Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo

Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 40: Chương 40



Bàn Nha Nhi lễ phép nhìn theo người ta đi xa rồi mới quay người, vừa định về nhà, lại thấy từ phía sau gốc cây lớn cách đó không xa hiện ra một người, trừng mắt nhìn nàng như muốn tóe lửa, không phải Lý Đại Bảo thì là ai.

Lý Đại Bảo vài ba bước đã đi ra, tức giận đùng đùng hỏi như đã biết hết: "Đó là ai? Làm gì?"

Bàn Nha Nhi không để ý đến Lý Đại Bảo, nghiêm mặt lạnh lùng quay về. Vẫn là như vậy, hắn đối với nàng trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy, nếu đổi lại là Tiểu Tú Nhi hắn nào nỡ nói với nàng ta một câu nặng lời.

Bây giờ nàng đã không còn là tức phụ của hắn, quyết không để hắn dọa nạt nữa.

"Ta hỏi chuyện nàng đấy!" Lý Đại Bảo đến gần Bàn Nha Nhi nói, "Đó có phải là đến xem mắt không?!"

Bàn Nha Nhi không để ý, đi lướt qua hắn, Lý Đại Bảo theo sát.

"Sao nàng lại như vậy! Ai cho nàng đi xem mắt!"

"Lúc này nàng mới về mẫu gia được mấy ngày đã tìm người đi xem mắt! Có vội thế không!"

"Nàng thế này gọi là lẳng lơ nàng có biết không!"

"Có phải nàng đã sớm nghĩ xong rồi không! Chẳng qua là giận ta viết cái hưu thư gì đó thôi!"

"Có phải nàng đã sớm muốn tái giá rồi không!"

Lý Đại Bảo đi theo bên cạnh Bàn Nha Nhi một tràng nói ra những lời này, nhưng hoàn toàn không nhận được nửa phần hồi đáp nào của Bàn Nha Nhi, trong lòng càng hoảng loạn, giọng nói càng lớn.

"Trước đó nàng còn nói thích ta, hôm nay đã đi xem mắt với người khác! Có ai như nàng không! Nàng thế này gọi là thích cái kiểu gì!"

Bàn Nha Nhi đột ngột dừng bước, quay đầu căm tức nhìn Lý Đại Bảo, đôi mắt hạnh ngấn lệ.

Trong lòng Lý Đại Bảo run lên, muốn cứng cổ đối đầu với nàng, lại bị ánh mắt của Bàn Nha Nhi làm cho chột dạ, ngượng ngùng thu giọng lại, ánh mắt né tránh lộ vẻ xấu hổ.

Bàn Nha Nhi trừng mắt nhìn Lý Đại Bảo một cái, lướt qua hắn tiếp tục quay về.

"Nha Nhi!" Khác với vẻ giận dữ gấp gáp vừa nãy, Lý Đại Bảo ở phía sau tha thiết gọi một tiếng.

Bàn Nha Nhi khựng lại một chút, nhanh chân bước đi muốn rời khỏi, lại bị Lý Đại Bảo chạy nhanh mấy bước đuổi kịp, chặn trước mặt nàng.

Lý Đại Bảo mặt đỏ bừng có chút lúng túng, hồi lâu, cúi người tiến đến, hôn lên má Bàn Nha Nhi một cái, sau đó lại dùng sức toe toét miệng, lộ ra một nụ cười.

Lo lắng, bất an, mong chờ, Lý Đại Bảo chăm chú nhìn Bàn Nha Nhi, nắm chặt lấy cọng rơm cuối cùng này.

Chỉ là tất cả những cảm xúc này của hắn trong mắt Bàn Nha Nhi đều quy về một ý nghĩa: hắn hôn nàng, cười với nàng, không phải vì thích nàng, mà là vì những lời nàng nói hôm đó.

Bàn Nha Nhi tránh ánh mắt tha thiết của Lý Đại Bảo, bỏ đi.

Lý Đại Bảo ngơ ngác đứng tại chỗ, nhận ra nàng từ đầu đến cuối không nói với mình một lời nào.

Trong lòng có một cảm xúc khó hiểu trào dâng, không giống như tức giận vì ăn đ.ấ.m khi đánh nhau với người ta, cũng không giống như thất bại vì không thể thay phụ thân chặt ngón tay, đó là một cảm giác bất lực mãnh liệt.

Nàng không nhìn hắn, không nghe hắn, không đáp lại hắn, hắn nói gì làm gì, nàng dường như đều không để ý nữa.

"Nếu đệ thật sự không thích muội ấy chút nào, chúng ta ở đây cố sống cố c.h.ế.t thúc giục gán ghép hai đứa lại cũng vô ích, cô nương người ta chịu uất ức, chính đệ cũng khó chịu, chi bằng mọi người buông tay..."

Trong đầu hắn đột nhiên vang lên lời tỷ tỷ đã nói.

Hắn ban đầu không để tâm lắm, nghĩ bụng thích hay không thích thì sao, dù sao nàng cũng là tức phụ của hắn, chẳng phải đều như nhau cả sao, dựa vào cái gì mà bảo hắn buông tay.

Huống chi... hắn cũng không phải không thích Bàn Nha Nhi chút nào...

Nhưng hôm đó gặp Bàn Nha Nhi, nghe nàng với gương mặt đầy nước mắt nói ra những lời đó, hắn lại có chút mơ hồ, hắn không biết cái thích của hắn đối với Bàn Nha Nhi, có phải là cái kiểu thích mà nàng nói hay không, thậm chí không dám chắc cái đó có gọi là thích hay không nữa.

Mấy ngày nay, bộ dạng thê lương cay đắng của Bàn Nha Nhi cứ quanh quẩn không tan trong lòng hắn, hắn muốn không để ý cũng không được, từng câu từng chữ nàng nói, cứ như đinh đóng vào tim hắn, nhổ cũng không ra.

Giờ phút này, những lời đó lại vang lên bên tai hắn.

Đại Bảo, chàng có thích ta không?

Nếu đệ không thích muội ấy... chi bằng mọi người buông tay...

Buông tay ư?

Lý Đại Bảo cảm thấy trong lòng rất khó chịu, không hiểu sao, vành mắt cũng có chút mơ hồ, hắn giơ tay dùng sức lau một cái, hít sâu một hơi, quay người, hét lớn về phía bóng lưng Bàn Nha Nhi còn chưa biến mất ở đằng xa: "Vương Sơ Nhất! Nàng đừng hòng gả cho kẻ khác!"

Những rối rắm trong lòng, theo tiếng hét này, triệt để tan biến.

Cũng không phải là hiểu rõ mình có thích hay không, thích bao nhiêu, hoặc là thích Bàn Nha Nhi như thế nào, đơn giản chỉ là "không buông tay được".

Và sau đó hắn lại cảm thấy vấn đề này nghĩ làm gì cho mệt đầu, dù sao hắn không thể nhìn được Bàn Nha Nhi đi xem mắt với người khác, nghĩ đến nàng có khả năng trở thành tức phụ của người khác, trong lòng liền bức bối.

Lý Đại Bảo hắn là người nói được làm được, đã hét ra câu đó, thì nhất quyết không cho phép ai tơ tưởng đến tức phụ hắn.

Làm thế nào để ngăn cản hắn cũng chưa nghĩ ra, chỉ là mỗi ngày đều chạy đến nhà Bàn Nha Nhi một chuyến, canh me xác nhận xem nàng có lại đi xem mắt với người khác không.

Đương nhiên hắn cũng không tiện đường đường chính chính đến nhà Bàn Nha Nhi xem, cũng chỉ trốn trong bóng tối, xem có bà mối nào dẫn người đến cửa không, lại nghĩ dù người ta không đến xem nàng, cũng không ngăn được nàng chạy ra ngoài xem người khác, bởi vậy liền nhặt đá nhỏ ném vào cửa sổ phòng Bàn Nha Nhi, đợi nàng mở cửa sổ nhìn ra thì vội trốn đi, xác nhận được nàng ở nhà, hắn cũng yên tâm.

Sáng sớm, Bàn Nha Nhi nghe thấy ngoài cửa sổ "cạch" một tiếng, đẩy cửa sổ nhìn ra, người ra đồng còn chưa ra khỏi nhà, sáng sớm ngày xuân có chút se lạnh, chỉ có mấy con chim sẻ vây quanh kiếm ăn trên mặt đất.

Có lẽ, là con chim sẻ ngốc nghếch nào đó đ.â.m vào cửa sổ nàng thôi.

Chiều ngày hôm sau, "cạch cạch" hai tiếng, lại có thứ gì đó đập vào cửa sổ nàng, trong lòng Bàn Nha Nhi nghi ngờ, đẩy cửa sổ ra, vẫn không có gì, theo bản năng nhìn về phía nhà hàng xóm, trước đây nàng nghe thấy tiếng động này, là khi hắn đi tìm người trong lòng ở nhà hàng xóm.

Chẳng lẽ là mình sinh ra tâm bệnh mà nghe nhầm?

Chập tối ngày thứ ba, trên khung cửa sổ lại vang lên tiếng động quen thuộc, Bàn Nha Nhi do dự đi đến bên cửa sổ, nhưng không vội mở cửa sổ, chỉ lặng lẽ đứng đó, hồi lâu, lại là một tiếng "cạch", xác nhận không phải mình nghe nhầm, Bàn Nha Nhi lại sinh ra lo lắng, chẳng lẽ là hắn? Do dự một lát, đẩy cửa sổ thò đầu ra ngoài.

Đùng! Một viên đá bay thẳng vào mặt, trúng ngay trán nàng.

Dưới gốc cây lớn ngoài sân, Lý Đại Bảo trừng mắt há hốc miệng, vẻ mặt kinh ngạc hoảng sợ.

Trên trán nóng rát đau đớn, nước mắt ào một cái chảy xuống. Hắn gõ cửa sổ Trương Tú Nhi, là để đưa táo dại; hắn gõ cửa sổ nàng, là để ném đá vào nàng...
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 41: Chương 41



Bờ sông.

Bàn Nha Nhi vắt khô chiếc áo cuối cùng, lau tay vào quần, đứng dậy bưng chậu gỗ. Vừa quay người, liền thấy Lý Đại Bảo đứng ngây người ở cách đó không xa, có vẻ do dự, không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi.

