Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 260: Quỹ học bổng



Chuyện hải vận giải quyết hoàn mỹ, ngày hôm sau Cố Nam Sóc nhận được điện thoại của Lương Chấn Bang, hàng đã lên thuyền. Vài ngày sau lại nhận được điện thoại của Đỗ Quốc Cường, hàng đã an toàn đến thủ đô.

Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, Cố Nam Sóc không vội đi làm. Đầu tiên hắn tới gặp hiệu trưởng trung học Nguyên Hoa, và Hiệu trưởng trường cấp hai, còn cả hiệu trưởng trường tiểu học Dương Liễu. Nói với bọn họ về ý định quyên góp tiền thành lập quỹ học bổng của mình. Mỗi học kỳ, năm người thi đứng đầu đều nhận được từ mười tới hai mươi đồng tiền mặt.

Ngoài ra học bổng còn có thêm danh ngạch dành cho học sinh có điều kiện gia đình khó khăn, chỉ cần được giáo viên trong trường chứng thực, đều có thể viết đơn xin học bổng. Nhưng học sinh nào nhận học bổng này, mỗi lần thi cuối kỳ đều phải xếp hạng trước một phần tư. Nói cách khác nếu trong khóa đó có tất cả một trăm học sinh, vậy cần thi được trước 25, yêu cầu này không tính là quá đáng.

Ngoài ra, còn có thêm một mục nữa dành cho các bạn học nữ đã thất học và sắp thất học. Đối với nhóm người này, Cố Nam Sóc chẳng những bỏ ra học phí, mỗi tháng còn trợ cấp bọn họ ba đống tiền sinh hoạt phí. Chỉ cần điểm thi cuối kỳ của bọn họ đạt tiêu chuẩn là được.

Hiệu trưởng Lỗ có chút kinh ngạc: “Vì sao chỉ dành cho các bạn học nữ?”

“Hiệu trưởng, học sinh nam có mấy ai thất học?” Cố Nam Sóc khẽ cười: “Con trai có ai không là bảo bối trong nhà? Chỉ cần gia đình còn có thể lấy ra tiền, sẽ không có chuyện bắt bọn họ nghỉ học. Nếu thật sự khó khăn, bọn họ còn có thể xin học bổng mục hai.”

Thấy hiệu trưởng vẫn định nói thêm, Cố Nam Sóc xua tay: “Đừng nói về yêu cầu thành tích, nếu một trăm người không thi được trước hai lăm, tiếp tục đi học cũng học thành tài sao?”

“Vậy sao cậu chỉ yêu cầu các bạn học nữ đạt tiêu chuẩn?”

“Bởi vì tôi muốn cho bạn học nữ một cơ hội. Rất nhiều gia đình không cho con gái đi học, không phải vì không có tiền, chỉ vì bọn họ là con gái. Trong tình huống này, dù có người trả học phí cho bọn họ, vẫn có người không muốn cho bọn họ đi học. Bọn họ đi học rồi, việc nhà ai làm? Nên phải thêm khoản trợ cấp sinh hoạt phí, để gia đình cảm thấy cho bọn họ đi học có lợi.”

“Con gái trong gia đình kiểu này, sau khi tan học còn rất nhiều việc phải làm, đạt tiêu chuẩn là được. Nếu bọn họ có năng lực, còn có thể lấy thêm học bổng. Nếu bọn họ không có năng lực, coi như cho bọn họ cơ hôi biết chữ, hiểu được một vài tri thức cơ bản, không đến mức có mắt như mù, sẽ không dễ dàng bị người ta lừa gạt.”

Thật ra hắn lập ra quỹ học bổng này, cũng coi như là một loại cổ vũ phái nữ. Cố Nam Sóc muốn bọn họ nhận ra cơ hội học tập của mình không dễ gì có được, bọn họ cần chứng minh giá trị bản thân, chứ không phải cảm thấy có thể hoàn toàn không làm mà hưởng.

Cố Nam Sóc thở dài: “Tôi biết lời mình vừa nói có hơi phiến diện, cũng có bạn nam chưa chắc đã có điều kiện tốt hơn bạn nữ, nhưng dù sao đó cũng là số ít. Năng lực của tôi có hạn, bây giờ chỉ có thể làm được bấy nhiêu, tạm thời giúp các bạn học nữ trước đi.”

Hiệu trưởng Lỗ há miệng, nhưng không nói thêm nữa.

Sau khi thương lượng xong với ba vị hiệu trưởng, Cố Nam Sóc đưa trước cho bọn họ một số tiền, quy định mỗi kỳ trường học sẽ báo cáo lại cho hắn một lần, mỗi năm hắn sẽ tự mình về kiểm toán hoặc là cử người về kiểm toán.

Làm xong chuyện bên này, hắn lại quay về thôn Dương Liễu một chuyến, cố ý tới nhà thăm hỏi trưởng thôn Chu Lai Kim.

Chuyến đi này của hắn cũng có mục đích, hắn định sửa đường cho thôn, đội công trình hắn đã tìm sẵn, chính là Vinh Đạt.

Không cần trong thôn bỏ ra một phân tiền nào, nếu con đường quy hoạch lấn chiếm ruột đất của người dân, hắn còn bồi thường một khoản nhất định. Có chuyện tốt bậc này, Chu Lai Kim vô cùng vui mừng, lập tức triệu tập thôn dân mở cuộc họp, lời tán thưởng Cố Nam Sóc vang lên không dứt. Trong lúc nhất thời, danh vọng của Cố Nam Sóc ở thôn Dương Liễu đã vượt xa mọi người.

“Trước đây không phải mọi người đều nói Cố Kiều được ông trời chiếu cố, có vận may sao? Vậy mà không thấy mang tới lợi ích gì cho thôn chúng ta. Vẫn là Nam Sóc tốt hơn.”

“Lúc này nhắc tới Cố Kiều làm gì! Không nhìn xem cô ta là con cháu nhà ai. Người nhà Cố Trường Quý đều cùng một tính tình, cho dù cô ta có vận may, cũng là chuyện của cô ta, cậu còn muốn được thơm lây sao? Cậu nghĩ mình là người nào của cô ta?”

“Ai muốn thơm lấy? Tôi chỉ không phục thôi. Nhà bọn họ suốt ngày nói, Cố Kiều tốt thế này thế nọ, con cưng của ông trời, có tiền đồ rộng lớn, được bí thư tự mình tới Nguyên Hoa đón người, còn nhận làm con gái nuôi, Hừ! Từ khi nhà bọn họ bám được vào gia đình kết nghĩa kia, đã kiêu ngạo biết bao, luôn dùng mũi nhìn người, cảm thấy cao hơn người khác! Đều là người một thôn, tưởng mọi người không biết gốc rễ nhà bọn họ chắc! Có bản lĩnh như vậy, còn bám được vào nhà bí thư tỉnh, tu sửa đường xá cho thôn chúng ta không phải chỉ cần một câu nói sao? Nhưng nhà bọn họ có làm không?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 261: Nguyên Ứng và Cố Kiều



Lưu Ái Hoa trợn mắt khinh bỉ: “Bây giờ người ta không bám vào bí thư tỉnh nữa rồi. Không thấy nghỉ hè Cố Kiều cũng không về sao? Mấy ngày nay các bà không nghe hai vợ chồng Cố Đại Phát nói chuyện à? Bọn họ tới kinh thành rồi, lần này còn bám được vào nhân vật to hơn bí thư đấy!”

Có người nghe thấy dịch người tới gần hai vợ chồng Cố Đại Phát: “Ai u, nhân vật lớn vậy à? Vậy chắc không chỉ sửa đường đâu nhỉ, hay là xây cho mỗi chúng tôi một căn nhà kiểu tây được không?”

“Ha ha ha! Lấy đâu ra chuyện xây nhà kiểu tây cho chúng ta! Bà không thấy chính nhà bọn họ còn chưa xây sao? Suốt ngày nó có tiền đồ, sợ là toàn bốc phét!”

Hai vợ chồng Cố Đại Phát vừa thẹn vừa giận: “Người ta sửa cái đường, các bà đã hận không thể cung phụng người ta rồi. Bà nghĩ Cố Nam Sóc thật sự tốt bụng, vì mọi người sao? Cậu ta cũng là người trong thôn, bà không nghe cậu ta nói à? Cậu ta làm vậy chỉ vì bản thân về thôn cho tiện, vi đường thôn chúng ta hiện giờ quá khó đi mà thôi.”

Lưu Ái Hoa bĩu môi: “Cả nhà Cố Nam Sóc đều dọn lên huyện rồi, một năm về nhà được mấy ngày? Cậu ấy bỏ ra nhiều tiền sửa đường như vậy, chỉ vì một năm về thôn một hai lần sao? Bà nghĩ cậu ta là kẻ ngốc à? Cậu ta nói vì bản thân, là lời khiêm tốn, không muốn tranh công. Không giống như ai đó, không làm được gì, suốt ngày hận không thể khoe khoang khắp nơi.”

Hai vợ chống Cố Đại Phát bị mắng á khẩu không phản bác được, sau khi về nhà lập tức thương lượng phải viết thư cho Cố Kiều.

Mưu cầu phúc lợi cho mọi người trong thôn là chuyện không thể nào. Có lợi cần gì đưa cho đám người kia, nhưng người trong nhà phải có.

