Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ

Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 90: TRẦN TỨ HẢI GIÁ LÂM


Hồ Thiên Tỷ đương nhiên không cam lòng.

Hôm nay vốn là ngày trọng đại hẳn và Dương Nhã Tinh đính hôn, hắn suýt chút nữa đã có thể được như ý nguyện cưới được người phụ nữ mà mình ngưỡng mộ.

Nhưng hắn không ngờ tới!

Ngay tại thời điểm hắn sắp thành công, tên phế vật hắn vẫn luôn khinh thường kia lại nhảy ra muốn phá hủy tất cả!

Cho nên hắn không tin, hắn căn bản không tin Tần Duy thật sự có thể lấy ra được ba mươi ngàn tỷ.

Không đợi Dương Trung Nguyên nói chuyện, Trần Tứ Hải đã cười lạnh.

"Mặc dù ba mươi ngàn tỷ nhiều, nhưng đối với thương hội Tứ Hải của tôi mà nói cũng không phải là con số lớn lao gì, chỉ cần tôi muốn, ba triệu tỷ cũng lấy ra được!"

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người trầm mặc.

Dù cho bọn họ có khó tin đến đâu cũng không thể không tin.

Trần Tứ Hải đứng ở chỗ này, thương hội Tứ Hải giàu mạnh sặc mùi tiền, bản thân lại làm đầu tư.

Chút tiền ấy đối với bọn họ mà nói, thật sự không tính là gì.

Sắc mặt Hồ Thiên Tỷ cực kỳ âm trầm.

"Trần hội trưởng, Tần Duy chính là một tên phế vật, tại sao ông phải giúp hắn!" Hồ Thiên Tỷ rống giận.

Trần Tứ Hải con ngươi phát lạnh, sát ý b ắn ra: "Hồ Thiên Tỷ, chẳng lẽ Trần mỗ tôi làm việc lại cần xin chỉ thị của cậu sao?"

Sắc mặt Hồ Thiên Tỷ trì trệ, Trần Tứ Hải cũng không phải là người hắn có thể đắc tội được.

Cuối cùng, ánh mắt kỳ vọng của hắn nhìn về phía Dương Nhã Tinh.

"Nhã Tinh, em thật sự không muốn cho anh một xíu cơ hội nào sao?" Hắn vẫn ôm hy vọng cuối cùng.

Dương Nhã Tinh thẳng thừng lắc đầu: "Hồ Thiên Tỷ, chẳng lẽ anh còn không rõ sao? Giữa chúng ta không có được một xíu khả năng nào, anh nên hết hy vọng đi!"

"Không, tôi sẽ không từ bỏ ý định!"

"Cả đời này, không phải em thì không cưới!"

Sau khi nói xong, hắn lại hung tợn lạnh giọng quát Tần Duy: "Tần Duy, mày chờ đấy cho tao!" "Đừng tưởng rằng mày thắng chắc rồi, không bao lâu nữa ông đây sẽ tự tay g iết chết mày!"

Hồ Thiên Tỷ hung tợn nói xong, cảm thấy không còn mặt mũi ở lại nữa bèn chuẩn bị rời đi.

Nhưng lời nói âm u của Tần Duy ở phía sau hắn lại vang lên.

"Hồ công tử, anh còn chưa quỳ xuống gọi tôi là ba đâu!"

Nghe nói thế, sắc mặt Hồ Thiên Tỷ trong nháy mắt đã lạnh đi.

Hắn xoay người, chỉ vào Tần Duy cả giận nói: "Họ Tần kia, mày đừng quá đáng quá!"

"Có quỳ hay không?" Khóe miệng Tần Duy lộ ra vẻ trêu tức.

"Tao quỳ xuống cái mẹ mày!"

Nhưng hắn vừa nói xong lời này, đột nhiên cảm giác hai chân mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ ngay tại chỗ.

Hẳn ngoay người lại nhìn, chỉ thấy Trần Tứ Hải ở một bên trêu tức nói: "Hồ công tử, làm người vẫn phải giữ chữ tín" "Ông!"

Ngũ quan quý khí của Hồ Hải đều đã vặn vẹo, hắn nghĩ mãi mà không rõ, Trần Tứ Hải vì sao phải ra mặt cho Tần Duy.

Rốt cuộc giữa bọn họ có quan hệ gì?

"Cũng không cần anh kêu ba, tôi còn không có đứa con trai lớn như vậy, Hồ công tử, mau cút đi!"

Tần Duy đứng trước mặt Hồ Thiên Tỷ, châm biếm nói.

Sắc mặt Hồ Thiên Tỷ xanh mét: "Khốn kiếp!

"Mày chờ đó cho tao!"

Để lại câu nói tàn nhẫn này, vẻ mặt hắn chật vật rời đi.

Xử lý xong Hồ Thiên Tỷ, Tần Duy dứt khoát vứt hợp đồng trong tay xuống.

Vẫn đứng trước mặt Dương Trung Nguyên.

"Ký tên đi."

Thần sắc Dương Trung Nguyên hơi lóe lên vẻ khác thường, nhưng rất nhanh đã cười nhặt hợp đồng lên.

Mở ra nhìn thoáng qua, quả nhiên là hợp đồng ba mươi ngàn tỷ.

Vẻ mặt ông ta không khỏi vui vẻ, nhà họ Dương được cứu rồi!

"Ông chủ Dương, bản hợp đồng này tổng cộng ba mươi ngàn tỷ, chia làm ba đợt đầu tư, không thành vấn đề chứ?"

Trần Tứ Hải trầm giọng mở miệng.

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề"

Dương Trung Nguyên gật đầu lia lịa.

"Không thành vấn đề thì ký tên đi."

Trần Tứ Hải nói.

Rất nhanh, hợp đồng đã được ký kết.

Sau khi ký xong hợp đồng, Trần Tứ Hải ngồi trực thăng rời đi.

"Nhã Tinh, chúng ta đi thôi"

Tần Duy cũng không muốn ở lại lâu, anh nói với Dương Nhã Tinh.

Dương Nhã Tinh cười vui vẻ, nắm tay Tần Duy hai người cùng rời đi.

Cả nhà họ Dương, một mảnh khiếp sợ.

"Ba, hợp đồng này... là thật sao?"

Ba đứa con trai của Dương Trung Nguyên đều mang vẻ mặt kích động hỏi.

"Nói nhảm, Trần Tứ Hải tự mình đưa tới, chẳng lẽ còn là giả được sao?"

Dương Trung Nguyên vẻ mặt hưng phấn.

"Thật không ngờ, tên phế vật Tần Duy kia còn có năng lực này, một cú điện thoại đã có thể gọi Trần Tứ Hải tới hỗ trợ, tôi thật đúng là coi thường hắn rồi"

Dương Thành Minh nói.

Dương Trung Nguyên cũng cảm thấy chuyện này thật sự khó bề tưởng tượng nổi.

Một tên phế vật bị nhà họ Lâm đuổi đi, bị người phỉ nhổ, lại quen biết Trần Tứ Hải.

"Ba, rốt cuộc Tần Duy này cùng Trần Tứ Hải có quan hệ như thế nào? Hợp đồng ba mười ngàn tỷ nói ký là ký ngay?"

Con trai út Dương Thành Đồng nhíu mày hỏi.

"Ai biết được? Tuy gia thế của Tần Duy bình thường, nhưng cũng không phải không có chỗ xuất sắc"

"Người này y thuật cừ khôi, tôi đoán hắn hẳn đã trị bệnh cho Trần Tứ Hải nên người ta mới có ân với hắn, Trần Tứ Hải làm như vậy, đoán chừng là đang báo ân."

Dương Trung Nguyên đưa ra một lời giải thích tương đối hợp lý.

Ba đứa con trai của ông nghe xong cũng liên tục gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý.

"Thì ra là thế, con còn tưởng Tần Duy này có đạo hạnh gì chứ, không ngờ Trần Tứ Hải chỉ trả lại ân tình cho người ta thôi."

"Chẳng qua nhân tình có thể dùng bao lâu chứ, nói trắng ra, Tần Duy này cũng chỉ là may mắn thôi."

Dương Thành Minh nói.

"Ừm, chuyện này tạm thời không nói đến, về phần hôn sự của Nhã Tinh, về sau chúng ta cũng không cần nhắc lại nữa.

Dương Trung Nguyên nói.

"Ba, chẳng lẽ ba thật sự định tác hợp với tên phế vật Tần Duy kia sao? Con không đồng ý!"

Trần Thanh Liên nãy giờ vẫn không nói gì, vẻ mặt không vui nói.

"Tần Duy này bối cảnh thân thế ta sẽ không nói, chỉ riêng việc trước kia hắn từng tới cửa ở rể, còn bị người ta đá ra, chỉ dựa vào điểm này thôi, con sẽ không ủng hộ hắn cùng Nhã Tinh ở chung với nhau.

"Hơn nữa, hiện tại vì chuyện của Nhã Tinh mà đắc tội với nhà họ Hồ, nhà họ Hồ nhất định sẽ gây áp lực cho chúng ta."

Lời này vừa nói ra, những người khác cũng đều gật đầu.

Dù sao thanh danh của Tần Duy quả thực là quá thối, đoạn thời gian trước còn lên tin tức.

Người như vậy nếu thật sự ở cùng với Dương tiểu thư bọn họ.

Mặt mũi nhà họ Dương có thể sẽ mất sạch.

Hơn nữa nhà họ Hồ bên kia cũng không dễ ăn nói.

Dương Trung Nguyên nghe xong, gật đầu: "Nói như vậy cũng có đạo lý, các con tìm một cơ hội khuyên bảo Nhã Tinh cho cẩn thận."

Hai người Tần Duy và Dương Nhã Tinh đi ra khỏi nhà họ Dương.

Mới vừa đi ra, Dương Nhã Tinh đã hưng phấn nhảy lên người Tần Duy.

"Chú à, anh thật quá tuyệt vời, cám ơn anh nha!"

Tần Duy hoảng sợ, vội vàng ôm chặt lấy Dương Nhã Tinh.

"Đừng... Đừng nháo, mau xuống đây"

Mùi thơm xông vào mũi, mặt Tần Duy đều đỏ đến tận mang tai.

Dương Nhã Tinh nhăn mũi, có chút bất mãn nhảy từ trên người Tần Duy xuống.

"Chú à, vừa rồi anh thật sự quá đẹp trai, anh không biết đâu, vừa rồi em căng thẳng muốn chết"

Dương Nhã Tinh nói.

"Em căng thẳng cái gì?" Tần Duy cười nói.

"Anh nói xem, nếu anh không đến, em sẽ phải gả cho tên khốn kiếp Hồ Thiên Tỷ kia"

Dương Nhã Tinh nói.

"Anh không phải đã hứa với em, nhất định sẽ tới sao?" Tần Duy nói.

"Ôi chao, em biết anh sẽ trở về, nhưng người ta cũng lo lắng mà"

Bộ dạng làm nũng của Dương Nhã Tinh làm Tần Duy thật sự chịu không nổi, toàn thân tê dại.

"Đúng rồi, chú, chú quen Trần Tứ Hải như thế nào vậy, ông ấy là nhân vật tầm cỡ ở Trung Hải, lợi hại hơn nhà họ Dương chúng em nhiều.

Dương Nhã Tinh dù sao cũng là con cái của đại gia tộc, kết cấu thương giới Trung Hải cô vẫn có hiểu biết.

Lần này đã hỏi tới Tần Duy.

Anh cũng không thể nói Trần Tứ Hải là cấp dưới của ba mình được.

Thương hội Tứ Hải đều là của anh sao?

Suy nghĩ đôi chút, Tần Duy cười nói: "Anh trị bệnh cho ông ấy, ông ấy cảm thấy thiếu nợ nhân tình anh, cho nên mới đồng ý giúp anh một việc"
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 91: MỌI CHUYỆN ĐỀU TÙY DUYÊN


Nghe Tần Duy giải thích như vậy, Dương Nhã Tinh cũng không nghĩ nhiều.

Dù sao y thuật của Tần Duy, chính cô đã tận mắt nhìn thấy.

"Nhã Tinh, hôn sự của em đã được giải quyết, không có chuyện gì thì anh về trước đây.

Tần Duy chuẩn bị rời đi.

"Đừng mà, em còn chưa cảm ơn anh. Chú à, anh muốn thù lao gì, chỉ cần em có thể cho thì em đều sẽ cho anh"

Dương Nhã Tinh nói.

"Há?"

Nghe thấy thế, sắc mặt Tần Duy hơi đỏ lên, nhịn không được nhìn Dương Nhã Tinh xinh đẹp động lòng người, suy nghĩ trống rỗng. Nhưng anh rất nhanh đã quăng những ý nghĩ lộn xộn này ra khỏi đầu.

Hiện giờ quan hệ giữa hai người có chút mập mờ, nhưng Tần Duy lại thủy chung không chọc thủng tờ giấy cửa sổ kia.

"Không cần đâu" Tần Duy lắc đầu, anh không muốn đòi thù lao gì cả.

"Như vậy sao được, anh nhất định phải nói một cái." Ánh mắt Dương Nhã Tinh kiên quyết.

Tần Duy biết không cần là không được.

