Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....

[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
chương 20: đừng dùng đồ dỏm xích tôi:))


_23.....nhìn anh Lùn thế này cơ mà....._Nekomi chớp chớp mắt.
_Cô chủ của tôi ơiiii, đừng chê tôi lùn được không...tôi đâu có lùn!!_Nam quay qua cô, ỉu xìu nhăn nhó đáp.
_Ah.....e-em xin lỗi.....Mà cho em cảm ơn về hôm bữa nha!.....khoan đã...anh được đi ra ngoài à.....!?_
................Ờ nhỉ, nói tới mới ngờ ngợ.

Lính trừ những người đặc biệt được phép ra ngoài, còn lại ở trong quân đội mà lén ra ngoài là bị phạt.

Cậu lại còn thong dong như chưa có chuyện gì sảy ra thế này, nếu là vừa vào hôm qua thì làm sao mặc quân phục cấp cao được.

Japan ép cậu vào tường.

Kéo cổ áo cậu ra.

Xương quai xanh hiện rõ mồn một, làn da mềm mịn như da em bé.
_Oái, cậu làm cái gì vậy!!

Tính xàm sỡ con nhà lành hay gì!?_Nam cầm cổ tay Japan cố cậy ra, nhưng giờ cậu không có chút sức.
_Không có kí hiệu phe Cộng sản cũng không có kí hiệu phe ta....._Japan trầm ngâm rồi lẩm bẩm trong miệng.
_Anh hai!!anh làm gì vợ em thế! thả anh ấy ra!!_Nekomi tiến lại cố gắng lôi anh trai mình ra, nhưng sức con gái đâu thể như con trai được.

Japan liền nghĩ tới việc, giống như mình và một số người, In kí hiệu trên ngực thì sao?....Anh liền xé áo cậu, vải thì chưa rách chứ cúc là bung ra hết rồi.
_KÍ HIỆU CỘNG SẢN!?

Tch! có gián, gọi lính tới đây!_Japan nhìn thấy rồi, bỏ Nam xuống chạy đi gọi người.

Lúc nãy anh hét to làm ba người trong phòng kia giật mình chạy ra ngoài.

Ai cũng đỏ mặt hết.

Cậu quần áo xộc xệch, để lộ ra một mảng ngực, Làn da mềm mịn không chút tì vết (Xạo đó, thân nó đầy sẹo-_-). miệng hớp lấy hớp để cái không khí, khụy xuống ngồi sụp chân chữ M nhìn quyến rũ cực kì, tuy nhiên cái dấu Búa Liềm trước ngực làm người ta phải cau mày.

Trung thành đến thế sao.....
_Nga....hah....tên đáng ghét! có muốn kiểm tra cũng chọn nơi vắng một chút chứ....chọn nơi đông người còn thô bạo xé áo con nhà người ta...rõ ràng là quá đáng....._Nam ôm áo ôm thân đứng dậy.
_Anh có sao không, anh trai đáng ghét dám xé áo vợ em...mà khoan....anh theo Cộng Sản...sao...._Nekomi chạy lại lo lắng cho cậu. mới nhớ tới hồi nãy ông anh nói cậu là Cộng Sản.
_Nekomi...ai là vợ em cơ...._Nam ngẩn ra
_Thì anh là vợ em!

Anh bỏ Cộng Sản đi! về đây em nuôi! thành vợ em nha!!_ ẻm chỉ thẳng vào cậu.

Ai cũng hắc tuyến, giật giật mí mắt hoặc môi.
_.....Nekomi à....nếu có lấy ai anh cũng phải là chồng chứ...sao làm vợ được hả em..._
_Tch! sao cũng được!_Nazi tặc lưỡi một cái rồi phi đến đánh ngất cậu.
.............................................
_Ưm......_Cậu lờ mờ tỉnh dậy, ánh sáng của Đảng...à nhầm!

Ánh sáng mặt trời từ trên cao chiếu rọi thẳng xuống căn phòng của cậu.
_Đây......là ai ..tôi là....đâu.....mình đang ở ai thế này....._Nam nhức đầu, xoa xoa thái dương.

Cho chân xuống giường để đi, nghe tiếng Leng keng liền thấy chân mình bị xích lại, đầu dây xích gắn ở chân giường.
_Trời....phòng cho tù nhân mà dư giả dữ thần....làm cái mái nhà bằng kính đếch sợ bị ố hay rong rêu à....tui chịu.....Thừa tiền quá mức là một cái tội đó.

Năm nay tôi 23 tuổi rồi mà chưa thấy cái trường hợp nào như cái trường hợp này...._Nam bước xuống nhìn xung quanh.

Phòng chiều dài khoảng 7-8m, chiều rộng khoảng 6m.

Cửa ra vào ngay góc phòng bên trái.

Đối diện nó là một cái tủ nhỏ, đựng gì thì vẫn chưa biết.

Góc phòng bên phải là cái giường, bên cạnh giường có một cái bàn.

Còn có một bộ bàn ghế ngay giữa phòng nữa chứ.

Đối diện cái bàn và song song với cái tủ nhỏ kia là cánh cửa vào nhà vệ sinh và phòng tắm.

Bọn chúng còn chuẩn bị cả tủ sách 'nhỏ' và vài bộ đồ cho cậu nữa chứ.....hết nói nổi.

Cạch!*
_Ai!?_Nam đang ngó nhìn tủ sách cao 2m, nghe tiếng mở cửa liền giật mình quay lại.
_T-tôi...._Japan bước vào, trên tay cầm một khay đồ ăn...thập cẩm?
_Ah...cậu sao...ngồi đi ngồi đi!_Nam nhanh chóng chạy lại chỗ Japan định mời ảnh ngồi thì té cái uỳnh! xích không tới.
_Ui da!!

Mặt của tôiiii!!"

Khuôn mặt ngàn vàng của tôiiii"_Cậu nằm ụp xuống trước cái bóng của Japan.

Anh ta luống cuống đặt khay đồ ăn lên cái bàn bên cạnh cửa rồi đỡ cậu dậy.
_"Anh ta không được thay đồ à..."_Anh đỡ Nam đến chỗ ghế ngồi.

Lại lấy khay đồ ăn.
_Cậu tới đây làm gì thế...._Nam chớp chớp mắt hỏi.
_À.....cho tôi xin lỗi vụ xé áo tối hôm qua....thật sự xin lỗi anh nhiều!_Japan đặt khay đồ xuống trước mặt cậu, cúi gập người xin lỗi.
_Ấy!

Khách sáo quá, tôi không để ý lắm đâu!

"Mà là muốn phang dép vào mặt ngươi!"_Nam cười mỉm kéo anh ngồi xuống cạnh cậu.

Nam nhìn vào khay đồ ăn rồi giật giật mí mắt...
_Cái gì đây....._
_À....cha tôi thì cứ khăng khăng anh sẽ thích ăn Sushi nên ổng nhất định phải cho anh ăn thử.Chú I.E thì bảo anh sẽ thích ăn Pizza hơn nên đã tự tay vào bếp nấu...nó 'hơi' cháy một chút.