Khi Cố Kiều chưa bám được vào nhân vật lớn kia, cô ta còn có thể buôn bán giúp đỡ gia đình kiếm được không ít tiền. Nhưng từ khi cô ta rời khỏi huyện Nguyên Hoa, việc buôn bán nhà bọn họ không còn được như trước. Cố Kiều càng có tiền đô, thu nhập của nhà bọn họ càng ít đi. Trước đây bọn họ không cảm thấy gì, bây giờ bị người trong thôn khích bác, hai vợ chồng mới nghĩ thông suốt.

Đúng vậy! Chỉ cần nhân vật lớn kia giúp đỡ nhà bọn họ một chút, không phải đủ để bọn họ sống sung sướng sao? Sao không thấy Cố Kiều mưu cầu thứ gì cho nhà bọn họ?

Viết thư! Phải viết thư!

Khi Cố Kiều ở thủ đô xa xôi nhận được thư, căn bản cô ta không thèm để ý, lập tức vo tròn ném vào sọt rác. Cả phong thư dày vài trang giấy, chỉ viết về từ khi cô ta đi, gia đình khó khăn thế nào, ám chỉ cô ta làm làm hết trách nhiệm của con gái cả trong nhà, mỗi câu mỗi chữ đều mang ý đòi tiền, không hề có một câu nào hỏi cuộc sống của cô ta hiện giờ có tốt hay không, có thiếu thốn gì hay không.

Cha mẹ như vậy… Ai…

Trước đây cô ta còn khổ sở vì việc này, còn tìm mọi cách chứng tỏ giá trị bản thân, tăng thêm sức nặng trong lòng cha mẹ, hy vọng cha mẹ có thể quan tâm yêu thương cô ta thêm chút nữa. Cô ta muốn chứng minh với bọn họ, dù mình không phải con trai, vẫn có thể chăm sóc nuôi dưỡng bọn họ lúc tuổi già, để bọn họ có được cuộc sống tốt hơn.

Nhưng bây giờ sẽ không.

Ở nhà bí thư tỉnh mấy tháng, khiến cô ta hiểu ra được, cha mẹ chân chính yêu thương con gái là thế nào. Nhà bí thư cũng không có con trai, dưới gối chỉ có một cô con gái. Bọn họ đối xử với con gái và vợ chồng Cố Đại Phát đối xử với cô ta, hai bên khác nhau như trời với đất.

Cố Kiều hít sâu một hơi, người nhà không dựa vào được, cô ta chỉ có thể dựa vào bản thân.

Thay quần áo xong, Cố Kiều soi gương chỉnh sửa lại đầu tóc, rồi vui vẻ xuống lầu.

Ngoài cửa, Nguyên Ứng đã đứng chờ từ lâu. Cố Kiều vui vẻ như Tiểu Yến Tử chạy tới: “Anh Nguyên Ứng, anh tới lúc nào thế, sao không gọi em?”

“Con trai chờ con gái không phải đương nhiên sao? Cũng không lâu lắm, không sao cả. Hôm nay em mặc bộ này xinh quá.”

Cố Kiều cười thẹn thùng.

Nguyên Ứng nhìn căn nhà trước mặt: “Chuyển qua đây ở đã quen chưa? Anh nói rồi có thể sắp xếp cho em ở nơi tốt hơn, em lại không muốn.”

“Đương nhiên không muốn rồi. Đâu phải em không có tiền, nhưng thuê chỗ này rất tốt. Anh Nguyên Ứng, hôm nay chúng ta đi đâu?”

“Vài ngày trước đã mang em đi thăm Cố Cung với Trường Thành rồi, hôm nay dẫn em đi ăn vài món ngon nhé. Nhưng mà…” Nguyên Ứng dừng một chút, mới nói tiếp: “Trước đó, sợ là anh còn phải tới nhà họ Sở một chuyến.”

Cố Kiều sửng sốt.

Nguyên Ứng thở dài: “Em còn nhớ Sở Gia Thụy mấy hôm trước chúng ta gặp ở Trường Thành không? Ngày đó cậu ta bị chúng ta chọc tức phát bệnh, sau khi về nhà vẫn luôn nằm một chỗ…”

Cố Kiều nhíu mày: “Đâu phải lỗi của chúng ta, do anh ta khiêu khích trước.”

“Anh biết. Do cậu ta nói năng l* m*ng với em trước. Kiều Kiều, thật ra không phải cậu ta nhằm vào em, mà là nhằm vào anh. Cậu ta theo họ mẹ, mẹ cậu ta đã đính hôn với cha anh, tháng sau sẽ gả qua nhà anh rồi. Từ nhỏ cậu ta đã thông minh, chưa tốt nghiệp cấp ba đã được mấy vị giáo sư nhìn trúng, tuyển thẳng vào Kinh Đại. Còn anh…”

Cố Kiều vội nói: “Bây giờ vẫn chưa có thành tích mà, nhất định anh cũng thi đỗ.”

“Vẫn chưa chắc đâu. Cho dù thi đỗ, cũng không giống cậu ta…”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 262: Phải thử lại một lần



“Cậu ta… Anh kém cậu ta. Cha anh, ông nội anh đều thích cậu ta, luôn lấy cậu ta ra so sánh với anh, hận không thể cho cậu ta đổi sang họ Nguyên.”

Nguyên Ứng lộ ra một nụ cười khổ: “Bây giờ, mẹ cậu ta gả qua nhà anh rồi, cậu ta cũng đã trở thành người nhà họ Nguyên. Anh không thích cậu ta, cậu ta cũng không thích anh, cho nên ngày đó mới nói với em mấy lời khó nghe như vậy, thật ra là cậu ta đang cố ý nói cho anh nghe, anh…”

Cố Kiều nghe ra được anh ta đang buồn rầu: “Anh không hy vọng mẹ cậu ta gả vào nhà họ Nguyên à?”

Nguyên Ứng lắc đầu: “Chuyện người lớn, đâu phải anh quyết định được. Anh có hy vọng hay không, quan trọng sao? Bây giờ nhà họ Sở đang phát triển không ngừng, cha anh đã lấy vợ lần ba rồi, tìm được người nhà họ Sở sao có thể buông tay. Lần trước, ông ấy nuôi tình nhân bên ngoài bị nhà họ Sở biết, bên kia làm ầm lên, ông ấy đang sứt đầu mẻ trán tìm mọi cách trấn an còn chưa xong, vậy mà lúc này anh còn xung đột với Sở Gia Thụy, còn khiến cậu ta phát bệnh. Dù thế nào, anh vẫn phải qua đó nói câu xin lỗi.”

Nói tới đây, trong lòng Nguyên Ứng cũng có chút khó chịu. Rõ ràng là Sở Gia Thụy gây sự trước, dựa vào đâu lại bắt mình cúi đầu? Nhưng thái độ của ông nội và cha anh ta đều kiên quyết, thậm chí còn mắng anh ta. Mắng xong lại nói ngọt, khuyên anh ta nên nhường nhịn vì lợi ích gia tộc, đợi cưới người nhà họ Sở về là được rồi. Dù Sở Gia Thụy có tình nguyện sửa họ, chung quy vẫn không phải huyết mạch nhà họ Nguyên. Trong lòng người nhà, Nguyên Ứng vẫn là quan trọng nhất, không ai vượt qua được anh ta.

Nếu đặt ở một năm trước, Nguyên Ứng sẽ tin những lời này. Nhưng hôm nay anh ta đã không còn là cậu thanh niên một năm trước.

Năm trước cũng vào lúc này, thiếu chút nữa anh ta đã bỏ mạng ở huyện Nguyên Hoa. Ông nội và cha biết rõ là do mẹ kế làm, lại cảm thấy dù sao anh ta cũng chưa xảy ra chuyện gì, định nhẹ nhàng cho qua, chỉ khiến trách một phen, dạy dỗ một bài là xong việc, vì không muốn hoàn toàn trở mặt với nhà thông gia.

Nhưng mà nhà họ Hứa và nhà họ Tần đều tạo áp lực, bất đắc dĩ bọn họ mới phải khiến mẹ kế “Chết bất đắc kỳ tử”. Sau khi bà ta chết, để cứu vãn quan hệ thông gia, bọn họ còn định cưới con gái riêng nhà đó. Đúng là quá vớ vẩn!

Anh ta rất không vui, cũng tỏ ý phản đối, nhưng không ai nghe anh ta. Trong cơn tức giận, anh ta bèn loan tin ra ngoài. Vốn dĩ không nhiều người biết đến thân phận của cô con gái riêng kia, bây giờ tất cả đều đã biết.

Thời đại nào rồi còn có chuyện chị gái chết, cưới ngay em gái? Người ngoài sẽ nói thế nào? Hơn nữa, khi lộ ra chuyện hôn sự hai nhà định làm, anh ta cũng công bố luôn “Chuyện tốt” mẹ kế gây ra cho cả thiên hạ. Sau đó nhà mẹ đẻ của mẹ kế mất hết thể diện, hai nhà trở mặt, đương nhiên hôn sự không có khả năng tiếp tục.

Nhưng cũng vì chuyện này ông nội và cha đều trách anh ta, ông nội còn trực tiếp đón con trai của mẹ kế về, tự mình nuôi nấng, còn tỏ rõ thái độ, nâng cao địa vị của đứa bé kia. Vì sao ông ta làm vậy? Còn không phải làm cho anh ta nhìn sao? Để anh ta hiểu rõ, không phải nhà họ Nguyên chỉ có mình anh ta là cháu trai. Đúng là mẹ kế kia đáng c.h.ế.t thật, nhưng con trai bà ta vẫn là huyết mạch nhà họ Nguyên, cũng giống anh ta!

