Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Parting With Honour - Tinh Thất

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
415,770
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMEjNCCmD_xrPJadw3EkJjoDW61_sZgq1naDJLjeP5MOELzH2GjTgJVJpBXlxohFwcAOCH-fEwNKgCwa1rJfvhF3YGzFdd6xA8V4r8OFYrSnqtWlopsPbE7sDJxvEyKl9T3gAgwUukX2Y2AwyZcp2rJ=w215-h322-s-no-gm

Parting With Honour - Tinh Thất
Tác giả: Tinh Thất
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Khác, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Parting With Honour / Chia Tay Trong Êm Đẹp / 体面分手

Tác giả: Tinh Thất

Edit: wokequni (Rin)

Thể loại: Truyện ngắn, tái hợp, tình cũ gặp lại, mười năm ngứa ngáy, chua chua ngọt ngọt, HE.

Giới thiệu:

Lý Từ gặp lại người yêu cũ Trình Chi Hành tại một hội nghị thương mại.

Lòng anh chẳng chút gợn sóng.

Dù đã ở bên Trình Chi Hành suốt mười năm, nhưng họ đã chia tay trong êm đẹp từ một năm trước.

Chia tay trong êm đẹp nghĩa là dứt khoát, không còn nợ nần gì nhau.

Thế nên khi nhìn thấy Trình Chi Hành dị ứng vì vô tình ăn phải thịt bò, Lý Từ thề rằng anh chỉ giúp đỡ vì tinh thần nhân đạo mà thôi.

Sau đó, anh và Trình Chi Hành quay lại với nhau.

Sau đó nữa, Lý Từ phát hiện ra Trình Chi Hành cố tình ăn miếng thịt bò đó.​
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 1



Lý Từ gặp lại Trình Chi Hành tại hội nghị thương mại năm nay.

Anh không thích tham gia những sự kiện kiểu như thế này. Ồn ào, xã giao, khói thuốc, rượu chè... tất cả đều khiến anh không thoải mái. Ngoại trừ Trình Chi Hành. Không phải bởi anh vẫn còn để ý đến hắn, ngược lại, anh chẳng quan tâm, thậm chí chẳng còn chút cảm xúc nào.

—— Ai cũng biết, anh và Trình Chi Hành đã chia tay trong êm đẹp.

Lý Từ vẫn nhớ rõ lý do hai người chia tay.

Năm ngoái, cũng tại một hội nghị tương tự, Trình Chi Hành muốn tham dự nhưng Lý Từ lại muốn hắn ở nhà.

Anh hiểu người trưởng thành khó tránh khỏi những buổi xã giao như thế. Anh tự nhận mình không phải loại người vô lý, trước đây cũng chưa từng ngăn cản Trình Chi Hành tham gia các buổi tiệc tùng.

Chẳng qua ngày hôm đó là kỷ niệm mười năm họ bên nhau.

"Cuối cùng cậu cũng đến rồi sao?" Một đồng nghiệp nhìn thấy anh.

Lý Từ sực tỉnh từ trong hồi tưởng, trả lời hờ hững: "Thích thì đến thôi."

Người đồng nghiệp thì thầm: "Cậu đến đây để gặp Trình Chi Hành à?"

"Ai cơ?" Lý Từ ngập ngừng, "Ồ, anh ta à. Có gì đáng xem đâu."

Giọng điệu của anh hệt như đang nói về một người bạn cũ lâu ngày không gặp, thậm chí còn chẳng nhớ nổi mặt người đó.

Đồng nghiệp nhanh chóng bóc trần: "Lý Từ, đừng có giả vờ! Hai người bên nhau tận mười năm, mới một năm mà đã quên rồi sao? Mười năm đấy!"

Đúng vậy, anh và Trình Chi Hành đã bên nhau mười năm, nhưng rồi chia tay.

Chia tay trong êm đẹp.

Lý Từ hỏi lại: "Đã chia tay rồi còn nhớ làm gì?"

"Ơ... nhưng tại sao lại chia tay? Mười năm cơ mà!"

Người đồng nghiệp lại nhấn mạnh hai chữ "mười năm".

Lý Từ thầm nghĩ, mười năm có phải quá dài không? Mười năm ấy, anh và Trình Chi Hành đã trải qua những gì nhỉ?

Nói là nhớ, nhưng dường như cũng đã quên.

Ôm ấp, hôn môi, lên giường. Đại khái cũng chỉ là những cử chỉ thường tình mà tất cả các cặp đôi đều làm. Chẳng có gì đặc biệt.