Chú Nazi thì uống nước xong thì đập hai người đó một trận và bảo ăn gì chả được.

Thế là khay đồ ăn của anh nào là Pizza, Sushi, cơm cuộn, mì xào vân vân....và tôi bị bắt đến đưa đồ cho anh....Thật thì tôi cũng bất ngờ lắm vì họ chưa bao giờ đối xử với tù nhân nào mà như anh cả.

Anh có phòng riêng là tuyệt lắm đó...Còn các tù nhân họ bắt được toàn là nhốt vô ngục thôi...ở đó vừa dơ, lại còn tanh mùi máu kinh lắm...._Japan giải thích, sau đó móc gì đó trong túi áo ra gắn lên cổ cậu trong chớp nhoáng.
_Oái...c-cái gì vậy!?_Nam rờ rờ định bẻ nó tháo ra.
_Đừng bẻ...nó sẽ nổ đó, từ giờ anh có thể đi lại trong căn cứ...nhưng không được đi ra khỏi phạm vi căn cứ, nếu không cái này sẽ nổ tung.

Anh bẻ nó nó cũng sẽ nổ.

Nhưng anh không bị xích nữa..để T-_Chưa kịp để Japan nói xong.

Nam cúi người xuống bẻ luôn cái xích dưới chân.

Sau đó xoa xoa cái tay.
_Vậy không đeo từ đầu luôn đi còn mất công xích cái đống sắt vụn này vào chân ta nữa chứ....Nếu dùng cái này thì 99,9% Là ta sẽ bỏ trốn được cho coi.

Lần sau muốn nhốt tôi thì dùng kim cương nhá:)) sắt không có tác dụng gì trong việc nhốt ta lại đâu:))_.
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
Chương 21


_Nó không có tác dụng nhốt tôi lại đâu.

Màh....cậu bao nhiêu tuổi?_Nam lấy cái nĩa, cắm miếng sushi rồi ăn, sẵn hỏi Japan.
_Tôi....19 tuổi, Italy và Germany thì bằng tôi.

Còn Nekomi thì 16 tuổi.

Mà...anh thật sự là 23 sao?....nhìn cứ như 15-16 ấy!_Japan ngửa mặt lên trời nói, thở dài một hơi rồi quay về phía Nam hỏi.
_......thật đấy.....(Au: Nói chứ nó sắp lên tuổi 77 rồi em zai).

Vậy tức là tôi đi đâu trong căn cứ cũng được, nhưng không được trèo ra khỏi phạm vi căn cứ chứ gì....mà này! nhỡ tôi muốn ra ngoài phố chơi thì sao....tôi còn để đồ trong phòng trọ mà, nếu người ta không thấy tôi về thì đồ của tôi sẽ bị tịch thu đó!_Nam
_Đồ gì.....để tôi lấy cho anh!_
_Cái balo màu đen to to tôi để ở trong tủ đồ, với mấy cái đồ trong phòng tắm nữa.

Ở nhà trọ XXX ấy!_
_À....để tôi đi lấy cho anh, anh cứ ăn đi!

Tạm biệt!_Anh nói rồi chạy ra ngoài để Nam bơ vơ một mình.
.............................Chiều hôm đó..

_Đây là đâu ý nhỉ......_Nam đang đi tìm cái điện thoại đang bị 'mất tích' của mình.

Còn cậu bây giờ thì đã lạc sang phương trời nào rồi.....
_/Thấy chưa, em đã bảo rẽ trái anh không nghe.

Lại đi nghe anh Minh rẽ phải cơ!/_Tiếng Đông Lào vang lên trong đầu cậu.
_"Thì ai biết!"_ Nam nhún vai.
_Hửm.....Ai kia....._Một giọng nói vang lên sau cậu, cậu giật thót quay ra sau.

Thì ra là Germany, Italy và Nekomi.
_A!

Anh Nam!!!_Nekomi lao tới nhảy lên người cậu.
*Lưu ý :cậu thay đồ rồi nha****
_Uây uây, cẩn thận té giờ!

Oái!!_Nam mất thăng bằng ngã ra đằng sau.

Cậu nhắm tịt mắt lại chờ cơn đau ập đến.
..._"Ủa sao không thấy đau gì hết vậy"_
Nam hé hé mắt ra, bản mặt màu đỏ tâm trắng có dấu X đều đập vô mặt cậu.
_Á!_Nam giật mình lăn qua lại té cái đùng.

Nekomi thấy Nazi đỡ Nam là leo xuống khỏi người cậu tránh ăn họa rồi.
_Ngươi đi đâu!?_Giọng gã lạnh lùng cất lên, trầm thấp nghe cứ như ở Bắc Cực ấy.
_À....tôi...tôi đi tìm cái điện thoại.....à lộn! cái hộp nhỏ nhỏ, dẹp dẹp.

Một mặt có in hình quả táo cắn giở với mấy cây súng của tôi...._Nam chu mỏ nhìn về phía khác, hai ngón cái hai tay chọt chọt vào nhau.
_Muốn tìm đồ!?

Ngươi lấy súng thì không đời nào.

Còn cái thứ mà ngươi ta lại thì ta không thấy!_Nazi nhìn Nam bằng nửa con mắt (Tính làm cá chết hay gì....).
_Ơ......Chết rồi! rơi đi đâu rồi cơ chứ!!!!!

Hic!!

Ôi hệ thống ơi mi bay đâu rồiii!???_Cậu đơ sau lời của Nazi, đưa tay lên vò đầu cắn môi.

Bất lực!!

Nhưng!!

Đời đang còn thương cậu lắm.

Chưa đến lúc ngược đâu:)) Một tên lính chạy tới.
_ Thưa ngài Nazi!

Chúng tôi nhặt được một vật lạ!_Hắn nói rồi chìa cái điện thoại của cậu ra.
_Ớ.....My Phoneeeee!_Cậu nhảy tới giật cái điện thoại cạ cạ vào má.
_Đồ của ngươi thì trả ngươi vậy, Súng ta sẽ tịch thu nhưng cái đó nó vô hại.

Không nguy hiểm nên trả lại ngươi_ Nazi
_"Hơ....cái lày ló mới chính xác là cái nguy hiểm bậc nhất nè ông êyyy:)) Trả cái này cho tôi là nhầm TO rồi ông ạ:))" Hì...thế thì cho ta cảm ơn!!

Ôi hệ thống thưn yêu!_Cậu vồ tới ôm gã một cái rồi nhảy chân sáo đi về phòng.
_"Mùi hương....dễ chịu thật....thơm quá.....!!?!!

Mày đang nghĩ gì thế thằng điên này!

Bình tĩnh lại đi!

Mày bị điên rồi!!!"_Nazi lắc lắc đầu.
_Được rồi, ta về phòng đây.

