Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 29: Một mảnh tình si


Tiêu Hề Hề giật mình tỉnh giấc, trợn tròn mắt hạnh nhìn nàng "Xảy ra chuyện gì?"

Trần lương viên tức giận run người "Hôm nay ngươi phải cho ta một lời giải thích!"

Tiêu Hề Hề ngơ ngác "Giải thích gì?"

Trần lương viên "Ngươi lừa ta, hôm nay ngươi nói Thái tử Điện hạ sẽ tới điện Thanh Ca, nhưng ngài ấy không tới, ngươi lừa ta, lẽ nào không nên cho ta một lời giải thích sao?!"

Tiêu Hề Hề "Ta đâu có lừa cô ..."

Trần lương viên "Ngươi còn nói không lừa ta?

Nếu không lừa ta, vì sao Điện hạ không xuất hiện?!"

Tiêu Hề Hề "Chuyện này sao ta biết được."

"Đã đến lúc này rồi, ngươi còn giả ngu?

Tiêu lương đệ, không ngờ thoạt nhìn ngươi có vẻ ngu ngốc, thì ra đều là giả vờ.

Ngươi giống hệt Bạch trắc phi, đều là bạch liên hoa mưu mô xảo trá, bề ngoài vô tội đáng thương, thật ra tâm tư ác độc tàn nhẫn hơn ai hết!"

"Nàng nói ai ác độc tàn nhẫn?"

"Ta nói ngươi ác độc tàn ..." lời còn chưa nói xong, Trần lương viên chợt bừng tỉnh.Giọng nói vừa rồi, là Thái tử!Nàng lập tức quay đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy Thái tử đứng ở cửa, Thường công công theo sau.Cũng không biết họ đã đứng đó bao lâu, cuộc nói chuyện vừa rồi đã nghe được bao nhiêu.Trong lòng Trần lương viên thấp thỏm, thầm kêu không xong rồi.Nàng cuống quýt đứng dậy, nhưng vì ngồi quỳ quá lâu nên chân mất hết cảm giác, cố gắng lắm mới có thể gượng dậy, song vì đứng không vững mà chật vật ngã xuống đất.Lúc này, Tiêu Hề Hề được Bảo Cầm đỡ xuống giường, hai người khuỵu gối hành lễ với Thái tử.Hôm nay, Lạc Thanh Hàn bận điều tra vụ rượu độc, đến tận bây giờ mới xong.Thấy trời đã khuya, hắn nghĩ Tiêu lương đệ chắc đã ngủ rồi, vốn hắn không định tới, nhưng do dự một hồi vẫn quyết định đến, hắn sợ Tiêu lương đệ còn chờ hắn.Không ngờ vừa bước vào điện Thanh Ca đã nghe thấy Trần lương viên đang mắng người.Thường công công phất tay, lập tức có hai cung nữ bước tới đỡ Trần lương viên dậy.Trần lương viên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thái tử, cơ thể không khỏi run rẩy.Lạc Thanh Hàn "Sao lại mắng người?"

Trần lương viên không biết giải thích thế nào, nàng vừa lo vừa sợ, hai mắt đỏ hoe, giọng run rẩy không ngừng "Vừa rồi ... vừa rồi thần thiếp nói bậy, thần thiếp biết sai rồi, mong Điện hạ đừng để trong lòng."

Ánh mắt Lạc Thanh Hàn lướt qua nàng, dừng trên người Tiêu Hề Hề."

Tiêu lương đệ, nàng nói đi, Trần lương viên tại sao mắng nàng?"

Tiêu Hề Hề chi tiết kể lại mọi chuyện.Lạc Thanh Hàn sau khi nghe xong, ánh mắt nhìn Trần lương viên thêm vài phần chán ghét."

Người đâu, đưa Trần lương viên về lầu Vũ Lộ, giảm một nửa bổng lộc ba tháng, sau này không được phép bước vào điện Thanh Ca nửa bước."

Sắc mặt Trần lương viên biến đổi rõ rệt.Giảm bổng lộc cũng không sao, chỉ là phí chi tiêu giảm một nửa, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, mọi người trong Đông cung sẽ biết nàng chọc giận Thái tử.Người trong cung này đều nịnh cao đạp thấp, nếu mọi người biết nàng bị Thái tử ghét bỏ, sợ là sẽ tàn nhẫn giẫm nàng xuống bùn lầy.Nàng không muốn trải qua ngày tháng như vậy!Nàng liều mạng thoát khỏi tay cung nữ, quỳ rạp bên chân Lạc Thanh Hàn, lấy túi thơm từ trong tay áo.Một túi thơm màu tím nhạt, bên trên thêu hoa lan trắng."

Điện hạ, người còn nhớ lần đầu gặp mặt, người đã nói gì với thần thiếp không?

Người khen tên thần thiếp rất đẹp, còn tặng thần thiếp một chậu hoa lan, thần thiếp vẫn luôn chăm sóc chậu hoa lan đó đến tận bây giờ.

Thần thiếp dựa theo chậu hoa lan đó làm túi thơm này, hoa lan bên trên là tự tay thần thiếp thêu từng đường kim mũi chỉ, trong túi thơm còn dùng cả cánh hoa lan, mong người nể tình tấm lòng thần thiếp dành cho người, nhận lấy túi thơm này."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 30: Không xứng


Trần lương viên hai tay dâng túi thơm, như thể dâng cả trái tim.

Một lời tỏ tình chân thành như vậy, cùng với dáng người nhỏ bé như hoa lê ướt mưa của Trần lương viên, chỉ cần là nam nhân bình thường đều sẽ mềm lòng.Đáng tiếc, Lạc Thanh Hàn không phải nam nhân bình thường.Hắn là móng heo không cảm xúc."

Ta nhớ ra rồi, nàng tên Trần Lan Tâm, huệ chất lan tâm*, tên thật sự rất hay, nhưng đáng tiếc nàng không xứng với cái tên này."*Chỉ người cao nhã thanh khiết.Giọng nói lạnh lùng, không chút cảm xúc đã khiến Trần lương viên tức khắc rơi xuống địa ngục.Nàng không ngờ lời tỏ tình mình dày công chuẩn bị lại có kết quả như vậy.Mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, ngón tay dâng túi thơm run rẩy.Nàng còn muốn nói gì đó, đáng tiếc Lạc Thanh Hàn không cho nàng cơ hội này, trực tiếp phất tay cho người kéo nàng ra ngoài.Không có Trần lương viên, không khí trong phòng đột nhiên chìm vào im lặng.Bảo Cầm và Thường công công đều cúi đầu, không dám lên tiếng, vì sợ tai bay vạ gió.Lạc Thanh Hàn nhìn Tiêu Hề Hề.Tiêu Hề Hề cảm giác tâm trạng của hắn không tốt, không biết nên dỗ hắn thế nào, chỉ có thể khô khan hỏi một câu."

