Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....

[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
Chương 10


Bên này, đột nhiên cậu có cảm giác...lành lạnh.

Nhưng thôi, cậu bỏ qua chạy tới ôm chầm lấy hai người bọn họ.
_Anh Minh.....Đông Lào.....nhớ hai người nhiều lắm á!_Cậu bấu chặt bọn họ mà nhỏ xuống từng giọt nước mắt.

Cái cảm giác này như chỉ muốn dừng lại lúc đó, cái cảm giác được đoàn tụ lại với người thân yêu của mình....nó tuyệt vời làm sao....Ấm áp thật!
_Được rồi được rồi, Em trẻ con quá đó Nam!_Việt Minh, lí ra Minh phải được gọi là em, do khai sinh trước của Nam là Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, nhưng chính thức đổi thành CHXHCNVN có số tuổi bé hơn nên gọi Việt Minh là anh.
_Lâu không gặp, anh Nam!_Đông Lào - Người xuất hiện sau cậu chỉ 1 phút, anh có thể gọi là nhân cách thứ hai của cậu.

Đông Lào là kẻ khá tàn bạo, rất ít khi tha cho kẻ địch, điều đó hoàn toàn trái ngược với Việt Nam vị tha rộng lượng này.

Ba người rất rất giống nhau, chỉ khác ở hai điểm:
Ngôi sao của Minh mập hơn Nam là Đông Lào một chút.

Như thế này:
Và đôi mắt của Nam có màu vàng Kim, ngươi hình Ngôi sao nho nhỏ vàng chói.

Mắt Đông Lào màu đỏ thẫm như máu, ngươi hình ngôi sao màu bạc.

Mắt Việt Minh màu xanh thảm sâu hun hút (có thể nói nó rất quyến rũ đấy), như hai viên ngọc Sapphire xanh trời cao vời vợi, ngươi hình ngôi sao màu đỏ rượu lạ kì.

Nhưng đó chỉ là điểm khác biệt về cái gọi là ngoại hình.

Tính cách của họ cũng rất khác nhau.

Việt Nam hay cười, khá dễ nổi nóng nhưng dễ kiềm chế cảm xúc lại.

Nhưng khi cậu đã đánh một ai là cậu quẩy tới bến, quẩy xong thì lại cứu thương băng bó cho người ta.

Đông Lào tính cũng loi choi, thíc khịa người nhưng rất dễ nổi nóng.

Anh nổi nóng là anh dập chết luôn chứ không có chuyện kiềm.

Anh dập cho tơi bời xong thì bỏ đi luôn, không giống Nam đâu.

Việt Minh tính hơi lạnh, anh kiềm chế rất giỏi, ít khi nổi nóng.

Ai khịa anh là anh móc lại, móc đến khi họ không khịa được anh nữa thì thôi.

Minh rất nghiêm túc chứ không như hai con người kia, chỉ biết bày trò thôi đâu.

Nhưng khi anh đã bày trò thì đều là bẫy hiểm, nếu Đông Lào giỏi hành hạ thể xác thì Việt Minh giỏi hành hạ tâm lý, anh đã ra tay thì không ai thoát được.

Tuy nhiên kĩ năng đánh nhau của anh không phải là dạng vừa, cũng kinh khủng lắm đấy.

Nhưng so còn lại thì Nam thừa hưởng cả hai, tâm lý cũng có mà thể xác cũng có.

Tâm lý yếu hơn Minh một chút nhưng đánh nhau anh luôn Nhỉnh hơn một chút so với 2 người còn lại.

Tuy nhiên có một điều Nam cậu rất cay ở hai người này!

đó là họ ăn cái giống gì mà cao chọc 'chời' thế!?

Họ người thì 1m85, người thì 1m83.

Thế sao cậu lại cao có 1m67 thế!?

đùa nhau chắc!!!!
_Ầy....Anh Nam, đừng có khóc nữa! trẻ con lắm đó!_Đông Lào ôm cậu rồi vỗ lưng nhè nhẹ dỗ dành cậu đang chảy một đống chất lỏng từ mắt thấm vào vai anh.
_.....Nam....em có cần anh làm mấy cái bẫy cjo em hết khóc không?_Ông Minh này thật chả lãng mạng xíu nào, ổng yêu thương theo kiểu thô thiển, bởi sau khi thống nhất đất nước thì ổng ra ngoài Hoàng Sa và Trường Sa để bảo vệ hai đứa em út, quản giáo hải quân đất nước và các hòn đảo.

Ổng có yêu ai bao giờ đầu...có thì có, là Nam nhưng ổng không biết cách thể hiện tình cảm.
_Cái ông này, dịu dàng với anh ấy một chút là chết anh hả Việt Minh!!_Đông Lào dơ chân đạp mạnh vào chân Việt Minh một phát, nhưng anh đã kịp thời rút chân đi nên ầm, chân Đông Lào đạp xuống nền đất cứng một cách tê tái.
_E-em nín liền....anh Minh ác quá!_Nam chùi nước mắt rồi bĩu môi nhìn Minh.

Bọn họ cười đùa rồi Việt Minh và Đông Lào biến vào tâm thức của Nam, Nàm xóa dấu vết vòng ma thuật rồi về phòng leo lên giường đi ngủ.
nơi nào đó.......
............................._Giá như mình tin cậu ta hơn.....kệ đi. dù sao Việt Nam cũng đã gia nhập Cộng Sản rồi, hoàn toàn tin tưởng phe ta_Người đàn ông đó nói xong liền quay trở về phòng ngủ.

Căn phòng phía đông lại sáng một chốc lát rồi cũng vụt mất ánh sáng.

Người đàn ông....bí ẩn.....
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
chương 11


.

Sáng hôm sau....
_Thôi mà, sanh đi rồi sẽ về chứ có đi luôn đâu mà mấy đứa sợ!_Nam đang cố gắng kéo mấy đứa nhỏ ra khỏi mình để leo lên trực thăng.

Khổ quá! chúng nó không cho cậu đi, chúng nó tầm tuổi này đã hiểu được thế nào là nguy hiểm rồi.

Đằng này cậu còn xâm nhập vào căn cứ của địch nữa chứ....một đi không trở lại là điều bọn nó nghĩ tới bây giờ.
_Đúng rồi đó, cậu giờ nghĩ lại vẫn còn kịp...nhỡ như một đi không trở lại thì tính sao được!_Philippines cũng can khuyên cậu từ bỏ.
_Ầy.... thế này nhé, tôi để lại một kỉ vật quan trọng nhất trong đời tôi, mọi người giữ gìn nó đợi tôi quay về, nó quan trọng lắm đấy!_ Cậu nói rồi mở balo ra lục lọi thứ gì đó, lôi ra một quả cầu thủy tinh trong suốt tuyệt đẹp, bên trong nó là một màu đỏ có ngôi sao nhỏ bé ở giữa, còn chất lỏng màu vàng và màu xanh dương đuốc chia thành hai bên kia nữa, đẹp làm sao.....Thêm đó là một sợi dây chuyền có gắn viên ngọc và dưới nó là hình chữ S uốn cong một đất nước, đằng sau cái tấm sắt cứng chữ S là một gồng chữ, nó ghi:"Bắc Nam sum họp một nhà". cậu trao lại cho bọn nhỏ.
_Cái này...nhìn đẹp quá anh ơi, có hình ngôi sao giống như anh kìa!_Estonia cầm quả cầu mà mất lấp la lấp lánh.
_Hì....em thử nghiêng nó sang bên trai xem!_Cậu mỉm cười trước cái sự ngây thơ đẹp đẽ đó của bọn trẻ.

