Lãng Mạn [ PhaoChi ] Em vẫn ở đây

[ Phaochi ] Em Vẫn Ở Đây
20: Giấc ngủ bên ánh đèn vàng


Sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa chị mình với người em từng yêu , em đưa tay vội vã lau mặt, sợ nếu để ai thấy thì sẽ lộ ra sự yếu đuối mà em cố giấu kín bấy lâu.

Gương mặt trong gương nhợt nhạt, đôi mắt sưng húp.

Em thở dài, rồi bước vào phòng tắm, để mặc dòng nước lạnh trôi qua da thịt, mong xóa nhòa đi dấu vết của một đêm ngủ với quá khứ cũ.Thay bộ quần áo gọn gàng, em cố nặn ra một nụ cười nhạt, như tấm mặt nạ cho ngày mới.

Nhưng trái tim vẫn nặng nề, từng nhịp đập như chạm vào khoảng trống.Chi xuống bếp, mở tủ lạnh lấy trứng và rau, tay quen thuộc dọn đồ để chuẩn bị bữa sáng.

Bàn tay hơi run nhưng vẫn cố giữ đều nhịp.

Em biết mình cần phải bận rộn để quên đi những hỗn loạn trong lòng.Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên phía sau, trầm ấm mà xa xăm:– Để chị làm cùng nhé.Chi giật mình, quay lại.

Huyền đứng ở cửa bếp, ánh mắt có chút lo lắng, đôi môi mím lại rồi nở ra một nụ cười nhẹ.Tim Chi thoáng run rẩy, nhưng em lập tức quay đi, giọng cố gắng bình thản:– Không cần đâu, em làm quen rồi.Huyền tiến thêm một bước, ánh sáng ban mai hắt lên mái tóc xanh ngắn khiến chị trông vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng.

Chị khẽ nói:– Chỉ là... chị muốn được ở cạnh em, dù chỉ để cắt rau hay đánh trứng thôi.Khoảnh khắc ấy, Chi ngập ngừng.

Giữa đôi mắt của Huyền, có một điều gì đó chân thành đến mức khó từ chối.

Em đặt con dao lên thớt, đẩy về phía Huyền:– Vậy... chị cắt rau điHuyền nhận lấy con dao từ tay Chi, ánh mắt thoáng sáng lên như đứa trẻ vừa được trao cho một niềm tin nhỏ bé.

Đôi bàn tay chị lóng ngóng, cẩn thận đặt từng nhát dao xuống.

Rau cắt không đều, chỗ mỏng chỗ dày, nhưng sự cố gắng trong từng động tác lại khiến không gian bếp thêm ấm.Chi đứng cạnh, giả vờ chuyên chú vào chảo trứng chiên, nhưng khóe mắt vẫn lén nhìn sang.

Hình ảnh Huyền – với mái tóc xanh ngắn lấp lánh dưới ánh sáng ban mai, tay vụng về bên thớt rau – bất giác khiến trái tim em run lên.

Quá khứ hiện về rõ mồn một: cũng những buổi sáng như thế, cả hai từng ríu rít bên nhau, tranh nhau cắt rau, tranh nhau chiên trứng, rồi cùng bật cười khi mùi khét bốc lên."

Ngày đó mình hạnh phúc biết bao..." – ý nghĩ thoáng qua, làm tim Chi nhói đau.

Em vội lắc đầu, cố trấn áp dòng ký ức.– Cắt thế này được chưa? – Huyền ngập ngừng hỏi, tay cầm mấy cọng rau nhìn sang.Chi thoáng giật mình, rồi gật nhẹ:– Ừ...

được rồi.Chỉ một chữ đơn giản thôi, nhưng khóe môi Huyền khẽ cong, nụ cười hiếm hoi trong những ngày u ám.Bữa sáng dần được hoàn tất.

Chi dọn thức ăn ra bàn, Huyền vụng về xếp bát đũa.

Những động tác nhỏ bé ấy khiến căn bếp vốn yên ắng trở nên sống động lạ thường.

Khi tất cả đã sẵn sàng, Cam cũng vừa bước ra từ phòng riêng.Chị đứng nơi ngưỡng cửa nhìn cảnh tượng trước mắt: hai bóng dáng từng thuộc về nhau, nay lại song song ngồi quanh bàn ăn.

Ánh sáng buổi sớm trải dài trên mặt bàn, phủ một lớp vàng nhạt lên khuôn mặt cả ba.

Cam im lặng giây lát, rồi khẽ ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Huyền.Trong bữa ăn, không ai nói nhiều.

Tiếng đũa chạm vào bát vang lên khe khẽ, thay cho những câu chữ chưa dám thốt thành lời.

Chi cúi đầu, tập trung vào từng miếng cơm, như thể trốn tránh đôi mắt ở đối diện.

Nhưng mỗi lần ngẩng lên, ánh nhìn tha thiết của Huyền lại đợi sẵn, khiến tim em run rẩy.Chi lặng lẽ tự nhủ: "Mình không được mềm lòng.

Không được..."

Nhưng càng lặp lại, sự kiên định trong em càng lung lay, vì ngay cả im lặng của Huyền cũng đủ làm lòng em dậy sóng.Bữa sáng giản dị kết thúc trong một thứ không khí chênh vênh: không phải hạnh phúc trọn vẹn, cũng chẳng hẳn lạnh lùng tuyệt tình – mà giống như một sợi dây mong manh, giữ cả hai người ở lại gần nhau, nhưng chưa dám tiến thêm bước nào.Sau bữa ăn, Cam lặng lẽ đứng dậy.

Chị thu xếp vài việc lặt vặt rồi khoác áo, nói sẽ ra ngoài một lúc.

Trước khi đi, Cam khẽ liếc sang Huyền, ánh nhìn như gửi gắm một lời nhắc nhở không cần thành tiếng.Cánh cửa khép lại.

Không gian bếp chỉ còn lại hai người.Chi đứng dậy, ôm chồng bát vào chậu rửa.

Dòng nước chảy xối xả, bọt xà phòng loang loáng.

