Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ

Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 100: KHÍ TRÀNG NHƯ THẾ NÀO


Sau khi thu thập hai người Nhiêu Lệ Lệ xong.

Tần Duy và Quách Bắc ngồi lại quầy thịt nướng.

"Quách béo, vừa rồi thoải mái đúng không." Tần Duy cười nói.

"Thoải mái, nhưng mà...

Quách Bắc vẫn có chút lo lắng.

"Cậu sợ bọn họ quay lại trả thù?" Tần Duy hỏi.

"Anh Duy, anh không hiểu người đàn ông béo mà Nhiêu Lệ Lệ tìm đâu, rất nhiều công việc kinh doanh của công ty ông ta là bất hợp pháp, dưới tay ông ta có một nhóm người, có bối cảnh màu xám."

Sắc mặt Quách Bắc lo lắng.

"Vậy sao?"

Tần Duy cười khinh thường, trước kia anh ta có thể sợ hãi, nhưng hiện tại anh ta thật sự không sợ chút nào.

Tần Duy lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

Nếu anh ta nhớ không lầm thì Ngô Quân Thuỵ cũng là một trong tam hùng của Trung Hải.

Xét về thế lực ngầm, bạn trai của Nhiêu Lệ Lệ có thể so sánh được với anh ta sao?

Đầu bên kia điện thoại, Ngô Quân Thuy vẫn đang ở văn phòng làm việc, lúc này Tần Duy gọi đến.

Không chút do dự, ông ta nhận cuộc gọi với vẻ mặt tôn trọng.

"Ngài Tần, sao anh có thời gian lại gọi điện cho tôi?"

"Ông Ngô, tôi đang gặp chút rắc rối.."

Tần Duy kể lại ngắn gọn chuyện gì đã xảy ra.

Vẻ mặt Ngô Quân Thuỵ lập tức trở nên nghiêm nghị: "Ngài Tần, anh ở bên kia đợi tôi mười phút, tôi lập tức đưa người tới!"

Sau khi cúp điện thoại, Ngô Quân Thuỵ thông báo cho Mãnh Hổ và, để anh ta tập hợp anh em của mình, lái hàng chục chiếc xe thương vụ màu đen về phía đường Tam Lý...

Nói chuyện điện thoại xong, sắc mặt Tần Duy vẫn rất bình tĩnh.

Quách Bắc không biết Tần Duy gọi cho ai, nhưng nhìn Anh Duy không hề lo lắng chút nào.

Thế là anh ta cũng an tâm không ít.

"Quách béo, về sau dự định làm gì?"

Tần Duy đột nhiên hỏi.

"Còn có thể làm gì nữa, chỉ cần tìm một nơi làm việc thôi, người như tôi, ngơ ngơ ngác ngác sống qua ngày là đủ rồi, tôi cũng không dám có hy vọng xa vời"

Quách Bắc lắc đầu nói.

Tần Duy nhìn anh ta vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Cậu khẳng định như vậy là không được, cá muối cũng phải có mộng tưởng, huống chi là con người" "Cậu cũng đã trải qua, không tiền không quyền, ai cũng người xem thường cậu, cậu vẫn phải tiến lên"

Tần Duy nói với giọng điệu trầm ngâm.

Quách Bắc cúi đầu uống rượu: "Anh Duy, tôi hiểu lời cậu nói, nhưng quá khó khăn, không có bối cảnh và tài nguyên, muốn tiến lên quá khó khăn. "Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi luôn muốn khởi nghiệp nhưng lại thiếu tài chính, cũng không thu hút được đầu tư,nên chỉ dám nghĩ đến" Tần Duy hỏi: "Dự án gì?"

Η

"Anh Duy, anh cũng biết rằngai tôi đã tự học lập trình ở trường đại học, tôi chưa bao giờ từ bỏ việc học trên Internet, thực ra tôi muốn mở một công ty phát sóng trực tiếp, nhưng mà..."

Tần Duy mặc dù không hiểu rõ ý nghĩ của Quách Bắc, nhưng anh biết anh ta là một người rất có năng lực.

"Cần bao nhiêu tiền?"

Tần Duy hỏi.

"Khoảng 6 tỷ, đây vẫn chỉ là bắt đầu thôi." Quách Bắc nói.

"Tôi sẽ đầu tư cho cậu, 15 tỷ có đủ không?"

Tần Duy cười nói.

Sắc mặt Quách Bắc sáng lên, khuôn mặt vô cùng kích động: "Anh Duy, anh nói thật sao? Anh thật sự chịu đầu tư vào tôi sao?"

"Số thẻ bao nhiêu, tôi chuyển cho cậu"

Tần Duy cũng đã nghĩ đến việc khởi nghiệp nhưng anh ta không có đủ tài liệu.

Bây giờ Quách Bắc có ý tưởng này, vậy liền đầu tư tiền vào anh ta.

Cũng tránh cho mình chơi đùa lung tung.

Đối với Quách Béo, Tần Duy vẫn rất tin tưởng.

"Anh Duy! Cảm ơn anh rất nhiều!"

"Anh quả thực chính là ba mẹ tái sinh của tôi!"

Nhìn thấy số tiền khổng lồ 15 tỷ, Quách Bắc kích động ôm lấy Tần Duy.

"Cút cút! Tôi không có con trai lớn như cậu!"

Tần Duy đá Quách Béo đi.

Ầm ầm ầm ầm!!!

Đúng lúc này, tiếng ô tô gầm rú đột nhiên vang lên.

Nhìn quanh, chỉ thấy mười mấy chiếc xe thương vụ đang chạy về hướng này.

Ô tô đỗ dày đặc bên đường của quán nướng.

Cửa xe kêu cạch cạch mở ra.

Những nam thanhng niên ăn mặc bặm trợn sôi nổi đi xuống xe với gậy trên tay.

Bọn họ dày đặc như thủy triều, bao vây toàn bộ quầy thịt nướng!

Ít nhất năm sáu mươi người!

Khí thế mãnh liệt!

Sát khí bay lên trời!

"Những người không liên quan, mẹ nó cút khỏi đây cho tôi!"

Một người đàn ông đeo dây chuyền vàng lớn hét Ito

Những người xem náo nhiệt vội vàng giải tán ngay lập tức, chỉ còn lại Tần Duy và Quách Bắc đang bị bao vây lại.

"Nhóc con, không nghĩ tới đúng không, chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy!"

Đúng lúc này, bạn trai hiện tại của Nhiêu Lệ Lệ bước ra với vẻ mặt đầy sự đắc ý.

Thấy cảnh tượng này, Quách Bắc bị dọa sợ hãi đến tái mặt, cả người không nhịn được mà run rẩy.

Tần Duy khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía tên mập mạp kia.

"Không ngoài dự đoán của tôi, quả nhiên ông đã tới.

Khóe miệng Tần Duy hiện lên một nụ cười giễu cợt.

Người đàn ông nhướng mày, trầm giọng nói: "Cậu nói cái gì? Đang đợi tôi sao?"

Sau đó ông ta cười ha hả: "Là đang chờ tôi chém chết các người sao!!!"

"Anh Quảng, chỉ có hai tên nhóc này chọc anh?"

Người đàn ông đầu trọc nói với bạn trai của Nhiêu Lệ Lệ.

"Đúng vậy, Bưu Tử, chính là hai tên khốn nạn này." Anh Quảng lộ ra vẻ mặt hung ác.

"Anh Quảng, anh yên tâm, hai người này đều không thể trốn thoát, cam đoan sẽ đối xử ngoan ngoãn với anh"

Khóe miệng Bưu Tử lạnh lùng, anh ta giơ một ngón tay lên.

"Các anh em!"

"Có!"

Người của anh ta la hét, giơ gậy trong tay lên trên mặt từng người đều có sự chế nhạo và tàn nhẫn.

Chỉ chờ ra lệnh một tiếng!

Bọn họ sẽ cắn xé như một bầy sói!

Xé Tần Duy và Quách Béo thành từng mảnh nhỏ!

"Quách Bắc, bây giờ cậu mới sợ, tôi nói cho cậu biết!"

"Hôm nay cậu nhất định phải chết!"

"Tôi khuyên cậu bây giờ quỳ xuống lạy tôi nhận lỗi, có lẽ tôi có thể thame cho cậu cái mạng chó này!"

Khuôn mặt của Nhiêu Lệ Lệ tràn ngập nụ cười hung dữ.

Quách Bắc nhìn trận thế đối diện, sắc mặt bị doạ sợ đến tái nhợt, trong lòng sợ hãi.

"Anh Duy, nên làm gì bây giờ?"

Sắc mặt Quách Bắc tràn ngập sự lo lắng.

"Đợi lát nữa đánh nhau, tôi sẽ yểm trợ cho cậu, cậu tranh thủ thời gian chạy trốn!"

Quách Bắc mặc dù bị dọa sợ đến chân mềm nhũn, nhưng anh ta cũng không muốn liên lụy Tần Duy.

Tần Duy cười nói: "Chỉ là một đám tôm tép mà thôi, có gì phải lo lắng?"

Vẻ mặt Tần Duy bình thường.

Không coi trọng những người này chút nào.

"Mẹ kiếp! Chém chết bọn họ cho tôi!"

Người đàn ông được gọi là anh Quảng mang sắc mặt dữ tợn, hét lên một tiếng!

Lập tức!

Tiếng giết chấn động bầu trời!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Đúng lúc này,mấy chục chiếc xe việtec dã màu xám phân khối lớn chạy về hướng này.

Khí thế uy nghiêm, thanh âm vang dội!

Như dã thú gầm thét!

Bọn họ thống nhất dừng xe ở ven đường.

Ánh đèn ô tô chói lóa xé toạc bóng đêm, chiếu sáng toàn bộ đêm tối!

Toàn bộ khung cảnh, giống như ban ngày!

Anh Quảng, đám người Bưu Tử dừng lại, nhìn sang.

Chỉ thấy, trong ánh sáng mờ ảo.

Từng bóng đen lần lượt xuất hiện!

Bọn họ cầm đao khảm ở trong tay!

Vô cùng đông đúc, đang đi về phía quầy thịt nướng.

Tiếng bước chân dày đặc như nhịp trống, rung chuyển cả mặt đất!

Chưa tới gần!

Anh Quảng và đám người Bưu Tử đã cảm thấy một luồng sát khí ngập trời đang lao về phía bọn họ!

Dưới ánh đèn chói lóa, bọn họ trông giống như một đàn mãnh hổ!

Ngang ngược, hung tàn!

"Là người nào!"

Sắc mặt Bưu Tử thay đổi, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén!

"Bưu Tử, con mẹ nó lão tử còn không nhận ra à?"

Đúng lúc này, Mãnh Hổ xuất hiện.

Vẻ mặt tà ác của anh ta tràn ngập sát ý nụ cười hung ác, che lấp đôi mắt u ám đầy sát ý lạnh như băng!

"Là anh!"

"Mãnh Hổ!"

"Đúng là tôi!"

Mãnh Hổ cười một tiếng, anh ta dừng lại, đột nhiên cầm một mã đao nặng nề khoác lên vai.
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 101: TÂM TRẠNG THOẢI MÁI


Không thể không nói cảnh tượng này quá hoành tráng, quá chấn động!

Trước hàng chục ánh đèn ô tô, Mãnh Hổ vai vác dao phay, sau lưng là hàng trăm người đi theo.

Mấy trăm tên đàn em như hổ như sói, trên mặt kẻ nào cũng nở nụ cười dữ dằn, tay vác mã tấu.

Chỉ chờ Mãnh Hổ ra lệnh, bọn chúng sẽ lao tới như thủy triều vậy.

Nét mặt Bưu Tử dần cứng lại.

Anh ta nhìn Mãnh Hổ chằm chằm, thấp giọng nói: "Mãnh Hổ, tạo khuyên mày không nên xen vào việc của người khác. Ai sợ mày chứ Bưu Tử tao còn lâu mới sợ"

Mãnh Hổ cười gắn: "Thế cơ à? Mày không sợ tao, thế anh Hùng thì sao, mày có sợ anh Hùng không?"

"Cái gì?" Bưu Tử sửng sốt.

Nhưng đúng lúc này.

Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen chậm rãi xuất hiện.

Người đàn ông này tầm hơn năm mươi tuổi, vóc người trung bình, để đầu đinh, trông diện mạo khá bình thường.

Nhưng khi Bưu Tử nhìn rõ dáng vẻ của ông ta thì biến sắc.

"Ngô... Ngô Chấn Hùng!"

Trên mặt anh ta đầy vẻ kinh hãi, không ngờ ngay cả Ngô Chấn Hùng cũng sẽ tới.

Nhưng anh Quảng bên cạnh anh ta lại không biết Ngô Chấn Hùng.

"Bưu Tử, mày sợ cái chó gì, đập chết m* nó đi!"

"Tao đập chết m* mày thì có!"

Mặt Bưu Tử biến sắc, anh ta xoay cây gậy bóng chày trong tay bất ngờ đập vào đầu anh Quảng.

Cốp một tiếng.

Anh Quảng tội nghiệp bị đánh vỡ đầu, mặt đầy máu đỏ ngã ra đất.

Mặt anh Quảng đầy đau đớn và nghi vấn, dù có nghĩ nát óc anh ta cũng không hiểu tại sao Bưu Tử lại đánh mình.

"Bưu Tử, cậu to gan thật đấy, đến cả tôi mà cậu cũng dám không coi ra gì.

Ngô Chấn Hùng ngậm một điếu xì gà trong miệng, làn khói xanh bay bay dưới ánh đèn khiến ông ta trông càng thêm mơ hồ.

Vóc người ông ta trung bình, không cao, nhìn không có gì nổi bật nhưng khí chất của ông ta khiến người ta phải nghẹt thở.

Đối mặt với ông ta giống như đối mặt với một con hổ đang say ngủ vậy.

Ông ta là ai?

Ông ta là Ngô Chấn Hùng!

Một trong Tam Hùng của Trung Hải.