Điện hạ đã ăn chưa?"

Lạc Thanh Hàn "Vẫn chưa."

"Thần thiếp cũng chưa ăn, thần thiếp còn đang chờ người."

Không biết vì sao, khi Lạc Thanh Hàn nghe được lời này, tâm trạng nặng nề của hắn lập tức tốt lên.Hắn nói "Hôm nay ta quá bận, quên mất thời gian, lần sau nếu lại xảy ra tình trạng như vậy, nàng có thể phái người tới nhắc nhở ta."

Tiêu Hề Hề gật đầu nói vâng.Canh gà vẫn luôn đun nhỏ trên bếp, bây giờ trực tiếp bưng lên là dùng được ngay, Bảo Cầm còn làm thêm vài món đơn giản, sử dụng nguyên liệu tự trồng ở hậu viện.Tiêu Hề Hề sớm đã đói lả người, nhưng nàng vẫn nhớ thân phận vợ bé của mình, múc một bát canh gà cho Thái tử trước.Chờ Thái tử ăn miếng đầu tiên, nàng mới bắt đầu động đũa.Lạc Thanh Hàn nhìn nàng gắp thức ăn lia lịa nhét vào miệng, nhẹ giọng nhắc nhở "Đừng ăn nhanh quá, không tốt cho dạ dày."

Miệng Tiêu Hề Hề đầy thức ăn, hai má phồng lên.Nàng vừa nhai vừa qua loa trả lời."

Vâng."

Lạc Thanh Hàn ăn uống rất tao nhã, mỗi miếng thức ăn đều nhai kỹ nuốt chậm, nhưng nhìn hắn thế này, không giống như đang thưởng thức món ngon, mà giống như đang hoàn thành nhiệm vụ nào đó.Hắn ăn xong bát đầu tiên, Tiêu Hề Hề đã chén tới bát thứ ba.Bảo Cầm sợ chủ tử để lại ấn tượng xấu như 'thùng cơm' trong lòng Thái tử, nên nhỏ giọng nhắc nhở "Tiểu chủ, chắc người ăn no rồi nhỉ?"

Tiêu Hề Hề nuốt thức ăn trong miệng "Không, ta còn có thể ăn thêm bát nữa!"

Bảo Cầm "......"

Nàng tuyệt vọng rồi.Nàng thậm chí không dám nhìn biểu tình của Thái tử lúc này.Phi tần khác đều muốn giả vờ là tiểu tiên nữ chỉ uống sương trước mặt Thái tử, chỉ có chủ tử nhà nàng khác lạ, ăn hết bát này đến bát khác, như thể trong bụng giấu một hố sâu không đáy.Lạc Thanh Hàn đẩy bát không của mình đến trước mặt Tiêu Hề Hề.Tiêu Hề Hề ngẩng đầu khỏi bát, bên miệng còn dính hạt cơm, hỏi "Điện hạ muốn thêm cơm hả?"

Lạc Thanh Hàn nói "Ta muốn ăn canh."

Hắn nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng không nhịn được, nhắc nhở "Bên miệng nàng dính hạt cơm."

Tiêu Hề Hề sờ lên khóe miệng "Ở đây à?"

"Không phải bên này, bên kia."

Tiêu Hề Hề đổi bên sờ sờ, vẫn không tìm thấy hạt cơm.Lạc Thanh Hàn vươn tay, ngón tay hơi lạnh của hắn lướt qua miệng nàng.Tựa như mưa hạ rơi trên mặt hồ, sóng gợn lăn tăn.Hắn cầm khăn tay từ Thường công công, lau ngón tay, điềm nhiên nói "Sạch rồi."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 31: Nhiệm vụ sư môn


Tiêu Hề Hề tươi cười "Đa tạ Điện hạ."

Nàng múc đầy một bát canh gà, đưa tới trước mặt Lạc Thanh Hàn.Lạc Thanh Hàn không thích thịt gà, vị giá3c với canh gà cũng bình thường, nhưng tối nay không biết tại sao mà hắn cảm thấy hương vị của canh gà này rất ngon, ăn liền ba bát mới dừng lại.Canh gà nóng hổi làm hắn thấy ấm bụng, tâm trạng cũng thoải mái rất nhiều.Tiêu Hề Hề háo hức hỏi "Điện hạ còn muốn ăn canh không?"

Lạc Thanh Hàn "No rồi, không ăn nữa."

Tiêu Hề Hề nịnh nọt hỏi "Vậy canh gà còn thừa có thể cho thần thiếp không?"

Bảo Cầm hận không thể lao lên bịt miệng nàng lại.Ăn hết bốn bát cơm thì cũng thôi đi, canh gà còn thừa của Thái tử cũng không tha nữa!Vì miếng ăn mà hoàn toàn không cần mặt mũi gì hết sao?Lạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm Tiêu Hề Hề hồi lâu, mới ẩn ý trả lời."

Không được."

Tiêu Hề Hề không bỏ cuộc, sáng nay nàng ăn cháo trắng món nhẹ, buổi trưa cũng ăn cháo trắng món nhẹ, cuối cùng buổi tối nàng có thể ăn cơm trắng rồi, nhưng toàn là đồ chay thanh đạm.Miệng nàng nhạt nhẽo lắm rồi.Nàng rất muốn ăn thịt.Nàng đáng thương hỏi "Tại sao chứ?"

Lạc Thanh Hàn "Canh gà quá dầu mỡ, nàng còn đang dưỡng bệnh, phải ăn kiêng."

Tiêu Hề Hề nhỏ giọng lầu bầu "Thần thiếp thấy canh gà này nhìn có dầu mỡ lắm đâu, khá thanh đạm mà."

Lạc Thanh Hàn không nói nữa, sai người bưng canh gà đi đổ.Tiêu Hề Hề không ăn được thịt, nên nàng chỉ có thể im lặng chén hết thức ăn còn thừa trên bàn.Nhìn những chiếc dĩa bóng loáng như bị liếm sạch, Bảo Cầm không còn gì luyến tiếc, thậm chí còn nghĩ, tiểu chủ làm vậy là tiết kiệm lương thực, Thái tử sẽ không vì tiểu chủ ăn quá nhiều mà thấy chán ghét đâu nhỉ.Sau khi ăn uống no nê cũng là lúc nghỉ ngơi.Lạc Thanh Hàn không có ý định rời đi.Hắn chẳng những không đi, còn sai người pha trà, như thể sẽ ngồi rất lâu.Tiêu Hề Hề cẩn thận quan sát biểu cảm của hắn, cẩn thận hỏi "Điện hạ có phải gặp chuyện phiền lòng không?"

