Lý Bân này, lại dám nhìn Trân Ni không chớp mắt.

Lại còn đằng đằng sát khí với mình.

Hắn ta là tướng quân thì có cái gì ghê gớm? ***
Sau cùng đến lượt các hoàng tử công chúa dâng tặng lễ vật.

Hoàng thượng đã sai người đến phía Nam Đại đường tìm kiếm sách kinh phật nguyên gốc dâng tặng lên Thái hậu.

Mọi người đều lần lượt tặng quà của mình.

Đều là những vật phẩm có giá trị.

Đến sau cùng vẫn không thấy Trân Ni có động tĩnh.

Ánh mắt mọi người đều hướng về phía này.

Trí Tú rất ngại nên kéo tay áo của Trân Ni nói nhỏ.

"Trân Ni, đến lượt nàng".

"Ân".

Gật đầu với Trí Tú.

Trân Ni đứng dậy hành lễ với Thái hậu.

"Thưa mẫu hậu.

Lễ vật của Ni nhi là......."

Tất cả mọi người trầm mặt, đều chờ đợi câu trả lời của Trân Ni.
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 13: Yến tiệc (1)


"Thưa mẫu hậu!

Lễ vật của Ni nhi chính là thực hiện được lời hứa của mình.

Tìm cho mẫu hậu một hiền tế"Mọi người đều "Ồ" lên vì câu trả lời của Trưởng Công chúa.

Trí Tú nghe Trân Ni nói vậy nhìn nàng, lại nhìn cái tên Lý Bân kia ánh mắt trêu tức.

Sau đó đứng dậy nắm tay Trân Ni hướng Thái hậu đang vui vẻ kia lễ phép nói.

"Hồi bẩm mẫu hậu.

Ni nhi và mọi người ai cũng có quà dâng lên.

Thân làm Phò mã của Trưởng công chúa Minh triều không có lễ vật cũng thật không phải.

Vì vậy Nhi thần muốn tặng người một lễ vật nhỏ.

Nhưng Nhi thần có thể xin một đặc ân?"

"Trí Tú có lòng, hôm nay bổn cung rất vui.

Trí Tú cần gì đều có thể nói" "Đa tạ mẫu hậu.

Nhi thần cần một số vật dụng và vài ngự trù hỗ trợ.

Cam đoan trong vòng nữa canh giờ sẽ hoàn thành lễ vật" "Được.

Bổn cung đồng ý" "Tôn Công công.

Ta có thể nhờ ông một chút?".

Trí Tú hướng Tôn công công dò hỏi.

Tôn công công khom người đợi lệnh từ hoàng thượng.

Hoàng thượng đang cao hứng xem phần lễ vật của Phò mã thế nào.

Không suy nghĩ liền hối thúc.

"Đáp ứng yêu cầu của Phò mã"."

Nô tài tuân chỉ".

Tôn công công vâng lệnh.

Liềnđến bên cạnh Phò mã khom người đợi phân phó.

Trí Tú nói nhỏ bên tai, Tôn côngcông vâng lệnh lui xuống.Rất nhanh hai chiếc bàn nhỏ được mang lên.

Một bàn dùng để nguyên liệu.

Một bànđể vật dụng làm bánh.

Trí Tú đây chính là muốn làm bánh sinh nhật a.Tuyết Nhi đứng phía sau Trưởng Công chúa tò mò hỏi.

"Không biết Phò mã muốn làmgì?".

Trân Ni cũng có cùng suy nghĩ.

Đáp gọn.

"Chúng ta lẳng lặng quan sát".Trí Tú quét mắt một vòng.

Có người tò mò, có người xem thường....Chắc lại làcái câu "Quân tử rời xa nhà bếp".

Ta khinh a!"

Hồi bẩm mẫu hậu.

Ở quê hương của ta, sinh thần nhất định phải có bánh kem.

Nếukhông có bánh kem thì không gọi là sinh thần.

Vì vậy Trí Tú sẽ nhanh chóng tặngngười một chiếc bánh kem""Tốt lắm.

Bổn cung, hoàng thượng, công chúa và chư vị ái khanh đang rất chờmong".

Nhìn ra Thái hậu rất chờ mong."

Hoàng tỷ phu, ngươi nhanh chóng tiến hành.

Trẫm đây rất muốn xem tác phẩm củangươi a""Trí Tú tuân lệnh".

Ôm quyền hành lễ, Trí Tú bắt tay vào.

Lúc nãy Trí Tú nhờTôn công công điều hai ngự trù của Ngự thiện phòng, nhờ họ chuẩn bị các nguyênliệu và vật dụng cần thiết.

Dù không đầy đủ như hiện đại nhưng Ngự thiện phòngcơ bản có thể đáp ứng được."

Đây chính là trứng gà, để làm bánh kem chúng ta cần thực hiện riêng biệt phầnbánh và phần kem.

Ta sẽ làm bánh kem hai tầng.

Vì vậy cần hai phần bánh và haiphần kem""Đầu tiên, để làm bánh.

Ta cần hai vị đại ca giúp ta tách riêng lòng đỏ trứngvà lòng trắng trứng ra hai tô riêng biệt.

Hai người làm theo ta".

Trí Tú đập nhẹtrứng gà xuống cạnh bàn, rất nhẹ nhàng tách đôi quả trứng, rất đều.

Bắt đầu đổnữa vỏ bên này sang nữa vỏ bên kia cho lòng trắng trứng rơi vào trong tô, đếnkhi chỉ còn lòng đỏ trứng nguyên vẹn nằm trong nữa vỏ mới cho vào tô còn lại.Hai huynh đệ trong ngự thiện phòng trố mắt kinh ngạc.

Không nghĩ một Phò mã giathoáng nhìn yếu đuối lại dễ dàng tách quả trứng nhẹ nhàng như thế.

Liền chấptay thán phục."

Phò mã gia thật làm chúng ta nể phục""Ta nói hai người.

Việc này rất đơn giản, ai cũng có thể làm.

Hai người cầngiúp ta tách 5 quả trứng còn lại.

Nhớ, không được để vỏ trứng rơi vào trong tô""Dạ"****Trí Tú bắt đầu cho một lượng đường đã được ước lượng vào với trứng, đánh đềulên.

Trong lúc đánh rất tranh thủ tìm hướng Trân Ni cười một cái.

Phát hiện bênkia Trân Ni cũng đang nhìn mình.

Không khỏi cười tươi hơn."

Lão Tôn!

Phò mã cho gì vào tô?".

Thái hậu nhìn xa không rõ, hỏi khẽ Tôn côngcông."

Khởi bẩm Thái hậu, Phò mã cho đường vào với trứng, đang khuấy đều".

Thái hậu gậtđầu, lại hướng Trí Tú quan sát.***Mắt thấy đánh trứng đã xong, Trí Tú chia làm hai phần đều nhau.

Thêm bột mìvào, đưa cho hai huynh đệ ở trù phòng giúp đánh đều, đặc biệt căn dặn phải đánhthật đều.Trong lúc hai người nọ bận đánh trứng, Trí Tú bắt tay vào làm kem.

Thấy nướctrong nồi đã sôi, Trí Tú cho một chiếc chảo lên trên chiếc nồi.

Đợi hơi nước từtrong nồi làm nóng chảo, cho lòng trắng trứng và đường vào đun cho ấm nóng sauđó đến khi đường tan hết mới dừng lại.***Hai huynh đệ kia đánh bột mì với trứng xong rồi.

Trí Tú lấy bơ đun nóng tan chảy,dùng cọ sạch quét ở dưới đáy khuôn, vành khuôn.

Đổ hỗn hợp đã trứng bột mì vàokhuôn tròn lớn và nhỏ.

Vì ở đây không có lò nướng nên đành dùng một chiếc lò khá lớn có lửa than đỏ rực,nhiệt độ khoảng 170 độ C.

Đương nhiên nhiệt độ này là ước chừng.

Đưa khuôn vàobên trong than, lấp lửa than thật kín.

Khoảng 10 phút sau lấy ra.

Hạ nhiệt độthấp một chút.

Lại tiếp tục đưa vào nướng thêm 15 phút nữa.

Và hai vị huynh đệkia mỗi người nướng một lò.Trong thời gian 15 phút này.

Đường đã tan vào lòng trắng trứng.

Trí Tú đánh đềuở tốc độ vừa phải.

Một bên sắc nhỏ lá trà tươi, thật nhanh đâm nhuyễn.

Dùng vảilượt lấy nước trà.

Ước lượng vừa đủ để trà không quá đắng.

Chia hỗn hợp kem làmhai.

Một pha chung trà.

Phần kem thứ hai pha chung với hương Dâu, mai mắn tráidâu tươi chín đều rất dễ dàng lấy nước.

Lại đánh đều một lần nữa với tốc độ thậtnhanh.****Bàn bên kia bánh vẫn chưa chín.

Trí Tú lấy táo, Kiwi, Nho cắt tỉa ngộ nghĩnh.Những trái dâu to mộng đỏ kia.

Trí Tú cắt ngang 1/3 trái dâu từ đỉnh.

