Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh

Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Chương 80




Vì phía Minh Ý tạm thời gặp chút trục trặc, thêm nữa việc xin chuyến bay tư nhân cũng mất thời gian, nên Minh Ý cố ý nhờ Thịnh An Ninh báo lại với bên chương trình. Thế là thời gian tập hợp vốn định vào chiều hôm trước ngày ghi hình được dời thành buổi tối.

Bốn giờ chiều, Minh Ý và Phó Thời Lễ mới đến địa điểm hẹn.

Vì đây là một chương trình hẹn hò nên ê-kíp muốn khung hình thật lãng mạn, đặc biệt chọn bối cảnh bên bờ biển. Ba ngày tới, khách mời sẽ ở tại khu biệt thự hướng biển sang trọng nhất Giang Thành. Mỗi phòng ngủ đều có cửa sổ sát biển, kéo rèm ra là thấy ngay đại dương, mở cửa sổ là gió biển ùa vào.

Kỳ Chu và Khương Du đã có mặt từ hôm qua, vì họ vốn đang ở Giang Thành. Hai người đến sớm nhất, trong khi những khách mời khác vẫn đang dọn hành lý trên lầu. Lúc này, Kỳ Chu và Khương Du đã thay đồ chống nắng, váy đi biển, nằm ghế dài hóng gió.

Thấy Minh Ý và Phó Thời Lễ đi tới, họ mới bước lại gần.

Kỳ Chu: “Có chuyện gì à, sao giờ mới đến? Ông còn bảo tôi là anh xin đường bay riêng cơ.”

Nhà họ Kỳ có chút quan hệ với cục hàng không, bằng không cũng khó mà xin nhanh như thế.

Phó Thời Lễ: “Không có gì đâu, vào trong đi.”

Thấy vậy, Kỳ Chu cũng không hỏi thêm. Anh thuận tay nhận lấy một chiếc vali trong tay Phó Thời Lễ, dẫn họ đi vào: “Phòng ở tầng ba, tổng cộng bốn phòng, phòng hai người ngay sát phòng chúng tôi.”

Kỳ Chu và Khương Du đưa Minh Ý, Phó Thời Lễ tới tận phòng. Vừa bước vào, Minh Ý ngẩng đầu nhìn Phó Thời Lễ: “Quần áo để em dọn là được, anh với Kỳ ảnh đế đi dạo quanh một vòng làm quen chỗ này đi.”

Kỳ Chu mỉm cười: “Em dâu khách sáo rồi, ngoài đời gọi tôi Kỳ Chu là được.”

Minh Ý gật đầu cười: “Vâng.”

Nghe vậy, Phó Thời Lễ liền tỏ ý không vui, mí mắt hơi nhướng, ánh mắt hờ hững quét qua anh: “Cậu gọi ai là em dâu cơ?”

Dù sao bối phận của anh cũng là dựa vào thực lực mới có được, không thể dễ dàng để người khác chiếm lợi.

Kỳ Chu nhướng mày, không nói gì thêm, chỉ vòng tay khoác lấy vai Phó Thời Lễ lôi đi. Trước khi ra cửa còn dặn Khương Du ở lại với Minh Ý.

Hai người đàn ông đi rồi, Minh Ý và Khương Du nhanh chóng thân thiết. Trước kia họ từng đóng chung hai tháng trong một đoàn phim, sau đó còn kết bạn WeChat, coi như cũng quen biết. Chỉ là vừa rồi có Phó Thời Lễ và Kỳ Chu ở đó, nhiều chuyện khó tiện nói.

Khương Du tính tình dễ gần, chẳng có chút kiêu căng nào, Minh Ý rất thích cô. Trước khi đến đây, cô còn chuẩn bị sẵn quà cho Khương Du, là một bộ kem chống nắng mà cô vẫn hay dùng. Dù sao quay ở biển, tia cực tím ở đây không thể coi thường.

Thấy vậy, Khương Du hơi sững: “Em cũng chuẩn bị quà cho chị á?”

Minh Ý cũng ngẩn ra: “Cái gì mà cũng?”

Hoàn hồn lại, Khương Du cười, giơ tay nhận lấy bộ chống nắng Minh Ý đưa: “Hôm qua chị với Kỳ Chu đi dạo phố, ngang qua cửa hàng TR. Bên đó mới ra hai dòng nước hoa sa mạc lấp lánh, vừa đẹp vừa thơm, chị tiện mua hai chai, vốn định tặng em đấy.”

Nghe xong, Minh Ý mỉm cười: “Thế thì trùng hợp thật.”

Khương Du cũng cười: “Không ngờ chúng ta nghĩ giống nhau. Lát nữa dọn đồ xong chị về phòng lấy chai nước hoa cho em, mùi hương khá dễ chịu, chắc em sẽ thích.”

Minh Ý gật đầu: “Cảm ơn chị Khương Du.”

“Có gì đâu.”

Nói rồi, Khương Du vừa giúp gấp quần áo vừa bảo: “Hôm nay ê-kíp báo là hai em có thể không tới được, làm chị hết hồn. Còn tưởng hai người bỏ chương trình rồi.”

Minh Ý vừa treo đồ vào tủ vừa thuận miệng đùa: “Sao mà không tới được, hợp đồng ký rồi, tiền vi phạm hợp đồng đâu có ít!”

Biết Minh Ý nói đùa, Khương Du bật cười. Dù gì cô cũng biết tình hình nhà Minh Ý từ Kỳ Chu, cộng thêm chồng cô lại là tổng giám đốc tập đoàn Phó thị, bỏ ra ba mươi tỷ mua lâu đài dỗ vợ vui còn được, sao có thể quan tâm đến chút tiền vi phạm bảy con số.

Khương Du: “Ban đầu chị cũng lo, sau Kỳ Chu bảo chồng em đã xin đường bay riêng lúc đó chị mới yên tâm.”

“Haiz.”

Nhắc đến chuyện này, Minh Ý có hơi ngượng, cảm thấy hơi khoa trương: “Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là sáng nay dạ dày em hơi khó chịu, cứ buồn nôn mãi. Với lại em còn hay say máy bay, nên Phó Thời Lễ mới đi xin đường bay riêng.”

Nói đến đây, chẳng hiểu sao dạ dày Minh Ý bỗng cuộn trào, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Nhưng trong bụng cũng chẳng còn gì, mấy thìa cháo buổi sáng đã tiêu hết từ lâu.

Thấy vậy, Khương Du nhanh chóng đưa cho cô chai nước khoáng và giấy ăn.

