Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 100



Một chiêu không thành, ắt chỉ có một con đường chết.

Tay trái nắm chặt Táng Hoa kiếm khẽ run lên, cả người Lâm Nhất kéo căng như dây cung, hắn đang vận sức chờ bộc phát.

Advertisement

Thoạt nhìn, mọi người còn tưởng hắn sợ đến mức phát run, đã quên phải chạy trốn.

“Thiếu niên này sao còn không chạy?”

Advertisement

“Bị sợ choáng váng rồi à?”

Ven đường, nhiều người thấy vậy đều không khỏi lo lắng thay Lâm Nhất.

Đám hộ vệ Vân gia cưỡi trên những con ngựa cao to hung hăng lao đến, ngay khi bọn họ cách Lâm Nhất khoảng một trăm mét…

Hắn hành động!

Lâm Nhất bước lên một bước, nhưng chỉ một bước này đã khiến gió bão nổi lên, Long Hổ Sinh Uy!

Từ trên người Lâm Nhất, áp lực vô cùng mạnh mẽ điên cuồng bộc phát.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì trước mắt bọn họ, đám hộ vệ Vân gia đang cưỡi tuấn mã đồng loạt mất khống chế, lắc lư dữ dội.

Thình lình, hai mươi tên hộ vệ, bao gồm thiếu chủ Vân gia đều bị Long Hổ Sinh Uy bộc phát từ trên người Lâm Nhất đánh bay.

Víu!

Lâm Nhất vận sức đã lâu, thoáng chốc, trường kiếm ra khỏi vỏ, hắn tung người bay lên.

Tụ Kiếm Thành Phong!

Táng Hoa kiếm tựa như một làn thu thủy bắ n ra tung tóe, điên cuồng xoay tròn trong lòng bàn tay Lâm Nhất, nội kình Thuần Dương Công phút chốc bị hút vào trong kiếm.

Còn chưa hết!

Chiêu thức mà Lâm Nhất muốn thi triển chính thức là Lưu Phong kiếm pháp đại thành – Hồi Quang Lưu Ảnh, cho đến nay, chiêu này vẫn chưa được hắn mang ra thực chiến.

Giữa không trung, Lâm Nhất lao người theo kiếm, lên xuống xoay chuyển.

Nhất thời, kiếm ảnh đầy trời, chói mù mắt người. Một vùng trời toàn là ánh kiếm, cùng với đó máu tươi văng tung tóe, hình ảnh chớp nhoáng, nhanh tựa như sấm.

Đến khi Lâm Nhất rơi xuống đất, trên người mỗi võ giả Vân gia giữa không trung đều có ít nhất ba vết thương từ kiếm.

Ầm ầm ầm!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 101



Cả đám tựa như bùn nhão “ầm ầm” rơi xuống đất, r*n r* không thôi, lăn qua lộn lại.

Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, bắt đầu từ lúc Lâm Nhất bước ra một bước cho đến khi hắn rơi xuống đất, cùng lắm chỉ trong vòng 3 giây ngắn ngủi.

Nhưng trong 3 giây này, thế cục đã đảo ngược.

Advertisement

Cộp cộp cộp!

Ngay lúc đó, võ giả đứng ven đường biến sắc, không khỏi kinh hô một tiếng.

Advertisement

Nhìn thấy chủ nhân bị thương, Huyết Long Mã hung tợn rống lên một tiếng.

Sát khí bạo ngược trên người nó tràn ra, Huyết Long Mã tức giận lao về phía Lâm Nhất, nếu như bị nó đá một cú, e là hắn sẽ trọng thương.

Nhưng lúc này, Lâm Nhất lại mỉm cười, dáng vẻ bình tĩnh ung dung.

Hắn thu kiếm vào vỏ, rồi duỗi tay khẽ vỗ một cái, vừa vặn rơi trên đầu Huyết Long Mã đang hung hăng lao đến.

Mãnh hổ trong lòng khẽ ngửi tường vi!

Phịch…

Huyết Long Mã vốn đang nổi giận lại bị chấn nhiếp bởi một cái vỗ của Lâm Nhất, nó hoảng sợ khuỵu chân, quỳ rạp xuống.

Cảnh tượng đáng kinh ngạc trước mắt khiến quần chúng vây xem đều ngơ ngác.

