- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
[Og] [Đm/Edit] Trai Đểu Bị Đá Rồi, Tan Ca Thôi - An Tắc
Chương 59: Câu chuyện học đường 19
Chương 59: Câu chuyện học đường 19
〘Dù có là trai thẳng lạnh lùng đến mấy, cơ bụng cũng đều ấm cả.〙_
"...Anh chê thì tự mà làm đi!
Tôi muốn đi ngủ!"
"Ừm...
Khá ổn đấy, cứ thế này đi.
Ưm...
Cố Tu, này, không thèm để ý đến tôi nữa sao?
Không đi rửa tay à?"
Rửa cái rắm ấy!
Cố Tu bực bội muốn chết.
Thông gió trong ký túc xá vốn đã kém, hiện giờ hơi thở của hai người quấn lấy nhau trên giường cậu, khiến cậu cảm thấy như đang ngâm mình trong một biển chất lỏng tanh nồng nào đó.
Cậu không khách khí kéo quần Trần Bắc Xuyên, cẩn thận lau sạch tay mình ở mặt trong rồi trở mình quay mặt vào tường, nhắm mắt ngủ.
Trần Bắc Xuyên phía sau vẫn đang kiếm chuyện: "Vậy tôi lau lên chăn của cậu nhé?"
Cố Tu dùng lưng để cảnh cáo: "Tôi sẽ đạp anh xuống giường."
Một tiếng cười khẽ.
Đợi một lúc vẫn không thấy Cố Tu động thủ đạp người, Trần Bắc Xuyên lại giở giọng thiếu đòn hỏi cậu: "Đạp không?"
"......"
Miệng còn cứng hơn cả chỗ đó, thật đáng yêu.
"Ngủ rồi sao?"
Trần Bắc Xuyên không ngừng lải nhải.
Cố Tu không thèm phản ứng.
Cuối cùng Trần Bắc Xuyên cũng im lặng, nhẹ nhàng vén chăn xuống giường đi rửa tay, tiện thể thay một chiếc quần thơm tho sạch sẽ rồi lại mò mẫm leo lên giường trong bóng tối.
Cố Tu nằm yên như tượng.
Bất kể có phải giả vờ ngủ hay không thì dù sao Trần Bắc Xuyên cũng coi như cậu đã ngủ thật, thế là không còn khách khí nữa, áp sát vào phía trong, ép toàn bộ cơ thể cao lớn của mình vào trong chiếc chăn đơn của Cố Tu, ngực hắn áp vào lưng cậu.
Đêm đầu thu đó trôi qua vô cùng nóng bỏng.
Cố Tu bị nóng đến tỉnh giấc.
Tên bạn cùng phòng đáng ghét y chang một con bạch tuộc, tay chân quấn chặt lấy cậu, hai cái móng chó rất tự nhiên đặt lên bụng cậu để sưởi ấm.
Vấn đề là bây giờ đâu phải mùa đông.
Một đêm trôi qua, nước trên giường đối diện gần như đã khô, mà ngược lại trong ổ chăn của cậu, dưới lớp quần áo của cậu, toàn là mồ hôi nóng!
Cố Tu giận dữ hất người kia ra khỏi người mình.
Trần Bắc Xuyên chính xác tóm lấy bàn tay đang vung loạn xạ của cậu, sau đó mới chậm rãi mở mắt.
Tối qua chắc chắn đã khiến hắn sướng muốn chết rồi, nên sáng ra hiếm khi hắn lại hòa nhã nói với Cố Tu: "Chào buổi sáng."
"Chào cái rắm ấy."
Cố Tu không thèm nể mặt: "Buông tay ra!
Cút đi!"