Em cố tập trung vào việc rửa bát, như thể âm thanh và bọt trắng có thể lấp đầy khoảng trống trong lòng.Đằng sau, Huyền chậm rãi tiến lại gần, lấy khăn lau từng cái bát Chi đưa.

Mỗi cái bát, mỗi cái đĩa, đều được chị lau một cách cẩn thận, như thể đó là một cách để bù đắp cho những gì mình đã từng đánh rơi.– Em...

Huyền ngập ngừng, giọng khàn khàn như có gì chặn nơi cổ họng – Nếu chị...

ở lại đây thêm ít lâu, có được không?Chi khựng lại.

Đôi tay em đang rửa bát bất giác run lên, một chiếc muỗng suýt trượt khỏi tay.

Nước lạnh xối vào da, nhưng chẳng lạnh bằng cơn rùng mình đang lan khắp người.– Chị nói...

ở lại?

Chi hỏi, giọng thấp đến mức gần như chỉ là hơi thở.Huyền gật nhẹ, đôi mắt sâu hoắm nhìn thẳng vào lưng em:

– Chị không muốn chỉ đi ngang qua đời em một lần nữa.

Chỉ cần... cho chị ở cạnh, dù không gọi tên, dù không danh phận, chị cũng cam lòng.Chi cắn chặt môi, bàn tay siết lấy chiếc muỗng như tìm chỗ bấu víu.

Em không dám quay lại, vì sợ chỉ cần thấy đôi mắt ấy, hàng rào mình dựng lên bấy lâu sẽ sụp đổ.– Em... không muốn nhắc lại chuyện cũ.

Chi khẽ nói, giọng run run :– Đừng khiến em nhớ nhiều hơn nữa.Huyền lặng đi một nhịp.

Chị đặt chiếc bát xuống bàn, tiến thêm một bước, khoảng cách chỉ còn một hơi thở.

Giọng chị nài nỉ, nhưng chứa đầy dịu dàng:– Vậy thì để chị dùng hiện tại mà bù đắp.

Em không cần tha thứ ngay, cũng không cần mở lòng ngay.

Chỉ cần em cho chị cơ hội...

ở bên, lặng lẽ thôi cũng được.Chi nhắm mắt.

Nước mắt suýt trào, nhưng em kìm lại, để nó chảy ngược vào trong.

Trái tim đập loạn, như muốn phá vỡ vỏ bọc em cố giữ.Trong khoảnh khắc ấy, Chi chợt nhận ra: có những khoảng cách không phải do không còn yêu, mà do quá sợ hãi để yêu lại.

Và Huyền – vẫn ở đây, vẫn kiên trì, vẫn tha thiết – chính là nỗi sợ lẫn niềm khát khao em không thể nào chối bỏ.Không gian im lặng, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt từ vòi xuống bồn.Chi đặt chiếc muỗng xuống, giọng em khẽ như gió thoảng:– Ở lại... tùy chị.

Nhưng đừng mong em dễ dàng tha thứ.Nói rồi, em rút tay ra khỏi dòng nước, lau vội bằng khăn, bước nhanh về phía phòng riêng, để mặc Huyền đứng đó – giữa bếp, giữa những chén đĩa chưa kịp lau khô, nhưng trong tim lại sáng lên một ngọn lửa hy vọng mong manh.Buổi chiều trôi qua chậm rãi, ánh nắng xiên qua ô cửa sổ, rải vàng nhạt lên nền gạch.Căn phòng nhỏ im ắng, chỉ còn tiếng gõ phím vang lên khe khẽ.

Chi ngồi trước bàn làm việc kê sát cửa sổ, ánh sáng từ màn hình laptop hắt lên gương mặt mệt mỏi.

Ngay phía sau, cách vài bước chân, Huyền cũng đang mở laptop trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường.

Hai người cùng làm việc trong một không gian chật hẹp, hơi thở gần đến mức có thể nghe rõ nhịp tim của nhau.

Thỉnh thoảng, Huyền ngẩng đầu, ánh mắt lặng lẽ dõi theo dáng người gầy gò nơi bàn học.

Chỉ cần bước vài bước, chị có thể chạm tay vào bờ vai ấy.

Và đúng lúc Chi khẽ nhăn mặt, xoa trán vì mỏi mắt, Huyền đứng dậy, đi đến đặt nhẹ một ly trà nóng ngay cạnh laptop.

– Uống chút cho đỡ mệt, em. – Huyền nói nhỏ.

Chi khựng lại, tay hơi run, rồi chỉ gật đầu khe khẽ:

– Cảm ơn chị.

Khoảng cách ngắn ngủi ấy càng làm bầu không khí trở nên nặng nề.

Không còn "ở hai góc thành phố " để trốn tránh, cả hai giờ đây ở trong một vòng không gian quá hẹp, nơi từng cái quay lưng, từng hơi thở cũng đủ khiến ký ức cũ ùa về, làm tim Chi chao đảo...

______

Đêm buông xuống, con hẻm nhỏ vắng lặng chỉ còn tiếng xe thỉnh thoảng lướt qua rồi biến mất.

Trong căn phòng tầng hai, ánh đèn vàng mờ hắt xuống, gợi cảm giác vừa ấm áp vừa ngột ngạt.

Chi vừa khép laptop sau một ngày dài mệt mỏi, khẽ duỗi người.

Tiếng "cạch" vang lên khiến Huyền cũng ngẩng lên khỏi màn hình.

Chị mỉm cười nhẹ:

– Xong việc rồi hả?

Chi gật, giọng nhỏ như sợ chạm vào sự yên tĩnh:

– Ừ... cũng muộn rồi.

Không khí chùng xuống.

Bởi chỉ cần nói đến "muộn", cả hai đều ý thức rằng họ sẽ phải ngủ cùng một phòng, thậm chí cùng một chiếc giường.

Chi đứng dậy, bước vào phòng tắm.

Nước chảy róc rách, âm thanh ấy khiến Huyền ngồi bất động rất lâu.

