Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 140: Chịu trách nhiệm


Bên kia, Mục Kinh Trập chờ đến độ muốn thiếp đi, cuối cùng cũng nghe được gì đó."

Quá tốt rồi, đám người Tiểu Bắc đã trở lại!"

Đường Mặc Linh: "..."

Không đúng, vì sao Mục Kinh Trập lại không có chủ động, mà chỉ chờ người tới?Mục Kinh Trập làm thế nào mà vẫn nhịn được?

Có chuyện gì vậy?

Lúc này, Đường Mặc Linh có chút hối hận, sớm biết vậy anh cũng sẽ không làm giá mà bỏ lỡ cơ hội.Trong lúc Đường Mặc Linh đang hối hận, Mục Kinh Trập đã đứng dậy và đi tới, việc đầu tiên phải làm chính là mặc quần áo, nếu không sẽ rất tệ nếu bị phát hiện ngay lúc quần áo xộc xệch.Sợ Đường Mặc Linh nhìn thấy mình khi lấy quần áo đi, Mục Kinh Trập nghĩ một lúc, xoay cả người Đường Mặc Linh một vòng, để anh quay mặt vào tường, dùng chân chống lên vai anh để ngăn anh quay lại, sau đó mới lấy quần áo ở trên đầu anh mặc vào.Mặc dù bên trong cô vẫn còn một cái áo lót nhỏ, ở thời hiện đại cũng rất nhiều người mặc nó bên ngoài, nhưng vào thời điểm này vẫn phải chú ý.Sau khi mặc vào, Mục Kinh Trập cảm nhận một chút, hình như không còn khó chịu như trước, triệu chứng dị ứng cũng giảm bớt.Đường Mặc Linh: "...Cô đang làm gì vậy?"

"Đám Tiểu Bắc đang tới đây."

Mục Kinh Trập vui vẻ chia sẻ, sau khi chia sẻ xong, nhìn Đường Mặc Linh rồi đột nhiên cau mày: "Không được, còn có anh ở đây, không thể để cho mọi người biết chúng ta bị nhốt cùng một chỗ!"

Bị nhốt cùng nhau, cô nam quả nữ ở chung một thời gian lâu như vậy, mặc dù cái gì cũng chưa làm, nhưng mà cũng không thể giải thích được.Mục Kinh Trập bắt đầu khẩn trương nghĩ cách xử lý Đường Mặc Linh, Đường Mặc Linh nghe xong liền hiểu rõ, sau khi Mục Kinh Trập buông anh ra, anh quay người với hai tay bị trói sau lưng và nhìn Mục Kinh Trập.Đây là lần đầu tiên sau ba bốn tiếng anh mới nhìn thấy rõ ràng Mục Kinh Trập, mặt cô vẫn còn hơi đỏ, nhưng cũng vừa phải.Nhìn mỹ nhân dưới đèn, càng nhìn càng đẹp, đối với Đường Mặc Linh mà nói, tim đập liên hồi là thật.Mấy tiếng đồng hồ này cuối cùng cũng khiến anh nhận ra tâm tư của mình, trước đây cảm xúc của anh rất mâu thuẫn, trái tim vì Mục Kinh Trập mà loạn nhịp, nhưng trong lòng lại có một giọng nói nói cho anh biết, người anh thích là Mục Tuyết.Trên thực tế cũng là như thế, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Mục Tuyết, anh tự nhiên đã bị cô ấy hấp dẫn, vẫn luôn cho rằng đó là định mệnh của mình, nhưng sau này khi gặp Mục Kinh Trập, anh lại không thể khống chế được trái tim mình, trái tim anh vì cô mà đập điên cuồng, rõ ràng thích Mục Tuyết, nhưng lại không kìm được mà thích Mục Kinh Trập.Anh đồng thời phải lòng hai người một lúc, mà trước đó vừa chọn Mục Tuyết, anh nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhưng mãi đến lúc đính hôn anh mới biết rằng anh không thể lừa dối trái tim mình.Sự việc ngoài ý muốn hôm nay cũng đã khiến anh hiểu rõ bản thân mình mong muốn cái gì.Số phận của nam nữ chính đã tan vỡ trong một đêm, bởi vì lần ngoài ý muốn này, Đường Mặc Linh đã nhận ra tâm tư của chính mình, người anh chọn chỉ có thể là Mục Kinh Trập, cũng muốn vì cô mà điên cuồng một lần.Cho dù cô đã từng kết hôn một lần, cho dù bây giờ cô vẫn mang theo lũ trẻ để chăm sóc, nhưng anh vẫn như điên mà động lòng.Thấy Mục Kinh Trập gấp gáp như vậy, Đường Mặc Linh nói: "Kinh Trập, cô không cần phải lo lắng như vậy.

Chúng ta đã ở một mình mấy tiếng đồng hồ rồi cho nên không thể giải thích rõ ràng được.

Không bằng cứ thuận theo tự nhiên đi... tôi ... tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô."

Đã đến lúc anh chọn cô, đó có lẽ là ý trời.Đường Mặc Linh nói xong, cả người bỗng dưng nhẹ bỗng, mấy ngày nay trong lòng đầy áp lực cũng đột nhiên thả lỏng, mỉm cười nhìn Mục Kinh Trập.Anh vốn tưởng rằng Mục Kinh Trập sẽ vui mừng cảm động, không ngờ Mục Kinh Trập lại nhìn anh một cách kỳ lạ, không chút kinh ngạc."

Anh nói bậy bạ gì vậy?

Tại sao không giải thích được?

Tôi cũng không làm gì cả thì sao không thể giải thích?

Cái gì mà chịu trách nhiệm, anh có thể dẹp đi được rồi, đừng có nói lung tung như vậy nữa."

Mục Kinh Trập không biết tại sao Đường Mặc Linh lại phát điên, cô đoán rằng chắc là anh có một chút mâu thuẫn với Mục Tuyết, theo tình tiết trong sách, Đường Mặc Linh thỉnh thoảng sẽ nói điều gì đó mơ hồ để khiến Mục Tuyết ghen.Mục Kinh Trập không quan tâm đến hai người họ yêu đương thế nào, nhưng cũng không thể kéo cô vào được.Đường Mặc Linh nhìn Mục Kinh Trập với vẻ mặt không thể tin được: "Cô không chấp nhận?"

Mục Kinh Trập làm sao dám không chấp nhận anh?

Là không ư?

Có phải là quá ngạc nhiên không dám tin hay là cô không nghe rõ?Đường Mặc Linh vừa định nói chuyện, liền nghe thấy Mục Kinh Trập trả lời: "Chấp nhận cái gì, đừng nhiều lời nữa, bọn họ tìm tới rồi, chờ một chút, tôi đã tìm được một chỗ."

Đèn trong xưởng mì vẫn sáng bất thường, Thiệu Nam cẩn thận phát hiện ngô ở nhà không có, nghi ngờ Mục Kinh Trập đã đến nhà máy mì nên lập tức đi tìm.Mục Kinh Trập vểnh tai lên và mơ hồ nghe thấy một số tiếng bước chân, cũng thuận lợi tìm cho Đường Mặc Linh nơi ẩn náu.Thời gian gấp gáp, Mục Kinh Trập không kịp cởi dây trói cho Đường Mặc Linh, liền cúi xuống ôm lấy Đường Mặc Linh.Đột nhiên bị ôm kiểu công chúa vào lòng, Đường Mục Linh: "...!!!"

Khuôn mặt anh đầy vẻ kinh ngạc, muốn nói với cô là để anh tự đi, nhưng Mục Kinh Trập khụy đầu gối và đẩy anh lên phía trên nóc cối xay trong giây tiếp theo.Bởi vì phía trước vẫn còn có một số thiết bị, tình cờ che được thân hình của Đường Mặc Linh.Mục Kinh Trập giấu anh rất kỹ: "Đường Mặc Linh, chịu đựng một lúc, trốn vào và đừng gây ra tiếng động."

Đường Mặc Linh cả người đều không khỏe: "Nhưng cô cũng không thể để tôi ở đây, mau đặt tôi xuống."

Mục Kinh Trập xác định ngoài cửa có tiếng động, vào thời điểm quan trọng, Đường Mặc Linh như xe bị tuột xích, cô nhịn không được vung nắm đấm đe dọa: "Im đi, anh muốn tôi nhét tất vào miệng anh à?"

"Cô...

" Đường Mặc Linh nghẹn một cái, tức giận không nói ra lời."

Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, lát nữa tôi tới đón anh."

Mục Kinh Trập thấy anh im lặng, liền bước ra ngoài, cửa cũng đã mở ra."

Mẹ!"

"Kinh Trập!"

Thiệu Kỳ Dương và Thiệu Đông xuất hiện ở cửa: "Cô không sao chứ?"

"Không sao, tôi không sao."

Mục Kinh Trập sợ bọn họ tìm được Đường Mặc Linh, không cho bọn họ đi kiểm tra, liền đóng cửa không cho bọn họ đi vào.Cũng may đám người Thiệu Kỳ Dương chỉ nóng lòng hỏi thăm tình hình của cô, lại không để ý đến động tác nhỏ của cô: "Ai nhốt cô ở đây?"

Ánh mắt Mục Kinh Trập khẽ động: "Không phải là ngoài ý muốn, chính là Lý Hoa!"

Lúc trước từng đối phó với Lý Hoa một lần, nhưng xem ra vẫn chưa đủ, còn đặc biệt muốn nhốt bọn họ lại để làm nên chuyện, tâm tư quá thâm độc, không thể cứ mặc kệ mà buông tha.Mục Kinh Trập biết, có thể không phải Lý Hoa khóa cửa, nhưng nhất định có liên quan đến Lý Hoa, có thể là Lý Hoa sai người khóa cửa, chỉ là để giữ hai người bọn họ ở lại đây.Tuy rằng cô hiểu lầm, Lý Hoa không cho cô uống loại thuốc kia, nhưng biết mình dị ứng với hạt vừng, nên anh ta cố ý dùng hạt vừng.Thật xui xẻo, nói chết thì chết, Mục Kinh Trập không rõ làm sao mà Lý Hoa biết được chứng dị ứng của cô, dù sao anh ta cũng đúng là không có ý tốt, cô nhất định phải cho anh ta một trận.Mục Kinh Trập giải thích mấy câu rằng cô bị dị ứng với hạt vừng, mà Lý Hoa lại cố ý dùng hạt vừng để hại cô, thậm chí còn nhốt cô ở đây, sau đó cùng Thiệu Kỳ Dương và Thiệu Đông đang tức giận đến nhà Lý Hoa.
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 141: Giày vò


Đường Mặc Linh vểnh tai lắng nghe động tĩnh của bọn họ, lúc bọn họ đi ra ngoài, anh rất muốn mở miệng, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng.Anh suy nghĩ một chút, như vậy cũng tốt, nếu như hôm nay anh và Mục Kinh Trập bị phát hiện, anh thì cũng không ngại, nhưng nó sẽ ảnh hưởng đến Mục Kinh Trập, thanh danh của cô sẽ trở nên tệ hại, đến lúc đó bà Mục nhất định sẽ gây chuyện, mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng có thể dìm chết cô.Đường Mặc Linh đặt Mục Kinh Trập trong trái tim anh, anh đương nhiên sẽ vì cô mà hành động, vì vậy anh quyết định giữ im lặng và đợi Mục Kinh Trập đến tìm mình.Ở bên kia, Mục Kinh Trập cùng một đám người hùng hùng hổ hổ đi tới nhà Lý Hoa.Lúc này hai mẹ con Lý Hoa còn đang ngủ, Lý Hoa vừa mới từ nhà vệ sinh hôi hám trở về, bất chấp dội nước lạnh mới rửa sạch được mùi hôi thối trên người.Lý Hoa không ngờ mình đã tính toán kỹ lưỡng, nhưng cuối cùng lại kết thúc dưới sự sức ép của Mục Kinh Trập, bị Mục Kinh Trập đánh thậm tệ, không lâu sau tỉnh dậy, liền thấy mình đang nằm trong nhà vệ sinh, trên người dính đầy thứ bẩn thỉu, rất tức giận.Vì thế nhanh chóng chạy về rửa sạch bản thân.Mẹ của Lý Hoa còn đang đợi anh ta, bà không đi tìm Lý Hoa bởi vì bà là người đã đóng cửa nhà máy mì.Thấy Lý Hoa toàn tâm toàn ý nghĩ đến Mục Kinh Trập, còn nhờ bà giúp đỡ, mẹ của Lý Hoa liền mềm lòng đồng ý.Khi bà đi khóa cửa, bởi vì lần đầu tiên làm chuyện này cho nên quá bối rối, lại không nghe kỹ, cũng không nghe kỹ giọng nói bên trong có phải của Lý Hoa hay không, bà khóa cửa xong liền xoay người bỏ chạy.Sau khi chạy về nhà chỉ mong mọi chuyện sẽ thuận lợi, ước nguyện của con trai có thể thành sự thật, nhưng bà không ngờ con trai mình đã trở lại, mà còn mang theo một thân đầy hôi thối.Trước khi mẹ của Lý Hoa có thời gian để hỏi thêm vài câu, thì đám người Mục Kinh Trập đã tìm đến cửa."

Lý Hoa, cho dù tôi không đồng ý lời cầu hôn của anh, anh cũng không thể tức giận đến mức cố ý dùng hạt vừng để hại tôi.

Anh biết rõ tôi dị ứng với hạt vừng, lại cố ý cho nó vào trong thịt cừu!"

Mục Kinh Trập không nói về bất cứ điều gì khác, trực tiếp khẳng định sự việc này là do thẹn quá hóa giận tìm cách trả thù.Lý Hoa không nghĩ tới việc sẽ không thành, anh ta còn bị kết tội: "Tôi không có, làm sao tôi có thể làm hại cô được."

