Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
419,917
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
400805016-256-k539054.jpg

Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
Tác giả: chinchinn09
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác Giả: Quy Tầm
Lương Hi từ nhỏ yếu ớt, được anh trai Lương Vũ nuông chiều mà lớn lên.

Nhưng Lương Vũ không ngờ, sau khi kết hôn chưa đầy hai năm, lại sủng em gái mình đến tận trên giường.
[Em gái nhỏ yếu ớt, cuồng anh trai x Anh trai trưởng thành, cuồng sắc em gái]
Anh em ruột, chênh lệch 16 tuổi.

Anh trai đã kết hôn, có vợ có con.

Nội dung về bệnh tật chỉ phục vụ cho cốt truyện, xin đừng đào sâu.

Toàn văn cẩu huyết, vô đạo đức.

Ngoại tình trong hôn nhân, có chút dụ dỗ.

Truyện mang tính loạn luân.
[Ai không thích xin đừng đọc!!!

Ai không thích xin đừng đọc!!!]
[Xin coi đây là thế giới hư cấu, đừng áp dụng vào thực tế]
Một chút tiết lộ về hôn nhân của anh trai: Theo nhu cầu.

Văn phong chậm nhiệt, thiên về giai đoạn đầu của sự mập mờ, giằng co và những hành vi thân mật.

Nội dung có nhiều yếu tố về "chơi vú".

- Lời nhắn của một người yêu thích sự mập mờ và "vú".

Convert: ☀Reine☀
Truyện không đại diện cho tam quan của Editor Tags: 2125anhemcaohloanluânngontinh​
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
1. Say Rượu Vào Nhầm Phòng Em Gái


"Sếp, đến nhà rồi."

Vương trợ lý ngồi ở ghế lái khẽ nhắc nhở, đôi mắt qua kính chiếu hậu nhìn người đàn ông ở ghế sau.Tổ tiên nhà họ Lương làm ăn kinh doanh về đá quý.

Công ty đá quý Trung Khôn nổi tiếng chính là doanh nghiệp gia đình họ Lương.Nhưng những năm gần đây, kinh tế chung đình trệ, giá nguyên vật liệu lại không ngừng tăng lên.

Dưới những ảnh hưởng bất lợi này, không chỉ đá quý Trung Khôn mà toàn bộ ngành công nghiệp đá đều đang trong giai đoạn chuyển đổi, nâng cấp.Các doanh nghiệp đá lớn đều phải tìm cách giải quyết vấn đề nan giải "Làm thế nào để nắm bắt cơ hội, thực hiện phát triển đột phá".Vì thế 5 năm trước, dẫn đầu bởi đá quý Trung Khôn, hợp tác với hai doanh nghiệp đá lớn khác, họ đã đi đến khu khai thác mỏ phía tây châu Á.Quyết định này là do Lương Vũ đưa ra.

Có thể nói là quyết sách trọng đại nhất của hắn kể từ khi tiếp quản Trung Khôn.Trong ngành có một câu tục ngữ "10 vụ khai thác mỏ thì 8 vụ thất bại".

Trong tất cả các phân đoạn của ngành đá, khu mỏ là một trong những khoản đầu tư nguy hiểm nhất.

Huống hồ là đi đến nơi đất khách quê người để khai thác.Động thái lớn này của đá quý Trung Khôn, không ít người trong ngành đá đã ôm tâm lý xem kịch hay, muốn xem nhà họ Lương có thể làm nên trò trống gì.Giờ đây, Trung Khôn dưới sự dẫn dắt của Lương Vũ cuối cùng đã vượt qua giai đoạn khó khăn.

Mở ra cục diện khai thác mỏ ở Tây Á.Chiếc xe Cayenne màu đen đỗ trong gara biệt thự nhà họ Lương nửa ngày.

Người đàn ông ở ghế sau vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vương trợ lý dừng lại một lát, tháo dây an toàn xuống xe, mở cửa xe ghế sau."

Sếp, ngài có sao không?"

Ngón tay người đàn ông khẽ động, từ từ mở mắt ra.

Hắn xoa xoa thái dương: "Không sao, nghỉ một lát là được."

"Được rồi, cậu về sớm nghỉ ngơi đi."

Sự mơ màng trong mắt dần biến mất.

Hắn giơ tay xem đồng hồ: "Giờ này khó bắt xe, cậu cứ lái xe về đi.

Sáng mai đến đón tôi."

Vương trợ lý trầm giọng: "Vâng, vậy ngài nghỉ ngơi cho tốt.

Có cần gì cứ gọi tôi."

Lương Vũ đưa lưng về phía hắn, phất tay.

Ngón tay vẫn nhẹ nhàng chạm chạm, rồi buông xuống.Vương trợ lý đứng sau lưng người đàn ông hơi ngẩn người.

Rõ ràng động tác này cùng với bộ vest trên người hắn có vẻ rất đột ngột, nhưng lại làm Lương Vũ toát ra một vẻ ngẫu hứng, tùy tiện.Sếp đúng là sếp.

Hắn thầm tán thưởng.Vào nhà, Lương Vũ cởi áo khoác ra, "bụp" một tiếng ném lên sofa.

Hắn ngồi xuống, khuỷu tay chống lên đầu gối, thở ra từng đợt mùi rượu nồng nặc.Chết tiệt, người làm ngành đá quá giỏi mời rượu.

Hắn muốn từ chối cũng không được.Để giải quyết vấn đề xuất khẩu đá sau khi khai thác, Lương Vũ không thể không tham gia bữa tiệc rượu đêm nay.

Không ngoài dự đoán, hắn bị chuốc không ít rượu.

Mang theo Vương trợ lý đi xã giao chính là dự đoán trước tình huống này, để có người đưa hắn về nhà.Lương Vũ trong lòng hiểu rõ, những người lên mời rượu phần lớn đều không có ý tốt.

Nhưng sàn kinh doanh chính là như vậy, muốn ăn bánh mà vẫn rút lui toàn thân thì chỉ là mơ thôi.Ngành đá nếu muốn làm tốt, một mặt phải có tài nguyên, mặt khác phải có thị trường.

Đá quý Trung Khôn vốn dĩ đã đủ lớn để đón gió.

Chiếm không ít thị phần.

Nhưng là người lãnh đạo doanh nghiệp, Lương Vũ nhìn rất rõ ràng, Trung Khôn đã đến giai đoạn bế tắc.Cho dù là doanh nghiệp đá hay ngành công nghiệp đá khu vực, trong môi trường thị trường khốc liệt, việc có thể nắm giữ tài nguyên mỏ đều có nghĩa là nâng cao lợi thế cạnh tranh, phòng ngừa rủi ro thị trường.Nhưng mà, phần lớn tài nguyên mỏ trên toàn cầu đều nằm trong tay các doanh nghiệp đá nước ngoài.

Do đó hắn không thể không phá cũ làm mới.Sự thật chứng minh, quyết định ban đầu của Lương Vũ vào 5 năm sau, vẫn là chính xác.Đêm khuya, mùi rượu lan tỏa khắp phòng khách.Sau khi trở về, một mình Lương Vũ ngồi ở tầng dưới.

Trong nhà không phải không có người.

Chỉ là giờ này, vợ hắn là Chu Oánh và em gái Lương Hi hẳn là đã ngủ rồi.Hắn có chút khó khăn đứng dậy đi lên lầu, định ngủ tạm ở phòng khách một đêm.

Để không làm phiền người vợ sắp sinh.Lên đến tầng hai, Lương Vũ dựa vào cảm giác đẩy ra một cánh cửa gỗ đỏ.Tối nay hắn uống rượu nhân sâm.