Cố Tu mạnh mẽ đẩy Trần Bắc Xuyên xuống giường, mang theo cả bụng tức giận bắt đầu lùng sục hệ thống không biết đã biến mất từ khi nào trong đầu. 【Hửm?】 007 làu bàu một tiếng, rồi mới hồ hởi tràn đầy năng lượng chào hỏi: 【Chiu chiu, chào buổi sáng nha!】 【Chào cái đầu cưng.】 Cố Tu bắn phá bừa bãi: 【Đừng nói với anh đây là một hệ thống như cưng cũng phải ngủ đấy.】 【Ừm...
Hệ thống cũng cần nghỉ ngơi chứ bộ, tui chuyển sang chế độ tiết kiệm điện là đang giúp anh tiết kiệm năng lượng đó.】 007 nói: 【Ủa?
Nhưng tối qua...
Sao tui lại bị kích hoạt chế độ bảo vệ quyền riêng tư nữa rồi?】 Cố Tu nghẹn họng một chút, khô khan nói: 【Đã gọi là riêng tư rồi thì còn hỏi cái gì nữa, anh đây là đàn ông bình thường, hoạt động ban đêm bình thường... ví dụ như mộng du.】 【Ồ, vậy à.】 007 không hề nghi ngờ, nhưng Cố Tu lại tự mình xấu hổ cả buổi sáng.
Hôm nay vừa hay là thứ bảy, Trần Bắc Xuyên không có tiết cũng không ra ngoài tự học.
Sau khi thức dậy thì hắn ngồi ngay bàn học không xa, chăm chú đọc sách và gõ bàn phím, động tác rất nhẹ nhàng yên tĩnh, nhưng sự hiện diện của hắn lại mạnh mẽ đến mức không thể phớt lờ.
Xấu hổ thì xấu hổ, nhưng phải nói thật thì đúng là rất sướng thật.
Điều duy nhất khiến cậu không sướng có lẽ là Trần Bắc Xuyên trông còn sướng hơn cả cậu.
Trong mọi việc Cố Tu đều phải tranh cao thấp với bạn cùng phòng.
Nếu Trần Bắc Xuyên không sướng, điều đó chứng tỏ kỹ thuật quay tay của cậu kém, như vậy cũng không được.
Tâm trạng mâu thuẫn này hoàn toàn minh chứng cho một câu nói: Khi bạn ghét một người, họ làm gì cũng sai.
Mỗi lần Cố Tu lén nhìn Trần Bắc Xuyên thì Trần Bắc Xuyên đều trông có vẻ đang tập trung học nhưng lại luôn phát hiện ánh mắt của cậu, ban đầu hắn âm thầm khoái chí nén cười.
Đến khi Cố Tu lén nhìn lâu hơn một chút, hắn nhanh chóng cầm điện thoại lên, "tách!"
"Sao cứ trộm nhìn tôi thế?
Biến thái à."
Cố Tu: "....."
Có bệnh. * Sau tiết lập thu, thời tiết ngày càng mát mẻ, nhưng còn một thời gian nữa đại học A mới bắt đầu bật hệ thống sưởi ấm chung, đây là khoảng thời gian khó chịu nhất.
Gần đến cuối kỳ, Trần Bắc Xuyên bắt đầu trở nên bận rộn.
Cuối cùng hắn cũng có dáng vẻ của một công chính được miêu tả trong tiểu thuyết.
Mỗi ngày, ngoài việc lên lớp, chạy đua bài luận và bài tập môn học, hắn còn phải giúp giáo sư làm đủ thứ cái này cái nọ, công việc lặt vặt nhiều không kể xiết.
Cố Tu hóng chuyện trên diễn đàn mới phát hiện ra, người này trong lúc bận rộn như vậy vẫn đăng một bài luận "hot"!
Mới học kỳ một năm nhất nghiên cứu sinh đã đạt yêu cầu tốt nghiệp, suất học bổng cấp quốc gia năm sau chắc chắn thuộc về hắn.
Gần đây Trần Bắc Xuyên cũng rất ngoan ngoãn.
Liên tục mấy ngày, khi Cố Tu thức dậy thì hắn đã ra ngoài và lúc Cố Tu ngủ rồi hắn mới trở về.