Dùng kemmàu tranh của trà và dâu để ngang giữa.

Trang trí những con vật thật dễ thương.Hừ, nơi đây không có nến.

Đành dùng táo, tỉa con số la mã.

Nhưng Thái hậu baonhiêu tuổi?

Cũng không thể trực tiếp hỏi người a.

Tí Tú hướng Trân Ni đi tới,quỳ gối một chân hỏi nhỏ."

Ni nhi, mẫu hậu năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Người đúng tuổi tứ tuần""Vậy mẫu hậu là tuổi con gì a?"

"Nàng tuổi hợi".

Trân Ni miệng trả lời, tay dùng khăn tay cẩn thận lau mồ hôitrên trán Trí Tú."

Ân!

Ta đã biết".

Trí Tú trở về.

Con heo dễ làm thôi.

Thế là dùng kem nắn hìnhcon heo dễ thương.

đôi mắt to tròn thì dùng hạt nho gắn lên.

Chú heo thật tròntrịa khôi hài."

Hồi Phò mã, bánh đã được lấy ra để trên một chiếc khay""Tốt lắm.

Khổ cực cho hai người rồi""Được lĩnh giáo tài làm bánh của Phò mã là phúc đức của chúng nô tài"Trí Tú cười cười.

Vỗ vai hai người.

Sau đó tự mình lấy bánh ra.

Mừng thầm "Quảthật không tệ".

Thật cẩn thận dùng thanh che lát mỏng chét kem lên bánh.

Tầngdưới là bánh lớn, sẽ dùng kem hương vị trà.

Tầng trên là bánh nhỏ, sẽ dùng kemhương vị dâu.Lại cẩn thận đặt tầng nhỏ phía trên, dùng mạch nha và nước ép xoài, trộn vào.

Kếtquả là có một chất đặc sánh, thơm hương vị xoài.

Liền dùng muỗng đổ nhẹ trênhai tầng bánh kem.

Màu vàng chảy xuống từng sợi từng sợi kết hợp với màu dâu vàmàu xanh của lá trà, rất nổi bật.Lập tức đặt con heo to béo bằng kem lên tầng trên.

Trang trí trái cây xungquanh.

Trí Tú dùng dao gọt cắt số 40.

Lấy tim đèn cầy khéo léo xuyên qua hai sốghim trên bánh kem.Còn một bước chính là khắc chữ.

Trí Tú dùng lá sen đã được vệ sinh qua, đưa vàohấp trong nước để có độ mềm.

Lấy ra cho mạch nha nấu cùng màu quả gất vào, góithật chặt chừa một lỗ nhỏ để viết.

Trí Tú viết khéo léo viết một dòng tiếng Việt"Sinh nhật vui vẻ" và một dòng tiếng hoa "Sinh thần khoái hoạt".****Trí Tú nhờ mọi người thu thập sạch sẽ.

Trên bàn chỉ còn lại chiếc bánh kem đầymàu sắc.

Hướng Thái hậu hành lễ.

"Hồi mẫu hậu, Nhi thần đã làm xong".Hoàng thượng liền dìu Thái hậu xuống gần để nhìn.

Bên cạnh công chúa và TuyếtNhi đều đến.

Mọi người cũng vậy, rời chỗ tụ họp lại.

Không khí thật nhốn nháo a.********
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 14: Yến tiệc (2)


"Hoàng tỷ phu.

Cái ...cái này đẹp quá".

Hoàng thượng rất là ngạc nhiên.

Thái hậu thì đang thưởng thức.

Đám đại thần thì nịnh nọt hùa theo hoàng thượng.

"Đúng đó đúng đó...thật là đẹp".

"Hồi Thái hậu, hoàng thượng.

Hình chú heo này thể hiện năm sinh của Thái hậu.

Còn hai con số này thể hiện số tuổi.

Tuy nhiên đây là chữ số la mã ở quê hương ta."

"Cái bánh này phải ăn như thế nào?

Trông thật hấp dẫn".

Hoàng thượng đúng là tuổi trẻ, rất háo hức chờ mong.

"Trước khi ăn, chúng ta sẽ thấp nến.

Nhân vật chính sẽ cùng mọi người hát bài hát chúc mừng sinh nhật.

Kết bài nhân vật chính sẽ nhắm mắt ước một điều ước.

Dùng một hơi thổi tắt nến.

Thì điều ước sẽ thành hiện thực" "Thật như vậy?

Bổn cung rất muốn ước a.

Phò mã nhanh đốt nến."

Vì mọi người chưa từng hát bài này.

Ta sẽ thổi một khúc làm nhạc đệm.

Nói xong liền mượn Tôn công công một cây sáo trúc.

Ngày xưa còn đi học, một mình buồn nên cũng tập tành thổi vài nốt với người ta.

Giờ có thể đem ra dùng rồi.Trí Tú tự tay đốt nến, nâng bánh đưa đến tay Thái hậu, hô lên.

"Nhi thần và Ni nhi chúc mẫu hậu Sinh thần khoái hoạt.

Trẻ mãi không thấy tuổi.

Mãi bên cạnh chúng nhi thần" "Hahaa....tốt lắm tốt lắm".

Thái hậu cầm lấy bánh. mọi người lại hô lên.

"Chúc Thái hậu sinh thần khoái hoạt".

"Nào, ta sẽ thổi sáo.

Mọi người vỗ tay theo".

Trí Tú thuần thuận tấu một khúc nhạc Happy birthday bằng sáo, vui vẻ .

Dừng động tác, Trí Tú cầm bánh kem đặt xuống bàn.

Bắt nhịp "Thái hậu mau ước đi".

" Ước đi, ước đi"...........đại thần hô theo.

Thái hậu vui vẻ cười không ngưng.

Nhắm mắt ước thật sau đó mở mắt ra thổi nến.

Mọi người lại hoan hô vỗ tay không ngừng.

Trí Tú nháy mắt với hai tiểu huynh đệ ở Ngự thiện phòng.

Hai người nhanh nhẹn mang dao cắt bánh kem mỏng, đích xác là được cắt gọt từ vỏ thân tre.

Rất đẹp.

Người còn lại mang đĩa nhỏ ra.

Trí Tú đón lấy dao, hai tay cung kính dâng lên Thái hậu.

"Người dùng dao này cắt xuống bánh kem, vậy là lễ thành".

Thái hậu nhận lấy dao từ tay Trí Tú, nhẹ nhàng cắt một đường trên bánh kem lớn ở tầng dưới.

Trí Tú vỗ tay chúc mừng.

Liền căn dặn cung nữ cắt bánh kem chia cho mọi người.

Trí Tú đến ngồi bên cạnh Trân Ni.

Bánh đã được chia xong, nhưng vẫn đợi Hoàng thượng và Thái hậu dùng trước mới tới lượt mình.

Hoàng thượng và Thái hậu ăn một miếng, mọi người nín thở chờ xem nhận xét.

Lại ăn thêm miếng thứ hai.

"Hoàng tỷ phu.

Trẫm chưa bao giờ được nếm qua món bánh có hương vị như thế này".

Hoàng thượng hai mắt sáng rỡ.

"Phò mã a, bổn cung đã từng tuổi này mới thấy loại bánh như vậy.

Bên ngoài phủ một lớp trà rất thơm, bên trong là lớp bánh vừa mềm vừa xốp, rất tốt rất tốt.

Nào!

Mọi người cùng dùng thử" "Tạ thái hậu, tạ hoàng thượng".

Những người còn lại nhanh dùng thử.

Một trận hỗn loạn khen ngợi bánh ngon.

Nhưng Trí Tú không quan tâm, mà trở lại bên cạnh Trân Ni.

Đưa một đĩa bánh cho Tuyết nhi.

"Đây là phần của Tuyết Nhi tỷ tỷ.

Ta có để dành một phần cho Lạc Hy rồi" "Tuyết Nhi đa tạ Phò mã" "Ân.

Tỷ ăn nhanh đi" Xong hết lại ngồi bên cạnh bồi Trân Ni.

"Ni nhi, Nàng dùng thử đi".

Trí Tú dùng muỗng cắt một miếng bánh hương trà nhỏ, đưa trước đôi môi đỏ mọng của Trân Ni, miệng hả ra làm mẫu cho nàng.

Trân Ni ngại ngùng xoay mặt chỗ khác làm bộ như không thấy.

Trí Tú kiên nhẫn dỗ dành.

"Đừng ngại a, thử đi.

Rất ngon".

Trân Ni không đành lòng, vẫn là làm theo Phò mã.

Hé miệng xinh đẹp nhẹ nhàng ăn miếng bánh.

Trân Ni nhìn vẻ mặt chờ mong của Phò mã, tâm nảy ra muốn trêu chọc một chút.

"Không nghĩ rằng Phò mã của bổn cung còn biết làm bánh nữa" "Ni nhi thấy ngon không?"

"Ân.

Mùi vị không tệ".

Nhìn Phò mã nhíu mày, độ cong khóe miệng Trân Ni hiện rõ.

Trí Tú thì ỉu xỉu.

