Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần

Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 460: 【Ngoại truyện Tiêu Hoài An 】Vụ án kỳ lạ


Nhàn Vân nói:
“Hắn giết chính ông chủ tiệm mà hắn đã bắt giữ.

Nói đến chuyện này, mọi người đều cảm thấy khó hiểu.

Ban đầu, ai cũng nghĩ rằng chỉ cần giao số vàng bạc mà hắn yêu cầu thì ông chủ sẽ được cứu.

Ai ngờ, sau khi gói xong số vàng bạc, tên cướp lại trực tiếp đâm dao vào ngực ông chủ!

Khi mọi người còn đang kinh hãi tột độ, hắn đẩy mạnh ông chủ ra, chộp lấy bọc vàng bạc rồi bỏ chạy!

Nghe nói ông chủ tiệm đã tắt thở ngay tại chỗ.”

Tiêu Hoài An dùng ngón trỏ tay phải gõ nhịp lên mặt bàn.

Đến đây, động tác gõ của hắn đột nhiên dừng lại, hỏi:
“Ngươi có dò hỏi được, ban đầu tên cướp đã khống chế ông chủ như thế nào không?”

Nhàn Vân ngẩn người, cảm thấy trọng điểm mà công tử quan tâm thật sự rất kỳ lạ.

Nhưng may mắn thay, người mà hắn hỏi thăm lại là một người tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc, hơn nữa lại rất thích kể chuyện.

Người này không chỉ miêu tả sinh động, mà còn thêm thắt đủ loại động tác minh họa.

Nhàn Vân bắt chước động tác của người đó, tay phải làm động tác cầm dao, tay trái vòng qua giữ chặt một người tưởng tượng trong lòng, nói:
“Chính là… cách khống chế thông thường thôi.

Tên cướp một tay giữ chặt phần trên của ông chủ, tay còn lại cầm dao đặt ngang cổ ông ấy…”

Tiêu Hoài An nhìn hắn đầy suy tư, đột nhiên nói:
“Ban đầu, dao của hắn đặt ngang cổ ông chủ.

Nếu muốn giết người, theo lý mà nói, trực tiếp cứa cổ là cách nhanh nhất.

Thế nhưng, hắn không làm vậy, mà lại cố tình xoay ngược dao, đâm thẳng vào ngực.”

Nhàn Vân sửng sốt, lúc này mới nhận ra hành động của tên cướp quả thật có chút cố ý.

Nghĩ ngợi một hồi, hắn nói:
“Chẳng lẽ, hắn cho rằng cứa cổ chưa chắc g**t ch*t được, còn đâm vào ngực thì mới bảo đảm ông chủ chết hẳn?”

Nhưng điều này cũng không hợp lý.

Tên cướp chỉ vì tiền, việc ra tay sát hại trong tình huống đó đã đủ khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, sao hắn lại nhất định phải g**t ch*t ông chủ?

Tiêu Hoài An không đưa ra nhận xét gì, chỉ hỏi tiếp:
“Ông chủ không hề phản kháng sao?”

Nhàn Vân lắc đầu:
“Nghe nói ông ấy đã có tuổi, trong khi tên cướp lại cao to lực lưỡng.

Ông ấy có thử phản kháng, nhưng hoàn toàn không thể chống lại.”

Tiêu Hoài An khẽ gật đầu, đứng dậy, đặt vài đồng tiền đồng lên bàn, rồi đội mũ lông lên.

Khóe môi hắn khẽ cong:
“Đi thôi, chúng ta qua đó xem thử.”

Nhàn Vân lại đờ ra một lúc.

Không phải chứ, sao công tử lại hứng thú với vụ cướp này đến vậy?!

Nhưng nghĩ đến những chuyện công tử đã làm trên đường đi, cuối cùng Nhàn Vân vẫn không nói gì, ngoan ngoãn theo sau.

Trên đường, Nhàn Vân thầm nghĩ: Bất cứ vụ án nào khiến công tử đặc biệt quan tâm, dù thoạt nhìn có bình thường hay không mấy gay cấn, cuối cùng công tử đều chứng minh cho hắn thấy vụ án đó có ẩn tình.

Bị vạch mặt nhiều lần, Nhàn Vân đã học được cách không tự chuốc phiền phức nữa.

Chỉ có thể nói rằng, phu nhân quả thực dạy con rất có phương pháp!

Tìm hướng chạy trốn của tên cướp rất đơn giản, chỉ cần đi theo hướng hỗn loạn trên đường là được.

Nhiều người buôn bán rong hôm nay đã chịu cảnh tai bay vạ gió.

Trên đường đi, Nhàn Vân liên tục nghe thấy tiếng mắng chửi của những người có sạp hàng bị phá hỏng.

Nhưng càng đi về phía trước, người qua lại càng thưa thớt.

Cuối cùng, ngay cả những người buôn bán cũng không còn.

May mà vụ việc này gây ra náo động đủ lớn.

Nếu không thể dựa vào những dấu hiệu hỗn loạn trên đường, chỉ cần hỏi người qua đường là biết.

Cuối cùng, họ đi đến bờ Tiểu Đông Giang ở Tây Kinh, một nơi hẻo lánh cách xa bến cảng phồn hoa.

Dưới một cây đại thụ xanh um, một đám dân chúng đang tụ tập, xì xào bàn tán.

Không xa đó, một nhóm người của phủ nha cũng đứng vây quanh thứ gì đó.

Tiêu Hoài An vừa định bước tới, bỗng nghe thấy một người dân bên cạnh thấp giọng nói:
“Chậc chậc, không ngờ người chết rồi.

Ngươi nói xem, hắn liều mạng cướp nhiều vàng bạc như vậy để làm gì?

Có mạng cướp, lại không có mạng tiêu.”

Bước chân của Tiêu Hoài An khựng lại.

Lại nghe một người dân khác nói:
“Đúng vậy, nghe nói tên cướp bị ép nhảy sông tự vẫn, bọc vàng bạc lớn ấy cũng rơi xuống sông theo.

Giờ đã vớt được mấy món rồi…

Hắn chắc thật sự cần tiền gấp, nếu không thì sao lại giữa ban ngày ban mặt mà đi cướp chứ…”

Nhàn Vân nghe xong, há hốc mồm kinh ngạc.

Tên cướp đó, không ngờ… không ngờ cũng đã chết!

Tiêu Hoài An khẽ động ánh mắt, sải bước tiến lên, len qua đám đông.

Hắn nhìn thấy không xa có một thi thể nam nhân to lớn nằm sõng soài trên mặt đất, cả người ướt sũng.

Nam nhân này mặc áo vải xám giản dị, chiếc mặt nạ đen trên mặt đã mất, không rõ là rơi xuống sông hay sao, để lộ gương mặt béo mập, lỗ tai to, đầy rẫy vết rỗ.

Một người đàn ông mặc quan phục màu tím, thắt lưng vàng ngọc, đang quay lưng về phía Tiêu Hoài An.

