- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[On-Going] Nghịch Lý Sinh Tồn - Kim Giác Tiểu Ngu [Vô Hạn]
Chương 10: Bệnh viện thành phố số 2, phần 10
Chương 10: Bệnh viện thành phố số 2, phần 10
Đã đến một giờ bốn mươi chín phút.Không có gì xảy ra.Mấy người nán lại trong phòng 605 đến ba giờ, Úy Trì định ra ngoài xem xét tình hình thì ông già béo hỏi: "Ông cụ nhà các cậu khi nào đến?
Bao nhiêu người chờ đợi ở đây, nhà làm nghề gì?"
Úy Trì đáp: "Sắp đến rồi, cháu ra đón ngay."
Úy Trì chỉ định mang Úy Viễn theo, vốn Nguyên Kỳ cũng muốn đi cùng, nhưng Trương Vũ Phàm không đồng ý, cho rằng cậu dẫn hai người thân cận nhất đi là muốn bỏ mặc những người còn lại chờ chết, nếu nhất quyết phải mang hai người đó, thì tất cả cùng đi.
Úy Trì câm lặng, một đám người lớn như vậy ra ngoài, vạn nhất có chuyện chẳng phải quá lộ liễu, tự tìm đường chết sao?
Trong phòng bệnh này ít nhất an toàn đến trước sáu giờ.Trương Vũ Phàm không tin cậu, nhưng Nguyên Kỳ tin.
Nghe cậu nói phòng này an toàn đến trước sáu giờ, Nguyên Kỳ quyết định cùng Trương Vũ Phàm ở lại chờ họ về.
Úy Trì xoa đầu Nguyên Kỳ khi rời đi, nhìn ánh mắt cậu bé, thầm nghĩ sao các cậu lại tin tôi đến vậy?
Tất cả chỉ là suy đoán, nếu thật sự có chuyện, tôi chẳng cứu được ai.Giống như Lưu Cầm, giống như Hứa Bạch Thi.Úy Trì và Úy Viễn đi quanh Khu điều trị nội trú vài vòng, theo dõi y tá để nắm sơ bộ lộ trình kiểm tra phòng bệnh.
Họ chụp lại sơ đồ mặt bằng các tầng, nghiên cứu vị trí và quy luật đánh số phòng bệnh.
Sau đó họ đi về phía khu khám bệnh.
Úy Trì muốn xem lại đại sảnh.Qua cầu vượt đến khu khám bệnh, mọi thứ dường như vẫn bình thường.
Không biết từ bao giờ, hầu hết bệnh viện công đã trong tình trạng quá tải mỗi ngày, hành lang các tầng chật ních người, không có lấy một phút nhàn rỗi.Cả hai còn phải đi qua một hành lang dài nữa mới tới được khu vực giếng trời bao quanh đại sảnh.Úy Viễn đi trước cậu nửa bước, khẽ nghiêng đầu hỏi: "Anh...
Thật sự có lối thoát sao?"
Anh không biết.
Úy Trì thầm nghĩ.Cậu nhìn Úy Viễn: "Có."
"Sao anh biết?"
Úy Viễn hỏi, "Lỡ... lỡ như phải chết mới thoát ra được thì sao?"
Cậu ta quay lại nhìn anh trai, chỉ thấy cậu cúi gằm mặt, im lặng.
Ngỡ rằng anh mình sẽ không nói gì, anh trai hắn bỗng ngẩng đầu lên, nhìn cậu ta.
Đôi mắt của anh trai cậu ta giống mắt thím, mắt phượng đuôi xếch, khi nhìn người dễ lộ vẻ bạc bẽo, như thể nắm chắc phần thắng, thấu suốt mọi chuyện."
Trên đời này không có hệ thống hoàn hảo, tường lửa bất khả xâm phạm, động cơ vĩnh cửu, hay một hình tròn tuyệt đối hoàn mỹ.
Ngay cả kim tự tháp của Pharaoh cũng có đường hầm bí mật do kiến trúc sư xây cho mình để trốn thoát."