Cha càng ác hơn, hôm trước hôm sau đã bám vào được nhà họ Sở còn mạnh hơn nhà mẹ kế trước đây, còn đồng ý cho Sở Gia Thụy đổi sang họ Nguyên, nhà họ Nguyên sẽ dốc toàn lực bồi tài!

Nguyên Ứng cắn chặt răng. Một năm qua, hành động của người nhà đã làm điển đảo nhận thức của anh ta trong quá khứ. Cuối cùng anh ta cũng hiểu rõ, ông nội và cha yêu thương anh ta, bảo vệ anh ta, bồi dưỡng anh ta đều có điều kiện tiên quyết, chính là không được trái ý bọn họ, không được đối nghịch với bọn họ.

Anh ta từng rất khổ sở, nhưng không thể không tiếp thu hiện thực. Anh ta bắt đầu đóng vai một đứa cháu ngoan, một thằng con ngoan, diễn vở kịch phụ từ tử hiếu với bọn họ. Nhưng trong lòng anh ta hiểu rõ, anh ta phải tính toán cho bản thân.

Chỉ dựa vào lực lượng của một mình anh ta, chắc chắn không thể đối kháng với người nhà, anh ta cần người giúp đỡ.

Ánh mắt Nguyên Ứng dừng trên người Cố Kiều. Dù là thân thế, hay diện mạo, tài hoa, Cố Kiều đều kém bất kỳ cô gái nào bên cạnh anh ta, nhưng Cố Kiều có vận may! Có lẽ còn không chỉ là vận may!

Nguyên Ứng nghĩ đến chuyện mấy hôm trước Sở Gia Thụy gặp phải.

Đúng là Sở Gia Thụy bị hen suyễn, nhưng đã chữa khỏi từ lâu, ít nhất năm sáu năm qua chưa từng tái phát. Đột nhiên hôm đó đối phương lại phát bệnh lăn từ cầu thang xuống. Như vậy còn chưa hết, anh ta còn biết rõ mẹ Sở Gia Thụy yêu thương lo lắng cho đứa con trai này thế nào, cho dù nhiều năm không phát bệnh, nhưng lúc nào cũng có thuốc phòng bệnh khẩn cấp trên người, không cho vứt đi. Thậm chí mỗi lần trước khi ra cửa, bà ta đều kiểm tra. Vậy mà hôm đó bình thuốc của đối phương lại bị hỏng, phun thế nào cũng không phun được thuốc…

Người đi cùng bế Sở Gia Thụy lên xe, muốn đưa tới bệnh viện, trên đường lại gặp phải sự cố kẹt xe, đợi đường khai thông xe lại hỏng.

Đến bệnh viện rồi, bác sĩ thường xuyên khám cho đối phương lại không có mặt, chỉ có thể đổi sang bác sĩ khác… Quá nhiều chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra, quá không bình thường.

Mà toàn bộ quá trình này, Cố Kiều đi bên cạnh anh ta lại không tỏ vẻ có gì kỳ quái, tuy rằng đã cố tình che giấu, nhưng anh ta vẫn có thể cảm nhận được hơi thở sung sướng phát ra trên người Cố Kiều.

Nếu…… Nếu……

Trong lòng Nguyên Ứng căng thẳng. Nếu anh ta đoán không sai, vậy thì cưới Cố Kiều, còn có giá trị hơn cưới bất kỳ thiên kim nhà cao cửa rộng nào.

Nhưng anh ta không dám võ đoán, vẫn phải thử lại một lần.

Nguyên Ứng thở dài một tiếng: “Kiều Kiều, em đừng lo lắng, chuyện này không liên quan đến em, anh đi xin lỗi là được. Anh sẽ không để bọn họ giận chó đánh mèo lên người em đâu. Em có thể chờ anh một tiếng được không? Gần nhà họ Sở có quán cà phê không tệ lắm, em qua đó ngồi uống ly cà phê chờ anh nhé.”

Cố Kiều lắc đầu: “Anh đừng an ủi em, em biết, vì anh ta cảm thấy em là con gái nông thôn, không xứng với anh, nên mới nói với em những lời đó. Nói ra thì, việc này là do em gây ra, dù phải xin lỗi, cũng nên là em nói lời xin lỗi, nào có đạo lý chính chủ né tránh bắt anh đi thay? Chắc chắn nhà họ Sở cũng biết tình hình khi đó rồi, bọn họ không yêu cầu em đứng ra xin lỗi sao?”

Nguyên Ứng há miệng th* d*c, không nói gì.

Hành động này còn gì là Cố Kiều không hiểu nữa. Tất nhiên là có yêu cầu rồi, nhưng bị Nguyên Ứng ngăn cản. Trong lòng Cố Kiều vừa mừng rỡ vừa hạnh phúc, cô ta nắm lấy tay Nguyên Ứng: “Em đi với anh!”

Nguyên Ứng từ chối hai lần, Cố Kiều kiên trì, Nguyên Ứng đành từ bỏ.

Cố Kiều kéo tay Nguyên Ứng, dựa vào khuỷu tay anh ta, hai mắt sáng rực. Nhà họ Sở à? Gia đình như vậy, chắc chắn vận may không thấp. Nguyên Ứng đã không thích nhà họ Sở, nếu có thể vừa giải quyết nhà họ Sở giúp anh ấy, vừa kiếm điểm năng lượng cho mình, cớ sao lại không làm?

Cô ta chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, không nhìn thấy trong mắt Nguyên Ứng cũng tản ra ánh sáng.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 263: Dọn nhà tới thủ đô



Đầu tháng tám.

Giấy báo trúng tuyển của Cố Nam Huyền gửi tới, là học viện ngoại ngữ Bắc Kinh. Đối với nhà họ Cố mà nói, đúng là niềm vui ngoài ý muốn. Không hổ là tuyển thủ thuộc loại hình thi cử, Cố Nam Huyền phát huy vượt xa bình thường, vừa đủ điểm đỗ. Trước đây khi cả nhà bao gồm cả Cố Nam Huyền so sánh đáp án, đều cảm thấy sẽ không thi đỗ được trường này, Cố Nam Huyền đã chuẩn bị sẵn tư tưởng tới Bằng Thành học đại học. Vậy mà kết quả lại thi đỗ.

Đương nhiên, cũng là do Cố Nam Huyền có điểm nổi bật, môn tiếng Anh đạt điểm tối đa.

Trong cơn vui sướng, Cố Nam Thư lại hỏi tới chuyện dời h ộ khẩu. Thật ra việc này không cần sốt ruột, nhưng từ khi Cố Nam Sóc nhắc tới, Cố Nam Thư vẫn luôn để trong lòng.

Trước mắt có ba phương án.

Thứ nhất, vẫn ở lại Nguyên Hoa như cũ, đợi Cố Nam Sóc ổn định ở kinh thành rồi, cả nhà mới dọn qua.

Thứ hai, tới Bằng Thành với Cố Nam Sóc trước, đợi sau này trụ sở của hắn chuyển tới thủ đô lại thay đổi.

Thứ ba, trực tiếp tới thủ đô.

Trước đây nhà bọn họ còn do dự, nhưng có tờ thông báo trúng tuyển này của Cố Nam Huyền, cả nhà thương lượng một phen, ngay cả ba đứa bé trong nhà cũng nhất trí quyết định, đều dọn tới thủ đô!

Bởi vì bắt đầu từ kỳ sau, Cố Minh Huy và Cố Minh Hiên đều lên cấp hai rồi, Cố Minh Cảnh cũng vào năm nhất tiểu học, đều mới bắt đầu lên một cấp. Trực tiếp tới thủ đô xin học, tốt hơn nhiều so với xin vào giữa chừng. như vậy người một nhà cũng có thể ở bên nhau, không còn gì tốt hơn.

Mấy ngày sau đó, liên tục có người tới nhà thăm hỏi. Nguyên Hoa chỉ là huyện thành nhỏ, không mấy người thi đỗ được trường như học viện ngoại ngữ Bắc Kinh. Tuy rằng danh tiếng không bằng Kinh Địa, nhưng so về chuyên môn lại không hề kém. Trường học, chính phủ huyện, thành phố đều phát tiền thưởng, không nhiều bằng Tống Giai năm trước, nhưng cộng lại cũng được tám trăm.

Đây là khoản tiền đầu tiên chính tay mình kiếm được, Cố Nam Huyền ôm trong tay cũng vô cùng vui vẻ.

Ngày 10 tháng 8.

Cả nhà quay về thôn Dương Liễu, cố ý tới mộ Cố Trường Phú, Liễu Như Ngọc và Cố Nam Vọng thắp hương, báo cho bọn họ biết việc này.

Ngày mười một, bọn họ tổ chức tiệc mừng, mời cả thôn tham dự, không thu tiền biếu. Sau đó cũng nói với Lưu Ái Hoa nhà bọn họ định chuyển tới thủ đô, đưa chìa khóa nhà cũ cho bà ấy, nhờ bà ấy thi thoảng qua để ý giúp, nếu bị mưa dột hay gì đó thì báo cho bọn họ. Lưu Ái Hoa đồng ý ngay không chút nghĩ ngợi, trên mặt cười hì hì, khen nhà bọn họ đều có bản lĩnh.

Ngày mười lăm, cả nhà thu dọn xong hành lý, bước lên tàu hỏa đi tới thủ đô.

