Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần

Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 465: [Ngoại truyện Tiêu Hoài An] Chim Mỏi Về Tổ


Thiếu niên đứng thẳng tắp, dáng vẻ ung dung, thậm chí mang theo vài phần lười nhác.

Cậu hơi nghiêng người, ánh mắt hướng về mặt sông lấp lánh gợn sóng phía dưới.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Diêu Triệu Doãn bỗng cảm thấy, thiếu niên trước mắt tựa như một con đại bàng chuẩn bị dang cánh bay vút, không biết từ lúc nào sẽ lao lên bầu trời cao, đến một độ cao mà người thường chẳng thể chạm tới.

Ông sững người, rồi phản ứng lại, bất giác bật cười, khẽ lắc đầu.

“Đó là con trai của Đường Quốc phu nhân và Tiêu tướng, dù tương lai cậu ấy đạt được thành tựu gì, bản thân ta cũng không nên bất ngờ mới phải.”

Ông bước chậm rãi về phía trước, thiếu niên vốn đang chăm chú nhìn mặt sông cũng quay đầu lại, đứng thẳng dậy, mỉm cười tươi rói:

“May là đã tìm được hung thủ thật sự, nếu không, lần sau Diêu Triệu Doãn sẽ lại lo lắng rằng ta gây thêm rắc rối mất.”

Diêu Triệu Doãn: “…”

Hóa ra, thiếu niên này từ đầu đã biết ông không tin tưởng mình.

Ông ta khẽ cúi người, trịnh trọng hành lễ với Tiêu Hoài An, nói:

“Sao có thể gọi là gây rắc rối, Tiêu tiểu lang quân thông minh xuất chúng, nhờ có cậu mà vụ án này mới được phá nhanh chóng như vậy.”

Tiêu Hoài An vội nghiêng người tránh đi, cười nói:

“Diêu thúc là bậc trưởng bối của ta, nếu để mẫu thân ta biết người hành lễ với ta, nhất định sẽ mắng ta vô lễ.”

Lúc trước, khi Từ phu nhân đưa Tiêu Hoài An đi theo điều tra vụ án, nàng đã dặn dò cậu gọi Diêu Triệu Doãn như vậy.

Cách xưng hô này cùng giọng điệu thân mật bỗng chốc kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Diêu Triệu Doãn đứng thẳng người, không nhịn được bật cười:

“Mẫu thân cậu có một đứa con trai thông minh thế này, cao hứng còn không kịp.

Nhưng có một điều, ta muốn hỏi Tiêu tiểu lang quân.

Nếu hung thủ trên chân vẫn còn dính mật ong, tại sao không để chúng ta trực tiếp kiểm tra, mà lại mất công tìm một con ong thám sát?”

Tiêu Hoài An hơi nhướn mày, mỉm cười đáp:

“Mật ong trong nước lạnh khó tan, nhưng không phải hoàn toàn không thể tan.

Ta chỉ đoán rằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, hung thủ không thể tìm được nước ấm để rửa sạch mật trên chân.

Có khả năng hắn chưa lau sạch hết, nhưng cũng không thể chắc chắn mật ong đã tan đến mức nào.

Nếu nó tan đến mức mắt thường và khứu giác không thể nhận ra, chúng ta cũng chẳng thể tìm ra hung thủ.

Khi đó, hung thủ nhất định sẽ hiểu chúng ta đang tìm kiếm điều gì.

Để xóa bỏ nghi ngờ, hắn rất có thể sẽ tìm cách xóa đi mùi mật còn sót lại trên người.

Thay vào đó, dùng ong thám sát ngay từ đầu sẽ tăng khả năng thành công.”

Diêu Triệu Doãn âm thầm thán phục.

Đúng là như vậy.

Thiếu niên này suy nghĩ thật sự tinh tường.

Đến tận vụ án này, ông mới biết trong bầy ong còn có một loại chuyên tìm kiếm nguồn mật.

Không biết thiếu niên xuất thân cao quý này làm sao biết được điều đó.

Nhưng nhìn bộ dạng hôm nay của cậu, có vẻ trong năm qua, Tiêu Hoài An đã sống như dân thường.

Có lẽ những kiến thức này cũng là do cậu học được trong quá trình trải nghiệm dân gian.

Tiêu Hoài An nói đến đây, bỗng nheo mắt lại, cười như một con cáo nhỏ:

“Cho dù con ong thám sát chúng ta tìm được cuối cùng không chỉ ra hung thủ, quá trình này cũng đủ khiến hắn hoảng loạn.

Lúc đó, việc có tìm ra hung thủ hay không cũng không còn quan trọng.

Diêu thúc thúc chắc cũng nhận ra, Văn lang quân lúc nghe thúc thúc nói đã tìm được cách tìm hung thủ, vẫn có thể kiểm soát biểu cảm trên mặt.

Nhưng khi thúc thúc nói đến mật ong trên chân hắn và thả con ong ra, sắc mặt hắn hoàn toàn thay đổi.

Nhìn hung thủ bị phá vỡ tâm lý, lộ ra sơ hở, chẳng phải cũng rất thú vị sao?”

Diêu Triệu Doãn: “…”

“Thiếu niên này, dáng vẻ đúng là thần tiên, nhưng sao tâm tư lại đen tối như vậy chứ!”

Khóe miệng ông giật giật, âm thầm tự nhủ phải kiềm chế, không được kinh ngạc.

Ông vất vả giữ bình tĩnh, nghiêm mặt nói:

“Tiêu tiểu lang quân quả nhiên không hổ là con trai của Đường Quốc phu nhân.

Nói mới nhớ, cậu đã mười lăm tuổi rồi nhỉ?

Trước đây, các phu tử từng dạy cậu đều khen ngợi cậu học vấn xuất chúng, nếu tham gia khoa cử, nhất định có thể đoạt giải cao.

Không biết lần này cậu hồi kinh, có định tham gia khoa cử hay không?

Tây Kinh phủ nha chúng ta hiện đang thiếu người, với tài năng của cậu, sau khi đỗ đạt, chắc chắn sẽ được các phủ nha tranh nhau mời gọi.”

Ông nói, ánh mắt không giấu nổi sự khao khát.

“Lao động trí óc hạng nhất, làm sao không tận dụng chứ!”

Tiêu Hoài An thoáng sững sờ, rồi mỉm cười đáp:

“Lần này trở về, ta quả thực muốn làm chút việc chính đáng.”

Diêu Triệu Doãn lập tức hưng phấn, vừa định nói tiếp, Tiêu Hoài An đã nhìn trời, cười nhàn nhạt:

“Thời gian không còn sớm nữa.”

