Tâm Linh Đôi Mắt Âm Dương

Đôi Mắt Âm Dương
Chương 20


Nguyên ngày hôm qua, cả nó và cả thím Tư của nó đều rất mệt mỏi, thậm chí trong giấc mơ nó cũng thấy người ta xúm vào chửi rủa nó.Bịch... bạch...Tiếng động rơi bên ngoài, rơi cả vào cửa vang lên tiếng to, như ai đó đôi đồ vào nhà thím nó, rồi cái mùi hôi thối bốc lên chịu không nổi.

Nó mò ngồi dậy mở cửa ra xem, khi cánh cửa chính mở ra nó vội lấy tay bịt mũi, trước mắt nó nào là phân bò phân trâu, rác rưới đủ thứ người ta quăng vào đầy nhà.

Thím Tư nó tức quá, đi nhanh ra ngoài cổng chửi đổng:-- Tổ cha con nào thằng nào làm vậy với nhà tao, có ngon thì ra đây mà nói chuyện với tao nè, xin lỗi chứ con này không sợ con nào mà cũng không có con nào sợ con này đâu nha.. tao nguyền rủa cho mấy đứa làm vậy cụt tay cụt chân hết....Con Lệ lớn rồi, nó cũng hiểu chuyện, nó biết chuyện này tất cả là đều nhắm vào nó.

Nó lại lay thím Tư:-- Thím... thím để con dọn, con biết họ làm vậy là nhắm vào con.-- Có nhắm vào ai cũng vậy, làm vậy rất là mất ý thức...

đáng bị chửi mà.

Thôi qua thím với con dọn cho nhanh.-- Dạ.Hai thím cháu nó cũng tranh thủ dọn dẹp, sợ mấy đứa con thím dậy lại không làm được gì.

Dọn dẹp xong nó phụ thím thêm vài việc rồi xin phép được về nhà, sợ ảnh hưởng đến thím nó.Chiều tối đó, ông Lục và thằng Lành đi làm về thấy cơm nước đã sẵn, còn nó thì vui vẻ chào đón bọn họ:-- Ba với anh Lành về rồi hả, rửa tay ăn cơm thôi.-- Ủa , sao con về rồi?Thằng Lành cởi cáo áo ướt đẫm mồ hôi ra, rồi chọc nó:-- Chắc nó ăn vụng nhà thím Tư. nên bị đuổi về đây mà.-- Hứ, em mà làm như anh Lành không bằng.-- Chứ sao bị đuổi nói nghe coi.Con Lệ thản nhiên trả lời, giọng buồn buồn:-- Họ biết em "bị" như vậy rồi, chuyện cầu sập hôm qua là do em cảnh báo mà họ không nghe, giờ họ nói em là ma quỷ, sáng nay còn ném đồ dơ vô nhà thím Tư, em sợ ảnh hưởng thím ấy nên em về.Ông Lục chỉ len lén thở dài, thằng Lành thì tức điên xách cái cuốc bên hốc nhà định đi ra ngoài:-- Má tụi nó, đứa nào dám đụng đến em tao, tao sống chết với nó.Con Lệ cản lại:-- Thôi mà anh... họ... họ nói đúng mà...-- Đúng cái gì mà đúng, giúp họ không nghe còn nói ngược nữa, để anh đi làm sáng tỏ với họ.-- Thôi mà anh...Ông Lục lúc này nghiêm mặt, đập mạnh tay xuống bàn:-- Hai đứa thôi đi, vô nhà hết cho ba.

Bọn họ không nghe mình thì kệ bọn họ, con Lệ lưu ý lần sau không giúp ai nữa, " giúp vật vật trả ơn, giúp người, người báo oán''.Con Lệ và thằng Lành lủi thủi đi vô nhà.[...]Nhưng mội chuyện đâu có dừng lại ở đó, hôm nay họ lại làm tương tự như vậy với nhà nó, thằng Lành cũng tức lắm vác cái rựa chặt dừa ra ngay trước cổng chửi:-- Ai có gan làm thì có gan đứng ra đây nói chuyện với tui nè, làm vậy là hèn hạ lắm có biết không hả?Thằng Lành tức đứng chửi một thôi một hồi, ông Lục cứ kệ, bởi ông cũng tức lắm mà đứng chửi chung với nó như chó sủa đổng, không ai nghe.

Ông Lục và con Lệ dọn dẹp thôi, cứ kệ thằng Lành.

Ăn sáng xong, ông Lục và thằng Lành đi làm, còn con Lệ chỉ quanh quẩn ở nhà nấu ăn dọn dẹp, nó cũng xách giỏ đi chợ sớm để còn mua được đồ tươi nữa chứ.

Vào đến chợ, bao nhiêu ánh mắt nhìn nó kỳ thị, người này ghé tai người kia thầm thì to nhỏ, nó biết họ đang nói đến nó nên nó cũng mua đồ nhanh rồi đi.Bạch... bộp...Tảng đá nhỏ ở đâu bay trúng vào sau đầu nó, cảm giác tê buốt sốc lên nó đưa tay ra sau thì thấy đã tứa máu, nó không phải như anh nó có thể mở miệng chửi lại người ta, nó chỉ biết cắn chặt môi rồi đi nhanh về.

Nhưng bọn họ vẫn chưa tha cho nó, người ném rau thối, người ném cà, vừa ném vừa chửi bới nó:-- Đồ con quỷ... mày mau cút khỏi làng này đi...

đồ quỷ hại người.Nó cố nuốt nước mắt rồi chạy nhanh ra khỏi chợ, trên người nó bao nhiêu đồ dơ dáy bám đầy, tại sao họ cũng là con người mà lại có thể độc ác với nó như vậy.

Nó đi thẳng về nhà, vào phòng nó rồi ngồi thu lu một góc mà khóc, nó có muốn nó bất thường như vậy đâu, nó cũng muốn được làm người bình thường mà.Chiều tối đó, ông Lục và thằng Lành đi làm về, nhà cửa tối om, lại không nghe thấy mùi đồ ăn thơm bốc lên nữa, lo có chuyện không ổn nên gọi to tìm con Lệ:-- Lệ ơi... con đâu rồi...-- Lệ ơi... em ở đâu...Thằng Lành đi vào phóng nó, mém xỉu khi thấy nó ngồi thu lu trong góc tối, thằng Lành lại chỗ nó:-- Sao lại ngồi đây?Nó ôm lấy cổ thằng Lành khóc nức nở:-- Họ đuổi em, họ đôi đá em, họ còn đôi đồ dơ vào em và đuổi em đi... họ còn nói em là ác quỷ... em có làm gì họ đâu mà họ lại làm vậy với em...-- Má nó... lũ chó mà... chỉ đi, ai làm gì em... anh đốt nhà từng đứa...-- Em không nhớ mặt...Thằng Lành thương con Lệ lắm, ôm lấy nó, chắc mai thằng Lành không đi làm nữa, ở nhà để bảo vệ con Lệ thôi.

Chỉ thương ông Lục đứng bên ngoài nghe thấy hết, giờ ông phải làm sao cho được đây.[..]Tối lại thằng Lành mắc võng ra hiên ngủ, ban ngày thì đi chợ mua đồ cho con Lệ, chính vì thế mà nhà nó được mấy hôm yên ổn.

Ông Lục định bụng thôi kệ đi, ai làm gì làm, miễn sao sống qua ngày đoạn tháng là được.

Hôm nay chủ vựa mới kêu ông lại, đưa cho ông số tiền:-- Đây là tiền của ba con anh, chưa đủ tháng như tui đưa dư luôn đó, mai nghĩ đi đừng đi làm nữa nghe.Ông Lục cầm tiền mà hoang mang ghê lắm:-- Ủa chị, tui có làm gì đâu mà chị đuổi tui?-- Anh không làm gì nhưng con gái anh làm gì, anh mà không nghĩ công nhân đình công tui làm sao mà sống nổi.

Vậy nghen.Chủ vựa nói xong rồi quay người đi, ông Lục cầm những đồng tiền mà bóp chặt, trái tim ông đang đau nhói lắm, ông thương con gái ông quá, đến đâu họ cũng xua đuổi.Rồi ông tìm việc khắp nơi không ai nhận ông, chắc chỉ có thể đi ca hơn mà thôi, nhưng đi xa hơn lại phải ở lại, nhà cửa con cái ai lo.

Đang chán nản chưa biết làm thế nào,ông nhấp lấy ngụm rượu cho quên đi cái sự đời.

Ở đâu một đám đông kéo đến nhà ông, chửi bới loạn lên:-- Nhà ông mau cút khỏi cái làng này đi...

ở đây sẽ gây thêm tai hoạ cho người khác...-- Phải đó, mau cút đi...Ông Lục cũng có chút men trong người nên cũng có dũng khí chửi lại họ, bao nhiêu uất ức dồn bấy lâu nay ông phải bung xoã một lần mới được:-- Tại sao nhà tui phải cút... từ thời ông bà đến giờ nhà tui ở đây mấy chục năm rồi... tui không đi đâu hết.-- Nhà ông là đồ tai hoạ... con gái ông nói ai thì người đó sẽ chết... nó là quỷ nên phải cút khỏi cái làng này.-- Nó cảnh báo cho mấy người tránh... sao lại quay ngược lại bắt tội nó?-- Cái đó là ám chứ cảnh báo gì... không nói nhiều nhà ông mau cút đi...Cả nhóm cùng đồng thanh:-- Phải rồi... cút đi...Thằng Lành điên tiết nãy giờ may mà được con Lệ cản lại, nếu không thì chưa biết thằng Lành sẽ làm ra chuyện gì.

Ông Lục lấy hết sức bình sinh hét lớn:-- Cút là mấy người cút... mau cút khỏi nhà tui...

Rồi ông Lục lượm mấy cục đá trước nhà ném vào lũ người đó, bọn họ vì thế mà bỏ đi.

Ông Lục lại ngồi xuống hiên nhà uống rượu.[...]Mức độ của bọn họ càng ngày càng quá quắt hơn, thằng Lành mới bàn với ông Lục:-- Ba... hay mình rời khỏi đây đi ba, mình đi nơi khác làm ăn đi ba... chứ ở đây... không phải là sống...Ông Lục khẽ thở dài, nhấp lấy một ngụm rượu, dạo này ông Lục hay tìm đến rượu ghê, ông chầm chậm trả lời thằng Lành:-- Đi đâu con?

Quê cha đất tổ mình ở đây... sao nói đi là đi được...-- Nếu không đi ở đây cũng không sống được, đi làm thì người ta không nhận.

Ra đường thì người ta chửi rủa ném đá, chỉ tội con Lệ...Nhắc đến con Lệ là nhắc đến nỗi đau của ông, thằng Lành nói đúng chứ phải không đâu, chẳng qua là do ông cố chấp:-- Để từ từ ba tính...-- Ba tính gì tính sớm đi nghen ba...-- Ừa.

Thằng Lành quay lưng bỏ đi, ông Lục mới nhìn lên di ảnh vợ ông lại len lén thở dài thêm một lượt.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 21


Vì tương lai của những đứa con của ông Lục, nên ông quyết định bán cái nhà bé bé, bán mảnh ruộng be bé, thêm cả con trâu duy nhất nữa.

Được cái ông rao bán nhiệt tình lắm nhưng không ai mua, chán nản ông qua than phiền với chú Tư- anh trai ông Lục:-- Chán quá anh ạ... bán có cái nhà mà không ai mua hết, ai thấy bọn em hay đồ vật gì liên quan đến bọn em họ xem như đồ tà ma vậy đó.

Mà không đi không biết hai đứa nhỏ tương lai sống đây như thế nào.-- Sao chú không nhờ chính quyền can thiệp?-- NHờ rồi họ cũng làm được vài hôm lại thôi.-- Thôi để anh nói với chị Tư chú xem sao.-- Dạ, vậy em chờ tin anh.Hai anh em ông Lục lại tiếp tục ngồi nhậu lai rai, đến tối ông Lục về chú Tư mới nói chuyện với thím Tư.-- Mình nè, chuyện thằng Lục mình biết chứ?Thím Tư vừa gấp mấy cái đồ vừa trả lời chú Tư:-- Em biết chứ, sao mình hỏi em chuyện đó?-- Hay mình giúp chú ấy, lấy căn nhà với đám ruộng, coi như của để dành, chứ nhà chú ấy sống ở đây cũng không sống được.Thím Tư ngưng xếp đồ một lúc rồi thở dài:-- Giúp là giúp làm sao, nhà mình cũng có khá hơn nhà chú ấy đâu mà mình đòi giúp.-- Đưa số vàng để dành xây nhà cho chú ấy đi, coi như mua nhà mua ruộng, mua trâu.-- Không được, số vàng ấy em để dành để sửa căn nhà cho mấy đứa con em có chỗ ở, không đưa được.Chú Tư đi lại bên cạnh thím Tư, nắm lấy tay thím Tư:-- Thôi, tui biết mình thương con, nhưng nó là em ruột tui, tụi nhỏ cũng cháu ruột tui, máu mủ ruột rà không thương sao được.

Mình giúp tụi nó, biết đâu sau này trời thương, trời lại giúp mình.Thím Tư lưỡng lự một lúc rồi cũng đành đồng ý, không phải vì câu trời giúp lại mà vì thím Tư thương chú Tư mà thôi.[...]Ngày hôm sau thím Tư gọi ông Lục qua nhà nói chuyện:-- Chị nghe anh Tư nói rồi, giờ chị mua lại mội thứ cho chú, nhưng chú ký vào đây xác nhận đã bán cho chị với giá 2 cây vàng.

Ông Lục nghe vậy mừng rơn, thời điểm đó vàng được 2 triệu một cây, nên liền ký vào tờ giấy mà ông Lục không đọc qua, bởi vì ông không biết chữ.-- Đây chị.Thím Tư cầm tờ xấy xem xét rồi gấp lại cất cẩn thận, sau đó mới lấy trong túi ra đưa cho ông Lục hai cây vàng, ông Lục mừng rơn cuốn quýt nên cảm ơn rất nhiều:-- Em cảm ơn, cảm ơn anh chị đã giúp đỡ...Giao dịch xong xuôi, ông Lục cầm tờ giấy đi ra ngoài, trên đường về đã bị chú Tư cản lại:-- Sao... bã đưa cho chú bao nhiêu?-- Hai cây vàng ... anh Tư...Chú Tư khẽ nhếch miệng cười:-- Cái bà này thiệt tình...

đã nói đưa hết rồi còn dím lại..Chú Tư mới lấy trong bị đưa cho ông Lục một cái túi màu đen nhỏ;-- Cầm lấy mà lo cho mấy đứa nhỏ.-- Thôi, em không lấy nữa đâu... chị Tư đưa cho em nhiều rồi.Chú Tư nhét cái túi nhỏ đó vào túi áo ông Lục:-- Anh biểu cầm thì cứ cầm đi, không có gì mà ngại, đi đi... mồ mả để đây anh lo cho..-- Em... em mang ơn vợ chồng anh nhiều lắm.-- Được rồi, về đi.Ông Lục chào chú Tư rồi chạy xe về.Đồ đạc của bọn họ không có gì ngoài mấy bộ quần áo và một vài thứ lỉnh kỉnh có thể mang theo được, trước ngày đi họ cũng ra ngoài mộ thắp hương chào tạm biệt.Nhìn lại căn nhà bao nhiêu năm sinh sống một lần nữa, rồi họ mới đi, trước khi đi con Lệ chạy lại nói chuyện với vợ chồng chú Tư:-- Chú Tư tránh đi làm thời gian, hoặc đừng đi làm nữa... con thấy.. con thấy..Chú Tư cười với nó:-- Cứ nói không phải sợ, chú không phải như bọn người kia.Con Lệ khẽ liếc nhìn thím Tư rồi mới dám nói:-- Con thấy cả người chú toàn là đất đen, đất đen phủ kín hết cả người, tay chân cũng không được bình thường.Thím Tư liền mắng nó:-- Nè, sao con nói bậy vậy hả?Chú Tư cản thím Tư:-- Đừng mắng nó, nó giúp mình mà, phải cảm ơn nó chứ.Rồi chú quay qua nói nó:-- Chú biết rồi.. chú sẽ cẩn thận.

Thôi mấy ba con đi đi kẻo trễ.Họ chào nhau lần cuối rồi ra đi, lần này ông Lục chơi lớn, quyết định lên thành phố lớn làm ăn.

Bởi lên thành phố lớn mới có nhiều việc làm, không lo chết đói như ở đây.[...]Ngồi mấy tiếng trên xe đò, ông Lục và thằng Lành tranh thủ đánh một giấc, riêng con Lệ thì không, mấy khi được đi xa nên nó tranh thủ ngắm đường ngắm phố phường.

Đến bến xe trời cũng đã ngã sang chiều tối, ai nấy cũng đều lo lấy đồ xuống xe, ba con ông cũng vậy, bến xe lúc này đông đúc cực kỳ, rồi những chú những anh xe ôm cứ tấp vào hỏi khách:-- Đi không anh ơi?-- Đi không chú ơi?

Đi cho em một cuốc đi...Lần đầu tiên ra phố thấy người ta cứ tấp vào mình, ba con ông Lục cứ ôm khư khư túi đồ chặt cứng, tư thế phòng thủ sẵn sàng rồi mới trả lời:-- Có chỗ nào cho thuê phòng trọ không anh?Ông xe ôm lớn tuổi hơn ông Lục, da đen nhẻm ốm ốm cười khà khà trả lời:-- Đầy ra.. mà chú em ở dưới quê lên hả?Ông Lục thật thà:-- Không giấu gì ông anh, chúng tôi ở quê lên đây lập nghiệp, nên cũng tính kiếm thuê cái nhà nhỏ để ở...-- Chú em muốn thuê nhà bao nhiêu tiền, bao nhiêu tầng, nhà mặt phố hay mặt hẽm???Ông Lục lại thật thà cười:-- Dạ nhà nhỏ nhỏ đủ ba con tụi tui sống thôi...-- Nhà thì có... mai tui hỏi chủ nhà rồi chở ông đi xem, giờ tui chở ba con ông đi kiếm phòng trọ mà nghĩ tạm nghen.-- Ui, tui cảm ơn ông anh.Ông xe ôm mới ngoắc thêm một ông xe ôm nữa đến chở ba con ông Lục đến khu phòng trọ cho họ ở tạm.

Phòng trọ đúng là phòng trọ, nhỏ xíu lại còn nóng nực, ông Lục trấn an các con:-- Thôi ráng ở tạm đây, mai ba con mình kiếm chỗ nào thoải mái hơn.-- Dạ, ba.Theo lời hẹn, ngày hôm sau ông xe ôm đến khá đúng giờ với một người nữa chở ba con ông Lục đi xem nhà.

Đó là một căn nhà trệt, nhưng dài, bên trong có hẳn ba phòng, có cả cái sân nho nhỏ nữa, mới nhìn ba con nhà ông thích liền.

Ông xe ôm nói với ông Lục:-- Ba con ông vô trong xem đi, có chủ nhà trong đó.-- Ừa, tui cảm ơn anh, anh chờ ba con tui chút nghe.-- Không sao tui đứng đây chờ, ba con ông vô cho xong việc đi.Ba con ông Lục vô rồi, ông xe ôm ngồi ngoài hút thuốc, mỗi lần chở khách đến đây ông xe ôm đều ở ngoài không dám vô nhà, đứng ngoài thôi mà ông xe ôm cứ lành lạnh sống lưng hết lên.Ba con ông Lục đi vào nhà, những cửa sổ đều mở nên không gian nhà nhìn không quá lạnh lẽo, có phòng khách, 3 phòng ngủ, có bếp có nhà vệ sinh, và đặc biệt đã đầy đủ tiện nghi, chỉ việc dọn vào mà ở thôi.

Chủ nhà đang ngồi trên bộ ghế gỗ chờ sẵn, phải nói chủ nhà rất rất đẹp luôn, cô ấy tầm 27 hay 28 tuổi gì đấy, ăn mặc sang trọng, còn trẻ thế mà giàu thật.

Ông Lục lịch sự chào hỏi:-- Chào cô.Cô chủ nhà nhìn có vẻ hống hách, đôi mắt cứ liếc ba con ông từ trên xuống dưới:-- Ông đến thuê nhà hả?-- Đúng rồi tui đến thuê nhà, cô cho tui hỏi tháng bao nhiêu tiền?-- Thấy ba con ông quê mùa nên tôi lấy 300 ngàn một tháng thôi, nhưng tôi lấy nguyên năm.-- Dạ, để tui hội ý với hai đứa con tui chút nghe cô.Cô chủ nhà khẽ gật đầu, ông Lục quay sang hỏi con ông:-- Mấy đứa thấy đây được không, có ưng rồi ba thuê?Con Lệ và thằng Lành đều khá hài lòng:-- Được đó ba, đây đẹp mà mát nữa.-- Nhất trí vậy nghe.-- Dạ.Ông Lục lại quay qua nói chuyện với cô chủ:-- Cô ơi, tui đồng ý thuê đây cô, tui đóng tiền luôn cho cô đây.Ông Lục lấy trong túi vải đen số tiền mà trước khi đi ông đã đổi bằng vàng qua, cô chủ nhà ngồi đếm đếm rồi đưa tờ giấy cho ông Lục ký:-- Ông ký đây đi, nhớ là nhà cửa phải giữ sạch sẽ cho tôi đó, hư hại gì báo tôi.

Tiền điện, người ta đến thu mỗi tháng, còn tiền nước thì có giếng bơm nên không cần trả tiền nước.

Đây là chìa khoá nhà, ông cầm đi.Ông Lục cầm tờ giấy đưa con Lệ xem rồi ông Lục ký vô, ông không biết chữ nên chữ ký của ông là số 6.Xong việc cô chủ nhà đứng lên rồi định quay đi, như quên điều gì nên cô chủ nhà quay lại:-- Tôi tên Thư, sau nhà có cây hoa sứ, đừng tưới nước bẩn vào nó nghe không, chết cây đó tôi đền mấy người.-- Ây, lỡ nắng mưa gió gì nó chết thì sao cô Thư?-- Không tưới nước bẩn thì nó sẽ không chết.Dứt lời Thư quay người đi ra, để mặc ba con ông Lục xem xét nhà cửa.

Ra đến cổng Thư mới lấy 600 ngàn đưa cho ông xe ôm:-- Tiền hoa hồng của ông đây.-- Tôi cảm ơn.Xong việc Thư đi qua bên đường nơi đang đậu chiếc xe con màu đen kin kít.Nghe Thư nói thì sau nhà có cây hoa sứ nên con Lệ mới đi ra phía sau nhà đẩy cửa ra xem.

Phía sau là 1 bãi cỏ mịn, bên góc cạnh tường bao kín là một cây hoa sứ, cây không cao nhưng được cái xanh mướt.

Nó cứ đứng nhìn cây hoa sứ lúc lâu, bởi hoa sứ có màu trắng hoặc màu vàng, chứ nó chưa hề thấy cây hoa sứ đỏ bao giờ.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 22


Trong ngày hôm đó mấy ba con ông Lục tranh thủ quét dọn nhà để mà vào ở luôn.

Ở đây cái gì cũng có, nên ba con nó không phải mua thêm gì nhiều, chỉ mua mấy đồ lặt vặt cần thiết thôi.

Nhìn ngôi nhà khang trang ai nấy đều hài lòng, bữa ăn nhà mới cũng thịnh soạn lắm, có cả 1 con gà mái mơ luộc chấm muối với nồi cháo gà nữa chứ đùa.

Nấu nướng xong con Lệ cũng tranh thủ mang rác ra phía trước nhà vất, nó thấy mấy người đứng trước nhà nó lịch sự cuối người rồi cười tươi chào hỏi.

Họ không chào lại nó, ai đó chỉ chỏ gì đó rồi đi nhanh hết vào nhà, nó thấy không hài lòng mấy, người thành phố ý thức chán quá, không lịch sự gì hết.

Nó quay vào nhà để cùng thưởng thức bữa tối cùng ba và anh nó thôi, ông Lục khưi chai nước ngọt rót vào ba ly rồi ba con ông Lục cùng cạn:-- Chúc mừng cuộc sống mới nào...-- Dạ.Ông Lục sau khi uống một hơi hơn nữa ly nước ngọt lại tiếp tục lên tiếng:-- Sau khi trả tiền nhà xong chúng ta còn gần cả một cây vàng, mai ba đi xin việc làm ở đây, với mua lại con xe cũ để đi làm chứ xe của ba để cho chú Tư rồi không mang theo được.

Còn hai đứa đi học đi nghen, đi học cho có cái chữ với người ta, ba lo được.Thằng Lành và con Lệ đều e ngại, thằng Lành lên tiếng trước:-- Thôi ba, học hành làm gì, dù sao tất cả mọi việc rồi cũng liên quan đến tiền thôi, vậy đi làm cũng có tiền cần gì học.-- Bậy con, học đi rồi công việc làm có tiền nó an nhàn hơn, không phải vất vả khổ thân.-- Nhưng... nhưng con muốn phụ ba...-- Đã nói không cần mà, con Lệ cũng vậy nghe không, học tiếp cho qua 12 đi.Con Lệ cũng lưỡng lự:-- Không ba con gì hết, hai đứa nghe lời ba... khi nào ba không lo được nữa thì hai đứa lo.. quyết định vậy đi, ăn thôi.-- Dạ.Dù không muốn nhưng con Lệ với thằng Lành cũng đành đồng ý.Đêm đầu tiên ngủ tại căn nhà mới này, nó lạ lẫm khó ngủ làm sao ấy, quay qua quay lại rồi nó nằm nghiêng nhìn cây hoa sứ đỏ.

Bởi phòng nó là phòng cuối cùng, cửa sổ phòng nó là nhìn thẳng ra cây hoa sứ đỏ.

Cây hoa sứ đỏ ban đêm cũng ngủ hay sao mà những cánh hoa đều khép lại, nó cũng muốn cuộc đời mình như những cánh hoa kia, tối ngủ để sáng mai lại vươn mình mạnh mẽ.[...]Ba con lệ mua hẳn 3 chiếc xe, 1 cái xe máy cũ, và 2 chiếc xe đạp.