Do ông chủ của doanh nghiệp đá Nguyên Lỗi mang đến.

Hơn 40 độ.

Mùi rượu nhân sâm quanh quẩn ở mũi rất lâu không tan.

Làm hắn bỏ lỡ mùi hương không nên có trong phòng khách.Vừa đóng cửa xong, người đàn ông bắt đầu cởi chiếc áo sơ mi trắng và quần tây trên người.

Cho đến khi chỉ còn cảm giác bị gò bó ở vùng eo và háng, hắn mới dừng lại.Trong động tác mang theo sự nóng nảy cùng cực.

Cực kỳ giống một con dã thú.Trong phòng không bật đèn.

Dần dần thích ứng với bóng tối, tầm mắt Lương Vũ có chút mơ hồ.

Chỉ có thể thấy đại khái vị trí của chiếc giường.Hắn lảo đảo nằm lên giường, kéo chăn đắp lên.Kỳ lạ, sao lại không kéo được?
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
2. Bú Vú Em Gái Không Buông


Tấm chăn dường như bị một vật nặng đè lên.Bàn tay to tò mò vươn ra sờ soạng vài cái đã sờ thấy một vật mềm mại.

Hắn véo véo, cảm thấy rất thoải mái.Vì thế, bàn tay đó đẩy lớp chăn mỏng ra, lần này là một bàn tay nắm trọn.Trong cơn say, Lương Vũ vẫn bản năng ý thức được thứ mềm mại trong tay là gì.

Bàn tay lớn co lại rồi thả ra, không thể kiểm soát mà bắt đầu xoa nắn vật mềm mại đó.Lương Vũ trong lòng nghi hoặc.

Hắn nhớ là sau khi vợ mang thai, ngực không căng sữa đến mức này.

Nhưng nghĩ lại, mình đã lâu không chạm vào Chu Oánh, có lẽ nó đã lớn hơn không ít.Mềm quá.

To quá.

Hắn một tay không nắm trọn nổi một bên ngực.Sờ soạng một lúc lâu, Lương Vũ dường như cảm thấy chưa đủ.

Hắn vươn tay xuống bụng dưới mềm mại, ngón tay móc vào vạt áo, kéo lên.

Bên trong, vẻ mềm mại lặng lẽ nằm ở ngực, như đang chờ đợi sự chạm đến của hắn.Bộ ngực đã bị người đàn ông xoa nắn đến hơi nóng lên.

Bàn tay to khép lại, chạm vào nhiệt độ ấm áp của cơ thể.

Nắm trọn hai bầu ngực trắng như tuyết, không ngừng xoa bóp, giống như nhào bột.

Đầu ngón tay còn không quên véo núm vú.Núm vú nhỏ hơn hạt sen một chút.

Mềm mềm một cục, tròn tròn, trơn mịn.

Khi người đàn ông xoa nắn, hắn không khỏi liên tưởng đến món trà sữa khoai dẻo mà em gái luôn đòi uống.Hắn đã từng uống thử vài ngụm.

Cái cảm giác dẻo dai của khoai dẻo đặc biệt giống cảm giác khi véo núm vú nhỏ trong lòng bàn tay.Mặc dù say rượu, Lương Vũ không có dục vọng gì.

Nhưng hắn cảm thấy ngực tối nay đặc biệt mềm mại, đầy đặn.

Nắm trong tay thoải mái đến chết người.Nghĩ vậy, người đàn ông không còn thỏa mãn với việc đơn thuần sờ ngực nữa.

Hắn đưa đầu lại gần.

Bàn tay kẹp ở chân ngực đưa vào miệng.Chết tiệt, sao lại mềm như vậy?!Cảm giác mềm mại không thể tin được lập tức làm đại não người đàn ông nổ tung.

Đột nhiên hắn ngậm lấy ngực, vội vàng nuốt chửng, bộ dáng như một đứa trẻ sơ sinh đói khát.

Không biết mệt mỏi mà mút.Lương Vũ vừa thầm mắng, vừa mất kiểm soát mà mút.

Lưỡi trái phải đánh vào núm vú nhỏ.

Vừa mút vừa cắn.

Cho đến khi xoa dịu được cơn thèm ngực bất ngờ này.

Hắn mới chậm lại.

Vươn lưỡi, cực kỳ gợi tình mà liếm trái, liếm phải.Trong phòng, lúc thì là tiếng mút "chùn chụt".

Lúc thì là tiếng lưỡi vỗ vào thịt ngực "tạch tạch".

Còn có tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề của người đàn ông.Vùi đầu nuốt chửng rất lâu.

Bộ ngực không có tác dụng giải rượu.

Ngược lại làm cơn say của hắn càng thêm nặng.

Hút, liếm, nghe mùi sữa cùng cảm giác say.

Cứ như ăn phải một loại thuốc ngủ có tác dụng cực tốt.

Dù là một người đàn ông khỏe mạnh cũng không khỏi mệt mỏi.Mí mắt Lương Vũ dần trở nên nặng trĩu.

Miệng vẫn ngậm non nửa bầu ngực.

Hắn nghiêng đầu.

Đầu gối lên cơ thể mềm mại bên dưới mà hôn mê.Nếu hắn còn có thể mở mắt ra tỉnh táo, sẽ phát hiện có một đôi mắt khác đang mở to trong đêm đen.

Trong đôi mắt trong veo, sâu thẳm ấy tràn ngập sự hoảng sợ và không thể tin được.Hành động của người đàn ông không thể nói là không lớn.

Lương Hi đã nửa mê nửa tỉnh khi hắn nằm lên giường.

Đầu óc dính chặt như keo, còn chưa kịp phản ứng.

Ngực đã cảm thấy một lực xoa bóp thô bạo.

Sợ đến mức nàng lập tức tỉnh táo.Nỗi sợ hãi lập tức dâng lên trong lòng.

Nếu không phải cô mơ hồ ngửi thấy một mùi hương quen thuộc trong hơi rượu nồng nặc, cô đã dùng sức đá người trên người xuống giường rồi.Đang định lay anh trai dậy, nhưng mọi thứ thay đổi quá nhanh.

Cô gái không thể ngăn cản người đàn ông đang vồ tới.

Bộ ngực non mềm đột nhiên xông vào khoang miệng nóng rực.Ngực non của thiếu nữ chưa bao giờ bị ai làm nhục như vậy.

Không chỉ bị nắm lấy, xoa bóp.

Lại còn bị người anh trai say xỉn ngậm vào miệng.Lương Hi thở dốc vài cái.

Cắn môi, che giấu tiếng rên rỉ suýt tràn ra.Ưm...

Anh trai hắn hút mạnh quá.Thịt ngực non mềm bị răng hắn ma sát đến đau.

Sau đó lại nổi lên cảm giác ngứa ngáy khó tả.

Đặc biệt là núm vú.

Nghĩ đến bộ phận riêng tư của con gái lại bị anh trai mút, cắn.

Lương Hi xấu hổ đến mức ngón chân co quắp.Tay treo lơ lửng trên không.

Muốn đẩy nhưng không dám.

Cô vẫn chưa nghĩ ra làm thế nào để đối mặt với anh trai.

Hắn ăn một bên vú vẫn chưa đủ.

Nhất quyết tham lam mà hút liên tục.

Bộ ngực non của thiếu nữ bị hắn mút, liếm sạch sẽ.Ngực đột nhiên cảm thấy một áp lực nặng nề.

Cô gái rũ mắt nhìn xuống.

Anh trai dường như đã ăn mệt.