Tiêu Hoài An bỗng ngẩng đầu nhìn mặt trời, nói:

“Mấy ngày trước ta đã gửi thư về nhà, nói rằng hôm nay sẽ về dùng cơm tối.”

Một năm ròng rã bôn ba bên ngoài, cậu hẳn là rất mong ngóng được trở về nhà.

Diêu Triệu Doãn dù rất muốn chiêu dụ… à không, mời thiếu niên này gia nhập Tây Kinh phủ nha, nhưng cũng đành gác lại chuyện đó, nói:

“Vậy Tiêu tiểu lang quân mau mau trở về, đừng để cha mẹ ngươi chờ lâu.

Đúng rồi, phiền cậu thay ta gửi lời thăm hỏi đến lệnh tôn lệnh đường.”

Tiêu Hoài An khẽ cười, cung kính cúi chào Diêu Triệu Doãn, rồi từ biệt rời đi.



Cuối cùng cũng có thể về nhà, Nhàn Vân cũng phấn khích không kém, mặc dù đã gần ba mươi tuổi, nhưng bước đi suýt nữa thì nhảy cẫng lên.

Tiêu Hoài An không nhịn được cười, nhìn hắn nói:

“Lúc trước ta bảo ngươi không cần theo ta ra ngoài du ngoạn, ngươi không nghe.

Giờ về nhà, chẳng biết Tiểu Đậu Đậu còn nhận ra ngươi không nữa.”

Năm năm trước, Nhàn Vân và Sơ Cúc – một cô gái dịu dàng hiền thục – đã để ý đến nhau.

Từ phu nhân vô cùng vui vẻ, nhanh chóng đứng ra lo liệu hôn sự cho hai người.

Sau khi thành thân hai năm, Sơ Cúc sinh một cô con gái, tiểu danh là Đậu Đậu.

Khi Tiêu Hoài An quyết định ra ngoài chu du, Tiểu Đậu Đậu mới tròn hai tuổi, đi đứng còn loạng choạng.

Tiêu Hoài An từng khuyên Nhàn Vân ở nhà trông nom vợ con, cậu sẽ tìm người khác đi theo.

Nhưng Nhàn Vân dù thế nào cũng không an tâm để cậu – người mà hắn đã chăm sóc từ nhỏ – một mình rời nhà.

Cuối cùng, hắn đành nén nỗi nhớ vợ con, dứt khoát đi theo.

Nghe nhắc đến con gái, Tiên Vân gần như nhảy cẫng lên, kích động nói:

“Tiểu Đậu Đậu nhà ta sao có thể không nhận ra ta!

Huống chi… ta còn mang về cho con bé biết bao nhiêu thứ ngon lành, đồ chơi thú vị.

Chắc chắn con bé sẽ vui mừng lao vào lòng ta, ngọt ngào gọi một tiếng ‘A Cha!’”

Hắn càng nói càng say sưa, tưởng tượng ra cảnh cô con gái nhỏ mềm mại chạy nhào vào lòng mình, đôi mắt tràn đầy mong chờ.

Tiêu Hoài An nhìn hắn, mỉm cười.

Đừng nói là Nhàn Vân, ngay cả bản thân cậu cũng thấy nhớ cha mẹ.

Và cả những đứa em hay quấn lấy cậu.

Cuối cùng, khi hai người về đến cổng chính Tiêu phủ, đám hộ vệ đứng gác đều kinh ngạc đến mức ngây người.

Chúng dụi mắt mấy lần, xác nhận rằng mình không nhìn lầm.

Một gã gia nhân vừa bước ra liếc thấy Tiêu Hoài An, lập tức hít sâu một hơi, quay người chạy vội vào trong, vừa chạy vừa lớn tiếng hét:

“Đại lang quân về rồi!”

“Đại lang quân về rồi!”

Tiếng reo vui ngay lập tức vang vọng khắp cả phủ đệ.

Tiêu Hoài An thoáng ngẩn người, quay đầu nhìn Nhàn Vân:

“Chẳng phải ta đã gửi thư báo trước hôm nay sẽ về rồi sao?

Chẳng lẽ thư không tới nơi?”

Nhàn Vân chỉ mỉm cười nhìn cậu thiếu niên trước mặt.

“Lang quân thông minh là thế, nhưng suy cho cùng vẫn còn quá trẻ.”

Đứa con lưu lạc bên ngoài cuối cùng cũng trở về.

Dù đã biết trước ngày cậu về, những người ở nhà vẫn ngày ngày mong ngóng.

Nỗi nhớ nhung chẳng những không vơi đi mà còn càng thêm sâu sắc.

Chim mỏi về tổ, vui nhất không phải là chú chim, mà chính là những người luôn ngóng chờ ở nơi quê nhà.
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 466: [Ngoại truyện Tiêu Hoài An] Tiêu Gia Linh Nhi


Vừa bước vào cổng nhà, Tiêu Hoài An liền thấy một bóng dáng nhỏ nhắn trong chiếc váy vàng nhạt, thoảng hương thơm thanh mát, lao thẳng vào lòng cậu.

Tiếng gọi trong trẻo như chuông bạc vang lên rộn rã:

“A huynh!

A huynh!

A huynh!”

Bé gái trong lòng chỉ cao tới ngang hông Tiêu Hoài An.

Mái tóc đen nhánh của nàng được búi thành hai búi tóc nhỏ xinh xắn, điểm thêm hai sợi dây đỏ phất phơ bay múa theo mỗi động tác.

Linh Nhi phấn khích không thôi, hai tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy huynh trưởng, vừa nhảy nhót vừa cười rạng rỡ như không biết làm sao để bày tỏ hết nỗi vui mừng.

Tiếng cười giòn tan như chuông bạc, ngay lập tức lan khắp cả sân nhà.

Tiêu Hoài An cúi đầu nhìn bóng dáng nhỏ bé trong lòng mình, ánh mắt từng chút một trở nên dịu dàng.

Một tay cậu nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, đề phòng nàng quá nghịch ngợm mà va ngã cả hai người.

Cậu bật cười, nói:

“Linh Nhi, một năm không gặp, sao càng lớn lại càng nghịch như vậy?”

Tiêu Dự Nguyệt, nhũ danh Linh Nhi, là muội muội của Tiêu Hoài An.

Bảy năm trước, nàng ra đời trong niềm mong chờ khôn xiết của cả gia đình.

Với thân phận như vậy, Tiêu Dự Nguyệt từ nhỏ đã là tiểu công chúa được cả nhà yêu chiều hết mực.

Một năm trước, khi Tiêu Hoài An rời nhà chu du, Linh Nhi đã ôm chặt lấy huynh trưởng khóc đến trời đất quay cuồng, suýt chút nữa khiến cậu mềm lòng mà không đành bước chân ra khỏi cửa.