Ông ta cúi xuống thi thể kiểm tra một lúc, rồi nói:
“Vương Mãn, vị pháp y đã tới chưa?”

Bên cạnh, một nha dịch lập tức khom người, đáp:
“Khởi bẩm Diêu Triệu Doãn, pháp y vẫn chưa tới.

Vụ án này đã có hai người chết, có cần mời Đường Quốc phu nhân đến hỗ trợ không ạ?”

Người đàn ông lắc đầu:
“Tạm thời chưa cần.

Nếu đây chỉ là một vụ cướp bình thường, không cần phiền đến Đường Quốc phu nhân…”

Tiêu Hoài An khẽ nhướn mày, ngay lúc đó bước tới, nhẹ nhàng nhấc mũ lông trên đầu, cười nhẹ:
“Diêu Triệu Doãn không chê thì để ta giúp nghiệm thi thể.”

Người đàn ông mặc quan phục tím chợt khựng lại.

Các nha dịch xung quanh đều kinh ngạc nhìn thiếu niên thanh tú vừa bất ngờ xuất hiện.

Một nha dịch không nhịn được lớn tiếng quát:
“To gan!

Quan phủ đang phá án, há để người thường xen vào bừa bãi?!”

Lời chưa dứt, Diêu Vọng Chi đột nhiên quay phắt lại, vẻ mặt không thể tin được nhìn thiếu niên cách đó không xa.

Ông ta khẽ hít một hơi, nói:
“Tiêu tiểu lang quân!

Ngươi… ngươi khi nào về đây?

Không phải lệnh đường nói ngươi đang du ngoạn bên ngoài sao?!”

Vị nha dịch vừa quát vào mặt Tiêu Hoài An sững sờ, vô thức hỏi:
“Diêu Triệu Doãn, ngài… ngài quen hắn?!”

Thiếu niên này tuy tướng mạo bất phàm, nhưng rõ ràng chỉ mặc áo vải thô, sao Diêu Triệu Doãn lại biết hắn?!

Lúc này, một nha dịch kỳ cựu nhận ra Tiêu Hoài An, lập tức kéo gã đồng liêu thiếu suy nghĩ kia lại, thì thầm:
“Ngươi ngốc à?

Đó là đích trưởng tử của Đường Quốc phu nhân và Tiêu Tướng!

Trước đây, Đường Quốc phu nhân thường mang hắn đi phá án!

Nhân vật kiêu ngạo như thế, ngươi dám tùy tiện quát mắng sao?!”

Nha dịch kia: “…”

Bỗng run rẩy không ngừng.

Chết thật!

Mới nửa năm tới Tây Kinh làm việc, sao mà biết được chuyện này?!
May mà Tiêu tiểu lang quân trông có vẻ dễ tính, không để tâm tới sự vô lễ vừa rồi, chỉ cười nhẹ:
“Ta quả thật đi du ngoạn, hôm nay vừa về đến nơi, không ngờ lại gặp phải chuyện thế này.”

Diêu Triệu Doãn gật đầu cười, đáp:
“Thì ra là vậy…”

Nhưng trong lòng ông không khỏi do dự.

Dẫu biết Tiêu tiểu lang quân từng theo Đường Quốc phu nhân học hỏi phá án, thậm chí có lúc cùng nàng nghiệm thi thể, nhưng… dù sao hắn chưa từng một mình xử lý vụ án.

Liệu hắn có làm được không?

Mà thôi, đây có vẻ chỉ là một vụ cướp thông thường, để hắn thử sức… cũng chẳng sao.

Ngay khi Diêu Triệu Doãn còn đang phân vân, bỗng một tiếng hét chói tai vang lên:
“Phi nhi?

Phi nhi!

Con… con sao thế này?!

Đừng dọa mẫu thân!

Phụ thân con đã mất, con không thể xảy ra chuyện được!”

Mọi người kinh hãi quay lại, thấy một phụ nhân đầy đặn, ăn mặc sang trọng lao đến.

Bà ta vừa định nhào tới thi thể trên mặt đất thì may mắn có nha dịch kịp thời ngăn lại.

Diêu Triệu Doãn nhíu mày nhìn phụ nhân.

Một nha dịch bên cạnh bà lập tức khom người, bẩm báo:
“Diêu Triệu Doãn, phụ nhân này là thê tử của ông chủ tiệm vàng bị cướp.”

Diêu Triệu Doãn mở to mắt kinh ngạc.

Không lẽ… đây là một vụ án con trai cướp tiệm của cha ruột, cuối cùng bị ép đến đường cùng nhảy sông tự vẫn?

Một vụ án ly kỳ đến nực cười thế này sao?!
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 461: 【Ngoại truyện Tiêu Hoài An 】Thi thể này không đủ tươi mới


Một người dân đứng xem nghe tiếng khóc của phụ nhân không khỏi thắc mắc:
“Đó chẳng phải là tên cướp sao?

Nói vậy, tên cướp này chẳng phải là con trai của ông chủ tiệm vàng…”

Phụ nhân đang khóc lóc bỗng sững lại, trừng mắt nhìn người vừa nói, lớn tiếng quát:
“Con trai ta không phải là tên cướp!

Làm sao con trai ta có thể là tên cướp được?!

Sau này cả tiệm vàng Đông Phúc Đường đều là của nó, nó cần gì phải cướp chính cửa tiệm của mình?!”

Người dân kia bị bà quát đến co rúm lại, nhưng vẫn không phục, lẩm bẩm:
“Quan phủ nói người chết là tên cướp!

Hơn nữa, vừa rồi ta cũng nhìn thấy hắn từ xa, người nằm dưới đất chính là hắn!”

Phụ nhân vừa đau khổ vừa phẫn nộ, định cãi lại thì một người đàn ông chừng hơn năm mươi, mặc áo bào xanh chàm vội vã chạy đến, ngập ngừng nói:
“Phu nhân, đại lang quân… đại lang quân quả thực trông rất giống tên cướp vừa rồi…”

Phụ nhân quay ngoắt đầu lại, khóc lóc hét lên:
“Ngươi nói bậy!

Hồ chưởng quỹ, ta biết ngay ngươi chỉ bênh vực mụ tiện nhân họ Do và đứa con hoang của mụ ta!

Ngươi cố tình đổ oan cho con trai ta, để đứa con hoang của mụ ta danh chính ngôn thuận kế thừa Đông Phúc Đường phải không?!”

Đông Phúc Đường chính là tên tiệm vàng bị cướp.

Hồ chưởng quỹ thoáng sững sờ, vội xua tay nói:
“Tôi… tôi nào dám có ý nghĩ như vậy, phu nhân, bà hiểu lầm tôi rồi…”

Diêu Triệu Doãn nhìn ông ta, hỏi:
“Ông là chưởng quỹ của Đông Phúc Đường?

Theo lời ông nói, khi xảy ra vụ cướp, ông có mặt tại hiện trường?”