Sắp tối rồi, chuẩn bị ăn tối đi!_Gã ho nhẹ rồi bước chân đi về phòng.
_Ê!

Germany này....cha cậu nay bị sao thế....sao tự nhiên tai chú ấy đỏ lên vậy!?_Italy dùng cùi chỏ huých nhẹ vào hông Ger, hỏi.
_Ai biết...chắc ổng bị ốm! thôi!

Việc quan trọng là đi tìm Japan kìa...trời tối mù thế này rồi còn chẳng thấy cái mặt đâu..._Anh nói rồi cũng kéo hai người kia đi luôn.
....
_Hắt xì!Lạnh quá!_Japan đang xách đồ của cậu về ấy mà:))
_____________
___________
_________
______
____
__
_
..
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
Chương 22


_Đông Lào nè.....khi nào em lấy được cái chìa khóa cho anh...._Nam đang nằm trên giường và than thở với thằng em của mình.

Đã 3 ngày rồi mà nó chưa lấy được cái chìa khóa mở cái vòng vèo gì đó có thể phát nổ này ra khỏi cổ.

Đeo mà thấy vướng thật chứ....tức á!
_Em đã bảo là chìa khóa Nazi luôn để trong túi quần.

Lấy kiểu nào!?_Đông Lào bay lơ lửng trên không, hai tay chống hông mặt nhăn nhó hỏi ngược lại Nam.
_Ờ nhỉ.......lấy kiểu nào được ta....._Cậu quay phắt sang nhìn vào mặt Đông Lào, nhìn nó nổi một dấu thập trên trán.
_Mấy đứa hết thuốc chữa rồi....vậy cái lúc Nazi đi tắm-_Minh hiện ra, anh lấy tay ôm trán lắc đầu.

Bỏ tay xoa xoa thái dương rồi nói.

Nhưng chưa kịp để anh nói hết thì Đông Lào đã chen ngang.
_Ờ ha!

Sao ông không nói sớm!

ông anh kì quá!_Nó vỗ tay cái bốp rồi quay sang Minh nói.
_Thì tại mi có hỏi anh đâu mà anh nói!_Anh nhún vai nhìn sang chỗ khác.
_Thôi đánh trống lãng đi anh! anh tính nhốt em ở đây cả đời hay gì mà không nói!_Cậu ngồi dậy, lườm anh một cái rồi Phồng má chu mỏ lên.

Chân đong đưa trên chiếc giường.
_Ờ.....thì...thì.._Anh nhìn sang chỗ này đến chỗ khác.

Thật là!

Thiên tài tâm lý sao không cãi lại được một câu thế!

Cái thông minh bình thường đi đâu hết rồi không biết!?

để lại cái thằng ngáo ngơ này là ai.....
_Haizzz!

Đông Lào, em canh lúc ổng đi tắm xem ổng đem chìa khóa theo hay để chỗ nào.

Ổng mà để chỗ nào thì ghi nhớ cái chỗ đó.

Ổng mà để chỗ đó nhiều lần thì tìm cách mang về đây nhanh nhất rồi mở khóa cho anh.

À không...Sao chép nó lại, rồi đi ra ngoài kia tìm thợ đóng một cái y chang.

Sau đó đưa cho anh._Cậu xoa xoa trán, thở dài một hơi rồi dặn dò Đông Lào.

Sau đó ngả người xuống giường và thiếp đi mất.
_Chẹp chẹp.....nhiệm vụ lần này là của em, ông anh không có phận sự đâu nhá!_Nó lè lưỡi, trêu ngươi anh rồi biến mất.

Để lại một cục tức siêu to khổng lồ cho Việt Minh.
_Cố tình hay gì....được!

Lần sau anh mày mới là người lấy nhiệm vụ! cứ chờ đấy!!_
__________Sáng hôm sau__________
_Oáp....ngoài kia có gì mà đông thế...._Cậu vẫn còn ngái ngủ, bước về phía sân tập.

Họ đang đấu với nhau, hàng tá lính đang ngồi mệt bở hơi tai vì đấu kiếm với J.E, Nekomi và Japan.

Ai nấy cứ thở như kiểu chưa từng được thở ý.
_A!

Anh Nam!!_Nekomi nó reo lên khi thấy cậu đang đứng ngoài sân tập, nó vứt kiếm chạy thẳng đến ôm cậu.
_Chào Nekomi buổi sáng an nha.

Có chuyện gì mà bọn họ thở gấp thế?_Nam xoa đầu ẻm làm ẻm đỏ hết cả mặt.
_Họ yếu quá....đấu kiếm còn không thắng nổi em nữa...._Nekomi trả lời.
_Nè...sao mặt em đỏ vậy?_Nam cau mày hạ tay xuống nhìn mặt Nekomi.
_Thì....anh vừa nựng em.....em là Nhân miêu mà..._Cô cười tươi vì vui sướng.
_À nhỉ...."

Mình xém thì quên mất nhà J.E là nhân miêu..."_Nam gãi má.
_Anh Nam! thử đấu một trận với em đi!_Cô nắm lấy tay cậu, để lên đầu cô rồi nói.
_Hả....anh yếu lắm....nhất là kiếm...không thắng được em đâu....."

Nhưng anh thấy cách chiến đấu của em rồi Nekomi à"_Cậu gượng cười.
_Không sao đâu điiiiii!_Cô mắt long lanh cầu xin cậu.Đương nhiên ai cưỡng lại nổi cái vẻ đáng yêu đó được.
_Ây...được rồi được rồi.

Cất ánh mắt đó điii!_Nam che mắt lại, gật đầu lia lịa.

Thế là chúng nó dắt nhau vào sân tập.
_______
_Ai kia...._Những tiếng xì xào vang lên khi thấy cậu và Nekomi nói chuyện với nhau.
_Ai biết. tù nhân mới chăng!?_
_Ngu vừa thôi! tù nhân mới mà được thả đi lung tung thê này à_
_Còn dám nựng cô chủ kìa.

Không phải người thường đâu, đừng có chọc vào!_
____________
__________
________
______
____
__
_
.

Nó là người thường??

Nó là Countryhuman ông!

Nó là cái đứa mang lại hòa bình cho thế giới đó!

Ngáo đá quá ông êy!!.
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
chương 23


Vào sân tập.

Nam lấy một cây kiếm gỗ rồi đứng đối diện với Nekomi.
_Ê, đoán xem ai thắng ai thua!_Tiếng bàn tán lại vang lên.
_Tao nghĩ là cô chủ, tên kia trông nhỏ con vậy sao mà thắng được!_
_Tao nghĩ là tên kia, hắn trông cũng không phải dạng vừa_
_Tao nghĩ là tên kia.

Bởi có tù nhân nào mà được thả đi lung tung như hắn đâu_
_Ai biết hắn có phải tù nhân hay không!?

