Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
316411251-256-k895738.jpg

[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Tác giả: holythuankhiet
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Đại Quả Lạp

Thể loại: Ngôn tình, song khiết, xuyên không, ngọt sủng, cung đình hầu tước
Người dịch: Hồ Ly Thuần Khiết
Bìa: Trịnh Châu Anh
Tiêu Hề Hề xuyên về thời cổ đại, trở thành một trong những cô vợ bé của Thái tử.

Vốn nên bắt đầu một màn cung đấu, nhưng nàng chỉ muốn làm con cá muối.

Tranh sủng?

Không đời nào!

Cá muối mới là đạo sinh tồn, ăn no chờ chết mới là chân lý cuộc sống!

Trớ trêu thay, Thái tử lại thích điểm này của nàng.
......

Cha Tiêu: Con gái à, con phải tranh sủng chứ, cả nhà ta chỉ trông cậy vào con để bám rồng dựa phượng thôi!

Tiêu Hề Hề: Không, con chỉ muốn làm cá muối.

Cung nữ: Tiểu chủ, người phải phấn đấu lên, nhất định phải đánh bại mấy ả trà xanh, trở thành Thái tử phi!

Tiêu Hề Hề: Không, ta chỉ muốn làm cá muối.

Thái tử: Ái phi, nàng phải gắng lên, ta chỉ trông cậy vào nàng để nối dõi tông đường thôi!

Tiêu Hề Hề: Không, thiếp chỉ muốn làm cá muối.

Thái tử: Không sao, cá muối ta cũng có thể.

 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Giới thiệu


Tiêu Hề Hề xuyên về thời cổ đại, trở thành một trong những cô vợ bé của Thái tử.Vốn nên bắt đầu một màn cung đấu, nhưng nàng chỉ muốn làm con cá muối.Tranh sủng?

Không đời nào!Cá muối mới là đạo sinh tồn, ăn no chờ chết mới là chân lý cuộc sống!Trớ trêu thay, Thái tử lại thích điểm này của nàng..........Cha Tiêu: Con gái à, con phải tranh sủng chứ, cả nhà ta chỉ trông cậy vào con để bám rồng dựa phượng thôi!Tiêu Hề Hề: Không, con chỉ muốn làm cá muối.Cung nữ: Tiểu chủ, người phải phấn đấu lên, nhất định phải đánh bại mấy ả trà xanh, trở thành Thái tử phi!Tiêu Hề Hề: Không, ta chỉ muốn làm cá muối.Thái tử: Ái phi, nàng phải gắng lên, ta chỉ trông cậy vào nàng để nối dõi tông đường thôi!Tiêu Hề Hề: Không, thiếp chỉ muốn làm cá muối.Thái tử: Không sao, cá muối ta cũng có thể.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 1: Nàng ta chê mạng dài quá rồi sao?


Từ Đông cung đến điện Chiêu Hoa buộc phải đi qua một hoa viên nhỏ.

Lúc này, Tiêu Hề Hề đang ngồi xổm trong bụi hoa.Nàng rụt cổ, nhìn ra ngoài qua những kẽ hở của bụi hoa, như thể đang đợi ai đó.Cung nữ Bảo Cầm căng thẳng nhìn nàng, nhỏ giọng khuyên "Tiểu chủ, cho dù người muốn gặp Thái tử Điện hạ, cũng không thể chờ ở đây được, không hợp quy tắc đâu, lỡ như chọc giận Thái tử Điện hạ thì làm sao?"

Tiêu Hề Hề chẳng thèm quay đầu nhìn liền nói "Ta vào cung đã nửa năm rồi, Thái tử Điện hạ còn không nhìn ta lấy một lần, nếu ta còn không nghĩ cách, cả đời này đừng hòng gặp được ngài ấy."

"Cho dù là vậy, người cũng không thể ..."

"Suỵt!"

Tiêu Hề Hề cắt ngang lời huyên thuyên của Bảo Cầm "Đừng nói nữa, người tới rồi!"

Bảo Cầm vội vàng im miệng.Cả hai nhìn thấy một nhóm người đang bước tới qua kẽ hở bụi hoa.Trong số đó, thanh niên tuấn tú mặc cẩm bào xanh nhạt là bắt mắt nhất.Chỉ mới mười tám tuổi đã khí thế bức người.Đặc biệt là đôi mắt đen láy như vực sâu lạnh lẽo, chỉ cần nhìn vào sẽ làm người khác cảm thấy như bị đông cứng.Người này chính là Thái tử của vương triều Đại Thịnh, Lạc Thanh Hàn.Tiêu Hề Hề nắm chặt lá bùa trong tay, thầm đếm ngược trong lòng.Ba, hai, một!Đếm ngược kết thúc, nàng mạnh mẽ lao ra!Nhưng vì lao ra quá gấp, không tính toán được khoảng cách, nhất thời không cẩn thận lao quá đà, cả người lao thẳng về phía Lạc Thanh Hàn!Lạc Thanh Hàn phản ứng rất nhanh, lập tức nghiêng người tránh đi.Tiêu Hề Hề trong tư thế chim nhạn đáp xuống bãi cát phẳng lướt qua Thái tử, ngã ập xuống đất.Bảo Cầm trốn trong bụi hoa che mắt lại, không dám xem tiếp.Các cung nữ thái giám theo sau Thái tử đều sợ hãi trước biến cố đột ngột này.Thường công công là người đầu tiên phản ứng, lớn tiếng quát "Ngươi là ai?

Lại dám đánh lén Thái tử Điện hạ?"

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu, hai mắt ngấn nước, cố gắng hết sức làm cho mình trông thật đáng thương."

Thái tử Điện hạ, người không nhớ thần thiếp sao?

Thần thiếp là Tiêu lương đệ đây!"

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng, xem ra hoàn toàn không nhớ có một nữ nhân như vậy trong hậu cung nhà mình.Tiêu Hề Hề bò dậy, trước tiên hành lễ với hắn, sau đó đưa lá bùa nắm trong tay, mỏi mắt cầu khẩn."

Thần thiếp biết hôm nay Thái tử Điện hạ cùng Hoàng thượng đi săn, bên ngoài rất nhiều nguy hiểm, thần thiếp lo lắng cho an nguy của Thái tử Điện hạ, đặc biệt đi cầu xin bùa hộ thân này, mong người nhận lấy."

