Tâm Linh Pháp sư đôi mươi 3

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
173281021-256-k514504.jpg

Pháp Sư Đôi Mươi 3
Tác giả: nhisanhh
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Vì quá lười để cop lại nên ta làm ba cuốn đi ~
Đây là từ chương 250 nhé Tags: hàikinhdimátruyệntâmlinhtâmlinhviễntưởng​
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
254


Xem chừng Mai rất tò mò và sốt ruột, cô ngắt đôi cọng rau nát bét, nhìn Hoàng đầy tức giận."

Không nói thì cút ra đằng sau chơi với Vương đầu đất"Hoàng vẫn không nói gì, chỉ cười cười nhìn Mai rồi đi ra cửa sau làm cô phát điên hơn.Hoàng thấy Vương đang cho chim ăn ở cửa sau, có ba chiếc lồng nhỏ nhỏ, cậu thấy mấy con này lông màu sặc sỡ nhưng chẳng biết là chim gì."

Nuôi chim à Vương?"

Vương đầu đất giật mình quay lại gật đầu."

Ừm, nuôi lâu lắm rồi.

Khi bắt đầu nuôi nó không hay ngồi một mình trong nhà nữa."

"Bố mẹ cậu sắp về chưa?"

"Thôi chết."

Vương giật mình gãi đầu, luống cuống giơ tay ra xem đồng hồ.

"Sắp về rồi.

Đi, mau vào nhà nấu cơm đi không bố mẹ lại muộn làm mất."

Ba người tất tả nấu nướng dọn dẹp, lát sau bà nội Vương cùng ông ngồi trên xe lăn cũng đi xuống bếp.

Ông Vương thuộc dạng bác sĩ tri thức cách mạng lão thành, già rồi nhưng phải đeo kính mới nhìn rõ được.

"Xong chưa bây ơi?"

"Xong rồi ạ."

Vương chạy lại đỡ xe lăn cho ông, ông cậu có vẻ như đã lẫn, mắt nhìn cũng không rõ nữa, nheo mắt lại, đẩy gọng kính vào sâu.

"Sao có hai thằng Vương ở đây thế này?"

"Tôi mới nói với mình rồi còn gì.

Đây là bạn Vương, không phải Vương, hai đứa tới chơi, nay ăn cơm với nhà mình đấy."

Bà nội Vương biết chồng mình bị lãng tai, cố mói thật to vào cho ông nghe, ông nội Vương ngờ ra một lúc.

Sau đó như phân tích câu nói thật kĩ, nghiêng đầu sang cười.

"Tôi nghe rõ rồi.

Nhớ ra rồi, nhớ ra rồi."

Hoàng cùng Mai đứng sang một bên thấy ảnh này, trong lòng khỏi cảm thán.

Cuối cùng ở với nhau đến già, tình yêu thực sự của thế hệ trước mới là tình yêu bền bỉ chân thành nhất.

Không lâu sau đấy bố mẹ Vương cũng về tới, hai người trung niên tri thức, người làm bác sĩ, người làm giáo viên.

Mẹ Vương có nét đẹp mặn mà, chẳng những Vương rất giống mẹ là còn cả bố nữa, chỉ tiếc là tạo hoá chẳng cjo không bất kì ai cái gì.

Sau khi đã ăn xong, Mai xuống phụ giúp bác gái dọn dẹp, cả nhà ai cũng vui lắm, bác bảo chẳng bao giờ thấy Vương dẫn bạn về nhà chơi mà nay lại thế này.

Ngồi được một lát, hai người kiếm cớ xin phép rồi chuồn nhanh ra ngoài.

Trước khi ra tới bến xe, Vương còn tiễn hai người Hoàng một đoạn, không muốn cho về sớm.

Hoàng cùng Mai nhìn nhau ái ngại, thấy Vương tốt quá, hẹn nhau lần sau đi uống nước.
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
255


Lên trên xe, Mai quay sang ngơ ngác nhìn Hoàng."

Lên nhầm tuyến rồi.

Đây đâu phải tuyến về nhà bác tao hay thầy mày?"

"Từ từ, xuống bến gần nhất rồi nói tiếp."

Hoàng ngồi ghế ngoài như mọi khi, nhắm hờ mắt nghỉ ngơi, nhưng trong đầu đang cố gắng sắp xếp mọi chuyện sao cho hợp lí nhất.

-----

"Xuống xe đi."

Mai gọi cậu dậy bằng cách lay nhẹ tay.

Cậu giật mình mở mắt ra, hai người xuống bến."

Tìm tiệm tạp hoá hay siêu thị gần đây đi Mai."

"Để làm gì?"

"Mời khách tối nay qua chơi chứ còn làm gì nữa."

Hoàng gõ đầu Mai một cái, thấy khuôn mặt vừa ngơ ngác vừa tò mò nhưng không hỏi kia thì phì cười."

Đừng tò mò.

Kiểu gì tối nay cũng phải gặp mà.

Nhanh thôi."

Hai người bước vào bên trong siêu thị, Hoàng dẫn Mai tới ngay khu bán bánh kẹo."

Nhà mày có cháu nhỏ, lũ con nít thích ăn kẹo gì nhỉ?

Cả bánh nữa?"

"Con nít á?

Đồ ngọt là nó thích hết.

Cả bim bim, sữa nữa.

Mà sao lại là con nít?"

"Đã bảo không được tò mò."

Hoàng quay lại, nhìn Mai cười gian một cái.

Lần này cô nhịn không được, kéo lấy cánh tay Hoàng véo một cái tới thâm thịt cho bõ tức."

Á, mày điên à?"

Mai không nói gì, hầm hừ bỏ đi trước.

Hoàng vội chạy theo, kéo cô lại."

Đi đâu?

Vào quầy đồ chơi với tao đã."

"Mày làm gì thì kệ mày.

Không liên quan tới tao.

Khách của mày chứ khách của tao à?

Tao ra ngoài đây."

Cuối cùng, Mai vẫn là người chọn đồ chơi cho bé gái, Hoàng thì nhanh hơn, chọn robot điều khiển cho bé trai.

"Một nấy đã đủ chưa nhỉ?"

Hoàng cùng Mai bước ra ngoài siêu thị, cậu giơ ra một túi đồ lớn nhìn Mai."

Chịu."

Mai nói cộc lốc, vùng vằng bỏ đi trước.

Hoàng chạy theo cười khổ.

Cậu mà nói cho cô biết chuyện gì thì kiểu gì cô cũng chạy về nhà.

Mà chạy về nhà rồi thì bản tính vẫn kéo cô chạy lại.

Vậy nói ra làm gì cho cậu mất công nhỉ?

Hơn nữa, chuyện này cũng phải giữ bí mật cho tới phút chót, nếu để lộ chuẩn bị sẽ không chuyên tâm.Hai người lại đứng ở bến xe buýt, tất nhiẻn có mỗi Hoàng vất vả.

Cậu khổ sở ôm bịch đồ to."

Cần tao giúp không?"

"Ha, không cần đâu."

Hoàng lắc đầu cười cười.

"Giờ mày có về nhà không?

Hay là đi đâu?"

"Giờ quay lại nhà Nhung, mà tới tối muộn mới về được.

Hay thôi mày về đi, tắm rửa rồi nói với bác mày, tao cũng phải chuẩn bị ít đồ để nhà thầy mang đi nữa.

Xong rồi chờ tao bắt xe tới đón mày đi luôn."

"Vậy cũng được."

Mai gật đầu nhìn bộ dạng Hoàng, trước khi bắt tuyến ngược lại.

Vừa lên xe, thấy Hoàng nhăn nhở nhìn cô có chút mủi lòng khiến Mai bỗng nhiên giật mình.

Khoan đã.

Nó bảo nó tiếp khách mà tại sao lại phải về nhà ông thầy bói lấy đồ?
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
256


Mai rất muốn nhảy xuống xe mà bóp cổ Hoàng hỏi cho ra lẽ nhưng tất nhiên là không được.

Về tới nhà cô gọi cho cậu mấy lượt mà không nghe máy.

Điều này càng khẳng định hơn suy nghĩ Hoàng làm điều gì đó mờ ám mà không nói với cô.

Về phần Hoàng, cậu vác túi đồ lớn kia, bắt ngược chuyến xe về phòng trọ của Nhung trước cái nhìn ngỡ ngàng và chẳng hiểu gì của ba cô gái, sau đó để túi lại và dặn cậu sẽ quay lại rồi cậu cũng đi về nhà thầy Long."

Mày đi đâu bây giờ mới về?"

