Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 19: Bảo vệ ngài ấy


Vì chuyện rượu độc nên cả đêm hôm qua Lạc Thanh Hàn không tài nào chợp mắt được.

Hắn phải điều tra rõ rượu độc đến từ đâu, phải bịt miệng mọi người ở hiện trường, không thể để chuyện này truyền ra ngoài, để người ngoài gièm pha chuyện xấu huynh đệ hoàng thất vì tranh giành ngôi vị trữ quân mà tàn sát lẫn nhau.Còn về Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần liên quan trực tiếp đến án này bị thẳng thừng mời về phủ.Trước khi tra rõ chân tướng, Lạc Dạ Thần không thể rời phủ nửa bước.Khi Lạc Thanh Hàn làm xong việc thì trời đã sáng.Thường công công khuyên hắn nghỉ ngơi một lát.Lạc Thanh Hàn xoa xoa thái dương, giọng có hơi khàn vì thiếu ngủ."

Tiêu lương đệ thế nào rồi?"

"Thái y nói nhờ cứu chữa kịp thời, Tiêu lương đệ không còn gì đáng lo ngại, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian là có thể khỏi hẳn."

Lạc Thanh Hàn quyết định đến thăm Tiêu lương đệ.Vì không muốn quấy rầy Tiêu lương đệ nghỉ ngơi, Lạc Thanh Hàn không cho Thường công công lên tiếng, họ lặng lẽ bước vào điện Thanh Ca.Khi đến cửa phòng ngủ, đúng lúc nghe những gì Tiêu Hề Hề nói ..."

Ta biết ly rượu kia có độc, nhưng vẫn uống, không liên quan gì đến Thái tử."

Lạc Thanh Hàn dừng bước.Thường công công theo sau hơi biến sắc, hắn xua xua tay, cung nữ thái giám phía sau lập tức thức thời lui ra ngoài.Trong phòng ngủ, Tiêu Hề Hề đang giải thích cho Bảo Cầm."

Tối qua, ta thấy ấn đường của Đại hoàng tử có sắc đen, mây đen phủ đỉnh đầu, chính là tướng gặp vận xui.

Đặc biệt là lúc y đưa rượu, ta thấy mây trên đỉnh đầu y đen kịt, trực giác mách bảo ta, ly rượu kia có khả năng có vấn đề, ta đoạt lấy ngửi thử, quả nhiên nggửi thấy mùi độc."

Nét mặt Bảo Cầm khó hiểu "Sao nô tỳ nhìn không thấy mây đen trên đầu Đại hoàng tử?"

"Là vì em không có thiên nhãn, ta có mệnh cách đặc thù, vừa sinh ra đã có thiên nhãn, chỉ cần liếc mắt ta đã có thể nhìn thấy những thứ này."

Thấy bộ dạng vẫn chưa hiểu lắm của Bảo Cầm, Tiêu Hề Hề tiếp tục giải thích."

Em thử nghĩ xem, nếu tối qua Thái tử thật sự uống ly rượu độc kia, dù Thái tử có chết hay không, tội hạ độc Thái tử sẽ đổ lên đầu Đại hoàng tử, y sẽ tổn hại rất lớn, đây không phải là vận xui sao."

Bảo Cầm bừng tỉnh, mây đen phủ đỉnh đầu thì ra là vậy!Nàng hừ một cái rồi nói "Là do ngài ấy đáng đời, ai bảo ngài ấy hạ độc Thái tử?!"

Tiêu Hề Hề lắc đầu "Chuyện không đơn giản như em nghĩ.

Đại hoàng tử có ngốc đến mấy, cũng không thể hạ độc Thái tử trước mặt mọi người, đâu phải y không muốn sống nữa."

"Ý của người là, Đại hoàng tử bị người khác hãm hại?"

"Có lẽ vậy."

Bảo Cầm cau mày, những âm mưu quỷ kế này thật sự nằm ngoài tầm hiểu biết với một cung nữ nhỏ bé như nàng.Nàng quay đầu hỏi "Nếu người đã biết trong rượu có độc, tại sao còn uống?"

Ngoài cửa.Lạc Thanh Hàn cau mày, cũng có khúc mắc như vậy.Nếu biết trong rượu có độc, tại sao còn uống?Hắn nghe nữ nhân trong phòng nói với giọng lười biếng thường ngày."

Ta phải bảo vệ ngài ấy đó."

"Thể chất của ta đặc thù, độc bình thường không hại được ta, nhưng Thái tử thì khác, ngài ấy chỉ là người bình thường, nếu uống ly rượu độc kia, dù không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng."

"Ta không thể để ngài ấy chịu thương tổn, ta phải bảo vệ ngài ấy an toàn."

Bảo Cầm vẫn khó hiểu "Người có thể trực tiếp nói Thái tử Điện hạ biết trong rượu có độc."

"Thái tử sẽ không tin ta."

"Sao lại thế?

Người là người của Thái tử Điện hạ, người sẽ không hại ngài ấy."

Tiêu Hề Hề lắc đầu "Em không hiểu."

Trong hoàng cung, đừng nói là người bên gối, ngay cả phụ mẫu huynh đệ cũng có thể tàn nhẫn xuống tay.Lạc Thanh Hàn là Thái tử, là kẻ thù chung của các hoàng tử.Hắn là mục tiêu của mọi người.Hắn không thể tin bất cứ ai.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 20: Duy nhất


Ban đầu Tiêu Hề Hề nhắc nhở Lạc Thanh Hàn cẩn thận bị người khác ám toán, Lạc Thanh Hàn không tin nàng.

Dù chuyện xảy ra sau đó những gì nàng nói, nhưng Lạc Thanh Hàn vẫn không tin nàng.Hắn vẫn đang xem xét.Mức cảnh giác của hắn quá cao.Tiêu Hề Hề chỉ dựa vào lời nói thì không tác động đến hắn, nên nàng chỉ có thể dùng hành động thực tế chứng minh.Có như thế nàng mới được tin tưởng.Lấy thân thử độc là nước cờ hiểm, tuy rủi ro cao nhưng kết quả nhận được rất đáng.Tiêu Hề Hề tin rằng, trải qua chuyện lần này, sự tin tưởng của Lạc Thanh Hàn với nàng có thể nâng lên một bậc.Bảo Cầm thật sự không hiểu.Rắc rối có thể giải quyết bằng một câu nói, tại sao phải làm đến bước này?Ục ục ục ~Bảo Cầm hỏi "Tiếng gì vậy?"

