Lãng Mạn PerthSanta || em nhỏ đáng yêu ||

Perthsanta || Em Nhỏ Đáng Yêu ||
20. Nghiện em


Kết thúc một ngày làm việc dài và mệt mỏi, khi những ánh đèn văn phòng dần tắt, Perth dắt tay Santa ra khỏi công ty như thể đó là điều hoàn toàn tự nhiên.

Cậu vẫn còn hơi ngại mỗi khi đi ngang qua ánh nhìn của đồng nghiệp, nhưng ánh mắt dịu dàng của Perth khiến cậu yên tâm hơn phần nào.Chiếc xe dừng trước căn hộ quen thuộc – nơi giờ đây không chỉ là nhà của Perth, mà còn là tổ ấm nhỏ có Santa cùng chia sẻ.Về đến nhà, Santa thả người xuống sofa, thở phào nhẹ nhõm:"Mệt muốn xỉu luôn á anh hành em cả ngày."

Perth đặt cặp xuống bàn, cởi áo vest, rồi đi tới xoa đầu cậu:"Vậy tối nay anh bù lại, chịu không?"

Santa liếc xéo:"Bù bằng cách nào?"

"Ăn ngon, tắm chung, rồi ôm ngủ," – Perth nói tỉnh bơ như thể ba việc đó là nghĩa vụ phải thực hiện hàng ngày.Santa lập tức lấy gối ôm đập nhẹ vào người anh, gương mặt đỏ bừng:"Anh đừng có nói mấy cái đó tỉnh rụi như vậy chứ!"

Perth bật cười, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu rồi đi vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Santa cũng lẽo đẽo theo sau, cùng anh nấu nướng và trò chuyện rôm rả.

Không khí trong căn bếp đầy ấm cúng và tiếng cười

như thể mệt mỏi cả ngày chỉ là cái cớ để họ được ở cạnh nhau thân mật hơn.Sau bữa ăn và tắm rửa xong, Santa đang vừa lau tóc vừa lẽo đẽo theo sau Perth vào phòng ngủ thì bất ngờ bị anh kéo mạnh một cái.

Cả hai ngã xuống giường, và trước khi Santa kịp phản ứng, Perth đã nhanh chóng đè cậu xuống, ánh mắt ánh lên vẻ gian xảo quen thuộc."

P-Perth!

Anh làm gì vậy" – Santa lúng túng, mặt đỏ bừng, tay còn đang cầm khăn lau tóc."

Đè em" Perth trả lời tỉnh bơ, rồi cúi xuống hôn môi cậu thật sâu, bàn tay giữ lấy eo Santa như thể sợ cậu chạy mất.Nụ hôn không hề vội vàng mà ngược lại, đầy mê đắm và có chút cố chấp như thể cả ngày dài không được chạm vào cậu khiến Perth mất kiên nhẫn đến tận bây giờ mới được "bù đắp".Santa vừa thở gấp vừa lúng túng đẩy vai anh:

"Anh vừa nói mệt mà như này là sao hả!"

Perth nhếch môi, tay vẫn không buông cậu ra:"Thì anh đang tìm cách nạp lại năng lượng.

Em chính là pin sạc của anh mà."

Santa á khẩu, không biết phản bác thế nào, chỉ có thể nằm im chịu trận trong vòng tay anh tim đập loạn, mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng lại mềm nhũn vì hạnh phúc.Perth không để Santa có thời gian phản kháng.

Anh hôn cậu tới tấp từ môi, rồi lướt xuống cổ, từng cái chạm nhẹ như thiêu đốt làn da mỏng manh của cậu.

Mỗi cái hôn đều mang theo sự kìm nén, nhớ nhung, và cả sự chiếm hữu rõ ràng."

Ưm... anh... chờ đã..." – Santa rướn người né tránh trong vô thức, nhưng càng né, Perth lại càng siết chặt."

Không chờ.

Anh đã chờ cả ngày rồi," – giọng anh trầm khàn bên tai cậu, vừa nóng vừa dịu, vừa khiến cậu run rẩy mà lại chẳng thể nào đẩy anh ra nổi.Nụ hôn lần này sâu và cháy bỏng hơn.

Perth nghiêng đầu, môi anh phủ lên môi cậu một cách điêu luyện, dẫn dắt, khiêu khích.

Tay anh luồn vào mái tóc mềm mại của Santa, giữ lấy để nụ hôn không bị gián đoạn.Santa cảm thấy cơ thể mình gần như tan chảy dưới từng nhịp chạm của anh.

Tim cậu đập loạn, mặt nóng rực, và dù xấu hổ đến mức không dám mở mắt, cậu vẫn vòng tay ôm lấy cổ Perth, khẽ đáp lại nụ hôn ấy vụng về, nhưng đầy cảm xúc.Cảm giác như cả thế giới bên ngoài đều tan biến.

Chỉ còn lại hai người họ, quấn lấy nhau trong một khoảng không gian nhỏ, nơi tình yêu bùng cháy và lặng lẽ thấm sâu vào từng hơi thở, từng nhịp tim.Khi Perth cuối cùng chịu buông môi cậu ra, cả hai đều thở hổn hển.

Anh tựa trán vào trán Santa, cười khàn khàn:"Ngủ với anh đêm nay nhé?

Không phải ôm ngủ nữa mà là thật sự ngủ."

Santa cắn môi, ánh mắt lấp lánh vì xấu hổ.

Cậu đấm nhẹ vào ngực anh một cái:"Anh đúng là đồ gian xảo!"

Nhưng rồi, thay vì đẩy ra, Santa lại siết chặt vòng tay hơn, mặt vùi vào vai Perth, khẽ gật đầu.Cơ thể Santa mềm mại dưới tay anh, đôi mắt cậu đỏ hoe nhưng ánh lên sự ngây dại.

Perth cúi xuống, cắn nhẹ lên xương quai xanh của cậu, để lại dấu vết như tuyên bố chủ quyền.

Mỗi lần môi anh lướt qua làn da ấy, Santa lại rùng mình, như thể từng tế bào đều đang bừng cháy."

Em là của anh" – Perth ghé sát vào tai cậu, giọng khàn đặc, hơi thở nóng rực phả vào khiến toàn thân cậu như điện giật."

Chỉ của mình anh nghe rõ chưa?"

Santa không đáp, chỉ siết chặt lấy anh như bấu víu vào cơn mê cuồng nhiệt.

Ánh đèn vàng hắt bóng hai cơ thể hòa vào nhau, không còn khoảng cách, chỉ có nhịp chuyển động đầy bản năng và khao khát hoang dại.Từng cú nhấn sâu khiến giường rung lên khe khẽ, tiếng rên rỉ nghẹn ngào hòa vào không khí đặc quánh.

Mồ hôi thấm ướt tấm lưng rộng của Perth, chảy xuống theo từng nhịp ép sát, như đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang cháy rực giữa họ."

Anh... em không chịu nổi nữa" – Santa nức nở, mắt hoe đỏ, tay bám lấy vai anh như thể sắp bị nhấn chìm.Perth nhếch môi, cúi xuống khóa môi cậu lần nữa nụ hôn lần này không dịu dàng, mà là càn quét, chiếm đoạt, như muốn nuốt trọn hơi thở cuối cùng của đối phương."

Vậy đừng cố chịu" – anh gằn giọng – "Cứ rên lên đi, để anh nghe rõ em mê mệt anh thế nào."