Làm theo lời anh nói, Esto nghiêng quả cầu sang và kí hiệu búa liềm xuất hiện, nó vàng chói lên như pha lê làm ai cũng có chút đau mắt, họ cứ tưởng ánh Mặt Trời cơ....à mà vì sao họ nhìn được á? quả cầu to hơn nắm đấm luôn mà.
_Kí hiệu Cộng Sản!?

Quả cầu này hay thế!?_Cuba trần trồ nhìn quả cầu.
_Ừm....nó là món quà của một người quan trọng đối với tôi, cả cái dây chuyền này nữa.....Dây chuyền này là từ bạc thật, viên ngọc hình ngôi sao màu vàng kia là kim cương thật đấy....còn hình chữ S kia......kệ đi. nói chung nó là từ người anh trai tôi để lại trước khi mất....._Nam cười tươi một cái, đeo dây chuyền vào cổ Latvia, xoa đầu con bé rồi nói:_Đừng làm mất nhé, quan trọng nhất của đời anh đấy!

Quả cầu kia là Boss - Ussr tặng cậu khi biết 2/9 là sinh nhật cậu, ông đã tặng cậu quả cầu này.

Tất nhiên nó là từ kiếp trước.

Còn cái dây chuyền là của Việt Cộng.... người anh trai đáng kính đã hi sinh vào ngày 1/5 của cậu, trước khi chết anh đã lục trong túi áo, đeo lên cổ cậu....anh đã thức suốt đêm để làm nó....ngày 30/4 là sinh nhật anh vậy mà.....ngay hôm sau ngày vui vẻ đó anh....đã ra đi mãi mãi.

Vì thế mới có chuyện Việt Minh về báo thù, Việt Nam ra nước ngoài khi nghe tin Boss tham chiến khủng trận với Nazi, và....sau đó thì là chuyện ở chương 1 sảy ra đếy:))
_Được rồi, anh hứa sẽ về!

Ngoắc tay hứa nhé! anh sẽ quay về để lấy lại quả cầu và sợi dây chuyền! giữ cho cẩn thận!

TẠM BIỆT!!!_Nam nói rồi leo lên trực thăng, gạt cần nhấn nút cacthu khởi động rồi đi mất.

Cậu nhường chỗ cho Việt Minh lái, còn mình thì ra sau kiểm lại coi xem còn quên đồ hay không
_Ừm...đồ mặc...cái điện thoại...đạn...súng...dao găm.....ừm ừm....đủ rồi!

À mà cái này...._Cậu chú ý đến cái điện thoại nãy giờ cứ kêu Ting ting ting!
_Gì đây? chức băng mới?_
*Điện Thoại có chức năng mới cập nhật, xem thử đi nào!

Chỉ cần tưởng tượng vũ khí trong đầu, nó sẽ biến thành thứ đó! chỉ cần nói thu về thì lập tức nó sẽ trở lại bình thường!

Biến thành súng thì không bao giờ lo hết đạn! biến thành gậy thì không bao giờ gãy được! dùng làm nhà thì có bom nguyên tử cũng không làm hư hỏng được!

Có thể chứa đồ vật vô hạn mà không sợ bị hư hỏng gì cả!

Đa năng tiện đụng mới cập nhật!!

Quà tặng kèm là một vòng quay thưởng bất kì!

Bạn có muốn quay ngay bây giờ không!?
[Có] [Không]****
Việt Nam nhấn có, nó quay và rồi....
*Tèn ten!

Bạn đã quay trúng vật phẩm: Áo choàng tàng hình siêu cấp!

Nó sẽ giúp bạn tàng hình, không ai nhìn thấy bạn cả.

Bạn muốn thứ gì tàng hình theo mình thì chỉ cần nghĩ trong đầu là được! số lần dùng của bạn hiện tại đang có: 5 Lần*****
_Vcl....không biết nó giúp ích được gì không nữa....cứ lấy mặc thử cũng được!_Nam nói rồi ấn vô chữ dùng.

Nó hiện lên trên người cậu, một cái áo choàng màu trắng có thêu hoa sen, hướng dương và ngôi sao màu vàng.
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
Chương 12


_Nam à, cẩn thận nó lừa đấy.

Cái hệ thống nó củ chuối lắm!_Minh ngồi đằng trước lái trực thăng, mặt ngoảnh ra sau chê bai cái hệ thống.

Một giọng nói trong điện thoại của cậu vang lên:
_Con hệ thống nó gào mồm lên gắt gao, nó muốn đá Việt Minh về vl ra ấy.
_Thôiiii!

đừng có cãi nhau!

Đông Lào!

Em giúp anh một việc được không?_Cậu can ngăn hai người này lại, tránh việc Minh ổng khịa cho con hệ thống nó tức giận thì lại khổ, đá ổng về luôn thì mệt.

Với lại thế thì không biết cái trực thăng nó có 'Viuuu' đi luôn hông nữa.
_Eh, sao vậy anh?_Đông Lào hiện lên như một vị thần.
_Giúp anh tìm một chỗ ẩn nấp ở Berlin, rồi đi do thám căn cứ để đột nhập dễ dàng.

Nếu có thể thì lấy về cho anh một bộ quân phục Đức nữa, khoác nó lên thì có rơi áo choàng cũng không sao_
_Vâng...em sẽ hoàn thành sớm, anh nhớ nghỉ ngơi cho khỏe đó_Nó nói rồi bay đi một cách nhanh chóng, Nam soát lại đồ rồi đeo tai nghe vào, không biết nó sẽ phát ra bài gì.

Nó phát ra đoạn nhạc dạo đầu thì hay mà cái lời nó có vẻ...kinh dị? nó phát thế này:
-Người mang tên Alice thứ nhất là một thiếu nữ gan dạ!

Cầm trong tay thanh kiếm sắt kia tiến vào Xứ sở Thần Tiên
Nàng đi qua những cánh hoa hồng rụng tơi tả ở bên đường
Nàng lê chân không quay lại nhìn con đường mang màu đỏ tươi!!

Không gian nơi khu rừng này là, nơi đây nơi tăm ******tối******!~
Không gian nơi giam cầm vào rừng chẳng còn có thể quay về!~
Nghênh ngang trên con đường màu tàn dẫn bước vào rừng ấy,
Chẳng còn ai nhìn thấy hình bóng của một nữ hiệp mù đi lạc!!
****Trích: Sự hi sinh của những Alice****
_Ơ......kệ đi, xong là nó chuyển bài khác ngay ấy mà:)_Cậu nằm xuống nghe rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Khoảng sau vài tiếng, khi tiếng động cơ chuẩn bị đáp đất vang lên thì cậu thình lình tỉnh dậy, tiếng động cơ ồn quá khiến cậu có chút...khó ngủ.

