Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 79: Nàng ta bị phạt là đáng


Tần hoàng hậu trước kia sắp xếp Lý trắc phi vào Đông cung, một là nể tình thân thích, hai là muốn thông qua Lý trắc phi giám sát tình hình ở hậu viện Đông cung.

Không ngờ Lý trắc phi lại đần độn như vậy.Chỉ vì đối phó một Lương đệ cỏn con, lại âm mưu tính kế Thái tử.Nàng ta bị phạt là đáng!Tần hoàng hậu là kiểu người trong mắt không chứa được hạt cát, với tính tình của bà, nên trực tiếp giải quyết Lý trắc phi, tránh sau này nàng ta lại làm chuyện ngu xuẩn khác.Nhưng cuối cùng vẫn là người thân của mình, Tần hoàng hậu vẫn không đành ra tay tàn nhẫn, chỉ lệnh cho Lý trắc phi đến am Tử Vân tĩnh tu một tháng, tự kiểm điểm lỗi lầm.Khi Lý trắc phi nhận được ý chỉ, nàng như bị sét đánh, suýt chút ngất đi.Vốn nàng ôm hi vọng viết thư cho dì họ Tần hoàng hậu nhờ bà ấy giúp mình, kết quả không giúp được gì, thậm chí còn đuổi nàng đến am ni cô!Lý trắc phi vô cùng đau khổ, không nhịn được nữa, lớn tiếng khóc nức nở.Thải Vân muốn an ủi nhưng không biết nói gì.Nói thật, nàng cũng muốn khóc.Am Tử Vân dù được xây bằng tiền của hoàng gia, cách Thịnh Kinh không xa, hoàn cảnh cũng tốt, ít nhất không cần lo về cơm ăn áo mặc.Suy cho cùng nơi đó cũng là am ni cô, sao có thể thoải mái như hoàng cung được?Quan trọng hơn là, hậu viện Đông cung nhiều nữ nhân như vậy, ai cũng muốn đẩy đích nữ đến bên cạnh Thái tử.

Người ta nói chỉ thấy người mới cười, nào nghe người cũ khóc, Lý trắc phi đi một tháng, đợi nàng trở về Đông cung, Thái tử có lẽ đã quên nàng trông như thế nào rồi!Nếu Lý trắc phi hoàn toàn bị lãng quên, như vậy cung nữ thái giám trong điện Kim Phong sau này cũng không có ngày tháng tốt lành.Thải Vân càng nghĩ càng buồn, nhịn không được cũng khóc theo.......Chiều hôm đó, Lý trắc phi được một cỗ xe ngựa đưa đến am Tử Vân ngoài thành.Cả Đông cung chỉ có hai vị Trắc phi, bây giờ Lý trắc phi đã bị đưa đi, chỉ còn lại một vị Bạch trắc phi.Khi tin này truyền đến điện Ngọc Liên, người trong điện Ngọc Liên đều hân hoan vui mừng.Trước kia khi Lý trắc phi còn ở đây, thường cố ý làm khó dễ bọn họ, bây giờ Lý trắc phi bị Tần hoàng hậu xử lý, coi như bọn họ đã được xả giận.Bạch trắc phi cũng cảm thấy ngột ngạt trong lòng giảm đi rất nhiều, thậm chí tinh thần phấn chấn hẳn.Đây có lẽ là tin tốt duy nhất nàng được nghe gần đây.Nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì nàng lại hoảng sợ trước tin dữ, đổ bệnh lần nữa.Bạch trắc phi nằm trên giường, hơi thở mong manh hỏi."

Các ngươi nghe rõ thật chứ?

Thái tử Điện hạ thật sự muốn rời cung xuống phía Nam?"

Liễu Nhứ trấn an "Bọn nô tỳ không nghe lầm, chuyện này đã lan truyền khắp cung, cả Hoàng thượng cũng ân chuẩn, hoàn toàn là sự thật.

Nương nương, sức khỏe người không tốt, đừng quá lo lắng, nếu người đổ bệnh, Thái tử Điện hạ sẽ đau lòng."

Bạch trắc phi yếu ớt nói "Ta làm sao không lo lắng cho được?

Thái tử thân thể ngàn vàng, sao có thể chạy đến nơi hẻo lánh vậy chứ?

Nghe nói nơi thâm sơn cùng cốc nhiều điêu dân, nếu Thái tử Điện hạ có mệnh hệ gì, ta ... ta ..."

Càng nói càng đau lòng, nàng ôm ngực, khó chịu trong lòng lại dâng lên.Liễu Nhứ vội nói "Người đừng nói nữa, nô tỳ đi mời thái y cho người."

"Không, ta không muốn gặp thái y, ngươi đỡ ta dậy, ta muốn đi gặp Thái tử Điện hạ, ta muốn khuyên ngài ấy đổi ý."

Bạch trắc phi vừa nói, vừa khó khăn gồi dậy.Liễu Nhứ muốn khuyên can, đáng tiếc vô dụng, thái độ Bạch trắc phi kiên quyết, Liễu Nhứ chỉ có thể giúp nàng tắm rửa thay y phục, dìu nàng đi gặp Thái tử.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 80: Không nhìn thấu


Bạch trắc phi đến cung Minh Quang, lại được báo là Thái tử không ở đây.

Dò hỏi mới biết, Thái tử bị Hoàng hậu gọi đến điện Tiêu Phòng.Bạch trắc phi hụt hẫng, trong lòng vô cùng thất vọng.Liễu Nhứ khuyên nhủ "Nếu Thái tử không ở đây, chúng ta về trước đi."

Bạch trắc phi không muốn bỏ cuộc như vậy.Nàng suy nghĩ một chút, nói "Chúng ta đến điện Thanh Ca."

Liễu Nhứ sửng sốt "Đến điện Thanh Ca làm gì?"

"Tìm Tiêu lương đệ."

Dù Liễu Nhứ không biết dụng ý, nhưng nàng biết chủ tử nhà nàng làm gì cũng có lý do, nếu chủ tử khăng khăng muốn đến điện Thanh Ca, một nô tỳ như nàng không nên hỏi quá nhiều.Nàng đỡ Bạch trắc phi ngồi vào kiệu, đi đến điện Thanh Ca.Trước khi vào điện Thanh Ca, Bạch trắc phi cố ý để một tiểu thái giám trông chừng ở ngoài cửa, nếu phát hiện Thái tử tới, sẽ giả ba tiếng chim hót.Tiểu thái giám tuân lệnh.Lúc này trong điện Tiêu Phòng, Tần hoàng hậu lạnh mặt đánh giá Thái tử trước mặt, ánh mắt lạnh lùng của bà như thể xuyên qua da thịt, nhìn thấu tâm can của hắn.Lúc hắn được đưa đến điện Tiêu Phòng, chỉ mới ba tuổi, trông có lớn hơn một chút, bước đi còn chưa vững, giống như con lật đật nhỏ.Khi đó, hắn còn kéo kéo tay áo bà, non nớt gọi một tiếng."