Ghé vào ngực cô mà hôn mê.Trong mắt ngập nước, Lương Hi khẽ dịch người.

Đôi tay run rẩy đẩy cơ thể cường tráng trên người.

Theo lực đẩy của cô, Lương Vũ nằm nghiêng trên giường.Nhưng mà, người đàn ông lên cơn thèm sữa thật sự đáng sợ.

Hắn vẫn ngậm đầu vú không buông.

Toàn bộ quá trình, ngực của cô gái không hề rời khỏi miệng hắn.Nếu nhận thấy thịt ngực trong miệng trượt ra một chút, hắn sẽ lập tức hút trở lại như một phản xạ có điều kiện.

Sau đó, theo bản năng mút vài cái như một đứa trẻ sơ sinh.Làm thế nào bây giờ...Tay lay vài cái bên miệng hắn.

Lương Hi khóc không ra nước mắt.

Thực sự không thể kéo ra.

Anh trai căn bản không chịu nhả.Toàn bộ khuôn mặt Lương Vũ gần như vùi vào hai bầu ngực.

Chóp mũi hắn chọc ra một cái hố tròn trên ngực cô.

Giống như một đứa trẻ chưa cai sữa.

Vừa bú sữa, vừa vuốt ve.

Trông như có một sự phụ thuộc và mê luyến mãnh liệt đối với bộ ngực.Đáng thương Lương Hi vẫn là một cô bé 16 tuổi, lại phải gánh vác trọng trách của một "người cho bú".

Để lộ hai bầu ngực non mềm, mặc kệ người đàn ông 32 tuổi vừa sờ vừa ngậm lấy ngủ.Lương Hi khụt khịt.

Chảy nước mắt vì xấu hổ.

Cô giúp anh trai đắp chăn cẩn thận.

Vú cô luôn có một cảm giác ấm áp dâng lên.

Cô rất khó chịu.

Giận dỗi nắm lấy tai hắn, sau đó ấm ức ôm lấy đầu hắn.Không ôm không được.

Anh trai vừa động đậy là ngực cô bị kéo dài ra.

Bộ phận riêng tư non nớt không chịu nổi sự kéo, giật như vậy.Với tâm trạng vừa ấm ức vừa xấu hổ, mí mắt cô gái đã khóc sưng lên trở nên nặng trĩu.

Nhắm mở vài lần, sau đó liền không mở ra được nữa.Không ai có thể đoán trước, sự cố vượt rào này sẽ mang lại kết quả gì.
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
3. Ngậm Vú Em Gái Cả Đêm


Vào lúc tảng sáng, Lương Vũ sau khi tỉnh giấc vì khát, gần như là chạy trối chết.Hắn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Tại sao phòng khách lại biến thành phòng của em gái?!Hắn không chỉ ép em gái ngủ cùng mình.

Khi tỉnh dậy, tay hắn vẫn còn nắm lấy bầu ngực non nớt của em gái.

Núm vú nhỏ, hồng hào bên đó thậm chí còn bị hắn ngậm trong miệng.Không biết đã mút bao lâu, nó đã tròn và căng lên.Bị dọa như vậy, toàn thân người đàn ông toát một lớp mồ hôi lạnh mỏng.

Hoàn toàn tỉnh táo lại.

Hắn cẩn thận nhả thịt mềm trong miệng ra.Chỉ là, trước khi giúp Tiểu Hi đắp chăn, Lương Vũ không nhịn được mà nhìn thêm một cái vào viên tròn, trong suốt, lấp lánh kia.

Đó là núm vú nhỏ mà hắn đã ăn cả đêm...Lương Vũ nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Đẩy cửa phòng khách.

Cả người thả lỏng ngã xuống giường.

Không ngờ thần kinh vừa mới thả lỏng lại căng thẳng như điện giật.

Hắn đột nhiên ngồi dậy, lại mở cửa phòng của Tiểu Hi ra.

Lặng lẽ mang quần áo dưới đất đi.

Rồi trốn về phòng khách.Thật chật vật.Lặp đi lặp lại việc xác nhận mình đã dọn dẹp xong tàn cuộc.

Người đàn ông mới một lần nữa quay lại giường.

Đặt tay lên mắt.

Đến giờ hắn vẫn không thể nghĩ ra tại sao mình lại đi nhầm phòng.Bàn tay dường như vẫn còn thoang thoảng mùi sữa.

Miệng ngậm vú cả đêm, có cảm giác dị vật còn sót lại.Nói hắn không có ý nghĩ gì là giả.

Ngực của thiếu nữ vừa thơm vừa mềm.

Hơn nữa, núm vú đỏ ửng của cô, mềm như đậu hũ.

Mặc dù đã tỉnh táo, môi và lưỡi hắn vẫn vô thức mút vài cái rồi mới không nỡ nhả ra.Như một giấc mộng, một sự cố đầy hương vị.Sau khi rượu tan, phần dưới của người đàn ông đặc biệt thành thật.

Làm chiếc quần lót căng lên.Hắn bực bội ấn vài cái.

Nó vẫn không xẹp xuống.Chết tiệt....Đô Giang Tân Thành là một khu biệt thự nổi tiếng ở Minh Thành.

Những căn biệt thự đơn lập nằm trong khu vực có phong cảnh hồ nước, số lượng ít ỏi và sang trọng.Mà nhà họ Lương tình cờ sở hữu một trong số đó.

Hai anh em Lương Vũ và Lương Hi vẫn luôn ở đây.

Cho dù Lương Vũ đã kết hôn được một năm, hắn vẫn chưa dọn đi.Thường ngày, dì Lý, người giúp việc trong nhà, sẽ dậy sớm làm bữa sáng.

Sau khi hâm nóng và đặt lên bàn ăn, bà sẽ rời đi.

Vì Lương Vũ không thích người lạ ở trong nhà, nên bà cố gắng không xuất hiện trước mặt ông chủ.Những người trẻ tuổi hiện nay thường không thích dậy sớm.

Bà làm việc ở nhà họ Lương nhiều năm, đã sớm nắm rõ lịch sinh hoạt của họ.Nhưng hôm nay, dì Lý phát hiện lịch sinh hoạt của hai anh em nhà họ Lương rất kỳ lạ.

Thậm chí 6 giờ sáng đã xuống lầu ăn sáng."

Chào buổi sáng, ông Lương."

Người xuống sớm nhất là Lương Vũ.

Dì Lý có chút lúng túng đứng ở cửa bếp, chào hắn."

Tôi, tôi không biết hôm nay ngài dậy sớm.

Nhưng bữa sáng sẽ xong rất nhanh.

Xin ngài chờ một lát."

"Không sao.

Là tôi không báo trước."

Lương Vũ thấy vẻ bất an của dì Lý, ôn tồn giải thích: "Dì cứ làm việc của mình đi."

Hắn không phải dậy sớm.

Mà là sau khi tỉnh lại lúc sáng, căn bản không ngủ lại được.

Trong đầu toàn là những thứ không nên nghĩ.

Bực bội, khó chịu, hắn dứt khoát xuống lầu làm việc khác để phân tán sự chú ý.Đột nhiên, phía sau cầu thang lại vang lên tiếng dép "lộc cộc".

Lòng Lương Vũ căng thẳng trong chớp mắt.

Hắn không khỏi nín thở quay đầu lại.Là Lương Hi đi xuống.

Cô gái nhỏ làm tâm trí hắn rối bời."

Anh...

Chào buổi sáng."

Lương Hi khẽ khàng.

Cô không ngờ anh trai cũng ở dưới lầu.

Trong lòng lập tức hoảng loạn.Tối qua, sau khi say rượu, anh trai đã làm loạn trên ngực cô.

