Sáng hôm ấy, Huyền tỉnh dậy sau một đêm không ngủ.
Đôi mắt chị nặng trĩu, quầng thâm in hằn, nhưng trong lòng lại sáng rõ một quyết định: chị sẽ đi gặp Chi.Lần đầu tiên sau bao năm, Huyền không khoác lên mình chiếc váy sang trọng hay bộ vest đắt tiền mà chỉ chọn một chiếc sơ mi trắng giản dị, quần jean xanh sẫm.
Chị đứng trước gương khá lâu, mái tóc ngắn xanh dương hơi rối vì đêm dài trằn trọc, nhưng thay vì chỉnh chu tỉ mỉ như thường lệ, Huyền chỉ dùng tay vuốt nhẹ, để mặc cho nó tự nhiên.
Lần này, chị không muốn xuất hiện như một người phụ nữ quyền lực, giàu sang, mà muốn trở về với dáng vẻ của Huyền năm nào – một cô em từng vì tình yêu mà rực rỡ trong mắt Chi.Chiếc xe bóng loáng lao vun vút trên đường, nhưng tay lái của Huyền hơi run.
Chị chẳng nhớ rõ bao lần đi qua con phố ấy, bao lần dừng đèn đỏ ngay ngã tư ấy, nhưng hôm nay tất cả trở nên khác lạ.
Thành phố vẫn ồn ào, vội vã, nhưng trong tim chị, từng nhịp đập vang lên dữ dội như thể sắp đến một cuộc đối mặt sinh tử.Khi xe rẽ vào con đường nhỏ – nơi gắn liền với nhiều ký ức cũ, tim Huyền như ngừng đập.
Và rồi... chị thấy em.Chi ngồi ở một quán cà phê vỉa hè nhỏ, giản dị, bình yên.
Trước mặt em là một cuốn sổ tay, cây bút trên tay khẽ chuyển động.
Ánh nắng ban mai chiếu xuống mái tóc mềm, gương mặt sáng rỡ như phủ một lớp vàng mật.
Em nghiêng đầu, đôi lúc mỉm cười khẽ với dòng chữ mới viết, đôi lúc lại ngẩng lên ngắm dòng người qua lại.Hình ảnh ấy khiến Huyền đứng chết lặng.
Trái tim chị vừa đau nhói vừa dâng lên thứ cảm giác ngọt ngào mà đã lâu rồi chị không được nếm trải.
Em vẫn ở đó, yên bình, vẫn đẹp đến mức chị không dám thở mạnh vì sợ phá vỡ khung cảnh.Huyền tấp xe lại lề đường, dừng cách đó vài mét.
Tay chị nắm chặt vô lăng, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Hàng trăm kịch bản đã vẽ ra trong đầu từ đêm qua, giờ phút này bỗng tan biến như khói.
Chị không còn biết mình nên nói gì, nên bắt đầu thế nào.Nhưng rồi, sau một hơi hít sâu, Huyền mở cửa bước xuống.Từng bước một, con đường từ chỗ xe đến bàn cà phê ngắn ngủi bỗng dài lê thê.
Trái tim chị đập thình thịch, nhanh đến mức nghẹt thở.
Chị sợ hãi – sợ em quay đi, sợ em lạnh nhạt, sợ em đã có ai khác.
Nhưng sâu trong lòng, vẫn le lói một ngọn lửa mong manh: biết đâu... em vẫn còn nhớ chị.Khi đứng ngay trước bàn, giọng Huyền khẽ run:"Chi."
Âm thanh bật ra như một vết nứt trong không gian.
Em ngẩng lên.
Đôi mắt mở to, thoáng bàng hoàng.
Thời gian như ngừng trôi."
Chị...
Huyền?" – giọng em nhỏ, run nhẹ, như thể chưa tin vào mắt mình.Khoảnh khắc ấy, toàn thân Huyền chấn động.
