Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Parting With Honour - Tinh Thất

Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 20



Cuộc tranh luận về việc ai là người theo đuổi cuối cùng vẫn không có kết quả.

Lý Từ khăng khăng cho rằng mình là người đầu tiên đến sân bóng rổ. Trình Chi Hành thì bảo chỉ là đến xem thôi, có chủ động bắt chuyện xin WeChat đâu mà gọi là theo đuổi.

Nếu là ngày thường, Lý Từ nhất định sẽ tranh luận với hắn tám trăm hiệp. Nhưng sau một đêm không ngủ, anh thực sự kiệt sức rồi.

Cuối cùng không biết ai ngủ trước, chỉ biết họ ôm nhau thiếp đi.

Lý Từ dậy vào buổi trưa để làm việc tại nhà, còn Trình Chi Hành ngủ đến tối mịt.

Giữa chừng Lý Từ thử gọi Trình Chi Hành dậy nhưng không thành. Trình Chi Hành mơ màng gọi "vợ ơi" rồi lật người ngủ tiếp.

Thấy hắn ngủ li bì mãi, Lý Từ lo lắng nhắn tin hỏi một người bạn là bác sĩ.

— Tình trạng hiện tại của anh ấy cần ngủ nhiều. Bình thường thôi.

— Thế nào, hai người quay lại với nhau rồi à?

Dòng tin nhắn cuối khiến Lý Từ đơ người. Ngón tay anh lơ lửng trên bàn phím, không biết trả lời sao.

Lý Từ đặt điện thoại xuống, ngồi bên giường nhìn Trình Chi Hành đang ngủ.

Anh đưa tay chạm vào sợi tóc trước trán Trình Chi Hành, nhớ lại lần đầu gặp hắn mười năm trước, mồ hôi cũng từ đó nhỏ giọt như thế.

Còn yêu không? Yêu chứ. Yêu nhiều lắm.

Hai ngày tiếp theo, Lý Từ ở nhà cùng Trình Chi Hành.

Đến ngày thứ ba, với tư cách là leader, anh phải đến công ty gấp vì đang trong đợt ra mắt sản phẩm mới.

Vừa gửi xong email, Lý Từ ngẩng lên nhìn Trình Chi Hành đang cau mày trước máy tính.

"Anh cũng khỏe rồi, có nên về chưa?" Lý Từ lên tiếng.

Trình Chi Hành dừng tay gõ bàn phím, "Em đuổi anh đi."

Lý Từ bất lực: "Trình Chi Hành, em hiểu chúng ta vẫn đang trong trạng thái chia tay êm đẹp. Đây là nhà em, em hoàn toàn có thể mời anh ra ngoài."

Trình Chi Hành nhìn quanh một vòng, hỏi: "Em định ở căn nhà này bao lâu nữa?"

Lý Từ không biết.

Khi còn bên Trình Chi Hành, anh luôn có động lực kiếm tiền mua nhà để ba mẹ không can thiệp vào cuộc sống của mình. Nhưng giờ thì...

Tình cờ thay, chủ nhà vừa thông báo không gia hạn hợp đồng.

Lý Từ kể chuyện này với Trình Chi Hành.

Mặc dù anh không hiểu tại sao mình lại nói với Trình Chi Hành.

Rõ ràng vừa mới nhắc nhở hắn rằng họ đã chia tay trong êm đẹp.

"Em dọn đến ở với anh đi." Trình Chi Hành đề nghị.

Lý Từ cười bảo: "Không phù hợp."

Trình Chi Hành không nói gì thêm, cúi đầu tiếp tục gõ bàn phím.

Nhìn dáng vẻ của hắn, Lý Từ chợt nhận ra họ đã từng ngồi như thế này bao đêm, mải mê cặm cụi công việc mà quên ngắm nhìn nhau.

Sao có thể không lặp lại sai lầm chứ?

Lý Từ cúi đầu xuống.

Những email công việc trên màn hình bỗng chốc không muốn xử lý nữa. Tại sao con người phải đi làm, tại sao người đi làm lại khiến tình yêu trở nên rối tung hết cả.

Cơm áo là tiền đề của tình yêu, nhưng khi kiếm đủ cơm áo rồi, tình yêu lại biến mất.

Ting - Một email mới.

Tại sao lại có quá nhiều việc phải làm mỗi ngày thế này?

Lý Từ mở email mới, giật mình.

Người gửi là Trình Chi Hành.

"Lý Từ, anh biết em mà."

Trình Chi Hành lên tiếng. Lý Từ không biết nên nghe hắn nói trước, hay đọc nội dung email trước.

Trong lòng hỗn loạn.

"Em tuy miệng không thích nói, nhưng trong lòng luôn rõ mọi chuyện. Anh biết một năm trước em nói chia tay không phải nhất thời, cũng hiểu sự do dự của em bây giờ."

"Nhưng em cũng biết anh đó. Điều anh muốn, anh sẽ làm."

"Mười một năm trước anh muốn hẹn hò với em, và anh đã làm được. Hôm nay anh muốn quay lại với em thì nhất định sẽ làm được."

Email có hai tệp đính kèm.

Tệp một là giấy chứng nhận nhà đất, chủ sở hữu là Trình Chi Hành.

Tệp hai là "Thỏa thuận sở hữu nhà chung", nội dung nêu rõ Trình Chi Hành và Lý Từ cùng sở hữu căn nhà tại địa chỉ XX.

"Anh... anh mua nhà rồi sao?"

Lý Từ không biết mình đang hỏi gì nữa, bởi rõ ràng trên giấy tờ đã ghi rành rành.

"Ừm." Trình Chi Hành nghiêng đầu cười nhìn anh, giọng điệu nhẹ nhàng, "Anh đã nói với em rồi, anh sẽ mua nhà thật lớn cho em mà."

Lý Từ nhìn chằm chằm vào email, đầu óc trống rỗng.

Trình Chi Hành tiếp tục: "Anh đã hỏi luật sư rồi, thỏa thuận không có hiệu lực đối ngoại, chúng ta cần đến phòng đăng ký nhà đất, sổ đỏ có thể thêm tên em. Khi nào em rảnh? Nếu không, chiều nay chúng ta làm luôn!"

Không phải, cái gì thế này. Vừa mới còn trong trạng thái chia tay êm đẹp, giờ đã đi đăng ký nhà đất rồi sao?

Lý Từ cảm thấy lâng lâng như thể anh mới là người lăn ra ngất xỉu vì bị dị ứng thịt bò.

"Nhưng... em đã nói cần suy nghĩ thêm mà."

"Được thôi." Trình Chi Hành dừng lại, "Vậy anh có thể theo đuổi em không?"

"Anh... anh không hiểu tiếng người à? Em cần suy nghĩ cơ mà."

"Em suy nghĩ của em, anh theo đuổi của anh."

Chóng mặt hoa mắt, tim đập loạn nhịp, toàn thân tê dại. Cảm giác này đã mười một năm chưa từng trở lại.

Lần cuối cùng, vẫn là thời đại học. Tan học, anh ra sân bóng đợi Trình Chi Hành.

Trình Chi Hành vượt qua dòng người nhìn về phía anh. Vừa thấy anh, hắn liền cười tươi, ném quả bóng ra sau lưng bảo đồng đội hắn không đánh nữa. Mặc kệ tiếng oán thán mà bước thẳng về phía anh.

Xe cộ qua lại, người đi tấp nập, nhưng ánh mắt Trình Chi Hành chỉ tập trung vào mỗi mình anh.

Lý Từ véo mình, ép bản thân tỉnh táo.

"Anh mua nhà, ba mẹ anh nói sao? Cái... tệp đính kèm thứ hai này, ba mẹ anh không có ý kiến gì chứ? Nếu... em nói nếu thôi, nếu em đồng ý, em có thể chuyển trả một nửa tiền. Anh... mua giá bao nhiêu một mét vuông vậy?"

Anh lẩm nhẩm tính toán số dư tài khoản.

Khu này đắt lắm, chỉ hai người mà mua tới ba phòng ngủ, Trình Chi Hành điên thật rồi.

"Xem kìa, vừa bảo cần suy nghĩ, vừa hỏi ba mẹ anh." Trình Chi Hành bắt bí, "Lý Từ, thực ra em cũng muốn quay lại với anh lắm phải không?"

Lý Từ không nhịn được đá nhẹ hắn một cái dưới gầm bàn, "Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy!"

