Tâm Linh Đôi Mắt Âm Dương

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
353239063-256-k22334.jpg

Đôi Mắt Âm Dương
Tác giả: TuyetMinh6868
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện kể về cô bé Lệ khi sinh ra đã có mắt âm dương.​
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 1


Mùa thu năm ấy thật lạ lắm, trời đã sang thu nhưng tiết trời vẫn nóng gay gắt, đó là cái mùa lạ nhất mà ông Lục từng thấy.

Nóng như thiêu như đốt, người có bao nhiêu mỡ cũng muốn chảy ra cho bằng hết.

Phần vì nóng, phần vì lo cho cô vợ đang chuyển bụng trong nhà.

Đến cái tuổi tứ tuần của ông mà có thêm con cũng không có gì vui, nhưng lỡ rồi phải đẻ chứ bỏ thì tội lắm.

Lúc này trong phòng bà Tâm đang cố gồng mình chống chọi với những cơn đau vì sắp sinh, bà đỡ cũng cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.Bà đỡ loay hoay gì đó giữa hai đùi bà Tâm rồi nói.- Cố lên, sắp ra rồi, rặn mạnh thêm một hơi chứ em bé ngột đó nghen.Bà Tâm cố gắng nắm chặt lấy thanh giường, gồng mình rặn một hơi theo lời bà đẻ.

Chứ bà cũng đuối sức lắm rồi, bao nhiêu mồ hôi thấm ướt áo, chảy ướt bết hết cả tóc.

Phải chi bà trẻ thêm hai chục tuổi thì không đến nỗi vất vả thế này.Bà đỡ thấy cái đầu đứa bé đã ló ra, bà lại hối thúc bà tâm.- Rồi... hai ba... rặn...Bà Tâm dùng hết sức bình sinh có thể để rặn một lần nữa.Oe...oe...Tiếng con nít khóc chào đời thật mạnh mẽ, bà đỡ lau máu trên người đứa trẻ rồi ẵm nó đưa cho bà Tâm.- Ôi cha... là con gái, vậy là nhà mày đủ nếp đủ tẻ rồi nghen Tâm.Bà Tâm vẫn không có động thái gì, bà đỡ tưởng bà Tâm mệt nên nằm nghĩ ngơi lấy sức.

Bà đỡ lại gọi.- Nè, mở mắt ra nhìn con nè...Gọi một lần không được, bà đỡ gọi thêm vài lần.

Thấy có điều bất thường, bà đỡ đưa ngón tay trỏ lên mũi bà Tâm rồi tái mặt rút tay lại gọi lớn.- Lục ơi...

Lục...Ông Lục nghe tiếng bà đỡ gọi nghĩ mọi chuyện đã xong, nên chạy vào.- Sinh rồi hả?

Trai hay gái?- Là con gái.Ông Lục cơ mặt giãn ra, hiện lên nét vui.- Úi chà, lần này có đứa đi chợ nấu cơm rồi nghen...Niềm vui chưa được bao lâu thì ông liền nghe bà đỡ thông báo tin dữ.- Nhưng vợ mày... vợ mày... nó chết rồi.Như không tin vào tai mình, ông Lục lại bên giường bà Tâm lay vợ.- Mình ơi, tui nè mình ơi, mình mở mắt ra nhìn tui đi mình...Dù có than khóc bao nhiêu, dù cố gọi bao nhiêu cũng không có ai trả lời ông cả.

Ngày ông đón thêm thành viên mới, lại là ngày ông vĩnh biệt người vợ đầu ấp tay gối hơn 20 năm của mình.

Bà Tâm nằm im đó, mặt trắng bệt, máu bên dưới chảy thấm cả xuống nền đất lạnh lẽo.[...]Đám tang nhỏ diễn trong ngày hôm đó, nhà nghèo nên đám tang cũng sơ sài.

Chỉ có bà con hàng xóm gần đó qua hương khói mà thôi.

Ông Lục không khóc nổi nữa, chỉ im lặng ngồi một góc nhìn cái hòm đựng xác bà, hai đứa con trai ông thì khóc tức tưởi.Con bé con ông được người nhà thay nhau chăm sóc.

Nếu không phải là ông Lục hay hai anh trai nó ẵm bồng thì dù là ai nó cũng khóc ré lên, giống như ai đánh nó vậy.

Nhưng đặt xuống giường nó lại nằm im thin thít, lâu lâu đói sữa, oe lên vài tiếng lại nín ngay.

Họ sợ nó đói nên xin sữa bón cho nó, nó cũng chỉ húp được hai muỗng là nhè ra, sờ bụng thì căng tròn, lạ thật ấy.

Phải chăng nó là đứa trẻ sinh vào rằm tháng 7 nên khó nuôi?Đêm đó mọi người ngủ hết, con bé con cũng say giấc nồng.

Ông Lục thì vẫn còn ngồi phủ phục bên hòm vợ ông, lâu lắm, bởi đến bây giờ ông vẫn chưa tin đó là sự thật.

Ông nghe có tiếng ai gọi mình.- Mình...

ơi... mình ơi....Ông tưởng mình nghe lầm, nên cố gắng nghe lại lần nữa.

Lần này tiếng gọi sát bên ngoài cửa chính nhà ông.- Mình...

ơi... mình...

ơi...Ông Lục vội vàng lại mở cửa chính, đưa đôi mắt nhìn ra bên ngoài.

Trời tối nhưng hôm nay rằm nên ánh trăng hắt xuống cũng đủ khiến ông thấy bóng dáng quen thuộc ngay ngoài cổng.

Không thấy rõ mặt người, mái tóc buông dài.

Cái dáng cao cao gầy gầy, cái bộ bà ba nâu sờn bà Tâm mang lúc sinh con bé.

Biết là vợ mình ông Lục chạy ra ngoài sân.- Mình ơi... tôi đây mình ơi...

ở lại đi mình ơi...Ông cố gắng chạy lại chỗ vợ mình nhưng đôi chân không hề di chuyển.

Ông chỉ còn biết gọi mà thôi.Tiếng gọi của má ông khiến ông choàng tỉnh.- Lục...

Lục... dậy đi... mơ gì vậy con?Ông nhìn quanh một lượt thấy mình vẫn còn ở trong nhà, ông nghĩ chắc do ông mệt mỏi quá nên thấy linh tinh.- Má chưa ngủ hả má?Bà Liên - má ông lục lấy 3 cây nhang thắp lên ban thờ.- Tao đang ngủ nghe mày gọi to quá, tao chạy ra xem sao.- Con mơ thấy vợ con nó về, nó đứng ngay ngoài cổng.- Chắc mày mệt nên nghĩ linh tinh đó, không có gì đâu con.- Con cũng nghĩ vậy.Thắp hương xong bà Liên lại đóng cánh cửa nhà lại, bà không biết đêm hôm rồi mà con bà mở cửa ra làm gì, gió lùa vào lại tắt nến, tắt hương.[...]Ngày bà Tâm mất thì trời nắng gắt, nắng muốn thiêu rụi cánh đồng.

Ngày tiễn bà xuống ba tấc đất thì trời lại đổ mưa, thậm chí là mưa rất to.

Chiếc hòm gỗ của bà được đặt lên cái xe bò, kéo ra bãi tha ma.

Đi được một đoạn chiếc bánh xe bò vướn ngay vào vũng sình lầy lội, có kéo thế nào cũng không đi, mọi người phải vất vả hơn 15 phút mới đi được.

Lại đi được một đoạn, người kéo xe bò trượt chân, cái xe bò lại ngã nhào , cái hòm của bà Tâm cũng rơi xuống đất.

Mọi người xúm vào đẩy cái xe bò lên rồi cùng nhau rinh cái hòm bà Tâm lên, nhưng lạ kỳ là họ không rinh nổi.

Ai nấy đều nhìn nhau không dám nói gì.Bà Liên biết chuyện nên lại chắp tay trước quan tài con dâu bà khấn vái, bởi đây không phải lần đầu tiên bà gặp trường hợp này.- Tâm ơi... con sống khôn thác thiên, con để mọi người đưa con về nơi an nghĩ nghen con.

Con xuống đó để được đầu thai làm người, chứ con không ở lại đây được đâu... con của con, má với thằng Lục sẽ chăm lo cho tụi nó.

Con an tâm ra đi nghen con...Bà Liên vừa nói vừa nấc lên từng hồi, bà thương con dâu bà lắm.

Nhà bà cũng đông dâu đông rể, nhưng hiếm có đứa nào được như đứa này.Lời khấn vừa dứt, mọi người lại mang được cái hòm lên xe bò.

Người thân bà ai cũng đau thương, nhất là hai đứa con của bà khóc nghẹn.Đoàn đưa tang không kèn, không trống, mưa rơi rã rích thấm ướt hết những giấy tiền vàng mã mà họ rãi từ chỗ nhà bà ra đến đây.

Đâu ai thấy được oan hồn của bà ngồi vắt vẻo trên hòm, đôi mắt u buồn nhìn về chốn cũ.[...]Từ ngày bà Tâm mất đến nay, ông Lục không tha thiết làm ăn gì, mấy đứa con của ông cũng nhờ má ông với họ hàng chăm sóc.

Ông cứ sa đà vào rượu, nhưng ông không như những thằng đàn ông khác là rượu vào lại giở tính xấu ra.

Ông cứ ngồi trước hiên nhà đưa đôi mắt buồn ngóng ra cổng, khi ông say rồi ông lại vào trong giường nằm.Tiếng nói của vợ ông lại vang vảng bên tai.- Mình...

ơi...Ông choàng mở mắt, ôm lấy người phụ nữ nằm bên cạnh.- Mình về rồi à...- Mình lại... uống... say... rồi à?- Chỉ có thế này tui mới gặp được mình.

Hay mình mang tui theo, chứ thế này tui sống không nổi.- Mình thương tui... mình thương con... chăm sóc cho tụi nó... tui chỉ ở đây hết 49... ngày thôi...- Vậy là tui không gặp được mình nữa sao?- Kiếp sau.. lại gặp... mình nhớ thương con nghe mình... con bé có ra sao... thì mình cũng thương con nghe mình..- Mình... nói vậy là sao.

Tui không hiểu?Đôi mắt bà Tâm lại hiện lên vẻ u buồn, bà chợt giật mình.- Con đói... tui qua với con...

đây.- Mình... mình...Ông Lục gọi trong vô vọng, đôi tay huơ huơ vào không gian vô định như tìm kiếm gì đó.

Nhưng lại bị tiếng khóc trẻ con làm cho thức giấc.Ông Lục mở mắt, hơi thở gấp gáp, thì ra... thì ra... nãy giờ ông mơ.

Tiếng con gái ông đang khóc tự nhiên lại im bặt.

Da gà trên khắp người ông thi nhau nổi lên.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 2


Sự việc cứ thế diễn ra liên tục hơn một tháng, người ông Lục cũng gầy gò hẳn đi.

Ông Lục lúc này mới mang chuyện gặp vợ mình mỗi ngày nói cho bà Liên.- Má... má tin con không má?Bà Liên đang đùa giỡn với con bé bị câu hỏi bất ngờ làm cho chững hững đi.- Tin dụ gì mới được?- Con... con gặp vợ con mỗi tối đó má.- Mày... nói tầm bậy không hà, bớt bớt uống rượu lại đi, nốc cho cố rồi nói linh tinh à.- Thật đó má, vợ con nó nói là ở hết 49 ngày sẽ đi.- Không có chuyện đó đâu, mày nằm mơ đó, bớt uống rượu lại là được nghe không?- Má không tin hả má, vợ con về mỗi ngày cho con bé nó bú đó, chứ không sao con bé nhỏ xíu mà nó không khóc, không đòi.- Tại tao cho nó ăn sữa mỗi ngày rồi, lấy gì nó đói mà đòi.

Còn mày đó, con Tâm nó mất thì cũng mất rồi, mày còn ba đứa con để lo, tao già rồi không phụ được nhiêu.

Coi sốc vác lại tinh thần mà còn làm ăn nghe không.- Dạ... chắc vậy quá.- Mà nè, coi đặt tên cho con bé đi chứ, hơn tháng rồi mà nó chưa có tên.Ông Lục nhìn con bé con một lúc rồi mới lên tiếng.- Gọi nó là Lệ.Bà Liên nhìn con bà buồn buồn quay người ra phía nhà sau.

Chuyện ông Lục kể bà tin chứ, đâu riêng gì ông bà Liên cũng thấy con dâu bà hoài, lúc thì đứng ngoài cửa sổ ngó vô, lúc thì đứng ngay đầu giường nhìn con bé.

Nhưng trước ngày đưa tang, con dâu bà đã hiện về xin cho được ở đến 49 ngày, nên ngày đưa tang bà đâu có đập cái bùng binh xuống nền.[...]Thời gian gần 49 ngày, cứ lâu lâu ông Lục mới hay mơ thấy bà Tâm về một lần, ông cũng ít uống rượu lại hơn và dã lo đi làm.

Má ông nói đúng, người mất thì đã mất rồi, ông lại còn ba đứa con phải nuôi, phận làm cha ông không thể vô trách nhiệm được.Hôm nay ông đi làm ruộng về, gác cái cuốc nơi hàng rào chỗ ảng nước trước nhà, ông rửa tay chân sạch sẽ mới bước vào nhà.

Trên bàn nơi trước án thờ là bao nhiêu áo giấy hương đèn, ông Lục ngồi xuống uống ngụm nước rồi mới hỏi má ông đang ngồi trên cái giường đối diện.- Ủa, má mua chi nhiều đồ mã vậy má?- Mai làm 49 ngày con Tâm mày không nhớ hả?May má ông nhắc chứ ông không để ý, ông chép miệng.- Mới đó mà... nhanh thật.- Thời gian trôi nhanh lắm nên chuyện gì qua nó sẽ qua thôi.Ông Lục đứng lên lại ẵm con bé Lệ, lâu lắm rồi ông chưa ẵm nó, ông sợ nhìn nó ông lại nhớ đến vợ ông.

Bởi con bé Lệ nó giống vợ ông thật.- Thôi má đi nấu cơm đi, lát hai đứa nhỏ về ăn, để con ẵm con bé cho.- Ừa, mày chăm nó má xuống làm mấy con cá rô, sáng giờ để ngoài kia sợ nó ôi rồi.Bà Liên vừa trèo xuống giường, đôi tay cũng linh hoạt quấn lại búi tóc rồi mới ra sau nhà nấu ăn.

Bà Liên đi rồi, ông Lục mới cưng nựng con bé Lệ.Đêm hôm đó, đang nằm ngủ ông lại mơ thấy linh hồn bà tâm về, bà không mang bộ bà ba nâu sờn nữa mà là mang bộ đồ màu trắng, bà không lên giường nằm ngủ với ông nữa, chỉ đứng nơi chân giường gọi ông.- Mình...

ơi...mình...

ơi...Ông Lục nghe tiếng gọi nên vội trả lời, ông thấy linh hồn bà Tâm đứng đó nhưng ông không sao ngồi dậy được.- Tôi đây... tôi đây mình ơi...- Mai... tôi đi.. rồi...

ông nhớ... bảo vệ... con.. bé... bảo vệ... con bé... nghen...

ông...- Tôi biết rồi... mình ơi... mình ơi...Ông nhìn thấy linh hồn bà Tâm quay người đi ra cửa chính, lúc bà Tâm đi tới cánh cửa bật mở cho bà.

Ông Lục muốn chạy lại níu kéo bà lại, muốn đưa bàn tay chạm vào bà lần cuối, nhưng ông bất lực, toàn thân ông như bị tiêm thuốc tê, không thể nhúc nhích nổi.Tiếng gọi của má ông Lục mới làm ông tỉnh hẳn.- Lục...

Lục...lại mơ gì nữa vậy, đã nói đừng có uống rượu rồi mà.Ông Lục choàng tỉnh, mồ hôi tứa ra ướt cả trán, ướt cả cái áo ông đang mặc.- Má ơi... con lại mơ thấy vợ con, nó nói gì mà kỳ lạ lắm...Bà Liên nhíu mày tò mò.- Nói gì là nói gì?- Nó nói bảo vệ con bé, mà có tới ba đứa con, sao nó chỉ nói bảo vệ con bé?- Ờ, thì chắc con Lệ nó nhỏ hơn, lại là con gái nên cần bảo vệ..- Ờ, chắc vậy ha...- Thôi mày ngủ tiếp đi, mai ngó con Lệ cho má làm đồ cúng, với cho sắp nhỏ ở nhà cúng tiễn má nó nghen không?- Con biết rồi, má ngủ đi.Bà Liên quay lại giường với con Lệ, ông Lục nằm gác tay lên tráng suy nghĩ.

Vợ ông có điều gì mà hay về báo mộng với ông, mà mọi việc chỉ liên quan đến con bé Lệ.[...]Sáng hôm sau bà Liên dậy sớm, đi chợ mua thêm ít đồ rồi ra nhà sau vặn cổ con gà làm thịt.

Tiếng gà bị vặn cổ nghe cái ''rụp'' thấy mà ghê, nhưng bà Liên quen rồi, hồi đó đến giờ bà vặn cổ biêt bao nhiêu con gà, con vịt.

Quan niệm của bà là mấy con đó sinh ra để ăn, không ăn nó phí của trời.Nấu nướng xong xuôi bà dọn lên trên bàn cúng.

Bà thắp hương rồi khấn vái.- Con ơi, nay má làm 49 ngày cho con.

Con ra đi thanh thản nghen con, mọi việc đã có má với thằng Lục lo rồi, con đừng bận tâm gì nữa.Khấn xong bà vái 3 vái rồi thắp hương lên ban thờ con dâu, rồi bà sang ẵm con bé Lệ cho ông Lục và hai đứa cháu trai được khấn vái chào vĩnh biệt má nó.Trong lúc chờ hương tàn, mọi người ra trước hiên nhà ngồi chơi cho mát, cũng lâu lâu nên bà Liên biểu thằng cháu trai đầu chạy vào nhà xem hương đến đâu rồi.- Lộc... mày chạy vào nhà xem dùm nội hương cháy đến đâu rồi.Thằng Lộc là con đầu của ông Lục, nó 7 tuổi rồi, còn thằng thứ 2 là thằng Lành, nó mới 4 tuổi thôi.

Thằng Lộc nghe lời rồi chạy vào nhà xem.- Dạ.Nó vào trong nhà, thấy hương trên ban thờ đã được hơn một nữa, nhưng nó nhìn xuống bên cạnh thấy dáng ai quen quen, nó tiến lại gần rồi bật khóc um sùm.- Má ơi... má về với con rồi hả má... con nhớ má quá...Nó lại ôm chầm lấy cái bóng dáng mờ ảo quen thuộc, nhưng cái bóng ấy ấy liền biến mất.

Thằng Lộc khóc to hơn rồi chạy quanh đi tìm.- Má ơi... má đâu rồi má ơi.. con nhớ má lắm má ơi...má đừng trốn con nữa..Nó tìm đủ mọi nơi, từ gầm bàn cho đến góc tủ, gầm giường, rồi chạy ra cả đằng sau.

Nhưng càng tìm càng vô vọng, nó ngồi bệch xuống giữa nhà mà khóc.- Má ơi... sao má lại bỏ con... má không thương con nữa hả má...Nghe tiếng khóc của thằng Lộc, ông Lục với bà Liên chạy vội vào nhà xem nó xảy ra chuyện gì.

Thấy nó ngồi bệch dưới đất khóc, ông Lục lại ẵm nó lên.- Lộc... sao tự nhiên khóc vậy con?Nó vừa khóc vừa chỉ tay vào chỗ lúc nãy nó thấy má nó.- Lúc nãy con chạy vô... con thấy má con đứng đó... nhìn má buồn lắm... con lại ôm má... nhưng má biến mất rồi..- Má con mất rồi mà, con không nhớ sao?- Con nhớ... nhưng con thấy má thật mà.. má mang đồ bà ba trắng... má đứng đó kìa...Thằng Lộc lại khóc, ông Lục ẵm nó lên dỗ dành rồi nhìn sang bà Liên.

Bà Liên nghe mà cũng sởn hết gai ốc, con nít nó không biết nói dối, với nhìn thái độ của thằng bé chắc nó thấy.. má nó thật.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 3


Ngày cúng 49 ngày đó, ông Lục không thấy bà Tâm về thêm lần nào nữa.

Chỉ có điều là con bé Lệ nó khóc liên hồi, khóc thét như ai đánh vậy, có ai dỗ cũng không được.

Ông lục xót ruột quá nên hỏi bà Liên.- Hay có khi nào nó đói không má?

Má cho nó ăn sữa xem sao?Bà Liên vừa ẵm con bé Lệ ầu ơ, vừa gắt với ông Lục.- Sao mày biết má không cho nó ăn sữa, là nó không chịu ăn đó.

Lúc trước nó con ăn được 1, 2 muỗng, giờ nó không chịu ăn gì luôn, đút sữa vô là nó nhè ra à.- Hay mang sang con Hiền hàng xóm thử má, con đó nó cũng mới sinh, má mang sang cho con Lệ nó bú thử.- Ừa, mày ở nhà, má mang sang con Hiền xem sao.- Má đi đi.Bà Liên cẩn thận lấy cái khăn quấn con Lệ lại, không quên quẹt miếng nhọ nồi lên trên trán nó để ra ngoài ''họ'' khỏi quở.

Qua đến nơi bà gọi to.- Hiền ơi hiền... hiền ơi...Cánh cửa sổ của ngôi nhà được đẩy hờ ra một cánh, Hiền hỏi với ra.- Ai vậy?- Dì đây, dì Liên đây, ngủ chưa con?- Con chưa, có chuyện gì không dì?- Mày cho con Lệ bú ké miếng con, nó khát sữa quá mà không chịu bú, dì sợ nó ngất.- Chờ con chút.Hiền đi ra ngoài mở cổng cho bà Liên đi vào nhà.

Vào trong nhà con Lệ được sang tay cho Hiền, Hiền vạch áo lên đưa vú cho nó bú, nhưng kiểu gì nó cũng không chịu, khóc thét lên làm con của Hiền cũng giật mình khóc nãy.

Bà Liên đành ôm con bé về, trước khi về Hiền còn đưa cho bà Liên ống xilanh.- Nó không chịu bú dì cứ cho sữa vô đây, nhỏ từ từ cho nó.

Con con mà không chịu uống thuốc con cũng làm vậy đó.- ừa, dì cảm ơn con, phiền con quá.- Không có gì đâu dì.Bà Liên về nhà và làm theo cách của Hiền nói, đúng là hiệu quả, ép được con Lệ ăn chút sữa, có chút sữa trong bụng nên nó không quấy nữa.

Đời bà nuôi 5 đứa con không sao, riêng chăm con bé Lệ bà thấy vất vả quá.

Bà lại nghĩ đến câu người ta nói "trai mồng một, gái ngày rằm", có lẽ là đúng, sinh đúng vào ngày đó rất là khó nuôi.[...]Dùng cách đó con con bé Lệ cũng lớn, nay nó được năm tuổi rồi, lại hay nói chuyện lắm.

Nó còn quấn bà Liên nữa, bà Liên làm gì đi đâu nó cũng bu theo cho bằng được, lại được cái nghe lời nên bà Liên thương lắm.Hôm đó bà Liên cúng rằm, bà không cúng gì nhiều chỉ hoa quả bánh trái thôi, bà tín phật, bà tin có ma quỷ, bà tin có thành thần.

Chỉ có sát sanh là bà không tin.

Bà soạn sành đồ đạc lên bàn nhỏ trước sân, khấn khấn vái vái rồi lại hiên ngồi ôm con Lệ.

Hương tàn bà để nó ngồi lại trên hiên, dặn nó.- Ngồi đây chơi, nội lại đốt áo giấy rồi nội lại với con nghen, ngoan lát nội cho bánh.Con bé Lệ ôm con búp bê bà Liên mua cho nó ngoan ngoãn ngồi im nhìn ra.- Dạ.Bà Liên đêm mấy đồ bánh kẹo gạo muối rải khắp trước đường, rồi mới lại ngồi đốt áo giấy, dọn dẹp xong mang mấy cái bánh to lại cho con bé Lệ.- Ăn đi con.Con bé Lệ cầm bánh rồi chỉ tay ra phía ngoài đường tối đen như mực.- Sao nội không cho hết mấy người kia?Bà Liên nhìn theo hướng tay con bé chỉ, nghĩ là có ai vừa đến chơi nhưng tuyệt nhiên không có ai, chỉ là một màu đen kin kít.- Con nói gì vậy Lệ, có ai đâu con?- Có mà... lúc nãy bà nội quăng bánh ra đó, mấy người kia dành nhau quá trời.

Họ đang ngồi ăn kìa.Bà Liên lại căng mắt thật to ra nhìn lần nữa, nhưng vẫn không thấy gì.

Sợ quá bà dắt con Lệ vô nhà đóng cửa lại.Tối đó ngủ, bà Liên gạ gẫm hỏi chuyện con Lệ.- Lệ.. bà nội hỏi con cái này con phải nói thật nghen không?Con Lệ gằm gọn trong vòng tay bà Liên ngoan ngoãn trả lời.- Dạ.- Lúc nãy là con giỡn bà nội phải không?

Chứ không có ai trước nhà phải không?- Con nói thật mà, con là bé ngoan, con không nói láo người lớn.Bà Liên bắt đầu rợn rợn, nhưng bà cố nuốt nước bọt hỏi tiếp.- Vậy... con thấy họ bao nhiêu lần rồi?- Lần nào bà nội cúng con cũng thấy.