Lạc Thanh Hàn khẽ ừ một tiếng.Tiêu Hề Hề nói "Nếu Điện hạ tin tưởng thần thiếp, hay là nói ra phiền muộn trong lòng, có lẽ thần thiếp giúp được người."

Lạc Thanh Hàn chăm chăm nhìn nàng, hồi lâu sau mới nói "Tại sao nàng muốn giúp ta?

Trước đó đưa bùa hộ thân, sau đó thay ta uống rượu độc, thậm chí còn nói muốn bảo vệ ta, lòng tốt của nàng với ta rất khó giải thích."

Tiêu Hề Hề đang định mở miệng thì bị hắn cắt ngang.Hắn nói "Đừng dùng mấy lời hoa mỹ lừa ta, ta muốn nghe nói thật."

Hắn không tin trên đời có người đối tốt với hắn mà không cần lý do.Hơn nữa, kỹ năng diễn xuất của Tiêu Hề Hề không tốt, chỉ cần để tâm thì có thể nhận ra nàng có dụng ý khác.Tiêu Hề Hề đành nuốt hết mấy lời hoa mỹ đã đến bên môi, ngượng ngùng nói "Thật không dám giấu, khi thần thiếp rời sư môn đã nhận một nhiệm vụ."

Lạc Thanh Hàn không ngắt lời, yên lặng lắng nghe.Tiêu Hề Hề nói "Nhiệm vụ của thần thiếp là tìm một người có duyên, giúp người đó đăng cơ xưng đế."

"Người có duyên nàng chọn là ta?"

Tiêu Hề Hề gật đầu "Phải."

Biển người mênh mông, quá nhiều lựa chọn.Nàng là một con cá muối, nguyên tắc của nàng bớt được một chuyện thì cứ bớt một chuyện, rất lười lựa chọn, nên nàng dứt khoát chọn người gần hoàng vị nhất, Thái tử Lạc Thanh Hàn nghiễm nhiên trở thành lựa chọn số một của nàng.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 32: Đã chết rồi


Lạc Thanh Hàn thờ ơ hỏi "Cho nên từ ngày vào cung tuyển tú, nàng đã tính kế để tiếp cận ta?"

Tiêu Hề Hề có hơi chột dạ, nhỏ giọng đáp "Vâng."

Lạc Thanh Hàn dò xét nhìn nàng, như thể hắn đang nhìn nhận lại nữ nhân trước mặt.Vốn hắn còn tưởng đối phương là người đơn thuần chỉ liếc mắt là có thể nhìn thấu, bây giờ xem ra, hắn thật sự đánh giá thấp nàng rồi.Tiêu Hề Hề không dám nhìn biểu cảm của đối phương.Nàng cố ý tiếp cận Lạc Thanh Hàn là vì có mục đích, bây giờ Lạc Thanh Hàn biết chân tướng, chắc rất thất vọng về nàng đúng không?Nàng cúi đầu, trông đáng thương như cô vợ bé làm sai chuyện.Hồi lâu sau, Lạc Thanh Hàn mới chậm rãi mở miệng "Nhiệm vụ của sư môn có thời hạn không?"

Tiêu Hề Hề lắc đầu "Không có."

"Không có thì tốt.

Phụ hoàng đang độ tráng niên, trong thời gian ngắn ta không thể kế vị, nàng hiểu chứ?"

Tiêu Hề Hề gật đầu "Hiểu, chuyện này không vội được."

Lạc Thanh Hàn nhấp một ngụm trà, sau đó chuyển chủ đề "Hôm nay ta đang điều tra án rượu độc."

Tiêu Hề Hề nhân cơ hội hỏi "Tra được gì rồi sao?"

"Triệu Hiền tra được trong rượu không có độc, là ly của ta đã bị bôi độc, ta sai người truy tìm những người có thể chạm vào ly rượu, sau khi điều tra thẩm vấn từng người, cuối cùng tra ra được một cung nữ tên Đàm Hoa.

Có người nhìn thấy Đàm Hoa từng xuất hiện trong Phượng Thê viên, thần sắc hoảng loạn, như thể đã làm chuyện gì đó mờ ám.

Đàm Hoa vốn là người ở ngự thiện phòng.

Triệu Hiền dẫn người đi lục soát chỗ ở của cô ta, tìm được gói thuốc độc, chính là loại độc nàng trúng."

Tiêu Hề Hề nói "Vậy thì bắt Đàm Hoa thẩm vấn đi."

"Ta sai người đi bắt Đàm Hoa, nhưng cô ta biến mất rồi."

"Biến mất rồi?"

"Ừ, Triệu Hiền đã tìm tất cả những nơi cô ta có thể xuất hiện, tra hỏi các cung nữ thái giám hay qua lại với cô ta, nhưng không thu hoạch được gì, cô ta như bốc hơi khỏi nhân gian, không ai biết cô ta đi đâu."

Tiêu Hề Hề hỏi "Điện hạ phiền não chuyện này sao?"

Lạc Thanh Hàn "Mẫu hậu yêu cầu ta ngày mai phải tra ra chân tướng, ngày hôm nay sắp qua rồi nhưng không có tung tích của Đàm Hoa, ta không thể bẩm báo với mẫu hậu."

"Điện hạ có biết sinh thần bát tự của Đàm Hoa không?"

Lạc Thanh Hàn khó hiểu nhìn nàng "Nàng muốn làm gì?"

"Thần thiếp có thể bấm tay tìm vị trí của Đàm Hoa, nhưng cần phải có sinh thần bát tự của Đàm Hoa."

Lạc Thanh Hàn hơi ngạc nhiên, không ngờ người trong Huyền Môn không những có thể đón lành tránh dữ, mà còn biết bấm tay tính toán.Cục Nội thị có tất cả thông tin của cung nữ thái giám, Lạc Thanh Hàn phái người đến cục Nội thị kiểm tra quyển trục, nhanh chóng tìm ra sinh thần bát tự của Đàm Hoa.Một tờ giấy có ghi sinh thần bát tự được đặt trước mặt Tiêu Hề Hề.Lạc Thanh Hàn nhìn Tiêu Hề Hề, muốn biết nàng bấm tay tính toán thế nào.Nàng nhìn nội dung trên giấy, rồi nhắm mắt lại, không cử động nữa.Sau một lúc.Tiêu Hề Hề mở mắt ra, sắc mặt hơi tái nhợt "Cách một trăm trượng về phía Tây Nam, xung quanh toàn là nước."

