Siêu Nhiên Ojamajo Doremi LN vietsub

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
355527112-256-k78850.jpg

Ojamajo Doremi Ln Vietsub
Tác giả: Shanight3
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Bộ LN Ojamajo Doremi mình dịch, mình sẽ dịch từ quyển 16 đến quyển 18 nhé Tags: ojamajo​
 
Ojamajo Doremi Ln Vietsub
Ojamajo Doremi 16: Chương 1


Lướt trên làn gió dịu dàng, một cánh hoa anh đào bay vào phòng và nhẹ nhàng hạ cánh lên vai trái của tôi.

Nó chắc hẳn đã bay ra từ cây hoa anh đào đang nở ở bên vườn nhà hàng xóm.

Chắc rồi.

Điều đó thật sự rất tuyệt vời___ Không còn thời gian cho chuyện đó đâu!Tự trách mình trong gương, tôi nhìn lại mái tóc odango của mình, một bên đã xong, và thở dài.Ah, nó không phải là kiểu odango.Kiểu tóc giờ đây của tôi gọi là chignon.

Bạn có biết nó không nhỉ?"

Và mình đã từng có thể làm xong chỉ trong 5 phút hồi còn học tiểu học...."

Tôi tự cằn nhằn bản thân, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười.Hôm nay, tôi sẽ gặp lại tất cả những người bạn ngày xưa khi còn học tại Trường tiểu học Misora.

Chỉ riêng điều đó thôi đã làm tôi rất hạnh phúc.Và vâng, tất cả các học sinh tốt nghiệp từ lớp 6-1 và lớp 6-2 của Trường Tiểu học Misora sẽ họp lại với nhau.Ah, điều này sẽ chẳng đi đến đâu cả.Ở đây có một vài bạn đã đọc đến đây, nhưng không biết đến tôi đúng không?Tôi sẽ giới thiệu ngắn về bản thân.

Oh, với những bạn đã biết tôi rồi thì có thể bỏ qua đoạn này.Chào, rất hân hạnh được gặp các bạn.

Tôi tên là Harukaze Doremi.Tháng trước, tôi đã tốt nghiệp Trường cấp 2 Misora với kết quả tuyệt vời, và được nhận vào Trường cấp 3 Misora.

Tôi bây giờ là một cô gái 15-tuổi-xinh đẹp hạnh phúc nhất thế giới!Mặc dù bây giơ tôi là một học sinh trung học bình thường, nhưng trước đây tôi đã từng là một "phù thủy tập sự""Phù thủy tập sự" là người đang trong quá trình học tập để trở thành một phù thủy.Và việc làm thế nào mà tôi trở thành một "phù thủy tập sự", nó xảy ra khi tôi đến MAHO-do, một cửa hàng bán các vật dụng ma thuật, vào năm tôi học lớp 3.

Ở đó, tôi phát hiện ra bà chủ cửa hàng, Makihatayama Rika-san hay còn gọi là Majorika, là một phù thủy.

Bị phát hiện thân thế thật sự, Majorika biến thành "cóc phù thủy", một sinh vật huyền bí giống với cóc, nhưng không phải cóc hay bọ.Và theo lời nguyền cóc phù thủy được tạo ra bởi nữ hoàng của thế giới phù thủy cách đây 2 thế hệ, con người khi phát hiện thân thế thật sự của một phù thủy thì người đó sẽ trở thành một "phù thủy tập sự".

Người đó sẽ phải tham gia các kì kiểm tra, bắt đầu từ Level 9, và vượt qua mức cao nhất, Level 1, để phá vỡ lời nguyền.

Chỉ khi cô ấy trở thành một phù thủy thực sự, còn không lời nguyền mãi mãi không thể phá bỏ.Khi chuyện đó xảy ra, tôi quyết định trở thành phù thủy tập sự để biến Majorika trở về hình dạng ban đầu.

Tuy nhiên, sau khi nói chuyện với những người bạn thân của tôi, cũng là các phù thủy tập sự, Fujiwara Hazuki-chan, Senoo Aiko-chan, Segawa Onpu-chan, Ausuka Momoko-chan và em gái tôi Pop-chan, chúng tôi quyết định không trở thành phù thủy.Chúng tôi có lý do để lựa chọn không trở thành phù thủy, người có toàn bộ phép thuật.

Chính vì điều đó..."

Doremi-!

Con đang làm gì đấy?!

Nếu không nhanh lên, con sẽ bị muộn cho buổi họp lớp đấy-!"

Tiếng của mẹ vang lên tận trên lầu.

Tôi sốc và nhìn đồng hồ.

Đã 10:40.Oh-no~, buổi họp bắt đầu lúc 11h!!!Tôi nhìn vào trong gương lần nữa, và bắt đầu với búi tóc còn lại.

Một nụ cười khác xuất hiên trên mặt tôi.

Tôi mong sớm được gặp lại mọi người.Có rất nhiều người bạn tôi không gặp lại kể từ lễ tốt nghiệp.

Một vài người chuyển đến các trường cấp 2 khác.

Vài người thì chuyển hẳn ra khỏi thành phố Misora.Nhân tiện, bạn thân của tôi, Hazuki-chan, người được nhận vào Học viện Nữ sinh Karen, và tôi đã học ở hai trường khác nhau.

Tuy vậy, chúng tôi vẫn gặp nhau vào thứ 7 hàng tuần tại nhà một trong hai người hoặc tại thư viện, do đó chúng tôi vẫn gặp mặt nhau thường xuyên.Ai-chan quay trở về Osaka, và năm ngoái, cô ấy tham gia chuyến tham quan của trường tới Shinkoku.

Mặc dù ông của Ai-chan đang bị bệnh vào lúc đó, cô ấy vẫn tới Shin-Osaka, do đó chúng tôi quyết định gặp mặt nhau tại đó.Sau ngày chia tay, cả gia đình Ai-chan cùng nhau chăm sóc ông.

Và tôi thiết nghĩ rằng, ông đã có một chuyến đi tới thiên đường thật bình yên.Đó là định mệnh, và cả gia đình quyết định ở cùng nhau trong tất cả mọi sự nỗ lực của Ai-chan, nhưng ông qua đời sau đó 2 năm.

Tôi thật sự không tài nào hiểu được số phận.Tuy nhiên, Ai-chan lại nói rằng:-Trông ông rất điềm tĩnh, và trông có vẻ khỏe hơn gần đây.Bởi vậy, mẹ của Ai-chan chăm sóc ông đến những ngày cuối cùng, hoàn thành trách nhiệm của một người con, và do đó họ không thấy quá suy sụp khi ông qua đời.Tất nhiên, tôi chưa gặp lại Momo-chan gần 3 năm kể từ khi cô ấy tới New York.

Tuy vậy, chúng tôi vẫn đều đặn gửi email cho nhau hai ngày một lần.

Thật là buồn khi mà cô ấy không tới được vào ngày hôm nay.Về phần Segawa Onpu-chan...

Chúng tôi vẫn còn giữ liên lạc với nhau cho tới nửa năm trước.

Nhưng khi năm mới bắt đầu, chúng tôi đã mất liên lạc.

Lần cuối chúng tôi gặp mặt là một năm về trước.Về phần buổi họp lớp ngày hôm nay, Hazuki-chan, người chịu trách nhiệm liên lạc với các thành viên của lớp Hai, nói với tôi rằng Onpu-chan đã gửi một lời xin lỗi về sự vắng mặt của mình.Có chuyện gì xảy ra với Onpu-chan?

Tôi thật sự lo lắng.Nói về chuyện đó, Ai-chan vẫn chưa xác nhận rằng mình có tham gia vào ngày hôm nay không.

Khi chúng tôi nói chuyện với nhau trên điện thoại, cô ấy chỉ nói rằng:-Tất nhiên là tớ sẽ tới rồi!!!À, mà đó là Ai-chan.

Tôi nghĩ rằng cô ấy đã quên mất chuyện xác nhận rồi.Cuối cùng, Hana-chan...

Tôi chưa gặp lại cô bé kể từ khi Majorika đóng cửa MAHO-do và quay trở lại thế giơi phù thủy cùng Lala, Dodo và các tiên khác.Khi chúng tôi còn học cấp 2, mỗi khi tôi và Hazuki có cơ hội gặp nhau, chúng tôi đều kể chuyện về Hana-chan, nhưng câu chuyện luôn kết thúc trong nước mắt, nên nó đã trở thành một đề tài kiêng kị giữa hai chúng tôi.Hana-chan, bây giờ em sao rồi?Chắc Hana đang tích cực học tập để trở thành nữ hoàng tiếp theo, dưới sự giám hộ của Majorika...Ngay lúc đó, giọng mẹ vang lên lần nữa:-Doremi!!!!

Mẹ không phiền nếu như con muộn đâu!!-Vâng, vâng, con xuống đây!!Quàng chiếc túi màu hồng qua vai, nó cùng màu với chiếc túi của Hazuki-chan, tôi chạy rời khỏi phòng với tốc độ nhanh nhất.Ngay khi đang đi xuống cầu thang, chiếc kẹp tôi dùng để giữ kiểu tóc bắt đầu tuột ra."

Wahh!"

Buồn thay, tôi bước hụt, và"Uwaaaaaaaah_____!"

Tôi trượt chân và ngã sóng soài."

Ouch..."

"Chị lại trượt chân và ngã nữa hả~?

Chị chẳng thay đổi cho dù chị đã vào cấp 3, chị hai?!"

Đứng trước bộ dạng hậu đậu của tôi, Pop, người hiện đang ngó đầu ra khỏi phòng khách cùng với ba và mẹ, bình luận với khuôn mặt láu cá."

Đó là cách em nói chuyện với chị gái của em hả?!"

Tôi trừng trừng nhìn Pop khi cô bé đi tới,"Em luôn nói chuyện kiểu này.

Chị vào được cấp 3 là nhờ Hazuki-chan đã giúp đỡ chị trong việc học, và chị đậu với một kết quả sát nút."

Ặc!

Tôi vừa nói rằng mình đậu với một kết quả tuyệt vời nhỉ?.....

Boo-hoo-hoo.Xin lỗi, tôi đã nói dốiNhư Pop đã nói, Hazuki-chan không phải làm bài thi chuyển cấp nào, đã giúp tôi học từ mùa thu năm ngoái đến tận những ngày cuối cùng trước kỳ thi.Ahahaha...."

Có vẻ như con không bị thương.

Ngay cả khi đã là học sinh cấp 3, Doremi vẫn là Doremi.

Hahahahaha"Bố cười khi đỡ tôi dậy."

Oh, đã lâu lắm rồi mới thấy con để kiểu odango đấy"Đó là mẹ tôi.

Bà luôn nhận ra tất cả những sự thay đổi của con gái mình."

Con đã dành ra 30 phút để chải chúng, nhưng giờ đây nó là một mớ hỗn độn rồi..."

"Vậy đó là tại sao con xuống trễ.

Nó khá là khó khăn để tạo kiểu này với tóc ngắn, phải không?

Hãy để đó cho mẹ."

Một vài phút sau, mẹ đã cột lại hai búi tóc của tôi."

Oh, thật là dễ thương.

Bố thật sự rất thích cái đầu odango đấy""Nó gọi là chignon..."

Tôi phùng to hai má.

Pop đưa ra một lời bình luận khó chịu:"Chị đã cắt tóc khi anh chàng chị thích vào năm lớp 8 vứt bỏ chị.

Tại sao chị còn muốn cột tóc lại thành kiểu chignon?"

Ặc lần hai!

Nó lại tiếp tục xát muối lên những vết thương lòng mà tôi luôn muốn quên đi!!Ngay khi tôi định lên tiếng phủ nhận, mẹ nhắc nhở:"Doremi, con muộn rồi đấy!"

"Wahh, chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu cả!"

Trong lúc tôi mang giày với sự hốt hoảng sắp trễ giờ hẹn, bố ngoái đầu ra và hỏi tôi:"Đợi một chút!

Bố chưa bao giờ nghe về chuyện con thích một người khác!

Doremi, thằng đó là thằng nào?"

"Được rồi, hãy để con bé đi!

Đừng hỏi về những chuyện đã qua nữa.

Mà nhân tiện, khi đang dọn phòng ngủ của anh sáng nay, em tìm thấy một chiếc cần câu mà em chưa hề thấy qua..."

"Ặc!"

"Hãy cùng nhau nói về nó nhé!"

Nhờ mẹ, người đã nhéo tai bố và kéo về phòng khách, vết thương lòng của tôi mới không phải nhận thêm bất kì tổn thương nào nữa."

Pop thật là đáng ghét"Tôi tự nói với chính mình khi đang chạy đến trường Tiểu học Misora, nơi cuộc họp mặt diễn ra.Mặc dù với tình trạng eo hẹp về tài chính của gia đình tôi hiện nay, Pop đang lên kế hoạch ghi danh vào ngôi trường nằm ở top đầu là Học viện nữ sinh Karen.Học viện Nữ sinh Karen là ngôi trường bao gồm cả ba cấp học là cấp 2, cấp 3 và đại học.

Khoa nhạc của trường này, là khoa mà Hazuki-chan đang theo học, nổi tiếng với chính những giáo viên và giảng viên của khoa, tất cả đều là những nhạc sĩ nổi tiếng.

Rất nhiều học sinh tốt nghiệp ra trường đều là những nhà soạn nhạc và biểu diễn chuyên nghiệp.

Cộng với việc đây là trường tư thục, nên học phí rất đắt.Với niềm đam mê môn câu cá trong các dòng suối trên núi, bố tôi, người hiện đang làm việc như một người chuyên viết về môn câu cá bằng mồi nhân tạo, đã thấy được sự gia tăng trong khối lượng công việc.

Gần đây, ông đảm nhận viết về môn câu cá biển.

Còn về phần mẹ, bà đang dạy học piano tại nhà cho trẻ mẫu giáo nhằm cân bằng lại nguồn tài chính, nhưng....Chính vì vậy, bố đã từng hay cằn nhằn về việc không thể tự do mua một chiếc cần câu mới cho việc câu cá ngoài biển.Nhưng có vẻ như cuối cùng bố cũng lén mua được...Chắc bây giờ mẹ đang rất giận đây.Hy vọng cuối là tôi có thể vào được trường công lập, và vì thế học phí sẽ rẻ hơn và có thể giúp gia đình tôi tiết kiệm thêm tiền.Tuy nhiên, Pop có thiên phú với piano, nên tôi mong con bé có thể theo đuổi đến cùng.À, mà đó là nếu như con bé có thể đậu vào Học viện Nữ sinh Karen như kì vọng ban đầu.Và giống như tôi, con bé cũng gặp một vài khó khăn với bài kiểm tra đầu vào (cùng một ba mẹ sinh ra cả mà)Khi con bé học lớp 5, Seki-sensei dạy lớp nó, nên cả mẹ và Pop đều được động viên rất nhiều bởi điều đó.

Tuy vậy, bài thi chia thành 2 phần, gồm có cả phần thi tài năng.Ah, chẳng phải Seki-sensei là cựu học sinh của trường Karen hay sao?Được rồi, tôi nhất định sẽ nói chuyện với Seki-sensei trong buổi họp lớp, và chúng tôi sẽ tìm xem có cách nào giúp Pop đậu vào Học viện Nữ sinh Karen hay không.**************Cây hoa anh đào trên sân trường Misora, tọa lạc ngay giữa mô đật nhô cao lên giữa sân trường đầy nắng, cũng đang tàn dần.Bây giờ mới là đầu tháng 4, nên có hơi chút buồn.Oh, chúng tôi đã có một mùa đông ấm áp, nên hoa nở sớm hơn thường lệ.

Nó chẳng hay chút nào.

__Nhưng bây giờ không phải lúc để đi thơ thẩn xung quanh cảm thán cảnh đẹp.Chiếc kim của tháp đồng hồ bên trên cổng trường đang lởn vởn tiến dần đến số 11.Ôi không, mình muộn mất rồi!!!Không kịp thở, tôi đâm sầm vào phòng học cũ dành cho lớp 6-1."

Loại!"

Cả lớp đồng thanh."

Có- có chuyện gì vậy~?!"

Với một biểu cảm đáng thương, tôi xoa đầu mình và hỏi.

Tamaki Reika đáp lại một cách mỉa mai""Harukaze-san, cậu chẳng thay đổi một chút gì, kể cả khi đã là học sinh cấp 3"Tamaki~!

Cậu mới là người chẳng thay đổi một chút nào!!Ngay khi tôi định bắt bẻ lại, tôi sực nhớ ra là mình mới là người có lỗi lần này."

Chà, rất hân hạnh được gặp các em"Một câu trả lời thích hợp cho một người lớn."

Bây giờ Harukaze đã ở đây rồi, vậy bây giờ chúng ta có thể bắt đầu được chưa?"

"Vâng!!"

Ngay khi chúng tôi bắt đầu di chuyển đến chỗ ngồi của mình,"Seki-sensei!"

Yokokawa Nobuko-chan vẫy tay."

Chuyện gì vậy, Yokokawa?"

"Hôm nay chúng em tới đây không phải để học, chúng em có thể xếp bàn thành hình chữ U được không ạ?

Em nghĩ cách đó tốt hơn, mà chúng em cũng có thể nhìn mặt nhau dễ hơn."

"Ý kiến hay lắm.

Nobuko-chan!

Sensei, chúng ta làm theo cách đó đi!"

Chúng tôi ngay lập tức đồng ý với ý kiến của Nobuko-chan, và tất cả mọi người nhanh chóng bắt tay vào làm.

Mọi người lần lượt mang bàn và ghế của mình đặt vây quanh Seki-sensei.Với một vài lý do, Nobuko-chan chuyển đến ngồi cạnh tôi.Khi Momo-chan và Hana-chan đều vắng mặt, tôi đã lo là sẽ không có người để nói chuyện cùng.

Bây giờ, tôi nên cảm thấy thư giãn, nhưng ngay lúc ấy tôi lại thấy có gì đó không ổn.Có điều kì lạ ở đây?Đúng rồi!

Là Miho-chan.Maruyama Miho-chan, người luôn song hành cùng Nobuko-chan.Với sự thay đổi về danh sách lớp khi bước vào lớp 5, hai người bọn họ gặp nhau.

Nobuko-chan, người yêu thích sử dụng trí tưởng tượng của mình và khát khao trở thành một tiểu thuyết gia, và Miho-chan, người luôn có ước mơ mãnh liệt là trở thành một họa sĩ manga, đã tạo nên một sự kết hợp hoàn hảo, tạo ra rất nhiều manga thú vị, có một vài bộ hài hước, một vài lại buồn, và một vài cái khác lại tạo nên những sự bất ngờ, mà tất cả chúng tôi trước đây đều rất thích thú.Khi chúng tôi bước vào cấp 2, họ vẫn luôn là những người bạn thân nhất của nhau, kết tinh công sức của họ nằm trên rất nhiều tạp chí shoujo manga.

Mặc dầu tác phẩm của họ không được lựa chọn để quảng bá rộng rãi ra công chúng, các bộ manga của họ vẫn luôn nhận được sự đánh giá cao.Tôi đã nghĩ rằng một ngày nào đó họ sẽ cùng nhau trở thành những chuyên gia trong lĩnh vực mà họ chọn, nhưng giờ đây đã có chuyện gì xảy ra với hai người bọn họ?...Tò mò, tôi lén nhìn Miho-chan, người đang ngồi ở chỗ xa nhất chúng tôi có thể.Miho-chan ném ánh nhìn của mình xuống, nhưng cô ấy ngửng mặt lên nhìn một lúc vào chúng tôi, có lẽ tò mò về Nobuko-chan.

Tuy nhiên khi nhận thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào mình, cô ấy lại cúi đầu xuống, tránh đi ánh mắt.Có chuyện gì xảy ra giữ cô ấy và Nobuko-chan vậy?Với cái tính hay nhiều chuyện , tôi quay đầu lại hỏi Nobuko về điều đó.Đột nhiên, cánh cửa cuối lớp đột nhiên bị đẩy mạnh ra, một gương mặt lâu ngày không gặp mà tôi vô cùng yêu quý phóng vào trong tầm mắt."

Xin lỗi vì đã đến trễ!

Mọi người dạo này sao rồi?"

Đó là người bạn thân của tôi, Ai-chan."

Ai-chan, lâu quá không gặp cậu!!"

Trước khi tôi xông tới chỗ Ai-chan, Nobuko-chan đã ở đó và ôm chầm lấy cô ấy."

Nobu-chan, trông cậu có vẻ rất tốt!!"

Bỏ qua điệu bộ ôm ấp của Nobu-chan, Ai-chan tiến tới chỗ tôi."

Doremi-chan, chúc mừng cậu vào được cấp 3!"

"Cám ơn nhé!"

Mỉm cười, chúng tôi đập tay."

Tớ đã rất lo lắng.

Cậu không trả lời tớ về việc cậu sẽ tới vào ngày hôm nay, và tớ cũng không liên lạc được với cậu""Xin lỗi, xin lỗi.

Có quá nhiều thứ và nó rất lộn xộn.

Nhưng tớ đã nói rõ với cậu trong suốt cuộc gọi đó là tớ chắc chắn sẽ tới."

"Điều đó đúng, nhưng...

Mà thôi"Ngay lúc đó, chúng tôi nghe thấy tiếng khàn giọng của Seki-sensei.Một chút hoang mang, Ai-chan ngó ra nhìn Seki-sensei."

Ah, Seki-sensei.

Em xin lỗi đã tới trễ."

Với một nụ cười nhăn nhó, Seki-sensei trả lời:"Đó không phải điều tôi muốn nói.

Senoo, em tốt nghiệp từ lớp nào nhỉ?"

"Lớp 6-2 ..."

Ngay lúc đó, Tamaki bật dậy và nói:"Senoo-san, đây là lớp 6-1!"

"Ahh___!"

Ai-chan hét to, miệng cô ấy mở to đến nỗi tôi tự hỏi rằng quai hàm của cô ấy đã rời ra.Ngay lập tức, cả lớp chìm trong tiếng cười lớn.Tuy nhiên, cô ấy vẫn là Ai-chan của chúng tôi, một người dân gốc của Osaka."

Cậu không gọi tớ?

Cậu không gọi tớ?

Em xin lỗi về hành động phá đám của em một lần nữa!"

Cô ấy nhanh chóng bồi thêm một câu đùa trong "Con mèo điên khùng" *cho hỏi đã có ai đọc truyện này chưa?*Tuy nhiên, chỉ có Seki-sensei là người hiểu được.

Tất cả những người còn lại đều ngây người ra."

Aha, ahahaha.

Chuyện gì thế này, các em thật sự không biết câu nói đùa huyền thoại trong "Con mèo điên khùng sao"?"

"Senoo, đó là già trước tuổi đấy"Với sự bắt bẻ của Seki-sensei, Ai-chan mỉm cười lẽn bẽn."

Bye!"

Cô ấy lao ra khỏi lớp học.Ngay trong lúc đó, một tràng cười có thể nghe thấy từ lớp học bên cạnh.

Ai-chan có vẻ liên quan đến việc làm sôi động cả lớp học.Ai-chan thật là tuyệt.

Cô ấy có sức mạnh làm thay đổi tâm trạng của tất cả mọi người ngay lập tức.Tôi nghe Hazuki-chan sau đó về buổi họp lớp bên 6-2 không được suôn sẻ vì sự vắng mặt của Onpu-chan lúc nào cũng nổi cộm lên, nhưng nhờ Ai-chan, bầu không khí trong lớp vui lên ngay lập tức.Tôi sẽ nói về Ai-chan sau.

Buổi họp lớp của chúng tôi cũng rất vui và náo nhiệt.Trước tiên, Seki-sensei hỏi chúng tôi từng người một, về những kỉ niệm của chúng tôi hồi còn học cấp 2 và tình hình chúng tôi hiện tại."

Vậy thì, chúng ta bắt đầu từ ai nhỉ?"

"Bắt đầu theo số thứ tự đi cô"Rinno Masato-kun, một thành viên trong ban cán sự lớp, trả lời ngay lập tức."

Hmm, số thứ tự đầu tiên là...?"

"Là Asuka-san"Itou Kouji-kun, người có số thứ tự thứ hai, lên tiếng."

Tớ đã liên lạc bằng e-mail với Momo-chan suốt thời gian qua.

Công ty của ba cậu ấy đang có một dự án lớn tại Trung Quốc, nên cô ấy sẽ trở lại Nhật Bản vào mùa thu này."

Ngay khi nghe câu trả lời của tôi, bọn con trai cười khoái trá.

Momo-chan có thể cởi mở, nhưng cô ấy rất nghiêm chỉnh, thế nên cô ấy rất nổi tiếng trong đám con trai.Với điều đó, chúng tôi bắt đầu nói về cuộc sống hiện tại của mình, bắt đầu với người thứ 2 Itou-kun.Tiếp theo sự kiện đó, chúng tôi kể chi Seki-sensei nghe những kỉ niệm về năm cấp 2 mà cô không hề biết, cũng như chúng tôi đã đậu vào trường cấp 3 nào, đồng thời cùng với những mối quan tâm gần đây của chúng tôi.Trong số tất cả, câu chuyện của Kotake làm cho chúng tôi có hứng thú nhất.Trong suốt những năm học cấp 1, cậu ta luôn là người chọc cười mọi người, còn nhiều hơn tôi.

Nhưng sau khi lên cấp 2, cậu ta cao lớn hơn, và cậu ta hiện đã cao hơn 180 cm.

Và như một bất ngờ, cậu ấy trở thành đội trưởng, con át chủ bài của đội bóng đá trong suốt những năm học cấp 2, rất nổi tiếng, và hay bị bao vây bởi các cô nữ sinh.Và trên hết, cậu ta thực sự từ chối tôi!Tôi sẽ nói thêm cho mọi người biết vào lần sau, nhưng ngay cả khi chúng tôi bước vào lớp ngày hôm nay, cậu ta còn chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần.Kotake...!Xin lỗi, tôi lại để cảm xúc của mình xen vào rồi.Không giống như tôi, Seki-sensei luôn mỉm cười khi nghe kể về những câu chuyện tuổi mới lớn của tất cả các học sinh.Tuy nhiên, có một người khiến cho vẻ mặt của Seki-sensei tối sầm lại.Miho-chan, người mà tôi đã đề cập đến trước đó, chỉ đề cập đến việc được nhận vào một ngôi trường cấp 3 tư thục mà chủ trì một ban chuyên nghiên cứu về manga.

Bên cạnh đó-"Chẳng có gì thú vị diễn ra trong những năm em học cấp 2 cả"Cô ấy trả lời, trước khi bất ngờ kết thúc phân của mình.Nhưng cậu ấy và Nobuko-chan đã cùng nhau sáng tác manga trong suốt những năm học cấp 2...Ah, nói về chuyện đó, Nobuko-chan, giống tôi, cũng đậu vào trường cấp 3 Misora.Nhưng tại sao cô ấy không chọn cùng trường với Miho-chan?Tôi sẽ cố gắng hỏi cậu ấy sau vậy.

****************"Doremi-chan, buổi họp mặt của lớp 6-1 như thế nào?"

Ai-chan hỏi khi chúng tôi bước vào phòng chờ lớn nhất của quán karaoke, nơi mà hai lớp 1 và 2 có một bữa tiệc chung sau buổi gặp mặt."

Cũng tàm tạm, tớ đoán thế"Tôi trả lời một cách lơ đãng."

Harukaze-san, cậu đang nói gì vậy?

Chúng ta đã có một buổi nói chuyện rất vui về lễ tốt nghiệp tốt nghiệp tiểu học!"

Shimakura Kaori-chan, đang đứng gần chụp ảnh cùng mọi người, phản đối lại, đẩy chiếc mắt kính lên khi cô ấy nói."

Đó là do lúc đó Doremi-chan đã tự nhốt mình trong MAHO-do, đúng không?"

Hazuki-chan thêm vào, hai tròng kính của cô ấy sáng lên."

Đúng rồi, nói thật sự rất phấn khích!

Tớ sẽ không bao giờ có thể quên được nó, đó là buổi lễ tốt nghiệp độc nhất vô nhị" Ai-chan đáp."

Kaori-chan, đừng đề cập đến những chuyện không cần thiết~!

Tất cả mọi người giờ đây lại quấy rầy tớ."

Buổi họp lớp mới đây của Lớp 1 thật sự rất vui, tất cả mọi người đều nói về buổi lễ tốt nghiệp của chúng tôi, nhưng tôi thật sự rất xấu hổ đối với tôi.Ngay lúc đó, chúng tôi nghe giọng giọng hát của Seki-sensei và Nishizawa-sensei, giáo viên chủ nhiệm của Lớp 2.Nishizawa-sensei kết hôn sớm hơn một năm so với Seki-sensei, và hiện cô đang trong thời gian nghỉ thai sản.

Hôm nay cô đi cùng em bé tới buổi họp lớp.Bài hát mà bộ đôi hạnh phúc đang hát là bài song ca "Oyome Samba".

Ngay lúc bắt đầu, Nishizawa-sensei phải đuổi theo Seki-sensei, nhưng từ từ cô cũng bắt kịp với nhịp điệu, và cả hai cuối cùng cũng hát và nhảy cùng nhau, trước khi kết thúc trong tiếng vỗ tay hoan hô không ngớt của mọi người.Nishizawa-sensei còn giữ mic cho bài đơn ca của mình, đến khi em bé khóc buộc cô phải miễn cưỡng phải bỏ mic xuống.

Sau đó, tất cả mọi người lần lượt thay nhau hát.Bài hát "SOS Trio" của Sagawa Yuuji-kun, Oota Yutaka-kun và Sato Jun-kun cùng "Toyoken Combi" của nhóm Sugiyama Toyokazu-kun và Oruga Kenji-kun cũng tham gia vào cuộc thi đầy tính "nghiêm túc".

Nó thật sự rất vui, nhưng Hazuki-chan, Ai-chan và tôi ngồi chụm lại trong một góc phòng, tiếp tục cuộc nói chuyện của các cô gái"Doremi-chan, cậu với Kotake dạo này thế nào?"

Lúc đầu tôi lưỡng lự không dám trả lời, nhưng tôi biết Ai-chan sẽ nướng tôi ra nếu tôi biểu hiện sự lo lắng.

Tôi nặng nề trả lời"Không có chuyện gì cả đâu.

Chẳng có tiến triển gì từ dạo ấy..."

"Nếu như vậy...

Dù sao thì, tại sao lâu như vậy rồi mà cậu còn chưa viết cho cậu ta một bức thư tình?"

"À, chuyện đó đều do lỗi của mình..."

Hazuki-chan tự nhận với giọng hối hận."

Đó không phải là lỗi của Hazuki-chan"Tôi ngay lập tức phủ nhận chuyện đó.~~~~~~~~~~~~~Câu chuyện là thế này.

Vào mùa thu năm chúng tôi học lớp 8, Hazuki-chan đang có những bước tiến triển rất tốt với Yada Masaru-kun, và tôi càu nhàu về vấn đề đó với cô ấy."

Cậu may mắn thật đấy...

Tại sao tớ lại không thể kiếm được một người bạn trai tuyệt vời như thế?

Chẳng lẽ là tớ không coa chút nữ tính nào?"

"Điều đó không đúng.

Có một người có thể thấy tất cả những điểm tốt của Doremi-chan, và là người thích Doremi-chan, theo tớ nghĩ""Thật không?

Ai, ai vậy?!"

"Cậu thật sự không biết à?"

"Không một chút nào luôn đó""Cậu thật sự hoàn toàn mù tịt về khoản này..."

Mất kiên nhẫn với Doremi-chan, Hazuki-chan bắt đầu nói về khoảng thời gian tôi tự nhốt mình tại MAHO-do, bỏ ngoài tai buổi lễ tốt nghiệp."

Tất cả mọi người đều cố gắng động viên Doremi-chan.

Kotake-kun cũng nằm trong số đó, cố gắng hết sức để động viên câu.

Cậu còn nhớ không?"

"Cậu nói đúng.

Kotake...

Cậu ấy nói rằng, tất cả mọi người trong lớp đều yêu quý tớ."

"Điều quan trọng trước đó cơ.

Ban đầu, Kotake-kun bắt đầu với chữ "tớ", sau đó thì rất xấu hổ, cuối cùng cậu ta chuyển thành "tất cả mọi người đều yêu quý cậu""V-Vay, Kotake thích tớ?"

"Đúng, cậu ấy luôn luôn như vậy.

Tất cả mọi người trong lớp đều biết chuyện này."

"Thật hả?...

Nói về chuyện đó, có một vài lần cách xử sự của Kotake đã làm tớ chú ý""Đó là trong chuyến đi dã ngoại đúng không?"

Hazuki-chan tiếp tục"Đúng đúng.

Lúc đó tớ đã rất sợ, nên Kotake bỏ luôn ý tưởng đó đi""Cậu ấy đang cố gắng giúp Doremi-chan vui lên đó.

Lúc đó cậu đang rất hoảng sợ mà""Ra là vậy...

Oh, tớ đang rất chán vì mình quá hậu đậu, và tớ thì đi mách với Seki-sensei rằng Kotake còn bí mật cùng mình lẻn vào nữa, mặc dù lúc đó chúng tớ ở hai nhóm khác nhau."

"Còn nữa, khi chúng ta đi cắm trại, Kotake-kun là người duy nhất cõng cậu bị bong gân mắt cá chân."