Ngày hai mươi, đã thuận lợi tới nơi.

Từ sau khi mua lại căn tứ hợp viện kia, Cố Nam Sóc đã tìm người tới sửa chữa, hiện tại đã hoàn thành. Sau khi cả nhà quyết định dọn qua bên này, hắn đã bảo Triệu Lập An đi trước, mua gia cụ và đồ điện lắp đặt trong nhà. Bởi vậy, căn tứ hợp viện bây giờ đã hoàn toàn khác dáng vẻ khi hắn vừa mới mua. Không chỉ vẻ ngoài rực rỡ hẳn lên, gia cụ trong nhà còn đầy đủ hết, có cả ti vi, quạt điện, thậm chí còn có cả một chiếc tủ lạnh, thứ này chính là của hiếm ở năm 1984.

Ba đứa nhỏ vui mừng không thôi, Cố Minh Huy nhanh tay lẹ mắt lấy ra một chiếc kem trong đó, bỏ vào miệng.

Mất ba ngày sửa sang đồ đạc, nghỉ ngơi lấy lại sức, ngày 24, cả nhà bắt đầu đi thăm thú thủ đô.

Trường Thành, Cố Cung, Thiên An Môn…

Đợi đi xong mọi chỗ có thể đi, chơi đủ rồi, kỳ nghỉ cũng kết thúc.

Tháng chín, Cố Nam Sóc dẫn ba đứa trẻ tới trường học, Cố Nam Thư đưa Cố Nam Huyền đi làm thủ tục. Trường Cố Nam Huyền theo học cách tứ hợp viện khá xa, lui tới mỗi ngày quá phiền toái, nên Cố Nam Huyền đã lựa chọn ở trọ trong trường, như vậy cũng tiện kết thêm bạn bè mới, mau chóng làm quen cuộc sống đại học.

Ngày thường cả nhà đều ở bên nhau, đột nhiên thiếu đi một người, trong lòng ba đứa trẻ đều cảm thấy vắng vẻ.

Cố Nam Sóc bật cười: “Trước kia chú thường xuyên chạy tới Bằng Thành không ở nhà, cũng không thấy các cháu như vậy. Sao hả? Chú Ba không so được với cô út của mấy đứa à?”

“Chú Ba, chú cũng nói là chú thường xuyên xa nhà, không phải là thói quen sao!”

Cố Minh Huy nói chuyện hoàn toàn không suy nghĩ, Cố Minh Hiên lườm cầu ta một cái, nhanh chóng cứu vãn: “Chú Ba, ban đầu khi chú mới xa nhà, chúng cháu cũng rất mất mát, chú không có nhà không trông thấy mà thôi.”

Sao hả, còn sợ hắn giận dỗi với một đứa trẻ sao?

Cố Nam Sóc xoa đầu Cố Minh Hiên, bật cười: “Chú Ba biết rồi. Đừng buồn nữa, cuối tuần cô út sẽ về. Chú Ba mua sữa bò rồi, có muốn cùng nhau làm kem sữa bò với chú Ba không?”

Cố Minh Hiên lập tức giơ tay: “Muốn!”

Cố Minh Cảnh cũng vội vàng kêu lên: “Cháu cũng muốn! Cháu thích ăn kem sữa bò!”

Cố Minh Huy ngồi bên ngạch cửa:…

Đột nhiên cảm thấy kem đậu xanh trong tay không thơm nữa.

Cậu ta đứng dậy, tung tăng đuổi theo: “Chú Ba, đợi chút! Cháu cũng muốn!”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 264: Phương án thứ ba



Đợi người nhà thích ứng với cuộc sống thủ đô, Cố Nam Sóc lại tới Bằng Thành.

Lần này tới, hắn có hai việc phải làm.

Thứ nhất, rất lâu rồi Nam Lân chưa ra sản phẩm mới, lần này hắn chuẩn bị làm ba món: Chim cánh cụt gõ băng, cá mập cắn tay, thùng hải tặc cắm kiếm. Mỗi món đều chuẩn bị bản hướng dẫn sử dụng riêng, phối hợp với chò trơi thật lòng hay mạo hiểm, cùng chơi với bạn bè lại càng thú vị.

Thứ hai, lần trước hợp đồng hắn ký với ông chủ Phương, ông chủ Dư và Lý Thủ Nghĩa chỉ còn hai tháng nữa là hết hạn. Cố Nam Sóc mời bọn họ tới, mở họp, đưa ra hai phương án. Thứ nhất, tiếp tục sử dụng hợp đồng năm trước, mỗi năm trả cho Nam Lân một vạn tiền phí độc quyền. Thứ hai, không cần chi trả bất kỳ khoản chi phí nào, đồ chơi bọn họ sản xuất ra không bán cho người ngoài, trực tiếp bán cho Nam Lân, giá thu mua thấp hơn giá bán sỉ của Nam Lân từ ba mao tới tám mao…

Khoảng giá này cơ bản vẫn để bọn họ kiếm tiền, nhưng không kiếm được nhiều như trước. Điểm có lợi là, bọn họ không cần tự mình nhọc lòng chuyện bán hàng, chỉ cần đảm bảo chất lượng là được, những việc khác đều do Nam Lân gánh vác. Ông chủ Phương và ông chủ Dư cân nhắc một lát, tất cả đều lựa chọn phương án thứ hai. Lý Thủ Nghĩa thì trầm mặc không nói gì, điều này khiến Cố Nam Sóc có chút bất ngờ.

Sau khi tan họp, đợi mọi người đi khỏi, Lý Thủ Nghĩa mới quay lại tìm Cố Nam Sóc.

“Ông chủ Cố, tôi có thể chọn phương án thứ ba không?”

Cố Nam Sóc sửng sốt: “Phương án thứ ba?”

“Tôi biết bây giờ Nam Lân đã xây dựng xong chi nhánh ở thủ đô, phân chia nam bắc riêng biệt. Tôi đã cố ý tới đó xem thử, chỉ trong thời gian vài tháng ngắn ngủn, hiện giờ ở thủ đô đã có bốn trung tâm thể nghiệm đồ chơi, còn nhiều hơn Bằng Thành một cửa hàng, cửa hàng nào cũng buôn bán rực rỡ. Các cửa hàng bách hóa, cung tiêu xã đều bán đồ chơi Nam Lân, doanh số càng ngày càng tăng.”

“Bắc Kinh là thủ đô, Bằng Thành là đặc khu kinh tế, đều chiếm vị trí địa lý ưu thế, Hải Thành cũng không kém. Trước giải phóng đã là bến cảng thông thương với nước ngoài, sau cải cách, Hải Thành càng phát triển mạnh mẽ. Với vị trí địa lý của Hải THành, dù là chuyển hàng tới Bằng Thành, hay từ chuyển hàng tới thủ đô, nếu đi đường biển đều phải dừng ở Hải Thành. Vì sao không xây dựng chi nhánh ở Hải Thành? Bằng Thành là đầu mối quản lý khu vực phía nam, Thủ đô là đầu mối quản lý khu vực phía bắc, còn khu vực phía tây nên là Hải Thành.”

Khả năng Cố Nam Sóc đã đoán được ý nghĩ của Lý Thủ Nghĩa, hắn hỏi: “Ý của ông chủ Lý là?”

“Ông chủ Cố, nếu tôi bán lại cửa hàng đồ chơi của mình với giá thấp cho cậu, không biết cậu có thể cho tôi vị trí tổng giám đốc chi nhánh Hải Thành không? Tôi sẵn lòng tới Hải Thành, khai thác lãnh thổ vì Nam Lân.”

Xây dựng chi nhánh công ty ở Hải Thành, chính là kế hoạch tiếp theo của Cố Nam Sóc, Hắn nhìn về phía Lý Thủ Nghĩa: “Gốc rễ nhà ông đều ở bên này, nỡ buông bỏ tất cả, tới Hải Thành bắt đầu từ con số không sao?

Lý Thủ Nghĩa thở dài: “Ông chủ Cố, không sợ cậu chê cười. Tình hình nhà tôi thế nào, cậu cũng biết rồi đấy. Con trai tôi không nên thân, vợ trước nhà tôi… Không nhắc tới cũng được. Bây giờ bà ta không hài lòng mỗi tháng tôi cho bà ta một trăm đồng, ngày nào cũng muốn phục hôn, còn tìm con trai tôi nhờ giúp đỡ. Con trai tôi không có chính kiến, vất vả lắm tôi mới giúp nó sửa lại được tính tình, không muốn thất bại trong gang tấc. Thà mang nó tới Hải Thành, ngăn nó gặp mặt mẹ đẻ còn hơn. Đương nhiên đây chỉ là một lý do.”

“Lý do thứ hai là gì?” Cố Nam Sóc khẽ cười.

“Nam Lân gần như độc quyền ở Bằng Thành, đã chiếm lĩnh hết thị trường xung quanh. Chúng tôi được cho phép sản xuất độc quyền một năm qua cũng không làm ra được tên tuổi gì, ông chủ Cố tốt bụng, không không đuổi tận g.i.ế.c tuyệt, sợ chúng tôi thiệt thòi còn nghĩ ra hai phương án, bằng lòng thu mua. Tôi đã tính toán rồi, như vậy đúng là đã cho chúng tôi một con đường sống, nhưng nhà máy sẽ chỉ như vậy, không thể phát triển được. Thà tới làm cho Nam Lân còn có tiền đồ hơn.”