Nhỡ đâu là....Phu nhân của ngài J.E, I.E hay thậm chí là Ngài Nazi thì sao....hoặc là Hôn phu của cô chủ, dám nựng cô chủ cơ mà_
_Tao nghĩ là vợ chưa cưới của Các cậu chủ hoặc chồng chưa cưới của cô chủ_
Và hàng tá hàng trăm ngàn tiếng xì xào to nhỏ nữa.
______
_Nekomi à, chịu thua thật đấy!_Nam chặn lại đòn đánh từ trên cao xuống của Nekomi, miệng gượng cười xin tha.
_Đấu là đấu, em không tha đâu!_Nekomi vụt một cái tính đánh vào hông cậu.

Cậu lộn một vòng ra sau rồi Nhảy lên đánh từ trên xuống, chưa kịp để Nekomi phản ứng cậu vung ngang cây kiếm gỗ.

Nó ở sát cổ Nekomi, trong khi cô đang còn chuẩn bị chặn đòn của cậu.
_Phù.....có đau chỗ nào không?_Nam hạ kiếm xuống, nghiêng đầu cười hỏi cô.
_Oaaaa! anh giỏi thật đấy! em còn chưa kịp phản ứng nữa!_ Nekomi sáng mắt lên.

Cô chạy ra kéo Japan vô, vỗ vai hai người rồi nói.
_Hai người đấu thử đi!_
_Hả.....Làm sao mà được hả!

Anh thắng em do...ăn may thôi! sao đấu với cậu ta được!_
_Chưa thử sao biết! cứ thử đi!_
Thế là Nam bị ép đấu kiếm với Japan.

Đương nhiên là thằng Nam nó có hào quang nhân vật chính, thắng là chuyện thường.

Nhưng cực khổ không ít.

Bởi Japan được J.E huấn luyện từ nhỏ, rất khắt khe nên rất mạnh về kiếm thuật.

Còn cậu vì sao thắng?

Vì từ nhỏ cậu đã bị Đại Nam bắt học biết bao nhiêu là thứ, tập với bao nhiêu là binh pháp thì có gì mà không được.

Kĩ năng cơ bản của tất cả vũ khí cậu có hết.

Máy bay trực thăng hay xe tăng cậu đều lái được.

Kĩ năng của cậu phải gọi là tốt, kiến thức của cậu phải nói là thượng thừa ấy.
_________
_Hah....hah.....nga.....ha....mệt quáaaaa!

Cậu ăn cái giống gì mà khỏe thế!?_Cậu ngồi bệt xuống bãi cỏ, thở dốc.
_Hah....ha...Ăn đồ bình thường....do tôi là Alpha trội nên vậy.....anh ha.....hah... sao mà nhìn nhỏ con thế, anh là Omega à?_Anh cũng thở dốc ngồi xuống cạnh cậu.
_À....tôi là Beta!

Do kén ăn nên nhìn nhỏ con ấy mà, đừng bận tâm!_Nam gượng cười che đi cái việc mình là Omega.

Cậu là Omega mà lạc giữa bầy Alpha thế này thì chết.
_Ra vậy....mà nè!

Anh là Countryhuman đúng chứ....vậy tại sao phải đâu việc anh là Countryhuman?_
_À....ừm.......Tôi không đáng kể tới, che dấu cũng là điều mà tôi cần làm.

Để tránh bị phát hiện rồi bị giam như thế này thì chết!

Mất đất nước luôn.

Cũng may...tôi là vệ duệ......_
_Anh hai!

Anh Nam, uống nước đi cho đỡ khát!_Nekomi đưa hai ly nước cho hai người.

Cậu đưa lên uống ừng ực.
_Anh Nam!

Ba em muốn thử đấu với anh!_Nekomi nói một cách bất ngờ làm cho Nam đang uống thì bị sặc, phun hết ra ngoài.
_Khụ khụ!

Gì cơ??

Ba em...khụ....muốn đấu với anh á?!_Cậu ho sặc sua như chưa từng được ho, vỗ vỗ ngực rồi ngơ ngác hỏi lại cho chắc chắn cái việc Quái vật kiếm thuật kia muốn đấu kiêm với cậu.

Đấu với ai cũng được chứ mắc gì phải là đấu với người giỏi kiếm thuật nhất nhì thế giới như ông ta!?

Khác nào chui đầu vào rọ cho người ta chém chứ!
_Chắc chắn!_Nekomi gật đầu xác nhận.
_________________________________________________________
.
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
Chương 24


_"Hic....mình làm sao mà thắng được ổng....thứ nghiện kiếm như ông ta thì thắng cái kiểu gì được chứ!?

Đùa nhau à!??!!!"_Nam đang đứng đối diện với J.E, nãy giờ đã 5-7 phút trôi qua rồi mà vẫn không ai nhúc nhích một centimet.

J.E hừ một cái rồi lao lên, tốc độ của ông ta nhanh.

Vung kiếm một phát qua bên trái, tính trực kề cổ cậu.

Cậu thấy nguy nhảy sang một bên thì J.E bỗng nhếch mép.
_"Cá căn câu!"_
Hắn lộn nhào trên không rồi vung kiếm từ trên xuống, cậu dù có né cũng sẽ bị lưỡi kiếm chạm chúng.

Cậu đành dùng kiếm chặn lại, đẩy J.E ra xa.

Mọi thứ đang đi đúng hướng như J.E nghĩ.

Hắn lắc lắc cái đuôi mèo của hắn một cách hứng thú.

Tỏa một chút sát khí rồi lao lên đâm thẳng.

Cậu ném cây kiếm lên trời rồi Hai tay chống vào vai hắn lộn ra sau lưng của hắn.
_"Gì chứ...."_J.E cảm thấy khá là bất ngờ, chiêu này cũng được đó chứ.

Cậu chụp kiếm lại rồi chạy thật nhanh quanh J.E, bụi cát nổi lên mịt mù làm hắn không thấy đường nhưng tai hắn khẳng định cậu sắp vung kiếm kề cổ hắn.
........

Bụi bắt đầu lắng xuống.
!!!

Tất cả ai nấy đều bất ngờ.

Hòa!?

Không thể tin được, hòa nhau!

Lần đầu tiên có một người trẻ hơn hắn gần chục tuổi mà có thể hòa với hắn.
_Nhường rồi!_Nam thu kiếm về, cậu khá khó khi di chuyển với kiếm.

Nhưng nếu dùng mái chèo thì nó lại là ở một cái đẳng cấp khác người.
_Ồ, không hề!

Là cậu giỏi đấy chứ!_J.E mỉm cười cũng thu cây kiếm gỗ về.

May cho cậu chỗ này có đất cát để đánh lạc hướng thị giác của hắn....chứ nếu không thì 100% cậu thất bại thảm hại, thua là cái chắc.
_Oaaaaa! anh Nam anh Nam! chỉ cho em cách để hòa với cha đi!

Nhaaaa!_Nekomi bám lấy tay cậu lắc mạnh, kéo đậu đi rồi cầu xin đủ thứ.
_Anh giỏi thật đấy, trước nay tôi cố lắm mới hòa được cha có 1 lần, do kĩ năng tôi lôi ra hết và quen cách đánh của của cha mới làm được.

