Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ

Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 120: NƯỚC ĐỔ KHÓ HỐT


Sắc mặt Tần Duy rất khó coi, ánh mắt anh dần dần trở nên sắc bén, trong mắt tràn ngập sát ý.

Lúc nãy khi người phụ nữ đó tới uống rượu, cô ta đã giả vờ ngã về phía anh.

Trong khi Tần Duy đến giúp đỡ thì cô ta đã lén bỏ chiếc vòng cổ vào túi anh.

Động tác của cô ta rất nhẹ nhàng, lúc đó Tần Duy cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ tập trung đến Dương Nhã Tinh nên anh bị rơi vào bẫy.

Chiêu vu oan hại người này rất đỉnh!

Khi Tần Duy lấy chiếc vòng cổ ra, mọi người đều phải ồ lên!

“Ồ, không ngờ Tần Duy lại là người như vậy, trộm đồ xong định chạy trốn. Nếu như Thanh Thanh không phát hiện kịp thời, tên khốn này đã thành công rồi!” “Tần Duy này trông cũng thật thà lương thiện, nào ngờ lại là loại người xấu xa như vậy!”

“Cậu ta dám trộm đồ ở Tiên Cư các, đúng là to gan!”

Mọi người bàn tán rất nhiều, trên mặt ai nấy đều tỏ vẻ chế giễu và sỉ nhục.

“Đúng là người ta nói người nghèo chí ngắn không sai, dù đã có tư cách tiến vào giới thượng lưu nhưng vẫn không thay đổi được bản tính chó ăn phân

“Một kẻ nhà quê như thế này đáng bị bắt bỏ tù!”

Nghe những lời mỉa mai này, sắc mặt Tần Duy càng lạnh lùng hơn.

Còn sắc mặt Dương Nhã Tinh đã tái nhợt, cô thật sự không ngờ sợi dây chuyền lại ở chỗ Tần Duy.

“Không! Không thể nào, ông chú không thể nào là loại người này, anh ấy bị người ta vu oan, mọi người nghĩ oan cho người tốt!”

Dương Nhã Tinh tin Tần Duy.

Ông chú chắc chắn không phải là loại người ai như vậy.

Tiết Hải Sâm cười khinh thường: “Nhã Tinh, em đừng bị tên này lừa, dù sao thì biết người biết mặt khó biết lòng, biết người biết mặt nhưng không biết lòng”

“Con chỉ mới biết Tần Duy chưa lâu, sao có thể chắc chắn cậu ta là người tốt được?”

Dương Đình Lâm cũng chế nhạo.

“Đúng đấy Nhã Tinh, bây giờ em đã thấy rõ tên đồ bỏ đi này là người như thế nào chưa?"

“Trong hoàn cảnh này mà còn dám trộm đồ, anh thấy anh ta có lòng dạ đáng chết!”

Trần Tuệ Hòa cũng nói: “Trong đời tôi ghét nhất là những tên trộm tay chân không sạch sẽ. Những đứa như thế này nên đưa vào nhà giam, không đáng được tha thứ!”

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Tần Duy càng lạnh lùng hơn, cơn giận không nhịn được nữa lại dâng lên.

“Tần Duy, tôi thật sự không ngờ anh lại là loại người như vậy, người có đạo đức thối nát như anh, không xứng làm bạn trai của Nhã Tinh.

Tiết Hải Sâm lạnh lùng nói với Tần Duy.

Khóe môi Tần Duy hiện lên một tia cười mỉa mai: “Tiết Hải Sâm, tôi biết anh không vừa lòng về tôi, nếu anh là đàn ông thì hãy quyết đấu với tôi một cách đàng hoàng công khai”

“Anh dùng những thủ đoạn đánh lén như vậy, có đáng mặt đàn ông không?”

Tiết Hải Sâm cười lạnh: “Tần Duy, anh nói vậy có ý gì? Chẳng lẽ tôi đổ oan cho anh à?”

“Trộm đồ thì trộm, dám làm dám nhận, bây giờ anh còn bị bắt quả tang, có gì để nói nữa?”

“Này, trả lại đồ cho tôi!”

Người phụ nữ tên Thanh Thanh đưa tay ra đòi.

Tần Duy vung tay ném một cái, chiếc vòng cổ rơi vào trong thùng rác.

Hành động này khiến người phụ nữ kia xanh mặt.

“Khốn kiếp, nhặt đồ lại cho tôi!” Người phụ nữ chỉ vào Tần Duy hét lên.

“Tần Duy, anh tỏ thái độ gì hả!” Sắc mặt Tiết Hải Sâm đen lại.

Người phụ nữ đó cũng rất đau lòng, chiếc vòng cổ này có giá mấy trăm triệu.

Vốn dĩ nó dùng để diễn kịch nhưng tên khốn này đã ném vào thùng rác.

Trước mặt nhiều người như vậy, cô ta không thể nào lại đi mọi thùng rác được.

“Anh Tiết, tên khốn này không biết phép tắc không có kỷ cương, trộm đồ của tôi còn chưa nói mà lại dám kiêu ngạo như vậy, xin anh đừng bao giờ tha cho anh ta!”

Thanh Thanh tố cáo với Tiết Hải Sâm.

Sắc mặt của Dương Đình Lâm cũng rất tệ.

“Tần Duy, đạo đức cậu thối nát như thế, thật sự khiến tôi rất thất vọng!”

“Nhã Tinh, con thấy chưa, người này thật đáng khinh, con còn để ý đến cậu ta sao?”

Dương Nhã Tinh lắc đầu: "Không, con tin ông chú, anh ấy không phải loại người này!”

“Bây giờ cậu ta đã bị bắt quả tang, con còn tin cậu ta hả?ng Con đúng là bị mỡ lợn che mờ mắt!”

Dương Đình Lâm nghiến răng nghiến lợi.

“Tần Duy, anh thật ngangme ngược, mau nhặt chiếc vòng cổ lại cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”

Giọng Tiết Hải Sâm lạnh lùng uy h**p.

Tần Duy khinh thường nói: “Nếu như anh không khách sáo thì sao?"

Anh không động chạm tôi thì tôi không động chạm đến anh, nhưng nếu anh động chạm đến tôi thì tôi phải động chạm lại anh!

Đây là nguyên tắc của anh.

“Thứ khốn kiếp, con mẹ nó anh còn kiêu ngạo đúng không? Trộm đồ của người ta, phá hoại tài sản của họ, anh còn dám nói lý!”

“Ở đây là Tiên Cư các, tôi đi gọi điện cho giám đốc ngay, có bằng chứng xác thực, nếu như rơi vào tay họ dù không chết cũng phải bị lột da!”

Tiết Hải Sâm uy h**p.

Nghe lời này, Dương Nhã Tinh không khỏi thấy lo lắng.

Tiên Cư các là một nơi rất đặc biệt, ông chủ ở đằng sau cũng rất bí ẩn.

Khắp Trung Hải, không ai dám gây rối ở Tiên Cư các.

Nếu người ở Tiên Cư các ra mặt thật, chắc chắn ông chú sẽ gặp rắc rối.

“Chiếc vòng cổ này có giá bao nhiêu, tôi sẽ trả!”

Dương Nhã Tinh đứng dậy, cắn răng nói ra.

Tiết Hải Sâm cười khinh một tiếng.

Anh ta nhìn Tần Duy: “Tần Duy à, bây giờ có dùng tiền cũng không thể giải quyết được chuyện này đâu, anh gây sự ở chỗ của tôi, chuyện này tôi phải xử lý mới được!”

“Thế anh Tiết định xử lý thế nào?”

Tần Duy cười lạnh lùng.

“Quỳ xuống dập đầu xin lỗi, còn phải nhặt chiếc vòng cổ trong thùng rác lên, tôi sẽ tha cho anh.

Tiết Hải Sâm cười nói với vẻ hung ác.

“Nếu tôi không làm thì sao?” Vẻ mặt Tần Duy lạnh lùng nghiêm nghị, ẩn chứa vẻ lạnh lẽo.

“Tần Duy, đây chính là do anh chọn lấy!”

Tiết Hải Sâm không nói lời vô nghĩa nữa, dứt khoát gọi vào số của giám đốc Tiên Cư các.

Sau khi anh ta cúp điện thoại, nụ cười hung ác của Tiết Hải Sâm càng sâu hơn.

“Ở Tiên Cư các, ai tay chân không sạch sẽ, thì ắt sẽ bị chặt tay chặt chân!”

“Tần Duy, chút nữa anh có dập đầu nhận lỗi cũng đã muộn rồi!”

Vẻ mặt Dương Nhã Tinh càng hoảng loạn: “Tiết Hải Sâm, anh đừng quá đáng!”

“Nhã Tinh, anh làm gì mà quá đáng!”

“Người trộm đồ là anh ta!”

“Người làm hỏng đồ cũng là anh ta!”

“Người kiêu ngạo ngang ngược cũng là anh ta!”

“Có nhiều người thấy như vậy, anh có đổ oan cho anh ta cái gì không?”

Những câu nói này của Tiết Hải Sâm rất nặng nề, giọng cũng rất lớn.

Sắc mặt Dương Nhã Tinh tái nhợt.

“Con gái à, con đừng câu xin vì thứ bỏ đi này nữa, cậu ta không đáng để con làm vậy đâu.” Trần Tuệ Hòa nói. “Đúng đấy, tên trộm tay chân không sạch sẽ này đáng bị đánh gãy tay chân!” Dươngec Đình Lâm cũng nói.

Trong khắp bữa tiệc, mọi người đều nhằm vào Tần Duy.

Chỉ ước gì có thể thấy được Tần Duy bị đánh gãy tay chân rồi bị ném ra ngoài!

Vẻ mặt Dương Nhã Tinh cũng rất lo lắng, chuẩn bị cầu xin giúp.

Nhưng Tần Duy đã giữ cô lại, nói: "Nhã Tinh, nói nhiều cũng vô dụng, không có gì cần nói với họ đâu.

“Những người này không đáng để anh quan tâm tới!”

Ngay khi anh nói câu này, Tiết Hải Sâm cười lớn.

“Tần Duy, con mẹ nó, mày lấy ở đâu ra sự tự tin như thế, thậm chí còn coi thường chúng ta!”

“Con mẹ nó mày là cái thá gì chứ? Ông đây coi trọng mày thì mày là một con chó. Còn ông đây khinh thường mày thì mày không bằng một con chó!”

Mặt anh ta u ám, nụ cười dữ tợn.

Cũng vừa đúng lúc này, đám người của giám đốc Tiên Cư các xông vào bữa tiệc với khí thế hung hăng.

“Anh Tiết, tay chân kẻ nào táy máy ở Tiên Cư các? Tôi sẽ chặt tay chân kẻ đó cho anh!!!”
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 121: ĐÁNH GÃY TAY CHÂN


Vừa dứt lời, giám đốc của Tiên Cư các - Chu Thành Nhân - dẫn bảo vệ xông vào tiệc liên hoan đêm.

Thấy Chu Thành Nhân, Tiết Hải Sâm vội vàng ra đón: "Giám đốc Chu, anh ta là kẻ trộm đồ đấy! Tôi đã có bằng chứng xác thực, có cả vật chứng lẫn nhân chứng, tất cả mọi người tại đâu đều có thể làm chứng. Hơn nữa, sau khi bị bắt tại trận, anh ta còn lì lợm không biết ăn năn hối cải, đã vậy còn muốn phi tang chứng cứ. Tên này không xem ai ra gì, không thể tha cho anh ta được!"

Tiết Hải Sâm rõ là kẻ gian nhưng lại dám mách lẻo trước.

Nghe vậy, Chu Thành Nhân đanh mặt, nhìn về phía Tần Duy với ánh mắt cực kỳ sắc bén.

"Cậu Tiết, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời về việc này!"

"Vậy cảm ơn giám đốc Chu nhé."

Tiết Hải Sâm đắc chí nhếch mép, có điều khó có ai phát hiện được nụ cười khẩy này.

Người của Tiên Cư các đã ra mặt, Tần Duy chết chắc!

Gương mặt Dương Nhã Tinh tràn ngập sự lo âu. Tiên Cư các là một thế lực hùng mạnh, bây giờ ông chú lại bị người ta nắm thóp, phải làm sao đây?

"Ranh con, mày là kẻ vừa trộm đồ đúng không?" Mặt mày Chu Thành Nhân tối sầm, ông ta lạnh lùng nhìn Tần Duy.

Không hiểu tại sao Chu Thành Nhân cảm thấy Tần Duy có gì đó rất quen.

Nhưng ông ta không nghĩ nhiều, chỉ tưởng mình nhầm anh với ai thôi.

Song, Tần Duy đã gặp Chu Thành Nhân thật.

Lần trước anh và Thương Hổ gặp nhau tại Tiên Cư các, ông chủ của Tiên Cư các là Trần Phi Dương đã đích thân tiếp đón anh, lúc ấy Chu Thành Nhân này cũng có mặt.

Chẳng qua lúc đó Tần Duy đeo mặt nạ nên Chu Thành Nhân mới không nhận ra.

"Tôi không trộm đồ." Tần Duy lắc đầu, phủ nhận.

"Tần Duy, chứng cứ rành rành ra đó, anh còn muốn ngụy biện nữa à? Ha ha, nếu anh chịu thành thật, nhận lỗi đàng hoàng, nhặt dây chuyền ra khỏi thùng rác rồi xin lỗi Thanh Thanh, hứa sẽ không trộm đồ nữa thì có khi bọn tôi còn tha thứ cho anh. Còn nếu anh vẫn không biết quay đầu là bờ, cứng đầu không chịu thú nhận thì đừng trách giám đốc

Chu!"

Tiết Hải Sâm cười khẩy.

