- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 411,704
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[On-Going] Nghịch Lý Sinh Tồn - Kim Giác Tiểu Ngu [Vô Hạn]
Chương 20: Đại học Tam Thanh, phần 1
Chương 20: Đại học Tam Thanh, phần 1
"Kỷ Kinh Trập, rốt cuộc năm năm nay cậu đã đi đâu?"
Úy Trì vừa hỏi xong câu đó đã có chút hối hận.Cậu vừa tỉnh, còn hơi ngơ ngác, chứ lúc tỉnh táo thì chắc chắn sẽ không hỏi câu này đâu —— Kỷ Kinh Trập thừa biết cậu rất để tâm đến chuyện này, nhưng hắn thà chết cũng không nói, chẳng lẽ cậu lại phải khổ sở truy hỏi mãi sao?
Nếu Kỷ Kinh Trập muốn nói thì đã nói từ lâu rồi.Nhưng lỡ hỏi rồi, cũng thực sự muốn biết.Thế là cậu cứ nhìn Kỷ Kinh Trập chằm chằm.Kỷ Kinh Trập im lặng một lúc lâu rồi nói: "Thật ra là do tớ..."
Úy Trì hoàn toàn tỉnh táo, tập trung tinh thần lắng nghe."
Thành người thực vật."
Kỷ Kinh Trập nói.Úy Trì: "..."
Siết chặt nắm tay.Cậu lật người: "Không muốn nói thì thôi.
Nhưng đừng gạt tớ."
Kỷ Kinh Trập ư ư ư: "Người ta không có gạt cậu đâu, người ta nói thật mà..."
Úy Trì: "Im miệng, ngủ đi."
Kỷ Kinh Trập: "Ò."
Một lúc sau, Úy Trì cảm thấy tiếng động sột soạt bên cạnh, Kỷ Kinh Trập đã nằm xuống bên cạnh mình.Trong lòng cậu vừa tức giận, vừa cảm thấy an toàn, cứ thế bực bội rồi ngủ thiếp đi.Buổi sáng Úy Trì thức dậy đã là mười giờ rưỡi.
Ánh nắng mùa xuân chiếu lên rèm cửa hoa nhí màu xanh nhạt, hắt bóng cây tươi mát, còn nghe được tiếng chim khách ríu rít.Một giấc ngủ thật thoải mái.Úy Trì trở mình, dụi dụi vào gối, thấy mùi không đúng lắm, lát sau mới nhớ ra đây là giường của Kỷ Kinh Trập.
Cậu lại vùi mặt vào gối, lim dim thêm mười mấy phút rồi ngồi dậy.Nghĩ đến chuyện tối qua, tức đến nghiến răng, lại đấm thêm mấy phát vào cái gối.Sau đó, cậu nghe thấy giọng uất ức tủi thân của Kỷ Kinh Trập: "Trì Trì..."
Cậu quay đầu, bực dọc: "Gì?"
Kỷ Kinh Trập đứng ở cửa, đeo tạp dề kẻ ô hồng trắng, còn có cả khăn trùm đầu cùng màu, một tay cầm xẻng, tay kia cầm thìa, rụt rè nói: "Tớ nghe thấy cậu dậy..."
Úy Trì: "Thì sao?"
Úy Trì bị gắt ngủ lúc mới ngủ dậy, Kỷ Kinh Trập quá rõ điều đó, nên cúi đầu ngoan ngoãn nói nhỏ: "Cậu uống sữa chua hay sữa tươi?"
"Sữa tươi."
Úy Trì nhướn một bên mày, vẻ mặt ghét bỏ, "Cậu mặc cái thứ quái gì thế kia?"
Kỷ Kinh Trập cúi đầu nhìn tạp dề trên người, bắt đầu ba hoa: "Tủ bếp nhà tớ tổng thể màu xanh lục nhạt, gạch lát sàn cũng có vài ô màu xanh lá cây, màu đỏ này là màu tương phản, khiến tổng thể có cảm giác thời trang hơn.
Hơn nữa, màu hồng phấn tạo cảm giác ấm cúng cho gia đình, trong căn bếp yêu quý của tớ, nó có thể giúp tớ có tâm trạng bình tĩnh và vui vẻ hơn..."
"Thôi thôi đừng lải nhải nữa."
Úy Trì hung dữ nói, "Ra ngoài đi, tớ phải mặc quần áo."