Lý Hoa muốn giải thích về việc trả thù Mục Kinh Trập, anh ta chỉ muốn lấy Mục Kinh Trập mà thôi, nhưng giải thích là muốn nhân cơ hội làm cứu tinh cũng không phải chuyện tốt, càng giải thích thì người khác càng coi anh ta là kẻ không biết xấu hổ.Anh ta bị bí thế, mẹ của Lý Hoa rất kinh ngạc, bà không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, bà muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra và người đàn ông bị nhốt cùng Mục Kinh Trập là ai.Nhưng người trong thôn cũng cùng đi, cũng không nghe bọn họ nói chuyện có người đàn ông nào khác, Mục Kinh Trập dường như cũng không có việc gì.Bởi vì quá bối rối, bà cũng không nghe kỹ, chỉ mơ hồ nghe thấy một giọng nam, bây giờ nhìn thấy cảnh này, bà bắt đầu hoài nghi mình đã nghe lầm, có lẽ không có người đàn ông nào trong đó, chỉ có Mục Kinh Trập mà thôi.Nhưng không đúng, Mục Kinh Trập không thể nói chuyện một mình, bà thật sự đã nghe thấy một giọng nam...Mẹ của Lý Hoa còn muốn nhớ kỹ lại, nhưng Thiệu Kỳ Dương đã đánh bật bà ra khỏi suy nghĩ trong giây tiếp theo.Nhìn thấy bộ dáng chột dạ của Lý Hoa, Thiệu Kỳ Dương nhịn không được liền động thủ.Trước kia Lý Hoa đột nhiên đến cửa ngỏ ý làm mai, Thiệu Kỳ Dương đã rất tức giận, anh bởi vì thân phận của mình mà chưa bao giờ dám nói năng bừa bãi, sợ hỏng việc, cũng sợ bản thân hiện tại không xứng với Mục Kinh Trập.Cũng may là Lý Hoa trực tiếp đến cửa cầu hôn, nhưng hết lần này đến lần khác đều bịtừ chối, hiện tại còn vì bị từ chối mà trực tiếp hại người khác, Thiệu Kỳ Dương làm sao có thể nhịn được.Lý Hoa lúc nãy vừa bị Mục Kinh Trập đánh còn chưa bớt đau đi chút nào, quay đầu lại lại bị đánh lần hai, đúng là xui xẻo, mọi người nghe thấy ồn ào đều xúm đên xem, nhưng sau khi nghe được việc anh ta làm thì đều trỉ trích anh ta làm việc xấu, bị đánh là đáng, để xem sau này còn dám hại người nữa không.Lý Hoa chảy máu mũi, hai mắt bị đấm đến bầm tím, vô cùng thê thảm, mẹ của Lý Hoa ở bên cạnh vừa đau lòng vừa lực bất tòng tâm, không dám nói lời nào.Hai người bọn họ còn phải sinh sống tại thôn Đại Đông, hiện tại đã chọc giận dư luận, nếu biết bọn họ có mưu đồ khác, không biết mọi người sẽ nghĩ như thế nào, huống chi sau này còn phải cưới vợ.Lý Hoa khổ sở xin lỗi Mục Kinh Trập, Mục Kinh Trập trong lòng mới nhẹ nhõm đôi chút, tò mò hỏi: "Nhưng làm sao anh biết tôi dị ứng với mè?"

Đã quá lâu kể từ khi cô bị dị ứng, chắc chỉ có đám người Lý Chiêu Đệ mới nhớ được, chuyện này theo lý thì không ai biết mới đúng, cho nên Lý Hoa lại càng không thể biết.Lý Hoa cũng không giấu giếm cái gì: "Tôi hôm đó chỉ là nghe Mục Tuyết nói đến một chút."

Mục Kinh Trập liền hiểu ra, Mục gia đương nhiên biết chuyện dị ứng của cô, chỉ là không ngờ Mục Tuyết vẫn còn nhớ, chắc là do cô đã cướp kẹo của cô ấy, nhưng trước giờ Mục Tuyết vẫn chưa từng quan tâm cô, sao lại đột nhiên nhắc đến nó.Mục Kinh Trập cảm thấy hơi kỳ lạ, những gì Lý Hoa nói dường như là vô thức nói ra.Náo loạn đến nửa đêm mới trở về, Mục Kinh Trập khó tránh khỏi nhận được sự quan tâm từ bọn trẻ, thậm chí Thiệu Kỳ Dương còn hỏi cô có nên đến bệnh viện hay không."

Không cần, lúc nãy chỉ là cảm thấy không thoải mái, hiện tại đã đỡ nhiều rồi, vấn đề cũng không lớn, về sau không ăn tới thì sẽ không sao."

Mục Kinh Trập xua tay: "Đã nửa đêm rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, cậu ngày mai không phải đi làm sao?"

Sau khi làm việc cả ngày, cộng thêm dị ứng và phiền phức kéo đến, Mục Kinh Trập đều mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, vừa nằm trên giường liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô mơ hồ cảm thấy mình đã quên gì đó, nhưng còn chưa kịp nhớ ra, cô đã quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Ngược lại là Thiệu Bắc sau khi đợi cô ngủ thiếp đi thì lặng lẽ bật đèn pin để xem Mục Kinh Trập có ổn không.Cô bé ngủ với Mục Kinh Trập, liền chủ động nhận nhiệm vụ chú ý trạng thái của Mục Kinh Trập, nói rằng mình sẽ chú ý trạng thái của mẹ.Dị ứng rất khó chịu, Thiệu Bắc hiểu rõ nên không dám sơ suất chút nào, sợ bản thân sẽ ngủ quên mất liền lén nhéo vào tay mấy cái, canh chừng hơn một tiếng đồng hồ, thấy Mục Kinh Trập ngủ say như không có chuyện gì, cô bé mới an tâm chìm vào giấc ngủ.Ngày hôm sau, Thiệu Bắc ngủ muộn, mặt trời lên cao vẫn nằm ngủ khò khò, Mục Kinh Trập cũng dậy trễ.Khi cô thức dậy, Thiệu Kỳ Dương đã đi làm rồi, chỉ để lại mảnh giấy dặn cô nghỉ ngơi, nếu có chuyện gì thì nhớ đến bệnh viện.Sau khi Mục Kinh Trập rửa mặt xong, cô luôn có cảm giác mình đã quên mất một chuyện, sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút, nhìn nước trong chậu, rốt cuộc cô nhớ ra điều mình đã quên - Đường Mặc Linh!Đêm hôm qua cô đã bỏ lại Đường Mặc Linh trên cối xay!Cô nói sẽ đi tìm anh, nhưng sau khi trút giận lại vô tình quên mất.Mục Kinh Trập không quan tâm đến việc lau mặt, một hơi chạy đến nhà máy mì: "Đường Mặc Linh, Đường Mặc Linh, anh không sao chứ?"

"Sao trăng cái gì?

Tôi còn ổn mới là lạ!"

Giọng nói tức giận của Đường Mặc Linh lập tức vang lên, trong cơn tức giận mang theo một chút ủy khuất, còn kèm theo giọng mũi."

Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tối hôm qua bận rộn quá, tôi đột nhiên quên mất."

Mục Kinh Trập tức tốc chạy tới, liền nhìn thấy Đường Mặc Linh đầu bù tóc rối, hai mắt Đường Mặc Linh đỏ hoe, nhìn cô chằm chằm."

Tôi không cố ý, tôi thực sự không cố ý mà."

Mục Kinh Trập vội vàng giải cứu Đường Mặc Linh, cởi trói cho anh khỏi sợi dây thừng vẫn đang trói tay mình.Đường Mặc Linh bị trói cả đêm, cổ tay có chút sưng đỏ, nằm liệt trên mặt đất một lúc không dậy nổi, trông anh cứ như bị tra tấn cả đêm, nếu không phải Mục Kinh Trập biết rất rõ rằng cô không làm gì anh cả, thì chắc ai nhìn vào cũng phải nghi ngờ là cả đêm qua liệu có phải anh đã bị ai đó giày vò đến mức này không.
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 142: Có lỗi


Đường Mặc Linh vẫn không biết những suy nghĩ nguy hiểm vừa lóe lên trong đầu Mục Kinh Trập, nửa người anh đều tê cứng, cơ thể lạnh đến đáng sợ."

Nếu như cô không tới, chắc tôi đã bị chết cóng rồi."

Cối xay là một hòn đá, Đường Mặc Linh được đặt trên cối xay và ngủ qua đêm trên tảng đá, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn là mùa đông, nhưng những ngọn núi vào cuối mùa thu vẫn rất kinh khủng, nhiệt độ sẽ giảm thấp vào ban đêm .Vốn dĩ bên ngoài đã rất lạnh, chưa kể anh bị đá đóng băng cả đêm, hơi nước nồng nặc.Anh chẳng những lạnh cóng, còn phải nín lại, dù sao tối hôm qua từ lúc anh đi vào trong đây, không hề có cơ hội đi vệ sinh, bị bỏ quên cả một đêm, thật sự là phải dựa vào ý chí kiên cường lắm mới không làm ướt cối xay, nếu không cối xay cũng đã sớm hỏng rồi.Không phải Đường Mặc Linh không nghĩ đến việc tự mình đi xuống, nhưng tay anh vẫn bị trói, cử động bị hạn chế không đứng dậy được, hơn nữa cũng không biết cối xay mình đang nằm cao đến mức nào, nếu té xuống cũng không biết đụng phải cái gì, không gian ở dưới cũng rất hẹp, không đụng trúng bê tông thì cũng đụng trúng đá.Sợ bị đập đầu xuống rồi chảy máu, Đường Mặc Linh chỉ có thể chịu đựng đợi Mục Kinh Trập quay lại, nhưng anh đợi mãi, bên ngoài vẫn không một chút tiếng động, không còn nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào nữa, anh cũng không đợi nổi Mục Kinh Trập nữa.Đường Mặc Linh không ngờ rằng Mục Kinh Trập có thể làm một việc như là quên mất anh, sau đó anh tức giận đến mắng to và cố gắng gọi người.Nhưng cả thôn đều đã ngủ, mà cối xay mì lại ồn ào, có la hét cũng vô ích, Đường Mặc Linh chỉ có thể nằm trên cối xay bằng đá lạnh lẽo một đêm, mãi đến rạng sáng, cũng không biết mình sống sót như thế nào, anh không dám nhớ lại mình đã chịu đựng nó như thế nào.Đường Mặc Linh nghiến răng nhìn Mục Kinh Trập, Mục Kinh Trập thậm chí không dám nhìn thẳng vào Đường Mặc Linh, lần này cô thật sự có tội."

Tôi thật sự không phải cố ý, thật xin lỗi."

"Cô thật là..."

Đường Mặc Linh cảm thấy Mục Kinh Trập đúng là kẻ thù không đội trời chung của mình, lúc nào dính đến cô là anh đều chịu thua thiệt.Đường Mặc Linh phải mất một lúc để hồi phục, sau khi ổn định lại, mũi anh liền chua xót, nước mũi muốn chảy ra.Bị nhiễm lạnh cả một đêm, khó tránh khỏi việc anh lại bị cảm lạnh, lần cảm lạnh thứ hai khi chưa bước vào mùa đông.Mục Kinh Trập cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Đường Mặc Linh vào lúc nãy cô ôm anh xuống, cảm giác áy náy càng dâng cao hơn khi nghe thấy anh sụt sịt, cô liền vội vàng đưa chiếc khăn tay trong túi ra."

Còn mới, chưa dùng qua mấy lần."

Nhìn chiếc khăn tay mới tinh, sắc mặt Đường Mặc Linh cuối cùng cũng dịu đi, nhận lấy lau sạch, bỏ lại một câu 'Chờ ở đây cho tôi' rồi rời đi giải quyết việc riêng.Nếu là trước Mục Kinh Trập sẽ không chần chờ mà rời đi, không có khả năng ngoan ngoãn chờ đợi, nhưng vừa rồi lại bỏ quên người ở đây, cho nên cô chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi.Vẫn phải nói lời xin lỗi lần nữa, có vẻ như Đường Mặc Linh lại bị cảm lạnh.Nhắc đến chuyện bị cảm lạnh, Mục Kinh Trập lại nhớ tới chiếc khăn tay mà cô đưa cho anh, chiếc khăn tay là do cô tự cắt rồi làm ở nhà, làm rất nhiều nhưng dùng rất nhanh.Cô đã quen với việc vứt bỏ khăn giấy sau khi sử dụng, cho nên vẫn chưa quen với việc sử dụng khăn tay và còn sử dụng lại nhiều lần.Nói đến đây, Mục Kinh Trập không khỏi than thở, khi xuyên sách tới đây ngoại trừ việc không có điện thoại di động hay internet khiến cô cảm thấy đặc biệt bất tiện, thì điều khiến cô bất tiện hơn cả là việc sử dụng giấy và băng vệ sinh.Băng vệ sinh hiện đại có đủ loại, các loại lưới và độ dày bông đều có, đủ loại có thể lựa chọn, nhưng ở đây thì không có nhé!Thật sự là không có, nó đã rất phổ biến ở nước ngoài, nhưng nó thực sự hiếm ở Trung Quốc vào thời điểm này, ngay cả vào thành phố hỏi cũng không thể mua được, ngoại trừ những thành phố lớn như Hải Thành mới may mắn mua được.Băng vệ sinh mà mọi người sử dụng là loại giấy vệ sinh rất rộng và dài, thậm chí một số người ở thôn Đại Đông còn sử dụng đai kinh nguyệt cũ.Mục Kinh Trập là lần đầu tiên dùng giấy vệ sinh cho việc tới tháng, cô rất ấn tượng, chưa nói đến khả năng thấm hút, nó có thể bị rò rỉ bất cứ lúc nào, di chuyển cũng sợ chảy ra ngoài, cô mỗi lần đến tháng cũng không dám đi lại, sợ nó lại ào xuống.Hơn nữa còn sợ đang đứng thì hắt hơi, hắt hơi một cái thì núi lửa sẽ phun trào, sợ lại rò rỉ ra ngoài, một ngày cô phải đi vệ sinh hơn mười lần, nằm mơ cũng muốn có băng vệ sinh.Lần trước đến Hải Thành, thứ đầu tiên cô mua là băng vệ sinh, mua rất nhiều, ước gì có thể tích trữ dùng tận mười năm.Ngoài vấn đề băng vệ sinh, còn có giấy vệ sinh, hiện tại chỉ có giấy vệ sinh tờ lớn, không có khăn giấy hay cuộn giấy, vốn dĩ Mục Kinh Trập đã quen dùng giấy vệ sinh, mặc dù là hai loại giấy khác nhau nhưng dùng đến vẫn phải để ý.Mỗi lần lấy ra đều nhận được các ánh nhìn quỷ dị của mọi người, Lý Chiêu Đệ bảo cô không được sử dụng nó, nói rằng nó chỉ được sử dụng khi phụ nữ đến ngày thôi.Mục Kinh Trập chỉ có thể theo xu hướng để làm rất nhiều khăn tay, thay phiên nhau sử dụng, dùng xong lại giặt sạch, cũng thường xuyên thay khăn mới cho bọn trẻ.Cũng may là cô làm được, nếu không mua bao nhiêu khăn tay cũng vô dụng.Vì bị kích thích quá lớn, sau khi kiếm được tiền, Mục Kinh Trập nghĩ rằng sớm muộn gì cô cũng sẽ đầu tư vào việc sản xuất giấy và băng vệ sinh, không chỉ vì thị trường này còn đang trống vắng hay vì lợi ích của phụ nữ sớm hơn, mà còn là vì chính cô.Trong khoảng thời gian này, cô đã tìm hiểu tình hình liên quan, có thể trực tiếp nhập khẩu thiết bị sản xuất từ nước ngoài, cô còn phát hiện ra trong thành phố có một nhà máy giấy đang trên bờ vực phá sản.Bản thân nhà máy giấy không sao, nghe nói tài vụ của công ty đã ôm tiền bỏ chạy, dây chuyền bị đứt đoạn, không thể duy trì được.Nếu Mục Kinh Trập thu mua nó, cũng không phải là không thể, cho nên kế hoạch tiếp theo của Mục Kinh Trập là mua lại nhà máy giấy đang trên bờ vực phá sản, chuyển sang sản xuất giấy vệ sinh và băng vệ sinh.Trong tương lai, cô sẽ sống một cuộc sống không bao giờ hết giấy vệ sinh và yên tâm sử dụng băng vệ sinh.Mục Kinh Trập nhất thời suy nghĩ nhiều chuyện linh tinh, khi cô hoàn hồn, Đường Mặc Linh đã trở về.Sau khi giải quyết vấn đề lớn nhất, sắc mặt của Đường Mặc Linh bớt đen đi nhưng vẫn rất xấu, nhìn thấy cô vẫn ở đó, sắc mặt của anh cũng khá lên một chút."