"Hết yêu thì chia tay thôi." Lý Từ đáp.

Mười năm hay năm năm hay bao nhiêu năm có quan hệ gì đây? Một khi đã chia tay thì cứ chia tay thôi.

Lý Từ và Trình Chi Hành không còn yêu nhau, vậy nên chia tay, chỉ đơn giản vậy thôi.
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 2



Trình Chi Hành bước lên bục phát biểu.

Lý Từ vốn đã lấy khăn giấy lau miệng chuẩn bị rời đi, nhưng đột nhiên dừng lại. Anh với tay cầm đôi đũa, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.

Ồ, sao lại là thịt bò?

Lý Từ nhíu mày, nhổ miếng thịt ra.

Ngay sau đó, anh chợt nhớ ra mình và Trình Chi Hành đã chia tay, và người bị dị ứng thịt bò là Trình Chi Hành chứ không phải anh.

Nghĩ đến việc suốt mười năm qua, chỉ vì Trình Chi Hành không ăn được thịt bò, anh cũng gần như không đụng đến món đó, thật là... ngớ ngẩn.

Trình Chi Hành bảo anh cứ ăn đi nhưng anh nhất quyết không chịu. Khi hắn hỏi lý do, anh ngại ngùng quá không trả lời được. Mãi đến khuya hôm đó, bị Trình Chi Hành đè trên giường tra hỏi, anh mới đỏ mặt thừa nhận: "Em muốn kiêng cùng anh."

Ôi, những kẻ đang yêu thật lắm chuyện.

"Xin chào mọi người, tôi là Trình Chi Hành đến từ bộ phận Marketing của công ty H. Cảm ơn sự hiện diện của quý vị tại hội nghị ngày hôm nay. Việc ra mắt sản phẩm mới của chúng tôi phụ thuộc vào sự ủng hộ mạnh mẽ của tất cả các đối tác..."

Lý Từ chống cằm nhìn Trình Chi Hành đứng trên khán đài.

Hắn mặc vest chỉn chu, tóc cắt gọn gàng, cử chỉ đ ĩnh đạc, nói năng trôi chảy khôn khéo.

Mấy vị lãnh đạo đối tác dưới khán đài đều thích thú cười to, Trình Chi Hành trên sân khấu cũng nở nụ cười xã giao, nhiệt tình quá mức.

Lý Từ không nhìn nữa.

Miếng thịt bò nằm chỏng chơ giữa đ ĩa xương, thật khó mà tưởng tượng nổi nó từng thuộc về một con bò khỏe mạnh tung tăng trên đồng cỏ.

Cũng thật khó mà tin được rằng Lý Từ yêu Trình Chi Hành chỉ bởi một ánh nhìn thoáng qua trên sân bóng rổ thời đại học.

Cậu sinh viên năm hai Lý Từ đi ngang qua sân bóng rổ bất ngờ bị một quả bóng nảy ra từ rổ, bay thẳng về phía anh.

Cầu thủ mặc áo đen số 26 từ đâu lao tới đỡ lấy quả bóng ngay trước khi nó đập vào mặt Lý Từ, chống đầu gối hướng về phía anh.

"Cậu không sao chứ?"

"Không sao."

"OK, thế thì tốt."

Một cuộc trao đổi bình thường đến mức nhạt nhẽo.

Chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi mà, trùng hợp người đó là Trình Chi Hành.

Thật ra, chẳng có gì đặc biệt. Sao hồi đó lại yêu nhỉ?

Nếu là Trương Chi Hành, Vương Chi Hành, hay Lưu Chi Hành... miễn là thích đàn ông và sở hữu gương mặt không quá tệ thì kết quả cũng sẽ y chang thôi.

Gặp gỡ, mập mờ, chính thức yêu đương, nắm tay, hôn nhau, lên giường, chung sống, rồi dần dần xa cách, cãi vã, làm lành, ít trò chuyện hơn, thậm chí chẳng buồn cãi nữa, và cuối cùng là chia tay.

Chẳng phải cuộc tình nào cũng như vậy sao?

Mười năm ư? Chẳng qua chỉ là như thế.

Lý Từ và Trình Chi Hành chẳng có gì khác biệt.
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 3



Bài phát biểu của Trình Chi Hành kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội vang khắp khán phòng. Thậm chí còn có vài vị lãnh đạo tai to mặt lớn trong ngành chủ động bắt chuyện với hắn.

"Lý Từ, Trình Chi Hành sau khi rời công ty chúng ta vẫn phát triển tốt lắm, cậu đừng áy náy nữa."