Nàng dừng lại, bổ sung thêm một câu."

Người đã chết rồi."

Lạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm nàng "Sắc mặt nàng không được tốt lắm, có cần gọi thái y đến xem không?"

"Không cần, vừa rồi thần thiếp bấm tính, cảm nhận được cảm xúc trước khi chết của Đàm Hoa, trong lòng có hơi khó chịu, ngủ một giấc là khỏi."

Vì Tiêu Hề Hề có mệnh cách đặc thù, mỗi lần nàng bấm tính sẽ vô tình nảy sinh phản ứng đồng cảm.Sự tuyệt vọng, sợ hãi và căm uất của Đàm Hoa trước khi chết tràn vào tim Tiêu Hề Hề, khiến nàng cảm nhận được nỗi sợ hãi do cái chết mang lại.Lạc Thanh Hàn nghĩ thầm, cách bấm tính này nên ít sử dụng thì tốt hơn."

Nàng ngủ đi, ngày mai ta lại tới thăm nàng."

"Thần thiếp cung tiễn Điện hạ."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 33: Ninh phi


Lạc Thanh Hàn rời khỏi điện Thanh Ca lập tức gọi Triệu Hiền tới.

Theo lời chỉ dẫn của Tiêu Hề Hề, họ tìm thấy một cái giếng nằm cách một trăm trượng về phía Tây Nam.Trong giếng giấu một thi thể nữ, xem cách ăn mặc thì chính là cung nữ mất tích Đàm Hoa.Vị trí giếng này rất hẻo lánh, bị bỏ hoang nhiều năm, ngày thường không người lui tơi, miệng giếng còn bị phiến đá nặng che lấp, nếu không dời phiến đá ra thì không thể nhìn thấy tình hình trong giếng.Nếu không có Tiêu Hề Hề giúp đỡ, e là họ không bao giờ nghĩ Đàm Hoa sẽ ở đây.Cái xác ngâm trong nước đã phù lên, không còn nhận dạng được khuôn mặt.Ngọc Lân quân kiểm tra thi thể từ đầu đến chân, phát hiện một chiếc khăn lụa, góc dưới bên phải có thêu tên Đàm Hoa, chứng tỏ người này chính là Đàm Hoa.Ngoài khăn lụa, họ còn tìm thấy một khối ngọc bội hình tròn đeo trên cổ thi thể.Triệu Hiền dùng khăn lụa bọc lấy miếng ngọc, dâng đến trước mặt Thái tử."

Điện hạ, ngọc bội này hình như là đồ trong cung."

Lạc Thanh Hàn liếc nhìn ngọc bội "Đến Thiếu phủ tra xem này ngọc bội này thuộc cung nào."

"Vâng."

Thiếu phủ là nơi quản lý tài sản hoàng gia và cung ứng đồ dùng trong cung, chỉ cần là đồ trong cung, Thiếu phủ đều ghi chép lại.Triệu Hiền cầm ngọc bội đến Thiếu phủ, lôi người giám sát Thiếu phủ ra khỏi giường, hỏi lai lịch của khối ngọc bội.Giám sát Thiếu Phủ lau sạch gỉ mắt, cẩn thận nhìn ngọc bội dưới ánh nến, hồi lâu mới nói."

Đây hình như là đồ của cung Trường Lạc."

Triệu Hiền nheo mắt "Ngươi chắc chắn?"

Giám sát Thiếu phủ vội nói "Đây đúng là đồ của cung Trường Lạc, nhưng năm ngoái Thái hậu đã thưởng cho Ninh phi nương nương."

Nói xong còn cố ý lật quyển trục, chỉ vào một trong các ghi chép nói."

Người xem, trong này viết rõ ràng, Thái hậu thưởng cho Ninh phi một đôi vòng tay hồng ngọc, một chuỗi hạt mã não, một đôi hoa tai ngọc trai, một ngọc bội hình tròn ..."

Triệu Hiền trực tiếp cầm quyển trục đi, trở về Đông cung, bẩm bào chuyện này với Thái tử.Trên mặt Lạc Thanh Hàn không nhìn ra biểu cảm gì, điềm tĩnh nói "Tra đến đây là được rồi, ngươi vất vả cả một đêm, trở về ngủ đi."

"Đây là bổn phận của thuộc hạ, không dám nói vất vả, thuộc hạ cáo lui, Điện hạ cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút."

Triệu Hiền rời đi, Lạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm vào ngọc bội một lúc, rồi mới đi ngủ.Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Lạc Thanh Hàn đã đến điện Tiêu Phòng.Tần hoàng hậu dậy còn sớm hơn hắn.Lúc này, bà đã dùng xong bữa sáng, đang tản bộ trong vườn.Lạc Thanh Hàn chắp tay hành lễ "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu."

Tần hoàng hậu hỏi "Nghe nói đêm qua con dẫn Ngọc Lân quân loanh quanh trong cung, có phải tra ra gì rồi không?"

"Mẫu hậu anh minh, nhi thần đã tìm ra người hạ độc, là một cung nữ tên Đàm Hoa.

Tối qua Ngọc Lân quân tìm thấy thi thể của Đàm Hoa trong giếng, sau khi kiểm tra thì phát hiện cô ta bị đánh bất tỉnh rồi ném xuống giếng chết đuối.

Ngọc Lân quân tìm thấy một ngọc bội hình tròn trên người cô ta."

Lạc Thanh Hàn mở khăn lụa, để lộ ngọc bội bên trong.Tần hoàng hậu chỉ nhìn thoáng qua, không định chạm vào.Bà lạnh nhạt hỏi "Đây là đồ của ai?"

"Là của Ninh phi."

Tần hoàng hậu nhướng mày "Thì ra là Ninh phi."

Ninh phi là mẹ ruột của Tứ hoàng tử Lạc Tân Nhiên.Nghe nói hồi Ninh phi mới vào cung, vì điệu múa động lòng người nên rất được sủng ái.Chẳng lâu sau nàng may mắn mang thai, không thể thị tẩm, Hoàng đế lại để ý đến nữ nhân khác, về sau trong cung có thêm không ít người mới, sủng ái của Ninh phi cũng dần phai nhạt.Dù không được Hoàng đế sủng ái, nàng vẫn còn Tứ hoàng tử, những phi tần bình thường kia không thể so sánh được.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 34: Phạt trượng


Trong hậu cung này, đãi ngộ giữa người có con và người không có con khác biệt rất lớn.

