Tâm Linh Oán Thệ Khuynh Vơi

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
401101202-256-k480681.jpg

Oán Thệ Khuynh Vơi
Tác giả: Cha-la-wan
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Sau những ánh đèn lồng hoa lệ, là những bất hạnh mọc mầm trong số mệnh".

Sự biến chất, chính là khúc dạo đầu của một tai ương.

Là nghệ kĩ hàng đầu chốn Thanh Lâu Kiều Giạng - Tomie luôn là cái gai trong mắt mọi kỹ nữ.

Sự mềm mỏng, dịu dàng của vẻ ngoài... chính là lớp mặt nạ kiên cố che khuất một bản chất.

Những sự cam chịu dồn nén ngưng tụ, như ngọn núi lửa chầu chực ngày bùng trào.

Tomie - sống với khát vọng ngày được tự do, và lời hứa thề từ tình yêu khởi dậy.

Vậy nhưng, khi đứng giữa là danh hoa, tham vọng đã lấn át.

Sự thủ đoạn bên trong một con người hết lòng tin cậy.

Đã dìm cô vào vũng bùn bất tận.

Những màn đấu trí đầy nghẹt thở... những trận xô xát đầy kịch tính... quẩn quanh nơi Kiều Giạng cao nhã, hoa lệ.

Vốn chỉ là lớp phủ bóng bên ngoài.

Đôi mắt Tomie sắc lạnh, khẽ đung đưa lời nói vào gió se:
"Giữa chốn Thanh Lâu, muốn tồn tại... thì cần nên biết đôi chút thủ đoạn".​
 
Oán Thệ Khuynh Vơi
PHẦN GIỚI THIỆU & MỘT SỐ NHÂN VẬT


NHÂN VẬT:

- Tomie Fujuki

- Chihiro

- Hami

- Yinny

- Samurai Taira no Uychi

- Mahiro

- Bà quản sự Kaysan

- Ông chủ Thanh Lâu Miyasaki

- Công tử Karama
 
Oán Thệ Khuynh Vơi
CHƯƠNG 1: LẦU KIỀU GIẠNG


Thời kỳ Edo, Nhật Bản chìm trong những ngày giá đông buốt lạnh, tuyết trải dài khắp mọi miền đất.

Vào những năm ấy, truyền thuyết về quỷ Hannya thổi lên rất nhanh.

Hannya - là một nữ quỷ vì thù oán, uất hận bởi sự dối trá, lừa gạt tình cảm mà hóa thành.

Đầu năm, dưới những cách hoa đào mỏng manh, trong chốn Thanh Lâu Kiều Giạng ấy năm nào, vẫn là một cô bạch phách nữ xinh đẹp tuyệt trần nhảy múa (geisha - nghệ kỹ), ca hát trước mặt những người đàn ông, võ tướng, quan triều hay những chàng samurai đôi lúc ghé sang.

Dáng người cô mảnh mai, đa tài, giỏi nhất là những màn biểu diễn nghệ thuật ca hát và múa.

Nàng ấy tên là Tomie Fujaki, nàng bị cha mẹ bán vào trong này từ thuở 13.

Vốn do gia đình nợ nần quá lớn, nên cha mẹ cô mới phải cắn răng bán cô vào trong này.

Dù biết, người quản sự sẽ ngược lệ con gái, kiếm tiền trên hơi sức của con gái.

Nhưng thà hi sinh một, để cứu lấy cả gia đình khỏi những tên bạo ngược kia.

Nếu tiền chẳng có để trả, gia đình Fujuki sẽ ngập trong máu lệ.

Tính đến bấy giờ, Tomie cũng đã làm việc cho cái Thanh Lâu này được bảy năm rồi.

Công việc hằng ngày của cô là nghinh tiếp những người đàn ông, quan hay võ tướng, hoặc là những chàng samurai chưa có địa thế.

Cô ca hát, chơi đàn, nhảy múa cho lũ ấy chiêm ngưỡng.

Nhiều lúc rất mỏi mệt, nhưng ngày đó mà không làm việc, mặc định Tomie sẽ bỏ đói, hoặc nặng nhất là những đòn roi oan trái ấy sẽ giáng xuống làn da trắng nuốt, mỏng tang này.

Nhiều lúc những cơn mưa roi ấy hạ xuống, Tomie chẳng vững sức mà lịm đi.

Lúc cô tỉnh dậy, ngoài trời trăng vẫn nguy nga, Tomie ngước nhìn lên, cô khẽ chợp mắt, hai dòng lệ cũng kịp ứa ra.

Nguyệt quang thật sự rất chi là đẹp, nhưng chỉ xuất hiện vào mỗi tối, xung quanh chỉ là những khoảng không mịt mờ.

Trăng cũng như Tomie, còn không gian canh khuya ấy, cũng như giữa lòng Thanh Lâu tàn nhẫn.

Cảnh vật im lìm, Tomie khẽ thưởng ngoạn làn gió hiu hiu đang âm thầm lướt qua.

Giữa đêm lặng tĩnh ấy, chợt một giọng nói chát chúa ré lên, khiến cho Tomie giật nảy mình thon thót quay lại nhìn, cô được gọi với nghệ danh là Tomi:

- Tomi-no kata (phu nhân Tomi) , ngươi ở đấy làm gì đó... khuya chẳng ngủ, kẻo lỡ mai ngươi làm phật ý khách, là chuẩn bị ăn đòn thay cơm là vừa.

- Thưa Okata-sama (ngài chủ), tôi sẽ vào ngay đây.

Tomie bước ngang qua quản sự - yarite, quay trở về phòng.

Đôi mắt thẳm sâu những bi sầu ngồi vào ghế, gương loan sầu đối chỉ mình nàng.

Cô khẽ khóc sụt sùi dưới ánh đèn huyền mờ ảo não, chẳng biết đến bao giờ, bản thân mới có thể rời khỏi được chốn ngục thân này.

Bản thân Tomie chỉ có một viên nguyện duy nhất, đó chính là một mai, sẽ không còn là nữ vũ công ở đấy, sẽ không còn là kẻ hát ca, nhảy múa, mua vui cho lũ đàn ông thuộc giai cấp quyền quý.

Nhưng giấc mơ ấy, đến bao giờ mới thành.

Và thế là, ngồi chờ không cũng chẳng phải cách, Tomie quyết liều một phen, ngay bây giờ, cô sẽ trốn khỏi.

Cô biết rõ, bà quản sự Kaysan là người hung tàn đến nhường nào, nếu bị bắt lại, cũng chẳng biết điều kinh hoàng gì sẽ xảy đến, hoặc có thể sẽ giống với một cô ca kĩ đó, đã 10 năm về trước, mất tích biệt tăm, kể từ lúc cao chạy không thành.

Thế rồi, cô lập tức luồng lách, trốn chạy ra được khỏi Thanh Lâu, vừa chạy trong cơn hoảng, cô vừa ngoái ra sau dò xét, đảm bảo không bị đuổi theo.

Trang phục suikan trắng phếu, lớp bên dưới là hakama đỏ lựng, mái tóc buông xõa dài lất phất giữa đêm tuyết trắng bạch, phía trên đội eboshi.

Gương mặt phủ lớp phấn trắng, đôi môi đỏ thẫm.

Từng bước phóng chạy đều hối hả, tim đập dồn dập.

Mỗi bước xa dần, như là cơ hội sắp thoát khỏi nơi ấy, để được toại nguyện sự tự do.

Luôn là một nguồn động lực thôi thúc Tomi- no kata tháo chạy thục mạng chẳng muốn dừng nhịp bước.

Chỉ chừng vài phút sau, bà Kaysan có dự cảm chẳng lành với Tomie.

Bà từ tốn sang phòng, bà tá hỏa khi nhận ra, Tomie đã biến mất.

Thế rồi, bà kêu gọi gia nhân và samurai-dono:

- Này bọn ngươi, mau bắt con ả Tomi-no kata về ngay, giờ này chắc ả chưa chạy đâu xa xôi.

Bọn chúng tuân lệnh, bèn tủa nhau ra bên ngoài trời khuya, chuẩn bị hành trình bắt sống Tomie quay về lại Thanh Lâu.