Tiêu Hề Hề sờ sờ cái bụng nhỏ teo tóp của mình, đáng thương nói "Là bụng ta đang gọi em đó, nó muốn nói với em, nó đói rồi."

Nàng nôn hết thức ăn đã ăn tối qua, giờ nàng đói không chịu được."

Người nghỉ ngơi đi, nô tỳ đi chuẩn bị bữa sáng cho người."

Bảo Cầm xoay người ra ngoài.Vừa tới cửa thì thấy có hai người đứng bên ngoài, nàng bị dọa sợ, vội vàng quỳ xuống hành lễ."

Nô tỳ bái kiến Thái tử Điện hạ."

Thái tử đến khi nào vậy?

Sao không có động tĩnh gì?Lạc Thanh Hàn lạnh nhạt nói "Ngươi đi làm việc đi."

Bảo Cầm dựa vào tường chuồn đi.Tiêu Hề Hề vốn định nhắm mắt ngủ một lúc, nhưng khi nghe thấy tiếng động ở cửa, nàng lập tức vén chăn, định xuống giường hành lễ.Lạc Thanh Hàn cắt ngang động tác của nàng."

Nàng còn bệnh, ta miễn lễ cho nàng."

Tiêu Hề Hề rất vui vẻ, cười nói "Đa tạ Điện hạ."

Nàng yên tâm nằm xuống.Nàng không biết Lạc Thanh Hàn đứng bên ngoài bao lâu, nghe được bao nhiêu.Mà nghe thấy hết cũng không sao.Lạc Thanh Hàn đến bên giường, từ trên cao nhìn nàng.Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt hạnh "Điện hạ sao lại nhìn thần thiếp như vậy?"

Lạc Thanh Hàn không nói gì, chăm chú nhìn nàng, như thể muốn xuyên qua da thịt nhìn rõ trái tim của nàng.Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng."

Sau này đừng làm chuyện như vậy nữa, ta không cần ai bảo vệ."

Ánh sáng trong mắt Tiêu Hề Hề ảm đạm "Ồ."

Không ngờ nàng làm đến vậy rồi mà Lạc Thanh Hàn vẫn không tin nàng.Thất vọng quá.Nhìn bộ dạng ủ rũ của nàng, Lạc Thanh Hàn giơ tay phải lên, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng.Tiêu Hề Hề ngẩn người.Không phải nàng chưa từng được người khác xoa đầu, trước kia ở Huyền Môn, sư phụ và các sư huynh đệ rất thích xoa đầu nàng, nhưng đây là lần đầu tiên Lạc Thanh Hàn xoa đầu nàng.Động tác có hơi thân mật này dường như đã làm khoảng cách giữa hai người gần gũi hơn rất nhiều.Trái tim của Tiêu Hề Hề lỡ một nhịp.Nàng ngẩng đầu, ánh mắt lại sáng ngời, đầy mong đợi gọi một tiếng"Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn "Nếu sau này còn gặp phải loại chuyện này, nàng có thể trực tiếp nói với ta, ta sẽ tin nàng."

Tiêu Hề Hề cảm giác như nàng nhặt được năm trăm vạn, trái tim sung sướng nhảy nhót.Nàng gật đầu thật mạnh "Vâng!"

Nàng dừng một chút, nói thêm một câu."

Không cần biết sau này xảy ra chuyện gì, thần thiếp đều sẽ nói người biết."

Đầu ngón tay Lạc Thanh Hàn lướt qua thái dương, lông mày, gò má, cuối cùng dừng ở cằm của nàng.Hắn nâng cằm nàng lên.Tiêu Hề Hề không né tránh, hai mắt sáng ngời nhìn hắn.Lạc Thanh hàn nhìn chăm chú vào mắt nàng.Đôi mắt này quá mức trong sáng, không chút tạp niệm.Người sống lâu trong hoàng cung sẽ không có đôi mắt như vậy.Nàng là sự tồn tại duy nhất trong hoàng cung này.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 21: Người ngồi gần lại đây


Lạc Thanh Hàn là hoàng tử, từ khi sinh ra thân phận đã cao hơn người thường.

Trong mắt người khác, xuất thân là con cưng của trời, với thân phận cao quý như hắn sao có thể cần người khác bảo vệ?Nếu cần bảo vệ, cũng phải là hắn bảo vệ người khác.Chưa từng có ai nói muốn bảo vệ hắn.Tiêu Hề Hề là người đầu tiên.Lúc nàng nói ra câu đó, Lạc Thanh Hàn cảm thấy như thể ai đó đã nhẹ nhàng gõ vào trái tim hắn.Không chán ghét, lại có hơi mới lạ.Lạc Thanh Hàn hỏi "Vừa nãy nàng nói thể chất của nàng đặc thù, độc bình thường không thể hại nàng, là ý gì?"

Tiêu Hề Hề ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, thần bí nói "Đây là bí mật của thần thiếp, không thể nói với người khác, nhưng nếu Điện hạ muốn biết, thần thiếp có thể lén nói với người, người ngồi gần lại đây, đừng để người khác nghe thấy."

Lạc Thanh Hàn nghiêng người về phía nàng.Tiêu Hề Hề thì thầm vào tai hắn."

Lúc nhỏ thần thiếp tham ăn, vô tình ăn phải thức ăn có độc, suýt chút thì chết rồi.

Sư phụ vì cứu thần thiếp nên dùng cách lấy độc giải độc, cái mạng nhỏ này của thần thiếp mới giữ được.

Đồng thời khả năng kháng độc của thân thể thần thiếp cũng tăng lên rất nhiều, độc bình thường không có tác dụng, giống như loại độc tối qua chỉ làm thần thiếp suy yếu một khoảng thời gian, nhưng không thể tổn hại đến tính mạng."

Lúc này, hai người gần sát nhau, mùi hương thoang thoảng đặc trưng của thiếu nữ phảng phất trước mũi Lạc Thanh Hàn.Tai hắn cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương khi nói chuyện.Có hơi ngứa, còn có hơi tê dại.Cảm giác này làm người khác mất lý trí.Thường công công thức thời quay lưng lại, nghiêm trang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.Lạc Thanh Hàn bắt chước tư thế của Tiêu Hề Hề, thì thầm vào tai nàng."

Thì ra nàng từ nhỏ đã tham ăn như vậy, mặc kệ tốt xấu cứ nhét hết vào miệng, không sợ một ngày nào đó ăn mất luôn mạng nhỏ của mình sao?"

Tiêu Hề Hề rất tự tin "Con người sớm muộn gì cũng sẽ chết, đằng nào cũng phải chết, thế tại sao thần thiếp không ăn no rồi chết?