Chị nhìn quanh căn phòng giản dị của Chi: một kệ sách cũ, vài tấm hình kẹp hờ trên tường, những đồ vật nhỏ nhắn nhưng ngăn nắp.

Tất cả như một lát cắt của cuộc sống bình dị, thứ mà chị đã bỏ lỡ suốt ba năm qua.

Khi Chi bước ra, mái tóc ướt rũ xuống, chiếc áo ngủ giản đơn càng khiến em nhỏ bé hơn.

Em tránh ánh nhìn của Huyền, lẳng lặng treo khăn lên ghế rồi trèo lên giường, kéo chăn đến ngang ngực.

– Chị đi tắm đi. – Giọng Chi khẽ, gần như ra lệnh.

– Ừm... – Huyền khẽ đáp, rồi cũng bước vào phòng tắm.

Một lúc sau, chị trở ra, mái tóc ngắn xanh dương còn lấp lánh giọt nước, mùi hương sữa tắm dịu dàng theo gió thoảng sang.

Chị tắt bớt đèn, chỉ để lại chiếc đèn ngủ vàng nhạt ở góc bàn.

Ánh sáng mơ hồ ấy khiến căn phòng trông nhỏ hơn, và khoảng cách trên chiếc giường đôi trở nên rõ ràng đến mức đau lòng.

Chi nằm nghiêng, quay lưng lại phía Huyền.

Tấm lưng gầy run nhẹ mỗi nhịp thở, như một bức tường mong manh mà Huyền chẳng dám phá vỡ.

Chị nằm xuống, giữ một khoảng cách vừa đủ.

Trong bóng tối, tiếng thở của cả hai vang lên, lẫn vào nhau, tạo thành một nhịp điệu lạ lùng.

– Chi... – Huyền khẽ gọi, giọng run run.

Em không đáp, chỉ siết chặt mép chăn hơn.

– Chị... chỉ muốn ở cạnh em thôi.

Không làm gì khác, không ép buộc.

Giọng chị đứt quãng, như sợ rằng lời nói của mình sẽ đánh thức những vết thương cũ.

– Em cho chị chút chỗ thôi, được không?

Chi cắn môi, mắt đã ươn ướt.

Trong bóng tối, em thì thầm, đủ để chính mình nghe:

– Chị đã rời bỏ em... còn quay lại làm gì?

Huyền nín lặng.

Trái tim chị nhói buốt, từng lời Chi như mũi kim chạm thẳng vào.

Phải, ba năm trước chính chị đã dứt khoát bỏ đi, để lại khoảng trống không gì bù đắp.

Và giờ đây, chị chỉ có thể nằm cách một cánh tay, mà lại thấy xa đến vô tận.

Không gian im lìm, chỉ còn tiếng xe đêm từ xa vọng lại.

Huyền xoay người, nhìn vào bóng lưng nhỏ bé ấy, muốn vươn tay ôm lấy nhưng lại rụt lại, sợ sẽ khiến Chi thêm tổn thương.

Rồi, rất khẽ, chị thì thầm:

– Chi ngủ ngoan nhé.

Chi không đáp, chỉ nhắm chặt mắt, nhưng giọt nước mắt lăn dài xuống gối.

Bên ngoài cửa sổ, gió đêm khẽ lay, mang theo chút se lạnh.

Trong căn phòng chật hẹp, hai người nằm kề sát, cùng nghe nhịp tim mình đập vội, cùng nhớ về những ngày cũ... nhưng khoảng cách vẫn dài như ba năm xa cách.
 
[ Phaochi ] Em Vẫn Ở Đây
21 : lời mời bất ngờ


Đêm khuya, căn phòng chìm trong tĩnh lặng.

Chi đã thiếp đi từ lâu, hơi thở đều đều, gương mặt an yên trong giấc ngủ.Huyền nằm ngay bên cạnh, nghiêng người nhìn em.

Từ ngày trở về, chị chẳng mong gì lớn lao — chỉ cần được ở gần, lặng lẽ như thế này cũng thấy đủ.Chậm rãi, Huyền đưa tay ra, khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chi.

Làn da ấm áp, quen thuộc đến mức tim chị bỗng nghẹn lại.Chị thì thầm, giọng khẽ như sợ gió cũng nghe thấy:— Chi à... dù em có không muốn quay lại, chị vẫn sẽ ở đây thôi.

Chỉ cần một ngày nào đó, em quay sang nhìn, chị vẫn ở ngay bên cạnh.Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi xuống, phủ lên hai bàn tay đang nắm chặt.

Câu nói ấy, chẳng lay động được giấc ngủ của Chi, nhưng lại khắc sâu thêm lời hứa trong trái tim Huyền.Trong giấc ngủ, Chi mơ hồ cảm thấy có hơi ấm quen thuộc vây quanh.

Bàn tay được ai đó nắm lấy, khiến em vô thức khẽ siết lại.Trong mơ, em nghe tiếng thì thầm xa xăm, giọng nói quen đến nỗi trái tim bất giác rung động.

"Chị sẽ luôn ở đây thôi..."

Khóe mắt Chi ươn ướt.

Dù lý trí vẫn gắng né tránh, trong tiềm thức, em vẫn không ngừng tìm kiếm hơi ấm ấy.Ở bên cạnh, Huyền không biết rằng trong giấc mơ sâu, Chi đã rơi giọt nước mắt.---------------------

Ánh nắng buổi sáng len qua tấm rèm cửa, chiếu nhẹ lên gương mặt của Chi.

Em khẽ trở mình, hàng mi dài rung rung như con chim non vừa tỉnh giấc.

Bên cạnh, Huyền đã dậy từ sớm, nhưng vẫn nằm yên, ngắm nhìn em thêm một chút như kẻ tham lam không muốn bỏ lỡ giây phút nào.Từ dưới bếp, giọng Cam vang lên, vừa nghiêm vừa thân quen:

— Hai đứa dậy chưa đó?

Xuống ăn cơm sáng đi, chị làm sẵn rồi này!Chi mở mắt hẳn, thoáng giật mình khi nhận ra bàn tay mình vẫn đang được ai đó nắm.