Úy Trì nói, "Cho nên nhất định có lối thoát."
Úy Viễn nuốt khan, gật đầu: " Ừm.
"Tiếp đó, cậu ta cảm thấy mình vấp phải vật gì đó.Hành lang đông nghịt người, cậu ta khó khăn lắm mới quay đầu nhìn rõ vật cản, liền hoảng sợ lùi lại, va vào vài người.
Vài người nọ ném cho cậu ta những ánh mắt trách móc.
Trong số đó có một y tá ôm tập bệnh án, nhưng dường như tất cả đều không nhìn thấy vật thể dưới đất.—— Đó là một xác chết không tim.Úy Trì cũng nhìn thấy, dừng bước trước xác chết.Úy Trì vừa dừng, những người phía sau bị cản lại, phát ra tiếng "chậc" khó chịu, rồi vòng qua Úy Trì, bước qua xác chết mà đi.Úy Trì và Úy Viễn nhìn nhau, suy nghĩ rồi nói: "Tiếp tục đi, đi xem đại sảnh thế nào."
Mất gần mười phút, cả hai mới thoát khỏi hành lang.
Từ giếng trời có thể nhìn xuống đại sảnh bệnh viện, Úy Viễn nhìn rồi hít một hơi lạnh —— Hôm qua cậu ta chỉ quanh quẩn ở khu điều trị nội trú, chưa chứng kiến cảnh tượng trong đại sảnh.Đại sảnh tầng một không khác gì địa ngục trần gian —— Xác chết ngổn ngang, máu me vương vãi khắp nơi.
Từ tầng sáu nhìn xuống, họ không thấy rõ, nhưng Úy Viễn linh cảm rằng những người kia không còn tim.
Vết máu ở cửa chính nhiều nhất, tỏa ra theo hình tia, nhưng không có thi thể, trông rất giống... rất giống như có người bị nổ tung từ bên trong.Nhưng những người qua lại trong đại sảnh vẫn thản nhiên như không, dường như chẳng hề nhìn thấy những cảnh tượng kinh hoàng này.
Bác sĩ, y tá, bệnh nhân và người nhà họ vẫn đi lại giữa những thi thể chết thảm, như thể đang bước di ở một thế giới khác.Giọng Úy Viễn run rẩy: "...
Họ không nhìn thấy sao?"
Úy Trì quan sát một lúc rồi nói: "Xuống xem."
"Thật hả anh?"
Úy Viễn mếu máo, "Có khi em nôn mất."
Úy Trì không để ý đến cậu ta, tìm thấy cầu thang và đi xuống.
Khi đến khu chỉnh hình ở tầng ba, Úy Trì có cảm giác lại thấy Lâm Phú Quốc, anh ta đang ôm bụng xếp hàng trước cửa nhà vệ sinh, nhưng không nhìn rõ; khi nhìn kỹ lại thì đã không thấy đâu.Úy Viễn thấy cậu dừng lại, hỏi: "Sao thế?"
Úy Trì lắc đầu: "Không có gì."
Có lẽ chỉ là nhìn nhầm... nhưng trong lòng cậu bỗng dưng có chút bất an.Hai người vừa đến đại sảnh tầng một, mùi máu tanh nồng đã xộc thẳng vào mũi.
Dù sao Úy Viễn cũng đã học hai năm ở trường y, nên cố nén không nôn, thậm chí còn dám đưa chân chạm vào thi thể: "Là vật thật."
Cả hai tiếp tục đến cổng chính quan sát những vệt máu bắn tung tóe trên mặt đất; một vài mảnh nội tạng còn sót lại, trôi lềnh bềnh trong vũng máu.Úy Trì chợt nghe thấy tiếng ai đó gọi: "...
Anh Úy Trì?"
Cậu đầu lại và thấy Lưu Cầm cùng Hứa Bạch Thi, nhưng người gọi không phải hai cô mà là một chàng trai đi cùng họ.
Đôi mắt chàng trai sáng long lanh, anh ta hỏi lại: "Xin hỏi, anh có phải là anh Úy Trì không?"