Rõ ràng là Huyết Long Mã đang hừng hực lửa giận, rõ ràng là Lâm Nhất chỉ vỗ nhẹ một cái, nhưng sao nó lại quỳ xuống rồi?

Lâm Nhất không để tâm đến bọn họ, hắn tiến lên nắm lấy dây cương, tung người phóng lên ngựa.

“Huyết Long Mã của ta!”

Cả người thiếu chủ Vân gia toàn là máu, hắn ta nằm rạp trên đất, không cách nào đứng dậy được, lúc này, sắc mặt hắn ta đã thay đổi mấy lượt, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt, dường như sắp khóc òa lên.

Huyết Long Mã đứng dậy, Lâm Nhất từ trên cao nhìn xuống thiếu chủ Vân gia, thản nhiên nói: “Con Huyết Long Mã này… nếu ta từ chối thì quá vô lễ! À, đúng rồi, ta còn muốn nói với ngươi một chuyện, mười cây Huyết Diễm cốt là do ta bán ra đấy”.

“Cái gì…”

Thiếu chủ Vân gia ngơ ngác, thoáng chốc, đầu óc hắn trở nên trống rỗng.

Giá!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 102



Tốc độ của Huyết Long Mã cực nhanh, như một tia chớp, chỉ trong thoáng chốc nó mang theo Lâm Nhất biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Lúc này, võ giả Vân gia còn đang nằm la liệt trên đường, trước đó bọn họ đã bị Hồi Quang Lưu Ảnh làm trọng thương, sau lại bị móng ngựa đạp lên, có thể nói là vô cùng thê thảm, khiến người không dám nhìn.

Vèo!

Advertisement

Đồng Hổ nhảy từ trên mái hiên của lầu các bên cạnh xuống, nhìn võ giả Vân gia nằm trên đất, ông ta cảm thấy có hơi bất ngờ.

Advertisement

“Khá lắm, ta đã chạy thật nhanh đến, vậy mà còn không nhanh bằng tên tiểu tử này”.

Nghe tin người của Vân gia làm khó Lâm Nhất, Đồng Hổ đã lập tức chạy đến.

Vốn dĩ ông ta định đến giải vây, giúp hắn ra khỏi thành, nhưng không ngờ lúc đến nơi, ngay cả cái bóng của Lâm Nhất cũng không thấy.

Đồng Hổ mỉm cười hài lòng, nói khẽ: “Không uổng công ta phá lệ bán Thiên Nguyên đan cho ngươi, quả nhiên có bản lĩnh”.

Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời thành Bạch Thủy xuất hiện một luồng khói đỏ.

Lập tức, luồng khói kia nở tung thành pháo hoa, đó chính là dấu hiệu của Vân gia.

Sau khi pháo hoa xuất hiện, võ giả thuộc thế lực Vân gia trong thành Bạch Thủy từ bốn phương tám hướng bắt đầu hành động.

Đồng Hổ nhìn pháo hóa trên không trung: “Đám người này nắm bắt tin tức nhanh thật, hi vọng tiểu tử kia có thể thuận lợi quay về tông môn”.

Trên thực tế, ông ta cũng không biết Lâm Nhất đã cướp được Huyết Long Mã.

Lại nói, yêu thú Huyết Long Mã có thực lực võ đạo tầng 7, tính cách vô cùng hung tợn đang mang theo Lâm Nhất lao nhanh trên đất bằng.

Thời điểm pháo hoa xuất hiện, Lâm Nhất đã rời khỏi thành.

Hắn cưỡi Huyết Long Mã chạy như điên suốt hai ngày hai đêm, bóng dáng Thanh Vân Môn đã thấp thoáng đằng xa, lúc này, hắn mới thở hắt ra một hơi.

“Nghỉ một chút đã!”

Lâm Nhất cảm giác mông mình sắp bị mài nát rồi, vậy mà Huyết Long Mã vẫn bừng bừng khí thế, thoạt nhìn không có chút gì là mệt mỏi.

Đúng thật là Thiên Lý Mã!

Nó không cần nghỉ, nhưng Lâm Nhất thì cần.

“Nhẩm tính thời gian, vòng quyết đấu tiếp theo sẽ bắt đầu vào ngày kia”.

Lâm Vân như có điều suy nghĩ. Thật ra hắn không quá để tâm đến chuyện trong thành Bạch Thủy, cái mà hắn quan tâm lúc này chính là làm sao để chống lại Chu Vân trong kỳ thi giữa năm sắp tới.

