Ryu Minseok ngán ngẩm nhìn con sóc đang say xỉn ầm ĩ.
Hay thật đấy, không biết nãy ai mạnh mồm kêu đô mình bất tử.
"Minseokie à, sao em đáng yêu thế hỏ ?
Vì em đáng yêu thế nên hyung sẽ nói cho em biết một bí mật nho."
Choi Hyeonjoon đã hoàn toàn mất lý trí, bắt đầu ôm lấy mặt của Ryu Minseok mà luyên thuyên.
"Hyung à, anh say lắm rồi, em đã kêu anh uống ít th...."
"Anh đã bùm chíu chíu biến thành Omega đó."
Lời cản chưa dứt, Choi Hyeonjoon đã quăng vào đầu Ryu Minseok một cú nổ lớn.
Ryu Minseok trợn to mắt nhìn người anh của mình, não bộ chết máy không phân tích nổi đây là lời thật hay là lời thì thầm của đá.
"Choi Hyeonjoon, anh có biết bản thân đang nói gì không ?"
"Nhin nhóc nhi hong tin anh hỏ ?
Sao lại hong tin anh chứ ?"
Choi Hyeonjoon bị thần cồn nhập líu cả lưỡi rồi, vẫn cố chứng minh rằng bản thân mình không nói dối.
Cậu chìa cái gáy của mình ra trước mặt người em, hành vi bắt đầu mất kiểm soát.
"Hong tin em hửi hửi thử đi nè, anh có pheromone đó."
Choi Hyeonjoon cười hì hì vô ý thả ra một chút mùi của hoa cẩm chướng, nhẹ nhàng mà ngọt ngào quanh quẩn bên chóp mũi Minseokie.Ryu Minseok tái mặt với hành động máu liều của người anh, liếc thấy có những ánh mắt như hổ đói bắt đầu nhìn sang đây, cậu vội vàng che chắn kỹ Choi Hyeonjoon.
Vì là Omega trội, kèm theo việc đã được đánh dấu hoàn toàn, Ryu Minseok vẫn dư sức chống đỡ được những ánh mắt thấp kém ấy.
"Hyung, nghe lời em, thu mùi hoa của anh lại.
" Ryu Minseok gấp đến mức vô tình lớn tiếng với Choi Hyeonjoon, làm cho cậu giật mình.
Với bộ não đang được 80% cồn chiếm giữ, Choi Doran tự phân tích ra rằng Minseokie không tin mình, rằng mùi hương của mình thật khó ngửi.Vừa nghĩ được tới đó cậu liền rưng rưng mếu máo.
"Mùi...
Mùi tệ lắm sao ?
Em...
Em cũng thấy anh thấp kém đúng không ?..."
Choi Hyeonjoon dùng lấy lời nói bản thân tự tổn thương chính mình rồi òa khóc.
"Anh biết lắm mà, hức hức.
Ai cũng đều thấy anh thật kinh tởm..."
Ryu Minseok cuống lắm rồi, cậu sắp cuống tới mức muốn mở hành trình kỳ diệu bế ông anh này về nhà rồi.
"Hyung, ai nói vậy với hyung thế.
Đừng khóc nữa mà, mình về nhà nhé ?
Ngoan, nín đi mà."
"Hong muốn, anh muốn alpha của anh, em gọi nó tới đi hức hức" Tới lượt Ryu Minseok sắp khóc rồi, trời ơi giờ em đào đâu ra thằng alpha nào cho anh đây.
Tận cùng của tuyệt vọng, Ryu Minseok liều mạng rút máy ra gọi điện cầu cứu người yêu.
Lee Minhyung vừa bắt máy, Ryu Minseok liền mếu máo.
"Minhyung ơi cứu mình với...."
"Sao thế ?
Có chuyện gì thế ?
Ai bắt nạt Minseokie ?"
"Minhyung tới đón em với, Rando hyung say quậy quá rồi, em không đủ sức mang ảnh về" "Say ?
Không phải em đang ở quân đội à ?"
"Minhyungie khoan mắng em đã, bạn tới cứu em đi, bọn em đang ở bar..."
Lee Minhyung đầu giây bên kia nghe tới khúc này, máu đã bắt đầu lên tăng xông nhưng vẫn ráng kềm lại hỏi rõ tình hình, địa chỉ quán.
Moon Hyeonjoon nhìn vẻ mặt như trời sắp sập của thằng bạn thân liền biết có chuyện, hắn vội vàng bỏ lon bia chưa uống được ngụm nào xuống, hỏi han Lee Minhyung.
"Chuyện gì thế ?
Minseokie bị sao à ?"
"Ờ, trốn đi bar, giờ đang đỡ không nổi nên kêu tao tới đón."
Moon Hyeonjoon phì cười, rồi vội nhịn lại khi thấy Lee Minhyung bắt đầu lườm nguýt mình.
"Nào, tao chở mày đi đón người yêu nha, đừng có lườm tao, không ra được quán bar đâu" Nói rồi không nhịn được mà bật cười ha hả với cái bản mặt như mất sổ gạo của Gấu.
"Minseokie, bồ tao, đi quán bar với người yêu cũ mày."
Moon Hyeonjoon liền cứng đờ nụ cười.
"Người say không phải bồ tao, là NGƯỜI YÊU CŨ của mày."
Moon Hyeonjoon tắt nụ cười.
"Người mà quậy đỡ không nổi không phải người yêu tao, là NGƯỜI.YÊU.CŨ của mày" Moon Hyeonjoon khó vẽ nụ cười.
"Sao mày đéo nói sớm ?"
"Tại tao thấy mày cười vui quá."