Hoặc khi con ở ngoài một mình không có ai bên cạnh con cũng thấy, họ cứ nhìn con mà họ không có cười.- Mà sao con phân biệt được mấy người đó với nhau?- Họ mờ lắm, không đụng vô được.Lần này thì bà Liên cực kỳ rợn, bà không biết con bé này nó có điều gì mà sao quái dị quá không biết.

Bà Liên căn dặn nó.- Con mà thấy mấy người đó xa xa là con chạy đi nghe không, chạy lại chỗ có người lớn nghe không?- Dạ.- Ngoan, ngủ đi.[...]Bà Liên đem chuyện con lệ thấy người âm kể cho ông Lục nghe, ông Lục lúc đầu cũng không tin, nhưng sau nghe rất thuyết phục.

Bà Liên bàn với ông Lục.- Hay mình kiếm thầy nào cao tay ấn, hóa giải cho nó xem sao?- Con không biết ai hết, má dò hỏi xung quanh xem mà đừng có nói là con Lệ bị nghen má.- Ừa, má biết rồi.Dò hỏi lân la được thời gian, bà cũng hỏi được ông thầy Ba Gà cao tay ấn, nhà ông ấy ở tít làng trên.

Bà Liên và ông Lục vội đưa con bé đến đó.Ngôi nhà ông Ba Gà nằm riêng một vùng đồi, thưa thưa mới có mấy nhà dân.

Trước cổng nhà ông là hai chậu cây sương rồng to đùng, trên cổng còn treo cả bát quái nữa.

Ông Lục gọi lớn vào trong.- Có ai ở nhà không?

Có ai ở nhà không?Một lúc sau có người phụ nữ phốt phát, mang áo bà ba màu đỏ, quần lụa đen đon đả đi ra, hỏi giọng cao ngạo.- Tìm ai?- Dạ, cho tôi hỏi đây có phải nhà thầy Ba Gà không ạ?- Phải, có đặt lịch trước chưa?Bà Liên và ông Lục nhìn nhau rồi mới quay sang trả lời người phụ nữ đó.- Dạ... dạ... chưa..- Vậy giờ đặt lịch đi rồi về.- Cô ơi, chúng tôi ở làng bên xa xôi lắm, đi tới đây cũng hơn nữa ngày, mong cô nhờ thầy Ba Gà giúp đỡ cho chúng tôi.- Chờ lát.Người phụ nữ lại đon đả đi vô, không mở cổng, mặc kệ bọn họ vẫn đứng đợi dưới cái nắng ngoài trời.

Cũng hơn 10 phút sau người phụ nữ ấy mới đi ra lại và mở cổng, không quên nói thêm.- Vô đi, mấy người là hên lắm đó, thầy là thầy hay phổ độ chúng sinh lắm nghen.- Dạ, dạ... chúng tôi cảm ơn cô.Bà Liên và ông Lục đưa con bé Lệ vào trong, đi theo sự hướng dẫn của bà béo áo đỏ, trong đó có một người đàn ông đang ngồi trên phản xem sách gì đó, xung quanh dán bùa chú gì tùm lum không hiểu.

Trên cao còn thờ tượng tướng quân mang gương mặt rất dữ.Ông Lục lên tiếng.- Con chào thầy.Người đàn ông ấy liếc mắt sang, thả quyển sách xuống và vuốt chòm râu hai bên mép.- Tìm ta nhờ chuyện gì đây?- Thưa thầy, không dám dấu gì thầy, con bé con nó thấy... người âm.Thầy Ba Gà nhíu mày, hỏi lại.- Thấy người âm?- Dạ...

đúng vậy thầy.- Đọc sinh thần bát tự của con bé cho ta.- mồng 1 tháng 7 âm lịch năm dần.Thầy Ba Gà bấm bấm ngón tay rồi cười lớn.- Các người yên tâm, nó không phải thấy người âm đâu, do nó sinh trúng rằm tháng 7 nên bị trêu đó.

Chứ mấy ai có thể thấy người âm được giống ta, phải luyện vào cấp độ khổ hạnh mới thấy được chứ đâu phải đùa.- Dạ... mong thầy giúp cho.Thầy Ba Gà lại vuốt hai hàng râu bên mép, mắt hơi nhếch lên.- Có điều... phí hơi cao đó.- Cao là bao nhiêu hả thầy.- Ba phân vàng...Bà Liên và ông Lục nhìn nhau ái ngại, nhà ông không phải diện nghèo, chỉ là đủ ăn.

Lấy đâu ra số vàng đó mà giải cho con Lệ bây giờ, ông Lục thất vọng nói bà Liên.- Thôi... chắc mình về má ơi, làm gì có tiền mà nộp cho thầy.Thầy Ba Gà thấy thái độ của bọn họ liền biết họ không có tiền nên lại lấy sách lên đọc không mấy quan tâm.

Bà Liên suy nghĩ một hồi rồi nói với ông Lục.- Chữa cho nó, má lo cho.- Má già rồi làm gì có tiền mà lo.Bà Liên kéo cái sợi dâu vải bà hay đeo nơi cổ ra, có đúng y 3 phân vàng.

Đây là số tiền mà oan hồn bà Tâm trước lúc đi báo mộng cho bà biết, đó là số tiền bà Tâm dành dụm để sau cho con đi học, bà Tâm chôn dưới cái ảng nước sau nhà.- Má..

ở đâu má có?- Đừng quan tâm chữa cho nó đi.Ông Lục mừng quá lại lên tiếng nhờ thầy.- Dạ.. xin thầy chữa cho con của con, con có tiền rồi.Thầy Ba Gà cười hài lòng rồi nói với ông Lục.

- Ở lại đây, tối nay giải luôn, đưa tiền đó cho vợ ta để bà ấy lo sắm lễ, ta là bậc cứu thế không quan tâm đến tiền.- Dạ... chúng con cảm ơn thầy.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 4


Theo thầy Ba Gà nói thì 10h đêm sẽ làm lễ hóa giải, vì thầy bảo đó là giờ linh.

Cơm nước tạm bợ nhà thầy Ba Gà xong, họ được cho ở một phòng để nghĩ ngơi.

Căn phòng này có lẽ là dành cho khách, ở đây có 2 cái giường đơn, lại không có đồ đạc gì khác.

Ông Lục để túi đồ mang theo lên cái giường gần cửa ra vào, rồi nói với bà Liên.- Má với con Lệ nằm ngủ giường kia đi, ngay cửa sổ mở ra cho mát.

Tranh thủ ngủ chút.- Ừa.Bà Liên để con Lệ nằm vô trong, bà nằm bên ngoài, quay sang dỗ dành nó.- Ngủ đi con, mai là hết bệnh nha.- Dạ.Con Lệ ôm lấy bà Liên ngủ ngon lành.

Ngủ được lúc con Lệ mắc tè quá, nên ngồi dậy định đi tè, nó vô tình quay mặt qua cửa sổ,một vài khuôn mặt trẻ con trắng bạch đang dòm vào phòng nó, nó hốt hoảng ôm lấy bà Liên hét lên.- Ma... có ma...Bà Liên với ông Lục nghe hét liền bật dậy.- Đâu...

đâu, ma đâu?Con Lệ ôm cứng bà Liên vừa run sợ vừa khóc.- Ngoài.. ngoài cửa sổ, đáng sợ lắm... huhu...Ông Lục liền chạy lại nhìn ra cửa sổ, đó là một bãi đất trống, cây cỏ mọc um tùm làm gì có ma nào như con Lệ nói.

Ông đưa tay đóng cửa sổ lại.

Bà Liên trấn an nó.- Lệ... sao mấy người kia con không sợ, mà mấy người này con sợ?- Mấy người kia con nhìn từ xa, nên con không thấy rõ... còn mấy bạn này...mấy bạn này...

đáng sợ lắm nội ơi.- Có nội đây, con đừng sợ.

Nó thế nào mà con sợ.- Không có mắt... mấy bạn đó không có mắt, có nhiều vệt máu, miệng còn bị khâu nữa... về thôi nội ơi, con sợ lắm nội ơi...Bà Liên lại nhìn ông Lục, rồi lại quay sang tiếp tục trấn an nó.- Lệ ngoan, ráng chút nữa thầy chữa bệnh cho con xong, là sau này con không thấy họ nữa.Con Lệ vẫn ôm lấy bà Liên khóc ngon lành, lần đầu tiên nó thấy điều đáng sợ như vậy.Bà Liên và ông Lục ngồi nói chuyện với nhau, tiếng gõ cửa làm họ giật mình.Cốc.. cốc...Ông Lục sợ hãi vì chuyện con Lệ kể nên run run trả lời.- Ai... ai đó?Tiếng nói bên ngoài nghe chát chúa y như lần đầu gặp.- Tui chứ ai, đi ra làm lễ nè, lẹ đi..- Chúng tôi ra đây.Bà Liên và ông Lục dẫn con bé Lệ đi ra ngoài, đi đến căng phòng lúc sớm.

Trên bàn bày biện bao nhiêu là đồ cúng, rồi bùa ngãi đỏ vàng dán tùm lum, thầy Ba Gà cũng đã mặc đồ thầy pháp rồi.

Thấy chúng tôi đi ra thầy Ba Gà hếch giọng.- Hai người qua kia ngồi, còn con bé kia ngồi vào đây.Vừa nói thầy Ba Gà vừa chỉ vào giữa chiếu.

Con Lệ sợ nên cứ nắm lấy tay bà Liên không buông, bà Liên phải dỗ dành nó.- Không sao đâu con, có bà Nội đây, cố lên mới hết bệnh được nghe con.Rồi con Lệ nghe lời rồi vào giữa ngồi.

Thầy Ba Gà bắt đầu làm phép, thầy cầm cây kiếm gỗ có cột chỉ đỏ quơ qua quơ lại rồi đọc cái gì đó mà bọn họ không ai hiểu.

Sao đó thầy Ba Gà lấy ba nén nhang xoay quanh người con lệ.

Bà Liên và ông Lục chỉ biết nhìn theo.Tấm vải đỏ đậy trên vật ngay chỗ bàn thờ mà lúc sớm bà Liên với ông Lục thấy, giờ mới được kéo xuống, đó là một cái hồ lô bằng đồng, trên thân hồ lô có vẽ hình thù kì dị.

Thầy Ba Gà cầm cái hồ lô lên quỳ xuống lạy tượng thờ rồi quay về phía con Lệ.

Khi nắp hồ lô được mở ra, một làn khói đỏ bay ra kèm theo là tiếng hú hét thê lương của trẻ con, trong nhà không có gió nhưng mọi thứ cứ bị thổi cho bay lên.

Ông Lục và bà Lệ chỉ biết chắp tay niệm A di đà phật.Thầy Ba Gà để hai ngón tay trì chú quấn quanh một vòng khói đỏ, liền đậy nắp lại và bảo con Lệ.- Ngước mặt lên.Con Lệ nnghe lời liền ngước mặt lên, hai ngón tay trì chú của thầy Ba Gà quét ngang mắt nó.

Cảm xác đau rát như ai móc mắt, khiến nó ôm mắt khóc lăn lộn ra sàn.- A...

đau quá.. cứu con với nội ơi... cứu con với...ba ơi...Xót con, hai người họ chạy lại ôm con lệ, hoang mang hỏi thầy Ba Gà.- Thầy ơi, con của con sao vậy thầy... sao nó đau đớn vậy thầy.Thầy Ba Gà bình thản cất cái hồ lô về vị trí cũ rồi chậm rải trả lời.- Không sao đâu, lát nó hết.- Dạ... dạ.Thầy Ba Gà lấy trong cái hộp gỗ ra một cuộn băng vải rồi lại băng đôi mắt cho con Lệ.

Đôi mắt nó sưng húp, đỏ âu như bị ai đánh.- Đưa con bé xuống nghĩ ngơi đi.

Nhớ lời tôi dặn, về nhà chỉ ở trong nhà, tránh ánh nắng mặt trời.

Đúng 3 ngày sau ra ngoài mặt trời 12h mới được mở băng quấn.- Dạ.. dạ... cảm ơn thầy.Ông Lục ẵm con bé Lệ lên rồi đi trước, bà Liên lui cui cất bước theo sau.Sáng hôm sau, bọn họ cũng được gia chủ đãi cho bữa ăn sáng sơ sài, bởi thầy Ba Gà bảo thầy là người tu đạo nên không sát sanh.Bà Liên thay mặt cả nhà cảm ơn thầy Ba Gà.- Thiệt tui không biết nói sao cho hết cái ơn này... nó cứ thấy linh tinh tội nó lắm.- Bà yên tâm đi, giờ nó không thấy linh tinh nữa đâu.- Tối hôm qua đó, lúc mà nó chưa được chữa bệnh, nó vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ bên hông nhà thầy đó.

Nó nói nó thấy nhiều đứa con nít cỡ nó rồi nó khóc bù lu bù loa, nó nói mấy bạn đó không có mắt nhìn đáng sợ lắm.

Mà tui nhìn tui có thấy gì đâu.Nét mặt thầy Ba Gà và vợ ông ấy chợt tái đi rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.- Con nít mà nó có xác nên dễ bị vong trêu lắm, giờ thì không sao đâu.

Tôi giải hết rồi.- Dạ... ngàn lần cảm ơn thầy, tụi tui về.Sau khi bọn họ đi khuất, bà béo mới véo nhẹ tay thầy Ba Gà.- Giờ tính sao đây ông?- Không có gì phải tính, lời một đứa con nít không ai tin đâu.

Nếu nó nói thì họ chỉ nói nó bị điên thôi.Bà béo thở phào nhẹ nhõm.- Vậy thì được.

Thôi tui đi chợ, hôm qua giờ toàn ăn đồ chi chi đâu không à.

Để tui ra mua con gà với miếng thịt quay.- Ừa bà đi đi.Bà béo đi ra ngoài, thầy Ba Gà liếc sang lô đất hoang bên hông nhà, trầm tư một lúc rồi mới đi vào nhà.[...]Năm tháng sau.Khi không còn thấy người âm nữa, con Lệ vui vẻ hơn hẳn, được tung tăng chạy nhảy với bạn bè không sợ có người nấp đâu đó cứ nhìn nó chằm chằm.

Ông Lục và bà Liên vui lắm, khen thầy Ba Gà suốt, đúng là rất đáng đồng tiền bát gạo.Nay vụ dừa, ông Lục được thuê chở dừa ra ngoài đường lớn để thương lái gom dừa rồi chở đi.

Cuối ngày ông ông mới nhận tiền, nay dừa nhiều nên tiền chở thuê của ông cũng nhiều hơn một chút.

Ông định bụng ghé chợ mua cho sấp nhỏ thêm cuốn vở, cái bánh.

Trên đường về ông thấy người ta xúm lại đánh đập một ông cụ cỡ chừng tuổi má ông, tính ông hay tò mò nên có vụ gì ông hay lại ngó xem chút.

Mọi người đánh xong còn chửi.- Ông là thầy phù thủy, là đồ trù ẻo... lần sau né nhà tui ra nghe không?

Cái thứ xui xẻo gì đâu à...Họ đánh đã, họ bức tức rồi bỏ đi.

Ông cụ mới lò mò ngồi dậy, nhặt lại mấy cái đồ trong túi vải bị rơi ra, có lẽ họ cũng hơi mạnh tay nên ông cụ cũng khó khăn trong việc đứng dậy.

Ông Lục thấy cũng thương, nên dựng xe lại đỡ ông cụ dậy.- Ông có đau không?

Làm gì mà để người ta đánh ông dữ vậy?Ông cụ nhìn ông Lục khẽ thở dài.- Không giấu gì chú, ta là thầy bói dạo, ta thấy nhà đó 2 ngày nữa sắp có chuyện không hay xảy ra, nên ta mới báo để họ tránh.

Vậy là họ đánh ta.- Ủa sao kì vậy?Ông cụ khẽ cười.- Có gì đâu mà kỳ, bởi họ không tin, họ cho là ta trù ẻo họ thôi.- Mà nhà ông ở đâu, sao lại đi lang thang đây?- Nhà ta ở xa lắm, ta giống như thầy chùa, có giai đoạn phải ra đường khất thực.- Thôi ông lên đây, con chở về nhà con uống miếng nước, ăn miếng cơm đạm bạc, rồi mai đi đâu đi.

Thân già cả đêm hôm lại nguy hiểm ra.- Ừ, ta cảm ơn.Ông Lục lại đạp bạch bạch mấy cái, cái xe máy mới chịu nổ, ông cụ lên xe rồi nhìn lại ngôi nhà đó thở dài rồi lắc đầu.Chạy xe về đến nhà, cơm canh cũng được bà Liên chuẩn bị ra cái bàn nhỏ trước nhà.

Vào đến nơi ông Lục liền giới thiệu.- Đây là thầy đi khất thực, lỡ đường nên con mời về nhà ăn cơm luôn.Ông Lục không nói ra việc ông cụ là thầy bói, lại không nói ra việc ông ấy bị đánh.

Bà Liên cũng rất thiện chí, mời ông cụ ngồi.- Dạ, mời ông ngồi để con lấy chén thêm đũa.- Tôi làm phiền rồi.Ông Lục lại rửa tay rửa mặt nơi cái ảng nước gần đó, xong vén tà áo lên lau mặt rồi mới hỏi han bà Liên.- Mấy đứa nhỏ đâu má.- Tụi nó chơi ngoài kia, để má ra kêu tụi nó.- Dạ.Ông Lục cũng nhanh chóng ngồi vào bàn bên cạnh ông cụ, vừa xới cơm vừa hỏi ông cụ.- Ông ơi, ông tên gì để con dễ gọi.- Gọi ta một chữ Thất.- Ông có hay đi thế này không?- 10 hôm một lần, họ cho gì ta nhận nấy, xem như lương thực ăn trong mấy ngày.- Vậy nhà ông ở đâu, gần gần con đưa về.- Có duyên sẽ được đến.Ông Lục cứ thấy ông thầy Thất này bí hiểm kiểu gì, nên thôi ông không hỏi nữa.

Mấy đứa nhỏ lúc này cũng chạy về, chúng nhanh chóng rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn.

Ông Thất giật mình khi nhìn thấy con bé Lệ.- Cô bé này...- Dạ, con út của con đó, nó tên Lệ.- Có phải trước đây cô bé nhìn thấy người âm?Bà Liên giật mình hỏi ngược lại ông Thất.- Sao ông biết?

Mà nó được thầy cao tay ấn hóa giải cái đó cho nó rồi.- Không giải được đâu, chỉ là tạm che đi thôi.

Ông Lục và bà Liên hoang mang lắm vì đã bỏ ra số tiền lớn như thế mà lại không giải được, có khi nào ông Thất này nói tào lao không.

Ông Thất lấy trong cái túi vải lấy ra một dây tràn hạt, đưa cho ông Lục.- Đeo vào cho cô bé, nó sẽ giúp cô bé tránh được kiếp nạn lớn.

Khi nào giây này đứt lúc đó tôi sẽ xuất hiện.

Có điều...- Có điều sao ông?Ông Thất liếc nhìn sang thằng Lộc rồi khẽ thở dài.- Mọi thứ đều có duyên số.Xong chuyện mọi người đều ăn cơm.

Còn ông Thất lại mãn nguyện rồi, nhiệm vụ thầy ông giao ông đã hoàn thành xong, mai lại về thôi.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 5


Vì cũng trải qua nhiều chuyện khó tin nên ông Lục cũng để ý lời ông cụ Thất nói, mỗi lần đi làm ngang về ông Lục hay nhìn vào ngôi nhà đó, ngôi nhà mà được ông cụ Thất cảnh báo.

Hôm nay đã có đám tang, mọi người ở ngoài cũng đứng xem, lại cái tính tò mò khó bỏ, ông Lục lại hỏi người dân bên đường.- Cô ơi, nhà đó ai mất vậy cô?Người phụ nữ da ngăm, đậm chất dân nông vừa nhìn vào nhà đó vừa trả lời ông Lục.- Tội lắm chú ơi, hôm nay ngày cưới của bọn nó á, lúc đưa dâu cái xe tô nó tông mạnh lắm, nát bét.

Cô dâu chú rể gì cũng chết hết trơn, thi thể cũng không được nguyên dạng, tội ông lái xe cũng chết lây.

Sáng dựng rạp cưới chứ tới trưa dựng rạp tang rồi.Ông Lục nhìn cái nhà đó rồi nuốt đi cục nghẹn ớn ớn nơi cổ, hèn chi lúc sáng ông cũng thấy rạp cưới, giờ về thấy rạp tang, lạ quá nên ông Lục mới dừng lại hỏi.

Ông líu quíu chạy xe về nhà, chiếc xe của ông chạy thẳng luôn vào sân, ông gọi lớn.- Má... má ơi... má đâu rồi.Bà Liên cầm rổ rau từ dưói bếp đi lên gắt với ông.- Tao đây, mày làm gì như cháy nhà vậy, hét lớn quá tao giật mình à.- Má.. má, chuyện này ghê lắm nghen.- Chuyện gì, mày nói má nghe coi?- Ông cụ Thất á, hôm bữa con đưa ổng về á, ổng xem bói cho nhà người ta, xong bị người nhà đó đánh nằm bẹp trên đường.- Rồi sao nữa?- Hôm nay á, nhà đó có tang, mà cái này mới ghê nè.

Lúc sáng con đi làm là thấy nhà đó dựng rạp cưới, giờ là dựng rạp tang đó.Bà Liên khẽ tái mặt.- Cái gì mà ghê vậy mày, vậy điều ổng nói con bé Lệ chắc ổng cũng thấy trước.- Chắc vậy á má, nay con thấy vậy nên tự nhiên con tin ổng ghê má.- Chết cha, vậy ổng nói thằng Lộc của mình rồi cái ổng bỏ ngang...- Con cũng sợ ghê má ơi.- Thôi để mai má đi chùa má xin bùa cho nó.- Má, hay mình đi tìm thầy Ba Gà giúp.- Ừa, mày sắp xếp đi rồi mai mình đi tìm thầy Ba Gà.

Thôi để tao vô thắp hương cái coi, mày kêu sắp nhỏ về ăn cơm.- Dạ.Ông Lục chạy ra ngoài ngõ, còn bà Liên lật đật lấy 3 nén hương ra thắp.- Lạy ông nội sắp nhỏ, lạy con Tâm, xin hai người phù hộ cho sắp nhỏ được tai qua nạn khỏi, cả đời được bình an.Khi hương được cắm vào trong lư hương, tự nhiên hương tắt ngúm, như có ai bóp đầu hương dập vậy.

Bà Liên cảm thấy lạ, bà lại lấy ra thắp lần hai, lần ba, đến lần thứ tư thì hương mới cháy.

Trong lòng bà Liên bắt đầu dâng lên một nỗi bất an, lo sợ.[...]Trong chiều hôm đó bà Liên cũng đi đã mượn được ba chỉ vàng, dự trù về sẽ bán bớt con trâu trả nợ, giữ lại một con.

Bà Liên còn cẩn thận mang con Lệ và thằng Lành sang nhà đứa con thứ của bà gởi và dặn dò sắp nhỏ.- Mấy đứa chơi cẩn thận nghe chưa, nội dặn rồi đó, tránh sông nước khi không có người lớn nghe không?Con Lệ và thằng Lành dạ thiệt to rồi ù té chạy đi chơi.

Còn ông Lục và bà Liên lại tiếp tục cuộc hành trình đi tìm ''sự bình an" cho cháu.Vẫn con đường quen thuộc, vẫn cái cổng quen thuộc, ông Lục lại gọi to.- Thầy Ba Gà ơi thầy có nhà không... thầy Ba Gà ơi...Một lúc sau bà béo vợ ông ấy đi ra, nhận được mặt người quen nên có phần dễ chịu hơn.- Lại tìm thầy à?- Dạ, có thầy ở nhà không ạ?- Vào đi, thầy chờ mấy ngưòi sớm giờ.Bà Liên và ông Lục nhìn nhau đầy ngạc nhiên, rồi lại theo bà béo đến căn phòng cũ.

Thầy Ba Gà vẫn phong thái như ngày nào, vẫn ngồi trên phản đọc sách.

Ông Lục khẽ lên tiếng.- Con chào thầy, con...Thầy Ba Gà cắt ngang lời ông Lục, rồi nhẹ nhàng thả cuốn sách xuống.- Cái đó ta giúp được.Bà Liên và ông Lục lại nhìn nhau đầy ngạc nhiên, chuyện còn chưa nói mà thầy Ba Gà đã biết rồi, đúng là cao nhân đắc đạo, đánh nể phục.

Ông Lục lại hỏi.- Thưa thầy sao thầy biết được ạ?- Ta có mắt âm dương, có thể nhìn thấy mọi thứ, nên chuyện gì ta không biết.Bà Liên cũng thắc mắc chen vào.- Dạ, vậy sao lúc trước chuyện của con bé Lệ thầy không biết trước?- Tại vì nó bị vong trêu, '' giấu'' đi nên ta không biết được.- À, dạ..Ông Lục đứng lên, lại lấy một lá bùa cuốn vào một miếng vải màu vàng nhỏ rồi đưa cho bà Liên.- Về cho vào túi nilong bọc lại khỏi ướt, rồi đưa nó luôn luôn mang bên mình.Bà Liên nhận lấy rồi lí nhí hỏi thầy Ba Gà.- Thầy ơi, bao nhiêu tiền cho con gởi ạ.- Cái này ta làm phước chỉ lấy một chỉ thôi.Bà Liên và ông Lục mừng rớt nước mắt, thầy không những có tầm lại còn có tâm nữa.- Dạ con cảm ơn thầy.Rồi đưa tay dúi đầu thằng Lộc xuống.- Mau cảm ơn thầy đi con.Thằng Lộc ngoan ngoãn cảm ơn thật to.- Con cảm ơn thầy.- Ừa.Bọn họ đứng ngay ngắn chào thầy Ba Gà lần nữa.- Dạ chào thầy tụi con về, còn sớm tụi con về cho kịp.- Ừa, mọi người về.Ông Lục bà Liên cùng thằng Lộc đi về.