Đợi Minh Ý nôn xong, Khương Du mới cẩn thận hỏi: “Tháng này em có kinh nguyệt chưa?”

Minh Ý lắc đầu: “Chưa, em trễ gần một tuần rồi.”

Nghe xong, trong lòng Khương Du cơ bản đã đoán được.

Cô dừng lại giây lát, rồi mở miệng: “Có khi nào em mang thai rồi không?”

Minh Ý sững người.

Bảy giờ tối, ê-kíp cố ý chờ đến khi mọi người sắp xếp ổn thỏa mới vào thông báo lịch quay ba ngày tới.

Ngoài phòng ngủ, toàn bộ biệt thự đều đã lắp camera từ trước, gồm cả hành lang tầng hai, ba, cùng phòng khách tầng một. Camera còn có chức năng thu âm.

Làm vậy để đảm bảo tính chân thực cho chương trình. Ê-kíp sẽ không phát trực tiếp những gì ghi được, mà qua xử lý dựng lại, để làm đoạn ngoại truyện phát ở cuối mỗi tập.

“Ngày đầu tiên, nhiệm vụ đã có sẵn trong thẻ trên bàn, mọi người có thể xem kỹ, có gì không rõ thì cứ hỏi.”

Nhiệm vụ ngày đầu có hai phần:

Nhiệm vụ một: Nam nữ khách mời tự tay làm bữa sáng cho đối phương, để đối phương nếm thử và nhận xét.

Nhiệm vụ hai: Chia nhóm chơi trò “Thử thách ăn ý” và “Trò chơi PK”.

Minh Ý cúi đầu liếc qua, cơ bản hiểu rõ dụng ý của chương trình.

Đạo diễn: “Quy trình và thời gian quay đều đã ghi chi tiết trên thẻ nhiệm vụ. Nếu không có vấn đề gì, hôm nay tạm kết thúc ở đây. Tối nay mọi người nghỉ ngơi sớm, mai sáng bắt đầu ghi hình. Hy vọng ba ngày tới sẽ vừa vui vẻ vừa lãng mạn.”



Sáng hôm sau, bảy giờ.

Minh Ý cố tình đặt báo thức, dù sao hôm nay cũng là ngày quay đầu tiên, không thể ngủ dậy muộn được.

Cô lơ mơ mở mắt, ngồi dậy trên giường thì đúng lúc Phó Thời Lễ vừa từ phòng tắm bước ra.

Phó Thời Lễ: “Tỉnh rồi à?”

Minh Ý đưa tay dụi nhẹ đôi mắt còn ngái ngủ, hơi chậm chạp gật đầu: “Ừ, tỉnh rồi. Anh dậy từ khi nào thế?”

Phó Thời Lễ sải bước lại gần: “Sớm hơn em nửa tiếng.”

Minh Ý vẫn còn ngái ngủ. Cô vốn khó đổi chỗ nằm, thêm nữa từ tối qua cứ mãi nghĩ đến lời Khương Du nói, ôm chăn trở mình tới tận rạng sáng mới thiếp đi.

Thấy Phó Thời Lễ đi lại gần, theo bản năng cô khẽ ngả người, nhắm mắt bổ nhào vào lòng anh, còn dụi dụi vài cái.

Phó Thời Lễ theo phản xạ bước lên, vững vàng đón lấy, ôm chặt cô trong lòng. Cảm nhận được động tác của cô, khoé môi anh khẽ cong, giọng nói dịu dàng hiếm thấy: “Sâu lười vẫn chưa tỉnh hẳn à?”

Minh Ý mắc nhiều “bệnh công chúa”, nhưng duy nhất có điểm tốt: không có tính bực dọc buổi sáng. Người khác chưa tỉnh ngủ thường dễ gắt gỏng, còn Minh Ý thì chỉ thích rúc trong lòng anh làm nũng.

Mấy giây sau, cái đầu nhỏ trong ngực anh mới khẽ gật gật.

Phó Thời Lễ đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc cô, giọng cưng chiều: “Vậy ngủ thêm chút nữa nhé? Dù sao tổ chương trình cũng chẳng quy định ai phải quay trước, đợi anh làm xong bữa sáng rồi gọi em dậy.”

Ngập ngừng giây lát, Minh Ý lắc đầu, giọng ngái ngủ vang lên trong ngực anh: “Không ngủ nữa, em xuống cùng anh.”

Phó Thời Lễ cúi mắt nhìn, giọng trầm thấp dịu dàng: “Được, anh đợi em cùng xuống.”

Ba mươi phút sau, Minh Ý rửa mặt xong còn tranh thủ trang điểm nhẹ, thay chiếc váy dài xanh nhạt rồi cùng Phó Thời Lễ xuống nhà.

Dưới tầng, máy quay đã vào chỗ. Triệu Khiết và Lục Tư Thành vừa quay xong, chuẩn bị lên lầu nghỉ. Cố Tư Tư thì đang bận rộn, còn Lê Duệ đứng bên cạnh theo dõi.

Không lâu sau khi Minh Ý và Phó Thời Lễ xuống, Khương Du và Kỳ Chu cũng xuất hiện.

Chẳng mấy chốc, tổ của Lê Duệ và Cố Tư Tư cũng kết thúc, chỉ còn lại cặp Minh Ý – Phó Thời Lễ và Kỳ Chu – Khương Du.

Phó Thời Lễ vốn quen với Kỳ Chu, chẳng cần nói nhiều cũng tự nhiên đạt được sự ăn ý, cả hai cùng đi vào bếp.

Lần này, đề tài hot nhất chương trình chính là hai người này, tổ chương trình còn mừng thầm vì có cảnh họ cùng khung hình.

Bên này, Minh Ý và Khương Du ngồi sofa đối diện nhau, bật cười, rồi cùng đứng dậy đi qua phụ giúp.

Vừa đi Minh Ý vừa nhỏ giọng: “Ảnh đế Kỳ cũng biết nấu ăn sao?”

Khương Du cười khẽ, không đáp. Vài giây sau, dường như nhận ra điều gì đó, cô hơi sững lại.

“Cũng…?”

Khương Du ngạc nhiên nhìn Minh Ý: “Phó tổng biết nấu ăn à?”

Minh Ý cười, gật đầu. Nhớ tới hương vị bát mì lần trước, cô bổ sung thêm: “Ngon lắm đó.”

Khương Du nghe vậy thì thu lại ánh mắt, lặng lẽ nhìn sang vị ảnh đế kia đầy cảm thông.

Rất nhanh, bữa sáng của Phó Thời Lễ và Kỳ Chu đã xong.