Nghe lời trách yêu, Linh Nhi vội ngẩng đầu lên, sốt sắng phản bác:

“Không có đâu!

Linh Nhi ngoan lắm!

Suốt một năm qua đều chăm chỉ theo A Nương học y thuật, còn nhịn không đi tìm A huynh nữa đấy!”

Bé gái nhỏ nhắn có gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, đôi mắt đào hoa trong veo giống hệt mẫu thân, hàng lông mi dài cong vút.

Bờ môi nàng hồng hào tựa cánh hoa xuân, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng khiến lòng người mềm mại không tự chủ được.

Tiêu Hoài An khẽ cười, xoa đầu nàng một cách cưng chiều, nói:

“Linh Nhi còn muốn ra ngoài tìm A huynh?

Không phải A huynh đã nói bên ngoài rất nguy hiểm, phải lớn hơn mới được đi sao?”

Tiêu Dự Nguyệt bĩu môi, phồng má đầy bất mãn:

“Nhưng Linh Nhi đã nói rồi mà, Linh Nhi đâu có đi!”

Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng đột nhiên vang lên:

“Nghe xem, cái đồ nghịch ngợm này nói dối thật giỏi.”

Tiêu Hoài An khẽ động lòng, ngẩng đầu nhìn, liền thấy một phụ nhân xinh đẹp dịu dàng đang được vài thị nữ dìu bước.

Nàng chậm rãi tiến đến, dù đã ngoài ba mươi, dung nhan vẫn đẹp tựa mười năm trước.

Ngoài vẻ quý phái đằm thắm, thời gian dường như chưa để lại dấu vết nào đáng kể trên dung nhan nàng.

Đôi mắt phụ nhân dõi theo Tiêu Hoài An, chăm chú nhìn cậu từ đầu đến chân.

Xác nhận cậu khỏe mạnh, chỉ thêm phần trưởng thành hơn so với năm trước, nàng khẽ mỉm cười, nụ cười càng thêm ôn nhu:

“Con bé này lúc con vừa đi, ngày nào cũng kêu gào đòi ra ngoài tìm A huynh.

Đã vậy, nó còn trốn ra ngoài mấy lần.

May mà gia nhân phát hiện kịp, mỗi lần đều khiến mọi người thót tim.”

Bị vạch trần, Tiêu Dự Nguyệt phồng má như con cá nóc nhỏ, bất mãn dậm chân làm nũng:

“A Nương!”

“Sao nào?

A Nương nói sai chỗ nào?”

Từ nương tử liếc con gái một cái, tiếp lời:

“Lần thứ ba con trốn đi, mọi người không tìm thấy, phụ thân con lo đến mức suýt điều động cả Nam Nha Thập Lục Vệ để đi tìm đấy!”

Tự biết mình sai, Tiêu Dự Nguyệt lí nhí đáp:

“Linh Nhi biết lỗi rồi.

Nhưng… nhưng sau lần đó Linh Nhi đâu có trốn nữa!”

“Con còn dám?”

Từ Tĩnh bật cười vì tức, nói:

“Phụ thân con đã dọa sẽ dùng gia pháp dạy con, xem con có dám không!”

Tiêu Dự Nguyệt liếc nhìn mẫu thân một cách rụt rè.

Tuy biết không nên cãi lúc A Nương đang kể tội, nhưng nàng vẫn nhỏ giọng phản bác:

“A Cha đâu có nói vậy, A Cha thương Linh Nhi nhất, không nỡ phạt Linh Nhi đâu.

Rõ ràng là A Nương nói mà!”

“…”

Từ Tĩnh nghẹn lời.

Tiêu Dự Nguyệt tiếp tục hếch đầu đầy đắc ý:

“Lần đó A Nương còn tức đến mức muốn đánh mông Linh Nhi, nhưng A Cha đã cản lại rồi!”

Nói xong, nàng hếch đầu lên như thể rất tự hào, chút áy náy ban nãy đã biến mất không còn tăm hơi.

Từ Tĩnh âm thầm nghiến răng, trong lòng không biết đã mắng người cha chiều chuộng con gái này bao nhiêu lần.

Nếu không có hắn làm chỗ dựa, con bé này sao dám nghịch ngợm như vậy!

Tiêu Hoài An vẫn đứng bên quan sát màn đối đáp giữa mẫu thân và muội muội.

Cậu khẽ bật cười, ánh mắt tràn ngập vẻ dịu dàng:

“Tốt quá, Linh Nhi và A Nương, vẫn giống hệt như trước đây.”

Nghe vậy, cả hai mới nhớ tới cậu.

Tiêu Dự Nguyệt lại nhào vào lòng anh trai, giọng nói rưng rưng như sắp khóc:

“A huynh, Linh Nhi nhớ huynh lắm, nhớ lắm lắm… A huynh, lần này huynh trở về rồi sẽ không đi nữa, đúng không?”

Tiêu Hoài An bật cười, xoa đầu nàng.

Cậu dĩ nhiên biết nàng nhớ mình, nhớ đến mức suýt làm kinh động cả Nam Nha Thập Lục Vệ!

Từ Tĩnh nhìn hai đứa trẻ đang quấn quýt bên nhau trước mặt, ánh mắt dịu dàng không gì sánh được.

Nàng khẽ nói:

“Được rồi, A huynh con vừa trở về, đừng cứ mãi bám lấy nó.

Để A huynh về tắm rửa, thay bộ y phục thoải mái rồi hãy nói chuyện tiếp.

Trường Tiếu, một lát nữa mới tới giờ dùng bữa tối.

A Nương đặc biệt làm bánh hoa tươi và món băng tô lạc mà con thích nhất khi còn nhỏ.

Con ăn thử trước một chút được không?”

Nếu nói mười năm qua Từ Tĩnh thay đổi nhiều nhất ở điểm nào, thì đó chính là vì con cái, nàng đã trau dồi tay nghề bếp núc của mình.

Giờ đây, ít nhất một số món điểm tâm đơn giản, nàng đều đã làm rất thuần thục.

Nghe thấy cách gọi thân thương quen thuộc ấy, trái tim Tiêu Hoài An càng thêm mềm mại.

Càng lớn, những người trên đời còn gọi cậu bằng nhũ danh thân mật như thế, chỉ còn A Cha và A Nương.

Cậu không kiềm được bật cười, để lộ hàm răng trắng đều, đáp:

“Được, con thích nhất là băng tô lạc A Nương làm.”

Trở về tiểu viện của mình, Tiêu Hoài An nhanh chóng rửa mặt tắm gội, thay một bộ y phục thoải mái, rồi quay lại sân trong.

Tại đình nghỉ mát trong sân, Từ Tĩnh và Tiêu Dự Nguyệt đã ngồi đó, vừa nói chuyện vừa bật cười vui vẻ.

