Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ốc Biển Và Đại Dương

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
517,387
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
390827852-256-k798171.jpg

Ốc Biển Và Đại Dương
Tác giả: Motdammay1108
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thư theo mẹ rời quê, bắt đầu năm tháng cấp ba tại một thành phố ven biển.

Vốn rụt rè, trầm tính, chưa kịp thích nghi với ngôi trường mới thì Thư đã trở thành nạn nhân của những trò đùa ác ý.

Tên truyện: Ốc biển và đại dương

Tác giả: Vù Vù

Thể loại: tâm lý, đời thường
Bối cảnh: giả tưởng
Truyện có chứa tình tiết bạo lực, bạo lực học đường, cân nhắc trước khi đọc.

Ngày đầu đăng tải: 8/4/2025
-----
Lần này mình muốn thử sức với ngôi thứ nhất, còn nhiều thứ lạ lẫm lắm.

Có gì sai sót, mọi người góp ý cho mình với nhé!

 
Ốc Biển Và Đại Dương
Chương 1: Tôi nhút nhát


"Tùng tùng tùng tùng!"

Tim tôi bỗng hẫng đi một nhịp, tay cầm bút cũng vô thức vạch một nét dài trên mặt giấy trắng.Vẫn như mọi ngày, cậu bạn ngồi kế rất vội, sách vở trên bàn chỉ thu dọn một cách qua loa rồi ôm cặp chạy biến.

Liếc mắt, tôi thấy bàn trên cũng vậy, hoàn toàn sạch sẽ không còn bất cứ thứ gì.

Mình có nên chạy không nhỉ, nhưng chạy đi đâu, và nơi nào chịu chứa chấp?Thôi, tôi nghĩ vẫn là nên từ bỏ ý định này đi thì hơn.

Tiếp tục lật sách, vở cũng được giở thêm trang mới, tôi cố ép bản thân phải tập trung vào những con chữ trong đó.

Nhưng dù vậy, tôi vẫn nghe rõ mồn một tiếng đám đông nhộn nhạo nơi cửa lớp.

Âm thanh ấy càng lúc càng lớn, càng lúc càng xâm chiếm không gian yên tĩnh của tôi.

"Uầy, bạn Thư của tớ nay chăm học thế."

Một giọng nam rơi xuống đầu tôi, kèm theo đó là những tràng cười ha hả của đám người vây quanh.

Tôi im lặng, mắt không rời khỏi cuốn sách trên bàn.

Bất chợt, một cách tay vươn tới, gập sách lại.

"Thư!

Sao bạn cứ lạnh lùng với tớ thế?

Ngẩng đầu nhìn tớ một cái đi mà."

"Xem này, tớ có quà cho Thư đấy."

Vẫn với ngữ điệu ân cần ấy, nếu chỉ nghe thì những lời này có khác gì của một cậu trai luỵ tình đâu chứ.

Nhưng tôi biết, chỉ cần mình ngước lên thôi, sẽ thấy được ngay cái nụ cười khinh khỉnh cùng vẻ mặt chán ghét của chủ nhân giọng nói này.

Lát sau, một chiếc nhẫn han gỉ được đẩy đến tầm mắt tôi, kèm theo đó vẫn là những lời bông đùa, cợt nhả.

"Sáng nay tớ phải đích thân đi chọn nhẫn đấy.

Thư đeo thử xem có vừa không, không vừa mình đi đổi."

"Ui, cứ như cầu hôn đấy nhở."

"Ừ, đúng rồi là cầu hôn.

À mà tuổi bọn mình thì chưa đủ, thôi thì bây giờ Thư cứ đồng ý làm bạn gái tớ trước đã nhá."

"Khiếp!

Mày sến sẩm vừa thôi, người ta cảm động sắp khóc tới nơi rồi kìa."

"Đâu đâu, nước mắt ở đâu, để tớ lau cho nào."

Chẳng có giọt nước mắt nào cả, chỉ là uất ứt tới đỏ mắt thôi, ít nhất thì cho đến giờ tôi vẫn chưa phải khóc vì đám người này.

Và đây cũng là sự kiên cường duy nhất mà tôi còn có thể duy trì được.

"Tùng tùng tùng tùng!"

Giọng lớp trưởng vang lên: "Về lớp đê, từ mai đừng có sang lớp bọn tớ nữa."

"Thì về!

Hằng nay nóng thế nhở, bọn tớ sang chơi tí thôi cũng đuổi."

Là giọng của tên đầu sỏ ấy.

Vẫn như mọi lần, trước khi đi cậu ta còn không quên bỏ lại câu nói quen thuộc: "Tớ về nhá Thư, mai mình lại gặp."

Và cũng như mọi bữa, chỉ khi chắc chắn rằng đám người kia không còn trong lớp, tôi mới ngước lên.

Đúng lúc, tôi vừa vặn bắt gặp ngay cái vẻ mặt khó chịu của lớp trưởng.

Hình như như cô bạn này muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ bực dọc bỏ về chỗ.Lát sau, Dũng - bạn cùng bàn cũng vừa về tới.

Cậu ta vội vàng bỏ cặp xách xuống, vừa lục lọi đồ trong đó vừa lẩm bẩm chửi: "Mẹ nó!

Đ** biết bao giờ mới được yên thân."

"Tí nữa sinh hoạt tao phải xin chuyển chỗ mới được."

Lần này là Đạt, bàn trên."

Dừng có mơ!

Bà Nga già đấy còn lâu mới đồng ý chuyển chỗ."

Còn đây là Tín, bạn cùng bạn với Đạt.Dũng quay sang tôi, giọng như ra lệnh: "Hay Thư, giờ ra chơi mày sang chỗ khác ngồi đi."

Tôi không đáp, đơn giản vì chẳng biết trả lời thế nào.

Giọng Dũng trở nên gay gắt: "Mày cứ im im thế mới bị người ta bắt nạt đấy."

Vì cảm thấy lời Dũng có lý, tôi lại càng không có gì để nói.Phải, tôi cứ như đứa câm ấy, đến mẹ cũng bảo vậy.

Tôi còn nhút nhát.

Nhút nhát đến mức, dù đã tự suy tính ra muôn vàn biện pháp để thoát khỏi tình cảnh này, nhưng lại chưa bao giờ dám thực hiện, ngay đến cả một lời phán kháng cũng không nói ra được.

Bị phớt lờ, Dũng chẳng buồn đếm xỉa tới tôi nữa, tiếp tục làm việc của mình.Giáo viên bước vào.

Là tiết của Cô Nga - chủ nhiệm lớp.

Vừa đặt cặp xuống bàn, cô đã thông báo: "Cả lớp gấp hết sách vở, chuẩn bị làm bài kiểm tra mười lăm phút."

Đề hôm nay không khó, chưa đến mười phút, tôi đã giải quyết xong toàn bộ.

Như thường lệ, tôi cố ý đẩy bài của mình sang chỗ Dũng, để cậu ta chép lấy vài câu.

Dũng cũng rất hào phóng, vừa chép vừa đọc lại đáp án cho hai thằng bàn trên.

Thi thoảng, tôi thấy cô Nga có liếc mắt tới đây, nhưng chẳng tỏ thái độ gì cả.

Sau khi Hằng thu hết bài, Đạt có quay lại nói nhỏ: "Thôi, tao nghĩ không cần đổi chỗ nữa đâu, cứ ngồi thế này đi."

Dũng cười khẩy: "Tao có bao giờ đòi đổi đâu, chúng mày cứ nhặng hết lên đấy chứ."

Tín cũng quay lại: "Gớm, giờ mà mất thêm cái gì nữa thì lại chẳng đòi đổi vội."

"Mất thế nào được nữa, cứ tới giờ hoàng đạo là nó ôm hết của cải chạy rồi."

Đạt tiếp lời.

"Trật tư!

Cứ ầm ầm như cái chợ thế hả!"

Tiếng thét của cô Nga khiến cả lớp im phăng phắc.

Bài giảng sau đó mới được bắt đầu.

Thú thật, tôi thích Toán, nhưng lại không thích cô Nga.

Chẳng phải vì cách giảng bài khó hiểu, mà là vì cách nói chuyện của cô.

Như bây giờ chẳng hạn, cô Nga lại lần nữa lấy tôi ra làm hình mẫu để so sách với một học sinh trong lớp.

Cô đứng dựa bàn, giọng đay nghiến: "Nhìn bạn mà học tập, người ta cũng học như mình đấy.

Đúng là tốt gỗ hơn tốt nước sơn!"

Trong câu này thì tôi là gỗ tốt, còn nước sơn là Thuỳ Linh - hoa khôi trường.

Vào lớp được hơn một tháng, có nhiều bạn tôi còn không biết tên, nhưng riêng Thuỳ Linh thì nhớ kỹ, dù chẳng tiếp xúc bao giờ.

Có lẽ là vì bản chất con người luôn yêu cái đẹp chăng?

Chắc vậy nhỉ?

Linh xinh lắm, cái kiểu da trắng, mắt to, môi hồng, tóc tai điệu đà, quần áo thời thượng ấy.

Hồi mới tới, tôi nhớ mình đã từng dừng mắt rất lâu trên người cô bạn này, thi thoảng lướt qua nhau trên hành lang cũng phải ngoái đầu nhìn thêm giây lát.

Chỉ có cái là Linh học kém, kém lắm.

Mà Linh lại càng không phải là một học sinh ngoan.

Thế nên, lúc nào cô nàng cũng trong tầm ngắm của giáo viên chủ nghiệm.Tất nhiên, tôi chẳng có ý kiến gì về phương pháp giảng dạy của các thầy cô cả.

Chỉ là, mong cô chủ nhiệm đừng mang tôi ra làm tấm gương nữa.

Và chắc rằng, cả cái lớp này cũng không ai muốn noi theo tấm gương này đâu.

Hai tiết Toán liền kề lại còn được thêm tiết sinh hoạt cuối tuần.

Tôi vẫn ổn, nhưng những người xung quanh thì có vẻ không.

Chỉ năm phút, tôi đếm được Dũng ngáp tới ba lần, Đạt và Tín còn nhiều hơn nữa.

"Tùng tùng tùng tùng!"

Lượt trống cuối cùng của buổi học hôm nay đã được đánh ra.

So với trống nghỉ giữa giờ, trống tan học vang, dài hơi hơn cả.

Và đây cũng là tiếng trống mà tôi muốn nghe nhất.Giống như bao học sinh khác, tôi nhanh chóng thu dọn hết sách bút, vừa đứng dậy định đi thì..."

Ê Thư!

Đứng lại nói chuyện tí."

Là Thuỳ Linh, bên cạnh còn có Hồng Anh.

Hai người đứng trước bàn, nhìn tôi với vẻ mặt đầy khó chịu.

Học sinh trong lớp cũng chẳng ai muốn về nữa, tất cả đều chọn ở lại hóng chuyện.

Tôi còn chưa kịp hiểu gì, Linh đã sốt suột bắt đầu ngay: "Này, biết thì không giơ tay từ đầu mẹ đi, sao cứ phải để cô gọi hết người này người kia thế hả?"

Ra là chuyện này, có vẻ như tôi lại gặp rắc rối vì cái bản tính lầm lì của mình nữa rồi.Tôi không đáp, Linh nổi nóng: "Con này mày câm à?

Nói chuyện đi chứ.

Lúc nãy còn thấy trả lời giỏi lắm cơ mà.

Hay là mày khinh tao?"

Hồng Anh bên cạnh cười khẩy: "Khinh quá chứ còn gì nữa.

Mày quên là người ta chỉ học nhờ lớp này có một năm thôi à?"

"À!

Thế hay là để mai tao làm cái đơn rồi bảo cả lớp ký vào, cho mày chuyển về A1 luôn nhỉ.

Chứ ở đây làm gì có ai đủ đẳng cấp nói chuyện với mày."

Giọng Linh đầy châm biếm.

Còn tôi, tiếp tục chọn giữ im lặng.

Linh mất hết bình tĩnh, đập bàn, trợn mắt, quát to: "Tao bảo mày nói!"

Tôi vô thức co rúm người lại, mặt cúi gằm, song, vẫn không chịu lên tiếng.

Rồi bỗng, giọng Hằng vọng tới: "Thôi Linh!

Về đi!

Đừng để tớ phải báo cô."

Linh nào có chịu thua: "Mày báo thì cứ báo, tao sợ chắc.

Hôm nay, con Thư không mở cái mồm ra thì đừng hòng tao cho về."

Hằng chen vào, đứng chắn trước bàn, nhấn mạnh lần nữa: "Tớ bảo đi về!"

Vừa ngước mắt, tôi thấy Linh định xông đến, nhưng bị Hồng Anh cản lại: "Thôi về đi mày.

Nhìn cái con mặt cóc này mãi, buồn nôn chết được, tí nữa lại không ăn nổi cơm."

Linh bị kéo đi ngay, chỉ kịp bỏ lại một câu cảnh cáo: "Mày cứ chờ đấy!"

Đám đông giải tán, tôi cũng chẳng còn lý do gì để ở lại.Hành lang hôm nay thật khác.

Không còn cảnh tượng người người chen chúc, không còn tiếng bước chân vội vã, cũng không còn tiếng nói cười huyên náo nữa.

Lối dài vắng bóng, chỉ lác đác vài ba học sinh tan muộn.

Tiếc thật, tôi lại để lỡ mất hai phút vui vẻ trong ngày rồi.

Thở dài một hơi, tôi lê bước chậm chạp từ tầng hai xuống.

Sân trường nay có nắng ấm.

Nắng rọi thẳng xuống, sáng bừng nền sân phẳng.

Nắng xuyên qua bóng cây, rỏ giọt những hạt trắng, nhảy nhót trên mái tóc đen tuyền của đám trò nhỏ.

Và nắng rong ruổi, dạo theo từng bước chân tôi.Ngó qua đồng hồ đeo tay, còn năm phút nữa, tôi tự nhủ mình phải nhanh lên mới được.

Thế rồi, tôi bắt đầu chạy, chạy tới bở hơi tai, may là tới kịp.

Ở phía xa xa, người gác chắn tàu đang từ từ hạ thanh ngang xuống, tôi theo đó mà thả chậm bước chân.

Hoà vào dòng người đứng chờ sang đường, tôi yên lặng một góc, cúi mặt, đếm đi đếm lại mấy viên sỏi lăn lóc ngay mũi giày.

Và cũng chẳng rõ mình đã đếm được bao nhiêu lượt nữa, chỉ biết khi xung quanh ồn ào tiếng nổ máy, tôi mới ngẩng đầu.

Thanh chắn được nâng cao, người ở cả hai phía bắt đầu đổ xô sang đường, không ai kịp để ý ai, tất cả đều nhanh chóng di chuyển.

Tôi cũng vậy, chân bước không ngừng, mắt chăm chăm về phía trước, ra vẻ như bận rộn lắm.

Nhưng, thực chất là tôi không vội, thậm chí còn muốn chờ thêm vài phút nữa kìa.

Lý do ư?