Em vội rút lại, quay mặt đi để che giấu sự bối rối.Huyền mỉm cười, không trách cũng chẳng níu kéo, chỉ nhỏ giọng:

— Em dậy đi, kẻo chị Cam chờ.Trong bữa sáng, bầu không khí vừa quen thuộc vừa gượng gạo.

Cam bày biện những món đơn giản: trứng rán, canh rau, thêm đĩa cà muối vàng ruộm.

Chị vừa rót nước vừa quan sát hai đứa em của mình, thỉnh thoảng lại khẽ thở dài, nhưng ánh mắt vẫn ẩn chứa niềm tin dịu dàng.— Ăn đi, rồi còn đi làm nữa. — Cam nhắc.Chi gật đầu, chăm chú ăn mà tránh ánh mắt Huyền.

Em bây giờ chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, ngày nào cũng ngập trong báo cáo và deadline.

Trái ngược hẳn với Huyền — người vừa trở về từ du học, giờ đã là gương mặt sáng giá trong giới sáng tạo trẻ.

Một công ty riêng vững mạnh, những dự án lớn, những bài báo ca ngợi... tất cả khiến khoảng cách giữa hai người như dài ra thêm.Nhưng Huyền thì khác.

Chị vẫn kiên nhẫn, vẫn dùng sự dịu dàng lấp đầy khoảng trống.

Trong lúc gắp thức ăn cho Cam, chị cũng không quên nhẹ nhàng đặt thêm miếng trứng vào bát Chi.Chi thoáng sững lại, rồi vội cúi xuống giả vờ mải ăn.

Trái tim em vẫn run lên vì sự chăm sóc ấy, dù miệng chẳng nói lời nào.Cam nhìn cảnh đó, khẽ mỉm cười.

Chị không chen vào, cũng không giục giã.

Có những thứ tình cảm, chỉ có thời gian và sự chân thành mới có thể hàn gắn.— Ăn xong rồi nhớ rửa bát nhé, Huyền.

Em là khách mà chị chẳng nương tay đâu. — Cam bất ngờ buông một câu nửa đùa nửa thật.Huyền bật cười:

— Vâng, chị cứ sai.

Em rửa cho.Không khí bàn ăn bỗng nhẹ nhõm hơn, tiếng cười của Cam hòa cùng nụ cười gượng gạo của Chi và cái nhìn kiên định từ Huyền.Trong khoảnh khắc ấy, bữa cơm giản dị thôi, nhưng giống như một khởi đầu mới.Sau bữa sáng, Chi vội vã thay quần áo đi làm.

Em chọn bộ sơ mi trắng và chân váy công sở giản dị, chẳng có gì nổi bật.

Trên đường ra cửa, Huyền khẽ cất tiếng:— Đi làm vui vẻ nhé, Chi.Chi dừng lại một chút, rồi chỉ gật đầu mà không quay lại....Văn phòng nơi Chi làm việc hôm nay không khí nặng nề hơn mọi ngày.

Mới ngồi vào bàn chưa kịp mở máy, em đã bị gọi lên phòng giám đốc.Sếp em, một người đàn ông tầm bốn mươi với cái bụng phệ và ánh mắt thiếu thiện cảm, ném xấp hồ sơ xuống bàn.

— Cô nghỉ việc đi.Chi sững sờ, tim đập thình thịch.

— Dạ... em... em đã làm sai gì ạ?— Không cần lý do.

Tôi muốn thay đổi nhân sự, thế thôi. — Ông ta khoát tay như hất một vật thừa thãi.Mọi lời giải thích đều nghẹn trong cổ họng.

Chi ra khỏi phòng với đôi mắt hoe đỏ, cảm giác nhục nhã và bất lực đè nặng.

Cả công ty nhìn em bằng ánh mắt thương hại xen lẫn tò mò.Buổi chiều, Chi lê bước về nhà, trong lòng đầy hụt hẫng.

Nhưng khi vừa mở cửa, em thấy Huyền đang ngồi đợi ở phòng khách, laptop mở sẵn.— Sao mặt em thế kia? — Huyền cau mày, giọng đầy lo lắng.Chi mím môi, cố nén nước mắt.

— Em bị đuổi việc rồi.

Không cần lý do gì hết.Huyền im lặng vài giây, rồi khẽ gập laptop lại, đôi mắt ánh lên quyết tâm.

— Vậy thì... về làm cho chị đi.Chi ngẩng phắt lên, kinh ngạc.

— Làm cho... chị?— Ừm .Chị đang cần một người tin tưởng để làm thư ký riêng.

Chị muốn đó là em. — Huyền nói chậm rãi, từng chữ chắc nịch.Chi lùi lại, giọng run run:

— Chị... chị không cần phải làm thế vì thương hại em.Huyền tiến một bước, ánh mắt kiên định:

— Không phải thương hại.

Chị tin vào em.

Và hơn hết, chị muốn em ở cạnh chị, mỗi ngày.Không gian lặng đi.

Tiếng đồng hồ tích tắc trên tường nghe rõ đến lạ.

Chi cúi gằm mặt, bàn tay siết chặt vạt áo, trái tim rối bời bởi cả uất ức, cả xúc động.
 
[ Phaochi ] Em Vẫn Ở Đây
22 : thư ký của riêng chị


Chi im lặng rất lâu.

Trong đầu em hỗn loạn, cảm giác nhục nhã khi bị sếp đuổi việc vẫn còn vẹn nguyên, giờ lại thêm ánh mắt kiên định của Huyền khiến tim em đập loạn.— Nhưng em sợ...

giọng Chi nhỏ xíu, run run :Sợ người khác nghĩ em dựa dẫm chị sợ em không làm được.Huyền bước đến gần, đặt bàn tay ấm áp lên vai em, giọng dịu dàng mà dứt khoát:— Chi, em không cần phải sợ.

Ai nói gì mặc kệ họ, chỉ cần em làm tốt, em sẽ chứng minh được tất cả.