Không biết kiềm chế lực.

Mút làm bên ngực phải của cô có chút đau.

Có lẽ là do sơ ý xoay người đụng phải, sáng nay cô bị đau đột ngột mà tỉnh giấc.Cũng không biết anh trai đã đi từ khi nào.

Hắn có biết mình đã làm chuyện hoang đường gì tối qua không?Bàn tay đặt bên cạnh người không khỏi nắm chặt.

Cảm giác đau nhức ở ngực luôn giúp cô hồi tưởng lại chuyện tối qua.Lương Vũ cố tỏ ra bình tĩnh: "Tiểu Hi, sao dậy sớm vậy?"

Khi nói, ánh mắt người đàn ông mơ hồ không chắc chắn.

Trước khi đi, hắn đã giúp cô chỉnh lại quần áo và chăn.

Nhưng điều đó không đảm bảo cô gái sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường.Vài giờ trước, Tiểu Hi còn bị hắn bú vú.

Trước mặt cô, hắn thực sự khó lòng đối diện.

Chỉ cần liếc nhìn cô một cái cũng làm tim hắn đập nhanh.Vì vậy, Lương Vũ đã bỏ lỡ cơ hội nhận ra rằng em gái cũng hoảng hốt như mình.
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
4. Nằm Lên Đùi Anh Trai


Lương Hi nắm chặt tay trên lan can.

"Anh không phải nói, sáng nay muốn đưa chị dâu đi bệnh viện sinh em bé sao?"

Cô vốn cũng muốn đi cùng, nhưng anh trai không đồng ý.Lý do từ chối là vì Lương Hi từ nhỏ sức khỏe không tốt.

Thường ngày không có việc gì quan trọng, cô đều ở nhà tĩnh dưỡng.Cô nghĩ nếu anh trai đã nói không cần đi, vậy cô cứ dậy sớm để tiễn họ.

Thể hiện chút tình cảm của một cô em chồng là được."

À...

đúng rồi."

Lương Vũ sờ sờ mũi.

Hắn đã quên mất chuyện này.

Mấy ngày nay làm việc liên tục, lại thêm cú sốc lúc tảng sáng, đại não gần như muốn đình công.Lúc này, dì Lý bưng bữa sáng ra.

Ngạc nhiên "A" một tiếng.

"Tiểu Hi cũng dậy rồi.

Mau đến ăn sáng đi, đừng để bụng đói."

Lương Hi quanh năm ở nhà tĩnh dưỡng, bà nhìn thấy Lương Hi tương đối nhiều.

Nhưng cơ bản không chạm mặt Lương Vũ.

Nên thái độ của bà đối với Lương Hi thân thiện hơn rất nhiều."

Vâng, chào buổi sáng dì Lý."

Khi cô gái xuống lầu, trước ngực dường như có hai con thỏ trắng lớn đang nhảy loạn xạ.

Lương Vũ nhìn không khỏi đỏ mắt.

Bụng dưới đột nhiên căng thẳng.

Hắn vội vàng ngồi xuống, nương theo bàn ăn để che đậy một chút.

Thần sắc hơi có chút chật vật.Có lẽ cả hai đều có những lo lắng, băn khoăn riêng.

Họ cùng im lặng ăn xong bữa sáng.Ăn xong khoảng 7 giờ.

Lương Vũ ngồi trên sofa, một mặt chờ Chu Oánh thức dậy, một mặt lật xem tài liệu khô khan.

Lương Hi chậm rãi ngồi bên cạnh.

Vì tim phổi không khỏe, mỗi lần ăn xong, nàng sẽ đặc biệt buồn ngủ.

Vô thức, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến.Lương Hi ngáp: "Anh ơi, ngáp...

Em buồn ngủ quá.

Cho em nằm một lát nhé..."

Ánh mắt không cần nhìn cô.

Người đàn ông nhìn chằm chằm tài liệu, nâng khuỷu tay lên.

Rất nhanh, một cái đầu nhỏ phối hợp một cách ăn ý gối lên đùi hắn.

Cọ cọ, lẩm bẩm vài câu gì đó, rồi lập tức bất động, ngủ thiếp đi.Chiếc sofa da màu đỏ sẫm đặt giữa phòng khách.

Một người đàn ông đang ngồi trên đó.

Lưng tựa vào sofa thoải mái.

Ngay cả như vậy cũng có thể nhìn ra vóc dáng cao lớn của hắn.Người đàn ông mặc một bộ vest đen thẳng thớm.

Vì đang ngồi, ống quần hơi vén lên, để lộ một đoạn mắt cá chân được bọc trong vớ xám.

Xương mắt cá chân tinh tế nhô lên, thêm một chút gợi cảm cho người đàn ông trưởng thành.Nhưng, không hợp với khí chất của người đàn ông là một cô gái nhỏ đang gối đầu trên đùi hắn.

Cô dường như đã ngủ rất say.

Khuôn mặt bị một lọn tóc đen che lấp.

Chỉ có thể thấy đôi mắt nhắm chặt với hàng mi dày.

Sống mũi thanh tú, cao.

Và đôi môi hồng nhạt, căng mọng.Chu Oánh đỡ bụng đứng ngơ ngẩn trên cầu thang.

Thần sắc phức tạp.

Cô không ngờ mình dậy muộn một chút lại nhìn thấy cảnh tượng này.

Rất đẹp, nhưng cũng rất làm cô ghen tị.Bàn tay người đàn ông đang cầm iPad có khớp xương rõ ràng.

Đầu ngón tay dùng sức nên có chút trắng bệch.

Một tay rảnh rỗi vô thức cuộn lọn tóc đen dài vào ngón tay.Dường như làm cô gái nhỏ đau, cô "ưm ư" một tiếng, lật người.

Mặt từ hướng ra ngoài quay vào trong.

Hoàn toàn không biết hơi thở ấm áp của mình đang phả vào bụng người đàn ông.

Trán cô cọ vào vùng nhạy cảm của hắn.Dường như nhận thấy cảm giác khác thường ở bụng dưới.

Lương Vũ cúi đầu nhìn xuống.

Khóe mắt giật giật.

Hắn nên làm thế nào để di chuyển đầu em gái mà không đánh thức cô đây.

Hắn đang không biết làm sao thì trên cầu thang truyền đến một giọng phụ nữ hơi sắc."

Ông xã, Tiểu Hi sao lại ngủ trên đùi anh?

Anh mau bảo Tiểu Hi dậy đi, ngủ tiếp chân anh sẽ tê đấy."

Chu Oánh vừa chậm rãi xuống lầu, vừa tiếp tục nói: "Tiểu Hi mệt sao không về phòng ngủ?

Chẳng lẽ sofa thoải mái hơn giường sao?"

Lương Vũ nghe thấy lời của vợ, không khỏi nhíu mày.Rõ ràng vợ hắn đang nói với hắn, nhưng lại có một cảm giác sắc nhọn khó hiểu.

Hắn vô thức cúi đầu nhìn xem em gái có tỉnh không.Lương Vũ đang định nói gì đó, Chu Oánh ôm bụng tròn đứng trên cầu thang.

Trên mặt lộ ra một tia mỉa mai, không khỏi làm ngực hắn nặng trĩu.Lương Vũ thở ra một hơi khó chịu.

Dịch người ra, đi đến đỡ Chu Oánh xuống lầu.Vừa xuống lầu, vừa giải thích: "Tiểu Hi vừa ăn sáng xong, mệt.

Vì để tiễn em đi bệnh viện nên mới chờ ở phòng khách..."

