Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 120: Tự bảo vệ mình?


Mục Kinh Trập tiếp tục nói với Thiệu Bắc: "

Sau này, nếu chúng ta sẽ gặp phải vấn đề như vậy, Tiểu Bắc, chúng ta có thể sử dụng một số biện pháp thông minh, nhưng nó phải phù hợp."

" Có vấn đề gì cứ nói thẳng ra, trả thì cũng là trả thù một cách quang minh chính đại, nếu bị lợi dụng cũng phải dũng cảm lên tiếng.

Nếu ta không có ở đây, thấy việc bị đánh sai thì phải nói ra để Điền Hiểu Hiểu biết ý mà kiềm chế lại."

Thiệu Bắc gật đầu: "Mẹ, con biết rồi, về sau nhất định sẽ nói ra."

Mục Kinh Trập nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Thiêhu Bắc, lại nhìn vết sưng đỏ trên mặt cô bé, nhẹ nhàng chạm vào: "Mấu chốt quan trọng nhất, Tiểu Bắc, bất cứ lúc nào cũng phải biết tự bảo vệ mình."

Thiệu Bắc sửng sốt: "Tự bảo vệ mình?

" "Đúng vậy, bảo vệ chính mình mới là quan trọng nhất, vừa rồi ta đã nói nhiều như vậy, mục đích quan trọng nhất chính là cái này.

Phương pháp phản kích của con lần này thành công, nhưng ta không thích.

Sở dĩ không thích chính là con phải trả giá bằng việc rách da và chảy máu."

"Tiểu Bắc, con đây là đánh địch một lần nhưng chịu tổn thương gấp trăm lần, thậm chí địch bị thương một trăm lần cũng chưa đạt đến, bởi vì Điền Hiểu Hiểu chỉ bị mắng mấy câu, còn con một thân đầy thương tích""Cho nên, theo ta nghĩ, con trực tiếp đánh lại vẫn tốt hơn phương thức này, đánh lại có lẽ không hợp tình hợp lý, nhưng ít nhất con không phải chịu cái tội này, để chúng ta đều đau lòng."

Thiệu bắc không ngờ rằng lý do quan trọng nhất lại là điều này.

Cô bé chỉ nghĩ rằng đau đớn cũng không sao.

Ít nhất nó sẽ không gây rắc rối cho mẹ và điều đó cũng sẽ khiến mọi người nhìn ra ý định của Điền Hiểu Hiểu .Trong quá khứ, cô bé luôn bị bọn Thiệu Phúc và những người khác bắt nạt, cho nên cũng đã sử dụng một số mưu kế để giành được sự đồng cảm của người trong thôn để vượt qua khó khăn, kể từ đó, cô bé đã hình thành nên thói quen như vậy.Nhưng bây giờ Mục Kinh Trập nói rằng cô đau lòng, nói cô bé không biết bảo vệ bản thân mình.Vốn dĩ Thiệu Bắc đang tự nói với bản thân là không đau, đột nhiên không thể nhịn được nữa.Giống như trước luôn nói không đau nhưng bản thân thì đang rất đau, rõ ràng vết thương đã sớm biến mất, đau đớn cũng đã qua từ lâu, nhưng bây giờ cô bé lại nhớ tới.Thiệu Bắc đã từng coi thường những đứa trẻ ngã một cái liền hướng về phía người lớn oa oa khóc, nghĩ rất lâu tại sao bọn chúng lại như vậy.Lúc này cô bé mới nhận ra, sở dĩ chúng khóc nhiều như vậy là vì có người yêu thương chúng."

Sau này con sẽ không như vậy nữa, con sẽ đánh lại, mẹ, kỳ thật hôm qua con rất muốn đánh lại, nhưng bởi vì đau quá..."

Lần đầu tiên Thiệu Bắc không nói 'Con ổn, nó không đau chút nào' thay vào đó đã nói ra tiếng lòng và cảm xúc thật của mình."

Chị ấy đánh con mặt đều tê hết, sau đó tai con ù đi nhưng con cố kìm lại, sợ sẽ gây phiền phức, con cũng không dám khóc.

Nếu biết mẹ sẽ nói thế này, con đã đánh lại rồi..."

Thiệu Bắc khóc, cuối cùng cô bé cũng buông bỏ sự phòng thủ của mình, cuối cùng cũng dám nói ra sự thật.Trước đây, các anh luôn bảo vệ cho cô bé, cô bé biết các anh đối xử tốt với cô, biết các anh sẽ đau lòng nên nhiều lúc cô bé không dám nói gì về nỗi đau, sợ chuốc lấy phiền phức, cho nên đã học cách chịu đựng nó từ khi còn nhỏ.Sau đó Thiệu Kỳ hải quay lại, hắn cũng dạy cô bé không được khóc, trong lúc vô tình đã làm mất đi quyền lợi của mấy đứa trẻ, từ đầu đến cuối làm cô bé vô cùng lo sợ.So với Thiệu Đông, Thiệu Nam và những người khác, Thiệu Bắc là người ngây thơ nhất và cũng là người đầu tiên chấp nhận Mục Kinh Trập, nhưng cô bé cũng có cho mình những vết thương lòng.Mãi cho đến khi Mục Kinh Trập hết lần này đến lần khác đứng trước mặt che chở, trở thành niềm tin của cô bé, Thiệu Bắc lúc này mới lên tiếng.Mục Kinh Trập nhìn Thiệu Bắc khóc lóc kêu đau, vừa lau nước mắt vừa hỏi: "Vậy sau này con phải tự bảo vệ mình, đừng để bị thương nữa, biết không?"

" Vâng."

Thiệu Bắc gật đầu: "Mẹ thổi cho con."

Những đứa trẻ khác bị té ngã hay gãy chỗ nào, người mẹ sẽ thổi chỗ đó, cô bé cũng muốn thử xem thổi có hết đau không."

Được, để mẹ thổi cho con, sẽ không đau nữa."

Mục Kinh Trập thổi xong, Thiệu Bắc cảm thấy quả thực không đau lắm, trên mặt vẫn còn giàn giụa nước mắt, liền bật cười.Thiệu Nam bên cạnh ngây người nhìn nụ cười của Thiệu Bắc, trong lòng cảm thấy khó chịu.Bọn cậu đã cố gắng hết sức để bảo vệ Thiệu Bắc, nhưng Thiệu Bắc thậm chí còn không dám nói sự thật với chúng, trước đây cậu vẫn luôn ở bên an ủi Thiệu Bắc nhưng Thiệu Bắc một mực nói rằng nó không đau.Cậu luôn nghĩ rằng cạu đang bảo vệ Thiệu Bắc, nhưng bây giờ chợt nhận ra rằng Thiệu Bắc cũng đang bảo vệ ngược lại cậu, bảo vệ các anh trai của cô bé.Những gì cậu làm còn chưa đủ, Thiệu Bắc thậm chí còn không dám nói thật, hôm qua Thiệu Bắc bị đánh đến ù tai, nhưng đối với cậu lại không nói lời nào.Nếu không có mẹ hôm nay, có lẽ cả đời này cậu cũng không thể biết, vẫn cảm thấy mình đã làm rất tốt."

Anh cũng thổi cho em."

Thiệu Nam tiến lên thổi một hơi vào người Thiệu Bắc: "

Sau này nếu thấy đau, hãy nói cho tụi anh biết, tụi anh không sợ, được không?"

Thiệu Bắc ngoan ngoãn gật đầu: "Được, anh không cần buồn, em rất thích anh cả, anh hai, anh ba và tiểu Trung."

"Ừm."

Thiệu Nam gật đầu: "Lần sau chúng ta sẽ làm theo lời mẹ, đau thì kêu lên.

Có làm gì cũng sẽ quang minh chính đại làm, được không nào?"

Thực ra không chỉ là Thiệu Bắc như vậy, bọn chúng có bao giờ thực sự kêu lên đau đớn đâu?Chúng không có, vì trước đây chúng không có ai la mắng, nhưng bây giờ chúng đã có và chúng có thể than thở với mẹ mỗi khi bị đau.Chúng không sợ bản thân sẽ không có chỗ dựa nữa, trước đây bọn chúng không dám quang minh chính đại vì mọi người đều cho rằng chúng không có cha mẹ, không ai quan tâm đến và thậm chí còn coi thường chúng, nhưng giờ đã có Mục Kinh Trập."

Sau này quay phim ai dám bắt nạt em, đừng sợ, cứ nói cho anh biết, biết không?"

"Ừm, đã biết"Thiệu Bắc cười khanh khách, lại nâng cánh tay lên: "Anh, anh giúp em thổi nữa đi."

Thiệu Nam phồng má thổi cho em gái Mục Kinh Trập nhìn anh em hòa thuận với nhau, cũng không mấy để ý, nhưng thấy chúng vẫn cứ tiếp tục, vội ngăn lại.

"Tiểu Bắc, tay của con cũng không đau nữa đâu, nếu anh con thổi nữa, hai má sẽ đau."

Náo loạn cả một ngày trời, đoàn phim cũng phải tạm dừng một ngày làm cho đạo diễn Lục sốt sắng.

Ngày hôm sau cũng không dám hối đám người Thiệu Bắc, chỉ có thể quay các cảnh khác trước, mặc dù đến nước này rồi vẫn không thể để Điền Hiểu Hiểu rời đi, nhưng thái độ của mọi người đối với Điền Hiểu Hiểu đã thay đổi.Điền Hiểu Hiểu và mẹ Điền lần này thực sự đá phải tấm sắt, danh tiếng của họ trong đoàn phim hoàn toàn tệ, mặc dù Internet không phát triển như thời hiện đại, cái gì cũng sẽ lên tin tức, nhưng mọi người cũng thích xem những chuyện bát quái của người nổi tiếng này.

Nếu các phóng viên truyền thông biết chuyện và đưa tin thì bọn họ phải chịu đủ.Sau khi tiếng xấu lan truyền, nhiều người sẽ sợ hãi không còn tìm cách hợp tác với họ nữa.Mẹ Điền biết nó tệ đến mức nào, trong lòng nôn ọe đủ kiểu, nhưng cô ta vẫn phải mỉm cười, cố gắng xoa dịu mối quan hệ của mọi người và tìm cách không để mọi người bàn tán về chuyện này.Vì lý do này, cô ta đã đi mua một số thứ và phân phát cho mọi người, đồng thời nói rằng sau khi quay xong hôm nay, cô ta sẽ mời mọi người đi ăn tối.Mặc dù cô ta ghét Thiệu Bắc và Mục Kinh Trập đến chết đi sống lại, nhưng khi Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc đến, cô ta vẫn phải chào đón Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc bằng một nụ cười như một người bình thường.Điền Hiểu Hiểu cũng hoàn toàn an tĩnh trong đoàn phim, cô ấy không còn hành động như một con quái vật khi quay phim và không còn thể hiện khí chất của một ngôi sao nhí.Thiệu Bắc không muốn nói chuyện với Điền Hiểu Hiểu, nhưng khi quay phim sẽ hoàn toàn quên đi và chuyên tâm vào việc quay phim, cuối cùng, việc quay phim đã đi đúng hướng và tiến triển thuận lợi, đạo diễn Lục cũng thở phào nhẹ nhõm.Nhưng kể từ đó, ông ấy cũng chú ý nhiều hơn đến việc bảo vệ Thiệu Bắc, Mục Kinh Trập đang đứng ngoài quan sát, điều này gây rất nhiều áp lực cho đạo diễn Lục, đặc biệt là sau khi quay cảnh khóc.
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 121: Đi Quý gia


Sau khi quay những cảnh ở huyện thành xong, lại đi đến thành phố để quay phim trong mười ngày.Quá trình quay phim diễn ra rất suôn sẻ, bởi vì các cảnh quay của Thiệu Bắc rất hay, những cảnh khóc thường được thực hiện trong một lần, tốc độ đang tiến triển rất khả quan, so với kế hoạch thuận lợi hơn rất nhiều, trực tiếp hoàn thành được một phần ba.Đến lúc này, các cảnh quay riêng của Thiệu Bắc cũng đã kết thúc, chủ yếu còn lại phần quay của Thiệu Bắc phối hợp với các diễn viên khác.Đạo diễn Lục thực sự muốn hoàn thành việc quay phim trong một lần, nhưng việc này thì ông ấy chỉ có thể ước mà thôi, bởi vì kỳ nghỉ hè đã kết thúc và Thiệu Bắc sắp bắt đầu đi học lại.Cảnh quay ở thôn vừa vặn chưa quay đến, đạo diễn Lục đã theo Thiệu Bắc và Mục Kinh Trập trở lại thôn, đợi Thiệu Bắc tan học và tiếp tục quay phim.Trước khi Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc quay trở lại, Quý Bất Vọng đã tìm đến.Cũng không đến tay không, mà mang theo những món quà—năm chiếc cặp đi học và một số dụng cụ học tập như là hộp bút ở bên trong."

Tôi cũng không biết nên mua cái gì, nhớ đến bọn trẻ sắp khai giảng nên tôi mua cặp sách cho bọn chúng.

Nghe nói trẻ con đều rất thích."

Kể từ lần tỏ tình lúc trước, phát giác rằng Mục Kinh Trập có thể cảm thấy không được tự nhiên, Quý Bất Vọng trong khoảng thời gian này cũng không tìm cách đến tìm Mục Kinh Trập, mà là để cho cô chút thời gian để tiếp nhận.Gặp lại Mục Kinh Trập, ánh mắt anh vẫn sáng ngời, nhưng không có như trước một mực nhìn chằm chằm không chớp mắt, tương đối có chút kiềm chế."

Tốn tiền anh rồi."

Mục Kinh Trập gãi đầu muốn từ chối, nhưng Quý Bất Vọng hao tâm chuẩn bị, cô không tiện trực tiếp làm anh ấy thất vọng.Nhìn Quý Bất Vọng nghiêm túc nói chuyện với Thiệu Bắc, Mục Kinh Trập nhớ tới lời nói của Quý Bất Vọng về việc cùng nhau nuôi nấng bọn trẻ, bây giờ nhìn lại, anh không phải chỉ tùy tiện nói mà thật sự nghĩ như vậy sao?Mục Kinh Trập có chút bối rối, bởi vì anh sẽ phải trở thành cha dượng của năm đứa trẻ và cùng cô nuôi dạy chúng, sự hy sinh này quá lớn, cô có sức hấp dẫn lớn như vậy sao?