Lão Long đang ngồi ôm điếu cày thơ thẩn trong vườn, thấy Hoàng về nhà giờ này thì lấy làm lạ.

"Mợ với em đâu hả thầy?"

"Giờ này đi ngủ trưa chứ ở đấy ngồi chờ mày về à?"

"Thầy quá đáng."

Hoàng bĩu môi, đi thẳng từ hành làng dọc vườn về tới phòng.

Nhà lão Long như cái viện cổ thời xưa, nhìn vào chẳng có gì là hiện đại cả, nhưng thực ra lại rất mắc tiền, rất công phu, xung quanh vườn toàn cây cối, tuy vậy người trong giới phải rất tinh mắt mới phát hiện vị trí của chúng là những trận đồ.

Trong vườn nhà lão Long đầu hói, một vị trí của viên đá cũng được đặt theo sự sắp xếp của lão.

Cậu bước vào phòng, trước tiên là tắm rửa sạch sẽ, sau đấy vào phòng học vẽ lấy các loại chú, một ít hương và các đồ lặt vặt, nhét vào ba lo, chuẩn bị xong tất cả thì mới phát hiện ra trời đang còn sớm, thò tay vào túi lấy điện thoại ra cũng đã hết pin từ bao giờ."

Thầy có thấy cái sạc của con đâu không thầy?"

"Có phải cái này không?"

Lão Long chìa ra chi cậu một cáp sạc còn khá mới, cậu nghi hoặc, híp mắt lại nhìn thầy mình."

Thầy nói đi, thầy lại lấy nhầm cục sạc của con rồi làm mất như lần trước phải không?"

"Thầy mày làm sao mà biết được mấy cái đồ công nghệ của chúng mày.

Tao chịu.

Cầm lấy, không lấy tao ném ra ngoài vườn tự đi mà mua cái mới đấy."

Hoàng nguýt thầy mình một cái đưa tay ra lấy, rõ ràng là làm mất mà cứ không chịu nhận.

Từ ngày lão mua điện thoại mới, lão toàn vớ nhầm cục sạc của cậu, cho dù cậu có giúp lão phân biệt mấy đi chăng nữa."

Sao tắm sớm thế?

Mới vào phòng làm gì đấy?

Tính đi đâu à?"

Hoàng cười cười rồi gãi đầu."

Bạn con bị vong nhập, con tính chiều nay tới bắt vong một mình thử xem thế nào.

Mấy hôm nay con hay ra chỗ đấy nghiên cứu mà."

"Thế à?

Ừ, thế cũng tốt."

Lão Long có chút ngạc nhiên khi thấy học trò của mình bỗng nhiên có chí tiến thủ như thế.
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
257


"Giờ con đi sạc pin rồi lát nữa con đi đây.

Khéo tối muộn con mới về."

"Ừ."

Lão Long hói gật đầu.

Tốt.

Cứ đi đi.

Để lão xem ông trời có thật sự ban cho ông đệ tử giỏi hay không, hay là lại đùa ông một vố.Hoàng chạy vào trong phòng sạc pin, được một lát phát hiện ra trong mấy có mấy cuộc gọi nhỡ, trong lòng lấn cấn, chết dở, lỡ như Mai sốt ruột chờ cậu quá, làm thế nào bây giờ?"

Mai à?

Máy tao sập nguồn nên nãy giờ không để ý tới điện thoại.

Chờ tao một lát nhé, tao tới chỗ mày ngay."

Cúp máy xong cậu vội vàng bắt xe ra nhà Mai.

Thực ra phải tới gần tối mọi chuyện mới có thể bắt đầu.

Nhưng tính Mai bộp chộp, bắt cô chờ người khác quả là một điều khó khăn.Lên đây đi học Mai ở với bác mà không ở trọ.

Hoàng đứng dưới cổng gọi cho cô xuống, bản thân dựa đầu vào tường nhìn bâng quơ ra ngoài.

Nhà bác Mai nằm trong con đường ít người qua lại, chủ yếu là tri thức đi làm ban ngày, nên rất yên tĩnh.

Hoàng bỗng nhiên bật cười, lâu rồi mới có lại cảm giác này.

Cậu chờ cô giống như hồi xưa đạp xe qua nhà chở cô đi học vậy.

Mặc dù cả lần này và những lần đi học nhà hai người đều ở hướng trái ngược nhau.

Nghĩ đến những lúc như thế cậu lại bật cười.

Hồi đấy hay bây giờ cậu đều bị con yêu quái này hành hạ, đổi lại vài tháng trước cậu lại đang quay cuồng trong đủ các loại tình yêu của Linh, sự buồn bã của Khanh hay là gì gì đấy nữa.

Hai người cuối cùng đã bỏ lỡ mất những lần thân nhau vui vẻ kể chuyện trên trời dưới đất.

Hay là có mỗi mình cậu cố tình bỏ lỡ thôi?

Tiếng mở cửa cạch một cái cắt ngang dòng suy nghĩ vớ vẩn của Hoàng.

Mai đã thay đồ cẩn thận, ăn mặc gọn gàng hơn hồi sang, nhìn cậu bằng ánh mắt nghi hoặc.

"Đi nào."

"Ừm."

"Mày làm sao thế?"

"Có sao đâu?"

Hoàng ngớ người ra.

Cô có thể nhìn thấy được cậu đang nghĩ gì ư?"

Mày đang nghĩ cái gì thế?

Sao nhìn tao chằm chằm vậy?

Bố rửa mặt chưa kĩ à?"

"Không phải."

Hoàng cười ha hả.

Đúng là tri kỉ.

Ha ha.

"Đi nào.

Tao tới đón mày đây.

Nói với bác mày là tối nay mày về muộn rồi chứ?

Tí nữa tao dẫn mày đi ăn rồi mới tới nhà Nhung nhé?"

"Nói rồi.

Mày bao thì tao đi."

"Được."

Cậu khoác vai cô bước ra khỏi khu đường vắng, hai người bắt chuyến sớm nhất đi về phía khu phòng trọ nhà Nhung.
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
258


"Khách của mày không phải người thường phải không?"

Hai người sau khi ăn xong thì quay trở lại phòng trọ của Nhung, trời lúc này cũng đã tối, xung quanh dãy nhà trọ người ta cũng đóng cửa im ỉm, chỉ để lọt những khe sáng từ ánh đèn leo lét ra bên ngoài.

Mai đi bên cạnh Hoàng, ngẩng mặt lên hỏi cậu.

Hoàng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Mai mím môi, bấu chặt vào cánh tay Hoàng, gằn tiếng."

Nếu như...

Nếu như có xảy ra chuyện gì, mày liệu hồn với tao."

Hoàng xoa xoa đầu Mai, cũng không thèm lôi tay ra nữa, cười nhe nhởn."

Yên tâm, không làm sao hết.

Tao đảm bảo với mày."

"Vậy thì tốt."

Mai gật đầu, rồi gọi điện cho Nhung ra mở cửa thay vì đứng kêu như ban ngày.

Bây giờ là giờ sinh hoạt riêng của xóm trọ, nhà ai về việc nhà nấy, gọi cửa ồn ào gây chú ý cũng không phải là ý kiến hay.

Tuy trong lòng cô linh cảm không tốt nhưng vẫn làm theo mọi hành động của Hoàng.

Từ bé tới giờ mỗi khi làm những việc mơ hồ không có kết quả hoặc nguy hiểm đối với cả hai, ví dụ như là lùa chó hay trốn học đi chơi, Hoàng vẫn thường nói câu này, độ thành công tuy không cao, nhưng cuối cùng dù có thế nào thì Hoàng vẫn luôn không bao giờ để cô bị ảnh hưởng gì.

"Chị Mai."

Nhung vừa nghe điện thoại đã chạy vội ra mở cửa ngay, bằng chứng là trên tay cô vẫn còn cầm điện thoại chưa kịp tắt.Ba người bước vào gian phòng trọ kia, Mai đảo mắt một lượt, quay qua hỏi Nhung."

Làm sao thế?

Hai người nữa ở cùng em đâu rồi?"

"Em bảo hai đứa đi ngủ nhờ phòng của bạn đêm nay rồi ạ."

"Sao lại phải thế?"

"Dạ...

Do anh Hoàng dặn em không được để người khác biết chuyện mình làm tối nay, bảo em đuổi khéo hai bạn đi."

Nghe Nhung nói vậy, Mai liền lia mắt nhìn Hoàng, cậu không hề để ý, chỉ ngồi xuống bên cạnh túi đồ lớn sáng nay hai người vừa mua, mở ra bày hết các thứ ra ngoài.

