Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Convert Phi Khoa Học Thuần Phục Thú - 不科学御兽

Phi Khoa Học Thuần Phục Thú - 不科学御兽
Chương 5 : Ba Kỹ Năng


Trại Nuôi Thú Nuôi Băng Nguyên.

Đêm khuya.

Một bóng người lặng lẽ rời khỏi ký túc xá, hướng thẳng đến phòng y tế.

Trong các trại nuôi thú nuôi, chuyện lũ thú hoang đánh nhau xảy ra như cơm bữa. Nhân viên nuôi dưỡng thỉnh thoảng cũng bị thương do bất cẩn.

Vì thế, hầu hết các trại nuôi chính quy đều trang bị phòng y tế riêng.

Phòng y tế ở đây không kén đối tượng điều trị – người hay thú đều chữa được, và phương pháp cũng cực kỳ đơn giản… Thời đại của Thú Nuôi, tất nhiên phải dùng năng lực trị liệu của chúng.

Đến nơi, Thời Vũ thấy vị bác sĩ trực đang ngồi xử lý hồ sơ.

"Có chuyện gì?" Cô ta ngẩng đầu lên hỏi.

"Bác sĩ, cổ tay cháu hình như bị trật khớp…"

"Cháu sợ nó ảnh hưởng đến công việc ngày mai…"

Thời Vũ bước tới, đưa tay ra. Bàn tay hơi sưng vẫn còn run nhẹ.

"Để tôi xem." Nữ bác sĩ mặt lạnh như tiền, liếc nhìn cổ tay cậu.

Qua trang phục, cô nhận ra Thời Vũ là thực tập sinh mới ra trường. Đám nhân viên loại này hay gặp chuyện nhất, cô đã quen rồi.

"Tôi xử lý sơ cho cậu vậy." Vừa nói, cô vừa khẽ đọc chú.

Ngay lập tức, nhiệt độ quanh Thời Vũ tụt xuống, một luồng gió vô hình xuất hiện.

Huuuu…

Gió nhẹ thổi qua, rèm cửa trong phòng bay lên.

Đồng thời, một pháp trận khổng lồ màu trắng lục, lấp lánh vô số ánh sao hiện ra giữa không trung, hướng thẳng về phía Thời Vũ.

Từ trong pháp trận gợn sóng như mặt nước, một cụm bồ công anh trắng to bằng bàn tay chui ra, nhẹ nhàng đáp xuống mu bàn tay cậu.

"Sẽ ổn ngay thôi." Bác sĩ nói.

Ánh sáng trắng mờ ảo tỏa ra từ cụm bồ công anh, bao phủ bàn tay Thời Vũ. Trong nháy mắt, cậu cảm thấy cơn đau biến mất.

Vết thương là thật, nhưng không nghiêm trọng – cậu tự làm trên đường đi. Giờ thì hoàn toàn không còn cảm giác khó chịu nào nữa.

Thần kỳ thật… Thời Vũ thầm cảm thán.

Không trách đám thực tập sinh khen phòng y tế ở đây "xịn", đúng là không ngoa.

Sự tồn tại của sinh vật siêu nhiên không chỉ mang lại rắc rối cho con người. Trong lĩnh vực như y tế, chúng có thể giúp ích rất nhiều. Khi kết thúc điều trị, cụm bồ công anh bay khỏi tay cậu.

Cùng lúc đó…

Trang thứ ba của cuốn sách đá trong đầu Thời Vũ lật mở. Hình ảnh của Bạch Bồ Công Anh – một loài thực vật cấp Trung Đẳng – hiện lên.

[Kỹ năng]: Hồi Phục Nhanh

[Cấp độ]: Trung cấp

[Giới thiệu]: Năng lực trị liệu thuộc hệ Mộc, tăng tốc độ hồi phục vết thương thông thường.

[Trạng thái]: Chưa có đối tượng giảng dạy.

Lần này, cậu đã sao chép thành công một năng lực trị liệu cực kỳ quý giá – ứng dụng rộng rãi và giá trị cao!

Bạch Bồ Công Anh không chỉ sử dụng kỹ năng, mà còn tiếp xúc trực tiếp với Thời Vũ. Đúng như cậu dự đoán:

Bác sĩ ở trại nuôi đều là Ngự Thú Sư, hợp đồng với những thú nuôi trị liệu hiếm có. Sau khi hỏi thăm vài đồng nghiệp từng bị thương, cậu nảy ra ý tưởng này.

Dù vậy, Thời Vũ cảm thấy mình hơi vội vàng. Kỳ thực tập còn tận ba tháng, có thể sẽ có cơ hội khác…

"Ổn rồi chứ?" Nữ bác sĩ thu hồi thú nuôi, nhìn cậu.

"Với lại… cậu cũng làm quá lên. Bạch Bồ Công Anh nói chỉ là vết thương nhỏ."

Biểu cảm lúc nãy của Thời Vũ khiến cô tưởng cậu gãy xương. Thực tế, nếu không chữa, có khi cậu cũng tự lành.

Tuy nhiên, việc kịp thời tìm bác sĩ khi có vấn đề là đáng khen. Cô từng gặp nhiều Ngự Thú Sư và thú nuôi coi thường vết thương nhỏ, để rồi tích tụ thành tổn thương nghiêm trọng.

Thời Vũ: "…"

Xin lỗi chứ, để tự làm vết thương này cậu đã phải đấu tranh tâm lý rất nhiều rồi.

"Lần sau cháu sẽ cẩn thận hơn. Cảm ơn bác sĩ."

Cậu vội vàng gật đầu cảm ơn, trong lòng hơi áy náy vì đã làm phiền. "Ngày mai mua ít đồ ăn vặt ưa thích của thú thực vật đến tạ ơn vậy…"

Dùng năng lực trị liệu để chữa thương – đó là phương pháp của phòng y tế trại nuôi. Ngay cả vết thương nhỏ, bác sĩ ở đây cũng thích dùng thú nuôi xử lý. Lý do đơn giản: mỗi lần trị liệu đều là cơ hội rèn luyện kỹ năng cho chúng.

Học được một kỹ năng không có nghĩa là thành thạo. Cần lặp lại nhiều lần để biến nó thành thứ của riêng mình.

Vì thế, khả năng "tăng độ thành thạo bằng cách dạy lại kỹ năng" của Sách Kỹ Năng thực sự quá đỗi bá đạo – nó đẩy nhanh hiệu suất huấn luyện thú nuôi lên gấp bội.

…………

Nhờ phòng y tế, Thời Vũ đã có được kỹ năng trị liệu quý hiếm. Tâm trạng cậu cực kỳ phấn chấn.

Trở về ký túc xá, cậu tắm rửa rồi lên giường. Trước khi ngủ, cậu bắt đầu mơ mộng về ngày mình chính thức trở thành Ngự Thú Sư.

Một khi đạt được danh hiệu đó, con đường phía trước sẽ rộng mở.

Đặc biệt, nếu vượt qua kỳ thi Ngự Thú Sư chuyên nghiệp, ngoài việc hoàn thành một số nghĩa vụ nhỏ, hiệp hội sẽ trợ cấp hàng tháng – gần như là bước nhảy vọt về địa vị.

"Ngự Thú Sư mới ký hợp đồng được gọi là ‘Tập Sự’."

“Khi Ngự Thú Sư và thú cưng đạt đủ tiêu chuẩn, có thể đăng ký thi sát hạch của Hiệp hội.”

"Vượt qua kỳ thi, sẽ trở thành ‘Ngự Thú Sư Chuyên Nghiệp’ chính thức."

