Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Parting With Honour - Tinh Thất

Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 10



Lý Từ thường mải miết nghĩ về những chuyện cũ, từ sự kiện này gợi nhớ sự kiện khác.

Mười năm dài đằng đẵng, giữa anh và Trình Chi Hành có quá nhiều ký ức để lục lại.

Chuyện mua xe gợi anh nhớ về vô số lần cãi vã.

Những năm cuối bên nhau, có nhiều chuyện Lý Từ còn chẳng nhớ nổi vì sao phải cãi vã, nhưng kết cục luôn rơi vào bế tắc bởi không ai còn chịu hạ mình dỗ dành đối phương như thời trẻ nữa.

Vậy làm sao để làm lành?

Mười năm chung sống, thứ họ có chính là sự ăn ý.

Một cuộc cãi vã nổ ra sẽ kéo theo một cuộc chiến tranh lạnh kéo dài hai, ba ngày. Sau vài ngày lạnh nhạt luôn có khoảnh khắc buộc họ phải nói chuyện, rồi cả hai giả vờ quên vụ cãi nhau, mọi thứ lại êm đẹp.

Chỉ là, những năm ấy, họ chưa từng có cơ hội ngồi xuống xem xét mọi chuyện một cách nghiêm túc.

Không có cơ hội thì thôi. Có khoảng thời gian Lý Từ từng nghĩ, mười năm qua họ sống qua được thì cả đời này cũng chẳng thành vấn đề.

Lúc cãi nhau thì hung dữ thật, hai chữ "chia tay" treo trên đầu môi chẳng biết bao lần. Ấy thê mà những ngày im lặng vẫn nhớ nhung da diết. Khi một lần nữa được dựa vào bờ vai nhau vẫn thấy rung động không thôi...

Vẫn cứ yêu người say đắm lắm.

Trước đây thường có người hỏi anh:

"Lý Từ, sao cậu có thể yêu lâu thế?"

"Lý Từ, yêu một người suốt mười năm là cảm giác gì vậy?"

Anh chẳng bao giờ biết trả lời sao cho phải.

Chỉ mỗi lần như thế, Lý Từ lại nhớ đến từng tiếng tim đập rộn ràng như thuở mười chín lần đầu biết nhớ thương một người.

Đó là mùa hè mười năm trước.

Lý Từ và Trình Chi Hành sánh bước dưới tán cây xanh rì, tim đập thình thịch.

Thuở ấy họ chưa thành đôi, mới chỉ mập mờ tán tỉnh được một tháng, nhưng Lý Từ đã si mê Trình Chi Hành lắm rồi.

Trình Chi Hành đang kể câu chuyện lần đầu phát hiện hắn dị ứng thịt bò hồi nhỏ.

Ban đầu anh còn chăm chú lắng nghe, sau lại chỉ mải ngắm ánh nắng xuyên qua kẽ lá in hằn lên gương mặt hắn.

Đẹp trai quá.

"Anh nói nhiều quá phải không?" Trình Chi Hành bất chợt hỏi.

"Ể?" Lý Từ giật mình, "Không mà. Sao anh lại nói vậy?"

Hắn cười toe: "Bởi em có nghe gì đâu."

Bị bắt quả tang, mặt Lý Từ bừng nóng. Anh lí nhí phản đối: "Em có nghe mà."

"Vậy anh đang nói gì?"

"Chuyện anh dị ứng thịt bò." Lý Từ lắp bắp bổ sung, "Nếu anh không ăn, sau này em sẽ không ăn nữa."

Trình Chi Hành đứng khựng lại, quay sang nhìn anh hỏi: "Sao cơ?"

Lý Từ lắc đầu như chong chóng: "Không... không có gì."

Một cảm giác vừa xấu hổ vừa xao xuyến trào dâng. Anh bước nhanh hơn muốn tránh xa Trình Chi Hành, nhưng trong thâm tâm lại mong hắn đuổi theo.

Trình Chi Hành đuổi theo.

Và nắm lấy cổ tay anh.

"Sao tự nhiên em đi nhanh thế?"

Lý Từ không đáp.

Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Mùa hè nóng nực quá đỗi. Lòng bàn tay Trình Chi Hành cũng nóng bỏng đặt trên cổ tay anh. Anh chờ hắn buông ra, nhưng hắn không buông.

Sao không chịu buông nhỉ?

Lý Từ sợ hãi.

Mạch đập của anh ẩn trong cổ tay, nhịp đập ấy lại giấu đi bằng chứng của kẻ lần đầu rung động vì ai đó.

Những tán cây ngô đồng phủ kín khuôn viên trường chứng kiến, bạn học đi ngang qua chứng kiến, ve sầu chứng kiến, gió hạ cũng chứng kiến.

Bàn tay Trình Chi Hành trượt xuống lòng bàn tay anh, đan vào.

Lý Từ cảm nhận được hắn cũng đang run nhẹ.

Tiếng ve sao mà ồn quá đỗi.

Trình Chi Hành lúc nãy còn ba hoa giờ bỗng im bặt, dẫu câu chuyện dị ứng thịt bò vẫn chưa đến hồi kết.

Lý Từ cũng chẳng hỏi thêm câu nào. Dù sao đi nữa anh đã quyết định cả đời này sẽ không đụng đến thịt bò.
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 11



Suốt mười năm qua, những hàng cây trong trường đã thay mấy loài, ánh nắng xuyên qua tán lá cũng đổi hình dáng bao lần, nhưng Lý Từ và Trình Chi Hành vẫn yêu nhau.

Thế mà đến năm thứ mười, họ dừng lại.

Những năm cuối bên nhau, Lý Từ từng mường tượng vô số lần cảnh chia tay.

Trình Chi Hành vốn hướng ngoại nên trong tưởng tượng của anh, đó hẳn phải là một cảnh tượng dữ dội lắm. Hắn sẽ cãi nhau với anh một trận, anh buột miệng buông lời chia tay, rồi hắn đạp cửa bỏ đi.

— Đạp cửa đi, nhưng vài ngày sau sẽ quay về, ôm anh thật chặt như thời đại học.

Trình Chi Hành sẽ nói: "Dấu yêu à, mình đừng chia tay nữa."

Lý Từ tự cười nhạo mình.

Đúng vậy, anh từng nghĩ đến hàng trăm kiểu chia tay, nhưng chưa lần nào tưởng tượng thành hiện thực. Mọi kịch bản đều kết thúc bằng việc họ không thể rời xa nhau, rồi tất cả sẽ cứ thế tiếp nối trong thập kỷ tiếp theo.

Ấy thế mà mà đến năm thứ mười, người đó lại có thể dứt áo quyết đoán bình tĩnh đến vậy.

"Lý Từ, em chắc chứ?"

Ngày hôm đó, Trình Chi Hành ngồi ở một góc sofa bình tĩnh hỏi anh.

Lý Từ ngồi bên bàn ăn, cách hắn một khoảng rất xa.

"Ừ." Giọng anh khẽ khàng như gió thoảng.

Nhưng Trình Chi Hành vẫn nghe thấy. Hắn im lặng hồi lâu, gật đầu đáp: "OK."

Chẳng bao lâu sau, hắn dọn khỏi căn nhà thuê chung suốt năm năm, hoàn tất mọi thủ tục phân chia tài sản, thông báo công khai với bạn bè 一 tất cả những bước cần thiết cho một cuộc chia tay êm đẹp.

Lý Từ hợp tác từ đầu đến cuối, không một giọt nước mắt, không một lời thừa thãi.

Đúng một tháng sau ngày chia tay, Trình Chi Hành đến nhà Lý Từ lần cuối để lấy đồ đạc còn sót lại.

Đó là bộ vest Lý Từ dùng tháng lương đầu tiên sau khi tốt nghiệp mua tặng Trình Chi Hành.

Trình Chi Hành luôn chọn nó cho những sự kiện quan trọng, kể cả hội nghị thương mại định mệnh năm đó.

Hắn đến lấy đồ nhưng quên mang túi.

Lý Từ thản nhiên đưa đại chiếc túi đựng đồ ăn mang về còn dư.

Trình Chi Hành cầm chiếc túi in dòng "Healthy Bowl - Ăn nhẹ sống xanh" đứng im hồi lâu trước khi bỏ bộ vest vào.

Lý Từ thấy hắn hé miệng như muốn nói điều gì rồi lại đóng chặt.

Nhận xong đồ, Trình Chi Hành quay lưng đi về.

Lý Từ mở cửa tiễn hắn. Chia tay êm đẹp thì tiễn một đoạn cũng phải.

Trình Chi Hành bước chân trái ra khỏi nhà nhưng chân phải lại quay ngược vào. Hắn quay lại đối mặt với anh lần nữa.