Nếu như thua…
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 103



Với tính tình của Chu Vân, chắc chắn hắn ta sẽ phế bỏ mình ngay tại chỗ.

Ai có thể cứu được mình chứ? Tô Hàm Nguyệt ư?

Advertisement

Không được!

Ngày đó, trong Cơ Quan đường, thái độ cao ngạo, thờ ơ của Tô Hàm Nguyệt khiến Lâm Nhất cảm thấy cực kỳ khó chịu, nếu lại tiếp tục nhờ đối phương cứu giúp, e là từ trên xuống dưới trong tông môn đều sẽ cười nhạo hắn.

Advertisement

Từ trước đến nay, Lâm Nhất không để ý đến thái độ của người ngoài, nhưng không hiểu vì sao, cứ hễ chuyện có liên quan đến Tô Hàm Nguyệt thì hắn lại không thể nào chấp nhận được.

Đó là sự kiêu ngạo phát ra từ trong xương, hắn không chấp nhận sự bố thí của người khác.

“Vận mệnh phải được nắm giữ trong tay mình”

Trong đêm tối, hai mắt Lâm Nhất sáng như sao trời, vô cùng kiên định.

Hắn không nghĩ nhiều, bèn lấy mười miếng linh thạch trung phẩm ra.

Một miếng linh thạch trung phẩm tương đương với mười miếng linh thạch hạ phẩm, bên trong nó ẩn chứa linh khí thuần khí mà dồi dào.

Lâm Nhất cầm hai miếng trong tay, sau đó khoanh chân nhắm mắt, Thuần Dương Công tầng ba từ từ vận chuyển, nội kình mạnh mẽ theo đó mà động.

Ầm!

Linh khí khổng lồ từ trong linh thạch trung phẩm tựa như Trường Giang và Hoàng Hà cuồn cuộn chảy vào cơ thể hắn.

Gần như thuận lý thành chương, không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Thuần Dương Công đã sớm đạt đến bình cảnh, chỉ trong chốc lát đã đột phá, thăng cấp lên tầng bốn.

Thế nhưng nó vẫn không ngừng vận chuyển.

Bỏ ra 1 vạn miếng linh thạch hạ phẩm để đổi lấy linh thạch trung phẩm, đương nhiên, cái Lâm Nhất muốn không chỉ có thế.

Hắn muốn đột phá tầng năm chỉ trong một lần, đồng thời tu luyện Thuần Dương Công đến viên mãn đỉnh phong.

Tu luyện Thuần Dương Công không cần có kỹ xảo hay ngộ tính gì cả, cái quan trọng chính là “tài nguyên”.

Tài nguyên càng nhiều thì Thuần Dương Công vừa bá đạo vừa mạnh mẽ sẽ càng thăng cấp nhanh chóng.

Từ lúc ban đầu cho đến hôm nay, Thuần Dương Công của hắn vốn dựa vào thiên tài địa bảo mà thành, đột phá tầng 2 cần có một viên Huyết Hóa đan không ngừng bổ trợ.

Còn bây giờ thì nhờ vào mười miếng linh thạch trung phẩm tích lũy để bộc phát.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 104



Sau nửa canh giờ, hai miêng linh thạch trung phẩm đã bị tiêu hao sạch.

Lâm Nhất mở lòng bàn tay ra một cái, lại có thêm hai miếng linh thạch trung phẩm xuất hiện trên tay hắn.

Advertisement

Đến tầng 5, Thuần Dương Công tựa như một con mãnh thú vô cùng tham lam, không ngừng hấp thu linh khí dồi dào từ linh thạch trung phẩm.

Advertisement

Nội lực mạnh mẽ không ngừng lưu chuyển khắp thân thể.

Trong lúc linh khí đang tẩm bổ cho thân thể, Lâm Nhất cũng vận lực để luyện rèn ngũ tạng lục phủ của chính mình.

Nhân cơ hội tốt này, Lâm Nhất không chút do dự mà nuốt luôn viên Dưỡng Tâm đan.

Dược lực mạnh mẽ và linh khí của linh thạch trung phẩm kết hợp lại với nhau, nhanh chóng dung hòa vào trong tim.

Thịch thịch thịch!

Trái tim hắn nhất thời đập thình thịch, bộc phát ra sinh mệnh lực mạnh mẽ.

