Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [On-Going] Nghịch Lý Sinh Tồn - Kim Giác Tiểu Ngu [Vô Hạn]

[On-Going] Nghịch Lý Sinh Tồn - Kim Giác Tiểu Ngu [Vô Hạn]
Chương 20: Đại học Tam Thanh, phần 1


"Kỷ Kinh Trập, rốt cuộc năm năm nay cậu đã đi đâu?"

Úy Trì vừa hỏi xong câu đó đã có chút hối hận.Cậu vừa tỉnh, còn hơi ngơ ngác, chứ lúc tỉnh táo thì chắc chắn sẽ không hỏi câu này đâu —— Kỷ Kinh Trập thừa biết cậu rất để tâm đến chuyện này, nhưng hắn thà chết cũng không nói, chẳng lẽ cậu lại phải khổ sở truy hỏi mãi sao?

Nếu Kỷ Kinh Trập muốn nói thì đã nói từ lâu rồi.Nhưng lỡ hỏi rồi, cũng thực sự muốn biết.Thế là cậu cứ nhìn Kỷ Kinh Trập chằm chằm.Kỷ Kinh Trập im lặng một lúc lâu rồi nói: "Thật ra là do tớ..."

Úy Trì hoàn toàn tỉnh táo, tập trung tinh thần lắng nghe."

Thành người thực vật."

Kỷ Kinh Trập nói.Úy Trì: "..."

Siết chặt nắm tay.Cậu lật người: "Không muốn nói thì thôi.

Nhưng đừng gạt tớ."

Kỷ Kinh Trập ư ư ư: "Người ta không có gạt cậu đâu, người ta nói thật mà..."

Úy Trì: "Im miệng, ngủ đi."

Kỷ Kinh Trập: "Ò."

Một lúc sau, Úy Trì cảm thấy tiếng động sột soạt bên cạnh, Kỷ Kinh Trập đã nằm xuống bên cạnh mình.Trong lòng cậu vừa tức giận, vừa cảm thấy an toàn, cứ thế bực bội rồi ngủ thiếp đi.Buổi sáng Úy Trì thức dậy đã là mười giờ rưỡi.

Ánh nắng mùa xuân chiếu lên rèm cửa hoa nhí màu xanh nhạt, hắt bóng cây tươi mát, còn nghe được tiếng chim khách ríu rít.Một giấc ngủ thật thoải mái.Úy Trì trở mình, dụi dụi vào gối, thấy mùi không đúng lắm, lát sau mới nhớ ra đây là giường của Kỷ Kinh Trập.

Cậu lại vùi mặt vào gối, lim dim thêm mười mấy phút rồi ngồi dậy.Nghĩ đến chuyện tối qua, tức đến nghiến răng, lại đấm thêm mấy phát vào cái gối.Sau đó, cậu nghe thấy giọng uất ức tủi thân của Kỷ Kinh Trập: "Trì Trì..."

Cậu quay đầu, bực dọc: "Gì?"

Kỷ Kinh Trập đứng ở cửa, đeo tạp dề kẻ ô hồng trắng, còn có cả khăn trùm đầu cùng màu, một tay cầm xẻng, tay kia cầm thìa, rụt rè nói: "Tớ nghe thấy cậu dậy..."

Úy Trì: "Thì sao?"

Úy Trì bị gắt ngủ lúc mới ngủ dậy, Kỷ Kinh Trập quá rõ điều đó, nên cúi đầu ngoan ngoãn nói nhỏ: "Cậu uống sữa chua hay sữa tươi?"

"Sữa tươi."

Úy Trì nhướn một bên mày, vẻ mặt ghét bỏ, "Cậu mặc cái thứ quái gì thế kia?"

Kỷ Kinh Trập cúi đầu nhìn tạp dề trên người, bắt đầu ba hoa: "Tủ bếp nhà tớ tổng thể màu xanh lục nhạt, gạch lát sàn cũng có vài ô màu xanh lá cây, màu đỏ này là màu tương phản, khiến tổng thể có cảm giác thời trang hơn.

Hơn nữa, màu hồng phấn tạo cảm giác ấm cúng cho gia đình, trong căn bếp yêu quý của tớ, nó có thể giúp tớ có tâm trạng bình tĩnh và vui vẻ hơn..."

"Thôi thôi đừng lải nhải nữa."

Úy Trì hung dữ nói, "Ra ngoài đi, tớ phải mặc quần áo."

Kỷ Kinh Trập vừa lẩm bẩm "Có chỗ nào chưa thấy đâu" vừa trở về căn bếp yêu quý của mình.Úy Trì vệ sinh cá nhân xong ngồi vào bàn ăn, Kỷ Kinh Trập bưng ra bữa sáng tràn đầy tình thương của hắn.Bánh mì nướng nguyên cám kẹp trứng ốp la và xúc xích, phía trên còn dùng chocolate vẽ một khuôn mặt cười méo xệch.Úy Trì nhận xét thẳng thắn: "Xấu chết đi được."

Kỷ Kinh Trập: "Hức."

Ăn cũng tạm được, hai người ngồi đối diện ăn một lúc, Kỷ Kinh Trập hỏi: "Trì Trì, hôm nay cậu có phải đến trường không?

Tó đưa cậu đi."

Úy Trì: "Chưa đi vội, chiều nay người hướng dẫn của tớ có buổi tọa đàm, tớ phải đi cùng."

"Ừ."

Kỷ Kinh Trập gật đầu, "Vậy cứ để tớ đưa cậu đi."

Úy Trì vừa nhìn hắn vừa uống cạn sữa, không từ chối.Người hướng dẫn của Úy Trì được mời về trường cấp ba cũ phát biểu, cậu phải đi theo để bưng bê rót nước và ghi chép.

Cậu về nhà mình bên cạnh trước, Chu Nghênh Xuân vừa trực đêm xong đang ngủ bù, cậu rón rén thay quần áo rồi xuống lầu, xe của Kỷ Kinh Trập đã đợi sẵn ở cửa.Kỷ Kinh Trập đưa cậu đến trường, đợi cậu xuống xe rồi nói lát gặp lại, còn ném cho cậu một nụ hôn gió, và một nụ cười đểu cáng.Ngôi trường cấp ba này là trường đối thủ cạnh tranh khốc liệt với trường mà Úy Trì từng theo học, hai trường mỗi lần thi chung đều phải phân cao thấp thắng bại.

Rõ ràng cũng chưa qua bao lâu, vậy mà giờ nhớ lại khoảng thời gian nhiệt huyết ấy lại cảm thấy như chuyện kiếp trước.Úy Trì đến hơi sớm, đứng dưới bóng cây bên cạnh sân vận động nhìn một nhóm con trai chơi bóng rổ.Lát sau, cậu nhận được tin nhắn của người hướng dẫn hỏi đang ở đâu, cậu trả lời đã đến rồi.

Ngước mắt lên, cậu thấy một cậu bé đang ngập ngừng nhìn mình, cậu nhận ra ngay, đó là Hồ Thiên Kỳ.

Rồi nhìn theo hướng Hồ Thiên Kỳ, Hứa Bạch Thi và Lưu Cầm cũng đi theo bên cạnh, mỗi người cầm một que kem, có vẻ là giờ nghỉ trưa.Ánh mắt vô tình va chạm với Úy Trì, Hồ Thiên Kỳ không do dự tiến đến, hỏi: "...Anh Úy Trì, sao anh lại ở đây?"

Úy Trì nheo mắt đánh giá cậu ta, không chắc Hồ Thiên Kỳ này đang ở giai đoạn nào.Cậu trả lời: "Người hướng dẫn của tôi có bài diễn văn tại trường của các cậu hôm nay, tôi đến giúp."

"Ồ, thật trùng hợp."

Mặt Hồ Thiên Kỳ hơi ửng đỏ, "Ra là giáo sư Thẩm là người hướng dẫn của anh!"

Úy Trì: "Đúng vậy."

Hồ Thiên Kỳ: "Giỏi thật."

Úy Trì không biết đáp lời ra sao, lại kín đáo liếc nhìn Hứa Bạch Thi và Lưu Cầm, nhưng vì hai cô gái đều đang nhìn anh nên bị phát hiện ngay.

Cậu bèn nhân tiện hỏi: "Các em đã có kết quả xét nghiệm axit nucleic hết chưa?"

Lưu Cầm nhanh nhảu đáp: "Có rồi ạ.

Anh vẫn còn nhớ chúng em sao!"

Úy Trì phán đoán, bọn họ giống như Chu Oánh, không có ký ức kinh hoàng kia, là "người bình thường" vào ban ngày.Ngay lập tức, cậu gạt bỏ ý nghĩ đó - không nên dùng góc nhìn của thế giới kỳ lạ kia để nhìn thế giới này nữa.Cậu không phải người hoạt ngôn, không biết làm sao để tiếp tục câu chuyện...