Tiếng cười trong trẻo vang lên, hòa cùng bầu không khí yên bình.

Ngoài đình, trên khoảng sân rộng, có hai bóng dáng nhỏ bé chập chững bước đi, đôi chân loạng choạng nhưng nụ cười thì giòn tan.

Hai đứa trẻ đang chơi trò đuổi bắt cùng một vài gia nhân, tiếng cười khanh khách vang lên không ngớt.

Hai nhóc con mặc áo đỏ thêu hoa văn chữ Phúc, quần cùng màu, dưới chân là đôi giày thêu hình đầu hổ đáng yêu.

Trên khuôn mặt bầu bĩnh, hai đôi mắt tròn xoe như hạt nhãn đen láy lấp lánh, xoay tròn đầy tinh nghịch.

Bị những người hầu chọc cười, hai nhóc liên tục khanh khách đến nỗi đôi mắt cười híp lại thành một đường.

Đây là một cặp song sinh, long phượng thai mà Từ Tĩnh sinh ra hai năm trước.

Bé gái tên Tiêu Dự Tinh, nhũ danh là Phồn Phồn; bé trai tên Tiêu Hoài Thần, nhũ danh là Tiểu Hổ.

Khi Tiểu Hổ chào đời, sức khỏe rất yếu.

Từ Tĩnh và Tiêu Dật đặt tên nhũ danh này với hy vọng cậu bé sẽ lớn lên mạnh mẽ như một chú hổ con.

Dĩ nhiên, nhờ sự chăm sóc tận tình suốt hai năm qua, cậu bé vốn ốm yếu nay đã khỏe mạnh như một chú nghé con, lại còn nghịch ngợm hơn người.

Nhiều khi, Tiểu Hổ khiến Từ Tĩnh và Tiêu Dật bực đến nghiến răng, hối hận không ngừng vì đã đặt cho cậu bé cái tên “Tiểu Hổ”.

Nghe thôi đã thấy không an phận rồi!
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 467: [Ngoại truyện Tiêu Hoài An] Cái gọi là gia đình


Nhìn thấy hai đứa em còn nhỏ, Tiêu Hoài An bật cười, ánh mắt cong thành vầng trăng.

Cậu bước nhanh tới, bế bổng Phồn Phồn lên, vừa cười vừa hỏi:

“Phồn Phồn còn nhớ A huynh không?”

Theo lý mà nói, khi cậu rời nhà một năm trước, Phồn Phồn và Tiểu Hổ mới vừa tròn một tuổi, đáng lẽ không thể có ấn tượng gì nhiều về cậu.

Thế nhưng, máu mủ tình thân luôn kỳ diệu.

Phồn Phồn bất ngờ được A huynh xa lạ bế lên, chỉ ngơ ngác nghiêng đầu nhìn cậu một lát, sau đó liền bật cười khanh khách, tự mình vươn hai tay mũm mĩm về phía Tiêu Hoài An, giọng non nớt gọi:

“A… huynh… huynh… đẹp… ôm!”

Thấy vậy, Tiểu Hổ cũng vội chạy tới, ôm lấy chân Tiêu Hoài An, ngẩng đầu kêu to:

“A huynh, ôm!

A huynh, ôm!”

Khuôn mặt nhỏ xíu còn chu lên, trông y hệt như bị bỏ rơi, đầy ấm ức.

Tiêu Hoài An cúi đầu nhìn Tiểu Hổ, bật cười, định dỗ dành vài câu thì từ đình nghỉ mát, Tiêu Dự Nguyệt cũng không chịu thua, đột ngột đứng bật dậy, chạy tới chắn trước mặt cậu, tay chống hông, giọng đầy bất mãn:

“A huynh là của muội!

A huynh chỉ được bế muội thôi!

Phồn Phồn… Phồn Phồn và Tiểu Hổ có tỷ tỷ bế là đủ rồi!”

Nhưng Phồn Phồn và Tiểu Hổ còn quá nhỏ, làm sao hiểu được mấy chuyện này.

Hai nhóc không buồn liếc nhìn vị tỷ tỷ mà ngày thường mình yêu thích nhất, chỉ một mực quấn lấy Tiêu Hoài An.

Tiêu Hoài An: “…”

Giây phút ấy, cậu rốt cuộc hiểu ra ý nghĩa của cụm từ “niềm vui xen lẫn phiền toái”.

Khi cả đám trẻ đang náo loạn vì vị đại huynh mới trở về, một giọng nói trầm thấp, uy nghiêm hơn mười năm trước đột nhiên vang lên:

“Trường Tiếu, con về rồi?”

Tiêu Hoài An thoáng sững lại, lập tức ngẩng đầu nhìn theo tiếng gọi, khóe mắt cong lên, cười đáp:

“A Cha, con đã về.”

Người đàn ông bước vào sân, dáng người cao lớn, uy nghi.

Trên đầu đội tam lương tiến hiền quan, khoác bộ trường bào đen thêu hoa văn tinh xảo, đôi mắt đen sâu thẳm, khí chất uy nghiêm khiến người khác kính sợ.

Chỉ nhìn thôi cũng đủ tưởng tượng, trên triều đình, chỉ cần hắn đứng đó đã khiến văn võ bá quan phải dè chừng.

Theo sau là Đông Lê, người đã theo hầu bên cạnh Tiêu Dật suốt nhiều năm.

Nhìn thấy ông chủ còn đang giữ vẻ đạo mạo, Đông Lê liền khẽ ho vài tiếng, cười nói:

“Lang quân vài ngày trước nhận được thư của tiểu lang quân báo sẽ về hôm nay.

Lập tức, lang chủ đã dời hết mọi công việc trong ngày sang sau, việc nào không dời được thì ngài thức đêm hoàn thành.

Hôm nay mới có thể về đúng giờ đấy.”

Một vị phụ thân bị vạch trần: “…”

Từ Tĩnh đứng gần đó cũng nhìn về phía chồng mình, khóe môi khẽ nhếch, dịu dàng nói:

“Chuyện này ta có thể làm chứng.

Mấy ngày qua, cha con về nhà lúc trăng đã l*n đ*nh, còn phải vào thư phòng xử lý công việc nữa.

Phụ thân thật ra rất nhớ con.**”

Tiêu Dật: “…”

Tiêu Hoài An nhìn vẻ mặt hơi gượng gạo của phụ thân, khóe miệng không khỏi nhếch lên cao hơn, cười đáp:

“A Cha, A nương quan tâm con như vậy, con đều biết cả.

Cảm ơn A Cha.”

Tiêu Dật tuy có vài đặc điểm thường thấy của cánh đàn ông, nhưng cũng rất thẳng thắn.