"Ai cũng khen ngon, chỉ có nàng nói vậy". **** Thái hậu ăn rất ngon và vui vẻ, vì vậy ban thưởng cho Trí Tú một trăm lượng vàng kim.

100 thước lụa thượng đẳng cho Phò mã phủ.

Trí Tú không biết là bao nhiêu chỉ có thể cuối đầu tạ ơn.

"Ni nhi, một trăm lượng vàng kim là bao nhiêu?

Có thể mua được những gì?"

Tuyết nhi nghe Phò mã hỏi Trưởng công chúa thì che miệng cười.

Trân Ni ở một bên yên lặng ăn bánh.

Một lát sau ăn xong nàng mới chậm rãi trả lời.

"Phò mã có thể mua được rất nhiều thứ" Trí Tú nghe Trân Ni trả lời cũng như không trả lời.

Đành thôi.

Về nhà lại hỏi Lạc Hy vậy. **** Lúc này đây, nhưng văn sĩ nho nhã, những công tử hào hoa quyền quý lần lượt bước lên trổ tài.

Nào là ngâm thơ, nào là múa kiếm.

Ặc ặc......nhìn hoa cả mắt.

Đêm xuống, ánh trăng chiếu lên mái tóc đen óng của Trân Ni, làn da trắng nõn của nàng được tôn lên triệt để. chiếc cổ trắng ngần, thon dài do bới tóc lên.

Trí Tú lại nhìn nàng say mê.

"Hôm nay là ngày sinh thần của Thái hậu, không biết Ni nhi có thể nể mặt mà uống với ta một ly không?"

Trí Tú phục hồi tin thần.

Nhìn người trước mắt không khỏi chán ghét.

Lại là cái tên Lý Bân.

Ni nhi là cái tên để ngươi gọi sao?

Ánh mắt của hắn nhìn Trân Ni rất dễ nhận ra hắn là có dã tâm.

Tim đập liên hồi.

Không biết Trân Ni sẽ trả lời thế nào?

Hắn là đang dùng Thái hậu để Trân Ni cấp hắn mặt mũi a.

Trân Ni vẫn chưa đáp.

Trí Tú là tức đến mất kiểm soát rồi, liền đứng dậy nhận lấy ly rượu từ trong tay của tên Lý Bân một ngụm uống cạn, xong còn trút ly rượu xuống đất.

Chứng tỏ không bỏ xót giọt nào.

Ánh mắt không thiện cảm mà nói.

"Ngài là Lý Bân tướng quân đúng không?"

"Chính là ta" "Được.

Ta thay mặt Ni nhi uống với ngươi một li, xong rồi ngươi có thể trở về chỗ.

À, phiền Lý Bân tướng quân thay đổi cách xưng hô đúng mực.

Ni nhi không phải là tên để ngươi gọi" Lý Bân nghe xong tay nắm chặt thành quyền nghe răng rắc.

Nhìn thấy Trân Ni đối với hắn không một ánh nhìn.

Hắn nhịn.

Vì sao hắn si tình bao năm nay đối với Trân Ni lại không bằng một tên vô danh tiểu tốt trước mặt?

Hắn không thể mất bình tĩnh trong lúc này.

Liền đối với Hoàng thượng và Thái hậu tâu.

"Khởi bẩm Thái hậu, Hoàng thượng.

Lý Bân biết Phò mã một thân võ học cao siêu, vì vậy hôm đó đã vượt qua bao người giành được túc cầu.

Hôm nay Lý Bân tài học thô thiển, múa rìu qua mắt thợ mạo muội xin được lĩnh giá Phò mã gia vài chiêu.

Khẩn xin Thái hậu và Hoàng thượng ân chuẩn" Mọi người ai cũng nghĩ rằng Phò mã võ học cao ngang tài với Lý Bân tướng quân.

Chỉ có Trí Tú và Trân Ni là hiểu rõ.

Hai người trao đổi ánh mắt.

Cũng không hiểu đối phương nghĩ gì. *****
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 15: Yến tiệc (3)


Trí Tú vô cùng rối rắm.

Từ chối hắn, có phải hay không mọi người sẽ cười vào mặt Trân Ni - có Phò mã bất tài vô dụng.

Mà nếu đồng ý chắc chắn mình không tránh được những đòn hiểm.

Hắn là đang cố ý trả thù.

"Haha...Đúng đó hoàng tỷ phu.

Trẫm cũng muốn xem tài nghệ của Hoàng tỷ phu".

Hoàng thượng và Thái hậu là đôi mẫu tử vô cùng ăn ý đi.

Hoàng thượng lập tức sai người mang kiếm gỗ ra.

Trí Tú lưng đổ mồ hôi.

Bình thường đã không an toàn, kiếm gỗ này cũng có thể đâm xuyên thân thể mỏng manh của ta đi.

Trân Ni bên cạnh từ đầu đến giờ rất ít lên tiếng, nay lại cứng rắng khẩn cầu.

"Phò mã vừa tỷnh lại, sức khỏe vẫn chưa hồi phục.

Mong Thái hậu và Hoàng thượng lượng thứ".

"Ai.

Đại hoàng tỷ đừng lo.

Chỉ là múa vài đường kiếm.

Lý Bân tướng quân sẽ không làm bị thương Hoàng tỷ phu.

Có đúng không Lý Bân?"

"Hoàng thượng anh minh".

Lý Bân giọng nói hùng hồn.

Khiến hoàng thượng vui vẻ không thôi.

"Nào, Hoàng tỷ phu bắt đầu thôi".

Hoàng thượng nói ra tuyên bố.Trí Tú cũng không thể làm Trân Ni khó xử.

Tới đâu thì tính tới đó.

Liền nắm tay Trân Ni.

"Ni nhi đừng lo lắng.

Chỉ là kiếm gỗ thôi".

Trân Ni nhíu mày.

Thầm nghĩ, 'Ngươi là đang tự an ủi bản thân đây sao?'.

Nhưng cũng không nỡ nói ra.

Chỉ gật đầu nhỏ giọng.

"Ân.

Cẩn thận một chút"."

Phò mã gia, Lý Bân nhường ngày trước.

Ngày có thể dùng kiếm, Lý Bân sẽ dùng tay không".

Lý Bân mặt hống hách tự tin mà nói."

Vậy thì không đúng rồi.

Trong thi đấu phải có sự công bằng.

Nếu làm như vậy chẳng phải để mọi người cười cợt Phò mã của Trân Ni công chúa bắt ép Lý Bân Đại tướng quân sao?".

Lý Bân sắc mặt âm trầm.

Phò mã nhà ngươi không cấp ta mặt mũi.

Để ta xem hôm nay cho ngươi nếm đủ mùi vị việc cướp đi người con gái của Lý Bân ta.

"Hảo.

Chúng ta đấu tay không?".

"Lý tướng quân thỉnh nương tay".

Trí Tú ôm quyền lịch sự nói.

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm vì đẩy thanh kiếm gỗ ra xa.

Đầu thì đang tính toán phải làm sao?

Múa quyền gì?

Tránh làm sao?

Mắt thấy Lý Bân tướng quân thủ thế liền giơ tay ngăn lại."

Lý Bân tướng quân, vậy luật chơi thế nào?"."

Ta nghĩ ai ngã dưới đất ba lần sẽ là người thua cuộc".

"Hảo!"

Dù sắc mặt Trân Ni không biểu lộ, nhưng ở bên cạnh Trưởng công chúa bao nhiêu năm.

Chỉ cần nhìn Tuyết nhi liền biết Trường công chúa đang lo lắng, vì vậy trấn an.

"Công chúa, người đừng lo lắng quá.

Phò mã gia nhất định không sao".Làm sao Trân Ni không lo cho được, nhất định Lý Bân kia vì mình mà gây chuyện với Phò mã.

Nhưng nàng cũng không đành lòng cự tuyệt quan tâm của Tuyết nhi.

Vì vậy lo lắng gật đầu.

"Ân".

Trí Tú và Lý Bân đều thủ thế đi xoay vòng tròn.

Chưa ai động thủ.

Trí Tú ánh mắt đảo một vòng.

'Ngươi có đánh trúng đâu thì đánh cũng phải trừ cái mặt lão nương ra a'.

Lại sắp xếp nhanh kí ức xem có chiêu thức gì có thể đem ra dùng không?

Không phải Lạc Hy nói lúc trước thân thể này là một thiên tài võ học sao?

Nếu đã xuyên vào đây, chắc chắn linh hồn ta và thân thể này là nhất thống, phải có sự tương quan.

'Nhìn một lần, liền học được'.

Vì vậy Trí Tú liền nhớ ngay những cảnh võ thuật trong phim truyền hình.

Không phải ngày xưa mình xem Thiên Long Bát Bộ cả 5 lần sao?

Vẫn thích nhất là võ học của Đoàn Dự đại lí.

Phim cổ trang luôn luôn có chỉ đạo võ thuật, nhất định những chiêu thức cũng điều hiện thực hóa rõ ràng.

Dưới bức họa ngọc bích......Đoàn dự tìm được Bắc Minh Thần công.....Lăng Ba vi bộ......Nhưng hắn chỉ luyện trang đầu.

