- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Og] [Đm/Edit] Trai Đểu Bị Đá Rồi, Tan Ca Thôi - An Tắc
Chương 49: Câu chuyện học đường 09
Chương 49: Câu chuyện học đường 09
〘Trần Bắc Xuyên hưng phấn rồi.〙_
Cổ tay này đúng là không vật được nữa rồi.
Giữa việc giữ yên tĩnh trong thời gian quy định và việc được tận mắt chiêm ngưỡng cặp mông của công chính, hai cái đều hại thì đương nhiên phải chọn cái nhẹ hơn.
Đã là đàn ông đích thực thì phải biết cầm được buông được.
Cố Tu là đàn ông đích thực, nên chọn nhận thua!
Còn trong mắt Trần Bắc Xuyên, khuôn mặt đỏ bừng bừng kia đã chứng thực tội danh biến thái nhỏ.
"Thôi được rồi, thôi được rồi!
Đủ rồi, đủ rồi, đừng cởi nữa — tôi nghe anh là được chứ gì?"
Cố Tu cảnh giác đút tay vào túi, giả vờ thờ ơ nói, "Sau mười giờ không gây tiếng ồn, không thành vấn đề.
Khi nào anh cần tắt đèn thì tắt..."
"Cậu chắc chứ?"
Trần Bắc Xuyên ngược lại bắt đầu chọc ghẹo, "Ngoài ra cậu còn phải dọn dẹp vệ sinh định kỳ, đổ rác, rác thải thức ăn sau khi ăn xong phải đổ đi ngay trong ngày..."
"Ừ ừ ừ, được được."
Cố Tu vẻ mặt kiên quyết, thấy hắn vẫn cứ lề mề, quần áo trên người vẫn không đủ che thân, không khỏi nhăn mũi, "Không phải anh là gay đấy chứ, loại có sở thích khoe thân ấy..."
Trần Bắc Xuyên im lặng mấy giây: "Không phải."
Đồng thời, hắn dùng hành động để chứng minh bản thân, mặc lại quần áo chỉnh tề.
Không phải là được.
Trong cốt truyện cũng không nói công chính có sở thích kỳ quái, thêm vào lời cam đoan từ chính miệng của hắn, Cố Tu thở phào nhẹ nhõm.
Thoáng cái lại đến đợt kiểm tra ký túc xá tiếp theo, Trần Bắc Xuyên về ký túc xá sớm, quả nhiên, người bạn cùng phòng đã trịnh trọng hứa hẹn kia lại không thấy tăm hơi.
Rác đã được đổ nhưng bàn vẫn bừa bộn, ghế cũng nghiêng lệch, cho thấy chủ nhân rời đi vội vã, giống như cố tình chạy trốn trước khi hắn quay về.
Trần Bắc Xuyên nhíu mày, lấy điện thoại ra.
Giờ đây hắn có thể trực tiếp nhắn tin cho Cố Tu rồi.
Tin nhắn của Cố Tu đã tràn ngập điện thoại của hắn trước đó, vừa mới gửi cách đây vài phút.
Chim nhỏ siêu giận dữ: 【Tôi mới biết tối nay tôi có tiết học tối!!
Tôi đã vắng ba lần rồi!!
Không đi nữa là trực tiếp trượt môn luôn đó aaaaaa】 Chim nhỏ siêu giận dữ: 【Không kịp dọn dẹp nữa rồi!!!】 Chim nhỏ siêu giận dữ: 【Đàn anh ơi làm ơn giúp tôi đổ rác nha ^ - ^】 Tên này khi có việc cần nhờ người khác thì sẽ nịnh nọt gọi "đàn anh", mọi sự tính toán đều phơi bày rõ mồn một trên mặt, như Khương Tử Nha câu cá, ai tình nguyện thì mắc câu.
"Công thức" cũng đã công khai hết, thích ăn hay không thì tùy.
Từ những lời này mà xem, thì ra Cố Tu vẫn không quên tối nay sẽ có đợt kiểm tra ký túc xá.