Đơn giản là vì tôi thấy những giây phút chờ đợi kia, tôi với mọi người đều được đối xử bình đẳng.Nghe điên rồ nhỉ?

Nhưng, tôi thật sự đã vì cái cớ này mà mỗi ngày luôn cố gắng có mặt đúng giờ ở đây để cùng mọi người đợi tàu.Thơ thẩn đi thêm quãng nữa, tôi về tới nhà.

Ngó xuống thấy cổng không khóa, tôi đoán hôm nay mẹ lại bán đắt hàng rồi.

Nghĩ bụng, vậy cũng tốt, tôi đỡ phải lo bữa trưa ăn gì.

Phòng khách thông với bếp, nên khi vừa bước vào nhà tôi đã thấy mẹ đang lúi húi nấu nướng.

Đằng hắng để lấy giọng, tôi gọi khẽ: "Mẹ nay về sớm thế ạ."

Tôi biết là mẹ đã nghe thấy, nhưng vẫn như thường lệ, mẹ không đáp.Coi như đã xong phần chào hỏi, tôi bỏ lên phòng ngay.

Cất ba lô, tôi nằm vật ra giường, tới khi nghe tiếng mẹ gọi ăn cơm, mới bật dậy đi xuống.

Mẹ không đợi mà ngồi ăn trước, vậy nhưng tôi vẫn phải mời một câu cho phải phép, đây cũng là câu nói duy nhất trong bữa cơm này.

Cơm mẹ nấu tuy ngon, song, tôi lại chẳng buồn ăn, chỉ cố lưng bát rồi buông đũa.

Và mẹ thì chưa bao giờ có ý kiến về cái thói lười ăn của tôi.

Đợi mẹ ăn xong, tôi tự giác thu dọn rồi rửa bát, mẹ thì mắc võng giữa phòng khách ngủ trưa.

Hai mẹ con mỗi người một việc, không nói chuyện và không làm phiền.

Nhiều lúc, tôi cảm thấy mình và mẹ cứ như người lạ sống chung nhà.Chiều nay, tôi có lịch học Tiếng anh ở trung tâm, thế nên chỉ được nghỉ trưa có một tiếng.

Lúc tôi xách ba lô xuống, mẹ cũng vừa dậy.

Mẹ chỉ nhìn tôi một cái rồi quay đi, tiếp tục làm việc của mình.

Còn tôi, vẫn phải chào một câu cho có lệ: "Mẹ ơi, con đi học đây."

Nghĩ cũng lạ, rõ ràng mẹ chưa bao giờ hỏi han tới chuyện học hành của tôi, song, lại không tiếc tiền đăng ký rất nhiều lớp học thêm cho con gái.

Tôi không hiểu mẹ mình, và hình như mẹ cũng không muốn tôi hiểu.Lớp học thêm ở trung tâm thành phố, cả đi cả về mất khoảng tiếng rưỡi đạp xe.

Lúc về tới nhà cũng đã chiều muộn, lại lần nữa tôi thấy mẹ trong bếp xào nấu.

"Con về rồi ạ!"

Tôi gọi với vào, biết mẹ không trả lời nên lên phòng cất đồ luôn.

Lát sau, tôi cũng có xuống phụ.

Nhưng nói thật, đứng chung gian bếp với mẹ, tôi thấy ngượng nghịu lắm.

Mẹ chẳng nói nửa lời, còn tôi cũng chẳng biết bắt chuyện từ đâu.

Hai mẹ con vẫn giữ im lặng như thế cho tới khi tiếng chuông cửa bên ngoài reo lên.Nhà vốn chỉ có hai người ở, từ ngày chuyển tới đây tôi chưa thấy có vị khách nào tới thăm cả.

Đoán là đám trẻ lại nghịch ngợm bấm chuông đây mà, dù vậy tôi vẫn chạy ra ngó thử.Sai rồi, không phải trẻ con nghịch ngợm, cũng không phải khách lạ nào cả, người bấm chuông là anh trai tôi.Chắc là thấy tôi còn ngơ ngác, anh mới giục: "Thư!

Không mở cửa cho anh mày đi, đứng đực ra thế à?"

"À... em mở đây."

Tôi vội vàng tra khoá, mở cổng.

Vừa bước vào, anh đã nhìn chằm chằm mặt tôi, hỏi: "Sao cái mặt mày lại thành ra thế này?"

Nhưng chắc là anh chỉ hỏi chứ không cần nghe tôi trả lời, bởi vì ngay sau đó anh đã chạy vào nhà tìm mẹ rồi.Khoá lại cổng, tôi mới đi vào.

Vừa bước chân tới cửa, tôi đã được chứng khiến ngay cái ôm đoàn tụ của mẹ và anh trai.

Mẹ thì rơm rớm nước mắt, liên tục trách con về mà không báo; anh lại luôn miệng nói lời thương nhớ.

Cũng phải, anh đi những hai năm liền, nay gặp lại, mẹ không mừng sao được.

Chỉ là... cái ôm này khiến tôi tủi thân rồi.
 
Ốc Biển Và Đại Dương
Chương 2: Cuộc hội ngộ không mong muốn


Để mặc chuông báo thức reo vang mấy hồi, Tôi mới mơ màng mở mắt.

Bốn giờ sáng, không sớm không muộn, vừa đủ thời gian để chuẩn bị mọi thứ.

Lại nghĩ tới nơi phải đến, việc phải làm trong hôm nay, tôi không khỏi thở dài ảo não.Bước vào phòng tắm, tôi dự định sẽ vệ sinh cá nhân thật nhanh chóng, nhưng khi thấy mặt mình phản chiếu trong gương lại chợt sững người.

"Con mặt cóc", biệt danh mà Hồng Anh đặt khá hợp với tôi đấy chứ.

Khuôn mặt nhợt nhạt, thiếu sức sống.

Những nốt mụn từ li ti tới nổi cục to đùng, mọc đầy ở trán, mũi, hai bên má rồi xuống luôn tới cằm.

Trước kia chỉ là vài chấm nhỏ, thế mà trong ba tháng, mặt tôi đã biến thành thế này.

Có lần hiếm hoi, mẹ bảo, đang tuổi dậy thì, mấy nữa sẽ hết thôi.

Tôi cũng mong là vậy.

Rời phòng tắm, tôi vào bếp, úp một bát mỳ, lặng lẽ ngồi ăn.

Đúng lúc, mẹ vừa dậy.

Thấy tôi, mẹ không ngạc nhiên, không hỏi han, bỏ vào phòng tắm.

Lát sau, anh trai cũng xuất hiện với bộ dạng còn ngái ngủ.

"Mày đã lắm mụn còn ăn mỳ tôm!"

Khác với mẹ, anh tôi luôn ồn ào."

Anh ăn không?"

"Có!

Ốp cho anh quả trứng nữa nhá!"

Nói rồi, anh lại gọi với vào phòng tắm: "Mẹ ơi!

Mẹ ăn mì tôm không mẹ?"

"Hai anh em cứ ăn đi, mẹ không quen ăn giờ này."

Với con trai, mẹ chưa bao giờ kiệm lời.Tôi ăn xong phần mình, chuẩn bị xong phần anh, mới lên phòng thay đồ.

Khi tôi trở lại bếp lần nữa, đã không còn bóng dáng một ai, nhưng bát đĩa, đũa thìa thì nguyên trên bàn.

Anh tôi vẫn vậy, ăn uống lúc nào cũng phải có người bưng người dọn, chẳng hiểu hai năm sống bên tây, anh tự lập kiểu gì.

Như một thói quen, tôi lẳng lặng bê bát đi rửa.

"Con kia!

Nhanh cái chân lên, xe tới rồi này!"

Giọng anh từ ngoài vọng đến."

Vầng!

Em ra luôn đây."

Tắt điện, khoá cửa, tôi là người cuối cùng ra khỏi nhà.Chiếc ô tô bốn chỗ đỗ trước cổng nhà.

Một nhà ba người chúng tôi lên xe, về quê, tham dự lễ cưới của bố.

Ban đầu, tôi vốn nghĩ chỉ có mình và anh trai về thôi, tới tận tối qua mới biết mẹ cũng về.

Khó hiểu thật.

Rõ ràng, bố là kẻ phụ bạc, mẹ thì đã từng gào khóc trong tuyệt vọng khi hay tin chồng ngoại tình.

Thế mà chỉ sau vài tháng, mẹ lại bình thản dắt hai con tới chúc phúc cho lễ cưới của chồng cũ.

Trần đời, có người phụ nữ bao dung tới vậy ư?

Tôi không tin!Trời chưa sáng mà đường còn xa, tôi tranh thủ chợp mắt.

Nói là chợp mắt, thế nhưng giấc ngủ này lại quá sâu, chỉ khi nắng chiếu tới mặt, tôi mới bừng tỉnh.

Ngó qua cửa sổ, đồng ruộng bát ngát, con đê trải dài, ao sen mỗi lá, trâu thả thành đàn.

Những hình ảnh lần lượt lướt qua này đều đã quá quen thuộc, không sai được, về tới quê rồi.Mười phút sau, ba mẹ con tôi đã có mặt ở đầu ngõ.

Con ngõ nhỏ vốn chỉ đủ chạy xe máy, nay có đám cưới, bao nhiêu xe lớn xe nhỏ xếp thành hàng dài ngoài đường lớn.

Xem ra, bố mời không ít khách, và hẳn phải hãnh diện với cuộc hôn nhân này lắm.

Nực cười thật!

Nghe nói, mẹ tôi còn chưa từng được mặc váy cưới.

Vẫn cái lối nhỏ tôi đã đi mòn không biết bao nhiêu đôi dép, nhưng sao nay mỗi một bước chân lại thấy nặng nề thế này!

Cổng nhà có hoa, có người thân đứng đón.

Bố trong bộ âu phục bóng bẩy, gặp ai cũng tay bắt mặt mừng, nhưng khi thấy ba người chúng tôi thì nụ cười kia chợt tắt.

Bố có vẻ lúng túng, tay chân cứ lóng nga lóng ngóng, nói năng cũng lộn xộn: "Vợ...

à ba mẹ con về rồi đấy à?

Nhanh nhanh vào bàn, các thím đang đợi."

"Ôi dồi ôi!

Thằng cháu đích tôn của bà đây rồi.

Ra đây bà xem nào."

Bà nội sấn tới, kéo anh trai sang một góc, ngắm nghía từ đầu tới chân, miệng lại suýt xoa: "Sao gầy thế này?

Ở bên đấy có ăn uống đầy đủ không cháu?"

"Cháu ăn không quen bà ạ!

Chỉ nhớ cơm bà nấu thôi."

Anh tôi trước giờ vẫn dẻo miệng, luôn có thể tự nhiên thốt lên những lời mà tôi nghĩ cả đời này chúng chẳng bao giờ được phát ra từ miệng mình.

Không muốn nhìn cảnh này thêm nữa, tôi chuyển mắt về phía "mẹ kế".

Bố giấu người tình quá kỹ, phải tới tận hôm nay tôi mới thấy mặt cô ta.

Trông qua thì cũng xinh đẹp đấy, nhưng để so với mẹ hồi trẻ thì chưa bằng.

Có lẽ nhận ra ánh mắt của tôi, cô ta nghênh ngang bước tới.

"Thư đây nhỉ?

Xinh giống mẹ này, chỉ tội gầy quá, nhớ phải ăn nhiều lên đấy nhé."

Vừa nói, cô ta vừa đưa tay vuốt tóc tôi.

Sao cô ta có thể nói ra được những lời này mà không chút ngượng miệng nhỉ?

Tôi thậm chí còn đang sởn gai ốc đây này.

Đây là muốn lấy lòng hay đang khiêu khích?

Nếu là muốn lấy lòng thì đâu cần thiết, bởi tôi chẳng giúp ích được gì cho cô ta cả.

Còn nếu là khiêu khích thì cô ta thành công rồi.

"Thư!

Đi vào với mẹ."

Mẹ kéo tay tôi, đi một mạch tới chỗ các thím đang ngồi.

Thím hai vừa thấy mẹ con tôi, liền hồ hởi kéo ghế mời: "Chị với cháu ngồi đây này!"

Cỗ quê, một bàn sáu ghế.

Tôi, mẹ, thím hai ngồi một hàng.

Bên đối diện là thím ba, cái Hương, cái Huyền.

Ngồi được lúc, tôi thấy anh trai mình cũng đã vào, anh ngồi ngay bàn đầu cùng bà nội và các bác, các chú.

Ổn định vị trí, mọi người bắt đầu mời nhau dùng cỗ.

Để mà so, cỗ hôm nay thuộc dạng đắt tiền nhất trong những đám cỗ ở làng mà tôi biết.

Nhìn ngon mắt đấy, nhưng cả tôi và mẹ đều không buồn ăn.

Phần xôi mà thím hai xẻ cho tôi, nãy giờ vẫn còn nguyên trong bát.

Mẹ cũng vậy, chỉ gắp mấy đũa rồi thôi.

Thấy tôi không ăn, thím hai lại giục: "Con này!

Ăn đi cháu!

Thịt gà, tôm, mực đầy ra, mà cứ ngồi ngậm đũa thôi!"

"Cháu vẫn ăn mà."

Tôi ngoan ngoãn gắp miếng su su bỏ miệng.

Thím hai vẫn chưa hài lòng: "Ăn thịt đi!

Ăn rau mãi thế à!"

Lần này thím ba cũng tham gia: "Ui giời!

Cái Thư này, ăn uống trông chán đời lắm, ngồi ăn với nó mất ngon."

Miếng su su trong miệng bỗng trở nên nhạt thếch, tôi cố nuốt xuống rồi cười xoà cho qua chuyện.

Đây không phải lần đầu thím ba nói vậy.

Cái lần đáng nhớ nhất là năm tôi học lớp bốn.

Hồi ấy, thím ba mở hàng chè nước, ngay trước ngày khai trương, chẳng rõ là đùa hay thật, thím bảo: "Cái Thư mai cấm không được ló mặt lên quán thím đâu đấy nhá!

Nhìn mày ăn người ta lại tưởng chè thím nấu không ngon.

Lát nữa về thì nhớ bảo anh lên sớm cho thím, không phải làm gì, chỉ việc ngồi ăn thôi.

Cái thằng, nó ăn cái gì trông cũng ngon cơ."

Chỉ vì những lời này mà tôi buồn cả buổi chiều, thậm chí còn lén bưng bát ra trước gương ngồi ăn.

Buồn hơn là lời thím nói không sai, tôi cũng tự thấy cách mình ăn uống trông rất chán, chẳng giống anh trai, cái gì vào miệng cũng hoá sơn hào hải vị.

Sau đó, tôi không lên xem khai trương và cũng không ăn chè mà mẹ mang phần về.

Khách khứa ngồi tới nửa bữa cỗ, cô dâu chú rể mới được mời lên sân khấu.

Y như cặp đôi trẻ, cái đám cưới này nghi thức nào cũng có, từ trao nhẫn tới uống rượu giao bôi, thậm chí là cả hôn môi, bố và người phụ nữ kia từ đầu tới cuối đều không bỏ qua bất cứ một yêu cầu nào của người dẫn chương trình.

