[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 121,888
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[ Phaochi ] Em Vẫn Ở Đây
20: Giấc ngủ bên ánh đèn vàng
20: Giấc ngủ bên ánh đèn vàng
Sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa chị mình với người em từng yêu , em đưa tay vội vã lau mặt, sợ nếu để ai thấy thì sẽ lộ ra sự yếu đuối mà em cố giấu kín bấy lâu.
Gương mặt trong gương nhợt nhạt, đôi mắt sưng húp.
Em thở dài, rồi bước vào phòng tắm, để mặc dòng nước lạnh trôi qua da thịt, mong xóa nhòa đi dấu vết của một đêm ngủ với quá khứ cũ.Thay bộ quần áo gọn gàng, em cố nặn ra một nụ cười nhạt, như tấm mặt nạ cho ngày mới.
Nhưng trái tim vẫn nặng nề, từng nhịp đập như chạm vào khoảng trống.Chi xuống bếp, mở tủ lạnh lấy trứng và rau, tay quen thuộc dọn đồ để chuẩn bị bữa sáng.
Bàn tay hơi run nhưng vẫn cố giữ đều nhịp.
Em biết mình cần phải bận rộn để quên đi những hỗn loạn trong lòng.Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên phía sau, trầm ấm mà xa xăm:– Để chị làm cùng nhé.Chi giật mình, quay lại.
Huyền đứng ở cửa bếp, ánh mắt có chút lo lắng, đôi môi mím lại rồi nở ra một nụ cười nhẹ.Tim Chi thoáng run rẩy, nhưng em lập tức quay đi, giọng cố gắng bình thản:– Không cần đâu, em làm quen rồi.Huyền tiến thêm một bước, ánh sáng ban mai hắt lên mái tóc xanh ngắn khiến chị trông vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng.
Chị khẽ nói:– Chỉ là... chị muốn được ở cạnh em, dù chỉ để cắt rau hay đánh trứng thôi.Khoảnh khắc ấy, Chi ngập ngừng.
Giữa đôi mắt của Huyền, có một điều gì đó chân thành đến mức khó từ chối.
Em đặt con dao lên thớt, đẩy về phía Huyền:– Vậy... chị cắt rau điHuyền nhận lấy con dao từ tay Chi, ánh mắt thoáng sáng lên như đứa trẻ vừa được trao cho một niềm tin nhỏ bé.
Đôi bàn tay chị lóng ngóng, cẩn thận đặt từng nhát dao xuống.
Rau cắt không đều, chỗ mỏng chỗ dày, nhưng sự cố gắng trong từng động tác lại khiến không gian bếp thêm ấm.Chi đứng cạnh, giả vờ chuyên chú vào chảo trứng chiên, nhưng khóe mắt vẫn lén nhìn sang.
Hình ảnh Huyền – với mái tóc xanh ngắn lấp lánh dưới ánh sáng ban mai, tay vụng về bên thớt rau – bất giác khiến trái tim em run lên.
Quá khứ hiện về rõ mồn một: cũng những buổi sáng như thế, cả hai từng ríu rít bên nhau, tranh nhau cắt rau, tranh nhau chiên trứng, rồi cùng bật cười khi mùi khét bốc lên."
Ngày đó mình hạnh phúc biết bao..." – ý nghĩ thoáng qua, làm tim Chi nhói đau.
Em vội lắc đầu, cố trấn áp dòng ký ức.– Cắt thế này được chưa? – Huyền ngập ngừng hỏi, tay cầm mấy cọng rau nhìn sang.Chi thoáng giật mình, rồi gật nhẹ:– Ừ...
được rồi.Chỉ một chữ đơn giản thôi, nhưng khóe môi Huyền khẽ cong, nụ cười hiếm hoi trong những ngày u ám.Bữa sáng dần được hoàn tất.
Chi dọn thức ăn ra bàn, Huyền vụng về xếp bát đũa.
Những động tác nhỏ bé ấy khiến căn bếp vốn yên ắng trở nên sống động lạ thường.
Khi tất cả đã sẵn sàng, Cam cũng vừa bước ra từ phòng riêng.Chị đứng nơi ngưỡng cửa nhìn cảnh tượng trước mắt: hai bóng dáng từng thuộc về nhau, nay lại song song ngồi quanh bàn ăn.
Ánh sáng buổi sớm trải dài trên mặt bàn, phủ một lớp vàng nhạt lên khuôn mặt cả ba.
Cam im lặng giây lát, rồi khẽ ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Huyền.Trong bữa ăn, không ai nói nhiều.
Tiếng đũa chạm vào bát vang lên khe khẽ, thay cho những câu chữ chưa dám thốt thành lời.
Chi cúi đầu, tập trung vào từng miếng cơm, như thể trốn tránh đôi mắt ở đối diện.
Nhưng mỗi lần ngẩng lên, ánh nhìn tha thiết của Huyền lại đợi sẵn, khiến tim em run rẩy.Chi lặng lẽ tự nhủ: "Mình không được mềm lòng.
Không được..."
Nhưng càng lặp lại, sự kiên định trong em càng lung lay, vì ngay cả im lặng của Huyền cũng đủ làm lòng em dậy sóng.Bữa sáng giản dị kết thúc trong một thứ không khí chênh vênh: không phải hạnh phúc trọn vẹn, cũng chẳng hẳn lạnh lùng tuyệt tình – mà giống như một sợi dây mong manh, giữ cả hai người ở lại gần nhau, nhưng chưa dám tiến thêm bước nào.Sau bữa ăn, Cam lặng lẽ đứng dậy.
Chị thu xếp vài việc lặt vặt rồi khoác áo, nói sẽ ra ngoài một lúc.
Trước khi đi, Cam khẽ liếc sang Huyền, ánh nhìn như gửi gắm một lời nhắc nhở không cần thành tiếng.Cánh cửa khép lại.
Không gian bếp chỉ còn lại hai người.Chi đứng dậy, ôm chồng bát vào chậu rửa.
Dòng nước chảy xối xả, bọt xà phòng loang loáng.
Em cố tập trung vào việc rửa bát, như thể âm thanh và bọt trắng có thể lấp đầy khoảng trống trong lòng.Đằng sau, Huyền chậm rãi tiến lại gần, lấy khăn lau từng cái bát Chi đưa.
Mỗi cái bát, mỗi cái đĩa, đều được chị lau một cách cẩn thận, như thể đó là một cách để bù đắp cho những gì mình đã từng đánh rơi.– Em...
Huyền ngập ngừng, giọng khàn khàn như có gì chặn nơi cổ họng – Nếu chị...
ở lại đây thêm ít lâu, có được không?Chi khựng lại.
Đôi tay em đang rửa bát bất giác run lên, một chiếc muỗng suýt trượt khỏi tay.
Nước lạnh xối vào da, nhưng chẳng lạnh bằng cơn rùng mình đang lan khắp người.– Chị nói...
ở lại?
Chi hỏi, giọng thấp đến mức gần như chỉ là hơi thở.Huyền gật nhẹ, đôi mắt sâu hoắm nhìn thẳng vào lưng em:
– Chị không muốn chỉ đi ngang qua đời em một lần nữa.
Chỉ cần... cho chị ở cạnh, dù không gọi tên, dù không danh phận, chị cũng cam lòng.Chi cắn chặt môi, bàn tay siết lấy chiếc muỗng như tìm chỗ bấu víu.
Em không dám quay lại, vì sợ chỉ cần thấy đôi mắt ấy, hàng rào mình dựng lên bấy lâu sẽ sụp đổ.– Em... không muốn nhắc lại chuyện cũ.
Chi khẽ nói, giọng run run :– Đừng khiến em nhớ nhiều hơn nữa.Huyền lặng đi một nhịp.
Chị đặt chiếc bát xuống bàn, tiến thêm một bước, khoảng cách chỉ còn một hơi thở.
Giọng chị nài nỉ, nhưng chứa đầy dịu dàng:– Vậy thì để chị dùng hiện tại mà bù đắp.
Em không cần tha thứ ngay, cũng không cần mở lòng ngay.
Chỉ cần em cho chị cơ hội...
ở bên, lặng lẽ thôi cũng được.Chi nhắm mắt.
Nước mắt suýt trào, nhưng em kìm lại, để nó chảy ngược vào trong.
Trái tim đập loạn, như muốn phá vỡ vỏ bọc em cố giữ.Trong khoảnh khắc ấy, Chi chợt nhận ra: có những khoảng cách không phải do không còn yêu, mà do quá sợ hãi để yêu lại.
Và Huyền – vẫn ở đây, vẫn kiên trì, vẫn tha thiết – chính là nỗi sợ lẫn niềm khát khao em không thể nào chối bỏ.Không gian im lặng, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt từ vòi xuống bồn.Chi đặt chiếc muỗng xuống, giọng em khẽ như gió thoảng:– Ở lại... tùy chị.
Nhưng đừng mong em dễ dàng tha thứ.Nói rồi, em rút tay ra khỏi dòng nước, lau vội bằng khăn, bước nhanh về phía phòng riêng, để mặc Huyền đứng đó – giữa bếp, giữa những chén đĩa chưa kịp lau khô, nhưng trong tim lại sáng lên một ngọn lửa hy vọng mong manh.Buổi chiều trôi qua chậm rãi, ánh nắng xiên qua ô cửa sổ, rải vàng nhạt lên nền gạch.Căn phòng nhỏ im ắng, chỉ còn tiếng gõ phím vang lên khe khẽ.
Chi ngồi trước bàn làm việc kê sát cửa sổ, ánh sáng từ màn hình laptop hắt lên gương mặt mệt mỏi.
Ngay phía sau, cách vài bước chân, Huyền cũng đang mở laptop trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường.
Hai người cùng làm việc trong một không gian chật hẹp, hơi thở gần đến mức có thể nghe rõ nhịp tim của nhau.
Thỉnh thoảng, Huyền ngẩng đầu, ánh mắt lặng lẽ dõi theo dáng người gầy gò nơi bàn học.
Chỉ cần bước vài bước, chị có thể chạm tay vào bờ vai ấy.
Và đúng lúc Chi khẽ nhăn mặt, xoa trán vì mỏi mắt, Huyền đứng dậy, đi đến đặt nhẹ một ly trà nóng ngay cạnh laptop.
– Uống chút cho đỡ mệt, em. – Huyền nói nhỏ.
Chi khựng lại, tay hơi run, rồi chỉ gật đầu khe khẽ:
– Cảm ơn chị.
Khoảng cách ngắn ngủi ấy càng làm bầu không khí trở nên nặng nề.
Không còn "ở hai góc thành phố " để trốn tránh, cả hai giờ đây ở trong một vòng không gian quá hẹp, nơi từng cái quay lưng, từng hơi thở cũng đủ khiến ký ức cũ ùa về, làm tim Chi chao đảo...
______
Đêm buông xuống, con hẻm nhỏ vắng lặng chỉ còn tiếng xe thỉnh thoảng lướt qua rồi biến mất.
Trong căn phòng tầng hai, ánh đèn vàng mờ hắt xuống, gợi cảm giác vừa ấm áp vừa ngột ngạt.
Chi vừa khép laptop sau một ngày dài mệt mỏi, khẽ duỗi người.
Tiếng "cạch" vang lên khiến Huyền cũng ngẩng lên khỏi màn hình.
Chị mỉm cười nhẹ:
– Xong việc rồi hả?
Chi gật, giọng nhỏ như sợ chạm vào sự yên tĩnh:
– Ừ... cũng muộn rồi.