"Cậu ấy có gì phải áy náy chứ? Cậu ấy với Trình Chi Hành chia tay êm đẹp mà."

"Đúng vậy, chia tay êm đẹp nghĩa là không còn nợ nần gì nhau nữa! Phải không, Lý Từ?"

Đồng nghiệp vây quanh Lý Từ nói.

Ánh đèn trong hội trường lúc mờ lúc tỏ, Lý Từ nâng ly rượu lên.

Hình bóng Trình Chi Hành xa xăm khuất lấp giữa những chén rượu chạm nhau, biến dạng trong ly rượu sủi bọt trong suốt trên tay anh.

Lý Từ và Trình Chi Hành từng là đồng nghiệp.

Hai người học cùng chuyên ngành, cùng trường đại học, lần lượt tốt nghiệp rồi vào chung một công ty. Ban đầu ở hai phòng ban khác nhau, sau khi công ty tái cơ cấu, họ trở thành đối thủ tranh vị trí leader của cùng một đội.

Không khí ở nhà những ngày đó căng như dây đàn.

Cả Lý Từ lẫn Trình Chi Hành đều là người hiếu thắng. Ở nhà không đả động chuyện công ty, trên công ty giả vờ không quen biết. Không ai chủ động chia sẻ với người kia về cuộc sống của mình.

Chỉ có điều, vào mỗi buổi trưa làm việc, Trình Chi Hành đều rủ người từ các phòng ban khác đi ăn trưa. Lý Từ cho rằng hắn đang tranh thủ vận động phiếu bầu.

Khi trở về nhà vào đêm hôm đó, không khí vẫn ngột ngạt. Bàn tay Trình Chi Hành luồn dưới lớp áo ngủ của anh, thì thầm bên tai: "Em muốn không?"

Lý Từ còn chưa kịp trả lời đã bị hắn ôm chặt ném lên giường.

Anh chợt nhớ đến buổi sáng trong phòng họp, trước mặt các sếp lớn, người kịch liệt phản bác chiến lược marketing của anh cũng chính là kẻ đang làm chuyện thân mật nhất với anh lúc này.

Lý Từ bị hắn dồn đến mức đỏ hoe đôi mắt.

Đó là năm thứ tám họ bên nhau. Anh rơi nước mắt mà hỏi: "Trình Chi Hành, anh còn muốn em không?"
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 4



"Tôi ăn xong rồi, đi đây."

Lý Từ nâng ly chạm cùng đồng nghiệp, uống cạn một hơi rồi đứng dậy, không đáp lại những lời bàn tán về cuộc "chia tay êm đẹp" giữa anh và Trình Chi Hành.

Mười năm yêu đương chỉ đổi lấy bốn chữ "chia tay êm đẹp". Lý Từ không muốn tính toán thiệt hơn, cũng ngăn cấm bản thân sa vào những suy nghĩ ấy.

Quá nguy hiểm, dù có lời cũng chẳng vui, mà lỗ thì lại không cam lòng.

—— Không, không phải.

Không có gì không vui, cũng chẳng có gì phải bất mãn.

Lý Từ và Trình Chi Hành chia tay rất êm đẹp, cực kỳ cực kỳ êm đẹp.

Số dư trong tài khoản tiết kiệm chung được chia đôi, Trình Chi Hành chuyển đi và hai người thanh toán rõ ràng khoản chênh lệch tiền thuê nhà. Họ đều nói với bạn bè xung quanh rằng đối phương là người rất tốt, nhưng hai người không hợp nhau nên chia tay, sau này vẫn là bạn bè.

Vẫn là bạn ư?

Bạn bè gì mà chín tháng liền không nói một lời?

Lý Từ đi đến bãi đỗ xe, dựa vào thành xe.

Anh lấy điện thoại, mở WeChat của Trình Chi Hành.

Ừ, không nhầm đâu.

Lần cuối cùng hai người nhắn tin là chín tháng trước.

À không, anh không cố tình nhớ lại, anh chỉ tình cờ nhớ ra thôi.

Chín tháng trước, Lý Từ nhận được một bưu phẩm, bên trong là hộp nến thơm giúp an thần.

Sinh nhật anh chỉ còn vài ngày nữa, anh đoán là quà của một người bạn nào đó nhưng hỏi khắp lượt vẫn không biết là của ai.

Cuối cùng, anh hỏi Trình Chi Hành.