Đúng là không biết xấu hổ!

Đến phận làm con như tôi còn không nhìn nổi, vậy người đầu ấp tay gối với bố ngần ấy năm sẽ cảm thấy thế nào đây?

Trong vô thức, tôi quay sang nhìn mẹ.

Mẹ tuy ngoài mặt không thể hiện gì, vẫn cười đùa vui vẻ với các thím, thế nhưng cánh tay giấu dưới bàn lại đang túm chặt vạt áo dài tới nhăn nhúm.

Tối qua, tôi thấy mẹ là áo kỹ lắm, sáng nay cũng điểm phấn thoa son, nhưng mới nãy thôi, mẹ lại cầm khăn giấy lau sạch màu son trên môi.

Cỗ bàn cuối cùng cũng xong.

Nghe đâu, lần này bà nội thuê dịch vụ trọn gói nên bát đĩa không phải lo dọn rửa, người nhà được dịp thảnh thơi ngồi hát hò, tám chuyện.

Mẹ ở lại với hai thím, anh trai thì có bạn đón đi chơi, chỉ tôi là bơ vơ một mình.

Ngồi được lúc, bụng tôi bỗng đau.

Cơn đau này rất lạ, không quằn quại nhưng cứ dai dẳng mãi.

Khó chịu quá, tôi đành phải vào nhà, kiếm chỗ nằm tạm.

May thay, trong nhà không có người.

Tôi lặng lẽ lên lầu mở cửa phòng cũ của mình.

Hơi bất ngờ trước căn phòng trống trơn, tôi nhớ lúc chuyển đồ chỉ nhặt mỗi quần áo với sách vở, vậy mà nay ngoài cái giường gỗ mục ra thì chẳng còn gì cả.

Cũng phải, bây giờ cái nhà này đâu còn chỗ cho tôi nữa.

Nằm xuống giường, tôi cố kiếm một giấc ngủ để quên đi cơn đau vẫn đang âm ỉ.

Ấy thế mà, mắt vừa mới lim dim, tôi đã bị đánh thức bởi giọng của bà nội.

"Tao biết ngay mày lại trốn trong đây mà!

Dậy!

Dậy ngay!

Đi ra đấm cái lưng cho bà.

Đám với chả xá, việc gì cũng đến tay cái bà già này."

"Vầng."

Thở dài một hơi, tôi xoa xoa bụng rồi đứng lên theo bà ra ngoài.

Ban đầu, bà tính ngồi ở phòng khách, nhưng không hiểu sao lại đổi ý, kéo tôi về phòng của bà.

Vừa vào, bà đã nằm sấp xuống giường, tôi cũng tự giác ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu cái bộ môn tẩm quất được học từ tấm bé.

Mệt mỏi qua đi, bà nhắc tôi nhẹ tay rồi lại phàn nàn: "Đấy!

Từ ngày mày đi, chẳng có đứa nào chịu đấm lưng cho bà nữa.

Cái lũ vịt giời kia đúng là chả được cái tích sự gì."

Lũ vịt giời mà bà nói tới là cái Hương, cái Huyền con thím ba chứ ai nữa.

Tính hai đứa này tôi biết, chúng nó sợ bà nội như sợ cọp, cứ hễ thấy bà là bảo nhau trốn hết, nói gì đến chuyện chịu ngồi đấm lưng cho bà.

Than vãn về đám cháu gái chán chê, bà mới hỏi: "Mẹ con mày ở trên ấy sống thế nào?"

"Dạ, cũng ổn bà ạ."

Tôi khẽ thưa, tay không dừng động tác.

"Ổn là ổn thế nào?

Tao nghe bảo mẹ mày ở trên đấy phải đi bán cá hả?"

"Vầng.

Mẹ cháu bán cá ở chợ gần nhà."

"Đấy!

Tao bảo mẹ mày cứ ở dưới này thì không nghe, nhất quyết đòi lên trên ấy, giờ phải đi bán cá, hôi hám tanh tưởi, ai mà ngửi nổi."

Tôi không có gì để nói và cũng không muốn tiếp chuyện với bà, chỉ lặng im.

Nhưng bà vẫn tiếp tục: "Ở đây làm bà chủ hiệu may to nhất huyện, không thích, lại đi thích lên ấy làm con buôn cơ, mà buôn gì không buôn lại đi buôn mấy cái con cá chết."

Tôi biết mình không thể phản biện, không phải vì bà đúng mà là vì tôi cãi không lại bà.

Bụng vẫn đau, tôi thật sự chỉ muốn tìm một chỗ nằm nghỉ.

Lần này, bà nhẹ giọng hơn: "Mày về bảo với mẹ là: bà nội có ý đón mẹ con mình về, không thích ở chung nữa thì bà thuê cho cái nhà, mẹ vẫn được làm bà chủ, con thì được gần anh em họ hàng."

"Thôi ạ.

Mẹ con cháu không về đâu.

Cháu cũng quen ở trên ấy rồi."

Tôi không nhịn được phải lên tiếng, sống chung một mái nhà với bà từng ấy năm là quá đủ.

Tôi cũng biết tỏng, bà nào có cái ý tốt ấy.

Muốn mẹ con tôi về là để có người lo liệu việc kinh doanh của tiệm may, có người để bà tiện bề sai bảo, để bà giận cá chém thớt.

Còn thuê nhà cho ở riêng ư?

Chắc chắn không bao giờ có chuyện đó, hoặc có thì cũng là dọn cái nhà kho trong cửa tiệm cho mẹ ngủ lại thôi.

Lại nói tới chuyện làm bà chủ.

Đúng là, mẹ phải làm công việc của một bà chủ, nhưng việc nào của nhân viên cũng tới tay hết.

Mẹ bận tối mắt tối mũi, có khi cả năm cả tháng không ngồi chung mâm cơm với gia đình bữa nào.

Đã vậy, mẹ còn làm không công, tiền đóng học cho con gái cũng phải ngửa tay xin bà nội từng đồng.

Thoát được cái nhà này, tôi thậm chí còn mừng thay cho mẹ.

Vì tôi nhất quyết cự tuyệt, bà có vẻ giận lắm, đổi giọng mắng ngay: "Mẹ con chúng mày đúng là sướng không biết đường sướng!

À... hay là mẹ mày có thằng bồ nào trên ấy đúng không?

Tao biết ngay mà!

Nhìn cái bản mặt tô tô chát chát như hôm nay là tao đã nghi nghi rồi!

Bảo sao mới được chia cho một đống tiền mà giờ phải đi bán cá, trai nó lừa hết tiền rồi chứ gì!"

Quá đáng thật đấy!

Tôi không muốn nghe thêm nữa, đứt khoát đứng dậy, vừa quay đi thì bà quát: "Con kia!

Bà đã cho mày đi chưa hả?"

Không nghe được câu trả lời của tôi, giọng bà lại càng thêm gay gắt: "Lầm lầm lì lì y như con mẹ mày!

Nuôi cái dạng này đúng là tốn cơm tốn gạo!"

Tôi đi thẳng, mặc tiếng mắng chửi của bà vẫn chưa thôi ngơi nghỉ.

Giờ mà trốn trong phòng cũng chẳng được yên thân, tôi đành phải bỏ ra ngoài.

Trông thấy sân trước vẫn còn tụ tập đông người, tôi lại đi vòng qua sau nhà.

Nhớ là, trong vườn sẵn bộ ghế đá, tôi định sẽ nằm tạm ở đó, chờ giờ về.

Thế nhưng, tôi tới muộn rồi.

"Nghe nói, dì đang bầu nhỉ?

Siêu âm chưa?

Trai hay gái?"

Là anh trai tôi, và theo những gì vừa nghe thì ả mẹ kế kia cũng đang ở đây.

"Trai hay gái với dì và bố con đều không quan trọng.

Con cái là lộc trời ban, trời cho thế nào thì mình hưởng thế ấy."

Giọng cô ta vẫn ngọt ngào, mặc dù câu hỏi trước đó của anh tôi không hề lịch sự.

Lẽ ra, tôi nên rời khỏi đây ngay mới phải, thế nhưng câu hỏi tiếp theo của anh trai lại khiến tôi không muốn nhấc chân nữa.

Đứng sau bụi nhót tốt um, tôi dỏng tai lắng nghe từng lời.

"Bố tôi bảo với dì là con trai hay con gái đều không quan trọng à?"

"Bố con không trực tiếp nói, nhưng bậc làm cha mẹ nào chẳng chung suy nghĩ này.

Với lại, họ nhà mình cũng có cháu trai nối dõi rồi, con của dì là trai hay gái có quan trọng đâu."

Tôi nghe được tiếng anh cười, giây sau mới đáp: "Dì không cần phải diễn với tôi.

Chưa bàn tới việc chia tài sản, dì mà đẻ con gái là thua rồi."

"Ý con là sao?"

"Là sao thì dì cứ nhìn cái Thư là biết!

Nó cả ngày không mở mồm nói được một câu, đi đứng lúc nào cũng cắm mặt xuống đất, y như con tự kỷ.

Cũng vì sinh ra mang thân con gái ở cái nhà này nên nó mới thành như thế đấy."

Vẫn là giọng anh tôi: "Dì vẫn chưa hiểu à?

Thế để tôi nói một lần cho rõ nhé.

Ở cái nhà này, con trai là vương là tướng, còn con gái á, chỉ có làm ô sin thôi!"

Đủ rồi!

Tôi không muốn nghe thêm nữa, vừa định quay đi thì lại chạm mặt anh trai.

"Con này!

Mày đứng ở đây làm gì?

Mà đến rồi thì cũng phải biết đường lên tiếng chứ!"

Không đợi tôi trả lời, anh bỏ đi ngay.

Tôi đã mong sẽ tìm thấy chút gì đó bối rối hay chột dạ ở anh.

Nhưng không, anh trai tôi vẫn thản nhiên như thường.

Ả mẹ kế cũng lù lù xuất hiện: "Thư đứng đây từ bao giờ đấy?"

Tôi không thèm đáp, quay người bỏ đi.

Cô ta vẫn cố gọi với theo: "Con đừng để ý lời mấy lời anh nói nhé, chắc anh ghét dì nên mới doạ dì vậy thôi."

Cô ta thích diễn vai mẹ kế tốt bụng thì cứ việc diễn, tôi không rảnh, cũng không có tâm trạng để xem.

Vào tới sân, tôi ngơ ngác giữa đám họ hàng đang vui đùa hát ca.

Đâu đâu cũng toàn gương mặt thân quen, nhưng để tìm được một người chuyện trò, với tôi là điều không thể.

Đột nhiên, tay tôi bị túm lấy, mẹ chẳng biết đã đứng ngay cạnh từ lúc nào, giọng gấp gáp: "Đi đâu mà mẹ tìm mãi không thấy?

Nhanh nhanh ra xe, người ta đang đợi kìa."

"Vầng."

Tôi theo mẹ ra ngõ, trước khi mái nhà khuất bóng, vẫn ngó về một lần.

Dẫu sao, đây là nơi đã viết nên tuổi thơ tôi, dù vui dù buồn, ít nhiều cũng có lần hoài niệm.

Thế nhưng, cái ngoảnh đầu này của tôi, với mẹ lại mang dụng ý khác.

"Bà nội giữ anh lại rồi, không phải ngóng nữa đâu."

"Vâng... mình về thôi mẹ."

Khác với ban sáng, lần này tôi gà gật suốt quãng đường về.

Cơn đau bụng vẫn còn đó, chẳng lúc nào thôi giày vò.

Tôi không rõ mình bị sao nữa, cũng chưa dám kêu với mẹ, chỉ âm thầm chịu đựng.

Thôi thì bớt được việc nào hay việc ấy vậy, hôm nay mẹ đã quá mệt rồi.

Về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm là lao ngay vào phòng vệ sinh.

Vốn nghĩ, cả ngày nay ăn uống linh tinh nên gặp phải vấn đề tiêu hoá, nhưng không, chu kỳ kinh nguyệt đầu tiên của tôi tới rồi!
 
Ốc Biển Và Đại Dương
Chương 3: Tự mình xoay xở


Hồi cấp hai, thi thoảng tôi có nghe mấy đứa con gái trong lớp than phiền đủ điều về cái chu kỳ mỗi tháng một lần này, cũng từng được nghe chúng nó kể những mẩu chuyện dở khóc dở cười về lần đầu của mỗi người.

Lúc ấy, tôi đã nghĩ, sao mang thân con gái lại khổ thế chứ, còn thầm mong mình lớn chầm chậm thôi, cái chu kỳ này đến muộn ngày nào tốt ngày ấy.

Và rồi, nó đến muộn thật, tính tới giờ tôi đã vào lớp mười được hai tháng rồi.

Rút kinh nghiệm từ người đi trước, tôi không bối rối hay lo lắng quá nhiều, rất nhanh, trong đầu đã liệt kê được những thứ mình cần chuẩn bị.

Rời khỏi phòng tắm sau khi thay sang một chiếc quần mới, tôi lần nữa lên lầu, lục trong hộc bàn, lấy ra số tiền tiết kiệm ít ỏi.

Chỉ toàn tiền lẻ, đếm qua đếm lại tổng cộng chín mươi tám nghìn, theo tôi vậy là đủ.

Để xem nào, đầu tiên, tôi cần phải đi mua thứ đó.

Nghĩ là làm, tôi cầm tiền ra khỏi nhà khi trời đã nhá nhăm tối.

Điểm đến là tiệm tạp hoá nhỏ ngoài đầu ngõ, vì đã có ấn tượng tốt với chị chủ từ trước nên tôi quyết định sẽ mua thứ đó ở đây.

Đúng giờ nấu cơm có khác, người ra người vào cửa tiệm khá đông, chị chủ chỉ mỗi việc tính tiền thôi cũng bận tới bận lui, chẳng còn hơi sức hỏi xem khách cần gì.

Không khó để tìm được thứ đó, đứng trước kệ hàng, tôi phân vân giữa những bao bì bắt mắt.

Đắn đo một hồi, tôi nhặt lấy hai gói - loại rẻ nhất.

Việc tiếp theo là thanh toán.

Chả hiểu sao, cầm thứ này trên tay tôi lại đâm ngượng ngùng, nãy giờ cứ đi ra đi vào giữa những kệ hàng mãi, chỉ chờ chị chủ tiếp hết khách rồi mình ra.

Và sau ba bốn lượt lượn lờ, tôi đã chờ được vị khách cuối cùng rời khỏi tiệm.Rụt rè bước tới, tôi hỏi nhỏ: "Chị ơi, của em bao tiền ạ?"

Chủ tiệm ngước lên, vừa thấy tôi đã cười, lại nhìn xuống hai cái gói xanh xanh, chị nhăn mày: "Loại này dùng chán lắm!

Chị bảo, lấy sang cái màu hồng kia đi, đắt hơn có mấy nghìn thôi, bọn tầm tuổi em toàn mua loại đấy."

"Vầng, thế chị đổi hộ em."