Lời vừa nói ra, vẻ mặt những người xung quanh bỗng trở nên cổ quái.Người trong cung ai mà không biết Thái tử Điện hạ ghét nhất những thứ đồ quái gở này, bây giờ Tiêu lương đệ lại dám đưa bùa hộ thân cho Thái tử, nàng ta chê mạng dài quá rồi sao?Quả nhiên, ánh mắt vốn đã lạnh của Lạc Thanh Hàn càng lạnh hơn."

Tránh ra."

Tiêu Hề Hề dâng bùa hộ thân, không chịu tránh ra.Lạc Thanh Hàn nhìn Thường công công một cái.Thường công công hiểu ý, lập tức ra lệnh cho hai ma ma lực lưỡng bước tới, định ép buộc kéo Tiêu Hề Hề đi.Tiêu Hề Hề lúc này bất ngờ vồ tới, ôm chặt đôi chân dài của Lạc Thanh Hàn."

Hôm nay ấn đường Điện hạ có sắc đen, e là có họa sát thân, cầu xin người mang theo bùa hộ thân này, nó có thể bảo vệ người tránh được tai họa!"

Lạc Thanh Hàn chôn chân tại chỗ.Hắn nhìn xuống nữ nhân đang ôm cứng ngắt chân mình không chịu buông tay, ánh mắt lạnh lẽo như thể muốn đóng băng nàng thành tác phẩm điêu khắc trên băng.Hắn sống mười tám năm, chưa từng thấy nữ nhân nào cả gan làm loạn như vậy!"

Người đâu, kéo nàng ta đi, nhốt lại!"
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 2: Ta đi tìm ngài ấy, là vì cứu ngài ấy một mạng


Tiêu Hề Hề ôm chân không chịu buông, các ma ma phải dùng sức mới kéo nàng ra được.

Dù vậy, cô vẫn không ngừng la lên."

Điện hạ nhất định phải cẩn thận đó, có kẻ âm mưu hại người!"

Cho đến khi nàng bị lôi đi, tiếng hét của nàng vẫn kéo dài không dứt.Ai nấy đều cúi đầu nín thở, thậm chí không dám thở mạnh.Chỉ có Thường công công cẩn thận ngẩng đầu, khẽ liếc Thái tử một cái.Không ngoài dự đoán.Sắc mặt Lạc Thanh Hàn u ám đến mức gần như đen thui.Hắn lúc này thật sự muốn chém chết nữ nhân giả thần giả quỷ này.Nhưng sự kiềm chế mạnh mẽ đã làm hắn nhịn xuống.Hôm nay hắn còn phải cùng phụ hoàng đi săn, các hoàng tử khác đã lên đường, hắn tuyệt đối không được đến muộn, chỉ có thể tạm thời nén xuống cục tức này, đợi khi về sẽ xử lý nữ nhân kia!Lạc Thanh Hàn phất tay áo, sải bước rời khỏi Đông cung trong vòng vây của cung nữ thái giám.Chưa đến nửa ngày.Tin tức chuyện Tiêu lương đệ bị giam vào lầu Lãnh Hương vì giữa đường ngăn cản còn chọc giận Thái tử đã truyền khắp Đông cung.Tiêu Hề Hề vốn là con gái của Trung Võ tướng quân, lúc tuyển tú được chọn cho Thái tử, trở thành Lương đệ của Thái tử.Từ lúc vào cung đến nay cũng đã nửa năm, nàng chưa từng gặp Thái tử lần nào, mà bản tính nàng vốn là một con cá muối, không tranh không giành, mỗi ngày làm ổ trong điện Thanh Ca rồi ăn no chờ chết.Lúc ai nấy đều nghĩ nàng sẽ tiếp tục đạo sinh tồn cá muối này thì nàng lại bất ngờ vả mạnh vào mặt mọi người.Không chỉ cản đường Thái tử ở chốn đông người, còn mặt dày mày dạn ôm chân Thái tử, thậm chí còn dám nói ấn đường Thái tử có sắc đen sẽ gặp họa sát thân!Tiêu lương đệ đúng là đang nhảy nhót bên bờ vực cái chết mà!Mấy chục phi tần trong Đông cung có muôn vàn chiêu trò để tranh sủng, nhưng không có ai to gan lớn mật như Tiêu lương đệ.Dù quen biết nàng hay không, bọn họ đều nghĩ lần này nàng chết chắc rồi.Lầu Lãnh Hương là nơi xa nhất trong Đông cung.Đúng như tên gọi, nơi này thật sự vắng vẻ, không có hơi thở người sống.Tiêu lương đệ đang là mục tiêu bàn tán của mọi người, lúc này lại nằm lười chảy thây trên ghế quý phi, vừa cắn hạt dưa vừa nghe Bảo Cầm ca thán."

Tiểu chủ, người lười biếng nửa năm, cuối cùng cũng triệt để tỉnh ngộ có ý muốn tranh sủng, nô tỳ vô cùng vui mừng, nhưng có muôn ngàn cách để tranh sủng, sao người lại cứ chọn cách tệ hại nhất vậy chứ?

Người xem người lúc này đi, chọc giận Thái tử, còn bị nhốt vào lầu Lãnh Hương rách nát này, sau này chúng ta phải làm sao đây?"

Tiêu Hề Hề phun vỏ hạt dưa trong miệng ra nói "Ta vốn không muốn tranh sủng."

Bảo Cầm không tin "Nếu người không muốn tranh sủng, vậy người ôm cứng ngắt chân Thái tử làm gì?"

"Ta đã nói rồi, ấn đường Thái tử có sắc đen, e là có họa sát thân, ta đi tìm ngài ấy, là vì cứu ngài ấy một mạng."

Bảo Cầm mặt không cảm xúc nhìn nàng, trên mặt viết rõ hàng chữ ---Người thấy nô tỳ có tin không?Tiêu Hề Hề đưa hạt dưa trong tay tới."

Nào nào, ăn hạt dưa cho bớt giận."

Bảo Cầm lạnh nhạt, biểu thị từ chối.Tiêu Hề Hề nói "Tối nay ta muốn ăn lẩu, loại bỏ thật nhiều ớt ấy."