Thời Vũ lẩm bẩm: "Không biết với Sách Kỹ Năng, mình sẽ mất bao lâu…?"

Có lợi thế lớn trong việc huấn luyện thú nuôi, lại đúng độ tuổi vàng (18) để bắt đầu, cậu tin tưởng vào tương lai tươi sáng.

Nghĩ ngợi một hồi, cậu thiếp đi.

…………

Sau một ngày xuyên việt, Thời Vũ dần thích nghi với thế giới mới.

Đồng thời, xác định mục tiêu tiếp theo.

Sáng hôm sau, cậu dậy sớm, bắt đầu ngày làm việc mới. Và không quên mua quà cảm ơn vị bác sĩ hôm qua. Kiềm chế sự nóng vội, cậu từ từ hòa nhập vào thế giới này.

Ba tháng sau, kỳ thực tập kết thúc. Cuối cùng, Thời Vũ cũng có thể nhận thú nuôi của mình.

Nhờ thuận lợi trong công việc, cậu đã sao chép thêm hai kỹ năng nữa:

Một là kỹ năng trung cấp: Siêu Thị Lực – đến từ sủng thú hệ Phong, Thanh Bối Ưng (chim ưng lưng xanh), loài thường bay tuần tra trên bầu trời cơ sở.

Kỹ năng này giúp tăng cường thị giác cực mạnh. Chim ưng vốn đã mắt tinh, nếu học kỹ năng này sẽ có thể nhìn trong đêm, nhìn xa, nhìn xuyên ảo ảnh – thậm chí còn “làm chậm” hành động của đối thủ trong mắt mình.

Dù không trực tiếp gây sát thương, nhưng tính ứng dụng và tiềm năng cực cao – hầu như sủng thú trinh sát của các thành phố đều học kỹ năng này.

Chỉ tiếc… nó vẫn chưa đạt đến “cảm giác cực hạn” mà Thời Vũ mơ ước. Nhưng dùng tạm cũng ổn, nếu Thực Thiết Thú (Gấu ăn sắt) học được thì chắc chắn tăng mạnh ý thức chiến đấu.

Hai là kỹ năng cao cấp: Giấc Ngủ Tuyệt Đối, đến từ Thú Mộng Mị – một loại thú hệ Tinh Thần – Tử Linh cấp cao.

Kỹ năng này dùng cho bản thân: đưa cơ thể vào trạng thái ngủ sâu, hồi phục thể lực siêu tốc – cực kỳ thích hợp làm kỹ năng phục hồi.

Loài này thường được các nhân viên dùng để ru thú nhỏ ngủ – kỹ năng phụ trợ rất tốt.

Thực Thiết Thú vốn ham ngủ, nếu học được kỹ năng này thì quá hợp rồi!

Thời Vũ chọn sao chép nó là vì… muốn “tự cung tự cấp”.

Sau này khi chính thức huấn luyện, thú sẽ rất hao thể lực, mà hồi phục lại thì hoặc phải đưa về không gian ngự thú (tốn tài nguyên), hoặc phải mua thuốc (tốn tiền).

Còn nếu thú cưng của cậu biết Giấc Ngủ Tuyệt Đối, thì chẳng phải tự ngủ tự hồi máu luôn à?

Vừa tiết kiệm vừa hiệu quả – còn hợp tính cách lười ngủ của Gấu ăn sắt nữa.

Thậm chí nếu bị thương nhẹ cũng không cần ra tiệm thuốc, vì cậu còn có thể dạy nó kỹ năng trị thương “Tốc Độ Hồi Phục Cao”, tự chữa cho mình luôn!

Tiết kiệm quá nhiều chi phí – đúng là thiên tài mà.

Tất nhiên, Thời Vũ “chôm kỹ năng” không phải để lười biếng đâu… chỉ là nghèo quá thôi.

Cậu tin con Gấu ăn sắt tương lai sẽ hiểu cho cậu – nhà mình nghèo, nhưng biết tính toán.

Dù chỉ thêm được hai kỹ năng, nhưng mỗi lần sao chép là một lần “toát mồ hôi hột” – như lần “cướp kỹ năng trị liệu” vậy.

Mà tại sao chỉ thêm được hai? Vì sau khi sao chép đủ 5 kỹ năng, Sách Kỹ Năng như thể đạt giới hạn – không thêm được nữa!

Cậu tức muốn chết.

Tuy đoán trước là sẽ có giới hạn, nhưng mà 5 kỹ năng đầu thì ít quá.

May mà cậu không vội sao chép mấy kỹ năng cấp thấp, không thì lỗ to.

Hiện tại, Sổ Tay Kỹ Năng chỉ chứa được 5 kỹ năng.

Muốn mở khóa thêm trang mới, cậu đoán – có thể cần tăng cấp bậc Ngự Thú Sư, giống như việc khai mở thiên phú đặc biệt.

Cách nâng cấp cũng không khó: thông qua thiền định, không ngừng tăng cường – cải tạo – mở rộng không gian ngự thú của bản thân.

Không gian càng kiên cố, sủng thú mạnh hơn.

Không gian càng rộng, chứa được nhiều thú hơn.

Không gian càng “sống động”, thú cưng trưởng thành càng nhanh.

Tùy hướng phát triển, Ngự Thú Sư có thể ưu tiên một trong ba tiêu chí trên.

Và khi không gian ngự thú được nâng cấp, những thiên phú đi kèm như Sách Kỹ Năng – cũng sẽ tiến hóa theo.
 
Phi Khoa Học Thuần Phục Thú - 不科学御兽
Chương 6 : Căn cứ nuôi dưỡng Thiết Trúc


Ba tháng thực tập trôi qua trong chớp mắt.

Tại ký túc xá nhân viên thực tập của Trại nuôi thú thành phố Băng Nguyên, hầu hết các thực tập sinh đều đang thu dọn hành lý.

Quãng thời gian vừa rồi tuy vất vả nhưng bù lại cũng thu được nhiều kinh nghiệm. Giờ thì đến lúc chia tay, tuy có chút luyến tiếc, nhưng phần lớn vẫn là… háo hức!

Ví dụ như Thời Vũ, cậu cực kỳ háo hức – bởi vì cuối cùng cũng được tự do phát triển rồi!

Trong suốt thời gian thực tập, Thời Vũ là kiểu người vừa chăm chỉ vừa nghiêm túc, công việc lúc nào cũng hoàn thành xuất sắc.

Mấy người khác rảnh rỗi là tụ tập đánh bài xả hơi, còn cậu thì... bận đóng vai “kẻ cô độc” theo đúng tính cách nguyên chủ, rất ít khi giao lưu với đám bạn thực tập.

Tất nhiên, cậu không đến nỗi bị nghẹn chết vì thiếu bạn trò chuyện.

Lý do chính khiến cậu ngại giao lưu… là vì có chuyện quan trọng hơn phải làm!

So với trò chuyện với người, cậu thích tâm sự với thú hơn – vừa luyện được kỹ năng Tâm linh cảm ứng, vừa tiện... ăn cắp kỹ năng nữa chứ!

Nếu không bị giới hạn số lượng lưu trữ kỹ năng, cậu thậm chí đã copy được mấy chục cái rồi.

Cậu phát hiện rằng: Tâm linh cảm ứng + Kỹ năng đồ giám đúng là combo thần thánh!

Về sau nếu gặp sinh vật siêu nhiên nào mạnh mẽ, cậu có thể dùng cảm ứng ôm đùi – rồi lén lút dùng đồ giám “vặt lông” kỹ năng, chẳng phải vừa an toàn vừa lời to?