Dù gì cũng chưa có kinh nghiệm nên tôi không phản đối, và đúng là giá cả không chênh lệch nhiều thật.

Từng ấy tiền bỏ ra trong một tháng, tôi nghĩ, mình vẫn dư khả năng chi trả.Chủ tiệm vui vẻ đổi đồ, không quên giải thích thêm: "Bán loại nào chị cũng được từng đấy lãi thôi.

Chẳng qua nãy thấy em lơ ngơ đứng chọn, đoán ngay là lần đầu, chị mới mách nước cho đấy."

"Vầng..."

Thanh toán xong, tôi rời khỏi cửa tiệm với một cái túi bóng đen.

Lạ lắm, rõ ràng biết sẽ chẳng ai thấy được thứ bên trong túi, nhưng mỗi khi gặp người qua đường tôi lại cứ vô thức giấu nó ra sau lưng.

Về tới nhà, tôi thấy mẹ trong bếp, không chào hỏi nữa, tôi bỏ lên phòng tìm quần áo đi tắm.

Đúng như tôi đoán, mẹ chẳng mảy may để tâm tới loạt hành động khác thường của con gái.

Bữa cơm tối hôm nay vẫn diễn ra trong yên lặng.

Đáng ra, tôi nên nói chuyện mình đã lớn với mẹ nhỉ.

Nhưng biết mở lời thế nào đây?

Thôi vậy, đâu phải chuyện gì to tát, tự tôi cũng có thể xoay xở được mà.

Bụng đã hết đau, nhưng đêm nay tôi chẳng yên giấc, cách đôi tiếng lại chạy vào phòng vệ sinh, tuy rằng không hề thấy bất cứ dấu hiệu nào là sẽ tràn như đám bạn vẫn kể.

Trải qua một đêm dài, tôi thức dậy cùng cảm giác toàn thân nhức mỏi.

Sau khi kiểm tra chăn nệm, tôi thầm thở phào, có vẻ như cái chu kỳ này nhẹ nhàng với mình rồi.Mẹ đã ra chợ từ sớm, chỉ để lại tiền ăn sáng và một bình hoa giả sắp sẵn trong túi.

À, bình hoa để bàn giáo viên đây mà, tối qua trước giờ đi ngủ mẹ có dặn tôi nhớ đem nó đến lớp.

Tự dưng lại ôm thêm việc vào người, chẳng hiểu sao mẹ nhận cái chức hội trưởng hội phụ huynh này nữa.

Mang theo tâm trạng chán nản, tôi úp tạm gói mì, ăn sáng.

Trường cách nhà không xa.

Hồi mới nhập học, tôi vẫn đạp xe tới trường, nhưng vì dạo này xe thường xuyên xịt lốp không rõ nguyên nhân, tôi chuyển sang đi bộ.

Thật ra thì đi bộ cũng tốt, tôi thích cảm giác được hoà vào đám học sinh tụm năm tụm ba, được nghe họ tíu tít chuyện trò, được người qua đường coi là phần tử của tập hợp.

Chỉ tội, bữa nay phải xách theo bình hoa, tay tôi có hơi mỏi, chẳng được thư thả như mọi ngày.Tôi đến lớp muộn hơn thường lệ, hầu như tất cả chỗ ngồi đều đã có chủ.

Không vội cất ba lô, tôi xách theo bình hoa đến bàn giáo viên, lột bỏ túi dựng rồi đặt nó ngay ngắn ở góc bàn.

Chưa kịp rời đi, tôi đã phải nghe những lời bình phẩm chẳng mấy lọt tai.

"Uầy, lớp mình có lọ hoa mới kìa!"

Là Hồng Anh.

Thuỳ Linh cũng ngước lên, hết nhìn bình hoa lại nhìn đến tôi, giọng khinh khỉnh: "Xấu kinh lên được ý!

Ai mua đấy?"

"Phụ huynh trưởng mua chứ ai!

Mẹ của bạn Thư."

Lần này là cậu bạn cùng bàn Thuỳ Linh.

Nhất thời tôi không nhớ được tên của nhân vật này.

"Chịu chết!

Ai bầu mẹ nó làm phụ huynh trưởng đấy?"

Vẫn là Thuỳ Linh.Ồ, câu hỏi đúng trọng tâm rồi này, tôi cũng đang rất tò mò đây.Lớp trưởng đã lên tiếng: "Cô mình chọn.

Hôm họp đầu năm, không phụ huynh nào chịu nhận, cứ đùn đẩy mãi, cuối cùng cô phải tự chọn.

Mà tớ thấy lọ hoa có xấu đâu, lớp nào chẳng một kiểu như này, các cậu bớt chê đi."

Ra là vậy, mà kể cũng đúng, nếu không phải bị ép thì làm gì có chuyện mẹ tự nhận cái chức hội trưởng hội phụ huynh này.Sau lời nhắc nhở của lớp trưởng, đám Thuỳ Linh đã thôi cạnh khoé.

Thấy không còn ai để ý đến mình nữa, tôi về chỗ.

Tiết đầu tiên là chào cờ.

Chỉ vài phút sau khi trống vang, màu áo đồng phục đã điểm kín sân trường.

Những chồng ghế nhựa xanh đỏ được đám học sinh nam chuyển tới rồi lần lượt phân phát cho từng thành viên của lớp.

Trước giờ, tôi luôn chờ mọi người lấy đủ mới lò dò đi đến nhặt cái duy nhất còn sót lại.

Thế nhưng, hôm nay chồng ghế đã được dọn sạch, mà tôi thì chưa có ghế ngồi.

"Ơ, Thư không có ghế à?

Sao đấy nhở?

Rõ ràng bọn tớ bê hết xuống rồi mà."

Là cậu bạn cùng bàn với Thuỳ Linh, một trong những người bê ghế xuống.

Tôi nhớ rồi, cậu ta tên Trung.

"Ừ.

Bê xuống hết rồi, tuần trước vẫn đủ cơ mà.

Xem lại xem có ai ngồi hai ghế không?"

Người chuyển ghế cùng Trung cũng lên tiếng.

Lớp trưởng sau một hồi kiểm tra từ trên xuống dưới mới đi đến hỏi: "Có chắc là mang xuống đủ không?

Thứ bẩy tớ mới kiểm tra, có thiếu cái nào đâu."

Trung tiếp lời: "Ui giời!

Chắc lạc đâu mất rồi, thôi, ai không có thì ngồi xổm tạm đi."

Tới đây, Hồng Anh liền tham gia: "Đúng rồi đấy.

Nhanh lên, mất thời gian quá, thầy cô lại phạt cả lớp bây giờ."

Đành vậy, tôi vừa định về chỗ thì lớp trưởng lại kéo tay: "Cậu ngồi ghế của tớ đi, tớ chạy lên lớp tìm xem có còn cái nào không."

"Thôi, để tớ lên."

Lễ chào cờ còn chưa bắt đầu, nếu nhanh chân tôi vẫn có thể về kịp.

Không dám chậm trễ nữa, tôi bắt đầu chạy.

Leo hết hai tầng lầu tôi về tới phòng học, quả nhiên, ở cuối lớp vẫn còn sót lại một chiếc ghế nằm chỏng chơ.

Mang thiếu ư?

Tôi không tin!

Chắc chắn là cố tình.

Trở về vị trí tập trung ngay sát giờ buổi lễ bắt đầu, nhưng vì đến sau tôi phải ngồi tận cuối hàng.

Éo le thay, khu vực này luôn được đám Thuỳ Linh, Hồng Anh, Trung chọn làm nơi tụ tập.

Tôi vừa đặt ghế xuống, Thuỳ Linh đằng trước đã vội ngồi nhích lên, và tôi còn nghe được một câu thế này: "Êu, mùi gì tanh thế nhở?"

Tanh sao?

Chẳng lẽ...

Tôi ngồi ngay xuống, len lén đưa tay ra sau kiểm tra.

Nhưng không có mà.

"Tanh là phải rồi, nhà bán cá thì chả tanh!"

Vừa dứt câu, Hồng Anh quay lại, nhìn tôi cười mỉa: "Ê Thư!

Mẹ bạn ngồi góc nào trong chợ đấy?"

Ồ, ra là ý này, thế mà tôi cứ tưởng...

Bất an đã được dẹp bỏ, tôi dịch ghế lùi lại, hoàn toàn phớt lờ câu hỏi vừa rồi.

Chờ không được, Trung thay tôi lên tiếng: "Sao đấy?

Mày định đến chào hỏi à?

"Không, tao đến mấy cái chỗ tanh tưởi đấy làm gì.

Hỏi cho biết, có gì còn giúp quảng cáo mặt hàng, đỡ mất công bác bán ế, bạn Thư lại phải ăn cá thay cơm."

"Mày có lòng thế thì bảo mẹ mày mỗi ngày ra mua lấy vài cân đi."

"Không.

Nhà tao chỉ mua cá ở siêu thị thôi, cá ngoài chợ làm sao đảm bảo vệ sinh được, ăn vào bệnh chết!"

Hai người họ, kẻ tung người hứng cứ như diễn tuồng, chỉ tội vở tuồng này chẳng có đặc sắc, ít nhất là với tôi.Bán cá thì sao?

Tôi thật sự không hiểu đấy.

Trước kia, tôi sống dưới quê, học trường làng.

Bố mẹ của đám bạn hầu hết đều làm nông, quanh năm mưa nắng dãi dầu.

Với chúng nó, cứ hễ phụ huynh đứa nào không phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời, ấy là nhàn hạ, làm gì có chuyện chê bai như này.

Chẳng rõ, bố mẹ của những ai kia cao sang thế nào mà lại có quyền móc mỉa cái nghề của mẹ nữa.

Kiếm tiền từ sức lao động chứ nào ăn xin của ai, hà cớ gì tôi phải xấu hổ chỉ vì mẹ đi bán cá.

Có lẽ thấy tôi vẫn bình thản như thường, ba người kia cũng chán, liền đổi chủ đề.

Khu vực cuối hàng bao giờ cũng náo nhiệt, do khoản cách ngồi, tôi gần như đã nghe được toàn bộ câu chuyện của ba người phía trên.

Cũng chẳng có gì đặc biệt, chủ yếu là bàn nhau đi ăn đi chơi, tôi không để tâm lắm, cho tới khi giáo viên trên bục phát biểu, phê bình và yêu cầu một học sinh đứng phạt trước toàn trường, cuộc hội thoại của họ mới khiến tôi hoàn toàn tập trung.Hồng Anh bắt đầu trước: "Ê Linh!

Nãy tao không nghe rõ, thằng Hoàng làm sao mà phải lên đứng phạt thế?"

Thuỳ Linh đáp: "Tao cũng có để ý đâu, chắc lại chọc điên bà chủ nhiệm chứ gì nữa."

Trung vội giải thích: "Đâu, tao nghe là thường xuyên gây mất trật tự với trốn tiết mà."

Hồng Anh lại hỏi: "Gây mất trật tự thì không có gì lạ, nhưng còn trốn tiết, nó trốn bao giờ đấy?

Rõ ràng hôm nào cũng theo đuôi cái Linh về mà."

"Mày quên à?

Cái hôm con Linh đau bụng xin về sớm đấy, thằng Hoàng cũng bỏ hai tiết luôn."

"À à... tao nhớ rồi.

Nghĩ cũng tội, thằng Hoàng nó phải theo đuổi cái Linh gần ba năm chứ ít gì."

"Ừ, người hâm mộ số một của Linh mà lại.

Khổ thân, nhiệt tình như thế mà bạn mình vẫn chưa chịu gật đầu."

"Kể ra thì thằng Hoàng được phết, mỗi cái là lùn, giá mà cao thêm tí thì có khi cái Linh cũng xem xét rồi đấy."

Tới đây, Thuỳ Linh có vẻ cáu: "Chúng mày có thôi đi không!"

Hai người kia không dám ho he gì nữa, trong cái nhóm này, nghe chừng Thuỳ Linh là người có tiếng nói nhất.

Bên trên đã lặng, giờ tới lượt tôi xâu chuỗi lại mọi chuyện.

Để xem nào.

Nam sinh đứng phạt tên Nguyễn Huy Hoàng - lớp 10A7 - người đang theo đuổi Thuỳ Linh và cũng là kẻ cầm đầu cái nhóm trêu chọc tôi.

Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu, nhưng rất nhanh bị tôi gạt đi.

Không đúng.

Thuỳ Linh mãi hôm vừa rồi mới xảy ra xích mích với tôi, trước đó chỉ như người lạ; Hoàng và đám bạn của cậu ta thì đã khởi xướng cái trò chọc ghẹo từ cách đây hai tuần.

Bởi vậy, sẽ không có chuyện Hoàng bị nhóm Thuỳ Linh xúi bẩy đâu nhỉ?

Cũng không đúng.

Không chung lớp, nếu chẳng phải được nghe được kể thì người như Hoàng làm sao lại biết đến sự tồn tại của tôi?

Càng nghĩ, tôi càng thấy rối.

Tới tận khi học sinh toàn trường nhao nhao đứng dậy, mang theo những nghi vấn chưa có lời giải, tôi mơ màng về lớp.Hai tiết sau trôi qua thật chóng vánh!

Có lẽ vì tôi thích Văn, thích cả giáo viên dạy môn này chăng?

Đúng đấy, nhưng chưa đủ.

Lại nữa!

Tiếng trống vừa đứt được ít lâu, đám nam sinh do Hoàng cầm đầu đã có mặt ở cửa lớp.

Hôm nay, "quà" của tôi được thay bằng bình hoa để bàn, khăn trải bàn và thậm chí là cả rèm cửa sổ cũng được dỡ xuống.

Vẫn ngữ điệu ân cần cùng những lời trêu đùa cợt nhả, họ tự bày trò rồi tự cười với nhau.

Còn tôi, như trước, không một lời phản kháng.Ngoài sự cố hồi sáng và mười lăm phút bị xem là trò cười, buổi học hôm nay diễn ra khá suôn sẻ.

Tôi được tan học đúng giờ, được chạy ùa khỏi lớp, được lọt thỏm giữa hành lang chật kín.

Giống như bao học sinh khác, trong hai phút di chuyển này, tôi tự thấy bản thân không còn tách biệt khỏi cộng đồng nữa.

Tàu hỏa bữa nay cũng chạy đúng giờ.

Đứng giữa đám đông, tôi dùng mũi giày chơi đùa cùng mấy viên sỏi dưới chân, cứ gạt qua gạt lại như chẳng biết chán.

Tới khi, bốn phía xung quanh trở nên ồn ào bởi tiếng còi, tiếng khởi động xe, tôi mới buông tha cho đám sỏi để sải bước sang đường.

Trưa nay, mẹ không ở nhà vì nghe đâu phải bận tới cảng đón hàng.

Nhưng trước đó, mẹ đã về sớm nấu sẵn cơm canh cho con gái.

Buổi chiều cũng không có tiết học thêm, tôi rảnh rỗi, tự ôn bài một lúc rồi nằm dài trên ghế xem được vài tập phim hoạt hình.Ngày dài cứ thế trôi, ngoài việc cứ cách vài tiếng phải vào phòng vệ sinh một lần, tôi gần như chẳng gặp bất tiện nào vì cái chu kỳ mỗi tháng đều sẽ ghé thăm này.