Một cho thằng Lành và một cho con Lệ, số tiền ấy lại ít đi hơn một chút rồi, cũng may sao ông Lục cũng đã xin được việc làm là đi phụ hồ cho người ta, thằng Lành cũng làm cùng chỗ với ba nó, ban đêm đi học bổ túc với con Lệ.

Căn nhà ấy không còn mang vẻ u ám như ban đầu nữa, giờ đây xung quanh nhà đều trồng thêm rau, thêm hoa nên nhìn có sức sống hơn hẳn, vừa xinh đẹp lại vừa có cái ăn.

Ngó vậy mà nhanh thật nhà nó ở đây đã hơn hẳn 2 tháng rồi, bà con quanh đây cũng bắt đầu nói chuyện với nhà nó.

Thấy nó đứng trước nhà cô Lụa xách cái rổ đi qua nói nó:-- Lệ, cho cô xin ít rau mồng tơi với mấy trái ớt con.Con Lệ khoá cái vòi nước tưới rau lại rồi vui vẻ trả lời cô Lụa:-- Dạ, cô Lụa vô hái đi cô, ưng bao nhiêu cứ hái.-- Thôi mày... hái dùm cô... chứ lỡ... lỡ cô hái nhiều thì sao?-- Ui trời cô cứ hái đi, mồng tơi nó ra nhanh lắm.-- Thôi mày hái dùm cô, để cô hái mấy trái ớt ngoài này cũng được.-- Dạ, cô chờ con chút.-- Ừ.Cô Lụa cũng hay nói chuyện hay xin rau nhà nó chứ tuyệt nhiên chưa bao giờ dám bước chân vô nhà nó, chỉ dám len lén nhìn vào.

Con Lệ hái cho rổ rau bự rồi mang ra đưa cô Lụa:-- Nè cô.-- Ừa, cô cảm ơn.

Lệ nè...-- Sao cô?-- Con ở đây... con có thấy.. thấy gì không?-- Thấy gì là gì hả cô?-- Thấy.. thấy cái gì lạ không?-- Dạ không.. con có thấy gì đâu, mà sao cô hỏi vậy?-- Căn nhà này trước đây đều nhiều chủ thuê lắm, mà sao họ cũng nhanh trả đi lắm.

Cứ được hai ba tháng lại đi, có hỏi thì họ nói nhà này làm ăn không ra.

Mà cô đoán phải có gì đó đây nè.-- Vậy hả cô, con chưa thấy gì, với người ta buôn bán kinh doanh chứ nhà con toàn làm công nhân thôi, nên có gì đâu mà ế ẩm làm ăn không ra.-- Ừa chắc vậy ha.

Thôi cô về đã.-- Dạ.Cô Lụa về rồi nó cũng tranh thủ hái ít rau nấu canh chứ ba với anh nó sắp về, còn ra sau tưới cây hoa sứ nữa.

Nó vẫn để ý đến một người cứ hay lượn lờ trước nhà nó, không biết có mục đích gì hay do nó quá đa nghi.Chiều đó thằng Lành về sớm, mà về có một mình à, con Lệ ngó ngó ra ngoài sân rồi hỏi:-- Ủa, ba đâu anh Lành?-- Ba bị té giàn, ngã gãy chân đang ở viện.-- Trời... ba có nặng lắm không anh?-- Trước mắt là gãy chân, với bệnh viện còn yêu cầu ở lại hai hôm để xem có gì khác thường không?-- Anh chở em vô thăm ba đi, em lo quá...-- Ừa, anh lấy ít đồ, còn em lấy cơm mang vô cho ba ăn luôn.-- Dạ, em làm liền đây.Vô đến bệnh viện thấy chân ba nó bị bó bột trắng, chân phải treo lên, nằm trên giường mà thôi, con Lệ lại bên cạnh hỏi han:-- Ba ơi, ba có sao không ba, có đau lắm không ba?-- Nó hơi nhức nhức...-- Sao ba không cẩn thận vậy ba?-- Ừa có lúc nó xui con ơi.-- Để con lấy cơm ba ăn.Con Lệ lấy cà mèn rồi đút từng muỗng cơm cho ông Lục, ăn xong nó mới nói với thằng Lành:-- Anh Lành về nhà ngủ đi, em ở đây canh ba cho.-- Thôi em về ngủ đi, anh đàn ông con trai, ở đây tiện hơn.-- Nhưng mai anh còn đi làm mà, để em cho.Nghe con Lệ nói có lý nên thằng Lành cũng đành đồng ý, dù sao ông Lục cũng đang bị như vậy thì thằng Lành cũng nên cham chỉ hơn một chút mới có tiền phụ ông Lục được:-- Vậy em ở đây, chiều mai anh qua... anh nấu cơm mang qua..-- Dạ được anh.Một lúc sau thằng Lành cũng đi về, vì sống cảnh quê cũng quen nên thằng Lành cũng không ngại ngần ở một mình, dù sao cũng ở đây hơn hai tháng rồi nên cũng đã quen với nơi này.[...] Chiều hôm sau thằng Lành đi làm về, mua con gà nấu cháo cho ông Lục.

Chưa kịp thay quần áo gì, thằng Lành nấu miếng nước sôi để vặt lông con gà, con gà đã được người ta cắt tiết ngoài chợ, sau vụ bà nội thằng Lành cũng không dám sát sanh.

Đang làm thì cái bồn rửa chén nghẹt lại, kiểu gì cũng không trôi, nếu mà đổ ra đằng trước hay vào nhà vệ sinh thì sẽ hôi lắm không hết được mùi, nghĩ thế thằng Lành cho thêm nước lạnh vào nước sôi đang vặt lông con gà, lọc qua một thau khác cho hết đám lông rồi mang thẳng ra cây hoa sứ gần đó mà tạt.

Bởi thằng Lành sợ nước nóng sẽ làm cây chết chứ nước dơ sao mà chết cây được, vì chỗ rửa chén nhà cũ của thằng Lành cũng gần cây ổi đó thôi, tưới ra đó bao nhiêu thứ nước mà cây vẫn tươi tốt còn gì.Roạt...Thằng Lành hất mạnh tay đám nước dơ đó tràn hết dưới gốc cây hoa sứ, sau đó thằng Lành bình thản vào làm gà tiếp và sau đó đổ thêm ra hai ba lần nước nữa.

Thằng Lành chỉ nhìn dưới gốc chứ đâu có nhìn hoa nên không để ý bông hoa đang nhỏ ra từng giọt đỏ tươi tanh tưởi của... mùi máu.Mọi thứ đều đã chín lúc này thằng Lành mới đi tắm và mang đồ ăn lên viện.

Con Lệ thấy thế liền vui mừng lắm, hỏi ngay:-- Có mang đồ lên cho em không?Do nãy líu quíu quá nên thằng Lành quên mất:-- Chết cha... anh quên mất rồi...-- Thôi lát em về tắm cũng được, hôm qua giờ em chưa tắm.-- Ừa, đi cẩn thận nghen.-- Dạ.Vì bệnh viện cách nhà cũng gần, tầm 20 phút đạp xe nên thằng Lành mới cho con Lệ đi về.

Về gần đến nhà con Lệ thấy ai đó đang đứng trước cửa nhà thậm thò thậm thụt, nhác thấy bóng con Lệ người ấy liền chạy vội đi, con Lệ đoán chắc là ăn trộm nên vô đến nhà nó liền đóng cửa cẩn thận.

Sau đó con Lệ mang cà mèn đi rửa, phát hiện nước bị nghẹt nên nó mới mang vô phòng tắm rửa, và sau đó đi tắm luôn.

Nước giếng bơm mát lạnh thấm lên từng lọn tóc từng thớ da thịt của nó, nó định xối thêm 1 ca nước nữa rồi đi vô, theo thói quen thì khi múc nó sẽ nhìn vô thau nước, cái hình ảnh trong thau nước làm nó giật bắn mình nó vội vơ lấy vòng tràng hạc gần đó mang vào tay.

Lấy hết can đảm nó nhìn lại một lần nữa rồi nó ù té chạy vào phòng, trùm kín mền và thở hỗn hễn.

Thật là đáng sợ quá đi, cái đầu ló ra từ bồn chứa nước, tóc buông dài, gương mặt trắng bệch đôi mắt đen sâu thăm thẳm đang nhìn xuống nó, giống như là nấp trong đó chơi cút bắt với nó vậy.

Con Lệ không thể tin được điều này xảy ra, bởi nó có thể nhìn thấy vong linh, nhưng nó đã ở đây hơn hai tháng thì tại sao bây giờ " người ta" mới hiện ra doạ nó.

Không nghĩ ngợi nhiều, nó thay đồ thật nhanh rồi phóng ra ngoài, chứ ở nhà một mình với "người ta" thật tình nó không dám ở.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 23


Con Lệ lên đến viện mặt mày tái mét, thất thần, thằng Lành thấy vậy nên hỏi nó:-- Em sao vậy Lệ?

Mặt mày nhìn kỳ quá...-- Không... không sao...-- Không sao thiệt không?-- Thiệt mà...-- Ừa, vậy ở đây với ba anh về.Con Lệ chụp tay thằng Lành lại:-- Đừng về anh ơi.-- Ủa, sao không về.

Có chuyện gì nói anh nghe coi?-- Không có gì thật mà...-- Con khỉ này rãnh quá nghen, anh về nghĩ mai còn đi làm, anh liên hệ được chỗ sữa nước rồi, chiều mau người ta qua sữa.

Anh về đây.-- Dạ, anh về cẩn thận...Con Lệ chỉ biết thở dài nhìn theo thằng Lành thôi, nó đâu dám nói là nó thấy ma, bởi căn nhà này ba con nó đã thuê rất nhiều tiền còn gì, cũng có thể là do con Lệ mệt quá nên bị ảo mộng chăng.Thằng Lành về nhà rồi đóng cửa lại cẩn thận sau đó mới đi ngủ.

Khi đồng hồ điểm đúng 1h15 phút, mọi thứ bắt đầu.Tong... tong...tong...Tiếng nước nhỏ từng giọt xuống bồn rửa chén, nhỏ cũng lâu lắm, nhưng chắc phòng kín với lại thằng Lành ngủ khá say nên không nghe thấy gì.Xoà....xoà...Tiếng nước mạnh mới làm thằng Lành giật mình tỉnh giấc, thằng Lành đưa tay lên dụi mắt rồi lắng tai nghe kỹ sau đó mới ra tắt nước.

Nước chảy đọng đầy trong bồn rửa chén, còn tràn ra cả ngoài tanh tưởi, bởi hồi chiều có nước rửa gà còn văng trong đây chưa có sạch, thằng Lành đi kiếm cái khăn lau sạch sẽ rồi mới lên giường đi ngủ.

Thằng Lành dễ ngủ lắm nên vào giấc rất nhanh, giấc ngủ chưa sâu mấy tiếng nước lại nhỏ.Tong... tong... tong....Rồi lại tiếng nước xả mạnh.Xoà...Thằng Lành bực mình ngồi dậy, lại phải đi lau nước lần hai, điên tiết quá nên mới mở cửa đi ra phía trước nhà, khoá hẳn hệ thống nước lại, chắc mẫm ''lần này thì ngủ ngon rồi đây''.

Vì đi tới đi lui nhiều lần nên nóng, thằng Lành bật quạt cấp độ mạnh nhất nhưng vẫn lấy cái chăn mỏng quấn quanh người, thói quen khó bỏ mà với lại làm thế thằng Lành có cảm giác dễ ngủ hơn.

Thằng Lanh đâu có biết nơi cái quạt ấy có đôi mắt trợn tròn, khuôn mặt trắng bạch đang nhìn nó.[...] Đêm qua phải dậy hai lần như thế, nhưng may là thằng Lành dễ ngủ nên nó cũng say giấc, nó dậy và chuẩn bị đi làm cho đến chiều về, có người mặc đồ bên công ty đứng trước cổng chờ nó:-- Chú làm bên sữa nước hả?-- Ừa con, chú cũng mới tới, con hẹn giờ này nên chú đến đây.Thằng Lành lại mở cổng rồi mời lịch sự:-- Mời chú vô nhà.Chú sữa ống nước đi theo thằng Lành đến cái bồn rửa chén:-- Đây chú, nó bị nghẽn từ hôm qua, mà nước nó cũng bị rỉ nữa, chú xem sửa giúp con.-- Ừa được rồi, để đó chú.Thằng Lành chưa vội tắm, mới đi ra phía sau tưới cây hoa sứ, rồi sau đó lại đi ra phía trước tưới mấy chậu rau mấy chậu hoa.

Chú sữa ống nước lúc này chăm chú cuối xuống bên dưới sữa sữa, vô tình liếc ra cái cửa phía sau thằng Lành mở lúc nãy, cái cùi chỏ từ từ di chuyển, chú sửa ống nước đoán là có người rồi chú lại tiếp tục làm.

Tiếng hát nhè nhẹ cất lên:-- À ời...

à ơi...ru con... con ngủ cho ngoan...Chắc trời nóng nên có người ẵm con ra phía sau ru ngủ cho mát đây mà, chú sửa ống nước lúc này cũng xong việc nên đi ra phía trước tránh làm ồn em bé ngủ:-- Chú sửa xong rồi con.Thằng Lành ngưng tưới nước móc tiền từ trong túi áo lao động ra đưa:-- Bao nhiêu cho con gởi?-- Ba chục ngàn con.-- Dạ, đây.-- Ừa, chú về.-- Dạ.-- Mà nè, vợ mày nó ru con, cái giọng nó hay thiệt đó.Thằng Lành ngẩn tò te, nhìn chú sửa ống nước không hiểu chuyện gì.

Ai hát?

Vợ con nào đây?

Nó còn chưa có ngừoi yêu cơ mà, chắc ổng già nên nói năng lẩm cẩm đây, thằng Lành tranh thủ vô cắm cơm rồi nấu ít đồ ăn còn mang lên viện.Khi lên đến viện ăn cơm xong cùng ông Lục và con Lệ, thằng Lành mới kể:-- Hồi chiều ông chú sửa ống nước, ổng sửa xong rồi đi ra còn nói với con là ''vợ mày hát hay ghê", mắc cười dễ sợ ba.Ông Lục cũng cười, chỉ có con Lệ là chăm chú nghe mà thôi:-- Chắc ai phía sau họ hát chứ gì.-- Con cũng đoán vậy.

Mai con không đi làm, con ở đâu luôn mai rồi về cùng ba luôn.-- Ừa, sao cũng được, chỗ cũng nhiều mà, ngủ đâu ngủ.-- Dạ.Con Lệ len lén thở dài, vậy là nhà này có ma thật rồi, bởi sau phía nhà nó là khu đất trống chứ có cái nhà nào phía sau nữa đâu, sắp tới nhà nó phải sống với ''người'' trong ngôi nhà đó thế nào đây.Sáng hôm sau, khi hoàn thành thủ tục xong, ba con Ông Lục cùng nhau về, cái chân của ông Lục phải tịnh dưỡng hẳn 2 tháng mới mong đi lại bình thường được, ông Lục cũng tự trách mình ghê:-- Haizzz, ba đau vậy thì thôi thằng Lành chịu khó cực vài tháng nghen.-- Dạ, không sao đâu ba.Con Lệ cất đồ đạc xong lại lên tiếng:-- Ba, hay con đi làm phụ thêm với anh Lành nghe ba?-- Không, riêng con Lệ không được tiếp xúc với họ nhiều, lại mất ông làm ơn mắc oán.Nghĩ đến việc đó ông Lục lại giận lắm, ánh mắt con Lệ chùn xuống thoáng buồn.

Ông Lục lại tiếp:-- Con Lệ cứ ở nhà đi, ba biết làm thế này thì hơi ích kỷ với con nhưng ba còn sống ngày nào thì nhất định không để họ ức hiếp con.-- Dạ, con biết mà ba, con không sao đâu.Đêm đó mọi người đang ngủ, đúng 1h15 sự việc lại bắt đầu, con Lệ đang say giấc, tiếng hát tiếng khóc oán than van lên bên tai, như bên cạnh giường ngủ của nó:-- À ời...

à Ơi... ru con... con ngủ cho ngoan... hu... hu...hu...hu...Con Lệ giật mình ngồi dậy, nhìn quanh, trong bóng đêm mờ mờ ngay góc tối gần cửa phòng nó, một bóng trắng tóc xoã dài đứng đó, trên tay hình như còn bế gì đó.

Con Lệ đơ người, bóng trắng đó không khóc nữa mà lại nở nụ cười mang dại:-- Há... há...

Cái bóng trắng đó di chuyển nhanh sát vào mặt con Lệ, mặt đối mặt con Lệ, hai mắt to trừng trừng cùng với khuôn mặt trắng bệch, cái miệng dần dần há to ra như muốn nuốt hết cả khuôn mặt con Lệ, mồ hôi trên trán con Lệ tứa ra, chân tay run lẩy bẩy, con Lệ ôm đầu ngồi thụp xuống hét toáng lên:-- Á... ma... có ma...Thằng Lành đang ngủ nghe tiếng hét bật dậy không kịp, ông Lục cũng lên tiếng:-- Có chuyện gì vậy con, Lành qua xem em sao con?-- Dạ.. dạ...Chạy vào phòng với tay bật đèn, thấy con Lệ đang ngồi co ro dưới đất, thằng Lành lại ôm lấy em vỗ về:-- Anh đây... anh đây...Con Lệ ôm chầm lấy thằng Lành, tay run run chỉ vào góc:-- Nó đứng kia... nãy nó muốn ăn thịt em, nó há miệng to lắm, miệng nó đen ngòm sâu hoắm, đáng sợ lắm...Thằng Lành nhìn theo hướng tay con Lệ, thật sự là không có gì, nhưng thằng Lành tin em nó, nên vẫn cố an ủi:-- Nó đi rồi... không sao nữa rồi.Con Lệ vẫn còn sụt sịt khóc một thôi một hồi mới ngưng, thằng Lành cũng chịu khó ngồi bên con Lệ lắm, con Lệ lại tiếp:-- Anh Lành tối nay ngủ với em đi, em sợ...Thằng Lành dìu con Lệ lên giường ngồi, rồi mới định đi, nhưng con Lệ liền bám theo:-- Anh qua lấy cái giường bố.-- Em đi với.Tối đó thằng Lành rải hết số tỏi có trong nhà quanh phòng con Lệ và ông Lục, rồi mới ngủ, đèn điện vẫn bật sáng trưng trưng.Bên ngoài gốc cây hoa sứ, bóng trắng ngồi dưới gốc cây oán than:-- huhu... con ơi... con đâu rồi... hu hu
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 24


Sau đêm hôm qua bị doạ cho xanh mặt mũi, hôm nay con Lệ làm gì cũng phải ngó trước ngó sau, hoặc là đưa ông Lục ra phòng ngoài ngồi để cho nó bớt sợ, với lại đông người chắc ma quỷ cũng không làm gì đâu.Mà cũng lạ thật ban ngày sao không có động tĩnh gì, ban đêm mới thấy, mà nó thì thấy hai lần rồi còn ba và anh nó vẫn không thấy gì cả.

Đêm nay nó lại quyết định đem giường bố qua ngủ với ông Lục, để anh nó còn ngủ sáng mai đi làm nữa, nó ở với ba nó còn phụ ba nó lúc ba nó cần.

Và điều không quên là tỏi được rãi đầy phòng ba nó và phòng của thằng Lành, nhưng tỏi lại không có công dụng mấy khi đồng hồ điểm 1h15.Thằng Lành đang ngủ ngon, tự nhiên thấy lạnh cực độ, giống như đang ở bắc cực vậy, lạnh lắm mà cảm giác cứ ớn ớn nên kéo cái mền lên trùm trín cả người, cái mền dần dần tuột xuống giường như ai đó kéo, thằng Lành vô thức nắm cái mền kéo lên.Bịch...Cái gì đó rớt mạnh, mạnh lắm cái giường cũng rung nhẹ, thằng Lành nó giật mình mở mắt để định hình xem là gì.Bịch...Cái gì đó lại rớt lần nữa, cái vật đó tưởng chừng cách chân nó cỡ 1 cái dũi chân mà thôi, sự việc quá rõ nên thằng Lành biết là nó không mơ.

Nó đưa cái chân cố dũi thẳng ra xem có đụng gì không, chân cũng dũi rồi và cũng hươ đi hươ lại rồi không có gì cả.

Thằng Lành len lén thở dài rồi quay người nằm ngửa ra, cái cảm giác của nó bây giờ là có ai đó đang nằm cạnh nó, vì tay nó vừa đụng vào miếng vải mà không phải là mền.

Lần này mồ hôi trên cơ thể nó bắt đầu túa ra, làm sao có ai có thể nằm cạnh nó thì cái giường nó là cái giường đơn đủ vừa nó nằm và bên trong chính là bờ tường.

Bờ tường thì sao mà có ai nằm cạnh được, thằng Lành bật dậy nhanh hơn cái lò xo và mở điện lên, thằng Lành thở hỗn hễn trán lấm tấm mồ hôi đưa mắt dáo giác nhìn quanh... không có gì cả... là không có gì cả.

Thằng Lành cố gắng ngồi xuống xem dưới gầm giường có gì không, không có gì... vẫn là không có gì... vậy những hiện tượng xảy ra vừa rồi là gì.

Thôi thì bật đèn sáng lên ngủ thôi, chứ giờ ai dám tắt điện nữa, thằng Lành leo lên giường tay cầm theo mớ tỏi rồi trùm mền kín mit người.

Nằm được một lúc thì âm thanh lại vang lên.Tạch...tạch... tạch...Bóng điện như bị chập vậy đó, cứ sáng cứ tắt thất thường, thật sự giờ thằng Lành cũng có dám ngủ lại đâu.Tạch...Lần này thì đèn tắt hẳn, thằng Lành phóng nhanh ra cái công tắc bật điện, bật thế nào điện cũng không lên, thằng Lành cố gắng nuốt nước bọt đang nghẹn lại ở cổ.

Sát bên tai vang lên tiếng khóc ai oán... khí lạnh phả vào tai thằng Lành:-- Hu.. hu... con tôi đâu... hu... hu.. cứu tôi...hu...hu...Lần này thì cái lòng dũng cảm của thằng Lành đã tụt xuống con số 0 tròn trĩnh, thằng Lành hét lên phóng ra ngoài, từ nhỏ đến lớn đây là lần thứ 2 nó bị hù:-- Ma... ma... nhà có ma...Đèn phòng ông Lục liền bật sáng, thằng Lành cũng chạy vào, mặt hốt hoảng:-- Ma.. phòng con có ma...Con Lệ lúc này mới hỏi:-- Thấy rồi hả?

Anh cũng thấy rồi hả?-- Không có thấy... nghe âm thanh là đủ chạy rồi...Ông Lục vừa bực cũng vừa sợ, ông Lục nói:--Mai điện thoại cho chủ nhà đến, nhà có ma mà dâm cho thuê, thiệt là không có nhân tính mà.Thằng Lành nói tiếp:-- Sợ lắm ba ơi... con ma đó cứ khóc đòi con rồi còn kêu cứu nữa...Con Lệ nghe thằng Lành nói thế tiếp lời:-- Đúng vậy... em cũng nghe thế... nhưng em nhìn thấy con ma đó luôn...Ông Lục cũng suy nghĩ một lúc mới nói tiếp:-- Cứ để mai chủ nhà qua nói chuyện xem sao, hay có ẩn tình gì đây.

Thôi mấy đứa tập trung lại đây ngủ đi.-- Dạ.[...]Thư tự nhiên bị gọi qua nói chuyện cũng khá bực bội, nhà bao nhiêu việc còn phải cất công chạy qua đây.

Đóng cửa ô tô cực mạnh rồi Thư tự mở khoá đi vào nhà, không đợi gọi ai mở cổng bởi cô không thể đứng ngoài trời nắng này quá 2 phút.

Thư bước vào nhà ba con ông Lục cũng hết sức bàn hoàng, cô lại bộ ghế gỗ ngồi xuống lấy tay quạt quạt miệng quát lớn:-- Bật cái quạt to lên chút coi, nóng gì mà nóng thế không biết...Ông Lục lên tiếng:-- Cái quạt chỗ đó nó hư mấy hôm nay rồi, chạy được vậy thôi cô ơi.Thư nhíu mày nhăn nhó, lại quát lên:-- Khách đến nhà thì cũng cho ly nước chứ.Con Lệ nghe thế liền rót ly nước mang lên rồi lại dìu ông Lục lại nói chuyện với Thư:-- Ông có chuyện gì nói lẹ đi tôi còn về, bao nhiêu con hụi đang chờ nè.Ông Lục nhã nhặn từ từ nói, bởi cái tuổi của ông Lục là tuổi đã chính chắn, không xô bồ ồn ào được:-- Tui là muốn trả nhà này lại, không thuê nữa.-- Tại sao?-- Nhà này... nhà này... có ma.-- Ma???

Ma nào???

Có ai thuê trước đây nói là có ma đâu, có mình ông thôi đó.-- Tui nói thật mà... nó doạ ba con tui mấy hôm nay mất ăn mất ngủ...-- Hừ, muốn thuê nơi khác thì cứ nói chứ nói vậy làm sao tôi cho người khác thuê được.-- Không, tui nói thật mà... ba con tui muốn ở đây lắm nhưng... thật sự không ở được nữa rồi...Thư ngã người ra dựa vào ghế gỗ, mặt cơn cơn:-- Được thôi muốn trả thì cứ trả, đền tiền phá hợp đồng đi rồi trả.-- Tiền hợp đồng gì cô?

Có ai nói gì đến cái đó đâu?Thư mới lấy trong cái túi xách LV xịn ra tờ giấy được gấp làm 4 rồi đưa cho ông Lục, nhưng con Lệ lại là người nhận, nó gỡ ra đọc đi đọc lại mấy lần, giọng ú ớ:-- Cái.. cái này làm gì có trong hợp đồng?-- Cái nào?Lệ đưa tờ giấy chơ Thư và chỉ vào dòng chữ PHÁ HỢP ĐỒNG PHẢI ĐỀN GẤP ĐÔI.Thư lớn tiếng:-- Có chứ sao không, không có sao nó rành rành đó được.-- Nhưng trước đó con đọc mấy lần rồi không có.-- Ơ, cái con nhỏ này, giấy trắng mực đen vậy còn cãi là sao?