Tất cả những năm tháng trốn chạy, những đêm dài ân hận, những vết thương chị cố giấu kín... dồn hết vào một ánh nhìn này.Chị kéo ghế ngồi xuống đối diện, bàn tay đặt trên mặt bàn khẽ run, nhưng ánh mắt lại không dời khỏi em."
Ừ, là chị." – Huyền mỉm cười, nụ cười mang theo run rẩy và cả nước mắt kìm nén. – "Chị về rồi... và chị nhớ em."
Những chữ cuối cùng thoát ra, nhẹ như gió thoảng, nhưng cũng nặng trĩu như một lời thú tội.Chi không đáp.
Em cúi mặt xuống, mái tóc che đi một phần gương mặt.
Nhưng Huyền vẫn nhìn thấy đôi môi em khẽ run.
Giây phút ấy, tim chị bỗng lóe lên một tia hi vọng.Không gian quanh hai người mờ đi.
Tiếng xe cộ ồn ào, tiếng gọi nhau ngoài đường, tiếng gõ ly trong quán... tất cả đều tan biến.
Chỉ còn lại ánh mắt của Huyền, tha thiết bám lấy em, và khoảng lặng dài đến nghẹt thở."
Chi..." – giọng Huyền lạc đi, run rẩy – "cho chị một cơ hội được ở bên cạnh em lần nữa.
Không cần em tha thứ ngay đâu... chỉ cần...
để chị quan tâm em, được không?"
Lời nói bật ra, chẳng cầu kỳ hoa mỹ, nhưng là cả trái tim đã chờ đợi ba năm dài đằng đẵng.Chi không trả lời ngay.
Em chỉ lặng lẽ nâng ly cà phê, đưa lên môi, nhưng bàn tay lại khẽ run khiến bề mặt chất lỏng gợn sóng.
Ánh mắt em hướng ra đường, né tránh, như thể mọi thứ trên thế giới này đều quan trọng hơn sự hiện diện của Huyền.Thế nhưng, Huyền biết.
Chị biết em đang run, biết em đang giấu, biết trong trái tim kia vẫn có một khoảng trống dành cho chị.
Bởi lẽ, đôi vai em đang căng cứng, và đôi môi mím chặt ấy – chính là em đang cố chống lại cơn bão cảm xúc dâng lên trong lòng."
Em... sống tốt chứ?" – Huyền cất giọng, chậm rãi, như sợ đánh động điều gì đó mong manh.Chi đặt ly xuống, hít nhẹ một hơi.
"Ừ.
Cũng ổn.
Em vẫn vậy thôi."
Một câu trả lời ngắn gọn, dửng dưng, nhưng trong lòng Huyền, nó vang như một nhát dao.
"Ổn" – từ ấy xa cách làm sao.
Em đã học được cách sống mà không cần đến chị nữa, đã tự mình dựng lên một thành trì kiên cố."
Chị... theo dõi em suốt thời gian qua." – Huyền nói tiếp, giọng run, ánh mắt trượt xuống cuốn sổ tay trên bàn. – "Chị biết em làm nghề viết, biết em đã xuất bản mấy tập truyện ngắn...
Em vẫn giữ thói quen ngồi quán cà phê này để viết.
Ba năm rồi, em không thay đổi chút nào."
Chi ngẩng lên, đôi mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.
Rồi em khẽ cười, một nụ cười nhạt nhòa, không rõ vui hay buồn.
"Chị đi xa như thế, vậy mà vẫn biết nhiều nhỉ.
Hóa ra em chưa bao giờ thực sự thoát khỏi tầm mắt của chị."
Huyền cắn môi.
Nụ cười kia, lời nói kia, sao nghe vừa trách móc vừa buồn đến thế.
Chị gục xuống một chút, thì thầm như lời thú tội:
"Chị xin lỗi, Chi.
Ba năm trước... chị hèn nhát quá.
Chị chọn rời đi thay vì ở lại cùng em.
Chị nghĩ rằng mình đang làm đúng – rằng chị cần tương lai, cần sự nghiệp...
Nhưng càng thành công, chị càng nhận ra chị đã đánh mất điều quan trọng nhất.