Tai nạn đổ nước lên giường cũng không lặp lại lần nào nữa.
Trong nguyên tác, Cố Tu được xây dựng với hình tượng là một trai thẳng chậm hiểu, yêu mà không biết.
Còn Trần Bắc Xuyên thì bẻ cong theo hướng tình yêu, tự mình thực hành đạo lý "người tôi yêu chính là em, không liên quan đến giới tính".
Đối với nữ thì hắn dị ứng, còn với người nam thì lại thẳng băng như đá cứng.
Nhưng điều đó cũng không ngăn hắn thực hiện một số hoạt động “tương trợ lẫn nhau" giữa các trai thẳng.
Ha, đàn ông mà.
Cố Tu nhìn thấu tất cả.
Tin nhắn mới vẫn bất ngờ ập đến.
CBC: 【Bài tiểu luận môn của giáo sư Vương, gửi cho tôi trước thứ hai tuần sau.】 Cố Tu trong nháy mắt biến thành biệt danh wechat của mình mình ngay tại chỗ.
Chim nhỏ siêu giận dữ: 【?
Rõ ràng deadline là thứ sáu mà??】 CBC: 【Bài luận của cậu không cần phải viết lại từ đầu đã là may mắn lắm rồi, gửi cho tôi xem trước đi, chỉnh sửa có khi còn tốn công hơn viết.】 Cố Tu giả chết.
Đến lượt Trần Bắc Xuyên nhìn thấu tất cả.
CBC: 【Lại đang chơi game à?】 CBC: 【Vậy tôi về sớm, giám sát cậu.】 "......"
Trần Bắc Xuyên báo trước thông báo kinh khủng này, đến khi hắn thật sự trở về thì đã là chín giờ tối rồi.
Cố Tu trong ký túc xá không chơi game, nhưng quả nhiên như hắn dự đoán, vẫn không làm việc đàng hoàng.
Cậu đang ngồi xổm trên sàn, cẩn thận tỉa tót chậu cây xấu xí kia.
"Ngày mai tiết của giáo sư Vương chuyển sang học online rồi."
Trần Bắc Xuyên mang đến một tin tốt, sau đó lập tức kèm theo một tin xấu: "Trợ giảng có việc đột xuất, tôi phải đến giúp một tay, ngày mai chúng ta cùng học online trong ký túc xá.
Cậu đừng hòng treo máy ngủ nướng."
Cố Tu im lặng một thoáng, ôm chậu cây ra ban công, khinh thường "hừ" một tiếng.
Nhưng đến sáng hôm sau vẫn ngoan ngoãn thức dậy đúng giờ, chuẩn bị lên lớp.
Tiết học lúc chín giờ, cậu ngủ đến 8 giờ 55 mới bò dậy, vệ sinh đánh răng rửa mặt thần tốc, mặc nguyên đồ ngủ lên lớp và tất nhiên là không kịp ăn sáng.
Trần Bắc Xuyên đúng bảy giờ thức dậy, đến căn-tin mua bánh mì nhân kem tươi hạt óc chó đang cháy hàng gần đây, chính là mặt hàng ai đến trước được trước, kèm theo sữa đậu nành, đưa cho Cố Tu một cách tự nhiên.
Cố Tu cũng không khách sáo, cẩn thận xác nhận camera và micro của mình đều đã tắt, ngồi trước máy tính hì hục tiêu diệt bữa sáng.
Trần Bắc Xuyên quay lưng lại với cậu, ngồi trước máy tính của mình hướng dẫn vị giáo sư già sử dụng phần mềm họp trực tuyến, bật ghi hình cuộc họp.
Rồi hắn bất ngờ tung ra một dòng "Ai có mặt thì gõ phím 1" điểm danh một cách im lặng trong khung chat, một nửa số người treo máy lập tức bị hắn ghi nhận là vắng mặt.