Lý Từ thực sự lo lắng về phản ứng của ba mẹ Trình Chi Hành.

Hồi đại học, khi mới yêu Lý Từ không lâu, Trình Chi Hành đã comeout với gia đình.

Phản ứng của ba mẹ Trình Chi Hành còn dữ dội hơn cả ba mẹ anh. Đêm đó hai người họ lặn lội từ quê chạy thẳng lên trường lôi con trai vào viện tâm thần khám. Không có kết quả, họ thuê nhà cạnh trường để giám sát hắn.

Trình Chi Hành coi như họ không tồn tại, vẫn dắt Lý Từ đi khắp nơi, còn hôn anh trước mặt ba mẹ. Khoảnh khắc ấy Lý Từ thực sự muốn giế t chết Trình Chi Hành cho xong.

"Sau này đừng hôn em trước mặt ba mẹ anh nữa." Anh lo lắng khuyên.

"Sao? Em là bạn trai anh, anh muốn hôn thì hôn. Tổng thống Mỹ đứng đây anh cũng hôn."

Sau đó, ba mẹ Trình Chi Hành không khuyên được con trai, đành bất lực về quê, nhưng cắt tiền sinh hoạt của hắn.

Lúc đó Lý Từ lén lút đưa tiền cho Trình Chi Hành nhưng hắn không nhận. Trình Chi Hành tranh thủ thời gian đi làm thêm, vốn có thể bảo lưu kết quả học tập nhưng cuối cùng không bảo lưu, tốt nghiệp đại học xong liền đi làm luôn.

Nghĩ lại chuyện cũ, lòng Lý Từ chua xót không thôi.

Trình Chi Hành luôn tỏ ra bất cần, trông như chẳng vướng bận điều chi.

Nhưng sao có thể? Là người thì sẽ có phiền muộn, chỉ là Trình Chi Hành không nói ra thôi.

Hắn chưa bao giờ chia sẻ áp lực với Lý Từ, dù là từ công việc hay gia đình. Mười một năm trước là thế, mười một năm sau vẫn thế.

Vậy tình yêu có thay đổi không? Hình như cũng không.

"Tết năm ngoái ba mẹ anh bảo đưa em về." Trình Chi Hành bất ngờ nói.

Lý Từ thắt tim, hỏi: "Anh nói sao?" Lúc đó họ đã chia tay rồi.

"Anh bảo họ mời muộn quá, vé Tết lại khó mua, bạn trai anh đã mua vé về nhà rồi, hủy mất tiền."

"Anh còn nói, mười năm rồi không công nhận người ta, giờ gọi một tiếng là phải đi ngay? Anh không cho, anh xót."

Sao lại thế.

Trình Chi Hành nói chuyện sao lại thế, sao cứ nói những lời khiến tim anh thắt mãi không ngừng. Tim cứ nhói hoài, người ta có chết không nhỉ.

Lý Từ ngập ngừng: "Mẹ em... bà ấy cũng bảo đưa anh về nhà."

"Vậy sao." Trình Chi Hành gõ gõ ngón tay lên bàn. "Mọi người đều đồng ý cả rồi, chỉ còn em chưa nghĩ xong thôi. Dấu yêu à, em phải nghĩ nhanh lên đấy."
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 21



Người lớn vẫn phải làm việc, đến ngày thứ ba Lý Từ đã quay lại công ty.

Lúc ba giờ chiều, Trình Chi Hành gửi cho anh một tấm ảnh.

Lý Từ mở ra, suýt nữa xỉu cái đùng.

Trong ảnh, ba chiếc vali lớn của Trình Chi Hành đã chễm chệ trong nhà anh, hai cái mở nắp, đồ đạc bày la liệt như thể đã dọn vào ở hẳn.

Lý Từ: ??

Trình Chi Hành: Nhà mới vừa sửa xong, mùi sơn nồng lắm. Anh sang đây ở nhờ em một tháng được không?

Lý Từ chán chẳng buồn nói.

Thứ nhất, nếu nhà mới hôm nay mới xong, vậy cả năm nay Trình Chi Hành sống ở đâu? Trên vỉa hè chắc?

Thứ hai, làm sếp rồi ai cũng vô phép thế này sao? Đồ đạc chuyển hết vào nhà rồi mới hỏi "được không" qua WeChat, đúng là không biết xấu hổ là gì. Trời ạ!

Chuyện còn trớ trêu hơn xảy ra ngay sau đó.

Lúc tan làm, Lý Từ cùng đồng nghiệp ra bãi đỗ xe, phát hiện Trình Chi Hành đứng chờ sẵn bên cạnh xe anh.

Đồng nghiệp trong nhóm ngửi thấy mùi drama liền xúm lại.

"Ôi trời, ai thế này? Chẳng phải sếp Trình Chi Hành sau khi nhảy việc thì thăng tiến như diều gặp gió đấy sao?"

"Lý Từ, hồi hội nghị anh còn bảo chia tay êm đẹp, giờ lại thế này?"

"Đến tận nơi đón về, chắc chắn tái hợp rồi còn gì!"

Trình Chi Hành bước đến bên Lý Từ, vòng tay ôm lấy anh.

Lý Từ giãy giụa mấy lần nhưng không thoát được.

Trình Chi Hành nói với đồng nghiệp cũ: "Mấy người gọi thẳng tên leader như vậy sao?"

Quay sang Lý Từ, hắn còn giả giọng nghiêm túc: "Dấu yêu à, em không được như vậy đâu, phải giữ uy nghiêm chứ. Dám để cấp dưới bàn tán chuyện riêng của sếp à?"

"Ôi! Dấu yêu—"

Ai là dấu yêu của anh chứ!

Lý Từ nhanh chóng nhét Trình Chi Hành vào xe, đạp ga phóng đi.

Lý Từ buồn bực hỏi: "Ai cho anh tự ý dọn đồ đến nhà em?!"

"Anh hết chỗ ở rồi, em thương anh một chút đi." Trình Chi Hành nhanh chóng bổ sung: "Anh ngủ sofa cũng được."

Lý Từ hết biết nói gì. Chuyện giường hay sofa quá nhạy cảm, gợi anh nhớ đến mười năm bên nhau và những đêm không ngủ.

Trình Chi Hành cũng ngoan ngoãn im lặng — nhưng tay chân thì không.

Trong lúc chờ đèn đỏ, bàn tay hắn lén đặt chồng lên tay Lý Từ đang nắm cần số.

Lý Từ vẫn luôn yêu thích bàn tay Trình Chi Hành: rộng dài, gân guốc, những đường gân xanh nổi lên rõ rệt. Mỗi lần bàn tay ấy siết lấy anh, mọi kháng cự đều tan biến.

Cả đoạn đường về, hai người không nói lời nào.

Vừa đóng cửa nhà, Lý Từ quay người nhắm mắt lại, bởi anh biết Trình Tri Hành chắc chắn sẽ theo sau.

Trước khi hôn, Lý Từ nắm lấy cổ tay hắn hỏi:"Anh khỏi hẳn chưa?"

Trình Chi Hành cười khàn: "Khỏi hay chưa, em tự kiểm tra là biết ngay."

Mười một năm rồi, Lý Từ vẫn không cưỡng lại được những nụ hôn của Trình Chi Hành — dù dịu dàng hay thô bạo. Anh buông lỏng cơ thể, để mặc kẻ kia muốn làm gì thì làm.

Lý Từ ghét sự nuông chiều bản thân của mình.

Ghét cả việc dù là người đề nghị "chia tay êm đẹp", nhưng trái tim vẫn đập rộn ràng vì Trình Chi Hành.

May mắn thay ngày hôm sau là cuối tuần, xong xuôi mọi chuyện đã là ba giờ sáng rồi. Không biết liệu có thể đi làm nổi vào ngày hôm sau hay không nữa.

Trình Chi Hành ôm chặt Lý Từ, hôn lên trán anh rồi hỏi: "Em đói không?"

Lý Từ thành thật đáp: "Đói."

"Vậy lấy điện thoại anh gọi đồ ăn đi. Em muốn gọi gì thì gọi. Mật khẩu vẫn là sinh nhật em."

Trong đống chăn gối lộn xộn, Lý Từ vô tình thấy ứng dụng giao đồ ăn trên điện thoại Trình Chi Hành, trong danh sách có dòng chữ "Healthy Bowl". Lòng anh chợt thắt lại.