Giờ đây, đối với anh ta, Tần Duy chính là con mồi, anh ta muốn chơi thế nào thì chơi thế đấy!

"Tần Duy, thẳng vô tích sự nhà cậu còn đứng đực mặt ra đó làm gì, sao còn chưa nhặt dây chuyền về! Hôm nay cậu theo nhà họ Dương tới đây, cậu có biết giờ cậu đã làm nhà họ Dương mất hết mặt mũi rồi không! Nghĩ sao lại đi trộm đồ người khác thế không biết, đúng là rác rưởi!"

Dương Đình Lâm cũng sẵng giọng quát.

"Nếu tôi không nhặt thì sao?"

Tần Duy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tiết Hải Sâm.

Tiết Hải Sâm sa sầm nét mặt, cười lạnh: "Vậy thì chờ bị đánh gãy tay chân rồi ném ra ngoài đi!"

"Các anh còn chưa đủ sức đánh gãy tay chân tôi đâu!"

Tần Duy tỏ ra khinh thường.

"Thằng khốn nạn, mày là người đầu tiên dám phách lối như vậy tại Tiên Cư các đấy! Nhưng tao nói cho mày biết, gây chuyện ở Tiên Cư các thì thường sẽ chẳng mấy ai có kết cuộc tốt đâu!"

Ánh mắt của Chu Thành Nhân đầy hung dữ, vẻ mặt thì độc ác.

Ông ta phất tay, chuẩn bị sai người ra tay.

Ngay lúc này, Tần Duy lấy điện thoại ra gọi. Thấy vậy, những người tại đây hơi biến sắc.

Lẽ nào Tần Duy gọi người tới?

Chu Thành Nhân càng được đà cười châm biếm: "Ranh con, tại Trung Hải này, không ai dám gây sự tại Tiên Cư các đâu. Cho dù mày mời Thiên Vương tới đây thì ông mày cũng chẳng để vào mắt."

Tại Tiên Cư các, Chu Thành Nhân có đủ quyền uy để thốt ra những lời này.

Tần Duy không buồn đếm xỉa gì tới ông ta.

Chẳng mấy chốc cuộc gọi đã được kết nối.

Anh gọi điện cho Trần Tứ Hải.

Tần Duy biết thật ra Tiên Cư các do em trai ruột của Trần Tứ Hải - Trần Phi Dương - mở.

Anh kể ngắn gọn tình hình cho Trần Tứ Hải biết.

Nét mặt của Trần Tứ Hải ngay lập tức trở nên nghiêm túc, ông ta vội vàng gọi một cuộc cho em trai ruột Trần Phi Dương của mình.

Lúc này, Trần Phi Dương đang ở trong văn phòng của Tiên Cư các.

"Sao tự dưng anh gọi điện cho em thế?"

Trần Phi Dương hơi ngờ vực.

"Cậu chủ Tần gặp rắc rối ở Tiên Cư các của em kìa, em ra mặt giải quyết đi"

Trần Tứ Hải trầm giọng bảo.

"Cậu chủ Tần?" Lúc đầu Trần Phi Dương hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó đã tái mặt: "Anh, cậu chủ Tần mà anh nói lẽ nào là người lần trước?"

"Đúng vậy. Nếu cậu chủ Tần bị xô xát gì, anh sẽ hỏi tội em đấy, rõ chưa!"

"Em rõ rồi, đương nhiên rõ rồi, dù gì cậu ta cũng là con trai của người đó mà!"

Khuôn mặt Trần Phi Dương ngập tràn sự căng thẳng và e ngại.

"Em rõ thì tốt rồi, còn nữa, đừng bại lộ thân phận của cậu ta."

Cúp máy, đôi mắt Trần Phi Dương đằng đằng sát khí.

"Hắc Bưu, bảo các anh em đến đây ngay, hôm nay ông đây muốn thấy máu!"

Trần Phi Dương bặm trợn nói với một vệ sĩ của mình.

Tại địa điểm tổ chức liên hoan đêm.

Ai nấy cũng nhìn Tần Duy với vẻ châm biếm và giễu cợt.

Đối với họ, Tần Duy xong đời rồi!

Cho dù Thiên Vương đến đây thì cũng không cứu nổi anh đâu!

Khắp Trung Hải này, có ai dám kiếm chuyện tại Tiên Cư các này đâu chứ!

Dương Đình Lâm và Trần Tứ Hải không muốn bị liên lụy, kéo Dương Nhã Tinh ra thật xa.

"Ba, mẹ, hai người làm gì vậy hả!" Dương Nhã Tinh giận dữ hét lên.

"Nhã Tinh, thằng Tần Duy này đắc tội Tiên Cư các, chút nữa cậu ta sẽ bị đánh gãy tay chân đấy! Chúng ta phải tránh xa cậu ta, lỡ bị liên lụy thì khốn!" Trần Tứ Hải nói.

Dương Đình Lâm cũng tán đồng: "Đúng đấy, thẳng vô tích sự này dám trộm đồ người khác, bị đánh gãy tay chân cũng đáng đời! Giờ con cũng biết nhân cách Tần Duy ra sao rồi, Dương Nhã Tinh, hạng người như vậy con còn thích nổi không?"

Sắc mặt Dương Nhã Tinh vô cùng khó coi.

Cô cố gắng vùng ra khỏi sự kìm kẹp của ba mẹ, sau đó chạy tới chỗ Tần Duy, nói với anh: "Ông chú, cho dù tất cả mọi người đều không tin anh thì em vẫn tin anh!"

Dương Nhã Tinh biết con người Tần Duy ra sao, anh không thể nào ăn cắp được!

Dạo trước ông nội còn trả thù lao cho Tần Duy lên đến hàng trăm tỷ mà còn bị anh từ chối.

Vậy thì làm gì có chuyện một sợi dây chuyền lọt vào mắt xanh của anh chứ!

Nhất định có kẻ hãm hại ông chú!

Tần Duy cảm thấy vô cùng ấm áp.

Anh ôm Dương Nhã Tinh vào lòng, nhẹ nhàng thủ thỉ: "Nhã Tinh, cảm ơn em đã tin anh"

Cách đó không xa, Tiết Hải Sâm chứng kiến cảnh tượng đó thì mặt đen như than.

Anh ta tìm mọi cách vu oan Tần Duy chẳng vì lý do nào khác ngoài khiến Dương Nhã Tinh rời xa Tần Duy cả!

Không ngờ Dương Nhã Tinh tin tưởng Tần Duy một cách cố chấp, cứ như bị bỏ bùa mê thuốc lú vậy!

Điều này làm cho mặt mày Tiết Hải Sâm nhăn tít lại như ăn trúng phân.

Em đã bất nhân thì đừng trách anh bất nghĩa!

"Giám đốc Chu, tên khốn kiếp này cứng đầu không biết hối cải, còn ra vẻ nữa, một tên rác rưởi như anh ta thì gọi được ai tới chứ? Đập gãy tay chân cho anh ta nhớ đòn cho rồi! Để xem sau này anh ta còn dám trộm đồ nữa không!"

Tiết Hải Sâm vừa nói vậy, những người khác cũng nhốn nháo lên.

"Đúng đấy, còn chần chờ gì nữa, đập gãy tay chân cậu ta cho rồi, để xem sau này cậu ta ăn trộm được kiểu gì!"

"Câu này quá chí lý, loại người như vậy phải trừng trị nghiêm khắc vào!"

"Đánh gãy tay chân xong còn phải tống cổ tới đồn công an nữa, cho cậu ta đi tù đi!"

Cô gái tên Thanh Thanh nọ cũng độc địa hùa theo, lạnh lùng nói: "Hạng người như anh ta cũng bao giờ xứng đáng được tha thứ, phải dạy dỗ một trận nhớ đời mới được!"

Chu Thành Nhân gật đầu.

Kẻ này không chỉ ăn cắp đồ người khác mà còn tỏ ra phách lối như vậy, thậm chí còn không để Chu Thành Nhân ông ta vào mắt.

"Xông lên, đập gãy tay chân nó đi!"

Với gương mặt cực kỳ hung ác, Chu Thành Nhân đanh giọng quát.
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 122: GƯƠNG VỠ KHÓ LÀNH


Giờ phút này, trừ Dương Nhã Tinh, gần như những ai ở đây đều cười cợt khi thấy người khác gặp nạn.

Tâm trạng Tiết Hải Sâm thì càng phơi phới hơn.

Không phải Tần Duy trâu bò lắm à? Ông đây chỉ mới giở thủ đoạn chút thôi mà đã có thể đẩy anh vào bước đường cùng rồi!

Đấu với tôi ấy hả? Anh còn non và xanh lắm!

Vợ chồng Dương Đình Lâm chẳng những không hề thương xót mà còn cảm thấy Tần Duy đáng đời.

Miễn là Tần Duy trở thành kẻ tàn tật, để tên rác rưởi này sẽ không thể ở cạnh Nhã Tinh được nữa.

Bọn bảo vệ nhìn chằm chằm về phía bên này, bao vây Tần Duy từ bốn phía như lũ sói đói chực chờ nhào lên cấu xé anh bất cứ lúc nào.

Các bảo vệ này đều là lính đã giải ngủ, ai cũng giỏi võ cả.

Đôi mắt sắc bén của Tần Duy dần ngập sát khí.

Nếu Trần Phi Dương không đến kịp thì anh đành ra tay thôi!

Nhưng đúng lúc này!

"Dừng tay!"

Một tiếng quát đầy đanh thép thình lình vang lên!

Các bảo vệ khựng lại, lần theo hướng âm thanh phát ra nhìn sang.

Họ thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen, dẫn mấy chục tay vệ sĩ đô con lũ lượt xông vào hội trường.

Khí thế của họ quá lớn, tất cả đều không khỏi lộ vẻ rúng động.

Đặc biệt là Chu Thành Nhân. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông mặc áo khoác kia, mắt ông ta trợn trừng như chuông đồng.

Đây...

Đây là tổng giám đốc Trần mà?

Sao ông ta lại tới đây?

Vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng Trần Phi Dương cũng dẫn người chạy tới.

Biểu cảm ông ta đầy u ám, sát khí đằng đẳng!

Chu Thành Nhân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cười xởi lởi lại gần.

"Tổng... Tổng giám đốc Trần, sao ông lại tới đây?"

Trần Phi Dương liếc xéo Chu Thành Nhân một cách bực bội.

"Quỳ xuống.

Giọng Trần Phi Dương tuy không lớn nhưng đầy uy nghiêm, không cho phép ai cãi lại.

Nghe xong, mặt mày Chu Thành Nhân trắng bệch. Mặc dù chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng ông ta vẫn quỳ xuống đất.

Trần Phi Dương khẽ gật đầu, cầm một chai bia lên, nện lên đầu Chu Thành Nhân làm phát ra âm thanh chát chúa.

Máu văng tung tóe khắp nơi.

Chu Thành Nhân kêu gào thảm thiết.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên và khó hiểu trước cảnh tượng ấy, không nghĩ ra được tại sao tổng giám đốc Trần lại đánh Chu Thành Nhân.

Họ chợt nhớ tới trước khi đánh nhau, Tần Duy đã gọi một cuộc gọi.

Có lẽ nào?

Tiết Hải Sâm cũng trông ngỡ ngàng thấy rõ.

Chẳng lẽ Tần Duy quen biết với chủ Tiên Cư các, Trần Phi Dương?

Trần Phi Dương thong dong rút một chiếc khăn tay ra khỏi túi, lau máu dính trên tay đi, sau đó đi tới trước mặt Tần Duy.

Thấy vậy, người xung quanh mới dám khẳng định rằng hai người này biết nhau.

"Cậu chủ Tần, ngại quá, tôi dạy cấp dưới không nghiêm, gây rắc rối cho cậu rồi."

Trần Phi Dương hơi cúi người với Tần Duy, nét mặt đầy kính cẩn.

Hå!

Cả hội trường liên hoan đêm im phăng phắc.

Trần Phi Dương là ai?

Ông ta là chủ của Tiên Cư các, là người có máu mặt của Trung Hải, thế mà lại tỏ ra cung kính với Tần Duy như thế!

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế kia?

Nét mặt Tiết Hải Sâm thoáng chốc trở nên tối tăm, có phần khó coi.

Anh ta cứ đinh ninh mình sẽ đánh gãy tay chân Tần Duy được, không ngờ Trần Phi Dương lại ra mặt!

Vợ chồng Dương Đình Lâm cũng vô cùng hoảng sợ trước cảnh tượng này.

Dựa vào đâu thằng rác rưởi họ coi thường xưa giờ lại được Trần Phi Dương đối xử một cách cung kính đến vậy!

E là kể cả nhà họ Dương cũng không được nể mặt như thế!

Mặt mũi Chu Thành Nhân đang quỳ dưới đất, bị đập vỡ đầu càng trắng bệch hơn nữa.

Ông ta quỳ gối trên sàn mà người run như cầy sấy.

Ông ta đã trêu phải người tai to mặt lớn có lai lịch khủng mất rồi!

Thôi xong!

Ông ta đi đời nhà ma mất

"Ông chủ Trần, rắc rối ông gây ra cho tôi không phải chỉ một chút thôi đâu."

Tần Duy trầm giọng cất lời.

Trần Phi Dương nghiêm mặt, thình lình quay phắt về phía Chu Thành Nhân với ánh mắt đầy đáng sợ, lạnh lùng ra lệnh: "Kể lại chuyện vừa rồi cho tao. Nếu mày dám giấu giếm chuyện gì, tao sẽ lấy mạng mày!"

Cảm nhận được sát khí đáng sợ tỏa ra từ ông ta, Chu Thành Nhân sợ tới mức run bần bật, vội kể lại những gì vừa xảy ra.

Sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện, Trần Phi Dương không cần nghĩ cũng biết cậu chủ Tần bị kẻ khác hãm hại.

Cậu chủ Tần là ai?

Không ngoa khi nói rằng cả Trung Hải không ai có thân phận cao quý bằng anh.

Làm gì có chuyện anh ăn cắp dây chuyền của người khác được?

Ông ta nhanh chóng xoay người lại, khẽ cúi đầu nói với Tần Duy: "Cậu chủ Tần, xin cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng về chuyện này"

Tần Duy gật đầu.

Trần Phi Dương là em trai Trần Tứ Hải, Tần Duy tin ông ta.

"Tổng giám đốc Trần, tôi biết lỗi rồi, tôi biết lỗi rồi, xin ông hãy tha thứ cho tôi! Nếu biết trước cậu chủ Tần này là bạn ông thì dù có một trăm lá gan, tôi cũng không dám đắc tội cậu ấy đâu!”

Chu Thành Nhân quỳ xuống đất, dập đầu nhận lỗi không ngừng.

Một tia sát ý lóe lên trong mắt Trần Phi Dương, ông ta trầm giọng:

"Cậu chủ Tần có thân phận cao quý, sao lại đi ăn trộm một dây chuyền không đáng tiền chứ? Vả lại ở đây có biết bao camera, tra một phát là biết ngay chân tướng, thế mà mày lại tin lời gièm pha của người khác, chưa biết đầu đuôi ra sao mà đã dám vu oan cậu chủ Tần. Chu Thành Nhân, tạo giao trọng trách cho mày, mày báo đáp tạo kiểu này đấy à?"

Chu Thành Nhân liên tục dập đầu, tiếng "cốp cốp" vang lên hết lần này đến lần khác. Nét mặt ông ta đầy khẩn thiết, van xin Trần Phi Dương cho mình được sống.

Trán ông ta chảy máu ròng ròng vì những cú dập dầu kia.

"Kéo ra ngoài, đánh gãy tay chân, vứt cho chó ăn!"

Trần Phi Dương cất giọng lạnh như băng, ánh mắt đầy lạnh lùng.

Chu Thành Nhân nhanh chóng bị người khác kéo ra ngoài.

Người xung quanh chứng kiến khung cảnh ấy mà bàng hoàng, hãi sợ.

Tay sai của mình mà ông ta cũng có thể đối xử ác độc đến vậy thì nói gì đến người ngoài!

Biểu cảm Tiết Hải Sâm thay đổi xoành xoạch.

Cuối cùng, anh ta mỉm cười, tiến lên và nói: "Tổng giám đốc Trần, tôi là Tiết Hải Sâm, cậu chủ nhà họ Tiết, chắc ông biết ba tôi chứ?"

Trần Phi Dương nhìn về phía Tiết Hải Sâm, ánh mắt chứa đựng một chút sắc bén.

"Cậu là người xui khiến Chu Thành Nhân ra mặt đúng không?" Sát ý bao trùm khắp đôi mắt lạnh lùng của Trần Phi Dương.

Tiết Hải Sâm tái mặt, vội cười xòa: "Tổng giám đốc Trần, là thế này, một người bạn của tôi bị mất dây chuyền nên mới gọi điện cho giám đốc Chu. Nhưng hóa ra Tần Duy là bạn của ông, chuyện này coi như bỏ qua nhé! Dù gì thì người ta thường nói oan gia nên cởi, không nên buộc mà"

"Tần Duy, anh thấy có đúng không?" Tiết Hải Sâm cười tươi, ra chiều rộng lượng lắm.

Tần Duy lại nhếch môi một cách trêu tức, nói với Tiết Hải Sâm: "Anh Tiết, chuyện này vẫn chưa được làm rõ mà, bỏ qua sao được? Không điều tra ra chân tướng thì tối nay đừng hòng ai bước chân ra khỏi đây!"

Sắc mặt Tiết Hải Sâm dần trở nên khó coi.

"Tần Duy, là đàn ông thì rộng lượng một chút mới được. Dù gì sợi dây chuyền cũng được tìm thấy trên người anh, chúng tôi không so đo là đã nhân nhượng lắm rồi. Chuyện này mà làm rùm beng lên thì anh mới là người mất hết thanh danh đấy!"

Tiết Hải Sâm trầm giọng cảnh cáo.

Cô gái tên Thanh Thanh nọ cũng hùa theo: "Đúng đấy! Tần Duy, tôi cũng không chấp nhặt đâu. Đằng nào cũng đã tìm thấy dây chuyền, hai bên không cần thiết phải đi xa đến

vậy."

Thanh Thanh hơi chột dạ, dù gì bây giờ cũng có Trần Phi Dương ra mặt cho Tần Duy, họ không muốn mọi chuyện đi quá xa.

Cái nhếch mép của Tần Duy càng lạnh lẽo hơn nữa: "Tôi không muốn bỏ qua dễ dàng vậy đâu. Lúc nãy mấy người cứ khăng khăng vu khống tôi là kẻ trộm còn gì? không phải còn dõng dạc tuyên bố sẽ đánh gãy tay chân tôi à? Đe dọa đến vậy mà xem như không có chuyện gì xảy ra cũng tài đấy!"

Dứt lời, sát ý lạnh lẽo hiện lên trong mắt Tần Duy.

Anh không định cho qua chuyện này dễ dàng như thế đâu!
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 123: CẬU XỬ HAY TÔI XỬ ĐÂY


Tần Duy không phải là loại người khăng khăng không chịu bỏ qua, nhưng còn phải xem là chuyện gì nữa.

Chuyện chiếc vòng cổ thì khỏi cần nghĩ, chắc chắn là tên khốn Tiết Hải Sâm chơi anh rồi.

Lúc này thấy Trần Phi Dương đứng ra bảo vệ mình, anh ta lập tức muốn chấm dứt chuyện này.

Sao Tần Duy có thể dễ dàng đồng ý với anh ta như vậy được?

Sắc mặt Tiết Hải Sâm có phần khó coi, hạ thấp giọng nói: "Tần Duy, anh cứ nhất quyết phải làm to chuyện lên mới được hả?"

Tần Duy cười lớn: "Cậu chủ Tiết này, anh mới là người muốn làm to chuyện đấy chứ?"

"Chúng tôi đã bảo không so đo nữa rồi, anh còn muốn thế nào hả?" Thanh Thanh cũng trầm giọng nói.

Cô ta thoáng thấy có một dự cảm xấu.

Tần Duy ngó lơ bọn họ, nói với Trần Phi Dương: "Ông chủ Trần, chắc ở đây có camera giám sát nhỉ? Cứ kiểm tra là biết ngay đã xảy ra chuyện gì ấy mà."

Trần Phi Dương gật đầu, nhanh chóng sai người đi kiểm tra.

Lúc này Tiết Hải Sâm và Thanh Thanh kia bắt đầu hơi sốt ruột rồi, không khỏi chột dạ.

Đặc biệt là cái cô Thanh Thanh kia lại càng đứng ngồi không yên, sắc mặt rất tệ, khó mà bình tĩnh được.

Tần Duy cười khẩy: "Cô là người mất đồ cơ mà, cô hoảng cái gì?"

"Tôi... Tôi không muốn truy cứu nữa, tôi tự nhặt lại dây chuyền là được rồi."

Nói xong cô ta lục thùng rác nhặt chiếc dây chuyền lên.

"Các người không truy cứu nữa, nhưng tôi chưa nói sẽ là không truy cứu nữa."

Tần Duy cười nhạt, anh vừa dứt lời, người của Trần Phi Dương đã mang video trích xuất từ camera tới.

Sắc mặt Trần Phi Dương tập trung, xem hết toàn bộ quá trình trên máy phát lại.

Nhất thời, một luồng sát khí dữ dội tỏa ra từ trên người ông ta.

Sắc mặt ông ta vô cùng nặng nề, ánh mắt sắc bén lạnh đến thấu xương.

Cảm nhận khí thế mạnh mẽ này, sắc mặt của Thanh Thanh kia lập tức tái nhợt, hai chân cũng bắt đầu run lên.

Ngay cả sắc mặt Tiết Hải Sâm cũng dần trở nên khó coi.

Tuy rằng không biết Trần Phi Dương nhìn thấy cái gì, nhưng hai người cũng đoán được.

"Bắt người phụ nữ này lại cho tôi!"

Trần Phi Dương chỉ về phía Lý Thanh Thanh.

Ngay sau đó, hai người đàn ông to cao bước tới, đè Lý Thanh Thanh xuống.

Lý Thanh Thanh sợ tái cả mặt.

"Các anh bắt tôi làm gì? Tôi là người mất đồ cơ mà, sao lại bắt tôi?"

Lý Thanh Thanh la lớn, mặt đầy hoảng sợ.

Trần Phi Dương đi tới, lạnh lùng nói: "Tại sao cô lại hãm hại cậu Tần?"

"Tôi không hiểu ông đang nói gì cả." Lý Thanh Thanh lắc đầu.

Trần Phi Dương cho cô ta xem đoạn video.

Xem hết video, sắc mặt Lý Thanh Thanh càng thêm tái nhợt, toàn thân như bị rút hết sức lực, dần tê liệt.

Thôi xong rồi!

Thế là xong đời rồi!

Camera giám sát ghi lại rõ ràng việc cô ta nhét chiếc vòng cổ vào túi quần của Tần Duy.

Bỏ tang vật vào để vu cáo, có chứng cứ xác thực.

Bằng chứng ngay trước mặt, Lý Thanh Thanh không còn gì để chối cãi nữa.

"Tôi hỏi lại cô một lần nữa, tại sao cô lại hãm hại cậu Tần?"

Giọng của Trần Phi Dương vang dội như tiếng sấm rền.

Lý Thanh Thanh sợ đến nỗi cả người run lẩy bẩy.

"Tôi không biết, tôi không biết gì hết!"

Lý Thanh Thanh không dám nói thật.

Nhìn thái độ của Lý Thanh Thanh, mọi người mới rõ hóa ra Tần Duy bị gài bẫy thật.

Dương Nhã Tinh rất vui mừng, cô biết ngay ông chú nhà mình không phải loại người như vậy mà!

Quả nhiên có người đã gài bẫy anh.

Tiết Hải Sâm đứng cách đó không xa thấy thế thì thay đổi sắc mặt liên tục.

Sau đó, anh ta chỉ vào Lý Thanh Thanh mà mắng: "Lý Thanh Thanh, không ngờ cô lại là loại người như vậy. Uổng công tôi tin tưởng cô, còn giúp cô nữa, không ngờ cô lại vu oan cho người khác. Cô khiến tôi quá thất vọng"

"Tại sao cô lại muốn hại tôi?"

Tần Duy ánh mắt lạnh lùng đi tới trước mặt Lý Thanh Thanh.

Lý Thanh Thanh lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi không biết, tôi không biết gì hết!"

"Không biết phải không? Được rồi, nếu cô đã dám giở trò hại người khác trong Tiên Cư các của tôi, tôi sẽ chặt tay cô ngay bây giờ"

Mặt Trần Phi Dương đằng đằng sát khí, ông ta rút dao định chặt đứt tay của Lý Thanh Thanh.

Lý Thanh Thanh sợ hãi liên tục hét lên.

"Đừng chặt tay tôi, đừng chặt tay tôi, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi!"

"Cô có nói không hả?"

Trần Phi Dương tức giận gầm lên.

"Tôi..."

Lý Thanh Thanh đang định nói, lại nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Tiết Hải Sâm, đột ngột im bặt.

"Thật ra tôi chỉ muốn đùa chút thôi, không ngờ lại làm to chuyện thành như vậy..."

Lý Thanh Thanh nói.

Tần Duy nhếch miệng cười đầy mỉa mai.

"Đùa thôi ấy hả?"

"Đòi chặt tay chặt chân của người ta mà chỉ đùa thôi à?"

Trong mắt Tần Duy lóe lên vẻ lạnh lùng.

Chẳng mấy chốc đã có người ra tay, đè Lý Thanh Thanh xuống bàn.

Trần Phi Dương giơ cao con dao lên chuẩn bị chặt xuống.

"Không!"

"Cứu tôi với, cứu tôi với cậu chủ Tiết, mau cứu tôi với!"

Sắc mặt Tiết Hải Sâm cực kỳ xấu.

"Ông chủ Trần, nể mặt nhà họ Tiết chúng tôi, xin ông tha cho Lý Thanh Thanh lần này, tôi tin là sau này cô ta sẽ không dám tái phạm nữa đâu" "Ở Tiên Cư các của tôi, nhà họ Tiết các cậu chẳng là cái quái gì cả!"

Trần Phi Dương không hề nể mặt anh ta chút xíu nào.

Tần Duy cười gằn: "Cậu chủ Tiết này, lúc anh đòi chặt chân tôi thì anh cũng đâu có thái độ này."

"Tần Duy, tha được thì nên tha, chuyện gì cũng nên cho người ta một đường sống, ngày sau gặp lại cũng dễ nhìn mặt nhau.

Tiết Hải Sâm hạ thấp giọng nói với Tần Duy.

"Xin lỗi, tôi không có thói quen này.

Ánh mắt Tần Duy lạnh như băng, sát khí không hề giảm bớt.

"Đã chuẩn bị tinh thần chặt tay nào chưa?"

Trần Phi Dương cười gắn đầy tàn nhẫn.

"Tha cho tôi, xin anh tha cho tôi!"

Lý Thanh Thanh cầu xin.

"Thế thì chặt tay phải đi."

Trần Phi Dương vung dao lên chuẩn bị ra tay.

"Tôi khai!”

"Tôi khai ngay đây!"

