Thời kỳ Edo, Nhật Bản chìm trong những ngày giá đông buốt lạnh, tuyết trải dài khắp mọi miền đất.
Vào những năm ấy, truyền thuyết về quỷ Hannya thổi lên rất nhanh.
Hannya - là một nữ quỷ vì thù oán, uất hận bởi sự dối trá, lừa gạt tình cảm mà hóa thành.
Đầu năm, dưới những cách hoa đào mỏng manh, trong chốn Thanh Lâu Kiều Giạng ấy năm nào, vẫn là một cô bạch phách nữ xinh đẹp tuyệt trần nhảy múa (geisha - nghệ kỹ), ca hát trước mặt những người đàn ông, võ tướng, quan triều hay những chàng samurai đôi lúc ghé sang.
Dáng người cô mảnh mai, đa tài, giỏi nhất là những màn biểu diễn nghệ thuật ca hát và múa.
Nàng ấy tên là Tomie Fujaki, nàng bị cha mẹ bán vào trong này từ thuở 13.
Vốn do gia đình nợ nần quá lớn, nên cha mẹ cô mới phải cắn răng bán cô vào trong này.
Dù biết, người quản sự sẽ ngược lệ con gái, kiếm tiền trên hơi sức của con gái.
Nhưng thà hi sinh một, để cứu lấy cả gia đình khỏi những tên bạo ngược kia.
Nếu tiền chẳng có để trả, gia đình Fujuki sẽ ngập trong máu lệ.
Tính đến bấy giờ, Tomie cũng đã làm việc cho cái Thanh Lâu này được bảy năm rồi.
Công việc hằng ngày của cô là nghinh tiếp những người đàn ông, quan hay võ tướng, hoặc là những chàng samurai chưa có địa thế.
Cô ca hát, chơi đàn, nhảy múa cho lũ ấy chiêm ngưỡng.
Nhiều lúc rất mỏi mệt, nhưng ngày đó mà không làm việc, mặc định Tomie sẽ bỏ đói, hoặc nặng nhất là những đòn roi oan trái ấy sẽ giáng xuống làn da trắng nuốt, mỏng tang này.
Nhiều lúc những cơn mưa roi ấy hạ xuống, Tomie chẳng vững sức mà lịm đi.
Lúc cô tỉnh dậy, ngoài trời trăng vẫn nguy nga, Tomie ngước nhìn lên, cô khẽ chợp mắt, hai dòng lệ cũng kịp ứa ra.
Nguyệt quang thật sự rất chi là đẹp, nhưng chỉ xuất hiện vào mỗi tối, xung quanh chỉ là những khoảng không mịt mờ.
Trăng cũng như Tomie, còn không gian canh khuya ấy, cũng như giữa lòng Thanh Lâu tàn nhẫn.
Cảnh vật im lìm, Tomie khẽ thưởng ngoạn làn gió hiu hiu đang âm thầm lướt qua.
Giữa đêm lặng tĩnh ấy, chợt một giọng nói chát chúa ré lên, khiến cho Tomie giật nảy mình thon thót quay lại nhìn, cô được gọi với nghệ danh là Tomi:
- Tomi-no kata (phu nhân Tomi) , ngươi ở đấy làm gì đó... khuya chẳng ngủ, kẻo lỡ mai ngươi làm phật ý khách, là chuẩn bị ăn đòn thay cơm là vừa.
- Thưa Okata-sama (ngài chủ), tôi sẽ vào ngay đây.
Tomie bước ngang qua quản sự - yarite, quay trở về phòng.
Đôi mắt thẳm sâu những bi sầu ngồi vào ghế, gương loan sầu đối chỉ mình nàng.
Cô khẽ khóc sụt sùi dưới ánh đèn huyền mờ ảo não, chẳng biết đến bao giờ, bản thân mới có thể rời khỏi được chốn ngục thân này.
Bản thân Tomie chỉ có một viên nguyện duy nhất, đó chính là một mai, sẽ không còn là nữ vũ công ở đấy, sẽ không còn là kẻ hát ca, nhảy múa, mua vui cho lũ đàn ông thuộc giai cấp quyền quý.
Nhưng giấc mơ ấy, đến bao giờ mới thành.