Ý cười trong mắt Cố Nam Sóc càng lớn hơn: “Ông chủ Lý rất có lòng tin với Nam Lân nhỉ. Đương nhiên, cũng rất có lòng tin với bản thân.”

Tới Hải Thành bắt đầu từ con số 0, không phải việc dễ dàng.

Lý Thủ Nghĩa đã có dự định từ trước: “Căn cơ của Nam Lân chính là xưởng đồ chơi họ Lý, do chính tôi thành lập, lòng tin này đương nhiên phải có rồi.”

Cố Nam Sóc suy nghĩ một lát, nếu công ty mở thêm chi nhánh ở Hải Thành, đúng là hắn vẫn còn thiếu một vị Tổng giám đốc, vì thế vươn tay ra: “Tổng giám đốc Lý, hợp tác vui vẻ.”

Sau khi đồng ý, chuyện tiếp theo chính là đãi ngộ và kế hoạch phát triển ở Hải Thành.

Cố Nam Sóc và Lý Thủ Nghĩa hàn huyên hai ngày, phát hiện đối phương thật sự có năng lực, sau khi đưa ra đãi ngộ hào phóng xong, lập tức giao toàn quyền xử lý chuyện Hải Thành cho đối phương.

Cuối tháng 9, một ngày trước ngày quốc khánh, Cố Nam Sóc trở lại thủ đô.

Lúc hắn tới nơi, các cơ quan chính phủ, các đơn vị đã treo đầy cờ hoa, không khí quốc khánh vô cùng nồng đậm.

Cố Nam Sóc vừa bước vào nhà, đã trông thấy Cố Nam Huyền hớt hải chạy từ ngoài về, sau khi thu dọn một đống đồ, lại xách túi lên, vô cùng lo lắng chạy ra ngoài. Cố Nam Sóc vươn tay ra chặn cô ấy lại: “Làm thì thế?”

“A, anh Ba? Anh về khi nào vậy?”

“Vừa vào nhà sớm hơn em một phút. Anh đứng ngay trước cửa, người lớn thế này, em chạy qua người anh vài lần vẫn không nhìn thấy à?”

“Chị Tống Giai bị thương nằm viện, em vội thu dọn đồ đạc qua đó chăm sóc chị ấy, mới không chú ý tới anh.”

“Tống Giai? Cô ấy nằm viện? Em đi một mình à? Đi rồi còn quay về không?”

Cố Nam Huyền gật đầu: “Có về!”

Cố Nam Sóc nhìn sắc trời: “Không còn sớm nữa, bây giờ đi còn được, lát về đã muộn rồi, con gái đi đêm một mình không an toàn, để anh đi với em.”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 265: Tống Giai bị thương



Bệnh viện.

Tống Giai bị thương ở chân, nhìn qua rất nghiêm trọng, sưng đỏ một mảng lớn, Cố Nam Sóc có chút kinh ngạc: “Sao lại bị thương nặng thế này?”

Tống Giai nhẹ nhàng nói một câu: “Bị thương hai lần liên tiếp.”

Cố Nam Huyền tức giận nói: “Hôm trước được nghỉ em mới nghĩ tới, bây giờ mọi người đều ở thủ đô, tranh thủ thời gian nghỉ qua Kinh Đại thăm chị Tống Giai. Nếu chị Giai Giai có rảnh, thì mời chị ấy về nhà ăn bữa cơm. Chúng ta vừa dọn vào nhà mới, bên này lại không có bạn bè thân thích nào, chưa hề làm lễ tân gia.”

“Kết quả em với chị Giai Giai vừa gặp nhau chưa lâu, em ra ngoài mua chai nước, về đến nơi đã thấy một cô nữ sinh xông về phía chị ấy, đẩy chị ấy ngã ra đất, còn không cẩn thận dẫm vào mắt cá chân chị ấy một cái. Sau đó một câu xin lỗi cũng không nói, đã chạy mất. Đi không chịu nhìn đường còn chưa tính, gây chuyện còn không xin lỗi, quá không lễ phép, quá đáng giận!”

Nếu chỉ như vậy, sao lại nói là bị thương hai lần liên tiếp? Cố Nam Sóc dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Tống Giai. Tống Giai nháy mắt ra hiệu với hắn, rồi cười hì hì nói với Cố Nam Huyền: “Chị hơi đói bụng, có thể làm phiền em ra ngoài mua giúp chị chút đồ ăn không?”

Tất nhiên là Cố Nam Huyền không từ chối rồi, đợi cô ấy đi khỏi, Tống Giai mới nói ra tình hình thực tế.

“Cố Kiều thi tới Kinh Đại rồi!”

Cố Nam Sóc vô cùng kinh ngạc: “Cô ta nhỏ hơn Nam Huyền một tuổi, không phải học kỳ này mới vào lớp mười hai sao?”

“Ngày khai giảng, tôi làm đại biểu năm hai phụ trách tiếp đón sinh viên mới. Tôi nhìn thấy cô ta ở buổi liên hoan chào đón tân sinh. Lúc ấy tôi cũng rất kinh ngạc. Sau khi bữa tiệc kết thúc, cô ta cố ý tìm tôi nói chuyện, nói học kỳ một cô ta mới nhận cha mẹ kết nghĩa, được cha mẹ nuôi đón lên tỉnh, trực tiếp xin vào lớp mười hai luôn. Cô ta còn nói ở thủ đô không dễ gì mới gặp được đồng hương, hy vọng có thể thường xuyên qua lại. Biết cô ta tà môn, tôi nào dám thường xuyên qua lại với cô ta.”

Cố Nam Sóc nhíu mày: “Chuyện lần này có liên quan với cô ta? Là cô ta làm?”

“Ừ! Lúc ấy tôi đã uyển chuyển từ chối cô ta, nói việc học của tôi quá bận rộn, sợ là không có thời gian kết bạn. Trong lòng cũng đã sinh ra cảnh giác, đề phòng khắp nơi. Cũng may tôi với cô ta học khác khoa, tôi lấy được thời khóa biểu khoa tiếng trung của cô ta, cô ta phải học rất nhiều môn, nghe nói còn có bạn trai nữa, họ Nguyên, cũng học cùng trường tôi. Hai bên thường xuyên ra vào có đôi, có người nói gia thế của bạn học Nguyên kia không tầm thường, còn trông thấy tài xế lái xe tới đón cậu ta.”

“Nguyên Ứng?”

Tống Giai sửng sốt: “Hình như là cái tên này. Anh quen biết à?”

Khóe miệng Cố Nam Sóc cong lên: “Năm trước tôi từng cứu ba cậu thiếu niên ở huyện Nguyên Hoa, chắc cô cũng nghe nói qua về chuyện này rồi nhỉ.”

Tống Giai nghe nhạc điệu đoán được chương trình: “Nguyên Ứng chính là một trong số đó?”

Thấy Cố Nam Sóc gật đầu, Tống Giai khẽ chậc một tiếng, nói tiếp: “Không biết tôi có nên gọi Cố Kiều là bậc thầy quản lý thời gian không nữa. Theo tôi biết, cô ta nhập học một tháng, chưa bao giờ trốn học, thường xuyên giúp đỡ bạn bè trong lớp làm niềm vui, chỉ trong thời gian ngắn ngủn đã xây dựng được danh tiếng và uy vọng nhất định.”

“Ngoài ra cô ta còn có quan hệ mập mờ với vài bạn học nam khác. Nói thế nào nhỉ, tôi cảm thấy thật ra cô ta cũng không thích đám con trai đó. Dù sao cũng có người bạn trai Nguyên Ứng với gia thế hơn người, diện mạo không tầm thường bên cạnh rồi, cô ta chướng mắt đám con trai đó cũng phải thôi. Nhưng cô ta vẫn treo bọn họ, làm rất bí mật, không hề đi quá giới hạn. Nếu đặt ở đời sau, có lẽ sẽ có rất nhiều người gọi cô ta là trà xanh hoặc bạch liên hoa. Nhưng ở thời này, mọi người chỉ nói cô ta là vừa xinh đẹp vừa lương thiện, không cảm thấy có vấn đề gì. Có vấn đề cũng là đám con trai kia tương tư đơn phương, không liên quan đến cô ta.”

“Ngoài chuyện này ra, cô ta vẫn thường xuyên hẹn hò với bạn trai chính quy Nguyên Ứng. Đã như vậy rồi, còn có thể bớt ra thời gian tìm đủ lý do tới tiếp cận tôi, khiến tôi rất nghi ngờ, không biết có phải một ngày của cô ta có tận 48 tiếng hay không, nếu không, sao có đủ thời gian.”

Tống Giai trợn mắt khinh bỉ không hề khách sáo: “Tôi đã biết cô ta không thích hợp từ trước, sao có thể không đề phòng? Mỗi khi ra ngoài tôi luôn cố gắng đi cùng bạn cùng phòng hoặc bạn học, lần nào cũng đi chung một đám người. Khả năng cô ta tìm mãi vẫn không tìm được cơ hội ra tay, đã sốt ruột. Hai ngày trước, tôi với bạn học cùng đi tắm, đột nhiên cả người cứng đờ, hai chân tê dại, sau đó ngơ ngác ngã ra đất.”

Cố Nam Sóc sửng sốt: “Ý thức vẫn rõ ràng, nhưng không cách nào khống chế được cơ thể mình?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 266: Bước tiếp theo



Tống Giai gật đầu: “Đúng!”