Có thể nói là vô nhân tính.
Cố Tu một tay cầm sữa đậu nành, một tay cầm bánh bao, bận rộn không ngớt, miệng vẫn nhồi đầy đồ ăn, lúng búng liên tục kêu lên: "11111."
"......."
Trần Bắc Xuyên trầm mặc một lúc.
Tuy rằng ở đại học A thật sự khó mà tìm được người thứ hai "vô dụng" như Cố Tu, nhưng hắn hiếm hoi phát tâm từ bi, mở mic nói trong phòng học: "Lát nữa nghỉ giải lao mọi người đừng đi vội, tôi sẽ gửi cửa sổ điểm danh giới hạn ba phút.
Bây giờ mọi người tập trung học trước đã."
Một tiết học ở đại học thường kéo dài ba tiếng, thời gian và độ dài giờ nghỉ giải lao không cố định, tất cả tùy thuộc vào tâm trạng của giảng viên.
Phía trước là một giáo sư nghiêm khắc yêu cầu cao, giữa chừng là giờ nghỉ giải lao không xác định và điểm danh có giới hạn thời gian, phía sau còn có một trợ giảng biến thái đang nhòm ngó.
Mọi người ngơ ngác, từ sáng sớm đã trố mắt tập trung cao độ, nghiêm túc nghe giảng suốt một tiếng rưỡi đồng hồ, hiệu suất còn cao hơn cả học trực tiếp.
Giáo sư Vương cảm thấy rất hài lòng.
"Dạo này thời tiết ngày càng lạnh, chỉ còn một tiết nữa là thi rồi...
Thế này đu, tuần sau chúng ta cũng học online nhé, tiện lợi hơn.
Bắc Xuyên, tuần sau cậu cũng rảnh đúng không?"
Giáo sư Vương nói: "Được, vậy... cậu lo việc điểm danh nhé, chúng ta nghỉ mười lăm phút."
Ngoài giáo sư Vương và Trần Bắc Xuyên, hơn bốn mươi sinh viên còn lại đều ngoan ngoãn im lặng treo trong danh sách, bị trợ giảng Trần Bắc Xuyên cưỡng chế tắt mic để duy trì trật tự lớp học.
Họ rón rén gửi tin nhắn cảm ơn giáo sư trong khung chat kèm mấy bông hoa hồng, hoặc giải thích lý do vì sao vừa rồi họ lỡ mất điểm danh, cầu xin trợ giảng giơ cao đánh khẽ.
Trần Bắc Xuyên làm ngơ trước những lời đó.
Hắn kiểm tra danh sách đã điểm danh, thấy bạn cùng phòng rắc rối của mình cũng có tên trong đó, vậy là ổn rồi.
Chỉ là trong phòng ký túc xá yên tĩnh, bỗng vang lên một tiếng: "Ây ya!"
Giáo sư Vương vừa quay lại sau giờ nghi.
Trần Bắc Xuyên khẽ nhíu mày, trước tiên mở mic nhắc nhở mọi người vào học, rồi tắt mic và quay sang nhìn tên bạn cùng phòng hậu đậu của mình.
Cố Tu vừa mới ăn sáng cách đây một tiếng rưỡi, giờ lại đang gặm khoai tây chiên và uống Coca.
Hay nói đúng hơn, nếu Trần Bắc Xuyên không tốt bụng mang bữa sáng về cho cậu thì cậu cũng sẽ không bao giờ để mình đói, vì kho lương thực trong ký túc xá của cậu vô cùng phong phú.
Kết quả của việc làm hai việc cùng lúc chính là học không và mà ăn vặt cũng gặp tai nạn.
Coca đổ lênh láng, bàn phím máy tính trực tiếp dính chưởng.
Lúc này Cố Tu đang cuống cuồng rút giấy lau bàn phím, gây ra tiếng lạch cạch loạn hết cả lên.