Ít nhất cũng có thể làm một con ma no."

"Móp méo đạo lý."

Bảo Cầm mang bữa sáng vào, thấy Tiêu Hề Hề và Thái tử lại gần nhau như vậy, nàng bị dọa sợ sững người, vội quay người bỏ đi, giả vờ như không thấy gì.Tiêu Hề Hề nhìn thấy nàng trước, vội vàng gọi lại."

Em chạy đi đâu đó?

Bữa sáng chuẩn bị xong chưa?

Mau mang tới đây, ta sắp đói chết rồi."

Sau đó nàng lại hỏi Lạc Thanh Hàn "Điện hạ hẳn là chưa ăn sáng nhỉ?

Muốn ăn chung không?"

Lần trước mời Lạc Thanh Hàn ăn lẩu, bị đối phương lạnh lùng từ chối.Lần này Lạc Thanh Hàn không từ chối, hắn vén vạt áo ngồi ở mép giường, Thường công công giúp hắn rửa tay.Bữa sáng là cháo trắng, còn có ba món một canh, đều là những món thanh đạm.Tiêu Hề Hề có khẩu vị nặng, thích ăn cay, nhưng nàng không kén ăn, món thanh đạm cũng ăn được.Nàng đói meo rồi, mặc kệ quy tắc gì đó, cầm bát đũa lên rồi vùi đầu ăn.Thấy nàng ăn ngon lành, Lạc Thanh Hàn không nhịn được cũng ăn thêm một bát cháo.Thấy vậy, Thường công công vô cùng ngạc nhiên.Bình thường Thái tử ăn uống rất hạn chế, dù là ăn gì, mỗi bữa chỉ ăn một bát, tuyệt đối không ăn nhiều.Thường công công lo lắng ăn quá ít sẽ không tốt cho sức khỏe nên đã khuyên hắn ăn nhiều hơn nhưng đều bị từ chối.Hôm nay Thái tử lại phá lệ, quả đúng là chuyện lạ!Nghĩ đến đây, Thường công công không khỏi âm thầm nhìn Tiêu Hề Hề, gần đây Thái tử Điện hạ ngày càng chú ý vị Tiêu lương đệ này, nếu chuyện cứ tiếp diễn thế này, vị Tiêu lương đệ này sẽ được sủng ái.Tính tình Thái tử trước nay lạnh lùng, chưa từng nhìn thấy ngài ấy thích bất kì ai hay thứ gì, Thường công công không thể tưởng tượng được nếu Thái tử thích một người sẽ là cảnh tượng như thế nào?
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 22: Người cuối cùng cũng biết tranh sủng rồi!


Ăn sáng xong, Lạc Thanh Hàn uống trà, điềm tĩnh hỏi "Nàng bây giờ cảm thấy thế nào?

Còn khó chịu không?"

Tiêu Hề Hề ôm bụng, đáng thương nói "Vẫn còn khó chịu, thần thiếp cần nghỉ ngơi một thời gian dài mới hoàn toàn hồi phục."

"Nếu đã khó chịu, vừa rồi ăn nhiều như vậy làm gì?"

"Thần thiếp còn nhỏ, đang ở tuổi phát triển, cần ăn nhiều một chút."

Lạc Thanh Hàn đánh giá nàng, khuôn mặt quả nhiên còn có hơi trẻ con, như nụ hoa còn chưa nở rộ.Tầm mắt từ từ dời xuống ......Tiêu Hề Hề lập tức che ngực "Điện hạ nhìn đi đâu vậy?"

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Nàng cảm thấy nàng có chỗ nào đáng để ta nhìn à?"

Tiêu Hề Hề "......"

Nàng cảm thấy hơi mất mặt!Bây giờ nàng có hơi bằng phẳng, nhưng nàng vẫn đang phát triển!Nàng cả giận nói "Thần thiếp sẽ lớn lên, Điện hạ đừng coi thường người khác!"

Khóe miệng Lạc Thanh Hàn hơi nhếch lên.Nhưng thoáng chốc, vòng cung nhếch lên lại hạ xuống, trở lại dáng vẻ lãnh đạm."

Ta chờ xem."

Đúng lúc này, một tiểu thái giám bước vào, cung kính nói "Điện hạ, bệ hạ triệu kiến người đến điện Nghị Sự."

Lạc Thanh Hàn đứng dậy, nói với nữ nhân trên giường."

Ta đi trước, nàng nghỉ ngơi cho tốt, tối ta lại đến thăm nàng."

Tiêu Hề Hề nhân cơ hội hỏi "Buổi tối cần đợi người dùng bữa không?"

Lạc Thanh Hàn nhìn nàng đầy ẩn ý, sau đó mới trả lời."

Ừm."

Khi hắn đi xa rồi, Tiêu Hề Hề vẫn đang nghiền ngẫm ánh mắt vừa rồi của hắn, cứ cảm thấy là lạ sao đó?Bảo Cầm chạy tới nắm lấy bả vai Tiều Hề Hề, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng kích động đỏ bừng."

Tiểu chủ, người cuối cùng cũng biết tranh sủng rồi!"

Tiêu Hề Hề chấm hỏi đầy mặt "Tranh sủng gì cơ?"

"Không phải vừa rồi người mời Điện hạ dùng bữa ở điện Thanh Ca sao?

Sau khi dùng bữa xong, Điện hạ nhất định sẽ ở điện Thanh Ca nghỉ ngơi đó, trời ạ, người cuối cùng có thể thị tẩm rồi!"

Tiêu Hề Hề như bị sét đánh.Thị tẩm gì cơ?Ai muốn thị tẩm?Nàng còn chưa thành niên mà?Cuối cùng nàng cũng biết ánh mắt trước khi rời đi của Lạc Thanh Hàn là thế nào rồi!Ngài ấy nhất định cũng nghĩ nàng đang tranh sủng!Ông trời ơi, nàng thật sự chỉ thuận miệng hỏi, nàng chỉ muốn khách khí với Thái tử thôi mà!Ai biết hắn sẽ đồng ý chứ?Ai biết hắn chẳng những đồng ý, còn nghĩ tới chuyện khác đâu?Tiêu Hề Hề nằm liệt trên giường, giống như một con cá muối sắp chết, yếu ớt phản kháng "Tối qua ta trúng độc, suýt chút là chết rồi, bây giờ ta còn không xuống giường được, các người còn muốn bắt ta thị tẩm?

Các ngươi còn có tính người không?"

Bảo Cầm sực tỉnh."

Đúng nhỉ, người còn đang bệnh, theo quy tắc, phi tần bị bệnh không thể thị tẩm."