"Chuyện đó cũng xảy ra luôn....

Vậy Kotake thật sự thích tớ..."

Kể từ đó, tôi bắt đầu để ý tới Kotake, và tự nhiên ánh nhìn của tôi chuyển sang những gì bao quanh cậu ấy.Kotake, người từng là kẻ đi chọc phá người khác hồi còn học tiểu học và nhất là đi thử độ kiên nhẫn của tôi, dần trông như một người khác.Trước khi tôi nhận ra cậu ta đã cao hơn tôi rất nhiều và dành hết thời gian của mình cho đội bóng đá, cậu ta đã trở thành một con người tuyệt vời hơn rất nhiều.

Hơn nữa, khi tôi để ý đến xung quanh cậu ấy, tôi nhận ra các cô nữ sinh cũng nhìn cậu ta với ánh mắt tha thiết.Tôi bắt đầu cảm thấy không dễ dàng chút nào để thổ lộ tình cảm với cậu ấy, và tôi dành ra nguyên một buổi tối để xin lỗi cho những chuyện tôi hoàn toàn mù tịt vào trong lá thư, đồng thời cũng hỏi cậu ấy trở thành bạn trai của mình.

Ngày hôm sau, tôi gọi Kotake ra bờ biển và đưa cho cậu ta lá thư.Từ hôm đó, tôi đã đợi, nhưng không có hồi đáp.

Không lâu sau đó, Kotake trở thành đội trưởng của đội bóng đá.

Cậu ta rất bận.

Vào năm lớp 9, cậu ta chuyển sang lớp khác, và chúng tôi đã trong tình cảnh chua chát đó đến nay.~~~~~~~~~~Sau khi nghe câu chuyện của tôi, Ai-chan dẫn giải:"Ra đó là những gì đã xảy ra...

Không phải kì lạ sao, không hồi âm cho cậu suốt hơn một năm rưỡi?"

Cô ấy nhìn tôi một cách đáng thương.Tôi thở dài, như một như một nữ chính trong một vở kịch đau thương, và đáp:"Tớ đã hoàn toàn bị đá rồi"Tuy nhiên, Hazuki-chan, người đã thấy Kotake đeo dải băng "Tsubasa wo kusadai", tựa đề bài hát cổ vũ cho đội bóng đá Nhật Bản, thì thầm:"Tớ không nghĩ vậy..."

"Tại sao không!

Đó là một năm rưỡi đấy, đúng không?"

Ai-chan ngay lập tức hỏi lại:"Doremi-chan có thể nghĩ rằng cậu đã hoàn toàn bị từ chối, nhưng tớ nghĩ là Kotake-kun chỉ là xấu hổ trước tình yêu mà thôi, cũng giống như Doremi-chan.

Có thể cậu ấy hơi sốc một chút."

"Hmm?...

Ah, điều đó có thể đúng đấy!"

Ai-chan kinh ngạc."

Cậu ấy có thể nghĩ tới việc viết một bức thư trả lời suốt thời gian qua, nhưng cuối cùng lại mất thời gian hơn bình thường."

Hazuki-chan giải thích."

Nếu là như thế, tớ sẽ đi hỏi cậu ta!"

Ai-chan tiến tới chỗ Kotake, nhưng tôi hoảng sợ tóm lấy tay cậu ấy."

Đ- Đợi đã!

Về tớ như vậy là đủ rồi, còn về Ai-chan thì sao?"

"Về tớ?"

"Arima-kun""Oh, Arima?

Tớ bỏ cậu ta rồi""Cậu bỏ cậu ta?!"

Tôi và Hazuki-chan đồng thời la lên."

Có chuyện gì vậy?"

"Khi học lớp 7, chúng tớ rất hòa thuận với nhau, trở thành một bộ đôi hài hước.

Nhưng Arima, người đáng lẽ ra đóng vai thằng ngốc, đã chọc tức tớ"Tay của Ai-chan siết lại thành nắm đấm, cho thấy sự tức giận của cậu ấy.~~~~~~~~~~~"Cậu ta lan truyền tin đồn về chuyện "chúng tôi sẽ kết hôn trong tương lai"!

Tất nhiên, tơ giận lên và đá cậu ta!"

"C-c- chỉ lý do đó thôi sao?..."

Hazuki-chan thì thầm với vẻ mặt kinh ngạc."

Vậy thì, Ai-chan hiện có đang quen vời ai không?"

Tôi hỏi"Tớ đang bị nó ám đây, do đó hiện tại tớ tạm thời không quen với ai cả"Ai-chan vẫy tay trong không khí bắt chước động tác chạy đua.Đúng rồi, Ai-chan tham gia đội điền kinh ở trường cấp 2, tham gia thi đấu tại Quận Osaka và giành chiến thắng tại nội dung 100 m.

Cô ấy còn đạt giải 3 tại Hội thao Điền kinh Quốc gia.Ai-chan rất giỏi trong tất cả các môn thể thao, nhưng có vẻ như cậu ấy cuối cùng đã chọn được môn mà mình yêu thích nhất."

Vậy là cậu sẽ tiếp tục tham gia điền kinh ngay cả khi vào cấp 3?"

"Tất nhiên rồi!

Tớ đã đưa đơn xin gia nhập cho giáo viên phụ trách đội ở trường Trung học Misora."

"Eh...?

Cậu vừa nói gì?"

"Tớ nói là tớ vừa đưa đơn xin gia nhập..."

"Phần khác cơ!"

Suốt từ đầu cuộc trao đổi của chúng tôi, Hazuki-chan luôn miệng cười khúc khích."

Ai-chan, cậu vẫn chưa nói với Doremi-chan phải không?"

"Đúng rồi!

Doremi-chan, tớ sẽ quay lại thành phố Misora!"

"Ehhhhhhhhhhhhhhhhhhh?!"

Tôi hét lên khiến tất cả mọi người trong phòng quay lại nhìn tôi.Tamaki, đang hát và bị tôi cắt ngang, nhìn trừng trừng vào tôi và nói:"Đừng phí phạm giọng ca của tớ chứ!"

"X- xin lỗi, xin lỗi!"

Tôi cúi đầu xin lỗi Tamaki, tóm lấy Ai-chan và Hazuki-chan, kéo hai người bọn họ ra ngoài hành lang."

Ai-chan, có thật là cậu sẽ quay lại thành phố Misora?!"

"Thật đấy!"

"Yeah!"

Tôi ôm chầm lấy Ai-chan."

Và cậu sẽ học cùng Doremi-chan tại trường Misora nữa, tớ ghen tị quá!"

Hazuki-chan bình luận với giọng ghen tị."

Nhưng, có chuyện gì xảy ra vậy?

Cậu không hề đề cập đến chuyện này trên điện thoại trước đây"Tôi hỏi khi đang ngồi xuống ghế."

Chúng tớ đã quyết định rất nhanh về chuyện này"Ai-chan tiếp tục và kể toàn bộ câu chuyện cho chúng tôi.Thật trùng hợp, viện dưỡng lão mà mà mẹ Ai-chan đang làm việc có khat năng sẽ mở một chi nhánh ở thị trấn gần thành phố Misora vào giữa tháng này.

Mẹ Ai-chan đã được phân công làm người phụ trách ở chi nhánh mới.Tất nhiên, bố của Ai-chan trước kia làm tái xế taxi trong công ty của bố Tamaki, đã quyết định quay lại công việc trước kia.

Cả gia đình sẽ quay lại Misora City.Nhờ đó, tôi sẽ có khoảng thời gian cấp 3 tuyệt vời cùng với người bạn thân của tôi, Ai-chan.

Tôi không thể nào vui hơn.Tôi mỉm cười.

Ai-chan hỏi Hazuki-chan về mối quan hệ của cậu ấy với Yada-kun."

Ờ thì...."

Hazuki-chan buông một tiếng thở dài."

Hai cậu cũng thành một đôi ah?"

"Thành công.

Là đại thành công đó!"

Tôi nôn nóng trả lời, thấy đau đớn khi biết về mối quan hệ của hai người bọn họ."

Chúng tớ ổn, nhưng có một chút rắc rối và hơi bất mãn mà Doremi-chan không biết."

Hazuki-chan nói ngược lại với vẻ mặt nghiêm nghị.Trường của Hazuki-chan, Học viện Nữ sinh Karen, rất nghiêm khắc về các mối quan hệ trai gái, đồng thời cũng nghiêm cấm học sinh nữ đi cùng học sinh nam trường khác đi về cùng nhau một mình.Và mặc dù Yada-kun thường đến thăm Hazuki-chan tại nhà của cô ấy, và Hazuki-chan thỉnh thoảng đến nhà Yada-kun thăm cậu ấy, mẹ Hazuki-chan hoặc là người giúp việc lúc nào cũng theo sau cậu ấy."

Lúc nào cũng vậy, Hazuki-chan luôn được bảo vệ quá mức."

Ai-chan bình luận."

Nhưng hai người đang có mối quan hệ rất tốt, đó là tất cả trở ngại sao?"

Tôi hỏi."

Đó không phải là tất cả rắc rối.

Tớ chỉ muốn thỉnh thoảng hai đứa bọn tớ có buổi hẹn hò đúng nghĩa thôi!"

Hazuki-chan cao giọng.Ai-chan ngay lập tức đưa ra một nụ cười chọc ghẹo."

Cậu định làm gì khi hẹn hò hai đứa vậy?

Đừng nói tớ là cậu định làm chuyện này?

Hay chuyện đó?"

"Ch- chuyện này?...

Chuyện đó?!"

Mặt Hazuki-chan đỏ lên, như bị nướng chín."

Tại sao cậu lại đỏ mặt!

Chẳng phải hai người bọn cậu sẽ đi coi phim, hay là đến công viên giải trí?"

Tôi trả lời, tiếp tục giả vờ như không biết.

Ai-chan cũng gật đầu."

Đó là ý tớ muốn hỏi.

Hazuki-chan, cậu nghĩ về chuyện khác hả?"

"Không không.

Ờ, tớ..."

Thấy sự hốt hoảng của Hazuki-chan, tôi và Ai-chan cười sặc sụa, bấu vào vai nhau."

Doremi-chan, Ai-chan, thôi mà!"

Hazuki-chan cũng cười cùng chúng tôi, mặc dù cô ấy đang giận."

Có cảm giác như chúng ta đã quay trở về những ngày học tiểu học nhỉ."

Tôi nói, Hazuki-chan và Ai-chan đều mỉm cười gật đầu.Trước khi kết thúc bữa tiệc họp mặt, chúng tôi cùng nhau chụp một bức hình và quyết định ngày họp mặt tiếp theo của chúng tôi, sẽ là 5 năm sau khi chúng tôi được 20 tuổi.

Tất cả chúng tôi chia tay và mọi người đi về các hướng khác nhau.Hazuki-chan, Ai-chan và tôi vẫn chưa tán gẫu xong, nên quyết định tiếp tục đi về đến nhà tôi.Đi trên con đường ven sông, chúng tôi tiếp tục câu chuyện.

Mặt trời hoàng hôn phản chiếu lên dòng sông, nhuộm đỏ khuôn mặt chúng tôi.

Từ khi rời hành lang quán karaoke tơi tận đây, chúng tôi đã liên tục nói về Segawa Onpu-chan, người mà không ai trong chúng tôi liên lạc được.Ai-chan, cũng giống tôi và Hazuki-chan, đã thường xuyên gọi điện và nhắn tin với Onpu-chan cho tới nửa năm trước.

Nhưng khi tới năm mới, cậu ấy đã cắt đứt mọi liên lạc."

Tớ đã nghĩ là sẽ biết được chuyện gì đó khi tớ gặp các cậu..."

"Chúng tớ cũng đã nghĩ như vậy".

Tôi trả lời."

Nếu như bây giờ chúng ta có thể sử dụng phép thuật, chúng ta có thể tìm ra lý do ngay lập tức."

Hazuki-chan nói với một tiếng thở dài."

Chúng ta không còn là phù thủy nữa, nên chuyện đó không giúp ích gì được đâu"Tôi nói với vẻ mặt nghiêm trọng, khiến Hazuki-chan hoang mang và xua tay."

Đùa thôi, tớ chỉ đùa thôi""Cuối cùng, cậu cũng tương đối nghiêm túc rồi đấy."

Ai-chan nói."

Eh?"

Hazuki-chan bất ngờ nhìn chằm chằm Ai-chan."

Haha.

Tớ thật sự cũng nghĩ như vậy đấy."

Ai-chan thừa nhận."

Cái gì, cả cậu cũng thế hả Ai-chan?"

Tôi hỏi.Hazuki-chan hỏi, đẩy kính của cậu ấy lên."

Pinpon pinpon"Tôi cũng cảm thấy như vậy.

Phép thuật thật sự rất hữu dụng.Đó là lúc chúng tôi băng qua cây cầu và leo lên con dốc thoai thoải.

Đột nhiên, tôi cảm thấy có luồng gió lạnh, và ba hạt hoa bồ công anh lơ lửng trước mắt chúng tôi.Tôi không biết rõ lý do, nhưng tôi cảm thấy một linh cảm không rõ ràng."

Bồ công anh?"

Tôi thì thầm, đảo mắt đuổi theo sau ba hạt hoa bồ công anh đó.Các hạt giống trôi chầm chậm về phía đối diện của con dốc."

Eh?

Không thể nào?!"

Tôi hét to một cách vô thức."

Doremi-chan, có chuyện gì vậy?"

Tôi nghe thấy tiếng Hazuki-chan gọi ở phía sau."

Hai cậu, nhìn đằng kia kìa!"

"Eh?

Đó là..."

Theo hướng tay tôi chỉ, cả hai người nhìn sang.

Quang cảnh rất giống với MAHO-do, nơi lần đầu tiên chúng tôi gặp Majorika bảy năm về trước."

Ahhhh____!!

Không thể nào _____!!!"

Lần này, Ai-chan là người hét lên.Đúng, ngay tại vị trí trước kia của MAHO-do, nhưng nó đã bị bỏ hoang khi Majorika và những người khác quay trở lại thế giới phù thủy.

Nó phải là lô đất trống chứ.

"Chúng ta đang mơ ah?"

Nói vậy, Ai-chan tự nhéo má."

Úi!

Nó không phải mơ!"

"Có chuyện gì vậy?"

"Nói không có ích gì đâu!

Chúng ta lại đó xem thử!"

Ngay lập tức, chúng tôi lao qua cây cầu gần nhất, chạy xuống con dốc và đến trước cửa của MAHO-do.Tấm biển cửa hàng "Makihatayama Rika's MAHO-do""Tấm biển hiệu và toà nhà này, là từ bảy năm về trước, đúng không?"

Tôi hỏi, Hazuki-chan và Ai-chan không trả lời mà gật đầu.Nó đã xảy ra.Cửa chính của MAHO-do mở ra một cách ồn ào, và một hình dáng đấy hoài niệm tiến về phía trước.Đó là Majorika.
 
Ojamajo Doremi Ln Vietsub
Ojamajo Doremi 16: Chương 2: Tập 1


Ngay khi chúng tôi chạy tới MAHO-do, ba cây bồ công anh xoay tròn trong gió, và bị hút vào tòa nhà qua cửa sổ trần.

Khi đó Majorika từ từ bước ra khỏi cửa hàng.- "Majorika!"

Giọng nói của tôi dường như đã làm Majorika bị sốc trong giây lát, nhưng nét mặt của bà ấy lập tức vui lên- "Doremi !

Hazuki, và đó chẳng phải là Aiko sao!

Lâu rồi không gặp!"

Chúng tôi chạy đến chỗ Majorika và ôm chặt lấy bà ấy, thật vui vì đã gặp lại nhau sau ba năm xa cách.

Kiểu tóc của Majorika vẫn là kiểu tóc búi như cũ, nhưng hình như lẫn trong đó có vài sợi tóc bạc"Bà già rồi à?..."

Theo bản năng, tôi nói ra những từ đó, nhưng cũng may là kịp thời dừng lại.

Nếu không Majorika chắc chắn sẽ hành tôi lên bời xuống ruộng.

Tôi rất vui vì được gặp bà ấy ở đây, nhưng trong đầu tôi đang có vô vàn câu hỏi.- "Majorika, có chuyện gì vậy?

Chẳng phải bà phải ở lại thế giới phù thủy để chăm sóc Hana-chan tới khi thành Nữ hoàng sao?

""..."

Majorika cau mày, và biểu hiện của bà ấy trở nên chua chát.

Đối mặt với tình huống như vậy, Ai-chan dần trở nên mất kiên nhẫn.- "Thế giới phù thủy đã xảy ra chuyện gì sao?"

- "Hana-chan có ổn không...?"

Hazuki-chan tiếp tục hỏi với giọng lo lắng.- "...

Ai quan tâm đến con bé đó chứ!?"

Sau đó, Majorika quay đi.- " 'Con bé đó', Hana-chan sao!?

Chẳng phải bà đang là người giám hộ em ấy sao?"

Tôi hòi, Hazuki-chan và Ai-chan gật đầu lia lịa.- "Hừ!

Ta đã thôi làm người giám hộ cho con bé đó rồi".- "Eh, thôi làm ?!"

Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau, trước khi hỏi bà ấy - "Thiệt là!

Tất cả là do nó.

Nói cách khác, ta bị sa thải.

Bị sa thải hiểu chưa!"

Majorika giải thích với vẻ mặt đau khổ.- "Tại sao?!

Nếu vậy thì ai đang chăm sóc cho Hana-chan?

" Ai-chan hỏi, nắm lấy vai Majorika và kéo lại gần hơn.

Majorika, dường như muốn thoát khỏi ánh mắt của Ai-chan, quay đi chỗ khác.- "Là Majoruka" Một bóng đen nhỏ nói khi nó bay ra khỏi lối vào.

Đó là tiên của Majorika, Lala.- "Lala!"

- "Mấy đứa vẫn khỏe chứ!"

- "Chào hỏi để sau đi.

Lala, tại sao Majorika lại bị sa thải và Majoruka được chỉ định làm người giám hộ cho Hana-chan?

" Tôi lo lắng hỏi.- "Đúng đó..."

Lala liếc nhìn Majorika đang ủ rũ trước khi tiếp tục nháy mắt.- "Chà, lâu rồi mới gặp lại nhau, nên đừng đứng đây nói chuyện nữa.

Vào trong đi, chị đã chuẩn bị ít trà và bánh rồi đó."

- "Đúng đó.

Tớ cũng hơi lạnh rồi" Hazuki-chan ngay lập tức đồng ý.Đúng vậy, mặc dù đã là tháng Tư, nhưng buổi tối vẫn còn se lạnh.

Tôi rùng mình trong làn gió từ sông thổi vào.- "Doremi-chan, vào trong thôi"Trước sự thúc giục của Ai-chan, tôi đi theo Majorika và Hazuki-chan vào MAHO-do. ~~~~~MAHO-do vẫn giống như lần đầu tôi gặp Majorika, chứa đầy những món đồ phép thuật rất đáng ngờ.Mùi thơm dễ chịu của Darjeeling (Một loại trà Ấn Độ) phảng phất trong không khí khiến chúng tôi dần bình tĩnh hơn.Cả Majorika và Lala bây giờ đều pha trà mà không cần phép thuật.

Họ đun nước, làm ấm cốc và rót cho mỗi người bằng chính tay mình.Họ đã có thói quen này sau khi ở cùng với chúng tôi bốn năm.Còn trước đó, họ toàn sử dụng phép thuật để pha trà và thức ăn.Chắc hẳn họ đã học theo chúng tôi khi đun sôi bình sữa của Hana-chan để khử trùng, kiểm tra nhiệt độ, và cho Hana-chan ăn, chúng tôi đã thống nhất không dùng phép thuật khi chăm sóc cho em ấy.Ngay cả trà, nếu được pha bằng tất cả lòng thành thì chắc chắn chúng sẽ ngon hơn nhiều.Suy nghĩ về điều đó khiến cơ thể và trái tim tôi trở nên ấm áp.Sau khi nhấp một ngụm trà, tôi đã hỏi Lala về mọi chuyện xảy ra.- "Majorika hoàn toàn không có lỗi.

Hana-chan mới là người có lỗi.

"- "Chị nói sao?!"

Nó hoàn toàn trái ngược với những gì tôi đã nghĩ.

Hazuki-chan, Ai-chan và tôi nhìn nhau.Theo Lala, khi trở lại thế giới phù thủy cách đây 3 năm, Hana-chan đã thường nghĩ tới chúng tôi và khóc rất nhiều.Nhưng Majorika đã cư xử như một người mẹ, đôi khi nổi giận và trách mắng Hana-chan, đôi khi tắm cho em ấy bằng tất cả tình yêu thương của mình.

Dần dần, Hana-chan đã ngừng khóc, và nhập học lại với tinh thần phấn chấn.- "Chỉ cần học tất cả phép thuật và trở thành Nữ hoàng, sau đó con có thể đến thăm Doremi và mọi người bất cứ lúc nào,"Majorika thường nói như thế để khuyến khích Hana-chan.Nhờ đó, sức mạnh phép thuật của Hana-chan đã tăng lên đáng kể, và năm nay, em ấy đã vượt lớp và ghi danh vào trường tiểu học phép thuật.Hana-chan lúc đầu rất vui, nhưng vào tháng 2, em ấy đột ngột nói rằng không muốn học trường tiểu học phép thuật nữa.Majorika và Lala cho rằng đó là vì con bé không thích rời xa Atarimeko và bạn của mình nên đã nổi giận.- "Những người bạn của con, Atarimeko-chan và mọi người cũng sẽ học tiểu học sau một năm nữa mà" Majorika giải thích.- "Con sẽ kết bạn mới ở trường tiểu học.

Atarimeko-chan và mọi người vẫn là bạn của con, rồi Hana-chan sẽ có nhiều bạn hơn bất cứ ai khác, "Lala nói thêm.- "Chẳng phải con nói là muốn kết thật nhiều bạn sao" Majorika kết luận.Lời giải thích nhẹ nhàng này lẽ ra phải xoa dịu Hana-chan, nhưng em ấy lại bắt đầu nổi cơn điênNhững cơn giận leo thang từng ngày, và ngôi nhà mọi người đang sống gần như bị phá hủy bởi phép thuật của Hana-chan.Majorika đã cố gắng sửa lại ngôi nhà bằng phép thuật, nhưng kể từ ngày hôm đó, Hana-chan ngừng nói chuyện với Majorika Majorika, Lala, với nàng tiên Toto và các tiên của nhóm Doremi, Dodo, Rere, Mimi, Fafa, Roro và Nini đã thảo luận và kết luận có thể Hana-chan đang trong thời kỳ nổi loạn.Mọi người sau đó đã hứa là sẽ bao dung Hana-chan cho đến khi em ấy vượt qua giai đoạn này.

Tuy nhiên...Hana-chan ngày càng quá đáng.

Ngay cả những tiên, người từng là "đồ chơi di động" của Hana-chan, cũng không thể chịu được.Majorika sau đó triệu tập bạn thân nhất của Hana-chan, Pao-chan, con voi trắng, để cố gắng xoa dịu tâm trạng, nhưng không có tác dụng.Miễn cưỡng, Majorika đau lòng và mắng Hana-chan, nhưng nó lại phản tác dụng.

Hana-chan đã xé nát kho báu quý giá của Majorika.Bạn có biết kho báu quý giá của Majorika là gì không?Đúng, đó là bông hoa cẩm chướng làm bằng ruy băng mà Hana-chan đã tặng cho Majorika vào Ngày của Mẹ. (Dokkan tập 15)Như giọt nước tràn ly, bà ấy đã quát và đánh Hana-chan một phát.Tôi hoàn toàn hiểu cảm xúc của Majorika.Nếu đó là tôi thì tôi cũng sẽ làm vậy.Cứ tưởng mọi việc sẽ dừng lại ở đó, nhưng không...

Hana-chan đã khóc lóc và chạy đến lâu đài cho Nữ hoàng xem phần mông đỏ ửng và thâm tím của mình, đồng thời nói rằng Majorika đang ngược đãi và cầu xin đổi quyền giám hộ.Hana-chan là viên kim cương trong mắt Nữ hoàng và được nhiều người ngưỡng mộ, nên Nữ hoàng đã quyết định tước bỏ quyền giám hộ của Majorika và tìm kiếm người thay thế ngay hôm đó.Tuy nhiên, Majorin, phù thủy cố vấn của Nữ hoàng, gợi ý rằng tốt hơn hết là nên lắng nghe câu chuyện từ hai bên...Lúc đó, Hana-chan đã làm mọi người bất ngờ bằng cách giới thiệu Majoruka, đối thủ truyền kiếp của Majorika là người giám hộ mới.Và nếu không được chấp thuận, Hana-chan tuyên bố sẽ không kế thừa ngai vị!Điều này khiến Nữ hoàng rơi vào tình thế khó khăn, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận yêu cầu đó.Mặc dù vậy, Nữ hoàng đã bí mật mời Majorika và mọi người đến cung điện để nghe sự thật.Ngay khi Lala, Dodo và các tiên nữ khác đang định đổ lỗi cho Hana-chan, Majorika đã ngăn họ lại và thừa nhận bà ấy đã lạm dụng Hana-chan.

Bà ấy cũng nói rằng có lẽ Majoruka là một sự lựa chọn tốtSau đó, bà ấy được Nữ hoàng cho phép trở lại nhân giới và mở lại MAHO-doTôi quan sát Majorika, người đang ngồi ở xích đu và nhâm nhi tách trà trong lúc lắng nghe câu chuyện của Lala.- "Majorika, sao bà không nói sự thật chứ?"

Nghe câu hỏi của tôi, Majorika dừng lại.- "Đừng có nhắc tới con bé đó nữa"Với vẻ mặt cam chịu, Majorika cố gắng chuyển chủ đề, nhưng vô ích.- "Tại sao?

Đó không phải Hana-chan mà tụi con biết" Ai-chan xen vào.- "Đúng đó.

Chắc hẳn phải có lý do nào đó"Hazuki cũng không muốn chuyển chủ đề.Nhưng điều đó là hợp lý.Dù sao thì, chúng tôi từng là mẹ của Hana-chan trong ba năm!- "Hazuki-chan nói đúng, phải có lý do nào đó..."

Ngay khi tôi định tiếp tục nói, vẻ mặt của Majorika dịu đi một cách bất ngờ, và bà ấy lên tiếng.- "Đừng lo.

Dodo và các tiểu tiên khác vẫn ở với Hana"- "Đúng.

Các em ấy thực sự rất muốn tới đây, nhưng Majorika đã thuyết phục họ ở lại chăm sóc cho Hana-chan và tìm hiểu nguyên nhân "Lala giải thích.- "Chà, Majo Rika coi vậy mà tính xa ghê" Ai-chan nói.- "Đúng đó" chúng tôi đồng ý.- "Câm miệng-!!"

Tiếng la của Majorika khiến chúng tôi bay khỏi ghế.- "Mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng ta vẫn luôn coi Hana và mấy đứa như con gái của mình!

Ít nhất là vậy!

"Lời nói của Majorika xuyên qua trái tim của chúng tôi.Chúng tôi luôn bị Majorika la mắng, kể cả trong quá khứ.Hazuki-chan, Ai-chan và tôi nhìn nhau và mỉm cười.- "Có gì buồn cười sao!?"

Majorika trừng mắt khi hỏi.- "Hahaha, lâu rồi tụi con mới bị Majorika mắng đó."

- "Vậy thì sao?"

- "Haha, chỉ là đang hoài niệm chút thôi" Ai-chan nói.- "Fufu, tuy bị la mắng nhưng vui thật nhỉ..."

Hazuki-chan nói thêm.- "Đã ba năm rồi mới gặp lại nhau, nhưng mọi chuyện cứ như mới hôm qua vậy" tôi giải thích.- "Hừ!

Mấy đứa chưa trưởng thành chút nào" Majorika nhận xét một cách cay đắng.- "Majorika cũng vậy!"

Ai-chan nhanh chóng bắt bẻ.- "Pu–!"

Lala phá lên cười, chúng tôi cũng vậy, thật vui khi chúng ta có thể gặp lại nhau Sau khi cười đến nỗi đau cả bụng, Majorika đã nói một câu khiến chúng tôi rất bất ngờ- "Lala và ta đã quyết định mở lại cửa hàng và mấy đứa có thể giúp, giống như hồi đó vậy."

- "Ý bà có phải là tụi con may mắn lắm mới có 1 slot làm việc ở đâysao" Ai-chan hỏi.- "Thích nghĩ sao thì tùy.

Ta đang nghĩ tới việc nhờ mấy đứa quản lý cửa hàng "Majorika trả lời.- "Ehhhh— ?!"

Tất cả chúng tôi đều đồng thanh hét lên.- "Sao mà sốc dữ vậy?

Hồi đó nhờ có mấy đứa mà cửa hàng mới buôn may bán đắt đó, thậm chí còn gấp 3 lần bình thường cơ"Lala nói.- "Thật vậy sao?

Em không biết luôn đó "Ai-chan nói, gãi đầu.- "Đúng đó" Hazuki-chan và tôi đồng ý.- "Lúc đó mấy đứa vẫn còn là phù thủy tập sự, nên cần bi phép thuật đúng không?"

Lala giải thích.- "Nghiêm túc mà nói thì mấy đứa toàn dùng vào chuyện không đâu nên hết rất nhanh" Majorika phàn nàn.- "Đặc biệt là Doremi," Lala nở một nụ cười cay đắng và nhìn tôi.- "V-vậy à?..."

Đó là sự thật, nhưng tôi giả vờ như không nhận ra.- "Nhưng giờ mấy đứa không cần đống bi phép thuật đó nữa nên ta sẽ trả bằng lương.

Thế được không ?

" Majorika hỏi.- "Con thì được.

Nhưng...

"Ai-chan nói nhỏ.- "Ta biết.

Sau buổi tập với CLB điền kinh thì tới cũng được"- "Hở?!

S-Sao bà biết con đang ở trong đội điền kinh?

"- "Ngay cả trong thế giới phù thủy, tụi chị luôn dõi theo mấy đứa qua quả cầu pha lê của Majorika, bởi đó là lời hứa của tụi chị với Hana-chan" Lala cười khi trả lời.- "Nói tới Hana vậy là đủ rồi.

Vậy, Aiko có thể giúp từ chiều tới khi đóng cửa được không?

" Majorika hỏi.- "Vâng.

Thứ bảy, chủ nhật và những ngày không thi đấu đều được"Ai-chan xác nhận.Majorika nhắm mắt và gật đầu hài lòng, sau đó tiếp tục,- "Vậy thì được.

Còn Hazuki thì sao?

"Hazuki-chan trông hơi bối rối.- "Con không thể trả lời ngay được vì con phải hỏi Cha Mẹ nữa..."

- "Hazuki-chan, em có tham gia hoạt động nào khác ngoài việc tập violin không?"

Lala hỏi.- "Ước mơ của em là trở thành nghệ sĩ violin, nên đa phần thời gian rảnh em đều tập violin ".- "Ồ!

Vậy có nghĩa là con có nhiều thời gian rảnh hơn Aiko?

" Majorika hỏi.- "Con xin lỗi.

Tuy con chỉ học thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu nhưng những ngày còn lại con đều phải luyện tập, nên chắc chỉ có rảnh thứ Bảy và Chủ Nhật thôi".- "Nếu đến được thì sẽ giúp rất nhiều đó.

Nếu Doremi làm việc chăm chỉ thì chắc cửa hàng sẽ ổn thôi"Majorika trấn an Hazuki.- "C-cái gì ?!

Con có nói là đồng ý đâu!?

" Tôi cáu kỉnh với Majorika.- "Hừ?

Tại sao?

"- "Xui cho bà rồi. nhưng từ tuần sau con sẽ làm thêm tại một nhà hàng bít tết!"

Tôi đã tuyên bố.- "Nhà hàng bít tết?

Ý của cậu là nhà của Kanae-chan sao?

" Ai-chan hỏi.- "Pinpon!

Tớ được trả 900 yên (Khoảng 180, 190k) mỗi giờ, cũng như một phần bít tết miễn phí mỗi tuần.

Chẳng phải rất hời sao.

"Hình ảnh miếng bít tết mọng nước xuất hiện trong tâm trí tôi, và nước dãi bắt đầu trào ra khỏi miệng Chà, dù gì thì đó cũng là bít tết, món mang lại hạnh phúc cho tôi.Ngay sau đó, Majorika rơm rớm nước mắt nhìn tôi và phàn nàn.- "Thiệt là...

Có phải con nói rằng miếng bít tết đó quan trọng hơn ta, người đã chăm sóc, giúp đỡ con suốt 4 năm sao ?!"

Tôi muốn trả lời, "Đúng đó, làm gì được nhau nào?", nhưng lại không nỡ nói vậy- "C-Cho dù bà có nói vậy thì..."

Tôi né tránh ánh mắt ấy- "Doremi-chan, cậu có thể chọn bít tết, nhưng như vậy là quá ích kỷ!"

Hazuki-chan đã khóc.- "Không tin nổi là cậu lại như vậy luôn đó!"

Ai-chan nói thêm.- "Không cần các cậu phải nói..."

Làm thế nào tôi có thể từ chối lời đề nghị bây giờ?Boo-hoo-hoo...Miếng bít tết trong tâm trí dần biến mất vào vực thẳm đen tối.- "Đ-Được rồi, con hiểu rồi.

Con sẽ làm!