Lại không hiểu vì sao câu chuyện đã đi vào ngõ cụt mà ba đứa trẻ này vẫn chưa chịu rời đi?Hồ Thiên Kỳ cúi gằm mặt, lúng túng giậm chân tại chỗ.

Lưu Cầm thấy vậy, huých vào cậu ta một cái rồi nói: "Anh Úy Trì, cậu này là fan của anh đó, chuyện là... lần trước chưa kết bạn WeChat được, lần này có thể kết bạn không ạ?"

Úy Trì chợt nhớ ra, lần trước ở bệnh viện, cậu đã hứa kết bạn WeChat với Hồ Thiên Kỳ để xem giờ trên điện thoại cậu ta.Hồ Thiên Kỳ đỏ mặt nói: "Anh Úy, em thật sự rất, rất thích lập trình sinh học.

Sau này em cũng sẽ cố gắng theo đuổi lĩnh vực này...

Có lẽ, có lẽ sẽ cần anh tư vấn một vài vấn đề ạ..."

Úy Trì nhìn cậu bé trẻ tuổi, khẽ cười, lấy điện thoại ra quét mã QR: "Add đi."

Hồ Thiên Kỳ vô cùng kích động: "Cảm, cảm ơn anh!"

Kết bạn xong, Lưu Cầm xúm lại: "Vậy bọn em cũng có thể kết bạn với anh không ạ?"

Úy Trì không biết kết bạn thì có gì hay, lại không tiện từ chối con gái, nên để cô ấy quét, Hứa Bạch Thi cũng quét theo.Cậu chấp nhận lời mời kết bạn của ba người, cất điện thoại, Hồ Thiên Kỳ lại hỏi: "Anh Úy... em có thể gọi anh là anh được không ạ?"

Úy Trì không để ý: "Được thôi, anh cũng hơn các em không nhiều."

Hồ Thiên Kỳ ôm điện thoại, mãn nguyện rời đi.Người hướng dẫn diễn giảng xong còn giải đáp thắc mắc tại chỗ, xong việc đã hơn năm giờ, sau đó lại cùng lãnh đạo trường đi ăn cơm, Úy Trì đi cùng.

Buổi tối, cậu bắt taxi đưa người hướng dẫn về nhà, quay lại trường thì đã tám giờ.

Vừa mở cửa ký túc xá, cậu đã thấy một chiếc vali đỏ chói, trông rất quen mắt.Tôn Vĩnh, bạn cùng phòng giường số một cạnh cửa đang chơi LOL vừa bị thua, mở miệng ra chào cậu: "Về rồi à."

Cậu bước vào một bước, vừa định hỏi chuyện cái vali, thì đột nhiên từ sau cánh cửa có một người lao ra, cố nén giọng ném ra một câu hỏi vừa xoắn xuýt vừa trách móc: "Trì Trì, sao giờ này mới về?"

Nói xong còn ghé sát vào cổ cậu ngửi ngửi, mặt mày nhăn nhó: "Uống rượu đấy à?"

Úy Trì theo bản năng nói: "Không, tớ không uống."

Rồi bỗng chốc cảm thấy toang.

Quay sang nhìn Tôn Vĩnh, rồi nhìn Kỷ Kinh Trập trước mặt: "Sao cậu lại ở đây?"

Kỷ Kinh Trập: "Người ta đã bảo lát gặp lại còn gì...

Cậu ngoảnh mặt cái liền đi cả ngày rồi, lâu quá đi..."

Úy Trì chẳng buồn để ý đến cậu, hỏi thẳng Tôn Vĩnh: "Sao cậu ta lại ở đây?"

"Đây là bạn cùng phòng mới của bọn mình, cậu ấy bảo hai người quen nhau mà."

Tôn Vĩnh cũng thấy lạ, "Ủa, không quen hả?"

Úy Trì chỉ có thể nói: "Biết."

Còn muốn hỏi thêm, char game của Tôn Vĩnh đã hồi sinh, lại lao vào chiến đấu tiếp, chắc chắn là không nghe lọt lời cậu nói.Úy Trì đành quay sang Kỷ Kinh Trập: "Rốt cuộc chuyện này là sao?"

Kỷ Kinh Trập: "Tớ thuê giường của bạn cùng phòng của cậu."

Ký túc xá cao học là phòng bốn người, Úy Trì có một bạn cùng phòng đã chuyển ra ngoài ở với bạn gái, nên việc cho thuê giường là có thể xảy ra, nhưng...Úy Trì: "Vậy cậu đến trường tớ làm gì?"

Kỷ Kinh Trập: "Đây cũng là trường của tớ mà."

Úy Trì: "Hả?"

Kỷ Kinh Trập vừa định lên tiếng thì cửa phòng ký túc xá lại bị đẩy ra lần nữa, một người bạn cùng phòng khác là Cao Cầu Tác cũng vừa về.

Cao Cầu Tác sinh ra trong một gia đình danh giá, đúng như cái tên, là một kẻ cuồng học, kính dày cộp hơn cả đít chai, hối hả ôm máy tính xộc vào phòng thay quần áo để đi tắm, quyết không lãng phí dù chỉ một giây.

Ngoài học hành, người này về khoản đối nhân xử thế còn thua cả trí tuệ nhân tạo.

Nhưng dạo gần đây hình như cậu ta mới biết yêu, đang tập tành giao tiếp với người thường, vừa cởi áo vừa gượng gạo chào hỏi Úy Trì, xem như đang luyện tập: "Úy Trì, bạn cậu đẹp trai đấy."

Úy Trì vẫn còn rối bời, tùy tiện đáp: "Bạn gì, là con trai?"

Tôn Vĩnh đeo tai nghe, nghe tai nọ xọ tai kia rồi kinh hãi kêu lên: "Bạn trai?!"

Hét xong lại lập tức lao vào một trận combat, chắc chẳng còn tâm trí nghe người khác nói gì nữa.Cao Cầu Tác chẳng phản ứng gì, thay quần áo xong, cầm đồ dùng cá nhân, tiến lại gần Kỷ Kinh Trập như một cái máy rồi nói: "Cho đi nhờ" rồi đi mất.Úy Trì sớm đã quen với những người bạn cùng phòng lập dị của mình, lại nói với Kỷ Kinh Trập: "Cậu nói rõ cho tớ nghe xem nào."

Kỷ Kinh Trập: "Tớ đến trường mình làm giảng viên đây."

"Giảng viên?"

Úy Trì kinh ngạc đến mức mặt mày biến sắc, "Giảng môn gì?"

Không phải cậu coi thường Kỷ Kinh Trập, chỉ là Đại học Tam Thanh là học viện hàng đầu cả nước, học vị của một giảng viên thực tập ít nhất cũng phải là tiến sĩ từ một trường danh tiếng, và đa phần đều là những bậc thầy trong ngành ở độ tuổi 40 trở lên...Kỷ Kinh Trập: "Ngành công nghệ lên men rượu."

Úy Trì há hốc miệng, hiếm khi lắp bắp, nhận ra hiểu biết của mình về chuyên ngành này chẳng khác nào chiếc thuyền đơn độc giữa biển khơi, đến việc Kỷ Kinh Trập có đang nói khoác hay không cũng không phân biệt nổi.Kỷ Kinh Trập đưa thẻ công tác cho cậu xem: "Nước người ta có chuyên ngành gì, chúng ta cũng phải có chuyên ngành đó."

Úy Trì tìm lại được giọng nói của mình: "Cậu học ở Anh à?"

Kỷ Kinh Trập: "Ừ."

Úy Trì: "Thành phố nào?"

Kỷ Kinh Trập: "Edinburgh."

Úy Trì: "Trường nào?"

Kỷ Kinh Trập: "Heriot."

Úy Trì: "...Không phải cậu đã thành người sống thực vật rồi sao?"

Kỷ Kinh Trập: "..."

Tôn Vĩnh cuối cùng cũng chơi xong ván game, tháo tai nghe ra, tham gia vào cuộc trò chuyện: "Úy Trì, Úy Trì!

Vừa nãy không nghe thấy gì!

Chuyện bạn trai, kể lại đi!"

Úy Trì: "Kể gì chứ?

Bạn trai nào?

Cậu ấy đến đây làm việc!"

Tôn Vĩnh: "Đậu má!

Tình thầy trò à?"
 
[On-Going] Nghịch Lý Sinh Tồn - Kim Giác Tiểu Ngu [Vô Hạn]
Chương 21: Đại học Tam Thanh, phần 2


Úy Trì thực sự lười để ý đến Tôn Vĩnh, đúng lúc Chu Nghênh Xuân gọi điện đến, liền ra ngoài nghe điện thoại.Chu Nghênh Xuân có vẻ không vui nói rằng viện vừa chuyển đến một bệnh nhân khó chữa, cuối tuần phải họp để thảo luận nên không đi ngắm hoa đào được.Úy Trì an ủi cô ấy, bảo tuần sau đi, cô ấy lại nói tuần sau hoa tàn hết rồi.Cuối cùng, Úy Trì hứa với bà ấy rằng chỉ cần cô ấy xin nghỉ được thì dù cậu phải xin nghỉ phép cũng sẽ đi cùng, lúc đó bà ấy mới vui vẻ hơn một chút.Trước khi cúp máy, Úy Trì vẫn hỏi: "Mẹ, mẹ còn nhớ chuyện ở bệnh viện không ạ?"