"Lý Từ, tôi tưởng ít nhất cậu sẽ đưa tôi cái túi tử tế hơn."

"Như tôi từng tưởng—"

Câu nói bỏ ngỏ tại đó.

Lý Từ nghĩ, ừ, anh cũng từng tưởng thế.

Tưởng rằng đi qua mười năm là sẽ đi trọn một đời.

Nhưng mà.

"Trình Chi Hành, chúng ta đã không còn yêu nhau từ lâu rồi."

Lý Từ nhẹ nhàng thốt lên.

Trình Chi Hành nhìn anh vài giây, mặt không biểu cảm xoay người rời đi.

Lý Từ lặng nhìn bóng hắn khuất sau cầu thang.

Anh vẫn còn nhớ hồi anh và Trình Chi Hành mới chuyển đến căn nhà này cách đây năm năm.

Tối hôm đó họ l@m tình thâu đêm. Xong xuôi, Trình Chi Hành ôm anh thì thầm: "Hôm nay em tuyệt lắm, có nhà riêng khác hẳn."

Lý Từ ngẩng mặt, ghé sát vào miệng hắn đòi hôn, lơ mơ nói: "Nhưng là nhà thuê mà, đâu phải nhà mình."

Trình Chi Hành siết chặt anh, hôn khẽ: "Anh sẽ kiếm thật nhiều tiền, mua cho em căn nhà thật lớn."

Rồi đột nhiên nghiêm giọng: "Lý Từ, anh nhất định sẽ mua. Em không được bỏ anh đâu đấy."

Và bây giờ họ chia tay.

Bóng lưng Trình Chi Hành biến mất nơi cuối cầu thang.

Lý Từ đóng cửa, nằm vật ra sofa lướt ứng dụng đặt đồ ăn.

Khi nhìn thấy dòng chữ "Healthy Bowl", ngón tay anh khựng lại và nhìn chằm chằm vào đó một lúc lâu.

Rất rất lâu sau.

Lý Từ đặt điện thoại xuống, đưa tay ôm gối đè lên đôi mắt đang ướt đẫm.
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 12



"Á! Có chuyện gì xảy ra với anh ta vậy?" Tài xế lái thay hốt hoảng kêu lên.

Chiếc xe phanh gấp.

Lý Từ giật mình thoát khỏi mê cung ký ức, chưa kịp hiểu chuyện gì đã quay sang nhìn tài xế.

Ánh mắt kinh hãi của anh ta đang dán vào gương chiếu hậu.

Trái tim của Lý Từ run lên dữ dội.

Anh tháo dây an toàn, mở cửa chạy về phía sau xe chỉ trong tích tắc.

Thậm chí còn không nhìn vào gương chiếu hậu để xem chuyện gì đang xảy ra.

Trình Chi Hành gặp chuyện 一 ý nghĩ ấy bật lên trong đầu, cơ thể anh đã tự động phản ứng.

Trình Chi Hành nằm co quắp trên mặt đất, hai tay ôm bụng, toàn thân run rẩy, mồ hôi túa đẫm trán.

Ký ức mười năm trước ùa về, Lý Từ gần như đoán ra ngay lập tức.

"Anh ăn thịt bò rồi phải không?"

Trình Chi Hành mấp máy môi, đau đớn đến mức không thốt nên lời.

Người tài xế lái thay cũng chạy tới, Lý Từ lập tức cùng anh ta đỡ hắn lên xe, yêu cầu lái đến bệnh viện gần nhất càng nhanh càng tốt.

Ghế sau không đủ ánh sáng, cũng không đủ chỗ cho hai người đã chia tay êm đẹp nên Trình Chi Hành đành nằm gối đầu lên đùi Lý Từ.

Anh không nhìn rõ mặt hắn, chỉ cảm nhận được từng cơn run rẩy, những giọt mồ hôi lạnh ngắt và nỗi đau đang hành hạ hắn.

Sao tim mình cũng đau thế này?

Trình Chi Hành từng thề sẽ không đụng đến thịt bò nữa cơ mà, sao hắn lại quên được chứ?

Mười năm trước, khi họ mới bên nhau một thời gian ngắn, một đêm nọ Trình Chi Hành tham dự tiệc tối ở hộp đêm. Lý Từ không thích đám đông nên anh không đi cùng.

Đột nhiên, anh nhận được cuộc gọi từ bạn cùng phòng của Trình Chi Hành nói rằng hắn đã vô tình ăn phải thịt bò và phải nhập viện. Hắn đang rơi vào hôn mê chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Đến nơi thấy Trình Chi Hành nằm trên giường bệnh cắm đủ loại dây rợ chằng chịt cùng khuôn mặt tái nhợt, Lý Từ suýt ngã quỵ.

Bác sĩ lẫn y tá đều đứng bên an ủi: "Không sao đâu, anh bạn của cậu sẽ tỉnh lại thôi."

Nhưng làm sao không lo được đây? Anh ngồi bên giường bệnh nắm bàn tay lạnh ngắt của Trình Chi Hành.

Người này đâu phải bạn bè, đây là người anh yêu nhất mà. Mới chỉ bên nhau được một năm, Trình Chi Hành đồ lừa đảo, rõ ràng đã hứa sẽ ở bên anh cả đời cơ mà.

Đúng lúc mẹ nhắn tin hỏi anh đang làm gì.

Chẳng hiểu sao nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Và cũng chẳng hiểu vì sao, kẻ vốn định giấu giếm gia đình cả đời lại gửi ba tin nhắn với mẹ.

— Mẹ ơi, con xin lỗi...

— Nhưng con thích đàn ông.

— Mẹ, anh ấy xảy ra chuyện rồi, hình như sắp chết mất, con biết phải làm sao đây?

Khi Trình Chi Hành tỉnh lại, Lý Từ vui mừng báo tin: "Mẹ ơi, bạn trai con không sao rồi!"

Mẹ anh trả lời: "Tỉnh là tốt rồi, để bạn bè nó chăm sóc đi, con về đi."

"Tiểu Từ, con đừng ích kỷ thế được không? Ba mẹ không thể chấp nhận con là đồng tính được."

Trình Chi Hành thấy anh khóc, cuống quýt giơ tay định lau nước mắt cho anh mà quên mất tay hắn còn đang truyền dịch.

"Sao thế? Đừng khóc nữa, nhìn nè, anh đã tỉnh rồi mà!"

Lý Từ bỏ điện thoại xuống nắm chặt tay hắn, nhìn bằng ánh mắt vừa giận vừa thương.

"Làm sao thế dấu yêu ơi?" Giọng Trình Chi Hành dịu dàng đến lạ.

Dẫu giận nhưng anh vẫn không nỡ kể chuyện mẹ mình, không nỡ trách sao lại ăn thịt bò, thậm chí không nỡ giả vờ đánh hắn.

Xấu hổ quá! Sao anh lại có thể yêu thương một người nhiều đến thế nhỉ?

Lý Từ ấp úng mãi không nói được gì, Trình Chi Hành lại cứ hỏi hoài, bực thật.

Cuối cùng anh chỉ thút thít: "Anh... anh là đồ xấu xa!"

Trình Chi Hành không để ý đến bàn tay vẫn đang được tiêm thuốc của mình, bước tới nắm lấy tay Lý Từ.

Lý Từ giãy giụa nhưng không thoát ra được.

"Đúng, anh xấu xa, anh siêu xấu xa, anh xấu xa nhất thế giới!"

"Lần này anh ăn nhầm thịt bò thật, nhưng từ giờ sẽ cẩn thận hơn. Dấu yêu à, đừng khóc nữa nhé?"

Lý Từ thì thầm: "Anh thề đi."

Trình Chi Hành lập tức thề: "Anh, Trình Chi Hành thề cả đời không ăn thịt bò, không để Lý Từ lo lắng, không để Lý Từ phải khóc."

"Nuốt lời thì sao?"

"Thì..." Trình Chi Hành ngập ngừng, "Thì Trình Chi Hành và Lý Từ sẽ chia tay!"

Không biết có giữ lời không.

Suốt mười năm sau, Trình Chi Hành quả thật không đụng đến một miếng thịt bò nào, nhưng lại khiến Lý Từ lo lắng vô số lần, khóc lóc vô số lần.

Mỗi lần như thế, hai chữ "chia tay" lại nghẹn lại nơi cổ họng.

Trớ trêu thay, vào ngày cuối cùng của mười năm ấy, Lý Từ không lo lắng cũng chẳng rơi nước mắt.