Còn nếu em ngã... chị sẽ đỡ em.Chi ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt xanh trong vắt, kiêu hãnh nhưng cũng đầy chân thành ấy.

Trái tim em thoáng chùng xuống, bức tường phòng bị lung lay thêm một chút.Em cắn nhẹ môi, rồi khẽ gật đầu:— Vậy... em sẽ thử.Một nụ cười sáng bừng trên gương mặt Huyền.

Chị siết chặt tay em, như nắm lấy một lời hứa quan trọng.— Cảm ơn em, Chi.

Em sẽ không hối hận đâu.Trong khoảnh khắc ấy, Cam từ bếp bước ra, khoanh tay nhìn hai đứa em, khóe môi cong lên thành nụ cười nhẹ.

Chị không nói gì, chỉ âm thầm vui mừng — bởi biết rằng cánh cửa giữa Chi và Huyền đã hé mở thêm một chút.----------Ánh nắng sớm lọt qua khe rèm, rọi xuống gương mặt của Chi.

Em dụi mắt, vừa xoay người đã chạm ngay vào hơi ấm cạnh bên.

Huyền đã dậy trước, nhưng vẫn còn nằm đó, ánh mắt xanh lặng lẽ dõi theo em.

— Em dậy rồi à? —

Giọng chị dịu dàng vang lên.

Chi giật mình, tim đập loạn nhịp.

Một thoáng ngượng ngùng lướt qua, nhưng rồi em vội ngồi bật dậy:

— Ơ...

ừm, em phải chuẩn bị đi làm.

— Ừm ,đi thôi. — Huyền mỉm cười, đứng dậy trước.

Hai người cùng bước vào phòng tắm.

Không gian nhỏ hẹp khiến Chi càng thêm lúng túng.

Huyền đưa cho em một chiếc bàn chải đã chuẩn bị sẵn từ tối qua, giọng thản nhiên như thể đây vốn là thói quen:

— Của em đây.

Chi hơi sững lại, đôi má nóng bừng, nhưng rồi vẫn nhận lấy.

Hai chị em soi gương cạnh nhau, cùng đánh răng, rửa mặt.

Tiếng nước chảy róc rách xen lẫn tiếng bàn chải chạm vào nhau, tạo thành một thứ âm thanh quen mà lạ, vừa vụng về vừa thân mật.

Trong gương, Chi bắt gặp ánh mắt của Huyền — dịu dàng, chăm chú, không chút xa cách.

Em vội cúi xuống, vành tai đỏ bừng, chỉ nghe tiếng tim mình đập thình thịch.

— Hôm nay sẽ ổn thôi. — Huyền bất ngờ lên tiếng, giọng trầm ấm.

— Có chị ở đây rồi.

Chi khựng lại vài giây, rồi khẽ gật đầu.

Trong lòng em, nỗi lo âu của ngày đầu tiên làm thư ký bỗng dưng nhẹ đi một nửa.

...

Xuống bếp, mùi thơm của bữa sáng đã lan tỏa khắp gian nhà.

Cam đứng bên bàn, bày những đĩa trứng ốp la, salad và bánh mì nướng còn nóng hổi.

Chị ngẩng lên khi thấy hai em bước vào, khóe môi cong nhẹ:

— Ngồi xuống đi, ăn xong rồi hãy tính chuyện đi làm.

Huyền im lặng kéo ghế cho Chi, rồi mới ngồi xuống.

Trong suốt bữa ăn, Huyền không nói nhiều, chỉ lặng lẽ gắp thêm thức ăn cho em.

Chi cúi mặt, ngượng ngùng đến nỗi chẳng dám ngẩng lên nhiều.

Cam ngồi đối diện, lặng lẽ quan sát, ánh mắt vừa ấm áp vừa như trêu chọc, nhưng chị không nói gì thêm.

...

Sau khi ăn xong, Huyền lau miệng bằng khăn ăn rồi đứng dậy, giọng dứt khoát nhưng không mất đi sự mềm mại:

— Quản gia, chuẩn bị xe đưa chúng tôi lên công ty.

Chi thoáng sững lại trước từ "chúng tôi".

Một cảm giác vừa lạ vừa ấm áp len lỏi trong lòng.

Chiếc xe sang trọng chờ sẵn ngoài cổng.

Huyền mở cửa, khẽ nghiêng người nhường em vào trước.

Trên đường, chị nghiêng đầu, giọng trầm ấm:

— Em cứ làm hết sức, còn lại đã có chị lo.

Chi quay sang, bắt gặp ánh mắt đầy tin tưởng ấy.

Trong khoảnh khắc, nỗi lo âu trong lòng em bỗng dịu hẳn đi.

Chiếc xe lăn bánh rời khỏi cổng biệt thự.

Không khí buổi sáng mát lành, ánh nắng vàng rải khắp con phố.

Bên trong khoang xe, Chi ngồi ngay ngắn, cố gắng giữ bình tĩnh, còn Huyền thì thoải mái tựa lưng, thỉnh thoảng liếc sang em.

— Hôm nay em xinh lắm. — Huyền bỗng buông một câu.

Chi giật mình, đôi má đỏ bừng, vội quay mặt ra cửa sổ:

— Chị... chị nói gì vậy?

— Nói thật thôi. — Huyền nhún vai, vẻ thản nhiên, nhưng khóe môi lại cong lên đầy tinh nghịch.

Chi siết chặt tay, tim đập thình thịch.

Em cố đổi chủ đề:

— Em... em chỉ mặc đồ công sở bình thường thôi mà.

— Ừ, nhưng trên em thì khác. — Huyền đáp gọn

Không khí trong xe bỗng chốc trở nên lạ lẫm.

Chi chẳng biết giấu mặt vào đâu, còn quản gia ngồi ghế trước thì thoáng liếc qua gương chiếu hậu, ánh mắt đầy ngạc nhiên.

Đây là lần đầu ông thấy " vị chủ tịch " nghiêm nghị hằng ngày lại dịu dàng và trêu chọc ai đó đến vậy.

— Khụ... — Quản gia vội hắng giọng, cố tập trung lái.