"Đm nhanh cái chân lên, địa chỉ quán đâu ?"
Thế mà kêu lụy thì giãy đành đạch.
Lee Minhyung hả hê nhìn thằng bạn đang sốt vó chạy vội như gắn tên lửa vào đít.
Nhưng hắn không nhìn lại là đít mình cũng đang có tên lửa.
Chạy vội vàng tới quán bar, thứ đập vào mắt cả hai là hình ảnh Ryu Minseok và Choi Hyeonjoon đang ngồi ở một góc, Ryu Minseok ra sức dỗ dành lấy con Sỏ vẫn thút thít mãi không nín, đang ồn ào đòi thứ gì đó.Lee Minhyung với Moon Hyeonjoon liền vội đi tới, trên đoạn đường đều cố ý thả ra pheromone mạnh mẽ xua đuổi những ánh mắt ghê tởm xung quanh.
Cả hai đều là alpha trội, lại cùng lúc hành động nên mọi người đều sợ hãi nhường đường.
Như cảm nhận được mùi Jager của người thương, Choi Hyeonjoon liền nín khóc rồi toe toét nhìn người đang đi tới.
"Alpha của anh tới rồi kìa~""Hả ?
Ai cơ ?"
Ryu Minseok nghe thế liền quay về sau tìm kiếm, nhưng cậu chỉ thấy khuôn mặt nghiêm khắc của người yêu.
Lúc nãy khi con gấu thả pheromone ra cậu đã cảm nhận được, nhưng vì sợ cộng thêm đang bận dỗ dành người anh nên không dám quay lại nhìn.
Ryu Minseok gượng cười, trí não đang cố gắng vận hành hết sức để nghĩ ra kế trốn thoát khỏi hình phạt đêm nay.
"Minseokie buông anh ra đi, anh muốn ra chỗ alpha của anh."
Choi Hyeonjoon thấy Ryu Minseok không để ý đến mình, liền vùng vằng đòi thoát ra khỏi vòng tay của người em.
"Ý anh là ai cơ ?
Em có thấy thằng nào đâu ?"
Ryu Minseok nhìn kĩ nhìn mãi cũng chẳng thấy có ai đang tới cả, trừ người yêu mình với thằng cốt đang đằng đằng sát khí đi tới."
Ryu Minseok, em có gì muốn nói với anh không ?"
Ryu Minseok rụt cổ lại, khi thấy người yêu bắt đầu hỏi tội.
"Khoan...
Khoan đã, bạn khoan mắng em đã.
Để em coi thằng chó nào ẵm Doranie nhà em đi đã."
Ryu Minseok đang chưa kịp thanh minh, đã thấy Choi Hyeonjoon đột ngột giơ hai tay ra trước mặt, tư thế như đang cầu ai đó ôm lấy mình.
Cả ba người đều khựng lại trước hành động kỳ lạ của Choi Hyeonjoon.
Thấy bản thân đã giơ tay một lúc lâu nhưng người trước mặt không phản ứng, Choi Hyeonjoon lại mếu máo.
"Oner hyung, ôm anh."
Như sét đánh ngang tai, Ryu Minseok trợn trừng mắt nhìn qua nhìn lại, một bên là thằng bạn thân, một bên là con thỏ nhà mình nuôi.
Trên đầu như có thêm 100 cái ping hỏi chấm.
"Duma thằng hổ chó ?"
Ryu Minseok nghiến răng ken két nhìn Moon Hyeonjoon, nếu không phải đang bận giữ Choi Hyeonjoon chắc cậu nhào lên cắn hắn rồi.Tuyệt lắm, một đêm mà bị quăng vào đầu tận 2 pha trấn động.
Choi Hyeonjoon kỳ này tỉnh rượu, có cho mười lá gan cũng không dám trốn lên núi ở, vì Ryu Minseok sẽ méc chuyện này cho Siwoo, một trong những người sẽ bắt nhốt Choi Hyeonjoon để truy vấn hỏi tội.Moon Hyeonjoon thì khỏi nói tới, chết máy rồi.
Chỉ có Choi Hyeonjoon là còn đang hoạt hình, vừa giơ tay vừa thút thít muốn khóc lại.
"Junie không ôm anh à ?
Anh đã chờ em lâu lắm rồi."
Thấy giọt nước mắt bắt đầu lăn lại trên má Choi Hyeonjoon, Moon Hyeonjoon mới bừng tỉnh.
Hơi ngập ngừng mà bước tới ôm lấy con sóc mít ướt này.
Choi Hyeonjoon được như ý nguyện, liền vùi mặt vào ngực Moon Hyeonjoon, tham lam hít lấy mùi hương mà bản thân đêm đêm ao ước.
"Trước...
Trước mắt trở về nhà đã."
Lee Minhyung, người tỉnh táo duy nhất lúc này lên tiếng đề nghị.
Moon Hyeonjoon gật đầu, toang đứng dậy thì bị Choi Hyeonjoon ôm ghì lấy.
"Oner hyung đừng bỏ anh mà..."
Thấy con sóc con này lại sắp khóc, Moon Hyeonjoon vội dỗ dành.
"Không bỏ, anh buông tay ra đã."
Choi Hyeonjoon nghe thế thì càng ghì chặt vòng ôm hơn.
Moon Hyeonjoon đành thở dài bất lực, luồng tay xuống cặp đào núng nính rồi bế thốc cậu lên.
"Được rồi, ra xe đi đã."
Lee Minhyung nghe thế, liền nắm lấy tay Minseokie, dắt người yêu ra xe.
Chỉ có Cún yêu vẫn đang bàng hoàng sau hai thông tin mới được tiếp nhận.