Nhưng họ vẫn chia tay.
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 13



Thời gian quay trở lại hiện tại. Trình Chi Hành nằm co quắp trên đùi Lý Từ vì dị ứng thịt bò một lần nữa khẽ gọi tên anh đầy yếu ớt.

"Lý Từ..."

Nhưng anh nghe rõ mồn một.

"Sao thế?" Lý Từ vô thức tiến lại gần hỏi.

Trình Chi Hành im bặt.

Ánh đèn trắng từ đâu chiếu qua cửa xe, Lý Từ thấy khuôn mặt hắn nhăn nhó vì đau đớn.

Tim Lý Từ thắt lại, "Đừng nói nữa. Sắp đến bệnh viện rồi, cố thêm chút nữa thôi."

"...Lý Từ."

Trình Chi Hành lại gọi anh lần nữa với giọng điệu tràn ngập đớn đau.

"Em... thật sự có người mới rồi à?"

Trái tim Lý Từ như ngừng đập.

Dù Trình Chi Hành nói rất khẽ, anh vẫn nghe rõ từng chữ.

Nhưng anh vẫn hỏi lại: "...Cái gì?"

Đôi mắt nhắm nghiền của hắn bỗng khó nhọc mở ra.

Ánh đèn trắng rọi lên gương mặt tái nhợt, xấu xí vì đau đớn, nhưng không hiểu sao Lý Từ lại chợt nhớ đến ngày Trình Chi Hành lần đầu nắm tay anh.

Ngày ấy, ánh nắng cũng xuyên qua kẽ lá in hằn lên gương mặt hắn như thế.

Trình Chi Hành nhìn anh bằng ánh mắt đau đớn. Rõ ràng việc hít thở còn khó khăn nói chi đến việc nói chuyện.

Nhưng hắn vẫn gắng gượng hỏi lần nữa: "Em thật sự đã yêu người khác rồi à?"

Hai tay Lý Từ bên hông siết chặt lớp bọc ghế da. Anh ngước mắt lên, ánh đèn trắng phía trước chói chang đến nhức mắt.

Đó là ánh đèn của bệnh viện.

Họ đã tới nơi.

Lý Từ không có thời gian trả lời Trình Chi Hành.

Bác sĩ và y tá đưa hắn lên giường bệnh, gắn đủ loại dây chằng chịt, truyền thuốc vào tĩnh mạch.

Tài xế lái thay hoàn thành nhiệm vụ. Lý Từ lấy điện thoại thanh toán phí cho anh ta, vô tình thấy tin nhắn từ mẹ.

— Tiểu Từ, lâu rồi con chưa về nhà. Khi nào về thăm mẹ đi?

— Mẹ nhờ cô Mai giới thiệu một cô gái xinh xắn lắm, công việc cũng ổn định, lần sau con về gặp mặt nhé?

[Mẹ đã thu hồi một tin nhắn]

— Tiểu Từ, lần sau về nhớ dẫn bạn trai về gặp mẹ nhé.

Lý Từ bỏ điện thoại xuống, các bác sĩ mặc áo blouse trắng vẫn đang bận rộn quanh giường bệnh.

Anh đứng phía sau nhìn cảnh tượng ấy, cảm giác như đang xuyên không về quá khứ.

Sao mười năm rồi mà vẫn chẳng khá lên chút nào thế Lý Từ?

Cùng một khung cảnh, năm hai mươi tuổi muốn khóc, năm ba mươi tuổi vẫn muốn khóc.
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 14



Trình Chi Hành vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ bảo cần thêm thời gian.

Lý Từ ngồi yên bên giường bệnh, nhìn mặt hắn mà thẫn thờ.

Một y tá đi ngang bỗng hỏi: "Hai anh là người yêu à?"

Lý Từ tựa như một cỗ máy cũ kỹ, đầu tiên gật đầu cứng đờ, rồi đột nhiên lắc đầu từ nhanh đến chậm.

Anh nghe thấy tiếng cười khẽ của y tá vang lên rồi biến mất sau bước chân vội vã.

Lý Từ không hiểu ý nghĩa đằng sau đó, cũng giống như chẳng hiểu nổi tại sao sau mười năm yêu nhau, cả ba và mẹ vẫn không thể chấp nhận được việc con trai họ là người đồng tính.

Anh và Trình Chi Hành từng quen biết rất nhiều cặp đồng tính khác, không ít người đã được ba mẹ chúc phúc, thậm chí còn ra nước ngoài kết hôn.

Nói không ghen tị là giả dối.

Nhưng sau cùng, Lý Từ nghĩ điều đó không quan trọng bằng việc họ kiên định chọn lựa nhau.

Có lần anh hỏi Trình Chi Hành: "Nếu ba mẹ em mãi mãi không ủng hộ thì sao?"

Trình Chi Hành đáp: "Vậy thì Trình Chi Hành sẽ bỏ trốn cùng Lý Từ!"

Lời hẹn thề tuổi đôi mươi bồng bột mà lãng mạn biết mấy, nhưng rồi cũng bị cuộc sống tẻ nhạt mài mòn, giờ chẳng còn đọng lại bao nhiêu.

Vào một ngày của năm cuối cùng bên nhau, Lý Từ tình cờ phát hiện Trình Chi Hành đi xem mắt.

Đó là cô gái được ông chủ công ty mới của Trình Chi Hành giới thiệu với hắn. Cô là giám đốc điều hành cấp cao của một công ty tài chính, lớn hơn Trình Chi Hành chừng hai, ba tuổi.

Khung chat giữa họ rất đơn giản: Sau khi kết bạn, một cuộc gọi kéo dài năm phút diễn ra, rồi hôm sau Trình Chi Hành nói với đối phương rằng hắn đã đặt chỗ ở một nhà hàng gần Bến Thượng Hải, nếu cần thiết có thể lái xe đến công ty của đối phương đón người.

Lý Từ nhớ lại.

Hôm đó Trình Chi Hành về muộn, hắn đã nói gì nhỉ?

"Dấu yêu ơi, tối nay anh phải tiếp khách, không về nhà ăn được."

Đó là năm thứ chín bên nhau. Trời mới biết đã bao lâu rồi hắn không gọi anh là "dấu yêu".

Lý Từ ghét sự chậm chạp của chính mình. Lẽ ra anh phải nhận ra điều gì đó ngay từ tin nhắn ấy.

Tối họ l@m tình xong, Trình Chi Hành đi tắm, Lý Từ lấy điện thoại hắn đặt đồ ăn.

Xong xuôi, anh như bị ma ám mở WeChat của Trình Chi Hành.

Đã ba, bốn năm rồi anh không kiểm tra điện thoại người yêu.

Hồi mới chỉ quen nhau vài ngày, anh đã muốn xem qua danh bạ liên lạc của Trình Chi Hành, mỗi người đến nói chuyện với hắn đều khiến anh cảnh giác.

Trình Chi Hành không hề né tránh chủ đề này mà lần lượt giới thiệu những người đó với Lý Từ: "Đây là bạn A, kia là bạn B. Dấu yêu à, cuối tuần anh dẫn em đi gặp họ nhé?"

Dần dà, Lý Từ mất cảnh giác, cũng lười xem tin nhắn tán gẫu giữa Trình Chi Hành và anh em của hắn.

Cuộc trò chuyện của họ chỉ xoay quanh về NBA (*). Mỗi lần anh xem qua là Trình Chi Hành lại hào hứng giảng giải về lịch sử bóng rổ hệt như Đường Tăng tụng kinh. Phiền phức vô cùng.

(*) NBA (National Basketball Association) là giải bóng rổ chuyên nghiệp hàng đầu tại Mỹ và được xem là giải đấu uy tín nhất thế giới, quy tụ những cầu thủ xuất sắc nhất toàn cầu.

Việc mở WeChat tối đó quả thực như bị quỷ nhập.

Có lẽ ông Trời cũng muốn họ chia tay.

Suốt mấy đêm liền, Lý Từ trằn trọc mãi.

Một mặt anh cảm thấy bị phản bội, mặt khác lại thấy bình tĩnh mà nhẹ nhõm lạ thường.

Hay là chia tay đi.

Tựa như cách Trình Chi Hành đột nhiên gọi anh là "dấu yêu" sau một thời gian dài, Lý Từ cũng bất ngờ nấu cả bàn đồ ăn cho hắn sau một thời gian dài.

Lý Từ ngồi vào bàn chờ Trình Chi Hành về nhà. Dù là làm thêm, tiếp khách hay đi xem mắt, đến đúng chín giờ tối Trình Chi Hành mới bước vào cửa.

Mười năm, Lý Từ đã quên rất nhiều khoảnh khắc bên Trình Chi Hành.

Nhưng anh không thể quên biểu cảm của Trình Chi Hành khi nhìn thấy bàn thức ăn đầy ắp.

