Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Truyện Tranh Omega Của Ta Nàng Là Quả Ớt Nhỏ Siêu Hung

Omega Của Ta Nàng Là Quả Ớt Nhỏ Siêu Hung
Chương 40


“Đi thôi.”
Thấy Bạch Thanh Từ đã rời đi, Diệp Liên Âm đứng dậy, đưa tay giữ lấy tay áo Tần Chiêu Từ, thúc giục nàng nhanh lên.

Tần Chiêu Từ ngoan ngoãn đi theo, vừa bước ra ngoài vừa khom lưng nghiêng đầu nhìn Diệp Liên Âm, nở nụ cười rạng rỡ.

Thấy nàng cười vui đến thế, Diệp Liên Âm nhíu mày, nghi ngờ hỏi:
“Sao lại cười kỳ lạ như vậy? Tâm trạng tốt lên rồi à?”

Nàng vẫn còn nhớ rõ sáng nay Tần Chiêu Từ rời đi với gương mặt tái xanh.

Tần Chiêu Từ gật đầu:
“Ừm, hôm nay đến công ty có một phát hiện mới nên rất vui. Ha ha ha. Với lại, học xong rồi, thấy ngươi đang chờ ta nữa chứ. Ta còn tưởng ngươi sẽ không đợi ta cơ. À mà, sao ngươi tìm được phòng học vậy?”

Diệp Liên Âm liếc nàng một cái, giơ tay nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay nàng:
“Dùng quang não truy cập website chính thức của trường, tra xem khu dạy học nào còn phòng trống vào khung giờ này. Sau đó suy luận rằng các ngươi chắc chắn sẽ chọn phòng ở tầng thấp nhất, gần nhất. Từ đó xác định được vị trí chính xác.”

“Oa, không hổ danh học bá, lợi hại thật đó! Trinh thám đỉnh cao luôn!”
Tần Chiêu Từ cười, giơ ngón tay cái khen ngợi, rồi lại vỗ nhẹ lên đầu nàng.

Diệp Liên Âm đã quen với việc Tần Chiêu Từ thường xuyên động tay động chân, chỉ đành bất đắc dĩ trợn mắt, đẩy tay nàng ra.

Nàng bước nhanh về phía trước, không quên thúc giục:
“Nhanh lên, về nấu cơm. Ta đói rồi, đợi ngươi cả một tiếng đồng hồ đấy.”

“Được rồi, được rồi, tới liền đây!”
Tần Chiêu Từ chạy chậm theo sau, bất ngờ nắm lấy tay Diệp Liên Âm, kéo nàng chạy nhanh về phía bãi đỗ xe của trường.

Hoàng hôn buông xuống, kéo dài bóng hai người trên mặt đất. Ánh nắng cam phủ đầy không gian, ấm áp và dịu dàng.

---

Lên xe, Tần Chiêu Từ định vị đường về nhà, vừa khởi động vừa hỏi:
“Tối nay muốn ăn gì?”

Diệp Liên Âm liếc nàng một cái, mím môi nói:
“Ngươi tự quyết đi. Ta còn chưa biết ngươi biết nấu được bao nhiêu món đâu. Chắc còn nhiều món ta chưa từng ăn qua.”

“Hehe, vậy ta sẽ làm tùy hứng nhé. Về nhà thôi!”
Tần Chiêu Từ bật công tắc xe, nhanh chóng lái về nhà.

---

Về đến nơi, Tần Chiêu Từ đặt đồ xuống rồi đi thẳng vào bếp. Diệp Liên Âm cũng mang theo tài liệu lên lầu, tiếp tục nghiên cứu về các thiết bị điện.

“Ê.”
Đang xắt rau, Tần Chiêu Từ bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Vạn Bách Vân.

“Đang làm gì đó?”
Vạn Bách Vân đứng ở ban công, vẻ mặt nghiêm túc.

“Làm cơm tối. Sao vậy? Hôm nay ta còn làm bữa sáng cho Diệp Liên Âm mang đi nữa đó. Ta đang thực hiện lời hứa mà.”
Tần Chiêu Từ tưởng nàng hỏi chuyện đó.

Vạn Bách Vân khẽ cười:
“Ta biết rồi. Nàng về nhà là đã hào hứng kể món ngươi nấu ngon thế nào. Nhưng ta không hỏi chuyện đó. Ta hỏi… hôm qua ngươi có phải đã đánh con trai của Công tước không?”

“Ngươi biết rồi?”
Tần Chiêu Từ cau mày, sắc mặt lập tức lạnh xuống.

Vạn Bách Vân gật đầu:
“Ừ. Chuyện này thật sự rất khó xử lý. Công tước là người có tước vị cao nhất trong Đế quốc — trừ hoàng thất, thân vương và đại công tước, thì quyền lực lớn nhất chính là hắn.”

“Hoàng thất Đế quốc có quyền lực lớn như vậy sao?”
Tần Chiêu Từ nhíu mày. Nàng luôn nghĩ hoàng thất chỉ là danh nghĩa, giống như một số quốc gia trên Địa Cầu, không có thực quyền. Không ngờ hôm nay lại bị thực tế tát thẳng vào mặt.

Vạn Bách Vân giải thích:
“Hoàng thất Đế quốc vẫn có quyền lực rất lớn. Nhưng quyền lực lớn nhất vẫn là quân đội — cụ thể là các Tư lệnh quân khu. Dù là ở tinh cầu nào, quân đội luôn là tiếng nói có trọng lượng nhất.”

“Đế quốc cách đây trăm năm từng có rất nhiều mâu thuẫn với các tinh cầu khác. Vì tranh giành quyền sở hữu tinh cầu và phòng ngừa bị xâm lược, quân đội đã hy sinh rất lớn, đóng góp sức mạnh vượt trội. Vì vậy, địa vị của quân đội trong Đế quốc luôn là tối cao. Tuy nhiên, quân đội trước nay không can thiệp vào chính trị.”

“Cùng với sự phát triển kinh tế, thế lực của hoàng thất những năm gần đây đã suy yếu đáng kể. Để tránh việc hoàng thất tập trung quyền lực, các đề cử nội bộ đều có liên hệ với nguyện vọng của dân chúng, bao gồm cả người kế vị ngai vàng.”

“Các quyết sách của hoàng thất và việc bổ nhiệm quan chức đều phải thông qua phê duyệt thống nhất, từ việc dân chúng bỏ phiếu đến quyết định có thực thi hay không. Cho nên ngươi không cần quá lo lắng.”

“Vậy ngươi nói công tước kia quyền lực rất lớn, sao lại dễ dàng bỏ qua cho ta?” Tần Chiêu Từ nghi hoặc.

“Cho nên ta mới nhấn mạnh vai trò của quân đội.” Vạn Bách Vân cười lắc đầu. “Lão sư bên phía quân đội biết chuyện, liền gây áp lực với hắn. Hắn không dám đắc tội quân đội, nhất là khi đang theo đại vương tử. Đắc tội quân đội sẽ ảnh hưởng đến việc tranh cử người kế vị, chẳng có lợi gì.”

“Lão sư?” Tần Chiêu Từ nhíu mày, không rõ nàng đang nói ai.

“Ừ, chúng ta từng học ở Học viện Quân Tư. Ngươi quên rồi à? Người dẫn dắt chúng ta — Chu Kị Phong — năm ngoái đã được phong làm Quốc Sư trưởng. Khi ngươi còn đi học, ông ấy rất đánh giá cao ngươi, luôn muốn kéo ngươi vào quân đội. Đáng tiếc ngươi không chọn con đường đó, ông ấy tiếc nuối rất lâu.”

“Có lẽ hôm qua ông ấy biết được tin nội bộ, nên đã đi cảnh cáo công tước một chút.”

“Nếu không thì Tây Lợi Á công tước sao có thể dễ dàng bỏ qua cho ngươi? Ngươi đã khiến con trai hắn mất khả năng sinh sản vĩnh viễn. Ta đã hỏi Đan Phán, loại tổn thương này, dù là y học Đế quốc cũng không thể phục hồi.”

“Thì ra là vậy. Ta thật sự phải cảm ơn lão sư một tiếng.”
Tần Chiêu Từ không ngờ những trải nghiệm từ kiếp trước lại có thể phát huy tác dụng ở hiện tại, có chút bất ngờ.

Vạn Bách Vân gật đầu:
“Đúng vậy. Ta gọi điện chỉ để nhắc ngươi, sợ ngươi không biết. Đừng để lão sư thất vọng. Khi ngươi muốn cảm ơn ông ấy, nhớ gọi ta đi cùng. Dù sao ngươi cũng không nhớ nhà ông ấy ở đâu.”

“Thì ra mục đích của ngươi là vậy. Được rồi, ta hiểu rồi. Chờ ta hết bận, sẽ tìm ngươi cùng đi.”
Tần Chiêu Từ gật đầu, cúp máy.

Sau đó, nàng lại cầm dao, bổ mạnh xuống thớt — ánh mắt hơi trầm, như đang suy tính điều gì.

---

Sau khi ăn xong, Tần Chiêu Từ gọi Diệp Liên Âm xuống ăn cơm. Đúng lúc đó, quang não khẽ rung lên — là tin nhắn từ Tôn Tuệ: tinh cầu nàng muốn đã được mua thành công với giá rất thấp.

Tần Chiêu Từ không ngờ Tôn Tuệ lại xử lý nhanh như vậy. Nàng liếc nhìn Diệp Liên Âm, ra hiệu nàng cứ ăn trước, rồi đứng dậy gọi điện cho Tôn Tuệ, bước nhanh ra hậu hoa viên.

“Uy, Tiểu Tần tổng, tôi đã gửi tin cho ngài rồi. Ngài còn có vấn đề gì sao?”
Tôn Tuệ bắt máy rất nhanh, tưởng nàng hối hận vì đã mua tinh cầu đó.

“Không phải. Ta chỉ muốn hỏi, sao ngươi có thể đàm phán được mức giá thấp như vậy? Ta kiểm tra tài khoản tiết kiệm, chỉ thiếu chưa đến mười triệu tỉnh tệ. Trong khi trước đó ta xem đánh giá của công ty, tinh cầu có quy mô tương đương đều phải vài trăm triệu tỉnh tệ mới mua được. Sao lại rẻ thế?”

Tôn Tuệ bắt đầu giải thích:
“Tinh cầu này thực ra trước đó đã bị nhiều công ty nhỏ từ chối. Cuối cùng, người phụ trách thăm dò mới chuyển giao cho Tân Thị Tập Đoàn, coi như là một dạng ‘bỏ mặc’.”

“Hắn vốn không hy vọng gì sẽ có người chọn nó, chỉ định giữ lại trong tay. Vậy nên khi nghe tôi nói muốn mua, liền đưa ra mức giá chỉ bằng chi phí thăm dò ban đầu. Vừa đủ để không bị lỗ.”

“Vậy à…”
Tần Chiêu Từ gật đầu, rồi nói tiếp:
“Tôn bí thư, ngươi giúp ta tìm một mảnh đất ở Đế Quốc đi. Vị trí càng hẻo lánh càng tốt, nhưng không được quá xa Học viện Đế Quốc. Ta muốn xây dựng một viện nghiên cứu. Ngươi điều tra giúp ta tình hình thị trường viện nghiên cứu, cùng với các yêu cầu mua sắm thiết bị chuyên dụng. Ta muốn tập trung vào lĩnh vực thực vật sinh học.”

“Ồ, không ngờ Tiểu Tần tổng lại định đầu tư thêm.”
Tôn Tuệ hơi bất ngờ, nhưng vẫn đáp:
“Được, tôi sẽ đi điều tra ngay. Ngài dự định khi nào thì bắt đầu xây dựng?”

Tần Chiêu Từ suy nghĩ một chút:
“Không cần gấp. Dù sao thủ tục, nhân sự… vẫn chưa đầy đủ. Ngươi cứ dựa theo tiêu chuẩn cơ bản mà xây dựng hình thức ban đầu. Sau này ta sẽ bàn tiếp với Học viện.”

“Rõ, Tiểu Tần tổng.”
Tôn Tuệ tuy không hiểu rõ Tần Chiêu Từ đang toan tính điều gì, nhưng là người làm việc chuyên nghiệp, ít nói nhiều làm. Dù sao, tiền nàng chi ra chưa bao giờ thiếu một xu, cứ làm là được.

---

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tần Chiêu Từ quay lại thì Diệp Liên Âm đã ăn xong.

Thấy nàng trở về, Diệp Liên Âm tò mò hỏi:
“Sao hôm nay ngươi lại vội vã như vậy?”

“Chắc là vì ta vừa phát hiện ra mục tiêu.”
Tần Chiêu Từ nhướng mày đầy tự tin.
“Chờ ta làm xong, sẽ nói cho ngươi biết.”

“Được thôi.”
Thấy nàng thần bí như vậy, Diệp Liên Âm cũng không hỏi thêm, gật đầu rồi lên lầu tiếp tục công việc.

---

Ngày tháng cứ thế trôi qua, từng ngày từng ngày một. Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua.

Hôm nay, thủ tục chuyển nhượng tinh cầu đã hoàn tất. Tinh cầu vốn không ai để mắt tới, giờ đã chính thức thuộc về Tần Chiêu Từ dưới danh nghĩa cá nhân.

Cùng lúc đó, quá trình học tập dưới sự hướng dẫn của Bạch Thanh Từ cũng tiến triển rất nhanh. Mọi mặt đều đi vào quỹ đạo.

Tiến bộ rõ rệt còn có Diệp Liên Âm. Những thiết bị trí năng mà Tần Chiêu Từ yêu cầu, nàng gần như đã hoàn thiện toàn bộ quy trình chế tạo.

Từ chỗ ban đầu còn lúng túng, nàng đã dần trở nên thành thạo.

Hôm nay, cuối cùng cũng có thể bắt đầu lắp ráp những thiết bị trị năng từ tài liệu đã mua.

---

Một lần nữa bước vào phòng thí nghiệm chuyên nghiệp của nhà thiết kế, Diệp Liên Âm lại gặp Lâm Già Nhất.

Lần này, nàng chủ động chào hỏi:
“Chào ngươi, ta lại đến mượn phòng thí nghiệm.”

Lâm Già Nhất không ngờ Diệp Liên Âm lại quay lại sau nửa tháng, có chút ngạc nhiên. Hắn cúi đầu nhìn vào túi xách đặt ở góc phòng.

Do dự một chút, hắn lấy ra một cuốn notebook màu lam, đưa cho nàng:
“Lần trước ngươi để quên cái này. Ngươi không quay lại phòng thí nghiệm nên ta chưa có cơ hội trả.”

“À, ta cứ thắc mắc sao notebook lại biến mất. Thì ra là quên ở đây.”
Diệp Liên Âm tuy không muốn nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó, nhưng những gì nàng làm trong phòng thí nghiệm thì vẫn nhớ rất rõ.

“Ừm.”
Lâm Già Nhất siết chặt tay, không nói thêm gì. Trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên cảnh tượng mình từng thấy ở ngõ nhỏ hôm đó…
 
Omega Của Ta Nàng Là Quả Ớt Nhỏ Siêu Hung
Chương 41


Ngày hôm đó, sau khi Diệp Liên Âm rời đi, Lâm Già Nhất thu dọn túi xách của mình thì phát hiện nàng đã để quên chiếc notebook trên bàn thực nghiệm.

Dựa vào ký ức hôm đó, cô biết rõ đây là quyển sổ ghi chép thí nghiệm của Diệp Liên Âm — thứ nàng luôn dùng để ghi lại các bước và kết quả thử nghiệm.

Nhớ ra mình không có cách liên lạc với Diệp Liên Âm, Lâm Già Nhất vội vàng chạy theo, định mang notebook trả lại.

Khi đến ngõ nhỏ, vừa ngửi thấy mùi tin tức tố Alpha nồng nặc, cô lập tức cảm thấy có điều bất thường, bước chân càng lúc càng gấp gáp.

Và rồi cô nhìn thấy Diệp Liên Âm bị tên b**n th** chặn lại bên tường. Lâm Già Nhất vốn định xông lên cứu nàng, nhưng vẫn chậm một bước.

Tần Chiêu Từ không hề do dự, lao tới tung một cú đá mạnh mẽ, sau đó là một loạt đòn đánh dứt khoát không chút nương tay.

Lâm Già Nhất chỉ có thể đứng nép vào góc ngõ, âm thầm quan sát. Sau khi chắc chắn Diệp Liên Âm không bị thương, cô mới lặng lẽ rời đi.

Trở về nhà, Lâm Già Nhất cảm thấy vô cùng hối hận. Nếu lúc đó cô chạy nhanh hơn, liệu người cứu Diệp Liên Âm có thể là mình? Nếu vậy, có lẽ cô đã để lại một chút ấn tượng trong lòng nàng, có lẽ giữa họ đã có một sợi dây liên kết nhỏ bé nào đó.

Nhưng cuộc sống không có chữ “nếu”. Dù làm gì, cô vẫn luôn chậm hơn người khác một bước — bị mắc kẹt trong hiện thực, trong do dự, trong những lần lùi bước không đếm xuể. Vì vậy, cô chỉ có thể là người đứng ngoài lặng lẽ yêu thầm, âm thầm dõi theo người mình thích, mà chẳng bao giờ chạm tới hạnh phúc.

“Cảm ơn nhé.”
Diệp Liên Âm lật xem vài trang trong notebook, ngẩng đầu nhìn Lâm Già Nhất, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.

Lâm Già Nhất khẽ gật đầu, xách túi đi về phía bàn thực nghiệm của mình, bắt đầu công việc.