Vết thương trên trán bị hắn ném đá vào vẫn còn đau âm ỉ, Bàn Nha Nhi theo bản năng rụt người lại.

Hôm đó hắn tức giận gầm thét với nàng như vậy, cái giọng "cảnh cáo" nàng đầy hằn học từ xa xa nàng cũng nghe rõ mồn một, không cho nàng tái giá.

Nhất định là hắn cảm thấy nàng vừa bị hắn hưu, đã vội vàng đi xem mắt định tái giá, làm mất mặt hắn. Viên đá tối hôm qua ném vào trán nàng, chính là "sự trả thù" của hắn, nghĩ là vẫn chưa cam tâm, hôm nay lại đến hù dọa nàng.

Bàn Nha Nhi vừa ấm ức tức giận, vừa có chút sợ hãi, tay trái ôm chặt chậu gỗ, tay phải thò vào chậu sờ cái chày giặt đồ, tìm một hướng khác, tránh xa Lý Đại Bảo, cúi đầu vội vàng quay về.

Tuy rằng cách xa một chút, nhưng Lý Đại Bảo vẫn liếc mắt thấy vết thương trên trán Bàn Nha Nhi, trong lòng vừa hối hận vừa tự trách, thấy nàng muốn đi, vội vàng đuổi theo.

"Nha Nhi..."

Xong rồi, hắn đuổi theo rồi! Bàn Nha Nhi vội vàng tăng nhanh bước chân, nhưng vẫn bị Lý Đại Bảo vượt lên trước, tóm lấy cánh tay nàng.

"Nha Nhi... xin lỗi..."

Cốp! Trong lúc hoảng loạn, Bàn Nha Nhi không nghĩ ngợi gì, tiện tay cầm chày giặt đồ đập vào đầu Lý Đại Bảo.

Cả hai cùng ngẩn người.

Máu tươi từ trán Lý Đại Bảo từ từ chảy xuống, thấm qua lông mày, treo trên hàng mi, tí tách, nhỏ xuống.

Tim Bàn Nha Nhi giật thót một cái, không biết là đau lòng hay sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tái mét, ôm chậu gỗ ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Lý Đại Bảo vẫn còn ngơ ngác, mí mắt ngứa ngáy, đưa tay quệt một cái mới phát hiện mình chảy m.á.u rồi. Hắn không ngờ Bàn Nha Nhi lại cho mình một gậy, ngoài kinh ngạc tột độ, lại có chút yên lòng, chỉ nghĩ như vậy là nàng đã "trả" lại, có lẽ nàng sẽ không quá giận hắn nữa.

Lý Đại Bảo hoàn hồn, thấy Bàn Nha Nhi chạy trối chết, theo bản năng đuổi theo gọi nàng. Bàn Nha Nhi vốn đã hoảng sợ mất hồn, bị hắn gọi như vậy, càng thêm mất phương hướng, vấp chân ngã nhào về phía trước.

Đùng! Loảng xoảng! Chậu gỗ và chày giặt đồ bay ra đập xuống đất, quần áo vừa giặt sạch vương vãi khắp nơi.

Lý Đại Bảo vội vàng chạy đến bên Bàn Nha Nhi, vừa đỡ nàng ngồi dậy, vừa buột miệng nói: "Nàng chạy nhanh như thế làm gì hả!"

Thấy mặt mũi nàng lấm lem đất cát, trán, má, môi đều trầy da, hai lòng bàn tay cũng dính đầy bùn đất m.á.u me, lại đầy xót xa, vội cầm lấy chiếc áo ướt bên cạnh lau mặt lau tay cho nàng.

Bàn Nha Nhi ngồi bệt dưới đất, mặt mày đau điếng, miệng còn lẫn vị m.á.u tanh và vị bùn đất, đau đớn, tức giận, tủi thân, xấu hổ, lẫn lộn vào nhau, bị Lý Đại Bảo quát như vậy, đột nhiên không kìm được mà òa khóc nức nở.

Lý Đại Bảo luống cuống không biết dỗ dành nàng thế nào, chỉ cuống quýt nói: "Không sao, không sao... chỉ trầy da thôi mà, không sao đâu... để ta xem... há miệng ra ta xem răng có bị gãy cái nào không."

Bàn Nha Nhi vừa nghe răng mà gãy thì thôi rồi, càng khóc dữ dội hơn.

Lý Đại Bảo cho rằng nàng bị đau chân đau tay, lại vội vàng sờ nắn tay chân nàng, hỏi nàng có đau không.

Bàn Nha Nhi không đáp, chỉ khóc rấm rứt, vốn nghĩ sau khi rời xa hắn, dù trong lòng vẫn không thể quên được hắn, cũng quyết không bao giờ lộ ra vẻ tủi thân trước mặt hắn nữa, quyết không để hắn coi thường, kết quả lại ngã nhào như chó ăn phân trước mặt hắn, không còn gì thảm hại hơn nữa.

Bàn Nha Nhi thẹn quá thành giận đẩy Lý Đại Bảo ra, nắm đ.ấ.m như mưa giáng xuống người hắn, vừa đ.ấ.m vừa khóc: "Không cần ngươi lo! Ngươi đi đi! Ta không cần ngươi lo! Hu hu... ngươi đi đi! Đi đi! Hu hu..."

Lý Đại Bảo hứng trọn một trận mưa đ.ấ.m đá của Bàn Nha Nhi, cuối cùng bị nàng đạp một cước vào ngực, ngã ngồi xuống đất.

Bàn Nha Nhi bò dậy, mặc kệ chậu gỗ, chày giặt đồ, ngay cả quần áo rơi vãi trên mặt đất cũng không thèm nhặt, vừa lau nước mắt vừa đứng dậy bỏ chạy.

"Ấy!" Lý Đại Bảo sợ nàng ngã, lại sợ nàng chạy nhanh lại vấp ngã, muốn đuổi theo nàng, lại sợ mình đuổi theo sẽ càng chọc giận nàng.

Nói về Bàn Nha Nhi vừa khóc vừa chạy về đến nhà, đợi đến khi về đến trước cửa nhà tâm trạng mới bình tĩnh lại được một chút, nghĩ đến mình vừa rồi xấu hổ đến nỗi đồ đạc cũng không thèm nhặt, muốn quay lại, lại sợ gặp lại Lý Đại Bảo, nhưng quần áo đều rơi ở ngoài thôn rồi, dù sao cũng không thể về tay không được, huống chi để người nhà thấy mình bộ dạng thảm hại thế này thì càng lo lắng.

Đúng lúc này, Vương Thạch Đầu vừa tan học về đến nhà, thấy tỷ tỷ đứng ở cửa, chạy nhanh mấy bước, thấy tỷ tỷ như vậy, lập tức ngây người, vừa hỏi tỷ tỷ có chuyện gì, vừa sốt ruột gọi vào trong sân: "Phụ thân! Mẫu thân! Đại ca nhị ca! Mau ra đây!"

Bàn Nha Nhi không kịp ngăn cản cậu, cả nhà liền bị Thạch Đầu gọi ra, thấy Bàn Nha Nhi người đầy bùn đất, mặt đầy m.á.u đều sợ hãi hết hồn.

"Xảy ra chuyện gì vậy?!" Mẫu thân Bàn Nha Nhi chạy lên ôm lấy Bàn Nha Nhi, gấp đến độ giọng điệu cũng thay đổi, "Đây là sao thế này?!"

"Nha Nhi! Sao thế này?" Phụ thân Bàn Nha Nhi cũng lo lắng toát mồ hôi, "Là tự mình ngã? Hay là bị ai ức h**p? Có phải gặp phải kẻ xấu nào không?"

Bàn Nha Nhi thấy phụ mẫu, tâm tính tiểu nữ nhi, không khỏi lại lộ ra vẻ tủi thân.

Người nhà thấy nàng như vậy, liền chắc mẩm nàng nhất định là bị người ức h**p, trong đầu đều nảy ra một ý nghĩ: Lý Đại Bảo.

Vương Ngũ Cân buột miệng nói: "Có phải cái thằng Lý Đại Bảo hỗn xược đó không?!"

Bàn Nha Nhi muốn nói chuyện không liên quan đến hắn, là tự nàng ngã, nhưng nước mắt trong hốc mắt nàng như thể đều bị trói chặt vào Lý Đại Bảo vậy, chỉ vừa nghe thấy tên hắn, liền không kìm được mà trào ra.

Thấy nàng phản ứng như vậy, người Vương gia còn cần nghĩ gì nữa, trong đầu đều bốc hỏa, ngay cả lão đại Vương Tứ Cân ngày thường vốn điềm tĩnh nhất cũng không nhịn được nữa, quay người vào sân tìm một cây gậy gỗ rồi đi ra ngoài thôn, Vương Ngũ Cân và Vương Thạch Đầu cũng cầm theo vũ khí đi theo. Đại tẩu Vương gia thấy tình hình này, sợ xảy ra chuyện, cũng vội vàng đi theo.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 42: Chương 42



Mấy người tìm đến bờ sông, thấy Lý Đại Bảo đang quay lưng ngồi xổm bên bờ, mấy người cũng không có tâm trạng để ý hắn đang làm gì, chỉ thấy tên khốn ức h.i.ế.p Bàn Nha Nhi còn chưa chạy, liền vội vàng xông lên.

"Lý Đại Bảo!" Vương Ngũ Cân xông lên phía trước nhất.

Lý Đại Bảo nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy Vương Ngũ Cân mắt đỏ rực cầm gậy vung về phía mình.

Lý Đại Bảo giật mình, không kịp tránh né, chỉ theo bản năng giơ tay che đầu, chỉ trong tích tắc, cây gậy đã giáng mạnh xuống cánh tay hắn, ngay sau đó lại bị đạp một cú, khiến cả người hắn ngã xuống sông. Vương Ngũ Cân vứt gậy lội xuống sông, túm lấy quần áo Lý Đại Bảo, đ.ấ.m liên tiếp hai quyền vào mặt hắn.

Lý Đại Bảo cảm thấy mắt nổ đom đóm, mặt nóng rát, mũi và miệng đầy vị tanh của máu.