Chưa nói đến việc sinh được hoàng tử, dù chỉ là công chúa, cũng tốt hơn phi tần không có con.Ân sủng là thứ mà các phi tần tranh đoạt, còn con cái mới là chỗ dựa cho họ yên thân gởi phận.Ninh phi năm nay đã ngoài ba mươi, so với những phi tần trẻ trung mới vào cung kia thì đã già nua tiều tụy, mấy năm nay Hoàng đế ít khi qua đêm trong cung của nàng.Dù vậy cũng không ai dám xem thường nàng, đồ nàng dùng một nửa cũng không thiếu, cuộc sống trong cung của nàng rất dễ chịu, cả Hoàng hậu cũng nể mặt mấy phần.Tất cả là do nàng đã sinh được Tứ hoàng tử.Ninh phi nghe Hoàng hậu triệu kiến, nàng cũng không nghĩ nhiều, sau khi trang điểm một chút, rồi ngồi lên kiệu đến điện Tiêu Phòng.Cung nữ cẩn thận dìu Ninh phi xuống kiệu.Ninh phi nhìn cửa lớn điện Tiêu Phòng uy nghi trước mặt, chậc một tiếng, trong lòng hơi khinh thường, hơi ghen ghét.Tần hoàng hậu làm chủ Lục cung này vô cùng vinh quang, ai cũng muốn nịnh bợ bà, song trong lòng ai cũng biết rõ, Tần hoàng hậu thực chất là gà mái không đẻ được trứng, nhiều năm như vậy, ngoại trừ lúc trẻ từng mang thai một lần, sau đó không mang thai thêm lần nào nữa.Hoàng đế và Thái hậu cấm mọi người bàn tán chuyện này, nhưng mọi người không ngốc, có thể đoán được năm đó Tần hoàng hậu sảy thai hại đến thân thể, khiến bà không mang thai được nữa.Ninh phi nhiều lần nghĩ Tần hoàng hậu chỉ chiếm chỗ chứ không làm được gì.Rõ ràng không thể sinh con, lại cứ chiếm ngôi vị Hoàng hậu, đúng là không tự lượng sức mình!Cung nữ nhỏ giọng nhắc nhở "Nương nương cẩn thận ngưỡng cửa."

Ninh phi bước qua ngưỡng cửa cao của điện Tiêu Phòng, bước vào trong điện, khuỵu gối hành lễ với Tần hoàng hậu.Tần hoàng hậu mặc váy dài tay rộng màu đen, màu sắc đậm càng khiến bà toát lên vẻ thâm trầm lãnh đạm.Đại cung nữ Trân Châu trong tay cầm khăn lụa tiến lên hai bước, bên trong có một khối ngọc bội hình tròn.Tần hoàng hậu hỏi "Đây là đồ trong cung của Ninh phi nhỉ?"

Ninh phi thấy ngọc bội, đồng tử hơi co lại.Nàng vô thức nắm chặt tay áo, cố nặn ra nụ cười trên môi, khiến mình trông bình tĩnh tự nhiên hơn."

Năm ngoái Thái hậu nương nương ban thưởng cho thần thiếp, gần đây dọn dẹp đồ đạc lại không thấy đâu, còn tưởng mình không cẩn thận đánh mất, thần thiếp định báo với phủ Nội Vụ để bọn họ tìm giúp, không ngờ lại ở chỗ của Hoàng hậu nương nương."

Tần hoàng hậu lạnh lùng nói "Ngọc bội này tìm thấy trên thi thể của một cung nữ tên Đàm Hoa."

Ninh phi không chút nghĩ ngợi vội nói "Thần thiếp không biết người này."

"Bổn cung không quan tâm ngươi biết Đàm Hoa hay không, bổn cung chỉ biết Đàm Hoa muốn hạ độc Thái tử, mà trên người Đàm Hoa lại có ngọc bội của ngươi."

Sắc mặt Ninh phi tái nhợt "Thần thiếp chưa từng có ý nghĩ hạ độc Thái tử, thần thiếp trong sạch!"

"Trong sạch?"

Tần hoàng hậu cười lạnh một tiếng "Trong hậu cung này không ai trong sạch cả."

"Thần thiếp thật sự bị oan, mong Hoàng hậu nương nương minh xét!"

Ninh phi quỳ xuống dập đầu, sau lưng đã túa ra nhiều lớp hôi lạnh.Tần hoàng hậu lạnh lùng nhìn nàng "Ngọc bội này là tang vật chứng minh ngươi mưu hại Thái tử, dù ngươi không chịu nhận tội, hôm nay bổn cung cũng không thể tha cho ngươi, người đâu, lôi Ninh phi ra ngoài phạt ba mươi trượng."

Ninh phi hoảng sợ hét lên "Hoàng hậu nương nương tha mạng!"

Hai ma ma cường tráng đi vào, trái phải nắm lấy cánh tay Ninh phi, bịt miệng nàng lại, thô bạo lôi nàng ra ngoài.Kế đó, bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết của Ninh phi.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 35: Tình nghĩa phu thê


Khi Hoàng đế biết tin vội vã đến điện Tiêu Phòng, thì Ninh phi đã bị đánh đến mức chỉ còn hơi thở thoi thóp.

Nàng nằm trên đất, y phục sau lưng thấm đẫm máu, thảm không nỡ nhìn.Hoàng đế lập tức sai người dìu Ninh phi dậy."

Đưa nàng ấy về cung Yên Vũ, gọi thái y đến khám."

Lưu công công cung kính đáp "Vâng."

Ông đích thân dẫn người đưa Ninh phi về cung Yên Vũ.Tần hoàng hậu đứng dậy hành lễ, động tác chuẩn mực, không thể tìm ra bất kỳ sai sót nào."

Thần thiếp bái kiến Bệ hạ."

Hoàng đế cau mày hỏi "Ninh phi làm sai chuyện gì?

Tại sao nàng phạt trượng nàng ấy?"

Tần hoàng hậu lạnh lùng hỏi lại "Nàng ta hạ độc mưu hại Thái tử, chẳng lẽ không nên phạt sao?"

"Ý nàng là gì?"

