Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam

Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 190


Tiêu thái hậu nhìn cử chỉ và lời nói của Lý Hoằng Thừa, trong lòng có chút không quen.

Mười mấy năm trước, khi nàng còn chưa tiến cung, Lý Hoằng Thừa là một thiếu niên đoan chính quy củ. Tính cách hắn ôn hòa, đối nhân xử thế luôn theo khuôn phép. Khi ấy, hắn tuyệt đối sẽ không dùng giọng điệu bông đùa như thế để nói chuyện.

Tuy nhiên, Tiêu thái hậu không để lộ điều này ra, giọng nàng vẫn ôn hòa và thân thiết như trước: “Bây giờ sức khỏe của tổ phụ ngươi thế nào rồi?”

Ý cười trên mặt Lý Hoằng Thừa nhạt đi đôi chút, hắn khẽ thở dài rồi nói thẳng: “Không được tốt lắm, thái y nói cần tĩnh dưỡng, không thể lo nghĩ quá nhiều.”

Tiêu thái hậu cũng khẽ thở dài theo: “Tìm thêm vài vị đại phu nữa xem sao. Ngoài ra, nếu có gì cần, cứ vào cung nói với ai gia.”

Lý Hoằng Thừa: “Thần thay mặt tổ phụ, đa tạ nương nương.”

Tiêu thái hậu mỉm cười nhìn hắn: “Hôm nay ngươi đặc biệt xin cầu kiến, là có chuyện gì sao?”

“Vâng. Thật ra thần hôm nay là đến để…” Lý Hoằng Thừa nói đến đây bỗng khựng lại, sau đó cung kính hành lễ, “…Thỉnh tội với nương nương.”

Tiêu thái hậu nghe vậy thoáng kinh ngạc: “Thỉnh tội? Ngươi chẳng phải vừa mới hồi kinh sao? Sao lại có tội?”

Lý Hoằng Thừa đứng thẳng người, nghiêm túc đáp: “Gần đây, Lý gia có vài hành động không đúng mực. Thần cũng chỉ biết sau khi trở về kinh. Thần thân là thiếu tộc trưởng của Lý thị, lần này đến để thay mặt cả gia tộc, thỉnh tội với nương nương. Mong nương nương niệm tình giao hảo bao năm giữa Tiêu gia và Lý gia, đừng chấp nhất với chúng thần.”

Ngồi trên thượng vị, Tiêu thái hậu lặng lẽ quan sát Lý Hoằng Thừa, thầm nghĩ: Quả nhiên, Ngu Thuấn Thần lại đoán trúng. Lý gia đã chủ động tới cầu hòa.

Tiêu thái hậu khẽ cười, không tỏ rõ thái độ, chỉ hỏi: “Ngươi đến thỉnh tội với ai gia, tổ phụ ngươi có biết không?”

“Thân thể tổ phụ đã già yếu, bệnh tình lại nguy kịch, e rằng sau này cũng không thể tiếp tục quản lý gia tộc nữa.” Lý Hoằng Thừa nhìn thẳng Tiêu Thái hậu, giọng điệu chân thành: “Nhưng thần nghĩ, tổ phụ hẳn sẽ tán đồng cách làm của thần. Nếu nương nương không chịu chấp nhận lời thỉnh tội của thần, thần có thể thuyết phục tổ phụ đích thân đến dập đầu tạ tội với nương nương.”

Thấy hắn hạ mình đến mức này, Tiêu thái hậu càng tin vào suy đoán của Ngu Thuấn Thần.

Hiện tại, Lý gia đang ở giai đoạn chuyển giao quyền lực, vừa có nội loạn, vừa phải dè chừng uy h**p bên ngoài, vì vậy muốn tạm thời giữ vững mối quan hệ với nàng và Tiêu gia.

Nước cờ này thực sự đánh rất tốt.

Nếu như người đến hôm nay là Lý Xương Phụ, vừa khóc vừa cầu xin nàng tha thứ, thì nàng chắc chắn sẽ lập tức nghĩ đến mưu tính của lão già đó. Nhưng người đến lại là Lý Hoằng Thừa, nàng tất nhiên không phòng bị hắn như với Lý Xương Phụ. Vì trong ấn tượng của nàng, Lý Hoằng Thừa xưa nay vốn là kẻ hiền hòa, dễ nói chuyện.

Nếu không phải trước đó Ngu Thuấn Thần đã đoán trước được toan tính của Lý gia, có lẽ nàng thực sự đã tin vào sự thành khẩn của Lý Hoằng Thừa.

Dù vậy, Tiêu thái hậu cũng không trực tiếp từ chối, mà chỉ cười nhẹ, dịu dàng nói: “Giữa Lý gia và Tiêu gia, trước đây tuy có chút hiểu lầm, nhưng vốn dĩ hai nhà là cùng chung một thuyền. Người ta thường nói, xương có gãy cũng vẫn liền gân, ai gia chưa từng để chuyện đó trong lòng.”

Những lời mang đầy tính lễ nghĩa này của Tiêu thái hậu, Lý Hoằng Thừa không rõ có thực sự tin hay không, nhưng trên mặt hắn vẫn lộ vẻ vui mừng: “Thần đa tạ nương nương rộng lượng.”

Tiêu thái hậu chỉ cười nhạt.

Lý Hoằng Thừa chắp tay nói: “Ngoài ra, thần còn một chuyện muốn thỉnh cầu.”

Tiêu thái hậu: “Ngươi cứ nói.”

Lý Hoằng Thừa: “Như thần vừa nói, tổ phụ tuổi cao sức yếu, lại bệnh nặng, cần phải ở nhà tĩnh dưỡng. Vậy nên, sau này e rằng không thể tiếp tục đảm nhận chức vị Ngự Sử đại phu. Thần thay mặt tổ phụ, xin từ chức.”

Tiêu thái hậu khẽ nhướng mày, vẻ mặt có chút ngạc nhiên: “Ồ? Từ chức?”
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 191


“Vâng!” Lý Hoằng Thừa nâng tay hành lễ, “Mong nương nương thành toàn.”

Tiêu thái hậu chậm chạp không lên tiếng, dường như đang do dự, nhưng trong lòng lại nhanh chóng suy tính.

Lý Xương Phụ đã nắm giữ Ngự Sử đài nhiều năm, dưới sự cai quản của ông ta, quyền lực của Ngự Sử đài đã khuếch trương đến cực hạn. Các quan ngôn luận gần như trở thành cái loa của Lý gia, còn đại lao Ngự Sử đài thì chẳng khác nào nanh vuốt của bọn họ.

Dù sau chuyện trước đó, quyền lực của Lý Xương Phụ đã bị suy giảm đáng kể, Ngự Sử đài cũng không còn là nơi ông ta nói một lời là định đoạt như trước. Nhưng bao năm nay, ông ta xây dựng thế lực đâu phải chuyện vô ích, Lý gia vẫn nắm giữ phần lớn quyền lực trong Ngự Sử đài.

Bây giờ, Lý Hoằng Thừa lại nói muốn thay mặt tổ phụ từ chức Ngự Sử đại phu.

Nhớ lại những lời nhắc nhở của Ngu Thuấn Thần, Tiêu thái hậu đoán rằng hắn e là không chỉ đơn giản đến xin từ chức thay tổ phụ, chẳng lẽ hắn còn muốn giao ra quyền lực của Ngự Sử đài để bày tỏ thiện ý với nàng?

Mang theo suy đoán này, Tiêu thái hậu liền thăm dò: “Lý đại nhân đã quản lý Ngự Sử đài nhiều năm, nếu đột nhiên từ chức, e rằng trong một sớm một chiều khó tìm được người thay thế.”

Lý Hoằng Thừa cười đáp: “Nếu nương nương chưa tìm được người kế nhiệm, để trống vị trí này một thời gian cũng không sao. Nương nương có thể chọn một người đáng tin cậy làm Ngự Sử trung thừa.”

Việc Ngự Sử đài không có Ngự Sử đại phu vốn chẳng hiếm lạ gì, mà chức Ngự Sử trung thừa có thể lập hai người. Khi không có Ngự Sử đại phu, Ngự Sử trung thừa chính là người nắm quyền lực cao nhất.

Hiện tại, trong số hai chức Ngự Sử trung thừa, chỉ có một người đang đảm nhiệm, là Đỗ Trọng Sinh do chính Lý Xương Phụ đề bạt. Còn Lý Hoằng Thừa lại chủ động đề nghị Thái hậu bổ nhiệm thêm một người nữa.

Tiêu thái hậu lập tức hiểu ra, Lý Hoằng Thừa quả nhiên đang dùng cách nhượng bộ để lấy lòng nàng.

Lại một lần nữa, Ngu Thuấn Thần đoán trúng.

Lợi lộc đưa đến tận cửa, nàng dĩ nhiên không thể bỏ lỡ.

Nàng thản nhiên nói: “Việc này, đợi sau khi vào triều bàn bạc rồi quyết định.”

Lý Hoằng Thừa cung kính nói: “Vâng, vậy sáng mai chầu sớm, thần sẽ đích thân đề xuất chuyện này.”

Thái hậu rất hài lòng với sự thức thời của hắn. Chuyện này tất nhiên phải để người nhà họ Lý tự mình đưa ra trước bá quan mới tốt, tránh để người khác hiểu lầm rằng nàng đã miễn chức Lý Xương Phụ.

Giọng điệu của Tiêu thái hậu càng thêm ôn hòa: “Nhưng chuyện này liên quan trọng đại, ngươi vẫn nên thương lượng kỹ với tổ phụ trước đã. Dù ai gia biết ngươi muốn tốt cho sức khỏe của ông ấy, nhưng suy nghĩ của ông ấy mới là quan trọng nhất. Nếu lão nhân gia vẫn muốn tiếp tục vì Đại Thánh triều cống hiến sau khi hồi phục, ai gia tất nhiên sẽ càng vui mừng hơn.”

Lý Hoằng Thừa đáp: “Đa tạ nương nương, bên phía gia gia xin nương nương yên tâm, thần nhất định sẽ thuyết phục được người.”