"Thứ cho nô tỳ nhắc nhở người một câu, người đắc tội với Thái tử Điện hạ rồi, bây giờ người tốt nhất nên nghĩ cách làm sao để được Thái tử Điện hạ tha thứ, chứ không phải tối nay ăn gì?"

"Ồ, tối nay không thể ăn lẩu sao?

Thật sự không thể ăn hả?"

Tiêu Hề Hề đáng thương trông mong nhìn Bảo Cầm.Nhìn vỏn vẹn một phút.Cuối cùng Bảo Cầm chịu thua, cay đắng nói."

Nô tỳ sẽ nghĩ cách."

Tuy chủ tử của nàng là một con cá muối, nhưng nàng có thể làm sao đây?Chỉ có thể sủng thôi.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 3: Thái tử bị ám sát


Bảo Cầm ra ngoài chuẩn bị nguyên liệu.Tiêu Hề Hề vẫn đang nhàn nhã cắn hạt dưa.Mọi người đều nghĩ nàng bị điên, đang yên lành lại tự dưng chạy đến trước mặt Thái tử giả thần giả quỷ, nhưng chỉ mình nàng biết, Thái tử thật sự sẽ gặp họa sát thân.Nàng vốn là người của phái Huyền Môn, từ nhỏ đã theo sư phụ học xem quẻ bói toán, tối qua nàng quan sát thiên tượng, phát hiện đế tinh tương lai có họa sát thân.Nếu Thái tử gặp bất trắc, theo tổ chế của vương triều Đại Thịnh, phi tần phải tuẫn táng.Tiêu Hề Hề vẫn còn trẻ, nàng mới mười sáu tuổi, nàng không muốn cuộc sống cá muối tốt đẹp của mình kết thúc ở đây.Thế nên nàng cả đêm làm ra một tấm bùa hộ thân, đưa cho Thái tử, giúp hắn tránh được một kiếp nạn.Nghĩ đến đây, Tiêu Hề Hề sờ sờ cằm.Tính toán thời gian, họa sát thân của Thái tử sắp ứng nghiệm rồi.Hi vọng hắn có thể mạnh mẽ một chút, bình an vượt qua kiếp nạn này, mới không uổng tâm huyết của nàng.Hôm nay, Lạc Thanh Hàn cưỡi ngựa săn đuổi một con nai trong rừng.Không biết vì sao, con ngựa của hắn bỗng phát điên, bất chấp lao về phía trước!Lạc Thanh Hàn dùng nội lực siết chặt dây cương, muốn kéo ngựa dừng lại.Tiếc là không có tác dụng.Phía trước là vách núi, nếu cứ tiếp tục thế này, cả người lẫn ngựa đều sẽ rớt xuống vực.Lạc Thanh Hàn chỉ có thể nhẫn nhịn từ bỏ con ngựa yêu quý đã theo mình nhiều năm, buông lỏng dây cương, dùng khinh công nhảy xuống ngựa.Khi hắn vừa tiếp đất, một ám tiễn từ trong rừng bay ra, đâm thẳng vào lồng ngực hắn!Mũi tên này đến quá đột ngột, tốc độ quá nhanh, Lạc Thanh Hàn không kịp né tránh.Đồng tử hắn co rút, nhịp tim chợt ngừng đập.Mũi tên kia trong chớp mắt đã bay đến trước mặt hắn, đầu mũi tên bén nhọn chỉ còn cách ngực hắn một tấc.Thấy tim mình sắp bị mũi tên xuyên thủng.Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.Hắn chợt cảm thấy lồng ngực nóng ran.Mũi tên như đụng phải một kết giới vô hình, dừng một chút rồi bật ra, bay một khoảng khá xa rồi hết lực rơi xuống đất.Trước khi Lạc Thanh Hàn kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, mười mấy sát thủ mặc hắc y xuất hiện, vung kiếm lao về phía hắn.May là các thị vệ đã cưỡi ngựa xông đến.Bọn họ thấy có thích khách, lớn tiếng hét hộ giá, rút bội kiếm bên hông nhảy xuống ngựa, chiến đấu với đám thích khách kia.Sau một màn ánh đao bóng kiếm.Các thị vệ nhanh chóng chiếm được thế thượng phong khi dựa vào ưu thế người đông của mình.Đám thích khách không đánh lại, chết có, bị thương cũng có.Vốn Lạc Thanh Hàn muốn giữ hai miệng sống, nhưng tiếc là muộn một bước.Mấy tên thích khách may mắn sống sót đã uống thuốc độc tự vẫn.Ánh mắt Lạc Thanh Hàn lạnh lẽo như băng.Tầm mắt hắn đảo qua các thi thể trên đất, cuối cùng nhìn mũi tên nằm lặng lẽ trên cỏ.Thời điểm mũi tên bắn ra vừa rồi vô cùng chính xác.Hắn suýt bị bắn chết tại chỗ.Nếu không phải kết giới vô hình kia giúp hắn chặn lại ...Nghĩ đến đây, Lạc Thanh Hàn bất giác giơ tay lên sờ ngực, phát hiện trong y phục có giấu thứ gì đó.Lấy nó ra xem thử, thì ra là một lá bùa hộ thân!Dù bùa hộ thân này đã chuyển màu đen, như thể bị lửa thiêu rụi, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra ---Đây là bùa hộ thân mà Tiêu lương đệ đưa cho hắn.Trong phút chốc, Lạc Thanh Hàn nhận ra lai lịch của bùa hộ thân này.Nhất định là Tiêu lương đệ đã lén nhét lá bùa vào y phục nhân lúc ôm chân hắn.Lá bùa nhỏ và nhẹ đến nỗi không hề có cảm giác tồn tại, thậm chí hắn còn không nhận ra sự tồn tại của nó.Điều hắn không thể hiểu là tại sao bùa hộ thân này lại chuyển màu đen?
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 4: Người của Huyền Môn


Nhớ đến cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi, với câu 'họa sát thân' mà Tiêu lương đệ đã nói.Trong lòng Lạc Thanh Hàn lờ mờ lộ ra một suy đoán --- Chẳng lẽ Tiêu lương đệ biết trước mình sẽ bị ám sát?Nếu là người trong cuộc, nàng ta có quan hệ gì với đám thích khách này?Lẽ nào bọn họ cùng một giuộc?Nếu là cùng một giuộc, tại sao Tiêu lương đệ lại đưa bùa hộ thân cho hắn, đồng thời còn chủ động nhắc nhở hắn cẩn thận có kẻ âm mưu hãm hại?Trong đầu nảy ra vô số nghi vấn, khiến Lạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm vào lá bùa trên tay hồi lâu.Mãi đến khi Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử vội vàng cùng thị vệ chạy tới, Lạc Thanh Hàn mới định thần lại.Hắn cất lá bùa đi, khuôn mặt trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày."