Tiêu Hề Hề thả lỏng "Xem ra hoàng cung này vẫn còn chút tính người, vậy ta có thể an tâm rồi."

"Người an tâm gì chứ?

Khó lắm người mới có cơ hội giữ Thái tử Điện hạ ở lại, dù không thể thị tẩm, người cũng phải nghĩ cách làm Điện hạ ấn tượng với người, như vậy sau này Thái tử Điện hạ mới thường xuyên đến điện Thanh Ca, ân sủng của người có thể kéo dài mãi mãi."

Thấy Bảo Cầm nói mãi không ngừng, Tiêu Hề Hề trực tiếp kéo chăn trùm đầu, giả như mình là con cá muối đã chết, không nghe thấy gì.Bảo Cầm nói hồi lâu, mà tiểu chủ không đáp lại, trong lòng vô cùng tức giận, song lại đau lòng tiểu chủ vẫn chưa khỏe, không nỡ để tiểu chủ khó xử nên đành thôi.Tối qua, tin Thái tử bị hạ độc được giấu kín, người ngoài không biết, nhưng Hoàng đế và các hoàng tử không phải người ngoài, Hoàng đế biết chuyện tối qua từ miệng các hoàng tử.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 23: Đối tượng tình nghi


Lạc Thanh Hàn vừa bước vào điện Nghị Sự, đã bị Hoàng đế hỏi chuyện rượu độc tối qua.

"Con nghĩ do Đại hoàng tử hạ độc con?"

Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần nhịn không được, chen vào "Phụ hoàng, nhi thần không hạ độc, nhi thần bị oan!"

Hoàng đế quát "Con câm miệng!"

Lạc Dạ Thần bị giáo huấn liền rụt vai lại, hậm hực ngậm miệng.Hoàng đế nhìn chằm chằm Lạc Thanh Hàn, hỏi lại lần nữa."

Thái tử, trẫm muốn nghe suy nghĩ của con, con thật sự cảm thấy chuyện này là do Đại hoàng tử làm sao?"

Lạc Thanh Hàn "Đại hoàng huynh không phải kiểu người ác độc, giữa huynh đệ có mâu thuẫn thật thì huynh ấy cũng không đến mức hạ độc con.

Nhi thần đoán có người mượn tay của Đại hoàng huynh mưu hại nhi thần, nếu kế hoạch thành công, nhi thần và Đại hoàng huynh đều mất, đây là kế hoạch một mũi tên trúng hai đích."

Hắn nói xong, cảm giác được thần sắc Hoàng đế hơi thả lỏng.Hoàng đế nhìn Lạc Dạ Thần, trầm giọng hỏi "Con có nghe Thái tử nói gì không?"

Lạc Dạ Thần cúi đầu "Nghe thấy rồi."

"Vừa rồi con còn ầm ĩ nói Thái tử cố ý đổ oan cho con."

Lạc Dạ Thần quỳ xuống "Là nhi thần hẹp hòi, nhi thần xin nhận phạt."

Hoàng đế lần lượt liếc nhìn mười vị hoàng tử có mặt, gằn từng chữ một."

Trẫm biết, các con không hài lòng với việc Tam hoàng tử được phong làm Thái tử, nhưng nên nhớ, các con là huynh đệ, trong người cùng chảy một dòng máu!

Trẫm tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện huynh đệ tương tàn xảy ra trong nhà chúng ta, các con nghe rõ chưa?"

Các hoàng tử rùng mình, ngay ngắn quỳ xuống cúi đầu."

Nhi thần xin nghe lời phụ hoàng dạy bảo!"

Hoàng đế thả lỏng sắc mặt, ra hiệu cho các hoàng tử rời khỏi, nhưng Thái tử Lạc Thanh Hàn bị giữ lại.Hoàng đế nhìn Lạc Thanh Hàn trước mặt, chần chờ một chút mới nói."

Thái tử, lần trước đi săn bị tập kích, lần này hạ độc trong rượu, con cảm thấy chuyện này thế nào?"

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Nhi thần đã phái người điều tra hai chuyện này, chắc hẳn chân tướng sẽ sớm lộ rõ."

"Con có đối tượng tình nghi chưa?"

"Tạm thời chưa có."

"Con có từng nghi ngờ huynh đệ của mình không?"

"Không có."

Hoàng đế gật đầu "Không có thì tốt, tuy con là Thái tử, nhưng cũng là nhi tử của trẫm, trẫm không hi vọng trữ quân tương lai của vương triều Đại Thịnh trở thành một kẻ máu lạnh nghi ngờ cả huynh đệ ruột thịt của mình."

Lạc Thanh Hàn cụp mắt đáp "Nhi thần đã hiểu, nhất định có kẻ gian hãm hại, muốn châm ngòi li gián mối quan hệ giữa huynh đệ chúng con, nhi thần sẽ không mắc bẫy, mong phụ hoàng yên tâm."

"Nếu con hiểu được điểm này, cũng không uổng lòng tin của trẫm với con."

Lúc Lạc Thanh Hàn rời điện Nghị Sự thì đã là giữa trưa.Hắn đứng trên bậc thềm, nhìn cung điện nguy nga trải dài trước mặt.Phụ hoàng hy vọng huynh đệ bọn họ yêu thương lẫn nhau.Nhưng sinh ra trong hoàng cung này, đối mặt với cám dỗ của quyền lực, có bao nhiêu người thật sự giữ được giới hạn của mình?Thường công công thận trọng hỏi "Điện hạ, bây giờ về Đông cung chưa?"

"Đến điện Tiêu Phòng."

Điện Tiêu Phòng là tẩm cung của Hoàng hậu, bà vừa dùng xong bữa trưa, đang chuẩn bị đi nghỉ.Lạc Thanh Hàn tiến lên hành lễ "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu."

Tần hoàng hậu vẫn luôn đoan trang lạnh lùng, dù đây là điện Tiêu Phòng, dù đối mặt với đứa con tự tay nuôi nấng, bà vẫn ngồi đoan chính, trên người không lộ chút sơ hở."

Bổn cung nghe nói tối qua con bị người hạ độc."

"Hồi bẩm mẫu hậu, nhi thần không uống rượu độc, thân thể không có gì đáng ngại."

"Bổn cung không hỏi điều đó, bổn cung chỉ muốn biết con định xử lý chuyện này thế nào?"
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 24: Chịu tội thay người khác


Khóe miệng Lạc Thanh Hàn không khỏi mím lại.