"Là cậu chủ Tiết, cậu chủ Tiết bảo tôi làm việc này."

"Tôi bị người ta xúi giục mà."

"Đừng chặt tay tôi, tôi sai rồi, sai thật rồi!"

Lời vừa nói ra, mọi người trong đại sảnh đều giật mình.

Thì ra tên đầu sỏ chính là Tiết Hải Sâm.

Vẻ mặt Tiết Hải Sâm lúc này âm u, cực kỳ khó coi.

"Cậu chủ Tiết, quả nhiên là anh."

Tần Duy không hề lấy làm ngạc nhiên trước điều này, chỉ là ánh mắt của anh ngày càng lạnh hơn.

"Trước đây chúng ta không oán không thù, hiện giờ cũng không thù không oán, tại sao anh lại muốn hại tôi?"

Nói xong, Tần Duy từng bước tiến về phía Tiết Hải Sâm.

Sắc mặt Tiết Hải Sâm càng lúc càng âm u.

Anh ta không ngờ mọi chuyện lại đến mức này.

"Tần Duy, lời nói từ một phía của người phụ nữ này mà anh cũng tin à? Nếu tôi muốn đối phó anh thì cần gì phải giở ba cái trò này này?"

Tiết Hải Sâm bắt đầu ngụy biện.

"Đã có chứng cứ xác thực rồi mà anh còn muốn ngụy biện nữa hả?"

Tần Duy cười khẩy, sau đó quay sang nói với Trần Phi Dương.

"Ông chủ Trần, ở Tiên Cư các, người ác ý hãm hại người khác thì phải làm thế nào?"

Ánh mắt Trần Phi Dương lạnh băng, ẩn giấu sát ý.

Ông ta nói thẳng: "Đánh gãy chân"

Tiết Hải Sâm này đúng là ăn gan hùm mật gấu mà, dám hãm hại cậu chủ Tần.

Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà!

Nghe xong, Tiết Hải Sâm hơi hoảng.

"Ông chủ Trần, tôi là cậu chủ nhà họ Tiết, ông đánh gãy chân tôi không sợ bị nhà họ Tiết trả thù à?"

Trần Phi Dương nói với vẻ khinh thường: "Tôi đã nói rồi, nhà họ Tiết chả là cái thá gì cả."

Ông ta phất tay, mấy gã đàn em của ông ta lập tức hành động ấn Tiết Hải Sâm xuống đất, trông vô cùng thảm hại.

"Cậu Tần, cậu xử hay tôi xử đây?" Trần Phi Dương cười nói với Tần Duy.

"Tôi xử cho."

Ánh mắt Tần Duy lạnh lẽo, cầm lấy một ống thép.

Sau đó đi đến chỗ Tiết Hải Sâm.

"Tần Duy! Anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, tôi là cậu chủ nhà họ Tiết đấy! Nếu muốn chết thì cứ thử động vào tôi xem!"
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 124: NHỤC NHÃ VÔ CÙNG


Vào giờ phút này, Tiết Hải Sâm đã biết sợ rồi.

Lúc ban đầu anh ta cũng không ngờ mọi chuyện sẽ đến mức này.

Càng không ngờ Tần Duy lại to gan đến thế, dám tuyên bố muốn đánh gãy một chân của anh ta.

"Cậu chủ Tiết như thế này hơi quá rồi đấy nhé. Anh còn đòi đánh gãy tứ chi của tôi cơ mà, tôi đánh gãy có một chân của anh thôi, sao lại là chuyện quá đáng chứ?"

Tần Duy nhếch môi cười nhạt, tay kéo cây gậy bóng chày, xoay cổ tay, chuẩn bị vụt xuống bất cứ lúc nào.

"Mày dám! Mày mà dám đánh tao, nhà họ Tiết tao sẽ không tha cho mày đâu, mày chết chắc rồi!"

Tiết Hải Sâm cười gắn.

Vợ chồng Dương Đình Lâm đứng cách đó không xa chứng kiến cảnh tượng này thì đều sợ tái mặt.

Bọn họ vội vã đến gần.

Nói với Tần Duy: "Tần Duy, cậu muốn làm gì? Thân phận của cậu chủ Tiết cao quý, thế mà cậu dám khinh nhờn"

"Mau thả người đi cho tôi"

Trong lòng Dương Đình Lâm hoảng lắm.

Nếu Tần Duy thật sự đánh gãy chân Tiết Hải Sâm, nhà họ Dương cũng xong đời theo.

Nhà họ Tiết nhất định sẽ không bỏ qua cho nhà họ Dương đâu.

Tần Duy cười khẩy: "Bác, hình như chuyện này chẳng liên quan gì đến bác thì phải?"

"Cậu có ý gì hả Tần Duy? Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám ra tay, đừng nói là nhà họ Tiết, chính nhà họ Dương tôi cũng không tha cho cậu"

Dương Đình Lâm uy h**p.

"Thế à?"

Tần Duy không để ý, giơ cao cây gậy bóng chày lên trong tay lên.

Bất thình lình, một âm thanh nặng nề vang lên, đi cùng với tiếng xương gãy.

A a a a!!!

Tiếng gào thảm thiết như tiếng lợn bị cắt tiết vang vọng khắp sảnh tiệc.

Chân Tiết Hải Sâm bị Tần Duy đánh gãy ngay trước mặt mọi người.

Ném cây gậy bóng chày xuống đất, ánh mắt Tần Duy lạnh như băng, đầy xảo quyệt cười khẩy: "Cậu chủ Tiết, chuyện này chúng ta huề rồi nhé."

Dứt lời, anh dẫn Dương Nhã Tinh ra khỏi sảnh tiệc.

Tiết Hải Sâm đau đớn luôn miệng la hét, trong mắt đầy oán hận.

"Tần Duy! Không giết mày, tao thề không phải là người!"

"Khốn nạn, mày đúng là đáng chết!"

Tiết Hải Sâm đau đớn hét lên, trong lòng chứa hận ý cao ngút trời.

"Cậu chủ Tiết, cậu không sao chứ? Tôi đưa cậu đến bệnh viện ngay đây."

Dương Đình Lâm vội vàng chạy tới.

"Cút đi!"

"Dương Đình Lâm, mẹ kiếp cả nhà ông! Tiết Hải Sâm tôi sẽ nhớ mối thù này"

"Về chuyện hôm nay, tôi và nhà họ Dương các ông vẫn chưa xong đâu!"

"Các người cứ chờ đấy cho tôi!"

Sau khi hung hăng nói xong lời này, Tiết Hải Sâm được đưa ra khỏi Tiên Cư các.

Sắc mặt Dương Đình Lâm cực kỳ khó coi.

"Toi rồi, nhà họ Dương toi đời rồi!"

Trong lòng Dương Đình Lâm cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

Nếu như làm mích lòng Tiết Hải Sâm, thì quyền thi công dự án khu Vạn Phong sẽ không được phê duyệt nữa.

"Tần Duy đáng chết này, tất cả là tại nó!"

"Nếu không phải vì nó thì sao mọi chuyện lại đi đến nước này chứ?" Trần Tuệ Hòa cũng rất tức giận.

"Cuối cùng tôi cũng hiểu, Tần Duy này chính là ngôi sao chổi của nhà họ Dương chúng ta."

"Có cậu ta ở đây, sớm muộn gì cả nhà chúng ta cũng sẽ xong đời theo."

Dương Đình Lâm giận tím mặt.

"Tôi chỉ không hiểu tại sao cái thẳng bỏ đi này lại quen biết với Trần Phi Dương" Trần Tuệ Hòa vẫn cảm thấy khó hiểu.

Làm sao thằng Tần Duy hèn hạ này lại quen biết nhiều nhân vật lớn như vậy?

Lần trước là Trần Tứ Hải, lần này lại là Trần Phi Dương.

"Trần Phi Dương là em trai ruột của Trần Tứ Hải, cho nên Trần Phi Dương ra mặt cho Tần Duy cũng không có gì lạ."

Dương Đình Lâm nói với sắc mặt u ám.

"Thì ra là thế, Tần Duy này kiêu ngạo quá rồi! Cậu ta cho rằng chỉ cần quen biết mấy người là có thể không coi ai ra gì à!"

Trần Tuệ Hòa nói.

"Hừ, loại người này sớm muộn sẽ đụng phải tai to mặt bự, cũng sẽ có lúc chết cũng không biết mình chết thế nào." "Trần Tứ Hải không phải ba nó, cũng không thể lo cho nó cả đời được."

Dương Đình Lâm nói với vẻ âm trầm.

"Có lý lắm. Ông xã à, ngày mai là ước hẹn ba ngày rồi, tôi phải làm gì đây?"

Trần Tuệ Hòa rất phiền muộn.

"Không phải thẳng bỏ đi kia nói ngày mai sẽ giúp chúng ta giải quyết à? Nếu nó không giải được, tôi xem rốt cuộc nó định kết thúc thế nào"

Dương Đình Lâm trầm giọng nói.

"Được rồi, hiện tại chúng ta chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy thôi."

Trần Tuệ Hòa cũng thở dài.

Tần Duy và Dương Nhã Tinh đi ra khỏi Tiên Cư các.

"Ông chú ơi, lúc nãy anh ngầu lắm ấy! Gặp nguy không sợ, cuối cùng còn thành công lật mình. Chắc lúc này tên khốn Tiết Hải Sâm chắc là tức đến mức muốn nổ phổi luôn"

Dương Nhã Tinh nói với vẻ hưng phấn.

Lúc nãy, cô vẫn luôn lo cho Tần Duy, nhưng cô lại không ngờ rằng cuối cùng ông chú lại thành công lội ngược dòng, phản kích lại Tiết Hải Sâm.

Tần Duy cười nói: "Tiết Hải Sâm có tức chết không thì anh không biết, nhưng chắc hẳn bây giờ gã hận anh lắm"

Dương Nhã Tinh gật đầu, sau đó lại nghĩ tới điều gì đó, lại dần lo lắng, nói: "Chú ơi, Tiết Hải Sâm là kẻ bụng dạ hẹp hòi, lần này chủ đánh gãy chân anh ta thì nhất định anh ta sẽ trả thù anh."

Tần Duy lắc đầu, không đồng ý nói: "Anh đâu có sợ anh ta, nếu anh ta muốn báo thù thì cứ để anh ta làm thôi"

Hai người đi dưới ánh đèn đường, ánh sáng từ chiếc đèn đường kéo bóng họ ra thật dài.

Đang đi, Dương Nhã Tinh chợt dừng lại.

"Ông chú ơi, ngày mai anh đừng tới nhà em."

Dương Nhã Tinh chợt nói.

Tần Duy sửng sốt, ngày mai là ước hẹn ba ngày giữa ông cụ nhà họ Dương và Dương Đình Lâm.

Hôm nay là ngày cuối cùng rồi.

"Tại sao?" Tần Duy hỏi.

"Dự án khu Vạn Phong là chuyện của nhà họ Dương, anh không cần nhúng tay vào. Thật ra ai cũng biết rằng, nhà họ Dương hiện giờ giống như một bệnh nhân sắp chết nhưng không muốn chết vậy. Dù có giãy dụa thế nào đi chăng nữa, cuối cùng vẫn chẳng thay đổi được gì hết."

Dương Nhã Tinh thở dài nói.

Tần Duy mỉm cười xoa đầu Dương Nhã Tinh.

Cười nói: "Được rồi, anh cũng không hiểu lắm em đang nói cái gì, nhưng anh hiểu một điều"

"Chuyện gì thế?"

Dương Nhã Tinh ngẩng đầu nhìn Tần Duy.

"Bất kể em gặp phải khó khăn hay gặp rắc rối gì, thì anh cũng sẽ dốc lòng để giúp em.

Nghe những lời này, trong lòng Dương Nhã Tinh rất ấm áp.

"Nhưng mà.."

Dương Nhã Tinh vẫn còn đầy băn khoăn, quyền thi công dự án khu Vạn Phong vẫn là một vấn đề nan giải.

Bây giờ Tiết Hải Sâm đã thẹn quá hóa giận.

Mọi chuyện cũng trở nên khó giải quyết hơn.

Tần Duy biết Dương Nhã Tinh đang băn khoăn điều gì.

"Đừng lo, có anh ở đây rồi. Em cứ yên tâm, anh sẽ không để em thất vọng đâu."

Tần Duy nở nụ cười tự tin.

Nhìn nụ cười của Tần Duy, Dương Nhã Tinh đột nhiên cảm thấy rất yên tâm.

"Được rồi, em tin anh, ông chú à."

Tại bệnh viện.

Tiết Hải Sâm ở trong phòng phẫu thuật hết mấy tiếng, cái chân kia mới được nối xong.

Nằm trong phòng bệnh, trên mặt anh ta đầy ác độc và căm thù.

Anh ta căm hận, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Dù anh ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới chân mình sẽ bị một kẻ vô dụng mà anh ta khinh thường đánh gãy.

Nhục nhã vô cùng.

Kẻ vô dụng này cướp mất người phụ nữ của anh ta thì đã đành, làm nhục anh ta ngay trước mặt mọi người đã đành, thế mà còn đánh gãy một chân của anh ta nữa!

Thù này không báo, anh ta thề không đội trời chung!

"Cậu chủ, tôi lập tức đi triệu tập vệ sĩ gia đình giúp cậu giết Tần Duy, báo thù cho cậu."

Một người đàn ông mặc đồ đen khẽ nói.

Tiết Hải Sâm phất tay, anh ta không có ý định giết Tần Duy dễ dàng như vậy.

Ngay sau đó, vẻ mặt anh ta u ám nói: "Anh đi nói với nhà họ Dương, không đánh gãy chân một chân Tần Duy thì đừng có hòng lấy lại quyền thi công.
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 125: LẤY MẠNG ĐỔI MẠNG


Vào một ngày khác, lúc mười giờ sáng, nhà họ Dương sẽ tổ chức cuộc họp.

