Đêm đã khuya.
Căn phòng chìm trong ánh đèn vàng nhạt và tiếng quạt chạy nhẹ nhàng bên tai.
Santa nằm nghiêng trên giường, mắt mở trân trân nhìn lên trần nhà, lòng rối như tơ vò.
Cuộc trò chuyện với Junhoon vẫn vang vọng trong đầu.
Cậu đã kể hết mọi cảm xúc bị tổn thương, mọi lần cảm thấy mình như người thừa bên cạnh Perth, mọi lần chờ đợi một tin nhắn mà không đến."
Chẳng phải tụi mình mới yêu nhau thôi sao?" – Santa khẽ thì thầm, như hỏi chính bản thân mình.
"Mà sao mình lại thấy mệt mỏi đến vậy?"
Cậu không ghét Perth.
Thật ra, trái tim cậu vẫn đập nhanh mỗi lần nhìn thấy anh, vẫn có chút bối rối khi vô tình chạm vào tay nhau.
Nhưng càng ngày, Santa càng thấy bản thân phải gồng lên, phải cố gắng thật nhiều chỉ để giữ lấy sự quan tâm của người kia – thứ mà đáng ra trong tình yêu, phải đến một cách tự nhiên.Perth không hề lạnh nhạt, nhưng anh cũng chẳng bao giờ quá gần gũi.
Santa luôn cảm thấy có một bức tường vô hình giữa họ.
Một bức tường mà cậu không biết mình có đủ sức để phá vỡ không hay là anh ấy vốn không muốn để cậu bước vào thế giới của mình.Cậu thở dài.
"Hay là... mình nên dừng lại?"
Câu hỏi vang lên trong đầu, nhẹ tênh mà đau nhói.
Không phải vì Santa không còn yêu.
Mà là vì cậu sợ sợ rằng nếu cứ tiếp tục, cậu sẽ dần đánh mất chính mình trong một mối quan hệ chỉ có một người cố gắng.Cậu nhắm mắt lại, lòng như có hàng ngàn luồng suy nghĩ đan xen: tiếp tục hay từ bỏ, yêu thêm hay yêu sai, kiên nhẫn thêm hay buông tay?Sáng mai có lẽ cậu sẽ nói chuyện thẳng thắn với Perth.
Nhưng liệu cậu có đủ can đảm để nói ra hai chữ "chia tay", hay vẫn sẽ vì một ánh mắt của anh mà mềm---
Sáng hôm sau, Santa dậy sớm hơn thường lệ.
Cậu không ngủ được bao nhiêu sau một đêm vật lộn với cảm xúc.
Mắt hơi sưng, nhưng cậu vẫn cố gắng chọn một bộ đồ chỉnh tề, tóc vuốt gọn gàng, đôi mắt soi mình trong gương thêm mấy lần trước khi rời nhà.
Trong lòng cậu có một quyết định mơ hồ nếu hôm nay có cơ hội, cậu sẽ nói chuyện rõ ràng với Perth.
Chỉ là mọi thứ đến nhanh hơn cậu tưởng.
Khi bước vào quán cà phê dưới tòa nhà công ty nơi mà Santa hay ghé mua đồ uống mỗi sáng cậu chợt khựng lại.
Ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, ngay hàng ghế mà cậu và Perth từng ngồi một lần duy nhất, giờ đây lại là Perth và Taywin.
Cả hai đang ăn sáng cùng nhau, cười nói tự nhiên đến lạ.
Perth không mặc vest như thường ngày, anh chỉ khoác một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây, trông thoải mái và thân thiện.
Taywin thì nghiêng người về phía anh, miệng cười nói gì đó khiến Perth bật cười khẽ một nụ cười nhẹ mà Santa chưa từng thấy dành cho mình.
Santa đứng lặng, tay vẫn cầm cốc cà phê chưa thanh toán.
Tim cậu như bị bóp nghẹt.
•Anh ấy có bao giờ cười thoải mái với mình như vậy chưa?•
Không có sự dè dặt nào trong ánh mắt Perth khi nhìn Taywin.