"Em giận dỗi gì với Tiểu Hi vậy?" mấy chữ sau hắn không nói ra.

Sợ ảnh hưởng đến tâm trạng nhạy cảm của phụ nữ có thai.Người đàn ông rũ mi mắt xuống, che đi vẻ mệt mỏi trong mắt.

Lần đầu tiên trong lòng hắn nảy sinh một tia nghi ngờ.

Có phải quyết định của hắn đã sai rồi không...
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
5.Khó Nén Nỗi Ấm Ức


"Chào buổi sáng, chị dâu."

Cô gái nhỏ trên sofa dụi mắt, giọng còn mang theo vẻ khàn khàn đặc trưng của người mới ngủ dậy.Nghe thấy giọng em gái, Lương Vũ xoay người lại, đi đến, kéo tay nàng xuống."

Đừng dụi mắt nữa.

Giờ anh đưa chị dâu em đi bệnh viện.

Nếu em còn buồn ngủ thì lên lầu ngủ đi.

Đừng ở phòng khách, sẽ bị cảm lạnh."

Lương Hi để hắn xoa đầu, cười nói vâng.Chu Oánh đứng sau lưng họ, khẽ hừ mũi.

Cô không muốn thấy Lương Vũ và em gái hắn ở gần nhau lâu, liền lấy cớ giục hắn."

Ông xã, sắp đến giờ rồi.

Giờ em không muốn ăn sáng.

Lát nữa đến bệnh viện ăn cơm cữ ở đó cũng được.

Đi nhanh đi thôi."

Từ khi kết hôn với Lương Vũ, cuộc sống phu nhân giàu có thoải mái sau hôn nhân làm Chu Oánh rất hài lòng.

Nơi duy nhất cô cảm thấy không hài lòng chính là cô em chồng Lương Hi.Không đúng, không nên nói là không hài lòng, mà là phẫn nộ.Vừa nhìn thấy Lương Hi, Chu Oánh lại nhớ đến tài liệu đã lật trong thư phòng của chồng.

Nội dung trên đó cứ như ở trước mắt, mỗi khi nhớ lại đều làm cô hận thấu xương.Hai vợ chồng vừa ra khỏi nhà, Chu Oánh quay đầu lại thấy cửa đã đóng, liền cười hỏi chồng: "Ông xã, chờ em bé sinh ra, trong nhà náo nhiệt quá có làm phiền Tiểu Hi tĩnh dưỡng không?"

Lương Vũ nhìn nàng một cái, giọng bình thản: "Trong nhà náo nhiệt một chút cũng tốt."

Chu Oánh bực bội quay mặt đi.

Cô cắn răng nhịn.

Trên mặt khôi phục vẻ bình tĩnh, nở một nụ cười dịu dàng với chồng....Tiếng động cơ xe dần đi xa.Ngoài cửa, mặt trời đã lên cao.

Phòng khách lại trở về yên lặng.

Chỉ còn một vệt nắng vàng ấm áp in trên sàn nhà.

Lấp lánh vài hạt bụi nhỏ lơ lửng trong không khí.Nụ cười trên mặt cô gái lập tức biến mất.

Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm ngón tay, ngẩn người.Vừa nãy, anh trai sờ tóc cô làm da đầu cô đau nhói, cũng làm cô tỉnh ngủ.

Nhưng gối lên chân anh trai thật thoải mái, nên cô tiếp tục nằm mơ màng.

Cứ như một chú mèo buồn ngủ, cô nằm lỳ trên đùi anh không chịu dậy.Những lời của Chu Oánh, cô tự nhiên nghe thấy, và cũng hiểu.Chu Oánh không thích nhìn thấy cô và anh trai thân thiết.

Khi có anh trai ở đó thì còn đỡ.

Có khi chỉ có cô ở nhà, Chu Oánh nói những lời đó ẩn chứa kim châm, làm cô rất ấm ức.Nhưng rõ ràng, trước khi kết hôn, chị dâu không như vậy...

Chị ấy sẽ dịu dàng xoa đầu cô, nói rằng chị rất thích Tiểu Hi, sau khi kết hôn với anh trai sẽ đối xử tốt với cô em gái này.

Sau này, khi nhận ra thái độ của Chu Oánh thay đổi, Lương Hi đã cố gắng kiềm chế bản thân, giữ khoảng cách với anh trai.Một năm nay, cô và anh trai chỉ có những cái ôm hạn chế và một vài lần tiếp xúc bình thường.

Từng nụ hôn "chúc buổi sáng", "chúc ngủ ngon" đều đã được thu lại.

Chỉ khi lén lút ở một mình với anh trai, cô mới có thể làm nũng như trước.Lương Hi sắp không chịu nổi rồi.

Từ nhỏ được anh trai nuông chiều, lại vì bệnh tật, cô luôn sống như một chú chim trong lồng.

Chỉ có Lương Vũ mới đưa cô ra ngoài đi dạo.

Sẽ ở bệnh viện bầu bạn với cô.

Hắn giống như chiếc chìa khóa có thể mở chiếc lồng sắt, để cô có thể bay ra ngoài một lát.Nhưng cuộc sống vốn dĩ hạnh phúc đột nhiên thay đổi.

Lương Vũ quyết định kết hôn.

Lương Hi không thể tùy hứng mà làm liên lụy anh trai.

Hơn nữa, cô cũng mơ hồ đoán được lý do anh trai lựa chọn kết hôn.Công ty đá quý Trung Khôn càng làm càng lớn.

Lương Vũ cần một người vợ tề gia nội trợ có năng lực.Lương Hi không chỉ một lần nghĩ rằng, nếu cô khỏe mạnh, có thể giúp đỡ, có phải anh trai sẽ không cần kết hôn không?

Nhưng trên thực tế, cô ốm yếu, căn bản không thể san sẻ bất cứ điều gì.Vì anh trai, cô đã nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.

Nhưng sự xa lánh của chị dâu, và cả sự vô tâm của anh trai...

Cảm xúc đó đã đến bên bờ vực sụp đổ.Lương Hi không hiểu.

Cô và anh trai đã là anh em 16 năm.

Dựa vào đâu mà yêu cầu họ phải xa lạ như người dưng mới được?Giống như một chú cừu tội nghiệp rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Cô gái lặng lẽ khóc, chạy lên lầu.

Hoàn toàn không màng đến cơn đau ở tim phổi khi chạy nhanh.Hậu quả đến rất nhanh.

Lương Hi nhận thấy mình có dấu hiệu khó thở.

Lập tức run rẩy tay, uống một viên thuốc.

Uống thuốc xong, cô ôm gối, ngồi trên sàn nhà cạnh giường, nhìn chằm chằm vào cánh cửa.Cô gái nhạy cảm, đa cảm.

Tối qua bị anh trai dọa cho sợ.

Chưa được nghỉ ngơi tốt, tâm trạng vốn đã u uất.

Giờ lại bị chị dâu châm chích.

Làm sao có thể kìm nén cảm xúc mất kiểm soát?Những giọt nước mắt nóng bỏng từng giọt rơi xuống sàn đá.

Dần dần bay hơi dưới ánh nắng mặt trời, không để lại dấu vết.
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
6. Đưa Em Gái Ra Ngoài Ăn Cơm


Sau khi hoàn tất thủ tục nhập viện cho Chu Oánh, Lương Vũ ở lại phòng bệnh một lúc, thoáng cái đã gần đến trưa.Ngoài phòng bệnh, Vương trợ lý đang chờ hắn.

Thấy Lương Vũ đi ra, vội vàng tiến lên báo cáo lịch trình hôm nay.