Và thế là, ngồi chờ không cũng chẳng phải cách, Tomie quyết liều một phen, ngay bây giờ, cô sẽ trốn khỏi.
Cô biết rõ, bà quản sự Kaysan là người hung tàn đến nhường nào, nếu bị bắt lại, cũng chẳng biết điều kinh hoàng gì sẽ xảy đến, hoặc có thể sẽ giống với một cô ca kĩ đó, đã 10 năm về trước, mất tích biệt tăm, kể từ lúc cao chạy không thành.
Thế rồi, cô lập tức luồng lách, trốn chạy ra được khỏi Thanh Lâu, vừa chạy trong cơn hoảng, cô vừa ngoái ra sau dò xét, đảm bảo không bị đuổi theo.
Trang phục suikan trắng phếu, lớp bên dưới là hakama đỏ lựng, mái tóc buông xõa dài lất phất giữa đêm tuyết trắng bạch, phía trên đội eboshi.
Gương mặt phủ lớp phấn trắng, đôi môi đỏ thẫm.
Từng bước phóng chạy đều hối hả, tim đập dồn dập.
Mỗi bước xa dần, như là cơ hội sắp thoát khỏi nơi ấy, để được toại nguyện sự tự do.
Luôn là một nguồn động lực thôi thúc Tomi- no kata tháo chạy thục mạng chẳng muốn dừng nhịp bước.
Chỉ chừng vài phút sau, bà Kaysan có dự cảm chẳng lành với Tomie.
Bà từ tốn sang phòng, bà tá hỏa khi nhận ra, Tomie đã biến mất.
Thế rồi, bà kêu gọi gia nhân và samurai-dono:
- Này bọn ngươi, mau bắt con ả Tomi-no kata về ngay, giờ này chắc ả chưa chạy đâu xa xôi.
Bọn chúng tuân lệnh, bèn tủa nhau ra bên ngoài trời khuya, chuẩn bị hành trình bắt sống Tomie quay về lại Thanh Lâu.
Gương mặt bà Kaysan dữ tợn, khuất mờ dưới ánh sáng le lói từ ngọn đèn, thủ thỉ:
"Coi mà chạy cho xa, kẻo ta bắt được... ta xẻo từng mảnh thịt".
Mãi cho đến khi ngoái ra sau, Tomie phát hiện bản thân đang bị toán người ấy vây bắt.
Cô cứ vừa chạy, vừa ngoái ra sau mà không ngó ngàng đến phía trước.
Sức chạy đến đây cũng có phần hao hụt, cô đã không còn linh động như lúc ban đầu, bước chạy có phần chậm rãi.
Bất chợt vì không quan sát phía trước, có một thứ gì đó trong bóng tối va thật mạnh vào đầu, làm cho cô mê man.
Khi chập chờn tỉnh dậy, đôi mắt mở khẽ mờ.
Khi nhận ra tỏ tường, cô phát hiện bản thân mình đang nằm giữa nơi cũ, trước mắt, chính là gương mặt hung dữ ấy của bà Kaysan, cạnh bà là một samurai, mà mới nãy, cô đã bị hắn tán cho một viên đá ngay đầu, khiến cô bất tỉnh, vị trí đó vẫn đang thầm rỉ máu, tóc bết lại với nhau.
Bà Kaysan quay qua, bảo với samurai-dono:
- Đưa nó vào phòng Giạng Sơ.
Samurai nhấc cả người của Tomie lên, một cách dứt khoát, nhẹ tựa chiếc lông vũ.
Phòng Giạng Sơ ấy, bao giờ cũng là nơi thầm cất lên tiếng khóc.
Tomie ngồi đó đầy xác xơ, bà Kaysan với thân hình cao lớn sừng sững, to con cầm chặt roi gia hình nàng ấy đầy thương xót.
Từng nhát roi hành lên trên da thịt, cô chỉ biết ôm thân ẩn nhẫn sự tra tấn cuồng bạo ấy.
Vẫn chưa thể thỏa thuê cơn phẫn, bà ta tóm lấy phần tóc cô ghị mạnh lên trên, quát tháo kinh hoàng:
- Đồ ngươi (onore), sao lại dám bỏ trốn, ngươi nay ăn nhằm gan trời rồi à.