Khi cậu tỉnh dậy thì quay đầu nhìn ra cửa kính, trời đã tà chiều mất rồi.

Ánh nắng nhỏ bé giờ đã không còn, chỉ để lại một màu trời hồng cam rực rỡ, những đám mấy trắng kêu gọi nhau kéo đi đâu hết, để lại sân khấu cho chàng Hoàng hôn này.

Một buổi tối thật lãng mạng tại Berlin!
_Tới Berlin rồi Nam, thay đồ khác đi! mặc quân phục này ra đường dễ bị lộ lắm, anh tìm chỗ cất trực thăng!_Minh quay đầu nói với cậu đang còn mơ mơ màng màng, anh nhắc nhở rồi cậu cũng luống cuống thay đồ.

Đường cong cơ thể tuyệt đẹp uốn lượn trên thân hình của Nam, quả thực cậu là con trai nhưng nếu nuôi tóc dài chẳng ai lại đi nhận cậu là con gái cả, tiếc thật đấy!

Nam khoác lên mình ở lớp trong là một cái áo ba lỗ, một chiếc áo len tự đan mỏng có màu xanh dương nhạt và áo khoác ngoài làm từ lông cừu rất ấm áp màu nâu.

Quần cậu mặc một chiếc quần cộc ở trong, bên ngoài là một cái quần tây màu nâu nhạt trông nổi bật.

Giày màu đen bóng lộn với đôi tất trắng.

Quấn lên cổ cái khăn quàng màu xanh lá nhạt, hoa văn trên chiếc khăn đó không đặc biệt cho lắm, chỉ là vài đường kẻ ngang màu nâu.

Nhưng ở hai đầu có thêu hình hoa Sen và đầu còn lại thêu hoa Hướng Dương, một đầu thêu chữ màu đỏ là 'MTGPDTMNVN' còn một đầu thêu 'VNCH-GDDV'.

Những sợi len ấm áp làm cậu dễ chịu, ngụy trang xong cho chiếc trực thăng thì cậu cũng tiến vào thành phố..
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
chương 13


Nam rảo bước từng bước chặt chẽ vào thành phố, trong túi áo của anh là một cái bóp tiền, trong đó đủ thứ giấy tờ giả và tiền thì một đống.

Đủ cậu sống an nhàn hết đời luôn ấy.

Cậu tiến vô một nhà hàng, ngồi vô bàn rồi gọi món. _Ừm........Cho tôi một phần bánh Kếp, một phần Bít tết bò, một đĩa Pizza loại nhỏ và một chai Vodka, cảm ơn!_Cậu đóng cái Menu lại đưa cho phục vụ.

đọc tên một số món ăn rồi ngồi chờ.

Khoảng tầm tầm 5 phút sau có một (hai) người đi tới, người phục vụ cất tiếng hỏi:_Thưa cậu, nhà hàng chúng tôi đã chật cứng bàn rồi! cậu có thể cho một vị khách ngồi chung không?_Người đó hỏi một cách lịch sự nhưng làm cậu hơi khó chịu, nếu không đồng ý thì đương nhiên người ta sẽ phải lấy bàn khác nhưng cậu sẽ mang danh keo kiệt, thế nên bắt buộc phải đồng ý thôi.
_À ừm...cứ cho ngồi đi!_Cậu gật nhẹ đầu, sau anh phục vụ đó xuất hiện một người, hắn ta trông cao ráo với chiều cao 1m8, thân hình không quá đô con cũng chẳng quá mảnh mai.

Anh ta mặc một chiếc áo len màu Xanh lá nhạt, đường kẻ sọc dọc áo có màu xanh đậm hơn, một cái quần tây màu nâu và áo khoác của anh ta dài tới tận đầu gối, nó có màu nâu.

Anh ta nhàn nhã gọi món:
_Cho một phần Bít tết, một phần pudding và một chai Vang đỏ, cảm ơn!_Hắn cũng gọi món rồi quay sang nhìn cậu.

Đôi đồng tử của cậu co lại khi thấy hắn....Là người khác không được hay sao mà phải là hắn....thôi kệ, cũng không phải tên USA đang ghét kia...nhưng hắn....
_Thứ lỗi cho tôi...tôi tên France, Cho hỏi quý cô tên gì?_Hắn đưa tay ra với một bông hồng đỏ nhưng đẹp đẽ.
_Ừm...cảm ơn tấm lòng của anh nhưng....tôi là Con trai anh nhé, Con trai ấy ạ!_Nam nở một nụ cười xã giao mà lúc trước khó lắm cậu mới học được, tay nắm chạt gấu áo.
_Ah...vô phép quá, tôi cứ tưởng cậu đây là con gái do....cậu nhìn trông có vẻ mảnh khảnh!_Anh ta cũng nở lại một nụ cười, lúc đó đồ ăn của cậu cũng được mang tới, họ đưa chai rượu vào ly rót ra, đầy nửa ly rồi để lại trên bàn.

Từng món ăn được đặt xuống.

Đồ của anh ta cũng đến, họ ăn không nói một lời.
_Chút thì quên!

Cậu đây tên gì ấy nhở?_Hắn ăn xong nhẹ nhàng đặt dao và nĩa xuống, lấy khăn lau nhẹ rồi hỏi cậu.
_Ừm.....tôi tên Việt Nam!_Nam cũng ăn xong, lấy khăn lau miệng rồi nhấp ly rượu.

Trả lời hơi có vẻ qua loa.
_Việt Nam sao?

Tôi chưa nghe tên đất nước nào là Việt Nam cả....cậu là vệ duệ chăng _France cố nhớ xem có đất nước nào tên như cậu không nhưng trong trí nhớ của anh thì thật sự không có, nếu vậy chỉ có thể là Vệ duệ phía sau.
__
*Chú thích: Vệ duệ còn là hậu duệ, giống như Việt Minh hay Việt Cộng, chỉ đứng sau hỗ trợ chứ không có đất nước.
_____
_Ừm...."

Gì....lúc này hình như mình đang là thuộc địa của hắn mà.....kiếp trước mình để lại cho anh Cộng và anh Hòa lo, còn mình thì ra nước ngoài tìm đường, rồi gặp Boss.....tại sao khi mình đang còn là thuộc địa thì hắn không nhận ra?!"_Nam trả lời, mày hơi cau lại.
_Ồ.....mà tôi nhớ hình như trong Đông Dương có một thuộc địa của tôi rất giống tên cậu đấy!

Hắn ta tên là Việt Cộng.

Và hắn đang cố gắng đấu tranh để dành lại đất nước của hắn...để xem....Đất nước hắn hình như tên là Việt Cộng dân chủ Cộng Hòa thì phải_
Đôi con ngươi của Nam co lại khi nghe xong lời gã nói, nếu thật sự như vậy thì....khác gì Việt Nam ở thế giới này là không có tồn tại.....chuyện gì đang xảy ra!?.
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
chương 14


Chuyện này ngày càng phức tạp rồi đây....lý nào lại như thế....
_Cậu là Vệ duệ của hắn ta hả!?_France nảy ra một ý nghĩ trong đầu, đập bàn đứng dậy làm xung quanh ai cũng nhìn hắn.