Dưới sự bồi dưỡng của Dưỡng Tâm đan, độ khỏe mạnh của trái tim Lâm Nhất cũng nhanh chóng được cải thiện một cách đáng kể.

Ngay sau đó, những phủ tạng còn lại cũng không ngừng tiếp nhận sự bồi dưỡng, cả người hắn lúc này đang phát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Những sợi tóc dài đen tuyền cứ thế tung bay.

Tu vi võ đạo tầng thứ sáu, nhanh chóng đột phá với tốc độ khó tin.

Hiệu lực của Dưỡng Tâm đan vượt ngoài sức tưởng tượng của Lâm Nhất, phối hợp với Thuần Dương Công cùng hiệp trợ lẫn nhau, tạo thành mối liên hệ tương tác bổ sung ngoài ý muốn, khiến cả tu vi lẫn công pháp đều được tăng mạnh.

Vào lúc mười viên linh thạch trung phẩm đều đã bị hấp thu hết, Lâm Nhất ngồi xếp bằng, quanh người hắn phát ra ánh sáng đỏ mờ mờ, hệt như ngọn lửa bốc cháy trong màn đêm.

Sau đó Lâm Nhất mở mắt ra, ánh sáng trong đôi mắt hắn như bùng lên, sức mạnh ngập tràn.

Thuần Dương Công đang tiêu hao năng lượng của mười viên linh thạch trung phẩm, kết hợp với sự chuyển vận của Dưỡng Tâm đan, cuối cùng đã lên đến mức độ đỉnh cao viên mãn.

Lâm Nhất đứng dậy, vừa hơi vận công thì nội lực đã điên cuồng chuyển động khắp thân thể.

Năm ngón tay của hắn khẽ dùng sức, dưới sự bộc phát của nội lực trong người, dường như bàn tay hắn đang phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt.

Thoạt nhìn còn thật sự tưởng rằng đó là ngọn lửa đang thiêu đốt.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 105



Lâm Nhất không hề xa lạ gì chuyện này, sau khi công pháp cấp cao đạt đến giai đoạn viên mãn đều sẽ phát ra những thứ hơi bất thường.

Giống như trong trận quyết đấu giữa thiếu môn chủ và Liễu Tùy Phong vậy.

Liễu Tùy Phong vừa phát động Tử Vân Quyết, cả ngón tay của hắn chẳng khác nào hóa thành màu xanh bích ngọc tựa lưu ly.

Advertisement

Trong Thanh Vân Môn không có quá nhiều người tu luyện Thuần Dương Công, chỉ là vì tài nguyên không đủ, tốc độ thăng tiến chậm chạp.

Advertisement

Uy lực của công pháp cũng không thua kém Tử Vân Quyết quá nhiều.

Keng!

Lâm Nhất rút kiếm ra khỏi vỏ, vận chuyển nội lực tràn vào trong thân kiếm, lưỡi kiếm lạnh băng lập tức phát ra ánh kiếm lờ mờ.

Chói mắt đến cùng cực trong màn đêm vô tận.

“Kiếm tốt, vận chuyển nội lực mà chỗ nào cũng đều thông thuận!”

Lâm Nhất cất tiếng khen ngợi.

Nếu là binh khí phẩm chất không cao, trong quá trình dồn nội lực vào thì sẽ tạo thành ngăn trở giữa kiếm và người, tiêu hao không ít nội lực.

Nhưng thanh Táng Hoa kiếm trong tay hắn lúc này lại không hề gặp phải trở ngại, thậm chí còn tăng cường bổ trợ cho nội lực của Lâm Nhất.

Với Thuần Dương Công viên mãn hiện giờ, chắc hẳn có thể không phân cao thấp về mặt nội lực với Chu Vân sở hữu tu vi tầng thứ bảy đỉnh cao.

Đáng tiếc…

Vẫn thiếu một chút nữa mới có thể thăng lên được võ đạo tầng thứ bảy, Thuần Dương Công giai đoạn viên mãn vẫn chưa thể giúp hắn đột phá thêm tu vi.

Cảnh giới hiện giờ của hắn đang dừng lại ở giai đoạn đỉnh cao của tầng võ đạo thứ sáu.

“Thôi vậy, trên đời này làm gì có chuyện nào hoàn mỹ tột cùng đâu!”