Trình Chi Hành trả lời: "Bảo sao tôi chẳng thấy nhận được, hóa ra giao nhầm địa chỉ nhà cậu rồi. Trên TaoBao quên đổi địa chỉ mặc định. Nó chỉ đáng giá vài đồng thôi, cậu khỏi phải mất công gửi lại, cứ dùng đi."

Không phải đồ rẻ tiền, Lý Từ tra rồi, đó là một trong những loại nến thơm đắt nhất trên thị trường.

Nên giả vờ không biết chăng? Là quà sinh nhật ư? Vẫn còn nhớ anh hay mất ngủ sao? Hay muốn quay lại?

Hay... còn yêu chăng?

Lý Từ cầm điện thoại gõ rồi lại xóa trong khung chat.

Sau cùng, anh gửi đi một chữ: "Ừ."
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 5



"Lý Từ."

Một giọng nói vang lên quen thuộc đến nỗi tim anh đập loạn nhịp.

Anh vô thức giấu điện thoại vẫn đang hiện khung chat với Trình Chi Hành ra sau lưng, rồi chợt nhận ra hành động này có vẻ... đáng ngờ.

Trình Chi Hành đã đi tới trước mặt anh.

Lý Từ liếc nhìn hắn, lập tức quay đi.

Một giây sau lại nghĩ người chia tay êm đẹp đâu cần tránh né ánh mắt đến vậy, thế là anh ngẩng mặt lên nhìn hắn lần nữa. Nhưng nhìn rồi lại muốn cúi xuống.

Sao không dám nhìn thẳng hả Lý Từ? Mày với anh ta chia tay êm đẹp mà.

Tim Lý Từ đập rộn rã không thôi. Anh tự nhủ có lẽ do hắn xuất hiện đột ngột quá nên anh mới giật mình thôi.

Chỉ vậy thôi.

Để tỏ ra đàng hoàng, Lý Từ quyết định mở miệng.

Chào, lâu rồi không gặp! — Thực ra chẳng muốn gặp chút nào.

Anh là ai? — Giả tạo quá.

Dạo này ổn chứ? — Nghe hắn trả lời tốt thì bực, mà nghe không tốt... cũng bực.

"Anh làm tôi giật cả mình." Cuối cùng Lý Từ chọn câu nửa vời này.

Dường như Trình Chi Hành nhìn thấu sự vụng về của anh, mỉm cười nhanh chóng trả lời: "Về sớm thế?"

Lý Từ định nói tiếp.

"Phải rồi, cậu vốn ghét mấy buổi tiệc xã giao kiểu này mà." Trình Chi Hành nói, "Năm ngoái cũng vậy."

Sao tên này còn dám nhắc đến năm ngoái chứ?

Lý Từ nhíu mày.

Thôi kệ, người chia tay êm đẹp không để bụng mấy chuyện vặt vãnh.

"Năm nay đến với tư cách leader bộ phận, tôi bắt buộc phải đi."

Giọng Trình Chi Hành nhuốm tiếng cười: "Tôi đâu có hỏi tại sao cậu đến."

Lông mày Lý Từ cau lại.

"Tất nhiên tôi biết cậu là leader rồi, chẳng lẽ còn đến đây để gặp tôi à?"

Dẫu biết đó là lời trêu đùa, Lý Từ vẫn nghiêm túc phủ nhận: "Không phải."

"Làm leader ổn chứ?"

"Còn phải cảm ơn anh."

"Cảm ơn tôi làm gì? Vị trí đó đáng lẽ đã là của cậu."

Đó là bí ẩn không lời giải đáp của thế giới.

Giai đoạn cuối cuộc cạnh tranh vị trí leader giữa hai người, Lý Từ đột nhiên nhận được thông báo Trình Chi Hành sẽ nghỉ việc, vị trí leader thuộc về anh.

Tối đó, Lý Từ về nhà chất vấn Trình Chi Hành. Hắn bảo rằng nghe tin ban lãnh đạo định chọn anh nên thà chủ động rút lui còn hơn bị đào thải.

Lý Từ không tin.

So với Trình Chi Hành, anh có quá nhiều điểm yếu. Trình Chi Hành ăn nói khéo léo, biết chiều lòng sếp, phát biểu sắc bén như một nhà lãnh đạo bẩm sinh.

Còn anh? Chỉ là một kẻ ít nói cắm đầu cắm cổ làm việc, điểm mạnh duy nhất phải chăng nằm ở mấy bản kế hoạch tỉ mỉ và đẹp mắt hơn của Trình Chi Hành mà thôi.