Tam đệ, nghe nói đệ gặp phải thích khách, có bị thương không?"

Ánh mắt Lạc Thanh Hàn quét qua khuôn mặt của hai huynh trưởng, bọn họ có vẻ rất lo lắng, trên mặt đầy sự quan tâm thăm hỏi.Tuy nhiên ...Ai biết được trong lòng bọn họ đang nghĩ gì?Nói không chừng, đám thích khách này là do một trong số họ phái tới.Một năm trước, Lạc Thanh Hàn mới được lập làm Thái tử, nhưng hắn không phải trưởng tử, cũng không phải đích xuất, chỗ dựa duy nhất là nhà mẹ của Hoàng hậu.Nhưng trong mắt các hoàng tử, dù Lạc Thanh Hàn có thân thiết với Hoàng hậu đến đâu, cũng không phải là con ruột của Hoàng hậu, hắn dựa vào đâu là chiếm ngôi vị Thái tử?Các hoàng tử không lộ ra mặt, trong lòng thì lại bất bình.Một năm qua, chuyện vụn vặt mà bọn họ âm thầm làm nhiều không đếm xuể, nhưng đều chỉ là thủ đoạn nhỏ, không thể làm Lạc Thanh Hàn bị thương, nên hắn không quá để tâm.Không ngờ, mấy huynh đệ này chợt trở nên hung tàn, thậm chí huynh đệ tàn sát lẫn nhau chỉ vì ngôi vị trữ quân!Trong lòng Lạc Thanh Hàn dâng tràn cảm xúc, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường "Ta không sao, hai vị hoàng huynh không cần lo lắng."

"Không sao thì tốt, phụ hoàng rất lo lắng cho đệ, mau đi báo bình an với phụ hoàng, ở đây cứ giao cho hai chúng ta xử lý."

"Vậy phiền hai vị hoàng huynh rồi."

Lạc Thanh Hàn cưỡi ngựa của thị vệ rời đi, nhưng để lại các thị vệ của mình.Vì Thái tử suýt gặp bất trắc, nên Hoàng đế không còn ý định đi săn, cuộc săn bắn hôm nay kết thúc trước thời hạn.Trở về Đông cung.Lạc Thanh Hàn gọi một số thân tín của mình đến thư phòng.Họ thương nghị hết một canh giờ.Cuối cùng, bọn họ chia làm hai nhóm, một nhóm xuống vách núi để tìm xác con ngựa và tìm hiểu nguyên nhân vì sao con ngựa đột nhiên nổi điên.Một nhóm khác điều tra lai lịch của đám thích khách, xem ai đã phái chúng đến?Khi Lạc Thanh Hàn rời khỏi thư phòng, trời cũng đã tối.Hắn chợt nhớ đến nữ nhân ôm chân mình sáng nay."

Tiêu lương đệ đang ở đâu?"

Thường công công khom người trả lời "Nàng ta bị nhốt trong lầu Lãnh Hương."

Lạc Thanh Hàn nhấc chân, đi về phía lầu Lãnh Hương.Khi đến trước cửa lầu Lãnh Hương, bọn họ thấy cửa đóng chặt, ánh sáng mờ ảo của nến lập lòe qua cửa sổ.Thường công công bước tới hô."

Thái tử Điện hạ giá đáo!"

Trong lầu truyền ra tiếng leng keng, còn lờ mờ nghe thấy tiếng thúc giục của Tiêu lương đệ."

Mau thu dọn đồ lại!"

Tiếp theo là tiếng bước chân vội vã.Cánh cửa bị đẩy vào.Tiêu Hề Hề dẫn Bảo Cầm tiến lên quỳ xuống hành lễ."

Bái kiến Thái tử Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn nhìn nữ nhân trước mặt, thấy môi nàng đỏ bừng, trơn bóng phát sáng, ngửi được có mùi cay cay thơm nồng.Hắn lạnh giọng hỏi "Các người làm gì trong phòng?"

Tiêu Hề Hề chột dạ "Đang ăn tối."

"Xem ra nàng không hề lo lắng chút nào."

"Lo lắng chuyện gì?"

"Nàng nghĩ sao?"
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 5: Ăn lẩu không?


Trực giác của Tiêu Hề Hề cho biết câu hỏi này có đào hố, nàng buộc lòng phải đổi đề tài "Điện hạ đột nhiên tới thăm, là có chuyện gì cần dặn dò sao?"

Lạc Thanh Hàn không trả lời mà hỏi ngược lại "Nàng định để ta đứng đây nói chuyện à?"

"Hì hì, thần thiếp không nghĩ Điện hạ sẽ đến, thần thiếp kích động quá nên mới quên mất lễ nghi, là lỗi của thần thiếp, mời Điện hạ ngồi."

Tiêu Hề Hề vừa nịnh nọt, vừa nghiêng người nhường đường.Lạc Thanh Hàn nhấc chân bước qua ngưỡng cửa.Hắn vừa bước vào phòng đã thấy nồi lẩu cay nồng sôi ùng ục.Lạc Thanh Hàn đến quá bất ngờ, dù Tiêu Hề Hề và Bảo Cầm đã cố gắng thu dọn nhưng vẫn không tìm được chỗ giấu nồi lẩu nên đành để nó giữa phòng.Trong nồi lẩu bỏ rất nhiều ớt và hạt tiêu, trên bề mặt nổi lên một lớp dầu đỏ đặc quánh.Mùi cay nồng lan tỏa khắp căn phòng.Tiêu Hề Hề nhiệt tình mời gọi "Điện hạ chưa ăn tối nhỉ?

Chi bằng ngồi xuống cùng ăn một miếng đi?"

Lạc Thanh Hàn không cảm xúc nhìn nàng."

Nàng lấy cái nồi ở đâu vậy?"