Hắn nhàn nhã ngồi xuống rồi nhìn Nam bằng một cách kì lạ.
_Ừm....kh-không!_Cậu giật nảy, nhẹ nhàng chối, cậu nghĩ nếu mình nói có thì chắc gã ta sẽ hắt cậu đi mất, lúc đó thì toang!
_Tiếc quá....tôi cứ tưởng.......Ấy chết, đến giờ tôi có việc rồi, bữa ăn này tôi trả cho nha! có duyên thì lần sau sẽ gặp lại!

Tạm Biệt!_Hắn giật mình rồi đứng dậy, chạy đi mất.

Nam nhàn nhã uống xong Vodka thì đi ra trả tiền, họ nói người đàn ông tên France đã trả cho bữa ăn đó rồi.

Cậu nhíu mày, tưởng hắn lừa cậu chứ.....lần đầu gặp ai hắn cũng thế sao....Trời đêm khuya khoắt buông xuống thành phố Berlin nước Đức, cái giá lạnh đến run cả người với tiếng ồn ào nói chuyện của người dân nơi đây.

Nó nhộn nhịp thật, nghe mà lòng cậu có chút thoải mái.

Cậu đang ngó ngang xung quanh tìm nhà trọ để ở qua đêm thì đâm sầm vào một người.
_Ah!_Cậu kếu lên một tiếng rồi ngã phịch xuống đất, chiếc điện thoại cậu để trong túi văng ra.
_Ôi, tôi thực lòng xin lỗi thưa Quý cô đây.

Để tôi đỡ cô dậy!_Hắn nói rồi chìa tay ra đỡ cậu dậy, cậu cảm ơn rồi nắm lấy tay hắn đứng dậy.

Nhìn lên người kia định xin lỗi thì cậu bị đứng hình luôn, đơ ra một lúc vậy.
_Quý cô à....cho tôi xin lỗi vì bất cẩn này, có duyên sẽ gặp lại nhé!

Tôi tên J.E!_Hắn ta nói rồi quay đi, một lúc lâu sau cậu đã định hình lại được thì sốc đến cực độ.

Cậu vừa đụng phải J.E và không xin lỗi, lại còn đứng đực đơ ra trước mặt hắn nữa chứ.
_Khoan.....Ahhhhh! hắn ta nói mình là Quý cô!?

Sao ai cũng nhầm mình là con gái vậy!

Chê người lùn hả....Tại sao mình phải làm Omega chứ....đáng ghét! lại còn cao....thôi bỏ đi, ưu tiên tìm nhà trọ đã.
****
Cạch! tiếng cửa mở vang lên, cậu kéo balo vào căn phòng rồi mò mẫm cây đèn dầu, thắp nó lên, mở cửa sổ ra rồi soi khắp căn phòng.

Chiếc giường gỗ sồi được kê ngay bên cạnh cửa ra vào, kế là một cái tủ giường.

Ở trên đó có để thêm hai cái đèn dầu nữa.

Trong góc phòng bên trái là một cái tủ đồ, bên trong có móc treo và một số thứ khác.

Góc bên phải là một kệ sách nhỏ với đầy ắp là sách.

Cánh cửa bên cạnh tủ sách là cánh cửa nhà tắm và nhà bệ sinh.

Cửa sổ được làm bằng kính nên có thể dễ soi sáng hơn.

Rèm cửa sổ màu xanh lá nhạt có hoa văn hình hoa oải hương.

À còn nữa, kế bên cái tủ đồ cũng có một cánh cửa, nó là cửa nhà bếp.

Cậu ném phịch cái vali xuống rồi nhảy ngay lên giường.

Đúng lúc đó thì Đông Lào nó về tới.
_Anh Nam em về rồiiii!!_Nó nhảy lên ôm chặt cậu như kiểu mấy chục năm xa cách nhau không gặp ấy.
_Ừ ừ, mừng em về nhà!

Bỏ anh ra nào thằng nhóc này! có thông tin gì không?_
_Có!

Mà đây là quân phục cho anh nè, em lấy của hàng ngũ cấp cao nên lúc anh đột nhập sẽ không bị thiệt đâu.

Căn phòng của Nazi ở phía Nam, căn phòng đánh số hiệu là số 69.

Cách đó ba phòng là phòng của J.E, bên cạnh là I.E!

Phía Tây là khu huấn luyện quân sự.

Bắc Là chỗ phòng của bọn nhỏ, có 3 phòng!

Phòng thứ nhất là phòng đứa con của Nazi, phòng thứ hai là phòng đứa con của I.E và phòng cuối là phòng của hai đứa con nhà J.E, có vẻ khác ngày xưa.
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
Chương 15


Ngay sáng hôm sau cậu đã đi ra ngoài.

Trước khi đi thì có mặc bộ quân phục Đức vào, đeo khẩu MAC-10 ra sau lưng, điện toại để túi quần.

Ngang eo có để mấy trái bom đề phòng, dưới thân quấn một dải băng màu trắng ngang đùi, rồi quấn vô một cái túi ngay dải băng đó, ở trong để đồ phá khóa này, tai nghe này, vân vân.

Quần hơi rộng nên dễ sắn lên lắm.

Cậu đeo đôi giày cao cổ, dao găm để trong giày và một khẩu súng lục C2-75 Dắt bên hông quần.

Khoác lên cái áo choàng tàng hình rồi khẽ bước ra ngoài khóa cửa phòng lại.

Cậu nhẹ nhàng bước ra ngoài rồi tiến về phía căn cứ của địch..

_"Má....cổng đóng rồi sao vô ta......ủa, xe ai đang tiến về.....J.E!?

Heh..có cái để lợi dụng rồi!"_Cậu nheo mắt nhìn chiếc xe màu đen đằng xa tiến lại, trong khi chiếc xe đang dừng lại để kiểm tra thì cậu leo lên trên nóc xe ngồi một cách nhẹ nhàng.

Chiếc xe sau khi kiểm tra xong cũng được vượt qua, cậu đi vào không tốn chút công sức.

Xong cậu nhảy xuống men theo đường mà hướng về phía phòng Nazi.

Đi một lúc thì cậu lướt qua một toán lính đang đến giờ nghỉ ngơi.
_Có người đột nhập!?

Ta ngửi thấy mùi người lạ mà quen...._Hắn giật mình quay sang đám kia, bọn họ cũng gật đầu nhưng rồi....
_Có lẽ là sếp cấp trên ấy mà, kiểu vậy chúng ta có tiếp xúc lắm đâu nên lạ mà quen cũng phải, về nghỉ ngơi ăn sáng thôi!_
Nghe xong Nam thở phào nhẹ nhõm, bước đi tiếp.