Không có dấu hiệu gì cho thấy anh đang che giấu điều gì cả như thể anh chưa từng có người yêu, như thể giữa anh và Santa chẳng có mối quan hệ gì đặc biệt.
Santa bối rối quay đi trước khi bị phát hiện.
Cậu đi thẳng ra ngoài, cốc cà phê bỏ lại trên quầy.
Tim vẫn đập nhanh, nhưng lần này là vì tức, vì đau và vì nhận ra một điều cay đắng: có lẽ trong mối quan hệ này, chỉ có mình cậu là nghiêm túc.
Cậu tự hỏi: "Nếu anh đã không muốn công khai, đã không muốn cho người khác biết thì anh giữ mình lại để làm gì?"
Cảm giác bị xem nhẹ, bị lãng quên len lỏi vào từng bước chân.
Santa siết chặt quai túi, tự nhủ: "Mình không muốn là người níu kéo nữa."
Và có lẽ sáng nay, cậu sẽ không đợi để nói chuyện với Perth nữa.
Mà sẽ chủ động là người kết thúc.
---
[Tin nhắn – 8:23 AM]
Santa:
"Em nghĩ... tụi mình nên dừng lại."
"Có lẽ anh không nhận ra, nhưng ở bên anh, em luôn cảm thấy cô đơn.
Em không trách anh, chỉ là em không đủ mạnh mẽ để tiếp tục một mối quan hệ mà mình luôn là người chờ đợi."
"Cảm ơn anh vì khoảng thời gian qua.
Tạm biệt, Perth."
Tin nhắn được gửi đi sau gần một tiếng Santa đứng chôn chân dưới sảnh công ty, không bước vào, không quay đầu.
Cậu chỉ biết nếu còn do dự, bản thân sẽ lại mềm lòng trước ánh mắt lãnh đạm và những câu nói dửng dưng của Perth.
---
Perth nhìn điện thoại khi đang ngồi trong phòng họp.
Tin nhắn từ Santa làm anh khựng người lại một thoáng.
Chia tay?
Chỉ vì sáng nay anh ăn sáng với Taywin?
Gương mặt anh trầm xuống.
Tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nhưng tâm trí đã không còn tập trung vào bản báo cáo trước mặt.
Anh cười nhạt.
"Trẻ con thật." – Perth lẩm bẩm.
"Chỉ một bữa sáng với bạn cũ mà cũng làm quá lên"
Trong lòng Perth bắt đầu cuộn lên một thứ cảm xúc mâu thuẫn: một phần khó chịu vì bị cắt ngang mối quan hệ một cách đột ngột, một phần khác lại thấy bản thân chẳng sai gì cả.
"Santa lúc nào cũng nhạy cảm quá mức, ghen tuông vớ vẩn.
Mới yêu đã như vậy, thì sau này còn gì để nói?"
Nhưng rồi, khi nhìn lại dòng tin nhắn từng chữ nhẹ nhàng, không trách móc, không van nài Perth cảm thấy có gì đó không đúng.
Santa không hề làm ầm lên, không chất vấn hay tra hỏi.
Cậu chỉ lặng lẽ rút lui.
Và chính cái im lặng ấy khiến anh bất an hơn bao giờ hết.
---
[Tin nhắn – 9:02 AM]
Perth:
"Lên văn phòng anh một lát.
Chúng ta cần nói chuyện."
Santa đứng ở khu vực hành lang tầng 10, tay run nhẹ khi nhìn thấy tin nhắn từ Perth.
Cậu do dự nhưng rồi vẫn gật đầu.
Nếu đây là kết thúc, thì cậu muốn nói rõ ràng, đối diện một lần, để không còn gì vướng mắc.
Khi bước vào văn phòng, Santa thấy Perth đã ngồi đó, ánh mắt bình thản như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Không gian yên ắng, chỉ có tiếng điều hòa và nhịp tim dồn dập trong ngực cậu.
Perth là người mở lời trước:
— "Em làm hơi quá rồi đấy, Santa.