Bọn họ đi khuất bà béo mới lấy chỉ vàng đưa lên miệng cắn.- May là vàng thật, mặc dù hơi cũ.Xong rồi bà cầm chỉ vàng đi vào căn phòng gần đó.Cùng lúc đó, tụi con Lệ và thằng Lành đã chơi chán với lũ trẻ trong xóm, đang ngồi trên bãi cỏ nghĩ ngơi, một đứa trong đám lên tiếng.- Đi tắm sông tụi bay.Thằng Lành tuy lớn nhưng tính còn trẻ con lại còn ham vui nên nhất trí ngay, con Lệ thì có phần lưỡng lự hơn.- Tao không đi đâu, tao sợ bà nội tao đánh.- Sợ gì, bà nội mày đi công việc, mai mới về mà.

Sông đoạn này cạn xịt, ngay bụng mày chứ nhiêu.

Với xung quanh có người lớn mà, đi đi cho vui.Thằng Lành cũng lên tiếng rủ rê.- Mình tắm chút rồi về, nước đây cạn lắm, có anh đây đừng lo.Được sự động viên nhiệt tình của thằng anh, con Lệ như được sự bảo vệ to lớn nên mạnh dạn đi theo lũ trẻ.- Đi.Lũ trẻ lại đứng lên ù té chạy, đoạn sông này mùa hè cũng cạn thật, lũ trẻ từng đứa leo lên cây dừa chỉa ra phía sông rồi nhảy tùm.

Sông cạn thật, ngang bụng tụi nó chứ nhiêu.

Tới lượt con Lệ nhảy, một đứa trong đó lên tiếng.- Ê mày tháo cái dây nơi cổ mày ra đi, mang như mấy ông trong chùa.Con Lệ ngồi vắt vẻo trên cây dừa lại lưỡng lự lần hai.- Không tháo được, nội tao không cho tháo.- Đây có nội mày đâu, sợ gì, tháo ra đi, tắm sông nó vướng lắm.Con Lệ lại thấy đúng nên tháo ra, cẩn thận để chung với đôi dép nó, và nhảy tùm xuống sông, nước sông mùa hè mát dễ sợ, nó thấm vào từng thớ da thịt của nó.Lũ trẻ đùa nghịch chán rồi kéo nhau lên bờ, đứa nào đứa nấy ướt sũng, nước chảy từ trên đầu chảy tong tong xuống thấm đất.

Phần đứa nào đứa ấy lo đi về, ngó đi quảnh lại không thấy con Lệ đâu, thằng Lành hét lớn.- Lệ ơi...lên rồi về...

Lệ ơi...Gọi khang cổ mà không thấy con Lệ trả lời, thằng Lành hoảng gọi lớn lũ kia.- Ê tụi bay... cứu em tao... cứu em tao...
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 6


Lũ trẻ nghe tiếng gọi của thằng Lành liền quay lại, đứa nhảy xuống sông mò, đứa chạy đi gọi người lớn.Ông Tư- con thứ của bà Liên tắm rửa xong đang ngồi trước hiên chờ chuẩn bị tới giờ cơm.

Thằng Tẹt- bạn cùng nhóm của bọn thằng Lành, con Lệ chạy vào hốt hoảng khai báo.- Chú Tư ơi, cứu con Lệ... nhanh nhanh...Ông Tư phủi phui thằng Tẹt.- Tổ cha mày... rảnh quá hết chuyện giỡn hả con?

Tao đánh cho tẹt hết lớn bây giờ.- Thiệt đó... nó ở dưới sông tìm hoài không thấy.- Chết cha...Ông Tư nghe đến đây liền đứng dậy chạy nhanh theo hướng thằng tẹt chỉ, không quên gọi thêm hàng xóm giúp đỡ,dép cũng quên mang luôn.

Ra đến nơi ông Tư cùng mấy người nữa mò quanh đoạn sông đó, còn mấy người khác chia ra chạy về hướng đầu nguồn xem sao, chứ nó mà cuốn ra sông lớn thì có mà...Thằng Lành người ướt sũng ngồi trên bờ ôm cái chuỗi vòng hạt của con Lệ mà khóc ngon lành.

Đoạn sông này cạn thôi mà mò cả buổi cũng không thấy tung tích gì, mấy người trên đầu sông cũng đi xuống lắc đầu, bọn họ ngâm dưới nước lâu người lạnh cóng lại.

Thấy bọn họ vậy thì thật vô vọng rồi, nhưng ông Tư thương cháu nên cũng cố trấn an mọi người đốt đuốc tìm quanh khu vực ven sông đó.Trời sập tối, ông Lục bà Liên cũng về tới thấy mọi người làm gì mà đốt đuốc đi quanh ven sông.

Ông Lục mới chạy cái xe máy cà tàng của ông lại hỏi.- Tìm gì vậy chú Thành?Ông Thành cũng ngoài 60 rồi, mắt mũi kèm nhèm đưa đuốc sát mặt ông Lục thì mới thấy.- Thằng Lục hả?

Con bé mày đuối nước tìm mấy tiếng rồi chưa ra...Tim ông Lục tự nhiên nhói lên, ông vội vàng dựng xe xuống đường, rồi chạy nhanh đến đoạn sông đó tìm con.

Bà Liên nghe tin bà ôm thằng Lộc khóc nức nở, rồi dẫn nó về nhà.

Bà lại lấy 3 cây hương đứng trước nhà xin vái, xong rồi bà lại xin chỗ ban thờ.- Lạy ông nội sắp nhỏ, lạy con Tâm... mọi người có linh thiên phù hộ cho tìm thấy con bé.

Lỡ... lỡ...Nói đến đây cổ họng bà Liên nghẹn lại, nước mắt lại chảy ra nhiều hơn.- Lỡ.. lỡ nó có mệnh hệ gì, mong sao tìm được thấy xác của nó.Bà Liên thắp hương xong, đưa tay quẹt nước mắt rồi cũng thắp đuốc ra sông tìm phụ, quên cả cơn đói bụng cồn cào.Những ngọn đuốc thưa dần vì ai nấy cũng đã mệt, người cũng thấm lạnh, vậy là hết hi vọng thật rồi.

Bà Liên liền cầm chuỗi hạt mà khi nãy bà lấy của thằng Lành khấn vái.- Lạy ông Thất, ông đã thương thì thương cho trót, xin ông cứu con Lệ.Bà lập đi lập lại câu đó rất nhiều lần, rất thành tâm, vì giờ phút này hi vọng sống cũng không còn chứ đừng nói gì, bà chỉ mong tìm thấy xác cháu.

Hơn 30 phút sau, có người chạy từ đầu nguồn sông xuống báo.- Thấy rồi, thấy con Lệ rồi...Bọn họ mừng lắm, cùng chạy về hướng đó, bà Liên lại chắp tay cảm tạ những người bà đã van xin, rồi xách dây chuỗi hạt đi theo về phía đó.Đầu nguồn sông, trên bờ là một bụi tre thật to, to lắm, nó nằm sát sông bao lâu nay.

Dù có mưa bão hay sông dâng gì nó vẫn sừng sững tươi tốt ở đó.

Đi đến nơi mọi người ai cũng soi đuốc vào bên trong bụi tre, con Lệ đang ngồi xổm trong đó, hai bàn tay để lên hai đầu gối, đưa đôi mắt vô hồn trừng trừng nhìn ra.

Ai nấy thấy cảnh đó đều ớn lạnh, da gà da vịt thi nhau nổi lên khắp người.

Ai mà yếu bóng vía chắc xỉu luôn tại đó, hoặc có mà ám ảnh hết mấy ngày.

Cây đuốc trong tay cũng xém rớt mấy lần.

Một người trong đó lên tiếng.- Sao kỳ vậy ta, tui đi ngang đây không dưới mấy chục lần, tui cũng có nhìn vô mà đâu có thấy, tự nhiên nãy vô tình nhìn vô lại thấy nó ngồi chốc ngốc đó, xém đái ra quần.Ông Lục mừng lắm, bá lấy vai của người đó.- Cảm ơn chú, cảm ơn chú nhiều lắm.- Không có gì đâu anh, hàng xóm với nhau mà.Mọi người về nhà lấy đồ, người cầm dao, rựa, người cầm cưa ra cưa bớt bụi tre để đưa con Lệ ra ngoài.

Ai cũng biết hiện tượng này là bị ma giấu nên đâu ai dám nhìn vô đó gọi tên con Lệ đâu.

Đưa được con Lệ ra ngoài, ông Lục nhanh chân ẵm nó về nhà, bộ đồ trên người con Lệ khô lúc nào không biết.Về đến nhà, người con Lệ mềm oặc ra, đôi mắt đã nhắm lại chứ không còn trau tráu nhìn nữa, họ đặt nó lên giường, bà Liên kêu thằng Lành ra sau, tay cầm theo cái ca múc nước.- Tè ra đây cho nội.- Dạ.Thằng Lành nghe lời tè ra một mớ nước vàng vàng, khai khai.

Bà Liên xách ngay lên nhà trên nói với ông Lục.- Chắp hai tay nó lên bụng, cột cái vòng vào tay nó.Ông Lục nghe thế liền luống cuống làm theo, sau đó bà Liên lấy nước tiểu của thằng Lành vuốt lên mặt con Lệ 7 lần.

Ở chỗ bà ai bị ma giấu đều làm thế sẽ tỉnh.

Đúng thật 5 phút sau con bé Lệ liền tỉnh.

Nó yếu ớt gọi bà Liên.- Nội...Bà Liên ôm lấy nó, bà mừng quá lại khóc rồi.- Nội đây.. nội đây... con dậy rồi hả?- Con ngủ lâu quá nên con đói bụng nội ơi... con muốn ăn cơm...- Ừa, ăn cơm... nội lấy cơm cho con ăn.Đêm đó con Lệ nó ngủ, người nó như nằm trong lò than vậy, nóng sốt kinh hồn, lại còn ú ớ các kiểu.

Bà Liên với ông Lục thay nhau chườm nóng cho nó để nó hạ sốt, rồi còn thay nhau thắp hương khấn vái mãi trên ban thờ, may mắn là gần sáng nó cũng đỡ sốt.

Ông Lục nằm ngủ canh nó, còn bà Liên tranh thủ nấu cho nó miếng cháo loãng.Ánh nắng mặt trời chiếu hắt vào chỗ nó nằm, ngủ đẫy giấc nó cùng dần thức dậy, khuôn mặt bơ phờ, vờ môi khô ráp thiếu sức sống.

Ông Lục nghe động cũng dậy theo, đưa tay sờ trán nó.- Dậy rồi hả con?

Hết sốt rồi nè, may quá...Nó đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn quanh.- Nội đâu ba?- Nội mới vô phòng nghĩ ngơi chút, đêm qua canh con cả đêm.Thấy nó mệt, ông Lục kéo nó lại ôm ấp nó vào lòng, vòng tay nội hay vòng tay ba thì con Lệ đều thích, mỗi lần như vậy nó lại cảm nhận được sự yêu thương cưng chiều.[...]Đợi con Lệ khỏe hẳn bà Liên mới hỏi nó.- Lệ, sao bữa trước đi tắm sông với tụi nó mà con lại chui vô bụi tre chi vậy?Con Lệ vừa ăn cơm dừa vừa vui vẻ nói với bà Liên.- Con đang tắm, tự nhiên ai kéo chân con...con thấy con mở mắt ra, thấy nhiều bạn nhỏ mặc áo đỏ áo trắng lắm, cái răng còn nhọn chỗ này nữa nè.

Có chị Hậu nữa đó nội, con hỏi gì chị ấy cũng không nói, chỉ nhìn con được mấy bạn kia dẫn đi chơi còn chị ấy đi theo thôi.Bà Liên nghe con Lệ nói vậy liền giật mình, con Hậu là con đầu của con Hiền, nó lớn hơn con Lệ nhà bà một tuổi.

Con bé đó đã mất rồi... cũng vì tắm sông.

Bà tin con Lệ, không phải vì khả năng nó nhìn thấy được vong linh, mà ai bị ma giấu cũng biết được lý do vì sao.Đầu giờ chiều hôm ấy, đợi chồng của Hiền đi làm, bà Lệ mới dám mon men qua hỏi chuyện.

Mấy bữa không sao, nay tự dưng vô nhà thấy ảnh thờ của con Hậu bà thấy ớn ớn.

Bà Liên lại bên cạnh chỗ Hiền may đồ, rồi hỏi vài chuyện bân quơ, một lúc sau mới hỏi chuyện chính thức.- Con Lệ nhà tao, bữa trước bị đuối nước mày biết chớ?- Dạ biết, đây ai cũng biết hết mà.Vừa nói, mắt vừa nhìn, đôi chân vừa đạp thoăn thoắt cái bàn may gỗ.

Bà Liên e dè rồi cất lời.- Con Lệ nó nói... nó nói... thấy con Hậu nhà mày.Hiền bật cười, đôi chân vẫn đạp, đôi mắt vẫn cắm vào máy may, cứ nghĩ bà Liên đang giỡn với mình.- Giỡn hoài dì, con con nó mất cả năm rồi, hồi nó mất đến giờ con cũng chưa gặp được nó lần nào.- Thì tin không tùy mày, nói để mày biết có gì mày cúng cho nó.

Tao về à.Bà Liên đi khuất khỏi cửa rồi, đôi chân Hiền cũng dừng lại, đôi mắt lại mang đầy vẻ u buồn nhìn lên bàn thờ con Hậu.

Đúng là từ lúc con Hậu mất, nó không một lần về báo mộng gì cho Hiền hết, hiền nhìn nó lại nhớ nó quay quắt rồi.Vài ngày sau thấy bà Liên đi chợ ngang nhà, Hiền réo vào.- Dì Liên, vô đây con nói nhỏ chút.- Ừa, nói gì nói lẹ tao còn về nấu cơm cho sắp nhỏ, chúng gần đi học về rồi đó.- Chuyện... chuyện bữa mà dì nói con đó.

Dì biết thầy nào hay, dì dẫn con đi xem.- Biết thì tao biết, nhưng thầy này lấy tiền cao lắm.- Thì dì dẫn con đi, hợp túi tiền rồi tính tiếp, chứ coi quẻ chăc không bao nhiêu đâu ha.- Cái đó tao cũng không biết nữa, tao đi hai lần, lần đầu ổng làm cho con Lệ ổng lấy 3 chỉ, lần hai ổng làm cho thằng Lộc ổng lấy 1 chỉ thôi.- Ủa, con Lệ với thằng Lộc bị gì mà dì qua đó xem vậy?May thôi sắp bị hớ, bà Liên liền nói trớ đi.- Thì con Lệ nó sinh rằm tháng bảy nên yếu bóng vía , tao dẫn tụi nó đi xin bùa bình an, với giải hạn á mà.- À, thôi bữa nào dì dẫn con đi xem đi, được việc thì con cũng ráng lo cho con con.- Ừa, mốt đi, mày với tao bắt xe đò rồi đi.- Dạ, vậy nghe dì.- Ừa, tao về nấu cơm cho sắp nhỏ đây.- Dạ.Bà Liên đi rồi, ánh mắt của Hiền vẫn nhìn theo bóng dáng hơi lụm khụm ấy.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 7


Như đã hẹn, bà Liên và Hiền bắt xe đò đi lên nhà thầy Ba Gà từ sớm, để còn kịp mà về trong ngày.

Đến nơi bà Liên liền gọi lớn.- Thầy ơi... thầy Ba Gà ơi...Chừng đâu 5 phút, bà béo vợ ông thầy cũng đi ra, nay bà béo đổi tông sang màu vàng, nhìn bà ấy không khác gì chậu hoa vạn thọ, kiểu vừa ngái ngủ vừa hỏi.- Tìm ai?- Tui nè, tui tới tìm thầy nhờ chút chuyện.Bà béo nhìn một lúc lại nhận ra người quen, nên mới nói đỡ gắt hơn.- Chờ chút.Bà béo di chuyển vào trong nhà, có lẽ là xin ý kiến thầy Ba Gà, một lúc sau mới đi ra mở cổng.- Vào đi.Bà Liên cùng Hiền đi về phía phòng thầy Ba Gà, hôm nay thầy không đọc sách nữa, thấy thầy đang huơ tay múa chân, mồ hôi nhễ nhại, chắc thầy đang tập thể dục.

Thấy thầy Ba Gà, bà Liên lịch sự chào hỏi.- Chào thầy.- Bà Liên đó hả, lại tìm tui có việc gì?- Dạ, nay con cháu nó có việc cần nhờ thầy giúp ạ.Nói rồi bà Liên huých cái cùi chỏ vào tay Hiền, hiền lúc này mới run run trả lời.- Dạ, con.. con có chuyện nhờ thầy ạ.Thầy Ba Gà ngưng huơ tay múa chân, lại bàn nhỏ sát tấm phản ngồi, còn không quên mời.- Hai người ngồi đây đi.- Dạ.Bà Liên và Hiền kéo ghế ngồi đối diện thầy Ba Gà, thầy rót cho mỗi người một chén trà rồi ung dung hỏi.- Tìm ta có việc gì?- Dạ... chuyện là... là.. con gái con, nó chết nước năm ngoái.

Mà bữa hôm con bé Lệ nhà dì Liên đây bị đuối nước, bị ma giấu vào bụi tre, nó nói là nó thấy con của con.

Vậy là sao thầy, con không hiểu?- Vậy thì gọi vong hồn con bé lên mà hỏi thôi.- Dạ, thầy giúp con ạ.- Qua phòng kia nghĩ ngơi đi, lát tầm 10h sang đây ta làm lễ gọi hồn, ta còn chuẩn bị chút.- Dạ.. dạ...Bà Liên đi trước, Hiền theo sau bà đến phòng dành cho khách.

Đúng 10 giờ bọn họ được gọi qua, thầy Ba Gà đã khăn áo chỉnh chu, rất hợp với nghề của thầy.

Bà béo giờ lại mang đồ trắng, áo trắng, quần cũng trắng, không biết là đang làm gì.

Thầy Ba Gà mới để bà béo ngồi giữa chiếu, còn bắt Hiền quỳ chắp tay gần đó.Thầy Ba Gà lấy tấm vải đỏ phủ lên đầu của bà béo, rồi thắp ba nén hương và khấn vái gì đó.

Một lúc sau, thầy lại bỏ ba cây hương đó đi và thắp ba cây hương khác cũng lại làm y chang vậy.

Đến lần thứ ba thì thầy lại hủy hương, bà béo đứng lên dọn dẹp đồ rồi đi vô.

Thầy Ba Gà lại bàn ngồi.- Ta không gọi vong hồn con bé lên được, dẫn ta đến đoạn sông nó chết.- Dạ... vậy phiền thầy về chỗ con một chuyến ạ.- Được rồi về đi, mốt ta xuống.- Địa chỉ của con đây, con xin ghi lại trong giấy này.Nói rồi Hiền ghi lại địa chỉ cho thầy Ba Gà, rồi hỏi đến việc tiền nong.- Dạ, bao nhiêu tiền con xin gởi ạ.- Ta không nhận, khi nào được việc ta mới nhận, cứ về đi.- Dạ, dạ... vậy chúng con xon phép, chúng con chào thầy ạ.- ừa.Sau khi đi ra ngoài, Hiền liền nói với bà Liên.- Thầy này ngó coi bộ giỏi mà có tâm quá dì ha.- Ừa,coi như mình may mắn lắm mới được thầy giúp.[...]Hai ngày sau, vợ chồng thầy Ba Gà đã xuất hiện ngay nhà của Hiền, vừa đến nơi thầy chỉ nghĩ ngơi 10 phút rồi nói Hiền dẫn ra đến nơi con gái Hiền chết.

Đó là một đoạn sông, gần với nơi con Lệ bị nạn, thầy cũng đi quanh đến bụi tre, nhìn bụi tre sừng sững thầy Ba Gà phải lùi lại 3 bước.- Bụi tre này toàn quỷ, chết nhỏ, có 2 vong trắng, 3 vong đỏ.Hiền không hiểu nên hỏi lại.- Là sao hả thầy?- Vong đỏ là vong quỷ, vong chết lâu nên sinh ra oán thù, vong trắng là vong mới mất trong vòng 1 đến 3 năm trở lại đây.- Vậy... vậy tính sao thầy?- Tối nay 10 giờ mới làm được lễ diệt quỷ.- Dạ, vậy mời thầy với cô cứ ở nhà con nghĩ ngơi ạ.- Ta nói trước, nếu tìm thấy xác con của cô thì phải 3 chỉ vàng đó nghe không?Hiền nghe xong tay chân bũn rũn, đất dưới chân như mềm đi khiến Hiền xém ngã.

Tại sao thầy mới đến đã biết, con Hậu chết năm đó... không tìm thấy xác?

Hay ai đó đã mách trước với thầy.Trưa hôm đó Hiền đi chợ rồi chạy sang tìm bà Liên, để hỏi xem có mách thầy Ba Gà trước không.- Dì Liên... dì Liên...- Gì?- Dì có nói thầy Ba Gà vụ con Hậu không?- Mày điên hả, bữa đó tao với mày gặp đó rồi về chứ tao nói được khi nào.- Ờ há, vợ chồng thầy Ba Gà mới đến nhà con nè.- Ủa, vậy hả?

Lát tao qua mời sang nhà tao chơi.- Dạ, dì mời thì cứ qua mời.

Thôi con tranh thủ về nấu cơm đã nghen.- Ừa, mày về đi Vừa đi Hiền vừa ngẫm, thầy Ba Gà đúng là giỏi thật sự, mới nhìn đã biết rõ sự việc rồi.Tối hôm đó, thầy dựng bàn làm phép gần cây tre to bự, sự việc có vẻ lạ lẫm với dân ở đây nên họ cũng túa nhau ra xem.

Họ xem chỉ là xem có những thứ họ thấy, nhưng có những thứ họ không thấy.Bàn lễ được dựng lên, không khác bàn lễ trước đó mà bà Liên thấy, vẫn là cây kiếm gỗ, và bình hồ lô được bọc vải đỏ.Thầy Ba Gà đọc lẩm nhẩm gì đó rồi dán lá bùa màu vàng viết chữ ngoằn nghèo không ai hiểu lên kiếm gỗ.

Sau đó mở bình hồ lô ra quẹt một ít khỏi đỏ rồi bôi ngang mắt, hướng cây kiếm gỗ về phía bụi tre hét to.- Quỷ tà... quỷ ma... mau nghe lệnh ta... hiện hình...Ai cũng chăm chú đứng xem ma quỷ hiện hình sẽ như thế nào, nhưng không một ai thấy chỉ thấy bụi tre rung lắc dữ dội, gió cuốn từng hồi, kèm theo đó là tiếng gió rít và tiếng kêu ''ken...két...'' của tre nghe thật ghê rợn.

Bây giờ trước mặt thầy Ba Gà là 3 vong nhỏ mặc áo đỏ và 2 vong nhỏ mặc áo trắng, vong mặc áo đỏ chính là quỷ rồi.

Thầy Ba Gà lớn giọng ra oai.- Lũ quỷ kia...

ở đâu đến đây tác oai tác quái?Thầy Ba Gà nghe thấy những tiếng cười the thé, mắt quỷ long lên đỏ sòng sọc, đưa hàm răng nanh nhọn ra dọa thầy Ba Gà.- Hé.. hé... tuổi chúng tao.. còn lớn hơn cả... tuổi của mày đấy... sức lực được bao nhiêu...mà dọa chúng tao... hé hé...- Có lớn hơn bao nhiêu đi nữa, đã thành quỷ hại người thì sẽ bị diệt, mau khai thân phận ra.Bọn quỷ lại cười the thé rồi lại phát ra những âm thanh ghê sợ.- Chúng tao... sống đây hơn trăm năm... lũ lụt cuốn đi... vô tình mắc vào bụi tre này.... không ai tìm kiếm, không ai hương khói... chúng tao đói... chúng ta hận... nên chúng tao phải kéo bọn trẻ con theo... giờ đây là nhà của chúng tao... không ai có thể phá được...- Im đi... nay ta thay trời hành đạo tiêu diệt các ngươi...Thầy Ba Gà lầm bầm trong miệng cái gì đó rồi mở nắp hồ lô ra.

Khi nắp hồ lô được mở, tiếng hét, tiếng hờn ai oán của trẻ con lại vang lên, người dân ở đây có thể nghe thấy.

Có người sợ quá lại chạy đi mất không dám xem nữa, ai cứng vía hơn thì còn ráng ở lại.Trước mặt thầy Ba Gà bây giờ là 7 vong quỷ nhỏ, có nanh có sừng, bỗng chốc lũ quỷ của thầy Ba Gà tạo thành một làng khói đỏ lớn như lốc xoáy cuốn lấy lũ quỷ ở bụi tre vào hồ lô, thầy Ba Gà nhanh chóng đậy hồ lô lại và bọc vải đỏ cẩn thận.

Gió ngừng thổi, bụi tre bỗng chốc im lặng như chưa từng có cơn gió nào thổi qua.

Những ngọn nến trên bàn nãy bị thổi tắt bây giờ tự nhiên lại đỏ lại, thật kỳ lạ, một hiện tượng khó mà giải thích được.Thu hồi được vong quỷ, sau đó thầy mới lấy trong túi vải mà thầy mang theo 2 lá bài, là 1 con đầm bích và 1 con già bích để úp lên bàn.