Thấy chuyện đã bại lộ, hắn cũng không ngại che giấu, chỉ khẽ ho, rồi dịu giọng nói:

“Cảm ơn A Cha làm gì?

Con xa nhà một năm mới về, A Cha dù bận mấy cũng phải về cùng con dùng bữa tối.

Con ở bên ngoài một năm, mọi việc vẫn ổn chứ?**”

Tiêu Hoài An mỉm cười:

“Ổn lắm, con đã quen biết nhiều bạn bè, còn trải qua nhiều chuyện thú vị nữa.”

Tiêu Dật gật đầu:

“Vậy thì tốt.

Con ở đây trò chuyện cùng A nương đi, A Cha đi thay y phục trước.”

Nói xong, ông bế lấy Tiểu Hổ, vốn đang mếu máo vì đại huynh không bế mình, vỗ nhẹ đầu cậu nhóc, cười bảo:

“Con nhóc này, theo A Cha đi nào.

Đừng có quấy rầy A nương và đại huynh nữa nhé.”

Tiêu Dật hơn ai hết hiểu rõ Tiểu Hổ mỗi khi khóc có thể khiến trời long đất lở ra sao, bởi từ khi cậu nhóc ra đời, hắn chưa từng có được giấc ngủ ngon trọn vẹn.

Hắn vừa dứt lời, liền quay người ôm Tiểu Hổ rời đi.

Tiêu Hoài An cười, xoa đầu Tiêu Dự Nguyệt – gương mặt vẫn đang giận dỗi, rồi một tay bế Phồn Phồn, một tay nắm lấy muội muội, đưa cả hai vào đình nghỉ mát ngồi xuống.

Lúc này, Tiêu Dự Nguyệt mới bĩu môi, thôi không tranh cãi nữa, còn đưa tay ra, giọng nói đầy quan tâm:

“A huynh, A nương đặc biệt làm bánh hoa tươi và băng tô lạc cho huynh.

Huynh đưa Phồn Phồn cho muội bế đi, huynh bế nó không tiện ăn.”

Tiêu Hoài An nhìn nàng cười:

“Linh Nhi có vẻ trưởng thành hơn rồi đấy.”

Tiêu Dự Nguyệt thoáng đỏ mặt, nói:

“Dù sao, muội cũng là tỷ tỷ mà!”

Từ Tĩnh bật cười, nói thêm:

“Con đừng nhìn con bé ngày thường chẳng đâu vào đâu, chứ chuyện chăm Phồn Phồn và Tiểu Hổ, cả ta và A phụ đều không giỏi bằng nó.

Con cứ yên tâm, giao Phồn Phồn cho nó là được.”

Tiêu Hoài An khẽ nhướng mày, cuối cùng vẫn không nỡ để tiểu muội phải vất vả.

Cậu giao Phồn Phồn cho Xuân Dương, rồi cười bảo:

“Phồn Phồn có người khác chăm được mà.

Linh Nhi ngồi đây ăn chút gì đó với A huynh đi.”

Tiêu Dự Nguyệt lập tức đảo mắt một cách gian xảo.

Từ Tĩnh nhanh chóng cảnh giác, nói:

“Con bé này lúc nãy đã ăn đủ nhiều rồi.

Ta phải mất bao công sức mới thuyết phục được nó để phần điểm tâm lại cho con.

Con đừng có khơi dậy cơn thèm ăn của nó nữa.

Gặp món mình thích, nó chẳng biết tiết chế là gì, may mà ăn hoài cũng không mập.”

Kế hoạch trong lòng Tiêu Dự Nguyệt bị phá sản, nàng không nhịn được làm nũng:

“A Nương!

Hứ, con đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều thì đã sao?”

Chỉ là cuối cùng, vì lo muội muội ăn quá nhiều dễ đau bụng, toàn bộ điểm tâm còn lại đều được Tiêu Hoài An ăn sạch.

Không lâu sau, đã đến giờ dùng bữa tối.

Cách một năm trời, cả nhà lại lần nữa quây quần bên bàn ăn.

Dù một số gia đình danh giá thường kiêng kỵ “ăn không nói, ngủ không lời”, nhưng Từ Tĩnh cảm thấy quy tắc đó quá gò bó, đặc biệt là khi nhà đông con.

Bắt bọn trẻ phải kiềm chế bản tính sôi nổi của mình, nàng cũng không nỡ, vì vậy trong nhà họ Tiêu, không ai bị ép buộc theo quy củ ấy.

Cả nhà vẫn như bao buổi tối trước kia, vừa ăn cơm vừa trò chuyện, tiếng cười nói rộn rã quanh bàn ăn.

Nhìn bàn tiệc đầy ắp các món ngon, Tiêu Hoài An không khỏi chớp chớp mắt.

Tiêu Dự Nguyệt lập tức khoe khoang:

“A huynh, đây đều là những món huynh thích nhất đấy!

Thu Thủy đã chuẩn bị từ hôm qua để kịp cho bữa tối hôm nay.”

Tiêu Hoài An không khỏi nhìn sang Thu Thủy, mỉm cười nói:

“Cảm ơn nhiều, ở ngoài kia, ta lúc nào cũng nhớ đến đồ ăn của Thu Thủy.”

Trong số những thị nữ từng theo hầu bên cạnh Từ Tĩnh, vài người nay đã lập gia đình.

Xuân Dương và Xuân Hương vẫn ở lại phục vụ nàng, Thu Thủy chuyển sang quản lý bếp núc, còn Sơ Cúc và Thẩm Nương thì chăm sóc hai chủ nhân nhỏ nhất trong nhà.

Thu Thủy cười đến nỗi mắt cong như vầng trăng:

“Lang quân thích đồ ăn của nô tỳ, đó là vinh hạnh của nô tỳ.

Lang quân cứ ăn thật nhiều, nếu không đủ, nô tỳ sẽ làm thêm ngay.”

Tiêu Hoài An không nhịn được bật cười.

Có lẽ, đây chính là tình cảm gia đình.

Họ luôn lo lắng con mình bị đói, bị lạnh, dù có dành cho con mình bao nhiêu đi nữa, họ vẫn cảm thấy chưa đủ.

Khi cả nhà đã gần dùng xong bữa, Tiêu Dật bất ngờ hỏi:

“Lần này con đi Tây Châu, có ghé thăm biểu bá bá và biểu bá mẫu không?

Hai người họ dạo này thế nào?”
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 468: [Ngoại truyện Tiêu Hoài An] Chàng thiếu niên thuần khiết


Người mà Tiêu Dật nhắc đến chính là Tiêu Hòa.

Nhờ sự kiên trì bền bỉ của Tiêu Hòa, cuối cùng hắn đã chinh phục được trái tim của Tống Khinh Vân, đưa mỹ nhân về dinh cách đây chín năm.