Tôi bị cảm là vì cô."

Đường Mặc Linh phàn nàn, giọng mũi của anh trở nên nặng nề hơn.Mục Kinh Trập cũng chú ý đến: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, lần này phí chữa bệnh cảm của anh, tôi sẽ trả."

"Nhìn tôi có giống thiếu chút tiền đó không?"

Đường Mặc Linh đen mặt nói: "Mục Kinh Trập, cô phải chịu trách nhiệm với tôi."

Mục Kinh Trập cảm thấy lời nói này có thể hiểu lầm, chịu trách nhiệm cái gì: "Vậy tôi đưa anh đến bệnh viện khám bệnh?"

"Tạm chấp nhận."

Đường Mặc Linh quay đầu lại: "Đi thôi, xe ở cửa thôn."

Mục Kinh Trập có thể lái xe, vì vậy anh trực tiếp ném chìa khóa xe cho Mục Kinh Trập.Mục Kinh Trập vội vàng cầm lấy chìa khóa: "Tôi có thể đưa anh đến bệnh viện, nhưng tôi phải về nhà nói một tiếng với đám Tiểu Bắc trước đã."

"Được, cô đi đi."

"Có muốn tôi báo cho Mục Tuyết biết chuyện không?"

Lúc này Mục Tuyết nhất định sẽ chăm sóc tốt hơn cô đúng không?"

Không cần."

Đường Mặc Linh lập tức từ chối, tối hôm qua anh đã nói dối là mình đi ra ngoài, bây giờ làm sao có thể nói cho Mục Tuyết."

Vì sao?"

Mục Kinh Trập suy đoán: "Hai người đang giận nhau à?

Nếu là đang giận nhau thì hiện tại cứ gọi cho chị ấy, nhất định sẽ làm lành, dù sao hiện tại anh đang bệnh, chị ấy nhất định sẽ đau lòng cho anh."

Đường Mặc Linh nhìn Mục Kinh Trập vẫn đang giảng đạo lý, giống như đang hết lòng nghĩ cho anh và Mục Tuyết, rõ ràng cô không để tâm đến những gì anh đã nói tối qua, cô vẫn như lúc trước, toàn tâm toàn ý nghĩ cho anh và Mục Tuyết.
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 143: Phụ nữ không xấu đàn ông không yêu


Đường Mặc Linh trầm mặc một hồi, không khỏi trực tiếp nói: "Vậy cô làm thế nào để nói lí do tôi bị cảm với Mục Tuyết, rồi làm sao có thể giải thích chuyện tối qua chúng ta bị nhốt cùng nhau?"

Mục Kinh Trập là bị mắc kẹt, họ không làm gì cả, họ vô tội, nhưng bị hiểu lầm thì rắc rối lớn."

Nhưng mà không nói cũng không tốt, hai chúng ta cũng không có chuyện gì.

Nếu anh giải thích rõ ràng thì chị ấy cũng không tức giận đâu.

Điều quan trọng nhất giữa hai người là sự tin tưởng và thành thật..."

Đường Mặc Linh không nhịn được cắt ngang lời của Mục Kinh Trập: "Tôi sợ rằng sẽ lây cho Mục Tuyết, được chưa?"

Anh chỉ bịa ra một cái cớ, chính là không muốn nghe những lời kia của Mục Kinh Trập nữa, rõ ràng anh đã thú nhận rồi mà cô vẫn còn thái độ này, suy nghĩ một lúc lại tức giận.Không ngờ anh chỉ tùy tiện nói ra, Mục Kinh Trập rất nhanh liền tin, bởi vì cái này là...cẩu lương."

Được, vậy anh cứ lặng lẽ đi trước, đừng để người khác chú ý, tôi sau đó sẽ theo ra liền."

Đường Mặc Linh lần này rốt cuộc cũng không phản bác, mặc dù bộ dáng rất xấu hổ, nhưng cảm giác này lại mang cho anh một loại vui sướng khó tả.Anh và Mục Kinh Trập cuối cùng cũng có một bí mật và họ sẽ hành động bí mật.Nhìn bóng lưng Mục Kinh Trập vội vàng trở về nhà, cúi đầu nhìn khăn tay, khóe miệng của Đường Mặc Linh hơi cong lên, đột nhiên thấy cảm lạnh cũng không phải ý kiến tồi.Hãy nhìn xem, anh đã lấy được chiếc khăn tay của Mục Kinh Trập, còn tạo cơ hội bất ngờ ở riêng, còn chiếm được lòng áy náy của cô.Nghĩ đến việc Mục Kinh Trập lái xe đưa anh đến bệnh viện, sau này chăm sóc anh, Đường Mặc Linh thở ra một hơi, rẽ vào một con đường khác mà người trong thôn không hay đi, đi về phía bãi đậu xe.Khi Mục Kinh Trập trở về nhà, tất cả bọn trẻ đều đã dậy, nhìn thấy cô trở lại, chúng vội vàng hỏi có chuyện gì.Mục Kinh Trập suy nghĩ một lúc và giải thích lý do đơn giản tại sao tối qua Đường Mặc Linh vô tình khóa cùng cô, sợ mọi người hiểu lầm và giấu anh đi."

Chuyện này đừng nói cho người khác biết, kẻo bị hiểu lầm.

Hiện tại Đường Mặc Linh bị bệnh, mà ta lại là người làm ra, nhất định phải đưa người đến bệnh viện, các con ngoan ngoãn đi học đi."

"Mẹ, nếu mẹ muốn lái xe thì để con đi cùng, con sẽ chăm sóc chú ấy."

Thiệu Đông nghe vậy lập tức nói."

Không được, con phải lên lớp."

"Con có thể xin nghỉ phép, giáo viên của chúng con ra ngoài huấn luyện, trong lớp không có ai, đi học chỉ là tự học mà thôi."

Thiệu Đông kéo Mục Kinh Trập lại: "Mẹ dẫn con đến đó đi, trong một số tình huống con có thể làm chân chạy vặt mà, hơn nữa nếu gặp phải người quen, có con ở bên thì vẫn tốt hơn."

Kẻo có ai lại lời ra tiếng vào.Câu cuối cùng khiến cho Mục Kinh Trập dao động, nhưng mà: "Ta sợ chú Đường sẽ truyền cảm lạnh cho con."

"Con có thể đeo đồ bịt mặt."

Cuối cùng, Mục Kinh Trập cũng đồng ý với đề nghị của Thiệu Đông, giao các em cho Thiệu Tây chăm sóc: "Hôm nay bà ngoại không đi chợ bán bánh bao, các con có thể đến chỗ bà ngoại để bà có thể làm đồ ngon cho ăn."

Mục Kinh Trập đưa chìa khóa nhà cho Thiệu Tây, Thiệu Tây nhận lấy: "Được ạ, không cần lo lắng cho chúng con, hai người cứ việc đi đi."

Mục Kinh Trập thu dọn đồ đạc một chút và đi cùng Thiệu Đông để tìm Đường Mặc Linh.Khi bọn họ đến, Đường Mặc Linh đã có mặt, dựa vào xe nghỉ ngơi, anh đã sửa sang lại bản thân và đang nghĩ cách tận dụng khoảng thời gian tiếp theo ở một mình với Mục Kinh Trập.Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc lâu, đến khi Mục Kinh Trập xuất hiện, có một cái đuôi nhỏ phía sau cô — Thiệu Đông, người đang đeo bịt mặt."

Sao nó lại ở đây?"

Nhìn đồ vật trong tay Mục Kinh Trập, phát hiện có ấm đun nước quân dụng, chăn và thức ăn, trong lòng anh nóng lên: "Gửi đồ cho tôi sao?"

"Không phải, chú Đường, mẹ phải lái xe, con nghe nói chú bị ốm nên con tới chăm sóc chú."

Về phía Mục gia, chỉ có gia đình ba người của Lý Chiêu Đệ là nhận đám trẻ Thiệu Đông, còn những người khác vẫn không có quan hệ họ hàng nên chúng không gọi anh là dượng Đường Mặc Linh hay đại loại như vậy.Thiệu Đông vẫn không thích nói chuyện với người ngoài, hiếm khi nói nhiều như vậy, Đường Mặc Linh chỉ cảm thấy ớn lạnh trong lòng."

Ta không sao, cũng không phải bệnh nặng, không cần chăm sóc, hơn nữa một đứa trẻ như con thì chăm sóc cái gì?"

Điều anh muốn chính là thời gian hai người ở một mình, cực kỳ không muốn có cái đuôi nhỏ này."

Đều là đi bệnh viện, vẫn phải chú ý một chút.

Tuy con còn nhỏ nhưng rất có kinh nghiệm, chú đừng từ chối.

"Lúc hai người đang nói chuyện, Mục Kinh Trập đã mở chìa khóa xe, nghe xong vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, Tiểu Đông rất lợi hại."

Thiệu Đông cong môi cười, Đường Mặc Linh biết cái đuôi nhỏ không thể thiếu được, bực bội muốn mở cửa bên ghế phụ lái, lại bị Thiệu Đông giữ lại."

Chú Đường, đừng ngồi phía trước, chú nên ngồi ở sau, vừa có thể nằm còn vừa tiện cho con có thể chăm sóc chú."

Đường Mặc Linh: "..."

Anh thậm chí không có tư cách làm phụ lái?Đường Mặc Linh bị Thiệu Đông trực tiếp kéo ra phía sau, chờ đến khi xe bắt đầu lên đường, Thiệu Đông đã giở thủ đoạn mà Mục Kinh Trập đã chăm sóc cậu trước đó, yêu cầu Đường Mặc Linh nằm xuống, sau đó đắp chăn cho anh, lấy tay nhỏ sờ vào trán anh xem có bị sốt gì không, bộ dáng rất được việc, rất là tận tâm."

Chú Đường, chú có thể uống chút nước nóng, bị cảm uống nước nóng sẽ rất nhanh khỏi bệnh."

Sau đó cậu liền đút nước nóng cho Đường Mặc Linh.Mục Kinh Trập đang lái xe phía trước, nhìn rất vui mừng, trong mắt cô hiện lên sự tự hào, Thiệu Đông đúng là một cậu bé ngoan.Cô rất xúc động và hài lòng, Thiểu Đông cũng rất vui khi thấy cậu có thể giúp đỡ.Đường Mặc Linh: "..."

Đó không phải là những gì anh nghĩ, những việc này đáng lẽ là Mục Kinh Trập phải làm, Mục Kinh Trập mới đúng là nên chăm sóc anh như thế này, chứ không phải thằng nhóc này.Mặc kệ Đường Mặc Linh nghĩ thế nào cũng được, anh cứ như vậy được Thiệu Đông chăm sóc cho đến khi đến bệnh viện huyện, anh chỉ bị cảm, bác sĩ kê một ít thuốc, để anh về nghỉ ngơi, không cần phải nhập viện.Đường Mặc Linh lại tính toán sai, anh còn nghĩ nhập viện rồi, Mục Kinh Trập sẽ phải chăm sóc anh.Nhưng bệnh viện cũng có quy tắc riêng, anh đề nghị Mục Kinh Trập theo mình về nhà để chăm sóc, nhưng lần này Mục Kinh Trập không đồng ý."

Cho dù là anh đang tạm trú, cũng nên có người chăm sóc riêng, tôi đi tới cũng không thích hợp, nếu anh cảm thấy sợ thì tôi sẽ thông báo cho Mục Tuyết."