Trần Bắc Xuyên im lặng nhìn chằm chằm biểu tượng "^ - ^" đang giả vờ ngoan ngoãn một lúc, rồi lại đảo mắt nhìn quanh ký túc xá, có chút bất lực gõ tin nhắn trả lời: "Rác cậu đã đổ rồi."
Nhưng những thứ khác thì vẫn bừa bộn, chẳng khác gì rác rưởi.
Chim nhỏ siêu giận dữ: [Ảnh] Cố Tu lại gửi tới một bức ảnh, là ảnh anh chụp trong lớp học, chụp được một chút giáo trình trên bàn và vị giáo sư quen thuộc trên bục giảng.
Đó là khóa học Python mà Trần Bắc Xuyên từng học năm hai.
Nhìn ánh sáng thì là buổi tối, hẳn là không nói dối.
Trần Bắc Xuyên phóng to bức ảnh, xem xét kỹ lưỡng, từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, bới lông tìm vết hơn cả vị giáo sư khó tính nhất.
CBC: 【Không mang laptop thì cậu học crawler⁽¹⁾ bằng niềm tin à.】 Chim nhỏ siêu giận dữ: 【Ảnh】 Trần Bắc Xuyên cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, lại mở bức ảnh này ra, là những bút ký viết tay cùng với mã code lập trình.
CBC: 【......】 CBC: 【6】 Sống 22 năm trên cuộc đời lần đầu tiên thấy có người viết code bằng tay, vừa qua loa đại khái vừa cẩu thả, nhìn thì lỗ hỗng đầy rẫy, lỗi nối tiếp lỗi khiến hắn mở rộng tầm mắt.
Trần Bắc Xuyên nhìn một cái là phải chuyển về khung chat để chỉ ra một lỗi, nhìn thêm một cái lại là một lỗi khác, nhìn mãi hắn chợt nhớ ra chuyện chính là kiểm tra ký túc xá, như sực tỉnh, một hơi xóa hết nội dung đã nhập nửa ngày, chỉ gửi ba chữ lạnh lùng.
CBC: 【Về viết lại.】 Lần này Cố Tu im bặt, không gửi tin nhắn làm phiền hắn nữa.
Trần Bắc Xuyên chờ thêm vài phút, cất điện thoại, một lần nữa biến thành cô Tấm.
Hắn có thói quen hơi nhíu mày dù là khi học hay khi làm việc, hôm nay nhìn lại, thế mà trông không nghiêm túc như thường lệ.
Bàn ghế và các vật dụng lỉnh kỉnh khác đều đã được trả về đúng vị trí, hắn ngẩng đầu nhìn giường của Cố Tu, vẫn là phong cách lộn xộn quen thuộc, như thể chiếc giường đó mới là tủ quần áo thực sự của Cố Tu, còn chiếc tủ quần áo trống rỗng bên dưới là lối vào một thế giới khác.
Trần Bắc Xuyên trèo lên.
Trên giường khắp nơi là quần áo đang mặc dở, đồ ngủ, đồ mặc một hai lần trong ký túc xá lười giặt, đồ định ngày mai sẽ mặc nhưng lại quên... tất cả đều chất đống bừa bãi, lộn xộn, nhăn nhúm như một cái tổ chim.
Bản thân Cố Tu cũng giống một chú chim nhỏ, ồn ào náo nhiệt, màu sắc rực rỡ, lười biếng tùy hứng.
Mặc dù loài chim có trí nhớ đáng kinh ngạc nhưng cũng có những chú chim ngốc nghếch vì quên mất mình biết bay mà ngã chết.
Cố Tu đại khái nằm ở giữa hai loại đó.
Hắn đưa ra một đánh giá khá công tâm.
Khi làm tổ, chim nhỏ sẽ bay khắp nơi tìm kiếm vật liệu để xây tổ, nơi này tha một cành cây nhỏ, nơi kia nhặt một chiếc lá nhỏ, rồi đào thêm ít bùn làm chất kết dính.
Cuối cùng và cũng là bước quan trọng nhất, nhổ một ít lông từ những con vật khác, loại lông tơ mềm mại để làm lớp giữ ấm quan trọng nhất.