Lý Từ không tin, ép Trình Chi Hành nói thật. Hắn liền đè anh xuống giường, dùng miệng khóa mọi lời chất vấn.

Hiện tại hai người họ đã chia tay, anh sẽ không bao giờ có thể biết được sự thật.

Tất nhiên, dù có quay lại với nhau thì anh cũng không bao giờ biết được. Những gì Trình Chi Hành không muốn tiết lộ, dẫu dùng đòn bẩy ngàn cân cũng không bật nổi.

Và tất nhiên, họ sẽ không quay lại.
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 6



Trình Chi Hành hỏi: "Cậu về bằng gì?"

Lý Từ: "Lái xe."

"Cậu uống rượu rồi mà, lái xe kiểu gì? Lại say rồi à?"

Trình Chi Hành đúng là tên đáng ghét. Lý Từ nghĩ.

Trước đây hắn đã thích dùng giọng điệu này với anh, ấy vậy mà giờ vẫn thế. Đã chia tay rồi, lại còn là chia tay trong êm đẹp.

Vả lại, "lại" say là sao chứ?

Lý Từ thừa nhận rằng tửu lượng của anh kém, cũng thừa nhận trước kia hay cố ý say khi ở bên Trình Chi Hành. Anh biết mình sĩ diện, chỉ khi say mới dám ngã vào lòng hắn gọi "chồng ơi" liên hồi.

Nhưng mà—

Đừng dùng từ "lại" nữa được không?

Đã chia tay êm đẹp rồi mà.

Lý Từ lấy điện thoại ra và nói: "Tôi gọi tài xế lái thay."

Mở khóa.

Màn hình hiện lên khung chat giữa anh và Trình Chi Hành.

Tim anh thót lại, vội vàng chuyển màn hình, ngẩng đầu lên đối diện ánh mắt hắn.

Trình Chi Hành đã thấy.

Mười năm bên nhau, Lý Từ có thể dễ dàng đưa ra phán đoán này từ ánh nhìn của hắn.

Trình Chi Hành sẽ nói sao nhỉ?

"Sao cậu lại xem tin nhắn cũ của chúng ta?"

"Cậu có dùng nến thơm không? Tôi cố ý gửi cho cậu đấy."

"Cậu có nhớ tôi không, Lý Từ?"

"Em có nhớ anh không, Lý Từ?"

Những năm đầu yêu nhau, Trình Chi Hành đã nhiều lần hỏi câu này.

Lý Từ vốn không giỏi bày tỏ nên hắn phải chủ độn xác nhận. Anh mê mệt sự quan tâm đó, vì vậy luôn cố tình im lặng chờ hắn hỏi.

Rồi một lần cãi nhau, mọi chuyện vỡ lở.

"Sao anh không hỏi em có nhớ anh không nữa?"

"Em nhớ thì sao không tự nói? Lý Từ, anh cũng mệt mỏi khi luôn phải là người chủ động."

Từ đó, Lý Từ thay đổi. Anh sẽ tập thì thầm với Trình Chi Hành rằng nhớ hắn lắm.

Ban đầu vẫn cần đến sự trợ giúp của rượu, sau quen dần đến mức có thể thốt ra lúc tỉnh táo, hoặc thậm chí khi họ lướt qua nhau ở phòng trà trên công ty. Dẫu mặt anh luôn đỏ bừng sau mỗi lần thốt lên câu nói ấy.

Trình Chi Hành ban đầu rất phấn khích. Hắn hôn anh, ôm anh, nói với anh rằng: "Anh cũng nhớ em, Lý Từ. Anh sẽ nhớ em cả đời."

Ấy vậy mà chẳng biết từ khi nào, Trình Chi Hành không còn phấn khích như thế nữa, anh cũng thôi nói lời nhung nhớ.

Không ai chủ động trước. Họ đồng điệu đến mức tàn nhẫn.

Sống chung ngày qua ngày, "nhớ" hay "không nhớ" nghe đều thật giả tạo.

Thời gian mài mòn, công việc mài mòn, cơm áo gạo tiền mài mòn, tình yêu của họ cũng mài mòn theo.

Giờ đây, một năm sau chia tay, Trình Chi Hành nhìn thấy khung chat cũ trên điện thoại anh nhưng không nói gì, thậm chí còn nhanh chóng quay đi.

Lý Từ thừa hiểu phản ứng đó.

Ừ, có sao đâu. Hắn đúng ra không nên nói gì cả.

Họ đã chia tay trong êm đẹp mà.

Thật sự chẳng có gì quan trọng.
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 7



Tài xế lái xe thay nhanh chóng nhận đơn.