Đúng như Minh Ý đoán, Phó Thời Lễ nấu mì nước trong, thêm rau chân vịt, sợi mì nóng hổi, trên mặt xanh mướt lá rau, vừa nhìn đã thấy đẹp mắt, ngửi thôi cũng muốn ch** n**c miếng.

Ngược lại, phần của Kỳ Chu thì chẳng khá khẩm gì.

Anh nấu cháo trắng, nhưng có vẻ bị khê, màu ngả sẫm, trông như bị hun khói.

Hai người Kỳ Chu và Khương Du nhìn chằm chằm vào bát cháo ấy, ngơ ngác đối diện nhau.

Một lúc sau, Khương Du cố nhịn, nhìn vào ống kính nói: “Nếu ăn xong mà phải nhập viện thì tính là tai nạn lao động được không?”

“Pfft—”

Minh Ý bật cười không kìm được.

Cô ngẩng lên nhìn Khương Du, thương cảm: “Hay là… chị thử nếm của em?”

Khương Du mỉm cười lắc tay: “Thôi, không cần đâu, hai người quay đi.”

Minh Ý không nói thêm, cúi xuống ăn vài miếng, lót dạ rồi trả lời câu hỏi của nhân viên, tiện thể còn khen ngợi món mì của Phó Thời Lễ.

Hoàn thành phần mình, cô lại vào bếp tiếp tục nhiệm vụ.

Tưởng chừng nấu nướng đơn giản, nhưng đến khi nhìn tủ lạnh đầy ắp nguyên liệu, Minh Ý lại lúng túng, chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Lần trước quay show, Dì Lan chỉ dạy cô làm salad hoa quả. Nhưng ở đây toàn rau, không có hoa quả, cô cũng muốn biến tấu thành salad rau, song tìm mãi chẳng thấy sốt, đành bỏ cuộc.

Thời gian trôi từng phút, Minh Ý chợt thấy quả báo đến nhanh thật – mới cười Kỳ Chu xong, giờ đã tới lượt mình.

Do dự một hồi, cô quyết định đun nồi nước, bỏ nốt rau chân vịt Phó Thời Lễ còn thừa, thêm muối và bột gà nêm nếm, coi như nấu một nồi canh.

Nghĩ bụng, canh mì của Phó Thời Lễ ngon thế, mình làm na ná chắc cũng không đến nỗi nào.

Mười phút sau, cô bưng ra một bát canh xanh sẫm, nổi lềnh bềnh lá rau.

Minh Ý: “…”

Nhân viên: “…”

Đang phân vân có nên mang ra không thì Phó Thời Lễ đi tới, đứng sau lưng: “Xong rồi à?”

Nói rồi, anh cúi mắt nhìn vào bát canh trên tay cô.

Khựng lại một thoáng, anh bật cười khẽ, giọng trầm ấm: “Công chúa nấu cho anh thuốc phép thuật đấy à?”

“…”

Mặt Minh Ý ửng hồng ngay tức thì, cô xoay người, khẽ đẩy ngực anh, lí nhí: “Anh nói linh tinh gì thế.”

Phó Thời Lễ đưa tay đón lấy bát canh, đặt lên quầy bar, rồi tìm thìa trong tủ, bỏ vào bát.

Thấy anh có vẻ sắp nếm thử, Minh Ý vội kéo nhẹ tay anh: “Hay là… để em làm lại lần nữa nhé?”

Nghe vậy, Phó Thời Lễ chậm rãi quay đầu, trong mắt ánh lên nụ cười lấp lánh. Anh thong thả nhìn cô vài giây, rồi nhướng mày hỏi: “Làm lại thì chắc chắn ngon hơn à?”

Minh Ý: “…”

“Không chắc…”

Phó Thời Lễ khẽ cười: “Thế thì quyết vậy đi, chọn cái này nhé.”

“……”

Minh Ý: “Ừm… cũng được.”

Thấy Phó Thời Lễ múc một thìa canh chuẩn bị nếm thử, Minh Ý liếc nhìn về phía ống kính, rồi lấy hết can đảm nói: “Không sao đâu, anh cứ nói thật cũng được.”

Động tác của Phó Thời Lễ khựng lại: “Thật chứ?”

Rõ ràng là không mấy tin tưởng.

Minh Ý mím môi, gật mạnh đầu: “Đương nhiên rồi, nói là phải giữ lời!”

“Được.” Phó Thời Lễ khẽ cười, thu ánh mắt về.

Anh đưa thìa canh lên môi, cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ.

Thấy vậy, Minh Ý lập tức hỏi: “Thế nào? Có ngon không, có ngon không?”

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tiểu công chúa xuống bếp nấu canh, tuy trông chẳng được bắt mắt cho lắm, nhưng trong lòng cô vẫn có chút hy vọng, nhỡ đâu… nhỡ đâu lại ngon thì sao.

Sắc mặt Phó Thời Lễ khựng lại, cố nuốt ngụm canh xuống: “Hình như… hơi mặn một chút.”

Minh Ý: “?”

Cái này… cũng nói thẳng ra được sao?

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Khoảnh khắc ngắn ngủi, Phó Thời Lễ như nhận ra tín hiệu gì đó.

Bản năng cầu sinh khiến anh lập tức chữa lời: “Nhưng dạo này khẩu vị của anh vốn hơi nặng, anh lại thích ăn mặn.”

Minh Ý mím môi, trong lòng mới thấy tạm chấp nhận.

Nhân viên quay phim vừa quay vừa cố nín cười, đến mức mặt đỏ bừng. Trước kia thấy trên Weibo có nói đến “ba mươi tỷ” còn tưởng là chiêu trò, không ngờ lại thật sự ngọt thế này!!! Mê rồi, mê rồi.

Không lâu sau, Kỳ Chu kéo Khương Du lại góp vui.

Nhìn bát canh xanh thẫm đặt trước mặt Phó Thời Lễ, Kỳ Chu hạ giọng trêu: “Xem ra tay nghề nấu nướng của em dâu cũng chẳng hơn anh là mấy nhỉ.”

Nghe vậy, Phó Thời Lễ nhíu mày, ngẩng mắt nhìn sang, không chút nể tình mà vạch trần luôn: “Không ngon hơn cháo cậu nấu khét sao?”

Kỳ Chu: “?”

Bênh vợ quá đáng! Trọng sắc khinh bạn!!!

Ngập ngừng một thoáng, Kỳ Chu quay sang nhỏ giọng nũng nịu với Khương Du: “Vợ ơi, Phó nhị diss anh.”

Khương Du vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Thôi nào, đi đi, mình đừng chơi với họ nữa.”