Việt Nam POV':
Tôi bước đi đến khu vực thư phòng của tên Nazi, tôi nghe Đông Lào kể thì cũng không chắc thư phòng hắn ở đâu cả nhưng theo trí nhớ của tôi vào kiếp trước, hắn thường để thư phòng ngay bên cạnh phòng mình và kế đó là phòng họp, rồi phòng ăn (phòng bếp) và phòng của hai tên là J.E là I.E, tôi cứ như vậy tiến về phía Nam.

Chỉ còn khoảng một trăm mét nữa thì tới nhưng rồi tôi phải nép đi thật xa, tránh để lại mùi do tên J.E, I.E và Nazi đang tiến tới.

Vốn dĩ tôi sợ để lại mùi như thế là do tên J.E là nhân miêu, năng lực thính giác là khứu giác của hắn không phải để đùa.

Xúc giác của hắn cũng rất nhạy cảm nên phải tránh xa hắn kẻo bị phát hiện là tôi sẽ xong đời.

Thật may vì bọn họ lướt qua không chút nghi ngờ nhưng tôi có thấy lúc hắn lướt qua chỗ đó thì hắn có cau mày lại, tôi run lên rồi thôi, quyết định đi tiếp.

Thời gian đổi ca canh phòng là 5 phút một lượt, tôi chỉ có thể hành động trong 5 phút đó.

Bởi vì nếu không mở cửa đi vào thì làm sao lấy tài liệu.

Tôi đứng ngay mép tường đứng ngó, chờ tốp lính đó đu thay ca.

Thật may vì tôi đứng khoảng 15 phút thì họ cũng thay ca.

Tôi nhanh chóng mở cửa bước vào.

Lôi cái gọi là Điện thoại ra chụp tất cả đống giấy.

End POV'
Cạch!
tiếng mở cửa vang lên, cậu hoảng loạn quay đầu lại thì thấy tên Nazi đang đứng đó.

Cậu giật thót và biết rằng do mình chụp tài liệu quá lâu nên đã bị hết thời gian.

Ngó nghiêng đứng một góc nhìn Nazi cau mày nghi ngờ có người trong phòng.

Cậu chú ý cái cửa sổ, lấy một quả mìn mini rồi tiến tới cái cửa sổ một cách nhẹ nhàng, gắn lên đó rồi rút chốt ra.

Sau đó chạy nhẹ nhàng cách xa nó nhất có thể.

BÙM!!!!!!!

Cửa sổ với bức tường ra đi, nó có làm gì sai đâu mà sao nó xui thế.....Đám Lính canh phòng bên ngoài nghe thấy tiếng nổ thì mở cửa chạy ngay vào trong, nhìn thấy cảnh Nazi đơ người nghệch mặt ra nhìn về phía cửa sổ.

Mặt hắn ta trông mắc cười lắm!
_____.
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
Chương 16:Ở lại trêu họ cho vui


.Ngay sau đó còi báo động vang lên khắp nơi, mấy thằng lính vừa mới tập huấn xong đang mệt mỏi ngồi nghỉ ngơi mà giờ phải xách súng đi kiếm tên đột nhập, cay thế nhờ!:(
cậu chạy nhanh ra khỏi phòng Nazi làm to lên tiếng giày đập, tiếng bước chân.

Họ giật mình!

Ma à....phải ma không mà sao thấy rợn thế nhể.....Tiếng bước chân thì nghe rõ mồn một mà cái thân thì đếch thấy đâu.....thôi rồi, CÓ MA!!!!!
_Ahahahaha.....vcl ma.....mắc cười!_Nam trốn trong góc cười sặc sụa, nhìn cái cảnh bọn họ chạy tán loạn run rẩy đi tìm cái 'con ma' kia.

Đứa nào đứa nấy cũng run rẩy, cậu quyết định chơi bọn họ một vố.

Cậu tìm một lùm cây rồi núp vô trong đó, tắt chức năng tàng hình đi và....
_Ta...là...ma....đây!~~~~~_Cậu trợn mắt lên, nhảy ra khỏi bụi cây rồi giở giọng toét miệng cười nói.

Vì cái áo choàng màu trắng nên bọn lính nó nhảy hết lên người nhau, miệng la toáng lên khóc ròng.

Cậu hù xong bật tàng hình lên.

Nazi và I.E chạy tới thấy bọn nó nằm ôm nhau thắm thiết *Beepp*!

Bọn chúng nó nằm ôm nhau run lẩy bẩy thì đen mặt.

Lính của quân mình nhát cáy vậy hả trời.....

Cậu lại vòng ra sau I.E rồi đặt tay lên vai hắn, làm hắn giật mình quay ra sau.

Có thấy ai đâu.....Rồi cậu lại đặt tay lên vai bên kia của hắn....hắn giật mình quay sang cũng có thấy ai đâu......cậu ra trước mặt I.E tắt tàng hình cười toẹt một cái rồi bật lên làm hắn cong chân co cẳng nhảy lên người Nazi.
_Ngươi làm cái gì thế, cút xuống cái thằng này!!_Nazi
_B-Boss ơi....có ma thật kìa.....nó chạm vào tôi á boss.....nãy còn xuất hiện trước mặt tôi nữa....ghê lắm!_I.E hắn khóc không ra nước mắt, bám chặt lấy boss của hắn mà run lẩy bẩy, răng cắn chặt môi.
_"Hahahaha, chết mày chưa! cho mày chừa!!

Này thì phát xít hả em!!"_Nam ôm bụng lăn lóc trên sân, cố gắng không phát ra tiếng.

Cậu cười xong rồi bỏ đi..........ở nơi nào đó rất là kín đáo...

_Anh Minh! em nhờ chút chuyện!

Anh đưa sấp tài liệu này về bên Căn cứ giúp em!_Nam nói rồi móc trong balo ra một sấp tài liệu, từ hôm qua đến giờ cậu phải ngồi chép đó, mệt thấy bà luôn.Hôm qua may mắn trốn về được nhà trọ, cậu lôi điện thoại ra tìm lại mấy bức ảnh rồi nhìn thế chép vào đống giấy.

Cậu gần như thức xuyên đêm luôn.
_Thế còn em?_Minh cầm lấy đống tài liệu rồi hỏi cậu.
_Em?

Ầy!

Anh không cần lo đâu, em ở lại chơi khuây khỏa một chút rồi về.

Bên đó chẳng có gì chơi chán lắm, ở đây đẹp mà đồ ăn ngon nữa....Nhaaaaaa!

Em còn Đông Lào bảo vệ mà!_Cậu long lanh đôi mắt nhìn về phía anh, anh đương nhiên là phải bất lực trước cái sự làm nũng quá đáng này rồi....em biểu em trau của anh dễ thương quá làm gì!
_Haizz, được rồi....cẩn thận kẻo bị bắt đó nghe! anh đi trước à...._Anh nói rồi đi chuẩn bị. cho sấp tài liệu vô một cái hộp, buộc lại chắc chắn rồi gắn dù lên.

Bay về Liên Xô...

_Có tiếng trực thăng, hình như là cậu ta về thì phải....._N.K đang ngồi họp với mọi người thì thính giác của anh nghe thấy tiếng trực thăng ở bên ngoài.