Cố Nam Sóc căng thẳng, tình trạng của Tống Giai giống hệt tình trạng của hắn năm trước khi gặp phải đám cướp.

“Có điều may mà có người bên cạnh, ngã không đau lắm. Lúc ấy tôi cảm thấy không thích hợp, nghi ngờ xem xét khắp nơi, phát hiện ra một bóng người gần đó đang chạy trốn. Bóng lưng kia rất giống Cố Kiều, nhưng cô ta không lộ mặt.”

Cố Nam Sóc nói: “Chắc là bên cạnh cô có nhiều người vây quanh, thời cơ không thích hợp.”

Tống Giai cũng cho rằng như vậy: “Tôi đoán có lẽ cô ta thấy một lần chưa thành công, không cam lòng. Hôm nay cô gái kia xông tới từ phía sau lưng tôi, tôi không tránh kịp. Nhưng tôi dám khẳng định, cô ta cố ý dẫm chân lên vết thương lần trước của tôi, còn dùng sức vô cùng lớn, nếu không, tôi sẽ không bị thương nặng như vậy.”

“Tôi để ý thấy, khi đó Cố Kiều núp ngay sau bóng cây, cô ta đã ra ngoài rồi đang chuẩn bị chạy tới đỡ tôi, đột nhiên Nam Huyền xông tới. Nhìn thấy Nam Huyền, cô ta rất kinh ngạc. Khi thấy Nam Huyền đỡ tôi dậy, còn gọi bạn học quanh đó đưa tôi đi bệnh viện, sắc mặt cô ta không đẹp lắm, vô cùng âm trầm.”

Tống Giai thở dài: “Tôi cảm thấy thật sự quá khó đề phòng đối phương, các anh cũng phải cẩn thận.”

Cố Nam Sóc cúi đầu nhìn về phía hạt châu trên cổ tay. Trong món đồ chơi hắn sản xuất vẫn luôn bán kèm sách phổ cập khoa học, hơn nữa hắn còn sửa đường giúp quê nhà, lập quỹ học bổng giúp đỡ học sinh nghèo, hiện giờ trong hạt châu đã tích lũy được một chút công đức rồi.

Nghĩ một lát, hắn khẽ sử dụng ý niệm, phân ra một sợi ánh sáng từ hạt châu chui vào trong cơ thể Tống Giai.

“A!” Tống Giai kinh ngạc nhìn vết thương trên người mình: “Hình như đột nhiên không đau như trước.”

Cố Nam Sóc:…… Hạt châu còn có tác dụng kỳ diệu này?

“Cô ta đã nhằm vào tôi rồi, sợ là sẽ không dễ dàng từ bỏ, phải nghĩ cách giải quyết mới được.”

Nghe thấy lời này, tròng mắt Cố Nam Sóc chuyển động: “Cô có kế hoạch gì?”

“Từ khi thấy cô ta ở Kinh Đại, tôi đã bắt đầu chuẩn bị. Tôi nhờ người tìm hiểu, biết được khi còn ở Nguyên Hoa, tủy rằng thành tích của Cố Kiều không tồi, thường xuyên xếp hạng nhất, nhưng anh cũng biết tình hình giáo dục ở Nguyên Hoa rồi đấy, so với học sinh trên tỉnh, trên thành phố, hạng nhất của cô ta không đủ để nhảy từ lớp mười một lên lớp mười hai.”

Cố Nam Sóc hiểu ý: “Cô nghi ngờ cô ta nói dối?”

“Ban đầu đúng là tôi từng nghi ngờ, nhưng tôi nhờ người tới Nhất Trung trên tỉnh điều tra, tuy rằng trước đó Cố Kiều xin nhập học có điểm trái quy định, dựa vào quan hệ nhà bí thư tỉnh, nhưng cô ta nhảy lớp thật sự đã trải qua kỳ thi. Thành tích thi không quá nổi bật, nhưng vẫn miễn cưỡng đủ điều kiện, phương diện này hoàn toàn không thành vấn đề.”

Cố Nam Sóc nhíu mày: “Thi nhảy lớp không thành vấn đề, không đại biểu thi đại học không có vấn đề. Người nhà Cố Kiều không phải người khiêm tốn gì. Nghỉ hè tôi còn về thôn Dương Liễu một chuyến, nhưng không nghe được bất kỳ tiếng gió nào về Cố Kiều thi đỗ đại học. Với bản tính người nhà bọn họ, nếu trong này không có trò mèo, nuôi ra được sinh viên Kinh Đại, sợ là bọn họ đã tuyên truyền khắp nơi, chiêu cáo cho cả thiên hạ biết rồi!”

Tống Giai khẽ cười: “Cho nên, tôi tra được một tin tức khác. Sau khi thi đại học không lâu, bí thư tỉnh xảy ra tai nạn xe cộ, cả nhà đều ở trên xe.”

Đồng tử trong mắt Cố Nam Sóc co lại.

Tống Giai lại nói: “Hai vợ chồng kia dùng cơ thể che chở cho con gái, nên cô gái đó không vấn đề gì. Mẹ cô gái đó bị thương nhiều chỗ, bí thư thì bị va đập vào đầu, hôn mê bất tỉnh.”

Tống Giai mím môi, hỏi: “Còn nhớ rõ suy đoán trước kia của chúng ta về Cố Kiều không?”

“Đánh cắp vận may của người khác? Cô nghi ngờ cả nhà bí thư xảy ra chuyện có liên quan với cô ta?”

“Đúng, nếu thật sự như vậy. Gia đình thư ký không phải người đầu tiên, cũng tuyệt đối không phải người cuối cùng.”

Sắc mặt hai người đều trở nên ngưng trọng.

Không phải người đầu tiên…

Nếu bí thư không phải người đầu tiên, vậy ai là người đầu tiên?

Một tia linh cảm chợt lóe lên trong đầu Cố Nam Sóc, tai nạn xe cộ? Trước đây Cố Tứ Tường cũng gặp phải tai nạn xe cộ! Hay là……

Trước đây khi hạt châu cho hắn xem cảnh tượng kiếp trước, không hề có Cố Tứ Tường. Nhưng Hồ Dao Hoa có được một phần ký ức đời trước, nếu cô ta quyết định ở bên Cố Tứ Tường, còn khăng khăng nhận định anh ta có thể thi đỗ đại học. Vậy thì chứng tỏ đời trước Cố Tứ Tường thật sự thi đỗ, hơn nữa bởi vậy còn có được tương lai sáng lạn.

Cố Nam Sóc không hoàn toàn tin theo chuyện đời trước, hắn không cho rằng chuyện đời từng phát sinh đời trước, đời này nhất định sẽ phát sinh. Cho nên khi Cố Tứ Tường xảy ra chuyện, hắn chỉ cho là hiệu ứng bươm bướm, bởi vì đời trước chắc chắn Tống Ngọc Mai không ngồi tù, Cố Tứ Tường cũng không bị mang danh “Con trai tội phạm”, bị người ta trào phúng, châm chọc.

Bây giờ xem ra, có lẽ không chỉ là hiệu ứng bươm bướm.

Còn Hồ Dao Hoa nữa. Sau khi Cố Tứ Tường xảy ra tai nạn xe cộ, trạng thái tinh thần của cô ta vẫn luôn không thích hợp. Ban đầu Cố Nam Sóc chỉ cho rằng cô ta bừng tỉnh, phát hiện chuyện đời trước mình hết lòng tin theo không hề phát sinh như cô ta mong muốn, nên bị k*ch th*ch mạnh, nhưng nếu không phải thì sao?

Ánh mắt Cố Nam Sóc sáng lên, thu lại ý nghĩ của mình, nhìn về phía Tống Giai, quay lại chủ đề chính: “Bước tiếp theo cô định làm thế nào?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 267: Nhà họ Du



“Tôi tra ra được sau khi bí thư và phu nhân xảy ra chuyện, ban đầu bọn họ chữa trị ở bệnh viện tỉnh, sau đó đã được chuyển tới thủ đô. Có điều, tôi không biết cụ thể đang ở bệnh viện nào. Nhưng bây giờ không phải đời sau, không có quá nhiều bệnh viện chồng chất nhau. Ở thủ đô này chỉ có vài bệnh viện có thể coi là bệnh viện lớn. Tôi định tranh thủ kỳ nghỉ quốc khánh, đi tìm thử xem sao.”

Tống Giai nhìn vết thương trên chân mình, sợ là bây giờ kế hoạch bị ngâm nước nóng rồi.

Cố Nam Sóc hỏi: “Chân cô thế nào? Bác sĩ nói sao?”

“Không bị thương gân cốt, đã khâu vết thương và dùng thuốc rồi, bác sĩ dặn chú ý nghỉ ngơi, tránh đi lại nhiều.”

“Nói cách khác không cần thiết phải năm viện đúng không?”

Tống Giai sửng sốt, gật đầu: “Đúng! Nhưng ở trường học không tiện lắm, bạn học có người về nhà, có người đi chơi rồi. Trong bệnh viện nhiều người qua lại, bác sĩ y tá trực ban cả ngày cả đêm. Phòng tôi đang ở cũng không phải phòng đơn, lát nữa bệnh nhân cùng phòng ra ngoài tản bộ sẽ quay về.”

Vì tránh ở một mình, Tống Giai cố gắng chọn nơi đông người, để đề phòng Cố Kiều.

Khả năng cô ấy cũng đã phát hiện ra năng lực của Cố Kiều có điểm hạn chế, đang lợi dụng điểm này để khắc phục.