Mà mình không có nội lực nên không thể nào vận dụng Bắc minh thần công để hút nội lực kẻ khác.

Mà Lục Mạch thần kiếm chính là dùng nội lực biến thành mũi kiếm, một đoàn hiểm xuyên thấu, đánh tan cả tản đá.

Cái này thôi đi.

Lăng Ba vi bộ....chạy trốn, né tránh.

Trí Tú nhắm mắt.... nhớ lại những hình vẽ trên bức họa....."

Phò mã".

Tiếng gọi của Tuyết nhi làm Trí Tú bừng tỉnh.

Thì ra nãy giờ bận suy nghĩ bị tên Lý Bân kia đá một cước vào bụng.

Đây có được tính là một lần ngã không?

"Phò mã, Lý Bân thất lễ rồi".

Hắn cười nham hiểm nói.

Trí Tú nghe Tôn công công tuyên ."

Lần một, Lý Bân tướng quân thắng".

Trí Tú hướng Trân Ni, sắc mặt nàng vẫn như cũ.

Nhưng trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Trí Tú biết nàng chỉ là đang ngụy trang thôi.

Trước mặt bao người nàng không thể nào......Vì vậy, nhìn Trân Ni lắc đầu cười cười tỏ ý không sao.

Từ dưới đất bò lên.

Phủi bụi trên người, hướng Lý Bân cười cười.

"Đa tạ Lý tướng quân đã nương tay".

Nói vừa xong, Lý Bân lại hướng Trí Tú xuất một chưởng.

Thất thế vẫn là Trí Tú, vì không biết tí tẹo gì hết làm sao mà tấn công?

Chỉ đành lui về phòng thủ.

Lần này may mắn Trí Tú có phòng bị.

Hắn đánh một chưởng vào ngực trái, Trí Tú cuối người lách sang bên phải.

Một trưởng của hắn đánh vào khoảng không.

Trân Ni mắt thấy một chưởng chí mạng của Lý Bân thì nóng vội, nhưng Tuyết Nhi kịp thời ngăn nàng lại.

"Trưởng Công chúa!".

Tuyết Nhi nhìn Trân Ni lắc đầu.

Trân Ni thu hồi chưởng lực, ngồi trở lại vị trí.

Lý Bân hung hăng trong lòng 'Ngươi tránh được lần này nhưng không tránh được lần thứ hai'.

Lại dùng chân gạt chân Trí Tú, Trí Tú xoay người nhảy lên muốn dùng chân đá Lý Bân.

'Hắn ta làm trò gì vậy?

Gạt chân lão nương'.

Lý Bân là ai?

Hắn chinh chiến xa trường bao năm, trò vặt vãnh này của Trí Tú hắn sớm nhìn ra.

Không đợi Trí Tú xoay người đối diện với hắn, Lý Bân lại tiếp tục tấn công sau gáy của Trí Tú.

Thành công đem Trí Tú nằm sắp dưới đất.Trân Ni lúc này không thể ngồi yên.

Chạy đến đỡ Trí Tú dậy lo lắng hỏi.

"Phò mã bị thương ở đâu?"

Trí Tú ngồi dưới đất, dùng tay sờ sờ sau gáy.

Trân Ni thấy vậy liền dùng tay của mình sờ đến, ôn nhu hỏi.

"Phò mã bị đau ở đây?".

"Ân.

Không sao a".

Trí Tú trấn an Trân Ni.

Ánh mắt ôn nhu.

"Ni Nhi sang bên kia ngồi.

Ta chưa ngã đến ba lần mà".

Trân Ni và Trí Tú nghe những giọng nói truyền tai nhau.

"Phò mã sẽ không phải là đối thủ của Lý tướng quân a".

"Ngươi nói xem Phò mã có ngã lần thứ ba không?".

"Nếu ta là PHò mã chắc đã ngất từ lâu a".

"Ta mà là Phò mã sẽ xin Hoàng thượng không đấu nữa.........".

Trân Ni đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lý Bân.

"Lý tướng quân đừng nghĩ bổn cung nhìn không ra những chưởng lực của ngươi đều là chí mạng.

Ngươi đừng quên nàng là Phò mã của bổn cung.

Nếu có chuyện gì xảy ra với Phò mã ngươi đừng trách bổn cung".

Nói xong trực tiếp xoay người bước đến bàn ngồi yên tĩnh.

Vẻ mặt lại không chút gợn sóng.

Lý Bân không những không hổ thẹn, ánh mắt còn đằng đằng sát khí.

Giọng nói hối hả.

"Phò mã gia hay là....".

"Lý tướng quân.

Ta chỉ mới ngã hai lần.

Thắng thua vẫn chưa định".

"Được.

Là Phò mã nói muốn tiếp tục.

Không phải Lý Bân ta cố ép".

Lý Bân lớn tiếng nói để mọi người biết hắn thật sự là một quân tử nga.

"Lý tướng quân.

Ngài nên cẩn thận".

Trí Tú cười đểu nhìn Lý Bân.

Rất nhanh liền đứng dậy.
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 16: Yến tiệc (4)


Tất cả mọi người đều không hy vọng gì ở Phò mã.

Thái hậu nhìn Phò mã té hai lần trên đất rất lo lắng hỏi Hoàng thượng.

"Hưng nhi, Phò mã có ổn không?

Hay là dừng lại đi" Hoàng thượng mắt không rời khỏi khoảng sân phía trước.

Đối với Thái hậu khẳng định.

"Mẫu hậu người yên tâm.

Hưng nhi rất tin tưởng khả năng của Hoàng tỷ phu".

Trí Tú trấn định.

Ngày xưa rất yêu thích nhân vật Đoàn Dự.

Vì thế có tìm hiểu một chút tài liệu ghi chép về Lăng Ba Vi Bộ nghĩa là Nhẹ nhàng đáp sóng.

Đây là môn võ học dựa trên phương vị 64 vẻ kinh dịch.

Kinh Dịch biến ảo khôn lường.

Một khi thi triển thì không ai có thể nắm bắt.

Vì vậy Lăng Ba Vi Bộ được xem là môn khinh công đệ nhất trong thiên hạ.

Lăng Ba Vi Bộ được mô tả sơ bộ.

Khi bước chân chạy hết 64 quẻ nghĩa là đúng một chu thiên thì nội tức cũng đã vận chuyển được một chu thiên.

Vì vậy mỗi khi đi được một vòng thì nội lực lại có tiến triển.

Nếu cơ thể Trí Tú có nội lực, thì nội lực này sẽ tiến triển theo cấp số nhân.Trí Tú thử bước theo 64 vẻ kinh dịch cùng nhớ lại trên tivi lúc Đoàn Dự luyện tập.

Rõ ràng cơ thể dịch chuyển nhanh hơn nhiều.

Lý Bân không chạm được Trí Tú, liền xuất thủ liên hồi.

Trí Tú chỉ né trái né phải, ngã trước ngã sau.

Đến lúc Lý Bân điên cuồng tìm kiếm bóng dáng Trí Tú thì Trí Tú dùng khủy tay đánh vào nhượng chân Lý Bân.

Nhẹ nhàng làm hắn ngã xuống nền đất.

"Mẫu hậu, nhi thần đã nói Hoàng tỷ phu không phải bình thường mà".

Hoàng thượng đắc thắng khoe chiến tích với Thái Hậu.

"Ân.

Phò mã thật giỏi".

Thái hậu thật nở mài nở mặt đi."

Công chúa, đó là võ công gì?".

Tuyết Nhi tròn mắt hỏi Trân Ni.

Vì đối với nàng, Trưởng Công chúa là người nàng rất ngưỡng mộ.

Trưởng Công chúa võ học cao thâm.

Đọc nhiều sách cổ.

Nàng chỉ còn biết hỏi Trưởng Công chúa thôi.

Nhưng Tuyết nhi không nghĩ rằng Trưởng công chúa chỉ lắc đầu suy tư nói: "Ta chưa từng thấy qua".

Tôn công công ghi nhận lượt này Phò mã thắng.

Trí Tú cảm thấy tốc độ dịch chuyển nhanh đến chóng mặt.

Có thể trụ một chân, lướt thấp dưới đất.

Thầm cảm tạ ông trời thương tình.

Nếu có Lăng Ba Vi Bộ, mạng sống có thể bảo toàn.

Không đầy năm phút đồng hồ, Lý Bân đã ngã ba lần.

Mà Trí Tú lại đứng sừng sững nhìn Lý Bân.

Vẻ mặt áy náy.

"Lý tướng quân.

Thất lễ rồi.

Có cần ta đỡ người dậy?".

"Không cần.

Lý Bân tạ Phò mã quan tâm".

Lý Bân phẫn hận.

Hắn đường đường là tướng quân trên tay giết bao nhiêu kẻ địch, lại thua trong tay tên Phò mã tay trói gà không chặt.

Hắn quả thật khinh địch.

Chân dung gương mặt hiểm ác của Lý Bân.

Không phải hắn ẻo lả nga.

Trí Tú cùng Lý Bân hành lễ rồi lui xuống.

Hoàng thượng, Thái hậu và các đại thần đồng ca ngợi.