Không đau lưng, không đau bụng, không bị tràn, đôi lúc tôi còn quên mất mình đang đồng hành cùng nó.

Nhưng vì đêm qua thiếu ngủ, vừa leo lên giường được ít phút, tôi đã say giấc nồng.

Ngủ sớm, tôi cũng dậy sớm.

Và... không ổn rồi!

Vết bẩn trên ga giường khiến tôi tá hoả, vội vàng kiểm tra lại một lượt, may mắn là chăn đệm đều còn sạch.

Không lề mề như mọi bữa nữa, tôi lập tức lột ga mang đi giặt, cả bộ đồ trên người cũng được xử lý cùng.

Việc giặt đồ tốn khá nhiều thời gian, chưa kịp ăn sáng tôi đã phải xách cặp đi học ngay.

Đáng ra, có thể mua tạm gì đó trên đường, nhưng vì sự xuất hiện của cái chu kỳ này, tôi lại càng cần phải thắt chặt chi tiêu hơn nữa.

Vậy nên, tôi chọn nhịn một bữa.Cuối tháng Mười, hôm trước còn trời trong nắng ấm, hôm nay lại mây mù gió lạnh.

Thời tiết khiến sân trường sáng thứ ba ngập màu xanh trắng của đồng phục mùa đông.

Ghế đá kín chỗ, hầu hết đám học trò đều chọn ngồi đây để ăn nốt bữa sáng, ngang qua khu vực này, tôi nghe được tiếng bụng mình khẽ réo.Hai tiết đầu hôm nay đều là của cô chủ nhiệm.

Dù không thích Toán cũng không thích giáo viên môn này, song tôi vẫn mong cô có thể kéo dài bài giảng thêm ít phút.

Nhưng không, bữa nay cô Nga kết thúc tiết học đúng giờ.Trước khi đám lớp bên kịp kéo tới, tôi thấy Hằng đã nhanh tay dọn sạch bàn giáo viên.

Lát sau, giọng của Hoàng vang bên tai tôi."

Thư!

Tớ nhớ bạn quá đi."

Tôi phát hiện mình có thể ghét cay ghét đắng một người chỉ qua giọng nói.

"Ơ, hoa của tao đâu rồi chúng mày?"

Vẫn là Hoàng."

Tớ cất đi rồi.

Các cậu về lớp đi, đừng có sang đây quấy rối nữa."

Lần này là giọng của lớp trưởng.

"Quấy rối gì?

Tớ sang thăm bạn gái cơ mà, Thư nhở?"

"Tớ không đùa đâu!

Về lớp ngay!"

"Mày quát ai đấy?

Tưởng làm cái tí lớp trưởng là to à?

Bố mày cứ ngồi đây đấy!"

Cãi nhau rồi ư?

Tôi ngước lên, thấy Hằng bị cả đám người bao quanh.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, lớp phó đã xông vào, kéo lớp trưởng về chỗ.

"Thôi mày.

Kệ đi.

Người ta chắc gì đã cần mày giúp."

Rõ ràng câu vừa rồi là dành cho lớp trưởng, nhưng sao lúc nói ánh mắt của lớp phó lại cứ dán trên người tôi nhỉ?

"Bạn nhìn gì đấy Thư?

Đừng nhìn người ta nữa, nhìn tớ đây này."

Ngay bây giờ, tôi muốn cho tên này một cái tát.

Nhưng để mà có cái gan ấy thì tôi không còn là tôi nữa rồi.

Tiếp tục cắm mặt xuống bàn, tôi đếm từng giây đợi trống vang.

"Tùng tùng tùng tùng!"

Đây rồi!

Chính nó, âm thanh kết thúc cho chuỗi mười lăm phút ám ảnh trong ngày.Đám đông bu quanh đã giải tán, tôi cũng được giải thoát.

Bạn cùng bàn về chỗ, giáo viên vào lớp, tiết học tiếp theo bắt đầu.

Mọi thứ vẫn diễn ra theo đúng trình tự lập sẵn, dường như những chuyện vừa rồi chỉ tôi còn để tâm.Đứng dậy theo cả lớp, tôi mở miệng chào giáo viên y hệt một cái máy.

Còn chưa kịp ngồi xuống, tôi đã phải tiếp nhận một thông tin cực sốc từ cô bạn bàn dưới.

"Ê Thư, cậu bị ra ghế rồi kìa."
 
Ốc Biển Và Đại Dương
Chương 4: Mũ lưỡi trai đen


Tôi như mất hồn mất vía khi trông thấy vệt máu đỏ thẫm dưới ghế.

Không thể nào!

Từ sáng tới giờ mới bao nhiêu tiếng chứ?

Rõ ràng, hôm qua đâu có thế này.

Thậm chí, tôi còn chẳng tin vào mắt mình nữa, giữa cơn hoảng loạn, cô bạn bàn dưới lại kéo áo nhắc nhỏ: "Cứ ngồi xuống đã, cả lớp đang nhìn đấy."

Ngay tức khắc, tôi xoay người ngồi thụp xuống.

Dù trống ngực đang đánh liên hồi, tôi vẫn tự nhủ bản thân phải trấn tĩnh lại, rằng đây chỉ là sự cố nhỏ.

Cũng may, hai bạn nữ bàn dưới đều rất ý nhị, những lời nhắc nhở vừa rồi chỉ đủ cho mình tôi nghe được.

Nhưng không thể giấu được bạn cùng bàn, Dũng không nói gì, lặng lẽ ngồi xích ra cả một khoảng rộng.

Tiếng Anh là môn tôi học tốt nhất, vậy mà bây giờ lại không thể tập trung, bài giảng của giáo viên cứ thế trôi tuột chẳng đọng nổi một chữ.

Tất nhiên, tôi không có nhu cầu thu nạp kiến thức vào lúc này, chỉ mong tiết học mau chóng kết thúc và đừng cộng thêm bất cứ rắc rối nào nữa.

Quả nhiên, càng lo sợ điều gì, điều đó càng xảy đến.

"Kìa!

Cô gọi mày đọc bài kìa!"

"Hả?

À ừ, mà đọc đoạn nào đấy?"

Dũng tuy nhăn mày nhưng vẫn chỉ bài.

Biết được đoạn cần đọc, vừa định đứng lên thì tôi lại nhớ tới vệt máu còn dưới ghế.

Không được!

Ngước thấy vẻ mặt sa sầm của giáo viên, tôi có hơi sợ, song vẫn lấy can đảm thưa: "Cô cho em ngồi đọc được không ạ?

Em... em bị đau bụng."

Giáo viên trẻ đang từ không hài lòng chuyển sang ân cần hỏi han: "Em đau bụng thế nào?

Có đau lắm không?

Đau quá mà cứ ngồi đây là không được đâu, xuống y tế xem thử đi."

"Dạ thôi cô ạ, em vẫn chịu được."

"Để ý nhé.

Đau quá thì nhớ bảo cô."

Sau đó, tôi không phải đọc bài nữa, nhưng có nghe được loáng thoáng vài lời to nhỏ ở cuối lớp.

"Lần đầu tao thấy đau bụng không phải đứng dậy đọc bài đấy."

"Ừ.

Mai kia mà bị cô gọi, tao cũng phải kêu đau bụng mới được."

"Thôi đi.

Mày có phải học sinh giỏi đâu mà đòi được ưu tiên."

Chủ đề này kết thúc khi giáo viên đã tức giận tới mức đập bàn.

Chỉ bốn lăm phút cho một tiết học, thế mà sao nay tôi đợi hoài đợi mãi, vẫn chưa nghe được tiếng trống vang.

Cái cảm giác bồn chồn, bứt rứt không tài nào ém xuống được, và tệ hơn là bụng tôi bắt đầu đau.

Chẳng rõ, do sáng nhịn ăn hay ảnh hưởng từ cái chu kỳ này nữa, cơn đau khi thì âm ỉ khi lại quặn thắt, giày vò tôi tới mức đổ mồ hôi hột.

Và rồi, trống đã vang, rắc rối cũng tìm tới.Cả lớp chỉ đợi mình tôi đứng dậy chào, mà tôi làm sao dám đứng?

Vô số ánh mắt đổ về phía tôi kèm theo những lời thúc giục từ nhẹ nhàng tới gay gắt.

May là giáo viên không làm khó, cô nói tôi cứ ngồi.Có năm phút nghỉ giải lao để tôi xử lý mớ rắc rối này, trước tiên cần làm sạch chỗ ngồi, sau đó sẽ xách ba lô đi về, còn lý do bỏ tiết thì là vì đau bụng.

Kế hoạch đã vạch sẵn song đi vào chi tiết mới nhận ra vấn đề, ví như bây giờ lấy gì lau vết bẩn kia đây?

Lục lọi một hồi trong ba lô, tôi vẫn chưa thể tìm ra được thứ hữu dụng.

Có lẽ do ở hiền gặp lành chăng?

Giữa lúc tôi cuống cuồng lục kiếm thì một gói khăn giấy ướt được đưa tới.

Không rõ là ai trong số hai cô bạn bàn dưới nữa, khi quay lại tôi thấy cả hai đều cười.

Giữa muôn vàn điều tồi tệ, nụ cười của họ khiến tôi ấm lòng.

Quay trở lại việc chính, tôi đưa tay chỉnh trang phần gấu áo sau lưng, chắc chắn áo khoác ngoài đủ dài để che chắn mới dám từ từ đứng dậy.

Trớ trêu thay, đúng lúc này ngoài cửa lớp vang tiếng gọi.

"Ôi Thư của tớ!

Nghe nói bạn bị đau bụng à?"

Chết tiệt!

Sao tên này lại xuất hiện nữa rồi?

Trước nay, Hoàng chỉ tìm đến vào giờ nghỉ mười lăm phút thôi mà.

Cũng thắc mắc lắm đấy nhưng lo lắng nhiều hơn, với tình hình hiện tại, tôi đâu còn tâm trí suy đoán nguyên nhân.

Gạt hết nghi vấn qua một bên, tôi ngồi ngay xuống, giấu luôn gói khăn giấy vào túi áo, nhất định không thể để tên này thấy được gì cả.

"Thư có đau lắm không?

Để tớ đưa cậu xuống y tế nhé."

Tôi vẫn vờ thờ ơ, song một tay lại đang bấu chặt vào ghế.

"Chết!

Không ổn rồi.

Sao người Thư lại nóng bừng thế này?"

Lần này quá đáng hơn, Hoàng vừa đặt tay lên trán tôi.

Nói đúng ra đây chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng đủ để khiến tôi rùng mình.

"Nhanh nhanh, lên đây tớ cõng xuống y tế, đừng ngồi đây mãi nữa.

Thư đau ốm thế này có biết là tớ xót lắm không hả?"

Nhất quyết muốn tôi đứng dậy, muốn xem cái gì đây?

Chẳng lẽ...

Hoàng đã biết chuyện?

Có thể lắm, bởi cái lý do đau bụng quá vô lý, con trai may chăng lừa được chứ con gái khó mà qua mắt nổi.

Còn tại sao tên này lại xuất hiện đúng lúc thì chắc là được nhóm ba người kia báo tin rồi.

Đâu chỉ bằng lời nói, Hoàng còn túm lấy cổ tay tôi, dùng sức lôi kéo: "Nào, đứng dậy đi."

Không nhịn được nữa, tôi hất tay cậu ta, quát: "Bỏ ra!"

Lần này, tôi giương mắt lên nhìn Hoàng.

Có lẽ là giật mình chăng, trong giây lát tôi thấy cậu ta sững người, nhưng cũng chỉ vài giây đó thôi.

Rất nhanh, tên này đã trở về cái bộ dáng không đứng đắn như thường ngày.

"Uầy!

Thư quát tớ đấy à?

Lại đi, tớ nghe chưa rõ."

Trống đã vang, nhưng Hoàng vẫn chưa chịu về.

Tận khi giáo viên của tiết kế đã đến cửa lớp, cậu ta mới láo nháo chào thầy rồi ngông nghênh rời khỏi.

Vừa mới bớt đi được một phiền phức thì phiền phức khác lại đến.

Vẫn nghi thức chào đầu giờ đó thôi, nhưng lần này là giáo viên nam, thầy tỏ ra rất khó chịu và không chấp nhận cái lý do đau bụng của tôi.

"Đau bụng thì xuống y tế, chứ không có cái chuyện tôi vào lớp mà học sinh không chào đâu."

Thầy nhất quyết đợi tôi đứng dậy, và vì tôi nên cả lớp cũng chưa ai được ngồi.

"Đứng dậy đê!

Ảnh hưởng người khác quá đấy."

"Đứng lên một cái thì chết chắc?

Nó định để cả lớp đứng học luôn đấy à?"

"Sao nó lì lợm thế nhở?

Quả này lớp mình ăn một điểm sổ đầu bài là cái chắc."

Trung bắt đầu trước, sau đó có thêm vài thành viên trong lớp nữa, tất cả đều là giọng nam.

Lát sau, một giọng nữ vang lên.

"Bạn Thư bị đau bụng kinh thầy ạ.

Thầy thông cảm cho bạn ấy tí."

Là Hồng Anh.

Nãy giờ, tôi luôn phải nhắc bản thân không cần để tâm tới những lời kia, nhưng rồi vẫn vì câu nói của Hồng Anh mà bật khóc.

Khẽ thôi, tiếng nấc rất nhỏ, nước mắt cũng rơi nhưng nhanh chóng được tôi lau sạch.

Có lẽ là ấm ức, tủi thân quá độ chăng?

Tôi đâu ngờ, cái chuyện mà mình còn chưa dám nói với mẹ lại được phơi bày bởi những con người này và theo cách này chứ.

Trước nay, tôi vẫn tự thấy mình rất kiên cường, nhưng là kiên cường chịu đựng.

Giống như bao lần, chỉ cần tôi gắng gượng thêm một chút thì chuyện gì cũng qua.

Đúng vậy, chỉ cần tôi gắng gượng.

Vì tôi luôn cúi mặt và tiếng nấc kia quá nhỏ nên hình như không một ai hay biết tôi vừa khóc.

Sau câu nói của Hồng Anh, cả lớp lại được phen xì xào, có người hiểu ý có người thì chưa, vẫn thắc mắc rằng tại sao đau bụng kinh lại không đứng dậy được?

May là thầy giáo trên bục đã hiểu, thầy cho lớp ngồi, không buộc tôi phải đứng lên nữa.

Tiếc học được bắt đầu, nhưng những lời rì rầm vẫn thi thoảng tới tai tôi.

Tệ thật, dù đã biến bản thân thành người vô hình, thế mà rắc rối cũng cứ có chân tự chạy tới chỗ mình.

"Bài tập thầy giao hôm trước các em đã làm hết chưa?

Ai chưa làm đứng dậy điểm danh nào, tốt nhất là tự giác, đừng có để thầy kiểm tra ra được."