Phó Thời Lễ liếc Kỳ Chu một cái, sau đó đầy chán ghét mà thu ánh mắt về, sợ bị anh ta lây dính cái gì.

Bên kia, Kỳ Chu chẳng buồn để ý tới hai người đứng cạnh, cũng mặc kệ ống kính máy quay, giọng thấp thấp mà làm nũng: “Vợ ơi, anh muốn ăn mì gói phiên bản sang chảnh em nấu.”

Khương Du: “……”

“Được.”

……

Nhiệm vụ của Minh Ý và Phó Thời Lễ tạm thời coi như kết thúc. Hai người không ở lại bếp làm bóng đèn cho Kỳ Chu với Khương Du nữa, mà nắm tay nhau ra vườn dạo.

Biệt thự ở ven biển, nhưng cách bờ cũng mấy trăm mét. Đúng lúc buổi trưa, nắng gắt, tia cực tím mạnh nhất, Minh Ý và Phó Thời Lễ không ra biển mà ngồi trong góc râm của khu vườn, vừa hóng mát vừa ngắm cảnh biển.

Một lát sau, không biết Minh Ý nhớ ra điều gì, bỗng nghiêng đầu: “Phó Thời Lễ.”

“Gì thế?”

Minh Ý: “Đợi mình về nhà rồi, em sẽ nấu lại canh cho anh nhé.”

Lời vừa dứt, không khí chợt lặng xuống.

Hai giây sau.

Phó Thời Lễ hờ hững nâng mí mắt, ánh nhìn thẳng thắn mà không hề né tránh: “Sao? Em còn định mưu sát chồng nữa à?”
 
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Chương 81




Buổi sáng quay hình xong, buổi chiều là thời gian tự do của mọi người.

Phải nói, ở phương diện này tổ chương trình vẫn khá nhân văn, vừa đáp ứng được nhu cầu quay, lại vừa cho khách mời khoảng thời gian tự do, không đến mức khiến việc quay hình trở nên nhàm chán.

Khí hậu Giang Thành đặc biệt, giữa mùa hè, dù đã sang buổi chiều nhưng nắng ngoài trời vẫn gay gắt như thiêu đốt.

Minh Ý sợ bị rám nắng, lại thêm việc sáng nay dậy quá sớm, nên dứt khoát chọn về phòng ngủ bù. Tất nhiên Phó Thời Lễ cũng đi cùng.

Trên đường quay về, hai người vừa khéo gặp Khương Du và Kỳ Chu bịt kín mít, đang định ra ngoài.

Thấy vậy, Minh Ý hỏi: “Hai người ra ngoài à?”

Khương Du gật đầu: “Chiều nay rảnh, bọn chị định đi dạo một vòng, tiện thể mua ít đồ dùng về.”

Ngừng một chút, Minh Ý không nhịn được nhắc: “Ngoài này đang ba mươi tám độ đấy.”

Còn chưa đợi Khương Du trả lời, Phó Thời Lễ đã cúi đầu ôm vai Minh Ý: “Lo chuyện thiên hạ à, em không buồn ngủ nữa rồi hả?”

“Ừ nhỉ.”

Bị anh nhắc, Minh Ý mới chợt nhớ ra: “Buồn ngủ chứ, sao lại không, buồn ngủ chết đi được ấy.”

Nói xong, cô ngẩng lên nhìn Khương Du rồi lại nhìn sang Kỳ Chu: “Thôi hai người đi đi, hôm nay em dậy sớm quá, phải về ngủ bù đã.”

Khương Du gật đầu.

Sau đó, Minh Ý cùng Phó Thời Lễ rẽ vào hành lang bên phải, phòng của họ ở cuối dãy. Vào phòng rồi Minh Ý mới gỡ tay anh ra: “Sao vừa nãy anh chặn em thế?”

Phó Thời Lễ khẽ cười: “Anh chặn em cái gì cơ?”

“Thì lúc em bảo ngoài trời ba mươi tám độ, sao anh không cho em nói tiếp?”

Thời tiết thế này vốn chẳng hợp để ra ngoài, vừa nãy đứng ngoài có mười phút, lại còn ở chỗ râm mát mà người cô đã đầy mồ hôi, khó chịu dính dấp.

Phó Thời Lễ cúi mắt, nhẹ nhàng siết lòng bàn tay cô, cười khẽ: “Em không nghe Khương Du vừa nói gì à?”

“Cô ấy nói gì cơ?”

Minh Ý nghĩ lại vài giây: “Không phải bảo đi mua đồ dùng à?”

Nghe vậy, Phó Thời Lễ nhịn không được cong môi: “Em thấy trong biệt thự này thiếu thứ gì?”

Minh Ý chớp chớp mắt.

Hình như… chẳng thiếu thứ gì cả, đồ sinh hoạt cái gì cũng có, tuy không bằng ở nhà, nhưng cũng thuộc loại khá đầy đủ.

Ngừng lại một chút, Minh Ý mới hỏi: “Vậy thì họ mua gì cơ chứ?”

Ánh mắt Phó Thời Lễ vô tình dừng trên gương mặt cô, nhìn mấy giây rồi bật cười: “Anh nên nói em ngốc, hay nói em ngây thơ đây? Hửm?”

“?”

Phó Thời Lễ: “Trong phòng ngủ ngoài việc không có camera, còn thiếu một thứ.”

Ngừng vài giây, anh mới chậm rãi bổ sung: “Thiếu một thứ, là đồ anh mang từ nhà đến.”

“……!”

Minh Ý sững người, ngẩng đầu không dám tin nhìn anh: “Anh nói là! Họ… đi mua cái đó á?”

“Giờ thì phản ứng kịp rồi?”

Phó Thời Lễ bật cười, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên chóp mũi cô, giọng nói vừa dịu dàng vừa cưng chiều.

Minh Ý mím môi, bất giác thấy hơi ngượng. Vừa nãy còn ở hành lang nói chuyện lâu như thế, hoá ra lại làm lỡ chuyện tốt của người ta.

Càng nghĩ cô càng buồn bực: “Anh nhìn ra kiểu gì vậy?”

Phó Thời Lễ ngước mắt liếc cô một cái.

Thật ra cũng chẳng khó đoán, lúc bắt gặp hai người kia, từ nét mặt của Khương Du và Kỳ Chu, cộng thêm hiểu biết của anh về Kỳ Chu, đoán ra cũng chẳng khó.