Anh chỉ cần có một lần thôi là đã hòa rồi....Bái phục!_Japan nhìn Nam bằng ánh mắt vẻ ngưỡng mộ.

Thật sự hòa cha anh chỉ trong lần đầu đánh với nhau là điều gần như không thể.

Cha anh biết mọi tuyệt kĩ trong kiếm thuật.

Từ khó nhất đến dễ nhất.

Từ kĩ thuật căn bản đến kĩ thuật cao siêu, không gì là cha anh không biết....
_"Anh ta....Đặc biệt thật...."_
....................-__________Tối đó__________-
_Hah...sao tự nhiên...người...hah...hah....ah...ha nóng....sao tự nhiên người...ah...mình nóng quá vậy....hah....ah...ha....ah...a......_Cậu quằn quại trên giường, cơ thể cậu bỗng nhiên nóng ran lên, cả người như tắm mồ hôi.

Ướt đẫm cả áo rồi.

Cậu cố gắng lết vào nhà tắm, bật vòi nước lạnh ra và ngồi thụp xuống dưới dòng nước ấy.

Từng hơi thở nặng nề được trút ra một cách khó khăn.

Dòng nước giúp cậu dễ chịu hơn nhưng chỉ một chút.

Cơ thể cậu như bị thiêu trong đám lửa cháy bập bùng lớn lao ở Washington Mỹ:))
Cậu cảm thấy nó không giúp được cậu nữa thì cậu lại bước ra ngoài và thay đồ khác.
*Cạch***
_Tôi đến-
____________
Ai thế ai thế:)).
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
Chương 25:Đêm nay có 2 người thiếu ngủ vì hương hoa sen


Cạch***
Tiếng mở cửa phòng vang lên.
_Tôi đến- Ư!_Cậu ta định nói gì đó liền bịt mũi lại.

Là mùi Pheromone của Omega đến kì phát tình.

Mùi Pheromone hương hoa sen nhè nhẹ khiến cho người ta bị hấp dẫn.
_Hah.....J-Japan!?

C....cậu mau đi...haah...ra ngoài...ah...hahh.....!_Nam cố kiềm chế cơn phát tình, cậu phải nhanh chóng đuổi cậu ta đi.

Cậu ta đang vô tình phát Pheromone của Alpha ra kia kìa.

Cậu sẽ chết mất......
_Japan!

Cậu mau....thu lại Phe.....Pheromone của...ah...ha....hahh.....hah ah...cậu và ra ngoài!!_Nam hét toáng lên làm Japan hoàn hồn.

Anh để khay đồ ăn xuống, đóng sầm cửa lại và chạy ngay về phòng.
_Nga.....ah....mẹ nó....đây là....ahh....kì phát tình của một...ah...hah..hah....Omega!?

Ah...._Cậu run tay cầm điện thoại lên hỏi hệ thống.

Hệ thống liền gửi ngay cho cậu một lọ thuốc ức chế.

Cậu khó khăn nuốt lấy hai viên rồi mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn nhà. lưng dựa vào cạnh giường mà thở.
......Đáng sợ thật!

Kiếp trước làm một Alpha cậu biết rõ nếu vô tình ngửi thấy mùi của một Omega đang đến kì phát tình thì chắc chắn ít ai kiềm lại được mà nhào lên ****** Với Omega đó.

Hoặc đến kì động dục.

Nói tóm lại thì nó không hề khổ quá mức như Omega thế này.

Khổ một cái cậu lại là Alpha trội vào kiếp trước mà bây giờ lại thành Omega lặng.....thật chẳng ra một cái thể thống gì đây cả.

Cậu cảm thấy....tội nghiệp Japan.
......

Japan chạy về phòng đóng sầm cửa lại, ngồi thụp xuống ôm ngực thở dốc.

Mùi Omega phát tình?

Chẳng phải cậu là Beta sao.....hay cậu đang cố dấu việc mình là Omega.....Nhưng nói gì thì nói.

Anh chưa ngửi thấy mùi Pheromone nào mà lạ như thế.

Nó toát lên mùi hoa sen trong sạch và đẹp đẽ.

Nó quyến rũ bất kì ai ngửi thấy nó, nó cuốn hút người quá mức.......
_"Anh ta.....Tsk! chuyện này rốt cuộc nó ra làm sao vậy chứ!?........"_Anh vò đầu lắc mạnh.
_"Nhưng cái mùi hương đó.....nó nhẹ nhàng thật.....Nếu mình ở lại lâu e rằng.....Tch!

Khốn khiếp thật mà!"_Anh đứng phắt dậu đi vào nhà tắm và ngồi trong đó suốt 2 tiếng đồng hồ, còn vì sao thì tôi đoán là anh đang rầu rĩ ngồi trên bồn vệ sinh nhớ về hình ảnh Nam của tôi.....*Beep**
......

Germany đang bê một chồng sách thì thấy Japan đóng sầm cửa phòng Nam lại rồi chạy về phòng mình.

Cậu ta chạy vụt qua Germany và không hề để ý đến anh.

Khi chạy qua còn thoảng thoảng mùi Pheromone của Omega hòa với mùi Pheromone của cậu ta.

Cái mùi Hoa anh đào của cậu ta nó trộn lẫn với một mùi lạ nhưng quen.

Nó nhẹ nhàng cuốn hút anh phải đi xem phòng cậu có chuyện gì mà Japan phải gấp gáp như vậy.
(Au: Tính nghịch dại hả con)
Anh từ từ đặt chồng sách xuống, Nó cao gần hông anh rồi.

Lắc xoa nhẹ cổ tay bỗng anh nhăn mặt.

Mùi Omega ở đâu ra thế.....
*Cạch***
Anh mở cửa phòng ra và mùi hoa sen xộc thằng vào mũi chạy vào não bộ anh và đi khắp mạch máu cơ thể.

Anh nhăn mặt khi thấy cậu quần áo xộc xệch, thở hổn hển.

Một tay cầm lọ thuốc không nhãn màu trắng, còn một tay cầm thứ anh ta gọi là 'Phone'.

Ngồi dựa lưng vào giường và cậu không chú ý đến điều gì cả.

Anh vội vàng đóng nhẹ cửa lại, bê chồng sách chạy thật nhanh về phòng.

Vứt hết lên bàn, anh phi thẳng vào nhà tắm, nhảy vào bồn xả nước lạnh.
_"Mùi Omega....không lẽ anh ta.....Tch!

Tim mình bị cái gì vậy chứ!"_Anh ôm trái tim đang đập gấp gáp vì cái hương thơm đó.