Trong giây phút đó, anh chợt thấy áy náy.

Có lẽ anh cũng sai.

Trình Chi Hành từng than phiền rằng: "Lý Từ, em không còn nấu ăn cho anh nữa, em hết yêu anh rồi sao?"

Câu trả lời của Lý Từ lúc đó là: "Trình Chi Hành, nấu ăn mệt lắm. Em đã đi làm cả ngày trời rồi. Sao anh không nấu đi?"

Kỹ năng nấu nướng của Trình Chi Hành siêu dở tệ. Chưa kể đến việc nhầm muối với đường, hắn thậm chí thái rau còn đứt tay chảy máu. Thật sự quá nguy hiểm.

"Anh đâu bắt em ngày nào cũng nấu, nhưng thỉnh thoảng cuối tuần mình có thể cùng nhau làm."

"Anh đâu biết nấu? Cuối cùng vẫn chỉ mình em làm. Mệt quá rồi."

"Ăn xong anh có thể giúp em dọn dẹp và rửa bát mà."

Lý Từ rất không vui bảo: "Thế sao anh không nói muốn học đi? Anh có thể đăng ký lớp học, tại sao em phải làm hết mọi việc chứ?"

Trình Chi Hành im lặng hồi lâu, miệng mở rồi lại khép lại nhiều lần. Lý Từ bực bội chờ hắn nhả ra lời vàng ngọc.

Cuối cùng, Trình Chi Hành chỉ buồn bực nói: "Thôi đừng nấu nữa, đừng làm nữa."

Cơn tức giận chưa qua, Lý Từ đáp luôn: "Ồ, vậy lại tốt quá, ai nấu thì người đó là đồ ngốc."

Và Lý Từ thật sự không nấu nữa.

Cho đến ngày phát hiện chuyện xem mắt.

Trước bàn tiệc thịnh soạn, Trình Chi Hành đứng chôn chân ở cửa.

Hắn nhìn anh hồi lâu rồi hỏi: "Dấu yêu à, em sao vậy?"

Ha.

Vô sự gọi "dấu yêu", ắt có âm mưu.

Lý Từ bình tĩnh nói: "Lâu rồi em không nấu cho anh."

Anh đứng dậy, bước tới nắm tay Trình Chi Hành kéo hắn ngồi vào bàn.

Trình Chi Hành thở dài: "Em muốn nói gì thì cứ nói đi."

Lý Từ lạnh lùng hỏi: "Còn anh? Có điều gì anh chưa nói với em không?"

Trình Chi Hành nhìn anh hồi lâu, đột nhiên không biết vì sao lại bật cười, tựa như đang cười bất đắc dĩ, lại tựa như đang tự giễu cợt chính mình.

Lý Từ cầm lấy điện thoại mà hắn đặt trên bàn, mở khóa bằng ngày sinh nhật của mình, mở đoạn chat đưa hắn xem.

Trình Chi Hành nhìn màn hình, Lý Từ nhìn Trình Chi Hành.

Anh mong tìm thấy chút tội lỗi hay một chút kinh ngạc, hoặc bất kỳ cảm xúc nào cũng được trên khuôn mặt của hắn.

Nhưng Trình Chi Hành — con người sôi nổi anh từng yêu đằng đẵng mười năm — giờ đây không một biểu cảm.

Lẽ ra anh phải thất vọng, nhưng chỉ thấy một nỗi buồn bã kỳ lạ.

Có lẽ cuộc tình mười năm này sắp đi đến hồi kết rồi.

Trình Chi Hành lấy lại điện thoại, gọi cho cô gái kia: "Chị Diệp, xin lỗi đã làm phiền chị lúc này. Bạn trai tôi thấy tin nhắn của chúng ta nên có chút hiểu lầm. Tối hôm đó tôi giúp chị gặp anh CEO ngành công nghệ, phiền chị có thể giải thích giúp tôi được không?"

Người phụ nữ ở đầu dây bên kia mỉm cười chào hỏi Lý Từ: "Chào cậu! Tối đó cậu Trình nhắc đến cậu suốt, bảo làm việc chăm chỉ là vì cậu đấy! Tôi xin lỗi vì sự hiểu lầm này. Lúc đầu, sếp của anh Trình muốn mai mối anh Trình và tôi. Anh Trình gọi điện ngay từ đầu để nói rõ đã có bạn trai rồi. Bữa tối chỉ là gặp gỡ đối tác thôi."

Cuối cùng, người phụ nữ cười và nói: "Anh Trình, anh thực sự là một người tốt. Sao tối đó anh không giải thích luôn cho bạn trai mình hiểu?"

Đúng vậy, sao không giải thích?

Trình Chi Hành từng kể lể với anh dù là chuyện nhỏ nhặt nhất.

"Nếu anh không làm gì sai, sao anh không giải thích với em?"

Trình Chi Hành im lặng rồi hỏi ngược lại: "Lý Từ, em giấu anh ít chuyện sao?"

Cũng đâu phải giấu giếm gì.

Sao gọi là giấu được cơ chứ? Chỉ là chẳng buồn nói, chẳng muốn nói thôi.

—— Giải thích làm gì cho mệt? Giải thích chỉ chuốc thêm phiền toái. Giải thích nghe ra lại thừa thãi. Thế nên im lặng cho xong, đằng nào cũng làm điều gì sai trái đâu mà sợ?

Lý Từ bỗng thấy nghẹn ở cổ họng. Kỳ lạ thật, lúc đọc được tin nhắn của Trình Chi Hành, anh lại bình thản đến lạ. Vậy mà giờ đây sao khoé mắt lại cay cay?

—— Hay là vì cuộc chia tay dang dở? Hay vì phát hiện ra Trình Chi Hành vẫn còn yêu mình?

Nhưng tình yêu này sao mà mong manh quá. Tựa sợi tơ trời chênh vênh, như sợi ngó sen vừa đứt. Có vấn đề chẳng chịu giải quyết, chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi là tan tành hết cả.

"Vậy thì sao?"

"Sao là sao?"

"Em cũng giấu anh nhiều chuyện, vậy thì sao?" Lý Từ quay lưng lại với Trình Chi Hành, cố gắng kìm nén sự run rẩy trong lời nói.

Anh không biết mình mong đợi câu trả lời nào. Có quá nhiều khoảnh khắc như thế, anh không hiểu nổi tình yêu không còn lời nào để nói thì tiếp tục còn ý nghĩa gì.

Nhưng hai chữ "chia tay" cứ nghẹn lại nơi cổ họng.

Đặc biệt là khi nghĩ về mười năm ấy, nghĩ về những ngày đầu họ từng yêu nhau say đắm đến thế.
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 15



Giữa Lý Từ và Trình Chi Hành có một quy tắc bất thành văn trong mối quan hệ của họ — dù cãi nhau kịch liệt thế nào, cả hai đều không được phép buông lời chia tay.

Quy định này luôn được tuân thủ nghiêm ngặt, kể cả cả vụ ồn ào lần này vì cái gọi là "xem mắt".

Lý Từ hỏi Trình Chi Hành: "Vậy thì sao?"

Lý Từ nghĩ thầm, Trình Chi Hành, nếu mệt thì cứ nói đi. Hai từ "chia tay" đâu khó nói đến thế, phải không?

Trình Chi Hành không chiều theo ý anh mà ném lại một câu hỏi: "Vậy thì sao? Lý Từ, em muốn nói gì thì cứ nói đi."

"Không có, em không muốn nói gì cả."

Hai từ "chia tay" cứ nghẹn lại nơi cổ họng, thật sự không thể thốt ra được.

"Lần này là em hiểu lầm, em xin lỗi. Nhưng Trình Chi Hành à, lần sau có tình huống như vậy anh có thể chủ động nói với em không?"

Rõ ràng đang xin lỗi, sao miệng lại nói những lời này?

"Trông em đâu phải người không biết thông cảm, đúng không? Hay là anh lười nói với em?"

Lý Từ, đừng nói nữa, dừng lại đi.

Trình Chi Hành lại cười.

"Thật lòng mà nói, Lý Từ, em có quan tâm không?"

"Anh có thể nói với em, nhưng em có quan tâm không? Anh cũng rất muốn chia sẻ với em."

"Khi anh chia sẻ sở thích, bạn bè và cuộc sống của anh, em không tham gia, không phản ứng, thậm chí còn thấy phiền. Vậy tại sao anh phải tự rước phiền vào thân?"

Dừng một chút, Trình Chi Hành đột nhiên nói: "Trước khi yêu nhau, anh từng hỏi em anh có nói quá nhiều không."