Diệp Liên Âm cũng lấy tài liệu ra, bắt đầu chế tạo thiết bị.

Hai người cách nhau khoảng ba mét, mỗi người đều tập trung vào việc của mình, không có thêm bất kỳ cuộc trò chuyện nào.

---

Buổi chiều, khi Tần Chiêu Từ đến Học viện Đế Quốc, Diệp Liên Âm đã gần hoàn thành phần cấu tạo bên trong của thiết bị điện. Chỉ còn phần vỏ ngoài nữa là xong.

Lâm Già Nhất lúc này cũng vừa hoàn tất điều chỉnh thiết bị thí nghiệm của mình, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc đó, Diệp Liên Âm cầm lấy dây nối mạch điện, chuẩn bị kết nối thiết bị.

“Tư…”
Chưa kịp phản ứng, thiết bị trước mặt nàng đột nhiên phát ra khói đen, tóe lửa.

Lâm Già Nhất hoảng hốt, theo phản xạ giữ chặt lấy cánh tay Diệp Liên Âm, kéo nàng ra xa, đồng thời nhanh chóng tắt công tắc nguồn điện trên bàn thí nghiệm.

May mắn thay, phản ứng của cô đủ nhanh, ngọn lửa chưa kịp bén vào người Diệp Liên Âm, thiết bị cũng không bị cháy.

Diệp Liên Âm nhìn thiết bị thất bại, ánh mắt đầy thất vọng, nhưng vẫn không quên nói lời cảm ơn:
“Cảm ơn ngươi đã kéo ta ra.”

Lâm Già Nhất buông tay nàng ra, thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, cô mới quay đầu lại, chăm chú quan sát thiết bị của Diệp Liên Âm.

Lâm Già Nhất nhìn một lúc rồi nhíu mày:
“Ngươi nối sai mạch điện rồi, dẫn đến đoản mạch, mới xảy ra chuyện như vậy. Bây giờ linh kiện chủ chốt đã cháy hỏng, ngươi phải mua cái mới thôi.”

Cô dùng ngón tay chỉ vào một vị trí bên trong thiết bị.

Diệp Liên Âm gật đầu, vẻ mặt thất vọng, thở dài:
“Sớm biết thì đã kiểm tra kỹ càng... là do ta quá nóng vội.”

Lâm Già Nhất cũng nhận ra rằng từ nửa tháng trước, Diệp Liên Âm đã rất chăm chú nghiên cứu những thiết bị chuyên ngành của họ.

Cô hơi nghi hoặc, nhíu mày hỏi:
“Ngươi định chuyển chuyên ngành sang thiết kế nhà cư sao?”

“À, không phải đâu,” Diệp Liên Âm lắc đầu, “Cái này là người khác nhờ ta làm giúp, nên ta mới phải nghiên cứu.”

Lâm Già Nhất vẫn chưa hết nghi ngờ:
“Tuy thiết kế nhà cư và thiết kế phi thuyền có vài điểm tương đồng, nhưng linh kiện điện tử chủ chốt thì lại rất khác biệt. Kết cấu và chức năng cũng không giống nhau. Bằng hữu của ngươi sao không tìm học sinh chuyên ngành thiết kế nhà cư mà nhờ? Như vậy sẽ nhanh hơn nhiều, ngươi cũng đỡ phải thử đi thử lại.”

Diệp Liên Âm nghe xong thì trầm mặc một lúc, rồi mới nói:
“Tình huống của nàng hơi phức tạp. Hôm nay ta sẽ hỏi thử xem nàng có muốn nhờ người khác làm không.”

“Ừm,” Lâm Già Nhất gật đầu, “Thật ra tình huống vừa rồi là lỗi rất dễ gặp khi mới tiếp xúc với chuyên ngành này. Ngươi có thể hỏi giáo viên chuyên ngành thiết kế nhà cư, họ rất sẵn lòng giúp đỡ.”

“À, được, cảm ơn ngươi.”
Diệp Liên Âm gật đầu, cúi xuống thu dọn linh kiện bị cháy.

Thấy nàng lại tập trung vào công việc, Lâm Già Nhất không muốn làm phiền nữa, mím môi rồi xoay người rời khỏi tòa nhà thực nghiệm.

Sau khi hủy bỏ thiết bị hỏng, Diệp Liên Âm nhìn đống sản phẩm thất bại, thở dài uể oải, rồi gom đồ đạc mang đến phòng học nơi Tần Chiêu Từ đang học.

Trong lớp, Bạch Thanh Từ đang giảng bài cho Tần Chiêu Từ. Diệp Liên Âm ngồi phía dưới, vừa lật sách vừa tìm cách giải quyết vấn đề.

Sau khi buổi học kết thúc, Tần Chiêu Từ như thường lệ cầm bài tập đi về phía sau tìm Diệp Liên Âm.

Thấy nàng vừa tra sách vừa nhìn đống linh kiện trước mặt với vẻ mặt nhíu mày, thở dài, Tần Chiêu Từ không nhịn được hỏi:
“Sao vậy, gặp vấn đề à?”

“Ừ,” Diệp Liên Âm gật đầu, “Thất bại rồi. Nối sai mạch điện, dẫn đến đoản mạch, suýt nữa làm cháy cả phòng thí nghiệm.”

“Ngươi không sao chứ? Không bị thương chứ?”
Tần Chiêu Từ lo lắng, kéo Diệp Liên Âm đứng dậy, kiểm tra khắp người nàng.

Diệp Liên Âm lắc đầu:
“Không sao, may mà có một nữ sinh trong phòng thí nghiệm kéo ta ra kịp lúc, còn nhanh tay tắt nguồn điện, nên không bị cháy.”

Tần Chiêu Từ nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm. Nhìn đống linh kiện hỏng trước mặt, nàng mím môi nói:
“Ngươi thật vất vả. Gần đây ngày nào cũng nghiên cứu cái này, chắc mệt lắm.”

Diệp Liên Âm lắc đầu:
“Mệt thì cũng không sao. Chỉ là hôm nay nữ sinh kia hỏi ta sao không nhờ học sinh chuyên ngành thiết kế nhà cư giúp, vì ta thất bại nhiều lần quá.”

“Ừm… chẳng phải vì ta không quen ai sao?”
Tần Chiêu Từ hơi ngượng ngùng, “Vậy chúng ta cũng có thể thử nhờ học sinh chuyên ngành thiết kế nhà cư giúp đỡ mà, đúng không?”

Diệp Liên Âm gật đầu:
“Đúng vậy, nhưng nếu nộp lên hội đồng thẩm định mà không có công ty đứng tên, thì nếu không làm ra được sản phẩm, quyền sở hữu trí tuệ sẽ mặc định thuộc về bên công ty.”

“À, vậy thì không được rồi,” Tần Chiêu Từ lắc đầu, “Ta còn đang chờ ngươi hoàn thành để đi đăng ký quyền sở hữu độc quyền. Sau này nếu có ai sử dụng, ngươi sẽ được trả tiền bản quyền, chẳng phải rất tuyệt sao?”

“Trả tiền cho ta?” Diệp Liên Âm nhướng mày, “Thứ ta làm ra, người khác chắc gì đã dùng. Ai lại muốn mua, còn chịu trả tiền nữa?”

Tần Chiêu Từ gãi đầu:
“Sao ngươi lại nghĩ hiện tại không có thì sau này cũng không có? Ví dụ như ta đi ăn ở nhà hàng, có khi nào ta lại muốn mang theo thiết bị bếp kiểu này không?”

“Ừm…” Diệp Liên Âm trầm ngâm, nhíu mày, “Cũng có khả năng thật. Vậy thì ta vẫn nên tự làm.”

“Ha ha ha, xem ra ngươi cũng mê tiền lắm nha. Ta còn tưởng ngươi coi tiền như cặn bã cơ đấy.”
Tần Chiêu Từ cười, chọc nhẹ vào cánh tay Diệp Liên Âm, ánh mắt đầy trêu chọc.

Diệp Liên Âm nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ mặt nghi hoặc:
“Ai nói ta không thích tiền? Ta nghèo lắm, gả cho ngươi rồi mà nhà ta cũng chẳng đưa đồng nào.”

“Hả?” Tần Chiêu Từ thu lại nụ cười, chớp mắt ngạc nhiên, “Vậy ngươi chi tiêu hằng ngày thế nào?”

“Tiền tiết kiệm trước đó thôi. Diệp gia cũng không bạc đãi ta, mà trước kia ta tiêu xài rất tiết kiệm. Với lại ngươi lo ba bữa ăn rồi, đến dinh dưỡng dịch ta cũng chưa phải mua.”

“À,” Tần Chiêu Từ gật đầu hiểu ra, “Vậy lần này mua linh kiện chắc tốn kém, để ta lo phần đó cho ngươi.”

“Không cần đâu,” Diệp Liên Âm lắc đầu, “Ngươi vừa nói nếu làm ra được, ta có thể thu phí bản quyền. Vậy thì ta không lấy tiền ngươi, vì giờ ta làm là cho chính mình.”

“Ừm… ngươi nói cũng có lý.”
Tần Chiêu Từ ngừng tay, rồi lại hỏi:
“Nhưng ngươi thật sự không thiếu tiền chứ?”

Diệp Liên Âm lắc đầu:
“Không thiếu. Tỷ ta thỉnh thoảng còn lén gửi thêm cho ta nữa, nên ngươi không cần lo.”

“Vậy thì tốt rồi.”
Tần Chiêu Từ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

---

Khi hai người đi đến bãi đỗ xe, Tần Chiêu Từ mở cửa xe, chợt nhớ ra điều gì:

“À đúng rồi, ngày mai ta phải đi công tác hai ngày. Ta sẽ cưỡi phi thuyền đến hành tinh mới mà ta vừa mua.”

“Ừm?” Diệp Liên Âm nhướng mày, “Vậy lớp học thì sao?”

“Ta đã nói với thầy Bạch rồi. Thầy bảo sẽ gửi video bài giảng cho ta.”

“Chuyến đi này chắc khoảng hai ngày. Ta sẽ chuẩn bị sẵn vài món ăn nhanh trong tủ lạnh. Đến lúc đó, ngươi chỉ cần nhờ robot giúp việc hâm nóng là được. Hoặc ta dạy ngươi, ngươi tự làm cũng được.”

“Ta tự làm?” Diệp Liên Âm nghe đến nấu ăn thì mặt đầy khó xử, “Thôi, ta uống dinh dưỡng dịch cho xong.”

“Ai nha, đơn giản lắm mà.”
Thấy nàng như gặp đại nạn, Tần Chiêu Từ bật cười:
“Chỉ cần thêm nước rồi nấu lên là xong. Hai ngày thôi, chịu khó một chút nhé.”

Diệp Liên Âm vẫn nhíu mày, vẻ mặt hoài nghi, không trả lời ngay.

Tần Chiêu Từ thấy nàng không tin cũng không vội, chỉ mỉm cười, khởi động xe rồi phóng về nhà.

---

Về đến nơi, Tần Chiêu Từ không bắt Diệp Liên Âm học nấu ăn ngay, mà trước tiên vào bếp chuẩn bị bữa tối cho cả hai.

Làm xong bữa tối, Tần Chiêu Từ không vội gọi Diệp Liên Âm ra ăn, mà giả vờ thong thả mở tủ lạnh, lấy ra một phần sủi cảo đông lạnh. Sau đó, nàng gọi Diệp Liên Âm lại, dẫn nàng vào bếp.

Thấy Tần Chiêu Từ kiên quyết muốn dạy mình nấu ăn, Diệp Liên Âm đành bất đắc dĩ ngoan ngoãn bước vào.

“Nhìn kỹ nhé,” Tần Chiêu Từ vừa thao tác vừa giảng giải, “Trước tiên đổ nước vào nồi, thêm một chút dầu. Khi nước sôi thì bỏ sủi cảo đông lạnh vào.”

Nàng vừa nói vừa thả từng chiếc sủi cảo vào nồi:
“Cứ để nó nấu một lúc, rồi đậy nắp lại.”

“Làm sao biết nó chín?” Diệp Liên Âm nghiêng đầu hỏi.

“Thì nhìn xem nó có nổi lên không. Như cái này, thấy chưa? Nổi lên rồi, tức là chín. Chúng ta chờ thêm một lát nữa, để tất cả đều chín.”

Trong lúc chờ đợi, Tần Chiêu Từ không quên nhắc:
“Tối nay ta không nấu cơm đâu. Chúng ta ăn sủi cảo, thêm vài món phụ nữa.”

“Ừm ừm, đơn giản vậy thôi sao?”
Diệp Liên Âm nhìn những chiếc sủi cảo đang nổi lên trong nồi, vẻ mặt vẫn hơi nghi ngờ.

Tần Chiêu Từ gật đầu:
“Ừ, đều là đồ chuẩn bị sẵn, rất dễ làm. Hai ngày tới ngươi cứ làm như vậy là được. Ta xử lý xong việc sẽ về ngay.”
 
Omega Của Ta Nàng Là Quả Ớt Nhỏ Siêu Hung
Chương 42


“Ừm ừm.” Diệp Liên Âm mím môi, nhẹ gật đầu đồng ý.

Tần Chiêu Từ thấy sủi cảo đã chín, dùng muỗng múc ra, đặt vào chén rồi đưa cho Diệp Liên Âm.

Diệp Liên Âm nhận lấy, ngồi xuống bên bàn ăn, chờ Tần Chiêu Từ ngồi cùng rồi mới bắt đầu ăn.

Sau bữa ăn, Diệp Liên Âm khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, ngẩng đầu hỏi:
“Ngươi đi công tác có ai đi cùng không?”

Tần Chiêu Từ gật đầu:
“Có, thư ký Tôn sẽ đi cùng ta. Chúng ta bay lúc 7 giờ sáng mai, nên ta phải rời nhà từ rất sớm. Bữa sáng ngày mai ta không thể chuẩn bị cho ngươi được.”

“Không sao đâu.” Diệp Liên Âm lắc đầu, giọng nhẹ nhàng:
“Ngươi nhớ giữ an toàn nhé.”

“Ta biết rồi. Ngươi cũng vậy, tan học thì về ngay, đừng ở lại trường lâu.” Tần Chiêu Từ không quên dặn dò.

“Ừm, ta lên lầu trước.”
Hai người nhìn nhau một cái, rồi Diệp Liên Âm đứng dậy đi lên lầu.

---

Sáng hôm sau, lúc 6 giờ, Tần Chiêu Từ mang theo hành lý, lên xe do Tôn Tuệ đến đón.

Khi Diệp Liên Âm thức dậy chuẩn bị đi học, bóng dáng quen thuộc trong bếp đã không còn.

Cô nhìn quanh phòng khách trống trải, chớp mắt rồi cúi đầu cười khẽ:
“Sao thế này? Không phải là không có ai, mà sao lòng lại thấy trống vắng đến vậy?”

“Thật là... quen rồi. Giống như từ giàu sang nghèo.”
Cô vỗ nhẹ lên mặt mình, đi đến bên tủ lạnh, mở cửa ra.

Tủ lạnh được Tần Chiêu Từ chuẩn bị từ tối qua, đầy ắp sủi cảo đông lạnh và trái cây tươi.

Diệp Liên Âm nhìn đồng hồ, rồi đảo mắt xuống dưới, lấy một ống dinh dưỡng, mở ra uống thử.

“Ừm... sao khó uống thế này.”
Cô nhăn mặt, biểu cảm đầy ghét bỏ.

“Trước kia uống quen rồi, giờ mới thấy nó thật khó nuốt.”

Thở dài một tiếng, cô lấy một quả táo, rửa sạch rồi cắn một miếng.

Sau đó, cô cầm túi xách, rời nhà đến trường.

---

Trong khi đó, những phần sủi cảo đông lạnh mà Tần Chiêu Từ chuẩn bị vẫn nằm lặng lẽ trong góc tủ lạnh, như thể đã bị lãng quên.

Trên phi thuyền, Tôn Tuệ nói:
“Thưa Tổng Tần, chúng ta sẽ bay qua một hành tinh mới. Đến đó, phi thuyền sẽ thả từng khoang cá nhân để chúng ta đáp xuống an toàn. Vì không quay lại phi thuyền, các khoang sẽ không được thu hồi.”

“Hành tinh này mới được phát hiện, chưa có khai phá hay xây dựng gì. Điều kiện sống sẽ rất khắc nghiệt. Trong hai ngày tới, chúng ta chỉ có thể ở trong khoang cá nhân.”

“Khoang cá nhân nhỏ lắm sao?”
Tần Chiêu Từ ngồi bên cửa sổ, vén rèm nhìn ra ngoài. Ngân hà lộng lẫy hiện ra trước mắt, khiến nàng không khỏi kinh ngạc.

Lúc này, nàng mới hiểu vì sao trên Trái Đất có nhiều người mơ ước được bay vào vũ trụ.
Nếu có thể tận mắt nhìn thấy ngân hà, nhìn thấy hành tinh xinh đẹp nơi ta đang sống, ta sẽ biết mình đang ở một nơi tuyệt vời đến nhường nào.

Và cũng sẽ càng thêm trân trọng cuộc sống của mình.
Dù ta nhỏ bé, nhưng chính vì những sinh mệnh nhỏ bé ấy mà hành tinh này trở nên vĩ đại.

“Đại khái cũng giống như những khoang không gian thường dùng trong Đế quốc,” Tôn Tuệ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nói vừa giải thích.