Cái mùi hoa sen nhè nhẹ đẹp đẽ cuốn anh.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Cứ như thế.....đêm nay có hai người thiếu ngủ vì mùi hương hoa sen..
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
Chương 26: Đã ăn ké còn bày đặt:)


Sáng hôm sau......
_Oáp.....hôm qua thiếu ngủ thật sự....cái này mệt mỏi thật......_Nam vừa đi vừa than thở, vươn vai mệt mỏi vì đêm hôm qua.

Cậu chẳng để ý ai đang tiến tới, cậu cứ ngó qua ngó lại không để ý người trước mặt, đâm sầm vào.
_Ách!_
_Oái!_
Cái chồng sách đang được người kia bê rơi hết xuống nền sàn hành lang, cậu cùng người đó ngã nhào ra hai phía đằng sau.
_Thật sự xin.......lỗi...._Nam cúi người định xin lỗi thì gặp phải bản mặt của Japan, anh đang đỏ mặt hết lên và né tránh gương mặt cậu, tim anh cứ đập nhịp liên hồi cảnh báo.....không phải cảm giác sợ hãi hay nguy hiểm...mà là thứ cảm giác anh vẫn chưa trải qua bao giờ.
(Au: Có chắc Yew là đây!~)
_Ơ.....à...ừm...Cho tôi xin lỗi cậu nhé...tôi thật sự....k-không để ý!_Nam ngồi xổm xuống sắp lại chồng sách để đó, cúi người rồi chạy đi mất.

Để lại Japan đang sắp lên cơn đau tim vì đập nhanh.
_"Mùi hương đó....thơm thật......Khoan!

MÀY ĐIÊN RỒI JAPAN!

TỈNH LẠI!!!!"_Anh tự vả vài phát vào mặt mình để tình táo lại, bê chồng sách đi đến phòng Germany.

Chỗ cậu.
_Hah....hah....."

Bị cậu ta...và ai đó phát hiện rồi, giờ phải làm sao đây chứ.....Urgh!

Cậu ta và người kia mà đi nói lung ta lung tung là chết mình luôn chứ không đùa.....Tch!

Chậc...giờ phải làm sao chứ....."_Cậu vừa đi vừa nghĩ bước vào phòng ăn, tính nấu gì đó.

Một lúc sau....(Nhạt quá thì phải..)
Mùi thơm món ăn tràn ngập trong khuôn bếp, thơm vang cả phòng.

Đồ ăn nóng hổi xếp lên bàn.

Sắp đũa thìa toan định ăn.
_À quên....ở đây là Châu Âu chứ không phải nước Việt mình.....không có đũa để mà dùng!

Thôi kệ, ăn thìa cũng được!_Cậu chuẩn bị mọi thứ, kéo ghế ra ngồi vào, định ăn thì.....

RẦM!!
_Mùi đồ ănn!!_Nekomi từ đâu nhảy xộc tới..coi bộ hương thơm của những món ăn đã hấp dẫn cô nàng rồi....à không, có thêm vài vị nữa ấy chứ!
_A!

N-Nekomi.....và cả.....I.E?

J.E? và....N...Nazi????

Mấy người tính làm gì!?_Nam chấm hỏi đầy đầu, một người thôi đã đủ lắm rồi.

Bữa ăn sáng dinh dưỡng của cậu vậy là không cánh mà bay chắc.....Ôi không!!
_Anh Nam~~~~~_Cô giở giọng bám víu lấy cậu cầu xin được cho ăn.

Bộ ba kia thì bước vào rồi coi như đồ ăn của mình, ung dung cầm thìa múc lên ăn.
_Ê ê!!!

Đồ ăn sáng của tôi ai cho mấy người ung dung ăn uống thế!

Của tôi mà!_Nam tách được Nekomi ra thì đã thấy bọn họ ngồi ăn một cách bềnh cmn thường rồi.

Bọn họ thì cứ giả điếc mà ăn thôi.
_Ừm....không tệ!

Hơn hẳn bọn đầu bếp ở đây ấy chứ!_I.E gật gật đầu, mặt làn vẻ thỏa mãn mà sao thấy giống nói móc cậu quá.....gì mà không tệ!?

Tuyệt vời!

Phải nói là tuyệt vời nghe chưa!
_Cũng được...ít nhất là hơn bọn họ!_J.E cũng phụ họa theo.
_"Clmn, Ít nhất cái đầu mấy người ấy!

Tôi nấu cho tôi ăn chứ có phải mấy người đầu mà ung dung thế nhể:))"_Nam siết tay nhẫn nhịn bọn họ thì một câu nói làm cho cậu bùng cmn nổ luôn.
_Bình thường!

Không ngon cũng chẳng giở.....như bao người....._Nazi ăn từ tốn ra vẻ quý's tộc's.

Miệng chê bai này nọ.

Kiểu cái này thì mặn quá!

Sao cái này nhạt thế!?

Sao nó béo quá thế!?

Và vô vàn câu nói khiến cho Nam tím tái.
_NÈ!

Đồ ăn của tôi chứ có phải của mấy người đâu mà ăn như thật vậy!

Và ăn được thì ăn còn không ăn thì xéo chứ bày đặt chê bai bình luân này nọ vậy!

Tôi làm cho tôi ăn!

Và tay nghề của tôi chỉ đến đó thôi được chưa!?

Và tôi nấu bữa sáng của tôi...rảnh quá hay gì đi ăn ké của tôi vậy!?_Nam tức giận đập bàn hét lớn_
_Ta là chủ, ta có quyền!

Nguyên liệu là của căn cứ ta chứ không phải của ngươi!_Nazi rút súng ra kê lên đầu Nam.

Clmn trước giờ chưa ai dám chửi gã đâu....cậu là người đầu tiên đấy.

Gan dạ thật!:))
Tu bi không tềnh yew:))
___________
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
Chương 27: VietNam's POV


Haizz....cái số nó xui như *** ***!

May mà sáng nay còn chưa ăn phải đạn của Nazi đấy, ông trời hình như ghét cậu thì phải......

Cái tấm thân tàn tạ đầy vết thương của cậu đang phải lết về phòng.

Cay lắm cái việc Nazi lôi đầu cậu đi mất.
_"Chỉ là chửi có chút mà kê súng lên đầu người ta vậy......đúng là ác độc!.....Bỏ đi, chưa cắt tiết là may rồi!"_Cậu tức giận đá cửa cái rầm, bước vào phòng rồi đóng cửa cái rầm thêm lần nữa.

Mà sao cậu chưa tèo trước nòng súng của Nazi nhỉ? quay trở lại hồi lúc sáng nào!
*******
Vietnam's POV:
"Nazi này......b-bỏ súng xuống rồi ta ngồi ăn bánh uống trà thảnh thơi nói chuyện đi ha!"

Tôi mặt trang lên mồ hôi nhẹ nhất có thể cầm lấy nòng súng của ông ta tính gạt xuống. nhưng Clmn ông ta để khư khư làm tôi lo đấy. tôi cay cái việc bị ai chĩa súng lắm chứ! bình thường là tôi đã phang dép vào mặt người đó cho hả dạ rồi....ờ thì...đây là Nazi, một tên độc tài phát xít!