Chi ngẩng lên, bắt gặp Huyền cũng đang quay sang nhìn mình.

Bắt gặp ánh mắt xanh lấp lánh ấy, em vội cúi gằm, càng thêm lúng túng.

— Sao em cứ né mắt chị hoài vậy? — Huyền nghiêng đầu, giọng nửa trách nửa cười.

— Nhìn chị đi, chẳng lẽ ba năm xa chị em không nhớ người ta sao?

Chi lí nhí:

— Chị nói chuyện kiểu đó ai mà chịu nổi...

Huyền bật cười khẽ, một tràng cười hiếm hoi, không còn vẻ lạnh lùng của một "nữ chủ tịch" mà giống hệt như một người chị tinh nghịch, hơi tồ ngốc khi chỉ muốn khiến em gái nhỏ ngại ngùng.

Quản gia khẽ lắc đầu, môi mím chặt để không bật cười.

Trong lòng ông thầm nghĩ: "Đúng là kỳ lạ thật.

Chủ tịch khi ở bên cô Chi... trông chẳng khác gì một người bình thường, thậm chí còn dễ thương đến mức khó tin."

Chi thì vừa ngại vừa... thấy ấm áp.

Dù không nói ra, nhưng trong lòng em thầm nghĩ: "Hóa ra bên cạnh chị, mình vẫn là mình, nhưng lại không bao giờ thấy cô đơn."

...

Chiếc xe dừng ngay trước sảnh tòa nhà trụ sở.

Quản gia nhanh chóng bước xuống mở cửa.

Huyền ra trước, dáng vẻ trầm tĩnh, mái tóc xanh gọn gàng phản chiếu dưới ánh nắng buổi sáng.

Ngay lập tức, hàng loạt nhân viên cúi đầu đồng thanh:

— Chào Chủ tịch!

Giọng nói vang vọng khắp đại sảnh, vừa kính nể vừa có chút dè chừng.

Bên cạnh, Chi bước xuống xe, hơi chậm một nhịp.

Ánh mắt của không ít người lập tức dồn về phía em — tò mò, ngạc nhiên, thậm chí xen lẫn vài tia nghi ngại.

Huyền chỉ liếc qua, giọng bình thản nhưng đủ uy lực:

— Đây là thư ký mới của tôi.

Không khí thoáng chốc lặng lại.

Một số người cố nén sự bất ngờ, một số khác thì trao đổi ánh nhìn đầy ẩn ý.

Còn Chi, tim đập nhanh, nhưng bước đi vẫn theo sát sau lưng Huyền, cảm nhận rõ ràng bóng lưng vững vàng ấy đang che chắn cho mình trước bao ánh mắt soi mói.

...

Trong lúc chờ thang máy, vài nhân viên đứng gần bắt đầu thì thầm với nhau, cố ý nói nhỏ nhưng đủ để lọt vào tai Chi:

— Thư ký mới à?

Trông còn trẻ quá...

— Trẻ nhưng lại được Chủ tịch đưa vào, chắc là có lý do rồi.

— Lý do thì ai chẳng hiểu...

Tiếng cười khẩy khẽ vang lên.

Chi khựng lại một giây, tim thắt lại.

Em cúi đầu, cố tỏ ra không nghe thấy, nhưng tai thì vẫn nóng bừng.

Huyền đứng bên cạnh, không hề phản ứng.

Chỉ đến khi cửa thang máy mở ra, chị mới khẽ nghiêng người, đặt tay nhẹ lên lưng Chi, giọng bình thản:

— Đi thôi.

Một động tác nhỏ thôi, nhưng lại như trấn an, đủ để Chi gượng nở nụ cười mỏng, bước vào thang máy.

...

Suốt buổi sáng, Chi tập trung vào những công việc Huyền giao.

Em vẫn còn lúng túng, nhưng Huyền luôn nhắc khéo đúng lúc, chưa bao giờ để em mất mặt.

Tuy nhiên, cảm giác bị đồng nghiệp dõi theo vẫn hiện hữu, khiến mỗi bước đi của Chi trở nên nặng nề.

Đến giờ ăn trưa, khi Chi mang khay xuống căng-tin, một nhóm nhân viên ngồi cạnh lại tiếp tục thì thầm:

— Cái ghế thư ký của Chủ tịch đâu có dễ mà ngồi...

— Ừ, không biết có năng lực gì, hay chỉ nhờ gương mặt xinh xinh kia...

Chi dừng bước, bàn tay khẽ run.

Trong thoáng chốc, em chỉ muốn quay người bỏ đi.

Nhưng ngay lúc ấy, một giọng trầm quen thuộc vang lên phía sau:

— Ngồi đây với chị.

Huyền đặt khay cơm ngay cạnh em, động tác tự nhiên đến mức cả căng-tin thoáng lặng đi.

Những lời xì xào bỗng chốc tắt hẳn.

Chi ngồi xuống, tim vẫn đập loạn nhịp, nhưng khi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt bình thản của Huyền, em chợt thấy an lòng hơn bao giờ hết.

Huyền gắp thức ăn bỏ vào đĩa Chi, vẻ chăm chú đến mức chẳng mảy may để ý xung quanh.

Nhưng ngay khi thấy ánh mắt ngượng nghịu của em, chị khẽ nhếch môi cười:

— Ăn đi, đừng để bụng vì mấy lời vô nghĩa.

Chi thoáng ngẩng lên, định phản ứng, nhưng bắt gặp ánh mắt xanh đầy bình thản ấy, em lại nuốt hết mọi lời vào trong.

...

Khi bữa trưa kết thúc, Huyền lặng lẽ rút điện thoại, bấm số.

Giọng chị trầm và ngắn gọn:

— Gọi toàn bộ nhóm nhân viên ban nãy nói bậy về thư ký của tôi lên.

Họ không cần ở lại công ty này nữa.

Đầu dây bên kia, CEO phụ trách điều hành chỉ kịp "dạ" một tiếng, giọng run run.

Huyền cúp máy, như thể vừa xử lý một việc nhỏ nhặt không đáng nhắc đến.

