Tâm Linh Pháp sư đôi mươi 3

Pháp Sư Đôi Mươi 3
273


"Sao em cứ cãi lời chị ấy nhỉ?"

Mai nhăn mặt lại tỏ ý không hài lòng."

Tôi nói sự thật mà."

Nó ung dung.

"Không tranh cãi nữa.

Em thấy đẹp chứ?

Thích chứ?"

Mai lại vui vẻ nhìn thằng bé.

Hoàng đứng bên cạnh gằn giọng một cái."

Đẹp lắm.

Đẹp lắm.

Bác làm mẹ được rồi đấy."

Mai nghe xong thì đỏ mặt ấp úng, lấy tay gãi đầu ngượng ngùng.

"Em nói gì buồn cười thế."

"Tôi nói đúng sự thật thôi."

Nó nhếch môi, đưa chân đung đưa trên ghế.Thực ra nó rất thích bộ quần áo này, rất vừa phải với nó, lại thoải mái nữa.

Nhưng mà, nó không thích khen Mai.Vì Mai quá ngốc so với nó.Đấy là nó nghĩ thế.

"Muộn lắm rồi đấy."

Hoàng đưa tay lên xem đồng hồ, cũng đã gần 11 giờ đêm."

Vậy à?"

Mai giật mình ngồi lên."

Phải về thôi, nhà bác chắc cũng tới đón rồi."

"Ừ."

Mai có nói với bác mình là về muộn, bác cô thương cháu, nên dặn khi nào về thì gọi điện đến nơi đón.Cô đã nhắn tin từ lúc mới về phòng để cho bác yên tâm, bác cô liền bảo ngay lập tức tới chờ.

"Kêu Nhung dậy đi Mai."

"Kêu mẹ tôi làm gì?

Để yên cho mẹ tôi nghỉ ngơi."

Thằng bé hống hách ngồi trên ghế tỏ ý không hài lòng.

"Chuyện của em à?"

Hoàng quay ngược lại nạt nó, rồi lại nói với Mai.

"Mày kêu Nhung dậy khoá cửa phòng đi."

"Ừ nhờ."

Mai ngẩn người ra, thu dọn túi trước, sau đấy chạy lại lay Nhung."

Nhung, Nhung."

Nhung từ từ chuyển mình, mở mắt dậy, đầu cô có vẻ hơi váng một chút.

"Ơ...

Hai anh chị vẫn còn ở đây à?"

"Ừ."

"Nhưng...

Hình như là đã nửa đêm?"

"Ừ nốt."

Nhung nhìn ra ngoài cửa phòng thấy trời đen thui.

Mai gật đầu."

Có chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Cô mang máng nhớ tới lúc toàn thân nóng ra, cứng đờ người mất hết kiểm soát kia."

Không có gì đâu, mấy ngày nay em suy nhược quá mức, cơ thể không ngủ đủ giấc nên bị ngất đi ở ngoài kia thôi.

Anh đưa em vào đây ngồi chờ em mãi rồi, giờ khuya quá, hai anh chị phải về."

"Vậy...

Còn..."

"Em yên tâm, tối nay cứ ngủ cho yên giấc, anh đã trấn chỗ này lại rồi, không còn mộng du hay bóng đè gì nữa đâu.

Mai anh và Mai sẽ sang tìm em nhé?"

"Vâng."

Nghe Hoàng nói vậy, Nhung gật đầu, trong lòng cảm thấy đỡ sợ hơn rồi.

Cô liếc nhìn xung quanh, đúng là có bốn lá bùa thật."

Vậy em ra khoá cửa chắc chắn đi nhé, hai bọn anh về đây."

"Dạ."

Nhung vội bước xuống giường, tiễn hai người ra khỏi cửa."

Anh chị đi đường cẩn thận nhé."
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
274


"Tạm biệt em."

"Nhưng hai người định đi bằng gì về nhà ấy?"

"Không sao.

Bác chị tới đón rồi."

"Thế thì em đỡ áy náy rồi."

Trước khi đi, Mai còn nhìn một lần nữa vào chiếc ghế bên trong phòng, hoảng hốt nói nhỏ với Hoàng."

Thằng bé...

Thằng bé đi đâu rồi?"

Hoàng kéo lấy tay Mai lôi đi, cậu nín cười, chờ tới khi Nhung không thể nghe được hai người không có gì thì cười ha hả."

Nó đang bám lấy mẹ nó đấy."

"Thế à?"

"Ừm."

Hoàng gật đầu nhớ tới bộ dạng thằng bé hồi nãy.

Hai tay nó ôm lấy chân Nhung, Nhung đi đâu nó lết theo đấy trông vừa tội vừa buồn cười.Những vong nhi không có tà tâm, tâm địa trong sáng như vậy dưới âm ty nhất định cho kiếp sau làm một người sung sướng.Ra tới đầu ngõ đã thấy xe của bác Mai chờ sẵn.Cô thò đầu vào cửa xe, gõ gõ."

Bác ơi, con đây."

Người ngồi trong xe có lẽ là đang ngủ gật, đầu ông hơi hói, nghiêng ra trông rất buồn cười."

Đi, lên xe về nào."

"Dạ."

"Ớ, còn ai nữa này, sao không mau lên xe đi."

Hoàng đứng bên ngoài thấy vậy thì gãi đầu."

Con đi đâu với cái cậu này đây?"

Bác Mai nhíu nhíu mắt lại nhing Hoàng."

Đây là Hoàng mà bác."

Hồi năm nhất Hoàng hay tới nhà bác Mai dẫn Mai đi chơi, ở quê bác Mai cũng có quen biết bà Châu mẹ Hoàng, nên ông từng tiếp xúc với cậu.

Độ nham hiểm tính toán lòng người tốt xấu không thể qua mặt được lão già kinh doanh lâu năm như ông.

Vì vậy ông thì đầu ra khỏi cửa."

Lên đây bác chở về."

"Dạ thôi ạ.

Giờ cháu tự về cũng được mà."

"Anh này hay nhỉ?

Lên mau."

"Lên đi.

Giờ này làm gì có xe buýt."

Mai ngồi đằng sau cũng phụ hoạ.

Hoàng ái ngại đành bước lên xe.Bố của Mai sinh cô ra năm 40 tuổi, vả chăng giờ cũng 60, bác Mai nhỉnh hơn một chút, nhưng người này Hoàng vẫn không sợ bằng bố Mai, nên cậu chỉ có chút kiêng dè.Ba người ngồi trên xe, đến nhà lão Long, cửa vẫn mở, đèn vẫn sáng, có lec hai ông bà nhà ấy như thường lệ lại đang ngồi đàm đạo với nhau ngoài ghế đá."

Nhà ai ở đây đây Hoàng?"

"Dạ, là nhà...

Anh em nhà cháu ạ."

"Thế à?

Có phải là nhà lão Long không nhỉ?"

"Sao...

Sao bác biết thầy...

À không, bác cháu?"

"Trước nhà có ma chay giỗ chạp gì đều tới nhờ lão cúng bái hết đấy.

Yên tâm với lão lắm."

"Thế ạ."

Hoàng nhăn nhăn ra cười trừ.

Lão Long đầu hói đắt khách quá nhỉ?

"Thôi, mau vào nhà đi.

Bác chở Mai cũng về nhà đây."
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
276


Sáng sớm ngày hôm sau, cái Ngọc đã tới từ sớm gọi Hoàng tỉnh dậy."

Mau dậy đi anh Hoàng ơi."

"Ừ ừ.

Anh ra ngay đây."

Hoàng khó chịu, nhăn nhó hé mắt ra mở cửa.

Ngọc đứng từ trước, thấy cậu thì liền cười vui vẻ."

Mẹ kêu anh ra ăn sáng."

"Ừm.

Từ từ đã nhé.

Anh đánh răng rửa mặt đã."

"Dạ."

Ngọc gật đầu rồi đi xuống phía bếp, Hoàng nhìn theo sau ngao ngán.Ngọc cũng xinh lắm, mỗi tội đầu óc hơi có vấn đề.Sau khi ăn sáng xong xuôi, cậu xin phép thầy mợ ra ngoài."

Đi đâu mà đi suốt thế?"

"Con bảo với thầy từ trước rồi mà."

Hoàng chau mày lại nhìn thầy.Lão Long không nhìn lại Hoàng, trực tiếp ôm điếu cày, rít một hơi khói thật dài."