Ngày hôm nay, ta không đánh ngươi thì ngươi không biết sợ.
Liệu ngươi có biết, kẻ nào dám có ý định này, thì bị gì hay không?
Nhân tiện đây, ta nói cho ngươi biết về 10 năm trước, Mahiro-nokata...
ả cũng bỏ trốn nhưng bất thành.
Rồi thì, ả đã bị rút xương, lột da, móc mắt.
Cái xác của ả, giờ vẫn còn lạnh lẽo nơi đáy hồ.
Nếu ngươi không muốn, mình sẽ là người tiếp theo.
Thì ngoan ngoãn mà ở đây phục tùng, làm việc.
Răn đe dọa dẫm xong xuôi, bà quản sự rời khỏi.
Một thân, một mình Tomie lẻ bóng trong căn phòng tối tăm ấy.
Giữa lúc lặng tĩnh, chợt một ánh sáng lóe ngang.
Tomie nhìn sang bên đó.
Trông thấy người phụ nữ 10 năm về trước, cô gái Mahiro, đã phải trải qua những gì khủng khiếp.
Trước bà Kaysan, người quản sự cái Thanh Lâu này là bà Yousho.
Tomie thấy cảnh tiền nhân Mahiro đang bị hai người đàn ông, ghì chặt tay, buộc cô quỳ dưới nền.
Mahiro đưa đôi mắt thâm thù nhìn vào mụ Yousho kia, trên tay bà ta là một thanh kiếm dài, sắc và bén lạnh.
Bà Yousho thốt lời:
- Đây chính là gia hình, cho kẻ giống như người.
Bà ta vung kiếm, cứa một đường ngay cổ Mahiro, máu phun ra phùn phụt, thế nhưng, lưỡi kiếm sắc ấy chưa hoàn toàn kết liễu.
Tiếp đó, bà ta đâm mũi kiếm vào sâu bên trong hốc mắt.
Khi rút ra, cả một con mắt to tròn ghim thẳng vào kiếm.
Mahiro đau đớn thét lên kinh hoàng, những cung nữ bên ngoài năm ấy cũng chứng kiến rõ tiếng than khóc thống thiết.
Tiếng khóc lặng dần, chỉ chừa lại vào màn đêm năm đó là tiếng của kẻ câm lặng, đang cố gào lên.
Bà Yousho còn nhẫn tâm, lột trụi trần da của Mahiro, xương trắng lồi ra vằn vện từng sợi máu.
Từ một cô gái xinh đẹp, chỉ sau thoáng chốc, hóa một mớ thịt tàn.
Tomie có phần sốc nặng, trước thảm kịch kinh hoàng ấy.
Cô ta chết ở đây, vậy thì cũng làm ma ở đây.
Mọi hình ảnh máu me mà cô vừa diện kiến, toàn bộ là những trải nghiệm kinh hoàng mà Mahiro đã từng trải qua.
Cô ta muốn cho cô thấy, ắt hẳn không muốn Tomie sẽ là người tiếp tục.
Khuất trong bóng tối, Tomie thấp thoáng thấy lờ mờ gì đó.
Cô tò mò tiến lại xem, khẽ đưa tay chạm vào, chợt đầu ngón tay lạnh lẽo khiến cô phải thoăn thoắt rụt tay lại.
Một cảm giác rùng mình dội lên.
Cô còn phải ở trong phòng này hết một tuần mới được thả.
Bên ngoài cửa luôn có sự túc trực theo sát của samurai.
Cửa luôn luôn khóa, chỉ mở khi bà Kaysan mang cơm đến.
Phòng rất tối và ngột ngạt, một kẽ hở cũng chẳng cho một cơn gió thoảng qua.
Bốn góc phòng với bốn ngọn đèn huyền mờ.
Tomie thu mình vào một góc, nghĩ lung.
Thanh lâu, giống như một chiếc lồng sắt giam giữ một con chim, hót ríu rít.
Phụ nữ cũng như chú chim ấy, thể hiện tài năng nghệ thuật, mua vui cho lũ đàn ông.
Đôi lúc phật lòng khách, họ trình lại với quản sự hay chủ Thanh Lâu là ông Miyasaki Osahi, luôn là khoảng thời gian khủng khiếp nhất.