Trần Bắc Xuyên có trí nhớ hơn người, kể từ khi hắn bắt đầu để tâm đến đồ trong tủ quần áo của mình, cộng thêm camera mini giám sát, hắn vừa nhìn đã nhận ra phần lớn quần áo trên giường Cố Tu đều là của hắn.
Toàn là quà mà bố mẹ một mực muốn tặng, những kiểu dáng hoa hòe lòe loẹt vui mắt, hắn chẳng thèm liếc thêm lần nào.
Nhưng Cố Tu dường như lại cực kỳ yêu thích những thứ này, mỗi ngày lại trộm một ít từ tủ quần áo của hắn, rồi lại trộm thêm một ít, cho đến khi tạo thành cái tổ chim nhiều màu sắc này.
Trần Bắc Xuyên dở khóc dở cười.
Suy nghĩ một lát, hắn chỉ trải phẳng cái tổ chim này ra rồi đắp chăn lên, dùng bề ngoài gọn gàng đó để tạm đối phó với sinh viên kiểm tra ký túc xá, đợi Cố Tu về rồi sẽ bắt cậu tự dọn dẹp.
Kiểm tra ký túc xá vừa kết thúc, Cố Tu đang học bài lại gửi tin nhắn đến.
Chim nhỏ siêu giận dữ: 【Kiểm tra ký túc xá chắc không bị trừ điểm đâu nhỉ?】 Trần Bắc Xuyên lạnh lùng ngắn gọn trả lời 【Không.】 Nhưng hắn không lập tức thoát khỏi giao diện trò chuyện, hắn chú ý đến cái biệt danh mạng đầy phong cách shamate⁽²⁾ của Cố Tu.
Một lúc lâu, đầu ngón tay di chuyển đến avatar Angry Bird của Cố Tu, nhấp vào.
Chỉnh sửa biệt danh, nhập: Chim nhỏ siêu kiêu ngạo * Mãi đến chín giờ rưỡi tối Cố Tu mới tan học về.
Cố Tu thấy chỗ của mình như được nâng lên một tầm cao mới, vui vẻ chưa được mấy giây, còn chưa kịp ngồi xuống thì lời sai bảo lạnh lùng của bạn cùng phòng đã vọng tới: "Cố Tu, cậu dọn dẹp quần áo trên ban công đi."
Cố Tu liếc nhìn ban công – nơi đó chính là nửa cái tủ quần áo còn lại của cậu.
Quần áo đang mặc dở, tùy theo sạch hay không mà đặt trên giường hoặc ghế để tiện lấy; quần áo đã giặt sạch thì phơi trên ban công, thuận tiện mặc lúc nào thì lấy lúc đó.
Không gian ký túc xá của hai người khá rộng nhưng bạn cùng phòng lại có vô vàn yêu cầu, Cố Tu tiện tay quăng balo lên ghế, hợp tác đáp: "Được thôi."
Cậu lập tức đi ra ban công, còn Trần Bắc Xuyên ở lại trong phòng thì khóe môi khẽ nhếch, nở một nụ cười hiếm hoi sau lưng cậu Kế hoạch lấy trộm quần áo bạn cùng phòng của Cố Tu đến nay vẫn diễn ra suôn sẻ, mà cậu lại không hề hay biết, bạn cùng phòng thậm chí còn âm thầm chủ động tạo điều kiện thuận lợi cho cậu.
Cố Tu vắt một đống quần áo trên cánh tay, tay còn lại cầm một chiếc áo cộc tay màu đen, bước vào phòng giơ ra trước mặt Trần Bắc Xuyên, hỏi: "Cái áo này của anh hay của tôi?"
Kiểu dáng áo của con trai thường hay na ná nhau, chiếc áo cộc tay màu đen này lại càng không có gì đặc biệt.
Đôi khi quần áo phơi ngoài ban công quá lâu, giống như người bạn xa cách nhiều năm, cậu nhìn thấy có chút quen mắt, nhưng lại nghi ngờ đối phương có lẽ là khuôn mặt đại chúng.
Trần Bắc Xuyên nghe vậy thì nhìn sang.
Chiếc áo cộc tay này Trần Bắc Xuyên đã mặc cả ngày hôm qua, xem ra Cố Tu mải mê chìm đắm trong game, hoàn toàn không để ý đến hắn.