May mắn thay đó là bàn phím rời mà Cố Tu mua để chơi game, máy tính thoát được một kiếp nạn,nhưng màn hình đang trình chiếu bài giảng thì giờ chẳng ai nhìn nữa.
Dù một khắc cũng không thể yên lòng với cậu, Trần Bắc Xuyên đành bước tới, dứt khoát rút nguồn bàn phím, mang ra ban công úp ngược xuống cho ráo nước, sau đó ấn gáy Cố Tu, thấp giọng cảnh báo: "Đừng phá nữa, lại đây xem chung với tôi."
Bất kể Cố Tu có đồng ý hay không, hắn một tay kéo ghế của đối phương lại, đặt sát bên cạnh ghế của mình.
Bàn học dài một mét đủ rộng rãi, nhưng hai người ngồi cạnh nhau thì vẫn có hơi chật chội.
Nếu màn hình máy tính hơi lệch một chút sẽ bị phản quang.
Mỗi khi Cố Tu cố gắng dịch sang bên cạnh, Trần Bắc Xuyên lại không nói không rằng kéo cậu trở về.
Hai chàng trai to lớn chen chúc nhau, thoạt nhìn thì rất thân thiết, trông cứ như tình cảm cực kỳ tốt.
Chỉ là trên người Trần Bắc Xuyên có hơi lạnh lẽo.
Sáng nay thức dậy, nhiệt độ lại giảm đột ngột vài độ.
Trần Bắc Xuyên mặc một chiếc áo hoodie lông cừu đi mua bữa sáng, lên lên xuống xuống khiến cả người bốc hơi nóng.
Nhưng sau khi ngồi trước máy tính hơn hai tiếng, hơi ẩm trên người hắn dần khô lại, đồng thời cũng mang đi một phần thân nhiệt.
Bài giảng PPT của giáo sư Vương được lật đến trang cuối.
Ông hùng hồn tổng kết trong mười phút và tiết học chính thức kết thúc tại đây.
Trần Bắc Xuyên với vai trò trợ giảng cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình, khẽ đưa tay lên bên môi ho nhẹ một tiếng Cố Tu liếc nhìn sang.
Trần Bắc Xuyên khẽ cúi đầu, khuôn mặt nghiêng rõ ràng rất trầm tĩnh, nếu không phải vì tiếng ho khan bị kìm nén kia thì hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu cơ thể không thoải mái.
Cố Tu suy nghĩ một chút, cầm lấy hộp khăn giấy trước mặt, tiện tay ném qua.
Hộp khăn giấy mũm mĩm lăn một vòng trên bàn phím.
Trần Bắc Xuyên hơi nghiêng đầu, vừa bực mình vừa buồn cười.
Từ máy tính vọng ra tiếng của giáo sư Vương: "Ừm, cũng gần hết giờ rồi.
Còn hai mươi phút nữa, mọi người có câu hỏi gì thì cứ hỏi nhé."
Trần Bắc Xuyên nhất thời không tập trung nổi, lời giáo sư vào tai này ra tai kia.
Trong đầu hắn đang nghĩ đến việc xoa xoa vài cái vào chiếc cổ trắng nõn kia để làm ấm tay, thì Cố Tu đột nhiên nghiêng người tới gần khiến hắn theo bản năng ngồi thẳng dậy, dựa vào lưng ghế.
Cố Tu chọc vào bàn phím một cái, mở mic phát biểu: "Thưa thầy, em muốn hỏi thời hạn nộp tiểu luận là thứ sáu tuần sau nữa phải không ạ?"
Trực tiếp hỏi giáo sư, hiển nhiên là đang khiêu khích tên bạn cùng phòng đã đẩy deadline lên thứ hai cho cậu.
Trần Bắc Xuyên liếc sang với vẻ không vui, nhắc nhở: "Cố Tu, cậu đang dùng máy tính của tôi đấy."