Đường Mặc Linh nhìn biểu hiện của Mục Kinh Trập cũng biết rằng cô đang nghiêm túc, mặc dù cô có lỗi với anh, nhưng đây đã chạm đến giới hạn của cô.Cô có giới hạn của riêng mình, tuyệt đối sẽ không bao giờ vượt qua, dù chỉ là một bước.Đường Mặc Linh nói rằng không cần phải thông báo cho Mục Tuyết, sau đó nhìn Mục Kinh Trập mang theo Thiệu Đông nhẫn tâm rời đi.Đường Mặc Linh rất tức giận, nhưng anh phải thừa nhận rằng anh vẫn không thể quên được Mục Kinh Trập.Người đời thường nói đàn ông không xấu phụ nữ không yêu, anh cảm thấy cũng có thể nói là phụ nữ không xấu đàn ông không yêu, dù biết rõ Mục Kinh Trập đối với anh tàn nhẫn như thế nào, nhưng anh vẫn luôn nhung nhớ đến cô như một kẻ điên.Sau hai ngày khỏi bệnh, cảm lạnh gần như khỏi hẳn, Đường Mặc Linh đã thỏa hiệp với chính mình, càng ngày càng chắc chắn với lý trí của mình, anh đúng là một tên cặn bã, anh đã thay lòng, anh thích Mục Kinh Trập nhiều hơn Mục Tuyết .Nhận ra sự thật này, Đường Mặc Linh không biết phải đối mặt với Mục Tuyết như thế nào, hủy bỏ hôn ước là điều bắt buộc, anh đã xác nhận ý định của mình nên không thể tiếp tục tiến tới kết hôn được, điều này sẽ không công bằng với Mục Tuyết và Mục Kinh Trập.Nhưng nên nói thế nào với Mục Tuyết đây?

Đang không biết xử lý cục diện trước mắt như nào, Mục Tuyết đột nhiên tìm đến anh.
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 144: Từ hôn


Mục Tuyết những ngày này cũng không tốt là bao.Đường Mặc Linh ngày hôm đó đột nhiên đi tới thôn, nhưng hai người cũng không có nói chuyện vui vẻ, sau đó anh liền vội vàng rời đi rồi biến mất không tăm tích.Mà đêm đó lại đúng lúc xảy ra chuyện Lý Hoa hại Mục Kinh Trập, còn bởi vì cô, Mục Tuyết, người nói chuyện Mục Kinh Trập dị ứng với hạt vừng, không biết là có lỗi hay chột dạ, cô ấy thậm chí còn đến gặp Mục Kinh Trập để xin lỗi.Mặc dù Mục Kinh Trập không nói gì, nhưng Mục Tuyết vẫn rất khó chịu, lại cộng thêm Đường Mặc Linh từ hôm đó không hề liên lạc với cô.Mục Tuyết cảm thấy hai người càng ngày càng xa cách, trong lòng càng ngày càng hoảng, không nhịn được đi tìm anh, lúc này mới biết Đường Mộc Linh lại bị bệnh."

Anh bệnh thì sao không báo tin cho em biết?

Em là vợ chưa cưới của anh, vậy mà anh bệnh khi nào em cũng không biết, anh có còn coi em là vợ chưa cưới của anh không vậy?"

Mục Tuyết rất thất vọng: "Đường Mặc Linh, nếu anh cứ như vậy, chúng ta từ hôn đi."

Cô ấy chỉ đang bày tỏ sự thất vọng của mình, thật sự không nghĩ đến việc hủy bỏ hôn ước, nhưng Đường Mặc Linh sau khi nghe xong liền thở dài và đồng ý."

Được, vậy chúng ta từ hôn đi."

Đường Mặc Linh đang lo lắng không biết nên nói như thế nào với Mục Tuyết, thấy Mục Tuyết đau lòng như vậy, anh càng quyết tâm phải hủy bỏ hôn ước, mặc dù cảm thấy rất khó chịu nhưng cũng đồng ý."

Chuyện này là anh có lỗi với em, anh sẽ đến Mục gia để nói chuyện, chỉ hy vọng em có thể tha thứ cho anh.

Những lễ vật anh đã đem đến trước đây, anh sẽ để lại xem như bù đắp cho em.

Nếu sau này em muốn có một căn nhà, anh có thể cho em một căn trong huyện thành, còn có cả xe hơi nữa."

Đường Mặc Linh với thái độ muốn đền bù, lại nói tiếp: "Nếu bà nội làm khó em, anh sẽ đi nói chuyện với bà ấy, giải quyết mọi chuyện êm đẹp."

Nếu bà Mục không hài lòng, anh có thể đưa ra một khoản tiền để bồi thường, cũng coi như là hết lòng quan tâm, đồng thời chấm dứt mối quan hệ này.Đường Mặc Linh mười phần thành ý, những thứ anh đã hứa cho, với mức lương hiện tại của Mục Tuyết và cả gia tài của Mục gia, có làm cực khổ cả nửa đời người cũng chưa có thể kiếm được.Mục Tuyết tuy rằng hôn sự không thành, nhưng dù sao cô cũng chưa có kết hôn, chỉ là từ hôn mà thôi, có nhà có xe có tiền cũng không tính là thiệt thòi lắm.Dù sao thì Đường Mặc Linh cũng thực sự yêu Mục Tuyết, vì cô mà cân nhắc đến việc bù đắp.Nhưng những lời này giống như một tia sét giáng xuống bên tai Mục Tuyết, sở dĩ cô cố nén đau thương thực ra là vì cô không muốn chia tay với Đường Mặc Linh.Nhưng Đường Mặc Linh đã đồng ý, cho dù Đường Mặc Linh có nghĩ đến cô ấy nhiều như thế nào, trong lòng cô chỉ có thể cảm thấy tức giận, thất vọng và nhục nhã.Cô ấy lần đầu tiên động thủ với một người, ra tay tát Đường Mặc Linh một cái thật mạnh."

Nói nghe thì hay đấy, còn không phải vì anh thay lòng đổi dạ sao, Đường Mặc Linh.

Tôi không ngờ cuối cùng anh lại chọn Mục Kinh Trập.

Tôi có thể từ hôn, nhưng anh không được phép ở bên Mục Kinh Trập, yêu cầu duy nhất của tôi là vậy."

Đường Mặc Linh cau mày, vừa định nói gì đó, Mục Tuyết đã vội nói: "Tôi sẽ ghi nhớ tất cả những sỉ nhục mà anh mang đến cho tôi ngày hôm nay!

Hôn sự của chúng ta mất hiệu lực từ bây giờ, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, và cũng đừng nghĩ lấy mấy cái đồng tiền hôi hám của anh đến khoe khoang, tôi không có thèm thuồng đến thế!"

Lòng kiêu hãnh của Mục Tuyết không cho phép cô chấp nhận những điều đó.Mục Tuyết xoay người rời đi, sau khi đi ra cửa nước mắt liền không khống chế được, trong lòng tràn ngập tức giận và tuyệt vọng.Cô ấy chán ghét Mục Kinh Trập, cũng hận cả Đường Mặc Linh, cô ấy ước gì có thể xé xác hai người họ ra, cô ấy không hiểu, Mục Kinh Trập dựa vào cái gì mà có thể cướp Đường Mặc Linh đi.Không hiểu sao lúc này, Mục Tuyết tựa hồ đột nhiên hiểu được cảm giác trước đây của Mục Kinh Trập, Mục Kinh Trập luôn nhìn cô có được mọi thứ, mọi người đều thích cô nên muốn đoạt lấy.Lúc này, ý nghĩ muốn đoạt lại người điên cuồng lóe lên trong đầu Mục Tuyết, cô ấy muốn đoạt lại Thiệu Kỳ Dương và Đường Mặc Linh.Mục Tuyết đỏ mắt trở lại Mục gia, bà Mục quan tâm hỏi cô ấy chuyện gì đang xảy ra, Mục Tuyết không nói gì, nhưng rất nhanh bà Mục đã phát hiện ra, bởi vì Đường Mặc Linh đã đến để hủy bỏ hôn ước.Đường Mặc Linh nói rằng trong thời gian đính hôn, anh thấy hai người vẫn chưa phù hợp và anh vẫn chưa bao giờ khiến Mục Tuyết hài lòng, cho nên anh mới đến và hủy bỏ hôn ước.Bà Mục luôn mơ về cuộc sống hạnh phúc của Mục Tuyết sau khi gả vào một gia đình giàu có, bà không chấp nhận được việc từ hôn nên đã xông vào mắng chửi Đường Mặc Linh ngay tại chỗ.Đường Mặc Linh đã nhận hết trách nhiệm và đưa ra số tiền bồi thường đã chuẩn bị sẵn, một ngôi nhà ở huyện thành và thậm chí cả một chiếc ô tô cho Mục Tuyết.Anh còn chuẩn bị một khoản tiền hưu trí hậu hĩnh cho bà Mục, thái độ rất rõ ràng, thừa nhận sai lầm của mình, thậm chí còn quỳ xuống.Nhưng đó chính là muốn hủy bỏ hôn ước, bà Mục tức giận muốn té ngửa.Nhận thấy rằng dù bà ấy có náo loạn thế nào cũng vô ích, cũng không thể buộc Đường Mặc Linh tiếp tục hôn sự, vì vậy bà ấy buộc phải chấp nhận thực tế này và chấp nhận những gì anh đã cho thay cho Mục Tuyết.Tin tức lan truyền nhanh chóng, mọi người đều thảo luận ẩm ĩ.Bà Mục trong nháy mắt già đi vài tuổi, Mục Tuyết nhìn thấy mọi người cũng hơi mỉm cười, nhưng dần cũng mất đi nụ cười, trở nên trầm mặc.Bất chấp ánh mắt và lời đàm tiếu của người khác, cô vẫn đến lớp và rời lớp mà không chút phàn nàn, nhưng dần dần đã gầy đi rất nhiều.Mục Tuyết dù sao cũng là một cô gái ưu tú được mọi người nhìn từ lúc nhỏ đến lớn, mọi người thấy cô như vậy thì sau này không nói nữa, đặc biệt là sau khi biết Đường Mặc Linh đã đền bù những gì, tất cả những gì họ có thể làm là ghen tị.Vấn đề đầy náo động, nhưng Mục Kinh Trập hoàn toàn chết lặng.Làm gì có chuyện nam nữ chính ngoài ý muốn mà từ hôn đâu??

Cô là xuyên vào cuốn tiểu thuyết ngọt sủng văn mà?

Tại sao lại xuất hiện nội dung ngược luyến mà không có trong cốt truyện?Chẳng lẽ phải có thêm một chút sóng gió để thúc đẩy mối quan hệ?

Nghĩ như vậy, Mục Kinh Trập nghĩ rằng nó cũng có thể.Nói tóm lại, chuyện này không liên quan gì đến cô, phải không?

Mặc dù cô và Đường Mặc Linh đã bị nhốt cùng nhau vào đêm đó, nhưng cũng không có gì xảy ra.Nếu chuyện đó xảy ra thì việc cô giở trò đồi bại hay thậm chí là dọa sảy thai cũng liên quan rất nhiều đến cô, nhưng cô có làm gì đâu."

Đừng suy nghĩ nhiều, không được dọa chính mình, Mục Kinh Trập không sao cả, nam nữ chính trải qua bao nhiêu trắc trở, đều sẽ ở bên nhau."

Mục Kinh Trập tự thuyết phục mình, sau đó kiên nhẫn chờ đợi hai người hòa giải.Bởi vì hai người náo loạn rồi từ hôn, cô cũng phải xoắn xuýt theo sau, cuối cùng quyết định chuyên tâm vào sự nghiệp chờ họ vượt qua khúc mắc này.Sau nhiều lần xác nhận, Mục Kinh Trập cuối cùng đã đến thành phố, dùng số tiền kiếm được trong khoảng thời gian này để mua nhà máy giấy, nếu không đủ tiền thì sẽ đi vay thêm.Vừa vặn có quỹ xóa đói giảm nghèo của quốc gia, về cơ bản là cho vay không tính lãi, chuyện tốt như vậy sao lại bỏ lỡ, Mục Kinh Trập đương nhiên sẽ không bỏ qua, hơn nữa cô cũng tin rằng mình có đủ khả năng chi trả.Mục Kinh Trập nghĩ rằng đây là một điều tuyệt vời, nhưng nhiều người vẫn không dám đi, người đến đặc biệt ít, bởi vì nhiều người vẫn cố chấp với tư tưởng cũ, nghĩ rằng không cần thiết phải vay tiền, sợ rằng bản thân sẽ không thể trả nổi và sợ rằng các khoản nợ của đời cha ông cũng sẽ ảnh hưởng đến đời con cháu của họ.Thế là Mục Kinh Trập đã đi đăng ký vay tiền, còn thu hút được một nhóm lớn người theo dõi, cảm thấy cô thật khó tin.Thời đại này không ai dám đi vay tiền, vậy mà cô, một người phụ nữ lại đi vay tiền?

Đừng nói là toàn huyện, chỉ sợ là toàn thành phố cũng là người đầu tiên.Khi Mục Kinh Trập nói rằng cô muốn vay tiền, nhân viên tiếp nhận phải xác nhận điều đó nhiều lần, còn đi báo cáo với cấp trên của cô ấy, vì thế Mục Kinh Trập cứ bị một lớp người rồi lại một lớp người làm xác nhận.
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 145: Thổ lộ kinh hãi


Mục Kinh Trập nghĩ rằng mọi người ở đây để xác nhận tư cách của mình, vì vậy cô trả lời rất nghiêm túc, bao gồm cả lý do cho vay và khả năng kiếm tiền của cô bây giờ.Mục Kinh Trập bán hàng không phải giao dịch tất cả bằng tiền mặt nữa, cô cũng đã đến ngân hàng, số tài khoản có thể được kiểm tra, cho nên cô vẫn có khả năng trả lại tiền được."

Tuy còn trẻ tuổi nhưng tôi đã là trụ cột của một gia đình rồi.

Đây là giấy chứng nhận của tôi."

Mục Kinh Trập đặt tất cả các chứng nhận và thông tin, sau khi nhân viên ngân hàng xác nhận từng cái một, cuối cùng họ cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.Đó là sự thật, Mục Kinh Trập muốn vay tiền, vào thời điểm này cũng không có khái niệm về nữ cường, mọi người đều bị sốc, cuối cùng thì cho là vì chồng đã mất nên cô không còn cách nào mới trở nên mạnh mẽ như vậy.Cuối cùng, Mục Kinh Trập đã vay thành công, tự mình hoàn thành việc mua lại nhà máy giấy và ký hợp đồng với ngọn núi liên kết với nhà máy giấy trong mười năm.Ngọn núi đầy tre, là nguyên liệu chính của nhà máy giấy, tre bị chặt sẽ mọc lại, chu kỳ sinh trưởng ngắn hơn các loại cây khác nên được xem là nguyên liệu tốt.Kể từ đó, Mục Kinh Trập không còn quá nhiều lo lắng, còn dự định sẽ ký hợp đồng thêm hai hoặc ba ngọn núi như vậy nếu có cơ hội.Quý Bất Vọng ban đầu nghĩ rằng nếu Mục Kinh Trập không có đủ tiền, anh ấy có thể cho cô mượn một ít, nhưng Mục Kinh Trập đã tự mình giải quyết bằng khoản vay từ ngân hàng.Nghe nói về khoản vay của cô, sự tán dương trong đôi mắt của Quý Bất Vọng càng lớn hơn:"Ồ, thật lợi hại."