"...
Cậu quen tôi sao?"
Úy Trì liếc nhìn Lưu Cầm và Hứa Bạch Thi, cảm thấy họ không quen biết mình, rồi nhìn lại chàng trai.
Cậu nghĩ ngợi, chưa từng gặp, không quen biết, chuyện này rất chắc chắn.
Úy Trì có trí nhớ rất tốt, đã gặp ai là không quên."
Đúng vậy!
Em đã xem trực tiếp trận chung kết cuộc thi 'Giải vô địch Lập trình sinh học Thanh thiếu niên Thế giới' ở Los Angeles mà anh đã đoạt giải quán quân!"
Chàng trai kích động nói, "Xin chào!
Em là Hồ Thiên Kỳ, em là fan hâm mộ của anh!"
Cậu ta lau tay vào quần, "Em có thể bắt tay anh được không?"
Lập trình sinh học là một ngành học rất tiên tiến và cũng rất ít người theo đuổi hiện nay, Úy Trì không ngờ sẽ gặp "fan" của mình trong tình huống này - cậu lại có cả "fan" - nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể cứng ngắc bắt tay Hồ Thiên Kỳ.Hồ Thiên Kỳ khoa trương nâng tay mình lên: "A!
Tôi được chạm vào tay thần tượng rồi!
Tôi sẽ không rửa cái tay này đâu!"
Lưu Cầm cười cậu ta: "Cậu bị thần kinh à?"
Úy Viễn đứng bên cạnh cạn lời: "Mọi người không thấy gì sao?"
Mọi người nghi hoặc nhìn cậu ta, Hứa Bạch Thi khẽ hỏi: "Gì vậy?"
Úy Viễn chỉ vào đống xác chết: "Những thứ này."
Mọi người vẫn còn nghi hoặc, Hứa Bạch Thi lại hỏi: "Gì cơ?"
Úy Trì kéo Úy Viễn lùi lại một chút, chuyển chủ đề: "Các em còn là học sinh trung học à?"
Mấy người gật đầu, Lưu Cầm cởi mở đáp: "Chúng em sắp tốt nghiệp rồi, hôm nay đến lấy kết quả xét nghiệm axit nucleic, chuẩn bị đi du lịch sau khi tốt nghiệp!"
"Ừm, rất tốt."
Úy Trì nhìn Hồ Thiên Kỳ, "Giờ đã thích Lập trình sinh học rồi à?"
"Thích lắm!"
Mặt Hồ Thiên Kỳ ửng đỏ, cúi đầu một lúc rồi ngẩng lên nói với Úy Trì: "Em có thể xin WeChat của anh được không?"
Úy Trì đáp: "Được chứ."
Úy Viễn: "Anh làm gì vậy?
Ở đây làm gì có mạng..."
Úy Trì huých nhẹ khuỷu tay, cậu ta im bặt.Hồ Thiên Kỳ mừng rỡ móc điện thoại di động ra, Úy Trì liếc nhìn thời gian: 16:11.Hồ Thiên Kỳ không phải người sống, ít nhất không phải là người sống theo đúng nghĩa như họ.Đương nhiên là không phải.
Cậu thầm thở dài, Hứa Bạch Thi và Lưu Cầm hôm qua đã nói rằng chàng trai đi cùng họ đã chết trước khi gặp Úy Trì.
Giờ thì ngay cả hai người họ cũng không còn là người sống nữa.Úy Trì giả bộ móc điện thoại di động ra, nghịch một lúc rồi nói: "Xin lỗi, điện thoại hết tiền rồi ..."
Cậu cảm thấy ánh sáng phía trước —— hoặc một thứ gì đó khác —— khẽ thay đổi.
Ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, trước mắt cậu chỉ còn hai cô gái với vẻ mặt mờ mit.Anh ta nghe thấy giọng Úy Viễn run rẩy: "Anh...
Chuyện gì vậy?"