Chỉ vài câu của thầy Lý, tôi lại trở thành chủ đề bàn tán.

"Ai chưa làm thì đứng dậy đi kìa.

Mà bạn Thư đã làm chưa nhở?"

"Giờ không chịu đứng lên thì biết đường nào mà lần."

"Thôi chúng mày ơi!

Người ta là học sinh giỏi, học sinh gương mẫu đấy, có bao giờ quên làm bài tập đâu."

"Chắc gì, học sinh giỏi cũng có lúc quên chứ."

"Trung, kiểm tra thử xem bạn cùng bàn đã làm bài tập chưa đi.

À mà thôi, mày ngồi xa xa ra, cẩn thận không lại dính chưởng đấy Trung nhá."

Tất cả những lời châm chọc này đều đến từ khu vực cuối lớp - nơi nhóm ba người kia ngồi, và không phải chỉ mỗi riêng họ mà còn thêm một số người khác tham gia nữa.

Lớp trưởng, lớp phó có nhắc, song chỉ như muối bỏ bể.

"Ô hay!

Cái lớp này có trật tự được không đấy?"

Thầy Lý có vẻ giận lắm, vừa quát vừa đập thước rầm rầm.

Sau đó, thầy bỏ qua vụ kiểm tra, vào thẳng bài giảng chính.

Tiết học trôi đi một cách nặng nề, cảm giác như từng giây từng phút đều được nhân lên gấp bội.

Ngày hôm nay sao lại dài đến thế!

Tôi không đếm nổi số lần mình ngước nhìn đồng hồ nữa rồi.

"Tùng tùng tùng tùng!"

Tôi như nghe được tiếng tim mình đập rộn theo từng nhịp trống.

Là kết thúc rồi đúng không?

Tôi được giải thoát rồi đúng không?

Không!

Chuyện tồi tệ hơn nữa, bây giờ mới bắt đầu.

Vốn tính ở lại sau cùng để xử lý vết bẩn dưới ghế, thế nhưng, có một số người không muốn tôi được như ý.

Ban đầu là bộ ba kia và vài thành viên trong lớp, lát sau nhóm của Hoàng cũng tìm tới.

Họ xúm vào, quây quanh chỗ tôi ngồi.

Bỗng chốc, không gian trở nên chật chội, bốn phía đều là những gương mặt tôi đã chẳng ưa, nay còn được phóng to tới mức cực đại.

Từng cái nhếch miệng, trề môi, đảo mắt của họ đều làm tôi sợ.

Không dám đối diện, tôi chọn trốn tránh bằng cách cúi mặt xuống bàn.

Dù vậy, bọn họ vẫn không chịu buôn tha.

"Bạn Thư hôm nay không về nhà à?

Hay là còn định ở lại học chiều với các em cấp hai đấy?"

Giọng Hồng Anh lanh lảnh bên tai tôi.

"Thôi về đi Thư, trả chỗ cho các em còn học."

Theo sau là Trung.

"Để tao xem mày ngồi được đến bao giờ."

Thuỳ Linh cũng đã lên tiếng.

"Chúng mày đi ra nào, để tao cõng Thư về."

Là Hoàng.

Ngay giây sau, cổ tay bị ai đó túm lấy, theo phản xạ tôi ngước lên, đập vào mắt là điệu cười đểu giả của Hoàng.

Tôi đã cố giằng ra nhưng không được, cậu ta nắm quá chặt, chặt tới mức tôi bắt đầu thấy đau.

"Nào, đi về với tớ."

"Bỏ ra!"

"Hả?

Sao cơ?

Thư bảo cái gì cơ?

Tớ nghe không rõ."

"Tao bảo mày bỏ ra!"

"Ô dm!

Chúng mày có nghe thấy không?

Nó xưng mày tao luôn rồi này."

Hoàng buông tay, quay sang cười khoái chí cùng đám bên cạnh.

Lời phản kháng yếu ớt của tôi, với họ chỉ như một trò hề.

Trong khoảng khắc, tiếng cười này khiến tôi sinh ảo giác, từng người từng người trước mặt hoá ma hoá quỷ, không ngừng giương nanh múa vuốt, chực chờ lao vào cắn xé.

Quá kinh hãi, tôi vùi đầu xuống bàn, mặc kệ tất thảy.

Và rồi, khi nỗi sợ qua đi, tôi lại thấy tủi.

Tôi đã sai ở đâu?

Tôi đáng phải chịu những chuyện này ư?

Và tại sao lại cứ phải là tôi chứ?

"Ê ê, nó khóc rồi kìa chúng mày."

Đó là câu cuối cùng mà tôi nghe được trước khi bên tai chỉ còn tiếng nức nở của chính mình.

Tôi khóc, khóc tới không sao ngừng nổi, khóc tới quên cả thời gian lẫn không gian, khóc tới nước mắt ướt đẫm tay áo.

"Tùng tùng tùng tùng!"

Tiếng trống rộn vang kéo tôi về thực tại.

Ngẩng đầu lên, ngoài lớp trưởng lớp phó, đám học sinh xung quanh đều quá đỗi xa lạ với tôi.

Hằng nhìn tôi, thở dài: "Về thôi Thư, cho lớp người ta còn học."

"Còn định ngồi đây tới bao giờ nữa, bọn kia cũng về hết rồi.

Đến là phiền!"

Lớp phó có vẻ đã mất hết kiên nhẫn, dứt câu liền bỏ ra ngoài.

Lau đi nước mắt còn vương, tôi từ từ đứng dậy.

Trước hàng chục cặp mắt hiếu kỳ, tôi cầm tờ khăn ướt không ngừng chà xát trên cái nơi mình vừa ngồi.

Chà qua chà lại, tới khi khăn trong tay nhuốm đỏ, tôi thay sang tờ mới.

Cứ như vậy, tôi rút tới tờ cuối cùng trong gói thì bị lớp trưởng cản.

"Sạch lắm rồi.

Tờ này để cậu lau tay đi."

Nói đoạn, Hằng đưa sang cho tôi một chiếc túi ni lông, bảo là để đựng rác.

Sau đó, tôi đem cái túi kia rời khỏi phòng học.

Lớp trưởng theo tôi hết hai tầng lầu rồi cũng đường ai nấy đi.

Trả rác về đúng nơi quy định, tôi còn nán lại rất lâu bên vòi rửa.

Đông mới sang mà sao nước đã lạnh quá!

Dù da tay đỏ ửng, cả người cũng run lên, song tôi vẫn để mặc cho nước tuôn xối xả trên bàn tay gầy guộc.

Chỉ khi trống trường vang lên lần nữa, tôi mới nhớ phải khoá vòi.

Lớp học buổi chiều đã vào tiết, muộn lắm rồi, tôi cũng nên về nhà thôi.

Một mình lê bước trên sân trường rộng vắng, hôm nay tôi không rõ mây trời ra sao, nhưng biết mặt đường đầy sỏi cát.

Cơn đau bụng lại tìm tới nữa rồi, à mà không, nó vẫn luôn tồn tại đấy chứ, chỉ là đến lúc này tôi mới đủ tỉnh táo để cảm nhận nó một cách rõ rệt nhất thôi.

Ra khỏi cổng trường chưa bao lâu, tôi bất ngờ khi nghe được ai đó gọi tên mình.

"Thư, tớ chờ cậu mãi đấy."

Ai đó ở đây là Hoàng.

Cậu ta cùng nhóm bạn quen thuộc đang ngồi tụ tập ở một quán nước vỉa hè.

Không muốn dây dưa, tôi rảo bước, thậm chí là chạy.

Nhưng vì phản ứng quá chậm và tôi cũng không đủ nhanh nhẹn nên chẳng mấy chốc đã bị cả đám chặn lại.

"Sao Thư lại đi vội thế?

Chờ Hoàng với chứ."

Hết lách qua trái rồi qua phải, tiến rồi lại lùi, tôi vẫn không thể tìm được lối thoát.

"Tránh ra!"

Rõ ràng là câu hiệu lệnh, song bởi âm lượng quá nhỏ, nghe ra lại như van nài.

Thế cho nên, đám người này càng được đà sấn tới, rồi không rõ là ai trong số họ đã nhanh tay giật lấy áo khoác đồng phục vốn đang thắt ngang eo tôi.

Bấy giờ, tôi mới thấy mình ngu.

Ban nãy buộc áo làm cái gì chứ?

Áo khoác đã dài qua mông, nay cũng nhớ phải mặc quần đen rồi, có lộ được gì đâu mà cần che chắn kiểu này.

Không để tôi kịp giành về, người nọ ném áo tới chỗ Hoàng, cười khoe: "Áo của bạn gái mày này!"

"Ê ê, tao sợ bẩn nhá!"

Hoàng tránh như tránh hủi.

Không chỉ để mặc chiếc áo rơi xuống đất, cậu ta còn đưa chân đá nó văng tít xa.

"Ơ thằng này!

Tao cũng chê bẩn đấy."

Cứ thế, hết người nọ tới người kia, đá qua đá lại, áo đồng phục ban sáng hãy còn mới tinh giờ chả kém manh giẻ lau là bao.

Còn tôi, đứng đó y nộm rơm giữa đồng, không khóc không nháo, nín thing dõi theo từng lượt chuyển động của chiếc áo.

Bỗng dưng tôi thấy lạnh, lạnh tới thấu tim.

Tôi nên trách trời trở rét đột ngột hay trách lòng người lạnh lẽo đây?

Bọn họ đá mỗi lúc một hăng, đang từ vỉa hè chuyển đến lòng đường.

Tầm này, xe cộ thưa thớt, vài người qua lại giận lắm cũng chỉ mắng mỏ vài câu rồi đi mất, không một ai kịp ngó đến chỗ tôi.

Và với một cú đá dứt khoát, chiếc áo xấu số bay vụt tới, va mạnh lên bánh trước của một chiếc xe đạp, sau tiếng phanh rin rít, áo đã nằm dưới lốp xe.

Khác với những người qua đường trước đó, chủ xe đạp nhặt áo lên, phủi bụi một hồi, mới hỏi: "Áo đồng phục của ai mà mang ra phá thế này?"

"Có của ai đâu.

Ai thích thì nhặt về mà mặc."

Nói đến đây, Hoàng liếc mắt về phía tôi, cười nhếch, lại quay sang đám bạn, gọi to: "Chơi thế đủ rồi.

Về đê, tao đói lắm rồi."

Đám đông rời khỏi, thoáng chốc chỉ còn tôi và chủ nhân của chiếc xe đạp kia đứng đó nhìn nhau.

Người nọ là nam, khá đô con, rất cao, chắc phải cỡ mét tám.

Giữa trời đông giá, anh ta chỉ mặc mỗi áo len mỏng, bộ đồ trên người dù cũ mèm nhưng những vết bẩn loang lổ từ nâu nâu tới đen sì lại trông như mới.

Mặt mũi thì chưa rõ, bởi anh ta ở hướng ngược sáng và mũ lưỡi trai trên đầu cũng đã che đi nửa mặt.

"Áo này của nhóc à?"

Tôi không đáp chỉ khẽ gật một cái.

Anh ta đang tới, sải chân bước dài về phía tôi.

Chẳng hiểu sao, tôi lại vô thức lùi lại vài bước.

"Đừng có sợ.

Anh không phải bắt cóc trẻ con đâu."

Anh ta cười khẽ, dưới vành mũi đen, nụ cười kia như bừng sáng.

Rất hiền.

Phải, người này cười lên trông hiền lắm.

"Đây, trả cho nhóc nhá!"

Anh ta đưa áo sang cho tôi.

Tôi biết, lúc này mình nên nói cảm ơn mới phải, nhưng rồi chẳng mở miệng được.

Người kia cũng không đòi hỏi, chỉ cười.

Thấy tôi định khoác áo lên, anh ta liền ngăn: "Ấy đừng!

Áo bẩn rồi đừng mặc nữa."

Anh ta quay lại chỗ xe đạp, lấy ra từ trong giỏ xe một cái áo khác, không giống bộ đồ trên người, áo này mới và sạch sẽ hơn nhiều.

Anh ta bảo với tôi: "Mặc tạm đi, mới giặt đấy."

Chẳng hiểu sao, tôi lại ngoan ngoãn nghe theo.

Mà mặc lên rồi mới biết cái áo này quá khổ so với mình, nó dài tới tận đầu gối và rộng thùng thình, cảm tưởng như có thể nhét thêm một tôi vào nữa.

Chưa cần soi gương tôi cũng rõ, bây giờ trông mình tức cười đến độ nào.

Thế mà anh ta lại không cười, chỉ gật đầu tỏ vẻ hài lòng: "Được đấy.

Trông ấm áp hẳn.

Thôi, lên xe đi, nhà ở đâu anh đưa về?"

Anh ta còn muốn đưa tôi về?

Cái người này kỳ lạ thật đấy!

Nhìn cũng không giống người xấu, tôi mệt mà bụng còn đau, thôi thì cứ lên xe vậy.

Sau đó, tôi không hề lên tiếng, chỉ đường cũng bằng tay.

Anh ta chẳng nhiều lời, chuyên tâm đạp xe.

Ngồi sau tấm lưng rộng, tôi nghiêng đầu nhìn những hàng quán, cây xanh, ngồi nhà lần lượt lướt qua, cảm giác yên bình đến lạ.

Gió trời khẽ thổi man mát đưa theo mùi dầu nhớt len vào khoang mũi.

Đúng, chính là mùi dầu nhớt.

Vậy hẳn anh ta đang làm việc gì đó liên quan tới sửa chữa nhỉ?

Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, nhưng thôi, tôi đâu cần quan tâm tới nghề nghiệp của người ta chứ.

Ngó thấy đã sắp tới ngõ nhà mình, tôi túm góc áo anh ta, giật giật hai cái.

"Tới nơi rồi à?"

Có thế mà anh ta cũng hiểu, tài thật!

Tôi gật đầu, đợi xe đừng hẳn mới đi xuống.

Nhưng than ôi!

Tôi lại gặp rắc rối nữa rồi.

Sao hồi nãy không nhớ ra vụ này chứ?

Trên gác ba ga sáng bóng dính vài vệt đỏ, nhỏ thôi, dù vậy từng đó cũng đủ khiến tôi bẽ mặt.

Chẳng nghĩ được nhiều, tôi dùng luôn ống tay áo chà lên vệt đỏ, cơ mà chưa kịp lau sạch thì cái người kia lại cản.

"Thôi thôi, kệ nó, nhóc cứ về đi."

Sao anh ta biết?

Ngừng tay, tôi ngước lên thấy anh ta đang cười.

Không chê, không trách chỉ cười hiền, lạ thật, cái người này cười thôi cũng khiến tôi thấy an tâm là sao?

Do ở khoảng cách gần, gương mặt dưới mũ lưỡi trai đen cũng được lộ diện rõ nét.

Mắt sáng, mũi cao, cười lên dễ mến, trông qua thì còn trẻ lắm, cỡ mười chín đôi mươi thôi.

Chẳng để tôi đánh giá thêm, anh ta cười cái nữa rồi quay xe rời đi.