Hắn sớm nên biết, mẫu hậu vốn không quan tâm hắn trúng độc hay không, cũng không quan tâm sống có tốt không.Thứ mà bà quan tâm chỉ là ngôi vị Thái tử này mà thôi.Lạc Thanh Hàn cụp mắt, che giấu cảm xúc biến hóa trong mắt, cung kính nói "Nhi thần đã phái người đi điều tra, sẽ có kết quả sớm thôi."

Tần hoàng hậu lạnh nhạt nhìn hắn "Ngày mai có thể có kết quả không?"

"Có thể."

"Con là do một tay bổn cung nuôi nấng, bổn cung tốn bao nhiêu tâm huyết cho con, trong lòng con rõ nhất, đừng làm bổn cung thất vọng, biết chưa?"

"Nhi thần biết."

"Lui ra đi."

"Mẫu hậu nghỉ ngơi thật tốt, nhi thần cáo lui."

Cuộc trò chuyện của mẫu tử kết thúc tại đây.Cả quá trình thậm chí không có một câu hàn huyên thông thường, lạnh lùng lãnh đạm làm người ta có ảo giác mình không phải người sống mà là đồ vật.Sau khi rời khỏi điện Tiêu Phòng, Lạc Thanh Hàn chậm rãi thở dài một hơi, như thể muốn trút hết toàn bộ khí lạnh mình vừa hít vào.Hắn trở về Đông cung, sai người gọi hết thân tín của mình đến.Thường công công nhỏ giọng nhắc nhở "Điện hạ, người còn chưa dùng bữa trưa, hay là dùng bữa trước?"

"Không cần, ta không đói."

Ngôi vị Thái tử nhìn có vẻ vinh quang, nhưng thực chất lại vô cùng nguy hiểm.Hắn là trữ quân, đáng lẽ nên để nhiều người thấy được tài năng của mình, nhưng hắn cũng không thể quá thân cận với triều thần, sợ sẽ làm phụ hoàng nghi kị.Cho nên người mà Lạc Thanh Hàn có thể trọng dụng cũng không nhiều lắm, ngoại trừ những người dạy dỗ hắn như Thái sư, Thái phó, Thái bảo, còn có Thiếu sư, Thiếu phó, Thiếu bảo, Thống lĩnh Ngọc Lân quân Triệu Hiền, tiểu quận vương Nhiếp Trường Bình.Bảy người này đều cùng thuyền với Thái tử, bọn họ có chung lợi ích, cần phải đứng về phía Thái tử.Chỉ có tiểu quận vương Nhiếp Trường Bình là khác, y có thể đứng vững trong trận doanh của Thái tử hoàn toàn là nhờ giao tình cùng lớn lên từ nhỏ.Y và Lạc Thanh Hàn là bằng hữu thân thiết.Vì muốn mau chóng tìm ra chân tướng vụ hạ độc, Lạc Thanh Hàn đã gọi tất cả bọn họ đến Đông cung.Thái sư vì tuổi đã cao, sức khỏe không tốt, thường xuyên đau ốm, nên gần đây ít khi tiến cung.

Hôm nay ông không tới, mà để trưởng tử tới thay, cũng coi như tỏ thái độ ủng hộ của mình với Thái tử.Một nhóm người thảo luận chuyện này trong thư phòng.Biết Hoàng hậu yêu cầu Thái tử ngày mai phải tra ra kết quả, Nhiếp Trường Bình không khỏi chậc lưỡi."

Hoàng hậu quả thật vẫn yêu cầu nghiêm khắc và đặt tiêu chuẩn cao với Thái tử Điện hạ như vậy."

Thái phó nói "Điều này chứng tỏ Hoàng hậu rất coi trọng Thái tử Điện hạ."

Nhiếp Trường Bình cười lạnh, cực kỳ khinh thường.Y chơi với Lạc Thanh Hàn từ nhỏ, y biết rất rõ các chuyện liên quan đến Lạc Thanh Hàn, vị Tần hoàng hậu nhìn như rất kỳ vọng vào Lạc Thanh Hàn, nhưng thực tế bà ta chỉ muốn lợi dụng Lạc Thanh Hàn để giành lấy ngôi vị Thái tử.Mẹ ruột của Lạc Thanh Hàn qua đời khi hắn còn rất nhỏ, hắn được đưa đến điện Tiêu Phòng, giao cho Tần hoàng hậu nuôi dưỡng.Lúc trẻ, Tần hoàng hậu do sảy thai nên hại đến thân thể, sau này bà không còn khả năng sinh con.

Đúng lúc Lạc Thanh Hàn mất mẹ ruột, hắn không có ai nương tựa trong hậu cung này, chỉ đành dựa vào bà mà sống, thế nên bà cố hết sức bồi dưỡng Lạc Thanh Hàn, giúp đoạt được ngôi vị Thái tử.Nói trắng ra là hai người họ chỉ đang lợi dụng nhau mà thôi.Lạc Thanh Hàn đang nghe Triệu Hiền báo cáo."

Thuộc hạ đã điều tra, độc không ở trong rượu, mà là ly rượu, có người bôi độc trên ly, cho nên rượu rót cùng một bình, chỉ có ly của người là có độc."

Nói cách khác, dù tối qua Đại hoàng tử không tới rót rượu cho Lạc Thanh Hàn, chỉ cần Lạc Thanh Hàn uống thì sẽ trúng độc.Khổ ải lần này của Đại hoàng tử hoàn toàn là chịu tội thay người khác.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 25: Tranh sủng


Trong điện Ngọc Liên.

Bạch trắc phi ngồi quỳ trên đệm mềm, trước mặt bày tách trà trên bàn thấp.Đầu ngón tay nàng cầm vào tách trà, càng hiện rõ sự mảnh khảnh trắng sáng.Trần lương viên ngồi bên cạnh thận trọng nói."

Tỷ tỷ có nghe chuyện xảy ra trong thọ yến tối qua không?"

Bạch trắc phi "Chuyện gì?"

"Là chuyện Tiêu lương đệ trúng độc, nghe nói nàng ta nôn ra máu, hôn mê tại chỗ, suýt nữa thì chết rồi, sau đó được thái y cứu chữa, chậc chậc, mạng nàng ta cũng lớn thật."

Bạch trắc phi thở dài "Tiêu lương đệ thật đáng thương, tự dưng lại phải chịu khổ như vậy."

Trần lương viên thầm bĩu môi, đóa bạch liên hoa này lại làm bộ làm tịch."