Santa rướn người lên đón lấy từng cú nhấn sâu như muốn xé tan lý trí.

Cậu không còn phân biệt nổi mình đang thở hay rên, chỉ biết mỗi lần Perth siết chặt eo mình rồi dập mạnh vào sâu hơn, mạnh hơn, là từng lớp khoái cảm lại xô tới, nhấn chìm cậu trong sóng triều bạo liệt."

Càng rên anh càng muốn dập em đến khi không đứng nổi nữa" – Perth gầm khẽ, tay giữ chặt lấy cằm Santa bắt cậu nhìn thẳng vào mắt anh ánh mắt ngầu đục, đỏ rực, như một con thú đói vừa chiếm được con mồi mềm mại nhất.Santa thở dốc, ánh mắt ngấn lệ, cơ thể run rẩy vì khoái cảm dồn dập không ngừng."

Perth... anh mạnh quá... em... chịu không nổi..." – cậu nấc lên, từng lời nói bị nuốt chửng bởi những cú thúc dồn dập, tàn bạo nhưng mê hoặc."

Phải thế em phải nhớ đêm nay cả đời "

Một tay anh lùa vào mái tóc cậu kéo giật ra sau, hôn mạnh lên cổ, cắn để lại dấu.

Tay còn lại trượt xuống vuốt ve nơi nóng bỏng giữa hai đùi khiến Santa oằn người, miệng bật ra một tiếng kêu không kiềm được.Cơ thể Santa mềm nhũn dưới từng cú va chạm đầy dục tính, ngón tay bấu rách cả ga giường, môi sưng đỏ vì bị hôn đến thâm lại.

Nhưng cậu vẫn rên rỉ cầu xin nhiều hơn nữa, sâu hơn nữa.Perth chẳng buông tha.Anh nhấc bổng cậu lên, đổi tư thế giữa không trung một cách mạnh mẽ.

Tiếng da thịt va vào nhau vang vọng cả căn phòng.

Santa hét lên, choáng váng vì quá mãnh liệt nhưng vẫn siết lấy anh, để anh biết cậu yêu đến mức nào và cũng nghiện anh đến mức nào.Cơn cao trào ập đến như lũ quét.

Cả hai đều run lên vì đỉnh điểm đê mê.

Perth rên rỉ tên cậu trong hơi thở cuối cùng, giữ chặt lấy eo cậu như sợ tuột mất.

Santa chỉ biết khóc nấc vì quá sung sướng.

Mắt nhắm nghiền, môi mấp máy:"Yêu anh chết mất thôi"Cả căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng thở khẽ đan xen trong khoảng không ấm áp.

Ánh đèn vàng dịu dàng bao phủ hai thân thể vẫn đang quấn lấy nhau như chẳng nỡ rời ra.

Perth nhẹ nhàng vuốt lưng Santa, từng cái vuốt chậm rãi như dỗ dành, như xin lỗi vì đã khiến cậu mệt đến vậy.Santa nép sát vào anh, má vẫn đỏ bừng, mắt long lanh nước.

Cậu thở nhẹ, giọng mỏng manh:"Anh đúng là đồ khùng điên."

Perth bật cười khàn khàn, tay vẫn không ngừng ôm cậu vào lòng:"Ừ, anh điên.

Nhưng điên vì em.

Thế nên em phải chịu trách nhiệm."

Santa cười khúc khích, gối đầu lên tay anh.

Cơ thể rã rời nhưng trong lòng lại thấy trọn vẹn đến lạ.

Có cảm giác như cả thế giới bên ngoài chẳng còn quan trọng nữa chỉ cần ở đây, trong vòng tay này, là đủ.Perth nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái thật lâu, như thể muốn đóng dấu vĩnh viễn:"Ngủ đi.

Mai anh để em ngủ nướng."

Santa rúc vào anh hơn, giọng lí nhí:"Mai em dậy trễ thật đó."

"Anh biết.

Và anh sẽ pha sẵn cà phê cho em.

Đổi lại, em phải ôm anh ngủ tới sáng."

Cậu bật cười, mắt lim dim, cảm nhận từng nhịp tim đều đặn của anh bên tai.

Một bàn tay nhỏ siết chặt vạt áo anh như sợ giấc mơ tan biến."

Perth này?"

"Hửm?"

"Nếu đây là mơ thì em mong mình đừng bao giờ tỉnh."

Perth siết cậu vào lòng hơn, giọng trầm xuống, chứa đầy cảm xúc:"Không phải mơ đâu.

Đây là thật.

Em là của anh, và anh là của em.

Mãi mãi."

Đêm dần buông sâu.

Ngoài cửa sổ, thành phố vẫn sáng rực, náo nhiệt.

Nhưng trong căn phòng nhỏ, chỉ còn tiếng thở đều đặn và nhịp tim hòa làm một.

Một khởi đầu mới, một tình yêu trưởng thành đầy khao khát, nhưng cũng dịu dàng đến vô tận.|| thật là mấy cái cảnh nóng tui k rành nên sượng thì cho tui xin lỗi 😭🫶🏻||
 
Perthsanta || Em Nhỏ Đáng Yêu ||
thông báo nhỏ!!


dạo này tui hơi bận nên bỏ quên fic này cx khá lâu rồi.

Giờ tui mới sắp xếp được thời gian nên g tui sẽ cback lại bộ này nhoaatui ra một lần mấy chap để bù cho các tình yêu nè nên chờ tui nha đừng bỏ quên tui đó nhaaaa!!!!
 
Perthsanta || Em Nhỏ Đáng Yêu ||
21. Vỗ về


Sáng hôm sau, ánh nắng dịu nhẹ len qua rèm cửa, trải lên làn da mịn màng của Santa những vệt vàng ấm áp.

Cậu vẫn đang ngủ say, gương mặt áp sát vào ngực Perth, hơi thở đều đều như con mèo nhỏ tìm được nơi an toàn nhất.Perth mở mắt từ sớm, nằm yên lặng ngắm nhìn bé.

Ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt anh không giấu được sự dịu dàng.

Tay anh khẽ vuốt dọc sống lưng trần của cậu, rồi dừng lại nơi gáy, xoa nhẹ như một thói quen."

Bé này " – Anh gọi khẽ, giọng trầm và ấm như thì thầm vào giấc mơ của cậu.Santa chỉ ưm nhẹ một tiếng, rồi rúc đầu sát hơn, giọng ngái ngủ:"Chưa dậy đâu... mệt quá."

Perth bật cười khẽ, hôn lên đỉnh đầu cậu:"Bé mệt là do ai gây ra nhỉ?"

Câu nói ấy khiến Santa mở mắt lườm anh, má vẫn đỏ bừng vì dư âm của đêm qua.

Cậu đấm nhẹ vào ngực anh một cái:"Em kiện anh vì hành hạ người ta."

"Tôi chưa làm gì hết.

Tôi chỉ thương bé hơi nhiệt tình thôi," – Perth nhướng mày, tay vẫn không chịu rời khỏi vòng eo nhỏ.Santa vùng vằng:"Thôi đi pha cà phê.

Hứa rồi đó."

Perth vẫn nằm lì:"Pha thì pha.

Nhưng bé nợ tôi một cái hôn."

Santa nhìn anh một lúc, rồi chồm tới hôn nhanh lên má anh:"Xong.

Đi."

Perth chép miệng, giả vờ bất mãn:"Chỗ đó không tính."