Tiêu thái hậu gật đầu: “Tốt, vậy ai gia yên tâm rồi. Ngươi đúng là một người hiếu thuận.”

Lý Hoằng Thừa mỉm cười, lại hành lễ một lần nữa: “Nương nương, vậy hôm nay thần xin cáo lui trước. Gia gia một ngày không gặp thần là thuốc men cũng không chịu uống cho tử tế, hiện giờ người cứ như một đứa trẻ lớn tuổi, bướng bỉnh vô cùng.”

Tiêu thái hậu nghe vậy cũng không nhịn được cười: “Được rồi, ngươi về đi. Nếu trong phủ có gì cần, cứ đến tìm ai gia.”

“Đa tạ nương nương!” Lý Hoằng Thừa cảm kích hành lễ, sau đó lui ra ngoài.

Tiêu thái hậu suy nghĩ một lúc, rồi gọi cung nữ đến, sai nàng đến khố phòng trong cung tìm một ít dược liệu thượng hạng để Lý Hoằng Thừa mang về Lý phủ cho Lý Xương Phụ dùng.

Lý Hoằng Thừa nhận lấy phần thưởng dược liệu của Thái hậu, xúc động đến mức rưng rưng cảm tạ. Nhưng đợi cung nữ của Thái hậu rời đi, hắn lại không kìm được mà thở dài một hơi thật sâu.

Tiểu tư A Kim đã theo hầu hắn nhiều năm, ôm theo chiếc hòm đầy dược liệu quý báu, khó hiểu hỏi: “Lang quân sao lại thở dài? Chẳng lẽ mọi chuyện không thuận lợi? Nhưng chẳng phải Thái hậu đã ban thưởng cho lang quân rồi sao?”

Lý Hoằng Thừa lắc đầu, trầm ngâm nói: “Phản ứng của nương nương quá mức bình tĩnh, cứ như thể từng câu từng chữ ta nói ra đều nằm trong dự liệu của nàng ấy, điều này không đúng.”

A Kim kinh ngạc: “Thái hậu lại thông minh đến thế ư? Có thể đoán trước được hành động của lang quân?”

“Chưa chắc là Thái hậu.” Lý Hoằng Thừa đưa mắt nhìn về phía Cấm Uyển, giọng điệu có chút phức tạp: “Ở đây, người thông minh quá nhiều rồi.”

A Kim chẳng mấy bận tâm: “Trên đời này còn có ai thông minh hơn lang quân sao? A Kim không tin!”

Lý Hoằng Thừa cười khổ: “Trước kia, lang quân nhà ngươi cũng không tin. Nhưng bây giờ, không tin cũng không được nữa rồi.”

A Kim bắt đầu lo lắng: “Vậy phải làm sao đây? Lang quân vẫn định để lão thái gia từ quan ư?”

Lý Hoằng Thừa gật đầu: “Từ, tại sao lại không từ. Những năm qua, Lý gia làm việc quá mức chói mắt, cũng đến lúc nên lặng xuống, nhường lại sân khấu cho kẻ khác rồi.”

A Kim suy nghĩ một lát, chợt bừng tỉnh: “Đây chẳng phải chính là đạo lý mà lang quân từng nói trước kia sao? ‘Cây cao trong rừng, gió sẽ quật ngã; gò đất nhô ra ven bờ, nước sẽ chảy xiết; người hơn kẻ khác, ắt bị công kích’.”

Lý Hoằng Thừa liếc hắn một cái, nửa cười nửa không: “Ngươi thật biết cách tự dát vàng lên mặt mình đấy nhỉ.”

A Kim: ???

Lý Hoằng Thừa kiên nhẫn nói: “Lần trước ngươi theo ta đến Thanh Liên trại, để lấy lòng nha đầu A Ngân kia, chẳng phải đã giúp nàng ta cho heo ăn sao? Vậy ngươi chắc biết heo sợ nhất điều gì chứ?”

A Kim lẩm bẩm phản bác: “Ta cho heo ăn là để giúp lang quân thăm dò lịch trình tuần tra của trại, giúp lang quân nửa đêm trốn đi mà!” Nhưng hắn vẫn không nhịn được tò mò hỏi: “Lang quân, heo sợ nhất điều gì?”

Lý Hoằng Thừa đáp: “Ngốc! heo tất nhiên là sợ… béo rồi! Ngươi xem, phụ thân của A Ngân mỗi lần giết heo, chẳng phải đều chọn con béo tốt, chạy nhảy linh hoạt nhất sao?”

A Kim ngẫm nghĩ rồi gật gù: “Đúng thật!”

Lý Hoằng Thừa thở dài: “Điều ta cần làm bây giờ chính là khiến Lý gia bớt đi phần ‘mỡ’ dư thừa, bớt chói mắt hơn, tránh để người ta nhìn vào là muốn xuống tay “thịt” ngay.”

A Kim vẫn chưa hiểu: “Nhưng lý lẽ đơn giản như vậy, ngay cả A Kim cũng hiểu được, sao lão thái gia và những người khác trong Lý gia lại không hiểu?”

Lý Hoằng Thừa trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Có lẽ… tất cả heo đều muốn trở thành con đầu đàn oai phong nhất trong chuồng. Dù gì thì nó cũng có thể ăn được ngụm nước cám đầu tiên mà A Ngân xinh đẹp đổ vào máng, cái dáng vẻ anh dũng khi tranh giành thức ăn còn có thể khiến những con khác cúi đầu thần phục. Cả thân lẫn tâm đều vô cùng thỏa mãn. Một khi đã có dã tâm, còn ai rảnh để nhìn lên cái dao treo lơ lửng trên đầu đâu chứ?”

A Kim gật đầu, cảm thấy lang quân nói rất có lý.

Lý Hoằng Thừa không muốn Lý gia trở thành con heo đầu đàn trong chuồng nữa, nhưng Tiêu thái hậu lại không tin điều đó.

Sau khi Lý Hoằng Thừa rời đi, Tiêu thái hậu sai người gửi một bức thư đến Tiêu phủ cho nhũ mẫu của nàng.

Nhũ mẫu của Tiêu thái hậu từng là đại nha hoàn của mẫu thân Lý thị, là người sinh ra và lớn lên trong Lý gia. Dù theo Lý thị xuất giá đến Tiêu gia, bà ta vẫn còn không ít thân thích đang làm việc trong Lý phủ.

Tiêu thái hậu nhớ mang máng rằng, nhũ mẫu từng nhắc đến một biểu muội của bà ta từng hầu hạ bên cạnh mẫu thân Lý Hoằng Thừa – Đường thị.

Tiêu thái hậu muốn nhờ nhũ mẫu dò la về chuyện năm đó khi Lý Hoằng Thừa rời kinh, cũng như cái chết của Chu thị, xem xem có ẩn tình gì khác không.
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 192


Ngày hôm sau, Hoàng đế dẫn đầu mọi người vào Cấm Uyển săn bắn.

Những năm trước, chuyến đi đến Cấm Uyển, săn bắn mới là trọng điểm. Nhưng năm nay, phần quan trọng nhất thực ra đã kết thúc vào hôm qua, chính là cuộc tỉ thí của Cấm quân.

Hiện tại, tỉ thí đã kết thúc, mà Tiểu Hoàng đế thì tuổi còn quá nhỏ, Tiêu thái hậu cùng Thái hoàng thái hậu cũng không quá coi trọng việc săn bắn, cho nên cuộc săn này cũng chỉ mang tính tượng trưng.

Đám nội thị thả ra một số chim trĩ, thỏ hoang cùng vài loài động vật ăn cỏ hiền lành, đuổi vào bãi săn để các đại thần và nữ quyến săn bắn tiêu khiển.

Thái hoàng thái hậu tuổi đã cao, đương nhiên không tham gia. Do vết thương ở chân chưa khỏi, Doanh Thần cũng bị giữ lại trong Thanh Ba điện đọc sách. Chỉ có Doanh Đông Quân được Thái hoàng thái hậu cho phép ra ngoài vui chơi.

Lúc nàng ra cửa, Hoa ma ma còn đặc biệt nhắc nhở: “Công chúa, nghe nói tài bắn cung cưỡi ngựa của Phạm công tử gia rất xuất sắc, công chúa có thể cùng đi với hắn ta. Chắc hẳn công tử Phạm cũng sẽ rất vui lòng chỉ điểm thuật bắn cung cho công chúa.”

Doanh Đông Quân cười nhìn Hoa ma ma một cái: “Ma ma vất vả rồi, bổn cung đã biết.”

Hoa ma ma thấy công chúa đáp ứng sảng khoái như vậy, lại nghĩ trước đó nàng đã từng gặp công tử Phạm gia, chắc hẳn cũng có chút ấn tượng tốt, thế nên yên tâm không ít.

Đại Thánh triều tương đối thoáng trong chuyện nam nữ, nên khi đi săn không có sự phân biệt rõ ràng. Những năm trước, cuộc săn này được xem là một sự kiện mai mối lớn của các gia tộc quyền quý trong triều, những người có ý kết thân có thể nhân cơ hội này gặp gỡ nhau.

Khi Doanh Đông Quân cùng Tiểu Cát Tường đến bãi săn, thì những người tham gia hôm nay cũng đã đến gần đủ. Tiêu thái hậu không có mặt, còn Tiểu Hoàng đế thì chỉ cần theo nghi thức nói mấy câu, sau đó tượng trưng bắn một mũi tên là có thể rời đi.

“Trưởng công chúa điện hạ.”

Vừa đến nơi, một giọng nói vang lên từ phía sau nàng.

Doanh Đông Quân quay đầu lại, thấy Phạm Tất Anh vận một bộ kỵ trang màu đen, cưỡi ngựa đuổi theo. Sau lưng hắn còn có một tùy tùng, tay dắt theo một con chó săn khổng lồ cao gần bằng người. Nàng nhìn lướt qua, nhận ra người đó là Doãn Nam Đình.

Doãn Nam Đình thấy nàng, liền cúi chào theo lễ, nhưng giả bộ như không quen biết, cúi đầu im lặng đi theo sau Phạm Tất Anh.