Hắn đang quậy tung cái Châu Âu này đấy.

Tôi tại sao lại lỡ miệng nhỉ?!

Con mẹ nó! nếu tôi được phép quay ngược thời gian thì tôi sẽ đưa Bê xê ét cho ba mẹ hắn.

Đến lúc đó tôi có thể cười một cách sảng khoái, thế giới này sẽ bình yên.

Nhưng đó là điều không thể.....Clm tôi đang muốn cắt tiết gã lắm rồi đây nhưng ga cứ múc từng muỗng súp ăn như thật, tay còn đang kê súng trên đầu tôi.

Gã ngưng lại đáp một câu sau khoảng thời gian im lặng khiến tôi muốn lật bàn!

"Tại sao ta phải nói chuyện với ngươi?"

CMN!

TA THỀ TA SẼ GIẾT NGƯƠI VÀO MỘT NGÀY KHÔNG XA NHÉ NAZI!

Nghĩ ta là súc vật hay gì cái tên khốn chó chết này!!!

Tôi thật sự muốn bưng cái bát súp đó hất vào mặt gã.

Nhưng đương nhiên như thế thì nụ cười của hắn sẽ dập tắt và cái mạng nhỏ nhắn này sẽ tèo theo.

"Ahaha...ha....ờm...Tôi không cố ý đâu!

T-Tính tình tôi là vậy rồi....tha cho tôi đi nhaaa" Tôi gần như hạ thấp mình xin ai đó....thật là một việc tôi chưa tùng làm với ai bao giờ...à không.

Có trước mặt Cuba đồng chí và Boss rồi....Kệ đi.

Tôi thế đéo nào lại hạ thấp mình như thế chứ! nhất là trước kẻ địch mà Boss mình căm ghét hận thù!!

"Nếu ta nói không" Đĩ mẹ nó quạo thiệt sự!

Hắn đang trưng cái bộ mặt nghênh ngang đó cùng với cái nhếch môi và ánh nhìn khiêu khích.

Tôi bây giờ rất muốn đạp mặt tên quái dị đáng ghét và....ờm....độc ác này!

Ừ được!!!

Là ông chuốccc đấy nhá!!

Có gì đừng bảo tôi à!!

Tôi cay lắm rồi đấy!

Vâng, đương nhiên tôi không dám nhào vô tẩn cho hắn một trận hay là gì....nó sẽ làm cho tôi phải tèo...ờm...mặc dù tôi không sợ điều đó lắm vì có chết tôi cũng sẽ được hồi sinh thôi...

Nhưng số lần tôi được phép hồi sinh đương nhiên là có hạn rồi, lấy đâu ra cái chuyện tôi bất tử được:))
Thế là tôi lại làm gã căng lên chút bằng cách cho một ít Pheromone hương....gì tôi chịu của tôi vào không khí.

Đương nhiên tôi đâu ngu để bọn chúng phát hiện nó là của tôi đâu....phát hiện để mà lên bảng điểm số chắc!

Tôi đâu ngu!

Ô.....tôi có lẽ cảm nhận được cái gọi là sức nóng giới hạn bốc lên từ người hắn ta.....

Ố ồ...hắn ta đến kì động dục và đang ức chế nó sao.....cơ mà khoan....Ơ cái Đệch mẹ thế cái điều tôi vừa mới làm là nhả Pheromone của tôi vào không khí ấy.....nó là đúng hay sai nhỉ...hắn có kéo tôi đi và **** tôi không....ơ tôi hoang mang quá đi! ai đó cứu rỗi tôi vớiiiiiii!!!

End POV!
__________.
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
Chương 28: Hậu quả của việc nghịch dại:) May mà chưa mất trynh Đýt nhỉ:)?


_"Khoan đã.....thôi chết dở zồi...."_Nam cứng đờ hết cả người mà không cảm nhận được rằng Nazi đã Xách mình lên và đang vác cái xác của cậu đi đâu đó.

Cái lúc mà cậu đã hoàn hồn lại được là cái lúc mà hắn ném cậu một cách mạnh bạo xuống Sofa trong cái phòng bàn việc của bọn hắn.
_Ơ này!

Ông tính làm gì!?_Nam giật mình khi nhìn thấy hắn đang nhanh chóng tuột cúc áo.
_Tsk!

Còn đ*o phải do ngươi xả Pheromone của ngươi ra sao!

Đã là Omega ở giữa một đám Alpha còn chơi cái trò đó hay sao!?_Hắn quát to rồi đè lên thân của cậu.
_Ê nè, ta là Beta mà.

Làm ngươi lại chắc chắn đó là ta được!!_Nam cố gắng chống cự bằng cách đẩy vai hắn lên cô gắng lật hắn lại.
_Điều gì còn phải hỏi ta sao!?

Ta, I.E, và J.E đều là Alpha.

Nhóc Nekomi là Beta cho nên chỉ còn lại mình ngươi!

Ngươi nghĩ ta ngu chắc!?_ Hắn ta đã đỏ hết mặt mày rồi, nhìn kinh khủng quá....còn ghê hơn cả lúc cậu động dục ở kiếp trước nữa.
_Nè!

Đ-Đừng...Ư!~_Cậu mẫn cảm tự nhiên lại chẳng có sức lực nào, cố gắng dãy dụa ra khỏi chỗ này.

Cơ nhưng mà đương nhiên thì sức cậu vốn dĩ đâu có bằng sức hắn được, dù có trở lại làm Alpha thì chỉ có bằng chứ không có hơn được.

Đằng này lại trở thành Omega, đã thế cái sức lực của cậu tự nhiên lại vắt chân lên chạy đi đâu mất tiêu mới cay chớ.

Cậu cố gắng còn hắn thì vừa hôn vừa l*** từ chỗ này đến hết chỗ khác.

Trên từ yết hầu xuống dọc xương quai xanh không có chỗ nào thiếu hết cắn và vết hôn.

Cúc áo sơ mi của cậu tuột ta hết một nửa. nút quần cũng pay nốt luôn rồi.

Còn hắn thì nút áo được thoát hét rồi, còn đũng quần của hắn thì đang dựng lên một 'Túp lều' nho nhỏ...à không, khá lớn:))
_Na-Nazi!

Này...ư~ đừng!_Nam kéo qua kéo lại dãy lên dãy xuống cũng chẳng được ích gì, lại còn mất thêm sức nữa chứ.

Nazi cắn xương quai xanh của cậu một cái thật mạnh rồi hắn chồm lên mạnh bạo áo đôi môi khô khốc của mình lên đôi môi căng mọng mềm mại màu anh đào kia.

Mãi chẳng chịu mở khoang miệng, hắn cắn khóe môi của cậu làm nó bật máu.

Kêu lên tiếng "A" rồi khó chịu bất lực để lưỡi của hắn quấn lấy lưỡi của mình.

Hắn cứ trêu đùa rồi nuốt nước của cậu.