Nhân vật đứng đầu trong thế lực màu xám.

Bưu Tử có thể không coi Mãnh Hổ ra gì.

Nhưng anh ta tuyệt đối không dám không coi thường Ngô Chấn Hùng.

"Anh... Anh Hùng, anh đang nói gì thế? Cho dù cho em một trăm lá gan, em cũng không dám không coi coi anh ra gì, anh nói thế có phải là oan cho anh em mình quá không?"

Bưu Tử cười nịnh nọt.

"Anh em? Cậu còn chưa có tư cách làm anh em của tôi"

"Tôi rửa tay gác kiếm có mấy năm thôi, nhưng xem ra trong mắt các cậu, kiếm của tôi đã rỉ sét rồi"

Lúc nói tới đây, ánh mắt Ngô Chấn Hùng bỗng trở nên sắc bén, dường như còn có vẻ rét lạnh.

Nghe thế, Bưu Tử tái mặt, mồ hôi vã ra như tắm. "Em nào dám!" Anh ta vội vàng lắc đầu.

Đùa à? Đối thủ là một trong Tam Hùng đấy!

Người ta chỉ khẽ vẩy tay một cái là bóp ch ết anh ta.

"Thế mà cậu còn dám đứng nói chuyện với tôi?"

Ngô Chấn Hùng gầm lên.

Bup!

Gần như không chút do dự, Bưu Tử quỳ xuống trước mặt ông ta.

"Tất cả quỳ xuống cho tao!"

Anh ta quỳ xuống và hét lên.

Hàng chục anh em mà anh ta dẫn theo rối rít buông vũ khí, quỳ xuống trước mặt Ngô Chấn Hùng.

Cảnh tượng này khiến anh Quảng nhìn mà chết lặng.

Nhiêu Lệ Lệ lại càng chết lặng.

Ngay cả Quách Phàm cũng phải kinh sợ.

Anh Duy đỉnh vãi!

Đến cả Ngô Chấn Hùng cũng tới trợ uy cho anh ấy!

Ngô Chấn Hùng nhìn đám người Bưu Tử đang quỳ trước mặt mình, sắc mặt không thay đổi mấy.

Ông ta dẫn Mãnh Hổ đi về phía Tần Duy.

Chẳng mấy chốc, ông ta đã bước đến chỗ anh.

"Cậu Tần, xin lỗi đã đến muộn, để cậu hoảng sợ rồi" Ngô Chấn Hùng nói với vẻ cung kính.

Đối với Tần Duy, Ngô Chấn Hùng luôn rất khách sáo và tôn trọng.

Ông ta là người trong giang hồ nên cực kỳ trọng chữ nghĩa.

Tần Duy cười nói: "Ông Ngô tới vừa lúc."

Ngô Chấn Hùng gật đầu rồi quay sang nhìn đám người Bưu Tử và anh Quảng.

“Cậu định làm gì với mấy người này?”

Ngô Chấn Hùng hỏi.

Ánh mắt Tần Duy hơi lạnh, anh dẫn Quách Phàm đi tới trước mặt Bưu Tử kia.

Bưu Tử quỳ trên đất, mặt đầy sợ hãi.

"Người... Người anh em, gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau. Tôi không biết anh là bạn của anh Hùng. Tôi xin lỗi, xin anh tha cho tôi lần này, sau này tôi sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa."

Anh ta không ngừng xin tha, mặt đầy cầu khẩn.

Ánh mắt Tần Duy lạnh lẽo, trước nay anh chưa từng nghe loại cầu xin thế này.

Anh khinh thường nhất là loại người sợ mạnh h**p yếu này.

Tần Duy quất một gậy, trực tiếp đánh gãy một tay của anh ta.

"Tôi tha cho cậu lần này, nếu còn có lần sau tôi sẽ lấy mạng của cậu."

Tần Duy lạnh lùng nói.

"Cảm ơn anh đã tha cho tôi!"

Bưu Tử như được phóng thích, nhanh chóng dẫn người của mình rời đi.

Tại hiện trường, Nhiêu Lệ Lệ và bạn trai vẫn đứng tại chỗ.

"Phàm Tử, hai kẻ này giao cho cậu"

Tần Duy nói với Quách Phàm.

Quách Phàm gật đầu, ánh mắt lộ vẻ hung dữ, chậm rãi đi về phía anh Quảng.

Anh Quảng kia sợ đến tái mặt.

"Người... Người anh em, tôi sai rồi, tôi sai rồi còn chưa được à?"

"Tôi không cần con đàn bà rẻ tiền này nữa, tôi trả lại cho cậu đấy."

"Mà cậu cũng có thể đến công ty tôi làm việc bất cứ lúc nào. Chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi thăng chức cho cậu cũng được nữa" Anh Quảng bắt đầu sợ, không ngừng xin tha

"Loại đàn bà giẻ rách này ấy à, mày cứ giữ lấy mà dùng đi."

Quách Phàm xách gậy nên cho anh Quảng một trận.

"Dám cướp đàn bà của tao"

"Đuổi việc tao"

"Sỉ nhục tao."

"Đệch mợ!"

"Không phải mày oai lắm à?"

"Mẹ kiếp mày ngon lắm!"

Vẻ mặt Quách Phàm hung hãn, vừa đánh vừa chửi.

Anh Quảng kêu gào luôn miệng, chẳng mấy chốc đã bị Quách Phàm đánh đến bất tỉnh.

Lúc này, ánh mắt đáng sợ của Quách Phàm lại nhìn về phía Nhiêu Lệ Lệ.

Nhiêu Lệ Lệ thấy thế thì sợ run lên.

Mặt mày cô ta tái nhợt, cực kỳ hối hận.

"Quách... Quách Phàm... Dù gì chúng ta cũng từng là người yêu.."

Bop!

Quách Phàm tát vào mặt cô ta.

"Anh yêu, em sai rồi, sau này em không dám nữa. Em cũng bị ép thôi, em thật sự bị ép mà!"

Bop!

Quách Phàm lại tát cô ta thêm cái nữa.

"Em sai rồi, em sai thật rồi. Xin anh tha cho em, chúng mình làm hòa đi, sau này em sẽ một lòng một dạ với anh... Bốp bốp bốp!

Lại thêm ba cái tát nữa, khiến người phụ nữ bất tỉnh nhân sự luôn.

Có những chuyện, trải qua một lần là thấy rõ ngay.

Lúc này trong mắt cậu ta, loại đàn bà hám tiền như Nhiêu Lệ Lệ còn kinh tởm hơn cả rác rưởi.

"Anh Duy, chúng ta đi thôi."

Trong lòng Quách Phàm vô cùng vui sướng, sống bấy nhiêu năm trên đời, đây là lần đầu tiên cậu ta sướng như vậy.

Mà tất cả những điều này đều là do anh Duy mang lại cho cậu ta.

"Ừ."

Tần Duy gật đầu.

"Ông Ngô, cảm ơn ông chuyện hôm nay. Sau này có cần gì thì cứ gọi tôi."

Tần Duy cười nói với Ngô Chấn Hùng.

Ngô Chấn Hùng vội xua tay: "Cậu Tần khách sáo quá. Cậu là ân nhân cứu mạng của tôi, đây là điều tôi nên làm mà"

Trò chuyện mấy câu, Ngô Chấn Hùng dẫn người của mình rời đi.

"Tâm trạng đã thoải mái chưa?"

Tần Duy đưa mắt nhìn Quách Phàm.

Quách Phàm gật đầu: "Rồi ạ, nói thật nhé anh Duy, bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên em thấy đã thế đấy."

"Tối nay anh đừng đi nữa, mình đi tăng hai đi!"

Không quan tâm Tần Duy có muốn hay không, Quách Phàm dẫn Tần Duy đến một quán karaoke.

Tần Duy cạn lời, tên này điên thật rồi!
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 102: THỨ ĐỒ BỎ ĐI NHƯ CẬU


Ngày hôm nay là một ngày lành đối với nhà họ Lâm.

Mấy hôm trước, Lý Long lấy được một dự án gia công phần mềm cho tập đoàn Tứ Hải.

Nghe nói, một khi ký hợp đồng thì lợi nhuận ít nhất cũng đến một nghìn năm trăm tỷ.

Vì chuyện này nên Lâm Thiết Hàn cũng ké được một một phần lợi nhuận, dốc hết toàn bộ tài sản gom góp đủ ba trăm tỷ để đầu tư theo.

Tối hôm nay chính là lúc Lý Long và Kim Mặc Nhiên của tập đoàn Tứ Hải đàm phán ký kết hợp đồng.

Lý Long đặt một phòng riêng sang trọng.

Anh ta dẫn theo mấy người Lâm Nguyệt Nguyệt, Lâm Thiết Hàn, Từ Linh đến tham gia lần đàm phán ký hợp đồng này.

Ngồi đối diện bọn họ là Lý Mặc, người chịu trách nhiệm dự án của hội thương mại Tứ Hải.

Lý Long có thể lấy được dự án này là nhờ có Lý Mặc giúp sức.

Lý Mặc là chú của anh ta, có ông ta trong ngoài phối hợp nên Lý Long mới thuận lợi lấy được dự án này.

"Chú Lý, chú có mang hợp đồng đến không?"

Lý Mặc mỉm cười, nâng ly lên nói: "Đã mang đến rồi, chỉ chờ ký tên thôi."

Ông ta cười nói rồi lấy một bản hợp đồng ra.

"Ký tên xong là dự án sẽ là của cháu, làm cho tốt vào đấy. Cái khác chú không dám bảo đảm, trong vòng nửa năm kiếm một nghìn năm một nghìn tám trăm tỷ cũng không khó đâu."

Lý Mặc cười bảo.

Lý Long nghe thấy thế thì cực kỳ kích động.

Đây là hợp đồng lớn mấy nghìn tỷ đấy.

Vì để lấy được dự án này mà anh ta phải chuẩn bị đủ thứ.

Số tiền bỏ ra không thể nào dưới mấy trăm tỷ.

Nhưng công lao bỏ ra không phụ lòng người, cuối cùng cũng lấy được hợp đồng.

Cả nhà Lâm Thiết Hàn cũng cực kỳ kích động.

Nhà họ Lâm bọn họ cũng đầu tư ba trăm tỷ.

Đến lúc đó chia lợi nhuận cũng có thể lấy được ba trăm sáu trăm tỷ.

Dù sao tập đoàn Tứ Hải cũng nhiều tiền, bình thường dự án có liên quan đến bọn họ đều có thể kiếm được lợi nhuận mà không bị lỗ. "Chú Lý, hợp tác vui vẻ!"

Sau khi Lý Long ký tên xong, anh ta nâng ly lên chúc mừng.

Hợp đồng lớn mấy trăm tỷ này cứ thế ký kết xong.

Mọi người hết sức phấn khởi, cực kỳ kích động.

Đặc biệt là ba người Lâm Thiết Hàn, Lâm Nguyệt Nguyệt, người nào cũng rất phấn khích, thế này là sắp sửa phát tài rồi!

Có con rể tốt như này, nhà họ Lâm cần gì phải lo không thịnh vượng nữa!

"Chú Lý, đã ký hợp đồng xong rồi, cháu có đặt một nhà hàng, chúng ta cùng đi chúc mừng thôi.

Lý Long cười nói.

Nói xong mấy câu này, mấy người đến nhà hàng.

Vừa ra khỏi phòng riêng, trùng hợp thế nào lại nhìn thấy hai người Tần Duy và Quách Phàm đi về mấy người ở hành lang. "Mẹ nó đúng là đen đủi, sao lại đụng trúng tên rác rưởi này thế!"

Sắc mặt Lâm Nguyệt Nguyệt lập tức trở nên âm u, nói bằng giọng lạnh lùng.

Từ Linh nhìn thấy Tần Duy là lại nhớ đến nỗi sỉ nhục sáng hôm nay phải chịu.

Cơn tức lập tức bùng lên!

Nghiến răng nghiến lợi căm hận, ánh mắt kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống Tần Duy.

Sắc mặt Lý Long cũng âm u lạnh lẽo, không biết vì sao lần nào đụng phải tên khốn nạn Tần Duy này là không có chuyện gì tốt xảy ra.

Quách Phàm chú ý thấy bầu không khí có gì đấy không ổn, cậu ta nhíu mày hỏi: "Anh Duy, bọn họ là ai thế?"

Sắc mặt Tần Duy bình tĩnh, cười nói: "Nhà vợ cũ của tôi đấy."

Lúc này Quách Phàm mới hiểu ra, sắc mặt cũng không khỏi lạnh lùng đi đôi chút.

Cậu ta đã được nghe kể về một số chuyện Tần Duy đã từng trải qua.

Đương nhiên cậu ta cũng biết cả nhà này không phải người tốt lành gì.

"Ai là vợ cũ của anh, anh là cái thá gì, đừng có mà nói linh tinh, Lâm Nguyệt Nguyệt tôi không dính dáng gì đến anh hết!"

Nghe thấy hai từ vợ cũ, Lâm Nguyệt Nguyệt lập tức nổi cáu!

Đối với cô ta, cuộc hôn nhân với Tần Duy là nỗi sỉ nhục của cả đời cô ta!

Tần Duy mỉa mai: "Lâm Nguyệt Nguyệt, giờ mới được bao lâu đâu mà cô đã quên sạch chuyện chúng ta từng kết hôn thế, cô đúng là bạc tình bạc nghĩa. Tôi thấy một con chó còn có trí nhớ tốt hơn cả cô đấy.

Anh nói xong câu này, cơn giận của Lâm Nguyệt Nguyệt càng dữ dội hơn.

"Tên rác rưởi này, anh dám chửi tôi!"

"Tên khốn nạn, anh muốn chết à!"

Nói xong, cô ta vội vàng nói với Lý Long: "Ông xã, tên rác rưởi kia chửi em, anh mau dạy cho anh ta một bài học hộ em đi!"