"Như vậy đi, tuần sau là sinh nhật anh, nếu em khăng khăng muốn tặng, đến lúc đó coi như tặng quà sinh nhật cho anh đi."

Thần sắc Dương Nhã Tinh sáng ngời: "Tuần sau là sinh nhật anh ư, được, được, đến lúc đó em nhất định sẽ cho anh một bất ngờ"

Sau khi đưa Dương Nhã Tinh về nhà, Tần Duy rời khỏi Hoa Viên Hà Bạn, đi tới công viên lúc trước anh tu luyện.

Lúc không có việc gì, Tần Duy thích tản bộ, suy nghĩ đôi chút về tính toán sau này của anh.

Anh biết, hôm nay nếu như không phải Trần Tứ Hải lộ diện, anh không thể mang Dương Nhã Tinh từ nhà họ Dương ra.

Sở dĩ nhà họ Dương thỏa hiệp là do Trần Tứ Hải cho bọn họ ba mươi ngàn tỷ.

Điều này càng làm cho Tần Duy nhận thức được tầm quan trọng của tiền tài và quyền thế.

Tuy nói Tần Duy có thể khống chế tập đoàn Tứ Hải.

Nhưng anh biết, xét cho cùng, tập đoàn Tứ Hải thật ra là của người ba mà anh chưa từng gặp mặt kia.

Anh không muốn lớn lên dưới bóng cây của người đàn ông này, lại càng không muốn dễ dàng tha thứ cho người gọi là cha đã vứt bỏ anh hơn hai mươi năm.

Cho nên, Tần Duy có thể tiếp nhận người kia là cha của mình, nhưng lại không nghĩ tới sẽ tiếp nhận ông ấy.

Anh muốn một mình!

Tạo ra một thế giới riêng bằng chính đôi tay của mình.

Ngay khi suy nghĩ của Tần Duy phát tán, đã bắt đầu miên man suy nghĩ.

Một chiếc Mercedes màu đỏ đột nhiên dừng lại trước mặt anh.

Cửa xe mở ra, một người phụ nữ bước ra.

"Ngài Tần, cuối cùng tôi cũng tìm được anh rồi!"

Sau khi người phụ nữ kia nhìn thấy Tần Duy, vẻ mặt kích động chạy tới.

Tần Duy nhìn lại, mặt mày không khỏi nhíu lại.

Đây không phải là người phụ nữ anh đã gặp ở công viên cách đây vài ngày sao?

Hình như tên là Đường Ân Kiều.

"Cô tìm tôi có chuyện gì sao?"

Tần Duy nhíu mày hỏi.

Đường Mộc Mộc nhanh chóng sốt ruột nói: "Ngài Tần, mấy ngày hôm trước anh nói ông nội tôi có tai ương huyết quang, sau đó đưa cho ông nội tôi hai tờ bùa, anh còn nhớ không?"

Tần Duy gật đầu: "Nhớ, sao vậy?"

Lúc ấy anh đoán ông nội Đường Mộc Mộc sẽ có hai kiếp, hiện giờ vừa vặn đã ba ngày.

"Lần trước sau khi anh đi, quả nhiên ông nội tôi bị tập kích, chẳng qua đã được bùa giấy của anh cản cho một kiếp"

"Sau đó thì sao?" Tần Duy nhìn đối phương.

Hắn đoán, Đường Thiên Hà nhất định đã xảy ra biến cố gì đó.

Nếu không người phụ nữ này sẽ không đến tìm mình.

Nói tới đây, Đường Mộc Mộc bỗng nhiên quỳ trên mặt đất.

Vẻ mặt hối hận nói: "Ngài Tần, lúc ấy tôi không nên nghi ngờ anh..."

Nghe Đường Mộc Mộc nói xong, Tần Duy đại khái đã hiểu được.

Thì ra hai lá bùa lúc trước mình đưa đã bị Đường Mộc Mộc hủy mất một lá.

Cho nên làm cho ông nội Đường Thiên Hà của cô ta chỉ vượt qua một kiếp, kiếp thứ hai đã xuất hiện ngoài ý muốn.

"Ông nội cô hiện tại thế nào rồi?" Tần Duy hỏi.

"Hiện tại toàn thân ông ấy tê liệt, không thể động đậy." Đường Mộc Mộc vô cùng hối hận.

Nếu như lúc trước cô ta không xé nát lá bùa kia, ông nội cô ta sẽ không bị người ta ám toán.

"Nguyên nhân gì tạo thành?" Tần Duy nhíu mày.

"Hiện tại không rõ ràng lắm, đột nhiên ông ấy lại như vậy."

Tần Duy trầm ngâm một lát, lập tức nói: "Cho nên cô tới tìm tôi, chính là muốn cho tôi đi cứu ông nội của cô đúng không?"

"Cầu xin Ngài Tần cứu ông nội tôi một mạng, nhà họ Đường tôi vô cùng cảm kích!"

Vẻ mặt Đường Mộc Mộc khẩn cầu.

Tần Duy vốn không muốn xen vào việc của người khác.

Nhưng thấy đối phương thành khẩn như vậy cũng không đành lòng cự tuyệt.

"Được rồi, cô dẫn đường đi, nhưng tôi không thể cam đoan nhất định có thể chữa khỏi."

Tần Duy gật đầu.

"Cảm ơn Ngài Tần"

Đường Mộc Mộc mừng rỡ khôn xiết.

Lên xe của Đường Ân Kiều, Tần Duy đi tới một biệt viện tương tự như kiến trúc cổ.

Vị trí trung tâm thành phố, nhìn thấy căn nhà này.

Tần Duy trợn mắt há hốc mồm.

Cái này mẹ nó cũng xa hoa quá đi, rất có một loại biệt viện Giang Nam dòng dõi thư hương cổ đại.

Đi vào nhà họ Đường.

Trong một căn phòng, Tần Duy thấy được Đường Thiên Hà.

Đường Thiên Hà nằm trên giường, ánh mắt trừng rất lớn, cả người cũng không thể nhúc nhích giống như trúng gió.

Nghe Đường Mộc Mộc nói, từ sau khi Đường Thiên Hà như vậy, bọn họ mời danh y khắp nơi nhưng đều bó tay hết cách.

"Kiều Ân, con vừa đi đâu vậy?"

"Ông nội bệnh nặng mà con còn chạy lung tung!”

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên trầm giọng nói.

Người này chính là ba của Đường Ân Kiều, Đường Dịch.

"Ba, con mời tới một cao nhân, anh ấy nhất định có biện pháp có thể chữa khỏi bệnh của ông nội, đoạn thời gian trước anh ấy đã cho ông nội một lá bùa giấy mới giúp ông nội qua được một tai họa."

Đường Mộc Mộc kích động nói.

Nhưng cô vừa dứt lời, sắc mặt Đường Dịch càng thêm âm trầm.

"Đường Ân Kiều, ông nội con một mớ tuổi nghĩ như thế cũng thôi đi, ngay cả con cũng muốn phong kiến mê tín trò này, lời của một giang hồ thuật sĩ nói mà con cũng tin sao?"

Sắc mặt ba Đường Mộc Mộc trầm xuống.

Ông quay sang Đường Mộc Mộc trách mắng.

Đường Mộc Mộc biến sắc, sốt ruột: "Ba, con nói thật đó, lúc trước nếu không phải...

"Đủ rồi! Hiện tại ba đã mời Trần thần y tới chữa bệnh cho ông nội con, những chuyện khác con cũng không cần nhắc lại nữa!"

Đường Dịch trầm giọng nói, không cho Đường Mộc Mộc cơ hội mở miệng.

Tần Duy ở một bên ánh mắt lóe ra vẻ lạ thường.

Lập tức mở miệng nói: "Ông nói Trần thần y có phải là Trần Quốc Khôn hay không?"

Sắc mặt Đường Dịch hơi thay đổi: "Đúng vậy, cậu cũng từng nghe qua ông ta sao?"

Nghe nói như thế, Tần Duy thiếu chút nữa nhịn không được bật cười.

Trần thần y này không phải là lang băm lúc trước chữa bệnh cho Dương Trung Nguyên, Lệ Nho Sinh sao?

Tìm ông ta đến chữa bệnh, là chê bệnh nhân sống quá lâu rồi sao?

"Được rồi được rồi, nếu biết tôi đã mời được thần y đến chữa bệnh thì nhanh chóng cút đi cho tôi, hiện tại tôi không có thời gian cùng một giang hồ thuật sĩ như cậu dài dòng."

Không kiên nhẫn nói với Tần Duy xong những lời này xong, ông ta lại nói với Đường Ân Kiều: "Dẫn người này đi, đừng ở đây chướng mắt của ba!"

Sắc mặt Đường Mộc Mộc càng lúc càng khó coi, nhưng cô ta biết tính tình của ba mình, một khi đã quyết định xong mọi chuyện sẽ rất khó thay đổi.

"Ngài Tần, thật xin lỗi...

Tần Duy lại lắc đầu: "Không có việc gì, mọi chuyền đều tùy duyên"

Dù sao anh cũng không quen biết nhà họ Đường.

"Tôi tiễn anh"

Đường Mộc Mộc đưa Tần Duy ra khỏi phòng.

Nhưng mà đúng lúc này, Trần thần y một thân áo bào xanh được mời vào.

"Trần thần y, ông rốt cục cũng tới rồi, mau tới giúp tôi khám thử bệnh tình của ba tôi đi, bệnh của ba tôi xin nhờ xả vào ông đấy"

Vẻ mặt Đường Dịch đầy cung kính nói.
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 92: Y THUẬT NGHIÊM CẨN


Trần thần y vừa mới tiến vào phòng bệnh thì Tần Duy và Đường Mộc Mộc vừa bước ra, ba người gặp thoáng qua nhau.

Nhìn thấy Trần thần y tới, Đường Mộc Mộc dừng bước, lo lắng đứng ở ngoài cửa nhìn xung quanh.

Tần Duy cũng dừng bước, muốn xem y thuật của vị Trần thần y này có tiến bộ gì hay không.

Trong phòng bệnh, Đường Dịch nịnh hót Trần thần y đến độ mà Trần thần y nghe xong cũng phải thấy lâng lâng. "Trước cho ta xem bệnh tình Đường tiên sinh đi, có thể chữa khỏi hay không còn phải liệu bệnh mà trị"

Trần thần y bắt đầu nghiêm túc.

Qua sự cố vài lần trước, ông cũng thay đổi không ít.

Ông thực sự nhận ra y thuật của mình cũng không cao thâm tuyệt diệu đến thế.

Ông đi tới bên giường người bệnh, sắc mặt nghiêm túc, sau đó cẩn thận chẩn bệnh.

Trong quá trình chẩn bệnh, vẻ mặt ông càng thêm nặng nề.

Thấy vẻ mặt của Trần thần y, Đường Dịch nhăn mày lại, lo lắng hỏi: "Trần thần y, cha ta thế nào? Có hy vọng chữa khỏi không?"

Trần thần y thở dài một tiếng, ngay sau đó lắc đầu nói: "Ai, kinh mạch toàn thân của cha ngươi đã bị ức chế, dẫn đến liệt người do đột quỵ, hơn nữa ta không chẩn ra nguyên nhân bệnh, nếu muốn chữa khỏi e là khó!"

Lời vừa dứt, sắc mặt Đường Dịch thay đổi, ngay sau đó ông ta quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu.

"Trần thần y, cầu xin ngươi cứu cha ta, chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho cha ta, cho dù phải trả cái giá lớn đến đâu ta cũng đồng ý"

Trần thần y lộ ra vẻ khó xử, cân nhắc một lát, ngay sau đó nói: "Đường tiên sinh, ta có thể chữa, nhưng tỷ lệ chữa khỏi cho cha ngài không quá 20%, ông có chắc muốn thử không?"

Nghe được lời này, vẻ mặt Đường Dịch cực kỳ xấu, ông ta do dự.

Dù sao này tỷ lệ quá thấp.

Nhưng ông ta đã không còn lựa chọn khác: "Xin Trần thần y hãy cố gắng hết sức" "Anh yên tâm, thầy thuốc như mẹ hiền, ta sẽ cố gắng hết sức."

Trần thần y lấy ngân châm ra, chuẩn bị châm cứu.

"Dừng tay!"

Nhưng mà đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ cửa.

Trần thần y quay qua nhìn, động tác khựng lại, vẻ mặt không khỏi kích động.

Tần...Tần thần y!!!

Ông trông rất sốc.

Không ngờ tới lại gặp được Tần thần y ở đây.

Đường Dịch cũng nhìn theo, khi thấy người nói là Tần Duy.

Trong mắt không khỏi phun trào sát ý!

"Khốn nạn! Mày dám quấy rầy Trần thần y chữa bệnh cho cha tôi! Mày đáng chết!"

"Một thằng lang băm mới vừa lừa đảo ở nhà họ Đường ta, mày thật to gan!"

Ánh mắt Đường Dịch lạnh lẽo, hơi thở gấp gáp như sắp lao vào choảng nhau với Tần Duy tới nơi.

"Cha, đừng xúc động!"