Hồ chưởng quỹ vội cúi chào, đáp:
“Vâng, tiểu nhân lúc đó có mặt ở hiện trường.”

“Khi đó, không ai nhận ra tên cướp là đại lang quân nhà các người sao?”

Hồ chưởng quỹ có chút căng thẳng, đáp:
“Không… tên cướp khi đó che gần hết mặt, lại cố ý làm giọng mình trầm xuống.

Đừng nói tiểu nhân, ngay cả Đông gia e rằng cũng không nhận ra hắn.

Hơn nữa, đại lang quân bình thường rất ít đến Đông Phúc Đường.

Tiểu nhân và các tiểu nhị trong tiệm, mấy năm qua gặp đại lang quân chưa đến mười lần… trái lại, nhị lang quân đến thường xuyên hơn.”

Nghe đến đây, phụ nhân kia lại không kìm được, nghiến răng tức giận quát lên:
“Ngươi lại bôi nhọ con trai ta!

Ta đã nói rồi, ngươi từ lâu đã không ưa nó, ngươi…”

Diêu Triệu Doãn không kiên nhẫn, trừng mắt quát:
“Phu nhân, nếu bà còn lớn tiếng gây rối cản trở quan phủ phá án, đừng trách ta đưa bà về phủ nha!”

Phụ nhân run rẩy, cuối cùng không cam lòng nhưng vẫn im miệng.

Diêu Triệu Doãn tiếp tục hỏi Hồ chưởng quỹ:
“Nhị lang quân này, có phải là con trai của mụ Do như bà ta nói?”

Hồ chưởng quỹ gật đầu:
“Vâng, Do nương tử là thiếp thất của Đông gia.

Nhị lang quân tuy không phải con trưởng, nhưng tính tình rất khiêm tốn, hòa nhã.

Hễ rảnh rỗi là sẽ đi theo Đông gia đến tiệm giúp việc.

Chỉ tiếc là…”

Ông không nói ra “chỉ tiếc” gì, nhưng ai cũng hiểu rõ ông rất tán thưởng nhị lang quân, trong khi không mấy thiện cảm với đại lang quân.

Phụ nhân kia trừng mắt nhìn ông, hệt như muốn dùng ánh mắt g**t ch*t ông ngay tại chỗ.

Diêu Triệu Doãn suy nghĩ, bèn ra lệnh cho nha dịch đưa phụ nhân sang một bên, sau đó hỏi tiếp:
“Theo ông, đại lang quân có phải là người sẽ làm ra chuyện này không?

Cứ yên tâm, phu nhân sẽ không biết những gì ông nói, chúng tôi sẽ giữ bí mật.”

Hồ chưởng quỹ do dự, cuối cùng đáp:
“Đại lang quân và Đông gia không hòa thuận.

Đông gia thường trách cậu ta chỉ biết ăn chơi sa đọa, hoang phí tiền bạc, chưa bao giờ làm việc đàng hoàng.

Đại lang quân thi thoảng đến tiệm, đều bị Đông gia ép buộc, và mỗi lần đến đều cãi vã không vui.

Lần cuối cậu ta đến tiệm là khoảng hai tháng trước.

Đông gia bảo cậu ta trông coi cửa hàng, không ngờ… không ngờ cậu ta lại trêu ghẹo một nữ khách trẻ đến mua trang sức.

Suýt nữa nữ khách đó kiện cậu ta lên phủ nha.

May mà Đông gia kịp thời dùng bạc dàn xếp chuyện này.

Sau đó, Đông gia nổi trận lôi đình, tuyên bố sẽ nhốt cậu ta ở nhà nửa năm, trong thời gian đó không cho cậu ta một xu nào.

Nhưng Đông gia có thực hiện hay không, tiểu nhân không rõ…”

Diêu Triệu Doãn cúi đầu suy nghĩ.

Nhìn theo hướng này, rất có thể đại lang quân vì xích mích với cha mà bốc đồng, nổi nóng đến mức cướp tiệm của chính mình.

Chỉ cần pháp y xác nhận đại lang quân chết do ngạt nước, vụ án này cơ bản có thể kết thúc.

Ngay lúc đó, giọng nói trong trẻo mà thâm trầm của thiếu niên vang lên:
“Diêu Triệu Doãn, ta khuyên ngài lập tức phong tỏa khu vực này và hạn chế hành động của dân chúng lân cận.”

Diêu Triệu Doãn sửng sốt, nhìn quanh, mới nhận ra thiếu niên vốn đứng cạnh mình không biết từ khi nào đã ngồi xổm bên cạnh thi thể.

Lúc này, cậu ngẩng đầu nhìn ông, vẻ mặt nghiêm nghị:
“Thi thể này có môi và móng tay tím tái, mắt có điểm xuất huyết, nhưng không có bọt khí trong miệng và mũi.

Lòng bàn tay sạch sẽ, móng tay không dính bùn cát.

Ta sơ bộ nhận định, người chết… không phải ngạt nước mà chết.”

Đôi mắt Diêu Triệu Doãn trợn lớn.

“Và hơn nữa…”

Tiêu Hoài An khẽ ngừng lại, rồi nói:
“Các cơ bắp trên mặt và mắt của người chết đã xuất hiện hiện tượng co cứng tử thi, chứng tỏ người này đã chết ít nhất nửa canh giờ.

Thi thể này… không đủ tươi mới.”

Diêu Triệu Doãn vừa kinh ngạc vừa không khỏi giật nhẹ khóe miệng.

Thi thể không đủ tươi mới…

Cách nói này, có vị pháp y đứng đắn nào lại dùng?

Người không biết còn tưởng rằng cậu đang đi chợ mua cá nữa ấy chứ!

Nhưng điều khiến ông kinh ngạc hơn là thời gian.

Bọn họ gần như đến ngay khi người này vừa nhảy xuống nước, và đã vớt hắn lên trong thời gian ngắn.

Tính từ lúc đó đến giờ, chỉ e chưa đầy hai khắc!

Làm sao người này đã chết hơn nửa canh giờ được?

Điều này chỉ có thể giải thích rằng… người chết không phải là tên cướp mà bọn họ đã truy đuổi!

Diêu Triệu Doãn không kìm được, nghiêm giọng hỏi:
“Tiêu tiểu lang quân, ngươi chắc chắn chứ?

Nếu đúng như vậy, đây không phải vụ cướp bình thường, mà là án mạng!

Chuyện này… không thể đùa được đâu!”

Tiêu Hoài An thấy ông chưa hoàn toàn tin tưởng, cũng không giận, chỉ nhếch môi cười nhạt, đáp:
“Diêu Triệu Doãn, ngài thấy ta giống người hay đùa sao?

Thông thường, cướp bóc chỉ vì tiền.

Một khi đã cướp được tiền, họ không cần thiết phải giết người.

Nhưng tên cướp này lại đặc biệt giết ông chủ tiệm, người mà hắn dùng làm con tin.