Kỷ Kinh Trập vừa lẩm bẩm "Có chỗ nào chưa thấy đâu" vừa trở về căn bếp yêu quý của mình.Úy Trì vệ sinh cá nhân xong ngồi vào bàn ăn, Kỷ Kinh Trập bưng ra bữa sáng tràn đầy tình thương của hắn.Bánh mì nướng nguyên cám kẹp trứng ốp la và xúc xích, phía trên còn dùng chocolate vẽ một khuôn mặt cười méo xệch.Úy Trì nhận xét thẳng thắn: "Xấu chết đi được."
Kỷ Kinh Trập: "Hức."
Ăn cũng tạm được, hai người ngồi đối diện ăn một lúc, Kỷ Kinh Trập hỏi: "Trì Trì, hôm nay cậu có phải đến trường không?
Tó đưa cậu đi."
Úy Trì: "Chưa đi vội, chiều nay người hướng dẫn của tớ có buổi tọa đàm, tớ phải đi cùng."
"Ừ."
Kỷ Kinh Trập gật đầu, "Vậy cứ để tớ đưa cậu đi."
Úy Trì vừa nhìn hắn vừa uống cạn sữa, không từ chối.Người hướng dẫn của Úy Trì được mời về trường cấp ba cũ phát biểu, cậu phải đi theo để bưng bê rót nước và ghi chép.
Cậu về nhà mình bên cạnh trước, Chu Nghênh Xuân vừa trực đêm xong đang ngủ bù, cậu rón rén thay quần áo rồi xuống lầu, xe của Kỷ Kinh Trập đã đợi sẵn ở cửa.Kỷ Kinh Trập đưa cậu đến trường, đợi cậu xuống xe rồi nói lát gặp lại, còn ném cho cậu một nụ hôn gió, và một nụ cười đểu cáng.Ngôi trường cấp ba này là trường đối thủ cạnh tranh khốc liệt với trường mà Úy Trì từng theo học, hai trường mỗi lần thi chung đều phải phân cao thấp thắng bại.
Rõ ràng cũng chưa qua bao lâu, vậy mà giờ nhớ lại khoảng thời gian nhiệt huyết ấy lại cảm thấy như chuyện kiếp trước.Úy Trì đến hơi sớm, đứng dưới bóng cây bên cạnh sân vận động nhìn một nhóm con trai chơi bóng rổ.Lát sau, cậu nhận được tin nhắn của người hướng dẫn hỏi đang ở đâu, cậu trả lời đã đến rồi.
Ngước mắt lên, cậu thấy một cậu bé đang ngập ngừng nhìn mình, cậu nhận ra ngay, đó là Hồ Thiên Kỳ.
Rồi nhìn theo hướng Hồ Thiên Kỳ, Hứa Bạch Thi và Lưu Cầm cũng đi theo bên cạnh, mỗi người cầm một que kem, có vẻ là giờ nghỉ trưa.Ánh mắt vô tình va chạm với Úy Trì, Hồ Thiên Kỳ không do dự tiến đến, hỏi: "...Anh Úy Trì, sao anh lại ở đây?"
Úy Trì nheo mắt đánh giá cậu ta, không chắc Hồ Thiên Kỳ này đang ở giai đoạn nào.Cậu trả lời: "Người hướng dẫn của tôi có bài diễn văn tại trường của các cậu hôm nay, tôi đến giúp."
"Ồ, thật trùng hợp."
Mặt Hồ Thiên Kỳ hơi ửng đỏ, "Ra là giáo sư Thẩm là người hướng dẫn của anh!"
Úy Trì: "Đúng vậy."
Hồ Thiên Kỳ: "Giỏi thật."
Úy Trì không biết đáp lời ra sao, lại kín đáo liếc nhìn Hứa Bạch Thi và Lưu Cầm, nhưng vì hai cô gái đều đang nhìn anh nên bị phát hiện ngay.
Cậu bèn nhân tiện hỏi: "Các em đã có kết quả xét nghiệm axit nucleic hết chưa?"
Lưu Cầm nhanh nhảu đáp: "Có rồi ạ.
Anh vẫn còn nhớ chúng em sao!"