Tóm lại, ba tháng trôi qua, không hề lãng phí chút nào.

Sau khi nhận được chứng chỉ thực tập, Thời Vũ vui vẻ rời khỏi trại nuôi thú.

Mặc dù sau này không còn thuận tiện để sao chép kỹ năng như khi làm việc ở trại nữa, nhưng bù lại – cậu sắp được ký khế ước với thú cưng đầu tiên và chính thức dùng kỹ năng đồ giám rồi! Nghĩ tới mà kích thích!

Càng tìm hiểu về thế giới này, cậu càng nhận ra – nếu không làm Ngự Thú Sư, thì thật sự... không có tương lai.

Vì tương lai tươi sáng, đặt ra cái mục tiêu nhỏ trước vậy: trở thành Ngự Thú Sư chuyên nghiệp trong vòng 1 năm!

Sáng sớm, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua tầng mây chiếu lên vai Thời Vũ.

Cậu quay đầu nhìn lại Trại nuôi thú Băng Nguyên một lần cuối, rồi bước ra cổng với hành lý gọn gàng.

Theo lý thì trại này cũng có bán thú cưng đủ loại, nhưng Thời Vũ biết quá rõ – giá ở đây trên trời!

Đừng trách trại nuôi thú, trách... cái ví tiền nhà mình ấy.

Thế nên, về quê vẫn là thượng sách.

Dù số lượng chủng loài có hơi ít, nhưng ít ra người bản địa như cậu được hưởng chính sách hỗ trợ. Nhờ vậy mà mới đặt được cọc mua thú nuôi từ hồi trước.

Hiện giờ, lứa Thực Thiết Thú (gấu ăn sắt) cậu đặt cọc chắc cũng đã đến đợt nhận rồi.

Hoàn tất thủ tục rút chứng chỉ tại trường xong, cậu liền bắt xe về quê – huyện Bình Thành, vùng ngoại ô trực thuộc thành phố Băng Nguyên.

Mười năm trước, Bình Thành từng bị thú triều tàn phá, rất nhiều gia đình tan nát, gia đình Thời Vũ cũng không ngoại lệ.

Nhưng thời gian trôi qua, nơi đây dần khôi phục như trước.

Thành lũy kiên cố được dựng lên, Hiệp hội Ngự Thú và Quân đoàn Ngự Thú cũng đóng chốt tại đây.

Tuy không thể so với đại đô thị, nhưng ít nhất thì cơ sở hạ tầng – giao thông, liên lạc – đều ổn, chỉ là ngành giải trí hơi kém thôi.

Ở nội thành Băng Nguyên thường xuyên có các trận thi đấu ngự thú, chứ ở Bình Thành thì... khá là hiếm.

Thời Vũ vừa đặt chân xuống xe là đi thẳng đến mục tiêu số một – Trại nuôi Thiết Trúc, một trong ba trại thú lớn nhất huyện Bình Thành.

Trước đó cậu đã chuẩn bị đầy đủ thủ tục chỉ để... có thể nhận thú ngay sau khi về tới.

Ba trại thú ở đây đều là tư nhân hợp tác với chính quyền, chủng loại không nhiều, cấp độ thú cưng cao nhất cũng chỉ là “Trung đẳng Siêu Phàm”, không thể nào so với trại chính quy ở nội đô.

Trại Thiết Trúc là kiểu trại gia đình, nằm giữa rừng tre Thiết Trúc ở phía sau núi Bình Thành.

Toàn trại nuôi khoảng 800 con Thực Thiết Thú – loài đặc trưng của Bình Thành nói riêng và toàn quốc nói chung. Cả nước mới nuôi được khoảng 5000 cá thể thôi, nước ngoài còn chẳng có con nào.

Cần nói thêm: thế giới này khác trái đất, bởi phần lớn diện tích bị sinh vật siêu phàm chiếm đóng, loài người chỉ còn bảy quốc gia tồn tại.

Quốc gia nơi Thời Vũ sinh sống tên là Đông Hoàng, còn được nước khác gọi là “Cổ quốc rực rỡ phương Đông”, là quốc gia cổ xưa nhất trong bảy nước.

Không lâu sau, Thời Vũ đã đi đến cổng trại Thiết Trúc.

Chỗ này xây đường cho du lịch luôn, nhưng không phải ngày mở cửa công cộng nên xung quanh rất vắng vẻ.

Tại cổng gác, ông bác mặc áo bông xanh, tóc thưa đang đọc báo. Thấy có người tới, ông đẩy kính lão lên cố nhìn rõ mặt.

Thời Vũ: “……”

Ủa chú ơi, chú gác cổng thật hả?

À mà thôi, đừng đánh giá người khác qua vẻ ngoài.

Ai biết đâu được, chú mà giơ tay phát là triệu hồi nguyên con rồng.

“Cháu đặt cọc mua một con Thực Thiết Thú ở đây, hôm nay đến xem trước một chút ạ!”

Cậu nói to như hét, sợ bác nghe không rõ.

“Ồ.” Bác tuy trông lơ mơ nhưng lại rất tỉnh.

“Đợi tí, chú gọi người ra đón.”

Chưa đầy một phút sau, từ bên trong trại... bước ra một bóng đen tròn tròn, cao gần hai mét, trắng đen xen kẽ, đầu tròn đuôi cụt.

Thời Vũ ngây người.

Đây là... panda cosplay người?

Con gấu khổng lồ kia đến gần cậu, rồi chỉ vào thẻ đeo trước ngực. Trên đó viết: “Nhân viên”.

Rồi nó cất tiếng nói trầm đục, không phân biệt nổi nam hay nữ:

“Xin chào!”

Thời Vũ: ????

Ủa chứ mấy anh chị làm ơn đừng cosplay nữa được không???

“Đừng sợ, đây là bộ đồ mascot hình Thực Thiết Thú thôi.” Người bên trong mở miệng.

Cũng chính vì mặc đồ đó nên tôi mới hết hồn đó!

Trời nắng chang chang mà mặc nguyên bộ đồ thú bông, ai chịu nổi?!

“Tôi là nhân viên ở đây, tên là Lâm Tu Trúc.”

“Em là Thời Vũ.” Cậu đáp: “Mà chị mặc bộ này không nóng à?”

“Không còn cách nào khác,” Lâm Tu Trúc nói như đúng rồi, “muốn hiểu được tâm lý của Thực Thiết Thú thì phải hóa thân làm nó.”

“Đây là kỹ năng căn bản của người nuôi thú!”

Thời Vũ: “Chị nói có lý…”

Tin chị mới là lạ đấy.

Nhưng thôi kệ, chị vui là được.

“Nhìn tên em quen quá, hình như em cũng học chuyên ngành nuôi thú phải không? Hèn gì hiểu chị.”

Hình như mấy người đặt Thực Thiết Thú dạo này không nhiều, vậy mà chị này nhớ ngay thông tin của cậu.

“Vâng, nhưng giờ em chỉ là lính mới, còn xa mới bằng được đàn chị như chị.”

Dù tên nghe rất “nam tính”, nhưng Thời Vũ nghe giọng thì biết đây là nữ – lại đoán được chị này cũng từng học chuyên ngành như mình, nên lập tức gọi một tiếng “học tỷ” để lấy lòng.

“Được khen quá rồi,” Lâm Tu Trúc cười, “nếu em nhận thú hôm nay, chị ưu đãi bán cho em 2 bộ mascot giống chị đang mặc nhé~”

Thời Vũ: ???