"Em có chiếc bàn học gấp nhỏ không?"

"Có ạ."

"Lấy ra đây giúp anh."

Mai nghe lời Hoàng, lôi chiếc bàn học nhỏ đưa cho cậu."

Vì là do ở phòng trọ nhỏ quá, không có nhiều chỗ nên em mua cái bàn gấp này để học cho nó đỡ chiếm diện tích."

"Được rồi, đưa anh nào."

- Hoàng đưa tay ra đỡ lấy chiếc bàn nhỏ kia từ tay Nhung.

"Lấy ra để làm gì?"

Mai đứng bên cạnh thắc mắc.

Thực ra cái gì cô cũng thắc mắc.

Từng lời nói hành động của Hoàng mấy ngày nay cô đều thắc mắc.
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
259


Hoàng coi như không nghe lời nói của Mai, hỏi Nhung một câu."

Em biết dãy nhà trọ này khi nào ít người qua lại nhất không?

Ban đêm ấy, không phải ban ngày."

"Bây giờ ạ.

Bây giờ cũng được.

Tầm từ 8h tối là đã không còn ai ló mặt ra khỏi cửa phòng rồi, trừ khi có việc gì gấp."

"Vậy giờ em phụ anh ôm túi đồ này ra ngoài đây, anh cầm bàn."

"Vậy còn chị Mai?"

"Nó cầm đèn soi sáng đường thôi.

Có nó làm gì vướng bận tay chân."

Nghe Hoàng nói vậy, Nhung bật cười còn Mai đứng bên cạnh tức tối.

Từ khi nào người như cô đã trở thành đứa vụng về trong mắt thằng bạn mình vậy?Nhưng không sao.

Không phải Hoàng nói không đúng.

Lát sau Mai cũng vẫn phải cầm đèn đi cạnh cậu.

"Sao lại ra khu đất trống sau nhà vậy?

Trời ạ.

Nơi này cỏ mọc ngang hông, rậm rạp thế này?"

"Mày im đi.

Lo soi đèn.

Lỡ có con rắn con rết nào nó trườn dưới chân mày tự chịu trách nhiệm nhé?"

"Không."

Mai mím môi lắc đầu, cứng nhắc đi lên phía trước.

Nếu như là bình thường quang minh chính đại hay ban ngày, có thể cô đã vứt luôn điện thoại đang cầm trên tay mà hét lên rồi chạy ra khỏi đây, thế nhưng bây giờ là làm việc trong lén lút, chỉ biết âm thầm chịu đựng, có gì trút giận lên người Hoàng sau.

Nhung đi phía sau không nói gì, thấy biểu cảm này của hai người chỉ tủm tỉm cười.

Chị Mai của cô là con nhà bác họ, mẹ Mai là chị họ của mẹ Nhung, hai người chung cố ngoại.

Tuy xét về quan hệ không phải anh em gần thân thiết quá mức, nhưng hai nhà lại rất thân thiết với nhau, từ bé cô luôn ngưỡng mộ chị mình.

Cô coi Mai như chị gái vậy.

Mai học không giỏi, nhưng cũng khá, khuôn mặt chẳng được gọi là xinh đẹp thần sầu, nhưng lại là ngũ quan dễ nhìn, mang nét đẹp theo hơi hướng hiện đại, chấm điểm 8/10, tuy tính hơi đanh đá và bướng, nhưng chẳng sao cả, vì có người như anh Hoàng kia vẫn chịu được chị ấy tốt, bụng dạ lại rất tốt đẹp, thẳng thắn có gì nói nấy, chẳng lừa gạt ai bao giờ.

Chính điều này làm Nhung thấy ngưỡng mộ nhất.

Vì cô luôn sống trong tâm thế vừa lòng tất cả mọi người, không muốn phật ý ai, cô luôn cố gắng không để mọi người phải nói về chính mình trong một tình huống tiêu cực nào cả.

Cứ thế cho tới khi cô cảm thấy mệt mỏi với suy nghĩ này của mình, nhưng vẫn là quá muộn.

Cô luôn tự nhủ, thôi, nốt lần này, lần sau mình sẽ nói thẳng và không cho họ làm thế với mình nữa.
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
260


Nhung xách túi đồ theo sau, nghĩ tới hoàn cảnh của chính mình mà tự thở dài.

Là do cô quá nhu nhược nên mới tự bày bản thân vào mấy tính huống khó xử như vậy.

Hoàng tới giữa bãi đất trống, ra hiệu cho hai người kia dừng lại, đoạn đặt chiếc bàn xuống, để một cách kiên cố nhất.

"Đưa anh hai cây nến."

Nhung nghe vậy, vội thò tay vào trong túi tìm nến cho Hoàng, cậu thắp hai cây nến ở hai bên cạnh bàn, bày một bát hương nhỏ được đem từ nhà thầy Long tới giữa, tiếp tới đỡ lấy túi đồ trên tay Nhung, bày đủ các loại đồ chơi, bánh kẹo và sữa mình mua hồi chiều la liệt trên bàn nhỏ, và cả ở dưới phần đất xung quanh nữa.Hoàng thắp ba nén nhang, ném một nắm gạo sống ra phía bên ngoài, mùi hương khói nhàn nhạt, ánh sáng từ cây nến nhỏ kia khiến Mai thấy rất đáng sợ.

Cô không dám hỏi Hoàng đang làm gì, vì bản thân cậu đang chuyên tâm vào bài chú kêu gọi "người kia" lên, quay về phía Nhung, thấy Nhung cũng đứng yên lại, chắp tay vái theo, ánh mắt như nửa lờ đờ.

Nhịp độ đọc chú của Hoàng một lúc một nhanh, bỗng giữa tối mùa hè oi nồng, gió lạnh từ đâu tràn tới, hai ngọn nến nhỏ oằn mình nghiêng ngả theo.

"Lên."

Hoàng nói to một tiếng, lạy ba lạy, sau đó đảo mắt nhìn quanh, Mai thấy biểu hiện này của Hoàng, vội vàng túm lấy tay Nhung đang đứng bên cạnh, nhưng Mai bị Nhung giật cánh tay lại, chau mày nhìn cô tỏ vẻ khó chịu.

A cái con bé này, chị mới túm tay mày một tí thôi mà đã gắt lên như thế rồi à?

Hay vừa nãy túm tay nó có lỡ làm nó đau nhỉ?

Mai không đứng gần Nhung nữa, mà chuyển qua phía sau lưng Hoàng, cậu thấy tiếng động đằng sau thì vội vàng quay lại, phát hiện ra là Mai thì lầm bầm.

"Đi đâu rồi nhỉ?

Rõ ràng hồi nãy thấy đã lên rồi cơ mà?"

"Cái gì đi đâu cơ?"

Mai run rẩy thì thầm vào tai Hoàng, biết ngay mà, kiểu gì cũng là người âm, không lệch đi đâu được.

Hoàng chau mày một hồi, nghĩ coi mình có làm sai sót hay thiếu chỗ nào không, cắn môi một lúc như sực nhớ ra, vội quay về phía Nhung.

"Nhung, nãy giờ em có thấy mình bị làm sao không?"

"Hả?

Làm sao là làm sao?"

Nhung đảo mắt lại phía Hoàng, lắc đầu không biết.

Hoàng cũng không nói gì nữa, càng thắc mắc hơn, cậu bắt đầu thắp ba nén nhang, tiếp tục làm lại từ đầu.

"Ơ kìa, Nhung, ăn gì mà ăn nhỉ?

Con này dở hơi à?

Đồ cúng cơ mà?"

Nghe tiếng Mai đằng sau gắt lên, Hoàng liền ngay lập tức nhìn.
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
261


Nhung thò tay bóc một cái bánh, bỏ vào miệng ăn rất ngon lành.

Mai nói em không được thì lấy tay giật bánh ra."

Có nghe lời chị không hả?"

"Đói."

Nhung gằn một tiếng lên, giật lại cái bánh vừa mất trên tay, không thèm để ý tới Mai khiến cô vô cùng bực tức, quay qua nhìn Hoàng.

Hoàng bỗng nhiên cười nhếch môi như phát hiện ra thứ gì tốt lắm, liền lấy tay kéo Mai ra đứng ở phía sau mình, Mai không hiểu, ngơ ngác nhìn cậu."

Em đói à Nhung?"

"Ừ.

Đói."

Nhung vẫn nhai ngấu nghiến, hết cái này lại lấy sang cái khác, không thèm liếc nhìn hai người kia một khắc."