Tiêu Hề Hề gãi gãi má, ánh mắt lay động không ngừng "Nồi ấy hả, là chậu đồng rửa mặt hàng ngày."

Lạc Thanh Hàn "......"

Thường công công "......"

Một đám cung nữ thái giám "......"

Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Nàng dùng chậu rửa mặt nấu lẩu, còn muốn mời ta ăn chung?"

Tiêu Hề Hề vội nói "Cái chậu này rất sạch, Điện hạ cứ yên tâm ăn, sẽ không bị đau bụng đâu!"

Lạc Thanh Hàn không muốn ăn.Hắn liếc nhìn mấy dĩa thức ăn bên cạnh, phát hiện thức ăn cũng khá phong phú, có trứng gà, thịt gà, củ sen thái sợi, cá, rau xanh, cải thảo và củ cải trắng thái sợi."

Mấy thực phẩm này từ đâu có?"

Tiêu Hề Hề thận trọng hỏi "Có thể không nói không?"

Lạc Thanh Hàn tàn nhẫn từ chối "Không được."

Tiêu Hề Hề thở dài "Ài, gà và cá là do chúng thần nuôi, mỗi ngày có thể nhặt được vài quả trứng, củ sen, rau xanh, cải thảo và củ cải trắng cũng là do chúng thần trồng."

"... các người nuôi gà trồng rau ở Đông cung?"

Tuy nét mặt Lạc Thanh Hàn vẫn không có cảm xúc gì, nhưng từ ánh mắt có thể nhìn ra, lúc này hắn đang nghi ngờ nhân sinh.Tiêu Hề Hề ngượng ngùng cười cười "Hì hì, ngày thường rảnh rỗi nhàm chán, nên nuôi vài con gà vài con vịt, một ít rau ở hậu viện điện Thanh Ca."

Lạc Thanh Hàn không nói nữa.Bầu không khí trong phòng chìm vào trầm mặc kỳ lạ.Chỉ có nồi lầu không ngừng phát ra tiếng sôi ùng ục.Hồi lâu sau, Lạc Thanh Hàn mới lên tiếng, có vài phần nghiến răng nghiến lợi."

Người đâu, đến điện Thanh Ca xử lý hết đám gà vịt rau củ đó cho ta!"

Đông cung của hắn, quyết không thể để người khác biến thành trại nuôi gà!Tiêu Hề Hề như bị sét đánh.Nàng quỳ xuống đất một cái rầm, ôm đôi chân dài của Lạc Thanh Hàn khóc lóc cầu xin."

Điện hạ, cầu xin người giơ cao đánh khẽ, buông tha cho số gà vịt rau củ đáng thương đó đi, chúng nó chỉ là trẻ con thôi mà!"

Lạc Thanh Hàn "......"

Hắn không có đứa con nào như vậy.Hắn lạnh lùng nói "Buông tay."

Tiêu Hề Hề nức nở khóc "Đám gà vịt rau củ đó đều do thần thiếp nuôi trồng, trên người chúng nó ngưng tụ vô số tâm huyết của thần thiếp, nếu chúng nó không còn nữa, sau này thần thiếp phải sống sao?

Điện hạ, cầu xin người nể tình hôm nay thần thiếp giúp người chặn kiếp nạn, buông tha cho đám gà vịt rau củ bé nhỏ ấy đi!"

Lạc Thanh Hàn hỏi "Làm sao nàng biết hôm nay ta sẽ gặp nạn?"

"Lúc trước thần thiếp đã nói rồi đó, ấn đường của người có sắc đen, rõ ràng là có họa sát thân."

"Nàng biết xem tướng?"

"Biết đôi chút."

Lạc Thanh Hàn đánh giá nàng "Ta không biết Đại tiểu thư của phủ Trung Võ tướng quân còn biết xem tướng."

Chương 6: Thần thiếp yêu người, bắn tim nè!Đối mặt với dò thám của Thái tử, Tiêu Hề Hề ngượng ngùng cười."

Thật không dám giấu, thần thiếp vì mệnh cách của bản thân, từ nhỏ đã được đưa đến phái Huyền Môn.

Thần thiếp lớn lên ở phái Huyền Môn, còn bái trưởng môn Huyền Cơ Tử của phái Huyền Môn làm sư phụ, mãi đến một năm trước, thần thiếp mới rời phái Huyền Môn trở về phủ tướng quân."

Lạc Thanh Hàn từng nghe nói về phái Huyền Môn.Tương truyền Huyền Môn là một môn phái rất thần bí, môn đệ rất ít, nhưng người nào cũng có bản lĩnh.Tiên hoàng mê muội việc luyện đơn, để có thể trường sinh đã từng lệnh cho người đi tìm người của phái Huyền Môn, nhưng tiếc là đến khi chết vẫn không được như ước nguyện.Lạc Thanh Hàn vốn nghĩ phái Huyền Môn chỉ là một truyền thuyết, nhưng không ngờ hắn thật sự gặp được một người của phái Huyền Môn, mà người này còn là một nữ nhân trong hậu cung của hắn.Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Hề Hề một lúc lâu.Tiêu Hề Hề hào phóng nói cho hắn biết, hoàn toàn không có ý định né tránh.Nàng biết.Tối nay nhất định phải xóa bỏ hiểu lầm trong lòng Lạc Thanh Hàn, nếu không, với tính cách đa nghi của hắn, chắc chắn sẽ chôn đi mầm mống tai họa này.Thế nên nàng không che giấu, tiết lộ lai lịch của mình.Nàng đang thể hiện thành ý của mình với Lạc Thanh Hàn.Nàng muốn nói với hắn ---Thiếp và người, là một phe.Hồi lâu sau mới nghe thấy Lạc Thanh Hàn trầm giọng lên tiếng."

Ta dựa vào đâu tin nàng?"

Tiêu Hề Hề lấy một lệnh bài nhỏ không phải vàng cũng không phải sắt từ trong ngực ra."

Điện hạ, đây là lệnh bài của người trong phái Huyền Môn chúng ta."