“Vậy thì ổn rồi, dù sao cũng chỉ ở lại một đêm, đêm mai là về, không sao cả.”
Tần Chiêu Từ không mấy để tâm, lắc đầu rồi mở chế độ quay chụp trên quang não, hướng ra ngân hà bên ngoài cửa sổ, chụp một bức ảnh và gửi cho Diệp Liên Âm.

“Ngân hà thật đẹp… giống như một dải băng ánh sáng lấp lánh, màu sắc rực rỡ và huyền ảo.”

Diệp Liên Âm đang ở trường, không lập tức trả lời tin nhắn của Tần Chiêu Từ.

Tần Chiêu Từ cũng không vội, quay sang hỏi Tôn Tuệ:
“Tinh cầu này, chắc chắn là không có nguy hiểm chứ?”

Tôn Tuệ vừa kiểm tra tọa độ trên quang não vừa gật đầu:
“Không có. Những tinh cầu giao cho chúng ta đều đã qua đánh giá an toàn. Tinh cầu này không thuộc loại nguy hiểm, chỉ là khí hậu rất cực đoan.”

“Theo dữ liệu từ vệ tinh, nơi này có vùng tuyết rơi, vùng siêu nóng, có nơi sáng tối lạnh thấu xương, giữa trưa lại nóng như thiêu đốt.”

“Nói chung là một nơi rất kỳ quái.”

Tôn Tuệ lắc đầu, nhìn số liệu từ vệ tinh mà vẫn không hiểu tại sao Tần Chiêu Từ lại chọn mua một nơi như vậy. Khai thác gì ở đây? Chắc chắn sẽ lỗ vốn.

Tần Chiêu Từ gật đầu, tiếp tục hỏi:
“Địa hình tinh cầu thế nào?”

Tôn Tuệ xem tiếp dữ liệu:
“Chủ yếu là đồng bằng, chia thành từng mảng, có nhiều ao hồ nhỏ.”

“Ừm.” Tần Chiêu Từ cong môi, rõ ràng rất hài lòng với kết quả này.
“Vậy chúng ta sẽ đáp xuống khu vực nào?”

Tôn Tuệ chỉ vào màn hình quang não, định vị điểm hạ cánh ở vùng trung thượng của tinh cầu:
“Nơi này. Vệ tinh giám sát cho thấy độ ẩm và nhiệt độ ổn định khoảng 30°C. Khá dễ chịu, nhưng vẫn nóng hơn Đế quốc nhiều. Tiểu Tần tổng, đến lúc đó có thể sẽ hơi khó chịu.”

“Phi hành khoang không có hệ thống làm mát sao?”
Tần Chiêu Từ nhíu mày. Với độ ẩm như vậy, nếu cứ ở trong không gian kín, rất dễ bị sốc nhiệt.

Tôn Tuệ lắc đầu:
“Có. Phi hành khoang được thiết kế để thích nghi với nhiều loại khí hậu. Ý ta là nếu ra ngoài thì sẽ rất nóng.”

“Không sao. Vấn đề này ta có thể chịu được.”
Tần Chiêu Từ xua tay. Sau thời kỳ tận thế trên Địa cầu, khí hậu đã biến đổi chưa từng thấy. Nàng đã quen với các điều kiện khắc nghiệt, chuyện này không làm khó được nàng.

“Ừm, còn khoảng một giờ nữa là đến.”
Tôn Tuệ trong lòng vẫn nghi ngờ liệu vị tiểu thư sống trong nhung lụa như Tần Chiêu Từ có thể chịu nổi hay không, nhưng cũng không tiện nói gì.

“Ừ.”
Tần Chiêu Từ kéo rèm lại, nhắm mắt dưỡng thần.

Tôn Tuệ thì chăm chú nhìn màn hình quang não, xác nhận lại điểm hạ cánh, rồi phân bổ vị trí cho khoang cá nhân của mình và Tần Chiêu Từ.

---

50 phút sau, Tôn Tuệ vỗ nhẹ vai Tần Chiêu Từ, cùng tiếp viên phi thuyền đi đến khoang cá nhân.

Sau khi kiểm tra an toàn, phi thuyền thả hai người xuống bằng khoang cá nhân.

Khoang bắt đầu khởi động quy trình hạ cánh, động cơ đốt cháy nhiên liệu, tiến vào tầng khí quyển của tinh cầu.

Trước mắt Tần Chiêu Từ, khung cảnh trắng xóa dần chuyển sang màu lam, rồi màu lam nhanh chóng lan rộng, cuối cùng hiện ra mặt đất phía dưới — một thế giới mới đang chờ đón họ.

Khoang phi hành cá nhân bắt đầu giảm tốc, rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất một cách vững vàng.

Sau khi hạ cánh, Tần Chiêu Từ không vội ra ngoài. Nàng ngồi yên trong khoang, quan sát khung cảnh xung quanh qua lớp pha lê trong suốt. Bốn phía là đất vàng khô cằn, trơ trụi, chỉ lác đác vài bụi cỏ dại. Tầm nhìn trải dài vô tận, không thấy điểm kết thúc.

Tôn Tuệ là người đầu tiên mở cửa khoang, bước ra ngoài. Cô tiến đến, gõ nhẹ lên lớp pha lê khoang của Tần Chiêu Từ.

Tần Chiêu Từ gật đầu, mở chốt cửa và bước ra.

“Đây là hiện trạng nơi này, tiểu Tần tổng. Tiếp theo ngài muốn làm gì?”
Tôn Tuệ lần đầu đến vùng đất nóng như thế này, vừa ra khỏi khoang đã thấy mồ hôi tuôn ra như suối.

Tần Chiêu Từ nhận ra sự khó chịu của Tôn Tuệ, nhíu mày hỏi:
“Ta có thể xem bản đồ định vị vệ tinh không? Vệ tinh có thể thiết lập lộ trình không?”

“Có thể.”
Tôn Tuệ gật đầu, mở quang não của mình:
“Ta sẽ cấp quyền truy cập cho quang não của ngài. Như vậy, ngài có thể xem toàn bộ bản đồ tinh cầu. Nếu muốn đến một nơi nào đó, chỉ cần phóng to bằng hai ngón tay, chạm vào vị trí đó, vệ tinh sẽ tự động quy hoạch lộ trình phù hợp nhất.”

Tôn Tuệ thao tác mẫu một lần cho Tần Chiêu Từ xem.

Tần Chiêu Từ chỉ cần nhìn một lần là hiểu ngay, gật đầu:
“Vậy ngươi quay lại khoang nghỉ đi. Nhìn ngươi rõ ràng không thích ứng với khí hậu nơi này. Ta sẽ tự đi một vòng.”

“Nhưng…”
Tôn Tuệ hơi do dự, không yên tâm để Tần Chiêu Từ đi một mình.

Tần Chiêu Từ vỗ nhẹ vai cô:
“Ngươi đã nói nơi này không có nguy hiểm, cũng không có sinh vật kỳ lạ. Ta là Alpha cấp S, từng học ở trường quân đội. Ngươi lo gì?”

“Cũng đúng.”
Tôn Tuệ lúc này mới nhớ ra thể chất của Tần Chiêu Từ vượt trội hơn mình rất nhiều. Cô thì mồ hôi nhễ nhại, còn Tần Chiêu Từ vẫn thanh thoát, không hề có dấu hiệu mệt mỏi.

Chỉ riêng điểm đó đã khiến Tôn Tuệ cảm thấy có chút xấu hổ.

“Ừm.”
Tần Chiêu Từ xua tay, mở quang não, phóng to bản đồ và chọn một hồ nước nhỏ gần đó làm điểm đến. Dựa vào chỉ dẫn của vệ tinh, nàng bắt đầu di chuyển.

Tôn Tuệ thấy Tần Chiêu Từ đã đi xa, biết mình không giúp được gì, liền quay lại khoang. Cô mở bản đồ vệ tinh để theo dõi vị trí và các chỉ số sinh mệnh của Tần Chiêu Từ, đảm bảo nàng không gặp nguy hiểm.

Khoảng cách từ điểm hạ cánh đến hồ nước không quá xa, nhưng cũng mất khoảng mười lăm phút đi bộ.

Hồ nước không lớn, chỉ khoảng hơn một trăm mét vuông. Vì chưa từng có ai khai phá, nó vẫn giữ nguyên vẻ hoang sơ.

Nước hồ trong vắt, Tần Chiêu Từ ngồi xổm bên bờ, có thể thấy rõ bóng mình phản chiếu và cả đáy hồ.

Đúng như dữ liệu Tôn Tuệ đã cung cấp: tinh cầu này có điều kiện hình thành sinh vật carbon, nhưng ngoài vi sinh vật, vi khuẩn và tảo, dường như không tồn tại sinh vật nào khác.

Hồ nước hoàn toàn tĩnh lặng, ngoài nước chỉ có cỏ.

Tần Chiêu Từ lấy ra một chiếc chai từ không gian lưu trữ, cúi người hứng một ít nước hồ. Sau đó, nàng lấy thêm một túi nhỏ, đào một ít đất bên hồ cho vào.

Cuối cùng, Tần Chiêu Từ ngồi xổm xuống bên hồ, từ không gian lưu trữ lấy ra một ít cá con và tôm giống, nhẹ nhàng thả xuống mặt nước.

Sau khi hoàn tất, nàng đảo mắt nhìn quanh, rồi lấy ra một chiếc cuốc từ không gian, tìm một mảnh đất gần đó và bắt đầu cuốc.

Không giống như ở Đế quốc, nơi có người máy hỗ trợ, lần này nàng phải tự mình làm tất cả. Một buổi trưa trôi qua trong mồ hôi và nắng gắt.

Thân thể nguyên chủ rõ ràng chưa từng trải qua việc lao động tay chân như thế này. Đến khi Tần Chiêu Từ gieo xong hạt giống, tưới nước và bón phân, hai bàn tay nàng đã nổi đầy những vết phồng rộp.

Nàng lắc lắc tay, nhưng không nghỉ ngơi. Lại cầm cuốc, đào một rãnh nhỏ để dẫn nước từ hồ về khu đất trồng.

---

📣 Tác giả có lời muốn nói:
Tần Chiêu Từ: “Chính thức bắt đầu trồng trọt.”
 
Omega Của Ta Nàng Là Quả Ớt Nhỏ Siêu Hung
Chương 43


Sau khi hoàn tất một loạt công việc, thời gian kể từ lúc khoang cá nhân hạ cánh đã trôi qua hơn năm tiếng.

Trong khoang, Tôn Tuệ bụng đói đến mức bắt đầu kêu lục bục. Thấy Tần Chiêu Từ vẫn chưa quay lại, cô không nhịn được nữa, mở cửa khoang, định ra ngoài tìm nàng.

Lúc này đã là hai giờ chiều. Độ ẩm nơi đây cao hơn lúc họ mới đến. Vừa mở cửa khoang, Tôn Tuệ đã cảm nhận luồng khí nóng hầm hập ập vào mặt.

Cô cảm giác như mình vừa được lấy ra từ tủ lạnh — bên trong thì lạnh, nhưng lớp ngoài lại đang dần tan chảy.

Dù vậy, Tôn Tuệ vẫn cố gắng mở quang não, theo dõi định vị của Tần Chiêu Từ trên bản đồ vệ tinh, rồi từ từ di chuyển theo hướng đó.

Chỉ đi được năm phút, cô đã thấy vị trí của Tần Chiêu Từ bắt đầu dịch chuyển về phía mình.

Tôn Tuệ hiểu ngay: Tần Chiêu Từ đang quay lại tìm cô. Cô ngẩng đầu nhìn khoảng cách phía trước, rồi quay lại nhìn khoang của mình.

Xét tổng thể khoảng cách và nhiệt độ hiện tại, Tôn Tuệ quyết định quay về khoang cá nhân để chờ.

Vừa trở lại khoang, cô như được hồi sinh. Qua lớp kính trong suốt, cô lặng lẽ chờ đợi Tần Chiêu Từ xuất hiện.

Khoảng nửa giờ sau, Tần Chiêu Từ chậm rãi hiện ra trước mặt cô.

Khác hẳn với dáng vẻ thanh thoát lúc rời đi, giờ đây Tần Chiêu Từ trông khá chật vật.

Mái tóc dài từng được buộc gọn gàng giờ đã ướt đẫm mồ hôi, dính vào thái dương. Áo khoác đã được cởi ra, vắt trên cánh tay. Chiếc áo thun trắng bên trong cũng bị thấm ướt, lưng áo loang một mảng lớn.

Đôi giày trắng dính đầy đất, thậm chí có chỗ lấm bùn và nước.

Tôn Tuệ thấy vậy, nhíu mày, mở cửa khoang, chạy ra đón:
“Tiểu Tần tổng, ngài sao vậy? Nhìn mệt mỏi quá.”

Tần Chiêu Từ lắc đầu:
“Không sao, chỉ là rèn luyện một chút. Còn ngươi, làm gì ở đây?”

Tôn Tuệ chỉ vào khoang của mình:
“Ta ngồi trong đó, bật điều hòa, không có việc gì làm, chỉ chờ ngài về.”

“À, đúng rồi. Tiểu Tần tổng, ngài đói không? Đến giờ bổ sung dinh dưỡng rồi. Trong khoang của ngài có trang bị đủ dinh dưỡng dịch cho hai ngày. Phần của ta cũng để trong đó.”

“Vậy sao?”
Tần Chiêu Từ nhíu mày, nhìn về phía khoang của mình.
“Tôn bí thư chắc đói lắm rồi. Ngươi có thể dùng quang não liên hệ ta mà.”

Tôn Tuệ cười ngượng:
“Lúc trước thì còn chịu được, giờ thì đúng là đói thật. Khoang của ngài chỉ ngài mới mở được, nên ta đành chờ.”

“Vậy để ta lấy.”
Tần Chiêu Từ đi đến khoang của mình, mở cửa, tìm đến tủ đông nhỏ như Tôn Tuệ đã nói, lấy ra một ống dinh dưỡng dịch và đưa cho cô.

Tôn Tuệ cảm ơn, nhận lấy rồi uống một hơi hết sạch.

Thấy vậy, Tần Chiêu Từ ngáp một cái:
“Tôn bí thư, ngươi về khoang nghỉ ngơi đi. Ta mệt rồi, muốn ngủ một giấc.”

“Vâng.”
Tôn Tuệ gật đầu, quay về khoang của mình, mở cửa bước vào.

Sau khi thấy Tôn Tuệ đã vào khoang nghỉ ngơi, Tần Chiêu Từ cũng trở về khoang cá nhân của mình, kéo rèm che kín lớp pha lê trong suốt.

Nàng lấy từ không gian lưu trữ ra một bộ đồ nghỉ sạch sẽ, nhanh chóng thay bỏ bộ quần áo ướt đẫm vì mồ hôi và đất cát.

Không chọn uống dinh dưỡng dịch như thường lệ, nàng lấy ra một hộp mì gói và bình nước ấm, bắt đầu pha mì cho mình.

Tần Chiêu Từ không muốn để lộ bất kỳ điều gì khác biệt trước mặt Tôn Tuệ, nên cũng không mời cô dùng chung.

Một phần vì Tôn Tuệ từng là thư ký của Tần Chung Oanh — người chắc chắn hiểu rõ nguyên chủ. Tần Chiêu Từ không rõ Tôn Tuệ biết bao nhiêu về sự thay đổi của mình, nhưng để tránh bị báo cáo lại, nàng không muốn để lộ bất kỳ dấu hiệu nào khác thường.

Phần nữa là nàng chưa thực sự tin tưởng Tôn Tuệ, cũng không muốn phải giải thích nguồn gốc những món đồ mình mang theo.

Cuối cùng, nàng vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp để hợp lý hóa những món ăn này.

Vì vậy, nàng chỉ lặng lẽ ăn một mình.

Thật ra, chuyến khảo sát lần này, Tần Chiêu Từ vốn không muốn có người đi cùng. Giải thích quá phiền phức, lại dễ bị vướng víu.

Nhưng vì chưa có kinh nghiệm di chuyển trong tinh hệ, nàng sợ mình sẽ như con ruồi không đầu, lạc lối giữa các hành tinh, không thể quay về Venus.

Sau nhiều suy nghĩ, nàng quyết định để Tôn Tuệ đi cùng lần này — để học hết quy trình. Lần sau, nàng sẽ tự đi một mình, không cần ai hỗ trợ, có thể tự do hành động, tự lo cho bản thân như một bữa cơm đơn giản.

---

Sau khi ăn xong bữa trưa đơn sơ, Tần Chiêu Từ cúi đầu nhìn đôi tay đầy vết phồng rộp, khẽ thở dài. Nàng điều chỉnh ghế trong khoang, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vì buổi sáng vận động quá nhiều, nàng ngủ một giấc sâu. Khi mở mắt ra lần nữa, mặt trời đã bắt đầu lặn.

Qua lớp kính khoang, nàng nhìn thấy ánh hoàng hôn màu cam rực rỡ, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.

Sau một lúc ngắm nhìn, nàng mở quang não, ghi lại khoảnh khắc tuyệt đẹp ấy.

Theo bản năng, nàng chia sẻ bức ảnh cho Diệp Liên Âm.

---

Diệp Liên Âm nhanh chóng hồi đáp:
“Ngân hà thật đẹp, ánh hoàng hôn cũng rất đẹp. Ngươi đã đến nơi an toàn rồi chứ?”

Tần Chiêu Từ:
“Ừ, ta đến rồi. Giờ cũng gần tối. Ngươi sao giờ mới trả lời, vừa tan học à?”

Diệp Liên Âm:
“Ừ, hôm nay cả ngày ta ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu, không mở quang não. Vừa mới về đến nhà.”