Cô chỉ là một người bình thường.Nghĩ đi nghĩ lại, Mục Kinh Trập cảm thấy tất cả đều là do bệnh mù mặt, nếu như có thể nhìn thấy người khác, anh ấy cũng sẽ không lọt hố như vậy.Nghĩ đến đây, nếu cả đời chỉ có thể nhìn mặt cô, nhìn thêm mấy năm nữa liệu có chán không?Suy nghĩ của Mục Kinh Trập bay xa, cho đến khi Thiệu Bắc gọi cô: "Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?"

"À?"

"Thầy Quý đang nói chuyện với mẹ đó."

"Ồ ah, anh nói cái gì vậy?

Xin lỗi, vừa nãy tôi đang nghĩ đến chuyện khác."

"Tôi nói ở nhà tôi có rất nhiều sách.

Lúc rảnh rỗi có thể dẫn bọn trẻ đến đọc, nếu chúng thích có thể mang về cũng được.

Tôi cũng thấy cô thường mua sách cho chúng."

"Ừ, chủ yếu là bọn nhỏ rất thích đọc.

" Thời điểm này không có điện thoại di động, mấy đứa trẻ đều mê đọc sách.Trong suốt kỳ nghỉ hè, bọn trẻ ngoại trừ tham gia các lớp học ngoại ngữ thông thường ra, thì chúng dành rất nhiều thời gian trong thư viện huyện.Đặc biệt là Thiệu Tây và Thiệu Nam, về cơ bản chúng dành cả kỳ nghỉ hè trong thư viện.

Suốt một thời gian vừa đọc vừa tra từ điển những chữ không biết, bây giờ Mục Kinh Trập cảm thấy rằng bọn trẻ còn biết nhiều từ hơn cả cô, bởi vì có nhiều từ không phổ biến và một số từ mà cô không chắc chắn về cách đọc, nhưng chúng lại có thể đọc một cách chính xác.Nhớ đến mấy thắng trước còn nghĩ mình là cô giáo của mấy đứa trẻ, nhưng bây giờ cô luôn cảm thấy rằng mình không thể dạy được nữa.Sách trong thư viện huyện có hạn, một số cuốn thì vẫn đang được cho mượn.

Hầu như tất cả những cuốn sách mà chúng có thể đọc đều được chúng đọc qua.Mục Kinh Trập chỉ có thể mua một số quyển bổ sung cho chúng.

Lời nói của Quý Bất Vọng cũng chạm đến trái tim Mục Kinh Trập.Mua sách bây giờ không thuận tiện như các thế hệ sau, chỉ cần đặt hàng qua mạng là có thể.

Nếu như có thể mượn thêm ít sách thì quá tốt rồi."

Liệu có phiền anh không?

"Mục Kinh Trập rất cảm động, nhưng vẫn có một chút lo lắng."

Không phiền, sách là để đọc, thật không công bằng khi đặt chúng ở yên một chỗ, chỉ sau khi đọc xong chúng mới có thể phát huy tác dụng, tôi cũng tin rằng bọn trẻ sẽ trân trọng chúng."

"Vậy thì cảm ơn anh, chờ lần sau tôi sẽ đem bọn trẻ đến tìm anh."

" Được."

Quý Bất Vọng trước đây cũng mời Mục Kinh Trập đến nhà anh vài lần, nhưng chưa bao giờ thành công.

Anh cũng mời cô đến ở nhà anh trong lúc quay phim nhưng cũng không thành.

Trong quá trình quay phim, anh chỉ ở bên ngoài chứ cũng không tiến vào bên trong.Lần này cuối cùng đã thành công.

Quý Bất Vọng rất vui mừng, có vẻ như sự cố gắng của anh trong khoảng thời gian này vẫn còn hiệu quả" Vậy thì đến vào cuối tuần đi, sau khi bọn trẻ học ở trường nghệ thuật.

""Được."

Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc cùng đoàn phim trở về thôn Đại Đông.Đây là lần đầu tiên thôn Đại Đông được xem quay phim, đúng là một dịp hiếm có.Đạo diễn Lục và các nhân viên cũng xem qua, bọn họ nghe đạo diễn Lục nói rằng Mục Kinh Trập cũng kinh doanh ở lĩnh vực khác, nhưng họ không ngờ rằng gia đình Mục Kinh Trập thực sự có một nhà máy nhỏ, dây chuyền sản xuất rất thành thục.Một đứa trẻ như Thiệu Đông cũng đã tổ chức một đội nhặt ve chai, nghe nói đội đã nhặt qua các thành phố lớn Hải Thành, kinh đô...Mà Thiệu Tây cũng không phải đồn đãi, những bài văn cậu viết đã được đăng trên các tạp chí và báo.Nửa kỳ nghỉ còn lại của Thiệu Tây rất viên mãn, đặc biệt là sau khi trải qua sự cố tiểu mập mạp, cậu đã viết một số bài văn dưới góc nhìn của trẻ em, thu hút nhiều sự chú ý và thảo luận của mọi người, còn được đăng trên Tuần báo Giáo dục.Còn em út Thiệu Trung cũng là một thần đồng âm nhạc, nghe cậu bé thổi sáo rất thú vị, đạo diễn Lục còn muốn giao cho Thiệu Trung làm nhạc phim cho ông ấy, nói rằng âm nhạc của Thiệu Trung rất có hồn.Thiệu Trung không biết gì về nhạc phim, nhưng đạo diễn Lục nói rằng ông ấy rất có niềm tin vào Thiệu Trung.Thiệu Trung cứ như vậy đã nhận được một công việc, hơn nữa vì cậu bé còn quá nhỏ, đạo diễn Lục có ý định cho Thiệu Trung xem khi ông ấy đã gần hoàn thiện bộ phim, sau khi xem xong, Thiệu Trung có cảm hứng thì sẽ làm được nhạc phim.Ba đứa trẻ đều có triển vọng, Thiệu Bắc thì không cần phải nói, lại nhìn Thiệu Nam là người ít phô trương nhất, đạo diễn Lục cũng cảm thấy đứa trẻ này thật không đơn giản.chưa mất bao lâu đã đến lúc trường học khai giảng, đạo diễn Lục mới biết rằng Thiệu Bắc và Thiệu Nam đã nhảy lớp thành công, chúng đã làm kiểm tra rất tốt trong các kỳ thi của học kỳ trước và bài kiểm tra tại chỗ trước khi bắt đầu học kỳ cũng ổn.

Sau khi học kỳ mới bắt đầu, chúng đã nhảy qua lớp hai và lên thẳng lớp ba.Thiệu Đông và Thiệu Tây cũng vì nhảy lớp mà lần này đã bắt đầu học lớp bốn, nhưng đó chỉ là tạm thời, Thiệu Đông và Thiệu Tây dự định sẽ nhảy lớp tiếp và lên thẳng lớp năm trong học kỳ tiếp theo.Đạo diễn Lục và đoàn làm phim chỉ có thể giơ ngón tay cái lên, các thành viên trong gia đình này đều thật đáng sợ.Sử dụng thời gian nghỉ ngơi và tan học, các cảnh trong thôn được quay trong vòng một tuần.Người trong thôn Đại Đông cũng có một vài lần xuất hiện với tư cách là khách qua đường và diễn viên phụ, Triệu Lan và Lý Chiêu Đệ đều được chọn, cũng có đôi lời thoại.Cả hai đều nghĩ rằng mình sẽ có thể diện nhiều hơn, nhưng không ngờ rằng những nhân vật mà họ nhận được đều là những kẻ phản diện.Triệu Lan đóng vai một bà cụ độc ác với tư cách khách mời, dùng diện mạo bình thường mà biểu diễn.

Còn Lý Chiêu Đệ thì đóng vai một bà mối trong phim, cảnh quay chỉ kéo dài hai hoặc ba giây nhưng đã khiến bà đã khiến vai diễn trở nên sống động.Bởi vì Lý Chiêu Đệ thực sự có sức hấp dẫn của một bà mối xấu chỉ tìm kiếm lợi nhuận.Vào ngày cuối tuần đầu tiên sau khi khai giảng, Mục Kinh Trập như thường lệ đưa mấy đứa trẻ đi học ngoại ngữ, sau đó chuẩn bị đến Quý gia theo ước định.Thiệu Đông, Thiệu Tây và Thiệu Nam tranh thủ đi vệ sinh và có một cuộc trao đổi ngắn.

"Mặc dù em rất vui khi có thể mượn sách từ thầy ấy, nhưng em nghĩ rằng thầy Quý đối với mẹ có chút quan tâm quá đà."

Thiệu Nam gật đầu: "Em cũng cảm thấy vậy, đầu năm học còn cho chúng ta cặp sách."

Thiệu Đông hiểu rõ: "Mẹ cũng đã đồng ý rồi, hơn nữa mượn sách cũng là một điều tốt, chúng ta cứ dựa theo ước định đi, nhưng không thể để thầy ấy luôn tặng quà cho chúng ta, lần này chúng ta hãy tặng quà đáp lễ cho thầy ấy đi, có qua có lại."
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 122: Cháy rồi!!


Thiệu Tây rất ủng hộ đề nghị mua quà đáp lễ của Thiệu Đông: "Được đó, phí bản thảo em đều giữ trong tay, chúng ta có thể dùng nó mua quà."

"Không cần, cậu ở bên kia rất thuận lợi, trong tay anh cũng đang có tiền, phí bản thảo em cứ giữ lấy cho mình đi."

Thiệu Đông lắc đầu.Thiệu Nam không có tranh, bởi vì cậu vẫn chưa kiếm được tiền, sau đó cậu mới chợt nhận ra rằng trong năm người, dường như chỉ còn cậu là người duy nhất vẫn chưa kiếm ra tiền.Thiệu Đông cùng Thiệu Tây và Thiệu Nam thảo luận sau, liền đi đến một cửa hàng bách hóa để mua đồ trước khi tới Quý gia.Mục Kinh Trập cũng đang do dự không biết nên mua quà gì, kết quả khi cô quay lại, Thiệu Đông đã mua xong rồi."

Đã nghĩ đến việc mua quà rồi sao?

Không cần nhắc nhở cũng không nói cho ta biết."

Mục Kinh Trập biết lúc cô không có ở nhà, Thiệu Đông đã quen làm chủ trong nhà, cho nên chỉ thán phục hai câu rồi cũng không nói gì thêm.Cũng đã đến thời gian ước định, bọn họ đi đến Quý gia.Cửa nhà Quý gia mở rộng, bọn họ được tiếp đón nồng nhiệt: "Mời vào."

"Đây là tấm lòng của bọn nhỏ, hi vọng anh thích nó."

Cuối cùng Mục Kinh Trập cũng đem món quà đưa cho Quý Bất Vọng.Vào thời gian này không có bao bì đa dạng như các thế hệ sau, rất dễ dàng để biết nó là cái gì.Quý Bất Vọng vừa nhận được thì phát hiện đó là chiếc ví cho nam giới, trái tim anh như lỡ nhịp khi nhìn thấy nó, là chiếc ví....Các cô gái tặng quà thường sẽ ngại ngùng, ví dụ như là chiếc ví, cà vạt hay một chiếc đồng hồ.

Quý Bất Vọng đoán rằng món quà là do Mục Kinh Trập đã mua, chỉ vì xấu hổ nên mới nói rằng bọn trẻ mua tặng anh.Cho nên Kinh Trập đối với anh cũng là...Trái tim Quý Bất Vọng lỡ một nhịp, sau đó anh nghe thấy Thiệu Đông nói: "Thầy Quý, chúng em không biết thầy thích màu gì nên đã chọn màu này.

Nếu thầy thích màu khác thì có thể đổi."

Quý Bất Vọng: "...Ồ, không sao, thầy rất thích màu này."

Cho nên, chiếc ví này thực sự là do Thiệu Đông và những người khác mua chứ không phải Mục Kinh Trập tự tay mua cho anh?Nhìn thấy ánh mắt tự hào của Mục Kinh Trập đối với Thiệu Đông, nó gần như giống nhau.Trái tim của Quý Bất Vọng cảm thấy lạc lõng trong giây lát, nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại tinh thần, nói như thế nào đi chăng nữa, anh và Kinh Trập cũng đang ngày càng thân thiết hơn."

Mau ngồi đi, ở đây có soda, muốn uống vị nào thì cứ lấy, còn có cả đồ ăn vặt và bánh kẹo, thích cái nào cứ ăn, không cần ngại.

"Quý Bất Vọng rõ ràng đã chuẩn bị từ sớm, hơn nữa còn rất dụng tâm.Thiệu Tây và những người khác cũng cảm nhận được tâm ý: "Cảm ơn thầy Quý, chúng em có thể đi đọc sách trước được không?"

"Được, ở thư phòng, các em đi xem đi.

"Sợ bọn nhỏ không lấy được, tất cả sách đặt trên giá cao đều được chuyển xuống, xếp không vừa thì đặt trên bàn.Thư viện sách của Quý gia không phải chuyện đùa.

So với thư viện huyện cũng không thua kém bao nhiêu, còn có mấy bộ truyện tranh."

Đây đều là thầy đọc khi còn bé, nếu thích có thể mang về đọc.

""Oa, cảm ơn thầy Quý."

Nhìn thấy truyện tranh, bọn nhỏ đều nở nụ cười, nóng lòng muốn mở ra xem.Mục Kinh Trập nhìn một lượt, lực chú ý liền bị hai hàng sách hấp dẫn, những cuốn sách này màu sắc tựa hồ có chút không giống nhau, rất cũ và đơn giản, nhưng có thể nhìn thấy bằng mắt thường là chúng được bảo quản rất tốt."

Đây là những cuốn sách cổ?

""Ừ, đó là tất cả những cuốn sách cổ còn sót lại ở đây.

"" Vậy thì phải nói với bọn trẻ trước rằng chúng không thể chạm vào những thứ này.

" Mục Kinh Trập ngay lập tức căn dặn bọn trẻ."

Xem cũng không sao cả.

"Quý Bất Vọng rất tin tưởng vào bọn trẻ."

Không được, nếu không nói trước, bọn nhỏ mượn chúng về rồi làm dơ hay làm hỏng thì phải làm sao."

Mấy đứa trẻ rất nghe lời không đụng vào nó.

Đối với chúng, những cuốn sách khác đã là một biển hạnh phúc.

Thư viện huyện mượn sách có hạn chế, chúng chỉ có thể mượn hai cuốn sách một lần.

Chúng chỉ có thể đọc xong rồi đưa cho nhau nhìn.