Lạc Thanh Hàn nhận lệnh bài, mặt trước khắc một chữ 'Huyền' theo thể chữ trong cổ tịch, mặt sau khắc tên Tiêu Hề Hề.Lệnh bài này hình như không phải là giả, nhưng hắn vẫn không cách nào chấp nhận được.Nữ nhân ôm chân mình này, thật sự là người của phái Huyền Môn?Phái Huyền Môn tuyển người không hạn chế gì hết sao?Lạc Thanh Hàn nói "Nàng buông ta ra trước."

Tiêu Hề Hề nói "Vậy gà vịt rau củ ở hậu viện ..."

"Tạm thời giữ lại cho nàng."

Tiêu Hề Hề lập tức hết khóc lại cười, bật người dậy "Điện hạ, người đúng là người tốt!

Thần thiếp yêu người, bắn tim nè!"

Hai tay nàng ghép lại thành hình trái tim.Lạc Thanh Hàn sững sờ trước lời tỏ tình trắng trợn của nàng.Nữ nhân lấy lòng hắn có rất nhiều, nhưng chưa từng có nữ nhân nào thẳng thắn trắng trợn như Tiêu Hề Hề.Hắn cau mày dạy dỗ "Là nữ nhi, nói gì mà yêu hay không yêu?

Để người khác nghe được sẽ nói nàng không biết liêm sỉ."

Tiêu Hề Hề bỏ tay xuống, ngoan ngoãn nhận lỗi."

Sau này thần thiếp sẽ không nói nữa."

Lạc Thanh Hàn trả lại lệnh bài cho nàng, nhẹ giọng nói "Tại sao lúc trước không nghe nàng nói đến chuyện của phái Huyền Môn?"

Tiêu Hề Hề rất vô tội nói "Vì Điện hạ chưa từng triệu kiến thần thiếp mà, thần thiếp không gặp được người, làm sao nói chuyện này với Điện hạ được."

Đông cung có rất nhiều nữ nhân, một vài người do tuyển tú, một vài người do trưởng bối ban cho, còn có một vài người do thân tín dâng tặng.Lạc Thanh Hàn cho những nữ nhân đó danh phận, tôn vinh mà các nàng xứng đáng có được, nhưng rất ít khi triệu kiến các nàng.Đến nỗi tới ngày hôm nay, hắn mới nhớ còn có một người như Tiêu lương đệ trong hậu cung của mình.Nói đến cùng cũng là nghiệt mà hắn tạo ra.Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi "Nếu nàng đã là người của phái Huyền Môn, tại sao còn nương thân vào ta?

Không cảm thấy rất không phù hợp sao?"

"Không có đâu, thần thiếp có thể trở thành người của Điện hạ, là vinh hạnh của thần thiếp."

Tiêu Hề Hề nở một nụ cười rạng rỡ khi nói câu này.Nụ cười đó làm Lạc Thanh Hàn ngây ngẩn một lúc.Dù hắn không biết tại sao Tiêu Hề Hề lại nghĩ như vậy, nhưng hắn có thể thấy nàng đang nói thật.Vốn Lạc Thanh Hàn đã chuẩn bị rất nhiều lời dò thám, nhưng lúc này không muốn nói nữa.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 6: Thần thiếp yêu người, bắn tim nè!


Đối mặt với dò thám của Thái tử, Tiêu Hề Hề ngượng ngùng cười.

"Thật không dám giấu, thần thiếp vì mệnh cách của bản thân, từ nhỏ đã được đưa đến phái Huyền Môn.

Thần thiếp lớn lên ở phái Huyền Môn, còn bái trưởng môn Huyền Cơ Tử của phái Huyền Môn làm sư phụ, mãi đến một năm trước, thần thiếp mới rời phái Huyền Môn trở về phủ tướng quân."

Lạc Thanh Hàn từng nghe nói về phái Huyền Môn.Tương truyền Huyền Môn là một môn phái rất thần bí, môn đệ rất ít, nhưng người nào cũng có bản lĩnh.Tiên hoàng mê muội việc luyện đơn, để có thể trường sinh đã từng lệnh cho người đi tìm người của phái Huyền Môn, nhưng tiếc là đến khi chết vẫn không được như ước nguyện.Lạc Thanh Hàn vốn nghĩ phái Huyền Môn chỉ là một truyền thuyết, nhưng không ngờ hắn thật sự gặp được một người của phái Huyền Môn, mà người này còn là một nữ nhân trong hậu cung của hắn.Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Hề Hề một lúc lâu.Tiêu Hề Hề hào phóng nói cho hắn biết, hoàn toàn không có ý định né tránh.Nàng biết.Tối nay nhất định phải xóa bỏ hiểu lầm trong lòng Lạc Thanh Hàn, nếu không, với tính cách đa nghi của hắn, chắc chắn sẽ chôn đi mầm mống tai họa này.Thế nên nàng không che giấu, tiết lộ lai lịch của mình.Nàng đang thể hiện thành ý của mình với Lạc Thanh Hàn.Nàng muốn nói với hắn ---Thiếp và người, là một phe.Hồi lâu sau mới nghe thấy Lạc Thanh Hàn trầm giọng lên tiếng."

Ta dựa vào đâu tin nàng?"

Tiêu Hề Hề lấy một lệnh bài nhỏ không phải vàng cũng không phải sắt từ trong ngực ra."

Điện hạ, đây là lệnh bài của người trong phái Huyền Môn chúng ta."

Lạc Thanh Hàn nhận lệnh bài, mặt trước khắc một chữ 'Huyền' theo thể chữ trong cổ tịch, mặt sau khắc tên Tiêu Hề Hề.Lệnh bài này hình như không phải là giả, nhưng hắn vẫn không cách nào chấp nhận được.Nữ nhân ôm chân mình này, thật sự là người của phái Huyền Môn?Phái Huyền Môn tuyển người không hạn chế gì hết sao?Lạc Thanh Hàn nói "Nàng buông ta ra trước."

Tiêu Hề Hề nói "Vậy gà vịt rau củ ở hậu viện ..."

"Tạm thời giữ lại cho nàng."

Tiêu Hề Hề lập tức hết khóc lại cười, bật người dậy "Điện hạ, người đúng là người tốt!

Thần thiếp yêu người, bắn tim nè!"

Hai tay nàng ghép lại thành hình trái tim.Lạc Thanh Hàn sững sờ trước lời tỏ tình trắng trợn của nàng.Nữ nhân lấy lòng hắn có rất nhiều, nhưng chưa từng có nữ nhân nào thẳng thắn trắng trợn như Tiêu Hề Hề.Hắn cau mày dạy dỗ "Là nữ nhi, nói gì mà yêu hay không yêu?