Tần Chiêu Từ:
“Vậy mau đi nấu sủi cảo ăn đi. Chờ ngươi ăn xong, ta sẽ trò chuyện cùng ngươi. Ta cũng phải ăn chút gì đó.”

---

Ban đầu, nàng định uống dinh dưỡng dịch cho nhanh, nhưng khi mở tủ lạnh, tay khựng lại một chút. Nhìn chằm chằm vào phần sủi cảo đông lạnh, nàng khẽ cười.

Cuối cùng, nàng lấy ra một phần sủi cảo, đi vào bếp.

Năm phút sau, Tần Chiêu Từ nhận được một bức ảnh từ Diệp Liên Âm — nồi nước đang sôi.

Một lát sau, lại thêm một ảnh — sủi cảo đang được nấu.

Kèm theo tin nhắn:
“Đã bắt đầu nấu rồi.”

Thấy Diệp Liên Âm không gặp vấn đề gì, Tần Chiêu Từ nhanh chóng hồi đáp:
“Ừm ừm, không tệ chút nào. Diệp đồng học học rất nhanh. Được rồi, ta cũng phải đi giải quyết cái bụng đói, lát nữa lại trò chuyện tiếp.”

Đúng lúc đó, có tiếng gõ nhẹ lên cửa kính khoang. Tần Chiêu Từ hạ cửa sổ xuống, lấy từ tủ đông ra một ống dinh dưỡng dịch, đưa cho Tôn Tuệ.

Tôn Tuệ nhận lấy, cảm ơn rồi nhìn quanh một lượt, hỏi:
“Tiểu Tần tổng, đêm nay chúng ta chỉ có thể ở lại trong khoang. Ngài có kế hoạch gì cho ngày mai không?”

Tần Chiêu Từ lắc đầu:
“Chưa có kế hoạch cụ thể. Ngày mai cứ đi quanh một chút, ta muốn lấy mẫu nước, đất, cỏ dại… mang về cho cơ quan nghiên cứu kiểm nghiệm.”

“À, được rồi.”
Tôn Tuệ gãi đầu, trong lòng rất tò mò không biết Tần Chiêu Từ đang làm gì, nhưng theo thói quen nghề nghiệp, cô hiểu rõ: nếu sếp không muốn nói thì tốt nhất đừng hỏi.

“Được rồi, Tôn bí thư, ngươi về khoang nghỉ ngơi đi. Lần này thật sự vất vả cho ngươi theo ta đến đây. Ở Đế quốc, nhiệt độ quanh năm chỉ khoảng 15–18°C, đột nhiên thay đổi thế này, chắc ngươi chưa quen?”

Tôn Tuệ ngượng ngùng gật đầu:
“Ừm, đúng là hơi khó chịu. Vẫn là tiểu Tần tổng ngài có thể chất tốt, lúc mới xuống còn chưa thấy ra mồ hôi.”

Tần Chiêu Từ cười, xua tay:
“Đâu có. Thật ra ta cũng thấy nóng lắm. Lúc mới xuống, cơ thể chưa thích nghi, còn tưởng là độ ẩm giống Đế quốc nên chưa đổ mồ hôi.”

“Ừm ừm, tái kiến.”
Tôn Tuệ gật đầu, quay về khoang của mình.

---

Sau khi tiễn Tôn Tuệ, Tần Chiêu Từ bắt đầu tìm trong không gian lưu trữ xem có món chay nào ngon miệng.

Cuối cùng, ánh mắt nàng dừng lại trên hộp cơm tự làm.

Ăn no xong, nàng lại gửi tin nhắn cho Diệp Liên Âm:
“Ăn xong chưa?”

“Ăn rồi.”
Diệp Liên Âm gửi kèm một bức ảnh chiếc chén trống:
“Lần đầu tự nấu, mà hương vị cũng không tệ lắm.”

“Ta đã nói rồi mà, món này rất đơn giản. Ngươi học một lần là biết ngay.”
Giọng Tần Chiêu Từ đầy tự hào.

“Đúng vậy, thật ra cũng dễ.”
Diệp Liên Âm ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, vừa nhắn vừa thư giãn.

“À đúng rồi, ngươi đến tinh cầu đó có phát hiện gì thú vị không?”
Diệp Liên Âm chủ động hỏi.

Tần Chiêu Từ đáp:
“Hiện tại chưa có phát hiện gì rõ ràng. Chờ về Đế quốc, ta sẽ đưa mẫu cho cơ quan nghiên cứu kiểm tra. Dựa vào kết quả mới xác định được có gì đặc biệt hay không.”

“Vậy ngươi đã đặt tên cho tinh cầu đó chưa?”
Diệp Liên Âm tò mò hỏi.
 
Omega Của Ta Nàng Là Quả Ớt Nhỏ Siêu Hung
Chương 44


Tần Chiêu Từ:
“Nếu tinh cầu này dùng để trồng trọt, vậy gọi là ‘Điền Viên Tỉnh’ đi. Ta muốn biến nơi này thành một khu vườn.”

Diệp Liên Âm nhướng mày:
“Cái tên cũng không tệ đâu.”

Tần Chiêu Từ cười khẽ:
“Đó là cái tên hay nhất ta nghĩ ra lúc này. À, đúng rồi, tối mai ta sẽ lên phi thuyền trở về. Nhớ để đèn cho ta nhé.”

Diệp Liên Âm:
“Khoảng mấy giờ?”

Tần Chiêu Từ:
“Chắc khoảng 8 giờ tối.”

Diệp Liên Âm:
“Lúc đó chắc ta vẫn chưa ngủ, có thể ngồi ở phòng khách chờ ngươi.”

Tần Chiêu Từ:
“Thật sao? Vậy thì tốt quá.”

Diệp Liên Âm chỉ nhẹ nhàng đáp lại:
“Ừm ừm.”
Rồi không tiếp tục trò chuyện nữa.

---

Kết thúc cuộc trò chuyện, Tần Chiêu Từ duỗi người, ấn một nút trong khoang cá nhân. Mái vòm pha lê phía trên bất ngờ mở ra.

Nàng ngồi thẳng trên ghế, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao qua lớp kính trong suốt, rồi từ từ nhắm mắt lại.

Chức năng này nàng vô tình phát hiện ra khi tỉnh dậy lần trước, lỡ tay chạm vào nút điều khiển.

Không có thành phố, không có tiếng ồn, bầu trời đêm của tinh cầu chưa khai phá này đặc biệt yên bình và đẹp đến nao lòng. Không lâu sau, Tần Chiêu Từ chìm vào giấc ngủ.

---

Dĩ nhiên, hậu quả của việc mở mái vòm ngắm sao là bị ánh mặt trời đánh thức.

Tần Chiêu Từ tỉnh lại khi cảm thấy da mình hơi nóng, cơ thể bắt đầu khó chịu vì ánh nắng gay gắt.

Vừa mở mắt, ánh sáng chói chang đã xua tan mọi cơn buồn ngủ.

Nàng lập tức giơ tay đóng mái vòm lại, ngáp một cái, rồi lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân từ không gian lưu trữ, ngồi xổm bên cạnh bắt đầu rửa mặt.

Sau khi rửa mặt xong, nàng nhìn sang khoang của Tôn Tuệ, thấy cô vẫn còn ngủ, liền quay về khoang của mình ăn sáng.

Không lâu sau, Tôn Tuệ thức dậy, đến gõ cửa sổ khoang của nàng.

Tần Chiêu Từ không nói nhiều, đưa cho cô một ống dinh dưỡng dịch, kèm theo bàn chải đánh răng dùng một lần, kem đánh răng và một chiếc ly nhựa.

Tôn Tuệ không ngờ Tần Chiêu Từ chuẩn bị chu đáo đến vậy, có chút ngẩn ngơ khi nhận lấy rồi bắt đầu rửa mặt.

Thấy cô đang chỉnh trang lại bản thân, Tần Chiêu Từ bước ra khỏi khoang, duỗi người rồi nói:
“Ta sẽ quay lại hồ nước hôm qua một chút. Ngươi không cần đi theo, ta sẽ về sớm.”

“Ừm ừm.”
Tôn Tuệ vừa đánh răng vừa gật đầu đồng ý.

---

Tần Chiêu Từ mở quang não, xác định vị trí, rồi chậm rãi đi về phía hồ.

Trên đường đi, nàng không hề nhàn rỗi. Mỗi khi thấy vùng đất có màu sắc khác biệt, nàng lại dừng lại thu thập mẫu đất.

Cứ như vậy, nàng chậm rãi tiến đến bên hồ nước hôm qua.

Ngồi xuống, nàng quan sát lại khu đất mình đã gieo hạt.

So với hôm qua, đất đã khô hơn, nhưng hạt giống vẫn chưa có dấu hiệu thay đổi. Không giống như ở Đế quốc, nơi hạt giống có thể nảy mầm chỉ sau một đêm.

Việc nhìn thấy cá con vẫn sống sót sau một đêm khiến Tần Chiêu Từ yên tâm hơn nhiều. Nàng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại ngồi xổm xuống bên hồ, muốn kiểm tra xem những con cá bột và tôm giống nàng đã thả hôm qua có còn sống không.

Hồ nước tuy không lớn, nhưng để tìm lại chính xác vị trí thả cá trong diện tích này vẫn là chuyện không dễ.

Tần Chiêu Từ tìm mãi không thấy, bắt đầu hơi hối hận vì hôm qua không thả luôn một con cá lớn — ít nhất dễ nhận ra hơn.

Không tìm được ở vị trí cũ, nàng đứng dậy, men theo bờ hồ tiếp tục quan sát.

Cuối cùng, sau mười phút, nàng phát hiện một con cá nhỏ bằng ngón tay đang lơ lửng trong nước.

Tần Chiêu Từ nhặt một viên đá nhỏ, ném xuống gần đó. Con cá lập tức giật mình, lao đi mất hút.

Kết quả này khiến nàng vô cùng phấn khởi — cá có thể sống qua đêm chứng tỏ nước hồ có đủ dưỡng khí để duy trì sự sống thủy sinh.

Nàng vui vẻ lấy thêm một ít thức ăn cho cá từ không gian lưu trữ, rắc xuống hồ.

---

Vừa xong việc, nàng nhận được tin nhắn từ Tôn Tuệ: đã rửa mặt xong, hỏi khi nào nàng quay về.

Tần Chiêu Từ trả lời ngắn gọn, rồi quay người trở lại doanh địa.

Vừa thấy nàng, Tôn Tuệ đã vội hỏi:
“Tiểu Tần tổng, hôm nay chúng ta sẽ làm gì?”

Tần Chiêu Từ chỉ đại một hướng:
“Đi quanh đây một chút, thu thập thêm mẫu đất, nước, cỏ dại… ta muốn mang về kiểm nghiệm.”

“À, được rồi.”
Tôn Tuệ tuy không hiểu rõ mục đích, nhưng vẫn ngoan ngoãn mang theo túi thu thập, đi theo sau nàng, vừa đi vừa dừng lại lấy mẫu.

---

Cả ngày hôm đó, hai người khảo sát hơn mười hồ nước, thu thập hàng chục mẫu đất khác nhau.

Cuối cùng, Tôn Tuệ không chịu nổi nữa, tháo giày, bước chân trần lên bãi cát ven hồ, rồi chủ động đề nghị:
“Tiểu Tần tổng, nghỉ một chút được không? Em thật sự không đi nổi nữa. Giày này không hợp đi đường dài.”

Tần Chiêu Từ cúi đầu, lúc này mới nhận ra chân Tôn Tuệ đã bị giày cọ rách, sưng đỏ.

Không để ý đến sự khó chịu của cô từ trước khiến nàng hơi áy náy. Nàng lập tức đồng ý nghỉ ngơi, rồi giả vờ lấy từ túi ra hai miếng băng cá nhân, đưa cho Tôn Tuệ.

Tôn Tuệ cảm ơn, rồi dán lên chỗ da bị trầy.

---

Tần Chiêu Từ nhìn đồng hồ, rồi nhìn chân Tôn Tuệ, chủ động nói:
“Chúng ta quay về thôi. Trời cũng không còn sớm. Về nghỉ ngơi, thay đồ sạch sẽ, rồi chờ phi thuyền đến đón.”

“Vâng, tốt quá.”
Tôn Tuệ nghe vậy như mở cờ trong bụng, nhanh chóng mang lại giày, quay về doanh địa.

---

Trên đường về, Tần Chiêu Từ hỏi:
“Ở Đế quốc có loại người máy xây dựng nhà không?”

Tôn Tuệ liếc nàng một cái:
“Ý ngài là robot kiến trúc?”

“Ừ. Ta muốn xây một căn nhà ở đây. Cảm thấy sau này sẽ thường xuyên quay lại. Có chỗ ở sẽ thoải mái hơn.”

Tôn Tuệ nhíu mày, gật đầu:
“Ý tưởng thì hay, nhưng tinh cầu này không có sẵn vật liệu xây dựng. Nếu phải vận chuyển từ Đế quốc bằng phi thuyền thì chi phí sẽ rất cao, không hiệu quả.”

Tần Chiêu Từ cau mày:
“Vậy có cách nào giải quyết không?”

Tôn Tuệ nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Gần đây có một công ty vận chuyển vừa nghiên cứu ra công nghệ mới — dạng nhà di động. Họ có thể sử dụng kỹ thuật nén đặc biệt, biến một căn nhà hoàn chỉnh thành kích thước chỉ bằng lòng bàn tay. Sau khi vận chuyển đến nơi, dùng thiết bị hoàn nguyên để phục hồi lại kích thước ban đầu. Công nghệ này không ảnh hưởng đến độ an toàn hay sự thoải mái của công trình, mà còn giúp giảm đáng kể chi phí vận chuyển.”

Tần Chiêu Từ mắt sáng lên:
“Vậy thì quá tuyệt rồi. Phiền ngươi liên hệ giúp ta. Về kiểu nhà, chỉ cần một căn tiểu dương lâu ba tầng là được. Tốt nhất có hệ thống điều hòa nhiệt độ ổn định, điều chỉnh không khí linh hoạt như ở Đế quốc — những thứ đó phải đầy đủ.”

Tôn Tuệ cười lắc đầu:
“Mấy thứ đó đều là tiêu chuẩn rồi, tiểu Tần tổng không cần lo. Ngoài những yêu cầu cơ bản, ngài còn muốn thêm gì không?”

Tần Chiêu Từ trầm ngâm:
“Ta có thể tự thiết kế cấu trúc căn nhà không? Ta muốn nó mang phong cách riêng của mình.”

“Đương nhiên là được.”
Tôn Tuệ gật đầu:
“Vậy để ta liên hệ với công ty kiến trúc và vận chuyển. Ngài cứ chuẩn bị bản thiết kế càng sớm càng tốt.”

“Ừm, không thành vấn đề.”
Tần Chiêu Từ vốn đã từng tưởng tượng về ngôi nhà tương lai của mình từ khi còn ở Địa cầu. Giờ nghe có thể tự tay thiết kế, những ý tưởng đã ấp ủ từ lâu lập tức ùa về. Nàng cảm thấy chỉ cần có một tờ giấy, mình có thể vẽ ra ngay căn nhà trong mơ.

---

Sau khi trở lại doanh địa, Tần Chiêu Từ hỏi Tôn Tuệ:
“Khi rời khỏi tinh cầu này, về lại Đế quốc, ta có thể dùng quang não để quan sát hình ảnh thực tế của nơi này qua vệ tinh không?”

“Có thể.”
Tôn Tuệ gật đầu:
“Chỉ cần ngài muốn, ngài có thể theo dõi bất kỳ vị trí nào trên tinh cầu này như đang xem trực tiếp.”

“Vậy thì tốt.”
Tần Chiêu Từ lúc này mới thật sự yên tâm. Dù có quay về Đế quốc, nàng vẫn có thể theo dõi mảnh đất mình đã gieo trồng mà không cần phải bay đến tận nơi.

---

Trở lại khoang cá nhân, hai người nghỉ ngơi một chút. Khi họ mở mắt lần nữa, phi thuyền đã đến gần tinh cầu để đón họ.

Tôn Tuệ lập tức kích hoạt chế độ bay lên của khoang cá nhân. Tần Chiêu Từ cũng làm theo thao tác.

Chỉ trong vài giây, khoang cá nhân bắt đầu đốt nhiên liệu, từ từ bay lên, rời khỏi mặt đất một cách vững vàng.
 
Omega Của Ta Nàng Là Quả Ớt Nhỏ Siêu Hung
Chương 45


Tần Chiêu Từ nhìn qua cửa sổ, ánh mắt dõi theo mặt đất phía dưới. Vị trí mà nàng và Tôn Tuệ từng đứng giờ đây ngày càng nhỏ lại trong tầm nhìn.

Khi khoang cá nhân bay lên đến độ cao tối đa, phi thuyền đúng giờ mở cửa tiếp nhận, đưa họ vào tuyến hành trình đã định.

Sau khi ổn định, phi thuyền bắt đầu khởi hành về Đế quốc. Tần Chiêu Từ và Tôn Tuệ mở cửa khoang cá nhân, đi theo tiếp viên hàng không đến vị trí đã được sắp xếp từ trước.

Cài dây an toàn xong, Tần Chiêu Từ mở quang não, gửi tin nhắn cho Diệp Liên Âm báo rằng mình đã lên phi thuyền an toàn.

Trong căn nhà nhỏ, Diệp Liên Âm ngồi ở phòng khách. Đèn phòng bếp vẫn chưa bật từ lúc nàng về nhà. Trong lòng nàng có một cảm giác mơ hồ rằng Tần Chiêu Từ sẽ trở về đúng như lời hứa, nên nàng quyết định chờ để cùng ăn tối.