Chỉ là anh đi ăn sáng với Taywin thôi, em phải gửi tin nhắn chia tay ngay lập tức như vậy sao?"
Santa siết tay, cố giữ bình tĩnh:
— "Em không giận vì anh đi ăn với ai, em giận vì anh chưa bao giờ cho em cảm giác em là người quan trọng."
Perth nhíu mày, giọng bắt đầu gay gắt:
— "Anh không thích kiểu yêu mà phải báo cáo từng việc, đi đâu, gặp ai.
Anh không phải kiểu người dính nhau 24/7."
— "Và em là kiểu người lúc nào cũng nhạy cảm, ghen tuông vô lý sao?" – Santa bỗng bật lại, giọng cao hơn thường ngày, ánh mắt rưng rưng –
"Vậy anh nói đi, nếu là em đi ăn sáng thân mật với một người khác, anh có thấy bình thường không?"
Perth im lặng.
Nhưng ánh mắt anh lại mang theo một tia bực bội khó hiểu, như thể đang bị ép buộc phải chịu trách nhiệm cho điều anh không thấy là lỗi của mình.
— "Em không phải đang yêu," Santa nói, giọng run run
"em đang cố gắng yêu một người không để em bước vào trái tim họ.
Anh không cần em, Perth.
Em biết điều đó rồi."
Và rồi, nước mắt bắt đầu rơi.
Không phải là những giọt nước mắt nhẹ nhàng, mà là từng dòng nghẹn ngào, tức tưởi như thể bao nỗi tủi thân tích tụ từ những ngày im lặng, chờ đợi và bị phớt lờ nay vỡ oà.
Cậu cố gắng lau nước mắt, nhưng chúng cứ rơi mãi.
Một em nhỏ từng hay cười, từng bám lấy Perth mà cười đùa như nắng, nay lại ngồi đó, trước mặt anh, khóc đến nghẹn cả người.
Perth nhìn Santa đôi mắt đỏ hoe, gò má ướt đẫm, giọng nức nở đến đau lòng và tim anh như có thứ gì đó đập lệch một nhịp.
Lần đầu tiên anh thấy rõ Santa đã tổn thương vì anh nhiều đến mức nào.
Perth đứng chết lặng trước cảnh tượng trước mắt.
Santa ngồi đó, gương mặt đáng yêu thường ngày giờ nhòe nhoẹt nước mắt, vai run lên từng đợt.
Cậu cúi gằm mặt, cố nuốt tiếng nức vào trong, nhưng nước mắt cứ thế trào ra, từng giọt rơi xuống ướt đẫm vạt áo.
Perth chưa từng thấy Santa như thế.
Cậu không còn cãi lại, không còn tranh luận, chỉ khóc như thể chẳng còn gì để giữ nữa.
Anh lúng túng tiến lại gần, giọng dịu xuống, mang theo chút cuống quýt không giấu được:
— "Santa thôi mà, đừng khóc nữa.
Anh xin lỗi, anh không có ý nói nặng lời với em như vậy."
Santa ngẩng lên nhìn Perth.
Đôi mắt sưng đỏ, giọng khàn lại vì khóc:
— "Anh xin lỗi vì em khóc, hay vì anh thấy phiền?"
Perth khựng người.
Santa cười nhạt, cay đắng, rồi nghẹn ngào hỏi:
— "Anh biết không khi em yêu anh, em chưa từng được dỗ một lần.
Chưa từng được hỏi 'em có mệt không?', 'em ổn không?', hay một cái ôm khi em buồn Em đã được gì từ tình yêu này, anh nói đi?"
Câu hỏi ấy rơi xuống nặng như đá.
Perth đứng đó, như thể vừa bị một cú đấm ngay ngực.
Anh không trả lời được.
Santa nhìn anh, ánh mắt không còn trách móc, mà là sự kiệt quệ của một người đã yêu hết lòng nhưng chẳng nhận lại được gì.