Mẫu hậu, ôm ôm ~"Mà bây giờ, hắn đã cao hơn bà.Lúc này, hắn ngồi quỳ thẳng lưng trước mặt bà, khuôn mặt anh tuấn cũng đầy vẻ lãnh đạm giống bà.Tần hoàng hậu lạnh lùng nói "Sao con lại nghĩ đến chuyện tiến hành nghi lễ cầu mưa?

Con có biết lần này nếu cầu mưa thất bại, sẽ gây ra ảnh hưởng tồi tệ gì cho con không?"

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Nhi thần chỉ muốn thử một lần, dù thất bại, nhi thần cũng bằng lòng gánh vác."

Tần hoàng hậu không thể hiểu quyết định của hắn.Theo bà thấy, lễ cầu mưa chỉ là chuyện vô căn cứ, cách làm này chỉ có tác dụng an ủi dân chúng vô tri, thực tế chẳng có tác dụng gì cả.Thái tử khăng khăng muốn cầu mưa, chắc chắn là tự gây rắc rối cho bản thân, chỉ làm ơn mắc oán.Bây giờ không biết có bao nhiêu người đang thầm cười nhạo sự ngu xuẩn và ngạo mạn của hắn!Tần hoàng hậu càng nghĩ càng thất vọng về Thái tử."

Bổn cung còn tưởng con đã trưởng thành, mới không tiếc dùng toàn bộ quyền lực của Tần gia, ép Hoàng thượng phong con làm Thái tử.

Mà bây giờ xem ra, bổn cung đã nhìn nhầm con.

Con vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, làm việc bốc đồng, hoàn toàn không để ý hậu quả tồi tệ ra sao, con thật làm người khác thất vọng!"

Từng câu chữ như dao băng, từng nhát đâm vào người Lạc Thanh Hàn.Trước đây, Lạc Thanh Hàn đã nghe Tần hoàng hậu nói rất nhiều lần.Tần hoàng hậu có lẽ là mẫu thân nghiêm khắc nhất trên đời này, bà không cười, nghiêm khắc và cứng nhắc, lạnh lùng với mọi người.Ngay cả với một đứa trẻ nhỏ tuổi, bà cũng đặt tiêu ra chuẩn cao nhất, nếu không đáp ứng được tiêu chuẩn mà bà đặt ra, sẽ bị khiển trách, thậm chí bị phạt.Lạc Thanh Hàn từ lúc ba tuổi được gửi đến bên cạnh Tần hoàng hậu, được bà nuôi dưỡng, hắn ở cạnh bà mười lăm năm, nhưng hắn chưa từng nghe một lời khen ngợi.Lúc hắn còn nhỏ, có thể sẽ trốn trên giường thầm khóc vì bị mẫu hậu răn dạy quở mắng.Nhưng bây giờ sẽ không như thế nữa.Hắn từ lâu đã quen với sự áp bức đến nghẹt thở này.Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Mẫu hậu giáo huấn rất phải, nhi thần lĩnh giáo rồi, nhưng phụ hoàng đã ân chuẩn cho nhi thần xuống phía Nam cầu mưa, lệnh vua không thể trái, mong mẫu hậu lượng thứ."

Tần hoàng hậu nhìn chằm chằm hắn một lúc.Trước đây, bà có thể dễ dàng nhìn rõ hắn nghĩ gì, nhưng lúc này, bà đột nhiên phát hiện mình không nhìn thấu hắn nữa.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 81: Bạch trắc phi đến nhà


Tần hoàng hậu khẽ nhíu mày, trong giọng nói lộ ra một chút không vui.

"Rốt cuộc con vì sao lại muốn xuống phía Nam?

Con không nghe mọi người khuyên bảo, trước nay con chưa từng cố chấp như vậy, lẽ nào vì bổn cung trách phạt Lý trắc phi đi mà chọc giận con sao?

Con muốn dùng cách này chống đối bổn cung?"

Lạc Thanh Hàn cụp mắt "Dù mẫu hậu làm gì cũng có lý của mình, huống chi Lý trắc phi vốn làm sai, người trách phạt nàng, nhi thần không có ý kiến gì."

Tần hoàng hậu không tìm được gì để hỏi, dứt khoát không phí lời nữa, bình tĩnh nói "Con về đi, hi vọng con có thể bình an trở về, bổn cung không muốn lãng phí tâm tư bồi dưỡng hoàng tử khác."

"Mẫu hậu bảo trọng phượng thể, nhi thần cáo lui."

Lạc Thanh Hàn rời khỏi điện Tiêu Phòng.Tần hoàng hậu xoa xoa ấn đường.Thấy vậy, Trân Châu chủ động tiến lên xoa nhẹ thái dương cho bà."

Hoàng hậu nương nương yên tâm đi, đừng để sầu lo làm hại thân thể."

Tần hoàng hậu nhắm mắt lại, cố gắng thả lỏng người, nhưng lông mày vẫn không tự chủ cau lại."

Bổn cung không muốn nhọc lòng, mà Thái tử không để người khác bớt lo, hoàng cung không ở, nhất quyết muốn ra ngoài làm lễ cầu mưa gì đó, nó chê phiền phức trên người chưa đủ nhiều sao?"

Trân Châu nhẹ giọng an ủi "Thái tử Điện hạ còn trẻ, từ nhỏ lớn lên trong cung, đương nhiên khao khát được ra thế giới bên ngoài.

Nếu ngài ấy cưới Thái tử phi, để Thái tử phi quản ngài ấy, sinh thêm mấy tiểu tử tròn trịa mũm mĩm, ngài ấy sẽ không muốn đi đâu nữa."

Tần hoàng hậu mở to mắt "Cũng đúng, tới lúc tuyển Thái tử phi cho nó rồi."

Vốn bà muốn trông cậy Lý trắc phi theo dõi hậu viện Đông cung, bây giờ Lý trắc phi không trông cậy được gì, đành phải sắp xếp một người khác.