Ngoài Mahiro, cũng từng có những cung nữ bị ông ấy chém chết, vì phạm quy.
Xác quẳng xuống giếng nước sâu, giờ bên dưới đó.
Tầng nước đục ngầu tăm tối, đang dìm mọi thi thể trần xương.
Luật lề ở đấy khắc nghiêm, buộc những cung nữ phải tuân theo.
Nếu để bị phát hiện, dựa theo mức độ vi phạm mà quản sự hay chủ Thanh Lâu sẽ dành mức án.
Tuy nhiên, chẳng có định phán nào là nhẹ nhàng cả.
Chính vì vậy, những cung nữ bây giờ đều bị những tiếng than khóc ầm ĩ người khác dọa cho ám ảnh.
Sau tuần đã qua, Tomie được thả, cô nhẹ nhàng châm trà cho một chàng samurai vô danh - Taira no Uychi.
Lúc trông thấy Tomie, anh đầy bất ngờ.
Đôi mắt chuyên cần dõi theo sự uyển chuyển thướt tha của cô.
Sau đó, cô bắt đầu sử dụng đến gagaku - Nhã nhạc cung đình.
Cô chơi đàn koto, đấy là loại đàn tranh nằm ngang với mười ba dây.
Cô sử dụng móng gảy vào, ngân lên những hồi âm du dương mềm mại, lắng đọng tâm trí con người đến cõi
Mê Linh.
Đôi mắt chàng võ sĩ ấy mơ màng, như đang ngẫm một chuyện xa xăm nào đó.
Tay anh nâng cốc trà ấm, giữ giữa chừng, phải chăng tiếng đàn mượt mà ấy, đã phục thu linh hồn của anh, vào trong tiếng đàn tranh thanh vang mềm mại.
Tiếng nhạc khiến cho Taira no Uychi bỗng xúc động.
Anh cất giọng:
- Kẻ hèn này có thể hỏi nàng một chuyện không.
Nàng đã biết đánh đàn tự khi nào đấy, nàng chơi đàn, như người kinh nghiệm đã lâu?
- Em vào đây từ thủa 13, được rèn dạy cũng thấm thoát 7 năm.
Samurai Taira no Uychi có chút mạc tư, anh cũng ngộ ra được hoàn cảnh bi kịch của Tomie.
Cớ tại làm sao, dòng đời xô đẩy cô vào Thanh Lâu này, khi mới còn là trẻ 13, đã phải làm nữ vũ công.
- Ta đoán không lầm, nàng bị bán vào đây làm à?
Tomie ngẩng lên, đôi mắt khẽ tiêm lệ.
Vì vốn trước đây, chưa từng có một ai bày tỏ sự quan tâm đến cô như lúc này.
Uychi tinh ý, thấy được những vết thương đã tím bầm, ẩn sau lớp tay áo rộng.
Anh nhiệt hậu hỏi han:
- Những vết thương này, là sao đấy?
Tomie lúng túng, lảng ánh mắt sang nơi khác, kéo tay áo phủ xuống kín kẽ, trông cô không muốn trả lời, chẳng muốn nhớ lại những cảnh tượng hung hoạn.
Nhìn thấy sự kín lời từ Tomi-no kata.
Taira no Uychi hỏi giục giã:
- Sao đấy... nàng hãy nói cho ta biết đi, nếu được, ta có thể giúp nàng... khi trông thấy nàng, ta lại nhìn thấy người mà ta từng thương.
Cô ấy cũng làm việc ở Lầu Xanh, là một nữ vũ công, luôn hằng ngày biểu diễn nghệ thuật mua vui cho đàn ông, ta xót lắm.
Nhưng mà, cô ấy đã không còn tồn tại.
Cô ấy đã bệnh mà ra đi... mãi mãi.
Giờ thấy nàng, ta lại thấy cô ấy thêm một lần nữa ở đây, là một vũ công nữ, giữa chốn Lầu Xanh.
Vừa kể lại quá khứ đau thương, đôi mắt samurai cũng ngấn lệ tự bao giờ.
Tomi-no kata cũng thấu hiểu nỗi mất mát ấy.
Cô khẽ cất giọng:
- Ở thế gian này, không ai hơn được trời đất.