Để người khác nghe được sẽ nói nàng không biết liêm sỉ."

Tiêu Hề Hề bỏ tay xuống, ngoan ngoãn nhận lỗi."

Sau này thần thiếp sẽ không nói nữa."

Lạc Thanh Hàn trả lại lệnh bài cho nàng, nhẹ giọng nói "Tại sao lúc trước không nghe nàng nói đến chuyện của phái Huyền Môn?"

Tiêu Hề Hề rất vô tội nói "Vì Điện hạ chưa từng triệu kiến thần thiếp mà, thần thiếp không gặp được người, làm sao nói chuyện này với Điện hạ được."

Đông cung có rất nhiều nữ nhân, một vài người do tuyển tú, một vài người do trưởng bối ban cho, còn có một vài người do thân tín dâng tặng.Lạc Thanh Hàn cho những nữ nhân đó danh phận, tôn vinh mà các nàng xứng đáng có được, nhưng rất ít khi triệu kiến các nàng.Đến nỗi tới ngày hôm nay, hắn mới nhớ còn có một người như Tiêu lương đệ trong hậu cung của mình.Nói đến cùng cũng là nghiệt mà hắn tạo ra.Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi "Nếu nàng đã là người của phái Huyền Môn, tại sao còn nương thân vào ta?

Không cảm thấy rất không phù hợp sao?"

"Không có đâu, thần thiếp có thể trở thành người của Điện hạ, là vinh hạnh của thần thiếp."

Tiêu Hề Hề nở một nụ cười rạng rỡ khi nói câu này.Nụ cười đó làm Lạc Thanh Hàn ngây ngẩn một lúc.Dù hắn không biết tại sao Tiêu Hề Hề lại nghĩ như vậy, nhưng hắn có thể thấy nàng đang nói thật.Vốn Lạc Thanh Hàn đã chuẩn bị rất nhiều lời dò thám, nhưng lúc này không muốn nói nữa.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 7: Ân điển


"Hôm nay là ta hiểu lầm nàng, nàng có thể về điện Thanh Ca bất cứ lúc nào."

Nói xong, Lạc Thanh Hàn bỏ đi không quay đầu lại.Đợi bọn họ đi xa, Tiêu Hề Hề vội ngồi xuống bên nồi lẩu, cầm bát động đũa, gắp thịt cá trong nồi ra, chấm vào nước sốt rồi nhét vào miệng."

Cay quá, thơm quá, ngon quá!"

Bảo Cầm vừa nhúng rau cho nàng, vừa hỏi "Thì ra tiểu chủ là người của phái Huyền Môn?"

Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa gật đầu "Đúng vậy."

"Lúc trước sao không nghe người nói đến chuyện này?"

"Chuyện nhỏ thôi mà, không đáng nhắc đến."

Bảo Cầm lại hỏi "Vậy tướng quân và phu nhân có biết chuyện này không?"

"Họ không biết, trong nhà chỉ có tổ phụ biết chuyện này, mà ba năm trước, tổ phụ đã qua đời rồi, người trong nhà đều nghĩ ta lớn lên trong một am ni cô bình thường."

Trong lòng Bảo Cầm thầm nghĩ, thì ra là vậy.Nếu tướng quân và phu nhân biết Tiêu Hề Hề là người của phái Huyền Môn, nhất định sẽ không đưa nàng vào cung.Lương đệ của Thái tử tuy là rất vinh quang nhưng so với thân phận người của phái Huyền Môn thì không đáng nhắc tới.Lạc Thanh Hàn trở về thư phòng.Hắn căn dặn Thường công công."

Chuyện Tiêu lương đệ nói tối nay, một chữ cũng không được truyền ra ngoài."

"Vâng."

"Ngày mai đưa một ít đồ đến chỗ của Tiêu lương đệ, xem như là bù đắp cho nàng ấy."

"Vâng."

Lạc Thanh Hàn lật tấu chương, bắt đầu đọc từng quyển một.Kể từ năm ngoái khi Lạc Thanh Hàn được lập làm Thái tử, mỗi ngày Hoàng đế sẽ đưa tấu chương đã phê duyệt cho Lạc Thanh Hàn xem, để hắn có thể học cách xử lý chuyện triều chính.Hắn xem hết tấu chương thì đã đến nửa đêm.Sau khi ngủ được hai canh giờ, hắn tự động thức dậy, rời giường rửa mặt thay y phục, dùng bữa sáng qua loa, đến điện Nghị Sự thảo luận chính sự với phụ hoàng và các đại thần.Sáng sớm, Tiêu Hề Hề và Bảo Cầm vừa mới chuyển hành lý về điện Thanh Ca thì Thường công công đã mang theo hai rương lớn đến trước cửa."

Tiêu lương đệ, những món đồ này là Thái tử Điện hạ ban thưởng cho người, mau tạ ơn đi."

Tiêu Hề Hề quỳ xuống "Đa tạ ân điển của Thái tử Điện hạ."

Một rương là tơ lụa gấm vóc, còn một rương là trâm cài châu báu, toàn là những kiểu thịnh hành năm nay.Tiêu Hề Hề cười tươi vui vẻ, lấy một bùa hộ thân từ trong tay áo."

Thường công công, bùa hộ thân hôm qua đã hư rồi, đây là bùa hộ thân ta mới làm, phiền công công giúp ta đưa cho Thái tử Điện hạ."

Hiện giờ, nàng và Lạc Thanh Hàn đang đứng chung một con thuyền, nhất định phải bảo vệ tốt an toàn của hắn.Chỉ cần Lạc Thanh Hàn sống tốt, nàng mới có thể yên tâm tiếp tục làm một con cá muối.Thường công công nhận lá bùa bằng hai tay, cẩn thận cất đi."

Tiêu lương đệ yên tâm, lão nô nhất định sẽ đưa cho Thái tử Điện hạ."