Lâm Nhất thu kiếm vào trong vỏ, thầm thở dài.

Hắn quay đầu nhìn lại, song lại không thấy bóng dáng của Huyết Long Mã đâu, bèn tìm kiếm một lượt.

Đến khi nhìn thấy nhóc con kia rồi, không ngờ nó lại đang nhấm nháp một con yêu thú!

Dáng vẻ hung hãn mà sát khí mà nó đang phát ra khiến Lâm Nhất cứ thế sững người nhìn.

Con ngựa này thật sự vô cùng tàn bạo!

Yêu thú vốn dĩ đã tàn bạo hung hãn lắm rồi, thế nhưng khi ở trước Huyết Long Mã, nó lại chỉ là một món ăn mà thôi.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 106



E là bình thường được nuôi ở nhà họ Vân, con ngựa này đã làm tổn hại không ít người, thế nên trên người nó mới ngập tràn lệ khí như vậy giờ.

Huyết Long Mã đang nhấm nháp yêu thú bỗng chốc nhìn Lâm Nhất, trong mắt nó lóe lên thứ ánh sáng tàn bạo.

“Đi thôi!”

Advertisement

Thế nhưng Lâm Nhất không hề khách khí với nó, hắn nhanh chóng vận lực nhảy lên trên, rồi bắt đầu điều khiển con ngựa.

Uy thế của chúa sơn lâm bên trong thân thể hắn hơi áp xuống, khiến cho Huyết Long Mã kia không dám ngọ nguậy thêm chút nào.

Advertisement

Lộc cộc lộc cộc!

Con ngựa phi nhanh như bay, nếu nhìn từ xa thì chỉ thấy nó giống như một đường máu dài dằng dặc.

Đến lúc tới cửa sơn môn dưới núi, Lâm Nhất bèn xoay người xuống ngựa.

“Lâm sư huynh, sao bây giờ huynh mới về vậy, vòng thứ hai trong đợt khảo hạch giữa năm sắp sửa bắt đầu rồi đấy!”

Vừa nhìn thấy Lâm Nhất, đệ tử trông cửa dưới chân núi liền kinh ngạc nói ra câu này.

“Gì cơ!”

Vẻ mặt Lâm Nhất hoàn toàn thay đổi, kinh ngạc tột cùng.

Lẽ nào hắn tính nhầm thời gian rồi sao?

Sau khi công pháp được đột phá, hắn cưỡi Huyết Long Mã chỉ mất chừng nửa ngày đã tới đây, theo lý mà nói thì ngày mai mới bắt đầu vòng thi thứ hai mới đúng.

Xét về mặt thời gian, có thể nói là vẫn đủ chán.

“Mau đi đi, nếu đến muộn thì có thể bị hủy tư cách dự thi thật đấy”.

Nhưng nhìn sắc mặt của đệ tử trông cửa, chắc chắn không thể nào sai được.

Đáng ghét thật!

Lâm Nhất chợt vỗ bộp vào đầu mình, đột nhiên nhớ ra.

Chắc chắn là cái “đêm” tu luyện kia đã kéo dài tổng cộng một ngày một đêm rồi. Lúc vừa mở mắt ra hắn liền thấy sắc trời sáng rõ, còn tưởng chỉ mất có mỗi một đêm thôi chứ.

“Đa tạ hai vị sư đệ!”

Không kịp giải thích điều gì, Lâm Nhất đã lập tức nghiêng người lên ngựa, giục nó phi nước đại.

Hai đệ tử trông cửa quay đầu nhìn, nhưng lại không biết bóng lưng kia đã mất hút tận đâu rồi.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 107



Diễn Võ trường của Thanh Vân Môn.

Xung quanh sân đã chật cứng người từ sớm, hơn hai ngàn đệ tử ngoại môn vây chặt lấy Diễn Võ trường đến mức không còn chỗ chen chân.

Advertisement

Hôm nay là vòng thi đấu thứ hai của cuộc thi sát hạch giữa năm, vòng này sẽ chọn ra top mười đệ tử được bước chân vào tông môn.

Hơn nữa, đây còn là vòng đấu loại vô cùng tàn khốc, chỉ cần thua một trận thì sẽ mất tư cách thi đấu ngay.

Advertisement

Trong tám mươi người giành chiến thắng từ các đệ tử ngoại môn không có ai là không tài giỏi, có thể tưởng tượng được tinh thần quyết đấu của họ đang ở mức độ nào.