Cố Nam Sóc biết, bây giờ Tống Giai đã được hạt châu bảo vệ, năng lực kỳ quái của Cố Kiều đã mất tác dụng rồi. Nhưng bí mật này không tiện nói thẳng với Tống Giai, chỉ cso thể nói: “Hay là tới nhà tôi đi. Nam Huyền vẫn luôn nhắc tới cô, mấy đứa Minh Huy cũng rất nhớ cô.”

“Không được, không tiện lắm.”

Đúng lúc Cố Nam Huyền đi tới cửa, nghe thấy câu này, lập tức phản bác: “Sao lại không tiện! Chị Giai Giai, anh trai em mua một căn tứ hợp viện ở thủ đô, nhiều phòng trống lắm. Mỗi người trong nhà chúng em đều có phòng ngủ riêng. Chị có thể ở phòng em, cũng có thể ở riêng một mình trong phòng dành cho khách. Không có gì phải ngại đâu. Người ta đều nói ra cửa phải dựa vào bạn bè. Bây giờ chân chị bị thương thế này, ở thủ đô cũng không có người thân bạn bè nào khác, không dựa vào chúng em dựa vào ai? Trừ khi chị không coi em là bạn!”

Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi, Tống Giai bất đắc dĩ, đành phải đồng ý.

********

Sáng sớm hôm sau, Cố Nam Sóc vừa mở cửa đã trông thấy Tống Giai đang ngồi ngoài sân chơi gấp giấy với ba đứa Cố Minh Huy. Sau khi đuổi đám trẻ ra ngoài mua đồ ăn sáng, Cố Nam Sóc nói: “Cô cứ yên tâm dưỡng thương, bệnh viện để tôi tìm.”

Lần này Tống Giai không từ chối, chỉ đáp lại một chữ: “Được!”

Hiện giờ bệnh viện quản lý không nghiêm ngặt như sau này, Cố Nam Sóc biết tên gia đình bí thư, chỉ cần giả vờ là người thân tới thăm bệnh, hỏi thăm bác sĩ y tá là được. Hai ngày sau, hắn đã tìm được người.

Bí thư vẫn hôn mê như cũ, bác sĩ nói, hy vọng tỉnh lại vô cùng xa vời. Phu nhân bí thư bị gãy hai chiếc xương sườn, may mà cứu trị kịp thời, hiện giờ đã nối lại xương, đã có thể xuống giường. Chỉ là sau khi bị thương, sức khỏe vẫn luôn suy yếu, vẫn chưa thể tự mình bước đi, đều phải dựa vào xe lăn.

Chỉ có cô gái nhỏ Du Uyển là bị thương nhẹ, bây giờ đã không đáng ngại. Người có thể nói chuyện với Cố Nam Sóc, cũng chỉ có cô ấy.

“Chào cô, tôi là Cố Nam Sóc.”

Trong mắt Du Uyển có chút nghi hoặc, chỉ một lát sau đã nhận ra: “Anh là ông chủ Nam Lân à? Tôi từng nhìn thấy tên anh trên báo đài. Chúng ta quen nhau sao?”

“Không quen biết. Hôm nay tôi tới đây, vì muốn hỏi cô một số việc.”

Du Uyển có chút do dự: “Anh họ đang đưa mẹ tôi đi làm vật lý trị liệu. Tôi phải chăm sóc cha mình.”

Cố Nam Sóc nhìn bí thư Du nằm trên giường bệnh: “Không sao, chúng ta có thể nói chuyện ở chỗ này. Cô đừng căng thẳng, tôi không phải người xấu. Bác sĩ y tá đều ở bên ngoài, nếu có chuyện gì cô có thể kêu lên.”

Hắn vừa nói vậy, Du Uyển lập tức thả lỏng: “Anh muốn hỏi chuyện gì?”

“Tôi có thể hỏi một chút vì sao nhà cô lại xảy ra chuyện không?”

“Năm nay tôi tham gia thi đại học, sau khi biết điểm, điểm số rất không lý tưởng. Mấy năm nay không giống khi vừa mới khôi phục thi đại học, sau khi thi xong bên ngoài đều có đáp án chính xác. Rõ ràng tôi đã so qua đáp án, dù là khoa văn có rất nhiều đề mang tính chủ quan, không cách nào tính điểm rõ ràng. Nhưng nội dung cơ bản tôi đều làm đúng, dù kém cũng không đến mức chỉ thi được hơn hai trăm điểm. Cha tôi nói, khả năng bài thi bị chấm lỗi, dựa theo quy định, chúng tôi có thể xin phúc khảo.”

Nói tới đây, sắc mặt Du Uyển trở nên ủ rũ: “Cha mẹ tôi xảy ra chuyện trên đường đưa tôi đi làm thủ tục phúc khảo. Nếu… Nếu không phải vì tôi, ngày đó căn bản bọn họ sẽ không đi qua con đường ấy, cũng sẽ không đụng phải xe tải điên lao tới. Đều tại tôi! Trên xe, cũng vì bảo vệ tôi bọn họ mới…”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 268: Khuyên nhủ



Cánh mũi Du Uyển chua xót, nước mắt chảy xuống ào ào.

Cố Nam Sóc chỉ có thể vừa đưa khăn giấy vừa an ủi: “Đừng nghĩ như vậy, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không phải lỗi của cô.”

Chờ cảm xúc của Du Uyển dịu đi, Cố Nam Sóc mới hỏi tiếp: “Dựa theo điểm số cô tính, cô cảm thấy bản thân thi được bao nhiêu điểm? Có phải không chênh lệch lắm với số điểm Cố Kiều thi được hay không?”

Du Uyển kinh ngạc há hốc miệng: “Anh… Anh nói vậy là có ý gì?”

Cố Nam Sóc không trả lời, mà hỏi tiếp: “Cô cũng đăng ký nguyện vọng vào Kinh Đại à?”

“Ừ!”

“Cố Kiều cũng đăng ký nguyện vọng như vậy?”

Du Uyển gật đầu: “Ừ, cô ấy nói muốn cố gắng một lần, cũng muốn được học chung trường với tôi.”

“Với thành tích của cô ta, cô cảm thấy cô ta có thi đỗ được không?”

“Ngày thường thành tích của cô ấy không nổi bật lắm, nhưng mỗi lần đến kỳ thi lại phát huy rất khá. Giáo viên nói là kiểu tuyển thủ loại hình thi cử.”

Trên đời có loại tuyển thủ loại hình thi cử không? Có! Cố Nam Huyền chính là một trong số đó. Nhưng Cố Nam Sóc không cho rằng Cố Kiều cũng như vậy.

Du Uyển ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Có phải anh nghi ngờ cô ấy trộm thành tích của tôi không? Cha tôi là bí thư tỉnh, dù cô ấy muốn trộm, trong trường chúng tôi vẫn còn rất nhiều người thành tích không tồi, đều có thể trộm. Trộm của tôi, không phải nguy hiểm quá lớn à? Sao cô ấy dám? Huống chi cô ấy còn xuất thân nông dân, không có quan hệ trong tỉnh, ai thao tác giúp cô ta?”

Cố Kiều không cần người khác thao tác giúp, cô ta có thể sử dụng thủ đoạn khiến hắn và Tống Giai không thể đối kháng, vậy thì Du Uyển cũng có thể trúng chiêu.

Nhưng hắn có thể nói với Tống Giai điểm này, lại không thể nói với Du Uyển.

Cố Nam Sóc chỉ có thể nói: “Sau khi xảy ra chuyện, cô còn phúc khảo điểm thi không?”

Du Uyển trầm mặc.

Hiển nhiên là không rồi. Xảy ra chuyện lớn như vậy, ai còn tâm trạng đi phúc khảo điểm thi?

“Thời gian phúc khảo có thời hạn, bây giờ đại học đã khai giảng một tháng, thời gian phúc khảo đã qua lâu rồi.”

Biểu cảm trên mặt Du Uyển vô cùng phức tạp, giọng nói cũng có chút buồn bã, có chút tiếc nuối, nhưng đa số là hối hận và khổ sở.

Cố Nam Sóc sửng sốt, nhìn theo ánh mắt cô ấy, trông thấy bí thư Du đang nằm trên giường bệnh, đột nhiên hơi hiểu được tâm trạng của đối phương lúc này.

Chính vì phúc khảo bọn họ mới gặp phải bi kịch, bây giờ cha vẫn đang bất tỉnh nhân sự, cso lẽ vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại. Cô ấy đã có bóng ma với việc phúc khảo, không dám đối mặt với hai chữ này, cũng có lẽ là thống hận hai chữ này, thậm chí là thống hận bản thân.”

“Tuy rằng cha cô đã xảy ra chuyện, nhưng ông ấy có thể lên được chức bí thư tỉnh, chắc chắn có mạng lưới quan hệ, có người thân, bạn cũ. Cho dù đã qua thời gian phúc khảo, cũng không phải hoàn toàn không có cách nào châm chước.”

Du Uyển cắn môi, nhẹ nhàng nắm c.h.ặ.t t.a.y bí thư Du, cúi đầu không nói lời nào.

Cố Nam Sóc thở dài: “Cha mẹ cô thương yêu cô, bảo vệ cô, coi cô như tròng mắt, dành hết tâm sức nuôi dạy cô, cho cô có được điều kiện học hành tốt nhất, có tài nguyên giáo dục mạnh nhất. Cô cam tâm nhìn cố gắng của mình hóa thành hư ảo, trơ mắt nhìn tâm huyết cha mẹ mình trả giá vì cô đổ sông đổ biển sao?”