Sắc mặt Lý Long hơi khó chịu, chỉ vào Tần Duy nói: "Cậu im mồm cho tôi! Bây giờ ông đây không có sức đâu để lãng phí thời gian với cậu, biết điều thì mau cút đi!"

Bây giờ anh ta phải làm chuyện lớn, không có thời gian đâu để để ý đến tên rác rưởi Tần Duy này.

Quách Phàm lập tức khó chịu: "Anh nói chuyện kiểu gì thế, đây là nhà của anh à, anh bảo ai cút là người đấy phải cút đúng không?"

Sắc mặt Lý Long càng mất kiên nhẫn hơn, con chó con mèo nào cũng dám quát tháo trước mặt anh ta à?

Mà lúc này Từ Linh cười mỉa, biểu cảm đầy sự mỉa mai: "Tần Duy, cậu đừng có tưởng bây giờ cậu có chút tiền là không cần biết bản thân họ gì!"

"Đồ ăn hại thì vẫn hoàn ăn hại thôi, có cho cậu nhiều tiền nữa thì cậu cũng không thay đổi được bản chất ăn hại đấy đâu!"

"Hơn nữa tôi nói cho cậu biết, nhà họ Lâm bây giờ không còn là nhà họ Lâm lúc trước nữa!"

"Sau này nhìn thấy chúng tôi thì tốt nhất cậu nên chú ý chút đi!"

Sắc mặt Từ Linh lạnh lùng như băng nói.

Tần Duy nghe thấy thế thì khoé môi hơi nhếch lên, cười mỉa: "Ồ? Ý của bà là nhà họ Lâm sắp sửa phát tài rồi à?"

Từ Linh cực kỳ đắc ý nói: "Tôi nói cho cậu biết, bây giờ nhà họ Lâm đã hợp tác với tập đoàn Tứ Hải rồi."

"Không bao lâu nữa nhà họ Lâm chúng tôi sẽ lên như diều gặp gió, trở thành danh gia vọng tộc có danh tiếng hiển hách ở Trung Hải.”

"Ha ha, Tần Duy cậu có leo lên được nhà họ Dương thì có sao chứ? Trong mắt nhà họ Lâm, chẳng phải cuối cùng cậu vẫn chỉ là một tên rác rưởi"

Trong mắt Từ Linh, hợp tác với tập đoàn Tứ Hải là một chuyện cực kỳ đáng để khoe khoang.

Đặc biệt là khoe khoang trước mặt Tần Duy, bà ta cảm thấy cực kỳ có cảm giác thành tựu.

"Tập đoàn Tứ Hải?"

Tần Duy nghe thấy vậy thì hơi nhíu mày.

Nhìn thấy biểu cảm nhà quê của Tần Duy, Từ Linh càng cười mỉa mai hơn: "Một tên rác rưởi như cậu không biết hội thương mại Tứ Hải cũng bình thường thôi."

"Tôi nói cho cậu biết, hội thương mại Tứ Hải là doanh nghiệp lớn nhất Trung Hải, là doanh nghiệp lớn mạnh đứng thứ 500 thế giới!"

"Cũng đúng, đối với một tên rác rưởi như cậu, trong mắt một người bình thường như cậu công ty lớn như này cao không thể với như thần linh!"

"Mà nhà họ Lâm lại sắp sửa được hợp tác với tập đoàn Tứ Hải, không lâu nữa nhà họ Lâm sẽ lên như diều gặp gió. Sau này, không phải không có khả năng sẽ vượt qua nhà họ Dương!"

Từ Linh càng nói càng vui.

Đây chính là thứ bà ta muốn!

Bà ta rất muốn nhìn thấy Tần Duy lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, hâm mộ, không cam tâm, tức giận...

Nhưng tất cả chuyện này không xảy ra...

Sắc mặt Tần Duy kỳ lạ, anh hỏi lại: "Bà có chắc là bà đang nói đến hội thương mại Tứ Hải không thế?"

Từ Linh tưởng Tần Duy không tin bà ta.

Cơn tức lập tức bùng lên!

"Cậu có biết người đứng cạnh tôi là ai không?"

"Ông ấy là người chịu trách nhiệm dự án của hội thương mại Tứ Hải! Chú của Lý Long, con rể của tôi!"

"Bây giờ cậu đã tin chưa!"

Từ Linh liên tục cười mỉa.

Nói xong câu này, trên mặt Lý Long cũng đầy kiêu ngạo và tự hào.

Anh ta nâng đôi bờ mi, cười mỉa nói với Tần Duy: "Tần Duy, tôi muốn cậu biết, sức mạnh của bản thân mới là sức mạnh thật sự!" "Ông đây có nền tảng, có mối quan hệ, có tài chính có thể đè bẹp được tất cả của cậu!"

"Còn cậu là cái thá gì mà cũng muốn cạnh tranh với tôi?"

"Tôi nói cho cậu biết, tên rác rưởi như cậu có li3m ngón chân cho tôi cũng chẳng đủ tư cách đâu!"

Lâm Nguyệt Nguyệt cũng cười khẩy: "Tần Duy, anh nhớ đấy, đây mới chỉ là bắt đầu thôi! Không lâu nữa anh sẽ phát hiện ra giữa anh với nhà họ lâm của tôi là khoảng cách xa xôi không thể với tới!"

"Rác rưởi, mãi mãi chỉ là rác rưởi!"

Nhà bộ dạng đắc ý của nhà họ Lâm, sắc mặt Tần Duy càng kỳ lạ hơn.

Nhưng Quách Phàm lại không chịu nổi chuyện Tần Duy bị đám khốn nạn này sỉ nhục.

"Mấy người im miệng đi!"

"Anh Duy là người mà mấy người có thể sỉ nhục hả!"

Cậu ta siết chặt nắm đấm, khuôn mặt đầy tức giận, muốn ra tay.
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 103: HỎI RÕ RÀNG CHƯA


Trên mặt Quách Phàm tràn đầy lửa giận, nắm chặt nắm đấm muốn động thủ.

Đám người Lý Long tỏ vẻ khinh thường, trong suy nghĩ của bọn họ, bạn bè của phế vật cũng là phế vật!

Không đáng để nhắc tới!

Nhưng Tần Duy lại giữ chặt Quách Phàm, để cậu ta tỉnh táo lại.

Quách Phàm khó chịu nói: "Anh Duy, miệng của đám người này quá hôi thối, tốt nhất là nên xé nát miệng của bọn chúng ra!"

Tần Duy lắc đầu cười khẩy: "Chúng ta là người có văn hóa, người có văn hóa sao có thể ra tay được?"

Dứt lời, trên mặt Tần Duy mang theo ý giễu cợt chế nhạo nhìn về phía Lý Mặc.

Anh trầm giọng nói: "Ông là người của tập đoàn Tứ Hải phải không?"

Lý Mặc tiến lên một bước, kiêu căng đáp: "Không sai, tôi là tổng phụ trách phòng dự án, quản lý cấp cao của tập đoàn Tứ Hải."

Tần Duy khẽ gật đầu, sau đó nói: "Bây giờ tôi thông báo với ông, hợp đồng dự án với Lý Long sẽ lập tức bị hủy bỏ."

Anh vừa nói lời này, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.

Mọi người đều choáng váng trong giây lát.

"Cậu nói cái gì?"

Lý Mặc cực kỳ ngạc nhiên, cho rằng mình nghe lầm.

"Tôi nói ông lập tức hủy bỏ bất kỳ dự án hợp tác nào với nhà họ Lý, nếu không tôi sẽ sa thải ông!" Giọng nói của Tần Duy lạnh dần.

Nghe xong, Lý Long bên cạnh phá lên cười, cười đến mức khóe miệng sắp ngoắc tới tận mang tai!

"Tần Duy, con mẹ nó cậu điên rồi à, cậu có biết cậu đang nói gì không?"

"Hủy bỏ hợp đồng? Sa thải chú họ tôi, người không biết còn tưởng Tần Duy cậu là tổng giám đốc của tập đoàn Tứ Hải đấy!"

Lâm Nguyệt Nguyệt cũng lộ ra nụ cười khoa trương: "Tần Duy, kỹ năng diễn xuất này của anh không đi làm diễn viên quả là đáng tiếc, nói không chừng còn có thể lấy được giải Oscar đó!"

Trên mặt Từ Linh cũng mang theo vẻ giễu cợt: "Tên phế vật này cho là mình có mấy đồng tiền, kiêu căng đến mức sắp quên mất họ của mình rồi!"

Lâm Thiết Hàn cười khẩy.

Trong suy nghĩ của bọn họ.

Lúc này Tần Duy chỉ là một tên hề nhảy nhót.

Tần Duy nhìn bọn họ như nhìn đám ngốc.

Anh lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số ngay trước mặt bọn họ.

Cuộc điện thoại này là anh gọi cho Trần Tứ Hải.

Rất nhanh, điện thoại đã được kết nối.

"Đại ca Trần, công ty của chú có phải một người tên là Lý Mặc, hình như là tổng phụ trách phòng dự án?"

Trần Tứ Hải bên kia nhíu mày suy nghĩ thật lâu.

Sau đó nói: "Chú nhớ ra rồi, trong công ty đúng là có người như vậy"

Quy mô của tập đoàn Tứ Hải quá lớn, ông ta không thể biết hết tất cả mọi người.

"Sao vậy Duy Nhi, người này đắc tội cháu sao?" Trần Tứ Hải nhíu mày hỏi.

"Phải, người này hợp tác với nhà họ Lâm, tôi muốn sa thải ông ta"

Tần Duy lời ít ý nhiều.

"Đã rõ, chú lập tức đi làm ngay.

Đối với mệnh lệnh của Tần Duy, Trần Tứ Hải luôn chấp hành vô điều kiện.

Cúp điện thoại, Tần Duy lạnh lùng nhìn về phía Lý Mặc kia.

Anh trầm giọng nói: "Tôi cho ông thêm một cơ hội cuối cùng, ông chắc chắn không hủy bỏ dự án hợp tác với Lý Long và nhà họ Lâm?"

Lý Mặc lập tức thẹn quá hóa giận.

"Thằng khốn, mày là cái thá gì mà dám ra lệnh cho tao!"

"Mẹ nó, mày bớt giả ngầu trước mặt tao đi, ông đây không có tâm trạng diễn với mày!"

Nét mặt Lý Mặc tràn đầy vẻ khó chịu!

Lý Long ở bên cạnh nghe xong thì bật cười: "Tần Duy, cậu đúng là coi trọng mình quá rồi!" "Cậu xem bản thân cậu giống cái thứ gì, như một con chó dại của bậy của bạ!"

Tần Duy không nói gì, trong lòng anh đếm thầm.

Ba!

Hai!

Một!

Anh vừa đếm xong, điện thoại của Lý Mặc đột nhiên reo lên.

Ông ta cúi đầu xem, là một số điện thoại lạ.

Ông ta nghe điện thoại.

"Alo, ai vậy?" Tâm trạng của Lý Mặc đang không tốt, nói chuyện cũng rất cục cằn.

"Tôi là Trần Tứ Hải!" Một giọng nói trầm thấp truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.

Trần Tứ Hải?

Lý Mặc giật mình, đây không phải là tổng giám đốc tập đoàn Tứ Hải, sếp của ông ta sao?

Sao Trần Tứ Hải lại gọi điện thoại cho ông ta?

Hơn nữa với cấp bậc của ông ta, nào có đủ tư cách để tổng giám đốc Trần tự mình gọi điện tới.

Ông ta nhìn thoáng qua Tần Duy.

Trong lòng chắc chắn chuyện này nhất định là Tần Duy đang cố ý chỉnh ông ta

"Con mẹ nó mày lừa ai đấy, tốt nhất đừng để tao biết mày là ai, nếu không tao chơi chết thằng ch* đ* mày!"

Nói xong, Lý Mặc hung tợn cúp điện thoại.

Mà ở đầu bên kia, Trần Tứ Hải tái mét mặt

Ông ta tức giận dùng tay đập nát chiếc bàn trước mặt.

"Dám mắng ông đây, đệt!"

Ông ta lập tức đứng lên, gọi một cuộc điện thoại thông báo...

"Thằng nhóc mày coi như có chút tài cán đấy, lấy được số điện thoại của tao, còn dám giả mạo tổng giám đốc công ty tao, con mẹ nó mày muốn chết phải không!"

Vẻ mặt Lý Mặc âm trầm, tràn đầy lửa giận.

Lý Long ở bên cạnh xúi giục: "Chú họ, Tần Duy này ăn gan hùm mật gấu rồi mới dám giả mạo tổng giám đốc Trần, chú tuyệt đối đừng tha cho anh ta!"

"Đúng vậy, loại người này, nhất định phải cho anh ta một bài học!" Lâm Nguyệt Nguyệt cũng nói.

Vẻ mặt của Tần Duy cách đó không xa càng ngày càng quái dị.

Lý Mặc này thế mà lại dám mắng Trần Tứ Hải.

Là muốn tìm cái chết à?

Nhưng anh lười nói thêm gì với những người này, dù sao Trần Tứ Hải cũng không tha cho tên đó.

Anh trực tiếp dẫn Quách Phàm vào phòng riêng.

"Anh Duy, cứ để như vậy thôi sao?" Trong phòng, Quách Phàm khó chịu nói.

"Cậu có tin bọn họ sẽ sớm tới cầu xin tôi hay không." Tần Duy cười mỉa mai.

Bên ngoài hành lang, thấy Tần Duy bỏ đi, Lý Long và Lâm Nguyệt Nguyệt đều đắc ý cười khẩy.

Theo bọn họ, sở dĩ Tần Duy chạy trối chết cũng là vì anh đã mất hết thể diện, không còn chút mặt mũi nào ở lại nữa.

Nếu như không phải còn có việc khác phải làm, Lý Long chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho Tần Duy như vậy.

Mà đúng lúc này.

Điện thoại của Lý Mặc lại vang lên.

Lý Mặc nhìn người gọi tới, là giám đốc tập đoàn Tứ Hải, là cấp trên trực tiếp của ông ta.