Tần hoàng hậu thuật lại sự tình, cung nữ Trân Châu dâng khăn lụa lên, bên trong là ngọc bội hình tròn.Hoàng đế không biết ngọc bội này, nhưng ông biết Hoàng hậu sẽ không lừa ông về vụ việc mà chỉ cần điều tra là biết được sự thật.Hoàng đế trầm giọng nói "Dù ngọc bội này thật sự là của Ninh phi, cũng không chứng minh được nàng ấy xúi giục Đàm Hoa hạ độc mưu hại Thái tử.

Trước khi điều tra được chân tướng, nàng đã ra tay với Ninh phi, không sợ mang tai tiếng sao?"

Tần hoàng hậu thản nhiên nói "Nếu Bệ hạ cảm thấy hành động của thần thiếp không công bằng, có thể phế bỏ ngôi vị Hoàng hậu của thần thiếp, đày thần thiếp vào lãnh cung."

"Nàng!"

Hoàng đế vô cùng giận dữ, trong mắt bừng tia lửa nhìn bà."

Đừng tưởng trẫm không dám động đến nàng!"

Tần hoàng hậu giang rộng hai tay "Thần thiếp luôn ở đây, nếu người nhìn thần thiếp không thuận mắt, lúc nào cũng có thể ra tay."

Hoàng đế nghiến răng "Nàng chờ đấy cho trẫm!"

Nói xong ông hậm hực phất tay áo bỏ đi.Tần hoàng hậu điềm nhiên cúi đầu "Thần thiếp cung tiễn Bệ hạ."

Chờ Hoàng đế đi xa, Trân Châu mới từ dưới đất đứng dậy, thận trọng khuyên nhủ "Hoàng hậu nương nương, người hà tất phải như vậy?

Người và Bệ hạ là phu thê kết tóc, người chỉ cần giải thích rõ ràng với Bệ hạ, Bệ hạ chắc chắn sẽ đứng về phía người."

"Phu thê kết tóc?"

Tần hoàng hậu khẽ cười như nghe thấy một câu chuyện cười, tiếng cười đầy sự châm chọc.Giữa bà và Hoàng đế, từ đầu đến cuối không hề có tình nghĩa vợ chồng.Trước đây không có, bây giờ không có, tương lai cũng sẽ không.Chuyện Ninh phi bị đánh nhanh chóng lan truyền trong cung.Bảo Cầm sống động kể lại sự tình.Thấy chủ tử vẫn mãi cắn hạt dưa, hoàn toàn không định nói gì, đành phải lên tiếng."

Tiểu chủ, sao người không nói gì?"

Tiêu Hề Hề hỏi ngược lại "Em muốn ta nói gì?"

Bảo Cầm kích động nói "Đối mặt với hậu cung tranh đấu tàn khốc như vậy, lẽ nào người không thấy khích lệ, nỗ lực tranh sủng, đoạt vị trí Thái tử phi sao?

Chỉ khi người trở thành Thái tử phi, tương lai mới có thể thành Hoàng hậu, chỉ cần trở thành Hoàng hậu, người mới không rơi vào tình cảnh đáng thương như Ninh phi."

"Ninh phi đáng thương chỗ nào?"

"Ninh phi bị đánh thành như vậy, còn chưa đủ đáng thương sao?"

Tiêu Hề Hề lười biếng nói "Ninh phi tự làm tự chịu, nếu không nảy sinh tâm tư không nên có, cũng sẽ không đắc tội Hoàng hậu, càng sẽ không rước lấy trận đòn tàn nhẫn này.

Cho nên mới nói, làm một con cá muối vẫn là tốt nhất, không cần nghĩ gì hết, không cần tranh gì hết, chỉ cần thoải mái nằm đây ăn no chờ chết là được rồi."

Bảo Cầm hận rèn sắt không thành thép, chủ tử nhà nàng không biết phấn đấu gì hết!Đúng lúc này, Lạc Thanh Hàn bước vào.Sự xuất hiện đột ngột của hắn làm Tiêu Hề Hề và Bảo Cầm giật nảy mình, hai người vội vàng khuỵu hành lễ.Lạc Thanh Hàn nhìn Tiêu Hề Hề đầy ẩn ý hỏi."

Nàng gả vào Đông cung chỉ vì ăn no chờ chết?"
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 36: Đa tạ lòng tốt của Điện hạ


Trong lòng Bảo Cầm thầm than không ổn, vừa rồi Thái tử đã nghe hết những gì chủ tử nhà nàng nói rồi, Thái tử sẽ không vì thế mà ghét chủ tử nhà nàng chứ?Nói đi phải nói lại, Thái tử cũng thật là, mỗi lần đến điện Thanh Ca đều im hơi lặng tiếng, còn đến đúng thời khắc mấu chốt, cứ tiếp tục thế này, nàng sẽ không dám tám chuyện với chủ tử nữa.Tiêu Hề Hề thẹn thùng cười "Thần thiếp gả vào Đông cung dĩ nhiên là vì ngưỡng mộ Thái tử Điện hạ anh tuấn tài hoa, ăn no chờ chết chỉ là thuận theo tự nhiên thôi."

Lạc Thanh Hàn phất tay, những người trong phòng đều lui xuống.Hắn vén vạt áo ngồi xếp bằng trên đệm.Tiêu Hề Hề rót trà cho hắn."

Hôm nay nhìn tâm trạng của Điện hạ rất tốt."

Lạc Thanh Hàn điềm tĩnh nói "Đúng là rất tốt."

Hắn đánh giá nữ nhân trước mặt, sắc mặt hồng hào sáng bóng."

Có vẻ nàng cũng hồi phục rất tốt."

Tiêu Hề Hề lập tức lấy khăn lụa che miệng ho nhẹ hai tiếng, giả vờ yếu ớt nói "Nhìn bề ngoài thì thần thiếp có vẻ không sao, nhưng thật ra bên trong vẫn còn rất yếu, cần tịnh dưỡng một khoảng thời gian dài."

Lạc Thanh Hàn giờ đã nhìn rõ bản chất cá muối của nữ nhân này, làm ngơ dáng vẻ diễn kịch của nàng."

Nếu đã khỏe, hẳn là có thể thị tẩm rồi."

Tiêu Hề Hề bị dọa sợ không thở nổi, chợt ho dữ dội.Lần này là ho thật.Lạc Thanh Hàn đẩy tách trà chưa uống đến trước mặt nàng, bảo nàng uống chút nước làm ẩm cổ họng.Tiêu Hề Hề ho đến nỗi mặt đỏ bừng, phải một lúc sau mới dừng được."

Điện hạ, người đừng giỡn như vậy, dọa người lắm đó."

Lạc Thanh Hàn hỏi "Chỉ bảo nàng thị tẩm thôi, làm gì mà dọa người?"