"Ngũ Cân! Thôi đi! Đừng đánh nữa!" Vương Tứ Cân vốn cũng tức giận, hận không thể đánh c.h.ế.t cái thằng Lý Đại Bảo này, nhưng thấy hắn bị đệ đệ mình đè xuống sông đ.ấ.m đá như vậy, lại không hề có ý định phản kháng, liền chuyển sang ngăn cản.

Vương Ngũ Cân đã đánh đến đỏ cả mắt, làm sao dừng lại được, lại đạp thêm hai cước vào người Lý Đại Bảo.

Vương Tứ Cân vội vàng lội xuống sông kéo đệ đệ ra.

Đại tẩu Vương gia cũng ở trên bờ hô: "Thôi thôi! Đừng đánh nữa!"

Vương Ngũ Cân vẫn không chịu buông tha còn muốn đánh tiếp, đột nhiên nghe thấy tức phụ mình không biết từ lúc nào đã đuổi đến, giọng từ xa đến gần gọi: "Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Nhầm rồi! Nhầm rồi!"

Nhị tẩu Vương gia chạy đến bờ sông, thấy Lý Đại Bảo đã bị đánh đến mặt đầy thương tích, có chút xấu hổ nói: "Nhầm rồi, Nha Nhi vừa nói là con bé tự ngã, hắn không hề đụng vào một ngón tay của con bé, mau đừng đánh nữa."

Vương Ngũ Cân vẫn thở hổn hển đầy giận dữ, cúi đầu nhìn Lý Đại Bảo từ đầu đến cuối không hề hé răng phản kháng, cơn giận trong lòng cũng nguôi ngoai đi phần nào, nói: "Dù không phải hắn đánh, cũng nhất định là sợ hắn nên mới thế, nếu không đang yên đang lành sao lại tự ngã thành ra như vậy! Nha Nhi bị cái thằng khốn này ức h.i.ế.p lâu như vậy rồi, ta đã sớm muốn đánh hắn rồi!"

Mấy người Vương Tứ Cân vì vừa nghe nhầm mà đánh Lý Đại Bảo, trong lòng ít nhiều cũng có chút áy náy, nhưng nghe Vương Ngũ Cân nói vậy, cũng cảm thấy có lý, Bàn Nha Nhi đang yên đang lành sao lại tự ngã thành ra như vậy, dù không phải hắn làm, cũng không thoát khỏi liên quan đến hắn, dù sao cũng bị Lý Đại Bảo ức h.i.ế.p lâu như vậy rồi, lại còn bị hắn hưu trở về nhà, đánh cho hắn một trận này, cũng không tính là oan ức cho hắn.

Vương Ngũ Cân đen mặt hừ một tiếng, buông Lý Đại Bảo ra, đi theo Vương Tứ Cân lên bờ. Đại tẩu nhị tẩu Vương gia thấy chậu gỗ và chày giặt đồ giặt quần áo của nhà mình đang đặt ngay ngắn bên bờ sông, bên cạnh còn có hai kiện trôi lềnh bềnh trên mặt nước, lại vội vàng nhặt quần áo trôi trên mặt nước, vắt khô rồi cất đi.

Người Vương gia đi rồi, để lại Lý Đại Bảo một mình ngồi dưới sông, thảm hại vô cùng. Hắn từ dưới sông bò lên bờ, cả người đều bị nước sông thấm ướt, gió nhẹ thổi qua, lạnh thấu xương.

Vừa rồi hắn bị Vương Ngũ Cân không nói lời nào đ.ấ.m đá một trận, tuy không có ý định phản kháng, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi bực bội, chỉ nghe những lời vừa rồi của hắn ta, mặt còn nóng hơn cả bị đấm, cơn giận bốc lên cũng vơi đi một nửa.

Lý Đại Bảo thấy xung quanh không có ai, liền c** q**n áo vắt nước, chỉ là bộ dạng thảm hại này của hắn, một là sợ về nhà bị phụ mẫu nhìn thấy lại lải nhải, hai là sợ người đi đường nhìn thấy lại cười chê, bởi vậy chỉ ngồi trong rừng cây bên bờ sông, nghĩ bụng đợi trời tối hẳn rồi mới về nhà.

Bên kia, huynh đệ trục lý Vương gia mặt mày ủ dột quay về, tuy rằng không ai nói gì, nhưng trong lòng ai cũng nghĩ giống nhau. Đều là lớn lên ở những thôn lân cận, ai mà không biết Lý Đại Bảo là người thế nào, thật sự đánh nhau, đừng nói Vương Ngũ Cân không đánh lại hắn, dù hai huynh đệ cùng lên, cũng chưa chắc đã chiếm được quá nhiều lợi thế, cả mười dặm tám thôn này, ai mà không biết hắn đánh nhau giỏi? Ai mà đánh hắn, hắn đều trả lại gấp mười, bao giờ thấy hắn bị người ta đè xuống sông đánh cho một trận như vậy, mà không hề có ý định phản kháng?

Nhìn cảnh tượng hôm nay, Lý Đại Bảo cũng không tính là hỗn, vẫn là người biết phải trái, hoặc là trong lòng vẫn coi bọn họ là người thân, vẫn có ý định làm lành với Bàn Nha Nhi.

Chỉ nói mẫu thân Bàn Nha Nhi ở trong phòng Bàn Nha Nhi lau rửa cho nàng, nghe thấy mấy đứa con trai vào sân, liền vội vàng đi ra hỏi han. Bàn Nha Nhi tuy lo lắng, nhưng cũng ngại ngùng không đi theo ra, chỉ trèo lên giường, dựa vào cửa sổ nghe ngóng.

Chỉ nghe thấy đại tẩu ở ngoài nói: "Đến cũng coi như kịp lúc, không đánh nhau, chỉ có Ngũ Cân đè hắn xuống sông đ.ấ.m cho mấy cái."

Mẫu thân nàng nói: "Đáng đời! Đáng lẽ phải đánh cái thằng nhóc hỗn xược này từ lâu rồi, Ngũ Cân không bị thiệt gì chứ?"

Đại tẩu nàng nói: "Không thể nào, hắn cũng không hỗn xược như mình nghĩ đâu, một chút cũng không phản kháng, chỉ biết chịu đòn thôi."

Mẫu thân nàng hừ một tiếng, tức giận nói: "Hắn mà dám phản kháng thử xem."

Đại tẩu nàng nói: "Mẫu thân đừng giận nữa, con thấy chắc là hiểu lầm thôi, người xem, chẳng phải quần áo của Nha Nhi rơi dưới sông là hắn ngồi xổm bên sông giặt cho đấy sao."

Mẫu thân nàng nói thêm gì đó, Bàn Nha Nhi cũng không nghe rõ nữa, chỉ trong lòng đầy kinh ngạc, hắn bị nhị ca nàng đánh? Vậy mà không phản kháng? Còn giặt quần áo cho nàng?

Sao có thể?!

Là... đại tẩu lừa mẫu thân nàng, sợ mẫu thân nàng lo lắng tức giận thôi ư?
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 43: Chương 43



Sáng sớm, Vương Ngũ Cân gánh nước về, vừa đi về phía bếp vừa vui vẻ nói với trục lý Vương gia đang nhóm lửa nấu cơm trong bếp: "Xem này, ta nhặt được cái gì ở trước cửa nhà mình này."

"Nhặt được cái gì?" Tức phụ của hắn ta là Nhị tẩu Vương gia cười nói, "Nhặt được thỏi vàng à?"

Vương Ngũ Cân bước vào bếp, nói: "Nhìn xem."

Hai trục lý ngẩng đầu nhìn, thì ra là một con cá chép rất béo, đang quẫy mình trong tay Vương Ngũ Cân, trông rất khỏe mạnh.

Đại tẩu Vương gia trêu chọc: "Ta nói đệ hay đấy, nhặt được cá ở ngoài đất rộng, ta thấy chắc chẳng bao lâu nữa là nhặt được vàng thật đấy."

Vương Ngũ Cân cười nói: "Chắc là nhà ai đi qua đánh rơi thôi, rơi ở trước cửa nhà mình thì là của mình rồi, trưa nay ăn nó thôi."

Nhị tẩu Vương gia nói: "Con cá to thế này, ai đánh rơi mà không biết, đồ tự dưng có được, chàng cũng dám bỏ bụng."

Vương Ngũ Cân nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, liền nói: "Vậy thì làm sao bây giờ, vứt đi à?"

Nhị tẩu Vương gia không nói gì, nàng ta thấy chuyện này kỳ lạ, nhất thời không nghĩ ra chủ ý gì, nhưng Đại tẩu Vương gia dừng công việc trong tay, nhìn con cá đang quẫy, nói: "Cứ thả vào cái chum vỡ ở tường phía tây nuôi tạm đã, để xem sao."

Chiều tối ngày hôm sau, hai huynh đệ Vương gia đi làm đồng về, thấy Vương Tứ Cân ôm một túi mận, Đại tẩu Vương gia vừa nhận lấy vừa nói: "Hai huynh đệ chàng đã lên núi à?"

Vương Tứ Cân nói: "Không, nhặt ở trước cửa nhà mình đấy."

Đại tẩu Vương gia giật mình, ngạc nhiên nói: "Hôm qua Ngũ Cân nhặt được con cá ở trước cửa nhà mình, hôm nay chàng lại nhặt được túi mận ở trước cửa nhà mình, đây là hai huynh đệ chàng sắp gặp vận rủi, hay là mảnh đất trước cửa nhà mình có thần đất ở, đồ đạc cứ thế mà văng ra. Để mai ta xem ta có nhặt được gì không."

Sáng sớm ngày thứ ba, Đại tẩu Vương gia vừa mở cửa viện đã thấy ngay trước cửa nhà mình đặt một giỏ măng tươi mới hái, từng cây còn đọng hơi sương.

Người Vương gia vốn không tin cái mảnh đất nhỏ bằng bàn tay trước cửa nhà mình lại sinh ra địa tiên, đồ đạc tự nhiên từ dưới đất chui lên. Ngày đầu tiên không để ý, mấy ngày liền như vậy, đến cả người ngốc cũng biết là có người cố ý đặt ở đó. Là ai đặt? Trong đầu mọi người lại nảy ra một ý nghĩ: Lý Đại Bảo.