Làm gì thì làm, hành động không được bừa bãi, có gì phải gọi cho thầy tới cứu nguy ngay."

"Con biết rồi ạ."

Hoàng vâng vâng dạ dạ, sau đó ra ngoài.Trước khi đi, cậu còn mang theo ít đồ đạc nữa.

Ngày hôm nay nhất định phải điều tra cho ra lẽ cái bóng đen kia thực chất là gì, vả chăng nếu được thì dụ nó ra ngoài, đánh với nó một phen.Cậu đoán Mai giờ này còn chưa ngủ dậy, liền gọi trước báo cô tự tới phòng trọ của Nhung, hai người sẽ tự gặp mặt ở đấy.Hoàng bắt xe buýt tuyến về phòng trọ, bến xe vừa khéo gần ngay đầu ngõ, cậu đi bộ vào bên trong.

Ở phía xa xa, có bóng hai người nào nhìn rất quen mắt.

Hoàng nheo mắt lại nhìn kĩ, càng ngày mắt cậu càng cận, nhưng cậu không muốn đi cắt kính.

Thứ nhất, kính đeo làm cậu xấu trai đi nhiều.

Thứ hai, đeo kính xong thì Hoàng không còn nhìn thấy được ma quỷ âm hồn nữa.

Bởi lẽ, cách một thấu kính, ma quỷ không có hình ảnh phản chiếu lên trên, chúng không có bóng, cậu lại càng không có cách nào giúp chúng có bóng được.

Vì thế nên đành chịu thôi.

Không phải là cậu không muốn cắt kính đâu.

Với cả ở trong tối, cậu không những nhìn thấy được âm hồn, mà còn nhìn vô cùng rõ, hơn cả ban ngày đeo kính nữa.

Tuy hơi kì quái nhưng cậu không hiểu vì sao.

Hoàng biết từ xa mắt mình biến thành vô dụng, nên chân bước nhanh hơn tiến lại gần phía hai người kia.

Một nam một nữ?

Ồ.

Nam cao nữ không cao lắm nhỉ?

"Hoàng."

"Vương đấy à?"

Vương đầu đất từ xa tia thầy Hoàng đang đi lại thì hớn hở vô cùng, chạy lại vẫy tay rối ra rối rít.

"Hoàng với Mai lại tới thăm em họ nữa đấy à?"

"Ừ."

Hoàng cười cười.

Mai hôm nay sao lại tới sớm thế nhỉ?

Bình thường đây đâu phải tác phong của cô?
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
277


"Hôm nay bác tao có việc đi ngang qua đây, nên tiện thể chở tao qua luôn, đừng thắc mắc."

Mai ôm bộ mặt ngái ngủ tới nói với Hoàng.

Cậu đoán chắc tối qua về nhà, Mai còn bận suy nghĩ tới những chuyện kì lạ mà cô đã trải qua vừa lúc ấy, nên sợ hãi không ngủ được là bao.Tất nhiên lời Hoàng suy luận chỉ có đúng.

Quầng mắt thâm như hai mắt gấu trúc có vẻ như mới được hình thành từ khuya đêm qua, Mai đã cố gắng đắp mặt nạ các kiểu rồi nhưng vẫn vô dụng, chỉ có đỡ khó nhìn hơn một chút thôi."

Hai người đi vào đấy chơi đi nhé?

Lát nữa vào nhà tôi chơi?"

"Không, không cần đâu."

Mai uể oải xua tay với Vương."

Hôm qua bọn tôi vào rồi, cậu đừng mời nữa."

"Vậy..."

Vương cắn môi, nhìn xuống dưới đất.

"Sao...

Sao thế?"

"Hôm nay ông bà tôi được bố mẹ dẫn đi tới bệnh viện khám tổng quát rồi, tôi ở nhà chẳng ai chơi với cả."

Vậy bình thường không gặp bọn tôi, cậu lăn ra đường đông người cho vui à?Hoàng nhịn lại câu nói trên, nuốt ực vào trong."

Thế muốn vào phòng trọ của Nhung?"

Hoàng híp mắt nghi ngờ Vương."

Nếu có thể..."

Đúng rồi còn gì.Cậu ôm trán bất lực nhìn Mai."

Ừ.

Đi."

Mai không muốn nói nhiều nữa, trực tiếp quay gót đi thẳng về phía bên trong.

Nhìn thái độ của Hoàng cô đoán có Vương tới cũng không ảnh hưởng gì tới kế hoạch của cậu ta.Vương vui vẻ đi theo hai người kia, một người thì mặt âu lo phiền não do mới bị gắn vào một cục rắc rối biết đi, một người thì bất cần đời, lê lết từng bước một nặng nề vì ngái ngủ, kẻ cuối cùng hoá ra lại hoan hỉ nhất, không có chút phiền muộn, trực tiếp nhăn nhăn nhở nhở ngây thơ mà bám đít hai người còn lại.

"Em chào anh chị.

Ơ..."

Người ra mở cửa lại chính là cô gái trọ cùng phòng với Nhung, có lẽ cô cũng mới trở về, thấy Hoàng và Mai cô cũng không lấy gì làm lạ, thế nhưng người đằng sau không phải Vương - cháu trai chủ trọ dãy cô đấy hay sao?

Bình thường thấy anh này rất ít khi ra ngoài, nhưng mỗi lần ra ngoài lại rất đẹp trai, cô trọ ở đây từ năm nhất, lần gặp Vương cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, một lần gặp là một lần cô rụng cả tim, Vương chẳng bao giờ cười hay nói chuyện với ai, có chăng cũng là đi ra ngoài đổ rác, mũ lưỡi trai lúc nào cũng che mất nửa cái mặt, có lần cô đổ rác trúng khi Vương vừa đi về, khi lướt qua cô đã nhận định đây là hàng cực phẩm.
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
280


Thằng bé nhảy xuống chiếc ghế kia từ bao giờ, đã chạy tới bám lấy chân của Nhung.

Từ lúc Nhung ra Mai cũng đã không thấy nó xuất hiện
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
278


Với trình độ tia trai từ năm mẫu giáo, nhận định của cô chẳng bao giờ sai.Như chính trước mặt cô đây, hiện tại cô như muốn ngừng thở.

Chị gái Nhung thật tốt phước, Vương cháu chủ nhà trọ vốn rất đẹp trai, rất cao, dáng người gầy gầy thư sinh, thở thôi cũng thấy đẹp rồi, chưa bao giờ cô thấy mở mũ ra, thế mà nay lại được nhìn thấy cận mặt thế này, khuôn mặt người kia còn như có chút cười ở khoé môi.

Cực phẩm!Thế nhưng cũng không thể quên người con trai bên trái chị của Nhung, người này ngũ quan ưa nhìn hoàn toàn, chấm điểm 9/10, sống mũi cao, môi lại đỏ da mặt trắng, thật không còn gì để nói.Hãy giết cô đi!Cô gái mở cửa phòng Nhung âm thầm kêu gào trong lòng."

Hừm..."

Mai hắng giọng một tiếng.

Cái con bé này bị chuột rút hay sao mà đứng đờ người nãy giờ mở cửa không cho khách vào thế nhỉ?

"Đây là Nhung hả?"

Vương nhìn cô gái kia, cười một cái tỏ vẻ thân thiện.

Một điệu cười trực tiếp dùng dao đâm xuyên tim của kẻ hám trai kia.

"Không.

Em tôi là người khác cơ.

Cậu chắc chưa nhìn thấy nó đâu nhỉ?"

Mai kiễng chân nhìn vào bên trong.

"Nhung có trong đó không em?"

"C...

Có ạ."

Cô gái bạn Nhung mấp máy môi, nghiêng người dẹp sang một bên cho ba người kia đi vào bên trong, tim còn đập thình thịch.

Hoàng khó hiểu liếc cô một cái, cậu đang cố phân tích xem có phải cô gái này thường xuyên bị bóng đè hay gặp tà ma âm binh nào đấy như Nhung hay không, sao hành động có vẻ không được bình thường lắm.

Nhưng Mai thì biết thừa, cô cũng thích trai đẹp, cái vẻ mặt ấy đích thị là bị choáng rồi, không thể nhầm đi đâu được.

Cô ngồi xuống ghế, nâng cốc lên uống một ngụm nước, ánh mắt thông cảm nhìn cô gái kia.