Có đệ tử đến từ rất sớm, chỉ vì muốn giành được chỗ đứng gần phía trước hơn.

Trên đài cao, trưởng lão tông môn và các đệ tử nội môn đều đã có mặt đầy đủ.

Nhưng dường như tình hình có chút không ổn.

Đệ tử ngoại môn Chu Vân đã đứng trên đài thi đấu chính được năm phút rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng đối thủ đâu.

“Chuyện gì thế? Sao Lâm Nhất lại đến trễ nữa rồi?”

“Cái tên Kiếm Nô này làm cái quái gì vậy? Có còn xem quy tắc tông môn ra gì nữa không?”

“Vẫn chưa hết mười phút nên nghiêm túc mà nói thì vẫn chưa bị xem là đến trễ. Có điều làm như vậy thì thiếu tôn trọng người ta quá!”

“Hehe, mọi người nói xem có khi nào sợ chết nên đã từ bỏ quyền thi đấu rồi không? Ta nghe nói Chu Vân đã tuyên bố trước rồi, hôm nay nhất định sẽ phế bỏ tên Kiếm Nô này!”

“Cũng đúng thôi, ngươi nói như vậy thì cũng đúng là có khả năng đó, đổi lại là ta thì ta thấy từ bỏ quyền thi đấu vẫn tốt hơn là bị người ta phế”.

Các đệ tử ở xung quanh bàn tán xôn xao, nói đủ chuyện, tiếng ồn ào cứ văng vẳng không ngừng.

Trên đài cao, một trưởng lão khẽ chau mày, hạ giọng nói: “Tên Kiếm Nô này thật không coi ai ra gì, ta thấy hay là tuyên bố người thắng cuộc luôn đi!”

Các trưởng lão khác nghe thấy nhưng không tiếp lời, vì vị trưởng lão này chính là cha ruột của Chu Vân.

“Không cần vội, đợi thêm chút nữa đi! Chu trưởng lão nên rộng lượng với hậu bối một chút, nếu như sau mười phút mà vẫn chưa thấy đến thì xử lý theo quy tắc cũng không muộn”.

Môn chủ Bạch Thiên Minh ngồi ở chính giữa khẽ mỉm cười, an ủi đối phương.

Lư hương ở bên ngoài đài thi đấu nghi ngút khói, cây hương đó đang sắp cháy gần hết.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 108



Cạch, cạch, cạch!

Chính vào lúc đó, có tiếng vó ngựa vang lên dồn dập ngoài Diễn Võ trường, một luồng sáng chói lóa cùng với khí thế ập đến.

“Yêu thú!”

Advertisement

“Sao lại có yêu thú xuất hiện bên ngoài Diễn Võ trường chứ?”

Advertisement

Rất nhiều đệ tử ngoại môn đều tỏ vẻ kinh ngạc, thi nhau quay người nhìn về sau.

Đến cả các trưởng lão ở trên đài thi đấu và các đệ tử nội môn cũng đều thấy khó hiểu.

Nhưng sau khi nhìn rõ thì ai nấy cũng bất ngờ, mặt mày biến sắc.

Là Lâm Nhất!

Lâm Nhất cưỡi một con Huyết Long Mã cao to dũng mãnh, cả người đầy sát khí, quất ngựa phóng đến như bay.

Trước sự uy h**p của Huyết Long Mã, mặc dù Lâm Nhất vẫn chưa đến nhưng các đệ tử ngoại môn đã vội vã nhường đường.

Ở trên đài thi đấu, Chu Vân hơi ngây ra, hắn ta liếc mắt nhìn qua thì thấy cây hương trên lư hương đã cháy đến phần cọng.

Khóe miệng bất giác để lộ ra nụ cười lạnh lùng, xem ra hắn ta không cần đánh cũng thắng trận này.

Nhưng chính vào lúc đó, trên lưng Huyết Long Mã, khuôn mặt thanh tú của Lâm Nhất lại thoáng nét quật cường. Hắn giật mạnh dây cương, Huyết Long Mã hí to rồi hưng phấn nhảy lên theo đà chạy như bay của mình.

Vù!

Huyết Long Mã búng thân nhảy lên không trung, bay qua đầu của vô số người rồi đáp mạnh xuống đài thi đấu.