Giữa phố, một người một xe chầm chậm khuất bóng.

Tôi cũng thôi nhìn, quay người đi vào trong ngõ.

Cổng không khoá, mẹ giờ này vẫn chưa ra chợ ư?

Tôi bước nhanh vào nhà, và đúng là vậy, mẹ vẫn đương còn nằm trên võng.

Chắc do nghe được tiếng mở cửa, mẹ nhổm lên nhìn.

Nên giải thích gì đó nhỉ, ngẫm một lúc, tôi bịa tạm: "À... hôm nay cô giáo con xin một tiết dạy thêm mẹ ạ."

Mẹ không nói gì, ngả lưng xuống, ngủ tiếp.

Dù nói dối thành công, nhưng tôi lại hơi thất vọng.

Mẹ vẫn vậy, thờ ơ, lạnh nhạt, chẳng chút để tâm tới đứa con gái này.

Buồn ít thôi, còn nhiều việc phải làm lắm.

Tôi nhanh chóng lên phòng, cất cặp sách rồi lấy đồ đi tắm.

Và khi bước vào phòng tắm, tôi lại phát hiện: áo khoác của thanh niên đội mũ lưỡi trai đen, vẫn đang ở trên người tôi.

Lại quên trả áo rồi, nhưng sao anh ta cũng không nhắc nhỉ?

Làm sao giờ?

Hình như là chẳng có cách nào cả, bởi đến cái tên của người ta, tôi còn chưa biết nữa mà.

Trước khi treo áo lên móc, mắt tôi va trúng dòng chữ in đậm phía sau: Trường THPT nội trú dân tộc tỉnh QN.

Khoan đã, tuy thiết kế có hơi khác biệt, nhưng đây là áo đồng phục trường cấp ba mà.

Anh ta cũng là học sinh?

Không, không thể nào!

Với cái ngoại hình và vẻ chững chạc ấy thì làm sao có thể chỉ bằng hoặc lớn hơn tôi một hai tuổi được.

Áo trông còn mới vậy chắc là mượn của ai đó, nếu thế, tôi lại càng phải trả.

Bụng giờ không còn đau nữa mà chuyển sang sôi lên vì đói, tôi thì vẫn nhất định phải giặt cho xong đống đồ mới tính đến chuyện ăn uống.

Áo của người ta, tôi cẩn thận ngâm riêng, vò kĩ; tới của mình thì ngoài đồ trắng ra, tôi để chung hết vào một chậu.

Giữa lúc, tôi đang cặm cụi vò chải thì mẹ mở cửa đi vào.

Biết là mẹ chỉ vào tìm quần áo thay đi làm thôi, nên tôi không để tâm lắm.

Đúng như tôi nghĩ, mẹ lấy được bộ đồ treo sẵn trên móc liền đi ngay.

Nhưng rồi, không hiểu sao mẹ ra tới cửa lại ngoảnh đầu.

Hết nhìn tôi, nhìn xuống chậu quần áo, mẹ hỏi: "Con có kinh rồi à?"

Tôi hoàn toàn sững sờ, phải mất khá lâu mới đáp được: "Vầng ạ..."

"Có từ bao giờ?"

"Mới thôi mẹ."

Mẹ không hỏi nữa, thở dài một hơi rồi ôm quần áo ra ngoài.

Chỉ vậy thôi ư?

Sao tôi lại thấy hụt hẫng thế này?

Tôi đã mong nhận được nhiều hơn nữa, nhưng không, mẹ chỉ cho tôi được từng đó.

Cười nhạt, tôi cúi đầu, tiếp tục với chậu xà phòng và đống áo quần.

Vất vả hơn nửa tiếng, tôi mới xử lý xong toàn bộ, vừa định bê chậu đồ ra phơi thì lần nữa thấy mẹ đứng trước cửa.

Chưa hết ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột này, thứ mẹ đang cầm trên tay khiến tôi sốc hơn cả.

"Ra đây mẹ bảo."

"Dạ."

"Đây nhá, bóc cái này ra, dán vào như thế này, ban đêm dán lùi về sau, không thì nằm nghiêng mới không bị tràn.

Lúc nào thay ra thì cuộn nó vào như thế này rồi bỏ sọt rác."

Mẹ vừa nói vừa thực hành với chiếc quần nhỏ và một miếng băng được lấy ra từ cái gói hồng hồng giống hệt loại tôi mua ở tiệm tạp hoá hôm trước.

Mẹ dặn thêm: "Ra nhiều thay nhiều, ra ít thì ngày cũng phải thay ba bốn lần cho sạch sẽ, đừng có lười rồi lại bệnh tật vào đấy.

Nhớ chưa?"

"Vâng... con nhớ rồi."

"Có thấy đau bụng, đau lưng gì không?

Tôi khẽ lắc đầu.

Mẹ lại nhắc: "Đến tháng thì đừng có uống nước lạnh kẻo đau bụng đấy."

Trước khi đi, mẹ đưa cho tôi một cái túi đen, bên trong là hai gói màu hồng quen thuộc.

Ơ nhưng, tôi nhớ mẹ vẫn hay dùng cái gói màu xanh giá rẻ nhất mà nhỉ, sao mua cho tôi lại là loại này?

Ngẫm tới đây, tôi chợt hiểu.

Mẹ nào mà chẳng thương con, đạo lý này xem ra cũng đúng.

Trải qua nửa ngày tồi tệ, tôi coi như đã được bù đắp rồi.
 
Ốc Biển Và Đại Dương
Chương 5: Bên bờ biển


Viện cớ đau bụng, tôi đã nghỉ học liền hai ngày, tới hôm nay thì không trốn được nữa.

Biết sao giờ, ở cái tuổi này ngoài việc ăn học ra, tôi còn có thể làm nên trò trống gì.

Nhưng, hễ nghĩ tới cảnh giáp mặt đám người kia, tôi lại đâm chán chường.

Thức giấc từ sớm, song tôi cứ rề rà mãi, trễ hẳn mới chịu xách ba lô ra khỏi nhà.Sáng ngày ra, ai cũng vội, khắp các ngả đều vang tiếng còi, tiếng động cơ phương tiện.

Riêng tôi chậm rãi, dù biết rõ chưa đầy mười phút nữa trường sẽ đóng cổng.

Hiện tại, tôi nửa thì lo không kịp giờ, nửa lại mong mình bị muộn.

Quả nhiên, tôi vẫn là đứa nhát cáy.

Lặng nhìn ngôi trường sừng sững ngay dưới chân cầu, tôi khẽ thở dài, hai phút nữa, vừa kịp giờ vào cổng.Tất nhiên, không phải chỉ có mình tôi tới trễ, trên cầu còn rất nhiều học sinh đang cắm đầu chạy, và ngay kế bên cũng có một cặp bố con vừa chở nhau tới.

Không dềnh dàng nữa, tôi sải những bước dài về phía cánh cổng đang chực chờ được đóng.

Vậy mà chưa đi được bao xa, chân tôi lại bỗng cứng đờ.

Cách chừng vài mét, ở một hàng ăn vặt, Hoàng nhét lấy nhét để mấy thứ quà bánh vào túi áo, bên cạnh là bộ ba Thuỳ Linh, Trung, Hồng Anh.

Nghe tiếng bác bảo vệ bên cổng gọi réo, họ mới bắt đầu xách cặp, để không bị phát hiện, tôi định là sẽ lẳng lặng theo vào sau.

Thế nhưng, Hoàng bỗng dưng ngoảnh đầu về đúng cái hướng tôi đang đứng, sau đó thì không rõ nữa, bởi tôi đã quay người chạy mất.Tại sao phải chạy, tôi không tài nào lý giải.

Chỉ biết chạy rồi chạy, tới khi bình tĩnh lại, tôi thấy mình đang đứng ở ngã ba đường.

Điên thật!

Tôi bị gì thế này?

Vội nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đã quá giờ rồi, nhưng nếu tôi chịu mở miệng xin xỏ, bác bảo vệ sẽ cho vào thôi nhỉ?

Bỏ đi, tôi chẳng tha thiết với cái sự nghiệp học hành đến thế đâu.

Không đi học, vậy giờ tôi nên đi đâu và làm gì?

Về nhà hay tìm chỗ trú tạm, hình như phương án nào cũng bất ổn cả.

Giữa lúc còn mông lung với mọi thứ, vai tôi bị huých một cái.

Đập vào mắt tôi là cái đầu úp tô và điệu cười toe toét, người nọ còn hỏi: "Ê, mày con gái mà cũng trốn học à?"

Đây chẳng phải là cậu con trai được bố chở tới trường hồi nãy sao?

Cái tên này láu cá thật.

Bố cậu ta mà biết chắc tăng xông mất.

Chưa đợi được câu trả lời từ tôi, đầu úp tô đã lại liến thoắng: "Thôi nhanh lên, không lại hết máy bây giờ."

Vừa dứt câu, cậu ta lao ngay sang đường, chui tọt vào một tiệm net gần đó.

Do dự thêm ít phút, tôi quyết định theo chân cậu ta.

Đây được gọi là trốn học đi chơi điện tử đó sao?

Trước kia, tôi luôn mặc định rằng: những đứa trẻ bỏ bê học hành để u mê mấy cái trò chơi vô bổ là hư thân, hư đốn.

Thế mà chẳng ngờ, hôm nay tôi lại trở thành một trong số ấy.

Bước vào tiệm với tâm thế mơ hồ, tôi ngơ ngác đưa mắt nhìn quanh, chưa biết phải bắt đầu từ đâu thì nhận về ngay một ánh nhìn không mấy thiện cảm của bác gái ngồi cửa.

"Vào trong cùng đi, còn máy đấy."

Người phụ nữ khoảng chừng hơn năm mươi, vừa nói vừa chỉ tay về góc tường.

Tôi chỉ gật đầu rồi đi thẳng.

Trùng hợp thay, vị trí được chỉ định lại là ngồi ngay cạnh cái tên đưa tôi tới nơi này.

Đầu úp tô vừa thấy tôi đã bắt chuyện: "Ê, mày chơi game gì?

Sô lô một ván không?"

"Không."

Tôi đáp cụt lủn, sau đó thì không để tâm tới cậu ta nữa.

Máy tính trước mặt hiện giờ là của riêng tôi.

Chỉ cần tốn ít tiền, tôi cũng có thể ngồi đây, tự do điều khiển cái thiết bị điện tử này theo ý mình.

Tự nhiên, tôi thấy lòng dậy hân hoan.

Vui chứ.

Sao mà không vui cho được?

Còn nhớ, năm tôi lớp chín, trường mới mở lớp Tin học, cơ mà do điều kiện cơ sở vật chất còn nhiều hạn chế nên thường sẽ là hai trò chung một máy.

Tính tôi thì không tranh với ai, chỉ xem chung với bạn chứ ít được thao tác lắm.

Cũng vì lẽ đó, cả lớp chỉ mình tôi nhận xếp loại trung bình cho chứng chỉ Tin học.

Để xem nào, tôi nên chơi trò gì trước đây?

À, ông già với trục cần kéo, chính xác thì cái tên nó là đào vàng.

Do không thành thạo, tôi lóng ngóng một lúc mới vào chơi được.

Ván đầu tiên thuận lợi qua cửa, vài ván sau đó cũng vậy, nhưng càng vào sâu độ khó càng cao, tôi thất bại nhiều lần dù đã mua vật phẩm hỗ trợ.

Tới giờ, tôi mới chịu công nhận rằng cái trò này khó, hèn chi hồi đó cô bạn cùng bàn vật lộn mãi vẫn không qua nổi.

Lát sau, tôi nản, chuyển sang chơi Pikachu.

Việc phải tìm và nối các cặp hình ảnh giống nhau ban đầu còn thấy thú vị, sau thì mỏi mắt, chẳng hiểu sao bạn cùng bàn hồi đó lại mê trò này tới vậy.

Chán, tôi lại nhớ tới chú thợ sửa ống nước Mario.

Mặc dù trò này không đơn giản như trong tưởng tượng, song lại mang cho tôi nhiều hứng thú.

Mải nhảy nhót với mấy nút bấm tới quên cả thời gian, chỉ khi vai bị đập một cái, tôi mới biết mình cần phải về rồi.

"Ê!

Về đi mày, tan học rồi."

Là đầu úp tô, trước khi rời đi không quên nhắc tôi một câu.

Tôi rời khỏi tiệm khi túi tiền đã vơi bớt vài chục ngàn.

Lạ thật, kẻ xót của như tôi lại không thấy tiếc, thậm chí còn coi buổi sáng nay là trải nhiệm thú vị.

Có khi, thêm vài lần thế này nữa, tôi cũng gia nhập vào cái nhóm hư thân hư đốn kia thôi.

Đúng giờ tan trường, đường phố vốn đã chẳng thưa thớt nay lại thêm đông đúc, ồn ã.

Trong phút sao nhãng bởi tiếng nói nói cười cười, mắt tôi va phải chiếc xe buýt vừa mới dừng.

Xe sơn vàng, nay nắng trưa rọi xuống càng thêm chói mắt.

Cửa vừa mở, đám học sinh trú dưới mái vòm nhốn nháo lên xe, không hiểu sao, tôi như bị ma xui quỷ khiến, cũng bước theo chân họ.

Chiếc xe là quá nhỏ cho từng ấy học sinh, một số người đã phải xuống chờ chuyến kế tiếp, chẳng rõ là may hay rủi, tôi tuy không có chỗ ngồi nhưng còn chỗ đứng.

Sau quan sát, tôi cũng tổng hợp được chút ít thông tin.

Đa số những học sinh vừa lên đều đã mua vé tháng, còn lại thì phải trả tiền theo chặng, tôi không rõ mình đi tới đâu nên lặng lẽ đưa cho chị soát vé mười lăm ngàn - mức giá cố định của một tuyến.

Ở dưới quê không có xe buýt, trước khi chuyển tới đây, tôi chỉ biết nó qua sách báo, phim ảnh.

Rất nhiều lần, tôi ao ước được một lần lên chuyến xe này, nhưng lại chưa gặp cơ hội thích hợp.

Có lẽ, hôm nay là một ngày đặc biệt, và cũng chỉ hôm nay thôi.

Việc phải đứng không hề thoải mái, thi thoảng gặp phải khúc cua hoặc bác tài phanh gấp, người tôi lại chao đảo suýt ngã.

Song, tôi thấy khá vui đấy chứ, chỉ tội phải bám chặt vào tay vịn nên có hơi mỏi.

Qua một vài chặng, hành khách xuống nhiều, tôi cuối cùng cũng được ngồi, là ghế sát cửa sổ.

Quá tuyệt.

Qua ô kính, những khung cảnh xa lạ lần lượt trôi đi, tôi như chiếc máy quay, lặng lẽ ghi lại hết thảy.

Rồi bỗng, dòng chữ lướt ngang khiến tôi giật mình.

"TRƯỜNG THPT NỘI TRÚ DÂN TỘC TỈNH QN"

Đây là tên ngôi trường in trên chiếc áo đồng phục kia.