Gương mặt bà Kaysan dữ tợn, khuất mờ dưới ánh sáng le lói từ ngọn đèn, thủ thỉ:

"Coi mà chạy cho xa, kẻo ta bắt được... ta xẻo từng mảnh thịt".

Mãi cho đến khi ngoái ra sau, Tomie phát hiện bản thân đang bị toán người ấy vây bắt.

Cô cứ vừa chạy, vừa ngoái ra sau mà không ngó ngàng đến phía trước.

Sức chạy đến đây cũng có phần hao hụt, cô đã không còn linh động như lúc ban đầu, bước chạy có phần chậm rãi.

Bất chợt vì không quan sát phía trước, có một thứ gì đó trong bóng tối va thật mạnh vào đầu, làm cho cô mê man.

Khi chập chờn tỉnh dậy, đôi mắt mở khẽ mờ.

Khi nhận ra tỏ tường, cô phát hiện bản thân mình đang nằm giữa nơi cũ, trước mắt, chính là gương mặt hung dữ ấy của bà Kaysan, cạnh bà là một samurai, mà mới nãy, cô đã bị hắn tán cho một viên đá ngay đầu, khiến cô bất tỉnh, vị trí đó vẫn đang thầm rỉ máu, tóc bết lại với nhau.

Bà Kaysan quay qua, bảo với samurai-dono:

- Đưa nó vào phòng Giạng Sơ.

Samurai nhấc cả người của Tomie lên, một cách dứt khoát, nhẹ tựa chiếc lông vũ.

Phòng Giạng Sơ ấy, bao giờ cũng là nơi thầm cất lên tiếng khóc.

Tomie ngồi đó đầy xác xơ, bà Kaysan với thân hình cao lớn sừng sững, to con cầm chặt roi gia hình nàng ấy đầy thương xót.

Từng nhát roi hành lên trên da thịt, cô chỉ biết ôm thân ẩn nhẫn sự tra tấn cuồng bạo ấy.

Vẫn chưa thể thỏa thuê cơn phẫn, bà ta tóm lấy phần tóc cô ghị mạnh lên trên, quát tháo kinh hoàng:

- Đồ ngươi (onore), sao lại dám bỏ trốn, ngươi nay ăn nhằm gan trời rồi à.

Ngày hôm nay, ta không đánh ngươi thì ngươi không biết sợ.

Liệu ngươi có biết, kẻ nào dám có ý định này, thì bị gì hay không?

Nhân tiện đây, ta nói cho ngươi biết về 10 năm trước, Mahiro-nokata...

ả cũng bỏ trốn nhưng bất thành.

Rồi thì, ả đã bị rút xương, lột da, móc mắt.

Cái xác của ả, giờ vẫn còn lạnh lẽo nơi đáy hồ.

Nếu ngươi không muốn, mình sẽ là người tiếp theo.

Thì ngoan ngoãn mà ở đây phục tùng, làm việc.

Răn đe dọa dẫm xong xuôi, bà quản sự rời khỏi.

Một thân, một mình Tomie lẻ bóng trong căn phòng tối tăm ấy.

Giữa lúc lặng tĩnh, chợt một ánh sáng lóe ngang.

Tomie nhìn sang bên đó.

Trông thấy người phụ nữ 10 năm về trước, cô gái Mahiro, đã phải trải qua những gì khủng khiếp.

Trước bà Kaysan, người quản sự cái Thanh Lâu này là bà Yousho.

Tomie thấy cảnh tiền nhân Mahiro đang bị hai người đàn ông, ghì chặt tay, buộc cô quỳ dưới nền.

Mahiro đưa đôi mắt thâm thù nhìn vào mụ Yousho kia, trên tay bà ta là một thanh kiếm dài, sắc và bén lạnh.

Bà Yousho thốt lời:

- Đây chính là gia hình, cho kẻ giống như người.

Bà ta vung kiếm, cứa một đường ngay cổ Mahiro, máu phun ra phùn phụt, thế nhưng, lưỡi kiếm sắc ấy chưa hoàn toàn kết liễu.

Tiếp đó, bà ta đâm mũi kiếm vào sâu bên trong hốc mắt.

Khi rút ra, cả một con mắt to tròn ghim thẳng vào kiếm.

Mahiro đau đớn thét lên kinh hoàng, những cung nữ bên ngoài năm ấy cũng chứng kiến rõ tiếng than khóc thống thiết.

Tiếng khóc lặng dần, chỉ chừa lại vào màn đêm năm đó là tiếng của kẻ câm lặng, đang cố gào lên.

Bà Yousho còn nhẫn tâm, lột trụi trần da của Mahiro, xương trắng lồi ra vằn vện từng sợi máu.

Từ một cô gái xinh đẹp, chỉ sau thoáng chốc, hóa một mớ thịt tàn.

Tomie có phần sốc nặng, trước thảm kịch kinh hoàng ấy.

Cô ta chết ở đây, vậy thì cũng làm ma ở đây.

Mọi hình ảnh máu me mà cô vừa diện kiến, toàn bộ là những trải nghiệm kinh hoàng mà Mahiro đã từng trải qua.

Cô ta muốn cho cô thấy, ắt hẳn không muốn Tomie sẽ là người tiếp tục.

Khuất trong bóng tối, Tomie thấp thoáng thấy lờ mờ gì đó.

Cô tò mò tiến lại xem, khẽ đưa tay chạm vào, chợt đầu ngón tay lạnh lẽo khiến cô phải thoăn thoắt rụt tay lại.

Một cảm giác rùng mình dội lên.

Cô còn phải ở trong phòng này hết một tuần mới được thả.

Bên ngoài cửa luôn có sự túc trực theo sát của samurai.

Cửa luôn luôn khóa, chỉ mở khi bà Kaysan mang cơm đến.

Phòng rất tối và ngột ngạt, một kẽ hở cũng chẳng cho một cơn gió thoảng qua.

Bốn góc phòng với bốn ngọn đèn huyền mờ.

Tomie thu mình vào một góc, nghĩ lung.

Thanh lâu, giống như một chiếc lồng sắt giam giữ một con chim, hót ríu rít.

Phụ nữ cũng như chú chim ấy, thể hiện tài năng nghệ thuật, mua vui cho lũ đàn ông.

Đôi lúc phật lòng khách, họ trình lại với quản sự hay chủ Thanh Lâu là ông Miyasaki Osahi, luôn là khoảng thời gian khủng khiếp nhất.

Ngoài Mahiro, cũng từng có những cung nữ bị ông ấy chém chết, vì phạm quy.

Xác quẳng xuống giếng nước sâu, giờ bên dưới đó.

Tầng nước đục ngầu tăm tối, đang dìm mọi thi thể trần xương.

Luật lề ở đấy khắc nghiêm, buộc những cung nữ phải tuân theo.

Nếu để bị phát hiện, dựa theo mức độ vi phạm mà quản sự hay chủ Thanh Lâu sẽ dành mức án.

Tuy nhiên, chẳng có định phán nào là nhẹ nhàng cả.

Chính vì vậy, những cung nữ bây giờ đều bị những tiếng than khóc ầm ĩ người khác dọa cho ám ảnh.

Sau tuần đã qua, Tomie được thả, cô nhẹ nhàng châm trà cho một chàng samurai vô danh - Taira no Uychi.

Lúc trông thấy Tomie, anh đầy bất ngờ.

Đôi mắt chuyên cần dõi theo sự uyển chuyển thướt tha của cô.

Sau đó, cô bắt đầu sử dụng đến gagaku - Nhã nhạc cung đình.

Cô chơi đàn koto, đấy là loại đàn tranh nằm ngang với mười ba dây.

Cô sử dụng móng gảy vào, ngân lên những hồi âm du dương mềm mại, lắng đọng tâm trí con người đến cõi

Mê Linh.

Đôi mắt chàng võ sĩ ấy mơ màng, như đang ngẫm một chuyện xa xăm nào đó.

Tay anh nâng cốc trà ấm, giữ giữa chừng, phải chăng tiếng đàn mượt mà ấy, đã phục thu linh hồn của anh, vào trong tiếng đàn tranh thanh vang mềm mại.

Tiếng nhạc khiến cho Taira no Uychi bỗng xúc động.