"Trình Chi Hành, sao hôm hội nghị anh không mặc bộ vest em tặng?"

"Bởi vì phải ngã xuống đất, lại còn vào viện. Anh không nỡ làm bẩn nó."

"Ừ... Hả?! Trình Chi Hành! Anh cố tình ăn thịt bò phải không?!"

Trình Chi Hành đang ôm anh bỗng cứng đờ hoảng hốt: "Không... không, không, ý anh là..."

Đúng lúc đó, tin nhắn từ người bạn chung hiện lên trên WeChat của Trình Chi Hành.

— Xong chưa? Làm lành chưa? Ba ngày im hơi lặng tiếng, không lẽ vẫn còn ngất xỉu?

— Muốn tái hợp mà liều mạng thế! Tao đã bảo rồi, ăn thịt bò khi dị ứng có thể nguy hiểm tính mạng. Làm sao đoán được mấy miếng thì nổi mẩn, mấy miếng thì ngất, mấy miếng thì đi luôn chứ?

Đầy đủ tang chứng vật chứng rồi nhé.

Lý Từ nhìn Trình Chi Hành với vẻ mặt u ám.

"Cái đó, dấu yêu ơi..."

"Trình Chi Hành, mẹ nó, anh cút ngay!"
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 22: Hoàn chính văn



Lý Từ liên tục mấy ngày không thèm nói chuyện với Trình Chi Hành, Trình Chi Hành cũng mấy đêm liền ngủ vạ vật trên sofa.

Hành động đùa giỡn tính mạng như thế khiến người ta tức điên lên được. Trình Chi Hành dù đã thành sếp Trình rồi sao mà vẫn ngốc nghếch đến thế?

Suy đi tính lại, Lý Từ lại lo lắng. Nếu hắn rời xa anh thì sống sao? Không biết nấu ăn, ốm đau cũng chẳng tự chăm sóc được, biết đâu... thật sự sẽ chết mất. Nếu Trình Chi Hành chết, với tư cách là người yêu cũ, anh thậm chí chẳng có tư cách dự tang lễ của hắn.

Xui xẻo! Nói gì chuyện sống chết!

Lý Từ khẽ thở dài nhìn Trình Chi Hành đang gập người làm việc trên sofa.

Trình Chi Hành rất cao. Hắn đặt laptop trên đùi nên phải khom lưng, tư thế trông vừa kỳ quặc vừa tội nghiệp, mặt mày cũng ủ rũ.

Lý do Trình Chi Hành phải làm việc trên sofa á? Là bởi Lý Từ cấm tiệt hắn ngồi chung bàn. Nhưng giờ đây anh lại thấy có chút không nỡ.

Ting—

Một email mới.

Người gửi: Trình Chi Hành.

Nội dung: Công ty H tổ chức giải bóng rổ đặc biệt vào chiều Chủ nhật! Đội A do tổng giám đốc Sales dẫn đầu, đội B do tổng giám đốc Marketing (tức tôi) chỉ huy. Mọi người nhớ đến cổ vũ nhé! Địa điểm: xxxxxxx"

Lý Từ ngước nhìn Trình Chi Hành, bắt gặp ánh mắt vừa mong chờ vừa dè chừng của hắn.

Anh lặng im giả vờ tiếp tục làm việc.

Khóe mắt anh nhìn thấy Trình Chi Hành ngồi phịch xuống, ném laptop lên bàn trà rồi nằm dài trên ghế sofa, trùm chăn qua đầu.

Lý Từ không nhịn được cười thầm.

Mười một năm trước, dưới toà ký túc xá, Trình Chi Hành từng nói với anh: "Cậu dễ thương thật đấy."

Suốt mười một năm, Lý Từ cũng vô số lần muốn nói câu ấy với Trình Chi Hành — kể cả lúc này.

Khi Trình Chi Hành ra khỏi nhà vào chiều Chủ nhật, hắn ngoái lại nhìn Lý Từ mấy lần liền.

Lý Từ chăm chú vào màn hình, không thèm đáp lại.

Chờ Trình Chi Hành khuất bóng, anh mới đứng dậy ra cửa sổ xác nhận hắn đã rời khu dân cư, rồi đi thay đồ.

Anh cố ý chọn chiếc áo sơ mi trắng mà Trình Chi Hành từng thích anh mặc nhất. Trình Chi Hành bảo: "Dấu yêu, em mặc đồ này trông thanh thuần lắm, đẹp tựa đồ sứ ấy."

Khi Lý Từ đến địa điểm thi đấu, đội B đang bị dẫn trước hơn mười điểm.

"Sếp Trình hôm nay sao thế? Như mất hồn vậy."

"Chắc dạo này tâm trạng không tốt."

"Cậu không biết à? Người yêu sếp Trình đang đòi chia tay đấy. Thành thật mà nói, anh ấy vừa trẻ lại vừa tài giỏi, đẹp trai thế kia, ai lại nỡ lòng nào nhỉ?"

Lý Từ thầm nghĩ: Là tôi đấy, sao nào? Sếp Trình của mấy cậu chỉ thích mỗi tôi thôi!

Hừ!

"Á—!"

Đột nhiên, một tiếng hét vang lên. Lý Từ nhìn thấy quả bóng rổ lao thẳng về phía anh.

Và cả Trình Chi Hành.

Thời gian như chất chồng lên nhau. Anh chợt thấy hình ảnh Trình Chi Hành năm hai mươi tuổi lấm tấm mồ hôi trên tóc mai vào mùa hè năm ấy.

Quả bóng rổ bay về phía Lý Từ. Trình Chi Hành chạy như bay tới, nhưng không kịp chặn lại.

Bụp!

Lý Từ lấy tay che trán, đau đớn lùi lại một bước.

Trình Chi Hành kéo tay anh xuống kiểm tra vết đỏ trên trán, lo lắng hỏi: "Có đau không? Dấu yêu ơi đau không em?"

Đồng đội xúm vào trêu: "Ôi! Dấu yêu~~~"

Trình Chi Hành quay phắt lại nói: "Cậu đánh bóng hay đánh người đấy? Tuần sau muốn xin nghỉ phép hả? Không duyệt!"

Người đồng nghiệp kia vội chạy đến chố Lý Từ, "Sếp Trình sao ác thế? Anh dâu ơi, cứu em với!"

Bị trúng bóng tuy hơi đau nhưng không đến mức quá nghiêm trọng.

Khoảnh khắc Trình Chi Hành chạy tới mà cản không kịp, Lý Từ chợt nghĩ đến hai chữ: "Già rồi."

Anh suýt bật cười.

Trình Chi Hành đáng yêu thật đấy.

Lý Từ nhập vai "anh dâu", nói với Trình Chi Hành: "Sếp Trình đừng khắt khe thế."

"Em còn nói đỡ cho cậu ta nữa!" Trình Chi Hành nghiêm túc kéo anh vào phòng nghỉ, quay lại cảnh cáo đám đồng đội đừng đi theo.

Trong phòng nghỉ, Trình Chi Hành đóng cửa, đặt Lý Từ ngồi xuống, cúi sát kiểm tra trán anh lần nữa — chỉ hơi ửng đỏ, không sao cả.

"Đau không em?" Ánh mắt hắn như muốn xuyên thấu Lý Từ.

Lý Từ nhìn thấy sự xót xa trong ánh mắt ấy, nó trùng khớp với vô vàn khoảnh khắc trong suốt mười một năm qua.

Thời gian không thể cuốn đi tình yêu, tình yêu vẫn luôn tồn tại, ẩn náu trong từng ánh nhìn, trong mỗi cuộc trò chuyện bình dị hàng ngày.

Những điều lãng mạn điên cuồng là tình yêu, mà cả việc sửa lại bàn chải đánh răng bị xô lệch mỗi sáng cũng là tình yêu.

Trình Chi Hành lại hỏi: "Sao em không nói gì? Đau lắm à?"

"Không đau."

"Cứng đầu." Trình Chi Hành vừa xoa xoa vừa thổi nhẹ.

Lý Từ nhìn anh chằm chằm ở cự ly gần.

"Trình Chi Hành." Anh đột ngột gọi.

"Ừm?" Trình Chi Hành vẫn đang chăm chú xoa xoa cho anh.

Lý Từ kéo đôi tay đang bận rộn của hắn xuống, bảo hắn nhìn thẳng vào anh.