Ý mày nói tao viết thêm hả?-- Không phải... con... con...Ông Lục cản con Lệ lại:-- Thôi con...-- Nhưng...Ông Lục tiếp tục lên tiếng:-- Thôi... tui không trả nhà nữa đâu cô.Thư đứng lên phủi phủi cái váy lụa đắt tiền:-- Lần sau không có chuyện gì thì đừng có gọi tôi.Thư đi rồi, ba con ông Lục cứ nhìn theo bóng dáng Thư, ôm cục tức trong người mà không làm gì được.[...]Về đến nhà, Thư đi thẳng vào nhà, Đoàn - chồng của Thư còn đang mải mê nghiên cứu hôm nay đánh con lô gì.

Thứ vứt cái túi xách lên giường, lại bàn trang điểm ngồi rồi soi nhan sắc mình trong gương, Đoàn thấy vợ về nên cũng quan tâm hỏi han:-- Em về rồi hả, mệt không?-- Mệt chứ sao không, trời gì mà nắng muốn chết.-- Vậy hả, vậy em nghĩ ngơi đi.-- Lúc nãy em có ghé qua nhà ở khu C, bên đó đòi trả nhà.Đoàn bình thản lắm vì đó đâu phải lần đầu họ trả nhà đâu, Thư lại tiếp:-- Bọn họ nói là có ma gì này nọ, đủ thứ... bắt mệt.Đoàn chợt khựng lại, để lắng nghe xem Thư sẽ nói gì tiếp:-- Cái bọn nhà quê kiểu muốn lấy lại tiền, nhưng em nhanh tay hơn nên đã sớm viết thêm điều kiện vào bảng hợp đồng, dễ gì mà lấy tiền của em.Đoàn bỏ hết mọi thứ lại trên giường lại chỗ Thư ngồi rồi ôm Thư từ phía âu yếm:-- Vợ anh giỏi quá ta.Thư cũng cầm tay Đoàn khẽ cười nhếch mép:-- Giỏi gì, giờ em chỉ mong có...

1 đứa con.-- Rồi từ từ mình sẽ có mà.Thư nắm lấy tay Đoàn rồi khẽ gật đầu, hai năm rồi, cô và Đoàn đã cứoi nhau hai năm rồi nhưng mãi vẫn chưa có con dù hai vợ chồng cô hoàn toàn bình thường.

Cũng đã chạy chữa nhiều nơi rồi, nhưng tất cả đều là vô vọng, ông trời thật ác quá sao không trả công cho cái việc cô đã đi từ thiện nhiều nơi.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 25


Theo như ông Lục nói, không đi được thì đành sống chung với ma vậy, nên sáng nay con Lệ nghe lời mà đi chợ mua áo giấy vàng mã, đã thế còn mua thêm khoai sắn bánh trái.

Khi con Lệ xách đồ về đến cổng thì nó lại vẫn thấy người lạ mặt hôm trước ve vãn ở đó, còn mấy bà hàng xóm bắt đầu chỉ trỏ thầm thì.Vào đến nhà con Lệ chuẩn bị mọi thứ ra bàn cúng, rồi thắp hương khấn vái:-- Tui kính xin oan hồn vất vưởng trong nhà này, ba con tui nghèo lắm, tiền đa số dành hết để thuê nhà này rồi, nên xin đừng chọc phá chúng tui nữa, có oan ức gì thì báo tui, giúp được tui sẽ giúp, chứ đừng có hù doạ chúng tui.

Tui xin thành tâm khấn vái, đa tạ.Thắp hương xong, ông Lục và con Lệ ngồi chờ hương tàn rồi mới mang áo giấy ra ngoài đốt, cô Lụa hàng xóm thấy lạ nên qua hỏi han, bởi mấy tháng nay có thấy nhà nó cúng kiếng gì đâu, nay cúng nên lạ quá: -- Cúng gì mà đốt áo giấy vàng mã vậy con?Con Lệ thật thà nên khai báo thành khẩn:-- Con cúng cô hồn.-- Cô hồn gì bữa nay mày, tháng bảy chưa có tới.Con Lệ nhìn xung quanh rồi mới ghé tai cô Lụa nói nhỏ:-- Con nối cô nghe thôi, cô đừng kể với ai.-- Yên tâm, cô là kín mồm kín miệng nhất cái xóm này mà.

Nói đi.-- Nhà này... có ma... mà hình như chết oan nên kêu oan đó cô.-- Cái gì mà ghê vậy, mà sao hồi đó con nói không có, giờ lại có là sao?-- Hồi đó không có thật, không hiểu sao mà giờ nó mới xuất hiện.-- Trời, trời ghê quá ha, thôi cô về đi công việc cái đã.-- Dạ.Cô Lụa đứng lên rời đi nhưng cũng không quên ngoáy đầu nhìn lại ngôi nhà con Lệ ở lần nữa.Tối hôm đó, đúng 1h15 tiếng khóc lại vang vảng bên tai con Lệ:-- Hu...hu... cứu tôi...cứu tôi...Con Lệ vẫn rất là run sợ, ngồi bật dậy lấy mền trùm kín, để lộ hai con mắt đủ để thấy hồn ma đang đứng trong góc ngay gần cửa phòng nó, con Lệ ú ớ hỏi:-- Cô... cô đừng có hù tui nha... tui... tui sợ lắm đó...-- Giúp tôi... hu hu...-- Cô... cô muốn giúp gì...giúp được... tui... tui sẽ giúp...

-- Đào...những... lá bùa trong nhà này... lên...

đốt đi... tôi mới ra ngoài được...-- Ở đâu... chỉ đi rồi mai tui đào...-- Nó ở.. tứ trụ... của lô đất này...giúp tôi... hu hu...-- Tứ trụ là sao?...

Mà... mà sao cô lại bị chết ở đây?Hồn ma im lặng rồi cười như điên dại, khóc đã đáng sợ rồi, cười còn đáng sợ hơn nữa, âm thanh chát chúa nhưng chỉ mình con Lệ nghe thấy:-- Há...há...trả thù... trả thù... há há...Hồn ma cười điên dại rồi biến mất nhanh như lúc nó đến, con Lệ đưa mắt nhìn quanh thấy không có gì nữa nên mới yên tâm lặng lẽ nằm xuống ngủ.[...]Sáng hôm sau khi đi mua đồ ăn sáng, con Lệ để ý mấy bà mấy bác hàng xóm cứ thấy nó là chạy nhanh vào nhà đóng cửa, còn cái kỳ lạ hơn là nhà nào cũng treo bát quái còn cả treo nhánh xương rồng.Nó đổ đồ ăn sáng cho cả nhà rồi cũng vào ăn cùng, ăn được một lúc nó lên tiếng:-- Ba... hôm qua hồn ma đó lại đến tìm con.-- Rồi nó có doạ dẫm gì con không?-- Không doạ nữa, chắc mình cúng xin rồi nên họ không doạ nữa.-- Rồi nó tìm con làm gì?-- Kêu con giúp cô ấy, còn nói là đào tứ trụ lô đất lên lấy bùa hết đi, rồi cô ấy mới ra ngoài được, mà tứ trụ là sao hả ba.Thằng Lành tài lanh lên tiếng:-- Tứ trụ là bốn gốc nhà đó cô.-- Ờ ha, lát em đào xem sao.Con Lệ bưng cái tô của nó đi cho vào chỗ rửa chén xong quay lại nói tiếp:-- Mà ba ơi, cô ấy còn nói là trả thù gì đó nữa.Ông Lục nhìn con Lệ rồi khẽ thở dài:-- Chắc là chết oan gì đây mà, giúp thì cứ giúp chứ không cho cô ta mượn xác con nghe không, ma quỷ khó tin lắm.-- Con biết rồi ba, yên tâm nghen.Ăn sáng xong thằng Lành lại đạp xe đi làm, ông Lục ngồi đọc báo còn con Lệ xắn tay áo đi quanh 4 góc đất đào.

Nó đào lâu lắm, sâu cũng phải hơn một sải tay của người lớn mới thấy lá bùa màu đỏ cũ kỹ được bọc trong tấm ni lông cẩn thận nên hèn chi không rách.

Nó cũng tương tự làm thế với 3 góc nhà còn lại.

Sau khi đào xong nó mới đưa ông Lục xem, ông Lục cầm 4 lá bùa nhìn qua nhìn lại một hồi không hiểu họ vẽ cái gì rồi đưa lại cho con Lệ:-- Thôi đốt đi con, ''người ta'' đã nhờ rồi còn gì.-- Dạ.Con Lệ tháo hết mấy cái ni lông ra rồi đem những lá bùa đó đi đốt, những lá bùa bén lửa cháy lên màu đỏ lực chứ không phải màu vàng vốn có của nó nữa.

Những lá bùa cháy hết, con Lệ dọn dẹp lại rồi bước vào nhà trong, con Lệ giật mình xem ngã, nó phải dụi mắt đi mấy lần rồi chỉ tay về phía ông Lục ngồi:-- Cô... cô... sao ban ngày... cô cũng xuất hiện được vậy?Ông Lục giật mình, tờ báo cũng rớt xuống đất:-- Cái gì ghê vậy Lệ, đừng hù ba chứ con.-- Con không có hù, cô ấy đứng bên cạnh ba kìa.Ông Lục nổi hết da gà đưa mắt nhìn quanh mà không thấy gì.Hồn ma lại khóc than ai oán:-- Hu... hu... con tôi... tôi thấy con tôi rồi... hu hu...Con Lệ theo phản xạ nhìn quanh, không hề thấy đứa bé nào hết, con Lệ hỏi:-- Con cô đâu?

Tui không có thấy?-- Con tui đây... nó ở đây... hu...hu...Hồn ma vừa khóc vừa chỉ vào vị trí cô ấy đứng, nhưng chỗ cô ấy đứng là vị trí giữa nhà và bên dưới chính là lớp bê tông chắc cứng:-- Cô giỡn hả, làm sao con cô ở đó được?-- Nó.... chôn... con tôi...

ở đây...

đào lên giúp tôi...-- Được rồi, cái này để tối anh tôi về rồi đào, chứ tui không biết đào thế nào.-- Giúp tôi...

đào con tôi lên...-- Rồi rồi... tôi đào... tôi đào là được mà.Hồn ma bỗng dưng lại biến mất, con Lệ lúc này mới đi đến chỗ ông Lục rồi nhìn xuống vì không biết đào thế nào đây.

Ông Lục mới nói con lệ:-- Lấy cái dùi cui với cái búa trong đám đồ nghề của ba, mang ra đây.-- Dạ, để con đi lấy.Nó vào phòng ông Lục rồi lấy mấy món ông Lục nói ngay dưới gầm giường mang ra đưa ông ấy:-- Nè ba.-- Đào đi con.-- Dạ.Con Lệ ngồi xuống, cắm thẳng cái dùi cui xuống rồi gõ từng hồi búa lên nó cho nó có thể khoan được xuống đất, nhưng đâu phải dễ, nó gõ nó bươi hơn cả tiếng đồng hồ cũng chỉ được ít ít.

Nó thả dụng cụ xuống rồi ngồi lăn ra đất, đúng là cứng như bê tông thật mà, tay nó đã đỏ và tê cứng đi.

Sau ông Lục mới nói với nó:-- Đỡ ba xuống, ba phụ cho nhanh.-- Dạ.Con Lệ đỡ ông Lục ngồi xuống, rồi mới đi lấy thêm dụng cụ phụ ông Lục, hai ba con đào hơn nữa ngày trời mới xong, bữa trưa đó ba con nó chỉ ăn mì gói tạm bợ.

Đào thêm vào nhác nữa ông Lục reo lên:-- Thấy rồi, thấy rồi...Trước mặt hai ba con ông Lục là một cái bọc màu vàng nhỏ lắm, nó còn được cột bằng sợ dây kim tuyến ánh vàng nữa.

Ông Lục cẩn thận lấy cái bọc lên, vì nghe nói đây là bọc chứa con nít, ông để lên đất rồi từ từ mở ra, con Lệ nhìn theo cũng nín thở.

Bên trong chỉ là một đám đất đen nhỏ chứ không có gì hết, con Lệ nhìn Lên giật mình lại ngã lăn xuống đất.

Giọng ú ớ:-- Cô... cô đến khi nào?Hồn ma ngồi thụp xuống mà khóc mà kêu gào:-- Con ơi... hu hu... mẹ tìm thấy con rồi... huhu...Để hồn ma khóc một lúc, con Lệ hỏi tiếp:-- Giờ cô muôn tôi làm gì không?-- Giúp tôi... mua cái hủ cho con tôi vô đó... trả thù... tôi trả thù...Khuôn mặt hồn ma bỗng trở nên hung dữ ghê sợ, rồi hồn ma lại biến mất.

Con Lệ thoáng buồn cho hồn ma ấy, là ai đã nhẫn tâm giết chết cô ấy, còn cố ý chia rẽ mẹ con cô ấy mỗi người một nơi.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 26


Thư và Đoàn đang ở cùng trong nhà tắm, Thư đang tắm còn Đoàn đang cạo râu, vốn dĩ họ là vợ chồng nên ở chung trong nhà tắm cũng là chuyện bình thường, sau cưới 2 năm thì trước đó họ cũng đã quen nhau khá lâu nữa còn gì.Thư tắm xong liền gọi Đoàn:-- Anh đưa cho em cái khăn.Đoàn quay người ra sau lấy cái khăn đưa cho Thư:-- Nè em.Thư nhận lấy khăn rồi lau mặt lau tóc.Tóc... tóc...Thư tưởng Đoàn giỡn nên cười nói với Đoàn:-- Anh... em không giỡn nữa nghe.-- Giỡn gì?

Anh có giỡn gì em đâu?-- Đó mới lại búng nước vào em nè.-- Đâu có, anh đang cạo râu mà.Thư biết Đoàn giỡn mà lại nhây nên cô chỉ cười, rồi nước lại búng vào Thư khi cô đang cố lau tóc cho bớt nước, lần này Thư hơi cáu với Đoàn;-- Đủ rồi, em không giỡn nữa nghe.Đoàn dừng việc cạo râu rồi nói với Thư:-- Thật sự anh không hề giỡn gì em hết, anh nãy giờ vẫn đang cạo râu mà.Oạch...Thư ngã sóng soài ra nền đất, cú ngã phải cho là khá mạnh, đầu đập hẳn vào bờ tường, thư đau đớn kêu lên:-- Á...Đoàn thấy vợ té liền chạy qua đỡ Thư dậy:-- Có sao không em, sao mà bất cẩn trượt ngã thế này?Thư ôm cứng lấy Đoàn, mắt giáo dác nhìn quanh:-- Ma... có ma.-- Ma nào, ban ngày làm gì có ma.-- Thật, em đang đứng có ai đó xô em ngã, thật đó.-- Ở đây ngoài em và anh ra thì làm gì có ai nữa.Thư vẫn còn rất hoảng loạn, bởi có lực tay mạnh đẩy vào người cô, nên cô mới té như thế, nhưng nói với Đoàn thì anh lại không tin.

Sau cú ngã ấy, Thư cũng bị bầm tím một vài chỗ.Đêm hôm ấy tại nhà Thư với Đoàn, vợ chồng bọn họ đang say giấc ngủ, một hồn ma đứng ngay chỗ đầu giường của họ, khuôn mặt mang đầy vẻ tức giận áp sát mặt của Thư, đôi mắt trợn trừng, cái miệng cười nhoẻn dài ra tới mang tai, trong cái miệng đó có cái lưỡi dài cả sải tay liếm lên mặt thư.

Thấy ươn ướt khó chịu, Thư đưa tay chùi mặt rồi lăn qua bên ngủ tiếp, âm thanh ai oán quen thuộc vang lên:-- Đồ phản bội... mày là đồ phản bội...Bởi âm thanh sát bên tai như thể có người bên cạnh nên khiến Thư phải mở mắt ra, Thư hét toáng lên sợ hãi nhưng Thư không thể vùng vẫy gì được.

Cái khuôn mặt đầy máu me đáng sợ kia đang sát mặt Thư, đôi mắt to trừng trừng sâu hoắn đang nhìn xoáy vào cô, cô chỉ muốn chạy đi thật nhanh thôi:-- Mày... mày... sao lại thế này...Cái khuôn mặt mà chỉ thấy một lần cũng khiến ai đó ám ảnh cả đời bật cười, nụ cười chua chát đến đau xót:-- Há... há... còn hỏi... nếu không vì mày... tao đâu đến nỗi này...-- Tao... tao không làm gì hết.... tha cho tao...-- Mày ...là ...nguyên nhân... tao nhất định... trả thù...há há...Thư đang cố nhắm mắt lại để không thấy cái miệng đang dần mở to cùng chiếc lưỡi dài uốn éo liếm khắp mặt cô, nhưng cô cứ như bị đông đá, không thể nào nhắm mặt lại được.

Cái lưỡi dài đen ngòm ấy nhanh chóng trở nên nhọn hoắt cùng với lời trách móc của hồn ma:-- Chết đi...

đồ phản bội...Cái lưỡi nhọn hoắc ấy, đâm thẳng vào mắt của Thư, đâm thẳng vào người Thư, máu bắt đầu chảy ra, những con dòi bọ ở đâu lúc nhúc chui vào những vết thương ấy.

Thư cảm nhận được nỗi đau thấu da thịt, đau tưởng chừng như chết đi.-- Á... tha cho tao...

đau quá... má ơi... con đau quá....

á...Đoàn nghe tiếng la lớn nên đưa tay bật cái đèn ngủ trên đầu giường rồi lay lay Thư:-- Thư...

Thư dậy đi em... sao vậy Thư...Thư chợt bừng tỉnh, mồ hôi tứa ra như tắm, bết cả tóc, thấm cả áo, cô ngồi bật dậy ôm lấy Đoàn, cơ thể run lên từng hồi.-- Em mơ thấy...

Thiên Thư... nó tìm em trả thù... nhìn mặt nó máu me kỳ dị đáng sợ lắm.Đoàn chột dạ, nhưng cố bình tĩnh an ủi vợ mình:-- Làm gì có chuyện đó, em không nhớ là cô ấy đã bỏ đi rồi sao?-- Em nói thật...

đáng sợ lắm.-- Chắc do ban ngày em mệt nên tối mơ linh tinh ấy mà, không sao đâu, có anh đây ngủ đi.Thư ôm cứng lấy Đoàn rồi từ từ nằm xuống, ngọn đèn vẫn được bật sáng.

Cùng lúc đó tại nhà con Lệ, đang ngủ mà buồn đi vệ sinh nên con Lệ mắt nhắm mắt mở ngồi dậy đi ra ngoài, cái bóng mờ của hồn ma đứng đó từ khi nào, không khóc không oán nữa, chỉ thấy đứng nhìn chăm chăm vào cái hủ được xác con cô ấy.

Đúng là không khóc không oán, chỉ đứng vậy thôi cũng đủ khiến ngừoi ta té xỉu tại chỗ, hoặc cơ bản nhất là tè luôn tại chỗ nếu không cứng vía, con Lệ ú ớ:-- Cô... cô ...sao đứng đây?-- Gặp rồi... tôi...

đã gặp.. bọn họ... sau ngần ấy năm...-- Bọn họ là ai?-- Là...

đồ... phản bội...-- Mà cô tên gì? nhà cô ở đâu?

Tui báo người nhà cô cho?Hồn ma ấy quay mặt lại phía Lệ, khuôn mặt buồn man mác:-- Tôi là...

Thiên Thư... tôi chưa về được...

Rồi khuôn mặt ấy lại nhanh chóng chuyển thành đáng sợ, giận dữ:-- Trả thù... xong... tôi... mới... về...Chớp mắt một cái hồn ma ấy đã biến mất, nhưng con Lệ lại còn biết được cả tên hồn ma, Thiên Thư- cái tên thật đẹp.[...]Sáng hôm sau, khi mới tỉnh dậy Đoàn lờ mờ mắt nhắm mắt mở đi vào nhà tắm.

Hai mắt Đoàn chợt mở to, trên tấm gương soi mặt là hai chữ CHẾT ĐI đỏ rực, lại có mùi tanh tửi của máu, Đoàn vớ lấy cái áo dơ ra sức chùi, càng chùi mồ hôi càng tứa ra nhưng hai chữ đó không có dấu hiệu giảm đi.

Trong phòng tiếng hét của Thư vọng ra thất thanh:-- Á...

á...Đoàn vội vã chạy vào, tấm gương bàn trang điểm của Thư cũng hiện lên hai chữ PHẢN BỘI.

Đoàn lại lấy cái áo dơ chùi chùi tấm gương, nhưng kết quả vẫn vậy, Thư thì ôm đầu ngồi bó gối trên giường tiếp tục ré, thấy chùi không được nên Đoàn quay lại ôm Thư, Thư ú ớ:-- Ma... là ma... là con Thiên Thư... là nó...-- Không phải đâu... em đừng sợ.-- Không là nó mà... chính là nó...Trong lúc Thư và Đoàn còn hoảng loạn chưa bình tĩnh, cái bàn trang điểm tự nhiên ngã toang xuống đất rơi vỡ nhiều mảnh tung toé.

Thư lại ôm lấy Đoàn hét lên:-- Á...

á...Còn Đoàn còn hoảng hồn khi nhìn thấy dưới đất, máu chảy ra từ những tấm gương, đỏ loan hết cả một mảng sàn.

Đoàn vội đứng dậy kéo Thư chạy xuống dưới nhà, trong đầu Đoàn lờ mờ bắt đầu nhận ra được điều gì.

Xuống đến nơi Thư ngồi ôm bó gối trên ghế gỗ, trầm ngâm suy tư, còn Đoàn lại mải mê suy nghĩ chuyện khác.

Bất ngờ Thư lên tiếng hỏi:-- Anh đã làm gì nó rồi hả?Câu hỏi khá bất ngờ nhưng trúng tim đen của Đoàn, nên Đoàn lắp bắp:-- Làm... làm gì... anh có làm gì đâu.-- Không làm gì sao nó lại về trả thù hả?

Anh mau nói thật đi.-- Không, anh không làm gì thật mà, em tin anh đi.Thư hét toáng lên:-- Nếu không làm gì sao nó lại hiện hồn về.-- Chắc... chắc nhà mình bị vướng vong gì rồi, để anh tìm thầy giải.-- Anh mau giải quyết đi, thế này sao tôi chịu nổi, tôi về nhà ba mẹ ở vài hôm đây.Thư đứng lên đi ra khỏi nhà trong cái váy ngủ mát mẻ, bởi nhà ba mẹ cô cách đó cũng không xa.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 27


Đoàn cũng không dám ngủ lại nhà, anh cũng bỏ về nhà ba mẹ anh ngủ, ngủ một đêm để sáng mai bắt xe xuống nhà thầy bùa, tìm cách yểm hồn ma kia lại.-- Đoàn...

Đoàn ơi...Tiếng ai gọi tên nghe quen lắm nhưng có cứ kiểu âm u xa thẳm, mà bên cạnh lại thấy cảm giác lạnh đột ngột, cánh tay thì nặng trĩu.

Đang ngủ Đoàn liền mở mắt ra:-- Thư...

Thiên Thư...Hồn ma của Thiên Thư đang nằm trên cánh tay của Đoàn, cánh tay còn choàng qua ôm anh, đôi mắt trợn tròn nhìn anh trừng trừng, khuôn miệng nhoẻn cười đáng sợ rồi cắn vào cổ anh một cái:-- Còn... nhớ... tên em???

Lại nhẫn... tâm... giết em... hả Đoàn???-- Anh... anh xin lỗi... anh không cố ý đâu em... tha cho anh...Hồn ma của Thiên Thư cười lên một cách đáng sợ, nụ cười chói tai khiến Đoàn cảm thấy nhức đầu, cười chán rồi hồn ma ấy im bặt, khuôn mặt lại hiện lên vẽ giận dữ căm hờn, hai mắt sâu hoắn nhìn anh trân trân:-- Không ...cố ý... mà...yểm bùa... em... ?Không... cố ...ý mà...nhốt con... anh hả Đoàn?

Nói... em nghe...

NÓi....Hồn ma Thiên Thư không còn nằm trên cánh tay của Đoàn nữa mà đang bay lơ lửng áp sát mặt anh từ phía đầu giường, hai mắt nhìn xoáy vào anh khiến anh như muốn rụng rời chân tay, anh vẫn cố van xin:-- Ngày đó... ngày đó là do ba mẹ anh không chấp nhận em, em cũng biết mà.

-- Không... chấp nhận tôi... rồi ...anh lấy ...con bạn thân... của tôi...

Thanh Thư?-- Do cô ấy.. do cô ấy quyến rũ anh, tất cả đều do cô ấy xử anh hết.

Anh xin em... tha cho anh...Hồn ma của Thiên Thư bỗng dưng buồn thảm khóc lóc:-- Hu... hu... anh biết... em yêu... anh... mà Đoàn... sao lại lừa... dối em... huhu...Đôi mắt ấy bỗng trở nên kinh sợ, cả con ngươi bây giờ chỉ còn một màu đen bao phủ, hồn ma ấy mở cánh miệng rộng to rồi hét lên:-- Trả ...mạng... cho tao...Người của Đoàn tự nhiên nhẽ bẫng, cả con người đang bay lên không trung, cái mặt đang áp dần vào cái quạt trần đang quay nhanh đột ngột, Đoàn chỉ còn biêt kêu cứu:-- Cứu... cứu tôi với... cứu...Xoẹt...xoẹt...Cái quạt đang cứa sát vào khuôn mặt điển trai của anh, máu từ vết cắt chảy ra, nhỏ tong tong xuống nền:-- Tha cho anh... xin em... tha cho anh... cứu cứu tôi với...Cạch...Tiếng cửa phòng bỗng nhiên bật mở, mẹ của Đoàn lại giường xem con trai thế nào mà cứ kêu ú ớ, bà mới lay lay anh dậy:-- Đoàn... dậy đi con... dậy...Đoàn như được cứu rỗi , bừng tỉnh ngay và bật dậy như cái lò xo, anh liền đưa tay lên sờ lên má, cảm giác rát rát thì mới biết tất cả đều là thật.