Đến lúc chọn Thái tử phi, phải chọn thêm vài nữ tử ngoan ngoãn biết điều cài vào Đông cung.......Trong điện Thanh Ca.Tiêu Hề Hề đang định đến phòng bếp nhỏ xem vịt quay thế nào, nhưng không ngờ Bạch trắc phi đột nhiên tìm đến trước cửa.Không còn cách nào, Tiêu Hề Hề đành tạm thời bỏ lại con vịt quay yêu quý, ra ngoài tiếp khách.Nàng hành lễ với Bạch trắc phi."

Nghe nói tỷ tỷ gần đây thân thể không tốt, sao không ở trong cung tịnh dưỡng cho tốt, đến tìm ta có chuyện gì muốn dặn dò sao?"

Bạch trắc phi được Liễu Nhứ dìu ngồi quỳ xuống đệm mềm, nhẹ nhàng nói."

Dặn dò thì không dám, chỉ muốn nhờ muội muội giúp một chuyện."

Tiêu Hề Hề ngồi xuống đối diện nàng, tò mò hỏi "Chuyện gì vậy?"

Bạch trắc phi xinh đẹp như hoa, khí chất mỏng manh như liễu yếu trước gió, dễ khơi dậy ý muốn che chở của nam nhân.Nàng dùng khăn lụa che miệng, cúi đầu cụp mắt, ho nhẹ hai tiếng, sau đó nhẹ giọng nói."

Muội muội có nghe tin Thái tử chuẩn bị xuống phía Nam chưa?"

Tiêu Hề Hề vẻ mặt mờ mịt "Hả?"

Từ sáng đến giờ, nơi xa nhất nàng đến chính là vườn rau ở hậu viện, còn bên ngoài xảy ra chuyện gì, nàng không biết gì hết.Bạch trắc phi nghĩ nàng giả ngu, thẳng thắn nói "Thái tử Điện hạ nhiều đêm liền ở điện Thanh Ca, muội muội mỗi ngày đều ở cạnh ngài ấy, chuyện quan trọng như vậy, ngài ấy sao có thể không nói muội biết?

Hay là muội biết chuyện này từ lâu, nhưng không muốn nói với ta?"

Tiêu Hề Hề nghe được ẩn ý trong lời nàng, không khỏi nhíu mày "Ta thật sự không biết, tỷ tỷ có gì thì cứ nói thẳng."

Thấy nàng thật sự không biết chuyện này, Bạch trắc phi không hiểu sao trong lòng thoải mái một chút.Hóa ra, Thái tử không phải chuyện gì cũng nói với Tiêu lương đệ.Có lẽ trong lòng Thái tử, Tiêu lương đệ cũng không có gì đặc biệt.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 82: Khuyên nhủ


Bạch trắc phi trước chuyện Thái tử sắp xuống phía Nam cầu mưa, sau đó nói.

"Ta nghe nói phía Nam nhiều chướng khí, còn rất nhiều thổ phỉ, độc trùng rắn rết cũng nhiều, ta sợ Thái tử tới đó sẽ gặp nguy hiểm, ta muốn khuyên ngài ấy thay đổi ý định, nhưng không gặp được ngài ấy, gần đây Thái tử Điện hạ ngày nào cũng đến điện Thanh Ca của muội, ta muốn nhờ muội giúp ta khuyên Thái tử, đừng để ngài ấy đến một nơi nguy hiểm như vậy."

Nàng một lúc nói nhiều như vậy, thân thể mỏng manh gần như chịu không nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cúi đầu ho nhẹ mấy tiếng.Tiêu Hề Hề chân thành khuyên "Ta không biết Thái tử xuống phía Nam có gặp nguy hiểm hay không, nhưng ta biết tỷ nên quay về nằm nghỉ đi."

Bạch trắc phi cười yếu ớt "Ta không sao, muội không cần lo cho ta."

Tiêu Hề Hề vẻ mặt phức tạp "Ta không lo cho tỷ, ta đang lo cho mình, ta sợ bị tỷ lây nhiễm."

Bạch trắc phi "......"

"Tỷ tỷ lúc nào cũng ho, không lẽ bị bệnh lao?

Bệnh đó rất dễ lây nhiễm, tỷ không nghĩ cho mình, cũng nên nghĩ cho người xung quanh chứ.

Ta đề nghị tỷ trở về nằm nghỉ đi, đừng chạy lung tung vậy nữa, đây là có trách nhiệm với bản thân, cũng là có trách nhiệm với người xung quanh."

Tiêu Hề Hề chân thành khuyên nhủ, Bạch trắc phi thấy trong lòng ngột ngạt, nhịn không được lại ho nhẹ một tiếng.Tiêu Hề Hề nhanh chóng lùi lại, giữ khoảng cách với nàng, dùng khăn tay bịt mũi miệng lại."

Tỷ tỷ, tỷ nhìn mình đi, bệnh thành ra vậy rồi, đừng lo cho người khác nữa, mau trở về đi."

Thấy bộ dạng sợ hãi tránh né còn không kịp của nàng, Bạch trắc phi tức giận đến đau ngực."

Muội, muội nói bậy!

Thái y đã khám rồi, bệnh của ta vốn không lây nhiễm!"

Tiêu Hề Hề nghe vậy mới thấy nhẹ nhõm.Nàng lại ngồi quỳ xuống, cười nói "Thế phải nói sớm chứ, vừa rồi dọa ta sợ chết khiếp."

Bạch trắc phi ôm ngực, tức giận muốn phất tay áo rời đi.Nhưng mục đích không đạt được, nàng chỉ có thể nghiến răng chịu đựng."

Ta không ngờ Tiêu muội muội lại là người quý trọng mạng sống như vậy."

Tiêu Hề Hề bình tĩnh nói "Trên đời này có ai mà không quý trọng chứ?"

"Đúng vậy, ai cũng biết mạng sống quý giá, nhưng Thái tử Điện hạ vẫn muốn mạo hiểm tính mạng, muội là sủng phi của Thái tử, lẽ nào không nên khuyên bảo Thái tử sao?"

Bạch trắc phi nói xong, theo bản năng muốn ho hai tiếng, nhưng nàng nghĩ đến lời Tiêu Hề Hề vừa nói, nàng cứng rắn nhịn xuống.Tiêu Hề Hề lại lộ ra vẻ mặt mờ mịt "Ta từ khi nào trở thành sủng phi của Thái tử rồi?"

Với Thái tử, nàng rõ ràng chỉ là một người công cụ cùng ăn cùng uống cùng trò chuyện cùng ca hát thôi!Bạch trắc phi cười nói "Gần đây Thái tử mỗi ngày đều ở chỗ muội, đủ thấy Thái tử yêu muội thế nào, cả Đông cung biết hết rồi, muội không cần giả ngốc nữa."