"Anh theo đuổi em đi."

"Hoặc em theo đuổi anh."

"Được."

Kết thúc chính truyện.
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 23: Extra - Góc nhìn của Trình Chi Hành (1)



Năm mười chín tuổi, sinh viên năm hai Trình Chi Hành lần đầu tiên chú ý tới Lý Từ.

Đó là thời điểm tất cả sinh viên mới đều nhập học. Bạn cùng phòng của Trình Chi Hành là hội trưởng hội sinh viên. Trình Chi Hành tìm mãi không thấy bạn chơi bóng, đành ra trạm gác bắt người.

Người chưa bắt được đã thấy giữa đám đông một chàng trai da trắng muốt, khí chất lạnh lùng như đồ sứ.

"Này Trình Chi Hành, cậu tìm tôi chơi bóng à? Bên này chắc xong muộn, mấy cậu chơi trước đi."

"Ê, đang nói chuyện đấy, cậu nhìn ai thế?"

"...Hả?" Trình Chi Hành bừng tỉnh, quay sang nói với bạn: "Ừ, OK, bye."

Quay lại thì chàng trai kia đã lẫn vào đám đông biến mất tiêu.

Ngày hôm đó, Trình Chi Hành như bị ma nhập, đánh bóng tệ hại, tỷ lệ ghi bàn 0%, tỷ lệ mất bóng 100%.

---

Năm hai mươi tuổi, Trình Chi Hành gặp lại Lý Từ.

Trong lúc chơi bóng rổ, một đồng đội vung tay hơi mạnh, quả bóng rổ đập vào rổ kêu leng keng, nảy ra bay thẳng về phía một chàng trai.

Trình Chi Hành không suy nghĩ, cũng chẳng kịp nhìn rõ mặt, lao tới đỡ bóng cứu người.

Sau khi đứng vững, hắn mới ngẩng lên nhìn chàng trai đối diện.

Người kia rõ ràng bị doạ sợ. Người anh cứng đờ đứng im tại chỗ, hai tay siết chặt thành nắm đấm đặt bên hông, mắt nhắm nghiền, các nét mặt nhăn lại.

Ba giây sau, có lẽ thấy không còn nguy hiểm, anh thận trọng mở mắt chớp chớp liên tục.

Trình Chi Hành nhớ ra anh.

Chàng trai da trắng như sứ nhìn thấy hồi đón tân sinh viên năm ngoái.

Kỳ lạ thật. Trong ký ức là một món đồ sứ xinh đẹp tĩnh lặng, giờ nhìn lại giống thỏ con bị doạ cho hoảng sợ.

"Cậu không sao chứ?"

"Không sao."

"OK, thế thì tốt."

Cuộc đối thoại kết thúc ở đó.

Vốn là một người hoạt ngôn, vậy mà giờ Trình Chi Hành chỉ muốn tỏ ra ngầu lòi, im thin thít quay về sân bóng.

Trở lại sân bóng rổ, tâm trí hắn đã phiêu du tận đẩu tận đâu. Ném không vào, chụp không trúng, chạy vài bước lại thẫn thờ.

Bịch! ——

"Đệt, thằng nào ném tao đó!" Trình Chi Hành ôm đầu kêu trời.

Đồng đội oan ức hơn cả Đậu Nga: "Đại ca! Anh đứng ì ra đấy, mắt dán vào đâu không biết, không trách được tôi nhé!"

---

Từ hôm đó, hình ảnh chàng trai ấy cứ lảng vảng trong tâm trí Trình Chi Hành.

Sao lúc đó không hỏi tên hỏi tuổi?

Sao không thẳng thừng bảo, này, anh cứu cậu đấy, không mời anh ăn cơm à?

...À, như thế có phải tự phụ quá không nhỉ?

Chậc, Trình Chi Hành, mày ngốc thật đấy!

Mấy ngày sau, Trình Chi Hành ôm theo mười vạn câu hỏi "tại sao" quay lại sân bóng rổ.

Chưa đánh được mấy phút đã thấy chàng trai đồ sứ đứng ngoài rìa.

Anh đang nhìn họ, hay đúng hơn là đang nhìn hắn.

Trình Chi Hành nhìn lại, anh liền cúi đầu giả vờ lướt điện thoại hoặc giả vờ đi chỗ khác, nhưng lát sau lại lảng vảng gần sân.

---

Suốt hai tuần liền, anh đều đến xem hắn đánh bóng.

Trình Chi Hành bỗng thấy mình chưa bao giờ yêu bóng rổ đến thế, liền rủ đồng đội: "Này, chơi bóng không? Một tuần bảy ngày, mỗi ngày ba trận nhé!"

Đồng đội trợn mắt: "Cậu bị điên à?"

---

Trình Chi Hành đành phải theo lịch đội: năm giờ chiều thứ Ba, thứ Năm, thứ Sáu.

Nhưng hôm nay đúng thứ Ba, giáo viên chủ nhiệm lại bắt họp toàn khóa.

Mặc kệ, Trình Chi Hành nhất định sẽ trốn.

Trên đường trở về sân bóng rổ từ trường đại học, quả nhiên thấy anh vẫn đứng đó.

Dáng vẻ bối rối trước sân vắng hệt như đứa trẻ không giải được bài toán nhưng nhất quyết không chịu buông.

Trình Chi Hành bước tới hỏi: "Cậu đang đợi tôi à?"

Chàng trai giật mình quay phắt lại, đôi mắt mở to nhìn hắn. Anh đứng đó cứng đờ cả người, mặt đỏ lựng, thỉnh thoảng chớp mắt.

Trình Chi Hành đột nhiên rất muốn nuôi một chú thỏ con.

Sau đó, Trình Chi Hành mời anh đi ăn. Hỏi anh muốn ăn gì lận nhận được câu trả lời: lẩu cay.

Trên bàn ăn, Trình Chi Hành mới biết được chàng trai kia là đàn em cùng trường đại học kém một tuổi, tên Lý Từ - chữ Từ trong "gốm sứ". Tự giới thiệu mà chẳng dám ngẩng mặt lên.

Trình Chi Hành vẫn nhìn anh chằm chằm, thầm nghĩ: Lý Từ, cái tên này đúng là sinh ra để dành cho anh.

Ăn xong, trên đường về, Lý Từ im lặng, thỉnh thoảng liếc nhìn hắn như đang cố nhịn điều gì đó.

Kết quả là, khi Trình Chi Hành đưa anh đến khu ký túc xá, Lý Từ đột nhiên xin lỗi hắn.

"Tôi xin lỗi. Tôi không nên chọn ăn lẩu khiến anh đổ nhiều mồ hôi nhiều tới vậy!"

Trình Chi Hành sửng sốt nhìn anh nhắm tịt mắt nói một hơi dài, không nhịn được cười nói: "Cậu đáng yêu thật đấy."

Lại còn bị người ta chất vấn: "Anh đã thêm WeChat bao nhiêu đàn em rồi?"

Trời đất chứng giám, làm gì có chuyện đó.

Từ cái ngày đầu tiên gặp Lý Từ ở lễ đón tân sinh viên, trong lòng Trình Chi Hành đã chẳng còn chỗ cho ai khác nữa rồi.
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 24: Extra - Góc nhìn của Trình Chi Hành (2)



Lý Từ vốn là người thụ động, Trình Chi Hành chẳng những không phiền mà còn thích thế.

Hắn thích vô cùng tính cách ấy của anh.

Thế là Trình Chi Hành chủ động rủ Lý Từ đi ăn, đi thư viện, đi dạo, xem phim, mời anh đến xem hắn đánh bóng.

Lý Từ ít nói, trầm lặng, may mà Trình Chi Hành rất giỏi kể chuyện. Hắn kể hết chuyện mình từ thuở lọt lòng rồi lại hỏi han anh từng chuyện nhỏ nhặt trong đời.

Đôi khi hắn cũng sợ mình quá ồn ào sẽ khiến người ta chạy mất.

Chẳng hạn như chiều nay, khi hai người đi dưới hàng ngô đồng, Trình Chi Hành đang say sưa kể chuyện dị ứng thịt bò thì chợt nhận ra ánh mắt thất thần của Lý Từ.

"Anh nói nhiều quá phải không?" Trình Chi Hành bất chợt hỏi. "Em có nghe gì đâu."

"Vậy anh đang nói gì?"