Đường Mộc Mộc đã tận mắt chứng kiến thân thủ của Tần Duy, cha sao có thể là đối thủ của hắn! "Đường Ân Kiều, mày còn không đuổi thẳng lừa đảo này ra ngoài cho tạo thì tao sẽ đuổi mày ra khỏi nhà!" "Một thằng lang băm lừa đảo còn dám đến nhà họ Đường tao giương oai, mày coi thường nhà họ Đường á?"

Ánh mắt Đường Dịch lạnh lẽo, sát khí cả người bốc lên tận trời.

Ông ta giơ nắm đấm, bước từng bước tới chỗ Tần Duy. "Đường gia chủ, đợi đã!"

Đúng lúc này, Trần thần y vội vàng ngăn lại.

Đường Dịch khựng lại, khó hiểu nhìn Trần thần y.

Trần thần y không trả lời ông ta.

Mà nhìn thẳng vào Tần Duy, bước qua chỗ anh ta.

Tần Duy nhíu mày, cũng nhìn chằm chằm đối phương.

Chắc lão này sẽ không lại không vui vì mình phá hỏng chuyện tốt của lão chứ?

Rất nhanh, Trần thần y đi tới trước mặt Tần Duy.

Thịch một tiếng!

Tất cả mọi người không ngờ tới.

Trần thần y tự nhiên lại quỳ gối với Tần Duy trước mặt mọi người.

"Ngài Tần, rốt cuộc tôi đã tìm được cậu!"

Trần thần y quỳ trên mặt đất, dập đầu, nói.

Tần Duy sửng sốt, há hốc cả mồm.

"Ông tìm tôi làm cái gì? Mà tìm rồi thì quỳ làm cái gì?"

Tần Duy hỏi.

"Ngài Tần, những lần trước cậu đã dạy bảo tôi rất nhiều điều, khiến ta sâu sắc nhận ra năng lực còn chỗ yếu kém, mấy ngày này tôi vẫn luôn đóng cửa ở nhà ăn năn.

"Rốt cuộc tôi đã suy nghĩ cẩn thận, cứ làm kẻ ếch ngồi đáy giếng, tự cao tự đại thì y thuật không thể tiến bộ, phải bái sư học nghệ, không ngừng học tập, mới có thể nâng cao!" "Cho nên tôi quyết định, tôi muốn bái cậu làm thầy!"

"Sư phụ, xin nhận của đồ nhi một lạy!"

Nói xong lời này, Trần thần y lại dập đầu mấy cái với Tần Duy.

Tần Duy vẻ mặt ngơ ngác, ông già này bị động kinh à?

Tự dưng bái lạy mình trước mặt mọi người thì cũng thôi đi.

Nhưng xong lại còn muốn bái mình làm thầy?

Đường Dịch bên cạnh thấy cảnh này, mắt chữ A mồm chữ O!

Trần thần y là ai?

Đó là vị thần y ông ta tốn một đống tiền, nhờ cậy đủ các loại quan hệ mới hẹn được.

Người thường muốn thấy mặt ông còn khó chứ đừng nói là mời ông tới chữa bệnh.

Trong giới y học Trung Hải hiện nay, ông hoàn toàn xứng đáng được coi là một ngôi sao!

Nhưng một vị như thế.

Tự nhiên lại quỳ gối dưới chân thanh niên này?

Đây là cớ gì?

Chẳng lẽ mình thật sự nhìn lầm, thanh niên này thật sự không phải lang băm lừa đảo.

Mà là thế ngoại cao nhân?

Một nhân vật lớn ngay cả Trần thần y cũng phải quỳ lạy?

Nghĩ đến đây, Đường Dịch bỗng nhiên run lên, trán không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Nghĩ đến hành động vừa rồi của mình Tần Duy.

Ông ta hối hận không thôi!

Đắc tội một cao nhân như vậy.

Vậy bệnh của cha mình phải làm sao bây giờ!!?

"Này này này, ông làm gì đâu? Hơn tôi một đống tuổi còn quỳ lạy tôi, ông muốn ta tổn thọ hả!"

Tần Duy vội vàng muốn dìu ông ta lên.

Nhưng lão già này tính tình quá cứng, sống chết không muốn đứng lên.

"Ngài Tần, nếu cậu không đồng ý thì tôi sẽ không đứng dậy.

Giọng điệu Trần Quốc Khôn cực kỳ kiên định.

Tần Duy cảm thấy rất bất lực.

Lão già này ngứa đòn hả.

"Nếu không như vậy đi, tôi có thể dạy y thuật cho ông, nhưng mà vụ bái sư thì thôi đi."

Tần Duy miễn cưỡng nói.

"Đa tạ sư phụ!"

Trần Quốc Khôn vui vẻ, lại dập đầu mấy cái với Tần Duy.

"Được rồi, được rồi, mau đứng lên đi."

Tần Duy nói.

Trần Quốc Khôn lúc này mới đứng lên.

Đường Dịch thấy cảnh này, vẻ mặt cứng đời

Này...

Rất nhanh, ông ta cười tươi, đi tới trước mặt Tần Duy.

"Ngài Tần, vừa rồi là ta có mắt không thấy Thái Sơn, hiểu lầm ngươi, ta xin tạ lỗi."

"Rất xin lỗi!"

Nói xong lời này, ông ta cúi người thật sâu với Tần Duy.

Ông ta không phải kẻ ngốc.

Từ thái độ của Trần thần y là có thể nhìn ra.

Vị Tần Duy tiên sinh này tuyệt đối không đơn giản.

Nói không chừng hiện tại có thể cứu cha ông ta cũng chỉ có mỗi vị Ngài Tần này.

Tần Duy cười lạnh.

"Đường tiên sinh, lúc nãy thái độ ông không như vậy đâu!"

"Hình như ông bảo ta là lang băm đúng không?"

"Hình như ông cũng bảo ta là kẻ lừa đảo nữa nhỉ?"

"Kêu gào muốn đuổi ta đi cũng là ông ha?"

Vẻ mặt Tần Duy châm biến, liên tiếp hỏi ba câu.

Càng hỏi vẻ mặt Đường Dịch càng thêm xấu hổ. "Ngài Tần, cầu xin ngài cứu cha ta đi!"

"Ông ấy thật sự không thể chết được!"

Đường Dịch quỳ phịch xuống trước mặt Tần Duy, bảy thước nam nhi thế mà khóe mắt đỏ bừng, sắp rơi lệ đến nơi.

Đường Mộc Mộc bên cạnh cũng nước mặt đầy mặt.

"Ngài Tần, cầu ngài giơ cao đánh khẽ, cứu ông nội của tôi đi!"

Giọng Đường Mộc Mộc khẩn khoản, vô cùng lo lắng.

Tần Duy trầm ngâm một lát, ngay sau đó nói: "Được rồi, tôi ra tay thử xem, nhưng không thể bảo đảm chắc chắn sẽ thành công"

Y thuật nghiêm cẩn nhưng trước nay Tần Duy không bao giờ nói quá chắc chắn.

Cho dù anh có nắm chắc cả mười phần!
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 93: THẤY NGỌC NHƯ THẤY TA


Thấy Tần Duy đã đồng ý sẽ chữa bệnh cho, cha con Đường Dịch kích động vô cùng.

Đặc biệt là Đường Dịch, hưng phấn đến nỗi dập đầu ba cái với Tần Duy.

Tần Duy đi tới bên giường.

Nhìn Đường Thiên Hà nằm ở trên giường bệnh, bắt đầu chẩn bệnh.

Không quá mấy phút, Tần Duy lại nhìn phía Trần thần y, Trần Quốc Khôn.

"Trần thần y, ông chẩn ra bệnh gì? Nếu ông là người điều trị, ông sẽ trị như thế nào?"

Tần Duy muốn nghe ý kiến của Trần Quốc Khôn.

Y thuật của ông lão này trong mắt Tần Duy tuy rằng không ra đâu vào đâu.

Nhưng ở khu Trung Hải này, ông lại là lão tiền bối vô cùng được kính trọng.

Thật ra trình độ y thuật của ông ấy không hề thấp.

Trần Quốc Khôn nói: "Nguyên nhân khiến người bệnh liệt do đột quỵ có lẽ là kinh mạch teo lại."

Tần Duy khẽ gật đầu, ngay sau đó hỏi: "Ông định trị như nào?"

"Dùng kỹ thuật trung y, k1ch thích tủy và huyệt vị của người bệnh, sau đó k1ch thích kinh mạch, khiến cho nó sống lại" Trần Quốc Khôn nói.

Tần Duy cười cười, may mà nãy mình còn đứng lại ở cửa.

Nếu không bây giờ nhà họ Đường bắt đầu đốt vàng mã là vừa.

"Nếu ông thật sự làm vậy thì cụ già nhà họ Đường chết chắc rồi, k1ch thích kinh mạch ngược lại sẽ làm tiêu hao tinh thần nguyên khí của người bệnh, khiến người bệnh tử vong nhanh hơn."

Lời Tần Duy khiến sắc mặt Trần Quốc Khôn đại biến.

Lúc này mới thực sự hiểu rõ chênh lệch giữa mình và Tần Duy.

"Vậy thì sư phụ, nguyên nhân của căn bệnh này là gì, lại nên trị như thế nào?"

Trần Quốc Khôn chân thành học hỏi.

Tần Duy trầm ngâm một lát, ngay sau đó nói: "Bệnh của người này là do trúng độc, muốn trị thì thải độc là được."

"Cái gì, trúng độc?"

Vẻ mặt ba người Đường Dịch, Đường Ân Kiều, Trần Quốc Khôn biến sắc.

Bọn họ không ngờ ông cụ nhà họ Đường lại trúng độc.

"Đây là độc gì, làm sao mới có thể giải?"

Sắc mặt Đường Dịch đại biến, hoảng loạn nói.

Tần Duy nhìn phía Đường Dịch, phân phó: "Ông đi lấy một cái chậu nước lại đây, thêm một con gà trống nữa!"

Đường Dịch không hiểu cách làm của Tần Duy, nhưng vẫn làm theo.

Ông ta sai người lấy một cái chậu nước tới, nước đầy nửa chậu.

Tần Duy bắt con gà trống kia, cứa cổ nó, sau đó bỏ vào giữa chậu.

Máu tươi loang ra trong nước, mùi máu tươi xộc vào mũi.

Mọi người nhìn cảnh này, vô cùng tò mò.

Không biết Tần Duy làm như vậy để làm gì?

Như vậy là có thể chữa bệnh sao?

Trong lòng Đường Dịch bắt đầu bồn chồn.

Đường Mộc Mộc sợ tới mức hét lên.

"Đây là cổ trùng, ông nội cô đây là bị người ta hạ cổ."

Tần Duy thấy đã thải được gần hết mới bỏ chậu qua một bên, đốt sạch.

"Đây là cổ gì?"

Trần Quốc Khôn như suy tư gì, ngay sau đó hỏi.

Ông học y, tất nhiên biết cổ trùng là gì, chẳng qua chỉ cho là có trong sách.

Không ngờ trong đời thực lại xảy ra chuyện đáng sợ như vậy.

"Đây là linh cổ, chuyên môn sống ở trong kinh mạch trên cơ thể người, hút máu tươi mà sống"

"Ông cụ Đường đây là phát hiện sớm, nếu thêm mấy ngày nữa, chỉ sợ cũng sẽ giống con gà trống vừa nãy, bị gặm gần như sạch sẽ."

Tần Duy nói.

Cha con Đường Dịch nghe xong, nghĩ mà sợ.

"Bây giờ cha ta sao rồi?"

Đường Dịch như cũ lo lắng.

Dù sao bây giờ cha ông ta cũng vẫn chưa tỉnh.

Tần Duy lấy ra một cây ngân châm, vút một tiếng, đâm vào giữa mày Đường Thiên Hà.

Độ nhập một sợi sinh cơ!

Cũng ngay trong nháy mắt này, Đường Thiên Hà đột nhiên mở hai mắt.

"Xong!"

Tần Duy cất ngân châm.

"Cha!"

"Ông nội!"

Hai người nhanh chóng nhào tới, vui mừng khóc.

"Kỳ tích!"

"Đây quả thực chính là Kỳ tích!"

Trần Quốc Khôn hô lên, giờ phút này Tần Duy trong mắt ông, đáng kinh ngạc như người trời!

Một thân y thuật, quả thực xuất thần nhập hóa.

Hồi sinh người chết, tái sinh xương thành máu thịt!

Hoa Đà tái thế sợ là cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi.

Ông kinh ngạc cảm thán liên tục, lại càng phấn khích hơn.

Bái được một vị thần y như vậy, về sau y thuật của ông nhất định có thể đột phá giới hạn, một bước tiến xa!

Sau khi Đường Thiên Hà tỉnh lại, nghe con cháu của cụ kể lại mọi chuyện mới hoàn toàn hiểu được mình vừa trải qua chuyện gì.

Cơ thể cụ tuy nói là khỏi hẳn nhưng thần sắc vẫn tái nhợt.

Cụ gian nan đứng lên.

Đi tới trước mặt Tần Duy.

Khom lưng bái một bái.

"Ngài Tần, ân cứu mạng, suốt đời khó quên!"