Còn chưa đợi anh lên tiếng, đã nghe Minh Ý lẩm bẩm: “Bình thường Kỳ ảnh đế trông nghiêm túc lắm cơ mà, sao cũng…”

Nghe vậy, Phó Thời Lễ bật cười khẽ, ngẩng mắt: “Em tưởng Kỳ Chu nghiêm túc hơn anh chắc?”

Minh Ý ngước nhìn anh, mím môi không nói gì.

Nghĩ đến chuyện Phó Thời Lễ mang theo tận ba hộp “ba con sói”, cô lại thấy bực.

Hỏi vì sao mang nhiều thế, anh còn trơ trẽn nói: “Sợ không đủ dùng.”

Xem kìa! Đấy là lời mà người nên nói ra sao!!!

Giận thật sự!!!

Nghĩ đến đây, Minh Ý chợt nhớ lời Khương Du hôm qua chiều nói. Thật ra tính kỹ lại, cũng không hẳn là không có khả năng. Nếu thật sự có em bé, thì tuyệt đối không thể để Phó Thời Lễ tùy hứng.

Có điều cô tạm thời chưa dám chắc, định đợi quay xong về Lệ Thành sẽ nói. Nếu bây giờ nói, chắc chắn Phó Thời Lễ sẽ làm ầm lên bắt cô về ngay. Trong khi lần quay này cũng thú vị, cô chưa muốn về sớm, dù sao chỉ còn hai ngày nữa thôi. Nhiều người có thai vẫn đi quay phim được, cô chỉ tham gia một chương trình tạp kỹ, chắc cũng chẳng sao.

Minh Ý nghĩ vậy.

Thấy cô im lặng mãi, Phó Thời Lễ giơ tay quơ trước mặt cô: “Hồn vía đi đâu rồi? Nghĩ gì ghê gớm thế?”

Minh Ý hoàn hồn, lắc đầu: “Không có gì. Em đi tắm đây, nóng chết mất, người toàn mồ hôi.”

“Ừ, đi đi.” Phó Thời Lễ ngẩng mắt, giọng trầm chậm: “Anh đi cùng nhé?”

“……”

Minh Ý: “Anh khỏi cần.”

Nói xong cô xoay người định vào phòng tắm, nhưng còn chưa kịp bước, đã bị anh nắm cổ tay kéo thẳng vào lòng: “Vội gì chứ?”

Minh Ý cau mày: “Anh làm gì vậy? Người em toàn mồ hôi, khó ngửi chết đi.”

Phó Thời Lễ nghiêng đầu, hơi thở nóng hổi rơi bên tai cô, giọng trầm thấp bật cười: “Anh có chê đâu.”

Minh Ý liếc anh một cái, vốn trời nóng đã khiến tâm trạng dễ cáu, giờ càng thêm bực mình, cô dứt khoát buông lời thách thức: “Được thôi, vậy anh l**m sạch đi.”

Nghe thế, Phó Thời Lễ hơi khựng lại, dường như bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại phản ứng. Ánh mắt anh lướt hờ trên gương mặt cô, giọng thấp trầm: “Được thôi, trên người em có chỗ nào mà anh chưa l**m qua đâu?”

“……”

Minh Ý: “Cút.”



Buổi quay ngày hôm sau bắt đầu lúc chín giờ sáng, so với ngày đầu tiên thì nhiệm vụ hôm nay nặng hơn một chút.

Ngày thứ hai có tổng cộng hai hạng mục, hạng mục thứ nhất mang tên 《Thử thách ăn ý tình nhân》. Nói một cách đơn giản, tổ chương trình sẽ thiết kế vài trò chơi nhỏ để kiểm chứng độ ăn ý giữa các cặp đôi.

Để tăng thêm phần thú vị, tổ chương trình chuẩn bị bốn trò chơi, giao cho bốn cặp cùng tham gia, còn chơi trò nào thì để mọi người bốc thăm quyết định.

Căn cứ vào thời gian đến biệt thự, khách mời được chia thành bốn nhóm A, B, C, D. Khương Du và Kỳ Chu đến sớm nhất, được xếp vào nhóm A; Phó Thời Lễ và Minh Ý đến muộn nhất, thuộc nhóm D; còn lại là Triệu Khiết và Lục Tư Thành, cùng Lê Duệ và Cố Tư Tư, lần lượt là nhóm B và C.

Theo thứ tự đó bốc thăm, Minh Ý và Phó Thời Lễ là cặp cuối cùng, rút được trò 《Biết đối phương nghĩ gì》.

Nhìn dòng chữ trên mảnh giấy, Minh Ý cau mày, khẽ nói: “Đây là trò gì thế?”

Phó Thời Lễ hờ hững nhấc mắt nhìn thoáng qua, cũng nhíu mày: “Viết cái gì linh tinh vậy?”

Nghe vậy, Khương Du cúi đầu liếc qua tờ giấy trong tay cô, bất lực nói: “Tổ chương trình lại bày trò rồi.”

Nói xong, cô giơ mảnh giấy của mình lên, trên đó viết 《Em vẽ anh đoán》: “Ngoài cái này của chị với Kỳ Chu ra, mấy trò khác toàn chữ quái gở, em đừng đoán nữa. Đến lượt thì tổ chương trình sẽ phổ biến luật chơi thôi.”

Khương Du không phải lần đầu tham gia show, mấy chiêu trò trong chương trình tạp kỹ cô đã nắm rõ từ lâu.

Minh Ý liếc nhìn tờ giấy trong tay Khương Du: “Cái ‘Em vẽ anh đoán’ này khó đấy, chị với Ảnh đế Kỳ ai vẽ ai đoán?”

Khương Du ngẩng mắt liếc Kỳ Chu: “Để anh ấy đoán.”

Quay phim nhanh chóng bắt đầu.

Từ lần trước chứng kiến màn nấu cháo thất bại của Kỳ Chu, cộng thêm vụ mua “đồ dùng hàng ngày”, nhận thức của Minh Ý về anh coi như được làm mới đôi chút. Vừa rồi nét mặt của Khương Du có chút vi diệu, cô còn tưởng sẽ “toang”, nào ngờ trò chơi diễn ra rất suôn sẻ. Liền mười câu, Kỳ Chu chỉ sai duy nhất một câu cuối, mà nguyên nhân cũng do Khương Du nhìn nhầm từ khóa, vẽ thiếu mấy nét. “CP Vũ trụ” quả nhiên danh bất hư truyền.