Tâm trạng Trần Bắc Xuyên ngày càng phức tạp, rõ ràng Cố Tu giống như một tên biến thái nhỏ lén lút lấy trộm quần áo của người khác, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào hắn sao?
Và việc chiếc áo đã mặc cả ngày này lại xuất hiện trên sào phơi đồ ở ban công, đương nhiên là do Trần Bắc Xuyên cố ý.
Trần Bắc Xuyên mặt không đổi sắc, nói: "Không phải của tôi."
"Ồ... vậy là của tôi."
Cố Tu không hề nghi ngờ, nhưng lại không chắc chiếc áo này đã giặt chưa, lẩm bẩm: "Giặt chưa nhỉ?"
Trần Bắc Xuyên môi mím thành một đường thẳng, vẻ mặt thì bình thản, nhưng tim thì lại đập thình thịch liên hồi.
Cố Tu ôm cả đống quần áo nhét vào tủ, chỉ giữ lại chiếc áo phông đó, đưa lên mũi ngửi thật kỹ.
Đó không phải mùi nước giặt hương trái cây của cậu mà là một mùi tươi mát và lạnh lẽo hơn, có lẽ do chất liệu vải khác biệt, cộng thêm phơi ngoài nắng lâu?
Ngửi vào cứ như mùi rừng cây dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Cố Tu nheo mắt, lẩm bẩm: "Ưm, thơm ghê."
Lưng Trần Bắc Xuyên cứng đờ, những ngón tay đặt trên bàn cũng không kìm được mà siết chặt.
Cố Tu cầm chiếc áo mới vừa lấy xuống này, không hề hay biết thứ được cậu đánh giá là "thơm" chính là mùi của bạn cùng phòng, rồi mang nó và cái chậu nhựa đi đến phòng tắm.
Lúc trở về, Cố Tu tắm xong da dẻ ửng hồng, toàn thân tỏa ra hơi nước ẩm ướt, cả người sảng khoái, sạch sẽ thơm tho, nhưng trên thân trên lại là chiếc áo cộc tay dính đầy mùi của bạn cùng phòng.
Và bản thân cậu thì hoàn toàn không hay biết, ngân nga một bài hát nhỏ rồi kéo ghế ngồi xuống, xoa tay chuẩn bị cho sự nghiệp game vĩ đại của ngày hôm nay.
Trần Bắc Xuyên cố gắng dùng khóe mắt liếc nhìn cậu, nhưng lại không nhịn được cứ nhìn đi nhìn lại, hết lần này đến lần khác.
Cố Tu không chỉ mù mịt một cách bất thường với chiếc áo mình đang mặc, mà còn chìm đắm trong game đến mức không nhận ra ánh mắt của người khác.
Thế là ánh mắt đó ngày càng trở nên táo bạo hơn.
Tỉ mỉ phác họa góc nghiêng tinh tế của cậu, dọc theo đường quai hàm sắc sảo, từng chút một di chuyển đến chiếc cổ thon dài, đặc biệt là yết hầu phả ra hormone nam tính và nốt ruồi nhỏ quyến rũ điểm xuyến trên da thịt.
Cho đến khi nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của chính mình, Trần Bắc Xuyên mới như sực tỉnh.
Cố Tu vừa kết thúc một ván game, vươn vai một cái, ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy Trần Bắc Xuyên phía sau, mới mười giờ rưỡi vậy mà sinh viên xuất sắc Trần Bắc Xuyên lại bất thường bỏ sách xuống, đang trèo lên giường.
"Ơ?
Anh đi ngủ rồi sao?"
Cố Tu vội quay người lại, tháo tai nghe, hàng lông mày nhướng lên rồi cụp xuống, có vẻ hơi tủi thân, "Vậy tôi còn có thể chơi tiếp không?"
"Không ngủ, tùy cậu."
Trần Bắc Xuyên khựng lại, bỗng dưng giống như có lương tâm để cắn rứt, chủ động đề nghị, "Cậu có thể mở loa ngoài, đeo tai nghe mãi cũng không tốt."
Lại có chuyện tốt như vậy sao?