Cố Tu tỏ vẻ hiển nhiên, hếch cằm: "Chẳng phải tôi sợ anh nhớ nhầm sao?"
Người phát biểu hiển thị là "Trợ giảng tạm thời - Trần Bắc Xuyên", nhưng giọng nói phát ra lại là một giọng nam trong trẻo xa lạ.
Giáo sư Vương trước tiên xác nhận thân phận đối phương: "Ừm?
Em sinh viên này là?"
"Là bạn cùng phòng của em, Cố Tu."
Trần Bắc Xuyên không nể mặt chút nào, trả lời ngay trước cả lớp: "Vừa nãy cậu ấy không cẩn thận làm đổ Coca, giờ đang dùng máy tính của em để học cùng."
Cố Tu vội vàng biện minh cho mình, nhưng vì bị Trần Bắc Xuyên bịt miệng nên nói năng ú ớ: "Máy tính của tôi vẫn dùng ngon lành... bàn phím thường!"
Nhờ những tin đồn bay rợp trời trên diễn đàn đại học A, mối quan hệ "bạn cùng phòng" của Cố Tu và Trần Bắc Xuyên đã sớm là chuyện ai ai cũng biết.
Trong phòng học toàn là bạn học cùng lớp của Cố Tu, tất cả đều quen biết nhau hơn một năm, nên lúc trêu ghẹo thì chẳng ai nể nang gì cả. 【Haha, tôi đã bảo sao không thấy Cố Tu đâu, ở cùng ký túc xá với đàn anh mà còn dám lén lút trốn học à】 【Ui chu choa, ở cùng ký túc xá thích thật đó, học online cũng tiết kiệm điện】 【Ui chu choa, ở cùng ký túc xá tình cảm tốt thật đó, học online cũng phải học cùng nhau】 【Tui đã bảo sao hôm nay trợ giảng lại đổi người rồi hihihi】 "Khụ."
Tiếng ho nhẹ thứ hai vang lên.
Cố Tu nhanh chóng liếc sang đầy cảnh giác.
Trần Bắc Xuyên hắng giọng: "Chỉ là hơi cảm nhẹ thôi, không lây đâu."
Ngừng một chút rồi bổ sung: "Vì mua bữa sáng cho cậu đấy."
Cố Tu: "......"
Ai bảo anh mua!
"Cậu còn phải hứa với tôi một chuyện đúng không?
Giờ làm luôn đi."
Trần Bắc Xuyên mặt không đổi sắc, từ tốn giăng bẫy.
Cố Tu vẫn chưa nhận ra nguy hiểm sắp đến, vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Ừm?"
Trần Bắc Xuyên đột nhiên hỏi: "Cậu có cơ bụng không?"
Cố Tu nhanh chóng mắc câu, cau mày có chút giận dữ: "Đương nhiên tôi có, anh tưởng ai cũng như anh chỉ biết làm màu thôi à?"
Ngay cả khi kiểm chứng là thật, nhưng miệng thì tuyệt đối không chịu nhận thua.
"Ồ, thật sao?"
Trần Bắc Xuyên nhếch môi cười: "Tôi thấy mỗi lần chạm vào eo cậu là cậu phản ứng dữ dội lắm, còn tưởng cậu đang che giấu điều gì đó, vú dụ như... vóc dáng chẳng khác gì gà luộc yếu ớt chẳng hạn?"
Cố Tu ném ánh mắt cảnh cáo: "Này, Trần Bắc Xuyên."
"Tôi nghe nói dù có là trai thẳng lạnh lùng đến mấy, cơ bụng cũng đều ấm cả."
Trần Bắc Xuyên nói: "Tay tôi lạnh quá, vậy cậu làm ủ ấm cho tôi đi."
Cố Tu không kịp từ chối ngay, bàn tay lưu manh của Trần Bắc Xuyên đã sờ lên eo cậu.
Thực ra việc Cố Tu ngẩn người là do 007 trong đầu đang làm loạn trong đầu cậu.