“Trưởng công chúa điện hạ.” Phạm Tất Anh chắp tay hành lễ, chân thành mời: “Phạm mỗ có chút kinh nghiệm trong chuyện săn bắn, hôm nay điện hạ có muốn đi cùng không?”

Doanh Đông Quân không trả lời hắn, mà chỉ tò mò nhìn con chó săn kia.

Bộ lông của nó đen tuyền xen lẫn vài vệt đỏ, ngoại hình trông vô cùng dữ tợn. Dây thừng buộc quanh cổ bị Doãn Nam Đình giữ chặt, lúc này nó đang ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh hắn, nhưng ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn xung quanh, cứ như thể có thể lao lên cắn đứt cổ ai đó bất cứ lúc nào.

Những người xung quanh vừa thấy con chó này liền vô thức giữ khoảng cách.

Phạm Tất Anh nghĩ rằng Doanh Đông Quân cũng sợ nó, liền vội vàng trấn an: “Điện hạ yên tâm, con chó này đã được huấn luyện rất bài bản, cực kỳ ngoan ngoãn, chỉ săn mồi, tuyệt đối không làm hại người.”

Sợ nàng không tin, hắn quay sang ra lệnh cho con chó: “Hồng Long, nằm xuống!”

Con chó săn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó ngoan ngoãn đổi từ tư thế ngồi sang nằm phủ phục, còn thè lưỡi một cách lười biếng, thoáng chốc thu bớt đi vẻ nguy hiểm.

Doanh Đông Quân có chút hứng thú: “Con chó này trông thật oai phong, bổn cung chưa từng thấy loài nào như vậy.”

Hồng Long dường như nghe hiểu lời nàng, liền quay đầu nhìn nàng chằm chằm.
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 193


Phạm Tất Anh nói: “Điện hạ, Hồng Long là hậu duệ của loài sói, săn bắn lợi hại hơn hẳn những con chó săn bình thường. Chờ lát nữa, ta sẽ bảo nó săn giúp điện hạ vài con hươu.”

Doanh Đông Quân dường như nể mặt con chó này, không từ chối Phạm Tất Anh mà chỉ mỉm cười nói: “Bổn cung rửa mắt chờ xem.”

Phạm Tất Anh thấy công chúa đồng ý, lập tức lộ vẻ vui mừng, giục ngựa tiến lên đứng cạnh nàng, chỉ hơi tụt lại nửa thân ngựa.

Tiểu Cát Tường đứng bên phía còn lại, liếc nhìn Phạm Tất Anh một cái. Thấy công chúa không nói gì, hắn cũng không ngăn cản, chỉ âm thầm cảnh giác đối với Phạm Tất Anh và con chó kia. Bất kỳ ai tiến vào phạm vi ba bước quanh Doanh Đông Quân đều là mục tiêu cần cảnh giác của hắn.

Đúng lúc này, Ngu Thuấn Thần và Tống Tắc cũng cưỡi ngựa đến.

Theo lý mà nói, Tống Tắc tuổi đã cao, vốn có thể không tham gia săn bắn, nhưng ông lại không chịu thừa nhận mình già. Hôm nay, ông ta mặc một bộ kỵ trang, trèo lên lưng ngựa. Nếu bỏ qua tốc độ chậm rì của con ngựa già dưới thân, thì cũng xem như tràn đầy khí thế.

Ngu Thuấn Thần vì phối hợp với tốc độ của ông mà cũng chậm rãi để ngựa dạo bước. Vừa đến bãi săn, hắn đã thấy công chúa vận kỵ trang đỏ rực, dung nhan rạng rỡ cùng với… nam tử đứng bên cạnh nàng.

Ngu Thuấn Thần khẽ khựng lại.

Tống Tắc lúc này đang hào sảng nói: “Đại nhân hôm nay có muốn đi cùng lão phu không? Năm xưa khi còn trẻ, lão phu cưỡi ngựa bắn cung rất khá, nay tuy đã có tuổi, nhưng cũng không kém đi bao nhiêu! Chờ lát nữa săn được thú, lão phu có thể chia một nửa cho đại nhân!”

Ngu Thuấn Thần nhìn về phía Doanh Đông Quân, chậm rãi đáp: “Hảo ý của Tống đại nhân, tại hạ xin ghi nhận. Nhưng tại hạ cưỡi ngựa bắn cung không giỏi, sợ làm vướng chân đại nhân.”

Tống Tắc không đồng tình, quan sát hắn vài lần rồi nói với giọng điệu chân thành: “Chúng ta tuy là văn thần, nhưng có một thân thể cường tráng cũng là tố chất cần có của bậc quan viên. Đại nhân lúc rảnh nên luyện tập nhiều hơn, không thể để văn thần mất mặt được.”

Ngu Thuấn Thần thản nhiên đáp: “Đa tạ đại nhân chỉ dạy, tại hạ sẽ ghi nhớ.”

Tống Tắc thấy hắn không muốn đi cùng mình, mà nhìn dáng vẻ hắn cũng chẳng giống người giỏi cưỡi ngựa bắn cung, nên không ép buộc nữa, xoay người đi tìm những hậu bối có thực lực hơn.

Chẳng bao lâu sau, Tiểu Hoàng đế cưỡi một con ngựa do nội thị dắt cương, dưới sự bảo vệ của Cấm vệ quân, tiến lên phía trước.

Tiếng tù và vang lên, đám nội thị lùa một con hươu chạy tới.

Cấm quân dâng lên một cây cung nhỏ, Tiểu Hoàng đế khó giấu nổi vẻ phấn khích, nhận lấy cây cung.

Cung được chế tạo đặc biệt, nhẹ và nhỏ hơn nhiều so với cung bình thường, nhưng chiều dài vẫn bằng cả một cánh tay của cậu. Vì vậy, khi nâng lên, cậu vẫn có chút chật vật.

Cấm quân bên cạnh khẽ nhắc nhở vài câu, Tiểu Hoàng đế đặt một mũi tên lên dây cung, nhắm vào con hươu đã bị cấm quân bao vây, không còn đường trốn thoát.

Cậu tập trung ngắm rất nghiêm túc, tràn đầy tự tin bắn tên. Nhưng mũi tên vừa rời dây cung chưa được năm bước đã rơi xuống đất một cách vô lực. Cùng lúc đó, vài mũi tên khác từ các cấm quân đồng loạt bay ra, xuyên qua thân hươu.

Vốn dĩ, đây chỉ là một nghi thức, con hươu thật sự là do cấm quân bắn hạ.

Mọi người đều coi như con hươu này là do Tiểu Hoàng đế hạ gục, đồng loạt hô vang: “Chúc mừng bệ hạ cờ mở thắng lợi!”

Tiểu Hoàng đế nhìn mũi tên của mình chỉ rơi ngay dưới chân, có chút chán nản bĩu môi. Cậu muốn bắn thêm vài mũi nữa, nhưng tay cầm cung đã bắt đầu tê dại, đành phải uể oải đặt xuống.

Sau khi Hoàng đế khai tiễn, những người khác mới có thể săn bắn.

Cậu đọc vài câu theo lễ nghi, rồi tiếng tù và lần nữa vang lên, tất cả mọi người cưỡi ngựa lao về phía rừng rậm phía trước.

Phạm Tất Anh huýt sáo một tiếng, Hồng Long vốn đang nằm phục lập tức đứng dậy, quét mắt quan sát xung quanh, sau đó muốn chạy về một hướng nào đó. Sức nó mạnh đến mức Doãn Nam Đình suýt nữa không giữ nổi dây dắt.

Phạm Tất Anh chỉ về phía Hồng Long định chạy, thấp giọng nói với Doanh Đông Quân: “Điện hạ, Hồng Long phát hiện hướng này có rất nhiều con mồi, chúng ta đi lối này nhé?”

Doanh Đông Quân không bận tâm sẽ đi hướng nào, chỉ tùy ý nói: “Được thôi, nghe theo nó vậy.”

Doãn Nam Đình buông dây cương của Hồng Long, con chó lập tức lao vút đi, Phạm Tất Anh và Doanh Đông Quân cũng giục ngựa đuổi theo.

Tiểu Cát Tường chạy theo sau công chúa, tiện thể ngoái đầu nhìn lại. Vị Ngu đại nhân khi nãy còn đứng lặng lẽ cách đó không xa giờ đã biến mất.

Hắn nghi ngờ nghĩ thầm: Ồ? Không theo tới sao?

Tiểu Cát Tường lại liếc nhìn công chúa nhà mình, thấy nàng chỉ tập trung vào việc đuổi theo con chó săn tìm con mồi, dường như chẳng hề để ý đến ánh mắt phía sau kia. Hắn đương nhiên cũng chẳng muốn nhắc nhở công chúa làm gì, vị đại nhân kia nếu có ghen đến chết thì lại càng hay.

Bọn họ chạy theo sau Hồng Long tiến vào rừng, dọc đường gặp không ít thỏ rừng, gà rừng, nhưng Hồng Long đều làm ngơ, chỉ lao thẳng vào sâu bên trong.

Phạm Tất Anh giải thích: “Hồng Long đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không săn mấy con vật nhỏ nhặt này. Nó chỉ thích săn những con mồi lớn. Nhưng hôm nay, bãi săn này đã đuổi hết những con quá hung dữ đi rồi, trong số những con còn lại, chắc chỉ có hươu mới lọt vào mắt xanh của nó.”

Bọn họ chạy trong rừng khoảng nửa nén nhang thì quả nhiên gặp được một con hươu đực đang ung dung gặm cỏ. Dường như cảm nhận được nguy hiểm, con hươu cảnh giác ngẩng đầu nhìn quanh, rồi lập tức quay đầu chạy sâu vào trong rừng.

Hồng Long lập tức lao theo.

Nhưng nó không vội giết con mồi, mà giống như đang trêu đùa, chặn hết mọi đường chạy trốn của con hươu. Đợi khi đã chơi chán, nó mới ép con hươu chạy về phía chủ nhân của mình.

Nhìn con hươu hoảng loạn lao về, Phạm Tất Anh ra hiệu cho Doanh Đông Quân: “Điện hạ, có thể bắn rồi.”