Tần Duy lắc đầu: "Không cần như thế, mệnh cụ vốn là có kiếp nạn vậy, hiện giờ vượt qua được, sẽ cả đời bình an."

"Thần nhân, Ngài Tần thật là thần nhân vậy!"

"Kiếp nạn này của ta phải nhờ Ngài Tần giang tay cứu giúp, nếu không có Ngài Tần, sợ là ta đã sớm nằm trong đất!"

Vẻ mặt Đường Thiên Hà kích động, thổ lộ lòng biết ơn.

Cuối cùng, ông cụ lấy ra từ trên người một khối ngọc bội.

Nói với Tần Duy: "Nhà họ Đường ta ở khu Trung Hải này cũng coi như có chút mặt mũi."

"Khối ngọc bội này ta đã mang theo hơn ba mươi năm, chưa bao giờ tặng cho ai!"

"Vì cảm kích ân cứu mạng của Ngài Tần, nay ta xin tặng nó cho ngài"

"Tộc nhân nhà họ Đường ta, thấy ngọc này như thấy ta!"

Vẻ mặt Đường Thiên Hà trịnh trọng nói.

Lời này vừa dứt, vẻ mặt Đường Dịch hơi đổi.

Khối ngọc bội này chính là lệnh bài gia chủ, ở Đường gia có quyền hạn cực cao.

Phụ thân tặng nó cho Tần Duy.

Lễ này có phải hơi nặng quá rồi hay không?

Trần thần y Trần Quốc Khôn cũng đã biến sắc.

Trung Hải có tam đại môn phiệt.

Nhà họ Đường là một trong số đó.

Nhà họ Đường là siêu cấp thế gia, địa vị vượt xa những gia tộc tầm thường như nhà họ Dương, nhà họ Hồ!

Ông không ngờ.

Người đứng đầu nhà họ Đường, Đường Thiên Hà, vậy mà lại coi trọng Tần Duy như vậy.

Ngay cả ngọc bội gia chủ cũng tặng ra.

Thấy ngọc như thấy ông cụ!

Ông cụ đây là muốn đặt Tần Duy ngang hàng!

Nếu tin tức này truyền đi ra ngoài.

Chỉ sợ sẽ khiến toàn bộ trung hải khiếp sợ.

Tần Duy thật ra cũng không biết nhiều về Đường gia.

Anh ta cũng không nghĩ nhiều, tiếp nhận ngọc bội.

Sau đó nói: "Bệnh của cụ tuy rằng đã khỏi hẳn, nhưng là khí huyết hao tổn nghiêm trọng, ta kê một phương thuốc cho cụ, cứ theo đó mà dùng, ít ngày nữa sẽ khôi phục.

Nói xong lời này, Tần Duy không ở lại lâu, rời khỏi Đường gia.
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 94: CÓ THỂ GIỐNG NHAU SAO


Sau khi chữa khỏi bệnh cho Đường Thiên Hà, Tần Duy không ở lại nhà họ Đường, mà nhanh chóng rời đi.

"Ba, Ngài Tần này rốt cuộc là ai? Là người trước kia nói ba sẽ phải chịu hai kiếp nạn lớn sao?"

Đường Dịch nói với vẻ mặt kinh ngạc.

Đường Thiên Hà vẻ mặt cũng kinh ngạc không kém, nói: "Dịch nhi, bất kể Ngài Tần là ai, nhà họ Đường chúng ta ai gặp mặt cũng phải đối đãi lễ phép, hiểu không?"

Đường Dịch lập tức gật đầu: "Con hiểu, Ngài Tần là ân nhân lớn của nhà họ Đường chúng ta, sau này chỉ cần có người nhà họ Đường chúng ta có ích, con nhất định sẽ để cả gia tộc giúp đỡ!"

Đường Dịch cũng không phải kẻ ngốc, người giống như Tần Duy.

Nếu có thể kết bạn được, thì đó sẽ là việc vui lớn cho nhà họ Đường.

Sau khi rời khỏi nhà họ Đường, Tần Duy trở lại Hoa Viên Hà Bạn.

Lúc này trời đã xế chiều, bước vào thì nhìn thấy mẹ Lý Cẩm Mạt đang mua sắm trên mạng.

"Mẹ, mẹ đang nhìn cái gì vậy?" Tần Duy cười đi tới.

"Đang lướt dạo taobao, con trai, con thấy chiếc vòng tay này thế nào?"

Tần Duy nhìn màn hình điện thoại di động, chỉ có hơn 3 trăm ngàn, liền cười nói: "Mẹ, rẻ quá, chiếc vòng tay này là giả."

Tần Duy biết, trước khi kết hôn với ba nuôi, mẹ anh ta cũng là một cô gái giàu có.

Sau khi kết hôn, bà sống một cuộc sống vất vả với ba nuôi.

Sau khi ba nuôi qua đời, bà đã một mình nuôi Tần Duy.

Khác với những người phụ nữ khác, bà vẫn giữ một niềm đam mê với cái đẹp.

Dù không đủ tiền mua trang sức ngọc trai đắt tiền, nhưng bà vẫn chọn mua trên mạng một số đồ giả để đeo.

Tần Duy nhìn thấy tất cả những điều này, trước đây anh ta không có tiền.

Không thể mua được những món quà mà mẹ mình thích.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Duy cảm thấy rất khó chịu, khi mình lại kéo mẹ xuống như vậy.

Mình chưa bao giờ tặng cho bà món quà nào cả.

"Là giả thì có sao đâu? Bình thường mẹ đeo ở nhà, người khác không nhìn kỹ thì không thể nhận ra"

Lý Cẩm Mạt mỉm cười, chuẩn bị đặt hàng.

Tần Duy nghe xong lời này, càng thêm đau lòng.

"Mẹ, hôm nay con rảnh, để con đưa mẹ đi trung tâm thương mại." Tần Duy cười nói.

"Con trai, con đến trung tâm thương mại làm gì? Muốn mua đồ à?" Lý Cẩm Mạt có chút nghi hoặc hỏi.

"Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, đi cùng con đi."

Tần Duy biết nếu anh ta nói ra sự thật, mẹ anh ta nhất định sẽ không đi.

"Được rồi, nhưng mà con trai, con vẫn chưa có việc làm nên không thể tiêu tiền bừa bãi được, sau này còn phải tiết kiệm tiền để cưới vợ."

Lý Cẩm Mạt cảnh cáo.

"Ai nha, mẹ ơi, con biết rồi, mẹ cứ lải nhải con, tai con mọc kén luôn rồi."

Tần Duy bất mãn lẩm bẩm.

"Mọc kén đúng không? Đến đây, để mẹ nhìn một chút, ghét bỏ mẹ lải nhải đúng không!!!"

Vẻ mặt Lý Cẩm Mạt bất mãn, muốn kéo tại Tần Duy.

"Ai nha, con sai rồi, con sai rồi mà?"

Tần Duy lập tức nhận sai, không có mấy người có thể chịu nổi tính khí hung dữ của mẹ anh ta.

Khi còn nhỏ Tần Duy đã bị bà đánh rất nhiều.

Tần Duy đưa mẹ đến Wanda Plaza ở gần đó.

Đến nơi này, Lý Cẩm Mạt có hơi nghi hoặc một chút.

"Con trai, con muốn mua gì mà phải đến nơi này?"

Tần Duy cười nói: "Đừng vội, mẹ chờ một chút sẽ biết."

Lý Cẩm Mạt tuy tò mò nhưng cũng không hỏi thêm.

Đang đi, Tần Duy đột nhiên dừng lại trước một cửa hàng trang sức.

Dừng lại một lúc, anh ta nắm tay mẹ bước vào.

Lý Cẩm Mạt càng ngày càng tò mò: "Con trai, con đến đây làm gì? "

Tần Duy cười nói: "Mẹ, con tới đây để mua trang sức cho mẹ, con nhớ, khi mẹ đi ngang qua tiệm trang sức, mẹ luôn nhìn rất lâu, con trai mẹ rất xấu hổ đã lớn như vậy rồi, cũng chưa từng tặng thứ gì cho mẹ."

"Vậy là con đưa mẹ đến đây để mua đồ trang sức cho mẹ?"

Sắc mặt Lý Cẩm Mạt lập tức trở nên âm trầm.

Nắm tay Tần Duy muốn đi.

Nhưng cả người Tần Duy lại không hề động đậy.

"Con trai, mẹ rất cảm ơn lòng tốt của con, sau này khi kiếm được tiền, con lại đưa mẹ đến đây lần nữa, biết không?"

Trong lòng Lý Cẩm Mạt rất cảm động, nhưng bà không thể tiêu tiền của con trai mình một cách phung phí được.

"Mẹ, con trai mẹ có tiền, nếu mẹ không muốn mua thứ gì đó, chúng ta vẫn có thể đi dạo, ai nói đi dạo một chút là phải mua"

Tần Duy không quan tâm Lý Cẩm Mạt có muốn hay không, liền kéo bà đi vào bên trong.

Rất nhanh, một nhân viên bán hàng đã đến chào hỏi.

"Hai vị có muốn xem gì không?"

Nhân viên bán hàng nhiệt tình nói.

Lý Cẩm Mạt còn chưa kịp lắc đầu, Tần Duy đã cười nói: "Tôi dẫn mẹ đi xem trang sức, cô có gì có thể giới thiệu không?"

"Có, xin mời đi theo tôi.

Lúc này nhân viên bán hàng nhìn Lý Cẩm Mạt một chút, lông mày hơi nhíu lại, vẻ nhiệt tình trên mặt đột nhiên mất đi rất nhiều.

Lý Cẩm Mạt ăn mặc giản dị, bởi vì nhiều ngày làm việc vất vả, lại thêm đang hồi phục sau cơn bệnh nặng, khí sắc trên mặt rất kém.

Đồ trang sức bà đeo trên người vừa nhìn liền biết là đồ giả.

So sánh với khí chất của những quý bà ngày thường đến đây quả thực không thể so được.

Bộ dạng như thế này, có thể mua được loại trang sức nào chứ.

Trong lòng nhân viên bán hàng thầm nghĩ như vậy.

Rất nhanh, bọn họ đã đến khu vực quầy trang sức.

"Thưa anh, món trang sức này rất tốt, anh có thể xem qua."

Nhân viên bán hàng lấy ra một chiếc vòng cổ ngọc trai và nói với giọng bình tĩnh, không giới thiệu quá nhiều.

Tần Duy không hiểu những thứ này, hỏi mẹ: "Mẹ, mẹ có thích không?"

Lý Cẩm Mạt nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi sáng lên.

Đây là một chiếc vòng cổ rất đẹp, Lý Cẩm Mạt trước khi lấy chồng là một cô gái nhà giàu, nên đương nhiên biết hàng.

"Con trai, thứ này đắt quá, chúng ta đi thôi."

Lý Cẩm Mạt nhỏ giọng nói với Tần Duy.

Bà lo lắng rằng những thứ ở đây quá đắt.

Chưa kể con trai bà không có tiền, cho dù có tiền, bà cũng không cho phép nó tiêu tiền như vậy. "Mẹ, để con thử đeo cho mẹ"

Tần Duy nhìn được, bà thích chiếc vòng cổ ngọc trai này.

Mặc kệ mẹ có phản ứng như thế nào, liền trực tiếp đeo lên cho mẹ.

Nhưng vào lúc này, sắc mặt nhân viên bán hàng đột nhiên trở nên khó coi.

Cô ta lấy chiếc vòng cổ ra chỉ để cho tên quỷ nghèo thấy chút việc đời.

Nhưng mà không ngờ anh ta muốn đeo lên thật.

"Này này, ai bảo cậu đeo lên, mau tháo ra, nếu như làm hư, các người bồi thường nổi sao?"

Nhân viên bán hàng lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Tần Duy cau mày, lập tức không vui.

Lý Cẩm Mạt vội vàng nói với Tần Duy: "Con trai, nhanh tháo ra giúp mẹ, đừng làm hư."

Dù sao, bọn họ không đủ khả năng để bồi thường.

Tần Duy không nhúc nhích mà nói với nhân viên bán hàng: "Khách hàng không được dùng thử sản phẩm của anh sao?

"Vậy tại sao bọn họ lại có thể? "

Tần Duy chỉ vào những vị khách khác đang thử quần áo.

Sắc mặt nhân viên bán hàng tối sầm lại: "Các người có thể giống bọn họ sao?"

Vừa nói ra lời này, sắc mặt Tần Duy lập tức trở nên khó coi.

"Tại sao chúng ta không giống bọn họ?"

Giọng điệu của Tần Duy cực kỳ không vui khi nói điều này.

"Đây không phải là vớ vẩn sao? Bất kể địa vị của bọn họ như thế nào, họ đều là những phu nhân giàu có!"

"Nếu người khác làm hư, thì được, các người làm hư, thì xứng sao?"

"Ha ha, tôi nói cho cậu biết, chúng tôi ở đây là thương hiệu lớn, nhưng không phải ai cũng có thể mua được."

"Cậu có biết chiếc vòng cổ mẹ cậu đeo trên cổ có giá bao nhiêu không? 900 triệu, người bình thường các người có thể mua được sao?"