Bà sẽ trả lương cho con, đúng không !?

" Tôi hờn dỗi.- "Tất nhiên!"

- "Bây giờ chúng ta có thể tụ tập tại MAHO-do và nói chuyện một cách vui vẻ thoải mái, như hồi học tiểu học vậy!"

Hazuki-chan thốt lên.- "Chắc là vậy..."

Nhưng tôi đoán Hazuki-chan đã đúng.Nhìn thấy Majorika ôm Lala với vẻ hạnh phúc, tôi cũng vô thức mỉm cười.
 
Ojamajo Doremi Ln Vietsub
Ojamajo Doremi 16: Chương 2: Tập 2


Hôm sau, chúng tôi bận rộn để chuẩn bị khai trương MAHO-do trước lễ nhập học.Bản hiệu "MAHO-do của Makihatayama Rika" được đổi thành "MAHO-do", sau đó chúng tôi đã trang trí lại nội thất bằng giấy dán tường màu sáng.Những chiếc kệ đựng đồ phép thuật, bàn ghế và các đồ đạc khác cũng được thay đổi sao cho vừa sặc sỡ vừa bắt mắt, chắc chắn khách hàng sẽ rất thích.Giống hồi trước, Majorika muốn biến cửa hàng thành một nơi vừa mờ ám, vừa đáng ngờ.

Chúng tôi biết điều đó, nhưng lại giả vờ không biết và phớt lờ nó.Tôi đã hy sinh bít tết cho việc này, vậy nên ít nhất phải để tôi trang trí cửa hàng theo ý mình chứ!Khi chúng tôi tân trang gần xong cửa hàng, bỗng tôi nghe thấy một giọng hát quen thuộc.Một làn khói đột nhiên xuất hiện trong tủ, và Dela, phù thủy bán hàng xuất hiện.Dela là một nữ nhân viên bán hàng, chị ấy có thể xuất hiện ở bất cứ đâu nếu chị ấy ngửi được một đơn hàng.

Chị ấy có thể xuất hiện từ lò, chai thủy tinh hoặc thậm chí là phòng tắm.- "Doremi-chan, Hazuki-chan, Ai-chan, lâu rồi không gặp."

- "Chesee" tôi nói.- "Chào chị" Hazuki-chan chào.- "Lâu rồi mới gặp lại chị đó" Ai-chan nói thêm.Chúng tôi đã chào hỏi Dela trong khi Majorika và Lala từ từ bước ra từ phía sau cửa hàng.- "Đúng là Dela.

Dù ở thế giới phù thủy, thì cũng rất ít người biết ta quay lại nhân giới để bán hàng ...

"Majorika nhận xét.- "Hohoho, mạng lưới thông tin của tôi tuyệt lắm đó.

Vừa nghe tin là tôi lập tức bay tới đây ngay luôn...

"Lala nói thêm.- "À, vậy mấy đứa tính bán đồ phép thuật giống hồi đó sao?

Vậy chắc phải cần đến đất sét phép thuật rồi.

Thế, bà cần bao nhiêu?"

Dela vừa nói vừa khảo sát cửa hàng.- "Trước tiên thì cứ lấy cho ta 30kg trước đi"Majorika quyết định.- "Tụi chị cũng muốn mua ít bùa hộ mệnh, hạt thủy tinh và dây chuyền để làm mặt dây chuyền may mắn," Lala nói thêm.Cả hai đã nhanh chóng đặt mua tất cả các nguyên liệu và dụng cụ cần thiết, trong khi chúng tôi pha một ấm trà mới.- "Đây là hóa đơn.

Bà thấy sao?"

Dela cho Majorika và Lala xem tổng số tiền trên máy tính của cô ấy.

Ai-chan, người đang đưa tách trà cho Dela, cũng lén nhìn.- "Chà, giá cả hợp lý đó" Majorika quyết định.- "Được đó" Lala đồng ý.Majorika và Lala có vẻ hài lòng với số tiền này, nhưng Ai-chan nhanh chóng đáp trả.- "Bà đang nói gì vậy ?!"

- "S-sao vậy, Aiko?"

Majorika hỏi.- "Đất sét ma thuật quá đắt.

Nếu so với 7 năm trước thì nó đắt gấp 3 lần đó!".- "Vậy sao!

Chắc em nhớ nhầm rồi?...

Hồi đó nó cũng giá này mà?

" Dela lắp bắp.- "Không.

Đừng xem thường trí nhớ và máu kinh doanh của em!

" Ai-chan- "Chà, nếu vậy thì giảm giá 10% thì sao" Dela đổ mồ hôi- "10% ?!

Không ai lại ngu tới mức đó đâu!

"Ai-chan lấy máy tính và nhập một số tiền mới.- "C-Cái giá này?!"

Dela lập luận.- "Nếu vậy thì tụi em đành mua ở chổ khác thôi" Ai-chan phản bác.- "Đ-Được rồi.

Chị sẽ bán với giá gốc, coi như đây là món quà khai trương của chị đi.

Thanh toán sẽ được trả vào cuối tháng như trước đây nhé.

Tạm biệt."

Thở dài một hơi dài, Dela biến mất trong làn khói.- "Đúng là Ai-chan."

Hazuki-chan nói một cách đầy ngưỡng mộ.- "Yo, đây là thương nhân Osaka!

Cảm ơn, cảm ơn!"

Ai-chan nói đùa, xoa hai tay vào nhau, trước khi phá lên cười.- "Ai-chan thiệt là" Hazuki-chan hòa vào tiếng cười, và cửa hàng nhanh chóng tràn ngập tiếng cười.~~~~~Cuối cùng ngày khai giảng cũng tớiCơn mưa đêm hôm trước đã tạnh, bầu trời xanh trải dài trên đầu, những tia nắng chiếu thẳng vào những tán cây.Chắc đó là biểu hiện của một khởi đầu thuận lợi.Bố đang chuẩn bị máy ảnh và bắt đầu nhấn nút đếm ngược.Người đang đứng cạnh tôi là Pop, còn Mẹ thì ở phía sau.

Ngay lập tức, tôi tạo dáng.Bố chạy đến bên Mẹ và đối mặt với máy quay- "Sẵn sàng chưa?

Được rồi, cười lên nào!

"Cùng nhau nói "Chesee", cả gia đình chúng tôi đều mỉm cười.

Âm thanh của chiếc máy ảnh Leica yêu thích của bố vang lên.Gia đình chúng tôi có thói quen chụp ảnh kỷ niệm mỗi khi chị em tôi nhập học hoặc tốt nghiệp. ( Như tập 1 Motto ấy)- "Chúng ta có nên chụp thêm bức nữa không ?"

Bố hỏi.

Sau đó chúng tôi nghe thấy tiếng các bạn cùng lớp của Pop gọi em ấy từ cổng.- "Xin lỗi con phải đi rồi."

Đeo chiếc cặp học sinh trên vai, Pop hướng về phía cổng.- "Nhập học vui vẻ nhé.

Đi đường nhớ cẩn thận đó ".Nghe tôi gọi, Pop vẫy tay nhẹ.- "Thay vì lo cho em, thì chị nên cẩn thận để không đi trễ trong ngày nhập học đi."

Nói vậy, Pop cười và phóng đi.- "Thiệt tình!

Con bé này...!

"- "Có sao đâu, em ấy chỉ lo cho con thôi mà, Doremi," Mẹ ngăn tôi lại và mỉm cười.- "Thật à...?"

Tôi chỉ có thể đồng ý, sau đó bố lại chuẩn bị máy ảnh- "Quan trọng hơn, giờ chúng ta chụp một bức khá đi."

Bố lại nhấn nút chụp ảnhBa người chúng tôi, cha, mẹ và đứa con tạo dáng như bình thường trước khi âm thanh của máy ảnh vang lên một lần nữa. ~~~~~Trường cao trung Misora, là ngôi trường sẽ gắn bó với tôi trong ba năm tới, nằm ở trung tâm thành phố Misora, gần Công viên Misora và thư viện thành phố.Đó là một trong những trường công lập mới trong thành phốVới những thứ như: trương trình học thoải mái, đồng phục nữ sinh dễ thương,...

đó là điểm nổi bật của ngôi trường.

Đây cũng là một trong những trường công lập nổi tiếng nhất cả nước, mặc dù trường chỉ ở mức trung bình khá, nhưng tỷ lệ nhập học lại cao bất ngờ.Thật lòng thì tôi cũng không nghĩ là mình sẽ đỗ đâu, vì điểm của tôi chỉ chạm mức tối thiểu thôi...Nhưng trường nằm rất gần nhà.Nó gần hơn nhiều so với trường tiểu học và sơ trung của tôi; cách chưa đầy 10 phút đi bộ.Đó là lý do lớn nhất khiến tôi chọn trường này.Có thể ngủ thêm vài phút vào buổi sáng, ôi điều đó thật hạnh phúc biết bao...( Vâng, có thể các bạn không biết nhưng càng gần trường thì càng đi học trễ, còn lý do là gì thì nhìn Doremi là bít 😄)Fufu, nói vậy thì chắc các bạn cũng hiểu mà đúng khôngTôi cùng bố mẹ đến sân thể dục của trường, nơi diễn ra buổi lễ nhập học, phía trong sân có rất nhiều học sinh mới như tôi và phụ huynh của họ"Các học sinh mới, vui lòng tập trung theo lớp tương ứng của mình."

"Còn phụ huynh thì xin hãy ở lại đây cho tới khi buổi lễ bắt đầu."

Theo hướng dẫn của giáo viên chủ nhiệm, tôi tách khỏi bố mẹ và đến lớp 1-A.Danh sách lớp dành cho học sinh mới, được chia thành các lớp từ A đến F, được gửi qua đường bưu điện cùng thư nhập học.

Tôi rất vui khi thấy nhiều gương mặt thân thuộc hồi tiểu học và trung học.Bên tụi con trai thì có Yada-kun, bạn trai của Hazuki-chan và Hasebe Takeshi-kun, tuy hai người hay cãi nhau nhưng lại là cặp bài trùng trong mọi cuộc chơi.

Sagawa Yuuji-kun và Oota Yutaka-kun từ SOS Trio.

Và Miyamae Sora-kun, người đã tự làm máy bay ở trường tiểu học.Còn bên tụi con gái thì có Shimakura Kaori-chan, người muốn trở thành một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.

Còn có cả Okuyama Naomi-chan, đây sẽ là năm thứ 12 chúng tôi học chung lớp với nhau.

Điều này xứng đáng được lập kỷ lục Guinness.Tiếp theo là Nagato Kayoko-chan, người từng bỏ học nhưng đã thay đổi ở trường cấp hai, thậm chí còn nhận được giải thưởng chuyên cần nữa chứ.

Kế tiếp là Yokokawa Nobuko-chan, người khao khát trở thành một tiểu thuyết gia Và cuối cùng là người đã xa cách 3 năm cấp hai, bằng cách thần kỳ nào đó, người bạn thân nhất của tôi Ai-chan, mới chuyển từ Osaka tới đây, cũng ở lớp 1-A.Ngày hôm kia, Ai-chan đã chạy đến nhà tôi để thông báo rằng cậu ấy sẽ học cùng lớp với tôi.Chắc hẳn cậu ấy rất hạnh phúc.Tất nhiên, tôi cũng rất hạnh phúc, và đã ôm Ai-chan ngay tại cổng, hai chúng tôi nhảy xung quanh nhau.

Những học sinh khác còn tưởng chúng tôi bị điên cơ.Và như vậy, có 11 người chúng tôi từ Trường Tiểu học Misora trong Lớp 1-A, bao gồm cả tôi.Haha, việc này đúng là kỳ tích Về phần mười chín bạn còn lại, mười lăm trong số họ đã đăng ký vào sáu trường cao trung khác ở Thành phố Misora, bốn người còn lại thì học ở các trường bên ngoài.Tôi sẽ giới thiệu chi tiết từng bạn học này, nên hãy nhớ đón xem nhé 11 người gồmDoremi HarukazeAiko SenooYada MasaruHasebe TakeshiSagawa YuujiOota YutakaMiyamae Sora (Dokkan es 17)Shimakura Kaori Okuyama NaomiNagato KayokoYokokawa Nobuko
 
Ojamajo Doremi Ln Vietsub
Ojamajo Doremi 16: Chương 2 tập 3


- "E hèm, im lặng" giáo viên chủ nhiệm đi vào và nói- "Chúng ta sẽ sắp xếp chổ ngồi sau.

Còn giờ thì muốn ngồi đâu thì ngồi".Đó là những lời đầu tiên chúng tôi nghe được từ giáo viên chủ nhiệm của mình.Đó là một chất giọng khàn mà phải mất một thời gian mới quen được.Nhưng ngoại hình của thầy ấy thậm chí còn tệ hơn giọng khan đó nữaKhuôn mặt thì giống loài bò sát hơn là con người...

Đúng vậy, thầy ấy phù hợp với hình tượng tắc kè hoa.Thiếu một chiếc răng cửa hàm trên, những chiếc răng còn lại của thầy bị ố vàng như người nghiện thuốc lá nặng.Tóc thì như ổ quạ, pha trộn giữa đen và trắng.Cái kính thường bị tuột xuống mũi nên mắt lúc nào cũng hếch lên.

Ngoài ra, bộ đồ của thầy cũng rất nhăn nhúm và tồi tàn.Thầy ấy nói rằng thầy ấy đã 45 tuổi, nhưng nhìn vẻ bề ngoài thì tôi nghĩ thầy ấy khoảng 50, 60 thì đúng hơn.- "Doremi-chan, có vẻ như chúng ta đã không gặp may rồi" Ai-chan, người đang ngồi theo đường chéo phía trước và bên phải của tôi, thì thầm.- "Chắc vậy.

Tớ đã ước là sẽ cố một giáo viên chủ nhiệm hấp dẫn, nhưng người này khiến tớ quá thật vọng, thậm chí nhìn sensei không phải là con người nữa...

"Ngay khi chúng tôi đang nói chuyện thì thầm và nở nụ cười gượng gạo, giáo viên nhanh chóng viết tên của mình lên bảng đen.- "Hachimaki ...

Rokurou?"

Nghe giọng tôi, thầy quay lại, cười khoe chiếc răng cửa bị mất,- "Nó được viết là Hachimaki, nhưng đọc là Yamaki.

Trong gia đình thầy, vợ thầy có thu nhập khá tốt, nên thầy chỉ cần "ăn không ngồi rồi" cũng được.

Cô ấy không ngừng cầu xin thầy hãy nhanh chóng bỏ công việc này để tập trung cho gia đình".Trong khi đang nghe thì thông báo bỗng thốt lênBỏ qua tiếng ồn, Yamaki-sensei tiếp tục câu chuyện của mình.- "Vợ thầy là một người phụ nữ xinh đẹp và cô ấy yêu thầy bằng cả trái tim, nên thầy đang bị kẹt giữa hai lựa chọn..."

S-Sensei đang nói đùa, phải không ?!Còn nữa, việc giáo viên nói chuyện âu yếm vợ trước mặt học sinh của mình là chuyện bình thường sao?Tôi không phải là người duy nhất nghĩ theo cách này.

Tất cả học sinh trong lớp cũng choáng váng, và sự im lặng bao trùm cả căn phòng.Giáo viên sớm nhận ra tình hình, và nhanh chóng tiếp tục.- "Thầy sẽ không dành hết phần của mấy đứa đâu.

Tiếp theo từng người một hãy giới thiệu bản thân nào.

"Nói rồi, thầy kéo một chiếc ghế từ dưới bàn giáo viên ra và đặt nó gần cửa sổ cạnh sân trường, nơi có ánh sáng mùa xuân đang chiếu qua.

Sau đó ngồi xuống một cách ung dungSau đó, các học sinh lần lượt đứng lên và giới thiệu về bản thân mình theo thứ tự trong bảng phân công lớp.Với bè phái lớn nhất của chúng tôi (cười) , các học sinh từ Trường Tiểu học Misora, bao gồm cả tôi, nhanh chóng hào hứng, và tất nhiên chúng tôi đã vượt qua buổi giới thiệu mà không gặp vấn đề gì.Oota-kun và Sagawa-kun trong phần giới thiệu của Bộ ba SOS đầy rẫy những trò đùa ngu ngốc, nhưng ngay trước khi tình huống vượt quá tầm kiểm soát, câu trả lời của Ai-chan đã tạo nên một tràng cười sảng khoái, và tôi thở phào nhẹ nhõm.Tuy nhiên, Ai-chan, người cố gắng tạo ra nhiều sự cường điệu nhất, lại phải chịu một nỗi ô nhục lớn.Nó xảy ra trong buổi giới thiệu bản thân của cô ấy.- "Tớ yêu thích nhất là đội Hanshin Tigers và takoyaki."

Ai-chan giới thiệu bằng giọng Osakan bản địa, và Yamaki-sensei, người đang đắm mình trong ánh sáng mặt trời và nhắm mắt lắng nghe, đột nhiên mở to.- "Senoo, thầy cũng là một fan cuồng của Giants đó" thầy ấy nói, trừng mắt với Ai-chan.Đúng như dự đoán, cậu ấy đã phản biện lại ngay lập tức- "Thầy đang nói gì vậy !?

Đồ ngốc!"

Sau khi bình tĩnh lại, Ai-chan đã bối rối.

- "Tớ vừa mới nói gì vậy ?!

Mình đúng là một tên ngốc, một tên ngốc mà.

"Sau đó cậu ấy đỏ hết cả tai- "Đỏ hết cả tai rồi kìa!", ông thầy vừa nhìn vừa cười thầmCái trò đùa nàykhông giống như thường lệ nên không thể tạo ra bất kỳ tiếng cười nào, và sự im lặng bao trùm cả căn phòng.~~~~~- "Tớ sẽ không bao giờ chấp nhận một ông thầy như thế ".Ai-chan vẫn đang than vãn trong buổi lễ nhập học- "Nhưng bây giờ chúng ta cần phải xin phép thầy ấy cho chúng ta làm công việc bán thời gian..."

Tôi thì thầm.Không chậm trễ, Ai-chan trả lời, - "Chắc chắn thầy ấy sẽ đồng ý thôi.

Doremi-chan, chúng ta nhờ ai đó gửi hộ đi"- "Không được.

Tớ vừa nghe Yada-kun nói là chúng ta cần phải trực tiếp xin phép, cũng như điền vài thông tin, sau đó phải đợi giáo viên chủ nhiệm xác nhận rồi mới đóng dấu chấp nhận cho chúng ta "Yada-kun sẽ bắt đầu làm bồi bàn tại một câu lạc bộ nhạc jazz có tên "Bird" từ mùa xuân này.Nhân tiện, "Bird" không ám chỉ loài chim, mà là biệt danh của nghệ sĩ saxophone jazz nổi tiếng người Mỹ tên là Charlie Parker.Cậu ấy nói rằng cha của cậu ấy rất hâm mộ người đó nên cậu ấy muốn tới thử...- "Gì?

Sao phức tạp vậy.

Tớ nên làm gì đây?"

Ai-chan lắc đầu và thở dài, phớt lờ bài phát biểu của hiệu trưởng và khách mời.- "Ai-chan, hãy nghĩ xem chúng ta đã từng trãi qua những gì khi còn học tiểu học nào.

So với hồi đó thì việc này nhàn hơn nhiều".Với sự khích lệ của tôi, Ai-chan ngẩng đầu lên và thì thầm bằng một giọng đầy hoài niệm.- "Cậu nói đúng.

Chúng ta từng làm rất nhiều việc còn khó hơn thế này nhiều"Đúng, hồi đó chúng tôi đã làm rất nhiều việc khó khăn và có chút nguy hiểmCho dù lúc đó chúng tôi có được trả lương đi nữa thì cha mẹ, giáo viên sẽ không bao giờ cho phép những đứa trẻ tiểu học như chúng tôi làm việc tại cửa hàng sau giờ học và trong kỳ nghỉTuy nhiên, vì tôi đã lỡ biến chủ cửa hàng Majorika thành con ếch phù thủy, nên đành phải nhờ bà Majoririka, người đã nuôi dưỡng Majorika, đứng ra làm chủ cửa hàng để gặp gỡ và thuyết phục Seki-sensei và tất cả phụ huynh Seki-sensei và bố mẹ chúng tôi lúc đầu lo lắng, nhưng nhìn cách chúng tôi trưởng thành tại MAHO-do, họ đã sớm bị thuyết phục.Nên bây giờ tôi xin bố mẹ quay lại MAHO-dou để làm việc thì bố mẹ liền đồng ý mà không có thắc mắc gìTuy nhiên, vấn đề bây giờ là Yamaki-sensei.- "Tớ nên làm gì nếu thầy ấy từ chối đơn đăng ký chỉ vì tớ là fan hâm mộ Tigers?"

Đó là sau lễ nhập học, và Ai-chan vẫn đang than thở.- "Tại sao cậu lại do dự chứ?

Chả giống Ai-chan chút nào cả.

"Nếu không có sự cho phép, chúng tôi không thể làm việc tại MAHO-do, nên chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc thử xin phép~~~~~Và vì vậy, sau buổi lễ nhập học, tôi nắm lấy tay Ai-chan và kéo cô ấy đến gặp Yamaki-sensei ở phòng giáo viên.- "Thưa thầy, tụi em muốn xin phép thầy chấp nhận cho tụi em làm công việc bán thời gian..."

Khi tôi đang nói, Yamaki-sensei cắt ngang với một tiếng thở dài.- "Không được"- "Ehhhhh— ?!"

- "N-Nhưng tụi em..."

Chúng tôi bàng hoàng nhìn nhau, thì đột nhiên, Yamaki-sensei mở ngăn bàn của mình và lấy một chiếc cặp hình tròn, màu xanh đậm.- "Thầy xin lỗi, đi theo thầy."

Sau đó, thầy ấy rời khỏi phòng giáo viên.

Chúng tôi không có lựa chọn nào khác ngoài miễn cưỡng đi theo sau anh ta.

Khói thuốc uể oải bay lên trời.Yamaki-sensei đã đưa chúng tôi lên sân thượng của trườngHiện tại, anh ấy đang vui vẻ hút điếu thuốc, và theo như tôi biết thì điếu thuốc đó có hàm lượng nicotine siêu cao.- "Tại sao tụi em không được làm việc bán thời gian ?!"

Ai-chan hỏi thẳng với vẻ mặt hơi tức giận.- "Hừ?

Em đang nói gì vậy?

"Yamaki-sensei vừa hút vừa đáp lại câu hỏi- "Ý thầy là sao...?"

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Ai-chan, tôi lên tiếng giúp đỡ.- "Khi tụi em tới xin thầy cho tụi em làm công việc bán thời gian, thì chẳng phải thầy đã nói là "Không được" sao?"

Sau khi nghe tôi giải thích, Yamaki-sensei trông như thể anh ấy có thể phá cười, nhưng đột nhiên anh ấy ho dữ dội- "Sensei...?!"

Hoảng sợ, Ai-chan chạy lại vỗ nhẹ vào lưng anh ấy.Trong cơn ho của mình, Yamaki-sensei đã cảm ơn Ai-chan, trước khi tiếp tục với một nụ cười thực sự kỳ lạ.- "Ý của thầy không phải cái đó.

Mà là cái này nè..."

Anh ấy cho chúng tôi xem điếu thuốc của mình, trước khi hút một cách thích thú.- "Huh?"

Ta nghiêng đầu sang một bên, không hiểu.- "Vợ thầy, hiệu trưởng và các giáo viên khác cứ bảo thầy đừng có hút thuốc nữa nên sáng giờ thầy mới không hút.

Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó ...

"- "Ồ!

Nên việc bỏ thuốc đối với thầy là không thể sao "- "Em thấy cứ như vậy là thầy sẽ bị ung thư đó...

"- "Xin lỗi xin lỗi.

Việc bỏ thuốc đối với thầy là điều không thể.

Việc này đã có từ khi thầy lấy vợ rồi"Rút một điếu thuốc khác ra khỏi hộp, Yamaki-sensei lại châm lửa.Hình như bố cũng đã bỏ thuốc khi mình mới sinh raThầy là một giáo viên, phải không?Vậy tại sao thầy lại không thể...Với suy nghĩ đó, tôi nghe thấy Ai-chan hỏi lại.- "Vậy còn công việc bán thời gian của tụi em thì sao?"

- "Cứ điền vào giấy đăng ký rồi đưa qua đây cho thầy"Thở phào nhẹ nhõm, chúng tôi đợi Yamaki-sensei hút hết điếu thuốc trước khi quay trở lại phòng giáo viên để nhận đơn đăng ký.- "Tụi em muốn bắt đầu công việc vào ngày mai..."

- "Chỉ cần ghi tên, địa chỉ và dấu mộc của chủ cửa hàng và nộp nó trước trưa ngày mai là được" Yamaki-sensei trả lời một cách khéo léo Sau đó, anh ấy dường như quên mất sự tồn tại của chúng tôi khi anh ấy xé tấm biển "Cấm hút thuốc" dán trên bìa bàn của mình, nghiền nát nó thành một quả bóng và ném vào thùng.Với khuôn mặt kinh ngạc, Ai-chan nhún vai và nhìn tôi, như thể muốn nói "Đi thôi".Tôi gật đầu.- "Vậy, xin lỗi vì đã làm phiền thầy!"

- "Tạm biệt."

Cúi đầu, chúng tôi rời khỏi phòng giáo viên.

- "Thiệt là tình, ổng có phải là giáo viên không vậy?"

Ai-chan nói với một tiếng thở dài khi chúng tôi đang thay giày- "Đúng đó.

Nếu là người khác thì sẽ hỏi chúng ta rất nhiều câu hỏi, như 'Tại sao em muốn đi làm?' hoặc "Đó là công việc gì?"

"Tôi cũng nói ra suy nghĩ của mình- "Đúng đó.

Thầy ấy thật vô trách nhiệm và nửa vời...

"Ngay khi Ai-chan đang càu nhàu, chúng tôi nghe thấy một giọng nói vọng xuống hành lang.- "Đã là giáo viên thì phải tin tưởng vào học sinh của mình chứ." ( Nghe quen không?

Là câu nói thương hiệu của Seki-sensei đó)Đó là Yamaki-sensei!Tại sao thầy ấy lại ở đây ?!- "N-Nhưng..."

Bị sốc, chúng tôi đứng tại chỗ.- "Nếu mấy đứa làm việc để bao trai hay mua bán chất cấm thì đó là câu chuyện khác," Yamaki-sensei mỉm cười nói.- "K-Không đời nào tụi em lại làm vậy cả!"

Ai-chan hoảng sợ phủ nhận.- "Đúng đó, tụi em chắc chắn sẽ không làm vậy!"

Tôi đã đồng ý.- "Haha, đùa thôi.

Mấy đứa làm việc bán thời gian vì mấy đứa cần tiền đúng không?

Vậy là đủ lý do rồi ".- "L-Là vậy sao...?"

Ai-chan và tôi há hốc mồm nhìn thầyNhìn thấy biểu hiện của chúng tôi, Yamaki-sensei tiếp tục.- "Thầy biết công việc bán thời gian cũng có những rủi ro, nhưng đổi lại mấy đứa sẽ có thêm kinh nghiệm sống, kỹ năng xã hội và có thể tự kiếm một khoảng tiền.

Nên thầy nghĩ mấy đứa muốn làm thêm là rất hợp lý ".Chà, bây giờ trông thầy ấy ra dáng sensei hơn nhiều rồi - "Nhưng, tại sao thầy lại tới đây?"

Ai-chan hỏi, để ý đến sự ngạc nhiên của tôi.- "Phải rồi.

Mém chút là quên rồi, thầy muốn nói chuyện với em đó Senoo.

"- "Em...?"

- "Thầy nghe Nagao-sensei, giáo viên phụ trách câu lạc bộ điền kinh nói là em đã thi đấu trong cuộc đua 100 m quốc gia hồi cấp 2 ở Osaka và đạt giải đúng không?

"- "Ơ, thì..."

Ai-chan hơi ngại về điều này, nên tôi giơ ba ngón tay của bàn tay phải lên và nói với vẻ tự hào.- "Đứng thứ ba cả nước!

Cậu ấy rất tuyệt đúng không?

"- "D-Doremi-chan," Ai-chan đỏ mặt vì xấu hổ.Nhìn thấy điều này, Yamaki-sensei bật ra một tiếng cười thực sự kỳ lạ.- "Hai đứa hợp nhau lắm đó"- "Tất nhiên rồi!

Dù gì thì tụi em cũng là bạn thân mà!

"Tôi tuyên bố với niềm tự hào, ưỡn ngực ra, nhưng tôi đã quá liều và ngã nhào về phía sau.- "Coi chừng!"

Ai-chan đã tóm lấy tôi trong nháy mắt, cứu tôi khỏi thảm họa.- "Hahahaha, thầy sẽ ghi nhớ việc này.

Rằng Harukaze rất ngốc...

"Yamaki-sensei bật cười khi giả vờ cúi mặt xuống.- "S-Sensei~~~!"

Tôi hét lên, vẻ mặt đáng thương và lên tiếng phủ nhận.- 'Em không phải loại người như vậy đâu~,' Tôi thầm nói thêm trong lòng.- "Đ-Đau bụng quá...

Harukaze, em rất có năng khiếu đó"Yamaki-sensei nói khi anh ấy xoa đầu tôi.Và sau đó, khi thấy Ai-chan cười gượng, thầy ấy tiếp tục, "Senoo, hãy tiếp tục cố gắng nhé."

Vỗ nhẹ vào vai cậu ấy, thầy ấy xoay người rời đi.- "H-Hả?..."

Ngạc nhiên trước lời nói của Yamaki-sensei, Ai-chan chỉ có thể nhìn chằm chằm khi anh ấy bước đi.

Đột nhiên, anh ta quay lại và gọi ra một yêu cầu vô lý.- "Ồ, phải rồi.

Senoo, có thể em thấy ác cảm với thầy vì em là fan Tigers nên em hãy chuyển sang làm fan của Giants đi "- "C-Cái gì?!

Đây không phải một trò đùa!

Ai muốn trở thành fan của Giants chứ... !?

"Ngay khi khuôn mặt của Ai-chan đỏ bừng lên vì tức giận,- "Hahaa, đùa chút thôi.

Mai gặp lại!"

Yamaki-sensei cười và rời đi - "Đ-Đó là một trò đùa ác ý..."

Kiệt sức, Ai-chan ngồi phịch xuống sàn.
 
Ojamajo Doremi Ln Vietsub
Ojamajo Doremi 16: Chương 2 tập 4


- "Fufu, Ai-chan, cậu cứ làm quá lên, nghe cậu kể thì tớ thấy chủ nhiệm của cậu rất thú vị đó"- "Không không.

Không hề, phải không Doremi-chan?

"- "Đúng đó".Vào buổi chiều sau buổi lễ nhập học, Hazuki-chan, Ai-chan và tôi gặp nhau trước đài phun nước ở Công viên Misora, trước khi đến nhà của Segawa Onpu trong thành phố.Lo lắng về việc không ai trong chúng tôi có thể liên lạc với Onpu-chan, chúng tôi quyết định sẽ tới nhà cậu ấy để tìm manh mối.Trên đường đến nhà của Onpu-chan, Ai-chan và tôi đã kể cho Hazuki-chan về Yamaki-sensei và các bạn cùng lớp của chúng tôi.Hazuki-chan lắng nghe câu chuyện của tôi, nhưng đột nhiên mở to mắt và có vẻ thích thú với câu chuyện của Yamaki-sensei.- "Tôi không thể tin tưởng một giáo viên là fan của Giants!"

Ai-chan dùng hết sức nắm chặt lòng bàn tay trong khi Hazuki-chan cười khúc khích.- "Hai cậu thú vị thật đó...

Nhưng Doremi-chan, cậu nghĩ gì về giáo viên đó?"

Hazuki-chan hỏi.- "Tớ... tớ không biết.

Thầy ấy hoàn toàn khác với Seki-sensei và tất cả các giáo viên cấp hai mà tớ từng gặp, có thể nói đó không phải là con người.

"- "Không phải con người?"

- "Đúng, thầy ấy giống như con tắc kè hoa vậy!"

Ai-chan tuyên bố.- "Ồ!"

Hazuki-chan bật cười cho đến khi nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, khi Ai-chan che miệng lại trong cơn hoảng loạn.- "Hazuki-chan, bạn thấy những điều kỳ lạ nhất thật buồn cười."

Ai-chan nói, nhận ra vẻ đáng ngờ mà người qua đường dành cho chúng tôi.Sau khi cạn tiếng cười, Hazuki-chan thở dài thườn thượt.- "Tớ không nghĩ lâu ngày không gặp thì cậu đã trở nên hài hước tới vậy rồi đó Ai-chan"~~~~~Cùng nhau nói chuyện, chúng tôi đã đến trước nhà Onpu-chan.Cánh cổng được khóa bằng một ổ khóa và dây xích chắc chắn.Chúng tôi thực sự rất bất ngờ khi thấy những chậu hoa héo úa, và cả bãi cỏ chưa được chăm sóc trong sân.- "Có vẻ như không có ai sống ở đây cả" Ai-chan thì thầm.Ngay sau đó, Hazuki chỉ vào hộp thư bên cạnh trụ cổng.- "Nhìn kìa"Thư từ chảy ra khỏi khe của hộp thư.- "À, là bức thư của tớ gửi cho cậu ấy" Ai-chan nói.- "Thư của tớ nữa," Hazuki-chan nói thêm.- "Của tớ cũng vậy.