"Hoàng tỷ phu!

Công phu của ngươi quả thật lợi hại.

Đây là loại võ công gì?".

Hoàng thượng phấn chấn hỏi han.

"Hồi Hoàng thượng.

Đây gọi là Lăng Ba Vi Bộ, nhẹ nhàng đáp sóng".

Yến tiệc kết thúc trong vui vẻ.

Chỉ có Lý Bân ôm hận trong lòng rời khỏi.

Đêm nay đã khuya, Thái hậu luyến tiếc đề nghị Trân Ni và Phò mã hồi Trường Ngưng cung.

Trí Tú rất vui vẻ vì sẽ đến nơi ở của Trân Ni.

Đích xác đối với Trí Tú thì đây là lần đầu được đến.

Trân Ni cho Tuyết Nhi trở về trước, sau đó cùng Phò mã tản bộ.

Ánh trăng soi sáng hai bóng người, họ như đôi tiên đồng ngọc nữ lạc giữa nhân gian.

Mặc dòng đời trôi nổi, đoạn đường kia chỉ có hai người.

Đột nhiên Trân Ni dừng bước không đi tiếp.

Trí Tú thấy vậy cũng xoay người đối diện Trân Ni hỏi.

"Nàng thấy không khỏe chỗ nào sao?".

Trân Ni mặt rất lạnh, trong lòng Trí Tú có vẻ sợ hãi.

'Trưởng công chúa a, ta cũng không có đắc tội với cô.

Cô nghiêm mặt với ta làm chi'.

Một lúc sau Trân Ni lên tiếng, tuy nhiên giọng nói không chút nhiệt độ.

"Phò mã không có chuyện gì muốn nói với ta sao?"

Trí Tú phát hiện, dạo gần đây Trân Ni không còn xưng hô "Bổn cung" với mình.

Thái độ này cũng không tệ.

Nên rất yên tâm chuyện này không liên quan đến mình.

"Trân Ni muốn hỏi chuyện gì?

Ta đều không giấu nàng".

Câu hỏi vừa dứt.

Trí Tú phát hiện mình nằm dưới đất, cách Trân Ni ước chừng năm mét.

Mắng thầm "WTF.

Lại gì nữa?

Hôm nay là cái ngày gì?

Không phải vừa rồi lão nương đánh tên Lý Bân đó.

Giờ Trân Ni nàng công khai trả thù đi?".

Không nói chuyện, chờ xem phản ứng của Trân Ni.

Không tệ như mình nghĩ.

Trân Ni bước nhẹ nhàng đến bên cạnh, xoa vào ngực trái liền bị Trí Tú tránh né.

"Sao Phò mã không tránh?"

Trân Ni hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Ánh mắt mang chút mất mát, chút lo lắng vì sao người kia lại tránh né mình.

Có phải đã giận?

Trí Tú nhìn ánh trăng, giờ phút này không muốn nhìn gương mặt xinh đẹp kia.

Thật sự bản thân đang rất tức giận.

"Ta vì sao phải tránh né?

Không phải Trưởng công chúa là thê tử của ta sao?

Ta không nghĩ thê tử lại muốn ra tay mưu sát tướng công mình".

"Phò mã là đang giận bổn cung đi?".

"Ta không có lí do gì để giận.

Người là Trưởng Công chúa, tính mạng của mọi người.

Nếu Trưởng công chúa muốn đều có thể lấy".

"Vì sao lúc nãy có thể hạ gục được Lý Bân?".

"May mắn.

Ta nghĩ trời không còn sớm.

Trưởng công chúa nên hồi cung nghỉ ngơi".

Trí Tú không hiểu bản thân sao lại bực như vậy?

Nghĩ tới Trân Ni vì tên Lý Bân kia mà đánh mình thì không nhịn được cơn tức.

Trân Ni muốn thử xem Phò mã có phải đang ẩn giấu bí mật nào không nên mới cố tình đánh một chưởng, không nghĩ hắn không né tránh.

Trực tiếp hứng chịu, giờ lại còn hiểu lầm mình và Lý Bân muốn hờn dỗi mình.

Rõ ràng những đòn của Lý Bân đều sát thương chí mạng, nhưng Phò mã đều không hề mang thương tích, tựa như một đứa trẻ bị xô ngã rồi đứng lên.

Trên người lại mang tuyệt kĩ võ công mà ngay cả nàng đều chưa từng lĩnh hội qua.

Nàng cũng không dễ bị ức hiếp.

Trong lòng tức giận "Phò mã ngươi muốn bổn cung trở về.

Hảo, bổn cung sẽ trở về.

Để xem Phò mã giận đến bao giờ".

Vì vậy xoay lưng rời đi, trước khi đi còn bỏ lại một câu.

"Phò mã chậm rãi ngắm trăng".

Trí Tú cứng rắn không níu kéo.

Trân Ni đi rồi một mình ta ở nơi xa lạ này phải làm sao?

Không phải trên tivi có nói dùng cả 4 ngày để đi dạo Tử Cấm Thành mới hết.

Ta làm sao tìm được đường về.

Nhưng không thể mặt dày mà kêu người ta ở lại.

Chính mình đã xua đuổi Đại công chúa mà.

Trời đêm, sương xuống càng dày đặt.

Y phục có chút mỏng manh.

Thân thể đã bắt đầu lạnh.
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 17: Đi lạc (1)


Trí Tú thở dài.

Nhìn xung quanh xa lạ, nếu bây giờ có Lạc Hy ở đây thì tốt biết bao.

Nhắm thẳng một hướng, đi về phía trước.

Giờ này ước chừng gần giờ Tý, có người vẫn còn thức sao?

Trí Tú liền hướng phía trước đi.

Không hổ danh là hoàng cung, phòng ốc gì mà giống nhau như vậy, làm Lão nương đây choáng quá.

"Ai?".

Trí Tú thật nhẹ nhàng, nhưng lại bị người trong phòng phát hiện.

Quát một tiếng muốn rụng tim.

Cửa lập tức bị đẩy ra.

Trí Tú đứng thẳng người.

"Ta bị lạc đường thôi".

"Hoàng tỷ phu?

Sao huynh lại ở đây?".

Lúc này nam tử trước mặt không còn mặc hoàng bào uy nghi, mà một thân áo ngủ đơn giản.

Nhìn không ra a.

Kim Thế Hưng mừng rỡ vỗ vai Trí Tú.

"Trí Tú tham kiến hoàng thượng".

Đơ người một lúc Trí Tú mới phát hiện người đứng trước mặt mình là ai, nên vội vàng khom người hành lễ.Hoàng tộc có quy định.

Đại thần trở xuống khi gặpvua, nữ nhân khuỵa nhẹ hai chân hành lễ.

Nam nhân quỳ gối một chân hành lễ.

Còntrong hoàng tộc, nam nhân chỉ cần ôm quyền cuối người hành lễ thôi.

Vì vậy TríTú thoát kiếp quỳ."

Hoàng tỷ phu miễn lễ.

Trời lạnh, huynh mau vào trong".

Trí Tú theo hoàng thượngvào ngự thư phòng.

Đây là lần đầu thực thực tế tế bước vào nơi làm việc củahoàng đế.

Gian phòng rất lớn, Có cả giường ngủ.

Nếu như mệt mỏi hoàng thượng cóthể ngủ lại."

Nô tài tham kiến Phò mã gia".

Tôn công công gặp Trí Tú liền hành lễ.

Trí Tú vộivàng dùng hai tay nâng Tôn công công dậy.

"Tôn công công, sau này gặp ta tuyệtđối đừng hành lễ.

Ta tổn thọ mất".Tôn công công phò tá bên cạnh tiên đế đời trước, đến đời này lại tiếp tục phòtá tân đế.

Tuổi tác cũng đã cao.

Nhưng rất hiểu ý Hoàng tượng.

Vì vậy Kim ThếHưng rất xem trọng người này."

Khuya như vậy hoàng thượng vẫn còn chưa ngủ".

Trí Tú tìm đề tài để nói."

Hoàng tỷ phu đợi trẫm một lát".

Trí Tú ngồi ở ghế đợi.

Hoàng thượng vào phíasau bức bình phong rất nhanh liền trở ra.

Trên người y phục gọn gàng.

Đủ ấm.Trí Tú vẫn còn nghi ngờ không biết hoàng thượng thay y phục định làm gì thì đốiphương đã mở miệng trước.

"Trẫm muốn lĩnh hội Hoàng tỷ phu một số chuyện.

Chúngta ra hoa viên ngắm trăng đi""Hoàng thượng a, Sáng mai ngày còn phải thượng triều".

Tôn công công khóc khôngra nước mắt.

Kim Thế Hưng lôi kéo Trí Tú chạy đến phía sau Ngự Hoa Viên.

Khôngthèm để ý đến Tôn Công công thân già đuổi theo phía sau."

Hoàng tỷ phu!

Đến đây".

Trí Tú theo sau Kim Thế Hưng.

Chỉ thấy hắn đến phíasau hòn non bộ nước chảy róc rách, chui vào trong lôi ra hai hủ rượu.