Thầy Ba Gà thắp 3 nén hương rồi khấn vái.- Triệu hồi linh hồn...Vong hai đứa trẻ biến mất, hai lá bài trên bài tự nhiên lật ngửa lên, ai thấy cũng giật mình, không khác gì một trò ảo thuật.

Xong việc thầy mệt nhoài ngã khụy xuống đất, mọi người lại đỡ lấy thầy, người đưa nước, người lấy khăn lau mặt cho thầy.

Nhấp ngụm nước thầy Ba Gà mới đủ sức nói với Hiền.- Kiếm đất đào huyệt, đầu hướng về Đông, lưng tựa vào Tây, quá Ngọ ngày mai sẽ được thấy cốt con của cô.Vợ chồng Hiền bật khóc nức nở, lạy thầy hơn tế.- Vợ chồng con cảm ơn thầy... cảm ơn thầy nhiều lắm...Hiền lại hướng ánh mắt đau khổ về hướng bụi tre mà khóc.- Con ơi... cuối cùng má cũng tìm được con rồi.. cuối cùng má cũng đưa con được về nhà rồi.Lâu nay Hiền cúng cho con cũng chỉ là cúng vọng, xác không có, hồn cũng không, thế là bấy lâu nay con cô vừa đói khổ vừa lạnh mà cô không biết.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 8


Đêm hôm đó thầy Ba Gà mệt thật sự, đã lâu vậy rồi thầy mới lại tốn sức lực nhiều như thế.

Chỉ mong ngủ một giấc cho lấy lại sức thôi, nhưng thầy đâu có dám ngủ khi việc của ngày hôm nay còn chưa xong.

Kim đồng hồ điểm 12 giờ, mọi người đã say giấc, thầy phải dậy đem bình hồ lô bọc trong vải đỏ ra sau nhà, cắn tay chảy máu rồi đọc cái gì đó 3 lần và nhỏ vào hồ lô đó 3 giọt máu.

Xong việc thầy cẩn thận đậy hồ lô lại, bọc vải đỏ và cột bằng dây kim tuyến ánh vàng.

Trên thân hồ lô giờ mới thấy hiện rõ một hình kỳ lạ được khảm trên bình hồ lô và hình kỳ lạ ấy bằng vàng thật.

Thầy lại đi vào nhà lại chỗ ngủ của mình, để bình hồ lô gần bên cạnh chỗ đầu ngủ và yên tâm ngủ một giấc say nồng.[...]Ngày hôm sau, mọi người cũng lo công việc sớm để mà tiếp tục theo dõi việc làm tiếp theo của thầy Ba Gà.

Quá ngọ chưa đến chứ mọi người đã tập trung đầy đủ gần bụi tre.

Lần này thầy đi ra chỉ cầm theo cái dĩa nhỏ đựng 2 đồng xu và cái bình hồ lô - vật bất ly thân của thầy.

Bấm đúng ngọ thầy mới nói với Hiền.- Kêu chồng con lặn xuống gần rể tre, đón cốt con bé lên.

Chỉ có ba nó mới đưa được cốt nó lên.- Dạ.Nghe lời thầy Ba Gà, chồng của hiền hụp mặt xuống đoạn sông gần bụi tre, cũng là dân sông nên mấy chuyện này là bình thường.

Ở dưới nước, nhìn vào trong rễ tre, có bộ cốt đang được rễ tre bao bọc, chồng của Hiền mới ngoi lên lấy hơi, hét lớn.- Thấy rồi, thấy cốt con bé rồi...

đưa tui cái dao tui cắt rể tre...Thầy Ba Gà mới trả lời.- Không cần đâu, bẻ là gãy.

Đưa tay đây.Chồng của Hiền đưa hai tay về phía của thầy Ba Gà.

Thầy mới đưa chuỗi vòng hạc quấn quanh tay chồng của Hiền và nói với anh ta.- Quấn cái này vào, chạm vào cốt mang lên đây để không bị rã.- Dạ.Chồng của Hiền lại ngụp lặn xuống, mọi người dân hiếu kỳ lại gần hơn mặt nước để xem.

Lúc này thầy Ba Gà mới trải sẵn một tấm vải trắng ra bãi cỏ, tấm vải trắng chỉ dùng trong tan lễ.Đúng như lời thầy Ba Gà nói, những cái rể tre chỉ cần bẻ nhẹ là đã gãy rồi, chồng của Hiền đưa hai tay ôm bộ cốt nhỏ lên.

Thấy chồng, Hiền khụy hẳn xuống đất, chân như mất năng lực không thể đứng vững nữa, chỉ còn biết khóc mà khóc thôi.

Chồng Hiền để bộ cốt trắng không còn tí thịt da nào lên tấm vải trắng, thầy Ba Gà mới hỏi Hiền.- Có phải con của cô không?Hiền vừa khóc vừa ôm lấy cốt của con Hậu.- Con con..đúng là con của con...cái dây chuyền bạc này là của con con...cái chân 6 ngón này là của con con...chân một bên cao một bên thấp này là con con...

đây đúng là con con rồi thầy ơi...- Vậy được rồi, cho cốt vào hòm đi rồi trả vòng hạc lại cho ta.Chồng Hiền vừa khóc vừa bỏ cốt của con Hậu vào hòm, ai nấy cũng thương xót thay cho con bé sinh ra đã không được lành lặn như mọi người lại còn vắn số.

Thầy Ba Gà lại hỏi.- Có muốn gặp nó lần cuối không?Vợ chồng Hiền quỳ xuống chân thầy lạy hơn tế, vừa lạy vừa khóc.- Dạ thầy.. thầy giúp thì giúp cho trót...- Được rồi.

Mang chén cơm, cái trứng gà luộc ra đây.Chồng của Hiền lấy mấy thứ thầy dặn hôm qua đưa cho thầy.

Thầy Ba Gà để chén cơm và quả trứng sát hòm của con Hậu, bộ cốt bây giờ đã rã ra như vốn cơ bản của nó.

Thầy lấy ra hai lá bài hôm qua để lên mặt đất sát chén cơm.

Còn bà béo hôm nay lại mặt đồ trắng, ngồi gần hòm con Hậu được để tấm vải đỏ phủ lên đầu.

Thầy dặn:- Có thấy gì cũng không được đụng vào bà ấy, nếu không vong sẽ thăng không nói chuyện được.- Dạ thầy...Thầy Ba Gà lại thắp hương và khấn.- Vong hồn Phan Thu Hậu, nghe lời ta nhập cốt đồng.Bà béo chưa đầy 5 phút bắt đầu lắc lư người, đầu cũng lắc lư, cho đến khi nghe tiếng thút thít khóc.

Thầy tiếp tục nói.- Ta khai khẩu cho đó, nói đi...- Má ơi... con đây...

Hậu đây...Hiền nghe thấy không kiềm lòng được định ôm chầm lấy , may mà được chồng Hiền ngăn lại.

Hiền nói trong nước mắt.- Má xin lỗi.. má xin lỗi.. nay mới tìm được xác con về...- Con nhớ ba má... nhớ em... nhưng con không về được... bọn kia không cho về... con đi là bị đánh... con đau lắm... con sợ lắm má ơi...- Má xin lỗi... không sao rồi con...Ở đây ai cũng xót thương cho bọn họ, nhiều người cũng bật khóc nức nở.

Nói thêm được vài câu thầy Ba Gà lên tiếng:- Thời gian có hạn, thôi thì thầy đưa con lên chùa nghe kinh phật sớm được đầu thai nghe không?Vong linh con Hậu không chịu, nó khóc nứt nở.- Không...

ông cho con ở với má... con không muốn đi... con muốn ở với ba má... với em con...- Con không ở lại được... con ở lại con sẽ không thể đầu thai được... con sẽ giống như bọn áo đỏ kia...Hiền cố gắng khuyên can con Hậu.- Con ơi... nghe lời ông đi con... sớm được đầu thai làm người... nghe con...- Không má ơi... con muốn ở với má mà...- Má xin con mà con... mỗi ngày mà đều lên chùa thắp hương cho con...- Vậy... con đi...Thầy Ba Gà gật gù, rồi đưa ngón tay trì chú điểm lên đầu bà béo, hô to.- Thăng..Bà béo ngã lăn người ra bãi cỏ, Hiền quay qua đỡ bà béo.

Thầy Ba Gà cản.- Kệ bà ấy, cứ để bà ấy nghĩ ngơi.Hiền lại quay sang ôm lấy hòm con Hậu mà khóc, thầy Ba Gà lại lên tiếng.- Còn một vong nhỏ nam nữa, chỉ có hồn mà không có cốt, nó nói nó tên Thuận nhờ ba má nó đón nó về.Ai ở gần đó cũng nhìn nhau ngạc nhiên tột độ, một cô trong đó lên tiếng.- Có, có thằng Thuận con nhà bà hai Hòa.

Năm đó nó chết nước mà không tìm thấy xác, ba má nó buồn quá nên chuyển đi sài gòn rồi, chúng tôi không biết họ ở đâu.- Vậy à.Rồi thầy Ba Gà viết chữ vào hai cái bài vị, yểm vào đó hai dấu đỏ đưa cho chồng của Hiền.- Mang hai cái này lên chùa, mỗi lần cúng thì thêm cho nó một phần, coi như là làm phước.

Có thắp hương thì cũng nhớ tới nó, chứ tội.- Dạ, con nhớ rồi thầy.Mọi việc xong xuôi, thầy Ba Gà với vợ bắt xe đò về, tay bà ấy cứ mân mê hai chỉ vàng lúc nãy Hiền đưa rồi gắt với thầy Ba Gà.- Ông điên hay sao mà bữa nay làm từ thiện vậy hả, bày đặt làm phước nọ kia.

Rồi bày đặt lấy có 2 chỉ, công sức bỏ ra biết bao nhiêu.- Bà ngu lắm, mình phải lấy tiếng để người ta còn đến xem cho mình, còn dẫn khách đến cho mình nữa.Rồi thầy Ba Gà ghé vào tai vợ nói nhỏ.- Quan trọng là mình thu phục được thêm quỷ, lại có cái mà sai khiến.Bà vợ béo nghe câu đó rất thấm nên cứ cười hi hí suốt quãng đường đi.Sau vụ đó, con Lệ và thằng Lành bị một trận đòn te tua.

Tuy thương thì rất thương nhưng hư là phải bị phạt.

Còn thầy Ba Gà cứ tiếp khách mãi không ngơi.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 9


Mười hai năm suôn sẽ trôi qua, con Lệ bây giờ cũng đã 17 tuổi, đã thành một thiếu nữ chứ ít gì.

Nó rất siêng năng chăm chỉ, đi học xong về là giúp ba nó nhiều việc, bà nội nó bây giờ sức khỏe cũng không được nhiều như trước.

Nay bắt đầu vào vụ nên nó cũng tranh thủ cấy lúa cho kịp, tranh thủ sớm lúc nào là nghĩ ngơi cho khỏe.

Lộc - anh lớn của nó thì đi chăn trâu gần đó, Lành- anh thứ của nó thì theo ba nó đi chở dừa, rồi khuân vác cho người ta nữa.

Nghe có vẻ trái ngược thật, tại sao anh lớn lại làm việc nhẹ, còn anh thứ lại làm việc nặng?

Cơ bản vì anh Lộc của nó từ bé đã yếu đuối, lại hay bệnh tật, đôi khi lại tự ti với bạn nên sống khép kín lắm, chỉ xem nó là bạn thân duy nhất mà thôi.

Bởi nó đi đâu, anh Lộc nó cũng đi theo nó.Hôm nay trời lạ quá, đang nắng chang chang tự nhiên lại kéo giông, sấm giật đùng đùng.

Nó kéo lại cái nón cơi rồi ngước lên nhìn bầu trời, kiểu này thì lại có trận mưa giông lớn lắm đây, thế thì đám mạ nó mới cấy kiểu gì cũng tiêu tùng, nghĩ mà chán.Tiếng gọi của Lộc làm nó quay người sang.- Lệ... về thôi, mưa giông đó...- Em biết rồi... còn ít nữa để em cấy nốt, chứ mang về cũng không có tác dụng gì...- Lẹ đi... tiếc gì còn ít đó, mưa giông là có sấm sét đó.- Dạ, em biết rồi anh hai...Nói thì nói vậy chứ nó cũng ráng cắm thêm cho hết đám mạ trên tay, rồi mới chạy về phía của Lộc.

Mưa đã nặng hạt và bắt đầu rơi xuống, nhỏ bộp bộp lên cái nón cơi của nó.

Lộc ngắm tình hình rồi mới nói với nó.- Thôi, qua chòi kia núp đỡ, qua giông rồi mới về được.- Dạ..Lệ nhanh chân chạy vào chòi nghĩ trước, phủi phủi đám hạt mưa vươn lên trên áo, Lộc cột trâu vào bên cạnh rồi mới vào sau, trên tay còn cầm bịch gì đó nữa.

Nó thấy mưa vươn trên tóc, trên mặt anh nó, nó liền phủi đi, Lộc mới đưa cho nó trái ổi trong cái bịch.- Nè, ăn đi, anh hai rửa rồi đó.Nó nhìn trái ổi mà ánh mắt cứ thèm thuồng, há miệng to cạp một cái, rồi nhai nhoàm nhoàm.- Ổi ngon quá, ở đâu anh hai có?- Nãy đi chăn trâu, thấy nên anh hai hái trộm.

Mà nè, sau này không có anh hai, phải tự biết lo cho mình nghen?Nó không quan tâm tới lời anh Lộc nói đâu, dạo này anh Lộc cứ nói linh tinh như thế, nó không thích nên nó không nghe đâu.- Anh hai ở với em suốt thôi, đi đâu được.- Anh là anh dặn em vậy đó.Hai anh em nó cùng ăn ổi, cùng ngắm mưa, ngoài đồng sét cứ nổ đì đoàng, sáng chói.

Nhưng anh em nó quen rồi, không thấy sợ, tự nhiên nó nhìn qua anh nó, mặt chùn xuống, ánh mắt buồn ơi là buồn vậy đó, tóc thì dựng ngược lên.

Nó định mở miệng hỏi thì tiếng nổ lớn ''Đoàng" nổ vang cả bầu trời.Nó nằm lăn xuống đất, tai ù đi, đôi mắt mơ hồ thấy anh nó đứng với một người phụ nữ nữa.

Đó là hình ảnh nó nhìn thấy cuối cùng.[...]Nó nhìn quanh, đây là cánh đồng chỗ nó với anh Lộc nó trú mưa, sao giờ có mình nó, anh nó đâu?

Nó cứ đưa đôi mắt nhìn quanh cánh đồng tối thui, khói bay mờ ảo, không một bóng người.- Lệ...Tiếng nói này là của anh Lộc nó, nhưng sao lại có phần thê lương như thế, chắc anh Lộc nó đang chọc nó, nó định quay lưng lại và mắng anh nó một trận.

Cái nó thấy là anh Lộc nó đang đứng với mẹ nó, chỉ cách nó tầm 3 sải tay mà thôi, nó ngạc nhiên nên hỏi.- Anh Lộc, sao anh lại đứng với má vậy?Giọng nói thê lương của anh nó lại cất lên.- Anh... phải..

đi... rồi... em...

ở... lại... ngoan...- Anh đi đâu, anh không được đi đâu hết, má đưa anh Lộc đi đâu?Má nó buồn lắm, biết giải thích sao cho nó hiểu đây.- Số... nó...

đã... tận... má... phải...

đưa.. nó..

đi... không... phải... lỗi... của... con...Anh nó cũng nói thế.- Không... phải... lỗi... của... em...Bọn họ lặp đi lặp lại câu đó nhiều lần, rồi dần dần lùi xa lại, nó cố đưa tay với, nó cố gắng chạy theo nhưng vô vọng, nước mắt cứ giàn ra trên mặt nó.- Má, anh hai...

đừng bỏ con...

đừng bỏ con...Bàn tay già nua nắm lấy tay nó, chất giọng khàn đục gọi tên nó.- Lệ... lệ... tỉnh lại đi con, nội đây... nội đây...Đôi mắt nó cay xè mở ra, nước mắt phủ áng cả con ngươi khiến nó cứ thấy mờ mờ.- Nội.. nội ơi, con mơ... con mơ lạ lắm nội ơi...Nó cố gắng víu vào tay nội nó ngồi dậy.

Bà liên lấy cái khăn rằn lau mặt cho nó, ân cần hỏi nó.

Nó bắt đầu kể lại giấc mơ của mình.- Con mơ thấy con với anh Lộc trú mưa, rồi sau đó con thấy anh Lộc đi với má con, con có gọi gì họ cũng đi, không quay lại nhìn con.

Lạ lắm nội, mà anh Lộc đâu nội?Bà Liên sụt sịt khóc, nấc nghẹn nói với nó.- Thật... thật chứ không phải mơ đâu con, thằng Lộc... thằng Lộc... bị sét đánh... chết rồi..Cái tin bà nội nói, nó không làm cách nào có thể tiếp nhận được, chắc lại đùa nó rồi.

Nó khẽ cười.- Nội giỡn hoài, chắc anh Lộc chưa về chứ gì, mà mắt con bị sao cứ thấy mờ mờ vậy nội?Bà Liên nắm tay nó vỗ vỗ.- Chắc di chứng của sét đánh, từ từ chữa sẽ khỏi thôi con.- Sét đánh?

Là sao nội?Bà Liên giọng buồn buồn tường thuật lại cho nó nghe.- Bốn ngày trước, người ta thấy con với thằng Lộc bị sét đánh ngoài cái chòi gần ruộng.

Con trâu chết quay, thằng Lộc cũng chết quay, chỉ có mình con là còn sống, không bị một vết thương nào, vòng hạt cũng đứt lìa văng tung tóe, nội lượm lại còn được nhiêu đây.- Nội đừng giỡn nữa, con không thích nội giỡn vậy đâu.Bà Liên nắm lấy tay con Lệ, dìu nó khỏi giường, đi lại án thờ rồi chỉ cho nó.- Thằng Lộc mới chôn hôm qua, ba bây với thằng Lành còn ngoài mộ nó.Đôi mắt mờ mờ của nó nhìn lên án thờ, định dạng có thêm ảnh thờ nữa mà thôi.

Con Lệ cố nhíu mắt nhiều lần, nhưng mọi thứ đối với nó vẫn mờ ảo.

Bà Liên nói với nó.- Lạy anh con đi con.Vậy là nội nó nói sự thật rồi, sóng mũi nó cay cay, nước mắt lại giàn ra khắp khuôn mặt nó, nó khóc ngất lên.- Anh Lộc ơi, em xin lỗi, lỗi do em... lúc đó đừng tiếc mấy cây mạ thì đâu đến nỗi... do em hại anh mà... anh Lộc ơi...Thấy con Lệ khóc, bà Liên cũng không cầm được nước mắt mà khóc thương thằng cháu yểu mệnh.

Khóc đã con Lệ quay người mò mẫm đường đi, bà Liên hỏi nó.- Con đi đâu?- Con ra mộ anh Lộc... con ra thăm anh Lộc...Bà Liên cản nó.- Con còn chưa khỏe mà sao đi được, muốn đi đợi lát ba bây về rồi ba bây chở đi.Con Lệ mò lại ghế ngồi khóc nức nở, nó luôn tự trách mình là lỗi của nó mà.[...]Con Lệ buồn lắm, bỏ cả ăn, nó không thiết tha ăn uống gì nữa, ngày nào nó cũng muốn ba đưa nó ra mộ thăm anh thôi, mỗi lần ra đó nó lại khóc rồi ngồi lì lâu lắm.Thấy nó quá sa sút tinh thần, Ông Lục cố gắng an ủi, động viên nó.- Lệ nè, con đừng buồn nữa, số thằng Lộc là đã được báo trước nên có tránh cũng không khỏi, không phải lỗi của con đâu.Nó chỉ biết im lặng, nó không nói gì, từ lúc nó tỉnh lại bà nội và ba nó luôn túc trực bên nó sợ lại có điều không lành.

Bà Liên nhìn nó cũng rất xót xa, cháu nào cũng là cháu, thương thì bà thương đều, bà Liên lại vén tóc nó an ủi nó.- Không phải lỗi của con đâu, phấn chấn lên, thằng Lộc thấy con thế này nó buồn lắm.

Ráng lên rồi ít bữa còn đi viện chữa mắt nữa con, ngoan, nghe lời nội, nội thương.Con Lệ vẫn không nói gì, lẳng lặng nằm xuống giường, ba và bà nội nó cũng đành chịu, thôi thì cứ để nó buồn thêm vài hôm.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 10


Đêm đó con Lệ ngủ cứ thấy mơ mơ màng màng, bên tai nó bỗng nghe tiếng cửa sổ mở từ từ.Cạch... két...két...Tự dưng nó cảm thấy không khí lạnh đột ngột, nó khẽ co rúm người lại, rồi tiếng gọi ai oán vang lên ngay cửa sổ.- Lệ... dậy...

đi... với... anh...Con Lệ liền nhận ra đó là tiếng gọi của anh Lộc nó, nó dò dẫm ngồi dậy.- Anh Lộc... em đây...

đi đâu anh...- Đi... với...anh...đi... với...anh...Cánh cửa chính của ngôi nhà bỗng nhiên tự động mở.Cạch... cạch...Con Lệ nhìn ra ngoài cửa chính có người đứng, người ấy đang đưa tay vẫy nó, nó đoán chắc là anh Lộc nó nên nó chùi xuống gần mép giường rồi theo hướng cửa đi ra ngoài.

Nó cứ đi, cứ đi mãi, đến lúc gần tỉnh nó thấy nó đứng ngay ngã ba đường lộ, người dẫn nó đi bỗng cười the thé ghê rợn.- Hé.. hé... chết... mày... rồi...Nó hoảng loạn khi thấy ánh đèn chiếu sáng chiếu thẳng vào mặt nó, nó chỉ biết đưa tay che ánh sáng thôi chứ không có phản xạ bỏ chạy.

Ánh sáng càng gần nó càng nhận ra được sự thật ghê rợn, chiếc xe tải đang đâm thẳng về phía nó, nó nghĩ chắc mình tiêu rồi.Rầm...Tiếng va chạm mạnh của xe đâm vào bụi cây gần đó, tiếng động lớn làm nó muốn rớt tim ra ngoài, chân tay bủn rủn, nó ngồi bệt xuống mặt đường, mồ hôi vã ra như tắm.

Người dân nghe tiếng động lớn nên cũng mở cửa chạy ra ngoài đường xem, thấy cảnh tượng đó, họ lại đỡ nó rồi chạy lại chỗ xe xem tài xế có sao không.

Cũng may mà né được nên tài xế không sao.Một cô trong đó hỏi nó.- Con có sao không, sao giờ này còn đi đâu đây?- Anh con gọi con đi, nhưng đi đến đây người gọi không phải anh con.Họ nghe con Lệ nói thế thấy mà ghê rợn, một người dạng gan hơn hỏi nó.- Anh con có phải là cái thằng thanh niên chết ở đây cách nữa tháng trước không?

Nó chết thảm lắm.- Không phải.- Nhà con ở đâu, để chú đưa về?- Con nhà ông Lục, trong xóm dừa, nhờ cô chú đưa con về dùm.Người đàn ông tốt bụng, mới dắt chiếc xe từ trong nhà ra, nó mò mẫm lại xe để leo lên.

Người đàn ông đó ngạc nhiên lắm.- Không thấy đường mà sao ra được tới đây hay vậy?Con Lệ chỉ biết khẽ lắc đầu rồi leo lên xe.

Người đàn ông ấy chở con Lệ đi rồi thì tài xế mới kịp hoàn hồn sau khi uống hết chai nước suối nhỏ.

Tài xế mới mở miệng kể lại cho người đã giúp tài xế ra ngoài.- Tự nhiên xe em đang đi, em đâu có thấy con bé đó đâu, đi sát đến nó em mới phanh, nhưng phanh kiểu gì cũng không ăn hết, mà lách kiểu gì cũng không được.

Rồi không biết sao mà xe em nó tự dưng nó lách qua như ai đẩy đầu xe em qua quậy đó.Người kia tắc miệng.- Chắc chú bị ma quỷ che mắt rồi.Người kia nói vậy, tài xế nổi da gà, chắc về anh đổi nghề luôn quá, mới lái có mấy hôm mà đã bị ma quỷ trêu rồi.Đang ngủ ngon lành thì nghe tiếng gọi lớn ngoài cửa.- Ông Lục ơi..

ông Lục...Nghe tiếng ai đó gọi ông Lục lại không dám thưa, đang đêm hôm thế này mà ai gọi chứ, chắc ma nó lại trêu ông.

Ông cố gắng im lặng nằm ngủ, tiếng gọi lại vang lên.- Ông Lục ơi... ra dẫn con ông vô nè..Ông Lục lại nằm im, ma này ghê quá, con ông ngủ hết rồi mà nó dám gọi luôn, chắc mai ông mua ít vàng mã áo giấy đốt trước cổng.

Bà Liên liền lên tiếng.- Lục... bật cái đèn mở cổng ra đi, không thấy con Lệ đâu.Lần này thì ông Lục bật dậy như cái lò xo, con Lệ đang ngủ với má ông mà sao má ông nói vậy.

Ông với tay bật cái công tắc điện gần đó, xỏ đôi dép sắp mòn hết đế rồi lại mở cổng, tiện tay bật luôn cái đèn trước hiên nhà.