"Giám đốc Triệu, đã trễ thế này rồi anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?"

"Lý Mặc, bây giờ ông đang ở đâu?" Giọng giám đốc Triệu nhuốm tia lạnh lùng, thậm chí là khẩn cấp.

"Bây giờ tôi đang ở Crescent KTV, sao vậy?"

Lý Mặc bối rối.

"Được, ông ở đó chờ tôi, chúng tôi đến ngay"

Dứt lời, giám đốc Triệu lập tức cúp điện thoại.

Lý Mặc ngơ ngác.

Ông ta nói là chúng tôi?

Chẳng lẽ còn có người khác?

Đêm hôm khuya khoắt đến chỗ ông ta làm gì?

Lý Mặc đầy đầu dấu hỏi chấm.

"Chú họ, sao vậy chú?" Lý Long ở bên cạnh hỏi.

"Lát nữa tổng giám đốc công ty chú muốn qua tìm chú, cũng không biết là chuyện gì?"

Lý Mặc trả lời.

Lý Long nghe xong, vẻ mặt loé sáng.

Tổng giám đốc tập đoàn Tứ Hải, đây là nhân vật lớn đó.

Nếu như có thể nịnh bợ được thì sau này còn không phải là lên như diều gặp gió sao?

"Chú họ, tổng giám đốc muốn tới sao? Vậy chúng ta đừng ăn cơm trước, cháu đặt phòng riêng hạng sang, lại gọi thêm mấy bình rượu ngon" "Cũng được." Lý Mặc gật đầu.

Rất nhanh sau đó, Lý Long đã trở về mở một phòng hạng sang.

Rồi tràn đầy phấn khởi đợi tổng giám đốc Triệu.

Lý Mặc cũng không nghĩ nhiều, cho rằng tổng giám đốc Triệu chỉ đến tìm ông ta chơi mà thôi.

Trước cổng khách sạn Crescent.

Năm chiếc Rolls-Royce dừng ở cổng.

Cửa xe mở ra.

Giám đốc Triệu bước ra ngoài với vẻ mặt kính cẩn, sau đó đi tới cửa một chiếc Rolls-Royce khác và cẩn thận mở cửa ra.

Trần Tứ Hải đen mặt đi ra từ trong xe.

Nếu như nhìn kỹ thì còn có thể cảm nhận được một luồng sát khí trên người ông ta!

"Hỏi rõ ràng chưa?"

Trần Tứ Hải lạnh lùng nói.

"Đã hỏi rõ rồi, ngay ở phòng riêng Chí Tôn 888!"

Giám đốc Triệu cung kính gật đầu.

"Dẫn đường!"

Trần Tứ Hải giữ vẻ mặt âm trầm!

Tên khốn Lý Mặc kia!

Đắc tội Duy Nhi không nói, lại còn dám mắng ông ta!

Mẹ kiếp, đáng chết!
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 104: TÔI SAI RỒI


Trong phòng riêng, Lý Long, Lý Mặc chuẩn bị rượu ngon nổi tiếng.

Ba người Lâm Thiết Hàn, Lâm Nguyệt và Từ Linhai thì vô cùng căng thẳng.

Dù sao người tới cũng là ông chủ của tập đoàn Tứ Hải.

Đó là nhân vật rất ghê gớm đấy.

Người bình thường ngay cả việc gặp mặt ông ta còn không được chứ đừng nói tới việc cùng uống rượu.

Nếu thật sự có chút giao tình với ông ta thì nhà họ Lâm lại chẳng bám vội!

Nghĩ tới đây, trong lòng mấy người vô cùng kích động.

Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Nghe thấy tiếng bước chân, sắc mặt bọn họ tươi hẳn lên.

“Tới rồi!”

Lý Long vui vẻ đi tới, chuẩn bị nghênh đón.

Vừa đi tới cửa thì nhìn thấy Trần Tứ Hải mặc vest màu đen dẫn người đi vào. “Giám đốc Triệu à?”

Anh ta vội vàng cúi người, vẻ mặt xu nịnh.

Nhưng Trần Tứ Hải không thèm để ý tới anh ta mà là đi vào phòng riêng.

Lý Mặc cách đó không xa thấy Trần Tứ Hải thì biến sắc mặt

Ông ta đứng bật dậy như lò xo, sắc mặt trở nên rất khó nhìn,

“Tổng... Tổng giám đốc Trần!”

Tuy ông ta không có điện thoại của Trần Tứ Hải nhưng ông ta biết Trần Tứ Hải.

“Sao... Sao ông lại tới đây?”

Trong lòng Lý Mặc vô cùng chấn động.

Ông ta bỗng nhiên nhớ tới cuộc điện thoại trước đó của mình.

Mồ hôi lạnh nhất thời chảy ròng ròng!!!

Chẳng lẽ...

Cuộc điện thoại đó là thật?

Với suy nghĩ ấy, đồng tử Lý Mặc co lại, cơn sợ hãi trào ra từ trong lòng.

Cả người ông ta run rẩy, hai chân không khỏi loạng choạng.

Bằng không, trên thế giới này làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?

“Ông chính là Lý Mặc!”

Ánh mắt Trần Tứ Hải như điện, mở miệng trước.

“Là... là tôi... Tổng... Tổng giám đốc Trần, sao... sao ông lại tới đây?"

Lý Mặc nói năng không lưu loát nổi nữa mà lắp ba lắp bắp.

Lý Long ở bên cạnh thấy kỳ lạ.

Không phải người tới là giám đốc Triệu à?

Sao lại là Trần Tứ Hải, ông chủ của tập đoàn Tứ Hải?

Nhưng dù là ai thì cũng là nhân vật lớn đáng để anh ta nịnh bợ.

Anh ta vội vã rót một ly rượu, đi tới cung kinh nói: “Tổng giám đốc Trần, tôi là Lý Long, lần đầu gặp mặt, xin được quan tâm nhiều hơn!”

Dứt lời, anh ta bưng ly rượu đi qua.

Nhưng!

Ánh mắt Trần Tứ Hải lạnh buốt, còn chưa đợi ông ta nói gì.

Vệ sĩ sau lưng ông ta đã hất văng ly rượu đi, sau đó đạp Lý Long nằm ra đất.

Vệ sĩ lạnh lùng nói: “Anh là cái thá gì mà có tư cách uống rượu cùng tổng giám đốc Trần?”

Lý Long nằm trên đất, sắc mặt vô cùng khó coi, biểu cảm ngơ ngác.

“Vừa rồi người nhận điện thoại của tôi là ông?”

Giọng Trần Tứ Hải rất trầm, đôi mắt đáng sợ như có thể nuốt hết thảy.

Sau khi Lý Mặc nghe xong thì trong lòng chấn động, nhất thời trở nên hoảng hốt!

Phịch!

Không chút do dự!

Ông ta quỳ xuống trước mặt Trần Tứ Hải!

Cho tới lúc này, ông ta mới hoàn toàn chắc chắn người vừa rồi gọi điện cho ông ta là tổng giám đốc Trần!

“Tổng giám đốc Trần, tôi sai rồi!”

“Tôi thật sự biết sai rồi, tôi không biết đó là ông mà!”

“Nếu tôi biết đó là ông, cho dù cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám đắc tội ông!”

“Xin ông tha cho tôi, tha cho tôi lần này đi!”

Lý Mặc nằm bò trên đất, không ngừng dập đầu, vẻ mặt cầu xin.

Ánh mắt Trần Tứ Hải lạnh lùng, giọng nói trầm thấp: “Nếu tôi không nhớ nhầm thì người mắng tôi tên khốn là ông nhỉ?”

“Không phải ông bảo tôi tới tìm ông sao?”

“Bây giờ tôi đứng trước mặt ông, ông gi ết chết tôi đi!”

Giọng nói Trần Tứ Hải vang dội như sấm rền!

Trước đây Trần Tứ Hải là quân nhân!

Hơn nữa còn là quân quan có quân hàm đại úy!

Tuy bây giờ làm thương nhân nhưng sát khí và uy nghiêm trên người không hề giảm sút!

Cảm nhận được sự uy nghiêm như núi.

Lý Mặc bị dọa sợ ướt hết cả quần.

Ông ta tè ra quần rồi.

“Tổng giám đốc Trần, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, xin ông tha cho tôi lần này, chỉ lầnng này thôi, tôi dập đầu lạy ông!!”

Lý Mặc quỳ trên đất không ngừng dập đầu, máu tươi chảy ra từ trên trán.

Lý Long bên cạnh cùng mấy người nhà họ Lâm đều trố mắt ra.

Đây chính là tới tìm Lý Mặc tính sổ mà!

Bọn họ bỗngme nhớ lại cuộc điện thoại Tần Duy gọi trước đó.

Chẳng lẽ tên vô dụng Tần Duy kia thực sự quen biết Trần Tứ Hải?

Phải biết đây là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Tứ Hải đấy.

“Đắc tội tôi, tôi có thể tha cho ông, nhưng đắc tội cậu Tần, ông chết vạn lần không hết tội!”

Ánh mắt lạnh lùng của Trần Tứ Hải lóe lên sát ý.

“Cậu Tần?”

Trong chớp mắt, Lý Mặc bỗng nhớ tới Tần Duy, lúc này mới biết tổng giám đốc Trần ra mặt thay Tần Duy.

Ngay cả Trần Tứ Hải cũng xưng là cậu Tần

Người này phải đáng sợ nhường nào!

Vậy...

Vừa nghĩ tới đây, ông ta nhanh chóng nói: “Tổng giám đốc Trần, tôi sai rồi, tôi sai rồi. Bây giờ tôi sẽ đi xin lỗi cậu Tần, cầu xin cậu ấy tha thứ!”

Ông ta r*n r* đứng dậy rồi lao ra khỏi phòng riêng, tới một phòng riêng khác.

Trongec phòng riêng kia.

Tần Duy đang uống rượu với Quách Phàm.

Lúc này, Lý Mặc mang vẻ chật vật vội vã xông vào.

“Ông muốn làm gì!”

Sắc mặt Quách Phàm trầm xuống.

Ngay sau đó, Lý Mặc quỳ bịch xuống trước mặt Tần Duy.

“Cậu Tần, tôi sai rồi!”

“Xin cậu tha thứ cho tôi, tôi sai rồi!”

“Tôi nghe cậu hết, bây giờ sẽ hủy bỏ hợp đồng với tên khốn Lý Long kia!”

“Từ nay về sau, tôi và nhà họ Lý không còn quan hệ gì nữa!”

Dứt lời, ông ta không ngừng dập đầu với Tần Duy.

Vẻ mặt vô cùng hối hận.

Quách Phàm thấy cảnh này thì đờ ra.

Thế mà lại bị Tần Duy nói trúng rồi.

Lý Mặc thật sự tới cầu xinh anh Duy.

Rốt cuộc chuyện này là sao?

Quách Phàm vẫn chưa hiểu ra.

Trần Tứ Hải cũng vào phòng riêng ngay sau đó.

Lâm Nguyệt Nguyệt, Lý Long, vợ chồng Lâm Thiết Hàn cũng bị người ta đưa vào.

Thấy Tần Duy, sắc mặt mấy người kia xanh lét!

Bọn họ có nằm mơ cũng chẳng ngờ Tần Duy lại quen biết Trần Tứ Hải!

Xong đời rồi!

Tất cả tiêu đời rồi!

Lý Mặc đã rớt đài, hợp đồng trị giá gần nghìn tỷ đồng của họ chắc chắn sẽ tan tành!

Nghĩ tới đây, Lý Long đau lòng không thôi!

Vì dự án này mà anh ta đã bỏ ra biết bao tâm huyết!

Bỏ ra biết bao vốn liếng!

Thế mà giờ hủy hết cả rồi!

Hủy ở trong tay của Tần Duy!

Lâm Thiết Hàn cũng vô cùng đau lòng!

Ông ta cũng đầu tư hơn ba trăm tỷ vào đấy!

Đây chính là toàn bộ gia sản của nhà họ Lâm!

Số tiền này lỗ thì cả nhà họ Lâm sẽ rơi xuống vực sâu ngàn trượng!

Từ Linh càng hối hận không thôi!

Trước đó nếu bà ta không tỏ ra đắc ý trước mặt Tần Duy thì tất cả đã không xảy ra!

Lúc đó bà ta không nên lắm mồm!

Từ Linh hận đến mức muốn tát mình mấy cái.

“Duy Nhi.”

Trần Tứ Hải đi tới trước mặt Tần Duy, nói: “Mấy người này chú đã dẫn tới cho cháu rồi, cháu muốn xử lý thế nào?”

Tần Duy cười nhìn đám người Lý Long, Lâm Nguyệt Nguyệt.

Bọn họ cũng đang nhìn Tần Duy, sắc mặt vô cùng phức tạp!

Có thù hận, có không cam lòng, có phẫn nộ, càng nhiều hơn là nghi hoặc!

Bọn họ không hiểu!

Tại sao Tần Duy lại quen Trần Tứ Hải!

Tên phế vật này!

Sao anh lại quen Trần Tứ Hải, chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Tứ Hải chứ!

“Thật đúng là không ngoài dự tính của tôi, nhanh vậy chúng ta đã lại gặp nhau rồi.”

Ánh mắt Tần Duy đầy vẻ trêu chọc, lộ ra ý cười chế nhạo.
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 105: QUỲ LẠY


Khi Tần Duy nói ra lời này, sắc mặt đám người Lâm Nguyệt Nguyệt, Lý Long lập tức trở nên khó coi.

Như thể cậu ta đã đoán được mấy người mình sẽ đến tìm cậu ta vậy.

Chỉ là cho đến giờ bọn họ vẫn không thể tưởng tượng được sao thẳng Tần Duy vô dụng này lại có liên quan với Trần Tứ Hải.

Rốt cuộc quan hệ giữa họ là thế nào?

"Cậu Tần, chuyện khi nãy cậu không thể trách tôi được. Nếu không phải Lý Long và nhà họ Lâm giật dây, tôi sẽ không bao giờ dám đắc tội cậu.