Hồi đó, Tống phu nhân vì chuyện hôn sự của đại nữ nhi mà lo lắng đến mức tóc bạc cả đi.

Bà vừa buồn bực vì Khinh Vân đã lớn tuổi mà vẫn chưa gả được, vừa phải chịu những lời đàm tiếu sau lưng.

Nhiều người bảo rằng e là nhị cô nương nhà họ Tống có bệnh kín hay tính tình cổ quái nên mới không ai muốn cưới.

Có người còn chê bai Tống gia mắt cao hơn đầu, những gia đình có điều kiện kém hơn chút mà đến cầu thân thì lại bị từ chối.

Tình hình như thế mà còn dám kén chọn, có người chịu cưới là may mắn lắm rồi!

Tống phu nhân vì vậy mà tránh mặt người ngoài, tự an ủi rằng: “Nữ nhi không gả thì đã sao?

Tống gia ta chẳng lẽ không nuôi nổi con bé cả đời?”

Đúng vào lúc bà gần như buông xuôi, thì nhị lang nhà họ Tiêu – người đang là hồng nhân trước mặt thánh thượng, vừa được phong thưởng vì dẹp loạn, cũng là rể quý trong mắt các cô gái Tây Kinh – bất ngờ đến nhà cầu hôn.

Hắn còn thẳng thắn bày tỏ rằng mình đã cảm mến Tống Khinh Vân từ nhỏ!

Điều khiến Tống phu nhân càng kinh ngạc là đại nữ nhi của mình, người luôn tỏ ra thờ ơ với chuyện hôn nhân, lại đỏ mặt gật đầu đồng ý.

Sau khi xác nhận mọi chuyện không phải là mơ, cũng chẳng phải một màn kịch để an ủi bà, Tống phu nhân ngay lập tức bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ.

Sợ con gái đổi ý, bà chỉ mất nửa năm để chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, rồi rầm rộ gả nàng đi.

Đặc biệt, khi đoàn rước dâu đi qua những nhà từng nói xấu đại nữ nhi, bà còn dặn đội nhạc phải thổi càng lớn càng tốt!

Kể từ ngày Tiêu Hòa đến cầu thân, tất cả lời đàm tiếu về Tống nhị nương đều biến mất khỏi Tây Kinh.

Trước đó, một phu nhân từng chi rất nhiều tiền để mối lái se duyên giữa Tiêu nhị lang và nữ nhi của mình, nhưng bất thành.

Sau khi Tiêu Hòa đích thân đến Tống gia cầu hôn, bà ta bực tức nói vài lời không hay.

Tiêu Hòa ngay lập tức đi tháo biển hiệu cửa tiệm của bà ta, khiến ai nấy đều hiểu rằng Tiêu nhị lang yêu thương vị hôn thê của mình đến tận xương tủy.

Sau khi thành thân được vài năm, Tiêu Hòa nhận lệnh điều động đến Tây Châu – một trọng trấn quân sự ở biên giới Tây Bắc – để trấn thủ.

Chuyến đi này của Tiêu Hoài An cũng có một phần đích đến là Tây Châu.

Tiêu Hoài An nuốt miếng thức ăn trong miệng, mỉm cười nói:

“Biểu bá bá và biểu bá mẫu đều khỏe.

Tiểu Vũ Nhi rất đáng yêu.

Trước khi con rời đi, biểu bá mẫu vừa sinh hạ một tiểu nam hài.

Lúc đó, con đang cùng biểu bá bá luyện binh trong quân.

Nghe tin biểu bá mẫu sắp sinh, biểu bá bá hốt hoảng đến mức bỏ lại cả đội binh sĩ mà chạy đi.

Lên ngựa cũng phải thử hai lần mới thành công.”

Tiểu Vũ Nhi chính là bảo bối nữ nhi của Tiêu Hòa và Tống Khinh Vân.

Là người thống lĩnh quân đội, cưỡi ngựa chiến đấu vốn là chuyện thường ngày.

Vậy mà lên ngựa thất bại đến hai lần, chuyện này thật khó tin chẳng khác nào người bình thường đi bộ cũng ngã.

Chắc hẳn, sự việc này sẽ trở thành câu chuyện cười mà cả doanh trại ngầm hiểu với nhau.

Từ Tĩnh không nhịn được bật cười:

“Chuyện Khinh Vân sinh nở, Tiêu Hòa có nhắc đến trong thư gửi ta.

Nhưng chuyện lên ngựa thất bại thì lại không đề cập.

Mà nói mới nhớ, năm đó ta sinh Linh Nhi, phụ thân con cũng chẳng khá hơn đâu.

Khi đó, phụ thân đang thảo luận với mấy triều thần về kỳ thi ân khoa năm sau.

Nghe tin ta sắp sinh, ông ấy vội vã muốn chạy về nhà.

Một triều thần đưa tấu chương nhờ ông ấy xem qua và cho ý kiến trước khi đi.

Ông ấy chỉ xem qua loa rồi vung bút ghi đúng hai chữ ‘sinh rồi’, sau đó liền bỏ đi.

Đến giờ, mấy vị lão thần vẫn thường lấy chuyện này ra trêu chọc ông ấy.”

Tiêu Dật: “…”

Đang nói về Tiêu Hòa, sao lại chuyển sang ta thế này?

Tiêu Hoài An chớp mắt, lần đầu tiên nghe về chuyện này, không khỏi tò mò:

“Có thật không A Nương?”

Từ Tĩnh cười híp mắt:

“Dĩ nhiên là thật.

Đừng nhìn phụ thân con ngày thường nghiêm túc thế, chứ những chuyện buồn cười mà ông ấy từng làm không phải ít đâu.”

Tiêu Dật: “…”

Thấy không thể để mình mất mặt hơn trước mặt con cái, Tiêu Dật khẽ ho một tiếng, đổi chủ đề:

“A Tĩnh, nói mới nhớ, thứ dược liệu mà nàng từng bảo muốn tìm, ta đã nhờ người tìm được ở hải ngoại rồi.”

Từ Tĩnh lập tức ngừng lời, đôi mắt sáng bừng:

“Thật sao?”

Tiêu Dật gật đầu đầy tự tin:

“Dĩ nhiên, ta bao giờ lừa nàng?

Cả thứ gọi là cao su mà nàng muốn, ta cũng đã cho người mang về rồi.”

Nghe vậy, Từ Tĩnh không giữ được bình tĩnh nữa.

Ba năm trước, khi Đại Sở quốc lực ngày càng hưng thịnh, có người đề xuất việc thám hiểm những vùng đất rộng lớn hơn ngoài hải ngoại.