Anh cất giọng:

- Kẻ hèn này có thể hỏi nàng một chuyện không.

Nàng đã biết đánh đàn tự khi nào đấy, nàng chơi đàn, như người kinh nghiệm đã lâu?

- Em vào đây từ thủa 13, được rèn dạy cũng thấm thoát 7 năm.

Samurai Taira no Uychi có chút mạc tư, anh cũng ngộ ra được hoàn cảnh bi kịch của Tomie.

Cớ tại làm sao, dòng đời xô đẩy cô vào Thanh Lâu này, khi mới còn là trẻ 13, đã phải làm nữ vũ công.

- Ta đoán không lầm, nàng bị bán vào đây làm à?

Tomie ngẩng lên, đôi mắt khẽ tiêm lệ.

Vì vốn trước đây, chưa từng có một ai bày tỏ sự quan tâm đến cô như lúc này.

Uychi tinh ý, thấy được những vết thương đã tím bầm, ẩn sau lớp tay áo rộng.

Anh nhiệt hậu hỏi han:

- Những vết thương này, là sao đấy?

Tomie lúng túng, lảng ánh mắt sang nơi khác, kéo tay áo phủ xuống kín kẽ, trông cô không muốn trả lời, chẳng muốn nhớ lại những cảnh tượng hung hoạn.

Nhìn thấy sự kín lời từ Tomi-no kata.

Taira no Uychi hỏi giục giã:

- Sao đấy... nàng hãy nói cho ta biết đi, nếu được, ta có thể giúp nàng... khi trông thấy nàng, ta lại nhìn thấy người mà ta từng thương.

Cô ấy cũng làm việc ở Lầu Xanh, là một nữ vũ công, luôn hằng ngày biểu diễn nghệ thuật mua vui cho đàn ông, ta xót lắm.

Nhưng mà, cô ấy đã không còn tồn tại.

Cô ấy đã bệnh mà ra đi... mãi mãi.

Giờ thấy nàng, ta lại thấy cô ấy thêm một lần nữa ở đây, là một vũ công nữ, giữa chốn Lầu Xanh.

Vừa kể lại quá khứ đau thương, đôi mắt samurai cũng ngấn lệ tự bao giờ.

Tomi-no kata cũng thấu hiểu nỗi mất mát ấy.

Cô khẽ cất giọng:

- Ở thế gian này, không ai hơn được trời đất.

Người nghĩ gì, tính gì, cũng đã sắp đặt cho ta, mỗi người một vận mệnh, một sứ mệnh linh thiêng.

Chỉ khi hoàn thành xong, tự khắc sẽ rời xa.

Anh cứ nghĩ là, cô ấy đã hoàn thành sứ mệnh của mình, chớ có lo quá, thành ra mãi không dứt được tình cũ, để tiến đến tình mới.

Trong đáy mắt ngập ngụa ngâm lự, Uychi trả lời:

- Ta... ta đã yêu nàng mất rồi, Tomi-no kata.

Nàng thật sự là người mà ta kiếm tìm từ bấy lâu nay.

Tính cách của nàng nhẹ nhàng, ôn nhu.

Rất giống với cô ấy.

Nàng cứ yên râm tin ở ta, nhất định ta sẽ chuộc nàng ra khỏi đây.

Tomie bỡ ngỡ, ngẩng cao đôi mắt chan đầy khát vọng, nhìn thẳng vào đôi mắt nam nhân võ sĩ ấy:

- Anh nói thiệt sao?

Em tin anh, em từ lâu rất muốn rời khỏi đây.

Tomie vỡ òa, vì hạnh phúc kia sẽ chẳng còn bao xa.

Lời minh thệ chuộc cô ra khỏi đây, như là chiếc phao cứu sinh giúp cô cô đến hi vọng sống.

Trong chốn Thanh Lâu này, kẻ luôn tật đố với nhan sắc và tài năng của Tomie.

Lâu rồi cô ta chẳng lấy một nam nhân nào mời chọn để nghinh phục.

Chihiro Minamoto, cô ta chỉ càng thêm tật đố, khi trông thấy Tomie phồn mang nghinh tiếp khách.

Còn cô, chẳng lấy một người nào, Chihiro luôn tự cho rằng, Tomie đã dùng thủ đoạn nào đó mê hoặc khách hàng, vậy nên những người đàn ông đến đây, chủ yếu tìm Tomie phục vụ nghệ thuật.

Chihiro áp sát tai vào cửa, thiết thính cuộc trao lời giữa Uychi và Tomie đang vô ngần thân mật.

Cô ta tỏ ra bực dọc, mày cau mắt bén mà bỏ đi.

Tìm đến nơi hội tụ chị em nữ vũ công, thường những khi chắng có khách, những người chị em này hay hội ngộ cùng với nhau.

Có khi là luyện múa, luyện hát, hoặc buông chuyện cung đình.

Hôm nay, họ nói chuyện hào hảo với nhau.

Một cô đang thêu thùa may vá, một cô tân diện lại nhan sắc bằng những trang sức mỹ lệ vừa sắm ở phồn trạm, một cô luyện đánh đàn tranh.

Chihiro cũng chẳng ở đấy lâu,vì cảm thấy quá nhàm chán.

Họ luôn giễu cợt cô mỗi khi xuất hiện.

Chuyện chẳng một nam nhân nào muốn chọn cô để tiếp.

Luôn là chủ đề bàn tán hào hảo giữa muôn vàn.

Trời chập choạng ngả tối, dọc hành lang vắng vẻ, tiếng nhạc chợt thôi thúc sự chú ý của Tomie.

Đi theo tiếng nhạc đàn tranh ấy, nó dẫn dắt cô đến trước phòng của bà quản sự.

Tomie khẽ đặt mọi sự tò mò vào phía bên kia cánh cửa.

Bên trong, bà ta đang từ tốn mài giũa lại con dao.

Sở thích bà ta thật kì lạ, thích soi bóng hình mình trong con dao bóng loáng, hơn là soi gương như người bình thường.

Vậy nên, con dao ấy, bao giờ cũng kề kề cận cận bên trong người.

Bà luôn muốn giữ cho con dao ấy sạch sẽ nhất.

Tiếng đàn được gảy bởi Hami.

Trong chốn Thanh Lâu này, người điều phối đàn tranh hay nhất là Tomie, xếp sau là Hami.

Hami là một người xảo trá, cô ta chỉ vờ thân thiết với bà quản sự, luôn bên cạnh nịnh nọt lấy lòng bà ấy, cũng chỉ nhằm mục đích được phần tiền chia nhiều hơn mỗi đợt tiếp khách.

(hết chương 1)
 
Oán Thệ Khuynh Vơi
CHƯƠNG 2: KHẨU ĐẤU


Bà Kaysan đặt con dao bóng lưỡng ra đối diện, soi nửa phần trên gương mặt.

Đôi mắt của bà thêm sắc lạnh và bén ngọt, trông lạnh lùng, đầy quyền uy.

Tiếng đàn gảy lên từng âm khúc ưu nga.

Nghe thật sự rất hay, đến Tomie là người đàn hay nhất, bây giờ lại có chút lắng lo cho vị thế hàng đầu ấy, một mai bị tước đoạt.Hami vừa tấu khúc huyền cầm, cô cất giọng văn nhã, luôn ngợi khen bà Kaysan hết mực:- Con dao ấy, đẹp sáng và bóng loáng, lại nguy nga qua những kì công giũa mài.

Vừa mang một vẻ đẹp chỉ một, vừa lại toát lên một khí chất quyền uy.

Giống như ngài vậy đấy.

Ai đâu mà dám làm quấy.Bà Kaysan chực cười:- Ngươi... thật là khéo nịnh.- Nào có phải ta nịnh ngài đâu, rõ ràng sự thật lồ lộ vậy rồi, ta đây chỉ biết nói sự thật.

Nào biết buông lời dối trá bao giờ.- Ngươi nói chẳng kênh lệch đâu được.

Trong cái Thanh Lâu này, ta không tin tưởng ai ngoài ngươi cả.

Nếu như có chuyện gì cần thiết, ngươi hãy nói với ta, ta sẽ luôn giúp ngươi.