Mẹ của Đoàn quan tâm:-- Chứ làm gì mà cái mặt bị cắt một đường vậy con?-- Bà ra ngoài đi, tôi không sao.-- Để mẹ lấy đồ băng lại...Đoàn hét lên:-- Tôi đã bảo không sao, bà ra ngoài đi.-- Vậy mẹ ra ngoài đây.Đôi dép mang trong nhà của mẹ anh vô tình dẫm lên vết máu vươn lại trên sàn, và phía trên cánh quạt vẫn còn in lại vết máu của anh.

Đoàn vội vã lại hốc tủ lấy ra 1 cái hộp nhỏ, mở hộp ra trong đó có 1 cái túi đeo màu vàng, anh lập tức mang vào rồi lại lên giường đi ngủ.

Cảm giác bên bã vai đau đau, soi gương thì thấy một vết bầm tím, rồi Đoàn lại lên giường nằm.

Nhưng hồn ma của Thiên Thư đâu có để cho anh yên, anh lại một lần nữa đưa tay lên mặt chà chà khi cảm giác thấy có gì đó nhỏ xuống nó nhơn nhớt và tanh tưởi, Đoàn lập tức mở mắt, tiếng khóc ai oán lại vang lên:-- Hu...hu...trả mạng.. cho tao... tao... chết.. oan uổng lắm huhu...Đôi mắt của hồn ma Thiên Thư từ trên trần nhà nhìn xoáy vào Đoàn, đôi tay dài đen ngòm hướng về phía cổ của Đoàn, anh liền đưa tay lên đỡ, hồn ma Thiên Thư vừa chạm vào người Đoàn như bị thiêu đốt liên hét lên và biến mất.

Lúc này Đoàn mới dám thở lại bình thường.[...]Hôm sau Đoàn liền lên đường tìm đến thầy Ba Gà, ông thầy cao tay ấn đã giúp anh năm xưa.

Nhà thầy Ba Gà bây giờ không khác gì nhà hoang là mấy, bụi bặm, rác rến bao phủ, Đoàn đứng ngoài gọi vào:-- Thầy ơi, thầy Ba Gà ơi...Gọi khản cổ nhưng không ai mở cửa, Đoàn liền đẩy cửa đi vào, trong nhà khá là bụi bặm, mạng nhện giăng kín lối không khác gì nhà hoang, đã thế mùi hôi thối xú uế bốc lên nồng nặc, anh phải đưa tay bịt mũi.

Đi vòng ra phía sau mới thấy người đàn ông ăn mặc rách rưới ốm đói, tay đang cầm xác chuột chết mà ăn lấy ăn để, phía bên cạnh còn có thêm vài xác động vật chết nữa, chúng còn đang sinh dòi.

Đoàn không chịu được nữa liền ói tại chỗ, nhìn là biết điều gì xảy ra rồi, nên Đoàn liền đi ra ngoài.

Bây giờ thầy Ba Gà không giúp được thì ai mới giúp được anh đây, lá bùa này chỉ có công dụng 24h.Giờ đây nhà cũng không an toàn, nhà mẹ ruột cũng không an toàn, Đoàn liền qua nhà mẹ vợ ở ké, tối đó Thanh Thư thấy Đoàn về muộn nên hỏi:-- Xong chưa, giải quyết xong chưa mà anh đã về rồi?-- Vẫn chưa.-- Chưa thì về làm gì?-- Thì cũng về chứ ở lại sao được.Đoàn hằn học đi thẳng lên phòng của Thanh Thư, cô vội đi theo Đoàn:-- Nè, anh đứng lại cho em, thế làm sao với cái vong đó đây hả?-- Thì từ từ anh tính, anh mới đi về mệt mỏi em còn chưa hỏi anh ăn gì chưa đã quan tâm đến cái vong đó rồi.-- Ăn thì anh cứ kiếm đồ mà ăn, cái vong đó theo ám đố mà sau này ăn uống được gì.-- Em...Đoàn không cãi với Thanh Thư nữa, lăn đùng ra giường ngủ.

Trong đầu anh bây giờ đang lo lắng, còn vài tiếng nữa thôi tấm bùa hết tác dụng thì anh biết phải làm sao đây.Kít... cạch... cạch...Cánh cửa phòng ngủ tự nhiên mở ra, Đoàn ngồi bật dậy đi xuống dưới bếp, một lúc sau quay lên với con dao trong tay rồi tiến gần lại phía Thanh Thư, Thanh Thư như được ai lay rồi lờ mờ tỉnh giấc khi thấy có cảm giác lạ lạ, nhát dao nhanh chóng đâm thẳng xuống, may Thanh Thư né người sang kịp.

-- Anh..

Anh điên hả Đoàn...Đoàn nhìn Thanh Thư với đôi mắt vô hồn rồi há miệng cười ma mị:-- Mày nhớ tao không???-- Thư...

Thiên Thư... sao mày...-- Mày là nguyên nhân khiến tao bị giết, giờ tao cho mày xem nỗi đau của tao thế nào... há há...Thanh Thư cứ bò lùi rồi định chạy nhanh ra cửa, nhưng cái cửa chết tiệt tự dưng đóng sầm lại, Thanh Thư ra sức kêu gào đập cửa:-- Mẹ ơi... cứu con... anh hai ơi... cứu em...

Phập...Một nhát dao đã đâm vào bả vai của Thanh Thư, cảm giác bỏng rát từ vùng lưng xộc đến, Thanh Thư vẫn cố kêu gào:-- Tha cho tao... tao không làm gì mày mà...-- Làm gì... là tự mày biết...đồ phản bội...Phập...Một nhát dao nữa lại cắm vào vùng lưng, Thanh Thư lúc này ngã xuống, khuôn mặt tái mét.-- Tha.. cho tao... tao là... bạn thân... mày mà...Cạch...Cánh cửa tự dưng được mở ra cũng vừa lúc người nhà của Thanh Thư chạy lên.

Mẹ của Thanh Thư liền ôm lấy con gái:-- Thư...

Thư ơi... con bị sao thế này...Ánh đèn phòng được anh hai Thanh Thư bật sáng lên, Đoàn lúc này mới tỉnh và còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Lớ ngớ hỏi:-- Mẹ... có chuyện gì vậy mẹ?Bốp...Nắm đấm với lực tay cực mạnh giáng thẳng vào mặt của Đoàn và thêm nhiều cú đấm liên tiếp nữa, nó khiến Đoàn ngã nhào ra nền.-- Đâm em tao hả mày?

Chết nè mày.Mẹ của Thanh Thư mới cản:-- Thôi, mau đưa con bé đi viện...mau lên...Lúc này anh hai của Thanh Thư mới ngừng tay ẵm cô ấy xuống xe chở đi viện.

Đoàn bị ăn đấm liên tiếp nên mặt mày đau đớn và sưng húp.

Và Đoàn cũng bị đưa lên công an ngay sau đó.Tại trụ sở công an, Đoàn vật vờ vật vưỡn bởi cái tầm 3h sáng này, những vết bầm trên mặt trên người đều chưa được sơ cứu.

Anh công an giọng nghiêm nghị:-- Động cơ nào khiến anh đâm cô Thanh Thư?-- Đồng chí à, đây là lần thứ 5 rồi đó, tôi nói là tôi bị ma quỷ xui khiến.-- Ma quỷ nào xui khiến anh?Cứ hỏi đến đây là Đoàn im lặng, không lẽ anh trả lời là oan hồn của bạn gái cũ.

Nên câu hỏi lại cứ bị lặp lại nhiều lần.Trong lúc đó lại bệnh viện, sau hơn 1 giờ vật lộn giữa sự sống và cái chết Thanh Thư cũng đã tỉnh.

Sắc mặt xanh xao yếu ớt vì mất máu quá nhiều, may mà được đưa đi viện kịp nếu không cái mạng bé nhỏ này cũng mất toi.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 28


Sáng hôm sau Thanh Thư cũng đã hồi phục hơn, tuy sắc diện còn tái xanh nhưng đã nói chuyện được, mẹ Thanh Thư nắm lấy bàn tay con mà khóc, bà tưởng đâu đã mất cô mãi rồi:-- Tỉnh rồi... tỉnh lại là may quá rồi.Thanh Thư nhìn mẹ cô rồi cố gắng mỉm cười để mẹ yên tâm, mặc dù thở cô cũng cảm thấy nặng nhọc, rồi còn sự đau rát của vết thương sộc lên nữa:-- Con không sao... mẹ đừng khóc...-- Cái thằng kia mẹ sẽ cho nó tù mọt gông.Nhắc đến Đoàn cô mới nhớ lại cái đêm kinh hãi hôm qua, và cô còn biết được anh ta có liên quan đến Thiên Thư, Thanh Thư liền nói với mẹ của mình:-- Mẹ...

Đoàn... anh ta... anh ta liên quan đến Thiên Thư...

Thiên Thư không phải bỏ đi...

Thiên Thư... chết rồi.-- Cái con bé này, nói cái gì mà lạ kỳ vậy hả?-- Con nói thật...

đêm qua là Thiên Thư... nhập vào anh ta rồi đâm con, chính con nghe thấy và nhìn thấy lần này là 2 lần rồi.Mẹ của Thanh Thư hết sức bàng hoàng, không thể nào có thể tin được vào những lời con gái nói:-- Làm sao... làm sao có thể như vậy chứ?-- Mẹ tin con đi, đừng cho anh ta về, nói bố cứ giam anh ta lại đợi con khoẻ sẽ đối chất.-- Được, được mẹ biết rồi, để mẹ gọi cho ba con.

Con cứ nghĩ ngơi đi nghe.-- Dạ.Mẹ của Thanh Thư chạy ra ngoài để điện thoại cho ba của cô, vì ba cô là cục trưởng ở đó.

Mẹ cô đi ra rồi, cô khẽ khóc, nước mắt lăn dài, miệng lẩm bẩm:-- Xin lỗi...

Thiên Thư... tao xin lỗi...Đêm hôm đó khi mọi người đã ngủ hết, y ta trực cầm theo một cái khay rồi đi vào phòng của Thanh Thư nằm.

Chiếc kéo y tế được cô y tá nắm trên tay tiến về phía của cô, vì vết thương còn đau nên cô không tài nào ngủ được, cứ để ý đến hành động của cô y tá, khi thấy chiếc kéo sắp đâm vào mình Thanh Thư hét lên:-- Cô... cô định làm gì?Đôi mắt cô y tá vô hồn nhìn Thanh Thư, nhưng giọng nói lại là vong hông của Thiên Thư:-- Đưa mày theo tao chứ gì?

Mình là bạn thân mà....-- Tao xin lỗi... xin lỗi mày... việc anh ta giết mày... tao không biết gì hết.-- Nếu mày không tán tỉnh hắn thì sao tao bị giết được?-- Xin lỗi mày... tao biết chuyện tao lỡ yêu anh ta là tao sai... nhưng do anh ta nói mày đã bỏ đi theo người khác rồi anh ta suốt ngày kiếm tao tâm sự.

Sự cảm thông nó đã vữa thành hồ và biến thành tình yêu lúc nào không hay... tao xin lỗi... xin lỗi mày ngàn vạn lần...mày hãy cho tao cơ hội chuộc lỗi với mày...Hồn ma Thiên Thanh khựng lại ánh mắt vô hồn lại nhìn Thanh Thư trân trân và bỗng nhiên cô y tá gục ngã xuống đất, rồi ngồi ngơ ngơ không biết gì.

Xâu chuỗi lại sự việc, giờ Thanh Thư mới nhận ra tình yêu cô với Đoàn cũng chỉ là sự biết ơn, còn hắn đối với cô thì... lợi dụng.[...]Thấy mình thằng Lành đi làm vất vả để nuôi gia đình, còn ông Lục chân vẫn chưa thể đi lại được, ngó tới ngó lui ông liền nảy ra một ý rồi hỏi con Lệ:-- Lệ ơi, mấy hôm nay con có thấy hồn ma nữ đó nữa không?Con Lệ vẩy vẩy mớ rau cho khô để chuẩn bị xào rồi nói với ông Lục:-- Mấy hôm trước còn thấy, nhưng mấy nay không thấy nữa ba, chắc chị ấy bận đi trả thù rồi.-- Lệ, ba định... mấy ba con mình dùng 1 phòng, còn một phòng mình cho người ta thuê cũng đỡ được ít mà phụ anh con.-- Vậy cũng được ba, con sao cũng được mà.-- Nhưng mà... nhưng mà con phải nói trước cái hồn ma đó, chứ không mà về hù người ta là chết nghe con.Con Lệ cười hiền với ông Lục:-- Chị ấy tên Thư, Thiên Thư ba ạ, tên thiệt đẹp.-- Haizzz, tên đẹp làm gì để mà giờ thành oan hồn vất vưởng.

Con nhớ thắp hương khói gì xin cái hồn ma đó đi nghe.-- Dạ, con biết rồi ba.Cơm nước xong con Lệ mới lấy 3 cây hương rồi khấn:-- Chị Thiên Thư ơi, ba con em định cho người ta thuê một phòng để ở cho có thêm thu nhập, nên em xin chị đừng có hù người ta nghe chị.

Nếu chị không nói gì có nghĩa là đồng ý rồi nghe chị.Xong con Lệ cắm hương vô cái ly đựng gạo để trên bàn phòng khách, rồi đưa mắt nhìn quanh xem chị ấy có xuất hiện không.Người âm khi ai thắp hương khấn vái đến tên họ thì dù ở đâu họ cũng đều nghe thấy, Thiên Thư lúc này cứ ám ảnh lấy Đoàn, khiến hắn ta cũng như sắp phát điên lên:-- Cút đi... cô cút đi...Hồn ma THiên Thư cứ lai vãng xung quanh Đoàn với những biểu cảm khuôn mặt đáng sợ, những tiếng kêu than oán hận:-- Trả... mạng... cho tao... trả ... mạng.. cho... con tao... huhu...Đoàn đưa tay vào hư vô cố xua đuổi cái hồn ma ấy đi, rồi hét ré lên như không chịu đựng nổi.

Hai người quản giáo nói với nhau:-- Cái thằng này không biết bị gì mà hét hò suốt ngày, làm như có ai theo nó không bằng.-- Phải đó, chắc không chịu được cảnh bị giam nên phát điên rồi.-- Phải đó.Nhưng bọn họ chỉ thấy Đoàn hoảng loạn chứ đâu có thấy được hồn ma thoắt ẩn thoắt hiện của Thiên Thư.[...]Cái bảng cho thuê phòng được dán lên chưa đầy 15 phút đã có người đến hỏi:-- Có ai ở nhà không?Con Lệ nghe tiếng gọi liền ra mở cửa, đứng trước cửa nhà là một thanh niên khá là tuấn tú, nhìn thì có vẻ là sinh viên:-- Anh hỏi ai?-- Em ơi cho hỏi đây có cho thuê phòng phải không?-- PHải rồi anh.-- Vậy.. có ai thuê chưa?-- Vẫn chưa.Thanh niên ấy khuôn mặt liền rạng rỡ hỏi con Lệ:-- Vậy có thể cho anh thuê được không?Con Lệ đưa tay mở cổng, lịch sự mời:-- Vậy anh vô nhà nói chuyện với ba em đi, chứ em không có quyết định được.Người thanh niên ấy liền dắt chiếc xe đạp cũ đi vô nhà, và chào ông Lục lịch sự:-- Dạ, chào chú, con muốn thuê phòng ạ.-- Ngồi đây rồi nói chuyện con.-- Dạ.Người thanh niên ấy ngồi ngay ngắn đối diện với ông Lục, ông Lục lướt sơ một lược rồi mới hỏi:-- Con làm gì, ở đâu mà sao đến đây thuê phòng?-- Dạ, nói thật với chú, con tên Phúc, nhà con ở dứoi quê.

Con lên đây đi tìm chị con, chị ấy bỏ nhà đi được ba năm rồi.-- Vậy hả, con lên đây được lâu chưa?-- Dạ, cũng lâu rồi, mấy hồi con ở trọ ngoài kia mà ngừoi ta chuẩn bị xây lại nên không có chỗ ở, con lên đi cũng đi làm phụ hồ á chú.Ông Lục nhìn PHúc cũng thông cảm, bởi ông cũng là dân tha hương nên biết được nỗi khổ thế nào:-- Vậy con ở đây đi, chú tính 100 ngàn 1 tháng, mà chú thấy mày cũng tội nên cho mày thêm xuất ăn tối.Phúc mừng rỡ, cảm ơn rối rít:-- Dạ, con cảm ơn chú.-- Khi nào con dọn qua?-- Dạ, con dọn qua hôm nay luôn, tại đồ con không có gì nhiều.-- Ừa, được rồi.-- Con cảm ơn chú lắm, chào chú con về.Phúc đi ra khỏi nhà, không quên nhìn đi mấy lượt rồi mới đi, khuôn mặt lại trở nên nghiêm nghị và buồn bã.[...]Hơn một tuần rồi, Thanh Thư cũng đã có thể đi lại được, điều đầu tiên là cô đến gặp Đoàn.

Ngồi trong phòng chờ, cán bộ đưa Đoàn ra thì Thanh Thư cũng không còn nhận ra Đoàn nữa, người ngợm xuống cấp thảm hại, già nua và ốm yếu, đã thế còn có biểu hiện sợ hãi cực độ.

Thấy Thanh Thư đến, Đoàn mừng lắm chạy nhanh lại chỗ cô mà nấp rồi giáo giác nhìn quanh:-- Vợ ơi... em đến rồi à... nó ám anh... con đĩ đó nó ám anh...Như bị động đến vết thương, cô khẽ nhíu mày, cán bộ công an lôi Đoàn ra ngồi đối diện cô, Thanh Thư nghiêm giọng hỏi:-- Ai ám anh?-- Là nó...

Thiên Thư... là nó...-- Sao cô ta ám anh được, cô ta...

đã bỏ đi rồi mà..-- Không... cô ta chết rồi... cô ta đang đứng kia... cô ta đang nhìn anh...Đoàn thần hồn nát thần tính chỉ vào cái góc trống gần bên cạnh, cơ thể run rẩy sợ sệt, đôi mắt trắng dã voi hồn, Thanh Thư nhìn thấy anh ta như thế cô cũng đau lòng lắm, dù sao cũng đã đầu ấp tay gối suốt hai năm còn gì.

Nhưng nhà cô là công an, bản thân mình cô cũng không chấp nhận được kẻ phạm tội, nhất là cái tội mà loài người không thể khoang dung chính là tước đi mạng sống của người khác.

Cô len lén thở dài hỏi tiếp:-- Vì sao cô ta... chết?-- Anh giết... là anh giết, anh đã đâm cô ta chết... kìa, cô ta đang nhìn anh kìa...

đáng sợ lắm...

đáng sợ ghê lắm...-- Anh giấu xác cô ấy ở đâu?Đoàn tự nhiên cười ngơ ngơ:-- Xác gì... xác ai?-- Xác của Thiên Thư, anh giấu ở đâu?-- Không có... làm gì có xác nào...Rồi Đoàn lại ngơ ngơ nhìn quanh, Thanh Thư tức giận, vết thương lại động lên một chút, nhưng cô cũng ráng hỏi:-- Là anh nói giết cô ấy mà... sao lại...Một cán bộ công an cản cô lại:-- Giờ tinh thần của anh ta không được ổn, nên cứ đợi đến hôm khác, để chúng tôi cho bác sĩ vào can thiệp.Thanh Thư khẽ gật đầu rồi nhìn theo dáng Đoàn được đưa lại vào trại tạm giam.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 29


Mấy hôm nay quan sát, con Lệ thấy Phúc có điều gì lạ lạ, như đang rình mò tìm kiếm gì đó, cũng như giờ nè, con Lệ cứ cảm thấy như một tên ăn trộm nên con Lệ lấy cái chuổi trong góc chỉa về phía Phúc:-- Anh... anh rình mò gì...

định ăn trộm hảPhúc giật mình quay người lại ấp úng:-- Không có, anh... anh tìm cái đồ bị rớt...

à cái nút áo của anh bị rớt nên anh đang tìm.Con Lệ ngu ngơ tin ngay, liền thả cái chuỗi xuống thở phào nhẹ nhõm:-- Vậy hả, vậy anh tìm tiếp đi, ngó nhà luôn em đi chợ nghe.-- À, ờ... em đi chợ đi, cẩn thận nghe.-- Um.Con Lệ quay người lấy cái mũ với áo khoác gần cửa mang vào rồi dắt xe ra đi chợ.

Mới đạp đi được có một chút thì bị nước bẩn ở đâu tạt ra.Ào....Người con Lệ toàn là nước dơ tanh tưởi, ai mới rửa cá thịt gì đây mà.

Bà cô ngồi trong sân mới trố mắt nhìn ra rồi ngoái cổ ra nói với nó:-- Chứ mày đi đứng kiểu gì thấy tao tạt nước ra không lo tránh đi.Con Lệ giờ cũng không phải vừa đâu nghe, nó cũng đã có chút đang đá rồi:-- Cô tạt gì ra đường thì cô phải ngó người ta chứ, sao mà con tránh được.-- Mày có mắt có chân mà không tránh được thì là lỗi do mày.-- Cô...Bà cô ngồi trong sân ngúng nguẩy bưng rổ đồ ăn mới rửa đi vô nhà, con Lệ thì tức nhưng cũng ngậm ngùi về nhà tắm rửa thay đồ chứ sao giờ.

Thấy con Lệ đi mới hơn 5 phút đã quay lại nên Phúc hỏi:-- Ủa, em bị sao vậy Lệ?-- Bị người ta tạt đồ nước dơ á anh, anh chưa tìm được nút hả?-- À, anh chưa.-- Thôi anh tìm đi, em đi tắm đã.-- Ừa.Con Lệ quẹo vô phòng lấy áo quần rồi đi tắm, trước tiên nó lấy cái vòng hạt ra rữa xà phòng sạch sẽ, cái vòng này ông Tam nói được làm từ thân và rễ bồ đề hơn ngàn năm tuổi nên không gì có thể vấy bẩn được.

Rửa sạch sẽ xong nó mới treo cái vòng lên trên cái móc rồi bắt đầu tắm.

Phía bên ngoài Phúc cứ tìm xem có cái gì bất thường không, nhưng tìm mãi không thấy gì, mò mẫm một hồi Phúc mò tới cái hủ để trên cái kệ cao, nơi khá là sạch sẽ, vừa mở cái nắp ra hồn ma Thiên Thư đã xuất hiện.

Trong phòng tắm con Lệ nó cũng tắm gần xong, thấy hồn ma Thiên Thư nó ngại lấy cái khăn che những chỗ cần che:-- Chị về rồi hả?Hồn ma ấy gương mặt u sầu áp sát vào con Lệ.Cạch...Cửa phòng tắm mở ra, con Lệ không mặc gì trần trụi đi ra ngoài.

Phúc nhìn thấy liền ngại ngùng quay người đi, mặt đỏ gay giọng ấp úng:-- Lệ... em... sao em kỳ vậy, mau đi vô đi.Ông Lục trong phòng cũng nghe thấy liền chống gậy đi ra xem con Lệ nó kỳ tới cỡ nào.

Con Lệ liền ôm

chầm lấy Phúc, khóc như mưa:-- Phúc ơi... chị hai đây phúc ơi... chị hai đây...Phúc bị ôm từ phía sau, những cái nhấp nhô trên cơ thể con Lệ cứ áp sát vào khiến cậu thấy khó chịu nên cố đẩy con Lệ ra, nhưng hơi khó, con Lệ lại khóc:-- Huhu... chi hai đây mà... chị là Thiên Thư đây...Lúc này Phúc mới thôi đẩy con Lệ ra mà quay chầm lại ôm lấy nó, ông Lục nhìn mà muốn tức điên, ông đi lấy cái gì đó choàng cho con gái ông và tiến lại chỗ con Lệ.

Phúc cũng không kìm chế được cảm xúc nữa.-- Chị hai... chị ở đâu... em đưa chị về.-- Chị ở đây...

ở trong nhà này... chị nhớ mọi người lắm...huhu...-- Em tìm được chị rồi chị ơi... chị chỉ chỗ em đưa chị về...-- Chưa được... tới lúc chị sẽ về...-- Chị hai ơi... khổ cho chị nhiều quá rồi... về thôi chị ơi...Con Lệ tự dưng ngã khuỵ xuống, Phúc ôm lấy nó lay lay:-- Chị hai ơi... tỉnh lại chị hai ơi...Ông Lục cáu nên quát:-- Bỏ cái tay ta... cô ta đi rồi...

đó là con gái tui...Dù đã được ông Lục lấy đồ che chắn nhưng trước đó lại có cảnh tiếp xúc gần, con Lệ được nghĩ ngơi chừng hơn 5 phút cũng tỉnh.

Điều đầu tiên nó tỉnh là trùm ngay cái mền lên người kín lại, xấu hổ hỏi ra:-- Anh... anh... thấy thấy hết rồi hả?Phúc đỏ mặt, khẽ cúi đầu:-- Thấy... thấy hết rồi.-- Anh... anh... aaaaa...

điên chết được, tui còn chưa có người yêu đó, anh...-- Xin lỗi... tôi không cố ý đâu... do em tự nhiên xộc ra... tự nhiên ôm lấy anh...Đúng là nó đáng xấu hổ mà, cái bà chị Thiên Thanh chán thiệt, sao không đè cái lúc nó ăn mặc tử tré rồi nhập, mà lúc nó ăn mặc tử tế thì cứ đeo cái vòng hạc sao nhập được.

Nó khẽ thở dài thương lượng:-- Coi như đó là sự cố... anh... anh coi như chưa thấy gì nghe...-- Nhưng...-- Thôi đừng nhưng nhị gì hết... cứ vậy đi nghe, chỉ là sự cố thôi... vậy nghe...-- Anh biết rồi.Giọng ông Lục từ bên ngoài vọng vào, vì không muốn con gái thấy khó xử nên ông Lục đã ra ngoài từ sớm:-- Hai đứa ra đây chút nào.Phúc đứng lên đi trước, con Lệ mang quần áo chỉnh tề không quên vô phòng tắm lấy cái vòng rồi ra sau.

Ông Lục nghiêm nghị nhìn Phúc chất vấn:-- Chuyện con gái tui, tui tính sổ với anh sau, giờ nói sự thật đi nào.Phúc lại mang vẻ mặt ưu tư nặng trĩu, chậm rãi trả lời:-- Cách đây 3 năm, chị của con đột nhiên mất tích, đi còn để lại thư từ nữa, nhưng lúc đó chị ấy rất yêu anh Đoàn và lại nói bỏ đi theo người khác, thật khó tin.