Anh đánh giá rất cao sự can đảm của Mục Kinh Trập.Mục Kinh Trập rất xấu hổ trước lời khen ngợi của anh: "Cũng không có gì, anh không hiểu đâu, với tôi thì chẳng là gì cả, nếu anh cứ khen ngợi nhiều như vậy, tôi sẽ rất xấu hổ."

Cô không thể giỏi bằng mọi người xung quanh, bởi vì cô đã nhìn thấy vô số khoản thế chấp, vay mua ô tô, vay kinh doanh ở các thế hệ sau.Quý Bất Vọng liền nuốt lại câu tiếp theo định nói: "Được, vậy tôi không nói gì nữa."

Sau khi tìm hiểu rất nhiều và với sự giúp đỡ của Quý Bất Vọng, Mục Kinh Trập cuối cùng đã mua được thiết bị và máy móc sản xuất, đồng thời bắt đầu sản xuất giấy vệ sinh và sản xuất thử nghiệm băng vệ sinh.Mục Kinh Trập không sa thải bất cứ nhân viên nào của nhà máy giấy, nhưng cô cũng nói rằng tương lai sẽ thay đổi sau, nếu ai không muốn làm nữa thì cũng có thể rời đi.Các nhân viên ban đầu rất hoang mang, sợ bị cho nghỉ việc, sau khi nghe điều này dù vẫn rất lo lắng nhưng cũng không ai rời đi , bọn họ chỉ muốn sống sót càng nhiều càng tốt.Thái độ của họ khiến Mục Kinh Trập rất vui, cảm thấy rằng bọn họ sẽ có thể mở bán sớm thôi.Đồng thời, Mục Kinh Trập cũng đã mua một số máy móc để sản xuất đồ trang sức cài đầu, vì vậy về sau nó sẽ không còn là công việc thủ công nữa.Nhà máy vẫn chưa được thành lập chính thức, nhưng nó đã bước vào giai đoạn bán tự động hóa và tốc độ sẽ ngày càng nhanh hơn trong tương lai.Người trong thôn nhìn thấy Mục Kinh Trập mua máy móc, càng thêm hâm mộ nhìn cô, họ không ngớt khen cô có năng lực, nuôi con cái cũng rất giỏi.Mọi thứ đối với Mục Kinh Trập đều diễn ra suôn sẻ, ban đầu tâm trạng cô rất tốt, nhưng khi hoàn thành công việc thì lại sợ hãi.Đường Mặc Linh, người được cho là đang chơi trò ngược luyến với Mục Tuyết, vẫn không làm hòa với Mục Tuyết, mà thay vào đó, anh ta lại đến tìm Mục Kinh Trập, vừa đến đã thả một quả bom lớn."

Mục Kinh Trập, anh thích em."

Đường Mặc Linh sau khi từ hôn với Mục Tuyết cũng không tính sẽ thổ lộ tình cảm của mình ngay, mà lại chờ đợi một thời gian, nhưng anh không thể trì hoãn quá lâu, bởi đêm dài thì lắm mộng.Lúc trước không có tình cảm với Mục Kinh Trập nên anh không nhìn ra được gì, nhưng sau khi thích Mục Kinh Trập thì lại trở nên nhạy cảm và nhận ra rằng thằng nhóc Thiệu Kỳ Dương kia cũng không có ý gì tốt, còn tơ tưởng đến chị dâu của mình.Đường Mặc Linh trong lòng chửi rủa mấy tiếng không biết xấu hổ, nhưng sau khi nghĩ lại, cũng cảm thấy chuyện này là lẽ đương nhiên, Mục Kinh Trập tốt như vậy, Thiệu Kỳ Dương chung sống với cô đã lâu, lâu ngày động tâm là chuyện bình thường.Thiệu Kỳ Dương trước đây cũng giống anh thích Mục Tuyết, bây giờ lại chuyển qua thích Mục Kinh Trập, ánh mắt cũng không tệ, nhưng đây không phải là điều đáng mừng.Bởi vì anh còn nhớ rõ lúc trước Mục Kinh Trập và Lý Chiêu Đệ nói chuyện, nói muốn đoạt lấy Thiệu Kỳ Dương cái gì đó, anh sợ Thiệu Kỳ Dương nhà ven hồ hưởng trước ánh trăng, không dám kéo dài quá lâu.Đường Mặc Linh là thật lòng, lần này cũng không nói có chịu trách nhiệm hay gì đó khác, dù sao cũng không có chuyện gì, cũng không có gì phải chịu trách nhiệm, anh chỉ nói thích Mục Kinh Trập mà thôi.Thấy Mục Kinh Trập có vẻ sững sờ và không phản ứng, Đường Mặc Linh lại nói."

Là thật, Kinh Trập, anh thích em, đây không phải là mơ."

Đường Mặc Linh ăn mặc tỉ mỉ, nhìn Mục Kinh Trập và nở ra nụ cười mà anh cho là quyến rũ nhất, trong mắt đầy sự đắm đuối, mà tất cả cũng là do thái độ không tốt của anh đối với Mục Kinh Trập trước đó, cho nên cô mới không dám tin.Bất quá chờ cô nhận ra thì nhất định sẽ cảm động, dù sao thì Đường Mặc Linh cũng tự cảm thấy bản thân đã vì cô mà làm rất nhiều chuyện.Nhưng trên thực tế, Mục Kinh Trập là vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cô giơ tay tự tát mình một cái: "Nhất định là nằm mơ giữa ban ngày rồi."

Đây chắc hẳn chỉ là một cơn ác mộng.Mục Kinh Trập thuyết phục bản thân như vậy, nhưng trên mặt vẫn rất đau.Đường Mặc Linh bị Mục Kinh Trập làm cho sửng sốt, vội vàng nắm lấy tay cô: "Em làm gì vậy?

Không cần phải tự đánh mình như thế này."

Anh bất đắc dĩ cười cười: "Em không cần quá xúc động..."

Anh còn chưa nói xong, Mục Kinh Trập giống như gặp quỷ thoát vùng khỏi tay anh, lui về phía sau mấy bước, ánh mắt đề phòng."

Xúc động cái gì?

Đường Mặc Linh, anh điên rồi sao?

Anh muốn hù chết tôi?"

Cô vậy mà đã phá hỏng CP của nam nữ chính sao?

Phá hỏng CP cũng tương đương với việc bị sét đánh, cái tội danh này cô gánh không có nổi đâu.Hay là bọn họ đang cãi nhau nên muốn lợi dụng cô?

Nhưng mà dùng cô làm chất xúc tác cũng là làm khổ cô à nha!Mục Kinh Trập nhìn vào mắt Đường Mặc Linh, trở nên phòng bị và càng tức giận hơn: "Đường Mặc Linh, cho dù lần trước tôi có lỗi với anh, nhưng anh cũng không cần phải trả thù tôi như vậy, lần trước tôi cũng là người bị hại!"

Mục Kinh Trập hất tay ra, suýt chút nữa đẩy ngã Đường Mặc Linh xuống đất, anh lui về sau hai bước mới có thể ổn định cơ thể, nhìn thấy phản ứng của Mục Kinh Trập, anh ngẩn cả người."

Không, anh làm sao có thể hại em?

Anh không điên, cũng không phải là trả thù, anh thật lòng rất thích em..."(P/s: từ khúc này ĐML đã nhận ra tình cảm và thổ lộ nên tui sẽ cho ổng xưng anh-em với nu9 luôn nha)"Dừng!"

Mục Kinh Trập không nhịn được nữa hét lớn: "Đường Mặc Linh, nếu tôi làm sai chỗ nào thì tôi sẽ sửa, đừng dọa tôi, tôi đã tự kiểm điểm lại bản thân rồi, tôi cũng không biết mình đã làm gì sai cả.

Tôi thật sự chỉ muốn chúc phúc cho anh và Mục Tuyết thôi."

Cô luôn nói những điều tốt đẹp về Mục Tuyết, chân thành chúc họ trăm năm hạnh phúc và sớm nên duyên vợ chồng, chỉ khi họ kết hôn và rời khỏi đây, bước vào vòng tròn giới thượng lưu, vai trò bia đỡ đạn của cô mới có thể hoàn toàn bình yên .Cô luôn âm thầm cổ vũ cho tình yêu giữa nam chính và nữ chính, cố gắng hết sức để đóng góp một viên gạch cho tổ ấm tình yêu của họ, nhưng Đường Mặc Linh lại khùng khùng điên điên đột nhiên nói rằng anh ấy thích cô và không thích nữ chính Mục Tuyết nữa?Mục Kinh Trập không tránh khỏi sợ hãi, cô chạm vào trái tim nhỏ bé của mình: "Đường Mặc Linh, nếu như anh muốn trả thù tôi thì anh đã thành công rồi.

Làm ơn dừng tay lại."

Đường Mặc Linh đã nghĩ về vô số phản ứng của Mục Kinh Trập trong khoảng thời gian này, cho dù đó là sự hoài nghi hay kinh ngạc hay đủ loại, nhưng kiểu phản ứng này thì vẫn chưa có nghĩ tới."

Mục Kinh Trập, em phải làm sao mới tin là anh đang thật lòng, không phải báo thù?"

"Anh nói thích tôi thì không phải đang báo thù sao?

Anh là người của nữ chính... là của Mục Tuyết, lại đột nhiên làm vậy, anh cho rằng tôi đang chết không đủ nhanh sao?"

"Nhưng anh là đang thật lòng!"

Sau khi hét lên, Đường Mặc Linh nhìn vào ánh mắt nghi ngờ và đầy cảnh giác của Mục Kinh Trập, lần đầu tiên cảm thấy khó khăn.Mục Kinh Trập không tin sự chân thành của anh.
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 146: Mục Tuyết hận


Đường Mặc Linh vốn dĩ nghĩ rằng anh đã từng đính hôn với Mục Tuyết, kết hợp với tình huống hiện tại của Mục Kinh Trập lại có chút đặc biệt, vì vậy anh cần một chút nỗ lực, nhưng cuối cùng, anh đã vấp ngã ở bước đầu tiên thổ lộ tình yêu của mình.Cho dù có đánh chết anh cũng không ngờ lại có kết cục như vậy, điều này khiến anh càng phiền muộn hơn là việc bị từ chối, đây là lần đầu tiên trong đời Đường Mặc Linh nghiêm túc thổ lộ tình cảm, sao lại rơi vào kết cục như vầy?Đường Mặc Linh hít sâu một hơi, tận lực bình tĩnh lại: "Mục Kinh Trập, anh biết em bây giờ có thể đã bị dọa sợ, anh cũng không ép buộc em, em cứ bình tĩnh trở về suy nghĩ thật kỹ, xin hãy tin tưởng anh là đang thật lòng."

Anh sẽ cho Mục Kinh Trập thời gian để tiếp nhận, bình tĩnh lại rồi mới tính tiếp, anh giơ tay lùi lại sau từng bước."

Anh mau chóng làm hòa với Mục Tuyết đi, đừng có cùng tôi nói mấy lời chân thành."

Mục Kinh Trập hét xong vội vàng chạy đi.Tin tưởng là tin tưởng thế nào, bình tĩnh lại không có khả năng, nhưng cô có thể đợi.Cô có thể đợi cho đến khi cuộc cãi vã giữa Đường Mặc Linh và Mục Tuyết qua đi, dù sao có đánh chết cô cũng sẽ không quay về làm bia đỡ đạn, miễn cho sau này bọn họ lại tìm tới trả thù.Khi về đến nhà, Mục Kinh Trập nói với bọn trẻ, sau này khi gặp Đường Mặc Linh thì phải chạy đi, càng xa càng tốt, mấy đứa trẻ mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.Mục Kinh Trập trở lại trong thôn, cô không thể tránh khỏi việc gặp Mục Tuyết, nhìn thấy Mục Tuyết gầy đi, cô chỉ cảm thấy tiếc cho cô ấy, trong lòng thở dài, vốn là ngọt sủng văn, vậy mà bây giờ là có thêm tình tiết ngược tâm.Bởi vì Mục Tuyết nhìn cô bằng ánh mắt quá lạnh lùng, Mục Kinh Trập cũng không có lại gần, trong lòng vô cùng uất ức không nói nên lời, lần này cô bị oan nha, cô thật sự không có giở trò quỷ gì để cướp Đường Mặc Linh nha.Mục Tuyết nhìn bóng lưng Mục Kinh Trập đi xa, tay vô thức nắm chặt, khi định thần lại, cô ấy nhìn thấy trên lòng bàn tay mình có mấy vết móng tay.Cô ấy lúc trước đã vô số lần muốn tìm đến cửa để gặp Mục Kinh Trập, chất vấn tại sao lại phá hoại hạnh phúc của cô ấy, nhưng Mục Tuyết vẫn cần thể diện, không thể làm chuyện như vậy, càng không muốn bị người trong thôn chê cười.Bây giờ cô ấy đã là trò cười rồi, những người đó nói cô ấy hái tới chọn lui, cuối cùng biến mình thành cô gái già, đính hôn rồi còn bị bỏ, còn nói cô ấy không biết thân biết phận, muốn gả cho một người đàn ông giàu có, cũng chẳng trách trèo cao thì té đau.Bọn họ căn bản không biết rằng có Mục Kinh Trập đang phá hoại.Mục Kinh Trập bị Đường Mặc Linh làm cho hết hồn, hơn nữa cũng đã hoàn thành tất cả công việc của mình, vì vậy mấy ngày nay cô cũng không có ra ngoài, ở lỳ trong thôn Đại Đông và dạy kèm cho mấy đứa trẻ.Chúng vẫn không từ bỏ việc nhảy lớp, vẫn chăm chỉ học tập để nhảy lớp.Hiếm có mấy ngày trôi qua yên tĩnh, mãi đến cuối tuần, khi bọn trẻ đến trường mỹ thuật và đổi sách ở nhà Quý Bất Vọng, Mục Kinh Trập mới dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài.Sách của nhà Quý Bất Vọng giống như mỗi lần bọn họ đến lại có thêm sách mới, đám trẻ Thiệu Đông giờ đã quen với việc đến nhà anh để đọc và mượn sách, hoàn toàn coi Quý gia như một thư viện.Đương nhiên, nơi này tốt hơn thư viện, muốn đọc gì cũng được, có ghế sô pha êm ái, đói khát còn có đồ uống cùng đồ ăn vặt.Ban đầu, Mục Kinh Trập chỉ đơn giản nghĩ rằng Quý gia có rất nhiều sách, nhưng khi nhìn vào nó, cô có thể thấy có gì đó không ổn, Quý Bất Vọng giống như đang có thêm nhiều sách hơn, tức là đang mua nhiều sách hơn.Gần đây, ngay cả sách tiếng anh cũng xuất hiện, những sách tiếng anh này được lựa chọn rất đặc biệt, chính là hai loại mà Thiệu Đông và những người khác đã học, mà lại tương tự như sách truyện cổ tích, ngay cả Thiệu Trung cũng có thể xem.Thiệu Đông và những người khác nhìn thấy nó rất vui mừng: "Thầy Quý, chúng em có thể mượn những cuốn sách này không?"