Mỗi hủ ướcchừng ba lít.Nhìn Trí Tú ngạc nhiên, Kim Thế Hưng cười tươi nói.

"Hoàng tỷ phu là người đầutiên ta dẫn đến đây nga"."

Ổn không Hoàng thượng?".

Trí Tú lo lắng hỏi."

Hoàng tỷ phu yên tâm.

Chỉ uống một chút thôi".

Thế Hưng đưa cho Trí Tú một hủ.Chính mình ôm một hủ rời khỏi hang."

Chúng ta ngồi đây uống rượu ngắm trăng đi".

Thái Hưng đề nghị."

Ta chưa từng thử cảm giác ngồi trên cao uống rượu ngắm trăng a".

Trí Tú vẫnluôn ước mơ giống mấy vị hiệp khách giang hồ, tiêu diêu tự tại.

Đêm đêm thongdong mà uống rượu, say thì ngủ, tỷnh thì đi.

Cuộc sống đáng mơ ước đi."

Hảo.

Ý kiến hay.

Chúng ta leo lên kia đi".

Kim Thế Hưng chỉ hướng ánh trăng.Không biết bên dưới mái ngói đó là gì.

Có chỗ ngồi là tốt rồi.

Đi đến phía sauvách tường, có một khe hở nhỏ.

Trí Tú cùng Thế Hưng lôi ra một cây thang, haingười lần lượt leo lên trên mái nhà."

Hảo a.

Không khí thật sự rất tốt.

Đêm nay hảo uống một trận".

Thế Hưng danghai tùy hứng mà nói."

Hảo.

Ta chưa từng uống rượu.

Đây là lần đầu tiên uống, không nghĩ lại có phúcuống cùng Hoàng thượng""Hoàng tỷ phu.

Đừng gọi ta là Hoàng thượng.

Gọi ta là Thế Hưng đi.

Ta rất muốncó một người bạn tri kỉ như người bình thường""Gọi vậy không bị tội chứ?".

Trí Tú chung quy vẫn là sợ chết, xác nhận lần nữa."

Ở đây đệ là lớn nhất.

Đệ sẽ miễn tội chết cho Hoàng tỷ phu".

Kim Thế Hưng khẳngđịnh."

Được.

Đời này được kết giao với Thế Hưng đệ.

Trí Tú ta thật không hối tiếc".Hai người mở rượu ra.

Mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi.

"Thế Hưng, rượu này têngì?

Thơm quá đi"."

Rượu này là Thiên hồng tửu a.

Do Tây vực tiến cống.

Ủ cả trăm năm mới đem radùng.

Đệ liền giấu đi.

Có cơ hội sẽ tự mình thưởng thức".

Nói xong ngửa cổ uốngmột ngụm.Trí Tú cũng uống.

Rượu cổ đại cái gì a.

Mùi rất nồng, rất cay.

Khó uống chết được.Tê cả đầu lưỡi.

Nhưng mà rất nhanh chất rượu chảy vào cổ họng, ấm áp toàn cơ thể.Còn để lại vị ngọt nơi đầu lưỡi, vị thanh nơi cổ họng.

Bởi vậy, người ta nói "Khôngnên đánh giá vật gì khi chỉ mới nhìn vẻ bên ngoài của nó"."

Đệ có thường xuất cung không?".

Trí Tú quay sang hỏi Thế Hưng.

Thế Hưng ngẩngđầu nhìn ánh trăng.

Dáng vẻ hắn vô cùng cô đơn.

Buồn bã.

Người có cả giang sơntrong tay lại cô tịch như vậy sao?"

Đệ có một vài lần trốn ra ngoài, nhưng Đại hoàng tỷ đều phát hiện.

Vì vậy chưara khỏi cung đã bị người đưa trở về"."

Haha.

Lần trước ta cũng trốn khỏi Phò mã phủ.

Nghĩ rằng có thể cùng Lạc Hy tỷtrốn đi.

Nhưng vừa tới cổng thành liền bị người của công chúa mời trở về.

Nàngcòn đe dọa ta phải ở yên trong phủ""Số phận của chúng ta thật giống nhau a.

Hoàng tỷ phu.

Cạn".

Trí Tú nhìn Kim ThếHưng uống mà trợn mắt.

Ba lít nước uống còn không nổi.

Ba lít rượu sao sống nổiđây.

Nhưng rượu ủ trăm năm.

Không uống thì rất phí a.

Vì vậy, không bỏ sót mộtgiọt nào."

Từ nhỏ, đệ rất ngưỡng mộ Đại hoàng tỷ.

Tỷ rất tài giỏi, võ công lại cao thâm.Mà đệ, lại là một hoàng đế yếu đuối.

Nếu không có Đại hoàng tỷ chống lưng.

Đệthật sự không trụ nổi rồi".

Nhìn Kim Thế Hưng bộ dáng ỉu xìu.

Nhìn rất giống mấyđứa trẻ tự ti.

Ta dù không phải tiến sĩ tâm lí, không biết cách tiếp thêm độnglực cho hắn.

Nhưng mà an ủi, có lẽ cũng được đi."

Thế Hưng, con người.

Không ai sinh ra đã hoàn hảo.

Ông trời không cho ai cũngkhông cướp của ai cái gì.

Đệ không giỏi cái này nhưng đổi lại đệ rất giỏi cáikhác thì sao?

Không nên tự ti như vậy""Đa tạ Hoàng tỷ phu đã an ủi ta.

Ta biết năng lực của mình ở đâu"."

Đệ đừng lo.

Chỉ vì đệ cứ quanh quẩn trong cung cấm, chưa từng bước ra ngoài thựctế.

Nên mọi thứ đối với đệ vẫn còn rất mơ hồ.

Trị quốc cũng vậy, đệ ngồi trênngai vàng.

Ngày ngày nghe đám hạ thần kia khởi tấu nơi này tốt, nơi kia tháibình.

Nhưng nếu đệ bước chân ra khỏi cấm cung này.

Đệ sẽ rất bất ngờ với hiệnthực tàn khốc""Ta với Hoàng tỷ phu đều không rời khỏi bàn tay của Đại hoàng tỷ".

Kim Thế Hưngnói xong nhìn Trí Tú.

Hai người hiểu ý nhau.

Cười không ngừng.

Lại liên tụcngửa đầu mà uống.
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 18: Đi lạc (2)


"Đệ quên hỏi Hoàng tỷ phu sao không hồi cung với Đại hoàng tỷ mà bị lạc đường đến đây?".

Kim Thế Hưng người lắc lư, giọng khàn khàn hỏi.

Trí Tú cũng không hơn.

Rượu cổ đại ngấm lâu, làm đầu choáng hơn so với bia rượu ở hiện đại.

Lắc đầu thanh tỷnh nói.

"Ta không hiểu lúc nãy vì sao Trân Ni ra tay đánh ta.

Đánh xong còn trách ta tại sao không né tránh?"

"Hoàng tỷ phu là trách Đại hoàng tỷ đi?"

"Ta tự nghĩ ta không phạm phải lỗi gì.

Sao nàng phải đánh ta?

Trừ khi nàng là đau lòng vì ta đánh Lý Bân" "Haha.

Hoàng tỷ phu chưa biết đó thôi.

Đại hoàng tỷ chưa từng có một nụ cười cho bất cứ nam nhân nào.

Đệ cũng rất ít khi được thấy.

Nghe mẫu hậu kể từ khi sinh ra Đại hoàng tỷ đã mặt lạnh như vậy".

Dừng một chút Kim Thế Hưng nói tiếp.

"Lúc nãy huynh bị Lý Bân đánh ngã hai lần xuống đất.

Đại hoàng tỷ nóng lòng muốn ra tay nhưng do Tuyết Nhi ngăn lại.

Ánh mắt của Đại hoàng tỷ lo lắng cho huynh rất nhiều.

Đệ thấy mà ganh tị đó nga""Thật sao?".

Trí Tú lại tiếp tục uống.

"Đại hoàng tỷ chỉ muốn xem võ công của huynh tới đâu mới xuất chiêu bất ngờ.

Huynh lại không né tránh.

Haha" "Vậy là ta sai rồi sao?".

Trí Tú lâng lâng mà tự vấn.

"Sai a...sai rất nhiều.

Trở về huynh nên dỗ dành Đại hoàng tỷ đi".******** Ánh trăng đã không còn ở đỉnh, mà dần dần đi về phía cuối trời.

Đêm bắt đầu yên tĩnh đến lạ.

Hai người tâm sự trên trời dưới đất như một đôi tri kỉ thật sự.

Bên dưới Tôn công công đợi đến ngủ gục.

Miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Hoàng thượng a, người nên trở về nghỉ ngơi".

Trí Tú biết ngày mai Kim Thế Hưng còn phải thượng triều.

Nếu để Trân Ni kia biết được Kim Thế Hưng thức khuya uống rượu cùng mình.

Người thê thảm lại chính là Lão nương đây.

Vì vậy cũng đứng về phía Tôn công công.

"Hoàng thượng, đệ về nghỉ ngơi đi.

Ngày mai phải thượng triều.

Đệ phải làm một hoàng đế tốt.