Nhà cháu cũng đã tìm kiếm một thời gian, sau này khi biết tin anh Đoàn lấy bạn thân của chị con và không ở đây nữa nên con đã theo dõi nhà này, mong sao tìm được chút manh mối.

Suốt ba năm ròng rã hôm nay đã... tìm được rồi.Ông Lục nhìn con Lệ rồi nói với nó:-- Mang cái hủ kia lại đây con.-- Dạ.Con Lệ lại mang cái hủ mà lúc nãy

Phúc mới đụng vào, để trước mặt Phúc:-- Đây là những gì còn lại của con

Thiên Thanh, con mang về đi về chờ xem con bé đó muốn thế nào.

Tội nghiệp hai mẹ con nó, vướng phải loài súc sinh.Phúc ôm lấy cái hủ mà khóc nhiều lắm, chỉ có con Lệ là nhìn thấy hồn ma Thiên Thư ngồi bên cạnh cũng khóc theo.[...]Bác sĩ đang kiểm tra sức khoẻ cho Đoàn, hắn cứ ngơ ngơ rồi lại kiểu sợ sệt, nói năng linh tinh.

Qua kiểm tra bác sĩ khẳng định hắn đang bị tâm thần nhẹ, cần thời gian điều trị nên đưa hắn đến bệnh viện tâm thần để được điều trị, chứ lời khai của một kẻ tâm thần thì bảng án không được thành lập.

Xe áp giải phạm nhân đưa hắn đến bệnh viện tâm thần, đưa hắn vào khu cách ly.Cả hơn một tuần mà bác sĩ lại thấy bệnh của hắn chuyển biến nặng hơn, nên bác sĩ cũng thay phiên trực ít người đi, bởi cơ bản họ phán đoán hắn không có khả năng trốn được.

Tối đó, quản trại đi kiểm tra một lần nữa thấy Đoàn đang trần truồng, quần áo kết thành dây và đang cố cột lên song sắt để tự tử, quản trại hoảng quá vội vã mở cửa để chạy vào, cứu người là quan trọng nên không vội kêu thêm người giúp:-- Xuống đi, xuống mau lên...-- Bỏ ra... tôi phải đi theo nó... bỏ ra...Quản giáo cố gắng kéo Đoàn xuống nhưng bất ngờ bị Đoàn up ngược, hắn cao hơn mét bảy lại thường xuyên tập thể dục nên quản giáo bị hắn ép cổ đến ngất.

Hắn lột đồ quản trại và tìm cách trốn ra ngoài, leo qua được tường rào bằng kẽm gai, người hắn trầy xướt và bị thương khá nhiều, hắn lẻn đi quanh quanh nhà dân kiếm đồ thay rồi trốn mất.Lệnh hắn bỏ trốn được ban bố đi khắp nơi với tội danh TỘI PHẠM TRUY NÃ.

Công an cũng đã tìm đến nhà hắn nhưng cũng không thấy hắn, rồi những người hắn quen biết cũng không thấy hắn.

Đâu ai biết hắn trốn sau căn nhà hoang cách xa thành phố, lâu lâu người nhà lại tiếp tế cho hắn.

Nhưng cái hắn trốn không được lại là hồn ma của Thiên Thư, cứ mỗi khi hắn ngủ, tiếng móng tay cào trên cửa gỗ, tiếng gõ trên mặt gương làm hắn không thể nào ngủ được, mất ngủ lại lo lắng khiến hắn bị stress nặng, hắn luôn luôn kêu gào:-- Mày ra đây... ra đây mà đấu tay đôi với tao nè... làm vậy là hèn lắm biết không?... aaaa...Không ai trả lời hắn, hồn ma Thiên Thư cũng không xuất hiện cho hắn thấy, chỉ dùng âm thanh để ám ảnh hắn, khiến hắn điên loạn.

Vừa lúc ấy ba hắn đi lên mang cho hắn ít đồ, thấy hắn cầm cây gỗ quơ quơ ba hắn lại can:-- Con ơi... dừng lại đi con... có ai đâu...Hắn khuỵ xuống đất mà khóc, mà tức giận:-- Cô ta cứ ám ảnh con... không để con yên... cô ta thật tàn nhẫn... con sắp phát điên rồi...-- Ráng đi con, mẹ con đang tìm thầy bùa giỏi trừ khử hồn ma đó rồi, xong ba lo cho ra nước ngoài.-- Ba mẹ làm gì thì làm nhanh đi... con hết chịu nỗi rồi...-- Ba biết rồi, uống miếng nước đi con.Bọn họ không hề để ý thấy có sự xuất hiện của người lạ, bởi bước chân quá nhẹ nhàng của các đặc vụ tinh anh, cho đến khi giọng nói cất lên và nhiều nòng súng chỉa về bọn họ:-- Đứng yên, giơ tay lên các anh đã bị bắt..Đoàn theo phản xạ giơ tay lên cao, hắn không ngờ hắn bị bắt nhanh đến vậy.

Hắn đâu biết " lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó thoát".
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 30


Sau mấy ngày động viên Đoàn rằng luật VIỆT NAM sẽ có khoan hồng nếu hắn chịu hợp tác, hắn nghe thế nên bắt đầu khai nhận, từng lời khai sắt lạnh của hắn khiến người nghe cứ ghê sợ.

Không ai tin được một người đô cao, mặt thư sinh như hắn lại là một kẻ tàn nhẫn độc ác như vậy.Từ hôm biết được sự thật, Phúc đã không còn ở đó nữa, nhưng con Lệ kiểu như rung động đầu đời, suốt ngày cứ nhớ đến Phúc, đôi lúc cứ ngồi ngay cửa thần thờ.

Nó mắt tròn mắt dẹt chớp chớp đi vài cái rồi đứng lên ra mở cổng khi thấy công an đến trước nhà rất nhiều.

Công an nói với nó:-- Chúng tôi đến dựng lại hiện trường vụ giết người 3 năm trước.Con Lệ chỉ biết gật đầu rồi nhìn bọn họ đi vô nhà, hàng xóm cũng bu vô xem đông đen.

Ông Lục ngồi trên ghế chỗ phòng khách cũng ráng đứng gậy chống lên vì đã đoán ra được phần nào:-- Chào mấy chú.-- Chào ông chúng tôi đến dựng lại hiện trường vụ án giết người của ba năm trước.-- Dạ, mấy anh cứ làm việc.Đoàn được dẫn độ vô nhà với đôi tay bị còng bởi cái vòng công lý, cán bộ công an nói với hắn:-- Anh hãy diễn lại cảnh đó.Có một công an khác đi vào để giả vai nạn nhân, Đoàn bắt đầu kể lại và hành động lại:-- Dưới cái bàn kia là một căn phòng trú ẩn.Ai nấy cũng đều ồ lên vì hết sức ngạc nhiên, công an kéo cái bàn ra, tất cả nền đều là gạch 1 màu, đoàn đến đích thân chỉ vào viên gạch gần đập.

Công an mới lấy búa đập đi nó liền lộ ra một cánh cửa bằng gỗ, công an kéo cánh cửa lên, dưới đó là một căn phòng, khi công an kiểm tra dưới đó có giây nhợ, vết máu dính tường dính nền, còn dính trên cả ghế, nó còn có xẻng, áo dính máu đã mục và vài thứ khác nữa.

Căn phòng này có 3 ống thông hơi to ra ngoài khí trời, có cả chỗ đi vệ sinh không khác gì một căn phòng để ở.

Đoàn bắt đầu khai:-- Tối hôm đó cô ấy đến tìm tôi, tôi nhớ hôm đó mưa to lắm, lại nổi sấm, người cô ấy ướt hết.

Vì tình cảm 5 năm nên tôi đã mở cửa cô ấy vào.

Cô ấy ôm lấy tôi rồi van xin tôi đừng chia tay cô ấy, cô ấy khóc rất nhiều, nhưng lúc đó tôi đã yêu người khác nên tôi không thể chấp nhận cô ấy được.Cán bộ công an lại hỏi:-- Vì thế nên anh đã giết cô ấy?-- Không, tôi không có ý định đó.

Sau khi giằng co, vô tình cô ấy bị ngã, cô ấy kêu đau bụng, cô ấy còn kêu cứu, tôi không biết làm sao hết, rồi máu chảy ra từ váy cô ấy.

Lúc đó cô ấy thều thào " cứu con... cứu con chúng ta", sau đó cô ấy ngất đi.

Tôi định đưa cô ấy đi viện, nhưng có 1 suy nghĩ tồi tệ vang lên nên tôi đã đưa cô ấy xuống căn phòng đó.-- Căn phòng này từ đâu mà có?-- Căn phòng này xây lâu lắm rồi, từ hồi chiến tranh, ông tôi xây để trốn giặc.-- Rồi sau đó anh làm gì cô ấy?-- Tôi cột cô ấy lại trên cái ghế đó, lúc sau cô ấy cũng tỉnh, mặt đầy đau đớn và rất ngạc nhiên vì sao tôi làm vậy với cô ấy.

Lúc đó tôi đưa giấy bút và bắt cô ấy ghi thư.-- Nội dung thư là gì?-- Là... là cô ấy không yêu tôi nữa, và bỏ đi với người khác.-- Tại sao anh làm vậy?-- Làm vậy để tôi có chứng cứ ngoại phạm hoàn chỉnh hơn.-- Rồi khi nào anh giết cô ấy?-- Sau khi viết rất nhiều thư cho những năm tháng phù hợp, tôi... tôi đã đâm cô ấy nhiều nhát cho đến chết.Tiếng khóc tiếng chửi của Phúc vang lên, muốn xông vào giết chết Đoàn vậy:-- Thằng chó.. chị tao đã đối xử với mày thế nào...

đã yêu thương mày thế nào... sao mày độc ác vậy hả?Không biết ai báo mà Phúc đã đến đây từ đầu, nhìn cậu ấy đau đớn mà con Lệ cũng mủi lòng theo.

Cán bộ công an lại hỏi:-- Câu cuối, xác cô ấy ở đâu?Đoàn cuối đầu giọng lí nhí:-- Tôi... chôn cô ấy dưới gốc cây sứ.Đoàn lại được di lí ra ngoài cây sứ, những nhác xẻng lần lượt nhấn xuống đất, không ai thấy được hồn ma Thiên Thư đang đứng nhìn buồn bã.

Cán bộ công an đào được lúc lâu mới thấy được một cái xác khô nằm cong queo, rể cây quấn quanh bộ xương, chọc quanh vào nữa.

Ai nấy đều xúm vào bàn tán chỉ trỏ chửi bới Đoàn, Phúc phủ phục dưới cái xác của chị, khi những cái rể cây được tách khỏi bộ xương thì cây bất ngờ héo khô, những bông hoa sứ đỏ tàn úa nhăn nhúm, những cái lá đang xanh mơn mởn lại úa vàng rụng xuống.

Không một ai giải thích được hiện tượng kỳ lạ đó, mọi thủ tục hoàn tất, công an cũng đưa xác Thiên Thư đi, nhưng cô ấy vẫn còn ở đó, con Lệ mới hỏi cô ấy.-- Thì ra,từ đầu chị vẫn "ở đây".

Sao giờ chị không theo xác về?-- Còn...một việc...nữa...xong...việc chị sẽ...về...Hồn ma Thiên Thư biến mất, con Lệ nghĩ chắc chị ấy còn việc chưa giải quyết xong.Xe áp giải Đoàn đang đi trên đường, âm thanh ai oán lại vang lên bên tai của Đoàn:-- Tao.. sẽ cho... mày... chịu... thấu... nỗi đau... của tao...Đoàn giật mình hét lên:-- Tha cho anh... tha cho anh... anh sai rồi...Cán bộ đi cùng cứ nhìn hắn là lạ, rồi chứ đầy 3 phút.Rầm....Một tiếng động lớn vang lên, một chiếc xe tải mất thắng đâm thẳng vào thùng xe áp giải, thân xe móp méo văng ra xa.

Người dân xung quanh chạy lại giúp đỡ cứu người, có người bị trầy xướt sơ sơ, có người bị thương nhẹ, riêng Đoàn máu me be bét, bất tỉnh tại chỗ.Cùng lúc đó, hồn ma Thiên Thư xuất hiện bên cạnh Lệ:-- Chị xong... việc rồi...cảm ơn em...

đã giúp chị...-- Không có gì đâu chị.-- Chị đi đây... tối hãy qua nhà chị... chị cần em giúp một việc...-- Chị ơi... việc gì... việc gì...Con Lệ còn chưa kịp hỏi việc gì, hồn ma Thiên Thư đã biến mất.[...]Con Lệ đã biết địa chỉ nhà nhờ Phúc, nhưng đây là lần đầu tiên Lệ đến đây.

Căn nhà nằm trong hẻm, 2 tầng, nhưng nhà cũng khá đơn sơ, tiếng khóc vọng lên từ trong nhà, đứng ngay cổng cũng đã nghe thấy, cờ tang đã được dựng lên, nhưng có điều hồn ma Thiên Thư vẫn đứng ngoài cửa ngó vô, con Lệ hỏi:-- Sao chị không vô nhà?-- Chị không ...vô...được... có thần giữ cửa...-- Vậy phải làm sao?-- Nói... người nhà... thắp hương... xin... chị mới... vào được.-- Dạ.Con Lệ đi vào nhà, thằng Lành cũng vào theo, vì nó chở em nó đến chứ không dám cho con Lệ đi một mình.

Trong nhà người khóc người ngồi, người lo tang lễ, Phúc cũng bận bịu lắm, thấy anh em con Lệ đến Phúc hỏi:-- Em đến à?-- Um, xin chia buồn với gia đình.-- Anh cảm ơn, em qua kia đi, anh còn bận chút.Con Lệ thấy đôi mắt của Phúc đỏ âu, sưng húp, có lẽ cậu ấy đã khóc rất nhiều.

Con Lệ đi lại gần chỗ quan tài, có một người phụ nữ đứng tuổi ốm yếu xanh xao đang khóc vật vã bên cạnh còn có một người đàn ông cùng tuổi đang dỗ dành người phụ nữ ấy.

Ông ấy cũng khóc rất nhiều, con Lệ chỉ im lặng nhìn họ một lúc rồi lại bên cạnh nói với họ:-- Cô chú bớt đau buồn, chị ấy còn đứng ngoài cửa chưa vô nhà được.Người phụ nữ ngưng khóc nhìn con Lệ đầy ngạc nhiên:-- Con... con là ai... sao... sao lại nói vậy?-- Con là Lệ, con đang ở nhà mà tìm thấy xác chị ấy.

Chị ấy nói người nhà thắp hương xin gia tiên, thần giữ cửa mới vào được.Người phụ ấy giục:-- Ông nhanh nhanh làm theo... cho con nó mau được vào nhà đi ông...-- Ời.

Tui biết rồi... tôi biết rồi...Người phụ nữ ấy nhìn con Lệ, nước mắt vẫn chảy:-- Cô là mẹ con bé... con bé... số nó khổ quá con ơi...Mẹ Thiên Thư lại tiếp tục ôm lấy cái hòm mà khóc, đôi tay vẫn bám lấy cỗ quan tài.

Nhìn đi nhìn lại, hồn ma Thiên Thư đã đứng bên cạnh, gương mặt buồn rầu vô định.

Thôi thì đã giúp, giúp cho trót, con Lệ nói:-- Cả nhà có muốn gặp chị ấy lần cuối không?-- Có con ơi... làm ơn giúp cô gặp nó lần cuối đi con ơi... cô nhớ nó nhiều lắm...Xong con con Lệ nhìn hồn ma Thiên Thư, rồi ngồi xuống đất và cởi vòng hạc ra, nói trong hư không:-- Gặp người nhà đi chị, nói gì rồi nói...Ai nấy đều nhìn quanh xem hồn ma Thiên Thư ở đâu, nhưng không một ai thấy.

Con Lệ ngồi xấp bằng, mắt nhắm lại và cơ thể bắt đầu lắc lư, chưa đầy ba phút con Lệ đã bắt đầu khóc và nói:-- Mẹ ơi.. con đây..

Thiên Thư đây...Mẹ Thiên Thư ôm chầm lấy con Lệ khóc nức nở:-- Con ơi... con về rồi con ơi.. mẹ nhớ con lắm... mẹ nhớ con lắm... con ơi...-- Con xin lỗi ba mẹ... con dại khờ...con bất hiếu... xin ba mẹ tha lỗi cho con...-- Tha hết... mẹ tha hết... con không có lỗi gì hết... lỗi là do cái thằng súc sinh kia... không phải do con...-- Con mong kiếp sau được làm trâu ngựa trả ơn sinh thành cho ba mẹ...-- Không cần con ơi... con lại làm con của ba mẹ là được rồi...-- Ba mẹ nhớ giữ gìn sức khoẻ...

đừng buồn vì con nữa...Con Lệ quỳ xuống lạy ba mẹ của Thiên Thư, cả nhà họ ai cũng khóc hết, mẹ Thiên Thư đau lòng biết giường nào, trái tim bà tan vỡ.

Nuôi con lớn, chỉ mong gã vào chỗ hạnh phúc an bình:-- Con đến lúc phải đi rồi, họ đến đón con rồi... xin ba mẹ hãy vì con mà sống vui vẻ đừng đau buồn... vậy linh hồn con mới mong siêu thoát.-- Ba mẹ biết rồi... con hãy đi đầu thai nghe con, sau này có duyên hãy làm con của ba mẹ nghe con.-- Con đi đây...

Nếu gặp Thanh Thư, hãy nói cô ấy, con không bao giờ tha thứ cho cô ấy.. con phải đi đây...Con Lệ ngã lăn ra đất ngất lịm, thằng Lành lại đỡ lấy:-- Kệ em con, nó ngất một lúc sẽ tỉnh thôi.Cả nhà Thiên Thư lại tiếp tục khóc và lo hậu sự cho cô ấy.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Chương 31


Ngày chôn cất Thiên Thư, Thanh Thư cũng có đến, nhưng cô chỉ đứng từ xa nhìn chứ không dám lại gần.

Đợi mọi người về hết cô mới lại thắp cho bạn mình cây hương, nhưng có đốt kiểu gì hay thay đổi hương kiểu gì hương cũng không cháy, Thanh Thư hiểu chuyện nên khấn vái thôi:-- Tao biết mày hận tao lắm, và sẽ không bao giờ tha thứ cho tao... tao biết tao sai... tao chỉ xin mày hãy ra đi thanh thản...Thanh Thư đứng đó một lúc lâu rồi cũng rời đi.

Còn về Đoàn và gia đình hắn, với tội lỗi của hắn bị kết mức án cao nhất là từ hình, còn ba mẹ hắn bị vài tháng tù vì tội che giấu.

Nhưng giờ đây nhìn hắn xem, không còn ra người ngợm nữa, vụ tai nạn đó, khiến hắn bị nát hết chân tay, phải tháo khớp, răng bị va đập mạnh nên rụng hết, thần kinh bị ảnh hưởng nên cơ mặt méo xệch không hồi phục được, có điều thần trí của hắn vẫn bình thường, vẫn nhận biết được sự việc, nhưng mọi sinh hoạt bình thường thì hoàn toàn không thể.

Không ai đem một kẻ tật nguyền như hắn xử bắn nữa, hạ xuống mức tù chung thân và được giam giữ tại nhà.

Giờ nhìn hắn xem, sống như vậy thì chết còn sướng hơn, nhưng cuộc đời không cho hắn chết, bảng án của pháp luật khômg cho hắn chết.

Hắn chỉ có thể chết với bảng án lương tâm mỗi ngày dày xéo thân xác và tâm hồn hắn mà thôi.[...]Ba con ông Lục phải dọn khỏi căn nhà đó, Thanh Thư cũng trả lại số tiền mà ba con ông đã thuê, nhưng ông chỉ lấy đủ số tiền tháng không ở mà thôi, rồi lại kiếm chỗ khác mà thuê.

Nhưng bố của Phúc đã đến và nói chuyện:-- Ba con anh dọn qua chỗ tôi mà ở, chúng tôi cũng có căn nhà cũ sát bên chỗ tôi, lâu rồi không ai ở.

Ba con anh cứ dọn về đó mà ở.Ông Lục mừng lắm nhưng không dám ở vì sợ lợi dụng họ:-- Thôi anh có cho thuê thì tui ở chứ...

ở không tui không dám...-- Anh cũng đừng có ngại... dù sao nhà anh cũng đã giúp đỡ chúng tôi tìm được con gái...

ơn này không biết bao giờ trả được...-- Anh đừng có nói thế... cái gì ra cái đó mà...-- Vậy anh cứ thuê đi... tôi để cho anh thuê đó...-- Vậy được... tui cảm ơn ông anh quá...Hai ông bố ngồi nói chuyện với nhau có vẻ hợp lắm.

Căn nhà mà ba Phúc nói sát vách và của Phúc, chỉ có điều bên này chỉ là nhà cấp 4 mà thôi.[...]Mẹ của Thiên Thư hay qua hỏi con Lệ là có nhìn thấy Thiên Thư nữa không, con bé có thiếu thốn gì không?

Đáp lại cũng là những cái lắc đầu rồi lời an ủi động viên thôi:-- Không cô ơi... chắc chị ấy đã an lòng rồi.Mỗi lần như vậy con Lệ đều nhìn thấy dáng vẻ buồn buồn của mẹ Thiên Thư đi về mà thôi.

Nhưng cũng lạ thật, từ đó đến giờ chị Thiên Thư không về tìm nó lần nào, cho đến hôm cúng 49 ngày.

Nó thấy chị Thiên Thư bị còng tay chân, bên cạnh còn có hai con quỷ với hình thù kỳ quái đi theo, con Lệ ngạc nhiên lắm.

Người đầu tiên nó thấy bị còng như thế là bà nội nó, vì đã phạm vào lỗi sát sanh, nhưng chị Thiên Thư có làm gì đâu, chị ấy bị giết oan mà sao cũng bị còng.

Con Lệ hỏi, khiến bao nhiêu người ở đó cứ hướng nhìn theo:-- Chị... sao chị bị như vậy?-- Chị ...phạm ...lỗi nên ...bị ...phạt...-- Lỗi gì?

Chị là người bị hại kia mà?-- Mỗi nơi..

đều có luật riêng của nó... chị đã hại những người khác bị thương nên chị cũng bị phạt... không một ai có thể thoát... khỏi tội của mình gây ra em à..Con Lệ nhìn theo, rồi hồn ma Thiên Thư lại nói tiếp:-- Giờ chị phải đi rồi... giúp chị... chăm sóc ba mẹ chị... chị nhờ em...-- Em... em...

ơ... chị ơi... chị ơi...Dứt lời hồn ma Thiên Thư được đưa đi, tiếng còng sắt va vào nhau kêu lẻng xẻng, con Lệ cũng cảm giác rằng nó rất nặng nề.

Nhưng chăm sóc giúp thì chăm sóc thế nào đây, nó có phải người nhà đâu mà nhờ nó.Nhưng cái duyên nó bén, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy.

Con Lệ và Phúc lại nên đôi, đứa con đầu lòng của nó là một đứa con gái, và từ đó con Lệ không còn nhìn thấy hồn ma nữa, con Lệ đâu có biết hột nốt ruồi giữa trán của đứa con gái chính là ánh đèn soi sáng, khiến con Lệ không còn thấy được "bóng tối" nữa.[...]Về phần vợ chồng chú thím Tư, sau khi nghe con Lệ cảnh báo vậy nên cũng quyết định nghĩ.

Chứ thật nghê thợ mỏ cực lắm mấy ai hiểu, lại dễ chết bất đắc kỳ tử lắm, chui xuống mấy cái mỏ đó lỡ đào nhầm vào tầng khí nào là coi như toi, tắt thở tại chỗ.Mà đúng y luôn, lần đó may chú Tư không đi lại chứ không cũng bị chết vì vụ sập hầm mỏ rồi, hơn 20 người chết, 20 người nằm sâu dưới mấy chục mét đất, già có trẻ có, người nào cũng đầy ước mơ.Chú Tư về đầu tư thêm trâu cày ruộng, vài năm sau đất ruộng nhà chú Tư và cả nhà con Lệ nữa được người ta giải toả mở đường lớn đền cho biết bao nhiêu là tiền, chú thím Tư có tiền xây lại căn nhà khang trang lại còn dư ra được một số cũng kha khá.

Chú Tư lấy một khoảng sửa lại căn nhà con Lệ, mong một ngày ba con nó về rồi gia đình lại được đoàn tụ như xưa.Đúng là ai ở hiền cũng gặp lành mà, ông trời luôn mở đường cho những người hiền hậu.- Hết truyện-
 
Đôi Mắt Âm Dương
Ngoại truyện 1: Sự ra đời của con Lệ.


Bà Tâm năm nay cũng đã ngoài 30 tuổi rồi, bà đã có hẳn 2 thằng con trai nên bà thèm khát có một đứa con gái lắm, nhưng nhà cũng nghèo, tiền bạc bà chắt chiu lo cho sắp nhỏ được đi học chứ nào dám đẻ thêm.

Mỗi sáng bà dậy sớm chút lo đồ ăn sáng cho cả nhà,rồi mang chút đồ ăn theo đi làm đồng với mấy chị em.

Chỗ bà nghĩ ngơi lúc trưa nắng có cái miếu hoang, lâu lắm rồi không ai thờ cúng, bụi bặm dăng đầy, bên trong cái gì cũng cũ và bể nên người ta cũng nghĩ không còn là chốn linh thiên nữa.

Ngồi nói chuyện uống miếng nước xong, bà Tâm lật đật đứng lên đi ra phía sau cái miếu hoang, một người làm cùng hỏi:-- mày đi đâu đó Tâm?-- Em đi vệ sinh chút, mắc tè quá...-- Sao không ra sau bụi tre này mà tè, sau miếu mày không sợ hả?Bà Tâm cười ngặt ngẻo, bà dạng lắm, từ nhỏ đến lớn cũng thấy vài lần, bị hù cũng vài lần nhưng bà đâu có ớn.

Bởi bà không tín, với nghĩ ma quỷ chết rồi không làm gì được mình, bởi bà đâu có đụng tới ma quỷ nên ma quỷ sẽ không đụng đến bà.