Con Lệ từ từ đi vào, ông Lục chạy ra dẫn nó.- Ủa, nó đi đâu mà anh dẫn nó vô đây.- Nó xém bị xe tông chết ngoài ngã ba A đó.Ngã ba A là đường quẹo ra mộ của thằng Lộc mà, giờ này con Lệ còn làm gì mà đi ra đó.

Ông Lục liền cảm ơn người đã đưa con Lệ về.- Cảm ơn anh đã đưa con bé về, chắc nó lại mộng du đây mà.- Không có chi, tôi về đây.Người đàn ông đó quay xe đi, ông Lục đưa con Lệ vô nhà.

Bà Liên đã đứng ngay cửa đón nó.- Đêm hôm mà đi đâu vậy con, làm nội lo muốn chết à?- Có người gọi con đi, con tưởng anh Lộc, nhưng không phải, người đó muốn con chết...Bà Liên và ông Lục nhìn sững nhau, lẽ nào "cái bệnh" của nó năm đó lại tái phát hay sao.

Bà Liên liền nói với ông Lục.- Sáng mai đưa nó đi gặp thầy Ba Gà trước đi, rồi đi viện sau, ''cái bệnh'' của nó chỉ thầy Ba Gà mới giúp được.- Dạ, chắc vậy quá má.

Mà sao ông cụ Thất nói cái vòng hạt đứt là ông ấy xuất hiện mà mãi chưa thấy đâu.- Ôi, thầy bà thì như thần tiên, khi nào họ xuất hiện thì mới tin được con ơi.

Thôi vô ngủ.- Dạ.[...]Đêm qua ngủ cũng không được mấy, nên sáng ra nhà ông Lục dậy hơi trễ.

Ăn uống xong ông Lục mới chở con Lệ đi sang thầy Ba Gà.Vẫn con đường cũ, nhưng ngôi nhà thầy Ba Gà vắng tanh, giống như bỏ hoang lâu lắm rồi, cho dù có gọi rát cổ cũng không ai thưa.

Ông Lục nghĩ chắc thầy đã đổi sang nhà mới nên ông Lục mới ra ngoài, ghé quán nước hỏi người gần đó.- Chị cho tui hỏi thầy Ba Gà dọn đi đâu mà không thấy nữa?Như rà trúng đài, bà chủ quán còn mới kéo ghế sát lại ông Lục tám chuyện.- Trời ơi, anh không biết gì hả?

Ổng bị điên đi lang thang cả mấy năm nay rồi.- Bị điên?

Sao mà bị điên được.- Không biết, sao mà một ngày ngủ dậy ổng bị điên kêu la chạy khắp xóm, rồi tiếng hò hét trong nhà nên tụi tui tới xem.

Còn bà vợ ổng từ hồi ổng bị vậy bã cũng bỏ đi mất.- Sao mà kinh vậy, chắc ổng tiếc của nên bị điên đây mà.- Mà cái này mới ghê nè, có đợt đó công an đến điều tra nha, đào được bên lô đất bên cạnh ổng có 7 cái cốt trẻ em mặc đồ đỏ, được bọc trong vải đỏ nha, mà kỳ lạ là trong mỗi cái cốt đó đều dó đoạn chỉ đỏ như là đã từng may vá gì đó.

Rồi báo chí rầm rộ một thời gian, nói ổng là giết trẻ con lấy hồn nuôi âm binh đó, ghê lắm.

Anh không biết vụ đó hả?Ông Lục nhìn bà bán nước khẽ cười rồi lắc đầu.

Ông lo làm ăn kiếm tiền nuôi con chứ rãnh hơi đâu mà đọc báo.

Bà bán nước bĩu môi dài thượt.- Anh đúng là đồ nhà quê mà.

Không biết công an bắt được vợ ổng chưa.

Ổng điên điên khùng khùng vậy đó rồi công an thả ổng ra, họ không nhốt nữa.

Ban ngày ổng núp trong nhà, tắt nắng cái là ổng chạy ra ngoài kêu la thảm thiết.

Lúc đầu họ ghét họ đánh ổng dữ lắm, sau họ thấy cũng tội họ cho đồ ăn nhưng ổng không ăn, ăn đồ thừa rồi xác động vật chết.

Haizzz, chắc nghiệp quật đây mà, ở ác chi vậy không biết.Ông Lục nghe xong cũng sởn hết gai ốc, chuyện nuôi quỷ nuôi âm binh chắc chỉ có trong phim ảnh hay bên tây bên tàu, chứ cái xứ nhỏ bé như chỗ ông mà cũng có thật ghê quá.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 11


Chào bà chủ bán nước, ba con ông Lục thẳng đường đến bệnh viện lớn, lúc đến nơi cũng hơn 4h chiều, hên là ba con ông vẫn bốc được vé khám bệnh.

Rất nhanh bác sĩ đã gọi ba con ông vào trong khám, sau khi kiểm tra mắt bác sĩ hỏi.-- Có bị va đập ở đâu không, hay có bị gì bay vào mắt không?-- Dạ, cách đây không lâu con bé bị sét đánh, đầu đập xuống đất.

Lúc đó tui có đưa nó đi khám ở bệnh viện lớn, họ kiểm tra nói không sao rồi cho về.Bác sĩ nhíu mắt lại nhìn ông Lục rồi nhìn con Lệ như người ngoài hành tinh.-- Ông giỡn hoài, sét đánh mà còn ngồi được đây à, sét đánh có mà ngồi trên bàn thờ rồi kìa.

Hoặc là sẽ bị tổn thương phần não và phần tai, trên thân thể sẽ xuất hiện vết cháy xém chứ có đâu lành lặn được như thế này đâu.

Ông Lục cố gân cổ lên giải thích.-- Thiệt tui nói thiệt mà, con bé này không bị gì hết, bác sĩ ở bệnh viện đã kiểm tra cho nó 2 ngày rồi mới cho về, người chết là... anh của nó.Bác sĩ lại nhíu mày, thôi không cãi với mấy người này, thời buổi nào rồi mà cứ như huyền huyễn, nói toàn chuyện không có thật, chắc ông này cũng có vấn đề đây mà.

Bác sĩ lại khám cho con Lệ mà thôi.-- Đưa cô bé đi chụp X quang đi, xem có máu tụ trong não không?-- Có chụp rồi, bác sĩ bảo có máu tụ, có cho thuốc uống nữa mà chưa có khỏi.-- Vậy được rồi, tôi kê cho đơn thuốc khác.

Xuống dưới kia mua thuốc luôn đi nghen.-- Dạ, tui cảm ơn bác sĩ.Ông Lục dẫn con Lệ ra ngoài ghế chờ ngồi.-- Con ngồi im đây chờ ba, ba lại cuối hành lang kia mua thuốc rồi mình về.

Đừng có đi đâu nghen.-- Dạ, con biết rồi, ba cứ đi đi.Ông Lục đi nhanh lại mua thuốc chứ sợ bệnh viện đóng cửa thì khổ.

Ông Lục đi rồi, con Lệ đưa mắt nhìn xung quanh, có vài người ở đây, họ cứ nói với nhau những điều kỳ lạ.'' Là con bé đó, nó nhìn thấy chúng ta''''.

Bắt nó đi mà về nhà, mau mau''''Tui trước"'' Không, tui thấy trước"Những bóng mờ càng tiến gần, con Lệ lại cảm thấy không khí lạnh đột ngột, cảm giác rất khó tả.

Nó hoảng nên nói tiếng lớn.-- Mấy người là ai, mấy người muốn gì?

Tránh xa tôi ra...Ông Lục nghe tiếng con gái liền chạy tới.-- Lệ... sao vậy con?Những cái bóng mờ biến mất, nó đưa mắt dáo giác nhìn quanh nhưng không thấy nữa, trán vã mồ hôi đầm đìa, giọng lắp bắp.-- Họ...đâu rồi...họ...mới đây mà?Ông Lục nắm lấy tay con Lệ trấn an.-- Chắc họ đi rồi con, mình về thôi.-- Họ... muốn bắt cóc con hay sao á ba...nên nói toàn điều kỳ lạ.-- Ba đây, chắc họ thấy ba họ sợ bỏ đi rồi, không sao đâu con.

Mà sau này con có gặp mấy trường hợp đó cứ hét lớn lên nghe, cho bọn bắt cóc sợ.-- Dạ.-- Mình về thôi con.Ông Lục dìu con Lệ đi, lâu lâu vẫn ngoảnh lại hành lang đó kiểm tra xem, ông đâu dám nói với con Lệ là từ đầu đến cuối hành lang đó chỉ có ba con ông.

Ba con ông Lục đi rồi, đám vong hồn vất vưởng mới lại hiện ra nhìn theo buồn buồn."

Tiếc quá, hết cơ hội rồi"" Không có ông đó thì hay quá"Lúc về nhà trời đã sập tối, đợi cơm nước xong ông Lục mới kéo bà Liên ra phía sau nhà.-- Làm cái gì vậy, sao kéo má ra ngoài này?Ông Lục đưa ngón tay lên miệng, rồi mắt cứ liếc tới liếc lui, miệng lí nhí.-- Má nhỏ tiếng thôi... con Lệ nó nghe thấy bây giờ.-- Mà có chuyện gì mới được.-- Lúc chiều con đưa con Lệ đi khám bệnh viện, trong lúc mua thuốc con Lệ hét lên, con chạy lại thì nó nói có mấy người muốn bắt cóc nó.

Nhưng cả buổi hành lang đó chỉ có con với nó thôi.-- Mày nói cái gì ghê vậy Lục, giống bữa nó bị dẫn ra ngoài ngã ba hả?-- Chắc vậy đó má, chắc con Lệ nhà mình nó thấy ai đó mà mình không thấy.-- Chết cha, mà sao mày không dẫn nó vô tìm thầy Ba Gà hỏi xem sao?-- Thôi má ơi, con có vô tìm rồi nhưng ổng bị điên rồi , chắc bị ma quỷ ám ổng đó.-- Mà chuyện con Lệ thấy người âm đâu phải là chuyện mới đây đâu mà mày rối, giờ chỉ còn chờ ông Thất quay lại mới yên ổn được.

Mình chịu khó coi chừng nó là được, có mình bên cạnh chắc đám ma quỷ không dám làm gì đâu.-- Dạ, thôi đi vô má.-- Ừa.[...]Thuốc của bệnh viện chuyên khoa hay thật đó, mới uống có mấy ngày mà mắt con Lệ đã khỏi hẳn, đã nhìn thấy mọi thứ lại như cũ, nó vui lắm, người nhà nó cũng vui lây.

Mọi sinh hoạt bình thường đều trở lại với nó, nhưng có cái không bình thường là nó làm gì hay đi đâu đều có người nhà nó bên cạnh.

Nhiều lúc muốn đi chơi với lũ bạn cũng không được, nó cảm thấy có chút phiền, nên nó quyết định đem chuyện đó giải bày với ba và bà nội của nó.-- Ba... nội à... có thể không theo con mọi lúc mọi nơi vậy được không, con thấy không được tự do lắm.-- Chịu khó chút đi con, chứ con đang còn ốm mà, ba sợ con ngất.-- Con hết ốm rồi, con khoẻ hơn trâu đây nè, để con chút tự do với bạn đi mà.-- Không được, bệnh con nguy hiểm lắm, ngất bất cứ lúc nào.-- Ba à... con...Con Lệ mè nheo, ông Lục phát bực, gắt với nó.-- Con cái nuôi cho lớn rồi nói cái gì cũng không nghe là sao, tốt là tốt cho mày chứ ai.Ông Lục bực tức bỏ ra ngoài, mặt nó buồn thiu, bà Liên an ủi nó.-- Thôi con đừng buồn, ba bây là lo cho bây nên mới vậy, thời gian nữa đi rồi sẽ được tự do, nghe.Dù con Lệ không muốn nhưng cũng đành gật đầu.[...]Hai hôm sau, phía xóm trên có tổ chức hội lô tô, ca nhạc các kiểu, nghe nói đâu có ca sĩ về diễn nữa.

Xe máy của đoàn chạy quanh xóm nó thông báo, còn phát tờ rơi các kiểu.

Nó cầm tờ rơi vào lúc chiều muộn, cứ nuối tiếc đứng mãi nơi ngoài cổng nhìn theo, không để ý có bà cụ đang tiến lại gần nó giọng ồm ồm.-- Cho ta xin miếng bánh.Lúc này nó mới sực nhớ trên tay nó đang cầm miếng bánh dừa, rồi nhìn lại bà cụ có vẻ là lạ ấy, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt vô hồn quầng thâm, cách mặt đồ lại không giống mấy bà cụ ở đây.

Nó mới nhìn bà cụ từ đầu xuống chân chân một lượt, người nó run run lên rồi đi lùi về phía trong nhà.

Bà cụ gắt với nó rồi bỏ đi.-- Nhìn gì, chồng ta uống say nên chặt mất chân ta rồi.Bà cụ ấy lướt đi ngang mặt nó tầm độ 5 giây rồi biến hút, nó tái mét ngồi phệch xuống sân.

May lúc đó bà Liên đi ra.-- Lệ... làm gì mà ngồi đây con?Nó ôm cứng lấy bà Liên giọng lắp bắp run sợ.-- Ma.. con thấy... ma nội ơi...Bè Liên khẽ nhíu mày.-- Con thấy ở đâu?-- Ngay... ngay cổng.. có bà cụ...

đi ngang... xin... xin con bánh...Bà Liên lại nhíu mày, không lẽ bây giờ nó nhìn thấy, mà còn có thể nghe thấy vong linh nữa hay sao.

Vậy là ''bệnh'' này của nó đã nặng thêm rồi.

Sau khi bàn bạc với ông Lục thì mọi người quyết định đem chuyện đó nói với nó, để sau nó có gặp thì không còn hoang mang nữa.

Ông Lục nhẹ nhàng lên tiếng.-- Lệ, con có nhớ hồi nhỏ con nhìn thấy ma không?-- Không, con không nhớ điều đó.Ông Lục thở dài rồi tiếp tục lên tiếng.-- Giờ ba cũng nói với con sự thật đây, con có khả năng nhìn thấy vong linh, ngay từ nhỏ lận.

Con hay bị vong linh theo quấy phá, lúc đó ông cụ cho con chuỗi vòng hạt để bảo vệ con nên con không thấy nữa, giờ chuỗi hạt đã đứt nên con lại thấy lại.

Lúc ở viện mà ba con mình đi khám mắt cho con, lúc đó thật ra... thật ra... không có ai hết, chỉ có hai ba con mình thôi.Con Lệ như sét đánh ngang tai, không thể tin vào những điều ba nó nói.-- Thôi ba đừng gạt con, ba không muốn cho con đi chơi thì con ở nhà, đừng đem mấy chuyện ma quỷ ra gạt con.-- Ba nói thiệt, ba không gạt con gì hết.-- Con không tin, con không tin đâu...Con Lệ nó khóc rồi nó chạy ra khỏi nhà, ông Lục định chạy theo nhưng bà Liên cản.-- Chắc con bé nó hoang mang lắm, cứ để nó 1 mình đi, nó cũng biết nó bị như thế nên không dám đi xa đâu.Ông Lục cũng chỉ biết nhìn ra ngoài trời tối đen như mực, đúng là ai mà có thể chấp nhận được một ''món quà đáng sợ'' như thế của tạo hoá chứ.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 12


Con Lệ từ nhỏ lớn lên ở đây, con đường tối này cũng quen thuộc với nó.

Vì hồi đó đến giờ nó không thấy gì nên cũng không sợ, theo thói quen nó chạy ra đoạn suối cạn ,trời tối nhưng trăng lại sáng lắm, có lẽ hôm nay rằm chăng?

Nó nhìn có vài cặp đôi ngồi hẹn hò với nhau gần đó, tiếng suối chảy róc rách thật lãng mạng, nghe tiếng suối, tiếng dế lòng nó cũng thanh thản nhẹ nhõm chút.

Nó tự nhủ lòng, lần sau nó thấy thì nó sẽ lơ đi không nhìn nữa là được mà, với đứa trẻ sinh ra mẹ đã mất, hại anh bị sét đánh chết thì còn gì tệ hơn cho một đứa sao chổi như nó nữa.

Nó đang miên man suy nghĩ chợt nhíu người lại, nước ở đâu búng vào mặt nó, nó đưa tay lên lau mặt, khi bỏ tay xuống nó đã thấy một đứa bé quần áo ướt sũng đang đứng trước mặt nó.

Trăng có sáng nhưng cũng không thể nhìn rõ thằng bé là ma hay người, nó biết ý đứng lên nhắm mắt quay lưng bỏ đi.

Tiếng gọi của thằng bé đã níu nó lại:-- Chị..

đi đâu...

đó...

ở lại chơi với em...em có một mình... em buồn...em lạnh lắm...hư hư... lạnh lắm...Rồi tràng cười trẻ con ma mị ghê rợn vang lên, con Lệ muốn co giò chạy lắm hoặc hét lên cho mấy người gần đó nghe nhưng nó không làm gì được, bản thân cứ thế đi theo thằng bé mà thôi.Chờ mãi lúc lâu mà chưa thấy con Lệ về, cả nhà bà Liên mới thắp đuốc túa ra đi tìm nó, tìm lâu lắm cũng không thấy nó.

Biết có chuyện không lành, bà Liên mới hô hào lên cho cả xóm đi tìm hộ.

Những ngọn đuốc ngày một nhiều, sáng rực cả một bầu trời đêm, tìm mãi mà không thấy nó.Cùng lúc đó bà Liễu- em gái bà Liên đang nằm ngủ, đưa tay sang bên cạnh thấy ướt ướt bà Liễu tưởng thằng cháu của bà tè dầm nên bà Liễu lên tiếng:-- Bờm, mày lại tè hả con, lớn rồi tè dầm hoài.Tiếng con Lệ vang lên, khiến bà Liễu giật thót mình ngồi dậy.-- Nội ơi... con đây...

Lệ đây...Bà Liễu vội vàng mò cái công tắc gần đó bật lên, cái đèn quả trứng vàng yếu chiếu sáng lên người con Lệ.-- Chứ mày làm gì mà ướt sũng vậy con?-- Con bị ma nhấn nước... nó rủ con đi chơi... may ông nội đuổi nó đi rồi dẫn con lên đây.Cũng may thay ngôi mộ ông nội nó được chôn ngay con đường gần suối.

Bà Liễu mới vội mở cái tủ gỗ cũ lấy cái khăn đưa cho nó:-- Lau người đi rồi nội lấy đồ cho mà thay.-- Dạ.Đêm tối còn bị nhấn nước, con Lệ lạnh run run ngồi co ro lại, ánh sáng bên dưới suối chói lên, cùng những tiếng gọi vọng lên, bà Liễu đưa đầu ra ngoài cửa sổ gọi to:-- Có rồi, nó trên này.Những ánh đuốc bắt đầu thưa dần, nhà bà Liên cũng lên đến nơi, điều đầu tiên là bà Liên ôm lấy nó, bà sợ nó lại xảy ra chuyện gì nữa lắm:-- Có sao không con ơi, con làm nội lo quá trời.Con Lệ cũng ôm cứng bà Liên khóc lóc:-- Con sợ, con sợ quá nội ơi...-- Có nội đây, có nội đây rồi.Kể từ đêm hôm đó con Lệ ít ra ngoài hơn hẳn, nó sống khép kín hơn hẳn.[...] Hai ngày sao, có một thanh niên án chừng hai mươi mấy đang đứng ló ngó trước cửa nhà nó, bà Liên tưởng đâu bạn trai nó đến tìm, bà Liên cũng mừng thầm rồi từ từ đi ra ngoài cổng hỏi:-- Con tìm ai?-- Cho con hỏi nhà này có phải nhà của em Lệ?"

Em Lệ", bà Liên nghe người thanh niên đó gọi cháu gái bà mùi mẫn vậy chắc chắn là người yêu con Lệ đây mà:-- Đúng rồi, đây là nhà "em Lệ", con là ai?-- Con là người của ông Thất.Bà Liên hai mắt trợn tròn, ngạc nhiên quá đỗi, tại sao ông cụ Thất không đến mà lại để chàng trai thanh niên tuấn tú này đến chứ.

Chững đi vài giây bà Liên mới lấy lại bình tĩnh mở cổng cho thanh niên ấy.Con Lệ đang ngồi trên giường, đôi mắt tròn chớp chớp mấy cái khi thấy nhà có khách, đã lâu lắm rồi nhà nó chưa có khách đến chơi.

Thanh niên ấy bình thản ngồi cái ghế đối diện với Lệ nhẹ nhàng lên tiếng:-- Tôi là Cửu, hay còn gọi là Tuấn, tôi đến đây thay ông Thất sau khi cô trải qua 3 kiếp nạn sinh tử.-- Là.. là sao... tui không hiểu gì hết?-- Những người sinh ra đặc biệt như chúng ta phải trải qua những cửa ải mới có thể nhìn nhận sự việc được.

Hôm nay tôi đến đây để đưa cô đến gặp sư phụ của tôi, ông ấy sẽ giúp được cô.Bà Liên chen ngang:-- Sư phụ?

Sư phụ nào?

Ông ấy ở đâu?

Tại sao ông Thất lại không đến như đã hẹn.Tuấn có vẻ buồn buồn:-- Ông ấy mất rồi.-- Sao lại mất, không phải những người làm thầy đều đoán biết được số phận sao.-- Những người như chúng tôi một là không giàu, hai là yểu mệnh, ba là vô tự.

Không ai có thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử.Bà Liên "à" lên một tiếng rồi chép miệng, hèn chi hẹn mà ông ấy không thể đến.

Tuấn lại tiếp tục câu chuyện của mình:-- Cô hãy theo tôi, sư phụ tôi muốn gặp cô.-- Tui đâu có biết anh, lại càng không biết sư phụ anh, làm sao tui có thể tin những lời anh nói là thật?-- Tin hay không cô cứ đi theo tôi khắc biết.

À, trước tiên cô đeo vòng hạc này vào đi cho ma quỷ khỏi quấy rầy.Con Lệ cứ nhìn Tuấn mà lòng nặng trĩu, liệu nó có nên tin vào người này không.[...]Bây giờ Tuấn chính là cứu cánh của con Lệ, nó nghĩ thà là tin còn hơn, thà là tin ít ra còn chút hi vọng chứ cứ khác người thế này chắc tự kỷ chết mất.

Và con Lệ quyết định đi theo Tuấn, có cả ông Lục đi cùng bọn họ.

Nơi họ đến là một vùng núi hoang vu, cây cỏ rừng rậm, họ phải đi hết 1000 bậc thang mới lên được tới nơi.

Nhưng 1000 bậc thang ấy giống như được trời đất sinh ra chứ không có bàn tay con người đụng vào.

Đập vào mắt họ là một tượng phật bà quan âm cũ kỹ bằng đồng, bức tượng có nhiều vết trầy xướt, giống như vết sẹo thời gian.

Vòng ra phía sau lưng là một ngôi chùa nhỏ, được dựng lên đơn giản.

Trong ngôi chùa đó không có nhiều tượng phật, chỉ có một tượng phật khác nhỏ hơn được để trên bàn và có một ông cụ tóc bạc đang ngồi niệm phật.Tuấn lên tiếng kính cẩn chào hỏi:-- Thưa sư phụ con đã về.Ông cụ ngưng niệm phật và xoay người lại, gương mặt ông cụ thật hiền hoà, mái tóc trắng xoá búi cao, mặc đồ bà ba màu trắng y như ông tiên vậy.

Ông cụ cất giọng khàn khàn:-- Lui ra đi, ta muốn nói chuyện riêng với con bé.-- Dạ, sư phụ.Tuấn kéo tay ông Lục ra ngoài để cho sư phụ và con Lệ lại với nhau.

Lúc này con Lệ mới ngồi xếp bằng đối diện ông cụ, ông cụ vuốt chòm râu dài rồi lên tiếng:-- Con cứ gọi ta là ông Tam, ta nay đã hơn 120 tuổi.Con Lệ vô cùng sững sốt, lần đầu tiên trong đời nó thấy một người nhiều tuổi đến như vậy:-- Ông ơi, sao ông biết con bị như vậy ?Ông Tam cười hiền:-- Thiên cơ bất khả lộ.

Giờ ta để cho con chọn lựa.

Một là bị che mắt tạm thời, nhưng duyên cơ nó sẽ khiến con thấy lại những vong linh, hai là con phải đối diện với nó và tìm cách sống chung với điều đó.

Con chọn đi.Con Lệ thở dài:-- Vậy thì ông có giúp gì được cho con đâu.-- Nếu con đưa ra lựa chọn ta mới có thể giúp được con.

Con Lệ lại khẽ thở dài và cuối đầu.-- Con biết rồi, con cần thời gian suy nghĩ.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 13


Con Lệ đưa đôi mắt vô hồn nhìn ra không gian xanh ngát mát lành trước mắt, cảnh vật rừng cây đồi núi được nhìn từ trên cao thật khác biệt.

Tuấn đi đến và ngồi lại gần bên cạnh đưa cho con Lệ cái bánh chưng nhỏ:-- Ăn sáng đi nè.Con Lệ chuyển ánh nhìn sang Tuấn, khẽ cười rồi nhận lấy đồ ăn trên tay Tuấn.

Nó lột bánh rồi cắn một miếng, miệng vừa nhai vừa hỏi Tuấn:-- Ngon thật.-- Ngon thì cứ ăn, tôi còn vài cái.Ăn được hơn nữa cái bánh rồi con Lệ mới e dè hỏi Tuấn:-- Anh cũng nhìn thấy ma sao?

Rồi anh cũng ở đây luôn hả?

Nhà anh ở đâu?