Mọi người chạy ra xem thì đúng là cái trực thăng hồi trước họ cho cậu mượn nhưng sao nó cứ bay mãi trên đó không chịu xuống vậy......

Một hộp đồ rơi xuống, cái trực thăng liền quay đầu về phía Đức.

Họ khó hiểu nhưng cũng cử người đi lấy cái hộp về.

Họ nghĩ chắc cậu để quên đồ quan trọng hay có việc gấp đi đâu đó chứ không nghĩ cậu quay lại Đức vì muốn trêu phát xít.
_Uây....cậu ta làm việc nhanh thật, mới đó mà có tài liệu rồi....nhưng sao nhìn nó mới thế?_N.K móc xấp tài liệu ra.
_Ngốc, cậu ta chắc là chép tay đó!

ủa...có thư này....._Cuba để ý tới phong bao đựng thư, xé ra rồi đọc to cho mọi người nghe nó viết cái gì.

Nó ghi:
*Tôi, Việt Nam đây.

Nếu mọi người nhận được bức thư này thì chắc tài liệu cũng ở đó nhỉ, tôi phải chép tay đó!

Hiện tại tình hình khá là căng khi tôi bị bọn họ phát hiện, may mà chưa bị bắt đây! tôi sẽ cố gắng quay về, tôi đã nhờ anh tôi gửi tài liệu về cho mọi người rồi đấy, tôi chỉ chép theo bản năng thôi chứ không phân loại.

Mọi người làm việc đó nhé!

Tôi sẽ quay về an toàn nhất có thể....nhưng có lẽ thời gian hơi lâu.

Họ chưa thấy mặt tôi đâu nên yên tâm nhé, không có lộ.

An lành cho mọi người!

Kí tên
Việt Nam****
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
Chương 17: Bị phát hiện là Omega rồi!?


Quay lại chỗ Nam nàooooo:))
_Oáp~ vậy là hết một ngày nữa...Chán quá đyy!_Nam lại bước từng bước chân ra khỏi phòng trọ, đi tìm đồ để ăn hoặc về để nấu ăn..phòng cậu có bếp mà nhỉ:) Cậu mặc lên đồ rồi đi ra ngoài, bộ đồ kiểu thế này:

Đầy đủ, cậu dạo bước trên con đường đang ngập tràn mùa đông kia, những hơi lạnh cứ bao trùm bầu không khí vui tươi như này......Hình như đầu kia có lễ hội?

À nhớ rồi.

Nay là giáng sinh.....nhưng thật sự cậu không nghĩ ở Đức cũng có giáng sinh đấy.....(thật ra au cũng không biết đâu, ahihi).

Cậu sáng mắt bước về phía khu vực trò chơi.

Nơi này ngập tràn người và những trò chơi quán ăn rất sạch sẽ và đẹp lộng lẫy.

Những tiếng trẻ con vui đùa làm cậu cứ nhớ tới Hoàng Sa và Trường Sa, hai đứa út nhà cậu.....lúc trước cậu là bỏ bê đất nước để đi ra nước ngoài, để lại đất nước cho anh Cộng và anh Hòa xử lí.

Nhưng đâu thể ngờ rằng....người anh ba cậu yêu thương lại bán nước cho địch...dẫu biết anh ấy muốn tốt cho đất nước nhưng cậu thật sự rất giận.

Cậu bỏ hết đống công việc bay về Hà Nội, lần nữa đấu tranh.

Cậu....là chính tay mình đã giết chết anh trai.

Phát đạn găm vào ngực trái của anh Việt Hòa....cũng là một phát đạn của Việt Hòa lại găm vào thân thể của Việt Cộng.....Gia đình tan nát.....mọi thứ đổ bể......Dường như kiếp trước cậu ít ngó ngàng đến hai đứa út....vì cậu nghĩ mọi thứ đã có anh Minh lo rồi.

Anh ấy vào đầu tháng 4 thì đã ra đảo, để đánh giặc ngoài đó.

Xong xuôi mới nghe tin Cộng ngã xuống hi sinh, Việt Nam Cộng Hòa bị lật đổ, địch trở lại giành nước thì mới tức tốc quay về đánh giặc.

Ngày 1-9-1975 anh ngã xuống, nhập linh hồn vào cơ thể Việt Nam.

Sau 2-9 thì cậu đi sang Nga, để lại việc cho Đảng, Đoàn, Măng non. sau đó là:))
_Nếu có thể....mình thật muốn bù đắp cho tụi nhỏ nhà mình.....à quên, Đảng nó lớn rồi, năm nay phải 20 chứ không ít......Măng non thì còn đang tuổi mới lớn....ầy, nó có biết bao nhiêu chàng trai theo đuổi đấy chứ, nó xinh vậy mà....còn Đoàn....ừm....nó nghiêm quá, mình cũng sợ nó cơ mà....

ước gì...mình có thể gặp lại.....gia đình Đại Việt của mình....._Cậu lẩm bẩm tự thì thầm với chính mình, sau đó gạt phăng ý nghĩ đó, tìm một quán ăn rộng rãi ngồi vào.

Xem qua một lượt thực đơn....
_Cho tôi một đĩa mì xào, một đĩa bánh gừng và một ly cà phê nha!_Nam đưa cho bồi bàn cái thực đơn rồi gọi món. (đừng hỏi vì sao thời này lại có cafe nhá:)) )
Bỗng cậu chú ý tới một nhóm người ngồi cách cậu không xa.....
_"Clm....Nazi, I.E, J.E?!!?! bọn chúng ở đây làm đếch gì....đi chơi à.....Đậu xanh rau muống! ai chọc mù mắt tôi đi......phát xít hùng mạnh đi chơi Noel...."_Cậu dụi dụi mắt mấy lần, lấy 502 ra nhỏ vào mắt *Beepp**, nhìn cho kĩ bọn chúng.

Bọn chúng đang còn chú ý tới việc nên ăn gì, bỗng Nazi chú ý tới cậu.

Thấy cậu nhìn chằm chằm vào bàn mình thì hắn tự nhiên lạnh sống lưng.

I.E cũng chẳng hiểu sếp mình nhìn ai, quay về phía sếp nhìn mới thấy cậu đang nhìn chúng.
*Lưu ý nhỏ: Khi Nam ra ngoài là phải dùng đồ trét đủ thứ lên mặt để không ai nhận ra mình.

Để lỡ như địch có nhớ mặt cậu xong đi ra ngoài thì bị bắt là cái chắc.

Nên là cậu lúc này không khác người thường nha.****
J.E thấy sếp và bạn mình nhìn thì cũng nhìn theo, nhận ra cậu là cái người hôm bữa đụng phải mình.
*Lưu ý: Hôm bữa cậu cũng như này, nhưng đừng hỏi vì sao France nhận ra cậu là Countryhuman nhá.