"Chuyện anh dị ứng thịt bò." Lý Từ lắp bắp bổ sung, "Nếu anh không ăn, sau này em sẽ không ăn nữa."

Trình Chi Hành tim đập thình thịch: "Gì cơ?"

"Không... không có gì."

Chú thỏ nhỏ đột nhiên chuồn mất.

Sao có thể để Lý Từ có thể trốn thoát được? Không đời nào.

Trình Chi Hành đuổi theo nắm chặt cổ tay anh, "Sao tự nhiên em đi nhanh thế?"

Lý Từ không trả lời.

Sự tĩnh lặng như thuỷ triều dâng bao trùm lấy Trình Chi Hành. Lẽ ra nên tiếp tục câu chuyện thịt bò dang dở, nhưng...

Tiếng ve rền rĩ, tiếng xe cộ ồn ã, nhịp tim hắn còn đập thình thịch hơn cả. Giữa bao nhiêu ồn ào, Trình Chi Hành hoàn toàn có thể nói tiếp, nhưng hắn im lặng.

Trình Chi Hành đang tận hưởng cảm giác được bao bọc bởi sự yên tĩnh này.

Mà sự yên tĩnh ấy lại chính là Lý Từ.

Trình Chi Hành siết chặt bàn tay anh hơn. Lý Từ không kháng cự.

Lẽ ra nên hỏi "chúng mình yêu nhau nhé?", nhưng hắn không nỡ phá vỡ khoảnh khắc này.

Đến cổng trường, Trình Chi Hành bỗng trở nên độc đoán. Không hỏi ý kiến, hắn kéo Lý Từ ra công viên bên cạnh.

Công viên rộng, nhiều cây, ít người.

Dưới gốc cây, Trình Chi Hành dừng lại, phát hiện đôi tai đang đỏ bừng của Lý Từ. Dễ thương thật. Muốn hôn quá.

"Sao em không nói gì?"

"Anh cũng có nói gì đâu."

Giọng Lý Từ hiếm khi biến đổi sắc điệu, nhưng nhưng Trình Chi Hành như có năng lực đọc suy nghĩ người khác, hoặc do tưởng tượng của kẻ si tình, mà nghe được cả sự hờn dỗi trong đó.

Đáng yêu. Thích quá. Muốn hôn.

Trêu chú thỏ nhỏ thú vị thật đấy. Trình Chi Hành nhìn xuống bàn tay đan vào nhau, bỗng bịa chuyện: "Tay em đổ mồ hôi nhiều quá."

"Không phải! Là của anh dính sang em!"

"Ừ, vậy không nắm nữa." Trình Chi Hành giả vờ buông tay.

——Không buông được.

Bởi vì Lý Từ đã nhanh chóng nắm lấy tay hắn.

"Không đâu, không buông."

Ánh mắt ngước lên từ dưới khiến Trình Chi Hành thầm cảm ơn trời đất đã ban cho hắn chiều cao này.

"Vậy thế nào mới được?"

Ba giây im lặng.

Khi Trình Chi Hành gần như không nhịn được nữa.

Lý Từ đỏ tai, nhón chân, chạm nhẹ đôi môi hắn.
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 25: Extra - Góc nhìn của Trình Chi Hành (3)



Trình Chi Hành cuối cùng cũng được nuôi chú thỏ nhỏ như ý nguyện.

Chú thỏ nhỏ thích yên tĩnh, ghét tiệc tùng; mê đọc sách, không thích chơi bóng rổ; chỉ thích đến thư viện, không ưa ra ngoài chơi bời.

Bởi vì có quá nhiều khác biệt nên lúc mới đến với nhau, bọn họ luôn có một vài tranh chấp nhỏ. Nhưng ma sát sinh nhiệt, mỗi ngày trôi quá Trình Chi Hành lại thấy mình yêu Lý Từ hơn một chút.

Đặc biệt là sau mỗi lần cãi vã, hắn có thể ôm Lý Từ hôn thật lâu 一 hôn nước mắt, hôn đôi môi, hôn khắp cơ thể anh.

Kỳ nghỉ lễ năm đó, hắn thẳng thừng công khai giới tính với ba mẹ.

Mọi người đều nói, chết tiệt, Trình Chi Hành mày điên à? Mới yêu chưa đầy một năm, vẫn còn là sinh viên, công khai lúc này không phù hợp!

Trình Chi Hành bị mắng, bị đánh, bị tống cổ ra khỏi nhà, bị ba mẹ theo đến tận trường giám sát, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy "không phù hợp" chỗ nào.

Phải mất nửa năm hắn mới được công khai. Thôi đi, hắn đã kiềm chế lắm rồi đó!

Bởi lẽ hắn đã quyết định sẽ dành trọn cuộc đời mình bên Lý Từ mà.

Từ thích trở thành yêu như thế nào? Từ yêu trở thành cả đời như thế nào?

Gặp mặt lần đầu đã quyết định sống chung trọn đời, đó là lời nói dối của gã đàn ông đểu giả.

Trình Chi Hành suy nghĩ rất lâu, rồi đi đến kết luận: Chính là lần dị ứng thịt bò đó.

Trình Chi Hành vốn là kẻ xuề xoà. Biết mình dị ứng thịt bò nhưng chẳng bao giờ để ý, mỗi năm đều phải nhập viện một hai lần vì ăn nhầm. Hai mươi năm sống như thế đã thành quen.

Nhưng không ngờ lần đó tỉnh dậy trong bệnh viện lại thấy Lý Từ khóc mếu máo không ngừng.

Tim hắn thắt lại, cảm giác như mình phạm phải tội tày trời.

Trình Chi Hành vội dỗ dành, gọi "dấu yêu" liên hồi, hỏi anh sao lại khóc.

Gương mặt đẫm lệ kia rõ ràng đang muốn mắng nhưng rồi lại không nỡ, cuối cùng chỉ thút thít thốt lên: "Anh... anh là đồ xấu xa!"

Ôi mẹ ơi!

Tim Trình Chi Hành tan chảy, nắm chặt tay anh thề suốt đời này sẽ không đụng đến thịt bò, không để Lý Từ lo lắng, không để anh rơi lệ nữa.

---

Về sau, trừ khi bận việc đột xuất, Lý Từ vốn chẳng thích tiệc tùng nhưng vẫn đồng ý đồng hành cùng hắn đến mọi buổi liên hoan.

Mỗi khi món thịt bò được dọn ra, Lý Từ liền búng nhẹ vào đùi Trình Chi Hành.

Hắn cúi xuống nhìn.

Chỉ thấy ánh mắt Lý Từ cảnh giác như đối mặt với kẻ thù, khẽ nép sát vào Trình Chi Hành thì thầm báo động: "Thịt bò kìa!"

Đáng yêu đến mức không chịu nổi.

Thế nên sau buổi tiệc, Trình Chi Hành thẳng tay ôm eo Lý Từ dẫn vào khu rừng nhỏ cạnh trường.

Tìm được góc vắng người, Trình Chi Hành ôm chặt Lý Từ hôn say đắm, đến nỗi anh mềm nhũn chân tay, chỉ còn biết dựa vào lòng hắn thở d ốc.

Trình Chi Hành vòng tay ôm lấy anh, cúi đầu nhìn anh hỏi: "Em sợ anh ăn thịt bò rồi chết đến thế sao?"

"Ừm." Lý Từ ngước mắt lên từ vòng tay hắn, giọng đầy lo âu: "Anh chết rồi em biết làm sao?"

Trình Chi Hành trêu đùa: "Không có anh thì em không sống nổi hả?"

Lý Từ trả lời vô cùng nghiêm túc: "Ừm. Đúng vậy đó."

---

Rồi họ tốt nghiệp, bước chân vào đời.

Thời gian dần bị công việc chiếm lĩnh, tăng ca đến chín giờ tối, khoảng thời gian yêu đương bị giới hạn trong vỏn vẹn ba tiếng sau giờ làm.

Tình yêu công sở bị công ty cấm tiệt, công việc lại bộn bề, Lý Từ không còn thời gian, sức lực, hay danh phận để tham gia mọi bữa tiệc cùng hắn.

Trên bàn tiệc, mỗi khi nhìn thấy thịt bò, Trình Chi Hành lại nhớ đến ánh mắt nghiêm túc khi Lý Từ báo cho hắn biết trong món ăn có thịt bò.