Tiêu Hề Hề thấy nàng chắc chắn như vậy, cũng không thèm giải thích nữa, bất đắc dĩ nói."

Được thôi, tỷ nói thế nào thì là thế ấy đi."

Bạch trắc phi nhận ra mình nói rất nhiều, kết quả Tiêu lương đệ vẫn chưa cho nàng một câu trả lời chính xác.Nàng thầm cảnh giác, nữ nhân này thật gian xảo!Bạch trắc phi quyết định nói thẳng, không cho đối phương cơ hội lảng tránh nữa, nhìn chằm chằm đối phương hỏi."

An nguy của Thái tử không chỉ liên quan đến đời sau của ta và muội, còn liên quan đến cả vương triều Đại Thịnh, hi vọng muội có thể ra mặt khuyên nhủ Thái tử đổi ý, muội sẽ không từ chối chứ?"

Theo lý mà nói, khi bị chụp mũ như vậy, Tiêu lương đệ dù không muốn cũng phải đồng ý.Tiêu Hề Hề "Ta từ chối."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 83: Chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới


Bạch trắc phi còn tưởng mình nghe lầm, không khỏi hỏi lại.

"Muội nói gì?"

Tiêu Hề Hề thầm nghĩ, vị tỷ tỷ này tuổi tác không lớn, sao tai lại hỏng rồi vậy?Nàng phải nhắc lại "Ta nói, ta từ chối."

Bạch trắc phi bị thái độ lạnh lùng cứng rắn không nể mặt của nàng làm tức giận, muốn ho một tiếng, nhưng lại sợ bị đối phương nói lây nhiễm, chỉ có thể ôm ngực, thở hổn hển dữ dội, khuôn mặt nhỏ ngày càng tái nhợt.Liễu Nhứ vội đỡ lấy nàng "Nương nương, người đừng tức giận."

Tiêu Hề Hề nói tiếp "Phải đó, người khác giận ta không giận, giận sinh bệnh ai chịu thay."

Bạch trắc phi "......"

Liễu Nhứ "......"

Bạch trắc phi khó khăn giơ tay chỉ vào Tiêu Hề Hề, ngón tay vì quá tức giận mà run nhè nhẹ "Ngươi, ngươi câm miệng!"

Tiêu Hề Hề thở dài "Mình tức chết ai vui lòng, hại tinh thần phí sức lực."

Bạch trắc phi thật sự bị nàng chọc tức chết rồi.Liễu Nhứ thấy sắc mặt chủ tử không đúng, nên giúp nàng nhuận khí, không ngừng an ủi "Nương nương mặc kệ nàng ta, nàng ta cố ý chọc giận người, người không được mắc bẫy."

Bạch trắc phi cắn chặt răng, cố đè nén lửa giận đang trào dâng trong lòng.Lúc này, sắc mặt nàng vàng như tờ giấy, hơi thở mỏng manh, như thể sẽ ngất đi trong nháy mắt.Tiêu Hề Hề sợ bị nàng ăn vạ, cố ý xê dịch, giữ khoảng cách với nàng.Bạch trắc phi hít thở hồi lâu mới hồi phục một chút.Nàng nhìn chằm chằm Tiêu Hề Hề, đôi mắt đỏ bừng, dần dần ngập nước, trông tức giận kèm ai oán."

Ta biết, ngươi đố kị địa vị của ta cao hơn ngươi, ngươi không cam tâm, cố ý chọc giận ta.

Không sao cả, thân thể ta vốn không tốt, dù bị ngươi chọc tức chết cũng không sao.

Nhưng Thái tử thân thể ngàn vàng, tính mạng quý giá như vậy, ngươi lẽ nào yên tâm nhìn ngài ấy mạo hiểm xuống phía Nam sao?"

Tiêu Hề Hề rất nghiêm túc trả lời "Ta yên tâm."

Bạch trắc phi tức nghẹn.Nàng chậm rãi mở to mắt, giọng điệu chất vấn buộc tội "Thái tử Điện hạ sủng ái ngươi như vậy, ngươi lại không quan tâm sống chết an nguy của ngài ấy, ngươi có còn lương tâm không?"

Tiêu Hề Hề một lòng thương nhớ vịt quay trong phòng bếp nhỏ, chỉ muốn tiễn nhanh vị Bạch trắc phi yếu đuối trước mặt mình, nàng thẳng thắn thừa nhận."

Ta không có lương tâm."

Bạch trắc phi "......"

Tiêu Hề Hề "Ta không phải người."

Bạch trắc phi "........."

Tiêu Hề Hề "Ta tàn nhẫn lạnh lùng vô tình thấy chết không cứu."

Bạch trắc phi "............"

Tiêu Hề Hề "Người như ta không xứng có được sủng ái của Thái tử."

Bạch trắc phi "..............."

Tiêu Hề Hề thầm nghĩ, ta không tiếc tự bôi đen bản thân, tiểu tỷ tỷ chắc cũng nên hài lòng rời đi rồi chứ?Ngoài cừa sổ chợt vang lên ba tiếng chim hót.Như không thể chịu được nữa, Bạch trắc phi nhắm mắt ngất đi.Sắc mặt Liễu Nhứ tái nhợt, vội đỡ nàng dậy "Nương nương!"

Bạch trắc phi dựa vào trong lòng Liễu Nhứ bất động.Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng thông báo."

Thái tử Điện hạ giá đáo!"

Tim Bảo Cầm đập nhanh, thầm kêu không ổn, sao Thái tử tới đúng lúc vậy chứ?Nàng vội theo Tiêu lương đệ ra ngoài đón Thái tử.Lạc Thanh Hàn vừa bước vào điện Thanh Ca, hắn nhận ra không khí ở đây khác lạ.Hắn nhìn Tiêu lương đệ, nhưng thấy nàng có vẻ hơi lo lắng."

Nàng sao vậy?

Trông như đang sốt ruột chuyện gì."

Tiêu Hề Hề thành thật trả lời "Trong bếp đang quay vịt, thần thiếp lo vịt bị quay lâu quá sẽ bị cháy, lúc đó ăn không ngon nữa."

Vốn nàng định đuổi Bạch trắc phi đi, nàng có thể ăn món vịt quay thơm ngon rồi, nhưng ai biết Bạch trắc phi còn chưa đi, Thái tử đã chạy tới rồiChuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới.