Nhưng hai cặp sau thì không được thuận lợi như vậy. Triệu Khiết và Lục Tư Thành bốc trúng trò “Chạy ba chân dẫn bóng”. Có lẽ do tuổi tác, thân thể không còn nhanh nhẹn nên động tác hơi thiếu ăn ý, nhưng dù tiến độ chậm, vẫn coi như hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Đến lượt Lê Duệ và Cố Tư Tư thì tình hình trở nên tệ hơn. Trò mà họ bốc được vốn đơn giản hơn “Em vẽ anh đoán”, vậy mà trong mười câu, Lê Duệ chẳng trả lời đúng nổi một nửa. Sắc mặt Cố Tư Tư rõ ràng sa sầm, nếu không phải đang quay hình, chắc đã cãi nhau ngay tại chỗ.

Phần ghi hình của cặp này kết thúc qua loa, bầu không khí trở nên có phần gượng gạo.

Rất nhanh đã đến lượt Minh Ý và Phó Thời Lễ.

Nhờ nhân viên chương trình giải thích, Minh Ý mới hiểu trò mà họ bốc được đại khái là: tổ chương trình đưa ra câu hỏi về sở thích của cả hai, sau đó họ viết câu trả lời lên bảng con, rồi đồng loạt giơ lên so đáp án, qua đó kiểm chứng mức độ thấu hiểu.

Trong lòng Minh Ý thấp thỏm. Cô đâu biết nhiều về Phó Thời Lễ, mà anh với cô chắc cũng chẳng biết được bao nhiêu. Trước đây hai người vốn không ưa gì nhau, ai rảnh mà đi tìm hiểu sở thích của kẻ đối đầu? Nhỡ may “toang” như Lê Duệ và Cố Tư Tư thì biết làm sao?

Đúng lúc đó, nhân viên đọc câu hỏi đầu tiên trên thẻ nhiệm vụ: “Hãy viết ra loại trái cây mà mình và đối phương thích ăn nhất.”

Trái cây.

Cái này dễ.

Minh Ý cúi đầu viết rất nhanh.

Nhân viên: “Hai vị khách mời viết xong thì có thể công bố đáp án.”

Nghe vậy, Minh Ý và Phó Thời Lễ đồng loạt giơ bảng về phía máy quay.

Phó Thời Lễ: Khế, nho
Minh Ý: Nho, khế

Nhân viên: “Xem ra Minh Ý và Phó tổng khá hiểu nhau đấy, chúng ta tiếp tục nhé.”

“Câu tiếp theo: Món ăn Minh Ý thích nhất là gì?”

Phó Thời Lễ: Sườn xào chua ngọt

Minh Ý: Sườn xào chua ngọt

“Hoạt động giải trí mà Phó tổng thích nhất?”

Phó Thời Lễ: Chơi cờ

Minh Ý: Chơi cờ

……

Trong mười câu, Minh Ý chỉ sai hai, coi như không đáng kể. Nhưng Phó Thời Lễ thì câu nào cũng trả lời chuẩn xác tuyệt đối, không lệch một ly. Đến bản thân Minh Ý cũng sững sờ. Cô nghi ngờ nghiêm túc rằng chẳng lẽ Phó Thời Lễ thầm thích cô từ lâu, nếu không sao lại nắm rõ từng chi tiết như vậy?

Câu cuối cùng: “Trên người đối phương có điểm nào đặc biệt thu hút bạn?”

Nghe vậy, Minh Ý ngẩng lên, ánh mắt lơ đãng dừng trên người Phó Thời Lễ.

Trên người anh ta có gì khiến cô bị thu hút?

Thu hồi tầm mắt, cô khẽ chớp mắt. Giàu có tính không?

À mà không đúng.

Cô cũng giàu mà.

Vậy chắc là dáng người rồi.

Phải nói thật, thân hình Phó Thời Lễ chẳng khác gì người mẫu chuyên nghiệp: cơ ngực, cơ bụng, xương quai xanh, cùng đôi chân dài thẳng tắp. Quả thực như một giá treo quần áo di động.

Nghĩ vậy, Minh Ý khẽ mím môi, cúi xuống viết vài chữ trên bảng con.

Một phút trôi qua.

Nhân viên: “Mời hai vị công bố đáp án câu cuối cùng.”

Phó Thời Lễ: Tất cả.

Minh Ý: Xương quai xanh, cơ ngực, cơ bụng, đôi chân dài.

Phó Thời Lễ: “?”
 
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Chương 82




Hôm nay, nhiệm vụ đầu tiên kết thúc rất nhanh.

Nhiệm vụ thứ hai có tên là [Cưng chiều hết mực].

Thực ra cũng chỉ là để các cặp đôi cùng nhau nuôi một con vật nhỏ, tăng thêm sự tương tác, cũng tiện để hiểu nhau hơn.

Có điều phải nói, tổ chương trình thật sự biết bày trò, ngay cả nuôi thú cưng cũng phải rút thăm.

Nhưng Minh Ý nghĩ chắc cũng không đến mức kỳ quái gì, hẳn là mèo hoặc chó thôi. Dù sao nhắc đến thú cưng, phản ứng đầu tiên của mọi người đều là mèo mèo chó chó.

Thứ tự bốc thăm vẫn theo ABCD như trước, Minh Ý là người cuối cùng.

Nhìn thấy chữ trên mảnh giấy, ánh mắt Minh Ý khựng lại, sau đó khẽ nhíu mày.
Cá?

Thấy thế, Phó Thời Lễ ngẩng mắt: “Em bốc được gì thế?”

Minh Ý không trả lời ngay, nhịn không được xác nhận lại lần nữa rồi mới mở miệng: “Cá.”

“Chương trình bắt chúng ta nuôi cá.”

Phó Thời Lễ: “……”

Minh Ý: “Anh đã từng nuôi cá chưa?”

Phó Thời Lễ hờ hững nhấc mí mắt: “Em đoán xem?”

Minh Ý: “……” Ấy là chưa từng rồi.

Bên kia, Kỳ Chu và Khương Du bốc được mèo, thấy vẻ mặt của Minh Ý và Phó Thời Lễ liền tò mò hỏi: “Hai người bốc phải gì thế?”

Minh Ý mím môi, vừa lấy tờ giấy đưa cho họ xem, vừa thở dài: “Bốc phải cá.”

Chưa kịp để Khương Du và Kỳ Chu nói gì, bên kia Kỷ Tư Tư đã thở dài: “Thế còn tốt hơn bọn tôi.”

Minh Ý: “Cậu bốc được gì?”

Kỷ Tư Tư lộ vẻ mặt như mất hết hi vọng: “Chuột hamster.”

Minh Ý: “……”

Tổ chương trình đúng là quá đáng thật.