Santa đỏ mặt, kéo chăn trùm kín đầu, lí nhí:"Cà phê hay không thì tùy.

Em ngủ tiếp đây."

Perth cười khẽ, rời giường và quấn khăn ngang hông, thong thả bước ra khỏi phòng.

Trước khi đi, anh còn quay lại, kéo chăn xuống để lộ mặt bé:"Nằm đó ngoan.

Tôi pha cà phê rồi đem vô tận giường."

Santa gật đầu như mèo con, mắt vẫn nhắm nhưng khoé môi cong cong.---15 phút sau, Santa đang cuộn tròn trong chăn thì mùi cà phê thơm nức lan tới tận phòng.

Perth trở lại, tay cầm một khay nhỏ, đặt xuống tủ đầu giường.

Trong khay là một ly cà phê sữa nóng, một lát bánh mì nướng, và một mảnh giấy ghi chú:"Cảm ơn bé đã là giấc mơ đẹp nhất của tôi."

Santa cầm mảnh giấy, tim đập rộn lên.

Cậu ngẩng đầu nhìn Perth đang dựa vào tường, tay khoanh trước ngực, cười mỉm."

Anh đúng là nói mấy câu này tỉnh rụi không biết ngượng hả?"

Perth bước tới, hôn nhẹ lên trán em nhỏ:"Tôi tỉnh mà.

Nhưng tình cảm là thật.

Vậy bé có định thưởng cho tôi không?"

Santa quay mặt đi, giấu nụ cười nhưng vẫn thò tay ra kéo vạt áo anh lại."

Tới ngồi đây, cho phép ôm một lúc."

Perth liền ngồi xuống giường, để bé gối đầu lên đùi mình.

Một tay anh xoa tóc, tay kia cầm ly cà phê đưa tận miệng cho bé uống.Sáng thứ Bảy trôi qua trong không gian bình yên và thơm mùi tình yêu – một thứ tình yêu vừa dịu dàng, vừa ấm áp, đủ khiến người ta muốn nằm lì cả ngày chẳng cần ra khỏi phòng.---Sau khi uống gần hết ly cà phê do Perth đút tận tay, Santa vẫn nằm dài trên đùi anh, ánh mắt lim dim đầy lười biếng.

Tấm chăn mỏng trượt khỏi vai để lộ làn da trắng còn lấm tấm vài vết hôn mờ mờ từ đêm trước, nhưng cậu chẳng buồn che lại, chỉ khẽ nói:

"Hôm nay mà bắt em đi làm nữa là em kiện lên công đoàn."

Perth bật cười, cúi xuống hôn lên thái dương cậu:

"Không ai dám kiện tôi đâu.

Nhưng bé thì được đặc cách nghỉ nguyên ngày."

Santa ngẩng lên nhìn anh, vẻ ngạc nhiên lấp lánh trong mắt:

"Thiệt hả?

Không bắt em lên công ty chạy deadline với anh nữa?"

"Ừ.

Nhìn mặt bé kìa, còn chưa hoàn hồn nữa.

Ở nhà nghỉ đi.

Tôi lên công ty xử lý vài việc gấp rồi tranh thủ về sớm."

Santa nhìn anh thêm một lúc, rồi vùi đầu lại vào lòng Perth, giọng nhỏ xíu:

"Lần đầu tiên thấy anh dễ thương vậy đó."

"Dễ thương vì thương bé thôi.

Chứ người khác mà đòi nghỉ kiểu đó là tôi cho đơn xin nghỉ việc luôn."

"Biết vậy tối qua em rên to hơn một chút nữa," – Santa lẩm bẩm.

Perth bật cười lớn, véo nhẹ má cậu:

"Dám nói thêm câu nữa là tôi giữ bé ở nhà không phải để nghỉ đâu."

Santa nhanh chóng rụt lại trong chăn, cười khúc khích:

"Rồi rồi em im.

Anh mau đi đi, kẻo trễ."

Perth đứng dậy, chỉnh lại áo sơ mi, cài khuy từng nút một.

Santa ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường, hai tay ôm gối nhìn theo bóng anh, mắt vẫn còn ngái ngủ nhưng lấp lánh tình cảm.

"Anh đi làm ngoan nha."

Perth bước đến cạnh giường, cúi xuống hôn lên môi cậu một cái thật mềm:

"Tôi ngoan.

Bé cũng phải ngoan ở nhà, không được ra ngoài lung tung, hiểu chưa?"

Santa gật đầu, kéo tay áo anh, dặn nhỏ:

"Nhớ về sớm.

Em sẽ đợi."

Perth nhìn cậu vài giây, rồi khẽ gật đầu.

Giọng anh trầm thấp nhưng dịu dàng đến lạ:

"Bé mà nói vậy tôi sẽ chạy về liền sau cuộc họp đầu tiên."

Cửa vừa đóng lại, Santa vẫn ngồi đó, lặng lẽ.

Không gian yên tĩnh đột ngột khiến cậu hơi hụt hẫng, nhưng trong lòng lại có một thứ gì đó rất ấm áp.

Cậu nằm xuống giường, ôm chiếc gối có mùi hương của Perth, cười nhẹ.

Cảm giác chờ ai đó trở về chưa bao giờ dễ chịu thế này.

---

Sau khi Perth rời khỏi nhà, Santa vẫn nằm thêm một lúc rồi chậm rãi bò dậy.

Căn hộ không còn tiếng bước chân hay mùi cà phê quen thuộc, chỉ còn lại sự im lặng bao trùm khiến cậu thấy trống trải.

Dù rất cảm kích vì được Perth cho nghỉ làm hôm nay, nhưng việc ngồi không cả ngày thật quá sức chịu đựng với một người luôn sống năng động như cậu.

Santa đi quanh phòng, chán chường đến mức mở đi mở lại tủ quần áo mấy lần chỉ để chẳng lấy gì cả.

Và rồi, như một tia chớp lóe lên trong đầu – nhà.

Không phải căn hộ của Perth.

Mà là nhà mẹ đẻ của cậu, ở ngoại ô cách thành phố vài tiếng xe buýt.

Cậu đã không về đó từ rất lâu.

Quá lâu.

Lâu đến mức mẹ vẫn gọi mỗi tháng, vẫn hỏi han đủ thứ, còn cậu thì chỉ luôn đáp cụt lủn: "Dạ, con bận."

Hôm nay tự nhiên lại nhớ.

Nhớ tay mẹ nấu ăn, nhớ sân trước đầy nắng, nhớ cả cái giọng gọi cậu dậy mỗi sáng bằng cái tên nhỏ xíu chỉ mẹ mới dùng.

Không chần chừ, Santa thay đồ, soạn đồ nhanh chóng rồi kéo vali ra khỏi nhà, quên mất một điều: cậu chưa nói gì với Perth.Mà cũng đúng hơn là chưa từng kể gì về gia đình mình.

Perth không hề biết quê cậu ở đâu, mẹ tên gì, số điện thoại là bao nhiêu.

Bởi từ khi quen nhau, Santa luôn lảng tránh mỗi khi anh hỏi về gia đình, chỉ nói qua loa rằng "bình thường, không có gì đáng kể".

---

Chiều muộn, Perth rời công ty với tâm trạng nhẹ nhõm lạ thường.

Việc xong sớm, không kẹt xe, và trời lại còn mát.

Anh thậm chí đã ghé qua tiệm bánh nhỏ gần văn phòng, mua món Santa từng lén ăn hết cả hộp hôm trước rồi còn chối bay.