“Tiểu Tần tổng, tay ngài sao vậy?”
Cuối cùng được trở về, Tôn Tuệ cũng bắt đầu thả lỏng sau hai ngày căng thẳng. Lúc này, cô mới để ý đến bàn tay của Tần Chiêu Từ — nổi đầy những vết phồng rộp.

Tần Chiêu Từ giơ tay lên, cười nhẹ:
“Không sao đâu, chỉ là vài vết phồng do làm việc thôi.”

“Ngài bị ảnh hưởng bởi khí hậu à? Có cần tôi liên hệ bác sĩ kiểm tra không?”
Tôn Tuệ lo lắng.

Tần Chiêu Từ lắc đầu:
“Không phải đâu. Là do mấy ngày ở Điền Viên Tinh làm việc mà ra. Không phải do khí hậu. Tối nay về, ta sẽ sát trùng và bôi thuốc, vài ngày là khỏi.”

“Điền Viên Tinh?”
Tôn Tuệ lập tức chú ý đến cách gọi của nàng.

Tần Chiêu Từ gật đầu:
“Ừ, đó là cái tên ta đặt cho tinh cầu ấy. Sau khi về, ngươi giúp ta đăng ký tên chính thức.”

“Được, không vấn đề gì.”
Tôn Tuệ gật đầu, rồi tò mò hỏi:
“Nhưng sao ngài lại chọn cái tên đó? Có ý nghĩa đặc biệt gì không?”

Tần Chiêu Từ cười bí ẩn:
“Dĩ nhiên là có. Nhưng trước khi mọi thứ hoàn thành, ta muốn giữ bí mật. Ngươi hiểu chứ?”

Tôn Tuệ lập tức hiểu ý — đây là lời nhắc không nên tiết lộ với Tần Chung Oanh. Cô gật đầu:
“Vâng, tôi hiểu.”

Thấy Tôn Tuệ hiểu ý, Tần Chiêu Từ hài lòng, cong môi mỉm cười, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Thưa quý hành khách, phi thuyền sắp đến điểm đến lần này — Venus Tinh Cầu. Xin quý vị chuẩn bị hành lý cá nhân, không để sót. Sau khi hạ cánh, nhân viên sẽ hướng dẫn quý vị rời tàu.”

Thông báo vang lên đánh thức Tần Chiêu Từ khỏi giấc ngủ. Nàng ngáp một cái, dụi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này ở Đế quốc đã là hơn 7 giờ tối. Bóng đêm bao phủ phần lớn khu vực, nhưng vẫn có những điểm sáng lấp lánh — ánh đèn từ các khu dân cư.

Tần Chiêu Từ biết rõ, trong những ánh sáng ấy, có một ngọn đèn là dành riêng cho nàng.

Nghĩ đến đó, nàng tháo dây an toàn, động tác nhẹ nhàng hơn hẳn. Bước chân rời khỏi phi thuyền cũng trở nên gấp gáp.

“Tiểu Tần tổng, để tôi đưa ngài về nhà.”
Xe của Tôn Tuệ đã đậu sẵn ở bãi đỗ sân bay. Sau khi lên xe, cô nhập địa chỉ và đưa Tần Chiêu Từ về.

Thời điểm Tần Chiêu Từ về đến nhà, gần như trùng khớp với thời gian nàng đã hẹn trước với Diệp Liên Âm.

Vừa mở cửa sau để lấy hành lý, Tần Chiêu Từ đã thấy Diệp Liên Âm thật sự đang ngồi trong phòng khách, lặng lẽ chờ mình trở về.

Có lẽ vì chương trình của Đế quốc quá nhàm chán, Diệp Liên Âm không xem TV mà chỉ cầm một quyển sách, lật từng trang một cách yên tĩnh.

“Ta về rồi.”
Sợ Diệp Liên Âm không để ý, Tần Chiêu Từ bước đến huyền quan, cất tiếng gọi lớn.

Diệp Liên Âm quả nhiên quay đầu lại, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

“Ăn cơm không?”
Tần Chiêu Từ đặt hành lý xuống, thay dép, rồi đi đến tủ lạnh.

Nhìn thấy chỉ còn một ít sủi cảo đông lạnh, nàng lập tức hiểu ra — Diệp Liên Âm mấy ngày nay gần như không ăn sủi cảo.

Không đợi Diệp Liên Âm trả lời, nàng nói luôn:
“Ăn với ta một chút đi. Trễ rồi, ta nấu mì trộn cà chua trứng gà, ăn xong rồi nghỉ ngơi.”

Diệp Liên Âm gật đầu theo phản xạ. Tần Chiêu Từ liền lấy cà chua và trứng gà, bước vào bếp.

Đèn bếp sáng lên. Bóng dáng quen thuộc ấy khiến Diệp Liên Âm cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết.

Tần Chiêu Từ đã trở về. Diệp Liên Âm không còn tập trung vào quyển sách nữa. Nàng đã quen với việc không ép bản thân phải học khi Tần Chiêu Từ ở nhà.

Dù sao cũng rảnh rỗi, nàng đứng dậy, đi đến cửa bếp, hỏi:
“Ngươi đi công tác hai ngày nay có gì vui không?”

Tần Chiêu Từ thả mì vào nồi nước sôi, lắc đầu:
“Không có đâu. Điền Viên Tinh chưa được khai phá, ngoài phong cảnh tự nhiên và bầu trời đầy sao thì chẳng có gì. Hai ngày nay ta với Tôn Tuệ chỉ lo thu thập mẫu đất và nước. Chân nàng phồng rộp, mồ hôi ướt cả người.”

“Vậy còn ngươi, có mệt không?”
Diệp Liên Âm chẳng mấy quan tâm đến tình trạng của Tôn Tuệ.

Tần Chiêu Từ nghiêng đầu nghĩ một chút, rồi gật đầu:
“Ừ, cũng hơi mệt.”

“Vậy ngươi dạy ta làm cà chua xào trứng đi.”
Diệp Liên Âm xắn tay áo, nói tiếp:
“Món mì này ta nhớ ngươi từng làm như thế.”

“Ừm?”
Tần Chiêu Từ nhướng mày ngạc nhiên. Trước đây Diệp Liên Âm rất ngại nấu ăn, vậy mà giờ lại chủ động muốn vào bếp.

Thấy nàng nghi hoặc, Diệp Liên Âm nghiêng đầu:
“Sao vậy? Khó lắm à?”

Tần Chiêu Từ lắc đầu:
“Không khó, đây là món cơ bản nhất. Ta chỉ ngạc nhiên vì ngươi chủ động muốn nấu. Tủ lạnh còn sủi cảo mà ngươi cũng không ăn.”

“À… cái đó…”
Diệp Liên Âm hơi đỏ mặt, không ngờ Tần Chiêu Từ lại nhắc đến chuyện này.

Giọng nàng nhỏ lại, lý do đưa ra cũng không mấy thuyết phục:
“Tại ta bận quá, không có thời gian làm.”

“Ra vậy~”
Tần Chiêu Từ rõ ràng không tin, nhưng cũng không vạch trần. Dù sao đây là lần đầu nàng thấy Diệp Liên Âm lúng túng như thế — thật sự rất đáng yêu.

“Được rồi, ta dạy ngươi.”
Diệp Liên Âm cầm dao, quay sang nhìn Tần Chiêu Từ.

Tần Chiêu Từ vớt mì đã chín ra đĩa, thêm chút dầu ăn, trộn đều để mì không bị dính.

Sau đó nàng quay lại, đặt cà chua lên thớt, nhận lấy con dao từ tay Diệp Liên Âm, rồi cắt cà chua thành từng miếng nhỏ.

Diệp Liên Âm bắt chước động tác của Tần Chiêu Từ, làm theo từng bước một cách cẩn thận.

Thấy nàng học rất nhanh, Tần Chiêu Từ lấy một chiếc bát pha lê, nhẹ nhàng gõ trứng vào thành bát, rồi khéo léo đập vỏ, để lòng đỏ và lòng trắng rơi gọn vào bên trong.

Diệp Liên Âm thử làm theo nhưng không được suôn sẻ như vậy. Lúc thì không đủ lực để đập vỡ, lúc thì quá mạnh khiến trứng vỡ tung, lòng đỏ lẫn lòng trắng đều hỏng. Nàng luống cuống, vớt ra mà lòng đầy tiếc nuối.

Tần Chiêu Từ không hề thúc giục, chỉ lặng lẽ chuẩn bị phần trứng còn lại. Sau khi đánh xong, nàng làm mẫu một lần cách khuấy đều, rồi đứng sang một bên để Diệp Liên Âm tự thực hành.

Diệp Liên Âm học rất nhanh. Chẳng mấy chốc nàng đã nắm được kỹ thuật. Những bước tiếp theo như cho dầu, phi hành gừng tỏi, đều do Tần Chiêu Từ đứng cạnh hướng dẫn, còn nàng thì làm theo.

Ban đầu Diệp Liên Âm rất sợ khi phải đổ dầu vào chảo nóng, không dám đến gần. Nhưng nghĩ đến việc Tần Chiêu Từ đã quá mệt mỏi sau chuyến đi, nàng lấy hết can đảm, dùng vá đảo đều thức ăn trong chảo.

Tần Chiêu Từ nhìn nàng mà không khỏi ngạc nhiên. Lúc này nàng mới nhận ra, Diệp Liên Âm thật sự là người có nghị lực. Chỉ cần nàng muốn làm điều gì, dù khó khăn hay sợ hãi, nàng cũng sẽ cố gắng đến cùng.

Khi món mì đã hoàn tất, Tần Chiêu Từ múc một tô cho Diệp Liên Âm trước, mỉm cười:
“Đầu bếp Diệp, đến nếm thử thành quả tối nay nào.”

Diệp Liên Âm không từ chối, cầm đũa, lặng lẽ nếm một miếng.

“Ừm, khá ngon đấy.”
Tần Chiêu Từ không đợi nàng phản hồi, đã chủ động khen ngợi:
“Lần đầu mà làm được như vậy, rất tốt rồi.”

Diệp Liên Âm hiểu rõ, Tần Chiêu Từ đang cố gắng giúp nàng có thêm tự tin. Bởi vì nàng có thể cảm nhận rõ sự khác biệt giữa phần mì mình làm và phần của Tần Chiêu Từ — muối hơi nhiều, lửa hơi lớn, nên có chút vị khét.

Thế nhưng, ăn món ăn do chính tay mình làm, nàng vẫn cảm thấy một niềm tự hào nhỏ bé trong lòng.

Không biết từ lúc nào, nàng đã ăn hết một nửa tô mì không mấy hoàn hảo ấy.

Phần còn lại, được Tần Chiêu Từ ăn hết sạch.

Sau bữa ăn, Tần Chiêu Từ ra phòng khách ngồi xuống ghế sofa. Diệp Liên Âm thì phân phó robot dọn dẹp nhà bếp, rồi trở về phòng để rửa mặt.

Nàng nghĩ rằng lúc này Tần Chiêu Từ chắc đã lên lầu nghỉ ngơi. Nhưng khi xuống lấy cuốn sách để quên ở phòng khách, nàng phát hiện Tần Chiêu Từ vẫn ngồi đó, không hề nhúc nhích.

Tiến lại gần, nàng mới nhận ra Tần Chiêu Từ đã ngủ từ lúc nào, đầu nghiêng tựa vào lưng ghế, ngủ rất say.

Gương mặt khi ngủ của Tần Chiêu Từ thiếu đi vẻ nghiêm nghị thường ngày, thay vào đó là sự dịu dàng. Đôi tay buông lỏng trên sofa, trông nàng thật sự rất mệt.

Diệp Liên Âm chỉ lặng lẽ nhìn một chút, rồi phát hiện lòng bàn tay nàng vẫn còn những vết phồng rộp.

“Làm sao lại thế này…”
Diệp Liên Âm khẽ nhíu mày, xoay người đi lấy hộp thuốc.

Mở hộp ra, nàng lấy một cây kim y tế, ngẩng đầu nhìn Tần Chiêu Từ — vẫn ngủ rất sâu.

Nàng nhẹ nhàng nâng tay nàng lên, động tác mềm mại, cẩn thận chích nhẹ để dẫn nước ra khỏi vết phồng, rồi bôi thuốc sát trùng lên.

Tần Chiêu Từ trong cơn buồn ngủ mơ màng, cảm nhận được nơi bàn tay truyền đến một cảm giác mát lạnh, dễ chịu.

Giữa làn sương mông lung của giấc mơ, nàng như thấy trước mắt mình xuất hiện một thiên sứ.

Thiên sứ cúi đầu, ánh sáng hắt lên sườn mặt nàng tạo thành một vệt bóng dịu dàng. Khí chất ôn nhu, gương mặt thanh thoát ấy khiến trái tim Tần Chiêu Từ bất giác đập nhanh hơn.

“Cảm ơn… lộc cộc…”
Tần Chiêu Từ tưởng mình đang mơ, vô thức nghiêng đầu tựa vào vai Diệp Liên Âm, thì thầm một câu cảm ơn không rõ ràng.

Diệp Liên Âm giật mình, lưng bất giác thẳng lên, tưởng rằng mình đã đánh thức nàng. Nhưng khi nhận ra vai mình không có động tĩnh gì, nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
 
Omega Của Ta Nàng Là Quả Ớt Nhỏ Siêu Hung
Chương 46


Sáng hôm sau, Tần Chiêu Từ tỉnh dậy trên ghế sofa, đầu óc vẫn còn mơ màng. Nhìn thấy chiếc chăn phủ trên người, nàng ngơ ngác một lúc rồi đảo mắt quanh phòng khách — không có ai. Diệp Liên Âm đã đi làm từ sớm.

Nàng xốc chăn lên, nhìn vào quang não — đã hơn 10 giờ rưỡi sáng. Một giấc ngủ sâu đến mức nàng không hề hay biết Diệp Liên Âm đã rời khỏi nhà.

Tần Chiêu Từ vỗ nhẹ lên mặt, cố gắng làm bản thân tỉnh táo hơn. Khi buông tay xuống, nàng mới nhận ra trên bàn tay mình có dán miếng thuốc y tế.

“Ơ?”
Nàng chớp mắt, hình ảnh mơ hồ tối qua hiện về — thiên sứ cúi đầu, ánh sáng dịu dàng, đôi tay mềm mại bôi thuốc.

Giờ đã tỉnh táo, nàng không còn nghĩ Diệp Liên Âm là thiên sứ như trong giấc mơ nữa, nhưng lại thấy tim đập nhanh, mặt nóng bừng khi nhớ lại khoảnh khắc ấy.

“Trời ơi, sao mình lại tự nhiên nóng thế này…”
Tần Chiêu Từ vội vàng đứng dậy, lấy một chai nước đá trong tủ lạnh, áp lên mặt để hạ nhiệt.

Khi hai má đã lạnh đi, nàng mới thở ra một hơi, cất nước đá vào lại tủ lạnh rồi vào bếp chuẩn bị đồ ăn.

Vì hai ngày đi công tác, nàng đã tạm ngưng việc chuẩn bị bữa sáng cho Đan Phán như đã hứa. Lần này, nàng không chỉ làm bữa sáng mà còn chuẩn bị luôn cơm trưa cho cả ba người.

Sau khi chia phần vào các hộp giữ nhiệt, Tần Chiêu Từ xếp gọn từng tầng hộp cơm, lái xe đến Đế quốc học viện.

Không giống những lần trước chỉ ghé qua tìm Bạch Thanh Tử, lần này nàng đến để đưa cơm cho Diệp Liên Âm. Vào học viện, nàng đi thẳng đến khu vực gần phòng học của Diệp Liên Âm và đứng chờ.

Nàng tính toán thời gian khá chuẩn. Chỉ năm phút sau, chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên.

Khu giảng dạy vốn yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt. Tiếng thu dọn sách vở, tiếng bước chân dồn dập vang lên. Từng học sinh lần lượt rời khỏi lớp.

Lớp của Diệp Liên Âm cũng tan học. Một vài học sinh nhanh chóng nhận ra Tần Chiêu Từ đang đứng đó, bắt đầu thì thầm:

“Không phải Tần Chiêu Từ sao? Trong tay nàng cầm gì thế?”

“Không rõ nữa… Nhưng gần đây Diệp Liên Âm mỗi lần đến trường đều mang theo một hộp như vậy. Hình như bên trong là đồ ăn. Dạo này nàng cũng không uống dinh dưỡng dịch nữa.”

“Ủa, sao ngươi để ý Diệp Liên Âm dữ vậy? Ngươi thích nàng à?”

“Gì chứ… làm gì có! Chỉ là vô tình thấy thôi. Thôi đi, đừng tám chuyện.”

Tần Chiêu Từ nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện ấy, cả biểu cảm lúng túng của cậu nam sinh bị chọc trúng tim đen cũng không thoát khỏi ánh mắt nàng.

Chuyện Diệp Liên Âm được người thầm mến, thật ra nàng không thấy lạ. Dù sao thì Diệp Liên Âm vừa xinh đẹp, vừa tài giỏi.

Nhưng dù không thấy lạ, trong lòng nàng vẫn có chút khó chịu mơ hồ. Một cảm giác hụt hẫng không rõ từ đâu đến.

“Ơ? Tần Chiêu Từ? Sao ngươi lại tới đây?”
Đám học sinh dần tản ra, nhưng Tần Chiêu Từ vẫn chưa thấy Diệp Liên Âm. Người nàng gặp lại là Đan Phán — từ trên lầu bước xuống, đang tìm Diệp Liên Âm.