007 hùng hổ chỉnh lại: 【Rõ ràng là 'Dù là đàn ông lạnh lùng đến mấy, trực tràng đều ấm áp' cơ mà!】 Cố Tu suýt nữa thì sặc nước bọt.
"Hít!"
Bàn tay đang lượn lờ bên ngoài áo hoodie đột nhiên chui vào từ vạt áo, trực tiếp chạm vào da bụng Cố Tu khiến cậu giật mình vì lạnh, co rúm lại như con tôm hùm đất, kèm theo một cái lườm sắc lẻm.
Trần Bắc Xuyên chẳng sợ chút nào, đôi mắt màu xám khói nhìn chằm chằm, bên dưới vẫn đang dùng đầu ngón tay xác nhận số lượng và hình dạng cơ bụng của cậu.
"Ui ui ui..."
Cố Tu giật nảy mình như bị điện giật, hoảng loạn bắt lấy bàn tay lướt như cá lượn kia: "Nhột nhột nhột nhột nhột!!!"
Phòng họp online trên máy tính đang tràn ngập không khí học thuật nghiêm túc, các bạn học vẫn tiếp tục mở mic đặt câu hỏi: "Thầy ơi thầy, chỗ này em vẫn chưa hiểu..."
"À, Bắc Xuyên."
Giáo sư Vương hoàn thành nhiệm vụ, đẩy câu hỏi của sinh viên sang cho học trò cưng của mình: "Hình như gần đây em đang nghiên cứu về cái này đúng không?
Em nói thử xem."
Trong khung chat có người hô hào: 【Đàn anh ơi có thể bật camera lên được không ạ!
Nghe không rõ ạ!】 Vị giáo sư già sắp về hưu tin là thật, hiền từ chiều lòng đám sinh viên năm hai đầy ranh mãnh, thay họ lên tiếng: "Vậy Bắc Xuyên, em bật camera đi, bên em có tiện không?"
Trần Bắc Xuyên tạm thời buông tha vòng eo trơn nhẵn kia, khàn giọng nói "được ạ", di chuyển chuột click vào nút camera.
Cố Tu bên cạnh phản ứng nhanh chóng, dịch người theo hướng ngược lại, tránh xa tên bạn cùng phòng đáng ghét và camera.
Chỉ trong dăm ba câu là Trần Bắc Xuyên đã phân tích xong một vấn đề học thuật phức tạp, từ công nghệ AI mở rộng sang triết học, khiến các em khóa dưới năm hai trầm trồ thán phục.
Nói xong hắn nhanh chóng tắt mic, tốc độ tay nhanh đến kinh ngạc, cắt đứt mọi khả năng bị truy hỏi.
Đến phần hỏi đáp tự do, quyền bật camera và mic của tất cả sinh viên đều được mở.
Vì áp lực của trợ giảng mà mọi người đều tập trung nghe suốt cả tiết, hiệu suất cực kỳ cao, từng người lần lượt đặt câu hỏi, bầu không khí lớp học sôi nổi như trở lại thời trung học.
Tiếp theo là một sinh viên khác đặt câu hỏi, lần này thuộc lĩnh vực nghiên cứu của giáo sư Vương nên do chính ông trả lời.
Tâm trí Trần Bắc Xuyên lập tức chuyển hướng, kéo Cố Tu đang lẩn tránh về.
"Khụ, lạnh quá."
Trần Bắc Xuyên mặt dày không biết ngượng duỗi hai móng chó ra: "Cố Tu, cho tôi sờ thêm lần nữa đi."
"Trần Bắc Xuyên anh bị cái quái gì vậy...
Ưm...!
Nhột chết đi được!
Bỏ cái móng chó của anh ra!"
"Được thôi."
Trần Bắc Xuyên giữ chặt cổ tay Cố Tu, kéo về phía eo mình: "Vậy cậu sờ của tôi đi."
Cố Tu: "......."