Bước vào nhà, anh gọi lớn:

"Bé?"

Không ai đáp lại.

Anh nhíu mày, mở cửa phòng ngủ – trống.

Phòng khách – trống.

Căn bếp lạnh tanh.

Trong khoảnh khắc, một nỗi lo mơ hồ bắt đầu len vào ngực anh.

Anh gọi điện.

Không nghe máy.

Gọi lại.

Vẫn không bắt máy.

Perth bắt đầu đảo khắp nhà.

Áo khoác Santa không còn trên móc.

Vali nhỏ cũng không thấy.

Giày thể thao cậu hay mang cũng biến mất khỏi kệ.

Tim anh bắt đầu đập mạnh.

Anh nhắn tin:

"Bé đang ở đâu?

Gọi lại cho tôi ngay."

Không có hồi âm.

Anh ngồi xuống ghế, tay siết chặt điện thoại.

Trong đầu lướt qua hàng trăm khả năng – tai nạn, mất điện thoại, bị bắt cóc rồi cuối cùng dừng lại ở điều khiến anh lạnh sống lưng:

"Mình không biết một chút gì về gia đình của bé."

Không địa chỉ, không quê quán, không số của người thân, thậm chí cái họ đầy đủ của Santa, Perth cũng chưa từng hỏi rõ.

Anh cứ nghĩ khi nào bé thoải mái thì sẽ kể, và anh cũng không muốn ép buộc.

Vậy mà giờ đến khi biến mất, cậu ấy chẳng để lại một dấu hiệu nào.

Bực mình.

Lo lắng.

Và hụt hẫng.

Cả ba cảm xúc đó quấn lấy nhau bóp nghẹt tâm trí Perth.

Anh đứng dậy, rút điện thoại gọi thêm lần nữa.

Và lần này, Santa cuối cùng cũng bắt máy.

Giọng cậu bên kia nhẹ hẫng, lẫn trong tiếng gió và còi xe:

"Alo?"

"Bé đang ở đâu?

Tôi hỏi lần cuối." – Giọng Perth trầm xuống hẳn, gần như mất kiên nhẫn.

Santa giật mình vì sự nghiêm túc trong giọng anh:

"Ơ... em về nhà mẹ.

Ở quê.

Chút tự dưng nhớ... nên bắt xe về luôn..."

Perth im lặng mất vài giây.

Rồi anh bật ra:

"Về lúc nào?

Tại sao không nói với tôi?"

Santa ngập ngừng:

"Không nghĩ là anh lo vậy... em chỉ tính đi một ngày rồi về..."

"Bé nghĩ tôi không cần biết gia đình bé ở đâu?

Không cần biết bé biến mất cả buổi không nói gì, không nghe máy, thì tôi sẽ không cuống lên à?" – Giọng Perth trầm khàn, nhưng không giận dữ.

Chỉ là quá lo.

Santa nín thinh.

Cậu chưa từng thấy anh như vậy.

Mà cũng đúng — tự ý biến mất cả ngày, lại chưa từng nhắc gì về người thân, bảo sao anh không rối.

Một lúc sau, Perth dịu giọng, thở ra:

"Lần sau đi đâu, dù chỉ là ra tiệm tạp hóa, cũng phải nói với tôi một tiếng.Không phải vì tôi kiểm soát bé.

Mà vì tôi không chịu được cái cảm giác không biết bé đang ở đâu, đang an toàn hay không."

Santa cắn môi, giọng nhỏ lại:

"...em xin lỗi."

Im lặng vài giây, Perth hỏi khẽ:

"Mẹ bé khỏe không?"

Santa khựng lại.

"...Ừm, mẹ khỏe.

Còn nhắc tới em suốt."

"Ừ.

Vậy ở đó ngoan.

Mai tôi đón."

Santa mở to mắt:

"Gì?

Không cần đâu! em về được mà"

"Không cãi." – Perth cắt lời, giọng kiên định – "Mai tôi đón.

Nhân tiện ra mắt mẹ luôn."

Santa nghẹn họng.

Tim cậu đập thình thịch.

Mặt đỏ như cà chua chín.

Còn chưa kịp nghĩ tới chuyện ấy thì

"Tự nhiên em thấy lo hơn là mừng á." – Santa lẩm bẩm.

Phía bên kia điện thoại, Perth cười nhẹ:

"Bé lo gì?

Tôi mới là người phải căng thẳng đây.

Phải chuẩn bị sẵn tinh thần để gây ấn tượng tốt với mẹ vợ."

---

Sáng hôm sau, đúng 8 giờ, một chiếc xe màu đen bóng loáng dừng lại trước cổng căn nhà nhỏ vùng ngoại ô.

Perth bước ra, áo sơ mi trắng gọn gàng, tay xách một túi quà, nhưng gương mặt thì căng thẳng không khác gì chuẩn bị đi họp hội đồng cổ đông quan trọng nhất cuộc đời.

Anh đứng trước cổng, nhìn cánh cửa gỗ trước mặt, rồi hít một hơi thật sâu, ấn chuông.

Vài giây sau, cửa mở ra.

Một người phụ nữ ngoài năm mươi, dáng nhỏ nhắn, gương mặt phúc hậu nhưng ánh mắt vô cùng sắc sảo, bước ra nhìn anh từ đầu đến chân.

Perth cúi đầu, lễ phép:

"Cháu chào cô cháu là Perth.

Hôm qua Santa có nói cháu sẽ—"

"Ờ, vô đi.

Đứng nắng ngoài đó làm gì." – Mẹ Santa gật đầu, xoay người đi vào trước.

Perth hơi khựng lại một nhịp, rồi nhanh chóng bước vào theo, hai tay vẫn cầm túi quà cứng đơ như học sinh mới tới nhà cô giáo chủ nhiệm.

Vừa vào nhà, Perth đã thấy Santa đang ngồi thoải mái trong phòng khách, mặc áo thun rộng, tóc vẫn còn hơi rối, tay cầm ly sữa tươi, cười toe khi thấy anh bước vào.

"Anh tới sớm vậy," – Santa cười, đôi mắt cong cong đầy tinh nghịch

– "Trông anh giống như đang hồi hộp gặp mẹ vợ lần đầu ấy."

Perth lườm cậu một cái nhưng chưa kịp nói gì thì mẹ Santa đã quay lại từ bếp, trên tay là ly nước:

"Uống đi, đừng căng quá.

Mặt cậu xanh như người sắp bị phỏng vấn vậy."

Perth luống cuống đưa hai tay nhận ly nước, tay còn lại dâng túi quà:

"Dạ đây là ít bánh cháu mua tặng cô.

Không biết cô có ăn ngọt không ạ"

"Không ăn." – Mẹ Santa đáp tỉnh rụi, nhận túi nhưng đặt xuống bàn không thèm nhìn.

Perth đứng yên như tượng, miệng méo nhẹ.

Santa ngồi kế bên, cắn môi nhịn cười tới mức sắp nội thương.Cậu nghiêng người thì thầm:

"Em nói rồi, mẹ em khó lắm đó.

Lỡ bị hỏi cái gì khó đừng có khóc nha."

Perth nghiêng đầu, nhỏ giọng như cầu cứu:

"Em cứu tôi với.

Tôi còn thà họp ba tiếng liền còn hơn bị cô nhìn vậy"

Santa chép miệng, giả vờ suy nghĩ rồi nói:

"Có điều kiện."