Về phe ta, ngươi không thiệt thòi đâu.

- Vậy sẵn đây ta cũng muốn xin ngài một việc, liệu rằng ngài sẽ không từ chối chứ?- Ngươi cứ việc ra lời, ta sẽ giúp toàn năng của ta.- Vậy thì ta xin thưa với ngài một chuyện, ta cần một ít hào để sắm phẩm.- Ta tưởng gì khó khăn lắm, hào ta đây, cũng giếm từ lão chủ ấy một ít, giờ ta sẽ sớt chia cho ngươi.

Mà ngươi hãy hứa với ta, chuyện này, chỉ có ta với ngươi cùng biết.

Không được để lọt vào tai của kẻ thứ ba.

Lúc đó thì ta với ngươi cùng chết đấy.- Tôi biết rồi... ngài chủ à, đừng lo lắng quá, ta đây ngoài đàn tranh giỏi ra, còn một giỏi nữa.

Đó là giỏi kín miệng.Thế rồi, bà Kaysan bước tới hộp tủ gỗ, kéo ngăn giữa lấy ra một bọc tiền to.

Hami tò mò đưa ánh mắt dán sát vào từng hành vi của bà ấy, để biết được nơi cất kim ngân, mà bà ta đã mót rút từ lão chủ Thanh Lâu quỷ quyệt.Vậy nhưng, họ làm sao có thể tưởng tượng ra được, toàn bộ bí mật ấy, đã bị Tomie soi thấu.

Cô có phần sững sốt, hơi thở có chút nghẽn lại, ánh mắt ngâm lự, trước bí mật của bà Kaysan.

Vốn bà ấy là người thân tín nhất với chủ lầu, nhưng lại là kẻ đâm lén sau lưng.Tomie trở về phòng, cô khẽ khàng ngồi xuống trước mặt gương gỗ mờ mờ (kagami).

Nữ a hoàn xuất hiện cạnh bên Tomie, cô ấy với lấy chiếc lược gỗ hoàng đàn (hinoki).

Nhẹ nhàng chải chuốt mái tóc đen dài phủ qua eo của cô.

Chiếc lược từ đỉnh đầu, khẽ trong tay a hoàn kéo dài xuống đuôi tóc lưu ly.Vừa chải vừa buông chuyện phiếm, a hoàn khẽ thốt lên ngưỡng mộ:- Mái tóc của chị vừa đen vừa dài, mà lại còn mượt, kiêu sa.

Thật sự là một mái tóc, mà biết bao người phụ nữ ước ao.- Tóc chính là bộ phận mà chị quý nhất, vậy nên chị mới săn sóc rất kỹ.

Để có một mái tóc mềm mượt như nhung gấm.

- Chị thật biết tự chăm chuốt bản thân mình.

Em cũng chải tóc giúp chị xong rồi, giờ em tẩy trang giúp chị.A hoàn lấy ra dầu hạt trà, thoa đều lên gương mặt của Tomie, làm trôi mọi phấn chì, son đỏ.

Xong xuôi cô a hoàn đó cũng rút lui, trả lại gian phòng riêng tư cho Tomie.

Canh trăng vẫn chưa làm cho cô cảm giác buồn mộng.

Cô khẽ bật dậy, lấy ra huyền cầm, tấu lên những âm khúc nhè nhẹ thoang thoảng.

Từng sợi dây đàn được uốn lượn sinh động từ từng ngón tay thon thả của nàng, vang lên dọc hành lang u mờ tăm tối.Hami vô tình lướt sang phòng kình địch, vội dừng chân lắng nghe tiếng đàn ưu nga phấp phới.

Ngay khi ấy, Chihiro trông thấy Hami đang giữ sự tò mò, áp thính vào cửa.

Khi bị phát giác, Hami vội muốn lảng xa, không muốn để bất kì ai biết về sự hiện diện tình cờ lúc này.

Vậy nhưng đã bị Chihiro giục lại đầy cợt nhã:- Chị tính đi đâu đó?

Chứ không phải chị đang nghe trộm chị Tomie chơi đàn à.

Ở trong cái Thanh Lâu này, ai mà không biết chị xếp sau chị Tomie.Hami quay lại, đưa ra những lý luận sắc lẹm như gươm, đầy chí mạng:- Phải đấy, chí ích ra tôi còn xếp vị trí thứ hai, còn cô... cô nhìn lại mình đi.

Đã tháng vừa rồi cũng không một bóng khách, tháng này cũng vậy.

Nuôi cô, cũng chỉ tốn gạo cái Thanh Lâu này mà thôi.

Kẻ vá trời bằng manh áo rách... coi ra còn hữu dụng hơn cô đấy.Chihiro bực tức cùng cực, chẳng biết phải đáp sao:- Chị.Hami khẽ bước đến sát diện Chihiro, phong thái đầy thách thức:- Nên biết vị thế của mình ở đâu, cô không có đủ tầm để nói chuyện ngang cơ với tôi.

Đến bao giờ ngoi lên được vị trí thứ ba, thì cô cũng chỉ xứng bị người chức vị cao hơn giẫm đạp.Chihiro điêu đứng trước lời lẽ sắc bén, chạm đến tận tim gan, cô không biết phải nói gì hơn, đành rời khỏi cuộc đấu khẩu ấy.

Bên ngoài có chút xáo động, làm cho Tomie mất tập trung, liền buông ngón gảy đàn, tâm thế đẩy hết sự hồ nghi bên ngoài phòng.

Cô cất cây đàn, mở cửa tiến ra ngoài.

Ngay lúc tiếng đàn im bặt, Hami đoán trước được mà đã nhanh chóng rời khỏi, kể từ lúc tiếng đàn lặng khúc.Bước ra đến bên ngoài không thấy một ai, cô chỉ nghĩ là mình nghe lầm.

Lúc cô xoay người dợm bước vào phòng.

Chợt một bóng hình to lớn đang dần bước ra khỏi bóng tối huyền mờ.

Hình ảnh của ông Miyasaki lồ lộ ra trước mắt, nhìn thấy chủ Thanh Lâu.

Cô cúi thấp mình tỏ lễ:- Thưa ngài chủ, đã tối muộn như vậy rồi, sao ngài vẫn chưa ngủ cho mai có sức?Ông Miyasaki trả lời:- Vậy ta hỏi ngươi, giờ này sao ngươi vẫn con ở đây?

Biết rằng ngủ muộn sẽ hại sức, thế ngươi đang làm gì đấy?- Thưa ngài, cung nữ thật đáng trách ạ.

Xin ngài... cho phép cung nữ lui về phòng.- Được rồi, ngươi vào đi, mai còn mà tiếp khách.Khi nhận được lệnh cho phép từ ông ấy, Tomie lập tức quay lại phòng, đóng cửa chặt.

Ông ấy dễ dàng cho phép Tomie lui như vậy, cũng âu là có mục đích.

Ông hiểu rõ, Tomie bây giờ chính là một tia sáng hằng tinh rừng rực bậc nhất chốn Thanh Lâu.

Nếu lại phải khó tính khảo sát cô, e sẽ phiền tới giấc ngủ của cô ấy, vì thế lỡ mai chất lượng phục vụ sẽ hao sút.

Nếu là một cung nữ khác, e là khó thoát sự quản thúc chặt chẽ ấy.

Khi Tomie đã trở lại phòng, cô vẫn chưa thể ngủ, vì nỗi nhớ nhà, nhớ bậc phụ mẫu.

Kiếp tơ tằm phất phơ giữa Lầu Xanh, là bức tường ngăn cản cô tìm về cha mẹ.

Bởi vì, họ sợ cô lại một lần nữa mang ý định chạy trốn.Đã là kỹ nữ Lầu Xanh, mãi mãi làm việc ở đây, cho đến khi đủ tiền chuộc thân.

Nhưng tự thân chuộc chính mình, có cả đời cũng không thể, trừ khi tự giấu giếm một phần riêng.

Nhưng đến lúc dùng chính số tiền đó để tự cứu lấy bản thân, có khi tiền mất, mà thân vẫn lay lắt trong lồng.Tomie vuốt ve một bên tóc, ánh mắt lẳng lặng nhìn xuyên qua ô cửa sổ, ngắm đêm trăng bàng bạc.