"Đương nhiên."

Quý Bất Vọng gật đầu khẳng định.Mấy đứa nhỏ cười híp mắt cùng nhau đi đọc, Mục Kinh Trập vẻ mặt phức tạp nhìn Quý Bất Vọng: "Đó là quyển anh mới mua sao?

Sách mới cũng là anh mua thêm sao?"

Lúc trước Quý Bất Vọng thổ lộ, anh cũng nói rằng muốn nuôi dạy bọn trẻ cùng với cô, nhưng sau đó Quý Bất Vọng cũng không đề cập về ý định của mình nữa, cũng không nhấn mạnh bất cứ điều gì.Nhưng thời gian này, anh thật sự đã dựa vào lời bản thân nói mà từng bước thực hiện, để cho cô nhìn xem anh có đáng tin cậy hay không, anh thật sự là đang làm mọi việc vì đám trẻ Thiệu Đông.Quý Bất Vọng không phủ nhận: "Ừm, hiếm khi bọn nhỏ thích nó như vậy.

Tự nhiên muốn mua thêm cho chúng đọc nhiều sách hơn, việc đọc nhiều sách cũng rất tốt.

Có bao nhiêu bậc cha mẹ ước cũng không được."

Đối với sách tiếng anh, Quý Bất Vọng cũng giải thích: "Tôi nghĩ bọn trẻ học rất nhanh, vốn từ vựng cũng đã đạt đến một trình độ nhất định.

Tôi dám khẳng định điều đó, nhưng khả năng viết và đọc của bọn chúng còn tương đối kém.

Giáo viên trường nghệ thuật cũng nói rằng tăng khả năng đọc của bọn chúng là rất tốt.

So với việc xem bản dịch thì để cho bọn chúng đọc bản gốc sẽ hữu ích hơn, cho nên tôi liền bổ sung vào."

"Có phiền anh lắm không?"

Mục Kinh Trập có chút xấu hổ, cảm thấy mình vẫn làm chưa đủ."

Không sao, chỉ là mua vài cuốn sách, tôi đã nhờ mấy người bạn của tôi ở nước ngoài mua chúng."

Quý Bất Vọng nhẹ nhàng nói, nhưng thực tế anh đã đặc biệt nhờ người đi mua, đều là sách bản xứ của học sinh tiểu học hoặc trung học cơ sở ở địa phương.Còn đặc biệt xin visa ra nước ngoài, chỉ để mua một số cuốn sách và truyện đọc, kể ra thì nghe rất viễn vông, nhưng anh chính là như vậy, sau khi quen rồi thì tìm một lý do là được.Quý Bất Vọng nói không phiền, nhưng Mục Kinh Trập không phải kẻ ngốc, biết điều đó cũng không hề đơn giản."

Cảm ơn anh rất nhiều, tôi không biết phải nói như thế nào nữa."

Quý Bất Vọng thẳng thắn nói: "Không cần khách khí, tôi cũng muốn tạo mối quan hệ tốt với bọn trẻ, hiệu quả cũng không tồi.

Thái độ của chúng đối với tôi đã tốt hơn rất nhiều."

Nói đến đây, Quý Bất Vọng dừng lại: "Đương nhiên, nếu có thể gây ấn tượng với cô thì càng tốt."

Anh đang chứng tỏ lòng chân thành với Mục Kinh Trập.Mục Kinh Trập cười nói: "Đúng vậy, anh khiến tôi phải lau mắt mà nhìn đó nha."

"Vậy thì tốt, mục đích của tôi đã đạt được rồi."

Quý Bất Vọng khoát khoát tay: "Nếu mọi người đều có ấn tượng tốt, hôm nay hãy ở lại ăn cơm rồi trở về sau.

Lúc trước tôi đã nói qua, nhưng cô cứ từ chối."

Mục Kinh Trập đúng là trước đó đã từ chối, nhưng trên thực tế là cô cảm thấy mình không thể tiếp nhận được Quý Bất Vọng, đã gây quá nhiều phiền phức cho anh, cho nên cũng không thể mặt dày ở lại ăn cơm được.Nhưng cho đến bây giờ, Quý Bất Vọng đã làm rất nhiều điều, cuối cùng cũng không thể từ chối.Cô mới đồng ý không bao lâu, rong vòng nửa giờ sau, một bữa ăn thịnh soạn đã được dọn ra, có cả món mà Mục Kinh Trập thích và mấy món mà bọn trẻ yêu thích, tất cả đều do Quý Bất Vọng tự tay thu thập thông tin chuẩn bị.Đây là lần đầu tiên bọn trẻ ở lại ăn tối, nhưng vì trên bàn đều là những món ăn yêu thích, nên đã nói lời cảm ơn Quý Bất Vọng trước rồi mới bắt đầu ăn.Mục Kinh Trập vừa ăn vừa cảm thấy phức tạp, bọn nhỏ có thể không nghĩ tới, nhưng thấy thời gian dọn đồ nhanh như vậy thì cô cũng có thể nghĩ ra, những món ăn này nhất định đã được chuẩn bị từ trước.Nhưng Quý Bất Vọng chưa bao giờ nói qua, nếu cô từ chối thì sao?

Những món ăn này có quá lãng phí không?Nói cách khác, mỗi lần mà bọn họ đi tới, khi Quý Bất Vọng muốn giữ bọn họ lại ăn cơm, liệu có luôn chuẩn bị trước như hôm nay không?Người bình thường sẽ nói rằng nếu họ đã chuẩn bị trước để giữ khách thì sẽ khó từ chối, nhưng Quý Bất Vọng không bao giờ làm thế.Nếu hôm nay Mục Kinh Trập cũng từ chối, có lẽ cô sẽ không bao giờ biết điều này.Mục Kinh Trập không xác nhận với Quý Bất Vọng, nhưng lần đầu tiên cô nghiêm túc suy nghĩ về việc có nên bắt đầu một mối quan hệ hay không.
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 147: Báo ứng


Trước giờ Mục Kinh Trập chỉ muốn toàn tâm toàn ý kiếm tiền và nuôi mấy đứa con, ngay cả khi Quý Bất Vọng thú nhận tình cảm của mình, cô vẫn không thể dứt ra chút thời gian và sức lực.Nhưng những ngày này, Quý Bất Vọng quả thật đã cho cô thấy sự chân thành của mình.Cơm nước xong xuôi thì trời cũng đã tối, Quý Bất Vọng lái xe đưa họ trở về.Quý Bất Vọng lần đầu tiên đến thôn Đại Đông, liền hiểu chuyện dừng lại ở cửa thôn, thậm chí còn không xuống xe, quan tâm đến sự khó xử của Mục Kinh Trập.Theo lý thì nên mời Quý Bất Vọng vào trong nhà uống ngụm trà, nhưng trước cửa góa phụ có rất nhiều lời đàm tiếu, hiện tại Mục Kinh Trập cũng nổi tiếng như vậy, nhìn thấy Quý Bất Vọng, có lẽ sẽ truyền ra điều gì đó.Mục Kinh Trập rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan*, Quý Bất Vọng dường như đã đoán trước được sự khó xử của cô, chờ bọn họ xuống xe liền vẫy vẫy tay chào.( Tiến thoái lưỡng nan: Tình huống bế tắc, khó xử, tiến không được mà lùi cũng không xong.)Mục Kinh Trập nhìn xe của Quý Bất Vọng đi xa, đứng đó một lúc lâu mới quay lại.Ngày hôm sau, sau khi đưa mấy đứa trẻ đến trường, Mục Kinh Trập vô tình nhìn thấy Đường Mặc Linh ở ngoài thôn, Đường Mặc Linh vẫn là đến tìm cô."

Mục Kinh Trập, em sẽ không vì tránh mặt anh mà không cho bọn trẻ đến trường nghệ thuật chứ?"

Đường Mặc Linh cho Mục Kinh Trập một tuần để tiếp nhận, nghĩ rằng sau một tuần, cô cũng sẽ bình tĩnh lại.Anh còn cố ý đến trường nghệ thuật để tìm bọn họ trước khi tan học vào buổi chiều, nhưng anh không thể đợi được, còn đến cả thư viện huyện, nhưng cũng không tìm thấy.Đường Mặc Linh không biết rằng Mục Kinh Trập và mấy đứa trẻ đã đến nhà của Quý Bất Vọng, chỉ nghĩ rằng Mục Kinh Trập đang cố gắng trốn tránh mình, suy nghĩ lung tung cả đêm, cuối cùng không thể kìm lòng được và chạy đến tìm Mục Kinh Trập.Nhìn thấy anh, Mục Kinh Trập dựng cả tóc gáy: "Anh tới đây làm gì?

Anh muốn hại chết tôi sao, người tong thôn mà thấy anh đến tìm tôi, nhất định sẽ hiểu nhầm là tôi đã cướp người, bà nội và Mục Tuyết cũng sẽ không bỏ qua cho tôi."

"Anh và cô ấy đã từ hôn, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bắt đầu."

Đường Mặc Linh cau mày.Mục Kinh Trập nhìn Đường Mặc Linh, bình tĩnh nhìn xung quanh: "Anh và Mục Tuyết thực sự kết thúc?"

"Đương nhiên, nếu không chúng tôi làm sao lại từ hôn?"

"Cho nên lúc trước anh thật sự nghiêm túc, không phải đùa giỡn hay là trả thù?"

Mục Kinh Trập cố hết sức bình tĩnh tiêu hóa tình hình."

Đương nhiên, ai lại đùa giỡn hay trả thù như vậy."

Cuối cùng Đường Mặc Linh cũng thở phào nhẹ nhõm: "Yên tâm đi, nếu đám người trong thôn bất mãn hoặc nói nhảm, anh sẽ giải quyết giúp em."

Mục Kinh Trập lắc đầu: "Anh tính giải quyết thế nào đây?

Tiền không phải là tất cả, quên đi, chuyện này đừng vội nói, nếu nhứ điều anh nói là thật, tôi sẽ cho anh đáp án trước, là tôi không có thích anh, tôi và anh tuyệt đối không thể, anh nhớ kỹ vào, là tuyệt đối không thể."

Cô đã xem quá trình yêu đương của Mục Tuyết và Đường Mặc Linh, mặc dù cô đã cố gắng hết sức để chấp nhận sự thật về sự thay lòng đổi dạ của Đường Mặc Linh, nhưng vẫn từ chối không chút do dự.Đối với lời thổ lộ này, cô chỉ có cảnh giác và nghi ngờ.Sắc mặt Đường Mặc Linh cứng đờ: "Tuyệt đối không thể?"

Tại sao lại dùng từ 'tuyệt đối'?"

Đúng vậy, bất kể là thật hay giả, tuyệt đối không thể nào, sau này xin đừng tìm đến tôi nữa."

Mục Kinh Trập chắc chắn gật đầu, cảm thấy mình đã nói rõ ràng, trực tiếp rời đi.Đường Mặc Linh muốn đuổi theo, nhưng bị Mục Kinh Trập chặn lại: "Đừng ép tôi phải đánh anh ngất xỉu."

Đường Mặc Linh nghiến răng dừng lại: "Anh sẽ không bỏ cuộc, anh sẽ đến tìm em nữa."

Anh càng nói, Mục Kinh Trập chạy càng nhanh, rất nhanh đã không thấy bóng dáng, thấy cô chạy, người không biết còn tưởng rằng có chó hoang đuổi theo.Đường Mặc Linh tức giận đập xe một cái, do dự một lúc trong việc lựa chọn tiếp tục tìm Mục Kinh Trập hay quay lại, quay đầu liền nhìn thấy Mục Tuyết.Mục Tuyết đứng ở phía sau, lạnh lùng nhìn anh."

En đến từ lúc nào?"

Đường Mặc Linh cau mày."

Khi Mục Kinh Trập đến."

Mục Tuyết theo sau Mục Kinh Trập, mặc dù cô ấy ở rất xa và không nghe thấy mọi thứ, nhưng cô ấy có thể nghe thấy câu nói cuối cùng của Đường Mặc Linh một cách rõ ràng."

Anh thật sự tới tìm Mục Kinh Trập?"

Giờ khắc này, Mục Tuyết ước gì mình đừng nhạy cảm như vậy, nhưng cô đã sớm đoán được hết thảy."

Đường Mặc Linh, anh từ hôn tôi có thể nhịn, nhưng tôi không thể chấp nhận việc anh ở bên Mục Kinh Trập, hai người ở bên nhau thì tôi biết xử sự như nào đây?"

Nếu Đường Mặc Linh thực sự kết hôn với Mục Kinh Trập, cô ấy sẽ hoàn toàn trở thành một trò đùa, Mục Tuyết không thể nhịn được, tuyệt đối không cho phép Mục Kinh Trập giẫm lên cô ấy để có được hạnh phúc và kết hôn với Đường Mặc Linh.Một Thiệu Kỳ Hải là đủ rồi."