Tần Chiêu Từ không ngờ người mình gặp đầu tiên lại là Đan Phán, nàng hơi ngạc nhiên, nhíu mày hỏi:
“Diệp Liên Âm đâu? Nàng không ra sao?”

Đan Phán lắc đầu:
“Nàng vẫn ở trong lớp. Nàng không thích di chuyển nhiều, chắc đang chờ ta đến để cùng đi ra.”

“À à.”
Tần Chiêu Từ gật đầu, rồi cùng Đan Phán đi về phía phòng học.

Khi đến trước cửa lớp, nàng mới thấy Diệp Liên Âm vẫn ngồi yên bên trong, đang chờ Đan Phán.

“Âm Âm.”
Đan Phán gọi lớn, vẫy tay:
“Tần Chiêu Từ đến tìm ngươi, sao không ra ngoài xem?”

Diệp Liên Âm ngẩng đầu, thấy Tần Chiêu Từ đứng cạnh Đan Phán thì hơi ngạc nhiên. Nàng vội đứng dậy, chạy chậm lại gần, ngẩng đầu hỏi:
“Sao ngươi lại đến đây?”

“Đưa cơm cho các ngươi chứ.”
Tần Chiêu Từ mỉm cười, giơ hộp cơm trong tay lên.
“Ta đi công tác hai ngày, không chuẩn bị được. Giờ phải bù lại.”

“Chúng ta? Ý là có phần của ta nữa sao?”
Đan Phán giơ tay, có chút phấn khích.

Tần Chiêu Từ gật đầu:
“Ừ. Trước đó ta hứa với Vạn Bách Vân, hai ngày nay không làm, giờ phải bù lại. Không thì nàng lại đòi ‘lợi tức’.”

“Haha.”
Đan Phán cười, đánh giá hộp cơm trong tay nàng:
“Vậy đi ăn thôi. Lên sân thượng đi, chỗ đó có bàn ghế ngoài trời, rất hợp để ăn cơm.”

“Ừ ừ.”
Diệp Liên Âm gật đầu, đưa tay giữ lấy tay áo Tần Chiêu Từ, kéo nàng đi vào thang máy.

Lên đến sân thượng, Tần Chiêu Từ nhìn quanh — đúng như Đan Phán nói, nơi đây có bàn ghế ngoài trời, được học viện chuẩn bị cho học sinh thư giãn.

Xung quanh là những cây xanh không rõ tên, bàn ghế làm từ gỗ cao cấp, thiết kế tinh tế. Trên bàn còn có ô che nắng, không gian rất dễ chịu.

Lúc ba người đến, sân thượng khá vắng, chỉ có vài học sinh đang hóng gió, không ai ngồi ở bàn.

Đan Phán vỗ nhẹ tay Tần Chiêu Từ, ra hiệu nàng nhanh chóng chiếm chỗ.

Tần Chiêu Từ hiểu ý, bước nhanh tới, mở hộp cơm ra, bày biện đồ ăn gọn gàng trên bàn.

Lần này nàng chuẩn bị bốn món mặn, một món canh, và một hộp cơm lớn cho cả ba người.

“Wow, phong phú thật đấy.”
Đan Phán không ngờ nàng chuẩn bị nhiều như vậy, có chút ngạc nhiên.

“Ừ ừ, bù lại mà. Đi công tác về, thu hoạch lớn, cũng muốn ăn mừng một chút. Đây, tự lấy cơm nhé.”
Tần Chiêu Từ đưa chén đũa cho Diệp Liên Âm và Đan Phán.

Diệp Liên Âm nhận lấy, ánh mắt lướt qua bàn tay Tần Chiêu Từ, nhíu mày:
“Ngươi không cần chuẩn bị sớm như vậy đâu. Nên nghỉ ngơi một ngày. Tay ngươi không nên dính nước.”

“Không sao.”
Tần Chiêu Từ cười, đưa tay ra cho nàng xem:
“Thuốc ngươi bôi tối qua rất hiệu quả. Ngươi xem, gần như lành hẳn rồi.”

Diệp Liên Âm cúi mắt nhìn — đúng là đã gần như hồi phục. Nhưng nàng không tin đó là nhờ thuốc. Trong lòng nàng biết rõ, không phải thuốc làm nên điều kỳ diệu ấy.

Thông thường, người bình thường sẽ không hồi phục nhanh như vậy. Khả năng phục hồi như thế, chỉ có ở cấp S hoặc cấp A.

“Thượng dược?”
Đan Phán, đang yên lặng ăn dưa, lập tức bắt được trọng điểm. Nàng cười đầy vẻ tò mò, dùng khuỷu tay huých nhẹ vào cánh tay Diệp Liên Âm:
“Ngươi tối qua giúp Tần Chiêu Từ bôi thuốc à?”

“Cái gì chứ?”
Diệp Liên Âm quay đầu đi, cố giữ vẻ bình thản:
“Không có, ta chỉ giúp một chút thôi. Ngươi ăn cơm đi, đừng để đồ ăn rơi ra khỏi miệng.”

Biết rõ Tần Chiêu Từ đang ở đây, Diệp Liên Âm chắc chắn không muốn nói gì thêm. Đan Phán cười gian, cúi đầu tiếp tục ăn.

“Oa, ngon quá! Tôm gì mà thịt mềm thế này…”
Đan Phán vừa cắn một miếng tôm lớn, vừa xuýt xoa vì hương vị quá đỗi hấp dẫn.

Diệp Liên Âm cũng gật đầu:
“Ừm, ngon thật. Là loại gì vậy?”

“À, cái này là tôm mua ở cửa hàng Đế quốc. Ta quên tên rồi… đây, ngươi xem hình ảnh.”
Tần Chiêu Từ cố tình giấu việc mình lấy từ không gian lưu trữ. Mỗi khi nhắc đến thực phẩm, nàng đều nói là mua từ trang web Đế quốc, nên rất dễ tìm được lịch sử mua hàng để đưa cho Diệp Liên Âm xem.

Diệp Liên Âm nhìn qua, lập tức nhận ra loại tôm này, gật đầu:
“Ừm, đúng là có thể ăn. Nhưng không ngờ thịt lại mềm như vậy. Trước kia ta từng ăn ở nhà ăn Đế quốc, vị không ngon bằng.”

“Không sao.”
Tần Chiêu Từ tự tin vẫy tay:
“Đó là nhờ tài nghệ nấu ăn của ta.”

“Ừm ừm, không sai, đầu bếp Tần.”
Đan Phán giơ ngón cái tán thưởng:
“Vậy sau này ta với Vân Vân có thể thường xuyên đến nhà ngươi ăn ké không?”

Nụ cười trên mặt Tần Chiêu Từ lập tức biến mất. Nàng không chút nể nang giơ ngón trỏ, lắc lắc từ chối.

Đan Phán xị mặt:
“Chúng ta đâu phải ngày nào cũng đến. Lúc nào đến sẽ báo trước, được chưa?”

“Ừm…”
Tần Chiêu Từ nhíu mày, nhớ đến việc Vạn Bách Vân gần đây giúp mình không ít, cuối cùng cũng chần chừ đồng ý:
“Không thường xuyên thì được. Một tháng không quá một lần.”

“Thành giao!”
Đan Phán lập tức nắm tay Diệp Liên Âm, giơ lên chạm tay với Tần Chiêu Từ.

Diệp Liên Âm bị hành động bất ngờ làm cho ngơ ngác, thu tay lại, vẻ mặt mộng mị.

Đan Phán cười tươi, chớp mắt:
“Ta là nữ sĩ đã kết hôn, phải giữ đúng nữ đức.”

“À…”
Tần Chiêu Từ hơi ngượng, kéo nhẹ khóe miệng:
“Ừm, ngươi… rất tuyệt.”

Sau bữa trưa, Đan Phán khéo léo tìm lý do rời đi.

Diệp Liên Âm giúp Tần Chiêu Từ thu dọn hộp cơm. Khi đã gọn gàng, Tần Chiêu Từ bước đến mép sân thượng, nhìn toàn cảnh học viện Đế quốc, không khỏi ngạc nhiên:
“Không ngờ trường học này lại đẹp đến vậy.”

“Ừm, học viện Đế quốc luôn rất đẹp.”
Diệp Liên Âm gật đầu:
“Dù sao cũng là học viện có liên hệ trực tiếp với hoàng thất.”

“Liên hệ với hoàng thất?”
Tần Chiêu Từ nhíu mày, hơi nghi hoặc.

Diệp Liên Âm gật đầu:
“Trường này do hoàng thất bảo trợ. Các vương tử, công chúa đều sẽ học ở đây. Ngoài ra, con cái của các đại thần trong Đế quốc cũng được gửi vào học.”

“Họ có đặc quyền gì không? Ví dụ như về điểm số?”
Tần Chiêu Từ bắt đầu tò mò.

Diệp Liên Âm lắc đầu:
“Hiện tại chưa phát hiện trường hợp nào thành viên hoàng thất được hạ thấp tiêu chuẩn để vào học viện Đế quốc. Họ luôn là tâm điểm chú ý của dân chúng, nên thành tích không thể làm giả, cũng không được hưởng bất kỳ đặc quyền nào trong môi trường cạnh tranh công bằng này.”

“Nói cho cùng, trí lực của các vương tử và công chúa Đế quốc vẫn luôn ở mức cao. Theo ta biết, đại vương tử và công chúa đều đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh một cách xuất sắc và thuận lợi tốt nghiệp từ học viện.”
 
Omega Của Ta Nàng Là Quả Ớt Nhỏ Siêu Hung
Chương 47


“Vậy à.”
Tần Chiêu Từ gật đầu, như đang suy nghĩ điều gì đó:
“Vậy hiện tại trong học viện Đế quốc không còn vương tử hay công chúa theo học nữa?”

Diệp Liên Âm gật đầu xác nhận:
“Đúng vậy. Khi tỷ ta còn học ở đây, ta nhập học sau nàng. Lúc đó hoàng thất cơ bản đã tốt nghiệp cả rồi.”

“Thế còn con cái của các quan chức trong Đế quốc?”
Tần Chiêu Từ tiếp tục hỏi:
“Họ có thể dùng thủ đoạn ngầm để đưa con vào học viện không?”

Diệp Liên Âm nhíu mày:
“Chuyện đó thì ta không rõ lắm. Có thể có. Dù sao dân chúng cũng không quan tâm con cái đại thần vào học bằng cách nào.”

“Vậy à…”
Tần Chiêu Từ sờ cằm, ánh mắt nhìn xa xăm vài giây rồi quay sang Diệp Liên Âm:
“Ngươi hiện tại có rảnh không?”

Diệp Liên Âm hơi ngạc nhiên:
“Ừm, có. Sao vậy?”

“Có thể dẫn ta đi dạo quanh trường không? Muốn xem thử nơi ngươi học.”
Tần Chiêu Từ chỉ xuống lầu:
“Tiện thể vận động một chút.”

Diệp Liên Âm theo phản xạ liếc nhìn mặt đất, rồi gật đầu:
“Ừm, được.”

Thế là Diệp Liên Âm dẫn Tần Chiêu Từ xuống lầu, cùng nhau đi dạo quanh học viện Đế quốc.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bước chậm dưới những tán cây loang lổ ánh nắng. Tần Chiêu Từ thỉnh thoảng dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Liên Âm cười. Hai người đi trên con đường nhỏ xanh mướt trong khuôn viên trường, nụ cười của họ mang theo hơi thở thanh xuân.

Thời gian vui vẻ trôi qua nhanh chóng. Đến giờ học, Diệp Liên Âm phải quay lại lớp.

Tần Chiêu Từ tiễn nàng đến tận cửa phòng học, nhìn nàng bước vào rồi mới thu lại nụ cười. Nàng lập tức gọi video cho Tôn Tuệ.

“Tôn bí thư, giúp ta điều tra một chút. Con trai của Công tước Tây Lợi Á — Tây Tước — trước và sau khi vào học viện Đế quốc có thành tích ra sao. Ngoài ra, tra cả các hành vi trong quá khứ của hắn. Sau khi có kết quả, tổng hợp lại gửi cho ta.”

Tôn Tuệ không rõ Tần Chiêu Từ có liên quan gì đến Tây Lợi Á, nhưng vẫn nhanh chóng đáp lời:
“Vâng, tiểu Tần tổng.”

“À, còn nữa. Việc ta nhờ tìm viện nghiên cứu, đã xong chưa?”
Tần Chiêu Từ hỏi tiếp.

Tôn Tuệ gật đầu:
“Đã tìm được, nhưng tôi chưa liên hệ với họ.”

“Gửi địa chỉ cho ta. Ta sẽ tự đến. Hiện tại ta có thời gian.”

“Vâng.”
Tôn Tuệ lập tức gửi địa chỉ viện nghiên cứu cho Tần Chiêu Từ.

Sau khi xác nhận xong, Tần Chiêu Từ hỏi tiếp:
“Việc ta nhờ tìm đất thế nào rồi?”

Tôn Tuệ đáp:
“Tôi đã nhờ công ty bất động sản tìm kiếm. Họ nói sắp có kết quả. À, đúng rồi, tiểu Tần tổng, ngài nói muốn biệt thự ba tầng. Có công ty đã tiếp nhận dự án này. Khi nào ngài có bản thiết kế mặt bằng?”

“Nhanh vậy sao? Tôn bí thư, hiệu suất của ngươi thật cao.”
Tần Chiêu Từ không ngờ mọi việc tiến triển nhanh như vậy.
“Vậy tuần này đi, ta sẽ sớm hoàn thành bản vẽ thiết kế.”

“Vâng.”
Tôn Tuệ gật đầu:
“Tiểu Tần tổng, còn gì cần tôi làm nữa không?”

Tần Chiêu Từ lắc đầu:
“Tạm thời vậy thôi. Vất vả ngươi rồi.”

Tôn Tuệ hơi cúi đầu:
“Không có gì.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tần Chiêu Từ nhanh chóng đến bãi đỗ xe của học viện, lái xe đến viện nghiên cứu.

Trước khi vào, nàng thu thập mẫu đất và nước từ khu vực xung quanh, ghi chép lại từng mẫu một cách cẩn thận. Sau đó, nàng mang theo cả mẫu thu thập từ Điền Viên Tinh và học viện Đế quốc, bước vào viện nghiên cứu.

Viện nghiên cứu của Đế quốc hoạt động với hiệu suất rất cao. Sau khi thanh toán chi phí, Tần Chiêu Từ chỉ phải chờ khoảng ba giờ là đã nhận được báo cáo phân tích.

Một chuyên viên nghiên cứu còn trực tiếp giải thích cho nàng:

“Dựa theo ký hiệu ngài đã đánh dấu, chúng tôi chia các mẫu đất thành ba nhóm: mẫu số 1, số 2 và số 3.”

“Mẫu số 2 có đến hai mươi loại. Chúng tôi đã phân loại toàn bộ. Ngài xem, đây là mẫu 2-1, tức là mẫu đầu tiên trong nhóm số 2. Ngài hiểu cách ký hiệu chứ?”

“Hiểu rồi.”
Tần Chiêu Từ gật đầu:
“Ngươi nói tiếp đi.”

“Vâng.”
Chuyên viên nghiên cứu tiếp tục:
“Chúng tôi bắt đầu phân tích nhóm mẫu số 2, vì số lượng nhiều nhất. Theo kết quả, đất chủ yếu chứa khoáng chất phong phú, chất hữu cơ, vi sinh vật, vật chất vô cơ, hơi nước và không khí. Hai mươi mẫu này có kết cấu và loại hình khác nhau. Đây là bảng phân loại chi tiết.”

“Tổng thể mà nói, nhóm mẫu số 2 có tính chất tương đồng, chỉ khác nhau về kết cấu và đặc điểm đất.”

“Mẫu số 1 có thành phần tương tự mẫu số 2, nhưng vật chất phong phú hơn. Đặc biệt, hoạt tính sinh học trong đất rất cao. Ngoài vi sinh vật, còn có chất hữu cơ sinh ra từ quá trình phân hủy xác động vật. Loại đất này rất thích hợp cho cây trồng phát triển.”

Tần Chiêu Từ lập tức nắm bắt trọng điểm:
“Mẫu số 2 cũng thích hợp cho cây trồng chứ?”

Chuyên viên gật đầu:
“Về cấu tạo thì có, nhưng cần cải tạo thêm một chút.”

“Còn mẫu số 3, chắc là đất của Đế quốc. So với mẫu số 1, đất Đế quốc không giàu khoáng chất bằng, nhưng lại có một số đặc tính khác biệt.”

“Đặc tính gì?”
Tần Chiêu Từ tò mò.

“Khả năng thúc đẩy sinh trưởng. Đất Đế quốc có thể tăng tốc độ phát triển của cây trồng. Đây là điểm mà hai mẫu trước không có.”

Nghe đến đây, Tần Chiêu Từ dường như đã hiểu vì sao rau củ trồng ở Đế quốc có hương vị vượt trội hơn hẳn so với những nơi khác.

“Còn về chất lượng nước thì sao?”
Nàng hỏi tiếp.

Chuyên viên đáp:
“Cả ba loại nước không khác biệt quá lớn. Tuy nhiên, mẫu số 1 có hàm lượng khoáng chất cao nhất, tiếp theo là mẫu số 2, còn Đế quốc là thấp nhất.”

“Được rồi, ta đã có câu trả lời mình cần.”
Tần Chiêu Từ thu lại toàn bộ báo cáo và các mẫu chưa dùng hết, cảm ơn chuyên viên rồi rời khỏi viện nghiên cứu.