Nếu ăn nhiều thì sẽ rất dễ bị đầy bụng đấy."

"Không sao.

Đang đói mà, ăn kiểu gì cũng không thấy no lắm."

"Thế cũng được.

Sao không kêu các bạn ngoài kia ra ăn cùng?"

"Không cần.

Bạn bè gì lũ chúng ấy."

Nhung cúi xuống nhìn Hoàng và Mai đang ngồi trước mình, có vẻ rất khó chịu khi bị hỏi nhiều trong lúc ăn.

"Anh bảo em ăn vừa thôi.

Tuy em đói nhưng là cơ thể của người ta, em thấy đói nhưng lỡ họ đã rất no rồi thì tính làm sao?

Bể bụng họ đấy.

Mau ra ngoài đây đi, kêu các bạn đang núp ở chỗ cái giếng ra nữa, lâu rồi không được ăn no đúng không?"

Hả?

Hoàng đang nói cái gì đấy?

Mai đứng đằng sau tròn mắt lên nhìn Nhung.

Con bé bị nhập à?

Nghe Hoàng nói xong, Nhung bỗng nhiên dừng hành động của mình lại, nhíu mắt nhìn cậu rồi cười khẩy.

"Còn trẻ mà giỏi quá nhỉ?

Tinh mắt quá nhỉ?"

Là giọng một bé trai.

Không phải giọng của Nhung nữa.

Mai nuốt khan, thật kinh khủng, cô đang nhìn thấy cái quái gì thế này?

"Thôi thì mau ra kêu lũ con nít kia ra mà ăn đi, đồ hôm nay anh đem tới cho các em hết đấy."

"Thế à?"

"Nhung" gật gù gật gù, rồi vẫy tay ra hiệu, huýt sáo về phía cái giếng.

Hoàng thấy một đám con nít lâu nhâu đủ loại quần áo từ xưa tới nay chạy tới, chúng rất nhỏ, chỉ tầm hai ba tuổi, có đứa còn chập chững biết đi.

Đều là những thai nhi từng bị bố mẹ nhẫn tâm phá bỏ đi, lớn lên nhờ dương khí của người dương, chúng cũng có sự phát triển như trẻ con dương gian bình thường, thế nhưng chúng lớn lên không phải nhờ sữa mẹ hay đồ ăn, mà nhờ đi cướp bóc, la lết hăm doạ, hấp thụ linh khí của người thường.

Tốc độ lớn của chúng rất chậm rất chậm, hai ba mươi năm dương gian đổi lấy một tuổi âm phần lớn lên của chúng.

Hiện tại chúng rất vui vẻ trước một nơi toàn đồ ăn và đồ chơi dành cho chúng, như kiểu chẳng bao giờ được ai nhang khói gì, chúng hò hét, chạy qua chạy lại tranh giành lẫn nhau.
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
262


"Ồn ào quá, mau ngồi im gọn gàng lại đi."

Hoàng không chịu nổi tiếng động phấn khích kia, liền xua tay bảo về phía đấy.Mai nhìn theo hướng cậu chỉ, chỉ thấy hai ngọn nến phụt tắt tự bao giờ, còn đồ đạc thì không có động tĩnh gì."

Này, chúng đang ở gần đây à?"

Cô thều thào nói với Hoàng."

Ừ.

Mày đứng lại gần tao chút nữa, không lát về khéo lại bị nhiễm âm khí, lạnh lắm đấy."

"Biết rồi."

Mai mím môi lại, rón rén bước về phía Hoàng hai bước."

Gọi tôi lên đây có chuyện gì thế?"

"Nhung" khoanh tròn tay lại, nói chuyện với Hoàng."

Anh muốn hỏi em..."

"Từ từ, từ từ đã.

Ai anh em với nhà cậu?

Hơn kém nhau bao nhiêu tuổi có biết không?"

"Bao nhiêu?"

Hoàng ngẩn người.

Con ma này tinh ranh vậy?

Không hổ là vong đầu đàn.

"Từ khi ông bà nhà này mới xây phòng khám ở đây, mẹ tôi đã đưa tôi tới đây ở rồi."

Mới xây phòng khám, chí ít cũng phải 40 năm.

Vậy là nó đã làm ma ở đây 40 năm rồi?

Không một ai cúng bái?

Mẹ tôi đưa tôi tới đây ở sao?

Hoàng nghe câu nói này thốt ra từ miệng vong kia, bỗng nhiên nghe chua xót quá.

Con nào cũng vẫn luôn yêu thương mẹ của mình, dù cho họ có ruồng bỏ đi chăng nữa, vẫn một mực phủ nhận.

Huống hồ gì đứa trẻ này tinh ranh đến thế, có chăng bọn vong nhỏ kia là không biết, chứ với nó thì chắc thừa biết, nó tự huyễn hoặc mẹ mình không bỏ mình đi thôi.

"Vâng."

Hoàng gật đầu, nhất quyết không nói năng gì."

Vẫn thắc mắc anh là ai mà còn trẻ thế này đã phát hiện ra được tôi ở đây rồi?"

Giọng trẻ con cao vút lại lanh lảnh, nghe thật thích tai.

Mai tuy sợ nhưng đứng đằng sau nghe xong, hình dung ra được đứa trẻ này mà còn sống chắc hẳn phải rất đáng yêu và nhanh nhẹn, rất khôn khéo nữa.

Nghe giọng mà chỉ muốn đứng lại nhéo má cho vài cái.

Thật đáng sợ.

Cô nghĩ thầm.

"Chỉ là một pháp sư bình thường thôi."

Hoàng nhún vai tỏ ý khinh thường mình.

"Mấy kẻ tới đây để bắt tôi coi bộ cũng không giống như anh.

Họ làm những trò quỷ lừa thần lừa ma, nhìn mà không muốn buồn ra nói chuyện.

Có anh là làm đúng quay tắc, rất cẩn trọng, vả lại còn tự hạ thấp mình mà không kiêu ngạo nữa.

Anh là kẻ đầu tiên phát hiện ra tôi ở đây đấy."

"Mấy kẻ bắt em?

À không, bắt gì nhỉ?

Bắt bác?

Bắt chú?

Hay là...

Chậc chậc..."

Hoàng muốn xưng hô thế nào nhưng không tiện được.

Cậu đau hết cả đầu.
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
263


"Thế nào cũng được."

"Nhung" đen mặt lại, xua tay xua tay làm Hoàng bật cười."

Thấy chưa, anh bảo là em thì vẫn là em."

"Nít ranh."

Nhung khoanh tay lại, khinh khi Hoàng."

Em tên gì?"

"Làm sao mà biết được."

"À, ừm.

Vậy anh hỏi em cái này nhé?"

"Tại sao tôi phải chơi trò hỏi đáp với cậu nhỉ?"

"Ghê gớm quá.

Thế hồi nãy ai ăn bánh của anh?"

"Hừ."

Vong nhỏ kia hừ lạnh.

"Há miệng mắc quai."

"Ha ha."

Hoàng phì cười, Mai phía sau cũng cười theo.

Đáng yêu quá."

Thường thì những vong nhi như em không được phép tuỳ tiện nhập thể như thế này đâu.

Em là ma côi có phải không?"

"Chịu."

"Đừng chối.

Ma côi luôn lẩn trốn con người, trừ khi nó đi theo ai đó, nó mới chạy ra được.

Nhung lại rất hợp mệnh với em, có phải vì thế mà em dễ dành nhập vào Nhung hay không?"

"Không phải.

Tại sao tôi không thể nhập vào người cô gái này?"

"Vì vong nhi như em rất yếu, không tuỳ tiện muốn nhập vào ai cũng được.

Nếu em nhập sai người, quỷ sai sẽ tới bât em lại đưa xuống địa phủ."

"Hừ.

Cậu không có quyền."

"Tất nhiên rồi."

Hoàng gật đầu đồng ý.

"Nhưng anh có thể mời quỷ sai lên đây."

"Tôi đã làm gì sai sao?"

"Hình như là không sai."

Hoàng lắc đầu nhìn về phía vong kia.

"Nhưng việc em cứ bám theo Nhung cả ngày lẫn đêm, tuy hợp mệnh với em đấy, nhưng ảnh hưởng của nó thì rất lớn.

Nhung là người dương, em là người âm, việc đi theo này chỉ khiến em làm cho Nhung sức khoẻ suy giảm, hay nằm mơ thấy hiện tượng lạ, suy yếu dần đi...