Tỷ tỷ, tỷ quá lương thiện rồi, muội cảm thấy là do Tiêu lương đệ tự tạo nghiệp, nếu nàng ta không quyến rũ Thái tử đưa mình đến thọ yến, thì nàng ta đã không trúng độc, tỷ tỷ không cần đồng cảm với nàng ta."

Bạch trắc phi nhẹ giọng cảm khái "Dù gì cũng là tỷ muội, muội ấy gặp phải chuyện này, ta làm sao có thể không quan tâm?

Theo lý mà nói, ta nên đi thăm Tiêu lương đệ, ngặt nỗi ta cứ đau yếu, hai ngày nay cảm thấy không khỏe, nếu muội muội rảnh rỗi, có thể thay ta đến điện Thanh Ca thăm Tiêu lương đệ không?"

Trần lương viên đang đợi những lời này của nàng, nhanh nhẹn đáp lại."

Được chứ, gần đây muội cũng không có việc gì, đi thăm nàng ta cũng tốt."

"Vậy phiền muội muội rồi."

Sau khi Trần lương viên ra khỏi điện Ngọc Liên, vừa đi vừa nghĩ.Vốn nàng muốn dựa dẫm Bạch trắc phi để có chỗ đứng vững chắc trong Đông cung.Bạch trắc phi ốm yếu nhiều bệnh, đối xử ôn hòa, thoạt nhìn là người dễ nắm bắt.

Nhưng sau khi ở cạnh nàng ta một thời gian dài, Trần lương viên phát hiện nàng ta là đóa bạch liên hoa, yếu đuối chỉ là lớp ngụy trang của nàng ta, thật ra tâm tư của nàng ta thâm trầm hơn bất kỳ ai khác.Nàng ta nhận mọi lời xu nịnh, tâng bốc của Trần lương viên, nhưng Trần lương viên không nhận được lợi ích gì.Rõ ràng Trần lương viên vào cung trước Tiêu lương đệ, nhưng Tiêu lương đệ được Thái tử dẫn đi tham dự thọ yến, còn nàng muốn gặp Thái tử một lần cũng vô cùng khó khăn.Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Thái tử Điện hạ cũng sẽ hoàn toàn quên mất nàng.Nàng tự nhận dung mạo tài hoa của mình không thua kém những nữ nhân khác, nàng không cam tâm khi bị lãng quên như thế này.Nàng muốn tranh sủng, nàng muốn đứng trên vạn người!Nếu Bạch trắc phi không giúp được nàng, vậy nàng chỉ có thể tự mình tìm cách!Tiêu Hề Hề nằm liệt trên giường cả buổi sáng.Mãi đến giữa trưa, nàng dậy ăn cơm, sau đó đi dạo cho tiêu hóa ở hậu viện, nhân tiện thưởng thức cảnh gà trống tổng tài bá đạo và hậu cung của nó.Tiêu Hề Hề "Ta thấy con gà mái kia hình như không thích hoạt động, không lẽ bị bệnh à?"

Bảo Cầm "Có cần thú y đến xem cho nó không?"

"Không cần, cứ hầm nó đi, vừa hay cho ta bồi bổ thân thể."

"......"

"Em nhìn ta như vậy làm gì?"

Bảo Cầm mặt không biểu cảm "Thân thể của người bây giờ còn tương đối yếu, năng lực tiêu hóa của dạ dày có hạn, không thể ăn quá nhiều dầu mỡ."

Tiêu Hề Hề không chịu thua "Dù ta không thể ăn gà, nhưng có thể bày cho Thái tử ăn mà, tối nay ngài ấy không phải đến chỗ chúng ta ăn tối à, chúng ta giết một con gà chiêu đãi ngài ấy, nếu ngài ấy ăn cảm thấy ngon ..."

Hai mắt Bảo Cầm sáng lên "Nếu ngài ấy ăn cảm thấy ngon, sau này nhất định sẽ lại tới điện Thanh Ca!"

"Không, nếu ngài ấy ăn cảm thấy ngon, sẽ cho phép chúng ta mở rộng chuồng gà, nuôi thêm nhiều gà vịt, sau này ta có thể ăn gà mỗi ngày, hí hí hí!"

"......"

Bảo Cầm âm thầm tát mình một cái.Mình ngốc thật.Sao mình lại nghĩ chủ tử đang cố gắng tranh sủng chứ?Dù rất tuyệt vọng, Bảo Cầm vẫn xách con gà mái không thích hoạt động vào phòng bếp.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 26: Trần lương viên


Trong cung có ngự thiện phòng, nhưng thân phận Tiêu lương đệ của Tiêu Hề Hề có hạn, hơn nữa đám người trong ngự thiện phòng thích nịnh cao đạp thấp, bọn họ thấy Tiêu Hề Hề tiến cung gần nửa năm cũng chưa từng gặp Thái tử, nhất định là số bị nhốt vào lãnh cung, nên hoàn toàn không để ý tới nàng.

Mỗi lần Bảo Cầm đến ngự thiện phòng lấy thức ăn đều bị trừ một phần, còn bị người khác xem thường, làm nàng tức giận không ít lần.Lâu dần, Tiêu Hề Hề không cho Bảo Cầm đến ngự thiện phòng nữa.Dù sao điện Thanh Ca cũng có một phòng bếp nhỏ, tài nấu nướng của Bảo Cầm rất tuyệt, Tiêu Hề Hề muốn ăn gì cứ trực tiếp để Bảo Cầm nấu là được.Mùi hương của thịt gà lan tỏa làm Tiêu Hề Hề nuốt nước bọt.Nàng thầm mong Thái tử mau tới, chờ hắn tới nàng có thể ăn ké một ít thịt gà.Tiếc là mọi thứ không như mong muốn.Trông không được Thái tử đến, mà lại thấy Trần lương viên.Hôm nay, Trần lương viên mặc váy dài xanh biếc, đai lưng siết chặt, tôn lên đường nét của vòng eo thon thả, cùng với khuôn mặt trắng nõn thanh tú, nàng quả thật vừa đáng yêu vừa quyến rũ.Nàng vừa vào cửa đã hành lễ với Tiêu Hề Hề."

Muội muội thỉnh an tỷ tỷ."

Tiêu Hề Hề vốn đang nằm, lúc này Bảo Cầm đã đỡ nàng ngồi dậy.Nàng nghe thấy lời của Trần lương viên, thì chớp chớp mắt "Ta nhớ cô lớn hơn ta hai tuổi, ta nên gọi cô là tỷ tỷ mới đúng."

Trần lương viên cảm thấy đối phương đang chế nhạo tuổi nàng lớn.Trong lòng oán hận nhưng ngoài mặt lại cười ngọt ngào "Tỷ tỷ nói đùa rồị, tuy tỷ tuổi còn nhỏ, nhưng thân phận cao hơn muội, muội nên gọi một tiếng tỷ tỷ."