Mới tám giờ sáng, trong phòng làm việc của nhà họ Dương, Dương Thiệu Sơn đang cầm bút viết nhanh, từng chữ lớn uy nghiêm hiện trên mặt giấy.

Mỗi khi buồn phiền, ông ấy sẽ đến đây luyện thư pháp để tìm kiếm sự bình yên trong lòng mình.

"Ba, chữ viết của ba giống như được đột phá lồng giam, bay thẳng lên trời, mở rộng không gian, cực kỳ phóng khoáng, chứa đựng ý nghĩa rất hay"

Con trai út của ông ấy Dương Đình Vũ đang ở bên cạnh a dua, nịnh nọt.

Dương Thiệu Sơn đặt bút lông xuống, thở dài một hơi rồi nói: "Con có nghe nói nhà họ Tiết nhờ con mang gì đến không?"

Dương Đình Vũ gật đầu: "Con đã nghe, tối qua ở Tiên Cư các Tiết Hải Sâm bị Tần Duy đánh gãy một chân. Tiết Hải Sâm ghi thù, đã nhắn với chúng ta rằng nếu muốn có quyền thi công thì phải giúp cậu ta đánh gãy chân Tần Duy”

"Đình Vũ, con thấy thế nào?" Dương Thiệu Sơn nhìn con trai út của mình.

"Ba, đối với nhà họ Dương chúng ta mà nói, đây có thể là một cơ hội, cơ hội lấy lòng nhà họ Tiết, nhận được quyền thi công"

Dương Đình Vũ giễu cợt.

“Ý con là?” Dương Thiệu Sơn cau mày.

"Đúng vậy, ta chỉ cần đánh gãy chân Tần Duy, mọi vấn đều sẽ được giải quyết." Dương Đình Vũ cười lạnh.

“Nhưng.. Dương Thiệu Sơn còn lo ngại.

Dù sao Tần Duy đã cứu mạng ông ấy, nếu như ông ấy lại lấy oán trả ơn, thì trong lòng cũng thấy khó chịu phần nào.

Dương Đình Vũ biết được sự lo ngại của Dương Thiệu Sơn, nói: “Ba à, Tần Duy đã đưa nhà họ Dương chúng ta vào tù, đánh gãy chân cậu ta có gì là quá đáng”

"Ba, chuyện này ba không cần ra mặt xử lý, cứ giao cho con."

Dương Thiệu Sơn gật đầu, tiếp tục cầm bút viết, khi viết hơi thở của ông ấy cũng ổn định hơn rất nhiều.

Tại nhà Dương Nhã Tinh.

"Cuộc họp gia tộc sắp bắt đầu, hiện tại chúng ta không thể làm gì được, kết thúc, kết thúc hết rồi, ông cụ sẽ không tha cho chúng ta!"

Trần Tuệ Hòa giống như kiến bò trong chảo nóng, đi tới đi lui trong đại sảnh với vẻ mặt đầy lo lắng.

Sắc mặt Dương Đình Lâm cũng khó coi không kém: “Là do tên Tần Duy đó, nếu không phải vì cậu ta, tối qua có lẽ chúng ta đã thuyết phục được cậu Tiết rồi”

Nghe thế Dương Nhã Tinh cau mày.

"Ba, ba có thể đừng có chuyện gì cũng trách anh ấy được không? Ba cũng biết tối qua Tiết Hải Sâm đã quá đáng đến mức nào." Dương Nhã Tinh trầm giọng nói.

"Thứ mất nết, chuyện đã đến mức này rồi mà con còn nói giúp đồ bỏ đi kia!"

"Bây giờ các người cứ vui đi, đợi đến lúc ông cụ lấy lại toàn bộ tài sản và tài nguyên trong nhà chúng ta. Từ nay về sau chúng ta sẽ trở thành người ngoài của nhà họ Dương!" "Cho dù ông cụ trăm năm sau(đi đời nhà ma), nhà chúng ta cũng sẽ không chia được một chút lợi lộc nào cả!”

“Mọi chuyện đều là tại con!”

Chỉ nghĩ đến điều này thôi mà Dương Đình Lâm đã thấy rất lo lắng.

Năng lực của ông ta chỉ ở mức trung bình, địa vị trong gia tộc cũng không cao lắm.

Bây giờ lại vì chuyện này mà địa vị trong gia tộc càng tụt dốc, mọi thứ sẽ mất hết!

“Ông chú đã nói anh ấy sẽ giúp con.” Dương Nhã Tinh nói.

"Con thực sự mong đợi vào kẻ vô dụng đó, chỉ nói suông thì ai nói không được?"

Dương Đình Lâm nói với vẻ khinh thường .

"Nhưng con tin anh ấy!" Dương Nhã Tinh có vẻ rất kiên định.

"Hừ, Dương Nhã Tinh, ba nói cho con biết, con đừng quên ba đã đánh cược với kẻ vô dụng Tần Duy đó rồi."

"Chỉ cần cậu ta không giúp chúng ta lấy được quyền thi công, con phải chia tay với cậu ta vô điều kiện. Từ giờ trở đi, hai đứa sẽ là người xa lạ, không được phép gặp nhau!"

Dương Đình Lâm uy h**p cô.

"Con tin anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ làm được"

Dương Nhã Tinh nói chắc chắn.

Sau khi Tần Duy dậy, anh không đến thẳng nhà họ Dương, mà anh lại lái ô tô đến Cục quản lý đất đai của thành phố.

Đúng chín giờ, Tần Duy được một nhân viên dẫn đường đến một văn phòng.

“Giám đốc, có người đến tìm.

Trong văn phòng, Lưu Giang ngẩng đầu nhìn thấy Tần Duy, ông ta hơi cau mày.

Sau đó ông ta hỏi: "Cậu là?"

Tần Duy đi vào văn phòng, cười nói: "Giám đốc Lưu, xin tự giới thiệu, tôi là Tần Duy, bạn trai của Dương Nhã Tinh." “Dương Nhã Tinh?”

Nhắc đến cái tên này, trong mắt Lưu Giang hiện lên vẻ oán hận.

Mới hai ngày trước, ông ta đã mời Dương Nhã Tinh đến để gài bẫy, nhưng bị cô xịt hơi cay, đá vào chỗ hiểm!

Suýt chút nữa ông ta không có con cháu đời sau rồi!

“Cậu tới tìm tôi làm chi?”

Giọng của Lưu Giang trầm xuống, đầy oán giận.

"Tôi đến đây để nói chuyện với ông về quyền thi công dự án khu Vạn Phong của nhà họ Dương"

Tần Duy mỉm cười.

"Không cần nói nhiều! Tiễn khách đi!"

Lưu Giang nóng nảy không có kiên nhẫn, muốn đuổi người đi ngay.

Tần Duy cười nhạo, lạnh lùng nói: "Giám đốc Lưu, ông có tin tôi vừa bước chân ra khỏi đây, thì người của Viện Kiểm sát sẽ tới bắt ông không!"

Vừa nói xong, sắc mặt Lưu Giang lập tức trở nên u ám.

“Cậu dám uy h**p tôi!”

“Cũng có thể hiểu như vậy” Tần Duy gật đâu.

"Nhóc con à, tôi không sợ đâu, có rất nhiều người muốn gây sự với tôi, cậu chẳng là cái thá gì!"

Ánh mắt Lưu Giang âm u, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu có tin chỉ cần tôi gọi một cú điện thoại là có thể tống cậu vào tù mọt gông không!"

Nụ cười trên mặt Tần Duy càng gian trá hơn.

Anh lấy một túi tài liệu ra, đặt lên bàn của Lưu Giang.

“Giám đốc Lưu, chắc chắn ông sẽ rất hứng thú với những thứ này”

Lưu Giang sửng sốt, mở túi tài liệu ra theo bản năng.

Khi nhìn thấy thông tin trên tài liệu, sắt mặt ông ta thay đổi.

Lập tức trở nên trắng bệch!

"Cái này... Sao cậu có được những thứ này!"

Trong lòng Lưu Giang cực kỳ sợ hãi, trên trán ông ta toát mồ hôi lạnh.

Những tài liệu này chứa hồ sơ chi tiết về nhiều hoạt động phạm pháp mà ông ta đã thực hiện trong nhiều năm qua!

Dù chuyện lớn hay nhỏ đều vô cùng chi tiết rõ ràng!

7

Một khi bị bại lộ, coi như cả đời này ông ta xong rồi!

"Giám đốc Lưu, ông thấy khó tin nhỉ. Sau khi xem những thông tin này, có phải ngay cả ông cũng thấy mình rất ghê tởm."

Tần Duy cười lạnh lùng.

"Nói cho tôi biết, sao cậu có được những tài liệu này!"

Giọng Lưu Giang trầm xuống, giống như dã thú sắp phát điên.

"Ông đừng lo về điều này, nếu ông không muốn những chuyện này bị bại lộ, thì hãy ngoan ngoãn nghe theo tôi, ông thấy sao?”

Nghe Tần Duy nói xong, sắc mặt Lưu Giang cực kỳ khó coi.

Giống như con tắc kè hoa, lúc chuyển sang màu trắng, lúc chuyển sang màu đỏ.

"Bây giờ tôi sẽ đưa cho cậu giấy phép thi công, nhưng cậu phải tiêu hủy những tài liệu này!"

Lưu Giang trầm giọng nói.

“Không thành vấn đề” Tần Duy mỉm cười gật đầu.

“Sao tôi có thể tin cậu được!”

Lưu Giang nhìn Tần Duy với vẻ kiêng dè.

"Giám đốc Lưu, ông không có quyền lựa chọn khác. Ông chọn hợp tác với tôi, hay là vào nhà giam.

Tần Duy cười giễu cợt.

Ánh mắt Lưu Giang tối sầm, vẻ mặt rất khó đoán.

"Được, bây giờ tôi sẽ đưa cho cậu giấy phép thi công khu Vạn Phong. Nhưng nếu tài liệu này bị lộ ra chỉ một chút thôi, dù phải cùng chết chung tôi cũng sẽ không tha cho cậu!"

Giám đốc Lưu lấy ra một sắp văn kiện, ký tên vào đó.

"Hợp tác vui vẻ, giám đốc Lưu."

Tần Duy cầm văn kiện thi công, rời khỏi Cục quản lý đất đai.
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 126: CON TIN ANH ẤY


Vào đúng mười giờ sáng, cuộc họp mặt của nhà họ Dương được tổ chức.

Trong phòng họp.

Hầu như tất cả con cháu trong dòng họ trực hệ nhà họ Dương đều có mặt, bao gồm cả Dương Nhã Tinh và vợ chồng Dương Đình Lâm.

Bên trong phòng họp, bầu không khí hơi căng thẳng và ngột ngạt.

Cuối cùng, Dương Đình Vũ lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Anh hai, nghe nói tối qua cậu bạn trai vô dụng của con gái anh đã đánh gãy chân Tiết Hải Sâm à?”

Ông ta vừa nói xong, mọi người đều nhìn về phía người nhà Dương Đình Lâm.

Ánh mắt của họ không có chút thiện cảm nào.

Nghe được những lời này, sắc mặt Dương Đình Lâm bỗng chốc trở nên khó coi.

Ông ta không ngờ cuộc họp lại bắt đầu bằng chủ đề này.

"Chú ba, Tần Duy đó không liên quan gì đến nhà chúng tôi, tôi chưa bao giờ thừa nhận cậu ta là bạn trai của con gái tôi!”

“Cậu ta gây chuyện cũng không dính líu gì đến chúng tôi hết!”

Dương Đình Lâm nói.

"Anh hai à, cho dù anh có thừa nhận hay không cũng không quan trọng lắm, quan trọng là thái độ của con gái anh kìa!" "Bây giờ Tiết Hải Sâm đã đe dọa chúng ta rồi, cậu ta sẽ không tha cho nhà họ Dương chúng ta đâu!”

“Để xem anh giải quyết chuyện này thế nào cho xong!"

Dương Đình Vũ lạnh lùng nói.

Nghe vậy, sắc mặt Dương Đình Lâm trắng bệch ra.

Đây là đang hỏi tội ông ta!

Vào giờ phút này ông ta hận Tần Duy đến thấu xương.

Nếu không xảy ra chuyện tối qua thì làm gì có chuyện Tiết Hải Sâm thẹn quá hóa giận với bọn họ.

"Đình Lâm, đã hết thời hạn ba ngày, con đã lấy được giấy phép thi công khu Vạn Phong chưa?"

Ở đầu bàn họp, Dương Thiệu Sơn trầm giọng nói.

Nghe vậy, sắc mặt Dương Đình Lâm càng khó coi hơn.

"Ba, ban đầu chuyện này sắp xong rồi, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ba cho con thêm mấy ngày nữa, chắc chắn con sẽ nghĩ ra cách."

Vẻ mặt Dương Đình Lâm lo lắng.

Ánh mắt Dương Thiệu Sơn lạnh như băng, ông ấy xua tay, trầm giọng nói: “Không cần nữa, đã đến ba ngày như đã hẹn, từ hôm nay trở đi, ba sẽ lấy lại toàn bộ cổ phần và tài sản của nhà con, đồng thời hủy bỏ tư cách được chia lợi nhuận cuối năm!"

Đối với một gia tộc thì những quy tắc rất quan trọng.

Thưởng phạt rõ ràng là nền móng của một gia tộc!

Trước giờ Dương Thiệu Sơn luôn nghiêm khắc trong vấn đề nguyên tắc.

“Không được đâu, ba!”