Trình Chi Hành chỉ muốn phóng xe về nhà ngay lập tức, muốn vứt bỏ hết công việc, trở thành kẻ vô tích sự chỉ để dành trọn thời gian bên Lý Từ, sống một cuộc đời phóng túng.

Nhưng nghĩ đến số dư trong tài khoản ngân hàng, Trình Chi Hành vẫn nâng ly buông những lời nịnh nọt làm vừa lòng sếp và cấp trên.

Ba mẹ đã cắt tiền sinh hoạt từ lâu, giờ đồng lương của hắn chỉ đủ nuôi sống bản thân, chưa thể lo cho Lý Từ, càng không thể thực hiện lời hứa mua căn nhà lớn cho anh.

Trình Chi Hành khao khát sự chấp nhận của gia đình. Khao khát kiếm thật nhiều tiền để Lý Từ có thể đổi công việc nhàn hạ hơn, đỡ vất vả hơn. Khao khát mua một căn nhà thật lớn, ghi cả tên hắn và Lý Từ lên giấy tờ. Dẫu không thể kết hôn, nhưng giấy chứng nhận sở hữu nhà cũng coi như một cuốn sổ đỏ.

Rồi một buổi tối nọ, lại một bữa tiệc khiến hắn nôn thốc nôn tháo.

Trình Chi Hành về đến nhà, Lý Từ đưa cho hắn ly nước ấm. Anh ân cần theo vào nhà vệ sinh khi hắn loạng choạng ói mửa, vỗ nhẹ lưng hắn rồi hỏi với vẻ lo lắng: "Anh chỉ uống rượu thôi đúng không? Không ăn thịt bò chứ?"

Khoảnh khắc ấy, Trình Chi Hành suýt bật khóc.

Khoảnh khắc ấy, Trình Chi Hành thầm nghĩ nhất định phải mua được nhà cho Lý Từ vào năm thứ mười họ bên nhau, tặng anh một tổ ấm nhỏ xinh.

Hắn chưa từng nghĩ họ sẽ chia tay.
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 26: Extra - Góc nhìn của Trình Chi Hành (4)



Khi Lý Từ nói lời chia tay, Trình Chi Hành thực ra đã có linh cảm từ trước.

Dù đã bên nhau mười năm, nhưng khi hồi tưởng, hắn dường như chỉ nhớ được những chuyện trong ba, bốn năm đầu.

Sáu, bảy năm sau đó đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

Họ đi làm, họ làm việc, họ chung giường khác mộng, họ quen không chia sẻ cuộc sống với nhau, họ ở bên nhau mà như đã xa cách.

Vì vậy khi Lý Từ nói chia tay, Trình Chi Hành chỉ hỏi anh đã suy nghĩ kỹ chưa, Lý Từ đáp "ừm", và hắn không níu kéo.

Trình Chi Hành tưởng mình bình thản như vẻ ngoài, nhưng khi Lý Từ lấy chiếc túi "Healthy Bowl" đựng bộ vest ra, hắn không kìm được nữa.

---

Bộ vest đó là Lý Từ dùng tháng lương đầu tiên sau khi tốt nghiệp mua tặng hắn.

Trình Chi Hành thích đến phát điên, nhưng cũng xót xa không thôi. Bộ vest quá đắt đỏ với một chàng trai vừa tốt nghiệp đi làm.

Hơn nữa, cả hai đều đã bị gia đình cắt viện trợ tài chính.

Sau ba năm bên nhau, Trình Chi Hành hiểu phần nào hoàn cảnh gia đình Lý Từ.

Nói thẳng ra, nếu sau tốt nghiệp mà Lý Từ về quê, ba anh có thể sắp xếp cho anh một công việc nhàn hạ lương cao và có địa vị trong nháy mắt.

Không cần phải cùng Trình Chi Hành chen chúc trong căn phòng thuê ở thành phố lớn, vật lộn với lịch làm việc cày ngày cày đêm.

Trình Chi Hành cẩn thận gấp bộ vest, rồi ôm chặt Lý Từ, rúc đầu vào cổ anh thì thầm: "Em vẫn là một đứa bé mà, sao đã kiếm tiền rồi."

Lý Từ đáp lại cái ôm ấy, hôn nhẹ lên đuôi lông mày hắn, "Kiếm tiền nuôi anh đó."

Vừa được tặng vest, vừa được chủ động ôm hôn. Trình Chi Hành nào chịu nổi nữa, ngay lập tức đè anh xuống giường vừa hôn vừa gọi: "Dấu yêu, bé Từ dấu yêu."

Cuối cùng Lý Từ bị hắn làm cho khóc không thành tiếng, chỉ còn biết dùng nắm đấm nhỏ đấm hờ vào ngực hắn.

"Ai là bé yêu? Em không phải bé yêu... hừ."

Trình Chi Hành nắm lấy bàn tay nhỏ đó.

Bé yêu mà bảo mình không phải bé yêu. Trời ơi!

---

"Lý Từ, anh tưởng ít nhất em sẽ đưa anh cái túi tử tế hơn."

"Như anh từng tưởng—"

Câu nói bỏ ngỏ tại đó.

Chia tay trong êm đẹp mà, đâu đến nỗi vì một chiếc túi đựng đồ ăn mà cãi nhau, đúng không? Đúng vậy.

"Trình Chi Hành, chúng ta đã không còn yêu nhau từ lâu rồi." Lý Từ nói.

Trình Chi Hành nhìn anh. Người mà hắn yêu thương đằng đẵng suốt mười năm giờ đây đứng đó với gương mặt như thể trút được gánh nặng.

Mười năm tình cảm sụp đổ tan tành chỉ trong khoảnh khắc.

"Lý Từ à, chia tay anh khiến em nhẹ nhõm đến thế sao?" Trình Chi Hành không thể hiểu nổi.

Hắn đi xuống cầu thang, đánh sầm cánh cửa cũ kỹ, tiếng động vang dội khắp nơi.

Họ chia tay trong êm đẹp, hắn không có lý do cũng chẳng có tư cách để giận dữ với Lý Từ. Cuối cùng chỉ có thể dùng cách ngu ngốc và bất lực nhất này, hi vọng Lý Từ ở tầng năm có thể nghe thấy nỗi lòng hắn vang vọng từ tầng một.

Hi vọng ít nhất Lý Từ sẽ lộ chút vẻ mặt tiếc nuối.

Thậm chí hi vọng Lý Từ sẽ chạy xuống ôm lấy hắn, nói: "Trình Chi Hành, chúng ta đừng chia tay nữa, được không?"

Không có gì cả.

Lý Từ là mảnh sứ, xưa nay chưa từng là thỏ con nào hết.

Mảnh sứ lạnh lùng sắc bén, khi vỡ có thể khiến người ta rỉ máu không ngừng.

Rất đau.
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 27: Extra - Góc nhìn của Trình Chi Hành (5)



"Trình Chi Hành, chúng ta đã không còn yêu nhau từ lâu rồi."

Sau khi chia tay, câu nói cuối cùng của Lý Từ cứ mãi ám ảnh Trình Chi Hành.

Ban đầu là tức giận.

Lý Từ không còn yêu thì thôi, sao lại kéo hắn vào làm gì? Ai cho anh cái quyền phán xét rằng hắn cũng đã hết yêu? Hắn hết yêu ở điểm nào chứ?

Ngày hôm sau, khi đang làm việc, một lời nhắc nhở đột nhiên hiện lên trên điện thoại của Trình Chi Hành.

Hăn tắt một lời nhắc đi nhưng không lâu sau, lời nhắc nhờ thứ hai và thứ ba lại hiện lên... Tất cả đều do Lý Từ thiết lập trên điện thoại của hắn.

【Nhớ uống thuốc】

【Nhớ uống nước】

【Nhớ đừng ăn thịt bò】

【Nhớ nhớ em >
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 28: Extra - Góc nhìn của Trình Chi Hành (6)



Ba tháng sau, vào một ngày nọ.

Điện thoại reo.

"Xin chào anh Trình, căn nhà anh đặt cọc trước đây đã có thể ký hợp đồng rồi ạ, anh sắp xếp thời gian qua được chứ?"

"Alo? Anh Trình? Anh có nghe thấy không?"

Trình Chi Hành thầm chửi thề một câu.