Lý Từ sững sờ, tim như ngừng đập. Không suy nghĩ gì, miệng anh lập tức đáp: "Ở trường, dưới con đường trồng toàn cây ngô đồng, mùa hè."

"Ừ." Trình Chi Hành trầm ngâm, "Thì ra em vẫn nhớ."

Im lặng.

Rất lâu sau, Trình Chi Hành đứng dậy đi đến, ngồi xuống bên cạnh anh.

Lý Từ vội quay mặt đi.

Trình Chi Hành tinh ý đuổi theo ánh mắt anh, hỏi: "Khóc rồi à?"

"Không." Giọng anh đã lộ rõ sự nghẹn ngào.

Trình Chi Hành mỉm cười, một tay nâng mặt anh, tay kia lau nước mắt, nói: "Dấu yêu ơi, miệng em cứng thật đấy."

Lý Từ im bặt.

Ghét Trình Chi Hành, ghét cách hắn đột nhiên gọi anh là "dấu yêu", ghét bàn tay lau nước mắt quá đỗi dịu dàng của hắn. Làm sao anh có thể thốt nên lời chia tay được nữa đây?

Trình Chi Hành vừa lau nước mắt, vừa ôm anh vào lòng rồi hôn lên môi. Thật quá đỗi, quá đỗi dịu dàng.

Nụ hôn dịu dàng, đan tay dịu dàng, cởi áo dịu dàng, đặt anh lên giường dịu dàng, rồi lại gọi anh là "dấu yêu", "Bé Từ dấu yêu" bên tai.

Mấy năm trở lại đây... họ gần như không còn âu yếm, đó chỉ còn là một phương thức xả stress.

Lý Từ không phải không thích vẻ hung dữ của Trình Chi Hành. Công việc mệt mỏi, chuyện phiền não chất chồng, anh cũng muốn xả giận như vậy.

Nhưng Trình Chi Hành đã lâu rồi không đối xử với anh dịu dàng và cẩn thận như thuở mới yêu.

Hồi đó, Trình Chi Hành từng nói: "Ba mẹ em đặt tên hay thật. Lý Từ. Em cứ như đồ sứ ấy, chạm nhẹ là đỏ ửng, trông như sắp vỡ tới nơi. Em dấu yêu. Bé Từ dấu yêu." (*)

(*) Từ (瓷) = đồ sứ

Đêm đó, khi mọi thứ lắng xuống cũng đã là ba giờ sáng.

Trình Chi Hành ôm chặt anh dỗ dành: "Dấu yêu ơi, ngoan ngoãn gọi anh một tiếng chồng đi, nhé?"

Lý Từ buồn ngủ đến mức mắt cũng không mở nổi, ậm ừ lẩm bẩm một câu ngay cả anh cũng không nghe rõ.

Trình Chi Hành hài lòng siết chặt anh, ghé sát tai ấm áp gọi: "Bé Từ dấu yêu ơi."

......Ừ.

Chia tay ư? Thôi bỏ đi, dù sao cũng không nói ra được.

Vậy thì tạm thời không nói nữa vậy.
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 16



Thôi thì tạm không nói nữa.

Ý nghĩ này xuất hiện trong nhiều ngày đêm sau đó.

Giống như mật ngọt sau vô số lần cãi vã, sau vụ ồn ào xem mắt lần này, Lý Từ cũng tưởng rằng họ sẽ tìm lại được trạng thái của mười năm trước.

Nhưng không.

Lịch làm việc bận rộn, lời hứa đầu năm của sếp rằng "cuối năm nhất định sẽ thăng chức tăng lương", áp lực tiền thuê nhà và sinh hoạt, việc nhà, rửa xe, quản lý tài chính, tiếp khách... quá nhiều thứ khác xâm chiếm cuộc sống của họ.

Không còn nhiều khoảng trống cho tình yêu.

Chỉ ấm áp được vài ngày, họ nhanh chóng trở lại trạng thái không còn gì để nói với nhau.

Có lẽ vì lần tiếp khách nào đó, Trình Chi Hành trả lời tin nhắn của Lý Từ chậm ba tiếng. Hoặc cũng có lẽ vì Lý Từ đã ngủ thiếp đi khi Trình Chi Hành đang chia sẻ cuộc sống của hắn với anh trước giờ ngủ.

Muốn chia tay nhưng không thể dứt, muốn yêu nhưng không còn sức.

Chết tiệt thật.

---

"Lý Từ..."

Ánh đèn trắng của bệnh viện chói mắt đến nỗi chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ khiến Lý Từ rơi nước mắt.

Anh nghĩ về rất nhiều chuyện cũ, lộn xộn, rời rạc, nhưng lại vô cùng sâu sắc.

Ký ức khiến anh chìm đắm đến mức không nghe thấy Trình Chi Hành gọi mình.

Mãi đến khi mu bàn tay Trình Chi Hành chạm vào cằm anh, lau đi một giọt nước mắt.

Như bị điện giật, cơ thể Lý Từ run lên dữ dội.

Phản ứng quá mạnh, Lý Từ đứng bật dậy, né tránh ánh mắt.

"Anh tỉnh rồi, tôi đi gọi bác sĩ."

Nhưng Trình Chi Hành đã nắm lấy cổ tay anh.

Giọng Trình Chi Hành yếu ớt vang lên: "Lý Từ, em thật sự đã yêu người khác rồi sao?"

Cảm giác như bị điện giật không những không biến mất mà càng ngày càng trở nên dữ dội hơn.

Chỗ cổ tay được Trình Chi Hành nắm lấy vẫn là chỗ đã từng được nắm dưới gốc cây ngô đồng mười năm trước.

Lý Từ cảm thấy toàn thân tê dại.

"Anh hỏi làm gì?" Lý Từ hỏi mà không dám nhìn Trình Chi Hành.

"Đã yêu người khác rồi mà còn khóc vì anh, bạn trai em thật sự không ghen sao?"

"... Anh đừng có quản."

Lý Từ gọi bác sĩ đến, sau khi kiểm tra, bác sĩ nói không có vấn đề gì nghiêm trọng, hắn chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ thôi.

Trình Chi Hành hỏi: "Bác sĩ, tôi có thể xuất viện chưa?"

Lý Từ nhíu mày nhìn Trình Chi Hành, ra hiệu bảo anh đừng làm bậy.

"Có thể, nhưng..." Bác sĩ đột nhiên quay sang Lý Từ, "Anh... anh có thể chăm sóc... bạn trai mình chứ?"

Lý Từ sửng sốt. Không, hình như có gì đó không đúng.

Trình Chi Hành nhanh chóng đáp: "Em ấy có thể."

Khi Lý Từ đưa Trình Chi Hành lên xe, trời đã sáng rõ.

Anh cầm điện thoại, quyết tâm xin nghỉ phép một ngày.

"Sao lại xin nghỉ phép?" Trình Chi Hành đột ngột lên tiếng.

Lý Từ nghe vậy lập tức cất điện thoại, không vui hỏi: "Anh xem điện thoại tôi làm gì?"

"Xin lỗi, quen miệng, quên mất bây giờ không được xem nữa." Trình Chi Hành trả lời với vẻ mặt vô cảm.

Ờ, cảm ơn, nghe chẳng có chút thành ý nào.

Với tinh thần nhân đạo "đã giúp thì giúp cho trót", Lý Từ hỏi Trình Chi Hành: "Bây giờ anh sống ở đâu? Tôi đưa anh về."

Trình Chi Hành hỏi lại: "Đưa về xong thì sao? Bác sĩ bảo em phải chăm sóc anh."

Thôi nào, bác sĩ có nói vậy đâu?

Lý Từ không hiểu tại sao mình lại khóc vì người này. Trời ạ!

"Vậy ít nhất tôi cũng phải đưa anh về nhà trước đã, thưa anh Trình."

"Vừa khóc vì anh, giờ lại hung dữ thế này. Em cũng nói chuyện kiểu này với bạn trai hiện tại sao? Anh ta chịu được à?"

Lý Từ thực sự không chịu nổi nữa.

"Ai bảo tôi khóc vì anh?"

"Với lại tôi nói chuyện thế nào? Anh không chịu được nhưng có rất nhiều người khác chịu được."

"Trình Chi Hành, tôi cần phải nói rõ với anh, tôi quan tâm đ ến anh chỉ vì không thể bỏ mặc người gặp nạn. Chúng ta đã chia tay rồi."

Im lặng.

Xe chưa nổ máy, thật sai lầm, nếu không tiếng động cơ ít nhất có thể che đi nhịp tim đang đập quá nhanh của anh.

Lý Từ, mày vô dụng thật đấy, sao mắng xong mà tim lại đập nhanh thế? Sao mắng xong không những không thấy thoải mái mà lại còn muốn khóc đến vậy?