Người nghĩ gì, tính gì, cũng đã sắp đặt cho ta, mỗi người một vận mệnh, một sứ mệnh linh thiêng.
Chỉ khi hoàn thành xong, tự khắc sẽ rời xa.
Anh cứ nghĩ là, cô ấy đã hoàn thành sứ mệnh của mình, chớ có lo quá, thành ra mãi không dứt được tình cũ, để tiến đến tình mới.
Trong đáy mắt ngập ngụa ngâm lự, Uychi trả lời:
- Ta... ta đã yêu nàng mất rồi, Tomi-no kata.
Nàng thật sự là người mà ta kiếm tìm từ bấy lâu nay.
Tính cách của nàng nhẹ nhàng, ôn nhu.
Rất giống với cô ấy.
Nàng cứ yên râm tin ở ta, nhất định ta sẽ chuộc nàng ra khỏi đây.
Tomie bỡ ngỡ, ngẩng cao đôi mắt chan đầy khát vọng, nhìn thẳng vào đôi mắt nam nhân võ sĩ ấy:
- Anh nói thiệt sao?
Em tin anh, em từ lâu rất muốn rời khỏi đây.
Tomie vỡ òa, vì hạnh phúc kia sẽ chẳng còn bao xa.
Lời minh thệ chuộc cô ra khỏi đây, như là chiếc phao cứu sinh giúp cô cô đến hi vọng sống.
Trong chốn Thanh Lâu này, kẻ luôn tật đố với nhan sắc và tài năng của Tomie.
Lâu rồi cô ta chẳng lấy một nam nhân nào mời chọn để nghinh phục.
Chihiro Minamoto, cô ta chỉ càng thêm tật đố, khi trông thấy Tomie phồn mang nghinh tiếp khách.
Còn cô, chẳng lấy một người nào, Chihiro luôn tự cho rằng, Tomie đã dùng thủ đoạn nào đó mê hoặc khách hàng, vậy nên những người đàn ông đến đây, chủ yếu tìm Tomie phục vụ nghệ thuật.
Chihiro áp sát tai vào cửa, thiết thính cuộc trao lời giữa Uychi và Tomie đang vô ngần thân mật.
Cô ta tỏ ra bực dọc, mày cau mắt bén mà bỏ đi.
Tìm đến nơi hội tụ chị em nữ vũ công, thường những khi chắng có khách, những người chị em này hay hội ngộ cùng với nhau.
Có khi là luyện múa, luyện hát, hoặc buông chuyện cung đình.
Hôm nay, họ nói chuyện hào hảo với nhau.
Một cô đang thêu thùa may vá, một cô tân diện lại nhan sắc bằng những trang sức mỹ lệ vừa sắm ở phồn trạm, một cô luyện đánh đàn tranh.
Chihiro cũng chẳng ở đấy lâu,vì cảm thấy quá nhàm chán.
Họ luôn giễu cợt cô mỗi khi xuất hiện.
Chuyện chẳng một nam nhân nào muốn chọn cô để tiếp.
Luôn là chủ đề bàn tán hào hảo giữa muôn vàn.
Trời chập choạng ngả tối, dọc hành lang vắng vẻ, tiếng nhạc chợt thôi thúc sự chú ý của Tomie.
Đi theo tiếng nhạc đàn tranh ấy, nó dẫn dắt cô đến trước phòng của bà quản sự.
Tomie khẽ đặt mọi sự tò mò vào phía bên kia cánh cửa.
Bên trong, bà ta đang từ tốn mài giũa lại con dao.
Sở thích bà ta thật kì lạ, thích soi bóng hình mình trong con dao bóng loáng, hơn là soi gương như người bình thường.
Vậy nên, con dao ấy, bao giờ cũng kề kề cận cận bên trong người.
Bà luôn muốn giữ cho con dao ấy sạch sẽ nhất.
Tiếng đàn được gảy bởi Hami.
Trong chốn Thanh Lâu này, người điều phối đàn tranh hay nhất là Tomie, xếp sau là Hami.
Hami là một người xảo trá, cô ta chỉ vờ thân thiết với bà quản sự, luôn bên cạnh nịnh nọt lấy lòng bà ấy, cũng chỉ nhằm mục đích được phần tiền chia nhiều hơn mỗi đợt tiếp khách.
(hết chương 1)