Chẳng biết giờ này, cha mẹ có đang nhìn trăng hay không.

Thuở nhỏ, họ đã bảo với cô, nếu sau này cô có nhớ nhung, mệt mỏi, cứ gửi lời thì thầm đến cung trăng, cha mẹ sẽ nghe thấu.

Nhưng đó cũng chỉ là thời thơ ấu, giờ cô đã trưởng thành, đủ nhận thức điều đó là không thể, nhưng Tomie vẫn thực hiện, chỉ mong nỗi nhớ nhung khuynh vơi.Ánh mắt ngấn lệ hướng về vầng trăng khuyết, cô chắp tay, dáng ngồi trang nghiêm nhã nhặn.

Nguyện thầm nhủ:"Con nhờ ơn trên vầng trăng hãy chứng giám.

Con mong sao cho cha mẹ được bình an, khỏe mạnh.

Giờ con đã là người của Thanh Lâu, biết bao giờ con mới được về thăm cha mẹ.

Con... rất nhớ hai người... không biết giờ này họ đã như thế nào, không biết họ có sống tốt không...

Không con không cái bên cạnh, rủi những lúc ốm đau bệnh tật, ai sẽ là người giúp họ... con lo lắm.

Cũng đã 7 năm rồi, con chưa được nhìn lại cha mẹ của mình, 7 năm đó... rất dài...

đủ dài để số phận chia xa tình phụ mẫu.

Giờ con phải làm sao, mới có thể gặp được họ...

Xin về, thì bọn chúng lại sợ con bỏ trốn, cha mẹ đến đây thăm, thì có khả năng lão Miyasaki đó ngăn cấm.

Cớ sao... người lại đối xử đời con tréo ngoe như vậy.

Một lòng con nhớ cha mẹ, chỉ mong sao được gặp họ, dù chỉ một canh ngắn ngủi cho một đời.

Con cũng cam lòng".Nước mắt tuôn giàn giụa, khẽ khàng chảy dọc xuống hai bên má, mây mờ lướt qua, che khuất ánh trăng khuyết huyền ảo.

Đêm cũng đã tàn canh, ngoài trời, tuyết trắng phủ khắp mọi con đường, phong cảnh thê lương như cất lên âm khúc cuộc đời Tomie.

Sáng hôm sau, chẳng biết vầng trăng tối qua cô đã gắm gửi tâm tình, nó có thật sự linh ứng.

Khi mà vừa lúc tờ mờ sáng, cô nhận được thông tin, cha mẹ đến thăm, giữa lúc cô đang luyện huyền cầm, Tomie vội vàng vứt nó sang một bên, tâm thế lúc này chỉ hướng về người thân.

Từ xa, bóng dáng đã hoá già của cha mẹ hữu hiện, trước họ chính là ông Miyasaki, ông ấy đã cho phép họ tới đây thăm cô.

Để cho ba người họ có không gian riêng tư tỏ bày tình thâm, ông chủ Thanh Lâu đã chuẩn bị riêng một căn phòng, bên ngoài có người canh gác.

Vừa gặp lại phụ mẫu sau bảy năm chia cách, Tomie chóng vánh chạy tới ôm chầm lấy hai người.

Trông thấy con gái trong bộ lụa là và trâm cài xinh đẹp, toát lên vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, đầy quyến rũ.

Chỉ cần biết tin con gái vẫn sống bình ổn, khoẻ mạnh, dsax là một may mắn nhất đời họ.

Khi mà suốt năm qua, cả hai đều ngơm ngớp lo sợ.

Vì vốn biết, môi trường làm kỹ nữ khắc nghiệt và uy nghiêm.

Vốn từ lâu, cha mẹ Tomie cũng có đến đây, xin được phép vào thăm con gái.

Thế nhưng lúc đó xin van chẳng thành, họ đành phải trở về đầy đau đớn.Giờ đây, gặp lại được cha mẹ, cũng chính là niềm vui lớn nhất hiện tại, đôi mắt Tomie đã chẳng thể giấu đi nổi sự hạnh phúc liền bật khóc.

Ẩn đậy khuất kín giữa những giọt châu sa hạnh phúc ấy, là những dòng lệ bi cuốn trào từng năm tháng.

Là vũ công nữ ở đây, ai cũng đều là nguồn lợi nhuận của lão Miyasaki cuồng bạo đó, ai cũng đều bị gã vắt kiệt sức lực, chỉ để kiếm tiền cho cái Thanh Lâu này, ngày một vươn thịnh.Tìm thấy được bến đỗ bình yên, chính là tựa thân vào tình yêu thương của cha mẹ.

Họ vỗ về cô, làm cô liên tưởng đến hình ảnh thời bé.

Mẹ cô giữ lấy bàn tay hằng khắc dâng trà, kính cung nhảy múa trước đàn ông của người con gái, giọng nói xuýt xoa và tha thiết:- Tomie à... cha mẹ thật sự rất xin lỗi con... vì phải bán con vào trong cái Thanh Lâu này.

Bị người ta giẫm chà lên thân xác, chỉ coi con là công cụ kiếm tiền cho họ.

Cha mẹ biết, cha mẹ rất có lỗi với con... cha mẹ cũng không mong con sẽ thứ tha...

Tội lỗi lớn nhất của cuộc đời cha mẹ, chính là bán con gái của mình vào một nơi... mà phụ nữ chỉ là vật dụng thân.Tomie nhã nhặn đáp:- Con không trách gì cha mẹ cả, được làm con của cha mẹ, là con vui lắm rồi.

Miễn sao sự hi sinh này, cứu vớt được cả gia đình thì con cũng nguyện.Cha cô khẽ chạm vào vai con gái, cô quay qua nhìn ông với đôi mắt đôn hậu, người cha nói:- Tomie... con sống ở đây, có yên ổn không con, ông Miyasaki, có hạnh họe con không?Người mẹ bỗng nhìn ra, những vết hằn giấu sau tay áo, bà ngỡ ngàng, buồn thương, xót xa cho con gái, đã phải quá hi sinh cho gia đình, để rồi bản thân, toàn là những vết thương thê thảm.

Nhìn thấy vậy, họ lại càng thấy thêm tội lỗi, dằn dặt tâm can, vì đã chẳng thể làm trọn bậc phụ mẫu.

Người mẹ nghẹn ngào chợt tuôn hai dòng lệ, bà giữ lấy bàn tay con gái, âm yếm dặn dò: - Tomie... cha mẹ xin lỗi con... vì cha mẹ, mà con mới phải khổ sở như này.Tomie khẽ chạm vào bàn tay dãi dầu sương gió của mẹ, khuyên lơn:- Không sao đâu mẹ à, con cũng đã quen thuộc cách sống khắc nghiệt ở đây, nên cha mẹ cũng đừng quá lắng lo cho con, cha mẹ càng lo, thì chỉ khiến con lo thêm thôi.Người cha cất giọng:- Con gái à, thiệt ra lâu nay...

7 năm qua, cha mẹ không thể đến thăm con, là vì lo bận kiếm tiền, để chuộc con ra khỏi Lầu Xanh.

Hôm nay cha mẹ đến đây, cũng đã chuẩn bị đủ số tiền.

Nhưng xui làm sao, cha mẹ vừa nãy đã bị người ta trộm mất hết rồi.

Bầu không gian thoáng chốc chìm trong nhịp thở nặng trịch, gương mặt Tomie bi sầu cùng cực, những tưởng bản thân đã sắp thoát khỏi Thanh Lâu, thế mà giữa lúc cuối cùng lại vẫn còn mắc kẹt trong hang động, chẳng thể tìm được lối thoát.

Có lẽ như hi vọng ấy chỉ còn le lói nhỏ nhoi, lời hứa chuộc thân bởi một chàng samurai Taira no Uychi, là niềm ao ước cuối cùng mà cô có thể trông đợi.Người cha cất giọng não nùng:- Tomie à, trước nay, cha mẹ giấu con một chuyện... thật ra, con còn có một người chị, cách con 4 tuổi.

Nhưng mà, chị của con đã mất tích, kể từ lúc con bé lên bốn.Tomie bất ngờ, cô thốt lên, nhưng vẫn giữ được vẻ uy nghiêm trang nhã:- Sao chứ... con còn có một người chị à?