Khi nào vịt quay mới vào miệng nàng đây?!---------*Một bài ngạn ngữ khuyên người khác không nên tức giận莫生气 - Đừng tức giận
人生就像一场戏,因为有缘才相聚。
相扶到老不容易,是否更该去珍惜。
为了小事发脾气,回头想想又何必。
别人生气我不气,气出病来无人替。
我若气死谁如意,况且伤神又费力。
邻居亲朋不要比,儿孙琐事由他去。
吃苦享乐在一起,神仙羡慕好伴侣。Cuộc đời như vở kịch, gặp nhau do duyên số
Dễ đâu bên nhau đến già, phải chăng nên trân trọng hơn
Tức giận vì chuyện nhỏ, nghĩ lại có đáng không
Người khác giận ta không giận, giận sinh bệnh ai chịu thay
Mình tức chết ai vui lòng, hại tinh thần phí sức lực
So đo chi bạn bè hàng xóm, cứ mặc chuyện con cháu
Cùng chịu khó khăn vui vẻ, thần tiên ngưỡng mộ bạn đời tốt.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 84: Hắn không hề đơn độc


Lạc Thanh Hàn hiển nhiên đã quen với mạch não của nàng, nên đối với câu trả lời này của nàng cũng không quá ngạc nhiên, thản nhiên nói "Trong bếp còn có người trông chừng, sẽ không để vịt quay của nàng cháy đâu."

Hắn bước vào phòng, thì thấy Bạch trắc phi hôn mê bất tỉnh, không khỏi dừng bước, cau mày hỏi."

Bạch trắc phi làm sao vậy?"

Liễu Nhứ ở bên cạnh khóc lóc dập đầu "Cầu xin Thái tử Điện hạ cứu Bạch trắc phi!"

Lạc Thanh Hàn cho người đi mời thái y.Liễu Nhứ và một cung nữ khác nâng Bạch trắc phi lên ghế sập nằm.Sắp xếp cho Bạch trắc phi xong, Liễu Nhứ lại quỳ xuống trước mặt Thái tử, lau nước mắt khóc nói "Thái tử Điện hạ, Bạch trắc phi bị Tiêu lương đệ chọc tức nên mới ngất xỉu, xin Điện hạ làm chủ cho Bạch trắc phi!"

Lạc Thanh Hàn nhìn Tiêu lương đệ, nhàn nhạ hỏi "Nàng chọc Bạch trắc phi làm gì?"

Tiêu Hề Hề vẻ mặt vô tội "Thần thiếp không chọc nàng ta."

"Vậy nàng ta sao lại ngất xỉu ở chỗ của nàng?"

"Có lẽ buổi trưa nàng ta ăn không đủ no."

Lạc Thanh Hàn "......"

Bỏ đi, coi như hắn chưa hỏi gì.Liễu Nhứ ngẩng đầu, trừng mắt đầy căm ghét nhìn Tiêu lương đệ.Tiêu Hề Hề khi thấy khuôn mặt của Liễu Nhứ, ánh mắt không khỏi dừng lại.Vừa rồi nàng không để ý lắm, bây giờ mới phát hiện, ấn đường của tiểu cung nữ dần chuyển đen, xem ra sắp gặp xui xẻo rồi!Chẳng mấy chốc, thái y vội vã đến.Sau một hồi chẩn trị, Bạch trắc phi nhàn nhã tỉnh lại.Khi nàng thấy Lạc Thanh Hàn, đôi mắt phủ sương của nàng chợt sáng lên, nàng cố gắng đứng dậy hành lễ.Lạc Thanh Hàn lạnh nhạt nói "Nếu nàng bệnh rồi, thì không cần hành lễ, an tâm nằm đi."

Bạch trắc phi lại nằm xuống, khuôn mặt nhỏ tái nhợt hiện lên vui mừng."

Thái tử Điện hạ, thần thiếp cảm giác đã lâu không gặp người rồi, người có khỏe không?"

Lạc Thanh Hàn "Ta vẫn khỏe."

Trong mắt Bạch trắc phi dần ngập sương, giọng cũng trầm xuống "Thần thiếp nghe nói người sắp xuống phía Nam, muốn khuyên người, nhưng không tìm thấy người, chỉ có thể tìm Tiêu lương đệ giúp đỡ, người sủng ái muội ấy như vậy, hẳn là người sẽ nghe lời muội ấy khuyên, ai mà ngờ ... ai mà ngờ ..."

Nàng không nói nữa, thân thể mỏng manh yếu ớt khẽ run lên.Dáng vẻ oan ức lại không dám nói ra này còn hiệu quả hơn là nói ra tất cả.Tiêu Hề Hề nghĩ thầm, đây có lẽ là muốn nói lại thôi trong truyền thuyết nhỉ.Lạc Thanh Hàn nhìn nàng "Nàng có gì muốn nói không?"

Tiêu Hề Hề mờ mụt "Nói gì cơ?"

"Chuyện ta xuống phía Nam, nàng nghĩ sao?"

Tiêu Hề Hề thành thật trả lời "Thần thiếp thấy rất tốt mà."

Lạc Thanh Hàn nhìn nàng chăm chú, không bỏ qua biến hóa biểu cảm nào của nàng "Sao lại nói vậy?"

"Người là Thái tử, từ nhỏ lớn lên trong thâm cung, chưa từng thấy nỗi khổ của dân chúng, những chuyện nghe thấy đều do người khác kể lại, đây cũng không phải chuyện tốt.

Nếu người có thể ra ngoài xem thử, xem dân chúng sống như thế nào, sẽ rất có ích người trong việc trị vì giang sơn sau này."

"Nàng không lo lắng cho an toàn của ta sao?"

"Thần thiếp đương nhiên lo lắng, nhưng so với lo lắng, thần thiếp tin tưởng phán đoán của người hơn.

Thần thiếp từng nói, dù người quyết định thế nào, thần thiếp sẽ luôn ủng hộ người."

Sự u ám còn sót lại trong lòng Lạc Thanh Hàn cuối cùng cũng tiêu tan.Hắn có một cảm giác thông suốt.Trong hoàng cung này, không phải tất cả mọi người đều không hiểu hắn.Nữ nhân trước mặt này, từ đầu đến cuối đều đứng về phía hắn, kiên định ủng hộ hắn.Hắn không hề đơn độc.Có người bằng lòng đồng hành cùng hắn.Tiêu Hề Hề thấy vẻ u ám trên mặt hắn đã biến mất, dường như tâm trạng cũng tốt hơn, nàng vội hỏi."

Điện hạ, thần thiếp có thể vào phòng bếp xem vịt quay đã chuẩn bị xong chưa, được không?"

"Đi đi."

Lạc Thanh Hàn dừng một chút, sau đó mặt không biểu cảm thản nhiên bổ sung "Không được ăn vụng."