“Cô cho rằng vì mình muốn phúc khảo mới hại cha mẹ, nhưng cô có từng nghĩ tới, cha mẹ cô có muốn nhìn thấy cô ôm tất cả trách nhiệm lên người mình, áy náy tự trách như bây giờ hay không? Cha cô vẫn đang hôn mê bất tỉnh, khi nào tỉnh lại, hoặc có lẽ không bao giờ tỉnh lại, vẫn chưa rõ. Lời này do bác sĩ nói, đúng không? Vậy bác sĩ có nói, tuy rằng ông ấy không tỉnh, nhưng không đại biểu ông ấy hoàn toàn không có cảm giác với thế giới bên ngoài hay không?”

Du Uyển chấn động.

“Nếu ông ấy biết cô như bây giờ, có lẽ ông ấy còn khó chịu hơn cô đấy. Cô có từng nghĩ tới, có lẽ giờ phút này ông ấy đang nghĩ tới kết quả phúc khảo của cô không? Chẳng lẽ cô không muốn điều tra rõ ràng, nói cho ông ấy biết chân tướng sao? Cô có bao giờ nghĩ tới, biết đâu sau khi biết rõ chân tướng, biết thật ra con gái ông ấy thật sự thi đỗ, biết con gái ông ấy ưu tú như vậy, có thể sẽ vui đến mức tỉnh lại hay không?”

Du Uyển mở to mắt, hai mắt đầy nước phát ra ánh sáng kinh người: “Có thể không?”

“Không thử sao biết được?”

“Tôi… Tôi…” Du Uyển run rẩy, ngập ngừng. Một lúc lâu sau, cô ấy mới nhìn qua bí thư Du, khóc lóc nói: “Tôi thử! Tôi phải thử một lần! Tôi phải biết đến cùng mình có thi đỗ hay không! Tôi phải biết rốt cuộc xảy ra vấn đề chỗ nào!”

“Uyển Nhi!”

Ngoài cửa, mẹ Du khóc không thành tiếng. Du Uyển chạy tới ôm lấy bà ấy: “Mẹ! Con muốn tra lại điểm! Con muốn tới tìm cậu, nhờ cậu giúp con!”

“Được! Chúng ta đi tìm cậu con!”

Hai mẹ con ôm lấy nhau, khóc rống lên.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 269: Người quen cũ



Người thanh niên trẻ tuổi đẩy bà Du vào phòng, vươn tay về phía Cố Nam Sóc: “Chào anh, tôi là Nguyễn Thành Trạch!”

“Cố Nam Sóc!”

“Những lời anh nói với Uyển Nhi, tôi với cô đứng ngoài cửa đã nghe hết rồi. Cảm ơn anh! Từ khi cô dượng xảy ra chuyện, Uyển Nhi vẫn luôn sa sút tinh thần, không dám đối mặt với bản thân. Có đôi khi cả ngày đều không nói câu nào. Khi chúng tôi nhận được tin tức chạy tới, thời hạn phúc khảo đã qua rồi.”

“Không phải chúng tôi không muốn nhờ cậy quan hệ. Nhưng khi đó Uyển Nhi rất kháng cự, cảm xúc không ổn định, chúng tôi sợ k*ch th*ch con bé, nên không dám nhắc tới chuyện ấy. Tuy rằng thi đại học quan trọng, nhưng bỏ lỡ lần này vẫn còn lần sau, con người mới là quan trọng nhất. Bởi vậy, sau khi suy nghĩ, chúng tôi quyết định tạm thời để con bé bình tĩnh lại trước.”

Phía bên kia, cảm xúc của hai mẹ con đã dịu đi, bà Du bảo Nguyễn Thành Trạch tới chỗ Du Uyển, còn mình thì đẩy xe qua nói câu cảm ơn Cố Nam Sóc, sau đó hỏi lại: “Cậu tới đây vì Cố Kiều à?”

Cố Nam Sóc nói thẳng không cố kỵ: “Vâng!”

Bà Du hơi nhíu mày: “Cố kiều ở nhà chúng tôi m ấy tháng, vẫn luôn rất ngoan ngoãn, rất nghe lời. Uyển Nhi bị chúng tôi chiều hư, là đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước. Cố Kiều lại khác, con bé giúp chúng tôi làm việc nhà, giúp chúng tôi thu dọn đồ đạc, miệng cũng ngọt, còn thường xuyên giúp đỡ hàng xóm, mọi người đều rất thích con bé, nhưng tôi…”

“Không sợ cậu chê cười, thật ra chính tôi cũng không biết bản thân làm sao. Về lý thuyết, con bé từng giúp Uyển Nhi, còn giúp đỡ mẹ chồng tôi, đúng là có ơn với nhà tôi, tôi nên mang ơn đội nghĩa đối phương mới đúng. Trước kia đúng là tôi cũng từng muốn coi con bé như một đứa con gái khác của mình, nhưng dần dần tôi phát hiện ra, con bé đối xử tốt với người khác đều mang theo cảm giác cố ý. Nhưng cũng không có gì kỳ quái, dù sao con bé cũng không phải người nhà họ Du, còn mới tới, trong lòng thấp thỏm cũng có thể hiểu được.”

“Nhưng thái độ ấy con bé không chỉ đối với mình cúng tôi, đối với người ngoài cũng vậy. Đặc biệt là những việc con bé giúp đỡ hàng xóm láng giềng, khiến tôi luôn có cảm giác không phải con bé thật lòng muốn giúp người ta, mà là muốn thông qua việc giúp đỡ người khác đạt được thứ gì đó. Nhưng rõ ràng là con bé không chịu nhận bất cứ thù lao nào, dần dần, tôi cảm thấy có lẽ mình nghĩ nhiều rồi, cũng tự trách bản thân vì nghĩ xấu cho ân nhân. Tôi cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng vẫn không có cách nào thổ lộ tình cảm chân thành với đối phương như cũ. Con bé luôn mang tới cho tôi cảm giác cổ quái không miêu tả được.”

“Tôi cũng không biết bản thân mình làm sao, chỉ nghĩ giữa người với người có duyên phận, có lẽ tôi với con bé không có duyên phận này. Uyển Nhi nói con bé đã trả lời đúng hết, thành tích sẽ không kém như vậy, khi đó chúng tôi chỉ nghĩ bài thi bị chấm lỗi, chưa từng nghĩ là do người khác cố ý giở trò quỷ.”

“Bởi vì cho dù muốn mạo danh thay thế thành tích thi đại học của người khác, đa số đều sẽ chọn ra tay với nhân vật vô danh tiểu tốt, gia đình không quyền không thế. Gia đình như nhà chúng tôi, người khác không dám. Nhưng nếu đối phương là Cố Kiều thì…”

Bà Du dừng lại, không nói tiếp.

“Phải điều tra mới biết được.”

Bà Du gật đầu. Thấy Nguyễn Thành Trạch dẫn Du Uyển qua bên này, Cố Nam Sóc hỏi: “Không biết mọi người định khi nào đi phúc khảo?”

Nguyễn Thành Trạch khẽ vỗ về Du Uyển, trả lời thay cô ấy: “Uyển Nhi thi đại học ở Lâm Xuyên, chắc chắn phải về bên đó điều tra. Bây giờ đã qua lâu như vậy rồi, tôi phải khơi thông quan hệ trước. Sức khỏe của cô vẫn chưa tốt lên, không thể đi xa, tôi sẽ sắp xếp người qua đây chăm sóc, sau đó tự mình dẫn Uyển Nhi đi một chuyến.”

Cố Nam Sóc đưa ra thỉnh cầu đúng lúc: “Không biết tôi có thể đồng hành với hai người hay không? Chân tướng hai người muốn tìm hiểu, tôi cũng muốn biết rõ.”

Nguyễn Thành Trạch nhìn về phía bà Du, được bà Du ra hiệu đồng ý, liền nói: “Có thể.”

Cố Nam Sóc lấy giấy bút ra viết xuống số điện thoại nhà mình, đưa qua: “Khi nào hai người xác định thời gian, thì gọi điện nói với tôi.”

“Được!”

“Cảm ơn! Vậy không làm phiền mọi người nữa, tôi xin phép đi trước!”

Bà Du ở phía sau, dột nhiên gọi hắn lại: “Chờ một chút!”

“Còn chuyện gì sao?”

Bà Du do dự một lát, sau đó mới mở miệng: “Cậu là Cố Nam Sóc?”

“Vâng!”

“Tôi có thể hỏi tên mẹ cậu là gì, được không?”

“Liễu Như Ngọc!”

Trên mặt bà Du lộ ra vẻ thất vọng, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Cố Nam Sóc, bà ấy ngượng ngùng nói: “Chỉ là cảm thấy vẻ ngoài của cậu có vài phần giống với người quen cũ của tôi. Nhưng người bạn này của tôi không phải họ Liễu, tên cũng không phải Liễu Như Ngọc.”

Cố Nam Sóc mỉm cười: “Thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có. Đừng nói vẻ ngoài có vài phần tương tự, người không có quan hệ lại giống nhau tới chín phần cũng có.”

Bà Du gật đầu: “Đúng thế, người đó đã mất lâu rồi, năm nào chúng tôi cũng đi viếng mồ mả cho cô ấy. Tôi nghĩ nhiều rồi, xin lỗi!”

“Không sao!”
 
Back
Top