Úy Trì phán đoán, bọn họ giống như Chu Oánh, không có ký ức kinh hoàng kia, là "người bình thường" vào ban ngày.Ngay lập tức, cậu gạt bỏ ý nghĩ đó - không nên dùng góc nhìn của thế giới kỳ lạ kia để nhìn thế giới này nữa.Cậu không phải người hoạt ngôn, không biết làm sao để tiếp tục câu chuyện...
Lại không hiểu vì sao câu chuyện đã đi vào ngõ cụt mà ba đứa trẻ này vẫn chưa chịu rời đi?Hồ Thiên Kỳ cúi gằm mặt, lúng túng giậm chân tại chỗ.
Lưu Cầm thấy vậy, huých vào cậu ta một cái rồi nói: "Anh Úy Trì, cậu này là fan của anh đó, chuyện là... lần trước chưa kết bạn WeChat được, lần này có thể kết bạn không ạ?"
Úy Trì chợt nhớ ra, lần trước ở bệnh viện, cậu đã hứa kết bạn WeChat với Hồ Thiên Kỳ để xem giờ trên điện thoại cậu ta.Hồ Thiên Kỳ đỏ mặt nói: "Anh Úy, em thật sự rất, rất thích lập trình sinh học.
Sau này em cũng sẽ cố gắng theo đuổi lĩnh vực này...
Có lẽ, có lẽ sẽ cần anh tư vấn một vài vấn đề ạ..."
Úy Trì nhìn cậu bé trẻ tuổi, khẽ cười, lấy điện thoại ra quét mã QR: "Add đi."
Hồ Thiên Kỳ vô cùng kích động: "Cảm, cảm ơn anh!"
Kết bạn xong, Lưu Cầm xúm lại: "Vậy bọn em cũng có thể kết bạn với anh không ạ?"
Úy Trì không biết kết bạn thì có gì hay, lại không tiện từ chối con gái, nên để cô ấy quét, Hứa Bạch Thi cũng quét theo.Cậu chấp nhận lời mời kết bạn của ba người, cất điện thoại, Hồ Thiên Kỳ lại hỏi: "Anh Úy... em có thể gọi anh là anh được không ạ?"
Úy Trì không để ý: "Được thôi, anh cũng hơn các em không nhiều."
Hồ Thiên Kỳ ôm điện thoại, mãn nguyện rời đi.Người hướng dẫn diễn giảng xong còn giải đáp thắc mắc tại chỗ, xong việc đã hơn năm giờ, sau đó lại cùng lãnh đạo trường đi ăn cơm, Úy Trì đi cùng.
Buổi tối, cậu bắt taxi đưa người hướng dẫn về nhà, quay lại trường thì đã tám giờ.
Vừa mở cửa ký túc xá, cậu đã thấy một chiếc vali đỏ chói, trông rất quen mắt.Tôn Vĩnh, bạn cùng phòng giường số một cạnh cửa đang chơi LOL vừa bị thua, mở miệng ra chào cậu: "Về rồi à."
Cậu bước vào một bước, vừa định hỏi chuyện cái vali, thì đột nhiên từ sau cánh cửa có một người lao ra, cố nén giọng ném ra một câu hỏi vừa xoắn xuýt vừa trách móc: "Trì Trì, sao giờ này mới về?"
Nói xong còn ghé sát vào cổ cậu ngửi ngửi, mặt mày nhăn nhó: "Uống rượu đấy à?"
Úy Trì theo bản năng nói: "Không, tớ không uống."
Rồi bỗng chốc cảm thấy toang.
Quay sang nhìn Tôn Vĩnh, rồi nhìn Kỷ Kinh Trập trước mặt: "Sao cậu lại ở đây?"
Kỷ Kinh Trập: "Người ta đã bảo lát gặp lại còn gì...
Cậu ngoảnh mặt cái liền đi cả ngày rồi, lâu quá đi..."
Úy Trì chẳng buồn để ý đến cậu, hỏi thẳng Tôn Vĩnh: "Sao cậu ta lại ở đây?"
"Đây là bạn cùng phòng mới của bọn mình, cậu ấy bảo hai người quen nhau mà."
Tôn Vĩnh cũng thấy lạ, "Ủa, không quen hả?"
Úy Trì chỉ có thể nói: "Biết."
Còn muốn hỏi thêm, char game của Tôn Vĩnh đã hồi sinh, lại lao vào chiến đấu tiếp, chắc chắn là không nghe lọt lời cậu nói.Úy Trì đành quay sang Kỷ Kinh Trập: "Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Kỷ Kinh Trập: "Tớ thuê giường của bạn cùng phòng của cậu."