Họ có lên thăm anh không?Tuấn nhìn con Lệ rồi bật cười lớn, nụ cười đẹp đến nao lòng:-- Em hỏi từng câu thôi, nhiều thế sao tôi trả lời được.-- Anh cứ trả lời theo thứ tự là được mà.Trước khi trả lời câu hỏi của nó, Tuấn khẽ thở dài.-- Tôi sinh ra trong một gia đình, bố là quân nhân, mẹ là giáo viên.

Nhà tôi ở ngoài Bắc chứ không phải ở đây.

Năm tôi 10 tuổi, bị tai nạn ngã từ trên tầng hai xuống, may sao không chết, nhưng từ đó tôi lại nhìn thấy vong linh.

Tôi cứ nói bố mẹ những gì tôi thấy nhưng họ không tin tôi, họ còn nói tôi là bị điên.

Rồi họ cho tôi đi bệnh viện tâm thần khám và ép tôi ở lại đó.

Một đứa trẻ vừa nhìn thấy vong linh lại thấy cả những người bị điên nó sẽ sợ hãi như thế nào cô biết không?

Nhưng bố mẹ tôi vẫn mặc kệ tôi như vậy để tôi một mình chịu đựng trong bệnh viện tâm thần ấy.-- Trời, trời, ba má gì kỳ quá vậy?-- Không có gì kỳ cả, vì họ sỉ diện, không muốn chấp nhận một đứa con bị tâm thần mà thôi.-- Quá đáng, con cái có thế nào cũng là con cái chứ.

Không bù được với ba của tui miếng nào, ba tui là tốt nhất trần đời đó.Đôi mi cong vút của Tuấn chùn xuống, lại nở một nụ cười buồn:-- Vậy là em may mắn nhất đời rồi.-- Rồi sao nữa anh kể tiếp đi.-- Mỗi lần thấy vong linh tôi cứ nhắm mắt bịt tai, mặc kệ bọn họ nói gì hay làm gì tôi, tôi cố gắng co người chặt lại nhất có thể.

Dù nhiều lần vong linh muốn hại tôi, nhưng kỳ lạ là tôi lại được ai đó cứu, tồi tôi cũng dần quen, nên được đưa về.

Nhưng họ không cho tôi về nhà mà đưa tôi lên chùa, cho tôi tĩnh tâm và bình thường lại.

Sau đó tôi gặp ông Thất và tôi đã bỏ đi.-- Vậy anh có về thăm nhà không?-- Chưa một lần.-- Vậy là anh oán họ?-- Rất oán, dù sư phụ khuyên tôi bao nhiêu lần là buông bỏ, nhưng tôi không thể làm được.Con Lệ im lặng một lúc như để chiêm nghiệm lại bản thân rồi hỏi tiếp:-- Thấy được ma anh không sợ sao?-- Lúc đầu thì sợ nhưng sau lại quen nên thấy cũng bình thường, sư phụ cho tôi vòng hac này để ma quỷ không hại được tôi nữa.

Tôi chọn cách đi theo sư phụ, học tu đạo như sư phụ.-- Nếu tu đạo là sẽ được yên thân à?-- Tuỳ vào cách nghĩ của mỗi người, tuỳ vào duyên nữa.

Em cứ suy nghĩ điều em phải chọn đi rồi nói cho sư phụ.

Tôi xuống dưới đọc sách đây.-- Dạ, cảm ơn anh.Tuấn lại nhìn nó và cười rồi quay lưng bỏ đi, nó nhìn theo chép miệng 1 cái.

Con trai gì mà đẹp quá, lại đi tu đạo thiệt là uổng quá mà.[...]Con Lệ phải mất hết mấy hôm mới suy nghĩ xong, ít ra nó biết không phải một mình nó là bị lập dị, còn có nhiều người như nó nữa.

Chữa không được thì thôi đành sống chung với lũ, mà Tuấn cũng đã nói rồi " có vòng hạc sư phụ cho ma quỷ sẽ không hại được".

Nó chủ động đi tìm ông Tam, vào đến cổng chính thấy ông Tam vẫn ngồi đó xếp chân mắt nhắm nghiền, con Lệ khẽ lên tiếng:-- Ông Tam ơi, giờ ông có rãnh không ạ?Ông Tam từ từ mở mắt nói với nó:-- Con tìm ta có chuyện gì?Con Lệ lại ngồi đối diện ông Tam, bày tỏ ý định của mình:-- Con suy nghĩ kỹ rồi, ông giúp con.

Con muốn học tu đạo như anh Tuấn.-- Sát lại đây một chút để ta xem nhân duyên của con.-- Dạ.Con Lệ xê người ngồi sát lại, ông Tam để ngón tay lên trán nó rồi nhắm mắt tĩnh tâm hơn 5p mới nói với nó:-- Ta chỉ giúp con không bị ma quỷ biết được khả năng của con hay chạm vào con, con còn nhân duyên ở trần, và còn một món quà khác, ta không thể giúp con tu đạo được.-- Món quà?

Lại là là món quà nào nữa ạ, một món quà này là con đã đủ ớn lạnh rồi.

Ông Tam vuốt chòm râu dài trắng xoá và cười:-- Từ từ con sẽ biết, con chỉ cần tu tâm, tâm con thiện con sẽ làm việc thiện.

Con tu đạo nhưng tâm con tà, con vẫn sẽ làm việc ác.

Vòng chuỗi hạc trên tay con nó được làm từ thân và rễ bồ đề ngàn năm tuổi, con cứ đeo nó trên tay không ma quỷ nào hại được con.

Con nên nhớ thân con trong sạch nên ma quỷ rất muốn nhập thân.-- Dạ con biết rồi.

Mà ông Tam ơi con có một thắc mắc.-- Con cứ hỏi, cái gì biết ta sẽ trả lời.-- Tại sao ngôi chùa này không có ai lên thắp hương vậy ạ?-- Người hữu duyên mới nhìn thấy được nó.-- Mà ông Tam ơi, tại sao ông Thất rồi đến anh Tuấn là Cửu, vậy người ở giữa đâu?

Hay họ cũng chết rồi?-- Vì tâm họ tà nên họ bỏ đi rồi.

Và giờ họ đã phải trả giá cho việc họ làm.-- À, ra vậy.

Con Lệ khẽ gật gù rồi xin phép đi ra.[...]Sau khi rời khỏi ngôi chùa đó, con Lệ cùng ông Lục đi về, trên đường đi nó bắt đầu nhìn thấy nhiều vong linh vất vưởng hơn.

Trên đường, trên cây, bờ sông, đã thế hình hài còn rất thê thảm không nguyên vẹn, nhưng theo ông cụ Tam nói nó cứ lơ đi là được, mình không làm gì họ thì họ cũng không làm gì mình.Cuộc sống của nó bây giờ có chông chênh hơn, lúc đầu nó sợ thật, nhiều lúc nó đứng với bạn nó vậy chứ vong linh bị tai nạn chết tay cụt, đầu toác máu, con mắt rớt ra ngoài cứ đi quẩn quẩn bên cạnh nó rồi biến mất.

Rồi nhiều lúc nó đang làm đồng lại thấy một đoàn lính xếp hàng đi ngang qua chỗ nó, còn nhiều trường hợp chỉ vừa nhìn thấy muốn hét lên và bỏ chạy luôn cho rồi.

Nhưng qua vài tháng nó lại cũng thấy quen, như thấy người bình thường mà thôi.Hôm nay cơm dừa nhiều, bà Liên cắt mỏng ra để sên thành mứt dừa ăn dần, mùi thơm của dừa của sữa nó quện lại thơm phức cứ bay vào mũi nó, làm nó cứ đứng ngồi không yên mà chạy tọt xuống nhà dưới.

Thấy mâm dừa mới sên đủ màu sắc đẹp đẽ nó bốc ngay một sợi cho vào miệng khen tấm tắc:-- Ngon quá nội ơi, nội mà sên dừa là ngon nhất cái xứ này luôn á.-- Khen tốt, thưởng thêm cho miếng nữa đó.Con Lệ cười hì hì rồi bốc thêm miếng cho vào miệng, bà Liên lấy trong túi ra đưa cho nó tờ 50 ngàn rồi biểu nó:-- Chạy ra bà Tám ngoài đầu ngỏ mua thêm cho nội 2 cân đường với lon sữa, để nội sên hết chỗ này.Nó cầm tiền cho vào túi rồi hỏi lại:-- Ủa sao không mua bà Bông cho gần hả nội?-- Bà đó tao ghét, nên có đi xa hơn tao cũng không bao giờ mua bã.Con Lệ chề môi gật gật đầu, rồi lấy cái nón và dắt chiếc xe đạp ra mua đồ.

Gần đến quán nhà bà Tám, nó thấy trước nhà treo lá cờ, đó là lá cờ tang, nó thầm nghĩ '' nhà bà Tám ai mất mà treo cờ tang vậy ta?''.

Vừa nghĩ nó vừa đạp xe đến chỗ đó, nhưng đến nơi nó lại không thấy gì nữa, chắc trời nắng nó hoa mắt đây mà, nó kê sát xe vô quán rồi gọi lớn.-- Bà Tám ơi, bán sữa với đường cho con.Bà Tám béo lúc béo lắc đi từ từ sau nhà ra cái quán nhỏ trong sân rồi cười với nó.-- Mua đồ hả con?-- Dạ, lấy con cân đường với 2 lon sữa.-- Chờ bà Tám chút nghe con, bà phơi cái này lên đã.-- Ủa, mấy anh chị đâu mà bà tám giặt đồ cực vậy?-- Tụi nó đi qua làng trên đám giỗ rồi, nay tao hơi mệt nên tao ở nhà.

Tranh thủ giặt mấy cái đồ chứ tụi nhỏ về không có mà mang.-- Dạ.Con Lệ vẫn đứng trước quán, ngó tới ngó lui, nó lại thấy lá cờ tang bay phất phới rồi lại biến mất.

Nó phải cố dụi mắt nhiều lần mới nhìn lại, lạ quá hôm nay mắt nó bị cái gì vậy nè.

Sau khi mua đồ xong, nó lại đạp xe về nhà, nó chạy ngay đến chỗ bà Liên và kể chuyện:-- Nội ơi, nội... nôi...-- Cái gì từ từ nói, con gái con lứa hấp ta hấp tấp vậy coi chừng ế nha con.-- Kệ đi, dù sao cũng không có ai yêu đâu.

Con kể nội nghe cái này ghê lắm.-- Cái gì ghê kể nội nghe coi?-- Lúc nãy con đạp xe đến nhà bà Tám mua đồ, con thấy trước nhà bà Tám có treo cờ tang, nhưng nhìn lại lần nữa thì không thấy.

Thoắt ẩn thoát hiện như ma vậy đó.-- Hay là đi nắng nên mày hoa mắt hả con?-- Lúc đầu con cũng nghĩ vậy, nhưng vô quán rồi con lại thấy một lần nữa.

Kỳ lạ lắm nội ơi.-- Thôi giờ mày đạp xe ra nhà bà Tám lần nữa đi con, biểu mày mua 2 cân đường với lon sữa mày mua ngược lại sao tao làm.-- Chết cha, để con đi mua lại, ra đó mất cả 10 phút luôn á.-- Đi đi, nói nhiều.Con Lệ lại đạp xe qua nhà bà Tám lần nữa, vẫn là lá cờ tang bay phấp phới, nó cứ làm con Lệ nổi da gà.

Con Lệ gọi lớn:-- Bà Tám ơi, bán đồ.Không có ai trả lời lại nó, nó lại gọi gọi và chờ hơn 5 phút, hàng quán còn y chắc bà Tám đang bận gì trong nhà, nó đi thẳng vào nhà sau, nó chợt hét lên thất thanh:-- Á, cứu với... cứu bà Tám với...Vì nhà san sát nhau và lại nhỏ nên nó hét lên người ta liền chạy qua, bà Tám nằm dưới nền xi măng, đầu đập vào đá máu chảy ra nhiều lắm, đỏ cả một mảng.

Người ta qua đưa bà Tám đi trạm y tế gần nhất, còn con Lệ cứ đứng chết trân, người run lên từng hồi.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 14


Bà Liên đứng ngay đầu cổng ngóng nó, nó đi sao mà lâu quá không biết có xảy ra chuyện gì không, chờ thêm chút nưa mà nó chưa về chắc bà đi tìm nó quá.

Vừa nhắc đã thấy con Lệ dắt xe đạp từ xa đi đến, bà Liên hơi gắt:-- Đi đâu mà lâu dữ vậy con, làm nội lo muốn chết.Nó vẫn chưa đủ bình tĩnh trả lời bà Liên, dắt xe đạp một mạch vô sân, thấy nó lạ là bà Liên liền đi theo:-- Ủa, con sao vậy Lệ, có chuyện gì kể nội nghe?Con Lệ lại ghế ngồi xuống rồi run run kể lại:-- Lúc nãy con qua nhà bà Tám, con lại thấy lá cờ tang thoắt ẩn thoắt hiện, rồi con không thấy bà Tám đâu nên con xuống nhà dưới xem.

Bà Tám...bà Tám nằm ngay dưới đất, đầu chảy máu nhiều lắm nội...-- UI trời, thiệt vậy hả con, chắc bà Tám bị trượt ngã đây mà...Con Lệ nhanh tay chụp lấy tay bà Liên, vẻ mặt đầy hoảng hốt:-- Có khi nào bà Tám chết không nội?-- Cái đó còn tuỳ số bà ấy đã tận chưa.

Mà cái đó không phải lỗi do con đâu, vấn đề sinh tử ai rồi cũng gặp, ai tận số thì người đó chết thôi.-- Không phải do con đúng không nội?-- Ừa, không phải do con đâu, đừng nghĩ linh tinh.Bà Liên vội chạy ra sau nhà vì có mùi khét, con Lệ thì vẫn cứ mãi ngẩn ngơ chưa hoàn hồn.[...]Sáng hôm sau, con Lệ đi chợ sớm để ngang thăm bà Tám có sao không?

Gần đến nơi nó bỗng khựng lại, lá cờ tang hôm qua nó thấy bây giờ đang bay phấp phới, kèm theo đó là tiếng kèn tiếng trống đám tang nữa.

Con Lệ nó không tin được điều nó nhìn thấy hôm qua, hôm nay lại thành sự thật, nó đứng đó hồi lâu rồi mới đi chợ.

Về đến nơi mặt nó buồn thiu, chậm rãi nói với bà Liên:-- Nội ơi, bà Tám... bà Tám chết rồi.

Bà Liên cũng không mấy ngạc nhiên vì cái tuổi như bà thì trời gọi lúc nào thưa lúc ấy.

Bà cố gắng an ủi con Lệ.-- Thôi con đừng buồn, tuổi già ai cũng phải chết, mà cái số bà ấy đến đó là tận rồi.

Không phải lỗi do con đâu nghen.Con Lệ nhìn bà Liên rồi khẽ gật đầu, đúng rồi đó không phải là lõi do nó, bởi vì nó có làm gì bà Tám đâu.[...]Bẵng đi một thời gian, chuyện bà Tám cũng trôi qua trong đầu nó, từ khi gặp ông Tam trên núi về nó ít đi ra ngoài lắm, có đi thì chỉ đi ban ngày,tránh trưa và tối.

Hôm nay trời đã chuyển dần sang thu, cây bắt đầu rụng lá nhiều, cây phượng vàng nhà nó cũng vậy, gió thổi mạnh làm lá rụng đầy sân báo hại nó quét muốn chết.

Chú Quang, chồng cô Hiền gọi nó, bất ngờ nó quay qua thấy người chú Quang sao mà ướt sũng, đôi mắt thâm đen buồn buồn.-- Lệ, nấu cơm chiều chưa con?-- Con đang nấu.Nó nhìn lại một lần nữa thì người chú Quang vẫn bình thường có ướt gì đâu, nó cố gắng nhíu mắt và nhìn kỹ lại lần nữa, đúng là chú Quang vẫn khô ráo mà.

Chú Quang thấy nó lạ lạ nên trêu.-- Cận hay sao mà nhìn lạ vậy con?-- Không có, chú gọi con có gì không?-- Cho mày con cá rô to nè, tao mới lưới được chiều nay đó.Chú Quang đưa qua hàng rào cho nó con cá rô bự ghê luôn, nó nhìn cũng thấy đã thèm, đưa tay sang đón nhận.-- Con cảm ơn chú Quang, mùa này mà chú cũng đi câu hả?-- Cái nghề của tao rồi mày ơi.-- Dạ, chú đi almf nhớ cẩn thận nghe, mùa này lạnh lắm đó.-- Ừa tao biết rồi, mang cá vô làm đi chớ để ươn,-- Dạ.Con Lệ nó mang cá ra phía sau cho bà Liên rồi lại hối hả:-- Nội ơi... có biến.. có biến rồi nội ơi.-- Biến gì nữa?-- Chú Quang... chú Quang...-- Sao, thằng Quang chết rồi hả?-- Chưa có chết.-- Vậy mày khẩn trương cái gì hả con?-- Con thấy chú Quang người ướt sũng, mắt thâm đen mà buồn buồn.-- Thôi chết, hay là nó té sông, ở đâu để nội nói vợ nó.Bà Liên vội rửa tay định đứng lên, con Lệ cản:-- Nội đi đâu đó?-- Thì đi xem thằng Quang.-- Không phải, nội ngồi xuống đây, con nói cho nghe nè.Bà Liên lại ngồi xuống cái ghế đòn nhỏ, ống quần lại xăn lên đến đầu gối nghe con Lệ nói:-- Nội nhớ cái vụ bà Tám không?

Nay con thấy cũng tựa tựa vậy đó.

Hay "món quà" mà ông Tam bói là vụ này hả nội.Bà Liên chiêm nghiệm một lúc mới gật đầu:-- Cũng có thể lắm, vậy hay quá con, mình biết trước mình có thể giúp được người ta rồi còn gì.-- Nhưng họ có tin mình không nội?-- Thì phải tin chứ, mình giúp người ta còn gì.-- Chắc vậy ha, nhưng con không biết cái " món quà" của con nó vận hành như thế nào?-- Cứ để nội qua báo cho thằng Quang biết cái đã, để nó biết mà đề phòng.-- Dạ, nội đi đi.

Bà Liên lại đứng lên đi qua nhà chú Quang, con Lệ nhìn theo mà trong lòng cứ nặng trĩu.Chưa qua đến cổng nhà bà Liên hớt hải gọi lớn:-- Quang ơi...

Quang... mày đâu rồi?Cô Hiền đang làm cá dở tay ngóng cổ ra ngó xem ai:-- Dì Liên hả, chồng con mới đi làm về, ảnh đang tắm.-- Mày lên đây tao nói chuyện chút coi.-- Con lên liền đây.Cô Hiền rửa tay rồi đi lên nói chuyện với bà Liên:-- Có chuyện gì mà dì tìm chồng con vậy?-- Mày nói thằng Quang tránh nước một thời gian đi nghe.-- Ủa sao vậy dì, tránh nước không tắm nó thúi quắt sao?-- Ý tao nói tránh nước là tránh đi làm sông nước á, chứ không phải biểu chồng mày ở dơ.-- Mà sao phải tránh dì?-- Thì có hạn nên biểu tránh cứ tránh đi.Chú Quang từ dưới nhà đi lên, tay lau lau tóc cho khô cười cờn cợt:-- Thôi dì ơi, tin gì mấy cái chuyện dông dông đó, con đi sông đi suối mấy chục năm nay rồi, có sao đâu.-- Mày ngu quá con, mày nhớ cái vụ con Hậu không?

Không biết thì thôi mà biết thì phải tránh chứ.Nhắc đến vụ con Hậu, chú Quang mới hết cười cợt, mặt nghiêm trọng lại:-- Nhưng có cái nghề, không làm lấy gì ăn hả dì?-- Thiếu gì nghề, mày đi chở dừa mướn như ba con thằng Lục thời gian đi, tốt là tốt cho mày chứ ai.Bỗng dưng nghe thấy chuyện này, cô Hiền cũng bất an phần nào, lặng lẽ khuyên chồng:-- Thôi mình cứ nghĩ đi thời gian xem sao, em may cũng có đồng ra đồng vô, mình làm cái gì đó phụ em cũng được, chứ mẹ con em chỉ có mình là chỗ dựa à.-- Ừa tôi biết rồi, không làm thì không làm.Bà Liên nhìn vợ chồng chú Quang mà nỡ nụ cười mãn nguyện, ngó thế mà chú Quang cũng thương cô Hiền ghê.[...]Bốn ngày tiếp theo, mỗi lần con Lệ gặp chú Quang là y như rằng nó lại thấy chú Quang cả người ướt sũng, đôi mắt buồn buồn.

Nhưng sang ngày thứ 5, nó không thấy chú Quang có hiện tượng đó nữa, lạ thật.

Nó lại chạy đi thông báo với bà Liên:-- Nội ơi... nội ơi... lại có biến...Bà Liên đang nằm ngủ ngon thì bị nó gọi giật ngược, bà Liên cố rướn người ngồi dậy:-- Hả, hả, biến gì nữa?-- Chú Quang... chú Quang...-- Nó chết rồi hả, cái thằng thiệt khuyên mà không nghe..-- CHưa có chết... mà cái hình ảnh ấy biến mất rồi...-- Biến mất, có thiệt không?-- Dạ thiệt, sáng giờ con quang sát chú Quang mà không thấy nữa.-- Hay là nó hết thiệt rồi ta.-- Con cũng không biết nội ơi.-- Thôi lạy trời cho thằng Quang tai qua nạn khỏi.[...]Ngày thứ 6, rồi đến ngày thứ 7, trời còn sáng lắm, cô Hiền đã chạy sang gọi cửa nhà nó, nó thì vẫn còn đang lơ mơ ngủ.-- Dì Liên... dì Liên ơi...-- Cái gì mà sáng đã qua đây vậy hả?-- Dì Liên... cái vụ mấy bữa trước dì nói chồng con đó, may thiệt dì ơi...Nghe đến đó bà Liên đang nằm ngủ cũng lật đật ngồi dậy:-- Đâu, may sao mày kể tao nghe coi.-- Đáng lý ra là tối hôm qua chồng con với anh Bảy trực canh ghe cá, rồi chở lúa đi cho họ.

Mà con nói nên chồng con ảnh ở nhà vì dì Liên chưa cho đi, trời ơi dì biết sao không?

Ghe bị cướp dì ơi, anh Bảy với môt chú nữa bị giết thả trôi sông, cá với lúa mất sạch.

Ghê thiệt.Bà Liên lại thấy giật mình, không ngờ cháu bà lại nhìn nhận ra được sự việc và cứu được người.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 15


Bà Liên kiếm đâu được nắm bồ kết, bà nấu nước cho con Lệ gội đầu, mái tóc dài đen óng của nó là thứ mà bà Liên chăm sóc bấy lâu.

Múc miếng nước bồ kết đen với chanh xối từng xối cho nó:-- Nội già rồi, nội không có sống với con được mãi đâu, sau này con phải tự chăm sóc bản thân nghe không?Lại câu nói ấy, câu nói mà anh Lộc nói với nó lần cuối rồi ra đi mãi mãi, nó không thích chút nào nên nhăn mặt với bà Liên.-- Nội... nội đừng nói vậy, con không có thích chút nào đâu.-- Ủa, thích hay không gì cũng phải chấp nhận sự thật thôi con, người già như cây đèn , cạn dầu thì đèn sẽ tắt.-- Không thích, con muốn nội sống với con dài dài kia.-- Bướng giống ai vậy không biết à.-- Giống nội chứ ai.-- Tổ cha cô, thôi lau tóc đi, nội vô thịt con vịt.-- Vịt đâu vậy nội?-- Con Hiền cảm ơn cái vụ thằng Quang đó, hồi sáng nó xách qua con Vịt béo nè.-- Sướng ha.

Mà sao nội không đưa cho người ta làm.-- Cần gì con, nội làm mấy chục năm có sao đâu.

Thôi nội đi mần thịt con vịt đây.-- Dạ.Bà Liên đứng lên khỏi cái ghế tre, đưa tay ra sau lưng vỗ vỗ vài cái, đúng là tuổi bà đã già lắm rồi nên cứ hay nhức mỏi toàn thân.

Bà Liên đi ra sau nhà chuẩn bị dao, chén, thau các thứ để làm vịt, như thói quen cũ bà nắm lấy đầu con vịt bẻ ngang một cái, con vịt kêu đúng một chữ ''quác'' cuối đời.[...]Ngày hôm sau, khi mọi người đều dậy đi làm hết thì bà Liên vẫn còn ngủ, mọi hôm bà Liên là người dậy sớm nhất kia mà.

Con Lệ thấy cũng qua giờ ăn sáng lâu rồi nên vào gọi bà nội:-- Nội ơi, dậy ăn sáng nội ơi...Nó thấy nội nó là lạ lắm, cái cổ cứ ngắc nghẻo, tròng mắt di chuyển qua lại như mắt vịt vậy đó, tay rút lại, chặp chặp cứ "quạc.. quạc" như vịt bị cắt tiết ấy, hỏi gì cũng không được.

Con Lệ sợ quá chạy ra ngoài đường la lớn.-- Cứu... cứu bà nội con với...Hàng xóm bên cạnh chạy qua, cô Hiền cũng chạy qua xem bà Liên thế nào.

Con Lệ cứ ngồi khóc sụt sịt, cô Hiền nổi cáu quát nó.-- Nín đi, khóc cái gì mà khóc, khóc làm người ta thêm rối, nín đi... mau đi gọi ba với anh mày về đây.-- Dạ.Nó quẹt nước mắt rồi xách xe đạp chạy đi, cô Hiền và mấy người hàng xóm nữa, người ngồi trông người chạy đi trạm y tế mời bác sĩ.