Vậy Onpu-chan...

"Khi cả ba chúng tôi không thể liên lạc với Onpu-chan qua điện thoại hoặc tin nhắn, chúng tôi đã lo lắng và gửi thư cho cậu ấy.

Bây giờ, chúng tôi đã biết tại sao chúng tôi không bao giờ nhận được hồi âm.Chuyện gì đã xảy ra với Onpu-chan vậy?Khẽ thở dài, chúng tôi gom tất cả thư lại và xếp từng cái một vào hộp thư, để chúng không bị chảy ra ngoài nữa.- "Không có manh mối nào ở đây cả...

Chúng ta nên làm gì đây?"

Ngay khi tôi hỏi điều này, một giọng nói vang lên từ phía sau chúng tôi.- "Các cô có biết Segawa Onpu không?"

Quay lại, chúng tôi thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi trông có vẻ mờ ám và một thanh niên với chiếc máy ảnh đeo trên cổ đang tiến về phía chúng tôi.- "..."

Chúng tôi im lặng, nhìn họ với vẻ nghi ngờ.- "Chúng tôi không phải kẻ xấu."

Người đàn ông khoảng bốn mươi đảm bảo với chúng tôi khi anh ta chìa ra một tấm danh thiếp.Anh ta là phóng viên của một tạp chí phụ nữ, một tạp chí nổi tiếng mà chúng ta thường thấy ở các tiệm làm tóc.Không đợi chúng tôi lấy thẻ, anh ta tiến lại gần.- "Trông các cô cũng trạc tuổi Segawa Onpu.

Các cô là bạn học của cô ấy à?

"Trước khi tôi có thể gật đầu,- "Không!"

Hazuki-chan nói.- "Không không, tụi con chỉ là fan của Onpu-chan thôi!"

Ai-chan nói thêm.- "Hở?!

T-Tại sa...

"Đột nhiên, cả hai bịt miệng tôi và cúi chào các phóng viên.- "Xin lỗi vì đã làm phiền!"

Khiêng tôi lên, họ lao đi với tốc độ tối đa.Các phóng viên đuổi theo chúng tôi khoảng mười mét, nhưng họ sớm bỏ cuộc.~~~~~Chúng tôi chạy đến công viên gần nhà Onpu-chan.- "Hah, hah...

Chắc họ không đuổi theo nữa đâu."

Hazuki-chan liếc nhìn xung quanh trong khi thở dốc.- "Họ làm gì có tuổi khi đuổi theo chúng ta chứ"Ai-chan, người trong đội điền kinh, thậm chí còn không thở hổn hển khi trả lời.- "Zeh...

Zeh...

T-Tại sao chúng ta lại chạy vậy?"

Tôi hỏi, thở hổn hển.- "Công ty tạp chí mà những người đó nói đã viết một bài báo không hay về Onpu-chan gần đây.

Nên tớ rất bực khi thấy họ tới nhà của cậu ấy!

"Hazuki-chan, người luôn bình tĩnh, thể hiện một sự tức giận hiếm hoi.- "Tớ cũng đọc bài báo đó ở một thẩm mỹ viện.

Tớ tức giận đến mức ném cuốn tạp chí đi!

"- "Họ nói xấu Onpu-chan trên báo sao?"

- "Không chỉ vậy.

Họ còn viết rằng cậu ấy đã bị loại khỏi vòng chung kết của một cuộc thi chỉ vì cậu ấy quá tự phụ với tư cách là một thần tượng nhí, "Hazuki giải thích thêm.- "Họ thậm chí còn không biết Onpu-chan thế nào, vậy mà lại dám nói Onpu-chan như vậy!"

Ai-chan nổi cơn thịnh nộ.- "À, đó là...

Erm... mảnh mai?...

Không phải..."

- "Ý cậu là, vu khống?"

- "À, đúng"- "Doremi-chan, tớ nghĩ cậu nên tránh dùng những từ khó nghe," Ai-chan nhận xét.- "Ha ha xin lỗi."

Tôi chỉ biết gãi đầu vì xấu hổ.- "Những người đó chắc chắn muốn phỏng vấn chúng ta để viết một bài báo khác nói xấu Onpu-chan," Hazuki-chan nói.- "Vậy nên chúng ta mới bỏ chạy sao?

".Cuối cùng thì tôi cũng hiểu ra tình hình.- "Mọi người đang làm gì ở đây vậy?"

Shimakura Kaori-chan, bạn cùng lớp của chúng tôi, đang đi về phía chúng tôi từ phía bên kia đường.- "À, Kaori-chan.

Bọn tớ tới thăm nhà của Onpu-chan, nhưng bị một người đàn ông khả nghi làm phiền, nên bọn tớ đã chạy đến đây, "tôi giải thích.Kaori-chan, người biết tất cả những tin tức mới nhất, gật đầu nhanh chóng.- "À, gần đây tớ cũng thấy người đó tới nhà Segawa-san.

Ông ấy đi với một nhiếp ảnh gia trẻ tuổi, phải không?

Lúc trước ông ấy cũng hỏi tớ vài câu".- "Vậy là cậu biết ông ấy?"

Ai-chan hỏi.- "Fufufu, cậu nghĩ tớ là ai?"

Kính của Kaori-chan lấp lánh khi cô ấy nói.

Sau đó, cô ấy đã thả một quả bom vào chúng tôi.- "Quan trọng hơn, tớ nghe nói gia đình của Segawa-san đã bán ngôi nhà đó rồi."

- "Hả, vậy sao ?!"

- "Người phụ nữ sống bên cạnh nói rằng cô ấy thường xuyên nhìn thấy những người bất động sản xung quanh nơi này..."

- "Ồ, vậy đó chỉ là tin đồn..."

Ai-chan thở phào nhẹ nhõm.- "Đừng có dọa bọn tớ chứ, Kaori-chan."

Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng Hazuki-chan trừng mắt nhìn Kaori-chan,- "Shimakura-san, xin đừng nói chuyện này với những người bên báo chí.

Họ sẽ làm mọi cách để phóng đại và gây ảnh hưởng xấu tới Onpu-chan đó"- "Ồ được thôi..."

Bị thuyết phục bởi sự mạnh mẽ của Hazuki, Kaori-chan gật đầu và rời đi.Hazuki-chan đã trưởng thành hơn nhiều rồiMột khi cậu ấy tin rằng mình đúng, thì cậu ấy sẽ không nhượng bộ.

Hazuki-chan là một cô gái rất có nghị lựcSau khi tiễn Kaori-chan, chúng tôi đã thảo luận để tìm Onpu-chan.Chúng tôi quyết định nhờ đến sự giúp đỡ của Majorika để tìm Onpu-chan, và gọi bằng điện thoại di động của mình, bên kia có bắt máy nhưng đó là trả lời tự động.

Vì hôm nay cửa hàng đóng cửa nên tôi đoán bà ấy sẽ đi suối nước nóng hoặc spa làm đẹp với Lala.Tiếp theo, chúng tôi định tới căn hộ của Onpu-chan ở trung tâm thành phố, nhưng lại không biết địa chỉ.- "Nếu vậy thì đến thăm bố của Onpu-chan ở công ty đường sắt thì sao?"

Hazuki-chan đề nghị.- "Đúng rồi, bố của Onpu-chan là nhân viên lái tàu cao tốc giữa Tokyo và Sapporo" Ai-chan nói.- "Trụ sở chính của công ty đường sắt là ở Tokyo, phải không?"

Tôi hỏi.- "Dù gì thì chúng ta cứ tới đó trước đi!"

Hazuki quyết định.- "Đi nào!"

Ai-chan đồng ý.~~~~~Và như vậy, chúng tôi đã ngồi tàu điện cả tiếng đồng hồ để đến trụ sở của công ty đường sắtSau khi nói chuyện và giải thích với lễ tân, chị ấy đã liên hệ với bộ phận lái tàu và các nhân viên, đồng thời sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt một trong những đồng nghiệp của ông Segawa.- "Mấy đứa đã đến tận đây sao, nhưng xin lỗi.

Segawa-kun đã chuyển đến chi nhánh Sapporo vào cuối tháng Giêng rồi.

"Người đàn ông tốt bụng, tên là Ogawa-san, đã xin lỗi chúng tôi.- "Sapporo ?!"

Chúng tôi sốc đến mức không thể nói gì hơn.Sapporo đã rất xa.Khi còn là phù thủy tập sự, chúng tôi có thể đến đó dễ dàng bằng chổi của hoặc sử dụng Magical Stage, nhưng bây giờ...Mặc dù vậy, chúng tôi vẫn muốn gặp Onpu-chan, nên chúng tôi tiếp tục hỏi- "Erm...

Vậy chú có biết địa chỉ nhà Segawa ở Sapporo không?"

- "Còn không thì số điện thoại cũng được" Ai-chan nhấn mạnh.- "Xin lỗi, nhưng luật cấm tụi chú tiết lộ thông tin cá nhân" Ogawa-san nói một cách hối lỗi hơn nữa.Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi.Tuy nhiên, ngay khi chúng tôi rời đi, Ogawa-san cất tiếng gọi- "Chú biết mấy đứa là bạn của Onpu-chan, nên chú chỉ có thể tiết lộ hôm trước Segawa-kun có nói "Onpu-chan đang làm rất tốt" thôi"- "!...

Cảm ơn chú!"

Cúi đầu cảm ơn Ogawa-san vì lòng tốt của chú ấy, chúng tôi rời công ty đường sắt.~~~~~Mặt trời đang lặn ở chân trời phía Tây, trong khi chúng tôi băng qua cây cầu đi bộ trên cao gần ga tàuKhông hiểu sao nhưng so với Misora thì nó trông lớn hơn bình thường Chúng tôi ở trên cầu, ngắm mặt trời trong im lặng cho đến khi mặt trời lặn hẳn.- "Cuối cùng thì chúng ta vẫn không tìm được tung tích của Onpu-chan" Ai-chan nói với một tiếng thở dài, dựa lưng vào lan can cầu.- "Đừng bỏ cuộc.

Chúng ta biết rằng Onpu-chan đang làm rất tốt ở Sapporo.

Đó là tin tốt đó "Hazuki-chan đáp lại với một nụ cười dịu dàng.- "Hazuki-chan nói đúng.

Nếu đã như vậy, chúng ta chỉ cần làm việc chăm chỉ ở MAHO-do, kiếm một số tiền, sau đó chúng ta có thể đi gặp Onpu-chan rồi!

"- "Đúng, tớ cũng nghĩ vậy đó!"

Ai-chan đồng ý.- "Tán thành!"

Hazuki-chan nói thêm.- "Được.

Hokkaido nằm ở phía bắc, phải không?

Onpu-chan, bọn tớ nhất định sẽ đến, nên hãy đợi bọn tớ nhé!

"Tôi hét lên bầu trời phương Bắc.- "Doremi-chan, đó là phía nam," Hazuki-chan sửa lại cho tôi.- "Phía tây là phía bên này, vì vậy phía bắc ở đằng kia," Ai-chan giải thích.- "Ồ-!"

Trong khoảnh khắc, chúng tôi đã cười thành tiếng.
 
Ojamajo Doremi Ln Vietsub
Ojamajo Doremi 16: Chương 2 tập 5


Để có tiền để đi thăm Onpu-chan, cách duy nhất là cố gắng làm việc và kiếm tiền ở Maho-dou.Khi mới mở lại Maho-dou thì mọi người cũng không tin vào phép thuật cho lắm, nhưng vẫn đỡ hơn hồi 3 năm trước.

Tất nhiên doanh số không tăng nhiều như Majorika nghĩ.Nhưng vài tuần sau, những khách hàng cũ từng mua đồ ở đây 3 năm trước đã đến thăm vì hoài niệm.

Chúng tôi cũng đã quảng bá cửa hàng cho các bạn học trong lớp, và tất nhiên nó đã trở thành một cơn sốt toàn trường.Khách hàng rất tin vào hiệu quả của những loại bùa may mắn, chẳng hạn như mặt dây chuyền và vòng tay làm từ đất sét ma thuật, được truyền miệng bởi tụi con gái trung học, ngay cả những trường ngoài thành phố cũng đã nghe tới Maho-douHazuki-chan chỉ có thể giúp vào thứ bảy và chủ nhật, còn Ai-chan thì sẽ tới sau buổi tập huấn, phụ trách chế tạo những món đồ từ đất sét ma thuật.Vì hai cậu ấy rất khéo tayCòn đối với đứa vụng về như tôi thì thường đi thẳng đến MAHO-do sau khi tan học, chăm chỉ giúp đỡ Majorika, và trở thành một nhân viên ưu túNhân tiện, mặc dù Ai-chan đã khiêm tốn trong buổi giới thiệu, nhưng cậu ấy đã nhận được sự công nhận từ các tiền bối trong đội điền kinh, và đã trở thành một trong những nhân vật nổi tiếng không chỉ trong lớp mà còn khắp trườngNgoài ra, cậu ấy đã lập kỷ lục mới cho tỉnh trong cuộc đua 100m vòng loại dành cho các trường trung học phổ thông được tổ chức vào cuối tháng 4.

Cậu ấy thật sự rất tuyệt vời.Mối quan hệ của cậu ấy với giáo viên chủ nhiệm Yamaki-sensei cũng kỳ lạ một cách buồn cười.Một hôm nọ, sau khi Giant đánh bại Tigers, thầy ấy đã lén đặt một tờ báo có dán một bức ảnh rất lớn về các cầu thủ Giant chiến thắng trong giá giày của Ai-chan.

Đó là khời khắc chiến tranh lạnh bắt đầu"Thầy tưởng vậy là hay sao, Leon.

Để rồi coi, em sẽ cho thấy biết thế nào là tuyệt vọng!"

À, Leon là biệt danh mà tôi và Ai-chan đã đặt cho Yamaki-sensei.Nghe hay mà phải không?Tuy nhiên, nó không đến từ một bộ phim nổi tiếng nào đó.

Nếu bạn loại bỏ "chame" khỏi tắc kè hoa, bạn sẽ có được Leon.Mọi người trong lớp rất ủng hộ biệt danh này, và mọi người thường gọi thầy ấy là Leon thay vì Yamaki-sensei.Về phần Leon, chúng tôi nói dối thầy ấy rằng biệt danh đó là của một nhân vật trong phim, điều đó khiến thầy ấy thực sự rất vui.

Nói thật lúc đó tôi đã cố gắng nhịn cười lắm đó 🙂)))Do đó, từ giờ tôi sẽ gọi Yamaki-sensei là Leon Hơi lạc đề nhỉ, nhưng hành động trẻ con của Leon đã đánh trúng tâm lý của Ai-chan.Và tất nhiên quả báo không chừa một ai, ngay đêm đó Tigers đã đánh bại Giant.

Sáng hôm sau, Ai-chan đã mua một tờ báo chuyên cổ vũ đội Tigers, sau đó để nó trên bàn của Leon trong phòng giáo viên."

Senoo, hình như dạo này em ăn hơi nhiều "GAN" nhỉ!"

Điều đó cũng gây ảnh hưởng không nhỏ đến Leon, và chiến tranh lạnh sau đó vẫn chưa thể kết thúc đượcĐiều gì sẽ xảy ra nếu hai đội tái chiến với nhau?Một số đứa nói rằng "Đó là lúc mà mặt trăng nhuộm màu đỏ thẫm của máu".

Pfft.Dù gì thì Ai-chan vẫn đang tận hưởng cuộc sống cấp 3 theo cách của riêng mình.~~~~~Đầu tháng năm có một kỳ nghỉ vô cùng đặc biệt, đó là "Tuần Lễ Vàng".

Chúng tôi được nghỉ nên tôi đã tới Maho-do phụ giúp Sau khi tập luyện xong, Ai-chan cũng đến và ngồi xuống bàn với vẻ chán nản và bắt đầu thở dài"Ai-chan, sao cậu lại thở dài vậy?" tôi tò mò đề cập.- "À, Doremi-chan...

Xin lỗi, không có gì đâu."

Ai-chan lấy một ít đất sét ma thuật và bắt đầu làm những lá bùa may mắn.Tuy nhiên, sau đó cô ấy lại thở dài.- "Nè, Aiko!

Chất lượng của lá bùa cũng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của người làm đó!"

Majorika la mắng khi đang tưới cây trong chậu.- "X-xin lỗi..."

Ai-chan thờ ơ cúi đầu.- "Majorika, bộ bà không thấy con bé đang buồn hay sao mà hét lên như thế hả" Lala bênh vực Ai-chan- "Ai-chan, có chuyện gì xảy ra ở trường đúng không?"

- "Việc đó không quan trọng cho lắm..."

Thay vì nói, Ai-chan lấy một cuốn sổ từ trong cặp và đặt nó lên bàn.Trên bìa có ghi dòng chữ "Creative Notebook" và "Yokokawa Nobuko".- "À, sổ ghi chép của Nobuko-chan.

Vậy, cậu ấy đã hoàn thành tiểu thuyết mới rồi sao?

"Ai-chan gật đầu, nhưng nét mặt vẫn rất bối rối.- "Chẳng lẽ đây là nguyên nhân sao?"

Lala hỏi khi lật từng trang sách.- "Cậu ấy đã đưa cho tớ trước Tuần lễ Vàng, và muốn tớ đưa ra một số nhận xét."

- "Hiểu rồi, giống hồi tiểu học sao?"

- "Ukm...

Nhưng tiểu thuyết mà cậu ấy viết, không còn thú vị nữa"- "Huh?

Nhưng cậu ấy với Maruyama Miho-chan là cặp đôi « hoàn hảo » mà!

Với lại hình như họ cũng nhận được vô số lời khen danh giá từ các tạp chí lớn, đúng không?

" Tôi thốt lên, bàng hoàng.- "Lúc còn ở Osaka, Nobu-chan đã gửi bản phác thảo cho tớ, những bản đó rất hay, nhưng cuốn này thực sự lại không như vậy."

Sau đó Ai-chan đưa cuốn sổ cho tôi.- "Dù sao thì Doremi-chan, cậu mang về nhà đọc thử đi."

- "Được..."

Tôi lấy cuốn sổ từ Ai-chan.
 
Ojamajo Doremi Ln Vietsub
Ojamajo Doremi 16: Chương 2 tập 6


Sáng hôm sau, tôi ngáp dài đến trường.Tôi đã đọc truyện của Nobuko-chan mà Ai-chan đưa.

Nhưng lại mất nhiều thời gian hơn tôi nghĩKhông phải vì nó thú vị, mà ngược lại cơ, hoàn toàn không có cảm xúc hay gì thú vị cả, tôi đã đọc một chút nhưng vì quá chán nên đã lăn ra ngủ- "Fwaaahhh ~"Tôi vừa ngáp vừa lau nước mắt.- "Doremi-chan!"

Ai-chan chạy và đuổi kịp từ phía sau.- "Ai-chan, chào buổi sáng...

Fwaaahhh ~"Tôi lại ngáp.- "Chẵng lẽ, cậu đã đọc rồi sao?"

- "Pinpon."

Tôi lấy cuốn sổ của Nobuko-chan trong cặp ra và trả lại cho Ai-chan.- "Vậy, cậu thấy sao?"

- "Nó không thú vị gì cả.

Hoàn toàn khác với những bộ truyện mà cậu ấy viết hồi tiểu học"- "Quả nhiên...

Còn tệ hơn hồi mới hợp tác với Miho-chan đúng không?

"- "Tuy không muốn nói nhưng có lẽ vậy.

Cốt truyện vô cùng khó hiểu, cách diễn tả câu từ cũng vậy, hoàn toàn không giống cậu ấy chút nào "- "Chà, tớ cũng nghĩ vậy đó.

Doremi-chan, tớ nên nói gì với Nobu-chan đây?

"- "Tớ nghĩ cậu nên nói thật đi"- "Không còn cách nào khác nhỉ..., tuy hơi ác nhưng tớ chỉ muốn tốt cho cậu ấy thôi."

Ai-chan thở dài một hơi và đặt cuốn sổ vào cặp.~~~~~Hôm sau là thứ bảy, và trời đã mưa từ sáng.Tôi khép ô lại, nhìn lên bầu trời u ám khi rũ sạch nước khỏi ô, và bước vào MAHO-do.- "Chào buổi sáng, Doremi-chan."

Hazuki-chan đã ở đây, uống trà với Majorika và Lala trên bàn.- "Doremi, để đó rồi lại đây ngồi đi" Majorika nói trong khi làm bình trà mới.- "Cảm ơn."

Đặt chiếc ô của mình vào chỗ để ô, tôi tiến về phía mọi người.- "Nay trời lạnh quá.

Cũng may là có tách trà nóng "Tôi nhận một cốc Trà sữa Hoàng gia từ Majorika, và ngay khi định nhấp một ngụm, chuông cửa ở lối vào vang lên Tôi vô ý làm đổ trà của mình.- "Nóng—, nóng, nóng, nóng!"

Ai-chan, người vừa bước vào cửa hàng khiến tôi sốc và hét lên- "Ai-chan, đừng có làm hết hồn vậy chứ.

Xem cậu vừa làm gì nè"- "A, xin lỗi, xin lỗi.

Tớ đang không vui nên hơi nóng chút ".- "Sao vậy?"

- "Thì, chuyện là..."

- "Trước tiên thì cứ lại đây ngồi cho ấm người đi"Ai-chan gật đầu trước lời đề nghị của Lala.- "Vậy cho em một tách"Đến bên bàn, cậu ấy nặng nề ngồi xuống ghế.Majorika rót một tách trà mớiAi-chan uống một hơi cạn sạch, nhưng tâm trạng của cậu ấy vẫn vậy.Một ý tưởng đập vào mắt tôi.- "Chẳng lẽ, cậu cãi lộn với Nobuko-chan sao?"

Ai-chan gật đầu lia lịa.~~~~~Trước khi luyện tập, Ai-chan đã trả lại vở cho Nobuko-chan khi cậu ấy đang dọn dẹp lớp học.

Sau đó cậu ấy nói thẳng với Nobuko-chan rằng câu chuyện không thú vị.Khi nghe điều đó, Nobuko-chan đã trả lời một cách ngạc nhiên.- "Tớ biết mà."

- "Là sao ?

Cậu biết à ?"

Ai-chan hỏi ngay lập tức.- "Uk, tớ biết là nó không thú vị" Nobuko-chan thờ ơ trả lời, điều này khiến Ai-chan hơi khó chịu.- "Hãy cố gắng viết lại đi, cậu cũng biết là không thể để đọc giả đọc cái này được mà đúng không?

"- "Xin lỗi, tớ...Có lẽ nên từ bỏ"Nobuko-chan nói một cách thờ ơ, không trả lời câu hỏi của Ai-chan.Tuy nhiên, điều đó đã đánh trúng tâm lý với Ai-chan.- "Cậu đang nói gì vậy ?!

Đừng nói đến chuyện bỏ cuộc dễ dàng như thế!

"Bây giờ, Nobuko-chan là người đã hết kiên nhẫn.- "Cậu không bao giờ hiểu nỗi đau mà tớ đã gặp đâu, Ai-chan!"

- "Đúng!

Có lẽ tớ không hiểu được nỗi đau đó, nhưng không ngờ Nobu-chan mà tớ biết lại kém cỏi như vậy!

"Cùng với đó, hai người đã chia .~~~~~- "Tại sao lúc đó tớ lại nói vậy chứ!

Không ngờ bản thân lại thành ra thê này..."

Ai-chan tự đánh mình vào đầu và tự trách- "Tớ hiểu cảm giác của cậu mà Ai-chan.

Cậu chỉ muốn Nobuko-chan tiếp tục thực hiện ước mơ của mình thôi đúng không?

Nên cậu mới nói nặng lời như vậy"Ai-chan gật đầu trước lời nói của tôi.- "Uk..."

Hazuki-chan, người đã im lặng nãy giờ đã lên tiếng.- "Sao vậy, Hazuki-chan?"

- "À không, tớ chỉ đang tự hỏi việc này có liên quan gì tới mối qun hệ của cậu áy với Maruyama Miho-chan hay không."

Quả là Hazuki-chan!

Suy luận rất sắc bén- "Phải rồi, lúc họp lớp hồi tháng trước, hình như cả hai cũng không ưa gì nhau lắm" tôi nói.- "Hể !?

Có thật không ?

Nhưng chẳng phải cả hai rất thân và cùng nhau viết manga hồi tiểu học sao...

"Ai-chan nói thêm.Tôi nói: "Theo tớ biết thì khi lên cấp hai, cả hai vẫn thường đi chơi, cùng sáng tác và gửi đến nhà xuất bản dưới bút danh'Misora Komachi' ''- "Nhưng khi lên cấp ba, từ lúc cả hai học trường khác nhau, thì mối quan hệ dần tệ đi " Hazuki-chan nói thêm.- "Hiểu rồi.

Thế sao không đi hỏi cô gái tên Miho đó đi?

" Majorika đề nghị.- "Chị cũng nghĩ vậy đó" Lala đồng ý.Ngay khi Majorika và Lala đang nói, tiếng chuông cửa nhẹ nhàng vang lên và một cô gái nhỏ nhắn bước vào.H-H-Hả !?

Đó là Maruyama Miho-chan.Ngay khi chúng tôi đang nói về cậu ấy!- "A, Doremi-chan!

Đúng như tớ nghĩ, các cậu vẫn làm việc ở MAHO-do..."

Trong một khoảnh khắc, chúng tôi không nói nên lời.- "Này, đừng để khách hàng đứng đó chứ!

"Giọng của Majorika đưa chúng tôi trở lại, và chạy đến chỗ Miho-chan.- "Ah, Miho-chan, chào mừng!"

- "Tớ thấy tấm quảng cáo ở ngoài kia nên nghĩ có lẽ các cậu sẽ ở đây..."

- "Ồ, xin lỗi.

Bọn tớ đang bàn về cậu Miho-chan, nên việc cậu đột nhiên xuất hiện thế này làm bọn tớ hơi bất ngờ"Ai-chan giải thích.- "Vậy sao?

Mà thôi, lần này MAHO-do đang bán gì vậy?

"- "Vật phẩm phép thuật.

Mặt dây chuyền biến ước mơ thành hiện thực, trâm cài áo mang lại hạnh phúc, tất cả đều rất hiệu quả đó "Hazuki-chan giải thích từng món đồ trong cửa hàng.Đột nhiên, Miho-chan xen vào.- "Vậy... có vật phẩm nào mang lại bất hạnh cho người mình ghét không?"

- "-!"

Chúng tôi sửng sốt, nhìn nhau.- "Bọn tớ không bao giờ bán những thứ như vậy đâu!"

- "Miho-chan, người mà cậu ghét...

Chẵng lẽ...

Yokokawa Nobuko-chan sao?"

- "-!"

Lần này, Miho-chan bị sốc, mở to mắt.

Tuy nhiên, ngay tức lấy lại bình tĩnh.- "T-tớ đùa thôi!

Thứ tớ muốn là một món đồ có thể biến ước mơ thành sự thực".- "Vậy sợi dây chuyền này có vẻ được đó.

Nó có giá 380yen.

"Trong khi tôi nhận tiền từ Miho-chan, Ai-chan đã gói mặt dây chuyền và đưa cho Miho-chan.- "Cảm ơn vì đã mua hàng' Ai-chan nói với một nụ cười cứng nhắc.Ngay sau đó, Hazuki hỏi một cách dứt khoát,- "Này, Miho-chan.

Sao cậu lại chọn đến Học viện Aogaoka thay vì Misora?

"- "Bởi vì Aogaoka có một câu lạc bộ nghiên cứu manga.

Họ cũng chuyên đào tạo các họa sĩ manga chuyên nghiệp.

"- "Ồ, hiểu rồi.

Vậy sao cậu không mời Nobuko-chan?

"Câu hỏi này dường như lại giáng xuống Miho-chan.- "-!"

Miho-chan có vẻ bị sốc, như giọt nước tràn ly, cậu ấy đã cau mặt lại.- "Hazuki-chan, tớ với Nobuko-chan đã giải tán rồi!

Nên đừng nhắc tên cậu ấy trước mặt tớ nữa!

"- "Miho-chan... ?!"

Hazuki không thể hỏi thêm, và quyết định im lặng.- "Xin lỗi, tớ về đây"Miho-chan nhận tiền thừa, và bỏ đi như đang chạy trốn một thứ gì đó.- "Miho-chan!"

Trong cơn hoảng loạn, chúng tôi chạy ra ngoài đuổi theo cậu ấy.Nhưng chúng tôi chỉ có thể nhìn bóng lưng Miho-chan dần biến mất trong màn mưa mờ ảo.Quay trở lại cửa hàng, chúng tôi vừa thảo luận vừa nặn đất sét ma thuật.Tôi nói: "Không ngờ mối quan hệ giữa hai cậu ấy đã xấu tới mức này...'- "Có phải vì hai cậu ấy học khác trường không?"

Hazuki trầm ngâm.- "Tớ nghĩ mọi chuyện không đơn giản vậy đâu" Ai-chan nói.- "Cả hai đã từng rất thân thiết..."

- "Có cách nào giúp họ không?"

- "Trước tiên phải biết nguyên nhân cái đã".- "Cậu nói đúng.

Doremi-chan, cậu có thể nói chuyện với cậu ấy không?

Vì bọn tớ mới cãi nhau nên..."

Ai-chan nói.- "Được thôi" tôi đồng ý.- "Vậy Ai-chan và tớ sẽ đi hỏi Miho-chan," Hazuki-chan nói tiếp- "Nếu chúng ta có thể dùng phép thuật thì mọi việc dễ hơn rồi" tôi trầm ngâm.- "Doremi-chan!"

Hazuki-chan và Ai-chan trừng mắt nhìn tôi.- "Haha, đùa thôi mà" tôi cười khi cố gắng che đậy lỗi lầm của mình.- "Mấy đưa tuy không thể thành phù thủy nhưng vẫn có thể làm phù thủy tập sự mà" Majorika nhận xét.- "Với những gì mà mấy đứa đã làm cho thế giới phù thủy thì yêu cầu trở lại làm phù thủy tập sự cũng không có gì khó đâu" Lala nói thêm.- "Vậy, ta có nên hỏi Nữ hoàng không?..."

Majorika đề nghị.Tôi rất muốn nói "Tất nhiên rồi...", nhưng...- "Tụi con đã quyết định sống và nỗ lực như một con người, dù không có phép thuật, tụi con vẫn có thể làm được điều gì đó và thực hiện ước mơ của mình" tôi trả lời với sự tự tin của mìnhHazuki-chan và Ai-chan gật đầu lia lịa trước lời nói của tôi.
 
Ojamajo Doremi Ln Vietsub
Ojamajo Doremi 16: Chương 2 tập 7


Chiều hôm đó, Majorika cho phép chúng tôi nghỉ làm vì mưa.Thầm cảm ơn Majorika vì sự chu đáo ấy, tôi đến nhà Nobuko-chan, trong khi Hazuki-chan và Ai-chan đến thăm nhà của Miho-chan.Mưa đã ngớt một chút nhưng chưa có dấu hiệu tạnh.Nobuko-chan và mẹ cậu ấy vừa đi mua sắm về- "Ồ, Chào con Doremi-chan" mẹ Nobuko-chan chào tôi.- "Chào cô.

Con có thể nói chuyện với Nobuko-chan một chút không?"

- "Hả, tớ?"

Như thể cảm nhận được điều gì đó, Nobuko-chan nắm lấy tay tôi.- "Doremi-chan, cậu cứ vào phòng trước đi."~~~~~Sau khi ăn một ít bánh quy dâu trong phòng của Nobuko-chan, cậu ấy bắt đầu cuộc trò chuyện.- "Cậu đến vì Ai-chan, phải không?"

Nhận thấy mỗi quan hệ giữa cả hai làm Nobuko-chan lo lắng, tôi gật đầu.- "Tớ cũng vậy, lúc đó xin lỗi vì có hơi nặng lời.

Cậu hãy nói với Ai-chan rằng tớ muốn làm lành với cậu ấy.

"- "Được thôi" tôi trả lời với một nụ cười khi đặt cái đĩa đang đựng bánh lên bàn, và chuyển ghế đến trước mặt Nobuko-chan đang ngồi trên giường.- "Thực ra, nay tớ đến không chỉ có việc đó..."

- "...?"

Nobuko-chan nhìn tôi khi ăn miếng bánh cuối cùng.- "Chà, lúc nãy Maruyama Miho-chan mới đến MAHO-do"Khi tôi nói điều này, biểu hiện của Nobuko-chan liền không vui.- "Doremi-chan, tớ không biết Miho Miho đã nói gì với cậu, nhưng đây là chuyện riêng của bọn tớ.

Nếu cậu vẫn muốn nói về Miho Miho thì xin lỗi mong cậu về giùm".- "Nobuko-chan, đợi đã.

Tớ có thể hỏi cậu cái này được không?

Sao các cậu lại học khác trường vậy?

"- "..."

Nobuko-chan im lặng một lúc rồi nói,- "Nếu không trả lời thì cậu sẽ không về nhỉ?"

- "Ukm..."

Nobuko-chan chống cằm lên tay phải khi giải thích.- "Khi bọn tớ thảo luận về bộ manga mới, Miho Miho đã nói về việc ở trường Aogaoka có một câu lạc bộ nghiêm cứu manga, và mong tớ có thể tới đó.