Tiêu Hề Hề muốn nói nàng chưa thành niên, nhưng trong thời đại này thiếu nữ mười sáu tuổi đã đến tuổi cập kê rồi, mà năm nay nàng mười sáu, lấy cớ này thoái thác không ổn rồi.Nàng nhăn mặt nói "Thần thiếp sợ đau."

"Nhịn một chút sẽ không sao."

Xem xem, đây là tiếng người à?!Tiêu Hề Hề biết hôm nay nàng thoát không được rồi, ở đây không có ai, nàng dứt khoát quỳ xuống đất, đáng thương cầu xin nói."

Sở dĩ thần thiếp vào cung là để giúp Thái tử đăng cơ xưng đế, những chuyện khác, thần thiếp không dám cầu, cũng không muốn."

Lạc Thanh Hàn nâng cằm nàng lên, giọng rõ ràng uy lực."

Phàm là thứ ta cho nàng, dù nàng không muốn, cũng phải nhận."

Tiêu Hề Hề khóc không ra nước mắt.Đầu ngón tay của Lạc Thanh Hàn lướt qua môi nàng, bình tĩnh nói "Nếu nàng đã vào Đông cung, thì là nữ nhân của ta, thị tẩm là chuyện sớm muộn, đạo lý đơn giản như vậy, lẽ nào nàng không biết sao?"

Biết là một chuyện, nhưng thực hiện lại là chuyện khác.Tiêu Hề Hề mím môi không nói gì.Lạc Thanh Hàn buông cằm nàng ra, dùng khăn lụa lau đi nhiệt độ còn sót lại trên ngón tay, bình tĩnh nói."

Muốn có được thì phải cho đi, nếu nàng muốn có được lòng tin của ta thì phải cho ta thấy thành ý của nàng, nếu cả chuyện thị tẩm cũng không làm được, sao ta tin nàng thật lòng suy nghĩ cho ta?"

Giọng điệu của hắn nghe không giống lời tướng công nói với thiếp thất, mà giống như giáo viên đang dạy học sinh cách làm người hơn.Tiêu Hề Hề không còn gì để nói.Lạc Thanh Hàn còn rất nhiều việc phải làm, hắn ngồi không bao lâu đã đứng dậy rời đi.Trước khi đi, hắn như thể nhớ ra chuyện gì, đột nhiên nói với Tiêu Hề Hề."

Ta đã nói chuyện nàng trúng độc với Trung Võ tướng quân rồi, người của phủ tướng quân chiều nay sẽ vào cung thăm nàng, đây là phần thưởng cho chuyện nàng thay ta chặn rượu độc."

Tiêu Hề Hề khom người "Đa tạ lòng tốt của Điện hạ."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 37: Thiên sát cô tinh


Buổi chiều, tướng quân phu nhân dẫn đích thứ nữ đến điện Thanh Ca.

Tướng quân phu nhân họ Tiết, năm nay ba mươi ba tuổi, đoan trang xinh đẹp, thoạt nhìn rất dịu dàng thục nữ.Tiết thị sinh được hai gái một trai, ngoài ra còn vài thiếp thất sinh được thứ tử thứ nữ.Hôm nay bà dẫn vào cung là đích thứ nữ Tiêu Tri Lam.Còn đích trưởng nữ, chính là Tiêu Hề Hề đã gả vào Đông cung.Tướng quân phu nhân Tiết thị là cáo mệnh tứ phẩm, mà thân phận Lương đệ của Tiêu Hề Hề là tòng tam phẩm, cao hơn bà một bậc.Tiết thị và Tiêu Tri Lam đứng cách xa Tiêu Hề Hề, khuỵu gối hành lễ.

"Thần phụ, thần nữ bái kiến Tiêu lương đệ."

Tiêu Hề Hề muốn đi đến dìu Tiết thị.Nhưng Tiết thị có vẻ bị dọa sợ, vội kéo cô con gái nhỏ lùi về sau.Nhì dáng vẻ như đang tránh tai họa.Tiêu Hề Hề dừng bước, nét cười trên mặt nhạt đi, nàng nói "Mẫu thân, không cần đa lễ, ở đây không có người ngoài, người cứ tự nhiên đi."

Tiết thị biết phản ứng vừa rồi của mình hơi thái quá.Bà vội thu lại nét mặt, lễ phép khách khí nói "Thần phụ không dám."

Tiêu Tri Lam trốn sau lưng mẫu thân, tò mò đánh giá tỷ tỷ ruột này của mình.Tiêu Tri Lam năm nay vừa tròn mười tuổi, khuôn mặt tròn trĩnh, hai mắt to tròn lấp lánh, hai búi tóc cao, trông như búp bê trong bức tranh ngày Tết, rất dễ thương.Tiêu Hề Hề gọi Bảo Cầm mang một ít thức ăn cho Tiêu Tri Lam.Tiêu Tri Lam thấy đồ ăn ngon, muốn với tay lấy nhưng bị mẫu thân ngăn lại.Tiết thị nhỏ giọng dỗ dành "Tiểu Lam, chúng ta không ăn đồ ở đây, về nhà rồi mẹ sẽ làm món ngon cho con."

Tiêu Tri Lam tuy chỉ mới mười tuổi nhưng cô bé không phải chuyện gì cũng hiểu.Cô bé nghe lỏm hạ nhân bàn tán, biết cô bé có một tỷ tỷ ruột, nhưng tỷ tỷ là thiên sát cô tinh, vận mệnh xui rủi, ai ở gần tỷ ấy đều phải chết.Vì vậy tỷ tỷ vừa mới sinh ra đã bị đưa đi xa, nên Tiêu Tri Lam từ nhỏ chưa từng gặp tỷ tỷ ruột này.Mãi đến năm ngoái, tỷ tỷ đột nhiên về nhà, Tiêu Tri Lam mới gặp tỷ tỷ lần đầu.Nhưng người trong nhà hình như không thích tỷ tỷ cho lắm, nhìn thấy tỷ tỷ sẽ đi đường vòng.Cha mẹ cũng nhắc nhở Tiêu Tri Lam và các ca ca, không được nói chuyện hay ở cùng tỷ tỷ, thậm chí còn không được nhìn tỷ tỷ.Lúc ăn cơm, tỷ tỷ ăn một mình trong tiểu viện, rất ít khi ra ngoài và không qua lại với người khác.Đến khi tuyển tú bắt đầu, lần đầu tiên tỷ tỷ chủ động ra khỏi cửa viện, đứng trước mặt cha mẹ, bày tỏ ý muốn gả vào Đông cung.Tỷ tỷ bằng lòng gả cho Thái tử, trở thành Lương đệ của Thái tử.Trên dưới trăm người trong phủ tướng quân ai cũng thở phào nhẹ nhõm.Tiết thị bảo vệ đứa con gái nhỏ sau lưng, giống như gà mái đang bảo vệ gà con, sợ con của mình sẽ bị hại.Thấy vậy, Tiêu Hề Hề thức thời xua đi ý nghĩ nói chuyện nhà với Tiết thị.Tiết thị thận trọng nói "Tướng quân nghe nói Tiêu lương đệ tham gia thọ yến bị trúng độc, trong lòng rất lo lắng, nhưng tướng quân gần đây quá bận, hơn nữa còn là ngoại thần, không tiện vào hậu cung, nên bảo thần phụ dẫn Tiểu Lam tới thăm người."