Quý Bất Vọng rất hào phóng, nói rằng bọn chúng có thể lấy nhiều quyển cùng một lúc, đọc xong lại mượn tiếp, điều này khiến bọn trẻ rất vui.Vốn dĩ Quý Bất Vọng có thể cho mượn hoặc cho hết, nhưng sau này nghĩ lại, anh không thể cho mượn hết được, vì nếu như vậy thì Mục Kinh Trập và mấy đứa nhỏ sẽ không có lí do đến nhà anh.

Anh với cô cũng không có cơ hội thân thiết hơn.

Cho nên anh đã nghĩ ra một cách rất thông minh, cho bọn trẻ mượn vài quyển sách và để bọn chúng thường xuyên đến đổi sách, như vậy có thể bồi dưỡng thêm tình cảm rồi!!Quý Bất Vọng nhìn bọn nhỏ chọn sách, ngay cả Mục Kinh Trập cũng tỏ ra phấn khích, cuối cùng ném một ánh mắt đắc ý về phía chú Lý đang đứng ở cửa.Chú Lý: "..."

Một tuần trước, Quý Bất Vọng trở lại và bảo ông ấy chuẩn bị, Mục Kinh Trập và năm đứa trẻ sẽ đến thăm nhà.Chú Lý, người đã bị Quý Bất Vọng hành hạ, người đã vật lộn với Quý Bất Vọng trong vài ngày để tìm quà tặng cho mấy đứa trẻ, không còn cách nào khác ngoài việc bận rộn trở lại.Sau khi dọn dẹp và sắm sửa trong hai ngày, sau đó ông mới biết rằng Mục Kinh Trập và mấy đứa trẻ chỉ đến vào cuối tuần.Chú Lý chỉ ước gì có thể đánh thức Quý Bất Vọng, để anh tỉnh táo lại một chút và đừng làm ầm ĩ như vậy nữa.Nhưng có thể làm gì bây giờ, ông chỉ có thể thừa nhận nó.Sau bao nhiêu náo loạn, ông cũng không biết làm thế nào anh có đủ can đảm để đắc ý như vậy?Chú Lý không nhìn anh, Quý Bất Vọng cũng không buông tha cho ông: "Chú Lý, sao chú không nói gì thế?

Tôi chỉ muốn nói với chú, đọc sách vẫn có ích, chú thích làm gì thì làm."

Quý Bất Vọng lần trước gặp khó khăn trong việc hỏi về cách nuôi dạy con cái nhưng anh vẫn không bỏ cuộc, không hỏi người bình thường nữa mà chuyển sang đọc và nghiên cứu.Anh thực sự đã tìm thấy những cuốn sách về cách nuôi dạy con cái và cách gần gũi với chúng, đây là kết quả của việc học.Chú Lý không muốn nói nữa.Tại sao thiếu gia không thể hiểu ra, cứ phải hạ quyết tâm làm cha dượng?Làm mẹ kế đã khó, làm cha dượng cũng chẳng dễ dàng gì, Mục Kinh Trập đã là mẹ kế rồi, kết quả thiếu gia còn cứng hơn, muốn góp một chân làm cha dượng.Mẹ kế và cha dượng gộp lại thì ra cái gì vậy?Lão gia tạm thời không biết tin tức, cũng nên từ từ tiết lộ một ít tin tức cho lão gia biết để ông ấy hiểu rõ tình hình.Mục Kinh Trập vừa đọc vừa quay đầu lại, nhìn thấy mối hận rèn sắt không thành thép của chú Lý, cùng vẻ mặt phức tạp khó tả.Ách...thì ra vị quản gia chú Lý này biểu cảm lại phong phú đến vậy, giống như mỗi lần nhìn qua đều có thể mở khóa được biểu cảm mới.Nhưng ông ấy có lẽ cũng sẽ không thích lắm, bọn họ như vậy tới cửa.Mục Kinh Trập giục bọn trẻ chọn nhanh lên, rồi vội vàng nói lời tạm biệt, cũng từ chối Quý Bất Vọng ở lại ăn một bữa cơm nhẹ.Quý Bất Vọng chỉ có thể đợi đến cuối tuần sau.Nhưng cho đến cuối tuần sau, Quý Bất Vọng chỉ có thể đợi Thiệu Đông, Thiệu Tây và Thiệu Nam, chứ không đợi Mục Kinh Trập.Bởi vì Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc đã đến Hải Thành để quay phim.Cảnh cuối cùng của bộ phim được quay ở Hải Thành, trước đó đạo diễn Lục đã thông báo với cô rằng trước đó ông chỉ chuẩn bị cảnh quay.Bởi vì toàn bộ tổ sản xuất đều đang đợi, Mục Kinh Trập cuối cùng đã cho Thiệu Bắc nghỉ một tuần, định bụng sẽ quay lại sau khi quay phim, may mắn thay, Thiệu Bắc rất giỏi và nhanh nhẹn.Mục Kinh Trập ở thời hiện đại cũng thường đến Hải Thành, ở đó hai năm, nhưng ở thế giới này, vẫn còn ở thời kỳ này, cô thực sự chưa từng đến đó.Hải Thành là một thành phố lớn, Thiệu Bắc rất vui khi được đi, Thiệu Đông và những người khác cũng rất mong chờ, nhưng xét đến việc Thiệu Bắc bận quay phim, cũng không dẫn bọn chúng đi cùng, nói rằng lần sau có cơ hội sẽ cùng nhau đi.Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc bắt tàu hỏa đến Hải Thành, Thiệu Kỳ Dương cũng quen một người nọ cho nên đã nhờ mua giường ngủ cho họ, ban ngày lên, ngủ một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại đã đến nơi."

Lối này."

Đạo diễn Lục đặc biệt phái người đi đón bọn họ, trực tiếp dẫn đến phim trường.Mục Kinh Trập sau đó mới biết Điền Hiểu Hiểu đến từ Hải Thành, lần này mẹ Điền đã giúp đỡ rất nhiều, thậm chí bà còn giúp đặt một nhà khách, rẻ hơn so với việc họ ở trực tiếp.Vị trí của nhà khách tốt, sạch sẽ và mới, lần này mẹ Điền đã nỗ lực rất nhiều.Cô ấy hao tâm tổn sức như vậy, đạo diễn Lục, kể cả mọi người, đã xoa dịu và thay đổi thái độ với cô ấy, đồng thời đặc biệt nói với Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc rằng họ cũng hy vọng rằng hai người có thể xoa dịu mối quan hệ, cùng kiếm tiền trong sự hòa hợp."

Đúng là làm phiền cô ấy rồi."

Mục Kinh Trập hiểu những đạo lý này, vì vậy cười đáp.

Thiệu Bắc gia nhập đoàn ngay trong ngày, mặc dù hành trình mệt mỏi nhưng Thiệu Bắc đã nhanh chóng lấy lại tinh thần sau khi khai máy, điều này khiến đạo diễn Lục rất hài lòng.Xét thấy Thiệu Bắc cũng mệt mỏi, sau khi quay phim xong thì đạo diễn Lục liền cho mọi người nghỉ ngơi, cũng không có tăng ca, còn ăn tối cùng nhau, Mẹ Điền cũng đến, xem như cùng Mục Kinh Trập bắt tay giảng hòa.

Còn bảo Mục Kinh Trập chỗ nào không thoải mái thì cứ nói với cô ấy, ông chủ nhà khách là người quen của cô ấy.Sau khi ăn xong trở về phòng, Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc đều mệt mỏi.Phòng trong nhà khách thực sự rất sạch sẽ, Mục Kinh Trập rửa mặt xong đi ra, Thiệu Bắc đã ngủ say, ngay cả nước đun sôi để nguội ở đầu giường cũng không có thời gian uống."

Vất vả rồi."

Mục Kinh Trập biết cô bé đã mệt, đắp chăn lại.Sau khi uống một cốc nước, Mục Kinh Trập cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, vừa thiếp đi liền chìm vào giấc ngủ sâu.Thiệu Bắc bị ngạt thở đánh thức, khi tỉnh dậy liền thấy đèn đầu giường đang sáng và thứ còn chói mắt hơn cả ánh đèn là rèm cửa sổ đang cháy, ánh lửa bắn ra bốn phía.Cháy rồi!!
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 123: Con sẽ cứu mẹ


Thiệu Bắc ngay lập tức tỉnh dậy, ho một chút rồi vội lay Mục Kinh Trập nằm bên cạnh: "Mẹ, mau tỉnh dậy, cháy rồi!"

Dựa theo tình huống vừa rồi, Mục Kinh Trập đãsớm tỉnh lại, nhưng lần này Mục Kinh Trập lại không có tỉnh lại."

Mẹ!"

Thiệu Bắc đứng dậy lay Mục Kinh Trập càng mạnh, giọng cũng lớn hơn, nhưng có làm gì Mục Kinh Trập cũng không tỉnh.Thiệu Bắc ngày càng lo lắng, vội vàng kiểm tra xem Mục Kinh Trập có bị ốm hay sốt không.Sờ trán Mục Kinh Trập, phát hiện nhiệt độ cơ thể bình thường, cũng không có vấn đề gì, nhưng cái chính là không tỉnh lại được.Mà cứ trì hoãn, khói bốc lên nhiều hơn, dọc theo rèm cửa, ngọn lửa đã lan đến tủ dưới chân giường và nó sẽ nhanh chóng lan sang giường.Nhà nghỉ này mới xây dựng, đồ đạc bên trong đầy đủ nhưng cơ bản đều làm bằng gỗ nên bàn, giường, thậm chí cả ghế mây đều dễ cháy.Phải mau chóng rời khỏi đây.Thiệu Bắc nhìn ngọn lửa, từ bỏ kế hoạch dập lửa, thấy Mục Kinh Trập vẫn còn chưa tỉnh, cô bé lại quá yếu để bế Mục Kinh Trập, liền dứt khoát chạy đến mở cửa.Cửa thuận lợi mở ra, hành lang cũng đầy khói: "Có ai không, cháy rồi!"

Người của đoàn làm phim về cơ bản đều ở đây, nhưng họ đều ở tầng một và tầng hai, Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc đến muộn nên chỉ có hai người ở tầng ba.Dường như không có ai khác ở tầng ba, vì vậy Thiệu Bắc xem xét và chạy xuống tầng hai để kêu cứu."

Cháy rồi, mọi người mau dậy đi!"

Dưới tiếng hét của Thiệu Bắc, ông chủ và một số thành viên của đoàn làm phim đã thức dậy, nhưng họ không quan tâm đến Thiệu Bắc, đều bận rộn để cứu những người khác, vì vậy họ chỉ bảo Thiệu Bắc chạy nhanh lên.Thiệu Bắc chạy ra ngoài vào lúc này rất dễ dàng, nhưng trên lầu vẫn còn Mục Kinh Trập.Nghĩ đến Mục Kinh Trập đang bất tỉnh, trong phòng còn đang cháy, thấy mọi người đều bận rộn, Thiệu Bắc cũng không thể đợi gọi người, vội vàng che miệng chạy về.Chỉ trong thời gian ngắn, ngọn lửa ngày càng lớn, khói bốc lên ngày càng nhiều.Tình hình trong phòng còn tồi tệ hơn so với lúc cô bé vừa chạy ngoài.Bàn và tủ quần áo trong phòng đã bốc cháy rồi, nhưng Mục Kinh Trập vẫn chưa tỉnh, Thiệu Bắc không quan tâm đến những thứ khác, vội vàng kéo Mục Kinh Trập xuống.Sức cô bé quá yếu, mặc dù Mục Kinh Trập gầy nhưng cô đang bất tỉnh, không thể xử sự như bình thường, cô bé sợ làm Mục Kinh Trập bị thương, hơn nữa, miệng và mũi của cô bé đều bị sặc khói đến mức không thể mở nổi mắt, Thiệu Bắc rất khó khăn, rất nhanh cả người liền đầy mồ hôi."

Mẹ, mau tỉnh lại!"

"Mẹ, con đưa mẹ ra ngoài!"kéo đến giữa phòng, ngọn lửa đã lan đến giường.Chăn bông trên giường cùng với giường đều là đồ dễ cháy, ngọn lửa nhanh chóng bốc cháy, thậm chí tia lửa còn rơi xuống người Mục Kinh Trập."

Không, không được!"

Sợ rằng Mục Kinh Trập sẽ bị bỏng, Thiệu Bắc vội vàng dập tắt tia lửa và dùng hết sức kéo Mục Kinh Trập ra khỏi phòng.Cửa phòng bốc cháy ngùn ngụt cùng với tay vịn cầu thang, ngọn lửa ngày càng lớn, khói bốc lên ngày càng nhiều.Ngọn lửa như muốn nhấn chìm tất cả, Thiệu Bắc tràn đầy tuyệt vọng, vô cùng sợ hãi, không kìm được nước mắt gọi mẹ.Nhưng Mục Kinh Trập không phản ứng, Thiệu Bắc ngồi xổm xuống và nắm lấy tay của Mục Kinh Trập, cõng cô trên lưng và dùng hết sức để đẩy cô xuống.Bàn chân và toàn thân cô bé đau đơn, Thiệu Bắc trong lòng ngày càng sợ hãi, nhưng cô bé vẫn không buông Mục Kinh Trập."

Mẹ, con sẽ cứu mẹ, con cứu mẹ..."

Thiệu Bắc, người đang rối bời, lẩm bẩm và lao xuống cầu thang một cách tuyệt vọng.Chạy vội xuống tầng hai, cuối cùng cũng nhìn thấy một người quen."

Tiểu Bắc, con vậy mà còn đem được cả mẹ xuống!"

Quản lý hiện trường nhìn thấy Thiệu Bắc còn kéo Mục Kinh Trập, trên mặt không khỏi cảm động, nhưng cũng không thèm nói cái gì, cắn răng ôm lấy cô bé chạy ra ngoài: "Để ta đưa con ra ngoài trước!"

"Không, chú, cứu mẹ trước, con tự đi được!"

Thiệu Bắc giãy dụa: "Con tự đi được!"