Sao trước nay... con không nghe cha mẹ nói một điều gì về chị ấy?Người mẹ ôn tồn trả lời:- Cha mẹ xin lỗi vì đã giấu con... cứ mỗi lần nhớ đến chị của con... thì cha mẹ đau lòng lắm... vậy nên mới chọn cách giấu đi, cho cơn đau cùng quá khứ lướt qua.Người cha đôi mắt sắp ướt, giọng có chút nghẹn:- Không biết là, bây giờ... nó thế nào nữa, nhiều năm vậy rồi mà.Cánh cửa phòng chợt mở, ông Miyasaki xuất hiện, giọng nói lạnh toát:- Tới đây được rồi, hai người bọn ngươi về đi.

Lệnh đã giáng xuống, cha mẹ của cô cũng không thể làm gì được.

Người mẹ xin ông ấy, được ôm con gái một lần nữa.

Trước khi phải biệt xa.Khi bậc phụ mẫu phải rời đi, Tomie chỉ biết ngồi trang nghiêm, nhìn theo bóng lưng gầy gò phủ sau lớp vải thô của cha mẹ, khuất dần khỏi tầm mắt.

Tomie khẽ chợp mắt, hai dòng lệ tuôn rơi.Ông Miyasaki dẫn cô đến trước một căn phòng, trước lúc phục vụ nghệ thuật cho họ.

Ông ấy nhắc cô cặn kẽ:- Họ đều là những võ tướng, phục vụ cho giới quý tộc.

Đồ ngươi hãy tiếp nghinh họ cho thật tốt.

Chẳng một con ả kỹ nữ ca múa nào mà tin tưởng giao việc hôm nay cả.

Ngươi là kỹ nữ hàng đầu, bậc nhất của Thanh Lâu chúng ta.

Thế nên, chớ có làm ta bẽ mặt.

Bằng không, ngươi liệu hồn đấy, ta sẽ có mức phạt thích đáng cho kẻ trái lệ ta.Tomie tỏ lễ cúi thấp đầu:- Cung nữ đã hiểu.Tomie khựng người một nhịp, rồi đường hoàng bước vào trong.

Sự xuất hiện rỡ rực của Tomie, chốc chiếm trọn mọi ánh nhìn từ phía các chàng võ sĩ, một vẻ đẹp quyến rũ, như là một đóa hoa của trời.

Tomie ngồi xuống trước đàn Wagon, cô sẽ sàng đánh lên những âm vang trầm thấp.

Mọi võ sĩ chìm đắm trong tiếng đàn, một samurai phóng ánh mắt lướt nhìn cô dọc từ trên xuống.

Họ khẽ thì thầm với nhau, khen ngợi tài đánh đàn của nàng, sắc sâu lòng người.

Tomie bình thản, và dồn toàn bộ sự tập trung vào việc gảy đàn.

Tiếng đàn chợt nhanh hơn, rồi một hiện tượng hay xảy ra, ngón tay cô đã rỉ máu.

Tomie dừng bất chợt, khiến cho những người họ có phần cuồng phẫn.

Tomie lo sợ tai nạn ngày hôm nay sẽ khiến cho họ có cái nhìn không tốt.

Cô thấp đầu xin lỗi, mong một sự thứ tha.

Họa may cho Tomie, một trong những võ sĩ dễ tính, người đó không trách khứ cô, và cũng hứa sẽ không trình lại đến tai của ông Miyasaki.(hết chương 2)
 
Oán Thệ Khuynh Vơi
CHƯƠNG 3: BẢO VẬT


Tomie cất đàn sang, từ tốn đứng dậy, bắt đầu nhảy múa để thay cho sự cố khi nãy.

Dáng người mảnh dẻ, thướt tha trong lớp lụa là đỏ rực, họa tiết vàng.

Sự quyến rũ ấy đã nhanh chóng lấy lại được mọi thanh danh đã mất.

Ai nấy cũng không dám chợp mắt, trước những uyển chuyển như hoa lá hòa trong gió.

Vì họ sợ, sẽ đánh mất một chi tiết tuyệt sắc giai nhân nào đó của nàng.

Khi kết thúc điệu nhảy, mọi samurai đều phải thán phục trước một mỹ nữ đa tài, uyển chuyển trong luồng gió.

Lúc ánh mắt họ nhìn Tomie, họ chỉ biết liên tưởng đến tiên nữ sở thế.

Vì cô quá giống, quá xinh đẹp, không ai là muốn rời mắt.Sau tiết mục đó, Tomie rời khỏi phòng, hôm nay... thật khiến cho cô phải run rẫy, khi sự cố ấy xảy đến.

Cô nhìn lại ngón tay bị thương, lòng bồn chồn chẳng sao tả xiết.

Thế rồi, chợt giữa hành lang lặng tĩnh, giọng nói đã lâu không nghe của một cô vũ công nữ - Yinny Hawaka, người đứng vị trí thứ tư trong chốn Thanh Lâu.

Cô ấy, là người rất hay quan tâm đến Tomie, luôn bên cạnh sẻ chia nỗi buồn vui cùng Tomie.

Trong cái Thanh Lâu này, nếu ban đầu không có Yinny, e là cô khó sống.

Cả hai đều là gái vừa tuổi trăng tròn, hai người xem nhau như là chị em, thường nâng đỡ nhau.Lâu nay, Yinny mới xuất hiện, là vì cô phạm tội với khách.

Giữa lúc trà dư tử hậu dâng kính họ.

Cô đã bất cẩn làm rơi tách trà, nước trà thẩm lậu vào áo của tể tướng.

Vốn ông ấy nóng nảy, liền trình lại ngay đến tai ông chủ.

Suốt tháng qua, Yinny phải sống trong ngục lao lí tối tăm.

Những khi đến bữa, mới có người đến.

Từ xa trông thấy Yinny, chân tím tay bầm cả.

Tomie lắng lo chẳng còn màng đến vết thương nhỏ ở đầu ngón tay.

Tong tả chạy tới bên Yinny, người chị em thiết thân.

Tomie quan tâm hỏi thăm:- Yinny-san, cô không sao đó chứ?

Lâu rồi mới thấy cô, trông bộ dạng cô xác xơ quá...

Thôi, cô cũng mệt rồi, về phòng tôi đi, tôi chăm sóc cho cô.Yinny thì thào:- Cảm ơn cô Tomie-chan.Sau khi đưa Yinny đến phòng, Tomie dìu cô ấy ngồi xuống.

Tiến đến hộc tủ lấy ra một lọ thuốc, bôi lên những vết bầm.

Vừa thoa thuốc đến đâu, cơn đau siết chặt, làm cho Yinny phải chau mày chịu đựng.

Tomie khẽ trách:- Tội đó có đáng là bao, cớ sao lại hành xác cô như thế này.

Chẳng những vậy, còn cấm túc cô tận một tháng.Yinny khẽ đáp:- Thân là kỹ nữ, bị bán vô đây rồi, họ có còn coi trọng mình nữa đâu, nhân phẩm của một người phụ nữ, làm gì còn tồn tại.

Ở cái nơi mà phụ nữ, vốn cũng chỉ là công cụ cho bọn họ bào sức, kiếm tiền.Tomie cảm thông, bèn trả lời:- Tôi hiểu chứ Yinny-san, bao lâu nay cô quá thiệt thòi rồi.

Đúng là ở trong này, chúng ta cũng chỉ như cái bát của lão lang thang.

Phơi ra giữa chợ để kiếm tiền cho chủ.Yinny hơi buồn cười, chèn châm biếm:- Tomie-chan, lời lẽ của cô quả là thâm hậu.

Cô lại ví ông Miyasaki là một kẻ lang thang cơ à.Tomie khẽ đưa tay che miệng cười, buông xuống rồi nói tiếp:- Tôi... từng có lần làm liều.Câu nói giữa chừng ấy chợt ngưng, khiến cho Yinny phải tò mò hỏi lại:- Sao đấy...

Tomie-chan, cô đã làm gì à?- Tôi từng có hành động trốn chạy khỏi cái Thanh Lâu này.