"Xin cậu tha cho tôi, cả hợp đồng đó nữa, tôi sẽ giao nó cho cậu ngay bây giờ"

Lý Mặc đang quỳ dưới đất với vẻ van xin lấy bản hợp đồng ra.

Rồi đưa nó cho Tần Duy ngay trước mặt mọi người.

Nhìn cảnh này, mặt Lý Long và Lâm Thiết Hàn lập tức tái mét.

Vì dự án này, anh ta đã làm xong tất cả công tác chuẩn bị.

Lúc này hợp đồng bị Tần Duy cướp mất, mọi cố gắng đều trở thành công dã tràng.

Hàng trăm triệu vốn đầu tư cũng sẽ mất trắng!

Tần Duy không để ý đến Lý Mặc đang quỳ trên mặt đất mà đưa mắt nhìn Lý Long và nhà họ Lâm.

Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười chế nhạo: "Lý Long, đây chính là bản hợp đồng mà anh nói sẽ khiến hai nhà các người một bước lên trời ấy hả?"

Anh vừa dứt lời, sắc mặt Lý Long lập tức tái nhợt.

Lúc này nắm đấm cũng đã siết chặt.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Tần Duy đã hóa thành tro bụi rồi.

Hiện giờ anh ta thực sự rất khó chịu.

Mặt đầy oán hận.

Ánh mắt của Tần Duy chợt lạnh lẽo, anh đứng trước mặt Lý Long, lạnh lùng nói: "Anh khó chịu lắm à?"

Sắc mặt Lý Long thay đổi liên tục, khóe môi nhanh chóng lộ ra một nụ cười.

"Tần Duy, thật ra chúng ta cũng không cần thiết phải làm đến mức khó coi như vậy. Thời buổi bây giờ, hòa bình làm giàu mới là quan trọng nhất.

"Cậu nói có đúng không?"

Nói xong, anh ta nhanh chóng nháy mắt với Lâm Nguyệt Nguyệt.

Lâm Nguyệt Nguyệt hiểu ý, vội nói: "Tần Duy, dù sao anh cũng là chồng cũ của tôi, chúng ta cũng từng sống chung dưới một mái nhà lâu như vậy, thật sự không cần đến mức phải đuổi cùng giết tận nhà chúng tôi thế chứ"

Lâm Thiết Hàn cũng nở nụ cười lấy lòng: “Tần Duy, tuy cậu và Nguyệt Nguyệt đã ly hôn nhưng nói thế nào thì tôi cũng là bề trên của cậu, cậu cũng đừng cạn tàu ráo máng đến vậy”

Từ Linh cũng nịnh nọt: “Đúng thế, cậu đừng quên lúc mẹ cậu nhập viện, tôi đã cho cậu mấy chục triệu bạc mà”

Thái độ của bốn người lập tức quay ngoắt 180 độ.

Tần Duy quen biết đám người này lâu thế rồi.

Đây là lần đầu tiên anh thấy bọn họ như vậy.

Quả là hiếm thấy.

"Ồ? Các người thực sự nghĩ vậy à?"

Vẻ trêu chọc trên môi Tần Duy càng rõ hơn.

"Đương nhiên rồi, Tần Duy, khi còn sống ông cụ đối xử với cậu tốt nhất, nể mặt ông cụ, lần này cậu tha cho chúng tôi đi."

"Đừng phá hỏng hợp đồng này, nếu hợp đồng bị mất thật, nhà họ Lâm sẽ tổn thất vô cùng nặng nề."

"Nhà họ Lâm xong đời rồi, cậu biết ăn nói với ông cụ dưới suối vàng thế nào đây?"

Lúc này Lâm Thiết Hàn bắt đầu chơi bài tình cảm.

Tuy những lời này rất trái lương tâm, nhưng hết cách rồi.

Đây là hợp đồng lớn trị giá hàng trăm tỷ đấy!

"Ha ha ha ha ha ha..."

Đúng lúc này, Tần Duy cười phá lên.

Tiếng cười sang sảng vang vọng khắp cả phòng VIP.

Nghe thấy tiếng cười này, sắc mặt của đám người Lý Long càng thêm khó coi.

"Tần Duy, cậu có ý gì?"

Lý Long trầm giọng nói.

"Lý Long, anh muốn chọc tôi cười chết đấy hả?"

“Chẳng phải vừa nãy anh nói với tôi là anh có tiền có quyền có chống lưng, đủ để đè bẹp tôi mọi mặt à?”

"Không phải anh nói ngay cả tư cách li3m ngón chân anh tôi cũng không có ư?"

"Sao thế? Sao bây giờ anh không dám nói thế nữa đi?"

Nói xong, Tần Duy lạnh lùng nhìn Lâm Nguyệt Nguyệt.

"Lâm Nguyệt Nguyệt, trước đây tôi nói cô là vợ cũ của tôi, cô bảo nghe buồn nôn, sao bây giờ cô lại tự mình nói thế?"

"Còn bà nữa Từ Linh, không phải trước kia bà bảo tôi không có cả tư cách để ngước mắt nhìn lên nhà họ Lâm nhà bà à?"

"Không phải các người rất kiêu ngạo ngang ngược ư? Mở miệng ra là thẳng bỏ đi thuận miệng lắm mà!"

"Sao nào? Sao bây giờ không gọi nữa?"

Giọng Tần Duy ngày càng lớn, đến cuối cùng anh trực tiếp gầm lên.

Sắc mặt đám người này trắng bệch sau tiếng gầm của Tần Duy.

Dù trong lòng lửa giận ngút trời nhưng bọn họ vẫn không dám thể hiện ra ngoài.

Suy cho cùng, bọn họ vẫn còn ôm một tia hy vọng với bản hợp đồng đó.

Dù tia hy vọng đó rất mong manh nhưng bọn họ vẫn không muốn từ bỏ.

"Tần... Tần Duy, nể mặt ông cụ.."

Lâm Thiết Hàn còn chưa nói xong, ngón tay của Tần Duy đã chỉ vào mặt ông ta.

"Mẹ kiếp ông không có tư cách nhắc ông nội Lâm với tôi!"

"Ông nội Lâm là bị đám súc sinh các người làm cho tức chết!"

Bốn người bị Tần Duy chửi cho một trận nhưng không ai dám nổi giận.

Cuối cùng, Lý Long cắn răng nói: "Tần Duy, cậu thật sự không cho chúng tôi một chút hy vọng nào sao?" "Hy vọng à?"

Tần Duy cười nhạt một tiếng, sau đó nói: "Được, tôi cho các người hy vọng"

Anh vừa nói thế, mắt bốn người đều sáng lên.

"Cậu nói đi"

Lý Long có chút kích động, chỉ cần còn có hy vọng thì mọi việc đều dễ bàn.

"Tất cả quỳ xuống cho tôi!"

Ánh mắt Tần Duy lạnh băng.

A

"Quỳ... quỳ xuống?"

Mặt Lý Long tái xanh.

Vẻ mặt Lâm Nguyệt Nguyệt cũng khó coi không kém.

Cuối cùng bọn họ cũng hiểu rồi.

Tần Duy đang sỉ nhục bọn họ.

"Không phải muốn tôi cho các người một cơ hội à? Được, quỳ xuống đã rồi nói.

"Tần Duy, anh đừng có quá đáng!"

Mặt Lâm Nguyệt Nguyệt tái mét, cả giận nói.

"Quá đáng? Lúc mẹ tôi bệnh nặng nằm liệt giường, tôi chỉ hỏi vay có chín trăm triệu" "Nhưng các người đã làm gì nào?"

Sắc mặt Lâm Nguyệt Nguyệt càng ngày càng khó coi.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình bị Tần Duy ép vào hoàn cảnh như vậy.

Không chỉ cô ta mà ba người còn lại cũng nghĩ thế.

Rõ ràng nó chỉ là một thẳng bỏ đi.

Tại sao bây giờ nó lại cưỡi lên đầu lên cổ bọn họ?

"Cậu có chắc là nếu chúng tôi quỳ rồi cậu sẽ đưa hợp đồng cho chúng tôi không?"

Cuối cùng Lý Long nghiến răng nói.

"Tôi chỉ muốn hỏi các người một câu thôi, quỳ hay không?"

Tần Duy cười lạnh.

"Chúng tôi quỳ nhưng nếu cậu dám lừa tôi thì đừng trách tôi trở mặt."

Lý Long không còn cách nào khác, chỉ đành dẫn đầu quỳ xuống trước mặt Tần Duy.

Sắc mặt Lâm Nguyệt Nguyệt thay đổi liên tục, cực kỳ không cam lòng.

Cuối cùng cô ta vẫn quỳ xuống.

Lâm Thiết Hàn và Từ Linh cũng quỳ xuống.

Bốn người quỳ xuống thành một hàng.

"Thế này đủ rồi chứ?"

Lý Long nghiến răng nghiến lợi nói.

"Nào có đơn giản như vậy, ít nhất phải vái lạy ba lần chứ."

Mặt Tần Duy đầy vẻ giễu cợt.

"Anh!"

Lâm Nguyệt Nguyệt nổi giận tại chỗ, toan đứng dậy.

"Tôi lạy!"

Lý Long ngăn Lâm Nguyệt Nguyệt lại.

Quỳ cũng quỳ rồi, vái lạy thì có là gì?

Bộp bộp bộp!

Anh ta vái lạy Tần Duy ba lần.

Ba người nhà họ Lâm đều vái lạy.

"Tần Duy! Bây giờ đủ rồi chứ?"

Lý Long ngẩng đầu nhìn Tần Duy chằm chằm.

"Đủ rồi."

Nhìn thấy bốn người quỳ trước mặt mình, Tần Duy rất sảng khoái.

"Đưa hợp đồng cho tôi."

Lý Long giơ tay đòi hợp đồng.

Nhưng đúng lúc này, Tần Duy lại cười khẩy.

Roet!

Ngay trước mặt bốn người, Tần Duy xé hợp đồng trong tay thành mảnh vụn.
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 106: HẬN THẤU XƯƠNG


Bùm!

Thấy một màn như vậy, đầu Lý Long nổ vang một tiếng, cả người bùng nổ!

Sắc mặt ba người nhà họ Lâm cũng trắng bệch, khó coi đến cực điểm. “Khốn kiếp, cậu dám đùa giỡn tôi à!" Lý Long rống giận.

Mắt anh ta như muốn nứt ra, hai mắt đều phun ra lửa giận!

Anh ta không nghĩ tới, mình lại bị tên phế vật Tần Duy này đùa giỡn!

Anh ta đứng lên, vẻ mặt hung ác, rốt cuộc không khống chế được mà nện một quyền vào Tần Duy!

Nhưng nắm đấm của anh ta còn chưa hạ xuống, hai vệ sĩ bên cạnh Trần Tứ Hải nháy mắt đã ra tay, ấn chặt Lý Long xuống đất.

Thấy tình huống này, ba người nhà Lâm Nguyệt Nguyệt sợ tới mức không dám đứng lên.

Khóe miệng Tần Duy lộ ra nụ cười lạnh trêu tức: "Bây giờ các người chắc hẳn đang rất khó chịu nhỉ?"

“Tần Duy, con mẹ nó cậu dám đùa giỡn tôi, tôi sẽ không tha cho cậu! Tôi thề, tôi nhất định phải bắt cậu trả giá lớn!”

Vẻ mặt Lý Long oán độc, không ngừng rống giận!

Sắc mặt Lâm Nguyệt Nguyệt cũng khó coi nói: "Tần Duy, tôi không ngờ anh lại là loại người nói không giữ lời!"

“Nói không giữ lời?”

Ánh mắt Tần Duy chợt sắc bén, lập tức trầm giọng nói: "Lâm Nguyệt Nguyệt, cô sẽ không quên nhanh như vậy đâu nhỉ, lúc chúng ta ly hôn, cô đã đồng ý với tôi cái gì, cuối cùng cô lại làm như thế nào?"

Lời này vừa dứt, mấy người nhà họ Lâm đã biến sắc.

Cho đến bây giờ họ mới chắc chắn, Tần Duy làm thế là trả thù bọn họ.

Lúc Lâm Nguyệt Nguyệt ly hôn, bọn họ đã đồng ý cho Tần Duy chín trăm triệu.

Nhưng cuối cùng bọn họ không cho anh một xu nào!

Hôm nay phong thủy chuyển dời, báo ứng rơi vào trên người bọn họ!

“Lúc trước tôi đồng ý ly hôn với cô, hai người đã nói cho tôi chín trăm triệu!” "Đây là tiền cứu mạng của mẹ tôi!"

"Nhưng các người đã làm như thế nào!”

“Chà đạp tôn nghiêm của tôi, trêu đùa tôi như một con chó!”

Tần Duy nói, sắc mặt càng thêm sắc bén.

“Lâm Nguyệt Nguyệt, Lý Long, loại mùi vị bị nhục nhã này dễ chịu không?”

"Rất phẫn nộ rất bất đắc dĩ đúng không, các người chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày các người cũng sẽ giống như một con chó quỳ gối trước mặt tôi cầu xin tôi đúng không!"

Nghe Tần Duy nói thế.

Vẻ mặt bốn người Lâm Nguyệt Nguyệt và Lý Long càng ngày càng khó coi.

Khó coi giống như ăn phải phân trong nhà vệ sinh vậy!

Chưa từng nghĩ tới!

Bọn họ lại bị Tần Duy nhục nhã như thế.

"Lâm Nguyệt Nguyệt, các người đừng tưởng rằng như thế này là đã kết thúc, tôi nói cho các người biết, tất cả đây cũng chỉ là bắt đầu thôi!" “Trò hay còn ở phía sau cơ!”

Nói xong lời này, Tần Duy dẫn theo Quách Phàm rời khỏi phòng riêng, Trần Tứ Hải cũng dẫn người rời đi.

Trong phòng riêng.

Năm người lúc này mới chật vật đứng lên.