Hơn nữa, theo cách hắn khống chế ông chủ, nếu muốn giết người, trực tiếp cứa cổ là nhanh nhất.

Nhưng hắn không làm vậy, mà cố tình xoay ngược dao, đâm thẳng vào ngực ông ta.

Ngài không thấy điều này cũng rất… thừa thãi sao?”

Diêu Triệu Doãn ngây người nhìn cậu.

Trong thoáng chốc, ông như thấy bóng dáng của Đường Quốc phu nhân, người từng khiến mọi vụ án rắc rối phải cúi đầu.

Ông giật mình tỉnh lại, vô thức liếc nhìn các nha dịch xung quanh.

Là người đến sau, ông không rõ tình hình lúc vụ án mới xảy ra.

Một nha dịch theo dõi từ đầu liền bước lên, gật đầu:
“Thưa đại nhân, đúng như Tiêu tiểu lang quân nói.

Nói thật, ban đầu tiểu nhân cũng thấy tên cướp này hành xử có phần kỳ quặc…”

Diêu Triệu Doãn nhíu mày, nghiến răng quát:
“Ngươi sao không nói sớm?!”

Nha dịch vừa lên tiếng: “…”

Tiểu nhân còn chưa kịp tìm cơ hội nói mà!

Đại nhân sao hung dữ thế này!
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 462: 【Ngoại truyện Tiêu Hoài An 】Phán đoán của Tiêu Hoài An


Ánh mắt của Diêu Triệu Doãn lại đặt lên người Tiêu Hoài An, lần này không còn dám xem thường cậu.

Ngữ khí của ông cũng trở nên cung kính hơn:
“Vậy ý của Tiêu tiểu lang quân là, chuỗi hành động của tên cướp này cho thấy hắn đã có ý định g**t ch*t ông chủ Đông Phúc Đường từ trước?

Hắn cố ý dùng một cách phức tạp hơn để giết ông chủ, có phải vì…”

Suy nghĩ theo hướng đó, mắt Diêu Triệu Doãn bỗng mở lớn, lẩm bẩm:
“Chỉ e rằng, hắn không chỉ có ý định giết ông chủ từ trước, mà còn dự tính sẵn việc đổ tội cho đại lang quân của ông chủ!

Vì vậy, hắn không dùng cách cứa cổ để giết, bởi nếu cứa cổ, máu sẽ b*n r* ngay lập tức và dính lên quần áo của hắn.

Mà quần áo của đại lang quân mà hắn chuẩn bị để tráo đổi với mình thì lại không có máu.

Trong tình huống gấp gáp, hắn không thể làm cho cả hai bộ quần áo giống nhau, nên hắn buộc phải tránh để máu dính vào.”

Tiêu Hoài An nhướn mày, khóe miệng khẽ cong:
“Chính xác.

Vì vậy, đây không phải là một vụ cướp thông thường, mà là một vụ giết người được lên kế hoạch tỉ mỉ, ngụy trang thành vụ cướp!”

Diêu Triệu Doãn nhìn thiếu niên với vẻ thán phục, trong lòng không khỏi cảm thán: Không hổ danh là con trai của Đường Quốc phu nhân, quả thật không thể xem nhẹ!

Sau khi nắm được tình hình, ông lập tức hỏi:
“Nhưng tại sao ngươi lại yêu cầu ta tạm thời khống chế người dân quanh đây?

Chẳng lẽ ngươi nghĩ hung thủ vẫn đang ở quanh đây sao?”

“Đúng vậy.”

Tiêu Hoài An gật đầu, chậm rãi giải thích:
“Hung thủ đã tráo đổi thi thể của đại lang quân để che giấu bản thân, nhưng quần áo của hắn không thể thay đổi trong thời gian ngắn.

Khi hắn chạy trốn, nhiều người đã nhìn thấy hắn mặc bộ quần áo đó.

Nếu vẫn mặc nguyên như vậy mà đi lại trên phố, hắn sẽ rất dễ bị nhận ra.

Vì thế, nếu ta đoán không sai, hắn đã giấu một bộ quần áo mới ở gần nơi cất giấu thi thể của đại lang quân.

Trước khi xuất hiện trước mắt người khác, hắn nhất định sẽ tìm ch* k*n đáo để thay đồ.

Với tâm trạng bất an khi làm việc ác, hắn sẽ không giữ bộ quần áo cũ bên mình mà sẽ giấu chúng đi, chờ khi mọi người rời khỏi mới lén lút mang theo.”

Diêu Triệu Doãn bừng tỉnh, vội gật đầu.

Tiêu Hoài An tiếp tục:
“Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của ta, chưa chắc đúng.

Còn lý do thứ hai ta tin rằng hung thủ vẫn ở gần đây là vì hắn đã tốn công dàn dựng một kế hoạch như vậy, chắc chắn sẽ muốn biết mình có lừa được quan phủ hay không.

Để xác minh điều này, giờ đây hắn…”

Nói đến đây, cậu đột nhiên quay lại, ánh mắt lướt qua đám đông đang đứng xem, chậm rãi nói:
“… rất có khả năng đang lẩn trốn giữa những người dân này.”

Diêu Triệu Doãn lập tức nhìn theo ánh mắt của cậu, rồi dứt khoát phất tay áo, ra lệnh:
“Người đâu!

Lập tức phong tỏa khu vực, tạm thời cấm mọi người rời đi!”

Lúc này, Tiêu Hoài An nói thêm:
“Tuy ta chưa rõ nguyên nhân cái chết của đại lang quân, nhưng khi khám nghiệm, ta không thấy trên cơ thể hắn ta có bất kỳ dấu vết chống cự nào.

Điều này cho thấy, dù hung thủ giết hắn ta bằng cách nào, hắn ta không phản kháng.

Rất có khả năng đây là một vụ án người quen gây án.

Vì vậy, Diêu Triệu Doãn, ngài nên cho những người quen của nạn nhân nhận diện.

Trong số những người dân này, có thể có kẻ quen biết với nạn nhân.”

Dù đã thay đổi cách nhìn về Tiêu Hoài An, Diêu Triệu Doãn vẫn có chút lo lắng vì đây là lần đầu ông hợp tác với cậu.

Tuy nhiên, sự lo lắng đó nhanh chóng biến mất khi các nha dịch dẫn ra bốn người tình nghi từ đám đông, do chính phu nhân của Đông gia và Hồ chưởng quỹ nhận diện.

Bốn người vừa bị đưa đến, Đông gia phu nhân lập tức trừng mắt, nghiến răng nhìn chằm chằm vào một nam thanh niên và một phụ nữ trung niên phong vận mặn mà, giận dữ hét lên:
“Đồ tiện nhân mẫu tử nhà ngươi!

Ta biết ngay mà, phu quân ta và con ta chính là bị các ngươi giết!

Đừng tưởng rằng làm vậy là có thể chiếm Đông Phúc Đường!