Công việc quá nhiều, Lương Vũ nhìn đồng hồ, quyết định không về nhà mà đi thẳng đến công ty.Không có gì bất ngờ, hắn bận rộn đến tận giờ ăn tối.

Lương Vũ kéo theo sự mệt mỏi về đến nhà, đột nhiên cảm thấy trống trải.Trong nhà thiếu vắng một người, lại hiếm khi yên tĩnh như vậy.

Căn biệt thự nhà họ Lương vốn náo nhiệt suốt một năm, dường như lại trở về những ngày tháng bình lặng trước khi hắn kết hôn.Đẩy cửa phòng chiếu phim, Tiểu Hi quả nhiên đang xem phim ở đó.

Hắn lặng lẽ đứng ngoài cửa, ngẩn người.Bóng dáng cô gái nhỏ nhắn, chiếc sofa cỡ bình thường bị cô làm cho rộng lớn và trống vắng.

Trong ánh sáng tối lờ mờ, nàng trông cô đơn và đáng thương.Một chút đau lòng nhẹ nhàng lướt qua.

Lương Vũ nhìn đồng hồ, suy nghĩ một lát.

"Tiểu Hi, tối nay anh đưa em đi ăn cơm nhé.

Em muốn ăn gì?"

Buổi sáng sau khi đã khóc thầm, Lương Hi cố gắng kiềm chế sự bất an trong lòng.

Cô không ngừng an ủi bản thân, anh trai sẽ không bỏ rơi cô.

Hôm nay đúng thứ năm, có giáo viên gia đình đến dạy học.

Nàng không rảnh suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn theo thầy nghe hết cả ngày học văn."

Thật hả?"

Lương Hi nghe anh trai nói, mắt sáng lên.

"Em muốn ăn hải sản."

Lương Vũ gật đầu, nghiêng đầu ra hiệu cô lên lầu thay quần áo.

Ánh mắt dõi theo em gái, sự cô độc trên người cô gái nhỏ dường như tan biến.

Thay vào đó là sức sống vui vẻ.Khóe miệng hắn vô thức cong lên một nụ cười, rồi lại nhanh chóng tan biến.

Người đàn ông thở dài.

Thời gian tới hắn vẫn phải tiếp tục tăng ca, không có thời gian ở bên Tiểu Hi.

Cô chắc lại phải một mình ở nhà rồi....Bàn tay người đàn ông rất lớn.

Tập thể hình quanh năm khiến mu bàn tay hắn nổi gân xanh, nhưng bàn tay ẩn chứa sức mạnh đó lại lỏng lẻo đặt trên vô lăng.Lương Hi liếc nhìn vài lần, bỗng nhiên có chút không tự nhiên dời tầm mắt.

Trong đầu cô hiện lên vẻ mạnh mẽ, bá đạo của bàn tay này khi nắm lấy một nơi nào đó.

Khác hoàn toàn với vẻ lười biếng hiện tại.Ý thức được mình đang nghĩ gì, Lương Hi cuống quýt thắt dây an toàn.

Vừa cúi đầu cài khóa, vừa hỏi: "Anh, sao hôm nay đột nhiên lại muốn đưa em ra ngoài ăn cơm?"

Lương Vũ trả lời không mấy để tâm: "Thấy em ngày nào cũng ở nhà một mình, tội nghiệp.

Giờ rảnh thì đưa em đi chơi nhiều hơn."

Sau khi hắn nói xong, trong xe im lặng một lúc.

Hắn mới phát hiện cô gái không nói gì.

Yên lặng đến kỳ lạ.

Lướt mắt qua, Lương Hi đang hờn dỗi nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng mím chặt.Anh trai thối, cô đã ngầm tha thứ cho hành vi tối qua của hắn.

Vì thế cả ngày giả vờ như không có gì.

Giờ còn chọc tức cô.

Đừng tưởng cô không dám giận dỗi thật nhé!Nhớ lại lời mình vừa nói, người đàn ông không khỏi bật cười.

Hắn dỗ dành: "Hôm nay đưa em ra ngoài, là vì đột nhiên nhận ra đã có chút lơ là em gái.

Nên mới tranh thủ thời gian đi cùng em."

Lương Vũ liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của em gái, hơi xuất thần.Vẻ mặt này của em gái không hề xa lạ.

Hắn chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Một năm nay cô dường như ít cười đi rất nhiều.Lương Vũ nén lại cảm xúc khó tả trong lòng.

Hắn không còn ở cái tuổi bồng bột, nông nổi nữa.

Hắn biết rõ có những trách nhiệm mình không thể không gánh vác.

Ngược lại, vô hình trung lại làm tổn thương những người thân cận nhất.Nghe anh trai nói vậy, Lương Hi mới chậm rãi quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn.

Trước mặt Lương Vũ, cô vô thức tự tin hơn bình thường.

Cô hừ một tiếng, nũng nịu: "Em không muốn nghe anh nói chuyện, chỉ toàn chọc tức em.

Em muốn nghe nhạc."

Lương Vũ cười, khởi động xe và lái đi.Họ đến một nhà hàng tư nhân.

Vừa đến nơi, người phục vụ tươi cười, dẫn họ đến phòng quen thuộc.

Miệng không ngừng nói chuyện phiếm."

Đã lâu không thấy ông Lương và cô Lương đến.

Hôm nay hai người đến đúng lúc.

Quán vừa nhập một lô hải sản tươi ngon, toàn là món mà cô Lương hay gọi."
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
7. Hắn Muốn Ăn Một Loại Bào Ngư Khác


Người phục vụ không hề hay biết, câu nói đầu tiên của hắn đã chọc vào tổ ong vò vẽ.Tại sao lâu như vậy không đến?

Lương Hi vẫn còn giận.

Cô cúi mắt, không hé răng.Lương Vũ chỉ cảm thấy em gái vô cùng đáng yêu.

Hắn nén cười gật đầu, vẫy tay: "Vậy thì tất cả những gì em thích đều lấy cả đi."

Lương Hi đã lâu không đến đây, hoàn toàn quên mất phòng này có thiết kế đặc biệt.Không may là trước khi ra ngoài tối nay, Lương Hi đã hào hứng mặc chiếc váy mới.

Một chiếc váy liền màu trắng, ôm eo vừa vặn, tôn lên những đường cong mềm mại.

Chiều dài chỉ đến trên đầu gối hai tấc, để lộ một đôi chân trắng nõn, thon dài.Khi Lương Hi cúi người tháo giày, chiếc váy tự nhiên co lên.

Vô tình để lộ nửa dưới vòng mông.Lúc này, Lương Vũ đứng ngay sau lưng em gái.

Vị trí riêng tư của thiếu nữ đột nhiên đâm vào mắt hắn.

Như bị châm, hắn nhanh chóng dời mắt đi.Nhưng những gì nên thấy và không nên thấy, đều đã được cặp mắt sâu thẳm kia nhìn thấy rõ ràng.Bên tai hắn có chút nóng lên.

Hắn không ngờ em gái lại mặc một chiếc quần lót có kiểu dáng cực kỳ gợi cảm.

Được vòng eo thon gọn tôn lên, vòng mông của cô gái trông đặc biệt đầy đặn.

Mảnh vải hình tam giác nhỏ hẹp dường như không thể chứa trọn vòng mông tròn trắng.

Ép thịt mông đến căng cứng, như thể giây tiếp theo sẽ bị nổ tung.Vị trí riêng tư của thiếu nữ lóe lên trong chớp mắt.

Lớp vải hẹp dài bọc lấy hai cánh môi, tạo ra hình dáng giống như bào ngư.

Giữa chân ép ra một khe hở đầy đặn.