Tuy rằng nghĩ kỹ thì chuyện này không giống như kiểu "tiểu tử hỗn láo" kia làm, nhưng ngoài hắn ra, dường như cũng không còn khả năng nào khác.

Người Vương gia không dám chắc chắn, nếu thật sự là Lý Đại Bảo đưa tới, bất kể tấm lòng này bọn họ nhận hay không nhận, đồ ăn này ăn vào cũng yên tâm, nhưng nếu không phải, giống như Nhị tẩu Vương gia có nói, đồ tự dưng có được thật sự không dám ăn, nhưng đồ tốt như vậy vứt đi thì lại tiếc, cho nên chỉ đành để tất cả ở một chỗ, nghĩ đợi đến khi nào hiểu rõ rồi tính.

Buổi trưa hôm đó, hai trúc lý Vương gia đang ngồi may vá trong phòng của phu thê lão đại, nghe thấy Bàn Nha Nhi ngoài cửa gọi một tiếng rồi đi vào nhà.

Đại tẩu Vương gia cười đón Bàn Nha Nhi: "Mau vào đây, vừa nãy còn nói với Nhị tẩu muội, nhà ta phải kể đến tay nghề may vá của muội là khéo nhất, mấy bông hoa thêu cứ như ngửi thấy mùi hương ấy."

Nhị tẩu Vương gia cũng nói: "Đúng đấy, lại đây, cho tẩu tử xem nào, tẩu tử cũng muốn học hỏi muội." Vừa nói vừa nhường chỗ bảo Bàn Nha Nhi ngồi xuống.

Bàn Nha Nhi được tẩu tử khen có chút ngại ngùng, rụt rè cười nói: "Muội chỉ thêu chơi thôi, không được khéo như các tẩu nói đâu." Thấy các tẩu tử kéo mình ngồi xuống, lại nói: "Để mai muội lại cùng các tẩu làm việc nhé, muội đến là muốn nói muội mang mấy bộ quần áo đi giặt, vừa thu của phụ mẫu và Thạch Đầu rồi, xem các tẩu ở đây có đồ nào cần giặt không, muội giặt luôn cho."

Nhị tẩu Vương gia nói: "Không cần không cần, chỗ tay bị thương của muội còn chưa khỏi hẳn đâu, nước sông lạnh lắm, đừng để ngâm hỏng, muội cứ để đó, lát nữa ta về cùng đi giặt là được."

Bàn Nha Nhi nói: "Không sao đâu ạ, tay muội không sao thật mà, đã khỏi rồi, không yếu ớt thế đâu."

Nhị tẩu Vương gia còn muốn nói gì đó, nhưng bị Đại tẩu Vương gia nhanh miệng nói trước: "Thôi được rồi, đi đi, cả ngày ở trong nhà cũng buồn bực lắm, ta đây đang có mấy bộ quần áo chưa rảnh giặt đây này, vậy thì làm phiền muội nhé." Vừa nói vừa đứng dậy tìm mấy bộ quần áo đã mặc đưa cho Bàn Nha Nhi.

Bàn Nha Nhi nhận lấy, lại hỏi Nhị tẩu Vương gia có đồ nào cần giặt không, Nhị tẩu Vương gia nói: "Chỗ ta không có, muội đi đi, cẩn thận một chút, tay mà đau thì đừng cố giặt nhé."

"Vâng ạ." Bàn Nha Nhi đáp, cầm quần áo ra khỏi nhà.

Nhìn theo Bàn Nha Nhi bưng chậu ra khỏi sân, Nhị tẩu Vương gia không khỏi lo lắng nói: "Một mình Bàn Nha Nhi đi có được không? Nhỡ đâu lại gặp Lý Đại Bảo, lại xảy ra chuyện gì thì sao?"

Đại tẩu Vương gia cười ám muội nói: "Xem cái tâm lo lắng của muội kìa, muội còn sợ Lý Đại Bảo ăn thịt muội ấy à? Hắn nỡ sao?"

Nhị tẩu Vương gia thấy nụ cười của Đại tẩu Vương gia thì hiểu ý, cười cười nói: "Cũng phải."

"Ôi." Đại tẩu Vương gia đột nhiên tấm tắc nói, "Quên mất quên mất."

"Quên cái gì?" Nhị tẩu Vương gia hỏi.

Đại tẩu Vương gia ra vẻ nghiêm trọng nói: "Quên dặn muội ấy, nếu muội ấy thật sự gặp Lý Đại Bảo, bảo muội ấy hỏi xem mấy thứ đồ kia có phải hắn đưa không, để chúng ta còn yên tâm ăn chứ?"

Nhị tẩu Vương gia không khỏi bật cười thành tiếng.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 44: Chương 44



Lại nói Bàn Nha Nhi bưng quần áo ra bờ sông giặt, trong lòng do dự, hai lần trước đều gặp Lý Đại Bảo ở cùng một chỗ, lần này có nên đổi chỗ giặt không.

Hay là đổi chỗ đi, đã nói là đoạn tuyệt với hắn rồi, thì phải dứt khoát hẳn, một hai lần gặp nhau ở đó, bây giờ còn đến đó giặt, chẳng phải giống như cố ý đến đó đợi hắn sao.

Nhưng... cũng chưa chắc đã gặp đâu, ai mà biết hắn nghĩ gì chứ, dù cho vẫn còn chút ý muốn cứu vãn, lúc trước bị nàng và ca của nàng đánh cho một trận như thế, chắc cũng hết rồi, dù sao nàng cũng không phải là Trương Tú Nhi.

Bây giờ nàng cố ý tránh chỗ đó, chẳng phải giống như chắc chắn hắn sẽ đến đó tìm nàng, đây chẳng phải là tự mình đa tình hay sao.

Trong lòng Bàn Nha Nhi rối bời do dự không quyết, chỉ có đôi chân tựa như có chủ ý riêng, không biết từ lúc nào đã đi đến chỗ cũ. Đến gần bờ sông, từ xa đã thấy một người khom lưng đứng ở dưới sông, chính là Lý Đại Bảo, tim không khỏi đập thình thịch mấy cái.

Bàn Nha Nhi hoảng hốt tiến không được, lùi cũng không xong, chỉ vội vàng trốn sau một gốc cây to bên cạnh, đợi nhịp tim dồn dập bình tĩnh lại rồi mới ló đầu nhìn ra sông.

Hắn đang làm gì vậy? Hình như đang mò cá?

Mò cá?

Chẳng lẽ là định đưa cho nhà nàng?

Mấy ngày nay trong nhà tự dưng có đồ này nọ, tẩu tử nàng đã bóng gió nói là Lý Đại Bảo đưa tới, nhưng bản thân nàng không dám nghĩ như vậy, chỉ sợ trái tim vốn đã nguội lạnh lại lay động, đến cuối cùng lại hụt hẫng một trận, chỉ còn lại một mảnh thương tâm.

Bàn Nha Nhi đứng sau gốc cây hồi lâu, mấy lần muốn quay người bỏ đi, nhưng trong lòng như có một sợi dây vô hình trói nàng ở đó, cứ mãi không nhấc nổi chân, do dự đứng hồi lâu, đến cuối cùng vẫn lúng túng đi ra bờ sông.

Nàng thế này không phải là còn chút tình cảm nào với hắn không dứt ra được, nàng thế này mới thật sự là đã buông bỏ rồi, gặp hay không gặp đều không sao cả, không cần cố ý trốn tránh, nàng thế này mới là lòng dạ thẳng thắn vô tư.

Bàn Nha Nhi tự nhủ như vậy.

Bên kia, Lý Đại Bảo vừa vội vàng bắt được một con cá lớn, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Bàn Nha Nhi không biết từ lúc nào đã ngồi xổm ở bờ sông, giật mình một cái, con cá lớn trong tay quẫy mạnh hai cái rồi nhảy trở lại sông, b.ắ.n ướt hết cả người hắn.

Lý Đại Bảo theo bản năng chạy vội mấy bước về phía bờ, nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, chỉ sợ lại dọa nàng bỏ chạy, ngập ngừng không dám tiến lại gần, chỉ lên bờ, đứng cách Bàn Nha Nhi một khoảng, rồi lại cảm thấy cứ đứng như vậy có chút ngốc nghếch, bèn tiện tay nhặt mấy viên đá ném xuống nước.

Bàn Nha Nhi cúi đầu chăm chú giặt quần áo, mãi nửa ngày cũng chưa giặt xong một cái, quần áo trong tay cũng không buồn lật qua lật lại.

Hắn đang làm gì vậy? Nhìn sang đây rồi phải không? Có phải đang nhìn nàng rồi không? Chắc không nhìn nàng đâu nhỉ. Đi về phía này rồi à? Chắc không đâu, sao không đi tới nhỉ?

Hai người cứ như vậy, một người giả vờ chăm chú giặt quần áo, một người giả vờ say sưa ném đá xuống nước.

Mãi đến gần giữa trưa, Lý Đại Bảo mới ngập ngừng tiến lại gần.

"Ờ... ừm... nàng ngã... không sao chứ?" Lý Đại Bảo lúng ta lúng túng mở miệng hỏi.

Bàn Nha Nhi không ngẩng đầu, không nói gì, chỉ cắn môi lắc đầu.

Lý Đại Bảo cũng không để ý Bàn Nha Nhi có nói hay không, chỉ thấy nàng không lập tức bỏ chạy, trong lòng liền nảy sinh mấy phần vui mừng, lại nói: "Đồ ta đưa tới, phụ mẫu đã ăn chưa?"

Quả nhiên là hắn.

Bàn Nha Nhi ngước mắt liếc nhìn Lý Đại Bảo một cái, nói: "Ngươi đừng phí công nữa."

Lý Đại Bảo thấy Bàn Nha Nhi dịu giọng đáp lời mình, trong lòng càng thêm vui vẻ, liền nói: "Không sao không sao, không tốn công gì đâu, chỉ là ta cũng không biết phụ mẫu thích gì, có thích ăn hay không." Nói xong lại nhớ tới những lời Bàn Nha Nhi từng nói với mình, lại có chút xấu hổ, nói: "Trước kia là ta không đúng, sau này phụ mẫu thích gì, ta tuyệt đối không dám nói hai lời."