Dù chết, ta cũng không để các ngươi toại nguyện!”

Người phụ nữ trung niên sợ hãi, rụt về phía sau nam thanh niên, khóc lóc:
“Tỷ tỷ, chúng ta… chúng ta sao có thể g**t ch*t lang chủ và đại lang quân được chứ?

Ta… ta với Đông nhi chỉ vô tình đi ngang qua đây, nghe nói Đông Phúc Đường xảy ra chuyện nên mới đến xem, nào ngờ lại gặp phải việc này…”

“Im miệng!

Ta không tin lời ngươi!”

Diêu Triệu Doãn bất mãn nhìn Đông gia phu nhân, hắng giọng quát khẽ một tiếng.

May mà bà ta còn biết điều, nghiến răng kìm nén, không nói thêm gì.

Diêu Triệu Doãn lúc này mới hài lòng nhìn về phía ba nam một nữ trước mặt, chỉ vào hai người bị Đông gia phu nhân chửi mắng, hỏi:
“Ngươi chính là… nhị lang quân của Đông gia, và Do nương tử?”

Nam thanh niên vóc dáng cao ráo, gương mặt thanh tú.

Ngoại trừ đôi mắt hơi giống với người đại ca, những nét còn lại trên người hắn hoàn toàn khác biệt.

Quả thực như lời Hồ chưởng quỹ đã nói, nhị lang quân Văn Xương Đông có vẻ dễ chịu hơn hẳn so với đại lang quân Văn Bằng Phi.

Hắn cung kính hành lễ với Diêu Triệu Doãn, nói:
“Vâng, tiểu nhân chính là nhị lang quân của Đông Phúc Đường, Văn Xương Đông.

Còn vị lang quân Văn Bằng Phi nằm đó… là đại ca của tiểu nhân.

Thành thật mà nói, tiểu nhân và mẫu thân vừa đến đây không lâu, vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra, thì đã bị dẫn đến đây.

Chỉ đến khi ấy tiểu nhân mới biết… mới biết đại ca đã xảy ra chuyện…”

Nói đến đây, giọng hắn trở nên nghẹn ngào, như thể thực sự đau buồn.

Diêu Triệu Doãn nhìn chằm chằm hắn, hỏi:
“Cha của ngươi cũng đã gặp chuyện.

Ngươi có biết không?”

Văn Xương Đông mím môi, vẻ mặt đầy bi thương, đáp:
“Tiểu nhân sau khi nghe những gì vừa rồi đã… đã đoán được.

Nhưng tiểu nhân thực sự không hiểu vì sao phu nhân lại nói tiểu nhân và mẫu thân là hung thủ.

Tiểu nhân cùng mẫu thân trước đó thật sự không biết gì về chuyện này…”

Diêu Triệu Doãn lạnh nhạt nói:
“Biết hay không, không phải là chuyện ngươi nói suông mà được tin.”

Ông tiếp tục:
“Ngươi nói lúc đó ngươi đang đi dạo cùng mẫu thân.

Có ai làm chứng cho việc này không?”

Văn Xương Đông thoáng sững sờ, rồi đáp:
“Hầu gái của mẫu thân và tiểu đồng của tiểu nhân luôn đi theo.

Nhưng vừa rồi, tiểu nhân không khỏe trong người nên đã đi nhà xí một lúc…”

Ánh mắt Diêu Triệu Doãn khẽ lóe lên, lập tức hỏi:
“Đi bao lâu?”

Văn Xương Đông hơi bối rối, đáp:
“Tiểu nhân… tiểu nhân bị đau bụng, đi khoảng hơn hai khắc.

Tiểu nhân từ hôm qua đã bị tiêu chảy, điều này mẫu thân và tiểu đồng của tiểu nhân đều có thể làm chứng.”

Diêu Triệu Doãn không nói gì, nhưng trong lòng không khỏi nghi ngờ.

Dù có thể chứng minh hắn bị tiêu chảy, cũng không đủ chứng minh hắn thực sự ở trong nhà xí vào thời gian đó.

Khoảng cách từ đây đến Đông Phúc Đường không xa.

Chỉ cần hơn hai khắc, hắn hoàn toàn có thể thực hiện vụ cướp và giết người, rồi quay lại bên cạnh mẫu thân như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hơn nữa, nếu hắn thực sự là hung thủ, rất có khả năng mẫu thân hắn cũng đồng lõa, sẵn sàng giúp hắn che giấu hành tung.

Diêu Triệu Doãn gật đầu, ánh mắt chuyển sang hai người đàn ông còn lại.

Cả hai đều cao ráo.

Một người là trung niên khoảng hơn ba mươi, người còn lại là một thanh niên trẻ, chỉ chừng mười mấy tuổi.

Ông nhìn người đàn ông trung niên trước, hỏi:
“Ngươi thì sao?

Ngươi có quan hệ gì với hai người chết?”
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 463: 【Ngoại truyện Tiêu Hoài An 】Những nghi phạm khó xử lý


Người đàn ông trung niên cắn môi, đáp:
“Hồi bẩm Diêu Triệu Doãn, tiểu nhân tên Văn Phú Huệ, là nhị thúc của Xương Đông và Bằng Phi.

Tiểu nhân vốn đang câu cá gần đây, thấy có nhiều người tụ tập nên qua xem thử.

Ai ngờ… ai ngờ lại là đại huynh và Bằng Phi gặp chuyện…”

Nói xong, ông đưa tay che mắt, vẻ mặt đầy bi thương.

Diêu Triệu Doãn nhìn ông, hỏi:
“Khi ngươi câu cá, có ai làm chứng không?”

Văn Phú Huệ bỏ tay xuống, mắt đỏ hoe, lắc đầu đáp:
“Không có.

Tiểu nhân thích câu cá một mình, không muốn bị người khác quấy rầy.

Việc này… phu nhân có thể làm chứng.”

Đông gia phu nhân nhìn ông, ánh mắt dường như có chút mỉa mai, nhưng chỉ nói một câu:
“Đúng vậy, nhị thúc thường câu cá một mình.”

Diêu Triệu Doãn liếc nhìn bà, hỏi tiếp:
“Hắn thường xuyên đi câu cá sao?”

Đông gia phu nhân sững người, rồi đáp:
“Đúng vậy, nhị thúc rất thích câu cá, cơ bản ba bốn ngày lại đi một lần.”

“Hắn không có việc gì khác phải làm à?”

Bà im lặng một lúc, rồi nói:
“Công việc của tiệm vàng đều do phu quân ta quản lý.

Nhị thúc không cần làm gì, chỉ cần làm một kẻ nhàn rỗi hưởng giàu sang là được.

Nếu… nếu con trai ta không xảy ra chuyện, người kế thừa những tiệm vàng này sẽ là nó…”

Nhìn bà sắp khóc lóc, Diêu Triệu Doãn khéo léo ngừng lại, gật đầu rồi quay sang thanh niên cuối cùng, hỏi:
“Ngươi thì sao?