Người quản lý hiện trường không còn cách nào khác ngoài việc đặt cô bé xuống, quay lại vác Mục Kinh Trập lên lưng lao ra.Thiệu Bắc cũng loạng choạng lao ra ngoài, mắt cay xè không nhìn thấy gì, va vào chỗ này chỗ kia hoặc ngã xuống, trên đường có rất nhiều tia lửa và đồ vật cháy bỏng rơi xuống.May mắn thay, cuối cùng cô bé cũng đã ra đến bên ngoài.Thiệu Bắc nhìn Mục Kinh Trập được giải cứu, trong lòng nhẹ nhõm, mắt tối sầm lại, yên tâm hôm mê bất tỉnh.Trước nhà khách, tất cả đều là những người được cứu, bao gồm cả đạo diễn Lục và những người khác, một nửa trong số họ đều đang hôn mê.Một lúc sau, xe cứu hỏa và xe cứu thương đến, ngọn lửa trong nhà khách cuối cùng cũng được dập tắt, nhân viên đoàn làm phim cũng được đưa đến bệnh viện.Vì được cấp cứu kịp thời nên phần lớn nhân viên đoàn phim chỉ bị thương nhẹ, có người hôn mê rất lâu không thể tỉnh lại là vì uống thuốc khiến người ta ngủ mê.Mục Kinh Trập là một trong số họ, khi cô tỉnh dậy theo dòng chảy thì đã là ngày hôm sau.Sau khi tỉnh lại, nhìn thấy hoàn cảnh xa lạ, Mục Kinh Trập vẫn còn ngây người: "Đây là bệnh viện sao?

Khụ..."

Cảm thấy cổ họng có chút khó chịu, thân thể đau đớn không hiểu nổi, Mục Kinh Trập ho khan hai tiếng, lo lắng đi tìm Thiệu Bắc, liền nhìn thấy trên giường bên cạnh có một bóng người quen thuộc.Khi Mục Kinh Trập đến gần hơn, thì thấy rằng đó thực sự là Thiệu Bắc, má của Thiệu Bắc được bôi thuốc, hơn nữa, tay và chân của cô bé đều được băng bó, đặc biệt là cánh tay của cô bé.Vừa vặn lúc quản lý hiện trường tiến vào, anh ta cũng bị thương, nhưng đỡ hơn nhiều, Mục Kinh Trập nhìn thấy liền hỏi."

Chuyện gì xảy ra vậy?

Tiểu Bắc làm sao lại biến thành như vậy?

Chuyện gì đã xảy ra?"

"Có hỏa hoạn."

Người quản lý hiện trường đem tình hình mới nhất nói: "Nhiều người trong đoàn chúng tôi cũng giống như cô, cô có uống nước từ ấm đun nước trong nhà khách trước khi đi ngủ không?"

"Có uống, nước có vấn đề sao?"

"Ừm, theo trí nhớ của mọi người, những người uống nước đều rơi vào giấc ngủ sâu và hôn mê."

Quản lý hiện trường cảm động nhìn Mục Kinh Trập: "Cũng may Tiểu Bắc không uống, nếu không..."

Thiệu Bắc đêm qua quá mệt mỏi, cho nên chưa kịp uống đã ngủ thiếp đi, kết quả là không trúng chiêu.Mục Kinh Trập nhìn người quản lý hiện trường, sau đó nhìn Thiệu Bắc, trong lòng có một suy đoán: "Thì ra Tiểu Bắc tỉnh đã lại và con bé đã cứu tôi."

"Ừ."

Quản lý hiện trường gật đầu: "Con bé tỉnh rồi xuống gọi người, nhưng lúc đó mọi người đang bận cứu người nên đã kêu con bé ra ngoài trước, nhưng con bé không chạy mà lại nằng nặc quay về cứu mẹ."

Quản lý hiện trường cười khổ một tiếng: "Nếu không phải cuối cùng tôi quay lại kiểm tra, gặp mẹ con cô ở lầu hai, có lẽ hai mẹ con cô đều phải..."

Chỉ trong hai câu, Mục Kinh Trập đã hiểu ra mọi chuyện, Thiệu Bắc, một đứa trẻ nhỏ, đã nhất quyết cứu cô trong hoàn cảnh như vậy, thậm chí còn kéo cô đến tầng hai.Mục Kinh Trập không dám nghĩ về việc cô bé đã làm như thế nào, thậm chí Thiệu Bắc vì cứu cô mà có thể cả hai sẽ xảy ra chuyện.Khi đó Thiệu Bắc chắc chắn đã rất sợ hãi, nhưng cô bé đã không trốn thoát một mình.Có bao nhiêu cặp vợ chồng, đều một mình trốn thoát trong thời khắc nguy cấp, điều này cũng dễ hiểu thôi, dù sao tính mạng của mình là quý giá nhất, nhưng không ngờ Thiệu Bắc vậy mà lại...Mục Kinh Trập nhìn mình, ngoại trừ miếng gạc trên trán ra thì không có bao nhiêu thương tích, nhưng Thiệu Bắc...Nhìn thấy bộ dạng của Thiệu Bắc, Mục Kinh Trập tự trách không thôi.Bác sĩ nói do Thiệu Bắc lúc còn tỉnh táo, chạy tới chạy lui kêu cứu, so với cô còn hít phải rất nhiều khói, hơn nữa da còn non nớt nên mặt bị bỏng đỏ, còn tay và lòng bàn chân thì cũng bỏng ở mức độ nhất định, nhất là bàn tay tương đối nghiêm trọng, có vết bỏng rộp.
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 124: Không hối hận


Thiệu Bắc bị sốt là điều không thể tránh khỏi, khuôn mặt vì sốt mà ửng đỏ, con mắt cũng vì khói mà đỏ hoe, dù nhắm mắt lại vẫn có thể thấy một chút sưng đỏ, miệng khô khốc.Bác sĩ nói rằng Mục Kinh Trập cũng cần phải nghỉ ngơi, nhưng Mục Kinh Trập nào có thể quan tâm đến việc nghỉ ngơi, cứ ngồi lỳ bên giường của Thiệu Bắc, thỉnh thoảng lấy tăm bông để làm ẩm cổ họng của cô bé.Còn xin bác sĩ thuốc mỡ, thỉnh thoảng bôi lên người cho cô bé.Loại bỏng này không thoa thuốc sẽ đau rát, Mục Kinh Trập có thể cảm giác được trên trán mình.Cô chỉ bị thương một chút thôi, nhưng trên người Thiệu Bắc lại có quá nhiều vết thương, lúc nào cũng nóng rát đau rát, biết bao nhiêu là khó chịu.Đã đồng ý cùng Thiệu Bắc quay phim, chăm sóc và bảo vệ cô bé, nhưng cuối cùng chính Thiệu Bắc lại là người bảo vệ và cứu cô.Mục Kinh Trập canh cả ngày, đến chiều Thiệu Bắc vẫn chưa dậy, mấy lần cô đến gặp bác sĩ, thời điểm bác sĩ bị Mục Kinh Trập ầm ĩ làm cho hoang mang, Thiệu Bắc cuối cùng cũng tỉnh dậy.Bác sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ thật sự sợ loại bệnh nhân nhỏ này, cha mẹ thường căng thẳng kích động, nhìn thấy Mục Kinh Trập sắp khóc, bọn họ vừa bất đắc dĩ lại có chút sợ hãi, bọn họ sợ Mục Kinh Trập sẽ mất kiểm soát cảm xúc của mình và cuối cùng sẽ làm ầm ĩ lên.Sức lực của Mục Kinh Trập có chút mất kiểm soát vì lo lắng, bọn họ đều có thể nhìn thấy rõ ràng, vì vậy họ luôn lo lắng.May mắn thay, bệnh nhân cuối cùng đã tỉnh dậy.Mục Kinh Trập không biết rằng các bác sĩ đang lo lắng, thấy Thiệu Bắc vẫn chưa tỉnh lại, cô cũng rất sốt ruột, thấy Thiệu Bắc cuối cùng cũng tỉnh lại, liền vội vàng chạy đến."

Tiểu Bắc, con thế nào rồi?

Có khó chịu chỗ nào không?"

Thiệu Bắc bị ác mộng đánh thức, trong mơ còn có lửa cháy, đang giãy giụa kêu mẹ, lại nghe được giọng nói của Mục Kinh Trập."

Mẹ?"

Cô bé gọi một tiếng, lại phát hiện mình không thể phát ra âm thanh nào, cũng may mở to đôi mắt cay xè, ngược lại nhìn thấy Mục Kinh Trập.Thấy Mục Kinh Trập không sao, Thiệu Bắc thở phào nhẹ nhõm, lập tức mỉm cười, mẹ của cô bé đã được cứu rồi.Nhưng nụ cười vụt tắt trong giây tiếp theo vì đau."

Đau lắm sao, Tiểu Bắc, tạm thời đừng cười, bác sĩ, mau tới xem Tiểu Bắc đi!

Tại sao con bé không nói được?"

Nhìn thấy Thiệu Bắc há miệng nhưng không phát ra âm thanh nào, Mục Kinh Trập rất mẫn cảm, không khỏi nghĩ đến chuyện xảy ra với Thiệu Bắc ở kiếp trước, trong đầu đầy những suy nghĩ liệu có phải vì cứu cô, Thiệu Bắc không thể nói nữa?

Không thể nghe thấy âm thanh một lần nữa?Bác sĩ cảm thấy Mục Kinh Trập sắp đem tay mình bóp gãy, nhưng dù có rút thế nào cũng không nhúc nhích, chỉ có thể nhe răng nói: "Người nhà xin đừng kích động, để tôi xem một chút đã."

Nói xong liền dùng bàn tay còn chút run rẩy của mình kiểm tra cho Thiệu Bắc, sau một lúc, liền thở dài một hơi."

Cô bé hít phải quá nhiều khói, cổ họng bị đau nên tạm thời không thể phát ra tiếng, nhưng cũng đừng quá lo lắng, nếu không có chuyện gì xảy ra, ngày mai cô bé có thể nói lại được."

"Vậy thì tốt rồi, cảm ơn, cảm ơn bác sĩ."

"Không có gì, tôi chỉ muốn về sau cô cứ bình tĩnh một chút."

Bắt người bừa bãi là sẽ giết họ thật đấy."

Được, cảm ơn."

Mục Kinh Trập khẽ gật đầu."

Chăm sóc thật tốt đứa bé, nếu có chuyện gì thì cứ tới tìm chúng tôi."

"Được."

Mục Kinh Trập tiễn bác sĩ, quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt đỏ moe nhưng sáng ngời của Thiệu Bắc, mấp máy miệng gọi 'mẹ'."

Có đau không?

Chỗ nào đau nhất?

Con nói cho mẹ biết."

Nhưng trước tiên Thiệu Bắc lại giơ ngón tay băng bó chỉ vào trán Mục Kinh Trập, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.Cô bé rõ ràng đã cố gắng hết sức để bảo vệ mẹ mình, tại sao mẹ vẫn bị thương?

"Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ, so với con chẳng tính là gì cả."

Mục Kinh Trập nói đến đây, không khỏi sợ hãi: "Tiểu Bắc, con nói xem, thấy có cháy tại sao không chạy ra ngoài trước?

Lúc trước vừa dạy con cách tự bảo vệ mình, sao con lại không nghe lời ta?"

"Con chỉ là một đứa bé, ta lại là người lớn, con chạy ra bên ngoài trước rồi nói cho mọi người, lúc đó mọi người vào cứu ta là tốt rồi."

Thiệu Bắc lắc đầu, như vậy không được, như vậy thì mẹ sẽ bị thương mất.Cô bé không thể để mẹ mình gặp nguy hiểm như vậy, nếu bỏ chạy, cô sẽ hối hận cả đời.

Thiệu Bắc há to miệng, biểu thị muốn uống nước, thu hút sự chú ý của Mục Kinh Trập.Mục Kinh Trập vội vàng cho Thiệu Bắc uống nước, Thiệu Bắc uống xong liền mỉm cười, ra hiệu cô bé không sao cả.Nhưng làm sao có thể không có việc gì, cô bé sốt không có hạ, đêm nay thì sột nhẹ lại, nhưng sau đó đau đến căn bản không ngủ được, cuối cùng ngủ thiếp đi, nhưng là bất tỉnh.Mục Kinh Trập thức suốt đêm, để mắt đến tình trạng của Thiệu Bắc, không ngừng chấm nước vào miệng hay bôi thuốc cho cô bé cả một đêm.Có lẽ ông trời cũng nghe thấy lời cầu nguyện của Mục Kinh Trập, sau khi cô chăm sóc Thiệu Bắc cật lực, ngày hôm sau tình trạng của Thiệu Bắc đã tốt hơn rất nhiều.Đã hết sốt và tình trạng cổ họng của cô bé cũng khá hơn rất nhiều, có thể phát ra âm thanh nhưng rất khàn."

Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi đi, con không sao nữa rồi."

Thiệu Bắc tỉnh lại đã nhìn thấy Mục Kinh Trập, liền biết cô đã chăm sóc mình cả đêm, câu đầu tiên nói ra là kêu mẹ yên tâm nghỉ ngơi."

Ta không mệt, con như này rồi mà còn bảo không sao.

Lần trước ta đã bảo, sau này đau thì nói với ta là đau."

Mục Kinh Trập gần như bị áy náy bao trùmThiệu Bắc vội nói: "Mẹ, mẹ đừng tự trách mình."

Cô bé suy nghĩ nếu bây giờ không nói thật không được, dừng một chút lại nói: "Con đau lắm mẹ ạ, bây giờ con rất khó chịu, toàn thân thì bỏng rát, mắt và cổ họng con cũng đau, mẹ đừng quá lo lắng, con khó chịu cái gì sẽ nói với mẹ mà""Hỏa hoạn là thứ đáng sợ nhất, lúc trước ở nhà cũng bị bỏng đến, vậy mà còn dám quay lại?

Nói cho ta biết tại sao con lại ngốc như vậy, nếu như con xảy ra chuyện gì, ta làm sao có thể ăn nói với các anh của con đây."

"Hơn nữa con sau này còn muốn làm diễn viên, nếu để lại sẹo thì biết làm sao?

Bây giờ đau rồi, hối hận chưa?"

Thiệu Bắc khẽ lắc đầu rồi lại gật đầu: " Đau, nhưng con không hối hận."

"Mẹ, thật ra con rất vui vì lần này cuối cùng đã cứu được mẹ."

Thiệu Bắc nhìn Mục Kinh Trập chân thành nói: "Mỗi lần đều là mẹ luôn cứu và giúp chúng con, mẹ cứu con quá nhiều lần rồi, lần này cuối cùng mọi chuyện đã thay đổi, con đã bảo vệ mẹ, con thật sự rất vui."

"Các anh cũng sẽ không trách con, chỉ có thể khen con mà thôi, bởi vì chúng con đã hứa rằng về sau sẽ không để mẹ liều mạng cứu chúng con, con là người đầu tiên nói được làm được."