Ưu đãi thì có, nhưng miễn phí thì không à?

Chị đúng là cao thủ marketing!

Cậu không phản đối ngay, đợi xem thú ra sao đã rồi tính tiếp.

Đồ ăn còn bị bán kèm, giờ đến cả đồ cosplay cũng không tha.

Sau đó, Lâm Tu Trúc dẫn Thời Vũ vào phòng chờ gần đó.

Chị bắt đầu cởi bộ mascot ra.

Lúc này cậu mới thấy “người thật” bên trong.

Một cô gái khoảng 24-25 tuổi, nét mặt thanh tú, dáng cao, tóc dài đen bóng – chỉ là hơi rối vì mặc bộ đồ bông kín mít nãy giờ.

Mà điều khiến cậu bó tay là...

Bên trong bộ đồ thú là... nguyên một set quần áo cũng họa tiết gấu trúc!

Áo hoodie trắng viền đen, quần short trắng chấm đen, nón có tai gấu – nhìn phát biết fan cứng.

Cậu muốn hỏi: Chị có cần yêu gấu trúc tới vậy không?

Để lát xem chị có bán luôn bộ này cho tôi không?

“Trước tiên đăng ký nhé, em mang đủ giấy tờ chưa?” Chị hỏi.

Việc mua thú từ trại nuôi đòi hỏi hồ sơ cực kỳ rườm rà – nhất là Thời Vũ còn mua bằng hình thức trả góp.

May là trước khi rời thành phố, cậu đã chuẩn bị xong hết.

“Em mang đủ rồi!”

Sau đó, cả hai bắt đầu đăng ký và xác minh từng loại giấy tờ.

Xong xuôi, Lâm Tu Trúc gật đầu: “Vậy hôm nay em có thể nhận thú rồi đó!”

“Thật ạ?” Thời Vũ ngạc nhiên. “Vậy em được chọn luôn con mình muốn ạ?”

Trước giờ đặt cọc là đặt cho “lứa thú”, chứ chưa chỉ định cá thể nào – nên khi nhận, thường sẽ được chọn theo “duyên”.

Lâm Tu Trúc lắc đầu:

“Tiếc là em tới trễ quá... Lứa Thực Thiết Thú này bị chọn gần hết rồi, giờ chỉ còn một con cuối cùng.”

“Nhưng mà… con đó có chút vấn đề về thể chất và tính cách…”

“……”

Thời Vũ ngẩn người. Gì đây? Tình huống “mở máy toàn đập”? Hóa ra Satoshi chính là tôi?

(Chú giải: Satoshi là nhân vật chính trong anime Pokémon. Trong tập đầu, vì đến muộn nên cậu bị ép nhận một con Pikachu “khó dạy”, tưởng là xui xẻo nhưng hóa ra lại thành bạn đồng hành mạnh nhất. Ở đây, Thời Vũ đang tự giễu mình rơi đúng vào tình huống y chang Ash – bị kẹt lại với món “hàng lỗi” cuối cùng!)
 
Phi Khoa Học Thuần Phục Thú - 不科学御兽
Chương 7 : Thực thiết thú không bao giờ làm nô lệ


Môi trường ở trại nuôi Thiết trúc (Trúc Sắt) khác hẳn với cơ sở nuôi dưỡng ở thành phố Băng Nguyên, nơi này chỉ toàn là rừng trúc trên núi cao.

Ở thế giới này, Thời Vũ thường xuyên bắt gặp đủ kiểu chuyện trái với lẽ thường.

Ví dụ như, ba bốn kiểu môi trường mà ở Trái Đất không thể nào nằm cạnh nhau, thì ở đây lại có thể dung hòa một cách tự nhiên.

Nhưng nếu nghiên cứu kỹ thì sẽ phát hiện, đó đều là kết quả của sức mạnh siêu nhiên từ các sinh vật huyền bí ảnh hưởng đến ngoại cảnh.

So ra thì môi trường ở trại nuôi Trúc Sắt coi như là… "bình thường" rồi, ít nhất còn bình thường hơn cơ sở ở thành phố Băng Nguyên.

Đất đai màu mỡ, rừng cây rậm rạp, trúc sắt sinh trưởng tốt, suối nguồn dồi dào trong trẻo róc rách — chính là điều kiện sống lý tưởng mà loài Thực Thiết Thú (gấu trúc ăn sắt) ưa thích.

Lúc này, Thời Vũ đã cùng nhân viên nuôi thú Lâm Tu Trúc đi vào khu nuôi dưỡng.

Tuy nói hiện giờ chỉ còn lại đúng một con gấu con, nhưng cũng phải xem thử đã — chẳng lẽ đợi thêm một năm nữa, chờ lứa gấu con kế tiếp lớn lên sao?

Cuộc sống vốn không dễ dàng gì, Thời Vũ thở dài…

Thật ra, ở trại Trúc Sắt không chỉ có mỗi gấu con, mà còn có không ít Thực Thiết Thú trưởng thành, chỉ là thứ mà Thời Vũ đặt mua là gấu con thôi.

Đối với loại người mới vào nghề như cậu, khả năng chỉ có thể ký kết khế ước với thú cưng còn nhỏ là cùng.

Những con gấu trưởng thành tuy cũng có thể trở thành thú khế ước, nhưng rõ ràng là Thời Vũ không thể khống chế nổi.

“Thực Thiết Thú… đúng là loài ru rú xó rừng nhỉ.”

Trên đường đi, Thời Vũ trông thấy không ít gấu nằm lì một mình gần đó, không con nào là không đang… ngủ.

Có con ngủ trong ổ cỏ, có con ôm thân cây mà ngủ, có con nằm vắt vẻo trên cành, không khí yên bình đến lạ.

“Bây giờ chưa đến mùa chúng hoạt động mạnh. Mùa này Thực Thiết Thú trưởng thành thường khá trầm, nhưng mấy con nhỏ thì sẽ hiếu động hơn,” Lâm Tu Trúc đi phía trước giải thích.

Quả nhiên, dưới sự dẫn dắt của cô, chẳng mấy chốc Thời Vũ đã nhìn thấy một con Thực Thiết Thú rõ ràng nhỏ hơn hẳn mấy con lúc nãy.

Chiều dài chưa tới một mét, thân hình nhỏ nhắn, khoảng chừng một tuổi — đang ở giai đoạn vừa rời mẹ, bắt đầu sống độc lập.

Những Thực Thiết Thú con mà các Ngự thú sư (御兽师) đặt mua hầu hết đều ở độ tuổi này, vì nếu nhỏ hơn nữa thì người huấn luyện cũng khó chăm sóc.

“Là con này sao?”

Thấy gấu con, Thời Vũ lập tức tươi rói như hoa nở trong lòng, cảm giác chờ đợi suốt ba tháng qua hoàn toàn xứng đáng.

Con gấu trúc nhỏ này có bộ lông trắng đen mềm mượt, cái đuôi ngắn ngắn lắc lư trông cực kỳ đáng yêu.

Lúc này, nó cũng chú ý đến Thời Vũ và Lâm Tu Trúc, trên má tròn trĩnh là đôi mắt đen to tròn có quầng mắt rõ nét, ánh nhìn sáng rực đầy tinh anh và nghiêm túc.

“Phải đấy,” Lâm Tu Trúc gật đầu.

“Nhìn có vẻ bình thường mà.” Thời Vũ nói.