Ngươi có quan hệ gì với hai người chết?”

Người thanh niên này là do Hồ chưởng quỹ nhận diện.

Hắn rõ ràng đang bối rối, lắp bắp nói:
“Tiểu nhân… tiểu nhân tên là Chương Hạo Thiên, là bạn của Bằng Phi.

Tiểu nhân vừa từ Quý Hương Viện gần đây ra ngoài, thấy đông người tụ tập thì ghé xem.

Nghe nói vụ việc liên quan đến Đông Phúc Đường, tiểu nhân nhớ đó là gia nghiệp của Bằng Phi, nên qua xem thử…”

Hồ chưởng quỹ liếc hắn một cái đầy mỉa mai, nói:
“Trước đây, vị Chương công tử này từng đến tiệm tìm đại lang quân.

Lúc đó bị Đông gia bắt gặp, làm loạn một trận lớn.

Vì vậy, tiểu nhân có ấn tượng rất sâu với hắn.”

Hầu hết những người có mặt đều là đàn ông, nên ai cũng hiểu rõ Quý Hương Viện là nơi thế nào.

Kết hợp với lời nói và thái độ của Hồ chưởng quỹ, tất cả đều nhận ra, Chương Hạo Thiên hẳn là một kẻ bạn bè ăn chơi của Văn Bằng Phi.

Diêu Triệu Doãn nhìn hắn, hỏi:
“Ngươi rời Quý Hương Viện vào lúc nào?”

“Khoảng một khắc trước.”

“Ồ?

Trong thời gian ở Quý Hương Viện, có ai làm chứng cho ngươi không?”

Chương Hạo Thiên ngay lập tức hoảng hốt, lắp bắp:
“Tiểu nhân hôm qua cãi nhau với gia đình nên bỏ đi, ở lại Quý Hương Viện.

Vì không mang đủ bạc, tiểu nhân không gọi người phục vụ, chỉ ngủ một mình trong đó.

Tiểu nhân vừa thức dậy và rời đi…”

Nói đến đây, hắn vội vã nói thêm:
“Nhưng, tiểu nhân thực sự luôn ở Quý Hương Viện!

Tiểu nhân không nói dối!

Cái chết của Bằng Phi và phụ thân hắn không liên quan đến tiểu nhân!

Tiểu nhân hoàn toàn không có lý do gì để giết họ!”

Diêu Triệu Doãn trầm ngâm, quả thật, trong số bốn nghi phạm này, xét về động cơ, hắn là người ít khả nghi nhất.

Nhưng hiện tại, không ai trong số bốn người này có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng, khiến tình thế trở nên khó xử.

Diêu Triệu Doãn nhíu mày, quay sang hỏi Hồ chưởng quỹ:
“Hồ chưởng quỹ, ông đã nhìn thấy tên cướp đó.

Có thể nhận ra ai trong số bọn họ có vóc dáng giống tên cướp nhất không?”

Hồ chưởng quỹ lộ vẻ khó xử, liếc nhìn các nghi phạm rồi lắc đầu:
“Nếu phải nói, tên cướp có vẻ khỏe mạnh hơn tất cả bọn họ, vóc dáng… giống với đại lang quân hơn.

Hơn nữa…”

Ông ngập ngừng, rồi đi tới, dùng tay áng chừng một chút, nói:
“Khi tên cướp khống chế Đông gia, tiểu nhân thấy hắn cao gần bằng Đông gia.

Tiểu nhân thấp hơn Đông gia khoảng nửa cái đầu.

Mấy người này… chiều cao đều tương tự tiểu nhân.”

Nói cách khác, tất cả nghi phạm đều thấp hơn tên cướp một chút.

Sắc mặt Diêu Triệu Doãn trầm xuống.

Vóc dáng có thể ngụy tạo bằng cách độn đồ vào trong quần áo.

Chiều cao cũng có thể làm giả bằng cách đi giày đế cao.

Nhưng nếu trong số các nghi phạm có người cao hơn hoặc mập hơn tên cướp, thì dễ loại trừ hơn.

Bởi vì, muốn làm cho một người trở nên thấp hơn hoặc gầy đi, không phải chỉ cần ngụy trang là làm được.

Diêu Triệu Doãn lại hỏi:
“Vậy còn đôi mắt?

Khi cướp bóc, hung thủ để lộ đôi mắt.

Trong số những người này, có ai có đôi mắt giống hung thủ không?”

Hồ chưởng quỹ cẩn thận quan sát từng người, nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi bất đắc dĩ nói:
“Tiểu nhân thật sự không nhớ rõ lắm.

Vì khi tên cướp vừa vào không bao lâu thì… đã bắt giữ Đông gia.

Sau đó, mặt hắn luôn bị khuất sau lưng Đông gia, nên rất khó nhìn rõ mắt hắn.

Nhưng… theo trí nhớ hạn chế của tiểu nhân, đôi mắt của nhị lang quân và Văn lang quân… có vẻ giống hung thủ nhất.”

“Ngươi nói bậy!”

Do nương tử tái mặt, lập tức quát lên:
“Chuyện này không thể nói bừa được!

Hồ chưởng quỹ, ngươi định ám chỉ con trai ta là hung thủ sao?

Con trai ta trời sinh hiền lành, từ nhỏ đến lớn ngay cả một con gà còn chưa từng giết, sao có thể giết người?

Hơn nữa, đó lại là phụ thân và đại ca ruột của nó!”

Văn Phú Huệ cũng vội vàng nói:
“Tiểu nhân cũng không giết người!

Hung thủ không phải là tiểu nhân!

Cá mà tiểu nhân vừa câu vẫn còn trong giỏ ở đó.

Diêu Triệu Doãn, xin ngài sáng suốt!”

Bị hai người đồng loạt phản bác, Hồ chưởng quỹ có phần hoảng hốt, vội xua tay phân bua:
“Tiểu nhân… tiểu nhân đã nói rồi, trí nhớ của tiểu nhân không rõ ràng lắm.

Có thể… có thể tiểu nhân nhớ sai.

Thật ra, nhìn kỹ thì đôi mắt của Chương lang quân cũng hơi giống…”

Lời này vừa thốt ra, Chương Hạo Thiên lập tức lo lắng, vẻ mặt đầy hoảng sợ.

Thấy tình hình càng lúc càng rối ren, Diêu Triệu Doãn đập bàn một cái, trầm giọng quát:
“Tất cả yên lặng cho ta!

Người đâu, đến Đông Phúc Đường, đưa tất cả những ai trực tiếp nhìn thấy hung thủ đến đây để nhận diện!”

Tuy nhiên, số người có mặt tại hiện trường vụ án rất ít.

Ngoài Hồ chưởng quỹ, chỉ còn hai tiểu nhị.