So với trước đây, giọng nói của Thiệu Bắc bây giờ trầm hơn một chút, cũng không ngọt ngào dễ nghe, nhưng lời nói ra lại đẹp đẽ nhất, khiến Mục Kinh Trập cảm động.Hai mắt cô chua xót, cổ họng tắc nghẽn, nhất thời không nói lời nào, sợ mở miệng sẽ khóc.Sau khi vuốt nhẹ tóc Thiệu Bắc, hít một hơi thật sâu, Mục Kinh Trập đè nén nghẹn ngào trong cổ họng: "Các con...

Tiểu Bắc, các con không thể làm như vậy nữa, nếu muốn ta không liều mạng cứu các con thì các con đừng làm như vậy nữa."

Cô có tài đức gì mà lại nhận được ơn báo dạng này.Mục Kinh Trập cuối cùng cũng không cầm được nước mắt: "Tiểu Bắc, con với các anh của mình, sau này không được phép làm như vậy, con tốt với ta như nào ta đều biết cho nên không cần phải làm gì cả.

Các con còn quá nhỏ, không cần hiểu chuyện như vậy."

Trên đời biết bao nhiêu bậc cha mẹ phiền lòng vì con cái không hiểu chuyện, nhưng cô lại phiền lòng vì bọn trẻ quá nhạy cảm.
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 125: Bài hát ru


"Hiểu chuyện không tốt sao ạ?

Chúng con còn nhỏ, nhưng chúng con biết ai đối xử tốt với chúng con mà."

Khuôn măt Thiệu Bắc đầy hoang mang, đưa cái tay quấn đầy băng gạc qua lau nước mắt cho Mục Kinh Trập: "Mẹ, mẹ đừng khóc, sau này mẹ không thích thì chúng ta sẽ không nói về chuyện này nữa."

" Nói hay không không quan trọng, mà là không được phép làm như vậy nữa."

Mục Kinh Trập cẩn thận đem bàn tay nhỏ của cô bé đặt lại: "Đừng động lộn xộn, kẻo đau."

Đúng thật là đau, Thiệu Bắc nhe răng: "Không sao đâu mẹ, con không sợ, con mừng là mẹ không bị thương chỗ nào, nếu mà mẹ đau như thế này, con sẽ cảm thấy đau lòng chết mất, con có thể đau thay mẹ, con rất vui, con không sợ chút nào."

Thiệu Bắc thật ra rất khó chịu, đau đến muốn khóc, nhưng lại nghĩ đến việc mình có thể chịu đau thay mẹ, cô bé không sợ nữa.Các bà mẹ khác trong thôn luôn nói khi con họ bị bệnh, bọn họ nhìn thấy liền rất đau lòng, hận không thể gánh thay sự đau đớn của con.Họ không làm được, cũng không thể làm, nhưng cô bé đã làm được, thấy mẹ không bị sao là cô bé đã vui rồi.Mục Kinh Trập vốn đã lau khô nước, nhưng vì câu nói này, nước mắt lại trào ra."

Tiểu Bắc, con..."

Mục Kinh Trập vuốt mái tóc đẫm mồ hôi của Thiệu Bắc: "Con như này thì tương lai sao ta có thể không đối xử tốt với con được."

Bọn chúng sao có thể trách cô đối xử quá tốt với chúng, là bọn chúng ở bên yêu cầu cô, một bên lại phạm quy.Cô đối với bọn chúng tốt một lần, bọn chúng sẽ trả lại gấp đôi, sau đó cứ tiếp tục trả lại gấp đôi, vì thế mà cô sẽ ngày càng lún sâu hơn.Một con người bé nhỏ, một câu nói sao mà thấm thía.Nhưng bản thân Thiệu Bắc còn chưa biết, lo lắng cô cũng đau: "Mẹ đừng khóc, mẹ cũng rất đau sao?"

"Ta không đau, con đã bảo vệ ta, ta làm sao mà đau được."

"Vậy là tốt rồi."

Thiệu Bắc ngược lại an ủi Mục Kinh Trập: "Mẹ, mẹ đã quên những gì mẹ đã nói với chúng con trước đây rồi sao, mẹ đã quên câu 'Sinh tại gian nan khổ cực, chết bởi yên vui' sao?

Không cần phải lo lắng khi gặp những chuyện như vậy, bởi vì con đang phải vượt qua nó."

Thiệu Bắc suy nghĩ một chút, cười nói: "Có lẽ bộ phim sẽ thành công vang dội, con cũng sẽ nổi tiếng cho nên mới phải chịu khổ như vậy."

Mục Kinh Trập thành công bị Thiệu Bắc chọc cười: "Ừ, nhất định sẽ nổi tiếng, thành công vang dội."

"Đến lúc đó con sẽ đóng phim không ngừng nghỉ và kiếm được rất nhiều tiền, 'Sinh tại gian nan khổ cực, chết bởi yên vui' một chút cũng không sai, vì vậy đừng buồn mẹ nhé."

Mặc dù lời nói nghe rất hay và truyền cảm hứng, cơn sốt của Thiệu Bắc cũng hạ xuống, nhưng cơn đau không biến mất dễ dàng như vậy.

Cô bé đổ mồ hôi liên tục, không ăn được gì, chỉ miễn cưỡng ăn được một chút, đến buổi tối vì khó chịu mà không thể ngủ được.

Mục Kinh Trập nhìn cô bé vật lộn với cơn đau, cô cũng như bị giày vò theo, trước đây đã tránh được cơn sốt làm bỏng tai, nhưng Thiệu Bắc lúc này lại khó tránh khỏi.Cô không thể nhịn được lại đi tim bác sĩ mấy lần, khiến bác sĩ cũng bất lực không thôi.Sau đó, Mục Kinh Trập kể chuyện dỗ Thiệu Bắc ngủ, nhưng Thiệu Bắc dù có nhắm mắt lại, nhưng vẫn không thể ngủ được.Cô bé chỉ không muốn Mục Kinh Trập lo lắng, vì vậy muốn dỗ dành mẹ nên đã giả vờ ngủ.Mục Kinh Trập bất lực nói: "Tiểu Bắc, nếu con không muốn ngủ thì cứ mở mắt ra, con còn muốn nghe gì nữa, ta sẽ kể cho con."

Chỉ cần đánh lạc hướng lực chú ý của cô bé một chút, cơn đau sẽ giảm bớt đi.Thiệu Bắc suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói: "Vậy mẹ hát ru con một bài đi.

Con muốn nghe một bài hát ru giống như lần trước, nói không chừng nghe xong con sẽ có thể lăn ra ngủ."

Mục Kinh Trập sững người: "À..."

Mục Kinh Trập đã không hát từ lần náo loạn lần trước, cho dù Thiệu Bắc có dụ hôn cô như thế nào thì cô vẫn không hát, bởi vì Thiệu Bắc rất thích, sau lần đó thì lúc nào cô bé cũng ngân nga nó.Mỗi lần Thiệu Bắc hát, có cảm giác như đang hành quyết Mục Kinh Trập trước công chúng.

Những đứa trẻ trong thôn sau khi nghe Thiệu Bắc hát thì hoàn toàn thay đổi lời và hát theo.Bây giờ bài hát đến trường của thôn Đại Đông đã không thể nhận ra, hiệu trưởng lấy làm e ngại, biết là cô hát, hiệu trưởng cũng đã gặp riêng bà căn dặn cô kĩ càng, bảo là sau này đừng tùy tiện đổi lời mà hát cho lũ trẻ nghe.Mục Kinh Trập cũng bất đắc dĩ, cô cũng không phải cố ý, cho nên đã quyết định từ đó về sau sẽ không hát nữa.

Nhưng bây giờ Thiệu Bắc nhìn cô như thế này, cô bé còn khó chịu như vậy, chỉ muốn nghe một bài hát ru, làm sao cô có thể từ chối chứ.Mục Kinh Trập vắt óc suy nghĩ, cuối cùng hát thử một đoạn ' Bé ơi, ngủ đi.' , nhưng mới hai câu đã bị kẹt lại.Thiệu Bắc ngây ngô nhìn Mục Kinh Trập: "Mẹ, không có bài mới sao?

Như lần trước thì sao?"

"Không có nhiều như vậy."

"Vậy mẹ có thể hát bài lần trước."

Mục Kinh Trập bất đắc dĩ, chỉ có thể nhịn xấu hổ hát lại một lần, Thiệu Bắc rõ ràng cũng biết điều đó, cho nên cô bé đã bật cười khi cô cất giọng hát.Thấy Thiệu Bắc cười, Mục Kinh Trập đành chịu thua: "Để ta nghĩ xem nên hát gì nữa."

Trăn trở mãi cho đến khi trời đã gần sáng, Mục Kinh Trập mới mở rèm ra.

Lúc này, mặt trời vừa lúc mọc từ phía đông lên, chân trời đỏ rực, chẳng mấy chốc lại mọc lên cao, khung cảnh rất đẹp.

Mục Kinh Trập nhìn mặt trời, đôi mắt cô sáng lên, cảm hứng cuối cùng đã đến.

"Tiểu Bắc, ta đã nhớ tới một bài hát."

Mục Kinh Trập ho khan một tiếng: "Trời sáng trời sáng em trèo lên cột điện, trèo lên cột điện kéo dây điện, em đụng phải đường dây cao thế, đưa em xuống Âm phủ."

Thiệu Bắc cười ha hả, cuối cùng cũng trở nên vui vẻ: "Mẹ, trong Âm phủ còn có cái gì nữa?"

Mục Kinh Trập nhớ đằng sau còn có cuộc nói chuyện với Diêm Vương, cũng là bị mọi người đổi lời, vì thế không biết lời bài hát nguyên bản là gì, cô cũng không nhớ rõ tiếp theo xảy ra chuyện thế nào.

Dù sao nó cũng không dễ nghe chút nào, Mục Kinh Trập dứt khoát không nhớ nữa.

"Chỉ vậy thôi, đằng sau ta cũng không nhớ."

"Như này nghe cũng hay."

Thiệu Bắc rất hứng thú học hát theo, còn khen Mục Kinh Trập: "Mẹ, mẹ thật lợi hại, có thể hát một bài hát như vậy."

Mục Kinh Trập cũng không biết bài hát này được phát hành khi nào và nó được chuyển thể từ khi nào, trước mắt là vẫn chưa nghe qua, cho nên cũng không nhận công lao này.

"Ta cũng là học từ người khác, không phải là ta tự hát đâu."

"Hay quá, con đã có hai bài để hát, mẹ còn bài nào nữa không?"

Mục Kinh Trập thấy Thiệu Bắc hoạt bát hơn rất nhiều, vắt óc nghĩ, lúc này các bệnh nhân khác cũng đã tỉnh, Mục Kinh Trập nhìn thấy một cô bé chạy tới, hai mắt sáng lên."

Ta nhớ rồi."

Đối mặt với đôi mắt sáng ngời của Thiệu Bắc, Mục Kinh Trập hoàn toàn trở thành bậc cha mẹ không có giới hạn."

Cô gái nhỏ, sáng sớm rời giường, tay cầm vào nhà xí.

Trong nhà xí có người, đành phải kéo quần lên."

Mục Kinh Trập chỉ có thể hát một câu này, còn ca khúc giống như chưa từng nghe qua, càng không thể nhớ tới.Sau khi hát một câu ngắn, Thiệu Bắc sửng sốt một lúc, sau đó cười thành tiếng."

Mẹ, vui quá, bài hát này thật thú vị, con rất thích."

Thiệu Bắc nóng lòng muốn đứng dậy: "Mẹ, con cũng muốn đi nhà xí."

Mục Kinh Trập: "..."

Thiệu Bắc bởi vì lúc trước không kịp đi giày nên chân đã bị bỏng, nhưng may mắn là chúng không quá nghiêm trọng, đặt miếng đệm lên dép và đeo vào chân thì có thể đi lại bình thường.Thiệu Bắc tràn đầy hứng khởi, cũng không cần Mục Kinh Trập ôm, túm quần lên, hát bài 'Cô gái nhỏ' rồi đi vào nhà vệ sinh.Cô bé đã sống đúng với tư cách là một diễn viên nhí, diễn giống như đúc.Mục Kinh Trập: "..."

Học theo cũng quá nhanh rồi.

----------------------------------------------------Editor: tuần nay cho tui xin lỗi trước là chỉ có 5 chap thui nha:<
Tui vừa gặp một cú sốc, có lẽ xỉu tầm 6 ngày sau mới tỉnh lại được.Tuần sau sẽ đăng 15 chap cho mọi người nha, iu iu:>>
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 126: Điện cao thế


Mục Kinh Trập muốn nói đừng hát, để không đầu độc bài hát khác, nhưng thấy Thiệu Bắc vui vẻ như vậy, biết rằng cô bé thích hát theo nó nên cũng từ bỏ.Nếu con bé vui thì cứ để vậy đi.Thiệu Bắc cười khúc khích mỗi khi cô bé đi vệ sinh và mọi người đều cười theo sau khi nghe cô bé cất lời hát.Trong khoa điều trị nội trú không thiếu trẻ nhỏ, đứa nào đứa đấy cũng học rất nhanh, liền hát được ngay.Vốn đã đến giờ ăn sáng, nhưng các cha mẹ chưa kịp gắp bữa sáng vào miệng thì đã nghe thấy tiếng kéo đũng quần khắp nơi.Cũng có những đứa trẻ nghịch ngợm vẫn muốn thử, thậm chí còn biến cô bé nhỏ trong bài hát thành cậu bé.Mục Kinh Trập nghe một hồi, xấu hổ che mặt.Nghe thấy tiếng mắng từ phía bên cạnh, Mục Kinh Trập chỉ có thể trong lòng âm thầm nói lời xin lỗi với mọi người.Thấy Thiệu Bắc vẫn nhiệt tình muốn dạy mọi người cách hát bài chạm vào điện cao thế, cô vội vàng ôm cô bé trở về."

Tiểu Bắc, cái này không nên dạy.

Lỡ có đứa trẻ nào nghe xong muốn thử theo thì sao?

Cái này rất nguy hiểm, lúc trước ta cũng nói với con điện rất nguy hiểm rồi, huống chi là điện cao thế, cho nên sau này hát lén thì được, không được hát ra ngoài, cũng không được hát cùng các anh."