Lý Từ ngước mắt nhìn Trình Chi Hành, ám chỉ hắn không còn lý do để ở lại đây nữa.

Việc Trình Chi Hành xuất hiện ở đây đã rất kỳ lạ rồi.

Tiệc tùng đang vui, bao nhiêu vị lãnh đạo muốn trò chuyện cùng hắn không tiếp mà lại chạy xuống bãi đỗ xe làm gì?

Thôi kệ, đã chia tay êm đẹp rồi mà.

Nhưng Trình Chi Hành chẳng có vẻ gì muốn rời đi.

Lý Từ khéo léo nhắc: "Trên đó còn nhiều người đang chờ anh đấy."

Trình Chi Hành: "Tôi không muốn ở trên đó, xuống đây hít thở một chút."

Lý Từ không nhịn được cười khẽ hỏi: "Anh mà cũng có lúc không muốn ở lại sao? Trước kia—"

Nói được nửa chừng, anh bặm môi.

Đã chia tay rồi không nên nhắc lại, trông như anh vẫn còn vương vấn chuyện cũ lắm ấy.

Đời nào có chuyện đó.

"Tôi chưa từng muốn ở lại." Trình Chi Hành trả lời, với giọng điệu kiên định.

"...Ừ."

Kể làm gì, chia tay rồi mà.

Kể thì kể, còn nói dối nữa.

Trình Chi Hành vốn là người hoạt bát hướng ngoại, hồi đại học luôn thích tham gia các buổi tụ tập tiệc tùng hội nhóm. Mỗi lần cùng Lý Từ đi từ ký túc xá đến thư viện, hắn liên tục chào hỏi những người quen đi ngang qua trên đường.

Sau khi gia nhập công ty, Trình Chi Hành vẫn phát huy "tài năng" này. Hắn đi nhậu với ai cũng được, không bữa nào bỏ sót. Trong số các thực tập sinh cùng khoá, hắn là người được các lãnh đạo yêu mến nhất.

Những ngày đầu yêu nhau, Lý Từ đã xảy ra mâu thuẫn với hắn vì chuyện này. Nói thẳng ra đơn giản là ghen tuông, muốn bạn trai dành thời gian cho mình.

Nhưng rồi anh cũng quen.

— Thậm chí quen luôn với sự thay đổi của Trình Chi Hành.

Trong hai năm cuối của mối quan hệ, Trình Chi Hành vẫn luôn vui vẻ tươi cười với người ngoài, nhưng lại trở nên im lặng kiệm lời với anh.

Khi không còn làm chung công ty nữa, thời gian gặp nhau mỗi ngày chỉ còn vỏn vẹn ba, bốn tiếng buổi tối. Biết không thể gặp nhau vào ban ngày, họ cũng chẳng gửi tin nhắn WeChat để trò chuyện. Không có thời gian, cũng không có gì để nói.

Chín giờ tối về đến nhà, ăn cơm, dọn dẹp, tắm rửa, thỉnh thoảng l@m tình, rồi đi ngủ. Về sau ngay cả chuyện ấy cũng thưa dần.

"Hôm nay em đã làm gì?"

"Chỉ... đi làm thôi."

Ban đầu họ còn hỏi han kiểu này, người hỏi có thể là Trình Chi Hành hoặc Lý Từ.

Nhưng người được hỏi nghĩ mãi chẳng biết trả lời sao, dần dần thôi không hỏi nữa.

Công việc lúc nào cũng lộn xộn, mỗi ngày thực ra có hàng tá chuyện không hay để phàn nàn, nhưng Lý Từ luôn tìm bạn bè trút giận trước chứ không chọn Trình Chi Hành.

Bởi lẽ bạn bè phản hồi chậm, đáp không đúng ý cũng chẳng sao.

Nhưng mọi người luôn có những kỳ vọng khắt khe nhất ở người yêu, rồi lại tự trốn tránh vì biết trước sẽ thất vọng.

Đừng hỏi, đừng nói. Nếu không đạt kỳ vọng rồi lại cãi nhau thì sao? Ngày mai vẫn phải đi làm, cả hai đều mệt mỏi rồi.

Mệt mỏi lắm rồi.
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 8



Tài xế lái thay đã đến trên chiếc xe đạp điện gập nhỏ, cái cớ để họ ở bên nhau cũng biến mất.

Lý Từ liếc nhìn Trình Chi Hành một cái rồi không nói gì. Anh mở cốp xe mời tài xế cất xe vào trong.