Kỷ Tư Tư bên đó vẫn không ngừng than vãn: “Lê Duệ sợ chuột nhất, tuy chỉ là hamster, nhưng cũng tính là họ hàng với chuột, chắc chắn sẽ không chịu chăm cùng tôi đâu.”

Nghe vậy, Khương Du không nhịn được gợi ý: “Hay cậu thử hỏi chương trình xem? Trường hợp của cậu cũng coi như đặc biệt, biết đâu họ đổi cho cậu con vật khác.”

Kỷ Tư Tư thở dài: “Để tôi thử xem sao.”

Đợi Kỷ Tư Tư đi rồi, Minh Ý mới hiếu kỳ: “Tổ C bốc được gì vậy?”

Khương Du: “Hình như là chó, hôm nay tôi còn thấy ở cổng biệt thự, một con Samoyed trắng muốt, đáng yêu lắm.”

Nghe thế, Minh Ý không nhịn được ghen tị: “Hu hu, sao em không bốc được chó cơ chứ.”

Khương Du dịu giọng an ủi: “Nuôi cá cũng tốt mà, bình thường chỉ cần đặt trong bể, sáng tối cho ăn một lần là xong, nhẹ nhàng hơn nhiều. Nuôi chó còn phải dắt đi dạo, nuôi mèo thì phải chơi với nó, lại còn dọn cát vệ sinh.”

Nghe Khương Du nói vậy, tâm trạng Minh Ý lập tức tốt lên. Cô vừa định mở miệng thì chợt nghe thấy từ xa vọng lại tiếng cãi vã.

Là Lê Duệ và Kỷ Tư Tư.

Thấy thế, Minh Ý khẽ nói: “Sao họ lại cãi nhau nữa rồi?”

Khương Du lắc đầu, thì thầm: “Tối qua tôi còn thấy Lê Duệ nổi cáu với Kỷ Tư Tư.”

Nói đến đây, Kỳ Chu – từ nãy vẫn cúi đầu chơi điện thoại – bất chợt ngẩng lên: “Hai người không biết à? Hình như là Kỷ Tư Tư theo đuổi Lê Duệ trước. Trước khi nổi tiếng, Lê Duệ vốn rất ham chơi. Sau này nổi tiếng rồi, cộng thêm bị quản lý ép bằng hợp đồng nên mới thu liễm bớt, nhưng xem ra cũng chẳng coi trọng Kỷ Tư Tư là mấy.”

Nghe vậy, Minh Ý chớp mắt, có phần không dám tin: “Thật à? Tin này chuẩn không đấy?”

Dù sao thì Lê Duệ và Kỷ Tư Tư cũng là cặp được fan bình chọn, đến giờ vẫn nằm trong top 4, chắc không đến mức là “ông chồng Plastic” như lời anh nói chứ?

Kỳ Chu nhướng mày: “Em còn tưởng hạng tư kia là fan tự bình chọn chắc?”

Minh Ý ngẩn người: “Ý anh là… số phiếu đó, là mua về à?”

Kỳ Chu chỉ cười mà không đáp, sau đó ngẩng đầu nhìn sang Phó Thời Lễ: “Anh thâm trầm như vậy, sao không dạy vợ mình biết lòng người hiểm ác đi?”

Minh Ý: “?”

Phó Thời Lễ hờ hững nhấc mí mắt, liếc Kỳ Chu một cái, rồi kéo Minh Ý đứng dậy: “Đi thôi.”

“Ơ?” Minh Ý bị anh lôi lên: “Đi đâu vậy?”

Phó Thời Lễ vừa nắm tay cô, vừa liếc Kỳ Chu, giọng thản nhiên mà ý vị: “Về phòng, tránh xa mấy kẻ xấu.”

Kỳ Chu: “???”

Rời khỏi phòng khách, Phó Thời Lễ cùng Minh Ý đi nhận từ nhân viên hai con cá vàng nhỏ, toàn thân vàng óng, linh động đáng yêu.

Minh Ý ôm bể cá đi cùng Phó Thời Lễ lên lầu.

Phải nói tổ chương trình cũng khá chu đáo, không chỉ chuẩn bị bể, mà cả thức ăn cho cá cũng đưa luôn, khỏi để cô và Phó Thời Lễ phải đi mua.

Về đến phòng ngủ, Minh Ý còn cẩn thận tra trên mạng cách nuôi cá vàng. Thấy viết ánh nắng vừa phải có lợi cho sức khỏe cá, cô liền tìm một chỗ trong phòng có ánh sáng mặt trời chiếu tới, đặt bể cá ở đó.

Khi Phó Thời Lễ từ phòng tắm bước ra, Minh Ý đang đứng trước bể, nghiêm túc quan sát hai con cá vàng đang bơi lượn.

Anh đi đến gần, giọng dịu dàng: “Đang ngắm gì thế?”

Minh Ý ngẩng đầu: “Anh tắm xong rồi à?”

Phó Thời Lễ gật đầu, ánh mắt rơi xuống bể cá: “Rất thích à? Nếu thích, về nhà anh bảo người mang mấy con đến Tây Ngọc Nhạc Đình cho em.”

Minh Ý khẽ lắc đầu: “Không cần đâu. Chỉ là em đang nghĩ, cá thật sự chỉ có bảy giây trí nhớ thôi à?”

Phó Thời Lễ nhướng mày: “Chắc là… thế.”

Minh Ý nghiêng đầu nhìn anh.

Có lẽ vì vừa mới tắm xong, mái tóc anh còn ướt vài sợi tóc rối rơi xuống trước trán. Những giọt nước chưa kịp lau theo đường viền gương mặt chậm rãi trượt xuống, rơi trên xương quai xanh thẳng tắp.

Một lát sau, trên đỉnh đầu truyền xuống một giọng nói trầm thấp, trong lạnh:
“Nhìn đủ chưa?”

Ngừng lại một nhịp, Minh Ý dời ánh mắt đi. Bất chợt nghĩ ra điều gì, cô ngẩng đầu nhìn Phó Thời Lễ, cười mắt híp lại: “Anh, xương quai xanh của anh có nuôi cá được không?”

Phó Thời Lễ hờ hững nâng mắt, khoé môi cong lên như có như không. Anh nhìn cô mấy giây, chậm rãi đáp: “Xương quai xanh của anh… chỉ nuôi được một con cá là em thôi.”

Chiều hôm đó, tổ chương trình tăng ca cắt dựng vài đoạn “đặc sắc” tung lên Weibo. Để kéo rating, họ cố tình nhử khán giả trước, khiến ai nấy đều tò mò, đợi đến ngày phát sóng chính thức mới đạt hiệu quả.