Trẻ con không hiểu đúng sai, nếu vừa hát vừa muốn chạm vào dây điện cao thế thì sao?Không phải Mục Kinh Trập nói quá, mà là thế giới của trẻ con thật sự không giống như thế giới của người lớn, những đứa trẻ nghịch ngợm, thích gây sự, không sợ trời sợ đất hoàn toàn có khả năng làm ra chuyện như vậy.Lúc đó sẽ rất nguy hiểm, đây cũng không giống câu chuyện kéo đũng quần.Kéo đũng quần thì nhiều nhất là bị đánh, chạm vào điện cao thế thì chẳng còn cơ hội bị đánh nữa rồi.Mục Kinh Trập cũng nghe người khác hát những bài hát này, còn ai cải biên lại thì cô không biết, dù sao bài này hay hơn bài kia.Mục Kinh Trập củng cố thêm một chút, sau đó kể cho Thiệu Bắc nghe về nỗi kinh hoàng khi bị điện giật, đặc biệt là sau khi chạm vào điện cao thế, cuối cùng đã dỗ được Thiệu Bắc trở lại.Thiệu Bắc mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cũng biết nó ghê gớm như thế nào, nên hứa sau này sẽ lén hát một mình, may mắn là vẫn còn bài 'cô gái nhỏ' có thể hát.Tâm trạng của Thiệu Bắc đã tốt hơn, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí giơ tóc về phía Mục Kinh Trập: "Mẹ, mẹ cắt tóc cho con đi."

Thiệu Bắc rất thích tóc dài, đặc biệt là sau khi Mục Kinh Trập tết tóc mỗi ngày và cài rất nhiều hoa trên tóc cho cô bé, mặc dù mùi của hoa không dễ chịu nhưng vẫn rất đẹp, cô bé rất thích mỗi ngày được Mục Kinh Trập chải tóc cho.Ai cũng khen tóc Thiệu Bắc vừa đen bóng lại vừa dài, đặc biệt là sau khi được chăm sóc kỹ và bổ sung các chất dinh dưỡng, tóc của cô bé không còn khô xơ như trước nữa nên càng thích hơn.Nhưng lần này nhất định phải cắt tóc.Bởi vì bị ngọn lửa làm cháy xém đi rất nhiều, mái tóc dài yêu thích giờ đây không còn đẹp, trước hết chỉ có thể cắt đi.Thiệu Bắc lúc trước còn trốn tránh, hy vọng nó sẽ ổn thôi, nhưng hôm nay cô bé biết điều đó là không thể.Mục Kinh Trập nghe xong cũng đau lòng, nhưng với sự đồng ý của Thiệu Bắc, cô đã mượn kéo và cắt tóc cho bé."

Tiểu Bắc, bây giờ tóc cũng không ngắn, sau này con chăm sóc tốt, nó sẽ mọc dài lại nhanh thôi."

"Vâng."

Thiệu Bắc gật đầu: "Con biết rồi."

"Tóc ngắn cũng có thể buộc lên , hoặc là có thể kẹp tóc lại, quay về ta sẽ làm cho con."

Mục Kinh Trập quyết định sau khi trở về sẽ làm thật nhiều băng đô và kẹp tóc cho Thiệu Bắc, đến lúc đó cô bé sẽ rất xinh xắn với chúng."

Cảm ơn mẹ."

Thật ra Thiệu Bắc có rất nhiều hoa cài đầu, mấy đứa con gái trong thôn cộng lại cũng chưa chắc nhiều bằng cô bé, chỉ cần cô bé thích cái nào, mẹ sẽ cho cô bé, anh cả cũng đã nhắc nhở Thiệu Bắc nhiều lần, nhưng Thiệu Bắc vẫn là không thể từ chối.Lần này cô cứu mẹ, anh cả nhất định sẽ không nói được.Mặc dù Thiệu Bắc rất không nỡ, nhưng đã chuẩn bị tinh thần, hơn nữa để mái tóc ngắn trông rất dễ thương, Thiệu Bắc sau khi nhìn vào gương cuối cùng cũng đã hài lòng.Thiệu Bắc ăn thêm một ít, bởi vì cả đêm không ngủ, lại náo loạn cả buổi sáng, sau khi ăn xong đã ngủ thiếp đi.Mục Kinh Trập nhìn một màn, thở phào nhẹ nhõm.Thấy Thiệu Bắc ngủ say, Mục Kinh Trập mới có thời gian đi tới chỗ đạo diễn Lục hỏi thăm tình hình.Xảy ra chuyện như vậy, toàn bộ đoàn làm phim gần như bị chôn theo, sự việc rất huyên náo, báo đài cũng đã đưa tin.Cuộc điều tra đã diễn ra trong hai ngày qua, khiến cả đoàn đau đầu, suy sụp hơn nữa là mẹ Điền.Lần này cô ấy thực sự đã cố gắng hết sức vì muốn làm dịu mối quan hệ, ai có thể ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy, trước đây cũng không sao, nhưng sau khi Thiệu Bắc và Mục Kinh Trập đến thì lại xảy ra chuyện.Thoạt nghe xong, người ta sẽ nghĩ rằng mẹ Điền đang báo thù cho con gái của mình.Sau khi nghe chuyện xảy ra, cô ấy cũng sợ hết hồn, hai ngày nay vẫn luôn kêu oan, nói lần này thật sự không phải do cô ấy làm, chuyện lớn như vậy cho cô ấy mười cái gan cũng không dám làm, không liên quan gì đến cô ấy cả.Mục Kinh Trập biết không phải cô ấy, mẹ Điền cũng không to gan đến vậy, mà cũng không cần làm ra chuyện như vậy, hơn nữa cũng không ngu ngốc kéo cả đoàn người đi chôn cùng.Thấy Mục Kinh Trập không nghi ngờ gì mình, mẹ Điền mới thở phào nhẹ nhõm.Hai ngày nay cuộc điều tra vẫn chưa dừng lại, đạo diễn Lục lo đến nỗi hói cả đầu, nhưng ông ấy biết tình hình của Thiệu Bắc cần người chăm sóc nên cũng không đi tìm Mục Kinh Trập.Mục Kinh Trập cuối cùng đã tới, ông liền hỏi cô có manh mối gì không.Bởi vì sau khi cẩn thận điều tra, mới phát hiện có người bỏ thuốc vào trong ấm, chỉ cần uống vào sẽ bị trúng thuốc.Hơn nữa, đám cháy đầu tiên được nghi ngờ là bốc cháy từ căn phòng của Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc, vì vậy theo phán đoán có thể là cố ý nhằm vào bọn cô.Đương nhiên đạo diễn Lục cũng hỏi cô về những người cô đã đắc tội hay có mối quan hệ không tốt, hy vọng có thể tìm ra manh mối.Sau khi Mục Kinh Trập nghe câu hỏi, cô cau mày suy nghĩ một chút: "Tôi tạm thời không biết là ai."

Cô thật sự nhất thời không phân biệt được, nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra là ai lại có thù hận lớn như vậy với cô, nếu nói mẹ của Tiểu mập mạp lần trước cũng không hợp lý.Người ta nói rằng vì tình trạng của cô ta không tốt, bây giờ vẫn được theo dõi, cho nên cô ta sẽ không thể rời thành phố mà đi theo đến Hải Thành để giết cô.Lần này cũng không phải Thiệu Tây đi cùng cô, có thể tạm thời loại trừ.Đối với những người khác, Mục Kinh Trập cũng không biết ai sẽ theo dõi cô mọi lúc, lại không ngần ngại đi theo tới Hải Thành để giết cô.Mục Kinh Trập không nhịn được nghĩ đến ảo giác bị theo dõi lần trước, lần này cô không cảm thấy điều đó, nhưng thời gian kể từ lần trước bị rắn cắn đến nay cũng không xa lắm.Nghĩ như vậy, Mục Kinh Trập cảm thấy có lẽ là thật, có người thật sự muốn giết cô.Bầy rắn lần trước không phải là ngoài ý muốn, mà là thật sự có người nhằm vào cô, rắn trong nhà người khác có thể là cố ý giảm bớt hiềm nghi.Nếu không thì sẽ không thể giải thích được chuyện cả một đám rắn đột nhiên mất khống chế, nhiều như vậy, thậm chí còn không phải rắn độc địa phương.Có phải là do lần trước không thành công nên mới đuổi theo tới Hải Thành không?

Để đối phó với cô mà không tiếc kéo theo nhiều người như vậy, thậm chí là muốn chôn vùi tất cả?Nếu vậy thì thủ đoạn này cũng quá tàn nhẫn.Hoặc là người ra tay không để ý, hoặc là cố ý làm, nhiều người chết, điều tra cũng sẽ hỗn loạn.Nghĩ đến đây mọi chuyện đã rõ ràng, hai lần bắt gặp đều là thủ đoạn giết người tàn nhẫn.Mục Kinh Trập vội vàng nói về sự cố trước đó, quả thật là thu hút được sự chú ý."

Vậy thì hãy nghĩ đến những người mà cô có thể đắc tội."

Mục Kinh Trập kể về mẹ béo, cũng nói đến người mà cô gặp ở công viên thành phố.Chẳng lẽ là có liên quan đến người đó?
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 127: Vị khách không mời mà đến


Mục Kinh Trập cảm thấy nếu có liên quan đến người bị bắt trong công viên, vậy thì có người muốn giết cô và sẽ giết cô bằng mọi giá!Điều này quá đáng sợ, Mục Kinh Trập không khỏi rùng mình, cô rất muốn loại bỏ nó đi, nhưng cẩn thận nghĩ lại, cũng không phải là không thể.Hai lần đã không thành công, nếu có lần thứ ba thì sao?Lần thứ nhất và lần thứ hai đều thoát hiểm mà không gặp nguy hiểm gì, nhưng liệu lần thứ ba có thể may mắn thoát ra được không?Nếu trốn thoát được mà phải trả một cái giá đắt hơn thì sao?

Thiệu Bắc vẫn đang nằm trên giường bệnh.Bác sĩ nói rằng Thiệu Bắc lần này thực sự may mắn, nếu không may mắn, cô bé có thể bị hủy dung hoặc những thứ khác.Hậu quả của việc này đã đủ nặng nề, cô không muốn nó xảy ra lần thứ ba.Mục Kinh Trập đã nói với cơ quan công an điều tra tất cả những suy đoán của cô, sau đó cũng nhắc nhở họ phải cẩn thận.Sẽ tốt hơn nếu cả hai đối đầu trực diện, hoặc là quang minh chính đại hành động, đỡ hơn không biết có ai đang nhìn chằm chằm mình từ phía sau, giống như rắn độc, muốn giết chết người bất cứ lúc nào, cũng quá đáng sợ rồi.Khi Mục Kinh Trập được thẩm vấn xong liền quay về, xung quanh cô là cỏ cây và hoa, cô bất giác chú ý đến những người bên cạnh, cố gắng tìm kiếm kẻ đứng sau mọi chuyện.Trong lòng cũng suy xét việc về sau sẽ mang thêm một ít đồ phòng thân trên người, ví dụ như dao gọt trái cây, ví dụ như bột ớt lần trước, có lẽ nên chuẩn bị thêm một ít.Thông thường bột ớt được xem như một loại gia vị, nhưng nó có thể được sử dụng như một vũ khí vào những thời điểm quan trọng.Nghĩ đi nghĩ lại, Mục Kinh Trập hỏi tìm nơi bán bột ớt, càng cay càng sặc càng tốt.Ban đầu muốn chuẩn bị nhiều một chút, nhưng cô lo lắng cho Thiệu Bắc nên đã quay về phòng bệnh trước.Thiệu Bắc vẫn chưa tỉnh dậy, vừa mới trở về bệnh viện không lâu, một vị khách không mời mà đến bất ngờ xuất hiện — Quý Bất Vọng.Khi Mục Kinh Trập nghe thấy tiếng gõ cửa, cô mở cửa thì nhìn thấy Quý Bất Vọng, tưởng là mình bị hoa mắt."

Quý Bất Vọng, sao anh lại ở đây..."

Lời còn chưa nói hết, Mục Kinh Trập đã bị ôm lấy.Quý Bất Vọng kéo Mục Kinh Trập vào lòng, cảm nhận rõ sự tồn tại của cô và cô thực sự vẫn ổn, sau đó mới thở ra."

Làm tôi sợ muốn chết."

Chuyện xảy ra lớn như vậy, trước khi Mục Kinh Trập tỉnh dậy, đạo diễn Lục đã sắp xếp người liên lạc với người nhà, để người nhà không lo lắng khi vô tình nhìn thấy tin tức hay biết tin.Quý Bất Vọng ban đầu đã nhờ cậy đạo diễn Lục chăm sóc Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc thật tốt, đồng thời nói rằng hãy liên hệ với anh nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra.Quý Bất Vọng là người đầu tiên nhận được tin báo, nghe nói có hỏa hoạn, Thiệu Bắc và Mục Kinh Trập vẫn đang hôn mê nên anh lập tức tìm cách đến chạy đây.Mục Kinh Trập không kịp đề phòng liền nhận được một cái ôm, cảm nhận thấy sự sợ hãi của Quý Bất Vọng, cô do dự một chút rồi vỗ nhẹ vào lưng anh."

Tôi không sao."

"Sao tỉnh lại mà không liên lạc với tôi?

Không phải tôi đã lại số điện thoại cho cô sao?

Có chuyện gì thì liên hệ với tôi?"

Quý Bất Vọng vừa buông đã hỏi Mục Kinh Trập dồn dập."

Tôi không bị gì nên cũng không liên lạc với anh, vừa tỉnh đã bận chăm sóc Tiểu Bắc nên không để ý."

"Đúng là làm người ta không thể yên lòng mà, trước khi cô quay lại, tôi sẽ ở lại Hải Thành."

"Không cần."

Mục Kinh Trập do dự: "Anh không phải còn đang bận sao?"

Quý Bất Vọng không chịu nghe, thấy Mục Kinh Trập không sao thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó chủ động đi mua bữa trưa, nói rằng Mục Kinh Trập cũng là bệnh nhân.Quý Bất Vọng vừa mới ra ngoài, phía sau liền xuất hiện thêm một người không mời mà đến khác đứng trước mặt Mục Kinh Trập."

Thiệu Kỳ Dương?

Sao cậu lại ở đây?"

Thiệu Kỳ Dương hốc mắt đỏ lên, cũng không để ý Mục Kinh Trập nói cái gì, nhìn thấy Mục Kinh Trập còn đi đứng bình thường, anh mới thở phào nhẹ nhõm.Nhưng nhìn thấy miếng băng gạc trên trán Mục Kinh Trập, anh lại cảm thấy kinh hãi: "Cô không sao chứ?