"Ai bảo anh không chịu được..."

Trình Chi Hành đột nhiên nói một câu như vậy, giọng không quá to cũng không quá nhỏ, vừa đủ để Lý Từ nghe thấy.

Lý Từ giả vờ không nghe thấy, hỏi cứng nhắc: "Nhà anh ở đâu?"

Trình Chi Hành đáp: "Nhà anh xa lắm, em thức cả đêm lái xe xa thế nguy hiểm, hay là đến nhà em đi. Anh mượn ghế sofa nghỉ một chút, bạn trai em không ghen chứ?"

Lý Từ không biết Trình Chi Hành đang nghĩ gì, cũng không hiểu sao một người bệnh lại có thể nói liên tục như súng liên thanh như thế.

Không muốn tranh cãi thêm, Lý Từ nhập địa chỉ nhà vào GPS.

Anh liếc nhìn Trình Chi Hành. Sau khi thấy điểm đến, Trình Chi Hành cuối cùng cũng chịu ngồi yên nghỉ ngơi.

Suốt đường đi đều yên lặng.

Lý Từ thỉnh thoảng lén nhìn Trình Chi Hành.

Thôi được, không phải thỉnh thoảng, mà là vài giây lại liếc một lần. Nhưng Trình Chi Hành suốt đường đều ngồi yên dựa vào lưng ghế, Lý Từ không biết mình đang nhìn cái gì.

Anh cảm thấy mình thật có vấn đề.

Đến nơi.

"Trên xe còn đồ của bạn trai cũ, bạn trai hiện tại thật sự không ghen sao?"

Khi xe dừng hẳn, Trình Chi Hành bất ngờ nói một câu như vậy.

Lý Từ sửng sốt nhìn xuống đôi băng cổ tay, trong chốc lát thậm chí muốn giấu chúng đi, nói rằng Trình Chi Hành nhìn nhầm rồi.

Sau khi không còn làm việc cùng một công ty, xe chủ yếu do Lý Từ lái, Trình Chi Hành mỗi tuần có hai ngày đến phòng gym gần chỗ làm của Lý Từ rồi cùng về nhà nên băng cổ tay của hắn cứ để luôn trên xe.

Ai ngờ sau khi chia tay, đó lại là món đồ duy nhất của Trình Chi Hành còn sót lại.

Trên đó có mồ hôi, có mùi hương của Trình Chi Hành, có ký ức về hai ngày mỗi tuần khó khăn lắm mới được cùng nhau về nhà.

Lý Từ không nỡ vứt.

Lý Từ không còn cách nào khác, đành phải nhanh chóng mở cửa xe, nói "xuống xe đi", rồi đi thẳng lên lầu không ngoái lại.

Làm xong chuỗi động tác này, anh vẫn không quên cầm theo thuốc của Trình Chi Hành.

Năm tầng lầu, không có thang máy, Lý Từ nghĩ mình nên hỏi Trình Chi Hành xem hắn còn đang bệnh, leo năm tầng có nổi không, có cần đi chậm hơn không?

Nhưng miệng anh cứng đờ, tim đập không ngừng.

Đến tầng năm.

Khóa cửa mật mã.

Lý Từ muốn cắn đứt lưỡi mình ngay tại chỗ.

Lý Từ mày bị bệnh à? Sao chia tay rồi mà không đổi mật mã, vẫn để là ngày kỷ niệm chết tiệt ấy chứ?

Anh đoán được Trình Chi Hành sẽ nói gì tiếp theo.

— Em vẫn dùng ngày kỷ niệm với bạn trai cũ làm mật mã, bạn trai hiện tại không ghen sao?

Nhưng người đằng sau lại im lặng một cách đáng ngạc nhiên.

Lý Từ không dám nghĩ tại sao, cũng không dám quay đầu lại.

Cửa mở, Lý Từ bước thẳng vào nhà, cúi xuống thay giày, không quan tâm người phía sau đang làm gì, tại sao vẫn chưa vào—

Vào rồi.

Ôm chầm lấy anh.

Trình Chi Hành gầy đi nhiều.

Đó là suy nghĩ đầu tiên của Lý Từ khi rơi vào một cái ôm.

Đồ ngốc này một năm xa nhau có ăn uống tử tế không thế? Không có người nấu, không biết tự gọi đồ ăn sao? Hay là...

À quên, thuê một người giúp việc đến nhà cũng được mà.

Lý Từ đột nhiên hối hận, những năm cuối ở bên nhau, anh đã thực sự không nấu cho Trình Chi Hành dù chỉ một bữa.

Sao có thể nhẫn tâm thế hả Lý Từ?

Sao có thể nỡ mấy năm không nấu cho anh ấy dù chỉ một bữa? Sao có thể nỡ buông lời chia tay? Sao có thể nỡ nói dối rằng mình đã yêu người khác?

"Nhà rõ ràng không có ai khác."

"Lý Từ, sao em lại nói dối anh?"

Trình Chi Hành như đang khóc, giọng nói run run.

Lý Từ lâu lắm rồi mới lại cảm nhận được trái tim mình tan nát đến thế, anh muốn quay lại nhìn Trình Chi Hành, nhưng không thể.

Trình Chi Hành ôm anh quá chặt, toàn bộ sức nặng cơ thể đè lên khiến anh không cựa quậy được.

Nặng quá.

Nhưng Lý Từ lại không muốn đẩy hắn ra nữa.
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 17



Trình Chi Hành ôm anh lâu quá, Lý Từ cảm thấy không thở nổi.

Lý Từ đẩy đẩy vai hắn, "...Trình Chi Hành, anh nặng quá."

Người này lại đáp: "Em đâu phải hôm nay mới biết."

Lý Từ câm nín.

Đã chia tay rồi, đã chia tay một cách êm đẹp rồi. Hai người đàn ông tự nhiên đứng ôm nhau như thế này kỳ cục chết đi được. Dựa vào cái gì?

Không dám hỏi, nhưng vẫn muốn hỏi. Tim đập loạn nhịp.

"Anh." Cuối cùng Lý Từ vẫn hỏi, "Anh làm thế này là muốn gì?"

Trình Chi Hành không buông anh ra, cũng không trả lời ngay.

Sau một hồi im lặng, Trình Chi Hành nói: "Đêm anh ngủ một mình không ngon."

Lý Từ không đồng tình lắm.

Mấy năm cuối, Trình Chi Hành đã không còn ôm anh vào lòng lúc ngủ nữa. Ngủ chung một giường mà không ôm thì khác gì ngủ riêng đâu?

"Anh thuộc nhóm E mà, anh ghét ở một mình." (*)

(*) MBTI (Myers-Briggs Type Indicator) là một hệ thống phân loại tính cách dựa trên 4 cặp đặc điểm đối lập, trong đó E (Extraversion) đại diện cho nhóm người hướng ngoại.

Lý Từ nhíu mày.

Trình Chi Hành còn thời gian rảnh chơi MBTI à? Là tiểu yêu nào trong văn phòng bảo hắn làm test đấy? Người ta bảo là làm à? Sao lời người khác lại nghe thế?

"Còn có thể vô tình ăn phải thịt bò, sẽ chết đấy."

Lý Từ: "......"

Lý Từ nói: "Không chết đâu."

Trình Chi Hành hơi buông lỏng vòng tay, nhìn anh kiên quyết nói: "Có chứ. Sẽ chết mà."

Lý Từ khẽ thở dài.

"Trình Chi Hành."

"Anh biết nếu chúng ta làm lại từ đầu kết quả sẽ thế nào không? Vẫn vậy thôi. Vẫn hệt như cũ."

"Năm đầu tiên — có lẽ chưa cần tới một năm, chỉ một tháng thôi — tháng đầu tiên yêu nhau như hình với bóng, cuối cùng lại trở về im lặng, giấu giếm nhau, hệt như lúc trước."

Lý Từ đã quên mất khoảng cách giữa họ xuất hiện từ khi nào.

Là từ khi họ vào cùng một công ty? Từ khi họ cạnh tranh vị trí leader? Hay từ khi họ bị chia cắt ở hai công ty khác nhau?

Không thể tìm thấy một thời điểm hay một ngòi nổ chính xác.

Tình yêu cứ thế phai nhạt dần, tích tụ ngày này qua tháng nọ.

Từ khi Trình Chi Hành bởi công việc mà quên trả lời tin nhắn của Lý Từ, từ khi Trình Chi Hành bởi đi công tác mệt quá mà gạt đi lời mời chủ động lên giường của Lý Từ, từ khi... Trình Chi Hành gần như không còn gọi Lý Từ là "dấu yêu" nữa.