Vốn định vào đêm kỷ niệm mười năm, sau khi từ hội nghị thương mại trở về sẽ nói với Lý Từ rằng: "Dấu yêu ơi, anh đã mua được căn nhà cho em rồi! Dù không lớn lắm nhưng là hết khả năng của anh hiện tại rồi đó!"

Chết tiệt, ai lại đi chia tay vào đúng ngày kỷ niệm mười năm chứ?

"Có thể hoàn lại tiền đặt cọc không..." Trình Chi Hành dừng lại.

Điện thoại hiện lên tin nhắn mới, là tin nhắn trả lời của Lý Từ.

Bé Từ dấu yêu >
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 29: Extra - Sinh nhật (Hoàn toàn văn)



Sinh nhật của Lý Từ và Trình Chi Hành chỉ cách nhau một ngày, Lý Từ 22/12 còn Trình Chi Hành 21/12.

Họ thường tổ chức chung vào đêm 21.

Những năm đầu bên nhau, hai người cứ như những tên trộm giấu giấu giếm giếm chuẩn bị quà bất ngờ mà không nói cho nhau biết, sợ món quà của mình thua kém đối phương.

Lý Từ tặng toàn đồ thiết thực.

Năm đầu tiên, anh tặng Trình Chi Hành bàn phím cơ mà hắn đã thèm muốn bấy lâu.

Năm thứ hai là chiếc vòng tay thể thao cao cấp được quảng cáo là "vật dụng mà mọi đàn ông đều khao khát".

Năm thứ ba, anh tặng cặp tai nghe khử ồn, đắn đo mãi mới đỏ mặt nhờ shop khắc lên vỏ tai nghe hình chú thỏ giơ trái tim.

Trình Chi Hành nhận quà xong luôn ôm chặt anh hôn tíu tít, nói "Cảm ơn dấu yêu" rồi mới lôi quà của mình ra.

Năm đầu tiên, hắn tặng vé du lịch sa mạc ngắm sao dịp hè.

Năm thứ hai là cả bộ đồ gia dụng hình thỏ - từ lót bàn, đệm ghế, chăn ga gối đệm, cốc uống nước đến bàn chải, bộ pyjama đều in hình thỏ.

Năm thứ ba, hắn tặng cuốn album dày đặc ảnh chụp chung của hai người từ ngày yêu đầu tới tận bây giờ. Mỗi tấm đều kèm chú thích kiểu "Lần đầu đi du lịch cùng dấu yêu", "Lần đầu hôn dấu yêu ở lễ hội âm nhạc", "Lần đầu ngủ cùng dấu yêu, người em đỏ ửng hết cả, dễ thương quá trời ^^".

Trao đổi quà xong, Trình Chi Hành thường ôm Lý Từ ngắm nghía, nhìn thấy đôi má anh ửng hồng đầy đáng yêu.

Nhìn chỉ muốn cắn một phát.

Trình Chi Hành hỏi: "Sao em không cảm ơn anh?"

Lý Từ ngoan ngoãn đáp: "Cảm ơn anh."

Trình Chi Hành giả vờ không vui: "Em gọi anh mỗi tiếng 'anh' thôi à? Anh gọi em là dấu yêu cơ mà."

"À..." Giọng Lý Từ bỗng nhỏ dần. "Vậy thì... cảm ơn... dấu yêu."

Trêu chọc thỏ nhỏ vui thật đấy.

Trình Chi Hành lại bảo: "Nhà mình chỉ cần một dấu yêu thôi, em không cần gọi anh thế đâu."

"Thế...?"

"Gọi 'chồng' đi nào."

Năm đầu tiên, Lý Từ ngại không gọi, Trình Chi Hành cũng không ép.

Năm thứ hai, Lý Từ vẫn ngại, Trình Chi Hành dỗ dành đủ kiểu. Anh đỏ mặt cháy bừng, cuối cùng đành chủ động cởi khuy áo hắn để thoát nạn.

Năm thứ ba, ban đầu Lý Từ vẫn không dám gọi, Trình Chi Hành dỗ dành mãi không được đâm ra thất vọng. Lý Từ sốt ruột liền kéo tay hắn, gượng gạo thốt ra tiếng "chồng" thật khẽ.

Đêm đó Trình Chi Hành hành động như phát điên, đến nỗi Lý Từ thậm chí quên luôn hôm sau mình xuống giường thế nào.

Kết quả là trong lúc đang làm việc, anh bỗng nhận được tin nhắn từ Trình Chi Hành: "Dấu yêu à, sao em chỉ gọi một tiếng rồi thôi? Trên giường không chịu gọi nữa à? Anh không phải là chồng em nữa sao? Hay trong lòng em đã có khứa chồng khác rồi hả T^T"

Đến năm thứ tư, Lý Từ quyết tâm năm nay phải chủ động, không để Trình Chi Hành bắt nạt nữa.

Anh đấu tranh vật lộn ba tháng trời, băn khoăn không biết có nên mua bộ đồ lót gợi cảm tạo hình thỏ con hay không. Đến tận ba ngày trước sinh nhật anh mới nghiến răng đặt mua.

Sau đó là chuỗi ngày anh liên tục tự trấn an bản thân.

Không phải chỉ là gọi chồng thôi sao? Trên giường gọi chồng thì sao? Trình Chi Hành muốn nghe thì cứ gọi thôi, có gì khó đâu.

Hít sâu——

Lý Từ, không khó đâu, ừm, thật mà!

Ngày 21, Lý Từ làm việc trong trạng thái lơ đãng, liếc nhìn Trình Chi Hành ngồi phía đối diện cả chục lần.

Đến khi gần tan làm, anh lấy điện thoại định nhắn cho hắn thì nhận được tin nhắn từ Trình Chi Hành.

Trình Chi Hành: Dấu yêu, trưởng nhóm bảo tối nay gặp khách lớn, mình dời sinh nhật qua ngày mai nhé?

Lý Từ: Khách to cỡ nào?

Trình Chi Hành: Em giận à?

Lý Từ: Không, anh đi đi.

Đêm đó, Lý Từ trở về nhà một mình. Vừa về đến nhà không lâu đã thấy shipper giao bánh sinh nhật Trình Chi Hành đặt.

Anh lặng lẽ cất bánh vào tủ lạnh, vào phòng ngủ lôi bộ đồ giấu sâu trong tủ ném vào thùng rác, sau đó lập tức cầm túi rác xuống lầu vứt đi.

Sau khi lên nhà, Lý Từ gặp một shipper khác nói rằng cơm gà mà anh Trình đặt đã tới.

Lý Từ đặt cơm lên bàn, mở điện thoại thấy tin nhắn của Trình Chi hành.

Trình Chi Hành: Dấu yêu nhớ ăn đủ bữa nha.

Trình Chi Hành: [cún con hôn hôn]

Trình Chi Hành: [cún con chúc mừng sinh nhật]

Lý Từ không trả lời.

Hồi ấy, Trình Chi Hành không cùng nhóm với anh. Lý Từ biết nhóm trưởng của Trình Chi Hành là người cực kỳ hống hách.

Nhưng...

Lý Từ mở lịch sử trò chuyện với trưởng nhóm của mình.

Trưởng nhóm: Tiểu Từ, tối nay tiệc có nhiều lãnh đạo lớn đấy, cậu thật sự không đi à?

Lý Từ: Em cảm ơn trưởng nhóm quan tâm, nhưng tối nay em có việc rất quan trọng, thật sự không thể tham dự! Lần sau em sẽ mời các sếp bù.

Nhưng công việc ngày nào chẳng có, sinh nhật một năm chỉ có một lần mà thôi.



Những năm sau đó, sinh nhật dần trở nên nhạt nhòa. Nếu trùng lịch thì cùng nhau ăn bánh, không trùng thì thôi.

Trình Chi Hành vẫn cẩn thận chọn quà cho Lý Từ, Lý Từ cũng thế. Nhưng... mọi thứ đã khác rồi.

Lý Từ không biết Trình Chi Hành nghĩ gì, chỉ biết sinh nhật năm thứ tư ấy đã để lại trong lòng anh một vết hằn rất sâu.

Không thể vượt qua. Mãi mãi không thể.

Cho đến khi chia tay, rồi tái hợp, vết hằn ấy vẫn còn đó.



Sau khi tái hợp, Trình Chi Hành kéo Lý Từ đi nghỉ hết số ngày phép còn lại trong năm.