Hơn nữa, chắc em chính là bóng đen mà Nhung hay mơ thấy, sao em lại hại Nhung hả?

Cả việc dẫn Nhung ra bể nước hay việc hút dương khí của Nhung..."

"Vớ vẩn.

Không đúng!

Tôi không làm gì mẹ tôi hết!"

Vong nhi trong người Nhung hét lên.

Nó phản ứng khá dữ dội làm Hoàng cũng bất ngờ.

Nhưng quả nhiên cậu đoán không sai.

Hoàng thừa biết, có lẽ do Nhung có khuôn mặt giống mẹ của cái vong này y đúc, nên nó nhớ mặt, hợp mệnh vì thế mà đi theo.

Chứ chuyện Nhung là mẹ nó là chuyện không thể xảy ra được, vì nó đã bị phá bỏ cách đây gần 40 năm, khi ấy Nhung còn chưa ra đời.

Hoặc có thể, Nhung là do mẹ nó đầu thai cũng nên, nên mới có chuyện hợp mệnh khiến nó đi theo mãi.

Có lẽ mẹ nó bỏ nó xong cũng đã đi tự vẫn ở một nơi nào đó, khi ấy phá thai là một chuyện kinh hoàng và được cho là độc ác, người mẹ sau khi phá xong cũng tự kết liễu đời mình.

"Mẹ nào?

Hả?

Nhung làm sao mà là mẹ em được?"

Mai đằng sau không suy nghĩ nghe vong kia nói xong thì giật mình.

Vô lí.

Hoàn toàn vô lí.
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
264


"Mẹ mà, là mẹ tôi mà."

Vong nhỏ kia bỗng dưng ngấn lệ, khóc thút tha thút thít, lấy tay quẹt ngang nước mắt trên mặt lã chã.

Tụi trẻ con kia ngừng ăn, phát hiện đứa dẫn đầu có chuyện vội chạy lại.Chúng không biết nói rõ tiếng người, chỉ ọ oẹ vài tiếng không rõ chữ.

Đứa trẻ trong người Nhung lắc đầu với chúng, xua tay ra hiệu vẫn bình thường, kêu chúng mau lại đằng kia chơi tiếp đi.

Hoàng thở dài.

Cậu biết ngay mà."

Ừm, là mẹ em đấy.

Mẹ em khi nào cũng muốn ở bên em."

"Thấy chưa?

Tôi đã bảo mà."

Vong nhi lau nước mắt, quay lại làm mặt quỷ với Mai, người vừa phản đối nó nhận mẹ hồi nãy.Mai hoảng sợ quay lại nhìn Hoàng, cậu nhăn mặt lại ý nói cô làm gì thì làm, cứ đúng ý nó đi.

"Ừ, Nhung nó là mẹ em."

Mai miễn cưỡng gật đầu.

Đến mệt."

Nếu là mẹ em, sao em lại hại mẹ em ra bể nước?"

Hoàng lại tiếp tục hỏi thằng bé, làm cho nó cáu hẳn lên."

Tôi đã nói tôi không hại mẹ tôi rồi.

Cậu bị làm sao thế?

Tôi hại mẹ tôi làm gì?"

"Vậy thì ai hại?"

Hoàng nhìn nó đầy nghi ngờ.

"Không ai hết."

Nhìn thấy ánh mắt của Hoàng, nó vội vàng giãy lên, lắc đầu nguầy nguậy.

"Nếu em không nói, anh đưa em xuống gặp quỷ sai bây giờ nhé?"

"Tôi nói là cậu không có quyền."

"Nhưng anh lại gọi quỷ sai lên đây được."

Hoàng cười tủm tỉm.

Trong đầu lại nhớ tới Giao Linh.

"Mặc kệ anh.

Tôi không đi đâu hết."

Nó vừa nói vừa lùi chân ra xa Hoàng hơn một đoạn.

"Vậy em có nói không?"

"Tôi không biết gì cả."

"Thật chứ?

Vậy anh gì trong chiếc phù này là em hại người dương vô tội để nó tới trước các quan sai dưới âm ty nhé?"

Hoàng rút ra trong túi một tấm phù, chuẩn bị lôi bút ra để nghuệch chữ vào đấy.

Thực tế là cậu không đem bút, nhưng lại thích giả vờ.

"Tôi không hại.

Là mụ kia."

Vong nhi kia hét lớn, nó nhìn thẳng vào mặt Hoàng, ánh mắt đỏ ngầu.

"Ồ.

Mụ nào?"

Hoàng dừng tay, cười gian xảo nhìn đứa trẻ trước mặt.

Nó vừa bị áp lực quá độ do Hoàng gây ra, linh tính không ổn định, pháp lực suy yếu nên bị hất ra khỏi người Nhung.

Nhung ngã khuỵu xuống đất, Mai vội chạy tới đỡ lấy em ôm vào người.

Mai vòng tay ôm chặt lấy Nhung, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía Hoàng.

Cậu gật đầu trấn an Mai.

"Thằng bé đi ra khỏi người Nhung rồi."

Mai nuốt khan, đảo mắt nhìn xung quanh khu đất, một màu tối đen không nhận ra được điều gì bất thường.
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
265


"Thằng bé đâu rồi?"

Cô nói nhỏ, rất nhỏ, mục đích chỉ muốn trấn an mình.

"Nó đang đứng cách mày tầm năm bước.

Đừng lo, nó không làm hại được ai hết đâu."

Hoàng quay qua nói với Mai xong liền nhìn sang vong nhi kia.

Nó cũng không khác với lũ trẻ con đang chơi đùa ngoài kia, quần áo không có mảnh nào được tử tế, y hệt nhưng đứa trẻ mồ côi nơi dương gian, te tua tơi tả trông đến tội.

Hoàng đoán chắc nếu Mai nhìn thấy đứa trẻ này, cô sẽ lao tới khóc lóc ôm hôn túi bụi rồi đưa về nhà cho quần áo mặc.

Nhưng bù lại thằng bé kia trông có vẻ rất sáng sủa khôi ngô, thiếu mặc nhưng không thiếu ăn chăng?

Hai cái má bánh bao nhìn chỉ muốn nựng."

Đừng thấy trời tối cậu muốn nhìn trời nhìn đất gì là tôi cũng không biết nhé."

"Hả?"

Hoàng giật mình, phát hiện ra đúng như lời thằng bé nói, cậu có hơi quá chăm chú về nó rồi nhỉ.

Hoàng nhăn mặt lại, nó đang khoanh tay trước ngực nhìn Hoàng bằng ánh mắt khinh bạc.Sai, quá sai rồi.Một đứa ma lanh như nó không cướp bóc được của các vong khác thì hơi lạ đấy.Đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong.

"Hồi nãy em nói mụ nào ấy nhỉ?"

"Tôi không...

Không có nói mụ nào đâu?"

Nó đảo mắt liên tục, miệng lắp ba lắp bắp, hai tay buông xuống không còn khoanh lại bá đạo như trước."

Anh ghi em tội hãm hại người dương nhé?"

"Đừng!"

Nó nhăn mặt lại, bắt đầu cắn môi.Mai đứng bên cạnh, không dám tự mình đưa Nhung đi vào nhà, đành đứng tại chỗ, thấy Hoàng cứ nói rồi cười một mình, tuy biết cậu đang nói chuyện với đứa trẻ kia nhưng dù sao trông cũng thật kì quái."

Vậy em có mau nói cho anh biết mụ đấy là ai hay không?

Cái mà em vừa nói tới hồi nãy đấy?"

"Tôi...

Tôi không biết, chỉ là...

Mụ ta là một cái vong không bao giờ biến thành hình người, rất xấu xí, chẳng bao giờ lại chỗ chúng tôi.

Mụ ấy...

Mụ ấy thường hay tới bắt nạt đám trẻ này này."

Nó chỉ tay vào lũ trẻ con đang chơi đùa ngoài kia."

Vậy sao em không ngăn nó làm hại mẹ em lại?

Em biết có kẻ hãm hại mẹ em mà."

"Có chứ!"

Nó nghe Hoàng nói thì bặm môi lại lên tiếng đầy quyết tâm, mặt nó hiện hẳn lên sự nghiêm túc."

Có thật không đấy?"

Hoàng nhướn mày lên tỏ vẻ nghi ngờ thằng bé."

Thật.

Cậu đừng có nhìn tôi bằng vẻ mặt ấy.

Nếu như tôi không bảo vệ mẹ tôi thì nó đã đưa được mẹ tôi xuống đây rồi."