Trong Đông cung, tòng nhất phẩm là Thái tử phi.Tòng nhị phẩm là Thái tử trắc phi.Tòng tam phẩm là Lương đệ.Dưới Lương đệ mới là Lương viên, sau Lương viên còn có Mỹ nhân, Chiêu huấn, Phụng nghi.Trần lương viên ngồi quỳ trên đệm, váy xòe ra phía sau, giống như hoa thủy tiên xanh đang nở rộ.Nàng lén nhìn Tiêu lương đệ, lúc này Tiêu lương đệ mặc váy trắng đơn giản, mặt chưa trang điểm, thoạt nhìn còn thanh tú hơn ngày thường.Trong lòng Trần lương viên chùng xuống, giả vờ quan tâm nói."

Nghe nói tối qua tỷ tỷ cùng Thái tử dự thọ yến của Hoàng hậu, không may bị trúng độc, Bạch tỷ tỷ và muội lo lắng vô cùng, Bạch tỷ tỷ đặc biệt bảo muội đến thăm tỷ, nhìn sắc mặt tỷ hồng hào hẳn là không có gì đáng ngại nhỉ?"

Tiêu Hề Hề vẫn muốn lấy cớ dưỡng bệnh để quang minh chính đại lười biếng, nhất định không thể để mọi người nhìn ra nàng khỏe hơn rồi.Nàng lập tức ho nhẹ hai tiếng, giả vờ yếu ớt."

Nhìn bề ngoài thì ta không sao, nhưng thật ra thân thể còn yếu lắm, thái y nói lần này trúng độc hại thân thể, phải tịnh dưỡng một thời gian dài."

Nàng cố ý nhấn mạnh hai từ tịnh dưỡng, biểu thị muốn anh tĩnh nghỉ ngơi, dù có chuyện gì thì cũng đừng tới phiền nàng.Nhưng Trần lương viên lại hiểu sai ý.Lần này Tiêu lương đệ vì Thái tử mới bị trúng độc, chỉ cần nàng ta một ngày chưa khỏi, Thái tử sẽ có lý do tiếp tục đến thăm nàng ta.Trần lương viên âm thầm siết chặt khăn tay, ả tiện nhân Tiêu lương đệ này đang cố ý khoe khoang với nàng!Nàng cười giả lả nói "Thân thể tỷ tỷ không tốt, đi lại không tiện, ở điện Thanh Ca cả ngày rất chán phải không?

Vừa hay muội cũng rảnh, sau này mỗi ngày muội sẽ đến thăm tỷ tỷ, nói chuyện với tỷ, được không?"

Nàng không quan tâm Tiêu lương đệ có chán hay không, nàng chỉ muốn tìm một lý do để có thể thường xuyên đến điện Thanh Ca.Gần đây Thái tử thường tới điện Thanh Ca, nếu nàng tới đây thêm vài lần, có lẽ sẽ gặp được Thái tử, lúc đó nhân cơ hội tạo ấn tượng tốt trước mặt Thái tử, giành lấy sự sủng ái.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 27: Thật đáng ghét


Trần lương viên phấn khích suy tính trong lòng, nhưng lại nghe ả tiện nhân Tiêu lương đệ kia nói.

"Hay là thôi đi, thái y nói ta cần tịnh dưỡng, bên cạnh tốt nhất không nên có người."

Suy tính trong lòng Trần lương viên tức khắc đổ vỡ.Nàng suýt nữa không giữ được dáng vẻ đoan trang, cũng may đến cuối cùng vẫn giữ được chút lý trí, mới không để lộ nét biến sắc.Nàng cười khô khan "Ra là vậy, là muội muội đường đột, hi vọng tỷ tỷ đừng trách."

Tiêu Hề Hề cũng cười.Sau đó cả hai im lặng.Bầu không khí chìm vào ngượng ngùng khó tả.Hai người vốn không thân, bây giờ lại miễn cưỡng ngồi với nhau, ngoài vài câu hàn huyên đơn giản thì không còn gì để nói.Chán quá đi mất.Tiêu Hề Hề ngáp một cái, mí mắt không tự chủ cụp xuống, cơ thể bắt đầu nghiêng ngả như không có xương.Nàng buồn ngủ rồi.Bảo Cầm ân cần nhét hai cái đệm mềm sau lưng để nàng dựa thoải mái hơn.Theo lý thì lúc này Trần lương viên nên thức thời đứng dậy cáo từ.Nhưng nàng không đành lòng ra về tay không.Nàng đột nhiên sụt sịt, hỏi "Hình như muội ngửi thấy mùi canh gà, tỷ hầm canh gà à?"

Tiêu Hề Hề bây giờ nửa mê nửa tỉnh, đầu óc không rõ ràng, nên mơ hồ trả lời."

Đúng vậy."

Trần lương viên nghi ngờ hỏi "Không phải tỷ đang dưỡng bệnh sao?

Ăn canh gà nhiều dầu mỡ như vậy không tốt lắm đâu nhỉ?"

"Không phải ta ăn, là chuẩn bị cho Thái tử Điện hạ."

Ánh mắt Trần lương viên sáng lên "Hôm nay Thái tử Điện hạ sẽ tới điện Thanh Ca?"

"Ừm."

Trần lương viên âm thầm siết chặt nắm tay, chuyến đi này của nàng đúng là không uổng phí!Nàng quyết định chờ thêm lát nữa, đến khi Thái tử đến mới thôi.Nghĩ đến đây, nàng lặng lẽ sờ sờ túi thơm giấu trong tay áo.Chỉ cần gặp được Thái tử, đưa cho ngài ấy túi thơm này, ngài ấy sẽ nhớ ra nàng.Vì có tính toán trong lòng nên dù không khí có khó xử đến đâu, Trần lương viên cũng hạ quyết tâm ở lại điện Thanh Ca không chịu rời đi.Nàng thậm chí còn chủ động bắt chuyện."

Lúc muội còn ở nhà cũng từng nấu canh gà cho cha mẹ, tay nghề cũng không tồi, hay để muội xem giúp tỷ tỷ canh gà hầm thế nào rồi?"

Tiêu Hề Hề chỉ lười, chứ không ngốc.Chút tâm tư đó của Trần lương viên, trong lòng Tiêu Hề Hề biết hết, nàng ngáp một cái, lười biếng nói "Cô quan tâm canh gà của ta như vậy, chẳng lẽ thèm ăn à?