Vết thương có nghiêm trọng không?"

Thiệu Kỳ Dương cũng nhận được tin, đi sau Quý Bất Vọng một bước.Ở nhà không có điện thoại, nhưng ở bưu điện thì có điện thoại, số điện thoại cũng đưa cho đạo diễn Lục, nói cần gì thì liên lạc.Thiệu Kỳ Dương vừa hay tin, liền nhớ đến sự việc rắn độc trước đây, vì vậy sau khi xin nghỉ phép đã vội vã chạy đến đây.Trên đường đi, Thiệu Kỳ Dương lo lắng giày vò không thôi, khoảnh khắc anh nhìn thấy Mục Kinh Trập, anh thực sự muốn ôm cô vào lòng.Nhưng khi anh duỗi tay muốn ôm Mục Kinh Trập, Mục Kinh Trập phản ứng rất nhanh: "Tôi thật sự không sao, tiểu Bắc ở trong, đi theo tôi."

Thiệu Kỳ Dương có chút tiếc nuối, nhưng lực chú ý rất nhanh đã chuyển qua Thiệu Bắc.Mục Kinh Trập rất áy náy, nhỏ giọng nói với Thiệu Kỳ Dương về tình hình: "Tôi đang định liên lạc cho cậu và nói cho cậu biết tình hình.

Tất cả đều là tại tôi, cho nên Thiệu Bắc mới bị thương."

"Đừng tự trách mình, cô đối với bọn trẻ tốt như vậy, con bé chỉ là muốn làm điều bản thân muốn làm mà thôi."

Đổi lại là anh, anh cũng sẽ không do dự, nhất định sẽ cứu Mục Kinh Trập.Sau khi thì thầm với nhau vài lời, Quý Bất Vọng đã quay lại.Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, Quý Bất Vọng vừa quay lại đã phát hiện có người trong phòng bệnh, Thiệu Kỳ Dương cũng cảnh giác nhìn sang, lần đầu tiên nhìn thấy Quý Bất Vọng.Phản ứng đầu tiên của Thiệu Kỳ Dương là người này đã đi nhầm phòng, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ ngoài nổi bật của anh ta, anh lại nghĩ đó là người trong đoàn.Phản ứng đầu tiên của Quý Bất Vọng cũng là nghĩ Thiệu Kỳ Dương là người của đoàn làm phim, vì vậy cả hai người lập tức mỉm cười và cùng nhìn về phía Mục Kinh Trập.Mục Kinh Trập vội vàng giới thiệu họ với nhau: "Thiệu Kỳ Dương, đây là Quý Bất Vọng, anh ấy là giáo viên ở trường nghệ thuật và cũng là ... bạn của tôi, biết tôi bên này xảy ra chuyện nên tới thăm tôi."

"Quý Bất Vọng, đây là Thiệu Kỳ Dương, chú của Tiểu Bắc, em chồng của tôi."

Quý Bất Vọng và Thiệu Kỳ Dương: "..."

Thiệu Kỳ Dương nghe thấy tên Quý Bất Vọng, nhướn mày, bởi vì anh đã từng nghe Thiệu Trung nhắc đến anh ấy ở nhà trước đây, nói anh ấy giỏi và còn cung cấp nhạc cụ.Khi đó, mặc dù anh đã nghi ngờ tại sao Quý Bất Vọng lại làm điều này, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ liên quan đến Mục Kinh Trập.Kết quả anh ta thật sự là kẻ si tình đấy à?Thiệu Kỳ Dương rất nhạy cảm, đang cảm thấy điều gì đó không ổn, chợt nhìn sang thấy ánh mắt của Quý Bất Vọng càng không đúng, cái người đáng lẽ phải đi về quê nhà đột nhiên xuất hiện ở Hải Thành, thậm chí còn sớm hơn anh một chút, vậy có nghĩa là?Chứng minh rất rõ ràng là anh ta nghe tin xong cũng vội vàng tới đây, hơn nữa lại đến đầu tiên.Anh tới đây là vì lo lắng cho Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc, còn anh ta thì sao?

Cũng là lo lắng cho Mục Kinh Trập?Trong phút chốc, Thiệu Kỳ Dương đã suy diễn rất nhiều, nhìn vào quần áo của Quý Bất Vọng, liền biết người này nhất định có điều kiện rất tốt, bề ngoại lại rất xuất sắc.Thiệu Kỳ Dương tràn đầy cảnh giác, đương nhiên biết Mục Kinh Trập tốt như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có người chú ý đến, nhưng anh không nghĩ tới sẽ sớm như vậy.Quý Bất Vọng cũng vì đối phương cảnh giác mà cảnh giác, tuy không nhìn thấy khuôn mặt người kia nhưng anh rất nhạy cảm với tâm lý thù địch của người khác.Đây không phải là sự cảnh giác và cảm xúc mà một người em chồng nên có, trạng thái và cảm xúc của Thiệu Kỳ Dương rất kỳ lạ, hoàn toàn không giống những gì nên đối xử với chị dâu, còn có ý đối địch với anh.Chẳng lẽ, chú nhỏ này cũng giống như anh, cũng thích Kinh Trập?Quý Bất Vọng liếc nhìn Thiệu Kỳ Dương mấy lần, hận không thể nhìn thấy khuôn mặt của người kia.Nhưng...

Thiệu Kỳ Dương, cái tên này cảm giác thật quen thuộc, chỉ khác một chữ, lại khiến anh nhớ tới một người khắc sâu trong ký ức.Nhưng, không thể nào, chồng của Mục Kinh Trập đã chết.Nghĩ đến đây, Quý Bất Vọng vẫn ngập ngừng nói: "Cái tên Thiệu Kỳ Dương có chút quen thuộc, trước đây tôi cũng có quen biết một người, tên là Thiệu Kỳ Hải."

Thiệu Kỳ Dương và Mục Kinh Trập ngay lập tức sửng sốt, đồng thanh nói."

Anh biết Thiệu Kỳ Hải?"

"Anh biết anh trai tôi?"
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 128: Tội lỗi


Quý Bất Vọng bắt chính xác hai chữ anh trai: "Thiệu Kỳ Hải là anh trai của cậu?

Anh trai ruột?"

"Đúng vậy, anh biết anh trai tôi?

Hai người đã từng gặp nhau?"

Thiệu Kỳ Dương hỏi."

Chuyện đã của mấy năm trước."

Quý Bất Vọng vẻ mặt kỳ qái, nhìn Mục Kinh Trập, lại nhìn Thiệu Kỳ Dương: "Thì ra cậu là em trai của Thiệu Kỳ Hải, cậu có bao nhiêu người anh?"

Rồi lại nhìn sang Thiệu Bắc, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: "Chẳng lẽ Tiểu Bắc là...?"

"Phải, đám Tiểu Bắc là con của anh tôi."

Thiệu Kỳ Dương khẳng định gật đầu.Quý Bất Vọng: "..."

Quý Bất Vọng đột nhiên quên mất tiếng mẹ đẻ trong giây lát, anh không ngờ Thiệu Bắc và mấy đứa nhỏ là con của Thiệu Kỳ Hải.Bởi vì Mục Kinh Trập nói rằng cô không muốn Quý Bất Vọng điều tra mình, cho nên anh cũng chưa có từng có ý định sẽ điều tra cô, mấy đứa trẻ cũng chưa bao giờ nhắc đến tên của Thiệu Kỳ Hải, dẫn đến anh vẫn luôn không biết.Cho nên thời gian này anh là đang muốn làm cha dượng của mấy đứa con của Thiệu Kỳ Hải?Tâm trí anh bối rối trong giây lát, Quý Bất Vọng nắm bắt chính xác tin tức, cảm xúc trong nháy mắt đông cứng lại."

Thiệu Kỳ Hải... anh ấy chết rồi à?"

Chồng của Mục Kinh Trập đã đi rồi!"

Anh không biết?"

Thiệu Kỳ Dương hỏi ngược lại.Một câu hỏi tu từ lại là câu trả lời.

Quý Bất Vọng sững sờ trong giây lát.

Anh đã hôn mê bốn năm, tin tức cũng bị trì hoãn.

Anh thậm chí còn không biết rằng Thiệu Kỳ Hải đã chết.Cũng không tính là quen biết, mà là bởi vì là đối thủ hiếm có cho nên mới nhớ tới nhau.Trong thời gian anh hôn mê, không có ai đặc biệt đến nói cho anh biết về tình hình của Thiệu Kỳ Hải.Mãi đến hôm nay, anh mới biết rằng Thiệu Kỳ Hải đã không còn nữa, mà lúc này anh lại để ý cô quả phụ của hắn ta, chờ chực cưới cô về nhà, đồng thời muốn làm cha dượng của con hắn ta.Quý Bất Vọng có chút rối bời trong giây lát, trong lòng thở dài, cảm giác tội lỗi dâng lên.Anh không có ý cướp quả phụ của Thiệu Kỳ Hải, là vận mệnh khiến họ gặp nhau, cũng để anh chỉ có thể nhìn thấy Mục Kinh Trập.Lúc đầu anh không biết Mục Kinh Trập là vợ của hắn, nếu không có lẽ anh đã tự kiềm chế, nhưng bây giờ anh mới biết thì đã quá muộn.Nghĩ đến đây, Quý Bất Vọng vô cớ cảm thấy chột dạ với Thiệu Kỳ Dương.Khi Thiệu Kỳ Dương nghe nói rằng Quý Bất Vọng thực sự biết Thiệu Kỳ Hải, trong lúc nhất thời ngoại trừ tức giận ra, anh ấy cũng cảm thấy có chút chột dạ, dù sao bản thân cũng là em chồng, tâm tư cũng...Hai người hai tâm tư khác nhau, về sau đối với nhau rất thân thiện, nhưng trong khách khí lại có một tia cảnh giác cùng ngượng ngùng.Bầu không khí trở nên rất kỳ lạ, Mục Kinh Trập ở giữa cũng cảm thấy lúng túng theo.Nhìn cảnh tượng quỷ dị từ ngoài cửa phòng bệnh, Thiệu Kỳ Hải: "..."

Thiệu Kỳ Hải đến cuối cùng, từ lần chạm mặt lần trước, hắn rất lo lắng cho tình hình của Mục Kinh Trập.Nhưng sau đó cũng không có thời gian, bởi vì Lão Ngư ngoài ý muốn bị bắt được, bọn hắn lần theo manh mối, hỗ trợ bắt được một lượng lớn người đứng sau.Mặc dù hầu hết trong đó đã bị bắt, nhưng vẫn có một số đã trốn thoát thành công.Sau khi Thiệu Kỳ Hải hoàn thành công việc, hắn nhận được tin Mục Kinh Trập và những người khác bị rắn độc tấn công ở nhà, ngay khi nhận được tin, Thiệu Kỳ Hải đã biết những kẻ trốn thoát đã làm điều đó.Thủ đoạn của lũ người này vô cùng tàn nhẫn, có lẽ chúng cho rằng chính Mục Kinh Trập đã hãm hại Lão Ngư, khiến mọi người sau đó bị bắt, vì vậy chúng phải báo thù cho Lão Ngư và mọi người.Thiệu Kỳ Hải ngay lập tức hành động, đuổi theo mấy ngày, cuối cùng cũng bắt được người.Sau bắt xong, hắn rất muốn lập tức đi đến bên cạnh Mục Kinh Trập để bảo vệ cô, nhưng còn có những người khác cần phải chú ý.Trong số những người trốn thoát, chỉ có hắn và Giang Phong nhìn thấy, cho nên hai người vẫn phải phối hợp với cảnh sát để bắt giữ bọn người kia.Trong quá trình đuổi bắt, hắn nhận được tin Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc lại bị tấn công, người kia trực tiếp đuổi đến Hải Thành, thậm chí còn dùng thủ đoạn phóng hỏa tàn nhẫn nhất.Thiệu Kỳ Hải kinh hãi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, nghĩ rằng lần này hắn nhất định phải bảo vệ Mục Kinh Trập, đồng thời chờ những người khác chui đầu vào lưới.Dựa theo sự hiểu biết đối với đám người kia, chúng sẽ hành động trở lại và sẽ không bỏ cuộc cho đến khi thành công.Mục Kinh Trập vẫn đang gặp nguy hiểm, tất cả những điều này suy cho cùng đều có liên quan đến hắn, chính vì cứu Thiệu Tây mà cô trở thành mục tiêu trả thù của lũ người đó.Thiệu Kỳ Hải đến sớm hơn Quý Bất Vọng một chút, nhưng không tiện xuất hiện, chỉ đi theo bảo vệ, liền giả làm y tá trong bệnh viện, canh giữ bên ngoài phòng bệnh của Mục Kinh Trập để xem có bất kỳ kẻ tình nghi nào không.Hắn cũng muốn lẻn vào xem tình hình của Thiệu Bắc, nhưng chưa kịp hành động, Quý Bất Vọng đã chạy tới, khi nhìn thấy Mục Kinh Trập không nói hai lời liền ôm người.Thiệu Kỳ Hải hai tay nắm chặt lấy ghế, suýt chút nữa không nhịn được xông vào hung hăng đánh Quý Bất Vọng một trận.Làm cái gì mà ôm vợ hắn đấy hả!Thiệu Kỳ Hải không biết mình đã kìm nén như thế nào, đợi một lúc Quý Bất Vọng rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.Kết quả là chưa kịp thở ra, Thiệu Kỳ Dương lại đến.Phận em chồng, Thiệu Kỳ Dương cũng không có ôm ấp, nhưng không biết vì sao, Thiệu Kỳ Hải luôn cảm thấy cảm xúc trạng thái của em trai mình có chút kỳ lạ.Sau đó, Quý Bất Vọng cũng trở lại.Thiệu Kỳ Hải chỉ nghe những gì họ nói về cái chết của hắn, Thiệu Kỳ Hải nghe đến tê liệt, rất muốn chạy vào nói với bọn họ rằng hắn không chết, hắn vẫn ở đây nhìn bọn họ!Cuối cùng, Thiệu Kỳ Hải cũng không thể đi vào, nhưng may mắn thay, Quý Bất Vọng và Thiệu Kỳ Dương đã nhanh chóng bị Mục Kinh Trập thuyết phục rời đi.Thiệu Kỳ Hải lúc này mới thở dài một hơi, thấy trong phòng bệnh chỉ còn lại có Mục Kinh Trập cùng Thiệu Bắc, hắn liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.Nhưng Thiệu Kỳ Hải nhẹ nhõm vẫn còn quá sớm, sau khi Thiệu Bắc tỉnh dậy, vào nhà vệ sinh.Đi vệ sinh tất nhiên không thể thiếu bài hát yêu thích, cho nên Thiệu Bắc đã hát lên.Thiệu Kỳ Hải là lần đầu tiên nghe thấy, không chút chuẩn bị, suýt trực tiếp thể hiện sức mạnh, để lộ danh tính của mình.Khi Thiệu Bắc quay trở lại, Thiệu Kỳ Hải vẫn còn bàng hoàng, làm sao Thiệu Bắc có thể hát một bài hát như vậy?Đêm nay, Thiệu Kỳ Hải canh giữ hai mẹ con ở cửa để bảo vệ an toàn cho họ, nhưng vì nghe bài hát ở bên trong, hắn nhịn cười rất khổ sở.Vì nhịn cười nên bụng hắn đều đau, kìm nén đến run cả người, đến nỗi người khác tưởng rằng hắn có bệnh.Hắn thậm chí còn không biết rằng các bài hát có thể được hát như thế này, mỗi bài đều kỳ lạ hơn bài trước, và quan trọng hơn, những bài hát này đều do Mục Kinh Trập dạy.Không biết Mục Kinh Trập nghe những bài hát này ở đâu, hay là tự mình cải biên, nghe giống như là bài hát thật sự.Nghe trộm càng lâu, Thiệu Kỳ Hải càng cảm thấy mình không hiểu Mục Kinh Trập, không chỉ bởi vì những bài hát này, mà còn bởi vì cuộc nói chuyện giữa Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc, cũng như cách giáo dục Thiệu Bắc.Đó là những điều mà Thiệu Kỳ Hải đã không làm được và đây cũng là lần đầu tiên hắn biết rằng có thể dạy trẻ con như vậy.Hắn biết mấy đứa trẻ rất hiểu chuyện, nhưng hắn không ngờ chúng lại có nhiều suy nghĩ như vậy, mặc dù suy nghĩ của chúng có kỳ lạ đến đâu, thì Mục Kinh Trập dường như cũng có thể hiểu chúng, trò chuyện với Thiệu Bắc cũng có thể dạy thêm một số đạo lý và lẽ thường tình.Nghe thấy Thiệu Bắc và Mục Kinh Trập đối xử với nhau hết lòng như mẹ con thực sự, Thiệu Kỳ Hải không khỏi mỉm cười.Hắn có tài đức gì mà có thể cưới được một người tốt như Mục Kinh Trập?Thiệu Kỳ Hải chưa bao giờ nghĩ rằng một sự thay đổi lớn như vậy có thể xảy ra với một người, hắn cũng không nghĩ rằng mình vào ban đêm như vậy có thể ở đây canh chừng, bảo vệ vợ và con gái mình.Chờ chuyện này kết thúc, trong tương lai hắn nhất định sẽ bảo vệ gia đình nhỏ của mình.Bây giờ bọn nhỏ đã có mẹ, chỉ thiếu cha, sau khi cha trở về, gia đình sẽ trọn vẹn, bọn trẻ nhất định sẽ vui vẻ hạnh phúc hơn.
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 129: Vừa làm mẹ, vừa làm cha