“Khốn kiếp, Lý Long, đều tại cậu, nếu như không phải đám khốn kiếp các người thì tôi sẽ đắc tội với tổng giám đốc Trần sao?"

“Các người cứ chờ đó cho tôi!”

Nói xong lời này, Lý Mặc mang vẻ mặt oán hận rời đi.

Sắc mặt Lý Long khó coi, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ!

Dự án bị mất không nói!

Còn bị phế vật ngày trước nhục nhã như thế!

Đối với anh ta mà nói, đây là một sự sỉ nhục!

“Súc sinh đáng chết! Tên khốn kiếp này, tức chết tôi rồi!!!”

Sắc mặt Lâm Nguyệt Nguyệt dữ tợn, hét lên chói tai.

Bop!

Lý Long thình lình tát lên mặt cô ta.

Lâm Nguyệt Nguyệt bối rối: "Lý Long, anh dám đánh em à!”

“Mẹ nó bớt làm phiền tôi đi, khốn kiếp tôi phát hiện chỉ cần cùng nhà họ Lâm các người ở chung một chỗ, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt!”

Lần trước đấu giá đá cũng giống như vậy, hiện tại lại như thế!

“Con mẹ nó sớm biết sẽ xảy ra loại chuyện này, tôi cũng không nên để cho nhà các người nhập cổ phần!”

Lý Long hối hận đến xanh ruột.

Sớm biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, anh ta đã không nên để nhà họ Lâm xen vào.

Hiện tại hạng mục thất bại, đám người nhà họ Lâm này phải chịu hơn phân nửa trách nhiệm!

"Lý Long, sao cậu có thể nói như vậy, ai biết Tần Duy phế vật kia lại quen biết Trần Tứ Hải đâu!"

“Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách chúng tôi được !”

Từ Linh nhìn thấy con gái mình bị bắt nạt lập tức khó chịu.

“Bà câm miệng cho tôi!”

"Nếu như không phải bà đắc chí trước mặt Tần Duy, Tần Duy sẽ biết chúng ta hợp tác cùng tập đoàn Tứ Hải sao?"

“Tất cả đều tại bà, hiện tại hạng mục thất bại, các người đã vui vẻ rồi chứ!”

Lý Long rống giận.

Từ Linh tự giác đuối lý, không dám nói lời nào.

Ba người nhà họ Lâm người nào người nấy đều mang sắc mặt khó coi, thấy Lý Long phát cáu lớn như vậy, cũng không dám chạm vào anh ta.

Trầm ngâm một lát, Lâm Thiết Hàn nói: "Tiểu Long à, cậu cũng đừng nóng giận, dù sao có ai biết sẽ xảy ra loại chuyện này đâu”

“Hiện tại chuyện quan trọng nhất là xem xem chuyện này có biện pháp nào để cứu chữa hay không, dù sao chúng ta đã đầu tư mấy ngàn tỷ, cũng không thể đổ sông đổ bể như thế được.”

Lâm Thiết Hàn lo lắng nhất là tiền.

“Tiền đều đầu tư vào cả rồi, hiện tại dự án thất bại, ông còn muốn cứu chữa thế nào nữa!”

Lý Long trầm giọng quát.

"Tôi nghĩ mãi không rõ, làm sao Tần Duy này có thể quen biết Trần Tứ Hải! Đây chính là ông chủ của tập đoàn Tứ Hải đó!”

Lâm Nguyệt Nguyệt cực kỳ khó hiểu.

“Em hỏi anh làm sao anh biết?" Lý Long giống như ăn phải thuốc nổ, nói chuyện rất xóc ÓC.

“Thật ra tôi cảm thấy Tần Duy và Trần Tứ Hải chưa chắc đã quen thân lắm!”

“Nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là vì ông chú kia mắng Trần Tứ Hải!”

“Nếu ông ta không mắng chửi người, Trần Tứ Hải sẽ tự mình tới chỗ này gây phiền phức cho chúng ta sao?”

Lâm Thiết Hàn lý trí phân tích.

Nghe Lâm Thiết Hàn nói như vậy, Lý Long cảm thấy cũng rất có lý.

Nếu như không phải tên khốn kiếp Lý Mặc kia mắng Trần Tứ Hải, thì Trần Tứ Hải sẽ tự mình tới gây phiền toái sao?

Hiện giờ xem ra, quan hệ giữa Tần Duy và Trần Tứ Hải chưa chắc đã quen thân lắm.

"Tôi vẫn là không cam lòng, cái tên phế vật Tần Duy này đột nhiên cưỡi trên đầu chúng ta!"

Lâm Nguyệt Nguyệt đã sắp tức nổ tung rồi!

Sắc mặt Lý Long cũng âm trầm.

Giờ phút này anh ta chỉ ước gì có thể làm thịt tên khốn Tần Duy kia!

Lý Long lớn như vậy nhưng chưa từng chịu đựng loại sỉ nhục này!

“Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu Tiết, anh ta cũng hận Tần Duy, anh ta nhất định có biện pháp đối phó với Tần Duy.

Một tòa biệt thự xa hoa nào đó ở Trung Hải.

Tiết Hải Sâm ngồi ở sô pha phòng khách, sắc mặt âm u đến cực điểm.

Trong tiệc đính hôn, anh ta đã mất hết thể diện!

Không chỉ không cưới được người phụ nữ mà anh ta ngưỡng mộ là Dương Nhã Tinh.

Ngược lại còn bị Tần Duy nhục nhã!

Mỗi khi nghĩ đến những chuyện này, lửa giận anh ta sẽ bốc lên, ngay cả đồ cổ trong nhà không biết đã bị anh ta ném vỡ bao nhiêu thứ.

Mà lúc này, điện thoại của Lý Long bỗng nhiên gọi tới.

Sau khi nói chuyện đơn giản hai câu, hai người hẹn một chỗ gặp mặt.

Đi tới một phòng riêng.

Lý Long kể lại chuyện vừa xảy ra cho Tiết Hải Sâm nghe một lần.

Tiết Hải Sâm nghe xong nhíu mày.

Trần Tứ Hải lại lộ diện?

Rốt cuộc ông ta có quan hệ gì với Tần Duy?

“Cậu Tiết, làm sao vậy?”

Lý Long thấy sắc mặt Tiết Hải Sâm không đúng bèn nghi hoặc hỏi.

“Không có gì.”

Tiết Hải Sâm lắc đầu, lập tức châm một điếu xì gà, trầm giọng nói với Lý Long: "Nói như vậy, cậu hận tên Tần Duy này thấu xương?”

Lý Long ánh mắt cực kỳ oán hận: "Đâu chỉ là hận thấu xương, tôi và cậu ta đã trở thành không chết không thôi!"

Khóe miệng Tiết Hải Sâm lộ ra một tia cười lạnh như băng: "Nói vậy, cậu chỉ ước gì Tần Duy chết đi?"

Lời này vừa dứt, sắc mặt Lý Long đã hơi đổi, lập tức gật đầu: "Đương nhiên rồi!”
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 107: LƯU GIANG


Lý Long hận Tần Duy tới cỡ nào, nếu phải dùng từ để hình dung ra.

Vậy nhất định là cao hơn cả núi, sâu hơn cả biển!

Không nói tới lần anh ta đổ thạch tổn thất ba mươi tỷ, chỉ riêng lần này cũng đã tổn thất mấy trăm tỷ rồi!

Đau thấu tận xương tủy mà!

Nếu có thể, anh ta ước được chính tay gi ết chết tên khốn đó!

Đánh anh ta, hầm xương anh ta!

“Vậy cậu muốn giết anh ta sao?”

Tiết Hải Sâm lộ ra vẻ mặt chế giễu.

Lý Long gật đầu thật mạnh, không hề do dự: “Muốn!”

Vẻ chế giễu của Tiết Hải Sâm càng rõ ràng hơn, sau đó nói: “Tôi có quen một người bạn làm sát thủ, tôi có thể cho cậu phương thức liên lạc với anh ta, nhưng có một vấn đề, là cậu dám không?"

Vừa nói ra câu đó, sắc mặt của Lý Long nghiêm lại.

“Cậu Tiết, vì sao anh không đích thân ra tay?" Lý Long khó hiểu, hỏi.

“Người muốn giết anh ta là cậu, vì sao tôi phải đích thân ra tay?”

“Cậu cảm thấy nếu tôi thật sự có ý muốn giết người, tên phế vật Tần Duy kia có thể sống tới tận bây giờ sao?”

Nghe Tiết Hải Sâm nói vậy, Lý Long cũng cảm thấy có lý.

Nếu Tiết Hải Sâm thật sự muốn giết Tần Duy, cũng chỉ cần động một ngón tay.

Dễ như trở bàn tay.

“Sở dĩ tôi giúp cậu, là vì Tần Duy cũng coi tôi là kẻ thù, cậu có hiểu không?”

Tiết Hải Sâm cười khẩy, nói.

“Tôi hiểu rồi, cậu Tiết. Anh cho tôi cách thức liên lạc đi, trở về tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị ngay.

Lý Long nói.

Tiết Hải Sâm gật đầu, giao cách thức liên lạc cho Lý Long.

Mãi cho tới khi Lý Long rời đi, vẻ mặt tươi cười của Tiết Hải Sâm cũng dần thu lại.

“Hay cho chiêu mượn đao giết người, cậu chủ anh minh, có Lý Long ra tay, ngài không cần phải tốn sức xử lý Tần Duy rồi”

Đúng lúc này, có một chàng trai mặc đồ đen xuất hiện bên cạnh anh ta, cười nói.

Tiết Hải Sâm lắc đầu: “Hầy, phía sau Tần Duy kia có Trần Tứ Hải chống lưng, mặc dù không rõ mối quan hệ của bọn họ là gì, nhưng để đảm bảo an toàn, trước tiên cứ để tên ngốc Lý Long này thử xem sâu cạn, tôi muốn xem thử, nước phía sau lưng Tần Duy sâu tới cỡ nào.

“Đúng rồi, cậu chủ, bên phía nhà họ Dương xử lý thế nào?”

Người mặc áo đen hỏi.

“Nhà họ Dương!” Nhắc tới hai chữ đó, Tiết Hải Sâm lập tức hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Một đám khốn nạn đi theo người khác nịnh nọt, dám làm mất mặt tôi, không dạy dỗ bọn họ một bài học thì thật sự cho rằng nhà họ Tiết tôi không biết giận mà!”

Sau khi nói xong, anh ta ngẩng đầu, nói với kẻ mặc đồ đen: “Cậu tới Cục quản lý đất đai tìm Lưu Giang, cho ông ta đủ lợi ích, bảo ông ta đình chỉ thi công ở khu Vạn Phong lại!” “Nhà họ Dương mấy người kéo được đầu tư thì sao chứ, đình chỉ quyền thi công của cô ấy, tôi xem cô ấy còn khai phá thế nào nữa!”

“Cuối cùng, cũng đừng tới đây cầu xin tôi!”

Nói xong, Tiết Hải Sâm nở nụ cười dữ tợn.

“Vâng, tôi lập tức ra lệnh cho bên dưới!”

Tên mặc đồ đen rút lui.

“Dương Nhã Tinh ơi là Dương Nhã Tinh, anh đã nói rồi, cả đời này, em chỉ có thể là người phụ nữ của anh mà thôi!”

“Không ai có thể cướp được, người nào tới cướp, anh giết người đó!”

Vẻ mặt Tiết Hải Sâm âm u, gắn từng chữ một.

Đám người Tần Duy, Trần Tứ Hải và Quách Phàm rời khỏi KTV.

Quách Phàm đi phía sau Tần Duy, vẻ mặt vô cùng kích động.

Anh Duy quá ngầu!

Thế mà còn quen biết với cả tổng giám đốc tập đoàn Tứ Hải.

Trước đó là Ngô Chấn Hùng—một trong số tam Hùng!

Hiện tại lại là Trần Tứ Hải của tập đoàn Tứ Hải!

Hit-

Quách Phàm không khỏi hít một hơi.

Rốt cuộc trên người anh Duy còn giấu bao nhiêu bí mật nữa đây!

“Duy Nhi, vì sao cháu không thẳng tay giết mấy người của nhà họ Lâm đi, chỉ cần cháu ra lệnh, chú đảm đảm không để bọn họ thấy được mặt trời của ngày mai”

Trần Tứ Hải đứng phía sau Tần Duy, trầm giọng nói.

Tần Duy lắc đầu: “Không có lệnh của tôi, không được hành động thiếu suy nghĩ với nhà họ Lâm, tôi đã có tính toán của tôi!”

“Tính toán gì?” Trần Tứ Hải lắm miệng hỏi một câu.

Tần Duy đứng lại, quay đầu nhìn Trần Tứ Hải.

Anh nói: “Ông chú à, chú đã từng thấy con mèo nào lúc vờn chuột lại cắn chết con chuột ngay không?”

Trần Tứ Hải lập tức hiểu ra tính toán của Tần Duy.

Mèo vờn chuột, quan trọng là chơi đùa!

Để con mồi sợ hãi trong tuyệt vọng, run rẩy trong tuyệt vọng!

Trần Tứ Hải không hỏi gì thêm, sau đó lại nghĩ tới chuyện gì đó.

Đột nhiên nói với Tần Duy: “Duy Nhi à, mấy ngày nữa là sinh nhật của cháu đấy.

“Ý của chú và Thương Hổ chính là muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật long trọng cho cháu, đồng thời đây cũng là chuyện ba cháu đã dặn dò trước đó.

Tần Duy nhíu mày.

“Ông ta còn nhớ rõ sinh nhật của tôi sao?” Chỉ trong nháy mắt, như có một dòng điện chạy thẳng vào lòng anh.

“Đương nhiên, nghe Thương Hổ nói, năm nào vào ngày sinh nhật của cháu, ông ấy cũng nhớ tới cháu.

Vẻ mặt của Tần Duy càng thêm phức tạp.

Đối với người ba xa lạ đó, anh lại có thêm một cảm xúc khác thường.