Muốn một phần canh hả?"

Trần lương viên lập tức đỏ mặt "Tỷ tỷ nói gì vậy?

Muội đâu có thèm đến thế?

Muội chỉ muốn giúp tỷ tỷ thôi, nếu tỷ tỷ chê muội phiền thì muội đi là được."

"Ồ, vậy thì ta không tiễn."

Trần lương viên "......"

Người bình thường gặp phải tình huống này, không phải nên cố giữ phép lịch sự sao?Sao ả tiện nhân này không đi theo lẽ thường vậy?Giáo dục của ả bị chó ăn rồi à?

Trần lương viên tức nghẹn họng.Nàng vẫn chưa gặp Thái tử, nàng không thể đi lúc này.Nàng cố gắng nặn ra nụ cười khó coi "Ha ha, muội chỉ đùa thôi mà, tỷ tỷ sao lại tin là thật chứ?"

Tiêu Hề Hề chậc lưỡi, thế mà cũng không chịu đi, nữ nhân này thật cố chấp.Khách không chịu đi, chủ cung Tiêu Hề Hề chỉ có thể ngồi cùng.Nhưng mí mắt ngày càng nặng trĩu, cuối cùng không chịu được nữa, ngả nghiêng ngã xuống giường ngủ thiếp đi.Thấy vậy, Trần lương viên càng tức giậnNàng đang ngồi sờ sờ ở đây, Tiêu lương đệ lại ngủ mất, rõ là không coi trọng nàng!Thật đáng ghét!Cứ chờ xem, chờ nàng được Thái tử sủng ái, xem nàng xử trí ả tiện nhân Tiêu lương đệ không coi ai ra gì này như thế nào!
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 28: Thái tử không đến


Bảo Cầm mang chăn tới, cẩn thận đắp cho chủ tử, để nàng không bị cảm lạnh.

Trần lương viên khẽ cười nói "Ngươi tên Bảo Cầm đúng không?

Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"

Nàng muốn xuống tay với người cạnh Tiêu lương đệ, dò hỏi chuyện Tiêu lương đệ và Thái tử khi ở cạnh nhau.Mà Bảo Cầm lại nhỏ giọng nhắc nhở "Tiểu chủ của nô tỳ ngủ rồi, mong người đừng làm ồn, tránh quấy rầy tiểu chủ nghỉ ngơi."

Những lời Trần lương viên muốn nói đều bị chặn lại.Suýt chút làm nàng nghẹn đến nội thương.Tiện tỳ này cũng đáng ghét như chủ tử của ả!Thời gian từng phút trôi qua.Tiêu Hề Hề ngủ ngon lành.Chỉ có Trần lương viên chịu khổ, nàng không được chủ cung cho phép, không tiện đi lung tung, chỉ có thể duy trì tư thế ngồi quỳ, thời gian trôi qua, chân vừa đau vừa nhức, vô cùng khó chịu.Nàng không nhịn được chỉnh lại tư thế ngồi.Nhưng chẳng khá hơn bao nhiêu.Hai chân ngày càng nhức mỏi, cuối cùng nàng như thấy hai chân không còn cảm giác.Lúc này nếu ai đó thấy nàng, sẽ thấy sắc mặt nàng vô cùng tái nhợt.Đáng tiếc.Trong phòng ngoài nàng chỉ có Tiêu Hề Hề và Bảo Cầm.Tiêu Hề Hề đang ngủ quên trời đất, không biết thời gian là gì.Bảo Cầm chú ý tới sắc mặt khó coi của Trần lương viên, nhưng Trần lương viên không lên tiếng, nên nàng giả vờ như không thấy.Trần lương viên bị phớt lờ chỉ có thể âm thầm chịu đựng đau khổ.Nàng vừa nhịn, vừa đợi.Đợi mãi đợi mãi, đợi đến khi sắc trời bên ngoài tối hẳn, vẫn không đợi được Thái tử xuất hiện.Trần lương viên vừa mệt vừa đói, lại còn đau.Nàng không chịu nổi nữa, run rẩy lên tiếng hỏi."

Bây giờ là giờ gì rồi?"

Bảo Cầm liếc nhìn đồng hồ nước sảnh ngoài, nhẹ nhàng nói "Đã là giờ Hợi một khắc."

Trần lương viên nhìn Tiêu Hề Hề vẫn còn ngủ khò khò, hận không thể xông lên bóp cổ đối phương, hỏi sao ả còn ngủ được?

Đã muộn thế này, Thái tử còn chưa đến, nữ nhân này không vội chút nào sao?Trần lương viên gượng cười "Canh gà hầm lâu như vậy, còn ăn được không?"

Bảo Cầm nói "Người không cần lo, trong phòng bếp có người trông chừng, bọn họ biết phải làm thế nào."

Trần lương viên chỉ có thể im lặng.Lại đợi thêm một canh giờ.Đã nửa đêm rồi mà Thái tử vẫn chưa xuất hiện.Cuối cùng Trần lương viên không chịu nổi nữa.Nàng hét lên."

Tiêu lương đệ!"

Bây giờ nàng điên người, cảm thấy Tiêu lương đệ lừa nàng, thậm chí không gọi tỷ tỷ nữa mà gọi thẳng Tiêu lương đệ.Tiêu lương đệ bị đánh thức, nàng ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ "Sao vậy?"

Trần lương viên hận đến nghiến răng nghiến lợi "Không phải ngươi nói hôm nay Thái tử Điện hạ sẽ tới điện Thanh Ca sao?

Sao đến bây giờ ngài ấy còn chưa xuất hiện?

Ngươi cố ý gạt ta?"

Tiêu Hề Hề vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cả người mê man mơ hồ."

Sao, Thái tử chưa tới à?"

Bảo Cầm nói "Hay là cho người đi hỏi Thái tử vì sao vẫn chưa tới?"

Tiêu Hề Hề ngáp một cái "Không cần, ngài ấy có thể đang bận gì đó, chúng ta đợi tiếp đi."

"Nhưng đã nửa đêm rồi, còn chờ sao?"

"Chờ đi chờ đi."

Tiêu Hề Hề nói xong lại nằm xuống định ngủ tiếp.Bảo Cầm cẩn thận đắp chăn cho nàng.Trần lương viên giận đến phát điên.Hai chân nàng như sắp rụng rời, cũng không thấy bóng dáng Thái tử đâu.Tiêu lương đệ này vốn cố tình chơi khăm nàng!Tức chết mất!Trần lương viên giận dữ quát lớn."

Tiêu lương đệ!"
 
Back
Top Bottom