Nhắc đến chuyện cũ, Bàn Nha Nhi lại cụp mắt xuống, chỉ cúi đầu giặt quần áo.

Lý Đại Bảo thấy Bàn Nha Nhi không để ý đến mình, cũng có chút ngượng ngùng, muốn tìm thêm chuyện để nói, nhưng trước kia khi hai người ở bên nhau, luôn là Bàn Nha Nhi tìm chuyện để nói không ngừng với hắn, hắn chỉ việc nghe, vui thì đáp lại vài câu, không vui thì chẳng thèm hé răng. Bây giờ đổi lại hắn tìm chuyện để nói, lại không biết nên nói gì cho phải, nghĩ nát óc hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói: "Nghe nói Tứ nãi nãi và Chu phu tử là một đôi, nàng có biết không?"

Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, Lý Đại Bảo liền ở trong lòng tự tát vào mặt mình một cái: Ngươi đang nói cái gì vậy hả?! Chuyện tầm phào của tam cô lục bà mà ngươi cũng mang ra nói! Đầu óc có phân hay sao!

Lý Đại Bảo xấu hổ vô cùng, chỉ sợ bị Bàn Nha Nhi coi thường, hận không thể lập tức đào một cái hố chui xuống.

Hắn liếc nhìn Bàn Nha Nhi, lại thấy nàng vừa nãy còn cúi đầu giặt quần áo, giờ lại ngẩng đầu nhìn hắn, tuy không nói gì, nhưng đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp ánh sáng, đầy vẻ kinh ngạc và tò mò.

Ơ?

Lý Đại Bảo ngẩn người một chút, nỗi ảo não và xấu hổ vừa rồi lập tức bay biến lên tận chín tầng mây, hắn nhích lại gần, ra vẻ bí mật nói: "Tứ nãi nãi và Chu phu tử đều là người từ nơi khác đến, chuyện này nàng có biết chứ?"

Bàn Nha Nhi trợn to mắt gật đầu.

Lý Đại Bảo được khích lệ, lại nói: "Nhưng nàng có biết không, hai người bọn họ hóa ra lại là đồng hương, trước kia đã quen nhau rồi đấy!"

Mắt Bàn Nha Nhi trợn tròn hơn nữa.

Lý Đại Bảo dứt khoát ngồi phịch xuống đất, bày ra dáng vẻ của người kể chuyện, nói: "Ta cũng nghe người ta nói thôi, bảo là Chu phu tử đến thôn chúng ta là vì Tứ nãi nãi, còn nói Chu phu tử vốn là thiếu gia nhà giàu, nàng cũng thấy vậy đúng không? Không phải nhà giàu, sao có thể biết chữ nghĩa như vậy, còn biết chữa bệnh cho người ta, nghe nói gia gia của Chu phu tử, ngày xưa còn từng vào kinh thành, khám bệnh cho nhân vật lớn nữa đấy..."
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 45: Chương 45



Tuy rằng không hẹn rõ ràng, nhưng cứ cách hai ngày Bàn Nha Nhi lại đến cùng một chỗ, vào cùng một thời điểm để giặt quần áo, Lý Đại Bảo sẽ sớm đến bờ sông đợi nàng. Có khi hắn kể cho nàng nghe những chuyện tầm phào nghe được, hoặc nói về những chuyện xảy ra trong nhà, có khi cũng không cố ý nói gì, chỉ ngồi xổm bên cạnh nàng ném đá xuống nước, hoặc lội xuống sông mò cá, hắn bảo nàng mang về nhà ăn, nàng luôn từ chối, nhưng muộn hơn một chút, con cá kia vẫn sẽ quẫy đạp xuất hiện ở ngoài cửa nhà nàng.

Bàn Nha Nhi ngại không dám nói với người nhà chuyện mình gặp Lý Đại Bảo, nhưng người nhà dường như từ vẻ mặt của nàng đã nhìn ra chút manh mối, ít nhất cũng xác định được những thứ ở ngoài cửa viện quả thật là do Lý Đại Bảo đặt.

Mẫu thân Bàn Nha Nhi sợ ảnh hưởng đến chuyện Bàn Nha Nhi tái giá, bảo người nhà vứt hết đồ đi, người nhà vì chuyện Lý Đại Bảo bị đánh lần trước, ít nhiều cũng có cái nhìn khác về hắn, nhưng không ai dám nói thẳng là vẫn còn ý định để Bàn Nha Nhi hòa hảo trở lại với Lý Đại Bảo.

Đại tẩu Vương gia bế đứa con còn đang ê a tập nói của mình chơi một hồi với con cá chép lớn nuôi trong chum vỡ, đứa bé thích lắm, nhất quyết không cho vứt, mẫu thân Bàn Nha Nhi thương tôn tử, cũng đành thôi.

Sáng sớm, bờ sông.

Lý Đại Bảo ngồi xổm bên cạnh Bàn Nha Nhi, sinh động kể cho nàng nghe chuyện Lý Tiểu Bảo chạy đua với người ta hôm qua, nói cậu lúc chạy đắc ý quên cả trời đất, đ.â.m sầm vào một gốc cây to, cả người văng ra, nói xong liền cười ha ha, chỉ ngẩng đầu lên lại không thấy Bàn Nha Nhi có chút ý cười nào, ngược lại còn nhíu mày vẻ lo lắng trách móc nói: "Chuyện này có gì đáng cười?"

Đại Bảo gượng gạo cười hai tiếng, gãi gãi đầu.

Không buồn cười sao? Sao hắn lại thấy vẫn buồn cười nhỉ.

Bàn Nha Nhi trừng mắt nhìn Lý Đại Bảo một cái, tiếp tục giặt quần áo của mình.

Lý Đại Bảo vươn cổ, nghiêng đầu, cẩn thận quan sát vẻ mặt Bàn Nha Nhi, thấy một sợi tóc mai rủ xuống trước trán nàng, vừa vặn che khuất mắt nàng, hắn muốn vén sợi tóc đó ra sau tai nàng, lại sợ chọc nàng không vui, lúc đang do dự, một con sâu nhỏ vừa hay đậu trên sợi tóc đó, Lý Đại Bảo không chút do dự đưa tay ra.

Bàn Nha Nhi bị động tác đột ngột của Lý Đại Bảo làm cho giật mình, vội rụt người lại tránh né.

"Đừng động, có con sâu." Lý Đại Bảo nói.

Bàn Nha Nhi không dám động nữa, nín thở, nhắm chặt mắt.

Lý Đại Bảo dùng ngón tay gạt con trùng đi, thuận thế vén sợi tóc mai ra sau tai nàng.

Một động tác nhỏ tùy ý, mang theo sự mập mờ khiến mặt Bàn Nha Nhi đỏ bừng, theo bản năng rụt người lại, xấu hổ ngượng ngùng đến nỗi không dám mở mắt, chỉ nhỏ giọng nói: "Xong chưa..."

Xong rồi, đương nhiên đã xong từ lâu rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của Bàn Nha Nhi, Lý Đại Bảo lại không nỡ rút tay về, ngược lại trong lòng nóng lên, ma xui quỷ khiến hôn lên.

Tim Bàn Nhi chợt run rẩy, theo bản năng mở mắt, đẩy mạnh Lý Đại Bảo ra.

Lý Đại Bảo bị Bàn Nha Nhi đẩy ngã xuống đất, lúc này mới dường như chợt nhận ra mình vừa làm gì, tim đập thình thịch, đến nỗi đợi Bàn Nha Nhi thu dọn đồ đạc đi rồi, hắn vẫn chưa kịp nói nửa lời, thậm chí không động đậy một chút nào, mãi đến khi Bàn Nha Nhi vội vã biến mất ở cuối tầm mắt hắn, Lý Đại Bảo mới hoàn hồn đứng dậy, ngơ ngác nhìn về hướng Bàn Nha Nhi biến mất: Vừa rồi hắn hình như... quên cười mất rồi...

Bàn Nha Nhi vừa xấu hổ vừa tức giận trở về nhà, cả ngày hôm đó đều thất thần, đến tận đêm khuya nằm trên giường, vẫn trằn trọc khó ngủ, trong đầu vẫn là cảnh tượng ban ngày, thậm chí những chuyện nàng đã hạ quyết tâm không nghĩ đến nữa, giờ khắc này cũng đều len lỏi vào đầu nàng, làm nàng tâm hoảng ý loạn.

Hắn thật sự có một chút thích nàng rồi sao? Hắn thích nàng sao? Sao có thể chứ, trước kia ngày ngày ở bên nhau, nàng đối xử tốt với hắn như vậy hắn còn không thích, bây giờ chia xa rồi, nàng còn đánh vỡ đầu hắn, sao hắn thì ngược lại có chút thích nàng chứ? Nhưng nếu không thích, những ngày này là sao đây? Chỉ là muốn níu kéo nàng, người đã từng là "tức phụ" này mà giả vờ thích ư? Chỉ là, thích cũng có thể giả vờ được sao?

Cộp cộp, hai tiếng gõ cửa sổ thật nhỏ ở sau nhà, làm Bàn Nha Nhi giật mình, lúc đầu nàng cảm thấy mình nghe nhầm, nhưng trong lòng lại có một giọng nói thúc giục nàng mở cửa sổ ra xem, có lẽ, là hắn.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 46: Chương 46



Bàn Nha Nhi do dự một lát, đứng dậy đẩy cửa sổ sau ra.

"Nha Nhi..." Lý Đại Bảo đứng ngoài cửa sổ, làm Bàn Nha Nhi giật mình ôm n.g.ự.c lùi lại một bước, chỉ trong khoảnh khắc đó, Lý Đại Bảo đã bám vào bậu cửa sổ, nhảy vào trong nhà.

Bàn Nha Nhi sợ hãi không biết làm sao, muốn đẩy hắn ra ngoài, nhưng làm sao đẩy nổi, vội nói: "Ngươi làm gì! Ngươi mau ra ngoài!"

Lúc hoảng loạn, cũng không quên hạ thấp giọng.

Lý Đại Bảo nhỏ giọng nói: "Nàng đừng sợ, ta không làm gì đâu, ta chỉ... chỉ muốn nói với nàng một câu..."