Yêu cầu duy nhất của tôi là anh không được ở bên Mục Kinh Trập, chỉ có vậy mà anh cũng làm không được sao?"

Mục Tuyết hỏi."

Ngay từ đầu anh cũng không đồng ý điều ấy rồi, thứ lỗi cho anh vì không thể làm được."

Đường Mặc Linh lúc này chỉ có thể xin lỗi: "Xin lỗi vì đã làm tổn thương em."

Sau khi xin lỗi, Đường Mặc Linh chuyển chủ đề: "Nhưng anh hy vọng em đừng giận lây sang cô ấy.

Anh thay lòng đổi dạ không phải vì cô ấy dụ dỗ anh, cô ấy chưa bao giờ làm chuyện như vậy, muốn trách thì hãy trách anh, cô ấy vô tội.

Là anh đã thay lòng đổi dạ và thích cô ấy, Kinh Trập không có liên quan đến việc này, em và bà nội đừng gây phiền phức cho cô ấy."

Nghe anh nói như vậy, khuôn mặt Mục Tuyết tràn đầy châm chọc: "Anh bao che cho nó như vậy, làm sao tôi có thể tin rằng nó không dụ dỗ anh?

Anh nói cho tôi nghe xem tôi kém Mục Kinh Trập ở chỗ nào, nói cho tôi biết cô ta đã làm những gì mà khiến anh chết tâm như vậy?"

Đường Mặc Linh cau mày: "Mục Tuyết, chúng ta đã ở bên nhau thì không thể có lúc chia tay sao?"

"Không thể, nếu như anh không gặp Mục Kinh Trập, thì chúng ta đã ở bên nhau mãi mãi rồi.

Tôi sẽ không buông tha cho Mục Kinh Trập, Mục gia cũng sẽ không để yên.

Tôi sẽ để mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của nó, bằng mọi giá cướp đi chồng chưa cưới của chị họ, Nó đã làm thì đương nhiên phải trả giá cho điều đó."

Tất cả sự thù hận bị kìm nén của Mục Tuyết bùng phát vào lúc này.Đường Mặc Linh nhìn Mục Tuyết xa lạ và nhắm mắt lại: "Mục Tuyết, anh đã nói là cô ấy không có dụ dỗ anh, cô ấy không thích anh chút nào, vừa rồi không phải em cũng đã thấy sao, cô ấy đã từ chối anh, cô ấy vẫn luôn hy vọng chúng ta có thể ở bên nhau, chỉ là anh không khống chế được chính mình."

"Tôi không tin, bây giờ anh bênh vực nó như vậy nhất định là có nguyên nhân, anh biết Mục Kinh Trập là người như thế nào không?"

Mục Tuyết nghiến răng nghiến lợi: "Chỉ cần là thứ tôi thích, nó liền cướp lấy, nếu không được thì sẽ hủy hoại thanh danh của người ta.

Thiệu Kỳ Hải, Thiệu Kỳ Dương, Trương Phi, Lý Hoa, đều như nhau cả .

Lần trước nó nói Lý Hoa báo thù nó, nhưng ai mà biết được..."

"Đừng nhắc đến Lý Hoa, tên đó đúng là rác rưởi."

Đường Mặc Linh nghe đến đây không khỏi ngắt lời cô ấy: "Tên đó có ý đồ xấu, chỉ muốn bắt nạt Mục Kinh Trập..."

Nói đến đây, Đường Mặc Linh sực tỉnh lại, đột nhiên ngừng nói, nhưng đã quá muộn."

Là có ý gì?

Làm sao anh biết được chuyện này?

Không phải lúc đó anh đã rời đi rồi sao?"

Sắc mặt Mục Tuyết hơi thay đồi.Đường Mặc Linh do dự một chút: "Anh vốn là đang định rời đi, nhưng khi lại thấy Mục Kinh Trập có vẻ không thoải mái, cho nên đã đi theo, cuối cùng bị nhốt trong nhà máy mì."

Con ngươi của Mục Tuyết bỗng nhiên co rút lại: "Các người...

""Đừng hiểu lầm, tụi anh không có xảy ra chuyện gì cả.

Chuyện này anh nói cho em, chỉ mong em đừng hiểu lầm cô ấy.

Lý Hoa thật sự có ý đồ xấu, cô ấy cũng không phải thật sự dụ dỗ anh, là anh sau một đêm đó mới xác định được tình cảm thật sự của bản thân."

Đường Mặc Linh đã giải thích rất nhiều, anh hy vọng rằng Mục Tuyết sẽ không suy nghĩ nhiều, anh chỉ vô tình lỡ miệng nói ra, nếu anh không giải thích rõ ràng, Mục Tuyết có thể sẽ hiểu lầm.Nhưng Mục Tuyết cái gì cũng không nghe được, bên tai ù ù, không nghe thấy bất cứ điều gì, trong đầu cô ấy chỉ còn lại hai chữ —— báo ứng.
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 148: Cạnh tranh


Cái lúc Lý Hoa ở bên cạnh, thần xui quỷ khiến làm sao Mục Tuyết lại nói ra chuyện Mục Kinh Trập bị dị ứng với hạt vừng, nghĩ rằng nếu Mục Kinh Trập kết hôn, Đường Mặc Linh sẽ từ bỏ.Cô ấy muốn bảo vệ tình cảm của mình, nhưng cuối cùng cô ấy lại phát hiện ra rằng mình đã 'gậy ông đập lưng ông', hoàn toàn mất đi tình yêu của mình và cả Đường Mặc Linh.Đường Mặc Linh còn nói gì đó nữa, nhưng Mục Tuyết không nghe thấy gì, cô ấy quay người trở về nhà, trong miệng lẩm bẩm từ báo ứng.Cô ấy chỉ một lần có ý đồ xấu, cũng chính là lần đó, làm sao lại nhận được báo ứng lớn như vậy?Cô ấy đổ lỗi cho Đường Mặc Linh, hận Mục Kinh Trập, nhưng cuối cùng, đó là lỗi của chính cô.Mục Tuyết muốn khóc cũng không khóc được, cũng không biết làm sao mình có thể trở về nhà, sau khi về đến nhà liền suy sụp và đổ bệnh nặng.Bà Mục đau lòng, nghĩ là do Mục Tuyết vì quá buồn, nhưng khi nghe thấy Mục Tuyết nhắc đến Mục Kinh Trập trong cơn mê man, bà ta liền oán giận, chờ Mục Tuyết tỉnh dậy, bà hỏi: "Tiểu Tuyết, có phải là do con nhỏ Kinh Trập chết tiệt đó lại gây chuyện không?

Cháu chờ ở đây, ta sẽ đi dạy cho nó một bài học."

Ánh mắt bà Mục đầy cứng rắn, nếu thật sự là Mục Kinh Trập, bà ta sẽ giết chết Mục Kinh Trập, cuộc hôn nhân tốt đẹp mà bà ta mong chờ bấy lâu nay đã không còn nữa, bà Mục thậm chí còn thất vọng và buồn hơn cả Mục Tuyết."

Không phải, bà nội đừng đi."

Mục Tuyết phản ứng rất nhanh, kéo bà Mục lại: "Bà nội đừng đi, đều là lỗi của cháu."

Nếu không biết nguyên nhân, có lẽ cô ấy sẽ để cho bà nội đi, nhưng sau khi biết chuyện, cô ấy cũng không trách được ai, chỉ có thể trách chính mình.Sau khi Đường Mặc Linh nói ra, anh vô cùng hối hận, sau này vẫn luôn chú ý đến thôn Đại Đông, sợ sẽ lộ ra điều gì đó bất lợi cho Mục Kinh Trập.Sau khi chờ đợi vài ngày, phát hiện ra rằng không có gì, nhưng ngược lại là Mục Tuyết đã đổ bệnh một thời gian, trong lòng anh cũng có chút khó chịu.Anh cũng tìm cớ để nhờ bác sĩ đến thôn Đại Đông xem bệnh cho Mục Tuyết, biết Mục Tuyết đang bình phục mới nhẹ nhõm thở ra.Mùa đông sắp đến, biết Mục Tuyết phải đi dạy trong giá rét, anh cũng giấu tên quyên góp rất nhiều thứ, nói rằng các giáo viên đã vất cả rồi.Đường Mặc Linh sợ bị phát hiện, vì vậy anh ta thậm chí còn tặng một số quần áo bông dày của trẻ em, nghĩ rằng nó sẽ hợp với đám người Thiệu Đông.Đối với Thiệu Đông và những người khác, Đường Mặc Linh luôn có chút ghen tị, trước đây là vì Mục Tuyết, nhưng bây giờ là vì Mục Kinh Trập, còn có chút ghen ghét không nói nên lời.Nhưng thật ra đám người Thiệu Đông không cần quần áo đệm bông, nếu là trước đây nhất định sẽ muốn, nhưng bây giờ Mục Kinh Trập đã sớm mua quần áo đệm bông dày cho bọn chúng rồi, bọn chúng cũng đã có khả năng tự mua, vì vậy chúng liền không cần nó.Đem tặng những chiếc áo khoác bông này cho những học sinh cần chúng hơn.Mùa đông đến, Mục Kinh Trập không thích ra ngoài, bởi vì trời quá lạnh, làm gì cũng thấy tay lạnh ngắt.Vào cuối tuần, bọn trẻ Thiệu Đông muốn đi đến trường nghệ thuật, Thiệu Kỳ Dương đều chủ động điều chỉnh ca làm phù hợp, đưa bọn chúng đến trường.Mục Kinh Trập đã làm cả một bộ găng tay, khăn quàng cổ, mũ và bịt tai để bao đám người Thiệu Đông lại.Bởi vì cô cũng làm cho bản thân, nghĩ rằng Thiệu Kỳ Dương sẽ đến và lội gió lội mưa mỗi ngày, thậm chí là chạy đi chạy lại ở ngoài, cho nên cũng không bỏ rơi anh ấy.Anh chưa cưới vợ nên người làm chị dâu như cô phải chiếu cố một chút.Mục Kinh Trập luôn sợ bọn trẻ sẽ bị lạnh cóng, vì vậy cô để bọn trẻ cảm nhận được sự ấm áp của một loại cảm giác mà mẹ chúng nghĩ rằng chúng đang lạnh, mang áo khoác bông dày, quần bông dày, chỉ để lộ mỗi cặp mắt."

Đi đường không được hóng gió biết không?"

"Vâng."

Đám Thiệu Đông ngoan ngoãn gật đầu, Thiệu Kỳ Dương cũng ngoan ngoãn mặc quần áo dày cộp nhìn cô căn dặn, bây giờ anh là người được các đồng nghiệp ghen tị nhất, vì anh được trang bị đầy đủ, không cần phải lạnh buốt tay và tai nữa.Mặc dù nhiều lúc sẽ bất tiện, đôi khi sẽ đổ mồ hôi rất nhiều sau khi đi bộ trong một thời gian dài, nhưng điều đó tốt hơn nhiều so với việc bị tê cóng ở tai và tay.Đây là mùa đông ấm áp nhất mà Thiệu Kỳ Dương từng trải qua, tất cả là nhờ Mục Kinh Trập.Sự ấm áp này khiến anh thậm chí còn nghĩ rằng, thật ra anh không nhất thiết phải làm gì với Mục Kinh Trập, chỉ cần Mục Kinh Trập có thể ở trong nhà mãi, để loại ấm áp này kéo dài, cả một đời giữ mối quan hệ em chồng chị dâu cũng chẳng sao.Thiệu Kỳ Dương dẫn theo mấy đứa trẻ tràn đầy năng lượng lên đường, Thiệu Trung ở trên lưng anh, rất nhạy cảm với cảm xúc: "Chú, hôm nay chú cũng vui vẻ sao?"

"Làm sao Tiểu Trung biết?"

Bởi vì Mục Kinh Trập, tâm trạng của Thiệu Kỳ Dương thực sự rất tốt."

Là nhìn ra được."

Thiệu Trung cười tủm tỉm nói: "Con cũng rất vui."

Tâm trạng tốt của Thiệu Kỳ Dương kéo dài cho đến khi tan sở, anh cố hết sức chạy nhanh đến nhưng vẫn hơi muộn, khi đến trường nghệ thuật thì đã quá giờ tan học.Anh còn lo đám người Thiệu Đông sẽ bị gió lạnh ngoài cửa, nhưng thực tế không có, đám người Thiệu Đông đang đợi anh, nhưng bọn chúng đang đợi trong một chiếc ô tô cao cấp nhỏ.Đó là xe của Quý Bất Vọng, trên đó có rất nhiều đồ ăn nhẹ và nước nóng, Thiệu Đông và những người khác đang chơi và đọc sách trên đó, trông rất thoải mái."

Chú đến rồi."

Thiệu Trung nhìn thấy Thiệu Kỳ Dương vừa đi ngang qua, vội vàng mở cửa bước xuống xe.Quý Bất Vọng cũng xuống xe, cười chào hỏi với Thiệu Kỳ Dương: "Bên ngoài trời lạnh, tôi để bọn trẻ đợi trong xe."

Hai người đã gặp mặt nhau lần trước ở Hải Thành, cũng hiểu suy nghĩ riêng của nhau.Thiệu Kỳ Dương cứng ngắc gật đầu: "Làm phiền anh rồi, thầy Quý."

Anh không thể nói gì về Thiệu Đông và những người khác, bọn trẻ không có làm gì sai.Quý Bất Vọng lắc đầu: "Không sao, tôi rất thích bọn nhỏ, hơn nữa tôi còn là bạn của Kinh Trập, tôi rất sẵn lòng chăm sóc bọn nhỏ, nếu không phải bọn nhỏ nhất quyết đợi cậu, tôi đã đưa bọn nhỏ về nhà ăn một bữa rồi lại đưa chúng trở về rồi.

"Quý Bất Vọng dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Thật ra, tôi cũng muốn thương lượng trước với cậu.

Nếu lần sau cậu bận thì tôi có thể giúp đưa chúng quay về."

"Không thể làm phiền anh được."

Thiệu Kỳ Dương cắn răng từ chối: "Để tôi đưa bọn trẻ về là được.