Lúc đó đến nhà hàng cậu đi vào nhà vệ sinh rửa hết tấn phấn trên mặt rồi****
J.E đứng dậy tiến tới chỗ cậu.
_Quý cô đây là người hôm trước đụng phải tôi đúng không?_Hắn đưa tay ra bắt lấy tay Nam, tuy sờ qua lớp vải găng tay mà cậu đeo thôi thì hắn cũng chắc đến 90% cậu là còn gái, có ai con trai mà tay nó thon thế này đâu.
_À...anh là người hôm trước? vậy thật cho tôi xin lỗi! tôi vừa đến thành phố này không lâu, đang đi tìm chỗ ăn thì đụng phải ngài.

Thật sự xin lỗi...._Nam rối rít xin lỗi, sợ hắn nhận ra mình là Countryhuman.
_Không có gì!_
_À mà này....tôi...là Con trai....là đàn ông ấy ạ._Cậu gượng cười nhìn về phía hắn.

Cái đuôi đang ngoe nguẩy của hắn đột nhiên dừng lại.
_Gì cơ....quý cô đây.....là....___
_Con trai!_
J.E dường như bất động.

Không thể nào, cậu tay và thân hình cậu nhỏ con thế này mà là con trai á...nếu thật là con trau thì cũng chỉ có thể là Omega....
_Vậy tức là cậu là một Omega!?_
Mọi người trong quán giật mình nhìn về phía cậu.

Một Omega mà lại lạc giữa một đám đông thế này? và trên đời còn Omega nam sao?
_Ơ...c-cái này....tôi là Beta, do kén ăn mới gầy như này, anh đừng hiểu lầm chứ!_Cậu vung tay loạn xạ chối bỏ.

J.E hắn vẫn còn nghi ngờ, tỏa một chút Pheromone ra.

Cậu cắn răng tay bấu chặt đùi mình, cố gắng cầm cự trước cái mùi hương này.

Hai măng tai sau mái tóc của cậu đỏ lên, hơi thở ngày càng nặng.

J.E hắn thấy hết, hắn vô cùng chắc chắn cậu là Omega...nhưng mà thôi cạu đã chối thì hắn cũng đâu để bắt buộc được cậu.

Hắn tha cho cậu, quay về bàn rồi thì thầm gì đó với Nazi và I.E.
______
Đoán xem ổng nói gì nào!.
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
Chương 18


Toát mồ hôi rồi ăn, cậu nhanh chóng móc tiền ra trả rồi đi mất.

Cậu đi trên đường ngắm nghía đủ thứ, từ ánh đèn cho tới các dãy nhà cao tầng thì cậu có cảm giác ai đó đang đi theo mình, một cuộc lạnh sống lưng chạy dọc dài theo lưng cậu.

Cậu nhún vai cho qua và cố nghĩ rằng người đó cùng đường với mình thôi, bởi chỗ cậu ở nó ở đường chính mà, không đầy người đi như phía cậu mới lạ.
_"Đông Lào....Đông Lào!"_Nam cố gắng gọi thằng bé nhưng cậu có nhận được sự hồi đáp đâu từ nó đâu.

Khẽ thở dài một tiếng. cậu cho tay vào túi áo rồi đi về phòng.

Một ngày mới lại chiếu rọi ánh sáng mập mờ sau đám mây to khổng lồ đang che khuất mặt trời kia.

Từng tia ánh sáng chiếu rõ đến ngóc nghách nhỏ nhất trong thành phố này....cậu thầm nghĩ nếu giờ còn ở Nga thì vào giờ này cũng chỉ mới hơn 4 giờ 30 phút sáng.

Cậu lặng lẽ bước chân ra ngoài, rảo bước trên đường.

Đi ngang qua, bao nhiêu là người ăn kẻ xin ngồi khắp lề đường.

Trẻ em chúng cứ ôm nhau khẽ nằm ngủ, run lên theo từng đợt gió thổi.

"Từ khi mình tới đây, đâu có thấy những người này...sao giờ lại nhiều thế....."_Cậu quan sát bọn họ, nhìn ai cũng tiều tụy thiếu sức sống vì đói khát.

Cậu thầm nghĩ ít nhất mình nên giúp gì đó cho bọn họ.

Chân nhanh chóng chạy vào cửa hàng bánh gần đó, đặt bánh Xu kem rồi chạy đi mua nước.

Bấy giờ nước đóng chai rất hiếm, vì bình thường chai thời này rất ít, không phổ biến dùng như ngày nay. nghĩ thầm thầm lặng một hồi, cậu mới nhớ ra mình có thể dùng cái điện thoại mà.

Cậu quay lại cửa hàng xách đống bánh đi về.

Ngồi trong nhà trọ, mở từng hộp bánh ra rồi cho phong bao đã được đóng tiền vào.

Cứ mỗi phong bao cậu cho khoảng 1.000 tiền Đức, thời này số tiền đó rất to.

Đủ để cho một người 40 sống đến già.

Mỗi hộp bánh có 2 cái bánh.

Nó to xốp nhìn rất ngon, cậu nhìn mà cũng ứa nước miếng.

Lấy điện thoại ra móc ra một đống chai nước loại 2 lít. cậu cho hai chai nước vào mỗi hộp bánh.

Xong xuôi thì xách ra đường, cứ thế từng lượt từng lượt phát cho những người đó.

Ai cũng rơi nước mắt mà cảm ơn cô gái trước mặt mình, nhưng đương nhiên họ chỉ nghĩ chứ đâu có nói.

Họ nhận được thì nói cảm ơn rồi lấy ra ăn....

_Còn dư một hộp, mình lấy ăn vậy...._Cậu nhìn vào cái bao còn dư một hộp bánh kia, định đi về để ăn thì có một cô bé ngã lăn ra, do vấp phải cái gì đó ấy mà.

Cậu thấy vậy giật mình chạy lại đỡ cô bé đó dậy.
_Cho em cảm ơn anh.....em xin lỗi vì đã làm phiền!_Cô khoảng 15-16, cái tuổi lí ra đủ để lấy chồng.

Cậu bất ngờ, nó không nhầm cậu thành phụ nữ.
_Ừm....sao mà em chạy vội thế?_Nam cười mỉm, hỏi han con bé.
_Em phải đi vội, có việc gấp.

Cha em với bạn của ổng uống say quá, không về được nên em phải đi đón ba người đó! mà anh tên gì vậy!_Cô bé trả lời rồi hỏi tên cậu, cậu nghe cũng ậm ừ trả lời.
_À.....anh hả...tên Việt Nam! còn em!?_
_Em? em tên Japan Nekomi!_Cô ngước mặt lên, đập vào mắt cậu và một cô gái làn da trắng như tuyết, hàng lông mi dày dặn, đôi mắt đỏ tươi màu hoa hồng ánh lên sự vui vẻ.

Giữa khuôn mặt cô là một hình tròn màu đỏ.

Cậu nghe cái tên mà giật mình, Japan Nekomi!? chẳng phải con của tên Japan Empire kia sao?

Con bé sau này mạnh lắm, kiếm thuật còn đấu với cha nó được mà.

Chỉ tiếc sau này con bé mất tích năm 17 tuổi, không thấy trở về nữa.

