Rừng mùa đông tĩnh lặng, gió hun hút thổi qua những tán cây khẳng khiu, mang theo hơi lạnh cắt da.
Tuyết phủ loang lổ trên mặt đất, xóa nhòa lối mòn.Luna bước chân vô định, bàn tay xoa vào nhau, chóp mũi đỏ ửng.Rét quá.Không gian im lìm, lạnh đến mức dường như cả sự sống cũng phải lánh đi.
Không tiếng chim hót, không tiếng côn trùng rì rào.
Đa số muông thú đã ngủ đông trong hang ổ, để lại khoảng không tĩnh mịch đến rợn người.
Thỉnh thoảng, chỉ có một con sóc vội vã lao qua cành cây trụi lá, hay một con chim nhỏ sà xuống rồi lại biến mất như ảo ảnh, càng làm cái tĩnh lặng trở nên hiu quạnh hơn.Càng đi, Luna càng vào sâu trong rừng, với hi vọng sẽ nhìn thấy một ánh lửa nhỏ hay một căn chồi nho nhỏ lấp ló sau những thân cây rừng trụi lá.Chợt, rơi vào khoé mắt của Luna, một bóng dáng nhỏ bé dưới gốc sồi già.
Một cậu bé, trạc tuổi cô, khoác áo choàng sẫm màu, ngồi thu mình lại, hai tay ôm gối.
Khuôn mặt tái đi vì gió lạnh, ánh mắt trống rỗng, như thể chẳng còn quan tâm ai đang đến gần.Luna mím môi, ngập ngừng bước lại.
Cô nghiêng đầu, ánh mắt xám bạc mơ màng nhìn cậu bé, cất giọng nhỏ nhẹ."
Ừm..
Cậu biết đường ra khỏi đây không?
Tớ nghĩ mình bị lạc rồi."
Cậu bé dưới gốc sồi khẽ ngẩng đầu.
Đôi mắt màu hổ phách ánh lên một tia lạnh lẽo, dò xét Luna.
Ánh nhìn đầy cân nhắc, xa cách rồi lại chìm vào trầm mặc.
Giường như cậu bé đang đề phòng, đánh giá Luna liệu có phải là người xấu không.Cậu bé cụp mắt quay đi, không nói gì.
Sự im lặng như tuyết phủ, chặn đứng câu hỏi của Luna.Luna vẫn đứng đó, hơi nghiêng đầu như chưa kịp nhận ra sự lạnh nhạt.
Cô mỉm cười nhè nhẹ, đôi mắt xám vẫn sáng trong, như thể chẳng hề bận tâm.
Rồi, thay vì bỏ đi, cô thản nhiên ngồi xuống một khoảng cách vừa đủ xa, phủi tuyết trên gấu váy, đôi bàn tay trắng trẻo xoa xoa vì lạnh.Rồi, họ cứ im lặng như vậy, Luna nhìn chằm chằm vào cậu bé đối diện, ánh mắt sáng rực.Nhưng có lẽ, vì chẳng chịu nổi cái im lặng kéo dài.
Luna nghiêng đầu, liên tục tò mò buông ra những câu hỏi."
Cậu tên gì thế?
Mình là Luna Lovegood."
"Lạnh thế này sao không ở nhà mà ra đây làm gì?"
"Ở đây có loài cú biết đọc sách không?"
"Cậu có nghĩ tuyết cũng biết buồn khi tan chảy không?"
Những câu hỏi nối tiếp nhau như những mảnh mây bay ngang bầu trời.
Orter vẫn lặng thinh, không buồn đáp lại, gương mặt lạnh lùng như đá tạc.
Luna chẳng vì thế mà buồn, cô cứ mơ màng lẩm bẩm thêm vài câu, cho đến khi một cái hắt xì nhỏ bật ra."
Hắt xì—!"
Âm thanh vang lên rõ ràng trong khu rừng tĩnh lặng.
Cậu bé khựng lại, đôi vai siết nhẹ, rồi đứng lên, từng bước tiến về phía Luna.Luna ngẩng đầu, ngạc nhiên.
Cậu bé không nói một lời, chỉ kéo áo choàng sát lại rồi ngồi xuống ngay bên cạnh, đủ gần để hơi ấm còn sót lại giữa mùa đông được chia sẻ.Khoảnh khắc ấy, đôi mắt xám của Luna long lanh.
Cô bật cười khe khẽ, nụ cười ngây thơ hồn nhiên."
Cậu kì lạ thật.
Nhưng không sao, mình sẽ kể cho cậu nghe một số điều thú vị nhé."
Và thế là, trong khi cậu bé lặng thinh, Luna bắt đầu thao thao về những tri thức kỳ lạ cô biết ở "thế giới kia".Luna ngồi bó gối, mái tóc vàng rũ xuống đôi má đã ửng đỏ vì lạnh.
Cô bé ngước đôi mắt xanh mơ màng về phía Orter, người vẫn lặng lẽ ngồi gần đó, khoanh tay, ánh nhìn như thể xa cách cả thế giới."
Cậu biết không."