Nhưng vì lúc đó tớ đang chú tâm quá nên không nghe cậu ấy nói"- "Hả, vậy sao?"

- "Tuy nhiên, Miho Miho thấy tớ gật đầu nên cậu ấy nghĩ là tớ đã đồng ý.

Nhưng nghĩ kỹ thì Aogaoka là trường tư thục đúng không?

Chắc chắn học phí ở đó sẽ cao hơn nhiều so với Misora.

Nên tớ không muốn học ở đó"- "Điểm đầu vào cũng cao hơn Misora nữa nhỉ..."

- "Đúng rồi!

Sau đó, tuy đã giải thích mới Miho Miho nhưng cậu ấy vẫn tức giận vì không đăng ký vào đó.

Cả hai đã cãi nhau và giải thể..."

- "Được rồi, đó là mọi chuyện, còn giờ thì cậu hãy về đi", vừa nói xong cậu ấy liền đẩy tôi ra khỏi phòng- "À, nhưng..."

Chưa kịp nói hết thì cậu ấy đã đóng cửa, nhưng hình như Nobuko-chan vừa mới bíu môi đúng không?~~~~~Khi quay lại MAHO-do, Hazuki-chan và Ai-chan đã ở đó.Cả hai đã thành công trong việc thu thập lý do đằng sau cuộc chiến của họ.Câu chuyện của cậu ấy phần lớn giống với chuyện của Nobuko-chan.

Miho-chan đã nói về việc cùng nhau đăng ký trường Aogaoka, và cậu ấy nghĩ Nobuko-chan đã đồng ý.

Nhưng, Nobuko-chan đã nói rằng cậu ấy chưa bao giờ nghe điều đó, sau đó cả hai cãi vã và giải thể.- "Giờ có tranh luận thì cũng không thể làm được gì " Ai-chan nói.- "Bọn tớ đã cố nói rằng chắc có lẽ Nobuko-chan thực sự không nghe thấy, vì đang chú tâm, nhưng Miho-chan nhất quyết rằng Nobuko-chan có nghe và nói rằng Nobuko-chan là một kẻ nói dối"Tôi đã rất ngạc nhiên trước những lời của Hazuki-chan.- "À, phải rồi.

Sau khi kể nó, Nobuko-chan đã bíu môi đó"- "Bíu môi?!

Chẳng phải đó là thói quen của Nobuko-chan mỗi khi nói dối sao!?"

Ai-chan thốt lên.- "Đúng thật!"

Tôi xác nhận.- "Có nghĩa là Nobuko-chan đã nghe Miho-chan nói về việc đăng ký" Hazuki-chan nói thêm.- "Nhưng lại giả vờ rằng không nghe thấy" tôi nói.- "Vậy nên mới dẫn tới việc giải thể" Hazuki-chan kết luận.- "Đợi tí!"

Ai-chan đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa tôi và Hazuki-chan.

- "Tại sao Nobu-chan lại nói dối để giải thể với Miho-chan chứ?"

- "Đúng là lạ thật.

Cứ như cậu ấy đã tính tới việc đó trước đợt thi tuyển sinh vậy"- "Không!

Quan trọng là tại sao cậu ấy lại làm thế?"

- "Tớ phải gặp Nobu-chan, tớ sẽ hỏi rõ việc này!

"Ai-chan thốt lên khi nắm chặt tay phải.
 
Ojamajo Doremi Ln Vietsub
Ojamajo Doremi 16: Chương 2 tập 8


Hôm sau là chủ nhật, nhưng chúng tôi đã xin phép Majorika được nghỉ buổi chiều để đến công viên Misora.Theo như kế hoạch, hôm trước tôi và Hazuki-chan đã nói với Miho-chan những gì Nobuko-chan đã nói vào hôm trước, và hẹn cậu ấy đến công viên này.

Cả ba chúng tôi đều ẩn mình trong bụi cây đằng sau chiếc ghế dàiTất cả theo sự chỉ đạo của Ai-chan.Ai-chan đã nghe một số người nói rằng gần đây hay thấy Nobuko-chan chạy bộ ở đây vào chiều chủ nhật như một phần kế hoạch ăn kiêng.

Kế hoạch của Ai-chan là sẽ vô tình gặp cậu ấy chạy bộ ở đây và hỏi sự thậtKhi chúng tôi đến công viên, Ai-chan và Nobuko-chan đã cùng nhau chạy bộ dọc theo đường chạy bên trong công viên.Ai-chan đã định khiến Nobuko-chan mệt và dẫn cậu ấy đến băng ghế đã chuẩn bị sẵn, nơi mà chúng tôi đang trốn, sau đó hỏi cậu ấy sự thật.

Nên Ai-chan đã dần dần tang tốc, khiến Nobuko-chan phải đuổi theo mình.Và được thật kìa.

Ban đầu Nobuko-chan cố gắng đuổi kịp Ai-chan, nhưng cậu ấy dần mệt mỏi và tụt lại phía sau.

Sau một vài phút thì cậu ấy đã dừng lại.- "Ai-chan, đợi đã.

Tớ không thể chạy nữa ~...

"Nobuko-chan quỵ xuống và ngồi xuống đất gần băng ghế.- "Nobu-chan, cậu ổn chứ?"

Ai-chan cho Nobuko-chan mượn vai, và thành công dẫn cậu ấy đến ngồi trên băng ghế trước mặt chúng tôi.Trong khi uống nước, cả hai bắt đầu trò chuyện.- "Công nhận thoải mái thật đó, rất vui vì chúng ta đã làm lành, Nobu-chan."

- "Tớ cũng vậy.

Chúng ta lại nợ Doremi-chan nữa rồi nhỉ"Tất cả vẫn diễn ra theo kế hoạch, nhưng...- "Nhân tiện, Nobu-chan..."

Ngay khi Ai-chan định chuyển chủ đề thì Nobuko-chan liên cắt ngang.- "Khoan đã!

Ai-chan, tớ nghĩ Doremi-chan cũng nói với cậu rồi, tớ cũng không muốn vừa mới làm lành với cậu để rồi giờ lại cãi nhau đâu.

Nên làm ơn đừng nhắc Maruyama Miho-chan trước mặt tớ nữa "Bên trong bụi cây, tôi liếc nhìn Miho-chan.

Vai cậu ấy khẽ run lên vì tức giận.T-Tệ rồi đây...Hazuki quàng tay qua vai Miho-chan để xoa dịu cậu ấy, nhưng tôi vẫn lo rằng cậu ấy không thể bình tĩnh và nhảy vồ ra.- "Tớ biết nhưng..."

Ai-chan cố gắng kiên trì, nhưng Nobuko-chan đã đứng dậy.- "Xin lỗi, Ai-chan, nhưng tớ về đây."

- "Đợi tí-!"

Không phải Ai-chan hay Miho-chan đã hét lên điều đó, mà là tôi, khi tôi nhảy ra khỏi bụi cây.- "Doremi-chan...!"

Ai-chan tự vỗ vào trán và nhìn lên trời- "Cái gì, Doremi-chan cũng ở đây sao?

Trùng hợp thật đó...

"- "Xin lỗi nhưng tớ muốn biết nguyên nhân thực sự, tại sao cậu lại phải nói dối để giải tán với Miho-chan chứ?

"- "Cậu đang nói gì vậy?

Tớ không nói dối "Nobuko-chan nói qua đôi môi bíu chặt.- "Bíu môi tức là cậu đang nói dối đó Nobu-chan" Ai-chan chỉ raNobuko-chan ngay lập tức che miệng bằng cả hai tay vì hoảng sợ.- "Sao cũng được, tớ về đây!"

Nhưng trước khi cậu ấy có thể trốn thoát, tôi đã mở rộng vòng tay của mình và chặn đường của cô ấy.- "Doremi-chan, sao cậu lại nhiều chuyện vậy chứ?"

- "Vì chúng ta là bạn..."

- "Cậu cũng biết chúng ta đâu còn là những đứa trẻ tiểu học nữa đâu !

Là người lớn !

Chúng ta đã là người lớn rồi !

Nên đừng xó mũi vào chuyện của người khác nữa!

"- "-!"

Những lời của Nobuko-chan đâm sâu vào tim tôi.- "Nobu-chan, thật quá đáng!"

Ai-chan phản đối, nhưng tôi xen vào bằng một giọng căng thẳng.- "Dù lớn hay nhỏ không quan trọng...

Tớ cũng không quan tâm nếu cậu ghét tớ đâu...Nhưng ít nhất hãy nói sự thật cho Miho-chan biết"- "Vậy là đủ rồi!

Sao ai cũng xó mũi vào chuyện của người khác thế hả!?

"- "BỞI VÌ TỚ LÀ FAN CỦA YOKOKAWA NOBUKO-CHAN, VÀ CŨNG LÀ FAN CỦA MISORA KOMACHI!"

Tôi đã hét lên, sau đó tự nhiên tôi thấy nhòe mắt và Nobuko-chan dần mờ trong mắt tôi, khi nhận ra, tôi bất ngờ vì mình đang khóc- "Doremi-chan..."

Ai-chan bước đến chỗ tôi và nhẹ nhàng choàng tay qua vai trước khi tiếp tục.- "Nobu-chan, tớ cũng vậy.

Tớ là bigfan của cậu từ hồi tiểu học!

"Nobuko-chan nhắm mắt lại và gục đầu.Sau một khoảng thời gian im lặng, cậu ấy thở dài và mở miệng.- "Miho Miho sẽ tốt hơn nếu kết hợp với một người giỏi hơn tớ."

- "Eh, ý cậu là sao?"

Tôi vừa hỏi vừa lau nước .- "Tôi đã nghe rồi.

Cuộc nói chuyện giữa Miho Miho và biên tập.

Đó là lúc bọn tớ thắng được giải của một cuộc thi truyện tranh.

Miho Miho và tớ đã đến công ty tạp chí để xin ít lời khuyên...".Vừa nói, Nobuko-chan vừa trở lại băng ghế và ngồi xuống.Ai-chan và tôi cũng ngôi xuống bên cạnh cậu ấy.- "Bọn tớ đã nhận được những lời khuyên tuyệt vời, cũng như lời động viên của mọi người.

Nhưng lúc tớ đi vệ sinh thì đột nhiên nghe thấy giọng của biên tập và Miho Miho, "Những bức vẽ đó rất tuyệt.

Nếu em có thể kết hợp với một người giỏi hơn cô bé lúc nãy thì chắc chắn em sẽ nổi tiếng lắm đó " - "Sao cậu lại nghe thấy..."

- "Tớ không biết nhà vệ sinh ở đâu nên định quay lại hỏi.

Thật lòng mà nói thì tớ đã bị sốc khi nghe những lời đó...

"- "Nobu-chan..."

Ai-chan đặt tay phải của mình lên trên bàn tay phải của Nobuko-chan.Nobuko-chan nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay Ai-chan bằng tay trái, rồi nói đùa.- "Nhưng nếu Miho Miho có thể trở nên nổi tiếng thì, Yokokawa Nobuko-san này không ngại trở thành kẻ xấu đâu."

- "Ra là vậy..., Nobuko-chan vẫn là Nobuko-chan nhỉ."

Hạnh phúc, tôi định ôm Nobuko-chan, nhưng trước khi tôi có thể làm như vậy, một đôi tay xuất hiện và ôm cô ấy từ phía sau.- "Hở?!"

Bị sốc, Nobuko-chan quay lại và nhìn thấy Miho-chan với khuôn mặt đầy nước mắt - "M-Miho Miho... ?!"

- "Tớ không biết Nobuko-chan đã nghe cuộc trò chuyện đó.

Sao cậu lại không nói với tớ chứ?

"- "Thì có sao đâu...

Miho Miho đã được công nhận, còn tớ chỉ là gánh nặng thôi."

- "Không phải vậy!

Lý do tớ vẽ đẹp như vậy là do những câu chuyện của Nobuko-chan rất thú vị, cậu thả hồn vào từng nhân vật, khiến nó sinh động nên tớ mới có thể dễ dàng tưởng tượng và vẽ nó.

Đó là công sức của chúng ta.

"- "Cảm ơn cậu..."

Nụ cười đã trở lại trên khuôn mặt Nobuko-chan.- "Lúc đó, biên tập đã đưa tớ một câu chuyện của một nhà văn nổi tiếng và nhờ tớ vẽ manga dựa vào nó."

- "Chẳng phải rất tuyệt sao?"

- "KHÔNG HỀ!

Tớ đã ngay lập tức từ chối và gửi trả lại nó".- "Tại sao?

Đây là cơ hội tốt để phát triển mà"- "Tớ là là một phần của 'Misora Komachi' ...

Tớ không thể vẽ nếu thiếu Nobuko-chan!"

- "Miho Miho..."

Nước mắt họ tràn ra.Ai-chan và tôi ra hiệu cho Hazuki-chan, người đang khóc sau lưng Miho-chan, và cả ba chúng tôi lặng lẽ rời đi.~~~~~Một tuần sau, chúng tôi lại được đọc bộ truyện mới nhất của "Misora Komachi".Chúng tôi rất vui với sự hồi sinh của bộ đôi này, nhưng vui hơn nữa là đây là một kiệt tác tuyệt nhất mà tôi từng đọc.
 
Ojamajo Doremi Ln Vietsub
Ojamajo Doremi 16: Chương 3 tập 1


- "Tớ no rồi, không thể ăn được nữa!"

Tôi vừa phàn nàn vừa xoa xoa cái bụng sưng tấy của mình.Những con cua tiếp tục diễu hành đến trước mắt tôi, hết con này đến con khác nhảy vào miệng.Tôi đành phải ăn nó, nhưng càng ăn, thì càng nhiều con bò lại.Tới mức bụng tôi muốn phình lên và nổ như quả bóng!- "Uwaaaaaaahh!"

Tôi giật mình tỉnh dậy- "D-Doremi-chan!"

Tôi đang trên máy bay đến sân bay Shin-Chitose cùng với Hazuki-chan và Ai-chan.

Cả hai ngồi kế bên đang lấy tay che miệng tôi lại- "T-T-Tớ không thở được..."

- "Vậy thì đừng tạo ra những tiếng động kỳ lạ nữa" Hazuki-chan nói bằng giọng nhẹ nhàng.

Tôi gật đầu liên tục, lúc ấy cả hai mới dần bỏ tay ra.Những hành khách xung quanh đều nhìn chúng tôi một cách kỳ lạ.- "Xin lỗi vì đã gây rối" Ai-chan cúi đầu xin lỗi.- "Doremi-chan, xin lỗi đi" cậu ấy vừa lườm vừa nói.- "X-Xin lỗi..."

Tôi nói trong khi dập đầu 90°Sau cái cúi đầu, mọi người đều cười nhẹ khiến tôi cảm thấy xấu hổ và có chút thoải mái hơn.- "Mà nè Doremi-chan.

Cậu mơ thấy gì vậy?

" Hazuki nhẹ nhàng hỏi.- "Con cua nó..." tôi tính giải thích nhưng nghĩ tới việc bị mọi người cười nhạo nên đành phải im lặng.Ngay cả tôi cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ mơ về những con cua, mà cũng dễ hiểu thôi, vì chúng tôi đang tới Hokkaido mà.Tại sao chúng tôi lại bay đến sân bay Shin-Chitose?

Quay lại vài ngày trước nào...~~~~~Chúng tôi vô tình bắt gặp phóng viên tạp chí trước nhà Onpu-chan và biết rằng lúc trước chính phóng đó đã đăng một bài báo lớn về Onpu-chanBài báo đã phân tích sự tụt giảm nghiêm trọng về độ nổi tiếng của Onpu-chan, và cho rằng lý do lớn nhất là bộ phim "Zagaidon", một bộ của loạt phim ăn khách "Gazamadon".

Không như phần đầu thì đây là một thất bại lớn trong ngành điện ảnh.Hồi đó, Onpu-chan cũng nhận ra và nói với chúng tôi về điều đó.

Tuy cũng có những bài báo tử tế thảo luận về vấn đề này, nhưng cũng có một số "nhà báo" như muốn đấm vào mặt.Tuy nhiên, bài báo này không chỉ không chứa sự thật mà còn vu khống, nói về việc gia đình bán nhà và Onpu-chan phải bỏ đi và chụp những bức ảnh sexy để kiếm tiền.Tất nhiên, chúng tôi không tin điều đó, không thể ngồi yên nên chúng tôi đã thảo luận với Majorika.Nhân cơ hội này, bà ấy muốn chúng tôi trở lại làm phù thủyNhưng ai cũng biết mục đích thực sự là mong Onpu-chan trở lại và làm tại Maho-dou để tăng doang số bán hàng.Tất nhiên chúng tôi đã từ chối rồi!Hết cách, MajoRika đành cho phép ứng lương và đi máy bay đến Hokkaido.
 
Ojamajo Doremi Ln Vietsub
Ojamajo Doremi 16: Chương 3 tập 2


Chúng tôi cất cánh từ sân bay Haneda lúc 8 giờ sáng và đến sân bay Shin-Chitose lúc 9 giờ 35Sau đó tiếp tục đi tàu tốc hành từ sân bay đến Sapporo sau khoảng 30 phút.Vì tôi phải đến sớm để kịp giờ lên máy bay nên giờ tôi đang rất đói.- "Tuy hơi sớm, nhưng chúng ta kiếm gì đó ăn trưa đi!"

- "Hả ?!

Chẳng phải cậu đã nốc đống kẹo trên máy bay rồi sao?"

Ai-chan hỏi.- "Nhiêu đó thì sao mà no được chứ!

Chúng ta kiếm quán Ramen hay gì đó đi!"

- "Doremi-chan!

Chúng ta không đến đây để thư giãn ngắm cảnh đâu!"

Hazuki hét lên.- "Hazuki-chan nói đúng!

Bây giờ chúng ta phải tới văn phòng của ba Onpu trước!"

- "N-Nhưng, đang đói thì sao làm việc được chứ!"

Đột nhiên, cả hai nắm lấy tay tôi và bắt đầu cưỡng chế kéo tôi đi- "Đ-Đợi đã!

Hiểu rồi mà!

Tớ đi là được chứ gì!"

Tôi như muốn òa khóc vì sự "tàn ác" của hai người này"Ah!"

Cả hai bỏ tôi ra và dừng lại.- "Doremi-chan, cái dáng đi đó... nhìn quen lắm...

" Ai-chan hỏi trong khi đang chỉ vào một người đàn ông có mái tóc xoăn dài đang đi trước mặt chúng tôiMông của người đàn ông lắc lư mạnh mẽ khi anh ta bước đi, thậm chí còn hơn cả Marilyn Monroe nổi tiếng.- "Dáng đi đó, chẳng lẽ là..."

Hazuki-chan phấn khích thốt lên.Tôi cũng nhận ra dáng đi ấy, nhưng vẫn không nhớ đó là ai."

Oyaji, là Oyaji đó!"

Hazuki-chan hét lên đầy phấn khích."

Oyaji?

Oyaji...

Ôi!

"Bây giờ tôi mới nhớ."

Oyajide!"

Chúng tôi đồng thanh hét lên, và người đàn ông đó giống như một vũ công quay sang đối mặt với chúng tôi.Quả nhiên đó là người mà chúng tôi quen, pháp sư của thế giới pháp sư, Alexander T.

Oyajide.Oyajide từng là đối thủ của chúng tôi, nhưng thực ra ông ấy là một người tốt bụng và yêu trẻ con.Hơn nữa, ông ấy cũng là một fan cuồng nhiệt của Onpu-chan, và tự hào với tấm thẻ thành viên thứ 7 của Onpu fanclub- "Ồ, các cô là Doremi-cchi, Hazuki-cchi và Aiko-cchi, phải không ?!"

- "Đã lâu không gặp, Oyajide!"

Chúng tôi chạy đến Oyajide, vui mừng trong cuộc hội ngộ.- "Oyajide, sao ông lại đến đây vậy?"

- "Không có gì, chỉ là ta thấy lo khi...".Oyajide lôi từ trong túi áo ra tờ tạp chí về Onpu-chan- "Ông cũng đang tìm Onpu-chan à?"

- "Oui."

- "Mà sao ông biết Onpu-chan ở Sapporo vậy?"

- "Ta chỉ tình cờ nghe thôi"- "Vậy sao?

Nhưng ông có thể dùng phép thuật để tìm Onpu-chan được mà đúng không?

" Tôi mỉm cười nói, nhưng vẻ mặt của Oyajide đột nhiên trở nên mờ mịt.- "Xin lỗi nhưng ta cũng đã thử dùng phép để tìm khắp thành phố rồi nhưng mà ...

"- "Không phải nó có thể tìm mọi thứ sao?

" Tôi bất mãn hỏi.- "Ta đâu mạnh đến mức bao phủ khắp thế giới đâu, nếu ở trong thành phố thì còn được, nhưng còn ngoài thành phố thì...

" Oyajide trả lời một cách hối lỗi.- "Vậy chúng ta đến Hokkaido là vô ích à?"

Ai-chan hỏi, bối rối, vai chùng xuống.- "Nhưng nếu có thể gặp bố Onpu-chan, có lẽ chúng ta sẽ biết gì đó" Hazuki đề nghị.- "Tres bien!"(Được đó!)Oyajide tỏ ra vui vẻ với lời đề nghị của Hazuki-chan, và thậm chí Ai-chan cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần~~~~~Văn phòng công ty đường sắt, nơi bố Onpu-chan làm việc, nằm trong một tòa nhà gần ga Sapporo.Bốn chúng tôi bước vào bằng lối chính ở tầng một, và tiến đến quầy lễ tân.Nhưng có hai bảo vệ đã chú ý đến dáng đi kỳ lạ của Oyajide và chặn ông ấy lại- "Ta không có lập dị!

Ta là hiệu trưởng mầm non đó!

"- "Thế đó là trường nào vậy?

Chúng tôi sẽ kiểm tra nó, nên xin ông vui lòng cung cấp tên và số điện thoại ".Đáp lại yêu cầu của người bảo vệ, Oyajide thành thật trả lời:- "Nó nằm ở thế giới phù thủy nên cho dù mấy người có gọi thì cũng...

"- "Thế giới phù thủy?

Đúng là lập dị rồi!

Xin hãy theo chúng tôi đến văn phòng!"

Họ đột ngột đưa Oyajide đi, nhưng ông ấy đột nhiên bỏ chạy, nên chúng tôi cũng đành phải chạy theo- "N-Này, đợi đã!"

Các lính canh bắt đầu đuổi theo chúng tôi.- "Hết cách rồi!

Do mấy người ép tôi đó!"

Oyajide vung gậy của mình, sau đó rất nhiều quả bóng pachinko xuất hiện trên sàn sảnh trong một làn khói.Ông ấy đã sử dụng phép thuật.Các lính canh giẫm lên những quả bóng pachinko và ngã xuống với tiếng rên rỉ.~~~~~Nhờ vậy mà chúng tôi mới có thể thoát được.

Sau đó chúng tôi tới quán cafe đối diện văn phòng đường sắt để lên kế hoạch.Nhờ có Oyajide mà giờ chúng tôi cũng là đồng phạm, nên giờ có yêu cầu gặp bố Onpu-chan thì cũng bị đuổi ra cho coi.- "Có ai có ý gì không?"

- "Ý tưởng à..."

Ngay khi tôi càu nhàu với giọng điệu nửa thất bại,- "Khoan đã, nhìn kìa!"

Ai-chan, người đang quan sát văn phòng, hét lên.Chúng tôi nhìn sang và thấy các nhân viên bảo vệ vừa rồi cùng với nhiều nhân viên khác của công ty đang cúi đầu chào một người đàn ông lớn tuổi bước vào một chiếc xe đắt tiền, nhìn thì có vẻ người đó là một người cực kỳ quan trọng.- "Hoho!

Ý tưởng được đó "Sau đó, Oyajide vẫy cây gậy của mình và biến thành người vừa bước vào xe lúc nãy~~~~~May mắn đó là phó chủ tịch của công ty đường sắt.Với tư cách là phó chủ tịch, Oyajide bước vào văn phòng và phát hiện ra bố của Onpu-chan sẽ lái chuyến tàu tốc hành từ ga Sapporo vào tối nay.

Sau khi lấy được thông tin, ông ấy quay trở lại quán cafe.Vì còn nhiều thời gian nên Oyajide đã dẫn chúng tôi đi chơi và đãi vài món đặc sản.
 
Ojamajo Doremi Ln Vietsub
Ojamajo Doremi 16: Chương 3 tập 3


Chúng tôi quyết định tới gặp bố Onpu-chan ở sân ga SapporoKhoảng hai mươi phút trước khi tàu khởi hành, bố Onpu-chan cuối cùng cũng xuất hiện- "Segawa-san!

"Oyajide thì ở lại quan sát từ xa, chứ để ông ấy đi thì có khi ông ấy bị bế lên phường vì tưởng là lập dị mất.- "Ah, mấy đứa là...

Doremi-chan, Hazuki-chan và Aiko-chan!"

- "Đã lâu không gặp, bố Onpu-chan!"

Sau khi chào hỏi, chúng tôi giải thích lý do tới đây- "Xin lỗi vì đã khiến mấy đứa lo lắng rồi"- "Vậy Onpu-chan có khỏe không?"

Vẻ mặt của bố Onpu-chan ngập ngừng một lúc- "...

Ah, không biết phải giải thích sao, nhưng đã có rất nhiều chuyện xảy ra...

"- "Nhiều chuyện...?"

Hazuki-chan hỏi, nhưng bố Onpu-chan không trả lời, thay vào đó là chuyển chủ đề.- "Có vài chuyện nên Onpu phải chuyển tới Hokkaido và đổi số điện thoại, email mới "- "Vậy đó là lý do tại sao tụi con không liên lạc được sao?

" Ai-chan nói.- "Với lại gần đây bên truyền thông đang... nên chắc Onpu cũng không muốn làm phiền mấy đứa.

Vậy nên, hãy cho con bé chút thời gian nhé".Vừa nói bố của Onpu-chan vừa cúi đầu.

Sau đó, phụ lái thông báo rằng đoàn tàu sắp khởi hành và hối ông ấy mau lên.Bố của Onpu-chan chào chúng tôi và đi về chiếc tàu.

Tuy nhiên ông ấy đột nhiên khựng lại.- "Onpu hiện đang sống với mẹ ở Wakkanai, vậy nên xin đừng lo lắng cho con bé.

Tạm biệt."

Nói xong, ông bước vào khoang lái.- "Cảm ơn rất nhiều!"

Chúng tôi cúi đầu thật sâu, sau đó phóng tới Oyajide.- "Oyajide, tụi con biết vị trí của Onpu-chan rồi!"

Ai-chan thông báo.- "Ông ấy nói cậu ấy đang ở Wakkanai!"

- "Wakkanai?

Nếu là nơi đó thì dù là Nữ Hoàng cũng không thể tìm được nhỉ?"

- (ám chỉ việc sức mạnh của Nữ Hoàng cũng không thể phủ tới đó để tìm kiếm Onpu)Câu nói đùa của ông ấy khiến Hazuki-chan bật cười thành tiếng.- "Đành chịu nhỉ" Ai-chan ngay lập tức đáp trả, nhưng Oyajide, một ông già, không có phản ứng gì.- "Oyajide, xin hãy dùng phép thuật để đưa tụi con tới Wakkanai," Ai-chan yêu cầu.Tuy nhiên, những gì Oyajide nói tiếp theo giải thích tại sao ông ấy lại không cười trước trò đùa của tôi.- "Xin lỗi mọi người, nhưng đã hết thời gian rồi.

Giờ ta cần phải quay về thế giới phù thủy".Oyajide đang đề cập đến việc trường mầm non ở thế giới phù thủy.

Gần đây, hoa hồng phù thủy đang phát triển rất tốt, nên có rất nhiều đứa trẻ được sinh ra.

Do thiếu bảo mẫu nên Oyajide chỉ được nghỉ nửa ngày.- "Vậy sao, vậy chúng ta cũng về thôi.

Nếu không nhanh thì sẽ trễ chuyến bay mất"Hazuki-chan nói với vẻ tiếc nuối.Cuối cùng, chúng tôi chia tay Oyajide tại ga Sapporo và miễn cưỡng trở về~~~~~Tại sân bay Shin-Chitose, chúng tôi nhận được một cú sốc khác.Trong khi đang làm thủ tục khởi hành, chúng tôi phát hiện một phóng viên từ cổng đến."

T-Tại sao anh ấy lại ở đây...?"

"Nếu bị bắt gặp thì sẽ tệ lắm.

Đi vòng thôi!"

Theo chỉ dẫn của Hazuki-chan, chúng tôi đã trốn được phóng viên."

Nhưng tại sao anh ấy lại ở đây?"

Tôi thì thầm khi trừng mắt nhìn phóng viên đang đi xa dần."

Có lẽ anh ấy cũng đã phát hiện Onpu-chan đang ở Hokkaido" Hazuki đoán."

Vấn đề chỉ là thời gian trước khi bị phát hiện thôi..."

Ai-chan cảnh báo.Nói vậy, cả hai bặm môi đầy lo lắng.~~~~~Chúng tôi lên máy bay và bay về sân bay Haneda, sau đó về nhà bằng xe của bố Hazuki-chan, suốt chuyến đi, chúng tôi hầu như không nói một lời nàoTất cả đều hối tiếc vì có quá ít thời gianNếu được ở lại thêm một ngày, có lẽ đã có thể tìm được Onpu-chan...Khi xe đi vào thành phố Misora, chúng tôi vô thức nhìn lên trời và đồng loạt lên tiếng."

Là đêm trăng cười!"

Mặt trăng cười xảy ra khi mặt trăng trải qua chu kỳ suy yếu, lúc đó nó sẽ trông giống như một nụ cười.

Vào những đêm như vậy, cảnh cửa dẫn tới thế giới phù thủy sẽ mở ra, ngay cả những người bình thường cũng có thể tới thế giới phù thủy.Chúng tôi nhìn nhau.Không cần phải nói.Nhất định phải tìm thấy Onpu-chan trước đám phóng viên đóVà hiện tại chỉ có một cách, đó là quay lại làm phù thủy tập sự.
 
Ojamajo Doremi Ln Vietsub
Ojamajo Doremi 16: Chương 3 tập 4


Cánh cửa phía sau MAHO-do thường sẽ dẫn đến sân sau, nhưng vào những đêm trăng cười như hôm nay thì nó dẫn đến một nơi kỳ diệu, thế giới phù thủy.

Khi đến đây, ta chỉ cảm nhận được sự kỳ quặc và tuyệt vời.

Không gian bị méo mó, với các phím đàn piano và nốt nhạc bay lượn quanh đây.

Nếu có một từ hoàn hảo để mô tả thì nó là mộng ảo.

Trước đây, chúng tôi có thể bay thẳng đến cung điện trên cây chổi, nhưng giờ phải đi bộ, mất rất nhiều thời gian.

Dù sao thì chúng tôi cũng tận dụng thời gian này để suy ngẫm về những chuyện đã xảy ra hồi cấp 1, nên cũng không phí công lắm.

Ba năm trước, chúng tôi đã từ chối trở thành phù thủy mà không do dự.

Tuy nhiên, vì Onpu, chúng tôi quyết định trở lại làm phù thủy tập sự.

Nhưng khác với hồi đó, bây giờ chúng tôi đã hiểu rõ tầm quan trọng và sức mạnh của phép thuật, nên lần này chúng tôi đã tự đặt ra một số quy tắc cho chính mình.~~~~~Sau một giờ đi bộ, cuối cùng chúng tôi cũng đã đến cung điện.MajoRika và Lala đã tới trước và giải thích tình hình với Nữ Hoàng và hội đồng phù thủy (hồi trước mình dịch là phù thủy thượng cấp, mà ở trong đây không phải ai cũng mạnh, chủ yếu là những người góp phần bảo vệ và điều hành thế giới phù thủy nên mình đổi thành hội đồng cho nó hợp lý), nên khi chúng tôi tới và chào hỏi, Nữ Hoàng đã cho MajoRin mang những cái Tap ra.Mắt tôi lấp lánh khi nhìn thấy nó.- "Wah, là Tap tập sự sao!"

Hazuki-chan thốt lên.- "Nhưng hình như nó hơi nhỏ đúng không?"

Tôi hỏi.- "Không đâu.

Do chúng ta lớn hơn nên mới thấy nó nhỏ thôi" Ai-chan giải thích.- "Haha, chắc vậy nhỉ."

Ngay sau đó, Nữ hoàng mỉm cười và nói,- "Cầm lấy đi"- "Tụi con thực sự có thể quay lại làm phù thủy tập sự sao?"

- "Dù tốt hay xấu, thì mấy đứa cũng từng là những vị cứu tinh của thế giới này.

Nên tất nhiên là được rồi".Đúng vậy, Nữ hoàng đã hoan nghênh nỗ lực của chúng tôi trong việc đánh thức Majotourbillon, Nữ hoàng tiền nhiệm, người đã yêu con người và chìm vào giấc ngủ dài sau khi bị vây bởi nỗi buồn, và hóa giải lời nguyền phù thủy ếch."

Nào, đến lấy đi" Nữ hoàng lại dỗ dành chúng tôi.Ngay sau đó, Hazuki-chan, người đang cúi đầu lắng nghe, ngước nhìn Nữ hoàng."

Nữ hoàng, trước khi tụi con nhận nó, người có thể nghe yêu cầu này không?