Ra khỏi viện, đúng lúc đến giờ học, nàng nhanh chóng lái xe trở lại học viện Đế quốc.

Vừa bước vào lớp, Bạch Thanh Từ đã bị xấp tài liệu trong tay nàng thu hút:
“Đó là báo cáo gì vậy?”

Tần Chiêu Từ hơi sững người, định giấu đi, nhưng rồi thấy như vậy quá lộ liễu, nên quyết định đưa cho Bạch Thanh Từ xem.

“Đây là mẫu đất từ tinh cầu nào?”
Bạch Thanh Từ lật xem vài số liệu.

“À, là từ chuyến công tác mấy ngày trước của ta. Sao vậy, Bạch lão sư?”
Tần Chiêu Từ nhìn nàng, muốn xem có nhận xét gì đặc biệt.

Bạch Thanh Từ nhíu mày lật xem một lúc, trầm ngâm rồi nói:
“Mẫu số 1 này rất thích hợp cho cây trồng phát triển. Lần đầu tiên ta thấy đất có hàm lượng khoáng chất cao đến vậy. Mẫu số 2 cũng khá ổn. Ngươi còn giữ mẫu nào không?”

“À… Bạch lão sư muốn nghiên cứu sao?”
Tần Chiêu Từ hơi tò mò.

Bạch Thanh Từ gật đầu:
“Gần đây ta đang viết một bài luận về ảnh hưởng của môi trường đất đối với sự sinh trưởng của thực vật. Đang làm thí nghiệm liên quan, vừa hay cần vài nhóm mẫu đất khác nhau. Nếu ngươi còn giữ, có thể cho ta một ít không?”

“Ừm, còn đó.”
Tần Chiêu Từ gật đầu, lấy ba lô đựng đầy mẫu đất ra, mở cho Bạch Thanh Từ xem:
“Tất cả đều ở đây.”

“Nếu Bạch lão sư cần thì cứ lấy đi. Nhưng ta có thể đến xem ngươi làm thí nghiệm không? Ta muốn biết cách ngươi nghiên cứu.”

“Được.”
Bạch Thanh Từ gật đầu:
“Sáng mai ngươi đến học viện Đế quốc, chờ ta dưới tòa nhà thực nghiệm. Ta sẽ dẫn ngươi vào phòng thí nghiệm.”

“Ta cũng được vào sao?”
Tần Chiêu Từ hơi ngạc nhiên:
“Không phải chỉ học sinh học viện mới được vào à?”

Bạch Thanh Từ lắc đầu:
“Nghiên cứu sinh có quyền đưa một người vào. Nhưng nếu có sự cố, người đó phải chịu trách nhiệm cùng. Vậy nên ngày mai ngươi đừng động vào bất kỳ thiết bị nào. Có gì thì hỏi ta.”

“Được, không vấn đề gì.”
Tần Chiêu Từ lập tức gật đầu:
“Ta sẽ không gây rắc rối đâu.”

“Ừm.”
Bạch Thanh Từ chăm chú sắp xếp lại các mẫu đất trong ba lô của Tần Chiêu Từ, dựa theo số hiệu trong báo cáo.

Tần Chiêu Từ nhìn dáng vẻ chuyên tâm của nàng, trong lòng mơ hồ cảm thấy ngày mai sẽ có một vài thu hoạch bất ngờ.

---

Trên đường về nhà, Tần Chiêu Từ không kìm được chia sẻ với Diệp Liên Âm:

“Diệp Liên Âm, hôm nay Bạch lão sư nói sẽ dẫn ta vào phòng thí nghiệm xem thử.”

“Thật sao?”
Diệp Liên Âm hơi nghi hoặc:
“Nhưng ngươi đâu có học chuyên ngành đó? Sao nàng lại đồng ý?”

“Chắc là vì ta đưa cho nàng mấy mẫu đất từ Điền Viên Tinh. Nàng nói đang làm thí nghiệm liên quan. Ta muốn xem thử liệu Bạch lão sư có thể nghiên cứu ra điều gì mới.”

Diệp Liên Âm gật đầu hiểu ý:
“Vậy cũng tốt. Biết thêm được nhiều điều.”

“Ừm.”
Tần Chiêu Từ cười gật đầu, trong lòng đầy mong đợi cho ngày mai.

Diệp Liên Âm nhìn thấy tâm trạng nàng tốt như vậy, lại nghĩ đến việc mình vừa thất bại trong thí nghiệm hôm nay. Trầm tư một lúc, nàng khẽ nói:
“Tần Chiêu Từ, ngày mai ta có lẽ sẽ không đến lớp chờ ngươi.”

“Ừ? Sao vậy, ngươi có việc à?”
Tần Chiêu Từ quay sang, ánh mắt đầy quan tâm.

Diệp Liên Âm gật đầu rồi lại lắc đầu:
“Không phải chuyện gì lớn. Ta mới vào học viện được một năm, gần đây làm thí nghiệm thiết kế ở nhà, mới nhận ra kiến thức chuyên ngành của mình còn thiếu nhiều. Nên ta đang nghĩ có nên nhờ một bạn học chuyên ngành thiết kế giúp đỡ.”

“Giúp ngươi? Được chứ.”
Tần Chiêu Từ chớp mắt:
“Ngươi đã nghĩ ra ai chưa?”

Diệp Liên Âm gật đầu:
“Ừm, gần đây ta hay mượn phòng thí nghiệm thiết kế, gặp Lâm — một bạn học năm ba. Năng lực chuyên môn của nàng rất tốt. Ta đang nghĩ có thể nhờ nàng dạy kèm giống như ngươi nhờ Bạch lão sư.”

“Được đó.”
Tần Chiêu Từ gật đầu:
“Ngươi hỏi thử xem nàng có đồng ý không. Nếu cần, ta sẽ lo học phí giúp ngươi.”
 
Omega Của Ta Nàng Là Quả Ớt Nhỏ Siêu Hung
Chương 48


“Ừm, nhưng không cần ngươi chi trả đâu. Ta vẫn có khả năng tự lo được.”
Diệp Liên Âm từ chối đề nghị của Tần Chiêu Từ.
“Ngày mai ta sẽ đến lớp của Lâm học tỷ hỏi xem nàng có thời gian không.”

“Ừ ừ, nếu có gì không tiện thì cứ tìm ta giúp nhé.”
Tần Chiêu Từ vỗ ngực đầy tự tin:
“Ta rất đáng tin cậy đó.”

“Ừ ừ.”
Nhìn dáng vẻ Tần Chiêu Từ sốt sắng tự đề cử, Diệp Liên Âm vừa buồn cười vừa bất lực lắc đầu:
“Nếu có chuyện, nhất định sẽ tìm ngươi.”

Sau khi bàn bạc xong, sáng hôm sau đến trường, Diệp Liên Âm liền đến lớp học của Lâm Già Nhất để tìm gặp.

“Giáo hoa Lâm Già Nhất có người tìm.”

Sau khi nói rõ lý do, một bạn học chuyên ngành thiết kế liền đi gọi Lâm Già Nhất.

Lâm Già Nhất hơi ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Diệp Liên Âm đứng nghiêm chỉnh trước cửa lớp, liền nhíu mày:
“Nàng đến tìm ta sao?”

“Ừ.”
Bạn học kia gật đầu, có chút không kiên nhẫn:
“Không ngờ ngươi cũng có ngày được giáo hoa tìm đến.”

Lâm Già Nhất không đáp lại, đứng dậy bước ra cửa lớp.

Thấy Diệp Liên Âm, nàng hơi căng thẳng, siết chặt tay để tự trấn an, rồi chủ động hỏi:
“Ngươi tìm ta có việc gì?”

Diệp Liên Âm quay đầu nhìn nàng, hơi khó mở lời, mím môi:
“Là thế này, Lâm học tỷ, ngươi cũng biết gần đây ta đang làm thực nghiệm về thiết kế tàu vũ trụ.”

“Nói thật, ta mới vào chuyên ngành thiết kế chưa đầy một năm, kiến thức chuyên môn còn thiếu rất nhiều. Trong quá trình làm thực nghiệm, ta gặp không ít khó khăn.”

“Vì muốn nhanh chóng hoàn thành thực nghiệm và chế tạo sản phẩm, ta muốn hỏi Lâm học tỷ có thể dành ra hai tiếng mỗi ngày để giúp ta học bù được không?”

“Học bù?”
Lâm Già Nhất không ngờ Diệp Liên Âm chủ động đến tìm mình vì chuyện này, theo phản xạ nhíu mày.

Diệp Liên Âm vội bổ sung:
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không nhờ miễn phí. Ta biết ngươi rất bận học và làm việc, nên ta sẽ trả học phí tương xứng. Ngươi cứ đưa ra mức giá là được.”

Lâm Già Nhất mím môi, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, vẻ mặt đầy do dự. Trầm ngâm một lúc, Diệp Liên Âm tưởng nàng sẽ từ chối.

Nhưng Lâm Già Nhất bất ngờ lên tiếng:
“Được. Ngươi cứ tính học phí theo giá thị trường là được. Yêu cầu của ngươi chắc chỉ là hướng dẫn thực nghiệm thôi, không cần dạy lý thuyết.”

“Vừa hay, mỗi chiều ta đều đến phòng thí nghiệm làm thực nghiệm. Ngươi cứ đến đó tìm ta, ta sẽ hướng dẫn ngươi hoàn thành.”

“Vậy thì tốt quá!”
Diệp Liên Âm vỗ tay vui mừng:
“Cảm ơn ngươi, Lâm học tỷ!”

Lâm Già Nhất lắc đầu:
“Không cần cảm ơn, ta có thu phí mà.”

Diệp Liên Âm gật đầu, rồi như sực nhớ ra điều gì:
“À đúng rồi, Lâm học tỷ, ta còn muốn hỏi ngươi có ký hợp đồng với công ty nào chưa? Vì nếu thực nghiệm này có kết quả, ta định xin độc quyền. Nếu ngươi đã ký hợp đồng, thì có thể sẽ không tiện.”

Lâm Già Nhất lắc đầu:
“Ngươi yên tâm. Ta chưa ký hợp đồng với công ty nào. Gần đây ta đang cân nhắc việc tự khởi nghiệp, nên chưa có ý định ký kết gì cả.”

“Vậy thì ta yên tâm rồi. Cảm ơn ngươi, Lâm học tỷ. Ta đi trước.”
Diệp Liên Âm nói xong mọi chuyện, khẽ gật đầu với Lâm Già Nhất rồi rời đi.

Lâm Già Nhất đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng Diệp Liên Âm dần khuất sau góc hành lang. Bàn tay đang siết chặt của nàng từ từ thả lỏng, nét mặt cũng dịu đi nhiều.

Về đến nhà, không ít bạn học tò mò hỏi nàng chuyện gì đã xảy ra. Nhưng Lâm Già Nhất không để tâm, chỉ lặng lẽ mở sách ra tiếp tục học.

---

Khác với Diệp Liên Âm đi tìm người học bù, Tần Chiêu Từ sáng nay đã sớm đến phòng thí nghiệm.

Trong trí nhớ của nàng, phòng thí nghiệm là nơi đầy những hóa chất màu sắc, có loại còn bốc hơi trắng mờ, tạo cảm giác huyền bí.

Nhưng khi bước vào phòng thí nghiệm của Bạch Thanh Từ, nàng lại có cảm giác như đang tiến vào một khu rừng thu nhỏ.

Khắp nơi đều là thực vật thấp bé, mọc lan ra các góc phòng. Xen giữa chúng là những bộ xương động vật và hóa thạch được trưng bày cẩn thận.

Tần Chiêu Từ tò mò quan sát một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy Bạch Thanh Từ đang làm việc tại bàn thí nghiệm, giữa đám cây cối rậm rạp.

Lúc này, nàng đang mặc áo blouse trắng, đeo kính bảo hộ trong suốt.

“Bạch lão sư,”
Tần Chiêu Từ gọi một tiếng,
“Ngươi đang làm gì vậy?”

Bạch Thanh Từ ngẩng đầu nhìn nàng, rồi chỉ vào giá treo bên cạnh:
“Thay áo thí nghiệm đi. Đây là phòng thí nghiệm tiêu chuẩn, mỗi lần vào đều phải mặc.”

“Được.”
Tần Chiêu Từ làm theo, tìm được một chiếc áo vừa vặn với mình.

“Đây là mẫu đất ngươi đưa hôm qua. Ta đang phân tích thành phần để lập nhóm thực nghiệm.”

Sau khi thay áo xong, Tần Chiêu Từ hỏi tiếp:
“Hôm qua ngươi nói đang nghiên cứu ảnh hưởng của môi trường đất đến sự phát triển của thực vật. Ngươi định dùng loại cây nào để làm thí nghiệm?”

Bạch Thanh Từ nhíu mày:
“Chỉ dùng các loại hoa cỏ phổ biến ở Đế quốc thôi.”

“Vậy nhóm đối chứng là dùng đất Đế quốc?”
Tần Chiêu Từ hỏi tiếp.

“Đúng vậy. Chủ yếu là để so sánh với đất Đế quốc.”
Bạch Thanh Từ gật đầu.

Tần Chiêu Từ trầm ngâm:
“Hôm qua khi ta lấy mẫu, nhân viên nghiên cứu nói đất Đế quốc có chỉ số tăng trưởng cao. Cây trồng ở đó phát triển rất nhanh, còn đất ta mang đến thì không có đặc tính đó. Về tốc độ sinh trưởng thì rõ ràng kém xa.”

Bạch Thanh Từ gật đầu:
“Ngươi nói đúng. Nhưng thực vật mọc lên từ các loại đất khác nhau sẽ có đặc tính khác nhau. Cây trồng từ đất Đế quốc tuy phát triển nhanh, nhưng thời gian ra hoa lại rất ngắn. Mỗi năm người dân chỉ có thể ngắm hoa trong khoảng thời gian rất ngắn, nếu bỏ lỡ thì phải chờ năm sau.”

“Vậy thì cây sinh trưởng chậm sẽ có thời gian ra hoa dài hơn?”
Tần Chiêu Từ sờ cằm suy nghĩ.

“Về lý thuyết thì đúng là như vậy.”
Bạch Thanh Từ gật đầu.

Nghe vậy, Tần Chiêu Từ nhíu mày, âm thầm đưa ra một quyết định:
“Bạch lão sư, ngươi có thể dùng loại hạt giống này để gieo trồng không?”

Nàng lấy từ túi ra một túi giấy nhỏ cỡ bàn tay, bên trong là hạt giống đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, đưa cho Bạch Thanh Từ.

Bạch Thanh Từ nhíu mày, mở túi giấy ra, chăm chú quan sát những hạt giống bên trong vài giây. Nàng ngẩng đầu, hơi khó hiểu:
“Đây là hạt giống của loại cây gì? Ta hình như chưa từng thấy ở Đế quốc.”

Tần Chiêu Từ đáp:
“Hạt giống này ta tình cờ có được. Mong Bạch lão sư giữ bí mật giúp ta. Nguồn gốc cụ thể thì ta không thể tiết lộ. Loại cây này khi trưởng thành sẽ cho ra quả hình trứng, màu đỏ, kích thước khoảng hai đến ba centimet.”

“Trái này có thể ăn trực tiếp. Nói thật, ta đã từng gieo trồng nó trên đất Đế quốc. Quả tuy đẹp mắt, nhưng vị lại chua gắt, ít nước, so với hai loại đất khác thì khó ăn hơn nhiều.”

“Ta vẫn luôn thắc mắc nguyên nhân. Nếu Bạch lão sư đang làm thí nghiệm liên quan, ta muốn nhờ người chuyên môn giúp nghiên cứu, tìm ra lý do cụ thể.”

Bạch Thanh Từ nhíu mày:
“Vậy ra ngươi muốn tham gia chuyên ngành của chúng ta, là để làm rõ điều này?”

“Đúng vậy.”
Tần Chiêu Từ gật đầu:
“Đây là dự án thương mại ta muốn phát triển trong tương lai.”

“Ngươi nói với ta trước như vậy, không sợ ta tiết lộ bí mật sao?”
Bạch Thanh Từ tò mò.

Tần Chiêu Từ cười, lắc đầu:
“Thứ nhất, ta tin Bạch lão sư không phải người như vậy. Có lẽ là trực giác, nhưng ta tin ngươi chỉ hứng thú với nghiên cứu. Thứ hai, ta có đủ tự tin: dù có bị tiết lộ, người khác cũng không thể sao chép được hạt giống này.”

“Được rồi, ta đồng ý giúp ngươi.”
Bạch Thanh Từ nhìn sâu vào mắt Tần Chiêu Từ một lúc, rồi gật đầu.

“À đúng rồi, Bạch lão sư.”
Tần Chiêu Từ lấy thêm năm sáu quả đã chín từ túi ra, đặt trước mặt Bạch Thanh Từ:
“Đây là trái cây ta trồng bằng mẫu đất số 1. Ngươi có thể nếm thử để hiểu vì sao ta nói vậy.”

Bạch Thanh Từ nhìn chằm chằm vào những quả màu đỏ trong tay, hơi do dự. Dù là người nghiên cứu, nàng vẫn có chút e dè khi gặp thực phẩm lạ.

Thấy vậy, Tần Chiêu Từ liền cầm một quả, ăn ngay trước mặt nàng, nhai ngon lành.

Bạch Thanh Từ lúc này mới yên tâm, làm theo, cầm một quả lên và từ tốn nhai.

Vừa cắn xuống, nước quả ngọt thanh tràn đầy khoang miệng, mang theo chút chua nhẹ. Vị ngọt và chua hòa quyện rất cân bằng, tạo nên hương vị cực kỳ dễ chịu.