"Gì?"

"Chiều nay về nhà, em muốn ăn kem.

Và anh phải để em chọn phim."

"Chấp nhận."

Santa vừa lòng, quay sang mẹ mình, đổi tông giọng:

"Mẹ ơi, anh ấy căng thẳng quá đó.

Mẹ đừng chọc ảnh nữa."

Mẹ Santa hừ nhẹ:

"Mẹ chưa nói gì mà đã run như cầy sấy.

Vậy mà đòi quen con mẹ?

Rồi sau này ai bảo vệ con?"

Perth giật mình, ngồi thẳng lưng, nói nhanh:

"Dạ không, con không run, chỉ là kính trọng cô quá nên hơi mất bình tĩnh chút thôi ạ."

Santa phì cười, còn mẹ cậu thì liếc anh một cái rồi bật cười:

"Được.

Biết sợ là tốt.

Biết nhường là tốt.

Biết tới tận đây đón là càng tốt hơn.

Nhưng mà"

Mắt bà nhìn thẳng Perth khiến anh có cảm giác như đang bị "soi bằng tia X":

"có thật lòng với con tôi không?"

Perth lập tức nghiêm mặt, ngồi thẳng, tay đặt lên đầu gối như học sinh gương mẫu:

"Con rất nghiêm túc với bé à, với Santa ạ.

Con không dám hứa sẽ hoàn hảo, nhưng con chắc chắn sẽ không để em ấy thấy cô đơn."

Santa nghe vậy thì hơi ngẩn ra.

Tim cậu đập mạnh một nhịp, bàn tay cầm ly sữa cũng siết lại.

Mẹ cậu nhìn Perth thêm vài giây, rồi gật đầu:

"Vậy được rồi.

Tôi hỏi vậy thôi.

Chứ hôm qua thấy nó vừa cười vừa nói điện thoại với cậu là tôi biết nó thương lắm."

Perth thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa được tha chết.

Santa ngồi cạnh cười khúc khích không thương tiếc.

Perth nghiêng đầu lại:

"Em ngồi cười cái gì?

Vừa nãy còn kêu tôi run, giờ thì em vui quá hả?"

"Vui chứ.

Lần đầu thấy anh mất kiểm soát luôn đó," – Santa hí hửng.

Mẹ cậu từ trong bếp vọng ra:

"Ở lại ăn trưa rồi về.

Đừng để nó phải ăn mì gói mãi."

Perth cười, gật đầu ngoan ngoãn như con rể đạt chuẩn:

"Dạ, con cảm ơn cô."

Santa liếc anh một cái, nhỏ giọng:

"Anh ngoan dễ sợ."

Perth quay sang, ghé sát tai cậu:

"Tôi ngoan với mẹ vợ thôi.

Còn với em thì không chắc đâu."

Santa đỏ bừng mặt, cắn môi quay đi, nhưng tai vẫn đỏ rực vì câu nói ấy.

---

Bữa cơm trưa được dọn ra sau đó không lâu, đơn giản nhưng thơm phức, toàn những món Santa thích từ bé.

Mẹ cậu vừa gắp đồ ăn vừa hỏi han vài chuyện, thi thoảng lại quay sang "tra khảo"Perth vài câu.

May mắn là sau phút ban đầu lúng túng, anh dần lấy lại phong độ, trả lời điềm tĩnh, lễ phép nhưng không kém phần chân thành.

Santa ngồi giữa hai người, tay chống cằm nhìn họ trò chuyện, lòng ngập tràn ấm áp.

Cậu không nhớ lần cuối cùng mình được ăn một bữa cơm gia đình đầy tiếng cười là khi nào.

Nhìn mẹ cậu gật đầu hài lòng khi Perth kể chuyện làm ở công ty, rồi còn cười tủm tỉm khi nghe Perth nói Santa có lần giận hờn vô cớ vì bị lỡ hẹn cậu chỉ biết cúi đầu ăn cơm cho đỡ quê.

Khi ăn xong, Santa vào phụ mẹ rửa chén, còn Perth thì đứng ở phòng khách chờ.

Lúc cậu quay lại, đã thấy anh ngồi nghịch điện thoại, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc ra sân như một đứa trẻ lần đầu đến nhà người yêu.

Ra về, mẹ Santa tiễn họ ra tận cổng.

Trước khi lên xe, bà dặn:

"Lần sau nhớ dẫn nó về sớm sớm chút, cho tôi kịp nấu nhiều món hơn."

Perth cúi đầu cười:

"Dạ, nhất định rồi ạ."

Santa chạy lại ôm mẹ một cái thật chặt:

"Con về nha mẹ.

Lần sau con về sớm hơn."

Mẹ cậu xoa đầu cậu, mắt ánh lên chút dịu dàng:

"Biết vậy là tốt.

Nhớ giữ gìn sức khỏe.

Có ai giận thì nói liền, đừng để trong lòng."

Santa gật đầu.

Cậu và Perth lên xe, cửa đóng lại, và chiếc xe dần lăn bánh khỏi con hẻm nhỏ, rời xa căn nhà thân thuộc.

---

Vừa khi xe chạy ra đến đường lớn, Santa đã quay sang nhìn Perth, ánh mắt long lanh như sắp phát hiện kho báu:

"Nè."

"Gì?" – Perth liếc cậu qua gương chiếu hậu.

Santa nhoẻn miệng, giọng kéo dài:

"Lúc nãy anh đứng ngoài cổng, mặt đơ như tượng sáp á.

Tự nhiên thấy dễ thương ghê luôn"

Perth khựng tay lái một chút, nhìn cậu bằng ánh mắt nửa cảnh giác nửa bất lực:

"Bé, đừng có bắt đầu chọc tôi."

"Em không chọc," – Santa nghiêng đầu, cười toe

– "Em nói thật mà.

Trông anh lúc đó như kiểu học sinh cấp một lần đầu gặp phụ huynh.

Tay còn cầm túi quà cứng đơ như đang run rẩy."

"Vì tôi thật sự run mà." – Perth thở ra

– "Cô sắc quá trời.

Tôi còn tưởng sẽ bị hỏi 20 câu phỏng vấn giống mấy show truyền hình nữa kia."

Santa cười càng tươi hơn, chắp tay làm điệu:

"Anh trả lời tốt lắm.

Em chấm cho 8 điểm.

Nhưng trừ 1 điểm vì lúc cô hỏi 'có thật lòng không' thì giọng anh run run như sắp khóc."

"Không có!" – Perth phản ứng ngay

"Tôi nói chắc nịch lắm mà!"

"Không đâu," – Santa lắc đầu, mặt gian

– "Em nghe thấy rõ ràng mà.

Giọng anh giống như: 'd-dạ, con rất... nghiêm túc... với bé...'" – Cậu còn cố tình nhái lại y chang với giọng run lẩy bẩy.

Perth nghẹn họng, tay gõ nhẹ vô vô lăng:

"Bé à, em có thể thôi được chưa?"

"Không!" – Santa bĩu môi

– "Tại em hiếm khi thấy anh đáng yêu như vậy, phải tranh thủ lưu lại khoảnh khắc.

Để sau này kể lại cho con nghe."

Perth quay sang nhìn cậu, mắt nheo lại:

"Con nào?"

Santa chớp mắt, rồi thản nhiên đáp:

"Con của em với anh chứ ai.

Hoặc là con mèo em sắp nhận nuôi cũng được."