Hai chân Dương Đình Lâm run rẩy, sắc mặt trắng bệch, ngồi phịch xuống đất.

Sắt mặt Trần Tuệ Hòa cũng tái mét.

Lời của Dương Thiệu Sơn đã hoàn toàn cắt đứt mọi nguồn thu nhập của gia đình họ

Từ nay trở đi, họ không còn địa vị trong nhà họ Dương nữa, trở thành những thành viên bình thường trong dòng họ.

Sắc mặt Dương Nhã Tinh cũng khó coi không kém.

Cô cũng không muốn nhận được kết quả này.

Tuy chuyện này không phải do chính cô gây ra, nhưng cũng là do cô mà ra!

Thế nên cô thấy rất tội lỗi.

Cô cứ liên tục nhìn ra ngoài cửa, chờ đợi Tần Duy.

Ông chú đã nói rồi, chắc chắn anh sẽ có cách.

"Dương Nhã Tinh, cả nhà cô cùng bị rơi vào cảnh này, bây giờ cô hài lòng rồi chứ!"

Dương Diệu Bình nói với Dương Nhã Tinh với vẻ giễu cợt.

"Tất cả chuyện này đều do một mình mày gây ra!"

Dương Đình Vũ cũng cười khẩy.

Ngoài ra các người khác trong dòng họ nhà họ Dương cũng có thái độ như thế.

Họ cũng mỉa mai chế giễu Dương Nhã Tinh!

"Dương Nhã Tinh, nhà cô rơi vào cảnh này cũng là vì cô gieo gió gặt bão!"

"Đúng đấy, tôi còn thấy ông cụ quá tốt bụng, loại người như cô đáng bị đuổi khỏi dòng họ!"

“Bây giờ cô đã liên lụy toàn bộ nhà họ Dương, khiến cả người nhà họ Dương phải vào tù, cô không thấy tự trách chút nào sao?”

Nghe những người này chỉ trích chửi bới, vẻ mặt Dương Nhã Tinh càng ngày càng buồn bã lạnh lẽo.

Khi gia tộc gặp khó khăn ai nấy cũng trốn tránh trách nhiệm của mình, bây giờ còn giậu đổ bình leo.

Cứ như thể cái sự suy sụp của gia tộc thực sự là vì Dương Nhã Tinh cô gây ra vậy!

Thật là nực cười!

Lúc này, Dương Thiệu Sơn ngồi ở vị trí chủ vị nhìn cháu gái mình.

Cuối cùng vẻ mặt ông ấy cũng không nỡ, sau đó nói: “Dương Nhã Tinh, cháu là cháu gái mà ông yêu thương nhất, ông có thể cho cháu một cơ hội cuối cùng. "Nếu cháu đồng ý nghe theo lời ông, ông sẽ không truy cứu trách nhiệm của gia đình cháu nữa"

Dương Nhã Tinh ngẩng đầu nhìn Dương Thiệu Sơn.

Vẻ mặt cô bình tĩnh nói: "Ông nội, ông cứ nói cho cháu biết đi"

“Vẫn là lời ông đã nói, cháu hãy chia tay với Tần Duy, rồi gả vào nhà họ Tiết đổi lấy sự tha thứ của nhà họ Tiết”

"Chỉ cần cháu đồng ý bảo vệ lợi ích của gia tộc, cháu vẫn là cháu gái yêu quý nhất của ông, vẫn là viên ngọc quý báu nhất Trung Hải"

Dương Thiệu Sơn trầm giọng nói.

Vừa nói xong lời này, Dương Đình Lâm đang ngồi trên đất nhanh chóng đứng dậy.

Ông ta nói với con gái với vẻ mặt đầy khẩn trương: "Con mau đồng ý đi!”

“Số phận của cả nhà chúng ta đều nằm trong tay con đấy!”

“Dương Nhã Tinh, chẳng lẽ con lại nhẫn tâm nhìn ba mẹ mất hết tất cả sao?"

"Con đừng quên, chúng ta là ba mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng con! Đừng bao giờ vì thứ vô dụng đó mà suy nghĩ hồ đồ!"

Đôi mắt của Trần Tuệ Hòa đã khóc đến đỏ hoe.

“Con gái, mẹ luôn yêu con nhất, lần này con hãy giúp chúng ta được không?”

“Con phải biết rằng chúng ta mới là người thân nhất của con.

"Còn cậu Tần Duy kia, dù sao cậu ta cũng chỉ là người ngoài, hơn nữa còn là đồ vô dụng bỏ đi."

“Con gái à, coi như mẹ cầu xin con đấy”

Nghe những lời này, sắc mặt Dương Nhã Tinh vô cùng đau lòng.

Một bên là ba mẹ đã sinh ra cô.

Một bên là người đàn ông cô yêu nhất

“Ba, mẹ đừng ép con!”

Dương Nhã Tinh khóc nước mắt đầy mặt.

"Dương Nhã Tinh, nếu con còn xem chúng ta là ba mẹ, thì con mau đồng ý với chúng ta đi!"

"Nếu không thì chúng ta không có một đứa con gái như con!"

Dương Đình Lâm nói ra lời tuyệt tình với cô!

Đối với ông ta lợi ích của mình lớn hơn cả trời!

Dương Nhã Tinh khóc càng dữ dội hơn.

"Ba, me!"

“Sao hai người không tin con, con đã nói ông chú sẽ tới giúp chúng ta."

"Anh ấy đã nói sẽ giúp chúng ta giải quyết chuyện này, sao hai người không chịu tin anh ấy chứ!"

Dương Nhã Tinh nói lớn tiếng.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người nhà họ Dương đều bật cười.

Mọi người bắt đầu bàn tán chế giễu cô.

"Dương Nhã Tinh, cô đang định chọc tôi cười chết hả?"

"Cái tên Tần Duy đó? Thứ vô dụng lớn lên ở khu nhà nghèo đó?"

"Cậu ta có thể giúp được nhà họ Dương chúng ta sao? Dương Nhã Tinh cô đang nằm mơ à?"

"Thằng nhóc đó là kẻ bỏ đi nổi danh ở Trung Hải. Ai mà không biết, tên này không quyền không thế, vừa tốt nghiệp đã ở rể nhà người ta" "Lại nghe nói cậu ta chỉ ở rể được mấy năm đã bị đuổi ra ngoài!"

"E rằng chỉ có Dương Nhã Tinh cô mới đánh giá cao tên vô dụng đó thôi!"

"Ha ha, nếu loại người đó giúp được nhà họ Dương chúng ta, thì tôi sẽ ăn phân!”

Không ai chịu tin lời Dương Nhã Tinh nói.

Kể cả Dương Thiệu Sơn cũng vậy.

Lần trước Tần Duy đã kêu gọi được ba mươi nghìn tỷ đầu tư cho nhà họ Dương.

Nhưng chủ đầu tư là Trần Tứ Hải, như vậy cũng không chứng minh được gì.

Dù thế nào đi nữa Tần Duy vẫn là một kẻ nghèo hèn có gia cảnh bình thường.

Anh may mắn quen biết được vài người thì sao?

Chẳng lẽ ai cũng phải cho anh thể diện à?

Ít nhất Dương Thiệu Sơn có hiểu biết về Lưu Giang này.

Ông ta là một kẻ vong ơn bội nghĩa cứng đầu.

Tần Duy có thể thuyết phục được ông ta ư?

Đây hoàn toàn là một ý nghĩ điên rồ.

Sắc mặt Dương Đình Lâm âm trầm, đầy tức giận.

Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Nhã Tinh, giận dữ quát: "Dương Nhã Tinh, chuyện đã tới nước này rồi mà mày còn mặt mũi nào nhắc đến tên rác rưởi đó với tao nữa!"

"Tao nói cho mày biết, mọi chuyện bây giờ là do cậu ta mới thành ra như vậy. Tao sẽ không để yên cho cậu ta đâu!"

"Từ giờ trở đi, nếu mày dám gặp cậu ta một lần nữa, tao sẽ đánh gãy chân mày!"
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 127: BỌN HỌ KHÔNG CẦN, ANH CẦN


Người Dương Đình Lâm hận nhất bây giờ chính là Tần Duy.

Nếu không vì tên khốn đó, cả nhà bọn họ cũng không lưu lạc tới nông nỗi như bây giờ.

Sắc mặt của Dương Thiệu Sơn cũng âm trầm như thế, nói với Dương Nhã Tinh: “Nhã Tinh, ông nhớ ông đã nói với cháu từ lâu rồi” “Biết người biết mặt chứ không biết lòng, có vài người không thể nào nhìn thấu bằng mắt thường được.”

“Là do cháu quá tin tưởng vào người khác, điều này chung quy sẽ gây bất lợi cho cháu.

Nghe hai người họ nói, vẻ mặt của Dương Nhã Tinh ngày càng khó coi.

“Không, cháu tin anh ấy!”

“Cháu tin anh ấy sẽ không gạt cháu”

Dương Nhã Tinh ngẩng đầu, ánh mắt kiên định.

“Mày!”

Dương Đình Lâm tức giận tối tăm mặt mày, sau đó nói: “Cả thế giới cũng chỉ có tên ngốc như mày mới tin tưởng cậu ta thôi!”

“Nếu cậu ta thật sự có năng lực, vậy sao tới giờ vẫn mãi không chịu lộ diện chứ?”

“Nói suông không làm thì ai mà không biết? Có bản lĩnh thì mày kêu cậu ta lấy lại giấy cấp phép thi công đi!”

Dương Diệu Bình đứng cách đó không xa lộ ra vẻ mặt châm biếm: “Dương Nhã Tinh à, cũng chỉ có cô mới tin tưởng tên phế vật kia, ba cô nói không sai, nếu anh ta thật sự có bản lĩnh đó, sao lại tới nỗi không dám ló mặt ra chứ?”

Ánh mắt của Dương Nhã Tinh tỏ vẻ kiên định, niềm tin không hề lung lay.

“Anh ấy nhất định sẽ đến!”

Dương Nhã Tinh kiên định nói.

“Ha ha, Dương Nhã Tinh à, cô đúng là tin tưởng anh ta mà, nói thật cho cô biết, nếu tên phế vật đó lấy được quyền thi công, tôi quỳ xuống gọi anh ta là ông nội cũng được!”

Dương Diệu Bình cười ngã ngửa.

“Vậy sao? Thế khiến anh phải thất vọng rồi!”

Nhưng đúng lúc đó, một giọng cười khẩy vang lên.

Mọi người nhìn sang, một bóng người tiến vào.

“Ông chú!”

Nhìn thấy bóng dáng này, mặt mày Dương Nhã Tinh rạng rỡ, vô cùng vui sướng.

Người tới chính là Tần Duy.

Tần Duy đi đến, đứng bên cạnh Dương Nhã Tinh, khẽ nói: “Dương Nhã Tinh, thật sự xin lỗi em, anh đến trễ”

Ngay vào lúc này, Dương Nhã Tinh lập tức bình tĩnh trở lại.

“Tần Duy, cậu thật sự dám đến đây à!”

Nhìn thấy Tần Duy, đám người Dương Diệu Bình, Dương Đình Lâm và những người nhà họ Dương khác đều hiện ra vẻ mặt kinh ngạc.

Bọn họ không ngờ Tần Duy thật sự dám đến.

“Bác trai, cháu đã đồng ý với bác thì cháu chắc chắn sẽ tới.

Tần Duy nhìn về phía Dương Đình Lâm, cười nói.

Mặt mày Dương Đình Lâm tối sầm, nhớ lại buổi tối hôm qua, Tần Duy không hề nể mặt ông ta, đánh gãy một chân của Tiết Hải Sâm, lửa giận trong lòng không khỏi bốc lên! “Tên khốn, cậu có biết vì cậu, mà cả nhà chúng tôi đều đã bị cậu hại thê thảm rồi không!”

Ông ta rống giận với Tần Duy.

Tần Duy hơi nhướng mày: “Vì sao?”

“Vì sao à?” Dương Đình Lâm giận dữ: “Cậu còn nói vì sao, bởi vì cậu đắc tội với nhà họ Tiết, hiện tại nhà họ Tiết đã tuyên bố rằng sẽ không để yên cho nhà họ Dương chúng tôi đấy!”

“Tất cả đều là vì cậu!”

“Bây giờ cậu còn mặt mũi tới nhà họ Dương tôi nữa, tôi thấy cậu đang đi tìm chết mà!”

Dương Đình Lâm rống lên giận dữ.

Tần Duy nhíu mày.

Ngay lúc đó, Dương Diệu Bình cũng đứng dậy, chỉ vào Tần Duy rồi lạnh lùng nói: “Cuộc họp của nhà họ Dương tôi, ai cho phép một tên người ngoài như anh vào đây hả?”

Tần Duy không để ý tới Dương Diệu Bình.

Mà dời ánh mắt sang Dương Thiệu Sơn.

“Ông Dương, nếu tôi đem giấy cấp phép thi công khu Vạn Phong tới, ông tính sao đây?"

Tần Duy nhếch môi.

Cái gì?!

Anh vừa thốt ra những lời như thế, cả nhà họ Dương đều sửng sốt!

Không ai ngờ được Tần Duy lại nói ra điều kinh ngạc tới thế.

“Ha ha, tên phế vật này bị điên rồi sao?”

“Ngay cả anh mà cũng lấy được giấy cấp phép thi công, anh cho rằng nhà họ Dương chúng tôi là kẻ ngốc hết sao?”

Dương Diệu Bình là người đầu tiên cười khẩy.

Cả nhà họ Dương, ngoài Dương Nhã Tinh ra thì không còn ai tin lời Tần Duy nói.

Bao gồm cả Dương Thiệu Sơn.