Bà Tâm nói:-- Không sao đâu chị ơi, bụi tre nó cũng sát bên thì như nhau thôi, dù sao sau miếu này nó cũng kín hơn, với em đi mấy lần rồi có sao đâu.Nói rồi bà Tâm đi nhanh ra sau miếu, còn mấy dì mấy chị còn lại vẫn ngồi nói chuyện uông miếng nước, ăn miếng bánh rồi tiếp tục đi làm.Đêm đó ngủ, bà Tâm thấy có con quỷ hình dạng xấu xí, đôi mắt một bên đen ngòm, một bên đỏ rực, răng nanh nhọn hoắc như còn vươn máu trên ấy, nhìn bà Tâm giận dữ rồi nói:-- Mày làm ô uế chỗ ngự của tao... tao phải phạt mày... tao phải phạt con của mày...Rồi con quỷ cười lên điên loạn, bà Tâm sợ lắm khóc lóc kêu xin, bà muốn đứng dậy bỏ chạy nhưng không tài nào nhúc nhích được, như có một thế lực kìm hãm bà vậy:-- Con xin ông... con sai rồi... con nghĩ là miếu hoang...

ông tha cho con, mai con dọn dẹp miếu... con xin thờ ông đàng hoàng...Con quỷ ngưng cười, đôi mắt kỳ lạ, khuôn mặt giận dữ nhìn bà Tâm:-- Không thể thương lượng với quỷ...ta phải phạt mày... phạt con mày...Nói rồi con quỷ đó đưa đôi bàn tay gầy gò, đen đúa, những móng tay sắt nhọn móc lấy hai con mắt rồi ném vào bụng bà Tâm, rồi nó lại cười ghê rợn, hốc mắt trống hỗng, cả cơ thể của nó rùng lên, lặp đi lặp lại một câu rồi dần biến mất:-- Tao phạt mày... phạt con mày...-- Con xin ông... con sai rồi... con xin ông...Ông Lục lay lay gọi mãi bà Tâm mới tỉnh:-- Mình... mình... tỉnh lại đi mình...Bà Tâm choàng mở mắt, đưa mắt nhìn quanh cũng chỉ là một màu đen kin kít, bà cảm nhận được hơi ấm và giọng nói ông Lục bên cạnh mà thôi.

Bà Tâm đưa tay ôm lấy ông Lục, ôm thôi, không nói gì, ông Lục lo lắng:-- Mình sao vậy mình, gì mà đang ngủ la hét linh tinh vậy?-- Không sao... tui gặp ác mộng thôi... không sao đâu...Ông Lục đưa tay lên sờ tóc sờ mặt bà Tâm đẫm mồ hôi, ông đưa cái vạt tay áo mà lau cho bà, hai vợ chồng ông tuy nghèo chứ tình cảm thì khắn khít giạt dào không ai bằng.

Ông Lục ân cần:-- Ừa, không sao là tốt rồi, thôi ngủ đi nghen.-- Ừa.Ông Lục quay người ôm bà Tâm ngủ.[...]Sáng hôm sau, lo mọi việc nhà xong xuôi, bà Tâm mang chổi mang khăn, mang luôn bó hương ra ngoài cái miếu hoang.

Mấy chị em đi làm cùng hỏi bà Tâm:-- Mày mang mấy cái này đi đâu vậy Tâm?-- Em ra dọn dẹp cái miếu hoang.-- Sao phải dọn, cái miếu hoang mà, có ai ngự ở đó đâu mà dọn?-- Có, có thần ngự ở đó.-- Sao mày biết?-- Thần về báo cho em.-- Ồ, ghê... vậy mày lo dọn dẹp đàng hoàng đi, chứ không thần trách phạt mày đó.-- Dạ.Bà Tâm đâu dám kể ở đây không phải thần, mà là quỷ, mà bà tâm cũng không phân định được đó là thần hay quỷ, bởi nó mang áo nhà quan, nhưng rách rưới, còn khuôn mặt lại kỳ dị.Bà Tâm quét dọn xong xuôi, còn thắp hương đàng hoàng, bà Tâm xin:-- Lạy ông... con không biết ông ngự ở đây nên mới mạo phạm... xin ông bỏ qua cho con... con xin mỗi ngày đều lo hương khói cho ông.Khấn xong bà Tâm thắp hương vào, rồi đứng nhìn một lúc thấy an lòng, nhưng bà Tâm đâu có biết, con quỷ đó không còn ngự ở đây nữa.[...]Hơn hai tháng sau, ông Lục đi lưới được mẻ cá to, bán đi hết rồi ông cũng giữ lại hai con to cho nhà có cái ăn, vừa mang cá về đến nhà thấy bà Liên đang ngồi trước hiên khâu lại cái lưới rách của ông, ông nhìn tới lui một lượt mới hỏi:-- Ủa, vợ con nó đi đâu rồi mà má làm vậy?-- Nó mới ra trạm y tế xin thuốc đó, nó kêu đau bụng.-- Đó, con nói nó hoài, đồ ăn để mấy hôm đừng ăn nữa, dễ đau bụng mà nó không nghe, cư tiếc rồi lại đau bụng.

Thôi con vô làm cá đây, lát nó về nó nấu ăn.Ông Lục mang hai con cá bự ra sau nhà, bà Liên vẫn ngồi đó làm việc, tiện chăm luôn hai đứa con ông Lục đang ngồi chơi bên cạnh.Một lúc sau bà Tâm đi về, mặt mày tiu nghỉu buồn thiu, bà Liên hỏi:-- Sao vậy con, đau cái gì mà mặt mài mày kỳ quá vậy con?Bà Tâm len lén thở dài rồi mới buông lời:-- Con lại cấn bầu má ơi...-- Vậy phải vui chứ sao lại buồn con?-- Nhưng làm gì có tiền mà lo nổi ba đứa, con đang định bỏ.-- Nó được bao lâu rồi?-- Người ta nói được cỡ hai tháng rồi má.-- Bậy con, nếu nó mới hình thành giọt máu thì mày bỏ được, nay nó đã hình thành con người rồi, bỏ là phải tội với trời đó nghe con.

Mày cứ đẻ đi, trời sinh voi sinh cỏ, có má đây đừng lo.-- Dạ, thôi con xuống nấu cơm, anh Lục về chưa má?-- Nó về lúc nãy dẫn hai đưa nhỏ qua nhà thằng Tư chơi rồi.-- Dạ.Bà Tâm đi xuống dưới nhà lo nấu cơm rồi mới đi gọi ba con ông Lục về ăn cơm, bữa cơm hôm đó bà Tâm ăn ghê lắm, mình mình bà Tâm mà ăn gấp ba bốn lần bình thường, ông Lục với bà Liên nhìn cứ há hốc mồm ra.

Ông Lục thắc mắc:-- Tui có để mình đói bao giờ đâu mà mình ăn ghê vậy mình?-- Tui đói lắm...

đói ghê lắm...Bà Liên mắng ông Lục:-- Cái thằng.. nó đang bầu bí... nó đói thì để nó ăn...-- Con sợ nó ăn nhiều tức bụng thôi... chứ nó ăn bao nhiêu con cũng nhường nó ăn mà.Ăn no con mắt bà Tâm cứ díp hết cả lại, cơn buồn ngủ kéo đến bất chợt khiến bà Tâm cứ gật gà gật gù, bà Tâm nói:-- Mình để chén bát lát em rửa nghen, tự nhiên em buồn ngủ quá, mắt em không mở lên nổi luôn.-- Ừa, mình ngủ đi, để tui dọn.-- Con xin phép má.Bà Tâm đi vô phòng ngủ, ông Lục thì lo dọn dẹp, còn bà Liên lo cho hai thằng con ông Lục.

Đối với bà Tâm, bà Liên chưa bao giờ phàn nàn hay trách mắng gì hết, tất thảy con dâu của bà, bà thương bà Tâm nhất, thương như con ruột của bà vậy.

Chưa bao giờ bà Liên đòi hỏi ở bà Tâm một điều gì, chắc vì thế mà bà Tâm cũng xem bà Liên không khác gì mẹ ruột.Mới chợp mắt được một lúc, bà Tâm đã la hét lên, ông Lục lại phải lay bà Tâm dậy:-- Mình... dậy... dậy đi mình....Bà Tâm lại gặp ác mộng, đây là lần đầu bà gặp ac mộng sau cái lần mơ thấy quỷ ở miếu hoang, bà mới mang cơn ác mộng của mình kể cho ông Lục nghe:-- Ghê quá mình ơi... tui sợ quá mình ơi...-- Thấy cái gì mà sợ... nói tui nghe coi?-- Có đứa con gái nhỏ xíu, đôi mắt một đỏ một đen ngòm, nó cười với tôi rồi cứ bám vào người tui không buông.

Tui sợ quá đẩy nó ra, nhưng nó cứ bám lấy tui gọi '' má...má''.Ông Lục đoán mò:-- Có thể đưa này là con gái nên bà mới mơ thấy còn gì.

Giống thằng Lành bà nhớ không?Bà Tâm cố gắng ngồi thở sâu để lấy lại bình tĩnh, đúng rồi, thằng Lành hồi bà có bầu nó, bà cũng mơ thấy thằng nhóc có đôi mắt buồn, gương mặt cũng buồn cũng cứ bám lấy bà đấy thôi.

Nhưng sinh ra thằng Lành cũng lành lặn đấy thôi, chỉ có điều thằng Lành hồi trước một tuổi còn yếu, chứ giờ nó cũng khoẻ mạnh như con người ta.

Bà Tâm nói với ông Lục:-- Mình ơi... có khi nào nó là con gái không?

Nếu là con gái thì thích quá mình ạ...Ông Lục xoa bụng bà Tâm rồi cười:-- Ừa, chắc chắn nó là con gái rồi... mình cũng mong có đứa con gái còn gì?Ông Lục lại ôm bà Tâm vào lòng một chút, rồi đỡ bà Tâm nằm xuống nghĩ ngơi.[...]Chắc cả xóm này có mình bà Tâm mang thai kỳ quái nhất, người ta ăn ngày có 3 bữa, còn bà Tâm thì ăn ngày cả chục bữa, mỗi lần ăn thì gấp ba gấp năm lần họ, ăn xong Là lập tức đi ngủ ngay, mới hơn năm tháng mà bụng của bà Tâm to vượt mặt y như sắp sinh vậy.

Bà Tâm đã nằm một chỗ được hơn một tháng, bởi cái lưng quá đau không thể ngồi được nữa.

Hôm đó trời đã sang thu nhưng nắng nóng lạ kỳ, bà Tâm nằm trong phòng mà mồ hôi cứ tứa ra, mới ăn xong bà Tâm định đi ngủ, nhưng cái bụng của bà tự nhiên nó cuộn lên cuộn xuống, đau đớn kinh khủng, đau tưởng như sắp chết vậy, bà Tâm gọi lớn:-- Mình... mình ơi... em đau bụng quá...

đau quá.Vì cái thai kỳ quái của bà Tâm nên ông Lục làm buổi nghĩ buổi còn chăm bà Tâm, phụ bà Liên nữa.

Nghe tiếng vợ gọi ông Lục chạy vô:-- Tui đây... mình sao vậy mình?-- Gọi bà đỡ... tui sắp sinh rồi...-- Mới có hơn năm tháng mà sắp sinh cái gì?-- Thiệt đó... gọi bà đỡ đi... tui thấy có hiện tượng rồi...-- Đợi tui...Ông Lục mới chạy nhanh đi gọi bà đỡ, rồi chạy qua nhà chú Tư thông báo cho bà Liên về phụ.

Bà đỡ đến, kiểm tra thì thấy đã mở ba phân nên hối bà Liên đi nấu nước sôi, chuẩn bị khăn đủ thứ.

Bà đỡ này mát tay lắm, hai đứa con của ông Lục đều do bà đỡ này bắt ra.

Bà Liên lụi cụi nấu nước, không quên bắt lên miếng cháo loãng để bà Tâm sinh xong còn có ăn cho hồi sức.Ông Lục cứ lẩn quẩn bên ngoài không yên, ông cứ đi tới đi lui ,ong sao cho mẹ con bà Liên được bình an vô sự.

Bà Liên cũng không được vào, bởi người xưa họ cử đàn ông với người già không được vào chỗ sinh, sợ sinh lâu với sinh khó.

Một lúc lâu bà đỡ gọi tên:-- Lục ơi...

Lục...Ông Lục nghe tiếng bà đỡ gọi nghĩ mọi chuyện đã xong, nên chạy vào.- Sinh rồi hả?

Trai hay gái?- Là con gái.Ông Lục cơ mặt giãn ra, hiện lên nét vui.- Úi chà, lần này có đứa đi chợ nấu cơm rồi nghen...Niềm vui chưa được bao lâu thì ông liền nghe bà đỡ thông báo tin dữ.- Nhưng vợ mày... vợ mày... nó chết rồi.Như không tin vào tai mình, ông Lục lại bên giường bà Tâm lay vợ.- Mình ơi, tui nè mình ơi, mình mở mắt ra nhìn tui đi mình...Dù có than khóc bao nhiêu, dù cố gọi bao nhiêu cũng không có ai trả lời ông cả.

Ngày ông đón thêm thành viên mới, lại là ngày ông vĩnh biệt người vợ đầu ấp tay gối hơn 20 năm của mình.

Bà Tâm nằm im đó, mặt trắng bệt, máu bên dưới chảy thấm cả xuống nền đất lạnh lẽo.

Phía bên ngoài chén cháo nóng trên tay bà Liên cũng rơi vỡ, nước mắt từ đôi mắt già nua của bà cũng tràn ra.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Ngoại truyện 2: Thầy Bà Gà


Đêm đó sau khi đợi sư phụ thiền dưới cây bồ đề hơn ngàn năm tuổi sau chùa, ông Bát mới lén lấy đi bình hồ lô bằng đồng, thêm quyển sách thu hồi linh hồn quỷ rồi bỏ trốn xuống núi.

Những bậc thang dài ngoằn, trời đêm tối đen như mực, nhưng ông Bát cũng không sợ ma quỷ làm hại mình, ông cứ thế mà đi thôi.Nằm ngủ đến gần sáng ông Thất lơ mơ mở mắt, nhìn qua bên cạnh không thấy ông Bát đâu, ông Thất cứ nghĩ ông Bát đã dậy trước nên ông Thất mới lọ mọ dậy sau.

Đi quanh một lượt chùa nhưng không thấy ông Bát, nên ông Thất mới hỏi sư phụ:-- Thưa sư phụ, người có thấy em con đâu không?-- Lòng tham trỗi dậy... nên hắn đã đi rồi...nghiệp chướng...-- Đi...

đi đâu ạ?-- Cái đó ta không biết.-- Dạ.Ông Thất buồn buồn lui ra, ông không về lại phòng mà lại ra trước cửa chùa, nơi những bậc cầu thang ngồi.

Ông Bát là em ruột của ông Thất, ngày xưa theo sư phụ tu hành cũng không thể bỏ ông Bát lại, bởi vì hai anh em ông là trẻ mồ côi, sau vụ lũ lụt ba mẹ mất hết, hai anh em ông nương náu tại căn chùa lớn dưới núi.

Vô tình gặp được sư phụ, nên hai anh em ông theo sư phụ lên đây tập luyện, nhưng người có khả năng thấy được hồn ma chính là ông Thất, còn ông Bát chỉ là người thường.

Sau mấy chục năm luyện tập chăm chỉ, ông Bát cũng không thể nhìn thấy hồn ma, nhưng lại học siêu về những khoản tà thuật.

Trước đó không lâu ông Bát cũng đã rủ ông Thất đi khỏi đây, với khả năng của hai anh em ông, không mấy mà giàu, nhưng tâm ông Thất tịnh, chỉ muốn ở lại chùa thôi, không muốn sân si vào đời sống làm gì hết.

Cái ông Thất không ngờ, là ông Bát lại bỏ ông lại mà đi một mình như thế.[...]Sau khi rời ngôi chùa đó, ông Bát lang thang các chợ để khất thực, rồi con xem quẻ, giải hạn cho người ta, có khi lấy vài đồng, có khi là miễn phí nên người ta cũng cho ông đồ ăn, nước uống.Một ngày đẹp trời, ông được một bà béo nhờ vả:-- Thầy xem cho em cái quẻ nhân duyên.Bà Béo nhìn ông Bát đôi mắt đưa đẩy, ông Bát nhìn bà béo một lượt rồi mới cất lời:-- Duyên cô sắp đến rồi, cứ an tâm nhé.Nghe thế bà béo mừng lắm, cho hẳn ông Bát 20 chục ngàn, mỗi ngày bà béo đều đến tìm ông Bát rồi một hôm mời ông Bát về nhà mình ăn cơm.

Căn nhà không quá to nhưng được cái nhìn khang trang no đủ, lại cũng rộng nữa, dọn cơm lên bàn bà béo mới nói:-- Ba mẹ em họ mất hết rồi, nhà cũng nhiều anh em, nhưng được cái mỗi đứa đều có nhà riêng.Ông Bát nhận lấy chén cơm trắng nóng hổi trên tay bà béo rồi khẽ cười, bà béo gắp miếng thịt gà rồi cho vào chén ông Bát sau đó thẳng thắng:-- Em thấy anh cũng đẹp trai, lại có tài, không mấy... không mấy ở lại đây với em... không khéo lại giàu...Ông Bát cũng e ngại, đây là lần đầu ông được phụ nữ tỏ tình như thế, mặc dù cái tuổi của ông cũng không còn nhỏ nữa:-- Tôi... tôi không dám...-- Cái gì mà không dám... anh cứ ở đây đi, thời gian rồi cái gì cũng... dám hết á.Câu nói đầy ngụ ý của bà béo khiến ông Bát cũng hiểu nên hơi đỏ mặt.

Ông Bát nói:-- Vậy... vậy tôi ở lại đây... tôi thứ 3, gọi tôi là Ba Gà.Cái duyên cái số nó vồ lấy nhau, rồi ông ấy cũng đã có chốn dung thân sau thời gian lam lũ bên ngoài. [...] Họ ở với nhau hơn 5 năm nhưng cũng không có mụn con nào, không biết do bà ấy béo quá không sinh được, hay do duyên kiếp họ không có con, nhưng bọn họ cũng không quan tâm lắm, chỉ quan tâm mỗi ngày xem quẻ được bao nhiêu tiền mà thôi.Tối đó đếm đếm mấy chục ngàn tiền ông Ba Gà xem quẻ, bà béo thở dài:-- Phải chi mà ông thần thông quản đại hơn chút chắc mình kiếm được còn nhiều hơn đống này.Ông Ba Gà thả quyển sách tà thuật xuống bàn nhìn bà béo đầy ẩn ý:-- Cách thì có, mà bà có dám làm không?Bà béo bĩu môi:-- Xì, liên quan đến tiền thì cái gì mà tôi không dám.-- Thiệt không?-- Thiệt.-- Lại đây.Bà béo đứng lên lại bên cạnh ông Ba Gà kê sát lỗ tai vào, ông Ba Gà thì thầm gì đó, bà béo giật ngược ra, mặt tái mét, giọng ấp úng:-- Cái... cái gì mà... mà ghê vậy ông?-- Chỉ có nuôi âm binh mới có khả năng sai khiến quỷ thì mới cao tay ấn được.-- Nhưng... nhưng... cách đó ác quá...-- Vậy thì bà chỉ có được chừng đó tiền thôi, không đòi hỏi cao thêm được đâu.Bà béo lại chỗ cũ ngồi đăm chiêu đi một lúc, xong bà lại lấy mấy chục ngàn ra đếm, trong đầu vẫn cứ nghĩ đến câu chuyện kinh dị mà ông Ba Gà nói.[...] Cái sự việc ấy mà bà béo suy nghĩ cũng phải hơn 10 ngày, rồi quyết định đến nói chuyện với ông Ba Gà:-- Tôi... tôi đồng ý... nhưng làm sao dụ dỗ được trẻ con.Ông Ba Gà mới mở cái hộp đồ nghề của ông và đưa cho bà béo gói giấy nhỏ:-- Trong đó là thuốc mê, bà chỉ cần cho đứa nào ăn phải hoặc hít phải rồi nói địa chỉ nhà mình nó sẽ tự tìm đến.Bà béo cầm gói thuốc nhỏ trên tay cứ nhìn nhìn, cái gói bé xíu này mà ma lực của nó ghê quá.

Sau khi bà béo đi rồi, ông Ba Gà mới vẽ bốn lá bùa, đi ngoài ngoài cầm theo cái cuốc rồi chôn lá bùa vào 4 góc của lô đất hoang đó, chỉ chờ bà béo được việc thì sau này ông sẽ là ông thầy bùa giỏi nhất, sẽ có nhiều người tìm đến ông, và ông sẽ giàu.

Nghĩ đến đó thôi mà ông Ba Gà đã tủm tỉm mỉm cười.Hơn hai ngày sau, vào buổi tối hôm đó nghe tiếng cửa cổng rung lắc, bà béo nổi hết da gà ôm lấy ông Ba Gà, giọng lắp bắp:-- Cái... cái gì ghê vậy ông... ma... ma hả?Ông Ba Gà bình tĩnh lắm, lấy cái đèn pin soi ra ngoài cổng, bóng dáng của một đứa con nít đứng đó, ông Ba Gà cười:-- ''Thành quả" của bà tới rồi kìa.Ông Ba Gà leo xuống giường để dẫn đứa bé vào trong nhà, còn bà béo vẫn chưa hiểu chuyện gì cho đến khi nhìn thấy đứa bé.

Ông Ba Gà hỏi:-- Sao bà dụ được nó về đây?-- Nó bán vé số... tôi mua... tôi trộn cái thuốc đó vô bánh đưa cho nó ăn rồi nói đúng y những gì ông dặn tôi.

Rồi giờ mình làm gì với nó.-- Làm theo những gì tôi đã nói bà.Bà béo giật nảy mình, giọng run run:-- Làm... làm giờ luôn hả?-- Chứ không mai họ phát hiện ra, đi tù cả lũ.-- Nhưng... nhưng tôi sợ...-- Sợ thì thả nó ra...

đừng nhận tiền nữa...Nghe đến tiền là lòng bà béo lại không yên:-- Làm... tôi làm...-- Mau mang nó ra nhà tắm.

Mà mang cái giây với cái khăn bịt miệng ra đây.Bà béo luống cuống làm theo những gì ông Ba Gà nói.

Thằng nhỏ bán vé số cũng đã tỉnh lại, nó đưa mắt nhìn quanh thấy thật đáng sợ, nó khóc lóc cầu xin nhưng không ai nghe nó, bởi miệng nó đã bị bịt chặt, cái đèn nhỏ le lói chiếu vào người đàn ông đang cầm con dao nhọn hoắt đưa lên.

Nó khóc, nước mắt nó giàn dụa, nó sợ đến nỗi tè ra cả quần.Phập....Nhát dao oan nghiệt đâm thẳng vào người nó, cơ mặt nó nhăn lại run run đau đớn nhưng cũng không thể giãy dụa.Phâp.. phập...Thêm một nhát, thêm một nhát nữa... cho đến khi nó nằm im bất động là một cái xác không hồn mà thôi.

Máu văng tung toé trong phòng tắm, tấm vải lót bên dưới màu trắng nhưng máu chảy ra nhuộm đỏ cả tấm vải, bà béo sợ quá rấm rứt khóc, ông Ba Gà quát:-- Khóc cái gì mà khóc, coi như nó là con chó con mèo là được rồi.Ông Bà Gà lại thẳng tay, khoắn mũi dao nhọn hoắc vào ngực nó móc ra trái tim nhỏ bé còn nóng ấm, ông tiện tay móc luôn đôi mắt nó, bà béo hoảng:-- Ông..

ông làm cái gì nữa vậy?-- Móc mắt nó...

để khi nó thành ma cũng không thể lưu lại hình ảnh chúng ta mà trả thù.

Khâu miệng nó lại đi, tôi đi chôn quả tim.Bà béo run run cầm cây kim có chỉ màu đỏ bắt đầu khâu hai cánh môi của thằng nhỏ lại, nước mắt vẫn chảy, giọng cầu xin:-- Mày đừng trách tao... có báo thù thì mày về tìm ông ấy... mày có đi đầu thai cũng tìm nhà giàu có mà đầu thai, đừng đi bán vé số nữa...Nhưng bà béo đâu biết, linh hồn của đứa nhỏ sẽ được nuôi luyện thành âm binh, làm gì còn cơ hội mà đầu thai nữa.

Cùng lúc đó ông thầy Ba Gà mới lấy quả tim đó, đào đất của cây ngãi ông nuôi lên, cho quả tim xuống chôn lại và không quên nhỏ 3 giọt máu của mình vào đó nuôi cây.

Xong việc ông Ba Gà quay lại nhà tắm rồi cuốn cái xác của thằng nhỏ lại vào tấm vải mang qua lô đất hoang bên cạnh, đã đào sẵn một lỗ rồi chôn xuống đó.

Bởi căn nhà ông ở trên cao nhất, riêng một khoản đồi rộng nên có làm gì cũng khó ai mà biết.Xong việc cũng mất hẳn hai canh giờ, hai vợ chồng ông Ba Gà lại quay về giường nằm ngủ như không có chuyện gì xảy ra.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Ngoại truyện 2.1: Thầy Bà Gà (tiếp)


Nói vậy chứ nguyên đêm đó vợ chồng thầy Ba Gà không thể nào mà ngủ được,lần đầu tiên giết người mà nó khác hẳn giết con gà con vịt chứ.

Cứ nằm lăn qua lăn lại, bà béo thắc mắc:-- Ông, có khi nào nó hiện hồn về báo gia đình nó không ông?-- Sao mà báo được, tôi đã yểm bùa đất rồi nó không về được, mà có về được thì sao mà mở miệng được.-- Vậy à?Ông Ba Gà cũng không trả lời thêm câu hỏi cuối của bà béo, nằm một lúc bà béo lại hỏi:-- Rồi ông định làm gì với quả tim đó, với cái xác đó, rồi khi nào chúng ta mới đủ 7 cái linh hồn cho ông nuôi âm binh?-- Cái đó cứ để tôi, cứ để cho sự việc lắng lắng vài hôm đã.Bà béo lại nằm im không nói gì, cứ nằm im thôi, không thể ngủ được, cả cơ thể bà béo vẫn còn run lên vì sợ.[...]Hôm sau theo lời dặn của ông Ba Gà, bà béo đi chợ mua mấy thứ để ông Ba Gà làm việc.Trưa nắng đi chợ về xong nghĩ ngơi lát, bà béo định xách đồ đi tắm nhưng nào có dám bước vô cái phòng tắm đó đâu.