Đúng, không sai được, tôi nhớ rõ mà.

Vội vàng đứng dậy, tôi đang nghĩ cách để xuống xe thì may sao có người hô xuống điểm.

Quay lại đi bộ khoảng chừng năm phút, tôi đã đứng trước cổng trường xa lạ.

Khác với nơi tôi đang theo học, ngôi trường này mang kiến trúc kiểu cũ và mọi thứ từ viên ngói đến lớp sơn cũng nhuộm màu năm tháng, cách một cánh cổng nên tôi chỉ tạm đánh giá được có vậy.

Tới đây rồi, song làm sao để vào và có chắc là cái người tôi cần tìm đang ở đây không?

Đương lúc còn do dự thì một bóng dáng lướt ngang tầm mắt, quen lắm, hình như là anh ta.

Tuy chưa chắc chắn, nhưng còn cách nào khác sao?

Từ trong ba lô, tôi lấy ra chiếc áo còn vương hương xả vải, khoác tạm rồi cứ thế nín thở bước vào.

Chuẩn bị sẵn tâm thế sẽ bị đuổi ra ngoài bất cứ lúc nào, ấy mà không, bác bảo vệ già thậm chí chẳng ngước nhìn tôi lấy nửa lần.

Vào trong mới thấy, tuy trường có cũ, song rỗng rãi, thoáng đãng.

Những gốc phượng, gốc bàng đều đủ một vòng ôm, cả khoảng sân rợp bóng mát.

Trưa rồi, học sinh vẫn còn lang thang ở hành lang, ghế đá, và thứ tiếng mà tôi vô tình nghe được từ họ đều không phải là tiếng Kinh chuẩn chỉnh, nó hơi ngọng lại pha thêm vài từ lạ lẫm.

Vòng cả ra sân sau, tôi vẫn chưa thể tìm được người cần tìm.

Tính bỏ cuộc, tôi lại thấy đám đông học sinh kéo nhau về cùng một dãy nhà, với hy vọng sẽ thấy anh ta ở đó, tôi theo chân họ.

Lần này, tôi gặp may.

Hôm nay, người này không đội mũ và còn đang mặc tạp dề.

Đứng tại khu vực chia cơm, tay anh ta thoăn thoắt hết lấy khay rồi múc cơm, chẳng ngơi giây nào.

Có vẻ đúng như những gì tôi nghĩ, anh ta không phải học sinh.

Đã tìm thấy người, song vấn đề bây giờ là tôi phải xếp hàng mới tới được chỗ lấy cơm.

Đành vậy, để không ảnh hưởng tới ai, tôi đợi thêm lúc nữa rồi lóc cóc đi về phía cuối hàng, còn nhớ cẩn thận cởi áo khoác vắt ngang tay.

Trong khi chờ, tôi cố tập trung sắp xếp câu từ cần nói, dẫu vậy vẫn hồi hộp lắm.

Và cái gì đến cũng đến, tới lượt tôi, không khí bỗng dưng trở nên ngượng ngùng.

Tôi nhìn anh ta, anh ta nhìn tôi, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.

Những lời chuẩn bị hồi nãy, giờ lại bay biến hết, tôi chẳng nhớ phải bắt đầu thế nào nữa.

Khác với vẻ lúng túng của tôi, người đối diện lại thản nhiên hỏi: "Ít cơm hay nhiều cơm?"

"À không... không ăn cơm..."

Tôi vội xua tay.

"Không cái gì mà không!

Còi thế này còn đòi nhịn cơm à?"

Nói rồi, anh ta múc lên khay phần cơm mà ba bữa tôi ăn cũng chưa hết.

Thấy tôi không phản ứng, anh ta phải giục: "Cầm lấy, nhanh!"

Tôi không đến đây để ăn cơm, anh ta biết điều này mà nhỉ, vậy tình huống này là sao?

Còn chưa biết nên phản ứng thế nào thì tôi đã bị bác gái chia thức ăn bên cạnh quát: "Ơ hay!

Nhanh cái tay lên cho người ta còn làm việc."

Bị doạ sợ, tôi đành phải nhận lấy khay, nhưng phải làm gì tiếp theo đây?

Thấy bác gái vẫn nhìn mình chằm chằm bằng vẻ mặt khó chịu, tôi hơi hoảng, vội vàng di chuyển đến khu vực chia thức ăn.

"Lề mà lề mề!

Thế này mà dọn ăn chung thì chỉ có chết đói thôi con ạ."

Vừa phàn nàn, bác gái vừa múc vào khay cho tôi: một muôi sườn rim, nửa muôi lạc rang vào một gắp rau cải xào.

Tưởng vậy là đã xong, tôi mới nhấc chân định đi thì bác gái lại hỏi: "Ơ mà con bé này, thẻ học sinh đâu?"

Tiêu đời rồi!

Tôi còn chưa kịp thú tội, cái người chia cơm bên cạnh đã trả lời thay.

"Học sinh trường mình đấy cô, cháu biết mà."

Quả nhiên, anh ta nhận ra tôi, còn tại sao phải xoay tôi như chong chóng thế này thì chưa rõ.

Lại có học sinh tới lấy cơm, tôi không đứng đó được nữa, đành di chuyển đến bàn ăn.

Hết bàn trống, tôi chọn đặt khay cơm xuống cái bàn chỉ có hai học sinh nữ đang ngồi.

Hiện tại, tôi không muốn ăn và cũng không có tâm trạng để ăn, chỉ định chờ cái người chia cơm kia xong việc rồi mình đi lên trả áo.

Nhưng, hình như sự xuất hiện của tôi ở nơi này nhận về khá nhiều sự chú ý thì phải.

Nãy giờ, tôi thấy có một vài cái đầu ngó đến chỗ mình, hai cô gái chung bàn cũng cứ thi thoảng liếc sang, họ nói với nhau gì đó, song bằng thứ tiếng mà tôi không hiểu.

Mãi một lúc sau, cô gái tóc tết đuôi sam mới mạnh dạn hỏi: "Không ăn à?"

Một câu hỏi không có chủ ngữ, được cất lên bằng chất giọng hơi lớ lớ, nhưng đủ để tôi nghe hiểu.

Tôi cũng thành thật đáp: "À không.

Mình không đói."

"Thế cho xin ít thức ăn được không?"

"Ừ.

Được chứ."

Tôi đẩy khay cơm sang.

Cả hai cô gái đều đưa tay đón lấy, họ vui vẻ chia nhau từng cọng rau, miếng sườn, hạt lạc.

Tóc tết còn bảo với tôi: "Cảm ơn.

Khay cứ để đây tí bê đi cho."

Tôi gật đầu, không đáp nữa.

Để ý mới thấy, ngoài áo khoác đồng phục còn mới thì hai cô bạn này đều đang mặc một chiếc quần quá cũ, đôi tổ ong dưới chân cũng đã đi tới mòn gót.

Trên khay chỉ dư ít cơm trắng chứ rau thịt đều được chén sạch và dáng vẻ khi ăn uống của họ mới ngon miệng làm sao.

Nghĩ tới, suất ăn của mình có thể giúp họ thêm no bụng, tôi bỗng vui.

Không còn học sinh tới lấy cơm, cái người trên kia chuyển sang công việc lau dọn.

Cứ ngồi chờ thế này thì biết tới bao giờ?

Tôi đánh liều ôm áo đi lên.

Anh ta cũng đã thấy tôi, nhưng chỉ liếc mắt một cái rồi lại cặm cụi làm tiếp.

Đắn đo giây lát, tôi gọi khẽ: "Anh ơi."

Bấy giờ, anh ta mới chịu để ý tới tôi, nhưng vẫn phải trêu: "Ơi, sao đấy?

Cơm hôm nay không ngon à?"

"Dạ không... em trả anh cái áo."

Tôi cứ thế đưa áo tới.

"Ừ, cho vào đây hộ anh, tay anh bẩn."

Anh ta đưa sang cho tôi một cái túi, tôi cũng tiện tay gấp áo bỏ vào.

Xong xuôi, tôi ngước lên, người đối diện đang cười, vẫn là cái điệu cười mỉm hiền như cục đất.

Đã không còn việc gì nữa, tôi nên rời khỏi đây thôi.

Hơn một giờ, trời đổ nắng đầy đường, gió mát khẽ lay lá cành, với mùa đông thì thời tiết hôm nay là cực đẹp.

Đáng ra, tôi phải về nhà, nhưng lại cứ luyến tiếc mà cũng chẳng rõ là đang tiếc cái gì.

Thơ thẩn dạo bước, tới khi mỏi mệt mới dừng chân ở một trạm buýt, đúng lúc xe vừa tới, không chút do dự, tôi lên xe.

Lần này tôi có chỗ ngồi ngay khi vừa lên xe, vẫn ghế bên cửa sổ.

Qua lớp kính, cung đường ban đầu còn là nhà cao nhà thấp, sau lại chuyển cảnh biển xanh cát trắng.

Tới đây, tôi mới nhớ nơi mình đang sống là thành phố biển, ấy thế mà tôi chưa một lần đặt chân tới biển.

Tiếng hô xuống điểm vang lên, trùng hợp thật, tất cả những việc xảy ra trong hôm nay đều như được bàn tay Thượng Đế sắp đặt.

Băng qua hàng dừa cao xanh tôi tìm tới được biển.

Hít đầy một bụng gió mặn, tôi để tay mình vờn nghịch với những đợt sóng dạt vào bờ.

Cảm thấy chưa đủ, tôi cởi giày, đưa chân chạm nhẹ trên mặt biển lăn tăn.

Lành lạnh, man mát, tới khi ngâm cả bàn chân xuống thì chỉ thấy lạnh, lạnh tới rùng mình.

Tôi bỏ về bờ, phủi sạch bàn chân dính đầy cát trắng rồi lại xỏ tất mang giày.

Không buồn chạy nhảy nữa, tôi ôm đầu gối ngồi bệt, cứ ngồi như thế, rất lâu, rất lâu.

Biển xanh biêng biếc, không một thuyền bè neo đậu, chỉ có tôi làm bạn với tiếng sóng vỗ bờ, tiếng gió xào xạc.

Nắng chiều in bóng trên mặt biển mênh mang, cái sắc vàng mật kia chỉ khiến biển thêm lấp lánh, chói mắt, chứ chẳng đủ để sưởi ấm cho một đứa gàn dở ngồi ngắm biển giữa trời đông.

Cứ như được gây tê toàn thân, cảm tưởng mình sắp bị cái lạnh nuốt chửng tới nơi, nhưng tôi vẫn ngồi đây, mắt chăm chăm hướng về đường chân trời phía xa.

Gió biển chưa khi nào thôi ngừng nghỉ, không chỉ phả vào mặt, thổi bay tóc mà còn càn quét trên những tổn thương tưởng chừng đã lành.

Ký ức đưa tôi về với những lời mắng mỏ, những trận đòn roi, những phân biệt đối xử của bà nội.

Lần nữa, tôi thấy lại vẻ đắc ý của anh trai, ánh mắt thờ ờ của bố, cái nhìn bất lực của mẹ.

Chưa hết, tôi còn bắt gặp chính mình của năm tháng chập chững ngồi trên ghế nhà trường, bị cô lập, bị bêu xấu.

Và rồi là tôi ở một hình hài lớn hơn, tưởng đâu sẽ mạnh mẽ, cứng cáp, nhưng không, phiên bản này vẫn hèn kém tới mức phải vùi mặt nức nở.

Không đổ lỗi cho ai cả, tôi ghét bản thân.

Rõ ràng cuộc sống còn nhiều điểm sáng, nhưng sao tôi lại cứ mãi để tâm ở những đoạn ký ức tồi tệ, tăm tối chứ?

Hình như, tôi vừa mới nếm được vị mặn mòi của gió biển, à không, là của nước mắt mới đúng.

Lại khóc.

Vô dụng thật!

Tôi muốn tự cho mình một cái tát, nhưng tay tê cóng không nhấc nổi.

Giữa lúc, tưởng như sẽ bị nhấn chìm bởi đống tiêu cực, bên tai tôi vang lên một giọng nói.

"Biển đẹp nhỉ?"

Là anh ta.

Không rõ vì lý do gì anh ta lại có mặt ở đây, nhưng sự xuất hiện đột ngột này lại không khiến tôi thấy phiền hay khó chịu.

Chẳng hỏi ý kiến tôi, cái người này đã tự nhiên ngồi xuống ngay cạnh.

Anh ta chỉ nhìn tôi cười một cái, rồi lại hướng mắt về phía biển xa.

Mặc tôi, anh ta bắt đầu độc thoại: "Dợt nắng nóng, anh với mấy thằng cùng phòng chiều nào cũng ra đây tắm biển rồi đánh bóng, tiện thể ngắm luôn cả hoàng hôn trên biển nữa, đẹp cực.

Giờ lạnh lại được cái ngủ ngon, sáng làm cốc sữa đậu nóng với cặp bánh rán, chiều ra cổng trường có tiền đá xiên thịt nướng không thì cái bánh khoai, nói chung là đã."

Nói tới đây, anh ta lần nữa quay sang nhìn tôi cười rồi tiếp tục: "Quê anh không có biển, nhưng có mấy con suối trong vắt, mùa hè tắm mát rượi.

Mà quê anh nhá, đẹp như trong phim, xung quanh toàn đồi với núi, sáng sớm mà leo lên đấy có khi còn sờ được tới cả mây.

Ở dưới quê, thích nhất là sau vụ mùa, trâu không phải chăn dắt, chỉ việc sáng thả ra đồng chiều đến lùa về.

Bảo đi chăn trâu cho có công chứ mấy thằng bọn anh toàn rủ nhau lên rừng bắn chim, đi câu cá, đi tắm suối, nhiều trò vui lắm."

Đang kể hăng say, anh ta lại chuyển qua than thở: "Nói đến lại thấy nhớ, sao cái tuần này nó lâu thế!"

Chẳng rõ, anh ta kể cho tôi nghe những chuyện này nhằm mục đích gì?

Nhưng, tôi đã thật sự bị cuốn theo, đã mơ hồ mường tượng về cái cảnh hoàng hôn nhuộm đỏ biển khơi, mây trắng vờn đỉnh núi và cả tiếng cười đùa hồn nhiên của đám trẻ chăn trâu cắt cỏ.

Song, từ đầu tới cuối, tôi vẫn không hề lên tiếng, mặc anh ta tự mình luyên thuyên.

Yên lặng được lúc, anh ta đứng dậy: "Mà thôi, rét quá rồi, anh về đây.

Bái bai nhóc, hẹn gặp lại nhá!"

Anh ta đi rồi, chiếc bóng cao lớn cứ dần xa rồi khuất hẳn, chỉ để lại những dấu chân in hằn trên cát.

Cái người này kỳ lạ thật đấy!

Càng kỳ lạ hơn nữa, là tôi lại có chút trông chờ vào cái "hẹn gặp lại" của anh ta.

Có lẽ, tôi cũng phải hẹn hoàng hôn vào dịp khác vậy.

Về nhà thôi!
 
Back
Top Bottom