Vừa dứt lời, ánh mắt của gấu con liền rời khỏi hai người, bộ dạng rõ ràng là không muốn bị làm phiền. Nó bỗng nhiên rướn người chạy nước rút, “bụp” một tiếng tông thẳng vào thân cây, rồi bị bật ngược trở lại, lăn lông lốc vài vòng dưới đất mới dừng lại được.

Thời Vũ bổ sung: “Ờm… có vẻ không được thông minh cho lắm.”

Lâm Tu Trúc cũng bất đắc dĩ xoa trán, nói: “Con gấu con này lúc sinh ra gặp một số trục trặc, ra đời không thuận lợi lắm, thể chất yếu hơn đồng loại cùng lứa.”

“Những con khác cùng đợt với nó đều đã thức tỉnh được năng lực cứng hóa trước một tuổi rồi, chỉ còn mỗi con này là chưa thức tỉnh được.”

Thông thường, thú cưng cùng chủng tộc mà thức tỉnh kỹ năng chủng tộc càng sớm thì càng thể hiện tư chất tốt; còn thức tỉnh muộn thì đồng nghĩa với thiên phú kém. Vì vậy, con gấu này mới bị chọn sót lại.

“Nói chung là vì khác biệt cá thể nên tính cách nó cũng bắt đầu không giống đồng loại nữa.”

Tính khí và thói quen của Thực Thiết Thú thực ra rất giống gấu trúc — mỗi ngày ăn mất một nửa thời gian, nửa còn lại thì… ngủ.

Phần lớn Thực Thiết Thú đều rất hiền lành, thấy người là đưa tay che mặt hoặc cúi đầu tránh né, ít khi chủ động tấn công sinh vật khác.

Vì vậy, chúng rất được khuyên dùng cho người mới bắt đầu hành nghề Ngự thú sư.

Thế nhưng con gấu này lại khác — do trải qua quá trình phát triển không suôn sẻ, cái gì đáng lẽ phải biết thì không biết, rồi lại bị bỏ lại, kết quả là tính cách nó lệch hẳn.

Nó sốt ruột.

Và bắt đầu thay đổi thói quen sống, trở nên vô cùng kỷ luật, thậm chí… tự luyện tập, mong sớm ngày thức tỉnh năng lực [cứng hóa ] để mạnh hơn.

Một con Thực Thiết Thú hiếm thấy có mộng tưởng, không lười biếng — đáng tiếc, lại sinh nhầm tư chất.

Thật ra sau khi tiến hóa, Thực Thiết Thú không phải là loài có chỉ số thông minh thấp.

Cú tông cây vừa rồi chính là cách nó rèn luyện thể lực.

“Vậy tức là, con gấu này thiên phú cực tệ, nhưng lại vô cùng chăm chỉ, nỗ lực không ngừng — ngoài tinh thần cầu tiến ra thì chẳng còn điểm gì khác?”

Thời Vũ tóm gọn lại, rồi bật cười.

“…Cậu nói hơi quá, nhưng đại khái là thế.” Lâm Tu Trúc đáp.

“Cũng đừng lo, nó chỉ là phát triển chậm từ trong bụng mẹ thôi. Nếu đưa vào không gian thú khế ước mà nuôi, sau này hoàn toàn có thể điều chỉnh lại được.”

Hơn nữa, một con Thực Thiết Thú tự giác đến mức này, thật sự rất hiếm có.

Tính cách như vậy thường được coi là điểm cộng.

Tất nhiên… loại tính cách này cũng có tác dụng phụ… Lâm Tu Trúc âm thầm nghĩ — chính là thói quen sinh hoạt thất thường khiến nó ăn khỏe kinh khủng.

Dù sao đã luyện tập thì phải bù lại dinh dưỡng.

“Thế thì tôi lấy nó.”

Mặc dù gấu trúc bình thường cũng rất tốt, nhưng thật ra Thời Vũ cũng không hứng thú với loại thú cưng chỉ biết ăn rồi ngủ — quá lười.

Lười đã có mình cậu là đủ rồi.

Thiên phú cao thấp cậu không quan tâm lắm, dù gì cũng có Sách Kỹ Năng làm “hack”.

Ai cũng biết, nỗ lực + cheat = chân lý.
 
Phi Khoa Học Thuần Phục Thú - 不科学御兽
Chương 8 : Ký Khế Ước


"Con Thực Thiết Thú này coi bộ từ nhỏ đã thông minh rồi."

Thời Vũ thấy con gấu con nhanh chóng từ trạng thái phản kháng chuyển sang chấp nhận hiện thực, vô cùng hài lòng.

Chẳng phải chỉ là môi trường tốt hơn để phát triển sao? Chẳng phải chỉ là đồ ăn ngon hơn thôi mà?

Đợi sau này cậu trở thành một Ngự Thú Sư mạnh mẽ, muốn gì mà chẳng có?

Ừm, nhưng trước đó… phải trông cậy vào con Thực Thiết Thú này đổ mồ hôi sôi nước mắt giúp cậu mạnh lên cái đã.

"Bây giờ có thể ký khế ước chưa?"

Thời Vũ nhìn sang Lâm Tu Trúc – người vẫn đang đè con gấu con lại – lên tiếng hỏi.

Chỉ khi ký kết khế ước với Thực Thiết Thú, hai bên mới chính thức thiết lập liên kết tinh thần. Từ lúc đó trở đi, mới thật sự được xem là Ngự Thú Sư và thú cưng của nhau.

Cũng từ đó, những năng lực đặc biệt thuộc hệ thống Ngự Thú mới bắt đầu phát huy tác dụng.

"Được rồi." Lâm Tu Trúc buông tay ra, gật đầu.

"Cậu ký đi, tôi sẽ đứng bên cạnh giám sát."

Nói xong, cô cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Con Thập Nhất (十一) này, cuối cùng cũng có Ngự Thú Sư chịu nhận nó.

Trước kia có không ít người đến đây chọn thú cưng đều chê nó thiên phú kém, nhưng Lâm Tu Trúc thì không nghĩ vậy.

Thể chất yếu ớt bẩm sinh của con Thực Thiết Thú con này thật ra không phải vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần đưa vào không gian khế ước và bồi dưỡng một thời gian là sẽ phục hồi – những ca như vậy không phải chưa từng có.

Trái lại, chính vì khác biệt ấy, lại còn từng bị bao nhiêu người ghét bỏ, nên dần dần nó mới hình thành nên tính cách kiên cường, khao khát được công nhận — trong mắt cô, đây mới thật sự là một dạng "thiên phú" hiếm thấy.

Nếu một con Thực Thiết Thú lười biếng lại có thể không còn lười, biết tự giác rèn luyện, thì chỉ cần bồi dưỡng đúng cách, chưa chắc đã thua kém những loài thú cưng cao cấp hơn.

Bản thân cô lớn lên ở trại nuôi Trúc Sắt, từ nhỏ đã sống cùng lũ gấu này, thú khế ước đầu đời cũng là Thực Thiết Thú, cho nên cô hiểu rất rõ từng con ở đây.

Ban đầu cô còn nghĩ, nếu không ai chọn nó, thì để nó lại trại, chính tay mình chăm sóc cũng được.

Nhưng giờ, Thời Vũ đã chọn nó – biết đâu đây lại là một cái kết tốt cho cả hai bên. Dù gì Ngự Thú Sư và thú cưng luôn là quan hệ cùng tiến bộ, cùng trưởng thành.

Thậm chí, xét đến chuyện Thời Vũ là nạn nhân trong thảm họa mười năm trước ở Bình Thành, cô còn tặng thêm một tháng phần ăn miễn phí cho thú cưng.