Chạy cũng xa, nhưng cũng không thể thoát được.Yinny bất ngờ trước một phen liều lĩnh ẩn đầy nguy hiểm.

Vậy mà trông Tomie vẫn yên ổn làm kỹ nữ đến giờ:- Sao chứ?

Tội có ý nghĩ chạy trốn đã là tội nặng.

Cô hành động, thì tội càng nặng hơn.

Tôi thắc mắc, cô vẫn bình an qua trận gia hình đó.- Điều này tôi cũng không biết.Tomie dễ dàng thoát cực hình đến vậy.

Chính vì cô là kỹ nữ hàng đầu ở đây, chưa có ai vượt mặt.

Nhưng người đứng thứ hai là Hami, cô ta cũng có thể xem là ngang tài bằng sức.

Bất kể vào thời điểm nào, vị trí hàng đầu đó Hami cũng âm thầm dò ngó.

Là người xếp vị trí thứ nhất Thanh Lâu Kiều Giạng, đôi lúc cô cũng nhận được sự ưu ái từ ông chủ.

Nhưng bên cạnh đó, cũng có nhiều kẻ muốn hạ bệ Tomie, cho thân sơ thất sở.

Sự ưu ái đến từ ông chủ, luôn là mầm họa cho Tomie, khi những kẻ xung quanh cô, đều chực chờ một mai cô tàn tạ.

Hay tìm đủ mọi thủ đoạn trá hình để ngầm hãm hại nàng.Thanh Lâu Kiều Giạng, là nơi chỉ phục vụ nghệ thuật.

Nhìn vẻ ngoài và cách điều hành ở đây, đâu ai ngờ được bọc sau lớp vỏ trang nhã kia, chính là những khắc khe đẫm máu.

Trong lúc làm việc, chỉ với một sai sót nhỏ.

Đều có thể bị mất đi sự tự do, hay bị hành hình một cách cực đoan.

Những kẻ bề trên ở đây, đều là những con người vô lương tính.

Tomie đi lẩn khuất trong hành lang tăm tối.

Thấp thoáng cô nghe thấy một tiếng than khóc của một thiếu nữ.

Tomie tò mò dõi theo tiếng khóc, ánh mắt cô xuyên thấu qua ô cửa sổ, ánh trăng phía trên dội xuống, hắt sáng yếu ớt, liền trong thoáng chốc, một hồn ma nữ lơ lửng giữa miệng giếng hữu hiện.

Tomie hoảng sợ ngã ra đất, lập tức bất tỉnh.

Mãi đến khi bình tĩnh thoát khỏi mộng ảo.

Tomie nhận ra mình đang được Yinny chăm sóc tại phòng của cô ấy.

Khi nhận ra người bạn đã tỉnh, Yinny nhiệt tình thăm hỏi:- Sao rồi...

Tomie-san, cô thấy trong người mình sao rồi?Thoáng lát, trong đầu Tomie lại hiện cảnh cũ.

Một linh hồn của nữ nhân lơ lửng giữa miệng khiến, gương mặt cô ấy giờ chỉ là một cái đầu lâu, hốc mắt tăm tối chảy huyết lệ, khiến cho cô cả người lạnh toát, khi ngẫm lại.

Cô không trả lời Yinny, Yinny cũng chẳng buồn hỏi lại.

Vì gương mặt biến sắc đó, ắt hẳn Tomie đã nhìn thấy những gì không sạch.

Sau một lúc, cô a hoàn hay chuyện từ Chihiro, về Tomie lúc này.

Chihiro lúc đó lướt ngang qua, mới có thể trông thấy Yinny đang dìu Tomie.

Khi trông thấy a hoàn của Tomie, Chihiro phán đoán là cô ấy đang tìm cô ả hoa khôi của Thanh Lâu Kiều Giạng này, ngờ đâu lại khít khao với suy nghĩ.

Khi được Yinny đưa về phòng, Tomie vẫn còn trong thể trạng hoang mang tột bậc.

Cô vẫn chưa thể dám khẳng định, rằng bản thân mình vừa rồi gặp ma.

Tomie đặt tay lên ngực, tim đập loạn, chứng minh nỗi sợ là thật, và hồn ma... cũng là thật.Cô a hoàn ngồi xuống đối diện với Tomie, vỗ về những kinh hoàng ấy:- Chị ổn chứ?Lúc này, Tomie có vẻ đã bình tĩnh hơn, cô cất tiếng:- Chị... chị vừa gặp ma đấy em.A hoàn hơi cau mày, tỏ sự kinh ngạc:- Chị gặp ma sao?- Có lẽ...

đó chính là linh hồn của Maria... chị thấy cô ta chỉ còn mỗi cái đầu lâu, lơ lửng giữa miệng giếng.

Lúc đó chị quá hoảng sợ, chân tay tê dại đi.- Maria... em nghe đâu chị ấy tính cách nóng nảy, lúc phục vụ cho khách thì chị ấy tỏ ra sự bất mãn.

Tính chị ấy cũng rất thắng, lại từng là một nghệ kĩ có danh.

Các võ quan ghé Lâu Kiều Giạng, cũng hay tìm chị ấy nghinh đón.

Giọng hát của chị Maria, được người người ví cho là giọng hát bi lệ.

Rất dễ làm cho người khác phải xúc động.

Nhưng chị ấy là viên ngọc sáng của Lâu Kiều Giạng.

Lại đột nhiên biến mất, chỉ có...Tomie ánh mắt đăm chiêu, hờ hững trả lời:- Chị ở đây cũng 7 năm... chị hiểu lề luật ở đây chứ.

Các chị em nghệ kĩ, ai mà không biết... họ đã ra tay giết Maria.

Nhiều lần, chị nghe được tiếng khóc đớn đau vang ra từ trong phòng, lại im lặng vào màn đêm.

Khi đó chị hiểu, cô ấy đã tạm biệt trần thế này.

Vẻ ngoài là Thanh Lâu sang hoa, nhưng nó cũng chỉ là lớp bỏ bọc che giấu, một Thanh Lâu ngầm sát.Gió se bên ngoài hiu hiu, đung đưa từng ngọn cỏ.

Họ lại tiếp chuyện về Maria, cô a hoàn lau chau:- Mà... em từng có nghe mấy chị nghệ kĩ đàm luận với nhau.

Em có bắt được một chuyện của chị Maria, em nghe là, lí do mà chị ấy bị vậy... là vì chị ấy uống thuốc độc muốn tự sát nhưng chẳng thành.

Khi bị ông chủ Thanh Lâu phát hiện, ông ấy hiểu được.

Chị Maria đó cũng chỉ muốn tìm cách thoát khỏi Kiều Giạng.

Chị Maria bị giết, cũng chính là viên nguyện ông chủ Thanh Lâu ban giáng.Nghe a hoàn kể vậy, Tomie vô cùng bất ngờ:- Sao mà chị ấy lại dại dột như vậy chứ?

Chỉ để không phải làm việc ở đây, lại chọn đến cách giải thoát cực đoan vậy.- Bình thường thì coi ra còn sống yên, có ý định chạy thoát, e là ngủ yên mãi thôi chị à.Nghe chuyện kể về Maria, khiến cho Tomie có phần chạnh lòng.

Cô nhìn thấy bản thân mình từ cô ấy.

Cũng rất muốn thoát khỏi kiếp nghệ kĩ.

Maria cũng chính là tấm gương phản chiếu, để cô sống yên trong cái Thanh Lâu này.Ngày qua ngày, vào giữa trưa, chàng trai samurai nhà Taira hôm nọ ghé sang.

Nhìn thấy anh ấy, cô tươi cười tiếp đón.

Tomie châm trà đạo mời anh ấy, trước lúc diễn nghệ.

Uychi chụp lại bàn tay thon nuột ấy của cô.

Bị giữ tay bất chợt, Tomie quay lại đối mặt, duyên dáng trả lời:- Sao đấy... chàng có điều gì muốn buông với em à?Đôi mắt Uychi thơ mộng, ngẩng nhìn Tomie:- Nàng...

đẹp quá.Tomie niềm nở, Uychi cũng thả tay khỏi.