Chưa đầy 30 phút sau, ông Lục và con trai đã về nhà, người đầy mồ hôi mồ kê chạy vào bên giường của bà Liên.-- Má... má bị sao vậy má...

Tròng mắt bà Liên vẫn nháy như vịt, lại nấc lên từng hồi, chiếc lưỡi cứ thè thè như lưỡi vịt.

Cô Hiền góp ý:-- Chờ lát bác sĩ đến giờ đó anh.Vừa dứt lời bác sĩ ở trạm y tế cũng xuống, thăm khám rồi đo huyết áp các kiểu nhưng không biết là biểu hiện của bệnh gì nên khuyên ông Lục:-- Anh nên đưa bà ấy đi viện, bệnh gì lạ quá tôi không biết.Ông Lục nắm lấy hai bên tay bác sĩ mà lay:-- Sao lại không biết... cô là bác sĩ mà sao không biết?Bác sĩ gắt:-- Tui là bác sĩ chứ có phải tiên đâu mà cái gì cũng biết.Rút tay ra khỏi tay ông Lục, bác sĩ bực tức bỏ về.

Cô Hiền lại khuyên ông Lục:-- Thôi anh coi đưa dì Liên đi viện, chứ để vậy không ổn đâu.-- Ừa để tui gọi xe đưa má tui đi viện.Rồi ông Lục quay sang nói con Lệ:-- Lệ, lấy đồ cho bà nội chuẩn bị đi viện con.-- Dạ.Chiếc xe lam chở lúa chạy sát vô sân nhà ông, ông Mực gọi lớn:-- Lót cái chiếu vô thôi chứ xe tui rửa hết rồi, yên tâm.-- Ừa, tui cảm ơn anh Mực nghen.Con Lệ và thằng Lành chạy ra dọn chỗ nằm cho bà Liên rồi mới vào phụ bê bà Liên ra xe.

Người bà Liên tự nhiên nặng hơn gấp đôi, cơ thể mềm oặc không khác gì cọng bún.Lên đến bệnh viện khám bác sĩ cũng trả về vì không tìm ra được bệnh, bao nhiêu công sức, bao nhiêu tiền bạc bỏ ra cũng thành công cốc.

Giờ ngồi đối diện bà Liên, con Lệ cứ mủi lòng khóc suốt, nó thương bà nội nó quá chừng, không lẽ không còn cáh nào cứu được bà nội nó nữa hay sao?

Chợt trong đầu nó nghĩ đến ông Tam, phải rồi nó sẽ đi tìm ông Tam, chỉ có ông Tam là cứu được nội của nó, nó liền nói ông Lục:-- Ba, con sẽ đi tìm ông Tam, nhất định ông Tam sẽ cứu được bà nội.-- Vậy con đi đi, kêu thằng Lành đi với con.-- Dạ, mai con lên đường luôn ba.Con Lệ nhìn nội nó lần nữa rồi nó đi ngủ, nhất định nó sẽ chữa được bệnh lạ của nội nó.[...]Hai anh em con Lệ bắt xe đò và đi vào con đường cũ, đến nơi nó đi tới đi lui chỗ đó cả chục lần nhưng không hề có con đường nào đi lên hết.

Thằng Lành đi theo nó cũng vã mồ hôi hột, thằng Lành đưa tay quệt mồ hôi trên trán, gương mặt nhăn nhó hỏi nó:-- Có đúng đường không vậy Lệ, sao không thấy đường lên.-- Đúng mà, rõ ràng là đường này.-- Toàn là rừng cây không á chứ có thấy đường gì đâu.-- Sao kỳ vậy không biết.Lúc đó người người gánh củi đi ngang, con Lệ mừng lắm chạy ngay lại hỏi:-- Chú... chú...

đây có phải đường lên chùa không chú?-- Chùa nào?

Làm gì có chùa nào hả con?-- Có mà.. có ngôi chùa nhỏ, có ông cụ Tam trên trăm tuổi sống trên đó.Người gánh củi nhíu mày:-- Tao sống đây mấy chục năm mà chưa nghe đến luôn đó, mày bị hoang tưởng hả con?Người gánh củi bỏ đi, con Lệ thất thần ngồi sụp xuống đất, nó quỳ lạy :-- Ông Tam ơi, con xin ông, con xin ông cứu bà nội con, bà nổi con không ổn rồi.Nó vừa quỳ lạy vừa dập đầu xuống đất, thằng Lành xót ruột ngăn nó lại:-- Thôi đi Lệ, làm vậy chảy máu đầu bây giờ.-- Kệ em, nhất định ông Tam sẽ nghe thấy mà.Nó gào khản cổ, quỳ lạy máu tứa từ trán ra, đôi chân mỏi nhừ đau điếng cungx không ai trả lời nó, cánh rừng cũng không mở ra cái cổng nào chào đón nó.

Tại soa vậy chứ, tại sao ông Tam lại có thể ác với nó như vậy, nó thất vọng về ông Tam lắm, nó bỏ cuộc thôi.

Cùng lúc ấy, ông Tam trên núi ngưng niệm phật, môi nhấp nháy:-- Không có duyên không thể gặp, số đã tận không thể cứu rỗi.[...]Đã gần một tháng rồi mà bà nội con Lệ vẫn vậy, vẫn chịu sự dày vò của thể xác, không nói được, không ăn uống được, thậm chí không thể ngồi được, tay chân co quắp, cứ đến đêm là bà nội nó lại kêu ''quan quác'' mắt trợn lên nhìn không gian vô định.

Nó cũng tự trách nó lắm, có thể nhìn thấy nạn của người khác mà sao nạn của bà nội nó thì nó không thể thấy được.

Nhà nó cũng đưa bà nội nó đi chữa nhiều nơi, thậm chí còn mang lên chùa nhưng tất cả đều vô vọng.Khi vừa thay tả cho nội xong, nó cũng nằm bên cạnh nội ngủ một lát.

Đang nằm ngủ nó lại nghe thấy tiếng ''quan quác'' nó nghĩ chắc nội nó dậy rồi, nó phải thức dậy canh.

Nhưng không, vừa mở mắt ra trên đầu của nội nó khẽ lú lên một cái đầu vịt ngoắc nghẻo, đôi mắt đỏ rực ghê sợ, nó sợ quá lùi lại không may rớt bạch xuống đất, miệng hét lên:-- Aaaa...Ông Lục với thằng Lành nghe thấy liền chạy vô, nó hốt hoảng chỉ tay về phía nội nó:-- Ma... ma vịt...Ông Lục với thằng Lành theo quán tính nhìn theo mà có thấy cái gì đâu:-- Bậy nà, làm gì có ma hả con?Con Lệ nhìn lại một lần nữa nhưng không thấy gì cả, nó đi chầm chậm lại đó nhìn, nhưng không có gì cả:-- Ủa sao lại vậy, rõ ràng con thấy cái đầu vịt đang ngoắc nghẻo, đôi mắt đỏ rực sợ lắm mà.-- Chắc con mệt nên ngủ mớ đó, không có đâu, ngủ đi con.Ông Lục và thằng Lành đi rồi, nó tự nhủ chắc nó mệt thiệt, cả ngày bận bao nhiêu việc còn phải chăm sóc cho nội nữa, chứ có vòng hạc của ông Tam thì ma quỷ đâu có còn chọc phá nó được nữa.

Con Lệ lại leo lên giường nằm cạnh bà nội nó ngủ, cái đầu con vịt lại lú lên, cái miệng dài kêu '' quan quác''., đôi mắt đỏ trừng trừng nhìn con Lệ-- Thấy được ta sao... quạc... ta núp kỹ vậy mà thấy được...

Quạc... quạc... thấy cũng không... quạc... làm gì được ta... quạc quạc..
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 16


Vài ngày tiếp theo đó con Lệ lại thấy con vịt ngoắc nghẻo ám lấy bà nội nó,thoắt ẩn thoắt hiện như đang chơi trốn tìm với nó vậy.

Nó biết rồi, nó mới gọi anh trai nó ra phía sau nhà:-- Anh Lành, em nói nhỏ này nghe.-- Có chuyện gì mà ngó nghiêm trọng vậy Lệ?-- Có con ma vịt đang ám bà nội, em nhìn lén thì thấy nó nhưng khi có em ở đó nó không hiện lên.-- Thiệt luôn hả Lệ, gì mà kinh quá vậy.-- Bây giờ e tháo vòng hạc ra, để em nói chuyện với nó xem sao.-- Không được, nguy hiểm lắm.

Mà cái vòng hạc này chán ghê, không phải chủ nhân nó thì vào tay người khác cũng chỉ là vật vô tri, không có tác dụng.-- Anh nấp đây, thấy bất ổn là anh chạy vào đeo cho em nha.-- Ừa anh biết rồi.Thằng Lành cầm vòng hạc rồi núp vào một góc, con Lệ mang thau nước vào lau người cho bà nội của nó.

Đang lau thì vong hồn con vịt lại hiện lên, lần này nó hiện lên nguyên thân, không chỉ lú lên cái đầu như lần trước nữa.

Con Lệ lại một lần nữa giật mình mà ngã ra đất bởi cái hình hài kỳ quái của con vịt, nó có đôi tay người, nó có đôi chân người, và ánh mắt đỏ chói oán hận đó lại mang một chút dáng vẻ con người.

Con Lệ ú ớ, nuốt nước bọt:-- Ma... ma vịt...Cái cổ con vịt xoay một vòng tròn, kêu lên những tiếng kêu oán hận '' quan... quác... quan ...quác''.-- Thấy ta...quạc... quạc... thấy ta thật sao... quạc.Con Lệ đứng lên lùi ra phía sát cửa, giọng vẫn run run hỏi nó:-- Sao... sao lại hại bà nội ta... bà nội ta có làm gì mày đâu?Đôi mắt long lên sòng sọc, giọng kêu ai oán lúc nãy bây giờ mang đầy vẻ tức giận:-- Quạc... bẻ cổ ta... nhúng ta vào nước sôi... quạc... quạc... vậy mà nói... không làm gì... quạc...-- Thì... thì con vật không phải để cho người ăn sao?

Không... không làm như vậy... thì... làm thế nào?-- Quạc... ta sắp thành... người rồi... quạc...

999 kiếp của ta... quạc... chỉ còn 1 kiếp nữa... quạc quạc...1 kiếp nữa... quạc...-- Thì... thì bà nội ta đã độ kiếp cho mày còn gì?

Như thế có phải mày sắp được sang kiếp khác rồi không?-- Quạc... ta chưa tu xong... chỉ một thời gian nữa... quạc... quạc...-- Vậy... vậy mày là con vịt thành tinh rồi?-- Quạc... quạc... giết ta... ta cũng không cho sống đàng hoàng... quạc...-- Mày đi đi... tha cho bà nội ta.

Ta sẽ không làm gì mày?-- Quạc... quạc... mày mà làm gì... quạc...

được ta...Con Lệ tự nhiên người cứng đờ, bất giác đi về phía của bà Liên, đôi chân cứ bước mà miệng thì không thể gọi cho anh nó cứu được.

Rồi đôi tay cứ đưa lên cổ làm động tác muốn bẻ cổ vậy.

Bất ngờ thằng Lành chạy vào đeo ngay cái vòng hạc vào tay con Lệ, lúc này con Lệ mới có thể thở được và nói được.-- Cảm ơn anh Lành... may không thôi em bị nó hại rồi.Thằng Lành một lần nữa nhìn quanh dáo giác, từ đầu đến cuối nó không hề thấy một con vịt nào hết.

Thằng Lành hỏi nó:-- Giờ biết tính sao?-- Em không biết tính sao, em cũng không biết thầy nào giỏi luôn.

Nó là con vịt tinh, nó tu luyện sắp thành người, vô tình bị bà nội giết nên nó oán hận, nó trả thù.Thằng Lành thở dài rồi ngồi lên cái ghế gần đó:-- Anh cũng chịu, mang lên chùa thì thầy chùa bảo là tụng kinh cho đến khi bà nội được siêu thoát về cõi phật mà thôi.

Trong khi con người ta đang sống sờ sờ thế kia.-- Em cũng chịu, em không thể làm gì được, cưs nhìn bà nội chịu khổ như vậy em cũng đau hết ruột gan.[...]Sáng hôm đó, con Lệ để bà nội cho anh Lành nó trông, còn nó đi chợ nấu ăn cho cả nhà, vừa về đến cổng nhìn vào trong nhà nó đã thấy bóng dáng quen quen, nó chạy vội vào vất luôn đùm đồ ăn nơi bậu cửa, làm dữ với người đó:-- Đi ra... anh đi ra cho tôi... ai cần anh giúp...

đi ra đi...Tuấn bị nó lôi kéo đuổi đánh thấy mà thương, nhưng Tuấn vẫn cố điềm tĩnh giải thích cho nó.-- Em bình tĩnh nghe tôi nói đi...-- Không có nghe gì hết á, tui đến tìm mấy người, tui đã quỳ lạy van xin nhưng đâu có ai nghe, đâu có ai giúp tui đâu... anh đi về đi...-- Đã bảo con người có duyên cơ rồi, tôi nghĩ em cũng nên học quen với hai chữ đó đi, đừng bướng nữa.Con Lệ ngưng lại không đuổi đánh nữa, nó thở dốc vì cơn tức lúc nãy sộc ngang lên trong nó, Tuấn thấy tình hình có vẻ ổn hơn nên nói với nó:-- Tôi chỉ giúp hoá giải thôi chứ không thể cứu sống bà cụ đâu, số bà ấy đã tận rồi.Con Lệ lại ngồi bệch xuống đất mà khóc, nó vậy mà trông nó yếu đuối ghê, thằng Lành phải ra giỗ dành nó.

Cuối cùn thì bà nội nó cũng không thể sống với nó nhiều thêm nữa.Trưa hôm đó, sau khi đã bàn bạc và thống nhất với nhau Tuấn mới dám làm việc, Tuấn lại gần bà Liên chấp tay niệm niệm gì đó rồi nói:-- Gọi hồn vịt tinh... mau mau xuất hiện.Lần này không phải vong hồn con vịt với đôi mắt gần như là người đỏ choá đáng sợ nữa, mà là bà Liên kêu lên ''quan..quác''.

Bà gồng mình uốn éo, rồi cười khanh khách và lại kêu tiếng vịt, cái cổ cứ ngấc cứ ngấc liên hồi.-- Lại một đứa nữa nhìn thấy ta... quạc quạc...-- VỊt tinh mau thoát xác phàm, còn mong được tha thứ.Bà Liên cười ghê rợn, đôi mắt đảo liên hồi rồi trả lời Tuấn:-- Không bao giờ... quạc... nó giết ta... ta cũng phải giết nó... quạc...-- Ta biết bà ấy sai khi đã giết mày, nhưng mày hành hạ thân xác bà ấy như thế con chưa đủ sao?-- Đủ?... quạc... quạc... sao đủ được... quạc...

999 kiếp tu của ta... giờ ta phải tu thêm kiếp nữa... quạc...-- Thoát xác bà ấy, ta giúp mày hoá giải một kiếp về chùa nghe kinh phật, nếu ngoan cố thì 999 kiếp đó hoá sông hoá biển vĩnh viễn không còn.Bà Liên cứ kêu ''quan quác'' chậm rãi như đang đắn đo suy nghĩ điều gì một lúc mới trả lời:-- Quạc... ta đồng ý... quạc...-- Đồng ý thì vào đây, theo ta về chùa.Tuấn mở một cái chén nhỏ, trong đó có chứa một bông hoa bạch liên còn tươi rói, vịt tinh đã theo vào chén đó.

Vậy là vườn sen sau chùa lại có thêm một bông bạch liên mới.

Khi vịt tinh đi rồi, bà Liên mới trở lại trạng thái của bà ấy, tay chân không còn co quắp nữa, miệng lại nói được:-- Lệ...

Lệ ơi...Con Lệ vụt chạy lại bên cạnh bà nội của nó, nước mắt nó lưng tròng:-- Nội ơi... con đây nội ơi...Bà nội nó nắm lấy tay nó chặt cứng quyến luyến điều gì đó, chỉ thốt lên được vài câu và ra đi mãi:-- Nội... thương con... thương...Ánh mắt sâu hoắn của bà Liên nhắm lại, không còn cái mệt mỏi nữa, giờ đây bà ra đi theo đúng số phận của bà.

Con Lệ thấy cảnh đó khóc than:-- Nội ơi... nội đừng bỏ con nội ơi... nội bỏ con... con biết sống với ai...Ai nấy cũng khóc theo con Lệ, ai cũng biết tình cảm của bà cháu nó dành cho nhau.[...]Đám tang cũng điễn ra nhanh chóng trong ngày hôm đó, con Lệ thất thần ngồi bên cạnh cái hòm của bà Liên, cơm cũng bỏ không muốn ăn.

Thằng Lành phải dỗ dành nó.-- Ăn đi Lệ, nhịn hoài vậy sức đâu chịu nổi.

Đôi mắt nó buồn buồn chỉ nhìn mãi cái hòm không hề di chuyển:-- Em không đói.-- Em có ăn gì đâu mà nói không đói, ăn đi mới có sức khoẻ chứ?-- Em không đói thật mà.Thằng Lành ngồi xuống đối diện nó, múc muỗng cơm đưa lên miệng nó:-- Thương anh thì ăn một miếng nghe Lệ...Nó biết thằng Lành thương nó lắm, nhưng nó buồn miệng không nuốt nổi cơm.

Nó cũng cố ngậm lấy một miếng, cơm trộn trứng với xì dầu mà nó tưởng chừng trộn thuốc, đắng tê nơi đầu miệng.

Nhờ thằng Lành năn nỉ mà nó cũng ăn được chén cơm cầm hơi.

Đêm đó, nó thấy bà nội nó về, bà nội nó đứng bên kia cái hòm gọi nó, không thể đứng gần nó được, cái đầu lú ngang qua cái hòm khiến nó chợt giật mình, nhưng biết là ai nó không sợ nữa.-- Lệ... lệ ơi...-- Nội ơi... nội về với con hả nội ơi...-- Nội đây...

đừng buồn nghe con... phải mạnh mẽ... khi không có nội... nghe con...-- Con không mạnh mẽ được, con không muốn xa nội... nội ơi...-- Mạnh... mẽ.. lên.. con...-- Không nội ơi, đừng đi...

ở với con chút...Con Lệ giật mình tỉnh dậy, nó thấy mình đang nằm tựa đầu vào cái hòm, nước mắt nó giàn dụa ướt đẫm cả khuôn mặt, nó lau nước mắt rồi lấy hương thắp lên thế những cây hương sắp tàn.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 17


Vong hồn bà Liên chỉ về gặp con Lệ một đêm duy nhất, cho đến hôm 49 ngày vong hồn bà Liên mới về gặp nó lần cuối rồi đi, mặc dù trước đó nó kêu gào khóc lóc nhưng bà Liên không về.

Hôm đưa bà Liên đi chôn nó nhìn mãi xung không cũng không thấy bà nội nó, chỉ thấy những vong hồn vất vưởng ngồi đứng trên khắp khu mộ ở nghĩa trang.Hôm nay làm lễ 49 ngày cho nội nó xong, nó cũng không thấy nội nó đâu, đêm đó nó ngủ nó mơ thấy nội nó về.

Người nội nó mang đồ trắng, tóc xoã lù xù, tay chân còn bị kiềng xích, hai bên là hai con quỷ ghê rợn hộ tống.

Con Lệ gọi to:-- Nội ơi, sao giờ nội mới về thăm con, mà sao nội lại bị xiềng xích thế kia hả nội?Vong hồn bà Liên nhìn nó buồn buồn:-- Nội vướng phải tội... nên bị nhốt... dưới âm phủ... nay mới bị dẫn đi... vĩnh viễn..-- Tội gì chứ?

Nội của con ăn ở hiền lành, có làm hại ai đâu mà vướng tội?-- Tội... sát sanh... con à... sau này cúng cho nội... cúng đồ chay...

để nội gột... rửa tội lỗi... nghe con...-- Dạ... con biết rồi...-- Mạnh... mẽ lên... nghe con... nội phải...

đi rồi...-- Nội ơi... nội ơi...Nội nó được hai con quỷ đưa đi, tiếng xiềng xích va vào nhau tạo thành tiếng kêu '' loảng xoảng'' rợn người.

Nó cứ đưa tay hươ hươ vào không trung, thằng Lành gọi nó mới tỉnh:-- Lệ...

Lệ... tỉnh lại em...

Lệ...Con Lệ mở mắt ra, nước mắt làm cho nó nhoà hìn ảnh đi một chút rồi nó từ từ ngồi dậy:-- Em mơ thấy nội về anh Lành, nội bị xiềng xích tay chân nữa...-- Sao lại bị xiềng xích tay chân?-- Nội nói nội phải tội sát sanh nên bị phạt, còn nói sau này cúng thì cúng chay cho nội.-- Ừa anh biết rồi, anh em mình sau này cũng đừng giết con gì nghe, ai giết rồi thì ăn thôi.-- Dạ.Con Lệ lại nằm xuống ngủ thêm một chút, nhưng nó vẫn khó ngủ lại.

Bà Nội là người thân thiết với nó nhất, không khác gì mẹ của nó, bà nội đi đột ngột như vậy nó mang một nỗi đau khá lớn, chắc lâu lắm mới nguôi ngoai được.[...]Bà Liên mất hơn nữa năm, nó cũng tự nhốt mình ở nhà hơn nữa năm, nó không muốn ra ngoài, nó không muốn tiếp xúc với ai hết.

Ông Lục nay đi làm sớm về nói với nó:-- Lệ.. con sang nhà chú Tư ở với thím Tư đi con, chú Tư chuẩn bị đi làm lại mà Thím Tư mới sinh em bé có mấy ngày, không có ai phụ.Con Lệ ngồi bó chân trên cái giường gần cửa sổ nhìn ra, nghe ba nó nói vậy nên nó quay qua hỏi:-- Chú Tư đi làm mỏ than nữa hả ba?-- Ừa, nghề hồi nào đến giờ rồi.-- Con thấy trên ti vi nghề đó cực ghê ba.Ông Lục uống hết ly nước rồi nói nó:-- Cực nhưng có tiền nhiều, ít bữa con qua đó ở đi nha, cho có người bầu bạn cho vui.-- Dạ, con biết rồi.Thật ra nhà không thiếu người qua ở với thím Tư, nhưng ông Lục muốn con Lệ ra ngoài, tiếp xúc với người nhiều hơn cho nó vui vẻ trở lại.[...]Con Lệ qua nhà thím Tư ở được mấy hôm rồi, công việc của nó chỉ là việc vặt trong nhà, mỗi lần nhìn đứa con nhỏ của thím Tư nó thích lắm, ẵm hôn hoài thôi, thím Tư nhìn nó cười:-- Lệ lớn rồi,đủ tuổi lấy chồng rồi đó...-- Thôi, con không thích lấy chồng đâu, con ở vậy với ba con với anh Lành.-- Con gái lớn phải đi lấy chồng chứ, ba con cũng không sống với con lâu được, thằng Lành cũng phải đi lấy vợ mà.-- Vậy con sống một mình.-- Tầm bậy, không có được.

Con gái lớn sau này mà yêu ai rồi thì chỉ muốn làm vợ người ta thôi, sau này sinh thêm nhiều em bé như cái con thúi này nè.Vừa nói thím Tư vừa cưng nựng con bé con, còn con Lệ thì đỏ mặt hết lên, yêu nó còn chưa yêu ai mà cứ nhắc đến chuyện chồng con, làm nó xấu hổ ghê.Chú Tư thì đi làm hai ba tháng về một lần, thím Tư cũng tự làm được mọi việc nên con Lệ xin đi làm chỗ nhà máy kẹo dừa, ngày làm một buổi còn một buổi về trông con cho thím Tư.

Chỗ nhà máy nó làm thuộc quy mô nhỏ nên công nhân tầm chưa tới 20 người.

Trưa nó ở lại ăn cơm, tầm hai giờ chiều là tan ca về rồi, ở đây có mấy chị làm cùng cũng yêu thương nó lắm.

Nhất là chị Tuyền, nó cảm thấy thân thiết với chị TUyền nhất, bởi chị Tuyền có gì cũng cho nó, có gì cũng tâm sự với nó, nó lại cảm thấy cuộc đời đầy màu hồng.

Hôm nay chị Tuyền làm cơm mang theo, rim đâu được ít cá khô ngon bá cháy, chị Tuyền cũng mang chia cho nó.-- Ăn đi em, chị làm đó.Nó cắn một miếng cay xè lưỡi, nhưng mà ngon thật, nay nó phát hiện chị Tuyền có điều là lạ, nó trêu:-- Bông tai mới đâu mà đẹp vậy ta..Chị Tuyền có nét ngài ngại, nhưng khuôn mặt hiện lên đầy vẻ hạnh phúc:-- Anh Bi tặng, bọn chị chuẩn bị đám cưới.Nó mắt mở tròn ngạc nhiên hết cỡ, cũng vui lây cho chị ấy nữa:-- Thật á, chúc mừng anh chị nghen, khi nào làm đám cưới hả chị?-- Định hai tháng nữa, mà làm vài mâm thôi, chứ có tiền đâu mà làm lớn như người ta.-- Không quan trọng đâu chị, hạnh phúc là được mà.-- Chị cũng nghĩ vậy đó.Con Lệ đang ngồi ăn cơm với chị Tuyền thì anh Bi tới, anh bi làm về sửa máy điện, anh Bi cũng mang phần cơm đi đến, chiếc muỗng trên tay con Lệ rơi xuống đất, tạo thành tiếng ''keng'', khuôn mặt tái nhợt.