Làm người ta có chút ngứa ngáy trong lòng, muốn vươn tay ra nắm thử xem nó mềm đến mức nào.Sau khi cởi giày, hai chân dài của em gái thay phiên nhau, quỳ trên sàn giống như một con mèo nhỏ bò đến bên bàn.

Phía sau, ngây thơ để lộ vòng mông.

Vừa bò vừa lắc eo.Bàn tay người đàn ông đang đút trong túi quần, lặng lẽ nắm chặt.

Trong đầu hắn lại miên man suy nghĩ.Nếu nàng có một cái đuôi, có lẽ nó sẽ thuận theo mà phe phẩy.

Cảm giác đó như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng cào vào lòng hắn.Tư thế quỳ bò của Tiểu Hi rất thích hợp.

Chỉ cần vươn tay ra là có thể kéo chiếc quần lót gợi cảm đó xuống.Hắn muốn xoa nắn cái vòng mông giống như cục bột này.

Chơi đủ rồi, hắn sẽ tách nó sang hai bên.

Nhìn bào ngư ẩn sâu bên trong.

Sau đó lột ra, liếm một chút.Hình ảnh ố vàng trong ký ức đột nhiên rõ ràng hơn.

Lương Vũ nhớ ra cổ áo rộng của em gái.

Hắn mơ hồ nhớ rằng quầng vú của cô gái có màu hồng nhạt.Người đàn ông không nhịn được mà tâm trí rối loạn.

Hắn chưa từng thấy vị trí riêng tư của một thiếu nữ 16 tuổi.

Một người được hắn nuông chiều lớn lên như em gái, nơi đó không biết sẽ hồng hào, mềm mại đến mức nào.Vô thức hắn vuốt ve vết chai mỏng trên ngón giữa.

Hắn không biết nó có làm em gái đau không.

Nếu nơi đó đủ ẩm ướt, hắn có thể rút ra, đâm thẳng một phát đến đáy...Ngày nào cũng đối diện với một cô gái nhỏ hay làm nũng, có người đàn ông nào có thể giữ được lòng mình yên như nước?Hắn dùng sức nhắm mắt lại.

Lương Vũ hắng giọng, theo sau cởi giày, ngồi xuống.Đột nhiên, với tư cách là anh trai, lòng Lương Vũ nhanh chóng bị một nỗi lo lắng bao trùm.Hắn là đàn ông, đương nhiên hắn cũng hiểu đàn ông.

Suy nghĩ thì là suy nghĩ, nhưng hắn không thể làm tổn thương em gái được.Nhưng Tiểu Hi lớn lên xinh đẹp.

Khí chất thuần khiết nhưng không kém phần quyến rũ đó không biết đã làm biết bao nhiêu người đàn ông đổ gục.

Cô đã mười mấy tuổi mà vẫn tùy tiện như vậy.

Nếu ra ngoài, chẳng phải rất dễ bị hại sao?!Lương Vũ âm thầm hạ quyết tâm phải rèn cô cái thói quen này.Suốt bữa ăn, Lương Vũ ăn có chút lơ đễnh.

Đầu đũa vừa chạm vào miếng bào ngư trên đá, đột nhiên giật mình, nhanh chóng chuyển sang con hàu sống bên cạnh.Lương Hi cắn đũa, nghi hoặc nhìn hắn.

"Anh không ăn bào ngư sao?

Em vừa thử, ngon lắm.

Hải sản ở đây đúng là hôm nay mới đến, đặc biệt tươi ngon!"

Lương Vũ chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại.

Hắn không phải không ăn bào ngư, mà là muốn ăn một loại bào ngư khác.
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
8. Em Gái Muốn Ôm Một Cái


Ý nghĩ vừa lóe lên, hắn lập tức đen mặt, rồi làm bộ bình tĩnh nói: "Vậy Tiểu Hi ăn nhiều một chút, gần đây anh không muốn ăn món này."

"Vâng."

Cô gái không hiểu, ngoan ngoãn gật đầu.Những món ăn hợp khẩu vị lần lượt được mang lên làm cô quên đi mọi phiền muộn.

Vui vẻ gắp ăn không ngừng.

Món nguội gần như bị cô ăn hết quá nửa.Đợi đến khi Lương Vũ cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn thấy "chiến trường" trên bàn, hắn giật mình.

Nhanh chóng gạt đũa của cô ra."

Không thể ăn nữa, Tiểu Hi, con sẽ khó chịu đấy."

Lương Hi chột dạ: "Em biết rồi mà!"

Nói là vậy, cô nhìn chằm chằm mặt bàn một lúc, vẫn chưa từ bỏ ý định.

Hai tay chắp trước ngực cầu xin: "Miếng cuối cùng thôi được không?"

Thấy Lương Vũ không phản ứng, cô liền bò lại gần, ôm lấy hắn.

"Tiểu Hi muốn ôm một cái.

Anh trai là tốt nhất mà ~"Lương Vũ vừa thấy cô như vậy, gân xanh trên trán hắn lập tức giật giật.

Tiểu Hi quá hiểu cách đối phó với hắn.

Hắn không có nhiều lần giữ vững được lập trường khi em gái làm nũng.Quan trọng hơn là, hắn vừa mới có tiếp xúc thân mật với em gái.

Trong lòng có không ít áy náy và thương xót.

Trong tình huống này, hắn căn bản không chống đỡ nổi nàng làm nũng.Lương Vũ vẫn cố gắng giãy giụa một chút: "Tiểu Hi, ngoan.

Mau ngồi lại đi.

Lần sau anh đưa em đến ăn lại không được sao?"

Lương Hi tinh ranh nói: "Anh chưa nghe nói không ai có thể hai lần bước vào cùng một dòng sông sao?

Sashimi lần sau và lần này không phải là cùng một con cá.

Em chỉ muốn ăn cái này thôi.

Xin anh, xin anh mà..."

Nửa cánh tay của người đàn ông bị cô gái ôm càng lúc càng chặt.

Lọt thỏm trong bộ ngực mềm mại của thiếu nữ.

Cảm giác mềm mại trên khuỷu tay rất quen thuộc.

Quen thuộc đến nỗi chưa lâu trước đây, hắn còn xoa nắn nó.Cô gái vẫn vô tư, hồn nhiên kéo cánh tay người đàn ông qua lại.

Lớp váy mỏng manh căn bản không ngăn được nhiệt độ cơ thể của thiếu nữ.

Giống như mang theo điện, hai bầu ngực mềm mại cọ vào khuỷu tay hắn tê dại.

Gần như làm hắn mất đi tri giác nửa người.Vốn dĩ Lương Vũ đã bận đến tạm thời quên đi sự cố tối qua.

Nhưng vì sự va chạm vô tình này, trước mắt hắn dường như hiện ra bầu ngực non của thiếu nữ trong bóng tối.

Mơ hồ còn ngửi thấy mùi sữa ngọt ngào.Lòng bàn tay hơi ngứa.

Dường như khao khát muốn kiểm soát sự mềm mại không an phận đó.

Bao phủ lấy ngọn lửa đang bùng lên.Đó là em gái bảo bối của hắn.

Không thể.Dục vọng hung hãn không có lý lẽ, nhưng lại bị tình yêu thương của người đàn ông dành cho em gái đè nén.Lương Vũ vội vàng rụt tay lại.

Vô tình lỡ lời, hắn mơ mơ hồ hồ đồng ý.

Vừa nói ra khỏi miệng, hắn liền biết không thể thu lại được nữa.Thành công sau đó, Lương Hi cười giống như một con chuột nhỏ ăn vụng thành công.