Cố Tu đương nhiên không khách khí, nhấn mạnh lại: "Là anh nói đấy nhé."
Trần Bắc Xuyên đã trèo lên giường, cẩn thận kéo rèm giường lại, không tiếp lời cậu nữa.
Cố Tu ngắt kết nối Bluetooth tai nghe, mở loa ngoài âm thanh trò chơi, vặn âm lượng tối đa, đầy ác ý thực hiện lời đề nghị của người bạn cùng phòng đáng ghét. 【Này, 007.】 Cố Tu hiếm khi chiếm được lợi, không quên khoe khoang trong đầu, 【Công chính của Tấn Giang bọn cưng chắc chắn phải nói lời giữ lời chứ?
Cưng nói xem, nếu hắn bị làm ồn đến mức không chịu nổi, có phải cũng chỉ có thể cố cắn răng mà nhịn sao?】 Thế nhưng 007 không hề có tiếng vọng lại. 【...007?
Hệ thống?
Hệ thống đâu rồi?】Cố Tu cau mày, gọi mãi không thấy hệ thống của mình, cuối cùng xác nhận được, thật sự cạn lời, 【Cưng có ý gì đây, hôm nay không có cốt truyện quan trọng thì lén lút tắt máy à?】 【......】 Cố Tu khoe khoang với 007 không thành, bèn chuyên tâm chơi game của mình.
Còn ở không xa phía sau cậu, ngay phía trên bàn học là giường của bạn cùng phòng, bên trong tấm rèm giường đóng kín —— Trần Bắc Xuyên hưng phấn đến phát điên.
Không biết bắt đầu từ lúc nào mà hắn đã mất kiểm soát.
Cho đến khi Cố Tu mặc chiếc áo dính đầy mùi của hắn, quần áo của hắn dán chặt vào da thịt Cố Tu, mùi của hắn bao quanh thân thể Cố Tu...
Hắn không thể kiềm chế được nữa, "cột cờ" dựng thẳng.
Bên dưới là tiếng game sôi động, hắn có thể tùy ý giải tỏa, không cần che giấu.
Cảm giác như đang ngang nhiên làm trò đồi bại giữa ban ngày ban mặt này, càng thêm kích thích.
Bên dưới giường là âm thanh game gay cấn, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng la hét khi thì phấn khích khi thì tiếc nuối của Cố Tu, tiếng thở dốc trầm thấp của hắn hòa lẫn vào trong đó, càng lúc càng dồn dập, nặng nề.
Cố Tu chơi rất tập trung, hắn thậm chí còn ngang nhiên kéo rèm giường ra một chút, chăm chú nhìn bóng lưng của thanh niên bên dưới, bờ vai và sống lưng của cậu chuyển động dưới chiếc áo phông đen, cánh tay trắng nõn di chuyển thoăn thoắt trên bàn, khớp khuỷu tay hơi ửng đỏ.
Chiếc chăn trên giường hắn nhấp nhô dữ dội và điên cuồng, còn mãnh hiệt hơn cả cảm bombat ác liệt nhất trong game của Cố Tu, tiếng trống trận dồn dập, tiếng pháo oanh tạc.
Cuối cùng, đi kèm một tiếng rên rỉ trầm thấp, dây cung căng cứng đột nhiên thả lỏng.
"Hửm?"
Cố Tu hít hịt mũi, lẩm bẩm nghi hoặc, "Tiếng gì thế nhỉ?"
Trần Bắc Xuyên nhanh chóng dùng khăn giấy dọn dẹp bãi chiến trường, trùm chăn lại, kéo rèm giường cẩn thận, bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra. ____________________ Tác giả có lời muốn nói: Tất cả những thiết lập nhân vật đều chỉ là lớp ngụy trang của cái bánh trôi mè đen này mà thôi [đầu chó] _____________________ *Chú thích: • (1) Crawler: là trình thu thập thông tin web, trình thu thập dữ liệu tự động trên web • (2) Shamate: xu hướng thời trang và phong cách của giới trẻ Trung Quốc khoảng 2010, kiểu tóc dựng ngược, nickname kỳ dị và ngôn ngữ độc đáo._