Sau khi tiễn Thường công công đi, Tiêu Hề Hề lập tức hóa thành con bướm nhỏ, vui vẻ bay khắp hậu viện.Hậu viện của điện Thanh Ca vốn là một vườn hoa nhỏ, nhưng bây giờ đã biến thành nông trại, bên trái là vườn trồng rau, bên phải là chuồng gà chuồng vịt, ở giữa có một cái hồ nhỏ, trong hồ có hoa sen, dưới nước nuôi rất nhiều tôm cá.Tiêu Hề Hề đứng một lúc trước chuồng gà.Nàng đếm số gà trong chuồng, tổng cộng có một con gà trống và mười hai con gà mái, ngoài ra còn có một số gà con.Gà trống lúc này đang dẫn hậu cung của mình phơi nắng, cuộc sống vô cùng viên mãn.Sau đó nàng nhìn sang chuồng vịt bên cạnh.Vừa hay tròn trĩnh mười con vịt lớn.Tiêu Hề Hề mở cửa gỗ chuồng vịt, thả mấy con vịt ra ngoài.Chúng nó xếp hàng trật tự đi về phía hồ.Vườn rau bên trái có củ cải trắng, cải thảo, rau xanh, hành, gừng, tỏi, tiêu, đậu xanh, dưa chuột, ngô và hoa hướng dương.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 8: Lời mời của Bạch trắc phi


Tiêu Hề Hề tiện tay hái một trái dưa chuột, lấy khăn tay lau sạch, rồi gặm rộp rộp trong miệng.

Dưa chuột nhà trồng, ăn vào giòn tan vô cùng!Bên cạnh vườn rau có một nhà gỗ nhỏ, bên trong trồng nấm và giá.Tiêu Hề Hề thấy những cọng giá tươi ngon, tức thì lao ra ngoài hét lớn."

Trưa nay ta muốn ăn gỏi giá trộn!"

Bảo Cầm ở phía xa đáp một câu "Được!"

Bữa trưa, Tiêu Hề Hề được ăn món gỏi giá trộn ngon lành mà nàng muốn, cảm thấy vô cùng hài lòng.Cuộc sống ăn no chờ chết thế này quả thật rất tốt!Hi vọng có thể sống thế này mãi mãi.Sau khi ăn uống no nê, nàng chuẩn bị về phòng ngủ trưa.Bảo Cầm nhắc nhở "Thái tử Điện hạ phái người ban thưởng đến đây, người không đi tạ ơn sao?"

"Không phải đã tạ ơn rồi sao?"

Bảo Cầm cả giận nói "Ý của nô tỳ là người mượn cớ tạ ơn, để xuất hiện trước mặt Thái tử Điện hạ.

Tuy thân phận của người là người trong phái Huyền Môn, Điện hạ sẽ không thờ ơ với người, nhưng nếu người có được chút sủng ái của Thái tử Điện hạ, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"

Hiện giờ Đông cung không có Thái tử phi, chỉ có hai Trắc phi, mười mấy Lương đệ, Lương viên, Mỹ nhân.Mọi người ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng lại thầm thèm muốn vị trí Thái tử phi.Nếu Tiêu Hề Hề chỉ là con gái của một tướng quân tứ phẩm, chắc chắn không đủ tư cách làm Thái tử phi, nhưng nàng còn có thân phận là người của phái Huyền Môn, có nghĩa là nàng cũng có tư cách để tranh giành ngôi vị Thái tử phi.Mà Tiêu Hề Hề lại nằm thẳng xuống giường, toàn thân toát ra mùi nồng của một con cá muối."

Tranh sủng mệt lắm, ta không được đâu, ta ngủ một giấc đã."

Nói xong nàng liền nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.Bảo Cầm "......"

Tuy sớm đã biết bản chất cá muối của chủ tử, nhưng lúc này Bảo Cầm vẫn cảm thấy muốn chết tâm.Tiêu Hề Hề ngủ đủ một canh giờ.Bảo Cầm vừa hầu hạ nàng rửa mặt, vừa nói "Ban nãy Bạch trắc phi phái người tới đưa thiệp mời, nói là chiều mai sẽ mở tiệc trà ở Thúy Minh hiên, muốn mời người đến đó thưởng trà ngắm hoa."

"Tiệc trà sao, có phải có rất nhiều đồ ăn ngon không?"

"Có lẽ vậy."

"Vậy thì ta đi!"

Bảo Cầm nhìn dáng vẻ phấn khích của nàng, quả thật là lo nghĩ nát ruột."

Tiệc trà lần này rất có thể là tiệc Hồng Môn, đến lúc đó người cẩn thận một chút, đừng mắc lừa bọn họ."

Nữ nhân trong hậu cung, không ai đơn giản cả.Hôm qua Tiêu Hề Hề bị nhốt vào lầu Lãnh Hương, ai cũng nghĩ lần này nàng chết chắc rồi, không ngờ mới qua một đêm, nàng không những chuyển về điện Thanh Ca, còn được Thái tử ban thưởng.Thái tử lạnh lùng có tiếng, trong Đông cung nhiều mỹ nhân như vậy lại chẳng có ai thu hút được sự chú ý của hắn.Hiện giờ Tiêu Hề Hề mới chìm lại nổi lên như vậy, hiển nhiên đã được Thái tử Điện hạ quan tâm.Chuyện này làm sao có thể không khiến người ta ghen tị?Lúc này Bạch trắc phi đưa ra lời mời, hẳn là vì có mưu đồ khác.Bảo Cầm có thể nghĩ như vậy, Tiêu Hề Hề dĩ nhiên cũng có thể nghĩ đến, nhưng nàng là một con cá muối, thật sự quá lười bày mưu tính kế với bọn họ.Người ta mời nàng ăn ngon, thì nàng cứ đi thôi.Có thể ăn chùa, không ăn thì phí.Dù sao với thân thủ của nàng, toàn bộ nữ nhân trong Đông cung này gộp lại cũng không phải đối thủ.Lạc Thanh Hàn bận rộn đến tối mới trở về Đông cung.Hắn dùng bữa một mình như thường lệ.Rõ là có rất nhiều mỹ nhân trong hậu cung, nhưng hắn nhất quyết sống như tu hành khổ hạnh, kiềm chế cấm dục.Sau khi dùng bữa tối xong, Thường công công hai tay dâng một bùa hộ thân cho hắn."

Điện hạ, đây là bùa hộ thân mà Tiêu lương đệ nhờ nô tài đưa cho người."
 
Back
Top Bottom