Nếu đúng như lời Hồ chưởng quỹ nói, hung thủ đã cố tình che chắn đôi mắt trong lúc gây án, thì những người còn lại cũng khó có ấn tượng rõ ràng.

Còn những người khác, đa phần không có cơ hội đối diện trực tiếp với hung thủ đủ lâu, càng không thể nhớ rõ bất cứ đặc điểm nào.

Diêu Triệu Doãn cảm thấy đau đầu, bất giác đưa tay ấn lên trán.

Trong lúc rối rắm, ông liếc qua bên cạnh một cách vô thức.

Hửm?

Thiếu niên lúc nãy vẫn quanh quẩn bên cạnh ông đâu rồi?

Ông nhíu mày, gọi một nha dịch lại hỏi:
“Tiêu tiểu lang quân đâu?”

Ông không phải đã chán nản rồi tự bỏ đi đấy chứ?

Nha dịch đáp:
“Tiêu tiểu lang quân vừa bảo rằng cậu ấy nhớ ra một vài chuyện, muốn đi xác minh.

Cậu ấy nói sẽ quay lại ngay.”
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 464: [Ngoại truyện Tiêu Hoài An] Phương Pháp Tìm Ra Hung Thủ


Diêu Triệu Doãn thoáng giật mình.

Đi xác minh sự việc?

Xác minh điều gì?

Chẳng lẽ thiếu niên kia lại phát hiện được manh mối nào sao?

Ông không khỏi trầm mặt, nói:

“Ngươi hãy lập tức thuật lại rõ ràng toàn bộ chi tiết từ lúc vụ án bắt đầu đến giờ cho bổn quan nghe.”

Ông chỉ tới đây sau khi Văn Bằng Phi đã qua đời.

Sau đó, ông tự cho rằng mình không hề bỏ sót bất kỳ đầu mối nào.

Việc mà thiếu niên kia muốn đi xác minh, chỉ có thể là sự việc đã xảy ra trước khi họ phát hiện thi thể của Văn Bằng Phi.

Sau khi nha dịch báo cáo xong với Diêu Triệu Doãn, Tiêu Hoài An cũng dẫn Nhàn Vân chậm rãi trở về.

Diêu Triệu Doãn ngẩng đầu liếc nhìn hắn, bất chợt lên tiếng:

“Tiêu tiểu lang quân là đi điều tra những quầy hàng bị phá hoại trên đường hung thủ chạy trốn, phải không?”

Tiêu Hoài An thoáng ngẩn người, không nhịn được bật cười:

“Mẫu thân ta thường ca ngợi rằng Diêu Triệu Doãn có khứu giác phá án cực kỳ nhạy bén, quả nhiên ánh mắt của mẫu thân thật độc đáo.

Đúng như Diêu Triệu Doãn nói, khi ta đi ngang qua, quả thật có gặp một bà lão bán mật ong đang lớn tiếng chửi bới.

Bà ấy nói rằng, tên cướp trong lúc bỏ trốn đã đá đổ hết số mật mà bà ấy vất vả thu thập được.

Ta cảm thấy có điều bất thường, nên quay lại hỏi bà ấy vài câu.”

Diêu Triệu Doãn trầm giọng:

“Lúc nãy, ta đã kiểm tra thi thể của đại lang quân nhà Đông Phúc Đường.

Nếu cẩn thận sờ vào ống quần bên phải của hắn, sẽ cảm nhận được có chút dính dính.

Ngửi kỹ, còn có mùi ngọt của mật ong.

Chỉ e hung thủ trước khi ném hắn xuống sông, đã cố tình bôi một ít mật từ trên người mình lên.”

Tên hung thủ này quả thực cũng khá tỉ mỉ.

“Không sai.

Khi ta nghiệm thi cũng phát hiện điều đó, nên mới nhớ đến lời bà lão kia nói.” Tiêu Hoài An vừa nói, vừa mỉm cười thần bí: “Không biết Diêu Triệu Doãn có thể giúp ta tìm một thứ hay không.

Nếu mọi việc thuận lợi, chỉ cần dùng một tiểu xảo, chúng ta có thể xác định kẻ nào là hung thủ.”

Diêu Triệu Doãn không khỏi nhướng mày.

Chẳng bao lâu sau, hai gã tiểu nhị của Đông Phúc Đường, những người có mặt khi vụ cướp xảy ra, đã được mời đến.

Tuy nhiên, đúng như Diêu Triệu Doãn dự liệu, họ đều không thể nhớ rõ ánh mắt của tên cướp.

Thậm chí, biểu hiện của họ còn tệ hơn cả Hồ chưởng quầy.

Một người nói rằng, vì quá sợ hãi, hắn từ đầu đến cuối không dám nhìn thẳng vào tên cướp.

Người còn lại thì bảo rằng, tuy hắn có nhìn, nhưng do góc độ không thuận lợi, hắn chỉ thấy được nửa bên mặt của tên cướp, nên cũng không nhớ rõ đôi mắt của hắn.

Mấy nghi phạm nghe vậy liền có phần bồn chồn.

Chương Hạo Thiên không nhịn được mà nói:

“Diêu Triệu Doãn, tiểu nhân… tiểu nhân thật sự không giết người.

Chẳng lẽ phải đợi quan phủ tìm được hung thủ thật sự, chúng ta mới được thả sao?”

Những người khác có liên quan tới người chết thì không dám biểu lộ sự bất mãn rõ ràng như vậy, nhưng sắc mặt đen sạm dần của họ đã nói lên rằng, họ cũng đã mất hết kiên nhẫn.

Dù sao, chẳng ai muốn mình bị coi là nghi phạm cả.

Mấy nha dịch không khỏi nhìn về phía Diêu Triệu Doãn.

Hiện giờ vụ án dường như đã lâm vào ngõ cụt.

Họ cũng không thể cứ giam mấy người này mãi.

Ánh mắt của họ như muốn hỏi ý xem có nên thả những người này ra không.

Diêu Triệu Doãn chậm rãi quét mắt qua mấy người đứng trước mặt, rồi lạnh nhạt nói:

“Mọi người chớ vội.

Chỉ cần các ngươi là trong sạch, sớm muộn gì cũng sẽ được rời đi.

Nói thật, bổn quan đã nghĩ ra cách tìm ra hung thủ.”

Tất cả đều kinh ngạc.

Diêu Triệu Doãn nhìn chằm chằm họ, khóe miệng khẽ nhếch:

“Hiện giờ, chỉ cần thuộc hạ của bổn quan mang đến thứ mà bổn quan cần, là có thể vạch trần chân tướng, tìm ra hung thủ thực sự.

Vậy nên, mấy vị hãy kiên nhẫn đợi.”

Nói xong, ông không để ý đến họ nữa mà đi về một bên.

Mấy nghi phạm nhìn nhau, rõ ràng mơ hồ không hiểu chuyện gì.

Không ai để ý rằng, trong lúc Diêu Triệu Doãn nói chuyện, có một người trong nhóm nghi phạm khẽ run lên, bàn tay thả bên người chậm rãi siết chặt lại.