Đôi mắt tròn xoe của tài xế đảo qua đảo lại, hết nhìn anh rồi lại nhìn hắn.

Cuối cùng, anh ta thận trọng hỏi: "Hai vị... có đi cùng một nơi không? Trên đơn chỉ ghi một địa chỉ đến thôi."

Lý Từ trả lời dứt khoát: "Không, anh ấy không lên xe."

Rồi anh nhìn thấy Trình Chi Hành hơi nhướng mày.

Muốn chửi thề quá đi.

Tài xế vào ghế lái, đóng cửa.

Lý Từ bước đến bên cửa phụ.

Những lời nói và hành động lúc nãy của Trình Chi Hành khiến anh bực bội không thôi, anh quyết định sẽ không chào tạm biệt hắn nữa.

Nhưng suy đi nghĩ lại, người chia tay êm đẹp nên thản nhiên trước mọi lời của người cũ mới phải.

Ừ, ai mất bình tĩnh trước là thua.

Lý Từ không hề mất bình tĩnh.

"Tạm biệt." Lý Từ nói với gương mặt vô cảm.

Trình Chi Hành cười: "Lý Từ, sao vẫn dùng giọng điệu gay gắt như trước vậy?"

Cảm ơn nhé, anh cũng vẫn khó chịu như ngày nào.

Lý Từ kìm nén ý muốn trợn mắt.

Lý Từ không muốn nói thêm gì với hắn nữa, mở cửa xe ra.

Trình Chi Hành lại mở miệng: "Sao cậu vội về thế, có người đang đợi ở nhà à?"

Tay anh siết chặt tay nắm cửa.

Trình Chi Hành bị bệnh à? Hai năm cuối bên nhau sao chẳng thấy hắn nói nhiều thế? Không cần miệng nữa thì đem quyên góp đi.

Lý Từ quay lại nhìn thẳng vào mắt Trình Chi Hành, nói rõ ràng với hắn: "Trình Chi Hành, chúng ta đã chia tay rồi."

Trình Chi Hành nhún vai bảo: "Ừ, nhưng chia tay thì không được hỏi sao? Chia tay êm đẹp vẫn có thể làm bạn mà, nhỉ?"

Bực, sao mà bực thế cơ chứ.

Sao Trình Chi Hành có thể tỏ ra thờ ơ đến vậy? Sao câu hỏi của hắn lại thản nhiên như khi hỏi "Tối nay cậu ăn cơm chưa"?

Sao...

Sao cùng là chia tay êm đẹp, chỉ mình anh còn bận tâm?

Thôi được, anh đang bận tâm.

Lý Từ thừa nhận.

Trước đây Trình Chi Hành luôn bảo anh không đủ thẳng thắn: "Lý Từ, sao em thích cũng không nói, giận cũng không nói, muốn cái này cũng im lặng, ghét cái kia cũng chẳng hé răng? Em không nói sao anh biết được?"

Giờ phút này, anh quyết định thành thật với chính mình, bởi vì anh đang bận tâm.

Anh bận tâm khi thấy tên Trình Chi Hành trong danh sách hội nghị. Bận tâm khi thấy hắn vẫn phong độ xuất hiện sau một năm chia tay. Bận tâm khi nam thanh nữ tú xúm lại bên hắn.

Thậm chí anh còn bận tâm không biết trong bữa tiệc tối nay liệu Trình Chi Hành có lỡ ăn phải món bò tiêu đen kia không.

Lý Từ gật đầu, lặp lại lời hắn: "Ừ, chia tay êm đẹp."

"Cảm ơn sự quan tâm của cậu, bạn ạ."

"Nhà tôi đúng là có người đợi. Cậu ấy chẳng thích tiệc tùng, cũng có vạn lời muốn nói với tôi mỗi ngày, luôn cảm thấy thời gian không đủ. Nên tôi phải về rồi, tạm biệt."

Lý Từ cố gắng bắt lấy sự thay đổi trên nét mặt của Trình Chi Hành, nhưng không thành công.

Trình Chi Hành chỉ đáp: "OK."

Không một chút xáo động.

Ánh đèn neon trong bãi đỗ xe chiếu lên người Trình Chi Hành. Thứ ánh sáng ấy cũng rọi thẳng vào mắt Lý Từ.

Anh bất chợt nhớ lại buổi chiều nào đó hồi năm hai, ánh mặt trời cũng soi rọi lên Trình Chi Hành như thế. Những giọt mồ hôi trên mái tóc hắn được chiếu sáng lấp lánh dưới sợi nắng chiều.