"Được thôi."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 85: Vả miệng


Nhìn Tiêu lương đệ vui vẻ chạy đi, Bạch trắc phi thấy ngực lại bắt đầu quặn đau.

Nàng phí công diễn một màn như vậy, kết quả Thái tử chỉ hỏi Tiêu lương đệ vài câu, hỏi xong thì thả Tiêu lương đệ đi, từ đầu đến cuối chẳng những không phạt, một câu nặng lời cũng không có.Chuyện này là tại sao chứ?!Bạch trắc phi càng nghĩ càng tức, không khỏi khẽ nức nở, thân thể gầy yếu ngày càng run rẩy.Lạc Thành Hàn lạnh lùng nhìn nàng "Ta sai người đưa nàng về."

Bạch trắc phi khó khăn ngồi dậy, nghẹn ngào nói "Có phải thần thiếp chọc giận người không?"

"Không có."

"Hức hức, thần thiếp biết mình không nên tới tìm Tiêu lương đệ, nhưng thần thiếp thật sự rất lo cho người!

Đường xuống phía Nam xa xôi, hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm, nếu người xảy ra chuyện gì, thần thiếp phải sống sao đây?"

Lạc Thanh Hàn thờ ơ nói "Nàng yên tâm, nếu ta chết, các nàng đều phải tuẫn táng, không cần lo phải sống thế nào."

Bạch trắc phi nghẹn họng.Nàng càng khóc dữ dội hơn, nước mắt ướt đẫm gò má, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng càng thêm đáng thương."

Thần thiếp thuộc về Điện hạ, dù tuẫn táng theo Điện hạ, thần thiếp cũng bằng lòng, thần thiếp chỉ không muốn thấy Thái tử còn trẻ tuổi như vậy đã gặp tai ương.

Cầu xin người, đừng xuống phía Nam, được không?"

Vừa nói, nàng vừa duỗi đôi tay mảnh khảnh trắng nõn, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Thái tử, ánh mắt tràn ngập vẻ cầu xin.Lạc Thanh Hàn trực tiếp hất tay nàng ra, lạnh lùng hỏi "Nàng dường như đã quên thân phận của mình, nàng chỉ là một Trắc phi nhỏ bé, có tư cách gì can dự vào quyết định của ta?"

Bạch trắc phi sững người.Lạc Thanh Hàn nhìn nàng, ánh mắt ngày càng lạnh "Hay là nàng cho rằng mình đã lợi hại đến mức nàng nói gì ta cũng phải nghe theo?"

Tay chân Bạch trắc phi phát lạnh, mồ hôi lạnh từng lớp túa ra.Nàng thậm chí không dám khóc nữa, mặc cho nước mắt dần khô lạnh.Liễu Nhứ nhìn Bạch trắc phi run rẩy không dám nói, trong lòng vừa đau vừa lo, trong tình thế cấp bách nên quên mất lễ nghi, phịch một tiếng quỳ xuống đất."

Điện hạ hiểu lầm rồi, Bạch trắc phi chưa từng có ý đại nghịch bất đạo, Bạch trắc phi chỉ là quá lo lắng cho Điện hạ, quan tâm ắt loạn, mới khuyên người từ bỏ ý định xuống phía Nam."

Lạc Thanh Hàn thậm chí không nhìn Liễu Nhứ, thờ ơ nói "Vả miệng."

Liễu Nhứ lập tức bị dọa đến ngây người.Hai ma ma khỏe mạnh nhanh chóng tiến tới, ấn vai Liễu Nhứ, bắt đầu vả miệng.Chẳng mấy chốc, hai má Liễu Nhứ sưng đỏ lên.Bạch trắc phi không đành lòng nhìn nữa, quay đầu sang chỗ khác.Đánh liên tiếp mười mấy cái, đến khi khóe miệng Liễu Nhứ chảy máu, Lạc Thanh Hàn mới giơ tay ra hiệu.Hai ma ma buông Liễu Nhứ ra.Liễu Nhứ bị đánh đến ngu người, đầu óc trống rỗng, phải một lúc sau mới định thần lại, muốn khóc nhưng không dám khóc, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, thân thể run rẩy không thể kiểm soát.

Bạch trắc phi trong lòng biết rất rõ, Thái tử cố ý phạt Liễu Nhứ trước mặt nàng, là đang cảnh cáo nàng an phận thủ thường, đừng nảy sinh những tâm tư không nên có.Chính vì hiểu điều này, Bạch trắc phi mới càng thấy uất ức.Nàng thật lòng quan tâm an toàn của Thái tử, sao Thái tử không hiểu cho nàng?Nàng gần như dùng hết sức lực, mới kìm lại nước mắt không rơi thêm lần nữa.Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Thường Hỉ, phái người đưa Bạch trắc phi trở về nghỉ ngơi, trước khi khỏi bệnh không được để nàng ta ra ngoài chạy loạn."

"Vâng."

Thường công công gọi một ma ma khỏe mạnh, cõng Bạch trắc phi ra ngoài, dùng kiệu đưa nàng về điện Ngọc Liên.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 86: Con sóc nhỏ


Khi Tiêu Hề Hề chạy ra, nàng phát hiện không thấy Bạch trắc phi với Liễu Nhứ đâu.

Nàng thầm nghĩ, đi rồi thì tốt, không cần chia một phần vịt qua với Bạch trắc phi.Tiêu Hề Hề vui vẻ nói "Bảo Cầm, ta vừa xem thử, vịt quay xong rồi, bây giờ có thể ăn chưa?"

"Người chờ chút, nô tỳ đi chuẩn bị."

Bảo Cầm đến phòng bếp nhỏ bận rộn.Chẳng mấy chốc nàng bưng lên món vịt quay cắt lát, với nhiều món ăn kèm, nước chấm và bánh tráng.Đây là do Tiêu Hề Hề đặc biệt yêu cầu, nàng cầm một miếng bánh tráng, gắp một miếng thịt vịt lên trên, sau đó thêm vài món ăn kèm, phết nước chấm lên, cuối cùng cuốn bánh tráng lại.Nàng há miệng định ăn thì thoáng thấy Thái tử ngồi đối diện lặng lẽ nhìn mình.Tiêu Hề Hề đành ngậm miệng, luyến tiếc đưa vịt quay mới được cuốn sang."

Điện hạ nếm thử không?"

Lạc Thanh Hàn đưa tay nhận cuốn thịt vịt.Đây là lần đầu tiên hắn ăn vịt một cách kỳ lạ như vậy.Hắn cắn thử một miếng nhỏ.Tiêu Hề Hề đầy mong đợi hỏi "Có ngon không?"