Nếu như ông ta thật sự nhớ tới đứa con trai là anh, vậy tại sao hơn hai mươi năm qua không chịu gặp mặt anh chứ? “Mọi người tự sắp xếp đi

Tần Duy không nói gì nhiều, dẫn Quách Phàm rời khỏi đây.

Trần Tứ Hải nhìn theo bóng lưng rời đi của Tần Duy.

Vẻ mặt ông ấy phiền muộn, thở dài một tiếng: “Duy Nhi à, ba cháu thật sự có nỗi khổ mà!”

Một ngày khác.

Phòng họp của nhà họ Dương.

Toàn bộ căn phòng chìm trong không khí nặng nề.

Dương Thiệu Sơn ngồi ở vị trí chủ tọa, trầm giọng nói: “Mọi người đều đã biết tình hình rồi đấy, Lưu Giang trong Cục quản lý đất đai đột nhiên ngừng quyền thi công dự án của chúng ta, hiện tại dự án đã ngừng hoạt động, mỗi ngày trôi qua đều sẽ gây ra tổn thất hơn trăm tỷ!”

Cả phòng họp tức khắc im thin thít.

“Ba, Lưu Giang này với nhà họ Dương chúng ta không thù không oán, vì sao ông ta lại làm như vậy chứ?”

Dương Đình Lâm đưa ra câu hỏi.

Vẻ mặt của Dương Thiệu Sơn trầm xuống, không nói gì.

Ngay lúc đó, con trai út của Dương Thiệu Sơn, Dương Đình Vũ nói: “Ba à, mấy hôm trước chúng ta có đắc tội tới nhà họ Tiết, ba nói thử xem chuyện này có liên quan tới nhà họ Tiết hay không?"

Dương Thiệu Sơn nói: “Ý của con là, nhà họ Tiết đang trả thù chúng ta?”

“Rất có khả năng, trước đó con có sai con trai con—Dương Diệu Bình đi theo Lưu Giang giao thiệp, nhưng Lưu Giang lại chỉ thẳng tên nói muốn để Dương Nhã Tinh đi đàm phán với ông ta

Dương Thiệu Bình cũng đứng dậy: “Ông ơi, chuyện này đều là do Dương Nhã Tinh, nếu không phải do cô ta đắc tội nhà họ Tiết, dự án của chúng ta cũng sẽ không bị bắt đình công, chuyện này cần phải bắt Dương Nhã Tinh phụ trách!”

Dương Thiệu Sơn nhíu mày, ánh mắt cũng nhìn sang Dương Nhã Tinh.

“Cũng được thôi, việc này là cháu gây ra, hiện tại cũng chỉ có cháu mới có thể giải quyết được”

“Sau khi tan họp, cháu đi gặp Lưu Giang một chuyến đi.”

Sắc mặt của Dương Nhã Tinh có hơi khó coi.

Rõ ràng cô không làm gì cả, mấy người này không thể làm gì được, nên lại đi đổ mọi trách nhiệm lên đầu cô.

“Cháu có thể đi một chuyến, nhưng cháu không đảm bảo chắc chắn sẽ thành công”

Dương Nhã Tinh đồng ý.

“Dương Nhã Tinh, thái độ của cháu là sao, nếu không phải vì cháu, thì sao xảy ra chuyện này chứ?”

“Tôi nói cho cháu biết, đợi cháu đi gặp Lưu Giang, cho dù ông ta có đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, cháu đều phải vâng theo ông ta, có nghe rõ không!”

“Mặc kệ phải trả cái giá nào, cũng phải lấy lại quyền thi công từ tay ông ta trở về đây!” Dương Đình Vũ trầm giọng nói.

Dương Nhã Tinh nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Bất kể phải trả cái giá nào?

Bất kể là yêu cầu gì cũng phải nghe theo ông ta?

Bọn họ coi cô thành thứ gì thế?

Nữ tiếp viên sao?
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 108: CHIA TAY VỚI TẦN DUY


Lòng Dương Nhã Tinh trở nên lạnh lẽo

Trước đó những người này cũng vì nịnh bợ nhà họ Tiết mà muốn gả mình sang đó!

Còn bây giờ, vì để lấy lại quyền thi công, bọn họ vẫn dùng cách thức giống hệt như thế.

“Cũng được, cháu phải để tâm tới lợi ích của gia tộc.

Dương Thiệu Sơn trầm giọng nói.

Sắc mặt của Dương Nhã Tinh càng lạnh lẽo hơn.

“Ông nội, Lưu Giang kia có danh tiếng rất xấu, lại còn vô cùng háo sắc, nếu ông để chị đi đàm phán với ông ta, chẳng phải thả dê vào miệng cọp sao?”

Đúng lúc đó, có một cô gái khoảng hai mươi tuổi đứng dậy, bất mãn nói.

Người này chính là em gái của Dương Nhã Tinh, Dương Nhã Hân.

“Nhã Hân, ở đây không có chỗ cho mày xen mềm vào, mày im miệng cho tao!”

Dương Đình Lâm lạnh lùng quát.

Mặt mày Dương Nhã Hân tái nhợt, không dám nói gì nữa.

Dương Thiệu Sơn cũng có hơi mất kiên nhẫn, xua tay nói: “Việc này cứ quyết định như thế đi, nhiệm vụ đàm phán với Lưu Giang giao cho Nhã Tinh, phải lấy lại quyền thi công.

Dương Thiệu Sơn là chủ nhân gia đình, lời của ông ấy có trọng lượng rất lớn.

Cho dù là Dương Nhã Tinh cũng không dám chống lại ông ấy.

Mặt mày Dương Nhã Tinh rất khó coi, cô biết kết cục của cô đã được an bày.

Nhưng cô vẫn không cam lòng.

“Ông ơi, nếu cháu lấy lại được quyền thi công, xét về công lao thì phải được thưởng, ông sẽ thưởng thế nào?”

Dương Nhã Tinh nói.

Dương Thiệu Sơn nhăn mày: “Cháu muốn cái gì?”

“Nếu cháu lấy lại được quyền thi công, cháu muốn là người tổng phụ trách khu Vạn Phong”

Trong mắt Dương Nhã Tinh lóe lên tia sáng kì lạ.

Cô có thể đi gặp Lưu Giang, nhưng cô cũng muốn tranh giành những thứ cô muốn!

Chỉ khi nắm giữ đủ nhiều tài nguyên trong gia tộc, cô mới có đủ quyền lên tiếng!

Những người đó cũng không dám tùy tiện đùa giỡn cô nữa.

“Dương Nhã Tinh, cháu có biết cháu đang nói cái gì không!”

“Cháu đúng là tham vọng!”

“Còn nói tới người phụ trách dự án khu Vạn Phong, sao cháu không nói cháu muốn trực tiếp làm người đứng đầu nhà họ Dương luôn đi!”

Những người khác của nhà họ Dương nghe thấy vậy đều vô cùng tức giận.

Đặc biệt là Dương Diệu Bình, ánh mắt của anh ta không hề có ý tốt.

Bởi vì người tổng phụ trách dự án khu Vạn Phong vẫn luôn là anh ta

Dương Nhã Tinh làm vậy là muốn tranh giành với anh ta mà! “Đồng ý với điều kiện đó của cháu, cháu sẽ đi ngay!”

“Nếu không thì không cần phải bàn gì nữa!”

Dương Nhã Tinh trầm giọng nói.

“Cô nằm mơ đi, một đứa con gái như cô mà cũng có tư cách nhúng tay vào tầng cao của gia tộc sao? Suy nghĩ viển vông!”

Dương Diệu Bình cười lạnh.

Dương Thiệu Sơn nhíu mày nói: “Nhã Tinh, cháu đổi điều kiện khác đi”

Ông ấy cũng không đồng ý giao vị trí quan trọng như vậy cho Dương Nhã Tinh.

Dù sao dự án khu Vạn Phong cũng là dự án quan trọng nhất của nhà họ Dương, trừ trước đến giờ đều do con trai thứ ba của Dương Đình Vũ quản lý.

Mặc dù Dương Nhã Tinh là đứa cháu gái ông ấy khá yêu thương, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa con gái.

Tài sản của nhà họ Dương chung quy vẫn phải do con trai nắm giữ.

Dương Nhã Tinh cười lạnh lùng: "Không đồng ý với cháu, vậy cháu khó có thể làm tròn mệnh lệnh rồi!”

“Cháu!”

Dương Thiệu Sơn có hơi tức giận.

Ông ấy phát hiện Dương Nhã Tinh ngày càng ngỗ nghịch với ông ấy!

Ngay lúc đó, Dương Đình Vũ đi tới trước mặt ông ấy, khẽ nói bên tai ông ấy.

“Ba à, hiện tại cũng chỉ có Dương Nhã Tinh mới có thể lấy lại được quyền thi công, nếu không thì chúng ta cứ đồng ý với nó trước đi, còn về chức vị người tổng phụ trách, ha ha, chỉ là chức vị rỗng mà thôi.

Nghe Dương Đình Vũ nói vậy, Dương Thiệu Sơn cảm thấy có lý.

Ông ấy gật đầu, nói với Dương Nhã Tinh: “Nhã Tinh, ông đồng ý với cháu, nếu cháu có thể lấy lại quyền thi công, ông đồng ý giao chức vị người tổng phụ trách khu Vạn Phong lại cho cháu.”

“Nếu cháu không làm được, cháu cũng phải đồng ý với ông một điều kiện! Nếu cháu thất bại, ông sẽ hủy bỏ toàn bộ chức vị của cháu trong tập đoàn!”

“Thế nào?”

Dương Thiệu Sơn trầm giọng nói.

Mặt mày Dương Nhã Tinh trắng bệch, nhưng bây giờ, cô đã không còn đường lui nữa rồi.

“Vâng!”

Sau khi hội nghị kết thúc.

Dương Nhã Tinh mặt mày khó coi rời khỏi phòng họp.

Dương Diệu Bình cười chế giễu bước ra, cười khẩy nói với Dương Nhã Tinh: “Dương Nhã Tinh à, đây đều là do cô tự chuốc lấy, nếu cô không tìm đường chết mà ngoan ngoãn ngã tới nhà họ Tiết, thì sẽ xảy ra những chuyện như vậy sao?”

Sắc mặt của Dương Nhã Tinh không vui nói: “Có liên quan gì tới anh sao?"

Vẻ mặt của Dương Diệu Bình trầm xuống, sau đó cười phá lên.

“Dương Nhã Tinh, trước kia tôi còn xem cô như đối thủ của tôi, nhưng hiện tại, cô thật sự quá ngu mà!”

“Vì một tên phế vật mà đặt bản thân vào hoàn cảnh này, hiện tại cô đứng trong tình thế khó xử, tên phế vật kia có giúp cô được không?”

“Còn về tên phế vật đó, ha ha, đắc tội Tiết Hải Sâm, e rằng không sống thêm được mấy ngày nữa đâu!”

Ánh mắt của Dương Nhã Tinh chợt trở nên sắc bén: “Dương Diệu Bình, anh cầm miệng cho tôi! Chuyện của tôi vẫn chưa tới lượt anh xen mềm vào!”

Dương Diệu Bình càng cười hăng hơn: “Đúng rồi, có một chuyện tôi phải nhắc nhở với cô, tên mập Lưu Giang kia cũng không phải người tốt gì đâu, vì để nịnh bợ ông ta, tôi thường xuyên tặng không ít phụ nữ cho ông ta đấy!”

“Ha ha, cô tự cầu phúc cho chính mình đi!”

Sau khi nói xong, Dương Diệu Bình cười to rời đi.

Sắc mặt của Dương Nhã Tinh trông vô cùng khó coi, tâm trạng cũng rất bất ổn.

“Chị ơi, chị thật sự muốn đi sao?” Dương Nhã Hân đứng bên cạnh, lo lắng hỏi.

“Có thể không đi sao?” Dương Nhã Tinh thở dài một hơi, cô không còn lựa chọn nào khác.

“Chị ơi, theo em thấy thì hay là chị hãy nghe lời ông, chia tay với người bạn trai kia của chị đi.

“Em tin chỉ cần chị chia tay với Tần Duy kia, nhà họ Tiết sẽ không còn nhắm vào nhà họ Dương chúng ta nữa đâu.

Dương Nhã Hân nói.

Dương Nhã Tinh nghe xong, trừng mắt nhìn cô ấy: “Nhã Hân, sao này em đừng nói như thế nữa.”

Dương Nhã Hân bị chị gái trừng thì có hơi bực bội, lại nói tiếp: “Chị à, chị có muốn nói chuyện hôm nay cho Tần Duy biết không?"

Dương Nhã Tinh vội vàng lắc đầu: “Tuyệt đối không thể nói cho anh ấy biết, chị không muốn khiến anh ấy lo lắng vì chị

“Nhưng mà.”

Cô ấy còn chưa kịp nói xong, Dương Nhã Tinh đã nói: “Không có nhưng mà, Nhã Hân, nếu em dám nói cho anh ấy, chị sẽ không tha cho em!”

Dương Nhã Hân tức giận trong lòng: “Chị à, chị bị tên Tần Duy kia chuốc bùa mê thuốc lú rồi sao? Anh ta có chỗ nào đáng cho chị đối xử tốt như vậy chứ.

“Đợi sau này em gặp được người mình thích rồi thì em sẽ biết”

“Hừ, em không thèm thích loại người như vậy đâu.

Dương Nhã Hân nhỏ giọng lẩm bẩm.

Theo cô ấy, Tần Duy chính là một tên yếu đuối.

Tên yếu đuối chỉ biết dựa vào phụ nữ.

Loại đàn ông như vậy, cô ấy chướng mắt!

Dương Nhã Tinh gọi điện thoại hẹn trước với Lưu Giang, chuẩn bị tới văn phòng để gặp ông ta.

Nhưng Lưu Giang lại chủ động hẹn gặp bàn bạc ở khách sạn.

Để Dương Nhã Tinh vừa đúng tám giờ tối đến nơi là không bàn bạc nữa.

Tám giờ tối!