Lần này thì Hoàng tin.
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
266


"Em nói thử xem nó đã giở trò gì với mẹ em?"

"Mụ ta hay rít lên bằng cái giọng đáng sợ với tôi.

Chẳng bao giờ hiện mặt của mình lên nên tôi đoán mụ xấu xí quá mức.

Lần đầu tiên tôi gặp mụ ta là gần một tháng trước đây, lúc mẹ tôi tới ở với tôi thì mụ ta cũng xuất hiện."

"Ồ."

Trùng hợp hay là...?"

Cậu ồ cái gì?

Nít ranh mà dám ồ với tôi."

"Lỡ miệng.

Nói tiếp đi."

"Đầu tiên mụ ta hay lảng vảng tới khu phòng của mẹ, tôi lại rất hay ở đấy nữa.

Tôi ban đầu không để ý gì tới mụ hết, căn bản tôi chỉ là vong nhi, pháp lực không đủ cao, không muốn tới gần những vong lớn khác để bị bắt nạt."

Đúng vậy.

Những vong nhỏ hơn thường bị vong lớn bắt nạt, lấy hết pháp lực của chúng, trong trường hợp này, thằng bé kia là đứa nít vô cùng khôn ngoan, cho nên việc nó lảng bóng đen kia là hoàn toàn hợp lí.

Căn bản ma côi không phải là những vong có pháp lực cao, sẽ không thể điều khiển được ý thức con người, lại càng không thể trực tiếp hại người dương được.

Cho nên ngay từ khi thằng bé kia xuất hiện, Hoàng không hề nghi ngờ rằng nó là cái bóng đen hại Nhung, mà tìm cách để moi thông tin từ nó.

Chỉ có vong ma pháp lực cao mới có thể giở trò như thế này.

"Rồi sao nữa?"

"Sau đấy, tôi gặp được mẹ.

Mẹ tôi ở chung với hai cô nữa, tôi lúc nào cũng ngồi bên cạnh mẹ, lúc mẹ nấu cơm, lúc mẹ học bài hay lúc mẹ ngủ, tôi đều ở nên nhất.

Tôi cũng chỉ thích ở với mẹ một mình trong phòng với tôi thôi."

Nó bày ra vẻ mặt hậm hực tức tối.

"Hai cái cô kia thi thoảng mới đi ra ngoài một lúc, còn đâu về phòng nói chuyện tùm lum với mẹ làm tôi không thích.

Có hôm hiếm lắm mẹ tôi ở nhà, lúc ấy mẹ đang ngủ, tôi ngồi cạnh trông cho mẹ, thì bỗng dưng có cái gì đấy làm tôi khó thở lắm.

Tôi thấy pháp lực bỗng nhiên bị suy yếu đi nhiều, liền chạy đi trốn ở một góc.

Ngay lập tức có một bóng đen tiến tới, ngồi lên người mẹ tôi, đòi bóp cổ mẹ tôi, tôi muốn chạy tới cứu mẹ mà không được.

Cũng may lần đấy hai cô trong phòng về kịp lay mẹ tôi dậy.

Nếu không chắc giờ hai mẹ con tôi đã đoàn tụ với nhau rồi."

Nói xong, đoạn thằng bé cúi gằm mặt xuống, thút tha thút thít, hai tay day day vạt áo rồi lại đưa tay lên quệt nước mắt, nấc lên thành cục nhưng nhất quyết khi nói chuyện vẫn không vấp một chữ nào.
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
267


"Hức...

Tôi trốn ở trong góc nhưng bị mụ ta phát hiện ra âm khí, không thể lẩn được.

Ban đầu mụ gọi tôi ra bắt tôi làm quỷ nô phục tùng mụ, nhưng tôi không có chịu, mụ ta không có hình người gì hết, trông giống cái bóng hơn.

Cứ đen đen thành cụm lập là lập loè, mụ hăm doạ tôi không thành thì cũng bỏ đi.

Giọng mụ ta nghe hay lắm, hay lắm.

Tôi rất thích nghe."

"Ừm."

Hoàng gật gù."

Rồi từ đấy mụ ta tính giở trò với mẹ, tôi đều chạy tới tìm cách phá hoại hết.

Đứng gần mụ ta không những hao tổn pháp lực mà còn bị mất kiểm soát linh tính nữa."

"Vậy thường thì mụ ta ở đâu?"

"Ở đâu à?"

Thằng bé hai mắt long lanh vì nước mắt mở to tròn, chỉ vào góc tường ngoài phòng Nhung."

Đây này.

Mụ ta hay lảng vảng chỗ ấy."

"Đâu?

Có thấy cái gì ở đấy không?"

"Không phải đâu, chắc mụ ta chạy mất rồi đấy.

Hồi nãy tôi còn nhìn thấy mụ mà."

"Thế...

Sao?"

Hoàng bỗng nhiên thấy sởn da gà, không ổn, quá không ổn rồi."

Được rồi.

Cảm ơn em."

Hoàng nhìn thằng bé, cười cười, vuốt má nó một cái, lau lau khô nước mắt nhoè nhoẹt trên mặt nó đi.

"Làm...

Làm cái gì đấy?"

Nó thấy Hoàng đưa tay lên mặt mình, theo bản năng nghiêng đầu tránh sang một bên, nhưng không kịp, nó rồi cũng để yên.

"Nhìn cũng kháu khỉnh phết nhỉ?"

"Tôi đáng tuổi bố cậu đấy."

"Anh không có bố."

Hoàng trả lời bình thản, đưa tay lên xoa đầu thằng bé như chuyện ấy là điều hiển nhiên."

Vậy mẹ của cậu?"

"Ừ.

Có mẹ."

"Không sao.

Tôi cũng chỉ có mẹ."

Thằng bé nói đến chữ mẹ đầy tự hào và hạnh phúc.

Nó quay qua nhìn Mai vẫn đang ôm Nhung, Mai đang chăm chăm tròn mắt nhìn lại phía Hoàng, thấy cậu cứ giơ tay ra làm gì trước không trung trông khá buồn cười.

"Mẹ tôi...

Mẹ tôi sẽ không sao chứ?"

"Không sao."

Hoàng gật đầu an ủi nó.

"Hồi này...

Hồi nãy tôi không cố ý nhập thể vào mẹ đâu.

Hức...

Không có cố ý."

Nó lại bắt đầu rơi nước mắt tùm lum, lại lấy tay quệt ngang quệt dọc khắp mặt.Thằng bé này dễ khóc nhỉ?"

Anh biết, anh biết mà."

"Là do bị cậu gọi tôi lên bất ngờ làm tôi cuống quá, tôi sợ pháp sư, nhiều pháp sư được gọi về đây để bắt tôi rồi, nhưng mà họ chỉ giả vờ bắt được tôi thôi, nên tôi chủ quan lắm, khi nãy cậu tới tôi còn cười để coi cậu làm gì.

Thế mà chưa gì cậu đã triệu hồi được tôi rồi.

Cuống quá, lại hợp mệnh với mẹ tôi nữa, nên là...

Tôi nhập vào người mẹ tôi luôn."
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
268


Hoàng gật đầu, không khác với những gì cậu suy đoán là mấy.

"Trước giờ em vẫn luôn ở bên cạnh mẹ em?"

"Phải...

Hức."

Thằng bé cúi đầu chùi nước mắt, lại nấc nghẹn lên một cái đầy tủi hổ.Cậu không biết nói gì với nó nữa, cứ thế đứng nhìn nó lau nước mắt, trông nó không khác gì những đứa trẻ con dương gian bình thường."

Hoàng."

Mai ngồi bên cạnh nãy giờ không thấy Hoàng giải quyết gì với Nhung, giờ thấy cậu cứ đăm chiêu một chỗ thì khẽ gọi."

Ừm."

Hoàng rất hiểu ý Mai, cắn môi đứng lên."

Đưa Nhung vào nhà được chưa?"

"Được rồi."

Cậu tới gần Mai, bế xốc Nhung lên, cõng vào trong phòng trọ.

Mai đứng bên cạnh ú ớ."

Thế còn...

Đồ đạc ngoài này?"

"Không sao, sáng ngày mai dọn là được.

Cứ để lũ trẻ kia chơi đi."

Nói xong cậu quay đầu cõng Nhung ra khỏi bãi đất.

Mai nhìn xung quanh một khắc rồi chạy theo Hoàng."

Đợi tao với."

----Đưa Nhung vào phòng trọ, đặt xuống giường xong, Hoàng ra bàn lấy uống một ngụm nước."

Nhung có sao không Hoàng?