Lạc Thanh Hàn chậm rãi ăn hết cuốn thịt vịt trong tay, sau đó nói "Cũng được."

Hình như mỗi lần hỏi hắn ăn có ngon không, hắn luôn trả lời như vậy.Tiêu Hề Hề nhất thời không biết hắn thích hay là không thích nữa.Nàng hỏi thử "Người muốn ăn nữa không?"

Lạc Thanh Hàn gật đầu.Tiêu Hề Hề tiếp tục nhận mệnh cuốn thịt vịt, cuốn xong lại đưa cho hắn.Sau khi cuốn ba cuốn thịt vịt cho Lạc Thanh Hàn, hắn cuối cùng cũng ra hiệu không ăn nữa.Tiêu Hề Hề vui vẻ cầm đũa, cuốn cho mình một cuốn thịt vịt siêu to bự.Nàng cầm cuốn thịt vịt bằng hai tay, há to miệng, ngoạm một miếng.Miệng nhét đầy thức ăn, hai má căng phồng lên.Lúc nàng nhai, hai má phồng cũng cử động theo.Lạc Thanh Hàn nhìn nàng, bất chợt nghĩ đến con sóc mà hắn nuôi khi còn nhỏ.Hắn phất tay lệnh cung nữ thái giám đang hầu bên cạnh lui xuống.Trong phòng chỉ còn hai người họ.Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói."

Ta từng nuôi một con sóc, nhìn nàng rất giống nó."

Háu ăn như nhau, dễ thương như nhau.Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa hỏi, giọng không rõ ràng lắm "Điện hạ cũng nuôi thú cưng à."

Lạc Thanh Hàn chưa từng nói chuyện này với người khác, không phải không muốn nói, mà do hắn không tìm được người có thể kể.Lúc này tâm tình hắn thoải mái, cảm thấy nói cũng không sao, bèn kể."

Đó là chuyện khi ta sáu tuổi, ta nhặt được một con sóc trong ngự hoa viên, cũng không biết làm sao nó vào cung được, trên người còn bị thương, ta nhất thời mềm lòng, nên giữ nó lại nuôi."

Lúc đó Lạc Thanh Hàn vẫn còn nhỏ, không thể sống cung riêng, hắn sống cùng Tần hoàng hậu trong điện Tiêu Phòng.Lạc Thanh Hàn chậm rãi nói "Mẫu hậu không thích động vật nhỏ, ta sợ bà ấy phát hiện sẽ vứt con sóc nhỏ đi, nên ta giấu con sóc nhỏ trong phòng mình.

Ngày thường ta phải đến Thái Học đọc sách, không thể ở trong phòng mãi, nên nhờ Thường Hỉ trông chừng, đừng để nó chạy ra ngoài bị người khác phát hiện."

Tiêu Hề Hề nuốt thức ăn trong miệng, tò mò hỏi "Sau đó thì sao?"

"Có một ngày ta từ Thái Học trở về, nghe nói con sóc nhỏ đã chết, là mẫu hậu sai người đập nó chết, ta vì chuyện này bị mẫu hậu trách phạt."

Tiêu Hề Hề ngừng ăn.Nàng thận trọng hỏi "Người bị đánh hả?"

Lạc Thanh Hàn "Không có, mẫu hậu chưa từng đánh ta, bà ấy chỉ bảo ta quỳ trong sân cả đêm mà thôi."

Tiêu Hề Hề ngây người.Tàn nhẫn như vậy sao?!
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 87: Đi cùng


Tiêu Hề Hề khó hiểu nói "Chỉ vì chuyện nhỏ như vậy, Hoàng hậu nương nương hà tất xuống tay tàn nhẫn như vậy?"

Đầu ngón tay Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng vân vê mép tách trà, điềm tĩnh nói."

Mẫu hậu dùng hành động thực tế nói cho ta biết một đạo lý, mềm yếu là nguồn gốc tội lỗi."

Tiêu Hề Hề nhìn hắn, nhưng không thấy buồn bã trong mắt hắn, nhất thời nàng không biết nên an ủi hắn, hay bỏ qua chủ đề đau buồn này nữa?Nàng còn chưa cân nhắc xong, Lạc Thanh Hàn lại nói."

Lần này xuống phía Nam, nàng đi cùng ta."

Tiêu Hề Hề bị dọa rớt cả cuốn thịt vịt xuống bàn.Đôi mắt hạnh của nàng mở to, mặt đầy kinh ngạc."

Thần thiếp cũng phải đi sao?

Tại sao chứ?"

Lạc Thanh Hàn "Nghi lễ cầu mưa cần có nàng."

Tiêu Hề Hề muốn nói nàng có thể viết chiến lược cầu mưa cho hắn, hắn mang theo chiến lược là được, nhưng lời đến môi, nàng lại nuốt xuống.Thật ra nàng cũng hơi lo lắng.Đi cùng hắn chuyến này cũng tốt, dù sao cũng là người nàng chọn, nếu trên đường hắn gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?Dù nàng đã bói cho hắn một quẻ, chuyến này sẽ không gặp chuyện gì nguy đến tính mạng, nhưng trên đời này còn rất nhiều nguy hiểm khác, nàng tự mình đi theo sẽ ổn thỏa hơn.Tiêu Hề Hề thở dài "Được thôi."

Lần này đến Lạc Thanh Hàn ngạc nhiên.Theo hiểu biết của hắn với Tiêu lương đệ, nữ nhân này nằm được thì không ngồi, ngồi được thì không đứng, tham ăn lười biếng, không thích vận động, bảo nàng theo hắn trèo đèo lội suối xuống phía Nam, nàng nhất định nghĩ hết cách từ chối.Không ngờ, nàng chẳng hề thoái thác một câu, cứ thế đồng ý rồi.Lạc Thanh Hàn hơi tò mò "Ngoài cung không thể sống thoải mái như vậy, nếu cùng ta xuống phía Nam, có thể phải chịu không ít khổ, nàng thật sự bằng lòng?"

Tiêu Hề Hề lẩm bẩm "Chịu khổ thì chịu khổ thôi, có thể ở bên cạnh Điện hạ là được rồi."

Lạc Thanh Hàn ngẩn người.Giờ khắc này, hắn không rõ trong lòng mình là cảm giác gì, chỉ thấy trong lòng ấm áp, như giữa trời đông lạnh giá uống một bát canh gừng nóng, rất thoải mái.Tiêu Hề Hề nhặt cuốn thịt vịt còn dở trên bàn lên, tiếp tục nhét vào miệng.Sau khi xuất cung, nàng sẽ không ăn được vịt quay ngon như vậy, bây giờ còn ăn được, nàng muốn ăn nhiều một chút!Lạc Thanh Hàn lấy lại tinh thần, giọng có hơi dịu dàng hơn ngày thường."