Cô bắt đầu cầm quạt nan, phe phẩy khẽ khàng, cơ thể thanh mảnh lượn lờ trong gió như cánh đồng bạt ngàn rẽ sóng.

Sau lúc đã hoàn một buổi trình diễn nghệ thuật, cô ngồi xuống cùng với anh ấy.

Cả hai nhấm nháp ngụm trà, ánh mắt vẫn không rời nhau nửa đoạn.Nấc xong ngụm trà, Uychi nắm tay bàn tay cô bày tỏ sự thân mật.

Bỗng anh chợt nhớ ra, bản thân mình còn có một thứ muốn trao tặng Tomie.

Anh thân tình bảo với cô:- Anh có một thứ này rất quý giá... nó là vật truyền đời mà mẹ anh sẽ truyền lại cho con dâu của bà ấy.Nói rồi, Uychi lấy ra một chiếc vòng cổ, nhìn vào những vệt sờn cũ bên trên, là minh chứng của nhiều đời.

Uychi muốn tặng nó cho Tomie, vì cô sau này cũng chính là vợ của anh ấy, là người giữ chiếc vòng này.

Thế nhưng, gặp gỡ cũng chẳng được bao lâu, cô không dám nhận lấy bảo vật của gia đình anh.

Tomie bày tỏ sự chối từ, trước vẻ đẹp ưu nga của chiếc vòng, đã qua nhiều năm tháng.- Em không thể nhận nó... giữa chúng ta cũng chỉ mới biết sao.

Đây lại là bảo vật của gia đình chàng, em lại càng không dám.Uychi nhẹ nhàng thuyết phục:- Dẫu gì sau này, nàng cũng sẽ là người giữ chiếc vòng, giữ trước cũng có sao đâu.- Vậy... chàng chuộc em, là sẽ cưới em đúng không?- Dĩ nhiên rồi, vợ của ta, anh chuộc em... thì em phải theo hầu anh cả đời, còn phải đẻ con cho dòng tộc Taira nữa.Tomie cười khẽ, lòng hạnh phúc, giả đò ngượng nghịu:- Chưa gì... mà chàng đã tính đến chuyện con cái rồi, em ngại.Tomie đứng dậy, xoay mặt đi nơi khác, ẩn sau lớp phấn trắng mịn đó, là một gương mặt đang tái đỏ.

Uychi cũng bật đứng dậy, tiến sát gần, từ sau lưng, anh vòng tay ôm Tomie, Uychi cất giọng:- Hãy ráng chờ anh... rồi anh cũng sẽ kiếm đủ lượng, để đường đường chính chính là chồng em.

Em đã quá thiệt thòi rồi Tomie à.

Anh hiểu, sống ở Thanh Lâu này, em phải bật hết mọi sự thận trọng, mới dễ bề tồn tại.Tomie gỡ vòng tay thân mật từ Uychi, quay lại đối trực diện:- Anh biết không, đằng sau sự nguy nga tráng lệ bởi ánh đèn lồng rỡ rực.

Đâu ai có thể thấy được mặt tối tàn nhẫn của nó.

Em chỉ mong sao, anh hãy nhanh chóng mà chuộc thân em ra khỏi đây.

Em xin anh đấy, thân em bán nghệ, bị bọn chúng bào mòn sức lực để kiếm tiền phụng sự cho cái Thanh Lâu này.

Em cũng đã quá mệt mỏi suốt 7 năm qua làm việc.

Từng chứng kiến những chị em nghệ kĩ mất tích âm thầm.

Em hiểu, họ đã tan biến khỏi trần gian, chỉ vì phạm vào quy chế của Kiều Giạng.

Em sống được đến bây giờ, cũng chẳng biết bản thân có không phạm hay không.

Bản thân là nữ Kiều Giang, buôn nghệ.

Để chuộc thân, chỉ có thể dựa vào người khác.

Bản thân, sẽ không thể nào tự ý chuộc thân được.

Lúc đó, lại bị quy vào tội gian cắp tiền, tiền dụm dành cũng mất, mà thân vẫn phải cuốc cày âm nhạc chốn Thanh Lâu.Trút bấy nhiêu tâm tình ẩn nhẫn, Uychi cũng phần nào thấu hiểu:- Tomie... em phải chờ anh... nhất định em sẽ rời khỏi được đây.

Cho dù có hơi lâu.

Vì bây giờ anh vẫn chưa đủ khả năng.

Nhưng nhất định, anh sẽ thực hiện lời minh thệ này.Đôi mắt Tomie lóng lánh nhìn Uychi, một niềm tin chặt chẽ bắt đầu sống mãi trong tim cô.

Đôi môi cả hai dần khẽ chạm, cũng là lúc một tia sét cắt xẻ bầu trời đêm.

Tiếng sấm dấm dẳn, dội vào tai cả hai, giống như là một khế ước đã được ký kết.Ngày hôm sau, Tomie đang ngồi đánh phấn thoa son.

Đôi mắt chìa vào chiếc vòng tối qua, lòng tràn trề hạnh phúc.

Cô nâng niu nó, giống như là một báu vật của trời.

Tomie với lấy chiếc vòng xỏ vào cổ tay.

Cô bật đứng dậy, ra bên ngoài phòng.

Bất chợt cô nép mình, giấu đi sự hiện hữu, đôi mắt nhìn về tầm xa đã khuất.

Ánh mắt Tomie vô cảm, khi chứng kiến một sự thật đớn lòng.Cô quay về phòng, cảm giác bản thân bị dối gạt, bởi một kẻ mà cô đặt hết lòng tin.

Tomie không thể kìm tỏa cơn cuồng phẫn, quơ tay hất tung toàn bộ trang sức đắt đỏ từ trên bàn rơi vãi ra đất.

Tiếng gõ cửa phòng phát lên:"Cốc cốc..."

- Tomie-san, tôi vào đây.Cửa mở, Yinny bước vào trong, nhìn thấy căn phòng bê bối, cô lấy làm lạ hỏi:- Tomie-san, cô ổn chứ, có chuyện gì làm cô buồn bực à?Tomie quay lại, trả lời với Yinny, bằng một chất giọng ngọt nhẹ, đối lập với tâm trạng hiện tại:- Không sao đâu, chẳng qua là do tôi mệt mỏi quá thôi.

Nghỉ ngơi là tôi sẽ ổn.Yinny thả một nụ cười ấm áp, ánh sáng từ chiếc vòng chợt lóe lên, bắt lấy sự chú ý từ Yinny:- Chiếc vòng tay này, trông nó đẹp làm sao.

Ở đâu, cô có chiếc vòng này vậy, tôi có thể biết được chứ?- Sao lại không chứ?

Chẳng phải cả hai là bạn sao.

Chiếc vòng này, nó hay và ý nghĩa với tôi lắm.

Là chiếc vòng chỉ truyền lại cho con dâu thôi.Yinny vẫn chưa thể hiểu:- Sao chứ?

Con dâu...

Tomie-san, thiệt sự tôi vẫn chưa hiểu.Tomie từ tốn luận giải:- Thiệt ra, tôi có quen một samurai, chàng hứa là sẽ giúp tôi chuộc thân ra khỏi đây, làm vợ chàng.

Dù sao thì, tôi với chàng cũng đang yêu nhau.

Chàng đã lấy ra chiếc vòng này, và muốn giao nó lại cho tôi ngay bây giờ.Yinny kinh ngạc, mừng cho Tomie:- Như vậy thì tốt quá rồi Tomie-san, cô cũng có thể nối tiếp khát vọng được tự do.

Ngày đó sẽ không xa lắm đâu, cô hãy ráng chờ đợi anh ấy.

Để rồi cả hai, cùng nhau xây dựng một mái ấm gia đạo, hạnh phúc.

Rồi cô sẽ có một tấm chồng biết yêu thương, quan tâm.

Cô sẽ có đàn con thơ bé, cuộc sống như vậy ý vị làm sao, mộc mạc, đơn sơ nhưng đong đầy hạnh phúc.- Tôi cảm ơn cô nhé, Yinny-chan, những lời cô nói rất hay, nó cũng tạo thêm nguồn động lực thúc đẩy năng lượng cho tôi... cảm ơn cô nhá, Yinny-chan.(hết chương 3)
 
Back
Top Bottom