Cậu để ý cái đuôi đang ngoe nguẩy sau Nekomi, đích thị là thật rồi.
_À...rất vui...đ-được gặp, anh có việc gấp! có duyên gặp lại nha!_Cậu nói rồi bắt tay ẻm, xong chạy vù đi mất.

Để ẻm cô đơn bơ vơ đơ người.
_"Ảnh là Countryhuman sao.....nước da màu đỏ.....tay ảnh mềm ghê..cũng dịu dàng nữa....Quyết định rồi!!

Em sẽ cưới anh về làm VỢ!!!"_Vì sao cô biết cậu là Countryhuman? khí bắt tay cậu để lộ nước da màu đỏ ở cổ tay rồi.

Bình thường đi ra ngoài mà cải trang thành người thương thì cậu sẽ đắp cả tấn phấn lên mặt, cổ.

Tay thì đeo găng còn chân đi tất đeo giày.

Mặc áo dài tay và như thế cậu nghĩ không ai phát hiện ra được đâu.

Nhưng cậu để ẻm thấy cổ tay cậu màu đỏ rồi:)) Và ẻm muốn cưới cậu làm VỢ kìa.

Vợ chứ không phải chồng nha.

Ẻm là con gái còn cậu là con trai đó:))
_________
_____
__
_
.

Nam kiểu: ĐỆCH MẸ CUỘC SỐNG!

Tại sao lại là vợ? tui là con zai mà:((
...............Hết rồi lướt cái gì!?.....................
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
chương 19


Tối hôm đó.

Cậu mặc quân phục Đức lên rồi đi ra ngoài trong bộ dạng tàng cmn hình.

Cậu trèo cổng qua được rồi thì đi thẳng đến gần phòng Nazi, bỗng...
_Nè tên kia! không đi trực à!?_Một tên lính thấy cậu đang quanh quẩn đâu đây liền mắng to, còn hắn thì tay đang ôm ôm ấp ấp mấy cô vòng một thì to vòng hai thì chút éc, vòng ba toàn cao su bơm vô.
_À...tôi đang định đi vệ sinh!

Xin lỗi ngài ạ, tôi sẽ quay lại liền!_Nam nói rồi chạy vụt đi, cậu lại vô tình chạy ngang qua phòng họp của ba ông kia.

Tiếng nói trong phòng phát ra rõ ràng.
_Ba à....cứ như thế này thì phải làm sao được....._Giọng con trai cất lên.
_Tại hai cái thằng này nó chuốc say ta chứ bộ, chúng nó chứ có phải ta đâu!_Tiếng nghiêm trang lạnh lùng cũng cất lên.
_Mồ! con vất vả lắm mới đem được mấy người về đó, uống thuốc đi!

Vui thì cũng đừng quá đà chứ!_Giọng con gái cất lên.
_Thì....tại I.E nó rủ ta với Boss đi, ta đâu có biết gì đâu!_Giọng hối lỗi vang lên
_Nè J.E! ngươi đừng có đổ thừa cho ta chớ, tại ngươi hết mà!_
_Thôi cho con xin, hai người đừng hở tí là cãi nhau nữa.

Nghe đau đầu hết sức!

Mau uống thuốc đi!_Giọng nam cũng vang lên, nó lại khác với giọng lúc nãy.
_Để con xuống nhà bếp nói họ nấu gì đó cho mọi người_
Giọng nói cất xong thì cánh cửa đó mở ra, một thanh niên cao khoảng 1m80 bước ra.

Làn da trắng y như tuyết, giữa mặt cũng có một chấm đỏ.

Tai hắn vẩy vẩy, đuôi cứ lắc lắc.

Đích thị là Japan rồi.
_Ủa....ngươi sao lại ở đây, đây Là khu vực đặc biệt mà!_Anh ta hỏi cậu.
_À....tôi...tôi đi nhầm đường, thật xin lỗi ngài! ngài có cần gì không ạ?_Cậu cúi gập người xin lỗi, tay kéo mũ xuống thấp nhất có thể.
_"Sao có người thấy được mình.....không lẽ áo choàng....!!! má nó rơi đi đâu rồi không biết!"_
_Cô! sao lại lấy đồ của lính nam mặc!?_Người đó chỉ tay thẳng về phía cậu.

Cậu đi thẳng về phía anh ta, cầm tay anh ta lên áp vào bên ngực cậu.
_Thưa! thật không thể hiểu nổi ai cũng nhầm tôi thành con gái thế!

Sờ cho kĩ thưa ngài, tôi là con trai ạ!_
Hắn có thể cảm nhận được nhịp tim của cậu, cậu không hề sợ khi thấy hắn ư.....nhịp tim cậu ổn định, không có gì gọi là run sợ cả.

Hắn giật mình đỏ hết tai. rụt tay về vì vừa ý thực được hành động của mình.
_Ngươi là con trai....tạm tin!

Nhưng ngươi sao lại lấy đồ của người khác mặc!_
_Tạm tin là thế nào chứ...tôi là con trai thiệt mà!...Với lại đây là đồ của tôi chứ có phải đồ của ai đâu!_Nam ỉu xìu phồng má.
_Đ-đồ rộng thùng thình thế này, mà là đồ của ngươi á, nhìn ngươi chẳng thể vừa nổi!_Japan đỏ mặt, quay đi nói.
_Thì tại tôi xin đồ rộng cho dễ mặc, dễ di chuyển và làm việc thoải mái hơn.

Chứ cứ bị ôm sát người tôi khó chịu lắm_Nam lí giải, cố gắng bình tĩnh không luống cuống.

Cạch!
_Anh hai, sao chưa đi!?

ở đây tám nhảm với ai thế!_Cô gái bước từ bên trong phòng ra.

Nhìn y đúc Japan luôn.
_Japan, cậu có tính tám nhảm bao giờ thế?_Thêm một người con trai bước ra nữa, cậu ta cao gần bằng Japan.

Cậu ta màu chia làm ba, Đen-Đỏ-Vàng.

Trên đeo một cái kính vuông.

Khỏi nói cũng biết cậu ta chính là Germany.
_Ai đây, tình nhân của cậu hả Japan?_Một cậu con trai bước ra, nhìn không rõ mặt.
_Tầm bậy!

Cậu nói kì quá đó Italy!!cậu ta là con trai mà!_Japan quay lại quát người tên Italy đó.
_Con trai á....nhìn y đúc con gái thế này?..._Germany ngờ vực nhìn cậu.
_A! là anh trai hôm bữa đỡ em trên phố nè!_Nekomi reo lên.
_Em biết người này hả, người này bao nhiêu tuổi vậy...._Italy quay qua hỏi ẻm.
_Em chịu...nhưng em nghĩ anh ấy khoảng 17-18 tuổi, dưới các anh 1-2 tuổi thôi.

Ảnh là con trai đích thực đó!_Cô lắc đầu nhún vai.
_Thưa....tôi năm nay 23 tuổi rồi.....Chứ tầm 17-17 thì làm gì có chuyện được thuyển vào đây!_Nam cắn môi, mặt mếu tỏ vẻ bất đồng.

Cậu nhìn nhỏ con lắm hay sao mà nhầm hay vậy..
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back