Tôi tốt bụng lấy nó ra cho các người thấy việc đời, nhưng không ngờ các người lại không thành thật, thế mà đeo trực tiếp lên cổ! "

Giọng nói của người bán hàng lạnh lùng và đầy mỉa mai.
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 95: THẬT SỰ LÀ ĐẠI GIA


Nghe nhân viên bán hàng nói xong, sắc mặt Tần Duy càng trở nên khó coi.

Không chỉ có sắc mặt Tần Duy khó coi, ngay cả Lý Cẩm Mạt cũng không khỏi khó nhìn.

Thái độ của người bán hàng này thực sự rất tệ

Chẳng phải bạn đang coi thường người khác và đang coi thường họ sao?

"Lời này của cô là có ý gì?" Anh mắt Tần Duy lạnh lùng trầm giọng nói.

"Lời tôi nói không rõ ràng sao?" Nhân viên bán hàng hừ lạnh.

Tiếp tục nói: "Mau tháo chiếc vòng cổ ra, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không mua gì thì đừng lãng phí thời gian của tôi!"

Thái độ của nhân viên bán hàng nhanh chóng trở nên khó chịu.

Bọn họ phụ trách tiếp khách theo vòng, nếu như đám người Tần Duy không rời đi, cô ta sẽ không thể tiếp được vị khách tiếp theo.

Đây là lý do tại sao cô ta lại có thái độ xấu như vậy.

Bởi vì cô ta biết rằng mẹ con Tần Duy không thể mua được bất kỳ món đồ nào ở đây.

"Con trai, trả lại đồ cho cô ấy, chúng ta đi!"

Sắc mặt Lý Cẩm Mạt khó coi, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu.

Coi như bọn họ không đủ tiền mua thứ gì đó, cũng không đáng phải chịu sự xúc phạm này!

Tần Duy lạnh lùng nhìn nhân viên bán hàng nữ, lạnh lùng nói: "Sao cô biết tôi không mua nổi?"

"Haha, tôi làm nghề này nhiều năm rồi, người loại nào mà chưa gặp qua?"

"Cách cậu ăn mặc, tất cả những món đồ cậu đeo, đều không có giá trị bằng chiếc vòng cổ này, đừng giả vờ nữa, đây không phải là nơi để cậu khoe khoang!"

Nhân viên bán hàng có vẻ ngày càng mất kiên nhẫn.

"Tôi hỏi cô, cô có nhận được hoa hồng khi khách hàng mua thứ gì đó không?"

Khóe miệng Tần Duy đột nhiên lộ ra một tia cười lạnh khác lạ.

"Đây không phải là nói nhảm sao? Cậu không rời đi, làm sao tôi có thể tiếp đãi khách khác? Cậu có biết đã lãng phí bao nhiêu thời gian của tôi không?"

Nhân viên bán hàng sốt ruột nói.

"Vậy bây giờ tôi có thể đổi nhân viên tiếp đãi được không?" Tần Duy cười nói.

"Được, làm gì, cậu còn muốn lãng phí thời gian của người khác?" Nhân viên bán hàng cười giễu cợt.

"Việc này không liên quan tới cô rồi" Tần Duy cười lạnh.

Cô nhân viên bán hàng nhếch môi khinh thường, chỉ có thể gọi nhân viên bán hàng khác đến.

Nếu không phải cửa hàng có quy định cấm đuổi người, cô ta đã nhờ bảo vệ đuổi người ra từ lâu rồi.

Xong cô ta nói: "Tiểu Lệ, hai người này giao cho em tiếp nhận."

Nói xong, cô nhân viên bán hàng rời khỏi đây.

Cô gái tên Tiểu Lệ đến tiếp đãi.

Tiểu Lệ đến đây với tư cách là thực tập sinh sau khi tốt nghiệp và mới đi làm được vài ngày.

Cô ta kính trọng bưng hai tách cà phê tới.

"Thưa anh, thưa cô, mời uống chút nước"

Tần Duy rất hài lòng với thái độ của người này.

"Xin hỏi, các vị có muốn mua gì không?"

Tiểu Lệ lộ ra nụ cười ấm áp nhiệt tình.

Tần Duy cũng không muốn chọn lựa nữa.

Anh ta chỉ thẳng vào một trong các quầy và nói: "Tôi muốn tất cả đồ trang sức ở đây, có thể đóng gói giúp tôi được không?"

"Cái gì!?"

Tiểu Lệ ngơ ngác.

Lý Cẩm Mạt cũng ngơ ngác!

Cô nhân viên bán hàng Tiểu Mẫn vừa đi cách đó không xa cũng sững sờ!

"Thưa... thưa anh... anh có chắc không?"

Giọng điệu của tiểu Lệ có chút bất an.

Tần Duy cười: "Cô cảm thấy là tôi đang nói đùa sao?"

"A? Vậy bây giờ tôi sẽ đưa cho tính số tiền cho anh.

Tiểu Lê vội vàng cầm máy tính lên, bắt đầu tính toán.

Lý Cẩm Mạt cũng ngơ ngác: "Con trai, đừng chọc cười người khác"

"Mẹ, con nghĩ kỹ rồi, mấy năm nay con chưa tặng gì cho mẹ, nên con định mua hết trang sức trong quầy này tặng mẹ, từ nay về sau mẹ có thể đeo nó mỗi ngày.

Tần Duy biết mẹ mình yêu cái đẹp.

Là con trai, bây giờ có năng lực, thì nên thỏa mãn sở thích của mẹ mình.

Hôm qua anh ta đã bán ngọc Dương bảo và thu được hơn 3 nghìn tỷ.

Tiền vẫn còn nằm trong thẻ ngân hàng của anh ta, chưa đụng đến đồng nào.

"Nhưng... nhưng con lấy đâu ra nhiều tiền như thế?"

Lý Cẩm Mạt có chút lo lắng.

Con trai mình không phải là điên rồi chứ?

"Mẹ, con thật sự có tiền."

Nói xong, anh ta hỏi Tiểu Lệ: "Đã tính xong chưa?"

"Tính xong rồi, trang sức trên quầy này có giá là 36 tỷ, anh có chắc chắn muốn mua hết không?"

Gương mặt tiểu Lệ đỏ bừng, rất khẩn trương.

"Haha, tiểu Lệ, cô ngốc hả? Cô thật sự giúp bọn họ tính tiền, nhìn dáng vẻ của bọn họ giống như kẻ có tiền sao?"

Nhân viên tiểu Mẫn bán hàng trước đó khoanh tay lại, nói với vẻ mặt giễu cợt.

Tiểu Lệ cũng không nghĩ nhiều.

Tất cả những gì cô ta biết là nhân viên bán hàng phải cố gắng hết sức để đáp ứng mọi nhu cầu của khách hàng.

Đối với tiểu Lệ, việc tính toán những con số này không mất nhiều thời gian.

"Con trai, đi thôi, đừng làm mất mặt."

Lý Cẩm Mạt thấy rằng có rất nhiều người đang nhìn bọn họ.

Nếu lát nữa Tần Duy không lấy ra được nhiều tiền như vậy, thì coi như ném mặt đi rồi.

Tần Duy bình tĩnh lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, không hề động đậy một bước.

Anh ta đưa nó cho tiểu Lệ và nói: "Quẹt thẻ đi."

Tiểu Lệ sững sờ.

Thực sự... thực sự quẹt thẻ à?

Cách đó không xa Tiểu Mẫn cũng cau mày.

Chẳng lẽ tên ra giao hoả này thật sự là đại gia giả trang?

Không!

Không có khả năng!

Chắc chắn là anh ta đang giả vờ!

Tiểu Lệ khẩn trương cầm lấy thẻ ngân hàng, quẹt vào máy POS một chút.

"Thưa anh, xin vui lòng nhập mật khẩu vào." Tiểu Lệ nói.

Tần Duy nhập mật khẩu.

Có bốn ký tự lớn được hiển thị trên máy POS.

Thanh toán thành công!

Nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt tiểu Lệ chợt co rút lại.

Thật sự... thật sự thanh toán thành công!

Đại... đại gia thật!

Cách đó không xa Tiểu Mẫn đang uống nước.

Nhìn thấy cảnh này, phụt một tiếng phun ra.

"Mẹ kiếp!!!"

Khuôn mặt cô ta tràn ngập sự hối hận, hối hận muốn phát điên.

Đây là hoa hồng của 36 tỷ đó!

Sau khi chuyển đổi, có thể nhận được mấy trăm triệu tiền hoa hồng.

Ban đầu khách hàng này là của cô ta!

Cũng bởi vì nhìn làm, nên để thực tập sinh kia được hời!

Tiểu Mẫn cảm thấy vô cùng hối hận, ước mình có thể quay ngược thời gian!

Lý Cẩm Mạt cũng chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Con trai mình...

...Khi nào nó lại có nhiều tiền như vậy?

30 tỷ đó!

Đây là một số tiền rất lớn!

Lý Cẩm Mạt hoàn toàn choáng váng.

"Hãy đóng gói mọi thứ, đúng rồi, tôi cho địa chỉ, sau đó các người gửi qua được chứ?"

Tần Duy nói với tiểu Lệ.

Tiểu Lệ vẫn còn đang sốc.

Giọng nói của Tần Duy mới khiến cô ta kịp phản ứng.

"Có thể, đương nhiên có thể!"

"Chỉ cần anh viết địa chỉ là được."

Tần Duy gật đầu, viết một địa chỉ đưa cho Tiểu Lệ.

Tiểu Lệ xem qua, là căn biệt thự số 1 ở Hoa Viên Hà Bạn...

Ôi!

Sắc mặt cô ta lại cứng đờ...

Trời!

Đó là một trong những khu nhà giàu có nổi tiếng nhất Trung Hải!

"Mẹ, chúng ta đi thôi."

Tần Duy ôm mẹ còn đang ngơ ngác bước ra khỏi tiệm trang sức trước vẻ mặt kinh ngạc của mọi người.

"Trời ạ, đây mới là đại gia thật sự!"

Tiểu Lệ tự thì thầm.

Sau khi bước ra khỏi cửa hàng trang sức, Lý Cẩm Mạt mới tỉnh dậy từ trong mơ.

Vẻ mặt bà nghiêm túc và nhìn chằm chằm vào Tần Duy.

"Con trai, làm sao con có được số tiền này!!!"
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 96: TÔI ĐỀU MUA


Lý Cẩm Mạt nhìn chằm chằm vào Tần Duy với vẻ mặt nghiêm túc.

Bây giờ bà đang rất lo lắng.

Có nhiều tiền như vậy, con trai mình sẽ không làm chuyện phạm pháp chứ... nếu không thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Tần Duy biết mẹ lo lắng điều gì, cười nói: "Mẹ, con biết mẹ lo lắng điều gì, nhưng con có toàn bộ số tiền đó một cách hợp pháp. "Con trai, nói thật với mẹ đi, làm sao con có được số tiền này? Nếu không mẹ sẽ không yên tâm với số tiền này"

Lý Cẩm Mạt đã dạy Tần Duy trở thành người tuân thủ pháp luật từ khi còn rất nhỏ.

Có một số việc có thể làm, có một số việc không thể làm.

Không bao giờ được làm bất cứ điều gì vi phạm pháp luật và kỷ luật!

Làm người có thể nghèo một chút, nhưng dù nghèo đến đâu, tuyệt đối bao giờ được động đến những thứ không thuộc về mình!

Tần Duy cười nói: "Mẹ, số tiền này thật sự là hợp pháp, con đi đổ thạch mới thắng được.."

Tần Duy đã dành thời gian một lúc để kể cho mẹ nghe chuyện xảy ra ở chỗ đổ thạch.

Sau khi nghe Tần Duy nói xong, Lý Cẩm Mạt sửng sốt.

Bà không ngờ con trai mình lại may mắn đến vậy.

"Con trai, bây giờ con có tiền rồi, không thể lãng phí như vậy được, bằng không, chẳng bao lâu nữa sẽ tiêu hết sạch tiền"

Lý Cẩm Mạt nói.

Nhiều người giàu chỉ sau một đêm, bởi vì tâm lý không ổn định, tiêu tiền như nước, không bao lâu lại phá sản.

Bà không hi vọng sau này Tần Duy cũng sẽ như thế.

"Mẹ, tiền tiêu hết rồi con lại đi kiếm, nhưng mẹ chỉ có một mà thôi"

"Mẹ, trước đây con không có năng lực mua những thứ mẹ thích, bây giờ con có tiền, nếu không đối xử tốt hơn với mẹ thì con chính là một đứa con bất hiếu.

Lý Cẩm Mạt trừng mắt: "Con đang nói cái gì vậy, mẹ không có kỳ vọng xa vời, chỉ cần con trở thành người thành đạt là được."

"Mẹ, chúng ta đi mua sắm ở trung tâm thương mại khác nhé. "

Tần Duy nắm tay mẹ đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại đi.

Bản thân anh hôm nay định tiêu tiền để trả thù, thật vất vả mới có tiền, vậy nên dù thế nào cũng phải trải qua một cuộc sống giàu sang một phen.

Nếu không phải mẹ anh ở đó khống chế anh, Tần Duy đã mua hết rồi, thậm chí còn suýt mua cửa hàng này luôn.