Mười năm trước, khi thú triều tấn công, cô vẫn còn là một đứa trẻ, tuy bố mẹ cô đều là Ngự Thú Sư mạnh nên cô chẳng có ấn tượng gì sâu sắc, nhưng đối với người thường thì đâu dễ quên đến vậy?

Biết bao gia đình tan vỡ, biết bao trẻ nhỏ thành cô nhi – những chính sách hỗ trợ địa phương lúc bấy giờ, chính là nhằm vào những người như Thời Vũ – nạn nhân thảm họa.

Nếu không nhờ thân phận này, dù Thời Vũ có thiên phú cảm ứng tâm linh, có cả chứng chỉ huấn luyện viên thực tập, thì việc vay tiền mua được thú con cũng chưa chắc dễ dàng gì.

Xã hội đa phần vẫn có lòng trắc ẩn dành cho kẻ yếu. Mà là kẻ yếu được quan tâm, Thời Vũ lại không khinh thường một con thú cưng có thể chất yếu bẩm sinh như vậy, thậm chí còn công nhận nó – điều này khiến Lâm Tu Trúc càng thêm tán thưởng cậu.

Chút đồ ăn ấy chẳng là gì với cô, nhưng đối với Thời Vũ, chắc chắn sẽ giảm nhẹ không ít áp lực.

Mong bọn họ sau này sẽ có một tương lai tốt đẹp… Lâm Tu Trúc thầm cầu nguyện. Dù sao chăm sóc con gấu này lâu như thế, cô cũng có tình cảm rồi.

"Từ hôm nay, anh chính là Ngự Thú Sư của nhóc rồi… cố gắng cùng nhau nhé. Nhóc ở đây được gọi là Thập Nhất đúng không? Tên anh là Thời Vũ, nghe cũng khá giống tên nhóc, chứng tỏ rất có duyên phận đấy. Vậy anh cứ gọi nhóc là Thập Nhất, hoặc là Thời Nhất được không?"

Lúc này, Thời Vũ nhắm mắt lại, vừa trấn an con Thực Thiết Thú đang căng thẳng, vừa trầm ngâm niệm chú.

Ngay giây phút ấy, cậu như có thể nhìn thấy không gian khế ước trong tâm trí mình.

Đó là một không gian được bao bọc bởi rào chắn trong suốt, bên trong như tầng mây trắng lững lờ.

Vù vù vù vù~~~

Theo động tác kết nối với không gian khế ước, dựa trên những gì học được trước đó để mở ra "giao ước bắt giữ", từng cơn gió nhẹ lướt qua.

Khi bụi đất dưới mặt đất tung lên, trước mặt Thời Vũ hiện ra vô số điểm sáng — hai ma trận tròn mang cấu trúc trong suốt như tinh đồ xuất hiện, một ở trên, một ở dưới, bao bọc lấy con gấu con ở giữa.

Ngay sau đó, từ ma trận tỏa ra vô số ánh sáng lấp lánh, từ từ phủ lấy toàn thân con Thực Thiết Thú, như muốn nuốt trọn lấy nó.

"Thả lỏng đi, đừng kháng cự."

Bên cạnh, Lâm Tu Trúc nhắc nhở gấu con. Cô cảm nhận được Thời Vũ chưa dùng toàn lực mở khế ước – ràng buộc chưa chặt, chỉ cần con gấu giãy dụa một chút là nghi thức sẽ bị gián đoạn, nên buộc phải nhắc nó.

Đồng thời, Thời Vũ cũng chăm chú nhìn vào mắt nó.

"U...ư..."

Trong màn sáng trắng, gương mặt của con Thập Nhất vẫn còn rất căng thẳng, nhưng vào khoảnh khắc này, kết nối tâm linh giữa hai bên đã đạt tới tầng sâu hơn.

Nó cũng có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của Thời Vũ – người rất quý mến nó.

Với Thời Vũ – một kẻ cô độc cả hai đời – cậu hiểu rõ rằng rất có thể sinh vật trước mặt này sẽ là bạn đồng hành duy nhất đi cùng mình cả đời. Cậu đã sẵn sàng nuôi nó như nuôi con, kỳ vọng sẽ "dạy con thành rồng".

Haiz… chưa cưới được vợ đã rước một đứa con còn khó nuôi hơn về nhà, Thời Vũ thấy lòng nặng trĩu.

Dù bề ngoài hay đùa cợt, nhưng chính vì có một tấm lòng chân thành như thế, mà con gấu con cuối cùng đã buông bỏ cảnh giác, bắt đầu chấp nhận khế ước này, cũng hoàn toàn công nhận người Ngự Thú Sư đã chọn mình.

Chẳng bao lâu sau, ánh sáng trắng bao phủ toàn thân Thập Nhất, và ma trận liên kết với không gian khế ước bắt đầu gợn sóng.

Trong làn sóng đó, thân thể gấu con hóa thành từng tia sáng mờ nhạt, biến mất khỏi thế giới bên ngoài – bước vào không gian khế ước!

Ong!

Tất cả diễn ra quá nhanh khiến Thời Vũ chưa kịp phản ứng. Cậu chỉ cảm thấy một luồng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, tinh thần ban đầu hơi mệt mỏi, sau đó nhanh chóng khôi phục, thậm chí tỉnh táo bất ngờ, sức lực cũng tăng rõ rệt.

"Chúc mừng, cậu đã ký khế ước thành công với Thực Thiết Thú."

"Khuyên cậu nên để nó làm quen với môi trường không gian khế ước trước, đừng vội vàng triệu hồi hay thu vào nhiều lần."

"Nếu nó thích nghi nhanh, có thể chỉ trong một tuần là sẽ thức tỉnh được năng lực [cứng hóa]."

Khi đầu óc Thời Vũ còn đang "ong ong", thì giọng nói Lâm Tu Trúc vang lên từ phía sau.

"Vâng." Thời Vũ gật đầu theo phản xạ, đồng thời nhận ra những biến hóa đang xảy ra trong cơ thể mình.

Sau khi ký khế ước với con thú đầu tiên, trở thành Ngự Thú Sư, cậu lập tức nhận được luồng sức mạnh phản hồi — cả năng lực tinh thần lẫn thể chất đều được cường hóa!

Dù Thực Thiết Thú con rất yếu, nhưng ít nhiều vẫn có chút phản hồi. Muỗi nhỏ cũng là thịt, mà đây là lần đầu trải nghiệm, khiến Thời Vũ thấy vô cùng mới mẻ.

Tuy nhiên, điều khiến cậu bất ngờ nhất lại không phải chuyện đó.

Mà là — ngay khi khế ước thành công, thể trạng tăng lên, thì Sách Kỹ Năng trong người cũng phản hồi lại một dòng thông báo mới:

Số lượng kỹ năng có thể thu thập — tăng thêm.

"Có chuyện gì sao?" Lâm Tu Trúc thấy cậu hơi bất thường, bèn hỏi.

"Không sao đâu, chỉ là cảm thấy cơ thể thay đổi, hơi lạ lạ." Thời Vũ nhanh chóng đáp.

Lâm Tu Trúc mỉm cười: "Lần đầu ai cũng sẽ thấy lạ thôi, sau này quen là được."

"Tiếp theo tôi sẽ đưa cậu làm thủ tục cuối cùng, lúc đó sẽ phát cho cậu một quyển sổ tay bồi dưỡng, cậu cũng cần điền địa chỉ nữa – phần Trúc Sắt tặng kèm sẽ được giao đến tận nơi theo định kỳ, thức ăn kiểu này phải bảo đảm độ tươi, không thể trữ nhiều."