Mặt Bàn Nha Nhi đầy hoảng sợ nhìn Lý Đại Bảo, đợi hắn mở miệng, nhưng hồi lâu vẫn không thấy hắn nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi lại khiến nàng có chút ngượng ngùng, đỏ mặt vội nói: "Ngươi mà không đi ta sẽ gọi người đấy."

"Đừng!" Lý Đại Bảo có chút hoảng hốt, thật ra hắn cũng không chắc mình muốn nói gì với Bàn Nha Nhi, chỉ là cả đêm nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, trong đầu luôn nghĩ đến nàng, dường như có lời gì nghẹn trong lòng không nói sẽ không chịu được, đừng nói đợi thêm hai ba ngày, chỉ đợi thêm một đêm này thôi cũng đã không chịu nổi, nhưng đợi đến cuối cùng khi hắn không nhịn được tìm đến, thật sự đứng trước mặt nàng, lại không biết mở lời như thế nào, trong lòng cũng không rõ ràng.

Thấy Bàn Nha Nhi vì sự im lặng của hắn mà sắp tức giận, không kịp suy nghĩ nữa, buột miệng nói: "Ta chính là nhớ nàng."

Lời vừa thốt ra, cả hai đều có chút đỏ mặt.

"Hôm nay khi ta hôn nàng xong, cả ngày trong đầu đều là chuyện này, buổi tối nằm trên giường cũng nhớ nàng..." Lý Đại Bảo lắp bắp nói, "Hôm nay lúc ban ngày, hình như ta không cười, nhưng trong lòng ta thật sự vui vẻ, thật đấy! Không hề lừa nàng, lúc đó có chút ngơ ngác, quên mất..."

Thật ra đến bây giờ hắn cũng không biết nụ cười mà Bàn Nha Nhi nói là nụ cười gì, phải cười như thế nào mới tính là nụ cười thích nàng. Những ngày này rảnh rỗi hắn cũng sẽ nhớ lại chuyện Bàn Nha Nhi nói hắn hôn Trương Tú Nhi, muốn nhớ lại rốt cuộc là nụ cười như thế nào, lại khiến nàng để bụng như vậy, chỉ cảm thấy lúc đó bản thân mình ngoại trừ có chút ngốc nghếch ra, cũng không cảm thấy nụ cười có gì đặc biệt, nhưng Bàn Nha Nhi lại rất để ý.

"Lời nàng hỏi ta lần trước... thích hay không thích... ta cũng không biết thế nào mới tính là cái thích mà nàng nói..." Lý Đại Bảo nhìn Bàn Nha Nhi nói, "Ta chỉ cảm thấy những ngày này rốt cuộc nàng cũng chịu nói chuyện với ta, trong lòng vui vẻ... Tuy biết nàng cứ cách hai ngày mới ra bờ sông một lần, nhưng thật ra mỗi sáng ta đều sẽ đi xem, trong lòng nghĩ lỡ đâu, lỡ đâu nàng đột nhiên lại đi, hoặc lỡ đâu nàng lại muốn trốn tránh ta, đổi ngày giặt đồ thì sao... Mỗi lần nàng giặt đồ xong về nhà, trong lòng ta lại không yên, chỉ mong hai ba ngày này mau chóng qua đi... Ta cũng không biết nói thế nào... chính là... chính là cảm thấy những ngày này, chỉ những ngày được gặp nàng, mới có ý vị..."

"Nha Nhi... đây có tính là ta thích nàng rồi không? Có phải là cái thích mà nàng nói, là cái thích mà nàng muốn không?"

Bàn Nha Nhi cụp mắt tránh đi ánh mắt nóng bỏng của Lý Đại Bảo, nai con trong lòng đã va loạn.

Dù là đêm tối, Lý Đại Bảo vẫn nhìn thấy vẻ mặt ửng hồng của Bàn Nha Nhi, ngay tại dưới ánh trăng, lộ ra vẻ kiều diễm, khiến hắn nhìn đến ngây người, vì vừa thổ lộ những tâm sự này, càng khó tránh khỏi đ*ng t*nh, không kịp nghĩ nhiều liền cúi xuống hôn, cảm thấy thân thể Bàn Nha Nhi căng thẳng nhưng không tránh né, càng như được cổ vũ, càng thêm ôm chặt lấy nàng.

Nụ hôn sâu chưa từng có, khiến hai người quên cả hô hấp, đợi khi tách ra, lồng n.g.ự.c đều kịch liệt phập phồng, tiếng th* d*c nặng nề trong đêm tối càng làm tăng thêm bầu không khí ái muội mờ ám.

"Nha Nhi..."

Tiếng gọi khàn khàn của Lý Đại Bảo càng làm Bàn Nha Nhi bối rối hoảng loạn, chỉ khi Lý Đại Bảo đang * l**n t*nh m* muốn đè lên, thì trong phòng đại ca đại tẩu của Bàn Nha Nhi đột nhiên vang lên tiếng khóc đêm của đứa bé.

Hai người cả kinh, Bàn Nha Nhi vội đẩy Lý Đại Bảo ra phía cửa sổ, vội nói: "Ngươi mau đi đi!"

Lý Đại Bảo cũng sợ bị người nhà Bàn Nha Nhi bắt gặp, nhưng tình/dục vừa nổi lên, lại khó dứt bỏ, liền nói: "Nha Nhi, ngày mai nàng còn đến không, ta vẫn sẽ ở đó đợi nàng."

Bàn Nha Nhi sợ nói nhiều với hắn bị huynh tẩu nghe thấy, mặc kệ hắn nói gì, chỉ vội vàng đáp ứng, vội vàng đẩy hắn ra khỏi cửa sổ sau.

Lý Đại Bảo cả đêm không ngủ, một bên là nghĩ đến chuyện ban đêm, trong lòng khó bình tĩnh, một bên là lo lắng cho cuộc hẹn ngày mai, không biết Bàn Nha Nhi có đến không.

Sáng sớm hôm sau, Lý Đại Bảo đứng thẳng tắp ở bên bờ sông, mắt nhìn theo bóng dáng Bàn Nha Nhi xuất hiện ở cuối con đường nhỏ, hoàn toàn không nhận ra trên mặt mình nở một nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh bình minh.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 47: Chương 47



Dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Lý Đại Bảo, Bàn Nha Nhi liên tục ba ngày ra bờ sông giặt quần áo, mỗi lần trước khi rời đi, Lý Đại Bảo đều hôn lên má nàng một cái.

Đến ngày thứ ba, Bàn Nha Nhi giặt xong quần áo muốn về, Lý Đại Bảo lại nài nỉ nàng ngày mai đến nữa, lần này Bàn Nha Nhi không chịu, chỉ nói quần áo trong nhà mấy ngày nay đều bị nàng giặt hết rồi, đến cả mảnh vải rách lau bàn cũng không tha.

Lý Đại Bảo thấy nàng nói kiên quyết như vậy, đành bày ra vẻ mặt không vui đáp ứng, nhưng cuối cùng vẫn kéo Bàn Nha Nhi hôn một cái mới chịu để nàng đi.

Bàn Nha Nhi về đến nhà, vừa vào sân đã thấy tẩu tử từ trong nhà đi ra, thấy nàng liền mỉm cười. Bàn Nha Nhi chột dạ, chỉ cảm thấy ánh mắt tẩu tử nhìn nàng đều mang ý sâu xa, chỉ đỏ mặt quay về phòng.

Đêm khuya, Bàn Nha Nhi mơ màng sắp ngủ, chợt nghe sau nhà lại có tiếng vỗ cửa sổ nhẹ nhàng, nàng giật mình tỉnh giấc, khoác áo ra bên cửa sổ nghe ngóng, quả nhiên nghe thấy Lý Đại Bảo khẽ gọi nàng.

Bàn Nha Nhi đẩy cửa sổ ra, Lý Đại Bảo liền quen cửa quen nẻo nhảy vào trong nhà.

"Ngươi lại đến làm gì?" Bàn Nha Nhi kinh ngạc hỏi, rõ ràng ban ngày mới gặp nhau.

"Không ngủ được." Lý Đại Bảo ngượng ngùng gãi đầu.

"Không ngủ được thì ngươi cứ nhắm mắt vào, ai đời nửa đêm nửa hôm cứ nhảy vào phòng đại cô nương." Bàn Nha Nhi nói.

"Nàng cũng không phải đại cô nương." Lý Đại Bảo buột miệng nói.

"Ngươi nói gì?!" Bàn Nha Nhi trợn mắt.

Lý Đại Bảo hì hì cười nói: "Ta không có ý đó, ta là nói... nàng không phải tức phụ ta sao."

"Ai là tức phụ ngươi!"

Lý Đại Bảo cười hì hì, nhìn chằm chằm vào n.g.ự.c hơi hở của Bàn Nha Nhi, mập mờ nói: "Nếu trong lòng nàng không còn coi mình là tức phụ ta, sao nửa đêm nửa hôm lại ăn mặc thế này mở cửa sổ cho ta?"

"Ngươi!" Bàn Nha Nhi tức nghẹn, giơ tay lên đánh.

Lý Đại Bảo giơ tay nắm lấy cổ tay nàng, nịnh nọt cười nói: "Giận thật rồi à? Ta đùa với nàng thôi mà."

"Nửa đêm nửa hôm, ai thèm đùa với ngươi!" Bàn Nha Nhi dùng sức rút tay về, quay người đi cài áo.

"Ta sai rồi không được sao?" Lý Đại Bảo nói, "Nàng nói ngày mai không đến, chẳng phải ta nhớ nàng, muốn nhìn nàng một chút hay sao."

Bàn Nha Nhi dịu giọng hơn mấy phần, nói: "Vậy bây giờ nhìn xong rồi còn không đi."

"Nhìn chưa đủ."

Bàn Nha Nhi có chút đỏ mặt, đáp: "Cùng lắm thì ngày mai ta lại đi."

"Vậy cũng không đủ, giống như hôm nay vậy, dù ban ngày gặp rồi, buổi tối vẫn muốn gặp." Lý Đại Bảo nói.

Bàn Nha Nhi nghe ra ý ngoài lời của Lý Đại Bảo, không đáp.