Thời gian còn dài, khi nào đệ muốn uống ta đây đều hầu đệ" "Một lời đã định" "Một lời đã định".

Hai người đánh tay nhau như đã giao ước thành công.

Kim Thế Hưng leo xuống bậc thang, một đám thái giám ở phía dưới đưa tay ra đỡ, cứ như sợ hoàng thượng của bọn họ bị vỡ ra không bằng.

Trí Tú xuống sau cùng.

Nói với Tôn công công.

"Tôn công công, phiền ông đưa hoàng thượng trở về nghỉ ngơi.

Nhờ người pha một chén chanh nóng.

Giải rượu hiệu quả, sáng mai sẽ không đau đầu".

"Nô tài đa tạ phò mã chỉ điểm.

Cung tiễn Phò mã hồi Trường Ngưng cung".

Mọi người hành lễ rồi nhanh chóng đưa Kim Thế Hưng đến ngự thư phòng.

Lúc nãy Kim Thế Hưng tâm sự, mẫu hậu muốn hắn phải thành thân với một người con gái hắn không yêu thương.

Lại bị sắp đặt trong cuộc hôn nhân chính trị.

Hắn đang rất rối rắm.

Trí Tú lại phải hao tốn nước bọt mà giảng giải những chuyện xưa tích cũ của các vị hoàng đế nổi danh trong lịch sử cho hắn nghe, muốn hắn nên lấy giang sơn làm trọng.

Hắn say mê lắng nghe.

Ngẫm nghĩ hắn đúng là một đứa trẻ ngoan.

Vừa đi vừa suy nghĩ, cũng không biết lạc đến đâu.

Bước chân loạn choạng.

Giờ này đã có tiếng gà gáy, không ngờ uống rượu với Kim Trí Tú thời gian trôi nhanh vậy.

Đêm nay xem như một đêm mất ngủ rồi.

Kim Trân Ni, cô giỏi lắm.

Vì cô mà lão nương phải lang thang như kẻ vô gia cư, mất trắng một đêm mộng đẹp. **** "Hửm.

Bên kia có bóng trắng.

Là người hay ma?".

Trí Tú lầm bầm.

Trong người có chút loạng choạng.

Nhìn không rõ lắm nên quyết định đến gần xem sao.

Đến gần một chút, ngồi xuống nấp vào một chậu hoa quế.

Phía trước là bóng lưng thẳng tấp, tóc dài đen mượt đến thắt lưng.

Nhìn ra là một nữ nhân.

Nàng ngồi trên một chiếc cầu gỗ bắt ra giữa ao sen.

Buổi sáng sen trong hồ thi nhau nở, hoa sen hé ra những cánh hồng thơm ngát.

Trí Tú lại mơ hồ liên tưởng.

"Tiên nữ lạc giữa nhân gian".

Sau đó lại phì cười bản thân ngốc nghếch.

"Là ai?".

Một giọng nói nữ nhân lạnh lùng vang lên.

Trí Tú nhíu mày giống như kẻ trộm bị phát hiện.

Liền ngồi bệt xuống đất, đưa lưng dựa vào chậu quế hoa.

Đợi thật lâu phía sau không có động tĩnh mới nghiêng đầu ra nhìn thử.

Không ngờ xoẹt một cái, trên mặt đau rát.

Trước mắt một thân y phục màu trắng, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện ra nữ nhân này không ai khác chính là ngũ công chúa hôm trước công khai đe dọa thất công chúa đây mà.

"Bổn cung còn tưởng là ai.

Làm sao lại là Hoàng tỷ phu?".

Kim Thường Nguyệt cũng là một mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, nhưng tính tình cũng cứng rắn lạnh lùng.

Không những không hoảng sợ vì mình dùng ám khí làm bị thương ta, lại ngang nhiên dùng thái độ đó hỏi lão nương.

Nữ nhân họ nhà Kim các người ngàn năm sống tại bắc cực sao hả?

Trong lòng Trí Tú lửa giận gào thét, tuy nhiên cũng không dám lộ ra bên ngoài.

Bởi bản thân là người ngoại tộc.

Nếu như làm nàng ta không vui, có khi lại vu khống cho mình tội danh nữa đêm xông vào Cung của nàng ta.

Nhưng mà rõ ràng lúc nãy bên ngoài không để bảng chỉ dẫn.

Làm sao ta biết a?

"Ta bị lạc đường nên đi đến nơi đây".

Trí Tú không chút sợ hãi trả lời.

"Hoàng tỷ phu đi theo ta một lát, trên mặt người bị thương".

Nói rồi Thường Nguyệt xoay lưng bỏ đi.

Trí Tú không hiểu Kim Thường Nguyệt nghĩ gì, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại ngoan ngoãn đi theo nàng ta.

Đi loay hoay một đoạn, đến một cánh cổng thật to.

Trên đường đi hai người cũng chưa từng trò chuyện qua câu nào.

Một tấm biển lớn khắc ba chữ vàng "Thường Nguyệt Cung".

Bên trong Thường Nguyệt Cung trồng rất nhiều hoa và cây lớn.

Có những loại hoa Trí Tú không biết tên, nhưng khi chúng nở có hương thơm mê người.

Đặc biệt buổi sáng khi hít thở vào, tinh thần vô cùng tốt.

Phải tìm loại hoa này về trồng tại Phò mã phủ mới được.

Ngũ công chúa đẩy cánh cửa ra, bên trong là căn phòng rộng lớn.

Trang trí vô cùng nền nả.

Trí Tú thấy không khí có chút ngượng ngùng, vì vậy ho khan hỏi "Ngũ hoàng muội đưa ta đến đây là?"

Kim Thường Nguyệt nhìn Trí Tú, rồi lại xoay người ra cửa nói gì đó với cung nữ.

Sau đó lại quay trở vào ngồi bên cạnh Trí Tú.

Giọng nói có nhiệt độ vang lên "Thường Nguyệt thất lễ đã làm Hoàng tỷ phu bị thương" "Không sao.

Là ta không đúng, đã quấy rầy ngũ hoàng muội" Thường Nguyệt nhìn người trước mắt là mình làm bị thương cũng không một chút oán trách.

Trong lòng tư vị phức tạp.

Lần trước ngồi bên cạnh Đại hoàng tỷ, nàng có quan sát người này.

Quả thật nhìn hắn như một người bình thường, bị Lý Bân đánh ngã tưởng chừng như thua cuộc.

Nhưng hắn lại lật ngược tình thế không ai ngờ.

Võ học của hắn thật cao thâm.

Người này thật không đơn giản.

Hai người khách sáo một hồi.

Cửa mở, thị nữ lúc nãy mang một hòm gỗ vào, một thị nữ khác mang một chén nước gì không biết.

Đặt lên bàn rồi hành lễ lui ra.

Ngũ công chúa ái ngại đưa chén thuốc về phía Trí Tú, giọng nói lúc này thật ôn nhu.

"Hoàng tỷ phu uống canh giải rượu đi.

Nếu Đại hoàng tỷ biết được....".

Nói đến đây lại dừng, không có tiếp tục nói nữa.

Ánh mắt hiện lên ý cười sâu xa.

Trí Tú rất ngoan ngoãn uống hết chén thuốc.

Tuy không ngon bằng nước chanh nhưng có vị chua dịu, có thể giải rượu.

Thật không tệ.

Thường Nguyệt cần thận dùng nước nóng lau sạch vết máu trên mặt Trí Tú.

Giờ mới phát hiện đau rát, đầu không yêu cử động.

Thường Nguyệt rất ra dáng người lớn, nghiêm giọng.

"Hoàng tỷ phu chịu đau một chút".

Thế là Trí Tú ngồi yên.

Qua một lúc lâu.

Thường Nguyệt rắc thuốc bột gì đó lên, đoán là kim sang dược đi.

Cảm giác rất tuyệt a, nước mắt lưng tròng rồi.

Rất là rátttttttttttttttttttt........

"Hoàng tỷ phu ngủ lại đây đi.

Đến sáng ta sẽ gọi người dậy".

Thường Nguyệt nói xong rời khỏi, không quên đóng cửa lại.

Trí Tú nghĩ, Kim Thường Nguyệt lạnh lùng.

Kim Trân Ni lạnh lùng hơn.

Có phải là di truyền không?

Nhưng nếu di truyền vậy tại sao Kim Thế Hưng lại hòa đồng như vậy?

Ôiiiiii....đề tài này làm Lão nương thật đau đầu.

Dù sao Thường Nguyệt vẫn có phần ôn nhu hơn Trân Ni.

Bây giờ quan trọng là phải ngủ một chút lấy lại tinh thần mới được. ******* Trường Ngưng Cung Một thân ảnh nữ nhân rất nhanh quỳ xuống hành lễ.

"Hồi bẩm Trưởng công chúa.

Phò mã cả đêm trèo lên mái ngói uống rượu cùng Hoàng thượng.

Sau đó lạc đường đến Thường Nguyệt Cung gặp Thường Nguyệt công chúa.

Đến giờ là không có trở ra" Trân Ni vừa đưa tách trà lên tao nhã chuẩn bị uống, nghe được đoạn "Phò mã đến Thường Nguyệt cung vẫn chưa trở ra".