Không làm gì gọi nó dậy à?"

"Không cần."

Hoàng lắc đầu, đặt cốc sang một bên."

Giờ Nhung cũng chỉ như đang ngủ thôi.

Khi nào tỉnh tự khắc dậy."

"Vậy còn những đứa bé ngoài kia?"

"Nó trước ở đây thì giờ cũng ở đây, hồi nãy mới kêu nó lên chứ cũng không làm phiền gì chúng nó."

Mai biết mình hỏi hơi nhiều, thì không hỏi nữa, cô ngồi bên mép giường nâng chăn lên đắp cho Nhung, lắc đầu thở dài."

Đứa trẻ kia sao lại nhầm Nhung thành mẹ của nó chứ."

"Suỵt."

Hoàng ra hiệu cho Mai im lặng rồi nhìn về phía cuối giường."

Mai nói đùa đấy.

Em đừng khóc."

"Cái...

Cái gì thế?"

Mai tròn mắt nhìn về hướng mà Hoàng vừa nói chuyện."

Con trai Nhung đang ở đây."

Hoàng bất lực nhìn Mai khiến cô dở khóc dở cười.

Cô quay xuống nhìn vào bờ tường phía dưới."

Chị xin lỗi.

Chị nhỡ miệng thôi."

"Tha lỗi cho chị ấy đi."

Hoàng đi lại quệt nước mắt giúp nó."

Cô ta...

Hức.

Cô ta tuổi gì mà bảo đấy không phải mẹ tôi..."

Nó bắt đầu mếu máo, tính làm mặt quỷ với Mai.

"Là mẹ em, mẹ em đấy."

Hoàng vuốt đầu, nịnh nó mãi nó mới chịu nín.

Mai nhìn mặt cậu ra hiệu.

"Nó nín chưa?"

Hoàng gật đầu miệng mấp máy."

Rồi."

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Tự nhiên đắc tội với mấy con ma ai mà chịu được.Hoàng dẫn thằng bé ra bàn, bảo nó ngồi yên xuống dưới ghế, bản thân mình lại ngồi ngay đối diện."

Cậu làm gì đấy?"

"Nói chuyện với em."

Nói đoạn, Hoàng cười nhăn nhở, lấy tay vỗ vào chiếc ghế còn lại.

"Mai, lại đây ngồi."

"Không.

Tôi không thích.

Sao lại phải nói chuyện với cô ta?"

"Nó là bác em đấy."
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
269


"Bác nào?

Tôi chỉ có mẹ thôi."

"Vớ vẩn.

Nó là chị của mẹ em mà không phải bác em à?"

"Có...

Có nữa hả?"

Nó lắp ba lắp bắp, líu lưỡi lại nhìn Mai.Mai nhồi cạnh Hoàng, tròn mắt nhìn cái ghế trống trước mặt mình.

Có một vong nhi ngồi ở đây và đang nói chuyện với mình sao?"

Cái cô này sao cứ nhìn tôi mãi thế?"

Thằng bé lườm Mai tỏ vẻ khó chịu, gắt lên."

Mai, đừng nhìn chằm chằm nó nữa."

Mai ngẩn ngơ."

Tao...

Đang nhìn nó à?"

Hoàng gật đầu."

Nhưng tao có nhìn thấy ai đâu?"

Bất tiện nhỉ?Hoàng không nói gì, chạy ra góc phòng lấy chiếc ba lo hay đeo, lục tìm một tấm phù, đem tới dán lên đỉnh đầu của thằng bé kia.Mai thấy Hoàng lấy một mảnh giấy màu vàng, tiến tới ngỡ đưa cho mình, không hiểu sao lại bỏ ra đằng sau chiếc ghế.Hình ảnh một cậu bé mặt mũi nhèm nhẹp nước mắt, quần áo tơi tả bắt đầu xuất hiện nhàn nhạt trước mặt cô."

Á..."

"Im ngay."

Hoàng giật mình, vội vàng bịt miệng Mai lại."

Nửa đêm nửa hôm mày hét lên thế người ta tưởng có chuyện gì thì sao?"

Mai lấy tay giữ tay Hoàng đang bịt miệng mình lại, lôi ra ngoài.

Cô không nói gì cả, chỉ nhìn thằng bé mới xuất hiện trước mắt mình.Bốn mắt nhìn nhau."

Nhìn gì cô kia?"

"Ơ..."

Mai giật mình, thằng bé giảo hoạt kia cụp mắt lại, trong giọng nói có tiếng hừ nhẹ.Bình thường Mai khá đanh đá, nhưng không hiểu sao giờ phút này đầu óc cứ ngơ ngơ, cô chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt đứa trẻ nào vừa đen láy lại vừa lấp lánh to tròn thế kia, cộng thêm cả hàng mi cong vút và môi hồng chúm chím nữa.

"Ôi, yêu thế..."

Cô buột miệng."

Tôi bằng tuổi bố cô rồi đấy nhé."

Nó lại bắt đầu lên giọng như hôm qua đã lên giọng lại với Hoàng."

Bố chị sinh chị muộn lắm.

Năm nay ông ấy 60 tuổi rồi, em không đáng tuổi bố chị đâu."

Mai lắc đầu.Nhất thời, cả hai người, công thêm Nhung đang nằm trên giường nữa là ba, trong phòng có chút nghẹn họng không nói được lời nào.Thằng bé thở dài như một ông cụ."

Quần áo em rách quá..."

"Cũng không liên quan gì tới cô."

Nó cúi mặt xuống nói nhẹ."

Làm sao được Hoàng?"

"Chốc nữa đốt cho nó mấy bộ quần áo là được."

Hoàng nói xong liền lấy trong balo hay mang theo người cả giấy lẫn kéo.

"Vậy đi.

Hay để tao cắt cho."

Mai hí hửng lấy đồ trên tay Hoàng ra cắt.

"Mày cắt không được khéo tay."

Hoàng nghe Mai nói vậy thì gật đầu.

Cậu bỗng nhiên nhớ tới Giao Linh, lần đầu tiên gặp cô, cậu đã cắt một bộ quần áo xấu đến nỗi cô không muốn mặc.
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
270


"Chị cắt cả quần áo mùa đông cho em nhé?"

Mai trông rất vui vẻ khi cắt quần áo giấy cho vong nhi kia.

Cô cúi người xuống hỏi nó.

"Bây giờ là mùa hè mà?"

Thằng bé kia chu mỏ lên cãi lại.

"Thì ta cứ đề phòng trước.

Mùa đông em lạnh sẽ lôi ra mặc nhé?"

"Nhưng mà..."

"Lại cãi nữa.

Cho đi xuống âm ty bây giờ.

Bác nói gì thì phải nghe nấy."

Hoàng thấy nó có ý định cãi lại thì chặn ngay họng nó.

Thằng bé hậm hực khoanh tay lại nhìn Hoàng, chân vẫn không quên đung đưa.Mùa đông hay mùa hè nó có biết lạnh hay ấm gì đâu?

Bởi vì nó là vong nhi.

Mấy chục năm vất vưởng nơi dương gian không ai nhang khói cũng chẳng ai làm lễ giúp nó siêu thoát, bao nhiêu mùa đông bao nhiêu mùa hè trôi qua rồi nó còn chẳng nhớ, nó cũng chẳng có cảm giác gì với chúng hết.

Hoàng nhìn vẻ mặt hậm hực của thằng bé lại quay sang nhìn Mai mà buồn cười.

Thực ra cậu thừa biết thằng bé chẳng cần quần áo mùa đông hay mùa hè.

Nhưng cậu cũng chẳng nỡ làm Mai xị mặt xuống mất hứng.

Thôi thì, cứ để thế này khéo lại hay."

Mẹ tôi khi nào mới tỉnh?"

Thằng bé nhìn chằm chằm vào Nhung đang nằm trên giường, khuôn mặt không còn ương bướng nữa, mai hai lông mày nhíu nhíu lại tỏ vẻ lo lắng.Hoàng cười cười, xoa đầu nó."

Bỏ cái tay của cậu ra, suốt ngày xoa đầu tôi."

"Yên tâm, sáng mai mẹ em sẽ tỉnh."

Nó không nói gì nữa, chăm chăm nhìn vào Mai đang cắt giấy."

Sao màu này xấu thế.

Tụi kia nó cười chết."

"Tụi kia?"

Mai ngẩng đầu lên ngơ ngác hỏi."

Chúng đang ăn chơi ngoài kia kìa."

"À."

Mai gật đầu, rồi lại cúi xuống cắt tiếp."