Nó thấy anh Bi thân hình cháy đen, khói bốc lên nghi ngút, chân tay co quắp, Tuyền thấy thái độ nó khó hiểu, nhưng cũng cuối xuống lượm cái muỗng cho nó:-- Lệ... em sao vậy Lệ, không khoẻ ở đâu?-- Em... em không sao...Khi anh Bi ngồi đối diện nó thì hình ảnh đó biến mất, anh Bi nhìn nó cười hiền.-- Hai chị em ăn xong chưa?Chị Tuyền đưa chai nước mang theo cho anh Bi rồi trả lời anh ấy:-- Vẫn chưa, bọn em cũng mới xuống thôi, anh ra trễ vậy.-- Ừa, cái máy trong đó không hiểu sao nó cứ cà giựt, may anh sửa xong rồi.Con Lệ bất ngờ thốt lên:-- Anh Bi đừng sửa nữa, nguy hiểm lắm.Cả anh Bi và chị Tuyền đều nhìn nó ngơ ngác, anh Bi hỏi nó:-- Sao vậy em, có gì nguy hiểm đâu?-- Anh... anh sẽ chết đó... anh đừng có đụng vô cái gì bằng điện nữa cho đên khi em nói.Anh Bi nhìn nó rồi cười nắc nẻ, còn chị Tuyền không mấy vui vì câu nói của nó.-- Tự dưng làm nhà tiên tri vậy em?-- Em nói thật...em....nói chung nghe em một lần đi.Anh Bi lại cười:-- Thôi không giỡn nữa, con nhỏ này giỡn lầy, ăn cơm đi.Cả anh Bi và chị Tuyền cùng ăn cơm cùng cìm đắm trong hạnh phúc, còn con Lệ không nuốt nổi cơm.

Tan ca làm chị Tuyền kéo nó ra phía sau hỏi chuyện:-- Chuyện lúc trưa em nói là sao hả Lệ?-- Em... em có thể nhìn thấy trước tai nạn của người khác...Chị Tuyền nhíu mày, khó hiểu:-- Là sao?-- Chị đừng quan tâm nữa, chị cứ nói anh Bi như lời em nói đi chị...-- Ờ, chị biết rồi.

Chị Tuyền đi rồi nhưng vẫn khó hiểu về con Lệ, con người ai lại có cái khả năng lập dị không giống ai như vậy.

Dù sao cũng nên nói cho anh Bi biết vẫn hơn.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 18


Anh Bi và chị Tuyền dọn về sống chung với nhau cũng hơn cả năm nay rồi, nên cái chuyện " sinh hoạt vợ chồng" là điều bình thường.

Sau khi ân ái xong, chị Tuyền ôm cứng lấy anh Bi giọng thủ thỉ:-- Anh... chuyện con Lệ nói, anh nghe nó một lần đi anh..Anh Bi hôn lên trán chị Tuyền rồi cười:-- Em biết tính anh mà, hồi nào đến giờ có tin mấy cái vụ đó đâu...-- Nhưng thà không biết, chứ biết mình cũng nên đề phòng tốt hơn chứ anh.-- Chắc con nhỏ nó trêu em thôi, chứ không có gì đâu, đừng lo nghe em.Được anh Bi trấn an, chị Tuyền cũng bớt phần lo lắng, chắc con Lệ nó ghẹo chị mà thôi.Ngày thứ 3 rồi, sao cái hình ảnh cháy khét của anh Bi không tan biến đi, con Lệ lo lắng kéo chị Tuyền ra nói chuyện:-- Chị Tuyền, sao chị chưa nói anh Bi để anh ấy nghĩ làm ít hôm, đừng động vào điện hay lửa gì hết, cái hình ảnh đó vẫn chưa tan biến.Chị Tuyền khẽ nhíu mày, chị không thích con Lệ cứ nói điều xui xẻo với chồng sắp cưới của chị, chị Tuyền hỏi nó:-- Hình ảnh đó là hình ảnh gì?-- Anh Bi...

ảnh...

ảnh cháy khét lẹt... da dẻ cũng cháy đen sạm, chân tay co quắp lại... sợ lắm chị...Chị Tuyền bức tức hét lên với nó:-- Đủ rồi nghe Lệ, chị xem em là chị em mà sao em cứ trù ẻo chồng chị vậy hả?

Con Lệ níu lấy tay của chị Tuyền lay lay, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc:-- Tin em đi, em nói thật mà... tin em đi chị...-- Đủ rồi đó... tránh ra đi.Chị Tuyền gắt với nó rồi đùng đùng bỏ đi, trên đời này sao lại có cái đứa kỳ lạ như nó chứ.

Con Lệ chỉ biết nhìn theo mà bất lực thôi.[...]Chiều hôm ấy ăn cơm xong, anh Bi lại đến xí nghiệp trực, cứ hai ngày lại thay ca trực một lần, trước khi đi chị Tuyền luôn nhắc nhở anh:-- Cẩn thận nghe anh.-- Không sao đâu mà, đừng nghe con bé Lệ nói linh tinh rồi suy nghĩ lung tung, đau đầu nghe không?-- Dạ.Anh Bi vẫn không quên hôn chị Tuyền rồi mới đi làm, những thói quen tuy nhỏ nhưng luôn làm chị cảm thấy hạnh phúc.Đêm ấy, anh đang ngủ ở trong xưởng, cửa ngoài đều đóng, vì anh vừa trực canh máy lại trực canh trộm nữa.

Ở đây không chỉ có mình anh mà còn có một anh nữa, đó là anh Long bảo vệ, anh LOng tối nào cũng phải làm vài lon mới ngủ ngon được, cũng không thể trách thái độ lơ là vì anh là cháu ruột của chủ xưởng.Xì... xoẹt...Tiếng điện quá tải nóng lên, tạo lên những mảng đen ngay đầu dây điện, nó bắt đầu lan dần lan dần chập với máy gần đó, ngọn lửa bắt đầu hình thành, khói bay nghi ngút.

Nghe có mùi lạ nên anh Bi vội ngồi dậy lấy bình bịt dập lửa, cho dù có bấm như thế nào bình xịt cũng không ra khói trắng, bất lực nên anh Bi bịt mũi định chạy ra ngoài kêu cứu.

Dây điện chập chạm vào cửa sắt, cầu dao cắt điện nằm ngay phòng bảo vệ của Long, anh Bi không thể mở cửa ra ngoài được, bên trong cũng không có lối thoát hiểm nào khác bèn lấy điện thoại ra gọi, lửa cháy bao trùm xưởng, mạng điẹn thoại cũng không bắt được.

Anh cố gắng gọi lớn:-- Cháy... cứu với... cứu với...

Long ơi...Nhưng tiếng nổ lốp bốp của lửa của điện, lại thêm cơn say đang ngấm anh Long không thể nghe được, bên trong anh Bi vẫn cố kiếm đường thoát nhưng bất lực, khói lớn bao trùm làm anh gục ngã vì ngạc khói.

Lửa cháy lớn lên cũng tầm 10 Phút, may mà dân ở đó phát hiện nên mới chạy qua dập lửa, anh Long tỉnh dậy còn ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra.[...]Chị Tuyền đang ngủ, tiếng cửa sổ mở ra tạo thành tiếng rờn rợn.-- Cạch... cạch...Theo quán tính chị Tuyền ngó ra rồi giật nảy mình, xém hét lên, cái bóng đen thui đứng ngay cửa sổ chắc nhìn chị lâu lắm, chị sợ mà run rẩy, cố ngồi dậy bật điện sáng căn phòng nhỏ lên.

Chị nghĩ không lẽ là ''ma'', hay có vong nào theo ám chị rồi, sợ quá, nghĩ lại ánh mắt nó nhìn chị trân trân không nói lời nào thật khủng khiếp mà.Reng... reng...Chị lại giật nảy mình lần nữa, đang sợ rồi tự nhiên điện thoại réo giờ này, không lẽ ''ma'' nó biết số điện thoại của chị mà gọi hay sao?

Chững một lúc lâu chị Tuyền mới dám bắt máy, là số điện thoại của chủ xưởng mà, gọi chị giờ này làm gì không biết:-- Con nghe nè chú Bưởi?-- Mày lên xưởng đi con, nguy lắm.-- Có chuyện gì hả chú?-- Xưởng cháy, thằng Bi còn trong đó.Cái điện thoại vuột khỏi tay chị mà rơi xuống đất,tay chân chị run lên, lí trí bấn loạn, chị không biết là sẽ nên làm gì tiếp theo.

Luống cuống chị dắt xe chạy ra xưởng.

Trước mắt chị lửa vẫn cháy nghi ngút mặc dù đã có nhân viên cứu hoả, chị định chạy vào đám lửa ấy, may có người ngăn lại:-- Mày điên hả con...Chị vừa khóc vừa gào:-- Chồng con.. chồng con ảnh ở trong đó... con phải vào với ảnh...-- Sao vào được mà vào, không thấy lửa cháy lớn thế kia hả?-- Cho con vào đi mà... con xin chú mà...

-- Không được.

Chị Tuyền ngồi gục xuống đất vừa hét vừa khóc:-- Anh ơi... anh ơi...Ai nhìn chị cũng xót thương nhưng không ai an ủi chị được, bởi họ còn đang bận khống chế đám cháy, do trong xưởng có chất dễ cháy nên lửa bén rất lâu.

Cũng hơn 20 phút sau mới dập được lửa, nhà xưởng gần như cháy hết, họ còn mang ra thi thể anh Bi cháy đen, co quắp, khói lửa bụi than bám quánh lên cơ thể anh, không còn nhận ra được hình người nữa.

Thấy chồng mình như thế chị Tuyền lăn ra bất tỉnh tại chỗ.[...] Sáng hôm sau theo giờ làm thì ai cũng đến công ty, và ai cũng ngỡ ngàng về sự việc đó, chị Tuyền cứ ngồi thế mà ôm lấy xác của anh Bi, đôi mắt ráo hoảnh, gương mặt hốc hác.

Con Lệ lại bên cạnh ôm lấy chị ấy, chị ấy nhìn qua thấy con Lệ liền đánh nó, chửi nó:-- Mày là con sát nhân, mày là con khốn nạn... chính mày giết chồng tao rồi mày thấy chưa?-- Không phải em mà.-- Do mày chứ ai, gì mà năng lực này nọ ... mày là đồ ma quỷ...mày là đồ giết người... trả chồng tao lại đây... trả đây..Chi Tuyền vừa đánh nó, vừa nói trong nước mắt, mọi người đến can ngăn chị Tuyền ra, chị Tuyền vẫn chỉ thẳng mặt nó:-- Mọi người tránh xa nó ra... nó thông đồng với ma quỷ hại ngừoi... chính nó nói chồng em sẽ chết... chính nó ám chồng em...Ai cũng cảm thông với chị Tuyền vì sự việc quá đau xót, rồi nhiều người còn nhòm ngó con Lệ nữa, nó xấu hổ, nó ghê sợ những ánh nhìn kỳ thị của mọi người nên bỏ về, chị Tuyền vẫn chửi đổng.

Phía cảnh sát điều tra xong liền gọi chú Bưởi ra nói chuyện:-- Những bình chữa cháy trong xưởng đều là bình đã dùng rồi không có khí nào trong đó cả.Ông Bưởi hoang mang, hỏi lại phía cảnh sát:-- Sao lại như thế được, rõ ràng là mua mới mà anh cảnh sát.-- Cái đó chúng tôi không biết, chỉ biết là nó đã dùng rồi thôi, cái đó anh hỏi người bán, chào anh.-- Vâng, cảm ơn anh cảnh sát.Suy nghĩ một lúc rồi ông BƯởi mới gọi anh Long ra nói chuyện:-- Tại sao bình chữa cháy rỗng hả, mà trong kho cả năm nay chưa hề sử dụng?Anh Long cứ đứng run run, giọng cũng lắp bắp:-- Con... con... không biết.-- Sao lại không biết, cái đó là do mày mua mà.-- Con... con không biết thật mà.-- Được rồi, để tao đưa mày ra công an làm rõ, thiệt hại của tao bao nhiêu tiền mày biết không?

Tao cho mày ăn cơm tù mập mình luôn.-- Chú.. chú ơi... con sai rồi...con do con bán lấy tiền uống rượu rồi.Chát...Cái tán tai bỏng cháy mặt nằm im hằn trên gương mặt của anh Long, ông Bưởi tức giận chửi thẳng:-- Tổ cha mày, cho mày ăn cơm cũng uổng mà, tao phải thay ba mày dạy mày mới được.

Mày có thấy một chút tham của mày ảnh hưởng đến mạng người rồi không?-- Chú.. con xin chú... xin chú đừng thưa con ra công an...

-- Không thưa để mày còn làm càng à.Ông BƯởi quay lưng bỏ đi, anh Long ngó quanh kiếm viên gạch gần đó rồi đập vào đầu ông Bưởi, sau đó anh Long bỏ đi.

Ông Bưởi ngã ra sân kêu la đau đớn, ông không thể ngờ thằng cháu của ông không phải là tâm thần nhẹ, mà là tâm thần nặng như vậy.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 19


Con Lệ lại ở nhà, ẵm con bé con của thím Tư mà ầu ơ thôi, nó không đi làm nữa, mấy hôm nay rồi nên thím Tư thấy lạ, thím Tư hỏi nó:-- Sao mấy hôm nay không đi làm hả con?Con Lệ đưa mắt nhìn thím Tư rồi chùn ánh mắt xuống, miễn cưỡng trả lời:-- Con không hợp làm ở đó.-- Vậy hả, vậy thôi không cần làm nữa, ra chợ bán bánh tôm với thím.-- Dạ, vậy cũng được.Nó đâu dám nói với thím Tư chuyện xảy ra ở xưởng, nhưng nó không cần nói thím Tư cũng biết lang man vài phần.[...]Con bé con của thím Tư cũng đã được vài tháng rồi, ẵm nó đi chơi quanh cũng được.

Chiều lại thím Tư pha sẵn bột rồi cho tôm nhỏ vào, tôm sông hẳn hoi, tuy nhỏ nhưng lại ngon, nó phụ thím Tư làm rau sống, chứ nước chấm thì chỉ có thím Tư làm ngon thôi.

Tầm hai ba giờ chiều nó theo thím Tư ra chợ, thím tư nhóm nhóm bếp rồi bắt đầu làm bánh tôm, chảo dầu nóng lên thím Tư múc một vá bột rồi cho vào, bột chín nó kêu " xèo'' rồi cái mùi thơm bốc lên chịu không nổi.

Mọi người ghé lại ăn cũng đông, có người mua về ăn thay bữa tối, ngó vậy con Lệ bưng đồ ăn ra cho khách cũng coi chừng nhiều lắm.

Từ xa có 4 người phụ nữ đang đi lại phía nó, già trẻ chênh tuổi nhau, con Lệ đứng sững người, đôi tay run run, chén mắm cũng xém rơi xuống đất.

Hình ảnh mà nó thấy là ba trong bốn người đó, máu me đầm đìa, có người chân quéo lên, có người khuôn mặt dập nát và họ còn bị ướt nước một phần nữa, thật đáng sợ làm sao.

Thím Tư liếc thấy nó có thái độ lạ nên hỏi nó:-- Ủa Lệ, con sao vậy?Nó lắp bắp:-- Không... không có gì?Bọn họ vào quán rồi chọn cho mình chỗ ngồi, một người trong đó lên tiếng:-- Như cũ nha Tư ơi.-- Dạ... em biết rồi.Thím Tư giục nó:-- Mau mau mang rau ra bàn mới vô đi con con, thêm bánh tráng nữa nghen.-- Dạ... dạ...Nó lấy rau sống và bánh tráng rồi mang ra, đôi tay run run đặt lên bàn, có ngừoi chọc nó:-- Mày làm gì mà run tay run chân dữ vậy con?Cả khuôn mặt nó tái mét, chưa bao giờ nó thấy cảnh tai nạn tập thể như vậy:-- Con.. con... không sao?Rồi người đó gọi với vào nói với thím Tư:-- Tư... mày xem con bé nó trúng gió hay sao mà mặt nó xanh lè xanh lét kìa.-- Dạ.Thím Tư lại quay sang hỏi nó:-- Con không khoẻ thì về nghĩ đi Lệ, ẵm con bé về luôn, đây để mình thím cũng được.-- Con không sao đâu thím... con...-- Coi ổn thì mới ở lại nghe không?-- Dạ.-- Thôi mang bánh ra cho người ta ăn nè.-- Dạ.Những chiếc bánh tôm nóng hổi, giòn rụm được thím Tư cho ra dĩa, con Lệ cứ thế mà mang ra ngoài.

Từ lúc họ bước vào quán ăn, con Lệ luôn quan sát họ, những hình ảnh đáng sợ ấy cứ thoắt ẩn thoắt hiện, và điều đáng sợ nhất là càng ngày nó càng đậm hơn và xuất hiện lâu hơn.

Sau khi họ ăn xong, có người mua thêm gói về, rồi gọi tính tiền:-- Tính tiền Tư ơi.-- Dạ hết tám chục mấy chị.-- Ừa, tiền nè.Con Lệ ra lấy tiền, và họ quay lưng bỏ đi, không thể miễn cưỡng được nữa, con Lệ níu tay họ lại:-- Đừng đi... mấy cô đừng đi...Một người đang bị níu tay cười hiền với nó:-- Sao vậy con, mai tụi ta ra ăn nữa mà.-- Không phải...

đừng đi...

đừng đi mà...-- Cái con bé này sao kỳ lạ vậy con?-- Nếu đi... nếu đi thì tránh chỗ có nước ra...Một người khác thắc mắc hỏi nó, bởi đường họ về phải đi qua đường tắt là cái cầu tạm bắt qua cái suối đá cao, nếu không qua đó thì làm sao mà về nhà được.

Chứ đi đường chính nó xa hơn nhiều:-- Có chuyện gì vậy con, sao tao thấy mày kỳ lạ sao đâu à?-- Ở lại đi... tránh nước... nếu không... nếu không mấy dì sẽ... sẽ chết đó... trừ dì này.Con Lệ chỉ tay vào một người già nhất trong đám, mấy người kia nghe nó nói tầm bậy nên bực mình lắm, mắng vốn thím Tư của nó:-- Tư... mày xem con nhỏ này nè, nói năng tầm bậy tầm bạ không à?

Coi nó có vấn đề ở đâu không?Thím Tư vội bỏ giở công việc chạy ra, may mà con bé con ngủ ngon trong võng nãy giờ.

Thím Tư thanh minh cho nó:-- Dạ.. mấy chị thông cảm... con bé nó còn nhỏ nên chưa biết suy nghĩ..Rồi thím quay ra rầy con Lệ:-- Đi vô kia đi con, đừng có ăn nói bậy bạ.Con Lệ bật khóc, tay vẫn níu mấy người đó lại:-- Con nói thật mà, tin con đi... làm ơn tin con đi...

đừng đi mà...Họ vụt tay khỏi con Lệ rồi xách đồ đi, tự dưng đâu không gặp con bé nói điên nói khùng gì đâu.

Bọn họ đi rồi, con Lệ vẫn còn khóc nức nở... bởi điều nó nhìn thấy sẽ xảy ra.

Thím Tư cũng bực mình nên rầy nó, nó mà cứ nói bậy bạ vậy thì thím Tư dễ mà mất khách hết cho coi:-- Lệ... sao con có thể nói bậy bạ vậy hả con?Con Lệ níu tay thím Tư, ánh mắt chân thành:-- Con không nói bậy... con nhìn thấy được... con thấy được cái chết của mọi người... thím tin con đi thím.Thím Tư khẽ giật mình và sợ một chút, thím biết từ nhỏ nó xém chết mấy lần, không lẽ những lần đó đã ảnh hưởng lớn đến nó thế sao.

Còn chuyện nó nhìn thấy ma quỷ hay gì đó, trong nhà cũng chưa ai từng nói gì với thím.

Thím Tư cũng không thể hùa theo nó vì chưa biết chuyện sẽ đi đến đâu, thím cũng như nó đành lặng lẽ nhìn mấy người kia đi thôi.Trong lúc đó, bọn họ đi đến cây cầu tạm được làm bằng những thân cây kết nối lại, bên dưới là con suối cạn đầy đá nhấp nhô nhọn hoắc.

Họ bắt đầu chia tay nhau:-- Thôi tụi em về nghen chị Mười, mai gặp lại nghen.-- Ừa, mấy đứa đi cẩn thận đó, để ý lời con bé nó nói.Mấy người còn lại bật cừoi nức nẻ:-- Thôi chị ơi, tin chi mấy cái lời nhảm nhí đó.-- Tin chứ sao không, tao nói " có cử có kiêng, có thiên có lành''.Một người chột dạ:-- Gì ghê vậy chị, thôi e đi đường chính về.-- Nghĩ sao đi đường chính, cuốc bộ ta nói cũng hơn 20 phút đó trời, mà cây cầu này mình đi mười mấy năm nay rồi có sao đâu.-- Kệ đi, thà là không biết chứ biết rồi tránh được gì tránh, tui đi với chị Mười, sẵn đường đó chị ấy về, tui về luôn.-- Thôi kệ mày, tụi tao đi đây, bước qua hơn chục bước là tới nhà rồi nè.Họ chia tay nhau, hai người đi đường chính và hai người đi qua cầu, bọn họ quay lưng đi chưa được 5 bước, âm thanh rúng động vang lên.Rắc...rầm...Hai ngừoi kia bất ngờ quay người lại, cây cầu tạm sụp xuống, bọn họ chạy lại xem rồi hét lên:-- Á... cứu... cứu với...Bên dưới suối cạn, hai thi thể nằm chõng chơ bên dưới, đầu đập vào đá, máu chảy đỏ ra đường suối, còn người kia khuôn mặt đập thẳng xuống mặt đá nhọn hoắc, chắc gương mặt ấy đã không còn là gương mặt nữa rồi.

Người được cảnh báo may mắn sống sót khi không đi qua cầu ngồi bệt xuống đó, cả thân thể run lên, nước mắt chảy ra, may mà cô chưa bước lên cầu, nếu không bây giờ cô cũng là cái xác nằm thê thảm dưới kia.

Chỉ thương cho cô chị em bạn dâu không may mắn mà thôi.Đang loay hoay dọn hàng về, thím Tư từ đằng xa thấy có người chạy báo:-- Bên kia cầu sụp chết người bà con ơi... ra coi bà con ơi... ghê lắm...Mấy bà mấy cô ở chợ cũng bỏ hàng bỏ quán, chỉ xách theo tiền bán hàng mà chạy đi xem, thím Tư chột dạ cũng chạy đi xem sao, không quên dặn dò con Lệ:-- Ở đây trông hàng, coi chừng em nghe con, thím ra kia xem sao.-- Dạ.Thím Tư cũng theo mấy người ở chợ chạy ra xem, ra đến nơi thi thể của hai người phụ nữ đó cũng được mang lên rồi.

Ai mới nhìn mà yếu bóng vía đều muốn ói hết, cả thân thể dập nát bởi những mũi nhọn của đá đâm vào, còn người mà ngã sấp mặt vào đá thì ôi thôi khỏi nói, gương mặt nhão nhẹt chẹt bẹt không khác đậu khuôn bị bóp nát là mấy.

Người thân của họ cũng ngồi bên thi thể mà khóc lóc kêu gào thảm thiết, thấy thím Tư tới chị Mười mới nói với thím Tư:-- Con bé nó nói linh thiệt.Thím Tư cũng hoảng hồn, sau vụ cháy ở xưởng kẹo dừa thì đây là vụ thứ 2, vụ lần trước thím Tư không tin, nhưng vụ lần này thím tin thật.

Người phụ nữ thoát chết khi nãy cũng ngồi đó và thấy thím Tư nên lên tiếng.-- Đó... cháu cô ta... chính con bé đó đã nói trước điều xui xẻo này.

May mà tôi đã nghe theo và thoát được.Nhiều người bàn tán trầm trồ, nhưng người nhà của hai nạn nhân kia xông vào đòi đánh thím Tư, may có chị Mười ngăn lại:-- Cháu của mày là đồ ác quỷ hại người, người nhà tao có làm gì đâu mà lại ám hại họ?-- Không có... con Lệ nó hiền lắm.. không phải..Một người trong đám lên tiếng lớn:-- Con Lệ... có phải con bé nói trước vụ cháy xưởng kẹo?Rồi những lời lẽ bất lợi cho con Lệ vang lên:-- Nó đó chứ ai nữa?-- Con bé này là ma quỷ rồi, ghê quá.-- Phải đó, đừng có đến gần nó không nó ểm cho chết oan.-- Phải đó.. phải đó...Thím Tư vẫn cố giải thích cho nó:-- Không có mà.. mấy người đừng nghĩ bậy cho con nhỏ.

Như chị này nè, nghe nó nên thoát chết nè.Người nhà của nạn nhân lại không công nhận điều đó, họ mang bao sự câm phẫn, oán trách đổ hết lên đầu con Lệ:-- Do nó ám không được bà này thôi, nên mới may mắn thoát.

Cái thứ ác quỷ như nó phải trừ khử gấp.Người phụ nữ may mắn thoát chết cũng không dám lên tiếng nữa, bởi con Lệ là người dưng còn người cái xác nằm be bét kia lại chính là người nhà.

Người phụ nữ ấy không thể đứng ra lên tiếng cho con Lệ cũng không thể cảm ơn nó được.
 
Back
Top Bottom