Còn bắt cậu nuốt nước của hắn nữa chứ!

Không kịp nên dịch men hết ra ngoài, trông cậu lúc này quả thật Damdang mà.

Hắn thì hưởng thụ còn cậu thì khổ sở ra mặt.

Ánh mắt hắn vẻ mờ đục do chìm vào tiết dục.

Khổ sở thoát ra và sung sướng hưởng thụ, hai chiều hướng ngược đời cứ xảy ra trong căn phòng này.

Nam rơi nước mắt...tự mình hại mình đây mà....
_Hực!_Nazi kêu lên một tiếng rồi ngã nhào xuống người cậu.

Cậu hổn hển trợn mắt, mình vừa được cứu:))
Germany và Italy đỡ Nazi lên, ném hắn vào phòng tắm rồi đi ra ngoài.

Cả ba liền chảy máu mũi trước cảnh tượng này.

Áo sơ mi mỏng thì tuột hết nửa phần cúc trên, để lộ ra một mảng ngực, bờ vai, xương quai xanh cùng yết hầu đầy quyến rũ.

Nút quần bung ra với tư thế ám muội.

Khuôn mặt đỏ bừng đang thở bổn hển.

Nước dịch men từ khóe miệng ra nhìn mê mẩn hết sức.

Cả ba khẽ nuốt nước bọt, như đồng lòng mà 'dựng lều'
Nam nhanh chóng ổn định lại rồi cài nút áo nút quần lại, nhanh chóng ra ngoài.

Không khí chỉ còn lại hai mùi Pheromone hương sen và hương Chàm của hai người vừa đi.

Trong phòng còn lại mấy thanh niên đang dựng đứng vì người vừa rồi.
________
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
Chương 29: Về căn cứ rồiiiiiii!!!!>


Được rồi, trở lại hiện tại nào:))
_Hừ....tên Nazi này là chó hay sao mà đau thế....cắn muốn rách da thịt người ta à...._Cậu đứng trong phòng tắm xoa mấy chỗ bị cắn.

Đúng là nhức hết cả người.
_Heh...không sao không sao, ta đã có cách thoát ra rồi~_Nam nhếch mép tắm táp cho xong.

Bước ra ngoài thay quân phục.

Chả là lúc lơ đãng cậu lỡ tay chạm vô chùm khóa, thế là giựt luôn cái chùm khóa đó trên người của Nazi đi.

Đút vô trong túi:))
Lấy một con dao găm rạch vào tay một chút vào chân một chút.

Vì sao cậu lại làm thế?

Vì nếu về mà trên người không có vết thương nào sẽ bị coi là phản tặc đó, cậu không làm vậy sẽ bị đá cho coi.
_Anh Minh!

Đông Lào!_Cậu thì thầm gọi hai bọn họ.
_Sao thế Nam?_Việt Minh và Đông Lào hiện lên.
_Giúp em tìm chỗ kín đáo mà rộng rãi một chút để cất cánh trực thăng nha anh Minh!_Cậu băng xong thì anh cũng gật đầu, tàng họng rồi đi mất.
_Còn em còn em!?_Đông Lào cũng hăm hở lắm, lâu rồi Nam mới gọi ra nhờ việc mà.
_Em hả...em đi tìm trực thăng đi, xong để ở chỗ anh Minh đã tìm được, xong việc nhớ kêu anh đến nha...ta cùng trốn!_Nam cười có chút ranh mãnh.
_Vâng!_Nó nói rồi cũng đi mất.
*
*
*
_Đi thôi anh Nam, đừng chần chừ nữa....giờ về Nga còn kịp Chứ về tối bị nghi địch đó! tự dưng ai về nửa đêm bao giờ!_Đông Lào kéo Nam đi khi cậu đang còn ngủ gà ngủ gật.

Leo lên trực thăng, việc lái cứ để anh Minh lo, cậu nằm ngủ là được!
_Nè anh Nam!

Ăn chút gì đó hãng ngủ chứ, kẻo bị đau bụng giờ!_Nó đang cố lay thằng anh nó dậy đó.
_Thôi Đông Lào, trước giờ ở chiến tranh lúc ăn lúc không, nó nhịn cũng quen rồi.

Có ăn lúc đó thì phải ăn bằng bát B52 chứ không có là nằm rừng muỗi đốt.

Nó lâu lắm rồi mới ngủ ngon được vậy, thế nên cứ để cho nó ngủ đi!_Minh vừa lái vừa nhắc nhở.
_Vâng...._Thôi thì nó cũng ngủ vậy, để đầu của cậu đưa vào vai nó, nó cũng ngủ ngay.

Vậy là còn lại ông anh tội nghiệp phải thức để mà thấy đường mà lái.

May mà chúng nó đi lúc nửa đêm nên không có ai biết....bọn nó đã chuốc thuốc mê mấy người canh gác tối nay rồi.
*
Tờ mờ sáng chúng nó đáp xuống cánh rừng cách khu căn cứ khoảng 2km như lời cậu nói rồi hai người đó biến mất.

Cậu dùng điện thoại biến thành súng có nòng giảm thanh rồi bắn vào vai mình, và cả chân nữa. sau đó cất súng đi rồi leo lên trực thăng lái đáp xuống ngay cạnh sân tập của căn cứ Liên Xô.

Hiện tại khoảng 6 giờ sáng và mọi người đang đứng đó để tập trò Parkuor của cậu.

Nói gì chứ cậu rời căn cứ đã hơn 1 tháng rồi đó...đừng thấy có mấy chương mà tưởng có vài ngày nhe.

Nhìn xem, ai cũng thành thạo cấp độ 1 này rồi còn gì nữa.

Mọi người nghe thấy tiếng trực thăng liền giật mình nhìn sang cái trực thăng đang đáp xuống kia, ai cũng thò tay rút súng nhưng khi nhìn thấy Nam ngã từ trong ra liền hốt hoảng chạy tới.
_Việt Nam!

Cậu có làm sao không!?_Philippines hỏi.
_Hỏi thừa, nhìn máu me là biết rồi!

đưa vào phòng bệnh đi, tôi giúp!_Cuba đánh vào đầu cậu ta một cái rồi nói mọi người đưa cậu đi.

Cậu thì do nghịch dại bắn 2 phát đạn nên mất máu nhiều ngất bố luôn rồi.

Tội nghiệp cho cái thằng con này của tôi:))
*
Nam lờ mờ tỉnh dậy, xộc vào mũi cậu là biết bao nhiêu mùi thuốc sát trùng, thuốc gây tê, cồn, thuốc đỏ đủ thứ.

Một màu trắng tinh tươm cũng lọt vào mắt.

Cậu ngơ ngác nhìn xung quanh.

Boss này, Philippines này, Cuba này, Russia này, Ukraine này....nói chung là cả khối này, Cả bọn nhỏ nữa....đều ở trong căn phòng chật hẹp này mà đè lên nhau ngủ say sưa..
 
Back
Top Bottom