Từ khi Lý Từ không còn đợi Trình Chi Hành tiếp khách xong mới cùng tắm rửa đi ngủ, từ khi Lý Từ không còn xem video Trình Chi Hành chia sẻ trên WeChat, từ khi... Lý Từ đột nhiên ngày nào cũng thèm ăn thịt bò.

Trình Chi Hành không còn hỏi han những phiền muộn trong công việc của Lý Từ, Lý Từ không còn quan tâm Trình Chi Hành tiếp khách cùng ai.

Họ dùng bàn chải đôi, ngủ chung một giường, nắm tay nhau dự tiệc cùng bạn bè, nhưng trái tim đã không còn đập chung một nhịp.

Còn quan tâm không?

Có chứ, nhưng chỉ còn treo trên sợi chỉ mong manh của "mười năm".

Bởi vì thời gian đầu tư quá dài, chia tay sẽ là một khoản lỗ ròng quá lớn, quá không đáng.

Bởi vì tình yêu vốn là thứ vừa nhàm chán vừa mệt mỏi, yêu nhau, cãi nhau, thích nghi, rồi phai nhạt, quá trình này với ai cũng sẽ giống nhau mà thôi.

Vòng tay Trình Chi Hành lỏng dần, Lý Từ lại một lần nữa cảm thấy tim mình tan nát.

Giống như anh của những năm cuối vô số lần tràn đầy hy vọng với Trình Chi Hành, với tình yêu của họ, rồi lại vô số lần thất vọng.

Anh biết Trình Chi Hành cũng vậy.

Tình yêu không phải bài toán, việc tình yêu rồi sẽ phai nhạt cũng không phải chân lý cuộc đời.

Những năm cuối ấy, đáng lẽ họ đã có vô số cơ hội ngồi xuống nhìn nhận lại cách họ đối xử với nhau, cùng nhau thay đổi đôi chút.

Nhưng sao với những người yêu nhau quá lâu, việc mở lòng nói thẳng lại khó hơn cả cãi vã?

Thế nên, thứ khiến họ chia tay đâu phải hội nghị thương mại vào ngày kỷ niệm mười năm ấy.

Đó chỉ là cái cớ, là điểm mốc, là khoảnh khắc sau bao năm dồn nén, Lý Từ cuối cùng cũng đủ can đảm thốt lên hai chữ "chia tay".
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 18



Lý Từ thoát khỏi vòng tay của Trình Chi Hành.

"Anh ngồi xuống đi, bác sĩ chẳng phải bảo anh cần nghỉ ngơi sao."

Nói xong câu đó, anh quay người đi vào bếp đun nước, cố kìm những giọt nước mắt sắp trào ra.

Trình Chi Hành đứng yên một lúc, không biết đang nghĩ gì, cuối cùng cũng đến ngồi xuống ghế sofa.

Nước sôi, Lý Từ rót một cốc, pha thêm chút nước nguội mang cho Trình Chi Hành.

Lý Từ ngồi cách Trình Chi Hành một khoảng, lấy thuốc của hắn ra xem liều dùng mấy viên một ngày.

Thức trắng đêm khiến đầu anh choáng váng, mắt mờ đến nỗi chữ trên vỉ thuốc nhòe hết cả. Bỗng dưng anh nhớ lại những lần trước, mỗi khi Trình Chi Hành ốm, anh cũng đun từng nước, chăm chút từng viên thuốc như thế.

Trình Chi Hành vốn thích thể thao, ngày trước sức khỏe tốt lắm, suốt thời đại học chưa từng đau ốm.

Nhưng công việc mài mòn con người ta 一 ăn uống thất thường, lười vận động, thức khuya, tiếp khách 一 tất cả như bào mòn sức khỏe của Trình Chi Hành.

Nhớ có lần dịp Quốc khánh, họ đã lên kế hoạch đi chơi xa. Thế rồi Trình Chi Hành đổ bệnh.

Hai năm rồi họ chưa có chuyến đi nào cùng nhau. Lúc ấy, khoảng cách giữa họ đã bắt đầu hình thành, Lý Từ coi chuyến đi này như cơ hội hàn gắn. Tiếc thật.

Nhưng nhìn Trình Chi Hành vừa uống thuốc xong gối đầu lên đùi mình, Lý Từ chẳng nỡ trách. Chẳng nỡ trách hắn mãi không hiểu lời mình, suốt ngày thức khuya, uống rượu vô độ trong những buổi tiếp khách.

Lý Từ đưa ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt v e sống mũi Trình Chi Hành, khẽ nói: "Sau này đừng thức khuya nữa."

Trình Chi Hành hé mắt, liếc nhìn anh rồi lại nhắm nghiền, cọ cọ vào đùi anh: "Không được. Đã hứa mua nhà lớn cho em rồi mà, anh phải cố gắng."

Khi ốm, Trình Chi Hành mềm yếu hẳn đi, trái tim Lý Từ cũng mềm theo.

Sao nỡ lòng nào mà trách hắn nổi?

Thấy Lý Từ không phản ứng, Trình Chi Hành lại hé mắt, nắm lấy tay anh: "Ở lại với anh, không được đi."

Lý Từ cúi xuống hôn nhẹ lên trán hắn, thì thầm: "Ngủ đi. Em không đi đâu. Em sẽ không bao giờ đi."

Không bao giờ đi ư?

Ấy thế mà cuối cùng vẫn rời đi đấy thôi.

Quả nhiên lời hứa chỉ có giá trị khi tình yêu còn đó. Như lời Lý Từ hứa sẽ không rời đi. Như lời Trình Chi Hành thề bỏ hẳn thịt bò, không để Lý Từ lo lắng, không để anh rơi lệ.

Thoát khỏi dòng hồi tưởng, Lý Từ pha thuốc đưa cho Trình Chi Hành.

Lúc này hắn bỗng trở nên ngoan ngoãn lạ thường, từng ngụm nhỏ uống hết.

Lý Từ nhìn hắn, lòng dâng lên nỗi buồn khó tả. Không biết mình đang buồn vì điều gì. Có lẽ là tất cả. Mọi thứ.

Trình Chi Hành uống xong thuốc.

"Còn khó chịu không?" Lý Từ hỏi.

"Có." Trình Chi Hành nhắm mắt dựa vào sofa. "Khó chịu lắm."

Lý Từ quay mặt đi, "Thuốc chưa có tác dụng ngay đâu."

Anh biết Trình Chi Hành không nói về cơn đau thể xác. Nhưng biết làm sao được? Họ đã chia tay rồi. Nỗi đau của Trình Chi Hành, Lý Từ chỉ có thể hiểu đến thế.

Vượt quá giới hạn đó, anh không còn tư cách nữa.

"Thuốc này gây buồn ngủ, anh lên giường nghỉ đi."

"Em cũng nghỉ đi, em thức trắng đêm rồi."

Trong nhà chỉ có một chiếc giường, Lý Từ quả thực cũng mệt mỏi sau một đêm không ngủ nên đáp: "Tôi ngủ sofa."

"Không được. Anh sợ ngủ một mình. Bệnh chưa khỏi hẳn, anh sợ chết."

Lý Từ: "......"

Dĩ nhiên Trình Chi Hành không chết, nhưng cuối cùng họ vẫn nằm chung giường.

Anh nằm nép vào mép giường, cách xa Trình Chi Hành.

Chẳng mấy chốc, tiếng chăn đệm sột soạt vang lên, Trình Chi Hành ôm lấy anh từ phía sau.

Rèm cửa đã kín mít, căn phòng chìm trong bóng tối. Khi thị giác mất đi, thính giác trở nên nhạy bén lạ thường.

Lý Từ nghe thấy tiếng tim mình đập rộn. Và cả nhịp tim Trình Chi Hành nữa. Sao đều nhanh thế.

"Anh theo đuổi em lần nữa nhé?" Trình Chi Hành thì thầm.

Tim Lý Từ thắt lại. Anh úp mặt vào gối, kìm nén đôi mắt đang cay xè.

"Sao gọi là 'lại'? Vốn dĩ cũng chẳng phải anh theo đuổi tôi."

"Lý Từ, sao cái gì em cũng phải tranh vậy hả?"

Trình Chi Hành sờ lên cằm anh, cố xoay mặt anh lại.

"Em kỳ lạ thật, vừa cứng đầu vừa hay khóc, bây giờ lại khóc lén đúng không?"

Lý Từ giãy giụa đôi chút, không thoát được.

Trình Chi Hành vừa ốm dậy, sức lực có hạn, vòng tay không quá chặt.

Hắn dùng lực nhẹ nhàng nâng mặt Lý Từ khỏi gối, lau nước mắt cho anh.