Cô nhanh chóng bò lại chỗ ngồi, gắp miếng mỡ nhất cho vào miệng.Bữa cơm này làm Lương Vũ mệt mỏi trong lòng.

Cô gái nhỏ cái gì cũng phải để hắn bận tâm, còn thích trêu chọc người khác, khiến hắn nảy sinh những ảo giác không nên có.Lương Vũ không biết, tối đó về nhà, em gái đã lén lút vào nhà vệ sinh.

Dịch vị cuồn cuộn, nôn ra quá nửa bữa tối.Lương Hi nôn đến mắt rưng rưng.

Xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.

Cổ họng bị dịch axit chảy qua có cảm giác nóng rát.

Cũng may sau khi nôn ra thì cảm thấy thoải mái hơn một chút.Những gì hắn lo lắng đã đúng.

Lương Hi thực sự khó chịu.

Suy nhược tim phổi không chỉ mang đến bệnh tật từ nhỏ, mà còn làm các chức năng cơ thể suy yếu.Nhưng cô không dám cho anh trai biết.

Cô trốn trong phòng, thành thục tìm thuốc uống."

Không phải vấn đề lớn, chỉ là nôn mửa thôi."

Cô nghĩ một cách lạc quan: "Mình tự xử lý được."

Đưa Tiểu Hi ra ngoài ăn cơm là khoảng thời gian rảnh rỗi mà Lương Vũ phải chen lấn để có được.

Việc ở Trung Khôn vẫn chưa giải quyết xong.

Sau khi giao Chu Oánh cho bệnh viện chăm sóc, hắn cuối cùng cũng có thể dành chút thời gian để xử lý công việc về mỏ khoáng.Sáng sớm ngày hôm sau, Lương Vũ đi làm, bận rộn đến gần như thức trắng đêm.

Mãi đến 5 giờ sáng, hắn mới đi ngủ.
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
9. Tưởng Tượng Đến Em Gái Liền Mất Kiểm Soát Mà Bắn Ra


"Linh linh linh..."

Điện thoại trên tủ đầu giường vang lên.

Một bàn tay sờ soạng, vớ lấy điện thoại."

Ông xã, sao anh vẫn còn ngủ?"

"Có chuyện gì vậy Tiểu Oánh?

Có chuyện gì xảy ra sao?"

Giờ này vợ gọi điện thoại tới, Lương Vũ từ trong cơn mơ màng cố gắng tỉnh táo hơn.Đầu dây bên kia, Chu Oánh cười cười: "Không có gì.

Chỉ là ở bệnh viện hơi chán."

Nàng lén chú ý tài khoản mạng xã hội của Lương Hi.

Phát hiện tối qua cô đã đăng một tấm ảnh chụp đèn xanh đèn đỏ qua cửa sổ xe.Lương Vũ nghe ra vẻ không vui của cô, ôn hòa giải thích: "Anh thức trắng đêm để xử lý công việc ở công ty.

Vốn định ngủ bù xong sẽ đến bệnh viện thăm em."

Hắn thở dài, không nói thêm gì nữa."

À, xin lỗi ông xã.

Vậy anh ngủ tiếp đi nhé!"

Chu Oánh vội vàng kết thúc cuộc gọi, để chồng nghỉ ngơi cho tốt.

Vẻ dịu dàng, chu đáo.Lương Vũ không biết, đầu dây bên kia, Chu Oánh sau khi cúp điện thoại, giận dữ gọi lại.

Chỉ là lần này, đối tượng trò chuyện là cô bạn thân Giai Giai của cô.Y tá đi ngang qua cửa phòng bệnh ngạc nhiên che miệng.

Cô nhìn số phòng, bước nhanh vào trạm y tá, nhỏ giọng buôn chuyện với đồng nghiệp trực ban."...

Nhà giàu quả nhiên... hiệp nghị..."

"Thật sao..."

"..."...Bị điện thoại đánh thức, người đàn ông không khỏi bực bội.

Không vì gì khác, mà là thứ ở hạ thân đang không an phận, thẳng tắp dựng lên.

Đẩy chiếc quần ngủ rộng thùng thình ra một cái lều cao ngất.Bàn tay to thiếu kiên nhẫn ấn xuống, cố gắng dùng hành động vô ích này để dập tắt ngọn lửa đang bùng lên ở bụng.

Nhưng vừa di chuyển bàn tay, vật thô to đó lại bắn ngược trở lại, gào thét muốn vào trong động vui chơi.Lương Vũ nhắm mắt, đưa tay vào trong quần, nắm lấy vật thịt vuốt ve lên xuống.

Ngón tay cái nhẹ nhàng xoa bóp rãnh ở đỉnh.

Sau khi ẩm ướt, hắn bôi lên thân, rồi thủ dâm.Ngoài cửa sổ, trời đã sáng rõ.

Ánh nắng không cần đèn cũng đủ để chiếu rõ sự hoang dâm trong nhà.Nếu có người đẩy cửa phòng hắn, sẽ thấy một người đàn ông trần truồng phần trên, dường như đang ngủ say.

Nhưng mép quần lại ngạo nghễ lộ ra một thứ đáng kiêu ngạo.

Bàn tay to không ngừng vuốt ve, lên xuống.Kim phút đã đi được hơn nửa vòng.

Bàn tay người đàn ông vuốt rất nhanh, cổ tay gần như xuất hiện tàn ảnh.

Cứ ba, bốn cái lại kèm theo một tiếng thở dốc trầm thấp.Vuốt đến da thịt hơi rát, Lương Vũ vẫn không lên đến đỉnh.

Hắn nghẹn đến mức dương vật tím tái, gân xanh cũng sung huyết nổi lên.Một tia sáng chợt lóe lên.

Như là nghĩ đến một người.

Dù đang lên cao, phần đỉnh đã muốn phun ra.Hắn đột nhiên ngồi dậy, tay tăng tốc hành động.

Vuốt ve mấy chục cái, cuối cùng theo một tiếng rên rỉ, thứ cao ngất đó phun ra từng luồng dịch đặc, tanh.Bàn tay người đàn ông có khớp xương rõ ràng, thanh lãnh như một học giả.

Giờ lại dính đầy một bãi dịch trắng.

Sự tương phản mạnh mẽ này bất ngờ làm toát lên sự nam tính gần như bùng nổ.

Cảm giác cấm dục tràn đầy.Đôi mắt sắc bén mở ra.

Lương Vũ bừng tỉnh như vừa từ trong mộng.

Vừa rồi khi thủ dâm, giây phút cuối cùng hắn đã nghĩ đến bầu ngực trong sáng của em gái.

Cơ thể hắn thế mà không tự chủ mà phun ra.Em gái...Cảm xúc dâng trào nhất thời khó bình ổn.

Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn đột nhiên hơi vội vàng muốn gặp Lương Hi.Nghỉ ngơi một lát, người đàn ông liền đứng dậy tắm rửa sạch sẽ, rồi nhanh chóng bước ra ngoài."

Tiểu Hi, con ở đâu?"

Một giọng nói mơ hồ từ dưới lầu truyền đến: "Anh, em ở đây."

Lương Hi đang tập yoga.Sáng nay thức dậy, cô cảm thấy người hơi đau nhức.

Mở ứng dụng ra xem, vừa lúc tìm thấy một bài yoga rất phù hợp với mình.Vừa không kịch liệt, cũng không phức tạp.Cô dừng lại, vẫy tay về phía Lương Vũ ở cửa cầu thang: "Anh!

Anh dậy rồi.

Mau đến giúp em làm động tác kéo dãn đi."
 
Back
Top Bottom