Lý Từ hỏi hắn định làm gì, Trình Chi Hành lôi ra tấm vé du lịch đến sa mạc, nơi họ từng cùng nhau ngắm sao trong sinh nhật đầu tiên bên nhau.

Trình Chi Hành nói: "Dấu yêu, em mắng anh đi!"

Lý Từ: ?

"Tự dưng mắng làm gì?"

"Ý anh là, mấy năm nay chắc em tích tụ nhiều bực dọc lắm, chúng mình hãy nhân cơ hội này để nói rõ ràng với nhau nhé?"

"Ừm... Được." Lý Từ dừng lại một chút rồi nói thêm: "Anh cũng phải nói hết những gì anh không hài lòng về em."

Lý Từ nhìn tấm vé du lịch trên điện thoại Trình Chi Hành, hỏi: "Nhưng... không thể nói ở nhà sao?"

"Ở nhà hiệu suất thấp lắm." Trình Chi Hành đột nhiên tiến lại gần anh, "Em dễ thương thế kia, ở nhà anh chỉ muốn trói em trên giường thôi."

Và sau vài ngày bị "trói trên giường", hai người họ bắt đầu lên đường.



Sa mạc vẫn là sa mạc ấy, bầu trời đầy sao vẫn là bầu trời đầy sao ấy. May mắn thay, người bên cạnh cũng vẫn là người ấy.

Trình Chi Hành dẫn dắt Lý Từ nói hết rất nhiều chuyện, cùng nhau nhìn lại mọi chuyện từ ngày đầu yêu cho đến hiện tại.

Kết thúc buổi trò chuyện, cả hai đều rơi nước mắt. Trình Chi Hành vừa lau nước mắt cho Lý Từ vừa nói: "Ôi, sa mạc mưa rồi này!"

Lý Từ nhìn hắn dưới màn đêm, đột nhiên muốn ôm chặt lấy.

Và anh đã làm thế.

"Trình Chi Hành."

"Ừm?"

"Anh..." Lý Từ nép vào lòng hắn, nhắm chặt mắt bật thốt: "Em yêu anh nhiều lắm."

Trình Chi Hành giật mình, định kéo anh ra nhìn mặt.

Lý Từ không chịu, ôm chặt hắn hơn. Mặt đỏ lừ thế này, không cho xem đâu.

Trình Chi Hành không ép, chỉ nghiêng người hôn lên tóc mai anh, "Dấu yêu ơi, anh cũng yêu em nhiều nhiều lắm."

Mặt Lý Từ nóng bừng, chỉ nghe thấy hắn dùng nhiều từ "nhiều" hơn mình nên nói: "Vậy em yêu anh nhiều nhiều nhiều."

Trình Chi Hành không nhịn được cười, "Thế anh yêu em nhiều nhiều nhiều nhiều!"

"Dù sao em cũng hơn anh một từ 'nhiều'."

"Vậy anh hơn em N từ."

"Thế em hơn anh N+1 từ..."



Cuộc trò chuyện kết thúc trong niềm vui đùa ấy. Lý Từ đã nói hết mọi điều, chỉ trừ nỗi niềm năm thứ tư chưa kịp thổ lộ.

Chớp mắt đã đến ngày 21/12.

Lý Từ xin nghỉ buổi chiều, về nhà lôi bộ đồ lót thỏ con đáng lẽ mặc năm thứ tư ấy ra giặt sấy. Anh đứng trước gương phòng tắm chuẩn bị đủ kiểu ám thị tâm lý mới dám mặc vào.

"Phù..."

Hít một hơi thật sâu, Lý Từ khoác áo choàng ngủ ra ngoài rồi bắt đầu chuẩn bị bữa tối.



Khi Trình Chi Hành về đến nhà, hắn thấy bóng lưng Lý Từ đang bận rộn trong bếp.

Hắn định bước đến ôm eo hôn l*n đ*nh đầu thỏ con, khen anh sao hôm nay ngoan thế yêu thế, còn đặc biệt xin nghỉ về sớm nấu ăn.

Bỗng hắn phát hiện một vật thể đáng ngờ!

Sau cặp mông đáng yêu của Lý Từ sao lại nhô lên thứ gì tròn tròn thế kia nhỉ?

Gì vậy ta? Là vải bị nhàu à? Là bệnh gì sao? Khối u ung thư chăng?!

Trình Chi Hành vội vàng vứt túi xách chạy tới nhấc áo choàng của Lý Từ lên.

"Vợ yêu! Em có sao không... không... không..."

Trình Chi Hành đứng hình.

Trắng nõn, tròn trịa, lông mịn, còn theo chuyển động của Lý Từ mà phập phồng...

Dù não vẫn đơ ra đấy nhưng tay hắn đã vô thức lột phăng áo choàng.

Áo rơi khỏi vai Lý Từ, nước dãi suýt rơi khỏi mép sếp Trình.

Làm sao trên thế giới lại có một chú thỏ dễ thương đến thế cơ chứ?

"Dấu yêu."

"Bỏ bữa tối, nhé?"

"À... ý anh là em nấu mệt rồi, ta lên giường nghỉ chút rồi ăn sau được không?"

Mục đích quá lộ liễu, Trình Chi Hành đã chuẩn bị tinh thần bị mắng. Ai ngờ Lý Từ lại đưa tay ôm cổ hắn, nhảy lên người hắn.

Hơi thở ấm áp phả vào cổ Trình Chi Hành, hắn nghe thấy tiếng thì thầm: "Vâng... chồng."

Ôi sao thỏ con nóng bừng thế này? Sốt rồi sao? Tội nghiệp quá đi.

Phải bế lên giường hạ nhiệt thôi.

Không ngờ càng hạ nhiệt càng bốc lửa. Lý Từ hôm nay không hiểu sao cứ liên tục gọi "chồng ơi", "chồng ơi em đau", "em không muốn nữa đâu chồng", "chồng ôm em đi".

Xong việc, Trình Chi Hành ôm chặt Lý Từ định hôn thêm nhưng Lý Từ đột nhiên đẩy hắn ra, vô tình hỏi: "Tại sao năm thứ tư anh lại chọn đi tiếp khách?"

"...Hả?" Trình Chi Hành không kịp phản ứng.

Lý Từ kể lại chuyện năm đó.

"...Đệt."

Trình Chi Hành nghĩ: Thế ra... năm đó đã có thể được hưởng đãi ngộ tuyệt vời dường này á? Trời ơi!

Hắn thận trọng hỏi: "Vậy... sau này còn được thế nữa không?"

Lý Từ khịt mũi đáp: "Không được nữa."

Trình Chi Hành vội vàng nói: "Dấu yêu ơi... Anh sẽ không bao giờ đi tham gia mấy hoạt động xã hội ấy nữa, thật đó. Anh đã thuê thêm người làm, phân chia công việc hợp lý cả rồi! Sau này anh sẽ không bận rộn như vậy nữa, anh cam đoan đó! Nếu không được thì... anh nghỉ việc nhé?"

Người trước mặt chăm chú nhìn hắn, bỗng bật cười.

Trình Chi Hành ngớ ra, không biết anh đang giận hay đùa, chỉ biết Lý Từ cong cong mắt cười đẹp quá trời.

Lý Từ nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn thì thầm:

"Không cần nghỉ việc. Chỉ là... chuyện này em giấu nhiều năm quá, muốn nói ra thôi."

"Năm đó em buồn mà không nói, để anh mù tịt chẳng hiểu chuyện gì, chắc hẳn anh cũng thấy tệ lắm."

"Từ bây giờ... em sẽ học cách bày tỏ tốt hơn."

Trình Chi Hành cúi xuống, nhìn thấy bàn tay Lý Từ nắm chặt vạt áo mình.

—— Lý Từ vẫn là chàng trai ít nói năm nào, nhưng lại đang cố gắng hết sức bày tỏ bản thân vì hắn.

Trình Chi Hành ôm chặt Lý Từ, hôn lên má anh không ngừng.

"Dấu yêu."

"Em tuyệt nhất."

"Ừm... anh cũng thế."

"Trình Chi Hành, sinh nhật vui vẻ."

"Em... yêu anh."

Câu cuối thì thầm khẽ khàng.

Nhưng không sao cả, Trình Chi Hành luôn nghe được.

"Tiểu Từ, sinh nhật vui vẻ. Anh sẽ yêu em mãi mãi."

"Kiếp sau anh vẫn sẽ yêu em."

—Kết thúc—
 
Back
Top Bottom