"Thật sự khóc rồi này." Trình Chi Hành nói.

Phát hiện thì phát hiện, cần gì phải nói ra?

Trình Chi Hành đáng ghét thật. Ai mà chịu nổi hắn suốt mười năm chứ? Ai vậy? Người đó đúng là có bệnh.

Trình Chi Hành đột nhiên hỏi: "Em thực sự nghĩ em theo đuổi anh?"

"Đương nhiên."

"Vậy em theo đuổi anh lần nữa được không?"

Tim Lý Từ đập thình thịch. Anh không trả lời, chỉ lẩm bẩm: "Anh ngủ đi."

Rồi im lặng bao trùm.

Trong bóng tối, Lý Từ không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, không nắm được gì.

Hóa ra chuyện theo đuổi hay được theo đuổi cũng chỉ là nói cho vui thôi.

Vậy cái ôm lúc nãy của Trình Chi Hành là gì? Giờ ôm anh ngủ là gì? Thật lòng muốn quay lại, hay chỉ là cảm hứng nhất thời khi gặp lại người yêu cũ?

Lần này Lý Từ thực sự gỡ tay Trình Chi Hành, cố thoát khỏi vòng tay hắn.

Không thành công.

Trình Chi Hành siết chặt hơn.

"Trình Chi Hành, buông—"

"Làm lại từ đầu, anh sẽ không lặp lại sai lầm."

Trình Chi Hành ngắt lời, úp mặt vào gáy anh, giọng khàn đặc.

"Lý Từ, mười năm trước chúng ta nói chuyện mây gió, hứa hẹn yêu nhau cả đời. Lúc ấy chúng ta còn trẻ, tình yêu là thứ gì đó mơ hồ lắm."

"Mười năm sau, khi đã thấu hiểu bản chất của tình yêu, ta lại ngộ nhận rằng mệt mỏi là hết yêu."

"Nhưng không phải thế. Mây trời hoa bướm là tình yêu, cùng nhau giải quyết khó khăn cũng là tình yêu. Không còn gì để nói thì tìm chuyện mà nói. Giấu giếm nhau thì mở lòng ra."

"Mấy năm qua anh sai rồi. Em vốn thụ động, là người chủ động trong mối quan hệ nhưng anh đã không gắng hàn gắn. Anh xin lỗi, dấu yêu ơi."

"Sai lầm lớn nhất của anh là một năm trước đồng ý để em đi."

"Lý Từ." Trình Chi Hành gọi tên anh, hệt như cách gọi mười một năm trước trên giảng đường.

Mười một năm sau, Trình Chi Hành nói với anh: "Anh thật sự không thể sống thiếu em."
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 19



Chiếc gối ướt sũng một cách khó tin. Lý Từ ghét cay ghét đắng tuyến lệ không chịu nghe lời mình.

Nhưng có vẻ Trình Chi Hành lại thích điều đó.

Ngày trước Trình Chi Hành thường nói: "Sao em hay khóc thế? Đừng khóc nữa mà dấu yêu, anh xót lắm."

Nhưng khi lên giường, hắn lại trở nên xấu xa vô cùng: "Dấu yêu ơi khóc đi, em khóc như đồ sứ vỡ ấy, đẹp lắm."

Chẳng biết từ lúc nào, Lý Từ không còn quay lưng với Trình Chi Hành nữa. Anh nép vào lồ ng ngực hắn, khoảng cách chỉ còn một gang tay.

Bàn tay ấm áp của Trình Chi Hành lại lau đi nước mắt anh, như hàng trăm hàng ngàn lần trước đây.

"Khóc nhiều thế, có phải em cũng có chút lưu luyến anh không?" Giọng nói sao có thể dịu dàng đến thế.

Điều này khiến anh không thể chối từ.

Lý Từ do dự rất lâu: "Em cần suy nghĩ đã."

"Được." Trình Chi Hành đáp nhanh, yên lặng chưa bao lâu đã lại hỏi, "Vậy anh có thể bắt đầu theo đuổi em không?"

"... Không được."

"Tại sao?"

"Mười năm trước vốn là em theo đuổi anh trước mà."

Mười năm trước, sau khi được Trình Chi Hành cứu ở sân bóng rổ, Lý Từ không thể nào quên được chàng trai này.

Trình Chi Hành chính xác là mẫu người Lý Từ thích. Là một người quá đỗi nội tâm, anh tự nhiên bị thu hút bởi một chàng trai phóng khoáng, nhiệt huyết và rạng rỡ như thế.

Lý Từ bắt đầu ngày nào cũng đến sân bóng rổ.

Mỗi khi Trình Chi Hành ngoảnh lại nhìn, anh liền quay đi, bước nhanh vào siêu thị mua chai nước, rồi giả vờ đi loanh quanh gần sân bóng.

Chẳng mấy chốc, anh đã nắm được lịch đánh bóng của Trình Chi Hành: năm giờ chiều thứ Ba, Năm, Sáu, trừ khi trời mưa.

Nhưng hôm đó thứ Ba, anh chờ mãi không thấy.

"Cậu đang đợi tôi à?"

Đột nhiên, một giọng nói lạ mà có chút quen thuộc vang lên sau lưng.

Nhiều năm sau, Lý Từ vẫn không thể quên cảm giác tim như ngừng đập trong khoảnh khắc ấy.

Như một thoáng cận kề cái chết. Thì ra đây chính là tình yêu.

Mười chín tuổi lần đầu thích một người, Lý Từ thể hiện vụng về đến mức chỉ biết nhìn chằm chằm Trình Chi Hành mà không thốt nên lời.

Trình Chi Hành nhìn anh không chớp mắt, nói: "Hôm nay lớp tôi họp nên không đến đánh."

Hàng mi Lý Từ rung rung. Anh dũng cảm ngẩng mặt lên hỏi: "Vậy... sao anh không đi họp?"

"Trốn rồi." Trình Chi Hành đáp không chút do dự. "Sợ cậu không tìm thấy người mà sốt ruột."

Mùa hè, năm giờ chiều. Ánh nắng vàng rực rỡ bao phủ lấy nụ cười của Trình Chi Hành 一 nụ cười thấu hiểu ý đồ nhỏ bé của anh, vừa tận hưởng vừa nuông chiều ý đồ ấy.

Khoảnh khắc đó, tiếng tim đập của Lý Từ át cả tiếng ve sầu.

Sau đó, Trình Chi Hành hỏi anh đã ăn chưa. Lý Từ lắc đầu ngơ ngác. Hắn hỏi có muốn ra ngoài trường ăn không. Lý Từ gật đầu ngây ngô. Khi được hỏi muốn ăn gì, đầu óc anh trống rỗng đến mức bật ra hai chữ: "Lẩu cay."

Thế là họ ăn lẩu giữa mùa hè nóng bức.

Lý Từ muốn chém chết bản thân khi ấy.

Trình Chi Hành tiễn anh về tận ký túc xá.

Trước khi chào tạm biệt, Lý Từ nhắm mắt, lấy hết dũng khí nói ra câu đã do dự suốt đường: "Tôi xin lỗi. Tôi không nên chọn ăn lẩu khiến anh đổ mồ hôi nhiều tới vậy!"

Trình Chi Hành sửng sốt một lát, đột nhiên khom người cười hai tiếng: "Cậu đáng yêu thật đấy."

Lý Từ ngẩng mặt nhìn hắn, tự hỏi: Muốn chiếm đoạt mặt trời làm của riêng có phải là điều quá đáng không ấy nhỉ?

Nhưng ánh nắng không chỉ chiếu rọi mình anh.

"Anh thường nói chuyện như thế này với người khác không?"

"Như nào?"

"... Không có gì."

Lý Từ không hiểu mình đang hỏi gì. Tim đập thình thịch, anh đành làm kẻ đào tẩu, quay người chạy lên cầu thang.

Trình Chi Hành gọi theo: "Không thêm WeChat à?"

Lý Từ dừng lại, ngoảnh đầu nhìn hắn đang đứng dưới chân cầu thang, tay giơ cao điện thoại, nụ cười tươi như nắng.

Đầu óc chưa kịp phản ứng, chân đã bước xuống bậc thang, đưa mã QR đến trước mặt Trình Chi Hành.

Trình Chi Hành vừa thao tác vừa nhìn anh hỏi: "Chưa thêm đã chạy mất. Không muốn thêm à?"

Lý Từ cúi đầu không dám nhìn, tim đập như trống trận, khẽ hỏi: "Anh đã thêm WeChat bao nhiêu đàn em rồi?"

"Chủ động thêm thì chỉ mình cậu thôi."
 
Back
Top Bottom