Cậu thanh niên kia biến mất ngay trước mắt họ.Úy Trì nuốt khan, hỏi Lưu Cầm và Hứa Bạch Thi: "Hồ Thiên Kỳ đâu?"
Hai cô gái đều tỏ vẻ bàng hoàng: "Không biết..."
Úy Trì đột ngột quay người chạy lên lầu.
Úy Viễn cuống quýt gọi theo: "Anh ơi, anh ơi!" rồi đuổi theo, thấy anh trai mình xông đến khúc quanh tầng hai, chạy thẳng vào nhà thuốc.Nhà thuốc vẫn đang hoạt động bình thường, bệnh nhân xếp hàng dài chờ lấy thuốc ở mỗi cửa.
Người lấy thuốc thì sốt ruột, người chuẩn bị thuốc thì bận rộn, không khác gì một ngày bình thường ở một bệnh viện thông thường.Úy Viễn theo sau Úy Trì chen chúc, len lỏi qua đám đông, cuối cùng dừng lại ngay trước cửa Nhà thuốc.
Đèn trong Nhà thuốc sáng trưng, Úy Viễn chỉ thoáng nhìn qua cửa kính đã thấy xác chết nằm trên sàn.
Nhìn trang phục và tướng mạo, rõ ràng là gã mà sáng nay anh trai cậu ta đã dò hỏi thông tin, hình như tên...
Lâm Phú Quốc?Các nhân viên y tế đang chuẩn bị thuốc qua lại bên cạnh thi thể, nhưng không ai mảy may nhận ra có người nằm dưới đất.Úy Viễn còn chưa kịp thở đều, anh trai cậu ta đã quay người bỏ chạy, cậu chỉ còn cách hộc tốc đuổi theo.Úy Viễn theo anh trai chạy lên tầng bốn, thấy anh trai đột ngột dừng lại ở một khúc quanh, ngồi xổm xuống, rồi lại thận trọng đứng thẳng, nhìn xuống giếng trời.
Úy Viễn cũng ngồi xổm xuống cạnh cậu, cẩn trọng nhìn quanh: "Anh, có chuyện gì vậy?"
Cậu hỏi: "Em có nhìn rõ Hồ Thiên Kỳ biến mất như thế nào không?
""Em có nhìn, không có gì xảy ra cả...
Chỉ vừa chớp mắt, cậu ấy đã biến mất."
Úy Viễn nhìn hàng lông mày đang cau lại của anh trai, nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Úy Trì nhớ lại Lâm Phú Quốc mà cậu vừa thấy trước cửa nhà vệ sinh tầng ba, rõ ràng cũng giống như Hồ Thiên Kỳ, chớp mắt đã biến mất, sau đó thi thể lại xuất hiện ở nhà thuốc —— nơi Chu Nghênh Xuân giết Lâm Phú Quốc hôm qua.
Hôm qua, Lâm Phú Quốc chết vào khoảng bốn giờ, thời gian vừa biến mất cũng xấp xỉ giờ đó.Và hiện tại, Úy Trì đang ngồi xổm ở chỗ hôm qua cậu nhìn xuống giếng trời lần đầu tiên —— nơi mà anh vừa cùng Nguyên Kỳ lục soát đồ đạc trong văn phòng Chu Nghênh Xuân, rồi chạy về lối thoát hiểm, lúc đó cậu đã không nhịn được mà liếc nhìn xuống.Trí nhớ tức thời của Úy Trì rất tốt, cậu nhớ rõ cái nhìn kinh hoàng hôm qua, nhớ rất nhiều chi tiết.Giờ đây, từ cùng tầng lầu, cùng góc độ nhìn xuống —— cách ăn mặc, tư thế, thậm chí hình dạng vết máu của những thi thể trong đại sảnh, đều trùng khớp với những chi tiết trong trí nhớ cậu.Cậu mơ hồ có một suy đoán, dù cần được chứng thực: "Bọn họ...
đã chết trở lại vào đúng thời điểm họ chết ngày hôm qua, tại chính nơi họ đã chết ngày hôm qua!