Doanh Đông Quân nâng cung, thử nhắm vào con hươu, vừa cười vừa nói: “Bổn cung bắn cung không giỏi lắm đâu.”

Phạm Tất Anh dịu giọng đáp: “Nếu bắn trượt, công chúa có thể thử thêm vài lần, nếu thật sự không được, còn có tại hạ đây.”

Doanh Đông Quân nhắm thật lâu, cuối cùng cũng căn chuẩn mục tiêu, thả tay bắn tên.

Khoảnh khắc tiếp theo, con hươu đực trưởng thành vậy mà lại trúng tên, đổ ầm xuống đất.

Doanh Đông Quân vừa bất ngờ vừa vui vẻ: “Ồ? Bổn cung vậy mà bắn trúng rồi sao? Tiểu Cát Tường, mau đi nhặt con mồi về!”

Tiểu Cát Tường nhìn nàng một cái, định nói lại thôi.

Phạm Tất Anh cũng sửng sốt không kém.

Đúng lúc này, một người cưỡi ngựa từ hướng khác đi ra, dừng ngay trước xác con hươu. Trên lưng ngựa, người nọ vẫn đang cầm một cây cung trong tay.

“Xin lỗi, Trưởng công chúa điện hạ, con hươu này là do thần bắn trúng.” Người kia khẽ nâng mắt nhìn Doanh Đông Quân, giọng điệu nhàn nhạt.

Doanh Đông Quân nhìn thấy người nọ thì sững ra trong chốc lát.

Phạm Tất Anh cứ tưởng công chúa bị cướp mất con mồi chắc chắn sẽ tức giận, đang định đứng ra hòa giải.

Không ngờ vị trưởng công chúa nổi danh là khó chiều lại bất ngờ nở nụ cười rạng rỡ với người nọ, chân thành khen ngợi: “Ôi chao! Không ngờ tài bắn cung của Ngu lang cũng lợi hại như vậy? Ngu lang đúng là văn võ song toàn!”

Tiểu Cát Tường: Hừ.
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 194


Vị Ngu đại nhân vừa được khen ngợi vẫn giữ sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt lướt qua Phạm Tất Anh bên cạnh công chúa.

“Ta đuổi theo con mồi, vô tình lạc vào đây, không quấy rầy Trưởng công chúa chứ?”

Doanh Đông Quân mỉm cười: “Bãi săn rộng lớn như vậy, bổn cung lại có thể tình cờ gặp được Ngu lang, đây chẳng phải là duyên phận sao? Sao lại nói là quấy rầy? Đúng rồi, hôm nay Ngu lang đi săn có đồng hành cùng ai không? Nếu chưa có, chi bằng đi cùng chúng ta?”

Ngu Thuấn Thần thu lại cây cung trong tay, nhìn Doanh Đông Quân, chậm rãi hỏi: “Chúng… ta?”

Doanh Đông Quân hơi dừng lại, rồi nở nụ cười rạng rỡ, chỉ vào mình, rồi lại chỉ vào Ngu Thuấn Thần: “Ý bổn cung là, chúng ta cùng đi.”

Tiểu Cát Tường liếc nhìn công chúa nhà mình, thầm than trách nhưng chẳng thể nói gì, đành trừng mắt nhìn Ngu Thuấn Thần một cái thật dữ dội.

Doãn Nam Đình nhìn họ, ánh mắt đầy kinh ngạc. Trong mắt hắn, vị công chúa này tuy không kiêu ngạo ngang ngược như lời đồn, nhưng cũng có phần cao ngạo, ngay cả với Phạm công tử, người có khả năng trở thành phò mã của nàng cũng chẳng quá thân thiết. Không ngờ khi đứng trước Trung Thư lệnh đại nhân, công chúa lại như biến thành một người khác.

Hắn không khỏi nhớ đến những lời đồn đại trong dân gian trước đây. Lẽ nào bao nhiêu năm rồi, công chúa vẫn chưa quên được Ngu Thuấn Thần?

Phạm Tất Anh dường như không nhận ra sự khác biệt trong thái độ của Doanh Đông Quân đối với Ngu Thuấn Thần, ngược lại còn chủ động mời: “Đúng vậy, Ngu đại nhân, chi bằng cùng nhau đi? Hồng Long của ta giỏi nhất trong việc tìm kiếm con mồi, phối hợp với tài bắn cung của ngài, hôm nay chúng ta nhất định sẽ săn được không ít chiến lợi phẩm.”

Không ngờ, Ngu Thuấn Thần lại thản nhiên từ chối: “Ta đã hẹn trước với Tống đại nhân, không tiện tham gia.”

Tiểu Cát Tường nghe vậy, trừng mắt với Ngu Thuấn Thần còn dữ dội hơn.

Tên này, lại dám từ chối công chúa nhà nàng? Đúng là ỷ được sủng mà kiêu!

Doanh Đông Quân nghe thế, quả nhiên lộ vẻ thất vọng: “Ồ, ra vậy.”

Phạm Tất Anh cũng tiếc nuối nói: “Vậy thì không làm phiền đại nhân nữa.”

Doanh Đông Quân nhìn Ngu Thuấn Thần, hắn chỉ hơi gật đầu, rồi cưỡi ngựa đi về hướng khác.

Còn con hươu chết trên mặt đất, hắn không hề lấy đi. Dù sao, mỗi mũi tên b*n r* đều có ký hiệu riêng, những con mồi lớn sau khi kết thúc buổi săn sẽ có người mang về cho chủ nhân.

Phạm Tất Anh hạ giọng hỏi: “Công chúa, chúng ta đi tìm con mồi khác chứ?”

Doanh Đông Quân lúc này mới thu lại ánh mắt, giọng điệu dửng dưng: “Vậy thì đi thôi.”

Nhưng dù nàng có vẻ không mấy hứng thú, Phạm Tất Anh cũng không hề lộ ra chút bất mãn nào. Hắn ra lệnh cho Hồng Long tiếp tục tìm kiếm con mồi, còn đặc biệt kể vài câu chuyện hài hước để làm nàng vui.

Quả nhiên, tâm trạng của Doanh Đông Quân tốt lên đôi chút.

Tiểu Cát Tường không khỏi nhìn Phạm Tất Anh với ánh mắt khác hẳn. Vị phò mã tương lai này đúng là rộng lượng và chu đáo, tiền đồ sáng lạn đấy!

Nhờ có Hồng Long hỗ trợ săn mồi, lại thêm sự hướng dẫn kiên nhẫn của Phạm Tất Anh, chẳng bao lâu sau, Doanh Đông Quân đã “dựa vào thực lực của bản thân” săn được một con hoẵng.

Lần này, nàng thực sự vui vẻ.

“Xem ra đi săn cũng không khó lắm.”

Phạm Tất Anh mỉm cười khen: “Công chúa rất giỏi!”

Doanh Đông Quân mỉm cười đáp lại: “Bình thường ngươi đi săn cũng như vậy sao?”

Phạm Tất Anh lắc đầu: “Thú trong rừng núi bên ngoài thông minh hơn trong Cấm Uyển nhiều, đôi khi còn gặp cả mãnh thú.”

Doanh Đông Quân nhướng mày: “Vậy chẳng phải rất nguy hiểm sao?”

Phạm Tất Anh cười nhạt: “Không hẳn, ta bắn cung cũng tạm ổn, hơn nữa còn có Hồng Long bên cạnh, đến giờ vẫn chưa gặp phải nguy hiểm chí mạng.”
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 195


Doanh Đông Quân nói: “Nghe ngươi nói vậy, ta lại thấy việc săn bắn trong Cấm Uyển có vẻ nhàm chán. Trước đây ta từng nghe nói những con mồi lớn trong Cấm Uyển đều được nuôi nhốt trước, trong thức ăn còn trộn thêm dược liệu để khi bị săn đuổi, chúng không thể chạy quá nhanh.”

Phạm Tất Anh mỉm cười nhìn nàng: “Hiện tại, phần lớn những người tham gia săn bắn đều là văn thần và nữ quyến. Nếu không làm vậy, chẳng phải mọi người sẽ khó có được cảm giác mãn nguyện khi trở về sao? Nếu công chúa cảm thấy không thú vị, lần sau chi bằng theo ta vào rừng săn bắn thực sự. Khi đó ta sẽ mang theo nhiều con săn khuyển như Hồng Long, dù có gặp hổ hay gấu cũng không hề gì.”

Doanh Đông Quân nhướng mày: “Ồ? Mấy con chó mà ngươi nuôi lại lợi hại đến vậy sao?”

Phạm Tất Anh tự tin cười đáp: “Đến lúc đó công chúa sẽ biết. Việc săn bắn hôm nay đối với Hồng Long chẳng qua chỉ là trò chơi mà thôi.”

Doanh Đông Quân nhìn con chó săn to lớn đang chạy phía trước, mỉm cười: “Nghe ngươi nói thế, ta cũng có chút mong chờ rồi.”

Không xa phía trước, một con suối nhỏ xuất hiện. Hồng Long chạy đến bờ suối rồi dừng lại.

Phạm Tất Anh lấy ra một chiếc túi vải căng phồng, nói với Doanh Đông Quân: “Ta đi lấy nước và cho Hồng Long ăn một chút, công chúa chờ ta một lát.”

Doanh Đông Quân gật đầu: “Ừm.”

Phạm Tất Anh xuống ngựa, bắt đầu cho Hồng Long ăn.

Doãn Nam Đình buộc ngựa xong, dường như có chút gấp gáp, hắn ghé tai Phạm Tất Anh nói nhỏ một câu, sau đó vội vàng chạy đi.

Tiểu Cát Tường lén ghé sát Doanh Đông Quân, quay lưng về phía Phạm Tất Anh, khua tay ra hiệu: Công chúa, không nói đến chuyện khác, nhưng phải công nhận là tính tình họ Phạm này rất tốt, lại rộng lượng hơn hẳn kẻ nhỏ nhen kia!

Doanh Đông Quân liếc hắn một cái, nửa cười nửa không.

Tiểu Cát Tường: Công chúa không thấy vậy sao?

Doanh Đông Quân nhìn bóng lưng Phạm Tất Anh, người đang ngồi xổm trước Hồng Long, kiên nhẫn đút từng miếng thịt khô, giọng điệu có phần sâu xa: “Ngươi nói không sai, trong số những nam nhân ta từng gặp, hắn quả thực là người rộng lượng nhất. Biết rõ bản thân có khả năng trở thành phò mã của ta, vậy mà dù thấy ta dịu dàng với nam nhân khác cũng không hề tức giận, lại còn luôn ân cần, như thể trời sinh đã không có tính khí vậy.”

Tiểu Cát Tường lúc đầu còn gật đầu liên tục, nhưng nghe đến đây thì cảm thấy có gì đó không đúng.

Hắn cau mày: Nghe thế nào cũng thấy… người này không giống một nam nhân bình thường. Chẳng lẽ là kẻ ngốc?

Doanh Đông Quân bật cười khẽ: “Ngốc thì không, ngược lại còn rất thông minh. Con người chỉ tính toán chi li với những gì họ thực sự để tâm. Hắn muốn làm phò mã của ta, nhưng thứ hắn nhắm tới e rằng không phải bản thân ta, mà là những gì ta có thể cho hắn.”

Tiểu Cát Tường lập tức nổi giận: Hắn dám mưu tính lên người công chúa? Để ta đi xử hắn!

Doanh Đông Quân liếc hắn một cái, nửa đùa nửa thật nói: “Bổn cung cũng không ghét kiểu tính toán này. Nếu thứ hắn muốn là thứ ta có thể cho, mà hắn cũng có thể đáp ứng điều ta cần, thì vụ làm ăn này cũng không tệ.”

Tiểu Cát Tường bĩu môi: Công chúa, đây không phải làm ăn, đây là hôn ước của ngài.

Doanh Đông Quân thản nhiên đáp: “Trong mắt bổn cung, hai thứ đó chẳng có gì khác nhau.”

Tiểu Cát Tường nhìn công chúa, muốn nói lại thôi.

Doanh Đông Quân nhướn mày: “Sao?”

Tiểu Cát Tường bực bội, miễn cưỡng ra dấu: Hắn còn kém hơn Ngu Thuấn Thần nhiều.

Doanh Đông Quân hơi sững lại, rồi khẽ thở dài: “Không được đâu. Bổn cung và Ngu lang không thể làm ăn với nhau. Bởi vì Ngu lang….”

Nàng nói đến đây thì dừng lại, không tiếp tục nữa.

Nhưng Tiểu Cát Tường hiểu rõ, nếu Doanh Đông Quân và Ngu Thuấn Thần thật sự hợp tác làm ăn với nhau, thì Ngu Thuấn Thần chắc chắn sẽ lỗ nặng.

Nhưng Tiểu Cát Tường không quan tâm, hắn chỉ thích công chúa làm những vụ làm ăn mà nàng luôn thắng chắc, còn người khác có lỗ hay không, hắn không bận tâm.Tiểu Cát Tường tức giận: Công chúa sẽ không thực sự cân nhắc để họ Phạm kia làm phò mã chứ?

Doanh Đông Quân thản nhiên đáp: “Điều kiện tiên quyết là bổn cung có thể đáp ứng được. Đáng tiếc, phần lớn con người trên đời này đều quá tham lam, thứ hắn muốn chưa chắc bổn cung đã muốn cho.”

Tiểu Cát Tường còn muốn nói gì đó thì từ sâu trong rừng bỗng vang lên tiếng hí thảm thiết của một con ngựa.

Tiểu Cát Tường quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh: Chẳng lẽ có ai đó bắn nhầm vào ngựa của người khác?

Đúng lúc này, một tiếng hét vang lên: “Ngu đại nhân! Cẩn thận!”

Tiểu Cát Tường giật mình: Ngu đại nhân? Chẳng lẽ là Ngu Thuấn Thần?

Hắn vừa định quay lại hỏi Doanh Đông Quân, nhưng ngay lúc đó, công chúa của hắn đã bất ngờ giật dây cương, mạnh mẽ thúc vào bụng ngựa, phi nhanh vào sâu trong rừng.

Sắc mặt Tiểu Cát Tường lập tức biến đổi, vội vàng đuổi theo.

Khoảng cách không quá xa, Doanh Đông Quân cưỡi ngựa xông vào rừng, từ xa đã thấy một con ngựa màu đỏ sẫm gục trên mặt đất.

Nàng lập tức nhận ra, đó chính là con ngựa mà Ngu Thuấn Thần đã cưỡi trước đó!

Nàng vừa định tiến lên kiểm tra thì một giọng nói vang lên ngăn lại: “Đừng qua đây, có bẫy chặn ngựa!”

Đúng lúc đó, Tiểu Cát Tường đuổi kịp, nhanh chóng tóm lấy dây cương trong tay Doanh Đông Quân, buộc con ngựa của nàng phải dừng lại.

Doanh Đông Quân nhận ra giọng nói kia: “Ngu lang?”

Sau một gốc cây cách con ngựa hồng sẫm không xa, Ngu Thuấn Thần hé nửa người ra. Hôm nay hắn mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa màu lam nhạt, nhưng giờ đây ống tay áo bên phải đã gần như bị máu nhuộm đỏ.

Giọng Ngu Thuấn Thần vẫn bình tĩnh: “Không sao.”

Nhưng Doanh Đông Quân lại nghe ra được sự yếu ớt trong đó.

Nàng lập tức xoay người xuống ngựa, muốn bước đến bên hắn, nhưng Ngu Thuấn Thần lại một lần nữa ngăn cản: “Đừng qua đây.”

Tiểu Cát Tường cũng nhanh tay kéo Doanh Đông Quân lại, chắn trước nàng, đồng thời cảnh giác quan sát bốn phía.

Ngay lúc đó, một tiếng rít xé gió vang lên, một mũi tên lao thẳng về phía nơi Ngu Thuấn Thần đang ẩn nấp.

“Cẩn thận!”

Không rõ là người bắn tên ngắm không chuẩn hay cố ý trêu đùa, nhưng cuối cùng mũi tên chỉ cắm phập vào thân cây.

Doanh Đông Quân lạnh lùng nhìn vào sâu trong rừng, giọng nói băng lãnh: “Kẻ nào dám giở trò ám toán, cút ra đây!”

Đáp lại nàng là một mũi tên khác, lần này lao thẳng về phía nàng.

May mà Tiểu Cát Tường phản ứng cực nhanh, kéo nàng tránh sang một bên.

Ngu Thuấn Thần trầm giọng: “Rời khỏi đây ngay!”

Nhưng lời hắn chưa dứt, lại có thêm một mũi tên khác bắn về phía hắn, mũi tên này cắm ngay sát bên cạnh mũi tên lúc trước.

Xem ra người bắn không phải không nhắm trúng, mà là đang cố ý đùa giỡn bọn họ.

Một giọng nói quái dị vang lên: “Nếu công chúa muốn tận mắt nhìn thấy tình lang của mình chết, thì cứ rời đi đi.”

Giọng nói kia mơ hồ khó phân biệt, như thể có người cố tình che giấu thanh âm thật.

Doanh Đông Quân nghe vậy, đôi mắt hơi nheo lại, bật cười lạnh: “Nếu mục tiêu của các ngươi là bổn cung, vậy tổn thương hắn làm gì?”

Giọng nói kia cười khẽ: “Công chúa nói rất có lý! Hay là công chúa bảo thuộc hạ lui xuống, đứng yên để ta bắn một mũi tên, ta sẽ tha cho tình lang của người, thế nào?”

“Cũng không phải không được.” Doanh Đông Quân chậm rãi đáp, như thể đang cân nhắc.

Tiểu Cát Tường lập tức siết chặt tay nàng, nhưng nàng chỉ vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn, như để trấn an.

Doanh Đông Quân cười nhạt, thản nhiên nói: “Có điều, bổn cung không tin những kẻ nấp trong bóng tối. Nếu ngươi dám lộ diện, để bổn cung xem rõ mặt, bổn cung sẽ đứng đây cho ngươi bắn một mũi, thế nào?”
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 196


Người trong bóng tối nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, giọng nói u ám: “Trưởng công chúa định đùa bỡn ta sao?”

Doanh Đông Quân vô tội đáp: “Tính mạng của người trong lòng bổn cung vẫn đang nằm trong tay ngươi, bổn cung nào dám đùa bỡn? Chỉ là… bổn cung cũng phải biết kẻ muốn lấy mạng mình rốt cuộc là thứ gì chứ?”

“Xem ra Trưởng công chúa không thấy quan tài thì không đổ lệ. Nếu đã vậy, thì đành để tình lang của người chịu thêm chút đau khổ nữa.”

Lời vừa dứt, ba mũi tên lập tức lao ra từ ba hướng khác nhau, hoàn toàn phong tỏa đường lui của Ngu Thuấn Thần. Dù có thân cây che chắn, hắn cũng khó mà né tránh hết được.

Tiếng lưỡi dao xuyên qua da thịt vang lên, Ngu Thuấn Thần khẽ rên một tiếng.

Sắc mặt Doanh Đông Quân lập tức thay đổi, nàng không kìm được mà bước lên một bước.

“Đừng qua đây.” Giọng nói của Ngu Thuấn Thần vẫn vững vàng như cũ, khiến người ta gần như nghĩ rằng tiếng rên vừa rồi chỉ là ảo giác, “Chỉ bị rạch một vết trên vai, không đáng ngại.”

Người trong bóng tối dường như rất vui vẻ: “Lần này là cánh tay, lần sau thì chưa biết sẽ là chỗ nào đâu. Trưởng công chúa, người thực sự muốn khoanh tay đứng nhìn sao? Chần chừ thêm chút nữa, máu trên người hắn sẽ chảy cạn đấy. Trên người hắn đâu chỉ có mỗi một vết thương.”

Trước khi Doanh Đông Quân đến, Ngu Thuấn Thần đã bị thương, vệt máu loang lổ trên ống tay áo chính là bằng chứng.

Vậy mà Ngu Thuấn Thần lại lạnh nhạt nói: “Trưởng công chúa cứ rời đi đi. Hắn tổn thương ta chỉ để uy h**p người, thực ra không dám lấy mạng ta đâu. Nếu người còn ở lại, cả hai chúng ta đều sẽ bị thương. Nếu người đi, chúng ta đều an toàn.”

Người trong bóng tối bật cười, như thể vừa nghe được chuyện nực cười nhất: “Không dám giết ngươi? Ngu đại nhân có phải nghĩ quá đơn giản rồi không! Mạng của ngươi trong tay ta chẳng khác gì con ngựa chết kia! Giết ngươi, cũng chỉ là một mũi tên mà thôi.”

“Vậy sao?” Ngu Thuấn Thần thản nhiên đáp, “Vậy thì cứ thử xem.”

Nói xong, hắn không những không ẩn nấp mà còn bước hẳn ra khỏi gốc cây, hoàn toàn phơi bày bản thân trước mũi tên của kẻ địch.

Đồng thời, vết thương trên người hắn cũng lộ rõ.

Từ khuỷu tay trở xuống, cánh tay phải của hắn gần như bị máu nhuộm đỏ, từng giọt máu theo đầu ngón tay nhỏ xuống mặt đất. Vai trái cũng bị thương do trúng tên, cánh tay trái mất đi lực, buông thõng xuống bên người.

Doanh Đông Quân nhìn hắn, nhất thời không nói nên lời.

Nhưng ánh mắt Ngu Thuấn Thần chưa từng nhìn về phía nàng, hắn chỉ khẽ dựa vào thân cây, nhìn chằm chằm về hướng kẻ địch ẩn nấp, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Tới giết.”

Trong giọng nói của hắn mang theo ý chế giễu rõ ràng, khiến kẻ trong bóng tối tức giận đến run lên: “Ngươi thật sự nghĩ ta không dám giết ngươi?”

Từ chỗ nấp vang lên âm thanh mũi tên được đặt lên dây cung, nhưng tên vẫn chưa b*n r*.

Ngu Thuấn Thần hoàn toàn không quan tâm đến kẻ đang ngắm bắn mình, mà chỉ quay sang nói với Doanh Đông Quân: “Trưởng công chúa thấy chưa? Hắn không dám xuống tay đâu. Mau đi đi, đừng kéo ta xuống nước cùng.”

Dường như thái độ không biết điều của hắn khiến Doanh Đông Quân cũng tức giận, nàng lạnh lùng nói: “Đi thì đi! Chẳng lẽ bổn cung còn phải cầu xin để cứu ngươi sao?”

Dứt lời, nàng xoay người lên ngựa, quát: “Tiểu Cát Tường, chúng ta đi!”

Tiểu Cát Tường vừa cảnh giác đề phòng ám tiễn, vừa nhanh chóng lên ngựa.

Người trong bóng tối sững sờ, tình huống dường như không diễn ra theo mong muốn của hắn. Nhìn thấy Doanh Đông Quân quay đầu ngựa định rời đi, hắn hoảng hốt giận dữ, cuối cùng phải bước ra khỏi nơi ẩn nấp, hét lớn: “Đứng lại! Không ai được phép đi! Bắt nàng lại cho ta!”
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 197


Người trong bóng tối biết rõ thị vệ bên cạnh Doanh Đông Quân là một cao thủ, vì vậy từ nãy đến giờ vẫn luôn ẩn nấp cẩn thận, núp ở góc chết ngoài phạm vi tấn công của Tiểu Cát Tường.

Dù giờ đã lộ diện, nàng ta vẫn vô thức đề phòng Tiểu Cát Tường.

Nàng ta vốn đã chuẩn bị kỹ càng, cho rằng ở đây, người duy nhất có thể gây thương tích cho mình chỉ có Tiểu Cát Tường.

Nhưng đúng lúc đó, một tiếng xé gió sắc bén vang lên.

Trước khi kịp phản ứng, nàng ta đã cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Ngay sau đó, một cơn đau dữ dội bùng ở bụng, một luồng lực mạnh mẽ đẩy nàng ta ngã nhào ra sau, loạng choạng ngã xuống đất.

Nàng ta kinh hãi cúi đầu nhìn, thấy một mũi tên đang cắm sâu vào bụng mình.

“Quận chúa!”

Những thị vệ ẩn nấp trong bóng tối thấy chủ nhân trúng tên thì hồn bay phách lạc, lập tức lao về phía nàng ta, chẳng còn quan tâm gì đến mục tiêu ban đầu nữa.

Nàng ta trừng mắt nhìn về phía mũi tên bay đến, thấy Ngu Thuấn Thần, người vừa rồi còn có vẻ yếu ớt tựa vào gốc cây, đang cầm trong tay một cây cung vẫn chưa kịp buông xuống.

Cũng ngay lúc ấy, Doanh Đông Quân vừa tuyên bố sẽ rời đi bỗng nhiên thúc ngựa lao vút tới.

Nàng vươn tay về phía Ngu Thuấn Thần, hắn lập tức nắm chặt lấy tay nàng, mượn lực nhảy lên lưng ngựa. Hai người cưỡi chung một ngựa, lao đi như gió cuốn.

“Hãy giết… giết bọn chúng cho ta!”

Ninh Hương huyện chủ cắn răng, che lại vết thương trên bụng, giận dữ gằn từng chữ.

Thị vệ hoàn hồn, lập tức giương cung nhắm vào hai người trên lưng ngựa. Nhưng bọn chúng phản ứng chậm một bước, Doanh Đông Quân đã đưa Ngu Thuấn Thần chạy xa, những mũi tên bắn theo cũng mất đi lực, bị Tiểu Cát Tường phía sau dễ dàng đỡ lại.

Cơn đau dữ dội nơi bụng khiến Ninh Hương quận chúa cảm nhận rõ ràng sinh lực đang dần chảy khỏi cơ thể mình, một nỗi sợ hãi mãnh liệt với cái chết bỗng chốc ập đến. Nàng ta không chịu nổi, mắt tối sầm lại, ngất đi.

Sau khi đã chạy ra khỏi phạm vi truy kích, Doanh Đông Quân mới ghìm cương dừng lại.

Nàng lập tức quay người, nắm lấy cánh tay phải của người phía sau, cảm thấy một mảng dính ướt.

“Tiểu Cát Tường!” Doanh Đông Quân lạnh giọng gọi, “Lại đây, xem vết thương cho hắn!”

Tiểu Cát Tường vội vã xuống ngựa.

Không quay đầu lại, Doanh Đông Quân lạnh lùng ra lệnh: “Xuống ngựa!”

Giọng nàng lạnh như băng, ngay cả Tiểu Cát Tường cũng sững sờ. Đây là lần đầu tiên hắn thấy công chúa dùng giọng điệu cứng rắn như vậy với Ngu Thuấn Thần.

Bình thường mỗi lần gặp Ngu Thuấn Thần, công chúa đều cười tít mắt, mặc kệ hắn có lạnh lùng hay ngang ngược thế nào, nàng vẫn luôn kiên nhẫn, như thể vĩnh viễn không bao giờ giận hắn.

Ngu Thuấn Thần ngồi phía sau nàng, tựa nhẹ vào lưng nàng, không hề nhúc nhích.

Doanh Đông Quân mất kiên nhẫn: “Ngu Thuấn Thần, ngươi điếc à? Bổn cung bảo ngươi cút xuống!”

Ngu Thuấn Thần im lặng một lát, sau đó thấp giọng hỏi: “Công chúa đang giận sao?”

Doanh Đông Quân bỗng dưng xoay người xuống ngựa, túm lấy cổ áo hắn, thô bạo kéo hắn xuống.

Nàng định đẩy hắn về phía Tiểu Cát Tường, nhưng Ngu Thuấn Thần lại giữ chặt lấy tay nàng.

“Công chúa đang giận thần sao?” Hắn cúi mắt nhìn nàng, khẽ lặp lại câu hỏi.

Doanh Đông Quân lạnh lùng liếc hắn một cái, định giằng tay ra thì Ngu Thuấn Thần khẽ rên lên một tiếng.

Nhưng hôm nay, công chúa điện hạ dường như chẳng có lấy một chút tâm tư thương hương tiếc ngọc. Nàng vẫn hất tay hắn ra, gằn từng chữ: “Ngươi cố ý!”

Ngu Thuấn Thần cụp mắt xuống.

Sắc mặt hắn vốn đã trắng bệch, vết máu loang lổ trên người càng khiến hắn trông có vẻ yếu ớt. Nhưng những lời hắn nói ra lại bình tĩnh đến đáng sợ: “Thần, chính là cố ý.”

Doanh Đông Quân nghe thấy câu này thì bật cười.

Nàng lặng lẽ nhìn Ngu Thuấn Thần một lúc, rồi vươn tay nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt hắn, dịu dàng lau đi vết máu không biết từ khi nào đã dính lên trên mặt.

Ngu Thuấn Thần sững sờ nhìn nàng, không hề động đậy.

Bàn tay Doanh Đông Quân dần trượt xuống, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng bóp lấy cổ hắn, rồi từ từ siết chặt.

Người bị bóp cổ đều sẽ thấy khó chịu, nhưng Ngu Thuấn Thần lại không hề vùng vẫy phản kháng, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.

Giọng Doanh Đông Quân mềm mại, nhẹ nhàng cất lên: “Ngu lang có phải muốn chết không? Bổn cung giết chàng, có được không?”

Tuy nàng mỉm cười, nhưng ánh mắt lại tối tăm thâm trầm, như một hố sâu có thể hút người vào.

Tiểu Cát Tường đứng bên cạnh nhìn mà không khỏi sợ hãi.

Lần cuối cùng công chúa mất kiểm soát cảm xúc là vào sinh thần của tiên hoàng hậu. Khi đó nàng uống say, lại trúng độc phát tác.

Ngu Thuấn Thần giơ tay trái không dính máu, nhẹ nhàng đặt lên tay công chúa.

“Công chúa, thần vẫn chưa muốn chết. Thần còn rất nhiều việc chưa làm xong.” Giọng hắn dịu dàng, mang theo sự trấn an. “Tay phải của thần không sao, trên tay áo dính toàn là máu ngựa. Chỉ có mũi tên ở vai trái là tránh không kịp, nhưng chỉ bị sượt qua, rách da một chút mà thôi.”

Tiểu Cát Tường từ sớm đã cảm thấy vết thương của Ngu Thuấn Thần có điều không đúng. Nghe vậy, hắn lập tức tiến lên kiểm tra, rồi vội vàng ra dấu với công chúa: Công chúa, tay phải của hắn thật sự không sao, vết thương ở vai trái cũng không nặng.

Hắn vẫn luôn thấy khó hiểu, nếu tay phải của người bình thường bị thương nặng như vậy, lại thêm một vết thương ở vai trái, thì tuyệt đối không thể nào kéo cung được. Nhưng vừa rồi, mũi tên mà Ngu Thuấn Thần bắn về phía Ninh Hương quận chúa lại vô cùng chuẩn xác và tàn nhẫn.

Tiểu Cát Tường không phải muốn giúp Ngu Thuấn Thần biện hộ, hắn chỉ lo công chúa của mình bị kích động quá mức. Dáng vẻ hiện tại của nàng khiến hắn có phần lo lắng.

Doanh Đông Quân buông tay khỏi cổ Ngu Thuấn Thần, nhẹ nhàng giúp hắn chỉnh lại cổ áo, rồi cười nói: “Vậy thì tốt rồi. Nếu Ngu lang bị thương, bổn cung sẽ đau lòng lắm.”

Tiểu Cát Tường thấy công chúa dường như đã trở lại bình thường, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, hắn lại nghe công chúa dùng giọng điệu làm nũng nói với Ngu Thuấn Thần: “Mạng của Ngu lang chỉ có thể thuộc về bổn cung, không thể trao cho người khác được. Nếu không, bổn cung thực sự sẽ giận đấy. Ngu lang từng thấy bộ dạng khi bổn cung tức giận rồi mà, đúng không?”

Ngu Thuấn Thần nghe vậy, không biết nghĩ đến điều gì, mà hai má bỗng chốc phiếm hồng.

Tiểu Cát Tường kinh ngạc nhìn hắn, công chúa có nói gì ghê gớm đâu? Sao hắn lại đỏ mặt thế?

“Thần đã rõ.” Ngu Thuấn Thần cúi mắt, thấp giọng đáp.

Doanh Đông Quân lúc này mới thật sự nở nụ cười, như thể khoảnh khắc thất thường vừa rồi chưa từng tồn tại.

“Tiểu Cát Tường, giúp Ngu lang xử lý vết thương trên vai đi.”

Tiểu Cát Tường lấy thuốc mang theo bên người ra, tiến lại gần.

Ngu Thuấn Thần do dự trong thoáng chốc, hắn không muốn để Tiểu Cát Tường bôi thuốc cho mình. Nhưng công chúa đang nhìn, mà hôm nay hắn không muốn khiến nàng giận thêm lần nữa, thế nên cuối cùng đành ngoan ngoãn để Tiểu Cát Tường xử lý vết thương.

“Ngu lang bắn phát tên vừa rồi chuẩn lắm!” Doanh Đông Quân khen ngợi.

“Khi còn nhỏ, thần thường xuyên vào núi săn bắn.” Ngu Thuấn Thần giải thích.

Những năm thiếu thời, hắn đi săn không phải vì sở thích như Phạm Tất Anh, mà là để mưu sinh. Ban ngày phải đọc sách, thế nên hắn chỉ có thể vào rừng vào ban đêm. Cũng vì vậy mà dù trong điều kiện tầm nhìn không tốt, hắn vẫn có thể nghe tiếng định vị chính xác mục tiêu.

Vừa rồi trong rừng, hắn cố tình chọc giận Ninh Hương quận chúa. Khi tức giận, nàng ta đã để lộ vị trí của mình và hắn lập tức nắm bắt được sơ hở đó.
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 198


Doanh Đông Quân biết Ngu Thuấn Thần không giống những thư sinh yếu đuối khác. Từ trước kia nàng đã nhận ra, hắn nhìn có vẻ gầy gò nhưng khi cởi áo ra, thân thể lại vô cùng rắn rỏi.

Doanh Đông Quân hỏi: “Ngu lang, vì sao Ninh Hương đột nhiên ra tay với chàng?”

Ngu Thuấn Thần nhìn nàng. Dù trên mặt Doanh Đông Quân vẫn mang ý cười, nhưng hắn biết nếu không trả lời cẩn thận, hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng.

Hắn cân nhắc rồi đáp: “Ninh Hương quận chúa vẫn luôn cho người theo dõi Hạ Điệp Vận, có vẻ như muốn ra tay lần nữa. Nhưng dạo gần đây, Hạ Điệp Vận ăn ở trong Sùng Văn quán, nàng ta không tìm được cơ hội. Có lẽ vì vô tình phát hiện thần và công chúa… có một mối quan hệ đặc biệt, nên mới đổi mục tiêu.”

Doanh Đông Quân cười như không cười: “Bổn cung và Ngu lang có quan hệ gì, trong triều còn ai không biết? Tại sao Ninh Hương bỗng nhiên đổi ý?”

Ngu Thuấn Thần im lặng một lát rồi mới nói: “Đúng như công chúa đoán, là thần cố tình dẫn dắt nàng ta.”

Doanh Đông Quân nhìn hắn, có chút không tin nổi: “Bổn cung khó mà tưởng tượng đây lại là chuyện chàng sẽ làm! Ninh Hương chẳng khác gì một con chó điên, người ta tránh còn không kịp, sao chàng lại chủ động trêu chọc nàng ta? Cái đạo lý ‘quân tử không đứng dưới tường đổ’, bổn cung không tin chàng không hiểu!”

Giọng điệu của Doanh Đông Quân mang theo chút kinh ngạc, nhưng may mắn là đã bình tĩnh lại, không còn vẻ giận dữ khi nãy nữa.

Ngu Thuấn Thần thoáng nhìn nàng, ánh mắt dường như mang theo hàm ý nào đó.

Doanh Đông Quân nhướng mày: “Sao? Bổn cung nói sai à?”

Ngu Thuấn Thần thản nhiên đáp: “Hạ Điệp Vận hiện đang làm việc dưới trướng thần, cũng xem như người của thần. Việc thần làm chẳng qua chỉ là bảo vệ thuộc hạ của mình mà thôi.”

Doanh Đông Quân nhủ thầm trong lòng: Hạ Điệp Vận từ bao giờ lại thành người của chàng thế? Nhưng nàng còn chưa kịp hỏi ra, đã nghe Ngu Thuấn Thần dùng giọng điệu đương nhiên mà nói: “Hạ Điệp Vận bảo rằng lần trước Ninh Hương quận chúa từng tuyên bố, hễ là người của công chúa thì nàng ta nhất định sẽ chặt một tay. Hạ Điệp Vận vô tội biết bao, thần cho rằng hắn không đáng phải chịu tai họa từ trên trời rơi xuống này.”

Tiểu Cát Tường đứng một bên lạnh lùng quan sát: Hừ, quả nhiên!

Doanh Đông Quân sững người một chút, rồi nhịn không được mà trêu chọc: “Hạ Điệp Vận không đáng phải chịu, vậy chàng đáng à?”

Ngu Thuấn Thần cụp mắt xuống, giọng vẫn nhàn nhạt: “Công chúa cảm thấy thần không đáng sao?”

Tiểu Cát Tường: Hừ!

Doanh Đông Quân vốn định trêu thêm mấy câu, nhưng nhìn thấy vành tai Ngu Thuấn Thần hơi đỏ lên, nàng rốt cuộc vẫn nuốt những lời kia xuống.

“Thôi vậy, nếu Ngu lang đã muốn chịu thì cứ chịu đi.” Nàng khẽ cười, buông lời bâng quơ.

Sắc đỏ trên mặt Ngu Thuấn Thần càng lan rộng, nhưng vẻ ngoài vẫn giữ được sự nghiêm túc thản nhiên.

“Thần không phải muốn chịu sự ác ý của nàng ta, thần chỉ muốn giải quyết vấn đề. Mũi tên trước đó của thần đã tránh chỗ hiểm, nhưng bắn trúng bụng, khiến nàng ta ít nhất phải dưỡng thương nửa năm. Cũng xem như dạy nàng ta một bài học.”

Doanh Đông Quân hỏi: “Chàng khiến Ninh Hương trọng thương, không sợ phủ Hoài Vương tìm chàng gây rắc rối sao?”

Ngu Thuấn Thần thản nhiên đáp: “Thần làm bị thương Ninh Hương huyện chủ sao? Sao thần lại không biết nhỉ?”

Doanh Đông Quân nghe vậy, không nhịn được mà bật cười.

Ninh Hương ra tay với Ngu Thuấn Thần cũng là có chút kiêng dè, cho nên mới giấu đầu lòi đuôi, không dám dùng thân phận thật để lộ diện.

Dù cho Ngu Thuấn Thần làm nàng ta bị thương, nàng ta cũng không thể đi lý luận với ai được, bởi vì muốn kêu oan thì trước tiên phải thừa nhận rằng mình đã ám sát hắn, thậm chí có ý đồ giết hại Trưởng công chúa.

Ngu Thuấn Thần bình thản nói: “Đây là trường săn, tên bắn không có mắt, có bị thương cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Thần cũng đâu có nhẹ nhàng gì hơn.”
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 199


Doanh Đông Quân liếc nhìn tay áo phải của Ngu Thuấn Thần đã thấm đẫm máu ngựa, cùng bờ vai trái bị trầy xước một chút, nhịn không được mà trêu chọc: “Ngu lang, có phải chàng học thói xấu của lão già Tống Tắc rồi không?”

Xa tít ở bên kia rừng, Tống lão đại nhân, người đến giờ vẫn chưa bắn trúng nổi một con thỏ nào, không hiểu sao lại hắt xì một cái thật to.

Nhân cơ hội này, ông ta vội vàng giữ thể diện: “Lão phu mấy ngày nay bị nhiễm phong hàn nên mới bắn không chuẩn! Nếu không thì bắn hổ hay bắn nhạn đều chẳng đáng gì!”

Một viên quan trẻ tuổi cường tráng trong nhóm đi săn cùng Tống Tắc vội vàng phụ họa: “Thì ra là vậy! Vậy Tống đại nhân có muốn xuống ngựa nghỉ ngơi một lát không? Việc săn bắn cứ giao cho bọn tiểu nhân, dù sao cũng cùng một đội, săn được gì thì đến lúc đó chia đều.”

Những người khác cũng nhao nhao hưởng ứng.

Tống Tắc vô cùng hài lòng, vuốt bộ râu mỹ miều của mình rồi cười nói: “Vậy lão phu cứ nghỉ trước một chút, lần sau săn được vài con to thì cũng chia cho các ngươi!”

“Đại nhân khách khí quá, khách khí quá!”

Tống Tắc tự thấy mưu kế của mình thật cao minh, đáng tiếc Ngu Thuấn Thần không hề muốn đi chung đường với ông ta. Hắn nghiêm túc phản bác lời của công chúa: “Thần là ‘lấy ngay báo oán, lấy đức báo đức’, đây mới là phong thái của bậc quân tử!”

Doanh Đông Quân không nhịn được cười, gật đầu bảo: “Ừm, ngay cả mặt dày của Tống Tắc mà chàng cũng học được ba phần đấy!”

Ngu Thuấn Thần: “…”

Doanh Đông Quân nhìn hắn, nụ cười đầy vẻ thâm ý: “Bổn cung biết, Ngu lang xen vào chuyện này là có ý tốt. Nhưng, bổn cung hy vọng sau này Ngu lang làm việc gì cũng phải suy nghĩ ba lần. Bất cứ chuyện gì liên quan đến bổn cung, đều phải theo quy củ của bổn cung. Nếu không, bổn cung chẳng những không cảm kích, mà còn…”

Nàng ghé sát vào tai hắn, chậm rãi nhấn từng chữ: “…Trừng phạt chàng thật nặng.”

Những lời này nghe qua như lời tình nhân đùa giỡn, có phần ám muội, nhưng cũng mang theo cảnh cáo nửa thật nửa đùa.

Ngu Thuấn Thần nhìn Doanh Đông Quân, ngoan ngoãn đáp: “Thần đã biết.”

Doanh Đông Quân rất hài lòng với phản ứng của hắn, vừa định khen ngợi vài câu, thì lại nghe Ngu Thuấn Thần giữ nguyên vẻ ngoan ngoãn mà nói: “Công chúa có thể… tránh xa Phạm Tất Anh một chút không?”

Tiểu Cát Tường liếc mắt nhìn qua: Hừ! Giỏi lắm, cứ tiếp tục diễn đi!

Doanh Đông Quân nghe vậy, dường như hơi bất ngờ, nhất thời không đáp.

Ngu Thuấn Thần tiếp tục nói: “Phạm gia không đơn giản, Phạm Tất Anh cũng không phải người như hắn thể hiện bên ngoài. Việc thần bị Ninh Hương quận chúa phục kích hôm nay có quá nhiều trùng hợp, khó mà nói được liệu hắn có đứng sau giật dây hay không. Nếu công chúa tiếp tục để hắn tiếp cận với ý đồ riêng, thần sẽ rất lo lắng, thần cũng sẽ… quan tâm mà rối trí.”

Tiểu Cát Tường đứng bên nghe thấy, không nhịn được mà “chậc” một tiếng trong lòng. Công chúa bảo Ngu Thuấn Thần học được ba phần mặt dày của Tống Tắc, nhưng theo ý hắn thì mấy trò vặt của Tống Tắc căn bản không đáng để đặt cạnh Ngu đại nhân!

Ý tứ trong lời nói của Ngu Thuấn Thần nghe ra chẳng khác gì đang ngầm ám chỉ, rằng việc hắn tự đẩy mình vào nguy hiểm hôm nay là vì “quan tâm mà loạn”. Nếu công chúa còn qua lại với Phạm Tất Anh, hắn cũng không dám đảm bảo rằng mình sẽ không “phát bệnh” thêm lần nữa.

Lời này nghe qua, sao lại có chút vị uy h**p thế nhỉ?

Nhưng cao tay ở chỗ, lúc hắn nói những lời này, lại hoàn toàn không có chút dáng vẻ uy h**p nào. Ngược lại, giọng điệu mềm mại, biểu hiện ngoan ngoãn, đặt mình ở thế thấp hơn.

Bởi vì Ngu đại nhân hiểu rất rõ, công chúa chính là thích kiểu này!

Quả nhiên, Doanh Đông Quân nghe xong không hề tức giận. Nàng suy nghĩ một chút, rồi cười nói: “Bổn cung đi cùng Phạm Tất Anh, chẳng qua chỉ để moi thông tin từ hắn mà thôi. Nhưng nếu Ngu lang không thích người này, vậy bổn cung sẽ không để ý đến hắn nữa.”

Ngu Thuấn Thần nhận được lời hứa của công chúa, cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay, “Công chúa muốn biết điều gì, tìm Phạm Tất Anh thăm dò chẳng bằng đến hỏi thần. Hắn chưa chắc đã nói thật với công chúa, nhưng thần thì sẽ không bao giờ lừa dối công chúa.”

Doanh Đông Quân nhìn nụ cười tuấn tú của hắn, đôi mắt cũng không kìm được mà cong lên: “Được thôi, tất cả nghe theo Ngu lang.”

Tiểu Cát Tường đã sớm quay mặt sang chỗ khác.

Thật là tức chết đi được! Không thấy thì thôi!

Lúc này, tiếng chiêng báo hiệu từ bốn phía vọng vào trong rừng.

Cái gọi là “minh kim thu binh” chính là tín hiệu kết thúc buổi săn hôm nay.

Doanh Đông Quân chỉ vào con ngựa của Tiểu Cát Tường, nói với Ngu Thuấn Thần: “Ngu lang mất ngựa rồi, cưỡi con này đi.”

Ngựa của nàng có ký hiệu đặc biệt, còn con ngựa mà Tiểu Cát Tường cưỡi thì không khác gì ngựa của những người khác.

Ngu Thuấn Thần nhìn con ngựa một chút nhưng không động đậy, hắn liếc Tiểu Cát Tường, ra vẻ quan tâm hỏi: “Thần cưỡi ngựa của hắn, vậy hắn đi thế nào?”

Tiểu Cát Tường cười lạnh, dùng cả mông cũng có thể nghĩ ra, Ngu Thuấn Thần tuyệt đối không phải thật sự quan tâm hắn về được hay không!

Doanh Đông Quân đáp: “Lát nữa hắn đi tìm thị vệ vào rừng thu dọn chiến lợi phẩm, mượn một con ngựa là được.”

Nghe vậy, Ngu Thuấn Thần biết công chúa không có ý định cưỡi chung ngựa với tên nội thị kia, lúc này mới yên tâm, chấp nhận ý tốt của nàng.

“Vậy thì đa tạ.” Hắn nhẹ giọng nói với Tiểu Cát Tường.

Tiểu Cát Tường lần này ngay cả hừ cũng lười, trực tiếp lườm hắn một cái.

Ngu Thuấn Thần hành lễ với Doanh Đông Quân, sau đó xoay người lên ngựa, rời đi trước.

Doanh Đông Quân dõi theo bóng lưng hắn, nụ cười trên mặt cũng dần thu lại.

Tiểu Cát Tường nhịn không được, căm giận nói: Công chúa, Ngu Thuấn Thần là kẻ tâm cơ quá sâu! Hắn nhìn ra công chúa đau lòng hắn, nên mới cố ý dùng chính mình làm mồi nhử, vừa cho Ninh Hương quận chúa một bài học, lại vừa khiến công chúa tránh xa phò mã mà Thái hoàng thái hậu chọn! Hắn nghĩ hắn là ai, dựa vào cái gì mà thao túng suy nghĩ của công chúa?

Chẳng trách trước đó công chúa mời hắn đồng hành, hắn lại làm như không nghe thấy, hóa ra là âm thầm bày mưu tính kế! Hắn làm như vậy, tất nhiên cao minh hơn việc tranh giành với Phạm Tất Anh trước mặt công chúa nhiều!

Doanh Đông Quân không biết đang nghĩ gì, sắc mặt lạnh nhạt, không nói một lời.

Tiểu Cát Tường nghĩ công chúa chắc cũng đã nhận ra tâm cơ của Ngu Thuấn Thần, còn muốn nói thêm vài câu, nhưng lại bị nàng mất kiên nhẫn cắt ngang: “Nếu hắn không có tâm cơ, có thể đi đến vị trí hôm nay sao? Bổn cung cần một đồng minh có thể tự mình đảm đương mọi việc, chứ không phải một kẻ ngu ngốc không có chút phòng bị nào! Kẻ địch là ai, ngươi còn không phân rõ sao?”

Tiểu Cát Tường nghẹn lời, trong lòng suy nghĩ, sao công chúa nói “kẻ ngu ngốc” mà lại giống như đang mắng hắn thế này?

Doanh Đông Quân liếc nhìn hắn một cái, cảnh cáo: “Bên ngoài vẫn còn một đống người muốn lấy mạng bổn cung, đừng để tâm tư vào mấy chuyện nội bộ!”

Tiểu Cát Tường xấu hổ cúi đầu: “Vâng.”

Lúc này hắn mới hiểu, tâm trạng công chúa vẫn chưa tốt lên. Nàng vừa rồi chẳng qua chỉ là nhịn xuống, không phát hỏa với Ngu Thuấn Thần mà thôi.

Ngu Thuấn Thần dù có gây chuyện, cũng chỉ là để bản thân bị thương nhẹ, len lén làm nũng trước mặt công chúa. Hắn sẽ không bao giờ để công chúa gặp nguy hiểm, hắn hiểu rõ ranh giới của nàng ở đâu.

Mà công chúa, cũng hoàn toàn hiểu rõ điều này, vì vậy nàng mới nhịn xuống cơn giận của mình.
 
Back
Top Bottom