Perth bật cười, bất lực gãi đầu:

"Trời ơi, tôi mà biết em dẻo miệng như vậy thì tôi đã không dẫn về sớm như thế "

"Muộn hơn nữa là em giận rồi đó." – Santa làm bộ giận dỗi.

Perth lắc đầu, giọng dịu lại:

"Ừ thì dẫn về rồi.

Cũng vui.

Cũng yên tâm phần nào"

Santa nghiêng đầu nhìn anh, mắt lấp lánh:

"Thế có thấy em ngoan không?"

"Có.

Ngoan lắm."

"Có muốn thưởng không?"

"Muốn."

"Vậy về nhà cho ôm một cái thôi đó nha." – Santa lè lưỡi.

Perth cười, không nói gì, chỉ giơ tay sang bên ghế cậu, nắm lấy tay cậu siết nhẹ.

"Không cần thưởng.

Em về với tôi là đủ rồi."

Santa ngượng đến mức muốn chui xuống gầm xe.

Nhưng bàn tay vẫn để yên trong tay anh suốt cả đoạn đường về.
 
Perthsanta || Em Nhỏ Đáng Yêu ||
23.Ấm áp


Chiếc xe dừng trước căn hộ, Perth xuống trước mở cửa cho Santa như một thói quen.

Cậu bước ra, vươn vai một cái thật dài:"Đi xa về đúng là mệt nhưng vui ghê."

"Vui là được rồi," – Perth đóng cửa xe, khoá lại "Giờ lên nhà nghỉ thôi.

Trông bé như sắp ngủ gật đến nơi."

"Không đâu," – Santa nhếch môi – "Em còn muốn uống chút gì nóng nóng nữa."

Perth bật cười:"Rồi rồi.

Lên nhà tôi pha.

Nhưng pha xong thì đừng có lăn ra ngủ giữa sofa nha."

Vừa vào nhà, Santa đã quen tay đá đôi giày vào kệ, rồi tiện tay treo áo khoác Perth lên móc.

Perth nhìn động tác đó, khoé môi khẽ cong dạo này bé đã quen với việc coi căn hộ này là nhà mình.Santa thả người xuống sofa, ôm gối tựa, chân vắt lên thành ghế, giọng mơ màng:

l

"Anh pha cacao nha.

Em lười lắm rồi."

Perth vừa treo chìa khoá vừa đáp:"Được.

Nhưng pha xong thì bé phải qua đây uống với tôi, không được để nguội."

Santa "ừ" một tiếng.

Trong khi Perth ở bếp, cậu mở điện thoại, lướt vài tấm ảnh hôm qua Perth chụp lén ở nhà mẹ cậu cười một mình, lòng hơi ấm lên vì chưa từng nghĩ anh sẽ chịu khó đến mức đó.Một lát sau, Perth trở ra với hai ly cacao nóng bốc khói.

Anh đặt một ly xuống bàn trước mặt Santa, rồi ngồi xuống cạnh cậu, khoác tay ra sau ghế như thể muốn kéo bé lại gần."

Uống đi, kẻo nguội," – anh nói.Santa nhấp một ngụm, rồi nghiêng đầu nhìn anh:"Anh không mệt à?

Lái xe cả buổi sáng rồi còn pha đồ uống cho em."

"Không mệt," – Perth cười – "Chăm bé là sở thích mà."

Santa đỏ mặt, lấy gối che nửa mặt:"Đừng nói mấy câu đó bất ngờ, tim em yếu lắm."

Perth giật lấy cái gối, để hẳn qua một bên, rồi kéo cậu tựa sát vào vai mình:"Yếu tim thì để tôi giữ, khỏi rơi mất."

Họ ngồi như vậy một lúc, chỉ nghe tiếng máy lạnh và tiếng mưa lất phất bên ngoài cửa kính.

Santa vừa uống cacao vừa kéo tay Perth nghịch, lúc thì xoay ngón tay anh, lúc thì vẽ mấy vòng tròn vô nghĩa trên mu bàn tay."

Anh này," – Santa lên tiếng sau vài phút im lặng – "Nếu mai không bận mình ra siêu thị mua ít đồ về nấu ăn nha.

Em muốn thử làm món mẹ dạy hôm qua."

Perth gật đầu:"Được.

Nhưng bé phải hứa không biến bếp thành bãi chiến trường như lần trước."

Santa bật cười:"Không hứa.

Nhưng lần này em có anh phụ rồi, lo gì."

Perth khẽ xoa tóc cậu, ánh mắt dịu lại:"Ừ.

Tôi sẽ phụ suốt đời cũng được."

Santa quay sang nhìn anh, khoé môi cong cong, nhưng không nói gì.

Cậu chỉ tựa đầu lên vai anh, để mặc cho buổi chiều trôi qua trong thứ không khí bình yên, đơn giản thứ sinh hoạt thường nhật mà bất cứ cặp đôi yêu nhau nào cũng có, nhưng với họ, lại quý giá như một món quà.Trời tối dần, đèn trong căn hộ bật sáng vàng ấm.

Santa đứng trong bếp, tay xắn tay áo, tóc buộc cao gọn gàng.

Trước mặt là bàn đầy nguyên liệu vừa mua về rau, thịt, gia vị, và một bịch bột chiên giòn mà cậu kiên quyết bảo "món tủ".

Perth dựa lưng vào quầy bếp, khoanh tay nhìn cậu xoay như chong chóng:"Bé định làm mấy món vậy?

Nhìn nguyên liệu như chuẩn bị đãi tiệc."

"Ít thôi, ba món," – Santa vừa thái rau vừa trả lời – "Một món chiên, một món xào, một món canh.

Vừa ăn vừa coi phim."

"Phim thì tôi chọn," – Perth nói chắc nịch.Santa ngước lên, nhướng mày:"Không.

Em chọn.

Sáng nay đã thoả thuận rồi."

Perth cười nhạt:"Tôi nhớ là thoả thuận đó chỉ áp dụng cho chiều nay thôi."

"Không có!" – Santa chống tay vào hông – "Anh muốn nuốt lời hả?"

Perth thở dài, giơ hai tay như đầu hàng:"Rồi rồi, bé chọn.

Nhưng ít nhất cho tôi chọn tư thế ngồi coi."

Santa nghẹn cười, xua tay:"Anh thiệt là..."

Trong khi Santa loay hoay ướp thịt, Perth rút điện thoại chụp vài tấm hình.

Santa phát hiện, lườm anh:"Đừng có chụp lén!"

"Tôi chụp công khai mà," – Perth giơ điện thoại – "Để sau này có bằng chứng là bé biết nấu ăn."

"Anh coi chừng tối nay khỏi được ăn." – Santa hù.Nhưng thực tế thì Perth vẫn được ăn, và còn ăn nhiều nữa là đằng khác.

Khi món chiên vàng giòn, canh thơm phức và đĩa rau xào xanh mướt được dọn lên, hai người ngồi đối diện nhau ở bàn ăn nhỏ, vừa ăn vừa tranh nhau gắp miếng ngon."

Ngon thiệt," – Perth vừa nhai vừa khen – "Mẹ bé chắc tự hào lắm nếu thấy bé vào bếp như vậy."

Santa hơi chững lại, rồi mỉm cười:"chắc mẹ sẽ rất vuii."

Bữa cơm kết thúc với hai chiếc đĩa trống và một cái bụng no căng.