"Có chuyện gì?"

Chu Nghênh Xuân ngập ngừng một chút, "Có phải chuyện con ôm mẹ khóc không?

Con có chuyện gì muốn nói với mẹ à?"

Úy Trì: "Không có gì..."

Chu Nghênh Xuân chuyển giọng, hỏi: "Có phải chuyện của Tiểu Kỷ không?

Hai đứa bây giờ thế nào rồi?

Mẹ chắc chắn đứng về phía con, con không thích thì mẹ sẽ ít nói chuyện với nó."

Sau khi Kỷ Kinh Trập về thì ở ngay cạnh nhà họ, cũng đã gặp Chu Nghênh Xuân vài lần, còn giúp bà xách đồ, cũng vài lần mua quà đến nhà.

Thực ra Chu Nghênh Xuân cũng đã chứng kiến Kỷ Kinh Trập lớn lên, sau khi cha mẹ Kỷ Kinh Trập qua đời, bà càng thương yêu, xót xa hắn hơn.

Dù không đến mức xem Kỷ Kinh Trập như con ruột, thì cũng xem như con nuôi.Úy Trì nói: "Không cần đâu, cậu ấy... dù sao con cũng không có gì thích hay không thích, mẹ cứ đối xử với cậu ấy như trước đây là được."

"Được."

Chu Nghênh Xuân nói, "Vậy đợi có bảng điều chỉnh ngày nghỉ mẹ gọi điện cho con nhé."

Úy Trì: "Vâng ạ."

Vừa vào ký túc xá, Tôn Vĩnh đã mở một ván game khác, nhưng tranh thủ giơ ngón tay cái lên với cậu: "Ra là 'anh em' à!"

Úy Trì liếc Kỷ Kinh Trập một cái, tên kia đang huýt sáo bưng chậu rửa mặt đi vệ sinh cá nhân, trời biết hắn đã bày trò gì với Tôn Vĩnh rồi.Hai ngày sau, Úy Viễn gọi điện thoại báo Nguyên Kỳ đã xuất viện và muốn mời Úy Trì một bữa cơm.Úy Trì làm thí nghiệm cả buổi chiều, nên hẹn gặp họ ở phố ăn vặt sau trường, còn đến muộn hơn mười mấy phút.Vừa gặp mặt, Nguyên Kỳ đã nhỏ nhẹ gọi anh một tiếng "anh Trì", Úy Trì liếc mắt là biết ngay, Nguyên Kỳ vẫn còn nhớ.Nguyên Kỳ và Úy Viễn ngồi một bên, Úy Trì ngồi đối diện.

Đến gần hơn, Úy Trì thấy mắt Nguyên Kỳ còn đỏ hoe thì hỏi: "Sao thế, vừa khóc à?"

Nguyên Kỳ dụi mắt: "À...

Đan Đan, bạn gái em vừa chia tay em...

Thật ra thì chia tay được mấy hôm rồi, tại em mới tỉnh lại nên giờ mới thấy tin nhắn...

Em gọi cho cô ấy thì biết cô ấy đã có bạn trai mới..."

Nói rồi cậu lại sắp khóc.Úy Trì thầm nghĩ mình đúng là ngứa mồm, tự dưng đi hỏi, nói: "Xin lỗi."

"Anh xin lỗi cái gì?"

Nguyên Kỳ khí phách khịt mũi một cái, nhún vai, "Đều suýt chết một lần rồi...

Chuyện này có xá gì."

Úy Trì gật đầu, hỏi: "Tìm tôi có việc gì không?"

Nguyên Kỳ: "Chỉ muốn mời anh một bữa cơm, cảm ơn anh thôi, nếu không có anh, em chắc đã tèo rồi."

Úy Trì trầm ngâm một lát, nói: "Chưa chắc đâu."

Nguyên Kỳ: "Ý gì?"

Úy Trì: "Ý tôi là, chết ở thế giới kia, ngoài đời chưa chắc đã chết...

Hai hôm trước tôi đi diễn thuyết với người hướng dẫn, còn gặp Hứa Bạch Thi và Lưu Cầm nữa."

Nguyên Kỳ: "Bọn họ ra sao rồi?"

Úy Trì: "Chắc là không còn ký ức đó, còn lại... mọi thứ đều bình thường."

Úy Viễn: "Ừ, hiện tại không có bất kỳ báo cáo thương vong nào, bệnh viện cũng ổn."

"Nhưng mà..."

Nguyên Kỳ là người suýt chết ở nơi đó, cái lạnh lẽo của tử vong dường như vẫn còn trong tận xương tủy, hơn nữa cậu vừa mới tỉnh lại, có lẽ còn hơi hoảng loạn, "Vậy... rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Úy Viễn nói với em ba ngày kinh hoàng đó ngoài đời chỉ là một khoảnh khắc, nếu chỉ một người nhớ thì còn có thể xem là mơ ngủ... nhưng tại sao cả ba chúng ta lại có chung ký ức?"

Đây cũng là điều mà Úy Trì luôn trăn trở, không thể hiểu được.Nếu nói rằng bản thân tình cờ thấy được trải nghiệm ở một không gian song song nào đó, lẽ nào Nguyên Kỳ và Úy Viễn cũng trùng hợp đến vậy?

Nếu chỉ có cậu và Úy Viễn, còn có thể nói nhà họ Úy gần đây gặp chuyện tâm linh nào đó, nhưng còn cả Nguyên Kỳ mà cậu chưa từng gặp mặt...Úy Viễn phá vỡ sự im lặng: "Thôi đi!

Đừng nghĩ nữa!

Dù sao mọi chuyện cũng qua rồi!

Nào, ăn rau thôi!"

Họ ăn lẩu, lúc nãy Úy Trì đã nhúng một ít rau trước, giờ thì ăn được rồi.Úy Viễn giơ cốc lên: "Nào, chúc mừng ba anh em ta tai qua nạn khỏi!"

Nguyên Kỳ cũng giơ lên: "Dù sao thì em vẫn phải cảm ơn anh Trì."

Úy Viễn: "Thế còn anh thì em không cảm ơn à?"

Nguyên Kỳ: "Cảm ơn, cảm ơn anh!"

Úy Trì cụng ly với cả hai người.Sau đó ba người lại trò chuyện một lúc, có Úy Viễn ở đó thì nhất định không sợ tẻ nhạt, cậu ta thậm chí còn có thể đem cái thế giới khủng bố kia ra đùa cợt, biến những cảnh tượng ám ảnh tâm lý thành chuyện tiếu lâm.Nguyên Kỳ bây giờ cơ bản vẫn còn trong trạng thái vừa thoát khỏi nơi đó, gần giống như Úy Trì lúc mới ra, vẫn còn hơi run sợ —— về điểm này Úy Trì vẫn nể Úy Viễn, sau khi ra ngoài không hề cần thời gian hồi phục, đúng là đầu óc đơn giản, tim to gan lớn.

Úy Trì nhìn Nguyên Kỳ dần trở nên mềm mại trong thế giới thực tại náo nhiệt và bình yên này qua làn hơi nước nghi ngút, có chút thất thần, nhớ đến Kỷ Kinh Trập vẫn luôn ở bên cạnh mình lúc đó.Điện thoại của cậu reo lên, ảnh đại diện là một chú chó Shiba đang mỉm cười, cuộc gọi thoại từ Kỷ Kinh Trập.Úy Trì bắt máy, đầu dây bên kia của Kỷ Kinh Trập hơi ồn ào: "Alo?

Trì Trì à?

Đang ở đâu vậy?"

Năm năm biến mất đó vẫn chưa trôi qua trong lòng Úy Trì, đối với Kỷ Kinh Trập không đến nỗi lạnh lùng như băng, nhưng ít nhiều gì cũng có chút hờ hững, còn Kỷ Kinh Trập vẫn đang ra sức bám riết lấy cậu.Việc học của học viên cao học không hề dễ dàng, Úy Trì dành phần lớn thời gian trong phòng thí nghiệm, còn Kỷ Kinh Trập cũng khá bận rộn.

Dù sao thì Đại học Tam Thanh vừa mới mở một chuyên ngành mới là "Ngành công nghệ lên men rượu", Kỷ Kinh Trập với tư cách là thành viên ban đầu, mấy ngày nay vẫn luôn tất bật lo thủ tục.

Tuy hai người đã ở chung ký túc xá, nhưng mấy ngày nay hầu như không có thời gian gặp mặt, chủ yếu liên lạc qua mấy trăm tin nhắn WeChat mỗi ngày của Kỷ Kinh Trập.Tâm trạng Úy Trì hiện tại khá tốt, giọng nói dịu dàng hơn: "Đang ăn ở ngoài."