Mục Kinh Trập không biết rằng có bên ngoài phòng bệnh có một người một mực chờ đợi, nhưng vào đêm đó hiếm khi có một giấc ngủ ngon.Vào ngày thứ ba, đạo diễn Lục đến thăm Thiệu Bắc, cũng để thảo luận về các vấn đề.Gặp phải chuyện như vậy, đối với đoàn làm phim mà nói là một đả kích lớn, nhưng bọn họ đang đợi để hoàn thành công việc, lúc này càng không thể chậm chạp.Đoàn làm phim không hoạt động mà ngày nào cũng đốt tiền, đạo diễn Lục vội vàng đến hỏi thăm tình hình hồi phục của Thiệu Bắc, muốn hỏi xem có thể quay trước không.Mục Kinh Trập bất đắc dĩ: "Cổ họng của Thiệu Bắc vẫn chưa lành hẳn.

Mặt và chân tuy đã khá hơn nhiều nhưng cánh tay và bàn tay vẫn chưa lành, bây giờ bắt đầu quay có lẽ hơi khó khăn."

Thiệu Bắc lại chủ động đồng ý: "Mẹ, con không sao, có thể quay phim, cảnh phía sau cũng không cần di chuyển nhiều, con có thể làm được."

Mục Kinh Trập vẫn còn lo lắng, nhưng Thiệu Bắc cũng có suy nghĩ của riêng mình, họ không thể tiếp tục trì hoãn, chẳng những đạo diễn không có thời gian, bọn họ cũng không có.Họ chỉ xin phép một tuần, một nửa số ngày nghỉ cũng đã qua, sẽ không tốt nếu trì hoãn thêm nữa."

Mẹ, vừa vặn đằng sau diễn cũng không có thoại, Tiểu Cửu cũng bị thương, hiện tại con có thể nhập vai một cách chân thực hơn rồi."

Đạo diễn Lục nhìn Thiệu Bắc hiểu chuyện mà cảm động suýt khóc, vỗ ngực nói rằng miễn là phù hợp, về sau ông nhất định sẽ giới thiệu Thiệu Bắc cho những người ông quen biết.Một diễn viên nhí biết diễn và không màng khó khăn như Thiệu Bắc thì biết tìm đâu ra người thứ hai?Thiệu Bắc đồng ý, Mục Kinh Trập cũng biết đạo diễn Lục khó xử, cuối cùng cô không còn cách nào khác ngoài việc thỏa hiệp.Thiệu Bắc đã được xuất viện ngay ngày hôm đó, đêm đó thực hiện hai cảnh quay, Mục Kinh Trập đã đích thân trang điểm cho Thiệu Bắc và cố gắng hết sức để không làm đau cô bé quá nhiều.Mấy ngày kế tiếp Thiệu Bắc quay phim, dưới sự chăm sóc của cả đoàn, Thiệu Bắc cũng không chịu khổ quá nhiều, ngoại trừ có rất nhiều cảnh khóc, cũng làm cho mọi người khóc theo muốn sưng mắt.Thiệu Bắc khóc liền khiến mọi người khóc theo, ai cũng đều cảm thấy rằng cô bé rất giỏi trong việc diễn những cảnh như vậy ở độ tuổi còn nhỏ, cũng càng ngày đối xử với cô bé tốt hơn, nghiễm nhiên trở thành người được yêu thích nhất trong đoàn phim.Quay phim vượt quá kế hoạch ban đầu ba ngày, trải qua bao nhiêu khúc mắc, cuối cùng bộ phim cũng hoàn thành, chính thức hoàn thành các cảnh quay.Đạo diễn Lục không dừng lại mà vẫn lao đầu theo công việc tiếp theo, không dám thư giãn chút nào, nhưng công việc của Thiệu Bắc đã hoàn thành, vì vậy có thể thư giãn.Là nữ chính, Thiệu Bắc tuy không phải là sao nhí nổi tiếng, tuy nhiễn đạo diễn Lục cũng không keo kiệt, ngay đêm kết thúc đã gọi lại và thỏa thuận về mức cát-xê.Thiệu Bắc biết mình có tiền, nháo nhào đòi đi mua sắm, cô bé nói muốn mua những bộ váy đẹp cho Mục Kinh Trập, mua những món quà cho anh trai, cho ông bà ngoại và chú của cô bé.Mục Kinh Trập nghĩ mình đã xin phép quá nhiều rồi, vậy thì cũng có thể xin thêm một ngày nữa, vất vả một chuyến đến Hải Thành, nhân cơ hội thì tham quan một chút, quá ư là hợp lý."

Vậy thì ngày mai chúng ta đi mua sắm."

"Vâng, mẹ tốt nhất."

Dù sao Hải Thành là một thành phố lớn ven biển, so với đồ ở huyện thành thì thời trang hơn nhiều, Thiệu Bắc nhìn dòng người mang váy thật xinh đẹp, suy nghĩ nhất định phải mua cho mẹ một cái.

"Ngày mai con sẽ mua váy cho mẹ, lần trước mẹ mặc màu đỏ rất đẹp, lần này cũng mua một cái đi."

" Không cần..."

" Không được, con nhất định phải mua, ít nhất phải được ba bộ, còn mua thêm giày nữa."

"Tiểu Bắc, con tự mua cho mình là được, mẹ không cần."

"Quần áo mẹ may cho con còn đẹp hơn họ bán, có mua hay không cũng chẳng quan trọng, nhưng nhất định phải mua cho mẹ, tiền con kiếm ra, con có quyền quyết định."

Thiệu Bắc đã đưa ra quyết định: "Chỉ là mấy bộ quần áo thôi, mẹ đừng nói nữa mà."

Chờ sau này cô bé kiếm được nhiều tiền hơn, cô sẽ mua tiếp cho mẹ, chẳng hạn như dây chuyền vàng, thứ mà nhiều người ở Hải Thành đều đeo, cô bé muốn mẹ cũng được đeo.

Nhưng bây giờ vẫn chưa đủ, trước tiên cứ mua quần áo đã, rồi từ từ tính tới.

Mục Kinh Trập không ngờ rằng mình lại nhận được phản hồi độc đoán từ con mình sớm như vậy, hạnh phúc đồng ý.

Sau đó thực sự đi mua quần áo, Thiệu Bắc cứ đi xem đồ cho cô, cô lại không nhịn được nhìn bên quầy bán đồ trẻ em, mùa thu đang đến, cô cũng muốn mua áo sơ mi và áo len cho chúng.

Người thành phố mặc áo sơ mi với áo len nhiều nhất, các cô gái còn mặt váy phối với áo len.

"Mua cho mẹ trước, sau đó mua cho các anh sau."

Thiệu Bắc nhận ra rằng cô bé đã ngăn cản Mục Kinh Trập đúng lúc, khăng khăng mua đồ cho cô trước, cuối cùng cũng mua được hai cái váy, một chiếc áo sơ mi kèm váy và một đôi giày da.Mỗi lần mua xong Thiệu Bắc đều là người trả tiền, Mục Kinh Trập tiếc rằng thời điểm này còn chưa thể quẹt thẻ, nếu không cô có thể thấy cảnh Thiệu Bắc hống hách rút thẻ ra và nói hãy quẹt thẻ cho cô bé.Những tổng tài bá đạo trên ti vi kia khi quẹt thẻ chắc cũng phải khiêm nhường trước Thiệu Bắc một chút, Mục Kinh Trập nhìn bộ dạng của Thiệu Bắc mà cảm thấy tim mình sắp rớt ra ngoài.Sau khi mua cho Mục Kinh Trập xong, liền đi mua cho đám của Thiệu Bắc: "Vừa rồi khi tới đây cũng có một số cửa hàng quần áo trẻ em ở bên kia, chúng ta hãy đến đó."

Dù sao, Hải Thành là một thành phố lớn, hơn nữa cũng có thể là do cuối tuần, trên đường phố người ra vào tấp nập khiến Mục Kinh Trập đột nhiên có cảm giác trở về thành phố hiện đại.Trên đường trở về, Mục Kinh Trập nhìn dòng người qua lại, trong mắt hoài niệm, lúc chờ đèn giao thông, Mục Kinh Trập thấy Thiệu Bắc đang nắm tay cô nhìn gì đó, trong mắt hiện lên một tia ghen tị.

Mặc dù nó chỉ lướt qua trong nháy mắt nhưng Mục Kinh Trập đã bắt được nó, cô nhìn theo hướng nhìn của Thiệu Bắc và nhìn thấy một cô bé đang cưỡi trên cổ cha mình, hai cha con nói nói cười cười.Mục Kinh Trập cũng hiểu rõ là Thiệu Bắc đang ghen tị, dễ hiểu thôi, lúc nhỏ ai mà không ghen tị, cô bé cũng vậy.

Cô không có khả năng hồi sinh Thiệu Kỳ Hải đã chết, nhưng cô có thể trở thành Thiệu Kỳ Hải.Dù sao cô cũng có rất nhiều sức lực, vì vậy Mục Kinh Trập nhét tất cả quần áo mua được vào túi đeo vai, cõng sau lưng, quỳ xuống xoa đầu Thiệu Bắc: "Tiểu Bắc đừng hâm mộ bọn họ, mẹ cũng có thể làm được!

" Thiệu bắc còn chưa định hình, Mục Kinh Trập đã ôm cô bé lên, cho ngồi lên cổ cô.Thiệu Bắc kinh ngạc kêu lên một tiếng, ôm chặt lấy đầu Mục Kinh Trập: "Mẹ..."

"À, ôm chặt vào nhé, không khí trên đó có ổn không?"

Mục Kinh Trập nghiêng đầu hỏi.Thiệu Bắc cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô bé vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vừa rồi cô bé chỉ có một chút ghen tị, chỉ một chút thôi, sao mẹ có thể biết được."

Mẹ, mẹ thật tốt, mẹ thật tốt."

Thiệu Bắc kích động, ôm lấy đầu Mục Kinh Trập hôn lên trán cô."

Ha ha, được rồi."

Mục Kinh Trập không nhịn được cười ra tiếng.Động tác của hai mẹ con thu hút sự chú ý của mọi người, nhìn Thiệu Bắc trên cổ Mục Kinh Trập thật buồn cười, cũng khó tránh khỏi nhận được rất nhiều ánh mắt kỳ quái, xưa nay chỉ có cha mới cõng con như vậy, mẹ sao có thể...

Cô bé được cha cõng mà Thiệu Bắc đã ghen tị hồi nãy cũng nhìn qua, cô bé ấy chỉ vào họ và hỏi cha tại sao Thiệu Bắc không được cha cõng mà lại là mẹ của cô ấy.Thiệu Bắc sững người một lúc, sau đó nhìn thấy Mục Kinh Trập mỉm cười và trả lời từ xa: "Bởi vì ta rất khỏe nha."

Mục Kinh Trập trong mắt mọi người rất cởi mở và thẳng thắn, không quan tâm đến những ánh mắt đó, đây có lẽ là một kỹ năng mới được phát triển ở kiếp này, không quá để ý ánh mắt người khác.Thấy Mục Kinh Trập như vậy, Thiệu Bắc cũng bình tĩnh lại, nói thêm một điều với cô gái nhỏ: "Mẹ tớ rất tuyệt vời."

Thiệu Bắc trưng ra khuôn mặt tự hào, đây là mẹ của cô bé đó nha!
 
Back
Top Bottom