Perth dọn bát đũa đi rửa, còn Santa thì ngồi vắt chân trên sofa chọn phim.

Khi Perth quay lại, cậu đã chọn xong và vỗ vỗ chỗ bên cạnh:"Lại đây.

Tư thế anh muốn là gì?"

Perth ngồi xuống, kéo Santa vào lòng:"Như thế này."

Cả buổi tối, họ vừa xem phim vừa thủ thỉ vài câu không đầu không cuối, thỉnh thoảng Santa lại quay sang trêu Perth bằng những câu nhắc lại chuyện gặp mẹ buổi sáng.

Perth giả vờ không để ý, nhưng tay vẫn ôm chặt lấy cậu, như thể không muốn buông ra dù chỉ một giây.Màn hình tivi phản chiếu hình ảnh hai người ngồi sát nhau trên sofa, ánh đèn vàng phủ lên, và ngoài kia là đêm thành phố yên tĩnh.

Không có gì đặc biệt, nhưng với họ, đó chính là một buổi tối hoàn hảo.Phim kết thúc khi đồng hồ đã chỉ gần 11 giờ đêm.

Santa ngáp dài, tắt tivi rồi lười biếng ngả người sang vai Perth:"Buồn ngủ quá..."

Perth nghiêng đầu nhìn cậu, bàn tay vẫn đặt trên eo:

"Vậy đi ngủ thôi.

Mai còn ra ngoài sớm."

Santa gật gật, nhưng lại không chịu đứng dậy, chỉ kéo tay anh:"Anh bế em vào phòng được không?

Em mỏi chân."

Perth bật cười, nhưng vẫn vòng tay bế bổng cậu lên.

Santa lập tức vòng tay ôm cổ anh, tựa đầu vào vai, lẩm bẩm:"Cái này mới gọi là phục vụ tận tình."

"Ừ, nhưng chỉ phục vụ mỗi bé thôi," – Perth đáp, giọng trầm và ấm.Vào phòng, anh nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, rồi quay đi thay áo.

Santa nằm nghiêng nhìn anh cài từng nút áo ngủ, ánh mắt không giấu được vẻ thích thú:"Anh biết không lúc gặp mẹ em sáng nay, em cứ tưởng anh sẽ căng thẳng cả ngày, ai ngờ tối về vẫn chịu nấu ăn với em."

Perth leo lên giường, nằm xuống cạnh, kéo chăn đắp cho cả hai:"Tôi căng thẳng thật.

Nhưng nhìn bé vui thì thấy đáng."

Santa bật cười, xoay người đối diện anh:"Anh nói mấy câu này dễ làm người ta nghiện lắm đó."

Perth đưa tay vuốt tóc cậu:"Vậy thì nghiện đi.

Tôi không cấm."

Căn phòng chìm trong im lặng vài giây.

Santa chớp mắt, rồi khẽ nói:"Cảm ơn anh... vì hôm nay."

Perth không trả lời ngay.

Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu, một cái hôn êm và chậm rãi:"Tôi cũng cảm ơn bé.

Vì đã cho tôi gặp mẹ vợ và được ăn món bé nấu."

Santa đỏ mặt, chui sâu hơn vào lòng anh, giọng nhỏ đến mức như thì thầm:"Ngủ thôi mai còn ra siêu thị."

Perth ôm chặt cậu, đáp khẽ:"Ngủ ngon, bé."

Trong căn phòng tối, hơi ấm của nhau lan ra dưới tấm chăn, và một ngày dài khép lại bằng nhịp thở đều đặn của hai người đơn giản, bình yên, nhưng ngọt ngào đến mức chẳng cần thêm bất cứ thứ gì khác.
 
Perthsanta || Em Nhỏ Đáng Yêu ||
24. Sợ mất em


Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu vào qua rèm, Perth tỉnh dậy trước như mọi khi.

Anh nằm yên một lúc, ngắm Santa vẫn đang cuộn tròn trong chăn, tóc rối nhẹ, môi khẽ mím."

Bé này, dậy ăn sáng rồi còn đi siêu thị," – anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán.Santa lắc đầu như mèo con:"Cho em 5 phút..."

"Ba phút thôi," – Perth sửa lại, giọng đầy cương quyết.Cuối cùng Santa cũng chịu ngồi dậy, lết ra bàn ăn.

Trên bàn đã sẵn hai phần bánh mì trứng, ly sữa nóng và ly cà phê cho Perth.

Họ vừa ăn vừa bàn chuyện mua gì hôm nay: vài nguyên liệu tươi, ít đồ khô, và tất nhiên là hộp kem Santa đã mơ từ hôm qua.Sau khi ăn xong, cả hai thay đồ rồi xuống xe.

Trời hôm nay mát, không khí trong lành khiến Santa phấn khởi hơn hẳn.Khi đến bãi xe của siêu thị, Perth dừng xe ở lối vào:

"Bé vào trước đi, tôi đi đỗ xe rồi vào liền.

Đừng mua gì khi tôi chưa tới."

Santa gật đầu, nhảy xuống xe:"Anh nhanh nha, em vô coi trước."

Cậu hí hửng đẩy xe mua hàng, bước vào cửa kính tự động.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng và mùi bánh nướng thơm lừng khiến Santa càng vui.

Cậu mải nhìn kệ bánh mì mới ra lò, hoàn toàn không biết rằng phía sau, cách vài mét, có một gã đàn ông mặc áo khoác đen, tóc bết và ánh mắt đục ngầu đang dõi theo từng cử động của mình.Gã tiến lại gần, bước chân nặng nề nhưng cố lẫn vào dòng người.

Khi Santa rẽ vào một lối hàng ít người hơn, hắn nhanh chóng bám theo, rồi bất ngờ túm mạnh cánh tay cậu.Santa giật mình quay lại, mặt biến sắc:"Buông ra!"

Hắn ghì chặt hơn, kéo cậu lùi dần vào một góc khuất giữa kệ hàng và tường.

Mùi thuốc lá hăng hắc phả thẳng vào mặt cậu."

Đứng yên, cưng," – gã khẽ rít, bàn tay còn lại siết lấy cổ tay Santa.Tim Santa đập loạn, hơi thở gấp gáp.

Cậu cố vùng ra, chân đá loạn xạ, miệng hét to:"Perth!

Perth!!!"

Nhưng tiếng ồn của loa siêu thị, tiếng xe đẩy và người trò chuyện đã nuốt chửng tiếng gọi ấy.

Perth lúc này vẫn đang tìm chỗ đỗ xe ngoài bãi, hoàn toàn không nghe thấy gì.Santa tiếp tục gào thét, tuyệt vọng gọi tên anh, nhưng đáp lại chỉ là bàn tay thô bạo của gã đàn ông kéo cậu sâu hơn vào khoảng tối phía sau kệ hàng.Perth cuối cùng cũng tìm được chỗ đỗ xe.

Anh tắt máy, cầm chìa khóa và bước nhanh vào siêu thị, trong đầu nghĩ tới cảnh Santa đang hí hửng chọn đồ.

Nhưng khi vào đến khu thực phẩm tươi sống, anh chẳng thấy bóng dáng cậu đâu.

Perth nghĩ chắc Santa đã sang quầy bánh nên rẽ sang.

Vẫn không có.

Anh dừng lại, gọi điện.

Chuông đổ dài không ai bắt máy.

Cảm giác khó chịu dâng lên trong ngực.

Perth bắt đầu đi nhanh hơn, mắt lia khắp các lối đi.