Là em."
Câu cuối cùng nghẹn lại trong cổ họng, đôi mắt Huyền ươn ướt.Chi lặng im.
Trái tim em đập nhanh, nhưng gương mặt lại cố giữ bình thản.
Em không muốn để lộ rằng những lời kia đang len lỏi vào ngực, đang làm vết sẹo vốn cố chôn sâu bỗng đau nhức trở lại."
Giờ chị nói cũng đâu thay đổi được gì." – cuối cùng Chi khẽ nói, giọng như một lưỡi dao sắc lạnh nhưng run rẩy ở cuối câu.Huyền nghiêng người, bàn tay khẽ chạm mép cuốn sổ của em.
"Có thể không thay đổi được quá khứ... nhưng chị cầu xin một cơ hội cho hiện tại.
Chị không mong em tha thứ ngay.
Chỉ mong em... cho chị được ở cạnh, lặng lẽ thôi cũng được.
Chị sẽ không bỏ đi nữa."
Khoảnh khắc ấy, giữa tiếng còi xe ngoài đường, tiếng gió len qua hàng cây, không gian quanh hai người trở nên nghẹt thở.Chi nhìn sâu vào mắt Huyền.
Đôi mắt xanh dương của chị, sau ba năm, vẫn rực sáng như ngày nào, nhưng giờ đây đã ngập trong nỗi buồn và sự khát khao.
Ánh nhìn ấy như ngọn lửa sưởi ấm, nhưng cũng là vết dao nhắc lại tất cả tổn thương xưa cũ.Tim em co thắt.
Em muốn gạt bỏ, muốn quay lưng, muốn bảo rằng "muộn rồi".
Nhưng rồi, một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống.
Em vội đưa tay lau, nhưng Huyền đã thấy.Trái tim Huyền run rẩy.
Một tia sáng bùng lên trong bóng tối dài đằng đẵng.
Chị biết – Chi vẫn còn thương.
Dù em có chối bỏ, dù em có gồng mình, nhưng giọt nước mắt kia đã tố cáo tất cả."
Chi..." – giọng Huyền khẽ vang, như lời thì thầm của kẻ lạc đường tìm thấy bến bờ. – "Cho chị một cơ hội thôi.
Chị hứa, lần này sẽ là mãi mãi."
Chi im lặng, bàn tay siết chặt cuốn sổ đến run rẩy.
Tim em rối bời, một nửa muốn tin, một nửa lại sợ hãi.
Nhưng trong đáy mắt em, đã lóe lên một ngọn lửa nhỏ – ngọn lửa mà Huyền có thể thấy, và bấu víu lấy để bắt đầu hành trình theo đuổi lại em.Chi khép cuốn sổ lại, tiếng gáy sách khẽ kêu "cạch" nghe như dấu chấm hết cho cuộc trò chuyện.
Em đứng dậy, chỉnh lại dây túi xách trên vai.
Ánh nắng ngoài đường hắt qua tấm kính, in bóng em xuống sàn – một bóng dáng nhỏ bé, nhưng kiên cường, lặng lẽ như thể chẳng điều gì có thể lay chuyển nổi."
Em phải về rồi." – giọng Chi dửng dưng, nhẹ như gió thoảng, nhưng với Huyền lại nặng như tảng đá đè ngang lồng ngực.Huyền hoảng hốt.
Mọi thứ trong chị bỗng cuống cuồng, sợ hãi.
Ba năm trước, chị đã từng buông tay, từng để bóng dáng này quay lưng đi.
Và kết quả là ba năm đằng đẵng sống trong hối hận, trong cơn đói khát không gì lấp nổi."
Chi... chờ chị một chút!" – Huyền bật thốt lên, đứng dậy theo phản xạ.Em quay lại, đôi mắt thoáng ngạc nhiên, nhưng chỉ trong một thoáng.
Rồi em cười nhạt, như thể nụ cười ấy là lớp vỏ mỏng che đi trái tim đầy vết rạn.
"Chị không cần phải tiễn em đâu.
Giờ giữa chúng ta... còn gì đâu mà giữ."
Những từ ấy, từng chữ một, như nhát dao lạnh xuyên qua ngực Huyền.
Nhưng khác với ba năm trước, lần này chị không lùi bước."
Chị biết chị sai rồi.
Nhưng chị không muốn lặp lại thêm một lần nào nữa.
Cho nên... chị sẽ đi cùng em, dù em có muốn hay không."
Chi thoáng sững người.
Em không ngờ Huyền lại ngang bướng đến vậy.
Ba năm trước, người chị ấy lạnh lùng quay lưng, dứt khoát đến mức em tưởng rằng bản thân chưa từng có chút giá trị nào.
Còn bây giờ, cùng một con người ấy, lại nhìn em bằng ánh mắt như sẵn sàng đánh đổi tất cả chỉ để được đi cạnh vài bước.Em cắn môi, không nói gì, quay lưng đi thẳng ra cửa.Nhưng Huyền vẫn bước theo.Ngoài đường, nắng sớm vàng rực phủ lên mái tóc xanh ngắn của Huyền, khiến dáng chị nổi bật giữa dòng người qua lại.
Mỗi bước chân của Chi, chị đều giữ khoảng cách vừa đủ – không quá gần để làm phiền, nhưng cũng không xa đến mức có thể mất dấu.Chi bực.
Em quay lại, giọng gắt:
"Chị đi theo em làm gì?
Em đã nói rõ rồi.
Chúng ta hết rồi."
Huyền dừng lại, hít một hơi thật sâu.
Chị biết mình đang liều lĩnh, nhưng lần này, nếu không liều, chị sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
"Chị đi theo... vì chị sợ.
Sợ một lần nữa em sẽ biến mất khỏi tầm mắt chị.
Ba năm rồi, chị đã hiểu thế nào là mất em.
Chị không chịu nổi thêm một ngày nào nữa như vậy."
Ánh mắt Huyền dán chặt vào em, đau thương nhưng cũng cháy bỏng.
Trong ánh nắng Sài Gòn oi ả, đôi mắt xanh ấy long lanh như biển sâu dậy sóng.Chi đứng lặng.
Lời nói ấy chạm vào tận cùng trái tim em, nơi có một vết sẹo chưa bao giờ lành hẳn.
Em muốn gạt đi, muốn quay lưng, muốn buông một câu lạnh lùng để dập tắt tia hy vọng.
Nhưng trái tim em – trái tim đã từng yêu Huyền đến quặn thắt – lại đang run rẩy.Một cơn gió lướt qua, mang theo hương hoa sữa đầu mùa.
Em bất giác nhớ đến những buổi tối năm xưa, khi cả hai cùng đi dưới hàng cây này, tay trong tay, Huyền hay lén nắm chặt hơn mỗi khi em buông thõng.Ký ức ấy ùa về, đập tan lớp băng em cố phủ lên tim mình.Chi không nói gì thêm.
Em chỉ quay lưng đi tiếp.
Nhưng lần này, bước chân em không còn nhanh như lúc trước nữa.
Và Huyền – với đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh nhìn rực sáng – hiểu rằng chị vừa giành được một cơ hội.Con hẻm nhỏ quen thuộc dẫn vào nhà Chi hôm nay dường như dài hơn mọi ngày.
Những bức tường cũ loang lổ rêu xanh, tiếng xe máy xa xa, tiếng gõ lách cách của hàng sửa khóa đầu hẻm... tất cả như nhuộm thêm một lớp hoài niệm.
Chi bước chậm lại, không phải vì mỏi, mà vì lòng rối bời.
Em cảm nhận được từng bước chân của Huyền phía sau, nằng nặng, nhưng kiên trì."
Chị không cần đi theo em nữa." – giọng Chi thoảng như gió, cố nén bình thản.
Nhưng trong lòng em, từng nhịp tim đang đập loạn."
Không." – Huyền đáp, dứt khoát. – "Nếu hôm nay chị dừng lại, sẽ chẳng còn ngày mai nào nữa.
Chị chọn đi cùng em, cho dù em có đẩy chị ra."
Chi cắn môi.
Em biết Huyền đã thay đổi, ít nhất là trong cách chị nhìn em lúc này.
Ánh mắt ấy, ánh mắt mà ba năm trước em từng van cầu được thấy, cuối cùng lại xuất hiện ngay lúc em đã học cách sống một mình.Cánh cổng nhà hiện ra trước mắt.
Chi dừng bước, quay lại.
"Chị đi về đi.
Em không muốn hàng xóm dị nghị.
Ba mẹ em cũng chẳng vui gì khi thấy chị đứng đây."
Nói rồi, em cúi xuống tra chìa khóa vào ổ.
Tiếng kim loại chạm nhau vang lên lạnh lẽo.
Nhưng sau lưng, giọng Huyền run rẩy, tha thiết:"Chi..."
Em khựng lại.
Bàn tay cầm chìa khóa cứng đờ."
Ba năm qua, chị chưa từng ngừng nhớ em.
Tiếng cười của em, ánh mắt của em, thậm chí cả những giận hờn nhỏ nhặt... tất cả cứ dằn vặt chị mỗi đêm.
Người ta nhìn chị, ngưỡng mộ hào quang, khen ngợi thành công.
Nhưng không ai biết, trong lòng chị trống rỗng thế nào."
Giọng Huyền khàn hẳn đi.
Chị tiến thêm một bước, như thể sợ nếu chậm lại, em sẽ biến mất sau cánh cửa kia mãi mãi."
Chi... cho chị một cơ hội.
Chị không xin em tha thứ hết.
Chỉ xin em để chị được ở cạnh, được bù đắp, được yêu em thêm một lần thôi."
Cánh cổng gỉ sét vẫn im lìm.
Chi cúi đầu thật thấp, để giấu đi đôi mắt đang ngấn nước.
Trái tim em đang gào thét, nhưng lý trí vẫn kháng cự.Em mở cổng, bước vào sân.
Rồi, ngay trước khi cánh cửa khép lại, giọng em vang lên, khẽ khàng, nhưng rõ ràng:"Em không hứa gì đâu, Huyền.
Nhưng... nếu chị thực sự muốn, thì cứ thử."
Cánh cửa khép lại.
Một khoảng lặng phủ xuống.Huyền đứng yên ngoài ngõ, trái tim chị như nổ tung.
Đó không phải là sự tha thứ, cũng chẳng phải là tình yêu trở lại.
Nhưng nó là một khe sáng nhỏ, một tia hy vọng mong manh.
Và với Huyền, tia sáng ấy đáng giá hơn tất cả vàng bạc, hơn mọi thành công chị từng có.Chị ngửa mặt nhìn bầu trời Sài Gòn rực nắng, đôi mắt long lanh, khóe môi mím chặt.
Lần này, chị thề với chính mình: dù phải trả bất cứ giá nào, chị cũng sẽ không để mất Chi thêm lần nào nữa.Trong căn phòng nhỏ ngập ánh vàng của bóng đèn bàn, Chi ngồi bên cửa sổ, đôi mắt mở to nhìn ra khoảng trời mờ mịt.
Cây hoa giấy ngoài hiên khẽ rung mình theo gió, rụng vài cánh hoa tím.
Cả khu phố đã ngủ yên, chỉ còn tiếng ve đêm và tiếng đồng hồ tích tắc lặp đi lặp lại, như xoáy sâu vào từng ý nghĩ hỗn loạn.Em dựa cằm lên đầu gối, hít một hơi dài.
Tận sâu trong lồng ngực, một khoảng trống lại ùa về.
Chẳng phải em đã học cách quên đi sao?
Chẳng phải ba năm nay, em đã rèn luyện trái tim mình trở nên vững vàng, không còn thổn thức vì Huyền nữa sao?
Ấy vậy mà chỉ một buổi sáng, một câu nói, một ánh nhìn quen thuộc... tất cả vỡ òa."
Em không hứa gì đâu... nhưng nếu chị thực sự muốn, thì cứ thử."
Chi lẩm nhẩm lại chính lời mình đã nói trước cổng nhà.
Giọng điệu ấy, em nhớ rõ, không hề run, không hề lệch nhịp.
Nhưng giờ đây, khi màn đêm buông xuống, khi chẳng ai chứng kiến, em mới thấy tim mình đau đến nhường nào.
Câu nói tưởng chừng kiên định kia... thực ra lại là sự yếu đuối cuối cùng.Em nhắm mắt, hai dòng nước nóng hổi lặng lẽ tràn ra.
Một phần em muốn khước từ tất cả, muốn sống yên bình không xáo trộn.
Nhưng một phần khác... phần trái tim từng yêu đến cạn kiệt kia... lại run rẩy, lại mong chờ.⸻Cùng lúc đó, ở phía bên kia thành phố, căn hộ cao cấp của Huyền rực sáng.
Trên chiếc giường trắng muốt, Huyền nằm ngửa, tay che ngang mắt.
Căn phòng rộng, sang trọng, nhưng sao trống trải quá.
Bao nhiêu năm qua, chị đã quen với việc ngủ một mình, quen với những đêm dài thức trắng vì công việc.
Nhưng đêm nay khác hẳn – đêm nay, từng nhịp tim, từng hơi thở, đều hướng về một người."
Cứ thử..."
Lời của Chi như vết dao khắc sâu vào tim chị, nhưng đồng thời cũng là mầm sống duy nhất chị có được.
Huyền mỉm cười trong bóng tối, nụ cười vừa đẫm lệ vừa bướng bỉnh.
Sau ba năm, cuối cùng chị cũng có lại một cơ hội.Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tan biến.
Thay vào đó là nỗi sợ hãi, day dứt.
Huyền đưa tay chạm lên mái tóc xanh ngắn của mình, như thể muốn tự trấn an.
Liệu chị có đủ kiên nhẫn để đi hết con đường này?
Liệu Chi có còn đủ lòng để tha thứ?
Hay ánh sáng hôm nay chỉ là ảo ảnh, để rồi một ngày, chị lại mất em mãi mãi?Chị ngồi bật dậy, mở laptop, định làm việc để quên đi.
Nhưng màn hình trống rỗng, từng con chữ nhảy múa vô nghĩa.
Trong đầu chị chỉ có hình ảnh Chi – đôi mắt đỏ hoe, bàn tay run khẽ khi mở cổng, và giọng nói nhỏ như thì thầm.
Tất cả đâm thẳng vào chị, khiến hơi thở nghẹn lại.Huyền đứng dậy, bước ra ban công.
Thành phố về khuya vắng lặng, ánh đèn đường trải vàng trên mặt đất.
Gió đêm lùa vào, lạnh buốt.
Chị ngước nhìn bầu trời không trăng, tự hỏi: "Liệu ở phía bên kia, Chi có đang nhìn lên bầu trời giống mình không?".Và rồi, một ý nghĩ mạnh mẽ hiện ra: Chị sẽ không bỏ cuộc.
Lần này, chị sẽ dùng tất cả những gì mình có – kiên nhẫn, tình yêu, và cả những năm tháng còn lại – để tán đổ em lần nữa.
Không còn lý do nào đủ lớn để khiến chị buông tay nữa.⸻Trong đêm dài, hai trái tim – một người đang cố quên, một người đang cố níu giữ – cùng thao thức.
Ngoài kia, thành phố Sài Gòn vẫn thở đều đặn, chẳng quan tâm đến những giông bão trong lòng hai con người ấy.Nhưng biết đâu, chính đêm không ngủ này sẽ là điểm khởi đầu cho một hành trình mới – hành trình mà cả hai, dù sợ hãi, vẫn không thể chối bỏ.---------------------------------------------
quá mỏi tay😭