"Mười năm đấy!" Người đồng nghiệp nói.

Đúng vậy, mười năm, một khoảng thời gian dài biết mấy. Họ đã từng đậm sâu đến thế, cớ sao lại phải đối mặt với chia ly?
 
Parting With Honour - Tinh Thất
Chương 9



Lý Từ ngồi vào ghế phụ, đóng sầm cửa lại.

Tài xế lái thay là người biết điều, thấy không khí căng thẳng liền thận trọng hỏi: "Anh gì ơi, mình đi luôn hay là—"

"Đi thôi." Lý Từ thậm chí còn không đủ kiên nhẫn để chờ anh ta hỏi hết câu.

Tiếng động cơ gầm rú vang lên ngay sau đó.

Chiếc xe này được Trình Chi Hành và Lý Từ cùng mua ba năm trước, mỗi người góp 50%.

Sau khi chia tay, Lý Từ nhờ đại lý xe định giá rồi chuyển khoản phần tiền thuộc về Trình Chi Hành theo đúng giá thị trường.

Hồi đó, Lý Từ nhìn một cái đã thích ngay mẫu xe này.

Trình Chi Hành rõ ràng không ưng, hết hỏi nhân viên về thời hạn bảo hành, lại kêu giá quá cao, rồi thì thầm với Lý Từ: "Động cơ ồn chết đi được."

Lý Từ thấy chính hắn mới ồn ào.

"Xin chào, tôi phải thanh toán thế nào? Tôi thanh toán ngay. Không trả góp, tiền mặt, cảm ơn."

Sau khi hỏi nhân viên, Lý Từ bỏ qua vẻ mặt buồn bã đột ngột im lặng của Trình Chi Hành đứng phía sau, thẳng tay ký hóa đơn.

Khi hai người ngồi lên chiếc xe mới, chẳng ai vui vẻ nổi.

"Lý Từ, em lại thế rồi. Chúng ta đã thoả thuận từ trước là chia đôi mà, sao không bàn với anh một tiếng?"

"Anh đâu có bảo chiếc xe này tệ, nhưng dù sao cũng không phải là số tiền nhỏ. Tốt hơn là nên hỏi rõ ràng, đúng không?"

"Em xem em bốc đồng thế, trong tài khoản còn đồng nào không? Giờ không rút lại được, còn mất tiền vi phạm hợp đồng nữa."

Lý Từ lạnh lùng nói: "Anh thích chiếc nào thì tự mua đi. Xe của em, em thích mua lúc nào kệ em."

Hừ, cho anh đi nhờ về là tôi rộng lượng lắm rồi đó.

Nếu là hồi mới yêu, trận cãi vã này hẳn đã nổ trời.

Nhưng đây đã là năm thứ sáu họ bên nhau, cãi chán rồi, cãi mệt rồi.

Hai người đều hiểu tính cách cứng đầu của đối phương. Tuổi hai mươi mấy rồi, ai thay đổi được ai? Chuyện vì tình yêu mà nguyện sửa đổi bản thân chỉ có trên phim mà thôi.

Và thế là một cuộc chiến tranh lạnh kéo dài trong một tuần bắt đầu.

Thời điểm băng tan vào lúc Lý Từ cạn túi.

Không hiểu sao Trình Chi Hành biết được. Tối hôm đó sau khi tan làm, hắn lôi anh đi ăn nhà hàng Tây sang trọng mà anh thèm bấy lâu.

Về nhà, Lý Từ bị hắn vật xuống giường. Trình Chi Hành hôm ấy như phát điên.

Cuối cùng, Lý Từ không còn sức lực để mở mắt nữa. Anh mệt lả nũng nịu thỏ thẻ: "Chồng ơi, hôm đó em sai rồi. Em xin lỗi...Chiếc xe đó là của chúng mình, hai ta cùng lái mà."

Lý Từ chỉ gọi hắn là "chồng" những lúc như thế.

Sau đó, anh mơ màng ngủ thiếp đi. Lý Từ chỉ cảm nhận được rằng Trình Chi Hành ôm anh thật chặt và hôn anh thật sâu. Không cho ai ngủ cả. Khó chịu quá thể.

Ngày hôm sau, Lý Từ thấy trong thẻ ngân hàng của mình có hơn mười vạn tệ.

Người chuyển tiền: Trình Chi Hành.

Nội dung: Tiền đóng góp mua xe bé xinh hiệu xx, đời xx cùng vợ yêu ^^.
 
Back
Top Bottom