Ký túc xá cao học là phòng bốn người, Úy Trì có một bạn cùng phòng đã chuyển ra ngoài ở với bạn gái, nên việc cho thuê giường là có thể xảy ra, nhưng...Úy Trì: "Vậy cậu đến trường tớ làm gì?"
Kỷ Kinh Trập: "Đây cũng là trường của tớ mà."
Úy Trì: "Hả?"
Kỷ Kinh Trập vừa định lên tiếng thì cửa phòng ký túc xá lại bị đẩy ra lần nữa, một người bạn cùng phòng khác là Cao Cầu Tác cũng vừa về.
Cao Cầu Tác sinh ra trong một gia đình danh giá, đúng như cái tên, là một kẻ cuồng học, kính dày cộp hơn cả đít chai, hối hả ôm máy tính xộc vào phòng thay quần áo để đi tắm, quyết không lãng phí dù chỉ một giây.
Ngoài học hành, người này về khoản đối nhân xử thế còn thua cả trí tuệ nhân tạo.
Nhưng dạo gần đây hình như cậu ta mới biết yêu, đang tập tành giao tiếp với người thường, vừa cởi áo vừa gượng gạo chào hỏi Úy Trì, xem như đang luyện tập: "Úy Trì, bạn cậu đẹp trai đấy."
Úy Trì vẫn còn rối bời, tùy tiện đáp: "Bạn gì, là con trai?"
Tôn Vĩnh đeo tai nghe, nghe tai nọ xọ tai kia rồi kinh hãi kêu lên: "Bạn trai?!"
Hét xong lại lập tức lao vào một trận combat, chắc chẳng còn tâm trí nghe người khác nói gì nữa.Cao Cầu Tác chẳng phản ứng gì, thay quần áo xong, cầm đồ dùng cá nhân, tiến lại gần Kỷ Kinh Trập như một cái máy rồi nói: "Cho đi nhờ" rồi đi mất.Úy Trì sớm đã quen với những người bạn cùng phòng lập dị của mình, lại nói với Kỷ Kinh Trập: "Cậu nói rõ cho tớ nghe xem nào."
Kỷ Kinh Trập: "Tớ đến trường mình làm giảng viên đây."
"Giảng viên?"
Úy Trì kinh ngạc đến mức mặt mày biến sắc, "Giảng môn gì?"
Không phải cậu coi thường Kỷ Kinh Trập, chỉ là Đại học Tam Thanh là học viện hàng đầu cả nước, học vị của một giảng viên thực tập ít nhất cũng phải là tiến sĩ từ một trường danh tiếng, và đa phần đều là những bậc thầy trong ngành ở độ tuổi 40 trở lên...Kỷ Kinh Trập: "Ngành công nghệ lên men rượu."
Úy Trì há hốc miệng, hiếm khi lắp bắp, nhận ra hiểu biết của mình về chuyên ngành này chẳng khác nào chiếc thuyền đơn độc giữa biển khơi, đến việc Kỷ Kinh Trập có đang nói khoác hay không cũng không phân biệt nổi.Kỷ Kinh Trập đưa thẻ công tác cho cậu xem: "Nước người ta có chuyên ngành gì, chúng ta cũng phải có chuyên ngành đó."
Úy Trì tìm lại được giọng nói của mình: "Cậu học ở Anh à?"
Kỷ Kinh Trập: "Ừ."
Úy Trì: "Thành phố nào?"
Kỷ Kinh Trập: "Edinburgh."
Úy Trì: "Trường nào?"
Kỷ Kinh Trập: "Heriot."
Úy Trì: "...Không phải cậu đã thành người sống thực vật rồi sao?"
Kỷ Kinh Trập: "..."
Tôn Vĩnh cuối cùng cũng chơi xong ván game, tháo tai nghe ra, tham gia vào cuộc trò chuyện: "Úy Trì, Úy Trì!
Vừa nãy không nghe thấy gì!
Chuyện bạn trai, kể lại đi!"
Úy Trì: "Kể gì chứ?
Bạn trai nào?
Cậu ấy đến đây làm việc!"
Tôn Vĩnh: "Đậu má!
Tình thầy trò à?"