Kỷ Kinh Trập: "Ở đâu vậy?

Cần tớ đến đón không?"

Bọn họ ngồi bên cửa sổ.

Úy Trì nhìn ra ngoài, trời đã nhá nhem tối, bao trùm một màu xanh đậm tĩnh mịch.

Trên phố xuất hiện nhiều xe bán đồ ăn vặt, xếp thành hai hàng dọc đường không mấy ngay ngắn.

Các chủ quán nhiệt tình rao bán, rất nhiều học sinh dừng lại mua.

Đèn treo trên các xe hàng hắt ra ánh sáng cam ấm áp.Úy Trì nói: "Ở phố ăn vặt."

Kỷ Kinh Trập nói: "Tớ đến ngay!"

Sau khi cúp máy, Úy Viễn giả vờ không để bụng mà hỏi: "Chị dâu đến tìm anh à?"

Úy Trì ngẩn người một lát mới nhận ra Úy Viễn đang nói với mình, ngơ ngác hỏi: "Cái gì?"

Úy Viễn: "Anh ngại gì chứ, khi nào dẫn về nhà cho ông xem mặt đi, ông nội đảm bảo mừng đến chết cho coi!

Ông cứ nhắc anh suốt, học hành thì giỏi, còn chuyện người yêu thì chẳng ngó ngàng gì, sốt ruột quá rồi đấy!"

Úy Trì chẳng hiểu cậu ta đang giở trò gì: "Em dở hơi à?"

Úy Viễn: "Thế vừa rồi anh gọi cho ai đấy?"

Úy Trì: "Kỷ Kinh Trập."

"Nhỏ lùn đó?"

Úy Viễn bị sặc ớt, ho sặc sụa một hồi, bao nhiêu ý nghĩ chen chúc trong đầu, thế là định hỏi tiếp anh lại dùng cái giọng ấy để gọi cho anh ta, vừa nhớ lại vẻ chật vật của Úy Trì khi điên cuồng tìm Kỷ Kinh Trập mấy năm trước —— cậu ta chưa từng thấy anh trai mình thảm hại đến thế —— cuối cùng thì hình ảnh anh trai say khướt mất hết hình tượng năm xưa lại được não đào lên...

Dù sao thì cái vẻ nghiến răng nghiến lợi của anh trai lúc ấy cứ như muốn giết Kỷ Kinh Trập bịt miệng vậy, ai dè mới có mấy hôm mà đã huề cả làng rồi?

Uổng công cậu ta còn lo cho tính mạng của Kỷ Kinh Trập...

Thế là câu hỏi tuôn ra khỏi miệng lại thành: "...Vậy là anh tha thứ cho anh ta rồi đấy hả?"

Úy Trì nhìn cậu ta với vẻ mặt khó nói, không trả lời câu hỏi mà chỉ bảo: "Em đừng gọi cậu ấy là nhỏ lùn nữa."

Úy Viễn cảm thấy anh trai mình hết thuốc chữa: "Anh còn bênh anh ta à?"

"Không phải."

Úy Trì nhìn cậu ta từ trên xuống vài lần, biểu cảm vốn dĩ không mấy phong phú, những cái nhìn này vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt như thường, nhưng Úy Viễn vẫn nhận ra chút khinh bỉ, rồi nghe anh trai nói tiếp, "Anh đang nghĩ cho em đấy... dù gì người ngoài cũng không mù đâu."

Úy Trì lại bị nghẹn lời.Nguyên Kỳ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy Úy Viễn bẽ mặt thì khoái trá cười ha ha ha.Vốn dĩ cũng sắp ăn xong, thanh toán xong ra ngoài thì Kỷ Kinh Trập vừa đến.

Lần này, hắn không ăn mặc như người mẫu như lần trước mà chỉ mặc áo hoodie và quần jean đơn giản.

Khuôn mặt hắn được ánh đèn từ quán ăn vặt chiếu sáng một nửa, trông vẫn tươi tắn như một thiếu niên.Thấy Úy Trì, mắt hắn sáng lên, cười và gọi "Trì Trì".Úy Trì thấy nụ cười của hắn rất giống chú chó Shiba trên ảnh đại diện, nên cũng bất giác mỉm cười.Nguyên Kỳ đi theo sau Úy Trì, bị vẻ ngoài rạng rỡ của Kỷ Kinh Trập làm cho lóa mắt, quay sang hỏi Úy Viễn: "Sao anh dám gọi người ta là 'nhỏ lùn'?"

"Trước đây anh ta vốn đã lùn rồi mà!"

Úy Viễn bực mình, "Uống thuốc kích thích nên mới cao vọt lên như vậy!"

Nguyên Kỳ thành thật hỏi: "Sao anh không uống?"

Úy Viễn: "..."

Úy Viễn lái xe đến, đưa Nguyên Kỳ đi, Kỷ Kinh Trập và Úy Trì đi bộ về trường.Có lẽ mấy ngày nay chạy đi chạy lại lo thủ tục nên mệt mỏi, Kỷ Kinh Trập hiếm khi không líu lo.

Hai người vai kề vai im lặng đi về phía trước, xuyên qua con phố dài náo nhiệt ánh đèn, Úy Trì cảm thấy sự tĩnh lặng đã lâu không gặp, nhớ lại phía sau trường trung học của họ cũng có một con phố nhỏ như thế này, sau khi tan học buổi tối, Kỷ Kinh Trập cùng câu về nhà, sẽ quấn lấy cậu nói: "Anh ơi, em muốn ăn bánh rán đường."

Lúc đó Kỷ Kinh Trập ngoan ngoãn biết bao!"

Trì Trì, tớ muốn ăn bánh rán đường."

Úy Trì nghiêng đầu, thấy Kỷ Kinh Trập với vẻ mặt đầy mong đợi —— không biết có phải do trí nhớ không tốt hay không, biểu cảm đó lại giống y hệt năm năm về trước —— cậu đáp: "Vậy tự đi mà mua."

Kỷ Kinh Trập làm nũng: "Muốn cậu mua cho cơ..."

Úy Trì thấy ớn không chịu được: "Cậu không có tiền à?"

"Tiền của tớ đều là của cậu mà..."

Kỷ Kinh Trập chẳng biết xấu hổ, bắt đầu lay tay áo cậu, "Anh ơi..."

Úy Trì cảm nhận được ánh mắt của hai cô gái đi ngang qua họ, nghe họ khẽ reo lên đầy thích thú: "Dễ thương quá!"

Úy Trì thực sự không chịu nổi xấu hổ, chỉ muốn rời đi cho xong chuyện, đành nhận thua: "Mua, mua, mua!"

Kỷ Kinh Trập mừng rơn, được nước lấn tới: "Cảm ơn anh hai!"

Chu Nghênh Xuân đến chủ nhật mới có lịch làm việc, nói là thứ tư sẽ rảnh, Úy Trì bèn xin phép người hướng dẫn nghỉ trước, để trống lịch ngày thứ tư.

Lúc cậu gọi điện, Kỷ Kinh Trập nghe lỏm được nên cũng mè nheo đòi đi theo.

Úy Trì lười đôi co với hắn, thích thì cho đi vậy.

Hai người bàn bạc rồi quyết định chiều thứ ba đi mua đồ dùng cho buổi dã ngoại, tối về nhà ngủ, sáng sớm thứ tư sẽ lái xe đi.Có lẽ vì đã lên kế hoạch nên hai ngày nay người ta luôn cảm thấy có việc gì đó, trở nên nhạy cảm hơn một chút.Sáng thứ ba, Úy Trì cảm thấy tiếng chuông báo thức inh tai nhức óc, như thể chuông báo thức của cả thế giới cùng reo vậy.Cậu bực dọc mò lấy điện thoại, nhìn thì thấy 7:00.Ngay cả Tháp Chuông của trường cũng rung chuông, thường thì chỉ có lễ khai giảng, lễ tốt nghiệp hoặc đại hội thể thao mới dùng đến nó.Tôn Vĩnh ngồi dậy tắt báo thức, cậu ta chơi game đến khuya mỗi ngày, không nhớ đã cài giờ này từ bao giờ.

Nghe tiếng chuông Tháp Chuông, cậu ta ngơ ngác hỏi: "Hôm nay trường có hoạt động gì à?"

"Không nghe nói gì."

Úy Trì trở mình, định ngủ thêm mười phút: "Chắc là đặt nhầm giờ."

--------------------Lời tác giả:Tiến vào thế giới tiếp theo rồi.- - -Editor: Lý do vì sao công thụ lúc thì xưng cậu tớ, lúc thì xưng anh em: là vì 2 ông tướng này học chung nhưng mà Tiểu Kỷ hồi nhỏ hay gọi Tiều Trì là anh nên hiện tại sẽ có đôi lúc nhõng nhẽo sẽ dùng cách gọi hồi xưa.