Bà béo sợ lỡ bước vô có thằng nhỏ hốc mắt trống rỗng, miệng bị khâu cứ bám vào bà thì chết, nghĩ thế bà béo lại xách áo quần vào nhà, đợi chiều mát ra giếng tắm cho lành.Những vật liệu cần thiết được ông Ba Gà cho vào nấu chung với đôi mắt của thằng nhỏ, nấu đến ngày thứ 7 thì cho thêm vào lá ngãi nấu chung, sau đó ông đổ ra cái chén thì nó có màu đỏ tươi của máu, nhưng ít lắm gôm lại sát đáy chén thôi.

Ông Ba Gà mới đổ cái đó vào hồ lô, đủ thời gian sẽ tạo thành khói đỏ, muốn nhìn thấy ma quỷ chỉ cần quệt hơi đó lên mắt là được.Tối đến đúng 12h ông nhỏ ba giọt máu của mình vào cây ngãi, rồi bắt đầu đọc thần chú, những lá bùa được chôn đỏ rực lên tạo thành những tia sét đánh vào linh hồn của thằng nhỏ, cái linh hồn bé nhỏ ấy đau đớn lăn lộn.

Vì phải đánh như thế để linh hồn ấy trở nên oán hận mới có thể biến thành quỷ, thành quỷ rồi ông mới có thể hút nó vào hồ lô sai khiến được.[...]Nhiều năm tháng qua đi, ông Ba Gà cũng đã thu thập được 7 linh hồn quỷ, ông nuôi dưỡng bằng máu của mình.

Còn cái việc giết người ấy không còn khiến họ lo sợ run rẩy như lần đầu nữa.Cho đến hôm ông gặp con Lệ, bà Liên nói nó thấy được vong hồn.

Ông Ba Gà tức lắm, tại sao một đứa trẻ như nó lại thấy, còn ông đã khổ tâm tu luyện nhưng không thấy, chỉ dùng đến cái cách tàn ác nhất mới có thể thấy.

Nhưng mặc kệ, một đứa con nít như nó nói đâu ai tin, nên ông cũng không sợ bị nó tố cáo.

Nhưng cũng nhờ nó mà sau đó, nhà ông mỗi ngày tiếp mấy lượt khách, tiền bạc thì dư dã lắm.

Ông Ba Gà không mảy may đến tiền bạc, mặc kệ bà béo làm gì làm, bởi ông nghĩ "của chồng công vợ".Cuộc đời không ai có thể lường trước chữ ngờ.

Hôm đó, ông uống hơi quá chén, vì giúp được chủ nhà họ lại đãi tiệc, bà béo cũng có uống nữa.

Đêm đó ông ngủ say sưa, quên cả việc cho cây ngãi ăn máu, những lá ngãi có vẻ không vui nên rũ xuống.

Tiếng cạy cửa:Cạch... cạch...Hai thằng ăn trộm nói với nhau:-- Khẽ thôi... chủ nhà nghe thấy bây giờ...-- Không nghe thấy đâu, hồi chiều tao thấy bọn họ say khước.Cạch...cạch...Cái cánh cửa lại tiếp tục được cạy nhiệt tình, cuối cùng cũng mở ra được.Kít... kít...Hai tên trộm đi chân nhện, nhẹ nhàng vào khoắn đồ.

Bọn chúng nhanh tay lấy đi cái tượng thần bằng đồng kỳ dị, rồi mò vào phòng ngủ của hai vợ chồng ông Ba Gà.

Thấy bên cạnh chỗ ngủ là một cái gì đó bọc vải đỏ, nếu đã để bên người ắc hẳn là vật có giá trị, tên trộm lanh tay khoắn đi luôn.

Rồi bọn chúng còn nhìn quanh, nhìn xuống cả gầm giường có một cái hộp gỗ được giấu sát trong góc.

Bọn chúng cũng không biết là gì, thấy có khoá, tiện tay bọn chúng bợ đi luôn.Hai tên trộm đi ra ngoài, đi xa lắm sau đó mới mở đồ ra xem là cái gì, hai tên trộm nói với nhau:-- Ê chuyến này mình hời rồi, cái tượng đồng này có giá trị lắm đây, bán đi được một khoản lớn.Sau đó bọn chúng mở tiếp cái hộp gỗ mà bọn chúng rung lắc nãy giờ.

Có khoá nên bọn chúng lấy đồ nghề mang theo để mở, mắt chúng sáng lên:-- Vàng...

ôi mẹ ơi là vàng đó...Bao nhiêu khoen vàng nằm trong đó, một tên trộm lên tiếng:-- Thấy chưa, tao nói rồi mà, ông này làm ăn có tiền lắm, khách đến xem toàn lấy vàng thôi.-- Mà sao mày biết?-- Xóm tao mấy bà mấy cô kháo nhau đầy ra.-- Mà sao mày biết bã để vàng dưới gầm giường?-- Tao có biết đâu, mò đại ai ngờ trúng đó chớ.Hai tên trộm cầm cỡ 20 chỉ vàng cười nắc nẻ, rồi một tên chỉ vào cái còn lại.-- Cái kia là gì?-- Tao không biết, để mở ra xem.-- Ừa, mày mở đi.Khi cái dây kim tuyến được tháo ra khỏi miếng vải đỏ, cái hồ lô đồng được mở ra.

Trên thân hồ lô có khạm vàng, một tên lên tiếng:-- Ê có vàng, để tao cạy nó ra.Cạo lúc lâu mà vàng cũng chỉ vơi đi được một ít, tên trộm vừa thở phì phò vừa nói:-- Thôi dẹp đi, mệt quá mà không được, mở nắp ra xem có gì bên trong.-- Ừa, để tao mở.Nắp hồ lô được bật ra, một luồng gió mạnh kèm theo tiếng than ai oán của trẻ con, tiếng khóc hờn dỗi thê lương cất lên, đám khỏi đỏ bay ra khỏi bình rồi cuộn đi đâu mất.

Hai tên trộm sợ quá cùng hét lên rồi bỏ chạy:-- Ma... má ơi... ma...Trong cùng lúc đó, ông Ba Gà mở mắt, đôi mắt trợn ngược ghê sợ, ông ôm lấy đầu lấy thân thể la hét như ai đang cắn ông vậy:-- Aaa...

đau quá...

đau quá...Ông chạy ra ngoài đập vỡ mọi thứ, rồi lại la hét:-- Im đi... chúng mày im đi...Bà béo lật đật chạy ra xem ông Ba Gà bị sao:-- Ông ơi, ông bị sao đó ông?Ông Ba Gà đẩy bà béo ra rồi ôm đầu la hét:-- Nó nói gì đó trong đầu tôi... vo ve như ong... tôi đau đầu lắm...aaa...Rồi vô tình bà béo nhìn lên bàn thờ, giọng ú ớ:-- Cái... cái tượng ...

đầu rồi...Ông Ba Gà tiếp tục la hét, đập đồ rồi chạy ra ngoài.

Bà béo như sực nhớ rồi chạy vô phòng nhìn xuống gầm giường thật kỹ, mò tay mấy lượt:-- Chết rồi... cái rương vàng của tôi đâu rồi...

ăn trộm bợ mất rồi...

Rồi và lật đật chạy ra phía nhà sau, bới cái ang gạo sâu hoắn lại được một cái hủ to hơn nhiều cái đã mất, bà béo thở phào nhẹ nhõm:-- May quá... may mà mình lanh trí...Bà béo lại cất vào ang gạo như lúc ban đầu và chạy đi tìm ông Ba Gà.

Tìm lúc lâu người ta mới chỉ ông ấy đang ngồi co ro ngoài gốc cây kia, hoi còn nói thêm:-- Nè, mà ông ấy bị sao cứ nói năng lảm nhảm lắm.-- Nói gì hả bà?-- Nói là lũ trẻ con về đòi mạng thôi, lặp đi lặp lại suốt.Bà béo chột dạ, nên lại đưa ông Ba Gà về nhà.[...]Hai ba hôm nay bà béo phải nhốt ông Ba Gà lại sợ ông ấy nói năng linh tinh, cơm cho thì không chịu ăn cứ đòi ăn rác, ăn xác động vật chết.

Hết đòi ăn lại la hét lên như có người đòi mạng vậy.

Thấy không ổn, sợ công an sẽ dòm ngó đến nên bà béo ôm vàng, ít quần áo cuốn gói khỏi nơi này, mặc kệ ông Ba Gà.Mấy hôm không thấy vợ chồng ông xuống dưới mua đồ hay đi chợ, dân quanh đó cũng lo không biết có chuyện gì nên lên xem.

Nhà cửa bề bộn hôi thối, ai vào cũng phải bịt mũi nếu không sẽ bị trào ngược. nghe tiếng động họ lại mở cửa phòng, mùi trong căn phòng xộc ra khiến họ nôn thốc nôn tháo tại chỗ.

Mùi xác động vật chết bốc lên, mùi xú uế của ông Ba Gà nữa, nó quện lại một mùi không thể diễn tả.

Thấy mọi người ông ấy liền hoảng sợ, rúm người vào một góc:-- Đừng mở cửa... bọn nó sẽ giết tôi đó... bọn nó nói với tôi vậy đó...Một người hỏi:-- Bọn nào?Ông Ba Gà để tay lên miệng ra hiệu là nói nhỏ, rồi ông ấy thì thầm:-- Bọn trẻ con mà tôi giết đó... tôi móc mắt nó... khâu miệng nó... moi tim nó...Rồi ông Ba Gà cười lên điện dại, lại ôm đầu la lối, chửi rủa:-- Im đi... chúng mày im đi...

để tao yên...

Mọi người cũng không hiểu lắm nên đành đi về, có người thuơng tình mang cơm lên nhưng ông ấy không ăn còn hất đổ.

Có người nghi ngờ mấy câu nói của ông ấy nên đã báo công an và công an vào cuộc điều tra.

Ngồi trước mặt công an ông Ba Gà vẫn điên dại, cán bộ công an hỏi:-- Những đứa trẻ ông giết ở đâu?-- Bên kia... chôn bên kia... mà lâu rồi... lâu lắm rồi...-- Tại sao ông giết bọn chúng?Ông Ba Gà lại ôm đầu la hét:-- Im đi... chúng mày im đi... aaaaa...-- Tại sao ông lại giết bọn chúng?-- Tha cho tao..

đừng nói nữa...

đừng cắn tao nữa... tao ăn đây... tao ăn đây...Ông Ba Gà lại nhìn quanh tìm rác rưởi, xác chết mà ăn.

Công an bắt đầu đi quanh nhà điều tra, nhưng không thấy dấu hiệu gì khả nghi, họ mới lấy xẻng qua lô đất bên cạnh nơi ông Ba Gà chỉ lúc nãy và bắt đầu đào.

Đào từ trưa đến tối cũng tìm được 7 miếng vải đỏ, không biết là vải gì mà theo thời gian vải không tan, khi mở từng tấm vải ra ai nấy đều kinh hoàng và đau xót, 7 bộ xương trẻ con trắng phếu được hiện ra.

Ông Ba Gà lập tức bị bắt giữ, nhưng lời khai của kẻ tâm thần như ông lại không thể thành lập án, họ cũng thả ông ấy về.

Mỗi ngày ông ấy đều phải ăn rác, ăn xác động vật chết để sinh tồn, mọi người tưởng ông ấy bị điên nên mới làm thế.

Nhưng đâu ai thấy được đám âm binh đó sống bằng máu ngãi ông ấy nuôi, nên thoát ra được hồ lô vẫn bám vào hút máu ông ấy để tồn tại được.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Ngoại truyện 3: Cặp song Thư và mối tình nghiệt ngã.


Hôm ấy là ngày đẹp trời, Tố Loan được chồng đưa đến bệnh viện kiểm tra thai kỳ, như lần trước hai vợ chồng cô cũng làm thủ tục và vào chỗ ngồi chờ.

Một lúc sau, bạn thân của cô Bích Ngân cùng bạn trai cũng bước vào, tám mắt chạm nhau và cùng đồng thanh:-- Ơ...

đi đâu đây.Bích Ngân ngượng nghịu khi gặp con bạn thân trong hoàn cảng này, bởi có bầu trộm nên cũng không nói cho cô bạn biết với do biết Tố Loan cũng có bầu nên không thể rủ bạn đi cùng.

Tố Loan nhìn nhìn đôi trẻ rồi chọc:-- Ăn cơm trước kẻng ha...Bích Ngân lại bên cạnh Tố Loan ngồi, rồi ôm lấy cổ cô ấy:-- Kệ tao.-- Mà sao không nói tao biết?-- Mày đang bầu bí mà nói gì, đằng nào mày cũng biết rồi đó.-- Bao lâu rồi?-- Chắc tầm hai ba tháng gì đó.Chồng của Tố Loan và người yêu của Bích Ngân cùng ra ngoài để uống cafe, để hai cô bạn ngồi tâm sự với nhau.

Tố Loan và Bích Ngân là bạn thân của nhau từ hồi học cấp hai lận, Tố Ngân là giáo viên lấy chồng cũng giáo viên, gia đình thuộc loại kinh tế ổn định.

Còn Bích Ngân khi sinh ra đã ở vạch đích nên cô không cần làm gì cũng có tiền ăn tiêu mấy đời không hết.Đến khi khám thai xong, cùng cầm kết quả trên tay thì thai nhi của họ dự sinh cách nhau mấy ngày.

Bích Ngân đùa:-- Tao với mày sinh luôn hai đứa con gái đi, cho tụi nó cũng thân như mày với tao.-- Ừ, tao thấy cũng được đó.-- Tao thích tên Thư, hai đứa mình cũng đặt tên Thư đi.-- Lỡ hai đứa con trai trai thì sao?-- Thì đặt tên Kiên đi.-- Lỡ sinh đứa trai đứa gái thì sao?-- Thì cứ y như vậy mà đặt.-- Mà đặt tên là chồng với ông bà đặt chứ đến lượt mình đâu.-- Thì nói chồng trước đi chứ sao.-- Lỡ...-- Thôi, lỡ gì mà lỡ lắm vậy hả?

Đi thôi, đi uống nước mía.-- Ok.Hai cô bạn thân lại cười với nhau vui vẻ như hằng ngày.Ngày sinh, cả hai lại sinh cùng ngày và kết quả hai hai cô công chúa xinh đẹp.

Con gái của Tố Loan là Thiên Thư, con gái của Bích Ngân là Thanh Thư.[...]Hai cô gái nhỏ lớn lên bên cạnh nhau, yêu thương nhau thân thiết như mẹ của chúng vậy.

Thiên Thư có thân hình mảnh khảnh, còn Thanh Thư có thân hình to béo, bởi Thanh Thư ăn rất nhiều, từ bé đã được mẹ chăm bẵm khá kỷ nữa.Hôm nay nhận được điện thoại của bạn, Thiên Thư liền tức tốc đến điểm hẹn, đó là một quán KFC và Thanh Thư đang ngồi trong góc với một đống đồ ăn, nếu nhìn chắc không ai biết được đó là con nhà giàu, bởi ngũ quan trên gương mặt cũng lại không ưa nhìn cho lắm.

Thiên Thư lại ngồi đối diện bạn, lấy khăn giấy lau nước mắt cho bạn:-- Nín đi, thằng đó không xứng với mày mà... không khóc nữa..-- Tao có khóc đâu... tại... tại bụi bay vào mắt mà.-- Nó nói gì mày?-- Nó chê tao béo... xấu xí... không xứng với nó.Thiên Thư tức giận đập bàn, những con mắt trong quán vô thức nhìn về phía bọn họ:-- Nó đâu rồi... dẫn tao đi gặp nó?Thanh Thư oà lên khóc như đứa trẻ, to béo như thế nhưng cô thật sự rất yếu đuối:-- Nó chặn số điện thoại tao rồi... nói tao đừng gặp nó nữa... mà tao yêu thương nó như vậy, cái gì cũng lo cho nó hết, tiền bạc gì cũng không tiếc với nó.

Vậy mà... vậy mà nó dẫn con khác về chỗ ở tao thuê cho nó, tao bắt tại trận nó không nhận sai mà còn chửi tao... chia tay tao....Thiên Thư chuyển qua ngồi bên cạnh bạn, ôm cô bạn vỗ về an ủi:-- Nín... nín tao thương.

Đã nói ngay từ đầu rồi không nghe... nhìn nó sở khanh mà sao cứ quay lại với nó chi vậy?-- Tại.. tại tao yêu nó mà...-- Nín.. tao thương...Sau đó Thanh Thư lại tiếp tục ăn, mỗi lần buồn hay vui gì cô ấy cũng ăn, không buồn không vui cũng ăn.

Ăn như nhu cầu của cơ thể vậy đó.

Thiên Thư lại cản:-- Đừng ăn nữa...

ăn nữa sẽ không tốt...

đi tập thể dục với tao nha... tập cho có sức khoẻ để đánh cho thằng khốn đó một trận nha...Thanh Thư khẽ gật đầu rồi sụt sịt lên tiếng:-- Cho tao ăn lần này nữa thôi.-- Ừ, lần này nữa thôi đó.Rồi hai cô bạn cùng ăn với nhau, Thiên Thư chưa bao giờ chê bạn, dùng những từ ngữ rất khéo để cho bạn mình bớt ăn lại mà thôi.

Bởi là một giáo viên thể dục, lại là huấn luyện viên của phòng tập thể dục Thiên Thư biết đó là điều không tốt.

Đang ăn thì điện thoại của Thiên Thư vang lên:-- Em ở đâu đó?Đó là Đoàn, người yêu của cô, nên cô trả lời rất nhẹ nhàng:-- Em đang ở chỗ Thanh Thư đây, chắc em không đi xem phim với anh được rồi.

Cô ấy đang buồn.-- Lại bỏ bạn quên anh, dỗi luôn đấy.-- Thôi mà, lần sau em bù nghe.-- Ok, bye em.-- Bye anh.Tắt máy, Thanh Thư liếc nhìn nụ cười hạnh phúc của bạn rồi buông lời:-- Ông Đoàn hả?-- Ừa.-- Hạnh phúc ha?-- Ừa.-- Tao cũng muốn, có người yêu thương tao thật lòng như ông...

Đoàn.Thiên Thư ôm lấy bạn an ủi:-- Nhất định sau này mày sẽ gặp được người như vậy mà.[...]Chiếc xe con đời mới nhất lúc đó đang đi trên đường bỗng nhiên dừng lại, cặp đôi một nam một nữ cũng bất ngờ dừng xe.

Thanh Thư bước xuống và đi về phía đó, níu lấy tay người trai trẻ:-- Hảo... về với em đi... em xin anh...Hảo hất tay cô ấy ra, cười khinh khỉnh:-- Bỏ ra... chúng ta đã hết rồi...-- Còn mà anh... chỉ cần còn cơ hội chúng ta lại hạnh phúc như ngày xưa mà anh.-- Hạnh phúc?

Cô đừng làm tôi mắc ói nữa... chỉ vì tiền thôi chứ làm sao mà hạnh phúc bên cục thịt mỡ xấu xí như cô hả???-- Nhưng anh... nhưng anh nói em dễ thương mà... em đẹp tâm hồn mà.-- Chỉ có mấy đứa ngu mới tin điều đó, cô nhìn người ta đi rồi nhìn lại cô xem.

Phát ớn.Thanh Thư tức lắm nên nói ra những lời trong lòng:-- Anh là đồ đểu... anh đều là lợi dụng tôi...-- Chứ cô tưởng là gì?-- Anh.. anh là đồ khốn nạn...

đồ bám váy đàn bà... kiểu gì anh cũng sẽ bỏ cô ta như bỏ tôi thôi...Hảo tức giận đưa bàn tay lên định tát Thanh Thư:-- Con chó...Nhưng cánh tay Hảo đã bị cánh tay lực lưỡng khác bẻ lại với lực rất mạnh, giọng trầm ổn:-- Đánh phụ nữ là hèn đó...-- Aaa ...

đau quá... bỏ tay ra... bỏ ra Đoàn.Đoàn liền hất mạnh, Hảo sắp ngã xuống đất:-- Đã khốn nạn còn vũ phu thì chó nó yêu mày... cút đi.Hảo chỉ mặt Đoàn rồi bỏ đi:-- Mày... mày nhớ đó...Hảo đi rồi, Thanh Thư e thẹn:-- Cảm ơn anh..-- Không có gì, may mà anh đi ngang qua đây.

Về đi, anh đi đón Thiên Thư.Đoàn chào cô rồi lái xe đi, còn Thanh Thư cứ nhìn theo lòng ao ước, ước gì có một người đàn ông như Đoàn yêu cô.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Ngoại truyện 3.1 (tiếp)


Thanh Thư đi về nhà, tâm hồn cứ để đâu nên cứ ngồi thẩn thờ.

Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô mới kéo cô về hiện tại:-- Hù...-- Anh hai... làm em giật mình à.-- Chứ mơ tưởng gì mà giật mình.Kiên cười với Thanh Thư rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

Kiên là con nuôi được ba mẹ Thanh Thư nhận nuôi ở chùa, vì sau lần sinh Thanh Thư thì mẹ cô đã bị cắt bỏ buồng trứng vì vỡ tử cung nên không thể sinh nữa.

Thèm khát có thêm đứa con nên vợ chồng cô đã nhận nuôi Kiên, đáng lẽ sẽ nhận đứa nhỏ hơn nhưng họ muốn Kiên sau này có thể là người sẽ đứng ra bảo vệ và bênh vực cho Thanh Thư, yêu thương nuông chiều Thanh Thư nên họ đã nhận đứa trẻ lớn tuổi hơn.

Thanh Thư trả lời:-- Đâu có, em có mơ gì đâu.

Anh hai mới đi làm về hả?-- Không, hôm nay anh hơi mệt nên ở nhà thôi.-- Anh hai cảm hả?

Em xem.Bàn tay trắng nõn béo múp đặt lên trán Kiên, má anh dần đỏ lên, đôi tai cũng nóng lên.

Thanh Thư giật mình:-- Chết cha, sốt cao à nghen, nóng quá trời nè.

Em nấu cháo cho ăn nha.Thanh Thư tuy sinh ra trong nhà giàu nhưng cô lại thích vào bếp làm những đồ ăn mình thích nên khả năng nấu ăn cũng đỉnh lắm.-- À...

ừ... anh cảm ơn.

Mà nãy mơ tưởng gì đó, hay có tâm sự gì nói anh hai nghe coi.-- Người ta... bỏ em rồi, họ chê em béo, chê em xấu xí.Đôi lông mày cong vút ấy rũ xuống, đôi mắt đượm buồn:-- Thằng đó không có mắt, không biết nhìn người, chứ anh thấy em là tuyệt vời nhất trên đời này mà.-- Thôi anh hai không cần an ủi em đâu, em biết bản thân em mà.

Chắc em phải giảm cân thôi, không có thằng con trai nào lại đi yêu một đứa như em.-- Có.. nếu có thì sao?Thanh Thư phá lên cười rồi đứng lên đi vào bếp:-- Hahha... làm gì có người đó, thôi ngồi đây đi hay lên phòng nằm cho khoẻ, em nấu cháo cho ăn nè.Thanh Thư đi rồi, mọi chuyện cũng không khiến cô buồn lâu, cô biết đến với Hảo thì tự bản thân cô cũng thấy việc chia tay không sớm thì muộn, chẳng qua do cô tự dối lòng mà thôi.

Còn Kiên, cứ nhìn theo cô mà trong lòng bao nhiêu điều chất chứa, ưu tư.[...]Mỗi lần gặp Đoàn, Thanh Thư lại có động lực giảm cân và làm đẹp.

Lần này nhất định cô sẽ làm được, quyết tâm không như lần trước nữa, cô nói với mẹ của mình:-- Mẹ, con muốn đi Hàn Quốc, con muốn phẩu thuật thẩm mỹ.

Con muốn đẹp giống mẹ.Mẹ Thanh Thư cười:-- Dễ lắm con, phẩu thuật là xong.-- Hai hôm nữa mẹ đi với con nghe mẹ.

Con không muốn xấu xí như này nữa.-- Giờ mới nhận ra hả, mẹ nói từ lâu rồi mà không chịu nghe.

Thanh Thư ôm cứng lấy mẹ, cuộc đời này ngoài mẹ thì chắc không có ai yêu thương cô nhiều đến vậy.

Tối đó cô quyết định điện thoại cho bạn thân của mình:-- Alo, mày ngủ chưa?-- Tao chưa, mới nói chuyện với anh Đoàn xong.-- Vậy hả?-- Um, mày có chuyện gì muốn tâm sự với tao hả?-- Um.. tao...

ít hôm nữa tao đi Hàn..-- Ủa, mày đi chi vậy?-- Tao... tao... phẩu thuật thẩm mỹ.-- Mày quyết định kỹ chưa, nghe nói đau lắm đó?-- Tao biết, nhưng tao xấu xí đủ lâu rồi.-- Cố lên, tao luôn ủng hộ mày.

Mà mày đi bao lâu?-- Tao không biết nữa, chắc sẽ về sớm thôi.

Ngủ đi, tao ngủ đây.-- Khi nào mày đi, tao đến tiễn mày.-- Không cần, chỉ cần lúc tao về đến đón tao là được.-- Nhất định.

Chúc mày mọi sự bình an nha.-- Hì... cảm ơn mày, ngủ đi.-- Um.Khi tắt máy, điện thoại cô hiện lên vài tin nhắn của Kiên:" Em ngủ chưa"" Nhất định em phải đi Hàn sao, anh thấy em như vậy ổn mà, làm phẩu thuật đau lắm lại tổn thọ nữa"" Em ngủ rồi à?"

Thanh Thư mới nhắn lại với Kiên:" Em chưa ngủ, nhưng em đã quyết rồi, không ai cản được đâu, nên chỉ mong anh hai ủng hộ thôi."