Một nhân viên đang xếp hàng lên kệ bánh ngẩng đầu khi thấy anh:

"Anh tìm ai ạ?"

"Cậu trai trẻ, tóc nâu, mặc áo trắng, quần jeans, vừa vào đây mười phút trước," – Perth đáp gấp.

Nhân viên lắc đầu: "Tôi không thấy..."

Một tia lạnh chạy dọc sống lưng Perth.

Anh lập tức quay về quầy lễ tân, giọng trầm xuống:

"Cho tôi xem camera an ninh ngay."

Trong phòng giám sát, hình ảnh từ camera hiện rõ: Santa đẩy xe hàng, đi qua quầy bánh, rồi bị một gã đàn ông mặc áo khoác đen tiến lại.

Chỉ vài giây sau, họ biến mất vào lối hàng khuất.

Cổ họng Perth nghẹn lại, bàn tay nắm chặt đến mức khớp trắng bệch:

"Khu đó ở đâu?"

Nhân viên chỉ vào sơ đồ siêu thị: "Lối số 7, gần kho hàng."

Perth không đợi nghe hết câu.

Anh lao ra khỏi phòng, sải bước dài xuyên qua các lối, đôi mắt sắc lạnh.

Tim anh đập mạnh không phải vì chạy, mà vì nỗi sợ đang gặm nhấm từng dây thần kinh: Santa đang ở đâu?

Cậu có bị thương không?

Ở một góc khuất sau kệ hàng, Santa vẫn cố chống cự, nước mắt lăn dài vì hoảng loạn, miệng khản đặc khi gào:

"Perth!

Cứu em!"

Gã đàn ông ghì Santa vào mảng tường lạnh lẽo phía sau kệ hàng.

Ánh đèn mờ khiến khu vực này càng trở nên đáng sợ.

Mùi thuốc lá và mồ hôi hắc nồng khiến cậu muốn nôn.

"Cậu xinh quá đi với anh chút nhé," – hắn rít khẽ, bàn tay thô bạo trượt từ cổ tay lên vai cậu.

Santa lập tức xoay người tránh, nhưng cánh tay còn lại của hắn chặn ngang, ép cậu không thể thoát.

"Buông ra!

Tôi không biết anh là ai!" – giọng Santa run rẩy, đôi mắt mở to vì sợ hãi.

Hắn cười khùng khục, ánh mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào cậu:

"Không biết thì làm quen."

Lời nói vừa dứt, bàn tay bẩn thỉu của hắn đã định kéo cậu sát hơn, lấn vào khoảng cách riêng tư.

Santa vùng vẫy kịch liệt, móng tay cào mạnh vào cổ tay hắn nhưng vô ích.

Hắn mạnh hơn, lại cố kìm cậu bằng cả cơ thể.

Nước mắt Santa trào ra vì vừa hoảng vừa tức, tiếng hét khản đặc:

"Perth!

Cứu em!!"

Nhưng xung quanh vẫn không ai nghe thấy.

Âm thanh trong siêu thị quá ồn, và vị trí này quá kín.

Tim Santa đập nhanh đến mức đau thắt, hơi thở dồn dập, đầu óc quay cuồng.

Cậu chỉ biết cắn môi đến bật máu để không bật khóc thành tiếng, trong lòng gào thét một điều duy nhất:

Perth... làm ơn... tới đi...

Hắn bắt đầu cúi sát hơn, hơi thở nồng nặc phả vào mặt cậu, bàn tay trượt xuống eo như muốn kiểm soát hoàn toàn.

Santa tuyệt vọng nghiêng đầu né tránh, nhưng lưng đã bị ép chặt vào tường, không còn đường lùi.

Và đúng lúc cậu tưởng mình sắp ngã quỵ vì sợ hãi một tiếng bước chân nặng nề vang lên rất gần, kèm theo giọng nói trầm thấp, lạnh như băng:

"Bỏ tay khỏi người cậu ấy."

Tiếng nói ấy khiến cả Santa và gã đàn ông cùng giật mình.Hắn quay lại, vừa kịp thấy một bóng cao lớn tiến vào lối hẹp giữa hai dãy kệ.Ánh mắt Perth sắc lạnh đến mức như có thể xuyên thủng không khí.

Khuôn mặt anh không còn chút dịu dàng thường ngày, chỉ còn sự căng cứng và phẫn nộ kìm nén.

"Anh là ai?

Không liên quan, đi chỗ khác đi," – gã đàn ông gằn giọng, cố đứng chắn trước Santa.

Perth bước thêm một bước, giọng trầm xuống như tiếng gầm:

"Đó là người của tôi.

Buông.

Ra."

Santa run rẩy, đôi mắt đỏ hoe, cố thốt lên:

"Perth...

Em..."

Chỉ một cái liếc thoáng qua, Perth đã thấy những ngón tay của gã siết chặt vào eo Santa, để lại vết đỏ trên làn da.

Sợi dây kiên nhẫn trong anh đứt phựt.

Không cần thêm lời, Perth lao tới, bàn tay nắm chặt cổ tay đối phương, vặn mạnh sang một bên.

Gã đàn ông hét lên vì đau, buộc phải buông Santa.

Santa loạng choạng ngã vào ngực Perth, được anh vòng tay ôm gọn lại.

"Không sao có anh ở đây rồi," – Perth khẽ nói, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào gã đàn ông.

Hắn lùi lại một bước, mặt tái mét, nhưng vẫn cố tỏ ra thách thức:

"Đùa chút thôi mà"

"Đùa?" – Perth nhếch môi, ánh nhìn lạnh băng

– "Tôi sẽ để bảo vệ và công an quyết định xem đó có phải trò đùa không."

Anh rút điện thoại, bấm số gọi bảo vệ, đồng thời giữ Santa sát bên mình, bàn tay xoa nhẹ lưng cậu để trấn an.

Santa vẫn chưa ngừng run, mùi thuốc lá trên áo gã kia khiến cậu muốn khóc thêm lần nữa.

Chỉ vài chục giây sau, hai nhân viên bảo vệ xuất hiện.

Perth lập tức giao gã đàn ông cho họ, giọng nói không còn một chút nhân nhượng:

"Camera đã ghi lại tất cả.

Xử lý theo pháp luật."

Khi gã bị áp giải đi, Perth mới cúi xuống nhìn Santa.

Gương mặt cậu đỏ bừng vì sợ, đôi mắt ươn ướt, môi mím chặt.

Anh ôm cậu vào lòng, siết chặt như muốn truyền hết hơi ấm để xua tan cảm giác kinh hoàng vừa rồi.

"Anh xin lỗi vì đã không ở bên cạnh em ngay lúc đó Nhưng từ giờ, anh sẽ không để bất kỳ ai có cơ hội làm em sợ thêm lần nào nữa."

Santa khẽ gật đầu, nước mắt rơi xuống vạt áo Perth, và lần này cậu không nói gì, chỉ vùi mặt sâu hơn vào vòng tay ấy.
 
Perthsanta || Em Nhỏ Đáng Yêu ||
thông báo nhỏ xíuuu


mình tạm hoãn lại việc viết fic này nhe, mình vẫn sp cho PS đều đặn, chỉ là mình vào năm học và năm nay mình rất kín lịch không có ngày nào rảnh để viết tiếp.

Nên mọi người ráng chờ tui onl lại nha, mãi iu cả nhà 💗💗🤍🤍
 
Back
Top Bottom