"Nữ hoàng gật đầu, và Hazuki tiếp tục.- "Trong lúc đi bộ đến đây, tụi con đã thảo luận nghiêm túc về việc trở thành phù thủy tập sự."

- "Và đã quyết định sẽ tự đặt quy tắc cho bản thân" Ai-chan sau đó ngẩng đầu lên và nói thêm.- "Quy tắc?"

Mọi người đồng loạt hỏi với giọng kinh ngạc.- "Phép thuật thực sự rất hữu ích, chúng ta có thể dùng nó để khiến cuộc sống trở nên dễ dàng hơn đúng không?"

Sau đó chúng tôi giải thích.Nữ hoàng mỉm cười ngập ngừng, không chắc về ý định của chúng tôi.- "Với lại, tụi con cũng từng từ chối nó..." tôi nói.- "Nên việc quay lại làm phù thủy tập sự có hơi ích kỷ" Ai-chan nói thêm.- "Nên tụi con đã quyết định sẽ không bao giờ dùng nó vì lợi ích của bản thân" Hazuki-chan kết luận với vẻ mặt nghiêm túc.Nữ hoàng cuối cùng cũng hiểu chúng tôi và gật đầu hài lòng.- "Hiểu rồi.

Nói cách khác, mấy đứa sẽ chỉ dùng phép để giúp người khác thôi đúng không?

"- "Vâng!"

Chúng tôi dõng dạc trả lời.- "Hiểu rồi.

Nếu mấy đứa phạm luật thì ...

"- "Nếu vậy thì biến tụi con thành ếch hay gì đó cũng được" tôi dứt khoát nói.Ngay lúc đó, Majorika, người đang đứng phía sau chúng tôi lên tiếng.- "Mấy đứa có thực sự ổn không đó?"

Chúng tôi quay lại và gật đầu.- "Nhưng lúc trước Doremi-chan hay dùng nó cho bản thân lắm, nếu giờ con bé không kìm được thì..."

Lala lo lắng nói.Tôi nhăn mặt trước lời nhận xét đó.- "Lời nguyền phù thủy ếch chỉ có Nữ Hoàng tiền nhiệm mới làm được.

Vậy thế này thì sao?

Nếu mấy đứa dùng nó cho bản thân thì Tap sẽ bị phá hủy"Chúng tôi nhìn nhau trước khi gật đầu.- "Vâng" chúng tôi đồng thanh trả lời.Nữ hoàng gật đầu hài lòng và gọi Majorin.

Sau đó, bà ấy bắt đầu niệm chúKhoảnh khắc tiếp theo, ba chiếc Tap bắt đầu phát sáng.Vầng sáng nhanh chóng biến mất, Majorin tới trước mặt chúng tôi và đưa những chiếc Tap bị yểm bùa.- "Đến lấy đi"Chúng tôi gật đầu và lần lượt lấy.- "Mấy đứa biết cách sử dụng không?

" Majorin hỏi một cách bình tĩnh.- "Chỉ cần nhấn vào nút ở giữa, và bộ đồng phục sẽ xuất hiện, phải không?"

- "Đúng.

Nhưng nếu chỉ vậy thì nó sẽ xuất hiện bộ đồng phục trẻ con.

Nên là, khi nhấn nút, hãy tưởng tượng tới bộ trang phục lớn và vừa với bản thân" Majorin giải thích, nhưng tôi đã quá phấn khích nên đã không nghe và nhấn trướcMột bộ đồng phục lập tức bay ra khỏi Tap.Âm nhạc bắt đầu nhảy lên!Phải hoàn tất việc thay đồ trước khi bản nhạc kết thúcTuy nhiên-,- "Hở?!

C-Gì ?!

Không thể nhét vào được!

"Dù nhỏ nhưng bằng cách thần kỳ nào đó mà tôi vẫn mặc được, nhưng...- "Doremi-chan, đồ lót của cậu lộ kìa" Ai-chan chỉ ra.- "Hở?!

Uwaaaahh, tại sao ?!

"Nhìn tôi hoảng sợ, Hazuki-chan thở dài.- "Doremi-chan, cậu phải nghe người khác nói đã chứ.

Majorin-san đã bảo hãy tưởng tượng nó lớn hơn trong khi nhấn nút mà"- "Hả, vậy à?

Ha... hahahaha.

"- "Vẫn chứng nào tật nấy"Ngạc nhiên trước lỗi lầm của tôi, Majorika búng tay.Bộ đồng phục nhỏ xíu bị hút trở lại Tap.- "Hãy xem pha biến hình hoàn hảo đây!"

Ai-chan nhắm mắt lại, tưởng tượng bộ đồng phục vừa vặn với cơ thể.- "Được rồi!"

Sau đó nhấn nút ở giữa vòi.Một bộ đồng phục học việc phù thủy màu xanh lam trông rất ngầu xuất hiện, cậu ấy nhanh chóng mặc vào và cuối cùng là kéo chiếc mũ xuống- "Pretty witchi, Aiko-cchi!"

Cậu ấy hét lên trong khi thực hiện tư thế của mình.- "Chà, nhìn hoài niệm thật nhỉ!

Được, tiếp theo tới lượt tớ"Hazuki, với hình ảnh bộ đồng phục của Ai-chan trong tâm trí, sau đó nhấn nút trên Tap.Một chiếc mũ và đồng phục học việc phù thủy màu cam thanh lịch xuất hiện, và cũng nhanh chóng thay đồ.- "Pretty, witchi, Hazuki-cchi!"

Cậu ấy hét lên khi thực hiện tư thế của mình.- "Uwaaaah, dễ thương quá!

Được rồi, đến lượt tớ!

"Lần này, tôi chú ý tưởng tượng đến bộ đồng phục trong đầu trước khi nhấn nút trên Tap.Một bộ đồng phục với chiếc mũ phù thủy màu hồng xuất hiện, đúng như tôi đã tưởng tượng.Kích thước cũng hoàn hảo.Tương tự như hai người kia, tôi nhanh chóng thay đổi.- " Pretty, witchi, Doremi-cchi!"

Sau khi biến đổi thành công, tôi đã thực hiện một tư thế.

Hazuki-chan và Ai-chan cũng đi lại.- "Ojamajo, phiên bản 16!"

Chúng tôi hét lên khi thực hiện một tư thế tuyệt vời.

- "Tiếp theo là Poron!

Đó là Do, Mi, Son, Do, phải không?

"- "Đúng!"

- "Được!"

Chúng tôi đã nhấn các nút "Do", "Mi", "So" và "Do" trên Tap nằm giữa ngựcKururu Porons tương ứng bay ra khỏi vòi.- "Chà, là Kururu Poron sao?

Tớ tưởng nó sẽ là Puwapuwa Poron chứ...

"Hazuki-chan đã đúng khi bị sốc.Bảy năm trước, khi chúng tôi lần đầu trở thành phù thủy tập sự, Poron xuất hiện từ Tap của tôi là Peperuto Poron, Puwapuwa Poron cho Hazuki-chan, và Poppun Poron cho Ai-chan.Ồ, Poron là một vật phẩm phép thuật để chúng tôi có thể sử dụng phép thuật, nó giống như một loại nhạc cụ vậy.

Và để sử dụng được nó, chúng tôi cần đặt bi phép thuật vào bên trong Poron.Và Kururu Poron là Poron được nâng cấp khi vượt qua kỳ thi cấp 6, đó là sự kết hợp giữ Poron và nhạc cụ yêu thích của họ.

Tôi đã chọn cây đàn piano đồ chơi của mình, cây vĩ cầm đầu tiên của Hazuki-chan và chiếc kèn harmonica mà bố mẹ cậu ấy đã mua khi còn nhỏ.Majorin giải thích lý do chúng tôi được nhận Kururu Poron.- "Sau khi nghe Majorika giải thích, Nữ hoàng đã quyết định trao mấy đứa Kururu Poron, vì nó sẽ thuận tiện khi có thể dùng các phép cấp cao"- "Ta đã lén dùng phép thuật để mang những nhạc cụ của mấy đứa tới đây" Majorika nói thêm.Chúng tôi rất cảm động trước lòng tốt của Nữ hoàng.- "Cảm ơn vì tất cả!"

Chúng tôi vừa nói vừa cúi đầu thật sâu.Sau đó tạm biệt và rời khỏi cung điện bằng chổi của mình
 
Ojamajo Doremi Ln Vietsub
Ojamajo Doremi 16: Chương 3 tập 5


Vì hôm sau là chủ nhật nên chúng tôi đã xin phép và nhờ MajoRika trông coi cửa hàng để bay đến Wakkanai, Hokkaido bằng chổi, cả nhóm đã quyết định vượt biển để đến đó sớm nhất có thể.Nhưng chuyến đi khá khó khăn vì vùng Kanto và Tohoku đang có bão nên tôi cũng nghĩ "chắc phải bay theo đường đất liền" nhưng cũng may là khi qua eo biển Tsugaru, những đám mây giông dần tách ra và biến mất."

Yahoo-!"

"Quả nhiên là hoài niệm thật đó!"

Kiểu ngồi của tôi và Aiko như thể đang đạp xe, cả hai đua với nhau trong khi Hazuki-chan bay theo phía sau, kiểu cưỡi của cậu ấy vẫn là ngồi ngang như hồi tiểu học."

Thoải mái thật đó!"