— "Em không cần một người hoàn hảo," Santa nói khẽ
"chỉ cần một người quan tâm em đủ để thấy khi em đau lòng.
Nhưng anh chưa từng thấy, Perth à.
Vì anh chưa từng nhìn em thật sự."
Cậu đứng dậy, cố gắng giữ dáng vẻ bình tĩnh, dù hai chân như muốn khuỵu xuống.
— "Em không khóc vì em yếu đuối.
Em khóc vì cuối cùng em cũng hiểu được rằng, em đã yêu sai người."
Santa quay lưng bước đi, từng bước nhẹ tênh nhưng đau nhói trong tim Perth.
Anh không gọi cậu lại.
Cũng không dám.
Vì anh biết lúc này, một lời xin lỗi là không đủ.
##
Santa bước ra khỏi thang máy, mắt vẫn còn đỏ hoe, đôi vai nhỏ run lên từng đợt như không thể nào che giấu được cảm xúc.
Cậu không biết mình đang đi đâu, chỉ muốn rời khỏi nơi ấy càng nhanh càng tốt.
Cậu không khóc thành tiếng nữa, nhưng nước mắt vẫn âm thầm chảy.
Và đúng lúc cậu sắp sụp xuống
"Santa?"
Giọng nói quen thuộc vang lên phía trước.
Santa ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Junhoon đang đứng ở hành lang tầng dưới, tay vẫn cầm cốc trà sữa mà cậu thích nhất.
"Trời ơi cậu sao vậy?" – Junhoon vội chạy tới, đặt ly trà xuống ghế chờ rồi nắm lấy vai Santa, ánh mắt hoảng hốt.
"Cậu khóc hả?
Ai làm cậu khóc?"
Santa mím môi, định lắc đầu như mọi khi, nhưng lần này cậu không nói dối nổi.
Cậu nhìn Junhoon, rồi gục đầu vào vai cậu bạn, nước mắt lại tuôn ra như đập vỡ.
"Là Perth..." – giọng cậu nghẹn lại – "Tụi mình cãi nhau em chia tay anh ấy rồi..."
Junhoon siết nhẹ vai cậu, giọng dịu lại như dỗ dành một đứa trẻ:
"Bình tĩnh nào từ từ kể cho tớ nghe."
Santa lắc đầu, nấc lên từng tiếng nhỏ:
"Tớ đã cố gắng nhiều lắm, Jun à tớ đã kiên nhẫn, đã chờ đợi nhưng cuối cùng, ảnh chỉ thấy tớ là một đứa trẻ con ghen tuông vớ vẩn"
Junhoon im lặng một lúc, rồi nói bằng giọng chắc chắn:
"Cậu không trẻ con, cậu chỉ đang yêu sai người.
Một người không biết cách yêu lại cậu."
Santa nắm chặt lấy tay bạn, nước mắt rơi xuống lòng bàn tay lạnh buốt.
Cậu thì thầm:
"Tớ chưa từng được dỗ một lần, Jun à lúc yêu người ta, tớ có được gì không?"
Junhoon nhìn Santa, lòng quặn lại.
Cậu lau nước mắt trên má bạn mình bằng mu bàn tay, rồi khẽ nói:
"Tớ không biết người ta đã cho cậu những gì nhưng tớ biết cậu đã cho người ta cả trái tim."
Santa bật cười qua tiếng nấc, giọng khàn đặc:
"Có lẽ lần sau tớ nên giữ lại một chút cho bản thân."
Junhoon gật đầu, siết tay cậu hơn:
"Ừ, và lần sau hãy chọn người biết quý điều đó."
##
Perth bước ra khỏi thang máy tầng trệt, dự định xuống lấy cà phê.
Anh vẫn chưa hoàn toàn ổn sau cuộc nói chuyện khi nãy, đầu óc rối bời, câu hỏi của Santa cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí: "Em yêu anh, em đã được gì chưa?"
Tim anh vẫn nặng nề.
Nhưng rồi anh bất ngờ khựng lại khi vừa bước đến khúc cua của hành lang.