Ông ấy nghiêm mặt, sau đó nói: “Tần Duy, nếu cậu thật sự có thể giải quyết được gian khổ của nhà họ Dương chúng tôi lần này, tôi sẽ hủy bỏ những lời tôi vừa nói, khôi phục lại toàn bộ quyền lợi của tụi nó trong ngôi nhà này”

Tần Duy cười: "Còn một điều nữa, cũng phải để Nhã Tinh đảm nhiệm chức vị người tổng phụ trách khu Vạn Phong”

Dương Thiệu Sơn im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu: “Được, tôi đồng ý với cậu.

Dương Diệu Bình nhảy dựng: “Ông ơi, chẳng lẽ ông thật sự tin tưởng tên phế vật này sao?”

“Nhưng nếu có thể lấy được quyền thi công, bảo cháu dập đầu với anh ta cũng được!”

Tần Duy cười nhạo: “Vậy anh dập đầu với tôi đi!”

“Anh!”

Sắc mặt Dương Diệu Bình trầm xuống, vô cùng tức giận.

Nhưng ngay vào lúc đó.

Đứa con trai út của Dương Thiệu Sơn - Dương Đình Vũ đứng dậy.

Mặt mày ông ta âm u, trầm giọng nói: “Tần Duy, bởi vì cậu đắc tội nhà họ Tiết mà liên lụy tới nhà họ Dương chúng tôi!”

“Hôm nay! Nếu cậu lấy ra được quyền thi công, mọi chuyện đều dễ nói!”

“Nhưng nếu cậu dám lừa chúng tôi, vậy đừng trách nhà họ Dương chúng tôi không khách sáo với cậu!”

Khuôn mặt của Dương Đình Vũ đằng đằng sát khí.

Ông ta đã sắp xếp mấy tên côn đồ ở xung quanh sẵn từ trước.

Chỉ cần phát hiện Tần Duy dám đùa cợt với bọn họ.

Ông ta sẽ ra tay ngay lập tức, đánh gãy hai chân của Tần Duy.

Như thế không chỉ có thể dạy dỗ được Tần Duy.

Mà còn có thể cho nhà họ Tiết một lời giải thích.

Tần Duy cười một tiếng.

Anh cầm một tờ giấy ra trước mặt mọi người.

“Đây là quyền thi công khu Vạn Phong! Bên trên có dấu mộc của Cục quản lý đất đai.

Dương Đình Lâm hiện ra vẻ sửng sốt, không ngờ Tần Duy thật sự lấy ra được tờ giấy.

Ông ta vô thức nhận lấy.

Vừa nhìn đã lập tức bất ngờ, vui sướng: “Là thật, đây thật sự là do Cục quản lý đất đai cấp, tờ giấy đã được Lưu Giang ký tên phê duyệt thi công!”

“Không thể nào, cho tôi xem!”

Dương Diệu Bình xụ mặt xuống, giật lấy.

Nhìn kỹ cũng không nhận ra cái gì.

Cuối cùng cười khẩy một tiếng: “Vừa nhìn đã biết là giả, mọi người không có ai tin tên vô dụng này có thể lấy được giấy phép xây dựng đó chứ?”

Ret!

Anh ta dùng một tay xé nát tờ giấy này, còn xé ngay trước mặt Tần Duy.

“Tần Duy, anh đúng là to gan, dám lừa cả nhà họ Dương chúng tôi!”

“Rốt cuộc Dương Nhã Tinh tìm loại bạn trai gì đây? Sao lại là một tên ngốc chứ?”

Mặt mày Dương Đình Lâm tái nhợt!

Tần Duy chết tiệt!

Thật đúng là chết tiệt!

Làm ông ta vui mừng vô ích.

Thế mà lại lấy tờ giấy giả ra lừa bọn họ!

Sắc mặt của Dương Thiệu Sơn cũng xanh mét.

Ông ấy nhìn thẳng vào Tần Duy.

Trầm giọng nói: “Cậu Tần, đây là có ý gì? Làm nhục nhà họ Dương chúng tôi sao?”

Mặt mày của Tần Duy cũng dần tối sầm lại.

Nhìn phần giấy bị xé tan tành dưới đất, đột nhiên bật cười.

“Tần Duy, anh cười cái gì chứ!”

Dương Diêu Bình chỉ vào Tần Duy, rống giận.

“Tôi cười mấy người ngốc! Nhà họ Dương to như vậy, sao lại chẳng có mấy ai thông minh nhỉ?”

Sau khi nói xong, Tần Duy lại nhìn sang Dương Thiệu Sơn.

Lạnh lùng nói: “Ông Dương, tôi đã cho mọi người cơ hội, mọi người không quý trọng nên chẳng thể trách tôi được!”

Sau khi nói xong, Tần Duy quay đầu ôm Dương Nhã Tinh.

Dịu dàng nói: “Nhã Tinh, nhà họ Dương không cần em, anh cần!”

“Bọn họ không nuôi em, anh nuôi!”

“Gia tộc như thế này, không có gì phải tiếc nuối!”

“Chúng ta đi.”

Dương Nhã Tinh gật đầu thật mạnh, cô cũng cảm thấy những người này thật quá đáng!

“Vâng, ông chú, chúng ta đi”

Hai người họ muốn rời đi!

“Cậu đứng lại đó cho tôi!”

Đúng lúc đó, Dương Đình Vũ cuối cùng cũng ra mặt, ông ta vung tay lên.

Một đám côn đồ cầm vũ khí đột nhiên vọt vào phòng họp.

Vây quanh Tần Duy.
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 128: AI NÓI LÀ GIẢ


Mấy chục tên côn đồ cầm gậy gộc vây quanh Tần Duy từ bốn phương tám hướng.

Ai nấy cũng như hổ rình mồi, mặt mày hung ác.

Tần Duy nhăn mày, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh.

“Chú ba, rốt cuộc mọi người muốn làm gì!”

Dương Nhã Tinh tối sầm mặt, chất vấn Dương Đình Vũ.

Mặt mày Dương Đình Vũ âm trầm lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Dương Nhã Tinh, chuyện này không liên quan tới cháu, mau tránh ra đi!”

Sắc mặt Dương Nhã Tinh càng thêm khó coi.

Cô không ngờ những người này vẫn muốn động thủ!

“Chú ba, chú đừng quá đáng, vốn dĩ chuyện này chẳng liên quan gì nhiều tới ông chú, cần gì phải bám lấy không chịu buông tới vậy chứ?”

Dương Đình Vũ càng cười chế giễu hơn, nói: “Tên khốn này làm giả tờ giấy tới lừa trên đầu nhà họ Dương chúng ta đấy!”

“Thật sự cho rằng nhà họ Dương chúng ta ăn chay sao?”

“Hôm nay không đánh gãy hai chân cậu ta, thì đừng hòng rời khỏi cửa nhà họ Dương tôi!”

Dương Đình Vũ trầm giọng quát.

“Dương Nhã Tinh, biết điều thì mau tránh ra đi, nếu không đừng trách gậy gộc không có mắt!”

Dương Diệu Bình cũng cầm một cây gậy trong tay, như hổ rình mồi với Tần Duy.

Dương Nhã Tinh càng thêm lo lắng.

Cô nhìn về phía Dương Thiệu Sơn, trầm giọng nói: “Ông ơi, đừng quên mạng của ông là do ai cứu, cũng đừng quên ba mươi nghìn tỷ đầu tư vào nhà họ Dương tới từ đâu!”

“Bây giờ lại muốn lấy oán trả ơn, trên đời này nào có đạo lý như thế chứ!”

Sắc mặt Dương Thiệu Sơn âm trầm.

Sau đó nói: “Nhã Tinh, tránh ra.

“Tần Duy làm giả giấy tờ để trêu đùa chúng ta, cậu ta phải chịu lửa giận của nhà họ Dương chúng ta!”

Nghe Dương Thiệu Sơn nói vậy, mặt mày Dương Nhã Tinh lập tức trắng bệch.

Cô không ngờ rằng, ông của mình lại là loại người như thế!

Mở miệng cứ luôn nói tới lợi ích của gia tộc.

Vì lợi ích của gia tộc, có thể vứt bỏ bất cứ thứ gì.

Bao gồm cả đạo đức lễ nghĩa!

“Nhã Tinh, em tránh ra đi, yên tâm, những người này không làm tổn hại tới anh được.

Ánh mắt của Tần Duy hiện lên vẻ lạnh lùng, ẩn chứa sự giết chóc.

Anh bây giờ, đang vô cùng tức giận!

“À, Tần Duy à, đã tới nước này rồi mà vẫn muốn giả vờ ngầu lòi trước mặt chúng tôi sao!”

“Hôm nay không đích thân đánh gãy chân anh, tôi gọi anh là ông nội!”

Dương Diệu Bình cười dữ tợn.

Vung ống thép tới phía Tần Duy.

Anh ta giơ tay vung gậy, bất ngờ đập về phía Tần Duy.

Ánh mắt Tần Duy lóe ra tia sáng lạnh, ngay tức khắc giơ chân đá.

Bịch!

Gậy gộc của anh ta còn chưa vung xuống, Dương Diệu Bình đã bị đá trúng.

La lên một tiếng rồi văng ngược ra.

Những người nhà họ Dương khác nhìn thấy Tần Duy còn dám đánh trả.

Ai ai cũng tức giận vô cùng.

“Ở ngay nhà họ Dương tôi mà còn muốn lên trời luôn sao, mẹ nó lên cho tôi, đánh chết cậu ta cho tôi!”

Dương Đình Vũ mặt mày xanh mét, kêu người ra tay!

“Đừng!”

Sắc mặt Dương Nhã Tinh tái mét, che trước mặt Tần Duy.

Nhưng ngay vào lúc đó.

Một tên béo đột nhiên chạy vào.

“Dừng tay!”

Ông ta hét lớn.

Mọi người nhìn sang.

Chỉ thấy người chạy vào chính là chủ nhiệm Lưu của Cục quản lý đất đai - Lưu Giang!

Nhìn thấy ông ta, mọi người thay đổi sắc mặt.

Sao Lưu Giang lại tới đây?

Nhìn thấy Lưu Giang, hai người Dương Thiệu Sơn và Dương Đình Vũ đều lập tức cười tươi.

Vô cùng ân cần tiếp đón Lưu Giang.

“Chủ nhiệm Lưu, sao ông lại tới đây? Thật sự không thể tiếp đón đàng hoàng được, ông coi ông kìa, trước khi tới cũng không gọi điện cho chúng tôi biết.”

“Tôi cũng nên đích thân tới cửa chào đón chứ!”

Dương Thiệu Sơn tươi cười ân cần.

Mặt mày Lưu Giang âm trầm, cũng không thèm liếc mắt nhìn Dương Thiệu Sơn.

Mà đi lướt qua chỗ ông ấy.

Trực tiếp đi tới chỗ Tần Duy, trước tiên là gập người chín mươi độ, sau đó tươi cười nói:

“Cậu Tần, cậu coi trí nhớ của tôi này, tôi quên đóng mộc lên tờ giấy, tôi cũng sợ làm trễ chuyện của cậu nên mới vội vàng đem theo con dấu tới bổ sung.

Nói xong, Lưu Giang lấy con dấu từ trong túi áo ra.

Rồi tươi cười nói: “Cậu Tần, giấy cấp phép quyền thi công đâu rồi?"

Råc!

Thái độ của Lưu Giang, cuộc đối thoại của hai người họ!

Khiến tất cả mọi người ở đây trợn tròn mắt...

Toàn bộ phòng họp của nhà họ Dương im thin thít!

Thậm chí có thể nghe được tiếng kim rơi!

Bầu không khí như được ngưng đọng lại!

Cả nhà họ Dương đều lặng ngắt như tờ, trợn mắt há hốc mồm giống như pho tượng hóa thạch!

Dương Thiệu Sơn mở to hai mắt, ông ấy hoàn toàn không ngờ rằng. Tờ giấy Tần Duy mang đến là thật!

Hai mắt của Dương Đình Vũ cũng trừng lớn giống như chuông đồng.

Ông ta có nằm mơ cũng chẳng ngỡ rằng người ông ta luôn cho rằng là tên vô dụng!

Lại thật sự đem quyền thi công tới!

Trời ạ!

Hai ba con Dương Đình Vũ, Dương Diệu Bình nghẹn họng trố mắt nhìn.

Mặt mày khó coi giống như ăn phải phân

Tên vô dụng này, thế mà lại quen biết Lưu Giang.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ đó, dường như Lưu Giang rất kính trọng Tần Duy, thậm chí là kính sợi

Lưu Giang là ai? Mặc dù không phải quan lớn, nhưng đối với những người làm trong ngành nghề bất động sản, ông ta chính là ông lớn.

Bất cứ hạng mục gì đều phải được ông ta phê duyệt mới thông qua!

Thậm chí danh tiếng của ông ta còn lớn hơn cả thị trưởng Trung Hải.

Không có ông ta, rất nhiều dự án không thể vận hành được!

Địa vị có thể nói là hiển hách!

Nói thẳng ra, cho dù là Dương Thiệu Sơn, ông ta cũng không hề coi trọng.

Mà Tần Duy này!

Dựa vào đâu cơ chứ!

Có gì đáng phải để Lưu Giang kính trọng anh như thế!

Mọi người ở đây đều khiếp sợ.

Ngay cả Dương Nhã Tinh cũng thế!

Cô thậm chí còn cho rằng mọi thứ cứ như giấc mơ.

Vô cùng không chân thật.

Giống như tiệc đính hôn lần trước.

Chuyện trông như không thể nào xảy ra, lại thật sự đã từng xảy ra.

Tần Duy nhìn Lưu Giang trước mắt.

Bình thản nói: “Tờ giấy bị xé rồi”

“Bị xé rồi? Chuyện gì thế này?”