Nghe tin này, Từ Tĩnh lập tức động lòng, liền nhờ Tiêu Dật cử người giúp nàng tìm kiếm một số loại dược liệu và nguyên liệu ở nước ngoài.

Trong số đó, cao su là thứ nàng khát khao nhất.

Nếu có cao su, nàng có thể sản xuất quy mô lớn các loại găng tay cách ly hoàn toàn với môi trường bên ngoài, làm ra ống truyền dịch, ống dẫn, áo mưa, ủng đi mưa, thậm chí là lốp xe.

Những vật dụng này không chỉ mang lại giá trị to lớn trong y học và pháp y, mà còn cải thiện đáng kể cuộc sống thường ngày.

Không ngờ, họ thực sự tìm thấy và mang về.

Nhìn vẻ mặt khó che giấu được sự phấn khích của vợ, khóe môi Tiêu Dật khẽ cong.

Hắn đứng dậy, mỉm cười nói:

“Ta đã mang vật liệu về, đặt ở thư phòng rồi.

Nàng theo ta, ta sẽ cho nàng xem.”

Nhân tiện dạy dỗ một chút.

Để nàng hiểu rằng, có một số chuyện không nên tùy tiện nói trước mặt bọn trẻ.

Lúc này, Từ Tĩnh hoàn toàn không cảm nhận được nguy cơ trước mắt.

Nàng lập tức bỏ mặc cả đám con, hăm hở theo bước chân của phu quân.

Tiêu Hoài An, đã thấu suốt tất cả: “…”

Tiêu Dự Nguyệt ngước mắt nhìn theo bóng cha mẹ khuất dần, bỗng thì thầm:

“A huynh, muội cảm thấy, A Cha cố tình gọi A nương đi đấy!”

Dường như nàng vẫn muốn nghe thêm vài câu chuyện hài hước về A Cha từ A nương.

Nhưng dù sao đi nữa, trong lòng nàng, A Cha vẫn là vị anh hùng uy vũ nhất.

Dù có làm bao nhiêu chuyện xấu hổ, hình tượng của ông cũng không thể suy suyển!

Tiêu Hoài An thu lại ánh nhìn, gắp cho Tiêu Dự Nguyệt một miếng sườn xào chua ngọt – món nàng thích nhất, mỉm cười nói:

“A Cha, A nương có việc riêng cần làm.

Linh Nhi cứ ăn đi, A huynh sẽ ngồi đây với muội.”

Bên cạnh, Phồn Phồn và Tiểu Hổ sau khi ăn no bụng cũng rất đúng lúc xoa xoa cái bụng nhỏ, còn hồn nhiên ợ một cái.

Sau bữa tối, Tiêu Hoài An cùng các em chơi đùa một lát.

Đợi đến khi chúng đã đến giờ nghỉ ngơi, cậu mới quay về phòng mình.

Ngồi xuống bên bàn, cậu chuẩn bị viết nhật ký ngày hôm nay thì cửa phòng bỗng bị gõ nhẹ.

Từ Tĩnh tươi cười bước vào, nói:

“Trường Tiếu, con sắp ngủ chưa?”

Tiêu Hoài An vội đứng dậy, tiến đến đón nàng, đáp:

“Chưa ạ.

A nương cũng chưa ngủ sao?”

Cậu nhận thấy y phục trên người mẹ đã được thay đổi, và không kiềm được suy đoán: Xem ra A nương sau khi xem vật liệu gọi là cao su đó đã tắm rửa.

Liệu có phải loại vật liệu này rất dễ làm bẩn cơ thể, hoặc có mùi khó chịu không nhỉ?

Từ Tĩnh dịu dàng nói:

“Hôm nay là ngày đầu con trở về, A nương muốn trò chuyện với con một chút.

Ban nãy có Linh Nhi và bọn trẻ ồn ào quá.

Con đã rời nhà hơn một năm rồi, liệu con đã nghĩ thông suốt về con đường mình muốn đi chưa?**”
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 469: [Ngoại truyện Tiêu Hoài An] Đêm trò chuyện của mẹ con


Tiêu Hoài An sững người, nhanh chóng định thần lại.

Cậu biết rõ, trong mắt đa phần mọi người, việc cậu được sinh ra đã là một sự ưu ái của số phận.

Một cuộc sống vô lo vô nghĩ là điều hiển nhiên, chưa kể đến việc cậu có cha mẹ tài giỏi phi thường, được dân chúng yêu mến, lại còn nhận được sự sủng ái tột bậc của Hoàng thượng.

Từ lúc chào đời, cậu đã đứng trên đỉnh cao của con đường nhân sinh.

Những ngày tháng về sau không phải là chuyện cậu có thể có được gì, mà là cậu chọn lựa điều gì.

Cậu hiểu rõ điều này, cũng không phải kiểu người u sầu vô cớ, nhưng đứng trước một cặp cha mẹ quá mức xuất chúng, đôi lúc cậu vẫn cảm thấy mơ hồ.

Cha mẹ cậu từ nhỏ đã rất tôn trọng ý muốn của cậu, không ép buộc hay bắt cậu phải đạt được thành tựu gì.

Nhưng cha mẹ không ép, không có nghĩa là người ngoài không ép.

Trong suốt thời thơ ấu, điều cậu nghe nhiều nhất chính là:

“Hoài An, A nương con là nữ thần thám nổi danh thiên hạ.
Người thường nói con thông minh xuất chúng, mỗi lần theo người điều tra án đều có thể nhanh chóng theo kịp tư duy của người, thậm chí có lúc còn phát hiện manh mối nhanh hơn.

Sau này, con nhất định cũng phải trở thành một thần thám như A nương, để thế gian không còn oan án sai án nữa!”

“Trời ơi, Tiêu lang quân!
Ta cứ nghĩ y thuật của mẫu thân con đã rất cao minh rồi, nào ngờ y thuật của con cũng chẳng kém cạnh.

Sau này con có định trở thành một đại phu như mẫu thân không?

Nếu vậy thì với bách tính chúng ta, quả là phúc lớn!”

“Hoài An, phụ thân con sau này chắc chắn là danh thần lưu danh sử sách.
Văn thì an thiên hạ, võ thì định càn khôn.

Có người cha như vậy, con nhất định cũng sẽ là trụ cột quốc gia!”

“Hoài An, năm mười bảy tuổi, phụ thân con đã đỗ đầu khoa thi, trở thành trạng nguyên trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đại Sở.
Ta rất mong chờ xem liệu con có vượt qua được ông ấy không.

Sang năm có khoa cử đấy, con có định tham gia không?”

Những kỳ vọng này không khiến cậu cảm thấy áp lực, nhưng lại khiến cậu lạc lối, không biết mình nên đi đâu, về đâu.