" Em làm gì anh cũng ủng hộ, em chỉ cần nhớ dù em làm gì, nhân dạng em ra sao thì luôn có một người luôn luôn ủng hộ em, yêu thương em và..."

" Và gì?...

Anh hai sến súa quá, ngủ đi, em ngủ đây."

" Và mãi yêu em" đó là tin nhắn không được gởi đi của một kẻ si tình.[...]Sáu tháng sau tại sân bay TÂN SƠN NHẤT.Kiên, Đoàn và Thiên Thư cùng đứng chờ Thanh Thư và mẹ cô ấy từ sớm.

Hai bó hoa từ Kiên và Thiên Thư mang theo đều rất đẹp, một lúc sau mẹ con Thanh Thư kéo vali đi ra.

Càng lúc càng gần bọn họ, không còn ai nhận ra Thanh Thư to béo xấu xí nữa, cô lột xác thành con bướm xinh đẹp lộng lẫy, cái vẻ đẹp dịu dàng ấy hút mất trái tim của Kiên và cả của...

Đoàn.Thiên Thư chạy ra ôm lấy bạn mừng rỡ:-- Aaa... về rồi... mày đẹp quá Thư ơi... tặng mày nè...-- Tao cảm ơn nha.-- Mày giỏi lắm... tao biết mày sẽ làm được mà...-- Hì... về thôi, về nhà tao ăn, ba tao đặt tiệc rồi.-- Lại ăn à, con khỉ.Hai cô bạn cùng ôm nhau cười, bó hoa trên tay Kiên cũng chưa kịp trao đi, anh cảm thấy có 1 sự xa lạ nào đó rất lớn.

Anh cảm thấy Thanh Thư có 1 điều gì đó thay đổi rất lớn không chỉ là ngoại hình... một cái gì đó mà khó tả bằng lời.Tiệc tàn, mọi người cùng về hết, Thanh Thư lúc này mới được nghĩ ngơi.

Cô tắm rửa rồi lại trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương, đôi bàn tay mãnh khảnh đưa lên mặt lên mũi, lên cả xương quai xanh.

Giọt nước mắt hạnh phúc khẽ lăn xuống, khoé miệng khẽ cười, để có được nhan sắc này thân hình này cô đã chịu đựng biết bao nhiêu sự đau đớn, bao nhiêu lần phẫu thuật, bao nhiêu tháng trời ròng rã tập luyện.

Cuối cùng cô cũng đạt được điều mình mong muốn, dù tất cả chỉ là nhân tạo.[...]Rồi những cuộc gặp của cặp song Thư luôn luôn có Đoàn xuất hiện, mặc dù trước đó rất hiếm hoi.

Thiên Thư thì rất hồn nhiên, còn Thanh Thư thì không để ý đến ánh mắt say tình mà Đoàn dành cho cô.

Thời gian cứ trôi qua, và đàn ông quay quanh cô cũng nhiều, nhưng cô biết họ quây quanh cô bởi điều gì và họ đều không có sự chân thành dành cho cô.Một hôm Thanh Thư thấy trống rỗng, cô muốn một mình nên đã tự mình lái xe đến quán bar Z, cô không chọn góc riêng tư mà chọn ngay ghế ngồi chỗ bàn pha chế, cái cái váy ôm hợp thời trang và không quá sexy khiến người khác nhìn cũng cảm thấy thích thú.

Nhấp vài ngụm rượu rồi nghe tiếng nhạc sập xình, mắt thì nhìn các cặp đôi uốn éo ngoài kia, đầu óc cô vẫn cứ trống rỗng.

Giọng nói quen thuộc vang lên khiến cô cũng giật mình:-- Ngồi mình vậy người đẹp?-- Anh Đoàn cũng đến đây uống rượu à, khi nào Thanh Thư về?-- Chắc vài hôm nữa, cô ấy bận thi giải Châu Á mà.-- Con bé đó giỏi thật, lại mạnh mẽ... không giống em...-- Mỗi người mỗi tính và mỗi cái hay riêng, không ai giống ai được...Hai ly rượu cụng vào nhau, rồi phần ai nấy uống.

Đoàn lại hỏi tiếp như thăm dò:-- Mà sao ra đây có một mình vậy, người yêu em đâu?Câu hỏi như xoáy vào trái tim cô, nó khẽ rung lên một nhịp khi trong đầu cô lại xuất hiện hình bóng của Đoàn.

Cô biết yêu bạn trai của bạn thân là sai, nhưng cứ mỗi lần " vô tình" gặp nhau, từng hành động đến cử chỉ của Đoàn đều khiến cô cảm thấy được sự chân thành.

Thanh Thư khẽ cười:-- Xấu như em, ai mà yêu...Đoàn vu vơ hay cố tình mà nói:-- Có người để ý em mà em không nhận ra đấy thôi.Hai má ửng hồng của cô gái trẻ không còn trinh tiết, vẻ đẹp của cô bây giờ khiến ai thấy cũng sẽ siêu lòng.

Rồi họ cùng uống với nhau, nói chuyện say sưa cho đến khi Thanh Thư gục xuống.

Đoàn thanh toán tiền và đưa cô ấy đi.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Ngoại truyện 3.2(tiếp)


Sáng hôm sau Thanh Thư lờ đờ mở mắt, đôi mắt sao mà nặng trĩu quá, đầu lại đau nhức nữa.

Ánh mắt chớp chớp vài cái nhìn trần nhà, đây...

đây không phải nhà cô, cũng không phải nhà của Thiên Thư, đây là đâu?

Cô bật nhanh dậy, tay túm lấy cái chăn mới phát hiện ra mình đang loã thể và người bên cạnh là...

Đoàn.

Cô hét lên:-- Aaaaa...Nghe tiếng hét, Đoàn cũng ngồi dậy, ôm lấy Thanh Thư:-- Xin lỗi... anh xin lỗi... hôm qua anh say quá.Thanh Thư đưa tay đánh tới tấp vào người Đoàn:-- Anh bị điên hả, anh là người yêu của bạn thân tôi đó...-- Anh xin lỗi... anh yêu em.. anh yêu em...-- Điên rồi à, đầu óc anh có vấn đề à?Đôi tay thô ráp nắm lấy đôi vai gầy trắng nuỗng nà của Thanh Thư, kiềm nén cái sự càn quấy của cô ấy:-- Bình tĩnh đi... nghe anh... anh không còn tình cảm với cô ta nữa.Thanh Thư nhìn Đoàn vài giây rồi tiếp tục càng quấy:-- Anh là đồ tồi, đồ khốn nạn... sao anh có thể đối xử với bạn tôi vậy hả?

Cút ra... cút ra cho tôi...Đoàn hét lên:-- Vậy cô ta thấy cảnh này thì cô ta sẽ nghĩ sao hả?

Sẽ tha thứ cho em sao?-- Cô ấy ấy sẽ không tha thứ cho anh chứ không phải tôi...-- Vậy thử gọi cô ấy đến xem... cô ấy sẽ tha thứ cho ai?Thanh Thư tức tối thở dốc, cố gắng nuốt từng câu từng chữ Đoàn nói.

Đúng vậy, nếu gặp cảnh này cô ấy nhất định sẽ không tha thứ cho cô, giống như trên phim vậy.

Đoàn lại dịu dàng:-- Anh biết.. anh biết em cũng có tình cảm với anh mà.Thanh Thư hơi khựng người, tại sao anh ta có thể biết điều đó chứ.

Nhưng cô vẫn giữ im lặng.

Đoàn lại tiếp:-- Anh nhận ra điều đó lâu rồi, từ lúc em còn chưa phẫu thuật... nhưng càng ngày anh càng nhận ra.. người anh yêu là em chứ không phải cô ấy.-- Điên rồ.-- Đúng vậy, anh điên nên anh mới nói ra những điều này.

Nhưng anh không thể lừa dối bản thân anh thêm nữa.

Anh sẽ chia tay cô ấy.-- Chia tay?

Chia tay rồi chúng ta đến được với nhau chắc.

Sự tồn tại của cô ấy đồng nghĩa với việc là không thể nên anh từ bỏ ý định đó đi, và tôi cũng xem như việc này chưa xảy ra.-- Anh sẽ chịu trách nhiệm với em.-- Đồ điên.Thanh Thư leo xuống giường lấy đồ của mình mang vào, trước khi đi cô không quên nói lại:-- Anh cũng quên chuyện này đi.Rầm....Cánh cửa vô tội bị đóng lại một cách hơi mạnh tay, Đoàn nhìn theo rồi nhếch mép lên cười đểu.Về đến nhà, Thanh Thư bực bội đi vào nhà tắm, trút bỏ đồ dơ cũ cô thấy trên thân thể mình những vết bầm tím do Đoàn để lại, những vết bầm ấy khiến cô cảm nhận thấy sự đê mê của đêm qua.

Cách lên giường của Đoàn nhẹ nhàng ân cần, trân trọng cô chứ không giống như Hảo.

Cô khẽ lắc đầu vài cái để xoá đi những suy nghĩ điên rồ rồi leo vào bôn tắm xả nước.[...]Nhưng da thịt chạm nhau, lòng nào quên nỗi, họ lại cứ lén lút qua lại, lén lút hẹn hò yêu đương.

Thanh Thư cũng chỉ mong say nắng mau tỉnh bởi cô làm thế này là quá sai trái, và có lỗi với Thiên Thư nên cô quyết định:-- Chúng ta dừng lại đi.Đoàn thắc mắc:-- Tại sao chứ, chúng ta đã rất gần gũi trong nữa năm nay còn gì, và anh cũng đã hứa với em là không chia tay cô ấy còn gì.-- Nhưng chúng ta là sai, anh có hiểu không?Đoàn ôm cứng lấy Thanh Thư:-- Anh hiểu, nhưng anh không thể mất em được, anh yêu em mà Thanh Thư.-- Bỏ đi, chúng ta nên dừng lại.Thanh Thư định quay lưng đi khỏi khách sạn thì Đoàn kéo lại, cái túi xách chưa vội kéo rớt xuống và văng ra.

Thanh Thư vội ngồi xuống lấy nhặt đồ lên, Đoàn cũng nhặt giúp cô và nhặt được cái que thử thai hai vạch:-- Cái này là sao?-- Không sao, trả đây.Đoàn lại ôm cứng lấy Thanh Thư:-- Anh làm bố rồi, anh được làm bố rồi.-- Điên rồ, đứa bé này tôi sẽ tự nuôi, chúng ta kết thúc tại đây đi.-- Không được, anh sẽ cưới em.

Chúng ta cùng đi nơi khác sống, cô ấy dần sẽ quen thôi, anh xin em mà.Thanh Thư chỉ biết im lặng, cô không ngờ cô lại lún sâu vào tình cảm sai trái này, cô thật có lỗi với bạn mình.

Còn Đoàn thì khá mãn nguyện, bới Thanh Thư không những đẹp mà còn... giàu có nữa.

Nhà Đoàn cũng có điều kiện nhưng lại không bằng nhà của Thanh Thư.

Một mũi tren trúng hai đích.

Anh cảm thấy mình thật quá đa tài.
 
Đôi Mắt Âm Dương
Ngoại truyện 4: Tội ác kinh hoàng


Mấy hôm nay trời cứ mưa tầm tả, mưa như trút hết nước vậy.

Đoàn nằm ngay bộ ghế gỗ phòng khách nhắn tin qua lại với Thanh Thư, nhưng bỗng dưng Thiên Thư gọi đến.

Đoàn không nghe máy, rất nhiều cuộc gọi như thế Đoàn nhất quyết vẫn không nghe máy.

Một lúc sau tiếng gọi từ ngoài cửa vọng vào:-- Đoàn ơi... mở cửa cho em Đoàn ơi...Đoàn nghe thấy nhưng vẫn cố lơ đi, anh và cô đã chia tay nhau hơn cả tháng nay rồi còn gì.

Tiếng gọi ấy vẫn vọng vào:-- Em xin anh mà Đoàn ơi, xin mở cửa cho em...Bên ngoài gọi cũng khá lâu, với trời đang mưa to thế này, nghĩ lại một chút tình cảm mấy năm qua Đoàn ra mở cửa.

Bên ngoài mưa to tầm tã, Thiên Thư đứng dưới mưa ướt mem cả người, vào trong nhà Thiên Thư liền ôm cứng lấy Đoàn:-- Xin anh đừng bỏ em mà...em vẫn yêu anh nhiều lắm.-- Em đừng cố chấp nữa, hãy chấp nhận sự thật đi, chúng ta không hợp.

Và anh cũng nói anh đã yêu người khác.Thiên Thư vừa nói vừa khóc:-- Người khác... người khác là Thiên Thư sao?Đoàn giật nãy mình vì câu nói ấy, liền đẩy tay Thiên Thư ra:-- Em... sao em...-- Sao em biết phải không?

Em biết lâu rồi, nhưng em vẫn không chấp nhận được mất anh.

Em không chấp nhận được điều đó...

Về với em đi Đoàn...-- Anh đã nói rồi... chúng ta thật sự không thể quay lại.Thiên Thư điên dại hét lên:-- Tại sao.. tại sao chứ.. chúng ta đã thề hẹn mà..

đã nói năm nay sẽ đám cưới mà...

Anh lại vì con nhỏ đó phản bội em...

Đoàn bực tức vì sự dây dưa của Thiên Thư nên đã đẩy cô ra:-- Đủ rồi... tình yêu không nói trước được đâu em biết không...Cú đẩy hơi mạnh khiến Thiên Thư trượt ngã, bụng đập vào cạnh bàn.

Cô ôm bụng kêu lên đau đớn:-- Đau...

đau quá...-- Em thôi giở trò đi... hãy chấp nhận sự thật đi..-- Cứu.. cứu con chúng ta...

Đoàn.Thiên Thư ngất đi, Đoàn hoảng hốt lại ôm lấy cô ấy:-- Thư...

Thư tỉnh lại em... tỉnh lại...Lại càng hốt hoảng hơn khi bên dưới váy cô ấy thấm ra đầy máu.

Phần vì hoang mang, nhưng phần tội ác lại trỗi dậy nên Đoàn đã không đưa cô đi viện mà đưa thẳng xuống căn hầm bí mật.

Để cô nằm lên cái giường tre, cột tay chân cô lại, dở váy lên kiểm tra xem thế nào thì có một hình hài bé xíu đã tuột ra nằm trong quần lót cô ấy.

Đoàn luống cuống, trời mưa lạnh nhưng mồ hôi anh vẫn túa ra như tắm, anh lấy cái áo mình đang mặc bọc lấy cái hình hài bé xíu đó lại rồi để vào một bên góc.

Sau đó đi lên trên để xoá hết dấu vết.Tầm hơn 30 phút sau Thiên Thư tỉnh lại, khuôn mặt cô ấy vẫn chứa đựng nhiều sự đau đớn và hoảng loạn:-- Đoàn... anh... anh làm gì em vậy?Đoàn cũng đang không được ổn vì nhìn anh cũng khá mất bình tĩnh:-- Anh... anh...Thiên Thư lại hỏi tiếp:-- Thả em ra đi Đoàn... em đau bụng quá mau đưa em đi viện... mau cứu con chúng ta...-- Đứa bé... nó mất rồi...-- Làm sao mất được...nhanh đi Đoàn...Đoàn lại chỗ Thiên Thư nói lớn để cô ấy hiểu:-- Nó mất rồi... mất rồi em có hiểu không?

Nó nằm trong góc kia kìa...Thiên Thư nhìn theo cánh tay Đoàn chỉ, nước mắt trào ra khóc lớn, vì đó là tình yêu của cô và anh đúc kết ra, là thứ duy nhất níu kéo trái tim anh:-- Aaaaa.... không thể nào.... không thể nào....Rồi Đoàn lôi cô vào ghế,cột người cô cả chân nữa chỉ chừa lại bàn tay phải có thể dịch chuyển mà thôi:-- Viết đi... mau viết đi...-- Viết gì hả Đoàn?-- Viết là... em yêu người khác rồi bỏ đi...-- Bỏ đi?

Yêu người khác?

Ý anh là sao hả?-- Mau viết đi em đừng nói nhiều?-- Em mệt...

để em nghĩ được không?

Mai em viết... em thật sự không còn sức lực nữa...-- Được.Đoàn lại lôi cô về lại giường và cột cô lại, tuy cô giỏi võ nhưng sức lực của cô bây giờ đến con gà cũng không buộc nổi huống gì là phản đòn lại Đoàn. [...]Hôm sau khi vừa tỉnh dậy, cô thấy mình một mình ở đó, cô muốn hét lên kêu cứu nhưng không được, miệng đã bị bịt chặt,cô quay người cho ngã lăn xuống đất rồi kiếm cách thoát.

Nhưng nhìn quanh cũng không có loại vũ khí gì giúp cô có thể tháo dây trói,bất chợt tiếng động vang lên, cô bất giác lết người lui lại.

Cánh cửa hầm mở ra, phía trên là tiếng nhạc du dương cũng khá to, hắn làm vậy là muốn che đậy điều gì ư.

Hắn bình thản đi xuống, cả con người sạch sẽ còn mang theo cho cô đồ ăn nữa, thấy dấu hiệu bỏ trốn hắn lại bên cô cười khì rồi tháo băng bịt miệng:-- Muốn trốn à... không dễ đâu em... há miệng ra nào... anh mớm đồ ăn cho.Thiên Thanh nhổ phẹt vào mặt hắn:-- Anh giam giữ tôi như vậy là có ý gì hả Đoàn?Đoàn đưa tay quệt đi đám nước bọt rồi từ từ nói với cô:-- Thanh Thư nói đúng...nếu còn sự tồn tại của cô thì chúng tôi không thể bên nhau được.-- Cô ta... anh... như vậy là có ý gì?-- Em thông minh mà nên chắc chắc phải hiểu chứ?Thiên Thanh hét to:-- Cứu tôi với... có ai không... cứu tôi với...Đoàn cũng hét to:-- Cứu tôi với... cứu tôi với...

đó em thấy không, không có ai nghe được em đâu.Rồi Đoàn lôi sồng sộc Thiên Thư lên bàn, với tư thế cũ cùng quyển vở trên bàn:-- Viết đi... mau viết đi...-- Tôi không viết... có chết tôi cũng không viết...tôi nhất định không cho hai người đạt được ý định...-- Mau viết đi...

đừng có bướng bỉnh...Chát...Cái dây nịt được Đoàn tháo ra và quất thẳng vào người Thiên Thư, cô hét lên đau đớn:-- Aaaa...-- Mau viết đi...Nước mắt Thiên Thư rơi xuống:-- Anh.. sao ngần ấy năm yêu nhau... anh lại đối xử với tôi như vậy hả Đoàn?-- Không nói nhiều... cô có viết không hả... nếu không thì ba mẹ và em trai cô... tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu đó..-- Anh... anh dám đụng đến gia đình tôi?-- Cô thử không viết đi...-- Tôi... tôi viết...-- Viết theo lời tôi nói.Đoàn bắt đầu đọc và Thiên Thư bắt đầu viết, sau đó hắn bắt Thiên Thư cho vào phong thư và ghi tên đầy đủ.

Hắn cẩn thận đến mức dùng găng tay để cầm lấy bức thư và cất đi cẩn thận.

Sau đó hắn lấy điện thoại của Thiên Thư cho cô ấy gọi:-- Nói với mẹ cô là cô đi xa vài hôm, cô mà tiết lộ, tôi thề tôi không chết một mình đâu mà kéo cả nhà cô theo.-- Anh...

Xong việc hắn lại cột Thiên Thư vào giường và bịt miệng cô ấy.-- Tôi đã viết rồi... anh còn muốn làm gì?-- Còn chưa xong.-- Anh...[...]Mỗi ngày Đoàn bắt Thiên Thư đều đặn gọi về nhà để tránh việc nghi ngờ đổ về hắn, hắn còn đến thăm gia đình cô như chưa có chuyện gì.

Mỗi ngày hắn còn bắt cô viết rất nhiều thư, và cô cũng đã lờ mờ đoán ra được ý định của Đoàn, nhân lúc hắn sơ hở cô đã dấu cây viết đi, đợi lúc hắn đến gần cô.Phập...Cây viết cắm ngay vào vai hắn, hắn đau đớn nên tát liên tiếp cô nhiều nhát, hắn giật lấy cây viết trên tay cô và đâm ngược lại cô, vừa đâm vừa oán thán:-- Mày chết đi con chó... dám đâm tao à.. chết đi.. chết đi này...Vì sự oán hận nhỏ mọn mà Đoàn đã đâm liên tiếp vào người cô, vào cổ cô, hắn không nghe thấy được sự kêu gào đau đớn của cô cho đến khi cô nằm im bất động.

Máu từ các vết thương túa ra, nhất là vết thương nơi cổ họng, chắc vì đâm trúng mạch nên máu tuôn ra rất nhiều.

Đoàn lúc này mới sực tỉnh và thả cây bút trên tay xuống, hình ảnh anh thấy cuối cùng là đôi mắt oán hờn khi chết vẫn nhìn chằm chằm vào anh.

Anh sợ quá chạy lên nhà đóng cửa hầm lại và rửa tay thay đồ sạch sẽ.[...]Không biết làm thế nào, Đoàn đành về cầu xin ba mẹ:-- Ba... mẹ... con.. con giết ngừoi rồi...cứu con.-- Cái gì vậy Đoàn, con hết chuyện giỡn hả?-- Con nói thật.. con nói thật mà... ba mẹ mau giúp con.-- Giết ai?

Là con đã giết ai?-- Thiên Thư.-- Sao lại là con bé đó, tao đã cấm cản không yêu nó rồi sao lại còn giây vào.-- Nhưng con lỡ tay rồi, ba mẹ cứu con...-- Cứu là cứu thế nào được đây chứ.-- Hay ba mẹ muốn con chết rũ trong tù hả?Mẹ Đoàn nghe thế nên xót con lắm, bà mới năn nỉ chồng:-- Thôi ông, chuyện cũng lỡ rồi, ông giúp con nó đi ông, chứ không lẽ ông nhìn đứa con trai duy nhất chịu khổ sao ông?-- Bà đó, nó hư là tất cả tại bà đó.-- Ông...

ông...Ba của Đoàn bực tức đi ra khỏi phòng, còn mẹ anh thì tiếp tục an ủi anh:-- Không sao đâu con... nhất định có cách... nhất định ba con sẽ cứu con mà.[...]Cuối cùng ba Đoàn cũng phụ giúp anh chôn cái xác dưới cây hoa sứ sau nhà, cây hoa sứ trắng xinh đẹp, cây hoa sứ phú quý bốn mùa đều nở.

Vì trời mưa rất to nên không ai chú ý đến hành động của hai ba con ông, hai ba con ông cũng tranh thủ lấp luôn cái hầm nhằm che đậy dấu vết.

Còn mẹ anh đi hỏi quanh cũng kiếm được ngừoi chỉ cho thầy bùa giỏi nhất, thầy Ba Gà.

Sau khi.

Nghe trình bày vòng vo tam quốc, thầy Ba Gà mới bực tức quát:-- Cuối cùng là chuyện gì?Mẹ của Đoàn mới đổ ra trước mặt thầy Ba Gà rất nhiều vàng, tiền nữa, nhiều lắm, rồi lạy như tế:-- Thưa thầy tôi lỡ giết con bé làm, tôi không muốn đi tù xin thày giúp cho.

Thầy muốn bao nhiêu tôi cũng chịu.Cái số vàng trước mắt nó sáng loá chói vào mắt thầy nên thầy có muốn cưỡng lại cũng khó, thầy Ba Gà từ từ lên tiếng:-- Giết người là phải đền mạng, là phải đi tù đó biết không?Mẹ của Đoàn lại tiếp tục lạy:-- Xin thầy giúp cho, tôi chỉ lỡ tay thôi, xin thầy giúp cho.-- Được rồi tôi giúp.-- Mà thầy ơi, no có bầu, tôi lỡ làm nó tuột thai, cái thai đó phải làm thế nào thầy?Thầy Ba Gà lại lấy 4 lá bùa, xong mở hồ lô và quẹt hơi đỏ sau đó chấm lên lá bùa mỗi chấm, còn đưa thêm mảnh vải màu vàng và sợi dây kim tuyến.-- Bốn lá bùa này chôn tứ trụ của lô đất, còn cái thai đó bọc lại trong này và chôn giữa nhà.-- Nhưng giữa nhà bằng xi măng sao chôn thầy?-- Đào lên mà chôn,bốn lá bùa này sẽ giúp trấn yểm vong không cho vong về báo oán hay hại người.

Còn cái màu vàng đó chôn giữa nhà sẽ tăng thêm sức mạnh cho bôn lá bùa.-- Dạ.. dạ.. tôi nhớ rồi, cảm ơn thầy.

Chào thầy tôi về.-- Khoan.Thầy Ba Gà còn đưa thêm cho mẹ của Đoàn một cái túi hương.-- Lúc cần thiết hãy đốt lên rồi đén tìm ta, nhưng nó chỉ có công dụng 24h, nhớ chưa.-- Dạ.. dạ.. chào thầy tôi về.

Xong việc tôi lại biếu thầy thêm.-- Nhưng nhớ 4 lá bùa không được dính nước máu tanh tưởi nếu không sẽ mất hiệu nghiệm.-- Dạ dạ..[...] Theo như lời thầy Ba Gà, Đoàn đã làm đúng như vậy, và Đoàn không còn ở đó nữa, cho người ta thuê.

Đoàn mặc nhiên đường đường chính chính cưới Thanh Thư sau đó nữa năm, nhưng cái thai của bọn họ cũng đã bị mất trước đó rồi.

Thanh Thư lấy Đoàn vì nghe theo lời Đoàn là THiên THư đã bỏ anh đi theo người khác, sau một khoản thời gian dài Đoàn đến tìm và Thanh Thư cũng xiêu lòng.

Từ khi mất đứa con, tính tình cô cũng thay đổi hẳn.

Cái Đoàn không ngờ là tội ác của anh không thể lọt lưới trời, khi cái lá bùa ấy lại chôn gần sát gốc cây hoa sứ, và vô tình thằng Lành tạt nước vào.Lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó thoát, tội ác nào rồi cũng sẽ được phơi bày.

-- Hết truyện--
 
Back
Top Bottom