Đúng, chính là cái âm Hán Việt ca ca mà mọi người biết đấy.
 
[On-Going] Nghịch Lý Sinh Tồn - Kim Giác Tiểu Ngu [Vô Hạn]
Chương 22: Đại học Tam Thanh, phần 3


Úy Trì lại nướng thêm hơn hai mươi phút trên giường, nhận được tin nhắn của Kỷ Kinh Trập, bảo Úy Trì tiện đường mang tài liệu trên giá sách theo, lát nữa hắn sẽ đến lấy.Tòa nhà giảng dạy mới của ngành công nghệ lên men rượu nằm ở một góc rất hẻo lánh của trường, cách khu ký túc xá khá xa, còn khu thí nghiệm sinh học của Úy Trì lại nằm ngay giữa hai nơi đó.

Kỷ Kinh Trập vẫn chưa đủ can đảm để bảo Úy Trì đưa trực tiếp đến cho hắn, chỉ bảo Úy Trì mang đến khu sinh học.Úy Trì hôm nay hoàn thành công việc khá sớm, phản ứng trong đĩa petri có lẽ phải 48 giờ sau mới có thể quan sát được, cậu xem giờ, vẫn chưa đến mười một giờ, nên quyết định ban phát từ bi, đích thân mang đến cho Kỷ Kinh Trập.Cậu nhắn tin cho Kỷ Kinh Trập, định tìm xe đạp công cộng, nhưng không biết có phải hôm nay gió lớn hay không mà mạng rất không ổn định, mãi không kết nối được.

Cuối cùng, cậu đành tìm một chiếc xe không khóa để đi.Khu giảng dạy của ngành công nghệ lên men rượu được cải tạo từ một tòa nhà gạch đỏ cũ của trường, nằm cách rất xa khu giảng đường chính và đã bị bỏ hoang một thời gian dài.

Con đường duy nhất dẫn đến đó là một đường rợp bóng cây dài, đi bộ thôi cũng mất hơn hai mươi phút.Vào độ cuối xuân, những sợi bông liễu bay lượn trong không khí, ánh nắng rải lốm đốm suốt dọc đường đi.

Tâm trạng của Úy Trì khá tốt, cậu bắt đầu mong chờ chuyến dã ngoại ngày mai.Giữa lớp lớp cây xanh bao phủ, nhà gạch đỏ dần hiện ra dáng vẻ thật sự, không thể không nói, nó trông có cảm giác có phần tách biệt với thế giới.Việc cải tạo khu học xá này diễn ra âm thầm, hôm nay Úy Trì mới là lần đầu tiên đến đây sau khi công trình hoàn thành.Dây thường xuân lâu năm đâm chồi nảy lộc, uốn mình leo trên những bức tường gạch đỏ.

Nửa tòa nhà trước kia bị sập, người ta dùng khung thép nối liền phần còn lại, dựng lên mái và tường trong suốt, biến phần được cải tạo thành một nhà kính nhỏ lung linh.Kỷ Kinh Trập ngồi trong nhà kính nhỏ, xung quanh toàn cây xanh tươi tốt, được chăm chút tỉ mỉ, hắn vắt chéo chân, ngả ghế ra sau, vừa chơi điện thoại.

Bên cạnh là chiếc bàn trà nhỏ xinh xắn, bày một bộ dụng cụ pha trà tinh xảo.Úy Trì tiến lại gần, gõ lên vách kính của nhà kính nhỏ.Kỷ Kinh Trập thấy cậu thì mỉm cười, chỉ hướng cho cậu.

Cậu đi vòng qua, bước vào con đường nhỏ hẹp quanh co, qua cánh cửa treo chuông gió bằng vỏ sò màu xanh biếc, hai bên là cây cối xanh tươi và hoa nở rộ.

Kỷ Kinh Trập vẫn ngồi trên chiếc ghế mây đó đợi cậu, không bắt chéo chân nữa, chìa tay ra vẻ nũng nịu muốn ôm, cười tít cả mắt: "Trì Trì, hôn một cái đi..."

Úy Trì vỗ tài liệu mang đến lên ngực cậu, tặc lưỡi: "Thật hủ bại."

"Đâu có!"

Kỷ Kinh Trập tủi thân vô cùng, "Đây là chân kinh tớ mang từ bên kia đại dương về cho tổ quốc đó chứ, muốn bồi dưỡng nhân tài ngành lên men rượu ưu tú của thời đại mới thì trước hết phải tạo cho họ một môi trường tao nhã và dễ chịu, bồi dưỡng thẩm mỹ, vun đắp tình cảm cho họ..."

Xưa nay Úy Trì chỉ biết có học hành, chẳng hiểu thẩm mỹ hay tình cảm gì, không biết cái ngành nghề vừa không có truyền thống vừa không có nhu cầu trên mảnh đất này thì mở ra có ích lợi gì, nhưng cũng không nói ra miệng.

Cậu lại nhìn quanh một vòng, thấy tủ rượu và quầy pha chế ẩn mình trong chỗ râm mát, có ý muốn thử tài Kỷ Kinh Trập, bèn nói: "Cậu pha cho tớ một ly nếm thử?"

Kỷ Kinh Trập liếc cậu một cái vẻ ghét bỏ: "Chỗ này của bọn này là ngành công nghệ lên men rượu chứ không phải pha chế rượu.

Muốn học pha chế rượu thì ra khỏi cổng nam, rẽ phải là có cả một dãy quán bar bên bờ sông Hộ Thành đấy."

Úy Trì: "Cậu đi rồi à?"

Kỷ Kinh Trập lập tức nhũn người, nhảy phóc khỏi ghế, ấn Úy Trì ngồi xuống, sau đó thuần thục rửa chén, pha trà, rót trà rồi đưa ly đến miệng Úy Trì: "Trì Trì, nếm thử đi!

Bí đỏ Vân Nam chính hiệu!"

Úy Trì còn định mắng thì bất ngờ ngửi thấy một mùi trà thơm ngát, khó mà diễn tả đó là loại hương vị gì, vừa mộc mạc vừa kỳ lạ, khiến Úy Trì quên sạch những lời định nói.

Úy Trì không hiểu trà, cũng không thích trà, nhưng điều đó không ngăn cản cậu nhận ra đây là trà ngon.

Không nhịn được, cậu uống một ngụm, chép miệng rồi lại uống thêm một ngụm.Kỷ Kinh Trập cười tít cả mắt: "Ngon chứ?"

Úy Trì: "Hừ."

Cậu lại rót thêm một chén.Uống trà một lúc, điện thoại của cả hai người đột nhiên cùng lúc vang lên.

Lắng nghe kỹ, tiếng chuông từ tháp chuông của trường học cũng đồng thời vang lên.Úy Trì lấy điện thoại ra xem, đó là chuông báo thức đúng mười hai giờ.Cậu không nhớ mình đã cài báo thức vào giờ này.Kỷ Kinh Trập thản nhiên tắt đồng hồ báo thức, nói: "Mười hai giờ rồi, đi ăn cơm thôi."

Hai người vai kề vai đi qua con đường rợp bóng cây duy nhất nối tòa nhà giảng dạy ngành công nghệ lên men rượu với bên ngoài, rồi đi bộ đến nhà ăn.Gió xuân hiu hiu, lá dương xào xạc trong gió, ánh nắng rọi xuống mặt đất tạo thành những vệt nắng loang lổ.Úy Trì lại nhớ đến con đường rợp bóng cây ở trường trung học, nơi cậu và Kỷ Kinh Trập đã cùng nhau đi đi lại lại suốt ba năm.

Từ khi Kỷ Kinh Trập biến mất, cậu thường mơ thấy con đường rợp bóng cây đó, trong giấc mơ con đường dường như dài vô tận, chạy mãi cũng không tìm thấy lối ra.Kỷ Kinh Trập đột nhiên nói: "Trì Trì, tớ rất nhớ cậu."

Giọng nói rất nhỏ, như muốn tan vào gió xuân.Úy Trì khẽ nuốt nước bọt, không đáp lời.Khi đến nhà ăn thì đã gần một giờ, Úy Trì đang nghĩ xem lát nữa nên đến quầy nào thì Kỷ Kinh Trập bỗng dưng như lên cơn: "Trì Trì, tớ muốn ăn lẩu."

Úy Trì: "Bây giờ á?"

Kỷ Kinh Trập: "Ừ."

Úy Trì: "Cậu điên à?"

Kỷ Kinh Trập: "Trì Trì..."

Úy Trì: "Im miệng."

Kỷ Kinh Trập: "Nhưng người ta muốn ăn mà..."

Úy Trì cảm thấy gân xanh trên trán giật giật: "Đi đâu ăn?"

Kỷ Kinh Trập: "Chỗ chị Béo đi!"

Úy Trì: "Đi bằng gì?"

Kỷ Kinh Trập: "Chỗ chị Béo hơi xa...