Bây giờ muộn lắm rồi.

Bọn anh phải về."

"Liên quan gì tới tôi?"

"Có chứ.

Em ở lại đây với mẹ em nhé?"

"Tất nhiên.

Không mượn cậu nhắc tôi cũng ở lại đây canh mẹ tôi ngủ."

"Vậy thì tốt."

"Thế sao được?"

Mai dừng tay, gắt lên.

"Sao không được?"

"Nhung nó ở đây một mình à?"

"Không sao.

Tao có cách giải quyết."

Hoàng tiến lại bàn, lôi bốn tấm bùa ra, cắn máu nơi đầu lưỡi đem vào bốn lá bùa.

"Bây giờ tao đặt đúng bốn lá bùa bốn góc phòng, đảm bảo cho Nhung không bị bóng đen kia vào nữa.

Bốn lá bùa này giúp ngăn chặn các loại âm khí hay ma quỷ bước vào phòng."

"Này này này này..."

Thằng bé nghe Hoàng nói vậy thì nhảy tót xuống đất, chạy vội ra núp sau lưng Mai.

Hoàng cười lớn.

"Bảo em ở đây canh cho mẹ em thì anh đặt bùa hại em làm gì?"
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
271


"Nói thế còn nghe được."

Nó thu lại bộ mặt đầy cảnh giác, thở phào nhẹ nhõm, chạy ra khỏi lưng Mai.

"Giờ anh dán bốn lá bùa này trong góc phòng, nhớ là cách xa nó ra một hai bước đừng lại gần nhé."

"Cái đó tôi tự biết, không cần nhắc đâu."

Nó nhăn mặt lại.Hoàng nhún vai, không nói hì cả, nhanh chóng đi quanh bốn góc phòng, đoạn đứng giữa nhà đọc chú."

Được rồi."

Hoàng đi lại chỗ Mai, vỗ nhẹ vào vai cô một cái."

Xong chưa để tao đốt nữa?"

"Sắp rồi, chờ tí."

Thằng bé đứng bên cạnh Mai, thò tay vào chiếc áo vừa cắt xong."

Eo ơi..."

"Làm sao thế?"

Mai ngẩng đầu lên nhìn nó."

A không.

Đẹp, đẹp lắm."

"Em thích là chị vui rồi."

Mai vui vẻ xếp gọn đám giấy vụn lại một chỗ, còn Hoàng thở dài nhét lá phù vừa lôi ra doạ thằng bé kia vào túi, cấy xong cậu làm mặt xấu hăm doạ, dùng thần thức nói chuyện với nó."

Oắt con, tính chê bác em làm quần áo cho em không đẹp à?"

"Đó là sự thật thôi, lêu lêu."

Thằng bé không vừa, cũng nhe răng ra làm mặt quỷ.

Cái này là mặt quỷ đúng nghĩa với da đầy những gân máu đỏ lòm, hai hốc mắt chảy máu trắng dã ra thều thều.Hoàng nuốt nước bọt cái ực, không trêu nó nữa.Cái khuôn mặt nhìn là muốn chạy ra khỏi chỗ này.

Chẳng có nhẽ lại úp cho nó cái phù để nó hồn xiêu phách tán mẹ luôn đi."

Xong rồi.

Hoàng đen đi đốt đi."

Mai hia hửng đưa cho cậu xấp giầy gọn ghẽ màu mè, Hoàng cầm lấy rồi mở cửa đem ra ngoài.

Thằng bé thấy vậy cũng chạy theo, trong phòng chỉ còn mỗi mình Mai ngơ ngác một mình."

Ơ, thằng bé chạy đi đâu rồi?"

Hoàng ngồ xuống, lúi húi bật lửa."

Này..."

"Ôi mẹ ơi, cái gì đấy?

Sao em lại ra đây?"

"Cái bà cô đần đần trong phòng ấy..."

"Hửm?

Bà cô nào?"

Hoàng cầm bật lửa bùng lên một cái, ngọn lửa bé rực như tay Hoàng nhấp nháy, đưa về phía thằng bé."

Tôi biết lỗi rồi.

Là chị của mẹ tôi..."

"Chị của mẹ em là gì?"

"Là bác...

Hức hức...

Là bác."

"Rất tốt."

Hoàng gật gù, tắt bật lửa trên tay.

Ma côi thường rất sợ lửa.

"Làm sao lại mò ra đây rồi?"

"Là do tôi phải mặc quần áo."

"Hả?"

Hoàng ngẩn người, thằng bé nói gì vậy?

"Thì không phải cậu đốt quần áo cho tôi nhận được à?

Tôi nhận xong thì phải mặc chứ, chẳng không lại thay đồ trước mặt bà...

À không, chị của mẹ tôi làm sao được?"

"Bác của em."

Hoàng ôm đầu thở dài.

"Ừ, là bác của tôi."

Nó gật đầu.

"Ha ha, nó không nhìn thấy đâu mà."
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
272


"Cậu lừa tôi.

Làm sao mà không nhìn thấy được?"

Thằng bé gắt lên."

Nó có phải pháp sư đâu mà nhìn em?"

"Không đúng.

Cậu vừa dán cái gì ra sau ghế làm cho bác tôi nhìn thấy tôi rồi."

"Nó chỉ nhìn thấy khi em ngồi trên ghế thôi mà."

Hoàng bất lực giải thích."

Tôi không yên tâm.

Cậu mau đốt nhanh đi.

Bác tôi ở trong kia một mình chắc đang sợ đấy."

Nó nói xong liền chỉ vào cánh cửa đang mở phòng Nhung.

Hoàng giật mình, nhanh tay thả đống giấy kia xuống đất rồi đốt lửa.

Thằng bé thấy lửa vội núp ra phía sau Hoàng.Đúng thật.

Quên mất Mai rất sợ ma."

Xong rồi đấy.

Ngồi yên đây là quần áo sẽ ở trước mặt em thôi.

Anh vào phòng trước."

Hoàng đứng dậy, không kịp nhìn thằng bé một cái, chạy vụt vào trong phòng.

Vì cậu ra mãi tận đầu dãy trọ để dốt cho vắng người nên phòng trọ Nhung ở cuối, khá xa.

"Mai ơi?"

Mai vẫn ngồi bất động trên ghế, quay lưng về phía cửa.

"Mai?"

Vẫn không thấy Mai trả lời, Hoàng hoảng loạn vội chạy ngay cạnh, lay mạnh hai vai của Mai.

"Á, đau."

Lần này cô qua lại thật, khuôn mặt nhăn lại, thấy Hoàng, cô lấy tai nghe ra khỏi tai.

"Xong rồi à?"

"Ừ."

Cậu gật đầu thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra là Mai sợ ở một mình, cô lôi điện thoại ra bật nhạc lên mức cao nhất, quay người ra ngoài cho đỡ sợ.

"Thằng bé đâu rồi?"

"Nó đang ngoài kia, láy nó vào."

"Nhưng...

Nhưng mà sao hồi nãy tao không nhìn thấy nó?"

Hoàng xoay đằng sau chiếc ghế trước mặt Mai lại, một lá phù vàng được dán ở ngay chỗ dựa.

"Nó chỉ có tác dụng khi ngồi vào ghế thôi."

"Vậy à?"

Mai ngẩn ngơ gật đầu.

"Mau kêu thằng bé quay lại đi, không để nó ngoài đó lữ gặp vong lớn tới bắt nạt nó..."

"Nó ghê gớm lắm.

Ai dám làm hại nó cái gì đâu."

"Vậy cũng mau kêu nó vào đây đi."

"Không cần.

Nó đang đứng cạnh mày từ nãy tới giờ rồi."

"Hả?"

Mai ngay lập tức quay người nhìn xung quanh.

"Lại ghế ngồi cho bác em xem em mặc quần áo có đẹp không kìa."

Thằng bé từ khi mặc quần áo mới bước chân vào phòng thì không nói năng gì, cứ lừ đừ lừ đừ đi như một bóng ma.

Mà thật ra nó cũng chính là ma.

Nó trèo lên chiếc ghế, ngồi im thin thít, nhìn thẳng vào Mai.

Mai thấy một vật thể nhàn nhạt trong suốt xuất hiện, từ từ hiện rõ một bóng trẻ con mặt đỏ hây đang nhìn mình một cách đắm đuối.

"Oa, xinh quá."

"Đẹp quá."

Nó chu môi lên sửa lại cho Mai.

"Đáng yêu quá."

"Cái đấy khỏi cần bàn cãi."
 
Back
Top Bottom