Kinh Trập đã chuẩn bị khăn quàng cổ, găng tay và mũ cho chúng tôi, chúng ta có những thứ này sẽ không lạnh nữa đúng không Thiệu Đông?"

Thiệu Kỳ Dương sờ sờ khăn quàng cổ trên người, rõ ràng là đang ám chỉ, đều là Mục Kinh Trập làm cho bọn họ.Dù chưa đủ tiền mua ô tô nhưng anh ấy có hơi ấm của Mục Kinh Trập.Quý Bất Vọng liếc nhìn khăn quàng cổ và găng tay của Thiệu Kỳ Dương, tặc lưỡi chống cằm cười nói: "Thật sao?"

"Đúng vậy, Thiệu Đông, đi thôi."

Cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, Thiệu Đông và những người khác không nói nhiều lời, liền tạm biệt với Quý Bất Vọng, ngoan ngoãn đi theo Thiệu Kỳ Dương.Quý Bất Vọng nhìn bọn họ rời đi với một nụ cười, chờ khi không còn ai nữa mới lộ ra vẻ mặt ủy khuất."

Tôi cũng muốn có găng tay, khăn quàng cổ, mũ và cả bịt tai nữa."

Kinh Trập cũng không có đưa cho anh.Chú nhỏ Thiệu Kỳ Dương này cũng xảo quyệt như anh trai Thiệu Kỳ Hải, anh ta lợi dụng mối quan hệ em chồng chị dâu để cố tình khiến Mục Kinh Trập không đề phòng, để Mục Kinh Trập chăm sóc anh ta.Quý Bất Vọng không nhịn được phun ra một câu: "Chết tiệt."

Mặt khác, tâm trạng tốt của Thiệu Kỳ Dương đã hoàn toàn biến mất, hồi sáng anh mới vừa nói Mục Kinh Trập cứ ở lại Thiệu gia, cả đời không kết hôn cũng không sao.Nhưng bây giờ nhìn lại, điều này là không thể nào, Quý Bất Vọng ngay bên cạnh đang nhìn chằm chằm, làm sao anh ta có thể buông tha Mục Kinh Trập.Mặc dù không quen biết với Quý Bất Vọng, nhưng nhìn vào hoàn cảnh của anh ta thì có thể được thấy gia cảnh của anh ta rất tốt, nếu không anh ta đã không có xe hơi, khí chất kia cũng không phải dạng đùa.Anh vẫn còn kém Quý Bất Vọng quá nhiều, Thiệu Kỳ Dương cũng không biết mình có gì để cạnh tranh với Quý Bất Vọng.Không, không thể tiếp tục như thế này, anh nhất định phải thay đổi.
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 149: Gây dựng sự nghiệp


Một lần nữa, Thiệu Kỳ Dương lại cảm thấy được sự cấp bách, anh không thể tiếp tục làm việc như này nữa, nếu anh tiếp tục thì sẽ chỉ ngày càng tụt lại phía sau, không thể đuổi kịp và cuối cùng anh sẽ không còn khả năng cạnh tranh.Rõ ràng anh và Mục Kinh Trập ở chung một nhà, theo lý thì nhà ven hồ sẽ hưởng trước ánh trăng, nhưng tình huống thực tế là anh phải bận rộn với công việc, sau này xảy ra chuyện gì sẽ không biết được, cũng không thể bảo vệ được Mục Kinh Trập và mấy đứa trẻ.Anh ấy không thể cho Mục Kinh Trập và bọn trẻ một cuộc sống tốt hơn, thậm chí bây giờ Thiệu Đông, Thiệu Tây, Thiệu Bắc cũng đã bắt đầu kiếm được tiền, so với anh đều rất có tiền đồ, chỉ có người chú như anh vẫn mãi giậm chân tại chỗ.Với mức lương ít ỏi đó, làm sao anh có thể xứng với Mục Kinh Trập.Mục Kinh Trập không chỉ làm hoa cài đầu mà người trong thôn có thể nhìn thấy, mà cô còn đầu tư mở một nhà máy, càng ngày càng đi lên khác hoàn toàn trước đây.Cả gia đình đều tiến bộ, nhưng chỉ một mình anh còn đứng yên tại đây?Thiệu Kỳ Dương làm việc lâu như vậy, không phải anh không nhìn ra cái gì, mà là anh không có đủ chi phí, cho nên chưa bao giờ dám hành động.Nhưng lần này nhất định phải hành động, vừa vặn Mục Kinh Trập mấy ngày trước đi vay tiền, hơn nữa anh cũng có hỏi qua về khoản vay, vốn dĩ anh sợ trong đó có bẫy, nhưng lại nghĩ nếu Mục Kinh Trập sau này gặp khó khăn gì, anh vẫn có sẽ đảm đương trong tương lai.Cuối cùng cũng hiểu rõ về khoản vay, thấy Mục Kinh Trập không có gì bất thường, bây giờ nghĩ lại anh liền có chút động lòng.Nếu như anh gom tiền rồi hành động, thì không biết đến khi nào anh mới có thể hành động, nhưng nhìn Mục Kinh Trập và những người khác không ngừng tiến về phía trước, cộng thêm sự hiện diện của Quý Bất Vọng kích thích khiến Thiệu Kỳ Dương cuối cùng đã đưa ra một quyết định trọng đại trong cuộc đời mình vào ngày hôm đó .Anh muốn vay một khoản tiền để bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình, một công ty vận tải hàng hóa, khác với những gì Thiệu Kỳ Hải từng làm, mà là những mảng nhỏ.Làm việc trong hai năm qua không phải là không có gì, Thiệu Kỳ Dương cũng đã gặp nhiều người và cũng nhìn thấy nhiều thị trường.Hai năm trở lại đây, người gửi thư ngày càng nhiều.

Trên thực tế thì rất nhiều người không chỉ muốn gửi thư mà còn muốn gửi rất nhiều thứ, nhưng đến thời khắc mấu chốt đều không thể gửi đi, nguyên nhân chính là giá thành không hề rẻ, hơn nữa thời gian giao hàng cũng rất lâu, đồ bên trong có thể bị hư hỏng, rất bất tiện.Thiệu Kỳ Dương muốn làm, không nói đến những thứ khác, trước tiên làm ở trong tỉnh, sau đó mở rộng ra ngoài tỉnh, điều này không chỉ thuận tiện cho mọi người, mà còn thuận tiện hơn cho việc truyền đạt tình yêu và tình cảm.Thiệu Kỳ Dương đã quyết định, liền thảo luận với Mục Kinh Trập sau khi về nhà, anh muốn nghe ý kiến của cô, đồng thời cũng muốn thấy biểu cảm của cô.Sau khi nghe những gì Thiệu Kỳ Dương nói, Mục Kinh Trập không nhịn được nghĩ đến, đây không phải là công ty chuyển phát nhanh sao?Trong sách, Thiệu Kỳ Dương sau đó đã mở một công ty chuyển phát nhanh, làm ăn rất được, về sau còn lan sang nước ngoài và trở thành một công ty lớn.Chỉ là Thiệu Kỳ Dương hình như không có bắt đầu nhanh như vậy, có vẻ như là phải qua mấy năm nữa, tự mình tích góp đủ tiền rồi mới làm, rồi từng bước từng bước làm nên tên tuổi.Không ngờ lần này anh lại đi trước nhiều năm như vậy, lại còn bạo gan hỏi vay tiền.Mục Kinh Trập không khỏi trách bản thân, có lẽ là do sự ảnh hưởng của cô, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì cũng có thể làm được.Mặc dù mạng máy tính chưa phổ biến chứ đừng nói đến mua sắm trực tuyến, ngành chuyển phát nhanh còn kém hơn đời sau rất nhiều, nhưng cuộc sống của mọi người ngày càng tốt hơn, nhu cầu về ngành này sẽ chỉ tăng lên.Cũng giống như hành trình nhặt ve chai của Thiệu Đông vậy, nếu như bọn họ có thể nắm bắt cơ hội để chiếm lấy thị trường thì cũng không tệ.Mục Kinh Trập sau khi cẩn thận cân nhắc thì gật đầu: "Có thể."

Cô tóm tắt lại và đồng thời giải thích mô hình hoạt động cơ bản của một số công ty chuyển phát nhanh ở các thế hệ sau, đặc biệt là những công ty phù hợp với hiện tại, cổ vũ cho Thiệu Kỳ Dương."

Nếu chuyện lần này thành công, thì về sau nó sẽ càng phát triển hơn nữa."

Thiệu Kỳ Dương cuối cùng cũng mỉm cười sau khi nghe Mục Kinh Trập khẳng định, và sau khi nghe những gì cô nói, sự tự tin của anh tăng gấp đôi: "Vậy tôi sẽ thử xem!"

"Được, cần giúp gì thì nói với tôi."

Mục Kinh Trập gật đầu, rất vui vẻ với bầu không khí cả nhà cùng nhau khởi nghiệp, ảnh hưởng tích cực lẫn nhau.Cuộc sống của gia đình sung túc, khả năng con cái lầm đường lạc lối sau này ít đi.Khi Mục Kinh Trập và Thiệu Kỳ Dương đang bận rộn với sự nghiệp của họ, thì đám trẻ Thiệu Đông cũng không hề rớt lại phía sau, Mục Hàn, Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng cũng vậy.Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ vẫn bán bánh bao, vào mùa đông mà công việc kinh doanh vẫn khá tốt, nhưng cũng có một số vấn đề phát sinh, thôn Đại Đông cách thị trấn quá xa, hơn nữa mùa đông trời rất lạnh, khi bọn họ đi bán bánh bao luôn bị lạnh đến co ro.Ngay cả mũ, khăn quàng cổ, găng tay mà Mục Kinh Trập đưa cho cũng vô dụng, trên tay hai người còn bị rạn da, đầu óc mỗi ngày đều tối sầm, sau khi bận rộn thì ba bốn tiếng một ngày đều không ngủ được.Mục Kinh Trập cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, vì vậy cô đã gợi ý cho Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ thuê một cửa hàng trong thị trấn.Không phải Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng chưa từng nghĩ về điều này, nhưng cả hai đều đang do dự: "Hai người chúng ta gần như đã tiết kiệm đủ tiền, vốn dĩ đã nghĩ đến việc xây nhà và thuê một cửa hàng vào năm trước hoặc năm sau... nhưng số tiền này có thể không đủ."

"Cái này có gì phải do dự, trước tiên cứ thuê đã, sau đó lại tiết kiệm tiền.

Nhà ở cũng không cần vội vàng xây dựng, đến lúc đó có thể trực tiếp lên trên tị trấn hoặc huyện xây dựng hoặc mua phòng ở, không nhất định phải ở trong thôn.

"Hiện tại Mục Hàn đã đi ra ngoài, một thời gian nữa Mục Kinh Trập cũng sẽ đi, không thể suốt đời ở lại thôn Đại Đông, tuy rằng không xác định nên định cư nơi nào, trên thị trường đại khái là nhà ở thương mại, cho nên cũng không cần xây, nhưng nếu không mua nhà thì làm sao mà xứng với việc xuyên sách qua đây được!Trên thực tế, Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ đã một chân rời khỏi thôn Đại Đông, vậy tại sao phải xây nhà trong thôn?Xây nhà trong thôn xong cũng không có nhiều thời gian ở đó, cuối cùng cũng phải ra ngoài, ngược lại lúc đó cô cũng muốn dẫn theo cha mẹ đi cùng, ở bên cạnh cũng tiện chăm sóc hơn.Mục Kinh Trập nghĩ rất xa, nhưng lời nói của cô khiến cả Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng đều nuốt nước bọt: "Mua nhà và xây nhà ở bên ngoài?

Chúng ta có thể làm được không?"

"Đương nhiên có thể làm được."

Mục Kinh Trập gật đầu: "Xây nhà ở thôn Đại Đông cũng không phải là không thể, nhưng phải đợi lúc hai người cảm thấy muốn về nhà, hoặc là có tiền nhàn rỗi từ từ xây dựng cũng được, không cần lo lắng."

"Nhưng về sau em trai con lấy vợ rồi sẽ không có nhà mới ở sao?"

Tư tưởng của Lý Chiêu Đệ vẫn là giữ nguyên như cũ."

Mẹ, mẹ ngốc sao?

Ở trong thành phố có nhà cũng được mà?

Hơn nữa mẹ cũng không cần lo lắng, Mục Hàn hiện tại có thể kiếm tiền, để nó tự kiếm nhà là được."

Mục Kinh Trập nắm lấy tay bọn họ: "Hai người bây giờ vẫn là nên bớt làm việc đi, quan trọng nhất là giữ gìn sức khỏe, thích mua gì thì mua, còn lại để chúng con lo."

"Chúng con còn trẻ, đã đến lúc phải chiến đấu rồi."

Mục Đằng mừng vì Mục Kinh Trập hiếu thuận, nhưng ngoài miệng lại phản bác: "Ta không thể giúp các con, nhưng cũng không thể kéo chân các con được."

"Đừng nghĩ như vậy, giữ cho cơ thể khỏe mạnh là cách tốt nhất để giúp chúng con rồi.

Việc chăm sóc cơ thể của chính mình quan trọng hơn bất cứ điều gì khác."

Mục Kinh Trập thay bọn họ ra quyết định, sau đó thuê một cửa hàng nhỏ trong trấn để bán bánh bao, còn thuê một căn nhà ở phía sau, để sau này bọn họ không cần vất vả như vậy, cũng không cần sợ gió thổi mưa rơi.Khi Mục Hàn nghe về quyết định của hai vợ chồng, hắn thậm chí còn gửi tiền về, nói là tiền trợ cấp."

Đứa nhỏ này, không biết mỗi ngày nhặt ve chai khổ cực đến nhường nào, còn gửi tiền về."

Lý Chiêu Đệ nhìn số tiền, thầm nói với Mục Đằng, bà ấy cảm thấy mọi thứ bây giờ giống như một giấc mơ vậy, con trai con gái đều hiếu thuận tiền đồ như gấm, hơn nữa hai người bây giờ còn có thể làm ăn ở trên trấn.Mục Đằng nói với Lý Chiêu Đệ rằng đừng có suy nghĩ lung tung, nhưng trong lòng ông lại nghĩ, những thứ như này trước đây ông nằm mơ cũng không có dám làm.
 
Back
Top Bottom