Lái xe đi nhé?"

Úy Trì: "Xe đâu?"

Kỷ Kinh Trập: "Tớ đỗ ở tòa nhà của viện của tớ..."

Úy Trì không thể nhịn được nữa, đấm một quyền vào vai Kỷ Kinh Trập: "Chúng ta vừa đi từ tòa nhà viện của cậu qua đây!"

Kỷ Kinh Trập: "Nhưng người ta đột nhiên muốn ăn mà..."

Úy Trì tức giận không muốn để ý đến hắn, đi thẳng vào trong.

Kỷ Kinh Trập vội nắm lấy cổ tay cậu, mặt mếu máo: "Trì Trì... anh Trì... người ta..."

"Ồ, Úy Trì!"

Bỗng có tiếng ai đó gọi từ bên cạnh.Úy Trì và Kỷ Kinh Trập cùng nhìn về phía phát ra tiếng gọi, thấy một nam sinh mày thanh mắt tú, tóc dài ngang vai đang định bước vào nhà ăn.

Úy Trì nhận ra người đó, là nghiên cứu sinh phòng thí nghiệm bên cạnh, tên Dương Khả, năng lực học thuật bình thường, nhưng công khai là gay, có lời đồn có quan hệ mờ ám với thầy hướng dẫn hói đầu của họ, nhưng Úy Trì không quan tâm đến chuyện này.Úy Trì gật đầu chào: "Dương Khả."

Dương Khả nhìn Kỷ Kinh Trập phía sau cậu, rồi lại nhìn xuống bàn tay Kỷ Kinh Trập đang nắm lấy cổ tay cậu, tinh nghịch nháy mắt: "Bạn cậu đẹp trai thật."

Úy Trì khách khí nói: "Cảm ơn."

Dương Khả nói thêm: "Hôm nào chơi cùng nhé."

Rồi bỏ đi, trước khi đi còn liếc mắt đưa tình với Kỷ Kinh Trập.Úy Trì vừa quay đầu lại đã thấy Kỷ Kinh Trập vẫn nhìn theo bóng lưng Dương Khả, trong lòng bốc lên một cơn ghen vô cớ: "Nhìn gì mà nhìn?"

"Không nhìn, không nhìn mà!"

Kỷ Kinh Trập lập tức mếu máo, níu lấy cổ tay cậu lắc lắc: "Trì Trì, anh Trì, anh ơi, lẩu......"

Úy Trì cố hất tay hắn ra nhưng không được, lại không muốn lôi thôi lếch thếch trước cửa nhà ăn mất mặt, đành thỏa hiệp, ném chùm chìa khóa xe vào người cậu ta: "Xe tớ đỗ ở cổng Bắc, cút lẹ đi!"

Kỷ Kinh Trập được đà lấn tới, ôm chặt lấy cánh tay cậu, ra vẻ muốn khóc lóc ầm ĩ: "Tớ không muốn đi một mình!"

Úy Trì chỉ muốn dùng nắm đấm tái cấu trúc mặt hắn, vừa nghĩ vừa bị hắn lôi đi.

Tên khốn đó vừa lôi kéo vừa hớn hở lẩm bẩm: "Lẩu lẩu lẩu!"

Nhà ăn rất gần cổng Bắc, chỉ chưa đến năm phút là thấy cổng.Úy Trì nheo mắt nhìn, cảm thấy có gì đó không ổn.Chỉ thấy rất đông người tụ tập ở cổng Bắc, không biết có chuyện gì xảy ra.

Hai người đến gần, Kỷ Kinh Trập hỏi một người đang chen chúc phía sau: "Bạn học, chuyện gì vậy?"

Người đó nói: "Tôi cũng không biết, hình như không ra vào được."

Vài người đứng phía trước đi ra, Kỷ Kinh Trập lại hỏi một người khác, người đó nói hình như bên ngoài đang thi công nên cổng Bắc đóng cửa.Úy Trì liếc Kỷ Kinh Trập, thầm nghĩ chắc hẳn lần này hết hy vọng rồi chứ?

Thừa lúc người kia không để ý, cậu rút tay ra, quay đi: "Mau để tớ đi ăn miếng cơm, đói chết mất."

Kỷ Kinh Trập đuổi theo cậu, còn chưa kịp nói gì thì một tiếng nổ lớn vang lên từ phía không xa, khiến mặt đất rung chuyển.Tiếng động lớn đến mức như một phòng thí nghiệm khổng lồ dưới lòng đất phát nổ, mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh.Kỷ Kinh Trập đột ngột chạy về hướng đó.Úy Trì không hiểu chuyện gì, theo bản năng đuổi theo.Đến nơi xảy ra sự việc, Úy Trì chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, sống lưng lạnh toát.Nhà ăn sập rồi.Nếu vừa nãy cậu vào đó ăn cơm trưa thì...Những người xung quanh đều kinh hoàng tột độ, trong đống đổ nát xám xịt, có thể lờ mờ thấy không ít mảnh thi thể và vết máu, còn có tiếng khóc thảm thiết của những người còn sống bị chôn vùi bên dưới.

Ngay gần đó có một nam sinh bị chôn nửa người, khóc lóc thảm thiết, bạn của cậu ta đang tìm cách nâng cột xi măng đè lên eo.Kỷ Kinh Trập và Úy Trì xông tới giúp đỡ, mấy nam sinh hợp sức nhấc cái cột lên một chút, nửa thân dưới của nam sinh được cứu ra đã be bét máu.Chứng kiến cảnh tượng thảm khốc này, hai người kia đã chạy vội sang một bên nôn mửa.

Úy Trì hai tay nâng người bị thương, không rảnh tay, chỉ có thể hô một người bên cạnh: "Mau gọi 115 đi!"

Lại có người hô hào: "Thầy cô đâu?

Thầy cô đâu?

Gọi điện cho cố vấn của cậu ấy đi!"

Mấy người hốt hoảng khiêng người bị thương đến một bãi đất trống cách xa đống đổ nát, giữa lúc hỗn loạn, có người nói: "Không gọi được!"

Lại có người đáp: "Có lẽ cáp điện bị đứt rồi, cậu ra chỗ khác gọi xem!"

Lúc này loa toàn trường vang lên: "Do tòa nhà phía Bắc xảy ra sự cố khẩn cấp, yêu cầu toàn thể sinh viên di chuyển đến Sân vận động gần nhất!

Trường học cần tiến hành công tác ứng cứu khẩn cấp!

Xin nhắc lại!

Do tòa nhà phía Bắc xảy ra sự cố khẩn cấp, yêu cầu toàn thể sinh viên di chuyển đến Sân vận động gần nhất!

Trường học cần tiến hành công tác ứng cứu khẩn cấp!"

Ở bên này, có người khiêng bảng quảng cáo của đoàn kịch đến làm cáng, vài người bạn của người bị thương đang bàn nhau đưa người đó đến phòng y tế trước.

Một cô gái mắt đỏ hoe vì khóc vội vàng cảm ơn Kỷ Kinh Trập và Úy Trì, rồi tất tả đi theo nhóm người kia, có lẽ là bạn gái của người bị thương.Úy Trì liếc nhìn đống đổ nát vẫn còn văng vẳng tiếng kêu la thảm thiết, cũng đành chịu, chỉ có thể chờ đội cứu hộ chuyên nghiệp đến, rồi theo dòng người về tập trung ở sân vận động tòa nhà phía Bắc.

Càng gần sân vận động, người càng đông.

Đến nơi, cậu thậm chí còn lạc mất Kỷ Kinh Trập, nhưng đi chưa bao xa thì gặp Tôn Vĩnh, bạn cùng phòng, rồi sau đó gặp Cao Cầu Tác.Trên khán đài, người của hội sinh viên đang chủ trì, dùng loa phóng thanh hét đến khản cả giọng, thông báo đại ý: Điểm danh theo số tòa ký túc xá.Đại học Tam Thanh có hơn ba vạn sinh viên, hiện tại có ít nhất hai vạn người đang ở trường.

Chia đều ra, mỗi sân vận động cũng có ba, bốn nghìn người.

Điểm danh quả thực là một công trình khổng lồ.Việc điểm danh kéo dài từ hai giờ đến sáu giờ rưỡi.

Trong thời gian đó, Úy Trì luôn tìm kiếm, nhưng không tìm thấy Kỷ Kinh Trập.Sau khi điểm danh xong, mọi người còn bị giữ lại thêm hơn nửa tiếng.

Đúng bảy giờ, tháp chuông đột nhiên vang lên.Cùng lúc đó, điện thoại của tất cả mọi người trên sân vận động đồng loạt vang lên, đủ loại tiếng chuông báo thức thi nhau trổ tài, ai nấy đều lôi điện thoại ra, khung cảnh trở nên hỗn loạn.Tôn Vĩnh ôm lấy hai tai đang bị ù, phàn nàn: "Hôm nay rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Lúc này, loa trường thông báo: "Những bạn nào thấy đèn ký túc xá đã sáng thì có thể về."