Thực ra cô từng có một thời như thế, mà không, thực ra lúc nào cô cũng như thế, nên không thể trách được.

"Ba anh chị ngồi...

Ngồi uống nước đi ạ.

Nhung đang rửa mặt bên trong nhà tắm, giờ ra ngay đây."

"Ừm.

Cảm ơn em nhé."

"A dạ."

Cô gật đầu, Hoàng nói tiếng cảm ơn cô cũng thấy trời đất như quay cuồng.

Chờ ba người kia yên vị trên ghế, cô cũng tính ngồi xuống chiếc ghế còn lại.

"Đừng!"

Mai hét lên một tiếng, chạy tới ngăn không cho cô gái kia ngồi lên chiếc ghế.

"Sao...

Sao thế ạ?"

"À không không.

Em ngồi lên ghế của chị đây này."

Mai ấp úng, vội đẩy ghế của mình cho người kia ngồi, phần mình thì kéo chiếc ghế kia lại để đối diện mình, xong ngồi xuống bên giường.
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
279


Thằng bé ngồi trên chiếc ghế khoanh tay lại, hai chân đung đưa không thèm để ý tới chuyện gì xảy ra.Mai thở phào nhẹ nhõm, còn Hoàng thì phì cười.

Đây là chiếc ghế hôm qua cậu dán bùa vào cho Mai nhìn thấy thằng bé đây mà.

Bước vào phòng đã thấy nó yên vị ngồi trên đấy từ lúc nào trông rất hưởng thụ rồi.Thực ra lá bùa này chỉ có tác dụng vào hồi tối hôm qua, Mai hôm nay không thể nhìn thấy thằng bé kia, nhưng hôm nay cô vẫn nhìn thấy được nó, chứng tỏ nó thật lòng muốn Mai thấy được mình, còn cái ghế cũng chỉ là cái cớ mà thôi.

Lần trước Nhung cũng bắt gặp lũ trẻ này ngoài ngõ, không phải là trùng hợp, thằng bé muốn Nhung nhìn thấy mình, thế nhưng lại không muốn hù doạ Nhung sợ, vậy nên đành xuất hiện một khắc.

"Được mẹ biết tới sự tồn tại của mình, chắc vui lắm nhỉ?"

Hoàng cười cười, dùng thần thức quay qua nói chuyện với nó.

Thằng bé không nói gì, quay qua chu môi với Hoàng một cái đầy phản đối.

Hôm nay trông nó nhìn sáng sủa hơn hôm qua rồi đấy.

Chắc có lẽ là nhờ mấy bộ đồ mà Mai mới cắt cho hồi tối hôm qua.

Vậy ra đúng như lời nó nói thật, thằng bé đã luôn luôn ở đây canh chừng giúp cho Nhung ngủ không gặp bóng đen kia nữa.

Mai rất vui vẻ khi nhìn thấy nó, cô cứ nhìn rồi ngồi tủm tỉm cười.

Thằng bé hừ một tiếng không thèm để tâm.

Bác gì đầu đất thật sự, chẳng thông minh được, ngược lại còn đanh đá, chảng dịu dàng như mẹ nó.

Nó đâu biết, mẹ Nhung của nó là người chịu nhịn, hiền tính nên dễ bị bắt nạt.

"Không bám theo mẹ vào trong nhà tắm à?"

Hoàng quay qua vặn vẹo nó, thằng bé lườm cậu một cái, hai má đỏ lên.

"Tôi đâu có vô duyên như cậu."

Hai người Mai và Hoàng chỉ cười, tuy nhiên hai người còn lại thì lại nuốt khan.

Tại sao hai người kia lại nhìn cái ghế rồi cười nhăn nhở vậy nhỉ?

Có gì ở đó sao?

"Chị đến lâu chưa chị ơi?"

Cùng lúc đó Nhung cũng đi từ nhà tắm ra ngoài, cô ngơ ngác nhìn thấy bốn người tám con mắt đang chăm chú vào chiếc ghế đằng kia.

"Gì...

Gì thế?"

"A, không có gì."

Mai là người giật mình đầu tiên, cô quay lại cười với Nhung.

"Tối qua em ngủ ngon chứ?

Có bị bóng đè nữa hay không?"

Nhung đi lại cạnh Mai, cười vui vẻ.

"Không còn nữa.

May quá."

Mai gật đầu, nhìn xuống bên cạnh chân Nhung, mắt chữ a miệng chữ o, chuẩn bị la lên thì đã bị Hoàng bịt miệng.
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
280


Thằng bé nhảy xuống chiếc ghế kia từ bao giờ, đã chạy tới bám lấy chân của Nhung.

Từ lúc Nhung ra ngoài Mai cũng đã không thấy nó xuất hiện ở trên ghế nữa, cứ tưởng nó chạy đi đâu ra khỏi ghế nên cô không để ý nữa.

Cô nói nhỏ vào tai Hoàng."

Sao...

Sao tao nhìn thấy nó được hay vậy?"

"Không sao đâu."

Hoàng vỗ vỗ vai Mai trấn an.

"Hai anh chị đang nói gì vậy?"

Nhung nghiêng đầu thắc mắc hai người bên cạnh, làm gì cứ lén lén lút lút."

Không có gì.

Tự nhiên chị tưởng con chuột nhảy ra khỏi đây cơ, hoá ra nhìn nhầm."

"À."

Nhung à một tiếng rồi gật gật."

Mấy hôm nay em cũng hay thấy có tiếng động trên trần nhà, chắc là chuột rồi."

"Đây là Nhung hả?"

Vương bỗng nhiên cất tiếng làm cả bốn người trong phòng nhìn lại.

Nhung lúc này mới quay đầu ra nhìn những người ngồi trên ghế, thấy Vương cô có vẻ ngạc nhiên lắm."

Anh đi đâu đấy?"

"Anh đi theo bạn thôi."

Vương nói xong cười lớn."

Gì đây?

Hai người quen nhau à?"

Bạn Nhung trong phòng thấy vậy thì thắc mắc lắm."

Anh này là người hay dẫn tao vào cửa phòng trọ lúc trời tối."

Nhung gãi đầu cười ngượng.

Nói ra thì thật buồn cười, nhưng cô thuộc hàng nhát ma, lại sợ bóng tối nữa, nên mỗi lần đi làm thêm về tối là dãy trọ này lại đóng cửa kín mít, đường vào tối om, lần mới chuyển trọ về cô như thường lệ tan ca, tới nơi không ngờ chỗ này lại tối thế, không dám vào ngõ, may sao có người con trai này đi đổ rác, thấy cô đứng ngần ngừ ở bên ngoài mãi không thấy có động tĩnh gì mới tới hỏi chuyện, rồi dẫn cô tới phòng trọ.

Kể từ đấy mỗi khi cô đi làm về muộn, cô thường thấy anh đứng bên ngoài ngõ đổ rác, chẳng hiểu vì sao, nhưng anh luôn đưa cô về.Trời thì tối, người kia luôn luôn đội mũ kín mặt, nhưng có lần Nhung đã nhìn thấy khuôn mặt của anh rồi.

Chuyện này cô cũng không kể cho ai hết, nghe thì phi lí nhưng Nhung là vậy.

Nói ra cô sợ người khác bảo mình phiền họ.

Mai thấy thái độ của Nhung khác thường, không nói gì chỉ quay qua nhìn Hoàng cười nhẹ một cái, Hoàng ngơ ngác nhìn ngang ngó dọc, đưa tay lên gãi đầu.

Quái lạ, nó cười cái gì trông ghê vậy nhỉ?

Mai biết đầu Hoàng đang nghĩ cái gì, liên lập tức thụi cho cậu một khuỷu tay vào ngực.

"Đồ ngốc."

Hoàng ôm ngực vờ thở dốc, nhăn nhó nhìn Mai.

"Đồ đanh đá."

Hai người như thường lệ là sẽ lao vào cào nhau một trận tơi bời, nhưng ở đây đông người, làm thế chắc không tiện.
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
275


Bác của Mai đóng cửa xe lại, Mai nghiêng đầu ra vẫy vẫy Hoàng."

Bái bai."

Hoàng đứng ngoài cũng giơ tay ra chào cô.

Chờ khi bóng xe đi khuất dạng đầu ngõ, Hoàng mới lủi thủi mở cửa bước vào nhà.Đúng như dự đoán, khi cậu ra ngoài hành lang để bước vài phòng, Ngọc có lẽ đã đi ngủ từ sớm, hai vợ chồng nhà thầy đang ngồi nói chuyện với nhau thật."

Con chào thầy, con chào mợ."

"Sao về muộn thế hở con?

Tắm rửa cơm nước gì chưa?

Ai đưa con về thế?"

Bà Liên mới thấy Hoàng chào một tiếng, buông chén trà xuống một bên, quay qua hỏi rối rít."

Bà nó cứ phải bận tâm nhỉ.

Nó tắm từ lúc trưa nó về cơ."

Lão Long đầu hói vắt chân lên ngồi chéo, hai tay để lên, bắt đầu cằn nhằn vợ.

"Tôi không hỏi ông."

Bà Liên không thèm nhìn chồng tới một cái, vẫn ánh mắt dịu dàng nhìn Hoàng.

"Con...

Con ăn rồi ạ.

Đi với bạn đó mợ, chơi hơi quá trớn nên về muộn, đấy là xe bác của bạn con tới đưa con về tiện thể thôi ạ, mợ đừng lo."

Bà Liên hoàn toàn tin tưởng Hoàng, không hỏi nữa, lại cầm chén trà lên.

"Uống trà với thầy mợ đi."

"Thôi ạ, con về phòng đây."

Hoàng gãi đầu, lùi ra thật xa khỏi ánh mắt hình viên đạn của lão Long.

Lão đang cáu cậu vì phá vỡ giây phút riêng tư của hai vợ chồng nhà lão lúc cuối ngày.

Đáng sợ quá.

Hoàng rùng mình, mở cửa phòng nhảy thẳng lên giường.

Việc đầu tiên cậu làm là rút điện thoại ra nhắn tin cho Mai.

"Về rồi chứ?"

Ngay lập tức phía bên kia cũng liền trả lời lại.

"Về rồi."

"Vậy mau rửa mặt đi ngủ đi.

Mai đi tiếp."

"Ok."

Hai bên đều tắt máy, không nói gì nữa.

Hoàng nằm trên giường, bắt đầu nhớ lại chuỗi sự việc diễn ra trong ngày, thửo dài, lăn đi lăn lại, thở dài một lượt nữa.

Thằng bé kia cứ nhận Nhung là mẹ, thật đáng thương.

Không hiểu lí do vì sao cậu rất thích nó.

Có phải thằng bé là ma côi, quá giảo hoạt nên nó cố tình giở trò để cả Mai và cậu đều có cảm tình với nó không nhỉ?

Nhưng cái bộ mặt khinh thường trí thông minh của Mai kia nó hay bày ra lại phản bác ý kiến mới trên.

Hoàng nhớ tới lúc nó ôm chặt lấy chân Nhung làm cậu phì cười.

Nó thực chất cũng chính là một đứa trẻ con, một đứa trẻ con không có mẹ.

Và cả không có bố nữa.

"Anh không có bố."

"Không sao.

Tôi cũng chỉ có mẹ."

Cậu nhớ lại lúc thằng bé vui vẻ nói câu này, nghe mà đến nhói lòng.
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
281


Vả chăng, lúc nãy khi Mai chuẩn bị cào Hoàng thì có vật cản lại."

Hai người tính phá nhà mẹ tôi đấy à?"

Thằng bé vong nhi lần đầu tiên nhảy ra khỏi chân của mẹ nó, chạy tới chỗ Mai và Hoàng, ngẩng cao đầu lên chu môi ra phản đối."

Sao em cứ có cái điệu chu môi ra dễ thương thế nhỉ?"

Mai nói rất nhỏ, cô thừa biết thằng bé kia có thể nghe được.

"Cô giữ ý tứ chút đi."

Nó hừ khinh một tiếng rồi hạ chân xuống, lúc quay đi bắt gặp ánh mắt của Hoàng."

À không không, lần sau bác đừng nói thế nhé."

"Ừm."

Mai gật đầu, không hiểu vì sao thằng bé kia lại thay đổi 180 độ nhanh như vậy?Nhung bước lại chiếc ghế đối diện Mai, ngồi xuống khiến Mai giật mình.Chiếc ghế này thằng bé đang ngồi cơ mà?

Vậy nó ngồi đâu được?

Không cần Mai thắc mắc quá lâu, thằng bé chẳng những không ngại việc Nhung ngồi lên, mà nó giơ hai tay ra trước mặt Mai từ lúc nào, Mai không hiểu ý nó, nhưng cũng ngẩn ngơ làm theo, giơ hai tay ra cầm hai tay nó.Cô có thể chạm được thằng bé?Câu trả lời là có.

Thằng bé túm hai tay của Mai, lấy đà leo tót lên bọc cô ngồi khiến cô dở khóc dở cười.

Hoàng nhìn theo thì bịt miệng nín cười, thằng nhóc này quả nhiên là giảo hoạt.

Thế nhưng ba người còn lại thì không.

Họ tròn mắt lên nhìn Mai cứ giơ tay ra cười với không trung.

Thật quái đản.

"Mai ơi..."

Vương không nhịn nổi, kêu Mai một tiếng.

"Ờ ừ."

Mai quay đầu lại cười gượng.

"Mấy người để ý tôi làm gì?

Lo cho chuyện của mấy người đi."

Ngồi nói chuyện bâng quơ được một lúc, bạn của Nhung phải đi học, cô xách ba lo ra cửa, trong lòng tràn ngập tiếc nuối.

Giá mà khi cô quay trở về phòng trọ, hai trai đẹp này vẫn còn ngồi ở đây.

Nói là mọi người nói chuyện với nhau nhưng thực ra chỉ có Mai, Nhung và cô gái kia nói, còn hai người Hoàng, Vương thì không hé miệng nói một lời.

Đôi khi ba đứa con gái ngồi với nhau còn ghê hơn cả một cái chợ.

Nhung ra tiễn bạn ra khỏi cửa rồi cũng đi vào trong.

Cô ngượng ngùng ngồi đối diện với Vương, hai người nhìn nhau không nói gì, bầy không khí trong phòng có chút quái dị.

Mai tủm tỉm quan sát thái độ của hai người kia, mặt đầy nghi ngờ.

Hoàng đứng kế bên cạnh thấy bộ mặt này của Mai vô cùng khó hiểu.

"Mày bị làm sao đấy?"

"Hả?"

Mai rời mắt khỏi Nhung nghiêng đầu sang Hoàng.

Thấy mặt Hoàng ngờ ra không hiểu gì, cô khẽ nháy mắt ra hiệu về phía hai người kia.
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
282


"Tên ngốc đó là do tôi dùng pháp lực sai khiến đi bảo vệ mẹ tôi đấy."

Hả?Hoàng chau mày nhìn thằng bé, nó vẫn ngồi trên bọc của Mai, hai tay khoanh tròn trước ngực như một ông cụ non.Cậu vẫn không hiểu?

Nhưng hình như Mai hiểu, cô cúi đầu xuống ghé vào tai thằng bé.

"Em giỏi lắm."

Nó lấy hai tay ra sức đẩy đầu Mai ra khỏi gần người mình, nhăn mặt lại tỏ vẻ khó chịu.

"Bác tránh xa tôi ra.

Đồ con gái không có ý tứ."

Mai thở dài một tiếng, thằng bé này sao vừa đáng yêu vừa đáng ghét vậy?

Hoàng cảm thấy mình quá lạc hậu so với hai kẻ trước mặt, thấy không hề ổn, cậu liền hắng giọng một tiếng, đánh lạc chủ đề đi nơi khác.

"Nhung, tối qua em không mơ thấy gì thật à?"

Nhung nghe vậy khẽ gật đầu.

"Dạ."

"Bốn lá bùa hôm qua tới giờ chưa ai đụng vào chứ?"

"Không có ạ.

Sáng nay có bạn em về nhưng nó không để ý, em cũng quên chưa dặn."

"Bùa?

Bùa gì thế?"

Vương nhìn Hoàng đầy thắc mắc.

"Bùa bình...

Bình an ạ."

Nhung lắp bắp, cô không muốn Vương biết sự tình hiện tại của mình, với cả, đây là khu trọ nhà Vương, nếu lỡ cậu nghe chuyện có ma quỷ quanh đây, hẳn là sẽ đuổi Nhung đi chỗ trọ khác để tránh ảnh hưởng tới những phòng xung quanh?

Một chỗ trọ tốt như nhà Vương, Nhung phải mất công mãi mới tìm được, có chăng cô còn không nề hà việc có ma quỷ, nên càng không có chuyện cô bị đuổi đi dễ dàng thế.

"Bình an?

Vậy hôm nào chúng ta đi chùa rồi xin một thể."

"D...

Dạ."

Nhung gật gật lia lịa, Mai nhìn thế thì thấy khổ tâm thật sự.

Con bé cứ giấu giấu diếm diếm mãi là làm sao nhỉ?

Vương cũng đâu có đáng sợ hay làm gì nó đâu?

"Bác xem, tên ngốc kia còn muốn doạ nạt mẹ tôi nữa."

Thằng nhóc kia tỏ vẻ bất bình vô cùng, chu môi lên ngẩng đầu nhìn Mai, hai má phụng phịu nhìn chỉ muốn cắn.

"Vớ va vớ vẩn.

Nạt là nạt thế nào?"

Mai lắc đầu nói to.

"Dạ?"

Nhung thấy bỗng dưng chị hét lên thì giật mình, khi cô quay lại thấy Mai tỏ vẻ cáu gắt, khuôn mặt phẫn nộ nhìn xuống chân.

"Chị.

Chị bị làm sao?"

"Không, không có gì đâu."

Mai cười ngượng lên, biết mình lố quá nên xua tay, đồng thời nâng chân lên đá thằng bé trên người xuống dưới đất.

"Bác mà ném tôi hay đá tôi xuống dưới đất, tôi sẽ bám theo bác suốt đời."

Nó vừa nói, hai mắt bắt đầu lóng lánh long lanh như hai hòn bi to tròn, ầng ậng nước.

Mai bỗng nhiêm bị thằng bé bày trò, nhất thời lúng túng vì xiêu lòng, không biết nên gắt hay nên tiếp tục nựng nó.
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
283


"Bước xuống!"

Hoàng quay qua nhìn thằng bé, khuôn mặt đanh lại đầy doạ nạt.Thực ra cậu toàn nói chuyện bằng thần thức với nó, nên không hề mở miệng ra, cũng vì thế cậu không thu hút sự chú ý khó hiểu của hai người kia như Mai.

Thằng bé nghe Hoàng nạt một tiếng, tự động tụt xuống đất, khuôn mặt không mếu không rưng rưng khóc nữa, nó leo tót lên giường núp sau lưng Mai."

Cậu đừng bắt nạt trẻ nít như tôi."

"Trẻ nít?

Sao hôm trước bảo em bằng tuổi bố anh cơ mà?"

"Nhưng linh hồn vẫn là trẻ nít.

Đánh tôi xem, tôi cho cậu biết tay."

"Lại còn thách."

Hoàng vờ rút một chiếc phù trong túi quần ra làm nó hoảng loạn tột độ."

Bác Mai, mau cứu tôi."

Mai hít một hơi thật sâu, vờ ngồi im không biết gì cả, cô không nghe được Hoàng dùng ánh mắt nói gì với vong nhi phía sau cô, nhưng cô nghe được vong nhi kia độc thoại, có lẽ hai người này tính vờn nhau, nhưng đối tượng làm lá chắn kiêm ranh giới địch của hai bên lại chính là cô.Nếu hai người kia không ở đây, cô đảm bảo sẽ bóp cổ chết Hoàng.Mai mở mắt, lườm Hoàng một cái đe doạ.Từ bé Hoàng đã vô cùng sợ ánh mắt này của Mai, như biết điều, cậu không thèm đếm xỉa gì tới thằng bé kia nữa.Dù sao bảo toàn tính mạng hiện tại vẫn là tốt hơn chăng?

Thằng bé đằng sau Mai thấy Hoàng lui binh thì hí hửng lắm, nó lè lưỡi ra tính làm mặt quỷ với Hoàng thì bỗng nhiên Mai quay đầu lại nhìn nó.Thằng bé bắt gặp ánh mắt đáng sợ kia của Mai thì run người, khuôn mặt đang nhe nhởn tính hăm doạ người khác tắt ngấm.

Trên đời này có thứ còn đáng sợ hơn Hắc Bạch Vô Thường?Nó đờ đẫn mặt mày, ngồi phịch xuống dưới giường, Mai thấy hai bên không muốn vờn nhau nữa thì đứng dậy, tốt nhất cô không nên ngồi đây với thằng bé, nếu không hai người Vương, Nhung không biết chuyện gì lại tưởng cố bị thần kinh nói chuyện một mình.Thằng bé kia thấy Mai rời đi, chu mỏ lên, chạy tới chân Hoàng."

Lại kia bám chân mẹ nhanh."

"Không thích."

Nó vừa ôm chân Hoàng vừa lắc đầu nguầy nguậy.

"Thế ngày trước không có anh và Mai thì em bám mẹ, mà chưa gặp được mẹ em uốn với ai?"

"Không ai cả."

Nó nheo mắt lại nhìn Hoàng đáp gọn lỏn."

Nếu trước mặt lũ trẻ con ngoài kia tôi chẳng bao giờ làm thế đâu."

Hoàng không nói gì, vẫn tiếp tục nhìn nó như một dấu hiệu rằng cậu đang nghe nó nói."

Nhưng giờ tôi có mẹ rồi, có cả bác nữa, tuy bác hơi ngốc tí nhưng bù lại bác rất nhịn tôi."
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
284


Hoàng cười khục một tiếng trong cổ họng, rốt cuộc Mai đã làm gì mà nó lại bảo Mai ngốc suốt thế nhỉ?Cuối cùng giờ là thằng bé bám chân Hoàng.Không phải là vì nó muốn uốn Hoàng đâu, Hoàng là đàn ông con trai, biết gì mà để cho nó làm nũng, lệch với Hoàng cậu còn cho ăn ngay một vé đi âm ty không đợi thầy siêu độ luôn, cả người lúc nào cũng gạo nếp chu sa bùa chú, đối với nó nguy hiểm thực sự, mà thực tế do khi Mai doạ nó rồi đi ra khỏi chỗ, nó muốn lại bám chân Nhung thì phát hiện ra Mai ngồi ngay cạnh Nhung, quả nhiên là rất ớn lạnh, nó bèn lại chuồn vào bám chân Hoàng.Coi như là một sự lấy lòng.Quả nhiên là một vong hồn giảo hoạt.Hoàng thừa biết nó có ý nghĩ gì trong đầu, cậu không buồn nói đểu nó nữa mà trực tiếp thở dài."

Hoàng, mau lại đây."

"Sao thế?"

Mai nháy mắt một cái đầy ẩn ý rồi kéo tay Hoàng ra ngoài phòng trọ."

Sao?"

"Mày không thấy không khí trong phòng có gì bất thường à?"

"Không có."

Hoàng lắc đầu.

Có chăng người bất thường nãy giờ trong phòng lại chính là Mai đấy.

"Dốt nát."

Mai bó tay vả vào lưng Hoàng một cái.

Hình như cô thấy mình quê quá, vội vàng đổi đề tài ngay.

"Mày quên mất hôm nay mày tới đây làm gì à?"

"Có chứ."

Hoàng gãi đầu.

Cậu tính nay làm một trận đồ để dụ cái bóng đen kia, thế nhưng tới đây gặp ngay tên Vương đầu đất, mọi dự định đều bị ném lại phía sau sạch.

Cậu biết Nhung khó xử và không muốn cho Vương biết xung quanh đây có vấn đề, biết Nhung sợ bị đuổi đi, thế nhưng lại không có cách nào để giúp cô cả, nên đành để đến lúc không có mặt Vương rồi mới làm việc.

Thế nhưng Hoàng nhìn cái mặt đần đần đối diện mình mà thở dài, thở dài thườn thượt.

Ngốc quá, ai lại cho Vương đi theo chứ, đúng là chẳng tinh ý gì cả, lại cũng chẳng hiểu em mình nó làm sao.

"Nhìn cái gì đấy?

Ăn đấm không?"

Thấy Hoàng chằm chằm vậy Mai tự nhiên thấy nóng hết cả người.

Nhột quá, cô đã làm gì sai chăng?

"Hồi nãy mày bảo trong phòng bị làm sao mà không khí bất ổn không bình thường?"

Hoàng không nói chuyện Nhung kiêng dè Vương ra cho Mai nghe, sợ cô làm rùm beng lên nên lảng sang chuyện khác.

Nhưng Mai bỗng nhiên nhìn ngẩng lên mặt Hoàng, do Hoàng khá cao mà Mai lại khá thấp, gọi là ngửa cổ lên nhìn chắc cũng chẳng ngoa.

Đầu tiên cô mở to mắt nhìn, mắt Mai có màu rất đẹp, mà từ hồi bé Hoàng đã để ý rồi.
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
285


Cậu thấy màu mắt nâu của Mai đẹp lắm, nên cứ ngỡ người ta đa số là mắt đen, Mai có mắt nâu nên màu nhìn hơi lạ một chút.

Thế nhưng sau khi lên cấp hai, khi học sinh học, thầy giáo có nói chúng ta đa phần mắt nâu là gen trội, và hầu hết ai cũng có mắt nâu thì Hoàng thấy hoang mang tột độ.

Cậu đi vạch mặt từng đứa trong lớp để xem màu mắt chúng nó là màu gì, cuối cùng chính cậu cũng phải thừa nhận đa số đó là mắt nâu.

Vậy màu mắt của Mai?Mãi sau này khi Hoàng ngồi cạnh một đứa bạn cùng lớp cấp ba cậu phát hiện ra nó cũng có màu mắt y chang Mai.

Khi ấy cậu tưởng mình đã bắt gặp được người thứ hai có màu mắt đẹp, nhưng nó cười lớn, bảo đó chỉ là đeo lens cho đẹp thôi chứ mắt nó màu nâu thuần, nó còn gỡ cái lens như mắt ra cho Hoàng xem làm cậu một phen hốt hoảng.

Cuối cùng cậu hỏi nó nhìn thử mắt Mai màu gì, có phải đeo lens không, con bé chạy tới vạch thẳng Mai ra xem rồi hú hét như phát hiện một điều kì thú.Mắt Mai màu nâu xám.Sau lần ấy, Hoàng đi đâu cũng có thói quen nhìn màu mắt họ xem màu gì.

Như mắt của lão Long là đục đục của lão hoá rồi đấy.Ui trời, cứ nghĩ tới lão là Hoàng lại ớn lạnh.

Thật quá đáng.Quay trở lại trước mặt Hoàng, Mai mở to đôi mắt nâu xám kia nhìn cậu, rồi hai hàng lông mày chau lại cau có nhìn rất khó chịu, cô xị mặt xuống."

Tao nhớ không nhầm là đã ra hiệu nhắc mày từ lúc nãy mấy lần rồi."

"Sao mà tao biết được mày đang muốn truyền đạt cái gì sau cái ánh mắt ấy, ngáo à?"

"Tao còn chỉ nữa cơ, mày chẳng để ý gì cả."

"Thôi thôi được rồi.

Làm sao?"

"Không làm sao cả.

Không có chuyện gì hết!"

Mai nói xong vùng vằng đi vào trong phòng trọ mặc Hoàng trơ trơ ngoài cửa ngõ.

Rõ ràng là nó kêu mình ra đây, sau đó nó giận mình vì một lí do ngớ ngẩn nào đấy đến mình cũng không biết được, và chạy vào bên trong?

Hoàng thở dài bất lực, không hiểu ý nó qua cái nháy mắt thế là nó giận?Con gái quái đản thật sự.

Sau này cậu không muốn vợ mình là một bà chằn như thế đâu.Hoàng cúi xuống dưới chân mình, lườm một cái sắc lẹm.

"Bám theo anh ra đây?

Giỏi quá nhỉ?

Không sợ ánh nắng mặt trời à?"

"Không sợ."

Thằng bé nhếch môi lên cười khinh khỉnh với Hoàng.

Ngày thường thì nó sẽ sợ lắm đấy, nhưng nếu núp sau bóng của Hoàng thì nó hoàn toàn không sao cả.
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
286


Hồi nãy khi bác nó kéo Hoàng ra ngoài cửa, nó chần chừ đắn đo không biết nên nhảy xuống ở trong phòng không hay là đánh liều ra ngoài với tên pháp sư khó ưa này.Nó muốn nhìn thấy ánh mặt trời như thế nào.Từ khi bị mẹ bỏ tới giờ, vong nhi ban ngày không đủ pháp lực để đối diện với ánh sáng.May nhờ có Hoàng.Hoàng lấy tay xoa đầu nó, thằng bé lại khó chịu như thường lệ, đẩy ra ngoài."

Không mau vào mà dỗ bác tôi."

"Tại sao?"

"Không phải bác tôi đang giận cậu à?

Cậu không biết à?"

"Biết chứ."

Hoàng gật đầu, chỉ có điều là không biết giận vì cái gì thôi."

Lêu lêu, đáng đời cậu.

Đồ ngốc."

Nó nói xong thì chạy vù vào trong phòng trọ, Hoàng vẫn không hiểu chuyện gì lắm.

Mai dỗi cậu là chuyện thi thoảng vẫn xảy ra, nhưng cô dỗi cũng không lâu nên Hoàng không sợ lắm.

Khi cậu bước trở lại phòng trọ, Vương nhìn cậu bằng ánh mắt ngờ ngờ.

"Này Hoàng?"

"Ừ?"

"Cậu là pháp sư?"

"Ai...

Ai nói?"

"Mai."

Vương chầm chậm chỉ tay vào con người đang cầm điện thoại ung dung vắt chân kia.

"Cậu cứ làm việc đi, cứ gỡ bùa ra đi, tôi biết hết rồi, không sao đâu, tôi không làm gì Nhung đâu."

"Làm gì...

Là làm gì?"

Hoàng ngẩn ngơ hỏi lại Vương đầu đất, nhưng tâm trí phẫn nộ quay qua Mai.

Thực sự...

Thanh Mai, mày rất quá đáng, vì dỗi tao vớ vẩn mà dám nôn hết bí mật của bạn mày.

Hoàng ôm đầu, thôi vậy cũng tốt, giờ đây cậu thoải mái hành động mà không phải sợ người khác tò mò gì rồi.

Mai liếc trộm thái độ của Hoàng một khắc, dường như vẫn đang bực cậu.

Hoàng đi xung quanh phòng gỡ bốn lá bùa ra ngoài, lấy bật lửa đốt cháy thành tro.

"Bùa này chỉ trấn được có một vài giờ đồng hồ thôi, pháp lực anh còn kém, không thể lâu được."

"Vậy ngày nào cũng phải lấy đốt rồi trấn bùa lại sao ạ?"

Nhung ngao ngán nhìn đống tro nhỏ trước mặt mình.

Không lẽ sau này ngày nào cũng như vậy?

Hoàng như hiểu được Nhung nghĩ gì, liền lập tức tìm cách trấn an cô.

"Yên tâm đi, hôm nay anh sẽ tìm cách giải quyết tận gốc."

Mai nãy giờ vẫn vờ ngồi im bấm điện thoại, thấy Hoàng nói vậy cũng an trí, cô hoàn toàn tin tưởng cậu.

Thằng bé vong nhi đứng sau Hoàng, nó núp dưới chân cậu đã lâu, hốt hoảng nhìn đống bùa bị đốt.

Nó sợ.

Hồi tối hôm qua hình như bóng đen kia cũng tới tìm Nhung nhưng bị chặn lại.

Đốt đống này rồi, làm sao nó bình yên bảo vệ mẹ nó được?

"Anh hỏi này."

Hoàng cúi người xuống dùng thần thức với nó.
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
287


"Sao thế?"

Nó leo xuống chân Hoàng, ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Hoàng nhận ra ánh mắt kinh sợ của nó, kèm cả hốt hoảng nữa.

Thằng bé vẫn đang sợ bóng đen kia."

Em không tin tưởng anh sao?"

"Tin."

Nó mím môi lại gật đầu mạnh.

Tên pháp sư đáng sợ khó ưa này, nếu nó không tin thì nó có đi theo cậu vào căn phòng có bốn lá bùa có thể hại nó bất cứ lúc nào hay không?

Hoặc giả dụ như Hoàng không có ý muốn hại nó, pháp lực của Hoàng đang còn non yếu, bốn lá bùa chẳng những không trấn được căn phòng kia mà còn làm mồi nhử cho cái bóng đen kịt đáng sợ kia...Tóm lại, nó rất tin tưởng Hoàng.

Mà thật ra nó cũng không còn lựa chọn nào khác.

Đánh liều đặt cược vào một pháp sư.Một vong ma ngây dại.

"Cậu định nói gì với tôi?"

"Tối hôm qua ấy...

Em có cảm nhận được gì đó không?

Mẹ em bảo hôm qua ngủ rất ngon, anh đoán em đã dùng tu vi của mình để trấn áp mấy thứ nhiễu xung quanh hả?"

"Ừm."

Thằng bé khẽ gật đầu.

Tối hôm qua tới giờ nó luôn trong trạng thái phòng thủ tốt nhất, lúc nào cũng nằm cạnh mẹ, nhìn chằm chằm vào mẹ để chắc chắn rằng mẹ của nó ngủ yên.

"Tối qua, hình như mụ kia xuất hiện..."

"Ai cơ?

Ý em nói là bóng đen kia?"

"Phải...

Lúc ấy cậu về được tầm một lúc, tôi đang ngồi trên ghế thì bị khó thở, áp chế nơi lồng ngực rất khủng khiếp, điều này tôi thường gặp mỗi khi có vong ma pháp lực cao hơn mình xuất hiện ở gần.

Tôi sợ quá nhảy xuống ghế, chạy lại phía mẹ, chuẩn bị tinh thần xem có người tới phá mẹ hay không, rốt cuộc chỉ nghe thấy tiếng đập cửa và tiếng khàn khàn, sau đấy là tiếng thét một khắc, sau đấy, tất cả đều im bặt."

Đúng là bóng đen kia rồi.

Hoàng gật gù phân tích.

Nhìn thái độ của nó, từ trước khi Hoàng xuất hiện, nó đã bảo vệ mẹ nó rất cẩn thận.

Nhưng việc này cũng giống như ngọn nến bé nhỏ trước một cơn gió mạnh vậy, giống như một sự tượng trưng, biểu hiện của thằng bé kia là dồn hết tất cả mọi sự yêu thương của nó dành cho mẹ mình.

Nếu như nó biết được sự thật Nhung có thể không phải là mẹ nó, nó sẽ phản ứng như thế nào?

Nhất định nó sẽ kêu gào không chấp nhận sự thật, lần đầu tiên nó gặp Hoàng và Mai, nó cũng đã nhất quyết khóc lóc rươm rướm dỗi Mai khi Mai nói nó không phải là con của Nhung.

Chẳng khác gì là đánh thẳng vào nó cả.
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
288


Nhưng Nhung có phải là mẹ của thằng bé hay không không phải không có khả năng.

Thứ nhất, Nhung hợp mệnh mẹ của thằng bé.Thứ hai, Nhung có khuôn mặt mà theo như nó miêu tả thì chính xác gần như 90% giống khuôn mặt mẹ của nó.Hơn bốn mươi năm về trước thì không phải không có khả năng Nhung đầu thai.

Chuyện này Hoàng không dám khẳng định.

Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra được, tốt nhất không nên nói trước điều gì.

Vả lại chuyện này cũng tốt cho Nhung, vì được thằng bé đi theo để bảo vệ.

Nhung là người khá yếu bóng vía nên chuyện bị ma quỷ tới phá quấy trêu chọc là bình thường.

Thằng bé không những không giận mẹ mình, mà nó còn yêu thương mẹ nó thế kia, thực càng nhìn càng thương.

"Mẹ em không cần em, bỏ em đi mà em không giận mẹ em à?"

Hoàng đámh liều hỏi nó một câu, dò xét suy nghĩ của nó xem thế nào.

"Mẹ tôi không muốn bỏ tôi đâu."

Trái lại với ý nghĩ rằng nó sẽ chuẩn bị khóc lóc kêu gào, hoặc là nó bây giờ nghe Hoàng nói mới biết mẹ nó bỏ nó, thằng bé chỉ chu môi lên lắc đầu nguầy nguậy.

"Sao em biết?"

"Tôi biết chứ.

Cậu đừng tưởng là những người tới đây đều là tự nguyện."

Hai mắt nó đầy sự giận dữ làm Hoàng khá hoảng hốt.

Làm sao vậy?

Thằng bé biết gì?

"Là người đàn ông đó bắt mẹ tôi bỏ tôi."

"Hả?"

Ý nó nói là mẹ nó bị bắt bỏ nó hay sao?

Sao nó biết được?

Không phải là lúc ấy nó còn đang ở trong bụng mẹ nó hay sao?

"Sau khi tôi thoát ra ngoài, người đầu tiên tôi nhìn thấy là mẹ tôi."

Nó ầng ậng nước mắt, thút thít.

"Khi ấy mẹ đang nằm trên giường này này."

Nó vừa nói, một tay chỉ vào góc tường gần cửa sổ, một tay quệt nước mắt liên tục.

"Phía dưới chăn của mẹ toàn có thứ gì màu đỏ trông rất chói mắt, mãi sau này tôi mới biết đó là máu..."

Hoàng nuốt khan một cái.

Vậy nó nói đúng chăng?

Nó đã có linh tính từ sau khi bị giết ở đây?

Cậu giật mình bởi từ đằng sau có tiếng như ai thở vào tai mình.

"Rồi...

Rồi sao nữa...?"

Là Mai.

"Giật hết cả mình."

Hoàng quay qua đằng sau phát hiện ra Mai rưng rưng nước mắt từ khi nào.

Cậu dùng thần thức với nó, nhưng nó nói chuyện lại khiến Mai nghe được.

"Giật mình cái gì cơ?"

Nhung cùng Vương hai người đã ngồi dưới ghế từ bao giờ thấy Hoàng kêu lên thì hỏi lại.

Nhung khi nãy đang đứng với đống tro cạnh Hoàng, thấy cậu cứ cúi người xuống làm gì, tưởng cậu đang bận làm nghi thức gì đấy nên tránh sang một bên sợ phiền.
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
289


"Không...

Không có gì."

Hoàng lắp bắp nói lại, cậu nhìn Mai cầu cứu, thấy Mai vẫn đang xúc động gần chết thì cũng bó tay.

Mai xì mũi một cái, nhìn Nhung."

Em chưa đi chợ sáng phải không?

Sao không mau đi đi, nay anh Hoàng với chị trông nhà cho.

Đi đi."

"Ơ nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì hết.

Mau đi đi không lát nữa chị về bây giờ.

Vương, cậu không bận thì chở Nhung đi đi.

Hức..."

"Chị...

Chị làm sao thế?"

"Không sao.

Đi đi."

Mai lắc đầu xua tay với Nhung, bản thân lại sụt sịt với cái mũi mình."

Chị bị cúm rồi."

Nhung nhìn chị mình đầy lo lắng."

Vậy em mua thuốc cảm cúm cho chị nhé?"

"Được."

Mai gật đầu xua Nhung đi.

Nhung vừa đi vừa ái ngại nhìn chị mình."

Anh ở đây rồi, em yên tâm."

Hoàng thấy thái độ Nhung thái quá bèn lên tiếng.

Nhung nhìn Hoàng, yên tâm gật đầu rồi cùng Vương ra ngoài.Mai nhìn hai người kia chắc chắn đã ra khỏi cửa liền thở phào."

Bớt rối."

"Sao bác lại đuổi mẹ tôi đi?"

"Chị đuổi mẹ em đi hồi nào?"

Mai ngơ ngác nhìn thằng bé.

"Bỏ đi."

Hoàng nhăn mày lại nạt thằng bé một cái.

"Vậy là sau khi ra ngoài này, em thấy mẹ mình nằm trên giường người đầy máu?"

"Mẹ tôi không những quần áo mà chăn chiếu nơi giường cũng đầy máu.

Người mẹ nhợt nhạt không thở ra được hơi, tôi chẳng thấy ai bên cạnh mẹ cả.

Lần đầu tiên nhìn thấy mẹ, trong linh tính tôi đã biết chắc chắn là mẹ mình rồi."

Hoàng không hỏi tiếp thằng bé nữa, nó nói không sai, vong nhi không bao giờ nhận nhầm mẹ mình hết.

Có vong nhi đi theo mẹ mình đến hết đời để bảo vệ, có vong lại đi theo hãm hại, chỉ để căm phẫn oán hận người đã bỏ nó đi mà không giữ lại.

"Tôi muốn ở cạnh mẹ.

Khi nào cũng vậy.

Lúc nào tôi cũng đứng canh giường bệnh của mẹ hết.

Bây giờ mỗi khi mẹ ngủ tôi cũng đều nằm cạnh canh chừng cho mẹ, như tối hôm qua vậy."

"Hồi đấy tôi không có được hình hài như bây giờ, cứ thế ở với mẹ hai ba ngày gì đấy không biết, mới có một người đàn ông tới thăm mẹ tôi.

Tôi đoán chắc đó chính là người cùng mẹ đã tạo ra mình."

"Tức là bố em hả?"

"Không phải!

Tôi đã nói tôi chỉ có mỗi mình mẹ.

Tôi không có bố.

Giống như cậu vậy."

Thằng bé gân cổ gắt lên với Hoàng.

"Được rồi.

Anh xin lỗi."

Nó không thèm nhìn Hoàng nữa mà đá chân xuống đất.

"Ông ta tới nói chuyện với mẹ tôi.

Ông ta cười rất vui vẻ.

Nói rằng mẹ tôi phá lần này bỏ tôi đúng ý của họ hàng bên nội và ông ta, nói mẹ tôi đợi ông ta sau này ổn định sẽ cưới mẹ tôi về."
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
290


"Mẹ tôi cả người tái nhợt, lúc ấy nhìn ông ta bằng ánh mắt đờ đẫn, chẳng cười chẳng nói cái gì, giống như người mất hồn ấy, chỉ gật đầu rồi kéo chăn lên, quay lưng về phía ông ta.

Người kia nhíu mày nhìn mẹ tôi rồi cũng bỏ đi, không thấy xuất hiện bao giờ nữa."

"Không...

Không xuất hiện nữa sao?"

"Phải."

Thằng bé gật đầu, hai mắt đầy sự căm tức."

Đến hai ba hôm sau thì mẹ tôi tự thu xếp đồ để về nhà, không có bạn bè cũng không có các cô đang ở cạnh bây giờ tới chơi đâu.

Tôi không còn nhìn thấy mẹ lâu lắm rồi...

Tôi đi tìm mẹ mãi, tìm mãi mà không thấy mẹ đâu, cuối cùng thì cũng chịu chết, quyết tâm hàng ngày ngồi ngoài ngõ chờ mẹ về."

Mai ngồi bên cạnh lấy tay lau nước mắt, tránh không gây ra tiếng động phá vỡ không khí.

Cứ thử tưởng tượng hình hài một đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi ngồi lủi thủi bó chân nơi đầu ngõ ngày ngày ngóng mẹ về, thử hỏi xem, dù là ma hay người thì đối với cô cũng thực là đáng thương.

"Trong khoảng thời gian em chờ mẹ ấy, có phải đã gặp được rất nhiều bạn giống mình hay không?"

"Ừm.

Tất nhiên rồi.

Cứ khi nào tôi thấy có một người phụ nữ gào khóc trong đấy thì khả năng đi ra có một tinh linh gia nhập đám chúng tôi là rất cao.

Ban đầu thì tôi thấy kì lạ lắm, rồi cuối cùng cũng hiểu được lí do tại sao."

"Rồi cái ngày được gặp lại mẹ tôi cũng tới."

Hai mắt nó sáng quắc, ánh lên sự vui sướng hồi tưởng lại.

"Hôm ấy là buổi tối, tôi ngồi ngoài ngõ như thường lệ, tự nhiên cảm nhận được mình có cái gì đó áp lực lớn lắm.

Vì là buổi tối nên tôi thoải mái ra ngoài, phát hiện ra ở căn nhà lớn có hai ông bà kia ở từ hồi tôi mới ở đây có một bóng người con gái.

Kì lạ hơn là sau khi đi theo thì cả người tôi đều nóng lên.

Đến cổng nhà thì người kia quay lại.

Lúc ấy tôi đã ngờ ngợ ra chính là mẹ tôi rồi."

Thằng bé cười nhăn nhăn mấy cái nhìn Mai rồi lại nói tiếp.

"Mẹ tôi đi vào bên trong nhà, vì là căn nhà có thổ địa nên tôi không đi vào được, đành ngồi ngoài chờ một lâu.

Mãi sau khi mẹ tôi đi ra, bước xuyên qua người tôi, tôi mới dám khẳng định rằng đấy là mẹ mình.

Mẹ tôi chẳng bao giờ bỏ tôi."

"Có điều thời gian trôi lâu quá, mẹ tôi cũng thay đổi rồi.

Tóc mẹ tôi ngắn hơn một nửa so với ngày xưa.

Trước tóc dài tới eo, giờ tóc chỉ tới ngang vai thôi.

Lại còn hoe hoe nữa chứ.

Trông đến là buồn cười."
 
Pháp Sư Đôi Mươi 3
291


Thằng bé kia gãi gãi đầu."

Có một thứ mẹ tôi chẳng thay đổi, đấy là mẹ khi cười đều hiền lắm.

Lại dịu dàng, chẳng quát nạt lườm ai bao giờ.

Tôi đi theo mẹ mãi, định bụng mẹ ở đâu tôi cũng sẽ ở đấy.

Ai dè canh ngoài cửa tới sáng sớm ngày hôm sau, mẹ liền xách đồ đạc lên chuyển về nơi tôi ở.

Hí hí..."

Nó vừa nói vừa cười nhăn cười nhở, Hoàng phì cười, đưa tay xoa xoa đầu nó."

Vài ngày sau khi nhìn thấy tôi thì bóng đen của người kia xuất hiện, khiến tôi cả ngày cả đêm đều cố gắng trấn thủ bên cạnh mẹ.

Lần đầu tiên gặp cậu, cũng thật may là cậu đã cứu mẹ tôi.

Khi đấy là ban ngày, mặt trời chiếu rọi, tôi chẳng thể nào ra ngoài được, cứ trơ trơ ra đấy nhìn mà không cứu giúp được gì."

Hoàng nhìn thằng bé rồi gật đầu.

Hoá ra khí tức hôm nọ cậu tới đây không chỉ là của cái bóng đen kia, mà còn là của thằng bé này nữa.

Thảo nào."

Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?"

Thằng bé thôi không kể chuyện của mình nữa, bắt đầu nhìn đống tro trước mặt Hoàng vừa đốt lo lắng."

Thực ra, tối nay anh định bụng sẽ tìm cách để dụ bóng đen kia xuất hiện."

"Hả?

Như...

Như thế...

Như thế làm sao được?

Vậy nếu lỡ..."

"Không có nếu lỡ gì hết.

Anh đã dụ nó ra tất nhiên là phải có cách để xử lí nó rồi."

"Vậy cũng được.

Vậy nếu như cậu giải quyết xong cái bóng đen đó, mẹ con tôi sẽ yên chí mà ở với nhau rồi."

Thằng bé gật gù gật gù, sau đấy mắt sáng quắc lên đầy hi vọng, dường như nó có vẻ tin tưởng Hoàng.Cậu nhìn dáng vẻ này của nó, tất nhiên ruột gan như muốn thắt lại.

Nếu bóng đen kia đi mất, Nhung sẽ không gặp nguy hiểm gì, thằng bé trở nên vô tác dụng, vả lại nó ở cạnh Nhung lâu ngày sẽ sinh ra âm khí mạnh, tuy nói rằng nó không cố tình nhưng về mặt lí thuyết thì lại chính là một phần tác nhân khiến cơ thể Nhung suy nhược như vậy, chỉ đứng sau âm khí của cái bóng đen kịt kia.

Cho đến cùng, Hoàng sẽ làm một tràng cầu siêu cho lũ trẻ con kia, và, cả thằng bé kia nữa.Oan hồn vất vưởng nơi dương gian, càng ở lâu không chịu xuống đầu thai thì tội trạng càng nặng, đến khi lôi ra để viết mệnh cách đi đầu thai nhất định phải chịu một cuộc đời có số phận bi thảm.

Thằng bé này tâm tưởng luôn luôn nghĩ tới mẹ nó, nhất định không chịu siêu thoát.

Đấy là lí do nó luôn luôn sợ hãi và lẩn tránh Hắc Bạch Vô Thường.

Vì nếu gặp phải hai người họ, nó nhất định sẽ bị áp giải xuống âm ty.
 
Back
Top Bottom