Thì đặt ly trà xuống bàn.

Phát ra âm thanh hơi lớn.

Tuyết nhi và nữ nhân kia nhìn thoáng công chúa, liền cuối mặt xuống đất.

Biết chủ nhân của mình đang tức giận.

Càng không dám mở lời.

"Được rồi.

Cho lui".

Thân ảnh nữ nhân lại vụt mất nhanh chóng.

Tuyết nhi lo lắng "Trưởng công chúa, cả đêm người chưa chợp mắt, hay là..."

Trân Ni khoát tay.

"Đến giờ luyện kiếm rồi".

Tuyết Nhi biết Trưởng Công chúa không vui trong lòng.

Dù là ngày nắng hay mưa, công chúa không bỏ buổi luyện kiếm nào.

Đêm qua, công chúa một đêm không ngủ.......sáng vẫn siêng năng luyện kiếm.

Haiz.....
***
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 19: Trân Ni nổi giận


Trí Tú tuy ngủ say nhưng vẫn ý thức được bản thân đang ngủ nhờ chỗ lạ.

Vì vậy không có ngủ nướng.

Nghe tiếng mở cửa, theo phản xạ tự nhiên mở mắt ngồi dậy.

"Phò mã gia đã dậy.

Cần rửa mặt trước".

Một thị nữ mang một chậu nước vào.

Trí Tú cho thị nữ lui vì bản thân rất ngại ở trước mặt người khác làm chuyện cá nhân này.

Chỉnh lại y phục ngay ngắn, đẩy cửa bước ra.

Ánh mặt trời đã lên, sương trên lá dần tan mất.

Thường Nguyệt cung này, 70% là hoa cỏ và cây xanh.

Chứng tỏ chủ nhân rất yêu thiên nhiên a.

"Tham kiến Phò mã, ngũ công chúa mời phò mã đến hoa viên dùng bữa sáng".

Một thị nữ chừng 15 tuổi lễ phép đối với Trí Tú nói.

"Ân.

Ta đã biết.

Đa tạ tiểu cô nương".

Trí Tú mỉm cười bước đi về phía trước, nhưng lại quên mất bản thân không biết đại sảnh là nơi nào.

Vì vậy dừng bước gọi."

Tiểu cô nương""Dạ, Phò mã gia cần gì căn dặn?"

Trí Tú gãi ót, vẻ mặt ái ngại.

"Ta không biết đường đến đại sảnh.

Tiểu cô nươngcó thể đưa ta tới đó không?"

Tiểu cô nương che miệng cười, liền dẫn theo Trí Tú đến đại sảnh của Thường Nguyệtcung.

Bên trong đại sảnh rộng rãi, trang trí tao nhã nhưng vẫn nhìn ra sự tônquý.

Kim Thường Nguyệt ngồi trên bàn đọc sách, chậm rãi đọc từng chữ từng chữ.Đến khi cung nữ bên cạnh bẩm báo Phò mã gia đã đến.

Nàng mới dừng lại, đưa sáchcho cung nữ.

Hướng Trí Tú ôn nhu."

Hoàng tỷ phu ngủ có ngon giấc""Ân.

Đa tạ Ngũ hoàng muội đã quan tâm.

Trí Tú ngủ rất tốt"Thường Nguyệt sai người dọn đồ ăn sáng lên.

Trí Tú không thấy thì thôi.

Thấy liềnmuốn té xỉu tại chỗ.

Không nói nên lời.

Thường Nguyệt thấy người trước mắt phảnứng như vậy thì nghi vấn."

Vết thương vẫn còn đau sao?"

"A, không có.

Vết xước ngoài da, vài ngày sẽ khỏi".

Trí Tú cười méo xẹo mà trảlời.Thường Nguyệt ôn nhu múc cháo vào chén.

Trí Tú đêm qua đến giờ toàn uống rượu,cũng chưa có ăn gì.

Rất muốn ăn cơm nga."

Hoàng tỷ phu uống nhiều rươu, sáng nên ăn ít cháo sẽ tốt cho dạ dày".

ThườngNguyệt thật sự ôn nhu hơn nhiều so với sáng nay a.Đúng vậy a.

Chính là Kim Thường Nguyệt cũng ăn thanh đạm như Trân Ni, bảo làmsao Trí Tú chịu nổi đây.

Nhưng ăn nhờ ở đậu cũng không dám cưỡng cầu.

Đành cuốingười ăn hết chén cháo.Thường Nguyệt đã dừng muỗng từ lâu.

Nàng ngắm nhìn người trước mắt ăn cháo đaukhổ, trong lòng không hiểu sao có chút vui vẻ."

Ta đã ăn xong, giờ ta trở về tìm Trân Ni.

Đa tạ ngũ hoàng muội về bữa ăn sáng.Lần sau có dịp đến Phò mã phủ.

Trí Tú nhất định tự tay xuống bếp làm nhiều mónngon cho muội""Ân.

Ta đưa huynh về Trường Ngưng cung".

Thường Nguyệt không trực tiếp trả lờivấn đề này.

Nàng sẽ không phải là người dễ dàng đáp ứng người khác.

Hôm nay đốivới người này, tự dưng lại không muốn gọi người này là Hoàng tỷ phu.Trí Tú đi song song với Thường Nguyệt.

Nhìn người ta không mở miệng nói chuyện,không lẽ mình lại mở lời trước.

Aiz.

Thật ngại ngùng.

Đột nhiên Thường Nguyệt dừnglại.

Trí Tú lỡ bước đi về phía trước một đoạn, phát hiện không có người bên cạnh,liền đi ngược trở về."

Ngũ hoàng muội làm sao vậy?"

Thường Nguyệt cầm trong tay áo một lọ nhỏ xíu màu xanh, có hoa văn màu trắng rấtđẹp.

Bên trên chính là nắp đậy đi, một miếng vải màu đỏ bao quanh một miếng gỗvừa vặn với miệng lọ.

Người cổ đại thông minh a."

Đây là gì?"

Thường Nguyệt đưa cho người trước mặt, nhưng hắn vẫn đứng yên không phản ứng.Vì vậy không đợi Trí Tú có đồng ý hay không, liền nhét vào tay Trí Tú sau đó bỏđi trước.

Buông lại phía sau một câu đủ nghe."

Dùng để thoa lên vết thương trên mặt.

Mỗi ngày hai lần sẽ không để lại sẹo"Trí Tú nhìn lọ thuốc cười ngây ngốc.

Thời cổ đại còn có loại dược thoa lên sẽkhông để lại sẹo sao?

Haha.

Sau đó cất vào túi áo.

Vội vàng đuổi theo Kim ThườngNguyệt.

Mỗi bộ y phục, Trí Tú đều yêu cầu Lạc Hy may một cái túi nhỏ vừa để đựngđồ, xem ra bây giờ rất tiện.*****"Tôn Công công, mau tìm cách ngăn Đại hoàng tỷ".

Kim Thế Hưng sau khi thượngtriều, vừa bước vào ngự thư phòng đã nghe thái giám hối hả chạy đến bẩm báo Đạihoàng tỷ muốn gặp hắn.

Hắn liền biết là chuyện gì, bởi vậy quyết định không ởNgự thư phòng mà hướng Thường Nguyệt cung chạy.

Tôn công công phía sau khổ sởra không biết làm sao, hắn thân là nô tài.

Không làm trái hoàng lệnh, mà TrưởngCông chúa là người hắn càng không thể nào đắc tội.Trí Tú cùng Thường Nguyệt vừa bước khỏi cửa Thường Nguyệt cung đã gặp ngay KimThế Hưng hối hả xông vào.

Trí Tú thấy vậy liền đuổi theo Kim Thế Hưng hỏi."

Thế Hưng, chuyện gì vậy?"

Kim Thế Hưng nhìn thấy Trí Tú, liền lôi kéo Trí Tú đi, vừa đi vừa nói.

"Đạihoàng tỷ tìm đến.

Chúng ta nhanh trốn""Vô ích thôi".Lần này thì Kim Thế Hưng đứng yên một chỗ, không chạy nữa.

Vì giọng nói uynghiêm đó hắn đã quen thuộc bao năm.

Trí Tú nghe ra Kim Thế Hưng đang sợ hãi,giọng hắn run run.

"Hoàng tỷ phu....Lần này đệ lại phải nghe Đại hoàng tỷ giáohuấn"Trí Tú trợn mắt kinh ngạc, lớn thế này nàng ta vẫn còn giao huấn hắn.

"Yên tâmđi, không sao đâu.

Có ta ở đây"."

Thường Nguyệt tham kiến Đại hoàng tỷ".

Thường Nguyệt hành lễ với Trân Ni.

TríTú nhìn thấy nàng gật đầu, đi qua người Thường Nguyệt thẳng đến bên cạnh Kim ThếHưng.

Tuyết Nhi và các cung nữ lui xuống.

Hiện tại trong sân Thường Nguyệt cungchỉ còn Trân Ni, Thường Nguyệt, Thế Hưng và Trí Tú.******
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back