Chị quay sang, ánh mắt trở lại dịu dàng:

— Ăn xong chưa?

Đi, chị đưa em về phòng.

Chi sững người, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng:

— Chị... chị cho họ nghỉ việc thật sao?

Huyền chỉ nhún vai, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt sáng lên sự kiên quyết:

— Chị không chấp nhận ai động chạm đến em.

Nhất là

khi em đang làm việc cho chị.

Chi cắn nhẹ môi, tim đập loạn nhịp.

Bên ngoài, Huyền lạnh lùng, dứt khoát.

Nhưng ngay cạnh em, chị lại có chút gì đó dịu dàng đến mức dễ khiến người ta lạc lối và có lẽ tim em đã được người ấy chiếm đóng lần nữa...?
 
[ Phaochi ] Em Vẫn Ở Đây
23 : cơ hội?


Sáng chủ nhật, Chi vừa mới định kéo chăn ngủ thêm thì đã nghe tiếng gõ cửa nhè nhẹ.— Em còn định ngủ đến bao giờ? — giọng Huyền vang lên.Chi ngồi bật dậy, chưa kịp phản ứng thì cánh cửa mở ra.

Huyền bước vào, trên tay cầm một chiếc túi giấy nhỏ.— Thay bộ đồ này đi, hôm nay chị đưa em ra ngoài.— Ơ, ra ngoài ạ? — Chi chớp mắt, giọng ngập ngừng.

— Ừm..Cuối tuần mà, chẳng lẽ em định chỉ nằm ì ở nhà? — Huyền cong môi, trong mắt ánh lên tia cười trêu chọc.Chi đỏ mặt, lí nhí đáp:— Em tưởng Chủ tịch bận lắm...— Với em thì chị không bận. — Huyền đáp ngay, nhẹ như không, nhưng đủ khiến Chi tim đập loạn nhịp....Trưa hôm đó, chiếc xe sang chậm rãi dừng trước một con phố nhộn nhịp.

Huyền và Chi cùng xuống.

Dáng vẻ thanh nhã của Huyền khiến nhiều ánh mắt vô thức dõi theo, nhưng chị dường như chẳng bận tâm, chỉ kiên nhẫn chờ Chi bước đến gần, rồi mới thong thả đi bên cạnh.Họ ghé vào một quán café nhỏ, không gian ấm áp.

Khi gọi đồ, Huyền không hỏi gì nhiều, chỉ đưa cho nhân viên order:— Cho em ấy một ly latte ít ngọt.Chi ngạc nhiên:— Sao chị biết em thích ít ngọt?— Ba năm trước em vẫn vậy, giờ có lẽ chưa đổi.

Huyền nhún vai, giọng nhẹ bẫng, như thể đó chỉ là một điều hiển nhiên.Chi khựng lại, môi mím chặt.

Ba năm...

Hóa ra từng chi tiết nhỏ nhặt về mình, Huyền vẫn ghi nhớ....Chiều đến, Huyền đưa Chi ra công viên ven hồ.

Gió nhẹ thổi qua, hàng cây xào xạc.

Khi cả hai ngồi trên ghế đá, Huyền bất ngờ nghiêng người hỏi:— Hồi chị đi, em có nhớ chị nhiều không?Câu hỏi thẳng thắn khiến Chi giật mình, đỏ bừng mặt.

Em lắp bắp:— Em... em...— Hửm? — Huyền nhướng mày, khóe môi nhếch lên tinh quái. — Không nói thì chị hiểu là có nhớ rồi.Chi quay ngoắt mặt đi, tim như sắp nhảy khỏi lồng ngực.

Huyền cười khẽ, mắt ánh lên một vẻ dịu dàng mà tài xế đứng cách đó vài mét cũng phải thầm sững sờ: đây thật sự là Chủ tịch Huyền lạnh lùng thường ngày sao?Gió hồ về chiều khẽ se se.

Chi vô thức kéo nhẹ ống tay áo, nhưng chưa kịp phản ứng thì Huyền đã đứng dậy, thoải mái cởi chiếc áo khoác ngoài, đặt lên vai em.— Chị... chị không lạnh à? — Chi giật mình.— Có em ở đây rồi, chị không thấy lạnh. — Huyền nói tỉnh bơ.Chi bối rối, hai má nóng ran, vội cúi gằm mặt.

Nhưng Huyền không thúc ép.

Chị chỉ lặng lẽ ngồi xuống lại, tay đặt hờ trên tay Chi, nắm lấy một cách tự nhiên.—

Sau này, cuối tuần cứ đi cùng chị thế này nhé.

Huyền nói chậm rãi, giọng dịu dàng nhưng lại mang theo chút mệnh lệnh.Chi không đáp.

Em chỉ gật nhẹ đầu, để mặc bàn tay mình nằm trong tay Huyền.

Khoảnh khắc ấy, dường như tất cả sự ồn ào xung quanh đều tan biến, chỉ còn lại nhịp tim hai người lặng lẽ hòa chung.Buổi tối, xe đưa Huyền và Chi trở về.

Cả hai bước vào nhà, tiếng giày khẽ vang trên nền gạch.

Trong phòng khách, Cam đang ngồi đọc sách, vừa ngẩng lên liền bắt gặp cảnh tượng...

Chi vẫn còn khoác chiếc áo của Huyền.Cam nhướng mày, khóe môi cong cong:— Ồ, cuối tuần đi chơi vui lắm nhỉ?

Cả áo khoác cũng...

"mượn" luôn sao?Chi giật thót, vội kéo áo ra, mặt đỏ như lửa:— Không... không phải đâu chị, tại ở hồ gió lạnh nên...— Nên Chủ tịch của chúng ta lập tức cởi áo, đúng không? — Cam chậm rãi nói, giọng đầy ẩn ý.Chi càng cúi đầu, không biết giấu mặt vào đâu.

Còn Huyền thì bình thản ngồi xuống ghế, rót cho mình một cốc nước, giọng đều đều:— Chị Cam nói đúng.