Không khí chùng xuống.
Bởi chỉ cần nói đến "muộn", cả hai đều ý thức rằng họ sẽ phải ngủ cùng một phòng, thậm chí cùng một chiếc giường.
Chi đứng dậy, bước vào phòng tắm.
Nước chảy róc rách, âm thanh ấy khiến Huyền ngồi bất động rất lâu.
Chị nhìn quanh căn phòng giản dị của Chi: một kệ sách cũ, vài tấm hình kẹp hờ trên tường, những đồ vật nhỏ nhắn nhưng ngăn nắp.
Tất cả như một lát cắt của cuộc sống bình dị, thứ mà chị đã bỏ lỡ suốt ba năm qua.
Khi Chi bước ra, mái tóc ướt rũ xuống, chiếc áo ngủ giản đơn càng khiến em nhỏ bé hơn.
Em tránh ánh nhìn của Huyền, lẳng lặng treo khăn lên ghế rồi trèo lên giường, kéo chăn đến ngang ngực.
– Chị đi tắm đi. – Giọng Chi khẽ, gần như ra lệnh.
– Ừm... – Huyền khẽ đáp, rồi cũng bước vào phòng tắm.
Một lúc sau, chị trở ra, mái tóc ngắn xanh dương còn lấp lánh giọt nước, mùi hương sữa tắm dịu dàng theo gió thoảng sang.
Chị tắt bớt đèn, chỉ để lại chiếc đèn ngủ vàng nhạt ở góc bàn.
Ánh sáng mơ hồ ấy khiến căn phòng trông nhỏ hơn, và khoảng cách trên chiếc giường đôi trở nên rõ ràng đến mức đau lòng.
Chi nằm nghiêng, quay lưng lại phía Huyền.
Tấm lưng gầy run nhẹ mỗi nhịp thở, như một bức tường mong manh mà Huyền chẳng dám phá vỡ.
Chị nằm xuống, giữ một khoảng cách vừa đủ.
Trong bóng tối, tiếng thở của cả hai vang lên, lẫn vào nhau, tạo thành một nhịp điệu lạ lùng.
– Chi... – Huyền khẽ gọi, giọng run run.
Em không đáp, chỉ siết chặt mép chăn hơn.
– Chị... chỉ muốn ở cạnh em thôi.
Không làm gì khác, không ép buộc.
Giọng chị đứt quãng, như sợ rằng lời nói của mình sẽ đánh thức những vết thương cũ.
– Em cho chị chút chỗ thôi, được không?
Chi cắn môi, mắt đã ươn ướt.
Trong bóng tối, em thì thầm, đủ để chính mình nghe:
– Chị đã rời bỏ em... còn quay lại làm gì?
Huyền nín lặng.
Trái tim chị nhói buốt, từng lời Chi như mũi kim chạm thẳng vào.
Phải, ba năm trước chính chị đã dứt khoát bỏ đi, để lại khoảng trống không gì bù đắp.
Và giờ đây, chị chỉ có thể nằm cách một cánh tay, mà lại thấy xa đến vô tận.
Không gian im lìm, chỉ còn tiếng xe đêm từ xa vọng lại.
Huyền xoay người, nhìn vào bóng lưng nhỏ bé ấy, muốn vươn tay ôm lấy nhưng lại rụt lại, sợ sẽ khiến Chi thêm tổn thương.
Rồi, rất khẽ, chị thì thầm:
– Chi ngủ ngoan nhé.
Chi không đáp, chỉ nhắm chặt mắt, nhưng giọt nước mắt lăn dài xuống gối.
Bên ngoài cửa sổ, gió đêm khẽ lay, mang theo chút se lạnh.
Trong căn phòng chật hẹp, hai người nằm kề sát, cùng nghe nhịp tim mình đập vội, cùng nhớ về những ngày cũ... nhưng khoảng cách vẫn dài như ba năm xa cách.