Yêu cầu này có chút kỳ quái, nhưng Úy Trì vẫn theo phản xạ ngẩng đầu tìm ký túc xá của mình.Tòa ký túc xá số 13 của họ nằm ngay cạnh sân vận động tòa nhà phía Bắc, đứng ở đây là có thể thấy rõ.

Cao Cầu Tác tìm thấy vị trí ký túc xá của họ trước nhất, nói: "Chúng ta về thôi."

Sau đó, Úy Trì cũng tìm được vị trí phòng 207, đúng như Cao Cầu Tác nói, đèn phòng họ đã sáng.

Cậu gọi Tôn Vĩnh, định cùng Cao Cầu Tác quay về, nhưng cuối cùng vẫn liếc nhìn cửa sổ kia một lần nữa.Lần này, cậu thấy có một bóng người thoáng qua trong phòng 207 rồi tắt đèn.--------------------Lời tác giả:Khụ khụ, không ngờ tốt nghiệp lại bận đến vậy.Hôm nay sẽ đăng tiếp~
 
[On-Going] Nghịch Lý Sinh Tồn - Kim Giác Tiểu Ngu [Vô Hạn]
Chương 23: Đại học Tam Thanh, phần 4


Úy Trì kéo Cao Cầu Tác và Tôn Vĩnh lại: "Đợi đã."

Tôn Vĩnh hỏi: "Sao vậy?"

Úy Trì: "Đèn chưa sáng."

Cao Cầu Tác tự tin tuyệt đối vào thị lực và trí nhớ của mình: "Không thể nào, tôi chắc chắn đèn đã sáng rồi."

Nói xong, cậu ta lại ngẩng lên nhìn để xác nhận, phát hiện đèn quả thật chưa sáng.

Nhưng lúc này, học bá vẫn không hề nghi ngờ bản thân, mà khẳng định chắc nịch: "Tôi không thể nhìn nhầm được, ai đã tắt đèn?"

Tôn Vĩnh nói: "Ôi dào, có gì to tát đâu?

Chưa sáng thì kệ nó, trường bảo đèn sáng mới được về thì cậu định đợi thật à?

Úy Trì, từ khi nào cậu lại nghe lời thế hả?"

Úy Trì kiên trì nói: "Đợi thêm chút nữa."

Vẻ mặt cậu rất nghiêm túc, hai người kia cũng không nói gì thêm, đứng bên cạnh chờ.Người trên sân vận động dần đổ vào các tòa nhà ký túc xá, đợi thêm một lát, Kỷ Kinh Trập đi ngược dòng người ra, tìm thấy Úy Trì và những người khác, đề nghị: "Hôm nay ăn ở nhà ăn xui quá, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi."

Tôn Vĩnh lại nhớ tối nay còn hẹn team tụ tập đánh game, muốn gọi đồ ăn ngoài.Úy Trì liếc nhìn Kỷ Kinh Trập, nhưng Kỷ Kinh Trập không hề phản đối, còn ghé lại gần cùng Tôn Vĩnh xem Meituan.Kết quả là không có mạng, Meituan cũng không tải được.Tôn Vĩnh thử kết nối mạng trường lần nữa nhưng vẫn thất bại, bực bội nói: "Mẹ kiếp, mạng mẽo như quần què."

Kỷ Kinh Trập dang hai tay: "Đừng lười biếng nữa, đi ăn xiên nướng thôi.Nỗi bất an trong lòng Úy Trì ngày càng mãnh liệt.Kỷ Kinh Trập kể về chuyện buổi trưa, vì thi công nên hôm nay cổng Bắc đóng, mấy người liền đi về phía cổng Đông.Cao Cầu Tác và Tôn Vĩnh đi trước, Úy Trì và Kỷ Kinh Trập đi phía sau.Đợi cách ra một đoạn, Úy Trì tiến lại gần Kỷ Kinh Trập và nhỏ giọng hỏi: "Sao cậu lại tắt đèn?"

Kỷ Kinh Trập liếc hắn, giả ngốc: "Tắt đèn gì?"

Úy Trì không hiểu sao chuyện này hắn cũng phải nói dối, mặt mày cau có, tức đến ngực hơi đau: "Tớ thấy rõ là cậu."

Kỷ Kinh Trập có lẽ cũng bị biểu cảm và giọng điệu của cậu làm cho sợ hãi, ngập ngừng nói: "Tớ nói đây, cậu đừng hoảng nhé."

Úy Trì: "Nói đi."

Kỷ Kinh Trập: "Tớ thấy Dương Khả."

"Dương Khả?"

Chính là chàng trai tóc dài mà trưa nay họ gặp ở nhà ăn, Úy Trì không ngờ Kỷ Kinh Trập nhớ tên người này, "Cậu quen cậu ta à?"

Kỷ Kinh Trập: "Không quen à, chẳng phải trưa nay cậu chào người ta sao?"

Úy Trì: "Gặp cậu ta thì có sao?"

"Cậu ta rõ ràng là..."

Kỷ Kinh Trập nhìn xung quanh, xác nhận không ai nghe thấy, nhỏ giọng: "đã chết rồi."

Dương Khả hôm nay quả thực đã vào nhà ăn trước họ, và thời gian đó cũng có thể ở trong nhà ăn, nhưng...Úy Trì: "Có lẽ cậu ta có việc đột xuất nên đã rời đi, vì vậy không..."

"Tớ đã thấy cậu ta dưới đống đổ nát rồi."

Kỷ Kinh Trập nói: "Áo phông vàng nhạt, túi Gucci, tóc màu nâu khói hạt dẻ, ngực bị đè nát gần nửa...

Không thể nhầm lẫn được."

Úy Trì há miệng, nhất thời không biết nên nói gì: "Nhưng mà..."

Kỷ Kinh Trập: "Dù cậu ta không chết, ít nhất cũng trọng thương, nhưng vừa rồi tôi thấy cậu ta ở ký túc xá... vẫn mặc nguyên bộ quần áo này, trên người không một vết thương."

Úy Trì nghĩ một lát, hỏi: "Cậu ta đã làm gì?"

Kỷ Kinh Trập: "Tớ thấy cậu ta về ký túc xá, bật đèn phòng của bọn họ lên."

Úy Trì vô thức nuốt nước bọt.Kỷ Kinh Trập nói tiếp: "Tớ nghĩ đèn do người chết bật... dù gì cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì..."

Úy Trì tưởng tượng một chút rồi lại nuốt nước bọt.Kỷ Kinh Trập tiện tay ôm lấy cậu, nói: "Đừng sợ mà, Trì Trì."

Úy Trì giẫm một chân lên đôi giày thể thao trắng của hắn: "Tớ sợ cái khỉ gì!"

Vừa nói chuyện, cả hai đã đi đến khu vực ngoài cùng của trường, cách một hàng rào sắt là đường phố bên ngoài.Úy Trì nhìn chằm chằm vào một chiếc lá tròn trên mặt đất, bất chợt xuất thần.Một chiếc lá rất nhỏ, mép hơi vàng úa, một nửa đã bị giẫm lên, in hình nửa dấu giày.Cậu ngẩng đầu, nhìn ra vỉa hè bên ngoài hàng rào.Sạch sẽ tinh tươm.Bụi cây bên cạnh khẽ động, "cảnh sát trưởng" duỗi mình chui ra – con mèo này toàn thân đen nhánh, thân hình vạm vỡ, lông xù, là bá chủ một phương trong khuôn viên Đại học Tam Thanh.

Bình thường nó xuất quỷ nhập thần, thích nhất là phơi nắng trên sân thượng tòa nhà Toán học.Chỉ thấy nó lười biếng bước qua đường dành cho người đi bộ, nhảy lên bậc thang, đi lên bãi cỏ, đến bên lan can...Bình thường, nó sẽ chui qua khe hở giữa các thanh chắn lan can chưa đến một giây.Lòng Úy Trì chợt thắt lại.Nhưng cảnh sát trưởng bỗng khựng lại, con ngươi co rút thành một đường dọc, đôi mắt lười nhác bỗng trở nên cảnh giác và đầy nguy hiểm."

Meo——"Nó như thể nhìn thấy kẻ thù bất khả chiến bại, lưng cong lên, đuôi dựng thẳng đứng, lông xù lên như nhím, hướng về phía con đường bên ngoài lan can mà gầm gừ hung tợn.Rồi nó cụp đuôi, quay đầu bỏ chạy.Úy Trì cảm thấy lạnh toát từ đầu đến chân.Cậu nhìn lại con phố bên ngoài hàng rào, không một chiếc lá rụng nào, trong khi bên trong khuôn viên trường, cách nhau chỉ một bức tường, lá rụng lại rải rác khắp nơi.Vốn dĩ đây không phải chuyện gì to tát, có lẽ công nhân vệ sinh đường phố bên ngoài cần cù, đã sớm quét dọn sạch vỉa hè rồi, nhưng...Cảm giác ấy trỗi dậy mãnh liệt, không thể làm ngơ được nữa.Có một giọng nói lớn tiếng gào thét liên hồi bên tai cậu:Lại quay về rồi.Thế giới kinh hoàng ấy.Lại quay về rồi."