Lý Đại Bảo nói: "Nha Nhi, nàng lại làm tức phụ ta đi, như vậy nàng cũng không cần phí công tìm cớ ra ngoài, ta cũng không cần nửa đêm nhảy cửa sổ, chúng ta ban ngày ban đêm đều ở bên nhau, lúc nào cũng gặp mặt, tốt biết bao."

"Vậy thì nhìn đủ rồi." Bàn Nha Nhi cụp mắt.

"Không đâu, nhìn mãi cũng không đủ."

"Sao lại không, trước kia chẳng phải vậy sao."

Nhắc đến chuyện trước kia, Lý Đại Bảo lại ngượng ngùng, nắm lấy tay Bàn Nha Nhi nói: "Trước kia chẳng phải do ta ngốc sao, sau này ta sẽ không như vậy nữa, ta thề."

Bàn Nha Nhi ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng chân thành của Lý Đại Bảo, không khỏi d.a.o động, nhưng nhắc đến chuyện cũ, giống như vạch vết sẹo ra, vẫn còn sợ, liền quay người đi mở cửa sổ, nói: "Ngươi về đi... ta nghĩ đã..."

Lời vừa dứt, quay đầu lại, Lý Đại Bảo không những không đi mà còn cởi giày lên giường nàng.

Bàn Nha Nhi vội nói: "Ngươi làm gì!"

Lý Đại Bảo cười ranh mãnh: "Chẳng phải nàng nói là nghĩ sao, ta ở đây đợi nàng nghĩ."

Bàn Nha Nhi gấp đện độ giậm chân, vội vàng muốn kéo hắn xuống, Lý Đại Bảo không những không xuống mà càng thêm lấn lướt nằm trên giường, chỉ thiếu chút nữa là chui vào ổ chăn của nàng.

Lý Đại Bảo cười hì hì với Bàn Nha Nhi: "Nàng đáp ứng lại làm tức phụ của ta, ta mới đi." Lúc này hắn đã nghĩ kỹ rồi, nếu hắn cứ đi như vậy, thật để Bàn Nha Nhi một mình "nghĩ", biết đâu nàng lại nghĩ đến đâu nữa đây

Tâm tư nữ nhân một ngày một khác, đừng nói chỉ đáp ứng hắn "nghĩ", dù tối nay đáp ứng gả cho hắn, ngủ một giấc tỉnh dậy, chưa chắc đã không đổi ý. Qua hôm nay, chỉ sợ lại hai ba ngày không gặp mặt, biết đâu nàng lại nghĩ lung tung, mấy ngày nay vất vả lắm mới khiến nàng hồi tâm chuyển ý, nhất định phải quấn lấy đến khi nàng đồng ý mới được.

"Ngươi thật vô lại." Bàn Nha Nhi vừa nói vừa lên giường kéo hắn, "Ngươi mau dậy, ngươi mà còn chơi xấu, ta sẽ gọi người."

Lý Đại Bảo nói: "Nàng cứ gọi đi, cùng lắm thì lại bị đánh một trận."

Bàn Nha Nhi thấy dọa không được hắn, liền vừa đ.ấ.m vừa ra sức kéo hắn, Lý Đại Bảo ăn mấy cái rồi, hai tay nắm lấy cổ tay nàng, hai bên kéo ra, Bàn Nha Nhi liền mất thăng bằng, ngã vào người Lý Đại Bảo, ngược lại bị hắn thừa cơ hôn thêm một cái.

Bàn Nha Nhi vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng lại không làm gì được hắn, lúc này lo lắng hết sức, ngược lại bị hai tay của Lý Đại Bảo ôm chặt vào lòng.

"Nha Nhi... nàng đáp ứng ta đi, ta nhất định thương nàng, thương nàng cả đời..."

Hai người thân thể dán chặt, trán chạm trán, Bàn Nha Nhi có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở và nhịp tim của Lý Đại Bảo, sau khi nói ra câu này đều rõ ràng nhanh hơn, bản thân nàng tim cũng đập như sấm, chữ "Được" đã ở đầu lưỡi, chỉ cần hắn nói thêm hai câu si tình nữa thôi, nhưng trước khi nàng mở lời, Lý Đại Bảo đã không chịu được nữa, cũng không đợi câu trả lời của nàng, ôm hôn lấy.

Bàn Nha Nhi có chút mê mang, hồi lâu mới nhận ra hắn đã buông cổ tay mình ra từ lâu, muốn ngồi dậy, lại lưu luyến, trong lúc mơ màng, bị Lý Đại Bảo xoay người đặt ở dưới thân.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 48: Chương 48



Nửa đêm canh ba, mẫu thân Bàn Nha Nhi dậy đi tiểu đêm, từ nhà xí trở về, mơ hồ nghe thấy trong phòng Bàn Nha Nhi truyền ra tiếng động nhỏ, toàn thân bà run lên, chỉ sợ mình nghe nhầm, đi đến dưới chân tường cẩn thận nghe, đợi nghe rõ động tĩnh trong phòng, lập tức cơn buồn ngủ tan biến hết, đầu óc "ong" một tiếng, không kịp nghĩ nhiều, đẩy cửa xông vào.

Cửa phòng "rầm" một tiếng, mẫu thân Bàn Nha Nhi ba bước thành hai bước xông vào phòng trong, vừa vặn thấy Lý Đại Bảo vội vàng từ trong ổ chăn của Bàn Nha Nhi bò ra, vừa kịp kéo quần lên.

Mẫu thân Bàn Nha Nhi chưa bao giờ nghĩ con gái mình có thể làm ra chuyện này, đang lúc lửa giận xông lên, đợi thấy người nam nhân từ trên giường bò dậy là Lý Đại Bảo, trong lòng bà thoáng nhẹ nhõm, nhưng chỉ là một thoáng, giây tiếp theo liền tiện tay cầm cái chổi quét giường đập mạnh xuống người Lý Đại Bảo.

Lý Đại Bảo vừa sợ vừa thẹn, một tiếng "mẫu thân" còn chưa kịp gọi, trên người đã trúng mấy cây chổi chắc nịch.

Bàn Nha Nhi xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm được cái lỗ nào chui xuống, vừa vội vừa thẹn, áo thế nào cũng không cài xong, đợi thấy mẫu thân nàng cầm cái chổi không chút nương tay đập vào đầu Lý Đại Bảo, lại vừa đau long, tiến lên muốn ngăn cản, thấy mẫu thân nàng trừng mắt nhìn mình, sợ đến nỗi nàng rụt người lại, không dám tiến lên nữa.

Mẫu thân Bàn Nha Nhi tuy giận dữ, nhưng dù sao cũng không đến nỗi hồ đồ, làm ầm ĩ lên cuối cùng con gái mình mất mặt, chỉ nghĩ lặng lẽ đánh Lý Đại Bảo đi trước, về rồi hỏi con gái rõ ngọn ngành.

Chỉ là Lý Đại Bảo cũng có suy nghĩ của riêng mình, chỉ nghĩ mình lúc này mà chạy, bỏ lại Bàn Nha Nhi một mình ở đây, thật chẳng khác nào gian díu với hán tử, cho nên mặc kệ mẫu thân Bàn Nha Nhi đánh thế nào, hắn cũng chỉ chịu đựng, không hề có ý định bỏ chạy.

Trong phòng tối om hỗn loạn một đoàn, tuy rằng không ai lên tiếng, nhưng dù sao cũng gây ra tiếng động, rất nhanh đã đánh thức người nhà. Người Vương gia đều cho là có trộm, nghe tiếng liền đến. Hai huynh đệ Vương gia vào nhà thấy mẫu thân đang kéo một người nam nhân đánh, tối om không kịp nhìn rõ, xông lên túm lấy đánh.

Lý Đại Bảo tự thấy mình hổ thẹn, cũng ngại mở miệng xin tha, nhưng Bàn Nha Nhi vội nhào tới ngăn cản: "Đừng đánh! Đừng đánh!"

Hai huynh đệ Vương gia thấy muội muội che chở cho kẻ trộm, đều không hiểu ra sao. Mẫu thân Bàn Nha Nhi thấy Bàn Nha Nhi gấp đến như vậy, chỉ sợ nàng nói ra điều gì ô uế thanh danh của mình, vội vàng nói trước: "Làm gì mà không đánh? Đánh! Cái thằng Lý Đại Bảo này dám thừa lúc con ngủ nửa đêm lẻn vào, đồ vô liêm sỉ vô lại như vậy con mềm lòng cái gì, cũng không cần nể mặt Lý gia! Đánh! Tứ Cân, Ngũ Cân, đánh một trận nên thân cho ta!"

Mọi người Vương gia nghe thấy lời này, lúc này mới phát hiện người đang ôm đầu chịu đòn lại là Lý Đại Bảo! Kinh ngạc vô cùng, ngược lại dừng tay lại. Mọi người nhìn Lý Đại Bảo, lại nhìn Bàn Nha Nhi, rồi lại nhìn mẫu thân Bàn Nha Nhi, nhất thời đều có chút hồ đồ.

Mẫu thân Bàn Nha Nhi không ngờ lại đánh thức cả nhà, lúc này có chút không hay, bà một lòng che chở con gái, dù thế nào cũng không thể để thanh danh con gái bị tổn hại, chớ nói người ngoài biết sẽ đồn đại ra sao, ngay cả trước mặt huynh đệ tẩu tử cũng sẽ bị mất mặt khó coi, cho nên chỉ một mực khẳng định là Lý Đại Bảo thừa lúc Bàn Nha Nhi ngủ tự mình lẻn vào, muốn làm chuyện đồi bại. Lại sợ Bàn Nha Nhi ngốc nghếch nói ra điều gì, liền bảo hai con trai trói Lý Đại Bảo lại lôi ra ngoài.

Bàn Nha Nhi thấy vậy lo lắng, lúc này cũng bất chấp ngượng hay không ngượng nữa, vội vàng muốn chạy theo ra ngoài, lại bị đại tẩu cản lại, cùng nhị tẩu hai người một trái một phải cứng rắn kéo nàng về phòng.

Đại tẩu Vương gia lúc này đã hiểu ra đôi chút, chỉ kéo Bàn Nha Nhi nói: "Muội tử, chúng ta cứ ở trong phòng, có phụ mẫu và mấy ca ca làm chủ cho muội, đảm bảo không để muội chịu ấm ức."