"Khụ khụ khụ!!!"
Tiếng ho của giáo sư Vương vang vọng trong căn ký túc xá đang náo loạn, như viên sỏi nhỏ rơi vào xoáy nước cuồn cuộn, không gợn lên chút sóng nào.
Hai người bạn cùng phòng đang giằng co quyết liệt, hoàn toàn không rảnh để phân tâm.
Cố Tu trơn như lươn nhưng may mắn thay Trần Bắc Xuyên đã có kinh nghiệm, chính xác nhéo vào một miếng thịt mềm ở eo cậu, dễ dàng tóm cậu lại.
"Khụ khụ khụ khụ khụ Trần Bắc Xuyên!"
Lần này giáo sư Vương gọi thẳng họ tên đầy đủ của học trò cưng.
"Hết giờ rồi.
Bắc Xuyên, em nhớ tải file ghi hình lên để mọi người tiện xem lại sau giờ học nhé."
Trần Bắc Xuyên tạm thời buông tha Cố Tu đang rên rỉ giãy giụa ra, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của mình.
Ba phần tư bên trái màn hình là phần chia sẻ màn hình của giáo sư Vương, bên phải là một cột dọc nhỏ hiển thị cửa sổ của các sinh viên đang tham gia lớp học Tất cả camera đều tắt, một màu đen kịt.
Dù sao thì khi giáo viên không yêu cầu, chẳng ai tự luyến mà bật camera khoe mặt to của mình khi học online cả.
Nhưng với tư cách là trợ giảng, Trần Bắc Xuyên vừa nãy giải đáp thắc mắc cho sinh viên, hắn nhớ mình đã tắt mic rồi, vậy camera đã tắt chưa?
Hắn vội vàng kéo danh sách online lên đầu, nhìn thấy cửa sổ nhỏ camera của hắn vẫn sáng trưng.
Đầu tiên hắn thấy Cố Tu đang trợn tròn đôi mắt đen láy nhìn mình.
"...Mẹ kiếp!"
Cố Tu kinh hãi đến mức lộ cả mí mắt thứ hai, bật người ra khỏi ghế, bỏ lại một mình hắn trong khung hình.
Giáo sư Vương lịch sự lặng lẽ rời khỏi lớp học.
Thầy đi rồi, bốn mươi mấy sinh viên vậy mà biến thành năm mươi mấy, cảnh tượng hoành tráng tới mức kinh người.
Thầy đã rời khỏi, mọi người cũng bắt đầu nói chuyện không kiêng nể gì nữa. 【Vãi cả chưỡng tôi vừa nhìn thấy cái gì vậy??】 【Đàn anh ơi eo của Cố Tu thật sự sờ sướng như vậy à?】 【A a a a không ngờ đàn anh lại là người như vậy...】 【Mặt tối không ai biết của hotboy lạnh lùng bất ngờ bị vạch trần [cấm][cấm]】 【Đây là phần thưởng xứng đáng cho việc tui dậy sớm học online mà không out giữa chừng!!】 【Xin tiền đàn anh nhất định phải tải nguyên bản video nhé nha nha nha】 【Giáo sư Vương đi rồi, tiết học sức khỏe của trợ giảng có thể tiếp tục rồi www】 【Há há há há há】 【Nói toẹt ra luôn nhé, hôm nay điểm danh nghiêm ngặt như vậy, có phải là để cho mọi người xem cái này không đấy?】 Vẫn có những sinh viên một lòng một dạ lo lắng cho việc điểm danh. 【Tui lỡ mất điểm danh giờ giải lao rồi, giờ có thể điểm danh lại không 555 Cố Tu có thể giúp tui nói với đàn anh một chút được không~】 Cũng khá biết nhờ vả đấy.
Trần Bắc Xuyên lại một lần nữa bật mic, lạnh lùng nói: "Điểm danh bù giới hạn ba phút, cơ hội cuối cùng."_