Mãi cho đến gần hai khắc sau, Diêu Triệu Doãn mới bước trở lại.

Hắn một lần nữa quét mắt qua đám người trước mặt, rồi chậm rãi nói:

“Vật chứng mấu chốt để tìm ra hung thủ, hiện đã nằm trong tay bổn quan.”

Vừa nói, hắn vừa nâng lên một chiếc bình gốm nhỏ, vừa vặn nằm trong lòng bàn tay.

Hắn trầm giọng:

“Hung thủ nghĩ rằng kế hoạch của mình kín kẽ, đủ để qua mắt tất cả mọi người trên đời này.

Thật quá ngây thơ.

Hắn từ Đông Phúc Đường chạy trốn đến đây, còn cố tình ném thi thể của đại lang quân Đông Phúc Đường xuống sông, nhằm khiến mọi người tin rằng hắn chính là kẻ cướp.

Nhưng, dù hắn tính toán cẩn thận thế nào, có những sự cố không thể tránh khỏi.

Trên đường chạy trốn, hắn làm đổ nhiều quầy hàng.

Trong đó, có một bà lão bán mật ong đã xác nhận với chúng ta rằng, khi hung thủ đá đổ quầy hàng của bà, chiếc bình đựng mật cũng rơi xuống đất, làm một lượng lớn mật ong văng trúng ống quần của hắn.

Hung thủ thời gian gấp gáp, dù có thay quần áo cũng không thể lau sạch hết mật trên người.”

Diêu Triệu Doãn nhấn mạnh, giọng bỗng chốc cao vút:

“Đây chính là lý do bổn quan không thể để các ngươi rời đi!”

Hắn vừa nói, vừa chậm rãi mở nắp bình gốm ra, nói:

“Trong bình này là một con ong mật mà bổn quan đặc biệt nhờ người dân nuôi ong ở gần đây tìm đến.

Chỉ cần trên người ai còn dính mật, dù chỉ là một lượng rất nhỏ, cũng không thoát khỏi sự truy tìm của nó!

Ngay bây giờ, bổn quan sẽ thả ong ra.

Tất cả không được cử động, nó sẽ dẫn bổn quan tới kẻ phạm tội.”

Lời vừa dứt, dưới ánh mắt kinh ngạc và hoang mang của mọi người, Diêu Triệu Doãn mở nắp bình.

Một con ong nhỏ chậm rãi bay ra, rồi bắt đầu lượn quanh đám người.

Mọi người đều ngây người nhìn con ong.

Đây là cách phá án gì vậy?

Họ chưa từng nghe nói ong cũng có thể bắt hung thủ!

Dẫu vậy, sắc mặt Diêu Triệu Doãn vẫn lạnh lùng nghiêm túc, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt gắt gao dõi theo con ong, như thể nó thực sự có thể giúp hắn tìm ra hung thủ.

Con ong bay qua bay lại, lúc ở bên này, lúc sang bên kia…

Cuối cùng, trước ánh mắt vừa kinh ngạc vừa phức tạp của tất cả, nó từ từ đậu xuống chân phải của Văn Phú Huệ, không ngừng bay vòng quanh, không rời đi nữa.

Ánh mắt của mọi người lập tức dồn hết về phía Văn Phú Huệ.

Văn Phú Huệ lập tức trắng bệch mặt, đột ngột lùi lại một bước, lắp bắp:

“Không thể nào… không thể nào… Rõ ràng ta đã lau sạch bằng nước sông rồi, không thể nào…”

“Chính ngươi!”

Phu nhân nhà Đông Phúc Đường vốn đã kìm nén bấy lâu, giờ không nhịn nổi nữa.

Bà ta lao về phía Văn Phú Huệ, gào khóc:

“Ngươi giết con trai ta, tại sao… tại sao chứ!”

May mà nha dịch kịp thời ngăn cản bà ta.

Văn Phú Huệ ngẩn người một lúc lâu, dường như cuối cùng cũng chấp nhận sự thật rằng mọi chuyện đã bại lộ.

Hắn cúi đầu, bật cười chua chát:

“Tại sao ta lại giết đại ca?

Đại tẩu… ngươi thực sự không biết sao?

Nhà họ Văn có ba cửa hiệu vàng, lúc còn sống, phụ mẫu đã nói rằng ta cũng là con trai ruột của họ, nhất định sẽ để lại cho ta một cửa hiệu.

Nhưng… sau khi phụ mẫu qua đời, đại ca lại nói rằng họ để lại di ngôn, còn mang ra một cái gọi là… di thư, nói rằng ba cửa hiệu vàng đều do đại ca quản lý!

Ta không tin, không tin nổi!”

Văn Phú Huệ càng nói càng kích động, nghiến răng:

“Hắn dựa vào việc lúc phụ mẫu lâm chung chỉ có mình hắn ở bên cạnh, muốn nói gì thì nói!

Mấy năm qua, ta bị người đời chế giễu là đồ ăn bám, vô dụng, sống như một kẻ phế nhân dựa dẫm vào đại ca.

Ngươi nghĩ ta chịu nổi sao?!

Đến cả vợ và con ta cũng trách ta bất tài.

Rõ ràng… rõ ràng cũng là con trai ruột của phụ mẫu, mà sống còn không bằng một đứa con riêng!

Tất cả đều tại… đều tại đại ca tham lam vô độ!”

Phu nhân nhà Đông Phúc Đường tức giận đỏ cả mắt:

“Thế ngươi… tại sao ngay cả con trai ta cũng giết, đồ khốn kiếp!”

“Hừ, đại tẩu, ngươi nghĩ ta không biết sao?

Ngươi cũng chẳng phải người lương thiện gì.

Nếu Bằng Phi còn sống, ba cửa hiệu vàng dù thế nào cũng không đến tay ta!

Ngươi dưới gối ngoài Bằng Phi và hai đứa con gái, chẳng còn ai thừa kế.

Ngươi lại cực kỳ căm ghét mẹ con Trường Đông.

Để ba cửa hiệu không rơi vào tay họ, ngươi chỉ có thể giúp ta đoạt lấy chúng!”

Văn Phú Huệ cười lạnh, nhưng nụ cười đầy cay đắng:

“Ta chỉ muốn lấy lại những gì vốn thuộc về mình.

Ta sai ở đâu?

Sai ở đâu…”

Diêu Triệu Doãn nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:

“Người đâu, mang hung thủ về phủ nha!”

Những bi kịch như vậy, hắn đã chứng kiến quá nhiều, lòng cũng sớm tê dại.

Sau khi xử lý xong mọi việc, Diêu Triệu Doãn đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng trông thấy thiếu niên tuấn tú đang khoanh tay, tựa lưng vào lan can gỗ bên bờ sông.

Tiêu Hoài An nhàn nhã cười, dáng vẻ như đang “tạo dáng”.
 
Back
Top Bottom