Sau khi tham quan trung tâm thương mại, Lý Cẩm Mạt đã thấy mệt, trong khi trên tay Tần Duy đang xách một lượng lớn túi đựng hàng.

Hầu hết những thứ bên trong đều được mua cho mẹ.

Đơn giản chính là một chút quần áo, đồng hồ và những vật dụng cần thiết hàng ngày khác.

Khi chuẩn bị quay về, Tần Duy lúc này mới phát hiện, đã đến lúc phải mua xe.

Nếu không, sẽ rất rắc rối khi luôn đi taxi.

Tình cờ là có một cửa hàng 4S gần đó.

Sau khi nói chuyện với Lý Huệ Lan, bà càng ủng hộ việc mua xe hơn.

Dù sao bây giờ cũng có tiền, mà đàn ông không có xe thì khó tìm được bạn gái.

Chứ nói chi là tìm được vợ.

Rất nhanh, cả hai đã đi đến cửa hàng 45.

Nhân viên bán hàng nhanh chóng đến tiếp đã.

Đây là một trung tâm bán xe hơi sang trọng, thương hiệu bán chạy nhất ở đó là Mercedes-Benz.

7

Những chiếc như Ferrari, Porsche, Bentley, Maseratis mọi thứ đều có.

Đang đi loanh quanh thì lại gặp phải người quen.

"Này, đây không phải là con rể cũ Tần Duy và bà thông gia sao?"

Sau khi những người phụ nữ nhìn thấy Tần Duy và Lý Huệ Lan, bọn họ đi tới với nụ cười chế nhạo.

Người lên tiếng là mẹ của Lâm Nguyệt Nguyệt và cũng chính là mẹ chồng cũ của Tần Duy, Từ Thuỷ.

Nhìn thấy người này, sắc mặt Tần Duy và Lý Cẩm Mạt đều đồng thời khó coi.

Bọn họ không ngờ lại gặp Từ Thuỷ ở đây.

Lý Cẩm Mạt và Tần Duy đều không để ý đến bà ta.

Nhưng Từ Thuỷ lại không buông tha nói: "Tần Duy, thứ rác rưởi như cậu không phải tới đây mua xe chứ?"

Tần Duy cau mày, lạnh lùng nói: "Từ Thuỷ, nếu bà không nói, sẽ không có ai nghĩ bà câm đâu!"

Vừa nghe lời này, sắc mặt Từ Thuỷ trở nên u ám.

"Tiểu súc sinh, cậu mắng ai?"

Sắc mặt Từ Thuỷ lập tức trở nên khó coi, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.

"Từ Thuỷ, bà có thể giữ miệng cho sạch không, nhà chúng tôi và bà không còn liên quan gì nữa!"

"Trước đây bà bắt nạt con trai tôi, chúng tôi đều chịu đựng, bây giờ bà không có quyền nói như vậy với con trai tôi nữa!"

"Con trai tôi chưa bao giờ đắc tội các người, sao bà cứ cố chấp như vậy!"

Sắc mặt Lý Cẩm Mạt khó coi, tiến lên hai bước nhìn Từ Thuỷ.

Từ Thuỷ cười lạnh: "Không phải bởi vì con trai bà hèn nhát hay sao.

Người phụ nữ bên cạnh cũng cười khẩy: " Bích Phương, đây là con rể trước của bà sao, chậc, chậc, chậc, trông anh ta thật khó coi"

"Tôi cũng nghe nói nhà con rể này của bà rất nghèo phải không? "

Những người phụ nữ xung quanh mỗi người nói một câu với nhau.

Từ Thuỷ chế nhạo nói: "Đúng vậy cả gia đình này là quỷ nghèo, trước đây bọn họ nịnh bợ nhà họ Lâm của tôi chính là vì bọn họ thấy nhà họ Lâm của tôi có tiền"

"Nhưng bây giờ thì tốt rồi, con gái tôi đã tìm được một người chồng mới, tốt hơn tên rác rưởi này rất nhiều!"

Tần Duy và Lý Cẩm Mạt ở cách đó không xa nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi.

Con mụ này thật đáng ghét.

"Tần Duy, Lý Huệ Lan, nơi này không phải là nơi các người nên tới, có biết ở đây bán xe gì không? Chiếc rẻ nhất cũng có giá hơn 1,5 tỷ, các người mua nổi sao?" "Haha, tôi nhìn các người, đừng nói đến việc mua một chiếc xe sang trọng, chỉ sợ không đủ tiền mua một chiếc ốc vít bên trong.

Nói xong, Từ Thuỷ dẫn đầu cười nhạo.

Những người phụ nữ phía sau cũng phát ea những âm thanh trào phúng.

Nói xong, Từ Thuỷ đã gọi điện nhân viên bán hàng tới, ngay trước mặt Tần Duy, Từ Thuỷ đã mua một chiếc Mercedes-Benz trị giá hơn 1,5 tỷ mà không chớp mắt chút nào. "Tần Duy, tên rác rưởi như cậu, cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc lái xe sang!"

Sau khi nói những lời này với vẻ mặt mỉa mai, liền quay sang nhân viên bán hàng và nói: "Đừng lãng phí thời gian cho hai người đó."

"Bọn họ thật sự là quỷ nghèo, tôi đề nghị các cậu gọi bảo vệ đuổi bọn họ ra ngoài!"

Từ Thuỷ vô cùng tự hào, nhìn chiếc Mercedes-Benz mình mua, bà ta kiêu ngạo như một con công khoe khoang.

Những người phụ nữ bên cạnh đều tỏ ra ghen tị.

Kể từ khi nhà họ Lâm và nhà họ Lý gia làm thông gia, cuộc sống của nhà họ Lâm càng ngày càng tốt hơn.

Có thể thấy Từ Thuỷ thỉnh thoảng tiêu rất nhiều tiền ở bên ngoài.

Nhưng vào lúc này.

Tần Duy bước tới nói với nhân viên phục vụ đã tiếp đón mình.

"Chiếc đó, chiếc đó, còn có chiếc đó nữa, tôi mua hết!"

Tần Duy chỉ vào chiếc Mercedes-Benz G.

Một chiếc Porsche 911.

Và một chiếc Bentley Continental.

Giọng nói của Tần Duy không lớn, nhưng lại vang dội.

Vẻ mặt anh ta vẫn bình thường, thờ ơ như đang mua rau ở chợ vậy.

"Thưa... thưa anh, anh vừa nói gì vậy?"

Nhân viên bán hàng nghe rõ nhưng vẫn thắc mắc liệu mình có bị ảo giác hay không.

"Tôi nói, ba chiếc xe tôi vừa chỉ, tôi mua hết."

Giọng điệu của Tần Duy trở nên nghiêm túc hơn.

Ha ha ha ha!

Từ Thuỷ nghe thấy điều này, lúc đầu bà ta sững sờ, sau đó ôm bụng phụt cười.

Khi bà ta cười, những người phụ nữ phía sau bà ta cũng cười mỉa mai theo.

Tiếng cười khoa trương này dường như đã lan khắp toàn bộ cửa hàng 45.
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 97: TỰ TIN LÚC TRƯỚC


Từ Thuỷ dường như cười đến mức suýt rơi nước mắt.

Tần Duy là ai?

Sao bà có thể không rõ được?

Kẻ vô dụng này đã ăn cơm chùa trong nhà họ Lâm được hai năm, vậy mà lại nói mua ba chiếc xe hơi sang trọng cùng một lúc.

Đây là anh ta đang nằm mơ giữa ban ngày đúng không?

"Cười đủ chưa?"

Tần Duy dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Từ Thuỷ.

Lúc này Từ Thuỷ mới ngừng cười, trên mặt tràn đầy vẻ trào phúng: "Tần Duy, cậu điên rồi à?"

"Cậu có biết những xe mà cậu muốn mua là xe gì không?"

"Mỗi một chiếc đều có trị giá hơn 9 tỷ, một thứ rác rưởi như cậu, bán cậu đi cũng không mua nổi!"

Nghe Từ Thuỷ nói, khóe miệng Tần Duy cong lên lộ ra một nụ cười mỉa mai: "Nếu tôi có đủ khả năng, bà sẽ như thế nào?"

"Nếu như cậu có đủ khả năng, tôi có thể quỳ xuống lạy cậu!"

Từ Thuỷ không tin rằng Tần Duy thực sự có thể mua được.

Anh ta là kẻ rác rưởi, trước đây anh ta phải quỳ xuống cầu xin bọn họ chi phí chữa bệnh 900 triệu.

Mới qua bao lâu, mà còn mơ tưởng muốn mua mấy chiếc xe sang trọng hơn mấy tỷ?

Nằm mơ!

"Tần Duy, sao cậu không soi nước tiểu xem mình có đức hạnh gì, tôi nghĩ cậu có đủ tiền mua một chiếc xe máy đã tốt rồi, còn muốn lái một xe sang trọng, đời này cũng đừng

có mơ mộng hão huyền như vậy!"

Vẻ mặt Từ Thuỷ đầy sự mỉa mai!

Tần Duy nghe xong, nụ cười trên mặt càng ngày càng lạnh lẽo, nhưng anh ta lại không nói gì.

Anh ta quay lại nhìn nhân viên bán hàng ở cửa hàng 4S.

Nói: "Thống kê sao rồi? Tổng cộng là bao nhiêu?"

Nhân viên bán hàng kia sửng sốt, sau đó vội vàng nói: "Thưa anh, giá của ba chiếc xe này tổng cộng là 19 tỷ 500 triệu, cộng thêm thuế mua hàng, phí bảo hiểm.." "Chỉ cần cho tôi biết là bao nhiêu tiền!"

Tần Duy nói.

"Là thanh toán đầy đủ hay trả góp?" Nhân viên bán hàng có vẻ hơi thấp thỏm, liệu đơn hàng này có phải là thật hay không.

Vậy anh ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

"Thanh toán đầy đủ." Tần Duy nói.

"Vâng, thưa anh, tổng cộng là 21 tỷ 60 triệu.

Nhân viên bán hàng nói.

Tần Duy lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng kích động nhận lấy thẻ ngân hàng bằng cả hai tay.

Sau đó bắt đầu quẹt thẻ.

Từ Thuỷ, người ở cách đó không xa, nhìn cảnh tượng này với nụ cười mỉa mai.

"Nếu tấm thẻ này có thể có tiền, tôi có thể quỳ xuống gọi anh ta là ba!"

Từ Thuỷ vẫn luôn chắc chắn rằng Tần Duy không thể có nhiều tiền như vậy.

"Tần Duy là người như thế nào tôi còn không biết sao?"

"Dám khoe khoang trước mặt tôi, cậu còn quá non!"

Đinh!

Thanh toán thành công.

Lời nhắc bằng giọng nói vang lên khắp cửa hàng 4S.

Mọi người có mặt đều trợn tròn mắt.

Nhân viên bán hàng sửng sốt, anh ta không ngờ mình lại bán được ba chiếc xe sang một cách dễ dàng như vậy.

Lúc này vẻ mặt của Từ Thuỷ giống như tượng đá, bà ta sửng sốt, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và không thể tin được!

Những người phụ nữ phía sau cũng sững sờ, từng người đều trợn tròn mắt!

Không khí lúc này dường như bắt đầu nhưng đọng lại.

Rất nhanh, Từ Thuỷ lớn tiếng hét lên: "Không thể nào, máy của cậu nhất định hỏng rồi!"

"Ở đâu ra nhiều tiền như vậy trong tấm thẻ của tên vô dụng này? Anh ta cướp ngân hàng à?"

Từ Thuỷ hét vào mặt nhân viên bán hàng.

Sắc mặt nhân viên bán hàng lập tức u ám.

Làm thế nào pos có thể bị hỏng được?

Bây giờ Tần Duy là khách hàng lớn của anh ta, sao có thể để người khác xúc phạm được.

"Thưa bà, xin hãy nói chuyện lịch sự một chút. nếu bà còn xúc phạm khách của tôi nữa, đừng trách chúng tôi vô lễ!"

Giọng nhân viên bán hàng lạnh lùng.

Sắc mặt Từ Thuỷ cực kỳ âm trầm.

Sau đó bà ta lập tức nhìn Tần Duy với ánh mắt u ám.

"Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Tần Duy cười: "Tiền của tôi lấy từ đâu? Tôi cũng không cần báo cho bà biết chứ?"

Sắc mặt Từ Thuỷ càng thêm khó coi, bà không thể chấp nhận được việc con rể vô dụng bị bà đuổi ra đột nhiên trở nên giàu có!

Loại rác rưởi này đáng phải ở trong tình trạng nghèo khổ mãi mãi!

Tại sao nó lại trở phát đạt như vậy chỉ trong một thời gian ngắn?

Đột nhiên, Từ Thuỷ chợt nghĩ tới cái gì.

"Tôi nhớ ra rồi, không phải cậu được cô gái nhà họ Dương bao nuôi sao? Số tiền này nhất định là tiền cô ta đưa cho cậu đúng không?"

"Câu thật là bất tài, thanh niên cao lớn vậy mà lại đi ăn mềm! Quả thực đáng xấu hổ!"