“Trái này tên gì?”
Ăn xong, Bạch Thanh Từ cẩn thận cất phần còn lại vào rổ bảo quản.

Tần Chiêu Từ đáp ngay:
“Ừm… gọi là Thánh Nữ quả.”

“Thánh Nữ quả?”
Bạch Thanh Từ lẩm bẩm, nhìn rổ trái cây:
“Ừm, tên cũng không tệ.”

“À, còn nữa, trái này không để lâu được. Tốt nhất nên ăn sớm hoặc bảo quản trong tủ lạnh.”
Tần Chiêu Từ không quên nhắc nhở.

Bạch Thanh Từ đổ túi hạt giống vào cốc chịu nhiệt, nhìn khoảng 30 hạt bên trong, rồi hỏi:
“Khi gieo trồng, có điều gì cần lưu ý không?”

Tần Chiêu Từ suy nghĩ một chút, nhớ lại những tài liệu gieo trồng từng đọc qua, rồi chậm rãi nói:
“Trước tiên, ngâm hạt giống trong nước ở 50°C khoảng nửa giờ. Sau đó, khi nhiệt độ nước giảm dần xuống khoảng 20°C thì tiếp tục ngâm thêm mười giờ nữa. Cuối cùng, vớt ra, rửa sạch lớp dịch nhầy bên ngoài, dùng khăn ẩm bọc lại, đặt trong phòng ủ mầm ở nhiệt độ 28°C. Khi hạt bắt đầu nảy mầm thì có thể tiến hành gieo trồng. Độ ẩm của Đế quốc rất phù hợp cho loại cây này phát triển.”

“Còn về các chất dinh dưỡng khác thì phải nhờ Bạch lão sư tự nghiên cứu. Ta không rõ lắm về các loại phân hóa học của Đế quốc.”

“Ừm, ta hiểu rồi.”
Bạch Thanh Từ gật đầu, ánh mắt lộ rõ sự nghiêm túc:
“Ta sẽ nghiên cứu kỹ. Thật sự rất muốn biết loại trái cây này mọc ra như thế nào.”
 
Omega Của Ta Nàng Là Quả Ớt Nhỏ Siêu Hung
Chương 49


“Vậy ta có thể giúp gì không?” Tần Chiêu Từ tò mò hỏi Bạch Thanh Từ.

Bạch Thanh Từ cúi đầu nhìn vào cốc chịu nhiệt:
“Vậy ngươi cứ làm theo cách ngươi vừa nói, ngâm hạt giống giúp ta đi.”

Tần Chiêu Từ lập tức có cảm giác như vừa tự buộc đá vào chân mình. Nhưng vì đã mở lời giúp đỡ, nàng đành phải chịu khó bắt tay vào làm.

Thời gian trong phòng thí nghiệm trôi qua rất nhanh. Chớp mắt đã đến giữa trưa, Bạch Thanh Từ dừng thí nghiệm, cởi áo blouse, quay đầu nói với Tần Chiêu Từ:
“Có thể nghỉ ngơi một chút rồi, đi bổ sung năng lượng đi.”

“Ừ, đúng là nên vậy.”
Tần Chiêu Từ lúc này mới thoát ra khỏi trạng thái tập trung cao độ trong thí nghiệm.
“Ta muốn đi tìm Diệp Liên Âm. Bạch lão sư, buổi chiều ta sẽ quay lại.”

“Ừm.”
Bạch Thanh Từ gật đầu, nhìn theo bóng dáng vui vẻ rời đi của Tần Chiêu Từ, khẽ gõ ngón tay lên bàn như đang suy nghĩ điều gì đó:
“Nàng hình như không giống với những lời đồn bên ngoài.”

---

Rời khỏi phòng thí nghiệm sinh vật, Tần Chiêu Từ nhanh chóng đi xuống lầu, định đến khu giảng dạy tìm Diệp Liên Âm để cùng ăn trưa. Nhưng khi đến tầng ba, nàng bất ngờ thấy Diệp Liên Âm đang đứng ở hành lang.

Bên cạnh nàng là một nữ sinh cao khoảng 1m80, tóc ngắn, đường nét khuôn mặt sắc sảo, làn da trắng nhợt như mang chút bệnh trạng. Trên người mặc áo thun trắng đơn giản, quần jeans đen rộng thùng thình, đi giày thể thao trắng bình thường. Tuy trang phục giản dị, nhưng khí chất lại toát lên vẻ xa cách rõ rệt.

Ánh mắt nàng ấy luôn dõi theo Diệp Liên Âm. Mỗi khi Diệp Liên Âm quay sang nhìn, nàng lại nhanh chóng chuyển hướng, giả vờ như đang nhìn phía trước.

Diệp Liên Âm không nhận ra hành động nhỏ ấy, vẫn cúi đầu nhìn vào đôi vớ trong tay, miệng khẽ mấp máy như đang nói gì đó.

Tần Chiêu Từ đứng ở đầu hành lang, lặng lẽ nhìn hai người qua góc tường. Nhìn thấy ánh mắt lén lút của cô gái kia, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác khó chịu và bị đè nén.

Người này thích Diệp Liên Âm — Tần Chiêu Từ nhạy bén nhận ra bí mật ấy.

Nàng giơ tay nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn trưa. Tần Chiêu Từ lạnh mặt, bước nhanh qua hành lang, gọi lớn:
“Âm Âm, đi ăn trưa thôi.”

Diệp Liên Âm nghe thấy giọng Tần Chiêu Từ thì hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, rồi quay lại nhìn Lâm Già Nhất với vẻ áy náy.

Lâm Già Nhất tỏ vẻ không sao, khẽ lắc đầu, sau đó quay sang nhìn Tần Chiêu Từ, ánh mắt bình thản nhưng đầy đánh giá.

Tần Chiêu Từ cũng nhận ra ánh mắt ấy, liền ưỡn ngực, nghiêm túc nhìn lại nàng một cái. Hai người trao nhau ánh mắt hiểu rõ nhưng không nói ra.

Diệp Liên Âm không nhận ra sự căng thẳng ngầm giữa hai người, chỉ nhẹ nhàng kéo tay áo Tần Chiêu Từ, nhỏ giọng hỏi:
“Sao ngươi biết ta ở đây?”

“Ta cũng không biết.”
Tần Chiêu Từ liếc nàng một cái, giọng nói mang chút châm chọc:
“Nếu không phải Bạch lão sư bảo ta đi ăn, ta vì vội nên đi thang bộ, cũng không để ý ngươi đang ở cùng bạn học này đâu.”

Diệp Liên Âm hơi ngạc nhiên vì giọng nói lạ lẫm của nàng, nhưng vì có Lâm Già Nhất ở đó, nàng không tiện hỏi thêm, chỉ khẽ kéo tay áo Tần Chiêu Từ.

Khi đến trước mặt Lâm Già Nhất, Diệp Liên Âm chủ động giới thiệu:
“Lâm học tỷ, đây là Tần Chiêu Từ, ta… ừm… bạn lữ.”

“Chào ngươi, ta là Lâm Già Nhất.”
Lâm Già Nhất tất nhiên đã biết Tần Chiêu Từ, liền chủ động đưa tay ra bắt.

“Chào ngươi, ta là Lâm Già Nhất.”
Lâm Già Nhất vốn đã biết Tần Chiêu Từ, liền chủ động đưa tay ra bắt tay với nàng.
“Tin tưởng Diệp học muội chắc đúng như ngươi nói. Ta là người hướng dẫn học bổ túc cho nàng.”

“Dĩ nhiên là thật rồi.”
Tần Chiêu Từ nở một nụ cười rất chính trực, bước lên một bước:
“Không ngờ lão sư lại xinh đẹp như vậy. Ta là vợ của Diệp Liên Âm, Tần Chiêu Từ. Rất vui được làm quen với ngươi.”

Diệp Liên Âm nghe Tần Chiêu Từ tự xưng như thế thì hơi nhíu mày kinh ngạc, nhưng không nói gì.

“Giờ cũng đến lúc ăn trưa rồi. Tin rằng lão sư cũng cần bổ sung dinh dưỡng. Ta và Âm Âm xin phép không làm phiền nữa. Tạm biệt.”

Tần Chiêu Từ hơi gật đầu, sau khi nhận được sự đáp lại từ Lâm Già Nhất thì chủ động nắm tay Diệp Liên Âm rời khỏi hành lang.

---

Trên đường đi, Diệp Liên Âm nhìn sắc mặt rõ ràng không vui của Tần Chiêu Từ, thật sự không hiểu nàng đang nghĩ gì.

Khi đến sân thượng khu giảng dạy và ngồi xuống, Diệp Liên Âm cuối cùng không nhịn được hỏi:
“Ngươi sao vậy? Tâm trạng không tốt à?”

“Không có đâu, tâm trạng ta rất tốt.”
Tần Chiêu Từ cười, nhưng nụ cười không hề mang theo cảm xúc.

Diệp Liên Âm bất lực nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Với cái kiểu cười đó, ngươi nghĩ ta tin tâm trạng ngươi tốt thật sao?”

“Ngươi nói gì?”
Tần Chiêu Từ mở hộp cơm, bắt đầu bày biện đồ ăn.

“Không có gì.”
Diệp Liên Âm lắc đầu:
“Ta nói chúng ta ăn cơm đi.”

“Ừ.”
Tần Chiêu Từ ngồi thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Liên Âm, tay cầm đũa nhưng không động đậy.

Diệp Liên Âm bị nàng nhìn đến mức ăn cơm cũng không thấy ngon, cảm thấy khó chịu, liền giơ chân đá vào cẳng chân Tần Chiêu Từ.

“Ngươi… ngươi đá ta làm gì!”
Tần Chiêu Từ nhăn mặt đau đớn, không kịp phản ứng, xoa xoa chân.

Diệp Liên Âm tức giận cau mày:
“Ta còn muốn hỏi ngươi đấy. Sao cứ nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ như vậy? Ngươi bị gì thế, Tần Chiêu Từ?”

Tần Chiêu Từ cũng cau mày, hơi nổi giận, buông chân xuống, thở hắt ra:
“Ta không bị gì cả!”

Diệp Liên Âm nhìn nàng chằm chằm:
“Vậy ngươi vừa rồi nói chuyện với Lâm Già Nhất kiểu gì thế? Còn giới thiệu quan hệ của chúng ta một cách thân mật như vậy.”

“Thân mật chỗ nào?”
Tần Chiêu Từ giọng càng thêm chua chát:
“Gọi là vợ thì thân mật sao? Ngươi không phải là vợ ta à? Ta nói sai chỗ nào?”

Diệp Liên Âm nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, hạ giọng:
“Tần Chiêu Từ, ngươi đừng quên chúng ta đã có ba điều giao ước.”

Sắc mặt Tần Chiêu Từ khẽ thay đổi, lý trí dần quay lại. Nàng ngồi thẳng người, nhìn vào mắt Diệp Liên Âm, trầm mặc một lúc rồi gật đầu:
“Ừ, là ta vượt giới hạn. Xin lỗi.”

Nói xong, Tần Chiêu Từ thu ánh mắt lại, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.

Diệp Liên Âm thấy nàng không nói gì, cũng không nhìn mình, trong lòng lại bắt đầu thấy hụt hẫng.

Hai người ăn cơm như nhai sáp, không có vị. Ăn xong, Tần Chiêu Từ lặng lẽ thu dọn hộp cơm, không nói thêm lời nào, rồi rời đi.

Diệp Liên Âm nhìn bóng lưng nàng, muốn gọi mà lại thôi, hơi hé miệng rồi lại nhíu mày, quay đầu nhìn ra ngoài sân thượng.

---

Tần Chiêu Từ sau khi rời khỏi sân thượng, không đến phòng thí nghiệm tìm Bạch Thanh Từ như dự định, mà đi thẳng đến bãi đỗ xe, mở cửa xe và ngồi vào trong.

Sau khi đặt hộp cơm xuống, Tần Chiêu Từ gục đầu lên vô lăng xe, lẩm bẩm:
“Vừa rồi ta bị gì vậy, sao lại nói như thế? Tần Chiêu Từ, ngươi đúng là đầu óc có vấn đề rồi.”

“Có gì mà phải giận? Chẳng phải chỉ vì Diệp Liên Âm không nói cho ngươi biết người dạy kèm là một Alpha thôi sao? Cho dù lão sư đó có thích nàng thì cũng đâu liên quan gì đến ngươi. Ngươi và Diệp Liên Âm chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.”

“Ừ, chúng ta đâu có mối quan hệ cụ thể gì. Chỉ là bạn bè thôi, không có gì đáng giận. Ngươi lại nghĩ nàng có ý gì khác, nhưng ngươi vẫn luôn là nữ, làm sao nàng có thể có tình cảm với ngươi được? Chắc chắn là do quan niệm giới tính của thế giới này ảnh hưởng đến ngươi.”

“Ừ, nhất định là như vậy.”

Tần Chiêu Từ ngẩng đầu, siết chặt tay lái, gật đầu đầy kiên định, rồi mở cửa xe, đi đến phòng thí nghiệm tìm Bạch Thanh Từ để tiếp tục làm thí nghiệm.

---

“Diệp học muội, Diệp học muội.”
Lâm Già Nhất thấy Diệp Liên Âm đang cầm dây điện mà ngẩn người không động đậy, liền lo lắng gọi hai tiếng.

“Ừ?”
Diệp Liên Âm lúc này mới tỉnh lại, vội vàng nối dây điện vào.

Lâm Già Nhất lắc đầu, tháo dây ra, rồi nối lại đúng vị trí:
“Ngươi sao vậy? Thất thần như thế này thì không thích hợp để làm thí nghiệm đâu. Về lớp học nghỉ đi.”

“Ừ.”
Diệp Liên Âm cũng nhận ra trạng thái của mình không ổn:
“Thật xin lỗi, làm mất thời gian của ngươi.”

Lâm Già Nhất lắc đầu:
“Không sao, dù gì ngươi cũng trả tiền theo giờ. Ngày mai rồi tính tiếp.”

“Được, ta đi trước nhé, Lâm học tỷ.”
Diệp Liên Âm thu dọn ba lô, xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm.

---

Ra khỏi phòng thí nghiệm, Diệp Liên Âm không về lớp ngay mà gửi tin nhắn cho Đan Phán, hẹn nàng ra ngoài.

Đan Phán vốn đang làm thí nghiệm, nhận được tin nhắn liền lập tức ra ngoài.

Thấy Diệp Liên Âm ngồi cách đó không xa, vẻ mặt đầy tâm sự, Đan Phán cũng cảm thấy hơi lạ.

Nàng ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng chạm vào tay Diệp Liên Âm, hỏi:
“Sao vậy? Mặt mày ủ rũ, còn gọi ta ra vào giờ học, không giống phong cách của ngươi chút nào, Diệp đại học bá.”

“Đừng nói nữa.”
Diệp Liên Âm bĩu môi:
“Còn không phải vì Tần Chiêu Từ. Trưa nay đột nhiên tỏ thái độ với ta, ta cũng không biết mình đã làm gì sai.”

Đan Phán ngạc nhiên nhướng mày:
“Hả? Tần Chiêu Từ tỏ thái độ với ngươi? Thật không? Trước giờ đến nhà các ngươi, toàn thấy ngươi tỏ thái độ với nàng mà?”

“Ta đâu có!”
Diệp Liên Âm phản bác.

Đan Phán cười tiếp:
“Ngươi đừng tưởng ta không thấy. Ngươi động tay động chân với nàng, đá nàng, nhéo nàng, nàng vẫn không giận, còn cười tủm tỉm. Nói thật, sau khi mất trí nhớ, Tần Chiêu Từ là Alpha hiền nhất ta từng thấy. Ngươi còn không hài lòng gì nữa?”

Diệp Liên Âm nhíu mày, nghe Đan Phán nói thì im lặng.

Đan Phán thấy nàng không nói gì, liền chọc nhẹ vào tay nàng:
“Thôi được rồi, nói cụ thể xem, nàng bắt đầu giận từ lúc nào?”

Diệp Liên Âm nhíu mày, kể lại toàn bộ chuyện xảy ra giữa trưa.

Sau khi nghe xong, Đan Phán sờ cằm:
“Ngươi có nói với Tần Chiêu Từ rằng người dạy kèm là một Alpha không?”

Diệp Liên Âm lắc đầu:
“Không có. Ta tưởng nàng không để ý chuyện đó. Người dạy kèm của nàng vẫn là một Omega mà.”

“Thật vậy sao?” Đan Phán kinh ngạc nhướng mày, “Hai người đúng là rất yên tâm về nhau đấy.”

“Gì cơ? Chúng ta đang nói chuyện nàng vì sao lại giận, ngươi đừng có nói lan man.” Diệp Liên Âm xua tay, tỏ vẻ không hài lòng.

Đan Phán gật đầu: “Ta cảm thấy Tần Chiêu Từ chắc là đang ghen.”

“Ghen á? Sao có thể?” Diệp Liên Âm lắc đầu đầy vẻ không tin, “Nàng… nàng chắc chắn là không thích ta.”

“Thật vậy sao? Không thích ngươi thì sao lại đối xử tốt với ngươi như thế?” Đan Phán tỏ vẻ nghi ngờ,
“Nàng nhất định là có tình cảm với ngươi.”

“Ngươi không phải cũng rất thích nàng sao?”

“Ai, ta đâu có?” Diệp Liên Âm như thể bị chạm đúng chỗ nhột, lập tức phản bác, “Ta mới không thích nàng!”
 
Back
Top Bottom