Mười ngày nữa xuất phát, nàng tranh thủ thời gian sắp xếp một chút, chuyện này không được nói cho người khác biết."

Tiêu Hề Hề háo hức hỏi "Thần thiếp có thể mang Bảo Cầm theo không?"

Giọng của Lạc Thanh Hàn chợt lạnh lùng vô tình trở lại "Không thể, ta chỉ định mang theo một mình nàng, đến lúc đó nàng còn phải cải trang."

Tiêu Hề Hề muốn khóc, không có Bảo Cầm ở bên, sẽ không ai làm đồ ăn ngon cho nàng, ngày tháng như vậy bảo nàng làm sao sống đây hu hu hu.Nàng biến đau buồn tức giận của mình thành cơn thèm ăn, ăn một miếng thật to bự.Nàng quét sạch tất cả vịt quay trên bàn, thậm chí cả mấy món ăn kèm.Lạc Thanh Hàn không xa lạ gì chuyện này.Hắn đứng dậy "Tối nay ta còn công văn cần xử lý, nên không ở đây qua đêm nữa."

Tiêu Hề Hề kiểm soát khóe miệng nhếch lên của mình, nỗ lực tỏ vẻ thất vọng "Ra vậy à."

Xem ra tối nay nàng có thể ngủ một mình, giường lớn như vậy có thể thoải mái lăn lộn, nghĩ thôi cũng thấy phấn khích rồi!Nàng vội vàng lau tay lau miệng, đứng dậy tiễn Thái tử ra cửa.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 88: Đây là bí mật


Rời khỏi điện Thanh Ca, Lạc Thanh Hàn không ngồi xe ngựa, mà lựa chọn đi bộ.

Cung nữ cầm đèn lồng đi phía trước, ánh đèn vàng nhạt phản chiếu trên mặt đất, chiếu sáng một mảng nhỏ bóng tối.Lạc Thanh Hàn chậm rãi bước về phía trước, nhàn nhạt gọi một tiếng."

Thường Hỉ."

Thường công công lập tức tiến lên một bước "Có nô tài."

"Dựa theo dáng người của Tiêu lương đệ chuẩn bị hai bộ y phục thái giám, đừng để người khác biết chuyện này."

Thường công công còn tưởng Thái tử sắp có trò vui kỳ lạ nào đó với Tiêu lương đệ nên không dám hỏi thêm, vội đáp "Vâng."

Lạc Thanh Hàn vẫn đang suy nghĩ chuyện con sóc nhỏ đó.Từ khi con sóc chết, hắn đã thề sẽ không nuôi thú cưng nữa.Nhưng bây giờ hắn có Tiêu lương đệ.Nàng giống như con sóc nhỏ đó.Lạc Thanh Hàn không yên tâm để nàng một mình trong cung, hắn sợ chuyện cũ tái diễn, khi hắn trở về, nàng sẽ bị người ta âm thầm giết chết như con sóc đó.Hắn vẫn còn quá yếu, không cách nào loại bỏ kẻ địch có ý định chống lại hắn.Điều duy nhất hắn có thể làm là đưa nàng đi cùng.Như vậy, không ai có thể hại được nàng.......Tiêu Hề Hề ngủ một giác tỉnh dậy, cảm thấy tinh thần sảng khoái.Không phải chỉ xuống phía Nam thôi sao, cũng không phải không trở về nữa, đợi nàng về rồi, vẫn có thể ăn đồ ăn ngon Bảo Cầm làm!Nàng vẫn như cũ, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, ngủ nghỉ như thường, tâm trạng không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện sắp xuống phía Nam.Cá muối mà, tâm phải rộng lớn một chút, nếu không sao có thể yên tâm nằm được?Thái tử bảo nàng sắp xếp, nhưng nàng lại không biết gói ghém cái gì, nàng lấy tay nải sư phụ cho nàng, nhét đại một ít tiền và vài bộ y phục để thay.Nàng nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn chưa đủ, liền nói với Bảo Cầm."

Em làm cho ta ít điểm tâm có thể để lâu, tiện mang đi."

Bảo Cầm khó hiểu hỏi "Người muốn đi xa à?"

Tiêu Hề Hề không muốn gạt nàng, chỉ nói "Đây là bí mật, không thể nói với em."

Bảo Cầm sửng sốt, không ngờ khuê nữ ngốc nhà mình nuôi có bí mật rồi, thật sự đã trưởng thành rồi!Nhất thời, nàng không biết nên vui mừng hơn hay thất vọng nữa.Nàng thở dài "Nô tỳ đi làm chút thịt khô và mứt hoa quả cho người."

Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu "Được đó, được đó!

Làm nhiều chút, làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, đừng lo ta ăn không hết!"

Bảo Cầm tâm trạng vô cùng phức tạp bước vào phòng bếp nhỏ.Nàng làm khô thịt gà, khô thịt vịt, chiên cho nàng ít cá khô tôm khô, hai loại khô này được chiên giòn, rắc chút muối hạt sẽ thành một món ăn nhẹ rất ngon.Mứt hoa quả làm xong từ lâu, vốn định ngày mai lấy ra cho Tiêu lương đệ ăn, nếu bây giờ nàng muốn, vậy lấy cho nàng ăn trước.Bảo Cầm bưng hết đống đồ ăn này lên, bày đầy một bàn lớn, làm nàng thèm chảy nước miếng.Nàng thử một miếng, giơ ngón cái với Bảo Cầm."

Siêu ngon!"

Bảo Cầm mím môi cười "Người từ từ ăn, nô tỳ đi làm nước trái cây cho người."

Bảo Cầm vừa đi, Tiêu Hề Hề lấy mấy cái hộp gỗ lớn, bỏ hết đồ ăn vào trong hộp, dùng vải bọc lại, nhét vào trong tủ.Bảo Cầm bưng nước trái cây quay lại, thấy những chiếc dĩa trên bàn trống trơn, nàng sửng sốt."

Nhiều như vậy, tiểu chủ, người ăn hết rồi?"

Tiêu Hề Hề chột dạ nhìn đi chỗ khác "Đúng vậy, có hơi đói, nên ăn hơi nhanh."

Tinh thần Bảo Cầm bắt đầu hoảng hốt "Nhưng đó là sức ăn của mười người mà ..."
 
Back
Top Bottom