"Sau khi ăn hết đợt này, nếu muốn mua tiếp thức ăn cho Thực Thiết Thú, có thể quay lại đặt thêm — nhưng lúc đó sẽ tính phí."

"Mấy chuyện đó không vấn đề gì…" Thời Vũ đáp: "À mà chị Lâm, tôi có một yêu cầu hơi bất lịch sự."

"Hửm?"

"Tôi có thể tham quan nơi này được không? Tôi muốn hiểu rõ hơn về môi trường sinh hoạt tự nhiên của Thực Thiết Thú để tiện chăm sóc nó."

"Đương nhiên là được. Sau này cậu có thể đưa nó về đây chơi bất kỳ lúc nào – dù sao nơi này cũng là nhà của nó… Ừm, nhưng nghiêm cấm ăn chực miễn phí."

"Khụ, tôi không đến ăn chực đâu. Mà ở đây có thể chạm vào mấy con Thực Thiết Thú không?"

"Bình thường thì không sao đâu, đây cũng là khu du lịch mà, gấu trúc ở đây rất hiền, với lại cậu còn có thiên phú cảm ứng tâm linh."

Tốt quá rồi!

Câu trả lời khiến Thời Vũ cực kỳ phấn khích – như này thì cần gì đợi một tuần nữa, hôm nay là có thể sắp xếp cho Thực Thiết Thú luyện cứng hóa rồi! Để nó biết Ngự Thú Sư nhà mình lợi hại ra sao!

Đây là bước đầu tiên trong hành trình nuôi con: phải khiến nó sùng bái mình, sau đó… dạy dỗ thế nào cũng dễ!

Chỉ không biết, mấy con gấu trưởng thành ở đây có kỹ năng hiếm nào ngoài kỹ năng chủng tộc không nhỉ… Thôi kệ, trước tiên chép được kỹ năng [cứng hóa] đã rồi tính tiếp!
 
Phi Khoa Học Thuần Phục Thú - 不科学御兽
Chương 9 : Trận Chiến Đầu Tiên


Hai tiếng sau.

Thời Vũ bước ra khỏi Trung tâm nuôi dưỡng Trúc Thiết, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.

Trang thứ sáu trong Sách Kỹ Năng hiển thị:

[Kỹ năng]: Cứng hóa

[Cấp kỹ năng]: Thấp

[Mô tả]: Kỹ năng hệ kim, có thể khiến toàn thân cứng lại, như thể mặc một bộ áo giáp vô hình, hơn nữa còn có thể chuyển hóa thành sức tấn công.

[Trạng thái]: Hiện chưa có mục tiêu giảng dạy.

Quá trình sao chép kỹ năng Cứng hóa diễn ra khá suôn sẻ. Thời Vũ chỉ làm một việc đơn giản—cho một con Thực Thiết Thú trưởng thành ăn.

Khác với mấy con Thực Thiết Thú con chưa thức tỉnh, phải gặm Trúc Thiết như nhai xương, những con trưởng thành khi ăn đều sẽ dùng kỹ năng Cứng hóa để bọc cứng răng miệng trước.

Sau đó mới bắt đầu nhai thứ trúc cứng như sắt thép kia. Nhờ vậy, hiệu suất ăn tăng vọt, một lần một cây, rôm rốp giòn tan.

Thời Vũ chỉ cần cho một nhánh Trúc Thiết, rồi dịu dàng vuốt ve một cái, kỹ năng liền về tay.

“Ít nhất một tháng tới không cần quay lại đây nữa.”

Giờ đã chính thức trở thành một Ngự Thú Sư, Thời Vũ vừa rời khỏi Trúc Thiết liền nói.

Lúc này, ngoài việc mang theo bé Thực Thiết Thú Thập Nhất, cậu còn cõng một ba lô đầy măng trúc loại tốt – đồ ăn của mười một cho ngày mai.

Không giống mấy cây trúc trên địa cầu, thực vật biến dị ở thế giới này cực kỳ giàu dinh dưỡng, thậm chí không thua gì thịt. Hơn nữa cơ quan tiêu hóa của Thực Thiết Thú cũng đã khác hoàn toàn với gấu trúc thường, chỉ cần chất lượng tre đủ tốt, chúng không cần ăn tới mấy chục cân mỗi ngày mới no.

Dù vậy, Trúc Thiết vẫn chỉ là loại thực phẩm cơ bản nhất. Về sau còn nhiều thức ăn cao cấp hơn, chỉ tiếc bây giờ cậu chưa nuôi nổi.

Phải kiếm tiền!

Giờ đã là Ngự Thú Sư, việc đầu tiên phải nghĩ đến chính là: kiếm tiền nuôi thú.

Còn bản thân thì dễ, ăn sao sống được là được rồi. Nhưng để Thực Thiết Thú phát triển nhanh chóng và khỏe mạnh, chỉ có kỹ năng thôi là chưa đủ, dinh dưỡng cũng rất quan trọng.

Trước mắt, vẫn là về nhà cái đã, sắp xếp ổn thỏa chỗ ở và bữa ăn cho mình với Thật Nhất đã.

Không bao lâu sau, Thời Vũ đã về đến nhà.

Bình thành hiện nay cũng đã có nhiều tòa nhà cao tầng, nhưng nhà cũ của Thời Vũ là một khu nhà trệt khá rộng.

So với ở nhà cao tầng, Thời Vũ thật ra lại thích nhà trệt hơn.

Bởi vì giờ đã trở thành Ngự Thú Sư, ở nhà cao tầng sẽ rất bất tiện khi huấn luyện sủng thú.

Lúc đó lại phải thuê sân bãi, vừa phiền vừa tốn kém.

Ngược lại, khu nhà cũ này tuy hơi cũ kỹ nhưng diện tích rộng rãi, đúng chuẩn một sân huấn luyện lý tưởng.

Vừa về đến nhà, Thời Vũ tiện tay vứt hành lý sang một bên, phát hiện trong nhà phủ đầy bụi, quyết định bắt đầu tổng vệ sinh.

Nhưng một mình làm thì sao được…

Gấu trúc Thập Nhất, chiến hữu của anh!

Đến lượt anh, triệu hoán!

Một pháp trận hình tròn trong suốt hiện lên trước mặt Thời Vũ, dưới làn sóng gợn nước, Thực Thiết Thú Thập Nhất từ trong không gian khế ước chui ra.

Tùy theo cấp độ của không gian khế ước, màu sắc tường chắn và pháp trận triệu hoán cũng sẽ khác nhau.

Với một Ngự Thú Sư thực tập như Thời Vũ, pháp trận và tường chắn đều là chất trong suốt, gần như không màu.

Tiểu Thực Thiết Thú vừa được triệu hồi có vẻ khá mơ màng, như thể vừa ngủ dậy.

Nó lắc lắc người vài cái, rũ hết lớp lông đen trắng mềm mịn, sau đó xoay đầu nhìn về phía Thời Vũ—người đã triệu hoán nó.

Thập Nhất vẫy vẫy cái đuôi ngắn, giờ đã là sủng thú của Thời Vũ, không còn cái khí thế "Thực Thiết Thú vĩnh viễn không làm nô lệ!" hay "Không sợ trời, không sợ đất!" nữa, giữa hai bên đã hình thành một sự gắn kết tự nhiên.

Mối liên kết tinh thần này thậm chí còn thân thiết hơn cả huyết thống.

Thập Nhất vô thức đi tới gần Thời Vũ, dụi dụi vào chân cậu, khiến lòng cậu mềm nhũn.