Bốn cặp đôi, chương trình tung ra bốn đoạn cắt. Đoạn của Minh Ý và Phó Thời Lễ chính là câu hỏi cuối cùng, đã được dựng lại, chỉ là tổ chương trình rất “ranh”, không cắt phần câu hỏi, mà chỉ để lại phần hai người trả lời.

Quả nhiên, mười giờ tối, đoạn clip vừa đăng chưa đầy hai tiếng, chủ đề #《Chỉ yêu mình em》# và #Danh xứng với thực# đã leo lên hot search.

Trong đó, hai cặp hot nhất chính là Khương Du – Kỳ Chu và Minh Ý – Phó Thời Lễ.

Khương Du và Kỳ Chu đã bên nhau lâu, lại vốn là người trong giới giải trí, rất biết cách dựa vào chủ đề chương trình để tạo hiệu ứng. Chuyện “rải đường” họ càng chuyên nghiệp, liều lượng đầy đủ, fan cp mê mẩn tới mức ngọt phát cuồng.

Nhưng cặp còn lại thì có hơi “khác lạ”. Fan cp nhà người ta thì toàn comment: “Ngọt chết mất!”, “Cắn phải kẹo rồi!”, còn ở #Danh xứng với thực# thì lại toàn——

[Hahahahaha md, xương quai xanh, cơ ngực, cơ bụng, chân dài, Minh Ý viết cái gì thế này hahahahahaha.]

[Các cậu nhìn đi, Phó tổng viết “tất cả”. Tớ mạnh dạn đoán nhé, có phải tổ chương trình hỏi Minh Ý thích Phó tổng ở điểm nào không?]
[Chị ở trên nói có lý đấy, hình như cũng trùng khớp với câu trả lời!]

[Puhahahaha, nếu thật sự vậy thì tớ chuyển thành fan Minh Ý luôn, thật thà thế này rất quý quá!]

[Hahahaha cười chết tớ, đúng là fan cô ấy từ nay. Minh Ý sống thật, viết thật, đáng yêu thật sự!]

[Cứu mạng với, cười không thở nổi nữa rồi, muốn biết Phó tổng bị tổn thương tâm lý đến cỡ nào.]

[Chuyển fan +1, không ngờ Minh Ý lại là kiểu người thế này hahahahaha.]

[Đúng là cắn phải kẹo rồi.]

Cùng lúc đó, trong căn phòng cuối hành lang tầng ba biệt thự Lâm Giang, lờ mờ vọng ra tiếng thở dồn nén.

Ánh đèn trong phòng mờ ảo, chỉ có chiếc đèn sàn cạnh cửa kính sát đất toả ánh vàng ấm xuống nền, cả căn phòng ngập tràn bầu không khí mông lung.

Minh Ý tựa lưng vào cửa kính, ngoài trời đen kịt, trước nay chưa ai nói cho cô biết rằng ban đêm ở căn hộ view biển lại đáng sợ đến thế.

Cô không dám quay đầu, chỉ có thể buông lỏng vòng tay đặt trên vai Phó Thời Lễ, cả người như sắp đổ gục treo trên người anh, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Có lẽ đứng quá lâu, chân Minh Ý bắt đầu mỏi. Cô rút tay về, nửa người trên đổ hẳn vào ngực anh, bàn tay vừa rời khỏi cổ anh liền đặt khẽ lên người anh, đầu ngón tay vô tình chạm tới xương quai xanh.

Một luồng hơi nóng phả xuống từ đỉnh đầu, tiếp đó là tiếng cười khẽ khàn khàn rơi vào tai: “Thích đến vậy sao?”

Ngón tay Minh Ý khựng lại.

Chưa kịp rút tay về, lòng bàn tay đã bị anh siết chặt, kéo cô từ từ trượt xuống.

Giọng nam trầm thấp, lười nhác mà quyến dụ: “Còn thích chỗ nào nữa?”

Dẫn dắt, bàn tay cô rơi xuống cơ ngực: “Thích chỗ này à?”

Cảm nhận được gì đó, mặt Minh Ý nóng bừng. Cô khẽ co tay lại, môi mím chặt không nói gì.

“Còn thích đâu nữa?”

Giọng anh khàn khàn, như vừa kìm nén vừa cố tình dẫn dắt, đưa tay cô dịch từng chút xuống thấp, chạm đến vùng cơ bụng rắn chắc.

Ngón tay mềm khẽ lướt qua, Minh Ý vô thức đếm được—sáu múi.

Trong lúc cô còn ngẩn người, Phó Thời Lễ đã dắt tay cô tiếp tục đi xuống. Ngay khoảnh khắc chạm vào một nơi nóng bỏng, Minh Ý hốt hoảng, đang muốn rút tay về, lại bị anh ghì chặt.

Ngoài cảm giác nóng rẫy còn xen chút ẩm ướt, dính nhớp, khiến Minh Ý chau mày khó chịu.

Thấy vậy, Phó Thời Lễ cúi xuống, hơi thở nóng hổi phả bên tai: “Của mình mà cũng ghét bỏ sao?”

Giọng anh khàn khàn, mệt mỏi nhưng đầy ý tứ: “Nói đi, còn thích anh ở đâu nữa?”

Minh Ý nghiến răng: “Dù sao cũng không phải ở đây!”

Nghe vậy, anh khẽ bật cười, thong thả nói: “Sao? Nó không làm em vui được à?”

“?” Minh Ý sững lại.

Chưa kịp phản ứng, cả người cô đã bị anh bế bổng đặt lên giường. Ngay sau đó, mùi hương bạc hà lạnh lẽo đặc trưng cùng hormone nam tính của anh ập tới, hoàn toàn bao trùm lấy cô.

Không biết có phải do câu trả lời ban sáng vô tình chạm vào dây thần kinh nào của Phó Thời Lễ hay không, mà tối nay, trời vừa tối, anh đã bắt đầu dùng hết cách này đến cách khác hành hạ cô.

Chẳng phải cô chỉ viết sự thật sao?

Vốn dĩ cô thích chính là xương quai xanh, cơ ngực, cơ bụng, và cả đôi chân dài của anh.

Minh Ý mím chặt môi, cố đè nén tiếng rên. Nhỡ đâu biệt thự này cách âm không tốt, cô tuyệt đối không muốn bị ai nghe thấy.

Vì chuyện buổi chiều, Minh Ý bị buộc phải gọi tiếng “chồng” suốt nửa đêm, đến khi nào anh chịu buông tha cho cô mới thôi.
 
Back
Top Bottom