Hazuki-chan nói với một nụ cười.Được thỏa sức bay lượn trên bầu trời, có thể chạm tới những đám mây, quả nhiên quay lại làm phù thủy tập sự là một việc đúng đắn!!

~~~~~Chúng tôi rời thành phố Misora lúc 5 giờ sáng, và sau khoảng 6 tiếng di chuyển, tức 11 giờ, chúng tôi đã đến Wakkanai, thành phố ở cực bắc Nhật Bản.Không quen thuộc với khu vực này, chúng tôi hải đảm bảo rằng không để ai phát hiện và đáp xuống nóc nhà cao nhất gần ga xe lửa"Chúng ta sẽ tìm Onpu-chan thế nào đây?"

Hazuki-chan hỏi."

Tất nhiên là bằng phép thuật rồi!"

Tôi thốt lên."

Cùng thực hiện Magical Stage nào!"

Ai-chan xác nhận."

Được, cùng làm thôi!"

Chúng tôi nhanh chóng di chuyển về 3 góc như hình tam giác và nhấn các nút "Do, Mi, So, Do" trên Tap để triệu hồi các Kururu Poron."

Không biết đã bao lâu rồi nhỉ, nhớ thật đó" tôi nói.Hazuki-chan và Ai-chan mỉm cười và gật đầu đồng ý."

Sân khấu Phép thuật sẽ thất bại nếu suy nghĩ của chúng ta không hòa làm một.

Doremi-chan, đừng nghĩ về bít tết nữa đó"Ai-chan nói đùa."

S-Sao tớ lại phải làm vậy chứ!?"

Tôi có thể thích bít tết, nhưng việc chấp nhận trở thành phù thủy tập sự và đến tận Wakkanai, nên tất nhiên việc tìm kiếm Onpu-chan là ưu tiên số một rồi."

Fufu, vậy, chúng ta sẽ bắt đầu chứ?"

Tôi gật đầu mạnh mẽ trước những lời của Hazuki-chan, sau đó chuẩn bị Kururu Poron của mình khi bắt đầu niệm chú."

Pirika pirilala, tự do!"

Một giai điệu được chơi bởi một chiếc đàn piano đồ chơi bắt đầu phát ra từ Poron của tôi.Tiếp theo, Hazuki-chan chuẩn bị Kururu Poron của cô ấy và bắt đầu niệm chú."

Paipai ponpoi, linh hoạt!"

Một giai điệu do một cây đàn violin phát ra từ Poron của cô ấy.Và sau đó, Ai-chan chuẩn bị Kururu Poron của cô ấy và bắt đầu niệm chú."

Pameruku raruku, thật tuyệt!"

Một giai điệu do chiếc kèn harmonica chơi đã phát ra từ chiếc Poron của cô ấy."

Sân khấu kỳ diệu!"

Chúng tôi hét lên, tâm trí của chúng tôi hòa làm một, và những vòng ánh sáng xuất hiện dưới chân chúng tôi và bay lên bầu trời.Trong khoảnh khắc tiếp theo, các vòng ánh sáng hình thành một quả cầu nhỏ và bắt đầu quay."

Hãy cho chúng tôi biết Onpu-chan đang ở đâu!"

Như để đáp lại tiếng kêu của chúng tôi, ánh sáng ấy tạo thành một bức màn ánh sáng và chiếu vào chúng tôi một cách chói lọi.Vừa lúc đó, một thứ gì đó từ trên trời rơi xuống."

Hmm?"

Với một âm thanh nhỏ, một cây bút lông thư pháp rơi xuống ngay giữa ba chúng tôi."

T-Tại sao lại là bút lông?"

Ai-chan vừa hỏi vừa cầm cọ lên, đầu nghiêng sang một bên."

Chắc do đã lâu rồi chúng ta không dùng phép thuật nên nó mới vậy chăng...

" Tôi gãi đầu nói"Tớ không nghĩ vậy đâu.

Có nhớ lần đầu chúng ta dùng Magical Stage không?

" Hazuki-chan hỏi trong khi cậu ấy đẩy cặp kính lên phía trên mũi."

Đó là khi nào?"

Tôi hỏi, không thể nhớ."

Ah, là lúc Dodo bỏ nhà đi" Ai-chan, người còn nhớ rất rõ, nói."

À, lần đó..."

Cô tiên Dodo của tôi và tôi đã tranh cãi về một số vấn đề, và cậu ấy đã bỏ nhà đi.

Đó là lần đầu chúng tôi sử dụng Magical Stage để tìm cậu ấy."

Yea yea, tớ nhớ rồi.

Lần đó cũng vậy, một món đồ hoàn toàn không liên quan đến Dodo đã xuất hiện, và chúng ta phải đổi nó để lấy nhiều món khác, cho đến khi tìm được Dodo.

""Đúng vậy..."

Ai-chan nói với một cái nháy mắt."

Vậy nên, nếu chúng ta đi bộ xung quanh với chiếc bàn chải này, chúng ta sẽ có thể sẽ tìm được Onpu-chan!"

Tôi nắm lấy cây bút lông và giơ nó lên trời.~~~~~Và vì vậy, chúng tôi thay phiên nhau cầm cọ vẽ một cách dễ thấy khi đi quanh Wakkanai.

Tuy nhiên, hầu hết những người qua đường đều không tỏ ra phản ứng.

Có một số người nhìn chúng tôi một cách khó hiểu, và một số người thì giả vờ như không nhìn thấy chúng tôi.Đành chịu thôi.

Tôi cũng hiểu cho họ khi thấy một nhóm nữ sinh cấp ba đang cosplay phù thủy với cây cọ vẽ, nhưng khoan đã...

COSPLAY????

CHÚNG TÔI VẪN CÒN ĐANG MẶC TRANG PHỤC PHÙ THỦY À!!!!"

Ahhh—!"

Tôi đột nhiên hét lên."

S-Sao vậy, Doremi-chan?"

"Cậu tìm thấy Onpu-chan rồi à?"

"Không phải.

Là do chúng ta vẫn đang ăn mặc trang phục phù thủy.

Chẳng phải như vậy sẽ rất lạ sao?

""Cậu nói đúng!"

Hazuki và Ai-chan nhìn nhau và gật đầu đồng ý.Chúng tôi giống như một số cosplayer trung học kỳ lạ.Và đây cũng không phải là Akihabara.Chúng tôi lao vào một con hẻm và biến trở lại bình thường.

Sau đó, chúng tôi bắt đầu đi về phía cảng.Và như thế-"Cô gái trẻ, tôi có thể mượn bàn chải đó được không?"

Đó là một người đàn ông khoảng ba mươi lăm tuổi, một tay cầm chiếc túi của cửa hàng tiện lợi."

Ta đã muốn hắt hơi từ nãy giờ, nhưng vẫn không được.

Cảm giác thật khó chịu!

""À, con biết cảm giác đó.

Hãy sử dụng cái này "Hazuki-chan, người đang cầm cọ, đưa nó cho người đàn ông.Người đàn ông đưa đầu bàn chải vào mũi và xoay tròn."

A...

A...

Atishoo-shoo-shoo-shoo!"

Tôi không nghĩ vẫn có người dùng cọ để hắt hơi đó"A, thật nhẹ nhõm!"

Người đàn ông bây giờ trông bốn mươi lăm nói một cách chân thành trong khi lấy một ít sô cô la trong túi."

Cảm ơn cô gái.

Cái này cơi như quà cảm ơn"Người đàn ông đưa bàn chải và thanh sô cô la cho Hazuki rồi rời đi."

Chà, vậy là đã có món đồ trao đổi đầu tiên" Ai-chan nhận xét."

Tiếp theo là gì đây?

Tớ hóng quá"Hazuki-chan nói một cách hào hứng trong khi giơ thanh sô cô la ra và bước tiếp.Này này, Hazuki-chan, mục tiêu của chúng ta là tìm kiếm Onpu-chan mà, nhớ không?Ai-chan và tôi nhìn nhau và nở một nụ cười gượng gạo, sau đó đi theo Hazuki.Sau đó, chúng tôi phát hiện hai người phụ nữ, một người trông khoảng ba mươi tám tuổi và người kia bảy mươi, đang cãi nhau trước bến phà.Đó là một cuộc chiến điển hình giữa con gái và mẹ chồng.Chúng ta không nên dính dáng tới vụ này.

Chúng tôi giả vờ không thấy và đi ngang qua trước mặt họ."

Ông ấy không thích thạch đậu!"

"Không phải.

Chắc chắn bố nói với con là bố yêu nó mà""Ổng chỉ nói vậy để khiến con vui thôi.

Thứ ông ấy thực sự thích, không phải thạch đậu mà là sô cô la.

Vậy mà con vẫn mua thạch đậu".Lý do cho cuộc cãi vã của họ dường như là món thạch đậu mà cô con gái đã mua cho bố chồng để làm kỷ niệm.Hazuki-chan ngay lập tức đưa thanh sô cô la cho hai người phụ nữ."

Xin lỗi, con có cái này..." cậu ấy đề nghị."

Ồ, vậy có sao không?"

Bà mẹ chồng trông bảy mươi vừa nói vừa nhận sô-cô-la."

Thật ngại nếu chúng ta chỉ chấp nhận nó.

Vậy nếu trao đổi thì sao?"

Vừa nói, bà vừa giật hộp thạch đậu từ tay con dâu và đưa cho Hazuki."

Về nhà thôi, Michiko-san."

"Ah, vâng!"

Cô con gái cúi đầu xin lỗi chúng tôi rồi bỏ đi, đuổi theo mẹ chồng.Nhìn họ rời đi, Ai-chan mỉm cười."

Liệu đây có phải là một phần của Magical Stage không?

""Đúng!

Nè, Hazuki-chan, nếu chúng ta để như vậy thì không ai biết bên trong có gì cả, nên hãy mở nó ra đi"Nghe tôi đề nghị, Hazuki-chan mỉm cười và gật đầu, trước khi lấy thạch đậu ngọt từ trong hộp ra và mở túi.Đó là món thạch đậu hương hạt dẻ trông rất ngon.Ngay sau đó, tôi nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy một cái bóng nào đó lướt qua chúng tôi, và ngay sau đó, viên thạch đậu ngọt đã biến mất khỏi tay của Hazuki-chan."

Hở?

Ahhh!

"Quan sát cái bóng đang chạy trốn, chúng tôi phát hiện ra một con Shiba đang ngậm chặt viên thạch đậu ngọt trong miệng, chạy với dây xích trên mặt đất.Ngay khi chúng tôi chuẩn bị đuổi theo, một giọng nói vang lên từ phía sau chúng tôi."

Chako, đợi đã!"

Quay lại, chúng tôi thấy một ông già khoảng 85 tuổi, có lẽ là chủ nhân của Shiba Inu, đang lảo đảo về phía chúng tôi."

X-xin lỗi các cô gái, nhưng hãy làm ơn bắt Chako cho tôi!"

"Ông không cần phải nhờ đâu!"

Ai-chan nói trong khi vào thế chạy nước rút và đuổi theo Shiba Inu tên là Chako.Tôi và Hazuki ngay lập tức chạy theo.~~~~~Chako đó là một con chó ranh mãnh.

Bất cứ khi nào chúng tôi chuẩn bị bắt nó, nó đều sẽ chạy nhanh qua đường và cố tình chạy vào nơi đông người.Ai-chan, người đuổi theo bắt đầu hét lên bằng giọng Osaka, nhưng Chako tiếp tục trốn thoát, như thể đang chế giễu cô ấy.

Cuối cùng, nó chạy vào một công viên lớn và biến mất."

Đau đầu quá!

Lần sau nếu gặp con chó ngốc đó, tớ nhất định sẽ bắt được nó, thọc tay vào miệng và bẻ hết răng nó!

"Tớ hiểu, Ai-chan, nhưng đó không phải là điều mà một cô gái mười sáu tuổi nên nói đâu."

Hở?!"

Ngay khi tôi định bắt bẻ, Hazuki-chan, người đang nín thở phía sau tôi, thốt lên."

Chuyện gì vậy?"

"Đ-Đó là... !?"

Hazuki-chan, với vẻ mặt kinh ngạc, chỉ tay.Ai-chan và tôi quay về hướng đó, và thấy một bishoujo khoảng mười sáu tuổi đang đẩy một chiếc xe lăn trong khi đi về phía chúng tôi.Trên xe lăn là một phụ nữ khoảng bốn mươi...

Không, đây không phải là lúc!Đó là mẹ của Onpu-chan, không nhầm đâu.Gần đó, Chako đang ăn thạch đậu ngọt.Sân khấu Phép thuật đã hoạt động."

Onpu-chaaaaaan!"

Chúng tôi hét lên khi lao tới."

Ahh, mấy đứa là...!"

Mẹ của Onpu-chan nói, mắt mở t😵npu-chan cũng có vẻ bị sốc, nhưng nụ cười trêu chọc sớm nở trên khuôn mặt cậu ấy."

Fufu, bị tìm thấy rồi" cậu ấy nói với giọng tươi tỉnh.Tôi đã không gặp Onpu-chan một năm rồi, nhưng không ngờ trong khoảng thời gian đó mà idol nhí dễ thương ấy đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, có chút nở nang nữa.

Thật khó tin chúng tôi thực sự bằng tuổi nhau."

Onpu-chan...

Cậu đẹp thật đó" Ai-chan, người đã không gặp Onpu-chan lâu nhất, thì thầm khi nhìn chằm chằm với vẻ sợ hãi.Tuy nhiên, điều đó không thành vấn đề đối với tôi."

Sao cậu lại không liên lạc?!

Cậu cũng không tới buổi họp lớp, thậm chí còn thay đổi số điện thoại nữa chứ"tôi nói trong khi ôm cậu ấy."

Tớ thực sự xin lỗi.

Đã có rất nhiều chuyện xảy ra, "Onpu-chan nói khi liếc nhìn mẹ mình.

Chako, người đã ăn xong món thạch đậu, tiến lại gần chúng tôi.Ai-chan ngay lập tức nắm lấy dây xích của nó và kéo lại."

Chuyện gì với con chó này vậy?"

Cô hỏi."

Nó bị xổng mất nên tụi con mới đuổi theo tới tận công viên này, nhưng bây giờ..."

Hazuki-chan nói khi nhìn xung quanh."

Vậy cứ để đó cho cô.

Mấy đứa cũng có rất nhiều chuyện để nói đúng không?

Cứ đi đi" Mẹ của Onpu-chan rạng rỡ nói."

Cảm ơn mẹ.

Đi thôi mọi người""ĐƯỢC!"

Chúng tôi cúi chào mẹ của Onpu-chan, sau đó đi đến băng ghế.Sau khi đưa dây xích cho mẹ của Onpu-chan, Ai-chan chạy đến tham gia cùng chúng tôi.
 
Ojamajo Doremi Ln Vietsub
Ojamajo Doremi 16: Chương 3 tập 6


Sau khi ngồi xuống băng ghế, Onpu-chan đột nhiên bước đến trước mặt chúng tôi và cúi đầu thật sâu.- "Doremi-chan, Hazuki-chan, Ai-chan, xin lỗi vì đã không liên lạc với mọi người."

- "Không sao đâu, bọn tớ hiểu cậu cũng có nỗi khổ tâm riêng mà, với lại ai mà giận nổi khi thấy lời xin lỗi chân thành vậy chứ."

Tôi bước tới và dìu Onpu xuống ghế- "Cảm ơn," Onpu-chan nói với một nụ cười trước khi tiếp tục, - "Nhưng mà, dù gì thì cũng thật bất ngờ khi mọi người tìm được tớ đó"- "Chà, thực ra..."

Cùng nhau, chúng tôi lấy Tap từ trong túi ra và đưa cho cậu ấy xem.- "Ahh!

Đó là Tap sao?

Chẵng lẽ các cậu đã...

"Onpu-chan định nói "phù thủy tập sự", nhưng vội lấy tay che miệng.- "Không sao đâu.

Dù có lỡ lời thì cũng không có gì xảy ra đâu, bởi lời nguyền đã được giải rồi mà"Hazuki-chan trấn an bằng một nụ cười.Sau đó, chúng tôi bắt đầu kể cho Onpu-chan về hành trình tìm kiếm cậu ấy.- "Xin lỗi, tại tớ mà..."

Nước mắt đầm đìa trên mắt Onpu-chan, và cậu ấy cúi đầu xin lỗi chúng tôi một lần nữa.- "Quan trọng hơn, tại sao mẹ của Onpu-chan lại ngồi trên xe lăn?"

Hazuki chuyển chủ đề.- "Mẹ đã cố gắng quá sức và bị đột quỵ nhẹ."

Onpu-chan sau đó đã kể cho chúng tôi nghe về tất cả những gì đã xảy ra sau tốt nghiệp tiểu học.Onpu-chan từng thuộc về một công ty tên là Ruka Entertainment, thuộc sở hữu của đối thủ truyền kiếp của Majorika là Majoruka, nhưng sau khi Majoruka trở lại thế giới phù thủy, mẹ của Onpu-chan không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thành lập công ty riêng và điều hành nó với vai trò Giám đốc điều hành.Tuy nhiên, vì cố gắng quá sức và một vài bệnh nền nên đã bị đột quỵ nhẹ vào năm ngoái.Khó khăn là vậy, nhưng cũng may vì đây chỉ là đột quỵ nhẹ, bà không bị mất khả năng nói và hiện đang trong giai đoạn phục hồi chức năng.- "Mẹ đã hồi phục và có thể đi lại nhờ gậy chống.

Hôm nay trời khá đẹp nên tớ mới đưa bà ấy tới công viên này"Vì vậy, nói, Onpu-chan mỉm cười.- "Chắc hẳn cả hai đều rất khó khăn nhỉ" Ai-chan nói.- "Cảm ơn Ai-chan.

Nhưng,... cũng giống cậu, tớ cũng không thích được mọi người thương hại"- "Nên cậu mới giữ bí mật và không chia sẽ số điện thoại nhỉ?"

Hazuki-chan hỏi.- "Không chỉ vậy.

Gần đây giới truyền thông đang điên cuồng tìm kiếm tớ, nên nếu liên lạc một cách thiếu suy nghĩ thì sẽ gây rắc rối cho mọi người mất...

"Quả thực, đây là suy nghĩ của Onpu-chan, trưởng thành hơn chúng ta rất nhiều.- "À, là cái tên phóng viên vô trách nhiệm đã vu khống cậu đúng không?

" Ai-chan hỏi.- "Hở?

Cậu đã gặp anh ấy rồi sao?

"- "Tất nhiên"- "Bọn tớ muốn bảo vệ Onpu-chan khỏi những người đó, nên mới quyết định trở lại làm phù thủy tập sự"Lời giải thích của Hazuki-chan lại khiến Onpu-chan rơi nước mắt.- "Xin lỗi,... xin lỗi vì đã gây rắc rối..." cô ấy nói lời xin lỗi, nghẹn ngào.- "Nói gì vậy !?

Chúng ta là bạn thân mà, bất kể đó là gì, miễn cùng nhau chúng ta sẽ vượt qua tất cả!

" Tôi đã nói.- "Đúng đó.

Đừng có quên tụi này chứ"Ai-chan tiếp tục.- "Những người bạn thân nhất...

Lâu rồi tớ mới được nghe lại những lời này đó.

Nghe thật tuyệt "Onpu-chan nói khi tận hưởng làn gió nhẹ bắt đầu thổi qua.- "Bất kể khi nào hay ở đâu, chúng ta vẫn sẽ luôn là những người bạn tốt."

Onpu-chan nhắm mắt lại và gật đầu lia lịa trước lời nói của tôi.- "Vậy, Onpu-chan, cậu sẽ làm gì bây giờ?"

- "Tớ sẽ tiếp tục ở lại đây chăm sóc mẹ cho đến khi bà ấy có thể tự đi lại được"- "Còn trường học thì sao?"

- "Tớ cũng học một trường ở gần đây, và sống tại chỗ của chú."

Chú của Onpu-chan là một người họ hàng bên nội, Onpu-chan và mẹ của cô ấy đang sống với họ.- "Còn công việc idol thì sao?"

Tôi hỏi.- "Tớ cũng không biết nữa.

Rằng bản thân có thể thoát khỏi nó và sống như một cô gái bình thường hay không?"

Onpu-chan trả lời khi nhắm mắt lại.- "Không được!

Onpu-chan rất tài năng, "tôi phản đối.- "Doremi-chan nói đúng," Hazuki-chan nói.- "Đúng đó" Ai-chan nói thêm.- "Cảm ơn mọi người.

Nhưng tớ thích cuộc sống như này hơn.

Một cuộc sống tự do, ở một nơi không ai biết tớ là ai, có thể thoải mái đi bộ về nhà mà không bị phát hiện, thoải mái đi siêu thị mà không bị ai dòm ngó, cũng không phải sống với 'những gương mặt giả tạo', lúc nào cũng phải chú ý hình tượng bản thân, với tớ thì đây mới là 'sống' "Onpu-chan nói đùa khi cô ấy ngẩng đầu lên.Nhưng chúng tôi hiểu rằng Onpu-chan chỉ đang cố gắng nghỉ ngơi sau một khoảng thời gian dài đối mặt với 'làn sóng' của dư luận.Nên chúng tôi sẽ cố gắng "cầm chân" đám phóng viên kia, để cậu ấy có thể tận hưởng khoảng thời gian nghỉ ngơi này.- "Đừng lo lắng.

Tớ sẽ cho mọi người biết số điện thoại di động và địa chỉ e-mail mới của tớ".Nhanh chóng, chúng tôi trao đổi số điện thoại di động và địa chỉ e-mail- "Tớ sẽ suy nghĩ lại về việc đó.

Tuy hơi ích kỷ nhưng nếu tớ gặp rắc rối thì mọi người có thể giúp tớ không?"

Onpu-chan nói khi cô ấy đóng điện thoại.- "Tất nhiên rồi!

Quan trọng hơn, liệu Onpu-chan cũng sẽ quay lại làm phù thủy tập sự chứ?

"Đáp lại lời mời của tôi, Onpu-chan đáp lại một cách dứt khoát."

Không !

"- "Cũng đúng.

Onpu-chan đâu có lý do gì dùng tới phép thuật đâu"- "Với lại, cũng không được dùng phép thuật để chữa bệnh nữa"Khi Onpu-chan gật đầu, tôi đề nghị.- "Ồ!

Phải rồi.

Lễ hội Bon năm nay, gia đình tớ sẽ đến thăm mộ ông nội ở Hida, mọi người muốn đi cùng không?"

- "Ah!

Đó là nơi chúng ta đã đến thăm hồi lớp 5 đúng không ?!

"- "Tán thành!"

- "Tớ cũng vậy!"

- "Papa sẽ nghỉ phép trong Lễ hội Bon, nên tớ có thể nhờ ông ấy chăm sóc Mama"- "Vậy mọi người đều đồng ý rồi đấy nhé!

Yay, yay—!

"Chúng tôi nắm tay nhau và cười thành tiếng khi nhảy xung quanh, như cách chúng tôi đã từng làm ở trường tiểu học.
 
Ojamajo Doremi Ln Vietsub
Ojamajo Doremi 16: Chương 4 tập 1


Chuyện xảy ra vài ngày sau khi chúng tôi trở về từ Wakkanai.'Aaaaaaaahhh— TẠI SAOOOOOOO—-'Tôi không hét lên, nhưng trong tâm trí tôi như muốn nổ tung~~~~~Kể từ khi bước vào trường cấp 3, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi.

Khi giờ đây tôi không chỉ lo học và chuẩn bị cho tương lai, mà còn phải đi làm kiếm tiền tiêu vặt ở Mahou-dou.

Với nhịp sống dồi dập như vậy nó khiến tôi như muốn phát điên.Tôi bận rộn với việc học và công việc bán thời gian tại MAHO-do, nhưng tôi sớm quen với nó.

Vì tôi quá bận rộn với những vấn đề của riêng mình, tôi cảm thấy rằng tôi đã bỏ lỡ rất nhiều thứ khác."

Đúng vậy nhỉ" Ai-chan nhận xét không chút do dự.Ai-chan vẫn vậy nhỉ.Nhưng đó là sự thật; Cuộc sống của tôi luôn tràn ngập những sự kiện và diễn biến.Tôi đã từng mong muốn được sống chậm lại và trở thành một cô gái trẻ điềm tĩnh khi bước vào cấp 3.Nhân tiện, khoảng một tuần trước, Hazuki-chan đã đến MAHO-do và chào chúng tôi "Xin chào"."

Có chuyện gì vậy?

Hazuki-chan, cậu cảm thấy không khỏe à?"

Nghe thấy giọng nói của Hazuki-chan, Ai-chan ngay lập tức hỏi."

Hmm, có lẽ đó chỉ là khoảng thời gian trước khi kiểm tra?

Cấp 3 có đủ loại kiểm tra và kỳ thi mà."

"Dù chúng ta vừa trải qua một kỳ tuyển sinh địa ngục, nhưng bây giờ vẫn phải làm bài kiểm tra.

Thật tàn nhẫn" tôi phàn nàn.Từ đó trở đi, Ai-chan bắt đầu để ý rằng Hazuki-chan không được bình thườngĐáng buồn thay, tôi không nhận ra điều đó, mà dù có nhận ra thì khi hỏi cậu ấy cũng sẽ làm lơ thôi."

Hoạt động CLB của Ai-chan cũng rất khó khăn, phải không?"

Hazuki-chan tiếp tục."

Thì cũng bởi tớ là sinh viên năm nhất mà, nên có nhiều việc phải làm lắm."

"Lịch học violin của tớ cũng đã được quyết định rồi, nên xin lỗi vì không thể đến giúp thường xuyên được"Lúc đó, Hazuki-chan chắc cũng đã nhận ra Ai-chan đã biết gì đó nên chúng tôi không nói gì thêm.Hazuki-chan gượng cười cho qua khiến đến tôi cũng nghi ngờ.~~~~~Hoa cẩm tú cầu nở rộ với màu sắc tuyệt đẹp; Màu tím nhuốm màu xanh cô đơn.Hôm nay trời mưa nên MAHO-do yên tĩnh, không có khách hàng.Ai-chan và Hazuki-chan được nghỉ học track và violin, vì vậy cả ba chúng tôi đã gặp nhau lần đầu tiên sau hai tuần.Để che đậy mùi mưa đã thấm qua cửa hàng, chúng tôi pha trà và bánh quy, những mùi thơm ngon tỏa ra khắp mọi nơi."

Haizzz, mưa này thì làm gì có khách chứ, có vẻ nay lại ế rồi" Majorika ảm đạm nói."

Mà thôi, vậy cũng tốt, dù gì thì chúng ta cũng cần nói chuyện mà.

Phải không, Hazuki?

" Majorika đề nghị, và Hazuki-chan cuối cùng cũng nói tất cả.~~~~~Khi nghe chuyện tôi rất ngạc nhiên và thất vọng về bản thân khi không để ý tới mọi thứ.

Mọi việc bắt đầu từ những ngày đầu chúng tôi tìm kiếm Onpu-chan"...

Lúc đầu một vài bạn cùng lớp liên tục lén lút liếc nhìn tớ" Hazuki-chan nói với một tiếng thở dài khi trả tách trà của mình vào đĩa."

Tớ cũng không hiểu tại sao, mỗi khi tớ phát hiện thì họ lại nhìn sang hướng khác.

Tớ đã cố gắng hỏi nhưng họ vẫn im lặng hoặc một số người lảng tránh""Chà, điều đó thật đáng ngờ" Ai-chan nhận xét."

Có lẽ họ chỉ nhìn Hazuki-chan bình thường thôi" Lala gợi ý.Trên thực tế, Hazuki-chan đang là mục tiêu của Ura Site của Học viện Nữ sinh Karen.Những người đã ở bên Hazuki-chan suốt thời cấp hai đều biết rõ cô ấy.

Một cô gái dễ thương và dè dặt, đôi lúc cũng hơi ngông cuồng.

Có thể suy ra từ ngoại hình của cô ấy, cô ấy là một nữ sinh trung học hiền lành, tốt bụng và sảng khoái.

Do đó, chúng tôi nghĩ rằng sẽ không ai tin vào những tin đồn đó."

Mọi người đều biết rằng Ura Sites ngày nay đầy dối trá" tôi nói."

Những kẻ tự cho mình thượng đẳng khi thấy người khác hơn mình thì thay vì ngưỡng mộ, họ sẽ cố gắng kéo người khác xuống và đạp lên họ.

Nhưng mọi việc rồi sẽ ổn thôi, những trò đó chỉ là nhất thời thôi" Ai-chan nói thêm."

Dùng đến bắt nạt để trút bỏ sự thất vọng của chính bạn thật đáng trách" Majorika nói, trông có vẻ chán nản.Tuy nhiên, chúng tôi biết rằng bà ấy không phải là không quan tâm như vẻ ngoàiMajorika rất giỏi che giấu cảm xúc của mình.Đối với tôi, tôi cũng đã trốn học một vài lần.

Tuy nhiên, hầu hết trong số đó hoàn toàn là vì lý do cá nhân, chẳng hạn như không muốn học để kiểm tra, hoặc cảm thấy buồn ngủ vì đã thức quá khuya vào đêm hôm trước để xem tivi, hoặc khi chúng tôi phải chạy marathon trong tiết thể dục.Tất cả đều vì bản thân tôi.Tôi cảm thấy rằng tôi đã thực sự quá dễ tính.

Trường trung học Misora có lẽ cũng nên có trang web Ura của riêng mình, nhưng tôi không quan tâm đến nó, tôi cũng không tin vào những tin đồn được viết ở đó.Và bởi vì tôi là như vậy, ngay cả khi tôi thấy ai đó trong lớp cảm thấy chán nản, tôi cũng sẽ cho rằng đó là vì mệt mỏi.Tôi thậm chí còn không nhận ra rằng Hazuki-chan, bạn thân nhất của tôi, đã bị ảnh hưởng bởi nó."

Haaa~ Tớ ghét bản thân quá đi ~," tôi nói với một tiếng thở dài."

Cậu đang nói gì vậy?"

Ai-chan hỏi."

Ý tớ là, Hazuki-chan đang phải chịu đựng rất nhiều, nhưng tớ thậm chí còn không nhận ra điều đó.

Tớ cảm thấy thật thảm hại..."

"Doremi-chan, Ai-chan, xin lỗi.

Thực ra tớ cũng nghĩ là mọi chuyện sẽ sớm kết thúc, nhưng..."

Hazuki-chan cúi đầu xin lỗi."

Cậu đang nói cái gì?

Hazuki-chan không cần phải xin lỗi gì cả" tôi phản đối."

Đúng vậy.

Hazuki-chan là nạn nhân mà" Ai-chan nói thêm.Cuối cùng, Hazuki-chan mỉm cười, nhưng nước mắt ngay lập tức trào ra."

Hazuki-chan."

Bối rối, chúng tôi đưa khăn tay và khăn giấy cho Hazuki-chan."

Cảm ơn...

Chỉ là, tớ cảm thấy thật nhẹ nhõm"Hazuki-chan rút chiếc khăn tay ra khỏi túi và lau nước mắt."

Chúng ta có thể học khác trường và không thể giải quyết vấn đề, nhưng dù gì chúng ta cũng là bạn thân mà.

Cứ nói với bọn tớ và tụi này sẽ cố hết sức giúp cậu!

" Ai-chan nói."

Đúng đó, Hazuki-chan!

Miễn là chúng ta cùng nhau giải quyết thì mọi việc sẽ đâu lại vào đó thôi " tôi nói thêm."

Vâng..."

Hazuki-chan vừa nói vừa gật đầu liên tục.~~~~~Khi mọi thứ dần bị bóng tối bao phủ, trời trở nên yên tĩnh hơn và chúng tôi có thể nghe thấy tiếng mưa.

Đã hơn hai giờ kể từ khi chúng tôi đến MAHO-do, và nay cũng không có khách nên Majorika đã cho phép chúng tôi về sớm.Ngay sau đó, Majorika nhìn ra ngoài cửa sổ và nghiêng đầu sang một bên.Cô nghĩ rằng mình đã nhìn thấy ai đó đi ngang qua bên ngoài cửa sổ"Có lẽ đó là một khách hàng."

Nói rồi, bà mở cửa, nhưng không có ai ở đó.

Tiếng mưa càng lúc càng lớn do cánh cửa mở."

Bên ngoài trời tối rồi, nhưng vẫn chưa muộn lắm" Ai-chan nhận xét."

Cậu nói đúng.

Nhưng bằng cách nào đó mà nó khiến tớ cảm thấy đói" tôi nói thêm.Nghe vậy, Hazuki-chan cười khúc khích."

Doremi-chan, cậu không bao giờ thay đổi nhỉ."

"Đúng đó, đây mới là Hazuki-chan mà tớ biết chứ" Ai-chan nói khi giơ ngón tay cái lên với Hazuki-chan."

Uk.

Cậu cũng vậy" Hazuki-chan trả lời."

Không giống như Doremi-chan, tớ hoàn toàn không có nhiều thứ để chọc cậu Hazuki-chan nên mấy trò đùa sẽ nhạt dần mất" Ai-chan than thở."

Hừ-...

Ai-chan, thật đê tiện!"

Chúng tôi dọn dẹp, cảm ơn Majorika và Lala, sau đó vội vã lên đường riêng về nhà.Tôi ước những bài đăng trên mạng về Hazuki-chan biến mất.

Nhìn lên bầu trời tối, tôi ước với những vì sao ẩn sau những đám mây mưa.~~~~~Vào lúc đó, chúng tôi nghĩ rằng những bài đăng trên trang Ura chỉ là vu khống thuần túy, và tất cả những tin đồn vô căn cứ này chỉ là tin đồn tình cờ gắn liền với Hazuki-chan.Tuy nhiên, chúng không biến mất, càng ngày càng nhiều bài đăng về nó."

Hazuki-chan, cậu có bạn bè nào trong lớp là đồng minh của cậu không?"

"Có, đó cũng là người đã phát hiện và nói cho tớ biết đó"Cô gái đó là bạn của Hazuki-chan và là bạn cùng lớp Mukai Riko, người đến từ một trường cấp hai bên ngoài.Hầu hết các sinh viên ghi danh vào Học viện nữ sinh Karen, đặc biệt là cho khoa âm nhạc, đến từ trường trung học cơ sở trực thuộc.

Mukai-san, một cô gái phù phiếm, đã trở thành bạn tốt của Hazuki-chan khi cô ấy gia nhập trường và làm quen với mọi người.Có lẽ là vì để ý đến Hazuki-chan."

Mukai-san nói với tôi rằng cậu ấy chắc chắn không tin vào những bài đăng đó."

"Những diễn đàn đó chỉ đầy những lời nói dối, vì vậy không cần phải bận tâm về chúng" tôi đảm bảo với cậu ấy"Đúng đó, cậu không cần quan tâm tới chúng đâu" Ai-chan nói thêm.Chúng tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút khi nghe tin Hazuki-chan có một người bạn và đồng minh trong lớp.Vì chúng tôi ở hai trường khác nhau, nên chúng tôi không thể biết chuyện gì đang xảy ra với Hazuki-chan, ngoài những gì cậu ấy nói với chúng tôi."

Mukai-san đó là một cô gái tốt, nhỉ?

Lần sau hãy giới thiệu với bọn tớ nhé" Ai-chan nói."

Đúng, đúng, tớ cũng muốn gặp cậu ấy" tôi đồng ý."

Được rồi, tớ cũng sẽ nói chuyện với Mukai-san về mọi người" Hazuki-chan hứa.Với điều đó, chúng tôi chia tay trong ngày.~~~~~Đó là những gì Hazuki-chan nói với chúng tôi.Ngoài ra cũng còn có Tamaki Reika, tuy không ưa tính cách của cậu ấy lắm nhưng đây là một đồng minh rất đáng tin cậy, mặc dù cậu ấy học một khóa học khác.

Ngoài giờ học, cô ấy có chúng tôi, những người bạn thân nhất của từ thời tiểu học, và Majorika và Lala tại MAHO-do.

Với tất cả những điều này, chắc chắn cậu ấy sẽ vượt qua được thôi.Người đã viết về cậu ấy trên trang web Ura phải là một người không có quá nhiều bạn bè.

Có lẽ chỉ ghen tị với Hazuki-chan.

Nếu họ muốn nói xấu, họ nên đối đầu trực tiếp thay vì làm điều này.Tôi là một người đơn giản, vì vậy đây là kết luận duy nhất tôi có thể đưa ra.Bản thân tôi cũng đã ghen tị với tài năng violin của Hazuki-chan, cũng như hoàn cảnh gia đình của cậu ấy, nhưng tôi yêu gia đình mình, và tài năng violin của Hazuki-chan là nhờ vào sự chăm chỉ của cậu ấy.Khi tôi lớn lên, tôi đã học cách đọc kanji mà tôi không thể khi còn nhỏ, và các môn học như tiếng Anh và kinh điển đã ngừng nghe giống như những bài tụng kinh ma thuật vô nghĩa đối với tôi.Tôi có thể chưa biết cách tốt nhất để sống, nhưng tôi đã học được rất nhiều điều, và gặp rất nhiều người.Khi tôi còn nhỏ, tôi thường ghen tị với những đứa trẻ khác và thường nói những điều như "Cô ấy thật may mắn" hoặc "Điều đó không công bằng" hoặc "Tôi cũng muốn điều đó".Nếu tôi nói ra suy nghĩ của mình, chắc chắn chúng sẽ biến thành những từ khủng khiếp, giống như những từ hiện đang được phản chiếu trên màn hình máy tính, bất kể chúng thực sự đơn giản như thế nào ngay từ đầu.
 
Ojamajo Doremi Ln Vietsub
Ojamajo Doremi 16: Chương 4 tập 2


Bỏ qua những bài đăng trên Ura, Hazuki-chan vẫn đi học bình thường.Nhưng có vẻ hình như lời đồn trên đó đã lan khắp nơi rồi, Hazuki-chan cảm thấy khó chịu khi bị chú ý ngay cả các lớp khác.Ngay cả khi đến MAHO-do, Hazuki-chan vẫn thở dài liên tục.- "Chính là nó!"

Ai-chan đột ngột hét lên rồi rút điện thoại ra.

- "Có rất nhiều thứ xảy ra và chúng ta không thể lo hết được.

Vậy nên tớ nghĩ chúng ta nên tham khảo ý kiến của một chuyên gia".- "Một chuyên gia...

Ý cậu là cảnh sát?"

- "Không, không."

Nhanh chóng nhấn vài phím vào điện thoại, Ai-chan sau đó ấn nó vào tai.

"Ah, Onpu-chan, cậu có rảnh không?

Tớ có việc cần nhờ."

Phải rồi, sao mình quên được nhỉ, chúng ta có một người bạn là chuyên gia trong việc này mà.Sau khi nhanh chóng cập nhật cho Onpu-chan về tình hình, Ai-chan nói, "Uk, chính là trang web đó.

Bọn tớ cảm thấy hơi khó chịu với nó.

Và muốn xác định thủ phạm của vụ việc này."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Ai-chan cập nhật cho chúng tôi về tình hình.- "Onpu-chan nói rằng cậu ấy sẽ xem qua các bài đăng trên trang web và gửi mail cho Hazuki-chan vài cách giải quyết vấn đề."

- "Thật sao?

Cũng phải, trong việc này Onpu-chan là một chuyên gia mà" tôi nói.- "Đúng đó, Onpu-chan từng là nạn nhân của rất nhiều tin đồn mà" Hazuki-chan đồng ý.Vì vậy, chúng tôi hài lòng với kết luận này.Dù sao đi nữa, chúng tôi sẽ không tha thứ cho bất cứ ai đã viết những lời vu khống về bạn của chúng tôi.- "Ah!

Chúng ta có thể nhanh chóng giải quyết vụ này bằng phép thuật mà" tôi đề nghị, nhưng Hazuki-chan lắc đầu.- "Tớ muốn tự mình giải quyết vụ này.

Với lại còn có cậu, Doremi-chan, Ai-chan, cả Onpu-chan nữa mà, mặc dù dùng phép thuật thì sẽ dễ dàng và nhanh chóng hơn nhiều, nhưng tớ không muốn lạm dụng nó vào việc cá nhân.

Nên làm ơn, nếu nó không đi quá xa thì mong các cậu khoan hãy dùng tới nó"Tôi đồng ý với lý do của Hazuki-chan.Nó vẫn chưa đi quá xa và nội dung của các bài đăng chỉ là những lời nói dối vô căn cứ.- "Tớ hiểu, Hazuki-chan.

Tuy nhiên, đừng thúc ép bản thân quá nhé", tôi nói.- "Cảm ơn, Doremi-chan và Ai-chan."

Sau khi cảm ơn chúng tôi, Hazuki-chan rời khỏi nhà.~~~~~Tuy nhiên, một sự cố xảy ra chỉ vài ngày sau đó.- "Tớ không muốn đi học nữa" Hazuki-chan thốt lên khi mở cửa MAHO-do, khóc khi chạy đến chỗ Ai-chan và tôi.- "Hazuki-chan, có chuyện gì vậy?"

Tôi hỏi.Hazuki-chan khóc nức nở, không thể trả lời.- "Đừng nói là... trang Ura, phải không?"

Hazuki-chan gật đầu dữ dội đáp lại câu hỏi của Ai-chan.- "Lần này là cái gì?"

Ai-chan kêu lên với cái giọng muốn ăn tươi nuốt sống thủ phạm.- "Điều này thật kinh khủng..."

Tôi nói thêm.Chúng tôi mượn máy tính từ Majorika và truy cập trang web Ura của Học viện nữ sinh Karen.Các bài đăng trong tuần này không chỉ giới hạn ở việc vu khống.- "Chắc là cái này..."

Một bức ảnh đính kèm với một bài đăng cho thấy Hazuki-chan và bạn trai Yada-kun.Bức ảnh được chiếu sáng mờ, như thể nó được chụp vào buổi tối, và phía sau là một KHÁCH SẠN TÌNH YÊU?????.- "Bọn tớ chỉ vô tình gặp nhau dọc đường, và dừng lại để trò chuyện..."

Hazuki-chan giải thích tình hình liên quan đến bức ảnh.Yada-kun đang mua nguyên liệu cho công việc bán thời gian của mình, trong khi Hazuki-chan đang trên đường về nhà sau buổi học violin.

Họ đã gặp nhau trên đường và dừng lại để trò chuyện.- "Bài đăng đầy tin đồn về việc hai người bị bắt gặp khi rời khỏi khách sạn tình yêu!"

- "Cậu nói đúng.

Nếu nhìn nhiều bài đăng khác, họ cũng nói chính họ đã chứng kiến hai cậu bước ra từ đó" Ai-chan nói, đầu nghiêng sang một bên khi đọc các bài đăng một cách sốt sắng.- "Cái gì?

Cậu có phát hiện ra gì không?"

Tôi hỏi trong khi di chuyển ra từ phía sau Ai-chan để đọc các bài đăng.

Vâng, thực sự có điều gì đó kỳ lạ về nội dung.- "Tất cả những bài đăng này dường như ngụ ý rằng "họ" đang theo dõi Hazuki-chan" Ai-chan kết luận, giống như một thám tử.

Sau đó, cô đứng dậy và đi lại trong phòng, trông ngày càng giống một thám tử.

Xoay người lại, cô hỏi.- "Hazuki-chan, cậu không dành nhiều thời gian ở trường một mình đúng không?"

- "Không.

Như Onpu-chan đã khuyên, tớ đã cố ở bên cạnh càng nhiều người càng tốt."

Với nhiều người biết tính của cậu ấy như vậy, không khó để chứng minh bài viết này không có gì khác ngoài những lời bịa đặt.Đó là lý do tại sao Onpu-chan đã khuyên cậu ấy nên thân với nhiều người khi đi học.Chúng tôi cũng giúp đỡ bằng cách gặp và động viên vào những ngày Hazuki-chan có ca trực ở Mahou-dou, ngay cả Ai-chan cũng xin nghỉ sinh hoạt clb vài tuần chỉ để có mặt và động viên- "Nội dung của những bài đăng đó chỉ là những tin đồn.

Nhưng, có vẻ thủ phạm cũng biết rằng cậu đang làm thêm tại Mahou-dou, cả những hoạt động khác nữa" Ai-chan nói.- "Đúng vậy.

Họ dường như biết khi nào cậu một mình, và khi nào cậu tới đây" tôi nói thêm.- "Kể cả về Yada-kun nữa.

Mặc dù cả hai tình cờ gặp nhau, nhưng vẫn bị thủ phạm chụp được.

Tớ không nghĩ Hazuki-chan sẽ nói với ai về bạn trai của mình đâu" Ai-chan nói.Mọi bằng chứng đều cho thấy chắc chắn có ai đó đang theo dõi Hazuki-chan.- "Và đó không phải là tất cả" Ai-chan cảnh báo.Ai-chan đang đề cập đến việc thủ phạm biết Hazuki-chan sẽ đi con đường nào để về nhà sau giờ học, và cậu sẽ về ngay sau khi tiết học kết thúc.- "Cậu đang bị theo dõi ngay cả vào những ngày có ca trực ở đây, cả những ngày nghỉ nữa" Ai-chan kết luận.- "Đúng, đúng" tôi đồng ý.- "Có nghĩa là...?"

Hazuki-chan hỏi, với vẻ lo lắng trên khuôn mặt.Vâng, với tất cả những thông tin này, có thể xác định "thủ phạm" là một người rất thân với Hazuki-chan.