Tần Duy nghe xong lời này, ánh mắt lạnh lùng.

Anh ta bước tới và tát thật mạnh vào gương mặt Từ Thuỷ.

Âm thanh giòn tan, miệng đầy máu.

"A a. a! Cậu dám đánh tôi, tên rác rưởi này cậu vậy mà lại dám đánh tôi!

Từ Thuỷ tức giận đến mức giương răng múa vuốt lao về phía Tần Duy.

Tần Duy cười khẩy, đá bà ta ngã xuống đất.

Sau đó anh ta đi tới, lạnh lùng cảnh cáo: "Từ Thuỷ, lần sau nếu miệng bà vẫn hôi như vậy, không phải chỉ là cái tát thôi đâu!"

Nói xong, Tần Duy dẫn mẹ, ngồi lên xe Bentley, hai chiếc xe còn lại, Tần Duy để lại địa chỉ, nhờ bọn họ đưa qua.

Lái xe, Tần Duy rời khỏi cửa hàng 4S.

Lý Cẩm Mạt ngồi ở ghế phụ nhìn con trai đang lái xe, lòng tràn ngập vui sướng.

Điều khiến bà vui không phải là con trai đột nhiên có tiền.

Mà là con trai đã tự tin và vui vẻ hơn trước rất nhiều.

Trong những ngày Tần Duy ở trong nhà họ Lâm, trên mặt anh ta không hề có một nụ cười, vẻ mặt lạnh lùng.

Lý Cẩm Mạt mỗi lần nhìn thấy như vậy đều cảm thấy đau lòng rất lâu.

Bây giờ thì tốt rồi, con trai cuối cùng đã lấy lại được sự tự tin trước đây.

Bịch!

Từ Thuỷ vừa về đến nhà đã mất bình tĩnh và liên tục đập phá đồ đạc trong nhà.

"Tức chết tôi rồi!"

"Tên rác rưởi đó quả thực làm tôi tức chết rồi!"

"Tên khốn, vương bát đản, súc sinh chết tiệt!"

Từ Thuỷ một bên ném đồ đạc, một bên chửi bới.

Lâm Thiết Hàn ở bên cạnh sắc mặt tái xanh, nhưng lại sợ vợ,không dám nói gì.

"Mẹ, sao vậy?Sao lại tức giận như vậy?"

Lúc này, Lý Sâm và Lâm Nguyệt Nguyệt đi tới, cau mày hỏi.

Lúc này Từ Thuỷ mới ngừng trút giận.

Sau đó kể cho một mấy người nghe chuyện xảy ra ngày hôm nay ở cửa hàng 45.

Lâm Thiết Hàn, Lý Sâm và Lâm Nguyệt Nguyệt sau khi nghe xong, sắc mặt vô cùng u ám.

"Mẹ, tên Tần Duy vô dụng mấy ngày trước đã may mắn đào được ra một khối đá tốt, con đoán có lẽ anh ta đã bán khối ngọc đó đi, nếu không thì làm sao kiếm được nhiều tiền

như vậy.

Lâm Nguyệt Nguyệt trầm giọng nói.

"Tên vô dụng này này có chút tiền cũng không biết họ của mình là gì, mẹ nó, là cái thá gì?"

Lâm Thiết Hàn cũng rất khó chịu!

Lý Sâm lạnh lùng nói: "Tôi đã gặp loại nhà giàu mới nổi như này nhiều rồi, đột nhiên có tiền nhưng lại không biết cách đầu tư và quản lý tiền, cứ tiêu tiền để phung phí, không đến mấy tháng nữa, sẽ tiêu hết tiền!"

"Con cóc chỉ là con cóc, cho dù có cho nó một bộ răng vàng thì nó vẫn là con cóc!"

Lý Sâm khinh thường nói.

"Nhưng tên khốn này thực sự làm tôi bực mình!"

Đôi mắt Từ Thuỷ đỏ bừng vì tức giận.

Lâm Nguyệt Nguyệt cũng vô cùng tức giận.

Từ sau khi ly hôn với Tần Duy, cô ta mới phát hiện ra kẻ vô dụng đã khác trước!

Cô ta rất tức giận vì liên tục thất bại dưới tay anh ta!

"Ba, mẹ, Nguyệt Nguyệt, chỉ là một tên rác rưởi mà thôi, còn không dễ đối phó sao?"

Lý Sâm khinh thường nói.

Lâm Nguyệt Nguyệt hung ác trừng mắt Lý Sâm, lạnh lùng nói: "Anh lần nào cũng nói như vậy, nhưng có lần nào anh làm được?"
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 98: EM TIN TƯỞNG ANH


Trước đó Lý Sâm nói lời này mấy lần, Lâm Nguyệt Nguyệt đã rất tin tưởng anh ta.

Nhưng bây giờ, Lâm Nguyệt Nguyệt thậm chí một dấu câu cũng không tin.

Lý Sâm đã nói lời này rất nhiều lần, nhưng anh ta có lần nào làm được?

Anh ta không những không làm được, mà còn liên tục phải chịu thất bại dưới tay Tần Duy.

Sắc mặt Lý Sâm có hơi xấu hổ, lập tức nói: " Nguyệt Nguyệt, anh nói cho em biết, gần đây bên ngoài có tin đồn nói rằng cuộc hôn sự giữa cô chủ lớn nhà họ Dương và cậu chủ nhà họ Hồ đã thất bại, em có biết chuyện này là thế nào không?"

"Cái này cùng việc đối phó với Tần Duy có quan hệ gì?" Lâm Nguyệt Nguyệt khó hiểu hỏi.

"Đương nhiên là có quan hệ, chính là bởi vì sự tồn tại của Tần Duy, mà hôn sự giữa cậu chủ Hồ Thiên Tỷ và cô chủ lớn Dương Nhã Tinh thất bại!"

"Tần Duy đã làm ô nhục thanh danh của nhà họ Hồ, em cho rằng nhà họ Hồ sẽ làm gì?" Lý Sâm cười lạnh.

Lâm Nguyệt Nguyệt cẩn thận suy nghĩ, sau đó vẻ mặt sáng lên: "Ý anh là, nhà họ Hồ sẽ tức giận với Tần Duy vì đã phá hỏng việc tốt của bọn họ?"

"Đúng vậy, anh hiểu rõ cậu chủ nhà họ Hồ, có thù tất báo, tâm ngoan thủ lạt."

"Tần Duy lần này có thù oán với anh ta, em cho rằng anh ta sẽ bỏ qua cho Tần Duy sao?"

Vẻ mặt Lý Sâm nham hiểm nói.

"Xem ra Tần Duy chết chắc rồi, hiện tại nhà họ Hồ mạnh hơn nhà họ Dương, nếu nhà họ Hồ thật sự ra tay với Tần Duy, nhà họ Dương có lẽ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ"

Lâm Nguyệt Nguyệt chế nhạo.

Nghe hai người phân tích xong, những người khác không khỏi cười lạnh.

Dựa theo phân tích này, tên Tần Duy chết chắc.

"Chúng ta không cần làm gì sao?" Từ Thuỷ cau mày, luôn cảm thấy chính mình ra tay báo thù sẽ thỏa mãn hơn một chút.

Lý Sâm lắc đầu nói: "Bây giờ là lúc tên nhóc Tần Duy đang đắc ý, tốt nhất chúng ta không nên hành động hấp tấp. "

"Hãy để bọn họ đấu trước, chúng ta ngồi đợi ngư ông đắc lợi là được."

Mọi người gật đầu, cảm thấy Lý Sâm nói có lý.

"Đúng rồi, Nguyệt Nguyệt, ba vợ và mẹ vợ, gần đây con có một dự án trong tay, đang có ý định tiếp quản một dự án do Tập đoàn Tứ Hải gia công, bây giờ vẫn đang đàm phán, nhưng sẽ sớm giành được nó."

Lâm Thiết Hàn nghe xong, sắc mặt sáng lên.

"Tiểu Sâm, con đang nói về tập đoàn Tứ Hải ở Trung Hải của chúng ta phải không?"

Lý Sâm gật đầu: "Đúng vậy, chính là công ty này.

Sau khi Lâm Thiết Hàn được xác nhận, vẻ mặt ông ta trở nên phấn khích: "Tiểu Sâm, đó là công ty đứng 500 trên thế giới, có thể hợp tác kinh doanh với bọn họ, không hề tầm thường chút nào"

Lý Sâm cười: "Con có một người anh họ làm quản lý ở đó, nhờ anh ta giúp con quản lý, dự án này sẽ sớm được thương lượng xong, nếu thực sự tiếp quản dự án này, có thể kiếm được ít nhất 3 nghìn tỷ."

Lâm Thiết Hàn nghe xong, hai mắt sáng lên: "Tiểu Sâm, đừng một mình phát tài, ba cũng có thể đầu tư một ít tiền vào đó được không?"

Lý Sâm gật đầu nói: "Ba, người đang nói cái gì vậy?Chuyện tốt như vậy, con làm sao có thể quên ba?"

"Như vậy đi, dự án của con dự kiến cần đầu tư 15 nghìn tỷ, ba con cho con 3 nghìn tỷ, con tự mình vay 9 nghìn tỷ, ba vợ, còn lại 3 nghìn tỷ ba có thể đầu tư, ba yên tâm, dự án này chắc chắn sẽ kiếm được lợi nhuận không lỗ đâu."

Nghe phải đầu tư 3 nghìn tỷ, Lâm Thiết Hàn có chút khó khăn.

Nhà họ Lâm bọn họ tuy có một chút tiền, nhưng vốn lưu động lại không có nhiều.

Bỏ ra 3 nghìn tỷ có hơi miễn cưỡng.

Cuối cùng, ông ta cắn răng nói: "Tiểu Sâm, bây giờ ba đưa cho con 2,4 nghìn tỷ, 600 tỷ còn lại, ngày mai ba đến ngân hàng vay rồi đưa cho con, có được không?"

"Đương nhiên là được, ba vợ yên tâm, trong vòng chưa đầy một tháng, con có thể khiến thu nhập của ba tăng gấp đôi."

Lâm Thiết Hàn vô cùng vui mừng khi nghe điều này.

Hôm nay Dương Nhã Tinh rất vui vẻ vì cuối cùng cô ta cũng không còn phải lo lắng về việc kết hôn với Hồ Thiên Tỷ nữa. Đột nhiên, cô ta nhớ lại cảnh tượng ở bữa tiệc đính hôn.

Gương mặt không khỏi đỏ lên, chú thực sự quá đẹp trai rồi!

Tuy nhiên, đúng lúc này, một nam một nữ bước vào nhà cô ta.

Hai người này là ba mẹ của cô ta.

"Tại sao các người lại?"

Dương Nhã Tinh trầm giọng nói.

"Chúng tôi là ba mẹ của cô, tại sao chúng tôi không thể đến?"

Dương Thành Minh và Trần Thanh Liên bước vào, ngồi trên ghế sofa, sắc mặt u ám.

Sắc mặt Dương Nhã Tinh khó coi, đứng cách đó không xa nhìn bọn họ.

"Không có việc gì không đến điện Tam bảo, nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"

Sắc mặt Dương Nhã Tinh âm trầm.

"Mối quan hệ giữa con và tên Tần Duy kia đã phát triển đến bước nào rồi?"

Dương Thành Minh trầm giọng nói.

Dương Nhã Tinh cau mày, quả nhiên hai người đến đây không có chuyện gì tốt đẹp.

"Ba, đây là chuyện riêng của con"

"Khốn nạn, tôi cảnh cáo cô, đừng dùng thái độ này nói chuyện với tôi, chuyện tiệc đính hôn tôi còn chưa tính sổ với cô đâu!"

"Tôi nói cho cô biết, từ nay về sau tránh xa cái tên Tần Duy một chút, nghe rõ không?"

Dương Thành Minh tức giận hét lên.

Sắc mặt Dương Nhã Tinh khó coi đáp: "Ba, nguy cơ trong gia tộc đã giải quyết xong rồi, Ngài Tần đã mang về cho chúng ta nhiều tài chính như vậy, vì sao ba lại còn nhắm vào

anh ta!"

"Con cho rằng ta hy vọng anh ta giúp đỡ sao? Không có anh ta, hiện tại chúng ta sẽ bị nhà họ Hồ hận sao?"

"Bây giờ con đã chống lại nhà họ Hồ, ba xem con sẽ có kết cục như thế nào!"

Dương Thành Minh trầm giọng quát.

"Nếu như các người đến đây để nói với tôi những lời này, vậy mời các người đi đi!

Dương Nhã Tinh rất phiền não, bọn họ tìm đến cô ta nhất định không có chuyện tốt.

"Nhã Tinh, tách con ra khỏi Tần Duy là vì tốt cho con, chuyện xảy ra ở tiệc đính hôn đã làm cho nhà họ Hồ mất hết thể diện"

"Bọn họ không chịu buông tha, nếu con lại ở cùng một chỗ với Tần Duy, nhà họ Hồ nhất định sẽ tức giận lây sang chúng ta, con cho rằng nhà họ Dương chúng ta vẫn có thể chỉ lo mỗi thân mình hay sao?"