Trông… ngoan hẳn rồi!

Thời Vũ mỉm cười mãn nguyện như một ông bố.

"Nào, để anh dạy nhóc kỹ năng [cứng hóa]!"

Quét dọn thì để mình ta làm là được, sủng thú dễ thương thế này, sao nỡ để nó vất vả, huấn luyện là mệt lắm rồi!

Ừm, trước hết phải xây dựng hình tượng một vị Ngự Thú Sư ưu tú trong lòng nó đã.

"Gừ?"

Thập Nhất đứng lên, [cứng hóa]?

Nói mới nhớ…

Nó giơ nắm đấm ra, trong nháy mắt, bộ lông đen trên bàn tay lập tức trở nên đen sẫm hơn, cứng cáp, phủ một lớp ánh kim loại—chính là kỹ năng cứng hóa.

Sau khi vào không gian khế ước ngủ một giấc, Thập Nhất rốt cuộc đã thức tỉnh kỹ năng này.

Không gian đó thật sự rất thoải mái, Thập Nhất cảm thấy vào đó là bụng không đói, ngủ cũng ngon hơn, người ấm áp, đầu óc tỉnh táo.

Kỹ năng cứng hóa mà trước đây dù cố thế nào cũng không học được, giờ ngủ một giấc là nắm vững.

Thời Vũ: ???

Cậu dụi mắt, nhìn chằm chằm nắm đấm của Thập Nhất.

Gì vậy!

Tự học thành tài à?

Anh còn định dạy cho nhóc cơ mà, vậy mà nhóc lại học trước rồi?

Thời Vũ im lặng, không biết nên vui hay nên tức. Cái cô Lâm Tú Trúc kia rốt cuộc có đáng tin không, chẳng phải nói ít nhất một tuần mới thức tỉnh được cứng hóa hay sao?

Sao nhanh vậy.

Cậu vui thì có vui, nhưng cũng thấy hơi xót ruột, hụt mất cơ hội nhìn thấy biểu cảm sùng bái của Thập Nhất khi được mình truyền thụ kỹ năng.

"Hay là dọn dẹp sân nhà trước nhỉ."

Thập Nhất: o((⊙﹏⊙))o.?

Quét… quét dọn?

"Thôi, thôi vậy." Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Thập Nhất, Thời Vũ cũng đành bỏ qua.

Dọn dẹp không gấp. Cậu chợt nhớ ra: Sách Kỹ Năng có thể giảng dạy lại kỹ năng đã học, mà dạy lại kỹ năng thì có thể tăng độ thành thạo!

Mà kỹ năng có thành thạo hay không thì cực kỳ quan trọng, cùng là một kỹ năng, một sủng thú vừa học xong và một sủng thú đã luyện mười năm, hiệu quả chắc chắn khác nhau.

Thậm chí một kỹ năng cấp thấp nhưng thành thạo cao còn có thể vượt trội hơn kỹ năng cấp cao mà thành thạo thấp.

Thời Vũ lấy cuốn Sổ tay nuôi dưỡng cơ bản do Lâm Tú Trúc đưa ra.

Theo đó, mọi kỹ năng đều có thể chia thành năm mức độ thành thạo: Sơ – Thuần – Tinh – Tuyệt – Hóa!

Tương ứng với các cấp: nhập môn, thành thạo, tinh thông, hoàn mỹ, xuất thần nhập hóa.

Như kỹ năng cứng hóa của Thập Nhất hiện giờ, thành thạo chỉ ở mức nhập môn, mới chỉ thực hiện được cứng hóa một phần cơ thể.

Nếu đạt đến mức "Thuần", thì đã có thể toàn thân cứng hóa.

Thông thường, một kỹ năng cấp thấp muốn từ sơ cấp luyện đến thành thạo thì ít nhất cũng phải mất một tháng chăm chỉ khổ luyện.

Thời Vũ rất tò mò: Nếu dung Sách Kỹ Năng để dạy một lần, thì có thể tương đương với bao nhiêu ngày luyện tập?

Cậu nhìn sang Thập Nhất đang ngồi bên cạnh quan sát xung quanh, bắt đầu suy tư.

Nói mới nhớ, dùng Kỹ Năng Đồ để giảng dạy hình như sẽ tiêu hao thể lực thì phải?

Giảng dạy một lần kỹ năng cấp thấp như cứng hóa sẽ tiêu hao bao nhiêu thể lực nhỉ?

Chưa từng thử lần nào nên Thời Vũ cũng không chắc, vừa rồi có vẻ hơi nóng vội, lỡ đâu chỉ dạy một kỹ năng cấp thấp mà đã kiệt sức thì sao?

"Hay là thử trước bằng kỹ năng cấp thấp nhất, loại không có cấp, như Tơ trùng?"

Dù sao thì kỹ năng cấp càng thấp, tiêu hao càng ít.

Có thể thử một lần xem sao…

Chỉ tiếc, Thời Vũ phải tìm đối tượng khác để thử nghiệm, vì Thực Thiết Thú không hợp với kỹ năng Tơ trùng, không thể giảng dạy.

Bảo gấu trúc phun tơ, cũng khó cho nó quá.

"Nếu đã học xong kỹ năng, hay là… chúng ta tiến hành trận chiến đầu tiên nhỉ."

Thời Vũ bỗng nhìn về hai cây hồng trong sân nhà mình.

Chính xác hơn là nhìn vào một bóng xanh trên cành cây.

Một con Thanh Miên Trùng (sâu lông xanh) đang nằm trên nhánh cây nghỉ ngơi, trông rất thong dong, gan cũng lớn, không sợ chim chóc bay qua bắt ăn.

Với sức chiến đấu yếu đến mức bị xem là nỗi nhục của giới siêu phàm, Thanh Miên Trùng thậm chí còn có khả năng bị những con chim sẻ bình thường—chưa tiến hóa chút nào—xơi tái.

Chúng xuất hiện khắp nơi, và khi thấy nó, Thời Vũ lập tức biết: đối tượng thực nghiệm đây rồi.

Nhìn con Thanh Miên Trùng này là biết thiếu dinh dưỡng, còn gầy hơn cả lũ ở trại giống.

Loại sâu thế này, cả đời gần như không có khả năng tiến hóa… phần lớn kết cục là bị chim ăn… Nhưng gặp được Thời Vũ thì xem như may mắn.

Tặng mày một cơ hội "bào kỹ năng Tơ trùng" miễn phí!

"Bắt nó xuống, nhẹ tay thôi."

Thời Vũ ra lệnh, Thập Nhất nhìn Thanh Miên Trùng, hơi ngẩn ra.

Đối thủ trận đầu tiên, là cái sinh vật nhỏ bé này á?

Nhưng lệnh của Ngự Thú Sư vẫn phải tuân theo, nó lập tức trèo lên cây, vỗ một cái gãy luôn cành Thanh Miên Trùng đang nằm.

Không cần dùng kỹ năng, con sâu rơi luôn cả cành cây xuống đất.

Một cú ngã khiến Thanh Miên Trùng choáng váng.

"Gừ!"

Thắng rồi thắng rồi, Thập Nhất trên cây hô lên đầy hớn hở.

Trận chiến đầu tiên, có tay là thắng.

"Đẹp lắm!" Thực ra Thực Thiết Thú vẫn chỉ là một đứa trẻ, Thời Vũ cũng tranh thủ khen ngợi một chút.

Nuôi sủng thú giống như nuôi con, phải thường xuyên khen ngợi, không thể chỉ biết trách móc.

Thanh Miên Trùng: ???
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back