Em ấy không cần phải lạnh, khi chị ở ngay bên cạnh.Không khí trong phòng khựng lại một nhịp.

Cam thoáng sững, sau đó bật cười thành tiếng:— Thẳng thắn quá ha.

Xem ra em gái chị được cưng chiều rồi.Chi vội lắp bắp:— Chị Cam!

Đừng nói vậy mà...Cam chỉ lắc đầu, ánh mắt vẫn lấp lánh ý cười.

Trong lòng chị, xen lẫn sự an tâm khi thấy em gái được yêu thương thật lòng.Sau bữa tối, Chi lên phòng trước.

Trong phòng khách chỉ còn lại Huyền và Cam.

Ánh đèn vàng hắt xuống, tạo nên bầu không khí vừa yên tĩnh vừa có chút căng thẳng.Cam đặt cuốn sách xuống bàn, nghiêng đầu nhìn Huyền:— Chủ tịch Huyền bây giờ dịu dàng quá nhỉ.

Không giống hình ảnh lạnh lùng ở công ty chút nào.Huyền không né tránh, chỉ khẽ nhấp ngụm trà:— Với Chi thì lúc nào chị cũng như vậy.Cam hơi sững người, rồi bật cười:— Em gái tôi... vốn dễ mềm lòng.

Tôi không muốn nó tổn thương thêm lần nào nữa.Huyền đặt cốc xuống, ánh mắt xanh ánh lên sự kiên định:— Chị yên tâm.

Từ nay, không ai có thể khiến em ấy phải buồn.Câu trả lời chắc nịch đến mức Cam phải lặng vài giây.

Sau đó, chị chỉ khẽ gật đầu, nụ cười mỏng nhưng đầy ẩn ý:— Tốt.

Tôi sẽ tin vào lời này....Ở trên phòng, Chi không biết dưới nhà vừa diễn ra cuộc trò chuyện ngắn ngủi nhưng quan trọng.

Em chỉ ngồi bên cửa sổ, tim vẫn còn run rẩy vì những câu nói thẳng thắn ban chiều của Huyền, khẽ siết chặt chiếc áo khoác vẫn còn vương hương thơm dịu nhẹ rồi lên giường ngủ thiếp đi.....Nửa đêm, Huyền còn ngồi trước bàn làm việc, tay đặt trên chuột, mắt vẫn dán vào hồ sơ.

Nhưng ánh mắt ấy không hoàn toàn tập trung vào công việc.Chi ngủ say bên giường, mái tóc rối nhẹ rủ xuống gối, thỉnh thoảng khẽ mỉm cười trong mơ.

Huyền lặng lẽ ngắm, tim bỗng khẽ nhói.

Chị khẽ chạm tay vào má em, nhấn nhẹ một cái — như một cử chỉ bảo vệ, trìu mến.Rồi, trong một khoảnh khắc bỗng dũng cảm, Huyền nghiêng người, hôn nhẹ lên môi Chi.

Nhẹ thôi, đủ để cậu cảm nhận được sự ấm áp và gần gũi, nhưng không đánh thức em....Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu vào phòng, Chi mở mắt.

Huyền đã thức từ lâu, lặng lẽ ngồi bên cạnh.

Chị nhìn em, mắt xanh ánh lên sự dịu dàng pha chút tinh nghịch.— Chị... chị dậy từ bao giờ? — Chi lí nhí.Huyền mỉm cười, nhún vai:— Dậy sớm thôi.

Thấy em ngủ, chị không nỡ làm phiền...Chi cúi xuống, lòng bỗng ấm áp.

Khi cả hai cùng bước vào phòng tắm, chuẩn bị đánh răng rửa mặt, Chi nhận ra một sự thật nhỏ nhặt nhưng đáng yêu: Huyền vẫn giữ thói quen chăm sóc em, còn em lần đầu vô thức muốn quan tâm lại chị.Chi vụng về đưa khăn cho Huyền:— Chị... chị hơi mệt, để em lau cho chị nhé...Huyền thoáng sững lại, mắt xanh lóe lên vẻ dịu dàng:— Thật à?

Em quan tâm chị?Chi đỏ mặt, cúi xuống, tay vẫn siết chặt khăn.

Không khí nhỏ bé trong phòng tắm bỗng trở nên ấm áp, ngọt ngào.Chi và Huyền bước xuống bếp, ánh sáng buổi sáng chiếu qua cửa sổ, nhuộm vàng cả không gian.

Cam đã chuẩn bị bữa sáng sẵn, nhưng Huyền vẫn lặng lẽ giúp Chi sắp xếp đĩa, gắp thức ăn vào khay em.— Ăn nhiều một chút đi, em cần năng lượng cho ngày đầu tuần. — Giọng Huyền dịu dàng nhưng vẫn mang chút ra lệnh, khiến Chi chỉ biết cười ngượng.Chi vô thức gắp bánh mì cho Huyền, hơi run tay.

Huyền nhìn, ánh mắt dịu dàng, khẽ nắm tay Chi:— Cẩn thận thôi, đừng để bẩn quần áo.Chi đỏ mặt, nuốt vội miếng bánh, tim như nhảy loạn nhịp.

Không gian bữa sáng đơn giản nhưng tràn đầy sự chăm sóc lẫn nhau.Cam ngồi đối diện, nhíu mày nhưng khóe môi nhếch lên, ánh mắt vừa trêu vừa hài lòng:— Thật sự, hai đứa này... cứ như một gia đình nhỏ vậy.Huyền chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.

Chi thì khẽ cười, lòng dịu lại, cảm thấy bình yên lạ thường....Sau bữa sáng, Huyền đứng dậy, giọng điềm tĩnh:— Quản gia, chuẩn bị xe đi làm.Chi theo sát phía sau, trong lòng bỗng nhận ra rằng bên cạnh Huyền, em không chỉ được bảo vệ mà còn muốn chăm sóc lại chị.

Khoảnh khắc nhỏ bé ấy, khiến ngày đầu tuần dường như ngọt ngào hơn hẳn.

Và em có nên cho Huyền 1 cơ hội không ?
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom