Siêu Nhiên [Đồng nhân HPxMashle] Perhaps

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
363377759-256-k396148.jpg

[Đồng Nhân Hpxmashle] Perhaps
Tác giả: hminh180
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Luna Lovegood đã hi sinh trong trận chiến với Voldermort, trở thành một hồn ma lang thang tại Hogwarts.

Không ai có thể thấy cô và cũng chẳng thể chạm vào ngoại trừ Bryans Diggory - Trợ giảng bộ môn phòng chống nghệ thuật hắc ám .

Nhận món quà sinh nhật từ Bryans cùng với câu nói đầy ẩn ý, Luna mở món quà ra, ngay sau đó liền bị một thứ ánh sáng chói lòa nuốt gọn.

Luna - dù không biết việc gì đang xảy ra - nhưng dưới sức nóng của đám lửa, bản năng sinh tồn khi còn là một con người trỗi dậy, cô muốn hét thật to lên nhưng những âm thanh phát ra chỉ là tiếng khóc của trẻ con.

Ngỡ ngàng, Luna nhìn xuống đôi bàn tay bụ bẫm của mình, dần trở nên trống rỗng.

Một bóng dáng lao ra ôm cô vào lòng rồi thoát ra khỏi ngọn lửa như đang muốn
vồ lấy cô.

Nhìn khuôn mặt lạ lẫm với kí hiệu kì quặc trên mặt người đàn ông, Luna nhận ra bản thân đã xuyên sang một thế giới khác.​
 
[Đồng Nhân Hpxmashle] Perhaps
Văn án


Bấm vào ảnh phía trên để có thể nhìn rõ nhân vật.

Tác giả: Hmin.Nhân vật: Luna Lovegood, Bryans Diggory, các nhân vật còn lại trong Harry Porter và Mashle,...Couple: Hiện tại là không, tùy theo mạch truyện.Nội dung: Luna Lovegood đã hi sinh trong trận chiến với Voldermort, trở thành một hồn ma lang thang tại Hogwarts.

Không ai có thể thấy cô và cũng chẳng thể chạm vào ngoại trừ Bryans Diggory - Trợ giản bộ môn phòng chống nghệ thuật hắc ám tại Hogwarts."

Đây là món quà của tôi dành cho sinh nhật của cô, chỉ còn một cơ hội này thôi."

Luna cầm lấy cuốn sách, nhìn Bryans một cách khó hiểu."

Cơ hội gì cơ?"

Bryans nhìn cô, đôi mắt sâu hun hút như đang xoáy sâu vào tâm hồn Luna."

Đọc đi, rồi cô sẽ hiểu thôi.

Tạm biệt."

Luna nhìn Bryans rời đi đầy thắc mắc.

Cầm cuốn sách trên tay, Luna bay đến thư viện.Mở cuốn sách ra.

Ngay đầu trang là một ổ khóa, Luna tò mò nghĩ.'Bryans thật kì quặc, có lẽ cậu ta tặng mình một cuốn scrapbook - trong khi chỉ có cậu ta thấy được mình - hoặc là một quyển nhật kí của một vĩ gia nào đó thời này thì khóa nó lại khiến nó trông thật kì quặc.'Luna lấy chiếc chìa khóa đeo trên cổ xuống - đó là món quà sinh nhật năm ngoái Bryans tặng cho cô.

Cô đã từng rất tò mò tại sao Bryans có thể đưa nó cho cô, hay bằng cách nào cô có thể chạm vào những đồ vật qua tay Bryans nhưng rồi những thắc mắc ấy lại chìm vào quên lãng.Luna mở cuốn sách, ngay lập tức một thứ ánh sáng chói lòa nuốt trọn linh hồn của cô.

Ngay lúc ấy Luna có cảm giác bản thân gần như mù đi, xung quanh nóng bừng.Luna choàng tỉnh, ngay lúc này đây cô đang ở giữa một đám cháy.'Ôi Merlin, chuyện gì đang xảy ra vậy?'Luna - dù không biết việc gì đang xảy ra - nhưng dưới sức nóng của đám lửa, bản năng sinh tồn khi còn là một con người trỗi dậy, cô hét thật to lên nhưng những âm thanh phát ra chỉ là tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Ngỡ ngàng nhìn xuống đôi bàn tay bụ bẫm nhưng lấm lem của mình, Luna dần trở nên trống rỗng.Ngay sau đó, một bóng dáng lao vào ôm lấy cô vào lòng rồi lao ra, ngọn lửa như đang muốn vồ vập lấy người nọ.

Nhìn khuôn mặt xa lạ đang ôm mình vào lòng với kí hiệu kì lạ trên mặt, Luna nhận ra bản thân đã xuyên không rồi.
 
[Đồng Nhân Hpxmashle] Perhaps
Chương 1: Sự sống và cái chết


Luna Lovegood đã hi sinh trong trận chiến với Voldermort, trở thành một hồn ma, lang thang ở Hogwarts đã 3 năm.Vào cái khoảnh khắc hi sinh của chính bản thân, Luna lại trở nên bình thản đến chính bản thân cô cũng bất ngờ.

Luna đã mơ về cái chết của cô hàng đêm, đến mức ám ảnh về nó.

Ban đầu, Luna cho rằng đó chỉ là cơn ác mộng thông thường, tuy nhiên, với tần suất dồn dập và lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Luna biết rằng, cô sắp chết, và đây cũng chính là sứ mệnh của cô.Các sinh vật - thứ mà phù thủy từng thoát chết mới có thể nhìn thấy - đã từng thông báo về cái chết của cô.

Lúc đầu, chúng chỉ là những kí hiệu nhỏ, dấu hiệu mà những sinh vật ấy để lại.

Tuy nhiên, càng gần đến trận chiến với Voldermort, những sinh vật ấy dường như muốn thúc giục cô hãy chạy trốn đi, để cô được sống.

Luna hiểu những sinh vật ấy muốn giữ cô sống, càng hiểu hơn về sự cô đơn của chúng.

Nhưng số mệnh là thứ mà ngay cả cô, hay những sinh vật ấy khó mà lay chuyển được.

Những thứ đó đều là những luân lí, mà lẽ rằng nếu thay đổi, không chỉ cô mà thậm chí những sinh vật ấy sẽ gặp nguy hiểm.

Chi bằng một cá nhân hi sinh, cô cũng chẳng dám làm hại những sinh vật đáng thương ấy dù rằng cô vẫn muốn sống.Dưới dạng linh hồn, Luna đưa đôi bàn tay đang run rẩy của mình chạm vào - dù chẳng thể chạm được - cơ thể lạnh ngắt nằm bất động được đặt ngay ngắn giữa sảnh Hogwarts rồi ngước lên nhìn người đàn ông với mái tóc bạch kim, khuôn mặt với từng thớ nếp nhăn đang nắm chặt bàn tay thi thể ấy đang quỳ xuống khóc nấc lên từng đợt.

Đó là cha của Luna, người mà Luna yêu thương nhất trên đời - Xenophilius Lovegood.Xenophilious Lovegood lặng người, nước mắt dường như khô, vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt.

Bàn tay ông nhẹ nhàng vuốt xuống đôi mắt vẫn đang trừng mở của con gái mình - thi thể của Luna Lovegood với khuôn mặt chi chít vết thương và một bên tay vẫn nắm chặt cây đũa phép.

Đến cuối cùng, Luna vẫn hi sinh bản thân bảo vệ Neville Longbottom - một trong những người bạn ít ỏi của cô - khỏi lời nguyền chết chóc của Bellatrix Lestrange.Luna không hối hận với quyết định của mình.

Hi sinh bản thân cho những người cô yêu quý là một lẽ cao cả mà một người bạn, người thân phải làm.

Điều mà cô tiếc nuối duy nhất có lẽ là cha cô.Luna nắm đôi bàn tay nhăn nheo của cha mình, và dường như Xenophilius cũng cảm nhận được cô con gái của mình, trân trân nhìn về khoảng không trước mắt.

Đó là linh hồn của Luna.Xenophilius nhìn thấy con gái mình, Luna nhìn ông bằng đôi mắt trìu mến, cất giọng."

Con xin lỗi, cha, vì đã không làm tròn trách nhiệm của một người con.

Thưa cha, người mà con yêu nhất trên đời này, cha hãy sống thật tốt nhé.

Đừng dằn vặt bản thân vì bất kì điều gì cha ạ, đối với con cha vẫn luôn và mãi mãi là người tuyệt vời nhất trên đời.

Con sẽ tìm kiếm mẹ ở đây, cha ạ.

Và cha đừng lo, con và mẹ sẽ luôn dõi theo cha, vậy nên cha hãy sống tốt nhé."

Luna vội vàng nói, rồi hôn lấy một cái thật kêu vào má cha - dù cô chả thể chạm vào được rồi ngay lập tức biến mất trước mắt Xenophilius.Xenophilius rơi từng giọt nước mắt rồi ôm lấy mặt, tuy khóc nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười.

Ông lau nước mắt rồi ngước lên nhìn thẳng vào mắt Luna, dù Xenophilius không thể nhìn thấy cô, nói."

Cảm ơn con đã xuất hiện và đến với cuộc đời ta.

Nếu tìm được mẹ con, hãy nói rằng con và cô ấy là hai người vĩnh viễn là tình yêu thương lớn nhất của cha."

Luna nhìn cha của mình nước mắt lã chã rơi xuống, cổ họng như nghẹn ứ lại không thốt lên nổi một lời.---------------------------------------------------------------------------

Đám tang của Luna được tổ chức đơn giản tại ngôi nhà đầy kỉ niệm của cô.

Người tham dự hầu hết là người quen của cô, là những người bạn, những người đồng hành cùng cô trong suốt hành trình cô học tại Hogwart và một số người bạn của cha cô.

Harry Potter, cứu thế chủ và sắp trở thành thần sáng cùng Hermione and Ron nhìn vào tấm bia đá khắc tên cô mà dường như có thể bật khóc lên bất cứ lúc nào.

Ginny ôm lấy Harry Potter mà khóc nghẹn đến mức ngất đi.

Neville âm thầm ngồi khóc một mình.

Cô biết cậu rất hối hận vì bản thân đã chần chừ vào phút ấy khiến cô hi sinh.

Cũng biết là cậu chàng thích cô lâu rồi.

Nhưng có lẽ định mệnh không cho phép kì tích nào xảy ra và Neville là một cậu bé ngây ngô tốt bụng, với lẽ đó Luna không hề ghét hay thậm chí hận Neville vì đã chùn bước khi hạ Bellatrix.

Dẫu sao hi sinh vì người mà bản thân yêu quý cũng là một đức hi sinh cao cả.

Tuy vậy, Luna mong rằng Neville đừng vì cô mà ôm nỗi nuối tiếc và ân hận này cả đời.

Thêm vào đó, mong cậu chàng hãy sống thật tốt, và vẫn luôn là cậu bé tốt bụng mà Luna quen biết.

Và cuối cùng, nhân tố bất ngờ nhất, Draco Mafoy.

Cô không ngờ được rằng hắn sẽ xuất hiện ở đây.

Draco - kẻ mà Luna chả có một tí thiện cảm nào, kẻ mà gần như là một tử thần thực tử, là cháu trai của kẻ giết cô tham dự đám tang của cô.

Tuy khó chịu nhưng Luna lại càng cảm thấy khó hiểu, cha mẹ hắn ép hắn đi à?

Hay hắn, để trụ lại cái ghế cấp cao trong bộ pháp thuật phải đến tận đây để gây thiện cảm với người khác?

Dù bất kì lí do là gì, Luna không tài nào nghĩ được bất kì thứ gì tích cực khi nhắc đến cậu trai nhà Mafoy, đặc biệt khi xuất hiện tại đám tang của cô.

Mafoy không nói câu nào, với vẻ mặt kênh kiệu lướt qua ánh nhìn khó hiểu của hội bạn Harry Potter, Ginny, gia đình Weasly,... và cuối cùng là cha cô với ánh mắt tức giận.

Hắn đặt vòng hoa lên bia mộ, môi mấp máy như nói điều gì nhưng lại chẳng thốt ra.

Một tia buồn bã xẹt qua nhưng chỉ thoáng chốc lại khôi phục vẻ mặt kênh kiệu rồi rời đi.

Tất cả chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc nhưng đã làm cho cả đám tang chấn động.

Harry Potter nhíu mày lại, đáng tang trở nên ồn ào với những tiếng rì rầm bàn luận mà hầu hết trong số đó lại tự hỏi tại sao cậu ấm nhà Mafoy lại xuất hiện ở đây.

Hermione tức giận mặc cho Harry và Ron ngăn cản.

"Tại sao thằng cha đó lại xuất hiện ở đây với vẻ mặt như thế?

Có ý gì vậy?

Đừng cản tớ!

Bỏ tớ ra Harry, Ron!"

Luna, dưới dạng linh hồn nhìn Hermione rồi dường như chấn động điều gì đó, nhìn bóng lưng với mái tóc trắng kia rời đi ngỡ ngàng, cười khẩy, sau đó lại trở lên buồn bã.

Luna im lặng nhìn lên bầu trời trong xanh ngẫm một lúc rồi nói.

"Kì quặc thật."

------------------------------------------------------------------------

Thời gian 2 năm trôi đi, mọi thứ đều biến chuyển theo thời gian.

Luna đã ở Hogwart 2 năm và không thể ra khỏi đây.

Ngay sau khi đám tang của cô kết thúc, Luna bỗng thiếp đi rồi tỉnh lại ở Hogwart.

Dẫu là linh hồn nhưng cô lại chẳng thể thoát ra khỏi đây, dường như có một bức tường vô hình ngăn cách Luna bước ra khỏi Hogwarts.Bởi chỉ là một hồn ma, Luna không thể chạm vào thứ gì, hay thậm chí là giao lưu với bất kì thứ gì khác ở thể sống và ngay cả những linh hồn khác ngoại trừ một nhân tố kì lạ Bryans Diggory - Trợ giảng của bộ môn phòng chống nghê thuật hắc ám được 2 năm.

Cậu là người có thể nhìn thấy, chạm vào, và thậm chí ngay cả những đồ vật khi qua tay Bryans, Luna cũng có thể cầm được chúng.Điều này đã dấy lên sự tò mò và hứng thú của Luna về Bryans, hay nói đúng hơn là về khả năng của cậu.

Bryans làm bạn và trò chuyện cùng với Luna trong 2 năm nay.

Nhờ vậy Luna càng hiểu rõ hơn về Bryans, và thậm chí cùng cậu làm đống bài tập khó nhằn ở trên lớp.

Luna từng hỏi Bryans về thứ sức mạnh này nhưng Bryans lại trở nên bí ẩn, cậu ta giữ bí mật về mọi thứ liên quan đến sức mạnh đó và Luna cũng chẳng moi thêm được bất kì thông tin gì.

Sau đó thời gian bẫng đi và cô cũng quên đi những thắc mắc của bản thân.Như mọi ngày, Bryans chờ cô trong thư viện, có lẽ ở đây là nơi mà cô và cậu gặp nhau nhiều nhất, có lẽ bở sự tĩnh lặng và riêng tư của nó.Bryans nhìn Luna một lúc lâu, sau đó mới cất tiếng."

Hôm nay là sinh nhật của cô nhỉ?"

Luna bừng tỉnh, cô đang đọc cuốn sách về những sinh vật huyền bí mà Bryans đưa cho cô vài hôm trước."

À hình như vậy, 13/2"Bryans nhìn Luna, rồi lấy từ đâu ra một cuốn sách trông có vẻ khá cũ, được trang trí với nhành cây tùng cùng với một vài hình mặt trăng được đính ở bìa trang.

Trông cuốn sách thật kì dị."

Tặng cô.

Nắm chắc lấy cơ hội này, vì nó chỉ xuất hiện một lần mà thôi."

Luna cầm lấy cuốn sách, khó hiểu nhìn Bryans."

Hả, cơ hội gì?"

Bryans im lặng một lúc, đôi mắt màu tím - Luna vẫn luôn khen nó thật sự rất đẹp, có lẽ là lần đầu tiên Luna nhìn thấy đôi mắt đặc biệt đến vậy - sâu hun hút xoáy vào Luna."

Mở ra rồi cô sẽ hiểu ý tôi nói.

Tạm biệt."

Luna khó hiểu nhìn bóng lưng Bryans rời đi, cầm quyển sách trên tay, Luna quyết định sẽ để đến tối, sau khi cô đọc xong cuốn sách đang dở dang của cô rồi mới đến quyển sách này.Khi cô đọc xong cuốn sách mà hôm trước Bryans đưa cũng là nửa đêm.

Luna ngồi trên đài thiên văn của Hogwarts quyết định mở cuốn sách mà Bryans tặng sinh nhật ra.Vừa lật bìa sách, ngay từ trang đầu tiên mà Luna thấy chính là một chiếc ổ khóa.Một cuốn sách khó hiểu, thậm chí nó chả có chữ nào.Luna lại càng tò mò hơn, lấy từ cổ ra một chiếc chìa khóa.

Đó là quà sinh nhật của Bryans năm ngoái, giờ cô mới hiểu công dụng của chiếc chìa khóa này.Luna không chần chừ vặn chiếc chìa khóa.

Ngay lập tức 'clack' một cái, trang đầu tiên - như một cánh cửa - mở ra.

Trước sự ngỡ ngàng và tò mò của Luna, cô lập tức lật ngay sang trang sau.

Một tia sáng chói lóa đập thẳng vào mắt Luna, tưởng chừng như bị mù.

Luna ngay sau đó bị ánh sáng nuốt trọn rồi biến mất.

Cuốn sách rơi bộp xuống đất cùng chiếc chìa khóa vương vãi bên cạnh.Từ dưới cầu thang, một bóng dáng bình thản đi ra, cúi xuống cầm lấy cuốn sách cùng chiếc chìa khóa nhìn nơi Luna vừa biến mất đôi mắt xẹt qua tia phức tạp."

Đừng lo, tôi sẽ đến với cô sau, không lâu đâu."
 
[Đồng Nhân Hpxmashle] Perhaps
Chương 2: Lửa


Luna Lovegood khó chịu mở mắt, dù không biết bản thân từ khi nào ngất đi nhưng cảm giác nặng nề và nóng bừng quen thuộc đến từ thể xác buộc cô phải tỉnh táo.

Luna chết lặng ngay khi vừa mở mắt, bao quanh cô là ánh sáng cam đỏ của lửa, mờ ảo khiến cho đôi mắt màu xám bạc của Luna hiện lên bức tranh kinh hoàng của khói lửa ngùn ngụt.

Ngay sau đó, mùi khét của khói bén vào mũi, đôi mắt Luna mờ đi và cảm giác khó thở ập tới.

Trong khoảnh khắc ấy, bản năng sinh tồn của một con người mà từ lâu Luna không còn cảm nhận được trỗi dậy, buộc Luna phải kêu lên."

Oe, oe."

Luna kinh hoàng nhìn xuống đôi bàn tay bụ bẫm lấm lem của bản thân, rồi lại sờ lên khuôn mặt của chính mình, đầu óc trống rỗng.'Ôi merlin, chuyện này là sao?

Việc này là thế nào?' Căn nhà cháy càng to hơn, cảm giác hầm hầm nóng của ngọn lửa như muốn nuốt trọn cô.

Luna nhận ra rằng cô đang trong cơ thể của một đứa trẻ sơ sinh và chính đứa trẻ không rõ danh tính này có lẽ sẽ bỏ mạng ngay lập tức giữa vùng lửa đỏ rực.

Cảm giác bất an, hoảng loạn và đồng thời với hàng tá thắc mắc trong đầu lan tràn trong tâm trí của cô.

Luna cảm thấy khó thở, cơ thể yếu ớt của một đứa trẻ có lẽ đã đạt tới giới hạn của nó, tròng mắt dần tan rã, tiếng rên rỉ dần trở lên yếu ớt rồi tắt ngúm.

Có lẽ đây chính là định mệnh của cô, hoặc đứa trẻ này.

Luna thầm nghĩ.'Mình thật xui xẻo, vừa đầu thai thì lại phải chết.'Luna bất lực, bất lực với sự vô dụng của cô, bất lực với đám cháy trước mặt.Chiếc xà nhà chỉ trực chờ rơi xuống, ngọn lửa ngày càng lan gần đến chiếc nôi của Luna.

Dưới tác động của ngọn lửa, Luna trở nên khó thở, nước mắt ứa ra.Trong khoảnh khắc thập tử nhất sinh, một bóng dáng lao ra chộp lấy cô vào lòng rồi chạy ra khỏi căn nhà trước khi nó sụp xuống.Một người đàn ông, trong mắt Luna là một vị cứu tinh của cuộc đời cô.

Người đàn ông trẻ hiện lên như một điều kì diệu giữa cơn ác mộng kinh hoàng.

Khoảnh khắc mà người đàn ông lao ra từ dòng lửa, tựa như một người hùng huyền thoại.

Ngọn lửa rực rỡ như vừa làm nền, vừa muốn vồ lấy để nuốt gọn cả 2 người.

Luna nhìn người đàn ông, tim đập liên hồi, đó là cảm giác của một sinh mệnh như vớt được cọng rơm cứu mạng để sinh tồn.

Đôi mắt Luna dần trở nên nhòe đi.Người đàn ông với mái tóc bạch kim cùng đôi mắt màu tím nổi bật như những ngôi sao đêm mang lại cảm giác đầy quen thuộc.

Đôi mắt ấy đầy phức tạp nhìn cô.

Tuy nhiên đến giờ phút này, Luna với cơ thể yếu ớt không còn đủ sức để suy nghĩ.

Ngay sau đó cô mất đi ý thức.Dưới ánh trăng, khu rừng trở nên tĩnh lặng dưới bầu trời đêm u buồn, căn nhà cháy sụp đổ hoàn toàn, tất cả còn lại chỉ vọn vẹn là đống tro tàn sau vụ cháy dữ dội.

Người đàn ông sải bước, trên tay ôm một đứa bé, ánh sáng dịu dàng từ mặt trăng chiếu rọi lên khuôn mặt với dòng suy nghĩ ngược xuôi phức tạp.

Bước chân vững chãi mạnh mẽ, nhưng đôi bàn tay lại nhẹ nhàng như sợ làm vỡ vụn thiên thần nhỏ trong tay.

Ánh trăng nhấp nhô trên mái tóc bay nhẹ theo chiều gió.

Một thân ảnh mơ màng bước đi trong cơn tĩnh lặng của màn đêm.Trong vòng tay, đứa bé yên bình như một thiên thần bé nhỏ, gương mặt bé tròn xinh xắn nhắm mắt.

Người đàn ông ru đứa bé bằng những giai điệu dịu dàng, mà có lẽ đối với Luna, giai điệu này càng thân quen hơn bao giờ hết.Dưới bầu trời đêm rộng lớn, cùng tiếng hát ru và tiếng kêu của lá xào xạc trong rừng, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng.Người đàn ông rảo bước, đi được một quãng dài, người đàn ông ngừng hát, thay vào đó khoác lên mình áo choàng che phủ toàn bộ từ khuôn mặt đến trang phục.Phía trước, trung tâm sầm uất nhất của thế giới này.Sự tương phản về ánh sáng là chủ đạo, một bên là bóng tối u tịch với tiếng gió và tiếng lá cây xào xạc, một bên là ánh sáng ấm áp từ thứ ánh sáng vàng lập lòe từ những ngọn lửa, ánh đèn.

Một bên vắng lặng, không một bóng người, một bên nhộn nhịp, đông đúc.

Tất cả đã tạo nên sự tương quan giữa ánh sáng và con người.

Và người đáng lẽ phải nổi bật trong số những người kia - với gu thời trang kì dị, lại khéo léo đến mức chả ai để ý đến người đàn ông này.

Người đàn ông luồn lách, uyển chuyển lướt qua tựa như một cơn gió với một đích đến duy nhất.Đi mãi, đi mãi đến khi ánh đèn nhộn nhịp khuất ở phía xa, người đàn ông bước đi chậm lại rồi tìm một góc không có người đi qua đi lại.Người đàn ông nhìn xuống thiên thần nhỏ bé trên tay mình, ánh mắt mang sự tiếc nuối rồi ôm chặt đứa bé.

Đi ra khỏi góc khuất, người đàn ông đột nhiên đứng lại, đột ngột, khuôn mặt lộ rõ nét trầm tư.Nhìn vào hai con đường trước mắt, một bên là đường đi đến cô nhi viện, một bên là đường đến một căn nhà nhỏ sâu trong rừng.

Người đàn ông biết rõ đích đến, nhưng sự chần chừ, đắn đo khiến y không biết nên làm gì.

Rằng y nên theo sắp đặt hay phá lệ một lần, giúp Luna trưởng thành đột phá khỏi số mệnh của bản thân.Y nhìn về một con đường, nhưng rồi thở dài, chân rảo bước tới con đường còn lại.

Luna đã có một gia đình tuyệt vời rồi, liệu cô bé có chấp nhận một gia đình khác của bản thân không?Rốt cục, người đàn ông vẫn lựa chọn đi theo con đường nơi cô nhi viện còn sáng đèn.Đặt đứa bé xuống, người đàn ông lộ rõ vẻ lưu luyến.

Bấm chuông cửa rồi quay bước rời đi.Đi được một đoạn, ngay lúc một người đàn bà mặc bộ quần áo của tu nữ mở cửa, người đàn ông như chưa từng xuất hiện, biến mất trong hư vô.Người đàn bà nhìn xuống đứa bé được bao bọc cẩn thận, ngay lập tức ôm đứa bé lên, nhìn xung quanh rồi đóng cửa lại.Nhìn mảnh giấy trên tay, người đàn bà mỉm cười."

Chào mừng đến với Barnhem, Luna bé nhỏ."

-----------------------------------------
 
[Đồng Nhân Hpxmashle] Perhaps
Chương 3: Cô nhi


Luna mở mắt liền phát hiện chính mình đang nằm trong nôi, nhìn quanh là những đứa trẻ sơ sinh.

Luna lật mình bò dậy, ráng hết sức để có thể bám vào thành nôi nhưng thất bại, một y tá trẻ hốt hoảng chạy tới ẵm Luna trên tay.'???'Luna hoang mang nhìn người phụ nữ đang ẵm mình, y tá có một khuôn mặt mặt phổ thông, không phải là người phụ nữ xinh đẹp nhưng trông lại rất sạch sẽ.

Điều kì lạ là, nàng ta ấy vậy mà có một vết gạch trên mặt.Luna nhẹ nhàng đưa bàn tay bụ bẫm sờ khuôn mặt nàng, vuốt ve vết gạch ấy."

Oe"'Không phải là vết mực?'Rồi Luna nhìn quanh, đứa trẻ nào cũng có một vạch ngay trên khuôn mặt của mình, có đứa 2 vạch nhưng hầu hết còn lại đều là 1 vạch.Nghĩ rồi Luna sờ lên khuôn mặt của bản thân, vậy liệu bản thân cô có những vết gạch đó không?Trong lúc suy tư, tất cả hành động của Luna đều được y tá nọ thu hết vào trong mắt.Đương nhiên nàng ta cũng không nghĩ nhiều, có lẽ rằng đây là một đứa trẻ đang tìm hiểu về một nơi xa lạ.

Hiển nhiên việc Luna vừa tỉnh dậy không nháo không khóc là một điều kì lạ, nhưng ai lại quan tâm điều ấy kia chứ.Luna thất vọng buông bàn tay đang bóp má y tá xuống, ngoài những điều ấy ra, Luna hoàn toàn không thu thập được thêm thông tin gì.Y tá thấy Luna buông tay, tưởng rằng Luna buồn ngủ liền hát ru cho cô nghe.Luna cười nhạt, dăm ba lời ru trẻ con, cô đây sống hai đời rồi ngủ thế nào được.Và cô ngủ thật.'Thôi thì để việc tìm hiểu cho ngày mai đi'----------------------------------------

Đã 7 năm kể từ khi Luna đến cô nhi viện.Trí nhớ của cô về hôm tuyệt vọng ấy gần như mờ mịt, và dường như cũng đã không còn nhớ dáng hình của vị ân nhân lúc ấy.Luna thở dài, nhưng cũng không để tâm về chuyện ấy.

Vì lẽ rằng đối với cô nàng, có duyên ắt sẽ gặp lại thôi.Kể từ khi biết nói, biết đi, Luna không chần chừ mà tìm hiểm về thế giới này.Dù rằng trông cô bất thường thật đấy.

Vì có lẽ sở hữu một tâm hồn người lớn nên Luna biết đọc, nói, viết, thậm chí là đi sớm hơn tất cả những đứa trẻ khác.Đương nhiên là kì lạ, nhưng việc cô nhi viện có hàng trăm đứa trẻ khiến người ta dần quên đi mất Luna đã làm gìLuna nhận ra nơi đây thật nhiều điểm khác biệt so với thế giới của cô.

Điển hình như ở đây con người thường có vết gạch kì lạ trên mặt.

Đây là một thế giới phép thuật tương tự như thế giới của cô, tuy nhiên phép thuật ở đây không phải là bình đẳng, chúng được xếp hạng theo cấp độ, và thứ tự có lẽ là số lượng của vết gạch kia.Dẫu vậy, thế giới này coi muggle như một sinh vật độc ác, tàn bạo - mặc dù rất khó gặp được một người không có ma pháp, lẽ vậy, từ đó đến giờ cô chưa từng nhìn thấy bất kì muggle nào, như thể sự tồn tại của họ chưa từng xuất hiện trong thế giới này.Luna nhìn bản thân trong gương, bàn tay chạm vào vệt đen trên cổ.Bản thân cô không rõ đây được coi là một vết gạch giống họ hay không.'∞' - InfinityKhông phải là một vết gạch hay là một vết tạo từ một đường thẳng mà kí hiệu đó nhỏ nhắn nằm ngay ngay ngắn cạnh phải cổ của cô, nếu không để ý có lẽ cũng chả thể nhìn thấy.Tóm lại, chả giống ai.Luna thở dài rồi ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dù có trải qua 2 kiếp - 25 năm cuộc đời, cô vẫn không thoát khỏi cái số bị cô lập.Một phần là bởi cái kí hiệu kì lạ này, một phần khác có lẽ bởi định mệnh.Luna kiếp trước cho rằng chính bản thân mình kì quặc với những hành động mơ hồ khiến bản thân trở thành Lonely Lovegood, đến kiếp này nhìn những mái tóc xanh đỏ trước mặt mình, Luna đã từng cho rằng bản thân sẽ hòa nhập được cùng với thế giới này nhưng xem ra sự kì quặc của cô không thể hòa nhập được dù ở bất cứ đâu.Luna thích đọc sách, thậm chí là rất khôn ngoan so với độ tuổi, bởi vậy có lẽ đây cũng có thể là 1 trong số lí do đó.Luna lủi thủi trong cô nhi viện, trở thành đứa trẻ kì quặc, không chỉ những đứa trẻ cùng lứa lảng tránh mà ngay cả người lớn tuổi cũng như có như không, phớt lờ Luna.Duy chỉ có y tá trẻ ẵm cô khi Luna vừa tới là người đối xử với cô bình thường, thậm chí giống như một người mẹ.Y tá đó tên Pandora, trùng tên với người mẹ thân yêu của Luna.

Luna cũng cảm nhận tình cảm của người phụ nữ như một người mẹ, dẫu cho người đàn bà ấy trải qua 7 năm trở thành một người phụ nữ trưởng thành.Pandora thường nghe những câu chuyện cổ tích từ Pandora, và cùng đó là những câu chuyện vặt về thế giới này.

Nàng thường mang cho Luna những quyển sách mà nàng mua được.Luna biết ơn Pandora, từ tận đáy lòng.Một lần nữa, như thường ngày, Luna ngồi trên chiếc xích đu trong vườn hoa của cô nhi viện như đợi bóng dáng của ai đó.Một lúc sau Pandora bước tới, ngồi cạnh Luna."

Con đã đọc hết quyển sách hôm qua chưa?"

Luna giương đôi mắt xanh thẳm mơ màng nhìn nàng."

Con đọc hết rồi."

Pandora khúc khích, giường như không còn cảm thấy kì lạ trước những lời nói này rồi từ đằng sau rút ra một quyển sách với bìa sách nhìn qua có lẽ đã cũ kĩ."

Cho con."

Luna nhận lấy, lướt qua nội dung rồi gật đầu."

Cảm ơn Pandora."

Pandora dịu dàng nhìn nàng, rồi lại xoa đầu Luna.

Ậm ừ một lúc, nàng nhìn thẳng về những khóm hoa mặt trăng chưa nở rồi cất lời."

Con có muốn đến thị trấn vào ngày mai không?

Cùng ta."

Luna thộn người ra rồi mắt như lóe lên sáng bừng nhìn Pandora như thể nàng vừa bắt được điều tuyệt vời nhất trên đời này."

Chắc chắc rồi ạ!"

Luna háo hức đợi chờ, đây chính xác là lần đầu tiên sau khi đến cô nhi viện cô có cơ hội tự mình khám phá nơi này trực tiếp.

Đồng thời cô nhi viện hạn chế để trẻ em ra ngoài, vì vậy được ra ngoài như là một vinh dự vậy.
 
[Đồng Nhân Hpxmashle] Perhaps
Chương 4: Tuyết


Thị trấn giữa đông trở lên tịch mịch hơn ngày thường, đặc biệt vào những ngày gió mùa rít qua từng ngóc ngách, cứa lên da thịt, lạnh đến mức tê tái, rùng mình.

Những hạt tuyết trắng tựa ngọc, lấp lánh giữa nền trời xám, nhẹ nhàng rơi xuống nền đất phủ thành lớp dày cộp, khó di chuyển.

Bầu trời hửng nắng sớm, tia sáng yếu ớt không đủ để làm tan chảy dòng sông đã đóng thành băng.

Sương mù dày đặc bao phủ khắp nơi.

Có lẽ chính vì tiết trời vào đông quá đỗi khắc nghiệt, những cửa hàng mở muộn hơn mọi khi.Thông thường, cô chỉ mặc những chiếc áo len sờn cũ cô nhi viện cung cấp, đủ để chống lại cái lạnh luồn qua khung cửa.

Tuy nhiên, thật hiếm có dịp được ra ngoài, Luna muốn bản thân khác biệt hơn so với mọi khi, dẫu sao hôm nay cũng là ngày mà Luna được gửi đến cô nhi viện.Luna đứng trước gương, nhìn chằm chằm vào bản thân, cẩn thận cài từng chiếc khuy trên bộ váy nâu dài, thắt gọn chiếc đai mảnh nơi eo rồi khẽ xoè tay trong lớp áo sơ mi caro tay phồng.

Ngắm nhìn bản thân, Luna thật bé nhỏ, mái tóc được Pandora buộc gọn sau gáy, cố định bằng một chiếc kẹp tóc nâu cỡ lớn, nổi bật lên mái tóc bạch kim ngai ngái chút vàng của cô.Choàng lên chiếc áo choàng đen trơn, bên trong là một lớp lông giữ ấm viền áo là lông mềm, chiếc áo choàng rẻ tiền này là món quà sinh nhật mà Pandora tặng cho cô với số tiền lương ít ỏi của nàng.

Không vừa vặn, lại có chút quá cỡ nhưng lại giữ ấm khá tốt, Luna vô cùng trân trọng món quà này."

Luna, con chuẩn bị xong chưa?"

Pandora khẽ gõ cửa, phòng thay đồ công cộng có chút chật chội, cánh cửa sờn cũ khẽ hé mở."

Con xong rồi, con ra đây."

Luna vặn tay nắm cửa lỏng lẻo, mở cửa.

Pandora mỉm cười."

Con cứ đáng yêu như thế ta không nỡ để con rời khỏi đây mất!"

Luna mơ màng nhìn nàng, nở nụ cười tinh nghịch."

Dù có đuổi thì con cũng chẳng muốn rời xa Pandora đâu!"

Pandora cười nheo cả mắt, nhéo nhẹ vào má cô.Luna hồi hộp đan tay vào nhau, vân vê ngón tay cái của mình, nhìn chằm chằm xuống vạt váy nâu.Nhìn rõ sự bồn chồn của Luna, Pandora cười thầm, kéo nhẹ chiếc khăn choàng của Luna lại, chỉnh trang lại gọn gàng."

Con sẽ thích nơi đó.

Không xa lắm đâu.

Nhiều sách lắm."

Luna chỉ gật đầu, theo chân Pandora bước ra ngoài, hai người đi qua hành lang dài, những bước chân vang vọng trong không gian vắng lặng.

Cánh cửa cũ kỹ của cô nhi viện mở ra, và không khí lạnh lập tức ùa vào, như một làn sóng tê buốt.

Cơn gió thổi qua mặt, làm Luna phải rụt cổ lại, nhưng cô lại cảm thấy một chút thích thú khi được ra ngoài.

Có lẽ là lần đầu tiên nhận thức được những thứ ngoài cánh cổng cô nhi viện từ thế giới lạ lẫm này."

Chúng ta đi thôi, con gái."

Pandora nói, giọng nàng ấm áp mang chút khẩn trương.Hai người cùng đi qua con phố vắng, đường phố phủ đầy tuyết dày, họ bước nhanh qua những con phố vắng.

Luna lạ lẫm đôi lúc nhìn quanh, rồi ánh mắt không thể rời khỏi những lớp tuyết trắng xóa trên mặt đất, từng bước chân của cô in sâu, rồi dần bị phủ lấp bởi những hạt tuyết tiếp tục rơi xuống.

Cái lạnh mùa đông không ngừng xâm lấn cơ thể, nhưng cô lại thấy một niềm vui khó tả.

Như là lần đầu tiên cô được tự do, được ra ngoài cô nhi viện, và mọi thứ xung quanh đều mới mẻ, kỳ lạ giống như một đứa trẻ có một món đồ chơi mới vậy.Cô mím môi, đôi mắt bừng sáng khi ngước lên nhìn bầu trời xám xịt.

Hình như cô chưa bao giờ thấy tuyết rơi nhiều đến thế, và cũng chưa bao giờ được bước trên lớp tuyết dày như thế này.

Lòng cô hân hoan, lại thấy man mác, lạ lùng.Gần đến thư viện lớn, Pandora chỉ vào một toà nhà lớn bằng đá, có mái vòm cao cùng những khung cửa sổ kính vạn hoa, Luna ngẩn ngơ đứng lại.

Cột đá vững chắc, trước cửa là một bảng hiệu to đùng bằng gỗ được khắc chữ "Tri thức là vĩnh hằng"."

Đây rồi" Nàng nói " Con chắc chắn sẽ thích nơi này."

"Chúng ta đi vào thôi," Pandora nhẹ nhàng nói, tay khẽ đẩy cửa.

Cánh cửa gỗ sẫm cũ kỹ gắn chặt vào nhau nặng nề được Pandora chầm chậm đẩy ra.Luna gật đầu, nhưng rồi chỉ trong khoảnh khắc đó, một cảm giác kỳ lạ ùa đến.

Có một sức hút vô hình, một cảm giác kì lạ, gò bó, đầy ràng buộc.

Cô mím môi, hạ quyết tâm."

Pandora, con sẽ vào sau."

Luna nũng nịu cố gắng mở to mắt nhìn chằm chằm Pandora.Pandora nghiêm mặt rồi thở dài, nhìn Luna lo lắng."

Ai có thể chịu được sự dễ thương này chứ?

Được rồi, đừng nhìn ta nữa.

Đừng đi quá xa nhé.

Cầm lấy tiền này, nếu đói thì mua bánh mì mà ăn.

Ta có việc, chiều nay ta sẽ qua đón con."

Nàng nói, cầm một ít tiền đưa trực tiếp vào túi trong của áo choàng Luna rồi vội vàng chạy đi.Luna ngơ ngác nhìn bóng lưng Pandora, một lúc sau hoàn hồn mới nhận ra nàng đã đi được một đoạn rồi."

Vâng ạ"Nói rồi, Luna quay lưng lại, chạy nhanh qua những con phố, tựa một điệu nhảy nhẹ nhàng trên lớp tuyết dày, không hề có mục đích rõ ràng.Chính Luna cũng không biết đích đến của bản thân là ở đâu, chỉ có cảm giác bồn chồn, thôi thúc cô chạy, chạy thật nhanh, có gì đó đang ở đó, đợi cô.Cô không biết mình đi bao xa, càng chạy lại càng đi sâu vào rừng, đến lúc muốn quay lại thì đã lạc mất rồi.Luna đi chậm lại, giữ nhịp thở rồi nhìn quanh.Chết rồi, Pandora mà biết là mình no đòn.
 
[Đồng Nhân Hpxmashle] Perhaps
Chương 5: Lạc


Rừng mùa đông tĩnh lặng, gió hun hút thổi qua những tán cây khẳng khiu, mang theo hơi lạnh cắt da.

Tuyết phủ loang lổ trên mặt đất, xóa nhòa lối mòn.Luna bước chân vô định, bàn tay xoa vào nhau, chóp mũi đỏ ửng.Rét quá.Không gian im lìm, lạnh đến mức dường như cả sự sống cũng phải lánh đi.

Không tiếng chim hót, không tiếng côn trùng rì rào.

Đa số muông thú đã ngủ đông trong hang ổ, để lại khoảng không tĩnh mịch đến rợn người.

Thỉnh thoảng, chỉ có một con sóc vội vã lao qua cành cây trụi lá, hay một con chim nhỏ sà xuống rồi lại biến mất như ảo ảnh, càng làm cái tĩnh lặng trở nên hiu quạnh hơn.Càng đi, Luna càng vào sâu trong rừng, với hi vọng sẽ nhìn thấy một ánh lửa nhỏ hay một căn chồi nho nhỏ lấp ló sau những thân cây rừng trụi lá.Chợt, rơi vào khoé mắt của Luna, một bóng dáng nhỏ bé dưới gốc sồi già.

Một cậu bé, trạc tuổi cô, khoác áo choàng sẫm màu, ngồi thu mình lại, hai tay ôm gối.

Khuôn mặt tái đi vì gió lạnh, ánh mắt trống rỗng, như thể chẳng còn quan tâm ai đang đến gần.Luna mím môi, ngập ngừng bước lại.

Cô nghiêng đầu, ánh mắt xám bạc mơ màng nhìn cậu bé, cất giọng nhỏ nhẹ."

Ừm..

Cậu biết đường ra khỏi đây không?

Tớ nghĩ mình bị lạc rồi."

Cậu bé dưới gốc sồi khẽ ngẩng đầu.

Đôi mắt màu hổ phách ánh lên một tia lạnh lẽo, dò xét Luna.

Ánh nhìn đầy cân nhắc, xa cách rồi lại chìm vào trầm mặc.

Giường như cậu bé đang đề phòng, đánh giá Luna liệu có phải là người xấu không.Cậu bé cụp mắt quay đi, không nói gì.

Sự im lặng như tuyết phủ, chặn đứng câu hỏi của Luna.Luna vẫn đứng đó, hơi nghiêng đầu như chưa kịp nhận ra sự lạnh nhạt.

Cô mỉm cười nhè nhẹ, đôi mắt xám vẫn sáng trong, như thể chẳng hề bận tâm.

Rồi, thay vì bỏ đi, cô thản nhiên ngồi xuống một khoảng cách vừa đủ xa, phủi tuyết trên gấu váy, đôi bàn tay trắng trẻo xoa xoa vì lạnh.Rồi, họ cứ im lặng như vậy, Luna nhìn chằm chằm vào cậu bé đối diện, ánh mắt sáng rực.Nhưng có lẽ, vì chẳng chịu nổi cái im lặng kéo dài.

Luna nghiêng đầu, liên tục tò mò buông ra những câu hỏi."

Cậu tên gì thế?

Mình là Luna Lovegood."

"Lạnh thế này sao không ở nhà mà ra đây làm gì?"

"Ở đây có loài cú biết đọc sách không?"

"Cậu có nghĩ tuyết cũng biết buồn khi tan chảy không?"

Những câu hỏi nối tiếp nhau như những mảnh mây bay ngang bầu trời.

Orter vẫn lặng thinh, không buồn đáp lại, gương mặt lạnh lùng như đá tạc.

Luna chẳng vì thế mà buồn, cô cứ mơ màng lẩm bẩm thêm vài câu, cho đến khi một cái hắt xì nhỏ bật ra."

Hắt xì—!"

Âm thanh vang lên rõ ràng trong khu rừng tĩnh lặng.

Cậu bé khựng lại, đôi vai siết nhẹ, rồi đứng lên, từng bước tiến về phía Luna.Luna ngẩng đầu, ngạc nhiên.

Cậu bé không nói một lời, chỉ kéo áo choàng sát lại rồi ngồi xuống ngay bên cạnh, đủ gần để hơi ấm còn sót lại giữa mùa đông được chia sẻ.Khoảnh khắc ấy, đôi mắt xám của Luna long lanh.

Cô bật cười khe khẽ, nụ cười ngây thơ hồn nhiên."

Cậu kì lạ thật.

Nhưng không sao, mình sẽ kể cho cậu nghe một số điều thú vị nhé."

Và thế là, trong khi cậu bé lặng thinh, Luna bắt đầu thao thao về những tri thức kỳ lạ cô biết ở "thế giới kia".Luna ngồi bó gối, mái tóc vàng rũ xuống đôi má đã ửng đỏ vì lạnh.

Cô bé ngước đôi mắt xanh mơ màng về phía Orter, người vẫn lặng lẽ ngồi gần đó, khoanh tay, ánh nhìn như thể xa cách cả thế giới."

Cậu biết không."

Luna nghiêng đầu, giọng thủ thỉ như đang kể bí mật."

Có những con ngựa xương, to và có cánh như dơi ấy.

Nhưng chỉ những ai từng nhìn thấy cái chết mới thấy được chúng thôi.

Người khác thì nói chẳng có gì cả, nhưng mình tin chúng có thật."

Cậu bé không nhúc nhích, đôi mắt thoáng liếc qua, ánh nhìn lạnh lẽo như thể muốn khép kín trước những lời trẻ con nhảm nhí.Luna không để ý, cô lại chớp mắt, mỉm cười hồn nhiên:"À, còn cả bụi não nữa.

Chúng nhỏ xíu, không ai nhìn thấy được, nhưng sẽ chui vào tai rồi làm đầu óc rối tung hết.

Thế nên đôi khi mình cứ nghĩ... có lẽ những người trở nên cau có là vì bụi não thôi, chứ không phải lỗi của họ."

Cô bé cười khúc khích một mình, tiếng cười trong veo vang lên giữa cánh rừng tĩnh mịch không lấy một bóng thú vật nào.

Cậu bé vẫn không đáp, quay mặt đi, tự hỏi bản thân tại sao phải lắng nghe những câu chuyện trẻ con lố bịch đến vậy.Khoảng rừng sau đó chìm trong im lặng, chỉ có tiếng gió rít qua những cành cây trơ trụi.

Hai đứa trẻ ngồi kề nhau, hơi thở phả ra từng vệt khói trắng.

Như nhớ ra điều gì, ánh mắt mơ màng của Luna dần dừng lại trên bộ áo choàng chỉnh tề của cậu bé bên cạnh.

Ở phần ngực, một chiếc khuy cài áo ánh lên sắc vàng nhạt, rực rỡ hơn cả tuyết đông mờ xám xung quanh.

Viên đá quý gắn vào đó lấp lánh, đẹp đến mức khó rời mắt."

Ồ..."

Luna thốt khẽ, đôi mắt tròn xoe long lanh.

Cô nghiêng đầu ngắm nghía rồi hỏi hồn nhiên."

Cái này... là gì vậy?

Trông như mặt trời bé xíu ấy.

Đẹp quá."

Ở thế giới cũ, hay thậm trong những cuốn sách cũ kĩ ở cô nhi viện, Luna đã từng đọc qua và thấy hình ảnh nhiều loại đá quý: kim cương trong suốt, hồng ngọc rực đỏ, ngọc lục bảo xanh thẳm...

Nhưng chưa có viên nào mang thứ ánh sáng kì lạ như thế này.

Mỗi lần nó hắt sáng dưới lớp tuyết trắng, sắc vàng ấy lại tán ra thành một dải cầu vồng mong manh, đẹp đến nao lòng.Thậm chí ngay cả ở cô nhi viện, thứ quý giá nhất mà cô từng thấy chỉ là một chiếc cúc áo ngọc trai bị sứt mẻ, vậy nên sự lộng lẫy này đối với Luna mà nói, giống như cậu bé kia thật sự có khả năng hái mặt trời xuống.Cậu bé giật mình, liếc xuống theo ánh nhìn của cô bé.

Đôi mắt hổ phách thoáng qua vẻ cảnh giác.

Cậu quay sang, đáp bằng sự im lặng, bờ vai khẽ căng lên như ngầm báo rằng đây là thứ không được phép chạm đến.Nhưng Luna đâu có để tâm đến sự lạnh lùng ấy.

Cô đưa tay nhỏ, rón rén chạm nhẹ vào chiếc khuy lấp lánh.Ngón tay nhỏ xíu của Luna vừa khẽ chạm tới, Orter lập tức phản ứng.

Cậu nhíu mày, ánh mắt chợt sắc lạnh, bàn tay vội gạt phắt tay cô ra như thể cô vừa phạm vào điều cấm kỵ."

Đừng động vào." – giọng cậu trầm khàn, ngắn gọn.Luna thoáng ngẩn ra, ngơ ngác nhìn bàn tay mình bị hất sang một bên.

Nhưng thay vì giận dỗi, đôi mắt cô chỉ càng tò mò hơn, sáng lấp lánh như phản chiếu cả ngàn câu hỏi chưa kịp thốt ra."

Chỉ là... trông nó rất đẹp thôi mà..." – Luna thì thầm, giọng nhẹ như gió.Và rồi, không hiểu vì sao, bàn tay cô lại tự khẽ dịch tới lần nữa, đầu ngón tay chạm đúng vào viên đá vàng rực.Ngay tức thì, một luồng lạnh buốt xuyên thẳng vào tâm trí.

Ánh sáng lấp lánh biến thành màn đêm đặc quánh, ký ức mờ mịt ùa đến trong mắt Luna.

Cô run rẩy, đôi đồng tử giãn ra, rồi những dòng lệ đen đặc sệt bắt đầu chảy xuống gò má.Chưa kịp kêu lên, cơ thể nhỏ bé ấy đổ gục xuống tuyết, bất tỉnh ngay bên cạnh cậu bé.
 
Back
Top Bottom