Luna nghiêng đầu, giọng thủ thỉ như đang kể bí mật."
Có những con ngựa xương, to và có cánh như dơi ấy.
Nhưng chỉ những ai từng nhìn thấy cái chết mới thấy được chúng thôi.
Người khác thì nói chẳng có gì cả, nhưng mình tin chúng có thật."
Cậu bé không nhúc nhích, đôi mắt thoáng liếc qua, ánh nhìn lạnh lẽo như thể muốn khép kín trước những lời trẻ con nhảm nhí.Luna không để ý, cô lại chớp mắt, mỉm cười hồn nhiên:"À, còn cả bụi não nữa.
Chúng nhỏ xíu, không ai nhìn thấy được, nhưng sẽ chui vào tai rồi làm đầu óc rối tung hết.
Thế nên đôi khi mình cứ nghĩ... có lẽ những người trở nên cau có là vì bụi não thôi, chứ không phải lỗi của họ."
Cô bé cười khúc khích một mình, tiếng cười trong veo vang lên giữa cánh rừng tĩnh mịch không lấy một bóng thú vật nào.
Cậu bé vẫn không đáp, quay mặt đi, tự hỏi bản thân tại sao phải lắng nghe những câu chuyện trẻ con lố bịch đến vậy.Khoảng rừng sau đó chìm trong im lặng, chỉ có tiếng gió rít qua những cành cây trơ trụi.
Hai đứa trẻ ngồi kề nhau, hơi thở phả ra từng vệt khói trắng.
Như nhớ ra điều gì, ánh mắt mơ màng của Luna dần dừng lại trên bộ áo choàng chỉnh tề của cậu bé bên cạnh.
Ở phần ngực, một chiếc khuy cài áo ánh lên sắc vàng nhạt, rực rỡ hơn cả tuyết đông mờ xám xung quanh.
Viên đá quý gắn vào đó lấp lánh, đẹp đến mức khó rời mắt."
Ồ..."
Luna thốt khẽ, đôi mắt tròn xoe long lanh.
Cô nghiêng đầu ngắm nghía rồi hỏi hồn nhiên."
Cái này... là gì vậy?
Trông như mặt trời bé xíu ấy.
Đẹp quá."
Ở thế giới cũ, hay thậm trong những cuốn sách cũ kĩ ở cô nhi viện, Luna đã từng đọc qua và thấy hình ảnh nhiều loại đá quý: kim cương trong suốt, hồng ngọc rực đỏ, ngọc lục bảo xanh thẳm...
Nhưng chưa có viên nào mang thứ ánh sáng kì lạ như thế này.
Mỗi lần nó hắt sáng dưới lớp tuyết trắng, sắc vàng ấy lại tán ra thành một dải cầu vồng mong manh, đẹp đến nao lòng.Thậm chí ngay cả ở cô nhi viện, thứ quý giá nhất mà cô từng thấy chỉ là một chiếc cúc áo ngọc trai bị sứt mẻ, vậy nên sự lộng lẫy này đối với Luna mà nói, giống như cậu bé kia thật sự có khả năng hái mặt trời xuống.Cậu bé giật mình, liếc xuống theo ánh nhìn của cô bé.
Đôi mắt hổ phách thoáng qua vẻ cảnh giác.
Cậu quay sang, đáp bằng sự im lặng, bờ vai khẽ căng lên như ngầm báo rằng đây là thứ không được phép chạm đến.Nhưng Luna đâu có để tâm đến sự lạnh lùng ấy.
Cô đưa tay nhỏ, rón rén chạm nhẹ vào chiếc khuy lấp lánh.Ngón tay nhỏ xíu của Luna vừa khẽ chạm tới, Orter lập tức phản ứng.
Cậu nhíu mày, ánh mắt chợt sắc lạnh, bàn tay vội gạt phắt tay cô ra như thể cô vừa phạm vào điều cấm kỵ."
Đừng động vào." – giọng cậu trầm khàn, ngắn gọn.Luna thoáng ngẩn ra, ngơ ngác nhìn bàn tay mình bị hất sang một bên.
Nhưng thay vì giận dỗi, đôi mắt cô chỉ càng tò mò hơn, sáng lấp lánh như phản chiếu cả ngàn câu hỏi chưa kịp thốt ra."
Chỉ là... trông nó rất đẹp thôi mà..." – Luna thì thầm, giọng nhẹ như gió.Và rồi, không hiểu vì sao, bàn tay cô lại tự khẽ dịch tới lần nữa, đầu ngón tay chạm đúng vào viên đá vàng rực.Ngay tức thì, một luồng lạnh buốt xuyên thẳng vào tâm trí.
Ánh sáng lấp lánh biến thành màn đêm đặc quánh, ký ức mờ mịt ùa đến trong mắt Luna.
Cô run rẩy, đôi đồng tử giãn ra, rồi những dòng lệ đen đặc sệt bắt đầu chảy xuống gò má.Chưa kịp kêu lên, cơ thể nhỏ bé ấy đổ gục xuống tuyết, bất tỉnh ngay bên cạnh cậu bé.