Cách đó không xa, ngay dãy ghế chờ, anh thấy Santa.
Cậu đang ngồi tựa đầu vào vai Junhoon, gương mặt úp xuống như đang cố che đi nỗi buồn nhưng bờ vai run lên, đôi tay nắm chặt áo người kia, và tiếng nấc nhỏ len lỏi trong không gian yên tĩnh khiến tim Perth như bị bóp nghẹt.
Junhoon thì thầm gì đó, rồi nhẹ nhàng lau nước mắt cho Santa.
Tay cậu ấy vẫn giữ chặt tay Santa như thể đang che chắn cho cậu khỏi cả thế giới.
Và Santa không đẩy ra.
Perth đứng chết lặng phía sau tường, không dám bước tới, cũng không rút lui.
Anh chỉ đứng đó mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh em nhỏ từng thuộc về anh, giờ lại đang đau lòng trong vòng tay người khác.
Một bên mắt Santa hơi nghiêng về phía anh không nhìn thấy anh, nhưng ánh mắt ấy đỏ hoe, sưng mọng.
Cậu đã khóc nhiều đến mức cạn sức.
Và đột nhiên, trong lồng ngực Perth trào lên một cảm xúc lạ lẫm: gần như là ghen nhưng phần lớn là hối hận.
Anh tưởng rằng cậu trẻ con.
Anh tưởng rằng cậu quá nhạy cảm.
Nhưng giờ đây, khi thấy Santa nhỏ bé đến mức có thể tan vỡ chỉ trong một cái ôm, Perth mới nhận ra cậu ấy đã yêu anh nhiều đến mức nào.
Anh quay đi, lặng lẽ quay lại thang máy.
Không lấy cà phê.
Không nói gì.
Và lòng thì rối tung như có ai vừa đập vỡ thứ gì rất quan trọng.
****
Taywin ngồi trong xe, ánh mắt dõi theo cửa kính lớn nơi tầng trệt công ty.
Hắn vừa kịp thấy Santa bước đi với đôi mắt đỏ hoe và dáng vẻ tiều tụy, kế bên là Junhoon người luôn theo sát Santa mỗi khi cậu yếu lòng.
Khóe môi Taywin nhếch nhẹ thành một nụ cười đầy toan tính.
"Cuối cùng cũng rạn nứt rồi." – Hắn lẩm bẩm, ánh mắt lạnh lùng hiện lên vẻ hài lòng đáng sợ.
Taywin đã để ý Santa từ lâu.
Cậu nhóc nhỏ tuổi, dễ thương, tràn đầy năng lượng ấy khiến ai cũng quý mến và cũng chính điều đó khiến hắn khó chịu.
Bởi vì từ khi Santa xuất hiện, ánh mắt Perth cũng bắt đầu rời khỏi thế giới mà Taywin từng quen thuộc.
Taywin là người từng rất thân với Perth đủ để hiểu anh ghét ồn ào, ghét sự ràng buộc và đặc biệt là ghét những thứ không thể kiểm soát.
Và Santa lại là tất cả những điều đó.
Hắn chỉ cần gieo vài lời nhẹ nhàng, vài buổi "tình cờ" ăn sáng, vài câu nhấn mạnh sự non nớt của Santa khi bên anh là đủ.
Và giờ đây, Santa đã khóc.
Perth đã rối.
Khoảng cách ấy, Taywin thấy rõ hơn bao giờ hết.
Hắn nhấn nút hạ kính, đeo kính râm, rồi gọi điện – giọng vừa đủ thân mật, vừa đủ lạnh:
"Alo, Perth à.
Trưa nay anh rảnh không?
Em đặt chỗ ăn trưa rồi.
Mình nói chuyện một chút.
Về công việc và về em."
Taywin nhìn vào kính chiếu hậu, chỉnh lại cà vạt.
Gương mặt hắn phản chiếu một nụ cười hoàn hảo – nhưng trong mắt thì chỉ toàn toan tính.
|| đoán xem Perth có đồng ý hok nha🤍||