Bởi ngoài những ngày học Violin, thì rất ít ai biết về Yada-kun hay công việc bán thời gian tại Mahou-douChúng tôi đợi Ai-chan nói tiếp.- "Đã đến lúc lên kế hoạch phản công rồi" Ai-chan nháy mắt khi tập hợp chúng tôi lại gần.Không có ai ngoài Majorika và Lala xung quanh, nhưng nó giống như một cuộc họp chiến lược bí mật thực sự.Điều này nghe hơi kỳ vì Hazuki-chan là nạn nhân ở đây, nhưng tôi cảm thấy hơi phấn khích.- "Hiểu chưa?

Doremi-chan, Hazuki-chan, trông cậy vào các cậu."

Hazuki-chan và tôi gật đầu.Tôi cảm thấy rằng chúng tôi chắc chắn sẽ giải quyết vấn đề này.Chúng tôi nhanh chóng gửi email cho Onpu-chan để cập nhật thông tin cho cô ấy, nhưng câu trả lời của cô ấy hơi lảng tránh.Cô ấy nói rằng đi tìm "hung thủ" có lẽ không phải là ý hay, nhưng nếu điều đó có thể ngăn được các bài đăng vu khống và giúp Hazuki-chan thì đó là điều tốt nhất.Tôi hoàn toàn đồng ý với cô ấy.~~~~~Hai ngày sau, ngay khi có gợi ý, các bạn cùng lớp của Hazuki-chan đưa ra một chủ đề thảo luận, đúng như chúng tôi dự đoán vào hôm trướcHọ hỏi về kế hoạch cho kỳ nghỉ hè sắp tới.Hazuki-chan cố gắng hết sức để cư xử bình thường và nương theo.Cậu ấy nói rằng cậu ấy sẽ đi biển với một số người bạn, và sẽ mua thêm đồ bơi trong khu trung tâm thương mại trước ga xe lửa.Ngay sau giờ ăn trưa, Hazuki-chan gửi cho tôi một bức thư để thông báo tình hình, và tôi ngay lập tức nói chuyện với Ai-chan.- "Được rồi, mồi nhử đã xong, giờ chỉ cần đợi cá cắn câu là được" Ai-chan nói, giống như cách bố nói khi câu cá.Không hiểu sao nhưng tôi thấy khá hào hứng với vụ này- "Bảo cậu ấy thả thêm "mồi câu" đi, một mẻ cá lớn sắp tới rồi" Ai-chan nói với tôi.Nhưng đồ bơi chưa đủ sao?~~~~~Tôi gặp Hazuki-chan sau giờ học, và chúng tôi cùng nhau bước vào trung tâm mua sắm.Ai-chan tương đối xa lạ với đa số học sinh của Học viện nữ Karen, vì vậy cậu ấy chỉ cần đeo một cặp kính để ngụy trangTất nhiên, chúng tôi sẽ giả vờ không biết cậu ấy.Lala cũng đi theo như một phương án dự phòng, cải trang thành một con mèo trắng.Hazuki-chan và tôi trò chuyện rất nhiều trong khi thử đồCó rất nhiều cô gái xung quanh, nhưng Hazuki-chan không nhận ra bất kỳ ai trong số họ.Và rồi, để "mồi câu" thêm phần hấp dẫn, chúng tôi di chuyển đến góc nơi trưng bày những bộ đồ bơi gợi cảm, thứ mà Hazuki-chan sẽ không bao giờ chọn.- "Hazuki-chan, thế này thì sao?"

Tôi hỏi trong khi giơ bộ bikini đen lên người Hazuki-chan.- "Không!!.

Doremi-chan, gợi cảm quá" Hazuki-chan, người đang có tâm trạng, trả lời với vẻ xấu hổ trong khi lắc hông.Đó là lúc chúng tôi nghe thấy âm thanh của máy ảnh điện thoại di động.Quay lại, chúng tôi thấy Lala đang chạy đến chỗ Ai-chan đang trốn.Tuy nhiên, Ai-chan nhanh chóng lao qua khu vực mà chúng tôi đang đứng.Chúng tôi lấy tấm biển đó và nhanh chóng trả lại bộ đồ bơi vào giá đỡ, vội vã đuổi theo Ai-chan từ xa.Ai-chan đang đuổi theo một cô gái, người đang nhanh chóng bỏ đi.Cô ấy mặc một chiếc áo phông và quần jean, với một chiếc mũ lưỡi trai kéo qua mặt, nên ngay cả Hazuki-chan cũng không thể nhận ra cô ấy.Vì đã là buổi tối, tất cả các cửa hàng xung quanh đều đông người.- "Thủ phạm đã trốn thoát ra ngoài" Ai-chan gọi chúng tôi.Có một ngã ba giao thông lớn bên ngoài trung tâm thương mại, và số lượng người ra khỏi ga xe lửa và chờ qua đường đang tăng đều đặn.- "Không sai.

Người chụp ảnh bằng camera điện thoại của cô ấy là một cô gái trạc tuổi chúng tôi.

Dù bằng cách nào, chúng ta phải bắt được cô ấy", Lala nói.Chúng tôi gật đầu trước những lời của Lala và lao qua đám đông, với Ai-chan dẫn đầu.- "CÁ ĐÂY RỒI!"

Ai-chan kêu lên, và nắm lấy cánh tay của cô gái mặc áo phông.- "Cậu đang làm gì vậy?!"

Giọng nói cao vút đó, và những lời hống hách đó.Tóc xoăn dưới mũ.

Vâng, đó là Tamaki Reika.- "Cái gì?

Tamaki, phong cách thời trang này sao vậy?"

Thông thường, Tamaki sẽ không bao giờ ăn mặc theo cách này, vì vậy rất hiếm khi nhìn thấy cậu ấy trong những bộ quần áo này.

Chúng tôi cũng bị sốc.Nhìn thấy chúng tôi, Tamaki có vẻ bối rối.

Với cánh tay vẫn nằm trong tay Ai-chan, cậu ấy nhìn quanh chúng tôi.- "...

Ồ, nhìn cậu đã làm gì kìa..."

Nói như vậy, cô đột nhiên bình tĩnh lại.Sau đó, nhận thấy ánh mắt của chúng tôi nhìn vào cậu ấy, cậu ấy tiếp tục, - "Cái gì?

Ánh mắt đó là sao?"

Ai-chan ngay lập tức buông tay ra và xin lỗi, - "Xin lỗi, bọn tớ nhầm người."

- "Xin lỗi, Tamaki-san."

- "Fujiwara-san và Harukaze-san à? ...

Chuyện gì xảy ra vậy?"

Tôi nhanh chóng giải thích tình hình, "Tamaki không biết về Ura Site sao?

Không phải hai người học cùng trường sao?"

- "Ồ, cái đó?"

Tamaki hỏi trong khi nhìn Hazuki-chan.

"Những tin đồn đó cũng đang lan truyền khắp lớp, nhưng tớ không quan tâm.

Mà vụ này vẫn chưa dứt sao?"

- "Không, thực ra vì nó đi quá xa nên bọn tớ mới "thả mồi" để bắt thủ phạm".- "Mấy con kiến cứ tưởng mình là nhất, khi thấy người khác giỏi hơn mình thì sẵn sàng làm mọi cách để đạp họ xuống.

Một cách làm của những kẻ rác rưởi để khiến bản thân cảm thấy tốt hơn."

Tamaki búng những lọn tóc của mình để đón gió trong khi tuyên bố một cách chế giễu.

Và với điều đó, cô sải bước đi.Tôi cảm thấy Tamaki vẫn không thay đổi gì, nhưng giữa lúc bối rối, tôi đã bỏ lỡ cơ hội để hỏi cậu ấy tại sao lại ăn mặc bình thường như vậy.Quá tồi...

Nhưng không có thời gian cho điều đó!

Thủ phạm đã trốn thoát~- "Dù bằng cách nào, chúng ta đã biết rằng thực sự có một cô gái đi theo Hazuki-chan và chụp lén" tôi kết luận trong khi cố gắng lấy lại hơi thở.Lala gật đầu.- "Đúng vậy, và cô gái ấy chỉ có một mình.

Như Tamaki Reika đã nói, chúng ta cần phải ngăn thủ phạm viết thêm những điều sai sự thật" Ai-chan, người cũng đang lấy lại hơi thở, nói thêm.- "Đành phải dùng phép thuật thôi" tôi kết luận.Hazuki-chan cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý.~~~~~Chúng tôi lên tầng thượng của trung tâm mua sắm và biến thành những phù thủy tập sự.

Sau đó thực hiện Magical Stage.Không có Hazuki-chan tham gia, nên chúng tôi nhờ Lala đưa Majorika đến để giúp.Nếu Hazuki-chan tham gia, lời hứa của chúng tôi với Nữ hoàng là "không bao giờ sử dụng phép thuật vì bản thân" sẽ bị phá vỡ.Với Hazuki-chan đang dõi theo, Ai-chan, Majorika và tôi hét lên với cảm xúc,- "Bảo vệ Hazuki-chan khỏi những bài viết xấu xa trên trang web Ura!"

- "Sẽ tốt hơn nếu có thể làm cho các bài viết biến mất" Majorika nói.Chúng tôi gật đầu đồng ý.

Ai-chan và tôi sau đó trở lại bình thường, và tạm biệt nhau trong ngày.Khi về đến nhà, tôi lập tức bật máy tính.

Không có bài viết mới.Hazuki-chan cũng gửi thư và nói rằng cậu ấy cũng đã kiểm tra trang web ngay sau khi về nhà.

Tên của cậu ấy đã dần biến mất khỏi trang web khi các bài đăng mới về những thứ khác xuất hiện.Đó là một sự nhẹ nhõm tuyệt vời.

Bằng cách này, Hazuki-chan cuối cùng cũng có được một giấc ngủ ngon.
 
Ojamajo Doremi Ln Vietsub
Ojamajo Doremi 16: Chương 4 tập 3


Sáng hôm sau, chúng tôi đã tìm ra thủ phạm là ai, nhưng sự thật là Hazuki-chan vẫn chưa thể chấp nhận nổiTừ sáng, Mukai-san trông rất ốm yếu, và cuối cùng đã ngã quỵ.

Hazuki-chan đưa cậu ấy đến phòng y tế, và trong khi đang trông chừng, Mukai-san đã lên tiếng trong cơn mê sảng.- "Dừng lại...

Mọi người, Fujiwara-san là một cô gái hư..."

Không biết rằng Hazuki-chan đang ở ngay bên cạnh mình, Mukai-san đang ngủ nói những lời này vài lần.~~~~~- "Tớ không muốn tin vào điều đó..."

Hazuki-chan, người đã nghỉ học violin sau giờ học, thì thầm trong nước mắt khi đến MAHO-do.Ai-chan và tôi tiếp tục an ủi cậu ấy.Ý tôi là, đó là một cái tên mà mọi người có lẽ đã nghĩ đến vào một thời điểm nào đó.Tuy nhiên, mọi người đều nghĩ rằng có lẽ họ đã nhầm.Phép thuật của chúng tôi không chỉ ngăn chặn những bài viết xấu xa, mà nỗi đau đáng lẽ phải là của Hazuki-chan cũng đã trở lại với thủ phạm ban đầu.Tuy nhiên, chúng tôi không thể khẳn định rằng Mukai-san là thủ phạm chỉ vì do phép thuật, nên chúng tôi đã quyết định đối chất với cậu ấy vào hôm sau~~~~~Hazuki-chan gọi Mukai-san đến một công viên gần đó, và tất cả chúng tôi ngồi xuống, Hazuki-chan ngồi ngay đối diện Mukai-san, Ai-chan và tôi ở hai phía đối diện cô ấy.- "Cậu bị điên à!?

Khi ẩn danh và viết những lời vu khống đó để hạ bệ bạn của mình?

" Ai-chan bắt đầu nói bằng phương ngữ Kansai của mình.- "...

Tớ không biết gì về điều đó cả," Mukai-san cố chấp phủ nhận.- "Cậu đã ở đó 2 ngày trước, tại cửa hàng bán đồ bơi bên ngoài nhà ga, phải không?"

Ai-chan tiếp tục.Biểu cảm của Mukai-san thay đổi.- "Tớ là người đuổi theo cậu.

Nếu muốn chứng minh mình vô tội, thì mau đưa điện thoại đây."

Nói rồi, Ai-chan nhanh chóng chộp lấy điện thoại của Mukai-san, mở nó ra, và nhấn vài phím.- "Với bằng chứng như này thì cậu định chối làm sao đây?

"Màn hình điện thoại hiển thị một bức ảnh của Yada-kun và Hazuki-chan.Hầu hết các bức ảnh khác trong cùng một thư mục cũng có Hazuki-chan trong đó.- "...

Nhưng mà..."

Giật lại điện thoại, Mukai-san nhìn chằm chằm vào Hazuki-chan.- "Fujiwara-san, cậu thật quá đáng.

Tại sao cậu lại may mắn như vậy?!

Thật không công bằng!

Đáng lẽ cậu phải chịu một chút bất hạnh chứ!"

Mukai-san hét lên khi nắm chặt điện thoại.- "Nhưng những bài đăng trên mạng đó quá...

Cậu có biết nó đã khiến Hazuki-chan đau khổ đến mức nào không?"

Tôi phản bác.- "Đúng vậy.

Bây giờ không phải là lúc ích kỷ đâu" Ai-chan nói thêm.- "...

Đợi đã," Hazuki-chan đột ngột đứng dậy và ngăn chúng tôi lại.- "Mukai-san, cậu có thể nói cho tớ biết tại sao cậu lại làm như vậy được không?"

Hazuki-chan hỏi bằng giọng dịu dàng thường ngày, và nước mắt xuất hiện trong mắt Mukai-san.- "Xin lỗi...

Tớ biết điều đó là không đúng, nhưng...

Tớ không thể ngăn cản bản thân được".Mukai-san cuối cùng cũng bắt đầu giải thích.Kể từ khi còn là một đứa trẻ, Mukai-san đã luôn đặt mục tiêu trở thành một nghệ sĩ violin.

Cô muốn vào Học viện nữ sinh Karen từ cấp hai, nhưng công ty của cha cô đã phá sản, vậy nên cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc theo học một ngôi trường khác.Để giúp đỡ tài chính gia đình, mẹ cô đã nhận công việc bán thời gian, và Mukai-san đảm nhận việc nội trợ gia đình.

Nhờ sự chăm chỉ của cha cô, công ty đã được tái lập thành công và Mukai-san đã vào được Học viện nữ sinh Karen vào cấp ba.Tuy nhiên, Mukai-san đã bỏ lỡ những bài học đáng giá trong ba năm.

Sự khác biệt về kỹ năng so với các bạn cùng lớp, những người đã tập trung vào việc học violin trong suốt thời gian qua, đặc biệt là Hazuki-chan, người bạn thân đầu tiên của cô, là rõ ràng.Hazuki-chan đã tiếp cận Mukai-san với mong muốn trở thành bạn bè, và mọi người có thể ngay lập tức thấy rằng cô ấy là một cô gái tốt, nhưng điều đó đã khuấy động cảm giác ghen tị trong Mukai-san.- "Chỉ những sinh viên tốt nghiệp với điểm số cao nhất từ Học viện nữ sinh Karen và nhận được sự công nhận từ các giáo sư mới có đặc quyền sử dụng những cây vĩ cầm đó, phải không?"

- "Những cây vĩ cầm Stradivarius...

Nghe nói chỉ những sinh viên hàng đầu mới có thể mượn một cái để sử dụng làm nhạc cụ của riêng họ trong bốn năm học đại học" Hazuki-chan nói.- "S-Stradi...?"

Tôi lóng ngóng.- "Stradivarius" Hazuki-chan trả lời.- "Đó là cái gì?

Bộ tuyệt lắm à?"

Ai-chan hỏi.Hazuki-chan nở một nụ cười gượng gạo.- "Đây là những nhạc cụ nổi tiếng nhất trong số các nhạc cụ nổi tiếng trong giới violin.

Trung bình nó có giá hơn một trăm triệu yên."

Ehhhhhh—!Ai-chan và tôi nhìn nhau.Chúng tôi biết rằng violin rất đắt, nhưng...- "Nếu có một chiếc, tớ sẽ bí mật bán nó" Ai-chan nói, và ngay cả Mukai-san cũng mỉm cười một chút.Vì vậy, bực bội và ghen tỵ bởi tài năng ấy, Mukai-san sớm nghĩ đến việc quấy rối Hazuki-chan.Đó là khi cô viết một bài đăng vu khống trên trang Ura của trường, hoàn toàn là để giải trí.Ban đầu cô ấy không nêu tên ai, nhưng sau khi tìm hiểu Hazuki-chan nhiều hơn, bao gồm cả gia đình và công việc bán thời gian, Mukai-san bắt đầu nhắm vào cô ấy.Các bài đăng dần dần cụ thể hơn về nội dung, và như mọi người khác, cảm giác khi dìm người khác xuống khiến cô ấy cảm thấy thoải mái hơn.- "Công việc bán thời gian của cậu có vẻ rất thú vị, cả những người bạn tốt và một người bạn trai tuyệt vời nữa...

Tại sao?

Tại sao đó không phải là tớ chứ..."

Các bài đăng từ từ leo thang và sớm mất kiểm soát.- "Mukai-san, cậu có thích viết những bài đó không?"

Hazuki-chan hỏi, và Mukai-san ngạc nhiên nhìn lên.- "Âm thanh violin của Mukai-san hiện tại hoàn toàn khác.

Khi bạn mới vào cấp ba, đó là một âm thanh nhẹ nhàng và thoải mái, nhưng giờ nó đã biến thành một âm thanh u ám.

Chắc cậu cũng nhận ra đúng không?

"Ngay cả Hazuki-chan cũng đã cố gắng đắm mình vào bản nhạc khi chơi violin, và không nghĩ về bất cứ điều gì khác, nhưng cô ấy không thể làm như vậy.- "Mukai-san, không đúng đâu" cuối cùng tôi cũng lên tiếng.

"Mặc dù tớ không biết nhiều về violin, nhưng không phải âm nhạc là mang lại niệm vui cho người khác sao?

Nếu không thể chơi nó bằng cả con tim thì còn lâu nó mới chạm vào tim người khác"- "Đúng đó.

Âm nhạc là thưởng thức và cảm nhận" Ai-chan nói thêm.- "Đúng vậy, Mukai-san.

Tớ không phải là đối thủ của cậu.

Đây là ngôi trường tụ họp rất nhiều học sinh tài giỏi từ các trường khác trên thế giới.

Và cậu đã làm việc rất chăm chỉ để đến ngôi trường này, nếu không thể tận hưởng nó vì những điều nhỏ nhặt như thế này, cha mẹ cậu chắc chắn sẽ rất buồn đo" Hazuki-chan nói khi đưa tay ra và nắm lấy tay Mukai-san.

- "Phải không?"

- "Fujiwara-san..."

Mukai-san nắm lấy tay Hazuki-chan bằng cả hai bàn tay của mình.

"Xin lỗi...

Tớ thực sự xin lỗi".Những giọt nước mắt lần lượt chảy xuống má cô.Chúng tôi quyết định không hỏi thêm về vấn đề này nữa.Chúng tôi đã tìm ra lý do, và miễn là các bài đăng dừng lại, tất cả sẽ ổn.Và quan trọng nhất, Hazuki-chan đã tha thứ cho cô ấy.- "Trời cũng sắp tối rồi" Ai-chan nhận xét.- "Ngày mai chúng ta còn phải làm việc đó" tôi nói.- "Tớ sẽ tới sau giờ học" Hazuki-chan nói.Chúng tôi đứng dậy, như thể không có chuyện gì xảy ra.- "Mukai-san, cậu nên nhanh về nhà nhanh đi.

Gia đình cậu sẽ rất lo đó" Ai-chan nói.- "Ơ...?"

Mukai-san có vẻ bị sốc khi cuộc trò chuyện đột ngột kết thúc.- "Mukai-san, có thể cậu nghĩ rằng cuộc sống của Hazuki-chan chỉ có những điều tốt đẹp, nhưng đáng tiếc là không phải vậy" tôi nói.- "Cô ấy cũng gặp rắc rối với bạn trai và gia đình.

Chúng ta sẽ để Hazuki-chan kể thêm cho cậu nghe.

Đảm bảo sẽ rất ngạc nhiên đó" Ai-chan nói thêm.Nói rồi, chúng tôi rời khỏi công viên, để lại Hazuki-chan và Mukai-san một mình.Nếu hai người tiếp tục trở thành bạn tốt, họ sẽ có nhiều điều để chia sẻ với nhau, nhưng Hazuki-chan có lẽ sẽ tiếp tục có một khoảng thời gian khó khăn.Gia đình bảo vệ quá mức đến nỗi nó gần như bị hạn chế, và Yada-kun cũng có thể hơi vô tâm, vì họ đã là bạn quá lâu, hoặc vì cậu ấy nhút nhát.Tuy nhiên, cậu ấy chắc chắn còn tốt hơn tôi, vì tôi thậm chí còn chưa có bạn trai.Yada-kun và Hazuki-chan, jazz và cổ điển, kèn trumpet và violin.

Mặc dù chuyên về các thể loại âm nhạc và nhạc cụ khác nhau, họ vẫn chia sẻ cùng một tình yêu dành cho âm nhạc, và điều đó chắc chắn mang lại cho họ nhiều điều để nói.Hơn nữa, cả hai đều đặt mục tiêu trở thành nhạc sĩ chuyên nghiệp, vì vậy trở thành người yêu chỉ là một bước tự nhiên hướng tới những giấc mơ đó.Ồ, ai quan tâm đến ý kiến của tôi chứ?- "Thiệt tình, các cậu ấy đâu cần phải nói đâu chứ...

" Hazuki-chan có vẻ bị sốc trước sự ra đi đột ngột của chúng tôi.- "Họ là những người bạn tuyệt vời.

Khi ở cùng họ, Fujiwara-san có vẻ hơi khác so với ở trường.

Tớ thực sự rất ghen tị đó" Mukai-san nói.- "Mukai-san cũng là bạn tớ mà.

Với lại, tớ có thể gọi cậu là Riko-chan được không?

Cứ gọi tớ là Hazuki" Hazuki-chan nói với một nụ cười.- "Cảm ơn cậu, Fuji...

Hazuki-chan."

Lau nước mắt, Mukai-san nhìn thẳng vào mắt Hazuki-chan khi gọi tên cô.Mukai-san đang làm quen với một con người khác của Hazuki-chan mà cậu ấy không biết, và điều đó khiến tôi hơi ghen tị.Tuy nhiên, sẽ thật tuyệt nếu một ngày nào đó chúng tôi cũng có thể trở thành bạn với Mukai-san.Onpu-chan cũng vậy.

Cho dù chúng tôi cách xa nhau đến đâu, bạn vẫn sẽ là bạn.Và đó là cách chúng tôi từ từ tích lũy thêm bạn bè.~~~~~Chúng tôi cũng phải làm việc tại MAHO-do vào hôm sau.

Nên trong khi chờ Hazuki-chan đến, tôi đã cập nhật cho Majorika và Lala về những sự kiện ngày hôm qua.Cả hai cũng đã rất lo lắng cho Hazuki-chan trong suốt thời gian qua, nên khi biết tin cả hai đã yên tâm và nhẹ nhõm.Sau khi nghe về sự cố Ura Site từ Tamaki Reika, Yada-kun đã hoảng loạn và vội vã đi tìm Hazuki-chan.Vì các bài đăng trên trang web đã biến mất, nên điều này gây ra một số hiểu lầm giữa hai người.

Hazuki-chan đề nghị họ ngừng gặp nhau một thời gian, phòng trường hợp một số bạn học phát hiện họ đi cùng nhau và bắt đầu có thêm tin đồn.Sự quan tâm của cậu ấy về Hazuki-chan có thể hơi quá, nhưng lại xuất hiện quá muộn.Lời giải thích của Hazuki-chan về vụ việc dường như đã xoa dịu cậu ấy, nhưng là bạn trai, tôi ước gì ít nhất cậu ấy cũng nhận ra rằng Hazuki-chan cũng chỉ là con người bình thường, hoàn toàn có thể bị tổn thương chỉ vì lời nói.Và rồi, Yada-kun cũng kể cho tôi nghe Tamaki cũng đã quan tâm đến Hazuki-chan như thế nào.Có vẻ như Tamaki cũng đã có bạn trai, và tính cách ích kỷ của cậu ấy đã có chút thay đổi.Vâng, tôi sẽ viết thêm về điều đó sau.Mặc dù cô ấy luôn nói chuyện với chúng tôi bằng giọng kiêu ngạo thường ngày, Tamaki là một cô gái xinh đẹp, vậy nên nếu tính cách thay đổi theo chiều hướng tích cực, cùng với danh tiếng là học sinh của Học viện nữ sinh Karen, liệu cậu ấy có trở nên nổi tiếng không nhỉ?Nghĩ tới nó khiến tôi có chút khó chịu- "Được, kỳ nghỉ hè sắp đến, nên mình sẽ cố gặp nhiều người nhất có thể!

" Tôi tự nhủ với quyết tâm.- "Câm miệng, Doremi.

Đi làm đi."

Và tôi lại chọc giận Majorika một lần nữa.
 
Ojamajo Doremi Ln Vietsub
Ojamajo Doremi 16: Chương 4 tập 4


Vài ngày sau khi vụ việc của Hazuki-chan lắng xuống.- "Ehh—!

Tamaki đến cửa hàng à?"

- "Sao?

Bộ không được à?"

Majorika châm biếm.Vì tôi có vài việc sau giờ học nên mới tới trễTamaki biết rằng chúng tôi đang làm việc bán thời gian ở đây, nhưng...- "Tụi con hoàn toàn không tiết lộ lịch làm việc thì làm sao cậu ấy biết nay có con chứ?

Cậu ấy muốn gì đây?

"- "Hm?

À không phải" Majorika nói trong khi chỉ tay vào góc nơi dây đeo điện thoại di động được trưng bày.

"Con bé ấy đến mua dây đeo mới."

- "Ehhhh—?!!"

Vì đây là MAHO-do, chúng tôi có rất nhiều bùa chú và đá phép thuậtTất cả đều nhập từ thế giới phù thủy và bán cho con người bình thường, nên đôi lúc nó cũng ban cho những con người bình thường một chút phép thuật để bảo vệ bản thân.Tamaki đã mua một dây đeo với một lá bùa bằng đá xanh, được gọi là lapis lazuliDây đai của chúng tôi rất dễ thương, tất cả đều có những viên đá và kiểu dáng khác nhau.Tôi đang kiểm tra lại hàng, hình như mặt hàng này khá hotTôi bắt đầu đếm và ra kho lấy hàng để xếp lên.- "Tamaki có khác, cậu ấy chắc hẳn đã mua mọi thứ trong tầm mắt!"

Tôi kết luận.- "Con bé chỉ mua hai cái thôi.

Chỉ là không có mấy đứa ở đây nên không có ai để bổ sung hàng" Majorika cắt ngang tôi một cách dễ dàng.Nghĩ rằng bà ấy đã bỏ qua việc tôi tới trễ, nhưng không, tôi đúng là ngốc mà...~~~~~- "Xin lỗi, tụi con đến trễ!"

Hiện tại đang là buổi tối, Ai-chan, người đã bị cháy nắng vì luyện tập cùng CLB, và Hazuki-chan, người vừa kết thúc buổi học violin cùng nhau bước vàoNgay lập tức, tôi đã kể họ nghe về Tamaki.- "Thật sao?

Bất ngờ thật đó..."

Hazuki-chan nói.- "Hm?

Là sao?"

Hazuki-chan, người đang nhào nặn đất sét ma thuật bằng ngón tay, dừng lại và suy ngẫm một lúc trước khi nói.- "Vì thời gian qua tớ bận giải quyết vấn đề của bản thân nên tớ không nhận ra.

Nhưng hình như Tamaki-san có chút khác...

Cứ như cậu ấy đang hành sử như một người trưởng thành vậy"Theo lời khuyên của Onpu-chan, Hazuki-chan đã nhanh chóng rut Tamaki trở thành đồng minh của mình tại Học viện nữ Karen, nhưng Tamaki không quan tâm đến Trang web Ura.

Cô ấy đã nói với Hazuki-chan đừng làm phiền với những thứ vô ích như thế.Vào lúc đó, tôi cảm thấy Tamaki là một cô gái thực sự tuyệt vời.- "...

Phải rồi...

Chính nó," Ai-chan đập nắm đấm lên bàn làm việc với một DON! và đứng dậy.- "...

Đúng vậy, nhất định là như vậy!"

MẶC!

Hazuki-chan đập bàn làm việc và cũng đứng dậy.Chà, tôi không thể thua cuộc.MẶC!

Tôi đập nắm đấm xuống bàn làm việc và đứng dậy...

Nhưng đây là chuyện gì?- "Tình yêu đúng không!?"

Majorika tuyên bố khi cô đột nhiên xuất hiện.- "Ehhhhh—?"

Tôi là người duy nhất bị sốc.- "Cậu ấy lén lút đến mua dây đeo, vì nếu bị phát hiện thì sẽ rất xấu hổ."

Vâng, nó có thể chỉ là sự thật.- "Hàng của chúng ta là hàng thật, và trở nên phổ biến thông qua truyền miệng.

Có lẽ Tamaki có một vấn đề mà chỉ có hàng của chúng ta mới có thể giúp, vậy nên cậu ấy mới đến mua chúng" Ai-chan nói.Mà nếu để tặng thì sao Tamaki không mua hàng hiệu?

Tại sao cậu ấy lại chọn mua dây đeo ở MAHO-do?Nhân tiện, tôi không biết tại sao Ai-chan lại quan tâm đến chuyện tình cảm của người khác đến vậy.Hừ...

Bản thân mình cũng từng trải mà...- "Sao vậy, Doremi-chan?

Sao cậu lại đứng im như tượng vậy?"

Ai-chan trêu chọc.Ồ, hãy để tôi yên.Tại thời điểm này, câu chuyện cuộc đời tôi mở ra trong tâm trí như một cuốn album.Rất nhiều điều đã xảy ra trong một thời gian ngắn.Những điều thú vị, khó khăn, ngay cả những điều mà người bình thường không có cơ hội làm; Tôi đã thử tất cả.Mọi người cũng vậy...

Hả?

Nhưng album của tôi không có bất kỳ trang nào về tình yêu...

Tôi có thực sự kém hấp dẫn như vậy sao?- "Tớ thua Tamaki rồi —!"

Tôi hét lên khi đứng dậy.Ai-chan và những người khác dường như hiểu được tiếng khóc của trái tim tôi.- "Không sao, tớ cũng đâu có bạn trai, nên chúng ta vẫn mãi chung thuyền mà" Ai-chan an ủi tôi.- "Đúng đó.

Mà thực ra có rất nhiều người thích cậu đó Doremi-chan" Hazuki-chan nói thêm.Hả?!Hazuki-chan, người đã có bạn trai, và thậm chí cả Ai-chan nữa, tất cả đều quá bình tĩnh.Bây giờ họ có vẻ rất trưởng thành, làm những việc mà học sinh trung học thường làm.

Thêm vào đó, họ cũng đã tìm thấy đam mê của riêng mình- "Boo hoo, tớ bắt đầu thiếu kiên nhẫn rồi đó ~" Tôi phàn nàn.- "Doremi-chan, cậu nên nghiêm túc tập trung vào MAHO-do đi" Ai-chan khuyên.- "Đúng đó.

Cậu là người thiết kế và làm những tấm thiệp dễ thương...

Nên hãy tự hào về bản thân" Hazuki-chan nói thêm.- "Doanh số bán hàng tăng lên tất cả là do POP mà Doremi-chan nghĩ ra đó" Ai-chan tiếp tục.Tuy nhiên, tôi không cảm thấy được an ủi.Ồ, bạn có biết về POP không?

Có lẽ mọi người từng làm ở siêu thị hay cửa hàng tiện lợi cũng biết đó.Công việc của chúng tôi là sắp xếp và thêm hàng.

Ví dụ, lapis lazuli được Tamaki chọn được biết đến như một viên đá mang lại may mắn và tình yêu.

Vì vậy, chúng tôi cũng viết mô tả về hàng hóa trên thẻ và dán chúng vào.

Chúng tôi gọi đó là POP.Khách hàng thường xuyên MAHO-do đọc POP trước khi đưa ra quyết định mua hàng.

Điều này làm cho trải nghiệm mua sắm trở nên vui vẻ, và cũng một phần giảm việc mỗi khi chỉ có tôi hay MajoRika điều hành cửa hàng.Ôi không!

Tôi lại lạc đề rồi.

Có vẻ như Tamaki đã có bạn trai.Nói về điều đó, khi chúng tôi gặp Tamaki trong khi đuổi theo và mất dấu Mukai-san, cô ấy ăn mặc theo một cách kỳ lạ.Đây không phải là Tamaki mà chúng tôi biết.~~~~~Vài ngày sau, vào buổi chiều, Hazuki-chan báo cáo công việc tràn đầy năng lượng.

Khi nhìn thấy tôi, người đã ở đây, cô ấy lật mở cuốn sổ của mình, giống như một thám tử.- "Tamaki-san gần đây mới nhận nuôi một con mèo làm thú cưng" Hazuki báo cáo.Tiếp theo, Ai-chan mở cửa và tát mạnh vào lưng tôi nói, - "Tên bạn trai của Tamaki thực sự rất buồn cười.

Cậu ấy tên là Masamune."

- "Oanh...

Đó là một cái tên khá truyền thống" tôi trả lời.- "Cậu ấy là con rồng một mắt, giống như Date Masamune, chỉ huy quân sự của Chiến Quốc" Ai-chan nói thêm.- "Ơ, cậu nghĩ cha mẹ cậu ta là những kẻ từ lịch sử sao?"

Tôi tự hỏi.- "Điều đó không đúng.

Masamune là tên của con mèo.

Bạn trai của cậu ấy là học sinh cuối cấp từ trường của Doremi-chan" Hazuki-chan sửa lại cho chúng tôi.- "Thật sao?

Tớ nghe nói rằng anh ấy có một cô bạn gái thực sự xinh đẹp làm việc như một phụ nữ văn phòng, và mặc dù anh ấy đã từ chối Tamaki vì điều đó, cậu ấy vẫn kiên trì để lọt vào mắt xanh của anh ấy" Ai-chan nói.- "Không phải anh ấy làm việc tại một câu lạc bộ sao?

" Hazuki-chan hỏi.- "Câu lạc bộ?

Người này bao nhiêu tuổi rồi?"

Ai-chan phản bác.- "Được rồi, hai người lấy những thông tin này đâu ra vậy?"

Tôi hỏi khi đang đứng giữa hai người bạn hào hứng của tôi.

- "Erm, Tamaki-san tan học sớm mấy ngày rồi...

Vậy nên tớ đã hỏi những điều này từ người bạn tốt của cậu ấy, Shimakura Kaori-chan" Hazuki-chan trả lời.- "Cái gì?

Kaori-chan?

Sau đó, một nửa trong số đó sẽ được phóng đại.

Còn cậu thì sao, Ai-chan?"

- "Bạn tiền bối của tớ tại câu lạc bộ điền kinh làm gia sư tại nhà của Tamaki..."

- "Bạn tiền bối của cậu?...

Sao cậu hỏi được hay vậy?

Được rồi, tạm thời tớ sẽ bác bỏ mọi điều mà hai người nói" tôi kết luận.Ý tôi là, Tamaki không phải là người có thể giữ bí mật.Nếu cô ấy thực sự có bạn trai, tôi chắc chắn cô ấy sẽ tự hào về điều đó.

Cô ấy chắc hẳn đã bị thu hút bởi vẻ ngoài của anh ấy.

Bản thân Tamaki cũng là một cô gái dễ thương, tự tin, vậy nên không khó để có thể tìm cho mình một chàng trai- "Mọi phỏng đoán chỉ là phỏng đoán" tôi nói.- "Vì Tamaki-san chưa nói với chúng ta, nên có lẽ cậu ấy chỉ mới thích thầm thôi chứ chưa chính thức."

Hazuki-chan nói.- "Vậy nên cậu ấy mới mua dây đeo để có thêm dũng khí để tỏ tình?

" Ai-chan nói.Chúng tôi nhìn nhau.Nếu cậu ấy thực sự gặp rắc rối, chắc chắn tôi sẽ giúp bằng cách nào đó.

Vâng, tôi có chút thất vọng khi bị vượt mặt trong chuyện tình cảm nhưng tôi rất tò mò.

Ngoài ra tôi có thể kham thảo cho bản thân sau này nữa- "Được rồi.

Có đoán mò thì cũng không làm được gì.

Hazuki-chan, tự mình hỏi thẳng Tamaki đi.

Nếu bạn trai của cậu ấy thực sự là học sinh cuối cấp ở trường tớ, tớ chắc chắn ai đó sẽ biết về điều đó" Ai-chan nói.Tamaki đã rất lạnh lùng về sự cố của Hazuki-chan và nói rằng cậu ấy không có thời gian để buôn chuyện...

Bây giờ tôi nghĩ kỹ về nó, có lẽ điều tương tự đã xảy ra với cậu ấy.~~~~~Khi Hazuki-chan hỏi Tamaki về điều đó, cậu ấy sẵn sàng chia sẻ câu chuyện của mình.Chuyện xảy ra khi Hazuki-chan đang cảm ơn Tamaki vì đã hỗ trợ cậu ấy trong vụ việc vừa rồi.

Có lẽ Tamaki cũng muốn ai đó biết về những rắc rối của mình.- "Ừm...

Đúng là cậu ấy có thích một học sinh lớp 9 ở trường Doremi-chan.

Anh ấy là một chàng trai khá khéo léo, một chút badboy và khá cao..."

- "H-Hazuki-chan, nhưng anh ấy là ai?"

Ai-chan nhấn mạnh.Chúng tôi lại tập trung tại MAHO-do.Chúng tôi đã đóng cửa hàng, và sau khi dọn dẹp, chúng tôi đã tập trung tại bàn như thường lệ.Chúng tôi thường dành thời gian này để dán giá và mã vạch lên các mặt hàng, hoặc nghĩ về các thiết kế POP dễ thương, nhưng hôm nay thì khác,vì chúng tôi còn có việc quan trọng hơnKhi Hazuki-chan bắt đầu nói, tay cô ấy ngừng hoạt động.- "Tên anh ấy là Tachibana Kyouhei" Hazuki-chan hỏi.Khi nghe thấy cái tên đó, biểu cảm của chúng tôi thay đổi, và Hazuki-chan, nhận ra điều đó, cũng cau mày.- "Bọn tớ biết tên và mặt anh ấy.

Tuy không biết chi tiết lắm nhưng anh ấy khiến tớ cảm thấy có chút sợ hãi" Ai-chan nói.- "Vâng, tớ cũng vậy" tôi đồng ý.Tôi đã nhìn thấy anh ấy xung quanh trường.Mặc dù tôi sẽ không gọi anh ta là côn đồ, nhưng đôi mắt anh ấy rất hung dữ.

Bởi vậy, anh ấy trông có vẻ rất khó gần.

Và vì cao, nên được rất nhiều người chú ý.

Tuy nhiên, tôi không thể nghĩ ra bất kỳ tin đồn nào về anh ấy.

Ý tôi là, anh ấy đến từ một trường khác, và kể từ khi chúng tôi mới bắt đầu nhập học, chúng tôi đã không có bất kỳ liên lạc nào.Hazuki-chan lấy cuốn sổ ra và tiếp nhận thông tin như một thám tử chuyên nghiệp.- "Đầu tiên, tên anh ấy chắc chắn là Tachibana Kyouhei-san?"

- "Vậy rốt cuộc hắn không phải là Masamune sao?"

Ai-chan hỏi.- "Masamune là tên của con mèo mà anh ấy nhờ Tamaki chăm sóc.

Con mèo bị thương, nên cho đến khi nó lành lại, Tamaki-san đã cố gắng về sớm để chăm sóc nó" Hazuki-chan giải thích.Chúng tôi được biết rằng con mèo là một con Russian Blue thuộc sở hữu của một trong những người bạn của Tachibana-senpai.

Nó được sinh ra với chứng mù một mắt, vậy nên nó mới tên là Masamune.

Vì khuyết điểm này, nó thường bị anh chị ăn hiếp.

Do đó, nó bị đuổi khỏi đàn và sẽ chết nếu bị ném ra ngoài tự nhiên.Tachibana-senpai đã tự mình đem con mèo về để chăm sóc, nhưng căn hộ cậu sống không cho phép nuôi thú cưng, và sau khi bị phát hiện, cậu đã nuôi nó trong một công viên gần đó và cho nó ăn thường xuyên.Vào một buổi tối nọ, trong khi đang đi về nhà, Tamaki đã thấy con mèo bị mấy đứa trẻ bắt nạt, cậu đã chạy lại cứu và đưa nó đến phòng khám thú y gần đó- "Vì nó đã từng được khám ở đó dưới danh nghĩa Tachibana-san nên họ đã liên hệ và thông báo với anh ấy.

Khi nghe tin, anh ấy đã tức tốc chạy đến, và đó là cách cả hai gặp nhau" Hazuki-chan kết thúc.- "Vâng, nghe như truyện cổ tích vậy ~," tôi nhận xét.Thực sự nó giống như cốt chuyện của một bộ romcom điển hình- "Badboy và tiểu thư nhà giàu?

Thật là một cặp đôi tuyệt vời!"

Ai-chan dường như cũng nghĩ như vậy.- "Đúng là những học sinh theo học tại Học viện nữ sinh Karen hầu hết đều là những tiểu thư giàu có, nên tớ nghĩ anh ấy chỉ muốn lợi dụng Tamaki-san" Hazuki-chan nói.Với đôi mắt đáng sợ đó của anh ta, nếu là tôi thì tôi sẽ sợ chếp khiếp, thậm chí có thể báo công an nếu cần - "Đó mới là Tamaki.

Cậu ấy chưa từng sợ bất cứ thứ gì" Ai-chan nói.Nếu Tamaki ở đây, cậu ấy chắc chắn sẽ nổi điên lên và trả lời "Thật thô lỗ!" trước lời nhận xét của Ai-chan.Theo những gì Hazuki-chan nghe được, Tachibana-senpai đã nói chuyện với bác sĩ ở bệnh viện trong khi Masamune đang được điều trị.

Anh ấy nói về việc anh ấy đã mang nó nhiều lần để điều trị, vì nó thường bị ốm.

Anh ta cũng nói với bác sĩ về chứng mù một mắt của nó, và sẽ nguy hiểm như thế nào nếu để nó ngoài tự nhiên, đồng thời có vẻ anh ấy cũng đã tìm được căn hộ cho nuôi thú cưng và dự định chuyển đi.Tuy chỉ biết mặt và tên, chúng tôi nghĩ Tachibana-senpai là một "gã đáng sợ", nhưng với Tamaki, có vẻ cậu ấy là một "quý ông", và đó hẳn là khi nó bắt đầu.Chúng tôi đã buôn chuyện và đánh giá dựa trên ấn tượng đầu tiên của chúng tôi.

Mặc dù biết là không đúng nhưng không còn cách nào khác.Và khi đang trò chuyện, tôi nhận ra rằng chúng tôi dần trở nên "lạc đề" không khác gì những bài đăng trên Ura.Sự cố của Hazuki-chan chẳng dạy chúng tôi được điều gì.~~~~~Tuy nhiên, tôi cảm thấy Tachibana-senpai chắc hẳn có một số đặc thù.Theo mong muốn của Tamaki, chúng tôi bắt đầu tìm hiểu thêm về anh ấy.Một phần là vì chúng tôi tò mò, nhưng cũng vì Tamaki lo lắng.Gần đây anh ta có vẻ thô bạo hơn bình thường, và dường như không có hứng thú với con gái.Mặc dù thỉnh thoảng gặp Tamaki, nhưng chủ yếu là về con mèo.Vào cuối tuần, cô đã phát hiện anh ta ra khỏi một tòa nhà gần ga xe lửa vào buổi tối.

Đó có phải là nơi làm việc của anh ấy không?Chúng tôi phát hiện ra rằng nơi này là một quán bar do một người thuê điều hành, vì vậy rất khó để các cô gái trẻ chúng tôi ghé thăm, nhưng có vẻ như đó không phải là một nơi tốt.Ngoài ra, nơi làm việc của Yada-kun cũng ở gần đó, nên chúng tôi đã thu thập được một số thông tin từ cậu ấy.Khi còn là học sinh cuối cấp, Tachibana-senpai đã tham dự tất cả các bài học của mình một cách thường xuyên và nghiêm túc.

Và thay vì lập bầy lập phái thì anh ta như một con sói đơn độc, thường tỏ ra thù địch.- "Anh ấy nhìn mọi người một cách đáng sợ, và cũng là một người khá lớn.

Nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy, một người chỉ biết bạo lực, không cần biết đúng sai"- "Không, đương nhiên không phải."

Với điều đó, Ai-chan kiên quyết cắt đứt mọi lo lắng của Tamaki.Bởi vì nếu anh ta thực sự bạo lực, thì sao anh ấy chấp nhận trò chuyện với cậu, cả việc chuyển nhà vì một con mèo chứNên là, cô gái trẻ, cậu không cần lo lắng đâu ...
 
Back
Top Bottom