Dương Nhã Tinh ra khỏi nhà chuẩn bị đi tới điểm hẹn.

Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, đã gặp Tiết Hải Sâm.

“Anh tới đây làm gì?” Vẻ mặt của Dương Nhã Tinh lập tức trở nên lạnh lùng.

Tiết Hải Sâm đi tới trước mặt Dương Nhã Tinh, nói: “Nhã Tinh, anh đã biết chuyện dự án khu Vạn Phong của nhà họ Dương các em.

“Sao đó thì sao?” Dương Nhã Tinh lạnh lùng nói.

“Nhã Tinh, thật ra anh rất thân thiết với Lưu Giang của Cục quản lý đất đai, chỉ cần anh gọi điện một cuộc sang đó, ông ta sẽ phê duyệt đơn tái thi công cho nhà họ Dương các em.” Tiết Hải Sâm cười nói.

Nghe thấy vậy.

Vẻ mặt Dương Nhã Tinh lóe lên tia sáng lạnh lùng: “Nói như thế, quả nhiên chuyện này là do anh giở trò sao?”

Tiết Hải Sâm mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

“Nhã Tinh, chẳng lẽ em còn không hiểu sao? Anh làm tất cả mọi chuyện đều là vì em, chỉ cần em đồng ý chia tay với Tần Duy, anh lập tức kêu Lưu Giang trả quyền thi công lại

cho nhà em!”

“Yêu cầu của anh cũng không hề quá đáng, vì sao em không chịu đồng ý chứ!”

Tiết Hải Sâm nói.

“Anh nằm mơ đi!”

Dương Nhã Tinh lạnh lùng nói, rồi lái xe rời khỏi đâ.

Vẻ mặt của Tiết Hải Sâm âm trầm tột độ, trầm giọng nói: “Dương Nhã Tinh, nếu em vô tình trước, vậy thì đừng trách anh độc ác!”

Khách sạn Đế Hào.

Trước khi tới, Dương Nhã Tinh đã tìm hiểu kỹ về Lưu Giang.

Cô biết người này vô cùng háo sắc.

Trước đây, mỗi lần nhà họ Dương nhờ ông ta làm việc, đều phải đưa nữ tiếp viên qua đó nói chuyện với ông ta.

Nhưng lần này, ông ta không chịu gặp ai ngoài Dương Nhã Tinh.

Dương Nhã Tinh cũng không còn cách nào, cô chỉ có thể cắn răng tới.

Bước vào phòng riêng.

Lưu Giang đã chờ ở trong phòng từ trước rồi.
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 109: TÔI PHẢI LÀM GÌ THÌ MẤY NGƯỜI MỚI KHÔNG ÉP BUỘC TÔI NỮA


Trong phòng riêng, Lưu Giang ở Cục quản lý đất đai đã chờ trong đấy từ lâu.

Ông ta khoảng tầm bốn mươi tuổi, chiều cao trung bình, cơ thể mập mạp, cái bụng phệ làm cho người ta có cảm giác chiếc áo sơ mi cổ tròn của ông ta sắp bung cúc đến nơi rồi.

Tóc ông ta thưa thớt, điển hình của kiểu tóc đầu hói, mắt ông ta rất nhỏ, trong hốc mắt là đôi mắt màu đen. Có lẽ là do sống quá buông thả nên da ông ta có hơi xỉn màu, khiến người ta có cảm giác ông ta rất yếu.

Nhìn thấy Dương Nhã Tinh đi vào, Lưu Giang cười híp cả mắt.

"Cô Dương đến rồi, mau ngồi đi, mau ngồi đi."

Dương Nhã Tinh gật đầu chào hỏi, sau đó ngồi đối diện với Lưu Giang.

"Ông Lưu, lần này tôi hẹn ông đến đây là để.."

Dương Nhã Tinh còn chưa nói hết câu, Lưu Giang đã rót một ly rượu.

"Nhã Tinh, để lát nữa rồi bàn công việc sau, chúng ta cùng uống một ly trước đi."

Nói xong, ông ta đưa ly rượu cho Dương Nhã Tinh.

Dương Nhã Tinh nhíu mày, nhưng vẫn uống rượu.

"Giám đốc Lưu, đã uống rượu rồi, chúng ta nên nói đến chuyện chính thôi." Dương Nhã Tinh đi thẳng vào vấn đề.

Nụ cười trên mặt Lưu Giang vụt tắt, sau đó nói: "Nhã Tinh, tôi biết vì sao cô đến đây, dự án khu Vạn Phong của công ty cô là do tôi giám sát, dự án cũng là do tôi ngừng"

"Gần đây có chính sách bảo vệ môi trường, các dự án khai phá lớn như khu Vạn Phong của cô gây ô nhiễm môi trường quá nghiêm trọng, cho nên tôi mới dừng quyền thi công của các cô"

Lưu Giang cười nói.

Dương Nhã Tinh nhíu mày: "Cục trưởng Lưu, dự án bất động sản của chúng tôi, tất cả mọi thứ đều được xây dựng theo tiêu chuẩn nhà nước, sao có thể gây ô nhiễm môi trường được?”

Lưu Giang nở nụ cười: "Tôi nói vi phạm quy định thì chắc chắn là vi phạm quy định"

Ý tứ của câu này rất rõ ràng, ô nhiễm môi trường chỉ là một cái cớ.

Sắc mặt Dương Nhã Tinh nghiêm nghị, nhưng không lâu sau, cô lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng.

"Trong này có ba mươi tỷ, mong ông nhận cho!"

Lưu Giang đẩy tấm thẻ ngân hàng lại.

"Nhã Tinh, cô làm gì thế, tôi là cán bộ thanh liêm, sao có thể nhận quà cáp được"

Sau khi cười tủm tỉm nói xong, Lưu Giang đi đến ngồi bên cạnh Dương Nhã Tinh.

Ông ta càng lúc càng đến gần, cười nói: "Ở Trung Hải có một tin đồn, cô Dương xinh đẹp tuyệt trần, hôm nay được gặp, quả nhiên tin đồn là thật"

"Nếu cô Dương đồng ý cho tôi đêm xuân đáng giá nghìn vàng thì tôi sẽ lập tức cấp quyền thi công cho các cô."

Lưu Giang cười d*m đ*ng, đưa một tay ra s* s**ng đùi Dương Nhã Tinh.

Sắc mặt Dương Nhã Tinh thay đổi, vội vàng đứng dậy.

"Giám đốc Lưu, xin ông hãy tự trọng!"

Lúc này Lưu Giang cũng không giả vờ nữa, nở nụ cười hung hãn: "Cô Dương, dự án khu Vạn Phong có giá trị mấy trăm nghìn tỷ, bây giờ chỉ mới tạm dừng một ngày mà tổn thất đã quá ba trăm tỷ"

"Bây giờ cô Dương chỉ cần ngủ với tôi một đêm là có thể lấy được quyền thi công, đối với cô chuyện này rất đáng giá còn gì?"

Sắc mặt Dương Nhã Tinh càng khó chịu hơn: "Giám đốc Lưu, ông nói thẳng cho tôi biết đi, Tiết Hải Sâm đã cho ông bao nhiêu, tôi cho ông gấp đôi!"

Lưu Giang cười khẩy nói: "Ba trăm tỷ, cô Dương, nếu bây giờ cô cho tôi sáu trăm tỷ thì tôi sẽ lập tức trả quyền thi công cho cô!"

"Ông!"

Sắc mặt Dương Nhã Tinh nặng nề.

Sáu trăm tỷ, với tình trạng kinh tế của nhà họ Dương hiện giờ, không thể nào lấy ra được.

Lưu Giang đang công phu sư tử ngoạm.

"Cô Dương, tôi biết tình hình của nhà họ Dương, tôi không trông chờ gì sáu trăm tỷ kia, chỉ cần cô có thể ngủ với tôi.."

Nói xong, Lưu Giang thú tính quá độ, lao về phía Dương Nhã Tinh.

Sắc mặt Dương Nhã Tinh hoảng loạn, vội vàng lấy bình xịt hơi cay đã chuẩn bị trước ra.

Xit xit xit!

Hơi cay dày đặc bay về phía Lưu Giang.

Aaaaaaa!

Lưu Giang phát ra tiếng kêu quỷ khóc sói gào đầy thảm thiết.

"Dương Nhã Tinh!!! Con điểm này, tao không tha cho mày đâu!"

Lưu Giang nhắm mắt lại nhe nanh múa vuốt, cảm giác đau đớn bỏng rát khiến ông ta thấy như mắt sắp mù!

Bộp!

Vẻ mặt Dương Nhã Tinh trở nên tàn nhẫn, đạp một phát vào đ*ng q**n Lưu Giang!

Gà bay trứng vỡ

Lưu Giang ngã xuống đất lăn lộn đau đớn, miệng lại liên tục chửi rủa thảm thiết.

"Dương Nhã Tinh, mày chờ đấy cho tao, tao sẽ không tha cho mày đâu!"

"Tao nói cho mày biết, nhà họ Dương bọn mày tiêu đời rồi!"

Sắc mặt Dương Nhã Tinh trắng bệch, vội vàng rời khỏi phòng riêng.

Ngày hôm sau, tin tức về Dương Nhã Tinh và Lưu Giang lập tức truyền đến nhà họ Dương.

Toàn bộ nhà họ Dương cực kỳ tức giận!

Lại một lần nữa tổ chức một cuộc họp khẩn cấp.

"Dương Nhã Tinh, tôi bảo cháu đến đàm phán dự án với Lưu Giang chứ không phải bảo cháu đi đắc tội ông ta!"

"Bây giờ Lưu Giang đã nói muốn hành chết nhà họ Dương chúng ta rồi!"

"Cháu xem đi, đây là chuyện tốt cháu làm đấy!"

"Nếu biết trước cháu được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều như thế thì tôi đã không cho cháu đi đàm phán với ông ta rồi!"

Khuôn mặt Dương Đình Vũ đầy tức giận, lớn tiếng quát Dương Nhã Tinh.

Mấy người khác của nhà họ Dương cũng rất tức giận, liên tục chỉ trích Dương Nhã Tinh.

Vẻ mặt Dương Diệu Bình cũng đầy mỉa mai: "Dương Nhã Tinh, cô có biết Lưu Giang là ai không, chức vị của ông ta là tổng phụ trách tất cả các dự án bất động sản ở Trung Hải, cô đắc tội ông ta thì không chỉ có dự án khu Vạn Phong thất bại mà đến cả nhà họ Dương chúng ta sau này cũng gặp khó khăn!"

"Cô đúng là tội đồ của dòng họ!"

Nghe thấy những lời này, sắc mặt Dương Nhã Tinh lại trắng bệch.

Sắc mặt Dương Thiệu Sơn đang ngồi trên hàng ghế cấp cao nhất cũng cực kỳ khó chịu.

Ông ấy trầm giọng nói: "Nhã Tinh, cháu đã gây ra chuyện lớn cho nhà họ Dương rồi!"

Sắc mặt Dương Nhã Tinh âm u, sau đó nói: "Ông nội, Lưu Giang kia không phải người tốt, ông ta muốn sàm sỡ cháu, cháu chỉ muốn chống trả để tự vệ thôi"

"Chẳng lẽ cháu tự bảo vệ bản thân cũng là sai sao? Người như thế, cháu không báo cảnh sát bắt ông ta đã là tốt rồi!"

Dương Diệu Bình càng mỉa mai hơn: "Dương Nhã Tinh, cô nói thế có nghĩa là cô có lý đúng không?"

"Trước khi đi chúng tôi đã dặn dò cô thế nào rồi, dù đối phương có đưa ra yêu cầu gì thì cô cũng phải cố gắng thỏa mãn ông ta. Cô thì hay rồi, giờ lại đi đắc tội ông ta!"

"Nhà họ Dương vốn đang gặp khó khăn, bây giờ lại gặp phải một kẻ địch mạnh, tất cả đều là lỗi của cô!"

Nghe thấy những câu này, trong lòng Dương Nhã Tinh chỉ cảm thấy cực kỳ đau lòng.

Cô bị người khác sàm sỡ, toàn bộ nhà họ Dương lại không có lấy một người quan tâm cô.

"Nhã Tinh, cháu sai rồi, dù có thế nào thì cháu cũng không nên đắc tội với Lưu Giang"

Dương Thiệu Sơn cũng hơi buồn phiền, nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra thì ông ấy đã không bảo Dương Nhã Tinh đi đàm phán.

"Chuyện đã đến nước này rồi, nói nhiều cũng vô ích, tôi sẽ làm theo lời hứa, từ hôm nay trở đi, tôi tự nguyện miễn nhiệm mọi chức vụ của tôi ở nhà họ Dương."

Dương Nhã Tinh không muốn nói nhiều, đàm phán thất bại thì đáng bị phạt.

"Ha hả, cháu tưởng cháu miễn nhiệm chức vụ là chuyện này sẽ xong à? Tôi nói cho cháu biết, chỉ cần một ngày chưa giải quyết được mối nguy thì cháu cũng đừng mong được sống yên ổn!"

Dương Đình Vũ đe doạ.

"Đúng thế, hoạ là do cô gây ra thì cô phải đi giải quyết"

"Nếu không phải tại cô đắc tội nhà họ Tiết thì tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra, tất cả mọi chuyện là tại cô!"

"Không sai, trước đấy mới đắc tội nhà họ Tiết, bây giờ cô lại đắc tội Lưu Giang, tôi thấy Dương Nhã Tinh là sao chổi của nhà họ Dương"

"Tôi thấy cô có ý định muốn khiến nhà họ Dương phá sản!"

Mọi người liên tục chỉ trích Dương Nhã Tinh, giọng điệu cực kỳ khó nghe.

"Vậy rốt cuộc mấy người muốn tôi phải làm gì, tôi phải làm thế nào thì mấy người mới thấy vui, không ép buộc tôi nữa!"

Sắc mặt Dương Nhã Tinh buồn bã, tức giận hét.
 
Back
Top Bottom