Dương Nhã Tinh cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng nói: "Ba, mẹ, ý của ba là Tần Duy đã giúp chúng ta, nhưng thay vào đó chúng ta lại đá anh sang một bên?"

Sắc mặt Dương Thành Minh tối sầm lại, sau đó tức giận nói:

"Dương Nhã Tinh, ba hỏi con một câu cuối cùng, con có muốn chia tay với tên Tần Duy kia không!"

Ánh mắt Dương Diệc Khắc kiên định nói: "Tôi nói cho các người biết, điều này không có khả năng!"

"Tôi chỉ không hiểu, Tần Duy kia có gì tốt mà đáng để con khăng khăng một mực như vậy?"

"Anh ta tiền không có tiền, bối cảnh cũng không có bối cảnh, địa vị cũng không có địa vị, quyền lực cũng không có quyền lực, lại từng ly hôn... Kẻ vô dụng như vậy lại có thể mang đến cho con cái gì?"

"Bây giờ anh ta đắc tội Hồ Thiên Tỷ, nhà họ Hồ chỉ cần động ngón tay có thể bóp ch ết anh ta, tin hay không thì tùy!"

Dương Thành Minh nói đến Tần Duy, tràn. ngập sự tức giận.

"Đây là chuyện của con, không cần ba xen vào!"

Ánh mắt Dương Nhã Tinh đối mặt với ba mình, không hề tỏ ra sợ hãi trước khí tức của đối phương.

"Được, hãy nhớ những gì ba nói, cpn sẽ hối hận!"

"Con nhất định sẽ hối hận!”

Nói xong, Dương Thành Minh ôm Trần Thanh Liên rời đi nơi này.

Hai người tức giận bỏ đi, không ngờ Dương Nhã Tinh lại bướng bỉnh như vậy.

Nhưng bọn họ cũng bày tỏ thái độ của bọn họ, đó chính không thể chấp nhận Tần Duy.

Cho dù anh ta có mang về cho nhà họ Dương một hợp đồng đầu tư trị giá 3 nghìn tỷ!

Nhìn hai người rời đi, vẻ mặt mệt mỏi Dương Nhã Tinh, ngồi ở trên sô pha.

Cô ta thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: "Chú ơi, cho dù cả thế giới coi thường anh, em cũng sẽ tin tưởng anh." "Sớm muộn cũng có một ngày, anh sẽ khiến mọi người lau mắt mà nhìn."
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 99: MANG NGƯỜI ĐẾN ĐÂY


Buổi tối, Tần Duy ở nhà nhận được điện thoại, là từ bạn học cũ Quách Bắc.

"Anh Duy, bây giờ anh có rảnh không?"

"Rảnh, có chuyện gì vậy?"

Tần Duy cau mày, sao tên gia hoả này lại gọi điện cho mình vào đêm khuya thế này?

"Anh ơi, em thất tình, nếu là anh em thì đến uống với em một ly đi."

Tần Duy đen mặt, thất tình thì tìm tôi làm gì?

Dù nghĩ vậy nhưng Tần Duy vẫn lái chiếc Bentley mới mua của mình đến một quán đồ nướng.

Lúc này tên gia hoả Quách Bắc đang ngồi uống rượu một mình trong quán.

Tần Duy xuống xe,đi tới.

"Tôi nói không đến mức đó chứ, chỉ là mất tình thôi, sao phải say như vậy?"

Tần Duy ngồi ở đối diện anh ta, cầm một xiên thịt nướng bắt đầu ăn.

Nhìn thấy Tần Duy tới, Quách Bắc đặt chai bia trong tay xuống.

"Anh Duy, sáu năm rồi, cuộc đời của tôi có mấy cái sáu năm chứ, tôi vốn tưởng rằng tôi sắp cưới cô ta, lại bị cô ta cắm sừng!"

"Chỉ vì cô ta tìm được một người có tiền, còn mẹ nó, là ông chủ của công ty tôi đang làm việc!"

"Con khốn đó, thà l*m t*nh nhân cho người ta, cũng không muốn kết hôn với tôi!"

"Tôi đã làm việc chăm chỉ ở công ty đó nhiều năm như vậy, chỉ vì người phụ nữ này mà mọi chuyện đã bị hủy hoại!"

Quách Bắc với vẻ mặt tức giận nói xong, lại uống thêm một chai bia nữa.

Tần Duy thở dài, đại khái hiểu được Quách béo đã trải qua chuyện gì.

Bạn gái sáu năm của anh ta đã chen chân với ông chủ của anh ta.

Giờ đây không chỉ mất bạn gái, mà còn mất việc.

Nghĩ một chút, thật là thảm.

"Quách béo, nghĩ thoáng một chút, không giữ được thì không phải đồ tốt, cậu còn trẻ, không cần vì một người phụ nữ mà hủy hoại chính mình"

Nói thật, đối với trải nghiệm của Quách Bắc, Tần Duy cũng đã từng trải qua.

Rốt cuộc, anh ta đã bị lừa hai lần.

Một lần là Chung Gia Yến, một lần là Nguyệt Nguyệt.

Nhưng bây giờ anh ta đã nghĩ thoáng.

"Anh Duy, tôi suy nghĩ kỹ, thật sự không đáng!"

"Người phụ nữ sao có thể hèn hạ như vậy,tôi đối xử với cô ta hết lòng, nhưng cô ta lại lòng lang dạ thú, đâm vào chân tình của tôi, chớp mắt bỏ chạy theo người ta!"

"Tôi không cam tâm!"

Hai mắt Quách Bắc đầy tơ máu.

"Anh em, nghĩ thoáng một, là đàn ông, có chí hướng ở bốn phương, trước đó tôi còn thảm hơn cậu, chẳng phải cũng sống qua hay sao?"

"Tranh thủ kiếm tiền, ngày nay, nếu chúng ta không có tiền không thể, sẽ không có ai coi trọng chúng ta cả"

"Chờ cậu có tiền có thế, phụ nữ thực sự chẳng có ý nghĩa gì cả."

Tần Duy thở dài nói.

Đây chính là cuộc sống.

Quách Bắc giống như anh ta, xuất thân từ một gia đình bình thường, ngoại hình không nổi bật, nên thường xuyên bị bắt nạt ở trường.

Sau khi ra xã hội, tính tình không thay đổi nhiều, làm người quá trung thành và lương thiện.

"Đúng vậy, Anh Duy, kiếm tiền!"

"Chỉ cần có tiền, mẹ nó còn sợ không có phụ nữ sao?"

Quách Bắc lúc này giống như đã suy nghĩ thấu đáo, cùng Tần Duy uống thêm một chai nữa.

Bùm!

Đúng lúc đó, một chiếc Mercedes-Benz dừng lại bên đường.

Cửa xe mở ra, một nam một nữ bước ra.

Người nam khoảng năm mươi tuổi, bụng to, cả người đầy mỡ.

Người nữ khoảng chừng hai mươi tuổi, ăn mặc lộng lẫy, trên người toát ra mùi nước hoa nồng nặc.

Nhìn thấy hai người này, sắc mặt Quách Bắc lập tức thay đổi.

Đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu!

Nắm đấm không khỏi siết chặt lại.

Tần Duy cảm giác được tâm tình anh ta biến đổi, ánh mắt cũng nhìn về phía hai người kai.

"Này, đây không phải là bạn trai cũ vô dụng của tôi Quách Bắc sao? Không ngờ có thể gặp được anh ở đây nha!"

Vẻ mặt người phụ nữ thay đổi khi nhìn thấy Quách Bắc, lập tức trên mặt tràn lộ ra sự mỉa mai.

Người phụ nữ này là bạn gái cũ của Quách Bắc, Nhiêu Lệ Lệ.

Quá Phàm khịt mũi, nhìn thấy đôi cẩu nam nữ này, khuôn mặt tràn đầy lửa giận.

"Nhiêu Lệ Lệ, cô có thể giữ miệng sạch sẽ được không?"

Nhiêu Lệ Lệ nghe xong, vẻ mặt của đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Chỉ vào Quách Bắc, tức giận nói: "Quách Bắc, anh dám nói anh không phải phế vật sao?"

"Tôi ở bên anh sáu năm, canh cái gì cũng không có cho tôi!"

"Người đàn ông như anh xứng đáng độc thân, thất bại suốt đời!"

Lời nói của Nhiêu Lệ Lệ cực kỳ khó nghe.

Quách Bắc nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, cơn tức giận của anh ta dường như đã sắp nổ tung.

"Câm miệng!"

Cuối cùng, anh ta không thể chịu đựng được nữa, đứng dậy, chỉ vào mặt Nhiêu Lệ Lệ hét lên.

"Làm gì, anh còn không phục phải không, bạn trai tôi đang ở ngay bên cạnh, anh dám ra tay thử xem!"

"Anh có tin anh ấy có thể để anh chết không có chỗ chôn chỉ bằng một cuộc điện thoại!"

Trên mặt Nhiêu Lệ Lệ đầy sự kiêu ngạo, trong mắt cô ta, Quách Bắc chỉ là một thằng hề buồn nôn.

Quách Bắc tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Anh ta rất muốn xé nát khuôn mặt của người phụ nữ này!

Nhưng anh ta không dám!

Anh ta không đủ khả năng để xúc phạm người đàn ông bên cạnh Nhiêu Lệ Lệ!

Tần Duy ở một bên nhìn, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo.

Anh ta đi về phía Nhiêu Lệ Lệ.

"Anh muốn làm gì? Tôi khuyên anh, chuyện giữa tôi và Quách Bắc không liên quan gì đến anh, anh đừng xen vào việc của người khác!"

Nhiêu Lệ Lệ uy h**p Tần Duy.

Bốp!

Tần Duy tát mạnh vào mặt cô ta.

Lực lớn đến mức, toàn bộ gương mặt đều sưng tấy, khóe miệng chảy máu, đầu óc ong ong, trong mắt lấp lánh sao.

"Xin lỗi!"

Ánh mắt Tần Duy lạnh lùng, trầm giọng nói.

Sau khi người phụ nữ phản ứng lại, toàn bộ ngũ quan của cô ta trở nên méo mó vì tức giận và đau đớn.

"Ông xã, anh ta đánh em, tên khốn này đánh em!"

"Anh phải giúp em báo thù!"

Cô hét lớn, khuôn mặt đầy oán độc.

Người đàn ông nghe xong sắc mặt thay đổi, chỉ vào Tần Duy uy h**p: "Thằng khốn nạn, cậu có biết tôi là ai không?"

"Có tin chỉ cần một cuộc điện thoại, tôi khiến cầu chìm xuống sông cho cá ăn!”

Người đàn ông có vẻ mặt phách lối.

"Tôi không quan tâm ông là ai!"

Tần Duy đá ông ta ngã xuống đất.

Sau đó, anh ta nhặt một chiếc ghế và đánh mạnh vào đầu người đàn ông, máu chảy ra ngay lập tức.

Sau khi xử lý xong tên này, Tần Duy lại dùng ánh mắt đáng sợ nhìn người phụ nữ kia.

Giọng nói lạnh lùng: "Tôi cho cô thời gian ba giây, quỳ xuống xin lỗi, nếu không kết cục của ông ta sẽ chính là kết cục của cô!"

Ánh mắt Tần Duy sắc bén như dao.

Nhiêu Lệ Lệ sợ hãi đến mức chân tay như nhũn ra, sắc mặt tái nhợt.

"Quỳ xuống!”

Tần Duy hét lên.

Cả người Nhiều Lệ Lệ đột nhiên run lên, bịch một tiếng, cô ta quỳ xuống đất.

"Tôi sai rồi!"

"Thật xin lỗi!"

Nhiêu Lệ Lệ lớn tiếng nói xin lỗi.

Khóe miệng Tần Duy cong lên, lập tức nói với Quách Bắc: "Cậu có thấy không, người này ức h**p kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh."

"Nếu không muốn bị khi dễ thì phải ác độc hơn bọn họ!"

Nghe xong lời Tần Duy nói, ánh mắt Quách Bắc lộ ra vẻ sáng ngời.

Anh đi đến trước mặt Nhiêu Lệ Lệ.

Đôi mắt anh lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Bop!

Bốp!

Bốp!

Nhiêu Lệ Lệ bị tát mạnh vào mặt ba phát liên tiếp.

"Nhiêu Lệ Lệ, từ giờ trở đi, chúng ta nhất đao lưỡng đoạn!"

"Cút đi!"

Nhiêu Lệ Lệ không dám ở lại, lập tức cùng người đàn ông trung niên kia rời khỏi nơi này.

Đã không bao xa.

Nhiêu Lệ Lệ bật khóc: "Ông xã, mặt em suýt bị đập nát, anh phải trả thù cho em!"

Sắc mặt người đàn ông âm trầm, không cần Nhiêu Lệ Lệ nói, thù này ông ta nhất định phải thù chuyện này!

"Tên khốn kiếp này, dám động vào tôi, tôi phải giết anh ta!"

Ông ta lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

"Bưu Tử, tôi đang ở đường Tam Lý, bị người ta đánh, cậu tranh thủ dẫn người tới đây!"

"Nhớ kỹ, tôi muốn thấy máu, mang theo mấy tên gia hoả hung ác đến!"
 
Back
Top Bottom