Tiêu Hoài An biết rõ bản thân chỉ có một, không thể đồng thời tái hiện thành tựu của cả cha lẫn mẹ.

Cậu cũng không muốn trở thành kẻ do dự không quyết, sống mà không có mục tiêu.

Cậu ngưỡng mộ cha mẹ mình, cũng khao khát trở thành người như họ – có niềm tin vững vàng và sẵn sàng cống hiến cả đời vì điều đó.

Nhưng một thiếu niên, dù thông minh đến đâu, vẫn còn quá trẻ.

Cậu chưa thể hiểu hết mọi chuyện.

Khi nỗi mơ hồ trong lòng ngày một sâu hơn, A nương đã chủ động khuyên cậu:

“Con có muốn đi đây đó một thời gian, ngắm nhìn non sông gấm vóc của Đại Sở không?”

A nương nói, chỉ khi nhìn nhiều hơn, trải nghiệm nhiều hơn, cậu mới đủ khả năng tự soi xét bản thân, biết được mình thực sự muốn gì.

Nhìn vào ánh mắt đầy quan tâm của mẫu thân, lòng Tiêu Hoài An ấm áp hẳn lên.

Cậu nở nụ cười, nói:

“Nhờ có A nương, con đã có một vài cảm ngộ rồi.

A nương muốn nghe thử không?”

Từ Tĩnh làm sao không muốn nghe!

Nàng lập tức sai Xuân Dương pha một ấm trà an thần rồi bước vào phòng Tiêu Hoài An, ngồi xuống trường kỷ đối diện con trai.

Tiêu Hoài An rót trà cho nàng, mỉm cười nói:

“Năm vừa qua, con đã đi qua mười ba châu, ba mươi chín huyện, thậm chí ở lại vùng biên cương phía Bắc vài tháng.

Con gặp đủ loại người, trải nghiệm nhiều cuộc sống khác biệt.

A nương, thế giới này lớn và phức tạp hơn con từng nghĩ.

Những điều khiến con mơ hồ trước kia, giờ đây, trong biển đời muôn vẻ, chỉ như một hạt bụi nhỏ bé.”

Từ Tĩnh khẽ cười:

“Những điều con kể, ta đều biết cả.

Thư con gửi về, ta và phụ thân con đều đọc kỹ vài lần.

Ta còn biết con khắp nơi giúp người phá án, hành y cứu thế, dân gian giờ đây truyền nhau rằng ta có một đồ đệ vượt xa cả thầy.”

Tiêu Hoài An đỏ mặt, gãi đầu:

“Họ khen quá lời thôi.

Con còn kém xa A nương lắm.

Nhưng khi làm những việc đó, con đã dần dần gỡ bỏ được nỗi mơ hồ trong lòng.

Điều khiến con thực sự quyết tâm, lại là một chuyện xảy ra khi con đi qua huyện Phùng Dương, thuộc châu Cẩm Châu, trên đường về Tây Kinh.”

Từ Tĩnh thoáng sửng sốt.

Chuyện này không hề được nhắc đến trong những lá thư cậu gửi về.

Nàng không khỏi hỏi:

“Chuyện gì vậy?”

Tiêu Hoài An không trả lời ngay mà ngước lên nhìn mẫu thân, hỏi:

“A nương, tám năm trước, khi người vượt qua mọi phản đối để thành lập học viện nữ y, rồi nỗ lực biến học viện này thành một nơi không chỉ dạy y thuật, mà còn dạy mọi tri thức cho nữ nhân, ý tưởng ấy bắt đầu từ khi nào?”

Đó chính là điều Từ Tĩnh đã dành suốt mười năm qua để theo đuổi.

Hiện tại, mọi việc ở Hạnh Lâm Đường đã đi vào quỹ đạo, các chi nhánh trải rộng khắp Đại Sở, ba chữ “Hạnh Lâm Đường” trở thành biểu tượng quen thuộc với mọi người.

Năm năm trước, nàng đã giao hết công việc ở Hạnh Lâm Đường lại cho huynh muội nhà họ Trình, để toàn tâm toàn ý dành cho Học viện Nữ y.

Ban đầu, khi Học viện Nữ y chỉ đơn thuần là nơi đào tạo nữ y, triều đình tuy có vài ý kiến phản đối nhưng không gay gắt, bởi các gia đình quyền quý và cả hậu cung đều cần những nữ y tài giỏi.

Nhưng khi các nữ y tốt nghiệp học viện ngày càng được trọng vọng, Từ Tĩnh không còn hài lòng với việc dừng lại ở đó.

Nàng muốn biến Học viện Nữ y thành một thư viện thực thụ, nơi nữ nhân không chỉ học y thuật mà còn được đào tạo các kỹ năng sống, thậm chí tiếp cận các tri thức kinh điển của chư tử bách gia.

Một số triều thần nhạy bén đã nhận ra tham vọng của Từ Tĩnh, lập tức ra sức ngăn cản, thậm chí còn liên kết với nhau để ép nàng không được làm những việc mà họ cho là đi ngược lại lễ pháp tổ tông.

Mặc dù A nương chưa bao giờ kể tỉ mỉ cho cậu nghe, nhưng Tiêu Hoài An biết rằng những năm qua, A nương đã gặp không ít phiền toái.

Từ Tĩnh khẽ chớp mắt, không ngờ con trai lại hỏi nàng một câu như vậy.

Sau một hồi suy nghĩ, nàng mỉm cười đáp:

“Thực ra, ban đầu A nương không hề có cái gọi là ‘tham vọng’ như lời người khác nói.

Chỉ đơn giản là muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn thôi.

Nhưng… suy nghĩ của con người là thứ có thể thay đổi.

Khi A nương đạt được mục tiêu ban đầu, trong tay lại có thêm một chút khả năng, thì không kìm được mà muốn tiến xa hơn.

Hy vọng rằng với sức lực có hạn của mình, ta có thể giúp được nhiều người hơn.”

Giúp được nhiều người hơn…

Tiêu Hoài An mỉm cười:

“**A nương, mặc dù người nói vậy, nhưng con biết rằng, ngay từ đầu, khi người chỉ muốn sống một cuộc đời tốt đẹp, trong lòng đã sẵn có khát vọng giúp đỡ người khác rồi.

Giờ, để con kể A nương nghe chuyện đã xảy ra ở huyện Phùng Dương.

Hôm đó, con đi ngang qua nha môn huyện Phùng Dương, thấy một cậu bé tầm tám, chín tuổi đang quỳ trước cổng nha môn, khóc lóc cầu xin huyện lệnh đòi lại công bằng.

Nhưng… các nha dịch đứng gác trước cổng chẳng thèm nhìn đến cậu, mà bên trong nha môn cũng không thấy ai ra mặt.”
 
Back
Top Bottom