Dây cương được giật mạnh, hai chân trước của Huyết Long Mã giơ lên cao, nó hí to lên rồi cố kiềm lại đà phóng điên cuồng của mình

Tiếng vó ngựa vang lên trên đài thi đấu.

Dưới ánh mặt trời lúc sáng sớm, mái tóc dài của thiếu niên tung bay, đầy vẻ kiêu ngạo, uy phong lẫm liệt, thần sắc kiên định, không giành được chiến thắng thì tuyệt đối không quay đầu.

Hắn nhất định phải đến tham gia trận chiến này.

Bỗng dưng thời gian trên đài thi đấu như dừng lại,

Rất nhiều đệ tử ngoại môn thấy kinh ngạc bởi cảnh tượng đó, không ai nói được lời nào.

Vó ngựa lại chạm đất, Lâm Nhất xoay người, nhảy xuống ngựa, nhìn về phía trọng tài và nói: “May là vẫn đến kịp vào phút cuối cùng, có thể bắt đầu rồi!”

“Ờ... Ờ...”
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 109



Trọng tài hơi ngây ra, ờ một tiếng rồi mới nói: “Con ngựa này của ngươi?”

Lâm Nhất mỉm cười, vỗ nhẹ lên cổ Huyết Long Mã rồi nói: “Tiểu Hồng, xuống dưới đi!”

Cũng không biết ở nhà họ Vân nó tên là gì, Lâm Nhất chỉ tùy tiện gọi đại một tên rồi đuổi Huyết Long Mã xuống dưới đài thi đấu.

Advertisement

Huyết Long Mã bị gọi là Tiểu Hồng thì tỏ vẻ không vui, nhưng khi Lâm Nhất vỗ nhẹ lên người nó thì nó vẫn ngoan ngoãn xuống dưới.

Huyết Long Mã vừa xuống dưới thì liền bộc lộ tính khí nóng nảy.

Advertisement

Khiến các đệ tử ngoại môn ở xung quanh đều mặt mày nhăn nhó, chửi bới không ngừng.

“Con súc sinh này, tránh xa ra đi!”

“Ây dà, đừng có đá ta...”

Ai mắng nó thì nó đá người đó, rõ ràng là một ông tướng con, các đệ tử xung quanh đều cố gắng né thật xa.

Bên dưới náo nhiệt thì bên trên cũng không thua kém gì.

Chu Vân thấy Lâm Nhất đến trễ thì đã sớm thấy bực bội, càng không ngờ Lâm Nhất lại còn phi ngựa lên đài.

Khí thế lẫm liệt đã triệt để dìm uy phong của hắn ta xuống.

Phải biết rằng theo mọi người thấy thì Lâm Nhất không thể nào thắng trong trận quyết đấu này. Mọi người đều đến để xem Lâm Nhất thắng nhiều trận liên tiếp, nổi tiếng như con ngựa chiến trong vòng khảo hạch, bây giờ sẽ phải thua thê thảm thế nào.

Nhưng ai ngờ, Lâm Nhất mà mọi người đều tưởng rằng phải cụp đuôi làm người lại xuất hiện bằng cách khiến người ta khiếp sợ như thế.

“Chu sư huynh, đánh chết tên Kiếm Nô đó đi, đánh cho hắn về lại nguyên hình!”

Vẫn chưa chính thức bắt đầu thì bên dưới đã có tiếng hét lớn, đó là Trần Tiêu, con chó bên cạnh Chu Vân.

Hắn ta bị Lâm Nhất đánh đến ngồi dậy không nổi chỉ bằng một đấm, vì bị thương nghiêm trọng nên đã lỡ mất cuộc thi sát hạch giữa năm.

Vì vậy hắn ta rất hận Lâm Nhất, hắn ta là người đầu tiên hét lên.

Rất nhanh sau đó, các đệ tử ngoại môn có quan hệ khá tốt với Chu Vân cũng lần lượt hét lên.

Trong Diễn Võ trường rộng lớn, không có ai cổ vũ cho Lâm Nhất cả.

Dù một thân một mình không chỗ dựa nhưng Lâm Nhất không hề run sợ, đôi mắt hắn sáng long lanh.

“Lượt giao đấu thứ hai, ai thua sẽ bị loại, mong hai vị hãy dùng hết sức của mình. Bắt đầu!”
 
Back
Top Bottom