Lưu Giang chau mày, cẩn thận suy nghĩ xem bản thân có đắc tội Tần Duy hay không.

Vừa nghĩ vậy, ông ta đã không nhịn được toát mồ hôi lạnh trên trán, sợ hãi trong lòng.

Phải biết rằng, Tần Duy nắm giữ rất nhiều bằng chứng phạm tội của ông ta.

Một khi lộ ra ngoài!

Cả đời này của ông ta coi như xong.

“Có người nói tờ giấy của tôi là giả, không chỉ xé mà còn muốn đánh gãy chân tôi” “Giám đốc Lưu, ông chính miệng nói cho họ biết, tờ giấy đó rốt cuộc là thật hay giả.

Khóe miệng Tần Duy lộ ra nụ cười châm biếm, lạnh lùng nói.

Nghe thấy vậy, ánh mắt của Lưu Giang chợt trở nên lạnh lùng.

Biểu cảm cũng lạnh đi, ánh mắt lướt qua người nhà họ Dương.

Lạnh lùng nói: “Là ai nói tờ giấy đó là giả?”

Toàn bộ nhà họ Dương im thin thít.

Không ai có thể ngờ được, tờ giấy đó thế mà lại là thật!

Mọi người đều hối hận.

Quyền thi công chính là nhân tố quan trọng quyết định sống còn của nhà họ Dương!

Vốn dĩ Tần Duy đã đưa tới tận cửa.

Lại bị Dương Diệu Bình xé trước mắt mọi người!

Hiện tại, sắc mặt của Dương Diệu Bình vô cùng khó coi.

Trong lòng cực kỳ hối hận!

Anh ta nhận ra có rất nhiều người họ Dương đang nhìn về phía anh ta.

Trong lòng đầy trách cứ, ân hận và hận thù!

Anh ta thật sự không ngờ tờ giấy đó lại là thật!

Nếu sớm biết là thật, cho dù có cho anh ta một trăm lá gan, anh ta cũng không dám xé!

“Tờ giấy này là do ai xé?”

Ánh mắt của Lưu Giang càng thêm hung ác, nâng cao giọng.

Mọi người trong nhà họ Dương lại một lần nữa cứng họng, không ai trả lời.

Lúc đó, Dương Thiệu Sơn mặt đầy vẻ xấu hổ, cười bước về phía trước.

“Giám đốc Lưu à, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm, nhưng nếu đã là hiểu lầm thì ổn cả rồi, bỏ qua là được.”

Dương Thiệu Sơn cười mỉm nói.

Lưu Giang lại cười khẩy một tiếng, quát: “Hiểu lầm? Dương Thiệu Sơn, ông là cái thá gì mà cũng dám nghi ngờ cậu Tần chứ?” “Ngày hôm nay, nếu các người không cho cậu Tần một lời giải thích, tôi không để yên cho các người đâu!”
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 129: QUÁ MẤT MẶT


Lưu Giang rất tức giận, dù ông ta không tức giận thì cũng phải giả vờ tức giận.

Ông ta nổi giận đùng đùng, quát lên với Dương Thiệu Sơn.

Dáng vẻ của ông ta trông như chó săn của Tần Duy.

Sắc mặt Dương Thiệu Sơn càng khó chịu hơn, ông ta không ngờ Lưu Giang lại sợ hãi Tần Duy như vậy.

Không sai, ông ấy nhận ra điều này từ ánh mắt Lưu Giang, Lưu Giang lại sợ Tần Duy đến mức ấy.

Trong lòng ông ấy cực kỳ nghi ngờ, rốt cuộc Tần Duy đã làm gì?

Anh đã làm gì để khiến Lưu Giang phải cúi đầu trước anh?

Dương Thiệu Sơn là một người rất biết cách nắm bắt tình hình, bị Lưu Giang quát, ông ấy cũng không tức giận.

Trái lại gương mặt ông ấy cười vui vẻ, đứng trước mặt Tần Duy.

"Cậu Tần, vừa nãy chỉ là hiểu lầm, tôi xin lỗi cậu, hy vọng lần này cậu có thể tha nhà họ Dương chúng tôi"

Tần Duy lại cười giễu cợt, mỉa mai nói: "Một câu hiểu lầm là đã có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra à? Ông Dương, có phải ông đang khinh thường Tần Duy tôi không thế?"

"Vừa nãy chính tay tôi mang công văn quyền thi công đến, mấy người lại nói đấy là giả, hơn nữa còn xé nát nó!"

"Dù tôi có giải thích thế nào thì mấy người cũng không muốn tin tưởng tôi."

"Không tin tôi cũng được, tốt thôi, tôi đi là được chứ gì!"

"Nhưng tôi không ngờ, mấy người lại nói muốn đánh gãy hai chân tôi đấy!"

"Ha ha, ông Dương, nếu giám đốc Lưu không đến, có phải mấy người sẽ đánh gãy hai chân tôi không!"

Ánh mắt Tần Duy càng lạnh lùng hơn, trong mắt có sát ý tuôn ra.

Nói thật, chuyện hôm nay khiến anh cực kỳ tức giận!

Nếu không phải Dương Nhã Tinh vẫn đang ở đây và những người này là người thân của Dương Nhã Tinh.

Anh đã không khống chế được cơn giận từ lâu rồi.

Dương Thiệu Sơn nghe thấy Tần Duy nói vậy, sắc mặt dần trầm xuống.

"Cậu Tần, tôi đã nói rồi, vừa nãy chỉ là hiểu lầm, tôi có thể bồi thường cho cậu, nói đi, bao nhiêu tiền? Nhà họ Dương tôi nhận lỗi với cậu!" "Ba mươi tỷ có đủ không?"

Dương Thiệu Sơn trầm giọng nói.

"Ba mươi tỷ?" Tần Duy cười mỉa, anh giơ ba ngón tay lên: "Ba mươi nghìn tỷ"

Đồng tử Dương Thiệu Sơn co lại, hơi tức giận, nhưng lại không dám bộc lộ.

"Tần Duy, anh con mẹ nó đừng có kiêu ngạo quá, ba mươi nghìn tỷ, sao anh không đi cướp luôn đi!"

Sắc mặt Dương Diệu Bình đứng cách đấy không xa cũng âm u, tức giận hét.

Vừa nãy anh ta bị cú đấm của Tần Duy đánh bay, vì thế nên trong lòng đầy oán hận.

"Tần Duy, dù gì cậu cũng là bạn trai của Nhã Tinh, bây giờ nhà họ Dương gặp nạn, cậu giúp chúng tôi một chút thì có sao đâu?"

Sắc mặt Dương Thiệu Sơn dần khó chịu.

"Đúng đấy Tần Duy, chẳng phải cậu thích con gái tôi sao? Chỉ cần cậu bảo giám đốc Lưu ký một phần công văn khác, sau này chúng tôi sẽ không bao giờ ngăn cản hai người ở bên nhau nữa"

Dương Đình Lâm cười vui vẻ.

Thái độ khác hẳn lúc trước.

Mà khóe môi Tần Duy vẫn giữ nụ cười mỉa.

"Ông Dương, thứ tôi muốn không phải mấy câu hứa suông thế, tôi muốn một lời giải thích, một lời giải thích có thể khiến tôi tha thứ cho nhà họ Dương."

"Giải thích, cậu muốn giải thích gì?"

Sắc mặt Dương Thiệu Sơn âm u.

Ánh mắt Tần Duy bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, ngón tay chỉ về phía hai ba con Dương Đình Vũ với Dương Diệu Bình cách đấy không xa.

Anh lạnh lùng nói: "Tôi muốn hai người họ quỳ xuống cúi đầu xin lỗi tôi!"

Anh thốt ra câu này khiến tất cả mọi người sốc nặng!

"Tần Duy, anh to gan thật đấy, dám bảo ông đầy quỳ xuống cúi đầu với anh, anh có tin tôi sẽ giết anh ngay bây giờ không!"

Dương Diệu Bình lập tức nổi giận, cầm lấy một cây gậy, giận dữ đi về phía Tần Duy.

"Tần Duy, thà dẹp bỏ thù hận còn hơn cứ giữ mãi, cậu đừng có quá đáng!"

Dương Đình Vũ trầm giọng nói.

Sắc mặt Dương Thiệu Sơn cũng nặng nề, cuối cùng ông ấy nói: "Cậu đổi yêu cầu khác đi.

Một người là con ông ấy, một người là cháu ông ấy.

Quỳ trước mặt Tần Duy.

Như thế là đang vả vào mặt Dương Thiệu Sơn.

"Ông Dương, chẳng phải ông có thể hi sinh tất cả mọi thứ vì lợi ích của dòng họ sao?"

"Sao bây giờ lại không đồng ý hi sinh thế?"

"Tất cả mọi người trong nhà họ Dương đều ở đây, đang trơ mắt ra nhìn ông đấy, bây giờ tương lai của nhà họ Dương phải xem ông lựa chọn như thế nào rồi?"

Tần Duy liên tục cười khẩy.

Sắc mặt Dương Thiệu Sơn càng khó coi hơn.

Tần Duy đang trả thù, không chỉ cho bản thân anh, mà còn là vì Dương Nhã Tinh.

Sắc mặt Dương Thiệu Sơn xanh mét, sự lạnh lẽo trong đôi mắt càng rõ ràng hơn.

Cuối cùng, ông ấy nghiến răng, quát lên với ba con Dương Đình Vũ: "Quỳ xuống!"

Sắc mặt hai người thay đổi.

"Ba, dựa vào đâu chứ, tên khốn nạn này là một tên rác rưởi, dựa vào đâu mà con phải quỳ xuống cúi đầu với cậu ta?" "Đúng đấy ông nội, chẳng lẽ nhà họ Dương chúng ta còn sợ anh ta à?"

Sắc mặt Dương Thiệu Sơn càng âm u hơn.

Bây giờ toàn bộ nhà họ Dương vì dự án khu Vạn Phong bị đình chỉ mà như rơi vào vũng bùn.

Toàn bộ nhà họ Dương tràn ngập trong nguy cơ.

Bây giờ hy vọng duy nhất đang nằm trong tay Tần Duy.

Vì nhà họ Dương, Dương Thiệu Sơn có thể hy sinh tất cả.

Thật ra quỳ xuống dập đầu cũng không có gì.

Đâu có phải muốn lấy mạng hai người họ!

"Thằng khốn nạn, bảo hai đứa quỳ xuống thì quỳ xuống đi, lải nhải rác rưởi gì thế!"

Dương Thiệu Sơn quát.

"Còn không quỳ nữa thì bây giờ ba sẽ sai người đánh gãy chân hai đứa, không muốn quỳ cũng phải quỳ!"

Ánh mắt Dương Thiệu Sơn âm u, đôi mắt lộ ra sự lạnh lẽo.

Ba con Dương Đình Vũ thấy Dương Thiệu Sơn thật sự tức giận, cũng không dám chống đối, hai người rất không cam tâm đi đến trước mặt Tần Duy.

Rầm rầm!

Hai người quỳ xuống, sắc mặt đầy oán hận.

"Còn phải cúi đầu nữa"

Tần Duy nhìn hai người, cười khẩy nói: "Lạy ba cái là đủ rồi."

Sắc mặt hai người xanh mét.

Nhưng lại không làm được gì, sau đó cúi đầu lạy Tần Duy ba lạy.

Hai người ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt chỉ có không cam lòng và thù hận.

Giận dữ nói với Tần Duy: "Tần Duy, cậu đừng có quá đáng, tương lai còn dài, cậu đừng tưởng cậu có thể đắc ý mãi như thế!"

Tần Duy bật cười, mỉa mai nói: "Hai người có tin hai người đe dọa tôi thêm một câu, tôi sẽ cho hai người lạy thêm mười cái không?"

Anh nói xong câu này, hai người vội vàng ngậm miệng, không dám nói thêm.

"Tôi nghe được một tin đồn, nghe nói Tiết Hải Sâm có gửi một câu cho nhà họ Dương, nếu muốn lấy được quyền thi công thì phải dùng cái giá đánh gãy chân tôi để đổi, câu này là thật à?"

Tần Duy híp mắt, loáng thoáng có sát ý lộ ra.

Dương Đình Vũ quỳ trên mặt đất lập tức đổ mồ hôi lạnh..

"Vừa rồi mấy người tuyên bố muốn đánh gãy hai chân tôi, e là cũng có ý muốn nhà họ Tiết tha thứ nhỉ."

Tần Duy cười khẩy.

Sắc mặt Dương Đình Vũ càng khó chịu hơn.

Cuối cùng ông ta nghiến răng nói: "Tất cả mọi chuyện là do một mình tôi làm ra, không liên quan đến những người khác!"

"Ông tưởng mấy người nịnh bợ Tiết Hải Sâm là có thể lấy được quyền thi công à?"

Nói xong câu này, Tần Duy quay đầu cười nói với Lưu Giang: "Giám đốc Lưu, ông nghe lời Tiết Hải Sâm hay nghe lời tôi?"

Lưu Giang vội vàng cúi người trước, ông ta nói: "Đương nhiên là nghe cậu Tần, chỉ cần một câu của cậu, cậu bảo tôi đi hướng Tây tôi tuyệt đối không dám đi hướng Đông!"

"Còn tên Tiết Hải Sâm kia, đấy là tôi nể mặt cậu ta, nếu tôi không nể mặt cậu ta thì cậu ta chẳng là cái thá gì cả!"

"Cậu ta không là gì so với cậu"

Lưu Giang đúng là tên cáo già trong giới chính trị, câu nịnh hót này cực kỳ trôi chảy.

Ông ta thốt ra câu này khiến nhà họ Dương lại thấy ngạc nhiên!
 
Back
Top Bottom