Bàn Nha Nhi đã khóc như hoa lê dưới mưa, làm sao nghe lọt tai, nghe thấy ngoài sân mẫu thân nàng nói gì đó muốn báo quan, càng sợ hãi mất hồn, nức nở nói: "Không phải, tẩu tử, không phải chuyện đó, chàng ấy không có... là muội..."

"Ấy!" Đại tẩu Vương gia vội vàng cắt lời Bàn Nha Nhi, nói, "Muội không cần nói gì cả, tẩu biết, muội yên tâm, mẫu thân có làm khó muội không? Thấy Bàn Nha Nhi vẫn không nghe lọt, lại nói, "Muội cứ đợi đấy, tẩu ra xem, đảm bảo không để chuyện này nháo lớn lên gì đâu, muội ngàn vạn lần đừng ra ngoài, cứ ở đây đợi."

Đại tẩu Vương gia ra khỏi phòng, Nhị tẩu Vương gia lại ôm vai Bàn Nha Nhi, nhỏ giọng an ủi: "Yên tâm đi, không sao đâu, cũng chỉ là dọa hắn thôi, làm sao có thể thật sự đưa đến nha môn?"

Nghe hai tẩu tử nói vậy, Bàn Nha Nhi liền hiểu ra các tẩu tử đại khái cũng đoán được nguyên do, càng thêm xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Nhị tẩu Vương gia sợ Bàn Nha Nhi khó xử, cũng không tiện nói thêm gì nữa, để mặc nàng ôm mặt khóc nức nở.

Không lâu sau, mẫu thân Bàn Nha Nhi vào phòng, Nhị tẩu Vương gia liền vội ra ngoài. Bàn Nha Nhi thấy mẫu thân, vừa thẹn vừa sợ, mắt cũng không dám ngước lên.

Mẫu thân Bàn Nha Nhi nhìn Bàn Nha Nhi, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà thở dài, dùng sức chỉ vào trán nàng một cái.

Bàn Nha Nhi xấu hổ vô cùng, nước mắt lại lộp độp trào ra.

"Thôi được rồi!" Mẫu thân Bàn Nha Nhi thở dài, "Đến nước này rồi, khóc có ích gì? Mẫu thân vào chỉ hỏi con một câu, rốt cuộc con có còn muốn sống cùng hắn hay không, muốn thì có cách xử lý của người muốn, không muốn thì có cách xử lý của người không muốn. Nhưng lần này mẫu thân phải nói rõ trước, lần này con đã quyết tâm rồi thì sau này không được đổi ý nữa, dù có hối hận thì tốt xấu cũng tự con chịu, mẫu thân cũng không quản con nữa!"

Bàn Nha Nhi biết chuyện xấu lần này của mình chắc chắn đã làm mẫu thân nàng tức giận lắm, nghe thấy mẫu thân nàng nói một câu "không quản con nữa", cảm thấy lòng mẫu thân chắc chắn đã tan nát, nhất thời, xấu hổ, ảo não, tủi thân cùng nhau ập đến, muốn nhận lỗi với mẫu thân, chỉ mới khẽ gọi một tiếng "mẫu thân", liền khóc đến không thành tiếng.

Mẫu thân Bàn Nha Nhi lần này bị Bàn Nha Nhi làm cho tức giận đến phát run, nhưng con gái lại là cục cưng của bà, thấy con gái khóc đến như vậy, ngược lại lại thương xót, bao nhiêu tức giận cũng tan biến hết, chỉ ôm chặt Bàn Nha Nhi vào lòng, nghẹn ngào nói: "Nha đầu ngốc này, mẫu thân làm sao có thể không quản con, bao giờ con cũng là cục vàng của mẫu thân."

"Mẫu thân..." Bàn Nha Nhi chua xót nơi lồng ngực, nước mắt càng không ngừng rơi.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 49: Chương 49



Lý Đại Bảo bị người Vương gia trói dẫn về, cả Lý gia đều choáng váng. Mấy ngày nay ai cũng thấy Lý Đại Bảo ngày qua ngày không ở nhà, còn lo hắn không có tức phụ quản, bị mấy nữ nhân không đứng đắn dụ dỗ, ai ngờ lại đi làm cái chuyện này.

Người Lý gia cũng chẳng buồn hỏi Lý Đại Bảo rốt cuộc là chuyện gì, chỉ vội vàng xin lỗi người ta, lại nói nhà mình vẫn luôn coi Bàn Nha Nhi như tức phụ, nay xảy ra chuyện này, ngày mai sẽ lập tức đi đón con bé về.

Phụ thân Bàn Nha Nhi lại không chịu, chỉ nói con gái trước đây bị nhà các người đuổi về, cả xóm giềng đều biết, bây giờ không thể nói chuyện đón hay không đón nữa, chỉ có thể là đủ tam môi lục chứng, đường hoàng vẻ vang rước con gái người ta về, không những vậy, sính lễ cũng không thể thiếu, còn phải gấp đôi lần trước mới coi là thành ý.

Phụ thân Đại Bảo nổi tiếng là keo kiệt, nghe thấy lời này liền nhảy dựng lên, cũng may là nhịn được không nổi giận trước mặt người Vương gia, đợi người ta đi rồi, đóng cửa lại liền mắng xối xả vào mặt Lý Đại Bảo: "Ngươi cái thằng vương bát đản này là trời phái xuống hại ta! Tức phụ đang yên đang lành thì không ngủ, cứ phải đuổi đi rồi chạy đến nhà người ta ngủ trộm! Ngươi đây là nghiện làm trộm gian díu hả? Ngươi làm ta mất hết cả thể diện! Sính lễ gấp đôi, lần đầu ta đã bỏ ra gấp ba sính lễ để cưới người về cho ngươi rồi, bây giờ còn đòi gấp đôi nữa, cả đời này của ta coi như làm không công! Chỉ cho ngươi cưới tức phụ một hai lần cho vui thôi à!"

Lý Đại Bảo quỳ trên đất, rụt cổ nói: "Phụ thân, con sai rồi, lần sau không dám nữa."

Phụ thân Đại Bảo đạp cho Lý Đại Bảo một phát vào vai, trợn mắt nói: "Ngươi còn dám nói lần sau, lần sau ngươi trực tiếp lấy d.a.o g.i.ế.c ta luôn đi! Chuyện này ngươi gây ra, tự đi mà giải quyết! Ta không có tiền cho ngươi phá!"

Lý Đại Bảo vội vàng quỳ xuống ôm lấy chân phụ thân, nói: "Phụ thân, con thật sự biết sai rồi! Chỉ lần này thôi, đảm bảo không có lần sau nữa, nếu có nữa phụ thân đánh gãy chân con luôn đi!"

Phụ thân Đại Bảo lại đạp một phát, đá Lý Đại Bảo ngã nhào, nói: "Cút! Không có gì để thương lượng, ngươi có tin ngay bây giờ lão tử đánh gãy chân ngươi không?"

Lý Đại Bảo thấy phụ thân như vậy, gấp đến độ chạy nhanh đến quỳ rạp xuống trước mặt mẫu thân cầu cứu. Mẫu thân Đại Bảo nhíu mày giận dữ nói: "Đừng nói phụ thân ngươi giận ngươi, mẫu thân cũng sắp bị ngươi chọc tức c.h.ế.t rồi, đang yên đang lành không chịu mà cứ gây ra những chuyện này."

Lý Đại Bảo tự tát vào mặt mình hai cái, nói: "Là con đốn mạt! Là con đốn mạt!"

Mẫu thân Đại Bảo thương con, những lời mắng hắn vốn cũng là nói cho phụ thân Đại Bảo nghe, thấy hắn tát vào mặt mình hai cái không chút giả vờ, mặt đều đỏ lên, lại vừa thương xót, liền kéo lại nói: "Thôi thôi, biết sai là được rồi." Vừa nói vừa mềm giọng khuyên phụ thân Đại Bảo: "Ông nó... con nó biết sai rồi..."

"Im miệng!" Phụ thân Đại Bảo quát, "Bà đừng có xen vào, chính bà ngày thường chiều hư nó đấy, lần này không cho nó một bài học, cả đời này không hiểu chuyện đời!" Vừa nói vừa mặt nặng mày nhẹ đi vào nhà.

Lý Đại Bảo gấp đến độ đến muốn theo vào, lại bị mẫu thân hắn cản lại, nói phụ thân hắn đang giận, vào cũng bị đánh, từ từ, từ từ thôi.

Ông vốn nghĩ rằng con trai mình bị bắt tại trận trên giường, nếu thật sự nói ra thì con gái người ta thiệt thòi, chuyện làm ầm ĩ lên, Vương gia sẽ không thể gả con gái cho người khác nữa. Bọn họ chỉ cần cố tình kéo dài, Vương gia bên kia chắc chắn sẽ sốt ruột, sính lễ gì đó còn có thể ép xuống được.

Chỉ là Lý Đại Bảo không có tâm tư tính toán chuyện này, mặc kệ người ta ra điều kiện gì, dù sao cũng đã đồng ý, chỉ sợ lúc này không nhanh chóng đón người về, lại có biến cố. Cho nên chỉ quỳ trước mặt phụ thân hai ngày, nói hết lời hay lẽ phải. Mẫu thân Đại Bảo và Lý Hà Hoa cũng cả ngày bên tai phụ thân Đại Bảo lải nhải khuyên ông nhanh chóng đón Bàn Nha Nhi về, cho xong chuyện này.

Phụ thân Đại Bảo cuối cùng cũng không chịu nổi cả nhà trên dưới mềm mỏng cứng rắn, đành đau lòng móc tiền ra, đưa đủ sính lễ cho Vương gia.

Đêm trước ngày đón dâu, mẫu thân Bàn Nha Nhi kéo Bàn Nha Nhi nói chuyện, đưa cho Bàn Nha Nhi một cái hộp gỗ.

Bàn Nha Nhi mở ra xem, toàn là đồ đáng giá.

Mẫu thân Bàn Nha Nhi nói: "Trong hộp này là đồ cưới của con, đợi con qua đó, đưa cho bà mẫu của con."
 
Back
Top Bottom