Úy Trì!"

Cậu hoàn hồn, thấy gương mặt Kỷ Kinh Trập sát gần.

Kỷ Kinh Trập đang nắm vai cậu, cố gắng nói chuyện với cậu.Đầu óc cậu chợt tỉnh táo hơn, nhưng đồng thời cũng hoảng sợ hơn...—— Kỷ Kinh Trập cũng ở đây.—— Cũng ở trong thế giới kinh dị này."

Không, không, đừng như vậy..."

"Đừng như vậy là như thế nào?"

Tay Kỷ Kinh Trập trượt từ vai cậu xuống, nắm lấy tay cậu, dùng chút sức khiến cậu hơi đau.

Cậu theo bản năng ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt Kỷ Kinh Trập.

Đôi mắt Kỷ Kinh Trập màu rất nhạt, dưới ánh chiều xuân lấp lánh sắc màu như mật ong, dường như thấu hiểu mọi chuyện, lại dường như ngây thơ vô tội.

Cậu nghe Kỷ Kinh Trập nói: "Trì Trì, đừng sợ."

Thế là cậu thực sự không còn quá mức sợ hãi như thế nữa, nhưng sự sợ hãi vẫn còn tồn tại: "Không, cậu không hiểu..."

Kỷ Kinh Trập lại nắn nắn tay cậu: "Dù thế nào đi nữa, cũng đừng sợ."

Úy Trì nhắm mắt lại, có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.Cậu không biết mình bị sao nữa, ở Bệnh viện thành phố số 2 cũng không sợ đến thế này.Kỷ Kinh Trập lại gọi cậu: "Úy Trì."

Cậu thở ra, cuối cùng cũng bình tĩnh lại: "Ừ."

"Đệt!"

Tôn Vĩnh đi phía trước hỏi: "Chuyện quái gì vậy?"

Mấy người đồng loạt nhìn theo, chỉ thấy cổng Đông phía trước không xa có một nhóm người đang tụ tập, tình hình giống như cổng Bắc.Cao Cầu Tác và Tôn Vĩnh đi tới hỏi, Úy Trì không đến quá gần, trong lòng cậu đã có những suy đoán cơ bản về tình hình hiện tại.Một lát sau, Cao và Tôn trở lại, nói rằng do sự cố xảy ra tại nhà ăn trường học, không loại trừ khả năng phá hoại, hiện tại toàn trường bị phong tỏa để điều tra, không ai được ra vào trường.Úy Trì thầm nghĩ quả nhiên, rồi hỏi: "Ai nói thế?"

Tôn Vĩnh ngơ ngác: "Mấy bạn học nói đó chứ ai."

Úy Trì: "Ai nói đầu tiên?

Có bảo vệ không?

Đã kéo dây cảnh giới chưa?

Có thông báo chính thức nào chưa?"

Cao Cầu Tác nói: "Không thấy bóng dáng bảo vệ nào."

"Giảng viên đâu?"

Tôn Vĩnh lắc đầu: "Không có giảng viên nào."

Úy Trì hồi tưởng lại những chuyện xảy ra hôm nay rồi nói: "Chúng ta đến phòng y tế xem sao."

Phòng y tế có khá nhiều người, bao gồm cả người bị thương mà Úy Trì và những người khác đã giúp khiêng ra trưa nay, và một vài bạn học bị thương khác, nhưng nhân viên y tế của trường không có ở đó.Úy Trì và những người khác tiến đến chỗ nhóm người đã gặp một lần, hỏi thăm tình hình.Người bị đè nửa thân mình kia tên là Lưu Tri Viễn, người khóc lóc không ngừng là bạn gái anh ấy, Cố Giai Giai.

Lưu Tri Viễn bị thương rất nặng, đã hôn mê, Cố Giai Giai nói không gọi được điện thoại, không ra được cổng trường, không tìm được y tá trường, cũng không liên lạc được với giáo viên.

Vết thương của Lưu Tri Viễn được đàn anh khoa y giúp xử lý, nhưng vì vết thương quá nặng và không đủ thuốc men nên tình hình rất xấu."

Nếu Tri Viễn có mệnh hệ gì..."

Cố Giai Giai đỏ hoe mắt, nghiến răng, "Trường phải chịu trách nhiệm!"

Mọi người rất bất bình với cách hành xử của trường, dù có phong tỏa để điều tra, ít nhất cũng phải đưa người bị thương đi cấp cứu trước.

Những đồng bọn khác của Lưu Tri Viễn phẫn nộ kêu lên "Đây chẳng phải là muốn cậu ấy chết ở đây sao?", có người còn tức giận viết biểu ngữ phản đối.

Nghe nói đã phái hai người trèo tường ra ngoài cầu cứu rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy ai về.Úy Trì khựng lại trong lòng, nhớ đến người đàn ông mặc FILA bị nổ ở cổng bệnh viện số 2, hỏi: "Họ đi từ khi nào?"

Cố Giai Giai liếc nhìn một bạn nam khác bên cạnh, rồi ngẫm nghĩ, nói: "Ít nhất cũng phải hai tiếng rồi..."

Nói xong lại quay sang hỏi những người khác: "Họ đi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy về?"

Kỷ Kinh Trập hỏi: "Đi hướng nào?"

Một người khác nói: "Phía sau vườn Thạch Anh Tím có một hòn non bộ, có thể trèo qua đó để ra ngoài."

Úy Trì và những người khác quyết định đến vườn Thạch Anh Tím xem sao.Trên đường đi, Úy Trì rất im lặng, trong đầu đang sắp xếp lại tình hình hiện tại.Tôn Vĩnh và Cao Cầu Tác đều muốn hỏi cậu điều gì đó, nhưng thấy vẻ mặt của cậu, cuối cùng họ không hỏi mà im lặng đi theo phía sau.Vườn Thạch Anh Tím nằm ở góc đông bắc trường học, cách khu y tế của trường không quá mười phút đi bộ.Úy Trì và những người khác nhanh chóng đến nơi, tìm thấy hòn non bộ phía sau vườn.

Phía sau hòn non bộ là một bức tường xi măng xám, không có đèn.

Bây giờ đã hơn tám giờ, trời đã tối hẳn.

Úy Trì bật đèn pin chiếu—Cả bức tường dính đầy máu.Màu đỏ chói lọi như nổ tung ra từ mép trên bức tường, vài vệt máu đậm đặc chảy dài từ trên xuống."

Vãi!"

Tôn Vĩnh hoảng sợ lùi mạnh về sau, rồi hét lớn hơn, "Vãi!"

Cậu ta giẫm phải một người.Khung cảnh trở nên tĩnh lặng, không ai nói gì.

Ba, bốn giây sau, Úy Trì tiến lên kiểm tra: "Còn sống."

Mọi người hợp sức đánh thức người kia, người đó tỉnh dậy ngơ ngác một hồi, rồi bắt đầu chỉ vào bức tường xám xịt mà hét.Úy Trì xác nhận sự thật này giữa tiếng kêu thảm thiết xé lòng của người kia—— không còn nghi ngờ gì nữa, đây đúng là cái thế giới kỳ quái mà cậu đã từng trải qua.Đợi người kia bình tĩnh lại, không còn kêu nữa, anh ta lại bắt đầu khóc.

Anh ta kể rằng anh ta và bạn cùng phòng cùng nhau trèo tường.

Bình thường anh ta luôn là người trèo trước, nhưng hôm nay dây giày bị tuột, anh ta vừa ngồi xuống buộc thì bạn cùng phòng đã trèo lên trước một bước, rồi nổ tung ngay trước mắt.Sau đó anh ta sợ quá ngất đi.Trên đường đưa người kia về, Úy Trì và mọi người còn gặp Dương Khả, họ va phải nhau ở một khúc quanh, không thể tránh né.Áo phông vàng nhạt, túi Gucci, tóc màu nâu khói hạt dẻ.

Đúng là bộ quần áo cậu ta mặc ban ngày.Trông cậu ta hoàn toàn bình thường, sắc mặt và thần thái không có gì khác thường so với người khác.

Gặp người quen, cậu ta còn tinh nghịch nghiêng đầu, nhìn Úy Trì với vẻ vô hại rồi hỏi: "Sao các cậu vẫn chưa về ký túc xá?"

Editor: Chia sẻ chuyện riêng tí là t vừa thi HSK4 hôm 7/9, quá trình làm bài ngu thì không nói làm gì nma hôm đấy t còn lm 1 cái chuyện ngu người khác.

Để bao giờ có kết quả t lên kể cho mọi người nghe =))) có thể ns là có 1-0-2, top những người ngu nhất thế giới.
 
Back
Top Bottom