Tiêu Hề Hề nói "Phiền cha mẹ nhọc lòng, con bây giờ đã khá hơn rồi."

Ánh mắt nàng dừng trên người Tiết thị và Tiêu Tri Lam một lúc, khẽ cau mày."

Mấy ngày nay mẹ và muội muội đừng đi qua cầu, nhớ nhé!"

Tiết thị khó hiểu "Tại sao?"

Người trong nhà không biết Tiêu Hề Hề là người của Huyền Môn, mà nàng cũng không có ý định tiết lộ.Nàng nói "Đừng hỏi tại sao, người chỉ cần nhớ lời con nói là được rồi."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 38: Mẹ con


Tiết thị đồng ý.

Nhưng nhìn biểu tình của bà, Tiêu Hề Hề đoán bà không để tâm lời cảnh báo của mình.Tiêu Hề Hề lấy ra hai tấm bùa hộ thân.Đây là hai tấm bùa hộ thân trước đó nàng làm cho Thái tử, làm xong vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp đưa cho hắn, nên nàng giữ tới bây giờ.Tiêu Hề Hề sợ Tiết thị và Tiêu Tri Lam xảy ra chuyện, đề phòng chuyện ngoài ý muốn nên nàng đưa hai tấm bùa hộ thân này, hy vọng có thể giúp họ tránh được kiếp nạn.Tiêu Hề Hề cầm tấm bùa đến gần, Tiết thị kéo đứa con gái nhỏ lùi lại vài bước, vẻ kháng cự hiện rõ trên mặt.Tiêu Hề Hề không làm khó bà, nàng gọi Bảo Cầm tới, đưa hai tấm bùa hộ thân cho Tiết thị.Bảo Cầm thấy hành động của Tiết thị, trong lòng vô cùng tức giận.Nhưng do thân phận chủ tớ khác biệt, Bảo Cầm chỉ đành nhịn, trực tiếp nhét hai tấm bùa hộ thân vào tay Tiết thị."

Phu nhân, bùa này là tiểu chủ tự tay làm, người cầm cẩn thận, đừng làm mất."

Tiết thị cầm hai tấm bùa hộ thân, giống như cầm hai củ khoai nóng hổi, muốn lập tức ném chúng đi.Bà gượng cười "Đa tạ Tiêu lương đệ ban thưởng."

Sau đó, bầu không khí rơi vào trầm mặc kéo dài.Dù Tiết thị và Tiêu Hề Hề là mẹ con ruột thịt, nhưng Tiêu Hề Hề vừa được sinh ra không lâu đã bị đưa đi xa, nàng chưa từng uống sữa của Tiết thị, Tiết thị cũng chưa từng ôm nàng, tình cảm mẹ con không hề có, thấu hiểu nhau cũng chẳng hơn gì người xa lạ.Hơn nữa với mệnh cách sát tinh làm người khác sợ hãi của Tiêu Hề Hề, Tiết thị càng sợ nàng như sợ cọp, thậm chí còn không dám nhìn nàng.Thấy Tiết thị như ngồi trên đống lửa, Tiêu Hề Hề "Con mệt rồi, hai người về đi, hỏi thăm phụ thân giúp con."

Như được đại xá, Tiết thị vội nói vâng rồi kéo đứa con gái nhỏ ra ngoài.Tiêu Hề Hề nói Bảo Cầm đi tiễn họ.Tiết thị kéo đứa con gái nhỏ chạy rất nhanh, khi Bảo Cầm đuổi theo ra ngoài, đã không thấy bóng dáng mẹ con Tiết thị đâu.Bảo Cầm tức giận trở về phòng."

Tiểu chủ, phu nhân sao có thể đối với người như vậy?

Một câu tâm tình cũng không có, còn cố ý tránh né người, làm như người là quái vật gì vậy, thật quá đáng!"

Tiêu Hề Hề không quan tâm "Tùy bà ấy thôi."

Tiết thị không phải người gian ác, giữa bà và Tiêu Hề Hề không có thù hận sâu sắc gì.Họ chỉ không có quan hệ mẹ con mà thôi.Tiết thị dẫn đứa con gái nhỏ rời khỏi điện Thanh Ca, lập tức vứt bỏ hai tấm bùa hộ thân.Sau khi vứt bùa hộ thân, Tiết thị còn dùng khăn lụa lau sạch tay vì sợ sẽ gặp xui xẻo.Thấy hai tấm bùa nằm trên cỏ, Tiêu Tri Lam muốn đưa tay ra nhặt nhưng Tiết thị ngăn lại.Tiêu Tri Lam ngây thơ hỏi "Đó là bùa hộ thân tỷ tỷ cho chúng ta, không thể vứt."

Tiết thị nghiêm túc cảnh cáo "Nó không phải tỷ tỷ của con, nó là sát tinh, nếu không phải vì nó, ca ca của con sẽ không chết, nếu chúng ta đến gần nó, sẽ bị nó khắc chết.

Sau này không cần biết nó cho con thứ gì, con cũng không được đụng vào, nhớ chưa?"

Tiêu Tri Lam khó hiểu "Không phải ca ca vẫn đang rất tốt sao?

Ca ca đâu có chết."

"Không phải ca ca này, con còn có một ca ca vừa mới sinh ra đã chết, là bị sát tinh khắc chết."

Tiết thị nói xong liền hối hận, lẽ ra bà không nên nói những lời này với đứa con gái nhỏ, lỡ làm con bé sợ thì sao?Bà ôm đứa con gái nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng an ủi."

Tiểu Lam, con còn nhỏ, có nhiều chuyện con vẫn chưa hiểu, khi lớn lên con sẽ hiểu khổ tâm của cha mẹ."
 
Back
Top Bottom